1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 5: Trương di nương tính toán

      Lại Nguyên Dung sau khi từ phòng lớn ra về, kìm nén bực bội đường về viện.Trương di nương bởi vì sau bữa cơm chiều phải ở lại phục vụ nên dám trước, trong lòng nhớ lại khỏi có vẻ nóng nảy lo lắng.Lý thị chuyện với nàng vài câu rồi cho nàng trở về. Trương di nương vội vàng từ phòng lớn chạy nhanh đến phòng của Nguyên Dung, nhìn thấy Nguyên Dung nằm giường ấm ứckhóc.

      Trương di nương đuổi hết bọn nha đầu ra khỏi phòng đóng cửa lại, đau lòng tiến lên vỗ vỗ lưng Nguyên Dung “Nhị nương, đừng khóc nữa, coi chừng khóc hư thân thể”

      Nguyên Dung trở thân mình, hất tay nàng ra,ngồi dậy khóc thút thít “Con học nữ côngvới di nương tốt sao? Cũng có nhiều cơ hội chung sống hơn, nhưng di nương lại cứ xúi con tranh nữ công sư phụ của muội muội,cũng làm cho phụ thân mắng con. Con thườngcho di nương muốn tốt cho con, xem ra hôm naylà muốn hại con”

      Trương di nương cầm khăn lau lệ giúp nàng “Con là máu thịt rớt ra từ ta, ta làm sao hạicon? phải bởi vì mẫu thân con quá thiênvị nên ta mới giúp con nghĩ cách hay sao?”

      Nguyên Dung “Con là thứ xuất mà ăn mặt dùng đồ đều giống như tiểu thư chính thất, ngày thường mẫu thân cũng đối xử với con thậthiền lành, cũng chưa nặng câu”

      Trương di nương con thông minh nhưng ra cũng là kẻ ngu mà thôi. Ăn mặc có thể hao tốn bao nhiêu bạc, chỉ như há mồm thôi, con cho rằng nàng thương conthật sao?”

      Nguyên Dung nghe lời như thế vội vàng ngồi dậy, dùng khăn lung tung lau mặt “Di nương rốt cuộc là muốn gì? Hai chúng ta có gì phải che dấu, di nương nên mở rộng cửa sổ ra chuyện với ta cho ràng”

      Trương di nương kéo cánh tay của nàng “Trước kia vì con còn , những gì di nươngcó thể dạy cho con dạy rồi nhưng lạikhông dám nhiều với con. Di nương dù sao cũng là xuất thân từ gia đình , có thể có kiến thức gì? Mình cũng chỉ là thiếp thất thôi. Mặc dù con phải dòng chính thất nhưng dù sao cũng là trưởng nữ của phụ thân con, di nương chỉ muốn tranh cho con phần lợi ích thôi”

      Nguyên Dung “Di nương vậy là như thếnào?”

      Trương di nương “Nghe thành Hàng Châu hằng năm cử hành nữ nhi tiết, những tiểu thư chính thất tròn tám tuổi đều có thể thamgia, lần trước vì Tam nương chưa đủ tuổi làmcho con cũng có cơ hội . Nữ nhi tiết nổi danh là các tiểu thư tranh tài nữ công, nếu như con được đứng đầu trong cuộc thi này đó chính là khêu tú nổi danh Hàng Châu, sau này cho dù là thân phận thứ xuất cũng gay trở ngạicon”

      đến đây Nguyên Dung cười lên tiếng, nghiêng đầu dựa vào ngực Trương di nương “Di nương nghĩ chu đáo, con lại hiểu lầm di nương”

      Trương di nương ôm nàng ra nhữngchuyện này là thứ yếu, việc chính di nương cònchưa . Con là thứ xuất, thể nổi danh được tương lai con cũng chỉ có thể gả cho ngườita làm thiếp thất, cho dù gả làm chánh thê cũng chỉ là quan lại . Di nương chỉ sinh có mộtmình con, tương lai còn trông cậy vào con nữa”

      Nguyên Dung “Nếu là quan lớn thiếpthất cũng sao”

      Trương di nương nhéo mặt nàng nhưvậy cũng biết thẹn thùng. Theo lý mà việc này phải là việc nên với nương nhưng ta sơ nương hiểu làm trểnãi chính của mình”

      Nguyên Dung gật đầu “Trước kia con hồ đồ hỗn độn sống qua ngày, chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này. Hôm nay di nương chỉ điểm cho con, con cũng sắp mười tuổi cũng khôngthể sống giống như trước được”

      Trương di nương “Đúng là những lời này,con thận cận với phu nhân có ích lợi gì? Dù saocũng phải ruột thịt, mặc dù gây trởngại gì cho con nhưng nàng thương con dùsao cũng có hạn. Tam nương đối với con có tốt hơn nữa, cũng là lòng với con. Nàng ở trong lòng phụ thân có phân lượng hơn con nhiều, nếu con muốn cho phụ thân sủng áiphải vượt qua được nàng”

      Nguyên Dung nghiêm túc suy nghĩ cam thấyđiều này có lí liền cười “Con vẫn cho rằngmình thông minh ra con vẫn còn hồ đồ, vềsau di nương nên dạy bảo con nhiều hơn”

      Trương di nương nhìn Nguyên Dung mở rộnglòng mình cũng còn tỏ vẻ tiểu thư nữa,trong lòng vui mừng lại suy nghĩ mưu đồ để nữ nhi được tốt hơn, an ủi Nguyên Dung mấycâu lại trở về phòng.

      Như Lan thấy Trương di nương về trễ, vội gọinha đầu múc nước thử nước ấm hầu hạ nàng rửa mặt, Như Mai hỏi “Hôm nay bà về trễ nhưvậy, chắc mệt chết rồi, phòng lớn có chuyệngì mà bà về trễ như vậy?”

      Trương di nương rửa mặt xong đuổi hết tiểu nha đầu ra khỏi phòng, kể lại toàn bộ chuyện lúc tốicho hai người nghe.

      Như Lan nghe xong “Ý của bà rất tốt, nhưng hôm nay phu nhân mời tú nương giỏi nhưthế dạy cho Tam nương sợ rằng sang năm Nhị nương lấy được đứng đầu cũng dễ dàng như vậy”

      Như Mai “Nhị nương may vá giỏi hơn Tam nương biết bao nhiêu lần, chỉ làcả ngày chỉ có chúng ta may vá bằng sưphụ bên ngoài, nếu lão gia chịu mời sư phụ, phần thắng của Nhị nương lớn hơn chút”

      Trương di nương gật đầu “Điều này đúng là điều ta suy nghĩ, nhưng buổi tối Nhị cônương sai làm cho mọi chuyện tốt đẹp trở thành thất bại, ta làm sao còn dám mở miệng”

      Như Mai suy nghĩ chút cười ra lão gia chỉ tức giận lúc thôi, dù sao cũng là con của mình thể nào tức giận lâuđược. Di nương chờ lão gia hết giận, ở bên gốinăn nỉ cũng thể được”

      Như Lan “Đúng như vậy, đúng lúc ấy bà côchỉ cần Nhị nương tiến bộ, lão gia tuy thương Tam nương nhưng thể để Nhị nương quá kém đúng ? Nếu Nhị cônương mọi thứ được tốt, đối với chuyện lập gia đình tương lai của Tam nương cũng có ảnh hưởng”

      Trương di nương nghe vậy gật đầu “Ngườixưa ‘ba người thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng’(nguyên văn ‘ba thối thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng’ mà cái này ta edit thế nào là tốt hơn phang đại là ba người thợ giày thui). Ba người chúng ta có chuyện gìkhông nghĩ ra được? Được rồi, thời gian còn sớm nữa, các ngươi về nhà sớm chút .Gọi tiểu nha đầu vào phục vụ là được rồi”

      Như Lan “Chúng ta hầu hạ bà nghỉ ngơi”

      Trương di nương liền gật đầu, mặc cho nàngthay quần áo giúp mình, Như Mai trãi xong chănđỡ Trương di nương nằm xuống, mở miệng “Bà , nô tì vừa suy nghĩ chuyện”

      Trương di nương hỏi “Chuyện gì?”

      Như Mai “Bà còn trẻ thể để tươnglai trông cậy hết vào người Nhị nương,dù sao cũng là nương về sau như thế nàocũng thể biết được. Bà nhân cơ hộicòn trẻ sinh thêm đứa con trai, bà cũngkhông cần lo nghĩ buồn bực cái gì nữa”

      Trương di nương “Ngươi nghĩ rằng ta khôngmuốn sinh sao? Năm trước xảy thai ảnh hưởng thân thể, thể mang thai được nữa.Nếu ta có thể sinh con trai về sau có nhi tử nuôita, ta làm sao còn quan tâm chuyện tình của Nhị nương?”

      Như Mai “Nếu tìm đại phu bắtmạch thử xem, điều dưỡng chút chừng lại có thể”

      Trương di nương “Ngươi cũng đúng. bằng ngày mai ta người thoải mái, sáng sớm các ngươi tìm đại phu giỏi bắt mạch giúp ta, xin phương thuốccó thai chừng có tác dụng”

      Như Mai đáp lời, hai người đem rèm che thảxuống, kêu tiểu nha đầu vào rồi mới về nhà.

      Hôm sau, Cố Lễ làm xong công vụ liền sai ngườimời Trường Sơn. Trường Sơn thường tự cho mình cao ngạo lại bởi vì công danh thuận buồm xuôi gió vốn cũng muốn dính dánggì đến đồng quan (Người có quan hệ với nhautrong quan trường) nữa. Nhưng người đến mời mặt thành khẩn thái độ đối với mình hết sức tônkính, lại nghe danh tiếng của Cố Lễ tệ, lại là Tri Phủ thể làm mất mặt mũi đượcchỉ đành phải theo đến Cố phủ.

      Cố Lễ nghe truyền Trương tiên sinh đến, vộivàng ra ngoài đích thân đón Trường Sơn vàobên ngoài thư phòng, lại sai người tiếp đãi tràngon, mới chậm rãi tán gẫu với Trường Sơn.

      Cố Lễ mặt nghe Trường Sơn chuyện, mặt để ý cử chỉ của phát ngườinày kiêu ngạo tự ti, tự nhiên thanh thản, học thức uyên bác nhưng lại cũ kĩ hết sức hài lòng. Mà Trường Sơn cũng đối với Cố Lễ thầm than thở, ngày thường nghe Cố Lễ làm quan rất tốt, hôm nay gặp chẳng những bình dị gần gũi, có những điều giải thích đặc biệt trong lòng khỏi có chút kính nể.

      Hai người chuyện hết buổi chiều, Cố Lễ và Trường Sơn mới đến chuyện dạy học, định ba ngày sau Trương Sơn dẫn theo thê tửđến đây.

      Phủ phía sau viện Lý thị thuê từ trước, cho bọn sai vặt quét vôi phòng ốc, để cho người mở rộng cửa thông gió, hôm nay dọn dẹpxong. Lý thị sáng sớm cho quản gia Cố Hảian bài tiểu nha đầu quét dọn phòng ốc, lạiphân phó cho người may vá lại chon ha đầu thay lại sa mạng cửa sổ, mình cầm chìa khóavào phòng kho lựa chọn vài món bày biện trongphòng bảo bọn sai vặt đưa qua an bài thỏa đángmới về nhà.

      Trương di nương sáng sớm chon ha đầu qua cáo bệnh, bởi vì Lý thị bận việc trong phủ nênkhông để ý chuyện của Trương di nương trong lòng, khoát tay ý bảo mình biết rồi liền quăng ra sau ót.

      Trương di nương vui mừng nằm ở trong nhà tới buổi chiều Như lan tìm đại phu vào phủ, bọn nha đầu kéo màng tơ xuống, đem vàng tay Trương di nương đeo tháo ra mới mờiđại phụ tiến vào.

      Đại phu này khoảng chừng năm mươi tuổi, bộ dạng tinh thần phấn chấn, vuốt vuốt chòmrâu dê, cầm cả hai tay di nương bắt mạch. Hắnhành y nhiều năm, cũng hiểu những chuyện tìnhbên trong, bắt mạch phát thể chất của bà cũng tốt liền biết nàng bị bệnh gì, vì vậy giọng “Bà thân thể có gì đáng lo, chỉ là thể hàn mới khó có thể thụ thai”

      Như Lan hỏi “Vậy bệnh này có nghiêm trọng ?”

      Đại phu “Mặc dù có gì đáng ngại, nhưng cũng phải điều dưỡng ít nhất nửa nămđến năm. Ta viết phương thuốc trước, bà bốc thuốc theo phương này mà uống, mỗi thángta lại tới kiểm tra lần, lâu nămnhanh năm là khỏi hẳn”

      Trương di nương bên trong màng nghe được kìm được vui mừng, vội phân phó NhưLan cầm thỏi bạc đưa cho đại phu, lại kêu Như Mai theo lấy phương thuốc, để ch nàng sắcthuốc mang tới, thừa dịp còn nóng uống vào, lạimức hoa quả ăn mới nằm xuống.
      tart_trung, AnLy90xixon thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: Việc học của Nguyên Thu

      Nguyên Thu theo học may vá với Tô Tú ma ma hai ngày Trương tiên sinh dẫn nương tử tới,quản gia Cố Hải vội vàng cho người dẫn Trươngtiên sinh đến chổ ở được dàn xếp, Lý thị lạicho nhao đầu quét dọn và giặt giũ qua. Bởi vì Trương nương tử mình tự nấu ăn, Lý thị lại cho phòng bếp chu cấp than, gạo và mì vàrau dưa, trái cây đưa qua.

      Mặc dù lúc Nguyên Thu kém về mặt nữ công nhưng ở phương diện quy củ Lý thị lại hết sức dụng tâm dạy nàng, năng, đứng, ăn uống đều cầu nghiêm khắc về phương diệnhọc hành, cầm kì thi họa đều bắt nàng họckhông ít. Cố gắng đem bồi dưỡng nàng thành đạigia khuê tú tài đức vẹn toàn.

      Nguyên Thu cũng biết ý tứ này của mẫu thân, ra chính nàng cũng thích học những thứnày, chẳng những có thể mỗi ngày bị nhàm chán mà còn có thể làm cho bản thân hiểubiết phong phú hơn. Chỉ là như vậy có quánhiều thứ cần học, Nguyên Thu ở trong phòng viết chữ vẽ tranh sắp xếp thời gian học tập vànghỉ ngơi, cho đến khi Lý thị sai người qua thúcdục nàng qua phòng lớn ăn cơm nàng mới chợtnhớ quên thời gian, vội vàng dẫn theo ma mavà nha đầu chạy tới.

      Cố Sơn đến sớm bước hơn Nguyên Thuthấy phụ thân tán gẫu với Nguyên Dung, liền tiến lên thỉnh an. Cố Lễ thấy khỏi sưng mặt lên trách mấy câu, có lễ nghi quy củ. trách mắng, Nguyên Thu tiếnlên thỉnh an cha mẹ “Nghe phụ thân giáo huấn ca ca, chắc hẳn ca ca cũng tới muộn a?”

      Cố Sơn nhìn mắt muội muội, buồn cười màkhông dám phát ra tiếng, liền cuối thấp đầu. Cố Lễ thấy tiểu nữ nhi, lại nàng vài câu mới hòa hoãn vẻ mặt, ho tiếng “Được rồi, đều ngồi xuống hết

      Huynh muội hai người liếc nhìn nhau, len lén cười rồi ngồi xuống.

      Lý thị thấy đông đủ, liền gọi nha đầu dọncơm. Bởi vì đầu mùa xuân Nguyên Dung đổi mặc áo mùa xuân, phát người hơi có chút thịt, nàng lại có cảm giác mình béo phì rồi,vì vậy mỗi lần ăn cơm đều ăn chút rồikhông dám động đũa. Vì cha mẹ, huynh trưởngcòn chưa ăn xong, tiện rời , chỉ đànhdùng đũa gắp lấy hạt, hạt cơm đưa vào miệng. Nguyên Thu thấy nàng làm như vậy cũngthay nàng khó chịu, Nguyên Dung ăn gì mà như chim ăn biết nàng làm sao chốngđỡ được, ăn uống giảm cân như vậy sớm muộngì cũng thể bị đau bao tử. Nguyên Thu mặt nghĩ, mặc lại gắp miếng sườn thả vào trong chén, chỉ ăn hai miếng,Nguyên Thu lại cảm thấy sườn này mùi vị vừaphải, mặn mà còn ngọt ăn ngon hết sức.

      Nguyên Thu cười “Sườn này so với loại thường ăn giống nhau, béo mà khôngngấy ngon miệng hết sức”

      Lý thị thấy nàng ăn ngon lành, lại gắp cho nàngmột miếng “Hôm nay mới mời đầu bếp nữlà người Vô Tích, nấu ăn rất ngon. Ta liền cho nàng làm mấy món, nhìn cũng tệ liền giữ lại”

      Nguyên Thu nhìn Nguyên Dung dáng vẻ rũ rượi,phờ phạc liền cười “Tỉ tỉ nếm thử miếng xem?”

      Nguyên Dung cười, lắc đầu cái “Muội ăn , tỉ no rồi”

      Nguyên Thu trong lòng thở dài, cảm thấy Nguyên Dung chẳng qua còn chỉ là hơi mậptí thôi, giảm cân ảnh hưởng đến thân thể.

      nhà ăn cơm rồi uống trà, Cố Lễ xem canhgiờ còn sớm, liền với Cố Sơn “Trướcmắt dọn dẹp Thu Thủy các, ngày mai đến đó học. Tiên sinh này học vấn rất tốt, ngươi phải dụng tâm học, được ham chơi, cónghe ?”

      Cố Sơn vộ vàng đừng lên “Dạ! Nhi tử nhấtđịnh cố gắng!”

      Nguyên Thu vội vàng đứng lên cạnh ca ca “Nữnhi cũng muốn theo học”

      Cố Lễ hỏi “Vậy nữ công của ngươi như thế nào?Vẫn có tiến bộ gì”

      Nguyên Thu “Nữ nhi có kế hoạch, buổi sáng theo ca ca học hai canh giờ, buổi chiềutheo học Tô Tú ma ma học nữ công”

      Lý thị “Buổi chiều là giờ ngủ, có thể học được bao nhiêu?”

      Nguyên Thu sợ cho nàng theo học chỗ tiên sinh, vội “Ngủ trưa nửa canh giờ là đủrồi, con còn , cảm thấy học như vậylà nhiều”

      Cố Lễ gật đầu “Nếu ngươi muốn theo học, vậy dụng tâm học cho tốt. Nữ công cũng thể bỏ dỡ, nếu là có tiến bộnữa, ta cho ngươi theo học nữa, chưa?”

      Nguyên Thu vội đáp, lại sợ cha mẹ đổi ý, vội vàng cáo lui.

      Lý thị thấy Nguyên Dung còn ngồi cũng khôngnói lời nào, liền hỏi nàng “Ngươi có học với ca ca muội muội ngươi ?”

      Nguyên Dung vội ngẩng đầu, hơi cười “Nữnhi phải theo di nương học nữ công, e rằng tinh lực có hạn”

      Cố Lễ gật đầu, tán dương nàng mấy câu, vớiCố Sơn mấy câu, rồi để bọn họ về.

      Nguyên Thu trở lại phòng, trong lòng kìmđược hưng phấn, cảm thấy cảm giác có chút giống với kiếp trước lúc vừa học tiểu học năm nhất. Trong ngày thường, sau khi ăn cơm chiềuNguyên Thu luôn rảnh nửa canh giờ mới rửa mặt ngủ. Hôm nay cũng đánh đàn, tắmrửa sớm lập tức nằm vật xuống giường, chỉ sợ ngày mai trễ, phụ thân lại cho nàng học.

      Nguyên Thu tích cực học như vậy cũng khôngphải là nàng cổ văn, chỉ là đến nơi này nàngvẫn cảm thấy trống trải, nàng thích cuộc sống nhàn rỗi vô , ăn no rồi nằm ngủ. Cho nên vô luận là mẫu thân dạy nàng cầm kì thư họathậm chí là lễ nghi buồn tẻ vô vị nàng đều nghiêm túc hết sức học chính là cho cuộc sống của mình phong phú, chỉ có như vậy nàng mớicó cảm giác nàng chân tồn tại thế giới này.

      Cho dù là có cách nào quên người nhàtrong kiếp trước, cũng muốn tận lực dùng nhữngchuyện khác để đầu óc còn được rãnh rỗisuy nghĩ những chuyện trước kia nữa. Chỉ có như vậy nàng mới có thể nhanh chóng hòa nhậpvào cuộc sống của thời đại này.

      Nguyên Tu suy nghĩ lung tung lúc lâu mớimơ màng vào giấc ngủ.

      Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng Nguyên Thu thức dậy, Chức Mộng ngheđược thanh vội khoát y phục tới, đỡ Nguyên Thu ngồi dậy khoát áo choàng ngắn chonàng, lấy nước nóng trong bình châm trà cho Nguyên Thu.

      Nguyên Thu ngủ cả đêm cảm thấy cổ họng khô khát, nhận lấy uống hơn phân nữa ly trà mới hỏi “Giờ gì rồi?”

      Chức Mộng qua canh bốn, nương ngủ tiếp

      Nguyên Thu thấy canh giờ còn sớm, đưa ly tràcho Chức Mộng, cởi áo choàng ngắn người xuống, nằm ngủ thêm nửa canh giờ nữa, gọiChức Mộng hầu hạ mặc quần áo xong, rửa mặt,liếc nhìn sa lậu (chắc có chức năng như đồng hồấy…đoán…đoán thôi) cảm thấy còn hơi sớm,nhớ tối hôm qua có đánh đàn ngủ,liền mở cửa sổ tự mình đốt hương đặt trongchén thủy tinh , để án ngồi xuống đánhđàn.

      Nhìn xuyên qua sa màn màu đỏ có thể thấy mơhồ những nhánh cây ở bên ngoài, mấy con Hỉ Thước ở đầu cành cất tiếng kêu, ngón tayNguyên Thu khảy , kích thích dây đàn, tiếng cổ cầm ưu nhã xuyên qua qua sa mỏng bay ra ngoài cửa sổ, hòa nhịp với tiếng Hỉ Thước kêu là dễ nghe.

      Xong khúc, Nguyên Thu từ từ hoàn hồn,thấy Bích Nhi đứng bên cạnh, cười “Ngươiđến lúc nào, ta biết”

      Bích Nhi cười “Nhìn nương đánhđàn, dám lên tiếng, nương đánh đàn hay, nô tì nghe quên luôn cả việc gọi nương ăn cơm”

      Nguyên Thu cười, rửa tay “Cũng chỉ là mình đàn chơi thôi, lại nghiêm chỉnh họcqua sư phụ, làm sao đàn hay được hả?”

      Bích Nhi cười , múc cho Nguyên Thu chén tổ yến, dọn ra thêm mấy món ăn sáng,Nguyên Thu chỉ vào món ăn trong suốt trong đó “Đây là món gì, màu sắc đẹp?”

      Bích Nhi “Nghĩ đến buổi sáng nương đihọc hai canh giờ, sợ nương đói bụng ăn điểmtâm vô, nô tì làm cái này là cuốn cải trắngbích ngọc”

      Nguyên Thu lấy cuốn tới nhìn, thấy là cải trắng hơi có màu xanh thái mỏng luộc qua nước,thêm cà rốt, dưa chuột, nấm hương thái cũng cuốn chung, rồi chưng qua nước canh. Bích Nhi thấy Nguyên Thu nhìn ăn cườinói “Món này vị rất mà còn ngon miệng, cônương nếm thử chút”

      Nguyên Thu nghe vậy cắn cái, cảm thấy rấtdễ chịu hay là do nước canh của Lão Thang pha, hết sức mới lạ ngon miệng. Nguyên Thu ăn cuốn, thêm nữa chén cháo buông đũaxuống, dùng trà súc miệng, lon ton chạy học.

      Trường Sơn ăn xong điểm tâm đến Cố phủ, CốLễ dẫn tới Thu Thủy các, thấy đôi nam nữ ở đây chờ từ sớm, liền tán dương gật đầumột cái, lại sưng mặt lên, báo cho hai người biếtphải thực khổ luyện học tập cho lười biếng ham chơi, phải biết tôn sư trọng đạo. CốSơn, Nguyên Thu vội vàng đứng lên đáp, làm lễvấn an tiên sinh.

      Cố Lễ mấy câu khách sáo với Trương tiên sinh, rồi rời .

      Trương tiên sinh hỏi Cố Sơn về quá trình học tập, liền mở sách ra tiếp tục giảng tiếp, cũngkhông quản Nguyên Thu trước đó có học qua hay . Nguyên Thu cũng tính toán,nghiêm túc chép lại.

      Trương tiên sinh nhìn Nguyên Thu lúc mìnhgiảng bài nằm úp sấp bàn viết chữ vẽ tranh vui lòng lắm nhưng nghĩ tới nàng chỉ là bé , chỉ là nhàn rỗi nghe vài tiết thôi sau này cũng theo con đường công danh thi cử,chỉ cần quấy rầy giảng bài là tốt rồi, nên cũng them quản nàng.

      Nguyên Thu học theo đến khóa buổi trưa, nhìnbút kí của mình ( ghi chép), cảm thấy hài lòng lắm, trong ngày thường viết chữ cũng được,nhưng bút kí bởi vì ghi nhanh nên viết hết sứcngoằng ngoèo, có chương pháp gì. Nguyên Thu cuốn bút kí bảo tiểu nha đầu đưavề phòng, trong lòng ra quyết định phải chuyên cần luyện tập, cho dù chữ to hay chữ khải nhỏđều phải viết đẹp.

      Đến buổi trưa, lúc nghỉ ngơi, Nguyên Thu đếnnhà kề trong viện của mình, gian phòng này vẫnđể trống dùng, vì vậy Lý thị cho ngườidọn dẹp làm khuê phòng của Nguyên Thu.Hướng Nam là cửa sổ ánh sáng tốt, bêntrong phòng đặc biệt làm hộc tủ có chuẩn bị đầyđủ các loại chỉ thêu, gần cửa sổ các khung thêu lớn để chung đầy chỗ. Trong phòng có chiếc khung cực lớn thêu lở dở nữa vật liệu may mặc.

      Nguyên Thu ngồi trước khung thêu, cầm kim bắtđầu thêu Mẫu Đơn, Tô Tú ma ma đúng giờ đếnđây, thấy Nguyên Thu thêu hoa cũngkhông gì, chỉ là đứng nên nhìn nàngthêu hoa. Nguyên Thu thêu lúc lâu mới biếtTô Tú ma ma tới, vội vàng đứng dậy vấn an.

      Tô Tú ma ma thở dài “Kiến thức cơ bản củacô nương chưa vững chắc, vật liệu tốt thế cũngthêu hư”

      Nguyên Thu vội “Làm phiền Tô sư phụ chỉ dạy”

      Tô Tú ma ma gỡ đường thêu ra khỏi vải, đổimiếng vải bố cho nàng học thêu. Tô Tú ma ma làm mẫu thêu trước mấy đường, rồi cho Nguyên Thu tự mình thêu.

      Khoảng canh giờ sau, nha đầu đỡ Lý thị mang điểm tâm tới, Nguyên Thu vội mời Lý thị vào sai Chức Mộng châm trà.

      Lý thị ngồi ghế cười “Ta cũng vừa tỉnhngủ lại đây xem thế nào. Các ngươi mệt nửa ngày rồi, rửa tay ăn điểm tâm

      Nguyên Thu vội đáp, bảo tiểu nha đầu đemnước đến, rửa tay với Tô Tú ma ma, rồi cầmmột miếng điểm tâm ăn.

      Lý thị thấy hoa thêu, đứng lên nhìn, hơi cau mày “Nguyên Thu, nương cảm thấy đối vớinữ công sao con có để ý nhiều?”

      Nguyên Thu nghe vậy vội vàng đứng lên cuối đầu .

      Trong lòng Lý thị biết tính tình Nguyên Thu nên thẳng với nàng mà vòng vo câu chuyện “Nửa năm nữa là ngày sinh của lão phu nhân, làm phiên Tô sư phụ dạy cho Nguyên Thuthêu bức Bàn Đào Hiến Thọ thể lònghiếu thảo của nàng”

      Nguyên Thu khoát tay cự tuyệt “Nữ nhi đối vớinữ công cũng phải rất tinh thông, thêu bức thọ đồ cho lão thái thái phải làlàm mất mặt mẫu thân sao?”

      Lý thị ra ngươi cũng rất khéo tay,ngươi theo sư phụ học thêu bức thọ đồhiến thọ chắc hẳn lão thái thái rất thích. Họcvấn của nữ hài tử là thứ trọng yếu, nếungươi may vá có tiến bộ, e là thểđi theo Trương tiên sinh học. Mẫu thân khôngthể để cho ngươi vì mà mất lớn. Ngươi hiểu đây là tâm tư của mẫu thân”

      Trong lòng Nguyên Thu tỉnh ngộ, ở thế giới này nữ tử chỉ cần có tay nữ công tốt mới cóthể được xưng tụng hiền lương thục đức. Những phương diện khác cho dù có giỏi hơn nữa chỉ là nữ công tốt tất cả cũng bằng .

      Sắc mặt Nguyên Thu có chút ảm đạm cuối đầukhông .

      Lý thị nhìn vẻ mặt Nguyên Thu, thêm lời nào, chỉ dặn nha đầu hầu hạ vài câu rồi khỏi.

      Tô Tú ma ma gọi nha đầu hầu hạ Nguyên Thu rửa tay, để nàng ngồi xuống tiếp tục thêu hoa. rang Nguyên Thu càng tập trung hơn so với trước, đường thêu cũng vững vàng rất nhiều, cây kim sợi chỉ có vẻ hết sức kĩ càng. Tô Tú ma ma khỏi gật đầu, đối vớiNguyên Thu tán thưởng thêm mấy phần, cũngkính nể Lý thị thêm vài phần.

      Lúc trước Nguyên Thu đem tinh lực đều đặt ởviệc học cổ văn, chỉ vì thời đại này nữ công là kĩ năng mà nữ tử bắt buộc phải có, cho nên cũngtheo học nhưng cảm giác vẫn có chỗ dùng, cũng coi trọng, vì vậy khi may váthời gian luyện tập nhiều như cầm kì thư họa. Hôm nay Lý thị giảng dạy tầm quan trọngcủa nữ công lại cầu nàng thêu bức thọ đồ chúc thọ tổ mẫu, Nguyên Thu cũng phải xem trọng chuyện này hơn chút. Nàng từ trướcđến giờ chịu thua, trong lòng thầm thềnhất định phải luyện giỏi môn nữ công.

      Thái độ Nguyên Thu nghiêm túc, thêu nguyên buổi chiều, cho đến lúc thắp đèn mới thu dọn may vá vào phòng lớn.

      Ngày thứ hai, giờ Mẹo Nguyên Thu thức dậyluyện chữ canh giờ, ăn xong điểm tâm thỉnh an xong theo tiên sinh học hai canh giờ,buổi chiều luyện nữ công đến giờ Dậu, sau cơm chiều để ra nửa canh giờ đánh đàn, cầm sáchhọc thêm nửa canh giờ cờ vây. Thời gian củaNguyên Thu chật khít, lại cảm thấy trước naykhông có phong phú như vậy, Lý thị nhìn nàngbận rộn như thế có chút đau lòng, chỉ đành bảo phòng bếp làm thức ăn ngon cho nàng.

      Trương tiên sinh giảng dạy có thói quen cầu Cố Sơn và Nguyên Thu đầu buổi học phải thuộchết bài học trước, giảng lại lần hai ý tứ trongđó. Nguyên Thu cảm giác nếu như hiểu bài văn chương dựa vào việc học bằng cách nhớ làm ảnh hưởng thời gian học thuộc lòng lại dễ quên. Liền sau bữa cơm tối hỏi trướcphụ thân đại khái ý nghĩa của nó trước, trở vềhọc thuộc mới luyện đàn. Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm luyện chữ liền chép bài văn đó, như vậy vừa luyện chữ lại học thuộc văn, công đôi việc.

      Cố Sơn theo Nguyên Thu nghe phụ thân nóimấy lần quả nhiên cảm thấy cũng dễ dàng mộtchút, Cố Lễ thấy thế đành phải tiên sinhtrước khi đọc giảng giải nội dung rồi cho bọn họ học thuộc lòng.

      Trương tiên sinh cũng phải loại người cổhủ, liền đáp ứng chuyện này nhưng cầu CốSơn, Nguyên Thu nhất định phải sửa bài học trước, hơn nữa nghiêm khắc kiểm tra kiến thứccủa ngày hôm trước. Cố Sơn, Nguyên Thu cũng hoàn toàn lên tinh thần, dám có chút thong thả nào.

      Trương tiên sinh dạy được nữa tháng, liền lấymột câu trong Luận Ngữ “Khổng Tử
      ‘quân tử bất khí’” cầu Cố Sơn, Nguyên Thulàm văn. Nguyên Thu nhận thấy có cảm giác như cuộc thi Tùy Đường.

      Nguyên Thu đọc mấy lần, căn cứ khái niệmquân tử nghĩa rộng từ sức quyến rũ đến nhâncách, lại kết hợp với quan điểm của mình tiêusái viết tờ giấy lớn giao lên.

      Trương tiên sinh đọc bài văn của Nguyên Thumấy lần, cảm thấy quan điểm mới mẻ độc đáolại phù hợp Quân tử chi đạo, trong bụng bỏ mấy phần xem thường Nguyên Thu. Lại nghĩ tới thường ngày Nguyên Thu đưa bài văn sửa lại hết sức quen thuộc, trong lòng cũng có chút thích.Liền kêu Nguyên Thu tiến lên “Văn chương của ngươi làm tệ, chỉ là chữ tuy có linh khí nhưng có chương pháp. Luyện chữ làphải tu tâm dưỡng tánh, nên gấp cầu thành công, chuyện gì cũng tĩnh tâm, vượt quaviệc trong lòng nôn nóng. Ta biết ngươi ngày thường cái gì cũng học, nếu muốn học màkhông tinh thông, phải có thời gian luyện tậphết sức chăm chỉ, loại bỏ tạp niệm mà luyệntập”

      Nguyên Thu nghe vậy có hiểu ra đôi chút, gần đây có quá nhiều việc muốn học khỏi quámức nóng lòng cầu thành. Mà cả hai loại cái nàocũng phải là trong thời gian ngắn mà thành được.

      Người xưa thể ăn miếng là thành người mập mạp” mình sống hai đời, thếnào lại quên mất việc này.

      Nguyên Thu thi lễ với Trương tiên sinh “Tiên sinh rất đúng, học trò hiểu”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7. Cố phủ đãi khách

      Hạ Nguyên đến nhận chức nửa tháng, dànxếp xong muốn lám quen với quan viên trong thành Hàng Châu vì vậy mới xin Cố Lễ giúp đỡ.

      Cố Lễ thấy hoa trong vườn nhà mình nở hơn phân nửa, muốn làm tiệc mời đồng liêu về nhà làm khách nên sảng khoái đáp ứng Hạ Nguyên, tự mình viết thiệp sai người đưa đếnmấy vị đại nhân có phẩm cấp, mà thiệp củaNam Bình Quận Vương phủ là Lý thị tự đưa tới.

      Phụ thân của Nam Bình Quận Vương vì có công lớn với tiên đế nên được phong là Liêm ThânVương, khi thiên hạ thái bình Liêm Thân Vương rời xa triều đình lam Vương gia nhàn hạ.

      Sau khi Liêm Thân Vương qua đời, trưởng tử thừa kế tước vị là Thân Vương, con thứ hoàngthượng sắc phong là Nam Bình Quận Vương.Nam Bình Quận Vương noi theo cách làm tuổigià của phụ thân, rời xa triều đình để ý tới việc đời, mấy lần hoàng thượng cố ý cho vị trí quan trọng cũng bị nam Bình Quận Vươngtừ chối.

      Bởi vì lão Vương phi muốn chơi vui vẻ trongcảnh trí Giang Nam và cũng do sống ở kinh thành nhiều năm rét lạnh, nên Nam Bình Quận Vương liền xây phủ đệ ở Hàng Châu, đón mẫu thân đến đây an hưởng tuổi già.

      Lý thị tự Nam Bình Quận Vương phủ gởithiệp cho Quận Vương phi. Quận vương phi và Lý thị phân vị trí khách, chủ mà ngồi, chuyện lão Vương phi ngủ trưa thức dậy biết Tri Phủ phu nhân tới sai người gọi đến đây lôikéo Lý thị chuyện.

      Lý thị mặt đáp ứng mặt nghĩ tìm chủ đề chuyện sắp tới.

      Lão Vương phi cười “Các ngươi trẻ tuổi, đãi tiệc cũng cho cụ già như ta biết. Gần đây ta ở nhà buồn bực lâu cũng muốn đến phủ của ngươi xem hoa chút cùng náo nhiệtvới bọn tiểu bối các ngươi”

      Lý thị vội vàng đứng lên “ ra là muốn mời lão Vương phi ngắm hoa lại sợ phiền lão Vương phi”

      Lão Vương phi cười “Ta già cũng ham thích náo nhiệt, biết trong nhà ngươi có gì vuivẻ ?”

      Lý thị trả lời “Chuẩn bị mời hai đoàn hát ,kêu thêm hai tạp kĩ xem qua sách cũng thấy thúvị”

      Lão Vương phi gật đầu “Vậy cũng được, chỉ là gánh hát bên ngoài cho nam nhân bọn họ xem là được, ở bên trong nội trạch cũng nên diễn mấy loại này làm dơ bẩn mắt các tiểu thưphu nhân. Chổ ta có dưỡng đoàn hát , mặc dù có chút non nớt nhưng đều là mua đượctừ cũng mời sư phụ dạy nghiêm túc. Chúngta ở bên trong xem cũng tốt hơn so với khí ngột ngạt của con hát bên ngoài”

      Lý thị vội “Lão Vương phi xem được nhất định là hát cực hay. Đây là lão Vương phi thương chúng ta, để mọi người tai nghe hay hơn”.

      Lão Vương phi tán gẫu với nàng thêm lúc mới “Ngươi còn chuẩn bị thêm ítchuyện nữa, trở về nhanh , đến ngày đó ta dẫntheo nàng dâu cùng”

      Lý thị vội đáp, đứng lên vài câu thú vị rồi cáo từ.

      Vì lão Vương phi muốn tới, Lý thị chuẩn bị nhiều hơn chút, xem qua các món ăn và rượu phòng bếp chuẩn bị, lại an bài cho nươngtử của quản gia Cố Hải chuẩn bị đồ dùng bài biện, còn cho người mời đoàn hát dự bị cho các lão gia ở đại sảnh, cho người dựng sânkhấu. Bận rộn mấy ngày cũng chuẩn bị xong thìđã đến ngày đãi khách.

      Quan viên ngoài tiền sảnh có Cố Lễ tiếp, kiệucủa các tiểu thư phu nhân trực tiếp vào bêntrong. Tất cả phu nhân của các phủ cũng lâukhông gặp mặt, cũng do mùa xuân đến nên tất cả đồ trang sức xiêm áo các phu nhân mặc cũng xinh đẹp.

      Hạ phu nhân dù sao cũng vừa tới Hàng Châu,cũng quen biết các phu nhân, Lý thị liền giới thiệu nàng cho Viên phu nhân của thủ tuần đạo, Đô Ti phu nhân, Tư phu nhân của ThừaTuyên Bố Chính Sứ.

      Hạ Nguyên là Diêm Vận Sử tư vận, các phu nhân này cũng cho Hạ phu nhân rất nhiều mặtmũi, những phu nhân của quan viên cũng lấy lòng nịnh bợ nàng, sau chút công phu Hạ phu nhân cũng quen thuộc với những người này.

      Vì lão Vương phi và Nam Bình Quận Vương phichưa tới, mọi người cũng dám xem kịchtrước, chỉ cho số ngồi bên đàn hát, tụm haitụm ba chuyện, đến lúc nha đầu báo lãoVương phi tới mọi người mới vội vàng ra bênngoài đón.

      Nha đầu đỡ lão Vương phi dẫn theo QuậnVương phi vào, các phu nhân tiểu thư hành lễvấn an, lại vây quanh lão Vương phi đếnphòng khách.

      Lão Vương phi ngồi cao, Nguyên Thu tiếnlên dâng trà, lão Vương phi thấy nàng mặc dùcòn bé nhưng cử chỉ lời tầm thường,trong lòng cũng có mấy phần thích ý, lôi kéonàng hỏi mấy câu, lại lấy vật trang sức Lưu Vân màu xanh lá đeo ngang hông xuống cài vàováy của Nguyên Thu.

      Lý thị vội tiến lên từ chối, lão Vương phi cườinói “Sao ngươi lại từ chối là ghét bỏ đồ của ta hay sao?”

      Lý thị cười “Lão Vương phi, phỉ thúy hoàn toàn màu lục bích, là trân phẩm khó có được,cho đứa bé như nàng khéo làm hỏngđồ tốt”

      Lão Vương phi “Vật này mang người ta mới là bị uổng phí. Các giống như hoa mới xứng mang những thứ này”

      Nguyên Thu vội cảm tạ lão Vương phi, đứngsang bên cạnh. Nguyên Dung đứng ở bên ngắm được ngọc bội kia, trong mắt toànlà vẻ hâm mộ.

      Quận Vương phi nhìn lên nhìn xuống đánh giáCố Nguyên Thu phen, thấy quần áo nàng thêu hoa thanh nhã, bên tay áo, cổ áo , vạt áo trước cũng dùng ti tuyến buộc quanh hạn chếđường viền hoa, quần dài màu hồng nhạt nổi lên gương mặt trắng noãn.

      Lão Vương phi nhìn thấy cười “Ngươi nhìn đứa bé của người ta làm gì? khéo lại dọangười ta sợ”

      Quận Vương phi cười “Năm ngoái lúc tớiHàng Châu có gặp đứa bé này lần, hơn năm thấy giờ thấy nàng lớn lên có dấuhiệu xinh đẹp rồi. Đất đai Giang Nam tốt nhất là nuôi người, biết con dâu có chút dấu hiệu nào hay ?”

      Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười, lão Vương phi “Miệng ngươi trơn trượt, cũng sợ người ta cười cho”

      Quận Vương phi cười lấy trâm cài đầu xuống tự tay cài lên tóc Nguyên Thu “Như vậy càngxinh đẹp rồi. ra ta là người giỏi ăn mặc, nếu rãnh rỗi để cho mẫu thân ngươi dẫn đếnVương phủ ta dạy ngươi cách ăn mặc”

      Nguyên Thu vội phúc thân cám ơn ( phúcthân = khom người)

      Mọi người đùa náo nhiệt, nha hoàn báo trong đình bày xong rượu tiệc. Mọi ngườitheo Lý thị đường đến vườn, thấy dọc theo bờ hồ tất cả hoa đào nở, màu hồng hoa đào chiếu xuống hồ nước, nhàng với màunước xanh biếc trông rất đẹp mắt. bờ hồ có dãy đá vụn theo đường , còn có màu sắc của hoa Sắc Vi, màu trắng, màu vàng, màu cam,màu hồng, màu đỏ năm chủng loại màu sắc sángngời khẽ dao động theo gió xuân.

      Bởi vì là sau giữa trưa, ánh mặt trời rất tốt, chiếu lên người ấm áp, ngồi trong đình ngắmhoa lại có gió thổi tới rất thoải mái cực kì vừa lòng.

      Trong đình bày hai bàn tiệc rượu, lão Vương phivà các phu nhân ngồi bàn, các tiểu thư ngồimột bàn khác.

      Đợi tất cả ngồi xuống, Nguyên Dung lại đứngsau lưng lão Vương phi, tự mình châm rượu lạiđứng ở vị trí của nha hoàn, thổi khăn thêu hầu hạ lão Vương phi dùng cơm.

      Tử Yên ở cái bàn khác giọng hỏiNguyên Thu “Sao Nguyên Dung tỉ lại đứng ở bên kia?”

      Nguyên Thu khoát tay bảo nàng giọng chút,mình cũng chỉ là thầm quan sáttình hình bên kia.

      Trường hợp này dĩ nhiên là Trương di nươngkhông được ngồi chung bàn, chỉ đứng chungmột bên với bọn nha đầu, chờ tại bên cạnh.

      Lý thị biết Trương di nương lại với Nguyên Dung cái gì, cũng cách nào biết được ràng. Các phu nhân khác cũng thường xuyên qua lại với Cố phủ, cũng biết được vị này là đạitiểu thư thứ xuất, trong lòng mặc dù kì dị nhưngcũng ai hỏi.

      Nha hoàn đem các tiết mục trình lên, Lý thị vộixin lão Vương phi chọn kịch. Lão Vương phicười “Ngày thường buồn bực ta cũng ở nhà hay nghe, hôm nay là theo các ngươi uốngrượu, thích gì liền chọn cái đó, các ngươi vui vẻ ta cũng cao hứng”

      Mọi người vội cảm tạ lão Vương phi, Lý thị lại xin Quận Vương phi chọn kịch. Quận Vương phibiết lão Vương phi thích, chỉ những mục lãoVương phi thích xem <Nháo thiên cung>, <khóalân túi>, các phu nhân khác heo thứ tự chọn kịch.

      Nữ hài tử trong đoàn kịch bận rộn lên đài diễn.Mọi người mặt xem kịch mặt đùa.Đợi nghe các diễn xuất, lão Vương phi cảm thấycó chút mệt mỏi, liên cáo lui trước.

      sân khấu vội ngừng kịch, lão Vương phi gọi người lấy ra quà tặng chuẩn bị từ trước, tự tay cho mỗi vị tiểu thư bộ đồ trang sức, cũng chưa cho Nguyên Dung. Nguyên Dung tự nghĩ mình có đại lễ, cũng gì, vuivẻ chờ đợi.

      Nguyên Thu thấy mỗi người đồ trang sức tuylớn nhưng cũng có bất đồng, kính nể lãoVương phi có tâm tư, chỉ thấy Nguyên Dung sau lưng lão Vương phi khỏi âmthầm mở miệng. Tình hình này chắc lão Vương phi cho Nguyên Dung là nha hoàn rồi, chỉ làchính nàng còn biết. Thấy vẻ mặt các tiểuthư bên cạnh, đa số là nở nụ cười chuẩn bị Nguyên Dung làm ra chuyện cười.

      Trương di nương đứng ở bên cạnh nha hoànkhông khỏi thầm hớn hở nhìn chổ ngồi, trong lòng suy đoán Nguyên Dung được banthưởng cái gì.

      Đợi đưa xong quà tặng, lão Vương phi sai ngườilấy ngân lượng thầm đưa cho Nguyên Dung, khen Lý thị “Ngươi tiếp đãi mọi người tốt,cũng đối xử với người làm tử tế, ta xem nha hoàn nhà ngươi so với các tiểu thư ăn mặc còn hoàn hảo hơn. Hôm nay nàng phục vụ tốt ta thưởng cho nàng cho ngươi từ chối”

      Lý thị vội cười mơ hồ cho qua, gọi ma ma đem kiệu tới, tự mình đỡ lão Vương phi, Quận Vương phi lên kiệu, tiễn ra cổng lớn mới quay về.

      Sắc mặt Nguyên Dung đỏ lên, tay nắm chặtngân lượng đứng đó, cũng được ở lạicũng xong, các phu nhân xưa nay đềukhông thích thứ xuất, nhìn Nguyên Dung quẫncảnh như thế, trong mắt mọi người mang theo giễu cợt. Các vị tiểu thư cũng hé miệng cười trộm.

      Nguyên Thu bận rộn hòa giải “Tỉ tỉ thích kịch gì? Kịch vừa rồi cũng hát mới được nửa, lúcnày vừa đúng chọn thêm tuồng nữa”

      Nguyên Dung nghe theo lời Nguyên Thu ngồi xuống, mở ra các vở kịch lung tung chỉ ra hai vở, Tử Yên biết Nguyên Dung lúng túng, liền tìm chút đề tài chuyện với nàng, lại hànhuyên thêm chút chuyện cười, khí mớitốt hơn chút.

      Lão Vương phi , mọi người ngồi thêm mộtchút rồi cũng rối rít cáo lui, Nguyên Thu cũngkhông để ý đến Nguyên Dung, giúp đỡ mẫu thântiễn khách. Chờ xong hết việc bận Nguyên Dung trở về viện.

      Nguyên Thu biết Nguyên Dung hôm nay mấtmặt rất khó chịu, liền gọi Chức Mộng tới, lấy bộ trang sức lão Vương phi thưởng cầm đưa cho Nguyên Dung.
      tart_trung, AnLy90, linhdiep172 others thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 8: Cố Lễ nổi giận

      Chức Mộng bưng khay để đồ trang sức đến cho Nguyên Dung, thấy bọn nha đầu đứng bênngoài mà chẳng dám thở mạnh, vội gọi Hồng Phất đến trước mặt hỏi “Nhị nương có ở đâykhông?”

      Hồng Phất chỉ bên trong giọng “Đangkhóc, đuổi chúng ta ra ngoài chỉ để Liễu Nhi lại hầu hạ. Trương di nương cũng vừa tới ở bên trong”

      Chức Mộng bưng khay, cúi đầu suy nghĩ lát, biết lúc này tiện vào nên “Nếu vậyta về trước sáng mai ta lại đến”

      Hồng Phất muốn chuyện, Liễu Nhi đẩy cửađi ra , gọi tiểu nha đầu bưng nước rửa mặt tới,lúc này Chức Mộng cũng được, liền lêntiếng chào hỏi.

      Liễu Nhi vội hỏi “Tỉ tỉ tới có chuyện gì gấpkhông?”

      Chức Mộng “Tam nương bảo ta đến đây đưa đồ trang sức cho Nhị nương”

      Liễu Nhi gật đầu giọng “Để ta vào báoNhị nương, tỉ tỉ đợi lát”

      Chức Mộng gật đầu “Làm phiền muội thôngbáo giúp ta, ta đợi ở bên ngoài”

      Liễu Nhi vào lát, liền có nha đầu mang nước vào, Liễu Nhi ở bên trong hầu hạNguyên Dung rửa mặt, giúp nàng trang điểm rồi mới ra ngoài gọi Chức Mộng vào.

      Chức Mộng vào nhà, thấy Nguyên Dung nghiêm mặt ngồi ngay ngắn trước bàn, dù có đánh phấn nhưng vẫn che hết đôi mắt sưng đỏ.Trương di nương đứng bên Nguyên Dung, cầmcây lược ngà voi giúp nàng chải tóc.

      Nguyên Dung nhìn thấy Chức Mộng vào, sắcmặt tự nhiên vui vẻ, lạnh lẽo hỏi “Chuyệngì?”

      Chức Mộng vội vàng tiến lên “Tam cônương sai ta mang đồ trang sức cho Nhị nương” xong liền mang khay đưa lên.

      Nguyên Dung cuối đầu xem xét, trong khay ràng là đồ trang sức lão Vương phi ban thưởngcho các tiểu thư lúc chiều, trong lòng lại có mộtcỗ tức giận nổi lên, lại nghĩ tới việc mình làm hôm nay, làm giống như tôm tép nhãi nhép, đẩy ra Trương di nương chải tóc cho mình,đứng lên hất đổ khay trong tay Chức Mộng, đồtrang sức rớt xuống lăn lóc đầy đất.

      Chức Mộng đứng đó cuối đầu dám nóimột lời, Trương di nương nhìn thấy trang sức rơitrên mặt đất, ánh mắt lóe lên vội vàng khuyênnhủ “Nhị nương nên tức giận, nhìn những loại trang sức này đều là thượng hạng”.Vừa vừa nhặt cây trâm trân châu đưa tớitrước mặt Nguyên Dung cho nàng nhìn “Nhìncây trâm tinh xảo này xem, hạt trân châu bêntrên lớn, xem ra ít tiền”

      Nguyên Dung thấy Trương di nương có dáng vẻmờ mắt vì tiền, cơn tức lại lớn hơn, càng cảm thấy mình nghe lời nàng là sai lầm, đem câytrâm nàng cầm trâm tay hất văng ra ngoài,chỉ cửa giận dữ “Cút, tất cả cút hết cho ta!”

      Trương di nương ngẩn người, nhưng cũng biết vì sao Nguyên Dung tức giận, chỉ xem như nàng mất mặt, liền kéo Chức Mộng sang bên dụ dỗ “Nhị nương chỉ nổi tính trẻ con lên thôi, sao. Tam nương tính tình tốt Nhịcô nương biết, nương về trước để ta khuyên nhủ Nhị nương, nàng bớt giận thôi. Trước hết cứ để đồ trang sức lại, chờ tâm tìnhNhị nương tốt lên ta nàng đeo lên”

      Nguyên Dung nghe , hừ lạnh “Di nương làthân phận gì, ta phải để người khuyên sao? Nếu phải là nghe theo lời người , ta có mất mặt như vậy ? Bây giờ người cút ra ngoàicho ta, ta chưa cho phép…về sau được tới việc của ta”

      Trương di nương nghe vậy trong lòng là mộtmảnh lạnh lẽo, đứa bé mình sinh dưỡng lại chửimình trước mặt nha hoàn, mặt có chút được tự nhiên, khỏi có chút tứcgiận “ nương như vậy là sao? Ngươi là bò từ trong bụng ta ra, hôm nay ta lại khuyên ngươikhông được?”

      Nguyên Dung cả giận “Nếu là ta bò từ trong bụng phu nhân ra, rơi vào tình trạng như hôm nay sao?”

      Trương di nương cười lạnh “ nương là đangghét bỏ di nương sanh mình phải , ai bảo số ngươi may. Ta sinh ngươi xem như sinh nghiệt, nuôi ngươi nhiều năm cũng khôngđược hưởng chút phúc nào”

      Nguyên Dung nghe vậy khóc ngừng “Di nương là cái gì, chẳng qua là nô tài thôi, từ khi nào là đổi thành ngươi nuôi ta? Còn khôngnhanh cút khỏi nhà ta.”

      Trương di nương tức giận chỉ mặt Nguyên Dung,tay run ngừng, cuối cùng đượclời nào, sập cửa ra ngoài.

      Chức Mộng đứng đó được, ở khôngxong, chỉ đành đứng đó cuối đầu . Nguyên Dung tức, nhìn Chức Mộng lau nước mắt “Tam nương được tiện nghi cònkhoe mẽ, muốn làm nhục ta hay sao? Nàng được lão Vương phi, Quận Vương phi nhìn trúng vềsau nghiệp rất lớn trong mắt làm gì còn tỉ tỉnhư ta. Đem những thứ này cầm về cho cônương nhà các ngươi, để cho nàng đưa sang ta nhận nổi”

      Chức Mộng vội lượm đồ trang sức, đặt lung tung vào khay, lui ra ngoài.

      Nguyên Dung nhặt lược ngà voi bàn hunghăng ném về phía cửa nhịn được khóc ô ô“Tại sao? Tại sao ta được phu nhân sinhra? Tại sao ta muốn gì đều được? Tại saonàng dâng trà được ban thưởng ta dâng trà bị coi như nha hoàn? Tại sao…tại sao vậy?”

      Nguyên Thu chuyện với Thúy Oanh ở trong phòng, Bích Nhi bưng trà vào nghi hoặcnói “Chức Mộng tỉ tỉ lâu như vậy sao còn chưa về”

      Nguyên Thu cười định nhất định là ham chơi, chợt nội tâm khẽ động, nghĩ đến mình đưa trang sức cho Nguyên Dung lúc này là chuyệnhết sức thỏa đáng, khỏi hối hận là nhất thời hồ đồ lại làm chuyện ngu xuẩnnhư thế, vội đứng lên.

      Thúy Oanh vội nương muốn làm gì?”

      Nguyên Thu hối hận “Hôm nay theo mẫuthân nên nhớ gì, đầu óc linh hoạtthật làm chuyện ngu xuẩn rồi. Lúc nàychắc tỉ tỉ hận chết ta luôn”

      Thúy Oanh vội hỏi “ vậy là sao?”

      Nguyên Thu “Để Chức Mộng tặng đồ trang sức qua cũng phải như đánh vào mặtcủa nàng sao. Bích Nhi ngươi chạy xem mộtchút, nếu Chức Mộng chưa đưa đồ trang sức ,nhanh nhanh cản nàng ta lại.”

      Bích Nhi đáp lời, vén rèm lên vừa muốn ra ngoài liền ngừng lại, nghiêng đầu nương,Chức Mộng tỉ trở về rồi”

      Chức Mộng bưng đồ trang sức lộn xộn vào, tức giận bỏ lên bàn “Bây giờ Nhị nươngđang tức giận, còn rất nhiều lời tốt về cơ nương, lần sau ta tặng đồ cho nàng ta đâu”

      Nguyên Thu quát lên “Ngươi là đại nha đầu, sao lại những lời này”

      Chức Mộng biết mình chuyện lỗ mãng cũngkhông dám lắm mồm nữa.

      Nguyên Thu thấy vẻ mặt nàng uất ức thở dài “Chuyện hôm nay là ta suy nghĩ kĩ, làm liên lụy tới ngươi”

      Chức Mộng vội nương như vậy, nô tì dám. Vừa rồi chỉ là tức, nương tốt bụng lại bị người khác chà đạp như vậy, trong lòng tình là thay nương uất ức”

      Nguyên Thu thở dài “Là ta sơ sót nghĩ đến cảm thụ của tỉ tỉ, phụ thân biết chuyện buổichiều chắc chắn rất tức giận, bằng giờđi phòng lớn khuyên nhủ cũng tốt hơn”

      Cố Lễ tiễn đồng liêu trở lại bên trong, LÝ thịđem chuyện xế chiều hôm nay cho Cố Lễ,quả nhiên Cố Lễ giận dữ quát lên tại chỗ “Ngươithấy nàng thay nha hoàn phục vụ sao lại ngăn cản”

      Lý thị uất ức “Lão Vương phi, Quận Vương phi ngổi ở phía , ta làm sao dám mở miệng, liều mạng nháy mắt cho nàng nàng làm nhưkhông thấy”

      Cố Lễ nghe vậy tức giận toàn thân phát run “Mặt mũi của ta bị nha đầu này làm mất hết, cònkhông nhanh gọi nàng tới cho ta. Còn Trươngthị, cũng kêu nàng tới đây, nương tốt cũng bị nàng dạy hư”

      Lý thị vội sai nha đầu gọi Trương di nương và Nguyên Dung, lúc này Nguyên Thu dẫn theo nha đầu vào, nhìn thấy sắc mặt phụ thân rất xấu,đoán được mẫu thân chuyện lúc chiều cho phụ thân, liền dám nhiều lời, thỉnh an xong ngồi yên lặng.

      Cố Lễ thấy Nguyên Thu cũng có chút tức quát lên “Ngươi và tỉ tỉ ở chung chỗ sao khôngngăn cản nàng”

      Nguyên Thu vội đứng lên cũng biết nênnói như thế nào đành im lặng cuối đầu đứng đó.

      Lý thị thấy thế vội “Bởi vì Quận Vương phigọi Thu nhi đến bên cạnh chuyện với nàng,nên cũng chú ý tới Nguyên Dung. Lúc ấy ta thấy Trương thị gọi Nguyên Dung nóichuyện, chỉ xem như nàng có chuyện gì gấpcũng suy nghĩ nhiều”

      Cố Lễ nghe vậy hừ lạnh tiếng, liền gọi nhađầu thúc dục Trương di nương và Nguyên Dung.

      Nguyên Dung đến cửa viện gặp Trương di nương, trong lòng Nguyên Dung hận ngu xuẩn của nàng làm mình mất mặt mũi, Trương di nương hận Nguyên Dung vô tình với mình, hai người thấy cũng chòa hỏi, ngoắt đầu mộtcái, trước sau vào.

      Cố Lễ thấy Nguyên Dung mắng to “Ngươi hôm nay làm chuyện gì mất mặt? Mặt của ta cũng bịngươi vứt sạch.”

      Nguyên Dung cũng nhiều, vội vàng quỳ xuống “Tùy ý phụ thân trừng phạt”

      Cố Lễ thấy Nguyên Dung như vậy cũng sửngsốt, muốn mắng cũng biết mắng như thế nào. Liền quay đầu về phía Trương di nươngquát lên “Ngươi còn quỳ xuống cho ta”

      Trương di nương vội quỳ xuống khóc ròng “Lão gia, chuyện này liên quan tới ta”

      Nguyên Dung nghe vậy cười lạnh “Là ta ngu xuẩn, hâm mộ muội muội được Lão Vương phichú ý, lại đỏ mắt mấy đồ được ban thưởng, làm chuyện hồ đồ, nữ nhi nguyện ý cho phụ thân trừng phạt”

      Cố Lễ “Trừng phạt ngươi? Ngươi nghe cũng nhàng, cái mặt mo của ta cũng bịngươi vứt sạch rồi. Ta hận tại sao lại sinh ra nữnhi như ngươi chứ”

      Nguyên Thu vội đứng bên cạnh Nguyên Dung nhàng “Phụ thân bớt giận, tỉ tỉ là lo lằngbọn nha đầu hầu hạ tốt lão Vương phi”

      Nguyên Dung hừ lạnh tiếng “Mèo khóc chuột giả từ bi”

      Cố Lễ nghe được, giận đến giơ tay lên muốn đánh nàng “Ngươi như thế là thế nào?”

      Lý thị cũng trợn mắt nhìn Nguyên Thu cái, ngoắc kêu nàng lại bên cạnh “Chuyện này liênquan gì ngươi, còn ngậm miệng lại”

      Nguyên Thu trấn an, vỗ vỗ tay Lý thị, tiến lênnói với Cố Lễ “Phụ thân bớt giận, tỉ tỉ chỉ là lúc choáng váng, tuổi tỉ còn để mẫu thân dạy nàng là tốt rồi”

      Cố Lễ thấy nữ nhi xưa nay vẫn được thương nay vì Nguyên Dung mà cầu xin trong lòng hếtsức vui mừng, tán dương Nguyên Thu phen. Lại nhìn Nguyên Dung bộ dáng biếttốt xấu lại có chút tức giận, liền nhắm mắt lại nhìn đến Nguyên Dung “Hôm nay muội muội thay ngươi cầu xin, ta tha cho ngươi.Ngươi về đóng cửa suy nghĩ chép nữ giới mộttrăm lần mới được ra khỏi cửa, ngươi trở về

      Nguyên Dung nghe vậy đáp tiếng, nha đầuđỡ nàng đứng lên. Nguyên Dung cũng khôngthèm nhìn Nguyên Thu xoay người rời .

      Cố Lễ thấy Nguyên Dung ra ngoài lại trách Lý thị tiếng “Ngươi là mẫu thân, quản giáo nữnhi lại sai sót, cũng là cái tội lớn. Từ hômnay, mỗi ngày ngươi dạy Nguyên Dung quy củmột canh giờ để nàng biết cái gì nên làm cái gì nên làm. Mời sư phụ nữ hồng khác cho Nguyên Dung, về sau nữ công cũng cho Trương thị dạy”

      Cố Lễ quay đầu lại mắng Trương thị quỳ dưới đất “Ta là đầu heo, tâm ở mông mới cho rằng ngươi hiền lương thục đức, nươngtốt cũng bị ngươi dạy bậy. Hôm nay ngươi đóng cửa ba tháng , về sau ta chưa cho phép khôngđược tới viện của Nhị nương”

      Trương di nương mặc dù tức giận Nhị nương nhưng nghe Cố Lễ về sau cho nàng tự tiện gặp Nhị nương, tròng lòng cũng đau nhói, nhất thời trong mắt có lệ.
      tart_trung, AnLy90, linhdiep172 others thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: Chuẩn bị Đoan Ngọ.

      Cách mấy ngày sau, Lý thị theo đề cử của TôTú mẹ chọn lấy người tú nương trầm ổn, thông thạo, tự mình dẫn đến trong sân NguyênDung.

      Nguyên Dung có phòng trống cũng may trong phòng khá rộng, Lý thị sai người đemkhung thêu của tú nương đặt trong phòng. Nguyên Dung thấy Lý thị đến chỉ thỉnh an cũng chú ý tới tú nương, trở về bàn chép nữ giới.

      Tú nương này cũng thèm để ý, mặt vẫn cười, Lý thị thấy hành vi của Nguyên Dungnhư thế liền trầm mặt “Vương tú nương phụ trách dạy nữ công cho ngươi, nàng coi như là sư phụ của ngươi. Hôm nay thấy nàng ngươi lại hành lễ, quy củ ở đâu rồi? Mấy ngày nay dạy ngươi quy củ cũng còn nhớ ?”

      Nguyên Dung nghe vậy chậm rãi thả bút xuống,đứng lên “Mẫu thân trước, con chỉtưởng mama nào. Là Nguyên Dung thất lễ, xin sư phụ tha thứ”. xong liền quay về phía tú nương vén áo thi lễ. Tú nương này dámnhận nàng cuối đầu, tránh ra nương nên làm vậy, nương làm ta giảm thọ mất”

      Nguyên Dung cũng đáp lời tú nương, chỉchăm chú nhìn Lý thị.

      Lý thị nhìn thấy hành động của Nguyên Dungcàng ngày càng kém, chân mày hơi nhíu khỏi hừ lạnh “Trước kia ta dạy ngươi sơ sót, đểcho trong mắt của ngươi biết lớn bé. Phụthân ngươi lên tiếng, ngươi cũng hiểu được tầm quan trọng của quy củ, từ nay về sau dù là ngươi có chút hợp quy củ, ta đềuphạt ngươi. Ngươi nghe chưa?”

      Nguyên Dung nghe vậy chợt ngẩng đầu lăng lăngnhìn Lý thị. Lúc trước Lý thị thương Nguyên Dung bằng Nguyên Thu, nhưng mặt còn là hình tượng từ mẫu. Rồi sau Nguyên Dung lại thân cận Trương di nương xa cách Lý thị, mặc dù dáng vẻ Lý thị nhàn nhạt nhưng cũngkhông quá mức lạnh nhạt nàng. Hôm nay Lý thị bày ra khuôn mặt nghiêm nghị làm Nguyên Dung sợ hết hồn, chỉ đành thưa dạ đáp ứng mộttiếng.

      Lý thị thấy vậy cũng còn để ý đến nàng, chỉ dặn dò tú nương mấy câu, lại mệnh lệnh chomột mama bên cạnh mình lưu lại quan sát, mớirời viện của Nguyên Dung.

      Từ ngày đó trở Nguyên Thu hiểu mình vàNguyên Dung có trở ngại ngăn cách, tuy có chút thất vọng nhưng cũng để ý quá mức.Ở thời đại này mình muốn học cũng rất nhiều,bây giờ còn thời gian để tâm xử lí quan hệ với Nguyên Dung. Quan trọng hơn là NguyênDung đối với mình ôm cổ oán khí, lúc này tìm nàng chỉ sợ được cám ơn, còn bằng buông tha đợi Nguyên Dung tự mình nghĩthông suốt.

      Bởi vì Nguyên Thu đối với các loại bản thân muốn học dụng tâm rất nhiều nên càng thêm bận rộn cũng để ý đến chuyện bên ngoài nhưthế nào.

      Đến Đoan Ngọ, Lý thị cho người gọi NguyênThu đến phòng lớn. Bởi vì cần chuẩn bị quánhiều đồ cho Đoan Ngọ, chỉ có xạ hương,băng phiến đều cần phái người mua, các xiêm áo trang sức mặt cho ngày lễ cũng phải làm mới,còn có túi thơm, hương tiền hào, trăm dây thừng, còn phải chuẩn bị nhiều loại bánh… đốngchuyện Lý thị quản hết, liền thương lượng với Nguyên Thu để cho nàng ngừng học, giúp mình công việc chuẩn bị cho Đoan Ngọ.

      Lúc buổi trưa tan học Nguyên Thu xin phép tiên sinh dạy học nghỉ khoảng thời gian. Trươngtiên sinh cầm lấy hai bản chữ mẫu thích hợp cho nàng, dặn dò mỗi ngày cần chăm chỉ luyện chữ, ngày thường rãnh rỗi cũng nên xem nhiều sách, thể buông lỏng. Nguyên Thu cảm tạ Trương tiên sinh, trở về nhà sai người với Tô Tú mama xin nàng giúp mình may xiêm y.

      Tô Tú mama tay nghề nữ công có tiếng ở thànhHàng Châu, bởi vì nàng thích Nguyên Thu mấy ngày gần đây chăm chỉ, nên đồng ý với NguyênThu, chuẩn bị tự tay làm cho nàng váy gấm HoaCẩm, Nguyên Thu vội cảm tạ Tô Tú mama liền trở về chuyện này với Lý thị.

      Lý thị cười “Kể từ ngày Tô Tú mama rời TúLâu cũng còn làm xiêm áo, hôm nay đápứng con cũng vì gần đây con có cố gắng. Việclàm của Tô Tú mama cũng là khó có được, con nên làm nàng thất vọng phải học nữ công cho tốt”

      Nguyên Thu vội cười đồng ý, Lý thị “Buổichiều có người từ may vá phường đến đây, hôm nay con cao lên rất nhiều sợ là y phục năm ngoáikhông mặc vừa, vừa đúng dịp may nhiều hơn mấy bộ. Cũng có người Kim Lâu đưa đồ trang sức đến đây, nhìn thấy kiểu nào thích chọn xong rồi đặt làm”

      Nguyên Thu “Con xưa nay thích mang những thứ này, tội gì cần phải làm nhiều như vậy?”

      Lý thị vậy là sao, nhà chúng ta mặc dùkhông phải rất giàu, nhưng cũng là người trong quan lại. Con là Tri Phủ thiên kim, sao có thểgiống học trò nghèo. Thường ngày cảm giác concòn , nên cần phải thích đồ trang sứcvà những thứ phấn son, ta cũng con. Hôm nay con lớn, cũng phát triển rồi, khôngthể tự nhiên phóng túng con như vậy nữa. Dứtkhoát sáng mai cũng để cho người của tiệm bánson phấn cũng tới đây, để cho con lựa chút sonphấn thượng hạng”

      Nguyên Thu đáp ứng, quả nhiên buổi chiều cóngười của tú phường tới, đo vóc người Nguyên Thu, lại để cho Nguyên Thu chọn mẫu xiêm áo. Bởi vì Đoan Ngọ có truyền thống thi thuyềnrồng, đến lúc đó các quan viên lớn đều dẫn theo gia quyến xem náo nhiệt. Tiết Đaon Ngọcũng được tất cả tiểu thư thiên kim hội tụ tranh đấu diễm lệ, vì vậy Lý thị đối với trang sức y phục đặc biệt coi trọng, tự mình sang nhìn xem Nguyên Thu chọn mẫu, lại chỉ hoa văn mình cảm thấy tốt cho Nguyên Thu xem.

      Nguyên Thu đảo qua sách lần, cảm thấy tất cả đều giống nhau chỉ có ít khác biệt, tronglòng liền có chủ ý. Nàng phân phó Thúy Oanh lấy bút chì đến đây, tự vẽ mẫu y phục lên giấy.

      nương kia cảm thấy li kì, liền đứng sau lưng Nguyên Thu nhìn, thấy nàng vài nét bút vòngquanh hình dáng quần áo, bên hông dùng chuỗi châu buộc chặt, dưới váy vẽ ra rộng rãi, khổ váy ít nhất mười nếp gấp. Cổ áo, ống tay áo, vạt áo trước, vạt áo sau lại có nhiều nếp uốn đườngviền hoa.

      Nguyên Thu vẽ xong cười chỉ cho nương kia nhìn “Lấy gấm vóc Tô Tú tốt nhất làm xiêm áo giúp ta, quần áo dùng Kim Ngân ti tuyếnthêu theo đường viền hoa này, dùng ngũ thảituyến theo bươm bướm xung quanh hoa nhẹnhàng bay múa, những chổ khác dùng tuyếnthanh nhã của cửa hàng Hoa Lai thêu nhạt mộttí, dây châu bên hông làm ba hàng trân châu đính vào đai lưng, trân châu lớn cùng kích cỡ, chọn loại màu sắc mượt mà chút rồidùng ngân tuyến xuyên vào. Những đường viền hoa ở ống tay áo, cổ áo dùng sợi tuyến đểlàm, trùng điệp những nếp gấp mới tạo được cảmgiác”

      nương kia nghe xong khỏi chép miệng“Đúng là đại gia khuê tú, từ ngữ trau chuốt, ngaycả xiêm áo cũng nghĩ ra nhiều dạng như vậy, có tâm tư”

      Lý thị cười “Làm xiêm áo này bạc trảkhác các bộ khác. Chỉ là ý định này của nàng ta cũng muốn nhìn xem nó ra cái dạng gì”

      Nguyên Thu nghe vậy cũng có chút ngượngngùng cười, rồi chọn thêm hai kiểu dáng, nương kia ghi lại, sau đó lại đến viện của Nguyên Dung để lấy số đo.

      Tiết Đoan Ngọ có tập tục đeo ngũ thải tuyến trêncánh tay, Nguyên Thu thích trực tiếpquấn lên, nên dùng năm màu chỉ kết làm rấtnhiều lắc tay, bện chuỗi xà kết gọi là may mắn liên tiếp, dùng ngũ thải tuyến Phượng Vĩ kếtthành đó là dạng kết thường dùng.

      Nguyên Thu vì dạng lắc tay suy nghĩ bảy đếntám loại, kết rất nhiều, tự mình chọn mấy loạiyêu thích đeo, lại đưa cho Lý thị vài cái, sai Chức Mộng đưa qua cho Nguyên Dung hai cái,ban ha đầu bên cạnh mình cũng mỗi người cái. Mọi người thấy kết tay này tinh xảo mới mẻ lại độc đáo so với ngũ tuyến quấn tay biết dễ nhìn hơn bao nhiêu lần. Mà ai dám hỏi Nguyên Thu kết như thế nào có vài cái nha đầu khéo tay tự suy nghĩ kết lắc tay.

      Làm xong ngũ thải tuyến, Nguyên Thu nghĩ đếnlàm túi thơm.

      Nguyên Thu cảm giác nữ công mình tiến bộ rất nhiều, nên tự tay may túi thơm cho mẫu thân, ca ca và mình. Túi thơm của phụ thân có mẫu thân lo, Nguyên Dung cũng cầm mình lo lắng.Nguyên Thu liền thuê túi thơm cho ca ca là đạibàng giương cách, thêu cho mẫu thân là mẫu đơn đỏ thẫm, còn bản thân là cảnh sơn thủy.Trong túi thơm bỏ vào băng phiến, xạ hương, bạc hà rồi may lại sau đó đưa qua cho Lý thị vàCố Sơn.

      Lý thị thấy Nguyên Dung tay nghề tiến bộ ít tình khen Nguyên Thu hồi. Mà Cố Sơn thấy tiểu muội đưa túi thơm càng thêm vui vẻ vội mang lên.

      Nguyên Thu cười “Hôm nay còn cách tháng năm đến nửa tháng, sao ca ca lại đeo bây giờ”

      Cố Sơn cười “Đây là lần đầu tiên muội làmtúi thơm cho ta, ta đợi được đến tháng năm mới mang”

      Nguyên Thu nghe vậy cười “Nếu là lúc trướckia ta làm túi thơm chỉ sợ ca ca cũng dámđeo”

      Cố Sơn rung đầu “Muội bậy, cho dù muội làm đẹp ta cũng ghét bỏ”

      Nguyên Thu nghe có chút cảm động, liền cười quay về làm cho cái nữa để tết mang.

      Gần đến tháng năm, trong phòng bếp chuẩn bịgói bánh chưng, Nguyên Thu nghĩ thời đại này bánh chưng chỉ có mấy loại đơn giản, liền với Bích Nhi làm mấy loại bánh chưng mới mẻ.

      Bích Nhi theo lời vội nhà bếp lấy cua tốt vớigạo nếp Diệp Hòa, Nguyên Thu phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ liền tự mình động thủ gói bánhchưng.

      Chức Mộng mặc dù chững chạc chút nhưng dùsao cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi huốngchi còn có Thúy Oanh bướng bỉnh, lúc này ba người Nguyên Thu rửa tay theo Bích Nhi vào phòng bếp trong viện.

      Bích Nhi lấy cua cho vào cái phễu, ba ngườiNguyên Thu tay chân vụng về học theo, chiết xong để vào trong gạo nếp, Nguyên Thu lại lấy sườn phòng bếp đưa tới nhét vào, dùng ngũ thải tuyến cột lại.

      Bích Nhi cười “Chưa từng thấy nhà ai trongbánh chưng lại có sườn”

      Nguyên Thu “Ăn ngon là được, để ý bêntrong nó có gì làm gì” Vừa vừa bỏ thêm nấm hương, măng rồi bọc lại.

      Chủ tớ bốn người bận rộn trong phòng bếp suốt buổi chiều, cũng gói các loại mới, thịt, thịt gà, thịt heo lòng đỏ trứng, cây dẻ thịt nạc, vịtnướng, chân giò hun khói, bắp xào làm ra bảytám loại mới mẻ.

      Bích Nhi bỏ bánh chưng vào nồi nấu, ba ngườiNguyên Thu ngồi nhìn cũng ra ngoài.

      Bích Nhi cười “Trong này rất nóng, cônương mệt mỏi nửa ngày, ra ngoài uống tràđi”

      Nguyên Thu “Chính là mệt mỏi nửa ngày mới nhìn bánh chưng nè, chứ ta vừa ra ngoài các ngươi đem bánh chưng ăn hết”

      Thúy Oanh cười “Chúng ta có muốn đem bánh chưng ăn bụng cũng lớn như vậy”

      Chức Mộng “Chỉ biết đùa giỡn, còn khôngnhanh bưng trà cho nương”

      Thúy Oanh cười nương tốt, chúng ta vào nhà thôi. Nấu bánh chưng hơn canh giờ,chúng ta về uống trà trước”

      Nguyên Thu gật đầu “Cũng tốt, ta cảm thấytrên mặt đều là mồ hôi, bằng tắm rửatrước, rồi quay lại ăn bánh chưng cho ngon”

      Nguyên Thu tắm rửa Chức Mộng lau tóc cho nàng, vấn tóc lên Nguyên Thu mới ngồi uống trà.

      Qua nửa canh giờ, Bích Nhi dẫn tiểu nha đầu đem bánh chưng nóng hổi vào. Nguyên Thuthấy bảo tiểu nha đầu để bánh chưng lên bàn,Chức Mộng gạt gạt vỏ mới bỏ vào chén choNguyên Thu.

      Nguyên Thu thổi thổi, thận trọng cắn cái rồi từ từ nhai, lòng đỏ trứng và thịt tươi tràn ngậptrong miệng, cảm thấy mở mà béo, miệngđầy hương vị. Nguyên Thu giương mặt nhìn ba nha đầu nhìn nàng, nhịn được cười “Còn ăn nhanh, còn phải để ta mới cácngươi à?”

      Ba người mỗi người cầm cái cũng sợ nóng liền mở ra ăn.
      tart_trung, AnLy90, fujjko3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :