1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22. Đồ cưới.

      Editor: Linh.

      Đại viện Hướng gia cách Tống trạch mấy con đường, Hướng Hằng Ninh là bộ xuyên phố hẻm mới đến. Ở đường , ông nhiều lần cân nhắc nên như thế nào mới có thể lui việc hôn này.

      Nhưng nghĩ hoài vẫn cảm thấy những lời đó ổn lắm.

      Mười mấy năm trước, khi Tống Nguyên Khánh và Hướng Hằng Ninh vẫn là hàng xóm, Tống Nguyên Khánh vẫn luôn khoe khoang là danh môn nhà giàu gì đó, Hướng Hằng Ninh nghe xong chỉ cười cười: người sa cơ thất thế luôn thích cùng người giàu có quan hệ họ hàng, giống như như vậy liền có vẻ bản thân rất cao quý.

      Năm đó làm hàng xóm, hai người cũng là quan hệ huynh đệ kề vai sát cánh. Khi đó trời cao biển rộng tìm đại kế phát tài, phét dắt ngựa rong rất tự tại. Có điều sau này Hướng Hằng Ninh thể thừa nhận điều, thân gia bối cảnh cũng là thiên phú. Tống Nguyên Khánh dù nghèo túng, đến cùng vẫn là nhất mạch của Tống gia danh môn. Đến khi trong phủ xuất phi tử, mấy mạch khác của Tống gia nâng đỡ chút, Tống Nguyên Khánh liền từ ngõ lụi bại của Ung Châu chuyển đến Tống trạch bây giờ, lắc mình biến hóa thành Tống lão gia.

      Làm huynh đệ cùng bị nạn tri tâm nhất của Tống Nguyễn Khánh, con đường phát tài của ông Tống Nguyên Khánh có ảnh hưởng rất lớn. Duyên phận hai người cũng chỉ như vậy, sau khi hai người đều phát đạt, nguyên phối phu nhân của hai người lại cùng bất hạnh qua đời. Lúc đó hai người nhìn nhau chẳng gì, chỉ phu nhân nhà mình có phúc phận đó.

      Chỉ tiếc, năm đó hai nhà nghĩ duyên tần tấn*, Hướng Hằng Ninh vỗ tay cái đồng ý, lúc này muốn đổi ý, lại phải do ông.

      (*) Bạn nào tò mò chỗ này có thể tra google, do dài nên mình lười gõ vào đây. ^_^

      Từ Hướng Vân Hoan đến Hướng Vân Cẩm lại đến Hướng Vân Hoan, nghe qua, giống như là Hướng phủ đùa Tống phủ... Nhưng ông cũng chỉ là thương nhân, bây giờ, sao có thể trở thành hoàng thân quốc thích?

      Tự nhiên là chơi nổi.

      Hướng Hằng Ninh cúi đầu đứng trước viện của lão phu nhân. Vừa rồi đại quản gia Tống phủ , Tống lão gia sáng sớm ra ngoài sợ là mấy ngày nữa cũng trở về, ngay cả Tống phu nhân cũng xuất môn cầu phúc.

      Ông đoán là Tống Nguyên Khánh đoán được mục đích ông đến đây, cố ý trốn tránh. Đây xem như là cho ông mặt mũi, muốn trước mặt mọi người trách cứ ông.

      Nhưng là Tống lão phu nhân cố ý muốn gặp ông lần.

      Ông đứng hồi lâu, nha hoàn thanh tú vén mành bước ra, cười : “Hướng lão gia đợi lâu. Lão thái thái mời ngài vào.”

      Hướng Hằng Ninh vỗ vỗ bụi đất vốn người, thấp giọng cảm tạ, bước vào phòng, mùi hương ngọc hoa phả vào mặt.

      Hướng Hằng Ninh nhạy cảm ngửi thấy mùi trầm hương, xạ hương và đàn hương tốt nhất trong mùi hương đó, hương thượng đẳng này dân gian rất ít có, bình thường đều xuất từ trong cung. Càng cần phải , mùi hương này biết có thể chống được chi tiêu của gia đình bình thường trong bao lâu.

      Suy cho cùng Tống phủ bây giờ giống ngày xưa rồi.

      Hướng Hằng Ninh yên lặng hít sâu, tiến lên hành lễ với Tống lão phu nhân, “Lão thái thái mạnh khỏe!”

      “Khỏe, khỏe! Nghe trước đó vài ngày ngươi Thục Châu. Chỗ đó bây giờ rất loạn, ngươi gặp phải chuyện gì khó chứ?”

      “Đúng là rất loạn, suýt nữa về được.” Hướng Hằng Ninh nhớ tới mấy tháng này bị nhốt ở Thục Châu, mấy loạn dân đó thấy thương nhân liền nhào lên đánh, bắt người thể giao ra chút này nọ. Giao này nọ ít bị đánh mấy cái, giao ra, đánh chết cũng có người quản.

      Ông ở trong thành sống cuộc sống nay trốn đông mai trốn tây. Khi Tổng binh Thục Châu tìm được ông, đúng lúc ông bị đám loạn dân vây quanh, khi đó ông tuyệt vọng cho rằng bản thân thể về được nữa.

      “A di đà Phật, trở về là tốt rồi.” Tống lão phu nhân cười cười, như là cùng Hướng Hằng Ninh tám chuyện nhà. Còn đến nhiều năm trước khi hai nhà vẫn còn là hàng xóm, Hướng Hằng Ninh và Tống Nguyên Khánh làm chuyện hoang đường, Tống lão phu nhân , Hướng Hằng Ninh cười theo.

      Dần dần, Hướng Hằng Ninh lại cười nổi. Tống lão phu nhân tuy là chuyện phiếm, nhưng đầu tiên là đến giao tình của hai nhà từ xưa đến nay, chuyển lời, lại mơ hồ đề cập tới mấy năm nay Hướng phủ có thể phát triển như vậy, cùng Tống phủ cũng thoát khỏi quan hệ. Cuối cùng, Tống lão phu nhân nhấp ngụm trà, cười : “Đúng rồi, trước khi ngươi về Ung Châu, có gặp Tổng binh Thục Châu Đỗ Ngân Bảo?”

      Hướng Hằng Ninh sững sờ chút, Tống lão phu nhân lại cười : “Tiểu tử đó cũng phải gọi ta tiếng biểu di. Trước khi ta còn cố ý giao đãi, nếu như nhìn thấy ngươi, nhất định phải tiễn ngươi lành lặn trở về, ngươi là thông gia lão gia của Tống phủ chúng ta!”

      Tống lão phu nhân vân đạm phong khinh hai câu, lại khiến Hướng Hằng Ninh chấn kinh lúc lâu. Nếu phải Đỗ Ngân Bảo kịp thời xuất , lúc đó ông chết ở Ung Châu rồi. Sau đó Đỗ Ngân Bảo lại đối đãi ông vô cùng tốt, cố ý sai người ra roi thúc ngựa đưa ông trở về.

      Lúc đó Đỗ Ngân Bảo chỉ nhắc đến Hướng Hằng Thái, nghĩ tới bên trong còn có tầng quan hệ như vậy.

      Hướng Hằng Ninh vội vàng rất nhiều lời cảm kích, Tống lão phu nhân chỉ khoát tay cười, “Chúng ta vốn chính là người nhà. Nửa tháng sau, việc hôn của hai đứa hoàn thành, liền càng thêm danh chính ngôn thuận rồi. Ta này, phúc khí lớn nhất của ngươi là nuôi được nữ nhi tốt! Vĩnh Bình vương gia vương phi đều khen nàng dứt miệng! Vương gia còn , nếu như hai đứa thành thân, còn có thể tự mình đưa đại lễ đến. Đây cũng là Tống phủ, đổi lại người khác, nơi nào có phúc khí như vậy!”

      Đầu tiên là tình nghĩa ngày xưa, sau là giúp đỡ, lại ân cứu mạng, rồi sau đó lại lôi Vĩnh Bình vương gia vương phi ra, chỉ ra địa vị hôm nay của Tống phủ, lấy thế lực áp chế.

      Dù cho Hướng Hằng Ninh có hiểu lí do, đến đây cũng hiểu ý tứ của Tống lão phu nhân.

      Tống lão phu nhân sống nhiều năm như vậy, sớm thành nhân tinh, chỉ cần liếc ông cái liền biết ông muốn gì.

      mình bà xuất chiến, ông mất năng lực phản kháng.

      Loáng thoáng, ông nghe được ngoài cửa viện của Tống lão phu nhân có người xướng, “Hợp hôn*, xem bói nếu đều tốt, có ghi lại, chỉ sợ làm giả thiếp canh, bị người cáo, bị đánh”, lại có người xướng “Lòng ta vốn gửi trăng sáng, ai biết trăng sáng chiếu mương máng”.

      (*) Hợp hôn: trao đổi thiếp canh, lấy bát tự xem có xứng đôi .

      Tống lão phu nhân nhíu mi nghe lát, gọi bà tử bên người ra cửa ngăn lại, bà tử quát hai câu bên ngoài lại ngừng, quay đầu bẩm: “Lão thái thái đại thọ gánh hát xướng ‘tỳ bà ký’, vài nha hoàn liền lặp lặp lại xướng. Nếu là ta, ta thích nhất là ‘ly miêu hoán Thái tử’...”

      “Ta ngược lại cũng thích. Có điều Thái tử cuối cùng vẫn là Thái tử, ai cũng đổi được.” Lão thái thái cười cười, quay đầu hướng Hướng Hằng Ninh , “Hôn này là mẫu thân Trường Bình và mẫu thân Vân Hoan định ra, hai người sớm, nếu có thể thành, cũng có thể làm hai người dưới suối vàng mỉm cười. Lúc trước ra chút đường rẽ, bây giờ cũng sửa chữa, cũng tính muộn. Trường Bình nhà ta tuy thân thể có yếu chút nhưng người cũng tốt, nhất định bạc đãi Vân Hoan nhà ngươi.”

      Hướng Hằng Ninh đầy lời muốn còn chưa ra khỏi miệng bị chặn kín, đến khi ông muốn hỏi tình huống của Tống Trường Bình, Tống lão phu nhân hơi hơi nhắm mắt : “Xem thân mình ta này, mấy câu liền mệt mỏi.”

      Hướng Hằng Ninh chỉ đành phải đứng dậy quy củ cáo lui, thầm nghĩ mối hôn này, bất luận thế nào đều lui được.

      Ông , từ bình phong phía sau lưng lão thái thái có người ra, lễ độ cung kính đứng trước mặt lão thái thái, cười : “Vẫn là mẫu thân có biện pháp, làm câu đều ra.”

      vốn là người thức thời, nếu cũng thể đến hôm nay. Chỉ tiếc nhìn sai rồi, cưới nhầm nữ nhân như vậy!”

      Lúc Hướng Hằng Ninh vừa mới bước vào phủ có quản gia dẫn vào, bây giờ ra ngoài, đổi thành gã sai vặt. Khi gã sai vặt này dẫn ông qua hoa viên, Hướng Hằng Ninh lại dừng lại lát, cười hỏi , “Xem bệnh cho Đại thiếu gia là vị đại phu nào? Ta gần đây có nhận thức vị đại phu giỏi, nếu như có cần, có thể giới thiệu hai.”

      cần!” Gã sai vặt này còn trẻ, cười liền có hai cái răng nanh, “Xem bệnh cho Đại thiếu gia đều là danh y, còn có ngự y. Đừng thành Ung Châu, ngay cả đại phu Đại Tề, thiếu gia cũng xem qua ít!”

      “Ta thấy vị đại phu kia hình như là danh y của Ung Châu chúng ta… hình như gọi là Lâm Nguyên…”

      “Lâm Nguyên Tu Lâm đại phu à!” Gã sai vặt này thuận miệng , “Sống ở đầu chợ phía Tây. Y thuật là hết lời để !”

      “Lâm đại phu.” Hướng Hằng Ninh thầm ghi nhớ, nhướng mi, lại hỏi: “Nghe hôm qua Đại thiếu gia lại khỏe, hôm nay khá hơn chưa?”

      “Đại thiếu gia thân mình tốt, hàng tháng đều hai ngày thân mình đặc biệt nhanh nhẹn, qua liền tốt lắm. Ngày thường nhìn qua khác gì người bình thường.” Gã sai vặt nhàng bâng quơ dẫn ông ra ngoài cửa, “Hướng lão gia thong thả.”

      Hướng Hằng Ninh dừng lại chút, quay đầu nhìn đôi sư tử bằng đá trước cửa Tống phủ, uy vũ bức nhân nên lời. Ông nhìn nhiều hai mắt, lập tức cũng gọi xe ngựa trở về Phong Niên, sau khi chuẩn bị tất cả lễ vật, thẳng đến chợ phía Tây.

      Ông chuyến này, bận thẳng đến hoàng hôn mới về đến nhà, vừa đến nhà, ông trực tiếp đến viện của Hướng Vân Hoan.

      Vừa vào cửa liền thấy Hướng Vân Hoan an toàn ngồi trước giá thêu, trong tay cầm châm tuyến, hết sức chăm chú.

      Nữ tử bình thường từ muốn may giá y của mình, dù là Vân Hoan cũng ngoại lệ. Có điều lúc trước tính nàng nóng nảy, ngồi chưa được lát liền lại ra ngoài. Trước kia Hướng Hằng Ninh vẫn luôn bắt mấy ma ma nhìn chằm chằm Vân Hoan, nàng thêu mấy năm, giá y này cuối cùng cũng hoàn thành.

      Có điều lúc này, nàng yên tĩnh ngồi, tay còn quấn băng vải trắng, trong lòng Hướng Hằng Ninh lại phải tư vị.

      “Phụ thân trở lại.” Nghe được tiếng bước chân, Hướng Vân Hoan dừng động tác trong tay, cầm gấm hồng thêu hoa văn lên : “Lúc trước thêu cẩn thận, cho nên bây giờ muốn làm lại.”

      Nàng lại muốn thêu, nhưng lại phiền lòng, tuyến (chỉ thêu) trong tay lại càng quấn chung chỗ, lúc nàng muốn cắt , Hướng Hằng Ninh đè tay nàng xuống : “Hoan nhi, ta mới Tống phủ, bên đó sợ là chịu từ hôn…”

      “Ta hiểu.” Hướng Vân Hoan cúi đầu thấp giọng trả lời.

      Từ lúc Tống phủ đưa đại lễ qua, nàng liền hiểu , việc này còn đường vãn hồi.

      Sau khi Hướng Hằng Ninh trở về, nàng liền mê man. Lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng đột nhiên nhớ tới câu Trương thị từng hỏi nàng: “Ngươi cùng Tống đại thiếu gia tiếp xúc nhiều ngày, ngươi cảm thấy làm người như thế nào?”

      Lúc đó, nàng liền muốn trả lời: “Mặc dù tao nhã hữu lễ, tài hoa hơn người, nếu như mệnh ngắn, lại có thể thế nào?”

      Nhưng hôm nay, lại đến lượt nàng chần chờ do dự.

      Trước kia nàng ngang ngược, Tống phủ ghét bỏ nàng. Bây giờ có Vương gia Vương phi làm mai, Tống Nguyên Khánh ở trước mặt mọi người ra hôn này, huống hồ còn đưa đại lễ qua, nàng liền đoán được hôn này xem như định rồi. Dù Hướng Hằng Ninh muốn ồn ào, cánh tay cũng dài qua đùi.

      Nàng nhớ lại Tống Tử Nhan từng nhắc tới, khi Tống Trường Bình từ bên ngoài trở về, thân mình cực tốt, chính là biết vì sao, trở về Tống phủ nửa năm, thân mình lại ngày càng kém.

      Hôm nay, Tống Tử Nhan còn cố ý tới cửa đưa thư cho nàng, phía là ‘mạnh khỏe, chớ nhớ’, người gửi “Tống Trường Bình”.

      Lúc đó, nàng liền thở dài nhõm hơi.

      Nàng thấp giọng hỏi bản thân, Hướng Vân Hoan, trong lòng ngươi chút động tâm nào với Tống Trường Bình? Khi biết ngươi cùng là chỉ phúc vi hôn, ngươi chút mừng thầm?

      Ngươi hi vọng đời này, vẫn như trước là Hướng Vân Cẩm thuận thuận lợi lợi gả cho Tống Trường Bình, sau đó nhìn Tống Trường Bình chết , Hướng Vân Cẩm thủ tiết cả đời?

      Ngươi hi vọng là như thế này sao?

      Đúng, nàng hi vọng.

      Nếu như nhất định phải gả, nàng liền muốn lấy được ưu việt (lợi ích).

      Ví dụ như, nàng nhìn Tống Trường Bình, giống tướng đoản mệnh. Nàng có thể sống lại, có lẽ Tống Trường Bình cũng có thể giữ được tính mạng.

      Lại ví dụ như, đời này, nàng có phụ thân ở bên cạnh, là Tống phủ cầu nàng gả, mà phải là nàng gả thay. Nàng có thể thoải mái ngồi kiệu tám người khiêng vào cửa Tống phủ. Cho dù… cho dù nàng thành quả phụ, nàng cũng có kỹ năng bàng thân, còn có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào.

      Đời này, thế nào cũng đến mức kém hơn đời trước, đúng ?

      Hướng Hằng Ninh thấy nàng buồn vui nhắm mắt, nào biết trong lòng nàng sớm ngàn xoay trăm chuyển.

      “Là cha xin lỗi ngươi, để ngươi bị ủy khuất. Nhưng là phụ thân cam đoan, ngươi cũng phải xung hỉ!” Nhớ tới hôm nay gặp mặt Lâm Nguyên Tu, trái tim Hướng Hằng Ninh đập mạnh, lại an ủi: “Tống thiếu gia nhân tài như vậy, nhất định được Phật tổ che chở, sống lâu trăm tuổi! Ngươi là nữ nhi cha thương nhất, nếu ngươi xuất giá, cha nhất định phải giúp ngươi chuẩn bị phần đồ cưới dày!”

      là cao gả, thể để người khác coi thường. Hướng gia đáng giá nhất, còn gì khác ngoài - Phong Niên Thực phủ!
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      milktruyenky, Nhiên Nhiên, lion30126 others thích bài này.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Ầy! Cái vụ HHN thoát chết này coi bộ cũng quắn quóe nhỉ? Nếu như Tống phủ dặn trc tại sao đời trc HHN lại chết thảm??
      milktruyenkyNhược Vân thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Ta nghĩ cái dặn dò này là sau khi biết đế Vân Hoan . chứ nếu trước kia có ko mất mạng rồi.
      milktruyenky thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23. Chu toàn.

      Editor: Linh

      Hướng Vân Hoan lập tức phát hoảng, Phong Niên thực phủ xem như sản nghiệp lớn nhất của Hướng gia. Tuy rằng những năm gần đây Hướng Hằng Ninh kinh doanh ít sản nghiệp, nhưng Phong Niên vẫn là nền móng.

      Nàng lại là nữ nhi Hướng Hằng Ninh thương nhất, lấy nền móng làm đồ cưới, dựa vào này dường như cũng quá hơi lớn?

      Nhưng trong tận đáy lòng Hướng Hằng Ninh, cũng là phen tính kế khác.

      Từ mấy tháng trước ông Thục Châu chuyến, dọc đường ông chuyển ít buôn bán. Đặc sản Ung Châu là tơ lụa, cách ‘Hương thành’ Kiến Châu cũng gần, trước khi ông Thục Châu, dẫn theo mấy xa hương liệu và tơ lụa, nghĩ Thục Châu dò đường. Nào biết sau khi đến Thục Châu, mấy xe đó đều được tiêu diệt sạch , ông còn bán bằng giá cao, mua bán lại, lợi nhuận gấp bội cũng đủ để .

      Đều Thục Châu xa xôi, vùng khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân, nhưng ở trong mắt Hướng Hằng Ninh, trong vùng khỉ ho cò gáy, dấu nhiều nhất chính là người nhiều tiền có chỗ tiêu. Còn nữa, càng là loại địa phương này, càng nhiều người thích học đòi văn vẻ.

      Hướng Hằng Ninh ở nơi đó mấy tháng thấy được vô hạn cơ hội buôn bán.

      Tuy là suýt chút nữa rớt cái mạng, nhưng cuối cùng giữ lại được. giữ lại được, ai cũng đều thể ngăn được ông phát tài làm giàu. Nghe loạn dân ở Thục Châu được trấn áp, lo lắng hãi hùng của nhóm người giàu được dẹp yên, cũng nên bắt đầu tiêu xài.

      Ông cân nhắc, chờ sau khi hôn của nữ nhi xong xuôi, ông liền muốn lại Thục Châu thăm dò, chuyến này có lẽ chính là năm hai năm cũng chừng.

      Phong Niên ông vất vả kinh doanh hơn mười năm mới có hôm nay, đó là ông dùng máu trong tim đúc xuất ra. Nhưng nếu phải , kinh doanh Phong Niên lại làm ông có vẻ có tâm mà có lực. Mặc dù hôn của Vân Hoan Tô thị đáng giận, nhưng trước đây khi vào nam ra bắc cũng là nàng ta theo bên người, ăn ít đau khổ, bây giờ lại để nàng ta cùng đến Thục Châu, ông cũng đành lòng.

      Nhưng nếu để lại Phong Niên cho Tô thị quản lí... Hướng Hằng Ninh nghĩ tới khi ông trở về Chương Khuê với ông chuyện chọn mua, lại nhớ tới Tô Đại đầu bóng lỗ tai to, Tô thị chung quy cũng phải người thích hợp.

      Thay vì để tâm huyết của bản thân sụp đổ trong tay Tô thị, bằng đưa cho nữ nhi làm của hồi môn, thứ nhất toàn mặt mũi cho nữ nhi, Hướng phủ được tiếng hào phóng. Thứ hai, Chương Khuê qua Vân Hoan rất có thiên phú kinh doanh Phong Niên, mặc dù nàng có vô năng, còn có Tống phủ sau lưng làm chỗ dựa.

      Nếu có ngày ông già rồi lại tiếp tục buôn bán nữa, ông còn có thể mở chi nhánh của Phong Niên, dưỡng lão giết thời gian, đến lúc đó, chẳng lẽ nữ nhi này của ông quan tâm hai?

      Chung quy Hướng Hằng Ninh vẫn là thương nhân, trong lòng đều có cây đo lường.

      phần đồ cưới dày như vậy, Vân Hoan tuy rằng có chỗ yên, nhưng được Hướng Hằng Ninh giải thích, nàng cũng vui mừng. Nàng lo lắng duy nhất là sức khỏe của Hướng Hằng Ninh, đường đến Thục Châu khó , Hướng Hằng Ninh có thể chịu được hay . Sau Hướng Hằng Ninh liên tục lần này nhất định lỗ mãng như lần trước, chắc chắn cẩn thận trù tính phen mới , Hướng Vân Hoan mới hơi an tâm.

      Hai cha con nhiều ngày gặp, với Vân Hoan mà , gặp mặt lại càng là cách hai đời, Hướng Hằng Ninh chỉ nữ nhi sắp xuất giá lòng có tha, hai người chuyện hồi lâu.

      Bên này có người vui mừng, bên kia, tất nhiên là có người sầu.

      Đến lúc hoàng hôn, chuyện Hướng Hằng Ninh muốn đưa Phong Niên cho Vân Hoan làm đồ cưới truyền khắp Hướng phủ.

      Trong phòng Tô thị Hướng Vân Cẩm cầm khăn bụm mặt khóc: “Nương, ta cha rất thiên vị con tiện chân kia, người tin! Người xem, vừa trở về liền đưa Phong Niên cho nàng ta làm đồ cưới! Người còn tưởng muốn giữ ta ở nhà chiêu tế (chiêu con rể), thừa kế gia nghiệp, giờ tốt rồi, gia nghiệp cũng có, người còn giữ ta ở nhà làm cái gì! Ta tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của nàng ta, nàng hôm nay lại nhào vào người ta, suýt nữa còn hủy mặt ta!”

      “Cha ngươi thực muốn đưa Phong Niên cho nàng ta?”

      Sắc mặt Tô thị càng trầm, kéo khăn Hướng Vân Cẩm cầm xuống dưới, mắng: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Nếu ngươi có bản lĩnh đến bên cạnh cha ngươi khóc , cũng khóc được cho bản thân phần đồ cưới dày. Nàng ta nên hủy mặt ngươi, xem lúc này nàng ta còn lấy cái gì làm của hồi môn!”

      Sau khi mắng xong, cuối cùng bà ta vẫn là ngồi yên, nghĩ kéo Hướng Vân Cẩm tìm Hướng Hằng Ninh lí lẽ, nghĩ nghĩ lại lui trở về, nhìn Hướng Vân Cẩm rống câu: “Về phòng cho ta, đỡ phải ở đây chướng mắt! Chuyện này cha ngươi yên với ta đâu, dù thế nào ta cũng phải đòi cho ngươi cái công đạo!”

      Hướng Hằng Ninh dù sao cũng là chủ nhà, bởi vì hôn của Hướng Vân Hoan mới giận bà ta, nàng ta cũng tốt lại làm ầm ĩ. Hướng Hằng Ninh người này bà ta cũng hiểu , luôn ăn mềm chứ ăn cứng.

      Tô thị ngừng chút, sau đó thay quần áo, thay đổi kiểu tóc, nhìn gương trang điểm, tô tô trát trát, tỉ mỉ vẽ lại lông mày.

      Đến khi Hướng Hằng Ninh vào phòng, chỉ thấy phòng mình mảnh đen kịt, vươn tay cũng thấy năm ngón tay, ngọn đèn cũng thấy đốt. Ông hét lên tiếng, bảo bà tử bên ngoài vào đốt đèn, ông nhìn thấy Tô thị đưa lưng về phía mình, hình như là khóc nức nở.

      “Tướng công, chàng trở lại...”

      Hướng Hằng Ninh thấy bà ta bộ dáng như vậy, trong lòng cũng đành lòng, phất phất tay bảo bà tử lui ra, Tô thị phù tiếng quỳ xuống, khóc : “Tướng công, là Thiên Lạc đúng, nên ham Tống phủ giàu sang, lờ mờ lờ mờ liền gả Vân Hoan qua.”

      tiếng tướng công này là buồn triền miên. Hướng Hằng Ninh thấy bà ta ngẩng đầu, đúng là mơ hồ thấy bóng dáng thanh lệ khi mới gặp. Cộng thêm mặc váy màu hoa lê, quả là hoa lê đẫm mưa, vừa thấy thương.

      Nếu phải đuôi mắt bà ta mang theo mấy nếp nhăn, chỉ sợ Hướng Hằng Ninh càng muốn động tâm.

      “Tống phủ cân nhắc chu đáo như vậy, cũng thể hoàn toàn trách nàng.” Hướng Hằng Ninh đỡ bà ta đứng lên.

      Tô thị lại mềm mại giống như xương ngã vào trong lòng ông, sau lúc lâu nũng nịu : “Chân bị tê rồi.”

      Bà ta ngay bên tai Hướng Hằng Ninh, quả nhiên là hơi thở như lan. Hướng Hằng Ninh cấm dục mấy tháng, lúc này thấy Tô thị trong lòng cũng động. người là có lòng quyến rũ, người là mong có người cắn câu, hai người đều là sốt ruột khó nén về phía giường.

      Tô thị vừa cởi toàn bộ quần áo xuống, Hướng Hằng Ninh rút súng mà vào, Tô thị sử dụng tất cả các kỹ năng, Hướng Hằng Ninh cũng thấy nhàng vui vẻ như lúc còn trẻ. Sau khi xong chuyện, hai người lại thổ lộ tâm lẫn nhau.

      Hướng Hằng Ninh chỉ cảm thấy thập phần hưởng thụ, híp mắt ở giường chợp mắt.

      Tô thị xoay người ghé vào bên người Hướng Hằng Ninh, cảm thấy thời cơ thích hợp mới mềm : “Tướng công, Hoan nhi gả gấp, đồ cưới đặt mua thế nào, chàng nên quyết định giúp ta. Dù sao cũng là gả vào Tống phủ, thể so sánh với nhà bình thường, ta lại là người có tâm nhãn, cùng mấy vị di nương thương nghị phen, vẫn chưa quyết định được. Hôm nay rảnh rỗi ta cố ý liệt kê danh sách, chàng giúp nhìn xem?”

      “Ừ.” Hướng Hằng Ninh ừ tiếng.

      Tô thị tuân lệnh, vội vàng xuống giường lấy danh sách, Hướng Hằng Ninh híp hai mắt nhìn, đồ cưới tờ giấy cũng là đầy đủ, nhiều hơn chút so
      với các nhà giàu khác, cũng tính là Tô thị cất làm của riêng.

      Ông nào đâu biết rằng, lúc ông chưa trở về, Tô thị chuẩn bị lại là tờ khác, phía , đồ vật như thế nào, chỉ riêng số lượng muốn giảm hơn phân nửa.

      Tô thị chủ động giúp Vân Hoan mua thêm đồ cưới, để Hướng Hằng Ninh thấy bà ta có thái độ tốt, nhắc đến Phong Niên nữa, nào biết đến cùng vẫn là đánh bàn tính .

      “ Còn cả Phong Niên.” Hướng Hằng Ninh thấp giọng .

      “ Tướng công, Phong Niên là cơ nghiệp Hướng gia chúng ta. Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất , dù ngài thương Vân Hoan, nàng gả cho người cũng là nhà người ta.” Tô thị vội vàng , thấy Hướng Hằng Ninh vẻ mặt buồn vui, càng thêm bạo gan : “ Thiếp thân vô phúc, thể sớm ngày vì Hướng gia khai chi tán diệp. Trước đó vài ngày ta hỏi đại phu giỏi, đại phu tuổi của ta nếu cẩn thận điều dưỡng cũng vẫn có thể có con. Hoan nhi cũng là nữ nhi của ta, đồ cưới nên cấp ta tuyệt đối tiếc rẻ. Nhưng cơ nghiệp của chúng ta, chung quy vẫn nên giữ lại cho nhi tử.”

      Bà ta tận lữ ngừng lát, đến cùng vẫn là dám tiếp, chỉ phải lung tung thêm câu: “ Cho dù đến cùng chúng ta vẫn có con trai, nhưng Cẩm nhi và Hoan nhi đều là nữ nhi của ngài. Nếu Hoan nhi có Phong Niên làm của hồi môi, ngày khác Cẩm nhi lập gia đinh, nếu để đồ cưới ít hơn nhiều so với muội muội, vậy để người ngoài nhìn Cẩm nhi thế nào

      “ Cũng là nữ nhi của ta, ta tự nhiên thay nàng tính toán!” Hướng Hằng Ninh khổi cảm thấy phiền chán. Sau khi vào cửa, ông tự khuyên nhủ mình. Tô thị là vì nhiều ngày thấy ông, cho nên nhiệt tình như vậy, ông mạo hiểm trở về, Tô thị chung quy cũng muốn săn sóc phen, nhưng cuối cùng ông vẫn phải thất vọng.

      “ Hôm nay ngươi ân cần như vậy chỉ vì Phong Niên thôi đúng ? Ta còn chưa chết ngươi trăm phương ngàn kế muốn đoạt này nọ của Hoan nhi. Nếu, nếu ta chết ở Thục Châu, ngươi lại đối đãi nàng thế nào?”

      Nếu năm làm phu thê, lần đầu tiên ông cảm thấy người bên gối xa lạ như vậy.

      trận kịch chiên, Tô thị vốn tưởng rằng vuốt xuôi được lông người Hướng Hằng Ninh, nào biết lát ông thay đổi sắc mặt.

      người vẫn xích lõa, bà ta cũng bất chấp vội ôm lấy cánh tay Hướng Hằng Ninh, ôn nhu : “ Tướng công sao lại oan uổng ta! Ta tuy là kế mẫu của Hoan nhi, nhưng lòng ta đối nàng, chân thành có trời cao chứng giám! Ta làm những tính toán này, nào có vì bản thân?”

      Bà ta chỉ lo khóc nỉ non, Hướng Hằng Ninh đột nhiên cảm thấy mất hưng trí, đứng dậy thay đổi quần áo.

      Khi ra cửa phòng, ông quay đầu nhìn Tô thị, người vẫn là người đó, nhưng giờ già , lòng thay đổi.

      Có lẽ lòng thay đổi, chính là cho tới bây giờ ông mới nhìn .

      “ Phong Niên là ta thiếu Vân Hoan, ta hứa hẹn cho nàng, liền có đạo lý thu hồi. Nếu hôm nay người gả vào Tống phủ xung hỉ là Vân Cẩm, ta cũng đưa Phong Niên làm đồ cưới. Nhưng là ngươi bằng lòng sao? Ngươi bằng lòng.” Ông đỡ khung cửa, nhìn Tô thị đáy mắt xẹt qua tức giận, ông lại nở nụ cười: “ Tô thị, muốn quá nhiều, đến cùng cũng phải chuyện tốt. Vị trí đương gia chủ mẫu ta có thể cho ngươi, cũng có thể cho những người khác, ngươi đừng lại làm ta thất vọng. Ngươi dạo này cũng mệt mỏi, hôn của Vân Hoan, vẫn nên để Dương thị giúp ngươi quan tâm thôi…Ngươi, ngươi nghỉ tạm .”

      Hướng Hằng Ninh hít sâu hơi, phất tay áo rời . Đơn độc còn lại mình Tô thị, xích lõa đứng ở giữa giường. Sau lúc lâu, bà tử lúc trước quay về : “ Phu nhân, lão gia đến phòng Dương di nương, ngủ lại rồi.”

      “ Cút.” Tô thị thầm mắng câu, thân mình để lộ ngoài chăn khỏi rùng mình cái, vừa lau mặt, ra nước mắt rơi.

      Từ sau khi hôn được định ra, Vân Hoan cũng trở nên bận bù đầu. Đầu tiên là Hướng Hằng Ninh nghĩ nàng ngày thường hoang đường, bây giờ tuy là trù nghệ có chút hiểu biết, nhưng nếu muốn trở thành hiền thê, con đường này vẫn còn rất dài. Lúc này Hướng Hằng Ninh cố ý mời nữ tiên sinh giỏi nhất thành Ung Châu cho Vân Hoan, chỉ cầu trong mấy ngày ngắn ngủi nàng có thể học được chút da lông, đến mức làm người ta chê cười.

      Rồi sau đó chính là Dương di nương. Cũng biết đêm đó Hướng Hằng Ninh gì với Tô thị, Tô thị liền bắt đầu cáo ốm, phủ tay mặc kệ mọi việc, toàn bộ đều giao cho Dương di nương.

      Vỗn có rất nhiều người muốn xem Dương di nương chê cười, nghĩ tới Dương di nương ngày thường hé răng khi quản gia lại cũng có chút bản lĩnh, quản mọi chuyện đến giọt nước cũng rỉ, ra nửa phần sai lầm.

      Dưới tình hình bận rộn như vậy, Dương di nương vẫn níu chặt Vân Hoan, tận tâm chỉ bảo chuyện vợ chồng.( Chuyện phòng the ấy.)
      Last edited by a moderator: 11/10/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24. Xuất giá.

      Editor: Linh

      Trước đây, thời gian Vân Hoan hoang đường nhất từng nữ giả nam trang, cầm họa phiến (quạt có tranh vẽ) mạ vàng, học diễn xuất ăn chơi trác táng, thoải mái ra vào Túy Nhan lâu. Từng uống hoa tửu, sờ qua tay nương, dù là điệu hát ‘mười tám điệu sờ’ nổi tiếng nhất nàng cũng nghe nhiều, còn có thể hát hai câu.

      (*) Mười tám điệu sờ này bạn nào tò mò muốn biết có thể lên gu gồ ca ca tìm kiếm.

      Sau này bị đuổi ra khỏi phủ lưu lạc, đoạn thời gian nàng vô cùng thuần thục giả nam trang, pha trộn nơi phố phường. Khuân vác đầu đường, bán hàng rong, đổ dạ hương (đổ nước tiểu ấy), người người đều ăn chén mì sợi nàng làm.

      Nàng ở đầu đường thời gian dài, nam nhân thô tục nàng cũng nghe mấy lần. Lại càng về sau, những nam nhân đó cũng coi nàng như nam nhân, lúc xưng huynh gọi đệ, cái gì là ‘tố nữ kinh’, ‘bí diễm đồ’*, còn có người trực tiếp đưa đến trước mặt nàng.

      (*) Ai tò mò mời lên gu gồ kiếm.

      Trước đây, nàng còn phải mặt đỏ tim đập xem xong rồi sao.

      Nhưng bây giờ, Dương di nương thấp giọng lời , khuôn mặt đỏ bừng với nàng chuyện khuê phòng, nàng ngược lại lại ngượng ngùng.

      Làm hiền thê chuyện gánh nặng đường xa như vậy, với Vân Hoan mà , cũng là lần đầu gặp trong hai đời. Còn có chuyện khuê phòng này, nghe náo nhiệt và tự mình lên sâu khấu, đây cũng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

      Vân Hoan nghe, rồi mình xuất thần. Dương di nương thấy bộ dáng của nàng, lại là vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng bảo bà ràng tỉ mỉ, bà cũng thể nên lời, dứt khoát đưa sách cho Vân Hoan, thấp giọng : “Nhị tiểu thư rảnh rỗi liền xem cái này. Xem xong nên cất kĩ, đừng để người khác nhìn thấy!”

      Vân Hoan nhận lấy nhìn, đây chính là danh tác ‘phong lưu tuyệt sướng đồ’ bản đơn lẻ! Đời trước nàng từng nghe người ta qua, ‘phong lưu tuyệt sướng đồ’ tổng cộng 24 bức tranh, cho dù là bóc ra bán, bộ cũng có thể bán được ngàn vàng. Sao bây giờ lại có ở Hướng gia?

      Nàng vội vàng hỏi Dương di nương lai lịch của quyển này. Dương di nương vội , ấp úng đây là vật năm đó Tô thị áp đáy hòm.

      Vân Hoan lập tức vui vẻ. Tô thị? Vậy nàng nên mang thôi! Vật này sau này chính là vật báu vô giá đấy! Nàng cũng tin, Tô thị thấy vật này còn có thể mặt dày đến trước mặt nàng muốn.

      “Chuyện đó, bản đông cung đồ của ta... ngươi nhìn thấy ?”

      Hỏi như vậy? Bà ta cũng biết xấu hổ?

      Vân Hoan rất nhanh quyết định, bản sách này thuộc về nàng.

      Đợi Dương thị rồi, nàng mình lật xem mấy bức tranh trong quyển sách đó. Vừa nhìn liền kinh ngạc, người có thể bày ra bộ dáng giống như trong tranh kia?

      Đến khi lật xem xong rồi, nàng cũng mặt đỏ tai hồng, vội vàng đứng dậy rót trà uống. Uống hết chén nước, nàng lại buồn rầu: nghe Tống Trường Bình thân thể tốt, đêm động phòng hoa chúc, thế nào cũng thể để nàng ở chứ?

      Bận rộn như vậy mấy ngày, lúc Vân Hoan giật mình thời gian trôi qua nhanh, ngày hôm sau là ngày thành thân rồi. Đêm đó, lúc nàng sắp ngủ, nha hoàn tiến vào bẩm báo, là Tam tiểu thư đến đây, Vân Hoan vội bảo nha hoàn dẫn nàng vào.

      Vân Yến vào cửa, bộ dáng buồn bực vui, Vân Hoan thấy ánh mắt nàng như con thỏ bị vứt bỏ. Vân Hoan vẫy vẫy tay bảo nàng lại, nắm chặt tay nàng, cảm thấy rất lạnh, dứt khoát bảo nàng thoát giày chui vào trong chăn.

      Sau lúc lâu, cuối cùng nàng cũng mở miệng, đơn : “Nhị tỷ, sau khi tỷ gả rời khỏi đây, còn có thể trở về xem Yến nhi sao?”

      Vân Hoan phì tiếng nở nụ cười, sờ sờ đầu nàng : “Từ xưa đến nay chỉ có của hồi môn nha hoàn, cũng có của hồi môn muội muội. Nếu có thể bồi, ta đảm bảo dẫn muội theo, chỉ sợ muội đồng ý!”

      “Ta nguyện ý, nguyện ý!” Vân Yến vội vàng , lập tức cảm thấy lời này có chút đúng, lại vội vàng lắc đầu : “ đồng ý, đồng ý!”

      Vân Hoan lại cười ha ha, kéo vai nàng qua, nghiêm cẩn : “Yến nhi, mấy ngày nữa phụ thân còn muốn rời khỏi Ung Châu, để muội ở trong phủ ta cũng yên tâm. Vừa vặn Đại bá phụ và Đại bá mẫu cũng thích muội, ta liền thay muội cầu phụ thân, để muội hầu hạ ở bên cạnh Đại bá phụ và Đại bá mẫu, phụ thân cũng đồng ý rồi. Bây giờ chỉ xem muội, nguyện ý ở lại đây, hay là đến nhà Đại bá phụ...”

      Vân Yến suy nghĩ lát, nâng mắt : “Ta muốn đến nhà Đại bá phụ.”

      Đứa này lòng cũng sáng như gương, ai đối nàng tốt, ai đối nàng tốt, nàng đều ràng hơn bất kỳ ai. Hướng phủ tuy là nhà mình, nhưng bên trong ai cũng chưa từng nghiêm túc xem qua nàng. Nhưng phu thê Hướng Hằng Thái tình coi nàng là người nhà, thậm chí nàng còn cảm nhận được tình thương của cha mẹ mà nàng chưa từng nhận được nàng ở người bọn họ

      Có điều, đến cùng nàng cũng vẫn luyến tiếc Hướng Vân Hoan. Người khác đến nương xuất giá đều giống như sinh ly từ biệt, ngay cả Vân Yến cũng cho là như vậy.

      Nàng cầm tay áo Vân Hoan, đáng thương tội nghiệp : “Sau khi Nhị tỷ xuất giá, phải tới xem Yến nhi.”

      “Từ Tống phủ đến nhà Đại bá cũng vài bước đường. Nhị tỷ nhất định thường xuyên đến xem Yến nhi!” Vân Hoan mỉm cười cùng Vân Yến ngoắc tay, hai người sóng vai nằm chung chỗ, chuyện riêng tư hồi, thẳng đến nửa đêm mới song song ngủ.

      Ngày hôm sau, sáng sớm Vân Hoan liền bị Dương di nương gọi dậy, mặc quần áo trang điểm, rối ren trận. Dương di nương mọi chuyện đều rất khẩn trương, ngược lại chính nàng giống như người ngoài cuộc, nhìn mọi người chạy lên chạy xuống. Thẳng đến khi chân chính muốn bái biệt cha mẹ, Vân Hoan mới sinh ra ưu thương. Nghĩ sau này chính là Tống gia phụ, mà phải Hướng gia nữ, con mắt liền ẩm.

      Chính là trong lúc này lại xảy ra chút đường rẽ, khi tìm Tô thị, hạ nhân liên tục Tô thị bệnh nặng, dậy nổi. Bên cạnh lại có người săn sóc dâu thúc giục canh giờ sắp đến, lại bái biệt cha mẹ lỡ giờ lành.

      Vân Hoan nghĩ lúc này Tô thị còn muốn ngột ngạt phen, cũng chỉ là muốn nàng chuyển bước chân tự mình đến trước giường bà ta quỳ quỳ mà thôi. Nhưng là bảo nàng quỳ? Nàng tình nguyện gả, cũng cho bà ta mặt mũi này!

      Vân Hoan dứt khoát đứng yên tại chỗ động, vẫn là Hướng Hằng Ninh vung tay lên, “ dậy nổi cũng đừng dậy nữa.”

      Ngày Vân Hoan thành thân, bài vị của Vương thị đặc biệt xuất đặt tại bàn ở nhà chính. Vân Hoan đầu tiên là đối Hướng Hằng Ninh quỳ quỳ sâu, lúc chuẩn bị quỳ xuống trước bài vị Vương thị, Tô thị tiều tụy vì bệnh liền xuất . Hướng Hằng Ninh cũng chỉ nhìn bà ta cái, vẫn là người săn sóc dâu cơ trí, thúc giục Vân Hoan nhanh nhanh bái biệt mẫu thân.

      Vân Hoan lại nghiêng chân, hướng quỳ xuống, cuối cùng vẫn là quỳ xuống trước mặt bài vị.

      Ở trước mặt mọi người Tô thị cũng tốt phát tác. Đợi Vân Hoan rồi, bà ta trở về phòng, hoàn toàn còn bộ dáng hư phù, trong mắt chỉ còn phẫn hận và lạnh lẽo.

      Mấy ngày trước Tống phủ lặng lẽ đưa tin đến, thân mình Tống Trường Bình quá lanh lẹ, sợ là thể tới đón dâu. Cho nên Vân Hoan biết được đến đón dâu chính là Tống Trường Hành – đường huynh của Tống Trường Bình, cũng cảm thấy ngạc nhiên.

      Dọc đường chiêng trống vang trời, Vân Hoan ngồi yên trong kiệu tám người khiêng, trong đầu lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ: ... hôm nay nàng phải cùng con gà trống bái đường đấy chứ?

      Nghe bản triều có vị Tiếu Dương Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, năm đó khi cưới vợ bị thương thể đứng dậy, nương tử cùng con gà bái đường. Cũng may sau này hai người hòa thuận êm ấm, rất ân ái, cũng vẫn có thể coi là việc kì diệu. Sau này, Tiếu Dương được phong làm Nhất phẩm Đại tướng quân, Thôi thị thê tử của cũng được Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, có người còn đùa đây là có con gà kia bảo vệ.

      Hẳn là thể, hôm nay Tống Trường Bình cũng bệnh dậy nổi, dùng con gà trống làm thế thân đấy chứ?

      Vân Hoan nghĩ tới hình ảnh mình cùng con gà bái đường, tình huống đó muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu, lại còn mang theo vui mừng hiểu.

      Vân Hoan khỏi cười tiếng, yên và bất an khi xuất giá, nháy mắt bị

      C
      Con gà xung hỉ làm biến mất.

      Đến khi hạ kiệu, tập tục đều làm lần, Vân Hoan vụng trộm nhìn tân lang bên cạnh, trong lòng cuối cùng cũng yên: mặc hỉ phục màu đỏ, phải Tống Trường Bình là ai?

      Lúc bái thiên địa, người người đều tràn ngập phán khởi, Vân Hoan còn có thể mơ hồ nghe thấy hai người Triệu Du Hoán và Vương Sở Giang ở bên cạnh thét to ‘tốt’. Lúc xoay người nàng trộm liếc cái, Lâm Khinh Nam cơ bản là ghét bỏ hai người bọn họ doạ người, chau mày, mỗi tay người, bịt miệng bọn họ kéo .

      Thừa dịp người khác chú ý, nàng thấp giọng hỏi Tống Trường Bình, “ phải chàng bị bệnh tới được sao?”

      “Cưới vợ, ta vẫn còn chưa cần người khác giúp!” Tống Trường Bình thấp giọng đáp.

      Vân Hoan thấy thằng nhãi này mới vừa rồi vẫn còn là bộ dáng nửa sống nửa chết, lúc này mặt mày tất cả đều là ý cười. Trong lòng nghĩ có phải thằng nhãi này giả bệnh hay , đến khi hoàn thành tất cả lễ nghi, thân mình Tống Trường Bình lung lay hai lần. Gã sai vặt bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ , còn mơ hồ câu, “ sao, chỉ là đầu có chút choáng váng.”

      Vân Hoan đầy bụng nghi vấn được đưa vào động phòng, mình ngồi giường cưới, cũng là hơi có chút căng thẳng, biết đêm nay cuối cùng là quang cảnh gì.

      Ngồi gần canh giờ, lúc nàng sắp vào giấc mộng, cửa lại ‘két’ tiếng... Nàng lập tức cả người căng thẳng, người vào cửa cũng cười : “Tẩu tử đừng sợ, là ta!”

      Nghe giọng này, đúng là Tống Tử Nhan.

      Vân Hoan thở phào hơi, dứt khoát vén khăn voan.

      Tống Tử Nhan lén lút tiến vào, giống kẻ trộm từ sau lưng lấy ra cái đĩa, aii oán : “Vừa rồi ta muốn tới rồi, lại sợ bị Lão thái thái bắt đươc mắng cho trận. Xem xét cơ hội, ta liền qua đây. À, tẩu tử hôm nay xinh đẹp!”

      Vân Hoan thấy đĩa đựng điểm tâm mới cảm thấy bụng mình réo. Tống Tử Nhan cười : “ăn , ai biết đâu. Triệu Nhị ca, Vương Tam ca, còn có Lâm Khinh Nam ba người này có tâm nhãn, chết sống lôi kéo Đại ca uống rượu kìa! chừng lát nữa còn muốn đến nháo động phòng, nếu Tẩu tử ăn no, sợ là tí nữa có khí lực ứng phó!”

      Vân Hoan vội vàng ‘án’ khối, trong đầu cũng nghi hoặc: “ phải là Đại ca muội thân mình khoẻ sao? Còn có thể uống rươu?”

      “Triệu Nhị ca , bình thường buông tha đại ca rồi, nhưng hôm nay là ngày Đại hỉ, nhất định thể tha! Ngay cả Lão thái thái cũng ngăn được. Tẩu tử đừng lo, hôm nay Đại ca uống tất cả đều là rượu vang , vốn còn có thể làm thuốc, Đại ca uống nhiều mấy chén cũng sao.”

      “Ta lo lắng...” Vân Hoan dối.

      Tống Tử Nhan có ý tốt nhìn nàng, muốn gì đó, bên ngoài lại vang lên giọng của Triệu Du Hoán. Tống Tử Nhan sắc mặt khẽ biến, : “ tốt, Đại ca sợ là sắp vào đến đây. Nếu để mẫu thân ta biết ta đến đây, nhất định bị đánh!”

      Nàng vội vàng thu đĩa lại, rón ra rón rén mở cửa bước ra ngoài, Vân Hoan luống cuống tay chân đội khăn voan lên. lâu sau, hai gã sai vặt đỡ Tống Trường Bình vào phòng. Vân Hoan chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cúi đầu liền thấy Tống Trường Bình môi hồng răng trắng, hai mắt nhắm nghiền, tóc hơi có chút hỗn, phải say còn như thế nào?

      Vân Hoan hơi oán thầm Tống Tử Nhan có chút lỗ mãng, nhìn bộ dáng này của Tống Trường Bình, đâu ra bộ dáng chỉ uống mấy chén có gì đáng ngại.

      Đợi hai gã sai vặt lui ra, Vân Hoan tự mình vén khăn voan lên, đứng dậy giặt khăn ướt, muốn giúp lau mặt cho tỉnh rượu, Tống Trường Bình lại nghiêng mình, tay liền khoát lên đùi nàng, mắt nhắm chặt lại vẫn quên lớn tiếng , “Triệu Nhị đồ hỗn đản nhà ngươi, hôm nay lão tử cưới vợ, có gan đừng , chúng ta đại chiến 300 hiệp!”

      “Chàng cưới là ta lại cùng đại chiến 300 hiệp?”

      Vân Hoan nghe thấy liền thuận miệng trả về câu. xong chính mình lại le lưỡi, lời này rất có nội dung, nàng cũng dám nghĩ lại.

      Cúi đầu xem, lại thấy nàng lầm bầm lầu bầu, khoé miệng Tống Trường Bình lên đường cong mơ hồ, làm thế nào cũng thể che hết ý cười.

      Vân Hoan nghi ngờ bản thân nhìn lầm rồi, dùng khăn gấm lau mặt cho , tay dùng sức chút, miệng thầm: “ là bệnh nặng thể đón dâu, bên này khen ngược, ở đây cùng người thoải mái uống rượu!”

      Vân Hoan sắp hồi thần, phía sau người nọ lại đột nhiên đứng dậy, chặn ngang liền ôm nàng vào trong ngực.

      Vân Hoan bị giật mình, khỏi ‘a’ tiếng, người ôm nàng thần thái sáng láng, nào có chút bộ dáng say rượu!
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :