1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34.

      Editor: Linh

      Vân Hoan nhịn được run rẩy, đầu óc lập tức choáng váng.

      Trường Bình mặt biểu cảm nhìn nàng, thầm nắm tay, giọng : “Nương tử, ta là bệnh nhân...”

      Vân Hoan lại khẽ run rẩy, y như gặp quỷ cẩn thận đánh giá Trường Bình, quần áo màu trắng này, gương mặt đoan chính này, còn có biểu cảm này.... Trong đầu Vân Hoan như có sét đánh xẹt qua mấy chữ to, nàng nhịn được bắt lấy tay Tống Trường Bình, trợn trò mắt hỏi: “Tống, Tống Trường Bình, phải là chàng cũng xem quyển sách gọi là ‘ba mươi sáu kế ngự thê’ đấy chứ?”

      “Cái gì 36 kế!” Tống Trường Bình sợ run lên như ăn phải ruồi, mặt cũng nổi lên ửng hồng khả nghi.

      Vân Hoan lập tức đứng dậy, chân xỏ giầy trực tiếp chạy đến bên quyển sách Tống Trường Bình đặt bàn, ở bìa ngoài là ‘kinh thi’ đứng đắn, nàng ngờ vực lắc lắc hai cái, sách cộp tiếng rơi xuống, bìa mặt ràng là mấy cái chữ to ’36 kế ngự thê’!

      “Chàng xem qua à!” Vân Hoan miệng nhếch lên, liên tục run rẩy chỉ vào Tống Trường Bình, rồi sau đó cũng nhịn được cười ha ha, “Tống Trường Bình, chàng vậy mà lại cũng xem cái kia!”

      “36 kế ngự thê’ này tuyệt đối là có điển cố. Đương triều lưu truyền hai câu , trong đó có câu ‘Xuất giá phải gả cho Phạm Tử Chính”, lại có câu khác là “cưới vợ cẩn thận cưới phải Đỗ Thu Nương”. Nửa câu đầu, các nữ nhân coi đó là thước đo để lập gia đình, nửa câu sau, các nam nhân lại thời khắc ghi nhớ ở trong lòng lấy làm cảnh giác. Cố tình hai người kia, cũng là phu thê ân ái kiểu mẫu đương triều.

      Phạm Tử Chính, giỏi văn giỏi võ, có thể là kiểu mẫu của nam nhân đời. Thanh danh tốt nhất của chính là đau thê tử, đau đến giai nhân khắp thiên hạ đều biết.

      Đỗ Thu Nương, biết dung mạo, có thể là kiểu mẫu của nữ nhân đời. Nàng có chỗ để người khác ao ước, chính là nàng gánh vác được thanh danh nữ nhân đanh đá đệ nhất thiên hạ, có đủ các loại biện pháp để Phạm Tử Chính – nam nhân tốt nhất thiên hạ thần phục nàng.

      Chuyện xưa của hai người thuyết minh, sợ vợ phải chuyện xấu, nữ nhân đanh đá cũng nhất định bị bêu danh.

      Chuyện xưa của hai người sớm có người sáng tác thoại bản, năm đó Vân Hoan coi nó như truyền kỳ xem hoài chán, thế nên phàm là sách có liên quan đến hai người đó nàng đều mua về xem.

      Hai quyển trong đó, quyển là ’36 kế ngự thê’, quyển khác cũng là ’36 kế ngự phu’. Năm đó dân gian truyền miệng rằng hai quyển sách này là Phạm Tử Chính và Đỗ Thu Nương chia nhau sáng tác, chia ra dạy phu thê giữa nam nhân và nữ nhân ở chung như thế nào.

      Năm đó nàng là cung phụng như bảo điển, làn lại lần xem. Thậm chí còn có thể đọc làu làu!

      “36 kế ngự thê’ thứ nhất: nếu nam nhân gặp phải thê tử bưu hãn, nên mềm nhất định phải mềm. Cần biết nữ tử đều có thiện tâm, nếu ngươi yếu thế, nàng nhất định đau lòng. Thê tử bưu hãn tiến, ngươi lui. dương điều hòa, mới có thể đạt thành mong muốn, cầm sắt hài hòa?” Vân Hoan cao giọng đọc, đến cuối cùng, cả người gục xuống bàn, cười đến thở nổi.

      “Tống Trường Bình ơi Tống Trường Bình, chàng còn tưởng rằng sách này là Phạm Tử Chính viết à! Đều là giả, giả!” Hai quyển sách này, kiếp trước nàng cũng cung phụng như bảo điển, Đỗ Thu Nương , nữ tử phải bưu hãn, nàng cũng rất đồng ý.

      Thẳng đến sau này, nàng mới biết được, hai quyển sách này căn bản phải Phạm Tử Chính và Đỗ Thu Nương viết, hai quyển sách này xuất từ tay người, tác giả sáng tác chính là vị họ Miêu giỏi về giải cổ, Miêu Ngọc Tủy.

      Năm đó lúc nàng vô tình biết được chuyện này, là kinh ngạc cực kì, suýt chút nữa đuổi giết Miêu Ngọc Tủy. Miêu Ngọc Tủy bất đắc dĩ : “Cuộc sống bức bách, ai bảo thứ đồ chơi này các nương đều thích xem đây!”

      Hóa ra thứ đồ chơi này chỉ các nương thích xem, Tống Trường Bình tên hồ ly này cũng thích xem, a ha ha! được, nàng muốn cười đến lạc giọng luôn rồi! Hồ ly cũng bị sách giả lừa?

      Tống Trường Bình thấy Vân Hoan cười đến run rẩy hết cả người, mặt đen lại đỏ, đỏ lại trắng, đoạt sách nhét lên tầng cao nhất của giá sách, rầu rĩ quấn chặt chăn, vùi mặt xuống gối. Sắc mặt thanh lãnh, nhưng trong lòng lại giống như có thêm người chọc, chọc ngực cười ha ha: dọa người rồi, mất mặt rồi! Ha ha ha!”

      Đều là Triệu Du Hoán đáng chết kia! Chính là , chính là ! Trước khi thành thân tặng cái gì tặng, cố tình như tên trộm tặng mình quyển sách thối nát này, còn nhất định dùng được! Vừa rồi có chút rảnh rỗi liền nhớ tới quyển sách này, vừa nhìn liền nghĩ có thể thử xem, thử lần kiểm tra liền xảy ra cố đây!

      chuyện dọa người cỡ nào! Gần nhất đừng để nhìn thấy Triệu Du Hoán, bằng nhất định gặp lần đánh lần! Sách giả cũng dám đưa cho .

      Tống Trường Bình thầm mắng, vừa rồi còn có chút tâm tư bị cười nhạo như vậy liền còn, dứt khoát nằm giường nhúc nhích, cười hồi lâu Vân Hoan mới trèo lên giường, lưu loát vào chăn. Tống Trường Bình tưởng rằng nàng cứ vậy ngủ, nàng lại vươn tay ra, nhàng vỗ vỗ sau lưng , thấp giọng : “Chỉ cần thân thể chàng khỏe hẳn, chúng ta còn nhiều thời gian. Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta còn có việc đấy.”

      Trường Bình cúi đầu ‘ừ’ tiếng, Vân Hoan lại thử huých vào eo . Trường Bình dứt khoát đá chăn của mình tiến vào trong ổ chăn của Vân Hoan, vươn tay kéo Vân Hoan qua, ôm chặt nàng cho nàng lộn xộn.

      “Hôm nay ta cam đoan chạm nàng, chúng ta ngủ đêm ngon, sáng mai ta còn muốn đến nhà nhạc phụ biểu tốt đây.” Chờ Vân Hoan dần dần an tĩnh lại, bên miệng Trường Bình lộ ra chút mừng thầm, đột nhiên mở mắt cười cong thành hình trăng khuyết.

      Ai ’36 kế ngự thê’ vô dụng đây, tiểu nương tử vẫn đau lòng kìa. Hắc hắc! Tâm lý làm đầu, chỉ cần nàng đặt trong lòng, vậy ngày về sau đương nhiên còn dài. Cả đời quá dài, cả đời lại quá ngắn, nếu như có thể, muốn cứ như vậy ôm nàng, thẳng đến đời sau.

      Hai người tất nhiên là ngủ giấc ngọt ngào, đêm chuyện.

      Ngày hôm sau sau khi dùng cơm sáng xong, hai người thu thập thỏa đáng liền muốn ra ngoài. Trước khi ra ngoài, Vân Hoan cũng ngây ngẩn cả người: trước nay nghe Tống phủ giàu có, nhưng bây giờ lễ ở trước cửa này dường như cũng quá rêu rao rồi?

      Nàng nhịn được đánh giá Tống Trường Bình, Trường Bình mỉm cười đỡ nàng lên xe ngựa.

      Vân Hoan cũng là rất lâu sau mới biết, lễ lại mặt là Vương thị sáng sớm liền chuẩn bị, vốn cũng nhiều như vậy, là Trường Bình ngại ít, lại sai người mua thêm rất nhiều vào.

      Người ngoài là hâm mộ Vân Hoan cao gả như thế nào nàng biết, chính là ngày ấy, Tống Trường Bình cho nàng rất nhiều mặt mũi, để nàng trở thành đề tài trọng tâm trong câu chuyện của các vị phu nhân tiểu thư trong khoảng thời gian rất dài.

      Mà trong đó, phẫn uất nhất cũng là Đại tiểu thư Hướng gia, Hướng Vân Cẩm.

      “Nương, sao hôm nay ngài lại giả bệnh nữa rồi!” Hướng Vân Cẩm vặn khăn, phục : “Khi nàng xuất giá, ngay cả quỳ cũng nguyện ý quỳ ngài chút, trong lòng hoàn toàn coi ngài là mẫu thân. Nàng lại mặt, ngài còn ba ba chạy đến tiếp nàng, trướng mắt nàng làm cái gì?”

      “Con biết cái gì!” Tô thị vén tóc mai, hôm nay bà ta trang điểm tinh xảo lại đoan trang, ngay cả quần áo cũng là tỉ mỉ chọn lựa.

      Bà ta vốn tưởng rằng Hướng Hằng Ninh vẫn luôn đặt bà ta trong lòng, nàng ta nháo thêm mấy ngày, chừng Hướng Hằng Ninh quay lại dỗ bà ta. nghĩ tới lần này ba ta lại tính sai, chỉ có làm Hướng Hằng Ninh hồi tâm chuyển ý, ngược lại lại để Dương thị tiện nhân kia chui chỗ trống.

      Thấy nàng ta ngày thường buồn hé răng, bây giờ xem ra, ngược lại như là vẫn luôn ngầm dùng tất cả sức lực đấu bà ta đâu!

      Nữ nhân đến cùng vẫn là giống nhau, thừa dịp bà ta bệnh, muốn mạng bà ta.

      nhiều ngày Hướng Hằng Ninh ngay cả phòng bà ta cũng đến, nếu hôm nay bà ta lại giải bệnh, Hướng Hằng Ninh thêm giận dữ lại đến, vậy chẳng phải là bà ta trộm gà được còn mất nắm gạo sao?

      Bà ta có thể từ bình thê leo lên chính thê, người khác có gì mà được? Đùa giỡn tiểu tính tình cũng vô dụng, quan trọng hơn vẫn là bắt lấy tâm của tướng công.

      “Thu lại khuôn mặt mướp đắng của con , cha con nhìn thấy lại mất hứng! Xem con có cái tiền đồ gì, nàng cũng chỉ gả cho tên bệnh sắp chết, có cái gì để hâm mộ. Chỉ cần cha con thương con, con sợ gì việc hôn nhân tốt!”

      Tô Thiên Lạc cả đời này sớm thân kinh bách chiến, có trái tim khi thắng khi thua, ngừng kiên trì, sau khi kịp thời tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, bà ta tràn đầy tin tưởng, tinh thần phấn chấn bước ra khỏi cửa.

      Bà ta vốn tưởng rằng Vân Hoan muộn chút mới đến, nhưng là vừa mới chưa xa, nha hoàn liền chạy đến báo với bà ta, Nhị tiểu thư và Nhị gia vừa mới xuống xe ngựa.

      Tô thị trong lòng cả kinh, vội vàng bước nhanh hơn về phía sân trước. Từ xa nhìn thấy Hướng Hằng Ninh dáng vẻ vui mừng đứng trong sân, Dương thị đứng bên cạnh ông, cười nhiệt uyển lại đoan trang.

      Trong sân tất cả đều là lễ lại mặt, mấy nha hoàn đứng bên giọng thầm, liên tục Nhị tiểu thư gả tốt, xem Nhị gia này, tuấn mỹ bao nhiêu.

      Hôm qua Tô thị còn cố ý sai người hỏi thăm tình huống của Tống Trường Bình, người tới Tống Trường Bình thành thân ngày hôm sau liền ngã xuống, vội vàng gọi Lâm Nguyên Tu tới. Nghe Hướng Vân Hoan gấp đến độ muốn khóc, làm nhiều dược thiện cho Tống Trường Bình ăn.

      Lúc đó trong lòng bà ta còn vô cùng vui sướng khi người gặp họa, nhưng hôm nay nhìn , lại hoàn toàn có chuyện này.

      Cái người cao gầy, bên miệng treo nụ cười, nhìn tao nhã nhưng thể xâm phạm, chính là Tống Trường Bình? Trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt chút, nào có bộ dáng của người bệnh sắp chết?

      Hôm qua lúc bà ta nghe người báo tin, còn tưởng rằng hôm nay Tống Trường Bình nhất định là bệnh xuống được giường, nhưng hôm nay chỉ có đến, lại còn phong cảnh dẫn theo nhiều lễ lại mặt, để Hướng Vân Hoan giống như được thị uy, vui vẻ trở lại?!

      Nhìn Hướng Vân Cẩm ở bên cạnh, khăn trong tay đều bị xoắn thành bánh quẩy, Tô thị ấn tay nàng ta xuống: giờ phải là lúc ăn giấm chua của Hướng Vân Hoan. Bà ta muốn giành lại, là vị trí bên cạnh Hướng Hằng Ninh. Bằng chỉ có bà ta có trái cây ngon ăn, Hướng Vân Cẩm cũng tốt được đến đâu – đời người tính kế, phải là từng chút từng chút, sai chiêu, khắp bàn đều là dây rối. Ở trong nhà này, Hướng Vân Hoan xuất giá, Hướng Vân Yến được Hướng Vân Thái mang , chỉ còn lại Hướng Vân Cẩm, chỉ cần Cẩm nhi tìm giai tế ở rể, bà ta còn cái gì mà thể dựa vào?

      Tô thị quyết đoán mang theo ôn nhi cười nhìn Hướng Hằng Ninh, tinh tế giọng gọi ‘lão gia’, bất động thanh sắc đẩy Dương thị sang bên, nhìn Tống Trường Bình: “Lão gia ngóng các ngươi cả buổi sáng, rốt cuộc cũng đến rồi!”

      Nụ cười ngoài cười nhưng trong cười này của Tô thị làm Vân Hoan lập tức đau bụng, tiếc rằng Tống Trường Bình như lọt vào sương mù nhìn nàng, nàng chỉ có thể nhăn da đầu giải thích : “Đây là mẫu thân.”

      Hướng Hằng Ninh da mặt hơi động nhìn Tô thị, dắt mọi người vào nhà chính.

      Đợi sau khi Trường Bình và Vân Hoan vào phòng, Vân Hoan lại nhất nhất giới thiệu từng người trong phòng lần, chỉ là khi đến Hướng Vân Cẩm nàng lại dừng lát, giữa trán tất cả đều là thần sắc cam nguyện.

      Trường Bình ràng cảm nhận được mâu thuẫn của nàng, đặc biệt nhìn Hướng Vân Cẩm hai lần.

      Trước đây nhìn về phía Hướng Vân Cẩm, chỉ cảm thấy nàng ta như món đồ gốm sứ tinh xảo, đẹp đẹp , lại mất thần thái linh động. Mỗi động tác đều là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, nhưng bởi vì dẫn theo dấu viết điêu khắc quá , ngược lại giống như rối gỗ giật dây. Hôm nay Tống Trường Bình lại nhìn nàng ta, lại càng thấy bình thường, so sánh với Vân Hoan biết kém gấp bao nhiêu lần. Vân Hoan là nhiệt liệt, cực nóng, làm người động tâm, nhưng là Hướng Vân Cẩm...

      hơi hơi thu hồi tầm mắt, chỉ tình nhân trong mắt hóa Tây thi, trong lòng có Vân Hoan, người khác lại vào được mắt .

      Lúc lơ đãng ngẩn đầu, lại đụng phải tầm mắt Hướng Vân Cẩm.

      Khi tầm mắt giao tiếp, Hướng Vân Cẩm vội vàng hơi hơi cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng, mặt đỏ ửng.

      chiêu này, xưa nay Hướng Vân Cẩm dùng trăm lần linh cả trăm, Ôn Ngọc Lương rất nhiều lần nhắc tới, Hướng Vân Cẩm cúi đầu như vậy ôn nhu nhất, chọc người nhất.

      Nàng ta cho rằng bản thân làm đủ tư thái, nhưng nàng ta vụng trộm nhìn Tống Trường Bình, cũng là thất vọng: Khi Tống Trường Bình nhìn nàng ta, Vân Hoan gọi tiếng. Sau đó, tất cả tầm mắt của Tống Trường Bình đều đặt người Vân Hoan, bốn mắt nhìn nhau, ôn nhu lưu luyến.

      Duy nhất giống là, bên miệng lúc này nhiều hơn nụ cười nhạt như có như , biết là sáng tỏ, hay là trào phúng.
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên10 others thích bài này.

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Ta chứ cái làm nũng sao mà giống tên mặt dày giả trư ăn lão hổ Phạm Trường An thế, hóa ra là có nguyên do cả :v:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      milktruyenkyChris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35.

      Editor: Linh

      Đợi hai người hành lễ xong, Tô thị chính diện nhìn Tống Trường Bình, lại thấy mặt tuấn mỹ khác. Vốn là nhạc mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn càng hài lòng, chỉ tiếc, nữ tế này cũng thành người ngoài.

      Tô thị lập tức có chút hối hận ngày đó hỏi thăm bệnh tình của , lập tức lại trách người nhận tiền của bà ta cung cấp tin linh tinh, đưa tin sai lầm làm hỏng đại của bà ta.

      Bà ta thầm cảm thấy ảo não, Hướng Vân Cẩm sao phải cũng vậy. Hướng Hằng Ninh và Tống Trường Bình vốn cũng chỉ hàn huyên, Hướng Hằng Ninh hỏi cái gì, liền trả lời cái đó.

      Hướng Hằng Ninh thấy mắt mặt, Tống Trường Bình lại bưng ly trà lên cẩn thận nhìn nhìn: “Bộ tách trà này chất lượng tốt, gốm màu xanh, có thể làm nổi bật lên màu xanh của trà, miệng tách bị xoắn, tay nghề vô cùng tốt, nhìn như là Việt Châu làm ra!”

      Hướng Hằng Ninh ngày thường trừ nấu ăn ra, nhất chính là trà, từ lá trà đến dụng cụ thưởng trà, chỉ cần liên quan đến trà, ông đều hơi chút chen chân vào. Nghe được Tống Trường Bình đến tách trà con ngươi lập tức sáng lên, vỗ tay khen ngợi: “Hiền tế quả là có con mắt tinh tường! Bộ tách trà này chính là khi ta đến Việt Châu, cố ý tìm bậc thầy chế tạo gốm sứ mua bộ. Người khác dù muốn cũng thể mua được! Ngươi nhận ra như thế nào!”

      Tống Trường Bình cười : “Tiểu tế hiểu mấy cái này. Chính là thấy tách trà này men sứ màu xanh đậm, đoán mò thôi. nghĩ tới lại đoán đúng rồi!”

      “Khiêm tốn! Nghe hiền tế đọc đủ thứ thi thư, lại ở ngoài nhiều năm, nhiều kiến thức. Nếu là hiền tế có hứng thú, hai người chúng ta vừa vặn có chuyện để .” Hướng Hằng Ninh lập tức hưng trí.

      “Chỉ vừa khéo xem qua ít thi thư mà thôi.” Tống Trường Bình lại khiêm tốn, : “Chỉ là trước đây có vị bằng hữu chế tạo gốm sứ đến từ Việt Châu, cùng ta qua, tách trà này, Việt Châu là nơi chế tạo tốt nhất, Đỉnh Châu hơi kém, Vụ Châu càng kém hơn chút, Nhạc Châu còn kém hơn, Thọ Châu và Hồng Châu là kém nhất. Lò nung gốm sứ trắng như băng tuyết, gốm sứ màu xanh lại mất màu của trà, chỉ cần điểm này, các loại gốm sứ khác thể so với.

      “Đúng, đúng!” Hướng Hằng Ninh vội vàng gật đầu đồng ý, “Có người tách trà Hình Châu tốt hơn Việt Châu, thúi lắm! ràng chính là Việt Châu cao hơn bậc!”

      Hướng Hằng Ninh đến chỗ hưng phấn liền quên hình tượng, xuất khẩu thô tục cũng chút để ý.

      Hai người có cùng sở thích, chỉ chốc lát liền kéo quan hệ lại gần. Tống Trường Bình nghiêng đầu nghe Hướng Hằng Ninh về kinh doanh trà, thỉnh thoảng lại phụ họa hai câu, đạo lí ràng, để Hướng Hằng Ninh nhìn với cặp mắt khác xưa.

      “Từ trước nghe nhạc phụ đại nhân rất về trà, ta vừa vặn được bằng hữu tặng cho bộ tách trà, nhạc phụ có thể giúp tiểu tế đánh giá ?” Tống Trường Bình cười cười, bảo Thạch đầu mang đến, đặt trước mặt Hướng Hằng Ninh.

      Hướng Hằng Ninh cầm lên tay nhìn kỹ, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, lập tức liền thích buông tay, miệng run run : “Đồ tốt a, đồ tốt! Đây chính là tách trà Việt Châu thượng đẳng, miệng tách xoắn, để xoắn mà mỏng, dễ dàng cầm chắc, vững vàng, lại phỏng tay. Ngươi nhìn nó này, men sứ bên ngoài màu xanh, trơn bóng ràng, nhìn qua có giống đóa hoa sen này?”

      cái là thượng phẩm, khó được đầy đủ bộ, bộ đấy!!!

      Hướng Hằng Ninh vội dè dặt cẩn trọng trả về, “Hiền tế cần phải cất kỹ, bộ này trị giá ngàn vàng!”

      Tống Trường Bình như là lắp bắp kinh hãi, cung kính đẩy bộ tách trà này về trước mặt Hướng Hằng Ninh : “Khi bằng hữu đưa ta, ta tưởng đây là tách trà bình thường. Đồ tốt bực này đặt ở trong tay người hiểu như ta, đây mới là giậm chân giận dữ. Nhạc phụ đại nhân là cao thủ trong này, nhất định có thể đối xử tốt với bộ tách trà này, tiểu tế khẩn cầu nhạc phụ đại nhân nhận lấy.”

      Vân Hoan ở bên xem, trong lòng nhịn được trợn mắt khinh thường. Tống Trường Bình con hồ ly này, ràng sáng sớm liền chuẩn bị tốt bộ tách trà này, hiểu?

      Chuyện cười!

      Nhìn đồ dùng ăn mặc trong phòng , có cái nào mà tỉ mỉ! Muốn nâng nhạc phụ đại nhân lại để lại dấu vết, bài học vỗ mông ngựa dùng người cha nàng, cha nàng có thể hưởng thụ sao!

      bên này, Hướng Hằng Ninh liên tục từ chối, Tống Trường Bình lại năn nỉ khẩn cầu, Hướng Hằng Ninh mới toét miệng nhận, trong lòng xem nữ tế này càng xem càng vừa lòng, lôi kéo Tống Trường Bình xem những đồ ông sưu tầm được khác.

      Khi Tống Trường Bình phải còn cố ý liếc mắt nhìn Vân Hoan, làm như muốn xin chỉ thị. Người phòng nhìn thấy cảnh này tất cả đều là vẻ mặt ái muội: có tài lại tôn kính thê tử, có thể làm nam nhân hư hỏng gì?

      Trong phòng đột nhiên thiếu hai nam nhân, nụ cười mặt Tô thị và Hướng Vân Cẩm lập tức cụp xuống. Vân Hoan cũng quan tâm, hỏi Dương thị tình huống trong nhà thời gian này, Dương thị trả lời từng cái .

      Mấy người chuyện, trong phòng lại đột nhiên xuất con mèo đen.

      “Đây là con mèo đen của Tam tiểu thư? Khi nàng đến nhà Đại lão gia sợ là quên mang nó theo rồi, như vậy cũng tốt, sắp thành mèo hoang rồi.” Dương thị cười chuẩn bị đuổi con mèo ra ngoài.

      Vân Hoan nhớ tới con mèo này và Vân Yến sống nương tựa lẫn nhau mười năm, vừa vặn lâu rồi gặp nàng, nếu đưa qua cho nàng, nàng nhất định cao hứng. Lên tiếng gọi ‘Tiểu Hắc’, con mèo này lại giống như nghe thấy chạy ra ngoài.

      Vân Hoan ở trong phòng này ngốc rất bực bội, vừa vặn ra ngoài dạo hít thở khí, lập tức liền đuổi theo. Đằng sau chợt nghe thấy Dương thị hô, “Nhị tiểu thư cũng đừng xa quá.”

      “Biết rồi!” Vân Hoan cao giọng đáp.

      Tư Hoa Tư Niên vội vàng đuổi theo ra, “Nhị tiểu thư chậm chút, trời nắng, đừng để bị thương thân mình!”

      Tiểu Hắc kia chạy cực nhanh, Vân Hoan đuổi theo sau nó lúc lâu, con mèo này lại giống như chạy trối chết, quẹo cái thấy tăm hơi.

      Vân Hoan thế này mới phát bản thân bất tri bất giác tới Hành Vu uyển. Có điều cửa ngày thường đóng chặt lại mở rộng, nàng cảm thấy đúng, xoay người muốn , con mèo này lại ‘meo’ tiếng.

      Giữa ban ngày, lại là ở trong nhà mình, chắc là cũng xảy ra chuyện gì. Nhưng Vân Hoan vẫn cảm thấy đúng, gọi tiếng “Tiểu Hắc”, con mèo này cũng trả lời.

      “Ngươi quả nhiên rất quan tâm Tam muội ngươi.” Trong góc tối tăm, có người chậm rãi ra, Vân Hoan hơi giương mắt, liền nhìn thấy Ôn Ngọc Lương ôm con mèo đen kia ra.

      Vân Hoan theo bản năng lùi về phía sau bước, lại nhìn kỹ con mèo đen, ở bụng chỗ thấy được, có nhúm lông màu trắng.

      Đây ràng phải là con mèo đen của Vân Yến.

      “Ngươi dẫn ta tới đây là muốn làm gì?”

      “Trước nay ta vẫn biết ngươi thông minh như vậy.” Ôn Ngọc Lương chậm rãi vuốt ve con mèo đen kia, nhưng vẻ mặt lúc này lại lên thần sắc hung ác nham hiểm, “Ngươi sớm biết tính toán của ta và Hướng Vân Cẩm, đúng hay ?”

      “Biết khi nào có quan hệ gì. Dù sao ta cũng gả cho người.” Hướng Vân Hoan trào phúng, lập tức nghĩ đến chỗ này cách chỗ Tống Trường Bình dường như có đoạn ngắn, “Tướng công ta hôm nay cũng ở trong phủ.”

      “Lấy tướng công ngươi áp ta? Ha?” Ôn Ngọc Lương cười ha ha. “Nếu sớm biết ngươi thông minh như vậy, ta sớm nên đặt tất cả bảo bối lên người Hướng Vân Cẩm. Ngươi so với nàng, quả nhiên đáng hơn.”

      “Ngươi lừa ta qua đây là để thảo luận ta và Hướng Vân Cẩm ai đáng hơn?” Vân Hoan mắt thấy sắp lui đến sát cửa, tay bắt chéo sau lưng, cũng là cầm lấy cây chổi: “Ngươi vào bằng cách nào? Ta nhớ ngươi sớm dọn ra ngoài, cha ta ở nhà, ngươi còn dám kiêu ngạo như thế?”

      “Người Hướng phủ đều nhì Hướng gia Nhị tiểu thư gả cao thế nào, đằng trước tất cả đều là người, phía sau đương nhiên liền dễ vào.” Ôn Ngọc Lương cười ha ha , “Ta qua đây, tự nhiên phải để ai đáng hơn. Hướng Vân Hoan, bây giờ ngươi có thể gả cao, trong đó ta cũng có phần công lao. Chẳng lẽ ngươi muốn cám ơn ta?”

      “Cám ơn ngươi luôn dồn tâm tư muốn cùng Hướng Vân Cẩm hại chết ta, đoạt gia sản nhà ta, thay đổi dòng họ nhà ta?” Vân Hoan cười ha ha, xem thường nhìn y. “Ôn Ngọc Lương, trước đây bộ dáng lịch chứa thâm tình của ngươi tuy làm ta ghê tởm, nhưng ít nhất khi đó ngươi còn biết hổ thẹn, biết dùng bề ngoài che giấu bản thân ngươi. Ngươi xem bộ dáng ngươi bây giờ, ngươi có biết ngươi làm người ta chán ghét thế nào ?”

      “Ai làm ta biến thành như vậy?” Con mèo trong lòng bị đau xoay người, Ôn Ngọc Lương đột nhiên thay đổi nét mặt, dùng sức ấn đầu nó xuống, con mèo há mồm cắn lên tay y, Ôn Ngọc Lương vội vàng ném con mèo xuống đất, nhấc chân liền đá nó, chỉ chớp mắt, con mèo liền chạy.

      Ôn Ngọc Lương phi ngụm, thấy giọng mắng câu “súc sinh”, khi quay đầu nhìn về phía Vân Hoan, ánh mắt đều đỏ.

      Y vốn tưởng rằng Vân Hoan trôi qua nhất định tốt, nhưng Hướng Vân Hoan lại mặt lại mang về nhiều lễ. Khi nàng xuống kiệu, Tống Trường Bình tiếp nàng xuống dưới, khi tầm mắt hai người giao nhau là xứng đôi như vậy, y nhìn từ xa, trong lòng vô cùng thoải mái.

      Tất cả đều thay đổi. có Hướng Vân Hoan, y tưởng rằng còn có thể có Hướng Vân Cẩm, nhưng mấy ngày trước đây, Tô thị dù sáng tối thay Hướng Vân Cẩm lựa chọn hôn phu, bên trong hoàn toàn có y!

      “Vân Hoan gả cho nhà như vậy, Vân Cẩm há có thể kém nàng?” Đây là nguyên thoại của Tô thị, theo ý y, chính là hung hăng tát y cái: chỉ ngươi tiểu môn hộ như vậy, làm sao có thể xứng đôi với Vân Cẩm nhà ta?

      Ngày đó khi muốn y giúp đỡ, vẻ mặt ôn hòa, luôn miệng coi y như con . khi tình thế thay đổi, các nàng liền qua cầu rút ván.

      biết là Hướng Hằng Ninh nghe ai cái gì, còn tự mình đuổi y ra khỏi phủ, ngay cả thiên viện ở thành Tây cũng cho y ở.

      Y mang theo toàn bộ tài sản đến Ung Châu, lòng muốn bắt Hướng gia. Bây giờ toàn bộ tài sản dùng hết, y lại bị đuổi ra khỏi Hướng phủ - hai bàn tay trắng về nhà, còn mặt mũi nào.

      “Hướng Vân Hoan, ngươi gả cho tướng công tốt như vậy, ngươi nhất định muốn cho biết quan hệ của chúng ta đúng ?” Ôn Ngọc Lương nhàn nhạt cười, chỉ vào Vu Hành uyển : “Ngươi xem nơi này, chúng ta từng rất tốt, nơi đây tràn đầy đều là kỷ niệm của chúng ta… Nếu là ta tự mình với tướng công ngươi, ngươi , thế nào?”

      Y tin tưởng người nam nhân chắc chắn thể chấp nhận đầu mình xuất cái nón xanh - ở Ung Châu thể hôn được y cũng thể mặt xàm mày tro trở về.

      “Cho nên ngươi muốn làm gì?” Người sao có thể vô sỉ đến mức này, làm Hướng Vân Hoan muốn cười, lại cười nổi. Y muốn làm gì đây? Uy hiếp nàng, vì tiền? Còn vì sao?

      “Chúng ta từng thân mật thời gian, ta hại ngươi, Hoan nhi.” Ôn Ngọc Lương lại cười, chuyện xong liền muốn xoa đầu nàng, bị Vân Hoan hung tợn trừng, y ngượng ngùng thu tay lại. “Hoan nhi, tình huống tại ta của ta tốt. Tiền ta mang đến đều xài hết, nhưng là ta nghĩ muốn làm chút buôn bán , nhà chồng ngươi có tiền, ngươi cho ta mượn chút. Ta thề, chỉ cần ta kiếm được, ta nhất định trả lại cho ngươi!”

      “Nếu ta cho mượn sao?” Vân Hoan nhướng mi cười . Ôn Ngọc Lương hiển nhiên dự đoán được nàng cự tuyệt nhanh như vậy, dùng dằng khó xử . “Nếu ngươi cho ta mượn, ta đành phải tự mình mượn tướng công ngươi. Bọn họ nhà to cửa rộng, tất nhiên muốn chuyện nàng dâu nhà mình cấu kết với biểu ca truyền ra…”

      “Được! Ngươi !” Vân Hoan rốt cuộc nhịn được. Nàng cho rằng, Ôn Ngọc Lương kiếp trước vô sỉ đến cực hạn, nào biết vô sỉ cũng có núi cao còn có núi cao hơn.

      Nàng thể nhịn nữa, giơ chổi trong tay, hung hăng đánh xuống người Ôn Ngọc Lương.

      “Sách mấy năm nay ngươi đọc đều bị chó ăn rồi, ngươi đồ cầm thú! Ngươi hại ta còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục hại ta? Ngươi , ta cho ngươi , hôm nay ta đánh chết ngươi, ta gọi Hướng Vân Hoan! Đánh chết ngươi, ta tự mình đến nha môn nhận tội!” Vân Hoan bên cắn răng, bên dùng hết sức đánh lên người Ôn Ngọc Lương.

      Ôn Ngọc Lương cũng biết dạo này mình bị sao nào chiếu, thường xuyên bị người đánh. Lúc này thấy Vân Hoan còn muốn dùng chổi đánh y, mỗi cái đều đánh vào mặt y, y nhất thời nảy sinh độc ác, vươn tay che mặt mình, vội vàng nhích đến gần Vân Hoan.

      Mắt thấy sắp bắt được Vân Hoan, Ôn Ngọc Lương trong lòng mừng thầm, chỉ nghĩ đến nếu hôm nay lấy được ngon ngọt gì, nhất định hung hăng áp Vân Hoan xuống dưới thân…

      Con quỷ này, y ôn tồn cùng nàng chỗ lâu như vậy nàng chết cũng chịu vào khuôn khổ. Tuy rằng để người khác đoạt được tươi mới, nhưng trước vẫn có thể hạ hỏa. Đóng cửa lại, kéo đến trong phòng, thần biết quỷ hay – y muốn xem, nương tử bị người khác vũ nhục, ai còn muốn! Đến lúc đó y chạy lên trời, Hướng Vân Hoan làm sao bây giờ!

      Trong nháy mắt khi tay y chạm được vào Vân Hoan, phía sau đột nhiên lại có nhiều hơn sức mạnh to lớn, trực tiếp kéo ngã vào góc tường, liên tiếp đạp vào người , rồi sau đó có người túm lấy cổ áo , hung hăng đấm quyền vào mũi !

      Bên tai tiếng thét và tiếng phẫn nộ của Vân Hoan dần dần thối lui, sau mảnh yên tĩnh, Ôn Ngọc Lương chỉ cảm thấy loạt nắm tay như bão tố dừng người mình, y cũng biết bản thân bị bao nhiêu đấm.

      Phía dưới mũi có cái gì đó nóng ấm chảy ra, y dùng tay sờ, gần như khóc : “Chảy… chảy máu rồi…”
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      milktruyenky, Chris, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36.

      Editor: Linh

      Có lẽ là con mắt bị sưng, Ôn Ngọc Lương miễn cưỡng mở ra đường , nhìn thấy Vân Hoan ôm cánh tay Tống Trường Bình liên tục lắc đầu: “Đừng đánh, đánh chết đáng!”

      “Chỉ là đánh chết súc sinh, tính cái gì!” Tống Trường Bình nhịn được lại đá y cái. Vừa rồi khi nhìn thấy Vân Hoan như điên rồi cầm chổi loạn đánh vào người súc sinh này, trong lòng đều hoảng: người đau trong lòng, súc sinh này lại dám chạm nàng nửa sợi lông?

      Súc sinh này, súc sinh này!

      Tống Trường Bình tức giận giật lấy cái chổi tay Vân Hoan, thẳng tắp đánh xuống người y, cái chổi này lập tức gẫy thành hai nửa.

      đánh chết chũng ta còn phải đền vào!” Vừa rồi khi Vân Hoan tự mình đánh, sảng khoái, nhưng nhìn thấy Tống Trường Bình tức giận thành như vậy, nàng lại bình tĩnh lại, như cũ cầu xin : “Đánh chàng thấy đau tay à!”

      “Nàng đau lòng?” Tống Trường Bình thể tin được hỏi câu, trong ánh mắt là tĩnh mịch chưa từng có.

      Vân Hoan cả kinh, vội vàng lắc đầu : “Ta hận thể tự tay giết !”

      “Vậy phải là được rồi sao. Đánh chết có ta chịu trách nhiệm!” Con ngươi Tống Trường Bình trầm xuống, túm Ôn Ngọc Lương lên lại muốn đánh. Tư Niên Tư Hoa vội tiến lên, mỗi người bên ôm lấy cánh tay : “Đại gia đừng đánh nữa. Làm lớn, tốt cho nãi nãi! Nếu để ít tiểu nhân thấy được, biết còn muốn bố trí nãi nãi thế nào đâu! Đây là ở Hướng phủ!”

      Nơi này tuy hẻo lánh, nhưng vừa rồi khi Tống Trường Bình tìm Vân Hoan, đều có hạ nhân trong phủ theo.

      Trường Bình ngẩng đầu, quả thấy Hướng Hằng Ninh cũng dẫn theo người đến, lúc này đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt kinh ngạc.

      Lại có tốp ba tốp năm hạ nhân, chẳng biết nghe được tiếng gió từ lúc nào, lại toàn bộ vây quanh bên ngoài sân, duỗi cổ nhìn.

      Hướng Vân Cẩm đứng trong đám người, mặt biểu cảm nhìn ở đây.

      Ôn Ngọc Lương đất lúc này mất hết khí lực, ngồi phịch đất xin tha, nhưng miệng cũng chỉ có thể nỉ non lầm bầm, làm người ta nghe .

      Cuối cùng Tống Trường Bình khinh thường nhổ nước miếng về phía Ôn Ngọc Lương, nhếch miệng mắng: “Đồ biết xấu hổ! Phía trước ba phen bốn bận hướng ta cầu tốt đòi tiền, ta cho vài lần, còn biết đủ, tìm nương tử nhà ta đòi! Cho ngươi ba phần mặt mũi ngươi liền nghĩ muốn mở xưởng nhuộm! Tống gia dù có tiền, cũng cho ngươi! Nếu phải thấy ngươi và nương tử ta có chút thân thích, ta sớm phế ngươi rồi! Cút!”

      Ôn Ngọc Lương kêu rên tiếng, Tống Trường Bình vẫn còn chưa hết giận, lại đạp cái, rồi mới ôm lấy Vân Hoan ra ngoài.

      “Ngươi.... Ngươi....” Hướng Hằng Ninh tức đến tay phát run, lập tức ngay cả đại phu cũng mời, gọi người trước tiếp kéo Ôn Ngọc Lương ra ngoài.

      Bữa cơm lại mặt này tan rã trong vui, mấy người vội vàng qua loa dùng cơm, Trường Bình thấy Vân Hoan có vẻ vui, liền cáo lui sớm.

      xe ngựa về nhà, hai người đều có tâm , đường chuyện. Trở lại Tống phủ, Vân Hoan thấy Trường Bình sắc mặt nặng nề, trong lòng lo lắng nghĩ nhiều, muốn giải thích lại biết từ đâu.

      Hai người đối mặt giương mắt nhìn nhau, quan tâm lẫn nhau, mới làm nàng khó chịu nhất.

      Nàng nhất thời đứng ngồi yên, trong lòng bực tức dễ chịu, dứt khoát đứng dậy .

      Vừa đứng dậy, lại là hồi trời đất đảo lộn, ngẩng đầu, Trường Bình áp ở người nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, hàm chứa tức giận/

      Trong mắt tất cả đều là nghi vấn: dường như hỏi nàng, nàng cứ định im lặng như vậy?

      cứ như vậy đè nặng nàng, giống như hận thể sáp nàng tiến vào trong thân thể .

      Muốn nàng gì? Chẳng lẽ muốn nàng với đời trước nàng bị súc sinh này hại, kết quả gả vào Tống phủ, Trường Bình chết rồi sao?

      Hay là với , đời này nàng bị hại, nhưng là súc sinh này uy hiếp nàng, muốn vu hãm nàng?

      Nàng có thể ở trước mặt Ôn Ngọc Lương khóc lóc om sòm nảy sinh ác độc, vừa rồi nàng đánh cũng thống khoái, nhưng là ở trước mặt Tống Trường Bình, nàng lại mất ngôn ngữ.

      Nàng để ý Tống Trường Bình thấy nàng thế nào! Đáng chết, sao nàng lại để ý Tống Trường Bình như vậy!

      Vân Hoan thầm nắm tay, khóe mắt ẩm ướt. Rơi nước mắt vào lúc này hiển nhiên có chút mất mặt, nàng dứt khoát quay đầu cắn tay Tống Trường Bình, Tống Trường Bình kêu rên tiếng, nàng nhấc chân liền đá – vì sao Ôn Ngọc Lương lại chọn hôm nay xuất ở Hướng phủ, vào ngày lại mặt, làm nàng mất hết mặt mũi.

      Nàng vừa thẹn vừa cáu, tất cả động tác đều dùng nhiều sức, chiêu chiêu dừng ở người Tống Trường Bình.

      Tống Trường Bình lập tức đè nàng lại, thấp giọng mắng: “Đáng chết, nàng còn muốn dùng khí lực đánh súc sinh kia dùng người ta?”

      “Chàng buông ta ra!” Vân Hoan còn muốn giãy dụa, Tống Trường Bình nhất thời tức giận, cúi đầu liền dùng miệng che miệng nàng lại.

      Nhưng lát sau, Tống Trường Bình lại mắng thầm.

      Tiểu nương tử này quả nhiên mạnh mẽ, vậy mà cắn nát môi rồi!

      Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng, Tống Trường Bình dùng đầu lưỡi thong thả xẹt qua miệng vết thương này, miệng kêu a, càng chặt chẽ chế trụ bả vai Vân Hoan, đầu lưỡi cũng truy đuổi đinh hương trong miệng Vân Hoan, chết ngừng.

      Giữa ngươi người giống như dã thú cắn nhau, vốn nhìn đối phương đau chỗ nào liền cắn chỗ đó, đến cuối cùng Vân Hoan còn khí lực, đẩy đều đẩy nổi .

      Lửa trong lòng Tống Trường Bình cũng bị gợi lên, môi đầu tiên là trằn trọc bờ môi nàng, rồi sau đó lại chuyển dời xuống vành tai nàng, mang theo tức giận xâm lược, quét ngang ngũ quan của
      Vân Hoan. Cuối cùng dừng khóe mắt Vân Hoan, nước mắt nàng rơi đến đâu môi của hắn cũng chậm rãi rời xuống đó, tới bên tai nàng dừng lại, “Nàng muốn nói ta cũng ép nàng. Ta cũng để ý trước đây nàng xảy ra những chuyện gì, nhưng bây giờ nàng là nương tử của ta, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cần nhớ kỹ, tất cả có ta!”

      Vân Hoan chỉ rơi nước mắt, nói một lời, môi Tống Trường Bình lại chuyển qua giữa lông mày nàng, lưu luyến khóe mắt nàng. Nước mắt nàng rơi ngừng, Tống Trường Bình từng chút từng chút hôn qua, ngừng nói, “Hoan nhi, đừng sợ.”

      Hồi lâu sau, có lẽ là an ủi này nổi lên tác dụng, Vân Hoan thật sự tỉnh táo lại, thấy mi tâm Tống Trường Bình chứa đựng lo lắng ngưng tụ thành chữ ‘xuyên’, nàng khỏi vươn tay xoa cho hắn.

      Đúng rồi, tất cả đều phải lỗi do nàng. Sai tại người chung quanh, vì sao nàng phải chột dạ? Nên chịu trừng phạt, vốn là đôi cẩu nam nữ có lương tâm kia. Vì sao nàng phải cầm lỗi lầm của người khác khó chịu bản thân?

      Đó là một khối u ác tính trong lòng nàng, nàng thế nào cũng phải tự tay cắt , bất luận cuối cùng như thế nào, nàng nhận mệnh.

      Nếu Tống Trường Bình thật sự vì vậy mà cần nàng, vậy có thể coi như nàng nhìn nhầm.

      Vân Hoan suy nghĩ một lát, hít một hơi thật sâu, đợi sau khi cảm xúc ổn ̣nh, nàng liền thuật lại chuyện trong lúc vô tình đánh vỡ Tô thị tính kế, Hướng Vân Cẩm lừa gạt, Ôn Ngọc Lương phản bội như thế nào, sau đó còn tỉ mỉ nói lại đối thoại với Ôn Ngọc Lương hôm đó.

      Khi nói đến có quan hệ với bệnh của Tống Trường Bình, nàng một mực đều nói rất mơ hồ. Nhưng Tống Trường Bình là hạng người nào, chỉ cần một điểm liền biết bản thân trong chuyện xưa này, là cái dạng vị trí gì.

      Nói đến cùng, Vân Hoan sẽ bị người tính kế, bản thân có can hệ rất lớn.

      Chẳng trách hôm nay ánh mắt Tô thị và Vân Cẩm nhìn hắn khẩn thiết như vậy – Tống Trường Bình lộ ra một nụ cười tự giễu: nghe người khác nói hắn sắp chết, người người tránh kịp, đó là lẽ thường, hắn có thể lý giải. Nhưng hôm nay nhìn hắn dường như có gì khác thường, hắn lại thành miếng mồi ngon trong mắt hai người này, hai người hối hận thôi, biết vậy chẳng làm?

      “Ta trong lúc vô tình chọc thủng mưu kế của bọn họ, chỉ hận bản thân có mắt tròng, cho nên chuyển đến nhà Đại bá phụ, thẳng đến khi phụ thân trở về, ta gả cho chàng. Nhưng hôm nay…” Nàng tuy nỗ lực khống chế được giọng điệu của bản thân, nhưng cuối cùng cùng vẫn rơi nước mắt xuống. “Người nọ thật sự là biết xấu hổ đến cực hạn, như vậy áp chế ta.”

      “Hôm nay ta nên đánh hắn thêm hai cái.” Trường Bình nói.

      “Ta xem bộ dạng hắn hôm nay, hình như là thật sự cùng đường mới có thể đến chỗ ta lừa bịp tống tiền. Ta chỉ sợ người này bị đánh một trận biết đau, thật sự nói bậy khắp nơi.” Vân Hoan lo lắng nói.

      “Người tiện đều có trời thu thập.” Trường Bình trầm mặt, trước đây hắn biết nguyên do trong đó, nghĩ là thân thích, còn muốn cho Ôn Ngọc Lương ba phần mặt mũi. Bây giờ biết tiền căn hậu quả, hắn còn có lý do gì tha thứ cho Ôn Ngọc Lương sống yên lành ở thành Ung Châu?

      Thấy Vân Hoan cau chặt mày, Trường Bình lại hôn môi Vân Hoan, thấp giọng nói: “Hoan nhi, ta nhất ̣nh sống lâu trăm tuổi.”

      Trước kia sợ sống chết, bây giờ có kiều thê ở bên, hắn tự nhiên càng muốn tiếc mệnh.

      Hồi lâu sau, Vân Hoan ‘ừ’ một tiếng, vùi đầu trong lòng hắn, khóe mắt lại ướt.

      Lần này rơi nước mắt, là do trong lòng đột nhiên kiên ̣nh.

      Nàng khóc một hồi, Trường Bình yên lặng ôm nàng, sau một lúc lâu nàng mới ngừng khóc.

      Nghĩ tới Trường Bình đời trước nàng vẫn lo lắng như cũ, vội vàng dặn dò: “Sau này Lâm đại phu nói cái gì chàng nhất ̣nh phải nghe. Sau này thức ăn của chàng đều từ ta làm, ta làm cái gì, chàng phải ăn hết. Nghe rõ chưa, hả?”

      “Được!” Trường Bình cần nghĩ ngợi đáp.

      Đợi khi hoàn hồn mới phát hiện rơi vào bẫy của Vân Hoan, bất tri bất giác bảo mình , một bên này, Vân Hoan sớm lộ ra nụ cười đắc ý.

      Nói về cò kè mặc cả dưới tình huống đặc thù, nương tử xưng thứ hai, ai có thể xưng thứ nhất…

      Trường Bình bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Hoan vui vẻ, nhịn được vươn tay nắm lấy tay Tống Trường Bình.

      Tống Trường Bình lại ‘a’ một tiếng, nàng lập tức phát hoảng, Trường Bình tội nghiệp vươn tay ra trước mặt nàng nói: “Nàng xem, nàng cắn ta… Người nọ vô sỉ, ngược lại ta bị tội.”

      ̉ tay hắn, cánh tay, toàn bộ đều là dấu răng của nàng, vừa rồi nàng nảy sinh ác độc, kém chút ngay cả mũi hắn cũng cắn, lúc này mũi hắn vẫn còn mang theo chút đỏ hồng buồn cười.

      “Đúng, được…” Vân Hoan tương đối chột dạ rụt đầu.

      Trường Bình mím miệng, tức giận bất bình lên án nói: “Nếu phải chúng ta sớm có hôn ước, nàng còn chịu gả cho ta. Bây giờ gả cho ta rồi, người khác làm sai, ta lại gặp khốn cảnh, ta tướng công này cũng thật ủy khuất!”

      “Ta nào có đồng ý gả…” Vân Hoan muốn phản bác, nói đến một nửa lại nuốt xuống: hình như thật sự có chuyện như vậy, nhưng cuối cùng…

      “Ta đây phải đã gả cho chàng rồi sao?”

      “Vậy cũng là nàng bị buộc! Ta phục!” Tống Trường Bình xoay người, Vân Hoan gọi hắn hắn cũng để ý.

      Lại nhìn Đại thiếu gia Tống Trường Bình, thật sự đau lòng à?

      Bóng lưng tịch liêu này, sao lại làm cho người ta đau lòng như vậy…

      Vân Hoan nhìn hắn, cắn răng dỗ dỗ, đến cuối cùng, giọng nói rầu rĩ của Tống Trường Bình truyền đến: “Nàng bảo ta ăn gì cũng được, trừ mộc nhĩ, gan heo, cá, rau hẹ, ớt xanh… còn có táo đỏ!”

      “Hả…” Vân Hoan nhất thời choáng váng, rồi sau đó cũng dở khóc dở cười. “Chàng náo loạn một lúc lâu chỉ vì cò kè mặc cả ăn mấy thứ đó?”

      “Mấy thứ đó ta thật sự ăn được, nương tử à!” Trường Bình xoay người, vẻ mặt đau khổ: “Ta ăn những thứ đó một lần liền muốn nôn, ngửi cũng muốn ngửi!”

      Vân Hoan khóe miệng giật giật, sau một lúc lâu yên lặng xoay người, cuối cùng nhịn được nín khóc mỉm cười.

      Trường Bình thấy bả vai nàng rung rung, biết nàng là nín cười vất vả. biết vì sao nàng cười, lòng hắn cũng ấm áp theo.

      Phải làm tướng công tốt, nhất ̣nh thể lại để nương tử mình rơi nước mắt, vì ai cũng được.

      Trường Bình thầm hạ quyết tâm xoay người Vân Hoan lại, tội nghiệp cầu xin nói: “Nương tử, mấy thứ đó, ta thật sự ăn được, có thể ăn được ?”

      Vừa nhìn, hắn liền lập tức phát hoảng, khóe mắt Vân Hoan tất cả đều là nước mắt.

      Chính là lần này, trong mắt giữa lông mày nàng tất cả đều là ý cười.

      Vân Hoan ôm bụng, rốt cuộc nhịn được ôm lấy Tống Trường Bình, cười ra tiếng: “Ha ha, Tống Trường Bình, sao trước đây ta nhìn ra, chàng thật chất là một kẻ dở hơi! Ai nha, ta cười đau cả bụng!”

      Trường Bình bị nàng cười đến đỏ mặt, lại nhìn nước mắt nàng: được rồi, có thể làm nàng cười đến chảy nước mắt, cũng tốt.

      “Vậy nàng xác ̣nh có đồng ý với ta …” Trường Bình lại hỏi.

      “Được, được. Chàng ăn ta sẽ làm!” Vân Hoan hôn bẹt một cái lên mặt Tống Trường Bình, sương mù trong lòng lúc đó cũng biến mất.

      Theo lời nàng vừa dứt, mặt Tống Trường Bình rốt cuộc nở nụ cười thắng lợi.

      Nói về cò kè mặc cả dưới tình huống đặc thù, nương tử Vân Hoan nhà hắn xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất?

      --- hắn đây!
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Nga Nhi, milktruyenky, Chris6 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37.

      Editor: Linh

      Hai người đùa nhau hồi lâu, nằm giường chuyện. Vân Hoan cho Tống Trường Bình sau khi mẫu thân nàng mất, nàng làm rất nhiều chuyện vô pháp vô thiên.

      “Có lần mình ta lén đến hầm rượu của Phong Niên trộm uống rượu, khi đó tầm 6, 7 tuổi, nghe người ta rượu uống ngon, ta liền đến gần. Kết quả vừa mới vào hầm rượu, mở nắp vò rượu thứ nhất ta liền say. Sau này mới biết vò rượu này là cha ta ủ vào năm ta sinh ra, vốn muốn đợi ngày ta thành thân mở nắp, lại sinh sôi bị ta làm đổ xuống đất! Ngày đó cha ta rất tức giận, đánh ra rất đau...”

      Vân Hoan chậm rãi nỉ non, Trường Bình thấp giọng ừ tiếng, chỉ cảm thấy người trong lòng càng lúc càng mềm, cúi đầu xem, Vân Hoan ngủ rồi.

      Trường Bình dám cử động, chỉ chờ nàng ngủ say mới đặt nàng nằm xuống. Bản thân lén lút xuống giường, khép cửa. Tống Lỗi quả nhiên chờ ở ngoài, tiến lên ghé vào lỗ tai thấp giọng : “Gia, tìm được người rồi.”

      ... ........

      Thành Tây, khách điếm .

      Ôn Ngọc Lương nhếch miệng xoa vết thương người, khi bôi thuốc lên vết thương ngực, y khỏi hít ngụm khí lạnh.

      “Con mẹ nó!” Ôn Ngọc Lương khỏi mắng câu.

      trận gió lạnh thổi vào, thân mình y khỏi run lên, nhìn khách điếm rách nát, chăn rách, chén vỡ, tất cả đều bị hỏng, trong lòng y lý do cảm thấy buồn phiền, cầm lấy ấm trà vỡ, hung hăng đập mạnh xuống đất.

      “Cái cửa rách này, cửa đều đóng chặt, muốn người ta ngủ thế nào!” Ôn Ngọc Lương thấp giọng mắng, chưởng quầy khách điếm sớm quen y như vậy, dứt khoát coi như nghe thấy.

      Ôn Ngọc Lương chỉ phải lê chân đóng cửa, nhưng người vừa mới ra đến cửa, đạo ánh sáng xẹt qua, khi y lấy lại được tinh thần, cây đao đặt cổ .

      Chân y mềm nhũn, cũng nhìn là ai, vội vàng cầu xin : “Hảo hán tha mạng!”

      Đao trước mắt lại đẩy về phía trước bước, Ôn Ngọc Lương vội lui về phía sau bước. Dưới ánh sáng mờ nhạt, y nhìn thấy mặt người cầm đao, đầu tiên là cả kinh, sau khi nhìn thấy người đứng sau người cầm đao, y khỏi ‘a’ tiếng, theo bản năng quay đầu hô: “Chưởng quầy, cứu mạng...”

      Miệng y đột nhiên có thêm miếng vải, trong miệng có mùi hôi khiến Ôn Ngọc Lương cảm thấy buồn nôn.

      Y nôn cái, người cầm đao cũng dùng sống đao đánh vào mặt y cái: “Đây chính là vải bó chân của nữ nhân. phải ngươi thích nhất nương ở Thiên Hương lâu sao, đây chính là ta cố ý chuẩn bị cho ngươi đó.”

      “Ọe...” Ôn Ngọc Lương vừa xoay người, người trước mặt y đập quyền lên gáy , lập tức ngất.

      Khi tỉnh lại Ôn Ngọc Lương bị đổi chiều ở bên . Y mở to mắt, chỉ cảm thấy choáng váng, trước mắt toàn sao, y mất hồi lâu mới tỉnh táo lại. Nhưng khi y nhìn thấy thứ ở dưới đầu mình, y cũng giật nảy mình: đó là cái hố cao 5 trượng, trong hố có con rắn to chiếm cứ, ở bên cạnh con rắn chi chít bò cạp bò lổm ngổm.

      Đầu của y chúc xuống dưới, y thậm chí còn nghe thấy tiếng con rắn thè lưỡi.

      Cũng vậy thân cây, cái tổ ong vĩ đại treo đó, dường như chỉ cần thoáng động cái, làm kinh động đến trăm ong trong đó....

      Cánh rừng yên lặng như chết, ngay lúc trợn mắt, bên cạnh đột nhiên có ngọn đèn sáng lên, rắn và bò cạp dưới hố như là bị quấy nhiễu, có dị động.

      Ôn Ngọc Lương nhịn xuống tiếng thét chói tai, run run rẩy rẩy nhìn về phía nguồn sáng, mang theo khóc nức nở : “Tống Trường Bình, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

      “Mời ngươi đến hố bò cạp chơi!” bên cỏ chẳng biết từ lúc nào chỗ đất trống có thêm chiếc bàn gỗ lê hoa, Tống Trường Bình nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt gợn sóng.

      bên Tống Lỗi châm trà, Tống Trường Bình nhấp ngụm, nhướn mi, bộ dáng vẫn phong trần tuấn lãng như cũ, miệng lại chê: “Trà này hương vị đúng, đổ !”

      “Vâng!” Tống Lỗi vui vẻ đồng ý, cầm ấm trà này, trực tiếp đổ nước vào trong hố.

      Trong hố con rắn đột nhiên bị kinh hác, nâng thân mình ‘tư’ tiếng, đuôi tóc của Ôn Ngọc Lương ngay tại trước mặt nó, nó ngụm ngậm chặt, cứng rắn ngậm hồi lâu, phát giác có gì thú vị, rốt cuộc buông tha cho.

      Ôn Ngọc Lương sớm bị dọa sợ run, da đầu tê dại, khi phát sau lưng ướt đẫm, mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, từng chút rơi vào trong hố.

      “Tống Trường Bình, ta đúng là nên chạm vào nương tử của ngươi, nhưng ngươi đánh cũng đánh, đến giờ ánh mắt ta đều mở ra được, ngươi còn tức giận gì chưa tiêu hết? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi thẳng, có bản lĩnh chúng ta đơn dộc đấu, ngươi đừng có ngấm ngầm.” Y thấp giọng lên án.

      “Đơn độc đấu?” Giống như nghe được chuyện gì buồn cười, Tống Trường Bình hơi hơi nhếch môi.

      bên Tống Lỗi theo cười : “Vị công tử này sợ là biết rồi. Gia nhà ta thích nhất chính là đơn độc đấu, chúng ta thích nhất, vẫn là lấy nhiều khi dễ ít!”

      “Ngươi... Uống công ngươi xuất thân từ danh môn!” Đầu Ôn Ngọc Lương choáng váng, ngay cả mắng đều có khí lực.

      Hai cái chân thay nhau đổi chiều, đau đến được. Ôn Ngọc Lương chỉ cảm thấy bản thân sắp chịu được rồi.

      Dưới có rắn rết bò tới bò lui, có tổ ong, trái phải đều là đường chết.

      “Tống Trường Bình, ngươi muốn giết ta hay sao? Ta cho ngươi, hôm nay ta bị ngươi ném ra ngoài cửa ta đến nha môn báo án tử, nếu ta chết nhất định là ngươi làm. Tống Trường Bình, nếu ta chết, ngươi cũng phải chôn theo!” Đột nhiên tỉnh táo lại, rốt cuộc tìm được đường đột phá.

      Ngươi người trước mắt, vẫn cười vân đạm phong khinh.

      Xuất thân danh môn? Tống Trường Bình cười lạnh trong lòng.

      Nhớ ngày đó mình ở bên ngoài an dưỡng, sau khi nhận thức đám người Triệu Du Hoán, chỉ biết, luận trình độ vô sỉ, vốn là núi cao còn có núi cao hơn.

      Mỗ ta (dùng chỉ mình) có khi vô sỉ đến đáng , làm cho người ta muốn ghét cũng được, đây mới là cực phẩm. Nhưng người giống Ôn Ngọc Lương, ai mà muốn chặt hai chân ?

      Nghĩ Tống Trường Bình , nếu phải có bản lĩnh từng trải làm sao có thể cùng ba người Triệu Du Hoán kết làm bạn tốt, lại làm sao có thể làm cho ba người tự cho mình rất cao gọi tiếng ‘Đại ca’?

      tiếng Đại ca này, phải xếp theo tuổi.

      Năm đó dẫn dắt đám người Triệu Du Hoán, cầm đao quét ngang toàn bộ tổ thổ phỉ, khi máu tươi đầy người, mắt nháy cũng nháy cái.

      Lúc này xử lý Ôn Ngọc Lương nho , chỉ có từng đó thủ đoạn, còn sợ làm hỏng danh dự danh môn?

      Hơn nữa, người giống Ôn Ngọc Lương, sao xứng cùng tiếng danh dự?

      là buồn cười!

      “Thạch đầu, Ôn công tử mệt mỏi, ngươi giúp .” Tống Trường Bình chậm rãi .

      “Vâng!” Tống Lỗi tuân lệnh, cầm đao lên liền vung về phía Ôn Ngọc Lương.

      Ôn Ngọc Lương lắp bắp kinh hãi, nhắm mắt lại hét lên tiếng ‘đừng’, sau lúc lâu lại thấy động tĩnh,

      mở mắt thành đường xem, Tống Lỗi mang theo ý cười đứng ở nơi an toàn, vung đao, thân mình y đột nhiên rung lên, cả người lại rơi xuống chút.

      Cây kịch liệt lung lay, thế này y mới phát dây thừng ở bên chân bị chém đứt.

      Tổ ong vò vẽ bị kinh hách, có mấy con đốt mấy cái.

      Ôn Ngọc Lương hét lên tiếng, vừa muốn giả bộ bất tỉnh, Tống Trường Bình nhàng như có như uy hiếp : “nếu bây giờ Ôn công tử ngất , đao của gã sai vặt nhà ta chừng chặt đứt sợi dây khác.”

      Ôn Ngọc Lương lập tức tỉnh nửa, nức nở , “Ngươi giết ta !”

      “Được!” Lần này Tống Trường Bình lại phản ứng cực nhanah, “Thạch đầu, ngươi nghe được Ôn công tử thỉnh cầu?”

      cần...” Nước mắt nước mũi trộn thành mảng, rơi vào vết thương, đau như bị xé rách.

      Ôn Ngọc Lương khóc ròng : “Ta biết ta lòng lang dạ sói phải là người, nhưng ta chưa từng làm gì nương tử ngươi. Muốn trách hãy trách Tô thị và Hướng Vân Cẩm, tất cả đều là bọn họ chỉ ta làm. tin ngươi có thể hỏi người bên cạnh Tô thị... Ta đường cùng mới có thể đòi tiền Hướng Vân Hoan. Tống đại gia, Tống đại lão gia, ngài tha ta mạng !”

      “Nghe ngươi và nương tử nhà ta, còn từng có cái gì?” Tống Trường Bình thế này mới nhướn mi nhìn .

      có, cái gì cũng có!” Ôn Ngọc Lương vội vàng đáp, thấy Tống Trường Bình sắc mặt vẫn như cũ, vội vàng bỏ thêm hai câu: “Ta chỉ tiện miệng mà thôi, nếu sau này ta còn dám lung tung, ông trừng trừng phạt ta bị mất đầu lưỡi!”

      mặt Tống Trường Bình vẫn là nụ cười nhàn nhạt như trước, phát phất tay với Tống Lỗi: “Xem, Ôn công tử ra đầy mồ hôi, , lau mồ hô cho . Để tỉnh táo tinh thần, xem còn có gì muốn .”

      “Vâng!” Tống Lỗi cầm đao lên muốn qua, Ôn Ngọc Lương lắc đầu : “ cần, cần!”

      Y vừa run lên, lại dẫn tới mấy con ong vò vẽ, trực tiếp đốt lên mũi y.

      Ôn Ngọc Lương đau đến gần như sắp chết lặng luôn. Tống Lỗi quơ đao, trực tiếp cắt sạch chùm tóc của y.

      “Đừng dọa ta, ta cầu xin ngươi...” Ôn Ngọc Lương khóc hu hu , “Hôm nay ta cố ý đến Hướng phủ, là Hướng Vân Cẩm với ta các ngươi hôm nay nhất định lại mặt. Biện pháp cũng là nàng ta dạy ta, bảo ta lấy mèo đen lừa Hướng Vân Hoan, bằng ta làm sao có thể thần biết quỷ hay vào? Còn có, Tô thị từng với ta, Hướng Hằng Ninh là đồ tốt, nếu ông ấy cố ý muốn Thục Châu, vậy bà ta để ý lại lần nữa làm quả phụ, đến lúc đó tiền của Hướng gia đều dừng trong tay bà ta. Còn có Hướng Vân Cẩm, nàng ta bỏ qua cho Hướng Vân Hoan.... Tất cả đều do nàng ta làm...”

      Ôn Ngọc Lương khóc hồi lâu, tạm thời cái gì đều phun ra.

      Sau khi xong, thân mình y vừa , bịch cái ngã xuống mặt đất, bên người tất cả đều là rắn như hổ rình mồi, còn có bò cạp rục rịch.

      Y co rút thành đoàn, mắng: “Tống Trường Bình, nếu ta chết, ta nhất định tìm ngươi báo thù!”

      “Ngươi chỉ cần nhớ lỹ lời hôm nay của ngươi. Sau này nếu ngươi lại xuất ở Ung Châu, ta cam đoan tự tay cắt từng miếng thịt của ngươi xuống!” đầu là thanh sẵng giọng, lát sau, từ hạ xuống sợi dây thừng, Ôn Ngọc Lương chỉ cảm thấy mình nhặt được dây thừng cứu mạng, vội vàng bò lên .

      mông đột nhiên bị cắn cái, Ôn Ngọc Lương càng liều mạng bò lên, khi lên đến đỉnh đầu, chỗ kia sớm còn người. Nhưng y vẫn nghĩ mà sợ, lê cái chân bị thương, ở trong rừng chạy như điên.

      Thẳng đến bờ sông, y rốt cuộc xụi lơ, phía sau lưng sớm ướt đẫm.

      Ở dưới ánh sáng mỏng manh, Ôn Ngọc Lương bị dọa đêm ôm cái mông sưng lên của mình, lại nhìn nhìn nước trong sông, bản thân giống như đầu heo, rốt cuộc lớn tiếng khóc.

      ... ...... ......

      Ngày hôm sau khi Vân Hoan tỉnh lại, Tống Trường Bình vẫn ngủ say. Nàng nổi lên ý đùa, bóp mũi Tống Trường Bình, lâu, Tống Trường Bình cũng lại hô hấp.

      Nàng lập tức phát hoảng, vội vàng nới tay, Tống Trường Bình lại đột nhiên mở mắt, tay ôm nàng vào trong ngực, lấy râu mới mọc cằm cọ cọ nàng.

      Vân Hoan bị cọ ngứa, tùy tay lại cù , nào biết cù lúc lâu Tống Trường Bình vẫn có chút phản ứng nào, ngược lại hô hấp càng thêm nặng, ánh mắt dâng lên tầng dục vọng, Vân Hoan vội vàng cầu xin tha thứ : “ chơi chơi!”

      “Xem nàng sau này còn làm loạn nữa ...” Tống Trường Bình ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non, bàn tay cũng trực tiếp kéo Vân Hoan sát lại gần, chậm rãi di chuyển xuống dưới, thẳng đến bụng mới dừng lại.

      Có cái gì đó cứng rắn chạm vào nàng, mặt Vân Hoan đỏ lên, vội vàng thu tay lại, cũng dám lộn xộn nữa.

      Sờ quầng thâm dưới mắt Tống Trường Bình, Vân Hoan hỏi: “Hôm qua chàng tiểu đêm lâu như vậy? Ta chờ hồi lâu vẫn thấy chàng trở về.”

      Đêm qua khi ngủ nàng sờ sờ bên cạnh lại rơi vào khoảng . Nàng mơ mơ màng màng chờ, đến khi ngủ cũng thấy trở về. Nhưng là khi sắp tỉnh, nàng lại cảm thấy có người nhìn chăm chú vào nàng.

      Hay là tất cả đều là nằm mơ?

      “Ngủ được, sợ làm ồn đến nàng, đứng ngay ở ngoài sân.” Trường Bình thấp giọng trả lời, cằm để đầu nàng.

      biết vì sao, trong đàu bình tĩnh dị thường, ôm Vân Hoan, thế nào cũng chịu buông tay, ‘Ta hận thể cứ mãi ôm như vậy, ôm nàng cần động, tốt biết bao.”

      “Vậy phải đói chết à!” Vân Hoan ngọ nguậy cái, cười : “Con heo lười, rời giường! Ta nấu cơm cho chàng!”

      Tống Trường Bình xoay người ấn nàng vào trong ngực, híp mắt ai oán : “Ta cũng phải cưới nương tử về làm đầu bếp nữ! Nấu cơm còn có nha hoàn mà, sau này nhiệm vụ lớn nhất của nàng chính là theo giúp ta ngủ!”

      “... ........” Hôm qua tướng công nàng phải đứng ở trong sân, mà là làm nhã tặc trộm hương đúng ?

      Vân Hoan thầm nghĩ, vươn hai tay muốn nhéo mặt Tống Trường Bình, vừa véo vừa : “Đừng ngủ! Dậy mau!”

      , mệt!” Tống Trường Bình dứt khoát vùi mặt vào gối.

      Vân Hoan bất đắc dĩ, nghĩ có nên sử dụng đòn sát thủ , bên ngoài lại mơ hồ truyền đến tiếng chuyện.

      “Đại gia và Đại nãi nãi tỉnh?” Nghe giọng này, giống như là Tú Bình trong phòng Lão thái thái.

      “Hình như là chưa, sao vậy?” Tư Hoa đáp.

      “Ta cũng biết. Sáng sớm, Lão gia và phu nhân đều đến chỗ Lão thái thái, bây giờ lão thái thái sốt ruột muốn gặp Đại gia và Đại nãi nãi.” Tú Bình lại .

      Vân Hoan vội vàng nhéo eo Tống Trường Bình, thúc giục : “Mau đứng dậy ! xảy ra chuyện!”
      Last edited by a moderator: 18/5/15
      Nga Nhi, milktruyenky, Chris4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :