1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Tử Yên có thai

      Mọi người thấy Tử Yên té xỉu cũng hoảng hồn, vây lại như ong vỡ tổ. Nguyên Thu lo lắng quá nhiều người làm Tử Yên thở nổi vội gọi Chức Mộng, Thúy Oanh dẫn theo tiểu nha đầu tách mọi người ra. Lý thị vội “Chỗ này gần viện ta, nhanh cõng đến đó . Thái Tuyết cho người đến đại môn (cửa lớn vào phủ) bảo gã sai vặt chạy nhanh mời đại phu.

      Ngô thị thấy Lý thị sai mấy bà tử khỏe mạnh nâng Tử Yên trở về mọi người đều theo xem sao, nàng cũng lôi kéo Mỹ Ngọc, hai người theo phía sau mọi người. Đến phòng,, Lý thị nhìn Tử Yên được an trí ổn thỏa mới ra cửa áy náy với mọi người “Nhi tức thân thể khó chịu, quấy rầy hưng phấn của mọi người. Các thím theo chị dâu uống rượu trước, trong chốc lát ta qua bồi mọi người”

      Tộc trưởng phu nhân thấy thế vội “Phu nhân cứ chăm sóc cháu dâu trước thôi, cần để ý đến chúng ta” Mọi người rối rít phụ họa, Lý thị gật đầu cười, đến bên cạnh Tôn thị “Đệ muội cũng cùng đến tiền thính trước thôi, đừng để vì thê tử của Sơn nhi mà lạnh nhạt mọi người” Tôn thị đồng ý, chào hỏi nữ quyến trong sân cùng uống rượu, còn Ngô thị lôi Mỹ Ngọc lại gần cười hì hì “Đại tẩu, ta lưu lại giúp tẩu tay”

      Lý thị thấy Ngô thị đụng Tử Yên bị thương còn bộ biết sai, bất giác chán ghét thôi quát lên “Cố Hải đâu?” Cố Hải vội tới đáp lời, Lý thị chỉ vào Ngô thị quát lên với Cố Hải “Còn nhanh lấy gậy đánh đuổi nàng ta ra ngoài cho ta, phân phó với người gác cửa sau này người nhà Cố Liêm được bước vào phủ nửa bước” Cố Hải sảng khoái đáp tiếng, nhìn xung quanh nhìn thấy nha đầu thô sử làm việc nặng cầm cây chổi trong tay, Cố Hải ba bước làm hai bước đến đoạt lấy cây chổi, quật tới hướng Ngô thị. Ngô thị vừa tránh vừa mắng “Đồ bỉ ổi trong mắt có chủ tử dám lấy chổi đánh ta, để xem ta có đánh ngươi ” Tôn thị ở bên nhìn mà vui mừng cười với Cố Hải “Cố tẩu tử cứ dùng sức đánh, đuổi nàng ra cửa . Cho người phân phó với gác cửa, về sau bọn họ tới cần thông báo cứ trực tiếp đuổi ra ngoài”

      Mọi người thấy bộ dáng chật vật chịu nổi của Ngô thị nhất thời đều cười rộ lên. Ngô thị vừa mắng vừa tránh cây chổi bao lâu bị đuổi ra khỏi viện. Mỹ Ngọc đứng ở cửa phòng, cùng mọi người nhìn mẫu thân của mình bị đuổi ra, nàng biết có nên theo ra , lúc lại quay đầu giương mắt nhìn Lý thị nhút nhát kêu tiếng “Đại bá mẫu”

      Lý thị lúc này mới nhìn thấy Mỹ Ngọc, khỏi đưa mắt lên quan sát phen, thấy khuôn mặt nàng vốn là mượt mà nhắn bây giờ gầy vòng, đưa mắt nhìn lên thấy xiêm áo lúc này là lộn xộn giắt lung tung người.

      Mỹ Ngọc thấy Lý thị nhìn mình , lại nhút nhát kêu tiếng “Đại bá mẫu” Lý thị muốn mở miệng thấy Cố Hải đường chạy vào thở hồng hộc “Đại phu nhân, đại phu vào đại môn rồi” Lý thị nghe vậy gật đầu giọng phân phó Tôn thị “Ngươi dẫn thân thích đến phòng khách trước , ta vào trong nhà chút”

      Tôn thị đáp tiếng, chào mọi người ra ngoài, Cố Hải muốn ra ngoài nhìn thấy Mỹ Ngọc đứng trước mặt Lý thị nàng tiến lên hơi nắm lấy Mỹ Ngọc “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Còn nhanh ra ngoài”

      Cố Hải sức lực mạnh, cầm sơ là cổ tay Mỹ Ngọc có dấu đỏ, Mỹ Ngọc nhất thời đỏ mắt lên. Nàng bị Cố Hải tha ra muốn thoát mà thoát ra đành quay đầu nhìn Lý thị rơi lệ. Lý thị thấy bộ dáng Mỹ Ngọc, rốt cuộc hạ được quyết tâm, nhịn được mở miệng “Cố Hải dẫn nàng đến phòng bếp , lấy thêm vài món điểm tâm ngon bỏ vào hộp sau đó đưa nàng ra ngoài”

      Cố Hải nghe vội thả tay, Mỹ Ngọc nhìn Lý thị giọng “Cám ơn đại bá mẫu” Lý thị khoát tay “Chúng ta còn là thân thích, ngươi nhanh tìm mẫu thân ngươi mà về nhà , sau này cần đến nữa” Mắt Mỹ Ngọc đỏ lên, cúi đầu bước nhanh ra ngoài sân. Lý thị ước chừng đại phu sắp đến vội về trong phòng nhìn bọn nha đầu buông màn mình đến sau bình phong ngồi.

      Hai nha đầu giữ cửa dẫn đại phu vào vội tới chuẩn mạch cho Tử Yên, bọn nha đầu cũng nín thở cúi đầu đứng bên. Lý thị ngồi sau bình phong đợi đến nóng nảy muốn hỏi tình huống Tử Yên chút, rồi lại lo lắng tình hình bên ngoài. lúc lo lắng chỉ nghe nha hoàn “Đại thiếu gia về”

      Cố Sơn vào trùng hợp đại phu chuẩn mạch xong, Cố Sơn cũng để ý đến lễ tiết, vội chắp tay hỏi “Xin hỏi thê tử ta bệnh chứng như thế nào?”

      Đại phu chắp tay cười “Chúc mừng đại gia, đại nãi nãi có hỉ. Từ mạch tượng có thể nhìn ra ước chừng có hai tháng thân thể” Cố Sơn nghe vậy mừng rỡ, tâm treo lúc lâu cũng thả xuống. muốn nhìn Tử Yên lại ngại có đại phu trong phòng, nếu xem quả yên lòng.

      Đại phu thấy Cố Sơn xoa xoa tay hồi mừng hồi lo vội trấn an “Mấy ngày gần đây đại nãi nãi có chút mệt nhọc, vừa bị đụng nên thai nhi có chút ổn. Cũng may thân thể nãi nãi luôn tốt có gì quá đáng lo. Lát nữa có phương thuốc, uống hai thang điều trị là tốt rồi”

      Cố Sơn luôn miệng tạ, tự mình tiễn đại phu ra ngoài, sai nha đầu dẫn đại phu đến phòng thu chi lấy thêm lượng bạc làm tạ lễ. Lý thị nghe đại phu , sắc mặt vui mừng ra, cho người tìm thân thích báo tin mừng lại phân phó phòng bếp hầm cháo gà cho Tử Yên ăn.

      Vì hôm nay là ngày lại mặt của Nguyên Thu, Lý thị và Cố Sơn tốt nán lại trong phòng, dặn dò tiểu Đào của hồi môn nha đầu của Tử Yên cẩn thận hầu hạ, Lý thị và Cố Sơn vào tiệc. Nữ quyến trong phòng khách nghe Tử Yên có tin vui cũng rối rít chúc mừng Lý thị. Tôn thị cười “Tam nương nhà chúng ta phúc khí đầy người, lại mặt cũng mang đến phúc khí cho nhà mẹ đẻ” Mọi người nghe vậy gật đầu phụ họa.

      Đợi giải tán tiệc, Lý thị gọi Trương mama và hai mama (hai người mama thái phi cho Nguyên Thu) dùng trà, mình dẫn theo Nguyên Thu nhìn Tử Yên. Lúc này Tử Yên tỉnh lại, từng miếng từng miếng ăn cháo gà. Nghe nha đầu báo Lý thị và Nguyên Thu tới vội để chén xuống chuẩn bị xuống giường. Nguyên Thu thấy vậy vội ngăn nàng lại “Tẩu đừng động, cứ nằm ” Lý thị ngồi ghế bên giường cẩn thận dò xét vẻ mặt Tử Yên khẽ cau mày “Nhìn có chút tái nhợt. Mấy ngày nay vội việc hôn của muội muội ngươi, mấy chuyện này ta cũng chú ý. Mấy hôm nay ta thấy vẻ mặt ngươi tốt, chỉ coi là muội muội ngươi xuất giá ngươ quá mức mệt nhọc là ta sơ sót”

      Tử Yên cười “Con cũng nghĩ mấy hôm nay mệt nhọc, cũng nghĩ đến chuyện này” Nguyên Thu bên giường có cái bàn đó còn có nửa bát cháo gà còn nóng, liền bưng lên cho Tử Yên “Tẩu ăn cháo gà trước , mệt mỏi đến trưa cơm nước cũng chưa được ăn. Tẩu ăn chúng ta dễ chuyện” Lý thị cũng “Ngươi muốn ăn gì cứ cho ta biết phân phó đầu bếp làm.” Tử Yên cười muốn ăn gì cả, huốn chi canh gà này cũng đủ no rồi”
      Chương 81: Tử Yên có thai

      Lý thị lắc đầu “Cái này làm sao hết đói, cháo gà vào bụng chỉ chút tiêu thôi” Thái Tuyết nghe vậy cười bằng nô tì đến phòng bếp, truyền đồ ăn đến đây cho đại nãi nãi” Lý thị nghe gật đầu cười hỏi Tử Yên “Ngươi muốn ăn gì cứ cho Thái Tuyết để nàng phân phó cho đầu bếp làm”

      Tử Yên cười “Làm chút là được rồi” Nguyên Thu cười “Nếu như vậy cho đầu bếp làm chút đặc sản miền núi, cây điều cần tâm, Phỉ Thúy tôm, hột đào Sơn Kê đinh, Phù Dung đậu hũ, chân giò hun khói đốt tròn cá, kêu nữa bọn họ bao thượng chén nhân 3 món hoành thánh, làm tiếp lon tử ổi Sơn Kê ti tổ yến” (copy lại các món ăn từ bảng convert thôi chứ ta đọc mà hiểu dịch nó ra như thế nào…sory các nàng)

      Thái Tuyết đáp rồi , Tử Yên vội gọi lại “Sao ăn được nhiều như vậy, còn dư lãng phí” Nguyên Thu cười “Vừa rồi muội cũng chưa được ăn, muốn ăn ké đồ ăn đây, tẩu lại cho” Tử Yên nghe thò người ra bóp da mặt nàng “Hôm nay là thế tử phi rồi, da mặt còn dày như vậy” Lý thị sợ Tử Yên trật eo, tách hai người ra, giận Nguyên Thu “Đừng khi dễ nàng dâu của ta” Nguyên Thu nghe vùi đầu trong ngực Lý thị cười ăn vạ. Lý thị cười ôm Nguyên Thu, quay đầu với Thái Tuyết “Ngươi phòng bếp phân phó ” Tiếp theo với Tử Yên “Vừa rồi ngồi ngoài kia ầm ĩ, ta uống hai chung rượu, giờ mới thấy đói bụng, lát ăn cùng ngươi chút” Nguyên Thu cười “Mẫu thân muốn ăn cái gì?” Lý thị “Vừa rồi ngồi ngoài kia ta thấy cá cuốn tệ, thêm mấy món tùy ý nữa là được rồi” Thái Tuyết lĩnh mệnh ra ngoài.

      Nguyên Thu, Tử Nguyên Thu, Tử Yên cười đùa lúc, Lý thị đuổi bọn nha đầu ra ngoài mới đẩy Nguyên Thu giọng hỏi “Ngươi ở Quận Vương phủ như thế nào? Vương phi đối đãi với ngươi ra sao? Trong nhà thế tử có thông phòng hay ?”

      Nguyên Thu đỏ mặt “Vương phi tính tình ôn hòa đối với con cực tốt. Trong nhà thế tử có ai, chỉ là nghe Liêm Thân Vương thế tử phi mấy tháng trước Vương phi bên kia muốn thưởng hai nha đầu cho thế tử phi, thế tử từ chối”

      Tử Yên nghe vội hỏi “Nào có đại bá mẫu đưa người vào nhà chất tử? Nếu Thân Vương phi có ý tứ này nhưng cuối cùng cũng chưa đưa được, thế tử phi bên kia vô duyên vô cớ sao lại cái này?” Nguyên Thu giọng “Con đoán chắc có duyên cớ, mẫu thân cẩn thận nghe ngóng chút” Lý thị chỉ nhíu chân mày lúc lâu mới lên tiếng “Có lẽ có gì, chỉ là quan tâm thế tử mà thôi. Trong vương phủ nhiều người nhiều miệng thể so với chúng ta tiểu môn tiểu hộ, ngươi vừa gả lại chưa quen thuộc tính tình người ta, phải thận trọng từ lời đến việc làm”

      Nguyên Thu gật đầu “Con biết. Hôm nay Quận Vương phủ quay về kinh thành được thanh tịnh như lúc ở Hàng Châu. tại trong kinh thành đồn đại thế tử vừa mắt của hoàng thượng nên mỗi ngày biết có bao nhiêu người đến nịnh bợ. Ngày ngày người đến trong phủ ngừng làm người ta sống yên ổn được”

      Lý thị cười “Người bình thường tân hôn còn phải náo nhiệt mấy ngày huống chi là các ngươi chắc qua tháng này mới bình yên. Đợi ngươi có thân thể liền càng cần ứng phó những người này”

      Nguyên Thu nghe nhất thời đỏ mặt, mắt khép hờ giọng “Cả mẫu thân cũng trêu ta” Lý thị cười “Cái này có gì mà xấu hổ. Các ngươi phu thê trẻ tuổi vừa tân hôn, lúc trước thế tử có người trong phòng mỗi ngày quấn quít ngươi ít, ta thấy tân hôn vừa ra tháng là có thể nghe tin vui rồi” Nguyên Thu nghe càng phát ra ngượng ngùng. Tử Yên thấy thế càng cười ngừng.

      Nguyên Thu vừa muốn mở miệng liền nghe Thái Tuyết bên ngoài “Phu nhân, cơm truyền đến” Lý thị “Vào ” Thái Tuyết đẩy cửa vào, dẫn theo mấy tiểu nha đầu bày cơm bên ngoài.

      Tử Yên vội gọi tiểu Đào hầu hạ mình mặc quần áo, Lý thị sợ người nàng ổn liền khuyên nhủ “Ta cho người đưa đến đây cho ngươi ăn, như thế nào?” Tử Yên cười “Con nằm nửa ngày cảm thấy người tốt hơn nhiều chỉ rửa mặt bồi mẫu thân và muội muội ăn chút nằm giường lại ăn vô”

      Nguyên Thu nghe vội phân phó cho người múc nước, tiểu Đào hầu hạ Tử Yên rửa mặt ba người cùng nhau ra gian ngoài ngồi. Tử Yên vừa ăn xong cháo gà cũng ăn vô thứ gì, chỉ ăn vài miếng hoành thánh vài miếng rau là ăn nữa. Nguyên Thu thấy nàng ăn ít liền vén tay áo gắp cho nàng mấy con tôm lại gắp thêm chút cá cho nàng cười “Tẩu ăn nhiều cá, tôm, hạt đào chút, bảo bảo sinh ra thông minh”

      Tử Yên cười “Mới lập gia đình vài ngày biết rồi” Nguyên Thu nghe trừng nàng “Người ta có ý tốt gắp thức ăn cho tẩu, tẩu con giễu cợt ta” Tử Yên nghe cũng gắp mấy con tôm và ít cá cho Nguyên Thu cười “Ăn nhiều chút, sinh bảo bảo thông minh chút” Nguyên Thu thấy Tử Yên cười ngừng, liền chỉa về phía nàng oán giận với Lý thị “Đừng cười nữa, tránh cho cười trật eo, ngươi vừa mới có thân thể ổn chú ý chút” Tử Yên nghe mới dừng cười.

      Nguyên Thu ăn chén hoành thánh, Lý thị ăn nửa bát cháo đều thả đũa xuống, Nguyên Thu thấy bàn hơn phân nửa thức ăn chưa động đũa, ngay cả gà rừng ti tổ yến cũng ăn liền gọi tiểu Đào đến chỉ cháo gà “Ngươi đem mấy thứ này về hâm lại cho nãi nãi các ngươi lúc nào nàng đói ăn” Tiểu Đào vội đáp, Nguyên Thu lại cười “Cơm còn lại ngươi và Thái Tuyết, Chức Mộng, Thúy Oanh, Bích nhi mấy người cùng nhau ăn. Nếu đủ phòng bếp lấy thêm” Thái Tuyết cười “Mấy thứ này là đủ rồi, mấy người chúng nô tì cũng ăn hết bao nhiêu”

      Nguyên Thu xem canh giờ vừa qua giờ Thân khắc, ước chừng phải đợi nửa canh giờ nửa, liền kéo Lý thị Tử Yên vào nhà chuyện. Tử Yên giọng hỏi Nguyên Thu “Các nương trong vương phủ có ở chung tốt ? Tỉ nhớ được trước đây gặp qua vài lần” Nguyên Thu “Tính tình Mạn Đình lanh lẹ, đối với người khoan hậu, rất được thái phi, vương phi thích. Vũ Đình tuổi nhìn ra, nhưng Bích Đình có chút tiểu tính tình”

      Lý thị nghe lúc lâu mới “Cái này cũng sao, nàng muốn làm khó cũng đến được phiên ngươi, ngươi nhường nàng mấy phần là được. Ngày thường nếu ngươi rãnh rỗi cùng may vá với các nàng chút, chút thi từ lâu ngày tốt”

      Nguyên Thu cười “Con biết” Ba người chuyện hồi, hai mama đến mời Nguyên Thu về phủ, Nguyên Thu dặn dò Tử Yên vài câu, lại lôi kéo Lý thị ra ngoài, Lý thị thấy mắt Nguyên Thu đỏ hoe vội cầm chặt tay nàng liếc mắt ý bảo “Nhanh về đừng làm vương phi lo lắng” Nguyên Thu miễn cưỡng cười cái vịn mama lên xe, đợi ngồi vững mới vén màn lên nhìn Lý thị khoát tay với mình nhịn được rơi lệ.
      tart_trung, AnLy90, Nhược Vân4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Thủ hôn

      Sáng hôm sau tỉnh lại, Sĩ Hành ôm Nguyên Thu cười “Mấy ngày trước ta thấy phía góc tây bắc của vườn có cây phù dung rất lớn, lát nữa thỉnh an ta dẫn muội vào nhìn xem” Nguyên Thu nhắm hai mắt cũng nhìn , Sĩ Hành thấy lông mi nàng vuột sáng, biết nàng giả bộ ngủ, duỗi tay gãi gãi nách nàng. Lúc đầu Nguyên Thu còn chịu đựng, sau lại nhịn được cười to. Sĩ Hành thấy nàng vừa tránh vừa cười, hai tay ngừng cào loạn, liền nghiêm mặt gãi mấy chỗ nàng nhột cười “Cho muội giả bộ ngủ, xem ta trị muội thế nào”

      Nguyên Thu ai ui..ai ui…cười thể nổi, luôn miệng khoan dung “Ca ca tốt, tha muội ” Sĩ Hành thấy Nguyên Thu cười hai gò má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, trong lòng mềm nhũn nhưng miệng còn cứng rắn trêu Nguyên Thu “Muội hôn ta, ta mới tha”

      Nguyên Thu thấy Sĩ Hành cưng chìu nhìn mình, nhịn được đỏ mặt “Huynh nhắm mắt trước” Sĩ Hành nghe vội nhắm mắt lại, môi đô lên cao cao. Nguyên Thu thấy má thịt tròn trịa giống như bánh bao nhịn được cười lên. Sĩ Hành chờ cả ngày vẫn thấy Nguyên Thu hôn mình, lặng lẽ mở con mắt nhìn nàng. Nguyên Thu vội “Nhanh nhắm mắt, cho nhìn lén” Sĩ Hành lầm bầm “Ta nhắm mắt cũng thấy muội hôn ta” Nguyên Thu tiến đến làm bộ hôn , Sĩ Hành sợ mình mở mắt Nguyên Thu xấu hổ vội nhắm mắt chờ. Nguyên Thu từ từ tiến đến hô hấp phả lên gò má , chờ đến lúc môi sắp đụng môi Nguyên Thu len lén đưa tay vỗ lên mặt Sĩ Hành, sau đó ôm chăn lăn đến giữa giường cười “Để xem huynh vừa rồi khi dễ muội”

      Sĩ Hành chợt mở mắt nhìn Nguyên Thu dùng chăn bao thành đoàn nhịn được bật cười chỉ nàng “Muội còn ta giống bánh bao, muội nhìn xem muội trói thành bánh chưng” Nguyên Thu cười “Huynh để ý muội là cái gì làm gì” Sĩ Hành nằm vật xuống bên cạnh Nguyên Thu, ôm cả nàng lẫn chăn “Muội tự trói lại, ta xem muội chạy đằng nào” xong lung tung hôn lên mặt nàng, thẳng đem Nguyên Thu rối rít xin tha.

      Nha đầu Băng Vân, Băng Cầm hầu hạ Sĩ Hành trước kia cùng với Chức Mộng, Thúy Oanh canh chừng thấy đến giờ rửa mặt ai ngờ nghe trong phòng hi hi haha tiếng cười đùa giỡn, mọi người cũng thể lên tiếng đành im lặng đứng hang dưới cửa sổ. Cho đến thấy canh giờ trễ, Băng Vân mới “Thế tử gia nên thức dậy rồi”

      Sĩ Hành nhìn Nguyên Thu trong ngực, hôn mạnh cái ở môi nàng mới đành buông ra. Giúp nàng cởi ra cái chăn bị nàng vò thành cục thay nàng sửa sang lại quần áo xộc xệch. Nguyên Thu đỏ mặt để cho Sĩ Hành hầu hạ mình, Sĩ Hành thấy tư thái nữ nhi thẹn thùng của Nguyên Thu nhịn được bên tai nàng “Tối nay ngủ sớm nhé” Nguyên Thu trừng Sĩ Hành cầm nhấc ra phía bên ngoài ý bảo bọn nha đầu vẫn còn ở bên ngoài.

      Sĩ Hành cười vuốt mũi Nguyên Thu mới cao giọng quát lên “ vào ” Băng Vân, Băng Cầm, Chức Mộng, Thúy Oanh dẫn đám tiểu nha đầu cầm chậu đồng, khăn lông nối đuôi nhau vào. Chức Mộng, Thúy Oanh hầu hạ Nguyên Thu mặc quần áo, Băng Cầm cầm xiêm áo của Sĩ Hành, Băng Vân tiến lên chuẩn bị hầu hạ, Sĩ Hành vừa muốn đưa cánh tay ra liền thấy Nguyên Thu liếc mắt nhìn mình.

      Sĩ Hành nhìn lỗ mũi hơi nhíu của Nguyên Thu khỏi cảm thấy buồn cười, đẩy tay Băng Vân lạnh lùng “Để tự ta” Băng Vân sửng sốt lát sau đó tìm trở về thần trí vội buông tay.

      Sĩ Hành mặc xong xiêm áo thừa dịp mọi người chú ý bên tai Nguyên Thu “Tự ta cũng có cách nào chải đầu, bằng muội làm thay ta” Nguyên Thu nghe biết là trong lòng Sĩ Hành hiểu được tính mọn của mình khỏi đỏ mặt trừng . Sĩ Hành bị nhìn cái tâm thần phát ra nhộn nhạo cầm tay nàng hỏi “Muội chải đầu thay ta ” Nguyên Thu đành đáp Sĩ Hành cười đến trước gương ngồi, Nguyên Thu cầm lược ngà trước tiên chải sơ tóc cho Sĩ Hành sau đó búi tóc đỉnh đầu , cầm quan mạo (mão đội đầu của quan) đeo lên cho .

      Sĩ Hành soi gương quan sát phen nhìn vào mắt Nguyên Thu trong gương cười “Thế tử phi khéo tay” Nguyên Thu lườm cười “Muội chưa rửa mặt, giờ xem như muộn” Sĩ Hành cười “Ta phục vụ muội rửa mặt” Nguyên Thu vừa muốn rửa mặt thấy Sĩ Hành bu lại vội đẩy “Huynh vừa đổi xiêm áo, đừng để ướt, đừng làm rộn muội” Trương mama, Vương mama hai người đúng lúc vào nghe lời này đều cười nó “Thế tử gia đừng nghịch nữa giờ đều trễ” Sĩ Hành thấy mama tới chỉ đành ra ngoài ngồi dùng trà chờ Nguyên Thu chuẩn bị xong thỉnh an.

      Thường ngày Băng Vân, Băng Cầm đều cùng phục vụ, hôm nay có hai mama ở đây lại thêm Chức Mộng, Thúy Oanh theo, Băng Vân, Băng Cầm đều lưu lại kiểm tra tiểu nha đầu dọn dẹp phòng. Băng Vân thấy trong nhà có ai, ngồi xuống ghế nước mắt ngừng rơi. Băng Cầm thấy thế vội “Tỉ làm sao vậy?”

      Bang Vân cũng chuyện, khóc nửa ngày mới cầm khăn lau lệ, lấy nước Sĩ Hành dùng qua vội vã rửa mặt, cũng bôi phấn mặt lạnh trải giường chiếu xếp lại chăn. Băng Cầm nhìn Băng Vân tốt trong lòng cũng khó chịu miễn cưỡng kêu tiểu nha đầu dọn dẹp phòng lại sai nha đầu truyền cơm.

      Đợi Băng Vân dọn xong giường, điểm tâm cũng đưa đến phòng bên cạnh. Băng Cầm vội “Tỉ và ta ăn cơm nơi này có Cốc Hương nhìn tiểu nha đầu dọn dẹp là được” Cốc Hương làm nghe vậy vội ngẩng đầu “Các tỉ ăn nhanh , ăn xong rồi đổi cho bọn muội” Băng Vân miễn cưỡng ngồi đó hạ mí mắt người ta khó chịu, ăn” Băng Cầm lôi nàng ra ngoài cười người khó chịu nên ăn mới tốt nếu càng bị bệnh”

      Hai người vừa trở về nhà, tiểu nha đầu lấy hộp thức ăn đựng trong hộp ra bày lên bàn. Băng Cầm rửa tay với tiểu nha đầu kia “Ngươi ra ngoài ăn cơm chúng ta ở đây cần ngươi phục vụ” Tiểu nha đầu cũng lời nào giọng thối lui ra ngoài. Băng Cầm múc cho Băng Vân chén cháo đặt trước mặt nàng “Tỉ đây là làm sao?”

      Băng Vân dùng thìa khuấy vài cái lúc lâu mới thở dài “Ta chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo. Nghĩ đến hai tỉ muội chúng ta bảy tám tuổi được thái phi cho thế tử gia mỗi ngày tận tâm hầu hạ mọi cẩn thận chỉ sợ có chút may. Lúc ban đầu thế tử đính thân ta cực thích mong đợi thế tử phi sớm ngày vào cửa liền ngờ…”

      Băng Cầm nghe lời này vội nhéo tay nàng buông chén đũa mở cửa nhìn xung quanh thấy bên ngoài có ai mới khép cửa lại ngồi lại bên bàn giọng “Sao tỉ hồ đồ như vậy những lời này chúng ta cũng thể ” Băng Vân cười lạnh “Có gì thể . Ngày đó ngươi ta còn có Băng Nguyệt, Băng Vũ cùng nhau hầu hạ thái phi, đến lúc chúng ta bảy tuổi, Thái phi đưa Băng Nguyệt Băng Vũ cho Thân Liêm thế tử, đem ngươi ta cho thế tử gia, bốn người chúng ta cùng độ tuổi cùng thân phận cũng đều là nha đầu bên cạnh thế tử đáng ra có gì khác nhau. Nhưng ngươi xem thế tử bên kia chưa thành thân đem Băng Nguyệt thu phòng, sau thành thân cũng thu phòng Băng Vũ. Nhìn lại chúng ta chút, ta và ngươi có nửa điểm trông cậy vào chưa?”

      Bang Cầm thở dài miễn cưỡng cười “Tỉ còn biết thế tử gia chúng ta tâm tính rất kì quái, ngày trước có người cho chúng ta thế tử thề độc cưới trắc phi cưới thiếp, ta chỉ cho là thế tử gia cho vui ta còn tin. Nhưng hôm nay xem ra cũng có mấy phần

      Băng Vân cười lạnh “Ta cũng tin, chẳng lẽ thế tử phi có thân thể cũng cho thế tử gia có thiếp thất? gì xa nhất định là thái phi đồng ý” Băng Cầm cười “Tỉ sao hồ đồ như vậy, tỉ quên lão vương gia cũng nạp thiếp, ai lại biết thái phi thương thế tử phi làm sao buộc thế tử cưới thiếp”
      Chương 82: Thủ hôn ( tiếp theo)

      Băng Vân phải ngươi biết việc cưới thiếp này đặt ở người mình và người khác khác nhau. Ngươi nếu thế tử phi và thế tử ở trong lòng thái phi, thái phi càng đau người nào?” Băng Cầm nghe , lúc lâu mới cười “Tỉ đúng” Băng Vân xong cũng cảm thấy mình có chỗ hi vọng, thay đổi khuôn mặt tươi cười ăn cơm với Băng Cầm, lại rửa mặt sửa soạn phen. Băng Cầm chỉ nhìn nàng , Băng Vân ăn mặc xong, bình tĩnh lại mới hối hận những lời này với Băng Cầm vội khoát tay Băng Cầm cười “Muội muội tốt, mấy lời này ngươi đừng với người khác, hôm nay người ta thoải mái ta mới bậy. Nếu bị người khác biết chắc ta bị đuổi khỏi phủ hoặc là gả cho gả sai vặt lung tung nào đó” Băng Cầm cười “Tỉ yên tâm, chúng ta từ lớn lên cùng nhau như tỉ muội có cái gì thể , tỉ yên tâm ” Băng Vân cười hai tiếng khô cằn liền cùng nàng thư phòng Nguyên Thu, nhìn bọn nha đầu dọn dẹp.

      Nguyên Thu và Sĩ Hành sau khi thỉnh an và ăn xong điểm tâm, Sĩ Hành cho hai mama và bọn nha đầu về trước mình lôi kéo tay Nguyên Thu vào vườn. Mặc dù đến mùa thu cũng may có ánh mặt trời thấy lạnh. Sĩ Hành siết tay Nguyên Thu cười “Năm ấy muội và nhạc mẫu Nam Kinh, ta ở lại vườn nhà muội cũng dạo như thế này, sau lại mình đến Toàn Thúy Các xem sách, hôm đó mặt trời cũng như thế này ta nằm bên cửa sổ mơ mơ màng màng ngủ mất. Trong mộng nghe thấy tiểu nha đầu muội định thân lúc ấy ta nản lòng thoái chí muốn sống”

      Nguyên Thu cười “Còn tuổi biết cái gì mà muốn sống cũng chỉ là ngày thường huynh sống an nhàn sung sướng quen lại được mọi người nâng lòng bàn tay muốn cái gì lại được? Nhưng lại gặp phải muội lại nhân nhượng huynh như người khác, mọi chuyện đều thuận theo huynh huynh cảm thấy li kì, sinh thích thôi. Người trong lòng chiếm được bị đả kích như vậy, nam nhân mà điểm như vậy cũng chịu nổi sao?”

      Sĩ Hành khẽ mỉm cười nhìn Nguyên Thu sờ sờ mặt nàng “Khi đó ta thực tâm thích muội, thích rất lâu rồi” Nguyên Thu liếc cái “Vậy bây giờ thế nào?” Sĩ Hành đỏ mặt giọng “Bây giờ , rất muội” Nguyên Thu sống hai đời lần đầu nghe người khác chữ này với nàng tâm cảm thấy ấm áp chủ động cầm tay Sĩ Hành dựa vào .

      Sĩ Hành cười ôm chặt hông nàng, hai người vừa vừa dạo vườn, hai khắc mới tới chỗ hoa phù dung nở đầy theo như lời Sĩ Hành. Phù dung vây quanh mép nước nở rộ mảng lớn, chỗ trắng chỗ hồng chỗ vàng chỗ đỏ, hoa ảnh tỏa sáng, hết sức sinh đẹp.

      Nguyên Thu cười “Hoa này đẹp chiếu vào nước cùng tôn lên sắc màu có phen thú vị khác” Sĩ Hành chỉ về phía trước khoảng đất bằng phẳng cho Nguyên Thu nhìn “Nơi đó có xích đu, ta đẩy muội nhé?” Nguyên Thu thấy bốn bề có ai lôi kéo Sĩ Hành chạy đến bên cạnh xích đu, cởi tất cả ngọc bội, áo choàng xuống để ghế dài, hai chân đứng xích đu cầm chắc dây thừng cong chân khẽ đẩy nâng xích đu lên. Sĩ Hành đứng sau lung Nguyên Thu từ từ đẩy nàng, Nguyên Thu chê đẩy chậm, tự mình đẩy xích đu cao cho đến khi mệt còn hơi sức mới cho xích đu chậm rãi ngừng lại.

      Sĩ Hành thấy trán Nguyên Thu lấm tấm mồ hôi sợ nàng gặp gió bị bệnh vội cầm áo choàng phủ thêm cho nàng lấy khăn giúp nàng lau hết mồ hôi mới đỡ nàng đến ngồi ghế dài. Nguyên Thu mềm mại tựa vào ngực Sĩ Hành nhắm mắt gắt giọng “Huynh dùng lực đẩy muội” Sĩ Hành ôm bả vai nàng cúi đầu cười “Ta sợ đẩy quá cao lại ném muội ra ngoài” Nguyên Thu cười “Muội giỏi nhất là nhảy đấy” Sĩ Hành “Muội còn bướng bỉnh hơn Mạn Đình, nàng cũng chỉ ngồi yên đánh đu, ngươi xem còn tốt, dám đứng chơi”

      Hai người dựa vào cùng nhau, lẳng lặng nhìn các loại hoa mép nước, cho đến khi sắc hoa phù dung từ màu trắng biến thành hồng đào. Nguyên Thu nghi ngờ nhìn lúc lâu mới lấy ngón tay chọc chọc Sĩ Hành “Hoa sao lại đổi sắc?” Sĩ Hành bắt được ngón tay bé làm loạn của nàng cúi đầu “Đó là phù dung ba túy, buổi tối thay đổi thành đỏ thẩm” Nguyên Thu cười thú vị”

      Hai người chuyện thấy Băng Cầm, Băng Vân dẫn theo nha đầu tìm tới, Nguyên Thu lười biếng từ ngực Sĩ Hành ngồi thẳng dậy sửa sang lại tóc. Băng Vân thả tay cười đến trưa, thế tử và thế tử phi nên về ăn cơm” Sĩ Hành liếc nhìn đình trong nước chỉ cho Băng Vân xem “Ngươi dẫn người ra đó bày cơm, ta và thế tử phi ăn ở đó” Băng Vân liếc nhìn đình vội cười “Hôm nay vào thu, bưng thức ăn đến bị lạnh. Đừng gì đến ngồi trong đình còn có gió, ăn cơm gặp gió buổi chiều đau bụng”

      Nguyên Thu nghe lời này giương mắt nhìn kĩ Băng Vân, Băng Vân bị nhìn được tự nhiên vuốt mặt cười mặt nô tì lại có gì?” Nguyên Thu mỉm cười có gì chỉ cảm thấy ngươi rất cẩn thận” Băng Vân cười “Thế tử phi biết thường ngày thế tử them để ý mấy thứ này thường xuyên trúng gió đau bụng. Ngày thường chúng nô tì rất nhiều thế tử cũng nghe câu, thế tử phi nhanh khuyên nhủ thôi”

      Nguyên Thu nghe liếc mắt nhìn Sĩ Hành hé miệng cười, Sĩ Hành bị nàng nhìn còn cách nào đành giọng “Vậy muội nghĩ ăn ở đâu?” Nguyên Thu suy nghĩ lát mới cười “Lúc chúng ta vào vườn có đình ngắm cá? Muội thấy đó vừa thoáng có thể nhìn thấy toàn bộ vườn mà bị thổi gió”

      Sĩ Hành cười “Rất tốt” xong phân phó Băng Vân “Ngươi dẫn người bày cơm ở đó” Băng Vân nghe vội gọi Băng Cầm dẫn người truyền cơm, Sĩ Hành khoát tay với Băng Vân “Ngươi cũng , ta và thế tử phi chuyện liền qua ngươi cần theo phục vụ” Băng Vân nghe vậy sắc mặt khỏi ảm đạm, lên tinh thần đáp cùng ra với Băng Cầm.

      Nguyên Thu nhìn bóng dáng của Băng Vân cười với Sĩ Hành “Nha đầu này rất tỉ mỉ” Sĩ Hành để ý lắm lắc đầu cười “Khi còn bé cũng được càng lớn càng dài dòng” Nguyên Thu cười khoát tay Sĩ Hành cười với từ từ về.

      Sĩ Hành lo lắng Nguyên Thu vừa gả đến tự tại mỗi ngày đổi cách để nàng vui vẻ. Hoặc là dạo khắp phủ, hoặc là hai người vào Thúy các đọc sách hoặc là hai người ở rừng cây uống trà hoặc là chèo thuyền trong hồ. Nguyên Thu cũng vài câu thơ từ với tỉ muội Mạn Đình cũng thường xuyên bồi Vương phi chép kinh phật. Có lúc thời tiết tốt Sĩ Hành ở trong phòng đánh cờ với nàng, nếu là đẹp trời Sĩ Hành tìm đủ các loại hoa làm cho Nguyên Thu hết sức phấn chấn.

      Vì hai người ở thủ hôn các trưởng bối cũng gì nhưng vương phi đến hai lần thỉnh thoảng trêu ghẹo Nguyên Thu chút, mỗi lần đều làm cho gò má Nguyên Thu đỏ ửng mới bằng lòng bỏ qua.
      Chương 83: Ngày sinh của Thái phi.

      Ra khỏi tháng thủ hôn, hoàng thượng hạ chỉ Sĩ Hành nhậm chức Hộ Bộ thị lang, chủ quản chuyện thuế má. Mỗi ngày 6 Thu bồi Quận Vương phi trò chuyện, làm vài chuyện may vá với các nương cũng rất hòa thuận. Ngày hôm đó Quận Vương phi dẫn Nguyên Thu đến Liêm Thân Vương phủ thỉnh an thái phi. Thái phi thấy dáng người Nguyên Thu cao chút so với tháng trước thấy Nguyên Thu, người cũng phong vận rất nhiều gương mặt càng thêm hồng hào xinh đẹp. Thái phi cười “Đứa này so với khi thành thân càng dễ nhìn, xem ra dâu mới bọn họ ngọt ngào” Mọi người nghe vậy đều cười to, tháng này Nguyên Thu bị trêu ghẹo rất nhiều rồi cũng xấu hổ như lúc đầu chỉ hé miệng cười mặc cho mọi người .

      Hai Vương phi cười lần liền thương nghị đại thọ thái phi 60 vào đầu tháng 12, thái phi sợ Nguyên Thu ngồi đó thú vị sai Liêm Vương thế tử phi dẫn Nguyên Thu vào vườn dạo thuận đường nhìn mấy Quận chúa chút.

      Liêm Vương thế tử phi dẫn Nguyên Thu dạo vài vòng thấy sắc trời u ám lại có gió thổi liền dẫn Nguyên Thu đến phòng uống trà. Nguyên Thu thấy hành lang trong viện canh cối xanh tươi vừa vào phòng thấy bình phong chạm khắc ngà voi, tranh sơn thủy và con người, qua là thấy kệ có các đồ vật bài biện tinh xảo, có ba bình hoa cúc có tai, có bình khắc mây dây dưa với mẫu đơn, bình hoa sen khắc hai áng mây, lò hoa văn thú ba chân và rất nhiều đồ dùng mọi thứ đều tinh xảo quý khí mười phần.

      Trong nhà có hai thiếu phụ thấy Liêm Vương thế tử phi và Nguyên Thu vào vội hành lễ bưng trà lên. Nguyên Thu quan sát cử chỉ của hai nàng tự nhiên thanh thản lại hiểu quy củ, Liêm Vương thế tử phi chỉ về phía hai nàng cười với Nguyên Thu “Đây là hai nha đầu Băng Nguyệt và Băng Vũ” Nguyên Thu ngạc nhiên xong nháy mắt hiểu được chắc hẳn hai người này là thông phòng của Liêm Vương thế tử.

      Nguyên Thu uống hớp trà cười với Liêm Vương thế tử phi “Gần giống với tên hai nha đầu trong nhà muội” Liêm Vương thế tử phi cười “Lúc đầu họ là bốn nha đầu hầu hạ thái phi vì thông minh lanh lợi chọn lựa ra cho thế tử hai phủ” Nguyên Thu khẽ gật đầu lại quan sát các nàng mới tán gẫu với Liêm Vương thế tử phi.

      Liêm Vương thế tử phi đùa vài câu ngước mắt nhìn Băng Nguyệt “Hai ngươi ra tiền viện nghe ngóng, nhìn xem đằng trước có chuyện gì ? Nếu thái phi, vương phi có phân phó gì, hai ngươi nhanh trở về báo ta” Băng Nguyệt Băng Vũ hành lễ lui ra ngoài.

      Liêm Vương thế tử phi bĩu môi giọng với Nguyên Thu “Hai nha đầu này linh tinh như nhau, cái gì vào tai họ đảo mắt liền truyền đến chỗ thái phi. Lúc trước ta xem hai nàng bộ dạng như hồ li tinh dù gì là người thái phi tuyển cũng tiện gì chỉ đành trơ mắt nhìn thế tử gia chúng ta đem hai nàng thu phòng” Nguyên Thu nghe lời này có chút ngạc nhiên, biết vì sao vô duyên vô cớ Liêm Vương thế tử phi lại như vậy, nàng suy nghĩ chút thấy tiện trả lời đành cúi đầu dùng trà.

      Liêm Vương thế tử phi thấy Nguyên Thu đáp lại liền giọng “Ta nghe bên kia cũng có hai nha đầu tên là Băng Vân, Băng Cầm phải ?” Nguyên Thu cười “Từ phục vụ gia nhà chúng ta, muội xem là hai người rất cơ trí”

      Liêm Vương thế tử phi cười lạnh “Nếu họ đàng hoàng cũng thôi, chỉ sợ tâm cao ngất, mỗi ngày họ ở trước mặt lắc lư muội lưu ý nhiều chút” Nguyên Thu cười “Cũng chỉ là hai nha đầu thôi cho dù tâm cao làm thế nào, nếu an phận thôi nếu sinh ra ý định tốt đừng chúng ta chỉ sợ thái phi cũng cho phép”

      Liêm Vương thế tử phi nghe lời này gật đầu cười “Ngươi nghe hồ đồ, thái phi đem hai người để trong nhà chính là tương lai cho thế tử làm thông phòng. Trước khi các ngươi thành thân, vương phi chúng ta thấy bên cạnh thế tử gia các ngươi có người còn hỏi Quận Vương phi vài câu ‘Bên cạnh Sĩ Hành sao có nha đầu thông phòng dạy cho chuyện trong phòng? Quận Vương phi lúc trước ý định thu Băng Vân làm thiếp trước nhưng Sĩ Hành chịu. Vương phi chúng ta nghĩ là Băng Vân vào mắt thế tử còn cố ý chọn hai nha đầu dáng dấp tốt qua ai ngờ cũng thu”

      Nguyên Thu cười “Chuyện này muội biết”

      Liêm Vương thế tử phi cười “Chỉ là có câu biết có nên cho muội hay . Muội và Nam Bình Quận Vương thế tử là tình cảm từ lúc nên tự nhiên người khác thể so sánh, hai người lại ân ái. Nam Bình thế tử thương muội đến nay cũng thu thông phòng. Nhưng nếu muội mang thai, lúc đó có thân thể lại để cho thế tử chịu đựng hay sao? Cuối cùng cũng phải có người thay muội phục vụ thế tử. Bây giờ trong nhà muội có ai, biết chuyện này. Ta cho muội biết người trong nhà cũng tốt, thiếp cũng được nhưng là trắc phi phải là người của mình mới được mới có thể lòng với mình”

      Nguyên Thu nghe vậy trong lòng khỏi nghĩ ngày đó Sĩ Hành cả cuộc đời chỉ có mình mình, thái phi và Quận vương phi đều biết. Mặc dù lời này tốt với người ngoài nhưng Liêm Vương phủ phải nghe được mới phải vì sao Liêm Vương thế tử phi luôn lấy lời này ra dò xét mình?

      Liêm Vương thế tử phi thấy Nguyên Thu suy nghĩ mất hồn cứ nghĩ là nàng nghe vào lời mình , mặt mũi cười tủm tỉm gọi tiểu nha đầu lại sai nàng gọi Khương tam tiểu thư đến chuyện, nha đầu đáp lời chỉ chốc lát dẫn theo nương dung mạo xinh đẹp vóc người thon thả vào. nương kia thỉnh an hai người rồi đứng bên, Liêm vương thế tử phi kéo tay nàng với Nguyên Thu “Đây là muội muội của ta”

      Trước kia Nguyên Thu cũng có nghe qua thứ xuất tam tiểu thư của Khương phủ có danh tài nữ liền gật đầu cười. Liêm Vương thế tử phi lôi kéo tay Khương tiểu thư và Nguyên Thu cười “Muội tử ta, từ được nuôi lớn như ta lại hiểu cầm kì thư họa hơn ta chắc cũng có thể chuyện cùng muội”

      Nguyên Thu thuận miệng tán gẫu vài câu với Khương tiểu thư, phát nàng giống như Liêm Vương thế tử phi rất có tài hoa chẳng những am hiểu luật lại mọi thứ cũng tinh thông. Từ khi Nguyên Thu từ Hàng Châu hồi kinh mỗi lần đàm luận mấy thứ này với Mỹ Ngọc, Bảo Châu đều mất hứng mà về. Tử Yên tuy có thể chuyện cùng nàng nhưng lại có thời gian rãnh. Sau khi lập gia đình trong phủ có vài nương tài hoa nhưng Nguyên Thu là tân nương tử tốt phô trương quá mức. Cho đến hôm nay thấy Khương tiểu thư mới có thể cùng nàng bàn luận viễn vông phen. Nguyên thu hăng hái chuyện với Khương tiểu thư hơn nửa canh giờ cho đến khi Băng Nguyệt trở lại đằng trước bày cơm Nguyên Thu mới dừng lại.

      Liêm Vương thế tử phi thấy Nguyên Thu chuyện vui vẻ với Khương tiểu thư mặt kiểm soát được nụ cười “Hai người chuyện vui vẻ chi bằng tất cả đều ra phía trước cho thái phi cũng vui vẻ chút” Khương tiểu thư vội “Muội đến cũng chưa thỉnh an thái phi, vương phi lúc này qua tiện chi bằng về nhà trước” Liêm Vương thế tử phi thấy thế níu lại Khương tiểu thư “Sợ cái gì, có ta đây. Muội nghe ta là được” xong kéo tay Nguyên Thu cùng ra tiền viện.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Ngày sinh thái phi (tiếp theo)

      Thái phi thấy ba người Nguyên Thu cùng vào khỏi sửng sốt chút, Khương tiểu thư vội tiến lên thỉnh an thái phi gật đầu ra là Như Uyển, hôm nay đến thăm tỉ tỉ à” Liêm Vương thế tử phi vội tiến lên cười “Sáng nay nàng vừa đến, thái phi và vương phi chuyện ngày sinh thần con sợ nàng quấy rối chánh liền cho nàng phòng con trước. Ai ngờ lại có duyên với đệ muội”

      Thái phi biến sắc liếc Liêm Vương thế tử phi cái ngoài miệng hỏi “Khương tiểu thư này làm như thế nào có duyên với thê tử Sĩ Hành?” Liêm Vương thế tử phi cười “Thái phi biết, hai người vừa thấy mặt thi từ luật, đem con vứt bên ngó tới có thể thấy được hai người rất hợp ý”

      Thái phi cười với Nguyên Thu “Nếu ngươi thích mấy thứ này thi tìm Mạn Đình là được phòng nàng ta cũng đầy những thứ kia” Nguyên Thu cười đáp tiếng.

      Liêm Vương thế tử phi cười “Ta thấy đệ muội và muội muội ta chuyện hợp ý, thân giống nhau như tỉ muội, bằng về sau cứ để Như Uyển kêu đệ muội tiếng tỉ tỉ, thái phi thấy sao?” Thái phi cười “Người ta có muội muội ruột thịt cần gì nhận thức muội tử ngươi?” Liêm Vương thế tử phi vội cười “Thái phi biết, muội tử này khác với muội muội ruột thịt” xong đẩy Khương nương qua hướng Nguyên Thu “Nhanh gọi tỉ tỉ

      Nguyên Thu nghe thế nhất thời hiểu được ý tứ của Liêm Vương thế tử phi, như cười như liếc nàng cái cười “Muội ngu dốt, rất muốn có muội muội thông minh chỉ tiếc có phúc phận đó”

      Thái phi nhìn vẻ mặt Nguyên Thu nhịn được kêu nàng đến gần sờ soạn trán nàng cười “Ngươi cái nha đầu ngốc này, hai mama kia của ngươi đâu rồi sao theo ngươi?”

      Nguyên Thu trong lời có hàm ý cười “Đây là chỗ Đại bá mẫu đều là người trong nhà con cũng sợ bị thất lạc liền kêu hai mama xem thân thích của bọn họ” Thái phi cười là hài tử hiền lành, biết lo lắng cho hạ nhân” Nguyên Thu cười “Nếu như vậy, cháu dâu đòi thưởng của thái phi. Con nghe tháng này là sinh thần hai vị mama, định cho nàng nửa tháng về nhà mở tiệc đợi qua sinh thần trở về” Thái phi cười “Này có gì, cứ theo ý ngươi”

      Liêm Vương thế tử phi thấy mọi người phủi câu chuyện cũng tiện nhắc lại hầu hạ thái phi vào bàn, hầu hạ ăn cơm rồi tự giải tán.

      Đến tháng mười hai sinh nhật thái phi. Vì thái phi nhiều năm ở kinh thành nên lần này sinh thần làm cực kì long trọng. chỉ có trong cung ban thưởng đến Liêm Vương phủ tất cả các phủ cũng tìm cách chọn lễ vật.

      Đến ngày đó, Quận Vương phi dẫn Nguyên Thu và tỉ muội Bích Đình đến Liêm Vương phủ từ sớm chúc thọ thái phi lại dâng lễ thọ lên. Thái phi thấy Nguyên Thu mượt mà rất nhiều so với lúc chưa thành thân, hết sức vui mừng lại dặn dò nàng ở chung cho tốt với bọn tỉ muội. Rãnh rỗi theo Quận Vương đến chuyện với mình, Nguyên Thu nhất nhất đáp.

      Đến giờ Tỵ người chúc thọ lục tục đến, Lý thị dẫn Nguyên Tịch ( chính là Nữu Nữu đấy) cùng đến, chúc thọ thái phi xong tìm Nguyên Thu chuyện. Nguyên Thu có ba tháng thấy mẫu thân và muội muội, mặc dù sớm biết hôm nay gặp nhưng nhịn được kích động lôi kéo Lý thị chuyện ngừng.

      Lý thị dẫn nàng đến chỗ yên tĩnh giọng hỏi “Mấy ngày gần đây trong phủ ngươi nữ khách nhiều ?” Nguyên Thu kinh ngạc “Mỗi ngày hai nhà đến thôi, có gì cổ quái sao?” Lý thị vừa muốn chuyện có nha đầu đến tìm Nguyên Thu là Liêm vương thế tử phi tìm Nguyên Thu chuyện Lý thị đành im lặng ra ngoài với Nguyên Thu.

      Liêm Vương thế tử phi Khương thị lôi kéo tay Nguyên Thu cười “Ngươi là biết dùng mánh lới, hồi là thấy ngươi đâu” Nguyên Thu cười “Vừa rồi thấy tẩu, tẩu tìm muội có việc gì?” Khương thị “Cũng có gì chỉ muốn tìm muội tán gẫu thôi” Rồi giọng bên tai Nguyên Thu “Muội thành thân hơn ba tháng bụng có động tĩnh gì chưa?”

      Nguyên Thu nghe vậy đỏ bừng mặt né tránh “Tẩu nghiêm chỉnh” Khương thị cười “Sợ cái gì? Ta ban đầu vừa qua tháng là có thân thể” Nguyên thu ngẫm nghĩ lúc cũng xác định được lắc đầu biết.

      Khương thị cười ngoắc Như Uyển đến “Ta vốn muốn dẫn muội muội xem muội lại sợ muội vừa thành thân rãnh rỗi liền tìm” Nguyên Thu liếc nhìn Như Uyển đỏ bừng mặt chỉ làm như biết cười “Mỗi ngày trong nhà cũng chỉ bồi bọn muội muội trò chuyện, nếu Như Uyển muội muội có rãnh tới Quận Vương phủ trò chuyện cùng huyện chủ cũng sao”

      Khương thị cười mỉa dẫn theo Như Uyển đến đằng trước Quận Vương phi, các phu nhân của các quan lại khác thấy bên cạnh Nguyên Thu có ai đều dẫn nữ nhi nhà mình đến thỉnh an. Nguyên Thu bị hai ba tốp người tiến lên làm choáng váng đầu nhưng tiện từ chối đành miễn cưỡng cười ứng phó. Lý thị ngồi bên cạnh nhìn thấy mặt Nguyên Thu chảy mồ hôi ròng ròng sắc mặt có chút trắng bệch trong lòng có chút nóng nảy tìm lý do đến bên cạnh Nguyên Thu thái phi tìm Nguyên Thu, dẫn Nguyên Thu đến trước thái phi ngồi.

      Thái phi thấy sắc mặt Nguyên Thu trắng nhợt lại sờ tay nàng đều là mồ hôi lạnh vội mời thái y tới. Nguyên Thu đứng dậy khuyên nhủ “Con chỉ có chút mệt có gì đáng lo. Hôm nay là ngày vui của thái phi đừng vì con mà làm hỏng hứng thú” Thái phi cười “Con cẩn thận quá rồi”

      chuyện thái y vội vã chạy tới, Nguyên Thu chuyển đến tĩnh thất Chức Mộng buông màn xuống mời thái y vào xem mạch.
      tart_trung, AnLy90, Nhược Vân3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Mỗi người đều có mục đích riêng

      Thái phi ngồi trước màn thỉnh an Nguyên Thu rồi mới cẩn thận từng li từng tí giơ tay bắt mạch, thái phi cho lão mama đến đây xem, thấy thái y chuẩn mạch xong vội tiến lên hỏi “Thân thể thế tử phi thế nào?”

      Thái y cười “Chúc mừng thái phi, chúc mừng thế tử phi. Thế tử phi có hai tháng thân thể” Lão mama này nghe vui mừng khép miệng được, vội dẫn nha hoàn chúc mừng Nguyên Thu lại cho thái y ra ngoài mình về phòng báo tin mừng cho thái phi.

      Thái phi và hai vị vương phi nghe tin mừng của Nguyên Thu đều sắc mặt vui mừng, tân khách ngồi đều theo đuổi tâm tư riêng của mình có cho thái phi, Quận vương phi chúc, có khen Nguyên Thu tốt phúc khí lại có người biết nịnh hót là phúc khí do thái phi mang đến. Thái phi cho người vào cung báo tin vui lại gọi Lý thị đến phía trước cho nàng xem Nguyên Thu chút.

      Nguyên Thu nằm lệch giường nghỉ ngơi, Chức Mộng sợ nha đầu sảo Nguyên Thu đều cho ra ngoài hết chỉ để lại Thúy Oanh hai người canh giữ hai bên. Nguyên Thu nhắm hai mắt tự nhủ “Cũng biết tình hình bên ngoài như thế nào?” Chức Mộng nghi ngờ hỏi “Cái gì tình hình như thế nào?”

      Nguyên Thu nhắm mắt cười “Nhiều cáo mệnh phu nhân như vậy, mỗi người đều dẫn theo nữ nhi tới, ràng là cho thái phi xem mặt”

      Chức Mộng “Phải nghĩ cách thôi chẳng lẽ để họ tùy ý cho thái phi, vương phi nhét người” Nguyên Thu cười “Ngay cả họ có ý định biết làm thế nào? Thái phi chỉ cần thế tử đàng hoàng cho dù đưa tiên nữ đến trước mặt thái phi ta cũng sợ. Nhưng ta lo là mấy nhà này cũng có cửa chừng có người vào cung khuyến khích”

      Thúy Oanh “Bên trong cung thế nào chúng ta biết. Nhưng nhìn thế tử phi của phủ này cũng có ý đó”

      Nguyên Thu nghe vậy mở mắt nhìn Thúy Oanh cái “Ngươi cũng nhìn ra?” Thúy Oanh gật đầu cười sớm nhìn ra nhưng người là chủ tử làm như biết bọn nô tì cũng chỉ giả như biết”

      Nguyên Thu “Ta là phụ nhân mới bên lại có thái phi và vương phi, những chuyện như vậy cũng chẳng đến phiên ta quản còn bằng giả bộ ngu tốt hơn. Vừa rồi phu nhân trong tiệc cũng hỏi ta câu ta sợ nàng lo lắng mà bên cạnh cũng có nhiều người cũng dám tỉ mỉ với nàng. Đợi lát nữa ngươi nhìn chút mời phu nhân tới chuyện”

      Thúy Oanh nhận lệnh muốn thấy Bích Nhi đẩy cửa vào đến trước Nguyên Thu “Phu nhân đến” Nguyên Thu vội “Mời vào” Chức Mộng lấy đệm giường gối đầu lót đỡ Nguyên Thu ngồi dậy. Bích Nhi dẫn Lý thị vào rồi ra đứng ngoài cửa đóng cửa canh giữ.

      Lý thị thấy sắc mặt Nguyên Thu có chút tái nhợt đau lòng lau mồ hôi trán nàng “Nếu thân thể thoải mái nằm xuống ” Nguyên Thu cười “Mới nằm lúc đỡ hơn nhiều” Lý thị “Giờ cảm thấy thế nào?” Nguyên Thu “Giờ sao nhưng lúc nãy nhiều người vây quanh thấy nghẹt thở giờ tốt hơn rồi”

      Lý thị mỉm cười ngồi sập kéo tay Nguyên Thu “Xem như ngươi cũng tranh khí, vừa thành thân hơn ba tháng có thân thể, đều ngươi mạnh khỏe có phúc khí đó”

      Nguyên Thu “Con có thân thể, trong phòng thế tử lại người chắc những người đó có ý định nhét người nữa” Lý thị thở dài “Hôm nay thế tử là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, người có gia thế khá hơn chút muốn gả con làm trắc phi sau này cũng có trợ lực. Mặc dù ngươi từ là có tính tự chủ nhưng vẫn trải qua chuyện này khó tránh khỏi có chút tức giận”

      Nguyên Thu “Mẫu thân yên tâm, con vì các nàng mà tức giận làm hư thân thể. Những người đó muốn gả nữ nhi vào cũng phải dễ, gặp chiêu phá chiêu. Thái phi đưa đến bên cạnh con hai mama mặc dù có ý là quản con sợ con cầm giữ thế tử nhưng phương diện ăn ở mặc lại cũng xem như là chuyện tốt”

      Lý thị nghe vậy kinh hãi “Thế tử có thông phòng chẳng lẽ có người hại đứa bé trong bụng ngươi sao?” Nguyên Thu “Có mấy nha đầu có chút tâm tư muốn bò lên, mấy người có tâm tư làm trắc phi chừng cũng mua người chen vào cẩn thận là hơn” Lý thị vừa muốn chuyện nghe trong sân có giọng , Chức Mộng vội tới cửa nhìn ra là thái phi cho mama đưa canh bổ đến cho Nguyên Thu.

      Mama thỉnh an Nguyên Thu hỏi xong Lý thị liền để hộp thức ăn xuống lui ra ngoài, hai người Chức Mộng Thúy Oanh rửa tay, lấy ra mỗi dạng đồ ăn đặt lên bàn lại múc nước hầu hạ Nguyên Thu rửa tay. Nguyên Thu biết nhất định Lý thị lo lắng cho mình nên chưa ăn liền quấn quít Lý thị ngồi xuống, Lý thị đành xới nửa chén cơm cùng ăn với Nguyên Thu. Nguyên Thu cảm thấy có khẩu vị gì uống chén canh động vài đũa liền chịu ăn gì, Lý thị thấy nàng ăn ít lại dỗ nàng ăn thêm hai miếng gà nữa mới thôi.

      Hai mẫu tử ăn cơm, Nguyên Thu lại nghỉ ngơi lúc cảm thấy tinh thần tốt chút mới trở về tiền thính với Lý thị. Thái phi thấy Nguyên Thu tiến lên bồi tội với mình giận trách “Ngươi chỉ để ý mấy nghi thức xã giao này, thân thể tốt sao nghỉ ngơi, phía trước còn có bà bà ngươi và ta”

      Nguyên Thu cười “Con nằm chút lại ăn canh thái phi thưởng cảm thấy tốt hơn nhiều, liền muốn tới trước mặt thái phi cho náo nhiệt chút” Thái phi kéo nàng đến bên cạnh mình ngồi xuống, cười ngừng “Đứa bé ngoan, ngươi có lòng” Liêm Vương thế tử phi dẫn theo Như Uyển đến trước mặt thái phi kéo tay Nguyên Thu cười “Lúc sáng ta còn hỏi bụng muội có tin tức gì muội còn gạt ta có” Nguyên Thu ngẩng đầu nhìn Liêm Vương thế tử phi cái chỉ thấy trong mắt nàng xoẹt qua tia hận ý ghen tị, lại vẻ mặt như hâm mộ, đoán nhất định là nàng cho rằng mình cố ý tuôn ra chuyện mang thai trong thọ yến nhằm làm cho thái phi vui vẻ. Nguyên Thu cũng có tâm tình giải thích chỉ “Nguyên là biết” liền thêm gì nữa.

      Liêm Vương thế tử phi nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Nguyên Thu liền kéo Như Uyển đến trước mặt cười với thái phi “Đệ muội và Như Uyển hợp tính nhau, lại thích thi từ luật chi bằng để Như Uyển bồi đệ muội giải buồn, tránh cho nàng buồn ngủ” Thái phi nghe lời này liếc mắt nhìn Nguyên Thu, Nguyên Thu mặc dù chán nản hành động nhét người rang của Liêm Vương thế tử phi cũng tốt thể ra chỉ cười “Tẩu săn sóc như vậy muội lại tự tại. Hôm nay khách nhiều, tẩu cũng đừng nhớ thương mình muội, muội ở chỗ thái phi rất tự tại nghe thái phi kể chuyện cười đây. Tẩu cũng thả cho muội muội tẩu nghỉ ngơi chút đừng có để luôn cùng chúng ta chừng gò bó nàng để cho nàng khoan khoái tìm các nương chuyện

      Liêm Vương thế tử phi vốn là muốn cho Khương tiểu thư biểu chút tỉ muội tình thâm với Nguyên Thu trước mặt thái phi. Giờ Nguyên Thu như vậy nàng cũng biết tiếp như thế nào chỉ đành cho Như Uyển chuyện với huyện chủ và các nương, mình đứng sau Liêm Vương phi chuyện.

      Nguyên Thu ngồi canh giờ thái phi lo lắng tinh thần của nàng, cho người gọi Trương mama và Vương mama mình thưởng cho Nguyên Thu đến dặn dò phen gì mấy lời cẩn thận phục vụ. xong sai hai ngươi dẫn nha đầu hầu hạ Nguyên Thu về phủ. Nguyên Thu ngồi canh giờ sớm cảm thấy lưng eo đau nhức cũng dám cố chống đỡ, vội lui ra ngoài.

      Đám người Trương mama cho người về phủ báo tin trước chờ Nguyên Thu về chuẩn bị lò sưởi nước nóng cho Nguyên Thu rửa mặt rồi nằm xuống chăn ấm áp từ từ thiếp .

      Băng Vân nhìn tiểu nha đầu đem nước ấm đổ lại quay về trong nhà hỏi thăm Nguyên Thu ngủ chưa liền lặng lẽ lui ra sai tiểu nha đầu lấy nước ấm vào phòng mình. Cũng may Nguyên Thu tắm nước nóng còn dư rất nhiều, hai tiểu nha đầu mang hai thùng nước nóng vào cho Băng Vân. Băng Vân cởi xiêm áo từ từ bước vào thùng tắm nhàng khoát nước lên bả vai khóe miệng nở nụ cười : thế tử phi có thân thể theo quy củ thế tử thể vào phòng thế tử phi. Thế tử có nha đầu thông phòng vô luận là tuổi tác bộ dáng cấp bậc mình cũng đều là người đáng được chọn làm nha đầu thông phòng. Hôm nay chỉ là ngày tốt của thế tử phi cũng là ngày vui của mình.

      Đợi nước có chút nguội Băng Vân mới từ trong thùng tắm ra ngoài dùng khăn lau tỉ mỉ sạch đổi bộ xiêm áo sặc sỡ tỉ mỉ vẽ lông mày thoa môi, thoa phấn, lại lấy nước hoa vương phi thưởng thoa chút mới vừa lòng dọn dẹp chỉ nghe tiểu nha đầu đường chạy vào sân kêu “Thế tử gia trở lại”

      Băng Vân ngừng thở quay qua gương soi soi mới cầm khăn ra ngoài đứng ở cửa viện chờ đợi. Sĩ Hành đường vào viện Băng Vân vội tiến lên hành lễ “Thỉnh an thế tử” Sĩ Hành lòng để người Nguyên Thu làm gì có thời gian nhìn nàng chỉ gật đầu cái nhấc chân chạy vào phòng. Băng Vân sửng sốt vội vàng chạy theo thế tử vào phòng.

      Chức Mộng, Thúy Oanh nghe tiếng vội chạy ra ngoài phòng hành lễ với Sĩ Hành, Sĩ Hành giọng hỏi “Thế tử phi thế nào?” Chức Mộng trả lời “Vừa về nằm ngủ còn chưa tỉnh dậy” Sĩ Hành gật đầu cởi áo choàng đưa cho Băng Vân vừa muốn vào nội thất lại cảm thấy người hơi lạnh còn chưa tan sợ ảnh hưởng đến Nguyên Thu chỉ vội đổi xiêm y trong nhà lại dùng nước rửa mặt đợi người ấm áp chút mới vào nội thất.

      Chức Mộng, Thúy Oanh hai người ngồi bên ngoài giường thêu thùa may vá, Băng Cầm ngồi bên chọn dạng, Băng Vân cất xong xiêm áo cho Sĩ Hành tới cửa nội thất lắng nghe cũng có tiếng vang đành lui ra ngoài. Băng Cầm thấy nàng ra ngoài đầu tiên là cười tiếng “Tỉ đổi xiêm áo xinh đẹp lúc nào thế?”

      Chức Mộng, Thúy Oanh nghe ngẩng đầu lên nhìn Băng Vân, chỉ thấy người nàng có áo khoác màu hồng phía dưới váy có hoa hồng màu tím. Băng Vân thấy Băng Cầm toạc ra khỏi đỏ mặt trừng Băng Cầm cái mới làm như vô tình “Vừa rồi cẩn thận vẩy ra thân nước trà liền về phòng thay quần áo”

      Băng Cầm tới sờ soạn mặt Băng Vân cái cười hì hì “Muội nhìn mặt tỉ cũng phải liếc nhìn vài lần” Băng Vân gắt nàng tiếng “Tiểu đề tử hư hỏng, cũng học trêu ghẹo ta nhanh vào bên trong ngồi. Băng Vân ngồi bên sạp nhìn túi thơm trong tay Thúy Oanh cười “Ngươi làm túi thơm cho ai, tinh xảo” Thúy Oanh cười “Cho thế tử phi” Băng Vân cười khen tiếng mấy người giọng chuyện bên ngoài có tiểu nha đầu báo vương phi về phủ hỏi thân thể thế tử phi như thế nào gọi nha hoàn phục vụ bên cạnh qua đáp lời.

      Chức Mộng nghe, xuống giường mang giày Băng Vân vội đứng lên “Ngươi mệt mỏi ngày, nhanh nghỉ ngơi , ta đáp lời là được” xong cũng đợi người khác trả lời liền cùng tiểu nha đầu đáp lời.
      Chương 85: Mỗi người đều có mục đích riêng (hai)

      Nam Bình Quận Vương phi nằm nghiên tháp nhắm mắt dưỡng thần, tiểu nha đầu quỳ phía dưới nhàng đấm chân. Băng Vân bước nhanh đến viện Vương phi chào hỏi trước với tiểu nha đầu giữ cửa. Nha đầu kia thấy Băng Vân tới tươi cười nghênh đón kêu tiếng tỉ tỉ ngọt ngào. Băng Vân khoát tay áo chỉ chỉ trong cửa giọng hỏi “Vương phi gọi ta tới muội thông báo thay ta” Nha đầu kia đáp lời vào lát sau ra ngoài kéo rèm lên khoát tay với nàng “Vương phi gọi tỉ vào”

      Băng Vân vào hành lễ với Vương phi trước cúi đầu đứng nghiêm. Vương phi nâng mắt nhìn nàng cái, lười đứng dậy đưa tay cầm li trà bàn nhấp ngụm đổi tư thế vẫn dựa giường như cũ mới mở miệng hỏi “Thế tử phi thế nào rồi?”

      Băng Vân trả lời “Thưa Vương phi, Thế tử phi vừa về nghỉ ngơi bây giờ vẫn còn ngủ” Vương phi gật đầu cái cau mày “Thế tử phi rất quy củ cũng chủ động đòi hỏi này nọ, ngươi là người lâu năm trong phủ thấy thế tử phi thiếu cái gì nhanh tìm người lấy đừng để thiếu này thiếu kia khiến thế tử phi được tự nhiên. Bếp trong viện đừng tắt lửa, thấy thế tử phi muốn ăn gì nhanh làm nếu ăn món gì hiếm lạ sai người qua cho ta biết ta tìm người lấy cho nàng cũng đừng có”

      Băng Vân nhất nhất đáp, vương phi nhắm mắt lại suy nghĩ chút lại mở mắt ra “Thế tử về chưa?” trong lòng Băng Vân run lên vội cúi đầu “Thưa vương phi, trở lại” Vương phi gật đầu chừng ngày mai trong cung thưởng đồ đến đây, ngươi chuẩn bị tốt xiêm y cho thế tử và thế tử phi” Băng Vân đáp tiếng, vương phi “Được rồi, ngươi về , hầu hạ cho cẩn thận”

      Băng Vân nghe khỏi sửng sốt, nhịn được giương mắt nhìn vương phi cái ngờ đúng lúc cùng vương phi bốn mắt nhìn nhau, Băng Vân vội cúi người xuống, vương phi vuốt chiếc nhẫn ngón tay như có điều suy nghĩ nhìn Băng Vân “Ngươ còn gì muốn ?” Trong lòng Băng Vân hoảng hốt, chân trước mềm nhũn mặt cố trấn định “Thưa vương phi, thế tử phi có thân thể theo quy củ nên quét dọn cho thế tử chỗ khác, nhưng thế tử, thế tử phi phân phó nô tì biết nên cho người dọn dẹp ở đâu”

      Vương phi nhăn chân mày lúc lâu mới “Ngươi trở về gọi thế tử đến đây, ta thương lượng với chút”

      Băng Vân nghe vậy vui vẻ hành lễ đường chạy về viện. Lúc này Sĩ Hành tỉnh ngủ uy Nguyên Thu uống canh, Thúy Oanh thấy Băng Vân trở lại cười hỏi nàng trước “Vương phi cho người gọi tỉ qua là hỏi gì?” Băng Vân lên tinh thần lại tất cả lời của Vương phi lại mời Sĩ Hành đến phòng lớn. Nguyên Thu lấy tay cầm chén trong tay Sĩ Hành cười “Huynh phòng lớn xem chút đó, vương phi chắc có gì muốn phân phó, tự muội ăn được” Sĩ Hành cần gấp, ta nhìn muội ăn xong rồi ” Nguyên Thu đành hai ba ngụm ăn xong canh súc miệng lại thúc giục Sĩ Hành đến phòng lớn.

      Nguyên Thu ngủ buổi chiều cảm thấy có tinh thần nàng quanh phòng lần nhớ tới lâu đánh đàn, phân phó Chức Mộng lấy đàn ra. Băng Vân thấy Nguyên Thu muốn đánh đàn lấy hương cầu từ trong ngăn kéo ra Nguyên Thu thấy thế vội “Tuy có mùi hương đánh đàn hay nhưng ta có thân thể ngửi được hương vị. Về sau xiêm y của ta cũng dùng hương nhang, sau này trong nhà cũng thắp” Băng Vân dừng tay, cười mỉa siết hương cầu trong tay.

      Nguyên Thu ngồi trước cửa sổ chỉnh dây đàn, thanh từ đầu ngón tay nàng chậm rãi tản ra.

      Mạn Đình về với Vương phi sau khi vào phủ hỏi thăm tình hình của Nguyên Thu dậy chưa liền cùng Vũ Đình, Bích Đình thăm Nguyên Thu. Ba người chưa vào cửa nghe trong sân truyền đến tiếng đàn du dương, Mạn Đình dừng chân lại đứng dưới tàn cây lẳng lặng lắng nghe, Vũ Đình, Bích Đình thấy thế cũng dừng chân lại lắng nghe.

      Nguyên Thu đàn xong khúc vịn Chức Mộng từ từ đứng lên tiểu nha đầu giữ cửa “Huyện chủ và hai vị nương đến” Nguyên Thu cười “Mau mời vào, trời lạnh đấy”

      Mạn Đình trước vỗ tay cười “Tẩu đàn hay” Nguyên Thu đỏ mặt “Chỉ là đàn giải buồn thôi” Bích Đình cười “Tẩu đừng khiêm nhường, đại tỉ đứng bên ngoài cũng nghe, ta đứng bên cạnh nghe hồi lâu chân cũng lạnh tê rần, lò sưởi cũng tắt lửa”

      Nguyên Thu nghe vội mời ba người vào bên trong ngồi, sai Chức Mộng lấy lò sưởi cho ba nương sưởi ấm. Mạn Đình lớn tuổi nhất trong ba tỉ muội năm nay mười ba tuổi, Bích Đình hơn tuổi do Mã phu nhân thiếp thất của Quận vương sinh, Vũ Đình mười tuổi do Trương phu nhân sinh. Năm đó Nguyên Thu ở Hàng Châu cũng gặp mặt ba tỉ muội vài lần nhưng quá quen thuộc. Mạn Đình vẫn tò mò tình hình khi Sĩ Hành và Cố Sơn lúc còn học, quây quanh Nguyên Thu ngừng. Nguyên Thu liền chọn vài chuyện thú vị khác kể cho Mạn Đình nghe.

      Bích Đình nghe lúc liền bĩu môi “Ta nghe trước kia tẩu cũng rất bướng bỉnh thường cùng ca ca ra ngoài chơi” Nguyên Thu nghe mấy lời này có chút châm chọc lòng trầm xuống miệng cười “Lúc bảy tám tuổi có ra Tây Hồ chơi lần”

      Mạn Đình nghe ôm lò sưởi cười “Ta biết lần đó, lúc đó ta còn chỉ nhớ ca ca chơi đến tối mới về cơm tối cũng ăn chỉ chuyện với thái phi lát. Ta ngồi bên cạnh nghe vừa du hồ vừa câu cá rất hâm mộ vẫn muốn được ra ngoài chơi lần như vậy, chỉ tiếc muốn nhiều năm ca ca cũng dẫn ta

      Bích Đình tiếp lời “Từ ta muốn ca ca dẫn chơi chỉ tiếc trước kia ca ca chỉ nghĩ Nguyên Thu muội muội làm gì nhớ chúng ta? tại trong lòng huynh ấy cũng chỉ có Nguyên Thu muội muội” Mạn Đình nghe lời này khỏi nhíu mày “Sao lại có quy củ như vậy, tục danh của tẩu tử có thể để chúng ta gọi?”

      Nguyên Thu thấy Bích Đình quẹt miệng liền cười hòa giải “Chỉ tiếc trong kinh thành có hồ lớn như vậy” Vũ Đình cười “Ngay cả có hồ lớn như vậy chúng ta cũng thể , cũng chỉ có thể ở trong vườn làm thuyền thôi” câu làm mọi người đều cười, vẻ mặt Mạn Đình cũng buông lỏng xuống.

      Bốn người chuyện chút, chợt thấy bên ngoài điểm đèn, vương phi cho người đến gọi bốn người qua ăn cơm, bọn người Nguyên Thu mới cuống quít mặt áo da, khoắc áo lông đến phòng lớn.

      Bình thường Nguyên Thu đều đứng giúp vương phi và các nương gắp thức ăn, hôm nay vương phi cho nàng ngồi bên cạnh mình, Bích Đình cười “Đây là mẫu bằng tử quý” Vương phi giương mắt nhìn Bích Đình “Ngươi bậy gì thế?” Bích Đình cúi xuống nữa.

      Mấy người ăn tối lời chờ người dâng trà mới ngươi câu ta câu chuyện. Mạn Đình thấy mấy nữ hài tử, nhà này nương thi từ hay, nhà kia nương may vá đẹp. Bích Đình đột nhiên chen lời “Hôm nay nhìn trời u chắc có tuyết rơi, chi bằng ngày mai mời mấy tỉ muội vương phủ bên kia đến đây, đem theo Như Uyển biểu tỉ cùng qua chúng ta tổ chức thi từ chẳng phải náo nhiệt?”

      Vũ Đình nghe vậy kinh ngạc phải nhị tỉ xưa nay thích thi từ sao?” Bích Đình “Chỉ là làm ngụy trang xem thú vị chút thôi. Mùa đông cũng chỉ có cái này chơi chút. Tẩu cũng làm thơ chơi với chúng ta cho thú vị

      Mạn Đình nghe cũng phát ra hăng hái muốn viết thiếp, vương phi thấy thế vội ngăn lại “Ngày mai có thể trong cung phái người đến, còn phải dẫn tẩu ngươi vào cung thỉnh an, vài ngày sau lại ” Mạn Đình nghe liền bỏ tay ra cười “Con lại quên mất cái này, mấy ngày nữa lại mời” Bích Đình cười “Mấy ngày nữa muội nhắc tỉ” Nguyên Thu hé miệng cười “Khó có được mấy vị muội muội hứng thú như thế, hôm khác phải náo nhiệt chút mới được” Vương phi “Ngươi chỉ theo xem thôi, hôm nay ngươi có thân thể cũng thể kham nổi các nàng” Nguyên Thu đứng dậy đáp tiếng mới ngồi xuống.

      Mấy người Nguyên Thu chuyện chút với Vương phi rồi đứng dậy, Nguyên Thu trở về phòng Sĩ Hành rửa mặt xong nằm nghiên bên đọc sách thấy Nguyên Thu về liền để sách bên kéo Nguyên Thu đến chuyện với nàng.

      Bởi vì buổi chiều Nguyên Thu ngủ nhiều giờ cũng thấy buồn ngủ phu thê hai người chuyện từ giới tính bảo bảo trong bụng đến đặt tên cho con tranh luận ngớt. Băng Vân đứng ở bên thấy sắp đến giờ hợi rồi Sĩ Hành còn chưa có ý đứng dậy liền nhìn cái tiến lên hỏi “Hôm nay thế tử nghỉ ngơi ở đâu? Nô tì cho người trải chăn sớm chuẩn bị cho chăn ấm tránh để lát ngủ quá lạnh”

      Nguyên Thu chưa bao giờ nghỉ muốn chia phòng ngủ nghe mấy lời này khỏi sửng sốt quay đầu nhìn Sĩ Hành. Sĩ Hành chuyện vui vẻ, bị Băng Vân chen vào câu có chút thích mà mấy lời này lại làm cho Nguyên Thu thay đổi vẻ mặt, trong chốc lát khí ấm áp còn lại chút gì. Sĩ Hành khỏi lạnh mặt quay đầu quát “Ngươi có quy củ?” Băng Vân vội quỳ xuống “Thời gian còn sớm, nô tì sợ lát nữa chăn lạnh thế tử nghỉ ngơi tốt”

      Sĩ Hành “Ta với Vương phi ta vẫn ngủ ở đây” Nguyên Thu thở phào cái tựa vào vai Sĩ Hành “Vừa rồi làm muội sợ muốn chết, còn nghỉ rằng huynh muốn viện khác” Sĩ Hành cười sờ mặt Nguyên Thu ở bên tai nàng giọng “Nếu như ta dọn ra muội chắc ngủ ngon” Nguyên Thu nhàng nắm tay Sĩ Hành hai người nhìn nhau cười tiếng.

      Đợi Sĩ Hành, Nguyên Thu hai người ngủ Thúy Oanh dẫn theo ba nha đầu ra bên ngoài gác đêm mấy người khác đều về nghỉ ngơi. Băng Vân về ngồi trước kính, kinh ngạc nhìn xem xiêm áo mới tinh của mình, trang dung tinh xảo. Tất cả nàng chuẩn bị tỉ mỉ giống như châm chọc cười nhạo nàng tự mình đa tình. Băng Vân nhìn mình trong gương đôi mắt từ từ hồng lên mắt nước xông ra làm tầm mắt mơ hồ, Băng Vân vung tay lên làm gương ngã đổ đất gục mặt xuống bàn gào khóc.

      Cửa nhàng bị đẩy ra, Băng Cầm bưng chậu nước nóng vào, lấy khăn lông của Băng Vân bỏ vào nước nóng ngâm lúc mới cầm lên vắt khô. Băng Cầm đến bên cạnh Băng Vân cầm khăn lông đưa cho nàng “Tỉ đừng khóc nữa hư mắt”

      Băng Vân ôm lấy eo của Băng Cầm chon mặt vào ngực nàng khóc ngừng “Rốt cuộc ta có gì tốt? Tại sao thế tử lại đối xử với ta như vậy?” Băng Cầm vỗ bả vai của nàng “Tỉ yên tâm, từ tỉ hầu hạ thế tử, thế tử là thể bỏ tỉ. Thế tử vừa thành thân, lại biết được thế tử phi mang thai khó tránh khỏi vui mừng, nhất thời lưu ý tỉ là chuyện bình thường”

      Băng Vân từ từ ngồi thẳng từ ngực Băng Cầm cầm khăn lông lau khóe mắt uất ức nghẹn ngào “Trong lòng thế tử chỉ có người là thế tử phi nơi nào có chỗ cho chúng ta. cho cùng ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh thế tử phục vụ cả đời thôi lại muốn tranh giành cái gì tại sao thế tử phi lại tha cho ta?”

      Băng Cầm “Tỉ cần lo lắng, lúc trước thế tử thu thông phòng là do hiểu chuyện nam nữ. Giờ thành thân biết tư vị đó, thế tử phi có mang lại có biện pháp sinh hoạt vợ chồng, thế tử nhịn ba ngày năm ngày còn được chẳng lẽ còn nhịn đến mười tháng hay sao? Tỉ là người bên cạnh thế tử, nếu muốn thu phòng, nạp thiếp tất nhiên là tỉ tỉ là người đầu tiên rồi”

      Băng Vân chuyển buồn làm vui “Ngươi có lí, nhưng thái phi , cưới thiếp thu thông phòng cũng phải do thế tử làm chủ, thế tử lại bị thế tử phi nắm trong tay, ta sợ thế tử dám chuyện muốn thu ta làm thông phòng hay làm thiếp”

      Băng Cầm “Việc là do người làm, đương nhiên là muốn dùng đầu óc chút” Băng Vân kéo tay Băng Cầm cười “Muội muội tốt, từ ngươi thông minh hơn ta, mau ra chủ ý cho tỉ tỉ, nếu tương lai ta làm phu nhân cũng bạc đãi ngươi”

      Băng Cầm gật đầu cười “Tỉ cứ yên tâm”
      tart_trung, AnLy90, huyendo3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Chuyện xưa của Vương phi

      Hôm sau trong cung quả nhiên phái người tới, Thái hậu, hoàng hậu đều có ban thưởng và phái thái y đến bắt mạch cho Nguyên Thu còn đưa thêm các loại thuốc quý khác.

      Thân thể Nguyên Thu rất tốt mạch tượng lại vững vàng nhưng tâm tình Nguyên Thu có chút vướng bận, mình vừa cập kê thân thể lúc phát triển biết đứa trẻ này có lớn lên khỏe mạnh hay . Nàng vừa thành thân cũng cân nhắc qua chuyện ngừa thai, muốn chờ đến lúc mười tám tuổi mang thai. Nhưng ý định này vừa nhắc với Lý thị bị nàng bác bỏ khuyên nàng lấy con cháu làm trọng. Ở trong vương phủ nàng từng có ý niệm lén nấu thuốc nhưng nghĩ lại biện pháp này cũng ổn, trong vương phủ bí mật rất khó giữ, nếu có người biết ra chuyện nàng ngừa thai lại biết xuất thiêu thân gì. Suy nghĩ lại, Nguyên Thu chỉ đành dựa theo trí nhớ của kiếp trước suy tính chu kì an toàn mà sinh hoạt vợ chồng. Nhưng Sĩ Hành là thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết lại lúc tân hôn vừa ném qua ngon ngọt làm gì chịu theo Nguyên Thu, mỗi ngày đều triền mien lần mới bằng lòng bỏ qua. Vì vậy hai người mới tân hôn ba tháng Nguyên Thu liền mang bầu.

      Từ lúc Vương phi biết Nguyên Thu mang thai mặt vẫn chưa dứt vui mừng. Dù sao Nam Bình Quận Vương con cháu ít ỏi, thiếp thất kia sinh nhi tử cũng chết non bây giờ chỉ còn đứa con trai là Sĩ Hành. Nam Bình Quận Vương thường oán trách chuyện này lấy cớ này mà thường xuyên nạp người mới. Hôm nay Nguyên Thu mang thai trước mắt có người kế thừa hương khói trong lòng vương phi đành thả lỏng lo âu thấp thỏm cũng thầm hi vọng vương gia nạp thiếp mới nữa.

      Nguyên Thu thấy vương phi u uất như trước kia mặt có dáng vẻ tươi cười liền nhân cơ hội mời vương phi vào vườn chút, hôm nay là tháng mười hai khó được thời tiết tốt chẳng những có giớ lớn còn có mặt trời. Vương phi vốn lười động chịu được Nguyên Thu khuyên nhủ cộng thêm đại nha đầu Kì nhi cũng bên ngoài rất đẹp nên ra ngoài dạo chút, vương phi miễn cưỡng gật đầu, cho người khoát áo choàng lông chồn đỏ lên vai còn bảo Nguyên Thu mặc áo lông cừu màu hồng cánh sen thái hậu vừa ban thưởng. Hai bà tức vịn nha đầu vừa vừa chuyện hướng trong vườn tới.

      Vương phi nhìn cây cỏ khô khan trong vườn có chút vô vị quay đầu với Nguyên Thu “Ta nhìn quen cây cỏ trong vườn mùa đông đều tiêu điều như vậy. Sau này theo Vương gia Hàng Châu, nơi đó mùa đông còn có lá cây mới lúc đầu còn li kì lâu ngày cũng quen thuộc khi trở về kinh thành nơi này đều xơ xác quen cho lắm” Nguyên Thu nghe cười “Cũng may còn hoa mai nở nhưng hôm nay chưa có tuyết rơi, hồng mai nở mà có tuyết mới xinh đẹp” Vương phi “Đúng rồi Mạn Đình luôn trong vườn hoa mai nở rất đẹp nhưng ta lười vẫn chỉ thấy bộ dáng của nó trong bình thôi” Nguyên Thu cười “Sau này tuyết rơi con bồi vương phi xem” Vương phi gật đầu cười.

      Hằng năm vương phi đều ở trong phòng rất ít lại bên ngoài, Nguyên Thu vừa có thai cũng dám quá xa. Đúng lúc phòng Nguyên Thu cách chỗ này xa, Nguyên Thu liền mời Vương phi qua ngồi chút. Vương phi nghĩ tới từ khi Sĩ Hành thành thân mình cũng tới phòng liền gật đầu đáp ứng vào tiểu viện với Nguyên Thu.

      Sĩ Hành ra ngoài còn chưa về, Băng Vân, Băng Cầm dẫn theo tiểu nha đầu đón Vương phi, Nguyên Thu vào cởi áo khoát cho hai người lại dâng trà lên. Vương phi ôm lò sưởi trong ngực ngồi giường vừa đúng lúc nhìn thấy ngọc cầm ở bàn. Động đậy thân thể vài lần Vương phi mới lại gần lười biếng “Khi còn trẻ ta cũng thích đánh đàn, khi đó ta vừa thành thân lâu cùng vương gia ở tại Y Lan viện, vương gia thích luật mỗi ngày đều cùng ta hợp tấu khúc. Khi đó ta nghĩ đây chính là ý tứ cầm sắt hòa hợp ” Mắt vương phi nhìn ngọc cầm như xuyên thấu ngọc cầm nhìn về nơi khác tự lẩm bẩm “Kết đồng tâm kiếp này, cầm sắt hài hòa, loan phượng cùng minh”

      Nguyên Thu thấy trong mắt vương phi mang theo quyến luyến gương mặt cũng đỏ ửng biết là nàng hoài niệm đoạn thời gian tốt đẹp của quá khứ kia cũng dám cắt đứt dòng tưởng niệm của nàng chỉ ngồi đó lẳng lặng chờ. Vương phi đắm chìm trong quá khứ lúc lâu mới tìm về thần trí thở dài “Năm đó nếu có trận giận dỗi kia có lẽ cũng náo như hôm nay”

      Nguyên Thu chưa bao giờ nghe người khác đến chuyện xưa của Nam Bình Quận Vương và vương phi vì vậy cũng dám loạn. Vương phi hồi lâu sâu kín “Mười lăm năm, ta chưa từng chạm qua cầm lần nào cả” xong hai mắt hoen lệ.

      Nguyên Thu vội đứng lên tự mình lấy khăn đưa cho vương phi lại giương mắt ý bảo bọn nha đầu lui ra. Đợi trong nhà chỉ còn hai người, Nguyên Thu mới khuyên lơn “Vương gia thân phận tôn quý có lẽ bỏ được mặt mũi cầu hòa, thời gian càng dài hiểu lầm càng sâu. Nhiều năm qua như vậy, mọi chuyện đều hóa thành hư , bằng vương phi dùng mềm mại lại trở về cầm sắt cùng minh rồi”

      Vương phi cười khổ “Lúc đầu hai người chỉ là giận dỗi, sau lâu ngày lạnh tâm, nhiều năm như vậy cho dù tốt cũng bằng phần vạn năm đó. ra ta làm gì muốn mềm mỏng, chỉ là hiểu lầm quá sâu tâm kết quá nặng, ta mềm mỏng chưa chắc vương gia chịu để ý tội gì tìm còn chọc mình thoải mái”

      Nguyên Thu vốn muốn hỏi tình hình năm đó của vương phi, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, chuyện phu thê hai người người khác nhúng tay tốt hơn, huống chi mình là nàng dâu giúp ai cũng được. Nhưng Nguyên Thu lại muốn thấy vương phi buồn bực vui như thế suy nghĩ chút “Nếu vương phi ghét bỏ, nhi tức nguyện ý đưa cầm này cho vương phi, mặc dù phải là danh cầm nhưng chất liệu rất tốt thanh cực hay. Lúc nhàn hạ vương phi đánh đàn, hạ vài quân cờ chừng cởi bỏ đè nén trong lòng”

      Vương phi thở dài miễn cưỡng cười “Ngươi là đứa bé ngoan, nhưng ta muốn đánh đàn nữa. Thời xưa có Bá Nha đánh đàn tạ tri , hôm nay ta hợp tấu tri cũng có làm gì còn nhã hứng đánh đàn?” Nguyên Thu vội phải vì người khác mà đánh mà vì chính mình. Mình đàn mình nghe, tri là mình”

      Vương phi yên lặng nhìn Nguyên Thu, lúc lâu mới gật đầu.

      Nguyên Thu sợ vương phi thương cảm vì chuyện xưa cố tìm hà bao mình thêu cho vương phi xem để nàng chỉ điểm, lúc sau bày bàn cờ đánh cờ với vương phi, rất nhanh vương phi liền quên chuyện phiền não liều lĩnh hạ quân cờ. Đến trưa, Bích nhi dọn ra bàn đồ ăn, vương phi nâng cốc rượu đặt trân trap, Nguyên thu nghiên thân thể rót rượu cho vương phi. Vì Nguyên Thu mang thai dám uống rượu nhiều chỉ nhấp hai ngụm để xuống, tâm tình vương phi lại tệ uống liền mấy li lớn, ăn thêm chén cháo gà mới thả đũa xuống. Nguyên Thu nhìn gương mặt ửng hồng của vương phi sợ nàng uống say sai người mang canh giải rượu hầu hạ vương phi uống chén. Vương phi cảm thấy mùi rượu lên cao chợt thấy buồn ngủ, Nguyên Thu vội phân phó nha đầu truyền kiệu tự mình giúp vương phi mặc áo lông vào sai mama đỡ vương phi lên kiệu rồi lấy thảm da cáo đắp lên người vương phi mới cho người đưa về. Nguyên Thu tiễn xong vương phi cảm thấy có chút buồn ngủ, đổi xiêm áo rồi nằm xuống trong chốc lát ngủ.

      Đến khi Nguyên Thu tỉnh dậy đến giờ thắp đèn, Nguyên Thu chống tay dậy, Băng Cầm lại phủ thêm xiêm áo cho Nguyên Thu. Nguyên Thu nhìn quanh trong nhà thấy bóng dáng Sĩ Hành liền hỏi “Thế tử còn chưa trở về sao?”

      Băng Cầm cười sớm về nhưng có chút công vụ chưa xong ở trong thư phòng xem công văn. Băng Vân lo lắng chỉ có mình thế tử trong phòng mọi việc tiện liền theo hầu hạ”

      Nguyên Thu nhìn Băng Cầm cái cười “Nàng có lòng, hổ là nha đầu bên cạnh thế tử suy nghĩ mọi thứ đều chu đáo hơn người khác” Băng Cầm “Đúng vậy, ngày thường nô tì thường mấy chuyện cứ giao cho tiểu nha đầu làm là được rồi nhưng nàng chính là yên lòng, lo lắng mấy nha đầu kia bổn thủ bổn cước phục vụ thế tử tốt, ngay cả xếp chăn trải giường chiếu cho thế tử cũng tự mình làm. ví dụ như thư phòng có bọn sai vặt làm nhiệm vụ mài mực mấy chuyện này đều có người làm cần nha đầu chúng ta quan tâm. Nhưng Băng Vân tỉ luôn cảm thấy mấy tiểu sai vặt này luôn cứng ngắt như cọc gỗ biết ý định của thế tử nhất định tự mình giúp thế tử mới yên tâm”

      Nguyên Thu “Nữ tử để tâm nhiều hơn so với bọn sai vặt. Huống chi các ngươi là thái phi tỉ mỉ lựa chọn” Băng Cầm cười “Thế tử phi đừng cười nô tì, chỉ là khi bé có chút cơ trí mới được thái phi chọn trúng, mới chúng nô tì đây phục vụ thế tử”

      Nguyên Thu mới nhớ đến mình vào cửa chưa có cơ hội tìm hiểu lai lịch của mấy nô tì này mượn lời này hỏi “Hai người các ngươi là tỉ muội ruột thịt?”

      Băng Cầm cười “Thưa thế tử phi: phải. Năm đó nô tì với Băng Vân, Băng Nguyệt, Băng Vũ là thái phi mua vào tên cũng được thái phi ban cho. Khi đó chúng ta mới năm tuổi, thái phi tự dạy chúng nô tì ba năm mới đưa chúng ta cho thế tử hai phủ. Nô tì với Băng Cầm là người cùng quê, Băng Vân là người Sơn Đông”

      Nguyên Thu hiểu gật đầu lại hỏi nàng “Ngươi với Băng Vân cùng năm còn cùng nhau tiến phủ cùng nhau hầu hạ thế tử cũng đều là nhất đẳng nha hoàn sao ta thấy dường như thấp hơn Băng Vân đầu?”

      Băng Cầm nghe vậy cứng đờ mặt mất tự nhiên “Băng Vân lớn hơn hai tháng, từ kêu nàng là tỉ tỉ lâu ngày cũng xem nàng như tỉ tỉ chuyện gì cũng thích lệ thuộc vào nàng, nàng cũng có thói quen ngăn chặn trước mặt nô tì”

      Nguyên Thu liếc nhìn Băng Cầm như cười mà cười “Khó được các ngươi tỉ muội tình thâm như thế, là làm người ta hâm mộ” Băng Cầm hoảng hốt cảm thấy lời của Nguyên Thu có thâm ý vội giương mắt nhìn Nguyên Thu chỉ thấy Nguyên Thu cười dịu dàng. Băng Cầm thu tâm thần lại cảm giác là mình suy nghĩ nhiều, thế tử phi là nương vừa cập kê sau khi gả vào vương phủ đối đãi với người làm rất thiện lương cũng trách móc nặng nề. Nhất định là tâm tư qúa nặng.

      Nguyên Thu tỉ mỉ hỏi Băng Cầm chuyện lúc , chuyện phục vụ thế tử, Băng Cầm lấy vài chuyện quan trọng bảy tám phần. Nguyên Thu nghe qua trong lòng đối với quan hệ của Băng Vân với Băng Cầm cũng hiểu khá . Cho đến khi Thúy Oanh nhắc nhở Nguyên Thu nên bày cơm Nguyên Thu mới nhớ đến nên cho người gọi thế tử về cười với Thúy Oanh “Ta còn cho ngươi là nhất đẳng nghe Băng Cầm chút so ra tốt hơn ngươi rất nhiều, còn là ngươi có phúc chiếm được vị trí đại a đầu” Thúy Oanh cười “Chỉ đổ thừa là bên cạnh thế tử phi có ai để cho nô tì ra mặt, nếu là Băng Cầm tỉ tỉ sinh ở nhà chúng ta, chúng ta nhất định là được vị trí này” Nha đầu trong nhà nghe vậy đều cười, Nguyên Thu cực vui vẻ chỉ Thúy Oanh cười “Băng Cầm còn ở đây thế mà ngươi cũng cố kị?” Thúy Oanh cười “Nô tì là người bên cạnh thế tử phi, Băng Cầm là người bên cạnh thế tử, nô tì nếu là muốn nhường vị trí còn có thể được sao?” Mọi người cười vui vẻ Nguyên Thu che miệng khụ hai tiếng mới dừng cười nhướn thân thể xem bên ngoài “Sao thế tử còn chưa về? Băng Cầm ngươi dẫn hai tiểu nha đầu đốt đèn lồng ra ngoài nghênh đón” Băng Cầm đáp lời dẫn theo hai tiểu nha đầu ra cửa, ngoài cửa gió thổi ào ào vụt qua mặt Băng Cầm xuyên quá ánh trăng mông lung, tiểu nha đầu nhìn Băng Cầm nắm chặt tay như có điều suy nghĩ.
      tart_trung, AnLy90, Nhược Vân2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :