1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19. Hôn .

      Editor: Linh

      Ngày hôm sau lúc Hướng Vân Hoan từ giường tỉnh lại liền lập tức phát hoảng, quần áo người nàng chỉ còn cái áo lót, dù là cái áo này cũng phải của nàng, cũng may Tống Tử Nhan kịp thời xuất , cho nàng đây là ở Tống phủ.

      “Tối hôm qua lúc Đại ca sắc mặt xanh lét đưa ngươi đến đây, ta cũng phát hoảng, cho rằng tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện gì đấy. Lúc sau mới biết là tỷ tỷ say rượu, liền mang tỷ đến đây ở. Tỷ tỷ, ngươi và Đại ca xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Ánh mắt Tống Tử Nhan nhìn Hướng Vân Hoan tất cả đều là tò mò.

      Hướng Vân Hoan lắc lắc đầu, chuyện hôm qua nàng nhớ ra. Say thế nào, đến phòng Tống Tử Nhan thế nào, nàng nhớ gì cả. Chính là lúc cảm thấy mơ mơ màng màng, chóp mũi phiêu đãng mùi thuốc dễ ngửi.

      Chẳng lẽ là mình say rượi, ói lên người Tống Trường Bình?

      Hướng Vân Hoan quyết đoán loại bỏ khả năng này, tuy rằng tửu lượng của nàng kém, nhưng là phẩm chất sau khi uống rượu rất tốt! Ừ, chắc là tốt nhỉ...?”

      Thấy mặt trời đều lên cao, Vân Hoan đổi về quần áo của mình, rửa mặt xong liền muốn cáo biệt. Tử Nhan kéo nàng cười : “Tỷ tỷ ngươi đừng . Hôm qua sau khi lão thái thái gặp tỷ, còn cố ý đến nhà tỷ chào hỏi, muốn tỷ tỷ nán lại đây mấy ngày...”

      “Lại , Đại ca còn chưa nhìn thấy tỷ, ta nào dám thả ngươi .” Tống Tử Nhan lại giọng thầm hai câu, nhưng Vân Hoan cũng nghr thấy, đứng dậy nhíu mày : “Nhưng ta còn muốn về Phong Niên...”

      Tống Tử Nhan thấy sắp giữ được người, bên ngoài lại có nha hoàn cao giọng hô Đại thiếu gia đến đây, Tống Tử Nhan giống như gặp được cứu tinh kéo Vân Hoan ra ngoài, “Đại ca đến đây!”

      Vân Hoan vốn muốn động, nhưng Tống Tử Nhan dùng sức kéo nàng ra ngoài, vừa thấy người, liền giương giọng : “Đại ca ngươi đến tốt rồi. Hoan nhi tỷ tỷ vừa tỉnh muốn về, ta khuyên được! Chút nữa lão thái thái trách tội, ta chịu nổi...”

      Tống Trường Bình đứng dưới tàng cây trong sân, hôm nay mặc bạch y, trắng trong thuần khiết mang theo nho nhã vô cùng. Vân Hoan hơi chột dạ đứng trước mặt Tống Trường Bình, ngẩng đầu, trong đầu đột nhiên xẹt qua cảnh tượng.

      Nàng lấy tay nắm cằm Tống Trường Bình, giống kẻ vô lại gọi “Tống đại mỹ nhân”, khi đó ánh trăng tuyệt đẹp mang theo chút ái muội mông lung, hình như nàng còn... đoạt nụ hôn của ?

      Lúc thanh tỉnh nàng tự nhận mình có sắc tâm nhưng có sắc đảm đó, phải là uống rượu say, gan lớn, sắc đảm cũng theo đó mà to lên đấy chứ?

      Ách! Nàng cường Tống đại thiếu gia đấy chứ? Cho nên sắc mặt xanh lét?

      Đây nhất định là giấc mơ, Vân Hoan thầm thở dài.

      Nhưng dù là mơ, nàng vẫn cứ chột dạ. mặt làm bộ trấn định, nàng quy củ hành lễ, hô tiếng “Tống đại thiếu gia!”

      Tống Trường Bình trả lời, cười cười : “Mấy ngày nay Vương gia và Vương phi đều ở Ung Châu, hôm qua ngài ấy chỉ đích danh muốn Nhị tiểu thư xử lí thức ăn của ngài. Nhị tiểu thư muốn cũng được, chính là Tống mỗ lo lắng Nhị tiểu thư tới tới lui lui tiện, bằng ở tại trong phủ, đỡ phải phiền toái.”

      “Vĩnh Bình vương?” Vân Hoan sững sờ chút.

      Tống Trường Bình gật gật đầu, : “Mấy ngày nay ngài ấy đều ở đây, Vương phi cũng muốn nhân cơ hội này ngắm phong cảnh Ung Châu. Mấy người muội muội của ta đều còn , làm việc lớn thỏa đáng, nếu có Nhị tiểu thư cùng, Tống mỗ càng thêm yên tâm chút. Còn nữa, Nhị tiểu thư hợp mắt tổ mẫu, bà thích nàng, nếu biết nàng ở lại đây, bà càng thêm vui vẻ. Nếu Nhị tiểu thư có thể làm mấy món ăn Lương Châu, phân giải nỗi nhớ quê của Tổ mẫu, đây tự nhiên rất tốt. Chúng ta được ăn nhiều món ngon, cũng coi như dính phúc của Tổ mẫu. Đương nhiên, vất vả Nhị tiểu thư như vậy, tư phí trong đó, tự nhiên cũng có tính toán khác. Chờ Nhị tiểu thư trở lại Phong Niên, nhất định đưa lên lễ nặng.”

      Trong giọng điệu cả , hoàn toàn là bộ dáng giải quyết việc chung, cút ái muội nào. Vân Hoan thầm nghĩ trong đầu cảnh tượng này sợ là chỉ là giấc mơ... Mùa xuân đến, mơ mấy giấc mơ kỳ lạ cũng chẳng có gì lạ, Vân Hoan yên tâm.

      Lại nghe đống lý do của khiến nàng thể nào cự tuyệt. Nàng cũng có lý do cự tuyệt, người khác muốn trèo lên quyền quý lại khổ vì có đường, nàng có cơ hội có thể tiếp xúc với Vương gia và Vương phi, chuyện tốt như vậy, sao nàng phải cự tuyệt?

      Nàng suy nghĩ lát liền đồng ý, nghĩ chút nữa lại nhờ người gửi lời nhắn cho Đại bá để ông đỡ phải lo lắng. Bên này cũng là cám ơn thịnh tình của Tống Trường Bình, hai người chuyện phiếm hai câu, lúc nàng muốn cáo từ Tống Trường Bình lại kéo nàng lại.

      Vân Hoan sững sờ nhìn Tống Trường Bình dần dần tới gần, trong lòng khỏi căng thẳng, vội quay đầu tìm Tống Tử Nhan, nhưng cả sân đều vắng tanh, nào còn có bóng dáng của Tống Tử Nhan.

      “Nhị tiểu thư tửu lượng tốt, sau này vẫn đừng nên động vào rượu hơn.”

      “Sao, sao vậy?” Vân Hoan cảnh giác lui về phía sau.

      Tống Trường Bình nhàn nhạt cười : “Tống mỗ quen biết bao người, người khác uống say, hoặc khóc hoặc làm loạn, hoặc yên lặng hoặc nháo loạn, Tống mỗ đều cảm thấy lỳ lạ. Chỉ riêng Nhị tiểu thư sau khi say rượu, lại sống chết túm lấy Tống mỗ la hét muốn cùng Tống mỗ ngủ chung. Tống mỗ theo, Nhị tiểu thư liền động tay động chân với Tống mỗ, điểm ấy, Tống mỗ cảm thấy ngạc nhiên. Nếu phải Tống mỗ kịp thời thoát thân, chỉ sợ Nhị tiểu thư muốn bá vương ngạnh thượng cung Tống mỗ rồi!”

      có khả năng!” Cả người Vân Hoan cứng đờ, kém chút nhảy lên. Làm sao có thể, mặc dù nàng dựa vào rượu đảm để sắc đảm, nhưng nhiều lắm chỉ khinh bạc hai lần, làm sao có thể còn muốn bá vương ngạnh thượng cung?

      “Tống, Tống Trường Bình ngươi đừng vu oán người!” Vân Hoan rốt cục nổi giận.

      “Vu oan?” Tống Trường Bình cười lạnh, mang Vân Hoan đến gian phòng. Lúc Vân Hoan tràn đầy đề phòng, lại cởi áo mình xuống đến bả vai, thấp giọng chỉ chỉ bả vai của mình, “Nhị tiểu thư, dấu răng này, nàng thấy có quen mắt ?”

      “Ha ha...” A dì đà Phật.

      Hình dạng dấu răng này, lớn , hơi hơi lộ ra dấu vết của hai cái răng khểnh, nàng rốt cuộc là có bao nhiêu đói khát mới có thể lưu lại hai dấu răng như vậy, cả đêm chưa biến mất?

      Hướng Vân Hoan xấu hổ cúi đầu... Ô Ô!

      Hậu quả của đoạn đối thoại trực tiếp đó chính là Hướng Vân Hoan nhìn thấy Tống Trường Bình đều trốn giống như chuột thấy mèo. Thậm chí trong đoạn thời gian rất dài, mỗi khi Vân Hoan ngửi thấy mùi rượu, đều mang tâm tình xấu hổ tránh .

      Ngày nào đó, Tống Tử Nhan rất quen thân với nàng bưng thịt viên ủ rượu mà nàng ấy thích nhất đến cho nàng, đều bị nàng nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt. Tống Tử Nhan dưới đánh giá nàng phen, trảm đinh chặt thiết : “Hướng Vân Hoan, tỷ và Đại ca ta có chuyện!”

      Nàng trợn trừng mắt, trong lòng nghĩ: có chuyện, quả có chuyện! Ta khinh bạc Đại ca ngươi, có tính chuyện lớn ! l

      Hai vợ chồng Vĩnh Bình vương ở Tống phủ tổng cộng bảy ngày, đại bộ phận thời gian Vân Hoan đều cùng Vương phi du ngoạn chung quanh. Đồng hành còn có Tống tam tiểu thư Tống Tử Nhan, Tống tứ tiểu thư Tống Lam Sanh, ngày nào cũng là hoàng hôn mới về, Vân Hoan liền vội vội vàng vàng làm đồ ăn cho Vĩnh Bình vương, ngày hầu như là nhanh chóng trôi qua.

      Hai vị tiểu thư đều cùng phủ lớn lên, nhưng tính cách lại khác nhau rất lớn. Tống Lam Sanh luôn bộ dáng cao ngạo, gần như là nhìn ai cũng vừa mắt, càng vừa mắt Hướng Vân Hoan nữ nhi của thương nhân.

      Tống Tử Nhan là người ôn hòa, thường thường vờ ngớ ngẩn, khi nàng ngớ ngẩn có thể khiến Vân Hoan tức giận đến giơ chân. Có lẽ là vì Tống Trường Bình nên Tống Tử Nhan cũng thích cùng Vân Hoan chuyện, thường xuyên qua lại, Vân Hoan lại cùng Tống Tử Nhan thân cận chút.

      Vĩnh Bình Vương phi cũng là người ôn hòa, chính là hiểu, dường như vô cùng thích Vân Hoan. Sau mấy ngày ở chung, Vĩnh Bình vương phi cùng nàng khá nhiều chuyện. Ngày đó, mấy người du hồ, Vĩnh Bình vương phi nắm tay nàng : “Nhà mẹ đẻ ta trước đây cũng kinh doanh quán ăn, ta gặp ngươi, giống như là nhìn thấy bản thân trước đây.”

      Vân Hoan chỉ khéo’, thầm hỏi thăm phen, mới biết được Vương phi cao cao tại thượng bây giờ trước đây chính là thiên kim của ông chủ quán cơm . Khi Vĩnh Bình vương lén mặc thường phục tuần, thấy nàng liền giật mình, hai người cũng trải qua bao nhiêu đau khổ mới đến được với nhau. Đoạn chuyện xưa này giống như thoại bản* truyền kì, nữ nhi bình dân gả vào quan gia, lại có thể độc sủng nhiều năm như vậy, Vĩnh Bình vương vẫn như cũ thay đổi, chỉ phần bản lĩnh này cũng đủ khiến Vân Hoan cảm thán rồi.

      (*) Thoại bản: hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

      Ngày Vương phi rời , cùng nữ quyến Tống phủ rất nhiều lời riêng tư. Khi đó Vân Hoan vừa vặn làm xong món bánh ngọt mã đề đưa đến đình trong hoa viên Tống phủ cho Vương phi. Vương phi trước mặt mọi người nắm tay nàng, khích lệ hồi, xong rồi lại chuyển lời với Tống lão phu nhân: “Trường Bình năm nay cũng sắp

      20 tuổi nhỉ? Hôn sao còn chưa có động tĩnh gì? Hay là lão thái quân chọn tới chọn lui, hoa mắt rồi?”

      “Đứa này mấy năm trước ở bên ngoài dưỡng thân mình, muốn chuyện hôn , bây giờ trở lại, lại nương nào cũng nhìn vừa mắt, ta cũng sắp gấp chết rồi!” Lão thái thái đau khổ .

      “Chọn tới chọn lui, cũng phải mất công! Nếu ta , trước mắt ta tuyển được người thích hợp. Tướng mạo cũng thích hợp, nhân phẩm, ta để ý mấy ngày nay, cũng là còn gì để …” Vương phi lời này, ánh mắt cũng lướt qua Vân Hoan.

      Vân Hoan trong lòng kêu khổ, bên này Tôn di nương lại lên tiếng trước: “Đây là lão thái thái muốn chọn cho Đại thiếu gia nương môn đăng hậu đối…”

      “Cần ngươi nhiều! Phu nhân nhà ngươi còn chưa chuyện, ngươi chen miệng cái gì!” Lão thái thái trả lời câu, vẻ mặt lãnh liệt, làm Tôn di nương trận khó xử.

      ra trong lòng Vân Hoan cũng hiểu . Nếu dựa vào quang cảnh của Tống phủ bây giờ, mặc dù Tống Trường Bình là người bệnh, muốn bàn mối hôn nhân tốt cũng khó. Có lẽ tùy tiện chọn cửa, đều tốt hơn so với thương gia như Hướng phủ. Nhưng cố tình, Tống Trường Bình lại cùng Hướng phủ định hôn rồi.

      Đời trước, nếu phải Tống Trường Bình bị bệnh sắp chết, vậy Tống phủ cũng muốn nhắc lên mối hôn nhân này. Hai nhà hòa thuận vui vẻ, tạm thời đến chuyện này, theo tính tình của Hướng Hằng Ninh, cũng làm ầm lên.

      Lúc này Hướng phủ nhắc tới, Vân Hoan cũng chỉ coi như biết chuyện này. Vương phi đột nhiên muốn làm bà mối, muốn thay nàng tới mối hôn nhân này, nàng cảm thấy kì quái.

      Trong lòng nàng nghĩ Tống phủ ghét bỏ xuất thân của nàng cũng rất tốt. Mặc dù Tống phủ ghét bỏ nàng, thời khắc mấu chốt, nàng cũng vẫn muốn quẳng hôn ước này .

      Chuyện Tống Trường Bình và Hướng Vân Cẩm có hôn ước, nàng thủy chung quên – quả , nàng đối với Tống Trường Bình có chút động tâm. Nhưng động tâm, cùng đưa mình tiến vào Tống phủ làm quả phụ, đây chắc chắn là hai chuyện khác nhau.

      Vân Hoan mực giả làm kẻ ngốc, làm như nghe hiểu đối thoại của bọn họ, chỉ mỉm cười.

      Bên này, Vương phi chỉ nhàng cười, nhấc muôi lên cẩn thận hớt bọt trà, vừa hớt vừa : “Chọn môn đăng hậu đối làm gì. Nhớ ngày đó ta cũng chỉ là nữ nhi nhà bình dân, có bao nhiêu người ở sau lưng đâm cột sống của ta, ta xứng với Vương gia. Mà vẫn ngay làm được thẳng, quản lý Vương phủ đến nay chưa từng có chút sai lầm! Cửa nhà nghèo sao? Theo ý ta, thiên kim xuất thân cửa nhà nghèo, cũng kém tiểu thư danh môn!”

      xong, bà nhìn cũng thèm nhìn Tôn di nương cái.

      Trong đình thoàng yên tĩnh lát, ngay cả Tống lão phu nhân cũng biết vì sao hôm nay Vương phi lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Vương phi vẫn luôn là người đặc biệt nhiệt tình, nhưng hôm nay lại phá lệ trước hôn của Tống Trường Bình.

      Lời vừa rồi của Vương phi là chặn miệng Tôn di nương, nhưng cũng cha85nnli5 tâm tư trong lòng Tống lão phu nhân.

      Vân Hoan chỉ nhìn mũi chân của mình, làm nhu chuyện này cùng bản thân có quan hệ. Ngay lập tức khí ngưng trệ, trong hoa viên truyền đến tiếng cười sang sảng của Vĩnh Bình vương, bên cạnh ông là Tống lão gia Tống Nguyên Khánh nhiều ngày thấy.

      Vĩnh Bình vương thấy mọi người cười : “ tán gẫu gì vậy? Sao thấy ta lại tiếp?”

      Vương phi cười : “Hôm qua thiếp cùng Vương gia đứa Vân Hoan này hợp mắt thiếp. Vốn tưởng đứa này cùng Trường Bình cũng xứng, nghĩ muốn làm bà mối, việc hôn nhân. Chỉ tiếc…”

      “Đáng tiếc cái gì?” Vĩnh Bình vương thấy hứng thú, đánh giá Vân Hoan phen, cười : “Nha đầu, món canh thịt cua ngươi nấu cho ta hôm qua hương vị tệ!”

      “Vương gia thích là được.” Vân Hoan kinh sợ đáp lời, từ đầu đến cuối, nàng vẫn cảm giác được Tống Nguyên Khánh vẫn luôn nhìn nàng. Nàng lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tống Nguyên Khánh cau mày, bộ dáng trăm mối thể giải.

      Ánh mắt ông thực khiến người ta hoảng hốt. Nhưng lát sau, ông tiếp nhận đề tài, giống như thở dài nhõm, cười : “Thừa ý tốt của Vương phi. Nhưng chuyện này là khéo, khuyển tử Trường Bình cùng Hướng nhị tiểu thư vốn có hôn ước, cón là hôn chỉ phúc vi hôn!”

      Chỉ phúc…vi hôn?

      Bốn chữ giống như xét đánh xuống đầu Vân Hoan – nàng khi nào cùng Tống Trường Bình có chỉ phúc vi hôn rồi ha?!

      *Tác giả có lới muốn :

      Ngư Mông: Khụ khụ, đồng chí Trường Bình, dấu răng này là tiểu đồng chí Vân Hoan cắn sao?

      Trường Bình: [xem thường] Đây là chuyện của ta!

      Ngư Mông: Đứa chết tiệt, ta là nương ngươi!

      Trường Bình: [tiếp tục xem thường] nếu ngươi là nương ta, sao lại biết là ai cắn!?

      Ngư Mông: [nghiến răng nghiến lợi] Được, ta là mẹ kế, ngươi chờ!
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      Nga Nhi, miu901, milktruyenky8 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20. Hôn ước.

      Editor: Linh

      Vân Hoan gần như là trước tiên quay đầu nhìn Tống lão phu nhân, mặt của nàng có kinh ngạc, dù là Tôn di nương cũng rất khó hiểu.

      Vân Hoan mờ mịt nhìn Vương phi nắm tay nàng, vẫn luôn hai người là ông trời tác hợp cho, vốn nên như thế. Còn ngày hai người thành thân bà nhất định phải đến uống ly rượu mừng, nhưng trong lòng nàng tất cả đều là suy nghĩ: cùng Tống Trường Bình có hôn ước, phải là Hướng Vân Cẩm sao?

      Phong hồi lộ chuyển, đây là như thế nào?

      Bên này Tống lão phu nhân cũng cười hưởng ứng ‘nhất định nhất định’, Tống phu nhân cũng cười ôn hòa, tất cả đều là khí vui vẻ cát tường.

      Chỉ có mình Vân Hoan sinh ra nghi ngờ, nhưng nàng còn chưa kịp cởi bỏ nghi ngờ này Vương gia và Vương phi khởi hành rời . Sau đó nàng cũng trở về Phong Niên, nửa đường nàng cuối cùng nhịn được nghi ngờ trong lòng, đường rẽ trở về nhà Đại bá.

      Đến nơi, Trương thị bận việc trong sân, Vân Hoan vội lên hỗ trợ, chần chừ lát cũng biết xấu hổ hỏi ra miệng.

      Trương thị thấy nàng tinh thần yên, ngừng công việc trong tay : “ nãi nãi của ta, ngươi đừng hỗ trợ nữa, đây là đậu tương, ngươi để hạt đậu lại đây, còn câu đậu đáo hết , ta làm đồ ăn thế nào! Ngươi , có chuyện gì mà tinh thần yên như vậy?”

      Vân Hoan ngượng ngùng để đậu tương trong tay xuống, hỏi Trương thị: “Bá mẫu, Hướng phủ và Tống phủ, có phải từng có cửa hôn ước hay ?”

      “Ngươi hỏi cái này làm gì?” Trương thị cau mày, lập tức lại cười lạnh tiếng : “Tô thị với ngươi?”

      Vân Hoan vội vàng lắc đầu, rốt cuộc vẫn lên lời, chỉ mơ hồ là ở Tống phủ ngẫu nhiên nghe được. Trương thị hơi hơi ngẩn ra, quệt miệng : “Sao nhà bọn họ vẫn còn nhớ cửa hôn ước này?”

      Vân Hoan thấy giọng điệu của bà hơi lạ, giống như có tình, vội truy vấn. Trương thị thở dài hơi : “Tống phủ tuy rằng là danh môn vọng tộc ở Ung Châu chúng ta, nhưng là năm đó mạch này của Tống Nguyên Khánh cũng là suy bại nhất. Ngược lại là cha ngươi, buôn bán làm được phong sinh thủy khởi. Vừa đúng cha ngươi và Tống Nguyên Khánh là hàng xóm, hai nhà quan hệ rất tốt. Tống phu nhân sinh nhi tử, lúc hai người tán gẫu liền lên muốn chỉ phúc vi hôn, hôn thư chỉ phúc vi hôn ta cũng thấy qua.”

      mấy câu lại khiến Vân Hoan lắp bắp kinh hãi, chấn động dứt. Nàng thể tin được chỉ vào chính mình hỏi: “Cho nên, là ta và Tống Trường Bình có hôn ước?” Nhưng phụ thân qua, có hôn ước ràng là Hướng Vân Cẩm mà?”

      “Phi, lúc các ngươi đính hôn, Tô thị còn biết ở đâu đâu!” Trương thị phi ngụm, : “Sau khi nương ngươi và Tống phu nhân mất, có hồi lão thái thái Tống phủ đến Hướng phủ nhìn ngươi, khi đó ngươi thành Hướng Nhị tiểu thư. Vốn là chuyện chắc chắn, nào có nghĩ đến, Tô thị đó dẫn tiện nghi Đại tỷ của ngươi ở bên cạnh lão thái thái lượn vòng, hôn ước của hai nhà liền biến thành Tống Trường Bình và Hướng Vân Cẩm!”

      “Chuyện hôn ước được định sẵn, làm sao có thể sửa liền sửa?” Hướng Vân Hoan thể tin nổi.

      “Lúc đó Đại bá ngươi và cha ngươi gần như là thủy hỏa bất dung, là ta tìm cha ngươi hỏi. Lúc đó cha ngươi , khi đó Tống lão phu nhân tìm Tô thị muốn ngày sinh tháng đẻ của ngươi, kết quả hợp ngày sinh lại, phát ngươi và Tống Trường Bình bát tự hợp. Nếu hai người cố tình kết hợp nhất định có kiếp nạn gặp máu. Ngược lại Hướng Vân Cẩm bát tự có tướng vượng phu. Tống lão phu nhân tin lời này liền cùng cha ngươi thương lượng...”

      “Bát tự? Lại là bát tự đáng chết!” Vân Hoan tức giận mắng.

      Chẳng trách, chẳng trách đời trước nàng gả nhầm vào Tống phủ, người Tống phủ biết được là nàng, nghiến răng nghiến lợi, hận người chết phải là nàng.

      Mạng tương khắc, nàng lại tới cửa khắc – chính là đúng dịp đó, lại chết.

      Nhưng là vì sao bây giờ Tống phủ vẫn muốn lật lại hôn ước này, hay là sợ bị tương khắc?

      Trương thị thấy nàng sắc mặt khác thường liền an ủi: “Lúc đó cũng là cha ngươi nghe Tống Trường Bình thân thể tốt, sợ ngươi gả chịu khổ, muốn giữ ngươi lại bên người chiêu tế (chọn người ở rể), kế thừa gia nghiệp. Sau này ta biết được thân mình Tống đại thiếu gia quả tốt, còn cảm thấy may mắn, may mắn người gả phải là ngươi.”

      “Nhưng là hôm qua Tống lão gia mới ở trước mặt Vương gia và Vương phi ta và Tống đại thiếu gia chỉ phúc vi hôn...” Vân Hoan lộ vẻ sầu thảm cười khổ tiếng. Nàng đột nhiên nghĩ tới hình như lúc nàng gặp qua vị lão thái thái uy nghiêm. Khi đó, đúng là nàng bị Tô thị nuôi thành ngang ngược, coi ai ra gì, trái lại Hướng Vân Cẩm, vĩnh viễn đều là đoan trang hiền thục, tiến thối ràng...

      Nàng oán lão thái thái chọn Hướng Vân Cẩm, cùng là tiểu thư Hướng gia, mặc cho ai cũng chọn Hướng Vân Cẩm ngoan ngoãn. Lựa chọn này, kết quả là do số mạng, vẫn là bởi vì đối tượng kia là Hướng Vân Hoan điêu ngoa bốc đồng?

      “Làm sao có thể? Tống lão phu nhân tin nhất là huyền hoàng chi thuật*!” Trương thị thể tin được ngừng lại, trong đầu đột nhiên xẹt qua tia sáng, khỏi lẩm bẩm : “Hôm qua hình như Đại bá phụ ngươi cùng ta qua, hôm qua lúc ông ấy ở Phong Niên gặp được Tống lão gia, hai người uống hai ly rượu, Tống lão gia thuận miệng hỏi ngày sinh tháng đẻ của ngươi...”

      (*) Huyền hoàng chi thuật: là nhưng gì huyền bí kì ảo, giống như mình coi bói xem về số mạng ấy.

      Tô thị...

      Năm đó, ngươi động tay động chân làm cái gì?

      Vân Hoan xoay người lập tức chạy về Hướng phủ.

      Từ cổng vòm vào, qua hành lang quanh co, tất cả bọn hạ nhân nhìn thấy Nhị tiểu thư nhiều ngày chưa nhìn thấy, vẻ mặt tràn đầy sát khí, tự giác nhượng bộ lui binh.

      Vân Hoan đường chạy chậm, thẳng đến khi chạy đến Hành Vu uyển của Vương thị nàng mới thở ra. Đẩy cửa vào là tầng tầng lớp lớp cây dây leo bò dọc khắp sân.

      Mấy ngày đến nơi này, Hành Vu uyển đổi thành quang cảnh khác. Nhưng Vân Hoan vẫn bước vào, nơi mà mẹ ruột nàng từng ở, thời điểm đêm khuya yên tĩnh, nơi Hướng Hằng Ninh thích đến nhất, cũng là nơi này.

      Sau khi Tô thị vào Hướng phủ, cái gì giá trị có thể chuyển đều chuyển , thừa lại, tất cả đều là chút ký ức năm xưa.

      Vân Hoan dè dặt cẩn trọng mở hộp gấm Hướng Hằng Ninh đặt tủ ra, đập vào mắt là hôn thư của Hướng Hằng Ninh và Vương thị, xuống chút nữa, lại là thiếp canh lâu năm...

      (*) Thiếp canh: ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh.

      Vì sao năm đó sau khi Tống lão phu nhân chuyển thiếp canh của nàng về, Tô thị và Tống lão phu nhân còn chuyện hồi. Lúc đó nàng ngủ bên cửa, mơ mơ màng màng, hoàn toàn nghe bọn họ gì.

      Lúc đó, chỉ biết là thiếp canh màu đỏ này hình như có liên quan đến nàng, những gì cùng nàng có liên quan, nàng thường giấu trong hòm của cha, để nương nhìn thấy.

      Giấu mười mấy năm, hôm nay, nàng lại nghĩ tới.

      Nhưng là trong nháy mắt mở ra, nàng lại cười ha ha – mặt ràng viết tên họ, quê quán, ngày sinh tháng đẻ và tên họ tổ tông ba đời của nàng, nhưng ngày sinh tháng đẻ này phải là của nàng. Vân Hoan hơi nghẹn ở ngực, lên nổi, cũng thể xuống.

      Người khác trăm phương ngàn kế sửa thiếp canh là vì lừa mối hôn . Nhưng Tô thị, mạo hiểm lớn như vậy, chỉ vì thay Hướng Vân Cẩm đoạt việc hôn nhân mà lúc trước nàng ta cho rằng tốt.

      Nhà cao cửa rộng là lương phối của nữ tử, nàng ta cho rằng nàng ta đánh bàn tính vang bốp bốp, nhưng ngày càng gần, nàng ta lại phát vị hôn phu của nàng ta ra là con ma ốm, cho nên muốn dùng tất cả biện pháp để nàng làm dê núi thế tội?

      Trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ đến tầng này, nếu phải Vương phi nhắc đến chuyện chung thân, nàng vĩnh viễn biết bên trong.

      Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Vân Hoan cất thiếp canh này vào trong tay áo, xoay người liền thấy Hướng Vân Cẩm cười như cười đứng ở phía sau nàng.

      “Nghe Nhị tiểu thư mặt đầy sát khí đường chạy tới Hành Vu uyển, biết, còn cho rằng xảy ra chuyện lớn gì đâu. Sao vậy? Ở chỗ Đại bá ngươi thoải mái, lại muốn quay về đây ở?”

      “Ngươi ngay cả đường cũng thể lộ ra ngoài ánh sáng à, sao cũng phải ở phía sau người khác vậy?” Vân Hoan bỗng nhiên bị hoảng liền cao giọng đáp trả về.

      “Ai thể lộ ra ngoài ánh sáng!” Hướng Vân Cẩm sắc mặt khẽ biến, oán hận nhìn Vân Hoan : “Chỉ ngươi ra được ánh sáng? Thân là người Hương gia, chỉ biết thừa dịp phụ thân ở nhà, liên hợp với người khác bắt nạt nương và cậu, chiếm Phong Niên tha cũng thôi, ngươi còn dám ở bên ngoài câu tam đáp tứ.”

      Hướng Vân Cẩm vừa đến chuyện này liền tức giận. Mẫu thân ràng qua, Tống Trường Bình là ma ốm, thể nào cũng để chống đỡ nổi mấy tháng nữa. Trước đó mấy người Tống phủ còn phái người đến mơ hồ lộ ra ý thành thân sớm. Mẫu thân chỉ nàng còn , từ chối rồi.

      gả cho ma bệnh này nàng ta còn xin Ôn Ngọc Lương hỗ trợ, nếu như đến lúc đó còn cách nào khác, nàng ta cũng chỉ có thể trói Hướng Vân Hoan gả vào. Đến lúc đó ván đóng thuyền, Hướng Vân Hoan liền chỉ có thể là người Tống gia, cùng nàng ta có quan hệ gì nữa.

      Mấy ngày trước, nàng ta ở đường ngẫu nhiên nhìn thấy Tống Trường Bình, tuy gầy yếu chút, nhưng nhìn thế nào cũng thấy là nam nhân phong lưu phóng khoáng, sao có thể là người bệnh chịu nổi trong miệng người khác?

      Nàng ta thừa nhận nàng ta có chút hối hận, Ôn Ngọc Lương dù tốt, nếu là so gia thế, vô luận thế nào cũng đều bằng Tống phủ. Trong lòng sinh khúc mắc, nàng ta liền có chút trốn tránh Ôn Ngọc Lương.

      Hôm nay, Tống phủ lại cho người tới đưa tới lễ vật tràn đầy sân, nàng ta hoàn toàn cho rằng Tống phủ lại đến thúc giục cửa hôn này, nhưng là… Người nọ tại sao lại biến thành Hướng Vân Hoan rồi?

      “Hướng Vân Hoan, ngươi cướp vị hôn phu của ta, thông đồng với Tống phủ Đại thiếu gia, ngươi vừa lòng đẹp ý rồi hả?” Khi chuyện, Hướng Vân Cẩm muốn dùng tay véo Vân Hoan.

      Vân Hoan bắt lấy tay nàng ta, hơi dùng sức đẩy nàng ta ra phía sau, mắng: “Ta cướp vị hôn phu của ngươi? Hướng Vân Cẩm, ngươi tự hỏi nương ngươi vị hôn phu này rốt cuộc là của ai! Còn có, đừng từ ‘thông đồng’ này với ta, nếu bàn về bản lĩnh thông đồng, ngươi nhận đứng số hai, còn ai dám nhận số ? Ngày ấy ta ở ngoài phòng, nghe ngươi và Ngọc lang tốt của ngươi xướng khúc ‘hoạt sắc xuân hương’, chỉ hận bắt ngươi tại chỗ! Còn có túi thơm đoạn tụ của ngươi, Hướng Vân Cẩm, ngươi thực cho rằng ai biết chuyện này của ngươi sao?”

      Hướng Vân Cẩm lảo đảo hai bước, bên tai nghe Vân Hoan ra từng chuyện, gương mặt ôn nhu hiền thục sớm thay đổi thành gương mặt dữ tợn. Lúc này nàng ta ngược lại sợ, thấp cổ họng cười hai tiếng: “Hướng Vân Hoan, ngươi những lời này có người tin sao?”

      “Lời của tiểu thư điêu ngoa như ta tự nhiên là có mấy người tin!” Vân Hoan cười , : “Nhưng nếu như ta truyền ra ngoài, ngươi cảm thấy, ngươi còn có mặt mũi?”

      “Ngươi truyền, ngươi có gan truyền, để xem lúc đó ta mất mặt, vẫn là toàn bộ Hướng phủ mất mặt! Nếu ta có mặt mũi, ngươi cho là ngươi còn có thể gả vào Tống phủ?” Trái tim Hướng Vân Hoan run lên chút, cuối cùng giận dữ quét mắt dừng bình sứ ở cái bàn duy nhất trong phòng.

      “Mặt mũi?” Vào nháy mắt khi cái bình sứ kia rơi xuống đất, Vân Hoan đột nhiên xông lên phía trước, đẩy Hướng Vân Cẩm xuống đất. Tức giận mọc tràn lan trong lòng khiến nàng sinh ra vô hạn sức lực, nàng cứ như vậy trói buộc Hướng Vân Cẩm, tay cầm lấy miếng sứ , trực tiếp để khuôn mặt như ngọc của Hướng Vân Cẩm.

      “Nếu phải nhớ kỹ ngươi và ta có cùng cha, nếu phải nhớ kỹ ngươi còn họ Hướng, ta hận thể hủy toàn bộ khuôn mặt này của ngươi! Hai mẹ con các ngươi quen lắc lư theo gió, thấy nhà người ta có chuyện tốt liền đoạt vị hôn phu của ta. Thấy bị bệnh, vội vàng vứt như giày cũ. Để Ôn Ngọc Lương lừa ta mắc mưu, ngày thành thân làm mê ta đưa lên kiệu hoa, treo đầu dê bán thịt chó. Khi ngươi tính toán như vậy, có từng nghĩ tới mặt mũi của ta, tính mạng của ta!”

      giọt chất lỏng màu đỏ xuống mặt Hướng Vân Cẩm, mang theo chút nong nóng. Hướng Vân Cẩm ngây dại sờ sờ mặt mình, đập vào mắt là màu đỏ khiến chân nàng ta như nhũn ra, sau lúc lâu nàng ta run rẩy câu: “Hướng Vân Hoan, ngươi điên rồi…”
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      hoadaoanh, milktruyenky, Nhiên Nhiên7 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21. Cha về.

      Editor: Linh

      “Đúng, ta điên rồi!” Vân Hoan quăng mảnh sứ nhuốm máu đó về phía Hướng Vân Cẩm, nhếch môi cười trào phúng: “Ta chỉ hận ta đủ điên, mới thể xuống tay hủy khuôn mặt này của ngươi. Hướng Vân Cẩm, ngươi và biểu ca tốt của ngươi đừng tiếp tục đánh chủ ý lên người ta nữa, bằng , tiếp theo, vết rạch này, hạ xuống cổ ngươi.”

      Trước khi Hướng Vân Hoan sải bước ra khỏi cửa, nghe được ở phía sau tiếng khóc khống chế được của Hướng Vân Cẩm. Ở cửa có tiểu nha hoàn thất kinh đứng đó, có lẽ là bị máu chảy tay nàng dọa sợ, sau lúc lâu, nha hoàn mới run rẩy : “Nhị tiểu thư, phu nhân mời ngài đến chính đường...”

      Con ngươi Vân Hoan trầm xuống, vừa đúng nàng cũng muốn tìm người mẹ kế tốt này! tiếp tục quản Hướng Vân Cẩm còn ở đất, Vân Hoan thẳng tắp về phía chính đường.

      Dọc theo đường có gặp mấy nha hoàn bà tử, tất cả đều thể che hết vẻ mặt vui mừng, Vân Hoan buồn nực, khi ngang qua hoa viên, lại nghe thấy mấy nha hoàn thầm. d☮ d♡ l✌ q♋ đ☠

      “Tuy rằng là người trong sạch, nhưng bên ngoài đều đoản mệnh, gả cũng nhất định tốt!”

      “Ngươi biết cái gì! Tống phủ dầu gì cũng đặt lên cửa hoàng thân quốc thích. Ngươi cũng nhìn thấy trận địa ngày hôm nay đâu, vừa nhấc nâng gì đó, mở ra đều có thể chói mù ánh mắt ta! Cho dù là làm quả phụ, đây cũng là quả phụ có tiền đấy!”

      phải là gả cho người có tiền sao? Cuộc sống của quả phụ có thể tốt lắm...”

      Mấy nha hoàn châu đầu ghé tai, lòng Vân Hoan trầm xuống, lý do cảm thấy có điều may, đến gần ho khan hai tiếng, vài nha hoàn này gần như lập tức phát hoảng, vội vàng hành lễ liền lui xuống.

      Vân Hoan thấy trong đó có Tư Hoa, vội vàng gọi nàng ta lại. Tư Hoa ngượng ngùng tới, thấp giọng cầu : “Nhị tiểu thư khai ân, ngàn vạn lần đừng cho nhóm ma ma chúng nô tì ở đây trộm lười tụ nhóm!”

      Vân Hoan cười, “Sao lúc các ngươi thầm lại sợ bị ma ma phát ?”

      “Làm sao có thể!” Tư Hoa cười , “Hôm nay đại gia cao thấp đều được ít tiền thưởng, phu nhân lại thưởng hồi rượu, nhóm ma ma lúc này chỉ sợ đều đánh bài uống rượu đấy!”

      “Có chuyện gì tốt, phu nhân lại phát tiền thưởng cho mọi người?” Vân Hoan nhíu mày hỏi.

      “Tiểu thư biết?” Tư Hoa sững sờ chút, lập tức liền nghĩ đến việc hôn nhân từ trước đến nay đều là lệnh của cha mẹ lời của mai mối, Nhị tiểu thư lại nhiều ngày ở đây, biết cũng là bình thường.

      Chính là việc hôn này, với Nhị tiểu thư là tốt là xấu, cũng chỉ có bản thân nàng mới biết.

      Dù là như thế, Tư Hoa vẫn là vui mừng phúc thân chúc mừng : “Chúc mừng Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư ngài gả vào Tống phủ, làm Tống gia Đại thiếu nãi nãi! Hôm nay Tống phủ đưa đại lễ qua, hôn kỳ cũng định rồi!”

      Tư Hoan tràn ngập phấn khỏi , lời lại giống như bị sét đánh vào người, Vân Hoan trực giác bản thân bị mình sét đánh ngoài khét trong sống, túm lấy Tư Hoa liền hỏi: “Tống gia đến khi nào?” love✌ of♋ the☠ world☯ ♔

      “Mới vừa ...”Tư Hoa bị túm đau, trơ mắt nhìn Vân Hoan thay đổi sắc mặt.

      Lúc này trong chính đường, Tô thị vui rạo rực nhìn đôi vòng tay long phượng nặng trịch trong tay, bà ta chỉ vừa đeo vòng tay vào liền cảm thấy cổ tay trầm xuống. Bà ta cũng tháo xuống, lại cầm đôi trâm kim phượng khảm ngọc trai ở đầu khoa tay múa chân phen.

      Vương bà tử bên cạnh bà ta thấy thế, trong lòng rất vừa mắt hành động của bà ta, nhưng đến cùng xuất khẩu vẫn là cười : “Phu nhân vui mừng rồi! Nếu như Nhị tiểu thư biết được phu nhân giúp nàng tìm mối hôn nhân tốt như vậy, chắc chắn cảm kích ân đức của phu nhân!”

      “Chỉ mong vậy...” Tô thị bĩu môi, : “Lão gia ở nhà, nha đầu kia lại có nhiều hiểu lầm với ta. Lần này ta hao hết tâm tư mới giữ được mối hôn nhân tốt, cần nàng nhớ kỹ ta tốt, chỉ mong nàng có thể tươi cười đối đãi là được!”

      , Nhị tiểu thư cũng là người hiếu thuận...” Bà tử cười theo , nào biết vừa dứt lời, nha hoàn ngoài cửa vội vàng tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, Nhị tiểu thư đến đây!”

      “Đến đến, ngươi khẩn trương như vậy làm gì!” Bà tử trách cứ, bên này, Vân Hoan cũng là vẻ mặt giận dữ tiến vào. Lại nhìn sính lễ vừa nâng tới dưới đất, lửa giận trong lòng liền hợp lại dâng cao. Nàng chậm rãi quét mắt nhìn đất lần, cuối cùng dừng người Tô thị.”

      “Bọn nha hoàn , hôn của ta định rồi?”

      “Đúng. Hôm nay liền hạ đại lễ! thể đổi ý...” Tô thị uống ngụm nước tràm chậm rãi .

      “Cha ở, ngươi làm sao có thể gả ta cho người!” đôi vòng tay Long Phượng cổ tay Tô thị có chút chói mắt, giống như cười nhạo nàng.

      “Ngươi cùng Tống gia vốn có hôn ước, cũng là nương ngươi và Tống gia định ra, ta làm mẹ kế, có lý do ngăn cản việc hôn nhân tốt của ngươi. Còn nữa, Tống gia lại nhà danh môn nhà giàu, cùng ủy khuất ngươi!” Tô thị nhướn mi, lấy cớ đuổi Vương bà tử , nhìn Vân Hoan, cũng là cười châm chọc.

      Vân Hoan giận quá hóa cười, “Hôn ước? Mấy năm nay, ta ngược lại nghe qua cha đến rất nhiều lần, cùng Tống phủ có hôn ước là Hướng Vân Cẩm, sao lại có liên quan đến ta rồi?” d♨

      “Nhị tiểu thư, khi nương ngươi thay ngươi định hôn, ta cũng ở bên cạnh ngươi. Nếu ngươi muốn hỏi cùng ngươi có liên quan gì, tự mình đến hỏi nương ngươi cũng được!” Tô thị lành lạnh quăng ra câu này, muốn xem Hướng Vân Hoan buồn bực thế nào, bên người lại choang tiếng, bà ta vội cúi đầu nhìn, lập tức thấy thịt đau. Đó là cái Phỉ thúy như ý cực phẩm Tống phủ đưa cho bà ta, sắc màu xanh biếc, là ngọc trong cực phẩm, ngàn vàng đều khó được, cứ như vậy tan nát dưới đất.

      Lúc trước là có hai phu thê Hướng Hằng Thái bên cạnh Hướng Vân Hoan, Tô thị dù có tức giận cũng có mấy phần cố kị. Hôm nay chỉ có mình Hướng Vân Hoan, căm phẫn vì mất tiền tài cuối cùng khiến bà ta lộ ra dáng vẻ mạnh mẽ khi còn là hoa khôi nương tử trước đây. Bà ta lập tức bật dậy từ ghế, chỉ vào Hướng Vân Hoan nổi giận mắng: “Hướng Vân Hoan, ngươi đừng cho mặt mũi mà lên mặt. Lão nương dầu gì cũng là mẹ kế ngươi. Hôn nhân đại là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, cha ngươi ở, chuyện này liền từ ta quyết định! Muốn trách trách nương ma quỷ của ngươi quá sớm! Mấy ngày sau, ngươi gả cũng phải gả, gả cũng phải gả! Lão nương còn tin quản thúc được nha đầu lừa đảo như ngươi!”

      “Ngươi dám!”

      “Sao ta dám! Lão nương gả nữ nhi thiên kinh địa nghĩa, dù là ngươi bẩm báo quan phủ cũng có người quản lí việc này! Ngươi ta có dám hay !”

      Trong phòng hồi yên tĩnh, Vương bà tử vẫn đứng ngoài thấp giọng lẩm bẩm: “Nghiệp chướng mà. Rốt cuộc phải mẹ ruột, bán nữ nhi liền bán chút cũng đau lòng. Nhị tiểu thư cuối cùng vẫn là còn trẻ phải đối thủ của bà ta...”

      Vương bà tử lắc đầu liền muốn , nhưng trong phòng lại là hồi yên tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng bà ta cũng vẫn yên lòng, liếm đầu ngón tay chọc thủng cửa sổ nhìn vào trong, lập tức sợ tới mức hồn bay phách tán, ngươi bà ta nhìn thấy cái gì? Tô thị thế nhưng hung hăng bóp cổ Hướng Vân Hoan thế nào cũng chịu thả, từ chỗ bà ta nhìn qua, mặt Hướng Vân Hoan đều nghẹn đến đỏ bừng, sợ là sắp thở được rồi.

      Vương bà tử cảm thấy cả kinh, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy có chuyện lớn xảy ra, vội đẩy cửa vào , “Phu nhân, tuyệt đối thể tổn thương tiểu thư a!”

      Tô thị tóc cũng rối loạn, xiêm y cũng có chút rách, mặt càng thêm chật vật chịu nổi, cất cổ họng kêu: “Mau kéo nha đầu này ra!”

      Nhưng Hướng Vân Hoan lại gắt gao kéo tay bà ta. Vừa rồi khi Hướng Vân Hoan đột nhiên nhào tới, bà ta thấy thích hợp, ánh mắt đó đáng sợ, người này điên rồi, điên rồi... love♪ of♩ the♬ world♭ ♮ ♯

      Tô thị tận lực muốn kéo tay mình từ trong tay Hướng Vân Hoan ra, Hướng Vân Hoan lại là lệ rơi đầy mặt với Vương bà tử: “Ma ma, bà, bà ta muốn giết ta...”

      “Phu nhân, mau mau thả tiểu

      thư ra , nàng sắp thở được rồi!” Vương bà tử hoảng loạn kéo Tô thị ra.

      Trường hợp nhất thời hỗn loạn chịu nổi, ngay lúc này, bên ngoài tràn ngập vui mừng thông báo ‘lão gia về rồi”. Lúc Tô thị sắp kiệt sức, nghe thấy giọng kinh ngạc vang như chuông lớn của Hướng Hằng Ninh, “Các ngươi làm cái gì vậy!”

      Tô thị nghe thấy Hướng Vân Hoan chậm rãi thở dài nhõm hơi, rồi sau đó, lại nhìn bà ta cười quỷ dị, xong chuyện, phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa, “Cha, mẫu thân bà ấy muốn hại ta!”

      *********************

      “Lão gia, liên quan đến thiếp thân, là Hoan nhi nàng cầm lấy tay ta bóp cổ nàng!” Tô thị nửa quỳ, mặt ràng dấu tay năm ngón màu đỏ. Bà ta theo bên người Hướng Hằng Ninh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hướng Hằng Ninh đánh bà ta cái tát tai, vào lúc sau khi bà ta gả hơn mười năm.

      Bà ta thầm nhổ nước miếng, vất vả nặn ra mấy giọt nước mắt, mắt trông mong nhìn Hướng Hằng Ninh.

      Tốt lắm, trong ánh mắt ông, có đau lòng.

      Tô thị thầm cười trào phúng, Hướng Hằng Ninh chuyển con ngươi, lại chất vấn: “Ngươi , Hoan nhi muốn để ngươi bóp chết nàng?”

      Lý do này có bao nhiêu vớ vẩn nhưng lại là . Tô thị thầm suy đoán, Hướng Vân Hoan rốt cuộc là lòng tìm chết, vẫn là đoán chắc Hướng Hằng Ninh về đến? Ánh mắt nàng, ràng phải tình muốn tìm chết, còn thiết kế tốt cạm bẫy chờ bà ta nhảy vào.

      “Vâng, lão gia.” Tô thị phủ rạp người xuống. Nhiều năm trước, bà ta hầu hạ Hướng Hằng Ninh, bắt đầu từ quỳ xuống hầu hạ, khi đó bà ta vẫn chỉ là thiếp mà thôi. Nhiều năm sau, bà ta lại khôi phục trạng thái phủ phục, bởi vì nha đầu kia.

      “Vậy cửa hôn này ngươi lại giải thích như thế nào, còn có trương thiếp canh này!” Nhớ tới bộ dáng thương tâm muốn chết vừa rồi của Hoan nhi, Hướng Hằng Ninh chỉ cảm thấy trận đau lòng. Ở Thục Châu nhiều tháng, ông suýt nữa mất mạng trở về. Lúc trở về, ông đến Phong Niên trước, ở kia khi nhìn thấy Hướng Hằng Thái, ông suýt nữa cùng Hướng Hằng Thái động thủ. Hướng Hằng Thái chỉ vào mũi ông : “Nếu phải Vân Hoan cầu ta cứu ngươi, ngươi sớm biết chết ở chỗ nào! Mẹ nó đừng biết phúc!”

      Lập tức, Trương thị lại kéo ông sang bên, năm mười chuyện của mấy tháng này ra cho ông biết. Lúc đó, ông đau lòng thay nữ nhi, lại cảm thấy thể tin được. Tô thị năm đó luôn luôn cụp mắt, Tô thị luôn luôn ôn nhu săn sóc, sao trong miệng bọn họ lại biến thành bộ dáng kia?

      “Vừa rồi lúc đường trở về ta liền nghe hôm qua Tống Trường Bình bệnh tình nguy kịch, Tống phủ suốt đêm lại cầu hôn?” Hướng Hằng Ninh lại trầm giọng, Tô thị thầm run cái, Hướng Hằng Ninh chỉ cảm thấy trận phiền chán, “!”

      “Lão gia, là thiếp thân nhất thời hồ đồ!” Tô thị ấp úng khóc, “Năm đó ta cũng muốn tìm cho Vân Cẩm mối hôn nhân tốt. Nhị tiểu thư là hòn ngọc quý tay lão gia, vô luận như thế nào lão gia đều bạc đãi nàng. Nhưng Vân Cẩm từ theo bên cạnh chúng ta, được hưởng qua ngày lành. Khi đó ta nghĩ, bát tự của Vân Cẩm và Tống đại thiếu gia cực hợp, Tống lão phu nhân lại thích nàng, nàng cùng Tống đại thiếu gia nhất định là ông trời tác hợp cho. Ta cũng biết vì sao chuyện này qua nhiều năm như vậy lại bị Tống phủ phát … Bọn họ rất tức giận!”

      Tô thị nghẹn ngào gần như được, vất vả lấy lại hơi thở, lại đứt quãng : “Tống lão gia việc hôn này là tâm nguyện của Tống phu nhân trước kia, muốn đổi lại. Nếu có phần hai khả năng, ta tuyệt đối chịu… Nhưng là thiếp canh này…” Tô thị gần như quỳ rạp mặt đất, “ nếu đổi lại, liền muốn cáo ta tội làm giả thiếp canh! Lão gia, thiếp thân bất đắc dĩ mà! Người Tống phủ, sao chúng ta có thể chọc được đây!”

      “Cho nên hôm qua bọn họ vội vàng cầu hôn, muốn cho Hoan nhi xung hỉ. Hôm nay ngươi bất đắc dĩ bị bọn họ đưa đến nhiều sính lễ như vậy, lại đeo vòng tay Long Phượng vốn nên cho Hoan nhi, buồn khổ gả nữ nhi?!” Hướng Hằng Ninh châm chọc lại thất vọng ngẩng đầu thở dài: “Ngươi và ta làm phu thê nhiều năm như vậy, ta lại biết ngươi vốn là như thế….. Đến cùng là mắt ta bị mù! Tô thị, phải là ngươi thầm may mắn, người xung hỉ phải là nữ nhi Vân Cẩm của ngươi, mà là Vân Hoan đấy chứ?”

      “Thiếp thân dám…” Tô thị vội vàng ngẩng đầu, mặt nước mắt ngang dọc, sớm mất xinh đẹp vốn có, làm người ta càng thêm chán ghét.

      Hướng Hằng Ninh thở dài, Tô thị chuyển đầu gối hai bước, còn muốn ôm ông khóc kể, Hướng Hằng Ninh nhấc chân nhàng đá cái, xoay người liền rời .

      Lòng Tô thị trầm xuống, cuối cùng mang theo chút giãy giụa cuối cùng, hỏi: “Tướng công, chàng đâu?”
      Last edited: 5/3/15
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    4. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      o_0 HHN nay coi bo cung ko dang tin =-=

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Truyện rất hay ...Cam ơn nang nhe´

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :