1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi - Kẹo Vitamin C(c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 133: phải kiên cường
      Edit: Thiên
      Máu đỏ tươi dính mặt Tề Uyển Dao, sềnh sệch mà ấm áp làm cho dạ dày Tề Uyển Dao co thắt kịch liệt, nàng cũng biết mình lấy đâu ra khí lực, đẩy nam nhân trung niên đó ra, được tự do nàng lập tức nhảy từ giường xuống , hoảng sợ ném cây trâm trong tay, chạy ra ngoài.
      “Tỷ giết chết ông ta?” Triệu Tương Nghi nghe Tề Uyển Dao kể xong, giật mình, tự chủ hỏi câu.
      “Tỷ cũng biết…” Tề Uyển Dao nhíu chặt mày, hai tay run run níu chặt chăn đệm, chắn chặt môi dưới, “Lúc đó tỷ rất sợ, trong đầu chỉ nghĩ đến chạy trốn, căn bản có nghĩ gì khác.”
      “Theo lời tỷ , vị kia có tiền như vậy, phủ đệ hẳn là rất lớn, tỷ sao chạy trốn ra được?” Triệu Tương Nghi lại hỏi.
      Tề Uyển Dao vẫn lắc đầu, cũng rất là nghi ngờ : “Tỷ biết…Lúc tỷ đâm ông ta bị thương, tỷ sợ hãi chạy ra ngoài, tỷ biết đường, cứ như con ruồi đầu bay lung tung, nhưng rất kỳ quái, dọc đường chạy tỷ có thấy những người khác, cuối cùng tỷ tìm được cửa hông, cửa có khóa, tỷ mở cửa đó chạy ra ngoài, cứ chạy dừng vì tỷ chỉ nghĩ nếu dừng lại bị bọn họ phát mà đuổi theo, cho nên tỷ chạy suốt đêm về trấn…”
      “Đúng là kỳ quái .” Nhâm thị cũng cảm thấy lạ, “Chờ chút, lúc nãy nương trước đó có người cởi trói cho, có biết người đó ?”
      “Ta hình như là gặp bà ấy ở đâu…nhưng lúc đó ta rất hoảng sợ nên có nhớ ra, nữa nhìn cách ăn mặc của bà ấy, cũng giống những người ta kết bạn…”
      “Có phải là bà ấy thầm giúp tỷ? Mấy hạ nhân rời kia là do bà ấy giúp?” Triệu Tương Nghi bỗng nhiên nhắc nhở.
      Tề Uyển Dao ngưng mi, cuối cùng nhí mi lại, tâm đau đớn, “Tỷ biết… Tỷ, tỷ muốn nhớ lại buổi tối đó…”
      sao, đều qua.” Triệu Tương Nghi vội an ủi, nghe Tề Uyển Dao kể lại, chuyện nghiêm trọng như vậy nhưng có giống như tưởng tượng tí nào, chí ít…Nàng đoán sai, Tề Uyển Dao vẫn còn là thân xử nữ.
      “Ta là đường chạy nạn tới đây…Đêm đó ta chạy ra khỏi trấn, cho rằng sao, nên buông lỏng cảnh giác, tìm hộ nông gia cầu bọn họ cho ta bộ quần áo khác để thay. Gia đình đó rất nhiệt tình, chỉ cho ta bộ xiêm y khác để thay, mà còn cho ta ăn. Nhưng nghĩ tới, sáng ngày hôm sau , ta tạm biệt gia đình đó ra bên ngoài, lại ngẫu nhiên phát người trói ta đêm ấy đưa chính là gia đình đó, lúc ấy ta rất sợ, sợ bị bọn họ phát , bắt trở về, liền tìm bùn đen trét lên mặt, còn xé vài chỗ quần áo người gải làm khất cái chạy trốn…Cho rằng có chuyện gì…” Tề Uyển Dao đến đây, hai hàng lệ chảy xuống.
      ngờ ngày đó đến trấn Thanh Hà, vẫn bị bọn họ phát , lúc đó ta có tâm muốn chết, nghĩ thầm nếu bị bọn họ bắt được, ta tìm đến cái chết, cũng để bọn họ bắt được mà làm ô nhục chính mình, may mắn đụng phải Triệu đại thúc, lúc đó sắc trời quá mờ, ta có nhận ra, thế nhưng cũng tốt, ta như vớ được cọng cỏ cứu mạng, ta quỷ xuống cầu thúc ấy cứu ta…Thúc ấy thực cứu được ta, làm cho ta may mắn thoát khỏi hiểm cảnh.”
      “Có lẽ là thiên ý, để cho chúng ta gặp lại nhau…Muội cảm thấy may mắn vì ngày đó cha cứu được tỷ.” Triệu Tương Nghi hít sâu hơi, cảm thán .
      Tề Uyển Dao cảm kích nhìn nàng, nắm chặt của tay của nàng: “Cám ơn muội, cám ơn cả nhà muội, đại ân này Uyển Dao ta cả đời quên.”
      “Nếu như thế, cứ sống cho tốt.” Nhâm thị bỗng nhiên mở miệng, tay cầm chén thuốc, “Nào, trước uống thuốc , chỉ có dưỡng thương tốt, mới có thể giải quyết những chuyện phiền toái này.”
      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
      “Sư phụ, còn phiền toái gì nữa? “Triệu Tương Nghi hiểu hỏi, tâm nàng bây giờ đều đặt hết lên người Tề Uyển Dao, chỉ cảm thấy Tề Uyển Dao ở bên cạnh họ tốt rồi, còn có thể có phiền toái gì sao?
      “Khế ước bán thân.” Nhâm thị ra lời kinh người, “Nghe như vậy, chắc bị đại bá nương bán rồi? Đương nhiên thiếp thất và nha hoàn kỳ thực có gì khác nhau cả, đều có khế ước bán thân, có điều nếu làm di nương được hưởng thụ chút. Cho nên , tuy rằng trốn thoát, nhưng khế ước bán thân vẫn bị người ta nắm ở trong tay, những chuyện phải đối mặt sắp tới, vì tự do của mình mà nỗ lực.”
      Nghe Nhâm thị vậy, Tề Uyển Dao giống như bóng cao su, cả người xụi lơ: “Đúng vậy. . .Ta chung quy là tiện tịch…”
      “Đừng có nghĩ như vậy.” Triệu Tương Nghi lắc lắc cả người Tề Uyển Dao xoay mặt nhìn về phía Nhâm thị, “Sư phụ, sư phụ đừng với tỷ ấy…mấy điều này… Tỷ ấy mới hồi phục lâu mà.”
      , những điều này nương ấy phải biết, có như vậy vết thương lòng mới có thể khép lại, bằng , những chuyện sắp tới ấy chịu nổi, căn bản thể vực dậy lại được.” Nhâm thị bỗng nhiên nghiêm túc.
      “Đúng rồi còn mẹ của ta…” Tề Uyển Dao che miệng bật khóc, chốc lát lại nghẹn ngào ,” biết mẹ ta nghe ta bị bán làm thiếp, bệnh tình có trở nặng …”
      “Cho nên, phải kiên cường hơn.” Nhâm thị vỗ vai Tề Uyển Dao , “Chỉ cần có thể cường đại, mới có thể bảo vệ được cho thân nhân của mình.”
      “Đúng vậy, Uyển Dao tỷ tỷ, bọn muội đều ở bên cạnh tỷ, bọn muội giúp tỷ, tỷ…đừng nghĩ luẩn quẩn nữa.” Triệu Tương Nghi nắm hai tay Tề Uyển Dao hứa.
      Tề Uyển Dao được cổ vũ như vậy, gật đầu : “Là ta sai rồi, chính vì quá nhát gan, muốn nhớ đến quá khứ của mình…Nghĩ đến còn mặt mũi gặp lại mọi người nên mới chọn cách tự sát…” đến phân nửa, Tề Uyển Dao bỗng nhiên lại nở nụ cười, có chút thể tin , “Ta cảm giác mình bây giờ như mơ, chưa từng nghĩ có thể gặp lại mọi người…Càng nghĩ lúc ta tuyệt vọng nhất ông trời lại để mọi người đến cứu ta.”
      “Nào, hãy uống chén thuốc này trước, đem thương thế dưỡng cho tốt. rồi cùng nhau nghĩ biện pháp liên lạc với bá mẫu và a Sâm ca ca, đưa hai người họ đến đây, nhà đại bá tỷ ghê tởm, cứ đến ở nhà muội .”
      Tề Uyển Dao khẽ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đem chén thuốc uống hết, cố gắng nuốt vị đắng trong miệng xuống, nàng nhưng chút nhíu mày.
      Triệu Tương Nghi thấy càng đau lòng, tỷ ấy trải qua bao nhiêu dày vồ cùng khổ sở, chén thuốc đắng như vậy nhưng đắng bằng những gì tỷ ấy trải qua.
      Bởi vì hơn cả gian khổ, chính là cuộc đời của tỷ ấy.


      Chương 134: Tỷ còn sạch
      Edit: Thiên
      Những ngày tiếp theo, Tề Uyển Dao bí mật ở Như Ý phường dưỡng thương cũng chừng sáu, bảy ngày, vết thương tốt hoàn toàn, có điều những vết thương cũ do bị đại bá nương đánh từ từ khép lại, cũng chưa gọi là khỏi hẳn.
      Hôm nay, Triệu Tương Nghi thấy Tề Uyển Dao tinh thần phấn chấn, liền bắt đầu công tác tư tưởng cho Tề Uyển Dao, muốn đưa vị tỷ tỷ này theo nàng về nhà ở trấn Thanh Hà ở luôn.

      Nhưng Tề Uyển Dao đối với chuyện này rất là mâu thuẫn.
      Triệu Tương Nghi biết Tề Uyển Dao suy nghĩ gì, chắc hẳn rằng Tề Uyển Dao cảm gíac mình còn mặt mũi nào gặp lại Triệu Hoằng Lâm, cũng muốn đối mặt tránh làm cho vết thương lòng lại nứt ra, hơn nữa nếu gặp lại Triệu Hoằng Lâm lần nữa Tề Uyển Dao chắc rằng mình có thể tự nhiên mà chuyện hay ,, chẳng thà từ nay về sau gặp, như vậy có thể lưu giữ lại hình ảnh tốt, đem ký ức đẹp đẽ nhất của hai người dừng lại vào mùa đông năm đó, lúc nhà Tề thị rời khỏi Triệu gia thôn.
      Thế nhưng, Triệu Tương Nghi lại mong Tề Uyển Dao có thể dũng cảm đối mặt với tất cả, bao gồm Triệu Hoằng Lâm.
      Hôm nay, thừa dịp Tề Uyển Dao ngủ trưa dậy, tinh thần rất tốt, Triệu Tương Nghi bỏ khung thêu xuống thương lượng với Tề Uyển Dao: “Nhà muội tuy rằng lớn, nhưng phòng của muội và bà nội ở còn rất rộng, giường cực kỳ lớn, trước giờ muội và bà nội ngại giường lớn quá, giờ tỷ ở đây, ba người chúng ta cùng ngủ giường là vừa đủ luôn.”
      “Muội mau thêu hoa , đừng có lười biếng.” Tề Uyển Dao lúng túng quay mặt qua chỗ khác, tận lực chuyển sang đề tài khác..
      Triệu Tương Nghi cũng có buông tha, bước đến nhìn Tề Uyển Dao nghiêm túc : “Uyển Dao tỷ tỷ, đời này có nhiều chuyện làm cho chúng ta phải đối mặt, chúng ta cũng nên trốn tránh, đừng sợ, muội ở bên cạnh giúp đỡ tỷ, tỷ còn mình đâu.”
      Tề Uyển Dao hít sâu, cố gắng để cơ thể mình run rẩy, sau đó miễn cưỡng trấn định : “Tương Nghi, tỷ xin muội. . . Đừng ép tỷ”
      “Chuyện có như tỷ tưởng tượng đâu. . .”
      “Tỷ dám” Tinh thần Tề Uyển Dao sa sút, ngồi trước bàn, cả người vô lực, sắc mặt tái nhợt, “Tỷ dám. . . Hôm nay tỷ còn là tiểu nha đầu ở Triệu gia thôn kia nữa rồi…tỷ còn mặt mũi để nhìn mọi người…”
      “Là tỷ suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đều rất tốt, có gì thay đổi hết.” Triệu Tương Nghi chỉ nhớ Tề Uyển Dao vẫn là xử nữ liền tha, lại chút nào lo lắng, Tề Uyển Dao là người cổ đại, chuyện xảy ra đêm đó, chẳng khác nào trinh tiết đánh mất, trong lòng Tề Uyển Dao tự cho rằng mình đánh mất trong sạch.
      “Tương Nghi, tỷ cầu xin muội…” Tề Uyển Dao gục lên bàn khóc, “Tỷ có dũng khí đối mặt. . . Bây giờ tỷ có dũng khí để đối mặt với bất cứ chuyện gì, khế ước bán thân, những người đó đuổi kịp. . .Nhưng tỷ có dũng khí để đối mặt với ca ca của muội, tỷ xứng, tỷ còn sạch nữa.”
      “Làm sao có thể như vậy được chứ.” Triệu Tương Nghi luống cuống tay chân, vội ôm lấy Tề Uyển Dao, mới là phát cả người Tề Uyển Dao lạnh, còn run rẩy nữa. “Mọi chuyện qua, sao….Tỷ đừng có suy nghĩ nhiều quá, còn nữa tỷ có bị người ta cướp trong sạch, sao cứ tự ti như vậy?”
      “Muội hiểu. . .” Tề Uyển Dao kế tục khóc ròng , “Tỷ còn trong sạch…Tuy thân thể tỷ bị tên súc sinh đó đoạt, nhưng đêm đó xé rách xiêm y của tỷ, làm tỷ còn sạch .”
      Đối mặt bộ dạng đau buồn và cố chấp của Tề Uyển Dao , Triệu Tương Nghi hoàn toàn giật mình
      Nàng cho rằng, chỉ cần nữ tử giữ được tấm thân xử nữ của mình, vết sẹo của Tề Uyển Dao khép lại nhanh chóng và nó chỉ là vết thương người thôi.
      Nhưng nàng nghĩ lầm rồi, ở trong lòng Tề Uyển Dao, chuyện đêm đó vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng, nửa đêm tỉnh mộng, chuyện đêm đó khắc sâu trong tiềm thức luôn dây dưa dày vò Tề Uyển Dao, vô số thời khắc luôn nhắc nhở rằng, Tề Uyển Dao nàng còn là người trong sạch nữa, thân thể bị tên súc sinh kia nhìn thấy hết, dâm loạn, mặc dù phút cuối tên súc sinh đó đoạt được thân thể nhưng Tề Uyển Dao còn sạch
      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
      Hóa ra Tề Uyển Dao suy nghĩ như vậy. . . Nàng đánh giá thấp quan niệm trinh tiết của nữ tử cổ đại rồi
      “Uyển Dao tỷ tỷ. . . Muội hiểu tâm tư của tỷ, muội ép tỷ.” Hai mắt Triệu Tương Nghi vô thần vỗ vai Tề Uyển Dao, ngoài miệng lẩm bẩm .
      “Tương Nghi. . . Xin lỗi” Tề Uyển Dao vừa khóc vừa .
      Lúc này, trong lòng hai người rất buồn.
      Chờ mọi chuyện tạm lắng, Triệu Tương Nghi tìm những câu chuyện vui dời chú ý của Tề Uyển Dao, để cho tỷ ấy còn suy nghĩ quá nhiều về những chuyện xảy ra, dằn vặt chính mình cũng tốt.
      Tề Uyển Dao hiểu mảnh tâm ý của Triệu Tương Nghi, vì vậy mới biểu cực kỳ thả lỏng, nhưng thực ra trong lòng Tề Uyển Dao lúc này cũng thể tâm buông lỏng tâm tình, vì còn rất nhiều chuyện chờ nàng (TUD) xử lý, những chuyện đó ép nàng (TUD) còn chút khí lực nào, cho nên Tề Uyển Dao muốn đặt tinh lực quá nhiều cho những chuyện đó, kể cả chuyện đối mặt với Triệu Hoằng Lâm .
      Tề Uyển Dao tình nguyện Triệu Hoằng Lâm thỉnh thoảng nhớ tới mình, có thể nhờ Triệu Tương Nghi cho biết rằng nàng (TUD) chết, nàng (TUD) cực kỳ muốn Triệu Hoằng Lâm phát ra bộ dạng chật vật đáng thương này của mình.
      Lúc này, Triệu Tín Lương làm xong tất cả việc trong Thiên Hi Lâu rồi về.
      Phương thị thấy hai cha con Triệu Tín Lương và Triệu Tương Nghi mấy ngày nay như mất hồn mất vía, trong lòng khỏi lo lắng, vừa sợ là Thiên Hi Lâu bên kia xảy ra chuyện gì đó, vì vậy cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi Triệu Tín Lương.
      Triệu Tín Lương vốn muốn đem chuyện của Tề Uyển Dao cho Phương thị biết, nhưng lại lo lắng Phương thị bởi vì mình ấp a ấp úng mà lo lắng quá, rồi làm thân thể bị bệnh, cho nên lén nhìn Triệu Hoằng Lâm xem sách, rồi kéo Phương thị sang phòng khác , lén lút cho Phương thị biết chuyện của Tề Uyển Dao
      Bởi vì Triệu Tương Nghi luôn dặn dò , nhất định đem chuyện này cho Triệu Hoằng Lâm biết, bằng hậu quả tưởng tượng nổi, mặc dù Triệu Tín Lương nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo, rất là tôn trọng ý kiến của con .
      Phương thị nghe xong kinh hãi, quả thực thể tin được đó là , hai mắt hơi ướt kéo tay con trai : “Con bé ở đâu? Con mau dẫn mẹ xem nó.”
      Triệu Tín Lương thở dài hơi, sau đó rằng: “ ở trong Như Ý phường, bà chủ Nhâm rất tốt, còn đáp ứng con cẩn thận chăm sóc con bé.”
      được, mẹ phải xem con bé chút” Phương thị biết mọi chuyện , cảm thấy yên lòng.
      “Mẹ, mẹ, ngài chậm chút, cẩn thận chút, đừng để cho Hoằng Lâm biết.” Triệu Tín Lương đè thấp giọng với Phương thị.
      Nhưng Phương thị vừa mở cửa ra, thấy cháu trai hai mắt vô thần đứng trước cửa, biểu tình mặt cứng ngắc mà băng lãnh, Phương thị phản ứng kịp chỉ biết đứng nhìn Triệu Hoằng Lâm, hơi lo lắng sờ trán Triệu Hoằng Lâm: “Hoằng Lâm, Hoằng Lâm?Con khó chịu ở đâu?”
      Triệu Hoằng Lâm trả lời Phương thị , chỉ siết chặt nắm tay , bình tĩnh nhìn phụ thân hỏi: “Cha, những gì cha vừa sao?”

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 135: Hoằng Lâm phát điên
      Edit: Thiên
      “Hoằng Lâm, con , con hãy bình tĩnh lại nào, cha vừa. . .” Triệu Tín Lương còn chưa hết, Triệu Hoằng Lâm đột nhiên xoay người lại chạy ra ngoài.
      tốt” Triệu Tín Lương lập tức chạy theo ra ngoài, Phương thị đuổi theo ở phía sau đầu lớn tiếng hô :”Làm sao vậy, đây là thế nào. “
      “Mẹ, người hãy ở nhà , con đuổi theo Hoằng Lâm, con sợ nó làm chuyện nên.” Triệu Tín Lương quay đầu lại hô tiếng sau đó chạy mất thấy người.
      Triệu Tín Lương đường đuổi theo nhi tử chạy đến Như Ý phường, kỳ quái, tiểu tử Hoằng Lâm này trước giờ có như vậy, nhìn dáng người gầy yếu, mà hôm nay lại chạy nhanh đến thế, đuổi còn kịp.
      May mà biết thằng nhóc này chạy đến đâu, bằng lạc mất.
      Như Ý phường làm việc theo giờ, bây giờ chạng vạng tối, đến giờ Triệu Tương Nghi trở về, vì canh giờ tiếp tiếp theo, Như Ý phường đóng cửa buôn bán nữa.
      Triệu Hoằng Lâm khó khăn chạy đến trước cửa Như ý phường, bước chân chợt ngừng lại, mặt đầy khiếp sợ lùi bước chân, vào giờ khắc này giữ nổi được bình tĩnh, rất muốn vào, thế nhưng lại sợ hãi.
      Triệu Tín Lương đuổi theo tới, đến vỗ vài Triệu Hoằng Lâm: “. . . Theo cha trở về” vừa vừa thở phì phò.
      Triệu Hoằng Lâm đứng thẳng người, bình ổn lại khí tức, như tỉnh táo quay đầu lại nhìn cha mình: “Vì sao, cho con biết trước, tại sao muốn giấu diếm?”
      “Cha, cha có giấu diếm a. . . Cha cũng mới vừa biết. . .” Triệu Tín Lương lắp bắp .
      Triệu Hoằng Lâm thể tính toán với phụ thân được như vậy là quá phận, chỉ gỡ tay phụ thân ra, cứng ngắc bước vào trong tú phường.
      Triệu Tương Nghi vừa lúc từ lầu xuống, liếc mắt nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm vào, nhất thời sợ đến mức chân mềm nhũn ra như gặp được quỷ.
      Thừa dịp ca ca còn có phát mình, Triệu Tương Nghi xoay người chạy lầu hai, trong đầu chỉ nhớ là phải đến sương phòng của Tề Uyển Dao , rón ra rón rén đóng kỹ lại, sau đó giọng với Tề Uyển Dao : “tỷ muốn đối mặt cũng phải gặp thôi, ca ca đến, nhưng phải do muội gọi đến.”
      Chén trà trong tay Tề Uyển Dao cẩn thận rơi xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh.
      “Muội, muội cái gì” Tề Uyển Dao hoảng loạn, nàng chẳng bao giờ nghĩ mình trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ phải đối mặt với Triệu Hoằng Lâm, vào giờ khắc này chuyện nàng lo sợ nhất đến, trong lòng nàng hỗn loạn vô cùng.
      Nhiều hơn chính là sợ hãi.
      Nàng sợ nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm, dù nhìn nàng cái thôi, nàng cảm thấy rất đau đớn khi bị ánh mắt trong suốt nhiễm tạp chất đó nhìn, nàng bẩn như vậy, có thể liếc nhìn nàng cái sao?
      “Tương Nghi, Tương Nghi, tỷ xin muội. . .” Tề Uyển Dao giọng rơi lệ, “Mau bảo ca ca muội nhanh , tỷ, tỷ muốn huynh ấy nhìn thấy tỷ, tỷ như vậy…”
      “Uyển Dao tỷ tỷ, đừng như vậy, chúng ta phải dũng cảm đối mặt, kỳ thực mọi chuyện có nghiêm trọng như tỷ nghĩ đâu.” Việc đến nước này, Triệu Tương Nghi càng hy vọng Tề Uyển Dao và ca ca mình gặp nhau.
      Nhưng Tề Uyển Dao lại liều mạng lắc đầu khóc ròng : “ được. . . như vậy tâm ta như bị ai đó khoét vào, Tương Nghi, muội hãy giúp tỷ, chỉ có muội mới có thể giúp tỷ.”
      Ngay lúc hai người chuyện với nhau Triệu Hoằng Lâm tới lầu hai.
      vấn an Nhâm thị, đối với những người khác miễn cưỡng mỉm cười, thế nhưng biết , những chuyện thế này thường ngày hay làm, nhưng lúc này đây khó giữ được bình tĩnh nữa rồi.
      “Ở sương phòng đằng đó.” Nhâm thị cũng có giấu phòng của Tề Uyển Dao, thấy Triệu Hoằng Lâm muốn chạy vào trong, Nhâm thị kéo lại, nhàn nhạt , “Tâm tình ấy bây giờ được tốt, cháu nên vào tránh làm ấy kích động.”
      Nội tâm Triệu Hoằng Lâm vốn hoãn loạn vì câu này mà lý trí trở về, lùi bước chân, nhìn Nhâm thị gật đầu, “Cháu biết rồi.”
      Triệu Tín Lương bất đắc dĩ theo phía sau, nhìn thấy Nhâm thị liền xin lỗi: “ ngại quá, vì chuyện của nhà bọn ta mà gây thêm nhiều phiền toái cho bà chủ.”
      sao.” Nhâm thị mỉm cười.
      Triệu Tín Lương thấy thế liền ngẩn người cả ra, phục hồi lại tinh thần, khỏi ngây ngô sờ cái gáy của mình, sau đó ngượng ngùng cười: “Nếu như vậy , để cảm tạ bà chủ mấy ngày nay chăm sóc Uyển Dao, Thiên Hi Lâu của ta miễn cho Như Ý phường tháng tiền cơm.”
      “Tốt, phương diện làm ăn ông chủ Triệu mở miệng, ta cũng khách khí nữa” Nhâm thị cười .
      “Tốt lắm, cứ quyết định vậy ” Triệu Tín Lương rất cao hứng
      Mà Triệu Hoằng Lâm bên này, có thoải mái chuyện như hai người họ.
      lẳng lặng đứng ở gian sương phòng trước mặt,cửa đóng chặt, nhưng biết, thiếu nữ yếu đuối lúc xưa ở trong đó, nàng chịu rất nhiều cay đắng, người đầy thương tích.
      Lúc trước, chắc chắn rằng mình gặp lại nàng , từng nghĩ đến trăm nghìn trường hợp khi gặp lại nàng, phải là cảnh đậu bảng vàng, áo gấm về quê, sau đó đứng trước mặt nàng, nhận lấy ánh mắt sùng bái của nàng, sau đó nắm tay nàng rời khỏi cuộc sống khổ nhọc, từ đó về sau bảo vệ nàng , cho nàng chịu khổ nữa.
      Nhưng bây giờ, nàng ở trong, ở ngoài cửa, cả hai chỉ cách nhau cánh cửa, gần như vậy mà tựa như cả hai bị ngăn cách bởi con sông dài, xa đến mức thể gần nhau.
      chẳng bao giờ nghĩ tới, lần gặp lại này, ở trong trường hợp như vậy.
      còn chưa có công danh, mà nàng có khỏe để chờ đến như nghĩ…
      “Uyển Dao, mở rộng cửa cho ta, ta biết muội ở trong đó.” Giọng của Triệu Hoằng Lâm so với ba năm trước, ổn trọng hơn rất nhiều. Nhưng Tề Uyển Dao có thể nhận ra được, nàng co người ngồi cạnh cửa, đem người cuộn tròn lại, sau khi nghe những lời này, cơ thể run rẩy mãnh liệt.
      Bên tai chỉ toàn thanh hỗn loạn, nàng bắt đầu nghe giọng của Triệu Hoằng Lâm nữa rồi, nàng chỉ nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của mình, tiếng kh1oc nức nở, còn có tiếng gió thổi qua.
      “Mở cửa ra, Tương Nghi, ca ca nghe thấy giọng của muội, mau mở cửa cho ca ca.” Triệu Hoằng Lâm bắt đầu gõ cửa, chính xác là khó giữ nổi được bình tĩnh mà đập cửa, Triệu Tương Nghi khó có khi cuống cuống tay chân như vậy.
      Nàng (TTN) có chút sợ Triệu Hoằng Lâm, vì vậy nàng (TTN) dám mở cửa.
      Rất sợ khi mở cửa rồi, Triệu Hoằng Lâm xông thẳng vào trong phòng, nhìn thấy Tề Uyển Dao yếu đuối chịu nổi, hai người huyên náo thể tách ra được.
      Ca ca ở trong lòng của nàng (TTN) vẫn luôn là người Lý trí, nàng (TTN) muốn nhìn thấy ca ca điên cuồng mà thất thố.
      Tề Uyển Dao khóc thành tiếng, chỉ bịt miệng lại mà khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bộ hạ sam màu hồng gấm Tô Châu, càng tôn thêm vẻ đẹp nghiệt của mình.
      Triệu Tương Nghi trong lòng cũng rất loạn
      Bên cạnh là Tề Uyển Dao bi thương khóc thành tiếng, bên ngoài lại là ca ca Triệu Hoằng Lâm liên tục thất thố gõ cửa ngừng, Triệu Tương Nghi rất lo lắng cho hai người này, thế nhưng vào lúc này đây, nàng (TTN) có biện pháp, biết làm sao… Làm như thế nào, mới có thể đem hai người này làm như có chuyện gì xảy ra mà ở chung chỗ với nhau.
      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
      Giữa lúc tràng diện có chút huyên náo, đột nhiên cửa phòng mở ra. . .
      Triệu Hoằng Lâm bởi vì dùng quá nhiều sức, cả người thiếu chút nữa ngã nhào ra đất.
      Tề Uyển Dao chínhthì ngồi cảnh cửa khóc , nghe thấy tiếng mở cửa như là con chim sợ cành cong, lập tức đứng lên lui về phía sau.
      Triệu Tương Nghi cũng kinh ngạc nhìn, qua tầm mắt mông lung, nàng thấy Triệu Hoằng Lâm khác hẳn so với ngày thường
      Hai mắt đỏ bừng, giống như con báo nhìn con mồi, môi hơi run, tim cũng đập nhanh lên…Hai tay nắm chặt thành quyền, cả người hơi run, nhưng cũng nhìn ra được cực lực kiềm chế cơn nóng giận của mình.
      Ca ca vĩnh viễn đều là bộ dáng này, mặc dù trời có sập xuống, cũng cho phép chính mình mất lý trí.
      lúc Triệu Tương Nghi quan sát Triệu Hoằng Lâm, đồng thời Triệu Hoằng thầm quan sát Tề Uyển Dao ôm mặt khóc.
      Nàng (TUD) mặc bộ hạ sam màu hồng, dáng người so với ba năm trước cao hơn chút, so với trong tưởng tượng khác bao nhiêu, chỉ là thần thái trong mắt, cùng với khí chất người cũng bớt lại rất nhiều… rất hy vọng những gì nghe ở nhà đều là giả hết.
      “Uyển Dao.” Triệu Hoằng Lâm cơ hồ là run rẩy kêu tiếng.
      Nước mắt Triệu Tương Nghi rơi xuống, nàng (TTN) đành lòng nhìn, quay mặt sang chỗ khác mà khóc, sau đó chạy ra khỏi sương phòng. Lúc ra cửa đụng phải Nhâm thị, Triệu Tương Nghi giật mình, rồi ôm chầm lấy Nhâm thị, khóc nức nở, trong lòng cực kỳ khó chịu.
      Trong sương phòng, Tề Uyển Dao tinh thần sa sút ngồi bệt dưới đất, cúi đầu giữa hai đầu gối khóc, ngoài miệng mơ hồ : “Huynh …Ta phải là người huynh muốn tìm…”
      Triệu Hoằng Lâm ngửa đầu cực lực đè nén nước mắt muốn chảy xuống lại, song quyền càng nắm chặt, muốn bước đến gần ôm lấy người thiếu nữ này, nhưng hai chân giống như mọc rễ, mảy may động đậy.
      Cửa sương phòng bị Triệu Hoằng Lâm đóng lại.
      Bên trong chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Tề Uyển Dao ngày càng lớn.
      Những người lớn đứng ở bên ngoài khỏi có chút bận tâm, lúc này Triệu Tương Nghi bình tĩnh được chút, nghe động tĩnh bên trong, cũng cảm thấy yên lòng, muốn chữa lành vết thương lòng phải đối mặt với nó, hai người này có thể tự chữa trị vết thương lòng của nhau . . .
      bao lâu, cửa sương phòng bỗng nhiên mở ra.
      Triệu Hoằng Lâm tự mình nắm tay Tề Uyển Dao cúi đầu ra, chào hỏi ai cả, thậm chí còn liếc nhìn bọn họ, mà Tề Uyển Dao hai mắt vô thần nhìn tay mình bị Triệu Hoằng Lâm nắm, mặt vẫn còn nước mắt.
      “Ca ca. . .”
      “Hoằng Lâm. . .”
      Hai cha con Triệu Tương Nghi cơ hồ như trăm miệng lời, nhưng Triệu Hoằng Lâm vẫn có phản ứng, chỉ kéo Tề Uyển Dao đường ra ngoài.
      Buổi tối màu hè rất oi bức, trán Triệu Tương Nghi chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng trong lòng Triệu Tương Nghi rất lạnh. Lo Lắng hai người xảy ra chuyện, nàng (TTN) lập tức gỡ tay Triệu Tín Lương ra, chạy theo ra ngoài…


      Chương 136: Sau này con là người Triệu gia
      Edit: Thiên
      Mặc dù buổi tối mùa hè cực kỳ nóng bức, nhưng buổi sáng thoải mái hơn nhiều.
      Gió lạnh mùa hè khoan khoái vô cùng, thoải bay xiêm y người, mang theo những nỗi bực tức trong người, mang lại bình yên.
      Triệu Tương Nghi mở to đôi mắt còn buồn ngủ của mình, theo thói quen lấy tay xoa mắt, mọi người đều dậy hết rồi…Nhớ đến chuyện buổi tối hôm qua, Triệu Tương Nghi bật người đứng dậy, chỉ mặc trung y rồi mang giày nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
      Lúc chạy ra khỏi cửa đụng phải Phương thị, Triệu Tương Nghi ngẩng đầu hỏi: “Bà nội, Uyển Dao tỷ tỷ đâu rồi.”
      Phương thị ôn hòa cười , sau đó điểm lên trán Triệu Tương Nghi : “Hoảng cái gì, giống con mèo hoang vậy, yên tâm , sao, rửa mặc rồi mặc quần áo cho nghiêm chỉnh vào, sau đó đến nhà chính ăn sáng mau.”
      Triệu Tương Nghi nghe xong, lúc này mới thở phào nhõm, xoay người trở về phòng, bắt đầu tự mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, chải kiểu tóc đơn giản gọn gàng, rồi mới ra cửa.
      đến nhà chính, Triệu Tương Nghi kinh ngạc phát , quá trễ, mà ca ca Triệu Hoằng Lâm còn chưa học ngược lại ngồi ngay ngắn trước bàn, thẳng lưng nhìn Tề Uyển Dao, mắt chưa từng rời khỏi lần.
      Triệu Tương Nghi lặng lẽ vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Tề Uyển Dao, dịu dàng cười với vị tỷ tỷ này, thấy cháo hoa trước mặt chưa đụng tới, khỏi mở miệng : “Uyển Dao tỷ tỷ ăn cháo nha.” lại sờ đầu mình , “Muội ngủ hơi nhiều nên dậy trễ.”
      Tề Uyển Dao cười cười, có mở miệng , có lẽ là do trong lòng còn kinh sợ.
      “Muội rời giường rồi hãy hảo hảo bồi Uyển Dao tỷ tỷ của muội cho tốt, ca đến học đường đây.” Triệu Hoằng Lâm thấy Triệu Tương Nghi dậy, bèn đứng lên xoay người rời , lúc này Triệu Tín Lương sớm đến Thiên Hi Lâu, nếu khi nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm bây giờ còn ở nhà, biết lo lắng như thế nào đây. Mùa thu năm nay tham gia thi viện, vậy mà ca ca giống như đứa học sinh cấp ba ở đại, phải trải qua chút căng thẳng trước mùa thi đến gần.
      Triệu Tương Nghi nghĩ như thế nào nữa Triệu Hoằng Lâm vừa mới rời , liền kéo tay Tề Uyển Dao cười : “Ngày hôm nay theo muội đến tú phường chơi , bà chủ Nhâm bây giờ là sư phụ của muội, muội mỗi ngày đều đến đó học nghệ. Dù sao tỷ cũng có việc gì làm, mình ở nhà với bà nội cũng biết cái gì, như vậy buồn đấy.”
      “Cái con nhóc có lương tâm này, con dám xấu sau lưng bà nội sao.” Phương thị vừa vào nhà chính nghe thấy liền cười mắng, tay cầm dĩa bánh rán , Triệu Tương Nghi thích nhất ăn xong cháo hoa là ăn cái này, vừa thấy Phương thị vội thay đổi sắc mặt :
      “Nào có nào gì à, con đâu có gì đâu” dứt lời chạy đến lấy bánh rán tay Phương thị.
      Phương thị sẵng giọng: “Tính sổ với con sau”
      Tề Uyển Dao thấy bộ dáng vui vẻ của hai bà cháu, khỏi nhớ đến khoảng thời gian ở Triệu gia thôn, cùng cha mẹ và ca ca ở chung vui vẻ, khi đó cũng giống như Triệu Tương Nghi và Phương thị bây giờ, thỏa mãn mà hạnh phúc.
      Thấy Tề Uyển Dao sợ run, Triệu Tương Nghi vội bỏ bánh rán lại đĩa, cười , “Nghĩ gì thế, chúng ta ăn cơm , bánh rán bà nội làm rất ngon đó, bên ngoài có mua cũng có vị này đâu.”
      “Miệng lưỡi trơn tru, chẳng biết học với ai.” Phương thị cũng ngồi xuống theo, bận rộn cả buổi sáng, bà còn chưa ăn điểm tâm, chỉ lo chiếu cố ba cha con Triệu Tín Lương.
      Triệu Tương Nghi ngoan ngoãn múc cho Phương thị chén cháo hoa, mùi cháo nóng hổi, hôm nay gạo trắng trở thành lương thực chính của cả nhà họ, Triệu Tương Nghi thỉnh thoảng nhớ lại hòan cảnh cả nhà mấy năm trước ăn cơm với trấu, cái cảm giác đó cách nhau như mấy đời vậy, cuộc sống tham khổ ấy biết tại sao mình và mọi ngời trong nhà có thể vượt qua được nhỉ…
      Phương thị cười tươi tiếp nhận cháo hoa, vừa ăn vừa chuyện với Tề Uyển Dao , trong mắt khó nén thương cảm cùng đau lòng.
      Lúc biết được Tề Uyển Dao gặp chuyện may, Phương thị đau lòng muốn chết, bây giờ Tề Uyển Dao ở lại nhà bà, Phương thị xem như cháu ruột mà thương.
      “Quần áo của Tương Nghi có hơi so với con, con thể mặc bộ này được, chờ cơm nước xong con theo bà xuống phố, bà dẫn con mua mấy khúc vải về may quần áo, cần lo lắng bị người ta nhận ra, ngay tối hôm qua bà làm cho con cái nón trùm đầu, chỉ cần con mang nó gặp phiền toái nữa.” ăn cơm, Phương thị thêm vài câu nữa.
      Tề Uyển Dao lập tức bỏ chén đũa xuống bàn, rất cảm động nhìn Phương thị.
      Sợ Tề Uyển Dao nhìn cảnh thêm buồn, Triệu Tương Nghi vội trêu ghẹo vài câu thay đổi bầu khi: “Ai nha, như vậy hay quá rồi, muội còn định nhờ Uyển Dao tỷ tỷ giúp muội làm nữ hồng đây. Cả ngày cầm kim thêu hoa, tay muội đều đau xót.”
      “Con đó nha, cũng sắp biến thành heo lười rồi. Nhà chúng ta bây giờ còn chưa nuôi heo, mà con muốn thành heo cho nhà ta nuôi à.” Phương thị vừa cười vừa gắp đồ ăn cho Triệu Tương Nghi, “Nào, nào, heo con, ăn nhiều chút.’
      Tề Uyển Dao bị chọc cười, khó có được nụ cười mặt.
      “Bà nội, tỷ ấy cười rồi kìa.” Triệu Tương Nghi kéo vạt áo Phương thị ,Phương thị thấy thế, cũng là gật đầu cười hào ái.
      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
      Ăn xong điểm tâm, Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao giúp đỡ Phương thị dọn chén đũa, bất chợt giống như nhớ ra điều gì đó, Phương thị nhìn Tề Uyển Dao chằm chằm, nghiêm túc , “Uyển Dao a, sau này con chính là người Triệu gia. Đừng có khách khí với nhà ta nữa, mọi người đều là người nhà”
      Triệu Tương Nghi ngây ngốc, Tề Uyển Dao thiếu chút nữa làm rơi chén đũa trong tay.
      Tề Uyển Dao kinh sợ nhìn Phương thị hồi lâu có đáp lại.
      Kỳ thực Phương thị câu này, là có hai ý bên trong, ngày hôm qua nhìn bộ dáng của cháu trai, bà khẳng định thằng nhóc này động lòng với Tề Uyển Dao, Phương thị hơi giật mình nhưng có chút vui mừng, bà phải là người dựa vào vị thế của trưởng bối mà đưa ra cầu vô lý, cũng phải là người chỉ biết nhìn bề ngoài và gia thế người ta. Đứa Tề Uyển Dao này rất tốt, Phương thị rất là thích, nếu như sau này Triệu Hoằng Lâm cưới Tề Uyển Dao về, vậy bà cũng có phản đối.
      Theo tình hình bây giờ, cả hai tuổi còn , đó là chuyện của tương lại, Phương thị là người từng trải, kinh nghiệm cũng nhiều hơn lớp trẻ, chỉ là trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện của Triệu Nguyệt Cầm. Cho nên, bà vẫn chưa thể xác định rằng cháu trai đối với Tề Uyển Dao là nhất thời thương hại hay là muốn ở cùng nhau lâu dài…Cũng biết Triệu Hoằng Lâm sau này có còn thích Tề Uyển Dao nữa hay , bây giờ có ra ý định thân cũng còn hơi sớm, đến lúc đó nếu như Triệu Hoằng Lâm hối hận, như vậy đối với Tề Uyển Dao là công bằng còn có làm danh tiếng cũng bị ảnh hưởng.
      Cho nên bà muốn Tề Uyển Dao hãy làm người Triệu gia, vì nếu sau này gả cho Triệu Hoằng Lâm, thành người Triệu gia , còn nếu cả hai có ý định tiến tới, như vậy có thể bảo Triệu Tín Lương nhận Tề Uyển Dao làm dưỡng nữ, hơn nữa Tề Uyển Dao và Triệu Tương Nghi thân nhau như tỷ muội, coi như cũng có người bạn tốt ở bên chia buồn vui.
      Như vậy tính ra, coi như là người Triệu gia
      “Bà nội, cảm ơn bà, nhưng con dám trèo cao.” Trong mắt Tề Uyển Dao hàm chứa lệ rơi xuống.
      Tay dọn chén đũa của phương thị dừng lại, cười : “ cái gì vậy, cái gì trèo cao với cao, đều là cùng thôn ra, cũng xem như là người cùng nhà sao lại như vậy chứ.”
      “Uyển Dao tỷ tỷ, sau này tỷ là người Triệu gia, đừng có khách khí với nhà muội nữa.” Triệu Tương Nghi cũng hiểu ý tứ của Phương thị, bèn thân thiết kéo tay Tề Uyển Dao cười .
      “Cám ơn mọi người, người xưa cũng ‘thêu hoa gấm, , đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’, mọi người có ân đối với Uyển Dao , Uyển Dao suốt đời quên ân này.” Tề Uyển Dao đến đây liền quỳ xuống.
      Phương thị và Triệu Tương Nghi vội đỡ người dậy, sau hồi xúc động, Triệu Tương Nghi dọn dẹp chén đũa rồi sau đó đến Như Ý phường, còn Phương thị dẫn theo Tề Uyển Dao ra ngoài mua vải.
      Trải qua những chuyện liên quan đến Tề Uyển Dao, ấn tượng của Triệu Tương Nghi đối với Nhâm thị càng thêm tốt, Nhâm thị thiện lương, kiên nhẫn lại cường ngạnh quyết đoán, từng chút từng chút hành động của Nhâm thị đều rơi vào trong mắt Triệu Tương Nghi
      Làm cho nàng sinh ra ý nghĩ kỳ quái ——
      Nếu như Nhâm thị là mẹ của nàng, thế nào?
      Nhất định rất tuyệt, người mẹ có thể trị , kiếm tiền, lại thích hài tử, cẩn thận chăm sóc, cho người khác khi dễ, người mẹ như vậy, nhất định nhận lấy nhiều lời tán dương hâm mộ ?
      Đúng vậy, nàng đột nhiên bắt đầu mơ hồ mong muốn, Nhâm thị có thể gả cho Triệu Tín Lương làm vợ kế. Mặc dù nghe có vẻ hay lắm, thế nhưng Triệu Tín Lương và Nhâm thị , hai người này nam chưa lấy, nữ chưa gả, ai cũng ép buộc được, ở thời đại này chế độ phong kiến có chút cởi mở, quả phụ bị chồng bỏ có thể tái là chuyện thường, chỉ cần họ cam tâm tình nguyện là được, như vậy có kẻ nào đặt điều sau lưng hết.
      Triệu Tín Lương Tính là người trung thực, chân thành và chăm chỉ, đồng thời là người rất cẩn thận cùng chu đáo, biết chăm sóc người khác. Tính tình Nhâm thị cường ngạnh, nhưng rất biết trị gia, tin tưởng có thể làm bà chủ gia đình hiền tuệ. Tính cách hai người này bổ sung cho nhau, nếu nên duyên vợ chồng tiếc.
      Nhâm thị so với Lã thị tốt hơn gấp trăm nghìn lần.
      Đều nhìn tính tình biết gai đình người đó ra sao, phụ thân Nhâm thị là tiên sinh dạy học, còn là tú tài, chắc chắn là người hòa ái biết lễ, mẫu thân Nhâm thị cần phải , nhìn Nhâm thị như vậy, mẫu thân khẳng định là người cẩn thận chu đáo, ôn nhu thục đức rồi, giống như người nhà mẹ đẻ Lã thị, xúc phạm người khác , mà nhân phẩm cũng là nằm trong hàng ‘cực phẩm’ tồi tệ.
      Nếu như cha nàng sớm gặp được Nhâm thị tốt biết bao? Cả hai cũng bị dày vò mấy năm qua rồi.
      Thế nhưng. . . lại , có Lã thị, như vậy có ca ca tài trí và nữ nhi khéo léo động lòng người như nàng rồi.
      Triệu Tương Nghi đường suy nghĩ miên man, bất tri bất giác đến đại môn Như Ý phường
      Nhấc chân vào, Triệu Tương Nghi đầu tiên là nhìn thấy Nhâm thị, nhâm thị mặc cái váy hoa viền cúc, bên hông là đai ngọc, càng tôn cái eo duyên dàng, làn da trắng nõn trong ngày hè mà cứ tưởng như là ôn tuyền tuyền mát mẻ, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy thoải mái
      “Sư phụ sớm, hôm nay phải là con cố ý đến trễ đâu.” Triệu Tương Nghi cười chào hỏi.
      Nhâm thị biết cả nhà bọn họ vì chuyện của Tề Uyển Dao mà bận rộn cả đêm, vì vậy cũng có so đo, chỉ bảo Triệu Tương Nghi lên lầu luyện tập nữ hồng.
      Hôm nay Nhâm thị nhìn qua có chút vội vội vàng vàng, biết chuyện làm ăn có vấn đề gì mà khiến cho Nhâm thị vội vàng đến thế.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 137: nên vọng động
      Edit: Thiên
      T
      ừ sau chuyện Tề Uyển Dao , tâm trạng của Triệu Tương Nghi ngày càng yên, Nhâm thị thấy bộ dáng yên lòng của nàng, cũng có ép nàng luyện tập nữa, chỉ giảng giải cho nàng nội dung cách thêu mới, rồi để nàng về nghỉ ngơi.
      Trời sang trưa
      Phương thị ngờ Triệu Tương Nghi hôm nay quay về nhà ăn cơm trưa, vì vậy khi thấy Triệu Tương Nghi về sớm, bà còn tưởng có chuyện gì xảy ra, khẩn trương hỏi: “Con làm gì sai nên bị sư phụ phạt sao?”
      Triệu Tương Nghi hơi nhún vai: “Sư phụ mà phạt con, bà nội có thể thấy con đứng trước ở đây ư? Là sư phụ thấy con lo lắng việc ở nhà, cho nên mới cho con nghỉ ngày, con về sớm là vậy đó.”
      “Nha đầu ba hoa.” Phương thị mắng , lại làm bộ muốn cốc đầu nàng.” Tuổi cũng lớn rồi, mà tính tình còn bướng bỉnh như vậy.’
      Triệu Tương Nghi cười cười,làm mặt quỷ với Phương thị, sau đó vào trong nhà nhìn quanh: “Uyển Dao tỷ tỷ đâu?”
      Phương thị vừa nhặt rau vừa cười: “ ở trong phòng may quần áo mới, hôm nay bà mang con bé ra chợ mua mấy khối vải, con bé cao hứng quá, bà cũng để bà giúp nhưng con bé cho, muốn tự mình làm.” Phương thị đến đây, vươn tay cốc đều Triệu Tương Nghi cái, “Nha đầu con đấy, nhìn người ta giỏi chưa kia, chỉ lớn hơn con có bốn tuổi , có thể tự may quần áo rồi, còn nữ hồng ta cũng nhìn vài lần rồi, tốt hơn con biết bao nhiêu lần đây.”
      “À.” Triệu Tương Nghi cố ý tấm tắc , “Bà nội có cháu nuôi rồi liền ghét bỏ cháu ruột là con ư.”
      “Đừng nhiều nữa, mau vào bồi con bé chuyện .” Phương thị ừcười híp mắt, thấy Triệu Tương Nghi vào trong bà quay đầu tiếp tục nhặt rau.
      Bên trong, Tề Uyển Dao nghiêm túc ngồi trước bàn trà, Triệu Tương Nghi vừa vào liền chạy đến ngồi bên cạnh: “Vải đẹp, rất hợp với màu da của tỷ, ánh mắt của bà nội rất tốt nha.”
      Tề Uyển Dao gật đầu, vuốt khúc vải màu xanh nhạt, mỉm cười : “Mấy khúc này rất đắt, tỷ cần, nhưng bà nội kiên quyết mua, khuyên cũng khuyên được… ra, tỷ có thể cần mặc những thứ vải tốt này…Mọi người quyết định giữ tỷ lại để chăm sóc, tỷ cũng rất cảm kích rồi.”
      “Cái gì mà tạm thời?” Triệu Tương Nghi đẩy vai Tề Uyển Dao cái, giả bộ cả giận , “Tỷ lại khách khí với muội nữa rồi, muội giận nha phải chúng ta là người nhà ư, sao tỷ lại như vậy chứ.”
      “Muội, muội đừng có giận, tỷ có ý tứ gì khác, tỷ chỉ cảm thấy mình xứng…”
      “Dừng.” Triệu Tương Nghi ỷ vào mình là tiểu hài tử, mà hét lên, ” Muội thích nghe mấy từ đó , từ nay về sau ở trước mặt muội đừng mấy từ đó.”
      Hai mắt Tề Uyển Dao phiếm hồng, gì, chỉ quay đầu sang bên nặng nề gật đầu cái.
      “Muội có quên.” Triệu Tương Nghi bỉnh tĩnh lại, đứng dậy bước đến trước mặt Tề Uyển Dao, nắm lấy tay Tề Uyển Dao, mặc dù giọng trẻ con non nớt, nhưng từng câu vẫn làm cho Tề Uyển Dao phải rơi nước mắt, “Mấy năm trước, nhà của chúng ta rất nghèo, tỷ và A Sâm ca hai người vì để cho muội và ca ca uống được canh ca, cố gắng bắt rất nhiều ca lớn cho em muội, là thích ra ngoài sông chơi, kỳ thực đều là giả, trời lạnh như vậy, ở nhà sưởi ấm, ai lại điên khùng ra ngoài bờ sông chơi chứ?”
      “Chuyện như vậy phải xảy ra , hai lần, mà thời thời khắc khắc xảy ra bên người muội và ca ca, là hai người giúp đỡ muội và ca ca, bây giờ bọn muội có năng lực, nên luôn sẵn sàng vươn tay giúp đỡ tỷ, tỷ nhất định phải bỏ ngay tạp niệm này, tốt nhất là hãy ở chung với nhààh muội, có cái đạo lý xứng ở đây.”
      “Tương Nghi, muội?” Tề Uyển Dao kinh ngạc nhìn Triệu Tương Nghi, thực thể tin nổi, đây là bé con kia sao bây giờ lớn rồi, có thể ở trước mặt mình ra những lời thao thao bất tuyệt này ư?
      “Những điều này là ca ca dạy cho muội.” Sợ Tề Uyển Dao nghi ngờ, Triệu Tương Nghi cuối cùng thở hắt ra, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Triệu Hoằng Lâm.
      ra là thế.” Mặt Tề Uyển Dao đỏ lên, cúi đầu lầm bầm, sau đó ngẫm gì mà Triệu Tương Nghi vừa , trong lòng cảm thấy thoải mái hơn
      Tục ngữ cũng , ‘Ban ngày thể nhắc người’, lúc nãy Triệu Tương Nghi mới vừa nhắc đến Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm quay về.
      cùng còn có Triệu Tín Lương, chỉ nghe thấy bên ngoài ồn ào, còn có tiếng kinh hô của Phương thị, có tiếng thở dài của Triệu Tín Lương, Triệu Tương Nghi vừa mới hơi buông lỏng tâm tình, lập tức khẩn trương, chạy ra ngoài xem có chuyện gì.
      xảy ra chuyện gì?” Triệu Tương Nghi nhìn Triệu Tín Lương kéo chặt Triệu Hoằng Lâm buông, mặt Phương thị lộ ra vẻ hoảng sợ , bởi vì từ đến lớn, ngoại trừ lần nọ đánh nhau với Triệu Hoằng Nhân, Triệu Tín Lương Triệu Tín Lương động tay chân với Triệu Hoằng Lâm, lại còn mắng câu nào.
      Triệu Tín Lương trả lời câu hỏi của con , chỉ kéo Triệu Hoằng Lâm đường vào nhà,bên trong truyền đến tiếng xô đẩy, “Con ngồi đó đàng hoàng cho cha đừng mà suy nghĩ xem, con giúp đỡ người ta hay tạo thêm phiền phức cho người ta đây hả.”
      “Cha, ca ca làm cái gì sai sao?” Triệu Tương Nghi theo Triệu Tín Lương vào trong, nàng rất lo lắng , lại cực kỳ muốn nhìn người nhà mình ai nấy đều vui.
      Tề Uyển Dao cũng rất là khẩn trương nhìn mọi người trong nhà, trực giác cho biết, Triệu Hoằng Lâm làm vậy chính là bởi vì chuyện của Tề Uyển Dao
      Vì vậy, Tề Uyển Dao càng thêm tự trách mình, nếu mặt đất có lỗ, nàng ấy chui xuống liền ngay lập, như vậy quấy nhiễu đến cuộc sống của cả nhà họ.
      Triệu Tín Lương hơi thở dốc, chờ ổn định lại khí tức, lúc này mới bình tĩnh cho Phương thị và Triệu Tương Nghi nghe: “Thằng bé muốn tìm đại bá nương Uyển Dao trả thù.”
      Trong nháy mắt mọi người gì.
      Tề Uyển Dao che miệng ở bên lặng lẽ khóc, khóc như nhớ điều gì liền quỳ xuống trước mặt Triệu Tín Lương: “Xin lỗi, xin lỗi, nếu tối hôm đó cháu sớm biết là mọi người, nhất định có chết cháu cũng chạy đến cầu cứu, như vậy cũng xuất trước mặt mọi người…Xin lỗi đem lại phiền toái cho mọi người rồi.”
      “Uyển, Uyển Dao, ý thúc phải là vậy…Thúc giận là vì Hoằng Lâm có hiểu chuyện, chứ thúc có ý trách cháu đâu.” Đỡ dậy Triệu Tín Lương vội vàng đỡ Tề Uyển Dao đứng dậy, nhờ Phương thị đưa vào phòng nghỉ ngơi, khuyên nhủ đôi điều, sau đó đau đầu nhìn con trai lời nào.
      Triệu Tương Nghi theo Tề Uyển Dao vào phòng , vì lúc này nàng ở bên cạnh an ủi Triệu Hoằng Lâm.
      Ca ca nàng là hài tử nhạy cảm, nàng tin rằng, chuyện tìm đại bá nương kia để tính sổ, có từ lúc ca ca dẫn Tề Uyển Dao rời khỏi Như Ý phường.
      “Hoằng Lâm, cha muốn nổi giận với con, cha làm vậy phải là đồng ý với con, mà là cứu con, cứu Uyển Dao.” Triệu Tín Lương nghiêm túc hẳn nhìn con trai giải thích, “Chuyện xảy ra quá nhanh, cha thể giải thích với con ngay được, bây giờ về đến nhà, con nghe cha đây.’
      Sáng nay sau khi đến Thiên Hi Lâu, Triệu Tín Lương có chút yên lòng, trước khi ra khỏi nhà, vẻ mặt u sầu của Triệu Hoằng Lâm làm cho Triệu Tín Lương lo lắng.
      Để xác định có chuyện gì xảy ra, Triệu Tín Lương liền đem việc trong tửu lâu sắp xếp ổn thỏa hết, sau đó đến học đường tìm Triệu Hoằng Lâm.
      ngờ tới , Triệu Tín Lương còn chưa ra khỏi cửa phu tử ở học đường chạy tới tì, hỏi Triệu Hoằng Lâm có phải là bị bệnh hay mà sao học.
      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
      Triệu Tín Lương vô cùng kinh ngạc, con trai có ở nhà, cũng có ở học đường, hơn nữa đâu, con trai muốn làm gì đây.
      Cuối cùng, Triệu Tín Lương nghĩ đến nơi, vội vã chạy ra chợ mướn chiếc xe ngựa, tìm người hỏi thăm chút, mới biết Triệu Hoằng Lâm về phía tây.
      May mà Triệu Hoằng Lâm bộ, mà lại lái xe ngựa cho nên đến tận buổi trưa , Triệu Tín Lương mới tìm được con trai, thành công mang con trai về nhà, mặc dù quá trình này có chút cực khổ.
      Sau trăm phương ngàn kế hỏi, Triệu Tín Lương mới là ngạc nhiên biết được, Triệu Hoằng Lâm đây là muốn tìm đại bá nương của Tề Uyển Dao tính sổ
      Triệu Tương Nghi nghe Triệu Tín Lương sơ qua cũng hiểu được nguyên nhân của chuyện này, trong lòng cũng lo nghĩ, theo lý thuyết ca ca bây giờ nên làm chuyện này, mà phải ở trong học đường học cho tốt để lấy công danh, bây giờ ca ca tiền đồ vô lượng nếu vì chuyện này rất có thể
      Triệu Tương Nghi dám nghĩ tiếp.
      “Cha lớn hơn con, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, cho nên về chuyện này cũng suy tính nhiều. Con đừng xem thường cha vì cha chưa từng đọc sách, cha thông minh như con, thế nhưng những đạo lí đối nhân xử thế này, cha tự tin rằng mình giỏi hơn con rất nhiều.” Triệu Tín Lương thở dài, tiếp, “Con nên vọng động, chuyện này căn bản thể lấy cứng đối cứng được.”
      “Con suy nghĩ lại xem, con muốn tìm đại bá nương Uyển Dao để tính sổ, như vậy phải tự cho người ta biết Uyển Dao ở nhà mình rồi sao? phải sao con có thê biết chuyện của Uyển Dao, tại sao muốn tìm đại bá nương của Uyển Dao để tính sổ? Cho dù con có thông minh mình chưa từng gặp qua Uyển Dao, chỉ là ngang qua nhìn thấy mà thôi, đến lúc đó khó tránh được hiềm nghi, lại mang cho Uyển Dao thêm phiền phức nữa.” Triệu Tín Lương đến đây liền ngồi xuống cạnh Triệu Hoằng Lâm, giọng cũng dần , lời thấm thía dần, “Tâm tình của con cha có thể hiểu, mọi người sau khi biết chuyện của Uyển Dao cũng rất tức giận, rất lo lắng, nhưng chúng ta thể vì thế mà kích động. Nếu con làm như vậy, tuy trả thù được nhưng vị lão gia mua Uyển Dao có thể bỏ qua mà cho người lùng bắt ư? Bây giờ ở trấn Thanh Hà người nào biết Thiên Hi Lâu, chỉ cần hỏi là tìm được ngay, đến lúc đó con muốn Uyển Dao làm sao đây? Trong tay những ngươời đó còn có khế ước bán thân của Uyển Dao, chúng ta tạm thời thể bứt dây động rừng, con đừng quên.”
      Triệu Hoằng Lâm sau khi nghe xong lời Triệu Tín Lương , cả người run rẩy, kinh ngạc nhìn cha mình, hai mắt phiếm hồng: “Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?”
      “Bàn bạc kỹ hơn.” Triệu Tín Lương thở dài,”Ít nhất…sau khi sóng yên biển lặng rồi hãy tiếp, về phần ca ca và mẹ của Uyển Dao, cha nhờ người tìm hiểu tin tức, có tin tức của họ rồi, cũng khiến cho chúng ta an tâm hơn.”
      “Ca ca, muội có lời muốn với huynh.” Triệu Tương Nghi bỗng nhiên vào phòng, cũng nhìn sang Triệu Tín Lương , “Cha, lời này con muốn riêng với ca ca.”

      Chương 138: Cùng kẻ thù!
      Edit: Thiên
      Triệu Tín Lương nghe vậy liền ra ngoài, trước khi rất lo lắng, chỉ dặn dò: “Tương Nghi, con canh chừng chặt chút, đừng để ca ca con làm chuyện điên rồ.” xong, lại khỏi mỉm cười, con chỉ mới có bảy tuổi, mình sao có thể đem chuyện quan trọng như vậy giao cho con chứ.
      Chắc là do con từ trước đến nay biểu như là người lớn.
      Nghĩ thế, nội tâm Triệu Tín Lương sinh ra chút áy náy, nếu phải trước kia gia đình nghèo khó, con cũng chỉ là đứa trẻ rành đời, cũng bởi vì trong nhà xảy ra nhiều chuyện nên mới làm cho con bé trở nên thành thục như vậy.
      Triệu Tương Nghi nhưng có nghĩ nhiều như vậy, chỉ : “Cha yên tâm, con cho ca ca nghe cái này chắc chắc ca ca làm những chuyện như vậy nữa đâu.”
      Triệu Tín Lương kinh ngạc, có điều thêm gì hết, chỉ đóng cửa ra ngoài.
      Trong phòng, Triệu Hoằng Lâm buồn bã ngồi ghế, Triệu Tương Nghi thở dài hơi, ngồi đối diện .
      “Ca ca, cha rất lý.” Triệu Tương Nghi do dự mà mở miệng, “Chúng ta bây giờ nên quá xúc động, giúp Uyển Dao tỷ tỷ phục hồi tinh thần mới là quan trọng nhất. Còn về phần đại bá nương đáng ghê tởm kia, còn có đại lão gia chó má biết liêm sỉ kia, chờ sau này tính sổ lượt cũng muộn, chờ chúng ta có năng lực bảo vệ những người xung quanh chúng ta, chúng ta còn sợ đám người đó nữa…”
      “Nhưng ca có dễ dàng tha thứ như vậy được.” Triệu Hoằng Lâm hận đến hàm răng nghiến lại.
      Triệu Tương Nghi hơi nhíu mày, thử thăm dò : “Ca ca, nếu như muội , Uyển Dao tỷ tỷ bây giờ còn trong sạch, ca ca, ca ca có thể thoải mái hơn chút ?” Từ đầu đến cuối, Triệu Tương Nghi đều bỏ quên điểm ấy, đắm chìm trong cảm giác bi thương và lo lắng nên quên cho Triệu Hoằng Lâm nghe.
      “Muội cái gì?” Triệu Hoằng Lâm quả thực nghĩ rằng Tề Uyển Dao bị người ta chà đạp, vì có ai cho biết nội tình bên trong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Tề Uyển Dao, làm cho tin rằng Tề Uyển Dao ….
      Thấy Triệu Hoằng Lâm đột nhiên kích động từ ghế đứng lên, Triệu Tương Nghi biết như vậy có hiệu quả mà, cho nên thở dài hơi, bắt đầu đem tình kể lại lần nữa cho Triệu Hoằng Lâm nghe.
      Quả nhiên, Triệu Hoằng Lâm hít hơi sâu, sau đó thở ra, tâm tình mới ổn định lại.
      Chỉ thấy lạnh lùng , như là chuyện với Triệu Tương Nghi, hoặc là lầm bầm : “Chẳng biết cái tên thương nhân biết xấu hổ kia là ai.”
      “Ca ca muốn hỏi Uyển Dao tỷ tỷ?” Triệu Tương Nghi lo lắng , đoạn hồi ức ấy , chắc chắn Tề Uyển Dao muốn nhắc đến lần nữa.
      Triệu Hoằng Lâm rũ mi mắt: “Mặc dù rất đau, nhưng ca ca nhất định phải biết, như vậy mới có thể sớm chuẩn bị cho tốt.”
      “Cái gì chuẩn bị, ca ca muốn làm gì?” Triệu Tương Nghi ngồi bật dậy, tim đập nhanh hơn, nàng có loại dự cảm rất xấu, hô hấp như ngừng lại.
      “Muội đừng có nhúng tay vào.” Triệu Hoằng Lâm muốn tiểu muội bị liên lụy vào, ở trong nhà, hy vọng là tiểu muội mình có thể vô tư lự, vì sinh kế của cả nhà mà phiền não, nhưng còn nàng ấy thể quan tâm.
      Qua thời gian chén trà, Triệu Hoằng Lâm khôi phục lại bộ dáng ổn trọng, giọng cũng dịu dàng hơn, với Triệu Tương Nghi: “Mới vừa rồi là ca tốt, lại dùng khẩu khí như vậy chuyện với muội, muội có bị ca hù dọa ?”
      Triệu Tương Nghi lắc đầu, tới trước mặt Triệu Hoằng Lâm: “Nếu ca ca quả thực suy nghĩ cho muội, hãy buông tha tất cả tạp niệm, ôn bài cho tốt để thi đậu kỳ thi Hương .”
      Trong mắt Triệu Hoằng Lâm lóe lên tia sáng, gật đầu, sau đó cùng Triệu Tương Nghi ra khỏi phòng, đến phòng của Tề Uyển Dao.
      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
      Tề Uyển Dao yên lòng, mặc dù cố tạo ra vẻ bình tĩnh rằng mình làm sao, nhưng vẫn khiến cho mọi người lo lắng, kỳ thực giờ này khắc này, Tề Uyển Dao rất muốn lặng lẽ rời , mặc dù cực kỳ muốn tách khỏi Triệu gia, nhưng Tề Uyển Dao muốn cả Triệu gia vì mình mà lo lắng.
      Là do Tề Uyển Dao nàng làm thay đổi cuộc sống yên lặng của Triệu gia.
      “Uyển Dao.” Triệu Hoằng Lâm gọi thẳng khuê danh,, dừng lại hồi, khẽ cắn môi hỏi, “Ta có ý tứ gì khác, nhưng ta muốn biết, người thầm bắt muội là ai?”
      “Bà làm buổi trưa trước.” Phương thị quay mặt sang bên thầm lau nước mắt, sau đó xoa đầu Triệu Tương Nghi, “Bà nội hầm khoai sọ mà con thích ăn nhất, bưng tới cho con đỡ thèm.”
      “Bà nội vất vả rồi.” Triệu Tương Nghi khéo léo trấn an, Phương thị ra ngoài.
      Lúc này, Triệu Tín Lương ở chính trong phòng đờ người ra, nhất thời đoái hoài đến sinh ý của Thiên Hi Lâu.
      Hai tay Tề Uyển Dao nắm chặt váy áo, làn váy vốn thẳng đẹp bây giờ nhăn nhún. Tề Uyển Dao dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoằng Lâm, chỉ cúi đầu cau mày .
      Triệu Tương Nghi thấy thế bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay vỗ vai an ủi.
      Ba người cứ giữ nguyên lúng túng như vậy hồi lâu, sau khi Triệu Hoằng Lâm hỏi cái vấn đề đó, bên trong phòng vây giữa bầu khí an tĩnh, càng làm cho người ta thêm lo sợ.
      “Cách nơi này rất gần, buôn bán dược liệu ở Dương huyện.” Tề Uyển Dao nhắm mắt, cuối cùng ra câu, vùng lông mày nhăn lại, có lẽ là tự chủ được nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm đó…
      “Bán dược liệu?” Triệu Hoằng Lâm nheo mắt cười nhạt, khóe miệng nhếch lên làm cho Triệu Tương Nghi thấy có chút lạnh lẽo, nhưng giờ này khắc này nàng (TTN) dám làm Triệu Hoằng Lâm kinh động, chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm lẩm bẩm, “Trùng hợp như vậy sao, vậy cũng bớt phiền.”
      Tề Uyển Dao Triệu Hoằng Lâm cái gì, chỉ tiếp, “Ta quên tên của ông ta, nhưng ta biết ông ta họ Niên, mọi người đều gọi là Niên lão gia…”
      “Niên?”
      “Muội/ tỷ là họ Niên?”
      Hai Huynh muội cả kinh kềm chế được, quả thực thể tin được chính tai mình lúc nghe Tề Uyển Dao câu này, cơ hồ đồng thanh .
      “Làm sao vậy?” Tề Uyển Dao hai người bọn họ tại sao lại kích động như vậy.
      Sau khi Triệu Hoằng Lâm bình tĩnh lại, giọng giống như trước nhưng hơi run, có chút sợ hãi hỏi thêm câu nữa, “Vậy muội có ấn tượng…hoặc biết cái tên…” dùng tay trái nắm chặt tay phải của mình lại, hòng làm cho thân thể run dừng lại, “Niên Thế Hữu.”
      Rồi lại thầm hô tiếng “Chết tiệt”, sau đó hỏi tiếp: “Muội có ấn tượng với tên này ?”
      Tay Triệu Tương Nghi khoát lên vai Tề Uyển Dao cứng đờ lại, dần dần hạ xuống, sau đó lạng lẽ che miệng mình, che giấu kinh ngạc.
      “Sao, làm sao vậy?” Tề Uyển Dao kinh ngạc nhìn cả hai, “Ta sai gì ư?”
      “Là Niên Thế Hữu phải .” Giọng Triệu Hoằng Lâm căn bản phải là hỏi, mà là lời khẳng định, ràng đoán được tám chín phần mười, nhưng vẫn muốn chính miệng Tề Uyển Dao thừa nhận mới chịu hết hi vọng.
      Buôn bán dược liệu, họ Niên, ở Dương huyện ….
      Tai Triệu Tương Nghi ong ong liên tục, trong đầu luôn vang lên những câu đó, cuối cùng chỉ nghe Tề Uyển Dao khẳng định, sợi dây đàn bỗng nhiên đứt…
      Có chút đau, càng nhiều hơn là cỗ hận ý.
      Ngoài cửa, Phương thị kinh sợ hô tiếng, bát khoai sọ hầm trong tay rơi xuống , loảng xoảng tiếng, vỡ thành nhiều mảnh rơi dưới đất.
      “Tín Lương, xảy ra chuyện, con mau đến đây.” Phương thị hô to gọi , giọng của phương thị vang khắp cả nhà, Triệu Tương Nghi nghe xong cực kỳ u buồn ôm lấy lấy đầu của mình, cắn chặt môi dưới, đỏ bừng mảng lớn.
      Cả người Triệu Hoằng Lâm lung lay phải vịn vào bàn mới ngã.
      Tên vô sỉ thầm bắt Tề Uyển Dao làm thiếp hóa ra lại là tên thương nhân dẫn mẫu thân bỏ nhà trốn ư —— Niên Thế Hữu
      Thế gian này sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
      “Uyển Dao tỷ tỷ, là người đó sao? Là cái tên vô sỉ dẫn mẹ muội bỏ trốn với .” Triệu Tương Nghi thào
      Tề Uyển Dao kinh ngạc che miệng mình, mắt mở to, Niên Thế Hữu đúng vậy hỏi sao nàng (TUD) vừa nghe thấy tên này cũng cảm thấy rất quen thuộc, tại sao lại là Niên Thế Hữu.
      Mấy năm trước ở Triệu gia thôn từng phát sinh chuyện kinh thiên động địa, nam nhân trong câu chuyện “Người tình bí mật” phải là Niên Thế Hữu vô liêm sỉ kia ư.
      “Uyển Dao, cháu sao? Cháu có nhớ nhầm , đời này họ Niên cũng ít đâu…” Triệu Tín Lương bước nhanh vào cửa, muốn tìm ra câu trả lời cho mình, muốn thừa nhận cái tàn khốc này.
      “Cha, họ Niên đúng là ít, nhưng họ Niên buôn bán dược liệu, còn biết xấu hổ ở Dương huyện cũng chỉ có ông ta mà thôi.”
      Triệu Tín Lương lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
      Phương thị che mặt khóc chạy đến trù phòng.
      Triệu Tương Nghi mặc dù nghe, nhưng nàng cũng khóc, nháo, thậm chí cả lông mày cũng nhíu lại cái, chỉ lặng lẽ ngồi ở giữa mọi người, như là người ngoài cuộc đứng nhìn mọi chuyện, cũng hiểu mà bình tĩnh hỏi mình mình câu ——
      Tại sao cuộc sống cứ lượn vòng lớn lại quay về điểm xuất phát vậy.
      ra là cùng người, vậy càng tốt, cũng dễ làm hơn.” Triệu Hoằng Lâm siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, lãnh tình .
      Triệu Tín Lương tựa vào cạnh cửa ngồi bệt xuống đất, răng cắn chặt lại, nên lời.
      “Như vậy nữ nhân cứu ta, ta đột nhiên nhớ đến…” khí yên tĩnh đến kỳ lạ, Tề Uyển Dao bỗng nhiên ra câu như vậy, mọi người đồng loạt nhìn nàng chằm chằm, “Đêm đó, phải có nữ nhân cứu ta sao, lúc đó ta thấy bà ấy nhìn rất quen, nhưng bởi vì cách ăn mặc quá khác nên có nhận ra, hơn nữa lúc đó ta còn hoảng loạn, nên thể nhận ra ngay được…Bây giờ đột nhiên nhắc đến ta có thể khẳng định với mọi người, người đó từng làal2 Triệu thẩm thẩm, mẹ ruột của Tương Nghi.”

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 139: Đêm hè lạnh như băng

      Edit: Thiên
      Lại là Lã thị
      Mọi người mang theo nghi hoặc nhìn Tề Uyển Dao , phảng phất như lời Tề Uyển Dao chính là lời dối buồn cười.
      “Là . . .” Giọng Tề Uyển Dao hơi trùng xuống, nhưng cũng cực kỳ khẳng định rằng, “Tuy bà ấy ăn mặc như quý phu nhân giàu có, bộ dạng cũng rất khác, nhưng lúc đó vì quá sợ hãi nên ta thể nhận ra ngay, bây giờ nhớ lại, ta khẳng định chính là bà ấy, bên má trái bà ấy có nốt ruồi son.”
      Triệu Tương Nghi cảm thấy quá buồn cười
      Lã thị là con người ích kỉ, bỏ chồng bỏ con chạy theo người tình, vậy mà có thể ở ngay tại thời điểm nguy cấp nhất, vươn tay cứu Tề Uyển Dao, vì sao?
      Sắc mặt Triệu Tín Lương xấu cực kỳ, mấy năm gần đây,chưa từng thấy lại bộ dáng chật vật này của .
      Hận ý từ tận sâu trong tim như muốn bùng nổ, Triệu Tương Nghi siết chặt nắm tay, nhìn sang ca ca, tin chắc rằng lúc này đây hận ý của ca ca ít hơn nàng đâu.
      “Là bà ta làm sao, có liên quan gì đến chúng ta à?” Triệu Tương Nghi mở miệng , “Con tuyệt đối vì chuyện bà ta từng cứu Uyển Dao tỷ tỷ mà tha thứ cho những chuyện bà ta làm đâu.”
      “Con cũng vậy.” Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng câu, sau đó thẳng ra ngoài, “Con đến trù phòng xem bà nội sao , lúc nãy nhìn bà ổn lắm.”
      Triệu Tín Lương gì, chỉ ngồi cạnh cửa cắn chặt môi dưới, vì cúi đầu nên Triệu Tương Nghi thấy trong mắt như thế nào, nhưng cần nhìn cũng biết, nhất định là trong mắt tràn đầy bi thương cùng thống hận.
      Đến buổi tối, mọi chuyện cũng tốt lên, mọi người sau khi rửa mặt có cùng nhau ra ngoài sân cùng ngồi ngắm trăng như mọi ngày nữa, mà đều tự mình trở về phòng, bầu khí im lặng bao trùm cả căn nhà.
      Hôm nay là mùng chín tháng sáu, trăng tròn, mà lại khuyết như thanh loan đao, nền trời đen, giống như tùy thời có thể rơi xuống làm người ta bị thương vậy, trong lòng ai nấy đều bất an.
      Triệu Tương Nghi ngủ được, Tề Uyển Dao cũng thế, Phương thị tuy ngủ nhưng khóe mắt vẫn còn lệ, cũng biết là cố gắng giả bộ ngủ để mọi người an tâm hay là ngủ nhưng thấy ác mộng.
      Bên ngoài chợt truyền đến trận huyên náo, Triệu Tương Nghi cả kinh, vội ngồi dậy, dù sao ngủ cũng được, mang giày vào rồi xuống giường, cẩn thận mở cửa sổ phòng, ánh trăng từ ngoài chiếu vào căn phòng tối.
      Tề Uyển Dao ở sau lưng Triệu Tương Nghi, thấy thế giọng : “Nếu nóng quá ngủ được, tỷ quạt cho muội được ?”
      Triệu Tương Nghi quay đầu lại nhìn Tề Uyển Dao , lắc đầu cười: “ phải là do nóng, được rồi, sao tỷ còn chưa ngủ?”
      “Tỷ ngủ được, trong lòng yên.” Tề Uyển Dao cúi đầu, đan hai tay lại với nhau .
      Triệu Tương Nghi đến gần bên Tề Uyển Dao, như thường ngày dịu dàng trấn an: “Chúng ta là người nhà với nhau, cần phải áy náy, ai cũng có thời điểm khó khăn, ai cũng có khuyết điểm, nếu như mọi thứ đều suôn theo như ý mình muốn, cũng có công bằng với những người khác.”
      “Lời này là ca ca muội dạy ?”
      “Khụ…lời này là cha muội dạy.” Triệu Tương Nghi ậm ờ trả lời.
      Tề Uyển Dao cười, sau lại cười nữa, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Muội nghe xem, hình như có tiếng gì đó.”
      Triệu Tương Nghi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe phen, quả nhiên có giọng ai đó , là cha chuyện sao?
      Hai người bước gần đến cửa sổ, nương theo ánh trăng nhìn ra ngoài xem thử, thấy ở trong góc sân, hai người Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tín Lương đứng đó, các nàng chỉ thấy được bóng lưng của hai người đó, chẳng biết bọn họ gì, tóm lại bầu khí có vẻ nghiêm túc hẳn.
      Chỉ nghe Triệu Tín Lương đột nhiên mở miệng hỏi: “Cha nghe phu tử của con ,gần đây con ở trong học đường kết giao với những học trò nhà quyền quý là sao vậy? Con phải xưa nay đều ghét lôi kéo bè phái sao.”
      Triệu Hoằng Lâm có trả lời hết với phụ thân , chỉ qua loa “À” tiếng.
      Triệu Tín Lương nghe xong kinh hoảng, giọng tăng cao thêm vài phần lượng hỏi: “Có phải là do áp lực của cuộc thi Hương sắp tới lớn ? sao cả, cả nhà có ép con, cả nhà chỉ mong con mạnh khỏe để đọc sách, nếu cảm thấy mệt mỏi, cũng cần phiền não, muốn thi cũng đừng có miễn cưỡng mình, dù sao bây giờ cuộc sống của cả nhà chúng ta đều rất tốt rồi, dầu gì, con cũng có thể phụ giúp cha xử lý những chuyện ở Thiên Hi Lâu mà con trai.”
      Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao nghe xong hai mặt nhìn nhau.
      Triệu Hoằng Lâm nở nụ cười, sau đó lắc đầu: “Cha, cha đừng quá lo lắng, con chăm chỉ học, cũng phải do quá mệt mỏi đâu cha, cha có thể cho con học đó chính là phúc của con, con làm sao mà thấy phiền chứ?”
      “Vậy con vì sao lại làm thế?” Triệu Tín Lương giải thích được, “Tuy rằng nhà ta xuất thân cao, nhưng cha có vì thế mà nịnh hót người ta, cha có quá kỳ vọng vào con đạt được tiền đồ lớn, cha chỉ hy vọng con có thể bình an thuận lợi mà sống, cả Tương Nghi cũng vậy. Mặc dù cha biết nhiều chữ, nhưng cha cũng biết người xưa có câu ‘ ‘Cao xử bất thắng hàn’ . . .Con đừng có bị quang cảnh làm quan, phú quý đó mê hoặc, chứ bên trong những gia đình quan lại , giàu có đó có giống như nhà chúng ta sống thoải mái như vậy đâu. Cha hy vọng con kết giao với mấy cậu quý tử đó, đến lúc đó lại chuốc lấy phiền phức cho mình nữa, nhà chúng ta chỉ cần bình thản sống qua ngày là được, tốt sao con?”
      “Cha là nam nhân tốt nhất đời, người đàn bà kia đúng là có mắt tròng mà. ” Triệu Hoằng Lâm nhìn phụ thân như vậy.
      Triệu Tín Lương ngoài ý muốn bị cảm giác vui mừng này đè xuống, nhưng cũng có chút kích động : “Lẽ nào. . . Con muốn trả thù?”
      (Bạn đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
      “Xem ra còn là bí mật nữa rồi, chẳng lẽ đúng sao?” Triệu Hoằng Lâm thẳng thắn thừa nhận, theo tuổi càng ngày càng lớn, ý định trả thù của cũng vì thế mà từng bước lớn mạnh, Triệu Tín Lương căm ghét, tiểu muội kỳ quái lớn lên, những điều đó đều nhìn thấy hết, cho dù phụ thân có muốn bỏ xuống thù hận mà sống những ngày bình thản của mình, nhưng thực buông bỏ được, chịu được khi hai con người biết liêm sỉ kia có thể tiêu diêu tự tại sống yên ổn, mà bị trừng phạt gì hết.
      đáng đâu con.” Triệu Tín Lương bỗng nhiên thả Triệu Hoằng Lâm, nhìn con trai .
      “Con mới bây lớn lại quan tâm những điều này, con nghĩ con làm thế cả nhà vui vẻ ư? Cả nhà luôn lo lắng cho con , con làm vậy làm sao cả nhà có thể thả lòng tâm tình mà bình an yên ổn sống đây chứ.” Triệu Tín Lương kích động đến khóe miệng khẽ run, “Ở trong lòng con, có phải nghĩ rằng cha rất nhu nhược ? quan tâm, tìm hai người kia báo thù?”
      đến đây, Triệu Tín Lương dùng tay che mặt thống khổ .
      “Cha. . .” Triệu Hoằng Lâm giật mình
      ra, cha làm vậy là để bảo vệ các con.” Triệu Tín Lương cố gắng làm cho mình bình tĩnh, trấn định , “Báo thù thế nào? Tâm người ta cũng còn ở đây, cha từ lâu còn tình cảm với nữ nhân đó nữa. Con phải biết rằng, hận người chính là còn tình cảm, cha có thể quan tâm nữ nhân đó nữa , cũng phải đơn giản đâu.”
      “Con trai.” Triệu Tín Lương tiếp tục , “Nếu như cha giống bây giờ làm như vậy, nỗ lực sống tiếp, mà lại chìm đắm trong báo thù cùng thống hận, cuộc sống của cha chỉ toàn báo thù và báo thù, như vậy mọi người trong nhà, cả các con nữa sớm muộn chết đói mất, làm sao con có thể đến học đường để học như bây giờ? Tương Nghi làm sao có thể khỏe mạnh mà lớn lên?”
      “Cha muốn báo thù nhưng phải là cha tha thứ cho họ đâu con à, cũng phải là do cha dám, mà đối với cha hai huynh muội các con quan trọng hơn so với nữ nhân kia , cho nên cha phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng để các con có được cuộc sống thoải mái hơn, cha nghĩ đây là điều quan trọng nhất, con hiểu ?” ra, Triệu Tín Lương như bây giờ mới là mệt mỏi nhất, xem như buông bỏ tất cả hận thù, nhẫn mà sống chính là vì hai người con của mình.
      Hi sinh bản thân, giúp đỡ cả nhà.
      Nếu như chỉ quan trọng việc báo thù, như vậy sợ rằng cuộc sống thường ngày còn vui vẻ như thế nữa.
      “Cha. . . Thế nhưng con thể chịu đựng được.” Triệu Hoằng Lâm siết chặt nắm tay, khẽ mím môi môi mỏng bình tĩnh .
      nhịn được cũng phải nhịn, từ hôm nay trở , gạt bỏ tâm tư này, hảo hảo học bài, nghĩ đến nữa, người mà ai cũng có số hết, đừng đem thời gian lãng phí hết vào chuyện báo thù, bằng hãy dùng thời gian đó tập trung vào việc học, bồi muội muội và bà nội , làm như vậy, hai người họ mới cao hứng được.” Triệu Tín Lương đè thấp giọng , có kích động giống lúc nãy nữa.
      Trong phòng, Triệu Tương Nghi nắm chặt tay Tề Uyển Dao lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đêm hè này ràng phải nóng nực thế nhưng lúc này đây, nàng cảm thấy lạnh.
      Tề Uyển Dao cũng thầm khóc, kiềm nén khóc, áy náy mà khóc.
      Trong sân, hai cha con vẫn lạng lẽ đứng đó, bầu khí bỗng nhiên chậm rãi trầm tĩnh lại, ai cũng mở miệng , tựa như trầm tư nên biết thế nào, tất cả đều chìm trong suy nghĩ của chính mình…
      lúc lâu, Triệu Hoằng Lâm cứng đờ mở miệng câu: “Ừ, con biết, cha, con tự lo cho mình được mà.”
      “Hoằng Lâm” Triệu Tín Lương tức giận vỗ lên lưng Triệu Hoằng Lâm cái, “Con sao lại cố chấp như vậy hả.”
      Triệu Hoằng Lâm có hô đau, cũng có nhíu mày cái, chỉ ngửa đầu nhìn phụ thân, sau đó thở dài : “Bởi vì con giống cha.”
      “Con” Triệu Tín Lương lại được, cuối cùng tức giận đến dậm chân tại chỗ, sau đó nếu quản Triệu Hoằng Lâm nữa, mà trở về phòng chuẩn bị ngủ.
      Nhìn bóng lưng Triệu Tín Lương vào trong nhà, trong mắt Triệu Hoằng Lâm lộ ra vẻ thương.
      biết đến, phụ thân rất là mệt mỏi, là vì phụ thân trước giờ luôn vui vẻ trước mặt mọi người, cho nên mọi người thấy được vẻ mặt thống khổ của phụ thân.
      vẫn luôn biết.
      Cho nên mới muốn trả thù Lã thị bọn họ.
      Phụ thân muốn làm chuyện này, thay phụ thân làm.
      Lúc quay đầu lại, nhìn sang phòng Triệu Tương Nghi, thấy cửa sổ mở ra, lờ mờ thấy hai bóng người đứng rất quen thuộc.
      Ánh mắt vốn trấn định, bỗng nhiên lộ tia lo lắng vô cùng.
      Cuộc chuyện vừa rồi, cả hai nghe hết?
      Cửa sổ nhàng đóng lại, Triệu Hoằng Lâm muốn chạy đến nhưng hai chân cứng đờ, đứng tại chỗ biết có nên đến hay .
      góc sân tường vi hé nở, cỗ hương thơm truyền đến xoang mũi của , biết ở trong phòng cả hai người đó có lén rơi nước mắt đây.
      Cuộc sống về sau nhất định tốt, cố gắng, làm cho cả hai người các nàng khóc, thở dài nữa.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :