1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: Đồ trang sức

      Nguyên Thu lấy bánh chưng nấu xong mỗiloại khẩu vị chọn hai phần, sai nha đầu đưa quaCố Sơn, Nguyên Dung mỗi người đưa qua phần, còn lại lấy hơn phân nữa đem phònglớn.

      Lý thị xem trang sức của Kim Lâu sai người đem đến, thấy Nguyên Thu tới kêu nàng sang xem. Nguyên Thu đưa hộp thức ăn cho nha hoàn, ngồi xuống cạnh Lý thị, nhìn bànnhững trang sức bằng ngọc này.

      Lý thị cầm lên trâm cài đầu bằng phượng sai lằm bằng ngọc Trích Châu đưa cho Nguyên Thu “Ta thấy cái này khắc tinh tế, thích muốn buông tay, cài lên cho con nhìn thử xemsao chút”

      Nguyên Thu hơi nghiêng đầu để Lý thị cài lêngiúp nàng, Lý thị xem xét thấy tệ, lại sainha đầu đem gương đồng tới, tự mình cầm chonàng xem “Con thấy sao?”

      Nguyên Thu hơi nghiêng đầu nhìn ở các góc độ khác nhau, cười “Con cảm thấy đẹp lắm” Lý thị cười bỏ gương xuống lại tiếp tục lựa với Nguyên Thu.

      Nguyên Thu tinh mắt nhìn thấy trâm cài bằng ngọc trong đống trang sức, dùng ngọc bíchlàm thành hình dạng đôi cánh sải ra, hai bên cách khắc mai, lan, cúc, trúc bộ tứ quân tử,bộ phận cuối cùng dùng Mã Não làm thành viênchâu xuyên vào. Nguyên Thu nhìn thấy chọn trúng, cầm lên quan sát tỉ mỉ, càng nhìn càng thấy tinh xảo, liền cười “Cái này nhìn đẹp, vừa đúng hợp với xiên áo đó của con”

      Lý thị cưng chiều “Ánh mắt con tệ, ta thấy lối ăn mặc của con cũng có chút thiên phú”

      Nguyên Thu cười dựa vào Lý thị “Ánh mắt tốt làm gì, cũng chỉ là để trang điểm thôi”

      Lý thị nhìn nàng lại nhìn đồ trang sức, chọn thêm mấy thứ rồi mới sai đưa qua cho NguyênDung chọn. Nguyên Thu cảm thấy thú vị, khẽ lắc đầu thấy hộp đựng thức ăn mới nhớ bánhchưng của mình, phân phó nha hoàn làm nguộirồi tự mình cầm bóc cho Lý thị ăn.

      Lý thị sợ nàng bị bỏng, vội để nha hoàn bóc, Nguyên Thu rửa tay cười “Mặc dù mấy cái bánh chưng này khó coi nhưng cũng là tự tay nữnhi gói”

      Lý thị cười “Ta nghĩ tay nghề của BíchNhi sao lại gói bánh chưng thành như vậy. phải phòng bếp làm bánh chưng sao? Sao con lại tự làm?”

      Nguyên Thu “Con gói cũng giốngphòng bếp, mẫu thân nếm thử xem”

      Nha hoàn bóc xong bánh, Lý thị cầm đũa lên từtừ cắn cái, là vị trứng muối, miệng đầy hương vị. Ăn hơn phân nửa, Lý thị để đũa xuống“Con gói cái này ăn ngon hơn, làm sao nghĩra được thế?”

      Nguyên Thu cười “Nữ nhi tự nghĩ rồi tựmình gói mấy cái hương vị đều giống nhau, dám ăn mình, nên đem cho mẫu thân nếm thử chút”

      Lý thị phân phó nha hoàn mỗi loại bánh chưngcũng bóc cái, nếm thử miếng, liền phânphó nha hoàn đem xuống phòng bếp để các nàng dựa theo mà làm bánh chưng.

      Nguyên Thu cười “Con làm rất nhiều, phòngbếp làm thêm làm gì”

      Lý thị “Con cũng hiểu, tiết Đoan Ngọ nhà nào cũng muốn đưa bánh chưng , ta nếmbánh chưng của con cũng ngon, vị mới lạ, vừalúc có thể đem tặng người”

      Nguyên Thu biết Lý thị còn nhiều việc, nàng hàn huyên lúc rồi cầm hộp trang sức mới chọn đitrở về. Vừa vào nhà thấy Bích Nhi sắc mặt táixanh ngồi đó. Nguyên Thu thấy vậy hỏi “Ai chọc giận ngươi thế, làm gì mà lại có bộ dángnày?”

      Bích Nhi nghe vậy tức giận, bất bình “Nô tỳ đưa bánh chưng cho nhị nương, ngay cả nhìn nhị nương cũng nhìn bảo nô tỳ đặt ở đó. Nô tỳ thấy nàng chép sách, nghĩ là nàng bận rộn cũng dám quấy rầy, vội để bánh chưng rồi ra ngoài. Vừa mới bước ra cửa thìnghe nhị nương bảo Liễu Nhi đem bánhchưng ném cho mèo ăn, nương có đánggiận chứ?”

      Nguyên Thu nghe vậy cười, ngồi vào bàn rót li trà uống “Ta nghĩ là chuyện gì? Tính ngươi cũng nóng. Nàng ăn bánh ta đưa mới làbình thường”

      Bích Nhi nghe vậy nghi ngờ hỏi “Sao lại vậy?”

      Chức Mộng cười lạnh “Nô tỳ có chuyện đúng là nên ; nhị nương chỉ là lấybụng tiểu nhân đo lòng quân tử thôi, nươngnhà chúng ta có thể hại nàng hay sao?”

      Nguyên Thu lắc đầu cười “Cũng thểnói như thế. Nếu nàng ta đưa đồ ăn tới ta cũngkhông dám ăn”

      Bích Nhi nghe vậy càng thêm hiểu “Vì sao lại như vậy?”

      Nguyên Thu thở dài “Chúng ta lớn rồi khôngcòn tự nhiên như khi còn bé nữa. Huống chi nhịtỉ còn có khúc mắt với ta. Ta đưa bánh chưngcho nàng vốn nghĩ là nàng cũng ăn, chỉ là ai cũng đưa mà nàng đưa khỏi làmnàng mất mặt”

      Bích Nhi thấy Nguyên Dung có chút đơn, liền vòng vo câu chuyện “Hôm đó nươngmuốn tú phường may vá xiêm áo, sao bây giờ con chưa đưa đến? Còn hai ngày nữa là đến lễhội thuyền rồng tháng Năm rồi, nương cần nhanh nhanh mặc xem thử”

      Chức Mộng “Tuy thời gian có chút gấp gápnhưng nhất định phải làm trước mới được, bằng sai gã sai vặt thúc dục xem thử thế nào?Chúng ta cũng rất trông đợi xem xiêm áo li kìnhư thế nào, lúc nương kiểu dáng chúngta cũng nghe được. Chờ xiêm áo làm xong biết đẹp như thế nào nữa?”

      Thúy Oanh cười “Đúng vậy, nương chongười thúc dục

      Nguyên Thu thấy mấy nha đầu so với nàng còn vội hơn, khỏi cười “Xiêm y của ta cònnhiều hạn chế, có bốn năm tú nương làm gấp rồi, huống chi còn có mẫu thân và nhị tỉ,nhất định phải làm xong đưa tới cùng lúc mớiđược, có lí nào lại đưa tới cái trước”

      Chức Mộng suy nghĩ hồi hỏi “Chẳng lẽ nhị nương cũng thuyền rồng? Nàng khôngphải bị lão gia cấm hay sao?”

      Trong phòng lớn, Lý thị đưa danh mục quà tặng cho tất cả các phủ chuẩn bị cho Cố Lễ nhìnxem, Cố Lễ xem sơ qua lại trả lại cho Lý thị“Ngươi quản gia nhiều năm như vậy, tự nhiên là có tính toán, những chuyện này cần cho ta biết”

      Lý thị cười “Ta sợ ta được chu đáo, lão gia xem qua được hơn. Chỉ là có chuyệncần phải hỏi ý lão gia chút”

      Cố Lễ hỏi “Chuyện gì mà ngươi tự làm chủ được? Lại tìm lý do đặc biệt tới hỏi ta?”

      Lý thị “Còn phải là chuyện của nha đầu Nguyên Dung sao. Lễ thuyền rồng mồng tháng năm có thể cho nàng ?”

      Cố lễ nghe vậy gì, bưng li trà uống haihớp rồi hỏi “Xiêm y và đồ trang sức có làm chonàng ?”

      Lý thị “Có làm, dĩ nhiên những thứ này nàngkhông thiếu phần”

      Cố Lễ “Vậy cho nàng . cho ngược lại chúng ta bị hẹp hòi, để cho nàng lộdiện thỏa mái cũng tốt. Nhưng ngươi cũng phải xem chừng nàng, đừng làm cho nàng giả thần giả quỷ nữa”

      Lý thị “Tất nhiên rồi”

      Hai vợ chồng bỏ qua vấn đề này mà sangchuyện khác.

      Ngày tháng năm là lễ thuyền rồng, Nguyên Thu mặc xiêm áo cũng là chuẩn bị cho ngày lễ này. Trước ngày nương tử ở tú phường đưa tới cho Cố Phủ. Lý thị có việc nên sai người đưa xiêm áo trực tiếp sang cho Nguyên Thu, NguyênDung.

      Nguyên Thu thiết kế lại hoa phục thấy váy dùng ngân tuyến như sợi tóc mà thêu hoa, chim, giọt sương trông rất sống động. Lông chimdùng ti thạch rất làm nổi bật, làm cho cả mộtbộ áo sáng lung linh, rạng rỡ.

      Mấy nha đầu Chức Mộng nhìn ngây dại, NguyênThu cười “Mấy tú nương cũng cơ trí,làm thêm mấy tiểu tinh thạch này làm cho cả bộquần áo đều có linh khí, còn chu đáo hơn so vớita nghĩ”

      Thúy Oanh vội “Chúng ta hầu hạ nươngthử chút xem có vừa người

      Nguyên Thu cười “Là nha đầu ngươi muốnnhìn y phục này mặc lên trông như thế nào thôi”

      Chức Mộng nghe vậy cũng cười “ nương tốt,đừng vội chọc chúng ta, mặc thử chút xemsao

      Nguyên Thu mặc cho mấy nha đầu thay xiêm áo giúp mình, tay nghề tú nương đúng là rất giỏi, eo, bả vai, hai chân cắt may rất vừa vặn, Nguyên Thu còn vóc người chưa phát triển nhưng mặc y phục này cũng thấy được chút eo thon.

      Mồng tháng năm vừa đến Nguyên Thu vộidậy sớm thay đổi quần áo Kim Tuyến Tô Tú trânchâu, dùng trâm cài đầu phỉ thúy đính trân châucài lên tóc.

      Nguyên Thu dùng mấy bình sứ hương hoa mà tiệm son phấn đưa tới lúc trước, hoa Mẫu Đơn ghiền chế lấy ra làm phấn, lại chọn thêmphấn hoa hồng đánh lên nhàng bôi đều đặn,dùng nước trang điểm bôi lên môi.

      Chức Mộng cười nương nhà chúng tatrang điểm xong đẹp như tiên tử trời”

      Nguyên Thu “Ngươi chỉ được cái ba hoa,còn phòng lớn với ta, đến muộn làđược nghe phụ thân mắng”

      Chức Mộng vội đáp, vì dậy hơi sớm, Thúy Oanh sợ Nguyên Thu lạnh, cầm lấy áo choàng La Cẩm ra ngoài, theo Nguyên Thu ra khỏi viện.

      qua vườn Nguyên Thu thấy Nguyên Dung ở xa xa tới.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Tây Hồ

      Hai người thấy nhau, Nguyên Dung vốn muốn trực tiếp rẽ vào ngã ba phòng lớn, vài bướcbỗng nhiên lui trở về chờ Nguyên Thu.

      Chức Mộng sau Nguyên Thu kì quái, nàng lại chờ nương”

      Nguyên Thu cười “Nàng chờ tự nhiên có lí do của nàng”

      Chức Mộng bĩu môi “Có thể có cái gì được? Còn phải là muốn nhìn xem xiêm áo của nương đẹp ra sao thôi”

      Nguyên Thu gì, chủ tớ hai người liền gì thêm tới trước mặt Nguyên Dung.

      Nguyên Dung nhìn lên nhìn xuống đánh giá Nguyên Thu phen “Bộ y phục này của muội kì lạ, sao tỉ thấy có trong sáchcủa xiêm áo? Chẳng lẽ tú nương đưa cho tỉ và muội xem sách khác nhau?”

      Nguyên Thu khẽ nhăn chân mày “Chẳng lẽ cái gì muội cũng phải giống tỉ mới được?Thường ngày tỉ có đồ tốt sao đưa muội phần giống vậy”

      Nguyên Dung cười lạnh “Tỉ có thể có gì tốt?Toàn là muội chọn còn dư lại. cũng buồn cười, chỉ là bộ y phục thôi, có cần thiết phải đem xiêm áo che dấu ? Y phục nàycủa muội nhìn so với ta đẹp hơn, chẳng lẽ kiểudáng đẹp ta được chọn? Chỉ là đắt thêm chút bạc thôi, cứ phải đưa ta sách củanhững thứ xiêm áo bình thường”

      Nguyên Thu nghe vậy cười với Nguyên Dungmột tiếng “Nếu tỉ hài lòng y phục của mình, với mẫu thân ” Dứt lời xoay người hướng phòng lớn.

      Nguyên Dung bị Nguyên Thu cho nghẹn lời, tức chịu được, hận thể bắt nàng lạiđánh hai tai cho hả giận. Liễu Nhi thấy thế vộiđỡ Nguyên Dung “Nhị nương, nhanh đến phòng lớn thỉnh an quan trọng hơn, khôngcòn sớm nữa”

      Nguyên Dung đẩy Liễu Nhi ra tức giận về phái trước.

      Chức Mộng thấy Nguyên Thu hôm nay đối với Nguyên Dung thay đổi sắc mặt trong lòngthật vui vẻ. Len lén quay đầu lại, thấy NguyênThu cách đoạn xa, mới giọng hỏi Nguyên Thu “ nương hôm nay uy phong hơn thường ngày nhiều”

      Nguyên Thu “Chỉ là muốn cho nàng được voi đòi tiên thôi”

      Đến phòng lớn, Nguyên Thu thỉnh an Cố Lễ, Lý thị, sau đó Nguyên Dung cũng vào thỉnh an ngồibên cạnh Nguyên Thu.

      Lý thị thấy Nguyên Thu mặc xiêm áo đẹp, che miệng cười với Cố Lễ “Lão gia, ngươi nhìn Thu nhi chút, mới có mấy tuổi mà thích làm đẹp rồi, ngại tú nương may xiêm áo khó coi,cần phải tự mình thiết kế cái dạng này, là khó cho nàng làm thế nào nghĩ được như thế”

      Nguyên Dung nghe vậy mới biết xiêm áo củaNguyên Thu phải là lấy từ sách, khỏi vì mấy lời mình vừa có chút đỏ mặt.Chợt nhớ tới, mới vừa rồi mình như vậy,Nguyên Thu chẳng những giải thích với mình lại lên tiếng châm chọc, trong lòng đối với việc Nguyên Thu xem trọng mình mà nổilên bất mãn.

      Cố Lễ cũng cười khen Nguyên Thu mấy câu, lại dặn nàng học nữ công cho giỏi.

      Đợi Cố Sơn đến, mấy người ăn điểm tâm, Cố Lễlại dặn Nguyên Dung thêm chút, muốn nàng an phận, lại bảo Lý thị phải coi chừng hai tỉ muội.

      Lý thị, Nguyên Thu, Nguyên Dung, mẹ con ba người ngồi chiếc xe Kim Bát Bảo, bọnnha đầu ngồi chiếc xe đến Tây Hồ.

      Cố Sơn muốn cưỡi ngựa nhưng Cố Lễ thấy quen cưỡi ngựa, bảo theo mình ngồichung xe .

      Ngày hôm đó rất đông người Tây Hồ xem thuyền rồng, đường phố nhốn nha nhốnnháo rất náo nhiệt, Nguyên Thu nhịn khôngđược vén rèm xe lên nhìn ra đường nhìn qua sa mỏng quan sát bên ngoài.

      Lúc sau hồi vó ngựa vang lên, công tửcưỡi con bạch mã qua bên cạnh xe, Lý thịvội quát lên “Nguyên Thu, còn buông rèm xuống”

      Nguyên Thu buông rèm tay xuống, ngồi imkhông dám lộn xộn nữa.

      Lý thị nghiêm mặt ở bên ngoài, làm sao có thể vén mành lên như thế?”

      Khóe miệng Nguyên Dung lên tia giễu cợt “Đại gia khêu tú lén nhìn nam tử trẻ tuổi ra buồn cười chết người”

      Lý thị nghe vậy quay đầu quát mắng NguyênDung “Ngươi là nương gia mà trong miệng cái gì? Khi về ta cho phụ thân ngươi biết xem có phạt ngươi ra khỏi cửa

      Nguyên dung bĩu môi dám nữa, chỉnghiên mắt nhìn Nguyên Thu.

      Nguyên Thu cười lạnh “Ta chỉ mới mấytuổi? Vén rèm, hạ rèm cũng chẳng sao. Ngược lại, tỉ tỉ, lời này nếu truyền , sợ rằng lại tổn hạikhuê danh của tỉ”

      Nguyên Dung vừa muốn mở miệng, Lý thị quátlên “Tốt lắm, im miệng hết cho ta. Nhìn các ngươi, làm gì có dáng vẻ đại gia khuê tú, hôm nay trở về chép phạt nữ giới mười lần”

      Nguyên Dung, Nguyên Thu đáp tiếng “Dạ”rồi nữa, đường im lặng đến TâyHồ.

      Vì rất nhiều gai quyến của quan viên đều muốn đến Tây Hồ xem thuyền rồng, bọn nha dịch treo màng sa dày đặc chặt chẽ vây quanh phòngkhách ở gần Tô Đê đặc biệt cho các nữ quyến xem thuyền rồng.

      Ba người Lý thị ngồi xe đến đầu đường rồi đổisang ngồi kiệu, mấy mama tráng kiện khiêngkiệu đường thẳng đến bên ngoài phòng khách. Trong phòng khách vài nữquyến đến, ngồi chuyện với nhau, chỉ vì cách màn che nên chỉ lờ mờ thấy dáng người.

      Bên ngoài có nha đầu xốc rèm cửa từ sớm, Lý thị dẫn theo Nguyên Dung, Nguyên Thu vào. Những phu nhân bên trong dến từ sớm thấy Lý thị vội vàng đứng dậy tiến lên chào hỏi.

      Lý thị cũng tự nhiên cùng mấy phu nhân nắm tay ngồi vào chuyện, Nguyên Thu, Nguyên Dung cũng tìm bạn thân thuộc với mình mà chuyện. Vì lúc trước Nguyên Dung làm ra chuyện cười, mấy tiểu thư đó tự nhiên cũngkhông chịu ngồi cùng với Nguyên Dung, kéoNguyên Thu ai cũng để ý tới NguyênDung.

      Nguyên Dung thấy vậy tất nhiên là tức giận bất bình nhưng lại dám lên quở trách ngườinào, chỉ nghiêm mặt ngồi đó để ý tới ai.

      người xưa nay chơi rất thân với nàng là thứ nữ Lâm Tuyết Diên của Tuyên phủ sứ tớilôi kéo tay nàng “Vẻ mặt gì thế này, tức giậnvới ai đây?”

      Nguyên Dung cười lạnh “Tỉ lời này cũng buồn cười, ta chỉ là thứ xuất khôngđược chào đón, nào dám tức giận với người ta”

      Lâm Tuyết Diên trấn an nàng “Lúc trướcngươi cũng phải như vậy, bây giờ sao lạiquan hệ tốt với muội muội thế này?”

      Vì hôm đó Lâm Tuyết Diên có ở đấy,Nguyên Dung liền đem chuyện kể tất cả cho nàng nghe, lại thuật lại tất cả những chuyện nàng thấy gần đây với nàng.

      Sau khi nghe xong Lâm Tuyết Diên khẽ mỉm cười, nhìn trái phải có ai mới “Muội quả nhiên là tuổi còn , ý định đơn thuần vô cùng. Nếu như ngươi giận dỗi với muội muội ngươi tương lai thua thiệt vẫn là ngươi”

      Nguyên Dung “Ta biết mẫu thân là mẹ ruộtnàng tất nhiên mẫu thân cưng chìu nàng, tachỉ tức là nơi nơi nàng đều được sủng ái hơn ta”

      Lâm Tuyết Diên “Nếu muội tin tỉ, tỉ dạymuội mấy chiêu”

      Nguyên Dung thường ngày đều hâm mộ Tuyết Diên tuy là dòng thứ nữ nhưng địa vị lại tuyệt đối thấp hơn dòng chính, mẹ cả ngàythường cũng cho nàng mấy phần mặt mũi. Hômnay nàng truyền thụ cho mình mấy chiêu, liên tục ngừng gật đầu đồng ý.

      Lâm Tuyết Diên ở bên tai Nguyên Dung nửangày, sắc mặt Nguyên Dung cũng từ từ chuyển biến tốt lên.

      Chỗ Cố Lễ và Cố Sơn xem thuyền rồng cũngcách chỗ nữ quyến đoạn khá xa, hai người đến nơi liền xuống kiệu. cậu bé chừng mười mười hai tuổi cưỡi con ngựa to lớn đingang qua, bên cạnh người vội hô lên “Thếtử, chậm chút” Cậu bé trai kia nghe vậy quay đầu lại cười rực rỡ “ với phụ thân ta tiếng, ta đón tổ mẫu” xong nghênhngang rời .

      Cố Sơn nhìn bé trai lớn hơn baonhiêu, bóng dáng tráng kiện ngồi lưng ngựa, mặt lộ ra nét hâm mộ “ ra đó là thếtử của Nam Bình Quận Vương, nghe danh từ trước”

      Cố Lễ “Nam Bình Vương Thế tử chẳngnhững giỏi võ nghệ, học vấn cũng kém, lát nữa ngươi có thể lãnh giáo mộtchút”

      Cố Sơn vội cuối đầu đáp.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: Thuyền rồng

      Vì Cố Lễ nghe được lời của thế tử, biết Nam Bình Quận Vương đến liền dẫn Cố Sơn vào thỉnh an.

      Nam Bình Quận Vương ngồi giữa đại sảnh, haibên có ít quan viên ngồi, Cố Lễ nhanhđến thỉnh an chào hỏi các quan viên khác rồingồi xuống.

      Cố Sơn theo Cố Lễ thỉnh an Quận Vương rồiđứng sau lưng phụ thân.

      Mọi người uống trà chuyện, thấy Thế tử cưỡi ngựa đến trước sảnh, nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho sai vặt đường vào.

      Nam Bình Quận Vương thấy Thế tử quát lên “Sĩ Hành, còn nhanh qua ra mắt các vị đạithần”

      Tất cả các quan viên ngồi thấy Thế tử vàođều đứng lên, Thế tử thỉnh an Quận Vương rồixoay người sang hướng mọi người chắp ta “Sĩ Hành gặp qua các vị đại nhân”

      Mọi người vội thỉnh an Thế tử “Chúc Thế tử an khang”

      Thế tử hoàn lễ xong ngồi xuống bên cạnh Quận Vương, Quận Vương hỏi “Lão Vương phi tới?”

      Thế tử trả lời “Dạ, Sĩ Hành đưa lão Vương phiđến phòng khách phía sau mới lại đây.

      Quận Vương gật đầu cái với Cố Lễ “Cốđại nhân, nhìn canh giờ sai biệt lắm, chuẩn bị tế thần cầu Rồng

      Cố Lễ vội đứng dậy lên tiếng “Dạ”

      Mọi người đứng lên tùy tùng Quận vương vàThế tử lên bờ. đê bày xong đồ tế. Mặcdù thân phận của Quận vương khá cao nhưngCố Lễ là quan phụ mẫu của Hàng Châu vì vậynghi thức tế thần cầu Rồng do Cố Lễ đảm nhận.

      Nha dịch bày gà, đầu heo, trái cây, bánh chưng, cống phẩm dọn xong đâu vào đấy, Cố Lễ đứng lên vị trí chủ tế “Đoan Ngọ tế tự bắt đầu, Cầu Rồng”

      Quan lễ nghi vội “Cầu Rồng”

      Người đánh nhạc nghe lệnh đánh nhạc, Cố Lễdâng hương cúi lạy.

      Bái xong, quan lễ nghi “Tế thần”

      Cố Lễ tụng tế văn sau đó “Lạy”

      Chúng quan viên chuẩn bị quỳ lạy, bờ dân chúng cũng rối rít quỳ theo.

      Cho đến ba lượt Cố Lễ mới đứng dậy đem hương cắm vào lư hương, mọi người mới đứngdậy, đốt pháo, hoàn tất nghi thức tế thần.

      Lúc này theo tiếng kèn lệnh vang lên, từ giữa hồ và đảo gần đó đồng thới kéo mười hai thuyền có đầu và đuôi mang hình dáng của rồng, chia ra các màu sắc khắc nhau, chuẩnbị cho cuộc đua thuyền rồng.

      thuyền rồng tất cả đều đồng thanh hô tiếng khẩu hiệu, hòa với tiếng hát thuyềnkhiến cho dân chúng bờ hưng phấn thôi cũng cùng hô to trợ uy, điểm cuối của cuộc đua là trước sảnh chỗ quan viên đứng, thuyền các thủy thủ động tác chèo thuyền đềuđặn liều mạng chèo cố gắng về đích đầu tiên.

      Các vị quan viên ngồi bên bờ cũng bị lâykhông khí náo nhiệt kìm hãm được mà đứng lên. Thế tử và Cố Sơn tuổi gần nhau, từ sớm tụ tập cùng nhau suy đoán xem thuyềnrồng nào thắng, sau đó lại cổ động cho thuyềncủa mình thắng.

      Cố Sơn từ lúc bắt đầu theo dõi kĩ thuyền rồng màu đỏ, Hạ Tử Nghiệp lại cho rằng thuyền màu đen thắng. Thế tử đánh cuộc cho thuyền màu vàng, cũng có người suy đoán các thuyền cómàu sắc khác, đám thiếu niên nhìn rất hưng phấn, sớm đem thân phận địa vị ném tận sauót, ở chỗ tranh nhau mặt đỏ tới mang tai.

      Quận vương thấy bọn họ chơi rất náo nhiệt, ngồi ghế quát to “Vậy các ngươi lấy thuyền rồng làm đề, mỗi người làm bài thơ, để Bổn vương và các vị đại nhân xem các ngươi học thức như thế nào?”

      Cố Lễ và mọi người đều ý kiến hay, Thế tử dẫn theo mọi người lại đây, xin Quận vương ra đề.

      Quận vương “Hôm nay câu nệ vầnchân, tùy các ngươi thích dùng cái nào lấycái đó, lấy thời gian nén nhan làm hạn định”

      Bên cạnh có người đốt hương đứng sang bên.

      đợi hương đốt xong, mọi người làmxong, cũng đưa lên cho Quận vương xem.

      Nam Bình Quận Vương xem qua từng người cười “Trưởng tử nhà Cố đại nhân làm thơ hay, ta xem bây giờ là đứng đầu rồi”

      xong rồi đọc thơ của mấy người lên, Cố Lễ nghe xong vội vàng đứng dậy “Khuyển tử tàihọc nông cạn, để Vương gia chê cười rồi”

      Quận vương cười vang “Cố đại nhân cầnkhiêm tốn, ta thấy lệnh lang có tài tương lai chắc chắn là nhân tài trụ cột” Mọi người nghe vậy phụ họa theo, rối rít chúc mừng Cố Lễ.

      Quận vương cười “Thưởng”

      Theo lời Quận Vương người hầu ở Quận Vươngphủ bưng lễ ra, Cố Sơn vội tiếp, cám ơn QuậnVương rồi mới giao cho gã sai vặt cất , sau đólại xem thi từ các thiếu niên khác viết bêncạnh có giọng nam “Quả nhiên thi từ của Cố huynh tốt, Sĩ Hành bội phục”

      Cố Sơn ngẩng đầu thấy là Thế tử đứng ởmột bên, liền đưa tờ giấy cho người khác cườinói “Thế tử cần giễu cợt Cố Sơn. Cố Sơn vừa rồi xem thơ của Thế tử, mới hiểu được ý tứ của Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”

      Thế tử cười “Tuổi chúng ta cũng gần bằng nhau, ngươi cũng cần lúc nào cũng gọi ta là Thế tử như thế, ngươi kêu ta là Sĩ Hành, ta gọi ngươi là Cố Sơn, như thế nào?”

      Cố Sơn vội chắp tay dám, dám”

      Hạ Tử Nghiệp đứng bên cười “Ta lại cảm thấy rất tốt, cứ gọi Thế tử lại làm cho mọingười cảm thấy xa lạ”

      Sĩ Hành “Tử Nghiệp đúng, ngươi mà từ chối ta cũng cần huynh đệ này rồi”

      Cố Sơn nghe Nam Bình Vương Thế tử tínhtình sảng khoái lại có tài năng, trong lòng thầm kính nể. Hôm nay gặp nhau thấy cókhí khái vô cùng nên cũng còn từ chốinữa.

      Đợi sau khi kết thúc cuộc thi thuyền rồng, CốLễ ban thưởng cho đội xuất sắc nhất, Nam Bình Quận Vương cũng ban thưởng, sau đó mấy cái thuyền rồng đến bờ, tiếp theo là hội thuyền rồng.

      Tiếng chiêng trống vang lên từ đằng xa, bốnnăm thuyền rồng từ giữa hồ tới, mấy thuyềnrồng này đầu đuôi đều cao ngất, thân thuyền điêu khắc thành hình rồng, cũng có vẽ màu.Thuyền chia làm ba tầng, đứng đầu thuyềnrồng là đứa bé mặc trang phục thái tử chọn cho thành Hàng Châu có diện mạo đoan chính, trưngbày tầng cung nỏ, kiếm, binh khí và cờ xí, ở giữa là hai hàng người gõ chiêng trống, ngồi ngay ngắn trước mặt là con hát. Tầng dưới hai bên là thủy thủ chèo thuyền, bốn góc cũng cắm đầy cờ.

      Năm con thuyền có cái dừng lại mặt nước trước phòng khách của các nữ quyến quanviên, cái dừng lại tại sảnh trước của quanviên, ba cái khác dừng lại gần trước dân chúng.

      Đợi tiếng kèn lệnh thổi lên, đồng thời năm con thuyền đều tấu nhạc hát vang lên. Lúc này đột nhiên dưới mỗi chiếc thuyền có mấyđứa bé chui lên, biểu diễn tiết mục vòng quanhthuyền rồng.

      Lão vương phi tựa vào ghế, cười híp mắt hỏi “Những đứa bé kia diễn “Đồng tử lạyQuan ” à? Diễn hay”

      Mọi người vội vàng cười phụ họa.

      Lão vương phi liền bảo nha hoàn đỡ nàng nửa nằm nhìn xem, cũng nhìn qua lần mấy đứa bé trong phòng khách, liền chỉ vào Nguyên Thunói “Đây là tiểu thư nhà Cố đại nhân?”

      Nguyên Thu vội vàng tiến lên thỉnh an, lão vương phi lôi kéo tay của nàng mà quan sát,chậc chậc khen “Ta thấy xiêm áo này đẹp, nhà nào làm thế?”

      Nguyên Thu vội “Thưa lão vương phi là nương tử nhà Bách Hoa xã làm”

      Quận vương phi “Tháng trước ta cũng gọihọ vào phủ, sao lại thấy kiểu dáng này?”

      Nguyên Thu cười “Nguyên Thu ngu dốt tự vẽ kiểu dáng kiểu xiêm áo rồi nhờ các nương tửmay vá. làm cho lão vương phi, Quận vươngphi và các vị phu nhân chê cười”

      Lão vương phi cười là đứa bé huệchất lan tâm” rồi thả tay ra gọi các tiểu thư khác tới, xem qua lượt. Đến Nguyên Dung mọi người lại bàn tán tiếng trong mắt mang theo nụ cười hả hê nhìn Nguyên Dung.

      Nguyên Dung lẳng lặng tiến lên “Cố Nguyên Dung thỉnh an lão vương phi, Quận vương phi”

      Lý thị vội “Đây là thứ nữ Nguyên Dung”

      Quận vương phi liếc nhìn Nguyên Dung cười nóivới lão vương phi “Lần trước đến làm khách nhà Cố đại nhân nghe nương này bị bệnh, cũng thấy, hôm nay thấy cũng là đứabé xinh đẹp”

      Lão vương phi gật đầu lên tiếng “Đúng vậy, lúcấy tất cả các thiên kim đều nhận được trang sức vốn định phân phó cho người đưa đến phần chocô nương này, nhưng lại muốn tự mình đưa mớiphải, lúc ấy nàng bị bệnh ra ngoài tốt,hôm nay lại nhìn thấy được nàng rồi”

      Quận vương phi nghe vậy vội cho người chuẩnbị đồ trang sức đưa lên cho Nguyên Thu, lại tán dương vài câu rồi cho nàng trở về ngồi.

      Nguyên Thu lẳng lặng nhìn, trong lòng thầmbội phục lão vương phi, Quận vương phi khôn khéo, chỉ vài lời để lại mặt mũi cho NguyênDung cũng đem sai lầm của mình xóa sạch . Lúc trước chuyện xem Nguyên Thu như nhahoàn cũng che giấu hết, ngày đó NguyênDung bị bệnh tham dự tối thiểu là thậttrong miệng mọi người. Sau này có ai dị nghị châm chọc Nguyên Dung chuyện nàynữa.

      Nguyên Dung vui mừng nhướng mày, cởi các đồtrang sức đeo xuống, đeo lên tất cả cáctrang sức lão vương phi vừa ban.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13: Nguyên Dung thay đổi

      Cố Lễ sớm đặt tiệc rượu của tửu lâu nổi tiếng ở thành Hàng Châu, đến xế trưa người của tửu lâu đưa rượu và thức ăn tới. Người của Vương phủ kiểm tra thức ăn xong mới bưng vào.

      Mặc dù xem thuyền chưa kết thúc, nhưng lão vương phi tuổi tác cao, xem náo nhiệt tới trưa hơi mệt mỏi chỉ ăn được ít là bỏ đũaxuống, Quận Vương phi nhìn thấy kêu ngườikhiêng kiệu đến với lão vương phi về phủtrước. Nữ quyến khác thấy trong người cũngmệt mỏi mà cũng cần chuẩn bị cho tết ĐoanNgọ nên thấy lão vương phi rồi cũng ăn thêm vài miếng rồi giải tán.

      xe ngựa trở về phủ, Nguyên Dung có vẻ rất hưng phấn, đối xử với Nguyên Thu cũng rấtthân thiết, lôi kéo tay Nguyên Thu kể kể lạimấy thứ thú vị thấy ở thuyền rồng cho NguyênThu nghe. Nguyên Thu thấy Nguyên Dung độtnhiên nhiệt tình cảm thấy rất kinh ngạc, mặc dùtrên mặt gật đầu cười nhưng trong lòng cũng thỏa mái.

      Lý thị trở về bắt Nguyên Thu, Nguyên Dungchép phạt <Nữ giới> trăm lần, cứ tưởng rằng Nguyên Dung lại mặt mày trầm ai ngờ thái độ của nàng khác thường, vội vàng xin lỗi Nguyên Thu về chuyện buổi trưa còn bảođảm với Lý thị về lập tức chép <Nữ giới>. Lý thị hơi kinh ngạc nhìn Nguyên Dung rồi để cho nàng về.

      Nguyên Thu thấy Nguyên Dung rồi liền ngồi lại bên cạnh Lý thị “Hôm nay nữ nhi làm mẫu thân thích, mẫu thân tha lỗi cho nữ nhi nhé”

      Lý thị liếc nàng cái “Con cũng học lễ nghĩa,làm việc sao lại suy tính như vậy? Hômnay là ngồi kiệu của Tri phủ, xốc rèm ngườikhác nhìn thấy mặt liền biết con là tiểu thư nhàTri phủ”

      Nguyên Thu cười “Nữ nhi còn , có gì đáng lo đâu? Vốn còn muốn ca ca ít hôm nữa dẫn con Tây Hồ chơi nữa” Thấy mặt mũi Lý thị nhăn nhó, Nguyên Thu ôm cánh tay Lý thịlay “Đến lúc đó đổi y phục bình thường,những thứ trang sức ngày thường cũng khôngđeo”

      Lý thị thở dài “Việc này để ít hôm rồi hẵng , ta chỉ dặn con vài câu để ý Nguyên Dung nhiều chút”

      Nguyên Thu “Mẫu thân yên tâm, con tất nhiên biết. Nếu trong lòng tỉ hiểu được con tự nhiên xem như tỉ tỉ ruột. Nếu tỉ ấy có ýđịnh tốt, con cũng để ý nàng làm gì”

      Lý thị cầm tay Nguyên Thu, dạy nàng chút cách đối nhân xử thế, đến khi cảm thấy hơi buồn ngủ liền cho nàng về viện,mình ngủtrưa.

      Nguyên Thu cũng cảm thấy buồn ngủ, trở vềphòng nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi đến thư phòngtìm lụa gấm tơ vàng Ngân tuyến tự mình chuẩnbị làm cho mẫu thân “Kiện người”. Nhưng Đoan Ngọ năm trước chỉ xem qua mẫu thân đeoqua, hình dáng to lớn mà cũng biết cụ thểcần làm những gì vội chạy đến tìm Tô Tú mamadạy mình.

      Tô Tú mama cười “Tấm lòng hiếu thảo củatiểu thư với phu nhân đáng khen, ta dạycon”

      Nguyên Thu “Đúng dịp làm nhiều thêm mấy cái, Nguyên Thu cũng muốn tự mình làm cho sưphụ nữa”

      Tô Tú mama cười làm “Kiện người” hìnhnhân cưỡi hổ cho Nguyên Thu nhìn,Nguyên Thu dựa vào mẫu đó làm cái, cảmthấy hơi xấu xí, bật cười “Nguyên Thu thậtkhông khóe tay như sư phụ”

      Tô Tú mama an ủi “Tuy hơi xấu chút nhưng lần đầu tiên đều như vậy cả, làm quen tay thìđược” Nguyên Thu để cái cầm trong tay qua bên, làm thêm cái quả nhiên đẹp mắt hơn chút. Thẳng đến sau giờ cơm tối làm đến sáu, bảy cái, chọn hai cái đẹp nhất ra ngoài, cái đưa cho Tô Tú mama, cái đưaqua cho Lý thị. Còn dư lại lựa chọn cái tốt để nha đầu đem qua cho nương tử của Trươngtiên sinh.

      Chức Mộng cười “Phu nhân chắc có chuẩnbị quà tặng cho nhà Trương tiên sinh”

      Nguyên Thu “Mẫu thân đưa là việc của mẫuthân, ta cũng phải có tâm ý của ta nữa” xong lại nghĩ, dù sao đến Đoan Ngọ cũngphải đưa quà tặng qua, bằng đưa chungmột lần, vội bảo Bích Nhi lựa ít bánhchưng, rồi chọn thêm mấy dây đeo tay ngũ thải ty tuyến tự mình làm, chọn thêm dược lược bọc gói cẩn thận, bảo nha đầu đưa qua cho nương tử của Trương tiên sinh.

      Nguyên Thu đem “Kiện người” làm cho Lý thị đeo người, nhìn lại mấy cái còn dư cầm cái làm đầu tiên đưa cho Chức Mộng cười khổ “Cái này đưa cho Trương di nương , nàngkhông ra khỏi viện, bảo tiểu nha đầu đem qua

      Chức Mộng cười đáp, gọi nha đầu chuyênquét dọn và làm việc nặng, bảo nàng đem qua cho Trương di nương, nha đầu kia vội vàng đưacái chổi cho người bên cạnh, lấy tay chùi chùilên quần áo, nhận lấy “Kiện người” vội vã ra khỏi viện.

      Nguyên Thu dẫn theo nha đầu tới phòng lớn,Cố Sơn với Cố Lễ ngày mai Thế tử mờihắn cưỡi ngựa bắn tên. Lý thị nghe vậy nhíuchân mày “Ngươi cũng học mấy thứ này, bị thương làm sao?”

      Cố Lễ “Thế tử mời, làm sao từ chối được, để cho cũng sao”

      Nguyên Thu từ bên ngoài nhanh đến thỉnh anCố Lễ, Lý thị sau đó cười “Con cảm thấychuyện này rất tốt. Tuy học vấn quan trọng, nhưng thân thể cũng thể qua loa được.Nữ nhi từ sớm muốn phụ thân mời cho ca camột thầy dạy võ nghệ, việc này cũng phảihi vọng ca ca trở thành võ tướng chỉ là để thân thể khỏe mạnh thôi. Ngày ngày ca ca chỉ ngồitrong phòng đọc sách thân thể cũng yếu đuối”

      Cố Lễ nghe gật đầu “Thu nhi cũng có đạo lý, ngày mai ngươi cưỡi ngựa với Thế tử,ta tìm sư phụ dạy võ nghệ cho ngươi”

      Lý thị có vẻ có chút lo lắng “Vậy việc họccủa Sơn nhi làm thế nào?”.

      Cố Lễ học ngày, luyện tập hai ngày, lúc này mời tiên sinh đến nhà, Trương tiên sinh muốn làm hết trách nhiệm ngày ngày trôngchừng cho học thôi. Ta cảm thấy để cho học hai ngày, ngày học võ”

      Cố Sơn nghe vậy kìm được vui mừng,hôm nay nhìn thấy Thế tử ở lưng ngựahiên ngang vũ trong lòng rất hâm mộ. rất bướng bỉnh ngày thường cũng luôn muốn kéo cung bắn tên chỉ khổ có cơ hội. chỉ nghĩ ngày mai chỉ được cưỡi ngựa cũng dám hi vọng xa vời khác, hôm nay Nguyên Thu thay cũng giúp hoàn thành giấc mộng.

      Cố Sơn vội đứng lên thở dài cám ơn NguyênThu. Nguyên Thu cười “Làm gì vậy, ca ca tha cho muội thôi”

      Cố Lễ quát lên “Ngươi làm cái dạng gì thế?”Tuy là rống nhưng là trong mắt cũng giấu nổi nụ cười.

      Nguyên Thu thấy tâm tình cha mẹ cũng rất tốt,liền lấy “Kiện người” mình làm cho Lý thị ra tự mình đưa cho Lý thị.

      Lý thị cầm, nhìn kĩ cười “Hôm nay Thu nhi cũng giúp tay, đúng dịp, tự nghĩ ra ngũ thải lắc tay, lại biết làm “Kiện người”, bằng ngày mai làm “Ngãi Hổ” nhé. Năm trướcnhững thứ này đều tự tay ta làm, hôm nay có trợthủ này ta cũng cần lo nữa rồi”

      Cố Lễ “Những thứ này giao cho mấy người trong nhà may vá làm là được rồi, tội gì tự mình làm cho mệt nhọc”

      Lý thị “Lão gia biết chứ những thứ này trừ tịch chính mình làm mới linh nghiệm”

      Nguyên Thu cười “Chẳng qua mẫu thân muốn con động tay động chân chút, vậy cũng là lấy cớ thôi”

      Lý thị chỉ nàng cười “Nhìn con này, những thứ khác học lại học mấy thứ tài lanh nàykhông thôi”

      Khi mọi người cười Nguyên Dung xốcrèm vào, Cố Sơn, Nguyên Thu dừng câuchuyện lại ngồi ghế dùng trà, Lý thị cũngthu nụ cười lại chờ Nguyên Dung thỉnh an.

      Nguyên Dung thấy thế vội tiến lên thỉnh an Cố Lễ, Lý thị lại hỏi thăm Cố Sơn, Nguyên Dung.

      Cố Lễ biết lão vương phi ban thưởng cho Nguyên Dung đồ trang sức, lại tự che đậy cho nàng, coi như cũng giữ lại mặt mũi cho mìnhcũng nghiêm mặt với nàng nữa, để nàng ngồi xuống.

      Nguyên Dung ngồi bên cạnh Nguyên Thu cười “Buổi chiều muội ngủ à? Thân thể muội xưanay tốt, chơi cho đến trưa, để ý nghỉngơi cho tốt”

      Nguyên Thu mỉm cười gật đầu “Đa tạ tỉ tỉ quantâm, muội thấy rất khỏe”

      Nguyên Dung vẻ quan tâm Nguyên Thu thêm chút. Cố Lễ thấy Nguyên Dung quantâm muội muội trong lòng rất vui khen Lý thị dạy tốt mấy câu, lại khen qua Nguyên Dung tiếnbộ.

      Nguyên Dung vội đứng dậy “Trước kia nữ nhi còn hiểu chuyện, làm mẫu thân phụ thân lo lắng”

      Lý thị nhàn nhạt “Ừ” cũng gì thêm,Cố Lễ nghe vậy cảm thấy tâm trạng thư thái hơn “Vốn là ngươi bị cấm túc trong phòng, là mẫu thân ngươi cầu xin hôm nay mới dẫn ngươi rangoài. Ta thấy hôm nay biểu của ngươi rấttốt, cũng biết quan tâm muội muội, vậy cần cấm túc nữa. Về sau theo sư phụ học nữ công cho tốt, phải tôn kính cha mẹ, tôn kính huynh trưởng, thương muội muội. được làm chuyện mất thể diện, ngươi nghe ?”

      Nguyên Dung vội đứng lên “Nữ nhi xin nghetheo phụ thân dạy bảo”

      Mọi người ăn cơm tối uống trà, Nguyên Dung rủ Nguyên Thu cùng trở về, Nguyên Thu cười “Tỉ trước , muội chuyện với mẫu thânthêm chút nữa”

      Cố Lễ muốn tỉ muội các nàng thân cận hơn vộinói “Mẫu thân ngươi bận rộn cả ngày mệtmỏi, các ngươi trở về

      Nguyên Thu nghe lời, chỉ đành cáo từ, Cố Sơnnhân cơ hội “Ta cùng các muội

      Bọn nha đầu đốt đèn lồng phía trước, huynh muội ba người đến ngã ba, viện của ba ngườikhông cùng hướng, tới đây phải giải tán, hôm nay Cố Sơn lại “Hôm nay ăn cơm muộn, sovới bình thường trễ chút, Nguyên Thu sợ đểca đưa ngươi trở về”

      Nguyên Thu “Vậy làm phiền ca với muội đoạn” Nguyên Dung thấy vậy đành cáo biệt với hai người, mình dẫn nha đầu về.

      Cố Sơn và Nguyên Thu hướng khác, đợi cách xa Nguyên Dung Cố Sơn “Nguyên Dung ho6mnay khác với ngày thường”

      Nguyên Thu cũng biết cố Sơn nghĩ gì “Ca cảm thấy nàng bất đồng chỗ nào?”

      Cố Sơn nghĩ “Bởi vì nàng là di nương sinh ra, từnhỏ địa vị thấp hơn chúng ta tầng, mấy tháng trước lại gây chuyên kì cục với muộikhông thấy dáng vẻ của tỉ tỉ, ta có chút chánghét nàng. Hôm nay tự nhiên lại biết điều, ta cảm thấy quái dị”

      Nguyên Thu cười “muội hiểu ý ca. Tính tình của nàng vốn phải như thế, chỉ biết nàng chứa tâm tư gì. Nếu là biết điều tốt cũng cần mẫu thân lao tâm”

      Cố Sơn gật đầu “Đúng vậy, chỉ sợ nàng mang ý nghĩ xấu” xong gãi gãi đầu cười “Chỉ là mộtđứa mười mấy tuổi thôi, nàng có làm cũngkhông làm được gì. Nàng có ý tưởng quỷ dị gì làm sao dấu được mẫu thân? Chúng ta lo lắng vô ích rồi”

      Nguyên Thu cười, lại chuyện khác với ,huynh muội hai người cười cười đếnviện của Nguyên Thu, Cố Sơn thấy muội muội vào cửa mới xoay người ra.

      Nguyên Thu trở về phòng bảo Thúy Oanh màimực bắt đầu chép <Nữ giới> cho đến canh hai mới đặt bút xuống, rửa mặt ngủ.
      linhdiep17xixon thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 14: Cỡi ngựa

      Sáng sớm hôm sau, Cố Sơn chạy vào phòng lớn thỉnh an Lý thị vội thúc giục dọn cơm, Lý thị biết vội Quận Vương phủ tìm Thế tử, cho nhà bếp đem điểm tâm lên trước cho ăn vài miếng. Điểm tâm chuẩn bị xong người làm vộibưng vào, Cố Sơn bỏ điểm tâm lại vội vội vàngvàng bới chén cơm ăn nhanh rồi vội vã .

      Nguyên Thu tới phòng lớn thấy bóng dáng Cố Sơn rồi , kinh ngạc “Sớm như vậy ca cavội vã làm gì?”

      Lý thị cười phải là chuyện cưỡingựa sao, cũng biết tối hôm qua ngủ có ngon ?”

      Nguyên Thu nghe vậy cười “Ca ca gấp, chỉlà lúc này Quận Vương phủ có phải sớm quáhay ?”

      Lý thị hẹn với Thế tử giờ này, bởi vì muốn cưỡi ngựa dã ngoại nên sớm chút”

      Nguyên Thu vẫn còn chút lo lắng “Khôngđể ai theo sao?”

      Lý thị cười “Phụ thân con tự nhiên là có thị vệ của phủ Thế tử theo, nghe sư phụđặc biệt dạy võ cho Thế tử cũng theo. Bảo chúng ta chỉ phái người đưa ca ca con đến QuậnVương phủ là được”

      Nguyên Thu nghe vậy cũng yên tâm, chờNguyên Dung đến rồi bồi Lý thị ăn điểm tâm.

      Cố Sơn đến Quận Vương phủ, Thế tử ăn xong đợi , Nam Bình Quận Vươngnghe Thế tử hẹn mấy thiếu niên cưỡi ngựa,tâm tình hơi nhột nhột nhìn thời tiết tệlắm liền thay đổi y phục chuẩn bị cùng.

      Cố Sơn, Hạ Tử Nghiệp còn có Hàn Phong contrai Giám sát ngự sử thấy Nam Bình Quận Vương cùng đồng hành, hành động càng cẩn thận hơn. Quận Vương thấy thế, dọc theo đườngđi luôn tìm đề tài thoải mái cùng tán gẫu với bọnhọ, đến biệt trang Trang Tử tự mình dẫn bọn chọn ngựa.

      Bởi vì phụ thân của Nam Bình Quận Vương lớn lên từ võ nghệ lại có công trạng hiển hách cho nên từ cầu võ nghệ đối với Quận Vương cực kì nghiêm khắc. Quận Vương có thân võ nghệ tốt, ngày thường lại si mê cưỡi ngựa bắn tên, nên tại trang viên này nuôi rất nhiều ngựa tốt.

      Quận Vương cưỡi con Hãn huyết bảo mã của mình, Thế tử dắt Xích Thố tự tay nuôi lớn ra ngoài. Quận Vương chỉ vào chuồng ngựa “Các ngươi xưa nay ít cưỡi ngựa, chọncon nào thuận mắt nhất cưỡi , tránh té mà bị thương”

      Cố Sơn nghe vậy vào chuồng ngựa vòng vo nửa ngày dắt con ngựa ra ngoài, Quận Vương nhìn thấy cười “Nhãn lực của ngươithật tốt, con ngựa này chỉ sợ là con ngựa câuxuất sắc nhất chuồng”

      Hạ Tử Nghiệp và Hàn Phong cũng tự chọn chomình mỗi người con, Quận Vương giảng giải cho bọn họ nguyên tắc cưỡi ngựa rồi để Vũ Sư dẫn bọn luyện tập còn mình lấy dâycương buộc chặt bụng ngựa, kẹp bụng ngựa con ngựa kia chạy vội ra ngoài như tia chớp.

      Bọn người Cố Sơn được Vũ Sư chỉ dẫn lênngựa, Thế tử ở bên làm mẫu, mấy thiếu niêncũng học Thế tử kéo dây cương để ngựa chạychậm lại, lát sau Cố Sơn cảm thấy chưa đãghiền đánh bạo kẹp bụng ngựa nắm chặt dây cương con ngựa phì phì mũi chạy vội ra ngoài,Thế tử đuổi theo hô to “Nằm thân thể xuống thấp, buông lỏng dây cương, đạp chặt bàn đạp”

      Cố Sơn tuy có chút khẩn trương nhưng cũng hoảng hốt, trước đó Quận Vương và Vũ Sư cũng qua mấu chốt cưỡi ngựa, Thế tử bên cạnh nhắc nhở, tỉnh táo lại rất nhanh hưởng thụ cảm giác giục ngựa chạy là như thếnào.

      Hạ Tử Nghiệp và Hàn Phong cũng chịu yếu thế theo phía sau sát, Vũ Sư lo lắng mấy người bị nguy hiểm cũng lên ngựa đuổitheo.

      Mấy người cưỡi ngựa lúc lâu sau đó thả cho ngựa chạy chậm lại, gặp Quận Vương giụcngựa quay lại thấy bọn họ ghìm chặt ngựa cườinói “Học thế nào rồi?”

      Vũ Sư cười “Mấy vị công tử rất thông minh,chưa gì lên tay rồi”

      Quận Vương cười “Sư phụ cũng khen các ngươi, chắc rất khá. như vậy các ngươi tỉ thíthử xem thế nào? Xem ai quay về chuồng ngựa trước”

      Đám người Thế tử liền quay đầu ngựa chờ Quận Vương phát lệnh, chạy theo vó ngựa Quận Vương, đầy trời đất bụi xông lên từ vó ngựa.

      Dù sao Thế tử cũng tập võ nhiều năm cưỡi ngựa từ thuở , đám người Cố Sơn cũng quen cưỡi ngựa lần này tất nhiên Thế tử về đầu tiên, đám người Cố Sơn cũng khôngthèm để ý, chỉ cảm thấy được ở lưng ngựa chuyện vui thích to lớn, tâm tình phóng khoáng từ nội tâm được dâng lên.

      Quận Vương xuống ngựa đưa dây cương cho người làm, quay đầu liền thấy ba thiếu niên lưu luyến vuốt đầu ngựa mình cưỡi, liền sảngkhoái cười “Mấy con ngựa vừa rồi các ngươi cưỡi, bản vương đưa cho các ngươi.Nhưng mấy con ngựa câu có chút khó nuôi, đợi nó lớn lên bổn vương cho người đưa đến các phủ”

      Thế tử cười “Cách mười ngày nữa thángchúng ta đến đây cưỡi ngựa, mấy conngựa cũng lạnh nhạt với các ngươi”

      Bọn người Cố Sơn vội vàng cảm ơn QuậnVương, vui vẻ ra mặt.

      Thế tử cười “Chúng ta vào phòng uống trànghỉ ngơi chút rồi ra ngoài bắn tên” đám người Cố Sơn đưa dây cương cho gia nhân, theo Quận Vương và Thế tử đến tiền thính.

      Gia nhân đưa nước sạch mọi người rửa mặt rửa tay rồi ngồi uống trà.

      Quận Vương cố ý kiểm tra học vấn của mấy người, thấy ba người Cố Sơn học vấn cũngkhông tệ, lại rất có tính cầu tiến lại hiểu được cũng là người chính trực trong lòng đối với bằng hữu mới kết giao của nhi tử cũng hết sức hài lòng.

      Mọi người ăn xong điểm tâm liền ra sau viện luyện bắn tên, hành lang treo đầy hàngmâu, chùy, cung nỏ, roi, kiếm… khoảng mườitám loại binh khí, cái bia được dựng vàotường, Quận Vương sai người lấy mũi tên, cầmba tên đặt lên dây cung, kéo mu bàn chân bắn tên.

      Phần đuôi có lông vũ, ba tên mang theo kìnhphong xuyên qua ba cái bia, đám người Cố Sơn trợn mắt há hốc mồm thậm chí quên luôn trầm trồ khen ngợi.

      Quận Vương cười “Ta dạy bắn tên cho cácngươi được ?”

      Mọi người vội vàng gật đầu, nhìn Quận Vươngchờ đợi, Quận Vương cũng bị ba bộ dạng này làm cười, sai người lấy cho bọn họ cây cung, kiện tên rồi cho người chỉ cho bọn CốSơn đặt lên ngón cái.

      Cố Sơn dằn nổi rút ra mũi tên đặt lêncung, Quận Vương “Ngón cái câu dây cung, ngón trỏ và ngón giữa chặn ngón cái, nhắm cho đúng rồi bắn tên”

      Cố Sơn nghe vậy y theo phương pháp Quận Vương mà làm, nhắm ngay sau buông lỏng tên, tên bắn ra tốc độ hơi chậm cuối cùng trúng bia nhưng còn cách hồng tâm khoảng.

      Quận Vương cười “Trúng trúng nhưng lực cánh tay chưa đủ”

      Cố Sơn “Con cũng cảm thấy thời điểmgiương cung cố hết sức, xem ra phải bảo phụthân nhanh tìm sư phụ dạy võ mới được, luyện đủ mới có sưc lực”

      Quận Vương nghe vậy hỏi “Phụ thân ngươi chongươi tập võ? Theo bổn vương được biết nhà ngươi đều là quan văn”

      Cố Sơn cười “Phụ thân luyện võ là vì thân thể khỏe mạnh cường tráng, cũng phải vì công danh”

      Thế tử ở bên cười “Cần gì phiền toái như vậy, nhà ta có sư phụ rất giỏi. Trong thành Hàng Châu chưa chắc tìm được người giỏi hơnsư phụ ta, ngươi đến nhà ta cùng luyện võ với ta , ta cũng có bạn học chung, vậy có đượckhông?”

      Cố Sơn nghe vậy hơi chần chừ, chỉ đành cười “Phải về hỏi ý kiến phụ thân mới biếtđược”

      Thế tử cười “Điều này tất nhiên” Lại quayđầu với Hạ Tử Nghiệp và Hàn Phong “Các ngươi cũng về nhà hỏi thử xem, nếu người nhà đồng ý đến đây học với ta”

      Hai người cười đáp, Quận Vương lại bảo Vũ Sư dạy bọn bắn tên mình về nghỉ ngơi.

      Bốn người luyện nửa canh giờ mới trở lại, thức ăn chuẩn bị xong từ sớm, mấy người bụng đãđói đến kêu vang lên. Vì Quận Vương sợ bọn họ được tự nhiên nên ăn nhanh rồi vào nhà, đám người Thế tử rửa tay rồi ngồi vào bànăn.

      Nguyên Thu sau khi dùng cơm xong, chuyện với Lý thị rồi ra ngoài, Nguyên Dung vội vàngchạy theo “Tỉ xem hôm nay thời tiết rất tốt,hay chúng ta vào đình nghỉ mát chép <Nữ giới> nhé, mẫu thân có trước buổi trưa phải chép xong”

      Nguyên Thu “Hôm qua muội đồng ý với mẫu thân làm “Ngãi Hổ”, rảnh vào đình chép <Nữ giới>, từ trước đến giờ mỗi ngàymuội đều luyện chữ, hôm nay cũng chépđược ít. Mình tỉ thôi”

      Nguyên Dung nghe vậy có chút ngượng ngùng, đành vòng vo câu chuyện “Hôm đó muội cho Bích Nhi đưa bánh chưng đến ăn rất ngon, so với phòng bếp còn ngon hơn, hay muội muộiđưa thêm cho ta mấy cái?”

      Nguyên Thu sớm biết Nguyên Dung lấy bánh chưng mình đem qua cho mèo ăn, nghe nhưthế liền cười như cười liếc nàng cáinói “Chuyện này khó gì, lát nữa muội nóinha đầu đem qua”

      Nguyên Dung nghe vậy cười “Vậy tỉ cảm ơn muội trước” Hai người lại vài câu rồi trở về viện của mình, Nguyên Thu gọi Chức Mộngđến “Tìm tiểu nha đầu ở phòng bếp với Trương di nương, Nguyên Dung thíchbánh chưng phòng bếp làm, nghe Trương di nương có làm nên muốn ăn vài miếng, bảo di nương chọn tốt phái người đưa

      Chức Mộng cười “Làm sao nương biết Trương di nương tự mình làm bánh chưng”

      Nguyên Thu “Nàng có lò bếp , lại có dụng cụ, hôm trước ta còn nghe nàng muốn có gạo nếp và mấy thứ lá, phải gói bánhchưng làm cái gì?”

      Chức Mộng nương biết cũng ràng, nô tì làm ngay”

      Nguyên Thu dặn dò “Nhớ chọn nha đầu cơ trí, kín miệng làm”

      Chức Mộng “Nô tì biết”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :