1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      mềnh lại nhảy hố của nàng @banglangtrang123 đào rồi, hiu hiu, nàng dào nhiều hố hay quá mà hầu như là hố chưa lấp, ôi cái số của ta :yoyo25:

      cố lên nhé nàng, ta hóng truyện của nàng lắm TT

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      may con tieu tam nhai nhep nay that la dang ghet :die::die::die:

    3. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Muốn đập chết bọn tiểu tam tiểu tứ quá :yoyo28:
      Đọc truyện thích thích nhưng đôi khi k tốt vì huyết áp lúc nào cũng trong trạng thái sung :yoyo36:

    4. vũ hằng

      vũ hằng New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      23
      ức chế . Nha hoàn mà ghê gớm quá . chị xử đẹp lun cho rùi .
      mong chương mới của bạn
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32.

      Editor: Linh

      Cũng biết Tống Trường Bình đứng bên ngoài bao lâu rồi! Còn muốn trốn xem diễn, phủ sạch quan hệ? có cửa đâu!

      Vân Hoan thầm nắm chặt tay, vờ làm như thấy áo hồng đó, quay đầu có chút mờ mịt nhìn Lục Sam: “A, tỷ tỷ ngươi? Họ gì, tên là gì? Còn bị bệnh? Bệnh gì? Nặng ?”

      Nàng quay đầu nhìn Tư Hoa: “Tỷ tỷ nàng ở trong phủ, ngươi nhận được ?”

      Tư Hoa nén cười, theo mờ mịt lắc đầu, “Nô tì vừa mới qua phủ, nào biết cái gì tỷ tỷ hay tỷ tỷ.”

      Lưu tẩu lập tức nhịn được, phụt cười ra tiếng. Đúng rồi, nãi nãi vừa mới qua cửa, nào có thể nhận thức toàn bộ người? Lục Sam muốn hắt chậu nước bẩn ‘đố phụ’ này, là cũng quá sớm chút.

      Chuyện này giống như đấm lên bông vải, thể làm người ta xuống đài, chính nàng ta lại trở thành thằng hề.

      Lục Sam lập tức tái mặt, Vân Hoan lại mở to hai mắt nhìn, càng thêm kinh ngạc, “Tỷ tỷ ngươi muốn làm tiểu thiếp của gia à! Sao gia chưa từng qua với ta? Ta biết!”

      Tư Niên ở bên xem tình hình thấp giọng với Tư Hoa, giọng lớn, nhưng cũng vừa vặn truyền vào trong tai Lục Sam: “Tỷ tỷ của nha hoàn cũng là nha hoàn nhỉ. Chẳng lẽ là tự mình trèo lên giường của gia? Chậc chậc...”

      Lục Sam mặt từ xanh biến thành đen, lập tức nghẹn lời.

      Vân Hoan lúc này cũng giận, mắt thấy áo hồng bên ngoài vẫn nhúc nhích, xem ra là xem màn diễn này quá nghiền. Nàng thản nhiên xoay người, giả vờ kinh ngạc : “Tướng công, sao chàng lại tới đây!”

      Chàng nên lên sân khấu, tướng công!
      ra Tống Trường Bình đứng ở bên ngoài từ rất lâu, ước chừng là Vân Hoan
      chân trước chân sau vừa bước vào trong bếp, khi Lục Sam ra thói quen của , liền đến. Lúc đó Thạch đầu muốn xông vào, đều bị cản lại.

      Tống Trường Bình thích xem bộ dáng của Vân Hoan lúc này, mỗi lúc như vậy, mặt nàng mang theo tầng khí thế thần thánh thể xâm phạm.

      Tính tình của luôn luôn nhẫn, xem nhiều bộ dáng cẩn thận chặt chẽ của nương nhà giàu, liền phá lệ quý trọng Vân Hoan ngẫu nhiên phô trương, cùng với tự tin khi đến ẩm thực.

      tin tưởng Vân Hoan có thể xử lí tốt trường hợp trước mắt, nhưng là nghĩ tới, Vân Hoan lại thuận lợi giao cho .

      Khi Tống Trường Bình bị bắt lộ diện, gần như là nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Vốn muốn nhìn nàng diễn trò hay lát, nghĩ tới tiểu nương tử này lại thuận lợi đổ chuyện này lên người . Xem diễn quả nhiên phải trá giá đắt!

      Đều là hồ lỳ bụng đầy nước đen, thấy nương tử nhà mới là mỹ nữ rắn ăn thịt người nhả xương!

      Xem, nhìn vẻ mặt đắc ý cả nàng !

      “Tướng công,” Vân Hoan giận quá hóa cười, hai ba bước đến bên người Tống Trường Bình, ủy khuất : “Ta vừa mới vào cửa, biết quy củ trong phủ. thể vào được phòng bếp này, cũng thể chạm vào thức ăn của chàng, cũng biết chàng ăn món này, ăn món kia, còn vô duyên vô cớ bị phòng bị... Ngay cả canh gà đều nấu xong, nhưng nghe chàng cũng thích ăn?”

      Còn dám thanh nhàn xem diễn? Khoản nợ vừa rồi còn chưa tính xong đâu, chuyện này lại thêm khoản!

      Nàng chăm chú nhìn Tống Trường Bình, đáy mắt mang theo tia uy hiếp.

      Khi bốn mắt tương tiếp, Tống Trường Bình bất đắc dĩ cười cười.

      “Làm sao có thể. Tay nghề của nương tử, dù là Vĩnh Bình vương gia đều khen dứt miệng, hạ nhân Tống phủ ai mà biết. Chỉ cần là nương tử làm, ta chắc chắn ăn hết ngụm cũng chừa.” Tống Trường Bình cất giọng , đối diện Hướng Vân Hoan, tay đặt lên eo Vân Hoan, đè thấp giọng cười : “ tức giận nữa hả?”

      “Nghĩ đến đẹp! Bên trong lòng ta quyển sổ, tất cả đều là chàng thiếu nợ. Mới chưa được bao lâu tăng thêm mấy khoản rồi.” Vân Hoan vừa thầm với Tống, bên giương giọng khiêm tốn : “Vương gia tán thưởng.”

      Theo người ngoài nhìn vào, hai người đều là ý cười hòa hợp, vô cùng tốt đẹp. Nào có nghĩ đến, hai người đều có tâm tư riêng, phân ca thấp.

      “Còn có sổ sách à? Nếu ta có thế xử lí tốt chuyện trước mắt này, có thể bình khoản sao?” Tống Trường Bình cầu xin , giọng điệu vô cùng đáng thương.

      Vân Hoan lập tức muốn bật cười, dứt khoát trầm mặt , “Nghiêm túc chút! Nếu lúc này chàng cho ta mặt mũi, ta cho chàng tháng vào được cửa phòng ta. Đây tất cả đều là nợ chàng chọc, nếu chàng thu thập sạch , ta đến từ chỗ nào, trở về chỗ đó!”

      “Đều thành người của ta, còn muốn về đâu!” Tống Trường Bình tay vịn bên eo Vân Hoan, thầm nhéo cái.

      Vân Hoan hơi hơi tránh ra, cũng trầm mặt, “Cho ta phong hưu thư, ta đều có vui vẻ của ta! Đến lúc đó, xem ai trôi qua khoái hoạt hơn ai!”

      “.....”

      câu ra, Tống Trường Bình lập tức đen mặt: mới thành thân ngày thứ hai, nàng nghĩ muốn hưu thư? Vấn đề là, lấy quan sát của Tống Trường Bình về Vân Hoan, nếu cho nàng phong hưu thư, nàng quả có thể sống khoái hoạt vui vẻ!

      Cưới nương tử có tay nghề, quả thực phải lựa chọn tốt!

      “Được, ta tới thu thập sạch , có chỗ tốt gì?” Tống Trường Bình tiếp tục cò kè mặc cả.

      “Nhìn chàng biểu !” Vân Hoan gửi cho cái mị nhãn.

      Tống Trường Bình trong lòng mắng câu: mỹ nhân kế? Nàng cũng dùng! Lời này lập lờ nước đôi, sau cùng là có lợi hay có hại, còn phải do nàng định đoạt.

      Nhưng chết người chính là, mỹ nhân kế này, sao lại hưởng thụ như vậy đây!

      Hai người tự nhiên mặt mày đưa tình, Lục Sam ở bên cạnh nhìn suýt xé nát chiếc khăn trong tay.

      Tống Trường Bình rời mắt khỏi Vân Hoan, sắc mặt cũng trầm xuống, lập tức khôi phục bộ dáng thanh lãnh ngày thường.

      “Lục Sam, ta ở bên ngoài tìm cho hai tỷ muội người gian viện, hôm nay các ngươi liền chuyển ra .”

      “Cái gì?” Tống Trường Bình vừa dứt lời, Lục Sam lại chợt ngẩn ra. Ngay cả Vân Hoan cũng kinh ngạc nhìn Tống Trường Bình: thằng nhãi này dao sắc chặt đay rối, dường như cũng quá nhanh chút phải?

      “Khi các ngươi vào phủ cũng kí khế ước bán thân, các ngươi vốn tự do. Mấy năm nay các người ở bên cạnh ta hầu hạ, chịu mệt nhọc, lòng ta cũng cảm kích. thời các ngươi cũng đến tuổi xuất giá, nếu lại đứng bên người ta, trì hoãn các ngươi. Thời gian trước ta bảo Thạch đầu xem gian viện ở thành Tây, trước cửa vừa vặn là gian hàng, các ngươi muốn cho thuê hay là tự mình mở cửa hàng đều được, cuộc sống thế nào cũng đều có thể trôi qua.” Tống Trường Bình thản nhiên .

      Lục Sam tuyệt nghĩ tới Tống Trường Bình sớm có ý niệm để các nàng rời , trước là giả, lúc này mới là nước mắt : “Gia, ta .....”

      “Tỷ tỷ ngươi mấy năm trước lưu lại bệnh căn, Lưu đại phu sớm trị khỏi. Nếu có chỗ nào thoải mái, đại phu bình thường xem được, ngươi lại đến tìm Thạch đầu, Thạch đầu giúp ngươi.” Tống Trường Bình tiếp tục .

      Thạch đầu lấy từ trong ngực ra khế đất và khế ước mua bán nhà, giao đến trong tay Lục Sam, Lục Sam cuống quít đẩy ra, rơi lệ : “Gia, ta ! Tỷ muội chúng ta ở bên cạnh ngài hơn mười năm, sao ngài có thể đuổi liền đuổi chúng ta!”

      “Ngươi hồ đồ à!” Thạch đầu quát lớn, : “Bình thường nha hoàn rời phủ có ai mang theo phòng rời ? Gia đều thay các ngươi suy nghĩ tốt rồi, ngươi còn có cái gì vừa lòng! Nếu phải gia nhớ kỹ tình cảm cũ, ngài chính là phân tiền cũng cho liền đuổi các ngươi , người khác cũng ngài câu tốt!”

      Lục Sam nghẹn ngào, miệng hàm hồ : “Gia đuổi chúng ta , là vì ta đắc tội nãi nãi sao?”

      có quan hệ với nãi nãi. Gia tháng trước phân phó ta tìm phòng ở, khi đó còn chưa biết muốn thành thân với nãi nãi đâu. Gia đây là tình muốn tốt cho các ngươi, ngươi cũng đừng biết đủ.” Thạch đầu khuyên, lại từ trong lồng ngực lấy ra túi tiền nhét vào tay Lục Sam, “Gia bảo ta cho các ngươi. Phòng ở này ngay tại thành Tây, xa, rảnh rỗi ra cũng đến xem các ngươi.”

      “Nhưng là...” Lục Sam còn muốn giãy dụa, Thạch đầu giận, thấp giọng mắng: “Nhưng là cái gì chứ! Vừa rồi ngươi nháo như vậy, gia đứng ở bên ngoài, ngươi có tâm tư gì gia còn biết? Lúc này gia nể mặt ngươi, ngươi hãy nhận. Nếu để cho Lục La biết chuyện hơm nay, xem nàng có cho ngươi đồ tốt ăn !”

      “Ta sợ tỷ tỷ đau lòng!” Lục Sam hơi hơi lớn giọng : “Tâm tư của tỷ tỷ với gia ngươi cũng biết đến, nếu như tỷ ấy nhất thời nghĩ thông...”

      “Vậy cũng là tạo hóa của nàng, liên quan đến ngươi!” Thạch đầu lập tức lớn giọng mắng, “ nên nghĩ cũng đừng nghĩ, suy nghĩ nhiều, cũng chỉ mệt đến bản thân mà thôi!”

      Vân Hoan từ đầu đến cuối đứng bên, chỉ khi Lục Sam đến ‘tâm tư của tỷ tỷ với gia’, như có đăm chiêu nhìn thoáng qua Tống Trường Bình.

      Tống Trường Bình lập tức căng thẳng, vội vàng ghé sát vào, thấp giọng với Vân Hoan: “Nương tủ tốt, nàng đừng giận. Lát nữa trở về phòng, ta tỉ tỉ giải thích với nàng.”

      Vân Hoan chỉ hừ lạnh, để ý đến .

      bên này, sau khi Thạch đầu thầm với Lục Sam hồi lâu, Thạch đầu mới dẫn nàng ta đến trước mặt Vân Hoan, cười : “Nãi nãi, Lục Sam biết sai rồi, giờ đến nhận lỗi với ngài.”

      “Nãi nãi, Lục Sam nên va chạm ngài, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho Lục Sam.” Lục Sam gọn gàng linh hoạt dập đầu ba cái, xoay người lại với Trường Bình: “Gia, Lục Sam nghe lời ngài, hôm nay liền rời phủ. Sau này ngài còn có chỗ nào cần dùng tỷ muội chúng ta, cứ việc sai sử chúng ta!”

      Theo đó là ba cái dập đầu, dập đầu xong nằm ở đất lâu cũng dậy nổi.

      Thạch đầu quay đầu , cảm thán thở dài hơi: chuyện đại gia nhà suy nghĩ, nhất định phải nhất thời nảy ra. tháng trước khi đại gia phân phó tìm phòng ở, còn . Bây giờ nghĩ đến, ước chừng chính là lúc đó, Đại gia thầm tìm Vĩnh Bình vương gia vương phi. Vì để cuộc sống của nãi nãi ở Tống phủ khó qua, Đại gia mất ít tâm tư.

      Nếu phảu Lục La đột nhiên ngã bệnh, có lẽ mấy ngày trước đây Đại gia bảo tỷ muội bọn họ chuyển ra rồi. Lại làm sao có thể kéo dài đến hôm nay?

      Muốn trách cũng chỉ có thể trách Lục Sam tốt, hôm nay buổi sáng nháo, bây giờ lại nháo, làm cho Đại gia thể hạ quyết tâm.

      Sắc mặt Tống Trường Bình dù khá nhạt, nhưng thấy vậy cũng động dung, thấy nàng ta dậy nổi, thanh lãnh : “Đứng lên . Sau này nếu có khó khăn gì, liền cùng Thạch đầu tiếng.”

      Lục Sam cúi đầu ‘dạ’ tiếng, sau khi đứng dậy cũng nhìn Tống Trường Bình, quay người liền , tốc độ cực nhanh.

      Vân Hoan nhìn bóng lưng nàng ta, trong lòng yên lặng lắc đầu: Tống Trường Bình là nam nhân, có lẽ ở phương diện nào đó quá mức trì độn. Theo ý nàng, Lục Sam này với , sao chưa từng có tình? Đáng tiếc thân mình tiểu thư mệnh nha hoàn, chung quy thể như nguyện.

      giúp bọn họ .” Tống Trường Bình dặn dò. Thạch đầu ‘dạ’ tiếng, vội vàng đuổi theo, Lục Liễu ra sân, về phía Lục La ở.

      Hai người rồi, Lưu tẩu và hai nha hoàn khác ngược lại bó tay bó chân, dè dặt cẩn trọng xin chỉ thị của Tống Trường Bình và Vân Hoan, : “Đại gia, Đại nãi nãi, đêm nay cơm...”

      “Toàn bộ đều triệt. Đại nãi nãi muốn cái gì, các ngươi lại chuẩn bị thêm phần.”

      “Bây giờ trời tối rồi, gia ngài thể bị đói....” Lưu tẩu lại hỏi.

      Tống Trường Bình ôm Vân Hoan, mắt cũng nháy, “Đại nãi nãi nguyện ý nấu cái gì ta liền ăn cái đó, bất luận bao lâu, ta đều chờ!”

      Lời này là buồn , bên hai cái nha đầu mặt đều đỏ bừng, Tư Hoa Tư Niên cười trộm, chỉ riêng Lưu tẩu thành thân, hâm mộ : “Đại gia và nãi nãi tình cảm tốt!”

      Phu thê mới cười, giống như mỡ trong mật, sao có thể làm người hâm mộ?

      Vân Hoan bị làm cho mặt thẹn hồng, trong lòng lại ấm áp, vung tay lên : “ cần chuẩn bị phần khác. Những nguyên liệu ngươi chuẩn bị xong, vừa vặn cho ta mượn dùng.”

      “Vậy ... Vất vả nương tử rồi!” Tống Trường Bình vươn người thở dài, bên miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.

      Vân Hoan chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp, trực giác sắp có chuyện xấu, quả nhiên, Tống Trường Bình mình Vân Hoan có thể thu phục tất cả, đuổi tất cả mọi người trong phòng bếp ra ngoài.

      Khi chỉ còn thừa lại hai người bọn họ trong phòng bếp, Vân Hoan thấp giọng : “Quân tử xa nhà bếp, chàng ở lại chỗ này làm gì?”

      “Nương tử, vừa rồi ta biểu còn có được ?” Tống Trường Bình nháy mặt, cong miệng, vươn tay liền vòng qua thắt lưng Vân Hoan, nuốt nước miếng , “Lúc nãy nương tử nhận lời muốn thưởng cho ta đâu?”
      milktruyenky, Nhiên Nhiên, Andrena9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :