1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Mỹ Mãn – Ninh Cửu Cửu (29 chương + 4 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 29.2


      Lúc Đinh Hạo Dương có thể gọi ba mẹ Tống Uyển Yểu mang thai.

      Hàn Vệ Vũ như ra trận, hận thể ngày 24 giờ theo sau Tống Uyển Yểu. lấy rất nhiều sách từ Đinh Tiểu Hải, sách về phụ nữ có thai và sinh con, mỗi ngày nghiên cứu trong phòng sách.

      Tình trạng nôn nghén của Tống Uyển Yểu rất nghiêm trọng, mỗi lần kiểm tra, Hàn Vệ Vũ đều lải nhải hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, bà xã của tôi ăn cái gì nôn cái đó, có nghiêm trọng lắm ?”

      Bác sĩ : “Phụ nữ có thai đều như vậy.”

      “Bác sĩ, bà xã của tôi có thiếu máu hay ? Bác sĩ, bà xã của tôi buổi tối ngủ được có nghiêm trọng lắm ? Bác sĩ…”

      Bác sĩ cũng phát điên lên: “Chủ tịch Hàn, bà Hàn rất bình thường, cực kỳ bình thường, bình thường thể bình thường hơn.”

      Hàn Vệ Vũ vẫn trước sau như thể tin tưởng người khác, về đến nhà, cầm giấy xét nghiệm vào phóng sách, từng mục từng mục so sánh đối chiếu với trong sách.

      Cuối cùng cũng ra cười tủm tỉm với Tống Uyển Yểu: “Bà xã, em rất bình thường.”

      Tống Uyển Yểu thể nghĩ tới người sắp làm ba như Hàn Vệ Vũ lại có thể trở nên như thế.

      Còn hơn nữa là, biết Hàn Vệ Vũ học được từ đâu mấy món ăn rất hợp khẩu vị với Tống Uyển Yểu.

      Sau đó, Tống Uyển Yểu thẳng thắn đem việc nấu cơm giao hoàn toàn cho Hàn Vệ Vũ, thời điểm chuẩn bị nấu cơm tối mỗi ngày Tống Uyển Yểu đều làm rau sạch, chờ Hàn Vệ Vũ làm về mặc vào chiếc tạp dề với cảnh xuân tươi đẹp, đứng trong phòng bếp, sĩ khí ngút trời đứng xào nấu, chưa đầy 40 phút có tới ba bốn món ăn bàn.

      Bởi vì sức của rất tốt, dù có nấu thế nào nhìn vẫn rất đẹp trai.

      Có lần tới cửa đưa tài liệu Tiểu Nguyên nhìn thấy, hai của cậu minh thần võ, văn thao vũ lược, lại ở trong bếp mặc tạp chề xào nấu rất thành thạo, cậu có cảm giác như bị sét đánh.

      lúc xào rau, Hàn Vệ Vũ liếc tới nồi canh bênh cạnh, vặn lửa, mở hé vung ra cho thêm ít muối, còn kinh hơn là lấy thìa thử canh xem nhạt hay mặn.

      hiểu sao Tiểu Nguyên lại nhớ tới khi đọc “Lam Tinh Linh”, Công chúa Witch thường xuyên canh giữ bên cạnh nồi nước, chuẩn bị bỏ xuống Lam Tinh Linh, tuy nhiên hai của cậu cường tráng hơn công chúa Witch, khí thế mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng khí chất tốt ở bên nồi canh kia, mà hiệu quả như nhau.

      Tiểu Nguyên bị Tống Uyển Yểu nhiệt mình giữ lại ăn cơm tối, cậu nhìn thấy Tống Uyển Yểu múc canh nấm chân gà, còn vui vẻ mà uống canh liền nghĩ tới cảnh Hàn Vệ Vũ rất nhiều năm trước đánh chém nhau. Người dã man tàn ác như vậy, luôn cảm thấy Tống Uyển Yểu đúng là biết sợ.

      Trong lúc khám thai, vợ chồng son ngồi chờ xét nghiệm nhìn thấy người rất quen, Mai Dĩ Nghiên.

      Mai Dĩ Nghiên ra từ trong khoa phụ sản, sắc mặc tái nhợt, vừa nhìn thấy Hàn Vệ Vũ và cái bụng mang thai của Tống Uyển Yểu liền ngẩn ra, vội vàng lấy kính râm từ trong túi ra đeo lên và bước rất nhanh.

      Tống Uyển Yểu nhìn bóng của hỏi: “Này, xem, ấy đến để làm gì?”

      Vẻ mặt Hàn Vệ Vũ cũng có vẻ nhiều chuyện: “Phá thai đó.”

      “Hả?” Tống Uyển Yểu khiếp sợ: “Làm sao biết?”

      Hàn Vệ Vũ sờ cằm: “Em còn nhớ lần trước nhìn thấy ấy cùng người đàn ông ở khách sạn ? Người đàn ông kia sắp phải kết hôn rồi, vợ sắp cưới của người kia là con của chủ tịch tỉnh X. Bây giờ ấy ở đây, sắc mặt còn kém như vậy, chỉ có thể là trường hợp đó thôi.”

      Tống Uyển Yểu thở dài: “Aizz, cũng đáng thương, làm diễn viên có tác dụng gì chứ, gặp phải kẻ phụ tình cũng thảm.”

      Hàn Vệ Vũ nhăn mày: “Em ở đây thương tiếc cho người khác, nhưng có lẽ căn bản người ta cũng cảm thấy bản thân mình thê thảm đâu, người đàn ông kia tặng ấy rất nhiều thứ, ai cũng biết, như ở cùng nhau cũng được hai ba trăm ngàn.”

      Tống Uyển Yểu nhấp miệng : “Đàn ông đều chẳng có gì tốt.”

      Hàn Vệ Vũ cười hì hì: “Bà xã , tật cũ của em lại phát tác rồi.”

      Thiếu chút nữa là Tống Uyển Yểu bị tức chết.

      Buổi tối hai người nằm chuyện phiếm, đến chuyện sáng nay, Tống Uyển Yểu đột nhiên : “Em nhớ ra rồi, Mai Dĩ Nghiên từng mắng em, ấy vậy mà lại còn mắng em nữa.”

      Giọng Hàn Vệ Vũ rất thản nhiên: “Ừ, biết.”

      biết, làm sao mà biết được?”

      “Đương nhiên là có cách để biết rồi, em thấy , sau đó ấy dám xuất trước mặt em nữa? chỉ biết mà rể của em cũng biết.”

      Tống Uyển Yểu ngẩn người : “Aizz, làm sao em cũng cảm thấy là mình ỷ thế hiếp người nha? Đều tại , làm sao lại qua lại với ấy, bởi vì ấy xinh đẹp sao?”

      Sau lúc im lặng, Hàn Vệ Vũ : “Em còn nhớ bộ phim gì gọi là thanh xuân gì gì vườn trường đó, Mai Dĩ Nghiên đóng vai nhà giàu, lúc đó máy bay mới nhìn thấy ấy, cảm thấy ấy…”

      chậc lưỡi, đột nhiên : với em chuyện này làm cái gì, dù sao chuyện đó… giống như là uống rượu độc để giải khát vậy thôi.”

      Tống Uyển Yểu cười mắng, “Hứ, em thấy như đói khát ý.”

      Hàn Vệ Vũ vuốt bụng của , cũng cườ: chỉ đói khát với bà xã của thôi, nhìn này, đây phải là thành quả của đói khát đó sao.”

      Hàn Vệ Vũ lo lắng trong chín tháng, sau đó Tống Uyển Yểu sinh mổ bé trai.

      Sau khi hết thuốc tê, chân tay Hàn Vệ Vũ nhàng ôm tiểu bảo bảo rất cưng chiều đưa cho Tống Uyển Yểu xem: “Bà xã, nhìn xem, cục cưng của chúng ta, dáng vẻ rất giống nha.”

      vừa nhìn thấy gần như sắp vỡ mộng, tốt xấu gì cũng là chui ra từ trong bụng , xin hỏi gen của ở chỗ nào?

      Nếu phải Hàn Vệ Vũ đứng ở chỗ này, thực nghi ngờ có phải thần tiên dùng đũa thần trực tiếp biến Hàn Vệ Vũ hay ?

      Ngoại trừ vẻ mặt non nớt, bảo bối với Hàn Vệ Vũ giống như là đúc từ khuôn ra.

      Tống Nhược Yểu đứng bên cười: “Em à, ngoài trừ sinh ra cục cưng, em hình như có công hiến gì cả nha.”

      vô cùng uể oải, ánh mắt ai oán liếc nhìn Hàn Vệ Vũ ra vẻ đóng góp công lao còn nhiều hơn , Hàn Vệ Vũ vội vàng sấn lại gần: “Lần sau, bà xã, lần sau chúng ta sinh đứa con , tuyệt đối giống .”

      Qua lúc uể oải, bản tính làm mẹ của Tống Uyển Yểu bắt đầu trỗi lên, ôm cậu nhóc Hàn Vệ Vũ muốn buông tay, vừa cho bú sữa, vừa hát ru lại còn xoa xoa lỗ tai của cậu nhóc Hàn Vệ Vũ.

      Cậu nhóc Hàn Vệ Vũ thoải mái nhắm mắt ngủ, nhóc lớn Hàn Vệ Vũ tức giận mắt trừng lớn.

      “Bà xã” : “Chúng ta thể cưng chiều thằng nhóc như vậy được, làm hư con đó.”

      Tống Uyển Yểu để ý tới : “Cục cưng còn như vậy, làm sao có thể hư, đừng có chuyện giật gân nữa .”

      Bạn Hàn Hạo Nhiên xác thực phải là do ba mẹ chiều hư, bản tính vũ lực của cậu bé là thiên bẩm, thời gian trưởng thành lại bị ba xúi dục thành hư.

      Cậu bé luôn bày ra vẻ mặt so với những bạn khác ở nhà trẻ mình cao to và cường tráng hơn, sau này còn thừa kế nghiệp của ba ba, làm đại ca. Dưới tay cậu bé còn có mấy bạn , theo cậu bé gây khắp nơi.

      Tống Uyển Yểu luôn bị giáo tìm gặp, giáo luôn sầu khổ với : “Bà Hàn, hôm nay Hàn Hạo Nhiên lại đập vỡ thủy tinh…”

      “Bà Hàn, bạn Hàn Hạo Nhiên hôm nay lại cướp sủi cảo trong bát của bạn khác, còn đẩy ngã bạn kia xuống đất…”

      “Bà Hàn…”

      vừa nghe thấy giáo gọi là “Bà Hàn” trong lòng liền tức giận.

      Buổi tối hôm đó, ở ngoài phòng khách nghe thấy cuộc đối thoại như sau:

      “Ba, hôm nay tiểu mập lớp lớn lại đánh con.”

      Ba cậu bé giở tài liệu, tập trung: “Vậy con có đánh trả lại hay ?”

      “Có, con và Mục Mục, còn có cả Tiểu Khang đánh tiểu mập tới khóc luôn.”

      “Ừ, tồi.” Ba cậu bé : “Người khác ức hiệp mình, mình cũng ức hiếp người khác, nhưng người khác mà bắt nạt mình ta nhất định phải trả lại gấp đôi. Nghe chưa, đừng để ba của con phải mất mặt.”

      Bạn Hàn Hạo Nhiên trả lời đặc biệt hăng hái: “Dạ.”

      Tống Uyển Yểu nổi trận lôi đình, đẩy cửa vào: “Hàn Vệ Vũ, có người nào dạy con như ? Khó trách giáo nhà trẻ ba ngày hai lần gọi em chuyện, chẳng trách Nhiên Nhiên nhà chúng ta lại nghịch ngợm như thế, đều là dạy! xem, Dương Dương ngoan như thế chưa bao giờ gây rắc rối cho chị của em.”

      Hàn Vệ Vũ vẫn chưa , bạn Hàn Hạo Nhiên uất ức : Dương Dương cũng đánh người khác đó, hôm qua ấy còn bảo con đánh giúp tiểu mập lớp ấy.”

      Tống Uyển Yểu tin: sao? Nhiên Nhiên, bạn dối là mũi dài ra đó.”

      Hàn Hạo Nhiên : Dương Dương , con đánh tiểu mập giúp ấy, ấy đem uy chấn thiên cho con mượn chơi.”

      Hàn Vệ Vũ cười “xì” “Bà xã, Dương Dương giống như ba của nó, làm chuyện xấu đều tìm người khác làm bia đỡ, làm chuyện xấu cũng bị phát .”

      Tống Uyển Yểu cảm thấy vô cùng đau đầu.

      tại Tống Uyển Yểu mang thai lần thứ hai, thực hy vọng có thể là con , nếu lại sinh tiểu nghiệt nữa, sợ rằng ngất mất.

      Cuộc sống Tống Uyển Yểu bởi vì có người đàn ông như Hàn Vệ Vũ, trở nên thiếu sót gì, khắp thiên sơn vạn thủy, tự mình trải qua ấm lạnh ở nhân gian, sau đó, bọ họ vẫn mãi gắn bó với nhau.

      Cuộc sống của mỹ mãn như thế.

      Đủ mỹ mãn, đủ mỹ mãn, chút cũng bất mãn.

      Mỹ mãn nhất, mỹ mãn nhất, cuộc sống đó vừa mới bắt đầu.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Phiên ngoại 1 – Cuộc sống bình yên


      Ngày đó trời trong xanh, thời tiết rất đẹp.

      Xế chiều bạn Hàn Hạo Nhiên đến nhà dì, điên cuồng nghịch phá cùng Đinh Hạo Dương, thời gian chầm chậm trôi .

      Trong điện thoại Hàn Hạo Nhiên rất lớn tiếng hùng hồn thông báo với ba mẹ: “Mẹ à hôm nay con ở lại nhà dì, bây giờ con chuẩn bị để ngày mai xem Transformers cùng với Dương Dương, dượng còn dẫn bọn con đến khu vui chơi, con chơi vui vẻ, ba mẹ cần phải lo cho con đâu nha, thôi ạ Dương Dương chờ con, con cúp máy đây ạ, bye bye.”

      “Cụp”

      Tống Uyển Yểu còn chưa kịp phản ứng bên kia cúp điện thoại.

      bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống, đứa này làm cho người ta…muốn đánh nó!

      Hàn Vệ Vũ tắm rửa xong, tóc cũng thèm lau, nước chảy xuống cổ, thuận miệng hỏi câu: “Điện thoại của ai thế, sao cúp máy nhanh vậy?”

      Tống Uyển Yểu có khí thế, cũng quay đầu lại : “Của con !”

      “Nhiên Nhiên?” Hàn Vệ Vũ ngồi xuống bên cạnh : “Có chuyện gì?”

      Tống Uyển Yểu tức giận: là tối nay ở lại nhà chị em, về nhà, ngày mai còn xem phim và đến khu vui chơi.”

      “Tốt quá rồi.” Hàn Vệ Vũ : “Em tức giận cài gì thế?”

      Giọng của Tống Uyển Yểu rầu rĩ: “Thằng nhãi con có lương tâm này, chơi đến điên cuồng quên cả ba mẹ.”

      Hàn vệ vũ nhịn được cười rộ lên, cọ cọ khuôn mặt ẩm ướt vào Tống Uyển Yểu: còn biết làm sao nữa, giờ biết rồi nhá, cũng chỉ có chồng em là đáng tin nhất!”

      Tống Uyển Yểu đẩy mặt ra: gội đầu xong sao lau, có biết làm vậy dễ bị cảm lắm hả?”

      Hàn Vệ Vũ lắc lắc đầu đem mặt tiến lại gần: “Em lau cho .”

      Tống Uyển Yểu nhận lệnh cầm khăn lông, đứng bên cạnh giường lau tóc cho Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ ngoan ngoãn cúi đầu giống như chú cún to xác nghe lời.

      sờ sờ tóc : “Xong rồi.”

      “Ừm” buồn ngủ, thuận tay kéo ngã xuống giường, “Bà xã, cùng nằm .”

      thở dài, giãy ra đứng dậy tắt ngọn đèn đầu giường.

      Được rồi, sớm ngộ ra, bất kể tình cảm có mãnh liệt đến đâu, hôn nhân có hoàn mỹ đến đâu cuối cùng cũng quy về cuộc sống bình yên.

      Sáng sớm lúc thức dậy, người làm ba mẹ như Hàn Vệ Vũ và Tống Uyển Yểu rất quen, hai người ngồi giường nhìn nhau, Hàn Vệ Vũ nhìn đồng hồ, 7h đúng.

      Hàn Vệ Vũ ỉu xìu: “Mới bảy giờ.”

      Bảy giờ là lúc bạn Hàn Hạo Nhiên đến gõ cửa phòng ba mẹ.

      “Này” Tống Uyển Yểu dụi dụi hai mắt, “Hôm nay có Nhiên Nhiên phá chúng ta, em thấy quen lắm.”

      Hàn Vệ Vũ nhìn dáng vẻ còn buồn ngủ của Tống Uyển Yểu, đột nhiên : “Bà xã, thời gian còn sớm, chúng ta làm chút chuyện nhỉ.”

      Tống Uyển Yểu kéo chăn lên cao: “Chuyện gì?”

      Lời vừa hỏi xong nụ hôn cực nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh ập tới, người đàn ông kia hàm hồ : “Làm chuyện đương.”

      Đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ ngủ, vẫn chưa biết nên từ chối hay là đón ý hùa theo, trong lúc tỉnh tỉnh mơ mơ bị chiếm lĩnh.

      Hàn Vệ Vũ vui sướng hít hơi, giọng điệu lập tức vô cùng ổn: “Bà xã, vì sao mỗi buổi sáng chỗ này của em đều căng như vậy, hắc ~”

      Việc này trả lời thế nào đây?

      Trong lúc cấp bách bớt thời giờ nghĩ ngợi rồi : “Đại khái là bởi vì chỗ đó của của vào mỗi buổi sáng đều đặc biệt lớn hớn.”

      Hàn Vệ Vũ biết nên giận hay là nên cười, đành phải cắn răng cố sức cày cấy.

      Đến khi hai người đều mồ hôi đầm đìa, làm xong lần, cơn buồn ngủ lại kéo đến, bọn họ hẹn mà cùng ôm nhau ngủ mê man.

      Lần nữa thức dậy là giữa trưa, Hàn Vệ Vũ đánh răng xong, kích động chạy xuống nhà bếp: “Đói chết , bà xã à, trưa nay chúng ta ăn gì đây?”

      Tống Uyển Yểu đặt nồi nước sôi lên: “Mì trứng cà chua.”

      Hàn Vệ Vũ nhướng cổ nhìn vào trong nồi: “Nhiều mì chút.”

      “Ừm, biết rồi.” Tống Uyển Yểu , rất tham ăn.”

      Hàn Vệ Vũ vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nồi nước, Tống Uyển Yểu lấy khuỷu tay chọc chọc , “Ra nhà ăn chờ , xong nhanh thôi mà.”

      Lúc Tống Uyển Yểu bưng bát mì ra Hàn Vệ Vũ xem bộ phim võ thuật biết bao nhiêu năm về trước, trong tay cầm bánh quy của Hàn Hạo Nhiên ném vào trong miệng.

      Tống Uyển Yểu : “Sắp ăn trưa rồi mà còn ăn bánh quy, con của chính là học thói xấu này từ .”

      Hai mắt Hàn Vệ Vũ nhìn chằm chằm vào TV nỡ rời mắt : sắp đói chết rồi, sáng nay em chỉ biết hưởng thụ, biết vất vả thế nào đâu.”

      Tống Uyển Yểu liếc mắt cái, đưa cho tô lớn.

      Hàn Vệ Vũ bưng lên ăn, Tống Uyển Yểu vội vã ngăn lại: “Coi chừng phỏng!”

      “À” buông tô xuống, vẫn xem TV.

      Hai mắt Tống Uyển Yểu nhìn theo, hình ảnh trong phim ảm đạm, đánh nhau loạn xạ.

      rất khó hiểu, “Phim gì mà xem chăm chú vậy?”

      Hàn Vệ Vũ : “Chờ chút.”

      Tống Uyển Yểu xem đoạn, thể thừa nhận diễn viên rất đẹp, lời cúi đầu xuống ăn mì.

      Ăn hai miếng, Hàn Vệ Vũ lay lay : “Bà xã mau nhìn xem, màn đặc sắc đến rồi.”

      Tống Uyển Yểu ngẩng đầu, quả nhiên đặc sắc, nam diễn viên phong lưu phóng khoáng và nữ diễn viên xinh đẹp dưới ánh nến hôn nhau say đắm, bên cạnh còn có chiếc giường, rốt cuộc đến bên giường, hai người cùng nhau ngã xuống.

      Tống Uyển Yểu cho rằng dựa theo lệ cũ mà kéo tắt nến , trò hay dừng lại ở đây, ai ngờ hai người giằng co giường hồi, lại còn lộ ra tấm lưng trần của nữ diễn viên, còn kèm theo mấy tiếng kêu mập mờ.

      Đến khi nến dựa theo lệ cũ tắt , Hàn Vệ Vũ cảm thấy mỹ mãn cầm điều khiển TV tắt , quay đầu hỏi Tống Uyển Yểu: “Thế nào, đẹp mắt nhỉ?”

      Tống Uyển Yểu sững sờ nhìn : xem là vì cái này hả?”

      Hàn Vệ Vũ vẫn thản nhiên : “Đúng vậy đất, bằng vì cái gì, bộ phim này bao nhiêu năm trước, lỗi thời rối, lúc còn học cấp 3 xem băng.”

      Tống Uyển Yểu bị đánh bại, Hàn Vệ Vũ tiếp: TV mà có thể nhìn thấy những cảnh như vậy, hơn nữa còn là đài trung ương, bà xã, rất hiếm có.”

      Tống Uyển Yểu nhìn dáng vẻ đứng đắn của , quả muốn đánh .

      nồi mì, Tống Uyển Yểu ăn chén, còn lại toàn bộ đều vào bụng Hàn Vệ Vũ.

      Dọn xong bát đĩa, Tống Uyển Yểu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Hàn Vệ Vũ từ ghế nhảy dựng lên: “Bà xã, đâu thế?”

      siêu thị, bánh quy của Nhiên Nhiên bị ăn hết rồi, thuốc khử trùng trong nhà cũng hết rồi.”

      Hàn Vệ Vũ vội vã lên lầu, quẳng lại câu: “ với em, em chờ chút.”

      Kết hôn nhiều năm, bởi vì công việc của Hàn Vệ Vũ bận rộn nên cũng thường xuyên đưa Tống Uyển Yểu siêu thị, thỉnh thoảng có đều là ngày lễ ngày tết.

      Siêu thị cách Lệ Cảnh xa, ngoài cửa ra vào dán rất nhiều quảng cáo, các món thủy sản đại hạ giá.

      Tống Uyển Yểu nghĩ đến Hàn Hạo Nhiên thích ăn tôm càng chiên xù nên chỉ huy Hàn Vệ Vũ đẩy xe đến quầy thủy sản.

      Hàn Vệ Vũ cầm chiếc túi lưới đứng bên cạnh bể tôm, Tống Uyển Yểu đứng bên cạnh chỉ cho biết tôm càng thế nào là tươi.

      Mua xong bao tôm lớn, điện thoại của Hàn Vệ Vũ vang lên, đến khu hoa quả ít người nghe, Tống Uyển Yểu cũng đứng chờ cách đó xa.

      Lúc chán đến chết đứng nhìn đông nhìn tây chợt nghe thấy phía sau quầy hàng có người chuyện phiếm.

      “Ôi chao, có nhìn thấy xinh đẹp vừa rồi ?”

      “Có phải là mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời ?”

      “Đúng vậy đúng vậy, kia xinh đẹp nhỉ, quá đẹp, ấy vừa tới tôi chú ý.”

      “Haizz” giọng kia dừng lại chút, “Xinh đẹp có xinh đẹp đấy, đáng tiếc là làm vợ bé.”

      “Hả? Sao biết?”

      “Vừa rồi người đàn ông kia chọn tôm, nhìn thấy chính là đại gia lắm tiền, con hồ ly kia cứ ẻo lả đứng bên cạnh, nhìn cũng biết phải thứ tốt đẹp gì.”

      giọng khác lại do do dự dự: “Vậy cũng thể chứng minh kia là vợ bé.”

      “Cái này hả, chủ yếu là phải xem khí chất. Khí chất của kia có vấn đề.”

      “A” giọng do dự kia lại tự tin như vậy! “Bầu khí tại kém, vợ bé mà ban ngày ban mặt cũng dám siêu thị với chồng người ta, cũng sợ vợ lớn mà biết xé xác ta ra.”

      “Ừm ~~”

      Lúc Hàn Vệ Vũ nghe điện thoại xong trở lại bên cạnh Tống Uyển Yểu phát bà xã của mình ngẩn người nhìn mấy gói đậu phụ, tự tay cầm gói đậu phụ nén vào trong xe.

      Tống Uyển Yểu hoàn hồn: muốn ăn đậu phụ sao?”

      Hàn Vệ Vũ lắc đầu : “ phải em ngẩn người nhìn chằm chằm vào mấy gói đậu phụ sao?”

      “A” Tống Uyển Yểu , “Mua mua.”

      Mang theo túi lớn túi về nhà, lúc ở trong thang máy, Tống Uyển Yểu đột nhiên : “Này, xem có phải em rất giống vợ bé ?”

      Hàn Vệ Vũ rất kinh ngạc: “Vợ…bé?”

      Tống Uyển Yểu : “Hôm nay ở trong siêu thị em nghe người bán hàng em là vợ bé.”

      “Ặc…” Hàn Vệ Vũ thấy sắc mặt bà xã tốt vội vàng nín cười: “Có phải em nghe lầm hả?”

      Tống Uyển Yểu rất chân thành : “Vừa rồi theo em thấy người mặc bộ đồ thể thao màu xanh cũng chỉ có em.”

      Hàn Vệ Vũ nhịn được cười thành tiếng, thẳng vào trong nhà, đặt mọi thứ xuống, kéo Tống Uyển Yểu đến bên cạnh mình: “Bà xã, cho nghe chút nào, lúc ấy mấy người kia sao lại em là vợ bé.”

      Tống Uyển Yểu có vẻ căm giận: nhìn giống đại gia, em nhìn giống vợ bé.”

      “Này!” khó chịu cực kì, “Dựa vào cái gì mà con em đều sinh cho , ngược lại trở thành vợ bé hả?!”

      Hàn Vệ Vũ trấn an : “Có phải vì hôm nay ăn mặc già dặn quá, còn em lại ăn mặc trẻ trung quá ?”

      Hàn Vệ Vũ mặc chiếc áo thun hiệu Polo màu đen, phối hợp với khí chất mạnh mẽ của , là hơi giống như ông chú.

      Tống Uyển Yểu ra lệnh: “Từ nay về sau khi ra phố cùng em nhất định phải ăn mặc trẻ trung chút.”

      Hàn Vệ Vũ cười: “Nếu thế này, bà xã, lần sau em mặc đồ tây, còn mặc chiếc áo thun trước ngực có in hình to, lại đeo thêm cọng dây xích màu vàng, nhất định người khác cho rằng được bao nuôi.”

      Tống Uyển Yểu tưởng tượng chút, cũng khỏi cười thành tiếng: thiệt thòi cho khi nghĩ ra ý tưởng đột phá như vậy!”

      Buổi tối, khi chơi đùa thỏa mãn rồi, bạn Hàn Hạo Nhiên được dượng đánh xe đưa về nhà.

      Hàn Hạo Nhiên vừa về đến nhà như cơn gió chạy vào phòng ngủ của mình, giấu hết những món đồ chơi Transformers cùng các chiến binh thu hoạch trong ngày .

      Tống Uyển Yểu mặt lạnh đẩy cửa ra, Hàn Hạo Nhiên : “Ôi chao, mẹ, sao mẹ gõ cửa thế!”

      “Nhiên Nhiên” Tống Uyển Yểu : “Ngày hôm qua đưa nhật kí cho con thế con ghi chưa?”

      Vẻ mặt Hàn Hạo Nhiên như táo bón, đôi mắt cùng lông mi nheo lại : “A! Xong rồi! Con quên mất!”

      Tống Uyển Yểu muốn nổi bão Hàn Hạo Nhiên móc quyển nhật kí từ trong túi xách ra, cợt nhả nhét vào trong tay mẹ: “Mẹ, con làm hết rồi nhá, tin mẹ xem .”

      Tống Uyển Yểu hoài nghi mở nhật kí ra, cuối cùng nhìn thấy hai trang viết chỉnh tề như sổ thu chi: Hôm nay ba và mẹ đưa mình đến trung tâm thương mại, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, mình rất thích. Nhưng mà mình mến Đại Hoàng Phong, nhưng mà mẹ mình có rất nhiều Transformers rồi, mẹ cho mua nữa…

      Được rồi được rồi, tuy nhật kí vô cùng ướt át nhưng cách đặt câu dùng từ rất tốt, cũng mắc lỗi chính tả.

      thỏa mãn trả lại nhật kí cho Hàn Hạo Nhiên, gật đầu khen ngợi: “Ừ, tệ, ăn trái cây .”

      Hàn Hạo Nhiên lại đẩy mẹ ra ngoài cửa: “Được rồi ạ, con ra ngay đây.”

      Bé áp tai vào cửa nghe ngóng, mẹ bé xa, bé thở phào nhõm, từ trong đáy cặp lấy ra xấp giấy sao chép, tìm đông tìm tây rồi nhét vào chỗ sâu nhất tầng dưới cùng của bạn học.

      Hắc hắc, bé rất đắc ý, chỉ có trang nhật kí này mà vai tuần sau đến khi thi cuối kì nhật kí của bé đều đầy đủ nha, rốt cuộc cần phải viết từng chữ chen chúc nhau trong nhật kí rồi.

      Định Hạo Dương là thông minh chết được, có thể nghĩ ra trò trao đổi nhật kí này.

      Lúc Hàn Vệ Vũ từ thư phòng xuống Hàn Hạo Nhiên nằm sấp ghế sofa trong phòng khách lạch cạch lạch cạch cầm điều khiển TV.

      “Mẹ đâu?”

      Hàn Hạo Nhiên chỉ lên lầu: tắm ạ.”

      “Con tắm xong rồi hả?”

      “Vâng”

      Hàn Vệ Vũ cũng ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ cái mông của Hàn Hạo Nhiên: “Xích qua chút nào.”

      “Ba ~~” Hàn Hạo Nhiên lười biếng nhích nhích về phía trước chút, “Sao ba lại chiếm chỗ vậy hả, nên giảm béo thôi.”

      Hàn Vệ Vũ dở khóc dở cười: “Cút sang bên, đứa này dám vậy hả.”

      Nhưng Hàn Hạo Nhiên chỉ ậm ừ tiếng rồi lại lạch cạch lạch cạch điều khiển TV.

      Lại lúc nữa, Hàn Vệ Vũ : “Ôi chao, con tìm thấy cái gì xem được à? Sao cứ chỉnh tới chỉnh lui vậy hả.”

      Hàn Hạo Nhiên cũng thèm gì chỉ xua tay: “Lúc này TV chả có gì cả.”

      Hàn Vệ Vũ : “Đưa điều khiển cho ba, con xem nhưng ba muốn xem.”

      Hàn Hạo Nhiên giao lại chủ quyền chiếc điều khiển từ xa, Hàn Vệ Vũ chỉnh vài kênh, mở ra bộ phim chiến tranh TV.

      TV hai bên đều rực lửa, khẩu pháo bắn ra, tưởng thành bị tiêu diệt nửa, trong đoàn chỉ huy xuất chiến sĩ mặt đầy bụi bặm hô to: “Sư đoàn trưởng, chúng ta sắp chống đỡ được rồi.”

      Tiếp theo là cảnh hai bên sống mái với nhau.

      Cảnh phim vô cùng chân , hai bên khí thế ngút trời, lát sau, sau khi trận chiến kết thúc, quan quân trong đội thắng trận trở lại phía sau quân doanh, vợ của ta ở đó.

      Hai người lâu gặp, vừa nhìn thấy mặt nhau dính sát vào nhau, ngay sau đó cắn gặm, quấn quýt triền miên.

      Hàn Vệ Vũ liếc mắt nhìn sang Hàn Hạo Nhiên, tên nhóc này trừng to mắt, xem rất hăng say.

      “cụp” cái tắt TV , ra vẻ uy nghiêm: “Được rồi được rồi, thời gian còn sớm nữa, ngủ !”

      Hàn Hạo Nhiên xem hăng hái, đột nhiên thấy màn hình đen ngòm, bé mặc kệ : “Ba, sao lại tắt TV thế!”

      Hàn Vệ Vũ trừng trừng mắt: “Nhanh ngủ !”

      Hàn Hạo Nhiên từ ghế sofa đứng lên, trong miệng lớn tiếng lầm bầm: “Con biết mà, phải vừa rồi trong TV hai người hôn môi sao, cái này có gì đâu.”

      Hàn Vệ Vũ cốc đầu bé: “Con biết cái gì!”

      Hàn Hạo Nhiên sờ sờ đầu, rất căm phẫn: “Con hiểu hết! Cũng bởi vì ba với mẹ hôn môi cho nên mới có con.”

      Hàn Vệ Vũ bị nghẹn cục, Hàn Hạo Nhiên vẫn kêu to: “Ngày đó con nhìn thấy ba hôn mẹ, còn sờ ngực mẹ, con đều thấy hết.”

      Dù cho gần đây mặt Hàn Vệ Vũ rất dày nhưng cũng chịu được chuyện này.

      thẹn quá hóa giận ngoan cường hung ác trừng mặt nhìn Hàn Hạo Nhiên, Hàn Hạo Nhiên cũng lườm , hai người mắt lớn mắt so đấu hồi, Hàn Vệ Vũ bại trận : “Nhóc à, ngày đó mẹ con ngực khó chịu nên ba xoa cho mẹ con.”

      Hàn Hạo Nhiên nửa tin nửa ngờ: “…Ba ba, vì sao sau đó con lại thấy ba lôi kéo tay mẹ sờ cái chỗ dùng để tè của ba vậy?” *chết chửa :))*

      Khốn mà!

      Hàn Vệ Vũ giận sôi lên, phải tức, cũng phải nóng ruột mà là xấu hổ.

      Lúc Tống Uyển Yểu tắm rửa xong chuẩn bị lên lầu vừa vặn nghe được tiếng kêu to của Hàn Hạo Nhiên.

      khẽ giật mình, dừng bước, rất có khí chất tránh ở bên cầu thang nghe lén.

      Kết quaả, quả nhiên nghe được Hàn Vệ Vũ vụng về mà bi ai dạy cho con khóa về sinh lý, nghe được câu cuối cùng, cũng bắt đầu thông cảm với Hàn Vệ Vũ, đồng thời thấy may mắn nghĩ lại mà sợ, may mắn phải , bằng quẫn bách mà chết mất.

      Dưới lầu, Hàn Vệ Vũ còn giải thích lung tung: “Đó là bởi vì ba ngứa, cho nên mẹ gãi.”

      Hàn Hạo Nhiên còn muốn hỏi tiếp nhưng Hàn Vệ Vũ rống to: hết chưa vậy? Nhanh ngủ ! Tranh thủ thời gian! Ba đếm đến ba, , hai,…”

      Hàn Hạo Nhiên thấy ba nổi bão nên tranh thủ thời gian nhanh như chớp chạy lên lầu.

      Hàn Vệ Vũ cảm thấy mình cũng sắp hộc máu.

      Khốn mà!

      Con mẹ nó trời ơi là trời, tại sao lại đóng cửa cho kĩ chứ a a a!!!!!

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Phiên ngoại – Cuộc sống của Hạo Khiết xinh đẹp (P1)


      Lúc Tống Uyển Yểu mang thai Hạo Khiết, gần như ở trong bụng chỉ có quả trứng, lặng yên tiếng động, yên tĩnh nghịch phá.

      Mang thai hơn hai tháng, chính Tống Uyển Yểu cũng phát ra, trong lòng chỉ nghi ngờ vì sao chu kì sinh lý của mình lại chậm như vậy?

      giây sau, xét thấy có lịch sử nhiều lần chu kì sinh lý đến muộn nên ý nghĩ này vị quăng ra khỏi đầu.

      vẫn như bình thường ở trong cuộc sống chăm sóc cho chồng con, cuối cùng người phát ra có điểm ổn là Hàn Vệ Vũ.

      Mỗi lần hai người cùng nằm giường chuyện phiếm, Hàn Vệ Vũ đều có thói quen ôm hôn Tống Uyển Yểu, ngửi chỗ này chỗ kia, tiện thể tay chân cũng sờ đông sờ tây.

      Lúc sờ đến bụng , Hàn Vệ Vũ sờ soạng lần rồi lại sờ sờ lần nữa, với Tống Uyển Yểu: “Bà xã, em mập lên à?”

      Tống Uyển Yểu : thể nào.”

      Hàn Vệ Vũ lại sờ, rất chắc chắn: “Mập, bụng cũng .”

      kinh hãi, vừa sờ xuống dưới, quả nhiên có thịt lồi lên, ra vẻ cầu xin: “Ông xã, em muốn giảm béo.”

      Hàn Vệ Vũ : “Giảm cái gì mà giảm, mập mới đẹp.”

      Tống Uyển Yểu cãi cọ vài câu, đợi đến khi ngủ, Hàn Vệ Vũ vẫn cảm thấy có chỗ ổn.

      Đột nhiên đầu lóe lên, bà xã của phải mang thai rồi chứ?

      Lúc hai người ra khỏi phòng của bác sĩ đều thể tin được, Tống Uyển Yểu ràng có thai.

      rất tự trách, sao lại có thể sơ ý như vậy.

      “Này” có chút yên lòng, “Em còn chưa chuẩn bị tốt, sao lại mang thai được.”

      Hàn Vệ Vũ kinh ngạc xong lại vô cùng hưng phấn : “Cái này cần gì chuẩn bị, mấy năm nay cũng hút thuốc, rượu cũng ít uống, sao đâu, vừa rồi bác sĩ thai nhi rất khỏe mạnh.”

      Tống Uyển Yểu vẫn cảm thấy lo sợ bất an, Hàn Vệ Vũ ôm ngồi chiếc ghế dài của hành lang bệnh viện trấn an: sao đâu bà xã, cảm thấy lần này nhất định là con .”

      chú ý của Tống Uyển Yểu quả nhiên bị dời : lại mò rồi.”

      mà” Hàn Vệ Vũ , “Bà xã, thích con .”

      “Có thêm con nữa phải làm sao bây giờ?” Tống Uyển Yểu lại bắt đầu có chuyện phải lo, “Nhiên Nhiên làm em phải lo lắm rồi, nếu lại là con trai chắc em bị giày vò đến chết mất.”

      Hàn Vệ Vũ biết gì nên bắt đầu trợn mắt lời bịa đặt: đứa nữa cũng tồi, em xem Nhiên Nhiên nhà chúng ta láu lỉnh như vậy, lại có thêm đứa con trai như vậy nữa nhất định đặc biệt hiểu chuyện, để em phải lo đâu.”

      Tống Uyển Yểu bị dáng vẻ này của chọc cười, ôm lấy cổ : “Ông xã, thôi, bất kể là con trai hay con em đều mến cả.”

      Bạn Hàn Hạo Nhiên đối với chuyện mẹ mình mang thai tiểu bảo bảo có chút khó tin, bé rất ra vẻ người lớn hỏi: “Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”

      Tống Uyển Yểu : “Hôm nay ba và mẹ đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cho ba mẹ biết.”

      Hàn Hạo Nhiên lại hỏi: “Vậy sao ba mẹ sớm cho con biết?”

      Tống Uyển Yểu kiên nhẫn giải thích: “Ba và mẹ cũng vừa mới biết thôi mà, con xem ba mẹ vừa biết lập tức cho con nghe rồi.”

      Hàn Hạo Nhiên “À” tiếng, gục đầu xuống.

      Tống Uyển Yểu lo bé nhất thời thể tiếp nhận được nên nháy mắt ra dấu với Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ vỗ vỗ đầu vai Hàn Hạo Nhiên: “Nhiên Nhiên, con sắp làm rồi, từ nay về sau phải chăm sóc cho em trai em nghe chưa.”

      Đột nhiên Hàn Hạo Nhiên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, lắc đầu nhìn mẹ mình.

      Mẹ bé bị bé thu phục, vội vàng ôm bé vào trong ngực: “Nhiên Nhiên, con làm sao vậy?”

      “Mẹ ~~” Bé rơi nước mắt dụi vào ngực mẹ mình, “Mẹ nhất định phải sinh em .”

      Tống Uyển Yểu cảm thấy buồn cười: “Nếu như là em trai sao?”

      “Oa” Hàn Hạo Nhiên khóc lớn, “Vậy chúng ta cần nó, được ?”

      Tống Uyển Yểu là đồng tình cho bé trai còn chưa biết có phải hay kia, mới đến với thế gian này bị nó vứt bỏ.

      Hàn Vệ Vũ có chút tức giận: “Nhiên Nhiên, sao con có thể vậy với em trai con? Lúc con còn chưa sinh ra, nếu ba và mẹ cũng cần con sao?”

      Hàn Hạo Nhiên thương tâm nép vào ngực mẹ mình: “Mẹ, ba thương con.”

      Tống Uyển Yểu dở khóc dở cười an ủi bé, Hàn Vệ Vũ còn tức giận vì lời của Hàn Hạo Nhiên, ngồi bên cạnh : “Đứa này, bị làm hư rồi.”

      Vì vậy, tin tức nhà họ Hàn sắp sinh con trai truyền trong phản ứng giống nhau của mọi người, tiện đà bị mọi người truyền tiếp.

      Trong tất cả mọi người, thản nhiên nhất chính là tiểu bảo bảo trong bụng Tống Uyển Yểu.

      Bé trước sau như vẫn bình tình, gây cho mẹ bé bất kì phiền phức gì, yên tĩnh ngủ, yên tĩnh lớn lên, đến sau bảy tháng nhàng nhúc nhích.

      Việc này ngay cả Tống Uyển Yểu cũng thể tin, trong bụng của chính là , bằng rất quậy phá nổi.

      Mang thai hơn chín tháng, Tống Uyển Yểu phụ mong đợi của mọi người sinh ra .

      Người vui mừng nhất trong nhà là Hàn Hạo Nhiên, giống y hệt con chó suốt ngày vây quanh giường của em , em của bé mới ra đời nên chưa biết gì, khuôn mặt nhắn nhiều nếp nhăn nhìn ra hình dáng thế nào.

      Nhưng mà bạn Hàn Hạo Nhiên tự hào tuyên bố với bạn học: “Mẹ tớ sinh em , khuôn mặt rất xinh xắn.”

      Sau hai tuần, em của bé lớn hơn chút, còn giống như con khỉ con nữa, mọi người nhìn lâu rồi kết luận, bé này đều rất giống bà nội của bé.

      Hàn Vệ Vũ gọi điện thoại sang Mĩ cho Hà Tương Tương, Hà Tương Tương rất áy náy với con của , liếc nhìn thấy bé này giống bà như đúc lúc này rơi nước mắt, cuối cùng đặt tên cho bé là Hàn Hạo Khiết.

      Tống Uyển Yểu nghe thấy cái tên hiếu kì hỏi Hàn Vệ Vũ: “Sao mẹ lại lấy chữ Khiết vậy?”

      Hàn Vệ Vũ như suy nghĩ, hôn lên thái dương cái: “Đại khái có ý là thuần khiết.”

      Lúc Hàn Hạo Khiết được bốn tuổi Hàn Hạo Nhiên tốt nghiệp tiểu học thi vào cấp 2.

      Hai em tuy kém nhau bảy tám tuổi nhưng tình cảm rất ốt, Hàn Hạo Nhiên lúc ra ngoài chơi luôn nhớ đến em ở nhà, còn khi lớn hơn để tiền tiêu vặt cho em mua đồ chơi.

      Trong mắt Hàn Hạo Nhiên em của mình là thiên hạ vô song, tài mạo nhiều mặt.

      Nhưng mà, mọi người đều biết Hàn Hạo Khiết là bé rất bình thường, ngoại trừ đến trường đều ra ngoài.

      Người lớn , linh khí của con nhà họ Bạch đều do Đinh Hạo Tình kế thừa. Hạo Tình là chị họ của Hạo Khiết, muôn miệng lời tài sắc vô song, là nhân tài xuất sắc.

      Ai cũng muốn có người chị em như vậy, cũng may Hạo Khiết là tốt bụng lại nhu mì, cũng qua quan tâm đến những lời so sánh hình thức này.


      Nếu Hạo Khiết có điểm nào hơn Hạo Tình đó chính là tính cách này.

      Hạo Khiết cùng Hạo Tình kém nhau tuổi, hai người học chênh nhau lớp, cùng học đàn dương cầm, học vẽ tranh, về sau Hạo Tình lại học violin, Hạo Khiết đủ sức nên thể theo được.

      Đúng vậy, con đường đời này, chính là người đuổi theo.

      vốn nên là đối tượng mà bạn học cực kì hâm mộ, nhưng có Hạo Tình nên người thiếu chút hào quang, bù lại bóng tối lại nhiều hơn.

      Lúc Hạo Tình là học sinh vĩ đại phát biểu đài lại là khán giả đứng dưới đài nhìn lên. Lúc Hạo Tình tham gia cuộc thi đàn dương cầm được giải thưởng, được đài truyền hình phỏng vấn lại là khán giả theo dõi TV.

      Tống Uyển Yểu từng lo lắng cho tâm lí của Hạo Khiết, đặc biệt chuyện với Hạo Khiết: “Tiểu Khiết, có số ít người vĩ đại hơn chúng ta có nghĩa là chúng ta vĩ đại.”

      Hạo Khiết kinh ngạc vài giây rồi : “Mẹ, mẹ đến chị Hạo Tình sao.”

      Tống Uyển Yểu đột nhiên phát , con của mình rất thông minh, Hạo Khiết mỉm cười : “Ai nha, chị Hạo Tình rất tốt nha, con cảm thấy con cũng tồi nha, tuy thể chơi đàn giỏi nhất, nhưng mà luôn có thể đàn trước lớp mà. Con đành đàn tuy có giải thưởng, nhưng mà cũng có thể đàn bài Thiên Chi Thành cho mọi người trong nhà nghe nha. Mẹ, con biết mà, thỏa mãn mới chính là hạnh phúc.”

      Tống Uyển Yểu nghĩ ngợi, con phải rất thông minh mà là có trí khôn.

      hôn lên khuôn mặt của Hạo Khiết cái: “Con ngoan, trong mắt mẹ con là người ưu tú nhất.”

      Hạo Khiết cười tủm tỉm.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Phiên ngoại – Cuộc sống của Hạo Khiết xinh đẹp (P2)


      Sau khi Hạo Khiết tốt nghiệp trung học thi vào trường đại học trọng điểm của thành phố khoa tiếng Pháp, Hạo Tình làm cho người ta mở rộng tầm mắt khi thi vào khoa vật lý của đại học T, hai năm sau sang California du học tại đại học Bork. Lúc Hạo Tình học ở đại học Bork được vị giáo uy quyền trong giới vật lỳ cực kì thưởng thức , chuẩn bị tốt, muốn theo ông ta học hỏi trong thời gian dài.


      Khi Hạo Khiết học năm thứ tư Đinh Hạo Dương cùng với con lớn của nhà họ Lâm ở thành phố S trải qua mười năm đương rốt cuộc đến hôn nhân. Hạo Khiết cùng Hạo Tình là họ hàng thân thuộc bên nhà trai nên tất nhiên phải tham gia.


      Tiệc cưới sắp xếp vô cùng chu đáo, vì sợ khách mời ngại ngùng nên đặc biệt sắp xếp chỗ của người lớn cùng các cậu trẻ tuổi xa nhau.


      Ngồi cùng bàn với Hạo Khiết và Hạo Tình còn có em trai của dâu, hai đồng thời nghe thấy mọi người trong bàn ăn gọi cậu là Nguyên Triết.


      ra ta tên là Nguyên Triết.


      Lâm Nguyên Triết ở độ tuổi chuyển giao giữa cậu thanh niên và người đàn ông, vốn là cái tuổi hay xấu hổ, nhưng người lại để lại dấu vết ấy, vô cùng tự nhiên. còn trẻ tuổi, đẹp trai, phong độ nhàng, rụt rè giữ lễ, còn có đôi mắt xinh đẹp.


      Đó là người con trai hoàn mỹ tìm ra tỳ vết.


      Lúc người con trai hoàn mĩ kia lúc ăn vẫn nhìn về bên này vài lần, Hạo Khiết nhìn Hạo Tình chói lọi bên cạnh, đáy lòng có đáp án.


      Cơm nước xong, mọi người lục đục rời .


      Hạo Khiết đứng ở góc khuất chờ mang xe đến đón về nhà, cầm điện thoại chơi bowling, ném hăng say đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi : “Hàn Hạo Khiết.”


      sợ đến mức tay run lên, quả bóng trượt vào trong khe, phẫn nộ giương mắt nhìn về phía người vừa gọi mình, người kia cười tao nhã: “Hàn tiểu thư”


      Hạo Khiết có chút xấu hổ, bỏ động vào trong túi áo, lễ phép gật đầu: “Lâm tiên sinh”


      Lâm Nguyên Triết tìm được lời nào để , “Hàn tiểu thư đợi ai sao?”


      “Đúng vậy ạ” Hạo Khiết , “Chờ tôi.”


      “À” Lâm Nguyên Triết trả lời tiếng.


      Hạo Khiết thấy lời nào, chỉ đứng bên cạnh , thấy khó hiểu hỏi: “Lâm tiên sinh cũng đợi người sao?”


      “À” Lâm Nguyên Triết lấy lại tinh thần, “Đúng vậy đấy, đợi lâu rồi.”


      Hạo Khiết hoài nghi nhìn người con trai đứng bên cạnh, Lâm Nguyên Triết cười cười: “Vừa rồi chơi bowling sao?”


      “Đúng vậy ạ” Hạo Khiết lầy điện thoại di động từ trong túi ra, Lâm Nguyên Triết cũng lấy điện thoại ra đưa cho Hạo Khiết xem, “ xem, tôi cũng chơi bowling, điểm cao nhất của là bao nhiêu?”


      Hạo Khiết nhẩm đếm chút: “225”


      Lâm Nguyên Triết cười ha ha, Hạo Khiết nhướng cổ nhìn sang điện thoại di động của , khốn , 245.


      lại nhìn , trong ánh mắt như hỏi, là người sao?


      Lâm Nguyên Triết cười vô cùng rụt rè, dường như …bình thường bình thường, thứ ba thế giới thôi.


      Hạo Khiết đột nhiên phát ra người đàn ông trước mắt này phiêu dật giống như trước kia mình tưởng tượng, nhìn cũng rất thú vị, cũng bình thường thôi nha.


      thoải mái rất nhiều, bắt đầu tham khảo Lâm Nguyên Triết xem phải làm thế nào để nâng cao điểm chơi game điện thoại, Lâm Nguyên Triết dạy mấy chiêu, nhất thời thể tiếp thu được, Lâm Nguyên Triết : “Làm sao chân tay em vẫn luôn vụng về như trước vậy hả?”




      bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Vẫn luôn?”


      Lâm Nguyên Triết vô cùng thần bí, Hàn Hạo Nhiên tới: “Nguyên Triết, tên nhóc này sao lại tinh quái như vậy, hôm nay cậu có thể chạy thoát ít lượt rượu, lần sau phải đánh gục cậu mới được!”


      Lâm Nguyên Triết hi hi ha ha: “Chập nhận chấp nhận, lần sau chúng ta lại uống.”


      Thẳng đến khi Hàn Hạo Nhiên đưa Hạo Khiết rất xa, quay đầu nhìn lại trông thấy Lâm Nguyên Triết vẫn đứng chỗ cũ nhìn theo .


      hỏi Hàn Hạo Nhiên: “, quen Lâm Nguyên Triết sao?”


      “Đúng vậy” của : “Em nhớ sao? Mùa hè nhiều năm trước, cậu ta và chị mình đến đây, ở lại trong nhà dì, đó cũng là làn Hạo Dương và Tiêu Thần quen biết nhau. Mấy người chúng ta còn cùng chơi trò chơi, em nhớ sao?”


      rất nhiều năm rồi, chỉ có ấn tượng mơ hồ, gãi gãi đầu, lại hỏi: “Chị Hạo Tình đâu rồi?”


      Hàn Hạo Nhiên : “Hình như là tham gia trại hè gì đó, em cũng phải biết hàng năm đến hè Hạo Tình đều tham gia trại hè nghệ thuật sao, so với lúc học còn bận hơn. Ôi chao, sao em lại hỏi nó?”


      Hạo Khiết thuận miệng tìm lí do, đến khi quay đầu lại lần nữa còn nhìn thấy Lâm Nguyên Triết.


      Đây là chuyện cực kì trong sinh hoạt của Hạo Khiết, cũng lâu sau vứt ra sau đầu.


      lần nữa nhớ tới người này là khi Hạo Tình đến tìm , chưa bao giờ nhìn thấy Hạo Tình uể oải như vậy, vào phòng ngủ của , Hạo Tình ngồi ghế ngẩn người lúc lâu.


      Hạo Khiết rót cho ly nước, yên lặng ngồi bên cạnh .


      “Hạo Khiết” Hạo Tình hắng giọng cái: “Hôm nay chị tìm Lâm Nguyên Triết.”


      khẽ giật mình, ai cơ? Lâm Nguyên Triết?


      Hạo Tình rất bi thương: “Chị với ấy chị ấy. Trước kia đều là người khác thổ lộ với chị, lớn như vậy đây mới là lần đầu tiên chị thổ lộ với người khác, kết quả…bị từ chối.”


      Hạo Khiết vô cùng khiếp sợ, ai ngờ Hạo Tình lại cho tin sét đánh: “ ấy ấy thích em.”


      Hạo Khiết kinh hãi lắp bắp: “, thể nào, em, em quen biết ta.”


      Hạo Tình bị dáng vẻ ngốc nghếch của chọc cười, rất nhanh lại trở nên ảm đạm: “Lâm Nguyên Triết ấy thích em rất nhiều năm rồi.”


      Hạo Tình xong rời , có vẻ gì là hận Hạo Khiết cả, có lẽ kiêu ngạo của cho phép , chỉ có Hạo Khiết biết chị Hạo Tình của tuy cao ngạo nhưng ra rất lương thiện.


      Sau khi Hạo Tình khỏi Hạo Khiết nằm giường trằn trọc, dù có thế nào cũng ngủ được.


      Ngày hôm sau, mang đôi mắt gấu mèo xuống lầu, trai của vội chào đón: “Em , em đoán xem ai tới này?”


      liếc mắt hỏi: “Ai ạ?”


      Trong phòng khách có người tới, nhìn cười chào hỏi: “Hạo Khiết.”


      quá sợ hãi, lập tức định chạy lên lầu trốn, ai ngời Lâm Nguyên Triết đến trước mặt , rất trịnh trọng với : “Hạo Khiết, muốn chuyện với em.”


      Hạo Khiết vừa thấy tránh khỏi nên đành ủ rũ theo Lâm Nguyên Triết ra sau cửa.


      Ra khỏi Lệ Cảnh, Lâm Nguyên Triết dẫn Hạo Khiết đến quán mì thịt bò. Bát mì thịt bò thơm ngào ngạt đặt trước mặt, lại hoàn toàn muốn ăn, mà Lâm Nguyên Triết lại ăn rất nhiều, thấy rất ngon.


      Ăn xong, Lâm Nguyên Triết chuyên chú nhìn : “Hạo Khiết, thích em.”


      trố mắt ra nhìn trong vài giây rồi cúi đầu xuống: “Ừ, tôi biết rồi.”


      Lâm Nguyên Triết cũng giật mình, cười cười: “Đinh Hạo Tình cho em biết hả?”


      Hạo Khiết liền gật gật đầu.


      Lâm Nguyên Triết thở ra: “Vậy tại, Hạo Khiết, em thấy thế nào?”


      Hạo Khiết rầu rĩ : “ thích tôi lâu là gạt chị tôi sao?”


      Lâm Nguyên Triết khẽ giật mình, lắc đầu: “ phải, cái lần đến đây chơi thầm thích em rồi.”


      Hạo Khiết vẫn nửa tin nửa ngờ, Lâm Nguyên Triết lấy ra từ trong ví tiền tấm hình đưa cho : “Em xem , lúc mấy người chúng ta cùng đến vườn bách thú, cố ý cùng em chụp tấm ảnh.”


      Hao Khiết xem ảnh, tại chiếc lồng sắt nhốt báo rất nổi bật, người thiếu niên đẹp trai tuấn tú, vừa dậy còn hơi mập mạp ngốc nghếch, là vô cùng thê thảm.


      trả lại ảnh chụp cho Lâm Nguyên Triết, hai tay bụm má bi ai trong chốc lát, Lâm Nguyên Triết kiên nhẫn chờ .


      Qua hồi lâu, ngẩng đầu: “Tôi này, làm sao lúc trước tôi lại ngốc như vậy nhỉ?!”


      Lâm Nguyên Triết nhìn tấm ảnh trong tay, khóe miệng tạo thành nụ cười: “Ngốc sao? lại cảm thấy cực kì đáng nha.”


      Sau khi hai người thành đôi, Hạo Khiết từng hỏi đùa Lâm Nguyên Triết: “Viên Viên, thích em mà thích chị Hạo Tình, nhất định là người khác cảm thấy mắt bị mù nha.” (Viên Viên là tên gọi thân mật của Lâm Nguyên Triết)


      Lâm Nguyên Triết hết sức nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Tình làm cho người ta mù quáng, vả lại, cảm thấy em có chỗ nào thua kém Đinh Hạo Tình cả.”


      Hạo Khiết cười ngừng: “Người trong mắt là Tây Thi”


      Lâm Nguyên Triết cũng cười: “Hạo Khiết, cho dù người khác có theo đuổi cũng mặc kệ, chỉ thích em, trong mắt cũng chỉ có em.”


      Hạo Khiết khẽ giật mình, đây là lời ngọt ngào nhất từng nghe.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Phiên ngoại 3 – Việc lớn hóa việc (1)

      Mãi cho đến khi ly hôn, Tống Tiểu Sơn vẫn thể ràng rốt cuộc Uông Thiên Lăng có thể phân loại thành người phụ nữ như thế nào.

      Từ cục dân chính ra, đường nổi lên trận gió , từng hàng cây dương to lớn lay động trong gió. Uông Thiên Lăng chặn mũi lại, nước mắt từng giọt rơi xuống. Tống Tiểu Sơn nghiêng đầu nhìn sang : “Em sao chứ?”

      Uông Thiên Lăng lấy khăn giấy từ trong túi ra, sửa sang lại khuôn mặt nhìn có vẻ chật vật, hít hít mũi : sao, bị dị ứng thôi.”

      “À” Tống Tiểu Sơn cười cười, “Em như vậy, người khác còn tưởng rằng bắt nạt em.”

      Uông Thiên lăng cũng cười theo: đâu, hai ta đứng ở cửa ra vào cục dân chính, người khác nhất định cho rằng em nỡ li hôn với .”

      Tống Tiểu Sơn khẽ giật mình, ma xui quỷ khiến lại hỏi câu: “Vậy em có từ bỏ được ?”

      Uông Thiên Lăng kinh ngạc nhìn , nghĩ ngợi rồi hỏi lại: “Còn sao?”

      Tống Tiểu Sơn cũng trả lời được, Uông Thiên Lăng cười: “Theo đạo lí người đàn ông như , ràng là em thể nắm bắt được, còn li hôn với hẳn là nửa đời sau của em sống trong hối hận. Nhưng mà em cảm thấy…khá tốt.”

      “Ừ” Tống Tiểu Sơn khẽ nhíu mày gật đầu, lặp lại lời của : “Khá tốt”

      “Cũng có thể vẫn chưa từ bỏ được nha.” Uông Thiên Lăng , “Con người là như vậy, thời gian nữa tốt thôi.”

      Tống Tiểu Sơn gật đầu: “Ừ, thời gian nữa…”

      Hai người trầm mặc đứng lát, Tống Tiểu Sơn : “Bây giờ em đâu, đưa em .”

      Uông Thiên Lăng lắc đầu: cần, tiện đường.”

      “À” Tống Tiểu Sơn biết làm gì, có chút lắp bắp, đây.”

      “Được” Uông Thiên Lăng , “Bye”

      Tống Tiểu Sơn lái xe đoạn, liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, Uông Thiên Lăng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ngửa đầu lên, tựa như nhìn gì đó.

      bên mặt của nhìn rất đẹp, ánh nắng chiếu rọi người , càng làm nổi bật vẻ bé nhưng lại cứng cỏi.

      Tống Tiểu Sơn nhớ tới câu thơ cổ “Ngày xuân chầm chậm, cây lá um tùm, chim thương canh bay dận dờn, ngắt nhành cỏ non.”

      Uông Thiên Lăng từng , cả cuốn Kinh Thi có nhiều câu thơ như vậy nhưng chỉ thích nhất câu thơ này.

      Lúc này nghĩ đến rất nhiều rất nhiều những lời từng , loại hạnh phúc, cũng là loại hạnh phúc.

      Rất nhiều câu, đều nhớ rất .

      Trong tích tắc, những cảm xúc khó tả đột nhiên như cơn thủy triều dâng lên bao phủ lấy , đột nhiên hiểu ra, tư thế ngửa đầu lên vừa rồi của Uông Thiên Lăng có ý nghĩa gì.

      Ngửa đầu, nước mắt mới có thể rơi xuống.

      Lúc Tống Tiểu Sơn và Uông Thiên Lăng quen nhau ở Mĩ, lúc đó Tống Tiểu Sơn có bạn , mà Uông Thiên Lăng là hàng xóm của bọn họ.

      ngày, Tống Tiểu Sơn làm từ nhà hàng về, bạn Diệp Hiểu An rất hưng phấn với : “Phòng thuê bên cạnh chúng ta là xinh đẹp.”

      hỏi: “Người ở đâu tới?”

      “Người Trung Quốc.” Diệp Hiểu An , “Từ nay về sau chúng ta có thể cùng nhau nấu cơm, còn có thể cùng nhau chơi mạt chược.”

      Hai ngày sau, từ thư viện trở về nhà muộn, Diệp Hiểu An Washington, trong phòng chỉ còn lại mình .

      làm bát mì đột nhiên có người gõ cửa. Mở cửa, ngọn đèn hành lang hơi tối, trông thấy trẻ đứng ngoài cửa, rất thân thiện với : “Xin chào, tôi là Uông Thiên Lăng ở bên cạnh, xin hỏi Diệp Hiểu An có đây ?”

      “Hiểu An có nhà.” , tìm ấy có việc gì ?”

      Uông Thiên Lăng đưa ra quyển sách: “Đây là quyển sách hôm qua Hiểu An mượn tôi.”

      cầm lấy nhìn xem, bìa sách có tên “Cam và chanh”. Đây là cuốn sách nhi đồng, khó hiểu liếc nhìn kia.

      Uông Thiên Lăng dường như cũng nhìn ra nghi vấn của nên giải thích: “Hôm qua cùng trò chuyện vài câu với Hiểu An, tôi đề cử quyển sách này với ấy.”

      Trực giác của Tống Tiểu Sơn cho thấy Diệp Hiểu An thích, nhưng vẫn lễ phép lời cảm ơn: “Vậy tôi thay Hiểu An cảm ơn .”

      có gì” Uông Thiên Lăng cười cười rồi rời .

      Sau khi Diệp Hiểu An từ Washington trở về ngoài dự kiến, quả nhiên cầm lật được hai trang trả lại ngay.

      Thường xuyên qua lại nên Tống Tiểu Sơn cũng có tiếp xúc với Uông Thiên Lăng, thỉnh thoảng ngày nghỉ ba người cùng nhau ăn cơm Trung Quốc. Uông Thiên Lăng đặc biệt biết làm cá, cá sốt dấm đường, cá kho, cá viên, bất kể là cá biển hay cá sống, vào tay Uông Thiên Lăng đều trở thành mĩ vị.

      Sau hơn hai tháng, rốt cuộc Diệp Hiểu An cũng tìm được người thứ tư chơi mạt chược, quen được vị đàn , tên là Trương Mặc Kiều.

      Trương Mặc Kiều thường xuyên tới chơi mạt chược, cũng có thể thường xuyên tới ăn món cá của Uông Thiên Lăng, ta và Diệp Hiểu An đều rất nhiệt tình sôi động, tất cả các món bàn đều ăn sạch.

      Sau thời gian ngắn, Diệp Hiểu An thần thần bí bí với Tống Tiểu Sơn: có nhìn ra , Trương học trưởng thích Thiên Lăng.”

      Tống Tiểu Sơn cảm thấy Diệp Hiểu An rất ngốc nghếch, chuyện ràng như vậy mà chỉ mới nhìn ra.

      nhìn ra.” Tống Tiểu Sơn : “Lần trước đánh bài ta nhường nhiều quân trương tử như vậy cho Thiên Lăng.”

      Diệp Hiểu An cười hì hì: xem Thiên Lăng có đồng ý ? ra học trưởng rất tốt, nhà có tiền, nhưng ấy cũng chịu thua kém, nghe Mc Kinsey mời ấy.”

      Tống Tiểu Sơn cảm thấy Uông Thiên Lăng đồng ý, thể là vì sao, chỉ cảm thấy bé này rất đặc biệt, đặc biệt ở chỗ những thứ người khác quan tâm xem nó đáng đồng.

      lâu sau, Trương Mặc Kiều bắt đầu công khai theo đuổi Uông Thiên Lăng, ta và những người đàn ông từng có kinh nghiệm đương rất giống nhau, thường xuyên xuất với những hành động điên cuồng giống như ta, ví dụ như tặng đóa hoa hồng lớn, lại ví dụ như lúc cùng Tống Tiểu Sơn và Diệp Hiểu An uống say mèn, sau đó chạy đến trước cửa nhà Uông Thiên Lăng hát tình ca. Thậm chí ta còn trả phòng của mình, xuống tầng này thuê căn phòng.

      Uông Thiên Lăng chịu nổi quấy nhiễu của ta nên bắt đầu tránh mặt Trương Mặc Kiều.

      Có lần Tống Tiểu Sơn đổ rác, nghe thấy chỗ góc cua Trương Mặc Kiều : “Thiên Lăng, vì sao em lại trốn tránh ?”

      Uông Thiên Lăng : “Trương học trưởng, tôi biết tâm ý của , nhưng mà tôi thể tiếp nhận.”

      Trương Mặc Kiều dường như giống kẻ tâm thần, khàn giọng chất vấn: “Vì sao?”

      Uông Thiên Lăng trầm mặc lát rồi : “Trương học trưởng, tôi học xong về nước, trở về chứ?”

      Trương Mặc Kiều ngang ngạnh, hờn dỗi : với em cùng về nước!”

      Uông Thiên Lăng : “Trương học trưởng, hy sinh tiền đồ của mình để ở bên cạnh tôi, đáng.”


      Trương Mặc Kiều gì, Uông Thiên Lăng im lặng chút rồi nhàng : “Cảm ơn , Trương học trưởng, cảm ơn hoa hồng cùng tình ca của .”

      Rốt cuộc Trương Mặc Kiều ngừng những cử chỉ điên cuồng lại, bản thân cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. vẫn thường xuyên đến đánh bài, vẫn như cũ cổ động Uông Thiên Lăng.

      Lúc phát ra Trương Mặc Kiều ở cùng với Diệp Hiểu An, Tống Tiểu Sơn chỉ cảm thấy vớ vẩn lại khó chịu, giống như người mặc quần áo, chỉ mình đứng khỏa thân trong đám người.

      đứng trước cửa nhà của Trương Mặc Kiều, suy nghĩ lâu rồi đưa tay gõ cửa.

      Giọng của Trương Mặc Kiều có chút đè nén, “Ai?”

      Tống Tiểu Sơn : “Tôi tới tìm Hiểu An.”

      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

      lại gõ cửa, “Hiểu An, biết em ở trong đó.”

      Lại sau lúc lâu, cửa phòng mở ra, khuôn mặt Diệp Hiểu An đỏ bừng, Tống Tiểu Sơn trầm tĩnh nhìn , “Hiểu An, chúng ta chia tay .”

      Diệp Hiểu An thoáng ngây dại, nước mắt tích tích chảy xuống, kéo lấy cánh tay Tống Tiểu Sơn: “Em sai rồi, tha thứ cho em , em dám nữa.”

      Tống Tiểu Sơn vô cùng mệt mỏi, né tránh cánh tay của : “Hiểu An, tha thứ cho em, nhưng mà chúng ta hãy chia tay .”

      cũng quay đầu lại mà bỏ , Diệp Hiểu An ở phía sau khóc lớn: “Tống Tiểu Sơn, căn bản hề tôi!”

      ngừng lại chút, “Có thể em rất đúng, như thể em.”

      Diệp Hiểu An khóc càng thương tâm.

      Tống Tiểu Sơn trở về phòng mình, đến cửa ra vào đột nhiên trông thấy từ xa Uông Thiên Lăng cầm quyển sách, mở mắt to, vẻ mặt khiếp sợ nhìn .

      gật gật đầu với rồi đóng cửa lại.

      Diệp Hiểu An cùng Trương Mặc Kiều dùng tốc độ nhanh nhất chuyển ra ngoài, sau đó triệt để biến mất trong cuộc sống của Tống Tiểu Sơn.

      khôi phục lại trạng thái độc thân, mình vừa học vừa làm công, mình về nhà nấu cơm.

      Vài ngày sau, khi từ trường trở về nhà Uông Thiên Lăng đứng trước cửa phòng , hơi giật mình: “Thiên Lăng?”

      Uông Thiên Lăng : “Hôm nay tôi làm cá viên, có muốn cùng ăn ?”

      : “Được”

      Tuy thời gian hai người quen biết ngắn nhưng đây là lần đầu tiên Tống Tiểu Sơn sang phòng Uông Thiên Lăng.

      Căn phòng của và Tống Tiểu Sơn có cách trang trí đơn giản như nhau, chỉ là sắp xếp vô cùng chỉnh tề, còn treo ít đồ mỹ nghệ mua ngoài chợ đồ cũ, cả gian phòng trông rất ấm áp.

      Ngoại trừ làm cá viên Uông Thiên Lăng còn xào thêm hai món, Tống Tiểu Sơn ăn vài miếng bánh mì cùng thịt bò salad, đột nhiên được ăn món ngon như vậy, cảm giác rất tốt.

      Lúc ăn cơm, Uông Thiên Lăng do dự: “Tiểu Sơn, nếu vui cần phải giữ nỗi buồn bực trong lòng.”

      Tống Tiểu Sơn dừng đũa chút, “Ừ”

      Uông Thiên Lăng nhìn nhìn , còn : “Tất cả những ai là người nước ngoài tha hương luôn gặp phải những khó khăn như vậy, sau thời gian nữa còn nhớ đến nó.”


      Tống Tiểu Sơn nghe thấy giọng điệu cẩn thận của , khỏi cười cười: “Ừ, tôi sao, Thiên Lăng, cảm ơn quan tâm.”

      Lúc này Uông Thiên Lăng mới nhàng thở ra, cũng bật cười: “Tôi thấy ở bên kia hai ngày nay đều có động tĩnh gì, là hù người ta mà.”

      Trước kia đều là bốn người cùng nhau ăn cơm giỡn, tại thiếu mất hai người, Uông Thiên Lăng cùng Tống Tiểu Sơn có gì là thích ứng được, ngược lại chuyện càng hợp ý.

      Trước khi , Uông Thiên Lăng cầm vài cuốn sách đưa cho Tống Tiểu Sơn: “Ở đây tôi có vài cuốn sách, lấy về đọc , giết thời gian cũng tệ.”

      Tống Tiểu Sơn : “Cảm ơn”

      Về đến nhà, Tống Tiểu Sơn đặt cuốn sách lên bàn, nhìn thấy nó là “Cam và chanh”. tiện tay cầm lên, ngồi tựa vào đầu giường đọc.

      gần như dùng cả đêm, đọc xong cuốn “Cam và chanh”

      Trang cuối cùng : Lòng mỗi con người đều là vở “Cam và chanh”, bạn sớm muộn gì cũng phải hét to lên và dũng cảm tiến về phía trước.

      Rất nhanh đến kì thi, Tống Tiểu Sơn thường sớm về trễ, dường như hề đụng mặt Uông Thiên Lăng.

      Thi xong, chuẩn bị để dành được tháng tiền công để về nhà, Uông Thiên Lăng tìm : “Tiểu Sơn, tôi phải về nước.”

      hỏi: hoàn tất các học phần rồi sao?”

      “Đúng vậy.” Uông Thiên Lăng , “Lúc tôi được trao đổi du học sinh đến đây số học phần cũng còn bao nhiêu.”

      “…” Tống Tiểu Sơn , còn trở lại Mĩ ?”

      được” Uông Thiên Lăng , “Tôi tìm được công việc trợ lí hành chính trong công ty trong nước.”

      dường như có chút thất vọng, đành phải : “Khi về nước rồi nhớ phương thức liên lạc cho tôi biết.”

      Uông Thiên Lăng cười cười: “Được”

      Tống Tiểu Sơn vẫn còn giữ cuốn sách của Uông Thiên Lăng ở đây, Uông Thiên Lăng : “Sách đó tôi tặng cho đấy, có muốn sang phòng tôi xem có cần gĩ nữa , hai ngày nữa tôi bán chúng .”

      sang phòng của Uông Thiên Lăng, cầm bức tranh rồi lại cầm ống đựng bút xấu xí.

      Sau hơn tuần lễ Uông Thiên Lăng về nước, Tống Tiểu Sơn nhận được tin nhắn: “Đây là số điện thoại liên lạc trong nước của Uông Thiên Lăng.”

      nhìn màn hình điện thoại di động giật mình, trong lòng thể đây là cảm giác gì. lưu dãy số kia lại, xếp vào số điện thoại của bạn bè.

      Tống Tiểu Sơn học xong về nước, mới đầu làm trong Tống thị, cũng làm cùng ba , dựa vào sơ yếu lí lịch huy hoàng của mình mà tìm chân kế toán viên cao cấp trong công ty đầu tư nước ngoài.

      Mẹ cùng hai chị của từ khi về nước đặc biệt chú ý đến chuyện hôn nhân của , hơi giới thiệu rất nhiều những cho quen biết.

      Tống Tiểu Sơn có cũng được mà có cũng sao xem mắt, khi kiên nhẫn của sắp cạn gặp Uông Thiên Lăng.

      ngồi ghế salon của quán cà phê nhìn Uông Thiên Lăng cười: “Thiên Lăng, tại sao lại là em?”

      Uông Thiên Lăng cũng giật mình: “Tôi còn tưởng bọn họ chàng cực phẩm kia là ai, ngờ lại là nhỉ.”

      Tống Tiểu Sơn cũng cười: “Tôi còn tưởng rằng tôi cũng được xem là người đàn ông cực phẩm, ra mắt em lại phải.”

      Uông Thiên Lăng trợn tròn mắt: “Chắc là bởi vì chúng ta cũng khá quen thuộc nhỉ.”

      Nếu là người quen mà lại chuyện đương hình như được hay lắm, hai người hẹn mà cùng nhau lảng tránh chuyện xem mắt, chỉ nhớ lại những kỉ niện thời gian còn ở Mĩ.

      Ra khỏi quán cà phê, hai người lời chia tay, Uông Thiên Lăng xoay người rời , Tống Tiểu Sơn đột nhiên gọi , “Thiên Lăng”

      Uông Thiên Lăng quay đầu lại: “Hả?”

      “Thiên Lăng” Tống Tiểu Sơn , “Làm bạn của .”

      Uông Thiên Lăng giật mình nhìn , lắp bắp : “Thiên Lăng, em nghĩ lại , được ?”

      Uông Thiên Lăng im lặng gì, Tống Tiểu Sơn : “Em xem, hai chúng ta có hoàn cảnh rất giống nhau, đều làm việc trong thành thị. Chúng ta cũng hiểu rất cá tính của đối phương, cũng phải người đặc biệt thích náo nhiệt, chắc hẳn là ở chung cũng khó khăn lắm, tuy tính là hàng cực phẩm, nhưng dựa vào công việc của mình cũng có thể nuôi sống gia đình, em…có thể suy nghĩ về chút được ?”

      Đây là lời thổ lộ ngốc nhất!

      Uông Thiên Lăng trầm ngâm lát, : “Tôi thể tùy tiện trả lời , để tôi suy nghĩ .”

      Vượt qua hai tuần lễ bất an yên, Tống Tiểu Sơn nhận được điện thoại của Uông Thiên Lăng: “Tiểu Sơn, lần trước tôi hãy suy nghĩ thử, tuy tại hai chúng ta chưa được tính là thương đối phương, nhưng tôi cảm thấy có thể thử lần.”

      Tống Tiểu Sơn thở dài hơi, lại hơi có chút thất vọng, lúc này : cảm thấy khả năng hai chúng ta nhau rất lớn.”

      Uông Thiên Lăng sửng sốt hai giây, đột nhiên cười rộ lên: “Được rồi, em tin tưởng .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :