1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 20: Nguyên Thu khéo tay

      Nguyên Thu bới xong kiểu tóc vội khêuphòng, Tô Tú mama chưa tới Nguyên Thu chọnmấy loại chỉ thêu màu sắc đẹp ngồi trước cửa sổ bắt đầu kết, Chức Mộng nhìn giống như nàngđang đánh túi lưới liền “Tiểu thư đánh túi lưới này làm gì? Sao lấy mấy cái màu sắcđẹp hơn”

      Nguyên Thu cười muốn làm đồ chơiđơn giản, phải bện dây như ngươi . Ta lại nhớ ca ca thiếu cái túi lưới treo cây quạt”

      Chức Mộng gật đầu cười “Tiểu thư cũngthật để ý, hôm qua nô tì thấy phu nhân đưa phỉ thúy tới cho nương cũng rất dễ nhìn, chi bằnglàm cái túi lưới rồi mang vào cổ trời cũng sắp lạnh rồi”

      Nguyên Thu nghe vậy thấy rất tốt, lấy chuỗingọc thạch hình thoi lên làm cho Cố Sơn dây treo quạt. Lại bảo Chức Mộng lấy phỉ thúy của mình ra, dùng sợi tuyết màu đậm làm đáy, kim tuyến và hạt châu khảm phỉ thúy vào chính giữa. Tô Tú mama lẳng lặng nhìn Nguyên Thu bện dây cười “Tiểu thư làm mấy loại đồ chơinày cũng khéo tay” Tiện tay cắt mấy dâytuyến bện cái hoa ở bên ngoài, giúp nàng đểdưới phỉ thúy rồi đeo vào cổ.

      Chức Mộng cầm gương cho Nguyên Thu xem, trong miệng cười “Nô tì xem túi lưới cònđẹp hơn phỉ thúy”

      Nguyên Thu nhìn nhìn, thấy cũng được liền cườibỏ gương ra. Tô Tú mama cầm lên nột nữa sảnphẩm Nguyên Thu kết để bàn hỏi “Tiểu thư làm cái này làm gì?”

      Nguyên Thu cười làm gì cả, chỉ làsợi dây dắt màn thôi” Vừa vừa kết mộtTường Vân kết cho Tô Tú mama xem.

      Tô Tú mama thấy nàng hăng hái liền cười “Hômnay làm mấy cái này là được, tự giữ lại hay đưa cho bằng hữu cũng tốt”

      Nguyên Thu nghe vậy giật mình, làm cho Lý thị cái nam nữ song toàn kết, rồi kết cho Cố lễmột cái tiểu tiền đồ như cẩm.

      Tô Tú mama nhìn Nguyên Thu dùng hộp gấm bỏvào lại dùng chữ khải viết ràng ý tứ bỏ vào cười “Tiểu thư cũng có lòng, làm khó ngươi nghĩ ra. Theo ta thấy hai thứ này có hơi ít, bằng làm tiếp đồ chơi gì đấy đưa chung cho phu nhân”

      Nguyên Thu suy nghĩ hồi lâu chợt nhớ tới thường ngày Lý thị mệt mỏi hay dựa vào gối, gối đầu thô sắp dựa vào thoải mái lắm. bằng làm hai gối lớn cho Lý thị.

      Nguyên Thu tự lấy hai thước cẩm tú hôm trước mình thêu, đều là gấm màu hồng dùng dây màu vàng thêu hoa văn phức tạp, theo thứ tự là hoa xuân cho cảnh xuân, hoa mùa hạ cho cảnhmùa hạ, hoa mùa thu cho cảnh mùa thu, hoa mùa đông cho cảnh mùa đông. Ngày đó thêu xong, Tô Tú mama tán dương nàng phen, vìvậy Nguyên Thu vẫn nỡ dùng.

      Tô Tú mama thấy nàng lấy bốn khối cẩm tú ra cười “Đây phải là cảnh tiểu thư thêu bốn mùa sao? Hôm trước chẳng phải muốn làmtarng sức treo tường?”

      Nguyên Thu cười hì hì “Hôm nay có chỗdùng” xong đem hai khối vải may vào nhau,chỉ chừa ít, lại đem vải bông mềm giốngnhau may hơn chút, làm cho Tô Tú mama nhìn đến hồ đồ.

      Nguyên Thu cười bảo Chức Mộng lấy vảibông lấp đầy, nhanh đem chỗ chừa lại maychặt, dùng tay đè ép, cảm thấy co giãn vừa ý, làm xong gối dựa, còn dư chỗ nào vá lại.

      Nguyên Thu cầm lên nhìn kĩ chút bao thêm tầng lụa mỏng bên ngoài, xuyên qua lụamỏng nhìn thấy hoa văn tinh mĩ mờ mờ bên trong, có mỹ cảm đặc biệt khác, lại may đường viền hao quanh bốn phía lúc này đạicông cáo thành.

      Tô Tú mama hỏi cách dùng gối dựa, tán dươnggật đầu cái “Những thứ này đều là dụng tâm của người làm, nên tự mình đưa cho phu nhân mới đúng”

      Nguyên Thu nhìn canh giờ còn sớm, vuốtvuốt cái cổ ê ẩm phân phó nha đầu đưa Tô Tú mama trở về, mình cầm tấm vải ra ngoàibọc hai cái gối lại, để tiểu nha đầu cầm theo.

      Chức Mộng cười “Lát nữa phu nhân thấybọc quần áo lớn như vậy sợ là bị dọa giật mình mất”

      Nguyên Thu cười “Cũng chắc, Biết ta tặng đồ cho mẫu thân, biết lại ta rời nhà bỏ trốn”

      Chức Mộng cười, với Nguyên Thu chuyệnđến phòng lớn.

      Lúc này thế tử về phủ từ sớm, Cố Lễ, Lý thị,Cố Sơn ba người ở phòng lớn cười,thấy Nguyên Thu vào nhìn tiểu nha đầu sau lưng nàng ôm bao lớn sợ hết hồn.

      Nguyên Thu thỉnh an xong mới cười “Nữ nhi tới tặng quà, mẫu thân phải thưởng nhiều cho nữ nhi”

      Lý thị nghe vậy chỉ vào Nguyên Thu cười với Cố Lễ “Lão gia mau nhìn xem, lễ còn chưathấy đòi thưởng”

      Nguyên Thu cười nhận lấy bọc trong tay tiểunha đầu để xuống giường, tự mình mở ra, đemgối dựa đưa cho Lý thị.

      Lý thị tỉ mỉ dò xét phen “Cái này làđẹp mắt, bên trong may vá tồi, nhưng mà để làm gì?”

      Nguyên Thu “Cho mẫu thân dựa vào.Thường ngày quản gia, quản tới mẫu thân có thể dựa vào, mềm mại lại thoải mái”

      Lý thị nghe vậy vội nhích người lại gần cười “Quả nhiên là thoải mái nhưng hôi nóng chút”

      Nguyên Thu sy nghĩ chút sắp đến tháng năm, thời điểm nóng liền sờ mũi “Mẫuthân chờ trời lạnh rồi dựa”

      Lý thị cười “Mềm như vậy, dựa vào thoải mái, ta đợi được đến mùa thu, vào kho cầm ngọc phiến mỏng phủ lên là mát rồi”

      Cố Sơn nhìn trong tay Chức Mộng có hai cáihộp hỏi “Trong tay Chức Mộng cầm gì?”

      Nguyên Thu vội lấy hai cái hộp ra đưa cho Cố Lễ “Đây là quà tặng thứ hai của nữ nhi, có thểthưởng được rồi chứ?”

      Lý thị cười mở hộp ra lấy túi kết lại mở tờ giấy kia, nhìn ý tứ phía lại xem dạng kết, nhất thời cảm thấy trong lòng sảng khoái, liền cườihỏi Cố Lễ “Lão gia xem, có nên thưởng cho nha đầu này hay ?”

      Cố Lễ cầm túi gấm có tiểu tiền đồ kết,chợt nghe Lý thị hỏi, vội ho hai tiếng nghiêm mặt “Chữ tuy có tiến bộ nhưng đượclưu loát, phải chăm chỉ luyện tập thêm”

      Nguyên Thu vội đứng ngay ngắn thi lễ với Cố Lễ “Dạ, nữ nhi cẩn tuân phụ thân dạy bảo”

      Cố Lễ gật đầu cái, Nguyên Thu nghiên thân ngồi bên cạnh Lý thị, ôm cánh tay Lý thị làm nũng “Mẫu thân, phụ thân hẹp hòi khôngmuốn thưởng cho Thu nhi, liền muốn cho qua chuyện”

      Cố Lễ uống trà nghe vậy chợt bị sặc, cầmkhăn che miệng ho khan ngừng, Lý thị vuốt ngực . Nguyên Thu ngồi bên kia Cố Lễvừa vỗ vừa “Phụ thân cần gấp, nữ nhi đòi thưởng là được”

      Cố Lễ ho nửa ngày mới tốt, cười với NguyênThu “Ngươi quỷ linh tinh, ta làm sao khôngthưởng được. Hôm qua mới đem hộp đồ tốt về, lát nữa ngươi tự chọn, thích gì cứ lấy được ?”

      Nguyên Thu bĩu môi “Con thích gì lấy đó?Đem cả hộp ôm luôn, phụ thân cũng đừngkhóc”

      Cố Lễ cười “Có đáng gì, chỉ cần Thu nhi vuicái gì phụ thân cũng cho ngươi”

      Nguyên Thu nghe vậy hơi ngạc nhiên, trong nội tâm hiểu chắc bởi vì hôm trước phụ thânkhông phân tốt xấu bày ra sắc mặt trước mặt mình nên giờ làm bồi thường. Nguyên Thu đem vẻ mặt giật mình che giấu , chỉ làm như cái gì cũng biết, học bộ dạng đứa bé vỗ taycười “Mẫu thân nghe phụ thân rồi, được đổi ý”

      Lý thị cười ôm nàng “Lát nữa mẫu thân cùng chọn với con”

      Cố Sơn bị gạt ở bên hơn nửa ngày, kéoNguyên Thu “Muội muội, quà của ca đâu?”

      Nguyên Thu cố làm như hiểu “Quà tặng gì?”

      Cố Sơn uất ức “Phụ thân, mẫu thân đều cóvì sao ta có?”

      Nguyên Thu cười đến nghẹn hỏi “Ca thưởng cái gì cho muội? muội suy ngĩ chút có đưaquà cho ca ca ?”

      Cố Sơn “Nghe Tây Hồ có hoa sen lớn, ngày mai con hẹn Hạ Tử Nghiệp Tây Hồ xem con dẫn muội muội xem được ?”

      Nguyên Thu bĩu môi “ theo hai người có gì chơi vui?”

      Cố Sơn vội “Tử Nghiệp muội muội cũng , phải muội rất thích muội muộihắn hay sao? Vừa lúc chơi luôn”

      Nguyên Thu nghe vậy động lòng, Tây Hồ xem hoa sen, huống chi có Tử Yên cùng, tốt hơn ở nhà buồn bực. Nguyên Thu vội cọ đến bên người Lý thị hỏi “Mẫu thân, con đượckhông?”

      Lý thị suy nghĩ, Cố Lễ “Muốn , ngày mai đem theo mấy gia đinh. Sơn nhi phải chăm sóc muội muội cho kĩ”

      Cố Sơn vội đảm bảo “Nhất định rồi” Nguyên Thu nhất thời hớn hở ra mặt, vội lấy dây đeoquạt đưa cho Cố Sơn.

      Cố Sơn chỉ muốn chọc cho phụ thân mẫu thân cười tiếng, nghĩ rằng mình có quà, vội đeo dây quạt vào vui mừng ngậmmiệng được, khen Nguyên Thu khéo tay.
      tart_trung, AnLy90, fujjko3 others thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 21: Du hồ

      đường trở về nhà sau bữa cơm tối, Chức Mộng liền quấn Nguyên Thu muốn ngày mai ra phủ, Nguyên Thu cười “Thúy Oanh, Bích nhi cũng muốn , để phòng ngừa các ngươi đánh nhau nên dẫn theo ai”

      Chức Mộng “Tiểu thư dẫn theo chúng ta, ai phục vụ nương?”

      Nguyên Thu vất vả mới được chơilần đầu, nếu ngươi theo sau hầu hạ ta sựrất gò bó chơi cũng được vui. Tỉ tỉ tốt, ngươi cho ta ngày mai làm dã nha đầu thôi”

      Chức Mộng nghe vậy chỉ đành đáp ứng, nghĩ tới ngày mai mặt trời chói chang liền lấy cái ô, Nguyên Thu thấy dù là hoa mẫu đơn liềnnói lớn “Ngày mai xem hoa sen, lấy dù hoa sen đấy, vậy mới hợp với tình hình”

      Chức Mộng đáp mới lấy cái ô, Nguyên Thu nghĩ nhân ngày mai đưa vài dạng Trung kết cho Tử Yên, liền bảo Thúy Oanh dựa vào các loạimình làm mấy cái còn mình đem sách tiênsinh chép từng trang từng trang cho đến canh hai Chức Mộng vào “Tiểu thư, trễ rồi ngủ thôi”

      Nguyên Thu đáp tay cũng dừng lại, tĩnhtâm đem hơn phân nữa còn lại chep xong mớidừng bút, xoa cổ đứng dậy, thấy Thúy Oanh vẫn cúi đầu làm Trung kết, bàn có rất nhiều thứ làm xong, Nguyên Thu qua bàn nhìn xemnói “Ngươi khéo tay hơn ta nhiều, làm thậtchỉnh tề. làm vài cái là được rồi, làm nhiều nhưvậy làm gì?”

      Thúy Oanh cười “Tối nay cũng nhàn rỗi,định làm nhiều chút, Chức Mộng, Bích nhi chúng ta mỗi người vài cái, tự giữ lại hoặc đưa cho người khác cũng tốt”

      Nguyên Thu mắng “Ta biết ngay tất cả khôngphải đều cho ta, cầm đồ của chủ tử lấy lòng có thẹn thùng hay ?”

      Thúy Oanh cười “Tiểu thư mấy chuyệnnày cũng có gì lạ, chính ta cầm ngọc của tiểu thư cho người, tiểu thư cũng chẳng đau lòng”

      Chức Mộng nghe vội mắng “Tiểu thư tốt tính, các ngươi càng càng lên mặt”

      Nguyên Thu cười “Nàng chỉ chútthôi, ra coi rất kĩ đồ của ta. Lần trước tỉ tỉđến đây muốn cái vòng tai thủy tinh, ThúyOanh cũng đuổi rồi”

      Bích nhi cười cho cùng, vòng tai này cũng đáng gì lại tỏ ra là chúng ta hẹp hòi”

      Chức Mộng điểm cái ót của Bích nhi “Ngươi là đứa ngốc biết gì, nhị nương là coi tiểu thư chúng ta xem tiền như rác đấy. Tiểu thư ngạiquan hệ tỉ muội mới trực tiếp từ chối,những nha đầu như chúng ta phải nghĩ chútbiện pháp, nếu chỉ sợ tiểu thư chẳng cònlại cái gì”

      Thúy Oanh cười “Dầu gì nhị nương còn muốn chút thể diện, cản hai ba lần nàng khôngsai người đến đòi đồ nữa”

      Nguyên Thu nhớ tới lúc trước Thúy Oanh đemhộp trang sức của mình khóa chết lại, chỉ sợNguyên Dung vào lục phòng, ngày ngày bày ra bộ dáng có đồ trang sức muốn chếtthể ra ngoài, làm cho Nguyên Dung khôngcòn mặt mũi để ý mình thời gian.

      Nguyên Thu “Khó có được thanh tịnh mấy ngày, nhắc đến nàng làm cái gì? Hơn nữa nàng cũng là chủ tử, các ngươi ở trước mặt ta bậy, ngộ nhỡ sau này ra ngoài lộ miệng tỏrat a dạy tốt các ngươi. Bẩm báo phòng lớn ngay cả ta cũng bảo vệ được cácngươi”

      Chức Mộng cười “Tiểu thư, chúng ta biếtđúng mực, những lời này chúng ta chỉ ở nhà,ra ngoài chúng ta rất cung kính nhị nương,nếu cả điều này cũng làm được đâu cóthể nào được phục vụ tiểu thư?”

      Bích nhi nghe vậy cả kinh “Nhưng nô tì có tâm nhãn nghĩ mãi mà biết làmnhư thế nào? Tiểu thư đừng bỏ mặc nô tì?”

      Nguyên Thu vội lôi kéo Bích nhi “Bọn họ mình, chưa ngươi. Ta làm sao mà bỏ ngươi được, miệng cũng bị ngươi nuôi cho kén chọn mất rồi, ngươi chỉ để ý làm thức ăn ngon là được đừng để ý họ”

      Bích nhi nghe yên tâm cười “Nô tì phục vụ tiểu thư rửa mặt, để cho các nàng hai ngày này đấu với nhị nương như con gà chọi

      Chức Mộng ngạc nhiên phải cái gì ngươi cũng đều hiểu sao? Tiểu thư, người nóixem có phải Bích nhi giả bộ ngốc đúng ?”

      Nguyên Thu cười lời nào, để mặc cho Bích nhi cởi cả quần áo ngoài của mình, chỉ mặctiểu y rửa mặt, Thúy Oanh lấy khăn lông đứng bên cạnh chờ đợi. Nguyên Thu rửa mặt xongnhận lấy khăn lông lau mặt, ngồi trước bàn trangđiểm soi gương.

      Chức Mộng “Tiểu thư sao ngủ , soi gương làm gì?”

      Nguyên Thu buồn bực “Hôm nay bị tiênsinh phạt ở bên ngoài đọc sách, buổi sáng mặt trời quá gắt ta thấy hình như bị nắng ăn đen rồi”

      Chức Mộng nghe cười “Nô tì nhìn khôngthấy huống hồ gì tiểu thư còn , chỉ là ăn đenmột chút qua ngày là trở lại bình thườngthôi”

      Nguyên Thu nghe vậy có chút buồn buồn, tự mở hộp lấy mấy hạt trân châu ra đưa cho Chức Mộng “Giúp ta mài thành phấn”

      Chức Mộng nghe vậy choáng mắt, nhìn trân châu trong tay hỏi “Làm sao mà mài? hạtlớn như vậy, muốn đục bể cũng phải nửa ngày,huống chi là mài thành phấn”

      Thúy Oanh vội “Tiểu thư muốn phấn trânchâu, ra nô tì có. Ngày hôm trước Bích nhilàm lãnh cao theo biện pháp của tiểu thư, nô tì làm thêm hộp đưa đến chỗ phu nhân, phu nhân ăn ngon liền lấy phấn trân châu thưởng nô tì, trong uống ngoài thoa rất tốt”

      Nguyên Thu vỗ tay cười “Đúng lúc quá, cho ta mượn dùng, mai ta mua trả lại ngươi. Bích nhiđi phòng bếp làm chút trứng gà trộn bộtphấn, Chức Mộng ra hành lang bẻ hai nhánh lô hội, đem lô hội với dưa chuột ép lấy nước đưa ta”

      Chức Mộng nghe vậy đầu óc có chút choáng váng “Tiểu thư, hơn nửa đêm ngủ cònmuồn làm cái gì?”

      Nguyên Thu đẩy nàng ra ngoài “Nhanh đinhanh , ngươi còn mè nheo là ta ngủ muộnthêm nửa canh giờ nữa”

      Ba nha hoàn nghe vậy chỉ đành phải lấy đồ,Chức Mộng lấy lô hội và dưa chuột bỏ vào nồi lớn sai thô nha hoàn( nha hoàn làm công việc nặng) và mama đảo hơn khắc Chức Mộng mới múc tô bưng vào nhà.

      Nguyên Thu hào hứng bừng bừng đem trứng,phấn trân châu đổ vào nước lộ hội dưa chuộtquấy đều đặn, nhìn chưa đủ sền sệt lại cho thêm chút bột mì, suy nghĩ lát lại kêu Chức Mộng lấy mật ong đổ vào chút.

      Bích nhi đứng bên nhìn lắp ba lắp bắp hỏi “Tiểu thư, có đói bụng ? Tiểu thư thích an gì để nô tì làm” (kaka…Bích nhi tỉ tỉ ngỡ đâutiểu thư nhà mình đói bụng mới trộn ra cái tạpnham đấy)

      Nguyên Thu để ý tới nàng, mình cầm sợidây cột tóc cao lên, mấy sợi tóc lòa xòa trướctrán cũng cột lên, rồi lấy thứ trong bát bôi lên mặt, ba người Chức Mộng bên kinh ngạcmở rộng miệng, hai mặt ngơ ngác nhìn nhau.

      Nguyên Thu đắp xong mặt nạ rửa tay, nhìntrong chén còn hơn phân nửa, liền đưa cho Chức Mộng “Ngươi bôi

      Chức Mộng liên tiếp khoát tay lùi về phía sau,Nguyên Thu lại đưa tới trước mặt Thúy Oanh, Thúy Oanh hoảng sợ “Tiểu thư tha cho nô tì ,nô tì muốn tiểu thư xem nô tì như thức ăn đâu”

      Nguyên Thu nhìn hai đại nha đầu nhà mình thấy mình làm mặt nạ bộ dáng tránh kịp, liền bắt lấy Bích nhi ngây ngốc bên cạnh, đem tóc nàng vén lên, nhanh gọn thoa hết mặt nàng.

      Chức Mộng và Thúy Oanh nhìn Bích nhi nét mặt muốn khóc, nhìn mặt Nguyên Thu dấy đầynước hồ nhịn được ngồi chồm hổm mặt đất cười ngừng. Nguyên Thu để ý tới hai nàng, ngồi ngay ngắn tại chỗ mặt chút thay đổi Bích nhi chỉ đành phải học theo.

      Qua hai khắc, Nguyên Thu bảo Chức Mộng lấynước rửa mặt, đem mấy thứ mặt nàng rửasạch, Bích nhi vội vàng lấy nước còn dư lại rửa sạch, cầm lấy khăn lay mạnh hai cái.

      Chức Mộng vốn là cười hai nàng, nhưngđợi hai người rửa xong cảm giác hình như trắngra ít, Thúy Oanh trực tiếp hơn, sờ soạngmặt Bích nhi mấy cái ngạc nhiên chỉ có trắng, còn mịn màng nữa”

      Dù sao Nguyên Thu cũng là tiểu thư, ngàythường mười ngón tay dính nước, ra vào lại có ô che nắng, mà tuổi còn da dĩ nhiên làrất trắng, chỉ là hôm nay phơi nắng có hạn chonên làm mặt nạ cũng thấy khác biệt.

      Nhưng Bích nhi lại khác, Bích nhi năm nay mười hai tuổi, từ ở bên ngoài rất khổ cực. tại dù có đỡ hơn chút nhưng phải thường xuyên làm đồ ăn vặt cho Nguyên Thu,ngày thường phải đưa tới đưa lui vài thứ nên hay ở dưới nắng mặt trời nên da hơi đen lại sần sùi. Cho nên Bích nhi đáp mặt nạ Nguyên Thulàm liền có hiệu quả ràng.

      Chức Mộng, Thúy Oanh kéo Bích nhi lại gầnbóng đèn nhìn cho kĩ, lại sờ sờ cảm thấy mặt Bích nhi tốt hơn nhiều, vội bỏ nàng lại, cầuxin Nguyên Thu cách dùng. Nguyên Thu sớmbuông tóc nằm chết dí trong chăn, nhìn hai người Chức Mộng nháo loạn cười “Ai bảocác ngươi bôi, ta cho các ngươi đấy”

      Chức Mộng nhìn thấy nhanh đến canh ba, cũng dám mè nheo với nàng, thả tấm màn, mình lưu lại trực đêm khoát tay cho ThúyOanh với Bích nhi ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, thần thái Nguyên Thu sángláng, ăn vài miếng điểm tâm chạy tìm Cố Sơn, Cố Sơn đứng trước cửa sổ viết chữ, thấy Nguyên Thu chạy vội tới, chạy nhanh ra “Muội chậm chút, ngã bây giờ”

      Nguyên Thu ôm cánh tay Cố Sơn thở hổn hển “Ca ca chúng ta ra phủ

      Cố Sơn cười “Làm gì mà sớm như vậy, còn phải phòng lớn thỉnh an phụ thân mẫu thânnữa”

      Nguyên Thu le lưỡi “Muội quên mất chuyện này” Vội lôi Cố Sơn phòng lớn đườngthấy Bích nhi cầm ô kẹp cái hộp chạy tớiđây, cười “Nha đầu này muốn đâu?”

      Bích nhi dừng lại “Chức Mộng tỉ tỉ cho nô tìra phủ với tiểu thư, đồ với cái ô phải có ngươicầm”

      Nguyên Thu nghe vậy đành thôi, cho Bích nhi cùng tới phòng lớn, Lý thị thúc giục dọn cơm,nhìn hai người ăn rồi cũng chọn vài người hộ vệ theo bảo vệ cho hai người.

      Cố Sơn, Nguyên Thu, Bích nhi lên xe, bọn hộ vệ phía sau xe, chạy đến Hạ phủ trước.

      Từ sớm Hạ phủ phái người ra cửa chờ, thấy xe ngựa tới vội tiến lên thỉnh an. Cố Sơn xuống xe trước, thận trọng đỡ Nguyên Thu xuống xe. Quản gia trực tiếp đưa hai người tới hai nơi, ởđó có nha hoàn đợi từ sớm, Cố Sơn đếnviện Hạ Tử Nghiệp, Nguyên Thu trực tiếp qua viện của Tử Yên.

      Hai nắm tay chuyện, Nguyên Thuđem mấy cái kết cho nàng xem, lại lấy thức ăn trong hộp ra cho nàng nếm. Tử Yên ăn xong vàimiếng cười “Nhà muội đồ ăn ngon, mấythứ này ăn hết mang theo, chỗ của tỉ cũng có mấy thứ điểm tâm, bỏ chung với nhau bảo tiểu nha đầu mang theo, lúc đó vừa ăn vừathưởng thức sen vui đúng ?”

      Nguyên Thu muốn trả lời, ngoài cửa truyền đếntiếng cười “Đương nhiên là được nhưng biết là hai vị tiểu thư có ra cửa được khôngthôi?”

      Nguyên Thu thấy huynh trưởng của Tử Yên , Hạ Tử Nghiệp liền đứng dậy hành lễ “TửNghiệp ca ca”

      Hạ Tử Nghiệp cười “Cố muội, ca ca muộiđang chờ ở cửa, chúng ta thôi”

      Tử Yên vội chon ha đầu chuẩn bị điểm tâmmang theo, mình nắm tay Nguyên Thu xuấtmôn.

      Bên Tây Hồ, Hạ phủ sớm sai người quét dọn đình nghỉ mát chờ đợi ở đấy, Cố Sơn,Hạ Tử Nghiệp mang theo muội muội của mình đường cười đến ngồi trong đình. Người làm nhanh nhẹn bày ra ấm trà Long Tĩnhnóng bưng lên.

      Cố Sơn cười “Cổ nhân : Tây Hồ tháng sáu bước sang thăm. Cảnh sắc này đây bất đồng. Lá xanh, trời cũng xanh xanh ngắt. Nắngchiếu màu hoa thẫm lạ lùng. Chúng ta tới hơisớm chút, chỉ sợ đến tháng sáu có mộtcảnh đẹp ở đây” (Ta mần đại theo kiến thức văn học hạn hẹp của ta thôi, dám là thơchỉ cho câu nó suông suông là vui rồi, câu văntheo bảng convert : dù sao Tây Hồ tháng sáu ở bên trong, cảnh tượng cùng bốn mùa cùng. Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt, nắngchiếu màu hoa thẫm lạ lùng)

      Nguyên Thu cười “Ca sai rồi, nắng chiếumàu hoa thẫm lạ lùng tất nhiên là đẹp, nhưng nụsen mới hé lộ ra cũng kém. Lúc này nhìnmặt hồ thấy hoa sen là hai cảnh đẹp hòacùng nhau, chẳng phải là thời điểm tốt nhất sao”

      Hạ Tử Nghiệp và Tử Yên tới Hàng Châu chưađược mấy tháng, Tử Yên lại lần đầu tiên nhìnthấy Tây Hồ, mặt mảnh lá sen xanh mượt, hoa sen nõn nà, khỏi nhìn ngây người, vội chạy đến mép nước để nhìn, Hạ Tử Nghiệp sợ nàng rơi xuống nước sai người theo nàng.

      Nguyên Thu cũng gọi theo “Tử Yên tỉ đến đây ngồi, muội đọc tên hoa sen cho tỉ nghe”

      Tử Yên vội quay lại, Nguyên Thu cười nhất nhất chỉ cho nàng “Cái này gọi là đài sen, cái đó gọi là đính Kim Liên, cái xa nhất là Tịnh Đế Liên”
      tart_trung, AnLy90, linhdiep172 others thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 22: Dã ngoại

      Tử Yên nhìn dương liễu rủ xuống mặtnước Tây Hồ theo gió nhàng lay động, tronghồ sóng gợn lăn tăn, ngẩng đầu thấy núi xanh bao quanh nước khỏi thở dài “Đềunghe có thiên đường dưới có Tô Hàng đúng là thế ngoại tiên cảnh”

      Nguyên Thu cười “Tây Hồ chỉ có cảnh sắc đẹp, chuyện xưa lưu truyền cũng rấtđẹp” xong chỉ tay về ngọn núi lộ ra nửa đỉnh tháp “Đó là Lôi Phong tháp, truyền thuyết là để trấn áp Bạch Tố Trinh”

      Tử Yên lúc trước ở Sơn Đông chưa từng nghe truyện <Bạch xà> hỏi vội “Bạch Tố Trinh là ai? Tại sao lại trấn áp nàng?”

      Nguyên Thu nhớ lại mấy bộ phim xem lúccòn kiếp trước kể lại cho nàng, Tử Yên nghecầm khăn gạt lệ “Pháp Hải đó đáng ghét,tốt xấu chẳng phân biệt được, thiện ác cũng biết. Cũng biết Bạch nương nương bây giờ thế nào? đáng thương”

      Hạ Tử Nghiệp ở bên nghe phiên bản “Bạchxà” của Nguyên Thu nhịn được thở dài với Cố Sơn “Lệnh muội kể chuyện xưa, truyền thuyết đơn giản như vậy cũng có thể kể ra nhiều tình tiết như thế. Còn làm cho muộimuội ta nghe đến chảy nước mắt như thế”

      Tử Yên mắng “Ca đồng tình, lát nữamuội muốn xem nương tử, cầu nguyện nàngsớm ngày đoàn tụ với trượng phu”

      Nguyên Thu thấy nàng nhập vai quá “Bạchnương tử sớm rồi, cùng với Hứa Tiên thành tiên, có tỉ cũng thấy được”

      Tử Yên “Kết cục như thế cũng mĩ mãn,nhưng trong lòng vẫn hết sức chua xót”

      Nguyên Thu vì phân tán lực chú ý của nàng, vộigiới thiệu phong cảnh Tây Hồ cho nàng, thấy TửYên lại hăng hái lên la hét muốn dạo quanh TâyHồ vòng, đem toàn bộ phong cảnh đều giớithiệu.

      Hạ Tử Nghiệp “Muội muội, Tây Hồ rất lớn, ngày hết đâu, nên ở bờ nhìnhoa sen thôi”

      Nguyên Thu cười “Cần gì bộ, gọi mộtchiếc thuyền tới đây, chúng ta vòng quanh Tây Hồ cũng rất dễ, ở nước nhìn hoasen với ở bờ nhìn hoa sen cũng rất khácnhau, có loại ý cảnh khác”

      Tử Yên nghe vậy vội vàng cho người gọi thuyền, Cố Sơn nghe có tiếng ngựa chạy tới liềnđứng dậy nhìn ra ngoài, thấy thế tử cưỡi ngựa đitới cười “Huynh cũng đến đây sao?”

      Sĩ Hành xuống ngựa bước nhanh về phía đình,miệng bất mãn oán trách “hai người các ngươi tốt, dạo Tây Hồ với nhau cũng gọita. Hôm nay ta muốn hẹn các ngươi ra ngoài đạpthanh, sai người tới mời các ngươi, ai ngờ mộthai đều trở lại công tử có ở nhà, chơi Tây Hồ rồi, làm ta rất buồn não”

      Cố Sơn cười “Huynh là thế tử ngày thườngviệc học nặng hơn chúng ta, nào dám kêu huynhra ngoài”

      Sĩ Hành bĩu môi “Biết khóa học của ta cũng hơn ngươi, chính là muốn gọi ta thôi”

      Cố Sơn nhìn bộ dáng tức giận của Sĩ Hành, chỉđành thở dài bồi tội, Sĩ Hành nhịn cười mới làm lễ ra mắt với mấy người khác.

      Mấy người ngồi chuyện với nhau, ngườitiến lên trước “Tiểu nhân hỏi thăm xung quanh, thuyền lớn đặt trước năm ngày khôngcòn thuyền để mướn”

      Sĩ Hành nghe vậy “Các ngươi muốn ngồithuyền?”

      Hạ Tử Nghiệp “Tiểu muội lần đầu tiên đến Tây Hồ, cho nên muốn nhìn toàn bộ Tây Hồ”

      Sĩ Hành vội “Khách khí làm gì? Nhà ta có thuyền hoa ở đây”

      Tử Yên nghe đứng lên nhìn chung quanh cũngkhông thấy thuyền hoa nào, hỏi vội “Thuyềnhoa ở đâu? Sao thấy đâu cả?”

      Sĩ Hành “Bên này nhiều hoa sen, qua cầu phía trước ít hoa hơn mới có chỗ đậu”

      Nguyên Thu cười “Nếu Tử Yên tỉ chờ đợi được nữa chúng ta tới phía trước ngồi thuyền

      Cố Sơn nghe vậy gọi xe tới, Nguyên Thu vội ngăn “Ta qua , cảnh đẹp như vậy, muốn tỉ nhìn kĩ chút”

      Sĩ Hành cười “Nguyên Thu muội muội thậthăng hái, theo nàng thôi, dù sao cũng xa”

      Mọi người xong đứng lên tự nhiên là có người thu dọn đồ đạc đem theo.

      Mấy người đường chuyện phiếm mộtđường về phía trước, Tử Yên tinh mắt nhìn thấy mặt nước có ngôi đình, cây cầu nối đình và bờ hai bên mọc đầy hoa sen như như . Nguyên Thu thấy Tử Yên hăng hái lôi kéo nàng nhanh hơn, hai người dọc theo cây cầu vào đình.

      Tử Yên cười thú vị, cầu hẹp, haibên đầy hoa sen, chúng ta giống như hoa sen, thú vị”

      Nguyên Thu gật đầu “Đứng ở giữa cầu nhìnkhắp nơi, ta xem mình như tiên nữ của hoasen” Tử Yên nghe vậy vui vẻ “Tiên tử mau dẫn chúng ta vào đình xem chút”

      Nguyên Thu cười lôi kéo Tử Yên vào đình, vòng vo xung quanh tí, lại úp người xuống nhìncá, ba người Sĩ Hành ở bờ trò chuyện chờcác nàng trở lại mới tiếp. Người làm chạy tới thông báo cho thuyền hoa chuẩn bị trước,mấy người Sĩ Hành đến nơi thuyền hoa chuẩn bị xong rượu và thức ăn. Tử Yên, Nguyên Thu hai người chạy lên trước, cùng nằm mạn thuyền nhìn cá, ba người Sĩ Hành ngồi trước bàn chỉ nghe thấy tiếng cười thanh thúycủa hai nương truyền tới.

      Thuyền hoa chậm rãi , Cố Sơn vội gọi hai người tới ngồi, Sĩ Hành rót rượu trái cây cho hai người “Rượu này mùi thơm mà say,hai muội có thể uống chút”

      Nguyên Thu cầm ly liếm chút, cảm thấy mùi táo thơm ngát mà cay cười “Muội biết nho có thể cất rượu ngờ táo cũng có thể cất rượu”

      Sĩ Hành cười “Rượu nho cũng có ít là từbên Tây Dương tới, chỉ là có mùi rượu dám lấy cho mấy muội uống”

      Nguyên Thu vội sao, say đâu” Vừa xong Hạ Tử Nghiệp nhịnđược cười, Cố Sơn ho , Nguyên Thu vội tỉnhlại mới thấy mình đột ngột mặt đỏ lên.

      Sĩ Hành vội hòa giải “Tuổi mọi người gần kềnhau, hơn mấy tuổi, cần luôn tuân thủ quy củ, làm mọi người mất hứng, bọn muội cũng cần câu nệ” Mặt khác sai người đưa rượu Bồ Đào lên.

      Hạ Tử Nghiệp thấy thuyền chạy ra xa, hoa senbên cạnh, sắc núi mơ hồ xa xa, bưng ly rượu “Hôm nay có rượu có ăn, có cảnh đẹp chi bằngchúng ta lần làm người phong nhã, làm vàibài thơ chứ”

      Sĩ Hành cười “Chủ ý rất hay, mọi người tùy chọn vật làm đề tài làm thơ, cần vần,thua phạt ly”

      Người hầu hạ bên cạnh nghe vậy vội mang bút mực lên, Nguyên Thu và Tử Yên thấy thế cũngcười đáp, mình cầm giấy bút tìm chỗ ngồi.

      Nguyên Thu nhìn nơi xa có đóa sen hồng, lẳnglặng mình chỗ, bên cạnh chiếc thuyền qua, mái chèo dao động văng bọt nước lên cánh sen, mặt cánh còn lưu giọt nước, khác hẳn bộ dáng khi gặp mưa. Nội tâm Nguyên Dung khẽ động liền đặt bút:

      Thúy cái xấu hổ ói Bích Liên

      Hồng trần mang lộ say lòng người thương

      Gió mát hương trong phiêu phương nhụy,

      Sau cơn mưa tương phi cầm khay ngọc.

      (hic…theo convert thôi chứ ta dám múabút lung tung)

      Nguyên Thu dừng bút những người khá viếtxong, có người đến lấy thơ của mình treo lêntường để dễ nhìn hơn.

      Sĩ Hành, Cố Sơn, Hạ Tử Nghiệp từ những dòng chữ ngoài việc thưởng cảnh còn lộ ra lý tưởng khát vọng bất phàm mà Nguyên Thu và Tử Yênhai người viết trần trụi rất nhiều.

      Mặc dù Tử Yên lớn hơn Nguyên Thu hai tuổinhưng tâm tư còn , từ ngữ cũng tương đối non nớt phù hợp tâm tình của nàng. Sĩ Hànhtán dương vài câu rồi thấy thơ Nguyên Thu đọcthật kĩ hai lần có chút ngạc nhiên nhìn NguyênThu “ ngờ muội còn mà làm thơ hay, cũng khó có được”

      Hạ Tử Nghiệp bên cười “Cố muội muội là tài nữ, chúng ta nên kính muội ly”

      Mọi người vội rót rượu chúc nàng, nháo loạnlàm Nguyên Thu đỏ bừng mặt. Mấy người đùa hồi, Sĩ Hành thấy thuyền hoa đến nơi vắng vẻ liền chỉ vào bờ với mọi người“Lên bờ , có cánh rừng lớn và vùngcỏ, cũng là nơi chim hót hoa thơm, chi bằng lên ngồi lúc”

      Hạ Tử Nghiệp vội “Như thế cũng tốt, ngồi thuyền lâu cũng ngất mất” Những người khác cười vang. Nguyên Thu đợi thuyền hoa vào mảnh đất trống, trong lòng có chủ ý, quay đầulại với Sĩ Hành ‘Thế tử ca ca, chi bằngchúng ta mang đồ ăn lên bờ ăn , làm cá nướngnhé?”

      Sĩ Hành biết cái gì gọi là nướng, chỉ đànhcười “Muội cần gì cứ phân phó cho họchuẩn bị”

      Nguyên Thu tìm người kiếm cho nàng chậu than, phía dùng lưới sắt rửa sạch đặt lên, rồicho người làm cá. Đợi khi thuyền cập bờ, chongười đem chậu than lên trước thổi lửa, lửa cháy hai người mang chậu than đặt kệ.

      Nguyên Thu cầu phòng bếp ướp gia vị cho thịt dê, lại sai người lên bờ chặt trúc al2m que xiên, Nguyên Thu vào phòng bếp chỉ mấy miếngthịt bò tươi treo cho đầu bếp rửa sạch, theophương pháp ướp thịt bò bít tết mà ướp gia vị,cho đầu bếp đem nhiều loại rau dưa lên bờ, đếnkhi ra Nguyên Thu thấy phòng bếp rửa xong gà, liền cười cho người cầm theo.

      Cố Sơn thấy nàng cho người cầm nhiều thức ăn ra khỏi chậc lưỡi, vội tiến lên “Lấy nhiều như vậy làm gì, muội dọn trống thuyềnhoa của người ta mất” Sĩ Hành cười “Làmsao dễ dọn sạch như vậy, muội còn cần gì, đểbọn họ lấy , nếu thuyền phái người mua”

      Nguyên Thu cười “Đủ rồi, thêm nữa thìthành lãng phí” Vừa vừa vất đầy nấm mèo,nấm hương, gia vị vào bụng gà, thân gà ướpqua tí muối, rồi cho người hái lá sen trong hồ góikĩ lại, tìm chỗ đất khô mát cho ngươi đào hốchôn vào bên trong, có hai người được phân phó nhóm lửa.

      Mấy người Sĩ Hành xuất thân quan lại, tự nhiên là biết cái gì là gà ăn mày, thấy NguyênThu xử trí gà như thế cười “Muội là đau lòng gà chết oan uổng, muốn cho gà được hỏa tang, chôn dưới đất cũng được”

      Nguyên Thu nghe có khẩu vị chút, để ý mọi người rửa tay nướng thịt, mọi ngườithấy li kì vây quanh vòng ngồi xuống, dần dần nghe thơm thịt dê, cười “Mùi thơm như vậy nhất định ăn rất ngon” xong cũng muốn tới nướng, Nguyên Thu vội “Nướng xong rồi, ăn trước cái này xong đưa xâu thịttrong tay cho người năm chuỗi, lại đưa mười chuỗi cho Bích nhi và nha đầu của TửYên.

      Mọi người chưa ăn thịt nướng chỉ thấy ngoàikhét trong sống, mùi vị đặc biệt, ăn xong lại trơ mắt nhìn Nguyên Thu nhưng thấy Nguyên Thu thong thả ung dung ăn để ý tới bọn họ,liền nóng nảy, rối rít cầm xâu thịt nướng.

      Nguyên Thu cười “Mình nướng mình ăn mớithú vị, mọi người cũng đừng chỉ nướng thịt , nướng thêm chút rau dưa, cá tôm kẻokhông tốt cho tiêu hóa”

      Cố Sơn vội “Ăn ngon như vậy, tiêu hóa cũng ăn”

      Nguyên Thu nhìn mọi người nướng thịt, vì vậymình cầm tôm nướng, tôm rất nhanh chín, liền bay mùi thơm ra, mọi người vội buông thịt trong tay ra nướng tôm, chờ tỉ mỉ nướng xong tôm thấy thịt khét nhất thời kêu rên bốn phía, làmNguyên Thu vui kìm được.
      tart_trung, AnLy90, linhdiep172 others thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 23: Nguyên Dung chịu về

      Nguyên Thu bận rộn chút rồi kêu đầu bếp tới nướng, mình cầm cần câu câu cá, Bích nhivội theo che dù, Nguyên Thu cười “Nơinày nhiều cây, cành cây cũng đan chung chỗ với nhau, che hết nắng rồi mà có gió từ hồthổi qua, rất nhanh mát, cần che dù,ngươi nướng thịt ăn .

      Bích nhi nghe vậy nướng ít tôm, bỏ lên mâm đưa tới cho Nguyên Thu, huynh muội Hạgia ngồi dưới cây lặng lẽ nhìn Tây Hồ chuyện, Cố Sơn nằm cỏ nhắm mắt lin dim, bên cạnh Sĩ Hành vài câu, thấy ngủ vộichạy lại chỗ Nguyên Thu cầm cần câu câu cá.

      Nguyên Thu và Sĩ Hành chuyện câu nào khoảng chừng hai khắc, cần câu động, SĩHành đứng lên dùng sức kéo, con cá trắmcỏ hơn ba cân bị vứt lên cỏ, nhảy loạn khôngngừng. Nguyên Thu thấy hưng phấn để cần câu của mình xuống bắt cá, con cá vừa lớn vừa trơn tay nàng ngừng trượt ra ngoài.

      Sĩ Hành cười lớn đem cá bỏ vào thùng, gỡ lưỡi câu khỏi môi cá, hào hứng bừng bừng tiếp tục câu cá, Nguyên Thu giơ thùng lên cười “SĩHành ca ca câu thêm vài con nữa, muội nướngcho mọi người ăn” Sĩ Hành cười đáp, thuyền có người nhận cá từ tay Nguyên Thu, mổbụng làm sạch cá, ướp gia vị theo cầu của Nguyên Thu, lại ướp thêm hành gừng khử mùitanh, bôi dầu hai mặt mới đem nướng.

      Nướng hai khắc cá chín, Nguyên Thu gọi phòngbếp đem cá nướng xong, đem tương ớt làm ngósen, khoai tây, măng, dưa chuột mấy loại rau cảixào qua để dưới đáy khay, dem cá đặt lên .Đầu bếp rưới hạt tiêu, dầu hương lên cá nướng,nhất thời mùi hương bay quanh bốn phía, đầu bếp vội đem cá bày lên bàn.

      Sĩ Hành thấy cá chín quăng cần câu chạy lại, ngồi bên bàn cầm đũa ăn thử miếng, Cố Sơnnghe mùi mơ màng ngồi dậy, Hạ Tử Nghiệp dẫnmuội muội chạy lại “Sao ta còn ngửi thấy mùi thơm?”

      Nguyên Thu chợt nhớ thịt gà bao lá sen đangchôn dưới đất, vội cho người tắt lửa, đem gà bớira ngoài, bỏ bùn đất, mùi thịt bay vào mũi,người làm vội bưng thịt gà lên.

      Cố Sơn ăn cá nướng, thấy thịt gà bàn, vội gắp ăn thử ít, nhai tỉ mỉ nửa ngày chỉ thịt tươi mới, mùi thơm nồng, còncó mùi lá sen, ăn ngon”

      Sĩ Hành cũng chuyện, chỉ lo cuối đầu ăn ngừng, Tử Yên ăn liền hai miếng cong miệng “Nguyên Thu muội sớm cóđồ ăn ngon như thế, làm hại ta vừa rồi ăn rất nhiều thịt nướng, giờ còn bụng để ăn gà nữa”

      Hạ Tử Nghiệp chụp lên tay Tử Yên an ủi sao, muội muội, ca ăn giúp phần củangươi” Mọi người nghe vậy cười lớn, Nguyên Thu ăn no tám phần, ăn thêm vài miếng cũng gác đũa.

      Sĩ Hành ăn hồi “Cố muội, gà này đặttrong đất ăn ngon, nó tên gì?”

      Nguyên Thu cười “Có tên nhưng hơi bất nhã chút, gọi là “Gà ăn mày””

      Cố Sơn ngậm chân gà, nghe mà thịt rớt cảvào chén, ho sặc sụa ngừng, Sĩ Hành thấy mọi người kinh ngạc thôi, vội nhân cơ hội Hạ Tử Nghiệp gắp cách gà chưa kịp ăn vớt ra,vừa gặm vừa cười “Các ngươi chỉ là tụcnhân, chỉ cần ăn ngon là được, quản tên nó làm gì”

      Hạ Tử Nghiệp nhìn chằm chằm cách gà trongmiệng Sĩ Hành, gắp miếng thịt gà vào miệnghận hận nhai. Tử Yên và Nguyên Thu bị hànhđộng của chọc cười ngừng. Dù sao lúc trước mấy người ăn ít đồ, vì vậy cũng ăn được nhiều. Nguyên Thu lựa mấy miếng ức gà cho Bích nhi và nha đầu của TửYên ăn, còn lại thưởng cho đầu bếp.

      Tử Yên ôm bụng “Hôm nay ăn nhiều hơn thường ngày, về thể mập lên mộtvòng rồi”

      Sĩ Hành cười “Ai mà ăn nhiều, ta cảm thấy ăn ngon mà chơi vui, về chúng ta bảo đầubếp làm ăn”

      Nguyên Thu cười “Mấy thứ này chỉ nênthỉnh thoảng ăn thôi, ở nhà làm ăn lại thấy được ngon mà mấy loại này cũng khôngdễ tiêu hóa, ăn thường xuyên ảnh hưởng dạdày”

      Mọi người tìm mảnh đất bằng phẳng ngồi xuống, chuyện xưa dần dần mặt trời ngả về tây, Sĩ Hành gọi mọi người lên thuyền hoa, vốn mộtđường trở về, nhưng Tử Yên nghe Nguyên Thunói <Lôi Phong nắng chiều> muốn xem, thuyền hoa liền ngừng ở nơi có nắng chiều chiếu quanúi. Mọi người ngồi sàn thuyền, lẳng lặngnhìn mặt trời ngã về tây, bóng dáng tháp LôiPhong chiếu vào hồ ảnh tháp ngang trời giống như cái lồng, chung quanh tháp sóng dạtvào đều bị ánh chiều nhuộm mảng hoàng kim, hồ, rừng, trời chiều nối liền mảnh đẹp sao tả xiếc.

      Tử Yên khỏi than thở, ngay cả NguyênThu cũng nhìn, Sĩ Hành thấy sắc trời đangtối dần liền phân phó lái thuyền về. Xe ngựa các phủ chờ bên bờ từ lúc nào, bọn hạ nhân sốt ruột, thấy tiểu chủ tử từ thuyền hoa xuống khấn niệm A di đà phật, gấp rút thỉnh an, kéo chủ tử về nhà.

      Về phủ, Cố Sơn, Nguyên Thu phòng lớn thỉnhan, Cố Lễ và Lý thị ăn tối từ sớm, ngồiuống trà, thấy hai người trở về cũng theo hỏi ăn gì, chơi gì, Cố Sơn kể chuyện đồ nướng mà mặt mày hớn hở , làm Cố Lễ nổi lên hăng hái, lại nghe Nguyên Thu làm thơ bảo nàng đọc mộtlần.

      Nguyên Thu đọc thơ, Cố Lễ nghe kinh sợ hỏi nàng học ai làm thơ, Nguyên Thu vội “Nữnhi cũng học cả thơ trong phòng, rồi nghe tiênsinh qua quy tắc cách luật chút, hôm nay đánh bạo làm bài, chỉ là thấy thú vị, thể coi như biết cách”

      Cố Lễ gật đầu “Mặc dù thơ đơn giản nhưngdù sao tuổi còn , lại chưa học nghiêm chỉnh. Ta thấy Thu nhi về sau cần theo ca ca học, xin sư phụ về dạy riêng học cầm kì thư họa cũng học thêm ít thơ phú”

      Lý thị vội tốt, Thu nhi có chút học thức, tuy ta có học chút nhưng vài năm nay quên hết bảy tám phần rồi, chỉ có thể dạy nàng chút da lông, có sư phụ giỏi dạy cho nàng, chỉ tương lai Nguyên Thu có tiềnđồ, ngày thường ta cũng thanh thản chút”

      Nguyên Thu nghe vậy kìm được vuimừng, vội vàng hành lễ với Cố Lễ và Lý thị, Lý thị lôi kéo nàng, cười với Cố Lễ “Đứa này xưa nay thông minh, cũng uổng công lão gia thương nàng”

      Cố Lễ nhìn Nguyên Thu hết sức hài lòng, dặn dòhai người thêm chút rồi để hai người về.

      Lý thị thấy trễ, để cho bọn nha đầu đemnước tắm vào rồi cho bọn họ lui ra, mình ra saubình phong hầu hạ Cố Lễ tắm rửa.

      Cố Lễ nằm trong thùng Lý thị đấm lưng cho , Cố Lễ chợt hỏi “Nguyên Dung ở trong am gần tháng, an phận chút nào chưa?”

      Lý thị “Phái người đưa thơ hồi thứnữ nhà Tuyên phủ sứ Lâm đại nhân tên TuyếtDiên với mẫu thân vào am dâng hương, gặp Nguyên Dung từ đó cách mấy ngày lại vào am chuyện với nàng. Xưa nay nghe Lâm phu nhân Tuyết Diên cũng an phận, mẹ đẻ tuy là thiếp nhưng là biểu muội của Lâm đại nhân. Mặc dù có gia thế nhưng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lâm đại nhân, hai người tình cảm sâu nặng, Lâm đại nhân rất sủng tiểu thiếp này. Nên Lâm phu nhân cũng khôngtiện trong nom thứ nữ này, chỉ sợ Nguyên Dunggặp nàng nhiều cũng tốt”

      Cố Lễ nghe xong mới “Lâm đại nhân cũng hồ đồ, làm sao nghe có chút ý tứ sủng thiếp diệt thê. Nhưng chuyện này cũng là chuyện nhàcủa người khác, chúng ta tiện nghị luận. Ta cảm thấy thích nha đầu kia gặpNguyên Dung”

      Lý thị vừa tắm cho Cố Lễ vừa cười “Thángtrước cũng đến ba bốn lần, người đến là kháchkhông tiện ngăn cản”

      Cố Lễ nằm lúc “Ngày mai cho ngườikêu nàng trở về. Mấy tháng nữa là ngày sinh của lão phu nhân, để cho nàng ở trong phòng cầu phúc cho lão thái thái”

      Lý thị cười “Lão gia đúng, muốn nàngchép bao nhiêu kinh phật đây?”

      Cố Lễ “Để nàng trước ngày sinh lão thái thái tháng chép xong ngàn bảng <KimCương kinh>”

      Lý thị tính toán thời gian, chỉ còn đến batháng, liền cười “Thời gian hơi eo hẹp, biết nha đầu kia có chép kịp ?”

      Cố Lễ hừ “Chính là để cho nàng vội khôngsuy nghĩ cái khác, tìm thời cơ đưa nàng trở lại kinh thành

      Lý thị nghe vậy sắc mặt vui mừng, thanh vẫn như cũ chuyện với Cố Lễ đưa lưng về phía mình, đợi Cố Lễ rửa mặt xong, Lý thịsai nha hoàn thay nước cho mình rửa mặt, trải màn xuống.

      Cố Lễ nghe thấy mùi u hương người Lý thị,trong lòng vừa động ôm nàng vào ngực, hôn môinàng, Lý thị nhắm mắt đáp lại Cố Lễ trong lòng vui mừng.

      Vốn là tháng hơn phân nữa Cố Lễ ở chỗ Lý thị, còn lại là chạy qua chỗ Trương di nương, từlúc Nguyên Dung làm mất thể diện ở tiệc rượu,Cố Lễ phạt cấm túc Trương di nương, thángchỉ đến viện của nàng hai lần. Hôm nay Trươngthị bị đánh, Cố Lễ đặt chân đến viện của Trương thị, cả ngày chỉ ở phòng lớn, làm Lý thịcó cảm giác tân hôn ngọt ngào.

      Sáng sớm hôm sau, Lý thị ăn điểm tâm xong,phái người tới đón Nguyên Dung, đợi đến đêm Lý thị lo lắng thúc giục vài lần, quản gia mới báo nhìn thấy xe nhị nương ở xa xa.

      Lý thị mới tah3 tâm xuống, ngồi phòng lớn dùng trà chờ Nguyên Dung tới thỉnh an, ai ngờ lâu cũng thấy bóng dáng của Nguyên Dung, chỉ có mama đón trở mình trở về còn mang phong thư.
      linhdiep17xixon thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 24: Người kinh thành đến

      Lý thị thấy thư tín trong tay mama trong lòng thất kinh, vội đoạt lấy thư, ngón tay run rẩy mở ra, nhanh chóng đọc lần mới hoàn hồn dựavào ghế thở, mama thấy vậy quỳ xuống dám gì.

      Nguyên Thu vừa vào nhà thấy mẫu thân cầm thư tức giận run rẩy, vội tiến lên thỉnh an rồi đứng bên. Lý thị nháy mắt cho mama,mama này hành lễ đứng lên ra ngoài.

      Nguyên Thu thấy mama ra ngoài, tới sau lưng Lý thị xoa bóp cho nàng, lại tìm chuyện thúvị với nàng, bắt đầu Lý thị chú ý lắngnghe rồi dần dần bị hấp dẫn, từ từ chân mày giãn ra, khóe miệng cũng cười. Hai mẫu tử trò chuyện lúc lâu, Lý thị thở dài “Con làđứa bé biết săn sóc, giống như tỉ tỉ ngươi tâm tư chết tâm”

      Nguyên Thu nghe Lý thị liền biết tin này cóliên quan đến Nguyên Dung, trong lòng suy nghĩ tỉ mỉ phen. Đối với Lý thị mà NguyênDung là đứa bé mà trượng phu mình và ngườikhác sinh ra, cho dù đứa bé có tốt hơn nữa cũng khó vừa mắt mình. Huống gì Nguyên Dung cũngkhông khéo léo nghe lời, gần đây liên tiếp gâychuyện xem thường mẹ cả, trong lòng Lý thị sớm chứa ngọn lửa. Nhưng Lý thị lại thể trừng phạt Nguyên Dung quá mức nếu rơivào trong mắt Cố Lễ trở thành trách móc thứ nữ nặng nề. Nếu bị người loạn truyền ra phủ chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng hiền lương của Lý thị.

      Nguyên Thu suy nghĩ “Tỉ tỉ cũng còn ,mặc dù suy nghĩ bây giờ có chút ngoan nhưng thể thay đổi được. Chỉ làbây giờ mẫu thân có gì, tỉ tỉ cũng hiểu lầmmẫu thân là dụng tâm lương khổ, chẳng bằng đểcho phụ thân tự trông nom, mẫu thân lại thanhnhàn, về sau nếu nàng có gì tốt phụ thân cũng trách được mẫu thân”

      Lý thị nghe nàng cười “Con dễ dàng, có phụ thân nào tự nuôi dạy nữ nhi?”

      Nguyên Thu “Cho dù thể làm cho phụ thân nuôi dạy nàng được, vậy sau này chuyện lớn gì của nàng cũng cho phụthân biết, phụ thân đồng ý mẫu thân làm, tiết kiệm cho nàng tìm cách cho phụ thân”

      Lý thị gật đầu “Bây giờ chỉ làm như thế thôi, khó được là con cũng nghĩ đến, Thu nhi của ta thông minh”

      Nguyên Thu nằm trong ngực Lý thị cười, Lý thị suy nghĩ xong đưa thư của Nguyên Dung cho Nguyên Thu xem, Nguyên Thu xem lại lần nữakinh ngạc nhìn Lý thị “Tỉ muốn ở trong am đủ100 ngày?”

      Lý thị cười lạnh “Đúng vậy, còn chủ độngnhận chuyện bánh chưng, trong lòng đaulòng biết vậy chẳng làm. Nguyện ở trong am 100 ngày chuộc tội, cầu phúc cho cha mẹ huynh trưởng và muội muội”

      Nguyên Thu suy nghĩ lúc “Biện pháp lần này của nàng cũng tốt, ngay cả mẫu thân cũng nghĩ đến nàng chủ động ra”

      Lý thị “Nàng làm là cho phụ thân con xem, nàng thừa nhận sai lầm sợ là trong lòng phụ thân con mềm ba phần, hơn nữa ở trong am hơn ba tháng, phụ thân con hết giận rồi, càng yêuthương nàng ở trong am kham khổ. Nàng tìmđược quân sư tốt”

      Nguyên Thu nhìn thư thêm lần nữa “Mẫu thân yên tâm, nàng muốn ở trong am tùy nàng, mẫu thân còn sợ nàng nhảy ra việc khác sao? Nàng muốn ầm ĩ có thể nháo được mấy năm? để ý tới nàng chúng ta lại được thanh tịnh thêm mấy ngày”

      Lý thị muốn thương lượng chút biện pháp vớiNguyên Thu, nghe Nguyên Thu vậy mới nhớđến Nguyên Thu còn làm gì có biện pháptốt. Thường ngày thấy Nguyên Thu thông minhlại nhìn việc thấu đáo, thường trúng điểm quan trọng, làm cho Lý thị quên số tuổi chânchính của nàng luôn xem nàng là người lớn.

      Buổi tối, Lý thị hầu hạ Cố Lễ ngủ, đem chuyệnNguyên Dung với , Cố Lễ nghe cũng sửng sốt, lại gì, lúc trời sáng Lý hầu hạ rửa mặt Cố Lễ “Ta và ngươi vào am đem Nguyên Dung về”

      Lý thị vội đáp nhanh chóng thu thập xong,truyền điểm tâm hai người vội vàng ăn cơm rồichạy thẳng đến am.

      Chủ trì sư thái dẫn hai người đến ngoại thất, sai tiểu ni dẫn Nguyên Dung tới. Chỉ thấy Nguyên Dung mặc quần áo vải thô dùng trâmcài gỗ búi tóc, gương mặt thuần khiết nghiêm nghị, mặt bình thản ra thỉnh an Cố Lễ, Lý thị.

      Cố Lễ nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen tháng xem ra ngươi tĩnh tâm rất nhiều.Thôi, ở trong am cũng phải chuyện gì, trở về phủ với chúng ta”.

      Nguyên Dung nghe vậy tiến lên thi lễ với Cố Lễ, lạnh nhạt cười “Phụ thân tự mình đến đón nữ nhi về là cho nữ nhi thể diện lớn, nữ nhi cảmđộng rơi nước mắt. Nhưng trước mặt phật tổ nữnhi thề, muốn niệm kinh đủ 100 ngày. Nếu lúc này nữ nhi về phủ sợ phật tổ trách tội”

      Cố Lễ nghe vậy cũng còn lời nào, Lýthị trong lòng hừ lạnh Nguyên Dung tìm cớ thậtkhông người nào bác bỏ được. Ba người nhìn nhau chẳng gì lặng lẽ ngồi lúc, Cố Lễdẫn Lý thị về phủ. Nguyên Dung đưa mắt nhìnxe ngựa khuất cười lạnh trở lại am.

      Nguyên Dung ở trong phủ Nguyên Thu thấy thanh tịnh rất nhiều, mời sư phụ theo học thi từ ca phú, Lý thị cũng muốn NguyênThu tinh thông mọi thứ, nhưng mỗi loại cũngcần biết mới tốt. Trước đây Lý thị thấy NguyênThu giỏi về nữ công, để cho nàngthêu bức thọ đồ chúc thọ cho tổ mẫu, vậy nênmỗi ngày Nguyên Thu đều phải thêu thọ đồ. Lýthị thấy Nguyên Thu học quá nhiều khổcực đau lòng “Hôm đó chỉ vì kích con mới như vậy, tuy bây giờ con thêu cũng khá hơn rồi nhưng chưa tốt đến mức thêu thọ đồ, cần vất vả như vậy nữa, chờ thêm mấy năm tay nghề giỏi hơn rồi hãy thêu thọ đồ”

      Nguyên Thu nghe vậy cười “Sau này cũng muốn tự tay thêu thọ đồ cho tổ mẫu, bây giờ luyện tập, sau này đưa mới mất mặt” Lý thị nghe vậy đành tùy nàng.

      Cố Sơn hai ngày Quận Vương phủ lầncùng học võ nghệ với Sĩ Hành, dù ở nhà giờMẹo cũng tập quyền chút, rửa mặt đithỉnh an xong mới tới học với Trương tiênsinh.

      dưới Cố phủ ai bận việc nấy, đảo mắt đến ngày Nguyên Dung trở về, Lý thị phái xe đón, chỉ là buổi trưa xe đến nhưng phải xecủa Nguyên Dung mà xe từ kinh thành lão thái thái phái người đưa lễ trung thu tới.

      Lý thị vội ra ngoài đón, thấy người đến là Thẩm mama, trong lòng cả kinh nhưng mặtvui mừng nghênh đón.

      Thẩm mama là nô tì của lão thái thái, ở Cố gia làngười có thể diện, Cố Lễ thấy Thẩm mama cũngnhường ba phần lễ. Thẩm mama thấy Lý thị thỉnh an, Lý thị vội tiến lên đỡ, miệng “Mama, mama tuổi lớn lại lao nhọc người tới đây, nào dám để người thỉnh an, này phải lắm”

      Thẩm mama vỗ tay Lý thị cười “Đại phu nhân sao lại như vậy, lễ thể bỏ, lễkhông thể bỏ” Tuy nàng thế nhưng cómời an lại, chỉ là nắm tay Lý thị chuyện.

      Lý thị mặt đáp lời trong lòng khỏitính toán, Thẩm mama bằng tuổi lão thái thái, ngày thường là bụng dạ của lão thái thái, lớntuổi như vậy còn từ kinh thành đến đưa đồ lễ Đoan Ngọ cho nàng, sợ là đơn giản như vậy. Huống chi hồi nào tới giờ toàn bộ là bọn họ đưa lễ về kinh mà kinh thành đưa lễ tới đây làlần đầu tiên.

      Trong lòng Lý thị càng nghĩ càng lạnh, mặt làm bộ như vô kéo tay Thẩm mama “Mama xa như vậy, khổ người, vào nhàdùng trà

      Thẩm mama vỗ tay nàng ý bảo nàng bình tĩnhchớ nóng, mình quay đầu lại hướng về trong xe hô “Các ngươi xuống , đến nơi rồi”

      Lý thị nghe mà khỏi nhìn vào xe, chỉ thấy rèm xe vén lên, hai nữ tử trẻ tuổi ăn mặc màu hồng như phụ nhân từ xe xuống, tiến lên thỉnh an Lý thị “Lâm thị / Vương thị thỉnh an phu nhân”

      Trong phút chốc giống như thùng nước lạnh tướiào xuống đầu Lý thị, lòng nàng lạnh lẽo, chỉđành cứng ngắt xoay người sang hướng Thẩmmama.

      ra, Cố Lễ đuổi Tố Mai về kinh thành, lãothái thái thấy mình đưa tiểu thiếp cho nhi tử những được thu làm thiếp mà còn bị trả ngược trở lại, nhất thời cảm thấy mất mặt,trong lòng khỏi bất mãn với Lý thị, dù có việc gì cũng nên đuổi người trở về.

      Tố Mai ở Hàng Châu bị nhục nhã, bị đưa trở lạikinh thành , thêm mắm dặmmuối Lý thị tốt, lão phu nhân có chút ý kiến với Lý thị, nghe nàng xem như Lý thị ghen tuông cho Cố Lễ nạp Tố Mai làm thiếp, trách móc thứ nữ nặng nề, thậm chílòng dạ rắn rết để Trương thị được thịtẩm mà hạ độc thứ nữ. Lão thái thái càng nghe càng bất mãn với Trương thị.

      Trong Cố gia lão thái thái xưa nay chỉ thương tiểu nhi tử, trưởng tử ra ngoài phu thê tìnhthâm nên cùng nhau ra ngoài sống, đáng lẽ trong nhà đương gia là chi thứ hai. Lão thái thái lo lắng con thứ hai làm đương gia uất ức tiểu nhi tử, đành bỏ qua con thứ hai mà để cho nàng dâu Ngô thị thê tử của nhi tử quản gia.

      Hôm đó Tố Mai trở lại, đúng lúc Ngô thị cũng ở phòng lớn, thấy lão thái thái tức giận toàn thân phát run vội vàng khuyên nhủ “Đại tẩu ỷ đại cakhông có người thân bên người, Trương thị tuổi cũng gần bằng đại tẩu, sớm qua mùa xuân lại sinh nở, làm sao còn nắm được lòng namnhân”

      Lão thái thái cười lạnh “Ta lại nghĩ cho nhi tử cưới thêm mấy tiểu thiếp, nhưng đưa mĩ nhân mấy năm đụng đến rồi trả lại, nàng dâu đánh mặt mũi ta như vậy ta nào dám đưa?”

      Ngô thị nịnh hót cười “Con dâu có chủ ý này”

      Lão thái thái nhìn mắt Ngô thị, cuối đầu uống trà, nheo mắt lại. Ngô thị thấy thế vội lên tiếng“Lúc đưa Tố Mai , lão thái thái đưa đibằng con đường sáng, cho nên đại tẩu giả bộ hồđồ nhiêu năm như vậy. Lần này lão thái thái làm chủ trước nạp thiếp thất cho đại ca rồi đưangười qua đến lúc đó chỉ sợ đại tẩu muốn nhận cũng có biện pháp”

      Lão thái thái nghe vậy cảm thấy chủ ý thậtkhông tệ, quét mắt vòng quanh nhà, ngoắc đại nha hoàn Thải Châu tiến lên “Về sau ngươi là người của lão gia, Hàng Châu hầu hạ hắncho tốt, tranh thủ sinh nam nữ”

      Thải Châu nghe vậy quỳ xuống dập đầu với lão thái thái, ngoan ngoãn “Xin nghe theo tháithái dạy bảo, Thải Châu nhất định hầu hạ lão gia tốt”

      Ngô thị thấy lão thái thái chỉ Thải Châu có chútkhông cam lòng. ra nàng chỉ cho lão tháithái chiêu này là có duyên cớ,năm ngoái biểu đệ lão thái thái qua đời, ít có con cháu, nhiều năm như vậy chỉ có thứ nữ là Tuyết Liên. Trong phủ của lại đông, sợ sau nàyqua đời chính thất tái giá, đến lúc đó có ai trông nôm thứ nữ. Trước khi lâm chungđưa Tuyết Liên đến Cố phủ, lão thái thái niệmtình cũ cho nàng theo bên cạnh. Tuyết Liên dịudàng khéo léo, lại vô cùng ngọt ngào, hơn mộtnăm cũng làm cho tam lão gai thỉnh an liếc mắt tới, chỉ ngại Tuyết Liên chưa cập kê nên tiện mở miệng.

      Thường ngày Ngô thị phục vụ ở phòng lớn, đương nhiên biết tâm tư của tam lão gia, cũng hiểu lão thái thái thương tam lão gia, nếu mở miệng chuyện này nhất định là đạtđược. Vì thế trong lòng suốt ngày tì cách đưa Tuyết Liên ra khỏi phủ, đúng lúc Tố Mai trở lại trong lòng Ngô thị liền tính toán vì vậy mới đưara cái chủ ý kia, ai biết lão thái thái căn bảnkhông nghĩ tới Tuyết Liên, trực tiếp đưa nha hoàn .

      Trong lòng Ngô thị nhẫn nhịn, nhưng muốn bỏ qua cơ hội như vậy, mặt mũi tươi cười “Xưa nay người của lão thái thái giống như châu như ngọc, đại ca nhất định thích. Chỉ làđại tẩu làm đương gia nhiều năm, chỉ sợ ThảiChâu đấu lại nàng, lại bị đuổi trở về”

      Lão thái thái nghe vậy vội hỏi “Vậy ngươi có biện pháp gì tốt ?”

      Ngô thị cười “Tuyết Liên dịu dàng, nhãnhặn lại lịch khó tìm người nào như biểu muội nhà mình, e là đại tẩu cũng dám làm khó nàng, hơn nữa để Thải Châu giúp đỡ nàng, ắc hẳn là đại tẩu nhìn bên này cũng phòng được bên kia. Chờ qua năm , nửanăm sau hai nàng đều có bầu, địa vị di nương nắm chắc trong tay rồi. Đại ca ít con đến bây giờ chỉ có con trai trưởng, nếu để cho đạitẩu duy độc người chỉ e…”

      Lão thái thái suy nghĩ, cảm thấy Ngô thị có lý trong lòng đồng ý, đợi nửa tháng sau Tuyết Liên cập kê, làm chủ cho Tuyết Liên và Thải Châu qua lấy thân phận di nương vào cửa. Sợ Lý thị nhận nên để cho tì nữ thân cận là Thẩm mama tự đưa hai người đến Hàng Châu.
      tart_trung, linhdiep17xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :