1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 68.

      Editor: Linh

      có khả năng.” Trường Bình lắc đầu, “Phụ thân tha hơn phân nửa là tức giận và hiểu, ông làm người luôn luôn công chính, nhất định hiểu vì sao người bên gối biến thành như vậy. Chờ ông hiểu được, chỉ sợ càng thêm tức giận.”

      “Cũng đúng.... Có điều Tôn di nương bị đưa đến quan phủ, quan phủ hơn phân nửa xem mặt Tống phủ nên phán nghiêm, đánh mấy bản rồi đuổi về thôi. Cảm thấy như vậy quá mức cho bà ta...” Vân Hoan cắn răng .

      Trường Bình cười : “Bà ta ở trong phủ chịu 50 roi đủ, lại đến quan phủ chịu bản, xem thân thể bà ta phỏng chừng nửa năm xuống giường được. Tôn Hưng lên tiếng nhận bà ta, bà ta có nơi chu cấp, chỉ sợ sống bằng chết. Chỉ cần chúng ta xem trọng Trường Minh đừng để nó biết là được.”

      “Tương lai nếu Minh ca nhi biết chuyện chỉ sợ hận chúng ta.” Vân Hoan lo lắng . Trường Bình ôm bả vai nàng, “Bây giờ Minh ca nhi còn , rất nhiều chuyện nó , chờ thêm mấy năm nữa nó trưởng thành rồi hiểu thôi.”

      nhi tử thứ xuất có làm ầm ĩ nó cũng chỉ là thứ tử, nhưng được nuôi bên cạnh Vương thị, đây cũng là khác biệt rất lớn. Lúc này Vương thị vẫn chưa có nhất nam bán nữ, nếu có thể coi Tống Trường Minh là đứa của chính mình, vậy Tống Trường Minh chính là cá chép hóa rồng, thân phận có khác biệt rất lớn, Vương thị trong phủ cũng có dựa vào.

      Lão thái thái xử trí Tống Trường Minh như vậy, thứ nhất là thay Tống Trường Minh suy nghĩ, thứ hai cũng là để Vương thị an lòng – Tôn di nương ở, Vương thị có thể thẳng lưng lên.

      “Chờ trong phủ thanh lý sạch , chúng ta Thục Sơn ở thời gian.” Trường Bình ôm Vân Hoan thấp giọng , “Nơi đó non xanh nước biếc, khí tươi mát. Ban ngày chúng ta có thể ra sông câu cá, có thể lên núi săn, nếu nàng mệt mỏi, ta có thể làm cho nàng cái ghế mây, nàng nằm dưới bóng cây ngủ, chim chóc chung quanh ca hát cho nàng nghe. Đến tối đốt lửa trại, mời cư dân quanh núi cùng nhau khiêu vũ ca hát, ăn thịt dê nướng! Thịt dê ở đó rất khác với nơi này chúng ta, cắn xuống miếng miệng đầy dầu, tất cả đều là mùi thịt dê, ăn vào trong bụng cả người đều ấm áp, nàng nhất định thích.”

      Vân Hoan hiểu được đây là Trường Bình an ủi nàng, nàng nghĩ đến hình ảnh đó, non xanh nước biếc, giục ngựa bôn chạy, tràn ngập tự do và hương vị cỏ xanh, đúng là ngày tốt đẹp.

      Chỉ là, chuyện trong phủ còn ràng buộc nàng, phụ thân còn bị ốm, ngày như vậy biết đến bao giờ mới có thể đến.

      Trường Bình thấy nàng xuất thần, đầu ngón tay khẽ chọc, búng lên trán nàng, “Ta cưới nàng qua cửa là để nàng hưởng phúc chứ phải để nàng làm bà quản gia.”

      “Được rồi...” Vân Hoan xoa xoa trán, thấp giọng đáp: “Nghe chàng như vậy lòng ta cũng động. Thục Sơn.... Ta cũng chưa qua đâu. Nghe có người ở nơi đó ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy lòng, còn đoạt hoa khôi? Ta thế nào cũng phải nhìn lần chứ! Nhìn xem đến lúc đó ta thay nam trang, hoa khôi ta hay là chàng!”

      “Nàng đây là khiêu khích ta?” Trường Bình nhíu mày, Vân Hoan chỉ thấy vẻ mặt cười xấu xa, bộ dáng rục rịch vội xoay người chạy, tiếc rằng bước chân nhanh, vẫn là bị Trường Bình bế vào trong lòng. Trường Bình cố ý giở trò xấu, cũng biết lấy khí lực ở đâu ra bế nàng xoay mấy vòng.

      Vân Hoan chỉ thấy trời trong xanh, hoa thơm, nhìn chỗ nào đều thấy vui mừng, ôm cổ Trường Bình cười khanh khách.

      Trường Bình ôm nàng, cúi xuống cho nàng nụ hôn sâu, ánh mắt say mê, “ được, dù sao cũng thanh lý sạch Tôn di nương, sáng mai ta đến gặp tổ mẫu, chuyện trong phủ để mẫu thân quản, ta muốn mang nàng đến ngoài thành Tây ở!”

      “Ta cũng nghĩ vậy.” Vân Hoan ngẩng đầu trả cho nụ hôn, “Chúng ta sống ở đó càng thêm tự do chút, có nhiều ràng buộc như bây giờ. Chờ bọn Triệu đại tiểu thư rời phủ, chúng ta luôn ! Có điều... Lúc này chúng ta vẫn nên đến chỗ mẫu thân , ta cảm thấy chỗ Minh ca nhi dễ làm.”

      “Ừ!” Nghĩ đến Tống Trường Minh, Tống Trường Bình cũng đau đầu. Thứ đệ cùng xuất nhiều này, tuổi thành bộ dáng như này, có vấn đề ở chỗ Tôn di nương, nhưng hơn phân nửa là do mọi người chiều ra, bằng làm sao có thể vô pháp vô thiên như vậy?

      Hai người sợ Tống Trường Mnh lại làm ra chuyện gì. Quả nhiên, hai người vừa bước vào sân Vương thị liền nghe thấy Tống Trường Minh gào to: “Đám nô tài các ngươi dám đến kéo ta! Cẩn thận cái roi trong tay ta quất chết các ngươi!”

      Vân Hoan vừa vào cửa liền thấy, ặc, Tống Trường Minh đây là muốn xướng tuồng gì? Quần áo người xộc xệch, áo lót áo khoác quấn chung vào chỗ, quần treo giữa mông, bộ dáng sắp tụt xuống, chân cũng hài, tất chỉ có cái, tay cầm roi vung lung tung, miệng mắng: “Các ngươi trả mẫu thân cho ta, ta muốn trở về, ta muốn qua đây!”

      “Tiểu tổ tông của ta ơi, mau mau mặc quần áo gặp phu nhân, bộ dáng này của ngài bảo nhóm nô tì làm sao bây giờ...” Bà tử chạy đuổi theo Tống Trường Minh, vừa chạy còn phải né roi trong tay Tống trường Minh, mấy nha hoàn cũng trốn xung quanh, đám người nhìn qua chật vật cực kỳ.

      “Ngươi làm cái gì vậy!” Tống Trường Bình quát to.

      Tống Trường Minh quay đầu nhìn thấy Vân Hoan, càng giống như cắt tiết gà, hô lên: “Ca ca huynh đừng để bị nữ nhân này lừa. Nàng ta lòng dạ rắn rết, trong ngoài cùng. Lần này hại mẫu thân ta, sau này hại đến huynh. Mẫu thân từng nữ nhân này chính là tai họa! Huynh xem ta thay huynh đánh nàng!”

      Tống Trường Minh xong liền giơ roi lên đánh về phía Vân Hoan, Vân Hoan chỉ thấy ra đầu run lên, vội vàng trốn đên sau lưng Trường Bình. Vừa trốn xong liền nghe thấy Tống Trường Minh ‘a’ tiếng, nàng quay đầu lại thấy Trường Bình vươn tay đánh về phía khuỷu tay Tống Trường Minh đoạt được roi, lưu loát nhấc chân đá, Tống Trường Minh vẽ hình cung trong trung, đầy đủ bảy tám bước, thẳng tắp dừng mặt đất.

      Tất cả đều như tia chớp, Tống Trường Minh chắc cũng bị dọa ngây người, qua hồi lâu mới ‘oa’ tiếng khóc ra tiếng.

      Bà tử bên cạnh trong lòng niệm ‘A di đà Phật’ lần, trong lòng liên tục Đại gia tiều tụy vì bệnh thế mà cũng có dáng vẻ mạnh mẽ như vậy, chỉ là chân này biết nặng hay , biết có đá bị thương hay , nếu bị thương bà đền nổi. Bà vội vàng vươn tay ra đỡ, Tống Trường Bình lại quát tiếng: “ được đỡ!”

      Bà tử sững sờ tại chỗ, chỉ thấy cây roi trong tay Tống Trường Bình lại vung về phía Tống Trường Minh. Đây là hai vị gia đối kháng, bà tử cũng dám cản trở, chỉ có thể đứng bên.

      Lúc này cả người Tống Trường Bình phát ta lệ khí thần ngăn giết thần, phật ngăn giết phật, Vân Hoan chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của , chỉ cảm thấy vừa rồi quá mức hết giận, nàng nhìn cảm thấy toàn thân sảng khoái. Kế tiếp Tống Trường Bình muốn làm gì, nàng chỉ cảm thấy tò mò, cũng ngăn đón.

      “Ta cần sống....” Tống Trường Minh càng khóc càng to, vươn tay quơ loạn trong trung, ánh mắt lại híp lại thành đường xem Tống Trường Bình, mắt thấy Tống Trường Bình giơ roi trong tay lên, Tống Trường Minh vội nghiêng thân mình, cánh tay lại lần nữa trúng chiêu, lập tức lộ ra vết đỏ, đủ thấy Tống Trường Bình chút nương tay.

      Tống Trường Minh lần này là đau, ‘oa’ tiếng khóc lớn, khóc đến mức thở nổi, còn liên tục ho khan.

      Tống Trường Bình vẫn chút thương tiếc, đợi lại lên tiếng khóc liền trầm giọng cảnh cáo, “ được khóc! Lau nước mắt sạch cho ta!”

      “....” Ra lệnh tiếng, vô cùng chân đáng tin. Tống Trường Minh dừng nỉ non, lấy tay áo lau nước mắt, vành mắt đỏ ửng nhìn Tống Trường Bình.

      “Đau ?” Tống Trường Bình quơ quơ roi.

      Tống Trường Minh gật gật đầu, nức nở tiếng, nấc cục cái.

      “Biết đau là tốt rồi.” Tống Trường Bình vẫn nghiêm mặt, “Sau này ngươi còn dám lấy roi quất người, ngươi quất người khác roi ta liền quất ngươi mười roi. Nếu ngươi lại để ta thấy ngươi bất kính với tẩu tử, ta trực tiếp đá ngươi vào trong ao, cho ngươi nhớ lâu. Nhớ chưa?”

      “Nhớ, nhớ ....” Tống Trường Minh muốn khóc lại dám, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nức nở .

      theo bên người mẫu thân hầu hạ cho tốt, được lại sinh tâm tư khác. Di nương ngươi thân thể khỏe, bị phụ thân đưa đến thôn trang rồi, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, di nương ngươi vĩnh viễn về nữa. Nhớ chưa?’

      “Hu hu hu, nhớ ...” Tống Trường Minh lần này là sợ, vội vàng gật đầu.

      “Cùng ma ma sửa sang lại quần áo rồi gặp mẫu thân.” Tống Trường Bình lại dặn dò.

      Bà tử bên cạnh vội vàng lên đỡ Tống Trường Minh dậy, thấy Tống Trường Bình vẫn vẻ mặt như cũ, vội vàng nhắc nhớ Tống Trường Minh : “Còn mau xin lỗi Đại nãi nãi.”

      Tống Trường Minh hiểu ý, sợ lại phải chịu thêm roi nữa, vội vàng với Vân Hoan, “Đại tẩu, xin lỗi, ta sai rồi.” xong cũng chờ Vân Hoan phản ứng, đường đè nén tiếng nức nở, cũng dám khóc ra, thút tha thút thít kéo bà tử rời , xa mới quay đầu với Trường Bình: “Đại ca, ta đây.”

      Trường Bình bất đắc dĩ lắc đầu, xua tay bảo rời .

      “Cuối cùng cũng thành rồi.” Vân Hoan nhìn bóng lưng Tống Trường Minh, trong lòng thoải mái. Trong nhà cao cửa rộng luôn có mấy đứa cố tình gây như Tống Trường Minh, có số trong đó chút liền thông, có số trong đó phải đánh mới hiểu chuyện, bằng tương lai vô pháp vô thiên, vậy muốn ra chuyện lớn luôn.

      trận này Trường Bình đánh nước chảy mây bay lưu loát sinh động, quá hợp lòng Vân Hoan, càng làm Vân Hoan vui vẻ chính là xem Trường Bình thân thủ, thân thể lại tốt hơn mấy ngày trước – nếu qua loa sơ ý, đời này nàng hẳn là phải làm quả phụ nữa.

      Trước đó mấy ngày Miêu Ngọc Tủy còn với nàng, cổ độc người Trường Bình được lọc sạch, thân thể điều dưỡng thích đáng, Vân Hoan có thể suy xét có muốn đứa hay .... Đứa , từ tốt đẹp a. Vân Hoan nghĩ nghĩ lại, mặt tự chủ được đỏ lên, vội vàng kéo Tống Trường Bình gặp Vương thị.

      Vương thị làm người luôn lạnh nhạt, khi biết được tin về Tôn di nương cũng chỉ hơi sửng sốt, sắc mặt gợn sóng gật gật đầu, “Minh ca nhi ở chỗ ta đây, người trong viện tuyệt nhắc đến Tôn di nương nửa câu. Hai người các ngươi để ý Lam Sênh chút, nàng tính tình liệt.”

      “Tổ mẫu sớm phái người coi chừng Lam Sênh tiểu thư, vừa rồi Tôn di nương bị đánh khóc, Lam Sênh tiểu thư ở ngay bên cạnh, vẫn thấy nàng có động tác gì.” Bà tử bên người Vương thị bẩm báo.

      “Cũng ở bên trong dự kiến.” Vương thị , “Lam Sênh lòng dạ vẫn luôn cao.”

      Lời này Vân Hoan suy nghĩ nửa ngày mới hiểu ra, Tôn di nương lòng dạ đặt hết lên người Tống Trường Minh, đối Tống Lam Sênh rất ít hỏi đến, Tống Lam Sênh đối mẫu thân này chỉ sợ cũng có bao nhiêu tình cảm. Nàng lại là người thông minh, biết Tôn di nương kết cục định, ngăn đón cũng vô dụng, dứt khoát làm bộ ngăn được liền thôi.

      “Lam Sênh qua mấy năm nữa cũng đến tuổi lấy chồng, đến lúc đó vẫn phải nhờ mẫu thân lưu tâm.” Vân Hoan .

      “Đó là tự nhiên.” Vương thị đáp.

      Ba người lại hàn huyên mấy câu, lúc gần , Vương thị phá lệ cầm tay Vân Hoan, nhét chút trang sức của mình cho nàng, lại dặn dặn lại nàng phải chú ý thân mình, còn tiễn Trường Bình và Vân Hoan ra cửa, Vân Hoan thụ sủng nhược kinh hồi lâu. Trường Bình như có đăm chiêu : “Ta thấy mẫu thân rất thích nàng, chỉ sợ sau này chỗ dựa của nàng lại nhiều thêm cái.”

      “Như vậy chứng tỏ ta có khả năng, cũng làm người khác thích.” Vân Hoan cười ha ha.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 69.

      Editor: Linh

      Qua ba ngày, ma ma giáo dưỡng rời phủ, Vân Hoan lại bận hồi, sau khi tiễn bước ma ma giáo dưỡng lại tiễn Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa. Hai người tuy rằng lưu luyến rời nhưng Triệu Du Hoán lại tự mình đến đón Triệu Tịch Nguyệt về, Vương Tố Hoa nhanh chóng muốn trở về gặp Vương Sở Giang để hỏi mọi chuyện nên hai người cũng nán lại lâu.

      Chỉ là trước khi Triệu Tịch Nguyệt , Vân Hoan cùng nàng đến Hướng Vân Cẩm.

      “Nàng tuy là tỷ tỷ của ta nhưng là phẩm hạnh... Mấy ngày nay ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy. Hai nhà chúng ta nếu có thể làm thông gia ta cũng vui mừng, chỉ là...” đến bên miệng, Vân Hoan dám , lại càng dám quá ràng.

      “Ý của Đại nãi nãi ta hiểu .” Triệu Tịch Nguyệt do dự lát, cắn răng : “Có chút chuyện ta cũng ngại làm với nãi nãi. Biểu ca nhà ta chín đời đơn truyền, đáng thương Đại tẩu sớm, lưu lại nhất nam bán nữ. Mẫu thân vẫn luôn coi biểu ca như con ruột của mình, lần này ta đến đây bà ngàn dặn vạn dặn bảo ta để ý cách làm người của Đại tiểu thư. Ta quan sát nhiều này, quả đúng là... thích lắm. Nếu ta trở về bẩm mẫu thân, cửa hôn này bị hỏng, Đại nãi nãi đừng oán ta mới được.”

      , ta cũng cảm thấy thỏa đáng lắm.” Hướng Vân Hoan đáp. Tuy rằng hủy hôn nhân thất đức chút, nhưng là việc liên quan đến Hướng Vân Cẩm, nàng cũng yên tâm thoải mái làm vậy. Nàng người này, xứng đáng sống độc quãng đời còn lại, đừng lại gieo tai họa cho bất luận người nào.

      “Vậy tốt.” Triệu Tịch Nguyệt cảm thấy vui mừng, chỉ muốn mau chóng trở về bẩm báo mẫu thân liền theo Triệu Du Hoán trở về.

      Vân Hoan trong lòng rơi xuống được chuyện phiền lòng, bên kia Trường Bình cũng nhận được tin tốt, là bẩm báo tổ mẫu, ngay hôm đó liền đến ngoại thành phía Tây ở, sau này tất cả vụ trong Tống phủ toàn bộ trả lại cho Vương thị xử lý. Trọng trách người Vân Hoan cuối cùng cũng được gỡ xuống, thoải mái vô cùng, ôm Trường Bình xoay mấy vòng, cảm thấy thế gian này thể lại càng tốt đẹp hơn.

      Hai người cười, Triệu Du Hoán cười tủm tỉm qua thấy hai người ôm nhau, giả ý nghiêng mặt sang bên, ai ui mấy tiếng, cười : “Xem hai người giống như bước ra từ trong hũ mật vậy, cũng ngại dính.”

      “Ngươi cũng tìm người dính .” Tống Trường Bình mỉm cười trả lại câu, Triệu Du Hoán ngẩn ra, đàng hoàng tử tế trả lời: “Ta ngược lại cũng muốn tìm người để dính, chỉ sợ còn chưa đến gần nàng nàng quăng ta ra ngoài. Cho dù ra bên ngoài, chỉ tùy tiện quăng mấy con sâu lên người cũng đủ muốn mạng ta.”

      Trong lời tất cả đều là chua xót, Vân Hoan nghe xong lại cười ngừng, mấy ngày thấy, và Miêu Ngọc Tủy hai người có tiến triển rất lớn nha. Miêu Ngọc Tủy mỗi lần đến, tuy rằng sắc mặt xanh mét nhưng ngẫu nhiên cũng mang theo xấu hổ.

      chuyện này nữa. Ta quay lại cũng là để chúc mừng các ngươi!” Triệu Du Hoán , “Bên ta mới về nhà, nghe cha ta , hình như triều đình muốn tặng cho Tống phủ các ngươi tấm biển.”

      “Hả?” Vân Hoan ngẩn ra, Triệu Du Hoán , “Có phải trong phủ các ngươi mấy ngày trước đây mới đưa di nương qua đó? Chuyện ả ta cho vay nặng lãi?”

      “Sao vậy?” Trường Bình cũng như lọt vào sương mù.

      “Vậy đúng rồi.” Triệu Du Hoán , “Triều đình cấm đoán cho vay nặng mãi nhưng vẫn có số hộ gia đình lén làm, chúng ta đây các ngươi cũng biết, làm quan cũng phải dè dặt cẩn trọng, lo lắng đến thể diện của rất nhiều người. Lần này trong phủ các ngươi đầu, đại nghĩa diệt di nương được sủng ái, quan phủ được thể diện, cho nên... Thưởng cho các ngươi tấm biển, cũng coi như cảnh tỉnh những nhà khác. Nghe , viết chính là bốn chữ tích thiện làm đầu đấy.”

      “Tổ mẫu chắc là vui lắm.” Trường Bình .

      “Đáng thương vị di nương kia, bị coi như giết gà dọa khỉ. Nghe là người bị Tống phủ trục khỏi gia môn, hình như lão thái thái còn cố ý phái người qua dặn, cần phải cấp thể diện cho Tống phủ. Di nương này bị đánh da tróc thịt bong cũng có người đến nhận, ở cửa quan phủ nằm hồi mới được người khiêng . Xem chừng đến năm xuống được giường. Chậc chậc.”

      “Người nọ xứng đáng!”

      Triệu Du Hoán được mặt mày hớn hở, biết từ đâu bay đến thanh , Triệu Du Hoán vẻ mặt cứng đờ, vội vàng ngẩng đầu lên tìm thấy Miêu Ngọc Tủy ngồi vắt vẻo cây, cũng biết ngồi đó bao lâu. Vừa rồi cũng biết nàng nghe được bao nhiêu.

      Triệu Du Hoán lúc này mặt đỏ như gà chọi, ngạnh cổ : “Mẹ nó, có phải nữ nhân vậy, tùy tùy tiện tiện liền ngồi cây!”

      “Ta có phải nữ nhân hay liên quan đến ngươi đánh rắm à!” Miêu Ngọc Tủy liếc trắng Triệu Du Hoán, nhưng lại dẫn theo chút tự nhiên.

      Vân Hoan xem vui vẻ, bị Miêu Ngọc Tủy liếc cái liền ngưng cười, chỉ có thể lén lún liếc mắt với Tống Trường Bình.

      Miêu Ngọc Tủy với Vân Hoan: “Cái người tên Tôn Hưng đó lại quan tâm đến muội muội này nhưng đến cùng vẫn mềm lòng, phái người đón ả . Ta nhìn ả vừa mắt cho nên bỏ thêm chút nguyên liệu vào trong thuốc của ả. Sau này mỗi lần mùng mười lăm ả toàn thân ngứa ngáy khó chịu, như có vạn con kiến bò khắp người, gãi được bắt được.”

      “Ngươi – con - mẹ - nó có còn là nữ nhân vậy, hiểm như thế!” Triệu Du Hoán mắng, “Ả hình như thù oán với ngươi đúng .”

      “Ả cùng ta có thù có oán, là ta bảo nàng làm vậy.” Vân Hoan tiếp lời căm giận : “Cái này so với đau khổ mà Trường Bình phải chịu, bằng phần vạn!”

      “Hả....” Triệu Du Hoán trợn tròn miệng, “ phải là ả...”

      “Chính là bà ta.” Trường Bình thản nhiên .

      “Sớm biết như vậy ta chăm sóc ả thêm chút nữa.” Triệu Du Hoán bộ biết vậy chẳng làm.

      Miêu Ngọc Tủy bĩu môi, vẻ mặt cho là đúng, miệng : “Chỉ thôi làm được gì. Ngươi cũng chỉ được cái bẻm mép chứ có tác dụng gì.”

      “Ngươi ai đấy!” Triệu Du Hoán ngạnh cổ, Miêu Ngọc Tủy tiện tay lấy ra túi gấm bên hông, Triệu Du Hoán khỏi lui về phía sau bước, miệng : “Ngươi – con – mẹ - nó rốt cuộc có phải nữ nhân hay , cả ngày nghịch sâu dọa người.”

      “Ta thích vậy đấy, phục ngươi cắn được ta chắc.” Miêu Ngọc Tủy liếc cái, kéo Vân Hoan ra ngoài.

      “Hai người cãi nhau ngươi kéo ta làm gì!” Hai người đường đến bên hồ sen mới dừng lại, Vân Hoan hỏi Miêu Ngọc Tủy thấy mặt Miêu Ngọc Tủy chất đầy tâm .

      “Đây là sao vậy?” Vân Hoan hỏi.

      “Cổ độc Tôn di nương hạ Tống Trường Bình là Miêu Ngọc Thường cho ả.” Miêu Ngọc Tủy đắn đo hồi lâu mới .

      “.....’” Vân Hoan sửng sốt, thốt ra, “ có khả năng! Trường Bình trúng cổ chỉ là chuyện hai năm trước. Miêu Ngọc Thường năm năm trước ....”

      “Năm năm trước chết rồi sao....” Dù có chuẩn bị tâm lý nhưng Miêu Ngọc Tủy cũng nhịn được đỏ khốc mắt, vất vả mới nhịn được xuống, nghẹn ngào : “Thân thể vẫn luôn tốt, luôn nhân sinh vô thường, muốn sống tự tại. Năm ấy từ bên ngoài trở về cũng tốt, luôn muốn ra ngoài tìm người, từ đó liền trở về lần nào nữa. Ta luôn nghĩ có lẽ nơi nào đó sống bệnh tai, chưa từng nghĩ, mấy năm trước ....”

      “Đúng vậy, năm năm trước chết rồi. Chết trong lòng ta...” Vân Hoan cũng đỏ hốc mắt, “ ra rất thanh thản.”

      Hai người lại cảm khái hồi Miêu Ngọc Tủy mới , “Khi còn ta hiểu, lớn lên mới biết người muốn tìm là nữ nhân. Chẳng qua ngàn tưởng vạn tưởng lại nghĩ đến nữ nhân đó ở ngay Tống phủ, còn thành thiếp người ta. Khi đó trong lòng biết có bao nhiêu đau khổ... Thành thiếp cũng thôi, lại còn là người hiểm như vậy, trộm đồ của hại người. May mắn sớm, bằng .....”

      “Ngươi người cần tìm chính là Tôn di nương?” Vân Hoan kinh ngạc nhìn Miêu Ngọc Tủy, Miêu Ngọc Tủy gật đầu, người chết như đèn tắt, từng trôi qua đều chỉ là phù du, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp lại bị nàng lật ra. Nếu phải Tôn di nương có lòng muốn hại người, trong viện còn giữ chút máu chế tạo cổ độc của Miêu Ngọc Thường nàng cũng thể phát Tôn di nương khác thường. Nếu phải nàng cứ theo vậy tra tiếp, cũng nghĩ đến quan hệ của Tôn di nương và Miêu Ngọc Thường.


      Vị ca ca này của nàng tâm địa thuần lương, sợ là sau khi chết cũng nguyện thấy Tôn di nương hại người, cho nên mới chỉ đường cho nàng để nàng thăm dò.

      Chỉ là khổ cho Tống Trường Bình....

      Miêu Ngọc Tủy trong lòng áy náy, Vân Hoan lại im lặng nghĩ đến quan hệ giữa Tôn di nương với Miêu Ngọc Thường – nương xuân phong hóa vũ, người gặp người thích trong miệng Miêu Ngọc Thường vậy mà lại là Tôn di nương? Làm sao có thể!

      Vân Hoan có chút ngổn ngang trong gió, Miêu Ngọc Tủy lại : “Tôn di nương đó mới đầu cũng thừa nhận, ta dùng chút phương pháp ả ta mới toàn bộ... Ả ta muốn hại Tống Trường Bình cũng phải ngày ngày hai, từ sớm ả ta thêm chút nguyên liệu vào trong thức ăn của Tống Trường Bình. Cũng may Tống Trường Bình kịp Thục Sơn điều dưỡng thân mình, bằng chỉ sợ sớm đời nhà ma.”

      “Người như ả ta, đáng chết ngàn lần!” Vân Hoan lấy lại tinh thần, tức giận .

      “Ả ta bây giờ cũng sống bằng chết.” Miêu Ngọc Tủy nhớ đến cảnh tượng lần cuối cùng gặp Tôn di nương, nhà ngói rách tung tóe, ả sắc mặt tái nhợt nằm nghiêng giường, sớm còn bộ dáng phấn chấn ngày xưa, bên người nha hoàn hầu hạ cũng có, ả muốn uống chén nước cũng phải tự bò xuống giường, di chuyển.

      “Tuy rằng Tôn Hưng đón ả về nhưng cũng lên tiếng chờ thân mình ả tốt lên liền đưa ả ta rất xa, sau này lại gặp nhau. Ả lại trúng cổ độc của ta, chỉ có thể nằm chờ chết. Nếu muốn tiếp tục sống phải xem ả đến quỳ cầu Tống Trường Bình, cầu ngươi thế nào. Ả sống hay chết, toàn bộ dựa vào các ngươi.” Miêu Ngọc Tủy .

      “Ta mặc kệ bà ta sống hay chết!” Vân Hoan ‘phì’ ngụm, trong lòng tức giận khó bình. Nàng thấy Miêu Ngọc Tủy vẻ mặt ảm đạm, biết nàng khổ sở vì huynh trưởng qua đời, vỗ vỗ bờ vai nàng, câu ngạnh ở cổ họng, cuối cùng hai người lại song song rơi nước mắt.

      “Ơ, hai người làm gì vậy!” Hai người cảm thán lại nghe Triệu Du Hoán chế nhạo, Vân Hoan trừng mắt. Triệu Du Hoán này đầu tiên là cười tủm tỉm xem, đến khi nhìn thấy biểu cảm mặt Miêu Ngọc Tủy lại sững sờ hồi, tay chân biết đặt chỗ nào, “Ơ, sao ngươi lại khóc, ngươi cũng đâu phải nữ nhân đâu!”

      Miêu Ngọc Tủy vừa nghe tay liền dò xuống bên hông, Triệu Du Hoán vội nhanh chân chạy, Miêu Ngọc Tủy đuổi theo, hai người ngươi truy ta đuổi rất náo nhiệt.

      “Miêu Ngọc Tủy ta đều nghe được.” Trường Bình ôm Vân Hoan vào trong ngực, “ qua, nàng đừng buồn nữa. Mau sửa sang lại rồi theo ta ra cửa.”

      “Hả?” Vân Hoan ngẩn ra, “ đâu?”

      “Về nương gia!” Trường Bình , “Nhạc phụ đại nhân phái người mời chúng ta qua, ,hình như là hôn của Hướng Vân Cẩm.”
      linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 70.

      Editor: Linh

      “Hôn của nàng?” Vân Hoan nghĩ Triệu Tịch Nguyệt hành động nhanh như vậy, vừa có hiệu quả, hôn này nhanh như vậy liền tong?

      Nghĩ như vậy nàng liền có chút kích động, vội vàng theo Tống Trường Bình về nhà nương gia.

      đường xe ngựa chạy nhanh, được tới nửa đường lại đột nhiên dừng lại, Tống Trường Bình xốc mành hỏi xa phu, xa phu xem, lúc trở giống như là nghe được chuyện gì ngạc nhiên lắm, mặt mày hớn hở thuật lại: “ nay thói đời này thay đổi rồi. Còn có người nợ cả tiền của kỹ viện. Khách làng chơi và hoa khôi nương tử vay tiền làm buôn bán, kết quả bị lỗ chạy trốn. Hoa khôi nương tử này cũng cường, ngàn dặm đuổi theo đến Ung Châu này, bắt được . Còn kéo đám tỷ muội ở Ung Châu này đánh tên đó. Trường hợp này, chậc chậc....”

      “Nam nhân đó làm được như vậy cũng nên chết là vừa.” Vân Hoan nghe thấy thú vị, quên bình luận câu, vén rèm lên muốn xem kết quả lại bị Tống Trường Bình dùng tay bịt mắt lại, “Xem người như vậy cũng sợ bẩn mắt mình!”

      “Ta chỉ nhìn cái thôi!” Vân Hoan than thở , đáng tiếc xe ngựa xa nàng cũng chỉ nhìn được lướt qua, nhưng chỉ có thoáng chớp mắt này cũng đủ khiến trái tim nàng lạnh nửa.

      Trường Bình thấy nàng sắc mặt khẽ biến cũng quay đầu lại theo, tiếc rằng xa xa thể nhìn thấy gì, chỉ có thể hỏi: “Sao vậy?”

      “Ta.... Ta giống như nhìn thấy Ôn Ngọc Lương.” Thời gian quá ngắn nên Vân Hoan cũng có chút mò ra.

      có khả năng, có khả năng ở đây.” Trường Bình nhớ tới bộ dáng sợ tới mức tè ra quần cút khỏi Ung Châu của Ôn Ngọc Lương, sao có thể? Nhanh như vậy liền sẹo liền quên đau?

      “Có thể là ta nhìn nhầm cũng chừng.” Vân Hoan , lại vén rèm lên nhìn, người xem náo nhiệt sớm vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.

      Trong đám người Ôn Ngọc Lương nặng nề nhổ nước miếng, trong nước miếng mang theo chút tơ máu, trong miệng sợ là bị vỡ.

      Đám người vây xem tầng lại tầng, y nghĩ dù sao bản thân tóc tai tán loạn, cả người bẩn thỉu, y soi gương cũng nhất định nhận ra được bản thân, lần này cũng chẳng sợ mất mặt. – Chỉ là con đàn bà dâm đãng này, ánh mắt cũng quá lợi hại chút.

      “Tình Lâu, nếu ta muốn cầm tiền của ngươi chạy làm sao có thể trở về. Lần này ta trở về chính là muốn cho nàng câu trả lời thỏa đáng. Chúng ta có thể đổi nơi khác chuyện ?”

      “Nếu ta tin ngươi ta gọi là Tình Lâu nữa!” Hoa khôi nương tử này cũng rất cường, giơ chổi trong tay lên muốn đánh tiếp, Ôn Ngọc Lương liên tục xin tha thứ: “Nàng tin ta lần này , ta tỉ mỉ cho nàng nghe!”

      ?” Tình Lâu có chút hoài nghi.

      ! Nếu có nửa câu dối, cả nhà ta được chết tử tế!” Ôn Ngọc Lương giơ tay lên thề.

      Người qua đường bên cạnh bắt đầu ầm lên : “Người này ngay cả tiền ngươi vất vả làm ra cũng dám lừa, còn có cái gì là dám . Chỉ sợ cả nhà cũng chỉ còn lại mình thôi!”

      Tình Lâu giật mình, quay gương mặt xinh đẹp sang với tỷ muội bên cạnh: “Đánh cho chết! lấy lại được tiền của ta ta cũng phải đánh cho tàn phế mới thôi!”

      Đám hoa khôi kia hận nhất chính là nam nhân lừa tiền mình, giống như được đánh máu gà, nhấc đôi bàn tay trắng như phấn lên đánh xuống, dưới mảnh ồn ào, tiếng kêu của Ôn Ngọc Lương lại vô lực như vậy. đấm đấm đánh xuống, dù là Ôn Ngọc Lương da thịt dày cũng gánh được, trong ánh chớp, y linh cơ vừa động, mạnh nghiêng về phía trước, ngã xuống đất ngất .

      Trong đám người biết là ai cao giọng hô câu: “hoa khôi đánh chết khách làng chơi!” Người vây xem ngày càng nhiều, các nữ nhân lại gặp khó nhìn Tình Lâu, Tình Lâu oán hận : “Chỉ là ngất thôi, tiện nam nhân này!”

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Tiếp tục đánh à?” Các nữ nhân hai mặt nhìn nhau, Tình Lâu bĩu môi: “Đánh cũng đánh đủ. Bọn tỷ muội, chúng ta !”

      Vừa hô, tất cả đều rời .

      Người chung quanh thấy còn trò hay để nhìn cũng liền tản , hồi lâu sau Ôn Ngọc Lương chậm rãi mở mắt, nhìn nhìn bốn phía có người mới đứng lên. Hung hăng phi ngụm, mắng: “Mấy con đàn bà dâm đãng, biết tốt xấu.”

      Dưới gương mặt râu ria xồm xoàm khóe miệng y cong thành vòng cung đáng khinh: y muôn vàn cẩn thận mới trở lại được Ung Châu, Hướng Vân Cẩm muốn gả ra ngoài? Vậy còn phải xem y có đồng ý hay .

      Vân Hoan xuống xe ngựa, Dương di nương sớm chờ ở cửa, thấy nàng liền sốt ruột chào đón, : “ nãi nãi ngài cuối cùng cũng trở lại, lão gia ở trong phòng phát hồi hỏa lớn, tí nữa giận ngất , nãi nãi mau khuyên nhủ....”

      Vân Hoan thấy bà sốt ruột như vậy, nghĩ rằng sợ là hôn của Hướng Vân Cẩm xảy ra chuyện gì, vừa vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Là hôn bên kia xảy ra đường rẽ gì hay sao?”

      “Cũng phải là xảy ra đường rẽ gì.” Dương di nương dừng bước chân, bộ dáng biết giải thích như thế nào: “Ngươi có kỳ quái hay , Huyện lão gia kia mới chỉ thấy qua bức tránh Đại tiểu thư thích. Trước mắt là sắp được điều vào Kinh, nghĩ muốn sớm làm xong hôn , mang theo Đại tiểu thư .”

      Vân Hoan sững sờ tại chỗ, ầm ĩ nửa ngày phải là hỏng mà là vội vã làm hôn ? Triệu Tịch Nguyệt chưa hay là vị Huyện thái gia này kén chọn, bị sắc đẹp của Hướng Vân Cẩm mê hoặc tâm trí?

      chuỗi nghi vấn vòng quanh trong lòng, nàng và Trường Bình liếc nhau, cảm thấy ở giữa sợ là có gì khó hiểu.

      “Ta cho gả, mà là từ từ!” Hướng Hằng Ninh cao giọng lại lộ suy sụp, Vân Hoan chưa vào cửa cũng có thể nghe vô lực của ông.

      “Cha....” Vân Hoan gọi tiếng, Hướng Hằng Ninh lập tức tỉnh táo tinh thần, chặn lại : “Hoan nhi về đấy à.”

      Trước đó mấy ngày Hướng Hằng Ninh bị ốm, điều trị đoạn thời gian dài cũng thấy khởi sắc, lúc này sắc mặt vẫn tái nhợt, trong ánh mắt có vui sướng khi nhìn thấy Vân Hoan. Vân Hoan và Trường Bình tiến lên hành lễ, cũng nhìn Tô thị và Hướng Vân Cẩm ở bên. Di nương rót trà cho hai người xong liền lui sang bên .

      “Phụ thân sao lại tức giận như vậy?” Vân Hoan ôn nhu hỏi.

      nãi nãi trở lại cũng giúp ta khuyên lão gia .” Tô thị thấy Hướng Hằng Ninh hồi lâu rồi vẫn chuyện, sốt ruột : “Thời gian trước lão gia và ta vẫn luôn sốt ruột hôn của Cẩm nhi, vất vả mới tìm được mối hôn tốt với cháu ngoại trai của Triệu phu nhân. Tuy rằng là tái giá nhưng là có lão dưới có tiểu, lại có công danh trong người, gả chính là mệnh hưởng phúc. Càng khó được chính là Huyện lão gia cũng thích Cẩm nhi nhà chúng ta, nghĩ nàng có thể sớm gả , theo vào Kinh. Đây là chuyện cả hai nhà đều vui mừng, đến cuối lão gia lại cho gả, đây là cái lí gì?”

      “Gả gả gả! Muốn gả ngươi mà gả !” Hướng Hằng Ninh nổi giận, đột nhiên ho khan mấy tiếng, Vân Hoan vội vàng chuyển trà qua, ông hoãn hồi lâu mới bình ổn được xuống, : “Nếu đúng theo như lời ngươi , là chúng ta trèo cao , cần gì phải vỗi vã muốn thành hôn như vậy? Chi tiết về người ta ngươi thăm dò ràng chưa? Cách làm người thế nào ngươi hỏi ràng chưa? Nếu trung gian xyar ra đường rẽ gì, chịu khổi chính là nữ nhi của chúng ta!”

      “Đó là Triệu phủ cháu ngoại trai, có thể ra cái đường rẽ gì! Nên hỏi thăm ta đều hỏi thăm, lão gia sao ngài cứ vậy tin ta đây!” Tô thị nóng nảy. Mắt thấy con vịt sắp chín, con rùa vàng thượng đẳng sắp chạy, bà ta đỏ mắt la lên, “ nay nãi nãi gả cho gia người tốt như vậy, lão gia gả thân khuê nữ rồi liền quản Cẩm nhi sao? Ta làm nương, còn có thể hại nàng thành! Người ta vội vã làm chuyện này cũng giải thích với chúng ta, là muốn sớm thành hôn rồi lên Kinh phục mệnh, lão gia ngài rốt cuộc lo lắng cái gì?”

      “Ta chỉ cảm thấy thích hợp!” Hướng Hằng Ninh trả lời, “Cẩm nhi ngươi nghĩ như thế nào....”

      “Cẩm nhi dựa vào cha nương làm chủ.” Hướng Vân Cẩm giọng như muỗi kêu, giả vờ dè dặt đáp, trong lòng bàn tay toàn bộ lại đều là mồ hôi: Hướng Vân Hoan vẫn luôn hận nàng ta, sợ là về đây muốn làm hỏng hôn của nàng ta.

      “Vậy nghe ta!” Hướng Hằng Ninh câu định tất cả, quay đầu với Tống Trường Bình: “Nữ tế (con rể) ngươi quen biết rộng, làm phiền ngươi hỏi thăm phẩm hạnh làm người của vị Huyện thái gia này chút.... Ta thế nào cũng cảm thấy rất thích hợp. là muốn thành nhi nữ thân gia, trái phải cũng chẳng kém mấy ngày này, hỏi thăm ràng cũng để ta yên tâm.’

      “Dạ.” Trường Bình cung kính đáp ứng, Tô thị còn muốn gì nữa, Hướng Hằng Ninh hét lên, “Ta thân mình tốt như đầu óc chưa bị hỏng, chuyện hại khuê nữ ngươi còn muốn làm thêm lần nữa à!”

      Đây có thể coi là tính nợ cũ... Tô thị rụt cổ về, dẫn theo Hướng Vân Cẩm hậm hực lui xuống, hai người đều là mây đen phủ đầy sương.

      “Nhạc phụ đại nhân thân mình đỡ hơn chút nào ?” Trường Bình hỏi.

      Hướng Hằng Ninh nhấp ngụm trà, : “Trước đó mấy ngày ta ăn thuốc ngươi đưa đỡ hơn nhiều, mấy ngày nay có lẽ là bị nhiễm lạnh, thân mình ngày càng cảm thấy nặng.”

      “Lại đổi mấy vị đại phu khác đến xem .” Vân Hoan lo lắng .

      “Lớn tuổi rồi có lẽ đều là như vậy, hai ngày ba bữa bệnh.” Hướng Hằng Ninh trả lời, “Lớn tuổi rồi lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, thời gian này ta vẫn luôn nhớ đến nương Vân Hoan...”

      Vân Hoan đau xót, nhớ đến lúc trước nương mình bộ dáng quyết tuyệt. Mấy năm nay nàng nghĩ đến liền hận cha, nhưng đảo mắt qua nhiều năm, cha nàng cũng đau ốm quấn thân, tóc hoa râm, hận này cũng dần phai nhạt. Nghe Dương di nương , hôm nào cha ngủ được đến viện nương ở trước đây thở dài, biết là hối hận lúc trước hay là cảm thán tại – tóm lại là hối hận, nhưng hối hận có ích gì, người qua đời.

      “Cha ngài cũng đừng quá mức quan tâm, vị Huyện thái gia kia còn trẻ có thành tựu như vậy, lại là cháu ngoại trai của Triệu phu nhân. Triệu phu nhân có hàm dưỡng như vậy, nghĩ đến cũng hỏng đến chỗ nào....” Vân Hoan an ủi.

      “Chỉ mong là ta nghĩ nhiều.” Hướng Hằng Ninh lại mãnh liệt ho khan, : “Vân Yến ở bên ngoài lâu rồi, nếu Cẩm Nhi phải thành thân, nàng cũng nên chuyển về ở, hai tỷ muội tâm mới đúng.”

      “Bá mẫu rất thích Yến nhi, ngày thấy nàng liền hoảng hốt. Trong nhà cao thấp đều bận hôn của Đại tỷ, nàng trở về chỉ sợ cũng tiện lắm. bằng chờ chuyện của Đại tỷ chuẩn bị xong xuôi rồi lại đón nàng về.” Vân Yến ở bên ngoài vui tươi hớn hở, người béo vòng, sắc mặt hồng nhuận như vỏ táo, trở về cũng tự do, còn bằng để nàng ở bên ngoài dưỡng.

      Vân Hoan tính như vậy, Hướng Hằng Ninh cũng kiên trì. chuyện thêm hồi, Vân Hoan thấy ông mệt mới tạm biệt.

      đường về phủ, Vân Hoan hỏi Tống Trường Bình: “Chàng có phải phụ thân nghĩ nhiều ? Ta nghe Triệu đại tiểu thư nhắc đến vị biểu ca này, mặc dù phải là quá khen ngợi nhưng cũng thiếu sùng kính, nghĩ đến chắc cũng phải người xấu gì. Có lẽ là vừa ý Vân Cẩm mới vội vã cưới nàng qua cửa mang nàng nhậm chức?”
      Last edited by a moderator: 28/9/15
      Nga Nhi, Trâu, linhdiep172 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71. Ngoại truyện 1: Bệnh xử nữ.

      Editor: Linh

      Lại Vân Hoan vẫn luôn biết Trường Bình kén ăn, trước đây cũng từng qua ăn mộc nhĩ, gan heo, cá, rau hẹ, ớt xanh, thậm chí táo đỏ cũng dính nửa miếng. Lâu ngày Vân Hoan mới biết được phải chỉ có kén ăn, nếu lúc bưng đồ ăn lên, muôi xới cơm vừa ý cũng nhíu mày.

      Khi đó Vân Hoan cũng biết mấy trăm năm sau thế giới lưu truyền danh từ kêu ‘chòm Xử Nữ’, nếu nàng biết chỉ sợ phán định Trường Bình bị ‘bệnh xử nữ’ vô cùng nặng.

      Phu quân nguyên bản cao cao tại thượng, ở chung lâu có chút tật xấu liền lộ ra.

      Ví dụ như, nam nhân hoàn mĩ này thể chấp nhận được áo trắng của mình có vết bẩn dù chỉ là chút xíu. Nếu dính vào, cả ngày được tự nhiên, có lẽ người ngoài nhìn thấy, nhưng là Vân Hoan nhìn ra được – mặc dù biểu vững như Thái Sơn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía vết bẩn, còn thủy chung cau mày.

      Lại ví dụ như, thích viết chữ mẫu, nếu viết được hài lòng còn có thể dán lên trưng bày, có đôi khi viết mấy canh giờ, mắt thấy cũng sắp hoàn thành nhưng nét bút cuối cùng được như ý liền xét nát, rồi sau đó cao hứng ngồi trong thư phòng, hỏi nghiêm túc cho ngươi, “ hoàn mỹ lấy ra để làm gì.”

      Rất nhiều thứ Vân Hoan đều bị tính tình này của chọc tức đến giậm chân, nhưng khi lấy lại được tinh thần lại cảm thấy hoàn mỹ như ngẫu nhiên có hai tiểu tỳ khí như vậy đáng . Thỉnh thoảng hai người giao xong lương thực nộp xong thuế (xxoo) tâm , Vân Hoan lấy chuyện này ra giễu cợt , chỉ dùng râu mới mọc ra cọ cọ vào cổ nàng, chọc nàng cười ha ha ngừng.

      Nhưng sau đó Trường Bình tiếp tục ăn kiêng, tiếp tục thích sạch , tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ của bản thân.

      Thẳng đến khi nữ nhi đầu tiên của bọn họ ra đời, Trường Bình ôm nữ nhi yên lặng chìm trong niềm vui sướng của người mới làm phụ thân, Trưởng nữ của liền cho phần quà tặng đầu tiên: dòng nước tiểu đồng tử nóng hầm hập thẳng tắp từ trường bào của chảy xuống dưới, rồi sau đó là phụt tiếng, trường bào của rốt cuộc hi sinh... mảng màu vàng.

      Vân Hoan choáng váng cho rằng tức giận giao đứa cho nhũ mẫu, ai biết lại mặt đầy ý cười hôn hôn gương mặt nữ nhi, đầy đắc ý với Vân Hoan: “Nàng xem, nữ nhi của chúng ta giỏi chưa này, vừa sinh ra cho ra đại lễ vạn lượng hoàng kim! Sau này chúng ta sợ là muốn phát tài rồi!”

      “....” Hình ảnh rất đẹp, Vân Hoan dám nhìn.

      Sau khi nữ nhi được sinh ra, đặt tên là gì vẫn luôn là vấn đề đau đầu đối mọi người. Gọi nàng là “Nữu Nữu’ vào ngày nữ nhi được trăm ngày, Trường Bình rốt cuộc nhịn được : “Đại danh có thể định nhưng ít nhất cũng phải có cái nhũ danh chứ?”

      Vân Hoan còn buồn bực sao đột nhiên Trường Bình lại sốt ruột chuyện này, sau này là Triệu Du Hoán nhắc nhở nàng, “Sáng nay Trường Bình mang theo nữ nhi ra ngoài khoe, ‘Nữu Nữu nhà ta thiên sinh lệ chất’ bên cạnh đột nhiên xuất con chó, chủ nhân của con chó này gọi con chó, “Nữu Nữu, Nữu Nữu’, Trường Bình mặt đều tái.”

      Vân Hoan nghe xong -_- trận, lại nghĩ đến chứng kiêng ăn của Trường Bình, lập tức cười : “Nữ nhi chúng ta sắc mặt hồng nhuận lại sáng bóng, ta lại nấu ăn ngon, bằng gọi nàng là Hồng Tảo (táo đỏ) !”

      “Hồng Tảo à...” Trường Bình chần chờ lát, lập tức cười , “Được, vậy gọi Hồng Tảo!”

      “....” Trường Bình quá mức dứt khoát, Vân Hoan cũng có chút tin, “Cứ như vậy định rồi?”

      “Cứ định như vậy!” Trường Bình xoa xoa đầu Vân Hoan, “Nàng sinh nữ nhi vất vả như vậy, oa nhi lại theo họ của ta, đại danh cũng thôi, nếu ngay cả nhũ danh nàng cũng được làm chủ, phải là thiệt thòi cho nàng hay sao.”

      “....” Lời này cũng biết là muốn để Vân Hoan cảm động, hay là dở khóc dở cười.

      Đợi đến khi nữ nhi lại lớn hơn chút, có thể ăn uống, Trường Bình luôn tự tay đút cho con.

      ngày nọ, Vân Hoan ngồi ở bên nạp đế giày cho Hồng Tảo, Trường Bình cầm đồ ăn dỗ con, “Hồng Tảo ngoan, ăn gan heo nào, ăn tốt cho thân thể.”

      , phụ thân thích ăn cá này, Hồng Tảo cũng ăn!” Tiểu Hồng Tảo cũng có nguyên tắc xử của bản thân.

      “Vậy.... Ăn miếng mộc nhĩ này!”

      , phải là phụ thân cũng thích ăn mộc nhĩ sao!” Tiểu Hồng Tảo chu miệng.

      “Vậy ăn cá? Con cá này là mẫu thân tự tay làm, ăn ngon lắm!” Trường Bình ngừng nỗ lực.

      ! Phụ thân cũng thích ăn cá!” Tiểu Hồng Tảo nghiêng đầu qua bên.

      Trường Bình vẻ mặt ảo não ngồi ở bên, rốt cục đưa ra đòn sát thủ, “Vậy phụ thân ăn miếng, Hồng Tảo cũng ăn miếng, được !”

      “Được!” Tiểu Hồng Tảo thoải mái cười to, ôm Trường Bình mạnh mẽ hôn chụt cái.

      Vân Hoan dừng châm tuyến, nhìn Trường Bình cau mày nỗ lực nuốt xuống đồ ăn mà thích ăn, lại nhìn Hồng Tảo liên tục vỗ tay cười đến run rẩy cả người, đột nhiên có chút ai oán nghĩ: “Hồng Tảo này phải là ông trời đặc phái xuống chuyên sửa trị tật soi mói của Trường Bình đấy chứ?

      Làm sao bây giờ, nàng đột nhiên lại có chút ghen tị với nữ nhi của chính mình này....

      Chương 72.

      Editor: Linh

      ra chuyện này ta hỏi thăm hay hỏi thăm đều là kết quả.” Trường Bình thấp giọng , “Hướng Vân Cẩm vẫn luôn nhìn nàng thuận mắt, cảm thấy nàng muốn làm hỏng hôn của nàng ta. Việc này nếu chúng ta tra ra, Huyện thái gia này có vấn đề gì, nàng ta đương nhiên cảm thấy vốn nên như thế. Nếu tra ra chút gì ngoài ý muốn, cho nàng ta, nàng ta cũng nhất định tin tưởng, cảm thấy là chúng ta tồn lòng muốn làm hỏng hôn của nàng. Coi tính tình của nàng, bất luận như thế nào đều tìm cách gả cho Huyện thái gia.”

      “Chàng ngược lại nhìn thấu triệt.” Vân Hoan , “Nếu phải phụ thân tự mình dặn ta, ta cũng muốn quản chuyện hỏng này. Mặc kệ tra ra cái gì, chúng ta chi tiết cho phụ thân, xử trí thế nào tùy phụ thân. Hướng Vân Cẩm tin cũng được tin cũng chẳng sao, tùy nàng.”

      Vân Hoan ngừng chút, với Trường Bình: “Nếu hay là ta tìm Triệu tiểu thư, hỏi ràng?”

      “Nàng tìm Triệu Tịch Nguyệt, ta tìm Triệu Nhị hỏi thăm chút. Quay đầu chúng ta lại .” Trường Bình giải quyết dứt khoát.

      Hai nhà bàn hôn , Vân Hoan sợ đến Triệu phủ gặp phải Triệu phu nhân, nếu tương lai hôn thành lại lộ xấu hổ, suy nghĩ, phái người mời Triệu Tịch Nguyệt đến Phong niên thực phủ.

      Nàng mới chờ giây lát Triệu Tịch Nguyệt tới, vào cửa cũng khách khí, hành lễ xong luôn, “Trước khi đến chỗ này ta cũng muốn tìm Đại nãi nãi đây.”

      “Chúng ta cùng suy nghĩ rồi.” Vân Hoan .

      “Chuyện này đấy, ta cũng rất ngoài ý muốn.” Triệu Tịch Nguyệt thẳng vào vấn đề , “Ngày ấy ta trở về phủ, nghĩ muốn với mẫu thân về chuyện của Hướng đại tiểu thư chợt nghe biểu ca đến Ung Châu. Ta vào cửa nghe thấy biểu ca với mẫu thân rằng thưởng thức Hướng đại tiểu thư như thế nào. Trong lời , hình như hai người từng gặp mặt, biểu ca là kinh hồng thoáng qua, trong miệng liên tục tán dương Hướng đại tiểu thư tài tình hơn người.”

      “Hai người bọn họ gặp qua?” Vân Hoan trầm mặc, nghĩ đến Tô thị luôn luôn có rất nhiều thủ đoạn, nghe được hướng của Huyện thái gia, lại dẫn Hướng Vân Cẩm chế tạo lần gặp ngẫu nhiên cũng phải chuyện khó gì.

      Vì gả tiến vào Quan gia, Tô thị liều mạng đấy.

      “Ta muốn đến bên miệng, thấy biểu ca hưng trí dạt dào ta cũng thể dội nước lã, chờ rồi ta với mẫu thân Hướng Đại tiểu thư làm người được thỏa đáng, mẫu thân mặc dù khó xử nhưng cũng còn cách nào. Biểu ca từ là người có chủ ý, mẫu thân cũng làm chủ được . Biểu ca nhận định người này, mẫu thân cũng biết khuyên thế nào.” Triệu Tịch Nguyệt .

      “Vị biểu ca kia của ngươi hình như thăng chức rồi hả?” Vân Hoan lại hỏi.

      Triệu Tịch Nguyệt gật đầu : “Đúng là có nghe . Biểu ca còn cố ý vì chuyện này đến cầu mẫu thân, muốn sớm ngày thành thân.”

      Tất cả khác gì với Tô thị , hay là Hướng Vân Cẩm đến vận, đạt được mong muốn?

      Vân Hoan bụng đầy hồ nghi trở về nhà, Trường Bình sớm ở trong phòng chờ nàng, thấy nàng liền : “Triệu Nhị đối vị biểu ca này rất muốn gặp, từ hiểu chuyện, trước mặt người ngoài bộ tao nhã, thực tế....”

      Trường Bình nhớ tới biểu cảm lúc đó của Triệu Du Hoán, bộ hận nghiến răng nghiến lợi lại hơi ghen ti, “Tiểu tử Thành Chương này á....”

      cuối kéo dài đầy ý vị thâm trường, Trường Bình cẩn thận cân nhắc hồi, cơ bản chính là: “Sợ là ở trước mặt người ngoài, các phương diện đều thắng Triệu Nhị bậc. Mặc dù Triệu Nhị muốn gặp , nhưng là nghe người kia có vấn đề gì lớn. Chỉ là nghe sau khi phu nhân qua đời, chịu đả kích rất lớn, thân thể có chút được tốt.”

      phải là.... có vấn đề gì lớn?” Vân Hoan thế này mới yên tâm, “Nếu như vậy chúng ta trở về bẩm báo phụ thân . Hôn này nên làm làm thôi.”

      Tuy rằng Vân Hoan muốn thấy Hướng Vân Cẩm sống tốt, nhưng là, nếu nàng ta có thể gả xa, đừng cả ngày lắc lư trước mặt nàng, Vân Hoan cảm thấy chưa hẳn phải chuyện tốt. Nào biết nàng vừa dứt lời, Trường bình lắc đầu : “ vội. Ta phái người đến nơi Huyện thái gia này làm việc hỏi thăm chút, nếu thỏa đáng, lại bẩm nhạc phụ đại nhân. Dù gì cũng chỉ là chuyện hai ba ngày, chậm trễ được hôn của bọn họ.”

      “Vẫn là chàng suy nghĩ chu toàn.” Vân Hoan đáp, nghĩ cần vì người liên quan mà làm hỏng tâm trạng, ghé vào trong lòng Trường Bình, câu được câu vuốt cằm , dính hồi lâu mới hỏi , “Buổi tối muốn ăn gì, ta làm cho chàng ăn.”

      “Nàng....” Trường Bình vẻ mặt xấu xa, bị Vân Hoan gãi trong lòng liên tục ngứa, muốn nhịn nữa, tay vừa duỗi liền ôm nàng vào trong lòng, tử hình ngay tại chỗ.

      Trong đêm Vân Hoan ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy bên tai luôn có người hát, “ hoàn dương liền hoàn dương, ca sửa thành dương ca hát. ca đưa vong quy thiên giới, dương ca bảo vệ xướng ca lang. hoàn dương liền hoàn dương, đưa dương hoàn đến cối xay. Trái đẩy ba chuyển sang kiếp khác quý tử, phải đẩy ba chuyển Trạng nguyên lang. hoàn dương liền hoàn dương, đưa dương hoàn đến băng ghế. Hiếu gia băng ghế ngừng tang, chỉ cho phép ngàn năm ngừng lần, được vạn năm dừng đôi lần....”

      tiếng lại tiếng hát, tiếng ca đặc biệt thê lương.

      Đời trước Trường Bình qua đời, nàng mới gả vào cửa, đứng bên ngưỡng cửa nghe người bên trong thê lương hát khúc <Nhị thập tứ hiếu> này. Lúc đó nàng nghe cũng muốn rơi nước mắt, bây giờ bên tai đột nhiên vang lên tiếng ca này, nàng đột nhiên cả kinh, đứng lên lau mặt mới biết là bị bóng đè, cả người đầy mồ hôi lạnh.

      Bên ngoài phòng chẳng biết mưa rơi từ lúc nào, sắp vào thu, lớp mưa thu thêm lớp khí lạnh, bên cạnh Trường Bình ngủ say ngọt, miệng lẩm bẩm hai câu quay lưng lại.

      “Sao lại đột nhiên mơ thấy tiếng ca điềm xấu vậy đây...” Vân Hoan lau mồ hôi, ngồi dậy dịch dịch chăn cho Trường Bình. muốn uống nước, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng goc cửa , rồi sau đó là tiếng hô kèm theo sốt ruột của Thạch đầu: “Đại nãi nãi, Đại gia mau tỉnh...”

      Trong lòng Vân Hoan dâng lên dự cảm xấu, vội vàng mở cửa, Thạch đầu lau nước mưa mặt, sốt ruột : “Đại nãi nãi ngài tỉnh là tốt rồi. Nhà nương gia ngài vừa phái người đến, bảo ngài nhanh chóng về nhà chuyến, lão gia thông gia ban đêm đột nhiên bệnh nặng, sợ là tốt!”

      Tay Vân Hoan run lên, vội vàng gọi Trường Bình dậy, hai người cũng chẳng quan tâm thu thập, leo lên xe ngựa liền tới Hướng phủ.

      Lúc này Hướng phủ đèn đuốc sáng trưng, khi Vân Hoan vào cửa liền thấy Lâm đại phu Lâm Nguyên Tu. Ông ra sắc mặt hơi ngặng nề, thấy Vân Hoan hành lễ, : “Hướng lão gia thân mình vẫn luôn rất tốt, nếu gặp phải phong hàn, thuốc ta đưa cũng đủ chữa.... Sao lại càng nặng hơn chứ? Nếu nãi nãi có phương tiện, có thể gọi hạ nhân trong phủ đến , ta muốn cẩn thận hỏi ẩm thực sinh hoạt hằng ngày của Hướng lão gia?”

      “Đương nhiên là được!” Vân Hoan vội bảo Dương di nương an bày, bản thân vào phòng, Tô thị bên khóc lợi hại, gào khóc khiến Vân Hoan đau đầu, thấy nàng tiến vào mới ngừng khóc, : “Vân Hoan, bây giờ phải làm sao mới được đây!”

      “Khóc cái gì, ta còn chưa có chết đâu!” giường, Hướng Hằng Ninh gầy yếu nhưng vẫn thanh tỉnh, giãy dụa muốn ngồi dậy, Vân Hoan vội vàng lên trấn an ông, ông vô lực khoát tay : “Mời Tô di dương ra ngoài , ầm ĩ muốn chết.”

      Lúc này Vân Hoan mới cảm thấy cha nàng sợ là hồ đồ, ông chưa bao giờ gọi Tô thị là Tô di nương, bây giờ bệnh nặng, ngược lại lại cho Tô thị cái thân phận thích hợp. Tô thị cũng tức giận, muốn biện giải, Vân Hoan dùng ánh mắt sai người bên cạnh kéo bà ta ra ngoài.

      Ban ngày còn gặp qua Hướng Hằng Ninh, đến ban đêm, ông vậy mà mặt xám như tro tàn. Vân Hoan phải đại phu, trong lòng càng thêm sốt ruột, biết là bệnh gì, thế nhưng đến nhanh như vậy.

      Hướng Hằng Ninh dựa thành giường, ho khan hai tiếng, gầy yếu : “Hoan nhi, chuyện ban ngày ta bảo con hỏi con nắm chặt thời gian chút... Ta chỉ sợ chống đỡ được mấy ngày nữa.”

      “Cha người yên tâm, người nhất định sống lâu trăm tuổi.” Hướng Vân Hoan trấn an, nghĩ nghĩ , “Ta và phu quân đều hỏi qua Triệu Nhị gia và Triệu đại tiểu thư, hai người bọn họ đến Thành Huyện lệnh đều là khích lệ. Phu quân yên tâm lắm nên phái người đến nơi Thành Huyện lệnh cai quản hỏi thăm, hai ba ngày nữa có tin tức.”

      “Trường Bình làm việc ta yên tâm.” Hướng Hằng Ninh vỗ vỗ tay Vân Hoan, vô lực lại lạnh như băng. Vân Hoan muốn chuyện, Hướng Hằng Ninh hôn mê bất tỉnh, nàng vội chạy ra ngoài gọi Lâm Nguyên Tu.

      Lâm Nguyên Tu ngại bọn họ ầm ĩ, đuổi bọn họ ra. Trường Bình dìu Vân Hoan ra ngoài, hai người lập tức nghe thấy Tô thị gào khóc, “Ngươi sao Vân Cẩm nhà ta mệnh lại khổ vậy chứ! Nếu lão gia qua được.... hôn bị trì hoãn, ba năm sau, con ta thành lỡ , biết đâu tìm được chốn tốt đây!”

      “Nương, ta làm sao bây giờ....” Bên cạnh Hướng Vân Cẩm cũng khóc thút thít.

      Trong lòng Vân Hoan nổi lên ghê tởm, dù tính tình có tốt đến mấy cũng nhịn được, tránh khỏi tay Trường Bình, ba hai bước liền đến trước mặt Hướng Vân Cẩm, dùng hết sức lực của bản thân, hung hăng tát Hướng Vân Cẩm cái. Hướng Vân Hoan hành động quá nhanh, Hướng Vân Hoan còn chưa kịp tránh bị nàng tát, lập tức cố sức lui về sau, chỉ cảm thấy mặt nóng rát, trong miệng cũng bốc lên mùi máu tươi.

      “Ngươi!” Hướng Vân Cẩm giơ tay muốn đánh lại, tay nâng đến trung lại bị người bắt lấy, nàng ta nhìn lại, Tống Trường Bình đen mặt gắt gao bắt lấy cổ tay nàng ta, giống như xách gà con, xách nàng ta sang bên cạnh.

      “Ngươi còn muốn đánh ta?” Hướng Vân Hoan hừ lạnh tiếng, mắng: “Cha ở bên trong chưa biết sống chết, ngươi lại nghĩ bản thân thành thân thế nào! Nếu phải phụ thân năm lần bảy lượt với ta, bảo ta đối ngươi tốt chút, ta nhất định cái phẩm hạnh này của ngươi cho cả thiên hạ nhìn! Nhìn xem đến lúc đó ngươi còn xuất giá thế nào!”

      Hoàng đế Đại Tề lấy hiếu trị thiên hạ, ghét nhất là người bất hiếu, nếu nữ tử bất hiếu, dù có mĩ mạo như hoa cũng có người muốn.

      Hướng Vân Cẩm tự biết đuối lý, lúc này Vân Hoan lại có Trường Bình làm chỗ dựa, lặp tức nàng ta cũng chỉ có thể ăn mệt đứng ở bên, dựa vào người Tô thị.

      Lâm Nguyên Tu vào hồi lâu mới ra, nhíu mày với mọi người: “Hướng lão gia bệnh này đến quá nhanh, trước mắt ta cũng thúc thủ vô sách. Ta trước khai đơn thuốc giữ lại mạng , chờ ta hỏi xong hạ nhân lại .”

      “Lâm đại phu ông có được hay vậy! được chúng ta lại đổi người khác!” Tô thị thốt ra, dù Lâm Nguyên Tu có tu dưỡng tốt cũng bị những lời này chọc giận, quay đầu ứng câu, “Tô Thiên....”

      chữ ‘Lạc’ ngậm trong miệng Lâm Nguyên Tu, suýt bật ra.

      Tô thị trái tim đập mạnh, Lâm Nguyên Tu ngậm chữ Lạc về, căm giận : “Nếu ta xem được bệnh này, mười dặm xung quanh Ung Châu cũng người nào có thể xem được! Nếu phu nhân tin ta, có thể tự mình tìm danh y!”

      Vân Hoan toàn tâm toàn ý dừng bệnh của Hướng Hằng Ninh, lập tức cũng nhận thấy cái gì bất thường, chặn lại : “Y thuật của Lâm đại phu thế nhân đều biết, đại phu đừng giận, vẫn là cứu người quan trọng hơn! Sống chết của gia phụ, tất cả đều dựa vào Lâm đại phu rồi!”
      Last edited by a moderator: 18/10/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73.

      Editor: Linh

      Vân Hoan xong liền muốn quỳ xuống, Lâm Nguyên Tu vội vàng đỡ nàng, : “Đại nãi nãi đừng vội, mặc dù ta có mười phần nắm chắc, nhưng cũng có chút manh mối.”

      Vân Hoan : “Vậy làm phiền Lâm đại phu ạ!”

      Lâm Nguyên Tu viết đơn thuốc, Vân Hoan để Tư Niên tự mình canh giữ bên ấm thuốc, nấu xong Vân Hoan tự mình đút cho Hướng Hằng Ninh, đợi qua canh giờ Hướng Hằng Ninh mới từ từ tỉnh lại.

      Khi đó trời sáng hẳn, ông từ từ mở mắt, trước giường có mấy người, Vân Hoan ngồi, Vân Yến mắt đỏ ửng, Hướng Hằng Thái đứng ở trước giường, bên cạnh là Trương thị lo lắng trùng trùng.

      Vân Hoan sợ Hướng Hằng Ninh xảy ra chuyện gì, ban đêm khẩn cấp phái người mời Vân Yến về, nghĩ lại kinh động đến Hướng Hằng Thái và Trương thị.

      “Các ngươi đều tới rồi?” Hướng Hằng Ninh lên tiếng chào hỏi. Hướng Hằng Thái mắng ông: “Ngày thường giương nanh múa vuốt bộ làm được, bây giờ lại nằm như con lợn chết, mất mặt!”

      “Huynh là ước gì ta chết đúng ! Ta mới theo ý huynh đâu!” Hướng Hằng Ninh đáp lại câu, giãy dụa muốn đứng lên, cuối cùng có khí lực lại mềm xuống, : “Trong nhà này đều là cháu ruột của huynh, nếu như ta có chuyện gì....”

      “Thối lắm!” Hướng Hằng Thái thô lỗ cắt đứt lời ông.

      Hướng Hằng Ninh bĩu môi, với mọi người: “Ta có mấy lời muốn với Đại bá các ngươi, các ngươi đều lui ra ngoài .”

      “Cha, Lâm đại phu có biện pháp có thể trị được bệnh của người, cha yên tâm bớt lo mới được.” Vân Hoan trấn an , dẫn mọi người lui ra.

      Trương thị kéo Vân Hoan sang bên, “Cha ngươi bệnh này sao lại đến nhanh như vậy?”

      “Hôm qua vẫn còn rất tốt, biết thế nào, nửa đêm liền....” Vân Hoan cũng có chút hoảng.

      Trong tay Trường thị có đồ, vốn cho rằng thứ này còn phải để mấy chục năm nữa mới có thể lấy ra, nào biết trước mắt có khả năng phải giao ra rồi. Nhưng là lúc này giao ra, chỉ sợ....

      Cũng vậy, đưa Vân Hoan, mặc nàng xử trí vậy.

      Trương thị định thần, đưa đồ trong tay cho Vân Hoan, : “Cái này là nương ngươi trước khi lâm chung giao cho ta, giờ ta giao cho ngươi, tự ngươi xem rồi làm .”

      Vân Hoan nghi hoặc mở ra, mặt ràng là khế ước bán thân của kỹ nữ, Vân Hoan lập tức sửng sốt tại chỗ, lại nghe Trương thị : “Nương ngươi từng với ta, ngày nào đó cha ngươi... phải đưa cái này cho cha ngươi, chỗ ta còn có bức tranh khi nàng ta làm hoa khôi. Nương ngươi sắp chết cũng vẫn tha thứ cho cha ngươi, có lẽ cũng là muốn lòng mang hối hận rời ....”

      “Năm đó nương phái người tra ra lai lịch của bà ta, vì sao lại tha cho bà ta? Vì sao nhiều lần đẩy cha ra ngoài, muốn gặp cha?” Vân Hoan nhịn được rơi lệ, “Nếu lúc trước nương lấy thứ này ra, phụ thân mang người nọ vào cửa, ta lại làm sao có thể...”

      Lại làm sao có thể công chậm trễ cả đời, trôi qua đau khổ như vậy?

      “Ngươi hiểu.... Dựa theo tính tình của nương ngươi, chỉ sợ nàng hận thấu cha ngươi, cho nên sau khi chết rồi cũng vẫn muốn cha ngươi yên lòng.” Trương thị thấp giọng , “Trước mắt cha ngươi mạng treo lơ lửng, muốn làm thế nào vậy phải xem ngươi rồi.”

      Tờ giấy này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nàng muốn ném , lại thu trở về. Trong hoảng hốt, nàng lại nhớ tới Lâm Nguyên Tu thốt ra hai chữ ‘Tô Thiên’, trong đầu như tia chớp xẹt qua nảy ra ý nghĩ: hay là hai người bọn họ sớm quen biết?

      Ánh mắt Lâm Nguyên Tu nhìn Tô Thiên Lạc rất chán ghét, hay là ông ấy biết chút chuyện gì?

      Trong đầu trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển, vòng thành rối bòng bong, ánh mắt nàng khỏi nhìn thoáng qua cửa phòng Hướng Hằng Ninh. Cửa két tiếng mở ra, Hướng Hằng Thái đứng ở ngưỡng cửa, : “Cha ngươi bảo các ngươi đều tiến vào.”

      “Phụ thân vẫn khỏe chứ?” Vân Yến nay mượt mà hơn rất nhiều khóc đến thành tiếng, Hướng Hằng Thái xoa xoa đầu nàng : “Cha ngươi thích nhìn thấy các ngươi cười, đừng khóc. Yến Nhi, con cười đẹp nhất, cười cái cho Đại bá nào!”

      “Dạ!” Vân Yến cúi đầu lau nước mắt, tự nhiên nắm lấy tay Hướng Hằng Thái, vào trong.

      Cũng biết là do thuốc hay do cái gì, sắc mặt Hướng Hằng Ninh hơi hồng, lúc này cường chống đỡ thân mình, với mọi người: “Vừa rồi ta chuyện với Đại bá của các ngươi, mấy ngày này, trong phủ cao thấp đều từ Đại bá và Đại bá mẫu của các ngươi quản lý. Nếu ta rồi, Phong Niên thực phủ vẫn là của Hoan nhi, các ngươi ai cũng được động đến Phong Niên. Sản nghiệp còn lại trong phủ ta sớm nghĩ tốt nên xử lý thế nào, cũng với Đại bá các ngươi, các ngươi nghe Đại bá.”

      “Lão gia....” Tô thị lòng hoảng hốt, muốn khóc thành tiếng, Hướng Hằng Ninh khoát tay : “Đồ cưới của Cẩm nhi thiếu của nàng! Nơi của ngươi ta cũng an bày!”

      câu chặn Tô thị về, Hướng Hằng Ninh vẫy tay gọi Vân Hoan đến gần, “Ta sợ là chờ kịp, ngươi bảo Trường Bình mời vị Huyện thái gia kia đến đây, ta cẩn thận nhìn xem, nếu thích hợp, nhanh chóng đem hôn của tỷ ngươi làm ....”

      Vân Hoan biết ông là sợ ông rồi làm chậm trễ Hướng Vân Cẩm, đây là từng bước xử lý hậu của bản thân. Đến cùng vẫn là tinh thần tốt, hồ đồ rồi. Thành Chương này tốt xấu gì cũng là Quan lão gia, nào có chuyện ngươi mời đến. Nhưng lúc này lòng nàng chỉ cảm thấy khổ sở, nước mắt nhịn được chảy ra. Xoa người sang chỗ khác dặn dò Trường Bình vài câu, Trường Binh xoay người làm.

      Cuối cùng là dùng thể diện của Triệu Nhị, vì Thành Huyện thái gia kia bao lâu tới.

      Vân Hoan dẫn nữ quyến lui ra ngoài, xa xa thấy bóng dáng Thành Chương, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, nếu bàn về tướng mạo, cũng là thượng đẳng.

      Vân Yến còn hiểu chuyện, thấy người qua, ngẩng đầu hỏi Vân Hoan: “Nhị tỷ, đây là Đại tỷ phu của chúng ta sao?”

      “Yến nhi, muội bậy gì đâu!” Hướng Vân Cẩm cả giận , nhưng ánh mắt cũng rời khỏi người nọ.

      Vân Hoan bụng đầy tâm có chỗ kể, lại trải qua đêm mệt mỏi, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, Vân Yến hô bên tai, nàng liền hôn mê bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại trời vào đêm. Nàng mở mắt ra theo thói quen tìm bóng dáng Trường Bình, chỉ thấy đưa lưng về phía nàng đứng bên cửa sổ, gió gợi lên vạt áo , rừng trúc ngoài cửa sổ truyền đến thanh xào xạc rất , làm cho người ta tĩnh tâm lại.

      Vân Hoan dựa người vào thành giường ngồi hồi mới nhớ tới Hướng Hằng Ninh, giãy dụa muốn đứng dậy, Trường Bình ấn người nàng xuống, trong con ngươi tràn đầy đau lòng.

      “Hoan nhi, nhạc phụ có chuyện gì, chỉ là quá mệt, ngủ.”

      “Vậy là tốt rồi.” Vân Hoan chậm rãi thở ra, nhớ tới Thành Chương lại thuận miệng hỏi, Trường Bình : “Nhạc phụ giống như rất vừa lòng Thành Chương, hai người đóng cửa chuyện hồi, lúc ra Thành Chương rất vui vẻ. Nghe ý nhạc phụ, mấy ngày nay định hôn xuống, nếu ông chống đỡ được, chỉ coi như hôn này là xung hỉ, nếu chống đỡ được.... vậy cũng phải gả Hướng Vân Cẩm ra ngoài rồi mới đại tang.”

      Vân Hoan nghe được bốn chữ ‘ chống đỡ được’, trái tim nhịn được run lên, Trường Bình : “Trong phủ mấy ngày nữa chỉ sợ rất bận, nhạc phụ vốn muốn giữ nàng lại trong phủ hỗ trợ, ta giúp nàng từ chối rồi... Dù sao, chắc Hướng Vân Cẩm cũng hi vọng nàng giúp gì.”

      “Ừ! Chuyện của nàng đều có nương nàng quan tâm.” Vân Hoan cụp mắt, “Trước mắt ta chỉ mong bệnh của phụ thân nhanh tốt lên!”

      “Lâm đại phu mới đến tìm ta, bệnh của nhạc phụ là lâu năm tích lại, lần này bị phong hàn, tất cả các bệnh đều phát ra theo. Muốn lần xóa tất cả các bệnh căn rất khó, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc kéo, ông ấy tìm biện pháp cứu nhạc phụ. Tóm lại là bây giờ có nguy hiểm đến tính mạng.” Trường Bình .

      “Vậy là tốt rồi....” Vân Hoan chậm rãi ngồi ở mép giường, Trường Bình thấy nàng mệt mỏi, ôm nàng : “Nhạc phụ bên này còn có Dương di nương chăm sóc, Lâm đại phu cũng ở, xảy ra đường rẽ gì. Nhưng là nàng, nếu nghỉ ngơi cho tốt, chỉ sợ thân thể nàng gánh được.”

      Vân Hoan chôn cả mặt vào đầu vai Trường Bình, ấp úng : “Trường Bình, mang ta về nhà.”

      Qua ngày, Hướng phủ hôn bắt đầu làm, Tô thị cả ngày bận thấy chân, chuyện chăm sóc Hướng Hằng Ninh hơn phân nửa giao cho Dương di nương.

      Do trong nhà có người bệnh, thời gian chuẩn bị cũng nhiều, hôn nhìn quá có chút vội vàng. Nhưng đầu tiên Thành Chương là nhị hôn, đối mấy chuyện này cũng để bụng, thứ hai, Hướng Vân Cẩm sợ hôn này lại xảy ra sai lầm gì, nàng ta vội vã gả, rất nhiều việc cũng so đo. Thứ ba, Triệu phu nhân đau lòng cháu ngoại trai, phái người đến hỗ trợ, hôn liền được chuẩn bị đâu vào đấy, mới có ba ngày, ngược lại có da có thịt.

      Trong mấy ngày này, Lâm Nguyên Tu ngủ nghỉ, cả ngày canh giữ bên người Hướng Hằng Ninh. Thân thể Hướng Hằng Ninh cũng dần có khởi sắc, từ nằm giường dậy nổi có thể hoạt động lát, thỉnh thoảng Vân Hoan cũng qua thăm Hướng Hằng Ninh.

      Chỉ là càng gần đến hôn kỳ của Hướng Vân Cẩm, nàng ta lại càng thêm vênh váo tự đắc. Mỗi khi nhìn thấy Vân Hoan, thế nào cũng dùng lỗ mũi nhìn người, hận thể phun ra hai luồng khói trắng, cho bản thân thêm chút tiên khí để người ta chiêm ngưỡng.

      Đêm trước Hướng Vân Cẩm xuất giá, Hướng Hằng Ninh cố ý dặn Vân Hoan ở lại trong nhà đêm, Vân Hoan vốn nghĩ ở lại, lại đành lòng quét thể diện của Hướng Hằng Ninh, chỉ có thể kiên trì ở lại. Ban đêm nhàm chán, từ trong phòng Hướng Hằng Ninh ra, oan gia ngõ hẹp đụng phải Hướng Vân Cẩm. Đường hẹp, Hướng Vân Cẩm muốn phải lách qua người Vân Hoan, Vân Hoan bên trái nàng ta cũng về bên trái, Vân Hoan phải nàng ta cũng phải. Vân Hoan dứt khoát dừng bước chân, tức giận nhìn nàng ta, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

      “Ta chẳng muốn làm gì cả! Ta chỉ muốn đường này thôi! Sáng mai ta gả ra ngoài, sau này có trở về hay vẫn là vấn đề, ta đường này lần, sợ về sau quên đường!”

      “Vậy nên cẩn thận dùng chân đường , sợ sau này ngươi sống tốt, còn phải cắn răng quỳ xuống!” Vân Hoan ác độc đánh trả, thành công chọc giận Hướng Vân Cẩm, chỉ thấy nàng ta tiến gần thêm bước, cười đến quái đản: “Hướng Vân Hoan, từ mọi chuyện ta đều tranh được qua ngươi, nhưng sau này, phu quân ta chính là đại nhân Kiến Châu, là quan, ta chính là quan gia phu nhân. Tống Trường Bình của ngươi dù có năng lực lại như thế nào, đến cùng cũng chỉ là dân áo vải, ngươi thấy ta, còn phải quỳ xuống!”

      Vân Hoan định ‘quỳ cái đầu ngươi’, nghĩ lại lại thấy những lời này khỏi có khí thế, cẩn thận cân nhắc hồi, mặt rốt cuộc ra nụ cười có ý tốt, cho Hướng Vân Cẩm trùng trùng đả kích: “Dù sao cũng chỉ là vợ kế mà thôi, ngày ngày ngủ chiếc giường người chết từng ngủ, cẩn thận quan gia tướng công của ngươi ban đêm ôm ngươi kêu nhầm tên!”

      Hướng Vân Cẩm biến sắc, tay giơ lên muốn đánh Vân Hoan, Vân Hoan nghiêng người, thuận chân đạp qua, trực tiếp đạp Hướng Vân Hoan như chó gặm đất, Vân Hoan vỗ vỗ hai tay, cao nhìn xuống , “Hướng Vân Cẩm, trắng ra là, nương ngươi cướp tướng công của người sống, mà ngươi, cướp chính là tướng công của người chết. Trong khung đều là chữ....”

      Hướng Vân Cẩm tức đến cả người đều run, đứng lên vừa muốn xé miệng Vân Hoan, Vân Hoan đứng dậy gọi “Trường Bình!” Hướng Vân Cẩm vội vàng quay đầu nhìn lại, trống , nào có người. Khi lại quay đầu lại, Vân Hoan chạy xa, quay đầu lại làm thành hình cái loa, chữ rành mạch “Tiện.”

      Hướng Vân Cẩm tức miệng chửi tô tục, vỗ vỗ tay muốn về phía phòng mình, chưa được hai bước, từ phía trước đột nhiên xuất người, bịt miệng nàng ta rồi kéo vào bụi cỏ, vừa kéo lại vừa hôn lung tung, miệng thầm: ‘Tâm can bảo bối của ta, ta nhớ nàng muốn chết rồi!”
      Last edited by a moderator: 18/10/15
      miu901, Trâu, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :