1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Thẻ Tín Dụng (full 100 Chương - Đã Có eBook+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 56: Đám cưới Nguyên Dung ( tiếptheo)

      Nguyên Thu cầm tay nàng “Tỉ yên tâm,muội ở trong phủ ngày, cũng chongười khi dễ di nương” Nguyên Dung mù quángnói “Trước kia tỉ mọn, luôn tức giận muội. Khó được muội muội độ lượng tức giậncòn coi tỉ như tỉ tỉ. Hôm nay tỉ bồi lễ cho muội,mong rằng muội tha thứ cho tỉ” xong địnhđứng lên hành lễ với Nguyên Thu.

      Nguyên Thu vội đè Nguyên Dung lại “Tỉ nóicái gì vậy, lúc cãi nhau thôi ai còn cho là . Hôm nay là ngày vui của tỉ, đừng những lời như vậy, nghe làm người ta khó chịu”

      Nguyên Dung đành thôi lại thúc dục hỏi “Sao di nương còn chưa tới?” Có nha hoàn cười “Từ đây đến phòng lớn khắc, từ phòng lớn đến phòng di nương phải mất đến hai khắc. Chờ di nương đến chắc phải mất hơn nửa canh giờ”

      Nguyên Dung nghe vậy ra hơi tiếng lại rơilệ “Chẳng lẽ hôm nay ta thấy được di nương?”

      Nguyên Thu đành an ủi nàng phen, luôn miệng quát lên “Còn nhanh thúc dục”

      Trong nhà loạn, Trương mama dẫn người đến trước hỉ với Nguyên Dung mới “Nhị nương, canh giờ đến phòng lớn bày xong ‘tỉ muội bàn’, mời nương qua ăn bữa cơm đoàn viên”

      Nguyên Thu để Nguyên Dung lau nước mắt, đỡnàng đến phòng lớn. Cố Lễ và Lý thị ngồixong, Nguyên Dung tiến lên hành lễ Cố Lễ gậtđầu “Đến nhà chồng chăm chỉ chút,sớm muộn gì cũng phải thỉnh an, nghe chị em họ, trượng phu nên tùy hứng”Nguyên Dung đáp tiếng lạy vài cái. Lý thịmới “Cần tuân thủ nữ giới, tam tòng tứ đức”Nguyên Dung đáp tiếng lại hành lễ với Lýthị.

      Lý thị thở dài, đứng dậy lôi kéo Nguyên Dung đến bên cạnh mình với nàng “gả cho người, thể như nhà mẹ, cần cẩn thận chặt chẽ.Học vấn Lâm gia tiểu tử cực tốt, nhất định cótiền đồ cao ngươi phục vụ tốt cho , mỗi ngày đốc thúc đọc sách. Đợi đậu tiến sĩ, những ngày an nhàn của ngươi tới. Phải tránhkhông thể bày tư thế tiểu thư với nhà phu quân,cần khiêm tốn cung kính phải biết quy củ, Lâmgia mới tôn trọng ngươi, ngươi nhớ chưa?”

      Nguyên Dung vội lên tiếng “Nữ nhi ghi nhớ”Lúc này nghe bên ngoài phủ tiếng pháo tiếng nhạc nổi lên liền có người vung rèm “Tân lang tới đón dâu” Nguyên Dung nghe nhất thờimắt đỏ hoe, Lý thị buông tiếng thở dài cho người dọn cơm tự mình đút Nguyên Dung vàimiếng, ngụ ý nên quên ân. HỈ nương bênnhà trai thúc giục ba lượt Nguyên Dung khấu biệt phụ mẫu, Lý thị đắp khăn voan đỏ lên cho Nguyên Dung gọi lớn tuổi nhiều phúc “Ngườitốt số” đỡ Nguyên Dung lên kiệu. Nguyên Dung linh linh ngồi kiệu, nhớ đên khi xuất phát cũng thấy mặt Trương di nương, khỏi đau buồn khóc lớn lên.

      Tiếng pháo dần xa, Cố Lễ ngồi trong phònglớn tiu nghỉu, Lý thị đỏ mắt đẩy “Đây làngày tốt của nương lão gia nên vui mừng chút. Chi bằng buổi tối dọn mấy bàn, người nhà trong phủ cũng thừa dịp náo nhiệt chút, thuậntiện bỏ cấm túc cho Trương di nương”

      Cố Lễ thở dài “Liền theo ngươi. Sai ngườiđưa bánh kẹo cưới của Nhị nương với dưatrái cây qua cho Trương thị, để cho nàng cũng dính hỉ khí xong khoát tay về phòng, Lý thị mang dưa, kẹo để bàn cho người đưa qua cho Trương di nương. Thái Tuyết cười “Tố Tố biết ăn để nàng đưa cũng để nàngbồi di nương trò chuyện giải buồn” Lý thị nghe để cho Thái Tuyết phân phó, mình trở về phục vụ Cố Lễ.

      Trương di nương từ năm trước lúc bị cấm túc, cơm tối Cố Lễ đều cho nàng ra ngoài ăn chỉ sai người bưng thức ăn vào phòng nàng. Lýthị lại đuổi Như Lan, Như Mai về nhà cho các nàng vào hầu hạ, đưa mấy nha đầu khácvào phục vụ Trương di nương. Cố Lễ thích Như Lan Như Mai suốt ngày chiêu người ngoài phủ vào viện vì vậy ngầm cho phép Lý thịxử lý hai người kia.

      Ngày thường chỉ có tiểu nha hoàn đến việnTrương di nương đưa cơm dọn dẹp mà nha đầukia nhiều. Trương di nương ở trong viện cũng biết tình hình bên ngoài. Việnnàng ở xa nghe được thanh đường vô tri vô giác sống qua ngày chờ đếnngày bỏ lệnh cấm.

      Tố Tố đem kẹo đến viện Trương di nương, với Trương di nương là lão gia và phu nhân ban thưởng. Lại với nàng lão gia bỏ lệnh cấm túc làm Trương di nương vui mừng thôicho người thưởng tiền cho Tố Tố lại lôi kéo nàng ngồi xuống uống trà. Tố Tố gần nửa canh giờ mới đến cảm thấy mệt mỏi liền cười ngồi xuống chuyện với Trương di nương.

      Trương di nương thấy trong mâm đưa đến dưavà trái cây mới liền cười “Giờ còn chưa đến xuân, dưa và trái cây khó kiếm được, nhanh kêungười đưa nửa cho nhị nương ” Nhađầu Trương di nương nghe vội cầm mâm tới, Trương di nương rửa tay tự mình bổ dưa và tráicây. Tố Tố chỉ xem như Trương di nương còn chưa thích ứng với chuyện này liền cười “Di nương lại quên, nhị nương vừa xuất giá, đây chính là trái cây kẹo nương xuất giá dùng. Dinương lại muốn cho người đưa đến cho nhị cônương ăn?”

      Trương di nương nghe vậy dừng tay lại, nhấtthời cầm vững cái mâm uỵch tiếng ngã mặt đất bể tan tành, dưa kẹo văng đầyđất. Trương di nương lăng lăng nhìn Tố Tố, ngơngác hỏi “Nhị nương xuất giá rồi?”

      Tố Tố nghe vậy sửng sốt, vội tiến lên vịn nàngnói “Đúng vậy, xuất giá rồi” Hai mắt Trươngdi nương trợn ngược, bất tỉnh. Trong nhà tiểu nha hoàn loạn thành đoàn. Tố Tố thấy thế khỏi mắng to “Khóc cái gì, còn khôngnhanh kêu người” Có mama bên ngoài ngheTrương di nương bất tỉnh vội chạy vào mang di nương lên giường, đợi lúc Trương di nương từ từ tỉnh lại.

      Tố Tố thấy vậy khỏi thở phào cái, saingười lên phòng lớn báo lại, mình đỡ Trươngdi nương ngồi dậy cho người pha trà đậm hầu hạTrương di nương uống hai ngụm. Trương dinương tìm thần trí trở về lại nghĩ đến NguyênDung xuất giá mình lại thấy được Nguyên Dung lần, khỏi gào khóc.

      Tố Tố ở bên cạnh khuyên hơn nửa ngày, Trươngdi nương mới khá hơn chút, phòng lớn chongười mang tổ yến tới lại truyền lời cho Tố Tốcẩn thận chăm sóc. Tố Tố vội đáp, đỡ Trương di nương uống bát súp, sai người lấy tổ yến nấucháo cho đến khi Trương di nương có tinh thầnmới về.
      tart_trung, AnLy90xixon thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57: Sĩ Hành tìm gặp Nguyên Thu

      Cố Lễ nghe gia cụ dùng làm đồ cưới cho Nguyên Dung là Lí Túc Phong đặt, trong lòng vô cùng cảm kích, tốn giá tiền lớn tìm vậtliệu thượng hạng, tìm công tượng dựa theo dạng thức mới nhất mất hơn nửa năm mới làm ra đưa cho Lí Túc Phong. Cố Lễ thấy Lý thị vì đồ cưới của Nguyên Dung hao tốn rất nhiều tâm huyết càng kính trọng nàng hơn. Cố Lễ lớntuổi càng thích ổn thỏa, dịu dàng của Lý thị, chán ghét Lâm di nương cố làm ra vẻ kiềumị. Mà mấy năm gần đây Trương di nương làm việc quả khiến cho người ta chán ghét lại càng được lòng của Cố Lễ. Nên sau khiNguyên Dung xuất giá, mỗi ngày Cố Lễ đều ởlại trong phòng Lý thị, qua chỗ hai vị Trương Lâm nữa, việc này sau, tạm thờikhông đến.

      Sau khi Nguyên Dung xuất giá, Lý thị bắt đầu chuẩn bị hôn cho Nguyên Thu. Vì có kinh nghiệm Nguyên Dung xuất giá lúc trước, Lý thịtính toán chuẩn bị đồ cưới cho Nguyên Thu, cho dù mất hai ba năm cũng muốn bảo đảm cái gì cũng phải cực tốt đầy đủ.

      Cố Lễ phải về kinh, Lý thị muốn định hôn sựcủa Nguyên Thu xuống trước tránh đến khi hồi kinh lại sinh ra cái gì thiêu thân. Lại đúng với ý muốn của Sĩ Hành, chỉ sợ mình nắm chắc được Nguyên Thu bị hứa cho người khác,suốt ngày thúc dục lão Vương phi đưa sính lễ.Lão vương phi bị thúc dục có cách nào, chỉ đành cho Quận Vương phi gặp Lý thị đem ngày cát tường định thân.

      Sĩ Hành biết Nguyên Thu phải về kinh, hơn nữa sau khi đính hôn hai người ít được gặp mặt hơn vì vậy trước ngày định thân tìm cách gặp Nguyên Thu. Hai phủ lúc này ở nghị thân,Sĩ Hành thể trực tiếp hậu viện như lúc trước chỉ đành trước vòng qua thư phòng chuyện với Cố Sơn.

      Cố Sơn nhiều ngày chưa thấy Sĩ Hành, nghengười hầu Thế tử đến vội ra cửa đón SĩHành còn gọi người tới dâng trà. Sĩ Hành thấytrong nhà, bên ngoài đứng đầy người hầu hạ tiện mở miệng muốn gặp Nguyên Thu đành giả bộ tán gẫu với Cố Sơn. Cố Sơn nóichuyện với Sĩ Hành, thấy vẻ mặt yêntrong lòng hiểu được ý muốn của thầmcười phen.

      Sĩ Hành biết Cố Sơn biết ý nghĩ củahắn tính toán như thế nào mới có thể gặp Nguyên Thu. Cố Sơn thấy Sĩ Hành bưng trà lại phát ra ngây ngô, nước trà cũng cho vào miệng liền cười “Thư phòng than đủ,ngồi lúc thấy lạnh. bằng đến phòng ta lúc, vừa đúng lúc ta có văn chương mới cho huynh xem”

      Sĩ Hành vội cười “Như thế rất tốt, ta nhớ lúctrước ở trong phòng ngươi có nhìn tập thikhông tìm được ở chỗ khác tiện thể mượnluôn”

      Cố Sơn suy nghĩ lúc lâu nhớ đến phòngmình có tập thi nào, mới hiểu là Sĩ Hành tìm cớnhưng chọc thủng , chỉ cười dẫn đến viện mình.

      Cố Sơn thích nhiều người, trong phònghắn cũng chỉ có hai đại nha hoàn còn tiểu nha hoàn được vào trong phòng. Đại nha hoàn Thái Xinh dâng trà, trái cây lên liền đứng sang bên, Cố Sơn cười “Thế tử lầntrước nhìn xem quyển tập thi, các ngươi vào trong tìm, tìm được mang ra đây”

      Thái Xinh cười “Mỗi ngày đều quét dọnphòng cũng thấy thi tập nào. biết Thế tử muốn tìm thi gì?”

      Sĩ Hành chỉ thuận miệng làm sao biết là thi gì, vì vậy quanh co cười “Lần trước nhìnthấy lại chú ý tên”

      Cố Sơn suy nghĩ chút mới vỗ tay “Lúctrước tam nương có đến đây cầm vài quyểnsách chắc hẳn ở chỗ nàng ấy. Thái Xinh ngươiđi qua viện tam nương hỏi nàng có quyển tập thi gì

      Thái Xinh nghe vội đáp, hành lễ vén rèm ra ngoài, Cố Sơn thấy trong nhà có ai liềntrêu ghẹo Sĩ Hành “Lát tìm được tập thi huynhkhông cần bộ thất hồn lạc phách nữa rồi”

      Sĩ Hành nghe cả mặt đều là ý cười cũng khôngđể ý Cố Sơn trêu ghẹo mình, chỉ thở dài với . Thái Xinh nửa ngày tay trở về, Cố Sơn hỏi nàng “Tìm được thi tập chỗ tam nươngkhông?”

      Thái Xinh vội đáp “Tam nương khôngnhớ cầm quyển thi tập nào chỗ thiếu gia,ngày hôm trước dọn phòng, sách của tam nương cũng cho người ôm vào Thúy các”

      Cố Sơn cười “Nếu vậy chúng ta Thúy các tìm ” Liền dẫn theo Sĩ Hành đường vào vườn, xa xa hai người thấy nha hoàn đứngbên ngoài Thúy các Cố Sơn cười “Xem racó người đến sớm hơn chúng ta” Sĩ Hành đỏ mặt cười dưới chân lại nhanh hơn.

      Thúy các, Thư Hương dẫn theo hai nha hoàn thấy Cố Sơn và Sĩ Hành đến vội hành lễ thỉnh an. Cố Sơn hỏi “Sao các ngươi đứng bênngoài?”

      Thư Hương cười trả lời “Tam nương đếnxem sách, bọn nô tì sợ ồn ào nàng nên đứng bên ngoài chờ”

      Cố Sơn xoa tay chỉ vào phòng bên cạnh “Các ngươi vào đó cho ấm, ở đây cóviệc gì cần phục vụ ta và Thế tử tìmmột quyển sách ra. Tam nương đọc sách ítnhất phải canh giờ, các ngươi ở ngoài cửachờ lạnh hư thân thể. Nhanh vào đó cho ấmcó chuyện gì nha hoàn tam nương tìmngươi”

      Thư Hương nghe vội hành lễ vén rèm cho CốSơn và Sĩ Hành vào nhà rồi đưa nước trà vào lúc này mới dẫn nha đầu vào phòng bên cạnh cho ấm.

      Cố Sơn, Sĩ Hành uống hai ngụm trà liền để sangmột bên, hai người kẻ trước người sau lên lầuhai, quẹo cái vào nhìn thấy Nguyên Thu mặc áo vân ti khắc mẫu đơn ngồi bên cửa sổ cầm sách đọc. Chức Mộng đứng mộtbên cầm áo khoát bằng gấm của Nguyên Thu bọc lại. Hai chủ tớ nghe tiếng vang ngẩng đầu lên, Nguyên Thu thấy Sĩ Hành và Cố Sơn đến vội đứng dậy cười thi lễ với hai người sai ChứcMộng bưng trà.

      Chức Mộng vội đem áo khoát cất xong, thi lễ với Sĩ Hành, Cố Sơn vội vã xuống lầu pha trà.Nguyên Thu thấy có ai mới với Cố Sơn “Ca hỏi muội thi tập nào? Muội chưa bao giờ lấy thi tập gì chỗ huynh về xem cả”
      tart_trungxixon thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57: Sĩ Hành tìm gặp Nguyên Thu(tiếp theo)

      Cố Sơn cười “Ta cũng biết thi tập gì,chỉ là Sĩ Hành lật tung chỗ ta tìm mà khôngthấy, nghĩ ở chỗ muội nên mới sai nha hoàn đếnhỏi muội”

      Sĩ Hành cười “Chỉ là quyển thi tập thôi, tìm được cũng quan trọng. Nhưngmấy ngày này thấy muội, muội có khỏe ?”

      Nguyên Thu cười “Đều tốt. Nhưng bận hơnthường ngày chút, chưa tới hai tháng nữa là phải về kinh rồi, có vài thứ cần thu thập lại muốn làm chút túi thơm, hà bao đưa chocác tỉ muội, lưu lại chút kỉ niệm”

      Sĩ Hành nghe vậy nghĩ đến hai người sắp cách hai nơi, về sau muốn biết tin tức cũng dễdàng trong lòng khỏi sầu bi, luôn miệng thở dài. Nguyên Thu thấy vậy cười “Huynhlàm sao vậy? Than thở cũng sợ ngườikhác nghe cười huynh”

      Sĩ Hành “Ta có cái gì buồn cười. Nhưngmuội, làm nhiều đồ như vậy lại có đưata”

      Nguyên Thu cười “Muội vừa , làm đưacho các tỉ muội, chẳng lẽ huynh cũng là tỉ muộitốt hay sao?”

      Cố Sơn bên nghe khỏi xì bật cười, SĩHành liếc nhìn Cố Sơn, lại quay lại nhìn NguyênThu. Nguyên Thu thấy vẻ mặt đáng thương của Sĩ Hành liền có chút mềm lòng, chỉ đành vớihắn “Hôm qua thêu hai bộ tốt đưa QuậnVương phủ hiếu kính lão Vương phi và QuậnVương phi rồi” Sĩ Hành vừa nghe trong bụng sáng tỏ, lúc này mới vòng đề tài hỏi chuyện nàng hồi kinh. Hai người lúc cũng phải lên li biệt, lời có chút ưu sầu.

      Cố Sơn thấy khí ngày càng buồn bực, liền cười túm Sĩ Hành “Huynh cũng ở Hàng Châu cả đời, lão Vương phi trở lại kinhthành. Đến lúc đó huynh theo trở về khôngphải được rồi sao”

      Sĩ Hành thở dài “Kinh thành thể so với Hàng Châu, dưới chân thiên tử, quy củ rấtnhiều cho dù hai nhà chúng ta ở kinh thành,chắc cũng giống như hôm nay muốn gặp là gặp được”

      Cố Sơn cười “Tóm lại là hơn hai năm thôi, huynh cứ chờ kịp như vậy?”

      Lời vừa ra, Nguyên Thu và Sĩ Hành đều đỏ mặt. Nguyên Thu bị Cố Sơn trêu ghẹo có chút tự nhiên, nàng lại thấy được hai khắc, liền đứng dậy kêu Chức Mộng. Chức Mộng nghe Nguyên Thu kêu vội đáp lên lầu “ nương có gì phân phó” Nguyên Thu ra hơn nửa canh giờ rồi cũng nên trở về”

      Chức Mộng vội lấy áo khoát gấm phủ thêm cho Nguyên Thu, Nguyên Thu thấy Sĩ Hành lưu luyến nhìn mình ngang qua nhàng “Bảo trọng” mới dẫn Chức Mộng xuống lầu.

      Sĩ Hành hoảng hốt lúc lâu mới bước nhanh đến bên cửa sổ, khe khẽ đẩy cửa sổ ra nhìn, thấy Nguyên Thu từ trong cửa ra. Sĩ Hành nghĩ đếnsẽ thấy được Nguyên Thu thời gian dài mực nhìn chằm chằm bóng dáng Nguyên Thu rời mắt. Nguyên Thu vài bước nhận ra được cái gì ngừng lại xoay người ngó lên . Hai người tầm mắt chạm nhau nhìn lúc lâu Nguyên Thu mới xoay người xa.

      Cố Sơn nhìn Sĩ Hành cho đến lúc Nguyên Thu mới thở phào nhõm oán giận Sĩ Hành“Huynh lớn như vậy còn tùy tiện mở cửa sổkhông sợ người khác thấy? Bây giờ còn chưa tớimùa xuân may là trong vườn có ngườinào nhưng nếu trời nắng còn biết bao nhiêu đôi mắt có thể nhìn thấy. Nếu người khác nhìn thấy, lại này kia. Đến lúc đó ngaycả ta cũng thoát khỏi liên quan”

      Sĩ Hành “Nhà các ngươi hôm nay dưới bận rối rít làm gì có thời gian dạo vườn, tađứng lầu, chỗ nào có người hay ta còn nhìn thấy? Ngươi cũng quá cẩn thận”

      Cố Sơn nghe cũng cười vỗ bả vai “Đượcrồi, huynh cũng nhanh về . Qua hai ngàynữa là định thân rồi, hunh cũng thu bớt lại chút, đừng chạy đến nhà ta nữa”

      Sĩ Hành nghe cười lời nào, xoayngười rút hai bản tập thi giá sách ra ngoài,mới gọi Cố Sơn rời Thúy các.

      Đến ngày định theo quy cũ hai bên trao đổi canh thiếp đặt quỷ bói hung cát, ba ngày saumới chính thức định thân. Lúc này, Nguyên Thu xem như chính thức hứa cho Sĩ Hành.

      Nửa tháng sau, Cố Lễ hết nhiệm kì, Lý thị thu thập gia sản chuẩn bị về kinh, Cố phủ ở HàngChâu có mấy thôn trang, có ý muốn để mấythôn trang này cho Nguyên Thu làm của hồi môn, nên đưa các nha hoàn tôi tớ từ trong phủ phân đến các thôn trang trông coi phòng ốc. Lý thị lại gọi các quản thôn trang đến dặn dòmột lần, bảo bọn họ trông coi người làm khôngđược gây chuyện.

      Năm đó Vương di nương vì vụ Lâm di nương rơi xuống nước bị đưa đến thôn trang làm việc, đến nay qua ba bốn năm. Lý thị sắp hồi kinh liềngiữ quản chỗ Vương di nương ở hỏi “Mấy năm trước Vương di nương đến thôn trang đến bây giờ như thế nào?”

      Quản này vội trả lời “Lúc mới đến nháo muốn gặp lão gia, bị đánh vài lần mới đàng hoàng, theo phu nhân phân phó mỗi ngày chọn việc nặng cho nàng làm, qua hai năm mớian phận, chịu làm việc đàng hoàng. Quang cảnh ba bốn năm nay nàng già rất nhiều sợ đứngtrước mặt mẫu thân nàng cũng nhìn ra được”

      Lý thị nghe vậy thở dài, phân phó quản “Nếu nàng đàng hoàng cho làm ít việc lại thôi, nhưng phải trông kĩ nàng đừng cho nàng và người ngoài tiếp xúc, loạn cắt lưỡi”

      Quản cười “Phu nhân yên tâm, nhữngchuyện này nô tài biết” Lý thị dặn dò vài lầnmới cho ra ngoài.

      Lý thị an bài thỏa đáng chuyện Hàng Châu bênnày, mới cho người dọn đồ đạc trông người đemđồ đạc trong phòng kho tranh chữ cổ thu thậptốt vì mấy thứ này đều là đồ cưới cho Nguyên Thu. Nên khi sắp xếp phải cực kì cẩn thận. Bận rộn hơn tháng, mới dọn dẹp xong. Cố Lễ cho người làm xe ngựa rộng rãi trải bên trong nhiều da lông làm đệm giường. Kêu Lý thịvà Nguyên Thu ôm Tuyền ca, Nữu Nữu ngồilên, Thái Tuyết, Chức Mộng cùng lên hầu hạ. Cố Lễ, Cố Sơn ngồi chiếc xe ngựa khác. Trương di nương, Lâm di nương cùng xe. Nha hoàn người làm ngồi chiếc xe khác. Đoàn người trùng trùng điệp từ hướng Hàng Châu đến kinh thành.
      tart_trungxixon thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 58: Kinh Thành

      Tuyền ca và Nữu Nữu lần đầu ngồi xe ngựacũng cảm thấy rất mới mẻ, ngồi trong xe đôngsờ sờ tây nhìn nhìn, thấy cái gì cũng li kì cũnglôi kéo Nguyên Thu hỏi ngừng. Hai người ầm ĩ hồi lâu lại quỳ gối nệm vung rèm lên nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo bên ngoài.Nhìn thấy mấy tiệm đồ ăn đồ chơi nhìn thấykiến trúc trong thành ngay cả con mèo con chó hai tiểu tử kia đều thảo luận phen.Nguyên Thu ở bên nghe hai đứa đủ thứkhông khỏi nhấp miệng len lén cười.

      Đến khi xe ngựa ra khỏi thành lên đường lớn, người hai bên đường và cửa hàng cũng dần dần thưa thớt, Tuyền ca và Nữu Nữu ầm ĩ đủ cảm thấy thú vị nữa bắt đầu vây quanh bên Nguyên Thu chuyện với nàng.

      May nhờ Nguyên Thu sớm nghĩ tới trênđường nhàm chán, lượm chút sách có hình vẽ lên xe, mỗi khi Tuyền ca và Nữu Nữu chánNguyên Thu liền lấy tập tranh ra cho bọn xem. Hoặc cầm xếp gỗ ra ngoài cho hai ngườichơi cũng làm bớt thời gian nhàm chán cũng khiến hai đứa bé yên tĩnh chút.

      Mặc dù bên trong xe lớn nhưng bốn mẫutử Lý thị và hai nha hoàn ngồi cũng thấy chật và Cố Lễ để dày đệm bên trong, Lý thịcảm thấy buồn ngủ có thể nằm nghỉ ngơi mộtchút. Ngay cả Tuyền ca và Nữu Nữu cũng có thể ngủ trưa. Cách lúc nghỉ ngơi ở trạm dịch CốLễ vẫn quên nhắc nhở Nguyên Thu bảo nàng nhân cơ hội dạy đệ đệ muội muội chút thitừ, lại lấy <<Tứ Thư>> ra đưa cho Nguyên Thuđể nàng dạy Nữu Nữu và Tuyền ca học.

      Tuyền ca tính tình văn tĩnh chút có thể ngồi yên, đầu cũng thông minh, Nguyên Thu ý tứvăn chương cũng có thể thuật lại đại khái.Nhưng Nữu Nữu là cái an phận, mỗi ngàychui lên nhảy xuống huyên náo Lý thị đau đầukhông dứt, nếu nàng nặng Nguyên Thu đau lòng, thể dạy Nữu Nữu vài lời hữu ích. Lý thị mỗi lần Nguyên Thu “Ngươi cứ nuông chìu nàng, về sau còn ra cái dạng gì”

      Nguyên Thu cười “Nàng còn , mê mê nháo là bình thường. Nếu giống như đầu gỗ mỗi ngày chỉ biết mím môi cười, gặp người cũng chuyện mẫu thân mới nên lo lắng cho nàng đấy”

      Dù sao Lý thị cũng đau lòng Nữu Nữu, cũng chỉ được Nguyên Thu “Đó mới là dáng vẻ của đại gia khuê tú, ta để cho ngươi dạy Nữu Nữu quy củ cũng làm cho ngươi dạy ra con khỉhoang”

      Nguyên Thu nghe cũng để ý, chỉ lấy tròchơi xếp hình, mấy thứ hữu ích cho Nữu Nữu chơi. Nữu Nữu mặc dù bướng bỉnh nhưng đầuóc rất tốt, chỉ loại nàng có thể chơi thành rất nhiều dạng nàng chơi vui vẻ cũng an phậnkhông ít. Nguyên Thu cũng có thể yên lặng dạyTuyền ca <<Tứ thư>>

      Tuyền ca và Nữu Nữu cũng chỉ mới năm tuổi,Cố Lễ cũng dám cho người ra sức lênđường sợ hai đứa bé mệt mỏi bị bệnh vì vậy đimột chút nghỉ ngơi chút thẳng đến hai thángmới thấy kinh thành từ xa xa.

      Kinh thành đương nhiên địa phương khác thể so sánh được người đông đúc đường phố phồn hoa. chỉ có Tuyền ca, Nữu Nữungay cả Nguyên Thu cũng nhịn được nhìn ra ngoài từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Từ lúc Lý thị theo Cố Lễ cũng hơn mười năm chưatrở lại kinh thành. Vừa vào cửa thành, Lý thị rơi nước mắt, Nguyên Thu đương nhiên biết lànàng mong nhớ cố hương, an ủi nàng phen. Ngay cả Tuyền ca, Nữu Nữu thấy Lý thị khóc cũng đều bỏ nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, chạy đến trước mặt Lý thị gọi tiếng mẫu thân.

      Lý thị thấy nam nữ thân thiết, trong lòng rấtthỏa mãn cầm khăn tay lau nước mắt, TháiTuyết thấy xe ngựa vào thành, liền lấy nướcsạch hầu hạ bốn người rửa mặt, Chức Mộng lấygương ra, Lý thị và Nguyên Thu đánh phấn lạimột lần nữa. Chờ mấy người thu dọn thỏa đángxe ngựa cũng đến trước đại môn Cố phủ.

      Quản gia trong phủ chờ người tại cổng chính từ sớm, nhìn thấy xe ngựa tới có người chạy vào sân, vừa chạy vừa gọi “Đại lão gia trở về, đại lão gia trở về” Xe ngựa trực tiếp vàocửa chính, đến cửa thùy hoa mới dùng lại. Vềphủ trước tiên phải bái kiến lão thái thái, Lý thị dặn dò Cố Hải đem hành lí về viện của mình.

      Cố Lễ, Lý thị dẫn theo Cố Sơn, Nguyên Thu, Tuyền ca, Nữu Nữu bốn người qua hành lang vừa tới bên ngoài phòng lớn có nha hoàncười chào đón Cố Lễ, nha hoàn giữ chửa vungrèm lên cười “Đại lão gia, đại phu nhân đãtrở lại”

      Nguyên Thu theo sau Cố Lễ và Lý thị vào phòng, chỉ thấy phía trước ngồi lão phụ nhânhơn sáu mươi tuổi, ít trâm cài cắm ngổnngang tóc trắng như tuyết. Trong lòngNguyên Thu đoán được đây là Cố lão phu nhân.

      Cố Lễ thấy mẫu thân quỳ xuống, Cố lão phu nhân cho người đỡ kéo đến bên cạnh nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen mới thở dài “Nhi a, ngươi cũng già rồi” Cố Lễ nghe vậy lỗmũi đau xót rơi lệ. Lý thị dẫn theo mấy người Cố Sơn Nguyên Thu quỳ xuống. Cố lão phu nhân chỉ quay đầu gọi Lý thị ngoắcTuyền ca “Tiểu tử này mập mạp trắng noãnnhanh đến đây cho ta xem chút” Tuyền ca vội tiến lên, học theo Lý thị thấy lễ trong miệngkêu “Tuyền ca gặp qua tổ mẫu”

      Cố lão phu nhân nghe nhất thời ngậm được miệng vội ôm chầm Tuyền ca với Cố Lễ “Đây chính là tiểu nhi tử của ngươi? cơ trí” Cố Lễ vội cười “Còn hiểu quy củ, mong mẫu thân tha thứ” xong quát Tuyền ca “Còn nhanh xuống khỏi ngực tổ mẫu, còn ra thể thống gì” Tuyền ca nghe trênngười tổ mẫu mùi thơm nồng đậm nghe Cố Lễnói ngừng trượt khỏi ngực Cố lão phu nhân trở về bên cạnh Lý thị trung quy trung củđứng ngay ngắn.

      Cố lão phu nhân thấy Tuyền ca đứng bên cạnhLý thị chỉ đành gật đầu với Lý thị “ đường ngươi cũng cực khổ nhanh đứng lên ”Lý thị vội cảm tạ đứng lên. Ánh mắt Cố lão phu nhân quét qua mấy đứa bé lần, lại kêu CốSơn đến trước mặt tỉ mỉ quan sát phen mới gật đầu “Sơn nhi cũng lớn như vậy rồi, taxem so với Minh nhi cao hơn chút”Nàng lời này liền quay sang phu nhân bên cạnh.

      Phụ nhân kia vội tiến lên cười “Con cũng thấy thế, xương cốt cũng nhìn chắc hơn Minhnhi”

      Lý thị nghe cười “Sơn nhi lớn hơn Minh nhi tuổi, hơi cao hơn chút cũng phải. Qua thờigian Minh nhi đuổi qua ca ca rồi”

      Cố lão phu nhân lúc này mới cười đẩy phụ nhân bên cạnh ra với đám người Cố Sơn “Đây làtam thẩm bọn ngươi” Thế mấy người Cố Sơn mới biết đây là tam phòng Ngô thị, vội tiến lên hành lễ gọi “Tam thẩm” Ngô thị cười đáp, tán dương phen mới quay lại bên cạnh Cố lão phu nhân. Cố lão phu nhân chỉ phụ nhântrung niên bên mình “Đây là nhị thẩm ngươi”

      Nguyên Thu sớm nghe mẫu thân qua, Cốlão phu nhân thiên vị tiểu nhi tử đành lướt quachi thứ hai cho tam phòng quản gia. Hôm nay vừa thấy quả như vậy Cố lão phu nhân cất nhắc tam phòng ngay cả gặp mặt cũng đẩy tam phòng lên trước nhị phòng.

      Nhị phòng Tôn thị chỉ cười ôn hòa, cũng nhiều. Lý thị biết Tôn thị là người ít cũngkhông để ý. Ngược lại Cố lão phu nhân trợn ngược mắt nhìn Tôn thị bất mãn “Gặp qua đại tẩu ngươi cũng biết qua vài câu, lại đứng lì như cọc gỗ ở đây” Tôn thị nghe thấpđầu , Ngô thị thấy thế cười “Đây là tính tình nhị tẩu, lão thái thái cũng biết. ra nhị tẩu ít cũng rất tốt, nếu trong nhà đềunhiều lời như ta lại sợ phiền hà lão thái thái”

      Nguyên Thu nghe thấy lời này rất đột ngột, aingờ Cố lão phu nhân lại gật đầu “Ngươi đúng, người là được giống như ngươihết ta lại bị náo loạn chết” xong ha ha cườilên, Lý thị thấy thế chỉ đành cười theo hai tiếng.

      Cố lão phu nhân nhìn xong tôn tử lúc này mới nhớ đến hai cháu đứng bên, liền nhìn Nguyên Thu trước “Đây là ai?”

      Lý thị vội trả lời “Thưa lão thái thái, đây làNguyên Thu” Cố lão phu nhân nghe vậy gật đầunói “ ra là tam nha đầu, lớn lên cũng thậtxinh đẹp. Ta nhớ nàng còn có thứ xuấttỉ tỉ, nàng tên gì? Sao lại thấy?”

      Lý thị vội cười “Nhị nương gọi là NguyênDung, đầu xuân năm nay gả ” Cố lão phu nhân nghe lại thêm. Quay đầu với Ngô thị “Trong nhà mấy tiểu tử kia đâu rồi, gọibọn đến đây ra mắt đại bá phụ, đại bá mẫu”

      Ngô thị cười “Bọn học hết rồi, đợi tối quay về rồi gặp” Cố lão phu nhân nghe khôngkhỏi oán giận “Nếu biết đại ca ngươi hômnay về nhà nên cho bọn nó nghỉ ngày” Ngô thị nghe cười nữa.

      Cố lão phu nhân chọc Ngô thị phen lại quay nhìn Lý thị “Nhà của ngươi còn mấy người nữa đều kêu các nàng vào ”.

      Lý thị nghe vội trả lời “ ở trong sân chờđấy” Nha hoàn phục vụ xốc rèm lên kêu Trương di nương, Lâm di nương vào, hai người song song quỳ gối trước mặt lão phu nhân, quy củ chào cái. Cố lão phu nhân nhìn thấy Lâm di nương trong lòng tự nhiên thích hỏi nhiềumấy câu, nhưng nàng nhìn khắp phòng khôngthấy Vương di nương, liền trầm mặt hỏi Lý thị“Ngày đó ta tặng cho ngươi hai người, sao hôm nay chỉ nhìn thấy ? Sao thấy ThảiChâu?”
      tart_trungxixon thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 58: Kinh thành ( tiếp theo)

      Lý thị vội lên tiếng trả lời “Vương thị vừa tới Hàng Châu liền hợp đất, tới haingày bị bệnh. Đại phu là phòng hàn, con dâu liền với lão gia để nàng lên thôn trang điều dưỡng, ai ngờ thời tiết vào đông. Phía Nam mùa đông khô mát như phương Bắc, nghĩchắc Vương thị chịu nổi thời tiết ẩm ướtcứ như vậy chết

      Cố lão phu nhân nửa ngày , chỉ nhìnchằm chằm Lý thị “Đó là đại nha hoàn phụcvụ bên cạnh ta, phục vụ ta nhiều năm khôngthấy nàng sinh bệnh, sao lại đến chỗ ngươi lại sinh ra bệnh?”

      Lý thị nghe vội quỳ xuống “Con dâu dám láo, lúc đó Thẩm mama vẫn ở đó. Vương thị bệnh nặng nàng cũng biết” Cố lãophu nhân nghe vậy liếc mắt nhìn Thẩm mama. Ngày đó Thẩm mama sợ truyền nhiễm phong hàn cũng dám đến trước mặt nàng làmsao biết Vương di nương có bị bệnh hay .Nhưng người là nàng đưa , nàng lại dámnói mình lười biếng, đành theo câu chuyện của Lý thị “Lúc đó Vương di nương bệnh rất nặng, nô tì nghĩ dưỡng mấy tháng là tốt rồi cũng bẩm báo lão phu nhân”

      Cố lão phu nhân nghe đành thôi ngoắc Lâm thịtới trước mặt “Tuyết Liên, mau tới bác nhìn chút” Lâm di nương nghe vậy nhìn Trươngdi nương hả hê cười tiếng, uốn éo mông đếntrước mặt lão thái thái. Cố lão phu nhân thấy cháu trăng mập lung linh trong bụng hài lòng ít.

      thấy toàn bộ mọi người, Cố lão phu nhâncũng thấy mệt mỏi khoát tay “Các ngươi điđường cũng cực khổ, về viện nghỉ ngơi trước , đợi cơm tối rồi đến” Cố lão phu nhân phân phóNgô thị “Ngươi với đầu bếp dọn mấybàn thức ăn. Buổi tối đón gió tẩy trần cho đại cađại tẩu ngươi” Ngô thị đáp ra ngoài. nhàCố Lễ hành lễ mới trở về viện.

      Hôm nay về phủ, viện rộng rãi như ở Hàng Châu. Cố Lễ, Lý thị ở chủ viện, hai phòngtrái phải cho Lâm di nương và Trương di nương. Cố Sơn, Tuyền ca có viện riêng. Nữu Nữu vàNguyên Thu ở chung viện. Nguyên Thuthấy an bài này cũng sao, dù sao bên cạnh cũng nhiều người ngoài, Nữu Nữu và mìnhở chung viện làm mình cũng yên tâm chút.

      Viện sớm thu thập xong, đám người NguyênThu quay về viện nghỉ ngơi. Lý thị vội cho người đem hành lí, rương kiểm tra chặt chẽ đưa vào phòng, ầm ĩ buổi chiều mới thu xếpxong. Vừa hết việc, Lý thị nhìn canh giờ thấysắp đến giờ cơm tối vội gọi Cố Lễ hai vợ chồng rửa mặt thay xiêm áo sạch . Cho người đến viện gọi các con nhà đến phòng lớn.

      Trong phòng lớn nhân khẩu ba nhà đến đôngđủ, trong phòng chật chịu nổi, Cố lão kêumấy cháu trai cháu bên mình cho đám ngườiCố Sơn nhận thức. nương Thụy Châu chi thứhai năm ngoái gả ra ngoài, hôm nay còn có Bảo Châu hơn Nguyên Thu tuổi đứnghàng thứ tư. Ngoài ta tam phòng có nữ sinhcùng năm với Bảo Châu hơn nàng hai thánggọi Mỹ Ngọc.

      Nguyên Thu nghe tên này cảm thấy có chút tụckhí liền giương mắt nhìn đường muội Mỹ Ngọc. Mỹ Ngọc khoảng mười mười hai tuổi bộdáng cực kì đẹp mắt người ăn mặc cũngtinh xảo nhưng cảm giác có cổ yếu ớt mặt. Nguyên Thu thầm quan sát phen liền cười với Bảo Châu, Mỹ Ngọc làm lễ ra mắt “Tứ muội muội, ngũ muội muội” Bảo Châu, Mỹ Ngọc cười trả lễ.

      Lão thái thái ngại trong nhà ồn ào, liền cho tỉ muội Nguyên Thu đến ngồi trong phòng trong, lại đuổi tôn tử ra phòng ngoài uống rượu. Mìnhvà ban hi tử ngồi bàn, Lý thị là con dâuđứng bên chia thức ăn. Mẫu tử bốn ngườinói chuyện nhắc tới con cháu ít. Vì hôn của Cố Sơn, Nguyên Thu , Nguyên Dung làmvội vàng Cố Lễ lại lo lắng Cố lão phu nhân lại làm bộ làm tịch phát cáu trì hoãn hôn Cố Sơn vì vậy đưa tin về kinh thành.

      Hôm nay hồi kinh, Cố lão phu nhân hỏi đến, Cố Lễ dám giấu diếm trước tiên hôn của Cố Sơn. Cố lão phu nhân nghe Cố Sơn đãđịnh thân mặt có chút nhịn được,cười lạnh Cố Lễ “Ngươi ra rất tốt, cũng cho ta biết, cái tin cũng chongười đưa tới cho ta. Chẳng lẽ xem ta là ngườichết hay sao? Trong mắt ngươi có mẫu thân ta hay ?”

      Cố Lễ đành cười làm lành “Vì về kinh báocáo công tác, cho nên hôn định gấp. Nếu gởi tin trở về chỉ sợ thư còn phải ngày mai mới đến nhà. Này bằng trở về với mẫu thân, aidám lừa gạt mẫu thân đâu”

      Cố lão phu nhân bĩu môi “Hôn Sơn nhi kém, nhưng con dâu nhà quan chứccũng cao chút, về sau gả vào nhà lại có tính tình tiểu thư, Sơn nhi ăn ít đau khổ. Theo ta, mấy đứa bé nhà thân thích cực tốt, mặc dù nhà nghèo chút nhưng tính tình dịu dàng lạikhông ỷ vào thân phận mình làm dáng. Ví dụ như nương nhà Nhị cữu cữu ta thấy cực tốtvốn muốn cho Sơn nhi”

      Cố Lễ vừa nghe chợt thấy mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng thầm may mắn gởi tin trở về. Trong lòng biết lão thái thái thích Lý thị, Lý thị xuất thân từ tiểu thư đạiquan, khí độ toàn thân là các nàng dâu của Cố gia so được. Lúc đầu Cố lão phu nhân rất ưa loại nàng dâu như vậy cảm thấy mình rất cóthể diện. Nhưng lâu ngày, nàng thấy ngôn hành cử chỉ của Lý thị luôn luôn đem so với mìnhtrong lòng có chút bất mãn. Cố lão phu nhânthấy mình cũng có cáo mệnh cũng có thân phận,cử chỉ thể kém với Lý thị vì vậy thầmhọc cử chỉ của Lý thị mấy ngày, nhưng nàngcàng học càng thấy mình thô tục chịu nổitrong lòng bắt đầu chán ghét nàng dâu này. Nhưng Lý gia quyền thế cường đại Cố lão phu nhân dám trêu chọc nàng chỉ thỉnh thoảng bắt ngoài miệng kể khổ phen. Saunửa năm Lý thị vào cửa Cố lão thái gia quy tiên, Cố lão phu nhân lấy cơ hội này Lý thịlà tai tinh, ngày ngày đều quở trách nàng. Vì lý do này Lý gia cũng thể lắm miệng, Cố Lễ chỉ lén lút che chở chu toàn cho Lý thị, đợi saukhi tìm được quan chức lập tức mang theo thê tử ra ngoài.

      Cố Lễ biết hàm ý Cố lão phu nhân muốn châmchọc Lý thị vội cười làm lành với nàng “Người lão thái thái nhìn trúng nhất định cựctốt, Sơn nhi cũng có phúc khí này” Cố lão phu nhân nghe bĩu môi cái hỏi Cố Lễ “Nhị nương gả cho ai?”

      Cố Lễ vội trả lời “Là cử nhân, gia thếnghèo khó chút nhưng cũng may là người có chí hướng” Cố lão phu nhân nghe vậy gật đầu “Như vậy cũng được, nữ nhi thứ xuất cóthể gả cho cử nhân cũng xem như cất nhắc nàng” Cố Lễ cười “lão thái thái phải” Cố lão phu nhân hơi trầm ngâm lại với Cố Lễ“Ta thấy tam nha đầu trổ mã còn tốt hơn so vớimẫu thân nàng, mặc dù vợ ngươi cả đời đều cáidáng vẻ đó nhưng dạy dỗ nữ nhi cũng tốt”

      Lý thị đứng bên nghe vậy sắc mặt cứng đờ,Cố Lễ nhìn chút khoát tay áo với nàng cườivới Cố lão phu nhân “Nàng cũng còn chịu nổi tán dương”
      tart_trungxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :