1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 87: Cưỡng hôn

      Băng Cầm trở về làm như có việc gì cung kính hầu hạ, Nguyên Thu muốn dò xét Băng cầm thầm phân phó mấy người Thúy Oanh: Băng Cầm muốn làm gì cứ để nàng làm được cản nàng. Mấy người Thúy Oanh đều là cơ trí ngăn cản Băng Cầm ngược lại tiện lợi cho nàng rất nhiều.

      Sắp sang năm mới, trong phủ dưới bận rộn rối rít, thân thể Băng Vân tốt lên quay lại hầu hạ, Nguyên Thu những phải dưỡng thai còn giúp Vương phi chuẩn bị năm mới vì vậy mà còn tâm tình để ý Băng Vân. Mà Vương phi được Nguyên Thu khuyên lần nữa làm theo thích cũ mỗi ngày bận rộn cũng muốn đàn khúc cũng biết có phải vương gia nghe được chạm đến tâm hay , lúc trước nữa tháng mới đến trong viện vương phi ngồi lần, giờ hai ba ngày là qua đợt.

      ngày, vương phi kêu Nguyên Thu qua nhìn vải vóc Nguyên Thu dẫn theo nha đầu của mình dặn dò Băng Vân, Băng Cầm trông coi trong viện. Băng Cầm xem chừng giờ này thế tử về liền vào tai Băng Vân, đến Băng Vân mặt đỏ tim đập ngượng ngùng thôi.

      Sĩ Hành chậm vào nhìn quanh thấy ai liền kêu hai tiếng. Băng Vân ở trong phòng thay quần áo nghe tiếng thế tử gọi vội cầm gương xem xét lại thoa chút son phấn mới đẩy cửa ra ngoài. Sĩ Hành ngồi cạnh bàn ngón tay nhịn được gõ gõ cái bàn thấy Băng Vân vào liền vội hỏi “Thế tử phi đâu?”

      Băng Vân vội trả lời “Vương phi gọi thế tử phi nhìn vải vóc” Sĩ Hành nhìn khắp nơi lại hỏi “Mấy nha đầu trong sân đâu sao thấy?” Băng Vân cười lạnh “Thế tử biết, từ khi thế tử phi vào cửa, trong viện đều là Thúy Oanh Chức Mộng làm chủ, nô tì cũng biết” Sĩ Hành thấy vẻ mặt Băng Vân hơi bất mãn khỏi nhíu lại chân mày nhưng nghĩ nàng từ hầu hạ mình, cùng mình vui đùa lớn lên xưa nay quen tùy ý liền gì.

      Băng Vân vào phòng rửa tay nấu bình trà vào rót cho Sĩ Hành chung, mình ngồi dưới ánh sáng may quần áo. Sĩ Hành liếc nhìn hỏi “Trong tay ngươi là cái gì?” Băng Vân vội giơ lên cho Sĩ Hành nhìn “Làm đoản sam cho thế tử cũng biết vừa người hay ?”

      Sĩ Hành nhìn nàng cái “Sao để cho phòng may vá làm?” Băng Vân cười “Lúc trước xiêm áo thế tử đều là chúng nô tì làm chẳng lẽ thế tử biết?” Sĩ Hành cười “Lúc trước thường thấy các ngươi thêu thùa may vá đúng là biết may xiêm y cho ta” Băng Vân cười “Thái phi vừa dạy bảo nô tì trước khi đến phục vụ thế tử, quần áo trong của thế tử đều phải là thế tử phi làm. Nhưng mỗi ngày thế tử đều chơi đùa cùng chúng nô tì đúng là có thời gian may xiêm y. Sau thế tử quen biết Cố thiếu gia suốt ngày chạy qua Cố phủ mấy nha đầu trong nhà có chuyện gì mới may vá vài thứ chẳng những áo trong, áo khoát hay trường sam cũng đều may.” Sĩ Hành chỉ nha tiếng gì thêm nữa, cầm quyển sách bàn xem.

      Băng Vân thấy Sĩ Hành vẫn đọc sách, trong phòng cũng có ai liền đánh bạo cầm xiêm áo đến trước mặt Sĩ Hành cười “Nô tì thấy thế tử cao lên rất nhiều, để nô tì đo thử xem sao” Sĩ Hành ngẩng đầu nhìn Băng Vân cái, buông sách xuống. Băng Vân cầm xiêm áo so so trước ngực Sĩ Hành, trái kéo cái, phải lôi cái. Sĩ Hành thấy nàng làm như vậy nhịn được lạnh lùng “Ta thấy vừa, cứ như vậy

      Băng Vân cười xoay người muốn rời khỏi ai ngờ dưới chân như bị trật chân té xuống, thẳng tắp đến hướng Sĩ Hành, Sĩ Hành theo bản năng tiếp nàng. Băng Vân nằm trong ngực Sĩ Hành, ôm cổ đỏ mặt “Thế tử”. Sĩ Hành thấy Băng Vân mặt mày tình khỏi nhíu mày vừa muốn đẩy nàng ra nhưng ngờ Băng Vân chủ động dâng môi lên, Sĩ Hành tránh kịp bị nàng hôn. Sĩ Hành sửng sốt đẩy Băng Vân ra muốn mắng nàng ngờ thấy Nguyên Thu đứng ở cửa viện kinh ngạc nhìn mình.

      Băng Vân đỏ mặt từ ngực Sĩ Hành đứng lên cầm xiêm áo chạy ra ngoài. Nguyên Thu đỡ Chức Mộng ngồi ghế, quay đầu với Băng Cầm “Ngươi mời ta trở về có chuyện gì?” Băng Cầm đỏ mặt tiến lên “Trước khi thế tử phi có phân phó nô tì tặng hoa cho huyện chủ, nô tì trở về thấy thế tử về nghĩ là thế tử muốn tìm thế tử phi cho nên mới tìm thế tử phi. Nhưng nghĩ…”

      Nguyên Thu nhắm mắt vuốt vuốt mi tâm “Ngươi xem Băng Vân trước ” Băng Cầm đáp tiếng mới từ từ lui ra. Mấy người Chức Mộng thấy mặt thế tử thấp thỏm, Nguyên Thu mặt đen trong lòng thầm kêu khổ dứt đều lặng lẽ lui ra theo sau Băng Cầm.

      Sĩ Hành thấy trong nhà có người, bước đến trước mặt Nguyên Thu, kéo tay nàng “Mới vừa rồi là nha đầu Băng Vân kia tự té vào người ta mà hôn ta, ta giật mình nên né tránh, muội đừng hiểu lầm” Nguyên Thu hừ lạnh “Ngoài miệng vậy thôi, trong lòng còn biết vui thành cái dạng gì. Băng Vân lại dịu dàng săn sóc, từ hầu hạ huynh, huynh còn động ý niệm?”

      Sĩ Hành vội giơ tay thề “Ta chỉ xem nàng như nha đầu căn bản có nghĩ gì khác” Nguyên Thu liếc mắt cái “Hôm đó đường tẩu còn muội, muội có thân thể nên cấp cho huynh vài người làm thông phòng tránh cho huynh như mèo trộn đồ tanh làm hư danh tiếng. Nhà người ta sớm có chuẩn bị cũng giống như nhà chúng ta đều ở chung viện” Sĩ Hành hừ lạnh “Chuyện nhà chúng ta làm gì có chỗ cho nàng mở miệng” Nguyên Thu cười “Muội là nàng tân nương tử cái gì cũng hiểu còn nghĩ rằng đây là quy củ” Sĩ Hành nhéo nàng “Muội giả bộ ngu với ta thôi tẩu tử muội cũng có bầu sao thấy nhạc phụ nhạc mẫu cưới thiếp đưa thông phòng cho Cố Sơn?” Nguyên Thu “Ca ca tẩu tử là thanh mai trúc mã, ân ái vô cùng đương nhiên muốn mấy người kia tới phá hư tình cảm”

      Sĩ Hành thở dài kéo Nguyên Thu “Chẳng lẽ chúng ta phải như vậy? Nhanh thu hồi mọn của muội , ta lấy thiếp, đời chỉ có mình muội, muội cho là ta gạt muội sao?”

      Nguyên Thu nghe vậy mắt đỏ lên, đầu chôn vào ngực Sĩ Hành nức nở “Đường tẩu cũng muốn hướng nhà huynh tắc người chứ đừng gì đến nha đầu trong nhà cũng có ý định kia. Muội là tân nương tử đối với bên ngoài phải đoan trang, hiểu quy củ ý định của người khác dù ra mặt muội cũng phải giả như biết, ở trong nhà mấy nha đầu kia đầy mưu ma chước quỷ muội cũng thể đánh thể chửi chỉ sợ người ta , vừa gả qua vài tháng đuổi hết nha hoàn hầu hạ thế tử. Muội bụng uất ức, huynh chỉ làm như biết cũng trấn an muội”

      Sĩ Hành lien tục xin lỗi “Ta nghe rất nhiều phu nhân mang nữ nhi đến phủ làm khách, trong viện Băng Vân, Băng Cầm tuổi tác lớn tâm cũng lên cao nhưng ta với thái phi cưới trắc phi nạp thiếp thất thu thông phòng, bên trong bên ngoài phủ đều phải biết mới đúng. Ta đặt các nàng vào lòng lại nghĩ vì thế mà cho muội phiền não. Ta thấy ngươi mấy ngày nay buồn bực vui còn tưởng rằng nôn ọe thoải mái, ta quá sơ ý rồi”

      Nguyên Thu nghe vậy cười rộ lên ngẩng đầu nhìn Sĩ Hành, vừa nhìn thấy miệng còn dấu son tức giận cầm khăn lau, Sĩ Hành môi bị nàng lau có cảm giác đau đớn cầm tay Nguyên Thu giọng cười “Ta có biện pháp tốt hơn, bảo đảm lau sạch ” Nguyên Thu thấy mặt Sĩ Hành ý cười xấu xa vừa muốn tránh né liền bị ôm, Sĩ Hành cuối đầu nhìn Nguyên Thu trong ngực hai gò má hồng hồng tâm khỏi nhộn nhạo nhắm mắt lại hôn môi nàng.

      Băng Cầm vừa vào phòng thấy Băng Vân ôm đoản sam làm chưa xong cho Sĩ Hành cười khúc khích ngừng, trong lòng thầm phỉ nhổ. Băng Vân thấy Băng Cầm trở lại mặt đỏ bừng giọng “Vừa rồi thế tử hôn ta rồi” Băng Cầm luôn miệng tốt lại cười “Ta theo thế tử phi vào thấy bộ dáng của bọn tỉ rồi. Chỉ tiếc thế tử phi về quá sớm bằng chuyện tốt của tỉ chắc là thành”

      Băng Vân thở dài sao, ngươi thế tử có thu ta làm thiếp ?” Băng Cầm “Thế nào thể? Nhưng là chuyện của tỉ bị thế tử phi bắt gặp thế tử nhất định ngượng ngùng mở miệng. Trước nhẫn nại vài ngày chờ qua năm hồi bẩm thái phi cầu xin lão nhân gia người làm chủ cho tỉ”

      Băng Vân cười “Muội muội tốt, nhờ muội chúc chờ tỉ chuyện tốt thành nhất định quên muội” Băng Cầm mỉm cười gật đầu trong lòng cười lạnh thôi: ta lại muốn xem thế tử phi xử lí ngươi như thế nào.

      Lúc này, trong nhà Sĩ Hành thương nghị chuyện này với Nguyên Thu, theo Sĩ Hành suy nghĩ là muốn báo với vương phi ngay lập tức đuổi Băng Vân ra ngoài. Nguyên Thu suy nghĩ trong viện Sĩ Hành có vài cái nha đầu đến tuổi bằng trước hết cầu xin cái ân điển thả các nàng ra ngoài, cho phụ mẫu lĩnh về tự động hôn phối. Nếu có người nhà liền do trong phủ làm chủ phân phối cho mấy gã sai vặt vừa độ tuổi.

      Sĩ Hành, Nguyên Thu hai buổi tối thỉnh an lên phòng thỉnh an thuận tiện chuyện này vương phi nghe gật đầu tốt “Nhà chúng ta tuy là hoàng thân quốc thích nhưng cho tới bây giờ đều là làm người tử tế. Năm nay các ngươi thành thân năm đầu cũng nên làm chút việc thiện tích phúc đức, ngày ai ngươi liệt kê danh sách đến đây , tất cả các nha đầu đủ số tuổi viết lên đầu tiên, ta thả họ ra ngoài trước tiên. Có thể về nhà đoàn tụ về nhà đoàn tụ, có người thân xứng mối hôn tốt cho ngày tết vui mừng”

      Nguyên Thu cười “Vương phi từ bi cũng là phúc khí của các nàng” Sĩ Hành thấy vương phi vui vẻ, lại thấy bàn hạ bàn cờ liền tiến lên cười “Con bồi vương phi hạ bàn?” Vương phi cười “Hôm nay trời lạnh, ba muội muội ngươi cũng thích ra cửa có rãnh muốn đánh cờ cũng nhìn sách dạy đánh cờ mà hạ bàn”

      Sĩ Hành cầm cờ đen trước vừa thả cờ vừa “Mẫu thân nếu muốn đánh cờ liền kêu nhi tử” Vương phi “Nương tử con vừa có thai thân thể mệt mỏi con phải là cần bồi nàng nhiều hơn để ý đến cái lão ma ma như ta làm cái gì?” Sĩ Hành vừa muốn tiếp lời liền nghe nha đầu vào “Vương gia tới” Sĩ Hành nghe vậy vội đứng dậy lên phía trước Nguyên Thu.

      Nam Bình Quận Vương vào nhà thấy phu thê Sĩ Hành khỏi sửng sốt, hai người Sĩ Hành, Nguyên Thu thỉnh an xong vội vàng lui ra ngoài. Nam Bình Quận Vương thấy bàn cờ mới hạ vài nước liền ngồi vào vị trí của Sĩ Hành lúc nãy cầm cờ nhiều năm đánh cờ với ngươi, hôm nay chúng ta hạ bàn cờ ” Vương phi nghe vậy khuôn mặt có chút động thở dài ngồi đối diện Nam Bình Quận Vương.

      Sáng sớm hôm sau, Sĩ Hành, Nguyên Thu mang theo danh sách đến cho vương phi xem qua, vương phi liếc mắt nhìn thấy danh sách phần lớn là nha đầu hầu hạ bên cạnh Sĩ Hành, chỉ có nhị đẳng nha hoàn ngay cả Băng Vân, Băng Cầm cũng có trong danh sách. Vương phi giật mình, đặt danh sách xuống giương mắt nhìn Nguyên Thu. Nguyên Thu thấy vương phi nghiêm mặt tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng nàng lo lắng mình mượn cớ này trừ người bên cạnh Sĩ Hành để tốt đắn đó hơn.

      Nguyên Thu trước mặt vương phi đứng lên tự nhiên thanh thản “Mấy nha đầu này đều là người bên cạnh thế tử, con đuổi lần nhiều như vậy có người bổ sung vào. Nhưng nếu như thả cái này thả cái kia khiến cho bọn họ có ý kiến cho nên vừa độ tuổi đều đưa lên để vương phi định đoạt”

      Vương phi nhìn Nguyên Thu cái “Đều là người trong viện của ngươi, ngươi làm chủ tốt rồi. Nếu người nào khiến ngươi thoải mái để lại vài ngày, nếu thả ra” Nguyên Thu cười “Con vừa tới vài ngày làm gì biết tính mấy nha đầu kia thế nào. Con thấy mỗi người đều tốt theo tâm tư cũng bỏ được mà thả cái nào ra ngoài” Vương phi “Nếu như vậy cứ để danh sách đấy, ta rãnh rỗi từ từ xem” Nguyên Thu đứng lên đáp tiếng vương phi “Ngươi về nghỉ ngơi trước để thế tử lại theo ta đánh ván cờ” Nguyên Thu xem chừng là vương phi có gì muốn với Sĩ Hành liền lui ra ngoài.
      tart_trung, AnLy90lynamyen thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 89: Lòng riêng của Vương gia
      Edit: Nguyễn Thị Quyền

      Đợi Nguyên Thu ra khỏi phòng lớn, vương phi sai người dọn xong bàn cờ cũng cho bọn họ , Sĩ Hành đỡ vương phi ngồi lên giường.

      Mẫu tử hai người ai gì chỉ là ngươi con ta con mà đánh cờ, đến khi bàn cờ kết thúc Sĩ Hành đếm cờ, vương phi nâng chung trà lên nhấp ngụm mới chậm rãi mở miệng “Ta biết con và thế tử phi là phu thê trẻ so với người khác tình cảm rất tốt nhưng việc gì cũng phải có chừng mực, con thể quá dung túng nàng”

      Lòng Sĩ Hành lạnh lẽo ngoài mặt lại như có gì giống nhau cười “Mẫu thân lời này là như thế nào? Xưa nay thế tử phi tiến lùi đều có độ, mặc dù nhi tử thích nàng, thái phi và mẫu thân thương nàng, nàng cũng chưa làm chuyện gì quá đáng”

      Vương phi liếc Sĩ Hành cái ý vị sâu xa cười “Xem ra thê tử ngươi quản ngươi rất tốt” Sĩ Hành thấp mi mắt cười “Mẫu thân đùa, mỗi ngày thế tử phi đều để tâm vào chuyện ăn mặc của con quan tâm hỏi đến thứ khác”

      Vương phi thấy Sĩ Hành trả lời yên lòng, mắt vẫn quên đếm quân cờ liền nổi giận vung tay đánh bay quân cờ quát lên “Thê tử ngươi hiền hậu như thế, đuổi nhiều nha đầu như thế là vì sao? Nếu là cái khác còn tính ngay cả bên cạnh ngươi hai nha đầu Băng Vân, Băng Cầm cũng tính đuổi. Băng Vân, Băng Cầm là người của thái phi phục vụ bên cạnh ngươi cũng mười năm, nàng gả chưa tới nửa năm muốn đuổi người ra ngoài, chẳng lẽ muốn nha đầu đắc lực bên cạnh ngươi cũng đuổi , thay người của mình vào về sau dễ quản lí ngươi?”

      Sĩ Hành vội đứng dậy bên giải thích “Mẫu thân hiểu lầm đuổi Băng Vân, Băng Cầm là ý tứ của nhi tử” Vương phi cười khẩy “ Vậy ngươi ta nghe chút sao phải đuổi bọn họ ? Chẳng lẽ trung thành với thê tử ngươi?”

      Sĩ Hành “Gần đây nha đầu Băng Vân phát ra an phận, ngày thường đều ngoài sáng trong tối đều hướng về phía con mà tiếp cận, con thư phòng bận rộn công vụ nàng ta cũng theo bên người thao thao bất tuyệt, nàng làm con phiền muốn chết. Con chỉ xem như nàng ta tận chức tận trách lại cảm thấy nàng ta hầu hạ con nhiều năm như vậy cũng gì nàng, ai ngờ nàng ta càng phát ra có năng lực ngay cả thế tử phi cũng dám oán trách. Sau lại thế tử phi chuyện gì cũng sai bảo nàng đều là Chức Mộng làm”

      Vương phi nhíu mày “Thế tử phi quen dùng người của mình, trước kia nàng là đại nha đầu, hôm nay người khác phía trước nàng trong lòng cũng có thoải mái”

      Sĩ Hành “Nếu chỉ có như vậy cũng thôi, thế tử phi cũng tính toán mấy chuyện này. Hôm qua nàng cố ý ngã vào lòng con chủ động hôn con. Con phòng bị bị nàng hôn, chẳng những thế tử phi nhìn thấy liền nha hoàn mama cũng đều thấy. Con dám muốn nha hoàn biết xấu hổ như vậy, nếu là truyền ra nha hoàn trong phủ ta có đức hạnh như vậy mặt chúng ta quăng đâu”

      Vương phi giận tím mặt “Khá lắm tiểu đề tử lương tâm, lại có người có tâm tư như vậy cư nhiên lại làm ra việc quyến rũ chủ tử, ngày thường là ta nhìn lầm nàng. như vậy, lúc trước nên đuổi nàng ra ngoài sao lại kéo dài như vậy”

      Sĩ Hành “Lúc ấy con cũng muốn đuổi nàng ta, thế tử phi liều mạng ngăn động tĩnh quá lớn ảnh hưởng đến mặt mũi của thái phi, trước cho con áp xuống, ý định đuổi nàng hay tính sau”

      Vương phi nghe vậy chân mày giãn ra, gật đầu “Nha đầu này suy tính tỉ mỉ. Vậy ta hỏi ngươi, Băng Vân phạm lỗi như vậy đuổi là được còn Băng Cầm như thế nào?”

      Sĩ Hành cười lạnh “Nếu là Băng Vân ý định bất chính, Băng Cầm chính là tâm cơ quá sâu. Băng Vân nha đầu là từ người xem đến lớn, tâm tư nàng có bao nhiêu phải người biết. Từ nàng đều tin Băng Cầm chính là chuyện gì nàng cũng để trong lòng, con tin nàng tính toán chuyện này lại cho Băng Cầm. Huống chi hôm qua nàng cố ý ăn mặc, buổi sáng phục vụ con rửa mặt con thấy nàng sơ chính là hoa đào búi tóc, đến khi con trở về lại thay đổi thành dạng hoa mai, tóc nàng từ trước đến giờ đều là Băng Cầm sơ giúp, vừa thay quần áo vừa đổi kiểu tóc chẳng lẽ Băng Cầm hỏi câu? Tuy là Băng Cầm hỏi lấy thông minh của nàng chẳng lẽ đoán được Băng Vân định làm gì? Cố tình lúc Băng Vân giở trò quỷ Băng Cầm tự mình dẫn thế tử phi đến, khiến thế tử phi thấy màn ôm ấp thương như vậy”

      Vương phi nghe suy nghĩ chút “Hôm qua đúng là Băng Cầm mời thế tử phi về, vội vội vàng vàng cũng cái gì, ta còn nghi ngờ chuyện này ra là đánh chủ ý này. Nhưng nàng cũng là tốt cho phu thê ngươi cũng xem như là trung thành”

      Sĩ Hành cười lạnh “Băng Cầm và Băng Vân từ được mua vào cùng nhau, hai người ở chung cũng hơn mười năm. Băng Vân lớn hơn Băng Cầm chút từ chăm sóc nàng, khi còn bé Băng Cầm bướng bỉnh mỗi lần làm sai đều là Băng Vân gánh tội thay. Như vậy mười năm ở chung nếu là người làm bằng sắt cũng bị hòa tan. Nhưng Băng Cầm biết chủ ý gì, khuyên giải Băng Vân nhưng sau lung lại bán đứng nàng. Có thể thấy, người quan tâm đến nàng mười năm nàng còn như thế chủ tử như chúng ta tương lai biết chừng cũng bị nàng bán”

      Vương phi nghe vậy sắc mặt trầm xuống ánh mắt quan sát Sĩ Hành “Có khi nàng biết? Đừng vô duyên vô cớ oan uổng nàng, tránh thái phi trách tội”

      Sĩ Hành “Nếu chỉ có chuyện này nhi tử xác định còn có việc: Lúc trước nhi tử ở thư phòng làm việc hôm đó Băng Vân theo phục vụ, nhi tử ngại nàng dài dòng đuổi nàng ra ngoài phòng. Băng Vân vì trung thành đừng ngay ở cửa chờ phục vụ, mùa đông lạnh bị đông cứng buổi chiều. Khi đến giờ lên đèn, con mới hết công việc nghe thấy bên ngoài Băng Cầm đến, Băng Vân muốn rửa mặt năn nỉ Băng Cầm đứng chờ thay nàng. Ngoài miệng Băng Cầm đáp ứng, đợi Băng Vân xa mời con về dùng cơm căn bản là đợi Băng Vân trở lại. Bởi vì mấy ngày đó con chán ghét Băng Vân dính con vì vậy cũng vạch trần nàng”

      Vương phi hừ lạnh “Thứ người như thế đúng là làm cho người chán ghét, trước mặt giả bộ làm người tốt sau lung cắn người ngụm, theo ta thấy Băng Cầm ngay cả Băng Vân cũng chẳng bằng”

      Sĩ Hành vội phụ họa “Nhi tử mỗi ngày ở bên ngoài phải ứng phó với người khác, về đến nhà còn đề phòng bọn nha hoàn tính toán, vì vậy nhi tử mới quyết định chủ ý đem Băng Vân, Băng Cầm mấy nha đầu động tâm tư đúng đắn cũng đuổi hết ra ngoài”

      Vương phi liếc qua danh sách nhìn Sĩ Hành “Ngươi có biết những nha đầu kia vì sao có ý định như vậy?” Vương phi thấy Sĩ Hành nâng chung trà lên gẩy gẩy lá trà mới chậm rãi mở miệng “Thế tử phi mang thai, mà bên cạnh ngươi có nha đầu thông phòng, mấy nha đầu này mới động tâm tư”

      Sĩ Hành “Chủ tử lên tiếng, người hầu tự tiện động lòng vốn là sai, huống chi con sớm cưới trắc phi thị thiếp, thu thông phòng, những lời này thái phi vương phi cũng biết. Mà mấy nha đầy đem lời này làm gió thoảng bên tai chẳng những đem thái phi, vương phi còn có con để trong mắt? Cho là thái phi, vương phi với con là người giữ lời sao?”

      Vương phi nghe vậy cứng lại, mấy ngày nay nàng bị xúi giục phải là có động lòng muốn nhét người vào phòng Sĩ Hành, vì vậy làm như vậy cũng là có ý tứ muốn thử. Sĩ Hành sao lại hiểu ý nghĩ của mẫu thân vì vậy đợi vương phi chuyện liền cố làm ra vẻ đau thương “Huống chi nhi tử thấy phụ vương nạp phi thiếp, chẳng những mẫu thân thương thân, thái phi cũng vì vậy mà lo lắng. Khi còn bé, phụ thân sủng ái con trai của Hứa phu nhân ngay cả con cũng bỏ qua bên nếu phải khi đó con được sắc phong thế tử, biết chừng vị trí thế tử có thể rơi vào đầu ai đâu?”

      Vương phi nghe vậy vỗ bàn “ bậy, ngươi là trưởng tử, thân phận cao quý há phải là loại thôn sơn dã phụ sinh ra nhi tử có thể so sánh? Quá hoang đường rồi”

      Sĩ Hành thở dài “Nhi tử còn nhớ lúc năm sáu tuổi, mẫu thân mang thai mỗi ngày con tâm tâm niệm niệm mẫu thân có thể cho con thêm đệ đệ, kết quả bị cơ thiếp phụ thân tức đến sanh non, hài tử lớn sáu như vậy mà có. Mấy ngày đó mẫu thân nản lòng thoái chí chỉ ôm con rơi lệ”

      Vương phi kinh ngạc nhìn khóe mắt rơi vài giọt “Ngươi chuyện này làm gì?”

      Sĩ Hành vung áo khoát quỳ xuống trước mặt vương phi “Nhi tử muốn tương lai con của con cũng theo chịu những cơn khổ này, càng muốn bị thê thiếp tranh đấu mà mất con, nhi tử chỉ muốn yên lặng an bình, vui vẻ mà qua cuộc sống, cả đời chỉ có chính thê cùng con trai trưởng là đủ”

      Vương phi khom người đỡ Sĩ Hành dậy vuốt ve mặt “Đứa ngốc vì ngươi đau lòng mẫu thân mới hiểu mấy thứ này mẫu thân rất vui. Chuyện mấy nha đầu kia trước ngươi về đừng ra, Băng Vân, Băng Cầm muốn lập gia đình cũng phải tiếng với thái phi, ngày mai ta liêm vương phủ hồi bẩm với thái phi”

      Sĩ Hành đáp, vương phi cảm thấy mệt mỏi, tựa vào đệm phất tay cho Sĩ Hành lui ra. Nha hoàn Cúc Hương bên cạnh vương phi thấy thế tử lặng lẽ vào xem thấy vương phi gần như ngủ thiếp, liền vội tiến lên giọng “Nô tì hầu hạ vương phi rửa mặt?”

      Vương phi mở mắt ra “Cúc Hương, dâng hương” Cúc Hương đoán là vương phi muốn đánh đàn liền cầm đưa qua, lấy thân đặt vào bên trong lư hương, chôn hương tro vào, lại lấy thêm lá ngân diệp đặt lên , sau cùng lấy hương hoàn đặt lên cùng, mới lui ra.

      Vương phi gẩy dây đàn, trước hết nghỉ đến tân hôn vui vẻ, lại nghỉ đến lúc mình sinh non vương gia chẳng quan tâm cả ngày chẳng thấy bóng dáng trong lòng u oán. khúc “Bậc thềm ngọc oán” từ ngón tay bật ra.

      Nam Bình Quận Vương đứng ở cửa xuyên qua bức rèm nhìn thấy vương phi hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt rưng rưng bắn ra bài như vậy. Trong lòng thở dài, khúc đàn xong, vương gia vung rèm tiến lên trước mặt vương phi “Rốt cuộc ngươi thừa nhận là oán trách ta. như vậy lúc đầu sao còn ép ta nạp Sương Lăng làm trắc phi?”

      Vương phi nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vương gia gằn từng chữ “Ngươi ôm nàng vào lòng, dẫn nàng tới trước mặt ta hỏi ta có chịu hay tại sao ta bức ngươi? Chẳng lẽ ta nguyện ý giao trượng phu cho nữ nhân khác?”

      Vương gia cười lạnh “Nếu phải ngươi tung nàng, nàng có thể dễ dàng lần hai lần đến gần ta? Nếu phải ngươi ngầm cho phép, nàng có thể thỉnh thoảng đến trước mặt lấy lòng ta? Ta vẫn muốn xem ngươi xử lí chuyện này thế nào, ngươi lại dạ bày tỏ them để ý. Ta nhẫn nhịn được dẫn người đến ngươi gật đầu cười nhiều tỉ muội thêm phần náo nhiệt. Ngươi độ lượng như thế, ta nạp thêm vài cơ thiếp xin lỗi ngươi”

      Vương phi nghe vậy ngửa đầu cười lớn như điên đợi nàng cười đủ nhìn vương gia “Ngày đó ngươi cứu nàng về, ta đốu tốt với nàng, thay nàng tìm kiếm nhà thân thích nhưng nàng lại với ngươi ta muốn đuổi nàng , ngươi phân tốt xấu đến trước mặt ta mắng ta dừng lại. Sau lần đó, chỉ cần là chuyện của nàng ngươi luôn có thành kiến, cho là ta ngại người ta ăn chán ghét nàng. Ta dầu gì cũng là vương phi chẳng lẽ còn sợ nuôi nổi người rãnh rổi. Ai ai cũng biết tâm tư của nàng nhưng ngươi lại biết còn cho rằng ta hẹp hòi. Đối với hành động của nàng chẳng lẽ ta qua sao, ngươi suy nghĩ chút ngươi trả lời ta như thế nào? Ta cho là ngươi quyết định, chỉ đành đối với hành động của nàng chẳng cần quan tâm, còn phải giả bộ rộng lượng duy trì mặt mũi vương phi”

      Nam Bình Quận Vương nhăn lông mày lui bước, sau nửa ngày suy tư “Ban đầu là ta sai lầm sao?” Vương phi cười lạnh “Ngày đó ta toàn tâm toàn ý vì ngươi, chỉ vì nàng đến ý định ngươi liền thiên lệch, sau lại đem nàng cưng chiều lên trời, hôm nay lại tới chất vấn ta vì sao ép ngươi cưới nàng vì trắc phi? Ngươi cũng nghĩ, thân phận của nàng có thể làm trắc phi sao? Còn phải vì ngươi kiêu căng quen cố cưới nàng làm trắc phi, hoàng thượng có cách với ngươi mắt nhắm mắt mở cho nàng vị trí trắc phi”

      Nam Bình Quận Vương quanh co lúc lâu mới “Ta giận ngươi để ý đến ta, mới cố ý cưới nàng làm trắc phi, ngày đó nếu ngươi chữ ta cưới nàng. Ta còn nhớ cố ý ngày đó ta dẫn nàng đến trước mặt ngươi để cho ngươi tức giận để cho ngươi được, nhưng ngươi chỉ mỉm cười ngươi có biết lúc ấy ta thất vọng cỡ nào , ta thậm chí hoài nghi ta chẳng có phân lượng nào trong lòng ngươi”

      Vương phi cười lạnh “Chẳng lẽ ta phải như thế? Ngày trước còn thề non hẹn biển cùng ta, nhưng mấy năm qua quay đầu liền ngọt ngào cùng người khác, sau lại lần lượt nữ nhân vào phủ như vậy khắp thiên hạ đều biết hoa danh của Nam Bình Quận Vương ngươi”

      Nam Bình Quận Vương chán chường tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại chậm rãi “Bắt đầu là giận ngươi sau liền chết lặng, nhận từng cái vào nhưng cái nào có cảm giác như ban đầu với ngươi. Lúc Hứa thị vào là thiên chân hồn nhiên giống như lúc ngươi mới gả cho ta, ta liều mạng xem nàng như ngươi, nhưng rốt cuộc là nàng phải ngươi, dần dần nàng tục tằng lại càng coi ngươi ra gì. Ngươi cho rằng ta đưa nàng thích bà con xa biểu muội của ngươi? ra bởi vì lúc nàng nguyền rủa ngươi ta nghe thấy mà thôi”

      Vương phi hừ lạnh tiếng “Nếu như vậy trong lòng ngươi chỉ có mình ta, còn những thứ kia vì giận ta coi trọng ngươi nên mới nhận vào phủ hay sao?” Nam Bình Quận Vương chậm rãi gật đầu. Vương phi hung hăng vỗ bàn ngọc quát lên “Năm đó ta sinh non ngươi ở đâu? Ngươi có vào liếc ta cái hay sao? Suốt tháng cũng thấy bóng dáng của ngươi, ngươi còn cùng nữ nhân khác lêu lổng. Ngươi sủng ái con trai Hứa thị ngay cả Sĩ Hành con trai trưởng cũng ở thứ yếu, đường đường con trai trưởng ở trong mắt ngươi bằng thứ xuất”

      Nam Bình Quận Vương vùi mặt vào lòng bàn tay giọng “Lúc đấy ta vẫn ở thư phòng, ta muốn gặp ngươi nhưng dám, ta thấy ngươi đau lòng tức giận. Mà con Hứa thị ta vừa nghỉ ngơi trong phòng nàng có người là ngươi sinh non. Sau Hứa thị truyền đến tin vui ta mới nhớ là hôm đó Hứa thị mang thai. Ta cảm thấy ngày Hứa thị mang thai là đứa bé ngươi bị hư, vì vậy ta tang gấp đôi cưng chiều cũng bởi vì ý niệm bồi thường. Nhưng sau ta phát ngươi chán ghét đứa bé này ta mới tỉnh táo lại, vô luận thế nào cũng thể là đứa bé mất kia của ta. Vì vậy ta giao cho biểu muội của ngươi nuôi lại sai người hạ độc”

      Vương phi nghe vậy kinh hãi “Đứa bé kia chết non là do ngươi”

      Nam Bình Quận Vương gật đầu “Đứa bé kia vô cùng kiêu căng, bị cưng còn dáng vẻ gì nữa ngày sau nhất định gây phiền toái cho Sĩ Hành. Huống chi nhìn thấy ngươi lại nghĩ đến đứa bé bỏ lỡ mà vui. Ta khi đó muốn vãn hồi với ngươi nhưng biết làm sao, ta sợ ngươi hận ta”

      Vương phi cười lạnh “Ngươi cho rằng bây giờ ta hận ngươi sao? Ngươi làm cho ta vui vẻ được ban đầu còn hứa như vậy làm gì?”

      “Ta cho là trong lòng ngươi căn bản có ta, cho đến hôm nay nghe ngươi đánh đàn ta mới biết ta sai rồi, ra ngươi mực chờ ta quay đầu lại” Giữa kẻ tay bụm mặt của Nam Bình Quận Vương chảy ra hai hàng nước mắt, giọt mặt đất. Vương phi ngây ngẩn cả người, lúc lâu Nam Bình Quận Vương ngẩng đầu lên giọng “Tuyết Phỉ, xin lỗi ngươi”

      Tuyết phỉ là nhủ danh của vương phi.
      tart_trung, PHUONGLINH87^^, lynamyen2 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 90: Vì nàng tan hết hồng nhan.

      Vương phi nghe Nam Bình Quận Vương lẩm bẩm trong nháy mắt hoảng hốt nàng lui về sau hai bước, bắp chân đụng vào ghế ngồi, vương phi suýt ngã xuống vội xoay tay vịn mới chống đỡ được thân mình, chạm đến dây đàn phát ra tiếng vang. Hình như bị tiếng vang này thức tỉnh, vương phi rũ mắt khẽ phúc thân “Đêm khuya vương gia nên trở về nghỉ ngơi”

      Vẻ mặt Nam Bình Quận Vương dám tin “Tuyết Phỉ ngươi đây là đuổi bổn vương? Bổn Vương xin lỗi ngươi sao ngươi còn giận dỗi với bổn vương?”

      Vương phi tự giễu cười lạnh “Thiếp thân có ý định trí khí với vương gia, nếu vương gia niệm tình cảm ngày xưa xin vương gia cần trở lại quấy rầy thiếp thân, để cho thiếp thân sống yên ổn qua ngày”

      Nam Bình Quận Vương nhìn vương phi hiểu “Chẳng lẽ vương phi muốn làm người xa lạ với bổn vương?”

      Vương phi thấy tâm tình Nam Bình Quận Vương yên cũng muốn cùng nhiều, mệt mỏi “Vương gia thoáng cái gần mười năm qua , tâm thiếp thân sớm lạnh, thể câu vương gia xin lỗi là có thể vãng hồi. Bây giờ tâm nguyện duy nhất của thiếp thân là nhìn thế tử và thế tử phi ân ái sinh nhiều thêm mấy đứa trẻ, thừa dịp ta còn hoạt động được giúp thế tử phi dưỡng dạy vài đứa”

      Nam Bình Quận Vương lắc đầu “Cuối cùng ngươi cũng tin ta” xong xoay người bước .

      Ngoài phòng, bọn nha đầu thấy Nam Bình Quận Vương , vội đỡ vương phi đến bên sập. Cúc Hương giọng hỏi “Vương gia mềm giọng lấy lòng rồi sao vương phi lại làm vương gia tức giận bỏ ” Vương phi liếc Cúc Hương cái, Cúc Hương vội cúi đầu dám nữa chỉ lặng lẽ nhìn Đỗ mama cái. Đỗ mama là nha đầu hồi môn của Vương phi, bình thường vương phi nể trọng nhất là nàng, nàng chuyện vương phi cũng nghe vào vài câu.

      Đỗ mama làm khẩu hình miệng ý bảo Cúc Hương lui ra, tự mình giúp vương phi rửa mặt giọng “Vương phi nhịn hơn mười năm, cuối cùng đợi được tâm vương gia quay lại tại sao lại đẩy ra ngoài?” Vương phi nhăn chân mày “Nhìn đến lại nhớ những chuyện mấy năm nay, chán ghét. Hơn nữa tâm của vương gia ngươi còn biết, mỗi lần là dạng khác nhau, bây giờ ở chỗ ta ngon ngọt, chờ thấy mấy trẻ tuổi quay đầu lại quên ta. Ta đối với tâm sớm lạnh”

      Đỗ mama cười “Phu thê túc già làm bạn, nam nhân lúc trẻ khó tránh khỏi khí huyết phương cương, tuổi tác lớn mới nhớ đến thê tử là tốt. Mấy thứ tinh kia chỉ biết quấn lấy vương gia làm nũng, vương gia cũng vì mới mẻ thôi qua rồi còn biết ai là ai. Trong phủ nhiều năm như vậy trừ bỏ Vương di nương là thân sinh của Bích Đình, Trương di nương sinh Vũ Đình vẫn còn ở trong phủ, mấy cái khác phải vài năm là đuổi ra ngoài. Giờ Trương thị chết, hơn hai năm vương gia cũng vào phòng Vương thị, trừ nương nàng cũng có thể dựa vào ai, cho nàng cũng dám thoát ra chiêu số gì. Vương phi còn buồn cái gì?”

      Vương phi thở dài “Vương gia cũng chỉ là nhất thời nhìn ta thấy mới mẻ thôi, nhớ đến năm đó tốt đẹp mà chạy tới ngọt ngào với ta. Ngươi xem mấy năm nay, làm gì kiên nhẫn với người chừng mấy ngày nữa ngán ngẫm lại lạnh nhạt ta. Nếu bị tổn thương lần nữa bằng cứ vậy mà lạnh lòng”

      Đỗ mama khuyên nhủ “Tuy vương phi như vậy nhưng dù sao cũng là vương gia, sao có thể luôn lạnh nhạt được? tháng tới này, người luôn cho trở về cũng hợp lẽ. Nếu bị thái hậu, thái phi biết thể bảo vương phi dừng lại”

      Vương phi cười “Vương gia lấy chuyện như vậy phiền thái phi. Nếu ta có đuổi ra ngoài, cũng có phòng ngủ, ngươi cũng đừng lo chuyện này” Đỗ mama thấy chân mày vương phi nhíu lại kiên nhẫn, lập tức dám khuyên nữa. Đỡ vương phi nằm xuống, kéo rèm che giọng gọi nha đầu canh giữ ngoài phòng vào dặn dò lần mới rời .

      Sáng sớm hôm sau, trong giấc mộng Nguyên Thu nghe thấy bên ngoài đám nữ nhân líu ríu thanh , khỏi nhíu chân mày kéo chăn che lên đầu. Sĩ Hành cũng bị thức tỉnh, thấy Nguyên Thu buồn ngủ liền kêu nha đầu vào giọng quát lên “Bên ngoài có chuyện gì? Ai hô to gọi , còn cho người đuổi ? Nếu đánh thức thế tử phi xem ta có bỏ qua cho

      Nha đầu nghe vậy ấp úng dám , Sĩ Hành thấy thế quát lên “Còn nhanh ra ngoài xem thử, đứng lì ở đây làm gì?” Nha đầu giọng “Thưa thế tử, Sáng sớm hôm nay, vương gia hạ lệnh người trong phủ mang tất cả cơ thiếp lên trang tử, nếu chịu , vương gia sai người trói lại nên mới ồn ào như vậy”

      Sĩ Hành nhíu mày, vừa muốn đứng dậy chợt phát sau lưng có tay bé bắt lại áo . Sĩ Hành quay đầu lại thấy Nguyên Thu ánh mắt mông lung “Nhi tử sao lại quan tâm chuyện của phụ thân, nằm xuống ” Sĩ Hành vừa nghe cũng thấy tiện ra ngoài, liền phân phó nha đầu kia “Ngươi gọi mama trong sân đuổi hết mấy người ngoài viện , kêu thêm mấy người giữ hai bên đường cho bọn họ qua bên này”

      Nha đầu kia lĩnh mệnh , Sĩ Hành nằm xuống lật người kéo lại Nguyên Thu, Nguyên Thu cọ cọ vào hõm vai , tìm vị trí thoải mái chìm chìm ngủ. Đợi Nguyên Thu tỉnh ngủ, mặt trời lên cao. Sĩ Hành thấy nàng tỉnh, liền đặt sách trong tay xuống vuốt lỗ mũi nàng “Con heo lười, tỉnh ngủ?”

      Nguyên Thu đỏ mặt giương đầu lên ý bảo Sĩ Hành rút cánh tay vẫn bị mình đè ra. Sĩ Hành vuốt vuốt bả vai nghiêng người nhìn Nguyên Thu. Nguyên Thu bị nhìn đỏ mặt lấy tay che mắt “Còn nhanh dậy” Sĩ Hành cười kéo tay nàng xuống “Hôm nay cần đến chỗ vương phi, ta và muội cứ ở trong nhà được ?”

      Nguyên Thu lúc này mới nhớ đến buổi sáng mơ hồ nghe được tiếng ầm ĩ kia, liền vội ngồi dậy lôi Sĩ Hành “Buổi sáng xảy ra chuyện gì thế?”

      Sĩ Hành nhíu mày “Nghe tối hôm qua phụ thân từ phòng mẫu thân ra ngoài về thẳng thư phòng. Ngồi trong thư phòng cả đêm, đến giờ Mẹo hạ lệnh đêm tất cả phu nhân cơ thiếp đều đưa đến trang tử. Ngay cả di nương của nhị muội cũng bị đem ra ngoài”

      Hai phu thê suy nghĩ trong chốc lát cũng biết tột cùng là chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy trời sáng choang liền gọi Chức Mộng vào hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Bởi vì gần tới năm mới, Sĩ Hành cũng cần làm việc chỉ ở trong nhà cùng Nguyên Thu đọc sách chuyện phiếm.

      Vương phi tính toán hôm nay Liêm Vương phủ hồi bẩm thái phi chuyện hai nha đầu Băng Vân, Băng Cầm. Ai ngờ sáng sớm Nam Bình Quận Vương lại gây ra chuyện này, chắc hẳn chưa tới hai canh giờ cả kinh thành cũng biết rồi. Vương phi vội gọi người mời vương gia trở lại, ai ngờ vương gia chỉ sai người đưa tờ giấy tới đây, vương phi mở ra nhìn, đó viết: Cuộc đời này phụ ngươi.

      Giờ phút này, vương phi nhìn mấy lời này chỉ cảm thấy cười khổ thôi, lắc đầu “Tuổi lớn còn trẻ con như vậy” Đỗ mama cười đứng ở bên “Lão vương gia và thái phi tình thâm, từ vương gia trải qua mấy chuyện hậu trạch, cũng có chút trẻ con”

      Vương phi thở dài tùy hứng lại làm khó ta. Được rồi, ngươi nhanh cho người chuẩn bị xe, ta Liêm vương phủ bồi tội với thái phi”

      đến vương phi vội vàng Liêm vương phủ, Sĩ Hành và Nguyên Thu hai người dùng xong điểm tâm xem sách, Bích Đình nước mắt nước mũi chạy vào, nắm chặt vạt áo Sĩ Hành khóc ròng “Ca ca, cứu..cứu di nương muội

      Sĩ Hành mất tự nhiên cười cười, Thúy Oanh vội tiến lên đỡ Bích Đình ngồi xuống bên, Sĩ Hành mới lên tiếng “Sáng sớm ta nhận được tin tức phụ thân đưa mọi người ra khỏi phủ rồi”

      Bích Đình khóc ròng “Ca ca kia nhanh cho người tiếp di nương muội về . Mùa đông lạnh lẽo, nhanh sang năm mới rồi, giờ đuổi nàng ra ngoài nàng làm sao sống nổi?”

      Sĩ Hành “Hồ đồ, di nương là thiếp thất của phụ thân, chúng ta là tiểu bối lấy tư cách gì trông nom chuyện trưởng bối?” Bích Đình vừa nghe oa oa khóc to, Nguyên Thu thấy thế đành dỗ nàng “Ta nghe cũng phải đuổi mà là đưa ra trang tử bên ngoài, chỗ đó mặc dù nghèo khổ chút nhưng cũng lo ăn ở, phía dưới cũng có nha đầu mama hầu hạ cũng khổ di nương”

      Bích Đình nghe vậy thối Nguyên Thu ngụm “Ngươi biết cái gì? Di nương ở trong phủ nhiều năm như vậy làm sao chịu nổi uất ức? Mặc dù ở đó lo ăn ở nhưng làm sao tốt bằng trong nhà? Hôm nay sáng sớm phụ thân cho người đuổi , di nương vội vàng tiền bạc tiết kiệm mấy năm nay cũng kịp mang theo. Đến trang tử trong tay có tiền phải là chịu mấy thứ nâng cao đạp thấp kia dầy xéo sao? được, ca ca huynh nhanh cho người đem di nương muội tiếp trở về”
      tart_trung, lynamyenPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 90: Vì nàng tan hết hồng nhan (tiếp theo)

      Sĩ Hành ngay từ lúc Bích Đình phun Nguyên Thu nổi giận, Nguyên Thu cũng nghiêm mặt để ý tới nàng nữa. Bích Đình tràng chỉ thấy hai người xanh mặt nhìn nàng, lúc này mới hoảng hồn cầm khăn che mặt ô ô khóc ngừng. Sĩ Hành quát lên “Xin lỗi thế tử phi”

      Bích Đình uốn éo người khóc ròng “Muội chỉ vì lo lắng di nương…” Sĩ Hành cười lạnh “Vì người làm, muội dám phun thế tử phi sao?”

      “Người làm…” Bích Đình lui mấy bước, mở mắt to nhìn Sĩ Hành “Ca…”

      Sĩ Hành cười lạnh “Vương phi đối đãi với ngươi như con của mình, mời nhiều mama trong cung dạy dỗ ngươi quy củ như vậy. Mấy năm nay ngươi học quy củ học đến chỗ nào? Ngươi nhìn Vũ Đình chút, tuổi còn hơn ngươi chuyện làm việc lại hơn ngươi gấp tram lần. Mạn Đình là nữ nhi ruột thịt của vương phi là huyện chủ hoàng thượng thân phong, cho dù nàng dám chạy tới chỗ ta hô to gọi thấy thế tử phi cũng là hòa hòa khí khí cung kính. Bích Đình, ngươi quá là biết trời cao đất rộng”

      Bích Đình kiêu căng quen, làm sao chịu nổi mấy lời như vậy, huống chi Sĩ Hành mấy câu kia đều là đâm vào chỗ đau của nàng, để cho nàng nhớ lại mình là thân phận thứ xuất. Bích Đình run rẩy cả người, đem tầm mắt chuyển sang người Nguyên Thu “Khi còn bé giành ca ca của ta, chiếm để cho về nhà chơi đùa cùng chúng ta. tại ngươi gả vào, muốn tha cho chúng ta phải hay ?”

      Nguyên Thu im lặng nhìn trời ngoài cửa sổ, Sĩ Hành đứng dậy quát lên “ hưu vượn cái gì, còn nhanh cút ra ngoài” Bích Đình quay người lại khóc chạy . Nguyên Thu vịn trán hơi đau nhức “Trong đầu của muội muội này của huynh chứa cái gì thế?”

      Sĩ Hành thở dài ôm Nguyên Thu vào người, đưa tay giúp nàng xoa bóp huyệt thái dương “Muội biết vương phi đối đãi với mọi người đều là hòa khí, Mạn Đình cũng thể dáng vẻ gì, từ nàng giận dỗi cải vã với Mạn Đình cũng thấy Mạn Đình giận, ngược lại Mạn Đình trấn an nàng, dần dần dưỡng nàng thành tính khí kia”

      Sĩ Hành vừa xong chỉ nghe thấy bên ngoài có người “Vũ Đình còn hơn cả Bích Đình, cũng là từ được nuông chiều cho đến lớn, còn phải mọi chuyện đều biết tiến biết lùi, lại hiểu lễ nghĩa, có ai như nàng, càng lớn càng hiểu chuyện” Sĩ Hành nghe thanh Mạn Đình vội cười “Tiểu nha đầu còn nhanh vào”

      Mạn Đình cười tủm tỉm vào, hành lễ với Sĩ Hành, Nguyên Thu mới ngồi xuống. Hỏi Nguyên Thu mấy ngày nay ăn uống thế nào, mới đêm đề tài chuyển đến người Bích Đình “Lần này là Bích Đình hiểu chuyện, tẩu ngàn vạn lần cần tức giận, nếu tẩu giận cháu ta tâm tình cũng tốt”

      Nguyên Thu cười vuốt ve bụng “Bích Đình lần này là cũng có nguyên nhân, di nương nàng bị đưa , trong lòng nàng nhất định là thoải mái. Còn nữa, có tiểu thư nào có tính khí, ta làm tẩu tử so đo mấy chuyện này làm gì”

      Mạn Đình cười “Tẩu tức giận là tốt rồi, lần này Bích Đình phải, mặc dù di nương nàng bị đưa nhưng thể vì cái này mà cãi tẩu, trở về ta phạt nàng”

      Nguyên Thu vội khoát tay “Thôi cũng phải chuyện gì lớn lao, đừng phá hư tình cảm tỉ muội của các muội” Mạn Đình nghiêm mặt “Tẩu sai rồi, làm hư quy củ nên phạt, tránh cho nàng ngày sau biết trời cao đất rộng là gì. Hôm nay là người nhà, nếu ngày khác là người bên ngoài như thế nào? Mặc dù chúng ta là hoàng thân quốc thích nhưng lui tới với chúng ta có nhà nào là quyền thế? Sớm chút cho nàng nhớ lâu tránh sau này làm việc liên lụy tới trong nhà”

      Nguyên Thu thấy thế cũng cố nghiêm chỉnh “Cẩn tuân Mạn Đình huyện chủ dạy bảo” Mạn Đình xì cười tiếng khoát tay “Thế tử phi tha cho ta thôi, ta kham nổi” Hai nhịn được cười rạng rỡ, Sĩ Hành gõ trán Mạn Đình chút cười “Muội đến đây có chuyện gì?”

      Mạn Đình “Vừa rồi Bích Đình đến, nha đầu muội nhìn thấy cho muội biết. Xưa nay muội tính khí của nàng, sợ nàng va chạm tẩu tử liền vội chạy tới, ai ngờ vẫn chậm” Nguyên Thu “Làm phiền lụy muội”

      Mạn Đình cười “Hôm nay muội mệt mỏi, tẩu lấy gì thưởng muội?” Nguyên Thu “Chậc..chậc, đồ tốt trong thiên hạ này có cái gì huyện chủ chưa thấy qua, muội lại muốn cái gì?” Mạn Đình “Đồ tốt muội hiếm lạ, chi bằng để cho muội ở đây cọ bữa cơm”

      Sĩ Hành cười “Cái này đơn giản, nhưng buổi trưa phải muội qua bồi cơm với vương phi sao?” Mạn Đình “Mẫu thân Liêm vương phủ rồi, đoán chừng buổi chiều mới về”

      Nguyên Thu “Nếu vậy cũng cho người đến gọi Vũ Đình tới đây ” Quay đầu phân phó Bích nhi “Ngươi nhanh chuẩn bị , nếu thiếu nhanh đến phòng bếp lấy thêm đừng để thua thiệt huyện chủ”

      Mạn Đình cười “Bích nhi, có thể làm mấy thứ hay ngon nhất nhé” Bích Nhi đồng ý cười . bao lâu Vũ Đình cũng tới, cười ngồi xuống bên cạnh Mạn Đình vừa lột hạt thông vừa đùa với Nguyên Thu.

      Vương phi đến Liêm vương phủ thỉnh an thái phi xong đứng đấy dám động. Thái phi thấy vẻ mặt nàng khác thường, liền cho nha hoàn phục vụ lui ra ngoài, mới kêu nàng “Trong nhà có ai, nhanh ngồi xuống có chuyện gì từ từ

      Vương phi trả lời “Sáng sớm hôm nay vương gia cho tất cả nữ nhân phục vụ đều trang tử, con có cách ngăn lại đành phải hồi bẩm thái phi”

      Thái phi ngẩn người ra chút, lúc lâu cười “Tiểu tử này đổi tính? Mấy người đó lộn xộn, tanh hôi, đào kép con hát cũng túm vào nhà, đuổi ra ngoài cũng tốt”

      Vương phi thở dài “Nếu đánh phát mấy thứ này con cũng lo lắng như vậy, ngay cả mấy vị phu nhân, thiếp thất có tiếng cũng đưa lên trang tử. Mới rồi con vừa bước , Bích Đình kia còn chạy đến trước mặt ta vì di nương của nàng mà khóc”

      Thái phi nhíu chân mày “Chuyện này là như thế nào?” Vương phi “Vài ngày trước, thế tử phi theo con giải buồn, đến chuyện đánh đàn, nhi tức nhớ đến chuyện mấy năm trước giận dỗi vương gia rồi cũng đụng qua đàn. Thế tử phi nhìn ra tâm tư của con liền lấy cầm đưa con. Rãnh rỗi con cũng đàn khúc biết vương gia lại nghe từ đâu mỗi khi con đánh đàn cũng đến lúc. Hôm nay con đánh đàn đột nhiên vào, với con hơn vài câu” Vương phi lược qua chút chuyện Nam Bình Quận Vương cho thái phi nghe lại tiếp tục “Con chỉ vương gia suy nghĩ nhiều, khuyên nghỉ ngơi sớm chút. Ai ngờ vương gia lại cho là con giận dỗi, sáng sớm hôm nay đuổi những người đó , đưa tờ giấy này đến cho con” xong đưa tờ giấy cho thái phi.

      Thái phi liếc mắt nhìn thở dài ra tính vương gia cũng tốt, lúc còn trẻ các ngươi rất ân ái, sau lại trắc phi vào cửa tất cả thay đổi. ra vương gia cũng lòng, nhiều năm như vậy, có bao nhiêu nữ nhân, ngươi có thấy lòng với người nào? Ta mặc dù đau lòng nhưng càng đau lòng ngươi hơn. Những năm nay cũng khổ cực cho ngươi nếu lòng muốn đuổi cứ để làm . Ta như vậy cũng tốt, cũng hơn bốn mươi rồi cả ngày bị mấy thứ tinh kia quấn lấy hút rỗng thân thể nuôi bao nhiêu cũng trở lại”

      Vương phi ấp úng đáp lời, thái phi xong, chống cằm suy nghĩ chút, cười ngoắc vương phi “Ta cho ngươi, ngươi cũng đừng tha thứ nhanh như vậy, tránh cho bệnh cũ tái phát” Vương phi hiểu thái phi có dụng ý gì. Thái phi thấy nàng sững sờ, kêu nàng đến gần vào tai nàng lúc, thẳng đem vương phi hoảng sợ che miệng gì.

      Thái phi thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng khỏi cười “Ta vì ngươi mà cũng vì Quận Vương. Ngươi chỉ cần nghe ta, trước quan tâm

      Vương phi đỏ mặt, vén áo thi lễ, thái phi thấy vương phi thông suốt, khỏi nở nụ cười. Vương phi thấy thái phi tâm tình tốt, mượn cơ hội chuyện Băng Cầm, Băng Vân. Thái phi nhíu mày “Hai nha đầu sao lại sinh ra ý định như vậy?”

      Vương phi vội đáp “Trước kia hai đứa trẻ này cũng tốt, có thể là thấy tỉ muội bên này được thu làm thông phòng, cho nên sinh ý niệm lệch lạc” Thái phi “Như vậy đuổi . Đừng vì mấy nha đầu mà làm cho hai đứa bé ngột ngạt. Sĩ Hành là đứa trẻ ngoan, Nguyên Thu cũng cơ trí về sau sai được”
      tart_trung, AnLy90, PHUONGLINH87^^2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 91: Tỉ muội xuất giá.

      Vương phi chút chuyện với thái phi rồi rời . Trước tiên phái Cúc Hương mời Sĩ Hành, Nguyên Thu qua đưa danh sách những nha đầu chưa đón dâu cho bọn họ. Nguyên Thu cầm danh sách cũng mở ra chỉ cười “Nhi tức vừa gả đến, mấy quản tính khí thế nào con cũng biết, Băng Vân, Băng Cầm mặc dù ý định có chút lệch lạc nhưng dù sao hầu hạ thế tử nhiều năm như vậy, cũng là người thái phi ban thưởng trong phủ cũng có chút thể diện thể tùy tiện gả được. Còn xin vương phi chọn người vừa ý đừng để hai nàng bị uất ức”

      Vương phi gật đầu cười “Ngươi cũng quá cẩn thận, cũng được, ta giúp ngươi quan tâm” Vương phi xong mở danh sách ra chỉ vào cái tên “Đây là Vương Lực là quản trang tử bên ngoài, là con sinh trong vương phủ qua năm là hai mươi tuổi rồi. Bình thường giúp ta chăm sóc trang tử, thu chút tiền nhà tiền đất là người đàng hoàng có thể tin. Ta thấy đem Băng Cầm gả cho ” Vừa lật và tờ chỉ cái tên “Người này cũng rất được, cũng hai mươi tuổi phụ trách khối phía sau núi kia, năm trước đồ ăn núi là đưa về liền gả Băng Vân cho

      Nguyên Thu cười “Hai người quản này con cũng có nghe qua chút, nhưng trang tử bên ngoài khó tránh khỏi có chút nghèo khó hơn trong phủ cũng biết hai nàng có nguyện ý ?”

      Vương phi nhíu lông mày cười lạnh “Đây là cho các nàng ân điển, nếu là người khác tránh được trận đánh rồi bán ra ngoài. Nếu phải các nàng là thái phi năm đó đưa tới làm gì có chuyện dễ dàng thả bọn họ như thế. Mặc dù ngươi là tân nương tử nhưng thể quá mềm lòng, mấy thứ nô tài này là đáng ghét nhất, nếu ngươi quá thiện tâm về sau bọn họ ngừng tiến tới. Còn lại mấy tên nha đầu kia phải là trong phủ sinh con, trong nhà có phụ mẫu đuổi ra ngoài tùy ý hôn phối. Là trong phủ sinh con gọi họ vào hỏi có nhìn trúng người nào , ngươi chỉ để ý cho bọn họ tự làm chủ là được, nếu trong nhà còn ai tùy tiện xứng gã sai vặt nào đó là được ngươi tự định

      Nguyên Thu gật đầu vâng lời, lại cười làm lành “Còn mấy ngày nữa là sang năm mới, vậy chuyện gả các nàng là sang năm mới bàn lại được ?”

      Vương phi nhíu mày cái hỏi “Hôm nay hai mươi hai tháng chạp phải ?” (ngày 22 tháng 12 lịch). Nguyên Thu gật đầu “Dạ, ngày mai là ông táo về trời” Vương phi “Theo lẽ thường cuối năm là thời điểm bận rộn, mấy năm trước nha hoàn ma ma cũng đủ sai sử. Vừa vặn năm nay vương gia đều đuổi mấy người đó lên trang tử chỉ cho nha hoàn thân cận hầu hạ, đúng là vừa vặn làm cho người làm dư dào. Phu thê các ngươi có ba người Chức Mộng làm đại nha đầu, Tiểu Dung, Thúy Châu đề lên bậc làm nhất đẳng nha đầu, ta chọn thêm vài nha đầu nhị đẳng thủ bổn phận đưa qua cho ngươi vậy là nha đầu trong viện các ngươi đủ rồi. Ta để Băng Vân trong mấy ngày 25 tháng chạp gả thôi, ngươi về trước cho các nàng tiếng, từ bây giờ cũng cần bọn họ hầu hạ để cho các nàng chuẩn bị chút. Nếu thiếu cái gì chỉ cần mở miệng cầu ta cho”

      Nguyên Thu đứng dậy tạ ơn vương phi, Đỗ mama thấy vương phi xong chính bắt đầu đến việc nhà liền xin chỉ thị “Năm nay quần áo mới được đưa đến, trang sức cũng đưa đến”

      Vương phi cần đem tới xem đâu, ta hôm nay mệt mỏi có tâm tình xem mấy thứ này, trực tiếp đưa xiêm y trang sức đến cho các phòng ” Đỗ mama vội đáp vương phi thấy Nguyên Thu còn ngồi đó chợt nhớ đến chuyện “Áo lông của thế tử phi có làm thêm cái hay ?”

      Đỗ mama vội trả lời “Thưa vương phi, làm, dự định để thế tử phi vài tháng bụng lớn chút mặc” Vương phi cười “Nếu vậy ta liền an tâm”

      Vì thái phi còn ở đây, vừa mới về kinh thành năm đầu tiên, Nam Bình Quận Vương phủ phải cùng đón năm mới với Liêm Vương phủ và thái phi. Vì vậy, Nam Bình Quận Vương phi cần chuẩn bị quá nhiều đồ, cái gì có thể giảm liền giảm mọi việc lấy đơn giản làm chủ. Đỗ mama mỗi ngày đều cầm sổ sách cửa hàng và trang tử trình lên, lại trình thêm các danh sách lễ mừng năm mới lên cho vương phi xem.

      Sĩ Hành, Nguyên Thu thấy vương phi bận rộn liền đứng dậy vài câu rồi cáo lui.

      Hai phu thê trở về tiểu viện, Sĩ Hành cầm quyển sách đến nội thất xem. Nguyên Thu gọi hai người Chức Mộng, Thúy Oanh, lại mời tới hai mama thái phi thưởng cho nàng cùng nhau thương nghị đồ cưới cho mấy nha hoàn.

      Trương mama, Vương mama từ lúc thái phi ban cho Nguyên Thu vẫn phụ trách việc Nguyên Thu ăn uống hằng ngày, cái gì có thể ăn, cái gì thể ăn, từ phòng bếp hay từ nơi khác đưa thức ăn đến đều qua kiểm nghiệm của hai mama này. Quần áo Nguyên Thu mặc, túi thơm Nguyên Thu đeo, hương liệu thắp trong nhà, hai mama đều mỗi ngày kiểm tra lần, chỉ sợ có người lòng dạ hiểm độc xuống tay. Hai mama mặc dù vượt quyền chỉ để ý trách nhiệm của mình, nhưng mỗi ngày đều ở trong sân, mấy nha đầu dùng cân não lung tung cũng chạy khỏi mắt hai mama này.

      Khi Nguyên Thu viết tên mấy nha đầu đến tuổi hôn phối cho hai người xem hai mama đoán được thiếu mười phần, vừa nhìn vài tên cũng thấy quá an phận trong lòng hiểu . Nguyên Thu cười “Mấy nha đầu này đều đến tuổi hôn phối, vương phi thấy sắp sang năm mới muốn đưa các nha đầu ra ngoài gả cho người ta, để cho các nàng qua cái tết vui vẻ cũng để cho chúng ta dính khí vui mừng. Mới vừa rồi thương nghị với vương phi, lại kiểm tra hoàng lịch, ngày 25 tháng 12 là ngày tốt liền định ngày đó luôn”

      Trương mama, Vương mama cũng cười tốt, chúc mừng vài vị nương. Nguyên Thu cười “Trước vội, còn chưa xong chuyện. Hai nha đầu Băng Cầm, Băng Vân vương phi chọn người, mấy nha đầu còn chưa định ra cho nhà nào. Ta vừa đến trong phủ có mấy tháng, đối với bọn nha đầu sai vặt bên dưới cũng , hai mama giúp ta xem xét chút chọn mấy người thích hợp cho mấy nha đầu này”

      Trương mama, Vương mama thấy Nguyên Thu tâm muốn chọn người thích hợp cho mấy nha đầu này lập tức từ chối nữa, trước tiên mời mấy phụ mẫu có con là trong phủ sinh tới hỏi các nàng có nhìn trúng người nào . có phụ mẫu trực tiếp kêu người đến xem mấy người có trúng ý người nào. Mấy nha đầu kia biết mình bị chủ tử xem xét sợ là tốt, chỉ biết khóc làm gì suy nghĩ trúng ý ai. Nguyên Thu bị huyên phiền toái đành cho họ lui trước để cho hai mama định đoạt.

      Nguyên Thu thấy hai mama thương nghị xong, liền kêu bọn nha đầu lại, cũng gọi bọn sai vặt đến phân phó “Vương phi phân phó: ngày 25 tổ chức rượu mừng cho các ngươi, mặc dù có chút nhanh nhưng sính lễ, đồ cưới, rượu mừng trong phủ làm đầy đủ cần các ngươi chuẩn bị. Mấy tiểu tử các ngươi có tâm liền quét dọn tân phòng, hai ngày là có thể xong rồi” Bọn sai vặt quỳ gối ngoài cửa cũng lên tiếng đáp lại.

      Nguyên Thu thấy mấy nha đầu kia cũng gạt lệ liền khuyên lơn “Đây là chuyện vui, đừng khóc nữa, hôm nay các ngươi dọn dẹp chút rồi về nhà . Ngày mai ta cho người đem đồ cưới thưởng cho các ngươi, mấy thứ vương phi ban thưởng ta cũng đưa qua cho các ngươi”

      Mấy nha đầu dám khóc to, chỉ thút tha thút thít đáp lời, lạy Nguyên Thu, lại đụng đầu cho Thúy Oanh, Chức Mộng, Băng Vân, Băng Cầm mới quay về thu dọn đồ đạc của mình theo phụ mẫu về nhà.

      Băng Vân biết chuyện gì chỉ coi như là đuổi ít nha đầu cũng quá để ý, ngược lại mừng thầm vì mấy nha hoàn mĩ lệ bị đuổi . Nhưng Băng Cầm như có suy nghĩ ngắm trộm Băng Vân, thấy vẻ mặt thỏa mãn của Băng Vân lại lộ ra nụ cười lạnh.

      Đợi xử lí xong mấy chuyện nha đầu, Băng Vân rót li trà chuyển đến cho Nguyên Thu cười “Vương phi, thế tử phi là thiện tâm như bồ tát, vừa cho đồ cưới vừa cho sính lễ gả các nàng ra ngoài có tiếng có miếng. Nô tì và mấy tỉ muội này thực tâm vui mừng cho bọn họ đây chính là chuyện vui, sáng mai nô tì dọn dẹp đồ thêm trang cho các nàng cũng xem như phần tâm ý của nô tì”

      Băng Cầm vội tiến lên cười “Thế tử phi người xem, Băng Vân tỉ tỉ đây là hâm mộ, người nhanh gả tỉ tỉ ra ngoài thôi tránh cho nàng thấy mà thèm”

      Băng Vân quay mặt lại véo khuôn mặt Băng Cầm cười mắng “Hư quá tiểu đề tử, ngay cả ta cũng treo ghẹo xem ta có vặn nát miệng ngươi ” Băng Cầm làm bộ xin tha hai người náo loạn lúc. Nguyên Thu chỉ nhìn mà cười, Trương mama lại sợ Nguyên Thu cười động thai khí vội quát lên “Đừng làm rộn nữa, nhìn chủ tử tốt lại náo đúng mực, hai người các ngươi là đại nha đầu ngay cả quy củ cũng hiểu”

      Băng Vân bị dọa vội thả tay, Băng Cầm cười vội chạy đến bên cạnh Trương mama cầm cánh tay nàng làm nũng “Tạ mama cứu nô tì, mặt nô tì cũng bị Băng Vân tỉ tỉ xé rách. Nếu sáng mai thái phi thấy lại hỏi: Cầm nha đầu, mặt ngươi sao lại thành mặt hoa rồi hả? Nô tì cũng dám là Băng Vân tỉ tỉ muốn gả cho người mà được lấy nô tì trút giận”

      Băng Cầm chuyện Trương mama cũng cười, Nguyên Thu mỉm cười hỏi Băng Vân “Băng Vân muốn gả cho ai?” Băng Vân cười làm lành “Thế tử phi đừng nghe nha đầu này bậy, nô tì còn muốn phục vụ thế tử, thế tử phi thêm vài năm nữa”

      Nguyên Thu cười gật đầu “Ngươi là nha đầu hiểu chuyện, cũng bởi vì ngươi chuyện gì cũng nghĩ tới chủ tử, chúng ta thể uất ức ngươi, ta báo tin vui cho ngươi trước”

      Băng Vân nghe mấy lời này xem như tương lai tươi sáng của mình đến, là muốn làm thông phòng cho thế tử lập tức đỏ mặt cúi đầu tiếng nào. Băng Cầm trong lòng lạnh lẽo, nàng nghĩ điều gì lập tức len lén nhìn Nguyên Thu thấy nàng thực tâm nở nụ cười, nhìn dáng vẻ giống như là đưa cho thế tử. Băng Cầm xưa nay lanh lợi hơn Băng Vân lập tức liền đoán được Nguyên Thu muốn đem Băng Vân gả ra ngoài.

      Nguyên Thu hỏi Băng Vân trước “Ngươi hôn ngươi, ngươi có ý tưởng gì ? Để cho ta và vương phi làm chủ cho ngươi được ?” Băng Vân thẹn thùng e lệ “Nô tì là người làm của vương phủ, hôn nhân do vương phi và thế tử phi làm chủ”

      Băng Cầm nghe vậy tiến lên cười “Nô tì đúng rồi phải ? Muội trước chúc mừng tỉ tỉ” xong đến trước mặt Băng Vân vén áo thi lễ. Băng Vân đỏ mặt trả lễ. Vương mama thấy thế cười “Thế tử phi nhanh nhìn hai nha đầu này, còn chưa biết gả cho ai hành lễ rồi”

      Nguyên Thu cầm khăn che miệng cười vẻ mặt ôn hòa với Băng Vân “Vương phi làm chủ, hứa ngươi cho Hứa quản quản sau núi. tuy lớn hơn ngươi vài tuổi cũng là chưa cưới qua thê tử, người cũng trung hậu đàng hoàng rất được Vương gia tin tưởng. Ngươi gả qua cũng xem như bôi nhọ ngươi. Đồ cười của ngươi cũng chuẩn bị so với mấy nha đầu kia phong phú hơn chút”

      Băng Vân vừa nghe như sấm sét giữa trời quang, gì chỉ yên lặng rơi lệ. Nguyên Thu giống như tùy ý hỏi “Ta ngươi có nghe được? Có cách nghĩ gì ?”

      Băng Vân còn chưa Vương mama trước “Xem thế tử phi lời này kìa, mới vừa rồi Băng Vân nha đầu còn tất cả là do vương phi, thế tử phi làm chủ rồi lúc này làm sao có ý kiến gì? Huống chi thế tử phi an bài tốt ngay cả đồ cưới cũng cần nàng quan tâm, nếu nàng hiểu chuyện nên tạ thế tử phi mới đúng. Băng Vân cũng xem như là lão nô chăm sóc đến lớn, lão nô biết nàng, nàng là xấu hổ biết làm sao đấy”

      Băng Vân vốn định mang thái phi ra nhưng nghĩ Vương mama lại như vậy. Vương mama là người của thái phi, nàng dám như vậy là biết ý tứ của thái phi. Băng Vân dám thêm gì nữa chỉ quỳ xuống dập đầu cho Nguyên Thu. Nguyên Thu thấy Băng Vân chấp nhận trong lòng cảm thấy được buông lỏng giương mắt nhìn Băng Cầm.

      Băng Cầm nghe Nguyên Thu an bài cho Băng Vân, lập tức kìm được vui mừng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, mắt lộ giễu cợt nhìn Băng Vân. Còn chưa chờ Băng Cầm hài lòng quá lâu nàng nhận thấy được đạo tầm mắt nhìn nàng. Băng Cầm ngẩng đầu chống lại tầm mắt Nguyên Thu, nụ cười Băng Cầm vụt tắt, giống như vô ý buông lỏng tầm mắt xuống.

      Trương mama thấy thế tiến lên cười “Băng Cầm và Băng Vân là tỉ muội tốt, gả người ra lưu lại người đau lòng. biết thế tử phi có hôn nào cho Băng Cầm ?”

      Nguyên Thu cười “Còn cần mama sao, vương phi sớm nghĩ đến. Mama đoán là ai? Là Vương Lực quản trang tử phía nam, hôm kia mama còn đưa gà rừng thơm ngon đấy”

      Trương mama vỗ tay cười “Lão nô còn tưởng ai ra là . Tên tiểu tử này tệ, mẫu thân quản lí phòng ốc bên ngoài. Trước kia lão nô thường tiểu tử này là cái có phúc quả nhiên là sai mà, có thể cưới được Băng Cầm thông minh lanh lợi nhất đây chính là phúc khí tu luyện mấy đời”

      Vương mama cũng cười đúng vậy, lại với Nguyên Thu “Chi bằng gọi hai tiểu tử này với mẫu thân tới, tin vui này cho bọn ” Nguyên Thu cười “Làm phiền mama rồi” Vương mama “Lão nô thích nhất là trông nom mấy chuyện vui như vậy” xong vung rèm cho người đánh xe mời người tới.

      Băng Vân thẩn thờ đứng mặt đất, mặt đau khổ nhìn chằm chằm dưới chân. Trương mama sợ nàng đụng phải Nguyên Thu, vội cười “Ở đây thế tử phi cũng cần hai nha đầu này hầu hạ, ta đưa họ về dọn dẹp chút. Sáng mai xuất phủ rồi” Nguyên Thu “Vậy nhanh lên, nhanh để bọn họ nghỉ ngơi

      Trương mama giương mắt ý bảo tiểu Dung tiến lên, hai người mỗi người đỡ người đưa về phòng.
      tart_trung, AnLy90PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :