1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Khán Tuyền Thính Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 81: Sinh con 2
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      --------------------------
      Vì Mèo Con sắp sinh nở, Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị chờ Nam Qua hết tháng ở cữ, vừa qua ngày mười lăm tháng giêng, liền vội vàng chạy vào thành thăm con .

      “Mẹ, tiểu Trụ Tử đâu? Sao lại dẫn nó đến đây?” Mèo Con thấy chỉ có hai người Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu đến, khỏi nghi hoặc hỏi.

      “Con sắp sinh rồi, làm sao có thời gian để chăm sóc nó, mẹ để nó ở lại trong trấn, dù sao Nam Qua cũng sắp khỏe rồi, có thể chăm sóc cho nó” Vương thị .

      Mèo Con khỏi nhíu mày : “Nhưng mà Trí Viễn chuẩn bị cho tiểu Trụ Tử vài vị lão sư, nếu nó đến, việc học làm sao bây giờ? Từ khi đại tẩu sinh con đến giờ, nó cũng ngưng học được gần tháng rồi, như vậy học hành sau này phải làm sao đây a?”

      Vương thị : “Nhưng con sắp sinh rồi, đem nó đến đây phải thêm phiền sao? có nhiều thời gian chăm sóc cho nó ?”

      Mèo Con : “Nó ở đây rất ngoan, trong nhà nhiều nha hoàn bà tử như vậy, cần gì đến chúng con phí tâm sức chứ. Lại cho dù sau này có vội đến đâu, việc học hành của nó cũng thể để bị đứt đoạn”

      Vương thị nghe Mèo Con xong, liền : “Để mẹ phái người đưa nó đến đây”. Vương thị chần chờ chút, hỏi Mèo Con: “Mèo Con, Nhân tỷ của con muốn hỏi con, có thể để Tiểu Thất đến đây học hay ?”. Trước mắt Tiểu Thất là đứa con trai duy nhất của Lan Nhân cùng Cố Quý.

      Mèo Con kinh ngạc hỏi: “Tiểu Thất mới ba tuổi, có phải còn sớm quá hay ? Chờ lớn hơn chút, lúc năm, sáu tuổi đến đây”

      Vương thị nghe Mèo Con xong, yên tâm cười : “Đúng vậy, Tiểu Thất còn a. Lan Nhân cũng phải tại muốn đưa nó đến đây, nàng chỉ nghĩ muốn hỏi trước hỏi con tí mà thôi”

      Mèo Con : “Dạ, chờ Tiểu Thất tròn năm tuổi, chỉ cần Nhân tỷ chịu cho nó , liền đem Tiểu Thất đến đây”. Dù sao lão sư cũng đều mời đến đây, dạy người hay nhiều người cũng đều như nhau.

      Vương thị lại hỏi Mèo Con vài câu, mới kinh ngạc phát , Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con cư nhiên đến bây giờ còn có phân phòng ngủ! khỏi chấn động: “Cái đứa này, sao lại hiểu chuyện như vậy? Bụng lớn đến như vậy còn cùng chồng ngủ chung giường, nếu truyền ra ngoài sợ bị người ta chê cười? Cũng may mẹ chồng con có ở đây” Vương thị điểm vào cái trán của nàng .

      Mèo Con ủy khuất : “Là chàng muốn ngủ với con a, con bảo chàng đến ngủ trong thư phòng chàng cũng chịu, cũng phải con muốn, lại chuyện này có gì buồn cười chứ?”

      Vương thị thở dài : “Cũng phải, mẹ cũng quên các con là vợ chồng son, bên người lại có bậc tiền bối nào để chiếu cố, biết quy củ”. Nhưng mà nghe thấy con rể thương con như vậy, trong lòng bà cũng vui vẻ, vỗ tay Mèo Con : “ gia thương con như vậy, cũng là phúc khí của con”

      Vợ mang thai, chồng cũng nên ở bên cạnh a! Bất quá Nhiếp Tuyên làm trượng phu quả tồi: “Ừm, đúng vậy! Trí Viễn đối con tốt lắm”. Mặt mày Mèo Con hớn hở .

      “Ai, quên , mẹ lại con, dù sao từ khi bắt đầu cho đến nay, hai con cũng chưa tách ra ngủ”. Vương thị thấy mặt mày con hạnh phúc, tràn đầy ý cười, lắc lắc đầu : “ tại lúc nào con cũng có thể sinh, để cho chồng thấy máu là điềm xấu”

      Mèo Con bĩu môi “À” tiếng: “Nhưng mà tại nửa đêm con luôn giật mình tỉnh lại, có đôi khi muốn uống uống nước hay ăn gì đó”. Mèo Con đáng thương hề hề nhìn Vương thị, tại nửa đêm nàng hay tỉnh dậy a, cho nên mấy tháng này bên ngoài phòng của bọn họ thường có nha hoàn luân phiên trực đêm.

      Vương thị nghe xong dở khóc dở cười: “Nha đầu này! Làm thê tử hầu hạ chồng mình thôi, sao có thể để gia hầu hạ con a? Tối ta đến ngủ với con”

      cần!” Mèo Con cự tuyệt : “Mẹ tuổi cũng lớn, buổi tối vốn ngủ tốt, nửa đêm lại bị con làm mệt, mẹ cũng ngủ được, vẫn là bảo Xuân Nha cùng Vãn Chiếu thay phiên giúp con là được rồi, dù sao mấy ngày nay cũng là hai người bọn họ thay phiên gác đêm”

      “Cũng tốt” Vương thị thấy Mèo Con hiểu chuyện như thế, việc cần làm lại làm, khỏi lo lắng hỏi câu: “Đúng rồi, con có tìm ni niệm kinh cho con ?”

      “Niệm kinh?” Mèo Con nghi hoặc hỏi: “Niệm kinh gì?”

      “Huyết bồn kinh a!” Vương thị thấy vẻ mặt nghi hoặc của Mèo Con, liền biết nàng căn bản có làm việc này, khỏi vội la lên: “Sao con lại biết là thế nào?”

      “Huyết bồn kinh?” Mèo Con nghi hoặc hỏi: “Trong Phật giáo có kinh này sao?”

      “Như thế nào mà có?” Vương thị giải thích : “Chúng ta làm nữ nhân bởi vì sinh con quá nhiều, làm ô uế thần thánh, nếu để người niệm Huyết bồn kinh, sau khi chết xuống địa ngục, phải ở trong chậu máu mà chịu khổ”

      bậy!” Mèo Con thốt ra: “Cái gì sinh con quá nhiều là ô uế thần phật? Nếu nữ nhân sinh con, làm sao có thế hệ sau? Lại sinh con có cái gì dơ bẩn? Cần gì phải niệm cái gì mà Huyết bồn kinh? Ưm…” Mèo Con nhớ đến Huyết bồn kinh kia tựa hồ là loại mê tín lưu truyền ở cổ đại, nhưng còn chưa xong, bị Vương thị gắt gao che miệng lại.

      “Đứa này sao lại như vậy!” Vương thị vội vàng chắp hai tay tạo thành chữ thập : “A di đà phật! Con nhà con tuổi còn , biết kiêng kị! Bồ Tát chớ trách!” Trong miệng bà lẩm bẩm, vội sửa sang lại quần áo, về phía Phật đường đốt hương thỉnh tội với Bồ Tát.

      Mặt Mèo Con đầy hắc tuyến nhìn Vương thị hành động, Vương thị đốt hương cho Bồ Tát xong, lại quỳ xuống vái lạy..., sau khi bồi bội, mới quay lại trừng mắt với nàng, : “Về sau cho lời phạm húy thế này, biết ?”

      Mèo Con có vẻ gật đầu : “ biết!”

      Vương thị : “Đúng rồi, lộc nhung mẹ gửi người đem đến cho con, sao con lại ăn?”

      Mèo Con : “Là đại ca cho người ăn đúng ? Sao mẹ lại ăn? Con là phụ nữ có thai cũng phải bị bệnh gì, ăn đồ bổ như vậy để làm gì?”. Ngay cả tổ yến nàng cũng dám ăn nhiều, mỗi buổi sáng khi bụng còn rỗng nàng mới ăn muỗng thôi. Nàng luôn luôn cho rằng uống thuốc bổ bằng ăn thức ăn bổ, cho nên vô luận phản ứng nôn nghén của nàng lợi hại như thế nào, vô luận nàng đối hương vị thức ăn có bao nhiêu chán ghét, chỉ cần là thức ăn có lợi cho nàng cùng con, nàng đều cố gắng ăn hết.

      “A!” Mèo Con ôm cái trán, mắt nước mắt lưng tròng nhìn Vương thị.

      Sau khi Vương thị gõ cái trán con xong, chống nạnh phụng phịu : “Phi phi phi! Ăn bậy bạ! Con cái gì a! Đại phu cũng , lộc nhung là thuốc hay của phụ nữ”

      Mèo Con le lưỡi, lôi kéo tay Vương thị làm nũng : “Con hỏi Bạch Cập , Bạch Cập con có thể ăn chút tổ yến, lộc nhung được ăn. Nhưng mà mẹ có thể ăn a! Nghe ăn lộc nhung, trẻ lại a! Cho nên đại ca mới gửi người đem về a!”

      Vương thị bị con làm nũng, liền hết tức giận, vỗ về mặt mình : “Mẹ già rồi, còn ăn mấy thứ này để làm chi? Con mới phải ăn nhiều chút a!”

      “Mẹ có già a!” Mèo Con tựa vào trong lòng Vương thị, : “Mẹ, con nghe mấy vị nương nương ở trong cung đều ăn lộc nhung để dưỡng nhan a!”

      ?” Vương thị có chút hoài nghi hỏi.

      “Đương nhiên, con gạt người”. Mèo Con còn : “Con nghe Bạch Cập , cho nên mới bảo đại ca đưa cho lộc nhung người, người nên ăn a, đừng cho con, ở chỗ này cái gì con cũng thiếu”

      Vương thị nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, con rể thương con như vậy, nếu nàng muốn ăn cái gì, làm sao mà có để nàng ăn chứ? “Lộc nhung có thể ăn, bất quá kinh cũng thể niệm! Đúng rồi, con bảo Vương ni in lại mấy cuốn kinh thư, đặt ở trong chùa, bảo khách hành hương đến mang về nhìn xem, cũng coi như cầu phúc cho đứa trẻ”

      Mèo Con nghe xong nhíu mi uyển chuyển cự tuyệt, : “Vẫn là quên , đứa trẻ còn , cầu cho nó nhiều phúc, con sợ lại làm nó tổn thọ, để Vương ni niệm giúp con ba ngày Huyết bồn kinh là được rồi”

      Vương thị ngẫm lại : “Con đúng”

      Sau khi Mèo Con tiễn Vương thị ra về, lặng lẽ gọi Vãn Chiếu với nàng: “Ta nhớ gia có công danh trong người, cho nên cần phải đóng thuế ? Tá tiền trong nhà chúng ta chỉ cần giao địa tô cho chúng ta được rồi, phải ?”

      “Đúng vậy!” Vãn Chiếu gật đầu , tài sản này cũng là trong năm ngắn ngủn mà Nhiếp Tuyên có được, đây là trong những nguyên nhân lập tức giàu có, thuế má ở Thiên Khải vẫn rất nặng.

      “Địa tô năm nay tỷ giảm ba phần ” Mèo Con : “Xem là vì con của ta mà cầu phúc” In kinh sách rồi phát cho khách hành hương có gì tốt a? Muốn làm chuyện tốt, phải làm đúng chỗ.

      “Phu nhân là thiện tâm” Vãn Chiếu nghe xong vui sướng .

      Mèo Con ảm đạm cười: “Ta cũng chỉ có thể quản tá điền trong trang của chúng ta, những người khác ta cũng quản được”

      Vãn Chiếu : “Lời bất kính này, nếu người khác nghe được phu nhân gặp rắc rối”

      Mèo Con nhìn Vãn Chiếu cái, cười khanh khách : “Cái này là lẽ phải, làm sao mà là lời bất kính”. Nhà giàu ở cổ đại làm việc tốt rất ít, bình thường đều là kết giao với quan phủ, bằng chỉ cần tìm đại cái tội danh gì đấy, chính là cả nhà tịch thu tài sản a!

      Động tác Vương thị nhanh chóng, buổi tối Nhiếp Tuyên trở về ăn cơm chiều, nhìn thấy quần áo giường, thấy bọn nha hoàn xếp lại cho , khỏi kinh ngạc hỏi: “Làm cái gì vậy?”

      “Mẹ thiếp lúc nào cũng có thể sinh, nếu để chàng thấy máu tốt” Mèo Con bất đắc dĩ : “Cho nên để chàng đến thư phòng ngủ”

      Nhiếp Tuyên ngẩn người, sờ sờ cái mũi: “À, ta biết”. Kỳ hai bà mụ ở Ký Châu được Nhan thị phái đến cũng nhắc qua chuyện này, lúc ấy Nhiếp Tuyên căn bản đem các lời bọn họ ghi nhớ. Hạ nhân ở Ký Châu biết tính tình của nhị gia cũng dám khuyên nhiều. Nhưng Vương thị là nhạc mẫu của mình, Nhiếp Tuyên dám vi phạm ý tứ của bà.

      Mèo Con : “Như vậy cũng tốt, đỡ phải để chàng tối ngủ được, chàng lại giống như thiếp, ban ngày còn có thể ngủ hồi, cứ tiếp tục như vậy cho dù là người sắt cũng chịu nổi”

      Nhiếp Tuyên : “Ta vốn ngủ nhiều”. chỉ vào giường hỏi: “Ai ngủ ở đây?”

      “Thiếp bảo Vãn Chiếu cùng Xuân Nha thay phiên ngủ với thiếp”

      “Ừm, có hai người các nàng, ta cũng yên tâm”. Nhiếp Tuyên gật đầu , ăn xong cơm chiều, cùng Mèo Con chút chuyện, thấy nàng muốn ngủ, mới đứng dậy đến thư phòng.

      Hôm sau, mỗi ngày Mèo Con trừ bỏ tản bộ trong hoa viên ra, chính là ăn ngủ, ngủ ăn. Bụng của nàng rất lớn, mỗi ngày tản bộ, đều phải dựa vào hai bà tử khoẻ mạnh. Vương thị mỗi lần nhìn thấy nàng hành động nguy hiểm như thế, đều muốn ngăn cản, ngay cả Nhiếp Tuyên nhìn đều sợ. Nếu phải Bạch Cập Mèo Con tản bộ nhiều, có lợi cho việc sinh nở, Nhiếp Tuyên nhất định ngăn cản nàng làm loại việc nguy hiểm thế này.

      Hôm nay, Mèo Con ăn xong cơm chiều, muốn hoa viên tản bộ, mới được nén nhang, liền dừng bước, mày bắt đầu nhíu lại.

      “Làm sao vậy?” Nhiếp Tuyên khẩn trương hỏi, Mèo Con mỗi ngày tản bộ, Nhiếp Tuyên đều lo lắng theo bên cạnh.

      “Bụng có chút đau”. Mèo Con sờ sờ bụng, mấy ngày nay nàng vẫn thỉnh thoảng đau chút, nhưng mà bất quá hồi liền dừng, nhưng hôm nay tựa hồ có điểm bất đồng, thời gian bụng đau càng dài, tần suất gia tăng rồi.

      “Nếu chúng ta nghỉ ngơi chút?” Nhiếp Tuyên hỏi, bọn nha hoàn vội đem ghế mềm thoải mái lên, phía có gối cẩm, hai bà tử giúp đỡ Mèo Con ngồi xuống. Lúc Mèo Con tản bộ, có mấy nha hoàn cầm theo đệm ở đằng sau, ghế cũng chuẩn bị vài cái, tùy thời có thể giúp Mèo Con ngồi nghỉ ngơi.

      Mèo Con nâng bụng, chậm rãi ngồi xuống, với Nhiếp Tuyên: “Trí Viễn, có thể thiếp sắp sinh rồi, chàng bảo người nâng thiếp trở về

      Nhiếp Tuyên nghe được Mèo Con ba chữ “sắp sinh”, mặt xoát chút liền trắng bệch. Vẫn là Vãn Chiếu trấn định, phân phó nha hoàn bà tử nâng Mèo Con trở về, bảo người khác gọi bà mụ cùng Vương thị đến đây, càng bảo Bạch Cập vội đến bắt mạch cho Mèo Con.

      Lúc này Nhiếp Tuyên mới hồi phục tinh thần lại, lôi kéo tay Mèo Con hỏi: “Có đau hay ?”

      Mèo Con thấy sắc mặt Nhiếp Tuyên trắng bệch, an ủi : “Thiếp sao, đau đến thế, chàng đừng lo lắng”

      Nhiếp Tuyên còn muốn cái gì, lại bị Vương thị ngăn ở cửa: “ gia, nam nhân thể tiến vào huyết phòng”

      Nhiếp Tuyên trơ mắt nhìn Mèo Con bị nha hoàn nâng vào phòng, sau lúc lâu trong phòng thanh nào, khỏi nóng nảy, phải khi phụ nữ sinh hét rất lớn sao? Sao chút thanh của Mèo Con đều có?

      “Mèo Con! Mèo Con! Nàng sao chứ? Sao nàng lên tiếng?” đứng ở bên ngoài hô

      Bên trong trận bình tĩnh, sau hồi truyền đến thanh tinh tế của Mèo Con: “Bây giờ còn đau lắm, thiếp sao”

      Nhiếp Tuyên nghe thanh nhàng của nàng, nghĩ đến nàng đau đến ra lời, sốt ruột : ”Mèo Con, nếu nàng đau cứ la lên, đừng chịu đựng a!”

      Mèo Con ở bên trong nghe được mặt đầy hắc tuyến, tại bụng nàng có đau nhưng chưa đến mức chịu nổi, tại liền oa oa hét to, sau này làm sao có sức để sinh a? Thấy Vương thị cùng bà mụ cố nén cười, nàng đỏ mặt, to: “Thiếp có chịu đựng, thiếp có đau”

      “À!” Nhiếp Tuyên nghe thấy thanh Mèo Con to lên, mới thở dài nhõm hơi, lát sau, lại lo lắng : “Mèo Con, nàng có cái gì thoải mái, ngàn vạn lần đừng chịu đựng a!”

      Mèo Con mặt tối sầm, miễn cưỡng nhịn xuống cảm xúc muốn chửi ầm lên : “Thiếp biết rồi!”

      Kỳ quá trình sinh nở của Mèo Con xem như là thuận lợi, tuy buổi tối nàng bắt đầu đau, nhưng mà chút điểm đau ấy cũng tương tự như mấy lần trước. Nàng thấy mặt có chút bẩn, để ý Vương thị cùng bà mụ phản đối, được nha hoàn hầu hạ, tắm rửa chút, sau khi sinh xong nàng phải ở cữ đến tháng lận a! Sau khi tắm rửa xong, nửa đêm nàng còn ngủ thêm chút, mãi đến khi trời sáng chút, mới bị cơn đau làm tỉnh giấc.

      Buổi sáng bắt đầu đau liên hồi, Mèo Con vì để khôi phục thể lực, còn ăn hai bát cháo tổ yến, cái trứng luộc làm bữa sáng, đợi đến giờ tỵ, Mèo Con có chút nhịn được, bắt đầu nhàng rên rỉ lên.

      “Ưm...” Mèo Con nhàng rên rỉ , bà mụ dùng khăn ấm ngừng lau đùi trong cho nàng, : ”Phu nhân, nhanh! Người cố gắng nhịn chút. tại người cần giữ sức, chờ lúc nô tỳ bảo người dùng sức, người liền dùng sức a!”

      “Ừm!” Mèo Con gật gật đầu.

      Bà mụ thở dài nhõm hơi, nàng chưa từng thấy qua vị phu nhân vào sinh nở chịu hợp tác thế này a! Phu nhân nào vừa mới có chút đau liền khóc la đến thiên hôn địa ám, chờ đến lúc sinh có khí lực!

      Từ khi Nhiếp Tuyên thấy Mèo Con tiến phòng sinh, bắt đầu đứng ở cửa, ngơ ngác lắng nghe động tĩnh bên trong, suốt đêm ngủ. Lúc đầu, còn nghe được thanh Vương thị cùng vài bà mụ an ủi Mèo Con, Mèo Con cũng ngẫu nhiên đáp lời, còn nghe nàng tựa hồ còn đòi tắm rửa. Buổi sáng, thấy Mèo Con ăn điểm tâm ít, cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng vừa đến giờ tỵ, bắt đầu nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt của Mèo Con, lòng khỏi nóng lên.

      “Gia, đêm ngài chưa ngủ, có muốn nghỉ ngơi chút hay ?”. Trừng Tâm lo lắng hỏi, trong lòng thầm lầu bầu, gia so với phu nhân còn khẩn trương, phu nhân ở bên trong đều ăn được ngủ được, nhìn sắc mặt bệch kia của gia, giống như là lúc bị trọng thương còn chút máu nào.

      cần, phu nhân thế nào?” Nhiếp Tuyên vừa dứt lời, liền truyền đến tiếng hét thảm thiết của Mèo Con: “A!”. Nhất thời sắc mặt Nhiếp Tuyên trắng bệch, cả người cứng còng.

      Trừng Tâm cũng bị tiếng hét thảm thiết của Mèo Con làm cho hoảng sợ, chưa bao giờ biết phu nhân mảnh mai như vậy lại phát ra thanh lớn như vậy. Nhiếp Tuyên ngơ ngác đứng ở cửa, thấy bọn nha hoàn liên tục chạy ra từ huyết phòng, tay còn bê từng chậu máu loãng, thân thể bắt đầu lay động! biết qua bao lâu, thanh giống như từ chân trời truyền đến: “A! Sinh rồi! Là tiểu tử béo mập a!”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 82: Quảng Lăng
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      ------------------------------

      “Lão gia, ngài xem tiểu thiếu gia tuấn tú biết bao nhiêu a! Lão thân đỡ đẻ nhiều như vậy, chỉ có tiểu thiếu gia nhà chúng ta là tuấn tú nhất a!” Bà mụ đem đứa trẻ tắm rửa xong, bao lại bằng tấm vải đỏ, ôm ra ngoài cho Nhiếp Tuyên xem, miệng khen ngớt, chuỗi lại tiếp chuỗi, hy vọng có thể được trọng thưởng.

      Nhiếp Tuyên nhìn đứa trẻ nằm trong khăn ấm, có giống như trẻ con mới sinh ra mặt mũi hồng hồng lại nhăn nhíu. như nằm mơ cẩn thận tiếp nhận đứa trẻ, cả người đứa trẻ mềm mại, giống như có xương vậy, Nhiếp Tuyên căn bản biết ôm như thế nào, luống cuống tay chân nửa ngày, mới ngốc nghếch dùng hai tay cầm tã lót. Chắc là ngại Nhiếp Tuyên ôm thoải mái, đứa bé trong ngực cau mặt, giương cái miệng nhắn gào khan lên. Nhiếp Tuyên bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức, liên thanh hỏi: “Phu nhân thế nào? Thân thể nàng như thế nào?”

      “Phu nhân tốt lắm a, tại muốn ngủ rồi!” Bà mụ cười tủm tỉm .

      Nhiếp Tuyên mừng rỡ, ôm con muốn vào trong phòng nhìn Mèo Con, lại bị nha hoàn bà tử gắt gao ngăn đón ở bên ngoài: “Lão gia, huyết phòng là điềm xấu, ngài thể vào”

      Nhiếp Tuyên ôm đứa con vòng vo hai vòng, đứa bé trong lòng càng khóc càng hăng, khỏi thúc thủ vô sách hỏi: “Sao nó khóc lớn như vậy?”

      Bà mụ từ trong ngực Nhiếp Tuyên ôm lấy đứa trẻ, cười : “Chắc là đói bụng, để nô tỳ ôm thiếu gia đến chỗ bà vú”

      Nhiếp Tuyên gật gật đầu, cười với bà mụ: “Hoàng mụ, hôm nay vất vả bà cùng Tô mụ”. xong nháy mắt với Trừng Tâm, Trừng Tâm hiểu ý cầm mười lượng bạc cùng mười đấu gạo thưởng cho Hoàng mụ.

      Nhiếp Tuyên : “Đến lễ tắm ba ngày của thằng bé, còn phải làm phiền hai vị ma ma a!”

      Hoàng mụ tiếp nhận phần thưởng, mừng rỡ liên thanh vỗ ngực cam đoan nhất định làm tốt buổi lễ tắm ba ngày của đúa bé.

      Nhiếp Tuyên bảo Hoàng mụ gọi Vãn Chiếu ở trong phòng ra, lại hỏi tình huống của Mèo Con, sau khi xác định thân thể nàng khỏe mạnh, dưới thúc giục của Trừng Tâm và Bạch Cập trở về thư phòng nghỉ ngơi.

      Sau khi Mèo Con sinh xong, liền nhìn đứa trẻ rời sau đó liền mê man ngủ, chờ lúc tỉnh lại, trời tối đen.

      “Phu nhân, người tỉnh rồi?” Xuân Nha vui sướng : “Để muội bảo phòng bếp nấu chút canh cá trích, người uống chút canh a!”

      Mắt Mèo Con chuyển vòng, phát thấy thân ảnh của con trai, liền hỏi : “Đứa bé đâu?”

      được bà vú chiếu cố!” Xuân Nha cười tủm tỉm : “Phu nhân, tiểu thiếu gia tuấn tú a!”

      “Ôm đứa bé đến đây!” Mèo Con nóng vội muốn ôm con trai.

      Xuân Nha múc chén canh : “Phu nhân, người đừng nóng vội, lát bà vú ôm thiếu gia đến đây, người ăn trước chút !”

      Mèo Con che miệng đánh ngáp cái, bảo Xuân Nha giúp mình chuẩn bị nước nóng rửa mặt, súc miệng.

      “Con làm gì đấy!”. Sắc mặt Vương thị tràn đầy ý cười ôm cháu ngoại của mình vào, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy con chuẩn bị súc miệng, vội vàng ngăn cản.

      “Con đánh răng a!” Sắc mặt Mèo Con vô tội : “Chuẩn bị uống canh”

      ở cữ làm sao có thể đánh răng a?” Vương thị vội vàng ngăn cản : “Xuân Nha, ở cữ thể gội đầu, rửa mặt, đánh răng, cũng thể rửa chân”

      Mèo Con mở to hai mắt nhìn: “Cái gì! Cái gì cũng cho rửa, vậy tháng tiếp theo, chẳng phải con thối đến chết sao?”

      tại mới tháng hai, thời tiết lại nóng, như thế nào lại thối a!” Vương thị liên thanh bảo nha hoàn đem dụng cụ rửa mặt súc miệng dọn , quay đầu lại với Mèo Con: “Con còn , biết, ở cữ cũng thể xằng bậy, nếu để lại bệnh tật, là chuyện cả đời!”

      Mèo Con bất đắc dĩ : “Vậy con bảo Xuân Nha nấu chút nước muối súc miệng được ?”

      Vương thị nghĩ nghĩ, gật đầu : “Có thể, nhưng mà thể đánh răng biết ?”

      “Dạ!” Mèo Con gật đầu, thấy Vương thị ôm đứa bé, vội : “Mẹ, đem đứa bé đến cho con ôm cái”

      “Đúng, đúng, đến đây, nhìn xem cháu ngoại của ta, ai ya, khuôn mặt nhắn tuấn tú biết bao nhiêu a!”. Vương thị đem cháu ngoại để vào trong lòng con .

      sao? Để con xem xem!” Mèo Con thuần thục tiếp nhận tiểu thân thể nho mềm mềm, lòng tràn đầy vui mừng nhìn con trai béo tròn, trắng nõn trong ngực, quả nhiên ăn tổ yến trước khi sinh là có lợi a! Nàng còn nhớ hai chị họ kiếp trước của nàng, từ khi bắt đầu mang thai ăn tổ yến, khi đứa bé ra đời cũng giống như con trai của nàng, trắng trẻo mềm mại, giống mấy đứa trẻ mới sinh, cho nên khi nàng mang thai liền kiên trì ăn tổ yến. (Bây giờ ta hiểu vì sao tỷ mang thai toàn ăn chay mà con tỷ mập đến thế!)

      “Được rồi, trước tiên uống hết chén canh này rồi nghỉ ngơi, về sau còn có thể nhìn hoài mà!” Vương thị , cầm cái khăn trùm đầu đến : “Đây, đem khăn trùm đầu đội lên đầu, về sau mới bị đau đầu”

      “Dạ!” Mèo Con tiếp nhận khăn trùm đầu, đội lên đầu: “Mẹ, con muốn ngủ với con của con vào buổi tối”

      “Buổi tối đứa trẻ thường hay khóc nháo, con ở cữ a, cần phải nghỉ ngơi” Vương thị khuyên nhủ: “Chờ con hết tháng lại ngủ chung với nó!”

      Mèo Con buồn cười : “Buổi tối khóc nháo như thế nào? Trong nhà tìm nhiều nha hoàn bà tử như vậy, chẳng lẽ lại dùng được?” Nàng với Xuân Nha: “Muội bảo bà tử thay phiên trực đêm ở bên ngoài, buổi tối cũng có thể giúp tay”

      “Dạ!” Xuân Nha gật đầu : “Vậy còn bà vú sao? Có phải cũng bảo bà ta trực ở bên ngoài hay ?”

      cần” Mèo Con : “Để cho bà vú nghỉ ngơi, ban ngày còn phải chiếu cố thiếu gia a”

      “Vậy buổi tối thiếu gia ăn cái gì?” Xuân Nha hỏi.

      phải ta cũng có sữa sao?” Mèo Con , sữa của nàng ba ngày trước khi sinh có, chỉ là hơi ít mà thôi. Nàng cùng Nhiếp Tuyên quyết định con mình phải do chính mình nuôi nấng. Nhưng lại sợ sữa của bản thân đủ, nên chuẩn bị sữa dê và bà vú đến, vì vậy ở trong hạ nhân của Nhiếp gia chọn ra thiếu phụ thanh tú, trong sạch làm bà vú.

      “Phu nhân! Người làm sao có thể cho tiểu thiếu gia uống sữa a!” bà tử bên cạnh nghe xong khẩn trương : “Sau khi sinh sữa là thứ bẩn nhất a! Như thế nào có thể để tiểu thiếu gia uống a?”

      Vương thị cho là đúng : “Ai ? Con cái nhà ta phải từ khi mới sinh ra uống sữa của ta sao? phải đều lớn lên khỏe mạnh sao?”

      Mèo Con lười cùng cổ nhân giải thích vấn đề dinh dưỡng của sữa mẹ, cười với Xuân Nha: “Chuyện này liền quyết định như vậy

      Thế nhưng Vương thị lại rất đồng ý con cho cháu trai uống sữa của mình: “Đúng! Đứa trẻ ấy a, có muốn chúng thân với mình hay phải đích thân cho chúng uống sữa!”

      “Dạ, con biết”. Mèo Con biết ở trong nhà giàu, đối với các vị thiếu gia, tiểu thư mà , bà vú so với mẹ ruột còn thân thiết hơn, nhưng nàng lại luyến tiếc con mình vất vả sinh được lại thân thiết với người khác. Lúc này đứa trong ngực đột nhiên khóc nháo lên, Mèo Con nghe xong, vội cởi vạt áo đút sữa cho con trai, nhìn con trai chu miệng ngậm lấy, thương hôn lên mặt bé.

      Vương thị nhìn bộ dạng mẫu tử hòa thuận này, quay đầu lại vụng trộm lau nước mắt, thời gian trôi qua nhanh a, nháy mắt, bảo bối thương của mình sinh con rồi a.

      “Ai ya! Mau cho ta nhìn chút, tiểu tử tuấn tú a!” Liễu phu nhân ôm đứa bé, thương hôn: “Nhủ danh là gì?”

      “Lúc ở Dương Châu mới biết có thai, cho nên lấy nhủ danh là Quảng Lăng” Mèo Con mỉm cười .

      “Tương lai Quảng Lăng của chúng ta nhất định là công tử tuấn tú a, nhìn bộ dạng này xem, có bao nhiêu là tuấn lãng a! Cùng Trọng Ca quả thực là khuôn mẫu khắc ra”. Liễu phu nhân ôm đứa trẻ với Vương thị: “Muội muội là hảo phúc khí a! giờ xem ra là con cháu đầy cả sảnh đường! Cháu nội, cháu ngoại đều có cả rồi!”

      Vương thị mỉm cười với Liễu phu nhân: “Tỷ tỷ cũng là hảo phúc khí a! Văn Lệ phải sớm sinh cháu ngoại cho tỷ sao? Ngọc Nhi phải sắp thăng quan sao? Sang năm Văn Lý cũng sắp thành thân ?”

      Liễu phu nhân gật đầu : “Đúng vậy! Vốn dĩ ta chuẩn bị cho Văn Lý thành thân trong năm nay, hai người là chỉ hôn từ sớm nên thành thân. Nhưng mà nương kia còn có năm đạo hiếu chưa tròn, chỉ có thể đợi đến sang năm”

      tại là tháng hai, đảo mắt liền trôi qua. Tỷ nhìn Mèo Con , ta còn nhớ bộ dạng nàng lúc vừa mới sinh ra a! Nhưng mà tại đều sinh con rồi! Cho nên tỷ tỷ chờ ôm cháu nội ” Vương thị cười .

      Liễu phu nhân gật đầu vui mừng : “Đúng vậy! Ta cùng phu quân tại mong gì nữa, chỉ chờ ôm cháu nội a!”

      Lúc này Vãn Chiếu tiến vào : “Vài vị cữu gia, cữu phu nhân đều đến, mời thân gia phu nhân, thái ra ngoài ăn mì, làm lễ tắm ba ngày”

      Vương thị với Mèo Con: “Con từ từ nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài trước, lát mẹ bảo bà vú ôm thằng bé ra ngoài làm lễ”

      “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, ôm con trai nằm xuống, Quảng Lăng nằm ở trong ngực Mèo Con, khuôn mặt nhắn tự chủ được hướng ngực nàng cọ cọ. Mèo Con biết nó đói bụng, liền cởi áo đút sữa cho nó, miệng nhàng ngâm nga, dỗ con trai ngủ.

      “Mèo Con…” Thanh nhàng của Nhiếp Tuyên truyền đến, lúc đầu Mèo Con còn tưởng mình nghe lầm, nhưng cái màn đột nhiên bị người khác kéo lên: “Mèo Con, nàng có khỏe ?”

      “Trí Viễn, sao chàng lại đến đây?” Mèo Con kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Tuyên giống như kẻ trộm nhàng kéo màn chui vào

      “Thân thể của nàng có tốt hơn chút nào ?” Nhiếp Tuyên thân thiết đánh giá Mèo Con, nhìn vành mắt nàng tựa hồ có chút xanh, khỏi đau lòng : “Làm sao vậy? Có phải ngủ được ? Là do chiếu cố Quảng Lăng quá mệt mỏi sao?”

      có a!” Mèo Con lắc đầu: “Nhiều nha hoàn bà tử hầu hạ như vậy, chuyện của Quảng Lăng đều cần thiếp lo lắng, mấy ngày nay thiếp ăn ngủ, ngủ ăn, làm sao mà ngủ ngon chứ? Đúng rồi, sao chàng vào đây được?”

      Nhiếp Tuyên thương vuốt mặt của nàng : “Ta lo lắng thân thể của nàng, liền vụng trộm vào, lát là ta phải rồi!”

      Mèo Con nghe xong, đầu tiên là vui vẻ, sau đó nhớ mình ba ngày chưa rửa mặt, súc miệng, đầu tóc rối bù khẳng định giống như thiếu phụ luống tuổi, vội vàng đẩy : “ hồi bà vú đến, bị người khác nhìn thấy tốt, chàng nhanh !”

      Nhiếp Tuyên cũng mơ hồ nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, liền : “Ta trước, nàng từ từ nghỉ ngơi a, đừng để mệt quá, thằng bé nếu tỉnh để cho bà vú chăm sóc, nàng đừng quá mệt mỏi”

      “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu: “Chàng nhanh !”

      “Được, mấy ngày sau ta tìm cách đến thăm nàng” Nhiếp Tuyên .

      “Đừng!” Mèo Con vội vàng ngăn cản, ở cữ mới ba ngày nàng muốn giống người, lại thêm vài ngày, nàng thối thế kia, bộ dạng ấy sao có thể để thấy a? “Huyết phòng là điềm xấu, chàng đừng vào nữa, chờ hết tháng thiếp có thể ra ngoài rồi!” xong kéo màn xuống:  “Chàng cũng chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi!”

      Nhiếp Tuyên đề phòng, bị Mèo Con kéo màn xuống, dở khóc dở cười nhìn kia tấm màn kia: “Ta rồi, nàng từ từ nghỉ ngơi”

      Mèo Con nghe xong, đem màn hé đường , nhìn chuyển mắt: “Dạ, chàng cũng phải chiếu cố bản thân, thiếp thấy chàng gầy hơn rồi!” Vài ngày thấy, tựa hồ gầy chút.

      Nhiếp Tuyên đột nhiên cúi đầu hôn Mèo Con ngụm: “Ta biết”. Ở trong lúc nàng còn kịp phản ứng, lắc mình từ cửa sổ nhảy ra ngoài, cùng lúc đó, thanh bà vú ở cửa vang lên. Mèo Con vừa thẹn vừa giận nhìn thân ảnh xa, tại mặt nàng bẩn thế, vậy mà cũng có thể hôn! Tay lại để ở chỗ vừa hôn, vụng trộm nở nụ cười.

      Mấy ngày kế tiếp, trừ bỏ thể tắm rửa ra, ngày ngày Mèo Con đều thư thái, cả ngày nằm ở giường phải ăn là ngủ, ôm con chơi đùa. Mặc dù lúc trước nàng ăn uống ít, nhưng mà lúc ở cữ cũng ăn ít canh bổ, nhưng sữa vẫn nhiều lắm, may mắn lúc trước có suy nghĩ qua nên mời đến bà vú, bằng nàng cũng chỉ có thể cho con trai uống sữa dê để bù vào mà thôi. tại, ban ngày đều do bà vú cho thằng bé bú, đợi đến tối, ôm con trai, vừa dỗ nó ngủ, vừa đút sữa cho nó.

      Mấy ngày tiếp theo, liền làm cho tiểu tổ tông này quen mùi, ban ngày nhu thuận, khóc nháo, đói bụng cũng chỉ là kêu vài tiếng, vô luận ai ôm , cũng khóc. Chỉ khi nào tới tối rồi liền giống, trừ bỏ Mèo Con ra, ai cũng cho ôm, làm nũng khóc nháo, tật xấu gì cũng lòi ra hết, nếu phải Mèo Con ôm chịu ngủ. Khiến cho Vương thị cả ngày lầu bầu với con , nàng làm hư thằng bé, con nít thể ôm mãi, chờ đến khi ôm quen rồi, làm thế nào cũng bỏ ra được.

      Mèo Con cũng biết nên sủng con trai như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng khóc nháo của nó, nàng đều mềm lòng, bất tri bất giác liền đem nó ôm vào trong ngực, mỗi lần nhìn thấy má phấn tròn trịa, khuôn mặt nhắn có mùi sữa, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, giống như mặt khác cái gì đều trọng yếu .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 83: Tiệc rượu đầy tháng 1
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      ------------------------------
      Vì tất cả mọi người lo lắng thân thể Mèo Con khôi phục tốt, cho nên trước khi đứa bé đầy tháng Mèo Con chỉ ở giường tịnh dưỡng hơn nửa tháng, sau khi được Bạch Cập xác nhận thân thể hoàn toàn khôi phục, mới có thể tháo bỏ lệnh cấm. Ngày đầu tiên, ước chừng Mèo Con ở trong phòng tắm hơn hai canh giờ, chỉ là gội đầu thôi mà phải thay đến bảy, tắm chậu nước.

      “Được rồi, được rồi!”. Vương thị choáng váng đầu nhìn con mình: “Tiểu tổ tông của mẹ ơi, rốt cuộc con muốn tắm bao lâu a! Cho dù là hết tháng rồi, cũng thể làm như vậy a!”

      Mèo Con cầm trái mướp khô chậm rãi ở chà xát ở người: “Mẹ, con bẩn muốn chết, phải từ từ tắm cho sạch chứ!”

      Vương thị thấy cả người nàng bị trái mướp chà xát đến đỏ lên, tức giận : “Con chà chà lại ba bốn lần rồi, da gần như bị tróc ra rồi. Nhanh ra ngoài cho ta, đừng để bị cảm lạnh, đừng tưởng rằng hết tháng rồi bị gì”

      muốn, trong nước có ghét a!” Mèo Con nghiêm mặt , người ta ở cữ nhiều lắm cũng từ tháng đến bốn mươi, năm mươi ngày, lúc nàng tháo bỏ lệnh cấm gần sáu mươi ngày rồi, nàng sắp bị điên rồi! Tuy sau cùng nàng nhịn được, bảo Xuân Nha lấy nước lau người, nhưng chung quy thể so với tắm rửa. Nàng bắt đầu cảm thấy may mắn, nam nhân cổ đại thể bước chân vào huyết phòng, bằng bộ dạng thiếu phụ luống tuổi bẩn hề hề này của nàng nếu để Nhiếp Tuyên nhìn thấy, khẳng định lập tức tìm vợ bé a!

      “Biết trong nước có ghét, còn tắm lâu như vậy! ao nước nhiều như thế, con đổi đến ba lần rồi a! Mẹ thấy trong nhà có bao nhiêu củi đều bị con dùng hết rồi! tại con có tiền đồ a, chỉ tắm rửa mà lãng phí như thế!”. Vương thị trừng mắt nhìn con cái, ao nước ấm lớn như vậy, phải phí bao nhiêu củi để đun a, càng cần phải đến việc nàng đổi đến ba lần, Vương thị nhìn thấy đau lòng.

      “Nhưng mà người rất bẩn” Mèo Con ủy khuất : “Con sáu mươi ngày chưa có tắm rửa a, bình thường con đều tắm trong thùng. Mỗi lần Trí Viễn tắm đều đổ nước đầy ao, con cũng chỉ dùng mỗi lần này thôi a!”

      Vương thị : “Con có thể so với gia được sao? Mỗi ngày y phải làm nhiều công việc như vậy, bao nhiêu vất vả a! Đương nhiên phải tắm rửa thoải mái cái”

      “Mẹ, người rất bất công!” Mèo Con thấy Vương thị bênh vực Nhiếp Tuyên như vậy, khỏi có chút căm giận bất bình, mới có mấy ngày a, miệng mẹ liền gia ngắn, gia dài.

      “Nếu con có được nửa tỉ mỉ như gia, mẹ an tâm”. Vương thị thấy con chà xát nửa ngày, bắt đầu đứng dậy, thấy vậy mới thoáng yên tâm, chỉ sợ nếu nàng cứ tiếp tục tắm như vậy bị cảm lạnh. Lúc này Vãn Chiếu tiến vào, khỏi nghi hoặc qua, lại bị Vãn Chiếu mỉm cười lôi ra khỏi phòng tắm.

      “Vãn Chiếu làm sao vậy?” Vương thị nghi hoặc hỏi.

      “Thân gia phu nhân, nô tỳ muốn thương lượng với người chút về tiệc rượu đầy tháng của thiếu gia” Vãn Chiếu . Vì Mèo Con ở cữ gần được hai tháng, cho nên Quảng Lăng cũng được hai tháng.

      “Tiệc đầy tháng?” Vương thị kinh ngạc : “ phải ngươi với phu nhân các ngươi rồi sao? Còn có cái gì đúng sao?”

      “À…” Vãn Chiếu quanh co chút, Vương thị đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nam nhân cười khẽ sau đó là tiếng kinh hô của Mèo Con, đầu tiên là hoảng sợ, lập tức buồn cười nhìn Vãn Chiếu, thấy sắc mặt nàng xấu hổ đến đỏ bừng, liên thanh : “ xa chút, chúng ta thương lượng chuyện tiệc đầy tháng”

      “Dạ!” Vãn Chiếu xấu hổ cười cười, cùng Vương thị ly khai.

      “Ưm…” Mèo Con che miệng đánh ngáp cái: “Buồn ngủ sao?”. Nhiếp Tuyên thân thủ kéo thảm bạc qua, bọc nàng chặt chẽ ở trong thảm.

      Mèo Con xấu hổ trừng mắt nhìn cái: “Mẹ còn ở đây a! Chàng …”

      Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng xấu hổ, khóe miệng khẽ nhếch: “Nàng yên tâm, nhạc mẫu với Vãn Chiếu rồi”

      “Vãn Chiếu…” Mèo Con rên rỉ tiếng, dùi đầu trong chăn, da mặt có thể dầy hơn chút nữa ?

      “Nhiều ngày gặp như vậy, nhớ ta ư?” Nhiếp Tuyên cười khẽ cúi đầu hôn hai má hồng nộn của nàng.

      “Thiếp…” Mèo Con nhăn nhó chút, thân thủ ôm cổ , vừa định chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Mèo Con vội đứng dậy, tùy tay lấy bộ quần áo, giương giọng hỏi: “Bà vú, là Quảng Lăng khóc sao? Đem ôm vào đây ”. Mèo Con bảo bà vú ở bên cạnh vách phòng của nàng, có chuyện gì cũng có thể tùy kêu tùy đến.

      Nhiếp Tuyên phen giữ chặt nàng, lấy cái áo choàng bao chặt lại, mới để cho nàng xuống giường: “Cẩn thận chút, đừng để bị cảm lạnh”

      Mèo Con cười ngọt ngào với , bà vú ôm Quảng Lăng ngừng khóc nháo vào : “Phu nhân, chắc là thiếu gia đói bụng, nô tỳ định cho ngài ấy uống sữa”

      Mèo Con tiếp nhận Quảng Lăng, ý bảo bà vú xuống, Nhiếp Tuyên vén rèm lên ra, “Quảng Lăng làm sao vậy?”

      Mèo Con : “Là đói bụng”. xong liền ôm con trai ngồi xuống giường, tại nàng ôm tiểu tử béo này rồi.

      Nhiếp Tuyên thấy nàng cố hết sức để ôm, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, sau đó nâng cánh tay của nàng, nhìn vẻ mặt từ ái của kiều thê nhìn con trai, lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của con trai bú sữa, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, cúi đầu ở bên tai Mèo Con ôn nhu : “Mèo Con, cám ơn nàng”

      Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên xong, ngửa đầu đối diện với ánh mắt chứa đầy ôn nhu của Nhiếp Tuyên, nàng cười cười, nhích vào trong ngực của : “Chúng ta là người nhà mà!”

      “Người nhà?” Nhiếp Tuyên chậm rãi lập lại lần, nhoẻn miệng cười với Mèo Con: “Đúng vậy, chúng ta là người nhà!”

      Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con cũng là thích tiếng mời nhiều người đến dự tiện, thế nhưng với thân phận của Nhiếp Tuyên, Quảng Lăng lại là con trai trưởng của Nhiếp Tuyên khi gần ba mươi tuổi, ngay cả khi Nhiếp Tuyên muốn làm lớn, cũng mời đến ít người, khiến cho tiệc đầy tháng của Quảng Lăng cũng dị thường long trọng, tân khách lui đến ngừng.

      “Nhị phu nhân, người là hảo phúc khí a!”

      “Đúng vậy! Nhìn tiểu công tử tuấn tú bao nhiêu a!”

      “Khuôn mặt nhắn kia, quả thực là cùng khuôn mặt của nhị phu nhân khắc ra! Tương lai nhất định là thiếu gia ngọc thụ lâm phong”

      Mèo Con mỉm cười nghe mọi người khen tặng, hôm nay Quảng Lăng dị thường nhu thuận, nằm ở trong lòng bà vú, gặp ai đều cười, khuôn mặt trắng trẻo cười tươi, gợi lên ít mẫu tính của mấy vị phu nhân, mọi người ôm đến ôm , lại hôn lại sờ, Mèo Con đồng tình nhìn con trai cái: “Con trai ngoan, hôm nay ủy khuất con rồi!”. Hôm nay quý phu nhân đến rất nhiều, trừ bỏ Ngô thị thường lui tới với nàng ra, ngay cả Hoắc gia đại thiếu phu nhân cũng đến đây, nàng liếc mắt nhìn nhóm thị thiếp đứng phía Hoắc gia đại thiếu phu nhân, trong lòng thầm thở dài tiếng.

      “Nhị phu nhân, là hảo phúc khí, sinh bé trai tuấn tú như vậy”. thanh ôn nhu vang lên, mọi người đều im lặng.

      Mèo Con hơi hơi kinh ngạc nhíu mi, người thiếu phụ độ bốn mươi tuổi, dung mạo bình thường, nhưng khí chất lại ung dung, vừa thấy liền biết là quý phu nhân quen sống an nhàn sung sướng. Thấy bộ dạng mấy vị phu nhân khác nịnh hót nàng ta, chắc địa vị của nàng ta thấp, nàng nghi hoặc nhìn Ngô thị liếc mắt cái.

      Ngô thị thích ôm Quảng Lăng buông tay, vừa hôn lại sờ, thấy ánh mắt nghi hoặc của Mèo Con, vụng trộm vươn ba ngón tay với nàng, miệng chữ Hoắc. Mèo Con giật mình, nguyên lai là Hoắc gia tam phu nhân.

      “Tam phu nhân quá khen” Mèo Con khóe miệng hàm chứa ý cười, đối với nàng ta hơi hơi khuất thân.

      Hoắc tam phu nhân dùng khăn tay khẽ che lại khóe miệng, bất động thanh sắc đánh giá Mèo Con chút, nếu nữ nhân xinh đẹp thường dễ dàng khiến người ta đố kỵ, nhưng ngũ quan Cố thị lại tinh xảo ôn nhuận, khiến cho người ta nhìn liền cảm thấy được thoải mái, người có phúc khí, nàng ôn hòa cười : “Lại tiếp, ta cùng nhị phu nhân còn có chút thân thích a!”

      “Hả?” Mèo Con có chút nghi hoặc nhìn Hoắc tam phu nhân, tổ tiên nhà nàng ba đời là bần nông, làm sao có thể có quan hệ cùng đại thế gia a?

      Tam phu nhân che miệng ho hai tiếng mới : “Mẫu thân của ta là đường muội của Nhiếp lão phu nhân, tính ra ta còn là biểu tỷ của người a!”

      quý phu nhân bên cạnh vội : “Khó trách ta thấy tam phu nhân cùng nhị phu nhân hợp ý như thế a”

      Mèo Con đầy hắc tuyến, nàng chỉ mới cùng Hoắc tam phu nhân mấy câu mà thôi, làm sao hợp ý? Nhưng mà nàng cũng theo ý tứ của mọi người cười gọi tam phu nhân tiếng “Biểu tỷ”, Hoắc tam phu nhân mặt mày hớn hở lôi kéo tay nàng, cùng nàng chuyện nuôi dạy con cái, hôm nay mấy vị quý phu nhân đến đây đều có con, mọi người ngươi lời ta ngữ, đến say mê, thời gian trôi qua cũng nhanh.

      Trong lúc này Mèo Con cũng vụng trộm đánh giá Hoắc gia đại thiếu phu nhân chút, tuổi tác dưới hai mươi, khuôn mặt gầy, dáng người đơn bạc, ngũ quan có chút chua ngoa, nhìn mấy vị thị thiếp ngoan ngoãn đứng đằng sau nàng, cũng đủ để biết thủ đoạn của vị thiếu phu nhân này tồi.

      Sau khi chuyện với mọi người xong, Mèo Con thấy thời gian vừa kịp lúc, quay đầu với Vãn Chiếu vài câu, bảo nàng bày tiệc ở trong phòng khách, mọi người cũng mỉm đứng dậy cười theo Mèo Con đến phòng khách. Trong phòng khách sớm chuẩn bị thức ăn phong phú, còn mời gánh hát đến, lả lướt ca hát sân khấu. Chư vị phu nhân ăn uống cũng chỉ dăm ba đũa, đại bộ phận vẫn là chú ý nghe hát, Mèo Con mặc dù tới cổ đại nhiều năm như vậy, vẫn bồi dưỡng được sở thích nghe hát.

      Trong lúc Mèo Con nhàm chán, Quảng Lăng đột nhiên khóc lên, Mèo Con nghe được tiếng khóc của con trai, bước lên phía trước nhìn , vú nuôi vươn tay sờ, liền cười : “Phu nhân, có gì, chỉ là tiểu thiếu gia tè thôi!”

      Mèo Con gật gật đầu : “Bà đem nó xuống , thay tã cho nó xong rồi dỗ nó ngủ”

      “Dạ!” vú nuôi ôm Quảng Lăng lui xuống, nhưng mà Quảng Lăng lại chịu, khóc hét ngừng, còn vùng vẫy, vú nuôi dỗ nửa ngày cũng thấy nó dừng lại, Mèo Con thấy Quảng Lăng khóc đến thê thảm, vươn tay ôm lấy con trai, Quảng Lăng tiếp xúc với ngực của mẹ, liền dần dần nín khóc, khuôn mặt nhắn còn ngừng cọ xát.

      Hoắc thiếu phu nhân thấy cười : “Nhị phu nhân, tiểu thiếu gia này cũng thân thiết với người a!”

      Mèo Con bất đắc dĩ : “Tiểu ma tinh này chỉ là thích người khác ôm nó thôi!”. Thấy con trai ngừng cọ cọ vào ngực nàng, nàng liền đứng dậy cười : “Chư vị, xin lỗi, ta phải ra ngoài chút!”

      Mọi người trêu ghẹo : “Làm mẹ ấy a, ngay cả thời gian vui vẻ cũng có”

      Mèo Con bất đắc dĩ : “Đúng vậy! Tiểu ma tinh này quá mức quậy phá người khác !”

      “Cho dù có mệt đến đâu, người làm mẹ cũng vui vẻ a!” Ngô thị che miệng cười .

      Mèo Con thỏa mãn mỉm cười gật đầu, ôm con trai vào nội phòng, đồng thời còn dặn Vương thị cùng Liễu phu nhân thay mình chiếu cố mọi người.

      Vào đến nội phòng, Mèo Con trước tiên bảo bà vú cho Quảng Lăng uống sữa, còn mình vắt khăn sạch lau thân thể của con trai, sau lúc lâu mới hầu hạ tiểu tổ tông này xong, ngọt ngào ngủ.

      “Phu nhân, hôm nay người còn chưa ăn gì cả, ăn trước chút điểm tâm !”. Xuân Nha bưng chén cháo và mấy đĩa thức ăn đến.

      Mèo Con thấy, liền cảm thấy được bụng mình thầm kêu lên, vừa rồi trong bữa tiệc, thức ăn đầy bàn như thế nhưng nàng chỉ ăn ba miếng mà thôi, hồi còn phải tốn nhiều sức lực nữa, nàng phải lót dạ chút mới được.

      “Miêu Nhi” Mới vừa nhấp ngụm cháo, liền nghe được thanh của Hồng Lăng, nàng ngẩng đầu mỉm cười : “Hồng Lăng? Chúng ta còn cần khách sáo đến thế sao? Đến đây, ngồi xuống !”

      Xuân Nha giúp Hồng Lăng rót chén trà xong liền thức thời lui xuống.

      Hồng Lăng đánh giá Mèo Con, hơn năm thấy, nàng trở nên càng ngày càng đẹp, người thon thả ít, gầy yếu giống người vừa mới sinh nở, mà có chút nở nang, làn da trắng như ngọc dương chi, mềm mịn chút tì vết, cả người tràn đầy hơi thở hạnh phúc, cũng khó trách, nghe Nhiếp nhị gia đối phu nhân mới cưới rất là thương kính trọng: “Miêu Nhi, tỷ càng ngày càng đẹp”. Nàng ta khỏi ghen tị , lại lấy tay xoa xoa khuôn mặt, đồng dạng là lập gia đình, Mèo Con chút cũng thay đổi, còn nàng ta nhìn qua như già hơn mấy tuổi.

      Mèo Con mỉm cười , hơn năm thấy, Hồng Lăng thay đổi ít, so với trước khi xuất giá gầy nhiều, sắc mặt cũng có chút xanh xao, quần áo người mặc dù nhìn qua là có vẻ mới, nhưng kiểu dáng lại thập phần cũ, ngân sức đầu cũng có chút phát mờ, nhìn ra được nàng ở Hoắc gia phải tốt lắm. Mới vừa nhìn thấy Hoắc thiếu phu nhân, biết phải là người dễ đối phó.

      “Muội cũng đẹp, ở Hoắc gia thế nào? Hoắc thiếu gia đối với muội ra sao?” Mèo Con đạm cười hỏi.

      “Đối đãi tốt như thế nào? Muội bất quá chỉ là thiếp mà thôi!”. Hồng Lăng thản nhiên : “Chính còn chiếu cố nổi bản thân nữa là!”

      Mèo Con nâng chén trà lên nhấp ngụm, trong lòng thầm suy nghĩ ý đồ Hồng Lăng đến đây.

      “Thời gian của muội nhiều lắm, lần này đến đây là muốn nhờ tỷ giúp giùm việc”. Hồng Lăng xong theo từ trong ngực lấy ra cái bao nho , đặt ở bàn, đổ ra trước mặt Mèo Con.

      Mèo Con liếc mắt nhìn đồ trong bao, ra là ít ngọc bội, xem tỉ lệ cũng phải thực quý trọng: “Đây là?” Nàng nhíu mi hỏi.

      “Đây là ngày thường đại thiếu gia thưởng cho muội, ngay cả thiếu phu nhân cũng biết, muội muốn đem chúng đổi thành bạc, tỷ có thể giúp muội chuyện này ?” Hồng Lăng sốt ruột hỏi: “Bảo Xuân Nha được rồi!”

      Mèo Con đáp hỏi ngược lại: “Tại sao muội tự làm?”

      Hồng Lăng cười khổ : “Hoắc gia quy nghiêm, ngày thường ngay cả hoa viên muội cũng rất ít lại, càng cần đến việc ra ngoài phố”

      “Muội thiếu bạc?” Mèo Con nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ nàng ở Hoắc gia gian nan đến nỗi cần lấy trang sức để sống?

      Hồng Lăng chần chờ chút, thấp giọng : “Muội có thai!”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 84: Tiệc rượu đầy tháng 2
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      -------------------------------
      Mèo Con lắp bắp kinh hãi: “Cái gì? Muội mang thai?”

      “Ừm!” Hồng Lăng sốt ruột : “Tỷ đừng cho những người khác biết, ai biết việc này hết!”

      Mèo Con nghe Hồng Lăng xong khỏi nghi hoặc hỏi: “ ai biết? Ngay cả Hoắc đại thiếu gia cũng biết sao?”

      Hồng Lăng lắc lắc đầu : “Muội nghe người ta mấy tháng đầu dễ sinh non, cho nên muội giấu giếm”. Nàng lôi kéo tay Mèo Con: “Miêu Nhi, giúp muội với! Ở Hoắc gia, nếu có tiền thưởng cho hạ nhân, ngay cả nước rửa mặt muội cũng có!” xong, Hồng Lăng liền khóc.

      Mèo Con ngẩn người, thể tưởng được Hoắc gia trị hạ nhân nghiêm cẩn như thế? Cư nhiên dung túng hạ nhân? Hay là… bị chủ tử ngầm đồng ý? Nàng cầm chiếc khăn đưa cho Hồng Lăng: “Muội đừng vội”. Nàng đứng dậy cúi đầu với Xuân Nha vài câu, Xuân Nha vội vàng rời . Mèo Con quay đầu lại đem bọc kia gói cẩn thận lại, trả lại cho Hồng Lăng: “Mấy thứ này muội cứ giữa lại !”

      Hồng Lăng nghe Mèo Con xong, sắc mặt khỏi thất vọng, lung tung dùng khăn tử lau nước mắt: “ quấy rầy nhị phu nhân”. xong đứng dậy liền muốn .

      Mèo Con lôi kéo nàng, sắc mặt bất đắc dĩ : “Muội vẫn nôn nóng như vậy”. Nàng bảo Hồng Lăng ngồi xuống, đánh giá cẩn thận nàng, phát mặt tựa hồ có chút tàn nhang, khỏi thân thiết hỏi: “ mặt muội sao lại có ban?”

      “A?” Hồng Lăng khỏi sờ mặt mình, nóng vội hỏi: “ vậy chăng?”

      Mèo Con vỗ tay nàng : “ tại muội mang thai, dùng chút son phấn, đối với đứa trẻ cũng tốt. Ta phải sớm với muội son phấn mua bên ngoài cũng là thứ tốt, bảo muội ít dùng rồi sao?”

      “Mỗi ngày đều phải thỉnh an thiếu phu nhân, thể để mặt mộc mà được” Hồng Lăng khóc thút thít .

      Mèo Con : “Chỗ ta có công thức làm son phấn, muội cầm lấy tự mình làm lấy mà dùng”

      “Muội…” Hồng Lăng chần chờ chút, Mèo Con : “Yên tâm, tốn tiền, chỉ là tốn chút công phu, nhưng có thể an toàn sử dụng”

      Hồng Lăng nghe vậy gật gật đầu, Mèo Con đứng dậy từ trong hộp lấy ra trang giấy đưa cho Hồng Lăng, Hồng Lăng tiếp nhận bảo vào trong ống tay áo, nàng bất an nhìn ra bên ngoài, chần chờ chút : “Thời gian còn sớm, muội trước”. Nàng thừa dịp thiếu phu nhân chú ý, vụng trộm chuồn đến đây.

      “Đợi ” Mèo Con giữ chặt nàng : “Gấp cái gì, chờ Xuân Nha trở lại muội hãy ”. Nàng thấy vẻ mặt bất an của Hồng Lăng, nhớ đến kinh nghiệm lúc mình mang thai, nghĩ chắc cũng ai chỉ bảo cho nàng, bèn : “Lúc ta mang thai, tuy vẫn để cho đại phu bắt mạch, nhưng rất ít uống thuốc, trong thuốc có tới ba phần độc, bình thường ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng chút...”

      Hồng Lăng nghe được Mèo Con : “Chờ Xuân Nha trở lại rồi ” mắt sáng rực lên, lại nghe Mèo Con về kinh nghiệm mang thai, vội ngồi xuống, có khi còn hỏi mấy vấn đề, hai người chuyện hồi, Xuân Nha vào: “Phu nhân!”. Trong tay Xuân Nha cầm cái bao .

      Mèo Con tiếp nhận cái bao, đưa vào tay Hồng Lăng: “Xem như đây là quà ra mắt của ta với đứa cháu này”

      Hồng Lăng tiếp nhận bao kia, tay cảm thấy nặng trịch, tựa hồ bên trong ít bạc: “Miêu Nhi…” hốc mắt của nàng hơi hơi đỏ.

      Mèo Con lắc đầu đánh gảy lời của nàng, với nàng: “Hồng Lăng, ta biết muội ở Hoắc gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà có việc ta phải nhắc nhở muội, có thể mang thai là chuyện tốt, nhưng mà trọng yếu vẫn là danh phận! Muội thể cứ giấu giếm mãi”

      “Muội biết”. Hồng Lăng có chút sợ hãi : “Nhưng mà thiếu phu nhân…”

      “Thiếu phu nhân có con trai, chung quy vẫn luôn hy vọng có con trai”. Mèo Con vỗ vỗ tay nàng : “Đứa bé cuối cùng vẫn ra từ bụng muội, như thế nào muội đều là mẹ ruột của nó, muội… nhẫn nhịn chút !”

      Hồng Lăng có chút suy nghĩ gật gật đầu, đem cái bao Mèo Con đưa để trong ngực, Mèo Con : “Ta bảo Xuân Nha đưa muội ra ngoài”

      “Ừm!” Hồng Lăng mất hồn mất vía theo Xuân Nha ra ngoài, lúc đến cửa, nàng đột nhiên quay đầu lại với Mèo Con: “Cám ơn tỷ, Miêu Nhi!”

      Mèo Con mỉm cười: “Cảm ơn cái gì, chúng ta là bằng hữu a!”

      “Ừm!” Hồng Lăng dùng sức gật gật đầu, vui vẻ cười rồi ra ngoài.

      Mèo Con chờ sau khi Hồng Lăng khỏi, mới cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm.

      “Phu nhân, lạnh hết rồi, để nô tỳ đổi chén khác cho người” Vãn Chiếu từ cửa vào .

      Mèo Con hỏi: “Bên ngoài có hạ nhân?”

      Vãn Chiếu ngẩn người, mới nhớ tới lúc phu nhân vừa mới trở về phòng, cũng đem toàn bộ hạ nhân sai hết, khỏi ngượng ngùng cười cười : “Nô tỳ gọi người lại đây”

      Mèo Con gật gật đầu, tựa vào nhuyễn tháp, có thể giúp được gì nàng đều giúp, muốn nhiều hơn, nàng cũng làm được, còn lại phải xem tạo hóa của Hồng Lăng.

      “Phu nhân!” Xuân Nha đưa Hồng Lăng ra khỏi cửa xong, liền trở về hồi bẩm với Mèo Con: “Muội tiễn Hoắc di nương ra ngoài rồi!”

      Mèo Con hỏi: “Có ai nhìn thấy hai người ?”

      Xuân Nha lắc đầu : “, muội bảo bọn họ đến chỗ khác trước rồi, ai nhìn thấy Hoắc di nương đến cả”

      “Ừm, muội làm tốt lắm!” Mèo Con gật gật đầu: “Bạc đem cho là bạc vụn?” Mèo Con lo lắng, lại truy hỏi câu.

      “Tất cả đều là bạc vụn, ước chừng là hai trăm lượng” Xuân Nha .

      “Vậy là tốt rồi, đủ cho nàng dùng lâu” Mèo Con cúi đầu nhấp ngụm trà, ăn khối trân châu cao.

      Xuân Nha chần chờ hỏi: “Phu nhân, như vậy có được ? Dù sao đây cũng là việc của Hoắc gia”

      Mèo Con : “Ta cũng có làm cái gì, chỉ là cho nàng chút bạc mà thôi!”. Nàng thấy bộ dạng muốn lại thôi của Xuân Nha, thở dài hơi: “Hồng Lăng là bằng hữu duy nhất lớn lên từ với ta, hơn nữa trước đây nàng cứu ta”. Mèo Con còn nhớ ngày đó nếu phải Hồng Lăng chạy tới cho cha, có lẽ nàng chết trong tay đạo sĩ kia. Cho nên khi thấy bộ dạng Hồng Lăng từ nhìn nàng muốn chuyện, nàng liền trở về phòng đem hạ nhân sai hết, chờ nàng đến tìm.

      “Phu nhân, Tống phu nhân đến” thanh Vãn Chiếu ở bên ngoài vang lên.

      “Mau mời nàng tiến vào”. Mèo Con buông chén xuống, ý bảo Xuân Nha đem đồ ăn dọn , Ngô thị tiến vào thấy nàng uống trà, cười : “Muội muội là nhàn nhã a”

      “Tỷ tỷ thích đùa” Mèo Con đứng dậy lôi kéo nàng ngồi vào bên cạnh: “Sao tỷ tỷ ở bên ngoài xem hát a?”

      “Tỷ cũng thích xem hát lắm a!”. Ngô thị cười : “Đúng rồi, muội muội, vài ngày nữa muội có rảnh ? với tỷ đến Tây viên thắp hương ?”

      “Được!” Mèo Con gật gật đầu, nhìn bên ngoài, nhớ tới hôm nay nhìn thấy hai vị phu nhân của Hoắc gia, khỏi hỏi: “Tỷ tỷ, muội nghe Hoắc tam phu nhân thân thể tốt lắm, thường xuyên ốm đau ở giường, như thế nào hôm nay thoạt nhìn cũng tệ lắm a?”

      Khóe miệng Ngô thị khẽ nhếch, thản nhiên : “Thế gia như chúng ta, có bệnh như đau đầu cũng có thể bị thầy thuốc thành nan y, huống chi thân thể của Hoắc tam phu nhân đích xác phải tốt lắm, bình thường cũng rất ít thấy nàng ra ngoài, hôm nay có thể đến cũng là khó có được”

      Mèo Con hơi hơi bĩu môi, Hoắc tam phu nhân kia lần này đến đây, chỉ sợ cũng phải đơn giản vì Quảng Lăng đầy tháng như vậy ? “Tỷ tỷ, tam phu nhân thoạt nhìn tựa hồ được bốn mươi?” phải nghe Hoắc tam gia cùng Tống đại đương gia tuổi tác hơn nhau lắm sao?

      Ngô thị gật gật đầu : “Tam phu nhân vốn so với Hoắc tam gia lớn hơn năm tuổi, hơn nữa nàng thân thể tốt, cho nên nhìn càng già thêm”. Nàng hơi hơi nhíu mi : “Lại tiếp vị tam phu nhân này cũng lợi hại”. Nàng nhìn Mèo Con liếc mắt cái, chần chờ chút : “Tiểu thiếp thông phòng bên người Hoắc tam gia từ trước đến nay, đều ở quá ba năm”

      Mèo Con có chút chán ghét nhíu nhíu mày đầu, hai nhà Hoắc, Nhiếp đồng dạng đều là thế gia nhà cao cửa rộng, nhưng mà ràng gia phong Nhiếp gia so với Hoắc gia nghiêm cẩn rất nhiều, xem ra phong cảnh của Hoắc gia này cũng kéo dài được bao lâu a!

      Ngô thị an ủi vỗ vỗ tay nàng : “Muội muội, muội cũng cần nghĩ nhiều, tại muội đường đường là Nhiếp gia nhị phu nhân, ở thành Tô Châu này ai dám nhìn sắc mặt của muội a!”

      Mèo Con nghe Ngô thị xong có chút hiểu, nghĩ lại mới giật mình Ngô thị an ủi nàng a! Dù sao vị Hoắc tam gia kia từng nghĩ muốn nạp nàng làm thiếp a! Tuy rằng nàng tin tưởng Nhiếp Tuyên để cho chuyện này truyền ra ngoài, nhưng mà loại tình này khẳng định lừa được người có tâm, huống chi Nhiếp Tuyên cùng Tống đại đương gia vẫn là bạn tốt

      Nàng cười : “Ừm, muội biết!”. Nàng lại hỏi Ngô thị chút việc của các quý phu nhân khác.

      Ngô thị mặc dù thường xuyên ra ngoài, nhưng mấy vị quý phu nhân này cũng quen biết ít, thậm chí có chút chuyện riêng nàng cũng có thể êm tai kể . Mèo Con khỏi cảm khái công lực nhiều chuyện của phụ nữ, sau khi hiểu được chuyện của mấy vị phu nhân đến đây hôm nay, thấy bỏ cũng lâu, liền đứng dậy cùng Ngô thị ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, lúc Quảng Lăng được trăm ngày nàng nhất định làm náo nhiệt như vây, bằng mệt chết người a!

      Chờ sau khi tân khách về hết, Mèo Con sờ sờ gương mặt cười đến cứng ngắt, với Xuân Nha: “Muội chuẩn bị nước ấm cùng canh tỉnh rượu, hồi gia trở về liền hầu hạ gia. Vãn Chiếu có thai, mấy ngày này muội phải bận rộn nhiều chút, đừng để nàng ấy mệt mỏi”. Mấy ngày trước nàng mới biết được Vãn Chiếu có thai, tại cũng dám để Vãn Chiếu mệt mỏi.

      “Dạ!”

      Mèo Con vào phòng tắm trước, thay y phục xong, thấy Nhiếp Tuyên còn chưa trở về, liền đến phòng bà vú xem Quảng Lăng. Buổi chiều Quảng Lăng ngủ đủ giấc, tại vừa thức dậy nằm ở giường, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, mút mút ngón tay của mình.

      Mèo Con tiến lên ôm lấy con trai, hôn khuôn mặt nhắn mềm mềm của nó: “Bảo bối, ngón tay ăn ngon sao?”. Đem ngón tay con trai rút ra, lau khô nước miếng, lại hôn tay bé của con trai, Quảng Lăng cười khanh khách nắm ngón tay Mèo Con, mẫu tử hai người đùa đến vui vẻ.

      Bà vú ở bên cười : “Phu nhân, tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh ngủ, tại rất tỉnh táo a!”

      Mèo Con ôm lấy con trai về phòng ngủ: “Ừm, vất vả cho bà rồi!”. Lúc nàng mang Quảng Lăng trở về phòng, Nhiếp Tuyên cũng rửa mặt chải đầu xong, uống canh tỉnh rượu, thấy thê tử bế con trai tiến vào, cười bước lên tiếp nhận con trai, hôn mặt nó, : “Hôm nay mệt muốn chết rồi, phải ?”

      Mèo Con mỉm cười lắc đầu: “ sao, hôm nay chàng uống bao nhiêu rượu?” Nàng thân thiết hỏi.

      Nhiếp Tuyên cúi đầu hôn cái trán của nàng: “ uống nhiều”. ở bên tai nàng giọng : “Ta bảo Trừng Tâm thay rượu bằng nước”

      Mèo Con nghe xong bật cười, bỏ áo khoác, ôm con trai, nằm ở giường, nhàng chơi đùa. Nhiếp Tuyên cũng theo lên giường, nhìn con trai nằm trong ngực thê tử, ý xấu mắt nổi lên, nhéo nhéo khuôn mặt của nó: “Sao mà nó ăn lại ngủ? Giống như là heo con a!”

      Mèo Con phen lấy bàn tay xấu xa của ra, gắt giọng: “Đừng chọc con khóc!”. Nàng còn chưa xong, liền thấy khuôn mặt nhắn mập mạp của Quảng Lăng vừa nhíu, cái miệng răng chu lên, oa oa khóc lớn lên. Mèo Con trở mình xem thường: “Đều là chàng!”. Đem con trai bỏ vào trong ngực Nhiếp Tuyên: “Chàng làm nó khóc, chàng tới mà dỗ”

      Nhiếp Tuyên ôm con trai oa oa khóc lớn, nhìn thế nào cũng cảm thấy thích. Cúi đầu hung hăng hôn vài cái, tay bé của Quảng Lăng lung tung quơ, khóc lớn hơn nữa! “Nàng xem con trai khóc lớn như vậy a! Tinh thần tốt! Về sau nhất định là người khỏe mạnh!” Nhiếp Tuyên hắc hắc ngây ngô cười .

      Mèo Con xoay mình xem thường, nghiêng người hướng bên trong nằm, mặc kệ nam nhân có chỉ số thông minh giảm sút kia. tại vui vẻ khi dễ, chờ sau khi biết được tiểu tổ tông này khóc dứt được, nhìn dỗ như thế nào.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 85: Tiệc rượu đầy tháng 3
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      -----------------------------
      “Vẫn để cho thiếp ! ” Mèo Con rốt cuộc luyến tiếc con trai, từ trong ngực Nhiếp Tuyên tiếp nhận con trai khóc đến khàn giọng, mềm dỗ dành. Sau khi tiếp xúc được với lòng ngực vươn mùi hương của mẹ, Quảng Lăng liền im lặng hẳn, rầm rì, Mèo Con biết đói bụng, vừa đút sữa, miệng còn ngâm nga, vỗ vai của , dỗ ngủ.

      Nhiếp Tuyên có chút ghen tị trừng mắt con trai thoải mái nằm trong lòng ngực của thê thử, lại cảm thấy tay chân ngứa ngáy, nghĩ muốn vươn tay chọc ghẹo chon trai, lại bị Mèo Con trừng mắt, : “Chàng còn chọc cho nó khóc, chàng đến mà dỗ!”

      Nhiếp Tuyên ngượng ngùng cười, vươn tay ôm nàng vào trong ngực: “Cục thịt này nặng, ta giúp nàng phen, được ?”

      Mèo Con tìm vị trí thoải mái nằm trong lòng , nhìn cục thịt trong ngực, suy nghĩ sâu xa, trừ bỏ sữa mẹ ra, nàng cũng có cho con trai ăn cái gì nữa, sao có thể nuôi thành cục thịt tròn trịa thế này? Là dinh dưỡng quá tốt phải ? Con nít có thể giảm béo ? Mèo Con có chút xác định nghĩ, con nít béo quá cũng tốt?

      “Làm sao vậy? Còn muốn cái gì sao?” Nhiếp Tuyên cúi đầu hỏi.

      có gì!” Mèo Con hoàn hồn cười cười : “Trí Viễn, tiệc trăm ngày của Quảng Lăng chúng ta cần làm long trọng như vậy được ?”. Nàng nhìn cục thịt trắng trắng mềm mềm thổi bong bóng trong ngực, quên , vẫn là đừng giảm béo, tiểu hài tử béo chút mới dễ thương a! Lại nàng cũng luyến tiếc để con trai bị đói.

      Nhiếp Tuyên nghe vậy thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Hôm nay làm nàng mệt mỏi ư?”

      phải vậy!” Mèo Con vỗ con trai sắp ngủ, thấp giọng : “Quảng Lăng còn , chỉ cái tiệc đầy tháng thế mà long trọng thế này, tiệc trăm ngày thể xa xỉ như vậy được… làm thằng bé bị tổn thọ. Lại thiếp sợ cây cao đón gió!”

      Nhiếp Tuyên nghe xong suy nghĩ hồi : “Cũng tốt, vậy chờ lúc Quảng Lăng được trăm ngày, chỉ mời vài vị bằng hữu thân thích đến đây thôi, được ?”

      “Dạ!”. Mèo Con gật gật đầu, thấy Quảng Lăng no rồi, liền nhàng vỗ vai con trai, sau khi giúp thằng bé lau sạch mùi sữa, liền để nó nằm giữa hai người: “Đúng rồi, Trí Viễn, có phải tên của Quảng Lăng ba tháng sau đặt hay ? Khi nào chúng ta quay về Ký Châu cho cha mẹ nhìn Quảng Lăng?”

      Nhiếp Tuyên thấy nàng chỉ lo chiếu cố con trai, sợ nàng bị cảm lạnh, bèn giúp nàng kéo lại vạt áo: “Lễ đặt tên đều tiến hành sau khi đứa bé ra đời được ba tháng. Nhưng ta cùng cha rồi, chờ đến hết năm, mang Quảng Lăng trở về, vừa để bái tổ vừa làm lễ đặt tên. Đúng rồi, nàng còn chưa từng gặp đại ca ? Lần này chừng ngay cả Luật Nhi cũng trở về”

      “Dạ!” Mèo Con nghiêng đầu hỏi: “Vậy tên của Quảng Lăng, chàng nghĩ xong chưa?”

      Nhiếp Tuyên : “Tên của Quảng Lăng phải để tộc trưởng đặt, ta có nghĩ cũng vô dụng. Về phần tên tự của nó còn nhiều thời gian a! Đợi cho đến khi cập quán đặt cũng muộn a!”

      Mèo Con lúc này mới nhớ tới ở cổ đại tên cùng tự khác nhau, nàng cười cười : “Thiếp chỉ thuận miệng hỏi chút. Đúng rồi Trí Viễn, có phải trước kia Nhiếp gia từng có vị làm đế sư hay ?”. Hôm nay nàng chợt nghe người ta nhắc đến nên mới biết.

      “Ừm, đúng vậy!”

      ? Chàng kể cho ta nghe !”

      Nhiếp Tuyên thấy vẻ mặt tò mò của nàng, khỏi cười hỏi: “Nàng mệt?”

      mệt!”. Mèo Con lắc lắc đầu: “Trí Viễn, chàng kể cho ta nghe chuyện Nhiếp gia của chàng !”

      “Cái gì các chuyện Nhiếp gia của chàng, nàng phải là người của Nhiếp gia sao?” Nhiếp Tuyên gõ cái trán của nàng : “Làm đế sư là tổ phụ của ông ta”. Nhiếp Tuyên đem lịch sử Nhiếp gia đơn giản lần. Tổ tiên Nhiếp gia trước kia vốn nổi danh là dòng dõi thư hương giàu có, vào triều đại khai quốc, Thái tổ hoàng đế còn từng bái tộc trưởng của Nhiếp gia làm thầy. Lúc Thái tổ hoàng đế phong thưởng công thần cũng phong cho người thầy này chức vị.

      “Nhưng mà tước vị này có quyền thừa kế, chỉ có thể truyền đến ba đời, nguyên bản chỉ có thể đến đời của tổ phụ ta, nhưng lúc ấy ông cố của ta là thái phó của thái tử, sau khi thái tử đăng cơ, lại cho chúng ta tiếp nhận tước vị ấy thêm hai đời, đến đời ông nội ta còn tước vị” Nhiếp Tuyên .

      Mèo Con “À” tiếng, liếc mắt nhìn Nhiếp Tuyên cái, thấy thần sắc khó lường, Mèo Con nhất thời cũng biết cái gì, nửa ngày mới nghẹn ra câu: “Ừm… tuy rằng mọi người có tiếp nhận tước vị, nhưng mà đại ca phải làm Lễ bộ Thượng thư sao?”

      “Là Hộ bộ Thượng thư” Nhiếp Tuyên dở khóc dở cười sửa lời nàng, : “Nhiếp gia cũng ai để ý tước vị này”. Miệng khẽ nhếch: “Người trong thiên hạ biết đến Nhiếp gia chúng ta là do truyền thống thư hương, tước vị An Bình hầu này chỉ là dệt hoa gấm mà thôi!”

      Mèo Con gật gật đầu: “Ừm! Thiếp nghe đại ca mười bảy tuổi chàng thi đậu giải nguyên! là gia đình có tiếng học giỏi sâu xa”

      Nhiếp Tuyên thản nhiên : “Ta tính là gì, mười ba tuổi đại ca thi đậu tiến sĩ, mười sáu tuổi vào Hàn Lâm viện”. đến chuyện cũ, thần sắc Nhiếp Tuyên hơi ảm đạm.

      Mèo Con có chút chân tay luống cuống nhìn , nàng đối với chuyện cũ trước kia của Nhiếp Tuyên biết nhiều, nhưng từ thói quen dù có bận đến bao nhiêu mỗi ngày cũng đọc sách của cũng biết thích học hành cỡ nào, có lẽ phải muốn tiếp tục nghiệp học, mà là có nguyên nhân cho tiếp tục thi cử ?

      Nhiếp Tuyên hoàn hồn thấy vẻ mặt Mèo Con lo lắng nhìn , trong lòng cảm thấy ấm áp, vươn tay chỉnh chỉnh tóc mai của nàng: “Mệt mỏi ? Có muốn nghỉ ngơi sớm chút ?”. đem con trai đặt vào trong ngực Mèo Con, đem mẹ con hai người ôm lấy.

      “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ đến chuyện của Hồng Lăng: “Trí Viễn, thiếp có chuyện muốn với chàng!”

      “Hửm? Chuyện gì?” Nhiếp Tuyên để ý hỏi.

      “Hôm nay Hồng Lăng…” Mèo Con đem chuyện phát sinh hôm nay với Nhiếp Tuyên lần, cuối cùng, nàng hỏi câu: “Chàng thấy việc thiếp đem bạc cho nàng thế nào?”

      Nhiếp Tuyên cười cười: “Hai trăm lượng bạc, cũng đủ để nàng ta và đứa con sống mấy năm thoải mái”

      “Như vậy là nhiều lắm sao?” Mèo Con bất an hỏi.

      Nhiếp Tuyên trấn an vỗ vai của nàng : “Cho cũng cho, còn nghĩ nhiều làm gì? Nhưng mà Hoắc gia nước sâu hun hút, nàng cùng Hoắc di nương tuy là bạn thuở bé, nhưng tại thân phận bất đồng, về sau vẫn ít qua lại là tốt nhất”

      Mèo Con thấy sắc mặt có chút trầm, nhớ tới việc vị Hoắc tam gia cầu hôn trước kia, Nhiếp Tuyên ngoài miệng cũng chưa từng qua, nhưng mà chắc cũng có để ý, nàng cúi đầu “Dạ!” tiếng: “Thiếp biết, về sau thiếp qua lại với nàng nữa!”

      Nhiếp Tuyên thấy vẻ mặt nàng khổ sở, liền biết nàng hiểu sai, giọng : “Ta là sợ nàng chịu thiệt, nàng quen biết Hoắc di nương của Hoắc gia, người rồi thay đổi”

      “Dạ, thiếp biết”. Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên giải thích xong, mặt mày hớn hở : “Kỳ sau khi thiếp cho nàng bạc, cũng nghĩ liên lạc với nàng nữa”. Nàng cùng Hồng Lăng từ khi bắt đầu lập gia đình, đường cũng khác nhau, nếu vẫn còn tiếp tục qua lại, những chuyện trước kia đều bị người ta thêm bớt, hai người vẫn nên bảo trì khoảng cách cho thỏa đáng.

      “Còn có, thiếp có hẹn với Ngô tỷ tỷ, ngày mốt cũng tỷ ấy đến Tây viên cầu tự” Mèo Con hàm hồ .

      “Được, ta bảo Trừng Tâm chuẩn bị xe ngựa cho nàng. Nàng ở cữ nhiều ngày như vậy rồi, cũng nên ra ngoài du ngoạn chút. Được rồi, mau ngủ !” Nhiếp Tuyên vỗ vai của nàng ôn nhu : “Thời gian còn sớm nữa!”

      “Dạ!” Hai người xong, thanh liền dần dần thấp xuống, ngay tại lúc Mèo Con sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy thanh ồn ào bên ngoài, còn có tiếng bước chân hỗn độn của nhiều người.

      Nhiếp Tuyên bị thanh ngoài cửa làm bừng tỉnh, cẩn thận buông vợ con trong ngực ra, đứng dậy ra ngoài giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

      Bà tử canh cửa thấy Nhiếp Tuyên, bước lên phía trước hành lễ: “Gia, là Lô Tam Tỷ kia làm loạn! Chúng nô tỳ muốn xem nàng ta thế nào!”

      Nhiếp Tuyên khẽ nhíu mày : “Sao lại là các ngươi? Vãn Chiếu đâu? Xuân Nha đâu?”

      “Vãn Chiếu có thai, nô tỳ bảo nàng cần trực đêm, Xuân Nha mấy ngày nay thân thể có chút thoải mái, nô tỳ cũng bảo nàng về nghỉ ngơi sớm chút”. Thanh Mèo Con từ trong phòng truyền đến: “Làm sao vậy?”

      Nhiếp Tuyên nghe được thanh Mèo Con, liền trở về phòng: “Đánh thức nàng sao?”

      “Thiếp vốn chưa ngủ” Mèo Con đứng dậy mặc quần áo, chuyện ở nội viện nên để nàng quản, nào có thể để Nhiếp Tuyên hỏi đến? Truyền ra phải làm cho người ta chê cười sao?

      Nhiếp Tuyên : “Nếu phải chuyện lớn, để ngày mai xử lý, thân thể nàng quan trọng hơn”. thấy Mèo Con muốn đứng dậy, cũng tiếp tục hỏi việc gì nữa, vừa rồi cũng là sợ đánh thức Mèo Con mới ra ngoài hỏi.

      “Thiếp biết rồi!”. Mèo Con : “Chàng ngủ trước , ngày mai chàng còn phải dậy sớm a!”. Sau khi nàng mặc quần áo vào sương phòng cách vách, bảo hạ nhân đến hỏi: “Phát sinh chuyện gì ?” Mèo Con nhíu mi hỏi.

      Mấy bà tử được Vãn Chiếu an bài trực đêm, đều là người khôn khéo giỏi giang, tình liên quan đến mặt mũi Cố gia, bọn họ cũng dám thao thao bất tuyệt, dối, liền đem mọi chuyện ràng.

      Hôm nay là tiệc đầy tháng của Quảng Lăng, người của Cố gia vì Mèo Con sinh con trai, đều rất vui vẻ, cha con Cố gia uống ít rượu, Mèo Con để bọn họ về nhà, giữ họ lại qua đêm. Hôm nay Cố Toàn cũng bị mọi người chuốc say còn biết gì cả, được sai vặt dìu trở về, vừa vào phòng liền nằm xuống ngủ ngay.

      Nửa đêm khát nước, tỉnh lại muốn lấy nước uống, lại phát bên người có nữ nhân, khỏi chấn động. cho dù rất thông minh, dù sao tuổi cũng còn , lại chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời bắt bẻ được, cư nhiên để cho Lô Tam Tỷ đem chuyện này náo loạn lên, hạ nhân Nhiếp phủ biết chuyện này , lớn lớn, nhất thời cũng biết xử lý Lô Tam Tỷ thế nào, liền vội vàng đến đây báo cho Mèo Con.

      tại Lô Tam Tỷ ở đâu?” Mèo Con nhu nhu cái trán, có chút đau đầu hỏi.

      Bà tử kia thấp giọng : “Ngũ cữu gia tuổi còn , chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời biết bắt bẻ, để cho Tam Tỷ kia làm lớn chuyện. Lão thân thấy chuyện này có khả nghi, liền cả gan làm chủ hồi, trước tiên đem nhốt Tam Tỷ kia lại”

      “Bà làm tốt lắm. Cha mẹ ta có biết ?” Mèo Con khen ngợi .

      “Hôm nay thân gia lão gia, phu nhân cùng vài vị cữu gia, cữu phu nhân đều mệt mỏi, đến nay còn chưa bị kinh động”. Bà tử chần chờ chút, giọng : “Phu nhân, nô tỳ vừa mới tìm hiểu, ngũ cữu gia giống như xảy ra chuyện gì với nàng ta”

      Mèo Con bĩu môi, làm sao có thể? Tiểu ca đều uống say đến còn biết gì, chỉ sợ cho dù muốn làm cũng hữu tâm vô lực ? Nàng nghĩ nghĩ, đứng dậy vào phòng, gọi Nhiếp Tuyên tỉnh dậy: “Trí Viễn, chàng mau dậy !”

      “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì ?” Nhiếp Tuyên mở to mắt hỏi.

      Mèo Con ghé vào bên tai , khẽ với chuyện xảy ra, Nhiếp Tuyên nghe được trầm hạ mặt: “Hầu hạ sai vặt và đồng nhi đâu? Làm sao lại để chuyện này xảy ra?”

      Mèo Con : “Được rồi, trước tiên mặc kệ chuyện gì, thiếp lo lắng cho tiểu ca, chàng thăm huynh ấy !”. Cố Toàn cho dù ở bên ngoài tỏ ra thành thục, nhưng bản chất bất quá chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi. Lại thể so với Nhiếp Tuyên sinh ra trong thế gia phức tạp, từ hoàn cảnh sinh trưởng đơn thuần, nàng còn lo lắng tiểu ca bởi vì chuyện này mà lưu lại bóng ma tâm lý a!

      Nhiếp Tuyên : “Ừm, để ta thăm y, nàng cũng đừng vội, cái nha hoàn mà thôi” giận tái mặt : “Loại nô tài cả gan làm loạn này, nên đánh chết!”

      Mèo Con nghe xong trầm mặc , sau khi giúp đỡ Nhiếp Tuyên thay quần áo xong, Nhiếp Tuyên liền vội vàng rời . Màn đêm buông xuống Nhiếp Tuyên cũng có trở về phòng nghỉ ngơi, Mèo Con ôm con trai nằm ở giường, lại làm sao cũng ngủ được, chờ đến khi hừng đông, mới chợp mắt được chút.
      -------------------------------

      Ta rất thích cách ứng xử của Mèo Con trong hôn nhân, có chuyện gì Mèo Con đều ràng với Nhiếp Tuyên mà giấu giếm gì cả. Ta thích như thế nha, cần gì mà giấu giấu giếm giếm để rồi sau này vỡ lẽ ra lại làm cho hai người bất hòa vui! Vợ chồng là phải tin tưởng nhau a! 
      Phong nguyet, tart_trung, noair2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :