1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Khán Tuyền Thính Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51: Đất bằng khởi phong ba 6
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      --------------------------

      Sau khi Vương thị đuổi đám người Dư mụ , đặt mông ngồi ở bậc thềm, hai tay vỗ đùi, lớn tiếng khóc: “Ông trời ơi, ông tạo cái nghiệt gì vậy a! Chỉ khắc mà mấy nhà lợi dụng đến cửa cầu hôn!”

      “Mẹ!”. Mèo Con bước nhanh xuống bậc thềm, xoay người muốn nâng Vương thị dậy, nàng giọng : “Mẹ, Nhiếp công tử là đại ân nhân cứu mạng của con và tiểu Trụ Tử, mẹ đừng người ta như vậy”

      Vương thị sau khi nghe xong, mặt đỏ hồng, tức giận : “Mẹ vẫn tưởng người tốt, nhưng nghĩ đến cùng Hoắc tam gia kia là cùng loại!”

      Mèo Con lắc đầu : “ phải, hoàn toàn giống, y thú con làm vợ, mà Hoắc tam là muốn nạp con làm thiếp”

      Ở cổ đại nhiều năm như vậy, nàng như thế nào biết danh phận rất quan trọng a? Có danh phận chính thê, liền đại biểu nàng có thể sinh con dưỡng cái, có quyền nuôi nấng cùng dạy bảo con cái. Nếu nàng là thiếp, nàng cũng chỉ là công cụ sinh con cho chính thê mà thôi, nàng thể dễ dàng tha thứ con do nàng sinh ra gọi người khác là mẹ, mà gọi nàng di nương.

      Giống như Văn Lệ tỷ, sau khi xuất giá, còn phải ở trước mặt mẹ cả mà khép nép, được cái gì tốt, chỉ có thể trước đưa cho mẹ cả, mẹ cả cần, mới có thể đem cho mẹ ruột, nhưng mà phải giấu có mẹ cả biết, mà Liễu Văn Lý còn nhận mẹ ruột của mình.

      Mèo Con thể tưởng tượng, nội tâm của di nương thống khổ ra sao, bảo nàng tương lai phải chịu nỗi thống khổ này, như vậy còn bằng sống lại lần nữa. Giống như lời của Hồng Lăng, thiếp bằng thê, chỉ cần nàng có thể giúp đỡ cuộc sống trong nhà lúc khó khắn này, chờ Cố gia có khởi sắc, nàng mượn cớ ốm vào ở trong phật đường là được. Nàng cũng muốn cùng đám phụ nữ tranh giành người đàn ông, còn phải sinh con dạy cái cho , rất mệt.

      Vương thị : “Tốt sao, cũng là người mang danh khắc thê! Mẹ mà đáp ứng hôn này, chẳng phải là đẩy con vào con đường chết sao!”

      Mèo Con : “Thê so với thiếp vẫn tốt hơn, thiếp ở dưới tay chính thê, cũng sống lâu”

      Vương thị nghe thấy sắc mặt trắng nhợt, đứng dậy ôm con : “Đừng hưu vượn!”. Nàng dùng sức lắc đầu : “ khắc chết năm người vợ rồi a! Con thể gả cho ! chết!”

      Mèo Con quay về ôm lấy Vương thị : “Mẹ, người yên tâm, con sao! !”

      Vương thị sắc mặt cứng ngắt nhìn nàng: “Con muốn gả cho Nhiếp công tử?”

      Mèo Con cười khúc khích: “Người tới cửa cầu hôn bị mẹ đuổi rồi nha!”

      Vương thị mặt đỏ lên, Nam Qua cũng cười ngây ngô sờ sờ cái gáy của nàng: “Mèo Con, y vẫn là người khắc thê, muội thể gả cho y nha! Chúng ta muốn báo ân, có thể làm trâu làm ngựa cả đời cho y, nhưng mà thể lấy mạng của muội báo ân a!” Nam Qua lo lắng .

      Mèo Con gật gật đầu, cùng mẹ và đại tẩu thảo luận vấn đề này nữa: “Mẹ, người xem Nhiếp công tử phái người đến đây, có phải lúc Minh Thư đến Liễu gia có hiểu lầm gì ? Liễu gia kỳ thể ngồi yên mặc kệ”

      Vương thị nhãn tình sáng lên: “Ý con là Liễu gia phải thấy chết cứu đúng ? Như vậy đại ca con có phải hay được cứu rồi?”

      Mèo Con thở dài : “Mẹ, người đem người của Nhiếp công tử đuổi rồi a!”

      Vương thị mặt nhăn : “Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn thừa dịp lão đại gặp rủi ro đến đánh chủ ý vào con?”

      Mèo Con lắc đầu : “Con cảm thấy được Nhiếp công tử giống người như vậy, lại con có cái gì đáng giá chứ!”. Nàng trong lòng thầm kỳ quái, y theo thái độ làm người khéo đưa đẩy của Nhiếp Tuyên, hẳn là làm ra chuyện như thế này, cho dù là nhân lúc cháy nhà mà hôi của, cũng có thể làm nhiều chuyện tốt khác, chừng còn có thể làm cho cha mẹ cảm động đến rơi nước mắt a!

      Nam Qua sợ hãi hỏi: “Chúng ta có phải đắc tội với Nhiếp công tử rồi hay ? Y có thể giúp chúng ta phải ?”

      Mèo Con lắc đầu: “Y hẳn phải là người nhen như thế, nhưng mà…” muốn người khác cứu người, lại nghĩa đến việc trả ân, thiên hạ nào có việc tốt như vậy? Bất quá nếu Nhiếp Tuyên khẳng định muốn đến đây cầu hôn, muốn lấy nàng làm chính thê, nghĩ cũng biết đứng yên mà nhìn đại ca chịu khổ, suy nghĩ chút, trong lòng nàng thoải mái ít, vô luận như thế nào, làm chính thê so với làm tiểu thiếp hạnh phúc hơn nhiều.

      ------------------------------------

      “Cái gì?! Các ngươi cầu hôn?”, Ngọc Bản từ ghế nhảy dựng lên: “Ta bảo các ngươi báo bình an, phải bảo các ngươi cầu hôn a!”

      Dư mụ cau mày nhìn Ngọc Bản : “Đây là có chuyện gì? phải người , công tử sắp trở lại, bảo chúng ta tới Cố gia trước chút việc hôn nhân, bảo Cố gia có chuẩn bị sao?”

      Ngọc Bản tức giận : “Ta là , trước bảo vài bà tử đến Cố gia báo tin, cho người Cố gia biết Cố đại gai được bình an cứu ra, tại sắp trở về, bảo Cố gia nên gấp gáp. Khi nào bảo các ngươi cầu hôn? Ngưu mụ, ngươi nghe như thế nào vậy?! Lại có thể truyền lời như vậy?!”

      Ngưu mụ kia mặt trắng bệch, lắp bắp : “Ta… ta…”

      Dư mụ nhíu mày : “Ngọc Bản, ta hỏi người, lúc ta đến Cố gia cầu hôn, người Cố gia tựa hồ bị kích thích cái gì đó? Có phải hay trước đó có người đến cửa cầu hôn?”

      Ngọc Bản nghe xong, cúi đầu nghĩ nghĩ, trước vẫy lui mọi người, sau đó giúp đỡ Dư mụ ngồi xuống, cùng nàng chuyện vài ngày trước Cố gia gặp phải, nhưng mà đem chuyện làm mai của Cố gia cùng Chu gia, đổi thành Chu gia muốn đến cửa cầu hôn, kết quả nghe thấy lão đại gặp chuyện may, liền vội vàng ly khai. Càng đem chuyện Hoắc gia nhân lúc cháy nhà mà hôi thêm mắm thêm muối. (Ghê! Gian y như chủ nha!)

      Dư mụ buồn bực hỏi: “ Chu gia này cùng Cố gia tốt xấu cũng có chút quen biết, Cố tứ gia dạy học ở thư viện, việc tới cửa cầu hôn cũng kỳ quái. Hoắc gia này êm đẹp như thế nào lại muốn nạp thiếp a? Chẳng lẽ kia Cố nương cùng Hoắc tam gia gặp mặt?”

      Ngọc Bản lắc lắc đầu : “Hẳn là có gặp mặt, Cố nương cực ít khi xuất môn, nhưng mà tân sủng thiếp của Hoắc đại thiếu gia là con của hàng xóm trước kia của Cố gia, xem như là có quen biết Cố nương, có thể là thông qua vị sủng thiếp này, tam phu nhân mới biết được. Vị tam phu nhân này phải ốm đau nhiều năm, vẫn sinh con được sao? Phỏng chừng là xem trọng Cố nương nhu thuận”

      Dư mụ thở dài hơi: “Mấy ngày này liên tiếp bị đả kích, khó trách Cố gia lại như vậy, cũng may chưa đáp ứng hai nhà kia, bằng thanh danh Cố nương bị phá hủy! Ừm, có chút nguy hiểm!”. Nghe Ngọc Bản xong, chút hờn giận trong lòng bà cũng tan biến, làm phụ nữ khó a! Chỉ cần có chút bóng gió liền có thể bức người ta chết!

      Ngọc Bản lo lắng lại hồi: “ được, vẫn phải đến Cố gia giải thích chút, nếu để gia trở về, biết chuyện này...”. rùng mình cái, chưa đến việc gia trừng phạt, chỉ là Trừng Tâm cùng Bạch Cập biết đem hôn làm loạn thành thế này, cũng có quả ngọt a!

      Suy nghĩ chút, nâng Dư mụ dậy : “Dư mụ, bà theo ta cùng đến Cố gia như thế nào? Chúng ta đem từ đầu tới đuôi, hảo hảo giải thích chút như thế nào?"

      Dư mụ nhăn mày trừng mắt : “ tại còn giải thích như thế nào, chúng ta đều là hạ nhân, có tư cách giải thích tình huống với nhà người ta, người cùng ta , phải là bồi tội với Cố gia mới đúng!"

      Ngọc Bản liên tục gật đầu : “Đúng, đúng!”. tại đối với , chỉ cần có thể vãn hồi chút sai lầm, lúc gia trở về cũng bị đuổi , bảo làm cái gì đều được a!

      Lúc Ngọc Bản cùng Dư mụ thương lượng việc đến Cố gia bồi tội, Hoắc Hành nghe được Thao Hà truyền đến tin tức, khỏi kinh ngạc : “Ngươi là Nhiếp nhị muốn lấy nàng làm chính thê?”

      “Đúng vậy!”, Thao Hà cung kính .

      Hoắc Hành cúi đầu suy nghĩ, nguyên tưởng rằng Nhiếp nhị cũng giống như , chỉ muốn nạp nàng làm thiếp a? Trong lòng thầm tiếc hận tiếng, là đáng tiếc, tiểu mỹ nhân sắp tới tay liền bay mất như vậy! Ai, bất quá chỉ là nữ nhân mà thôi, sao cũng được! Xem ra phải cùng Nhiếp nhị tiếng, dù sao thiếp bằng thê!

      -----------------------------------

      Lại đến Nhiếp Tuyên cùng Cố Phúc đường trở về, mạch đến Tô Châu, cũng là việc của mấy ngày trước. Ngọc Bản vừa thấy gia trở về, dám giấu diếm, vội vàng đem chuyện cầu hôn Cố gia qua, Nhiếp Tuyên nghe xong nhíu mi lúc lâu, khỏi cười khổ, sớm mới đoán được người Cố gia đáp ứng, nhưng mà ngờ phản ứng kịch liệt như vậy.

      “Ngươi Hoắc tam cũng cầu hôn, muốn nạp Cố nương làm thiếp?” Nhiếp Tuyên hỏi.

      Ngọc Bản gật đầu : “Đúng vậy, nhưng chỉ qua lần”

      Nhiếp Tuyên cúi đầu trầm mặc , Ngọc Bản chịu đựng ánh mắt như giết người của Trừng Tâm và Bạch Cập, nơm nớp lo sợ quỳ gối trước mặt Nhiếp Tuyên, trong thư phòng nhất thời tĩnh lặng tiếng động, biết qua bao lâu: “Gia, Hoắc tam gia đưa bái thiếp đến đây”

      Nhiếp Tuyên ngẩng đầu : “A, đưa vào

      Người đến đưa bái thiếp cho Trừng Tâm, Trừng Tâm mở ra nhìn nhìn, đưa cho Nhiếp Tuyên: “Gia, Hoắc tam gia mời ngài tối nay đến Hoắc gia dự tiệc”

      “Hoắc tam?” Nhiếp Tuyên nhướng mày tiếp bái thiếp, nhìn bái thiếp sau lúc lâu, đột nhiên với Ngọc Bản: “Ngươi đến chỗ Hương Ngọc, bảo nàng tìm hai thanh quan, phải đẹp!”

      “Dạ!”, Ngọc Bản thấy thái độ này của gia, biết là đuổi mình , hưng phấn đứng dậy, chạy ra bên ngoài.

      “Gia, hôm nay người đến Cố gia?”, Trừng Tâm nóng lòng hỏi, chỉ sợ chủ mẫu bị cướp mất a.

      Nhiếp Tuyên cười cười : “Hôm nay Tư Thành huynh về nhà, Cố gia náo nhiệt, ta xem náo nhiệt làm gì? Vừa đúng lúc đem chuyện của Hoắc gia giải quyết cho tốt”

      “Nhưng mà…” Trừng Tâm chần chờ chút, có chút do dự.

      Nhiếp Tuyên ha ha cười : “Bảo Ngọc Bản làm ồn ào như vậy cũng tốt”. xong liền ra khỏi thư phòng, đến thăm Cố Phúc.

      Lúc này Cố Phúc tắm rửa xong, nhưng mà lại cảm thấy rất nhớ nhà, vừa thấy Nhiếp Tuyên đến đây, vội hỏi: “Trí Viễn ca, huynh cùng ta về nhà , chúng ta phải cám ơn huynh!”

      Nhiếp Tuyên cười khổ : “Tư Thành huynh, hôm nay huynh về trước , ta có mặt mũi đăng môn bái phỏng”

      “Vì cái gì?” Cố Phúc nghi hoặc hỏi.

      Nhiếp Tuyên đem chuyện muốn cầu hôn Cố gia lúc trước kể ra, đường Cố Phúc gặp chuyện may, thể quay về Ký Châu, trực tiếp đến kinh thành, đem mọi chuyện về việc Chu gia, Hoắc gia cầu thân kể hết ra, sau đó cười khổ : “Ta dạy dỗ nghiêm, làm cho bọn hạ nhân mạo phạm lão phu nhân cùng phu nhân huynh, là ta phải”

      Sắc mặt Cố Phúc tối sầm, có điểm xấu hổ, thực cảm kích Nhiếp Tuyên cứu , nhưng mà muốn đem muội muội bảo bối gả cho người khắc chết năm người vợ, vẫn thể nhận.

      Nhiếp Tuyên mỉm cười : “Tư Thành huynh cần quá để ý, chuyện ta cứu huynh, cùng hướng lệnh muội cầu hôn là hai việc khác nhau”

      Sau khi Cố Phúc nghe xong, cũng gì, chỉ : “Trong nhà còn có song thân, hôn tiểu muội cũng đến phiên ta làm chủ”

      Nhiếp Tuyên cười khổ gật đầu, bảo người ta chuẩn bị thuyền đưa Cố Phúc về nhà.

      Cố gia sớm nhận được tin tức, cả nhà xuất động chạy đến trấn Đông Sơn đón Cố Phúc, Vương thị nhìn thấy Cố Phúc ôm lấy con khóc lớn tiếng.

      Mèo Con cũng ở bên vụng trộm lau nước mắt, Cố Phúc nhìn thấy cha mẹ già rất nhiều, quỳ rạp xuống trước mặt vợ chồng Cố Tứ Ngưu, : “Con trai bất hiếu!”

      Vương thị ôm con khóc, cơ hồ muốn ngất, vẫn là Cố Tứ Ngưu dìu vợ đứng dậy, với con trai: “, chúng ta về nhà !”

      Cố Phúc nhìn quanh vòng, hỏi: “Cha, nhị đệ đâu?”

      Cố Tứ Ngưu cười : “Đến kinh thành tìm con, sao, lập tức trở về!”

      Cố Phúc xấu hổ gật gật đầu, nhìn thê tử khóc thấp giọng : “Vất vả cho nàng!”

      Nam Qua nghe xong cả người run lên, lung tung lau nước mắt: “, thiếp chút cũng vất vả, là việc thiếp nên làm”

      Cố Phúc cười cười, sau khi đỡ cha mẹ lên xe, lại giúp đỡ vợ lên xe, Mèo Con ở bên nhìn, ánh mắt cười thành hình mặt trăng. Cố Phúc kéo Mèo Con qua, ôn nhu : “Mèo Con, trước kia ủy khuất cho muội, đại ca trở lại, đại ca bảo vệ muội”

      Vành mắt Mèo Con đỏ lên: “Đại ca, muội có ủy khuất!”

      Sau khi về nhà, Cố Tứ Ngưu thở dài tiếng, kể chuyện xảy ra mấy ngày nay. Cố Phúc mấy năm nay ở trong quan trường, sau khi nghe được chuyện của Chu gia và Hoắc gia, thở dài tiếng: “Từ xưa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ít, bỏ đá xuống giếng nhiều a!”. với Cố Toàn: “Tiểu đệ, cố gắng học hành, sớm ngày thi được công danh, tương lai cho dù ta có việc gì, cũng có đệ a!”

      Cố Toàn gật gật đầu : “Đại ca, huynh yên tâm, đệ cố gắng!”

      Lúc này Cố Tứ Ngưu : “Phúc Nhi, Nhiếp công tử kia cũng tới cửa cầu hôn, ai, nếu y có cái thanh danh kia, ta nguyện ý…”

      Cố Phúc trầm ngâm lúc lâu : “Cha, con ở kinh thành nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện lớn khác nhau xung danh cái danh khắc thê của Nhiếp công tử, con lo lắng cái thanh danh kia của y, chỉ sợ Nhiếp gia nước quá sâu, làm dâu nhà giàu chịu nổi”

      Cố Tứ Ngưu : “Đúng, từ xưa môn đăng hộ đối mới là lẽ phải”

      Cố Phúc lại cười khổ : “Nhưng sau khi chuyện Nhiếp công tử tới cửa cầu hôn truyền ra, phỏng chừng cũng có bao nhiêu người đến cửa cầu hôn”. Dù sao ở Tô Châu cũng có bao nhiêu người dám cùng Nhiếp Tuyên đối nghịch.

      Mọi người trong Cố gia nghe lời Cố Phúc xong, nhất thời lặng im .

      Sau khi Cố Phúc về nhà, người đến cửa hỏi thăm rất nhiều, Cố Phúc còn cố gắng ra ngoài chào hỏi, mấy ngày sau, cũng còn ai đến nữa. Mà làm cho người Cố gia nghi hoặc chính là từ sau ngày đó, Hoắc gia cũng có tới cửa gây , Nhiếp gia cũng có hành động gì, làm cho người trong Cố gia thở dài nhõm hơi.

      Hôm nay sau khi Cố Phúc về nhà, nhìn Mèo Con lúc lâu, thở dài tiếng: “Chúng ta nợ Trí Viễn ca nhiều lắm!”

      Mèo Con nghi hoặc nhìn Cố Phúc, Vương thị cũng buồn bực hỏi: “Phúc Nhi, phát sinh việc gì?”

      Cố Phúc : “Là Trí Viễn ca giúp chúng ta giải quyết chuyện của Hoắc gia”

      lần này xuất môn, trong lúc vô ý nghe thấy, Hoắc Hành mời Nhiếp Tuyên ăn cơm, Hoắc Hành tặng Nhiếp Tuyên bộ tranh chữ, Nhiếp Tuyên đáp lễ hai nữ thanh quan, hai người trò chuyện với nhau vui. Lần này Cố Phúc vô tình nhìn thấy Hoắc Hành, Hoắc Hành đối với rất khách khí.

      Việc này là Ngọc Bản vụng trộm cho biết, kỳ cũng biết Ngọc Bản có ý khuyên bảo , sau khi lo lắng nửa ngày, rốt cục về nhà đem việc này ra với người nhà: “Mèo Con, Nhiếp công tử là người tốt” Cố Phúc .

      Mọi người sau khi nghe xong, trầm mặc lúc lâu, Cố Tứ Ngưu : “Phúc Nhi, con xác định gả Mèo Con cho Nhiếp công tử bị nguy hiểm gì chứ!”

      Cố Phúc lắc đầu : “Cha, kỳ hôn của Nhiếp công tử, có nhiều điểm nghi vấn lắm, chân tướng đằng sau kỳ ai cũng biết, lại ai cũng thể cam đoan Mèo Con gả cho những người khác an toàn vô

      Vương thị muốn cái gì, bị Cố Tứ Ngưu liếc mắt cái, qua nửa ngày, với Cố Phúc: “Nếu Nhiếp công tử muốn thú Mèo Con, bảo y đến cửa cầu hôn !”

      ------------------------

      Các nàng cho ta xin lỗi tí nhé! Ta già cả mắt kém nên nhìn nhằm, chương 53 chị mới lấy nhau a! 

      Ta đem tên chương 52 là Đính hôn ghép với tên chương 53 là Thành thân... Hic! Thành ra ta quăng bom là chương 52 chị lấy nhau! Dui bu qi các nàng nha! Ngày mai cho chị vô động phòng luôn! Hahaha...

      Các mỹ nữ hãy comment và click quảng cáo cho đại gia vui tí nào!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 52: Đính hôn
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://lh4.googleusercontent.com/-OJ83j4Ng2aM/UWInJiA7OyI/AAAAAAAAAjc/1YwKSOs6iiY/s362/1-2.jpg" width="362" height="228" />

      “Tiểu thư, Nhiếp công tử đưa chim nhạn đến, là chim nhạn sống a!”. Thu Thực kích động chạy vào : “Muội lần đầu tiên nhìn thấy chim nhạn gần như vậy a!”

      Mèo Con may tú phẩm trước khi kết hôn, nghe cười : “A!”

      Bởi vì chim nhạn rất ít, lại dễ bắt, tại đại bộ phận người ta đều dùng mộc nhạn hoặc là gà vịt để thay chim nhạn, phỏng chừng cũng chỉ có Nhiếp thị lúc kết hôn với dùng chim nhạn làm lễ nạp thái

      Lan Nhân kinh ngạc : “Nhanh như vậy tới rồi?”. Ngày hôm qua Cha mới đáp ứng, hôm nay đến nạp thái, vấn danh. Nữ hồng của Lan Nhân cũng phi thường xuất sắc, cho nên bị Vương thị bắt trở về, bảo nàng giúp Mèo Con may đồ cưới. Mèo Con bình thường may đồ nhiều, thêu cũng nhiều, rất nhiều đồ cưới nàng làm xong rồi, cho nên tại việc cần phải làm chính là may quần áo, mà quần áo đó nhất định phải tự bản thân nàng may, Lan Nhân chỉ ở bên cạnh giúp may hà bao, hương túi linh tinh.

      “Muội nghe người ta lúc Nhiếp gia đến hành lễ, chim nhạn này phải chuẩn bị rất nhiều ngày, bà mai Nhiếp gia đến cầu hôn lại còn là quan mai nha!”, Xuân Nha cũng mở miệng .

      Lan Nhân với Mèo Con: “Mèo Con, xem ra Nhiếp công tử thực coi trọng muội a!”

      Mèo Con cười cười, cúi đầu , trong lòng thầm nghĩ, phỏng chừng nhà bọn họ cưới vợ đều là phái đoàn này ? Thế gia dù sao cũng là thế gia, vở diễn này muốn hay muốn cũng phải xem.

      Nam Qua đến cười : “Nhiếp gia hôm nay làm xong lễ nạp thái, vấn danh liền lập tức quay về Ký Châu xem ngày, sau đó đến nạp cát. chừng, Mèo Con trước năm mới phải lấy chồng a!”

      Mèo Con nao nao: “Nhanh như vậy? ”

      Lan Nhân : “Nhiếp công tử tuổi lớn, trong nhà phỏng chừng cũng thúc giục, nếu là chọn ngày thuận lợi, có lẽ trước năm mới đón muội vào cửa!”

      Tuy trong lòng Mèo Con sớm có chuẩn bị, nhưng mà nghĩ tới Nhiếp gia hành động nhanh như vậy, nàng có điểm thích ứng được, chẳng lẽ tết năm nay nàng thể ở nhà sao?

      phải!”. Vương thị vừa vào cửa chợt nghe lời Lan Nhân , liền mở miệng: “Nhiếp công tử , phải đợi qua tết mới đón con”

      Mèo Con nghe thấy, thở dài nhõm hơi, mặt cũng nổi lên ý cười thản nhiên, ấn tượng đối với Nhiếp Tuyên cũng tốt ít, coi như cũng biết suy nghĩ. Vương thị sờ sờ đầu con : “Ai, bé ngoan của ta sắp phải lập gia đình rồi!”

      “Mẹ…” Mèo Con làm nũng gọi tiếng, Vương thị cười ôm con , vỗ thân thể của nàng.

      Mèo Con nhìn mặt cười mọi người rộ ý hoà thuận vui vẻ, nhưng mà đáy mắt lộ vẻ sầu lo, trong lòng thở dài tiếng, biết thanh danh khắc thê của Nhiếp Tuyên quá sâu, nguyên bản cuộc hôn , lại giống như là tang , cơ hồ mọi người đều là ở trước mặt nàng miễn cưỡng cười vui mà thôi.

      Nhiếp gia hành động rất nhanh, làm xong lễ nạp thái, vấn danh, liền phái người trở về Ký Châu chọn ngày. tháng sau Nhiếp gia liền phái người đến làm lễ nạp cát, hôn của Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con xem bói kết quả là “Đại cát”. Nhiếp gia làm lễ nạp cát phi thường long trọng, tiểu địa phương như Lão Hòe thôn, lập tức có nhiều người đến đây như vậy, trước đó toàn bộ thôn đều biết hôn hai nhà Cố Nhiếp! Hai nhà trao đổi thư mời, đến bây giờ hôn hai nhà Cố Nhiếp xem như chính thức định rồi.

      Nghe đám hỏi hai nhà Cố Nhiếp, hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, mà càng nhiều người lại là: “ Cố gia này quả nhiên là bị điên, nuôi được đứa con tốt như thế, lại đem gả cho tên xui xẻo, cũng sợ việc vui làm thành tang sao?”

      Nếu có thanh danh kia của Nhiếp Tuyên, Vương thị thấy hôn của con nhất định cười đến miệng thể khép được, mà tại cách hôn kỳ càng gần, bà lại càng lo lắng an nguy của con . Mà Mèo Con cũng bị mọi người ảnh hưởng, cả ngày lười biếng, tinh thần  dậy nổi, nàng muốn kết hôn a! Cảm thấy quả thực là tra tấn!

      Cố Tứ Ngưu thấy con ngày ngày ốm , trong lòng khỏi thầm sốt ruột. Rốt cục có ngày, nhìn thấy Vương thị khóc lóc, bèn : “Bà rốt cuộc nghĩ gì vậy?! Bà có phải muốn hôn của con tốt đẹp, bà vui vẻ mới phải chứ?! Mèo Con cả đời chỉ thành thân lần, bà đem cái vẻ mặt này cho ai xem?!”

      Vương thị khóc ròng : “Tôi phải lo lắng sao?”

      Cố Tứ Ngưu tức giận : “Bà thôi ! Nữ nhi của ta từ chính là mệnh phúc khí, lại thấy mấy năm nay xem bói người ta cũng bảo hôn của Mèo Con hợp sao? Bà còn muốn thế nào? Bà xem Mèo Con tại như thế này, ta xem cuối cùng phải Nhiếp gia hại nàng, là bà bức con bé chết!”

      Vương thị khóc : “Ông cái gì chứ, bé ngoan của ta phải sống đến trăm tuổi, tôi cho ông hưu vượn!”. xong thuận tay cầm lấy cái chén quăng vào người Cố Tứ Ngưu, Cố Tứ Ngưu bất đắc dĩ né tránh : “Vậy bà vui vẻ tí giúp ta a! Nhiếp gia lớn như vậy, Nhiếp công tử tốt như vậy, con rể như vậy bà còn muốn thế nào?”

      “Nhưng mà thanh danh …” Vương thị khóc đến thở nổi.

      Cố Tứ Ngưu : “Thanh danh kia đúng sai thế nào, ai cũng biết, chuyện đại gia tộc loan loan nhiễu nhiễu nhiều, ai biết chân tướng là cái gì a!”. từ trong ngực lấy ra tờ giấy : “Bà xem! Đây là Nhiếp công tử phái đưa tới”

      “Đây là cái gì?”, Vương thị cũng biết chữ, chỉ nhìn thấy tấm giấy kia dầy đặc chữ.

      “Là chuẩn bị đồ cưới cho Mèo Con”, Cố Tứ Ngưu thở dài : “Là Nhiếp công tử đặc biệt bảo người ta chuẩn bị, thậm chí còn chuẩn bị mấy bức tranh chữ vô giá, nghe đều là Nhiếp công tử tự mình chuẩn bị”. với Vương thị: “Con rể làm đến thế này, chẳng lẽ bà còn vừa ý? Bà ra bên ngoài nhìn thử xem, có con rể nhà ai chịu bỏ tiền mua đồ cưới cho vợ mình như thế ?”

      “Đồ cưới?”, Vương thị khỏi trợn mắt há hốc mồm: “Y chuẩn bị đồ cưới cho Mèo Con? Còn nhiều như vậy?”

      “Nhiếp gia là ai chứ? Cho dù chúng ta đem toàn bộ của cải chuẩn bị đồ cưới cho Mèo Con cũng nhập được vào mắt người ta”. Cố Tứ Ngưu trừng mắt nhìn Vương thị cái : “Khóc! Khóc! Khóc! Cả ngày chỉ biết khóc, việc tốt có làm! Bà có phải muốn đem hôn của Mèo Con biến thành chuyện cười?”

      Vương thị hai mắt đẫm lệ : “Đương nhiên phải! Tôi muốn Mèo Con được vui vẻ, tôi cũng chỉ có đứa con thôi a!”

      “Vậy vui vẻ giúp ta tí!”, Cố Tứ Ngưu tức giận : “Con sắp phải lập gia đình, bà cố gắng dạy con cách làm vợ hiền, cả ngày mặt mũi buồn rầu, có người làm mẹ như bà sao? Người biết còn tưởng bà là mẹ kế a!”

      chết !”, Vương thị nhấc tay hung hăng đánh lên người Cố Tứ Ngưu, bất quá bị Cố Tứ Ngưu cho nên thông suốt, tâm tình của nàng cũng tốt ít. Cũng bắt đầu vội vàng tìm thợ may, thợ bạc làm trang sức cho con , tuy rằng Nhiếp Tuyên chuẩn bị cho Mèo Con đồ cưới nhiều, nhưng bà vẫn hy vọng tự mình chuẩn bị đồ cưới đầy đủ cho con .

      Mèo Con thấy tâm tình Vương thị tốt lên rất nhiều, cũng vui vẻ hơn, hơn nữa Vương thị có việc gì liền lôi kéo con liên miên cằn nhằn làm vợ phải như thế nào, ở chung với nhà chồng phải như thế nào. Mẹ con hai người có việc gì liền ở chung chỗ to , hi hi ha ha , làm cho khí trong nhà cũng tốt ít. Từ khi Nhiếp gia đem sính lễ đến, mấy tháng Cố gia liên tiếp lo lắng rốt cục trở thành hư !

      Nhiếp gia đưa sính lễ tới toàn bộ để trong thuyền đậu ở bến trong Đông Sơn trấn, đừng là Lão Hòe thôn, ngay cả toàn bộ Đông Sơn trấn đều oanh động!

      Có người mắt lạnh trào phúng Cố gia : “Xem tình hình như vậy, đó là chuẩn bị cho con chết, chết rồi nhiêu đó cũng đủ xài a!”

      “Chậc chậc, ngươi xem người ta chuẩn bị sính lễ, tất cả đều là đồ tốt, sơn toàn là nước sơn thượng hạng của Dương Châu, chỉ là thùng sơn cũng đủ cho chúng ta sống no đủ năm!”

      “Đúng vậy! Lão đại làm quan, con gả cho người tốt như vậy! Cố gia này là tổ tiên có phúc khí a!”

      “Cũng đúng!”

      Dù là người Cố gia, nhìn sính lễ nhiều như vậy, cũng vui vẻ cười toe toét, sính lễ Nhiếp gia càng nhiều, liền đại biểu bọn họ càng xem trọng Mèo Con, Mèo Con qua đó bị khinh khi. Ngay cả Cố Phúc cũng cười với Cố Tứ Ngưu: “Cha, con rể này ta nhận sai!”

      May mắn trước đó Nhiếp gia phái người đến , Cố gia vì vậy xây đại viện, dùng để xếp sính lễ của Nhiếp gia, bằng đúng là còn chỗ để. Vương thị chỉ vào kia đôi sính lễ với con : “Sính lễ này, mẹ xem rồi, toàn là đồ tốt, lúc xuất giá con mang theo !”

      Mèo Con vô cùng thân thiết ôm cổ Vương thị : “Mẹ, con mang chút là được rồi, tiền này để lại trong nhà, như vậy cuộc sống trong nhà khá giả hơn chút!”

      Vương thị ninh ninh cái mũi của nàng : “ hưu vượn, đây là sính lễ của con, mẹ để bất cứ kẻ nào động vào!”. Bà giọng với con : “Sính lễ này đại bộ phận là của mẹ chồng con chuẩn bị để làm của hồi môn cho con, đem đến là giữ thể diện cho con. Mấy thứ này về sau đều là của con, cả đời mẹ tuy chỉ là dân thường, nhưng cũng biết ở nhà giàu, trong tay có tiền, là nửa bước khó , con xem mẹ chồng con đối với con tốt? Tới Nhiếp gia rồi cần phải cố gắng hầu hạ mẹ chồng con!”

      Mèo Con nghe , gật gật đầu : “Mẹ, người yên tâm, con hảo hảo hầu hạ cha mẹ chồng, làm cho Nhiếp gia cười nhà chúng ta gia giáo!”. Vương thị nghe xong vừa lòng nở nụ cười.

      Làm xong lễ nạp trưng (tức là đem sính lễ đến nhà dâu), hai nhà Cố Nhiếp trao đổi hôn thư, lục lễ cũng chỉ còn lại có hai lễ là thỉnh kỳ và thân nghênh, tam thư cũng chỉ còn có thư rước dâu là chưa đưa. Lúc sính lễ đưa đến, Nhiếp gia còn phái bà tử lại đây, danh nghĩa là hầu hạ Mèo Con, nhưng Mèo Con trong lòng ràng, cái này chỉ sợ là đến dạy lễ nghi cho nàng ? Đối với hành động của Nhiếp gia, nàng cũng phản cảm, cái gọi là vừa vào cửa nhà giàu cũng giống như xuống biển sâu, nhà giàu có quy củ lớn, phạm vào điểm sain ho , đều bị gia quy trừng phạt. Cùng với việc để ngày sau bị người ta trừng phạt, còn bằng tại cố gắng học thuộc.

      Nhiếp gia phái tới bà tử quả thực có chừng mực, chưa bao giờ xử phạt đối với Mèo Con, đối với Mèo Con cũng thực cung kính, trừ bỏ dạy nàng lễ nghi ra, mỗi ngày còn nấu thuốc bổ cho nàng uống, giúp nàng bảo dưỡng da thịt, điều dưỡng thân thể. Bà tử kia chỉ mới đến Cố gia tháng, Mèo Con bị dưỡng đến khí sắc no đủ, da thịt ngọc khiết trong suốt, đối với thân thích Nhiếp gia, các gia quy cũng hiểu biết hơn phân nửa.

      Nàng khỏi thầm cảm kích Nhiếp phu nhân thận trọng, nàng chút cũng muốn sau khi nhập môn làm Cố gia mất mặt. Mà ở cổ đại nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu được chỉ có đối cố gắng tìm hiểu quy củ, mới có thể có tự do, cũng giống như luật sư ở đại cố gắng nghiên cứu luật để có thể lách luật nha!

      Sau khi làm xong lễ nạp sính, người Nhiếp gia liền vội vàng chạy về, là tìm ngày tốt, đến đây làm lễ thỉnh kỳ. Bất quá đến tháng sau, Nhiếp gia đến Cố gia định ngày ngày thỉnh kỳ, hôn lễ quyết định ngày mười sáu tháng ba năm sau.

      Nam Qua nghe xong hôn kỳ, với Mèo Con: “Mèo Con, Nhiếp gia này gấp gáp, Ký Châu cách Tô Châu xa như vậy, vừa mới quá hết năm, muội phải khởi hành Ký Châu. Nhưng mà Nhiếp công tử đối với muội tốt như vậy, muội qua đó, nhất định hạnh phúc”

      Mèo Con cười nắm cánh tay Nam Qua, đem mặt mai tới trong lòng Nam Qua: “Đại tẩu, tẩu yên tâm, muội nhất định hạnh phúc!”

      Nam Qua vuốt tóc nàng : “Mèo Con, lúc tẩu vào nhà, muội vẫn còn nhắn ôm tay, tại nháy mắt đều lập gia đình!”. Hốc mắt nàng đỏ hồng, trưởng tẩu như mẹ, huống chi Mèo Con vẫn là tay Nam Qua mang nuôi lớn, tuy là em chồng, nhưng ở trong mắt Nam Qua, Mèo Con nửa là con nửa là muội muội.

      Mèo Con cũng đỏ hốc mắt, với Nam Qua: “Đại tẩu, sang năm đại ca ra ngoài làm quan, tẩu cũng theo cùng !”

      Nam Qua giật mình, cười : “Tẩu rồi, cha mẹ làm sao bây giờ?”

      Mèo Con : “Trước khi muội xuất giá khuyên cha mẹ vào trong trấn ở cùng tam ca, tứ ca, chẳng phải nhà trong trấn rất lớn sao?”

      Nam Qua do dự chút, cười khổ lắc lắc đầu : “Mèo Con, chưa từng có người vợ nào lại cùng chồng xuất môn, con dâu là phải hầu hạ cha mẹ chồng! Tẩu thể để cho đại ca muội bị người ta xấu sau lưng!”

      “Nhưng mà…” Mèo Con có chút lo lắng: “Mèo Con”, Nam Qua nhàng vỗ vai nàng : “Tẩu biết ý tứ của muội, nhưng mà đời này của tẩu có tiểu Trụ Tử, tẩu thỏa mãn, ca ca muội là người mang chí lớn, điểm duy nhất y yên lòng là gia đình này. Tẩu là người vô dụng, giúp được y cái gì, nhưng mà có thể giúp y chiếu cố cha mẹ, chiếu cố gia đình này, tẩu còn có thể làm được!”

      “Đại tẩu!” Mèo Con gắt gao ôm Nam Qua: “Nhưng mà như thế này rất ủy khuất tẩu!”

      Nam Qua cười : “Chồng tẩu làm quan, cha mẹ chồng trong nhà đối đãi cũng tốt, lại có đứa con trai, còn có em chồng tốt như muội, tẩu có cái gì ủy khuất?”

      Mèo Con gật gật đầu, biết miễn cưỡng được Nam Qua, nhưng mà nàng vẫn quyết định trước khi xuất giá thuyết phục cha mẹ chuyển vào trong trấn ở! Ở nông thôn rất thuận tiện!

      Tết năm nay, là cái tết cuối cùng của Mèo Con ở Cố gia, trước kia nàng rất thích làm nũng mọi người, tại cả ngày phải ở trong lòng Vương thị, Nam Qua, cũng quấn lấy Cố Tứ Ngưu cùng mấy vị ca ca làm nũng. Mọi người cũng biết tâm tư Mèo Con, đều chiều theo nàng, dỗ nàng, tết năm nay trừ bảo phải ra ngoài chúc tết vài nha ra, Mèo Con cũng ngốc ở trong nhà.

      Mà lúc tết Mèo Con cũng thuyết phục Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị dọn vào trong trấn ở, như vậy Cố gia huynh đệ đều thở dài nhõm hơi, trải qua cuộc sống khó khăn trước đây, huynh đệ bọn họ tuyệt thể để cha mẹ ở lại nông thôn.

      -------------------------

      Tối nay ta học nên khoảng 8h30 mới có hàng nhé các nàng! Bảo đảm hôm nay cho chị động phòng mà, mặc dù thịt thà nhiều, thôi các nàng chịu khó tưởng tượng hen! Ta lúc edit cũng tưởng tượng nè! づ(⌒o⌒)づ

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53: Thành thân
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ

      Ta có cảm giác giống như gả con zậy đó! Hic!


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://lh5.googleusercontent.com/-HnqxMgxusNs/UWLLlEcWyXI/AAAAAAAAAko/w6zRJR0TpNs/s535/269.jpg" width="482" height="341" />

      Mười lăm tháng giêng vừa qua, Nhiếp Tuyên đến từ đường lạy, liền xuất phát đón dâu, mà lúc này ở Cố gia, cũng bắt đầu vội vàng chuyện đưa Mèo Con xuất giá, đồ cưới của Mèo Con, muốn chuẩn bị xong.

      “Nghe qua mười lăm tháng giêng Nhiếp công tử liền xuất phát, chắc đến ngày mười hai, mười ba tháng hai là đến nơi, như vậy có thể trước ngày mười , mười hai là con đến Ký Châu”. Vương thị bắt tay vào tính toán, phát thời gian con ở nhà còn nhiều nữa, nàng sờ sờ đầu con : “Ai, con ở nhà cũng còn nhiều nữa”

      Mèo Con hướng trong lòng Vương thị cọ cọ, làm nũng : “Mẹ, dù sao con cũng trở về thăm mọi người”

      Vương thị phụng phịu : “ hưu vượn, xuất giá chính là người của Nhiếp gia, sao có thể mỗi ngày muốn về liền về, hảo hảo hầu hạ cha mẹ chồng, trượng phu, sớm ngày sinh con trai mới là lẽ phải!”

      Mèo Con gật đầu ừ vài tiếng, trong lòng cực kỳ cho là đúng, nếu Nhiếp Tuyên ở lại Ký Châu làm sao bây giờ? Có phải hay đại biểu sau này nàng thể gặp mặt cha mẹ a? A, đúng là tham lam mà, Nhiếp Tuyên sắp xếp lựa chọn tốt nhất cho nàng, nàng cư nhiên còn mong chờ chuyện xa vời khác...

      Trong bất an yên của Mèo Con, thời gian nhanh trôi qua, trong nháy mắt tới ngày mười tháng hai, Nhiếp gia đến đón dâu nhân, chuẩn bị giờ mẹo ngày mười hai đón tân nương. Buổi tối hôm đó, Vương thị tìm riêng lão thái thái làm tục chải đầu cho Mèo Con, mấy năm nay Mèo Con chăm sóc tỉ mỉ, lại ăn mấy tháng tổ yến, hé ra khuôn mặt nhắn vừa trắng vừa mềm, tục chải tóc cũng khó khăn gì.

      Ngay cả vị lão thái thái kia cũng khen : “Lão thân chải tóc cho nhiều tân nương tử như thế, cũng chỉ có Cố tiểu thư là tân nương tử xinh đẹp nhất!”

      Mèo Con hé miệng , để cho lão thái thái chải tóc cho mình, lão thái thái sớm quen với việc tân nương tử thẹn thùng, cho nên sau khi chải tóc xong, liền để hai mẹ con ở lại chuyện, còn mình lui ra ngoài trước.

      Vương thị kiêu ngạo nhìn con mình, thân trang phục tân nương, xinh đẹp giống như tiên nữ trời, bà nhớ tới lúc con mới ra đời, thân trắng trẻo nhắn, chỉ trong nháy mắt nàng trưởng thành, trở thành vợ của người ta! Vương thị cúi đầu lau nước mắt cười : “Bé ngoan của mẹ lớn rồi!”

      Mèo Con thân thủ ôm thắt lưng Vương thị : “Mẹ, con vĩnh viễn đều là bé ngoan của ngươi”

      Sau khi rửa mặt, Vương thị chuẩn bị bàn tiệc rượu, toàn bộ Cố gia đều đến đông đủ, cùng Mèo Con ăn bữa cơm cuối cùng ở Cố gia.

      bàn cơm Cố Tứ Ngưu với Mèo Con: “Mèo Con, đều nhà giàu giống như biển sâu, cha cũng thể dạy ngươi cái gì, chỉ mong con phải nhớ kỹ, vào cánh cửa Nhiếp gia, con sống là người của Nhiếp gia, chết là ma của Nhiếp gia. Sau khi vào cửa, thứ nhất vợ chồng phải hòa thuận, con làm vợ phải tôn kính chồng của mình, lấy chồng làm trời, tuyệt đối thể vì sủng mà kiêu. Vợ chồng ở chung hòa thuận, tương kính như tân, mọi việc đều phải thương lượng với nhau, mới có thể cùng nhau sống hết quảng đời còn lại. Vợ chồng ở chung, chỉ sợ hai người tình cảm sâu, nhưng có câu tình nghĩa phu thê thâm sâu, cho dù có say mê gì chăng nữa, cũng bỏ qua cho

      “Dạ, con biết” Mèo Con giọng .

      “Thứ hai, đó là phải hảo hảo hiếu thuận cha mẹ chồng, cha mẹ chồng con tuổi tác cũng lớn, người già chịu nổi kích thích, con đến Nhiếp gia rồi được ngỗ nghịch với cha mẹ chồng, cha mẹ chồng có con cái gì, ngàn vạn lần thể nhen suy nghĩ, cũng thể xấu sau lưng bọn họ, đây đều là đại bất hiếu. Cha mẹ chồng con đối với con rất tốt, chúng ta thể làm kẻ vong ân phụ nghĩa”

      “Dạ, con cố gắng hầu hạ cha mẹ chồng”. Mèo Con gật gật đầu.

      Cố Tứ Ngưu liên miên cằn nhằn, Mèo Con đều cố gắng nghe, dù sao chừng sau này nàng ngay cả cơ hội nghe đều có. Cố Tứ Ngưu xong, lại đến Cố Phúc nhắc nhở vài câu, người nhà liên miên cằn nhằn, mới bị Vương thị thúc giục, mọi người mới nghỉ ngơi.

      Giờ dần ngày hôm sau vừa đến, Mèo Con bị gọi dậy, rửa mặt chải đầu, mặc giá y vào, Vương thị bưng chén canh sữa trứng, từng muỗng từng muỗng đút con : “ hồi biết khi nào mới ăn cơm a! Con ăn cái này trước

      Mèo Con gật gật đầu, há miệng để Vương thị đút, lại từ từ bật khóc: “Oa… Mẹ, con luyến tiếc người!”. Nàng ôm lấy thắt lưng Vương thị, lên tiếng khóc lớn.

      Vương thị sợ hãi vội vàng đem bát bỏ qua bên, ôm con dỗ: “Bé ngoan được khóc, con nếu nhớ mẹ, viết thư cho mẹ, mẹ với cha chịu nổi đến thăm con, bằng bảo các ca ca đến thăm con! Nếu chịu nổi nữa, bảo con rể dẫn con về nhà. Nếu ở nhà chồng bị ủy khuất, con liền cho chúng ta biết…”

      Mèo Con khóc đến thở nổi, : “Dạ…”

      Vương thị khó khăn đem Mèo Con dỗ xong, bảo bà tử vội vàng trang điểm cho nàng, liền phủ thêm khăn trùm đầu dẫn ra cửa.

      “Nhiếp công tử…”, Cố Tứ Ngưu nhìn Nhiếp Tuyên thân trang phục tân lang, thốt ra, Nhiếp Tuyên vội khuất thân hành lễ : “Nhạc phụ đại nhân con dám nhận, bảo con Trí Viễn là được”

      Cố Tứ Ngưu “A” tiếng, miệng mở rộng, nhưng nên lời , Nhiếp Tuyên cung kính đứng ở bên, khoanh tay. Cố Tứ Ngưu nửa ngày câu: “Trí… Trí Viễn, con nhà chúng ta từ bị chúng ta làm hư, yếu ớt tùy hứng, con hãy tha thứ cho con bé chút”

      Nhiếp Tuyên nghiêm túc với Cố Tứ Ngưu: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, con nhất định cố gắng chăm sóc cho nương tử”

      Cố Tứ Ngưu gật gật đầu, vỗ bờ vai của : “Ta đem con giao cho con”

      Nhiếp Tuyên gật gật đầu: “Con cố gắng chăm lo cho nương tử, nhạc phụ đừng lo lắng”

      Năm huynh đệ Cố gia, trừ bỏ Cố Phúc sắp phải đến huyện Lâm Thanh ra, bốn huynh đệ khác đều đưa Mèo Con đến Nhiếp gia thành thân. Nhiếp Tuyên tiếp kiệu hoa, đường diễn tấu sáo và trống để Mèo Con ngồi hỉ thuyền, trực tiếp hướng Ký Châu xuất phát.

      -------------------------------

      Lại Nhiếp gia bên này, đồ cưới của Mèo Con mặc dù sớm đến, nhưng mà mãi đến ngày mười lăm, mới chính thức chuyển vào Nhiếp gia.

      Chuyện Nhiếp nhị gia muốn kết hôn, sớm truyền khắp toàn bộ Ký Châu. Lúc mọi người nghe thấy, mọi người đều bắt tay vào chờ xem vị hôn thê này khi nào chết. Sau khi ngày thành thân càng đến gần, mọi người lại nghe Nhiếp nhị phu nhân này sinh ra bần hàn, chỉ vì bát tự xứng với Nhiếp nhị gia, mới được Nhiếp gia thú vào cửa. Mọi người đều chê cười Nhiếp phủ này hiển hách nhà giàu có hậu duệ quý tộc, cư nhiên lại thú người vợ nghèo hèn như vậy, cũng sợ mất mặt trước bạn bè thân hữu. Nghe hôm nay đồ cưới của nhị phu nhân vào cửa ngày, liền sớm chạy tới, muốn nhìn của hồi môn của nhị phu nhân này.

      Lúc đồ cưới được chuyển vào, mọi người đều líu lưỡi thôi, cái này phải gọi là “Ruộng tốt ngàn khoảng, mười dặm trang sức màu đỏ”, hàng ngũ chuyển đồ cưới kéo dài vài dặm, hàng đầu vào Nhiếp phủ, hàng sau còn chưa tiến vào. Ngay cả dụng cụ nâng đồ cưới, đều là sơn son thiếp vàng, nhìn qua lưu quang tràn đầy, đội ngũ trang sức màu đỏ uốn lượn vài dặm, giống như con kim long khoác hồng bào, so với lúc đội ngũ Nhiếp gia đưa sính lễ, chút cũng kém cỏi.

      “Di? phải nhị phu nhân này sinh ra trong hàn môn sao? Như thế nào đồ cưới lại nhiều như thế này?”

      “Ai là hàn môn, nghe ca ca của tân nương là đại thần trong triều, trong nhà nguyên là nhà giàu Giang Nam a! Giang Nam là địa phương nào? Tùy tiện tìm tìm cũng có thể tìm ra chỗ chứa vàng!”

      “Chậc chậc, sớm nghe của hồi môn của con Giang Nam nhiều, hôm nay xem như mở được nhãn giới! Nhìn đồ cưới này chỉ có mười khối gỗ đá, chậc chậc còn có ngàn khoảng ruộng a!”

      “Xem trang sức đằng trước kìa, ngọc vừa sáng vừa to a!”

      “Ôi trời, mau nhìn kia bức thêu kia, là tinh xảo a! Bình phong kia còn thêu hai bức! Sớm nghe gấm Tô Châu rất đẹp, nhưng vẫn chưa thấy qua, hôm nay xem như mở mắt!”

      “Ai ya, ta sớm , Nhiếp gia là ai chứ, làm sao có thể thú người vợ bình thường?”

      Nhiếp đại thiếu phu nhân – Tô thị chỉ huy hạ nhân, đem đồ cưới Cố gia đưa tới từng chút từng chút chuyển vào nhà, đối với danh mục quà tặng nhất nhất kiểm kê, nàng hơi hơi di tiếng: “Cố gia này nhưng ra có cốt khí, đồ đem đến, cơ hồ đều là nguyên lễ đưa !”

      “Tưởng Cố gia là có mặt mũi gì, chưa từng nghe thấy muốn thú con dâu mẹ chồng còn phải xuất ra đồ cưới”. Vú nuôi của Tô thị bĩu môi : “Đều là con của lão phu nhân, dựa vào cái gì chi thứ hai có thể đem vốn riêng của lão phu nhân dùng hết, chúng ta đại phòng ngay cả cái đều có, nhị phu nhân này xem ra cũng có phúc, vừa vào cửa liền có lời như vậy”

      “Ma ma!” Tô thị buông danh mục quà tặng trong tay, tức giận : “Lời này chỉ có thể lần, về sau tuyệt đối được nữa!”

      “Tiểu thư của ta ơi, đây phải là nô tỳ vì người mà nghĩ sao? Người ngẫm lại , đại thiếu phu nhân sinh cho đại thiếu gia đứa con trai, tại lại bị chi thứ hai cướp như thế, tương lai chúng ta được càng ít a!”. Bà vú của Tô thị là Hỉ mụ : “Đồ cưới của lão phu nhân, theo lý thuyết hẳn là đại thiếu phu nhân, nhị phu nhân mỗi người nửa, nhưng mà tại gì cả, đem cho nhị phu nhân hết...”

      Tô thị chút để ý nghe bà vú lải nhải, xoay mặt nhìn đồ cưới, càng kinh ngạc, sau lúc lâu mới thở dài : “Tiểu nhị thẩm này của ta biết là người như thế nào, chỉ làm cho mẹ chồng chuẩn bị đồ cưới cho nàng nhiều như vậy, ngay cả chồng cũng chuẩn bị thêm vào”

      “Cái gì?”, Hỉ mụ giật mình : “Thiếu phu nhân, người ngay cả nhị gia cũng thêm đồ cưới cho nàng?”

      “Ngươi xem xem đội ngũ đồ cưới kia, nếu chỉ có đồ cưới của lão phu nhân, cũng nhiều như thế. Còn có tranh chữ này nọ, nhị thúc thích nhất chính là đồ cổ, người thân còn biết đâu! Nhưng mà ra tại trong đồ cưới của nhị thẩm cũng có, trừ bỏ lão phu nhân chuẩn bị, phần còn lại chắc là do nhị thúc chuẩn bị ?”. Tô thị mơ hồ đánh giá chút, khỏi thầm kinh hãi, sớm nghe nhị thúc mấy năm nay hải vận, lại ở Giang Nam nhiều năm, trong tay hề ít tiền, nhưng lại ngờ có nhiều tiền như vậy, đồ cưới chuẩn bị so với lão phu nhân chỉ ít hơn chút.

      Tô thị nhìn, đối với việc Nhan thị đem của hồi môn của mình cho Cố thị, nàng tiếc tài vật còn bằng là tức giận Nhan thị bất công. phải đều cùng nguồn sao, dựa vào cái gì lại bất công như thế? Cũng từng nghĩ tới việc thị uy với nhị thẩm xuất thân bần hàn này, nhưng mà tại nàng cũng dám, người con dâu được mẹ chồng quý, được chồng mình sủng ái, nhưng mà hai người sủng ái đều giống nhau! Xem ra tiểu nhị thẩm đơn giản! Thôi, dù sao nhị thẩm này cũng quản gia, chờ sau khi bái từ đường, chừng cùng nhị thúc rời Ký Châu, nhiều địch nhân, còn bằng có nhiều bằng hữu a! Suy nghĩ chút, Tô thị liền dặn hạ nhân, tuyệt đối thể chậm trễ chuẩn bị cho nhị thiếu phu nhân nhập môn.

      ---------------------------

      Nửa đêm ngày mười lăm, Mèo Con bị bà tử hầu hạ đánh thức, trước để cho nàng ăn chén cháo tổ yến, mới hầu hạ nàng ăn mặc. Lúc ở thuyền, nàng được hầu hạ thực thoải mái, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi thực quy luật, tuy rằng thể ra ngoài khoang thuyền, nhưng mà nhìn cảnh sắc dọc theo đường , có việc gì đọc thư, thêu hoa, ngày qua ngày cũng nhàn nhã, mấy ngày tiếp theo, người còn béo lên chút.

      Sau khi mặc vào bộ giá y nặng nề, trùm khăn hồng, nàng được bà mai giúp đỡ, chậm rãi tiến ra cửa phòng, ngồi hỉ kiệu. Ngồi vào trong hỉ kiệu, Mèo Con có chút cảm khái suy nghĩ, ra cuối cùng mình cũng xuất giá! Nhớ đến cuộc hôn nhân kiếp trước của mình, sau khi cùng vị hôn phu qua lại ba năm, liền thuận lý thành chương đính hôn kết hôn. tại ngẫm lại, nàng đến cổ đại kết hôn cùng với cuộc hôn nhân ở đại xem ra là có liên quan ? So với nhất kiến chung tình, nàng càng tin tưởng vào việc hai người từ từ xây dựng tình cảm cho nhau.

      Nhiếp Tuyên là người nàng gặp qua vài lần, cũng là người duy nhất trừ bỏ thân nhân ra có chút hiểu biết, so sánh với người ngoài, nàng có cảm giác ý là người có trách nhiệm, ở cổ đại mà , nam nhân như vậy có thể phó thác cả đời, như vậy là đủ rồi, về phần sau này hôn nhân có thể hạnh phúc hay , Mèo Con tại cũng nghĩ nhiều, dù sao hôn nhân cần dựa vào vợ chồng từ từ bồi đắp. Nàng tin tưởng Nhiếp Tuyên, cho dù làm được cầm sắt hòa minh, cũng có thể tương kính như tân.

      Mèo Con được bà mai giúp đỡ, từng bước hoàn thành hôn lễ, cuối cùng câu “Kết thúc buổi lễ!”. Mèo Con khỏi hoảng hốt, mình ở đại còn chưa hoàn thành hôn lễ, ở cổ đại lại hoàn thành. Cha, mẹ, hai người có thấy ? Con lập gia đình rồi!

      Sau khi vào động phòng, Mèo Con cảm thấy mình được đôi bàn tay to giúp đỡ ngồi xuống giường, lòng của nàng khỏi phốc phốc nhảy dựng lên, nàng nhàng nắm tay, bất động thanh sắc hít hơi, để cho tâm tình bình phục xuống, Lúc này nàng cảm giác ít đậu phộng, táo đỏ, long nhãn này nọ nằm ở giường.

      biết qua bao lâu, cây gậy gỗ màu hồng chậm rãi nâng khăn phủ đầu của nàng lên. Mèo Con cúi mặt xuống, cũng có giương mắt xem bất luận kẻ nào, khuôn mặt hơi hơi nghiêng, nhìn góc khăn trải bàn rủ xuống. Nguyên bản ầm ầm hỉ phòng đột nhiên im lặng xuống dưới, Mèo Con cảm thấy vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào nàng, nàng ánh mắt chớp chớp, hơi hơi có chút được tự nhiên, dù sao cho dù là kiếp trước, nàng cũng cực ít khi gặp được tình huống như thế này.

      Qua nửa ngày, Mèo Con nghe được bên người tiếng ho , Mèo Con mới nghe mọi người cười : “Tân nương tử đẹp a!”

      Lúc này người phụ trách chăm sóc tân nương đưa lên thực vật may mắn, Mèo Con cúi đầu, dù sao bọn họ đưa lên cái gì, nàng liền ăn cái đó, bên cạnh có đạo ánh mắt nóng rát vẫn chăm chú nhìn vào nàng, ít nhiều làm cho nàng có chút được tự nhiên. Lúc sau, Nhiếp Tuyên liền bị người ta kéo ra ngoài uống rượu, Mèo Con liền im lặng ngồi ở trong tân phòng, bên cùng nữ quyến chuyện. Mèo Con có hỏi tất đáp, mọi người thấy nàng ngôn ngữ ôn nhu, ăn dịu dàng, khinh thị đối với nàng cũng giảm ít. Trong lòng khỏi thầm, lão nhị này ra lại hảo phúc khí, có cái thanh danh như vậy, còn có thể tìm được người vợ xinh đẹp như nước thế này.

      Nhóm nữ quyến này ngồi hồi, đều đứng dậy rời , Mèo Con thấy mọi người đều , khỏi thầm thở dài nhõm hơi, ở giường ngồi nửa ngày, đầu lại là mũ phượng khăn quàng vai, sớm mệt đến chết. Lúc này Vãn Chiếu vào, cười : “Phu nhân, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu nha!”

      Mèo Con nghe thở dài nhõm hơi, Vãn Chiếu hé miệng cười khẽ hầu hạ nàng gở xuống mũ phượng, cởi lễ phục, thay trang phục, lại bưng lên chén canh tổ yến cho nàng.

      Mèo Con tiếp nhận canh tổ yến, cười hướng nàng lời cảm tạ, Vãn Chiếu cười tủm tỉm : “Cái này đều là do nhị gia căn dặn nô tỳ, ngài ấy sợ người đói, cho nên bảo chúng nô tỳ sớm chuẩn bị cháo tổ yến, biết người thích đường, còn đặc biệt dặn chúng nô tỳ được bỏ đường phèn vào trong ấy”

      Mèo Con nghe xong, khỏi trong lòng ấm áp, cúi đầu, y hẳn là là phu quân ?

      Lúc này Nhiếp Tuyên mang theo thân mùi rượu vào, bước chân loạng choạng phải nhờ bọn nha hoàn giúp đỡ, thấy bộ dạng này của , ngửi thấy mùi rượu người , Mèo Con tự chủ được đứng ở bên, khẩn trương nhìn , uống rượu sao? say khướt sao?

      Nhiếp Tuyên tiến vào liền thấy Mèo Con đứng ở bên, mở ánh mắt to, chuyển mắt khẩn trương nhìn , trong lòng liền mềm nhũn, tiếp nhận canh giải rượu của nha hoàn uống hơi cạn sạch, sau đó ôn nhu với nàng: “Nàng nghỉ tạm hồi, lát nữa ta quay lại”

      Mèo Con nhìn bọn nha hoàn đem hỉ giường thu thập sạch , ở đệm để khối vải trắng, sau đó đám hé miệng vụng trộm cười lui ra ngoài. Nhớ tới tác dụng của vải trắng kia, nàng khỏi lóng ngóng tay chân, đỏ mặt. Tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý, cũng chính đến lúc này, nàng vẫn là khẩn trương .

      Lúc Nhiếp Tuyên rửa mặt chải đầu xong trở về phòng, nhìn thấy Mèo Con nhìn chằm chằm khối vải trắng giường đến ngẩn người, cúi đầu nở nụ cười, Mèo Con bị tiếng cười của làm giận mình, thân thể nhoáng lên cái, thiếu chút nữa đụng đến bình hoa bên cạnh. Nhiếp Tuyên vội ôm lấy nàng: “Cẩn thận!”

      Mèo Con đỏ mặt, cả người cứng ngắc, Nhiếp Tuyên giúp đỡ nàng ngồi xuống ghế, mỉm cười hỏi: “Đói bụng ? Có phải muốn ăn chút điểm tâm?”

      Mèo Con lắc lắc đầu, giọng : “Thiếp vừa mới ăn xong”. Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tuyên, phát ánh mắt thanh minh, mùi rượu người cũng nhạt nhiều: “A… muốn uống canh giải rượu ?”

      Nhiếp Tuyên cúi đầu nở nụ cười: “Ta uống rượu”. đối với nàng trát trát nhãn tình: “Nếu thân đầy mùi rượu, giả dạng uống say, ta làm sao thoát thân đây!”

      Nhìn thấy Nhiếp Tuyên khó có được bộ dáng bướng bỉnh, nàng xì tiếng nở nụ cười. Nhiếp Tuyên thấy thân thể nàng dần dần dịu xuống, khóe miệng khỏi kéo: “A, ta có chút đói bụng, hôm nay cũng chưa có ăn cái gì, nàng với ta được ?”, Nhiếp Tuyên cười hỏi.

      Mèo Con vừa nghe liền đứng dậy : “Vừa rồi Vãn Chiếu có cầm giỏ thức ăn đến, bên trong hình như có cái gì đó”. xong đứng dậy trở mình kia cầm chiếc giỏ kia, bên trong quả nhiên có chén cháo tổ yến còn nóng, nàng chút suy nghĩ, liền thân thủ muốn cầm lên, kết quả vừa đụng đến cái bát kia, liền bị rụt tay lại. Lúc này đôi tay từ phía sau nàng vươn ra, vững vàng cầm cái bát: “Có đau ?”, Nhiếp Tuyên cúi đầu ôn nhu hỏi , môi cố ý hay vô tình lướt qua vành tai của nàng (Cố tình là cái chắc rồi!)

      Mèo Con mặt đỏ lên, lắc lắc đầu, Nhiếp Tuyên tay ôm nàng, tay bưng bát, ôm nàng ngồi xuống giường: “Ăn chút nữa ?”. Thanh của phát ra, ôn nhu ở nàng bên tai hỏi, hơi thở ấm nóng quấn quanh tai nàng, khiến nó có chút ngứa, Mèo Con nghiêng đầu sang bên. Nhiếp Tuyên cúi đầu, cánh tay hơi hơi dùng lực chút, đem nàng ôm đặt lên đầu gối: “Lại đây, ăn với ta chút!”. múc muỗng cháo, thổi thổi, lên để đến bên miệng nàng.

      Mèo Con tự chủ được há miệng, sau khi Nhiếp Tuyên đút nàng nhất muỗng, xem như có việc gì tự mình múc muỗng: “Mấy ngày nay mệt muốn chết phải ?”

      sao!” Mèo Con nhìn lại múc muỗng đưa đến bên miệng, rối rắm chút, vẫn là há miệng để đút.

      “Khí hậu ở Ký Châu giống ở Tô Châu”, Nhiếp Tuyên thấy nàng nuốt xuống, đáy mắt ý cười càng đậm, mỉm cười : “Mùa đông so với ở Tô Châu lạnh hơn, sáng ngày mai lúc thức dậy nàng nên mặc nhiều chút, cẩn thận lại cảm lạnh”. đem bát cháo ăn xong để sang bên cạnh.

      “À…” nàng đến Ký Châu mấy ngày nay, cũng cảm nhận được, khí hậu ở đây lạnh hơn.

      “Chờ thêm vài ngày, thời tiết ấm áp chút, ta liền mang nàng ra ngoài dạo chút, khí hậu Ký Châu mặc dù bằng Tô Châu, nhưng phong cảnh so với Tô Châu kém. Nàng thích chùa, Đông Quang tự ở Ký Châu cảnh sắc rất đẹp, thức ăn chay cũng rất ngon”, tay Nhiếp Tuyên chậm rãi nắm lấy tay Mèo Con.

      “Dạ!”

      “Ta nghe Tư Thành , nàng thích vẽ tranh luyện chữ, trong thư phòng của ta có mấy bức tranh chữ, đều là tranh cổ, nếu nàng thích, có thể lấy đến xem”. Nhiếp Tuyên tiếp tục : “Chỗ ta còn có bộ ‘Khoái tuyết thời tinh thiếp’, là bút tích thực của Thư Thánh”

      Mèo Con mắt sáng rực lên, cổ đại thể so với đại, ở đại tranh chữ nổi tiếng đều bị sao chép tùm lum, nhưng mà ở cổ đại tranh chữ chỉ có trong tay kẻ có tiền, giống như thế gia, nàng cũng muốn có trong tay bức tranh chữ hàng .

      Nhiếp Tuyên thấy ánh mắt nàng sáng long lanh, cười : “Chữ của nàng viết rất đẹp, có vài phần khí khái của Thư Thánh, là theo ai học? Người nọ cũng có bản gốc của Thư Thánh sao?”

      Mèo Con : “Là theo đại ca học”

      Nhiếp Tuyên cười : “Chữ đại ca nàng cũng có đẹp như nàng”

      Mèo Con thẹn thùng cúi đầu : “Đại ca có thời gian luyện chữ, thiếp có thời gian”

      “Mèo Con…” Mèo Con mặt hướng bên cạnh, Nhiếp Tuyên thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, cúi đầu nở nụ cười, thân thủ nhàng kéo hạ màn che đỏ thẫm. (Thế là "con " vào động phòng rồi, diễn biến tiếp theo tùy mọi người tưởng tượng… Hê hê hê…   づ(⌒o⌒)づ )

      ---------------------------------

      Hẹn gặp các nàng vào thứ sáu tuần này, cuộc sống hôn nhân của Mèo Con bắt đầu!
      noair, Phong nguyettart_trung thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 54: Tân nương
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ

      <img class="alignnone size-full wp-image-73880" alt="z2" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/04/z2.jpg" width="620" height="568" />


      “Gia…”, Vãn Chiếu gọi khiến Nhiếp Tuyên mở mắt, bên người có xúc cảm mềm mại, khiến cho khóe miệng nhếch lên vui sướng, tay duỗi ra, liền đem thê tử ngọt ngào ôm vào trong lòng ngực: “Mèo Con, Mèo Con…”, thân thủ nhàng vuốt ve khuôn mặt hồng hồng của nàng.

      “Ưm…” Mèo Con nhăn mặt nhăn mày, miệng lầu bầu tiếng, mặt nghiêng sang bên né tránh tay , đem mặt dụi vào trong lòng ngực của .

      Nhiếp Tuyên biết ngày hôm qua nàng mệt muốn chết, nhưng mà… “Mèo Con, mau thức dậy, nếu dậy liền kịp thỉnh an”

      Thanh nam nhân?! Mèo Con sợ tới mức mở to mắt, cả người co rụt lại, lại bị Nhiếp Tuyên chặt chẽ ôm lấy: “Ngoan, mau a, tuổi mẹ lớn, thức rất sớm, chúng ta sớm chút qua thỉnh an, chờ ăn xong cơm trưa, lại ngủ tiếp được ?”. ôn nhu dỗ, nhìn thấy vẻ mặt Mèo Con xa lạ nhìn , khỏi khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”

      Mèo Con mới đầu nhìn thấy Nhiếp Tuyên chấn kinh chút, lúc sau lại nghĩ tới tối hôm qua vô cùng thân thiết, tự chủ được đỏ mặt, thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng, Nhiếp Tuyên cúi đầu nở nụ cười, buông nàng ra: “Vào !”

      Cửa phòng mở ra, Vãn Chiếu mang theo đám nha hoàn, cầm chậu và dụng cụ súc miệng tiến vào.

      Mèo Con trừng con ngươi, nhớ tới lúc trước mẹ dạy nàng, sáng sớm thức dậy, phải trước tiên hầu hạ chồng rửa mặt chải đầu xong, sau đó mới có thể tự mình rửa mặt chải đầu, nàng từ trong chăn chui ra, thân thủ muốn lấy quần áo mặc vào. Nhưng mà thân thể vừa chui ra khỏi chăn, khí lạnh liềnđánh úp lại, nàng run run bị đôi tay ôm trở về, ấm áp chăn chặt chẽ đem nàng bao lấy, Mèo Con thần tình đỏ bừng lui ở trong chăn, nàng đều quên bản thân mặc quần áo.

      “Vãn Chiếu, đem khăn đến đây”. Nhiếp Tuyên giọng trách cứ : “ là, coi chừng cảm lạnh”

      Mèo Con đỏ mặt, mặc dùng khăn ấm lau người cho mình, nhớ tới đêm qua tựa hồ cũng làm chuyện này, mặt liền càng đỏ. Nhiếp Tuyên giúp nàng lau người xong, bảo Vãn Chiếu đem quần áo ấm tiến vào. Chờ sau khi hai người mặc quần áo xong, Nhiếp Tuyên mới bảo Vãn Chiếu vào thu dọn giường, bảo bọn nha hoàn hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu.

      Sau khi rửa mặt súc miệng xong, Mèo Con ngồi ở trước bàn trang điểm bảo nha hoàn chải đầu, lúc này bọn nha hoàn bưng điểm tâm sáng. Mèo Con hoang mang nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên mỉm cười : “Buổi sáng lúc thỉnh an còn phải chờ lâu mới có thể dùng bữa, hơn nữa hôm nay lại là ngày đầu tiên, trước ăn chút”. chỉ vào chén canh tổ yến ôn nhu : “Ta biết nàng sáng sớm thích uống nước nóng, sau này uống canh tổ yến , canh tổ yến dù sao cũng bổ hơn nước nóng!”

      Mèo Con nhìn chén canh tổ yến nho kia, khỏi cười gật gật đầu. Nhiếp Tuyên thấy nàng cười vui vẻ, cũng khẽ cười, tiến lên sờ sờ khuôn mặt nhắn của nàng ôn nhu : “Tổ yến tuy là thứ tốt, nhưng cũng thể ăn nhiều, cho nên ta bảo làm nhiều lắm”. lôi kéo nàng ngồi vào ghế : “Trước ăn chút, ít uống nước, bằng hồi chống đỡ nổi”

      Mèo Con nghe lời săn sóc, trong lòng ấm áp: “Dạ!”

      Nhiếp Tuyên thấy mặt nàng tuy tỏ vẻ gì, nhưng thái độ đối với cũng thân thiết ít, đối hành động của vô cùng thân thiết, cũng cứng ngắt, khỏi hơi hơi mỉm cười, muốn đút nàng ăn điểm tâm. Mèo Con thấy hành động của vô cùng thân thiết, thẹn thùng cúi đầu, đẩy tay ra, chú ý tới nha hoàn trong phòng đám mắt mắt xem mũi xem tim, cũng có ngẩng đầu, thần sắc gợn sóng dậy nổi, nàng thùy hạ mi mắt, che lại đáy lòng khiếp sợ.

      Nhiếp Tuyên thấy bộ dáng nàng được tự nhiên, biết nàng da mặt mỏng, vung tay lên, Vãn Chiếu khuất thân dẫn bọn nha hoàn lui xuống.

      Nhiếp Tuyên thấy nha hoàn đều rồi, mới đem nàng ôm vào trong lòng, khẽ hôn cái trán của nàng, cười khẽ : “Như thế này tốt rồi đúng ?”

      Mèo Con mặt đỏ hồng trừng mắt liếc cái, Nhiếp Tuyên thấy bộ dáng nàng kiều, mừng rỡ cười ha ha. Sau khi Mèo Con được Nhiếp Tuyên đút mấy muỗng, khỏi kinh hoảng : “A, có thể bị trễ hay ?”

      Nhiếp Tuyên cười đè nàng lại, cười : “Chúng ta thức sớm hơn canh giờ, sao”. thương : “Ta biết lúc trước nàng dậy trễ, ở đây chỉ chỉ có thể ủy khuất nàng”

      Mèo Con lắc lắc đầu : “Cái ngày tính là ủy khuất, ngủ sớm dậy sớm, đối với thân thể cũng tốt”

      Nhiếp Tuyên nhàng cười, vỗ lưng của nàng, lại dỗ nàng ăn khối điểm tâm, mới : “Được rồi, cần ăn quá no, hồi còn phải dùng đồ ăn sáng a!”. xong liền gọi nha hoàn tiến vào, hầu hạ hai người mặc quần áo đàng hoàng. Chờ lúc hai người xuất môn, còn chưa đến giờ mẹo, đường , lúc đến nơi cũng vừa lúc. Mèo Con ngửa đầu cảm kích nhìn , Nhiếp Tuyên thừa dịp nha hoàn chú ý, lặng lẽ tiến đến bên tai nàng ôn nhu : “ hồi có gì ủy khuất, nàng đều nhịn, trở về ta bồi thường cho nàng!”

      “Dạ!” Mèo Con mỉm cười gật gật đầu.

      Nhiếp Tuyên thân thủ cầm tay bé của nàng, giúp đỡ nàng lên xe ngựa, sau đó tự mình cũng nhảy lên, giải thích với Mèo Con: “Nhà chính và nhà chúng ta có chút xa, tại thời tiết cũng lạnh, bằng ngồi xe qua đó a!”

      Mèo Con gật gật đầu, lúc đến nhà chính, quả nhiên người đến còn rất ít. Sau khi Nhiếp Tuyên xuống xe, Mèo Con được Vãn Chiếu giúp đỡ, từ từ xuống xe, liền nhu thuận theo phía sau .

      “Nhị thúc, nhị thẩm, tới sớm a!”. tiếng cười khẽ tiếng vang lên, Mèo Con giương mắt nhìn lên, thiếu phụ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu được nha hoàn giúp đỡ bước đến, nhìn thấy nàng cùng Nhiếp Tuyên, liền tiến lên hành lễ.

      Nhiếp Tuyên chỉ mỉm cười gật gật đầu với nàng, thiếu phụ kia liền tiến lên lôi kéo Mèo Con : “Nhị thẩm, người còn nhớ ta ? Ngày hôm qua chúng ta gặp mặt”

      Mèo Con mỉm cười gật gật đầu : “Ta có nhớ!”. Nàng là Tô thị, con dâu của đại ca Nhiếp Tuyên, Nhiếp gia đại thiếu phu nhân, nghe nàng đại tẩu của Nhiếp Tuyên có quản lý nhà cửa, tất cả đều là do Tô thị quản.

      Con mắt Tô thị đảo qua vòng, che miệng cười khẽ : “Nhị thẩm, sáng sớm trời còn lạnh, lão phu nhân còn chưa triệu chúng ta vào, chúng ta vào nhà ngồi

      Mèo Con có chút chần chờ, khỏi giương mắt nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên mỉm cười gật gật đầu với nàng, nàng liền để Tô thị lôi kéo nàng vào sương phòng, nha hoàn trong phòng thấy hai người vào, vội vàng cười vén rèm cho hai người, dâng trà. Mèo Con tự biết bản thân minh như thế nào, còn chưa tính là bọn họ lại là thế gia, lại mình vốn là tân nương, giả bộ ngại ngùng, Tô thị có hỏi mới đáp. Nhiếp gia thâm sâu, nàng ở trong muốn giúp đỡ cũng có, vẫn là tạm thời giả bộ ngoan ngoãn chút, chờ thăm dò tình huống xong hẳn . May mắn Tô thị là người cực kỳ đúng mực, chuyện cũng thoả đáng, hỏi vấn đề gì làm cho nàng khó xử, hai người trò chuyện, Mèo Con cũng dần dần thả lỏng xuống.

      Tô thị vừa cùng Mèo Con chuyện, vừa bất động thanh sắc đánh giá Mèo Con, chỉ cảm thấy nàng trừ bỏ xinh đẹp, tính tình nhu thuận ra, cũng có gì đặc biệt. Nhưng mà nhị thúc ra ngoài nhiều năm, có thiên hương quốc sắc nào mà chưa từng thấy qua chứ? Dung mạo Cố thị cũng phải xuất sắc nhất, nàng còn nhớ trước kia lão phu nhân có nha hoàn lên là Tình , luận tư sắc cũng đẹp như Cố thị, lúc nàng hầu hạ lão phu nhân cũng được nhiều chủ tử để mắt, nhưng lão phu nhân lại thương nhị thúc mà đem qua chỗ nhị thúc để hầu hạ. Nhưng mà ba năm trước sau khi nhị thúc trở về bắt Tình lấy chồng.

      Mèo Con chịu đựng ánh mắt của Tô thị, hai mắt buông xuống chăm chú nhìn vào hoa văn chén trà, mỉm cười. Lúc này người cũng dần dần nhiều lên, nữ quyến phần lớn đều là những nhà gần kề, cười rộ cùng nàng và Tô thị chào hỏi. Lúc này Mèo Con khỏi may mắn, Nhiếp Tuyên địa vị cao, nữ nhân nơi này tuy rằng phần lớn tuổi so với nàng lớn hơn, nhưng mà người có địa vị cao hơn so với nàng có nhiều người, nàng chỉ cần nhận quà tặng, chào hỏi cũng nhiều lắm.

      Sau lúc mọi người hàn huyên, liền có nha hoàn đến mời mọi người vào cấp lão thái gia, lão phu nhân chào. Mèo Con là tân nương, hôm nay là nàng và Nhiếp Tuyên diễn. Nhiếp lão thái gia hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy con dâu , thấy nàng dịu ngoan nhu thuận, liền mỉm cười gật gật đầu, ý bảo nha hoàn đem quà gặp mặt cho nàng. Nhan thị gặp nàng trước đó, tự nhiên cũng khó xử nàng, sau khi làm lễ xong, liền bảo nha hoàn nâng nàng dậy.

      Sau đó bảo nàng chào hỏi vài vị trưởng bối, Mèo Con theo Nhiếp Tuyên nhất nhất bái kiến, mọi người thấy lão thái gia cùng Nhan thị thích nàng dâu này như thế, tự nhiên cũng khó xử nàng. Sau khi Mèo Con dâng trà, lễ gặp mặt xem như xong, liền bảo nàng đứng dậy. Mèo Con lại may mắn bởi địa vị Nhiếp Tuyên cao, trưởng bối muốn nàng dập đầu nhiều lắm, sau đó tiểu bối mới tiến lên chào nàng. Chờ sau khi chào hỏi xong xuôi, qua canh giờ, mà nàng thân là nàng dâu, sau khi hầu hạ cha mẹ chồng ăn sáng xong, mới có thể ăn cơm, suy nghĩ chút, nàng càng cảm kích Nhiếp Tuyên săn sóc.

      Sau khi người nhà ăn xong điểm tâm, Nhan thị lôi kéo tay Mèo Con, cười : “Vừa mới rời nhà, ở đây có quen ? Trí Viễn đối với con có tốt ?”

      Mèo Con xấu hổ đỏ mặt, sợ sệt gật đầu, Nhan thị thấy nàng vẻ mặt thẹn thùng, khỏi cười : “Đối với con tốt là được rồi, ta còn chờ con sớm sinh cho ta đứa cháu béo mập trắng trẻo a!”

      Mèo Con nghe xong, mặt đỏ ửng càng sâu, cúi đầu thấp, Nhan thị cười lôi kéo nàng, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình: “Nha đầu này, da mặt là mỏng, về sau làm sao mà phục chúng đây? Làm sao mà làm chủ mẫu đây?”. Nàng nhìn Vãn Chiếu bên cạnh Mèo Con, hé miệng cười : “Khó trách Trí Viễn lại đem Vãn Chiếu tới bên cạnh con”

      Mèo Con nhếch miệng, cúi đầu giọng : “Đó là do phu quân thấy con có nha hoàn thiếp thân, mới đem Vãn Chiếu đến giúp con”. Nàng chỉ có hai nha hoàn là Xuân Nha, Thu Thực, nhưng mà lễ nghi của hai nàng, làm cho ma ma mà Nhan thị phái tới phi thường hài lòng, Mèo Con chỉ có thể bảo hai người trước chuyên tâm học lễ nghi, quy củ, nếu học giỏi, đừng là ma ma, ngay cả Mèo Con cũng có khả năng để hai người ở lại Nhiếp gia, như vậy phải là hại các nàng sao? Nhiếp Tuyên thấy bên nàng có nha hoàn thiếp thân, liền trước bảo Vãn Chiếu lại đây hầu hạ nàng. Nghe xong lời của Nhan thị, nàng cảm thấy được chuyện kỳ quái, Nhiếp gia này có lão phu nhân, đại phu nhân còn có thiếu phu nhân, làm sao mà đến phiên nàng quản a?

      Nhan thị vói Vãn Chiếu: “Nhị phu nhân tuổi còn , lại vừa mới rời nhà, ngươi hầu hạ phải cẩn thận”

      “Dạ!” Vãn Chiếu cung kính .

      Nhan thị cười tủm tỉm với Mèo Con cười tủm tỉm: “Ta cùng lão thái gia tuổi lớn, luôn muốn vợ chồng các con ở bên cạnh, con nếu có việc gì, khuyên bảo Trí Viễn tí, thường xuyên trở về ở vài ngày, cần phải vội vàng xuất ngoại”

      Mèo Con bị Nhan thị đầu đuôi mấy câu, làm cho như lọt vào trong sương mù, chỉ có thể nhất nhất đáp ứng, Nhan thị lôi kéo tay nàng, nửa ngày. Mèo Con dựa vào lời của Nhan thị, phụ họa vài câu, lại cùng nàng nghe hát, sau khi hầu hạ bà dùng xong ngọ thiện, mới được Vãn Chiếu giúp đỡ trở lại viện của mình, lúc gần Nhan thị đưa cho Mèo Con cái hộp gỗ.

      “Nhị phu nhân, người có đói bụng ? Có muốn nô tỳ chuẩn bị chút điểm tâm ?”

      Mèo Con che miệng đánh ngáp : “ sao a, ta chỉ hơi mệt, nghĩ muốn ngủ lúc”. Cùng Nhan thị chuyện việc làm chết tế bào não. Vãn Chiếu nghe xong, vội bảo người ta trải giường chiếu, hầu hạ nàng tháo trang sức, Mèo Con nằm giường, chớp mắt liền ngủ!

      Mèo Con ngủ rất say, chờ lúc nàng tỉnh dậy, mặt trời cũng khuất sau núi, mà bên người cũng nằm người, nàng hoảng sợ, xoay người vừa định đứng dậy, lại bị Nhiếp Tuyên phen kéo đến trong lòng: “Là ta”

      Mèo Con trừng mắt nhìn, thở dài nhõm hơi, khỏi oán trách liếc cái, vì sao thích làm chuyện dọa người như thế a. Nhiếp Tuyên mỉm cười điểm cái mũi của nàng, nửa nửa đùa : “Chúng ta là vợ chồng, nàng sớm muộn cũng phải quen với việc có ta bên cạnh”

      Mèo Con nhớ tới hộp gỗ Nhan thị cho nàng: “Phu… phu quân…”

      “Trí Viễn”

      “Hả?”

      “Trí Viễn, về sau cứ gọi ta là Trí Viễn”. Nhiếp Tuyên nhìn hộp gỗ kia liếc mắt cái, cười : “Hộp gỗ này bên trong là khế ước đất, là cha bảo ta mua cho nàng, nàng cứ giữ lấy

      “Nhưng mà…”

      Nhiếp Tuyên : “Giữ , chút tiền ấy tính là gì, chỉ là tâm ý của phụ thân thôi!”

      Mèo Con nghe xong lời này của , liền gật gật đầu, hề từ chối. Lại nghĩ đến lời của Nhan thị, rất muốn hỏi có phải hay về sau dọn ra ngoài ở, nhưng lại nghĩ, tại hai người còn quen thân, cá tính của nàng hoàn toàn biết, nếu là tùy tiện mở miệng, lỡ tức giận làm sao bây giờ? Dù sao về sau cũng biết, cần gì nhất thời vội vã a? Nàng ngẩng đầu lên : “Trí Viễn, chàng có đói bụng ?”

      “Ừ, cả ngày hôm nay nàng ăn được gì nhiều, ta bảo Vãn Chiếu nấu cho nàng ít cháo, ăn đồ chút, thức ăn dầu mỡ sợ là tiêu”. Nhiếp Tuyên giúp đỡ nàng đứng dậy áy náy : “Mấy ngày nay nàng cố gắng nhẫn nhịn, chờ thêm đoạn thời gian nữa là tốt rồi. Mẹ tuổi lớn, sợ tịch mịch, đặc biệt thích có tiểu bối hầu hạ bên cạnh”

      Mèo Con thản nhiên : “Mẹ đối với thiếp rất tốt, thiếp cũng thích chuyện với mẹ”

      Nhiếp Tuyên cúi đầu hôn cái trán của nàng : “Vậy là tốt rồi. Chờ thêm vài ngày ta rảnh rỗi, liền mang nàng ra ngoài dạo chút”

      Mèo Con dựa vào trong ngực , quyệt miệng làm nũng : “Chàng đáp ứng với ta, muốn đem ‘Khoái tuyết thời tinh thiếp’ về cho ta xem”. Nàng đối với việc ra ngoài chơi cảm thấy hứng thú lắm, đối với quốc bảo thư pháp kia càng có hứng thú hơn a!

      Nhiếp Tuyên cười : “Ừ, nhưng hôm nay muộn quá rồi, buổi tối luyện chữ tốt cho mắt, buổi chiều ngày mai ta đem cho nàng xem được ?”

      “Dạ!”

      ---------------------------

      Sorry mọi người, hôm qua là thứ sáu mà ta nhớ, nên post truyện a! Thành xin lỗi mọi người nha! Hic

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 55: Tân hôn
      Edit: Quan Vũ Phán
      Beta: Quảng Hằng tỷ
      ------------------------

      Ngày hôm sau Nhan thị muốn đến phật đường niệm kinh, sau khi Mèo Con thỉnh an, liền rời . Sau khi về viện của mình, thấy Nhiếp Tuyên cư nhiên ở trong phòng, khỏi hơi hơi giật mình: “Chàng, sao chàng lại ở trong phòng?”

      Nhiếp Tuyên cười : “Mệt ?”

      Mèo Con lắc lắc đầu: “ sao!”. Chỉ là mấy ngày đều sử dụng son phấn mua ở bên ngoài, mỗi lần Vãn Chiếu thoa lên mặt nàng lần, nàng liền buồn bực lần, chờ thêm vài ngày rảnh rỗi tự mình làm ít để dùng. Chỉ cần thỉnh an, mặt liền tránh được phải tô son điểm phấn.

      Vãn Chiếu bưng cho nàng chén trà cười : “Phu nhân, hạ nhân trong viện đều chờ thỉnh an người, tại người muốn gặp luôn hay là nghỉ tạm lúc rồi mới gặp?”

      Mèo Con nhìn thân trang phục người, lười cởi rồi lại mặc, có chút mệt mỏi : “Bảo họ vào !”

      Nhiếp Tuyên thấy thần sắc nàng mệt mỏi, chuyện hữu khí vô lực, liền ôn nhu : “ bằng nghỉ ngơi trước hồi, dù sao cũng gấp mà!”

      Mèo Con lắc lắc đầu : “ cần đâu, thiếp phải mệt chết”

      Vãn Chiếu chần chờ nhìn Nhiếp Tuyên, thấy Nhiếp Tuyên gật đầu, mới ra ngoài gọi người, Nhiếp Tuyên bảo người ta pha chén trà sâm để nàng lấy lại tinh thần: “Hôm nay chỉ gặp mấy vị quản quan trọng và hạ nhân trong viện, những người khác về sau có thời gian gặp cũng được”

      “Dạ!”, Mèo Con gật gật đầu, che miệng ngáp cái, tiếp nhận chén trà, nhưng cũng có uống, nàng muốn bổ đến nỗi chảy máu mũi. Vãn Chiếu dẫn người lục tục vào.

      Mèo Con kinh ngạc phát , đến thỉnh an chỉ có nha hoàn bà tử này nọ, còn có mấy người nam nhân tuổi tác đồng nhất. Nàng nghi hoặc nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên giải thích : “Những người này vẫn đều theo bên cạnh ta, nàng cũng nên gặp bọn họ”. Nhiếp Tuyên trước tiên bảo ba nam tử tiến lên, từ từ giới thiệu cho nàng.

      Nghe Nhiếp Tuyên giới thiệu, Mèo Con liền biết bọn họ là tâm phúc Nhiếp Tuyên bên người, gọi là Trừng Tâm, Ngọc Bản, Bạch Cập. Ba người tiến lên cung kính thỉnh an nàng, Trừng Tâm trước kia từng gặp qua Mèo Con, nàng biết địa vị ba người này ở bên cạnh Nhiếp Tuyên rất bình thường, thấy ba người tiến lên hành lễ, nàng có chút do dự, muốn làm gật đầu chào lại, lại bị Nhiếp Tuyên đè tay lại. Mọi người thấy thế, đối tiểu phu nhân khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Sau khi gặp qua ba người tiếp đến là những chưởng quỹ của các cửa hàng trọng yếu, thôn trang ở Ký Châu của Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên cười : “Những người này đều theo ta mười năm, đại bộ phận cửa hàng, điền trang của ta đều là do bọn họ quản”

      Mèo Con gật gật đầu, sau khi cùng bọn họ vài câu khách khí , mấy người liền lui xuống. Nàng có cái khuyết điểm, chính là nhớ được ai với ai cả, chỉ nhìn qua ba người này lúc, nàng căn bản nhớ được ai là ai, dù sao những người này cùng nàng cũng quan hệ gì lớn lao, nàng nhớ cũng vô dụng. (Chị suốt ngày ở trong nhà! Nhớ mặt người ngoài làm chi cho mệt nha! Giống ta a!)

      Nhiếp Tuyên thấy bộ dáng nàng có chút yên lòng, khỏi khóe miệng kéo lên. Sau khi gặp qua những người này, còn lại phần lớn đều là nha hoàn, bà tử hầu hạ nàng ở trong viện, vì những người này mới là sớm chiều ở chung, Mèo Con chăm chú lắng nghe Vãn Chiếu nhất nhất giới thiệu. Nguyên bản Nhiếp Tuyên bên người trừ bỏ Vãn Chiếu ra, cũng có nha hoàn hầu hạ, nha hoàn cơ bản đều là nha hoàn thô sử. Mặc kệ nha hoàn diện mạo như thế nào, Mèo Con chỉ thấy người các nàng hai chữ ‘an phận’. Nàng cúi đầu chậm rãi xoay xoay cái bát, chút để ý nhấp ngụm trà sâm.

      Nhiếp Tuyên : “Bên cạnh nàng chỉ có hai người Xuân Nha, Thu Thực hầu hạ, quá ít, về sau bảo Vãn Chiếu theo bên cạnh nàng , chờ thêm vài ngày nữa rảnh rỗi, lại chọn thêm vài người”

      Mèo Con : “Thiếp có Vãn Chiếu, vậy chàng làm sao bây giờ?”

      Nhiếp Tuyên : “Ta có Trừng Tâm vậy là đủ rồi”

      Mèo Con gật gật đầu, nếu cần nha hoàn, nàng đương nhiên ngu ngốc tìm nha hoàn cho . Nhiếp Tuyên thấy bọn hạ nhân bái kiến xong rồi, liền đứng dậy : “Từ từ nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi”

      Mèo Con gật gật đầu, đưa tới cửa, chần chờ chút, giọng hỏi: “Tối nay chàng có về ăn cơm ?”

      Nhiếp Tuyên nghe xong lời của nàng, cước bộ dừng chút, quay đầu lại cười khẽ hỏi: “Nàng biết làm món tôm nướng ?”

      Mèo Con lăng lăng gật đầu. “Lúc trở về ta muốn ăn món tôm nướng” Nhiếp Tuyên mỉm cười .

      “Dạ!”, Mèo Con sáng lạn nở nụ cười, sau khi đưa Nhiếp Tuyên ra cửa viện, nàng mới bảo Vãn Chiếu giúp đỡ trở về phòng, tháo trang sức rửa mặt chải đầu. Nàng cắn cắn môi dưới, vụng trộm nở nụ cười. Nàng cũng phải đứa ngốc, thành thân hai ngày nay, nàng có thể nhìn ra Nhiếp Tuyên cố gắng muốn cải thiện quan hệ của hai người, như vậy khiến cho hai người cùng nhau nỗ lực, dù sao hai người kết hôn! Ở cổ đại thể ly hôn, cùng với việc làm đôi vợ chồng bất hoà, còn bằng hai người cùng nhau cố gắng bồi dưỡng tình cảm, cho dù có tình , cũng có tình thân.

      “Vãn Chiếu tỷ tỷ, tỷ theo tâm chút ?” Mèo Con thay đổi thường phục, nửa nằm La Hán tháp, với Vãn Chiếu. Ý bảo nàng ngồi vào bên cạnh mình, Vãn Chiếu vô luận như thế nào chịu, Mèo Con liền bảo tiểu nha hoàn đem cái ghế đến, Vãn Chiếu mới ngồi xuống ghế.

      “Phu nhân gọi nô tỳ là Vãn Chiếu được rồi, phu nhân muốn tán gẫu cái gì?” Vãn Chiếu hỏi.

      Mèo Con cười : “Nhị gia bình thường thích ăn cái gì? Thích mặc quần áo màu gì? Bình thường thích làm việc gì?”

      Vãn Chiếu nghe Mèo Con liên tiếp đặt vấn đề, khỏi hé miệng hơi hơi cười, tinh tế với Mèo Con thói quen bình thường của Nhiếp Tuyên, bắt đầu cuộc sống hàng ngày, làm việc và nghỉ ngơi, Mèo Con ở bên cạnh nghe mà líu lưỡi. Cha với nàng là người khó tính, nàng thấy Nhiếp Tuyên mới là người khó tính nha!

      Vãn Chiếu thấy nàng có chút suy nghĩ, khỏi cười : “Nô tài nghĩ chỉ cần là phu nhân làm món gì, nhị gia nhất định đều thích”

      Mèo Con mặt đỏ lên, ngược lại hỏi: “Đúng rồi Vãn Chiếu tỷ tỷ, tỷ với ta chút, ở đây mỗi viện tự mình ăn cơm hay sao? Bình thường nguyên liệu nấu ăn để ai mua?”

      “Gia quy của Nhiếp gia là tiền tiêu vặt hàng tháng của phu nhân là ba mươi hai, năm có thể làm hai mươi bốn bộ quần áo, tiền tiêu vặt hàng tháng của hạ nhân hầu hạ, hàng hóa ngày thường, tất cả đều là tính chung. Nếu muốn có phòng bếp riêng, nhiều hơn hạ nhân, phải tự lấy tiền của mình”. Vãn Chiếu ràng : “Nhị gia cũng ăn tại phòng bếp lớn, đều là ở trong viện nấu ăn, về phần nguyên liệu thức ăn mỗi ngày, trước kia đều là Tôn mụ quản, thực đơn là mỗi tháng Bạch Cập viết”

      Mèo Con hỏi: “Hôm nay có tôm tươi ?”

      Vãn Chiếu hé miệng cười : “Có. Phu nhân vẫn là trước nghỉ tạm hồi, sau đó lại đến phòng bếp , từ đây đến bữa tối còn nhiều thời gian mà!”

      Mèo Con lắc lắc đầu : “ hồi dùng cơm trưa, chờ dùng xong nghỉ ngơi. Vãn Chiếu tỷ tỷ, tỷ có gì vội à!”

      Vãn Chiếu cười : “Trước kia vì có phu nhân ở đây, cho nên mọi việc trong viện đều là Tôn mụ và nô tỳ quản lý, nếu phu nhân ngại, bằng nô tỳ số chuyện với phu nhân, cũng thuận tiện cho việc phu nhân quản lý”

      Mèo Con thản nhiên cười, cũng tiếp nhận, cũng chưa tiếp: “Ta vừa mới tới nơi này, Vãn Chiếu tỷ tỷ trước chút chuyện trong viện được ?”

      “Dạ!”, Vãn Chiếu cười gật đầu. Thông qua Vãn Chiếu kể và quan sát hạ nhân mấy ngày nay, Mèo Con liền biết Nhiếp Tuyên quản rất nghiêm, vô luận là nội viện hay là ngoại viện, đều để ý thỏa đáng, làm việc đều có trình tự. Đừng nàng để ý nhà cửa, cho dù có giỏi quản lý nàng cũng tùy tiện nhúng tay, chỉ tiếp nhận sổ sách cùng chìa khóa mà Vãn Chiếu đưa, cho nàng từ nay về sau mọi việc đều để nàng làm chủ.

      Đùa cái gì chứ, trước kia Cố gia bất quá là hộ nông gia nho , nàng cùng đại tẩu muốn nhúng tay vào còn luống cuống tay chân. Tuy phải nàng quản toàn bộ đại viện Nhiếp gia, nhưng mà chỉ là cái viện nho , người ra kẻ vào, xử lý hạ nhân, cũng phải nàng người sinh ra ở nông thôn, có thể quản được. Lại nàng là con dâu mới vào cửa, mọi việc đều nên giả bộ kém chút. Nhà quản tốt, làm chuyện đáng chê cười, còn bị người ta nhạo báng.

      Cùng Vãn Chiếu hồi, liền tới giờ cơm trưa, Mèo Con liền đến viện của Nhan thị hầu hạ nàng dùng cơm, vừa lúc ra cửa lại gặp đại tẩu Tạ thị và cháu dâu Tô thị.

      Mèo Con cười : “Đại tẩu”

      “Nhị đệ muội, sao khéo thế vừa lúc gặp”, Tạ thị cười : “Mấy ngày nay có quen ?”

      Mèo Con mỉm cười gật gật đầu, Tô thị tiến lên cấp nàng thỉnh an: “Nhị thẩm”

      Tạ thị dắt tay Mèo Con vào thỉnh an Nhan thị, Nhan thị vừa mới niệm kinh xong, thấy con dâu và cháu dâu khỏi cười vui vẻ. Hôm nay cùng Nhan thị dùng cơm chỉ có Vân Nương, còn có con của Tạ thị là Tùng Nương, hai người thấy ba người, vội đứng dậy thỉnh an ba người. Sau đám người Tạ thị buông xuống bát đũa, Nhan thị với ba người: “Các con đều xuống , ta cùng bọn chúng từ từ trò chuyện, các con ở đây chúng nó lại ngại ngùng”

      Ba người cười trả lời, sau khi ra khỏi viện, Tạ thị với Mèo Con: “Đệ muội, nếu rảnh nhất định phải đến viện của ta nha!”

      Mèo Con cười gật đầu đáp ứng, hai người hàn huyên vài câu, Tô thị giúp đỡ Tạ thị lên xe ngựa, Mèo Con cũng được Vãn Chiếu giúp lên xe về viện của mình.

      xe Vãn Chiếu : “Phu nhân, hồi tú phòng phái ma ma đến lấy số đo của người. Sắp sang mùa hè, các phòng đều chuẩn bị quần áo xong, nhưng mà vì phu nhân vào cửa trễ, nên chưa kịp chuẩn bị. hồi ma ma mang vải lụa đến cho người chọn lựa, theo thường lệ ngài có thể may sáu bộ quần áo, tú phòng đẩy nhanh tốc độ chút, hẳn là đến trước tháng tư làm xong quần áo cho người”

      Mèo Con mỉm cười gật đầu: “Được!”. Sau khi ăn xong cơm trưa, quả nhiên ma ma của tú phòng đến lấy số đo của nàng, lại đem theo ít vải để cho nàng chọn lựa.

      “Tuy thời gian nhanh chút, nhưng các người phải may cẩn thận đàng hoàng, bằng phu nhân tha cho các người”. Vãn Chiếu nửa nửa giả

      “Vãn Chiếu nương, chúng ta nhất định cố gắng làm tốt. Sở trường của nhị phu nhân là gấm Tô Châu, tú công của chúng ta có chút thô thiển, sợ là vô luận như thế nào đều vào được mắt nhị phu nhân” ma ma kia cười .

      Vãn Chiếu thản nhiên cười : “Các người cứ dụng tâm, nhị phu nhân tự nhiên vừa lòng”. Mèo Con mỉm cười , ý bảo Vãn Chiếu thưởng bọn họ, mọi người được thưởng, cao hứng phấn chấn rời .

      Mèo Con nhớ tới Nhiếp Tuyên, liền hỏi: “Quần áo của nhị gia cũng may mới sao?”

      Vãn Chiếu chần chờ : “Quần áo của nhị gia cũng phải do tú phòng làm, quần áo của nhị gia đều có người đặc biệt may”

      Mèo Con nghe xong thầm bĩu môi, nam nhân này quá khó tính rồi, đạt cảnh giới cao rồi nha! Vãn Chiếu thấy nàng lộ vẻ dị sắc, nghĩ nàng vui, vội : “Nhị gia luôn luôn ở bên ngoài, tú phòng trong phủ làm quần áo cũng kịp đưa đến trong tay của ngài ấy, cho nên nhị gia tự chuẩn bị người may riêng cho mình”

      Mèo Con mỉm cười : “Vậy à. Đúng rồi, Vãn Chiếu tỷ tỷ, tỷ mang ta đến phòng bếp . Cách bữa tối còn lâu, ta còn phải làm tôm nướng a!”

      Vãn Chiếu vội cười : “Dạ, nô tỳ dẫn người

      là phòng bếp , nhưng so với phòng bếp của Cố gia còn lớn hơn, mọi người trong phòng bếp thấy Mèo Con, vội vàng muốn dập đầu thỉnh an, Mèo Con mỉm cười bảo các nàng đứng dậy. Tôn mụ mỉm cười : “Phu nhân, tôm chuẩn bị xong, tại người làm sao?”

      Mèo Con nhìn xung quanh phòng bếp chút, phát nơi này phi thường sạch , thực phẩm sống, thực phẩm chín toàn bộ để riêng ra, hơn nữa tất cả thực phẩm sống cũng đều xử lý tốt, chỉ chờ nấu chín mà thôi. Nàng chú ý tới tôm tươi để bàn, thầm cảm khái, cái này so với trước kia khi nấu cơm ở nhà, đúng là hai đãi ngộ khác nhau a!

      Tôm nướng tưởng làm rất đơn giản, nhưng phải dễ dàng. Nhiếp Tuyên trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Mèo Con, gắp cái, bỏ vào miệng: “Rất ngon” khích lệ khen.

      Mèo Con nghe , khỏi có chút đắc ý ngồi ngay ngắn, Nhiếp Tuyên mỉm cười ôm nàng, ở bên tai nàng cười : “Cho dù nàng làm đến ngọt như đường, ta cũng cảm thấy ngon!”

      Mèo Con nhịn được nũng nịu kháng nghị : “Người ta nấu ăn nào có kém như vậy a!”. Miệng nàng kháng nghị, nhưng tay thuần thục lột đám tôm cho , sau đó đặt ở trong bát của Nhiếp Tuyên. Lúc cùng nàng ở chung chỗ, Nhiếp Tuyên thường xuyên làm ra ít hành động vô cùng thân thiết, cho nên khi hai người ở chung với nhau, Mèo Con bảo mọi người lui ra.

      Nhiếp Tuyên nhìn hành động của nàng, trong lòng ấm áp, đem nàng ôm vào trong ngực, quả nhiên nhìn lầm, nàng là người vợ tốt, giọng hỏi: “Hôm nay làm gì?”

      “À, thỉnh an mẹ, cùng Vãn Chiếu chuyện phiếm, may quần áo, ngủ trưa, sau đó làm tôm nướng” Mèo Con nhất nhất .

      “Chán ?” Nhiếp Tuyên sờ sờ tóc nàng : “Chờ thêm vài ngày nữa ta rảnh rỗi, mang nàng ra ngoài dạo chơi”

      sao, có nhàm chán a” Mèo Con , ở trong ngực tìm cái vị trí thoải mái dựa vào.

      “A, hôm nay vội chút, ngày mai rảnh, buổi chiều nàng đến thư phòng của ta có tranh có sách, nàng có thể giết thời gian”. thấy ánh mắt Mèo Con tỏa sáng, khỏi cười : “Hôm nay bận quá, vốn hôm nay dẫn nàng !”

      Khóe miệng Mèo Con giật giật, Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng muốn lại thôi hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Trí Viễn, chàng như thế nào biết thiếp... ừm...” Mèo Con ấp a ấp úng hỏi.

      “Biết sở thích của nàng?” Nhiếp Tuyên ách nhiên thất tiếu : “Nàng biết hỏi Vãn Chiếu, sở thích của ta, ta chẳng lẽ biết hỏi Xuân Nha, Thu Thực sao?”

      Mèo Con bừng tỉnh đại ngộ, hèn gì nàng nghĩ làm sao mà giỏi thế nha! Biết sở thích của mình ràng rành mạch thế kia.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :