1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53.

      Editor: Linh

      Vào lúc trước khi Vương ma ma vào phủ, Vương thị cố ý sai người mời đám người Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố hoa đến Tống phủ trước. Thứ nhất là để các nàng sớm quen với hoàn cảnh ở Tống phủ, thứ hai, Vương thị nghĩ rằng đám người Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố Hoa là tiểu thư khuê các, nếu có thể cùng Tống Tử Nhan, Tống Lam Sênh gặp mặt sớm, tăng tiến chút tình cảm, vậy đương nhiên là quá tốt.

      Trước đó Vân Hoan nghĩ trong Lê Hương viện có gian nhà giữa và hai sương phòng, lúc bố trí, ba phòng đều có quy cách bố trí giống nhau. Nhưng dù sao quy cách bố trí ở nhà giữa cao hơn sương phòng, Đông sương phòng lại thắng Tây sương phòng.

      Nhưng ở tại gian phòng kia, tuy phải đại gì, nhưng nhìn từ mắt người có tâm, đây là tượng trưng cho địa vị.

      Vì thế khi phân chia gian phòng nàng lại phát rầu.

      Hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa nàng chưa từng gặp qua, ngẫu nhiên hỏi qua Tống Trường Bình, Trường Bình cũng có nhắc đến. Triệu Tịch Nguyệt là người dịu dàng, tuổi Vương Tố Hoa so ra hơn Triệu Tịch Nguyệt chút, ngày thường nhìn xinh đẹp đáng , nhưng ngẫu nhiên ngang ngược lên, ngay cả Vương Sở Giang cũng phải nhường ba phần.

      Vân Hoan cẩn thận ngẫm lại, nếu luận thân phận địa vị, Triệu Tịch Nguyệt lớn tuổi nhất, lại là thiên kim nhà Triệu Tri phủ, nhà Vương Tố Hoa tuy cũng phú quý, nhưng cùng so sánh với Triệu Tịch Nguyệt, dù sao cũng vẫn kém hơn chút. Bất luận là xét từ thân phận địa vị hay tuổi tác, đều lấy Triệu Tịch Nguyệt làm tôn.

      Vậy nhà giữa đương nhiên là để Triệu Tịch Nguyệt ở.

      Nhưng là nhớ tới tính tình của Vương Tố Hoa, Vân Hoan sợ trong lòng nàng dễ chịu.

      do dự, cũng may Trường Bình đánh thức nàng, là Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa từ chơi với nhau, giống như tỷ muội thân sinh, Vân Hoan thế này mới chậm rãi an tâm.

      Đợi đến khi hai người đến phủ, Vân Hoan lúc này mới chú ý tới, Hướng Vân Cẩm luôn tới trước để tranh giành lại đến sau, chậm chạp tới.

      Vân Hoan chỉ nghĩ Hướng Vân Cẩm đường trì hoãn, hoặc là cố ý sĩ diện, cũng để trong lòng. Chờ hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa gặp qua Lão thái thái và Vương thị xong, hơi mấy câu liền bảo Vân Hoan và Tống Tử Nhan dẫn hai nàng Lê Hương viện.

      “Trong phòng này, tất cả đồ vật đều là tẩu tử tự mình lựa chọn, tự mình bố trí đấy.”

      Đợi đến phòng chính, Tống Tử Nhan thấy bày biện trong phòng khắp nơi đều là dụng tâm, đồ dùng phải đồ tầm thường, nhưng chỉnh thể cũng dung tục, tươi mát lịch thanh nhã, ngay cả nàng nhìn cũng thấy vui vẻ.

      Chính giữa phòng ở có huân cầu bằng bạc, bên quả cầu là hoa văn ong mật bay đóa hoa, nhìn lại lại thấy có huân hương phả vào mặt.

      “Huân cầu này là quá mức tinh xảo...” Vương Tố Hoa dẫn theo ý cười tiến lên phía trước hai bước, liền thấy dòng hương phả vào mặt, khó được chính là mùi hương thơm lại nồng, mơ hồ có mùi hoa mai.

      “Trước đó mấy ngày ở trong phòng Đại tẩu ta coi trọng đôi huân cầu này, ta với Đại tẩu là ta muốn cả ngày Đại tẩu cũng chịu cho ta, bây giờ lại đưa đến phòng Triệu tỷ tỷ. Ta nghĩ rằng, cái khác chắc là ở trong phòng Tố hoa muội muội rồi. Tẩu tử đúng là bất công quá!” Tống Tử Nhan khỏi bĩu môi nhìn về phía Vân Hoan.

      Triệu Vương Hai người nghe được cười to, “Sao lại ăn dấm chua của hai người bọn ta rồi. Chua quá !”

      “Còn phải à. Bình thường đúng là thương nha đầu này vô ích rồi!” Vân Hoan cười theo , nhéo Tống Tử Nhan cái, “Xem muội còn dám đến viện ta giành đồ ăn !”

      Mặc dù là cười nhưng bọn Triệu Tịch Nguyệt cũng hiểu được đây là Tống Tử Nhan thay Vân Hoan tranh công, vội vàng cảm tạ hai câu, Vân Hoan liên tục xua tay.

      Triệu Vương hai người thấy Vân Hoan bộ dáng hiền hòa, cùng Tống Tử Nhan vừa tự nhiên lại vừa thân thiết, hoàn toàn có bộ dáng chịu nổi như tin vịt bên ngoài, tức thời liếc nhau cái, trong lòng đều tự lắc đầu, lời đồn quả nhiên thể tin.

      Vân Hoan lại dẫn Vương Tố Hoa sương phòng, Vương Tố Hoa thấy bày biện trong phòng khác gì bày biện trong phòng Triệu Tịch Nguyệt, chỉ có mùi hương là đạm hơn, giống như huân hương bình thường nàng hay dùng. Trong lòng nàng nghĩ, nhất định là Hướng Vân Hoan thầm tìm hiểu sở thích của các nàng.

      Phần cẩn thận và thành ý này, đương nhiên làm cho người ta cảm động.

      “Phòng ở đơn sơ, chỉ có thể ủy khuất hai vị tiểu thư ở tạm mấy ngày.” Vân Hoan hơi xin lỗi nhìn Vương Tố Hoa.

      “Đại nãi nãi khách khí quá.” Triệu Tịch Nguyệt thuận miệng tiếp lời, “Vốn cần phiền toái như vậy. Ta và Tố Hoa muội muội chơi với nhau từ , cũng khó được khi ở chung chỗ. bằng để hai người chúng ta ở chung phòng, cũng tốt mấy lời riêng tư.”

      “Nếu Tịch Nguyệt tỷ tỷ để ý, ta tự nhiên là nguyện ý.” Vương Tố Hoa cười trả lời.

      Vân Hoan dẫn theo hai người dạo vòng quanh Lê Hương viện, bọn hạ nhân đều thu thập hành lý, Tống Tử Nhan hoa viên Tống phủ mới nhập vào chậu hoa Sơn Trà hiếm thấy, tên là ‘thập bát học sĩ’, lôi kéo hai người Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa đến vườn dạo.

      Vân Hoan nghĩ trong phủ còn có chuyện chưa xử lý, liền cáo biệt ba người. đường về viện, mí mắt lại giật giật, cảm thấy giống như có chuyện gì sắp xảy ra. Lúc sắp gần trưa, Lê Hương viện quả đúng xảy ra chuyện.

      Lúc đó, Vân Hoan phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, Tư Hoa vội vội vàng vàng chạy tới, là Tú Bình bảo nàng nhanh chóng tiếng. Nữ tỳ nhà Vương Tố Hoa đánh nhau với nha hoàn bên cạnh Hướng Vân Cẩm.

      Vân Hoan kinh ngạc sao Hướng Vân Cẩm im hơi lặng tiếng lại vào được, sáng sớm ràng nàng với hạ nhân, nếu Hướng Vân Cẩm đến nhất định phải đến báo. Vừa hỏi lại mới biết Hướng Vân Cẩm vừa đến liền gặp Tôn di nương, là Tôn di nương dẫn bọn họ đến Lê Hương viện.

      bên này, Tôn di nương cũng phải người đến thông tri Vân Hoan, Tôn di nương dẫn theo Hướng Vân Cẩm gặp Vương thị thỉnh an, cũng để hạ nhân dẫn nha hoàn bên người Hướng Vân Cẩm đến Lê Hương viện.

      Đến nơi rồi cũng biết ra đường rẽ gì, nha hoàn bên người Tôn di nương dẫn nha hoàn bên người Hướng Vân Cẩm thẳng đến đông sương.

      Tuy Vương Tố Hoa ở đông sương, nhưng hai phòng bên cạnh đông sương là nha hoàn của Vương Tố Hoa ở. Nha hoàn nhà giàu người ta cũng có ba phần tì khí, chủ nhân mình nhường phòng là chuyện, bị người chiếm đoạt lại là chuyện khác.

      Hai phe lại vì gian phòng ở, suýt nữa ra tay quá nặng.

      Nếu phải Vân Hoan mấy lần thấy Vân Cẩm còn chưa tới, bảo Tú Bình Lê Hương viện nhìn xem, chuyện này còn biết ầm ĩ thế nào.

      Nàng vừa mới bước vào Lê Hương viện liền thấy bọn nha hoàn bên người Vương Tố Hoa và Triệu Tịch Nguyệt đứng ở bên, ở giữa là nha hoàn vẻ mặt kiêu căng, hình như là nữ tỳ của Vương Tố Hoa, gọi Tư Cầm.

      bên khác, cũng là mấy nha đầu Hướng gia, ở giữa là nha hoàn bụm mặt khóc, “Lúc chúng ta đến đây phòng ở này ràng có người. Đợi chúng ta vào ở rồi, các ngươi lại qua đây cướp phòng, đây là đạo lý gì? Lại , tiểu thư nhà chúng ta vẫn là tỷ tỷ của Tống Đại nãi nãi, còn là tiểu di của Tống đại gia, có họ hàng với Tống gia. Gian đông sương phòng này, sao tiểu thư nhà ta được ở? được ở cũng thôi, ngươi tiếng cũng sao, dựa vào cái gì đánh người!”

      “Tiểu thư nhà ta đúng là ở tại Đông sương phòng! Chúng ta đều sắp xếp xong tất cả, ngươi mới đến. Ai cướp của ai còn chưa biết đâu! Thân thích? Luận thân thích, tiểu thư nhà ta còn muốn gọi Tống phu nhân tiếng , gọi Tống Đại gia tiếng biểu ca đấy! Ta đánh ngươi? Ta khi nào đánh qua ngươi? Ta mới chỉ đẩy ngươi cái, bao nhiêu ánh mắt nhìn nhá! Ngươi ít làm ra vẻ !”

      Nhìn tư thái của hai người, Vân Hoan chỉ cảm thấy da đầu run lên: vừa rồi Hướng Vân Cẩm đến trước thời gian nàng còn cảm thấy may mắn hồi, nghĩ rằng chỉ chờ hai người còn lại bụi bặm lạc định, Hướng Vân Cẩm lại vào Tây sương phòng ở tự nhiên ai dám gì.

      Nhưng là bây giờ xem ra, người muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, là có khối người!

      “Ơ...’ Tư Hoa bên cạnh thấp giọng kinh ngạc, hạ giọng : “Đại nãi nãi, người kia hình như là Lục La nương từ trong viện chúng ta ra ngoài, sao nàng trở thành tỳ nữ bên người Đại tiểu thư rồi!”

      “Lục La?” Vân Hoan cũng thấy trầm xuống.

      Mấy ngày trước Tống Lỗi mới với nàng, hai tỷ muội Lục La và Lục Sam rời Ung Châu, tiệm cháo Bình An giao cho thân thích của Tống Lỗi quản lí. Giờ sao nàng ta lại xuất ở Tống phủ vậy?

      Nàng lại nhìn cái người mảnh mai, khóc nỉ non, phải là cùng dáng vẻ như Lục La à!

      Lúc này, đừng Vân Hoan và Tư Hoa kinh ngạc, ngay cả Tú Bình cũng là trăm điều khó hiểu. Ngươi , Lục La nương êm đẹp, ký khế ước bán thân, nghe Đại gia trả cho nàng ta đường ra vô cùng tốt, lúc đó trong phủ bao nhiêu nương đều hâm mộ nàng.

      Sao nàng đường bằng phẳng , lại cứ mực muốn làm nha hoàn người ta!

      Nghĩ về nghĩ, Tú Bình vẫn giọng : “Chỗ ở của tiểu thư thông gia sáng sớm Đại nãi an bài xong, ngay tại Tây sương phòng. Đây tất cả đều là hiểu lầm, muội muội cũng đừng quá để ý mới tốt. Giờ theo ta chuyến đến Tây sương phòng , sớm sắp xếp ràng, chủ tử về mới vào ở được.”

      Bên này, Lục La vừa nức nở vừa trả lời: “Theo lý, chủ nhà an bài thế nào, chúng ta nên nghe như vậy. Nhưng vừa rồi ràng là Tôn di nương dẫn chúng ta đến Đông sương phòng, lúc này lại đuổi chúng ta ra ngoài?”

      Nàng ta dứt khoát chịu , bụm mặt, tay thế nào cũng chịu buông.

      Vân Hoan thấy thế, vào muốn chuyện lại thấy Lục La gọi tiếng ‘tiểu thư’.

      Vân Hoan vừa quay đầu liền thấy Tống Tử Nhan dẫn hai người Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố Hoa hưng trí bừng bừng trở về, đầu khác, Hướng Vân Cẩm cũng theo sát phía sau.

      Mấy người đúng là hẹn mà cùng trở lại!

      “Ngươi sao vậy?” Lục La mặt đầy nước mắt, lại hợp thời buông tay, nhìn qua, má phải ràng có dấu năm ngón tay, hơi hơi bầm tím.

      Hướng Vân Cẩm khỏi kinh ngạc : “Ai đánh ngươi thành như vậy?”

      Lục La khóc : “Vừa rồi người làm Tống phủ dẫn chúng ta đến Đông sương phòng, nhóm nô tì muốn sắp xếp đồ, bị người đuổi ra , nô tì, nô tì...” Lục La ngừng lại chút, khóc : “Còn bị người đánh!”

      “Ngươi bậy!” Tư Cầm vội vàng giải thích với Vương Tố Hoa: “Tiểu thư, vừa rồi ta chỉ đẩy nàng cái, chắc chắn đánh nàng!”

      “Ý của ngươi là ta tự đánh mình thành như vậy hay sao?” Lục La nức nở trả lời.

      Thừa dịp hai người giằng co, Tú Bình vội vàng lại tiền căn hậu quả cho đám người Tống Tử Nhan nghe.

      Tống Tử Nhan ở bên thấp giọng : “ đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung! Lúc trước vẫn là hạ nhân của Tống phủ ta, giờ lại thành hạ nhân Hướn phủ. Mấy ngày trước Đại tỷ ta có trở về lần, mấy lời đồn đãi tốt về Đại tẩu đều xuất từ miệng tiện tì này! Nghĩ trèo lên cành Tống phủ, trèo được liền ác ý làm hỏng thanh danh Đại tẩu ta, còn dám vào Tống phủ ta, đúng là biết xấu hổ!”

      Vương Tố Hoa nghe vậy, nhìn sang Hướng Vân Cẩm vẻ mặt vô tội ở bên cạnh, mặt khỏi trầm xuống mắng Tư Cầm: “Chúng ta ở Tống phủ chính là khách nhân! Nào có đạo lý khách nhân ở nhà chủ động thủ với người khác! Xưa nay ta dạy ngươi, toàn bộ đều vào bụng chó rồi à! biết lễ nghi, biết giáo dưỡng, dưng khiến người ta chê cười!”

      mấy câu, đến Tư Cầm cúi đầu ra tiếng, Vương Tố Hoa lại giương giọng mắng: “Chỉ là chỗ ở mà thôi, đáng cho các ngươi phải tranh vỡ đầu! Để người khác nghe được còn tưởng rằng Vương gia chúng ta là đồ bẩn thỉu lên được mặt bàn! Tống Đại nãi nãi có ý tốt, toàn bộ bị các ngươi đạp hỏng rồi! Bây giờ lại còn làm Tống Đại nãi nãi khó xử, ta còn có mặt mũi nào mà ở đây!”

      Vân Hoan thấy nàng mạch chỉ cây dâu mắng cây hòe, thấy nàng nhắc đến mình, chặn lại : “Cũng do ta an bày thỏa đáng mới có thể ra đường rẽ như vậy!”

      “Chuyện này làm sao có thể trách Đại nãi nãi! Hôm nay Tố Hoa theo Đại nãi nãi vào viện, tự nhiên biết ngài mất bao nhiêu tâm tư! Đây vốn cũng phải chuyện lớn gì, đều là do người làm nhà ta quấy đục rồi!” Vương Tố Hoa cười.

      Triệu Tịch Nguyệt tiếp nhận câu chuyện, với Hướng Vân Cẩm: “Nếu Hướng Đại tiểu thư thích Đông sương phòng, cùng Tố Hoa tiếng là được. Chúng ta cùng là khách, nên hòa khí, tuyệt đối thể cho chủ nhà thêm phiền toái, làm chủ nhà khó xử, ngươi đúng ?

      Hướng Vân Cẩm sắc mặt hồi xanh hồi trắng: tranh này nọ, tranh tới tay là chuyện, người khác nhường lại lại là chuyện khác. Nàng ta vất vả tranh, người khác lại sảng khoái cho, mặc dù là tranh được, nhưng vẫn là loại hổ thẹn.

      Nhưng là, việc đến nước này, lùi bước là yếu thế, tiến về phía trước bước lại đắc tội tiểu thư hai nhà Triệu Vương, Đông sương phòng này, nàng ta ở, hay là ở?

      #Lời tác giả: Mùa Bạch liên hoa nở rộ, là mùa phấn đấu, fighting!
      Nga Nhi thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54.

      Editor: Linh

      Hướng Vân Cẩm còn do dự, bên này Lục La vẫn khóc hu hu như cũ, Vương Tố Hoa nghe vậy phiền lòng, với Tư Cầm: “Còn thất thần làm gì? Còn mau dọn phòng nhường cho Hướng Đại tiểu thư!”

      Tư Cầm cắn môi ấp úng : “Nhóm nô tì chuyển hết đồ đạc vào phòng rồi, những thứ đó sắp xếp thỏa đáng, cho dù muốn chuyển ra cũng phải tốn chút canh giờ. Nhóm nô tì.... ngay đây!”

      “Cần gì phiền phức vậy!” Vân Hoan chặn lại : “Đông sương phòng này vốn là chuẩn bị cho Tư Hoa muội muội, tuyệt đối có đạo lý để muội muội chuyển ra.”

      Nàng chuyển mắt nhìn về phía Hướng Vân Cẩm, tốt giọng : “Tỷ tỷ cũng là đến Tống phủ, tự nhiên cần phải sai người đến với ta tiếng, ta cũng tốt đón tỷ tỷ, sao lại vô thanh vô tức liền tới? Ta thay tỷ tỷ chuẩn bị phòng bên phía Tây, giờ tỷ theo ta là được. Về phần ngươi...”

      Vân Hoan nhíu mày nhìn Lục La : “Nếu ngươi còn muốn ở đây khóc, ngươi cứ tiếp tục khóc. Khóc ngất , lát nữa ta sai người đưa ngươi về Hướng phủ! Vừa vào phủ xông loạn đập loạn, nếu như ngươi hỏi người trong phủ tiếng làm sao có thể zảy ra hiểu lầm như vậy! Ta ở Hướng gia mấy năm nay nhưng chưa bao giờ thấy qua nha hoàn tự chủ trương như ngươi! dễ nghe là trung tâm hộ chủ, khó nghe, chính là cả gan làm loạn!”

      Vân Hoan ngừng lại chút, thấy Hướng Vân Cẩm còn muốn chuyện, nở nụ cười xin lỗi, lại trách móc : “Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng trách ta giáo huấn nha đầu này nhé! Chính ta cũng là nữ nhi Hướng gia, nếu để các vị tiểu thư khác hiểu lầm Hướng phủ chúng ta có quy củ, vậy Hướng phủ chúng ta oan uổng lớn rồi!”

      Nàng lại quay đầu với Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố Hoa: “Đại tỷ nhà ta tốt bụng, đối hạ nhân cũng khoan dung.”

      “Khoan dung cùng dung túng, cũng phải chỉ khác nhau chữ...” Tống Tử Nhan ở bên cạnh hừ hừ .

      “Cũng phải chuyện to tát gì, Đại nãi nãi đừng tức giận.” Triệu Tịch Nguyệt kéo lấy tay Vân Hoan ôn nhu : “Đại nãi nãi hiểu lí lẽ, Hướng Đại tiểu thư cũng là người dịu dàng, đều kém đến đâu. Hôm nay chuyện đến mức này đều là do hạ nhân xử lý tốt, bọn họ nhãn giới ngắn, đáng để chúng ta bực bội.”

      Nàng cười cười, lại với Hướng Vân Cẩm: “Nếu Hướng Đại tiểu thư cảm thấy ở hướng Tây thoải mái, ta bảo hạ nhân dọn nhà giữa ra cũng được. Mới vừa rồi chúng ta dạo chung quanh, phía sau tây sương phòng dựa vào hoa viên, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy chim hót hoa thơm, có loại cảnh trí khác, ta cũng thích lắm.”

      người hai người đều đến mức này, Hướng Vân Cẩm sao có thể tranh đoạt nữa, trong lòng tuy rất nguyện, nhưng lập tức cũng chỉ có thể cười theo, “Muội muội cũng đó chỉ là hiểu lầm thôi mà. Ta đây vốn cũng gấp. Đều là nha đầu kia tự chủ trương, duyên cớ gây .”

      Từ đầu tới cuối, càng là ai nhắc tới năm dấu tay mặt Lục La.

      ...

      Tiểu thư, ngài ngàn vạn lần phải đề phòng vị Lục La nương kia nha!” Dọc theo đường , Tư Hoa ngừng dặn dò bên tai Vân Hoan, Nhớ tới vừa rồi Vân Hoan tiễn Hướng Vân Cẩm đến phía Tây, ánh mắt oán độc của Lục La lúc hai người quay người rời , Tư Hoa liền rét mà run.

      “Có gì mà phải sợ.” Vân Hoan lơ đễnh cười: minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Lần này Lục La và Hướng Vân Cẩm hợp thành đôi, lại còn là ở đại bàn của nàng, nàng còn sợ hai nàng ta lật ra sóng to gì?

      Lời tuy như vậy, nhưng Vân Hoan vẫn lập tức về Hướng phủ chuyến.

      Trước đây Hướng Hằng Ninh muốn Thục Châu, nào biết thân mình cứ luôn tốt, phong hàn nhập thể, gián đoạn, vẫn luôn dứt bệnh, mấy ngày trước còn đột nhiên bị ngất. Vân Hoan cảm thấy bệnh này của ông đến quá khó hiểu, cố ý nhờ Lâm Nguyên Tu nhìn xem, Lâm Nguyên Tu chỉ ông là lâu ngày vất vả thành tật, tuổi lớn, bệnh liền phát ra. Nếu cẩn thận điều dưỡng, sau này còn phải chịu đau khổ hơn.

      Dù là như vậy, Hướng Hằng Ninh vẫn chịu an tĩnh, la hét muốn Thục Châu, vẫn là Dương di nương cố ý phái người tìm Vân Hoan, Vân Hoan khuyên hồi mới khiến ông tạm thời mất tâm tư đó.

      Hôm nay lại, thấy sắc mặt Hướng Hằng Ninh tốt hơn rất nhiều, lúc nàng tìm ông, thấy Dương di nương đỡ ông, hai người chậm rãi dạo trong hoa viên, cười cười, ngược lại lại thấy bóng Tô thị đâu.

      “Cha.” Vân Hoan ngọt ngào gọi tiếng, Hướng Hằng Ninh và Dương di nương quay đầu thấy là nàng, hai người đều hết sức vui mừng.

      nãi nãi trở về cũng tiếng!” Dương di nương oán trách .

      “Đây phải là nhớ cha sao.” Vân Hoan tiến lên mấy bước đến bên người Hướng Hằng Ninh, đỡ ông hỏi: “Cha, thân mình đỡ hơn chút nào ?”

      “Thân thể ta tốt lúc nào!” Hướng Hằng Ninh dựng râu trừng mắt, Vân Hoan chỉ phải bồi cười : “Dạ dạ, thân thể cha khỏe mạnh nhất.”

      “Vốn chính là vậy!” Hướng Hằng Ninh cười , kéo Vân Hoan hỏi tình huống trong phủ, Vân Hoan nhất nhất trả lời. Mới chỉ bồi ông lát, ông thân thể mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.

      Vân Hoan đỡ ông về phòng, lại hầu hạ ông nằm xuống, chờ ông ngủ mới lặng lẽ rời . Lại nhìn ông, biết vì sao trong lòng lại cảm thấy bi thương: người từng khỏe mạnh quắc thước, giờ lại nhiều thêm rất nhiều tóc bạc.

      “Sao thấy mẫu thân?” Vân Hoan nhíu mày hỏi. Dương di nương lắc đầu thở dài, “Mấy ngày trước còn ở bên người hầu hạ, còn cùng lão gia chuyện hồi, Hôm nay sáng sớm bảo là muốn đến am ni cầu phúc cho lão gia, tạm thời trở lại!”

      “Cầu phúc?” Vân Hoan cười châm chọc, “Hy vọng đừng cầu phúc đến nhà người khác mới tốt! Hôm nay Đại tỷ đến Tống phủ, di nương có biết?”

      “Biết, phu nhân nhắc qua với lão gia.” Dương di nương nhìn bốn phía, lại với Vân Hoan: “ nãi nãi có biết phu nhân muốn gả Nhị tiểu thư cho nhà nào?”

      “Nhà nào?”

      “Lần trước Nhị tiểu thư đến Lạc Hà am ở mấy ngày, hình như có gặp được phu nhân nhà Triệu tri phủ. Mấy ngày trước ta nghe phu nhân qua với lão gia, Triệu phu nhân giống như rất thích Nhị tiểu thư nhà chúng ta.”

      “Triệu gia?” Vân Hoan ngừng lại chút, kinh ngạc : “Hay là Triệu phu nhân muốn để Đại tỷ gả cho Triệu Du Hoán?”

      “Làm sao có thể!” Dương di nương quả quyết phủ nhận : “Phu nhân nhà chúng ta là nghĩ như vậy, nhưng Triệu gia nhà như vậy, cầu chính là môn đăng hộ đối, làm sao có thể coi trọng Hướng phủ chúng ta?”

      “Nhưng Triệu Du Hoán này cũng có huynh đệ gì mà! Huynh đệ nhà đều thành thân, đệ đệ nhất mới lăm tuổi mà thôi!” Vân Hoan .

      “Triệu phu nhân có đứa cháu ngoại trai, năm kia mới đậu Tiến sĩ, làm Huyện lệnh ở ngay Lâm huyện. Vốn cưới thê, như phu nhân này khó sinh, mẫu tử hai người đều chết. Năm nay tuổi cũng lớn, mới ba mươi thôi. Triệu phu nhân đây là muốn làm mai, muốn giới thiệu Nhị tiểu thư cho Huyện lệnh này làm vợ kế đâu!”

      “Mẫu thân đồng ý?” Vân Hoan hỏi, chính mình lại lắc lắc đầu.

      “Triệu phu nhân nhà mẹ đẻ của cải phong phú, ca ca đại tẩu nàng lại qua đời sớm, có cha mẹ chồng, dưới có đứa , Nhị tiểu thư gả qua là có thể tự mình đương gia. Tuy rằng là tái giá, nhưng Huyện lão gia này lại lúc nhi lập (như là thăng quan đấy), nghe tướng mạo đoan chính, tiền đồ cũng rất lớn. Phu nhân sao có thể thích?” Dương di nương tỉ mỉ , “Triệu phu nhân có ý như vậy, phu nhân cũng thích, chỉ sợ Triệu phu nhân ngại Nhị tiểu thư giáo dưỡng đủ, thế nên mới tìm cơ hội để Nhị tiểu thư cũng đến dưới trướng vị ma ma kia học quy củ.”

      Vân Hoan cuối cùng cũng hiểu vì sao Tô thị phải vòng vòng lớn, mất nhiều sức để Hướng Vân Cẩm vào Tống phủ như vậy.

      Người thê chắc chắn số tuổi lớn. Tuy từng thành thân, được cái có đứa , lại là người có công danh, làm phu nhân của , cũng tự tại.

      Có điều Vân Hoan nghĩ Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương từng làm chuyện đó (xxoo), nếu đến thời điểm nghiệm thân, Hướng Vân Cẩm...

      Vân Hoan vội vàng lắc lắc đầu, thân này chưa chắc có thể thành, nàng nghĩ mấy chuyện này, là quá sớm rồi.

      “Hôn này có thể thành đương nhiên là tốt, chỉ sợ đường lại xảy ra biến cố. Nghe Đại tiểu thư Triệu gia cũng ở Tống phủ, trước khi Đại tiểu thư , lão gia tì mỉ dặn dò Đại tiểu thư, bảo nàng nhất định phải quy củ.”

      Dương di nương thấy nàng ngẩn người, thay đổi đề tài , “Mấy ngày nay tinh thần lão gia tốt hơn nhiều. May mà có gia tìm thuốc cho lão gia!”

      “Trường Bình đến đây?” Vân Hoan kinh ngạc hỏi.

      “Mấy ngày nay đều có đến, thường là đến vào lúc hoàng hôn, bồi lão gia dạo vườn chuyện, lão gia tâm tình khoan khoái, mấy ngày nay còn liên tục cảm thán, não nãi ngài gả cho người tốt. gia đó, đối lão gia cũng để bụng.
      Dương di nương cười ôn hòa, : “Ngươi cũng đừng trách gia cho ngươi, đó là lão gia chịu để gia ! Sợ ngươi lo lắng!”

      “A, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Dương di nương hất cằm về phía khúc ngoặt hành lang.

      Vân Hoan theo tầm mắt Dương di nương nhìn qua, quả thực thấy Tống Trường Bình mặc áo trắng chậm rãi qau khúc ngoặt, thấy nàng cũng kinh ngạc, tự nhiên mà vậy đứng bên cạnh nàng, gọi Dương di nương tiếng, thế này mới cúi đầu, môi chứa nụ cười : “Sao nàng lại tới đây?”

      “Lời này nên là ta hỏi mới đúng.” Vân Hoan sẵng giọng: “Mấy ngày nay chàng đều đến đây với phụ thân cũng với ta. Ta thấy chàng sớm về trễ, còn tưởng rằng chàng ở bên ngoài làm chuyện xấu gì đâu!”

      “Nhà có kiều thê, xa!” Trường Bình thấp giọng nỉ non câu. Tay vịn eo Vân Hoan cũng có ý tốt trượt cuống, thấy Vân Hoan vẻ mặt thẹn thùng, lại làm bộ như thấy, giương giọng hỏi Dương di nương: “Nhạc phụ đại nhân hôm nay có đỡ hơn chút nào ?”

      “Tốt hơn nhiều, giờ ngủ, hôm nay gia và nãi nãi cần bồi đâu, có ta là được.” Dương di nương cười, từ trong tay áo rút ra phong thư, đưa cho Trường Bình: “Đây là thứ mà mấy ngày trước gia muốn từ lão gia, lão gia bảo ta đưa cho gia!”

      Trường Bình hơi hơi gật đầu tiếng tạ ơn, cúi đầu nhìn Vân Hoan, hơi cau mày : “Sao hôm nay thấy nàng mệt vậy? nghỉ ngơi tốt sao?”

      Vừa xong liền ôm lấy Vân Hoan ra ngoài.

      Dương di nương ở phía sau vẫn luôn nhìn hai người rời , đợi đến lúc hoàn hồn, khóe miệng cũng cong lên: đôi bích nhân này là khiến người ta hâm mộ.

      “Di nương đưa chàng gì vậy?” Sau khi lên xe ngựa, Vân Hoan hơi nghiêng, nửa thân mình đều dựa vào người Trường Bình. Người phía sau cũng thành thân, vươn tay mò vào vạt áo nàng, tay dẫn theo vết chai chạy dọc lưng nàng.

      Bên ngoài xe ngựa là chợ náo nhiệt, thỉnh thoảng còn nghe thấy hai câu hét chào hàng, nhưng là trong xe ngựa, Trường Bình chút cũng buông lỏng, tháp đầu ngụm liền ngậm chặt lấy vành tai Vân Hoan.

      “Ưm...” Vân Hoan thấp giọng kháng nghị, quay đầu lại liền thấy Trường Bình vừa rồi còn rất tinh thần, lúc này giữa lông mày lại là ủy khuất, trong mắt còn mang theo bất mãn được thỏa mãn dục vọng.

      “Chàng làm sao?” Vân Hoan vươn tay chọc chọc ngực : “Ban ngày tuyên dâm cũng phải hành vi của quân tử, đây chính là đường cái đấy!”

      “Ta cho tới bây giờ đều là ngụy quân tử...” Trường Bình nỉ non, ôm Vân Hoan, lại hôn cổ nàng.

      Vân Hoan càng nhìn càng cảm thấy khả nghi, cẩn thận ngửi ngửi quần áo , lập tức sắc mặt đại biến, cũng quản Trường Bình thế nào, vươn tay nhéo lỗ tai : “, chàng vừa mới chỗ nào? Cả người đầy mùi phấn son!”

      “Ta có thể chỗ nào!” Trường Bình lập tức nắm lấy cổ tay Vân Hoan, thân mình hơi áp về phía trước, hoàn toàn áp Vân Hoan nằm dưới thân mình, vùi đầu ở bên cổ nàng, hít sâu hơi: “Sáng sớm bị Triệu Du Hoán kéo ra ngoài, còn vì có cái chuyện tốt gì. biết phát điên cái gì, kéo ta dạo khắp kỹ viện trong thành...”

      “Kỹ viện!” Vân Hoan giận dữ, muốn giãy dụa, Trường Bình thấp giọng : “Nàng đừng vội! Ta là cùng dạo, cùng nhìn nương thôi!”

      Trường Bình nghĩ vậy, là buồn bực chết luôn. biết Triệu Du Hoán phát điên cái gì, kỹ viện toàn thành đều dạo lần, đến cuối cùng ly hoa tửu uống, nương cũng muốn, lại kéo đến quán rượu, tự mình chuốc mình say mèm, miệng còn liên tục ồn ào cái gì mà thích nam nhân...

      Nếu Triệu Du Hoán thích nam nhân, Tống Trường Bình tự chặt đầu mình xuống!

      biết bị ai kích thích, cuối cùng chịu khổ là ta!” Trường Bình thấp giọng . “Mấy kỹ viện đó đều thả thôi tình hương... ta lần này, khó chịu muốn chết.”

      Trường Bình xong liền cầm tay Vân Hoan kéo xuống dưới, thẳng đến khi chạm vào cái cứng rắn, hơi thở dài thỏa mãn.

      nhìn thấy nàng cũng gấp, vừa thấy nàng nó liền thành nữa...” Trường Bình xong, đôi con ngươi đều tỏa sáng, ủy khuất nhìn Vân Hoan chớp mắt.

      “Đây là trong xe ngựa đường lớn!” Vân Hoan lắp bắp chỉ ra ngoài.

      Ừ, lúc này Tống Trường Bình mắt phiếm lục quang, đáng sợ! Dưới loại tình huống này, quả nhiên sang chuyện khác vẫn tốt hơn.

      Vân Hoan vội vàng nuốt ngụm nước bọt, chỉ chỉ bức thư Trường Bình để ở bên, thấp giọng : “Vừa rồi di nương đưa cho chàng là thư của ai?”

      “Ta đều khó chịu như vậy, nàng còn chỉ để ý thư?” Trường Bình đơn , thân thể giật giật, cầm lá thư lên nét vào tay Vân Hoan, “Tự mình xem.”

      Vân Hoan hoài nghi cúi đầu muốn mở phong thư, vừa nhìn thấy hai chữ “Lục La’, đầu đột nhiên tối sầm, ngẩng đầu liền thấy Tống Trường Bình cong môi, đôi mắt sáng rực như sao, sâu bên trong, lại là xảo trá.

      Vân Hoan thầm tiếng tốt, quả nhiên lát sau, Trường Bình lại gục nàng tại trận, hồi mãnh liệt long trời lở đất, nàng nghe được Trường Bình với bên ngoài: “Thạch đầu, ngoại thành phía Tây!”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55.

      Editor: Linh

      Bên này, Tống Trường Bình vẫn nằm người Vân Hoan, miệng hôn, nhưng tay cũng nhàn rỗi, từng tấc mò vào bên trong vạt áo Vân Hoan, vô cùng tinh chuẩn cầm tròn đầy trước ngực Vân Hoan.

      Vân Hoan khỏi ưm tiếng. đường cái đột nhiên truyền đến tiếng rao của người bán hàng rong, nàng lại kinh sợ.

      Thế này làm sao có thể, bên ngoài tất cả đều là người, nàng lại bị lôi vào trong xe làm chuyện như vậy, nếu để người nghe thấy tiếng vang, nàng còn cần làm người sao? Nhưng là vì sao... Vì sao căng thẳng như vậy, nàng lại càng mẫn cảm?

      “Trường, Trường Bình...” Vân Hoan nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng : “Chàng đừng xằng bậy nhá, đây là đường!”

      “Ta biết!” Trường Bình nhếch miệng cười, vừa cúi đầu lại ngậm chặt vành tai Vân Hoan, vươn đầu lưỡi liếm vòng, thẳng đến khi thấy Vân Hoan mặt đỏ đến mang tai, thân thể vì căng thẳng mà run lẩy bẩy, càng thêm muốn đùa nàng: bình thường ở nhà nàng quá độc ác, muốn đá xuống giường, vừa nhấc chân là làm được ngay. Nhưng bây giờ xe, còn phải từ muốn làm gì làm? cũng tin, Vân Hoan còn có thể đá xuống xe ngựa!

      “Nhưng ta lại thích ở đường...”

      “....” Vân Hoan biết gì, ngẩng đầu nhìn nụ cười bên miệng Trường Bình, khỏi nghi ngờ : “Tống Trường Bình, chàng phải là cố ý đấy chứ?”

      Trường Bình thấp giọng cười, nào có thể để Vân Hoan suy nghĩ, tay nhanh chóng trượt xuống eo nàng, từng tấc từng tấc xuống. Cũng dán nàng da nàng, mà là cách tầng vải, chậm rãi vuốt ve.

      Vân Hoan vừa thẹn vừa cáu, tiếc rằng Trường Bình vừa trêu chọc như vậy, khí lực người nàng giống như bị rút , muốn giãy dụa lại thể, chỉ phải cắn chặt môi, phòng ngừa bản thân phát ra thanh.

      Trong xe, chỉ có yên tĩnh khác thường cùng tiếng thở dốc dày đặc của Trường Bình, Vân Hoan chỉ cảm thấy từng đợt sóng vọt tới người, hoàn toàn biết thời gian. Đợi khi hoàn hồn, bên ngoài xe cũng dần yên tĩnh, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang.

      Xe ngựa khẽ vấp, bên ngoài truyền đến thanh của Thạch đầu, hình như là : “Đại gia, đến nơi.”

      Lại két tiếng, thêm lát, xe ngựa dừng lại, tiếng bước chân người dần xa, lại nghe được thêm tiếng vang gì.

      hồi này, Trường Bình sớm vác súng vào Vân Hoan, đúng như sách ‘Chiến tranh đối lập nổi dậy, hai thân hợp ngầm đẩy cối xay. Hoa cải đùa giỡn bướm mút mật hoa, mật điên cuồng ong mật hoa’*. Trường Bình đánh nhàng vui vẻ, Vân Hoan lại chỉ có thể nhẫn, thẳng đến khi Trường Bình phát lực rong ruổi người nàng, ngay cả xe cũng bắt đầu lay động, phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’, Vân Hoan thở hổn hển bên tai Tống Trường Bình: “Trường Bình, xe, xe có thể bị sập hay ?”

      (*) Đây là câu đầu tiên trong kỳ 2 trích từ bài thơ ướt át, kiều diễm thời cổ tên là ‘xuân tiêu thập vịnh’. <Thơ dâm. :3>

      !” Trường Bình trảm đinh chặt sắt đáp, vươn tay đỡ lấy eo Vân Hoan, đó là cái va chạm sâu.

      “Chuyên tâm chút!” Trường Bình lấy hành động thực tế biểu đạt bất mãn của bản thân.

      Vân Hoan sao có thể chịu được như vậy, thấp giọng ‘ừ’ tiếng, nghĩ lúc này ở dã ngoại, lại có người tới quấy rầy, dứt khoát phát ngoan, ngụm cắn lấy đầu vai Trường Bình: khi dễ người như vậy, nàng thế nào cũng phải đòi lại chút lãi!

      Vân Hoan nghĩ như vậy, cũng mặc cho Trường Bình ta cần ta cứ lấy, mỗi khi Trường Bình muốn dùng sức nàng liền nghiêng người muốn rời khỏi, mấy lần như vậy lại càng kích phát ý chí chiến đấu của Trường Bình.

      Chỗ kết hợp đẩy cối xay, Trường Bình rốt cuộc nhịn được, hai tay đồng loạt ra trận khống chế Vân Hoan đong đưa, phát ra mãnh lực, toàn lực tiến lên. Mới chỉ lát liền giao toàn bộ nguồn nhiệt nóng ra ngoài.

      Như thế đồng thời, Vân Hoan cảm thấy chỗ đó co rút, rồi sau đó là dòng nước ấm khó diễn tả bằng lời, từ dưới bụng di chuyển đến tứ chi, làm cho người ta ấm áp, muốn động chút nào.

      Hai người cứ như vậy nằm lát, Trường Bình vén rèm nhảy xuống xe. Ánh sáng đột nhiên chiếu vào toa xe, Vân Hoan thấp giọng ‘a’ tiếng, vội vàng lấy quần áo che khuất bản thân.

      Trường Bình cười : “Bên ngoài có người, đừng sợ!” Khi chuyện, vươn tay ôm lấy Vân Hoan.

      Vân Hoan nửa tin nửa ngờ vươn đầu nhìn ra ngoài xe, thấy cảnh trí bên ngoài khỏi kinh ngạc ơ tiếng: đây biết là chốn đào nguyên nào, lưng dựa vào núi, dõi mắt thấy là cánh rừng thành phiến.

      Xe ngựa dừng ở cái sân rất lớn, chính giữa là cái ao vuông to, nước ao vô cùng trong suốt, trong nước mơ hồ có thanh tảo lay động. bên mặt khác là nước chảy vào.

      Mới vừa Vân Hoan nghe , lúc này nghe tiếng nước chảy róc rách, còn có xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, trong khí còn có mùi hương hoa ngọt ngào, làm người ta vui vẻ thoải mái.

      Trường Bình vươn tay ôm nàng xuống dưới, thẳng tắp vào trong ao. Đột nhiên xuống nước, Vân Hoan còn cảm thấy có chút lạnh, qua lát liền cảm thấy nước suối này mát mẻ thoải mái, trái tim nôn nóng cũng chậm rãi yên tĩnh lại. Tiếp qua lát, chính là thoải mái động đất đến cũng muốn động.

      Nàng cứ như vậy nghiêng đầu hưởng thụ, người phía sau động đậy chút, chậm rãi giúp nàng xoa vai, thấp giọng : “Ung Châu ngày hè nóng bức, chắc chắn khó chịu. Suối nước lạnh này có thể giải nhiệt, với nữ tử còn có thể kiện thể mỹ nhan, lúc này mới vào hè vẫn có chút lạnh, chờ thời tiết nóng hơn chút nữa, hai chúng ta dứt khoát chuyển đến đây ở, nàng cũng cần mỗi ngày phiền lòng chuyện trong nhà.”

      “Chuyển đến... Đây?” Vân Hoan sững sờ lát, quay đầu thấy Trường Bình vẻ mặt sủng nịch, vỗ về mặt nàng : “Nương tử nhà ta sợ nóng, mỗi đêm đều lăn lộn khó ngủ, ta thế nào cũng phải tìm cách để nàng có thể ngủ yên ổn. Suối nước lạnh này ta mua từ lâu rồi, vẫn cứ để vậy, suýt nữa cũng quên, lúc này vừa vặn có tác dụng. Sau này nơi này chỉ có hai chúng ta đến, để người khác biết, được ?”

      Thấy Vân Hoan vẫn là bộ dáng ngu ngơ, Trường Bình khỏi cười tiếng, kéo Vân Hoan vào trong ngực, cũng lời nào, chỉ đặt đầu lên vai nàng.

      Trong lòng Vân Hoan từng dòng nước ấm chảy qua, đến cuối cùng, cũng biết vì sao, khóe mắt hơi ẩm.

      Sống lại lần, tài phú lớn nhất chính là sớm gặp Tống Trường Bình. Nếu giống như đời trước, chết sớm, nàng sao có thể biết người tốt như vậy.

      Ông trời cho nàng, là ban ơn rất lớn.

      “Tống Trường Bình”, Vân Hoan xoay người ngóng nhìn , cuối cùng chuyển được mắt, “Cả đời này, ta chết, chàng cũng được chết. Bằng ...” Vân Hoan huơ huơ quả đấm, “Ta đuổi tới Hoàng Tuyền cũng muốn bắt được chàng, hung hăng đánh trận!”

      Sống lại lần, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này đó là có thể cùng đến đầu bạc.

      Tống Trường Bình ngưng cười, rồi sau đó khóe mắt cũng ướt, cuối cùng cúi đầu ứng câu, “Được, ta nhất định nỗ lực sống lâu hơn nàng.”

      “Ừ!” Vân Hoan liên tục gật đầu.

      Hai người lại ngây người ở suối nước lạnh thêm lát, lúc ra khỏi nước, Vân Hoan mới phát Trường Bình sớm sai người chuẩn bị quần áo đặt cỏ bên bờ suối, dùng cái giá tre đựng, cũng chói mắt.

      Thằng nhãi Trường Bình này ràng là sớm chuẩn bị xong tất cả.

      Vân Hoan dùng mắt khoét , Trường Bình cũng để ý, chút hoang mang rối loạn thay quần áo, ôm Vân Hoan ủy khuất sờ sờ bụng : “Ta đói bụng.”

      “Ta lại biến ra được thức ăn!” Vân Hoan quay đầu để ý , thầm cười, nắm tay nàng, mở cửa viện, lại là khoảng trời riêng.

      Chỗ hoa viên, hai con đường rải đá cuội vòng quanh núi thành hai cái vòng, đỉnh núi giả có đình, hai bên cạnh đình là dòng suối , rất lịch tao nhã.

      Ở trong mùi hoa, Vân Hoan mơ hồ ngửi thấy mùi thức ăn. Đừng là Tống Trường Bình, dù là Vân Hoan cũng bụng đói kêu vang. Nàng cũng bất chấp tất cả, kéo Tống Trường Bình về phía núi giả, tới bên đình, quả nhiên thấy bên đình bày thức ăn.

      “Đây là đầu bếp nữ ta đặc biệt mời từ bên Ích Châu tới, nàng nếm thử, có hợp khẩu vị .” Trường Bình cười múc cho nàng chén, Vân Hoan ăn miếng, cười : “Món ‘sơn hải’ này dùng chính là măng mùa xuân, lấy bộ phận non mềm nhất, dùng nước sôi nấu chín, tôm cá tươi cắt thành khối, cho vào nước sôi nấu, chín rồi cho nước tương, dầu vừng, muối và miến đỗ xanh, đảo đều rồi lại cho thêm chút dấm, ăn vào là khai vị nhất! Ăn ngon, ngọt đấy!”

      chén canh nóng vào bụng, chóp mũi của nàng cũng toát ra chút mồ hôi, Trường Bình cầm khăn thay nàng lau mồ hôi, cười : “Ăn món gì cũng phải nghĩ món đó làm thế nào, sau này, sư phụ trong thiên hạ thấy nàng, chỉ sợ đều phải đường vòng!”

      “Làm sao có thể!” Vân Hoan hô tiếng, ngẩng đầu lên, híp mắt tất cả đều là ý cười.

      Trong thức ăn hôm nay, nguyên liệu nấu ăn đều là tùy chỗ, như măng, như dương xỉ, như nấm. Đồ ăn mặt bàn có lâm tiên, kim chử ngọc đẳng, tất cả đều là Vân Hoan thích ăn.

      “Măng mùa xuân này vừa chát vừa đắng, biết đầu bếp nữ này bảo quản thế nào?” Vân Hoan nghi hoặc hỏi.

      “Sơn nhân tất có diệu kế. Chúng ta vẫn nên chừa cho người ta con đường sống.” Trường Bình cười ha ha.

      Hai người ăn cơm, biết vì sao lại nhắc lên Triệu Du Hoán. Vân Hoan nghe Trường Bình Triệu Du Hoán kéo dạo kỹ viện, mỗi khi có vẻ hài lòng mà về cũng thấy kinh ngạc, nhưng lập tức lại nghĩ nhiều lắm. Nhưng khi nghe Trường Bình đến chuyện thú vị, nàng lại nhớ tới vấn đề khác.

      “Hôm qua Triệu Du Hoán kéo ta Thiên Hương lâu, vừa vặn gặp có hoa khii lừa hậu sinh ở nơi khác, hai bên đánh lên, suýt nữa liên lụy đến chúng ta.” Trường Bình còn đến chuyện thú vị hôm qua gặp được, đến nửa lại thấy ông ổn, vội vàng thu lời lại.

      Trước kia Vân Hoan nữ giả nam trang dạo kỹ viện, từng nghe rất nhiều người qua, nữ tử kỹ viện có biện pháp có thể giả xử nữ. Cùng người kỹ nữ, đêm khai bao có thể bán mấy chục lần, bình thường đều là lừa khách ở nơi khác đến chơi , chỉ hồi liền . Lần này gây gổ, chỉ sợ cũng vì vậy.

      Trước kia Vân Hoan cảm thấy mới mẻ, cũng biết các nàng là dùng biện pháp nào. Lúc này vừa vặn nghĩ tới Hướng Vân Cẩm, nàng lại cảm thấy hứng thú, quấn quít lấy Trường Bình hỏi tiếp.

      Trường Bình kiên trì , “Đây cũng là Triệu Du Hoán với ta, phỏng chừng cũng là nghe tin vịt, cụ thể làm như thế nào chúng ta cũng biết. Nghe nữ tử muốn giả làm xử nữ, có mấy biện pháp tốt, thường dùng nhất có hai loại, là dùng mào gà, loại là máu lươn, hình như cũng nghe qua dùng máu bồ câu. Mang theo mào gà an toàn nhất, dễ dàng bị chọc thủng, dùng máu lươn và máu bồ câu, hình như là lấy miếng bông gòn vo lại, ngâm vào máu, trước khi cùng phòng nhét vào... Ừ, khụ, khụ, biện pháp này hình như rất nhiều nương sạch trước khi xuất giá vào ngày động phòng cũng dùng, chỉ là nếu bị phát , hậu quả là...”

      Có điều hỏi xuống chút nữa, nàng tiện mở miệng, còn nữa, chắc là Hướng Vân Cẩm dùng đến chiêu này đâu nhỉ?

      Vân Hoan cảm thấy tà ác nhếch môi, lại nghĩ tới lá thư vừa rồi.

      “Lá thư này có quan hệ gì với Lục La?” Vân Hoan lại hỏi.

      Trường Bình ngừng lại chút, : “Ngày Lục La , Thạch đầu cảm thấy lo lắng, phái người theo nàng ta. nghĩ tới mới mười dặm đường, nàng ta đột nhiên quay người trở về, vào Hướng phủ. Trước đây nàng ta có khế ước bán thân tay ta, ta làm gì nàng ta cũng còn cách nào khác. Lần này, nàng ta lại bán mình vào Hướng phủ, khế ước bán thân ta lại cố ý xin phụ thân, nếu nàng ta làm chuyện bất lợi với nàng, nàng cứ lấy khế ước bán thân ra – nay, nàng mới là chủ tử chân chính của nàng ta.”

      “Êm đẹp sao nàng ta lại nguyện ý ký vào khế ước bán thân vậy?” Vân Hoan kinh ngạc hỏi.

      Trường Bình nhếch miệng, vẻ mặt đột nhiên trở lên lạnh lùng, “Ta buông tha nàng ta lần thể buông tha nàng ta lần hai. Khế ước bán thân này, nàng ta ký cũng phải ký, ký cũng phải ký! Nếu phải trong lòng nàng ta có quỷ, sao lại nguyện ý!”
      Nga Nhi thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56.

      Editor: Linh

      Bên ngoài Tây sương phòng Lê Hương viện có gốc cây rất lớn, gần ngày hè, thỉnh thoảng luôn có thể nghe thấy tiếng ve kêu. Ngày trước Tây sương phòng yên tĩnh, ve kêu phòng càng yên lặng, nhưng lúc này, Hướng Vân Cẩm ngồi trong phòng, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực. Trong phòng, quỳ dưới đất là Lục La mặt sưng đỏ chưa biến mất.

      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, qua lát, nha hoàn bên người Hướng Vân Cẩm vén rèm lên : “Tiểu thư, Ngưng Uyển tỷ tỷ bên người Triệu tiểu thư tặng đồ đến đây.”

      Hướng Vân Cẩm cả kinh, Lục La cùng nàng ta liếc nhau, đột nhiên cười, xoa mặt mình, cúi đầu nỉ non khóc: “Tiểu thư, hôm nay là nô tì quá mức lỗ mãng, nô tì biết sai lầm rồi, ngài phạt nô tì thế nào cũng được, đừng đuổi nô tì !”

      Ngưng Uyển chỉ nghe trong phòng là loạt tiếng tát tay, lát sau, Hướng Vân Cẩm thấp giọng : “Sau này ngàn vạn lần phải nhỡ kỹ, nếu lại tái phạm, ta...”

      Liên quan, Hướng Vân Cẩm cũng nghẹn ngào.

      Ngưng Uyển nghe cảm thấy bách chuyển thiên hồi, liên tục bên ngoài truyền linh tinh, Hướng Vân Cẩm quả đúng là chủ tử thương tiếc hạ nhân. là chủ tử nhu nhược như vậy, mới có thể dưỡng ra nô tì lớn mật như Lục La nhỉ?

      Nàng tức thời cũng dám vào, nha hoàn này thấy bên trong trả lời, lại thấp giọng : “Chủ tử, Ngưng Uyển tỷ tỷ bên người Triệu tiểu thư tặng đồ đến đây.”

      Bên trong mới dần dần thấp tiếng, rồi sau đó là thanh lột xột, bao lâu, Lục La vén mành ra, bởi vì cúi đầu nên Ngưng Uyển cũng nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta, chỉ nghĩ rằng nữ nhi gia mặt mỏng, dứt khoát nhìn tới nàng ta.

      Vào phòng hành lễ, thế này mới đưa đồ trong tay lên, : “Đây là Bạch ngọc cao tiểu thư nhà ta cố ý đưa tới cho Hướng tiểu thư, rất có hiệu quả đối trừ ứ giảm đau. Tiểu thư , chuyện hôm nay tất cả đều là hiểu lầm, mong Hướng tiểu thư đừng để trong lòng.”

      “Triệu tiểu thư có lòng.” Hướng Vân Cẩm dịu dàng cám ơn, bảo người bên cạnh thưởng, Ngưng Uyển thế này mới lui xuống.

      Đợi nàng rồi, Hướng Vân Cẩm vặt quả vải, bóc vỏ ra, nước vải tràn ra, nàng ta lập tức cảm thấy dinh dính, cầm ở tay, lại hận thể ném lên mặt Lục La.

      “Làm ầm đến nông nỗi này, trong lòng ngươi vui vẻ rồi hả?”

      “Ta làm ầm ĩ?” Lục La ngẩng đầu, “Tiểu thư, tự bản thân ngươi nghĩ lại có cam tâm ? Nếu bàn về thân sơ, ngươi được phòng chính cũng nên ở Đông sương, nhưng cố tình nàng lại an trí ngươi ở phía Tây, đây phải là ở trước mặt người khác tát mặt ngươi sao? Nô tì chỉ thay ngài cam lòng mà thôi.”

      “Ngươi đây là cam lòng thay ta?” Hướng Vân Cẩm lại lắc đầu, “Lục La, ta hối hận ngày đó để ngươi làm việc cho ta.”

      “Tiểu thư có gì mà hối hận?” Lục La cười ngoan, lại ảnh hưởng đến thương tổn mặt, nụ cười đột nhiên dừng ở đây, có vẻ phá lệ khiếp sợ. Nàng ta cũng để ý cười, vươn tay che mặt : “Ngày đó tiểu thư bảo ta làm, ta làm xong toàn bộ rồi. giờ ta cũng chỉ là tới tìm tiểu thư lấy lại thứ ngày đó tiểu thư đáp ứng mà thôi.”

      “Ta từng đáp ứng ngươi cái gì!” Hướng Vân Cẩm rốt cuộc nhịn được, quăng đồ trong tay xuống, trợn mắt : “Ta ngươi rốt cuộc có cái gì cam lòng? Ngươi bị phát , nhưng là Tống Trường Bình buông tha ngươi, còn thay ngươi an bày xong đường lui, ngươi tội gì tốn tâm tư quay lại bên cạnh ta? Nghe ngươi còn cùng trong phủ ký khế ước bán thân?”

      Nếu bên người có ai đó có thể thay nàng ta tranh thủ, nàng ta cũng cảm thấy rất tốt. Nàng ta muốn bảo trì hình tượng của bản thân, tự nhiên phải có người làm người xấu. Nhưng điều kiện tiên quyết là, tranh thủ, có thể tranh đến. Mà phải là đánh sưng mặt mình lên, còn muốn bị người nhục nhã, vô ích.

      Xưa nay muốn tranh muốn đoạt, chỉ là đổ hơi – Hướng Vân cẩm nhìn quét qua đĩa vải bàn, đúng, cuộc sống giờ của Hướng Vân Hoan quả tốt hơn so nàng ta dự tính. Trái vải này, nàng ta có tiền cũng mua được, nhưng là lại thế nào?

      Chỉ cần có thể gả cho Huyện thái gia kia, nàng ta tự nhiên có thể thắng về tất cả.

      Tống Trường Bình mà thôi, có công danh người, cũng chỉ là kẻ áo vải, sao có thể so với Tiến sĩ tiền đồ như cẩm.

      Nếu như tất cả bị hủy người Lục La...

      Tinh quang bên trong con ngươi Hướng Vân Cẩm chợt lóe, lập tức lại suy sụp và hối hận: đúng, nàng ta hối hận, lúc trước nên trêu chọc vào Lục La.

      giờ nàng ta dính lên người bản thân như thuốc cao bôi da chó, bỏ cũng xong, nếu là kéo mạnh, chỉ sợ chính mình cũng rơi vào kết quả máu tươi đầm đìa.

      Cho rằng rủi ro có thể miễn tai họa, nhưng tuyệt đối nghĩ tới, nàng ta cầu vốn phải tiền.

      Chính mình hôm nay lại có nhược điểm tay nàng ta, đúng là bị người kiềm chế.

      “Chỉ cần có tiểu thư ở đây, ta sao có thể sợ lấy được về tự do của chính mình.” Lục La cười , “Tiểu thư yên tâm, nô tì tự nhiên chặn tiền đồ tốt của tiểu thư.”

      Lục La chuyện, nhưng trong con ngươi tất cả đều là thâm ý. Hướng Vân Cẩm khỏi run cái, : “Khế ước bán thân của ngươi cũng nằm tay ta.”

      “Tiểu thư có thể nghĩ ra biện pháp lấy về được.” Lục La toét miệng cười: muốn thoát khỏi nàng ta?”

      Ngày đó khi nàng ta vào Hướng phủ, Hướng Vân Cẩm vẻ mặt như gặp quỷ. giờ, lòng nàng ta càng nên sinh sợ hãi thôi?

      Lục La nhớ tới khi bản thân và Lục Sam tới nửa đường, gặp gỡ người kia.

      gọi là cái gì nhỉ? Ôn Ngọc Lương?

      Ôn Ngọc Lương quân tử như ngọc, tên này thích hợp với cho lắm.

      Nàng ta chỉ là tặng nửa cái bánh màn thầu mà thôi, liền ra tất cả mọi chuyện giữa với Hướng Vân Cẩm.

      Trước có chuyện Hướng Vân Cẩm hại Hướng Vân Hoan, giờ lại biết được quan hệ giữa Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương, nàng ta sao có thể lợi dụng cho tốt?

      Tràng kịch này phấn khích như vậy, nàng ta thế nào cũng phải thay Hướng Vân Cẩm diễn tiếp cho tốt.

      “Tiểu thư yên tâm, nô tì và tiểu thư luôn đứng cùng nơi, tự nhiên hại tiểu thư.” Lục La thấp giọng cười, cầm bạch ngọc cao bàn lên thưởng thức lát, châm chọc : “Triệu Tịch Nguyệt này, ngày thường làm người khéo đưa đẩy nhất. Chưa bao giờ từng thấy nàng ta chủ động đắc tội ai, trừ Vương Tố Hoa ra, cũng thấy nàng ta thân cận với ai. Người khác đều nàng tốt, nhưng làm người nhìn thấu cũng là nàng.”

      “Nhưng là ngươi biết .” Hướng Vân Cẩm lơ đễnh.

      Lục La thèm để ý ném bạch ngọc cao, “Tiểu thư tin ta?”

      Nàng ta giọng cười, lại : “Năm đó ta cùng Tống đại gia ở Thục Châu, vị Triệu tiểu thư này cũng từng đến thăm huynh trưởng Triệu Du Hoán, ở Thục Châu tròn tháng. Tuy rằng ta nhìn thấy nàng được mấy lần, nhưng lại nghe Tống Lỗi ít chuyện về nàng. Ngài tin ta sao, còn có thể tin Tống Lỗi?

      Triệu Tịch Nguyệt ánh mắt rất cao, nhỡ nha hoàn như nàng ta cũng là bình thường. Nhưng là Lục La lại nhớ được vị tiểu thư như vậy, giống như trăng sáng cao cao tại thượng trời, ánh sáng lóa mắt.

      “Nghe Triệu tiểu thư rất hiếu thuận Triệu phu nhân, giờ Triệu phu nhân nhìn trúng tiểu thư, nàng ta tất nhiên cũng biết. Sau này tiểu thư có khả năng trở thành biểu tẩu của nàng, nàng tự nhiên dám đắc tội tiểu thư. Vương Tố Hoa kia tuy ngang ngược chút, nhưng ở ngoài mọi chuyện đều nghe theo Triệu tiểu thư, vậy hôm nay tiểu thư cũng nhìn ra.”

      Lục La tỉ mỉ , lại : “Chuyện hôm nay, tất nhiên là nô tì suy nghĩ chu toàn, nhưng ở trong mắt Triệu tiểu thư, nhiều lắm chỉ là tiểu thư tính tình yếu đối, đối xử với hạ nhân quá mức tử tế. Lát nữa tiểu thư lấy cớ có việc phái nô tì ra ngoài, làm bộ cho mấy nàng xem, vừa là hướng bọn họ cầu tốt, hai, cũng là thuyết minh ngài dung túng hạ nhân. Như vậy, cũng có thể giao đãi với Triệu tiểu thư.”

      “Vậy phải là ủy khuất cho ngươi sao?” Hướng Vân Cẩm hoài nghi nhìn Lục La, Lục La thản nhiên cười : “Nếu tiểu thư có thể gả cao, với nô tì mà cũng là vinh yên. Nô tỳ chỉ hi vọng, ngày tiểu thư đạt được ước muốn, cũng có thể trợ giúp nô tỳ hai, nô tì tự nhiên vô cùng cảm kích.”

      “Ngươi ngược lại nghĩ đến xa xôi.” Hướng Vân Cẩm hừ lạnh tiếng.

      Lục La yên lặng nhìn ra mảnh trời ngoài cửa sổ, mảnh trời xanh thẳm, cuối cùng xuất đám mây đen.

      Mây đen áp thành, thành sắp diệt.

      ...

      Vân Hoan thẳng đến nửa đêm mới trở lại Tống phủ, ràng là mệt mỏi cả ngày, cũng biết là công lao của suối nước lạnh hay Trường Bình an uira kỳ hiệu, nàng ngược lại cảm thấy mệt.

      Trường Bình theo nàng vừa mới về phủ liền bị Triệu Du Hoán chờ ở cửa chặn . Mới chỉ thời gian thấy, cũng biết Triệu Du Hoán thế nào, nhưng lại gầy vòng.

      Lúc đó hai mắt Vân Hoan cẩn thận nhìn , cũng suy nghĩ nhiều. Lúc này trở về phủ mới nhớ tới hình như cũng có mấy mặt trời lặn nhìn thấy Miêu Ngọc Tủy.

      Gọi Tư Niên hỏi, Tư Niên : “Trước đó mấy ngày thấy Miêu công tử thường ra ngoài, luôn người đầy mùi phấn son trở về, sau khi trở về cũng là cười tủm tỉm. Mấy ngày nay nàng cứ buồn đầu trong phòng, sắc mặt cũng phải rất đẹp. Trước khi nãi nãi trở về, nàng mới ra, mặt đầy sát khí, nô tì nào dám hỏi nàng đâu.

      “Sát khí?” Vân Hoan chỉ cảm thấy chuyện này có kỳ quái, tạm thời lại nghĩ ra.

      Lại thấy Tư Niên bộ dáng muốn lại thôi, vội vàng truy hỏi, Tư Niên thế này mới : “Vừa rồi Lê Hương viện truyền tin đến, là Đại tiểu thư dẫn theo Lục La xin lỗi Vương tiểu thư, trở về mạnh mẽ phạt Lục La. Đều là đóng cửa lại giáo huấn, chúng ta nào biết hay ? Lúc nô tì ngang qua hoa viên, lại nghe thấy Tôn di nương linh tinh với người khác, nãi nãi còn quá trẻ, chưa àn bày ràng chỗ ở mới gặp phải thiêu thân.”

      “Nhiều chuyện ở miệng bà ta, ngươi mặc bà ta là được.” Vân Hoan nhíu mày .

      Tư Niên ngừng lại chút, : “Nô tì dù gan lớn cũng dám cùng Tôn di nương phân cao thấp, chỉ là lúc ta nghe, phu nhân và lão gia cùng dạo hoa viên, mấy lời của Tôn di nương đều bị lão gia nghe được. Lão gia lập tức sầm mặt quát Tôn di nương, mọi người ở vườn đều nghe thấy. Tôn di nương con ngươi đều đỏ...”

      “Sao hôm nay lão gia lại có hứng dạo hoa viên?” Vân Hoan ngừng lại chút. biết là mấy ngày trước Tống Nguyên Niên bị Lão thái thái gọi cái gì, nhiều ngày nay Tống Nguyên Niên thường xuyên ngủ ở chỗ Vương thị, Vương thị ngày nào cũng cảnh xuân đầy mặt, ngay cả người cũng mang theo chút sức sống.

      đầu là bị đoạt quyền quản gia, đầu lại bị đoạt sủng ái, trách được Tôn di nương muốn nổi điên.

      Người gặp may, quả nhiên uống nước cũng bị nghẹn. Vân Hoan yên lặng nghĩ, trong lòng biết vì sao lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

      Hôm nay tâm tình rất tốt. Vân Hoan dứt khoát gọi Tú Bình cùng Lê Hương viện nhìn mấy người Triệu Tịch Nguyệt.

      Nào biết chân trước vừa ra khỏi sân, liền thấy phía trước có người lao đến, đợi nàng phản ứng quỳ gối xuống bên cạnh nàng, nắm chặt khăn khóc huhu.

      Vân Hoan lập tức choáng váng, đợi cẩn thận nhìn kỹ người trước mắt, lại ngẩn ra: người mặt đầy nước mắt nước mũi này phải Tôn di nương là sai? Có điều bà ta đến đây quỳ nàng làm gì?
      Nga Nhi thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 57.

      Editor: Linh

      Này phía trước phía sau bao nhiêu nha hoàn bà tử nhìn, chỉ biết Tôn di nương lại muốn diễn tuồng gì.

      Vân Hoan thấy bà ta quỳ nửa ngày nhưng chuyện, vươn tay muốn đỡ bà ta, Tư Niên lại lén kéo kéo góc áo nàng, thấp giọng : “Tiểu thư, để ý có trá.” (giả dối, lừa gạt).

      Vân Hoan vội vàng che dấu vẻ mặt, cẩn thận nhìn Tôn di nương, ánh mắt đều sắp khóc sưng lên, nhưng khóe mắt vẫn trộm liếc Vân Hoan, thấy Vân Hoan nhìn mình, bà ta liền vội vàng cúi đầu, khóc nức nở : “Thiếu nãi nãi, thiếp thân biết sai rồi, cầu thiếu nãi nãi trách phạt!”

      Tôn di nương vừa xong liền khom người sâu, mắt thấy đầu cũng sắp chạm xuống đất, Vân Hoan nhíu mày : “Di nương làm gì vậy? Có gì muốn , đứng lên cũng được.”

      Bị lừa gạt nhiều khó tránh khỏi phòng bị khắp nơi, mới vừa là Vân Hoan nhất thời sơ ý, lúc này được Tư Niên nhắc tỉnh, nàng khỏi lên tinh thần, lại nhìn Tôn di nương, ít nhiều cũng có chút khiếp sợ. Tuy là có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng ai mà biết được vị Tôn di nương này lại đánh chủ ý quỷ quái gì?

      Cẩn thận vẫn hơn!

      Vân Hoan vừa xong, dấu vết lui lại phía sau bước, thấy bà ta vẫn đứng dậy, chỉ mãi nức nở, liên cao giọng với Tư Niên: “Tư Niên, đỡ Tôn di nương đứng lên!”

      Lời nàng vừa dứt, bên kia Tôn di nương vội vàng ngẩng đầu lên, khóc : “Thiếu nãi nãi vẫn nên để thiếp thân quỳ ! Trước đây thiếp thân hiểu chuyện, trong lúc vô tình đắc tội thiếu nãi nãi, thiếp thân chỉ cầu thiếu nãi nãi đại nhân chấp kẻ tiểu nhân, cần để ở trong lòng!”

      “Di nương đây là gì vậy?” Bên cạnh lại có tiếng cười nhạo, Vân Hoan quay đầu lại nhìn thấy Quý mẹ từ trong viện ra, cảm thấy lập tức an định lại. bao lâu, Quý mẹ đến bên người Vân Hoan, vươn tay vỗ mu bàn tay Vân Hoan, gật đầu.

      “Nãi nãi chúng ta xưa nay luôn đối tốt với hạ nhân, hạ nhân có làm sai, sai cái gì, chỉ cần phải lỗi lớn, nãi nãi cũng chỉ cười cho qua, chưa từng để ở trong lòng. Di nương ngài như vậy, người có liên quan trong đó cái gì, người biết lại tưởng rằng nãi nãi chúng ta là người khắc nghiệt, quan báo tư thù, ngay cả di nương cũng phải quỳ gối trước mặt nàng cầu xin tha thứ đấy. Nãi nãi còn trẻ, nếu lưng có cái tội danh như vậy, vậy oan uổng quá rồi.” Quý mẹ mím môi lạnh lùng cười, khom lưng, cũng biết dùng mấy phần phí lực, trực tiếp kéo Tôn di nương từ mặt đất đứng lên.

      Tôn di nương thân mình vững, lảo đảo suýt ngã, Tư Niên vội vàng kéo bà ta, thấy Quý mẹ ở bên cạnh, lá gan nhất thời to lên, thêm câu: “Di nương ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận chút, nếu bị ngã trước mặt nãi nãi, quay đầu có người muốn đến trước mặt lão gia cáo trạng, nãi nãi đánh ngài, đây chỉ là oan uổng, càng hơn là nãi nãi muốn cũng thể . Nãi nãi dù sao vẫn còn trẻ, sợ nhất là chọc phải thiêu thân như vậy!”

      “Tư Niên!” Nha đầu kia, ràng là trả thù Tôn di nương lúc trước xấu trong hoa viên đây! đúng là... Vân Hoan suýt nữa nhịn được cười, khó khăn lắm mới giữ vững được vẻ mặt, thấy Tôn di nương mặt lúc đỏ lúc trắng, ràng là muốn quay đầu bước , lại cứ nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống.

      Vân Hoan nghĩ Tôn di nương lần này sợ là ở chỗ lão gia ăn phải ít móp, bằng cũng ủy khuất cầu như này. chuyện mặt, tóm lại vẫn phải làm ít. Nàng vội vàng dẫn theo thân thiết, hỏi: “Di nương ngài nếu gặp phải chuyện gì khó xử, thẳng cũng được.”

      “Chuyện này...” Tôn di nương nghẹn ngào, hiển nhiên nghĩ tới Vân Hoan đao chặt đay rối nhanh như vậy, do dự lát mới : “Thiếp thân tuy là trưởng bối của nãi nãi, nhưng cuối cùng tuổi cũng lớn, có đôi khi chuyện làm việc khó tránh khỏi có chút đúng mực. Lúc sớm, thiếp thân ở hoan viên cùng nhóm hầu tán gẫu, chỉ nãi nãi dù sao cũng còn trẻ, phải gánh vác đại gia nghiệp lớn như Tống phủ ta, khó tránh khỏi vất vả.Sao biết bị người có lòng nghe được, gián tiếp đến trong tai lão gia lại đảo lại phen, lời liền thay đổi bộ dán. Thiếp thân chỉ sợ người có lòng lại ở trước mặt nãi nãi khuấy động, vậy nên mới vội vàng chạy tới đây, giải thích với nãi nãi. Bị lão gia hiểu lầm khiến thiếp thân vô cùng khổ sở, nãi nãi ngài nhưng đừng...”

      mấy câu, Tôn di nương lại nhéo khăn, nước mắt cũng sắp kết thành hạt châu, tí tách rơi xuống. tránh Tống Nguyên Niên sủng ái bà ta nhiều năm, vưu vật cỡ này, nữ nhân nhìn cũng tự thấy xấu hổ.

      Có điều, Vân Hoan từ trong nhà có hai Bạch liên hoa mềm mại là Tô thị và Hướng Vân Cẩm, lúc này đối Tôn di nương chút đồng tình nào. Còn nữa, ấn theo cách của Tư Niên, Tôn di nương ở trong vườn là bị Tống Nguyên Niên và Vương thị chính tai nghe thấy, giờ lại đây là tin nhảm, vậy...”

      Vân Hoan khỏi lắc đầu, vẻ mặt giống như bình thường : “Di nương suy nghĩ nhiều. Chỗ Hoan nhi nghe thấy lời đồn nhảm nào, tự nhiên cũng để ở trong lòng. Có điều Vân Hoan luôn tin tưởng gia hòa vạn hưng, nếu ngày nào đó lại nghe được hạ nhân nào linh tinh, điên đảo chủ tử thị phi, nghe thấy lần liền nghiêm trị lần, tuyệt nuông chiều!”

      Vân Hoan xong lại giương mắt nhìn thoáng qua Tôn di nương, lời này đến đây, nàng cũng phải ngu ngốc, ước chừng bà ta cũng hiểu . Thiếp cuối cùng vẫn là thiếp, chung quy cũng chẳng cao quý hơn hạ nhân là bao nhiêu. Nếu là đâm chọc xúi giục, cùng nhau xử lý cũng được.

      xong nàng cũng nhìn Tôn di nương, thấp giọng : “Hoan nhi còn có việc, di nương ngài cứ tùy tiện.”

      hồi nay, Tôn di nương xem như triệt để ngừng khóc, thể vò nát cái khăn trong tay hận.

      Vốn nghĩ Vân Hoan trẻ tuổi dễ đắn đo, ở đây xướng tuồng kịch, quay đầu sai người gián tiếp truyền đến tai lão gia, chính mình lại khóc cầu, chuyện này có lẽ cũng cứ như vậy trôi qua. Nhưng là đến đây chuyến, bà ta hết lần này tới lần khác nhận tới nhục nhã.

      Dường như tất cả đều là sau khi Hướng Vân Hoan vào phủ mà bắt đầu thay đổi, quyền quản gia của bà ta, sủng ái của bà ta, tất cả của bà ta.... Đều là Hướng Vân Hoan.

      Trong nhà nữ nhân kia cho rằng có Hướng Vân Hoan làm đồng minh là có thể đạt được tất cả mong muốn?

      Có thể sao!?

      Đợi Vân Hoan xa, Tôn di nương oán hận ra cửa, có điều đến chỗ rẽ liền hung hăng đáp khăn xuống dưới đất, phi ngụm, trong lúc nhất thời, hốc mắt lại đỏ.

      Lại vài bước đến vườn, cây đột nhiên rơi xuống cục đá. Tôn di nương ngẩng đầu nhìn, Tống Trường Minh bản thân hoài thai mười tháng vất vả mới sinh ra híp mắt chống nạnh đứng cây, Tôn di nương Tống Trường Minh cái gì, chỉ gọi xuống, phen ôm chặt lấy : “Minh nhi, ngươi tranh khẩu khí cho nương, nhất định phải có tiền đồ, nương toàn bộ đều trông cậy vào ngươi. Chờ ngươi trưởng thành nhất định phải trả lại tất cả nhục nhã mà nương nhận được, dẫm nát tất cả những người bắt nạt nương xuống dưới chân!”

      Nước mắt dừng cổ Tống Trường Minh, nóng bỏng. Tống Trường Minh vừa rồi đứng cây nhìn thấy Tôn di nương cúi đầu căm giận từ chỗ Hướng Vân Hoan ra, rồi sau đó dẫm khăn hai lần.

      muốn vươn tay ôm lấy Tôn di nương, nhưng đến cùng trong đáy lòng chỉ có mảnh mờ mịt, chút mờ mịt này biến thành phẫn uất cũng ràng lắm. Cuối cùng xiết chặt nắm tay, thẳng tắp nhìn về phía chỗ Vân Hoan, thấp giọng : “Ta hiểu rồi, nương. Sau này ai cũng thể bắt nạt ngài.”

      ....

      Vân Hoan vừa đến gần Lê Hương viện liền nghe thấy tiếng đàn uyển chuyển triền miên, giống như thanh tuyền sâu rộng, uyển chuyển chảy ra từ sơn cốc, dừng trong lòng người, làm người nghe cảm thấy thoải mái. Khi nàng đến gần, Ngưng Uyển canh giữ ở cửa muốn lên tiếng, Vân Hoan vội vàng làm dấu tay, người cũng đứng trong sân, chỉ yên lặng nghe.

      Đều tiếng đàn giống như người, nếu Triệu Tịch Nguyệt là U Lan trong cốc cũng quá đáng, chính là trong tiếng đàn của U Lan này, lại cố tình nhiều hơn chút bụi bặm thế tục nên chọc vào. Vân Hoan chỉ thán câu ‘trời hướng hồng trần chọc mộng dài’, trong lòng đối Triệu Tịch Nguyệt ngược lại hơn mấy phần thương tiếc và thưởng thức.

      Đợi tiếng đàn dừng hẳn, lúc này Ngưng Uyển mới lên tiếng : “Tiểu thư, Tống đại nãi nãi đứng đợi ngoài cửa lát rồi.”

      Trong phòng dần dần sột soạt, bao lâu, Triệu Tịch Nguyệt vội vén mành ra, thấy Vân Hoan đầu tiên là hành lễ, sau đó thấp giọng trách cứ Ngưng Uyển : “Sao có thể để nãi nãi đợi ở cửa chứ!”

      Vân Hoan vội nở nụ cười: “Đừng trách nàng. Là tiếng đàn của Triệu tiểu thư động lòng người, ta đành lòng đánh gãy.”

      “Cầm của Tịch Nguyệt tỷ tỷ chính là tuyệt nhất.” Vương Tố Hoa thêm câu, ba người cười vào trong phòng.

      Vân Hoan thế này mới bảo Tư Niên mở hộp đựng thức ăn, cười : “Gia tỷ lúc trước va chạm hai vị tiểu thư, trong lòng ta luôn bất an, khác thể, chỉ biết làm ít điểm tâm bồi tội với hai vị thôi!”

      “Vốn chính là hiểu lầm , cái gì mà bồi tội hay , nếu sâu xa, mọi người cũng đều là thân thích, mấy lời này là khách khí rồi.” Triệu Tịch Nguyệt cười trả lời, vừa mở hộp thức ăn, nhìn Vương Tố Hoa cười : “Món sữa chưng đường này phải là muội thích ăn nhất sao! Đều trù nghệ của Đại nãi nãi là số số hai, muội có lộc ăn rồi!”

      Vương Tố Hoa vẫn còn lè lưỡi, bưng bát sữa chưng đường lên lấy thìa ăn, đảo mắt hết non nửa bát.

      Triệu Tịch Nguyệt : “Bộ dáng này của muội cũng sợ khiến nãi nãi chê cười.

      “Vừa rồi Tịch Nguyệt tỷ tỷ mọi người đều là thân thích mà, lời này sợ khách khí sao!” Vương Tố Hoa buông thìa hướng Vân Hoan cười : “Nhị ca ta luôn thích ăn món ăn Đại nãi nãi làm, lúc đó ta còn tin, lần này ăn được hai miệng, chỉ sợ sau này đều dựa vào nãi nãi nữa!”

      “Vậy tốt quá!” Vân Hoan trả lời.

      Vương Tố Hoa cười hì hì, lại dùng mắt nhìn thẳng vào Vân Hoan, liên tục nhìn khiến Vân Hoan cảm thấy sợ hãi, Triệu Tịch Nguyệt nhàng kéo góc áo của nàng, nàng mới hoàn hồn, nỉ non : “Lại là tỷ muội ruột thịt, sao lại kém nhau xa vậy chứ.”

      Lời này ràng là Vân Hoan và Vân Cẩm. Vân Hoan chỉ làm như có nghe thấy, Triệu Tịch Nguyệt cũng hơi hơi bĩu môi, kéo tay Vân Hoan ngồi xuống, chuyện phiếm, trong lúc vô tình lại dẫn đề tài đến người Hướng Vân Cẩm.

      “Nhà ta huynh đệ tỷ muội nhiều, người càng nhiều càng biến hỗn tạp, liên quan đến tình cảm cũng còn thân thiết nữa. Nghĩ đến, ngược lại hâm mộ ít huynh đệ tỷ muội, hai ba người tỷ muội dựa vào nhau, luôn tốt hơn lúc nào cũng tranh cãi. Nghe Đại nãi nãi cũng là ba tỷ muội, cảm tình nhất định tốt lắm nhỉ?” Triệu Tịch Nguyệt ....

      bên Vương Tố Hoa trợn trắng mắt. Lúc trước nghe Triệu gia cố ý làm mai cho Hướng Vân Cẩm, hôm nay nhìn đến Vân Cẩm, trong lòng Vương Tố Hoa liền rất thoải mái. Lại nghe Triệu Tịch Nguyệt ràng là muốn tìm hiểu tin tức, nhưng lại minh bạch, hỏi uyển chuyển như vậy, đúng là muốn gấp chết người mà.

      Nàng vừa sốt ruột, lập tức : “Nghe Đại nãi nãi và Hướng gia Đại tiểu thư quan hệ được tốt hả? Ta thấy Đại nãi nãi ngài người rất tốt, hay là vấn đề nằm người Hướng gia Đại tiểu thư?”

      Hai người này, người quanh co lòng vòng, câu chuyển mười tám vòng quanh núi, người lại thẳng, rất có cảm giác dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, hai người đều là tính tình gấp chết người.

      Vân Hoan trong lòng niệm câu A di đà Phật, cuối cùng vẫn hơi nhếch môi, cân nhắc phen : “Lúc cha nương chỉ có nữ nhi là ta, lúc đó nghĩ có thêm huynh đệ tỷ muội nữa thể tốt hơn. Đáng tiếc ta phúc bạc, cha ta ra ngoài mấy năm, mang về vị Tô di nương, lại dẫn về cho ta thêm vị tỷ tỷ, lâu sau nương ta qua đời. Từ Tô di nương chiếu cố ta, ta và Đại tỷ quan hệ coi như tốt. Chỉ là mấy năm nay đôi ta đều lớn, ta cũng mới phát dù sao cũng là cách cái bụng, tâm tri kỷ. Lại , ta còn hâm mộ hai vị tiểu thư, có huynh trưởng che chở, mọi việc còn có thể tìm người thương lượng. giống như ta, aiz....”

      Ngắn ngủn mấy câu thân thế của Hướng Vân Cẩm. Thiếp biến thành thê, thứ nữ biến thành chính nữ, mẫu thân bị chết ràng, bản thân từ thiên chi kiều nữ biến thành yếu thế. tiếng thở dài này, càng là nỗi lòng thể ra ngoài mấy năm nay, ý còn chưa hết....

      Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa vốn là tiểu thư từ nhà cao cửa rộng ra, thống hận nhất chính là mấy chuyện này. Lúc này nghe Vân Hoan ra , trong đầu oanh tiếng, chỉ nghĩ nếu chuyện này phát sinh ở người mình, bản thân có thể như Hướng Vân Hoan, kiên trì đến hôm nay hay ?

      Cuối cùng, cũng là Vương Tố Hoa nghiến răng : “Bên ngoài luôn Đại nãi nãi ngang ngược kiêu ngạo, xem ra tất cả đều là lời đồn đãi. Nếu đổi lại là ta, đâu chỉ có ngang ngược kiêu ngạo, ta chỉ sợ, ta chỉ sợ.... Lòng muốn vén ngược vát Tướng phủ lên trời cũng có! Tịch Nguyệt tỷ tỷ, tỷ còn muốn người này vào Tống phủ tỷ à, ta thấy Hướng Vân Cẩm này...”

      Bên người vang lên tiếng choang, cũng là Triệu Tịch Nguyệt đánh đổ chén sữa chưng đường xuống đất.

      Vương Tố Hoa chớp mắt lên tiếng, chỉ thấy Triệu Tịch Nguyệt đứng lên, cười làm lành : “Hướng Đại tiểu thư sao đến đây, vừa khéo, Đại nãi nãi cũng ở đây rồi.”

      Vân Hoan quay đầu nhìn lại, Hướng Vân Cẩm nụ cười cứng đờ đứng bên ngoài, vẻ mặt kín như bưng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :