1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Khán Tuyền Thính Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 91: Tan hát
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://lh6.googleusercontent.com/-w0s5Zyd162A/UY5CaptFK_I/AAAAAAAAAnA/UYV6NXuDU_A/s601/Picture1.jpg" width="481" height="361" />
      tốt quá!” Vương thị nghẹn ngào lau nước mắt: “Bé ngoan nhà chúng ta quả nhiên là người có phúc khí, nhanh như vậy có thai”

      Nam Qua gật gật đầu : “Đúng vậy, nhiều con mới có nhiều phúc a!”

      Mèo Con vuốt bụng mình, mặt hàm chứa tươi cười, nhưng trong lòng cũng có lo lắng, nàng hai năm sinh đứa, có phải hay rất nhanh a?

      Liễu phu nhân cười đối Vương thị : “Muội muội, xem như muội hết lo lắng rồi, ta nghe tiểu ngũ nhà muội chuẩn bị thi hương ?”

      Vương thị cười nhìn thiếu phụ đứng phía sau Liễu phu nhân cười : “Đúng vậy! tại cố gắng học hành a! Tỷ tỷ cũng hết lo lắng ? Văn Lý cũng thi đậu, tại lại thành thân, tỷ tỷ lập tức có thể ôm cháu rồi”

      Tthiếu phụ phía sau Liễu phu nhân nghe thấy Vương thị , xấu hổ cúi đầu, Mèo Con thuận mắt nhìn lại, vị thiếu phụ này tuổi ước chừng dưới mười bốn, mày liễu môi hồng, mắt hạnh đào má, đôi thủy mâu linh động, vừa thấy khiến cho lòng người sinh thích, vị thiếu phụ này chính là hôn thê mới cưới của Liễu Văn Lý – Hạ Tử Huyền.

      “Cố lão phu nhân, biểu tẩu”. Hạ Tử Huyền mỉm cười tiến lên hành lễ với các nàng.

      Mèo Con cười nâng nàng dậy : “Đều là thân thích trong nhà, cần gì dùng nhiều lễ như vậy”

      Hạ Tử Huyền thấy Quảng Lăng tựa như búp bê ngọc, khỏi tràn đầy thích : “Biểu tẩu, muội có thể ôm Quảng Lăng cái ?”

      Mèo Con cười : “Muội ôm , nhưng mà Quảng Lăng rất nặng, ta sợ muội ôm nổi”

      Hạ Tử Huyền cười : “Ôm được mà!”. Nàng vui mừng vươn tay ôm lấy tiểu oa nhi béo đô đô, Mèo Con cười chỉ vào Hạ Tử Huyền : “Gọi thẩm thẩm”

      Quảng Lăng lả lướt nha nha kêu vài tiếng, đột nhiên cái miệng nhắn thiếu răng hô lên hai từ “Mẹ… cha…”, gọi rất ràng, Mèo Con nghe thấy mặt mày hớn hở.

      Liễu phu nhân vui mừng : “Ai nha, như thế nào lại biết gọi rồi? Quá thông minh! hỗ vừa rồi còn cào cấu bắt lấy quyển ‘Luận ngữ’ a!" Nàng che miệng cười với Vương thị: “Muội muội, muội thấy Trí Viễn nhà chúng ta lúc thấy Quảng Lăng cầm ‘Luận ngữ’, bộ dạng ngốc nghếch a!”

      Vương thị nhớ bộ dạng vui vẻ của Nhiếp Tuyên lúc chọn đồ vật đoán tương lai, cũng cười : “Sao mà phải a? Lại , năm đó lúc lão đại nhà muội chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ cầm được cây bút lông, Tứ Ngưu cũng vui vẻ giống như bắt được vàng”

      Liễu phu nhân khanh khách nở nụ cười tiếng : “Lại Văn Lý nhà ta lúc trước cầm cái bàn tính, còn làm cho cha nó buồn bực thôi a!”

      Mèo Con bên cạnh : “ chừng tương lai Văn Lý biểu đệ có thể làm Hộ bộ Thượng thư a!”

      Liễu phu nhân cười : “ có thể thi đậu, cho dù làm quan ta cũng vui vẻ”

      Hạ Tử Huyền ở bên cạnh ôm Quảng Lăng tay có chút mỏi, liền đem Quảng Lăng thả lại bên người Mèo Con. Mèo Con cầm quả bóng làm từ vải đưa cho Quảng Lăng, Quảng Lăng ngừng cố gắng cắn quả bóng, nước miếng chảy ra đều bám đầy quả bóng, mọi người thấy thế đều cười ha ha.

      Quảng Lăng chơi hồi liền hướng người Mèo Con chui vào, Mèo Con ngăn bà vú muốn ôm Quảng Lăng , ôm con vào trong ngực, hôn vài cái, Quảng Lăng cũng ha ha cười cọ vào trong ngực Mèo Con, bộ dạng mẫu tử tình thâm khiến cho mọi người cảm thấy hâm mộ.

      Hạ Tử Huyền thấy bộ dạng ấy, tự chủ được sờ bụng mình, vụng trộm nghĩ nếu bản thân cũng có con trai, nhất định cũng đáng giống như Quảng Lăng ?

      Liễu phu nhân thấy thế cười : “Con với biểu tẩu con tuổi sai biệt lắm, về sau cùng nàng tâm nhiều chút, hỏi nàng như thế nào lại nuôi được đứa con đáng như vậy”

      Mèo Con : “, biểu đệ cùng đệ muội trai tài sắc, tướng mạo đều đẹp, tương lai sinh con ra nhất định so với Quảng Lăng còn muốn đáng hơn”

      Liễu phu nhân ha hả cười, Xuân Nha tiến vào : “Phu nhân, Tống phu nhân phái người tặng đồ đến”

      Mèo Con : “Là ai đưa tới được? Muội chuẩn bị chút tiền thưởng !”

      “Tống phu nhân sắp sinh rồi, Tuyết Nê (nha hoàn bên người Ngô thị) đến được, phái bà tử đến đây, muội mời bà ta đến nhà kề bên ăn điểm tâm” Xuân Nha .

      Liễu phu nhân cười đánh giá Xuân Nha : “Xuân Nha là càng ngày càng giỏi giang, bộ dạng cũng càng ngày càng đẹp. Mèo Con, chừng nào con giúp nàng tìm hôn phu a?”

      Xuân Nha nghe vậy sắc mặt hơi hơi trắng, Mèo Con liếc mắt nhìn nàng cái : “ vội, dù sao tuổi nàng cũng tính quá lớn”

      Liễu phu nhân : “Cũng đúng, dù sao nha hoàn có hai mươi tuổi xuất giá cũng tính quá muộn”. xong cười cười với Mèo Con, nghĩ chắc Mèo Con chuẩn bị đem Xuân Nha để cho Nhiếp Tuyên làm thông phòng.

      Mèo Con thấy bộ dạng đứng ngồi yên của Xuân Nha, liền cười cười đem đề tài ngăn chặn lại, sau khi cùng mọi người cười đùa xong, nàng mới ra ngoài chiêu đãi vài vị quý phu nhân được mời đến. Tất nhiên cũng tránh khỏi lại gặp được vài vị phu nhân của Hoắc gia.

      Hoắc Hành phu nhân nhìn thấy nàng, liền cực kỳ thân thiết lôi kéo tay nàng, liên thanh chúc mừng, đáy mắt giấu được lộ vẻ hâm mộ, con trai vừa tròn tuổi liền có thai, chỉ đại biểu cho việc có nhiều con nhiều phúc, cũng còn đại biểu cho việc chồng thương cưng chiều đến nhường nào, nhìn bên cạnh Mèo Con mặc trang phục nha hoàn, mà bên người nàng ta lại là nha hoàn thông phòng, Hoắc tam phu nhân nhịn được thầm than, là đồng nghiệp bất đồng mệnh. Nhưng trong lòng cũng thầm may mắn, lúc trước Nhiếp Tuyên thú nàng rồi, bằng y theo bộ dạng sống nay chết mai của nàng ta, lão phu nhân trong nhà sợ là sủng nàng đến tận trời?

      Mèo Con nhìn xung quanh vòng, cũng nhìn thấy Hồng Lăng, khỏi thầm kỳ quái, sao lại thấy nàng ta, bất quá mặt vẫn là bất động thanh sắc cùng chư vị phu nhân chuyện phiếm, mọi người miệng kinh nghiệm nuôi con, còn ngừng hỏi nàng bí quyết sinh con.

      Mèo Con nghe vậy có chút dở khóc dở cười, nàng có bí quyết gì a, cái này có thể là do nàng thường xuyên tập luyện thể dục, lại từ cố gắng bảo dưỡng, mới dễ dàng thụ thai như vậy ? Đương nhiên cái này cũng có liên quan đến thoái quen tốt trong sinh hoạt cá nhân của Nhiếp Tuyên.

      Buổi tối lúc trở về phòng, Xuân Nha với Mèo Con: “Phu nhân, muội vừa mới hỏi thăm Hoắc gia chút, Hồng Lăng nương sinh đứa con trai, tại là do thiếu phu nhân nuôi, Hồng Lăng nương sau khi sinh xong thể chất yếu ớt, thường nằm ở giường nghỉ ngơi”

      Mèo Con nghe vậy, tự chủ được thay Hồng Lăng lo lắng, nàng có thể hay gặp chuyện may a? Xuân Nha thấy thế an ủi : “Muội nghe hạ nhân Hoắc gia , Hoắc thiếu gia vẫn thường xuyên đến thăm Hồng Lăng nương”

      Mèo Con nghe vậy cười khổ tiếng: “Cho dù ta có lo lắng, cũng làm được chuyện gì”

      Xuân Nha ở bên hầu nửa ngày, thấy Mèo Con lời nào, muốn cáo từ, Mèo Con đột nhiên mở miệng hỏi : “Xuân Nha, chuyện vị hôn phu kia của muội chuẩn bị sao rồi?”

      Xuân Nha nghe vậy mặt trắng bệch, lát sau, nàng kiên quyết : “Phu nhân, muội muốn lập gia đình”

      Mèo Con : “Muội muốn gả cho vị hôn phu kia, hay là muốn lập gia đình?”

      “Muội…” Xuân Nha nhất thời gì, Mèo Con than tiếng: “Muội muốn ở lại bên cạnh ta, ta cũng đuổi muội , nhưng ta muốn muội hiểu , nữ nhân chung quy cũng phải lấy chồng”

      “Muội…” Xuân Nha có chút chần chờ.

      Mèo Con nhìn sắc mặt của nàng : “Kỳ chuyện hôn ước kia là của cha muội định đoạt, tuy rằng nhà người kia nghèo chút, nhưng được ở chỗ người đó trong sạch, muội qua đó cũng tính là chịu khổ, tương lai con cái chừng còn có thể học hành, thi khoa cử”

      Sắc mặt Xuân Nha hơi hơi động, Mèo Con tiếp tục : “Nếu muội sợ đó qua đó chịu khổ, lúc ta lấy chồng lão thái gia phải cho điền trang sao? Ta lo có ai để ta tin tưởng mà trông coi số điền trang này, nếu gả muội cho người đó, ta bảo người đó đến trông coi số điền trang kia cho ta. Hai người tuy đến mức đại phú đại quý nhưng cũng có thể lo ăn mặc”

      Xuân Nha thấy Mèo Con vì nàng suy nghĩ, hốc mắt hơi hơi ướt át cúi đầu : “Phu nhân…”

      “Hửm?” Mèo Con hơi hơi nâng cằm lên hỏi: “Chuyện này dù sao cũng là đại cả đời của muội, nếu muội về nhà suy nghĩ chút ?”

      Xuân Nha : “Kỳ muội phải sợ khổ”. Nàng giọng : “Muội chỉ cảm thấy rất kì diệu, nhiều năm gặp mặt như vậy, sao lại có thể vừa gặp liền nhận ra nhau?”

      Mèo Con nghiêng đầu nghĩ nghĩ : “Muội như vậy cũng có đạo lý, bằng ta bảo Trừng Tâm hỏi thăm chút?”

      Xuân Nha nghe vậy quỳ xuống mặt đất dập đầu : “Đa tạ phu nhân!”

      Mèo Con : “Đứng lên , muội yên tâm, muội theo ta nhiều năm như vậy, thế nào ta cũng tùy tiện đem muội gả ra ngoài”

      “Tạ ơn phu nhân!” Xuân Nha lau nước mắt.

      “Mèo Con!” Lúc Mèo Con cùng Xuân Nha chuyện, Nhiếp Tuyên kích động vén rèm đến, Mèo Con thấy hưng phấn như thế, khỏi thầm nghi hoặc, đứng dậy vẫy lui nha hoàn: “Trí Viễn, chàng trở lại? Muốn uống canh tỉnh rượu sao? Thiếp bảo người ta chuẩn bị”

      cần, ta có uống rượu”. Nhiếp Tuyên tiếp nhận Mèo Con đưa nước trà, ngụm uống sạch : “Hôm nay ta cùng Tống đại ca thương lượng chút, cũng tán thành đề nghị xây thư viện của ta, muốn giúp ta thành lập, ta đáp ứng rồi”

      Mèo Con hỏi: “Vậy thư viện xây ở trong nhà chúng ta hay ở trong nhà Tống đại ca?”

      “Nàng có thai, đại tẩu cũng có thai, đương nhiên thể động thổ, ta vốn định xây ở trong nhà”. Nhiếp Tuyên nhắc tới việc này sắc mặt liền vui vẻ.

      Mèo Con mỉm cười nghe về chuyện xây dựng thư viện, thuận tiên vài lời cổ vũ, kỳ trong lòng nàng vẫn cảm thấy kì lạ, vì cái gì mà Nhiếp Tuyên lại tiếp tục con đường công danh?

      “Làm sao vậy?” Nhiếp Tuyên đến cao hứng, thấy Mèo Con thất thần, khỏi cúi đầu hỏi: “Mệt mỏi sao?”. nhìn ngoài trời : “Xem ta đều hưng phấn đến hồ đồ, đều trễ thế này, chúng ta mau ngủ !”

      Mèo Con : “Thiếp phải buồn ngủ”

      Nhiếp Tuyên ôm lấy nàng : “Chúng ta lên giường nằm nghỉ , chờ khi nào nàng muốn ngủ ngủ”

      “Dạ!” Mèo Con vươn tay ôm cổ , do dự chút mới : “Trí Viễn, tại sao chàng tiếp tục thi cử?”

      Thân thể Nhiếp Tuyên cứng đờ, Mèo Con thấy sắc mặt có chút kỳ dị, khỏi : “Nếu chàng muốn cũng được, thiếp chỉ là thuận miệng hỏi chút”

      Nhiếp Tuyên ôm nàng để lên giường, còn mình nghiêng người nằm xuống : “Kỳ cũng có gì khó ”. thản nhiên : “Lúc ta thi đậu giải Nguyên, đại ca là quan tam phẩm, cha cho rằng Nhiếp gia cần có thêm trạng nguyên nữa, cho nên cho ta tiếp tục thi. Đương nhiên cái này chỉ là yếu tố phụ mà thôi, chủ yếu vẫn là bởi vì năm đó thái hậu muốn ta lấy công chúa”

      “Lấy công chúa?!” Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên , khỏi có chút dại ra.

      Nhiếp Tuyên nhíu mi gật gật đầu : “Nàng cũng biết mới trước đây ta từng có hai vị hôn thê chết yểu ?”

      Mèo Con gật gật đầu: “Dạ, thiếp biết”

      “Sau khi vị hôn thê thứ hai của ta qua đời, ta vẫn chưa tiếp tục đính hôn. Lúc ta mười tuổi, ta liền thi đậu lẫm sinh, năm ấy vì cha phải về kinh nhận chức, liền dẫn ta mang về kinh thành du ngoạn, đồng thời cũng muốn ta bái phỏng vài vị danh sư. Ta có đường là phi tử trong cung, nghe ta mới mười tuổi thi đậu lẫm sinh, liền tuyên ta vào cung hỏi thăm”

      Nhiếp Tuyên dừng chút, tiếp tục : “Sau khi vào cung, thái hậu cũng biết chuyện này, là cũng muốn trông thấy thần đồng mười tuổi thi đậu lẫm sinh. Lúc ấy ta tuổi trẻ háo thắng, lòng thầm nghĩ muốn làm vẻ vang gia tộc, nhưng mà ngờ kết quả của việc bộc lộ tài năng chính là thái hậu muốn ta lấy công chúa”. tới đoạn chuyện cũ kia, Nhiếp Tuyên mắt lộ vẻ đau kịch liệt: “ đến việc phải lấy Tây Đường công chúa từ thân thể yếu ớt, thái y trong thái y viện đều nàng ta thể sống qua hai mươi tuổi, mà con bởi vì quy định, chính vì nó mà ta muốn lấy công chúa”

      “Vì cái gì?” Mèo Con tò mò hỏi.

      “Thái tổ hoàng đế khi lập quốc , phàm gia tộc nào có người lấy công chúa, ba đời được làm quan” Nhiếp Tuyên : “Nếu ta lấy công chúa, chỉ làm đại ca mất cơ hội, ngay cả đến đời của Luật Nhi và con của nó cũng có cơ hôi. Lại ,  Tây Đường công chúa là con của tiên đế cùng thái hậu có được lúc tuổi trung niên, thuở được nuông chiều, đừng là tiên đế, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng đem ấu muội này như minh châu, bảo vệ trong lòng bàn tay. Nhớ năm đó lúc tiên đế còn tại vị, Hà gia bởi vì lấy Bình Dương công chúa, lại cố gắng hầu hạ công chúa, khiến cho công chúa vừa thành thân được năm liền qua đời, khiến cho tiên đế giận dữ, cả tộc bị lưu đày ngàn dặm. Nếu ta lấy Tây Đường công chúa thể chất yếu ớt kia, phải làm cho Nhiếp gia phú quý ngập trời, mà là đại họa di thiên ”

      “Sau đó sao?” Mèo Con hỏi.

      “Sau đó cha thừa dịp thái hậu cùng hoàng đế chưa có quyết đoán hạ chỉ, bảo người ta truyền lời đồn ta là mệnh khắc thê, dù sao Tây Đường công chúa thể nhược nhiều bệnh, thái hậu kiêng kị nhất hẳn là chính là loại mệnh cách này của ta”. Nhiếp Tuyên khóe miệng kéo kéo : “Sau khi ta đậu giải nguyên được năm Tây Đường công chúa bệnh nặng qua đời, lúc ấy Thánh Thượng nổi trận lôi đình, đem tất cả thái y trị bệnh cho công chúa chém đầu, nhà phò mã của Tây Đường công chúa cũng bởi vì chiếu cố công chúa bất lợi mà bị trị tội. Cha sợ ta vào triều chạm đến nỗi đau của hoàng đế và thái hậu, liền lấy cớ có đại tang cho ta lại thi tiến sĩ. Nhưng có thể cũng là ta khắc thê, việc hôn nhân sau này cư nhiên cứ gặp chuyện ngừng”

      Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên bình tĩnh tự thuật, trong lòng khỏi ê ẩm, tự chủ được dán vào ngực , thào : “Đều trôi qua cả rồi!”

      Nhiếp Tuyên nhìn tiểu thê tử trong ngực muốn an ủi mình, trong lòng mềm nhũn, gắt gao ôm nàng, ôn nhu : “Đúng vậy, đều trôi qua!”. Nhiếp Tuyên nhớ đến cục thịt béo mập kia, lại nhìn tiểu thê tử trong ngực, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, nếu khó khăn lúc trước chính là trời giúp tìm được hạnh phúc tại, như vậy khổ cực lúc trước, cam tâm tình nguyện gánh chịu.

      Ngày đó chuyện xong, Mèo Con cảm giác bản thân cùng Nhiếp Tuyên tâm càng ngày càng gần, tuy rằng nàng và Nhiếp Tuyên có Quảng Lăng, nhưng tựa hồ từ ngày đó trở về sau, nàng mới cảm giác cả hai có tình cảm. Nhiếp Tuyên cũng bắt đầu bận rộn cùng Tống Võ xây thư viện. Đời này của Nhiếp Tuyên tuyệt con đường làm quan, mà Tống Võ tựa hồ cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thể thi khoa cử, vì thế hai người đối với việc xây dựng thư viện này rất xem trọng, có thể xem như giải trừ nuối tiếc cho nguyện vọng thành lúc trẻ.

      “Tỷ tỷ, bộ dạng Lục Lục đáng a! Tỷ tỷ là hảo phúc khí a!” Mèo Con thích buông tay ôm tiểu oa nhi trắng trẻo trong ngực, con trai của Ngô thị cùng Tống Võ hơn Quảng Lăng tuổi, vì lúc sinh ra nặng sáu cân sáu nên nhủ danh gọi là Lục Lục.

      “Tiểu tử béo này cũng hành hạ tỷ ít”. Ngô thị ngoài miệng oán giận, mặt lại tràn đầy ý cười, thân thể nàng vốn gầy, lúc sinh Lục Lục quả hành hạ nàng phen, tuy hết tháng nhưng nàng vẫn phải nằm giường nghỉ dưỡng: “Lại , muội muội mới là hảo phúc khí a! Quảng Lăng vừa tròn tuổi, muội lại có thai, vợ chồng hai người quả nhiên là ngọt còn hơn mật a!”

      “Tỷ tỷ càng ngày càng đứng đắn”. Mèo Con đỏ mặt buông Lục Lục ra: “Tỷ tỷ cùng Tống đai đương gia ân ái sao? Muội đều nghe người ta Tống đại đương gia đều đem cơ thiếp bán hơn nửa a!”

      Ngô thị nghe thấy đỏ bừng mặt: “Là chính muốn bán, cũng phải tỷ bảo

      Mèo Con cười dựa vào vai của nàng : “Bán cơ thiếp rất tốt? Tỷ tỷ tại cần phải cố gắng điều dưỡng thân thể, chờ Lục Lục tròn tuổi, cũng nên tranh thủ sinh cho nó đệ đệ!”

      “Nha đầu hư hỏng này!” Ngô thị đỏ mặt vươn tay nhéo nàng, Mèo Con cười lắc mình né tránh.

      “Đúng rồi, chuyện đứng đắn với muội tí a!”. Ngô thị đột nhiên lôi kéo tay nàng : “Tỷ hỏi muội, nha hoàn Xuân Nha kia có còn bên người muội ?”

      “Xuân Nha? Làm sao vậy?” Mèo Con nghi hoặc hỏi.

      “Ngày hôm qua phu quân tỷ về nhà có , có tâm phúc dưới tay vừa mới mất thê tử, muốn bảo tỷ đem Tuyết Nê gả cho người kia, nhưng Tuyết Nê định hôn ước rồi, tỷ muốn chọn nha hoàn khác nhưng phu quân lại chướng mắt, tỷ liền nghĩ đến Xuân Nha nhà muội”. Ngô thị : “Nếu nàng chưa có hôn ước, người này cũng là lựa chọn tốt, tuy là làm vợ kế, nhưng lo ăn mặc, qua đó chính là làm phu nhân, còn có người hầu hạ”

      “Tỷ tỷ chậm ”. Mèo Con tiếc nuối lắc đầu : “Cha của Xuân Nha định hôn ước cho nàng rồi, hôn phu của nàng cũng tìm đến cửa, muội đáp ứng rồi hôn của hai người rồi”. Chuyện vị hôn phu của Xuân Nha, nàng bảo Trừng Tâm thăm dò, sau khi xác định là trùng hợp, lại còn chứng thực, nam tử kia cực kỳ hàm hậu thành , Xuân Nha liền gật đầu đáp ứng lập gia đình, cái này có lẽ là duyên phận ? Bằng như thế nào có chuyện kì diệu như thế a? Mèo Con khỏi thầm cảm khái.

      Sau khi Ngô thị nghe xong Mèo Con xong, cũng cười thở dài: “Đây là duyên phận của hai người”

      Tham gia tiệc đầy tháng của Lục Lục xong lại đến lễ đặt tên, Mèo Con liền an tâm ở nhà chăm sóc thân thể chuẩn bị sinh con, ngày thường trừ bỏ thân thích ra, cũng chỉ có Ngô thị lâu lâu dẫn theo Lục Lục đến thăm viếng, chút chuyện nuôi con dạy cái.

      Lần mang thai này cùng lần mang thai Quảng Lăng hoàn toàn giống nhau, Mèo Con chút phản ứng nôn nghén đều có, mỗi ngày cũng chỉ muốn ngủ, hơn nữa còn có kinh nghiệm sinh con lần đầu tiên, Mèo Con thậm chí còn cảm thấy Nhiếp Tuyên đoán có lẽ đúng, lần này chừng là con a! Mỗi ngày Nhiếp Tuyên đều hướng vào bụng của nàng, khen con còn mà ngoan ngoãn, hành hạ mẹ, Mèo Con nghe thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Thời gian ở nhàn nhã tiêu dao trôi qua như bay, đảo mắt lại đến trung thu, cũng sắp tới rồi ngày sinh dự tính của Mèo Con.

      “Phu nhân, người được nửa canh giờ rồi, nghỉ ngơi chút !” bà tử .

      sao, ta chưa cảm thấy mệt, tiếp tục thôi!”. Mèo Con lau mồ hôi trán phen, được hai bà tử tiếp tục dìu về phía trước, ưu điểm của tản bộ nàng nhận thấy được lúc sinh con lần đầu, lần này nàng cũng nhất định phải hảo hảo rèn luyện thân thể.

      “Đúng rồi, gia trở về chưa?” Mèo Con hỏi.

      “Chưa a!” Nha hoàn trả lời.

      Mèo Con nghe vậy khỏi thầm kỳ quái, tháng gần đây vì sao Nhiếp Tuyên mỗi ngày đều chạy ra ngoài a? Giống như làm chuyện gì gạt nàng vậy, nhất là mấy ngày nay ngay cả cơm chiều đều có trở lại ăn, trước kia rất ít có tình huống như vậy a. Mèo Con mặc dù đến mức hoài nghi ở bên ngoài kim ốc tàng kiều, nhưng vẫn có chút là lạ. Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy được bụng dâng lên từng cơn đau, mấy ngày này nàng vẫn có cảm giác này, nhưng mà nàng cảm giác cơn đau hôm nay là… nàng sắp sinh ! Mèo Con dừng cước bộ : “Hình như ta sắp sinh rồi!”

      “Cái gì!” đám nha hoàn bà tử nhất thời luống cuống tay chân, vài bà tử vội vàng muốn gọi nhuyễn kiệu, lúc này Mèo Con đột nhiên bị đôi bàn tay to ôm lên: “Mèo Con, nàng làm sao vậy?” Nhiếp Tuyên năng dồn dập, ngữ khí lo âu.

      Mèo Con cười với Nhiếp Tuyên: “Có thể thiếp sắp sinh”

      Nhiếp Tuyên mặt nhất thời trắng bệch, ôm ngang thê tử, chạy vào trong phòng: “Nhanh gọi bà mụ, Bạch Cập!”. Nhiếp Tuyên đặt Mèo Con lên giường: “Nàng thế nào rồi?”

      sao!” Mèo Con hít sâu hơi : “Phỏng chừng còn chưa đến lúc sinh đâu!”

      Nhiếp Tuyên nhìn mặt nàng bởi vì đau đớn mà tái nhợt, trán tràn đầy mồ hôi lạnh, khỏi vươn tay thay nàng lau, nhớ tới Bạch Cập từng với , Mèo Con tuổi còn quá , sinh nở quá thường xuyên ảnh hưởng xấu đến thân thể, khỏi thào : “Mèo Con, chúng ta sinh xong lần này đừng sinh nữa, được ? Dù sao ta có Quảng Lăng rồi!”

      Mèo Con kinh ngạc nghe Nhiếp Tuyên : “Thiếp…”

      “Nàng đừng sợ, ta đây với nàng”. cúi đầu : “Ta !”

      Mèo Con hơi hơi nhíu mi : “ cần!”. Cho dù ở đại lúc phụ nữ có thai sinh con chồng có thể vào, nhưng Mèo Con cũng nghĩ để cho chồng vào phòng sinh là chuyện tốt, phụ nữ mang thai là loại chuyện cực khổ vất vả, nàng cũng cho rằng để cho chồng thấy loại tình huống chật vật này là chuyện tốt, theo lời  người bạn của nàng mà , phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ với chồng.

      “Nhưng mà…” Nhiếp Tuyên vừa định phản bác, Mèo Con cầm tay : “Trí Viễn, chàng yên tâm, thiếp an toàn sinh hạ con của chúng ta!”

      “Gia, ngài ra ngoài !. Ngài là đại nam nhân ở trong này cũng giúp được cái gì”

      “Ta…” Nhiếp Tuyên chần chờ nhìn Mèo Con, Mèo Con cười : “Đừng lo lắng, thiếp lập tức ra”

      Nhiếp Tuyên lưu luyến rời, cẩn thận mỗi bước ly khai khỏi phòng sinh, đột nhiên bỗng nhiên chạy nhanh lại kề bên Mèo Con, cúi đầu ở bên tai Mèo Con : “Mèo Con, nàng tò mò tháng này ta làm gì sao?”

      “Hửm?” Mèo Con trừng to mắt nghi hoặc nhìn .

      “Ta sửa lại bài môn (tấm biển tên trước nhà)”. Nhiếp Tuyên thân thủ cầm tay Mèo Con : “Ta đem Thiệp viên sửa lại thành Ngẫu viên”

      “A…” Mèo Con cúi đầu kinh hô tiếng.

      “Mèo Con, ngẫu chính là ngẫu*, phải ở cùng nhau mới là đôi, cả đời chúng ta phải ở cùng với nhau, có biết ?” Nhiếp Tuyên chậm rãi ở trong tay nàng viết hai chữ ngẫu.

      Sau khi Mèo Con nghe xong, hốc mắt hơi hơi ướt át: “Trí Viễn…”

      Lúc này bà mụ : “Gia, ngài mau ra ngoài a, đây là huyết phòng, nam nhân tiến vào là điềm xấu!”. xong vài bà tử tiến lên túm ra ngoài.

      Nhiếp Tuyên với Mèo Con: “Mèo Con, nàng nhất định phải bình an!”

      Mèo Con vốn cảm động với hành động lãng mạn khó có được của , nhưng mà thấy bộ dạng này của , khỏi cười khúc khích: “Trí Viễn, chàng ra ngoài trước , thiếp nhất định có việc gì!”

      Sau khi Nhiếp Tuyên ra ngoài, liền giống như trước kia, ngơ ngác đứng ở cửa, trong lòng yên lặng khẩn cầu thần phật trời phù hộ vợ con của mình. Mà trong phòng Mèo Con vì phải là lần sinh đầu tiên, được nha hoàn hầu hạ rất trấn định, Mèo Con sinh lần này cũng giống như lần trước, đầu tiên là tắm rửa sau đó lại ăn cơm, lại ngủ hồi, có thể bởi vì đây là lần thứ hai, cho nên đứa bé cũng hành hạ Mèo Con lâu lắm, chờ khi đạo ánh sáng đầu tiên chiếu vào trong phòng sinh, trong phòng truyền ra thanh vang lên.

      “Gia, chúc mừng! Là tiểu công tử!” Lời bà mụ vừa truyền ra, Trừng Tâm trấn định vươn tay, đỡ lại Nhiếp Tuyên xụi lơ.

      Chú thích:
      <div>

      * Chữ “ngẫu” (藕) mà Nhiếp Tuyên dùng để đặt tên cho phủ nghĩa là củ sen đồng với chữ ngẫu” (偶) nghĩa là ngẫu nhiên, là đôi. Nhiếp Tuyên đặt tên như thế ngụ ý hai người là chính là đôi, cả đời gì chia cắt được, có thể xem đây là lời thề mà Nhiếp Tuyên dành cho Mèo Con, suốt đời này chỉ có mình Mèo Con thôi.
      --------------------------------

      Vậy là sao năm dài tháng ngắn làm biếng, ta cũng hoàn bộ đầu tiên trong nghiệp edit này! Tuy cũng buồn vì tác giả viết phiên ngoại nhưng thôi cứ cho đây là kết quả mỹ mãn nhất vậy! Hẹn gặp lại các nàng trong hố tiếp theo của ta a (hố này sâu hơn nhiều! ^^)... Ta xuyên đến đại đây!!!

      noair, Phong nguyet, tart_trung3 others thích bài này.

    2. huyennguyen2810

      huyennguyen2810 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      9
      từ chương 23 lại lỗi font chữ rùi bạn ơi sửa nhé

    3. Ngoc-LucBao

      Ngoc-LucBao New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Ho, that cung muon co duoc cuoc song dien vien nhu the ...

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :