1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống tại triều Thanh - Tây Mộc Tử (up 59/330)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      chương 45: chung sống

      Dận Chân thấy Tuệ Châu tiến lên muốn quỳ gối hành lễ, ngăn cản : “Chân ngươi có vết thương, cần hành lễ.”

      Tuệ Châu thấp giọng : “Tạ Gia.”.

      Dận Chân dường như ngừng lại, gật đầu ra hiệu cho Tuệ Châu, sau đó mình vào phòng.

      lát sau, Tuệ Châu được Tố Tâm dìu về phòng. Vừa vào nhà, thấy Dận Chân nhàn nhã ngồi trước án kỷ tùy tiện cầm quyển sách lật xem, đồng thời phân phó Tiểu Lộc Tử đứng bên cạnh: “Ngươi đem đống công văn sổ sách trong thư phòng tới đây, ta muốn xem chút. Còn nữa sáng mai ta ở lại đây dùng cơm, rồi mới lâm triều. À, nhớ kỹ, chớ quên thông báo cho Phúc Tấn tiếng.”

      Tiểu Lộc Tử dập đầu, cung kính đáp: “Vâng”. Sau đó khom người lui ra.

      Đợi Tiểu Lộc Tử lui ra, Tố Tâm cũng lặng lẽ thối lui đến gian ngoài, để hai người Dận Chân và Tuệ Châu lưu lại trong phòng, nhất thời trong phòng lên mảnh yên tĩnh.

      Tuệ Châu ngồi tháp, len lén quan sát Dận Chân. Mấy tháng nay gặp, tựa hồ gầy hơn, người cũng càng trầm mặc hơn. Cùng yên lặng ngồi chỗ, làm nàng khỏi thấy áp lực. Tuệ Châu khó chịu khẽ nhíu mày lại, hổ là Ung Chính tương lai, dù lời nào, vậy mà khí lúc này lại như có như , cũng khiến cho người người khiếp đảm. Tuệ Châu nghĩ biết nên cái gì để có thể phá vỡ bầu khí trầm mặc này, dù sao nàng còn phải ở chung với mấy chục năm, cũng thể sợ cả đời, vẫn nên bỏ qua thói quen cũ mà chậm rãi thích ứng.

      Dận Chân kỳ phát ánh mắt của Tuệ Châu, vốn tưởng nàng gì đó, lại thấy nàng lần lữa ra. Vì vậy, Dận Chân ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hỏi: “Dưỡng thương ở chân thế nào rồi, còn sân đau ?”

      Tuệ Châu thình lình bị Dận Chân hỏi, đột nhiên sợ run lên, trong lòng thấp thỏm, nháy mắt đứng lên, lát sau mới cúi đầu, trả lời: “Tạ Gia quan tâm, tỳ thiếp đây chỉ là vết thương , sớm hết đau, bây giờ còn có thể để nha hoàn dìu tay, lên vài bước.”

      Trả lời Dận Chân xong, trong lòng Tuệ Châu khẽ thầm, xem ra chính mình và căn bản cùng đường, cũng biết trong đầu nghĩ cái gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi câu đó, tâm tư thay đổi cũng quá nhanh .

      Dận Chân nhìn Tuệ Châu ngồi nghiêng tháp, nàng mặc bộ kỳ bào hồng gấm liền váy, thân thể bên trong đầy đặn, da sáng như tuyết, khuôn mặt tròn trịa là đôi mắt to đen nhánh linh động, cả người bị ánh nến mờ nhạt bao phủ, xinh đẹp thanh thuần. Xem ra mấy tháng gặp, nàng trổ mã, có loại khí tức đặc biệt của thiếu nữ lắng đọng người. Nhưng con ngươi trực lưu chuyển tiết lộ tâm tư của nàng, cùng nàng chung đụng vài lần, phát mỗi khi đột ngột chuyện với nàng, nàng khẽ cúi đầu, con ngươi ngừng xoay chuyển. Nữu Hỗ Lộc thị này, đúng là toàn bộ tâm tư đều biểu mặt, nghĩ lại chỉ có như thế mới qua tâm tới khả năng liền mình cứu Vũ thị. Tuổi trẻ ngây thơ, cũng sợ mưu của kả khác lại cứ thế đem bản thân liên lụy vào. Đúng lúc nghĩ tới đây, thanh Dận Chân tự chủ chậm lại : “Ta trước đây khi mới học cưỡi ngựa, từng bị ngã mạnh xuống đất, gân cốt chân cũng bị thương, lúc đó ta rất đau. Còn nhớ khi ấy, ta nằm xấp xỉ chừng mười ngày, màng đến cơn đau, chỉ muốn trốn ra ngoài theo các huynh đệ chơi. Sau Hoàng ngạch nương lại biết, canh chừng ta, bắt ta nằm tới hơn hai tháng mới để cho ta xuống giường. Bà ấy , gân cốt chân bị thương là chuyện ngiêm trọng, lúc còn trẻ nếu chú ý đến, sau khi tuổi già, hiển ra. Vì vậy nàng cũng đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà chú ý tới, vẫn nên nằm đàng hoàng , nghe thái y dặn phải thừa.”

      Tuệ Châu giật mình, hơi kinh ngạc nhìn Dận Chân. hiểu làm thế nào mà nhiều lời như vậy, mặt còn mang vẻ ôn nhu. Tuệ Châu cảm thấy mình có khả năng nhìn lầm rồi, đồng thời, trước mắt vị này chính là Ung Chính tương lai. Liền dám thất thần, cung kính nghe Dận Chân dặn xong, trả lời: “Vâng, tỳ thiếp chắc chắn ghi nhớ lời Gia dặn, hảo hảo nằm dưỡng thương.”

      Dận chân thể lắc đầu phủ định, đúng là bộ dạng thành thú vị, ngẫu nhiên sinh động cũng chỉ là ảo giác thôi. Tuy nhiên, nàng cứ như vậy để người khác nhìn thấu vẻ mặt mình, lại như thế nào có dũng khí dám cứu người mang thai như Vũ thị chứ. Cái thai qua tháng thứ sáu của Vũ thị cứ như vậy mà mất , còn là nam thai thành hình, Vũ thị này có khi cũng chỉ là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đấu ở hậu trạch . ra trước kia cho tới bây giờ Vũ thị thường hay thất lễ với Nữu Hỗ Lộc thị mà . Mà thôi, chỉ cần quá phận, cũng lười quản những chuyện này, chính cũng đặt quá nhiều tâm tự vào chuyện trước đó, chỉ là đáng tiếc cho hài tử vừa mới thành hình kia.

      Tuệ Châu đích xác nghĩ, chính mình phỏng chừng còn cần rất nhiều thời gian dài mới có khả năng thích ứng với Dận Chân hỉ nộ vô thường. Vừa mới mang vẻ mặt ôn nhu, lời mềm mỏng , trong nháy mắt lại tỏ ra như người xa lạ. Tuệ Châu lại nghĩ về lời của mình lần nữa, sau khi xác định có vấn đề, liền thở phào nhõm, đúng là vấn đề của Dận Chân liên quan tới nàng. Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Dận Chân lãnh đạm : “Đợi lát nữa Tiểu Lộc Tử đem công văn tới đây, ta chừng còn phải xử lý rất lâu, ngươi ngủ trước , cần chờ ta.”

      Tuệ Châu nhẩm tính giờ, cũng tới canh hai, lúc này nếu là bình thường nàng ngủ. Vì vậy Tuệ Châu cũng nghĩ nhiều, trực tiếp đáp ứng.

      Chỉ chốc lát sau, Tuệ Châu được Tố Tâm hầu hạ hạ rửa mặt xong, liền thấy Tiểu Lộc Tử ôm xấp công văn dày đến đây phục mệnh. Tuệ Châu vốn định cất bước lên giường nghỉ ngơi, được nửa đường, dừng lại, để Tố Tâm dìu, hơi cong thân hành lễ với Dận Chân: “Gia, thức đêm tổn hại sức khỏe, vẫn nên nghỉ sớm cho thỏa đáng.”

      xong, chỉ thấy Tiểu Lộc Tử kinh ngạc nhìn mình, Tuệ Châu suy nghĩ chút lại : “Nếu tình thực khẩn cấp, muốn lập tức xử lý, liền bảo Lộc công công chuẩn bị ít trà bánh cho người, tránh để đêm khuya nếu khó khăn mệt mỏi nghỉ ngơi chốc lát ăn chút gì cũng tốt.”

      Lần này, Tuệ Châu phát , ngay cả bản thân Dận Chân cũng ngẩng đầu nhìn mình, Tuệ Châu dám tiếp, lập tức hướng Dận Chân cáo lui : ” tỳ thiếp cũng quấy rầy Gia xử lý chính .”

      xong, liền nháy mắt ra hiệu cho Tố Tâm , để cho nàng dìu mình rời khỏi. ngờ, lúc này chợt nghe Dận Chân đáp lại: “ biết, ta để Tiểu Lộc Tử chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya, ngươi cũng sớm nghỉ .”

      Tuệ Châu nghe xong, bước chân nhanh hơn, bởi vì nàng cảm giác được ánh mắt Dận Chân sáng quắc nhìn về phía mình. Cũng may giường nằm xa, ngay khi Tuệ Châu cảm thấy phía sau lưng sắp bị thiêu nóng, cuối cùng cũng lên tới giường, Tố Tâm buông rèm, ngăn cách ánh mắt nóng bỏng của Dận Chân.

      Dận Chân nhìn thân ảnh màu hồng phấn cực lực nấp ở sau màn trướng. Bất giác mỉm cười. lâu rồi, khi mình xử lý công vụ ai dám đến khuyên nhủ mình nghỉ ngơi. lâu rồi chưa ai bỏ tâm ra để mắt quan tâm mình. Thất thần nhìn xuống đất. Nữu Hỗ Lộc thị này chẳng qua tùy tiện mở miệng để mình nghỉ ngơi nhiều hơn… Dận Chân lắc đầu. Nghĩ buồn cười. Mình chỉ vì Cách Cách trong phủ. Cần gì suy nghĩ nhiều. Ngay sau đó. Dận Chân liền vùi đầu vào đống công văn bàn.

      Sáng sớm hôm sau. Tuệ Châu bị tiếng côn trùng kêu. Thong thả tỉnh dậy. lúc đó, nàng mơ hồ cảm giác bên mình còn có người nữa. Liền nghiêng người nhìn lại. Trong nháy mắt. Tuệ Châu lập tức thanh tỉnh. Người nọ là ngủ giường từ lúc nào. Mình tại sao chút ấn tượng cũng có nhỉ. Chẳng nhẽ dạo gần đây quá nhàn tản lười biếng. Ngay cả… Tính cảnh giác … thấp nhất cũng mất sao.

      Dận Chân bị động tác nghiêng người của Tuệ Châu đánh thức. Bóp trán. Lướt mắt qua Tuệ Châu. Giương giọng phân phó : “Tiểu Lộc Tử. Tiến đến hầu hạ .”

      Thấy thế. Tuệ Châu vội vàng đứng dậy. Nghĩ hầu hạ Dận Chân mặc quần áo. Chợt nghe Dận Chân : “Ngươi cử động còn bất tiện. Để Tiểu Lộc Tử hầu hạ là được.”

      xong. Tiểu Lộc Tử cùng đám người Tố Tâm liền bưng nước nóng vào trong phòng.

      Chỉ trong chốc lát. Dận Chân và Tuệ Châu liền thu thập thỏa đáng. Ngồi đệm bông khô ráo. Tiểu Lộc Tử khom người áy náy : “Gia, Điểm tâm còn phải chờ lát. Nô tài nghĩ hôm nay Gia khởi giá sớm. Sở dĩ…”

      Dận chân phất tay : “Ngươi xuống phía dưới chuẩn bị .” Tiểu Lộc Tử được lệnh. Vội vàng khom người lui ra.

      Trong lúc đợi điểm tâm. Bởi vì đêm qua Dận Chân xử lý thỏa đáng xong đống công văn nên cùng Tuệ Châu vài câu nhàn thoại.

      Dận Chân nhìn Tuệ Châu có chút câu nệ. Giống như vừa hỏi vừa tự trả lời vậy. rằng: “Nữu Hỗ Lộc thị ngươi cũng biết tằng tổ phụ là trong ngũ đại khai quốc công thần của dân tộc Mãn Châu chúng ta, đều là con cháu đệ nhất Hậu Kim ba đồ lỗ sao?”

      Tuệ Châu dần quen việc Dận Chân bất thình lình hỏi mà vội trả lời: “Vâng. Bản thân tỳ thiếp thường nghe tổ mẫu giảng chút tích về tằng tổ phụ.”

      Dận Chân tiếp tục hỏi: “Vậy a mã ngươi còn cùng người trong phủ Doãn Đức (con thứ tư của Át Tất Long) qua lại ?”

      Tuệ Châu khiêm tốn, cẩn thận trả lời: “Hồi Gia. Đến đời nhà tổ phụ mẹ tỳ thiếp xuống dốc. Bởi vậy gia phụ hay qua lại với bọn họ.”

      Dận Chân trầm ngâm chốc lát. Hồi lâu mới “Ừ” tiếng. Nhất thời. Hai người đều chuyện.

      Cũng may, chẳng bao lâu sau, Tiểu Lộc Tử liền lục tục dẫn nha hoàn dọn cơm canh lên, được lệnh Tuệ Châu liền may mắn được dùng cơm cùng Dận Chân. Khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, Dận Chân đứng dậy rời , lúc này Tuệ Châu mới rãnh rỗi, nằm nghiêng tháp, cùng Tố Tâm thu dọn giường chiếu, nhàn thoại việc nhà.



      thuyt, Parvartylinhdiep17 thích bài này.

    2. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      chương 46: khỏi bệnh

      Tố Tâm thành thục xem xét vết tích giường liền khỏi nhíu chặt chân mày. Xem ra tối hôm qua chuyện gì cũng chưa phát sinh. Chẳng qua tình trong phòng chủ tử nàng cũng tiện hỏi tới, cứ nghĩ sau này vẫn còn cơ hội, chỉ thầm thở dài tiếng trong lòng mà thôi. mặt lại biểu gì, tiếp tục dọn dẹp giường chiếu, đợi mọi thứ chuẩn bị tốt, đồng thời mới cùng Nguyệt Hà bồi chuyện với Tuệ Châu giúp nàng giải buồn.

      Có người chuyện cùng, Tuệ Châu cũng vui vẻ nhõm dễ chịu, dứt khoát ném những chuyện phiền phức ra sau đầu, liền nghe theo Dận Chân ở trong tiểu viện của mình hảo hảo dưỡng thương, thỉnh thoảng ra khỏi phòng phơi nắng dưới ánh mặt trời, ồn ào tám chuyện cuộc sống nhàn nhã thoải mái. Quả nhiên, nếu có việc gì thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, nháy mắt liền tới tháng nóng nhất ở thành Bắc Kinh. Thời tiết nóng lên, người khó tránh khỏi nóng nảy, Tuệ Châu thể tiếp tục nằm giường được nữa.

      Khí hậu tại kinh thành khá mát mẻ, dù giống Giang Nam có “Hoàng Mai thiên” [1], nhưng vào những tháng nóng nhất vẫn có mưa liên tục. Cũng may trời chỉ mưa dầm liên miên năm sáu ngày là ngừng, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, thế là Tuệ Châu liền kêu Tố Tâm mang ghế dựa kê sát vào bàn trà trong sân, ra khỏi phòng hít thở khí.

      [1] tạm dịch: giữa hạ du lưu vực sông Trường Giang, thời tiết thường xuyên xuất tượng mưa rơi liên tục cả ngày lẫn đêm. Hơn nữa cây mơ chín vàng ở Giang Nam, cũng xưng là “Mưa dầm” Hoặc “Mưa vào mùa hoàng mai” .

      Tuệ Châu nằm dưới bóng cây hóng mát, phe phẩy cây quạt, nhìn Trương ma ma cùng Nguyệt Hà phơi chăn đệm, hữu khí vô lực : “Ta cùng đống y phục với cái đệm giường chẳng khác nhau là mấy, trời mưa ở trong phòng, trời trong lại ra khỏi phòng phơi nắng để đề phòng mốc meo.”

      Trương ma ma cười : “Chủ tử sao lại vậy, chủ tử ngài là trân quý, thế nào lại so mình với mấy đồ vật này được.”

      Tố Tâm bên cạnh thay Tuệ Châu quạt, khuyên nhủ: “Chủ tử nằm chừng mười ngày khỏe lại thôi, ngài cố kiên trì tí nữa.”

      Tuệ Châu mặt mày ủ ê : “Những ngày này oi bức thành cái dạng gì rồi, ta vẫn còn nằm ở giường, người ta đầy cấu bẩn, là nằm nổi nữa.”

      Nguyệt Hà cười : “Cái này có câu châm ngôn gọi là “Lãnh tại tam cửu, nhiệt tại tam phục” [2], tại sau mười ngày hạ chí, chính là lúc nóng nhất, cho nên chủ tử nằm trong phòng giải nhiệt rất mát mẻ.”

      [2] xem giải thích tại đây

      Lúc này, Hạ Mai bưng khay trà tới, cười : “Chủ tử, ăn chút băng, rất tốt để giải nhiệt.”

      xong liền đưa tới, Tuệ Châu múc bỏ vào miệng, cười : “Cái này mà ăn sau khi ướp lạnh cùng đậu hũ và hạnh nhân, ngon phải biết. Ách, đúng rồi, Hạ Mai, ta ngày nào cũng muốn ăn băng, cũng đừng dùng nhiều, về sau còn nhiều ngày nắng nóng nữa.”

      Hạ Mai cười : “Bẩm chủ tử, ngài cứ yên tâm , còn nhiều lắm. Bởi vì vết thương ở chân ngài chưa lành, Phúc Tấn đặc chuẩn cho ngài được dùng phân lệ băng giống như Phúc Tấn .”

      Tuệ Châu cười , yên lặng ăn hết bát hạnh nhân đậu hũ ướp lạnh, tâm tình lại nhớ đến chuyện khác. Từ lần trước, sau khi Dận Chân thưởng đồ, lại nghỉ tạm đêm ở chỗ nàng, đồ vật trong viện nàng chưa từng thiếu món nào, có chuyện gì trong phủ cũng có người đến đây thông truyền tiếng. Còn có những ngày sau, Dận Chân dù đến, nhưng, nếu có đồ gì cũng quên thưởng tiếp cho viện của nàng, lần trước còn đưa tới vài xấp vải lanh hoa và vải lụa loại tốt nhất. Cho nên nàng dù mấy tháng nay chưa ra cửa viện, mà Dận Chân cũng đến viện nàng, nhưng phàm có đồ gì ban thưởng cho mọi người cũng quên cho nàng ít, đám hạ nhân trong phủ cũng dám khinh thường. Bởi vậy, Ô Lạt Na Lạp thị kia cũng cho mình dùng phân lệ băng tương tự như của Phúc Tấn, cũng quá ngạc nhiên. Chỉ là mười ngày sau, nàng lại phải quay về với cuộc sống sinh hoạt thê thiếp trong phủ, là cái dạng gì đây…

      Tố Tâm đối với Hạ Mai rất hài lòng, nghĩ tới mấy ngày này cho tới giờ, nhận được đủ loại vật phẩm, tiếu dung càng sâu thêm, : “Hạ Mai rất đúng, chủ tử ngài cứ an tâm, chừng mười ngày sau dưỡng hảo vết thương, chờ mọi thứ tốt lên, tự ngài tới cảm tạ Gia cùng Phúc Tấn mới là quan trọng.”

      Nguyệt Hà vui vẻ : “Tố Tâm tỷ tỷ, chúng ta phải khéo đem mấy xấp vải được thưởng làm vài bộ quần áo mùa hè cho chủ tử, vết thương lành lại mặc quần áo mới chính là cát .”

      Suy nghĩ của Tuệ Châu bị hai người này kéo về, nhìn mọi người, cười : “Ngoài ra tháng này còn đưa tới vài xấp vải may quần áo mùa hè nữa, cũng quá nhiều, các ngươi cũng chọn lấy nửa tấm may quần áo mới mà mặc.”

      Bốn người nghe xong, đều hướng Tuệ Châu quỳ gối hành lễ : “Nô tỳ tạ chủ tử ban thưởng.”

      Tuệ Châu khỏi mỉm cười, ngờ cũng có ngày nàng ra dáng chủ tử. Tùy ý phất tay ra hiệu cho các nàng đứng dậy, còn giỡn cười đùa, vui vẻ tán chuyện như mọi ngày.

      Thời gian thấm thoát trôi qua là mười ngày sau, Tuệ Châu bình phục, có thể lại chạy nhảy, khiến tâm tình nàng càng thoải mái. Nhưng mà khi vết thương ở chân đồng thời khỏi hẳn, cũng có nghĩa là Tuệ Châu bắt buộc mỗi sáng sớm phải đến chính viện thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị.

      ngày trước khi thỉnh an, tiểu viện của Tuệ Châu nghênh đón sủng thiếp.

      Buổi chiều ngày hôm đó, Tuệ Châu ngồi trong phòng thêu túi thơm, tính để tên sai vặt Trương Phú lần sau xuất môn mang đến phủ Nữu Hỗ Lộc. Liền nghe Nguyệt Hà bẩm báo : “Chủ tử, Vũ Cách Cách tới chơi.”

      Tuệ Châu ngẩn ra, bình thường nàng ta và nàng cũng có giao tình gì sao giờ lại qua đây. Cùng Tố Tâm trao đổi ánh mắt, Tuệ Châu bận bịu phân phó : “Nhanh mời đến, còn có Hạ Mai, ngươi chuẩn bị chút đồ ăn thức uống qua đây.”

      Trong chốc lát sau Vũ thị liền dẫn đại nha hoàn thiếp thân Thúy Vi tiến vào phòng. Tuệ Châu vội vàng hành lễ nhường chỗ. Vũ thị cũng trả lễ. Hai người khách khí ngồi xuống kháng thượng [3].

      [3][​IMG]

      Vũ thị cười : “Tuệ Châu muội muội vào phủ cũng gần năm rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên ta tới bái phỏng muội. A. Muội muội trách ta đường đột chứ. Trực tiếp kêu khuê danh của muội muội.”

      Tuệ Châu phớt lờ cười : “Vũ tỷ tỷ sao vậy. Gọi ta là Tuệ Châu, ta còn thấy thân thiết ấy chứ.”

      Tiếp đó hai người hàn huyên vài câu. Hạ Mai liền bưng thức ăn đến. Còn đem lên đĩa hồ đào tươi ướp lạnh, đĩa dưa ngọt ướp lạnh, hai chén đậu hũ hạnh nhân bỏ đá cùng với nước ô mai ướp lạnh, từng cái từng cái đặt lên kháng sau bàn, liền khom người lui ra. Vũ thị cắn miếng hồ đào tươi. Nhìn bài trí trong phòng, cười : “Tuệ Châu muội muội những có thức ăn thơm ngon, ngay cả chỗ ở cũng thanh tịnh hợp lòng người.”

      xong Vũ thị liền chỉ vào cửa sổ sớm được thay bằng màn trúc. Tiếp tục : “Bên cửa gỗ trong phòng muội muội còn dán mấy cái màn này nhìn đặc biệt, còn treo thêm vài bức tranh quả rất mới mẻ.”

      Tuệ Châu nhìn lướt qua, cười : “Để Vũ tỷ tỷ chê cười. Chẳng qua mấy ngày trước ở trong phòng buồn chán, lúc rảnh rỗi, muội liền đem mấy tấm màn thêu hoa văn dán lên cửa sổ. Nếu Vũ tỷ tỷ thích, ta chọn vài bức, ngày khác sai người đưa đến chỗ Vũ tỷ tỷ.”

      Vũ thị lập tức trả lời trái lại xoay người, lấy hộp gỗ tử đàn trong tay Thúy Vi đặt lên bàn liền cười : “Thời gian trước nhờ có muội muội cứu giúp. Còn chưa lời cảm tạ. Ta sao lại đến làm phiền muội muội. Bây giờ, ta nhân dịp thương thế muội muội tốt lên, nay tới là để cảm tạ ơn cứu giúp của muội muội.”

      Vũ thị lại chỉ vào hộp gỗ tử đàn : “Trong đây có ít thức ăn, xin muội muội đừng chê.”

      Tuệ Châu vội vàng từ chối cần. Sau lại thoái thác lí do với Vũ thị hồi mới thu lễ tiếp lấy. Vũ thị vừa cười vừa nhàn thoại với Tuệ Châu lát, nhất thời bầu khí hoà thuận vui vẻ.

      Tuệ Châu thấy thế bèn thu lại tâm tư. Nghĩ Vũ thị cũng chỉ là đơn thuần đến đây lời cảm tạ. ngờ lời của Vũ thị đột nhiên xoay chuyển. Giọng hết sức thành tâm: “Tuệ Châu muội muội. Ta dù thâm giao với ngươi, lần này ngươi lại cứu ta cái, đáng để ta tin tưởng.”. Dừng lời lại tiếp, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh nhạt : “ đáng tiếc, cuối cùng ta lại thể giữ được thai nhi trong bụng. Tất cả đều biến mất.”

      Tuệ Châu an ủi: “Vũ tỷ tỷ. Đừng suy nghĩ nhiều. Sau này rồi có lại, chớ nên cưỡng cầu số mệnh làm gì, mọi chuyện trong tương lai còn chưa xác định. Tái ông mất ngựa sao biết phải là phúc. Có khi tương lai Vũ tỷ tỷ còn được phúc lớn nữa là.”

      Ánh mắt Vũ thị ảm ảm, tiếp tục cười với Tuệ Châu: “Tuệ Châu muội muội đúng là hiểu lời Phật, những câu hợp ý như vậy, vậy ta đành nhận lời chúc lành của muội. A. Kỳ , hôm nay ta tới bái phỏng, ngoại trừ cảm tạ muội muội, cũng là vì với muội câu. Trong khoảng thời gian này, Gia dù đến phòng muội muội, nhưng hạ nhân trong phủ đều biết chỉ cần trong phòng ba vị Phúc Tấn có gì muội cũng đều có cái ấy.”

      Tuệ Châu khẽ nhíu lông mày, liền cười : “Đa tạ Vũ tỷ tỷ nhắc nhở. Sau này thương thế muội tốt lên, tới cảm tạ Phúc Tấn cùng hại vị Trắc Phúc Tấn bên cạnh. Nhờ có các nàng ấy chăm sóc, thương thế muội mới nhanh khỏi như vậy.

      Nghe xong ánh mắt Vụ thị phức tạp nhìn Tuệ Châu lát, cười : “Tốt. Thời tiết trong tháng này rất thất thường, lúc nào trời cũng có thể mưa. Ta quấy rầy muội muội nữa.”

      Tuệ Châu gật đầu cười, thêm vài câu. Liền tự mình đưa Vũ thị đến cửa viện. lúc chờ Vũ thị rời khỏi. Đột nhiên nàng ta thân mật kéo tay Tuệ Châu, cười : “Ta tặng cho muội muội mấy món ăn kia mong muội muội dùng cẩn thận. Đây chính là tấm lòng thành của tỷ tỷ đó.” . xong Vũ thị liền dẫn Thúy Vi rời .

      Tuệ Châu cùng Tố Tâm trở lại trong phòng. Tố Tâm : “Hôm nay Vũ Cách Cách đến đây hình như có thâm ý. Ấy, có cảm giác như lấy lòng.”

      Tuệ Châu mở hộp tử đàn ra, nhìn chút liền cười : “Ừm. Bất luận ý tứ nàng là gì đều quan trong, vẫn nên tiếp nhận phần tâm ý này. Ta và ngươi kể cả mọi người chỉ cần biết, hôm nay nàng chỉ đến đưa chút đồ ăn để bày tỏ chi ân ta giúp nàng ấy trước kia.”

      Tố Tâm thầm nghĩ, Vũ thị tại có thể có ô dù, sợ.

      Nghĩ vậy, Tố Tâm cũng ngừng chuyện này, nhìn hạt sen trong hộp, cười : “Chủ tử, Vũ Cách Cách tặng hạt sen trái lại rất thích hợp, vừa vặn để Hạ Mai làm canh hạt sen, canh hạt sen mà uống vào lúc trời nóng thế này rất tốt.”

      Tuệ Châu gật đầu cười : “Đúng đó, hạt sen đích là đồ tốt.” Hạt sen, liên hợp, Vũ thị là muốn cùng mình liên thủ sao, hai Cách Cách cùng nhau hợp tác, cười chết mất. Nhưng mà Vũ thị thể làm việc bất cẩn như vậy… Xem ra còn chưa trở lại “Nội trạch”, chuyện tìm tới cửa…
      thuyt, Parvartylinhdiep17 thích bài này.

    3. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 47: ứng đối

      Sáng sớm hôm sau, Tố Tâm từ trong ngăn tủ lấy ra mấy bộ quần áo mùa hè, quay đầu đề nghị: “Chủ tử hơn mấy tháng rồi chưa ra khỏi viện, nay mặc bộ áo quần màu sắc tươi sáng ?”

      Tuệ Châu lướt mắt qua, bộ kỳ bào từ màu hồng làm từ lụa Thủy Ninh, tay áo lại thêu hoa mẫu đơn hồ điệp, dưới váy lụa Thủy Ninh hồng nhạt là chiếc quần gấm Thải Điệp dài màu trắng bay bay, rất được, vừa phù hợp với tuổi tác của nàng lại quá phô trương, gật đầu : “Ngươi chọn rất tốt.”

      Tố Tâm cười : “Chủ tử quá khen rồi.”

      Nguyệt Hà giả vờ sẵng giọng: “Sao chủ tử khen nô tỳ, hoa văn bên mép váy là do nô tỳ tự tay thêu đấy.” Tuệ Châu cùng Tố Tâm nhìn nhau, lắc đầu cười khẽ.

      Trong lúc đùa, Tuệ Châu ăn mặc ổn thỏa, cũng tiện thể uống xong nửa bát cháo hoa, liền tới chính viện thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị. đường , Tố Tâm : “Sáng nay, khi chủ tử thức dậy tâm tình tệ.”

      Tuệ Châu nhìn Tố Tâm, cười : “Sao cao hứng cho được, vết thương ở chân mau lành cũng là do Phúc Tấn và hai vị Trắc Phúc Tấn chiếu cố, hôm nay vừa dịp có thể lời cảm tạ các nàng.” Tố Tâm nhướng mày, cười bồi : “Chủ tử phải.

      Chỉ chốc lát sau tới chính viện, sau khi được thông truyền Tuệ Châu mới vào phòng chính. Giờ này vẫn chưa có ai tới thỉnh an, chỉ có mình Vương ma ma tới khách khí : “Nữu Hỗ Lộc Cách Cách đại an. ngờ thương thế Cách Cách vừa khỏi đến đây từ sớm thỉnh an, Phúc Tấn còn chuẩn bị ở trong phòng, xin Cách Cách chờ lát.”

      Tuệ Châu cười : “Ma ma khách khí rồi, ngài vẫn nên về phòng trước phục vụ Phúc Tấn , ta ngồi ở gian ngoài chờ chút cũng sao. Ai, ta vừa vào phủ lâu, mà có mấy tháng đến thỉnh an, hợp quy củ may là có Phúc Tấn khoang dung, giờ ta sao có thể tiếp tục biết cấp bậc lễ nghĩa nữa chứ.”

      Vương má má hài lòng gật đầu, vội kêu Tuệ Châu ngồi xuống, lại gọi tiểu nha hoàn dâng điểm tâm và trà, liền cáo từ trở lại trong phòng.

      Tuệ Châu đợi ước chừng gần nửa canh giờ,những người khác mới bắt đầu lục tục tới đây. Các nàng gặp Tuệ Châu đều cười hòa nhã ân cần hỏi vài câu, lộ ra tình cảm thân thiết hữu hảo. Mà Tuệ Châu cũng liền cười đáp lại, hàn huyên với các nàng hồi lâu, sau mới nhàn rỗi vài lời với Cảnh thị.

      Cảnh thị nhìn Tuệ Châu, mắt ý cười : “Ta biết Tuệ Châu muội muội là người thông minh. Hẳn ngươi trách tỷ tỷ mấy ngày nay tới thăm ngươi nhỉ.”

      Trong lòng Tuệ Châu hiễu , cười : “Khoảng thời gian trước, vết thương ở chân muội muội chưa lành, Cảnh tỷ tỷ có tới ta cũng chiêu đãi tốt được. À, nếu Cảnh tỷ tỷ thích có thể tới chỗ muội ngồi lát, muội rất sẵn lòng.”

      Cảnh thị : “Được, ta đến chỗ muội muội hóng mát.”

      Tuệ Châu giả vờ suy tư : “Ừm, Cảnh tỷ tỷ trái lại thể tới tay nha, phải mang cái gì ngon ngon đến mới được.”

      Cảnh thị lắc đầu cười cười, vỗ lên bả vai Tuệ Châu, cười : “Ngươi được lắm. . . .”

      Chưa đợi Cảnh thị xong, Ô Lạt Na Lạp thị dẫn theo Vương ma ma tới, cười : “Vì dậy trễ nên để các vị muội muội chờ lâu.”

      xong, ngay tại vị trí chủ tọa nhìn Tuệ Châu từ xuống dưới lần mới cười : “Ừ, ma ma rất đúng, xem ra Nữu Hỗ Lộc muội muội tốt lên rồi, người cũng hoạt bát ra. Nhưng thương thế ở chân ngươi tốt hẳn chưa? Tổn thương gân cốt thể qua loa.”

      Tuệ Châu đứng dậy quỳ an hành lễ : “Thưa phúc tấn, tỳ thiếp tại khỏi, Phúc Tấn cần lo lắng.”

      Ô Lạt Na Lạp thị khẽ gật đầu đến nỗi thể nhận ra, hóa ra cũng biết quy củ như lời ma ma , vì được ít phần thưởng mà coi ai ra gì, là người biết lễ nghĩa, vẫn thành khiêm tốn như cũ. Ngay sau đó nàng ta thân thiết : “Thương thế muội muội vừa khỏi đến sớm thỉnh an, tốt đâu, sau này vẫn nên nghỉ ngơi nhiều chút. Ngươi đó, sao ta lại biết ngươi là người tuân thủ quy củ nề nếp chứ, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều hiểu . Sáng nay ngồi chờ rất lâu sao.”

      Lý thị xen vào: “Đúng đó, trong phủ chúng ta Nữu Hỗ Lộc muội muội là người nhất nhưng lại là người biết lễ nghĩa nhất. Ôi! Mấy ngày trước muội muội còn nằm giường, tỷ tỷ ta cũng tiện đến quấy rầy, giờ muội khỏe lại nhớ chạy tới viện của ta nha, có người chuyện giải buồn cũng hay.”. xong nhìn Tuệ Châu cười.

      Tuệ Châu đứng dậy thi lễ với Lý thị cái: “Tạ Lý Phúc Tấn khích lệ, nếu ngài chê, tỳ thiếp qua bái phỏng.”

      Lý thị che miệng nhìn Ô Lạt Na Lạp thị cười : “Phúc Tấn, Nữu Hỗ Lộc thị đúng là hỏi câu nào đáp câu náy. Rất tốt rất tốt, ta chờ muội muội đến đó.”

      Chả trách Ô Lạt Na Lạp thị cười: “Lý muội muội, chỉ biết khi dễ người hiền lành, nhìn Nữu Hỗ Lộc muội muội bị ngươi cười đỏ mặt hết lên rồi kìa, được rồi, ngươi mau ngồi xuống , đừng đứng hành lễ nữa.”

      Tuệ Châu đáp tiếng thấp, ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống, trong long thở phào cái, coi như mình qua cửa ải. Đột nhiên cảm giác có ánh mắt phức tạp nhìn mình, Tuệ Châu buồn bực ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Vũ thị. Tuệ Châu khẽ giật mình, ngờ Vũ thị lại nhìn mình bằng ánh mắt tàn khốc bén nhọn ấy. đợi nàng nghĩ nhiều, Vũ thị liền gật đầu quay qua cười vui vẻ với Lý thị, bầu khí nhất thời hòa hợp.

      Mọi người mới đùa lát thấy nha hoàn tiến lên bẩm báo: “Nô tỳ tham kiến Phúc Tấn, Lý Phúc Tấn cùng các vị chủ tử.”

      Ô Lạt Na Lạp thị đưa mắt hỏi thăm Vương ma ma, thấy bà lắc đều, nàng mới hỏi: “Đứng lên , ngươi hầu hạ ai? Có chuyện gì ?.”

      Nha hoàn khom người đứng lên : “Bẩm Phúc Tấn, nô tỳ vốn hầu hạ Niên Phúc Tấn, nay chủ tử bảo nô tỳ đến xin phép Phúc Tấn. Sáng nay, chủ tử nhà nô tỳ vốn sau khi hầu hạ Gia vào triều sớm nên thấy thời gian trễ thế đến đây kịp lúc, lại có hơi đau đầu, cho nên. . . .” xong nha hoàn liền cúi đầu xuống.

      Lý thị cười : “Chà, cơ thể Niên muội muội yếu ớt quá, trải qua mấy ngày nay, cả mấy ngày trước đó cũng được khỏe, muốn mời thái y đến xem mà.”

      Vũ thị bồi tiếp: “Lý tỷ tỷ phải, muội muốn mời thái y qua xem, nếu có chuyện gì cũng sớm biết được. A, phải trước đó mấy ngày Gia mới đưa cho Niên Phúc Tấn rất nhiều được liệu trân quý sao, cũng biết nàng ta dùng hết chưa nữa.”

      Ô Lạt Na Lạp mở miệng chặn lại lời Tống thị định : “Ừm, Gia từng qua với ta xương cốt Niên muội muội chịu được nóng, lúc giữa mùa hè, cũng khó cho nàng ấy. Vương ma ma, đợi lát nữa ngươi sai người mang cho Niên muội muội ít trái cây tươi. À..ườm.., ngươi cũng xuống , bảo gia chủ ngươi chăm sóc thân thể cho tốt vào.” Ánh mắt Lý thị biến đổi, gì mà chỉ nở nụ cười.

      Bấy giờ tâm trạng Tuệ Châu mới dần thả lỏng, hóa ra so với Niên thị chút ơn huệ của nàng chả tính là gì. ngờ đúng lúc này lại thấy tiểu nha hoàn thi lễ với Ô Lạt Na Lạp thị cái : “Phúc tấn, chủ tử nhà ta còn có chuyện muốn với Nữu Hỗ Lộc Cách Cách.”

      Nha hoàn vừa mới xong, ánh mắt mọi người ngừng úp mở nhìn về phía Tuệ Châu. Tuệ Châu cũng hơi ngạc nhiên biết Niên thị muốn làm cái gì. Chỉ thấy nha hoàn được Ô Lạt Na Lạp thị gật đầu đồng ý, tới hành lễ : “Nữu Hỗ Lộc Cách Cách cát tường. Chủ tử nhà ta , trước đây chủ nhân bệnh nằm liệt giường cho nên tới thăm Cách Cách được, xin Cách Cách thứ lỗi, giờ chủ nhân biết Cách Cách khỏe lại nên rất vui. Chủ tử còn nhờ ta chuyển lời rằng, trước cùng đợt tuyển tú với Cách Cách, sau lại may mắn cùng vào phủ Bối Lặc, duyên phận tỷ muội này thể so với mấy cái khác được. Bởi vậy mong Cách Cách thường xuyên qua chơi.” xong nha hoàn vội thi lễ với Tuệ Châu cái rồi nhanh chóng lui ra.

      Trong lúc đó cả phòng nhất thời yên tĩnh, nháy mắt thanh Vũ thị vui mừng : “Hóa ra Nữu Hỗ Lộc muội muội được rất nhiều người thích, nay lại được kết duyên cùng Niên Phúc Tấn.”

      Tuệ Châu thấy Vũ thị hình như có thâm ý, bất chợt nghĩ tới, kịp nghĩ nhiều, vội đến giữa phòng quỳ gối hành lễ: “Hôm nay tỳ thiếp vốn định nhân dịp tới chỗ Phúc Tấn, Lý Phúc Tấn cùng Niên Phúc Tấn lời cảm tạ. nghĩ Niên Phúc Tấn lại tới, nay đành mình ở đây cảm tạ Phúc Tấn và Lý Phúc Tấn chiếu có tỳ thiếp mấy ngày qua.”. Ô Lạt Na Lạp thị vội : “Làm gì vậy, là tỷ muội chiếu cố nhau là chuyện nên làm.”

      Tuệ Châu lại thi lễ cái : “Tri ân báo đáp là bổn phận củ mỗi người. Từ khi tỳ thiếp thụ thương đến nay, Phúc Tấn và Lý Phúc Tấn lại thường đem đồ tới, lại để tỳ thiếp làm mấy việc vặt chỉ long dưỡng thương, tỳ thiếp há có thể cảm tạ. Hơn nữa, trước khi vào phủ, gia mẫu từng dạy tỳ thiếp cái gì nên làm cái gì nên làm. Nhất là bản thân tỳ thiếp là Cách Cách phủ Bối Lặc nên phải hầu hạ Gia tốt, phải ghi nhớ trong lòng những lời dạy bảo của Phúc Tấn và các Trắc Phúc Tấn. Cho nên khi được Phúc Tấn cùng Lý Phúc Tấn chăm sóc tỳ thiếp càng thêm cảm kích trong lòng.”

      Lý thị đứng dậy kéo tay Tuệ Châu cười : “Muội muội tốt, là quá khách khí rồi, tỷ tỷ biết ngươi hiểu quy củ. Ai, là tỷ tỷ phải chiếu cố muội muội, sao muội muội hở chút là chuyện lễ nghĩa, khiến cho tình cảm tỷ muội trở nên xa lạ.”

      Ô Lạt Na Lạp thị cũng cười : “Đúng vậy, đều tỷ muội nhà, cha9m sóc nhau thêm mà thôi, muội muội cần cố ý cảm tạ đâu.”. xong đám người lại nhao nhao ra vẻ tình tỷ muội tốt đẹp, oanh oanh yến yến. Thẳng đến nửa canh giờ sau, mọi người mới thay phiên rời .

      Tới khi về lại phòng mình Tuệ Châu mới thả lỏng toàn bộ tinh thần, cảm thấy quá khinh bỉ giả tạo của bản thân, thậm chí còn muốn đụng chạm vào khuôn mặt giả dối của mình. Chỉ vì cuộc sống sau này có thể “an tĩnh” chút, nhõm chút, những chuyện thế này cũng nên bỏ tí công sức chứ, Tuệ Châu bất giác nghĩ tới. Tố Tâm thấy Tuệ Châu ngẩn ngơ, đau lòng : “Chủ tử, xem ra chiều hôm nay các vị Phúc Tấn kia rất hài lòng.”

      Tuệ Châu hồi thần lắc đầu cười, hài lòng, cứ coi như vậy , chí ít mặt ngoài các nàng đều tin lí do thoái thác của mình, nhưng sau lưng nghĩ thế nào ai mà biết được.

      Tuệ Châu hít sâu cái, nàng việc gì phải suốt ngày lo chuyện đâu. Dù sao thời gian sau này còn dài, chỉ cần có gì ngoài ý muốn, bản thân nên yên tâm chút . Cứ tiếp tục cuộc sống trước kia, cố tạo ra cho mình môi trường tự do thoải mái, mới uổng công mình trở lại triều Thanh 300 năm trước, cũng phụ tấm lòng của mình.

      Tuệ Châu nghĩ sao làm vậy nhìn Tố Tâm cười : “Buổi sáng ta chưa ăn gì, bây giờ hơi đói bụng.”

      Tố Tâm thấy thế, cũng nhiều lời cười bồi : “Nô tỳ xuống dưới kia chuẩn bị chút đồ ăn cho chủ tử.” xong liền thối lui ra khỏi phòng.
      thuyt, bachnhaty, Parvarty2 others thích bài này.

    4. Dưa Hấu Đại Vương

      Dưa Hấu Đại Vương New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      ủng hộ bạn *tung bông, pháo hoa*, cố lên nha !!!
      Kanna Mizuki thích bài này.

    5. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Dưa Hấu Đại Vương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :