1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi - Kẹo Vitamin C(c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108: Đến Mạc gia chúc tết

      EDIT: Thiên

      Mùng sáu tháng giêng, số ít trong triệu gia đến nhà họ hàng gần chúc Tết, Triệu Tín Lương thầm nghĩ Mạc lão bản thường chiếu cố đến nhà mình, nên muốn đến nhà Mạc lão bản chúc tết. Dù sao mùng sáu cũng có đại gì, hơn nữa đây là ngày cực kỳ tốt, vì vậy cả nhà quyết định hôm nay lên trấn Thanh Hà chúc tết Mạc lão bản.

      Vừa ra đến trước cửa, Triệu Tín Lương đem quà chúc tết chuẩn bị xong bỏ vào ba cái sọt lớn, trong cái sọt có chút giấu phong bao lì xì, bên trong nhiều cũng ít tổng cộng chỉ có sáu lượng bạc, nhưng như thế cũng xem là nhiều rồi, hơn nữa Triệu Tín Lương cũng có tiếc nuối.

      Nếu là lúc trước, cũng dám nghĩ đến mình có thể bỏ ra sáu lượng bạc làm tiền lì xì.

      Nhưng bây giờ, nhà bọn họ thông qua Vạn Phúc Lâu mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy…Tuy là do công lao của cả nhà là nhiều nhưng thể thiếu được tín nhiệm của Mạc lão bản dành cho nhà họ, vì vậy Triệu Tín Lương mới tiếc mà bỏ nhiều tiền như thế để lì xì, mặc dù trong mắt Mạc lão bản trong mắt, sáu lượng bạc tính là gì, nhưng cũng đủ biểu đạt được tâm ý nhà họ.

      Triệu Tín Lương dẫn xe bò ra, sau đó bế Triệu Tương Nghi ngồi lên xe, Triệu Hoằng Lâm tự mình lên xe bò ngồi xuống, còn giúp tiểu muội thắt chặt lại áo bông người.
      Phương thị , Triệu lão gia tử còn có Triệu Nguyệt Cầm cùng, chỉ cùng nhau đứng trước cửa nhìn xe bò chở cha con ly khai.

      Vì là mùng sáu tháng giêng, Triệu Tương Nghi cho rằng mọi người trấn hoạch ở nhà vui chơi , hưởng thụ hoặc là đến nhà thân thích thăm hỏi, trấn nhất định vắng vẻ lắm.

      Nhưng trăm ngàn lần ngờ, lúc ba cha con ngồi xe bò lên trấn, trấn chật ních người, mặt ai nấy đều tràn ngập vui vẻ, lúc dạo còn cẩn thận lo lắng cho mấy đứa , có người ngang qua để thăm thân thích, ai nấy đều có chuyện phải làm.

      “Tiểu muội, lát nữa chúng ta mua số vật dụng thư trai, ca cần mua thêm mấy cuốn sách, muội cũng cần mua thêm mấy cây viết, cây viết cũ kia cũng thể viết được chữ nữa, nhân dịp năm mới, chúng ta thay đổi đồ mới .” Triệu Hoằng Lâm híp hai mắt cười đến trông rất đẹp mắt, xoa đầu Triệu Tương Nghi .

      Mùng sáu tháng giêng này, cũng có số cửa hàng mở cửa buôn bán đầu năm.

      đợi Triệu Tương Nghi , Triệu Tín Lương cũng cười : “ lát nữa, chúng ta chỉ đến thư trai, mà còn đến mấy cửa hàng khác nữa, Tương Nghi có thích quyên hoa ? Cha mua cho con cái quyên hoa đẹp nhất được nào, con có nhìn thấy tương Liên hôm đến nhà chúng ta mừng năm mới có cài đóa quyên hoa chưa, cha thấy Tương Nghi của cha mà cài lên khẳng định đẹp hơn nhiều.”

      “Tương Nghi muốn quyên hoa, Tương Nghi muốn đem tiền mua quyên hao đó mua cho ca ca mấy quyển sách cơ.” Triệu Tương Nghi thở ra làn khí lạnh cười , đôi mắt đen to tròn vô cùng đẹp.

      Triệu Tín Lương chậm rãi ngừng xe bò lại, quay đầu nhìn kỹ con mình, sau đó nhìn Triệu Hoằng Lâm nở nụ cười: “Hoằng Lâm, con xem muội muội con , sao lại ngoan như thế chứ? Lúc cha bằng tuổi Tương Nghi cũng chịu khổ, nhưng lúc ấy cũng hiểu chuyện bằng Tương Nghi như bây giờ.”

      Triệu Hoằng Lâm nghe thế mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi nhăn mặt mở miệng hà hơi “Tiểu muội đúng là ngày thường thông tuệ, nhưng cũng tốt, chờ tiểu muội lớn thêm chút nữa, lúc ấy nhà chúng ta mà có điều kiện tốt, con mời nữ phu tử có kiến thức uyên bác đến dạy học cho muội ấy, đến lúc đó tiểu muội tuyệt kém với mấy vị tiểu thư nhà giàu đâu.”

      “Có thể sao?” Triệu Tín Lương nghe được lời này , cực kỳ hưởng thụ.

      nhà ba người đem xe bò để vị trí cũ, sau đó đem đồ chúc tết xuống, đường đến Mạc gia , may mà phủ đệ Mạc gia cách chỗ họ xa, vài bước tới.

      Lúc này, tại cửa chính Mạc gia treo hoa đăng, có hai, ba người mặc y phục hôi sắc giống như gia đinh đứng trước cửa, vừa nhìn thấy cha con Triệu Tín Lương bước đến gần , liền hỏi câu: “Các ngươi tìm ai?”

      Bọn họ chưa từng gặp qua Triệu Tín Lương, mặc dù nhìn thấy Triệu Tín Lương mặc người bộ quần áo mới tinh, nhưng lại có mang theo gia nhân nào, còn tự mình mang đống lễ vật, lập tức nghĩ tới bọn họ đem quà đến quý phủ để làm quen , vì vậy khó tránh khỏi có chút nghi vấn.

      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

      Gia đinh hỏi câu này động chạm đến lòng tự ái của Triệu Tương Nghi .

      Ở trong Triệu gia thôn năm qua, danh tiếng lẫn tin đồn về nhà họ như thế nào đều được thôn dân biết đến. Ngay cả chuyện của Triệu Nguyệt Cầm cũng bị thôn dân nhai nuốt rất lâu, nhưng có ai trách mắng hay nhạo báng Triệu Nguyệt Cầm câu mà chỉ chỉ trích đám người Trương gia , con dâu tốt như vậy mà cũng hành hạ, có người còn ánh mắt Trương gia thiển cận, cũng nhìn cho hoàn cảnh của đại phòng triệu gia hôm nay, lại đem con dâu hưu , là đáng tiếc.

      Tin đồn mỗi lần mỗi khác nhưng lần nào cũng đề cao địa vị của triệu gia, nhưng ngày hôm nay , Triệu Tương Nghi bị gia đinh nhà này hỏi câu như bị gáo nước lạnh tạt vào người ——

      Nhà bọn họ ở Triệu gia thôn hôm nay đúng là phong cảnh vô hạn, nhưng nếu chỉ vì điều này mà thõa mãn chẳng khác nào là ếch ngồi đáy giếng, hơn nữa mấy ngày nay mơ hồ chìm trong cảm giác hưởng thụ, cho nên ánh mắt cũng thiển cận mà thỏa mãn với gia cảnh bây giờ, nếu chỉ vì chút thành tựu mà thỏa mãn nhà của nàng vĩnh viễn giậm chân tại chỗ bao giờ mà phát triển tiếp được, thậm chí còn đuổi kịp theo phát triển thời đại.

      Nhưng trong mắt những tên gia đinh, bọn họ cũng chỉ là những tên dân quê mà thôi. . .
      Triệu Tương Nghi siết chặt tay trong tay áo, nàng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần năm nữa, nhà nàng bước biến chuyển lớn, cuộc sống thêm sung túc, trở nên giàu có hơn, cuối cùng khiến cho bọn người khinh người này phải nhìn nhà nàng bằng con mắt khác.

      “Tiểu muội, muội còn đứng đó làm gì?” Triệu Hoằng Lâm giọng hỏi câu, làm cho tâm tư ở nơi xa xôi của Triệu Tương Nghi quay lại, Triệu Tương Nghi hoàn hồn ngẩng đầu , nhìn Triệu Hoằng Lâm cười cười, lắc đầu ý bảo có gì.

      Cùng lúc, Triệu Tín Lương cũng mục đích đến đây của mình cho mấy gia đinh đó biết.

      trong số đó có người làm việc tại Mạc gia rất lâu, hơi suy nghĩ rồi mở lời: “Hóa ra là như vậy, được rồi, ngươi theo ta, đây là cửa chính của Mạc gia, các ngươi thể vào, nếu muốn đến gặp lão gia nhà ta phải cửa hông bên kia.”

      Triệu Hoằng Lâm nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên , hai mắt nhìn gia đinh đó, siết chặt nắm tay.

      Lời này dễ nghe chút nào, tuy nhà bọn họ thua xa Mạc gia, nhưng lúc Vạn Phúc Lâu phải đối mặt với cảnh bị đóng cửa, là ai cứu được sinh ý của Vạn Phúc Lâu? Lúc Bách Vị Lâu cho người đến thuyết phục, là ai giữ vững lập trường của mình để Vạn Phúc Lâu có được như hôm nay? Cho nên có thể , nhà bọn họ tiền tài tuy so sánh được với Mạc gia, nhưng bọn họ chính là ân nhân của Mạc lão bản, là người giúp đỡ Vạn Phúc Lâu có được hôm nay, trống có thể nổi lên được chính là nhờ vị thế quan trọng của nhà họ.

      Nhưng những tên gia đình này biết trời cao đất rộng, dám bôi nhọ danh dự của nhà họ, quả thực khinh người quá đáng

      “Ngươi vào thông báo lão gia các ngươi tiếng trước, nếu như ông ấy cũng cố ý cho ngươi làm như vậy, chúng ta đây gì.” Triệu Hoằng Lâm thẳng lưng lạnh lùng câu.

      Gia đinh kia bị cỗ khí tức người Triệu Hoằng Lâm làm cho chấn kinh, chưa từng thấy qua tên tiểu tử nông thôn nào, có cử chỉ ung dung tao nhã như thế, nếu như phải biết được thân phận , chỉ dựa vào giọng ra lệnh của Triệu Hoằng Lâm thôi, cũng nghĩ tên tiểu tử trước mặt này chính là công tử của thế gia nào đó.

      “Lão gia nhà ta tiếp đãi khách trong nhà, nào có thời gian gặp các ngươi, nhanh lên, đừng để tháng giêng bọn ta phải mắng cái bọn nghèo nàn nhà các ngươi.” tên gia đinh trẻ tuổi khác lập tức bước tới la hét.

      Triệu Tương Nghi vui cau mày cái, liếc cái tên gia đinh trẻ tuổi kia, sau đó mắng: “Ngươi đến đây là để trông cửa, ít mở miệng , chỗ này cũng đến phiên ngươi xen mồm vào.”

      Sau đó, đúng như Triệu Hoằng Lâm suy nghĩ, tên gia đinh lâu năm kia dám đắc tội, chỉ cấp cả nhà ba người họ cái xin lỗi: “Là như thế này, người hầu bọn ta cũng khó kiếm sống , hơn nữa cũng có ý tứ gì, bởi vì các vị lần đầu đến phủ, bọn ta biết, cho nên mới lỗ mãng như thế, xin lỗi. Có điều , các vị lần đầu tiên đến quý phủ, người hầu như bọn ta cũng dám tự ý cho người ngoài vào, xin các vị hãy thông cảm cho ta, cũng xin đừng làm bọn ta khó xử, ta lập tức vào thông báo với lão gia tiếng, chờ lát nữa ta ra mời các vị vào, các vị thấy sao?”

      Cái tên gia đinh lâu năm này quả nhiên rất thấu tình đạt lí , Triệu Tín Lương thấy xin lỗi, cũng tinh tường giải thích phen, còn nữa, bây giờ trong tháng giêng, thể ra tay đánh người dược, Triệu Tín Lương cũng phải là tên đầu gỗ nên lấy trong hà bao ra thỏi bạc đưa cho tên gia đinh kia: “Vậy làm phiền ngươi, tháng giêng này ngươi khổ, đây là chút lòng thành, tuy rằng nhiều, nhưng cũng là chút tâm ý cua nhà bọn ta.”

      Tên gia đinh này cũng ngờ Triệu Tín Lương tuy xuất thân bần hàn nhưng lại hiểu biết chuyện khen thưởng này nọ, vì vậy lúc Triệu Tín Lương cho tiền lì xì, cũng làm cho kinh ngạc hồi.

      Ngay khi vào thông báo, đều cẩn thận đánh giá nhà ba người, như là nghiên cứu sinh vật lạ vậy.

      lúc này, cái tên gia đinh trẻ tuổi kia giọng thầm : “Đám người các ngươi nghĩ mình là người giàu có ư, trắng ra chỉ là tiền bán hương liệu mà thôi, lại còn mơ tưởng vào bằng cửa chính? Hừ, cửa chính này hôm nay là dành cho khách quý như Bùi gia bước vào đấy.”

      Triệu Tín Lương vừa nghe hai chữ “Bùi gia”, cả người liền run rẩy, cảm giác đau đớn như tê tâm liệt phế ngày trước ùa về từng đợt.

      Nếu sớm biết Bùi gia ngày hôm nay đến đây, cũng đến Mạc phủ để chúc tết nhưng bây giờ tốt rồi, tên gai đinh kia vào thông báo, Mạc lão bản nhất định biết chuyện nhà đến chúc tết, nếu bây giờ đột nhiên bỏ , Mạc lão bản nghĩ như thế nào về nhà chứ, chừng còn tạo ra hiểu lầm lớn.

      Súng lên nòng.

      Tâm Triệu Tương Nghi đập thình thịch, đương nhiên cũng suy nghĩ như thế.

      “Ngươi bất quá chỉ là nô tịch, so với nhà bọn ta còn thấp hơn bậc, thị oai cái gì? Quyết định gặp hay gặp là do lão gia các ngươi toàn quyền quyết định, đây cũng phải là chuyện của các ngươi, đừng cho rằng mình là người hầu của thế gia mà lên mặt như là gia chủ trong nhà.” Triệu Hoằng Lâm liếc thấy xe ngựa Bùi gia ngay trước cửa phủ, muốn cả ba người bọn họ quay đầu về là có khả năng, cho nên mới sẵng giọng như thế cũng giống như Triệu Tín Lương và Triệu Tương Nghi lo lắng, chỉ ngẩng đầu khinh miệt nhìn tên gia đinh giễu cợt trước mắt này.

      Cái tên gia đinh bị Triệu Hoằng Lâm như thế, muốn phản bác lại nghe bên trong truyền đến tiếng: “Ha ha ha, Hoằng Lâm, tên tiểu tử này mấy tháng gặp, trưởng thành đến bộ dáng này rồi.”
      Chương 109: Gặp lại Bùi Tử Quân

      Edit: tiểu

      Mọi người cả kinh, tên gia đinh trẻ tuổi cũng bị làm cho kinh sợ, chậm chạp xoay người nhìn người vừa mới mở miệng chuyện, sau đó lập tức khom người bồi tội : “Tiểu nhân đáng chết, có mắt tròng mới có thể đem quý nhân chặn ở ngoài cửa “

      trong tháng giêng, chết chóc cái gì.” Mạc lão bản hướng nhà ba người bên này tới tiếp đón, mặt khác trách mắng gia đinh trẻ tuổi kia vài câu, cuối cùng mới :
      “Ta thấy ngươi làm việc đàng hoàng, cũng cần ở trước cửa phủ làm việc này rồi,hẳn là ít nhiều khách quý của ta đều bị ngươi đuổi hết?”

      Mạc lão bản xong còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “khách quý” , vừa có thể khiển trách gia đinh hiểu biết, vừa lấy lại mặt mũi cho nhà ba người.

      Gia đinh sợ rằng khó giữ được công việc nhàn hạ béo bở này, liên tục nhận lỗi cùng cầu xin, chỉ có cầu Mạc lão bản, mà còn cầu Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm bọn họ.

      Mạc lão bản lại có vẻ rất là quả quyết: “Vận khí của ngươi cũng xem như là tốt, tuy rằng trong tháng giêng này ngươi làm sai, nhưng nể tình là tháng giêng nên ta đuổi ngươi, tạm thời ngươi cứ ở lại quý phủ….”

      “Cảm ơn, cảm ơn lão gia tha cho, ngài thiện tâm như Bồ Tát.” Tên gia đinh kia cũng thở phào nhõm, liên tục tạ ân.

      Nhưng Mạc lão bản lại khoát khoát tay, tiếp: “Cò điều sau này ngươi được ở cửa chính làm việc nữa, lập tức đến sài phòng làm việc nặng cho ta, mỗi ngày chẻ củi, vác củi đến phòng bếp là được, để ngươi làm việc tại cửa chính ngươi lại tiếp đãi khách nhân cho tốt, ngươi phải rèn luyện lại cho ta.”

      “A?” Khuôn mặt tươi cười của tên gia đình kia lập tức thay thế bằng khuôn mặt kinh ngạc, liên tục cầu xin làm Mạc lão bản cũng phải làm bộ tức giận, nên cũng dám cầu xin nữa, chỉ tự cho là mình may, liền lui xuống đến sài phòng.

      Triệu Tín Lương thấy Mạc lão bản tự mình ra tận cửa đón tiếp, có chút ứng phó kịp, vội vàng đề lễ vật trong tay xuống: “Làm phiền Mạc lão bản phải ra tận đây đón tiếp phải, vẫn là cha con chúng tôi vào bái kiến đúng hơn…Còn nữa, ngài xem cha con chúng tôi chỉ là thô nhân, lại biết hôm nay quý phủ có khách quý đến thăm…Là do chúng tôi lỗ mãng trước, chúc quà tết nho này thỉnh ngài đừng ghét bỏ mà nhận cho, nếu chê cha con chúng tôi có quy cũ, chúng tôi xin về trước , quấy rầy Mạc lão bản ngài đãi khách “

      Triệu Tín Lương như vậy, kì thực cũng là vì muốn trốn nhà Bùi gia.

      Nhưng Mạc lão bản lại ngăn cản : “Tín Lương lão đệ, đừng như vậy, đều là do hạ nhân nhà ta tiếp đãi khách chu toàn, bọn họ chưa bao giờ gặp nhà đệ, ta xem đệ là huynh đệ của mình, đệ xem chúng ta hợp tác làm ăn với nhau lâu, cũng rất vui vẻ, lần này đến đây, dù thế nào cũng nên vào trong nhà ngồi chút à, nếu người ngoài ta làm gia chủ lại biết cách đối nhân xử thế, đệ nhẫn tâm đẩy ta vào tình cảnh bị người ta chê cười?!!”

      Lời muốn , Mạc lão bản muốn hết rồi, cũng thể biết tiến lùi mà từ chối, Triệu Tín Lương đành dẫn hai con theo Mạc lão bản bước vào đại môn, các loại quà tặng chúc tết mang đến đây đều giao cho hạ nhân mang vào, có lần bài học trước đó, thái độ của những người hầu khác đối với nhà ba người này đều thay đổi, quả làm tốt đến nỗi khiến người ta phải buồn nôn.

      “Mạc lão bản, ngài xem. . . Chúng tôi tự nhiên vào ngồi chút sao mà được?” lúc căng thẳng này, Triệu Tín Lương lúng túng xoa tay thương lượng lại với Mạc lão bản, “Dù sao quý phủ tại có khách quý, khẳng định thân phận cùng cấp bậc với cha con chúng tôi, ngài cũng phải tiếp khách quý, ba cha con chúng tôi tìm chỗ khác ngồi trong quý phủ chốc rồi , cha con tôi để ý đến mấy loại tiểu tiết này, ngài cần nghĩ mình tiếp đãi tốt với chúng tôi…”

      Mạc lão bản thị biết chút hiểu lầm của Triệu gia và Bùi gia ngày trước, vì vậy chỉ xua tay cười : “Ta Tín Lương lão đệ a , mấy ngày gặp giờ đệ câu ‘thân phận’ với chả ‘thân phận’ , sao hôm nay lại làm như xa lạ thế?” Lại tiếp , “Cha con đệ hôm nay ký tới quý phủ, ta đương nhiên phải chiêu đãi cho tốt, sao có thể để cho ba cha con tùy tiện ngồi chơi rồi như thế được? thôi, chúng ta mau vào trong, người họ hàng kia của ta rất có hứng thú với hương liệu nhà đệ, cũng rất muốn gặp cả nhà đệ lần, tất cả mọi người đều tò mò gặp, yên tâm , bọn họ chính là người tốt, phải là cái dạng giàu có khinh người đâu, ba người đừng sợ, cứ tự nhiên như bình thường.”

      Triệu Tín Lương nghe Mạc lão bản như vậy, ở trong lòng càng để ý hơn, thầm lần này tránh được. Vì vậy đành thầm tìm kế sách để ứng phó.

      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ^^)

      lâu sau, nhóm người qua hành lang dài đến trước đại sảnh, Triệu Tương Nghi ngẩng đầu từ xa nhìn lại, người ngồi bên trong mặc xiêm y sang trọng đầy quý khí của chủ tử cười với nhau , nha hoàn, bà tử vây quanh hầu hạ, đại sảnh lập tức tràn đầy hoa hoa ảnh ảnh, chỉ cần từ xa nhìn tới, cũng cảm thấy đủ loại y phục đầy màu sắc trộn lẫn lại chỗ, tiếng cười nhu hòa vang lên, làm cho người ta phải chói cả con mắt.

      Đây là lần đầu tiên từ khi đến đây nàng nhìn thấy tràng diện này, rốt cuộc cũng thấy được bức tranh tiếp khách của gai đình giàu có của thời đại này là như thế nào rồi.

      “Tín Lương lão đệ a, đều là người trong nhà, họ rất dễ gần, đệ đừng có tỏ ra sợ sệt như thế.” Mạc lão bản cuối cùng nhận ra Triệu Tín Lương có điểm gì đó thích hợp, nhưng cho rằng Triệu Tín Lương chưa bao giờ thấy qua buổi gặp mặt lớn như thế, nên ông cũng có nghĩ sâu xa gì, chỉ lên tiếng khuyên vài câu.

      Nhóm người tiếp tục hướng đại sảnh tới, lúc sắp tới, thấy mấy nha hoàn chạy ra tiếp đón, mặt ai nấy đều cười tươi như hoa, các nàng mặc đủ loại trang phục làm nổi bậc lên tuổi xuân của mình.

      Còn đợi cho Triệu Tương Nghi cẩn thận đánh giá trang phục cùng dung mạo của các nàng, lại nghe ở phía sau truyền đến hio5ng vừa quen thuộc vừa xa lạ mang theo hưng phấn: “A, là các ngươi .”

      Bị giọng cắt ngang, mọi người liền dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên mặc áo đỏ, bên ngoài khoác chiếc áo ngoài được thêu tinh tế, tóc đen được chải gọn gàng búi sơ lên, cuối cùng là dùng kim ngọc quan giữ lại, cho dù có kim ngọc quan giữ lại người thiếu niên này vẫn phảng phất tia quý khí bẩm sinh.

      Triệu Hoằng Lâm vừa thấy được thiếu niên trước mắt này là ai, lập tức cảnh giác kéo Triệu Tương Nghi ra sau lưng mình, còn Triệu Tương Nghi ngẩng đầu nhìn đại ca mình, trong lòng biết đây là do đại ca khẩn trương.

      “A, hóa ra là Tử Quân nha, sao lại ở trong đại sảnh mà chạy ra ngoài thế, bên ngoài rất lạnh đấy.” Mạc lão bản nhìn thấy là cháu ngoại trai của mình nhất thời nở nụ cười.

      Do trước đó, Bùi Tử Quân nhìn thấy là nhà Triệu thị đến đây nên liền kinh hỉ chạy ra ngoài, nhưng đến khi đối mặt lại có chút sợ, sợ hai huynh muội Triệu Tương Nghi để ý đến …Nhìn thấy thần tình mặt hai huynh muội khác nhau là mấy, tâm có chút mất mát, thời gian dài như vậy đến Triệu gia thôn tìm bọn họ chơi là có nguyên nhân, là do tiểu di của với rằng, người Triệu gia kì thực thích , chơi với là vì bọn họ coi trọng tiền tài nhà mà thôi.

      vốn tin, liền phái Nguyên thư đến Triệu gia thôn điều tra , nhưng sau khi người của về báo lại cho biết, người Triệu gia thấy Bùi Tử Quân có tới, nên cho những hạ nhân như họ vào cửa, thái độ rất là ác liệt.

      Tâm của vì thế mà rét lạnh, nhưng biết là vì cái gì, tuy rằng hơi mất mác, nhưng vẫn đối với hài tử Triệu gia có ấn tượng rất tốt, nghĩ thầm mọi người có thể giống như trước đây cùng chơi đùa với nhau.

      “Tử Quân thiếu gia, chúc mừng năm mới .” Triệu Tín Lương tuân thủ pháp tắt cứng rắn chào hỏi Bùi Tử Quân tiếng, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi cũng bắt chước chào hỏi theo.

      Tròng mắt Bùi Tử Quân khỏi lên chút u ám.

      Triệu Tương Nghi cẩn thận quan sát hồi, phát gần năm gặp, hình như cao hơn chút, dung mạo cùng thần tình mặt cũng có biến hóa gì lớn, có điều tới lui bây giờ so với ngày trước ổn trọng hơn, hiểu chuyện hơn, hài tử nhà giàu đều như vậy sao, tuổi còn , cái gì cũng phải học, lễ nghi và nhiều thứ khác, cuối cùng chỉ còn lại loại hình mà thôi.

      Nhưng bọn họ là hài tử nông thôn, hằng ngày chỉ biết chơi đùa, lo âu là tốt rồi, căn bản cần tự mình áp đặt vào những chuyện như thế… Triệu Tương Nghi mơ hồ nhớ đến, kiếp trước chính mình cũng bị bắt học này học nọ , mặc dù nàng biết cha mẹ là vì tốt cho mình, nhưng cũng có nhiều thứ nàng có hứng thú để học, thẳng ra là thích học, lại hết lần này đến lần khác bắt buộc mình phải học, nếu học tốt, chính là làm cho mình mất mặt, làm cho gai tộc mất mặt (J: chung quy vẫn là bệnh thành tích)

      Bùi Tử Quân phải trải qua những ngày như vậy

      Chỉ nghĩ đến điểm này, Triệu Tương Nghi có chút đồng tình với bạn Bùi Tử Quân.

      Mọi người cười vui vẻ vào đại sảnh, vốn Triệu Tương Nghi còn nghĩ ba cha con nàng mặc bộ áo bông đẹp nhất rồi, có thể khiến mọi người trầm trồ, rất có thể diện nha, nhưng bây giờ, so sánh với các chủ tử trong đại sảnh này cũng chỉ tầm thường mà thôi.
      Cuối cùng, Triệu Tương Nghi thể làm gì khác hơn là tự mình thôi miên, cả nhà bọn họ chí ít ăn mặc còn tốt hơn so với hạ nhân, bà tử của Mạc gia, nông hộ có thể làm được đến điều này cũng rất khó khăn rồi, may mà Triệu Tín Lương và nhóm Phương thị đối với hài tử trong nhà là thương, cưng chiều, mua đồ mới cũng là đồ tốt, bằng lúc đến đây cũng bị ít hạ nhân xem thường.

      Triệu Tương Nghi ở trong lòng nghĩ , nàng phải là vì hư vinh mà so sánh những thứ này với người ta, mà là thời đại này , người với người đều dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá nhau, nếu nhà nàng mà ăn mặc quá tiết kiệm, chỉ sợ hôm nay gặp ít chuyện tốt, ví dụ như nha hoàn và bà tử
      ngấm ngầm cười nhạo sau lưng…

      Chỉ nghĩ đến những điều này thôi, Triệu Tương Nghi sao có thể chịu đựng được, ở trong lòng nàng, cha nàng và ca ca là người tốt, rất vĩ đại, dựa vào cái gì mà những kẻ hạ cấp này có thể chế nhạo, coi thường?

      Mạc lão bản vừa vào đại sảnh, đại gia thấy nhìn thấy nhà ba người đằng sau, nhiều đôi mắt lúc này đều tập trung quan sát ba cha con, Triệu Tương Nghi cảm giác như mình gánh trách nhiệm rất lớn.

      Chỉ thấy Mạc lão bản đối với người Bùi gia giới thiệu chút về cha con Triệu Tín Lương, rồi giới thiệu cha con Triệu Tín Lương về gia chủ của Bùi gia, cũng chính là phụ thân của Bùi Tử Quân, đường đệ của thê tử Mạc lão bản —— Bùi Hạ Niên

      Triệu Tín Lương có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, giả vờ trấn nam nhân trung niên thân vận thanh y điểm tường vân đồ văn tuyết , y và mọi người đều cười hiền hòa nhìn mình, chút nào có vẻ kiêu ngạo, nếu phải sớm biết được địa vị của y ở huyện Giang Ninh này, lại là lần đầu gặp mặt, Triệu Tín Lương còn cho rằng mình gặp con người hào ái dễ gần bình thường.

      Nhưng nam nhân trước mắt này, hầu như có thể ở huyện Giang Ninh hô phong hoán vũ, như thế làm sao mà chỉ là nhân vật đơn giản cho được.
      Chương 110: Mạc Thiểu Kỳ

      Edit: Thiên

      “Vừa nãy mới nghe tỷ phu nhắc đến huynh đây, ta còn rằng nếu có thời gian nhất định phải gặp mặt huynh đây lần, ngờ hôm nay lại có dịp diện kiến, chúc huynh có năm mới suôn sẻ. ” Lúc chuyện, giọng của Bùi Hạ Niên tương đối hồn hậu, trong đó còn mang theo từ lực, Triệu Tương Nghi nghe thấy, thể thừa nhận giọng rất có lực này.

      “Bùi lão gia quá coi trọng” Triệu Tín Lương có chút thụ sủng nhược kinh, rất khiêm tốn tiếp, “Nhà tôi chẳng qua chỉ là nông hộ, cũng phải nhà giàu có gì, đáng để Bùi lão gia xem trọng.”

      “Nhìn xem, đúng là người khiêm tốn lễ độ, ta nhìn qua lần là biết vị nhân huynh này là người biết lễ, chẳng trách có thể làm ăn với nhà chúng ta lâu dài đến vậy, mọi người đừng xem ta là nữ chủ trong nhà mà nghe ta , ta thấy vị nhân huynh này , với tính tình của y chắc chắn ngày sau làm được đại .” Người chuyện là vị phu nhân mặc bộ áo lông thỏ, nhìn thân phận và y phục người vị này ắt ba mươi tuổi nhưng vì bảo dưỡng quá tốt nân nhìn như mới hai mươi, chẳng qua người vị phu nhân mang loại khí thế mà những nha đầu mười mấy tuổi có.

      “Đó vậy, mắt nhìn người của Đường tỷ từ trước đến nay vẫn rất đúng.” Bùi Hạ Niên làm bộ cười đồng ý với lời của Trần thị .

      Mạc lão bản thấy thế vội vàng giới thiệu Triệu Tín Lương với những người khác, Triệu Tương Nghi mới biết được, vị phu nhân chuyện lúc nãy kia là thê tử của Mạc lão bản, đường tỷ của Bùi Hạ Niên – Trần thị.

      Sở dĩ Trần thị này có giống như Bùi Hạ Niên là họ Bùi, cũng là vì chút chuyện xảy ra trong quá khứ.

      đến cái này, cũng là mệnh của Trần thị này rất khổ, lúc mới vừa sinh ra vì trong gia đình có vài vấn đề nên được đưa đến làm con nhà bà con xa của Trần gia, mãi cho đến khi lớn lên, trong lúc vô tình mới biết được thân thế của mình, lúc này người trong Bùi gia muốn bù đắp lỗi lầm cho Trần thị, muốn đem bà về nhận tổ quy tông , đổi lại tên họ, nhưng trần thị cương quyết chịu, bà kiên trì muốn ở lại nhà họ hàng xa của Trần gia, cũng đổi lại tên họ.

      Cũng may là, đời sau của Bùi gia biết được chuyện này, cũng còn nhận thức vị đường tỷ Trần thị này.

      giờ, Trần thị gả vào Mạc gia, cuộc sống dần dần tốt hơn, vì vậy oán hận chất chứa trong lòng cũng dần buông, cho nên mới cùng Bùi Hạ Niên thư từ qua lại.

      Đúng lúc Triệu Tương Nghi hiếu kì vì sao Trần thị mang họ Bùi, Mạc lão bản giới thiệu ba cha con với những người khác, lúc này trong đại sảnh có tất cả bốn vị chủ tử, bao gồm cả Mạc lão bản.

      Trừ Bùi Hạ Niên, Trần thị ra còn vị nữa, đó là thê tự của Bùi Hạ Niên , mẫu thân của Bùi Tử Quân, Ông thị.

      Ông thị mặc bộ y phục màu tím , bên ngoài khoác thêm cái áo lông thỏ, tuổi xấp xỉ gần bằng trần thị, nhưng biểu tình mặt hoàn toàn tương phản với Trần thị. Nếu Trần thị là gốc cây hải đường đ0ầy sức sống mãnh liệt, Ông thị lại dịu dàng, ôn hòa giống như hoa tử vi , đồng thời còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, trong hòa ái nhưng mất cái tao nhã, ngồi ngày ngắn trước ánh nhìn của mọi người, chỉ gật đầu mỉm cười chào hỏi.

      Thấy Bùi Tử Quân vào, liền ngoắc lại, sau đó Bùi Tử Quân mỉm cười tới bên cạnh mẫu thân, Ông thị thương trách đồng thời dùng tay xoa ấm bàn tay lạnh của .

      Hóa ra cảm giác có mẹ là như vậy. . .

      Triệu Tương Nghi ngây ngốc lúc, Triệu Hoằng Lâm phát giác ra tiểu muội có điểm đúng, rất đau lòng kéo tiểu muội vào lòng, sau đó giọng ở bên tai an ủi nàng: “Tiểu muội còn có ca ca và cha…”

      Tức khắc Triệu Tương Nghi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hoằng Lâm , nội tâm tràn đầy cảm giác áy náy, đúng vậy nàng chỉ cần có cha và ca ca là đủ rồi, cho dù có mẫu thân cũng sao, nếu giống như lúc trước, có loại mẫu thân như vậy thà có còn hơn.

      Những người còn lại trong phòng, ngoại trừ nha hoàn, bà tử còn có các đại chủ tử chỉ còn mình Bùi Tử Quân xem như là tiểu chủ tử.

      Đứng bên cạnh Ông thị là bà tử mặc áo bông tím, trong tay ôm tiểu hài tử, khoảng chừng ba tuổi, hai mắt đen nhìn mọi người trong phòng, thình thoảng còn cười với Ông thị, còn bà tử kia chắc hẳn là nhũ mẫu của bé đó rồi.

      Mà bên người Trần thị cũng có hài tử , được đám bà tử, nha hoàn vây quanh, nhìn qua có lớn hơn bé ia chút, bộ dáng này chừng sáu, bảy tuổi, nhìn khuôn mặt nàng cùng Trần thị có vài phần giống nhau, đây hẳn là con của Trần thị .

      Ba cha con Triệu Tín Lương được an bài ngồi ở vị trí bên cạnh đại gia này, mấy nha hòan khác sớm dâng trà cùng bánh kẹo lên, Triệu Tương Nghi mới nhìn sơ qua thôi, thấy mấy món này nhìn rất ngon miệng.

      Mọi người ngồi trong đại sảnh vừa vừa cười, mặc dù bên ngoài rất lạnh, nhưng trong phòng khác vì có đốt than để sưởi ấm, nên bên trong ấm áp như màu xuân chút lạnh.

      Mặc dù bầu khí ấm áp như mùa xuân, nhưng ba cha con Triệu Tín Lương lại rất lo lắng, mặc dù Mạc lão bản lúc nào cũng đối Triệu Tín Lương cười cười, với vài câu, nhưng họ là thân thích còn Triệu Tín Lương chỉ là người ngoài, còn nữa thân phận bất đồng, ba cha con ngồi trong đại sảnh xa hoa này, ít nhiều có chút xấu hổ cùng khó chịu.

      Thế nhưng ông trời làm như biết khó chịu trong lòng Triệu Tương Nghi, chỉ thấy từ bên ngoài đại sảnh có nam hài khoác bộ áo lông cừ màu hồng tím, ước chừng cùng tuổi với Triệu Tương Nghi, nam hài này khỏe mạnh và năng động, giống như Triệu Hoằng Lâm và Bùi Tử Quân tuấn tú cùng ổn trọng, ngược lại nam hài này mang vẻ bướng bỉnh và hoạt bát.

      vừa chạy vào đại sảnh có chú ý đến có nhà ba người Triệu Tương Nghi ở đây, tức khắc nhìn thấy Bùi Tử Quân và tiểu nương đứng bên cạnh Trần thị liền : “Bên ngoài, có rất nhiều tuyết, hao mai đều nở ra hết rồi, hai người còn ở trong phòng làm gì, nhanh theo ta ra ngoài chơi, ở đây nghe người lớn chuyện buồn chết, ta có giống như đại tỷ và Tử Quân mà kiên nhẫn ở đây nghe đâu.”

      Mạc lão bản vừa nghe đứa bé trai này , liền đứng dậy hơi trách cứ nhưng có chút sủng ái : “Thằng nhóc nghịch ngợm này, suốt ngày chỉ biết chơi, cũng biết học theo Tử quân ca ca của con mà chăm đọc sách, mỗi ngày chỉ biết chơi đùa cho đến chán mà giết thời gian, hơn nữa Tử Quân tốt xấu gì cũng hơn con ba tuổi, con thế nào cũng phải gọi tiếng ca ca, suốt ngày chỉ biết gọi Tử Quân, có phép tắc.”
      Nam hài kia hình như quen việc Mạc lão bản hay nhắc tới, cho nên rung đùi đắc ý chạy qua, vẫn như cũ mà lôi kéo Bùi Tử Quân và tiểu nương đứng bên cạnh Trần thị ra ngoài chơi.

      Lại chọc cho Trần thị và tiểu nương đó phải cười khẽ.

      Mạc lão bản mặt giống như nén được giận, giới thiệu với Triệu Tín Lương :
      để cho lão đệ cười chê, đây là con trai nên thân của ta Thiểu Kì, là đứa thứ hai, năm nay năm tuổi, hơn Nhã Như hai tuổi, người cũng lớn rồi mà tính tình vẫn còn trẻ con, khó dạy bảo như thế, nếu như nó bằng nữa Hoằng Lâm nhà đệ, ta cám ơn trời đất.”

      Mạc Thiểu Kỳ vừa nghe phụ thân thay đổi giọng như vậy, lúc này mới chú ý trong đại sảnh có nhà ba người Triệu Tương Nghi ngồi, Triệu Tương Nghi hôm nay mặc cái áo bông màu hồng in hoa mới tinh, quần bông màu xanh nhạt được viền vàng, cả người gọn gàng , mặc dù có quý khí như mấy tiểu thư trong nhà, nhưng nhìn qua có vẻ động lòng người, hơn nữa cũng vì điều này mà lên nên phải là tiểu thư khuê các, nhưng cũng có khí chất rất đặc biệt.

      Tâm cho rằng đây là họ hàng xa của Mạc gia. Vì vậy chỉ vào Triệu Tương Nghi mà hỏi cha của mình: “Cha, tiểu muội muội này là thân thích nhà ta sao? Sao trước đây con chưa gặp qua?”

      “Đây chính là con của Triệu thúc thúc mà cha kể với con đó, phải là Triệu Hữu Căn thúc thúc, mà thúc thúc này là bằng hữu của Triệu Hữu Căn thúc thúc.” Trần thị thấy thế cũng giới thiệu, từ khi biết đến Triệu Tín Lương , bọn Mạc gia liền gọi Triệu Hữu Căn là tiểu thúc thúc còn Triệu tín Lương là đại thúc thúc.

      “Hơn nữa, con của Triệu đại thúc thúc khẳng định phải là tiểu muội muội của con, vừa nãy Triệu đại thúc thúc có bé năm nay cũng vừa năm tuổi, chừng người ta lớn hơn con chưa biết chừng.” Trần thị cười thêm.

      Ông thị thấy thế cũng rất hứng thú, cười hỏi Triệu Tín Lương: “Chẳng biết khuê nữ nhà huynh ngày tháng năm sinh là ngày nào, Thiểu Kì sinh vào ngày tám tháng bảy đó.”

      Triệu Tín Lương thấy thế cũng là cười cười, khoát khoát tay: “Vậy là hơn khuê nữ nhà ta mấy tháng rồi, Tương Nghi sinh ngày mười hai tháng mười.”Mọi người vừa nghe thế, liền .

      Được Trần thị giới thiệu qua, Mạc Thiểu Kỳ hiểu, người mà cha mình ngày thường hay nhắc tới chính là nhi tử của Triệu đại thúc thúc – Triệu Hoằng Lâm, y thông tuệ, hiểu chuyện làm sao, rồi còn chăm chỉ đọc sách như thế nào, lúc đó còn hiếu kì xem Triệu Hoằng Lâm là người như thế nào, hôm nay nhìn thấy, cẩn thận nhìn kỹ lại cũng thấy y có chỗ nào hơn người.

      Vì vậy Mạc Thiểu Kỳ vòng ra phía trước Triệu Hoằng Lâm hỏi câu: “Ngươi là Triệu Hoằng Lâm ? Lão cha nhà ta thường hay nhắc đến ngươi, bây giờ chúng ta ra ngoài chơi , ngươi có biết ném tuyết ?”

      Lời này giống như là ở mời Triệu Hoằng Lâm ra ngoài chơi, mà là giống như mời là Triệu Hoằng Lâm ra ngoài quyết chiến.

      Triệu Tương Nghi nghe xong ở trong lòng cũng đổ mồ hôi, bất đắc dĩ nhìn thiếu gia nhà giàu này, biết lấy ra bao nhiêu sức lựa mà khiêu chiến với ca ca nàng đây.

      Triệu Hoằng Lâm nhưng ra cũng rất thong dong chậm chạp đứng dậy, nhìn thẳng Mạc Thiểu Kỳ, sau đó mỉm cười : “Tốt, có cái gì mà hài tử nông thôn bọn ta chưa chơi qua?”

      Mạc Thiểu Kỳ hiển nhiên hơi kinh ngạc, tiểu hài tử quả nhiên là tiểu hài tử, đối mặt với Triệu Hoằng Lâm mười tuổi, lúng túng xấu hổ đứng dậy: “Là chính ngươi như vậy. . . Trò chơi của ta giống như hài tử nông thôn các người đâu.”

      Những người lớn trong đại sảnh vừa nghe như thế, vội chuyển chủ đề, “Được rồi, được rồi, mấy đứa ở trong nhà chịu được, chi bằng ra ngoài chơi , để mấy người già như bọn ta tiếp tục trò chuyện là được rồi.” Người là Mạc lão bản.

      Mọi người nghe thế lập tức cười to.

      Triệu Tín Lương dặn dò Triệu Tương Nghi trước khi , còn bảo Triệu Hoằng Lâm phải trông chừng muội muội, Triệu Hoằng Lâm đáp ứng. Vì vậy Bùi Tử Quân, Mạc Thiểu Kỳ, còn có tỷ tỷ của Mạc Thiểu Kỳ là Mạc Nhã Như, cùng với hai huynh muội Triệu gia, giống như làn khói mà chạy ra khỏi đại sảnh.

      Vốn con của Ông thị la hét đòi theo, nhưng vì còn quá , mọi người cho , con bé liền mếu máo .

      Cuối cùng, mấy nha hoàn , bà tử muốn theo trông chừng các thiếu gia, tiểu thư nhưng bị Mạc Thiểu Kỳ cho, chỉ là có mang theo gã sai vặt theo rồi, cần nữ giới đứng bên làm phiền.

      vừa , làm cho mọi người trong đại sảnh phải cười, bầu khí chậm rãi chuyển biến.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 111: Cái gọi là tiểu thư khuê các

      Edit Thiên

      đám tiểu hài tử cười cười tới hoa viên Mạc gia, ở đó có nha hoàn và gã sai vặt làm việc, lúc này trời dừng đổ tuyết, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, làm cho nền tuyết trong sân càng thêm chói mắt.

      Triệu Tương Nghi ở bên đánh giá mấy hài tử này, rất nhanh nắm được tính tình từng người.

      Bùi Tử Quân tất nhiên là cần phải , tiếp xúc qua vài lần, lúc này gặp lại, vẫn như cũ, hoạt bát, hiền lành, ổn trọng, hiểu chuyện. Chỉ là trải qua chuyện lần trước , có thể Triệu Tương Nghi lúc này khó mà sinh ra được hảo cảm với .

      Còn Mạc Thiểu Kỳ mới quen, tính tình đương nhiên hoàn toàn trái ngược với Triệu Hoằng Lâm và Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân tuy rằng cũng năng động , thế nhưng giống như loại năng động ở Mạc Thiểu Kỳ , Triệu Tương Nghi có đôi khi cũng hoài nghi Mạc Thiểu Kỳ có đúng hay quá hiếu động, chỉ thích chơi đùa, còn ra vẻ mình rất có bản lĩnh, Triệu Tương Nghi thấy thế, trong lòng ngừng mà chảy mồ hôi.

      Nhìn ca ca cũng im lặng mà quan sát Mạc Thiểu Kỳ, vậy ca ca cũng suy nghĩ giống nàng .

      Còn Mạc Nhã Như, đại tỷ của Mạc Thiểu Kỳ , lớn hơn nhưng rất là đoan trang ổn trọng, lời cùng việc làm đều nhàng như nhau, hẳn là Trần thị đem tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các giáo dưỡng con rồi, nàng ta cùng đường tỷ Triệu Tương Liên của Triệu Tương Nghi tuổi cũng xấp xỉ, nhưng ngôn hành [lời + cử chỉ] ổn trọng, ưu nhã hơn Triệu Tương Liên nhiều.

      Nhưng cũng bởi vì vậy, Triệu Tương Nghi dám cùng Mạc Nhã Như thân cận nhiều, người như thế nên tiếp cận quá nhiều, e rằng chỉ có lần này tiếp xúc với nhau , về sau chẳng có cơ hội gặp mặt, hay nhất chính là cách xa nàng ta càng xa càng tốt.
      Trong hoa viên Mạc gia, hạ nhân sớm đắp xong nhiều người tuyết, quả nhiên là nhiều người làm việc càng nhanh, người tuyết lớn, đều xếp thành hàng, tổng cộng có sáu người tuyết, đứng trang nghiêm như là binh sĩ xếp hành.

      Bùi Tử Quân dọc theo đường chỉ ngượng ngùng cười chuyện, nguyên nhân hẳn là Triệu Hoằng Lâm đối với sinh ra cảnh giác, Triệu Tương Nghi đối với lạnh nhạt.

      Cuối cùng buồn rầu, căn bản biết vì sao lại như thế, ràng trước kia rất vui vẻ mà, sao bây giờ hai huynh muội lại đối xử như người xa lạ với như vậy.

      Chờ đến được chỗ tập trung, Mạc Thiểu Kỳ giống như người lớn bắt đầu quy tắc trò chơi.

      Triệu Tương Nghi lại tiếp tục tích đổ mồ hôi, thiên à, hài tử ở đây đều lớn hơn cư nhiên mặt đỏ tim đập chỉ vào từng người mà ra lệnh, còn cái gì mà sợ họ hiểu nên giải thích tỉ mĩ, làm như là lão nhân gia trải qua đời vậy.
      Triệu Tương Nghi nhìn cảnh này chỉ đành lắc đầu cười.

      Mạc Thiểu Kỳ quy tắc trò chơi rất là giản, bọn họ năm người , tại hai người làm thành đội , sau đó chia ra đứng hai bên người tuyết, song phương đối diện nhau giằng co, bắt đầu dùng quả cầu tuyết ném đối phương…Cuối cùng xem người nào chịu nổi, người nào lợi hại hơn mà phán xét.

      Cái trò chơi này rất ngây thơ, trò ném tuyết này ra rất đơn giản, nhưng Mạc Thiểu Kỳ này lại dài dòng đến nỗi nước miếng văng tung tóe, rất hưng phấn, làm như rằng cái trò chơi này là do nghĩ ra vậy, mà lại giống như cho rằng mình rất giỏi khi nghĩ ra trò này.

      Có điều những người còn lại có ai phản đối, nhất trí địa đồng ý, tiếp theo chính là vấn đề phân nhóm.

      Triệu Hoằng Lâm đương nhiên phải cùng Triệu Tương Nghi chung đội, điều này nhóm Mạc Thiểu Kỳ cũng có dị nghị, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Bùi Tử Quân , Mạc Thiểu Kỳ chỉ nghĩ đơn giản rằng Bùi Tử Quân ở bên đội nào cũng giống nhau mà thôi, đều giúp được gì nhưng Triệu Tương Nghi lại thận trọng chú ý đến thần tình biến hóa mặt Mạc Nhã Như.

      Chỉ thấy Mạc Nhã Như cúi đầu, sắc mặt dần biến hồng, cũng biết là do trời lạnh hay là do duyên cớ gì khác, sau đó lại thấy nàng ta cố gắng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quân cười ưu nhã: “Tử Quân ca ca, chúng ta đừng ở đây chơi nữa, toàn là trò chơi bạo lực, muội thấy hoa mai bên kia nở rồi, hay là chúng ta vào đình ngồi thưởng mai ?”

      Bùi Tử Quân cũng muốn như vậy, nhưng khi nhìn thấy hai huynh muội Triệu Tương Nghi ở đây, liền lưu lại chơi trò ném tuyết, cho nên rất uyển chuyển từ chối lời mời của Mạc Nhã Như: “ được rồi, huynh muốn ở lại chơi ném tuyết với mọi người.”

      Mạc Nhã Như tin được vào lỗ tai mình, kinh ngạc nhìn Bùi Tử Quân, nàng trăm phần trăm còn cho rằng Bùi Tử Quân đồng ý lời đề nghị của nàng, mà bây giờ lại thấy chút suy nghĩ mà cự tuyệt, mắt đỏ lên, hàng lệ chực chờ như muốn chảy xuống, bộ dáng này nhìn qua rất là đáng .

      “Được rồi, hai người , mình đệ có thể đối phó được hai người họ.” Mạc Thiểu Kỳ tràn đầy tự tin nhìn hai huynh muội Triệu gia, rồi liếc sang nhìn Triệu Tương Nghi , ý rằng nàng phải là đối thủ của .

      Triệu Tương Nghi dựa theo tình hình, vài câu mà hài tử hay , nếu còn bộ dáng bình tĩnh này chắc chắn khiến người ta sinh nghi, vì vậy gỉa bộ phục : “Ai , ca ca của ta rất là lợi hại, lát nữa ném tuyết cho ngươi tè ra quần luôn.”

      “Ơ, dã nha đầu” Mạc Thiểu Kỳ thấy thế muốn mắng nhưng chỉ mắng câu, còn cố ý giơ nắm đấm lên thị uy, Triệu Tương Nghi đối với động tác như vậy quen rồi, mấy đứa con nít hay thích làm ra bộ dáng hung dữ để che giấu sợ hãi của mình.

      Thấy vậy, Triệu Tương Nghi thầm tha thứ cho hành động này của Mạc Thiểu Kỳ, kỳ thực cũng đáng .

      Bùi Tử Quân thấy bộ dáng tức giận của Triệu Tương Nghi , khỏi thấy nở nụ cười, tâm nàng vẫn giống như trước, chút cũng thay đổi, trái lại càng thêm năng động (J: vâng, người trong mắt ai đều là đáng , xinh đẹp hết)

      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)

      Mạc Nhã Như theo ánh nhìn của Bùi Tử Quân , ngừng lại người Triệu Tương Nghi cũng bất khả tư nghị, tay giấu trong tay áo siết chặt khăn tay lại, sau đó nhàng buông ra, cuối cùng hít hơi sâu, lắc đầu giọng : “Làm sao có thể. . .”

      “Ta quyết định cùng nhóm với Hoằng Lâm bọn họ.” Bùi Tử Quân bỗng nhiên đứng ra cười câu.

      Lời này lần thứ hai làm cho Mạc Nhã Như chấn kinh, tâm vừa buông lỏng bỗng nhiên giống như bị ai đó đánh vào, bàn tay lần nữa nắm chặc khăn tay, hàm răng vì nhẫn mà cắn chặc

      “Ta đồng ý.” Triệu Hoằng Lâm đột nhiên kéo Triệu Tương Nghi ra sau lưng từ chối , “Ta và Tương Nghi cùng đội là tốt rồi, cần thêm người nữa đâu.”

      “Vì sao?” Bùi Tử Quân vạn phần ủy khuất nhìn Triệu Hoằng Lâm, lại giống như cầu cứu nhìn Triệu Tương Nghi, “Muội muội Hoằng Lâm , muội câu , ta cái gì mà, rốt cuộc là vì sao vậy, ràng trước kia rất vui, sao bây giờ hai người nhìn thấy ta lại bày ra vẻ mặt đó?”

      “Các ngươi. . . Biết nhau?” Giọng này là của Mạc Nhã Như, mang theo vài phần kinh ngạc, nhưng cũng vài phần đố kị phát ra.

      Bùi Tử Quân có trả lời Mạc Nhã Như , chỉ gật đầu thừa nhận, sau đó nhìn hai huynh muội Triệu gia.

      Triệu Hoằng Lâm giờ khắc này có tâm tư muốn chơi đùa nữa, vì biết, lần gặp lại Bùi Tử Quân có quang cảnh này. Chỉ cẩn trọng nắm chặt tay Triệu Tương Nghi , tới trước mặt Bùi Tử Quân.

      “Muốn biết vì sao?” Giọng của Triệu Hoằng Lâm dần trở nên lạnh lẽo, Mạc Nhã Như thấy thế liền trốn đằng sau lưng Bùi Tử Quân ,chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm cười lạnh , “ về hỏi cha mẹ ngươi , đừng ở trước mặt bọn ta bày ra cái bộ dáng biết này, nếu phải đề nghị của ngươi, cha mẹ ngươi nghe theo ư?”

      “Ngươi, ngươi cái gì, ta nghe hiểu.” Bùi Tử Quân ăn ngay , lúc này quả rơi vào trong sương mù.

      “Ca ca, hay chúng ta thôi?” Triệu Tương Nghi lắc lắc tay Triệu Hoằng Lâm, nàng muốn phí sức dây sưa với họ nữa, dù sao đây cũng là địa bàn nhà họ, đến lúc mọi chuyện vỡ lở ra, tốt cho hai huynh muội nàng, cho Triệu Tín Lương, còn có nguồn tiêu thụ sau này của hương liệu trong nhà nữa, đều là bất lợi.

      Triệu Hoằng Lâm đương nhiên hiểu mức độ lợi và hại trong chuyện này, vì vậy chỉ trừng mắt nhìn Bùi Tử Quân, sau đó nắm tay tiểu muội rời .

      Nhưng Bùi Tử Quân chạy đến ngay lại, kéo tay áo Triệu Hoằng Lâm hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì a, ràng lại , vạn nhất có hiểu lầm chúng ta ở đây giải quyết hiểu lầm tốt sao?”

      Triệu Hoằng Lâm chán nản, xoay người đẩy Bùi Tử Quân ra, Bùi Tử Quân lúc này ngã lảo đảo cái, suýt nữa ngã sấp xuống, Mạc Nhã Như thấy thế sợ đến thất kinh, khuôn mặt nhắn trắng bệch, vội đỡ Bùi Tử Quân, xác định Bùi Tử Quân có việc gì, mới thờ phào nhõm, sau đó tức giận nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Ngươi sao có thể tùy tiện đánh người hả.” Cuối cùng, còn xoay người sang chỗ khác giọng :

      “Ta biết mà, dân quê làm gì có giáo dục chứ, nhìn qua có vẻ ưu nhã, kỳ thực đều là giả bộ thôi.” Giọng chứa đựng khinh miệt .

      khéo chính là, lời này lại bị Triệu Tương Nghi vốn bất thiên bất ỷ [công minh] nghe xong, lập tức đáp trả lại: “Ngươi mới là người gỉa bộ đấy, từ đầu đến cuối đêu là giả bộ.”

      Mạc Nhã Như ngờ Triệu Tương Nghi có lá gan lớn dám mắng mình như vậy, còn mắng đến nỗi hùng hùng khí thế, sau cũng có sợ, chỉ là chán nản biết làm sao, liền bày ra cái bộ dạng ủy khuất nhìn Bùi Tử Quân và Mạc Thiểu Kỳ, ý bảo bọn họ giúp mình.

      Nhưng hai người bọn họ chìm trong lời mới nửa của Triệu Hoằng Lâm , thể lý giải được chân tướng để hóa giải hiểu lầm, chính buồn bực nhìn nhóm người này, còn tùy tiện câu, rốt cuộc có chơi ném tuyết nữa ?

      Mạc Nhã Như càng tức giận muốn điên lên, nhưng ngại vì hình tượng tiểu thư khuê các, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, siết khăn tay .

      Triệu Hoằng Lâm cũng tính toán chi với Mạc Nhã Như, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Tử Quân : “Ngươi biết? Vậy được, chúng ta qua bên kia, ta cho ngươi biết nguyên nhân.”

      nên ” Mạc Nhã Như đột nhiên cất giọng hét to tiếng, mọi người lập tức cả kinh, nàng thấy mình luống cuống, vội nắm chặc khăn tay, khôi phục lại bộ dạng tiểu thư khuê các như trước, giọng cho Bùi Tử Quân biết: “Huynh mà theo, đến lúc đó ai giúp đỡ huynh, chừng lại ra tay với huynh …”

      “Vậy thôi , Tương Nghi, chúng ta .” Triệu Hoằng Lâm đợi Mạc Nhã Như xong, chỉ cười trào phúng nắm tay tiểu muội rời khỏi.

      Bùi Tử Quân thấy thế, quan tâm mà theo, mặc cho Mạc Nhã Như khuyên như thế nào cũng nghe, cuối cùng chỉ còn Mạc Nhã Như ở lại bực mình mà giậm chân tại chỗ.

      Mạc Thiểu Kỳ nhàm chán chạy lại hỏi câu: “Đều hết rồi sao? chơi nữa? Sao chỉ còn mình ta mình chơi thế này? Đại tỷ, tỷ chơi ném tuyết với đệ ? Chúng ta kêu mấy tên sai vặt khác chơi cùng.”

      “Đệ chơi mình ” Mạc Nhã Như hờn dỗi , sau đó nhấc váy về đại sảnh.

      mấy bước, dừng chân lại bình ổn tâm tình, rồi khôi phục bộ dáng tiểu thư khuê các…Có điều, lúc nhìn về phía Triệu Tương Nghi bên kia, căm hận đến cắn răng nghiến lợi.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 112: Hóa ra đều hiểu lầm

      EDIT THIÊN

      Ba người Bùi Tử Quân và hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm cùng đến cái đình ở phía Nam, cách xa hoa viên , ngồi trong đình, ba đứa trẻ im lặng đối mặt nhau, trầm mặc , trong lòng thầm suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, rồi giải thích với đối phương làm sao.

      Cuối cùng, vẫn là Triệu Tương Nghi mở miệng trước: “Bùi thiếu gia, ra cũng có gì đáng , ta biết nhà bộ ta là nông hộ, nhà thiếu gia là nhà giàu, thân phận cách nhau rất lớn, ta và ca ca đương nhiên thể quá thân cận với thiếu gia.”

      Gần năm gặp, miệng lưỡi Triệu Tương Nghi càng thêm sắc bén làm cho Bùi Tử Quân kinh ngạc, tầng tầng đạo lý, nàng với chất giọng mềm mại , nhàng như thể việc bình thường, giải thích đơn giản.

      Triệu Hoằng Lâm nắm chặt lấy tay của Triệu Tương Nghi cố gắng kiềm chế cơn tức giận, sau đó còn vào tai tiểu muội: “Cũng chưa chắc đầu, nhà chúng ta sau này càng thêm giàu có.”

      Triệu Tương Nghi đương nhiên hiểu ý của ca ca, chỉ khéo léo gật đầu.

      Nghe lời hiểu chuyện, còn quản lí được chuyện trong nhà, cảnh tượng như vậy ở Triệu gia bất quá cũng rất bình thường, cũng ai vì Triệu Tương Nghi tuổi còn lại hiểu chuyện như thế mà sinh nghi, con cái nhà nghèo đều trưởng thành rất sớm, đây là chân l1y bao giờ thay đổi.

      Nhưng ở từ sống trong an nhàn như Bùi Tử Quân rất hiếm khi thấy được. Vì chỉ có muội muội là Bùi Mẫn Nhu, cũng chính là vị tiểu thư được nhũ mẫu ôm trong đại sảnh lúc nãy, chỉ thua Triệu Tương Nghi tuổi, rất yếu ớt, cái gì cũng hiểu, chứ đừng thông tuệ giống như Triệu Tương Nghi, đạo lý nào đều ràng như thế.

      “Bùi thiếu gia.” Triệu Hoằng Lâm cũng xưng hô như vậy với Bùi Tử Quân, “Tiểu muội đem nguyên nhân rồi, thiếu gia là người sống trong nhàn từ lại là công tử của nhà giàu có, còn nhà nông bọn ta phải dựa vào thu hoạch hoa mầu để nuôi sống bản thân mình, cùng thân phận, bọn ta làm sao dám trèo cao mà làm bằng hữu với thiếu gia? Cho dù tình cảm quá tốt, nhưng cũng chỉ là quan hệ giữa chủ tử và nô tài, Nguyên Thư chính là ví dụ nhất, còn nhà bọn ta tuy là nông hộ, nhưng đường đường chính chính dựa vào sức lực của mình để kiếm sống, mặc dù có điều kiện tốt, nhưng bọn ta như thiếu gia có thể tùy ý dẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác.”

      “Ta có nghĩ như thế bao giờ.” Bùi Tử Quân ngoài kích động, chính là sốt ruột muốn hóa giải hiểu lầm, “ phải ngày trước chúng ta ở Triệu gia thôn cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ sao, ta đến bây giờ có xem hai người như là hạ nhân, kể cả Nguyên thư, ta coi như là huynh đệ của mình vậy.”

      dễ nghe nhỉ.” Triệu Hoằng Lâm căn bản tin lời Bùi Tử Quân , tiếp tục châm chọc, “Vậy tại sao người lại nhờ cha mẹ mình phái người đến nhà bọn ta làm chuyện tốt này.”

      “Sao, làm cái gì, cha mẹ ta làm gì đối với nhà hai người?” Bùi Tử Quân có chút bất an, biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn gương mặt tái mét vì giận của Triệu Hoằng Lâm cho biết có chuyện gì đó mà biết, nhất định chuyện này có hiểu lầm gì rồi…

      “Chuyện tháng giêng năm ngoái, Bùi gia phái người đến nhà ta, bảo là muốn ta đến Bùi phủ làm nha hoàn bồi ngươi chơi đùa….” Triệu Tương Nghi rầu rĩ ra chân tướng.
      Bùi Tử Quân chỉ nghe được trong đầu mình ầm tiếng, đó là chuyện gì, chút cũng biết chuyện đó.

      Triệu Tương Nghi sau khi xong, thấy Bùi Tử Quân giống như là làm bộ biết, nhíu mày hỏi lại: “Lẽ nào. . . Ngươi biết việc này?”

      chán nản lắc đầu, sau đó hồi phục tinh thần vội giải thích: “Cha mẹ ta phải là người như vậy, cũng có tự ý làm ra loại chuyện này đâu, hai người xác định đó là người Bùi gia sao? Có thể là người xấu nào đó thấy quan hệ giữa hai nhà tốt quá nên cố ý gây hiểu lầm ?” xong, Bùi Tử Quân thầm suy nghĩ lại chuyện mới được nghe này, quả thể nào tin được, là người nào rãnh rỗi lại chia rẽ tình bằng hữu giữa mấy đứa trẻ chứ.

      phải là người Bùi gia? Đúng là bọn ta biết được bà tử, nha hoàn Bùi gia , nhưng sao có thể nhận ra Từ quản gia?” Triệu Hoằng Lâm rất là bất mãn đối với lời của Bùi Tử Quân, nghe ý tứ của y làm như là đổi trắng thay đen vậy.

      Chuyện này xảy ra hơn nữa còn ở trong nhà mình, làm sao mà quên được.


      “Là Từ bá?” Bùi Tử Quân thể tin , lắc đầu nguầy nguậy, lại lẩm bẩm, “Ông ấy cho mình biết. . .”

      Triệu Tương Nghi thấy biểu cảm mặt Bùi Tử Quân giống như tin mình, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi tin lời ca ca ta ?” xong, liền đem hết tất cả mọi chuyện xảy ra ngày đó hết cho Bùi Tử Quân nghe.

      “Nhưng ta tin cha mẹ lại làm ra chuyện như thế. . .” Bùi Tử Quân nghe xong liền kinh ngạc, phụ thân suốt đời chính trực, vì bôn ba bận rộn nên thể quản được mấy việc này, chuyện trong huyện hơn phân nửa là do mẫu thân xử lý, nhưng biết tính mẫu thân , người dịu dàng lại hiểu biết có thể làm ra cái chuyện vô lý này ư?

      “Quên , nhiều với ngươi cũng vô ích mà thôi, chuyện cần cũng , sau này cũng đừng có dây dưa với bọn ta nữa.” Triệu Hoằng Lâm mặc kệ Bùi Tử Quân, nắm tay Triệu Tương Nghi rời .

      Mới có mấy bước, lại nghe Bùi Tử Quân ớ phía sau gọi lại: “Chờ chút, chuyện hai người lúc nãy , ngoại trừ Từ bá, còn có những người nào nữa?”

      Trí nhớ của Triệu Tương Nghi rất tốt, thấy Bùi Tử Quân hỏi như vậy, cũng là quay đầu lại trả lời: “Có người là nhũ mẫu của ngươi, còn có nha hoàn rất trẻ , nàng ta tên Tang Ngọc….”

      “Ngươi Tang Ngọc?” mặt Bùi Tử Quân xuất tia dao động, “Tang Ngọc phải là người trong Bùi phủ ta.”

      “Quý phủ của ngươi nhiều người như vậy, biết cũng đúng thôi, hơn nữa , Từ quản gia đến, còn có nhũ mẫu của ngươi cũng theo cùng, còn chưa đủ để chứng minh việc tốt mà Bùi gia ngươi làm sao?” Triệu Hoằng Lâm phản bác, sau đó lại cảnh cáo, “Nhà của ngươi tốt nhất đừng có làm lại cái chuyện ngu xuẩn này lần nữa, nhà bọn ta mặc dù có giàu có bằng nhà của ngươi, nhưng tuyệt đối làm cái chuyện bán con này đâu, tôn nghiêm của nhà ta cho phép các ngươi giẫm đạp lên.”

      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi -Viatmin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)

      , phải, ta có ý này, hai người hãy bình tĩnh nghe ta .” Bùi Tử Quân liên tục xua tay, sau đó lại nhíu mày suy nghĩ, tia sáng trong mắt chợt lóe lên như tìm được đầu mối cho cậu trả lời, “Trước hết, cả hai hãy tin ta lần, chuyện kia ta hoàn toàn hề biết. Khi đó có người với ta rằng, nhà hai người đối tốt với ta như vậy đều…Đều phải là lòng mà là coi trọng của cải nhà ta nên mới…”

      “Ngươi bậy” Triệu Hoằng Lâm đột nhiên kích động.

      Bùi Tử Quân vội vã xua tay ngăn lại: “Trước đừng kích động, đừng kích động. . . Đây là có người cho ta biết, lúc đó ta cũng tin, liền phái người đến nhà hai người xem thử. . . Thế nhưng người ta phái quay về cho ta biết, nhà hai người có cho họ bước vào cửa bước…, là ta tự mình đến, còn phái hạ nhân đến thay nên muốn tiếp đãi…”

      “Ca ca.” Triệu Tương Nghi nghe xong lời giải thích của Bùi Tử Quân, khỏi lắc lắc cánh tay Triệu Hoằng Lâm , “Hình như là có chuyện như vậy, vừa lúc người Bùi gia đến nhà chúng ta lần nữa. Bà nội và cha lúc đó rất giận , cho mới đuổi người ra ngoài cho vào trong nhà, bọn họ lúc đó liền rời .”

      “Là như vậy sao” Hai mắt Bùi Tử Quân sáng ngời, “Bây giờ chúng ta đem mọi chuyện lần lượt ra , rồi xâu chuỗi tất cả lại, nhưng thú là ta biết chuyện xảy ra với nhà hai người khi đó, lúc đó ta nghĩ các người giống như lời hạ nhân , phải thích chơi cùng ta, tâm ta liền lạnh, từ ấy đến nay ta cũng đến tìm các ngươi chơi cùng là vậy…Còn nữa, nhà các người cho rằng nhà ta có ý muốn đem muội muội Hoằng Lâm đến làm nha đầu cho ta, nên mới ra tay đánh đuổi hạ nhân ta phái tới đúng .”

      “Đúng. . . là như vậy sao?” Triệu Tương Nghi bán tín bán nghi.

      Triệu Hoằng Lâm cũng còn chưa hoàn toàn tin tưởng Bùi Tử Quân.


      Bùi Tử Quân nghĩ ngợi mà địa gật đầu: “Chuyện đó ta biết, nhất định là có người…Chờ chút, Tang Ngọc mặc dù phải là người trong Bùi phủ,
      nhưng là nha hoàn thân cận bên người dì của ta, mới vừa rồi bị cắt ngang lời nên ta suýt nữa quên mất, Tang Ngọc là nha hoàn thiếp thân của dì ta, nếu nàng cũng theo, như vậy có thể chứng minh được chuyện này có liên quan đến dì ta…”

      “Còn phải là do Bùi gia các ngươi nữa sao?” Triệu Hoằng Lâm nhàn nhạt ,
      “Đừng … có thêm gì nữa..”

      “Ta tin , việc này có liên quan đến cha mẹ của ta, hai người họ là người ngay thẳng, ở sau lưng người khác làm trò này…Thảo nào.” Bùi Tử Quân chợt nhớ tới chuyện khác, rất là nghi ngờ lầm bầm lầu bầu, “Thảo nào dì mình trước sinh thần ngày mùng tám tháng giêng của mình lại thần thần bí bí cho mình biết , tặng cho mình món quà thể ngờ được, lại là món quà làm mình vui vẻ chẳng lẽ…”

      Bùi Tử Quân xong, rất là áy náy nhìn khuôn mặt vô tội của Triệu Tương Nghi.

      “Ca ca.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu nhìn Triệu Hoằng Lâm vẫn như cũ tin lời của Bùi Tử Quân, nàng dùng giọng non nớt khuyên nhủ, “ chừng điều Bùi thiếu gia , muội nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện này rất khả nghi…Huynh còn nhớ , có bà tử cái gì Trần phu nhân ấy, nếu là mẫu thân của Bùi thiếu gia, phải gọi là ‘phu nhân’ hoặc ‘Bùi phu nhân’, sao có thể gọi là ‘Trần phu nhân’ được?”

      “Đúng vậy, dượng của ta họ Trần, trong nhà mọi người gọi dì là ‘Trần phu nhân’ hoặc là ‘Trần di ‘” Bùi Tử Quân giống như bắt được hy vọng, rất cảm kích nhìn Triệu Tương Nghi.
      Dựa theo lời của cả hai , Triệu Hoằng Lâm cẩn thận suy nghĩ lại, kỳ thực sớm tin lời Bùi Tử Quân , cũng tin rằng đây là do hiểu lầm, chỉ là dù là như thế, nhưng Bùi gia ở cao, nhà bọn họ vẫn là nông hộ, muốn chuyện như thế này xảy ra lần thứ hai chỉ còn cách là cách xa Bùi gia ra.

      Chuyện được chôn giấu gần năm hóa ra chỉ là hiểu lầm, Bùi Tử Quân cũng vui vẻ hơn còn vẻ lo lắng như lúc nãy nữa, rất là cao hứng nhìn Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm, giống như năm trước ở Triệu gia thôn vậy.

      Triệu Hoằng Lâm đối với Bùi Tử Quân vẫn là bộ dáng mặn lạt, Triệu Tương Nghi tốt hơn chút, chí ít ở trong lòng tìm lại được chút hảo cảm đối với Bùi Tử Quân.

      Tới gần buổi trưa, Triệu Tín Lương dẫn hai đứa con rời khỏi Mạc phủ, người Mạc gia lần nữa giữ ba cha con ở lại dùng cơm trưa, nhưng Triệu Tín Lương ở trong nhà còn có chuyện quan trọng làm lý do để từ chối, cuối cùng Mạc gia cũng tiện giữ lại nữa, chỉ có thể nhìn nhà ba người rời , cuối cùng Mạc gia và Bùi gia còn lì xì riêng cho hai huynh muội phong lì xì to, Triệu Tín Lương cũng từ chối thôi, chỉ xấu hổ mà thu, mặt khác, còn kiên trì lì xì cho mấy đứa trẻ khác nữa, tuy ít hơn, thế nhưng đó cũng là phần tâm ý rồi.

      đường về nhà, hai huynh muội đem đối thoại với Bùi Tử Quân ở Mạc gia hôm nay cho Triệu Tín Lương biết, Triệu Tín Lương nghe xong đầu tiên là khiếp sợ, sau đó mới trấn định lại, chỉ : “Như vậy cũng tốt, sau này có gặp lại cũng có thể thoải mái rồi.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Gửi bạn editor edit bộ này, Mình là Smod phụ trách khu vực này nên mình đáp thay chị vulinh.
      Bộ này mình copy từ LQĐ và hề copy từ wordpress riêng của bạn. Nếu bạn có thể ngừng đăngbên LQĐ đảm bảo với bạn bên mình ngừng post và dẫn link quảng cáo về wp cho các bạn :)

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 113: Hai năm sau

      Edit: Q
      Beta: J

      Mùa xuân hai năm sau. . .
      Phòng lớn Triệu gia có chút thay đổi nào, ngoài việc dọn vào nhà mới hai năm trước khí trong nhà ngày thêm ấm áp hương vị gia đình.
      Lầu dựng chuồng bò, chuồng heo, chuồng gà và lều chăn gia súc, gà mẹ , gà con nuôi trong nhà dưới trăm con, sân rất lớn, trừ ở giữa sân làm con đường nối với đại môn đất hai bên đều trồng rau hết, mỗi phần đất là trồng những hương liệu làm Thập Tam Hương, chút rau dại và các loại rau dưa, trái cây mà gia đình thường ăn.
      Cả khu vườn dùng nan tre dựng thành hàng rào, hàng rào quấn vài vòng hoa bìm bìm, thân hoa mềm mại như nữ nhân nhảy múa, từng chút bám chặt lên hàng rào tre cứng cỏi, ra sức thể tư thái xinh đẹp của mình…
      Bây giờ chưa phải là thời kì nở hoa của bìm bìm, hai năm trước lúc vừa gieo trồng, vừa lúc là tháng hoa bìm bìm nở , từ tháng tư đến tháng chín mỗi khi sáng sớm rời giường, có thể thấy ngay màu đỏ nhạt , màu tím nhạt hoặc màu trắng của hoa bìm bìm nở hàng rào tre, cánh hoa đung đưa theo làn gió, trông rất đẹp mắt
      Trời rạng sáng , cả Triệu gia lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gia súc kêu.
      Mẹ con Triệu Nguyệt Cầm và nhị lão ở lầu , vốn chuẩn bị phòng ở lầu hai cho nhị lão, nhưng vì Phương thị và Triệu lão gia tử tuổi lớn thể lên xuống lầu được, vì vậy mới an bài cả hai ở lầu .
      Năm kia, đến lượt nhị phòng chăm sóc nhị lão, mà nhị lão cũng giúp Lý thị ít việc, cho nên cuộc sống ở nhị phòng ngày tốt hơn. Hết năm ở nhà Triệu lão nhị đến phiên nhà Triệu lão tam chăm sóc, nhị lão chịu ít khổ. Triệu lão tam mỗi ngày sớm về trễ, cũng phải là do mải mê việc đồng áng, mà là bận việc khác…Chính là đánh bạc, cũng làm nhị lão tức giận ít, còn mắng làm việc đàng hoàng, còn có nương tử mới cưới của Triệu lão tam thường xuyên chọc tức nhị lão, làm cho trong nhà gà bay chó sủa, Triệu Tín Lương thấy nếu tiếp tục để nhị lão sống ở tam phòng cũng có gì tốt, đem sức khỏe của nhị lão lên hàng đầu, cương ngạnh đưa nhị lão về đại phòng chăm sóc, mọi người trong thôn thấy thế, đều mắng Triệu lão tam bất hiếu.
      Triệu lão tam thẹn quá, chạy đến đại phòng nháo vài lần, cũng có kết quả, nhị lão muốn theo về tam phòng, Triệu Tín Lương càng cho.
      Vừa lúc năm nay đến lượt đại phòng chăm sóc nhị lão, tam phòng càng có lý do đón Nhị lão về để tận hiếu. Vì thế, Triệu Tín Lương triệu tập các huynh đệ Triệu gia thương nghị lần, quyết định đem thời gian chăm sóc nhị lão tăng lên, mỗi phòng mỗi lần thay phiên chăm sóc là ba năm, như vậy nhị lão càng có lý do để ở lại đại phòng bên này mà hưởng phúc.
      Hai năm qua, đại phòng Triệu gia làm ăn ngay càng phát đạt, có đám người Dương thị qua qua lại lại gây khó dễ, mỗi ngày đều yên bình, ngoại trừ ra ngoài kiếm tiền ra, trong nhà có thêm nhiều việc vui hơn.
      Đầu tiên là Triệu Hoằng Lâm , năm ngoái thuận lợi vượt qua kì thi đồng sinh, trở thành học trò , đáng tiếc là năm ngoái trước kì thi viện lại phải bỏ thi vì bệnh nặng thời gian dài, chỉ nghĩ đến việc mỗi ngày đều cố gắng ôn thi, thi kì thi rồi chỉ cần thi thêm lần nữa là thành tú tài. Lần đổ bệnh kia, cả nhà đều lo lắng cho bệnh tình của Triệu Hoằng Lâm , Phương thị mỗi ngày đều cho Triệu Hoằng Lâm ăn trứng gà, uống sữa bò, ở thời đại này sữa bò vố là đồ hiếm có, nhưng nhóm người Triệu Tín Lương có tiếc rẻ mà mỗi ngày đều mua sữa cho Triệu Hoằng Lâm uống, Triệu Hoằng Lâm uống đương nhiên Triệu Tương Nghi cũng thể tránh.
      Lại hai mẹ con Triệu Nguyệt Cầm và Triệu Mẫn Mẫn, giờ sống rất tốt ở đại phòng, trải qua hai năm rèn luyện, Triệu Nguyệt Cầm dần tự làm chủ mọi việc làm của mình, mặc dù cả nhà thường ngày đều chăm sóc nàng nhưng Triệu Mẫn Mẫn , hài tử này cờ hồ đều do chính tay Triệu Nguyệt Cầm nuôi lớn.
      Còn có quan hệ giữa Triệu gia và Bùi gia càng thêm thắm thiết, cơ bản là do quan hệ buôn bán lẫn nhau, nếu phải thế sao Bùi Tử Quân lại có thể chịu khó đến Triệu gia thôn, cơ hồ đem nơi này thành ngôi nhà thứ hai của mình, mỗi khi cảm thấy buồn bã tên nhóc này liền chạy đến Triệu gia thôn tìm lại vui sướng ấm áp.
      Bởi vì vậy mà Triệu Tương Liên liền nổi lên tâm tư, mỗi lần Bùi Tử Quân đến đây đều tìm cách làm thân, có lẽ vì sống trong gia đình gia giáo, cho nên cũng biết số việc nên biết, vì vậy mỗi lần Bùi Tử Quân gặp Triệu Tương Liên đều cách rất xa như thể gặp quỷ vậy.
      Triệu Tương Nghi thấy vậy, chỉ có thể thở dài, Triệu Tương Liên khẳng định bị Dương thị khi còn ở đây dạy hư mất rồi.
      Được rồi, về phần Dương thị, năm trước Dương thị được thả ra , có điều Triệu gia để cho nàng ta vào cửa bước, vì thế Dương thị tới cửa nháo qua hai , ba lần, nhưng giống như trước kia làm càn, nhưng Triệu gai thể chấp nhận Dương thị được nữa.
      Sau đó, Dương thị phẫn nộ trở về nhà mẹ đẻ, nghe người lớn trong nhà , mỗi ngày người nhà mẹ đẻ đều đánh Dương thị, nhục mạ nàng ta, nàng ta thể chịu nổi nên đành chịu ủy khuất tái giá, đen đủi nhất là gả vào gia đình nghèo làm vợ kế, có người cuộc đời hỏng luôn rồi. Nhưng những điều này đều là cái số mà thôi , người lớn trong nhà xong chỉ có thể thở dài cảm thán, mọi người thể quản được nhiều như vậy, đây chính là quả báo.
      Mà ở tam phòng , Triệu lão tam càng có nhàn rỗi, năm ngoái dùng tiền đưa sính lễ, đối phương hơn tuổi rất trẻ, học Lục, nghe bị nhà chồng trước hưu , tư sắc và dung mạo hơn hẳn Dương thị, đương nhiên, tâm tính càng thâm sâu khó lường hơn Dương thị rất nhiều. Ngay lúc Triệu lão tam định tái giá, nhị lão cũng khuyên ngăn, đừng có thú loại nữ nhân này, nếu cuộc sống về sau có tốt đẹp gì, nhưng Triệu lão tam bị mê hoặc, hơn nữa trước khi cưới Lục thị cũng bị nhà mẹ đẻ Lục thị uy hiếp , nếu truyền tin đồn hay khắp nơi, cuối cùng chẳng có biện pháp, phải cưới Lục thị vào cửa.
      Lục thị phải là người hiền lành gì, so với Dương thị càng khó chơi hơn, tuy rằng nàng ta có giống như Dương thị giả bộ khóc lóc, nháo ầm lên, nhưng nàng ta có thói lười biếng.
      Lúc đến phiên tam phòng chăm sóc nhị lão, Lục thị ngoài mặt đáp ứng chăm sóc cha mẹ chồng tốt, vui vẻ . Nhưng lúc nhị lão sang ở, Lục thị hay nhân lúc trời tối tìm lý do gây khó dễ cho phương thị, còn thường xuyên làm cơm bỏ đói nhị lão, cố ý làm cơm trễ, sau đó có quá nhiều việc chưa làm kịp, làm kịp, tóm lại nàng ta đưa ra rất nhiều lý do, cũng thấy được nàng ta tâm tư quá mức xảo trá.
      ( Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi- Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
      Ở chung lâu, mọi người trong Triệu gia đều đánh giá Lục thị là kẻ xảo quyệt, người này ngoài mặt vô hại nhưng bên trong cực kỳ hiểm.
      Chỉ sợ so với dương thị càng khó đối phó hơn.
      Điều này làm cho mọi người cực kỳ hoài nghi, có phải Triệu lão tam lúc trước bị Lục thị và nhà mẹ đẻ nàng ta thiết kế bẫy ‘bắt gian giường’ .
      Trời dần sáng, cửa bên phải lầu mở ra, Phương thị chỉnh trang lại y phục rồi ra ngoài, đến phòng bếp.
      Bậc thang lầu hai cũng có động tĩnh, tiểu nương thân vận y phục mùa xuân màu lục nhạt, khoác cái áo khoác trắng mỏng, mắt nhậm nhèm còn buồn ngủ bước xuống cầu thang, vóc dáng nàng so với hai năm trước cao lên ít, ngũ quan vốn còn nét trẻ con giờ thon gọn lộ ra nét đẹp của thiếu nữ tuổi mới lớn, tuy rằng giống như tác phẩm điêu kha81v, nhưng đường cong thân thể rất mông lung chưa ra hết, nhưng có thể đoán được bộ dáng sau này như thế nào.
      Tay áo lục sắc vén lên tận khuỷu tay, lộ ra mảng da thịt trắng nõn nà, tay trắng mịn màng khác đưa lên xoa đôi mắt đen còn buồn ngủ, sau đó là mũi thon, xuống chút nữa là cái miệng nhắn màu hồng.
      Ánh sáng từng chút chiếu lên người nàng, làm cho khuôn mặt nguyên bản còn chưa thấy lộ ra nét đẹp động lòng người, nàng nương theo ánh sáng xuống cầu thang, cười vui vẻ chào hỏi Phương thị, sau đó ra ngoài sân vườn.
      tới cách đầu thôn xa, đứng lại nh2in chung quanh, thỉnh thoảng nhìn nơi xa xa mong chờ, xem có ai vào trong thôn .
      lâu sau, chiếc xe bò chậm rãi tới , tiếng lộc cộc làm cho lòng nàng dâng lên trận hoan hô, nàng liền nhìn về phía xa xa, nhìn thấy thiếu niên ngồi ngay xe bò.
      Hai năm qua, chỉ có là thay đổi nhiều nhất.
      Vóc dáng cao ít, tất nhiên cần phải . Bộ dạng càng thêm tuấn tú, cho thấy còn là đứa trẻ nữa, bất tri bất giác lớn lên trở thành thiếu niên có chủ kiến, trong người mang ít bí mật, từng chuyện từng chuyện đều khiến người ta khi biết phải giật mình kinh ngạc.
      “Ca ca, ca ca” Triệu Tương Nghi đưa hai tay lên miệng làm cái loa, hướng phía xa xa kia hô lớn, ” Lần này lâu như vậy, Tương Nghi nhớ ca ca muốn chết.”
      Ngồi ở xe bò, Triệu Hoằng Lâm mặc nho sam màu lam nhạt, đầu dùng chiếc khăn búi lại, cùng màu sắc với y phục, trong tay còn cầm quyển sách bìa trắng, vừa ngồi xe vừa nhìn qua người đứng phía xa xa. Ánh mắt so với hai năm trước càng thêm thâm thúy, sâu thấy đáy, nếu như , hai năm trước còn quá trẻ con, rất nhu thuận, nhưng hai năm sâu tài hoa hơn người, bình tĩnh ổn trọng.
      Mới mười hai tuổi, có tính tình như vậy, đúng là hiếm ai mà có được.
      bao lâu, Triệu Hoằng Lâm liền nhảy xuống xe bò tới trước mặt Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi nhìn bộ dáng tới đầy phong độ của ca ca, trong lòng nhất thời khó mà thích ứng được. . Đúng vậy, ở trong mắt ngoại nhân, chính là quang cảnh đẹp đẽ vô hạn, có thể khiến các thiếu nữ chết mê chết mệt, nhưng Triệu Tương Nghi lại khác, nàng có thể hiểu được, để có ngày hôm nay ca ca trải qua con đường đầy khó khăn, tất cả đều là do gia cảnh làm nên.
      Nếu , ca ca mới mười tuổi, giống như Triệu Hoằng Nhân, hồn nhiên chơi đùa âu lo, căn bản có lãnh đạm như ngày hôm nay.
      Ca ca , gây ra bao nhiêu áp lực cho chính mình , để có thể làm nên chuyện lớn như hôm nay đây.
      “Làm sao vậy?” Triệu Hoằng Lâm sóng vai cùng tiểu muội bước , nhưng giống như ngày trước nắm tay của nàng, thấy, tiểu muội lớn, cho nên phải buông tay để tiểu muội có thể tự mình đối mặt với thế giới này.
      Triệu Tương Nghi hồi phục lại tinh thần, chỉ lắc đầu, chuyển đề tài: “Ca ca , sao lâu như vậy mới về, học đường cho nghỉ lễ sao?” Triệu Hoằng Lâm giờ chuyển đến học đường trấn Thanh Hà học rồi, nơi đó điều kiện dạy học rất tốt, nhưng tiền học rất đắt, có điều Triệu Tín Lương có quan tâm đến nhiều về học phí.
      Triệu Hoằng Lâm mỉm cười, chậm rãi giải thích cho Triệu Tương Nghi chút: “ phải, là do phu tử có ý muốn giữ ca ca lại để dạy thêm, cho nên mới bỏ qua lần nghỉ lễ về nhà tháng trước, tháng này học đường phá lệ cho ca ca về nhà vài ngày, mấy ngày này ca ở nhà bồi mọi người.”
      “Vậy ư, tốt quá ” Triệu Tương Nghi rất là cao hứng gật đầu, nhân tiện cảm ơn Triệu bá bá tiện đường chở Triệu Hoằng Lâm từ trấn về, sau đó hai huynh muội sánh bước về nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :