1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Khán Tuyền Thính Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 16 - THỊT KHO TÀU 3[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]


      <img class="alignnone size-medium wp-image-34378" alt="250" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/250.jpg?w=231" width="231" height="300" />

      Vương thị cùng Vương ni vừa ăn vừa chuyện, ước chừng hàn huyên hơn nửa canh giờ, Vương ni ngồi , chủ tùy khách liền, Vương thị cùng nàng ăn chay, Mèo Con cùng Nam Qua cũng ăn chung với Vương thị, tùy tiện bới hai chén cơm trắng. có biện pháp, trưởng bối ăn thịt, tiểu bối nào có tư cách để ăn a? Mèo Con mang ánh mắt ai oán nhìn thịt kho tàu thơm nức, ánh mắt ai oán cực kỳ, thịt kho tàu a! Thịt kho tàu! Ngươi chờ a, buổi tối ta từ từ mà ăn ngươi a. Nàng bên ăn cơm trắng cùng rau khô, bên yên lặng với thịt kho tàu.

      “Vương sư , người cũng biết ta trước đây có ba tôn tử chết non a…”, Vương thị nhắc tới ba tôn tử chết non liền rơm rớm nước mắt. bình thường, Nam Qua nghe đến ba đứa con chết của nàng cũng rơi nước mắt. Vương thị sau khi khóc : “Vương sư , người xem có biện pháp gì để lần này tôn tử của ta có thể bình an lớn lên ?”

      Vương ni bên nghe xong cũng rơi vài giọt nước mắt, hai tay tạo thành chữ thập niệm tiếng “A di đà phật từ bi đại Bồ Tát”, mới : “Tứ thẩm, trong kinh có , ở Tây phương có vị Bồ Tát chiếu ánh sáng khắp thế gian, từ bi đại xá, nếu có thiện nam tín nữ có lòng thờ kính, có thể phù hộ con cháu bình an khoẻ mạnh”

      Vương thị vội hỏi: “Phải như cung phụng thế nào mới tính là thành tâm đây?”

      Vương ni : “Trừ bỏ tiền nhang đèn cúng vườn ra, mỗi ngày vài ngọn đèn bằng dầu vừng, đèn chính là thân của vị Bồ Tát này, ngày đêm thể tắt”

      Mèo Con nghe xong khẽ nhíu mày, nhìn Nam Qua đáy mắt quang mang cùng Vương thị thần sắc mừng rỡ: “ vậy chăng?! Muốn thắp đèn này, ngày phải dùng bao nhiêu dầu vừng?”. Nàng nuốt nước bọt dè chừng hỏi

      Vương ni : “ ngày đêm ít nhất cũng phải bốn lạng dầu vừng”

      Vương thị suy nghĩ hồi, ngày đêm bốn lạng dầu vừng, trong nhà vẫn lo lắng được, liền : “ khi như vậy, Vương sư liền làm phiền ngài giúp ta làm, phù hộ tiểu tôn tử này của ta bình an lớn lên”

      Vương ni gật gật đầu, Mèo Con nghe xong sắc mặt đổi chút, ngày bốn lạng dầu vừng, chỉ là chút chi tiêu . Nàng cúi đầu suy nghĩ chút, xoay người vào trong phòng, lúc ra cầm lấy cái túi vải bố màu trắng.

      “Vương sư ” Mèo Con đến trước mặt Vương ni gọi.

      “Có chuyện gì vậy?” Vương ni cười tủm tỉm hỏi.

      “Vương sư , đây là tiền con tiết kiệm để giúp cháu con chép Địa Tạng Kinh, làm phiền người giúp con cúng cho Địa Tạng Bồ Tát”. xong lại lấy từ trong tay áo ra trăm quan tiền : “Cái này có gì đáng giá cả, nhưng mà cũng là tâm ý của con”

      Vương ni tiếp nhận Địa Tạng Kinh của Mèo Con, kinh ngạc phát từng chữ từng chữ nhắn mạch lạc ràng, đường may cẩn thận kín đáo, nhịn được khen: “Lục nha đầu may khéo!”

      Mèo Con hơi hơi mỉm cười : “Vương sư phụ khích lệ, bất quá chỉ là chút tài mọn mà thôi, chỉ cầu có thể khiến cho cháu con có thể bình an lớn lên”

      Vương thị cũng gật đầu : “Ta cũng chỉ cầu tôn tử này có thể hảo hảo lớn lên”

      Vương thị cùng Vương ni chuyện được nửa buổi, trước khi Vương ni vụng trộm hỏi Mèo Con: “Lục nha đầu, con còn muốn chép kinh Phật ?”

      Mèo Con trong lòng tiếng “Được!”, ngoài miệng lại nghi hoặc hỏi: “Con phải thêu Địa Tạng Kinh đấy sao? Vương sư còn muốn thêu kinh thư gì? Ngài a! Con nhất định thêu được!”

      Vương ni : “Lục nha đầu, con có điều biết, việc thêu kinh Phật này là việc tích nhiều công đức, nhưng phải người nào cũng có tay nghề tốt như con. Người nhà giàu chỉ có thể thuê tú nương (người làm nghề thêu) thêu kinh Phật mà cúng Bồ Tát”. Nàng thấy Mèo Con vẫn như cũ bộ dạng cái hiểu cái , liền cắn răng : “Ý tứ của ta là con có bằng lòng hay đem pho kinh Phật kia ra, Triệu đại phu nhân nguyện ý mua mười lượng bạc”

      Mèo Con vừa nghe lập tức xua tay : “ thể được, con thêu kinh Phật này là vì muốn cầu phúc cho cháu con, phải vì bạc”

      Vương ni nhãn châu xoay động : “Bái phật chú ý là tâm thành tắc linh, ta đem tú kinh của con về bái trước mặt Bồ Tát, cúng ba ngày ba đêm, sau khi để Bồ Tát chứng nhận tâm ý xong lại chuyển sang cho Triệu đại phu nhân, như thế nào?”

      Mèo Con vừa nghe, mặt lộ vẻ tâm động, do do dự dự hỏi: “Có thể sao? Bồ Tát trách tội?”

      Vương ni vừa thấy thần sắc của nàng, biết là bị hấp dẫn, vội vàng : “ ! Địa Tạng Bồ Tát là vị Bồ Tát từ bi nhất, như thế nào có thể trách tội con đây?”

      Mèo Con nghe xong phúc thân : “Vậy làm phiền vương sư !”. Mười lượng bạc cũng đủ tiền dầu vừng năm, về phần Vương ni có được bao nhiêu tiền là chuyện của bà ta.

      Vương ni nghe được mặt mày hớn hở : “ phiền toái! chút cũng phiền toái”. Nàng trong lòng mừng thầm, kinh Phật này chuyển cho Triệu đại phu nhân, đại phu nhân ít nhất có thể cho bà ta năm mươi lượng bạc, cái này kiếm được rất lời.

      Vương ni : “Lục nha đầu bình thường nếu là có rảnh, cũng có thể thêu thêm vài bản kinh, coi như kiếm tiền cúng dầu vừng cho Bồ Tát”

      Mèo Con vừa nghe, trong lòng mừng thầm: “Chỉ cần Vương sư muốn với con tiếng là được”

      Mèo Con sớm biết Vương ni có bán tú kinh cho nhà giàu. Tú kinh, phật tượng là thứ mà phụ nữ thích nhất, chỉ có có thể tích phúc, tiền công cũng cao. Nhưng mà nàng cách kiếm tiền này ra đâu, Vương ni này quả là mở cửa cho nàng a.

      Nàng cũng biết này Vương ni cắt xén ít tiền, nhưng thêu kinh Phật so với thêu khăn tay dễ kiếm tiền hơn nhiều. Lại nàng đối tay nghề của mình có tin tưởng, tại nàng ít kiếm tiền chút, chờ này khách hàng thấy được kĩ năng thêu thùa của nàng, nàng sợ bà ta cắt xén tiền công của nàng nữa!

      Mà Vương ni cũng suy nghĩ, lục nha đầu Cố gia này tay nghề thêu thùa ôi cha mẹ ơi giỏi là giỏi, người cũng , lừa là dễ dàng, đem đến cho nàng vài trâm cài tóc sợ nàng đem đồ tốt mà giao ra đây. Giá thu thấp như vậy, qua tay mình lại bán giá khác, ngu gì mà kiếm tiền? Mỗi người đều tự mình suy nghĩ mà nở nụ cười tính toán. tiểu nha đầu nở nụ cười khờ dại ngây ngô, lão bà nở nụ cười hòa ái dễ gần.

      Sau khi tiễn bước Vương ni , quay đầu lại chỉ thấy Nam Qua nước mắt lưng tròng nhìn nàng: “Mèo Con, Địa Tạng Kinh kia của muội tốn nhiều công sức như vậy…”

      Mèo Con vội vàng : “Tẩu tử, Địa Tạng Kinh này vốn là muội thêu cho cháu muội. Tỷ cũng đừng nghĩ nhiều nữa!”

      Nam Qua rưng rưng : “Nếu phải tại thân thể ta tốt cũng …”

      Mèo Con nghe nhíu mày : “Tẩu tử, tỷ đừng nghĩ nhiều, hảo hảo dưỡng thai mới được, tỷ yên tâm! Chúng ta cầu Bồ Tát phù hộ, cháu muội nhất định bình an lớn lên!”

      Vương thị cũng ra : “Đúng vậy, Nam Qua con yên tâm, ta từ hôm nay trở ăn chay, cầu phúc cho tôn tử của ta!”

      Nam Qua vừa nghe lập tức : “Con cũng…”

      “Tẩu tử, tỷ thể ăn chay”. Mèo Con vội vàng ngăn cản : “Tỷ ăn chay đứa trẻ có dinh dưỡng, lúc này là lúc tỷ bồi bổ thân thể”

      Vương thị gật đầu : “Đúng, muội muội con đúng, tại là lúc con nên bồi bổ thân mình, nên ăn chay, ta với muội muội con ăn chay là được”

      Mèo Con vừa nghe, mặt nhất thời tái , nhớ tới buổi sáng mình vất vả nấu thịt kho tàu, liền như vậy bái bai nàng, khỏi rơi hai giọt lệ a! Sớm biết như thế lúc Hồng Lăng ăn nàng cũng ăn theo luôn cho rồi!

      Nhưng mà nhìn đến Nam Qua cùng vương thị vẻ mặt thành kính, miệng nàng mím lại, thầm cắn răng nghĩ đến: “Quên ! Coi như giảm béo !”. Nàng cúi đầu nhìn thân thể mình khô quắt, thầm khẩn cầu, đứa này nhất định phải bình an sinh ra! Nàng cũng muốn ăn chay hoài đâu bằng biến thành sân bay!

      “Cha! Mẹ! Chúng con trở về!”. Lúc chạng vạng, Mèo Con dọn đồ ăn lên bàn cửa truyền đến tiếng cười to vui vẻ của Cố Lộc, Mèo Con nghe được thanh vui vẻ nhị ca, vội vàng chạy đến: “Nhị ca!”

      “Mèo Con!” Cố Lộc phen ôm lấy nàng, hôn lên khuôn mặt phấn tròn tròn của nàng vài cái.

      “Nhị ca, đau a!” Mèo Con cười khanh khách, khuôn mặt nhắn trốn tránh công kích của : “Ca ca có râu!”

      “Nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch! Còn ra thể thống gì nữa!” Sau lưng truyền đến thanh tức giận của Cố Phúc, sau đó Mèo Con rơi vào trong lòng ngực của Cố Phúc: “Mèo Con, chỉ nhớ nhị ca nhớ đến đại ca?”

      Mèo Con cười khanh khách : “Đại ca vẫn còn thường xuyên thấy, nhị ca rất lâu thấy a!”

      “Nha đầu hư hỏng có lương tâm!” Cố Phúc điểm điểm cái mũi của nàng, thấy nàng lắc lắc thân thể hướng làm nũng, khuôn mặt nhắn hồng hồng giống như hoa hồng, nhịn được cúi đầu hôn lên của khuôn mặt nhắn nàng.

      Cố Lộc ở bên bĩu môi : “Đại ca tại như thế nào mà huynh nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch?”

      Cố Phúc giận trừng mắt liếc nhìn Cố Lộc cái,  Trần Quân Ngọc mỉm cười nhìn ba huynh muội náo loạn, Vương thị bê bát cười tủm tỉm : “Được rồi, mau vào ! Rửa mặt rồi ăn cơm! Đói bụng ?”

      “Mẹ!”

      “Tứ thẩm!”

      Ba người hô tiến vào, Cố Lộc cười hì hì tiến lên tiếp nhận bát đũa trong tay Vương thị : “Mẹ, con trở về!”

      Vương thị sờ sờ đứa con thứ hai hai năm thấy, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào : “Lộc Nhi gầy!”

      Cố Lộc cười hì hì giơ hai cánh tay : “Mẹ người đừng thấy con gầy con rất khỏe! Người xem!” trở mình cái té ngã, mà bát đũa trong tay vẫn như cũ vững vàng ở trong tay .

      Vương thị bị hù nhảy dựng, bừng tỉnh, liền cười vỗ thân mình mắng: “Tử tiểu tử! Ra ngoài hai năm, so với đệ đệ con còn nghịch ngợm!”

      Cố Toàn từ trong phòng chạy đến, hưng phấn hô: “Nhị ca, đệ cũng muốn chơi!”

      Cố Lộc cười ha ha ôm lấy tiểu đệ, ném lên , Cố Toàn vui vẻ khanh khách cười ngừng, Mèo Con ở bên nhìn đến kinh ngạc, nhị ca khi nào có sức lực nhiều như vậy? Trò chơi này cần nhiều sức lực lắm a?

      Cố Phúc thấy nàng nhìn chuyển mắt nhị đệ cùng tiểu đệ chơi đùa, nghĩ đến nàng cũng hâm mộ, cúi đầu cười : “Mèo Con cũng muốn chơi sao?” xong liền đem tiểu thân thể mềm mại trong lòng ngực mình tung lên, sau đó vững vàng tiếp được.

      Mèo Con sợ tới mức kêu tiếng, lại thấy chính mình rơi vào trong lòng ngực Cố Phúc, hồi tưởng cảm giác kích thích vừa rồi, nhịn được cười khanh khách: “Đại ca, muội còn muốn chơi!” (Này này này! tung nhé! mà chụp hụt sinh con kịp mà trả chon am chính đâu nhá! =.:)

      “Được!”

      Vương thị ở bên nhìn xem lo lắng, chỉ sợ hai đứa con lớn cẩn thận đem đệ đệ muội muội làm bị thương, vội : “Các ngươi mau để đệ đệ muội muội xuống, đều lớn như vậy, như thế nào mà còn đùa giỡn giống tiểu hài tử!”

      Trần Quân Ngọc mỉm cười : “Thẩm, người yên tâm, để hai người họ ngã đâu!”

      Mèo Con cùng đại ca chơi hồi, vươn tay bé: “Ngọc ca, ôm cái!”

      Trần Quân Ngọc mỉm cười ôm tiểu búp bê hưng phấn khuôn mặt nhắn đỏ bừng, đem nàng đặt ở cổ mình, Cố Toàn vừa thấy, lập tức tiến lên ôm đùi Trần Quân Ngọc làm nũng : “Ngọc ca, đệ cũng muốn ôm cái! Đệ muốn cưỡi ngựa!”

      Mèo Con lắc lắc tiểu thân thể: “Ngọc ca, muội muốn cưỡi ngựa! để ý đến tiểu ca!”

      Trần Quân Ngọc bị hai tiểu hài tử cuốn lấy cười ha ha: “Toàn Nhi, đệ đợi chút, hồi Ngọc ca cùng đệ chơi!”

      Lúc Cố Tứ Ngưu về nhà, liền thấy mấy đứa con lớn nhất cùng hai tiểu nhân nhi ở trong sân chơi cưỡi ngựa, tiểu nữ nhân tay bé gắt gao nắm áo Ngọc Nhi, cái miệng nhắn ngừng khanh khách cười, khỏi lắc đầu, con xưa nay nhu thuận, rất ít thấy chơi đùa như vậy.

      Nhưng ra Cố Phúc liếc mắt cái liền thấy được Cố Tứ Ngưu: “Cha”

      Mọi người ngừng lại, Cố Tứ Ngưu : “ vào trong chuyện , Mèo Con mau xuống, như thế nào có thể ngồi ở cổ Ngọc ca đây?”

      Mèo Con chu cái miệng nhắn hồng nhuận, Trần Quân Ngọc vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực: “Tứ thúc, chúng ta đùa a!” thương tiểu oa nhi trong lòng ngực : “Mấy tháng thấy, Mèo Con cao tí, cũng nặng hơn tí!”

      Mèo Con nhớ tới mấy tháng tới phải ăn chay, trong lòng yên lặng tiếp câu, nàng lập tức gầy!

      Cố Tứ Ngưu đột nhiên nhớ tới cái gì, cười ha ha : “Nha đầu kia trưởng thành, cũng biết trang điểm! Các ngươi trở về nên biết, khoảng thời gian trước răng cửa của nàng bị rụng, cả ngày ngậm miệng chịu , cho đến khi răng cửa mọc lại, mới bằng lòng mở miệng!”

      “Cha!” Tiểu nha đầu bắt đầu nóng nảy, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, giơ nắm tay nho lên : “Cha ràng hứa với con là với ca ca!”

      “Ha ha…” mọi người cười ngã trái ngã phải, Trần Quân Ngọc nhịn cười nâng lên khuôn mặt nhắn của Mèo Con, hướng miệng của nàng nhìn nhìn, quả nhiên chỗ răng cửa mọc đều: “Ha ha…” nhịn được ầm ĩ cười to.

      Khuôn mặt nhắn của tiểu nha đầu đỏ lên: “Mẹ…” đáng thương hề hề hô tiếng, Vương thị nhịn cười : “Được rồi, đừng cười! phải các ngươi cũng có lúc thay răng! Đều vào ăn cơm , đồ ăn đều lạnh cả rồi!”

      “Ai! Được! Được! Chúng ta đều vui vẻ đến hồ đồ rồi!” Trần Quân Ngọc thấy đôi mắt tròn xoe, trắng đen ràng của Mèo Con, cái miệng nhắn gắt gao mím lại, hai tay nhắn nắm chặt, giống như bộ dạng con mèo , nhịn cười nhờ nhờ tay của nàng để nàng vui vẻ trở lại.

      Nam Qua đem đồ ăn mang lên bàn, Cố Tứ Ngưu kinh ngạc nhìn trước mặt Vương thị cùng Mèo Con đĩa nấm mèo, nghi hoặc hỏi: “Các người làm cái gì vậy?”

      Mèo Con nghe vậy mặt thiếu tái lại, vùi đầu ăn cơm, cố gắng bỏ qua mùi thịt kho tàu, Vương thị : “Ta cùng Mèo Con ăn chay”

      “Vì cái gì?” Cố Tứ Ngưu nhíu mày hỏi, nhìn con cúi đầu ăn, khỏi đau lòng : “Nàng làm gì vậy? Mèo Con tuổi ăn tuổi lớn, ăn chay làm cái gì?”

      Vương thị tức giận : “Ta cùng Mèo Con ở trước mặt Bồ Tát hứa, trước khi tôn tử của ta ra đời đều ăn chay, để cầu phúc cho tôn tử của ta”

      Cố Phúc nghe vậy liếc mắt nhìn Nam Qua trách cứ cái: “Cái gì mà thần linh quỷ quái! Nàng cùng Vương ni làm cái gì? Còn liên lụy mẹ cùng Mèo Con nữa hả?”

      Nam Qua mặt đỏ lên, lắp bắp : “Ta…”

      “Đại ca, là muội tự nguyện”. Mèo Con ngẩng đầu, cuối cùng lưu luyến nhìn thịt kho tàu liếc mắt cái, sau đó dứt khoát thu hồi ánh mắt : “Là muội tự mình thề trước mặt Địa Tạng Bồ Tát, trước khi đứa bé được sinh ra thể ngồi ! Đại tẩu biết gì cả”

      Ở đây trừ bỏ Vương thị, Nam Qua, Mèo Con ra những người còn lại đều là Nho sinh, đối với loại chuyện tình cầu thần bái phật này, luôn luôn cười nhạt. Cố Phúc há mồm vừa muốn gì, Vương thị lông mi dựng thẳng lên: “Tốt lắm! Đừng gì cả! Các ngươi cứ tin tưởng thánh nhân Đại lão gia của các ngươi , ta cầu Bồ Tát của ta! Ta muốn tôn tử!”

      Cố Lộc vừa thấy khí tốt, vội vàng ngắt lời : “Ăn chay tốt! Mẹ, con ở bên ngoài nhiều năm, cũng học được vài món ăn chay, ngày mai con xuống bếp bộc lộ tài năng với mẹ!”

      Vương thị vừa nghe, thần sắc hơi dịu . Mèo Con cười khúc khích, rung đùi đắc ý ngâm nga : “Tử viết: quân tử viễn bào trù (người quân tử phải xa nhà bếp). Nhị ca huynh quên thánh nhân dạy bảo?”

      Cố Phúc nghe được sửng sốt, khỏi hỏi: “Mèo Con, muội làm sao biết những lời này?”

      Mèo Con tiếp tục bối : “Tử viết: Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư yên. Hữu bằng tự viễn phương lai bất diệc nhạc hồ!*”. Đầu của nàng cúi cúi ăn cơm, miệng lại luận ngữ, bộ dáng đáng làm cho mọi người cười ha ha, nàng nhăn nhăn cái mũi : “Mỗi ngày nghe ca ca đọc, muội đều thuộc!”

      *Chú thích:

      “Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư yên”: Ba người cùng , tất có người là thầy của ta.

      “Hữu bằng tự viễn phương lai bất diệc nhạc hồ”: Có bạn từ phương xa tới còn gì vui hơn.

      Cố Phúc mừng rỡ: “Mèo Con thông minh, bất quá những lời này cũng phải là trong Luận ngữ, cũng phải có ý là quân tử thể xuống bếp”

      “Di?” Mèo Con nghi hoặc ngẩng đầu , phải?

      Cố Phúc thương sờ sờ đầu của nàng: “Những lời này là xuất phát trong Lễ kí, sau lại được Mạnh Tử trích dẫn, để tấm lòng đành sát sinh chứ phải quân tử thể xuống bếp nấu cơm”

      “A!” Mèo Con kinh ngạc kêu tiếng, nàng cũng biết, còn tưởng rằng chính là thể ý tứ xuống bếp a!

      Cái miệng nhắn của nàng khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc đáng , làm cho mọi người kìm được thương, Trần Quân Ngọc thân thủ sờ sờ đầu của nàng : “Mèo Con có muốn học viết chữ ?”

      Mèo Con nhãn tình sáng lên: “Ngọc ca dạy muội sao?”

      Trần Quân Ngọc cười lắc đầu: “ phải ta, có lão sư khác”. tiếng vừa dứt, Cố Phúc nở nụ cười tươi.
      tart_trung, Phong nguyetvanlactamviem thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 17 - CẢ NHÀ CHUYỆN PHIẾM[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]


      <img class="alignnone size-medium wp-image-35173" alt="75" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/75.jpg?w=300" width="300" height="219" />

      Có mờ ám! Hai tròng mắt Mèo Con tỏa sáng nhìn Trần Quân Ngọc, nghe tiếng cười của Cố Phúc, Mèo Con cảm giác được mùi mờ ám vị.

      Trần Quân Ngọc cười ôn hòa, đối Vương thị : “Tứ thẩm, con muốn nhờ người…” mặt dần dần đỏ lên, nhìn bộ dáng này của , mọi người còn có thể biết ?!

      Vương thị vui sướng hỏi: “Ngọc Nhi, con có đối tượng để ý rồi sao? Là con nhà ai? Bộ dạng lớn lên trông thế nào?”

      Trần Quân Ngọc vừa nghe, khỏi dở khóc dở cười lắc đầu: “Tứ thẩm, nam nữ thụ thụ bất thân, con làm thế nào có thể cùng nương nhà người ta gặp mặt đây?”

      Vương thị vừa nghe, khỏi thất vọng : “Chẳng lẽ phải bảo ta cầu hôn sao?”

      Cố Phúc mỉm cười : “Đúng là nhờ mẹ cầu hôn, mẹ, thân phận vợ Ngọc Nhi rất khó lường, nàng chính là cháu của Võ đại điện đại học sĩ Liễu đại nhân!”

      “Võ điện đại học sĩ?” Mèo Con lắp bắp kinh hãi, nàng chưa từng nghe qua võ điện đại học sĩ, nàng chỉ biết các đại học sĩ văn võ uyên bác mới có thể là trong hai trọng thần của triều đình, chẳng lẽ Ngọc ca để ý con của vị quan lớn?

      “Võ đại học sĩ là gì?” Vương thị mơ hồ, nàng chưa từng nghe qua chức vị, chức quan cao nhất mà nàng từng thấy là lúc chợ trấn, nhìn thấy tri huyện đại nhân, ở trong lòng, trong mắt của nàng tri huyện đại nhân chính là cao rồi.

      “Cháu của Liễu đại nhân?”. Cố Lộc cũng phải là Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu, nhảy dựng lên: “Ngọc ca muốn lấy cháu của Liễu đại nhân? tốt quá!”. hưng phấn : “Ngọc ca, chúc mừng huynh a!”

      Trần Quân Ngọc đáy mắt lên tia lo lắng, Mèo Con tưởng mình hoa mắt, bởi vì nàng nháy mắt mấy cái Trần Quân Ngọc vẫn như cũ bộ dạng ôn hòa tươi cười: “ Cha của Liễu nương, vừa lúc là giáo thụ trong học phủ, Liễu phu nhân nghĩ muốn chờ đầy năm mời tứ thẩm đến ăn bữa cơm rau dưa”

      “Ta?” Vương thị nhất thời khẩn trương chân tay luống cuống: “Ta được ? Vị kia chính là phu nhân đại quan! Ta bất quá chỉ là người phụ nữ ở nông thôn mà thôi…”

      Trần Quân Ngọc ngạc nhiên cười : “Tuy Liễu học sĩ là đại quan, nhưng Liễu giáo thụ phải là đại quan, người luôn luôn hiền lành, Liễu phu nhân cũng là người hiền lành kém”

      Cố Tứ Ngưu hỏi: “Ngọc Nhi, Liễu giáo thụ như thế nào lại đem con gả cho con?”

      Cố Phúc thấy Trần Quân Ngọc ngượng ngùng , liền trả lời: “Cha, Liễu giáo thụ là giáo thụ trong học phủ của chúng con, chuyên môn quản lý chúng con đọc sách…”

      Trong tự thuật của Cố Phúc, Mèo Con dần dần biết tình đại khái. Nguyên lai Liễu giáo thụ tuy rằng là con cháu dòng chính của đại thế tộc Liễu gia ở Tô Châu, là đệ đệ ruột thịt Liễu đại học sĩ, nhưng là con thứ xuất, Liễu đại học sĩ mới là con vợ cả. Nhưng kém hơn so với đại ca của mình, học hành giỏi, ba mươi bảy tuổi mới đậu Lẫm sinh, bốn mươi bốn tuổi mới đậu cống, dựa vào quan hệ của gia tộc, vào trong Tô Châu phủ làm giáo thụ.

      Tuy giỏi học hành, nhưng đặc biệt thích tài thân sĩ, đối với Trần Quân Ngọc và Cố Phúc tuy còn trẻ nhưng thi đậu Lẫm sinh rất có chiếu cố. Năm đó sau khi hai người thi đậu Lẫm sinh, muốn lập tức tham gia thi hương, vẫn là Liễu giáo thụ ngăn cản. Cũng cho bọn họ biết nóng vội chẳng làm được gì, bảo bọn họ ở trong học phủ hảo hảo học vài năm rồi hẳn thi. Trải qua vài năm sống chung, Liễu giáo thụ đối với nhân phẩm Trần Quân Ngọc rất hài lòng, liền muốn đem con gả cho .

      Liễu giáo thụ này học hành giỏi, con nối dòng cũng nhiều, vợ cả qua tuổi bốn mươi chỉ có đứa con. Liễu giáo thụ dưới chỉ đạo của mẹ cả, nạp thiếp, thiếp thất sinh được nữ nam. Người Trần Quân Ngọc muốn kết hôn chính là con do thiếp thất đó sinh ra, là trưởng nữ Liễu Văn Lệ, tự là Lệ Nương, năm nay mười ba tuổi. Liễu giáo thụ có con trai tên Liễu Văn Lý năm nay mười tuổi.

      Mèo Con trong lòng thầm suy nghĩ, con vợ kế chính là thứ nữ, khó trách Ngọc ca có thể lấy được con thế gia. Bất quá thế gia chính là thế gia, cho dù là thứ nữ, cũng có thể so với nữ tử trong thôn tốt hơn nhiều, Ngọc ca nhiều năm như vậy vẫn chịu thành thân, phỏng chừng chính là muốn lấy nữ tử trong thôn.

      “Cái gì? Con phải thành thân ngay mà là phải đợi sau hai năm?”. Thanh kinh ngạc của Vương thị truyền đến, làm cho Mèo Con hồi thần.

      Trần Quân Ngọc gật đầu : “Vâng, sau lễ mừng năm mới bắt đầu chuẩn bị thi hương, chờ thi hương xong lại đến kì thi xuân, sau đó là thi đình… cho nên thời gian thành thân, vẫn là chờ con thi đậu mới sau. Lại Liễu nương tuổi cũng chút, hai năm sau cũng là lúc nàng cập kê, thành thân là thích hợp nhất”

      Vương thị nghĩ chút, chế nhạo : “ tại biết thương vợ rồi?”

      Trần Quân Ngọc cười cười cũng lời nào, Cố Tứ Ngưu nghe được bọn họ muốn thi Hương, khỏi hỏi: “Các con chuẩn bị sang năm thi hương?”

      Hai người gật gật đầu, Cố Tứ Ngưu nghĩ, vốn là nghĩ cuối năm sửa chữa phòng ốc trong nhà lại chút, tại xem ra vẫn là tạm thời khoan làm.

      Ngay lúc cả nhà vui cho Trần Quân Ngọc, Cố Thọ mặt đỏ lên, lắp bắp : “Ngọc ca, huynh thành thân với Liễu nương rồi? Chiêu Đệ kia phải làm sao bây giờ?”

      “Chiêu Đệ?” Trần Quân Ngọc mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Ai là Chiêu Đệ?”

      Cố Thọ mặt đỏ lên : “Chính là Chiêu Đệ trong nhà Tôn viên ngoại, nàng đợi huynh nhiều như vậy năm! Huynh như thế nào có thể bội tình bạc nghĩa?”

      “Chiêu Đệ nhà Tôn viên ngoại?”. Trần Quân Ngọc nhíu mày : “Thọ Nhi, đệ có phải hiểu lầm gì hay ? Ta chưa từng nghe qua người này a!”

      “Thọ Nhi!” Cố Tứ Ngưu quát: “Con hồ đồ gì đấy! Tôn viên ngoại chưa từng cùng Ngọc Nhi nghị thân gì cả, cái gì kêu bội tình bạc nghĩa?!”

      Cố Thọ : “Chiêu Đệ với con, lúc nàng mười tuổi, có nhờ người đến đây nghị thân với Ngọc ca, Ngọc ca cũng có cự tuyệt a!”

      Trần Quân Ngọc biết nên khóc hay cười : “Ta căn bản là biết chuyện này cự tuyệt như thế nào?”

      Cố Tứ Ngưu : “Ngọc Nhi, chuyện này là ta tốt, lúc ấy đại bá của con đến hỏi ta, ta lúc ấy có lập tức từ chối , lúc ấy Chiêu Đệ mới mười tuổi, con cũng mới mười ba tuổi, ta nghĩ các con tuổi đều còn , con lại vội vàng thi tú tài, nên với con. Sau ta lại quên chuyện này, nhưng nghĩ tới nhà bọn họ hội chờ ngươi đến bây giờ”

      Trần Quân Ngọc lắp bắp kinh hãi, nhưng kiên định : “Tứ Ngưu thúc, nếu có Liễu giáo thụ làm mai cho con, con tại cưới Tôn nương cũng sao, nhưng mà ta đáp ứng Liễu giáo thụ, chuyện của Tôn nương con trước đây căn bản biết, con thú của nàng!”

      Cố Thọ nhảy dựng lên, mặt đỏ lên, lắp bắp chỉ vào Trần Quân Ngọc: “Ngọc ca, huynh…”

      Mèo Con ở bên mắt lạnh xem xét nửa ngày, đột nhiên câu: “Tam ca, huynh có phải thích Chiêu Đệ tỷ? Huynh thích Chiêu Đệ tỷ, Ngọc ca cưới Chiêu Đệ tỷ, huynh liền cưới tỷ ấy !”

      Mèo Con tiếng vừa dứt, Cố Thọ mặt nhất thời đỏ rực lên, quả thực có thể chiên chín cả quả trứng! Mọi người thấy bộ dạng của Cố Thọ, khỏi nở nụ cười, Trần Quân Ngọc cười lắc đầu, nâng tay điểm cái mũi của Mèo Con: “Tiểu quỷ tinh linh!”

      Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu đều là người từng trải, thấy bộ dạng kia của , Vương thị khỏi hỏi: “Thọ Nhi, Mèo Con ? Con thích Chiêu Đệ kia? Cùng nàng…”

      có!” Cố Thọ mặt đỏ lên lớn tiếng : “Chiêu Đệ là nương tốt lại đứng đắn, chúng con chưa từng trao đổi gì cả, là con…”

      “Là đệ tự mình đa tình?”. Cố Phúc nhẫn cười : “ có trao đổi gì, như thế nào ngay cả khuê danh nương nhà người ta cũng biết?”

      Cố Thọ nhất thời nóng nảy: “Đại ca huynh bậy! Đệ cho huynh phá hư danh tiết của Chiêu… danh tiết của Tôn nương! Là đệ tự mình đa tình, vụng trộm hỏi thăm tên của nàng! phải nàng cho đệ biết !" tiếng vừa dứt, mọi người cười ngã trái ngã phải, mới biết được bị đại ca lừa.

      Mèo Con cười ghé vào bàn xoa bụng, trời ạ! Nàng lần đầu tiên biết Tam ca như vậy a!

      “Thọ Nhi, nếu con thích Tôn nương, mẹ giúp con tiếng, nếu thích, mẹ liền tìm nương khác cho con?” Vương thị cười hỏi.

      Cố Thọ cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm lại: “Con tính cái gì a! Người ta thích là thư sinh như đại ca, Ngọc ca!”

      Mèo Con đô khởi cái miệng nhắn : “Thư sinh có cái gì tốt! Cả ngày như con mọt sách! Tam ca tốt nhất! Tam ca biết mở tiệm buôn bán, biết làm búp bê cho Mèo Con, còn có thể giúp mẹ làm thùng gỗ! Tam ca tốt nhất!”

      Nghe lời trẻ con của tiểu muội, Cố Thọ khóe miệng hơi hơi mỉm, nhưng Cố Phúc lại điểm đầu của nàng.

      Vương thị nghĩ : “Như vậy , ta trước tìm bà mối đến hỏi thử, nếu người ta cũng đáp ứng, Tôn nương cùng Thọ Nhi cũng là xứng đôi”. Nàng thấy bộ dạng Cố Thọ mừng rỡ như điên, khỏi giận : “Bát tự còn chưa thống nhất, biết sủng vợ, chờ sau khi cưới, ta nghĩ trong mắt ngươi làm gì còn người mẹ này!”

      Cố Thọ vừa nghe liền : “Mẹ, người yên tâm, Chiêu Đệ rất hiếu thuận hiền lành! Nàng nhất định hảo hảo hầu hạ người!”

      Vương thị cười lắc đầu, lại nhìn đứa con thứ hai, liền mắng: “Còn có con đấy Lộc Nhi, bao nhiêu tuổi rồi, còn chịu thành thân! Ta mặc kệ, con phải ở lại thành thân xong rồi muốn đâu !”

      Cố Lộc vừa nghe khỏi mặt khổ : “Mẹ, việc hôn nhân của con vội, nam tử hán đại trượng phu, trước phải lập nghiệp sau mới thành gia!”

      Vương thị nghiêm mặt : “Ta chỉ nghe qua trước thành gia sau lập nghiệp…”

      Cố Tứ Ngưu : “Được rồi, muốn tìm vợ cho Lộc Nhi nhất thời cũng tìm thấy, trước hết chuẩn bị cho Ngọc Nhi cùng Thọ Nhi sau đó hãy tính”

      Cố Lộc nghe vậy nhìn cha cảm kích, sợ Vương thị thuận theo buông tha, vội vàng : “Mẹ, người xem, lần này con trở về mang cho người rất nhiều đồ vật này nọ”. xong đem tay nải của mình mang đến, gọi Cố Thọ, Cố Quý, Cố Toàn đem đồ đạc để bàn.

      Chính là vải nhuộm màu sắc tươi đẹp, đôi trâm cài bằng đá thủy tinh lóng lánh, trang sức bằng bạc, đủ loại kiểu dáng son bột nước, Mèo Con xem trận hoa mắt, Nhị ca mang đồ về càng ngày càng tốt a! Vương thị kinh hô tiếng: “Nhiều đồ vật này nọ như vậy, phải dùng hết bao nhiêu tiền a!”

      có bao nhiêu tiền, mẹ người xem, đây là phấn Hàng Châu, con mang riêng về cho ngươi”. Cố Lộc cầm lấy cái hộp cực tinh xảo như hiến vật quý đưa đến trước mặt Vương thị.

      Vương thị nhìn trước mắt hộp hoa mai trước mắt: “Nhìn cái hộp biết là hàng tốt rồi!” Nàng mở ra hộp ra, cỗ mùi hương hoa sen xông vào mũi, bên trong phấn trắng noãn nhẵn nhụi, hương khí tản vào mũi, nàng khỏi mặt mày hớn hở : “Ta sắp già rồi, cần gì thứ này a!” Nàng tuy là như vậy, nhưng tay vẫn nắm chặt cái hộp.

      là mịn a, Nhị ca, đây là phấn loại tốt nhất phải ?”. Mèo Con ở bên xem xét liếc mắt cái , nếu nàng nhớ có nhầm, son bột nước ở cổ đại đều có trộn với chì, mà cái gọi là hồ phấn chính là bột chì cổ đại.

      “Đúng vậy, đây chính là phấn Hàng Châu, đều là dùng hồ phấn thượng đẳng nhất”. Cố Lộc cười tủm tỉm : “Mèo Con sắp trở thành đại nương, cũng nên thoa son đánh phấn này nọ

      Vương thị gật gật đầu: “Đúng vậy! Mèo Con sau này cũng phải học trang điểm !”

      Mèo Con mỉm cười, cũng tiếp, nàng cũng muốn đem bột chì này nọ thoa lên mặt để hủy nhan đâu a, nàng đối với làn da trắng trẻo như đậu hũ của mình rất hài lòng! Tùy tay lấy khối vải dệt màu vàng, tơ lụa mềm mại, nhàng dễ chịu, nàng mỉm cười, quay đầu với Nam Qua: “Mẹ, đại tẩu, hai người xem vải này mềm a, đúng lúc có thể dùng để may áo cho em bé”

      Nam Qua líu lưỡi : “Vải đắt tiền như vậy dùng để may quần áo có em bé! là lãng phí a!”

      Mèo Con : “Bởi vì là em bé nên mới phải may bằng vải mềm a! Về sau con nít nhà chúng ta nhất định nhiều, trước may cho lão đại mặc, lão đại mặc xong rồi đến lão nhị mặc…” nàng mặt mày cười đến rạng rỡ : “Nhiều vải như vậy, có thể làm vài bộ quần áo a!”

      Vương thị cũng tiến lên sờ sờ : “ a! Màu sắc vải này nhàng, nhưng lại mềm mại, may quần áo cho em bé là thích hợp nhất”

      Mèo Con thấy dời được chú ý Vương thị, khỏi thở dài nhõm hơi, lập tức nhớ tới Ngọc ca muốn cho dạy nàng viết chữ, nàng lôi kéo vạt áo Trần Quân Ngọc : “Ngọc ca, huynh muốn dạy muội viết chữ, là vậy chăng?”

      Trần Quân Ngọc gật đầu : “Ta có thể lừa muội sao?”. cùng Cố Phúc thoáng nhìn nhau, liền hướng Cố Tứ Ngưu đứng lên giải thích. Nguyên lai Liễu phu nhân ở trong thành này, chuẩn bị cuối năm về Liễu gia ở Đông Sơn trấn cách thôn xa, đến lúc đó Liễu nương cũng theo đến đây. Liễu phu nhân nghe Cố Phúc có tiểu muội cũng ở Đông Sơn trấn, liền muốn mời Mèo Con đến nhà bà ấy làm khách.

      Trần Quân Ngọc mỉm cười : “Liễu nương tinh thông cầm kỳ thi họa, may vá thêu thùa nghe cũng tệ, lúc Mèo Con đến đó Liễu nương chính là thầy của muội a”

      Mèo Con vừa nghe liền quay đầu chuyển hướng nhìn Cố Tứ Ngưu, Cố Tứ Ngưu trầm ngâm lát : “Cũng đúng, tuy nữ tử chỉ cần biết may vá thêu thùa là được nhưng có thể biết viết chữ cũng tồi, chờ Liễu phu nhân cùng Liễu nương đến đây, để cho muội muội con ở cùng các nàng khoảng thời gian

      Mèo Con cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Ngọc ca, muội giúp huynh nhìn tân nương tử, huynh cho muội ưu đãi gì a?”

      Trần Quân Ngọc nghe vậy ngạc nhiên cười: “Mèo Con muốn cái gì?”

      Mèo Con nghiêng đầu lo lắng lát, còn : “Muội còn chưa nghĩ ra, về sau nghĩ ra với Ngọc ca”

      “Được!” Trần Quân Ngọc ngụm đáp ứng.

      “Ngoéo tay

      “Được, ngoéo tay”

      Ngón tay thon dài trắng nõn ôm lấy ngón tay phấn nộn nhắn, Trần Quân Ngọc tràn đầy ý cười ôm lấy tiểu oa nhi, thương hôn: “Quỷ nha đầu!”

      Mèo Con cười mị mắt to, đầu hướng trong lòng cọ cọ, mọi người thấy thế đều bật cười.

      Lúc này Cố Tứ Ngưu gõ gõ tẩu thuốc, bên nhả khói bên hỏi: “Nhị tiểu tử, lần này con trở về, còn chuẩn bị lại nữa sao?”

      Vương thị cũng liễm ý cười : “Nhị tiểu tử, trong nhà so với trước kia khá hơn chút, con cũng cần bôn ba ngoài đường nữa, vài năm mới gặp con lần, ngay cả vợ cũng...” xong nàng liền nghẹn ngào.

      Cố Lộc chần chờ chút : “Cha, mẹ, con chuẩn bị chuyến nữa, lần này con muốn mang theo Thọ Nhi cùng . Chờ lần này buôn bán lời chút, con mở cửa hàng trong huyện, mua vài mẫu đất, an ổn qua ngày”

      “Cái gì?!” Vương thị kinh kêu lên: “Thọ Nhi cũng phải ?!”

      Cố Thọ : “Mẹ, con muốn theo nhị ca ra ngoài học kinh nghiệm”

      Cố Tứ Ngưu buồn thanh hút thuốc sau lúc lâu mới : “Nam nhi chí tại tứ phương, Thọ Nhi cũng còn , nên ra ngoài trải nghiệm”

      Vương thị thấy Cố Tứ Ngưu như vậy, trong lòng biết cho dù nàng phản đối cũng vô dụng, khỏi thở dài hơi: “Con lớn rồi cần mẹ nữa”

      Mèo Con vội vàng ôm lấy Vương thị nũng nịu : “Mẹ, con cần người a, con làm áo bông bên cạnh người”

      Vương thị nín khóc mỉm cười, ôm lấy con : “Vẫn là bé ngoan ngoan nhất”

      Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười, Cố Tứ Ngưu thương sờ sờ đầu của con : “Đúng vậy, còn là bé ngoan của chúng ta nữa”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 18 - LÀM MAI TÔN GIA[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]


      <img class="alignnone size-medium wp-image-35280" alt="65" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/65.jpg?w=212" width="212" height="300" />

      Mọi người chuyện đến hơn nửa đêm, sáng sớm hôm sau, cả nhà Cố gia hẹn mà đều dậy muộn. Vương thị trong lòng có tâm nên sớm thức dậy, rửa mặt chải tóc.

      Cố Tứ Ngưu ở giường trở mình cái, ngáp : “Như thế nào mà thức dậy sớm như vậy?”

      Vương thị : “Hôm nay ta tìm lão Điền, nhờ nàng qua cầu hôn Tôn gia”

      Cố Tứ Ngưu đứng dậy : “Cũng đúng, dù sao Thọ Nhi tuổi cũng còn

      Vương thị : “Toàn Nhi và Mèo Con cũng còn , chàng chừng nào tính làm lại phòng? Chẳng lẽ cứ để chúng nó ở chung phòng như thế mãi?”

      Cố Tứ Ngưu : “Phúc Nhi cùng Ngọc Nhi sắp phải thi hương, trong nhà vẫn còn phải lo lắng ít nhiều, chờ chúng nó thi xong rồi

      Vương thị tức giận : “Chờ chúng nó thi đậu, ít nhất phải hai năm, Mèo Con lúc đó cũng mười tuổi! Con nhà ai lớn như thế mà còn ngủ chung với ca ca của mình còn thành bộ dạng gì nữa? Chàng lo nhưng ta thể lo!”

      Cố Tứ Ngưu cúi đầu lo lắng sau lúc lâu : “Nếu nhờ đại ca thuê gian phòng trấn, dù sao Lộc Nhi cùng Thọ Nhi cũng phải ra ngoài, nàng vừa lúc mang theo Mèo Con cùng trông cửa tiệm, ta tìm người lại đây sửa phòng”

      Vương thị mắt liếc nhìn : “Đại ca chàng hay là đại ca của ta?”

      Cố Tứ Ngưu bất đắc dĩ : “Đại ca nàng, ta bảo Phúc Nhi mang Toàn Nhi , dạy nó học đỡ phải để nó cả ngày chỉ biết chơi đùa”

      Vương thị : “Phúc Nhi bận rộn như vậy nào có thời gian rảnh a? Chàng đừng để nó trông đệ đệ”. Nàng vừa chải tóc vừa : “Lại phải để cho Phúc Nhi toàn tâm chuẩn bị cho cuộc thi!”

      Cố Tứ Ngưu nhất thời gì: “Được rồi, vậy để cho Toàn Nhi ở lại, đỡ phải lên trấn quên hết cách viết chữ”

      Vương thị tức giận nhìn cái, xoay người ra cửa phòng. Nàng nguyên tưởng rằng Nam Qua còn chưa thức dậy, nhưng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nam Qua bê điểm tâm nóng hôi hổi tiến vào. Vương thị nhất thời sắc mặt dịu xuống: “Sao con ngủ thêm chút?”

      Nam Qua cười ngây ngô : “Đến giờ liền tỉnh, nhân lúc cháo còn nóng mẹ ăn điểm tâm trước , con hấp bánh bao cho người”

      Vương thị vừa lòng gật gật đầu, ra cửa tìm người nhờ đến nhà lão Điền lát nữa nàng đến tìm, mới ngồi xuống ăn cháo.

      Đứa bé kia vừa ăn bánh mỳ vừa lười biếng chạy hướng về nhà lão Điền. Trùng hợp là mới được đoạn, thấy lão Điền đến đây, trong tay còn cầm cái rổ, nó vội vàng dừng lại, gọi lớn: “Lão điền người tới vừa lúc, Tứ thái thái tính đến nhà người”

      Lão Điền nghi hoặc : “Tứ thái thái thế, tìm ta có việc gì sao?”. Từ sau khi Cố Phúc thi đậu tú tài, trong thôn rất nhiều người gọi Vương thị là nhà Tứ Ngưu nữa, mà gọi nàng là Tứ thái thái.

      biết, có thể là nhờ người cầu hôn?” Đứa nhún nhún vai : “Người nhanh lên a! Con phải làm rồi a!”

      Lão Điền liền cầm rổ đuổi theo, Vương thị thấy lão Điền đến đây, vội vàng bê nước trà điểm tâm tiếp đón nàng, lại cùng nàng chuyện nhà Tôn gia: “Người có từng gặp qua Tôn nương kia chưa?” Vương thị hỏi.

      Lão Điền nghĩ nghĩ : “Hơn năm trước gặp qua lần, nha đầu Tôn gia bộ dạng rất tốt, làm việc cũng lưu loát, là người hiền lành. Nếu như thế nhà bọn họ cũng muốn giữ con bé ở lại, cũng nhiều năm tìm gia đình tốt”

      “Giữ lại nhà?” Vương thị vừa nghe khỏi sửng sốt: “Bọn họ muốn ở rể?”

      Lão Điền lắc lắc đầu : “ phải, Tôn gia có đứa con trai là do Tôn phu nhân sinh lúc năm mươi hai tuổi, Tôn viên ngoại cùng Tôn phu nhân đều sợ tuổi mình quá lớn, thể nhìn thấy đứa con lớn lên, hy vọng tìm nhà môn đăng hộ đối, tương lai bọn họ hai người mất , đứa bé trai kia có thể cùng tỷ tỷ ở tại nhà tỷ phu. tại hai người tuổi lại lớn, nha đầu Tôn gia cũng lo lắng cho cha mẹ, cho nên nghĩ muốn làm dâu ở gần nhà cha mẹ”

      Tôn thị vừa nghe, nhân tiện : “Tính như thế này cũng giống như ở rể rồi còn gì?” Sau khi nàng nghe xong tâm tư có chút vui, đối với vị nương này cũng phai nhạt dần, ngược lại còn hỏi có người nào khác phù hợp hơn .

      Lão Điền lên mấy nương mà bà biết, Vương thị nghe xong đều cảm thấy được hơn Tôn nương kia nhiều, liền cùng lão Điền thương lượng chọn người thích hợp để cưới về.

      “Mẹ, con cần những người khác, con muốn Chiêu Đệ!”. Cố Thọ đột nhiên lao ra .

      Vương thị bị hù đến nhảy dựng, nghe xong lời của Cố Thọ, trong lòng nghĩ nương kia, còn chưa có vào cửa a! Đứa con vì nàng mà tranh cãi, tương lai còn còn như thế nào nữa?

      Cố Phúc ra quát: “ lớn ! Như thế nào mà cùng mẹ chuyện ?! Hôn nhân đại làm gì đến phiên ngươi tự mình quyết định?”

      Cố Lộc cũng bị Cố Thọ lời làm cho đánh thức, mới vừa mặt quần áo liền nghe lời của đại ca, khỏi trách : “Sách ngươi đọc đều uổng cả rồi! Tại sao lại chuyện như thế với mẹ?”

      Cố Thọ mặt đỏ lên : “Nhưng mà ta chỉ thích Chiêu Đệ!”

      Mèo Con muốn bị thanh các ca ca chuyện đánh thức, vừa nghe lời của tam ca, khỏi đen mặt rên rỉ, tam ca ngu ngốc, ngươi còn tiếp tục làm loạn, còn có thể lấy Tôn Chiêu Đệ ta cùng họ với ngươi! Ách, đúng, nàng tại chính là họ Cố!

      Vương thị bị làm tức giận đến xanh mặt, trước cho lão Điền vài quan tiền rồi tiễn bà về, sau đó tức giận đến với Cố Thọ: “Ngươi quỳ xuống cho ta!”

      Cố Thọ bùm tiếng quỳ xuống: “Mẹ thực xin lỗi, nhưng mà con chỉ muốn kết hôn với Chiêu Đệ!”

      “Mẹ…” thanh truyền đến, Mèo Con xõa tóc ra: “Mẹ, chải đầu cho con a!”

      Vương thị nhìn thấy con , sắc mặt hơi hơi thu liễm, Mèo Con quay đầu lại chỉ thấy Cố Thọ vẻ mặt nhẫn nhịn, bộ dạng còn muốn chuyện, nàng liền hận thể lấy cây gậy nhét vào miệng , lúc ngang qua Cố Thọ còn đá cước, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng : “Huynh nếu muốn thú Tôn Chiêu Đệ cứ việc làm loạn đến trời nghiêng đất ngả !" Mèo Con tức giận .

      May mắn đầu óc Cố Thọ còn có hoàn toàn héo rút, đúng lúc ngậm miệng lại, Cố Phúc lãnh nghiêm mặt : “Ngươi đến sài phòng quỳ xuống cho ta! Đem Hiếu kinh chép trăm lần! chép xong được ăn cơm!”

      Cố Thọ xám xịt mặt dám cùng đại ca cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn sài phòng.

      Vương thị bên giúp con chải đầu, bên oán hận : “Xú tiểu tử! đáng giận, ta để thú Tôn nha đầu đó đâu!”

      Mèo Con cười hì hì : “Mẹ, người đừng nóng giận, con báo đại ca đánh tam ca!”

      “Quỷ nha đầu này!”. Vương thị điểm đầu con : “Con hai năm rồi để cho ta chải đầu!”

      Mèo Con le lưỡi, thân thủ ôm Vương thị : “Người ta muốn để mẹ phải nhọc lòng thôi!”

      Vương thị hừ : “Ta còn tưởng rằng con muốn giúp tam ca con a!”

      Mèo Con nhăn khuôn mặt nhắn : “Người ta mới để ý tới tam ca a! Đáng đời bị đại ca phạt quỳ ở sài phòng!”. Như thế làm cho thanh tỉnh chút. tưởng mình là nam diễn viên chính đau khổ vì tình sao? đúng là mơ tưởng!

      Vương thị lắc lắc đầu: “Ta chỉ là lo lắng cho cả nhà, mới như thế mà loạn nghiêng trời lệch đất như vậy, nếu để nàng vào cửa, trong nhà này đúng là gà chó yên! Quên , hồi ta tìm đại lão bá của con để chuyện Tôn gia! Nếu người tệ, liền thú vào nhà”. Thấy ánh mắt kinh ngạc của Mèo Con, Vương thị lắc đầu, trêu tức : “Con tưởng mẹ là lão ác bà trong kịch sao?”

      “Làm sao mà như vậy được!” Mèo Con vội vàng : “Mẹ chính là người mẹ tốt nhất thiên hạ!” Nàng mặt mày hớn hở , trong lòng may mắn thôi, Vương thị cũng coi như là người mẹ rộng rãi nhất ở cổ đại ?

      Vương thị ôm con thở dài : “Mẹ đời này còn cầu cái gì? Còn phải cầu các con mọi chuyện đều vừa ý sao ?”. Mèo Con “Dạ!” tiếng, dụi đầu vào lòng của Vương thị.

      Vào buổi chiều, Vương thị đến nhà Cố Đại Ngưu chuyện, Cố Đại Ngưu và cha của Tôn Chiêu Đệ là bạn bè tốt nhiều năm, vừa nghe Cố Thọ muốn thú Chiêu Đệ, khỏi mừng rỡ, vội vàng cưỡi con la đến Tôn gia làm mai!

      Tôn gia nghe là người Cố gia đến, khỏi mừng rỡ. Nguyên lai Cố Lộc mở cửa hàng ngay bên cạnh cửa hàng Tôn gia, mấy năm nay Tôn gia nhị lão xem xét Cố Thọ, mặc dù tinh minh, nhưng được cái hiền hậu, lại chăm chỉ làm việc, là người thợ mộc giỏi, cũng có ý muốn đem khuê nữ gả cho Cố Thọ, tại thấy Cố gia muốn bàn hôn , khỏi mừng rỡ, liên thanh đáp ứng.

      Vương thị nghe xong còn có chút lo lắng, nghĩ muốn tự mình nhìn Tôn Chiêu Đệ như thế nào, liền chuẩn bị bàn rượu, mời Tôn phu nhân đến. Lần đầu gặp mặt, người hai nhà rất hòa khí, Tôn phu nhân cười khanh khách bảo con , con trai đến ra mắt.

      Vương thị tinh tế nhìn Tôn nương kia, chỉ thấy nàng khá cao, dáng người thanh thoát, mi loan mắt tú, mặt trái xoan, mặt dẫn theo vài giờ non trẻ, thanh tú xinh đẹp. Vương thị thấy nàng dung mạo tú lệ, cách năng tao nhã, trong lòng thêm vài phần vui mừng, đứa này đúng là xuất sắc, khó trách Thọ Nhi thích.

      Sau khi Chiêu Đệ bái kiến mẹ chồng tương lai, liền tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn chay, khỏi làm cho Vương thị thích vài phần, đứa này thế nhưng chút tính tình của nhà giàu, tay nghề xuống bếp thể kém hơn Nam Qua. Chỉ là khi kết hôn phải ở gần nhà cha mẹ.

      Nhưng ra Tôn phu nhân nhìn ra tâm tư của Vương thị, cười : “Đứa này rất hiếu thuận với chúng ta, lấy chồng rồi cũng muốn ở cùng chúng ta, lão gia ta cũng mắng nàng! Tứ thái thái, người xem có con nhà ai kết hôn xong còn muốn trở về nhà, ở chung với nhà mẹ đẻ chứ? phải là điều đáng chê cười sao?”

      Nghe Tôn phu nhân chuyện, làm cho Vương thị yên tâm rất nhiều, lại thấy Tôn phu nhân tóc hoa râm, suy bụng ta ra bụng người, khỏi lòng chua xót : “Ai, chúng ta làm cha mẹ, còn phải hy vọng con được bình an?”

      Tôn bà tử mỉm cười gật gật đầu: “Tứ thái thái, người đúng, ta cùng lão gia nhà ta cả đời chỉ mong hai đứa con này bình an vô !”

      Vương thị cùng Tôn thị trò chuyện với nhau vui, mọi người chuyện hơn nửa ngày mới xong. Ngày tiếp theo, Tôn phu nhân cũng cho người đem đến hai cân thịt heo, hai con gà, bốn phần thức ăn, hai phần điểm tâm, vò rượu.

      Vài đứa Cố gia cũng ra bái kiến Tôn phu nhân, Tôn phu nhân nhìn thấy Cố Toàn, Mèo Con liền khen ngợi : “ giống như dùng ngọc để nặn ra hai tiểu oa nhi này!”. Vương thị nghe xong ngoài miệng tuy rằng khách khí, nhưng mặt sớm cười đến nở hoa.

      Mà gian ngoài Cố Tứ Ngưu cùng Tôn viên ngoại trò chuyện với nhau cũng vui, hai người chỉ hận là gặp nhau quá muộn, lúc cáo từ uống đến say khướt. Lúc về đến nhà, Tôn phu nhân tự chủ được nghĩ, nếu Gia Bảo có thể lấy Cố lục nương, hai nhà đổi người, liền càng sợ tương lai con dâu chiếu cố Gia Bảo! Về nhà bà liền đem quyết định này với Tôn viên ngoại, Tôn viên ngoại liên tục lắc đầu.

      “Từ xưa nhà tuy cao nhưng sau khi thú liền thấp. Cố gia so với chúng ta tiền tuy ít hơn nhưng người ta có đứa con, đứa cháu đều là tú tài, nghe lập tức còn muốn thi hương, nếu thi đậu, bọn họ chính là gia đình cử nhân! Nhà bọn họ thế nào cũng thể lo hôn cho con được, Gia Bảo nhà của chúng ta, xứng với người ta…”. Tôn viên ngoại lắc đầu: “Bà tốt nhất vẫn là lo chọn ngày lành tháng tốt để con gả cho lão Tam nhà họ , tương lai Cố gia phát đạt, cũng có thể chỉ bảo Gia Bảo chút”

      Tôn phu nhân nghe xong trong lòng vui, dù sao Gia Bảo cũng là tâm của bà, nhưng cũng biết Tôn viên ngoại có lý, liền bỏ qua tâm tư này, đề cập đến nữa.

      Sáng sớm hôm sau Cố Tứ Ngưu thức dậy, liền nhờ lão Điền Tôn gia cầu hôn, chọn ngày tốt, cũng viết hôn thư. Nhân lúc Cố Thọ cùng Tôn Chiêu Đệ tuổi cũng còn , hai nhà liền muốn sớm ngày thành thân.

      Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị thương lượng chút, chọn tháng hai năm sau đưa sính lễ, mười sáu tháng năm thành hôn. giờ điều kiện Cố gia cũng tốt lên, hôn lễ tự nhiên giống với lúc Cố Phúc thành thân, làm qua loa được. Vương thị thương lượng chút, quyết định thừa dịp tết cũng mua sính lễ luôn.

      Vì hôn của Cố Thọ, nguyên bản mọi người muốn chợ trong trấn cũng bị trì hoãn, may mắn là gặp dịp tết đến, chợ mỗi ngày đều thực náo nhiệt. Cố Phúc bị Mèo Con cuốn lấy có cách nào khác đành dẫn Nam Qua chợ, Cố Toàn vốn muốn theo, bị muội muội phen nhéo.

      “Tiểu ca, huynh đáp ứng chơi với muội a!”. Mèo Con gắt gao lôi kéo quần áo Cố Toàn, cái miệng nhắn chu đến độ còn cao hơn cả cái mũi.

      “Ngày mai cho chơi với muội, hôm nay huynh muốn vào trấn”. Cố Toàn kiên nhẫn . Giống nhau về tuổi tác cũng như hình dáng nhưng hoàn toàn lại giống như các ca ca khác sủng ái muội muội, bình thường Cố Toàn cũng ít cùng Mèo Con cùng chuyện hay vui chơi.

      cùng Mèo Con tuổi giống nhau, nhưng từ cả nhà đều thiên vị tiểu muội, đem nàng trở thành bảo bối, có cái gì tốt đều là trước tiên nghĩ đến nàng sau đó mới tới mình. ràng hai người ngủ chung gian phòng, chính giữa có vách ngăn, nhưng phía bên tiểu muội lại lớn hơn so với mình, điều đó làm cho Cố Toàn rất là ghen tị, cho nên bình thường cơ hồ cũng chuyện với Mèo Con. Nhưng mà tiểu muội nhà mình bình thường nhu thuận đáng , làm cho người ta nhìn liền , Cố Toàn mặc dù thường xuyên cùng Mèo Con chơi đùa, cũng giống những ca ca khác hay khi dễ muội muội. Nếu thấy có người nào khi dễ Mèo Con, cũng bảo vệ muội muội!

      Mèo Con cũng biết Cố Toàn có khúc mắc, bình thường luôn tận lực nhường nhịn , nhưng này lần được, muốn làm bóng đèn! Khó có được cơ hội để đại ca mình ở chung với Nam Qua, như thế nào có thể làm cho theo a?

      “Toàn Nhi, lại đây, tỳ bà của đệ đánh như thế nào?”. Trần Quân Ngọc cầm trong tay quyển sách chậm chạp ra, mỉm cười .

      Cố Toàn nghe vậy nhất thời cúi hạ đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mèo Con cái, ngoan ngoãn theo Trần Quân Ngọc vào.

      Cố Phúc mỉm cười vỗ đầu của nàng: “Tiểu quỷ!”. Xoay người với Nam Qua: “ thôi”. giúp đỡ Nam Qua lên xe ngựa. Hành động săn sóc của Cố Phúc làm cho Nam Qua thụ sủng nhược kinh mà đỏ mặt, nóng vội cuống quít leo lên xe ngựa, Cố Phúc cũng mỉm cười leo lên xe.

      Mèo Con vẻ mặt thỏa mãn nhìn xe ngựa xa, tuy rằng biết cuộc hẹn có khả năng thay đổi cái gì, nhưng mà nhiều lần như thế đại ca phát vẻ đẹp bên trong của đại tẩu!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 19 - XỎ LỖ TAI[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]


      <img class="alignnone size-full wp-image-36106" alt="29" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/29.jpeg" width="200" height="250" />

      Lễ mừng năm mới ở cổ đại có phần náo nhiệt hơn so với đại, còn chưa đến tháng Chạp, trong thôn có thể cảm nhận được khí vui tươi của lễ mừng năm mới, chỉ là trẻ con trong thôn, kể cả Mèo Con, trong lòng cũng thầm ngóng trông có thể sớm chút đến lễ mừng năm mới. Chính là loại cảm giác hưng phấn cùng chờ mong này, mới vừa vào ngày đầu tiên tháng Chạp, mọi người nhanh tay chuẩn bị!

      “Mèo Con, lại đây, con xem đôi hoa tai này ! Hạt châu này là ta mua riêng ở phố, tìm thợ kim hoàn trong thành làm cho con”. Ngày đầu tiên của tháng Chạp, Mèo Con ở làm bánh mật mỡ heo và bánh mật đường, thấy Cố Lộc giống như hiến vật quý cầm đôi hoa tai được khảm hạt trân châu đưa đến trước mặt mình.

      “Di? Hạt trân châu to a! Nhưng mà nhị ca muội muốn xỏ lỗ tai, huynh cho đại tẩu !”. Mèo Con cười tủm tỉm , cho cái trứng vào trong bột đậu xanh, thêm nước vào quấy đều, đem bánh mật mỡ heo và bánh mật đường tẩm qua, sau đó cho vào chảo chiên. Bánh mật này là thứ mà nàng thích ăn nhất từ lúc đến cổ đại, đáng tiếc cho dù là vật chất đại phong phú, bánh mật cũng phải là lễ mừng năm mới mới có, bình thường có tiền đều mua được.

      “Đây là mẹ bảo huynh làm cho muội a!”. Cố Lộc cười tủm tỉm : “Tuổi của muội cũng còn , cũng phải xỏ lỗ tai rồi!”

      “Loảng xoảng!” Mèo Con hụt tay cái, đem cả bát bột và bánh mật đều cho vào trong chảo: “Ai nha!” Nàng vội vàng cầm chén lên, sau đó đem bánh mật cùng bột tách ra, bột dư thừa còn cách nào khác chỉ có thể coi như bánh rán! Chờ giải quyết xong hết thảy, nàng mới ngẩng đầu nhìn nhị ca : “Nhị ca, huynh vừa mới cái gì?”

      “Xỏ lỗ tai a!” Cố Lộc cười tủm tỉm : “Muội xem có đẹp hay ? Vui ? Mẹ vẫn muốn làm cho muội đôi hoa tai, muốn cũng giống như mấy đứa trong thôn, dùng lá trà cứng để xỏ lỗ tai nên mới chần chừ để muội chưa xỏ lỗ tai thôi!”

      Mèo Con sợ tới mức rút lui từng bước, che lỗ tai của mình lại : “Con muốn xỏ lỗ tai!”. Trời ạ! Lúc Hồng Lăng xỏ lỗ tai là lúc năm tuổi, lúc ấy nàng còn sợ mẹ nhìn thấy Hồng Lăng xỏ lỗ tai, cũng muốn bắt nàng xỏ lỗ tai! Lo lắng đề phòng đoạn thời gian, thấy mẹ vẫn chưa có ý tứ này trong lòng còn thở dài hơi.

      đại con xỏ lỗ tai cũng đau đớn vô cùng, năm đó lúc nàng xỏ lỗ tai, chính là đau vô cùng. Năm đó nàng vì lo lắng xỏ lỗ tai ở ngoài tiêu độc sạch cho nên đến bệnh viện để xỏ lỗ tai.

      Lúc ấy người xỏ lỗ tai cho nàng là bác sĩ, phương pháp dùng phải là xỏ lỗ tai bằng laser, mà là dùng cây điện châm đâm vào tai! Lúc ấy lỗ tai của nàng bôi thuốc tê mà còn đau đến chết sống lại. Từ bệnh viện trở về nhà, nàng chỉ cảm thấy được hai vành tai của mình vừa đau lại vừa sưng, ngay cả cơm chiều cũng ăn chỉ trực tiếp ngủ.

      Bi thảm chính là, nếu mình khổ chút mà có thể đeo được hoa tai xinh đẹp như người ta nàng cũng chịu! Nhưng mà từ khi xỏ lỗ tai về, miệng vết thương tai của nàng phải đến hai năm sau mới tốt lên! Tên bác sĩ lang băm kia xỏ lỗ tai nàng bị lệch ! Khiến cho miệng vết thương dễ dàng gì mà liền lại, mỗi lần nàng đeo hoa tai chính là loại tra tấn a!

      Càng bi phẫn nhất chính là chờ sau khi miệng vết thương tai của nàng lành lại, nàng cư nhiên phát mình chỉ có thể đeo hoa tai bằng vàng hoặc bạch kim ngoài ra dù có đeo hoa tai bằng bạc cũng nhiễm trùng! Làm hại nàng chỉ có thể vạn năm thay đổi đeo mãi đôi hoa tai bằng bạch kim hình ngôi sao! Mỗi lần nhìn thấy mấy đường tai đeo nhiều loại hoa tai khác nhau, nàng rất hâm mộ. Mỗi lần nhìn thấy hoa tai của hai đứa em họ nàng liền bi phẫn! Sớm biết như thế xỏ lỗ tai!

      Kiếp trước bi thảm như thế khiến cho kiếp này Mèo Con dám nghĩ đến việc xỏ lỗ tai! Cái loại cảm giác đau đớn khi kim điện đâm thủng thịt, cho tới nay ký ức của nàng hãy còn mới mẻ, xỏ lỗ tai ở cổ đại phải là lấy cây nhan hồng đâm xuyên qua tai sao? Nhớ tới năm đó nàng có bôi thuốc tê mà còn đau đến chết sống lại, nàng chết sống gì cũng có dũng khí ở nơi có thuốc tê mà thử lại cái cảm giác này lần nữa!

      Nàng nguyên tưởng rằng mẹ muốn bảo nàng xỏ lỗ tai, nhưng nghĩ tới mẹ cư nhiên là muốn sau khi nàng có đôi hoa tai vàng mới chịu xỏ, trong lúc nhất thời, nàng nhìn đôi hoa tai kia như nhìn thú dữ!

      hưu vượn, nào có nữ hài tử nào mà xỏ lỗ tai!”. Cố Lộc tưởng nàng sợ đau, ôm lấy nàng : “Lại đây, chúng ta xỏ lỗ tai, xỏ lỗ tai xong có thể đeo hoa tai xinh đẹp!”

      “Muội cần!” Mèo Con dùng sức vặn vẹo lên, chân ngừng đá loạn! Trời ạ! Mèo Con thầm kêu lên!

      Cố Lộc vừa bực mình vừa buồn cười, bên mắng nàng, bên dùng thế lực giữ nàng yên lại: “Nha đầu ngốc, nào có nữ hài tử xỏ lỗ tai?”

      Ở nhà kế bên Vương thị và Mạc thái thái chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hai hạt đậu nành, hai cây kim may, kim chỉ ngâm trong nước được nửa canh giờ, kim bạc được hơ trước lửa gần ngày, hơ đến đỏ bừng, chờ đợi làm thịt Mèo Con đây mà.

      “Mẹ, con muốn xỏ lỗ tai!”. Mèo Con oa oa khóc lớn , khuôn mặt nhắn khóc đến đỏ lên, mắt to ngập nước đáng thương hề hề nhìn thẳng vào Vương thị.

      Vương thị cười tủm tỉm : “Bé ngoan khóc, hồi tốt rồi, đau! Con xem, ca ca mua cho con hoa tai đẹp kìa!”

      “Đúng vậy! Đúng vậy!” Hồng Lăng hâm mộ nhìn đôi hoa tai trân châu kia, sờ sờ đôi hoa tai bạc của mình, hoa tai của Mèo Con là đẹp!

      muốn, con muốn xỏ lỗ tai!” Nàng ôm Vương thị khóc đến nỗi khó thở: “Mẹ, con muốn xỏ lỗ tai, con cần hoa tai đẹp!”

      Vương thị bất đắc dĩ lắc đầu, con nít chịu xỏ lỗ tai mà khóc la hiếm, bé ngoan nhà mình từ được nuông chiều đến nỗi nhát gan cũng khó trách khóc như vậy thê thảm. Nhìn bộ dạng con , nàng đánh giá chút rồi : “Lộc Nhi, con bảo Phúc Nhi đến đây, hai người ôm lấy bé, bằng hồi xỏ lệch tốt lắm!”

      “Oa… mẹ cần, con muốn xỏ lỗ tai, rất đau!”

      Mạc thái thái, bà nội của Hồng Lăng cười đến mặt nở hoa, : “Lục nương cần sợ, tay nghề của ta là nổi tiếng nhất vùng, nháy mắt cái là xong rồi, chút cũng đau, tin ta con hỏi Tiểu Hồng Lăng !”

      Hồng Lăng dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy! chút cũng đau!”

      Cố Phúc bị Cố Lộc kéo tiến vào, thấy tiểu muội khóc sướt mướt khỏi kinh ngạc hỏi: “Mẹ, Mèo Con làm sao vậy?”

      Vương thị tức giận : “Bé chịu xỏ lỗ tai a!”

      Cố Phúc buồn cười ôm lấy khóc người ngọc khóc đến mức thở nỗi, ôn nhu mắng : “Bé ngoan, khóc, đau, hồi là xong rồi!”

      “Oa… gạt người!”

      “Đại ca chưa bao giờ gạt muội!”

      bậy! Huynh tại gạt ta! Oa… huynh ràng chưa từng thử làm sao biết đau?”

      Cố Phúc nhất thời nghẹn lời, đành phải : “Mèo Con ngoan, chờ sau khi muội xỏ xong, tết Nguyên Tiêu đại ca mang muội lên phủ xem hoa đăng!”

      “Còn phải mang theo đại tẩu!” Mèo Con đánh liều cái, biết việc xỏ lỗ tai này khó mà tránh khỏi, liền thừa dịp tại có thể thêm cầu thêm chút.

      “Quỷ nha đầu! Được!” Cố Phúc điểm lên đầu nàng, đem thân mình nàng ôm vào trong ngực, cố định đầu của nàng, bàn tay to che lại hai mắt của nàng, Cố Lộc ôm lấy nửa người dưới của nàng.

      Vương thị cùng Mạc thái thái, mỗi bên người, lấy hai hạt đậu nành ma sát hai vành tai của nàng, ma sát hồi lâu, Mèo Con cảm thấy hai vành tai của mình hoàn toàn còn cảm giác. Mạc thái thái nheo lại ánh mắt, liền lấy cây nhan hồng cháy, nhanh gọn lẹ đâm xuyên qua vành tai của nàng.

      “Oa…” tiếng khóc thê lương lại vang lên: “Đau…”

      Cố Phúc theo bản năng ôm tiểu muội giãy dụa: “Mèo Con ngoan, đừng khóc, sắp xong rồi!”

      Mạc thái thái đem dây thô xỏ qua rồi gút lại, sau đó lại làm như thế ở vành tai bên kia, chờ sau khi hai vành tai xỏ xong, Mèo Con khóc đến còn khí lực. Đau chết người! Tên hỗn đản nào xỏ lỗ tai ở cổ đại đau! Dùng đậu nành ma sát vẫn còn đau!

      Vương thị buồn cười ôm lấy đầu của Mèo Con, : “Được rồi! Được rồi! Xong rồi!”

      Mạc thái thái : “Chờ sau khi miệng vết thương lành lại, lấy dây ra thay vào là hoa tai được rồi”

      Vương thị gật gật đầu : “Ta biết, cám ơn người, lục thẩm thẩm”

      Mạc thái thái lắc đầu, cười tủm tỉm : “Tiểu hài tử đều như vậy, lúc xỏ lỗ tai khóc oa oa, chờ đến khi lớn lên đeo hoa tai đẹp, liền vui vẻ!”

      Vương thị vỗ tiểu nhân nhi trong ngực : “Nam Qua, con ôm Mèo Con rửa mặt chút, sau đó dỗ bé ngủ giấc. Khóc lâu như vậy, cũng mệt mỏi rồi!”

      Nam Qua cười tiến vào, bước đến ôm lấy Mèo Con, xem bộ dáng nàng đáng thương hề hề, khóe miệng ngừng được mà con lên, Mèo Con xưa nay nhu thuận giống như người lớn, thể tưởng được hôm nay chỉ vì việc xỏ lỗ tai có thể khiến cho nàng khóc đến thế này. Nàng chưa từng thấy nữ hài tử khi xỏ tai có thể khóc đến kinh thiên động địa như thế này!

      Sau khi xỏ lỗ tai được vài ngày, Mèo Con cả ngày đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ lỗ tai của mình bị viêm, nhưng nghĩ đến Mạc thái thái sai, Mèo Con chu chu cái miệng nhắn, sờ sờ hai lỗ tai của mình, khỏi may mắn nghĩ, may mắn là nơi này có tục bó chân, bằng nàng chết chắc rồi!

      Sau khi việc xỏ lỗ tai vào quá khứ, mọi người trong nhà lại tiếp tục làm việc. tại vừa phải chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, vừa phải chuẩn bị sính lễ, so với năm vừa rồi càng thêm bận rộn. Vương thị mặt bảo bọn người Cố Phúc lúc đặt đồ tết, thuận tiện mua trang sức bạc, vài món hàng tốt, lại mua thêm vải mới may cho mỗi người bộ đồ mới.

      Mèo Con và Cố Toàn người cũng cao lên chút cũng nên may quần áo mới, Nam Qua lại có thai, cũng nên may bộ, mỗi người còn lại được hai bộ, cái áo khoác, cái áo trong, tổng cộng cần hơn hai mươi bộ quần áo, khoảng chừng năm lượng bạc còn có tiền công của thợ may.

      Lại cùng Cố Tứ Ngưu thương lượng nửa ngày, cũng cho mỗi người thân hay lui tới nhà, mỗi nhà nửa cân thịt heo, nửa cân thịt dê, hai vò rượu, túi gạo làm lễ vật. Mà sau khi trở thành thông gia với Tôn gia lại tặng con heo, hai bình rượu nho, trăm nem rán. Bảo Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc lấy thân phận là đệ tử đến tặng Liễu giáo thụ con heo, hai bình rượu nho, hai cuộn vải đỏ hoa văn bốn mùa. Vương thị lại tặng Vương ni dầu vừng cùng gạo và mì.

      Tôn gia cùng Liễu giáo thụ đáp lễ cũng nhiều, Tôn gia tặng hai bình rượu Kim Hoa, hai mươi cân cá ướp rượu, hai mươi cân kẹo viên, vải sa đỏ nhiều màu. Liễu gia tặng hai bình rượu hoa sen, hai cuộn vải sa đỏ, trăm bánh nhân trái cây, hai hộp mực Huy Châu, vạn trang giấy.

      Vương thị đối với những thứ khác quan tâm chỉ thích vải sa cùng bánh nhân trái cây, vội dùng hộp đựng bánh lại, lễ mừng năm mới dùng để chiêu đãi khách. Vải sa kia lóng lánh cực đẹp, nghĩ thầm, chờ con xuất giá cho nàng làm đồ cưới tệ.

      Tuy Vương thị mướn thêm vài người phụ giúp, nhưng Mèo Con cùng Nam Qua mỗi ngày cũng rỗi việc, làm sủi cảo, làm bánh trôi, rán nem, lúc nhàn rỗi tay lại cầm hà bao mà may may vá vá, cả ngày đều vội vàng, đến nỗi quên cả cái đau khi xỏ lỗ tai! Nàng khỏi cảm khái, quả nhiên kiếp trước của nàng đúng là vô vị, cả ngày có chuyện gì làm, liền nghĩ đến việc xỏ lỗ tai, do đó mới có thể cảm thấy đau như vậy! Nếu kiếp trước cũng giống như kiếp này, chừng miệng vết thương của nàng sớm lành! Trong mấy ngày này, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc cũng bị người trong thôn quấn quít lấy ở trong nhà viết câu đối, bận đến nỗi có ở nhà.

      Ngày hôm đó Mèo Con hiếm khi được rãnh rỗi, thấy Tôn gia đem đến hai mươi cân kẹo, khỏi nhớ tới khi còn bé nếm qua kẹo vừng và kẹo đậu phộng bèn nuốt nước miếng, liền quấn quít lấy Vương thị muốn đem kia kẹo kia làm thành kẹo đậu phộng để ăn. Vương thị nghĩ nhà mình làm kẹo cũng tốt, lễ mừng năm mới cũng cần mua kẹo ăn, liền gật đầu đáp ứng. Mèo Con có khả năng làm kẹo, cuối cùng vẫn là Vương thị cùng Nam Qua đem hai mươi cân kẹo kia làm thành kẹo đậu phộng.

      “Cẩn thận nóng!” Vương thị đem kẹo vừng cắt thành từng miếng vuông, vỗ tay Cố Toàn, Cố Toàn lấy hai khối kẹo ăn đến vui vẻ, ngay cả Mèo Con cũng nhịn được cầm mảnh kẹo vừng bên mút.

      Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc hai người mang theo khí lạnh từ bên ngoài vào, Mèo Con thấy vậy vội vàng trước rót cho hai người hai bát rượu nếp, lại giúp hai người cởi áo khoác, phủi lớp tuyết bám mặt áo.

      Hai người thấy rượu cùng bánh trôi nóng hôi hổi nhãn tình sáng lên, bưng bát lên liền uống. Mèo Con phủi tuyết xong quay lại cười : “Ca, câu đối xuân trong nhà còn chưa có viết a!”

      Cố Phúc vừa uống rượu nếp vừa : “Bảo Ngọc ca của muội viết , viết tốt hơn ta a!”

      Trần Quân Ngọc hơi uống hết bát rượu rồi mới : “Mèo Con, còn cơm , huynh đói đến chết rồi!”

      Mèo Con : “Cơm trưa còn nóng, muội lấy cho huynh”

      Trần Quân Ngọc vội ngăn đón : “Đừng lấy cơm. Có cháo , huynh đói quá… muốn ăn thứ gì dầu mỡ”

      Mèo Con nghĩ nghĩ : “Muội nấu cho hai người canh trứng ? Nấu nhừ chút, cho thêm chút dầu vừng?”

      Hai người vội vàng gật đầu : “Được vậy canh trứng vậy!”

      Mèo Con nấu hai bát canh trứng, lại đặt lên hai cái đĩa bê ra phòng khách. Chỉ thấy Cố Lộc, Cố Thọ vẻ mặt mỏi mệt nằm nghiêng giường uống rượu nếp. Nàng cười hỏi: “Nhị ca, tam ca, hai huynh ăn cơm chưa?”

      Cố Lộc gật gật đầu: “Ăn rồi!”

      thấy kẹo trong tay Mèo Con khỏi tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

      “Mẹ làm kẹo đậu phộng và kẹo vừng” Nàng .

      Cố Lộc bỏ mấy khối vào miệng: “Rất ngon!”

      Mèo Con thấy phải dễ mà các huynh trưởng đều ngồi lại với nhau, lại là trong cảnh thanh nhàn thế này, liền cười : “Nếu để muội hâm cho các huynh bầu rượu, lại làm vài món đồ ăn, các huynh cùng nhau uống rượu?”

      Cố Lộc : “Được! Đại ca, huynh xem được ?”

      Cố Phúc gật đầu : “Cũng đúng, lâu chưa cùng các đệ uống rượu”

      Mèo Con xuống bếp xào thịt cua và trứng, lại chưng khúc cá, rán nem, cắt vài miếng thịt, lấy tôm khô làm vào mùa hè ra, để chung thành đĩa. Ngẫm lại cảm thấy được vẫn là đủ, lại cắt theo ba quả trứng, trang trí thành hình đóa hoa, lộ ra lòng đỏ trứng màu hồng, lại thêm đậu phộng, hồi hương, ấm rượu Kim Hoa nóng, năm cái ly, năm bộ bát đũa bày ở bàn. Dùng kìm sắt khơi khơi chậu than, làm cho chậu than sáng lên chút, mới cầm cái rổ kim chỉ của mình đến chỗ Vương thị và Nam Qua.
      tart_trung, Phong nguyetvanlactamviem thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 20 - QUYÊN HOA (HOA CÀI TÓC)[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]

      <img class="wp-image-36357 aligncenter" alt="76" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/76.jpg" width="405" height="386" />


      “Mèo Con, đến đây! Cái này là do con làm sao?”. Mèo Con mới nhấc tấm mành nặng lên chợt nghe thanh vui sướng của Vương thị. Nàng giương mắt nhìn, chỉ thấy mấy con côn trùng mà mình làm cho Nam Qua ở trong tay của Vương thị.

      Nàng gật gật đầu : “Dạ, là con làm”. Nam Qua màu da hơi đen, ngũ quan cũng phải đẹp lắm, bảo nàng cài quyên hoa ngược lại càng có vẻ lộn xộn, cho nên Mèo Con làm riêng cho nàng ít đồ trang sức hình con côn trùng như thiêu thân, bướm linh tinh.

      Vương thị thích buông nhìn con bọ rùa trong tay này: “Ta là lần đầu tiên nhìn thấy côn trùng lại đẹp hơn hoa đấy! là tinh xảo a!”

      Mèo Con cười từ trong phòng lấy ra hộp gỗ : “Ai chứ, hoa của con làm cũng đẹp lắm a!”

      Vương thị vui sướng cầm mấy đóa hoa ngọc mai lên: “Trông giống như a! So với hoa cài trong cửa hàng của ca ca con càng đẹp mắt hơn! Mèo Con còn nữa ? Đem đến cửa hàng của ca ca con mà bán rất tốt!”

      Mèo Con vừa nghe vội vàng khép lại hộp lại : “ thể được! Mẹ người có biết hoa cài này của con phải làm bao nhiêu lâu ?”

      Vương thị tùy tay cầm đóa thủy tiên lên : “Làm bao lâu?”

      Mèo Con chỉ vào đóa thủy tiên trong tay nàng : “Làm đóa thủy tiên này con phải làm hơn tháng, nhụy hoa này là phải dùng từng sợi từng sợi chỉ thắt lại, móc lại, tỉ mỉ cẩn thận, màu vàng mềm mại như vậy, đều là con dùng màu sắc trong tranh của ca ca làm ra, chỉ là làm nhụy hoa này thôi con làm hơn nửa tháng a”. Nàng chính là làm bằng tay a? có công cụ đại trợ giúp, hết thảy đều phải do thủ công mà hoàn thành, làm được phi thường vất vả! Nàng làm sao có thể đem ra ngoài mà bán a, mấy thứ này nàng làm là để cho minh và dùng để tặng người khác.

      Vương thị vừa nghe, vội vàng đem hoa thủy tiên thả lại vào trong hộp: “Vốn ta còn nghĩ muốn tặng mấy cái cho biểu tỷ và mợ của con! tại thôi !”

      Mèo Con : “Chờ sau này con làm nhiều chút lại cho họ”

      Nam Qua ở bên nghe được mơ mơ màng màng: “Mèo Con, chẳng lẽ có cách làm đơn giản hơn sao? Ta thấy muội làm tốt hơn bên ngoài bán nhiều! Nếu có thể đem bán ở cửa hàng, nhất định có người đến mua. Nghe hoa cài nhị đệ mang về tới hai mươi văn tiền đóa, vậy của muội ít nhất có thể bán được năm mươi văn đóa!”

      Vương thị vừa nghe đến đây hưng trí : “Mèo Con, có thể có biện pháp dễ dàng hơn chút ?”

      Mèo Con nghiêng đầu nghĩ nghĩ : “Muốn làm hoa này rườm rà phức tạp, cách dễ hơn có, nhưng phải làm khuôn mẫu, mua nhiều vải dệt, mướn người hỗ trợ... Chỉ mới những thứ này thôi tốn ít tiền. Lại Đông Sơn trấn chúng ta là loại địa phương , nào có nhiều người mua hoa cài đắt tiền như vậy a? Nếu vào trong phủ thành còn có thể có nguồn tiêu thụ, nhưng mà thuê cái cửa hàng ở trong phủ thành phải tốn bao nhiêu tiền a! Lại hoa cài này đắt thế người tới mua nhất định là người nhà giàu, người nhà giàu mua son phấn hoa cài này nọ đều cũng có cửa hàng cố định, chúng ta lạ nước lạ cái, có thể tranh với người ta sao?”

      Mèo Con cũng ở trong phủ Tô Châu mở cái cửa hàng, là chuyện dễ dàng như vậy sao? có quan lại địa phương, đường có du côn lưu manh, lại có đối thủ cạnh tranh... Ngẫm lại chính là đống phiền toái, tránh kịp.

      Vương thị cùng Nam Qua tràn đầy nhiệt huyết bị Mèo Con tạt cho gáo nước lạnh liền dập tắt, Mèo Con cười : “Chúng ta lại lo ăn uống, suy nghĩ chuyện phiền lòng này để làm gì? Có thời gian rảnh, còn bằng thêu hoa giải trí a! Còn nữa, chúng ta căn bản biết quyên hoa bên ngoài rốt cuộc là bộ dáng gì nữa? Con làm quyên hoa ở trong thôn cảm thấy đẹp, chừng tới Tô Châu liền cảm thấy quê mùa”

      Nam Qua cười : “Ta chỉ là muốn lập tức đến Nguyên Tiêu, tiếp theo lại là Hoa Triêu, hoa cài của muội muội làm tốt như vậy, nếu là có thể đem bán thành tiền càng tốt. Chúng ta buôn bán , bắt đầu cũng cần mua vải dệt này nọ, chỉ cần tìm vài người thợ đến giúp là được. Về phần cửa hàng, chúng ta có thể mở, có thể bán dạo đường là được rồi. Nhưng mà muội muội vừa như vậy đúng là nên suy nghĩ lại”

      Mèo Con vừa nghe, có chút suy nghĩ nhìn Nam Qua liếc mắt cái, đại tẩu tựa hồ vẫn là có ý định buôn bán, nàng : “Lời đại tẩu cũng cần ngẫm lại a, đại ca sắp phải thi khoa cử, tỷ là nương tử của cử nhân lại cầm rổ bán quyên hoa dạo đường còn thành bộ dạng gì. Chúng ta có thể mua chút vải vụn, nhưng chút vải vụn này có bao nhiêu màu sắc để chọn. Còn nữa muội chọn vải dệt cũng phải làm vì màu sắc, mà là vì dùng nó làm hoa cài dễ dàng hơn. Muội làm loại quyên hoa này, nếu phải làm chơi trong nhà nhất định phải thuê thợ, làm khuôn đúc. Muội cảm thấy nếu trong nhà muốn mở cửa tiệm, vẫn là chờ ca ca thi đậu rồi hãy tính tiếp”. Mèo Con , nàng cũng phải muốn kiếm tiền, mà là thương nhân cổ đại chịu rất nhiều kỳ thị và áp bức, nhưng mà nếu trong nhà có cử nhân liền khác.

      sai, Mèo Con có lý”. Cố Tứ Ngưu chậm rãi đến : “Lại năm nay chúng ta làm gì có thời gian mà mở cửa hàng này nọ? Vẫn là chờ sang năm sau hãy tính”

      Vương thị ngẫm lại cũng đúng, vừa là chuyện thành thân của Thọ Nhi rồi đến Phúc Nhi, Ngọc Nhi thi khoa cử, đích xác thời gian mở tiệm: “Chuyện này vẫn là hoãn lại chút, chờ qua năm nay rồi sau”. Nàng rót cho Cố Tứ Ngưu ly trà : “Chàng có ra ngoài xem thử trâu dê nhà chúng chưa? Chúng có thể bị chết cóng ?”

      Cố Tứ Ngưu vừa bên uống trà vừa : “ xem qua, bị chết cóng”

      Mèo Con cười tủm tỉm lôi kéo Nam Qua : “Đại tẩu, chờ ngày mười lăm đến, chúng ta cùng thả hoa đăng, đến lúc đó tỷ mang cho hoa cài này nhất định rất đẹp a!”

      Nam Qua mặt đỏ lên, nhăn nhó : “Ta già thế này rồi, còn bày đặt này nọ làm gì?”

      Mèo Con : "Đây là thời điểm xinh đẹp nhất của tỷ, cái gì mà già già chứ! Đại tẩu, tỷ yên tâm, muội bảo đảm làm cho tỷ là xinh đẹp!”

      Trong lúc hai người chuyện, chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa ngoài viện, Vương thị bảo Cố Tứ Ngưu: “ ra xem, là ai đến đây”

      Cố Tứ Ngưu vội vàng để chén trà lên bàn, mặc thêm áo lông : “Trời lạnh thế này ai lại tới đây?”. lát sau, Cố Tứ Ngưu tiến vào : “Là Liễu đại nhân phái người trong nhà đến đây, là tới tìm nàng”

      “Tìm ta?” Vương thị buồn bực : “Tìm ta làm gì?” Nguyên bản ba người Vương thị ở trong phòng ấm áp, cho nên mặc áo khoác, liền mặc thêm áo vào rồi mới mời người nọ tiến vào.

      Người đến là bà tử dưới ba mươi tuổi và tiểu nha hoàn, hai người tiến vào trước tiên cúi đầu chào rồi mới đứng dậy đứng ở bên.

      Vương thị trước tiên mời hai người ngồi, bà tử kia dám ngồi vào ghế, chỉ dám kéo băng ghế mà ngồi, tiểu nha hoàn kia vô luận như thế nào cũng chịu ngồi, Mèo Con nhìn bà tử kia, nghĩ có thể là người được chủ tử tín nhiệm bằng cũng ngồi xuống.

      Bà tử đưa đến cái tráp , tiểu nha hoàn đưa hộp gỗ tinh xảo. Mèo Con tiếp nhận cái tráp, Nam Qua tiếp nhận hộp gỗ.

      Mèo Con chỉ vào đĩa điểm tâm bảo tiểu nha hoàn ăn, lại mở ra tráp lễ, lấy thư bên trong ra xem: “Mẹ, là Liễu phu nhân hẹn người ngày mười lăm thưởng đăng!”

      Vương thị nghe xong hơi hơi sửng sốt, nhưng mà vui vẻ, nàng cũng muốn xem Liễu nương a, khỏi cười : “Liễu phu nhân quả nhiên là khách khí, ta nhất định

      Nam Qua mở ra hòm, là hộp hoa ngọc trâm tươi, tại tiết trời rết đậm, hộp hoa ngọc trâm tươi này quả rất trân quý, Vương thị khỏi cả kinh: “Hoa ngọc trâm đẹp a!”

      Bà tử vội cười : “Đây là do tiểu thư nhà chúng tôi tặng cho đại tẩu tử và lục nương”

      Nam Qua nhìn Mèo Con liếc mắt cái, liền : “Làm phiền người thay chúng tôi cảm ơn Liễu tiểu thư”

      Bà tử : “Đại tẩu tử quá khách khí, tiểu thư nhà chúng tôi , sớm biết đại tẩu tử và lục tiểu thư chỉ tiếc vẫn có cơ hội gặp mặt, Nguyên Tiêu lần này, mọi người có thể hảo hảo tiếp xúc”

      Mèo Con hé miệng cười cười, thừa dịp lúc Vương thị cùng bà tử chuyện liền vén rèm ra ngoài, vào phòng mình trước tiên là viết lá thư cảm ơn, nhớ đến Liễu nương đưa tới hoa ngọc trâm, nàng khẽ chu môi, từ trong phòng lấy ra cái hộp , lại vào phòng bếp xếp ít điểm tâm vào.

      Lúc này Vương thị gửi chút tiền thưởng cho bà tử và tiểu nha hoàn, lại bảo Cố Tứ Ngưu gửi tiền thưởng cho người đánh xe. Vương thị tiếp nhận lễ vật của Mèo Con, đưa cho bà tử xem như quà đáp lễ.

      Vương thị nhìn hoa ngọc trâm này, khỏi đau đầu nhíu mi : “Hoa này phải làm sao bây giờ? Trong nhà lại hầm băng, thể giữ cho hoa tươi được, để ở trong nhà liền héo”

      Mèo Con thầm lắc đầu thở dài chị dâu tương lai này là thiếu suy nghĩ a, lễ vật nàng đưa đến thể nghi ngờ là rất tốt. Nhưng mà nhà bọn họ là nhà nông, hoa này có thể ăn cũng có thể dùng, còn làm cho bọn họ biết đưa cái gì đáp lễ cho tốt.

      “Nếu con làm bánh ngọc trâm ăn vậy?” Nam Qua đề nghị .

      Vương thị lắc đầu : “Tính bậy, mùa đông này khắc nghiệt, còn biết hoa này sử dụng như thế nào! nên làm ra món gì cả!”

      Mèo Con bĩu môi : “Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể cắm vào bình đặt lên bàn, chẳng lẽ đem tặng người khác? Lễ vật quý giá thế này, nhà ai mà dám nhận chứ?”

      Vương thị nghe giọng của nàng, khỏi hỏi: “Con tặng thứ gì để đáp lễ?”

      Mèo Con hé ra khuôn mặt tính xảo thản nhiên : “Con tặng ít quyên hoa, hai mươi cái bánh bao tàu hủ ky”

      Vương thị vừa nghe, khỏi hỏi: “Chỉ có như thế? Có đủ hay ? Người ta chính là đại thế gia, ăn cái đó có được ? Con đưa bao nhiêu cái bánh, bao nhiêu cái quyên hoa?”

      Mèo Con ngửa đầu nhìn Vương thị, thái độ cực kỳ nghiêm túc : “Mẹ, người yên tâm, bánh bao kia trong cung thái hậu cũng ăn được!”. Về phần quyên hoa kia, đều là tinh phẩm mà nàng làm ra? Số lượng tuy ít, nhưng tuyệt đối giống nhau, còn bị héo rũ, phải là so với hoa nàng mang đến còn tốt hơn sao?

      Vương thị buồn cười điểm đầu con : “ hưu vượn! Thái hậu trong cung như thế nào lại ăn loại bánh này của chúng ta? Lời phạm húy kỵ như thế được lung tung”

      Mèo Con bĩu môi, ai trong cung thái hậu ăn? Bánh bao tàu hủ ky đích là trước kia là thức ăn trong cung đình. Nhớ tới mấy thứ mình vừa đem cho, vô cùng đau lòng! Nàng tặng cái gì, có lẽ phải thực quý giá, nhưng mà đều phi thường tốn tâm tư! Nếu phải thấy Ngọc ca từ thương nàng hết mực, nàng cũng cho Ngọc ca mặt mũi như thế này đâu!

      Trong khi Mèo Con thương tâm cực điểm bà tử được Liễu gia phái đến kể lại tình ở Cố gia cho Liễu phu nhân.

      “Vị Vương thị này cách năng hiền hoà, có pha chút kiến thức, giống với nông phụ bình thường. Còn Đổng thị vợ của Cố tiên sinh, là… có chút ủy khuất cho Cố tiên sinh”. Người được Liễu phu nhân phái là Chương mụ là nhũ mẫu của Liễu phu nhân, rất được Liễu phu nhân ưu ái.

      “Còn Cố nương thế nào?” Liễu phu nhân : “Ta nghe , nàng cùng với Trần tiên sinh lớn lên từ , bộ dạng nàng ra sao? Nha đầu Tiểu Liên kia phải là quần áo hài nón hà bao linh tinh gì đó người Trần tiên sinh đều là từ tay nàng làm”. Liễu phu nhân để ý nhất chính là chuyện này, ngẫm lại Cố nương cùng Trần Quân Ngọc là thanh mai trúc mã, vạn nhất…

      Chương mụ cười khúc khích tiếng rồi : “Nha đầu Tiểu Liên kia ngay cả tuổi nương nhà người ta cũng hỏi ràng, hôm nay ta nhìn thấy tiểu nương kia chỉ độ tám chín tuổi, nhiều lắm cũng là tám tuổi, thế nhưng sinh khéo, là tiểu ngọc nhi xinh đẹp trắng noãn! Đối với nông gia người ta, trong nhà có nhiều nha hoàn bà tử như vậy, quần áo Trần tiên sinh đều là nàng đánh may vá cũng có gì là kỳ quái”

      Liễu phu nhân vừa nghe, liền thở dài nhõm hơi: “Nha đầu Tiểu Liên chết tiệt kia, ngay cả tuổi tác người ta cũng hỏi thăm ràng. Nhưng mà chỉ mới là đứa trẻ bảy tám tuổi, có khả năng như vậy, quả nhiên là con nhà nghèo sớm trưởng thành a!”

      Chương mụ : “Cũng phải, ta xem đồ đáp lễ hôm nay, tựa hồ cũng là do Cố nương chuẩn bị”

      “A?” Liễu phu nhân tò mò : “Bà lấy lại đây cho ta xem, đáp lễ cái gì? Nha đầu Lệ nương kia, ngay cả tặng lễ cũng biết đưa, cư nhiên cho nhà người ta hộp hoa ngọc trâm, nàng tưởng giống như là đưa khăn tay a!”

      Chương mụ ý bảo mọi người đem lễ vật trình lên, Liễu phu nhân hé miệng cười : “Là thức ăn, quả nhiên là đứa nhà nông có khác, khéo !”

      Chương mụ cười : “Cố nương còn viết bức thư cảm ơn nữa”

      Liễu phu nhân : “A? Mau lấy lại đây cho ta xem”

      Chương mụ từ trong ống tay áo lấy ra bức thư, Liễu phu nhân tiếp nhận mở ra, “Di!” Nàng kinh ngạc : “Đứa này chữ viết là đẹp a!”. Nàng nhìn xem, càng ngày càng kinh ngạc, lát thở dài: “Nhìn lại quà đáp lễ của đứa bé ấy, đúng là đứa trẻ lan tâm huệ chất a! Khó trách Cố tiên sinh sủng muội muội này như vậy”

      Chương mẹ tò mò hỏi: “Phu nhân, Cố nương tặng cái gì để đáp lễ?”

      Liễu phu nhân : “Bà đem cái hộp của nàng đến đây, cho ta xem chút. Còn hai mươi cái bánh bao kia, bà đem đến phòng bếp bảo họ hấp nóng lên. Ta chưa từng nghe qua tàu hủ ky còn có thể làm bánh bao a! Đồ ăn lạnh hết rồi!”

      Hạ nhân lên tiếng, liền mang theo hai mươi cái bánh bao tàu hủ ky vào phòng bếp, tiểu nha hoàn cầm chiếc hộp gỗ tinh xảo đến, Chương mụ vừa mở ra liền thấy, khỏi kinh hô: “Cố gia làm thế nào mà có nhiều hoa tươi như vậy?”

      Liễu phu nhân cười cầm đóa hoa lên xem, : “Bà xem cẩn thận, đây là quyên hoa phải hoa tươi”

      Chương mụ nhìn kỹ xem : “Di? a! cẩn thận đúng là nhìn ra là quyên hoa bằng vải! biết là ai làm? Tài may vá của người này khéo!”

      Liễu phu nhân nhìn quyên hoa trong tráp, chỉ có hai loại hoa là mẫu đơn cùng hoa mai, nhưng được làm cực kỳ tinh xảo, còn có thể nhìn giống như . Hoa mai có hồng mai, hoàng mai còn có lục mai, điều khiến cho Liễu phu nhân chú ý chính là quyên hoa có hình ba đóa hoa mẫu đơn cực lớn, đóa xanh lá cây, đóa tím, còn có đóa màu hồng phấn.

      “Phu nhân, người xem này đóa màu xanh lục này, với quần áo hôm nay của người vừa lúc tương xứng”. Liễu phu nhân hôm nay mặc chính là bộ tơ vàng xanh lá mạ.

      Liễu phu nhân cầm lấy đóa hoa màu xanh lá cây: “Cái này gọi là xanh lá cây!”. Nàng đưa cho Chương mụ, ý bảo cài giúp nàng.

      Chương mụ bên giúp Liễu phu nhân cài hoa, bên cười : “Quyên hoa xinh đẹp như vậy cũng thấy nhiều, Cố nương này cũng tinh mắt, hoa cài xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có phu nhân mới có thể xứng đôi!”

      Liễu phu nhân cầm gương đồng vui mừng cười : “ đứa trẻ thông minh linh hoạt, quyên hoa xinh đẹp như vậy ta còn chưa thấy qua a! Bà xem nàng làm cẩn thận chưa kìa, cánh hoa kia uốn lượn trông cứ như ! Hoa cài trong cung, tuy là dùng vải thượng đẳng, cũng làm cẩn thận như nàng”

      Chương mụ : “Cũng phải a! Ta thấy quyên hoa này cùng với quyên hoa lần trước đại thiếu phu nhân mang đến, nghe là ở trong cung truyền ra, so sánh cũng kém”

      “Hoa mai này đem cho tiểu thư , bảo nàng cài lúc Nguyên Tiêu”. Liễu phu nhân trong lòng cực kỳ đắc ý, nghĩ đến lễ mừng năm mới muốn đem quyên hoa này mang ra ngoài cùng đại tẩu từ từ mà so sánh. Nàng cũng là sinh ra trong đại thế tộc phương Bắc, lúc còn ở nhà mẹ đẻ, nàng mặc dù thứ xuất, nhưng trong nhà chỉ có mình nàng là con , được cả cha lẫn mẹ cả sủng ái. Nếu phải chính mình tâm tâm niệm niệm muốn gả đến Giang Nam, cũng gả cho Liễu giáo thụ.

      Hai người chuyện ngoài cửa có người tiến vào truyền lời.

      *****

      P/s: Các nàng a! Chương sau nam chính lên sàn, tuy xuất chớp nhoáng nhưng các nàng cũng phải ủng hộ nhá! Cảm ơn các nàng ủng hộ truyện này a! Ta thi cuối học kì nên thường xuyên edit truyện được, đợi ta mần xong đống tiểu luận tranh thủ tuần nhiều chương cho các nàng a! Cuối cùng, cảm ơn các nhà nhiều nhiều a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :