1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Mỹ Mãn – Ninh Cửu Cửu (29 chương + 4 phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 26


      Hàn Vệ Vũ và Tống Uyển Yểu định ngày tới cục dân chính đăng ký.

      Mỗi đôi nam nữ đều chờ mong đối với chuyện kết hôn, giống như lúc còn thu gom giấy gói kẹo, mỗi tấm giấy mở ra đều bọc lấy những chiếc kẹp ngọt ngào thơm ngát, ánh mặt trời chiếu xuyên qua mặt giấy trong suốt, đó là loại say mê mà chỉ những mới có.

      Buổi sáng ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, ngẩng đầu có thể thấy bầu trời quang đãng của mùa đông.

      Lúc Hàn Vệ Vũ tới bệnh viện, Tống Uyển Yểu ở trong phòng bệnh.

      kiên nhẫn ngồi chờ sô pha, lơ đãng nhìn thấy quả cầu tuyết rơi mừng ngày sinh Khổng Tử ở cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trong quả cầu, những bông tuyết vụn hồng hồng sáng long lanh, mỉm cười.

      Đợi lát, có chút sốt ruột, vừa có ý tá đến kiểm tra phòng, giọng có chút tự nhiên: “Bệnh nhân phòng này đâu rồi?”

      “A” y tá cũng khó hiểu: “Nửa giờ trước bà Hàn bảo là ấy ăn sáng, sao đến giờ còn chưa trở về?”

      Hàn Vệ Vũ thêm lời nào nữa, xách áo khoác lên thẳng tới nhà ăn bệnh viện.

      Trong nhà ăn tìm qua vòng, trán tầng mồ hôi mỏng, y tá theo cũng bắt đầu sốt ruột: “Bà Hàn rốt cuộc là đâu?”

      “Tối hôm qua” cố gắng tỉnh táo lại hỏi: “Vợ tôi có gì khác thường ?”

      có đâu.” Y tá cẩn thận nghĩ lại “Tất cả đều bình thường mà.”

      lấy di động ra, gọi vào số, quả bên kia vẫn là giọng nữ lạnh như băng.

      Trong lòng Hàn Vệ Vũ cực lực trầm xuống, lại gọi thêm số khác: “Tiểu Nguyên, mang thêm vài người tìm chị dâu….ừ, đừng hỏi nhiều như thế, bảo thêm mấy người đến gần lão Dịch… đến nhà trọ của chị dâu để tìm xem….được….. gọi điện thoại cho trước.”

      Y tá run sợ trong lòng nhìn , liếc mắt nhìn ý tá cái: “ đến phòng bệnh chờ, nếu thấy vợ tôi lập tức gọi cho tôi biết.”

      Y tá đồng ý rồi xoay người bước .

      Hàn Vệ Vũ mờ mịt đứng ở cửa nhà ăn, thể nghĩ ra được, rốt cuộc chỗ nào ổn.

      đường tới Ngũ Hoàn, Hàn Vệ Vũ tranh thủ gọi điện thoại cho Tống Tiểu Sơn, dường như cậu ta vẫn chưa rời giường, giọng vẫn còn ngái ngủ: “ rể?”

      “Ừ” giọng trầm xuống: “Mô hình máy bay quân dụng em hai ngày trước tìm giúp em rồi.”

      “A” Tống Tiểu Sơn thực rất hưng phấn: “ rể, quá đỉnh ! Em bảo ông nội giúp, ông đều chịu.”

      “Lúc ấy nhiều” Hàn Vệ Vũ : “Chỉ là ông nội cho chiếc, đặt ở giá sách cũng vô dụng, cho em đấy.”

      Tống Tiểu Sơn ngàn vạn lần tạ ơn, Hàn Vệ Vũ dường như muốn nhiều, vội vàng ngắt máy.

      Tắt điện thoại, Hàn Vệ Vũ nôn nóng chỉ hận thể chạy xe với tốc độ 140km/h, ngay cả nhà cũng chưa về, ấy rốt cuộc có thể đâu?

      Nhà ở Ngũ Hoàn bóng người, bởi vì lâu có ai ở, bàn lớp bụi. lại lấy di động ra, vẫn như cũ điện thoại bên kia vẫn tắt máy.

      Nhất thời có chút nhụt chí, đầu cũng bắt đầu ỷ đau.

      sô pha có lớp bụi nhưng bất chấp, tựa thẳng lên, biết qua bao lâu thế nhưng lại nặng nề ngủ .

      Giấc mộng rối loạn, giống như trong phim, mỗi góc đều hỗn độn khiến ảnh biết là chính mình hay là người khác.

      Bống nhiên giọng như gió mát quật vào mặt , dịu dàng gọi : “Hàn Vệ Vũ”

      gọi to lên: “Uyển Yểu”

      Trong nháy mắt tỉnh lại, đáy lòng sợ hãi, bối rối quơ tay tìm điện thoại, đột nhiên báo nhạc chuông tới, khiến giật mình. Trong điện thoại Tiểu Nguyên : “ hai, tìm được chị dâu rồi, ở quảng trường HL”

      kịp suy nghĩ vì sao Tống Uyển Yểu lại ở quảng trường HL.

      Tiểu Nguyên đứng ở cửa chính quảng trường chờ , vừa thấy liền lập tức chạy tới: “ hai, chị dâu ở lầu hai.”

      cửa hàng kinh doanh trang phục dạ hội nổi tiếng, Tống Uyển Yểu đứng trước đèn thủy tinh, Tống Uyển Yểu mặc chiếc váy lễ phục màu đen ôm quanh ngực, trước mặt bày ra rất nhiều đôi giày cao gót với nhiều màu sắc, đứng đó cúi đầu suy nghĩ, cầm lên làn váy rồi chọn đôi.

      Hàn Vệ Vũ đứng ngoài cửa, trong đáy mắt đau đớn, đẩy cửa kính vào.

      Chuông kêu lên cái, Tống Uyển Yểu giật mình, quay đầu lại cười với : “ tới rồi à?”

      Hàn Vệ Vũ giọng chất vấn: “Sao em tiếng lại ra ngoài thế?”

      Tống Uyển Yểu vuốt vuốt tóc, đáp hỏi lại : “Bộ lễ phục này đẹp ?

      Hàn Vệ Vũ giật giật môi nên lời.

      Tống Uyển Yểu nhìn thấy trong kính hình ảnh của mình, lầm bầm : “Như hoa mỹ quyến nhưng chẳng qua tựa như năm xưa”

      “Bà xã” Hàn Vệ Vũ nhịn được nữa tiến lên ôm chặt eo .

      “Hàn Vệ Vũ” Tống Uyển Yểu cố gỡ tay ra: “Ba em có mẹ em, rể có chị em, bác cả em vẫn thói quen mình nhiều năm như thế, em trai em về sau cũng có hạnh phúc của riêng nó. Hàn Vệ Vũ, chỉ có em, nếu em chết, phải làm sao?”

      Tim như bị dao cắt, Tống Uyển Yểu xoay người, áp vào khuôn mặt : “Em vẫn cho rằng có em, cuộc sống có thể tốt hơn chút.”

      thào: “Bà xã, bà xã…”

      Có nhân viên từ trong kho hàng ra, trong tay mang theo chiếc váy màu xanh da trời, trong tay còn mang theo đôi giày cao gót.

      Đến gần thấy tuấn nam mỹ nữ ôm nhau, đẹp như trong phim điện ảnh.

      sững sờ tại chỗ, ngờ nghệch : “ Tống, bộ lễ phục này là số đo của .”

      “Ừ” Tống Uyển Yểu tránh ra từ trong cánh tay của Hàn Vệ Vũ: “Tôi thử xem, hai bộ kia gói lại giúp tôi.”

      mặc bộ váy màu đen tới phòng thay đồ, bộ váy trải dài mặt đất, dường như có thể nghe được tiếng va chạm của làn váy với sàn nhà.

      Hàn Vệ Vũ ngồi vào sô pha, sô pha rất mềm lại rất dày, người ngồi vào lại nhún xuống hơn nửa.

      nhân viên bưng lại ly nước: “Mời uống nước.”

      gật đầu: “Cảm ơn”

      Là nước ấm, nhìn xuyên qua cái chén trong bàn tay , suy nghĩ ngừng, cái gì cũng ngờ, cái cũng thể ngờ.

      Nghĩ lại lời bác sĩ với : “Trạng thái của bà Hàn lạc quan lắm, lúc đầu dùng thuốc có kết quả, rất có thể trong thời gian ngắn chuyển thành cấp tính, cho đến nay….trừ khi có thể tìm được tủy sống thích hợp để cấy tủy.”

      nghĩ rằng có thể giấu được .

      Tống” nhân viên cười tủm tỉm , “Làn da trắng, mặc màu sáng cũng rất đẹp.” Chiếc váy màu xanh da trời ôm sát mỗi đường cong người Tống Uyển Yểu, so với bộ lễ phục màu đen vừa rồi càng khiến lộ vẻ yếu ớt hơn.

      đứng trước kính, kéo phần thắt lưng còn thừa người, giọng như nuối tiếc: “Vẫn lớn quá.”

      lớn” nhân viên chạy nhanh giải thích “Cần phải dư ra chút dáng người mới trông có vẻ gầy “.

      “Gầy?” cười cái: “Quá gầy rồi, béo chút mới tốt.”

      Người bên chớp chớp mắt: “ Tống đùa rồi.”

      Hàn Vệ Vũ thu lại ánh mắt, tay ở bên trong túi âu phục mò mò lấy ra, đột nhiên nhớ tới mình cái thuốc rồi.

      “Hàn Vệ Vũ” ở bên kia gọi .

      “Chiếc vày này đẹp ?”

      “Rất đẹp” : “Chỉ là sau lưng hở quá nhiều.”

      Tống Uyển Yểu xoay người, phía sau là đường thiết kế như như lộ ra lưng trần tuyệt mỹ.

      “Năm nay thịnh hành thiết kế như thế.” nhân viên hề phiền hà giải thích “Trong Academy Awards rất nhiều ngôi sao mặc như thế.”

      “Thôi tiếc nuối: “ cần cái này nữa.”

      nhân viên cười, rất hiểu ý gật đầu: “Được”

      Tống Uyển Yểu vào phòng thay quần áo, mặc lại áo lông và quần jean.

      Khi ra, Hàn Vệ Vũ xử lý, hai nhân viên ngồi xổm mặt đất kiểm giày cùng gói lễ phục.

      Tống, chúng tôi đem đồ đến địa chỉ của .”

      “Hử?”

      Hàn Vệ Vũ : “ để lại địa chỉ ở Lệ Cảnh.”

      “À” Tống Uyển Yểu để tâm: “Thế nào cũng được.”

      “À, đúng rồi” nhân viên đột nhiên : “Bộ lễ phục tay dài kia nhất định phải dặn người làm trong nhà, trước lúc giặt cần tháo nút áo xuống, chúng tôi ghi lại chú ý bỏ bên trong.”

      Tống Uyển Yểu tùy ý gật đầu, nhưng ngược lại Hàn Vệ Vũ lại chăm chú nghe, xong còn gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi”

      ra khỏi cửa hàng, Tống Uyển Yểu quàng khăn cổ, kéo tay Hàn Vệ Vũ: “Chúng ta ăn cơm thôi.”

      “Ở đâu?”

      “Chưa nghĩ ra.”

      đưa em tới nới này” Hàn Vệ Vũ : “Nhất định em cũng biết.”

      Tới nơi, Tống Uyển Yểu quả thực muốn bật cười, ngay bên cạnh trường trung học của bọn họ, cửa hàng bánh chẻo lớn.

      Hàn Vệ Vũ cần nửa cân cải trắng nhân thịt, nửa cân thịt dê nhân dưa chua, lúc đưa bánh chẻo lên bà chủ nhìn bọn họ cười: “ , tôi vẫn còn nhớ đấy.”

      Tống Uyển Yểu có chút giật mình, năm đó cũng có ăn bảnh chẻo ở đây vài lần: “ sao, dì à, trí nhớ của dì tốt.”

      ..aizz” Bà chủ chỉ cười gian: “Ở đây có nốt ruồi son, người cũng rất đẹp, nhiều năm như vậy thay đổi, quả thực rất tốt.”

      Tống Uyển Yểu đưa tay sờ sờ mi, bà chủ hào phòng bưng lên đĩa rau ngâm, “Nhiều năm như vậy còn nhớ tới đến ăn bánh chẻo nơi này của chúng tôi, dễ đâu, nào, tặng hai người địa củ cải thập cẩm.”

      Tống Uyển Yểu thể ăn thức ăn chua cay, thịt dê cũng ăn hết, chỉ ăn mấy bánh chẻo cải trắng. Hàn Vệ Vũ miếng cái bánh chẻo, ăn rất hăng hái.

      Tống Uyển Yểu nghiêng đầu nhìn ăn, thỉnh thoảng giúp lau khóe miệng: “Từ từ thôi.” nhắc nhở.

      Miệng Hàn Vệ Vũ nhét đầy bánh chẻo, : “Đói bụng, biết vì sao…đói…như vậy.”

      Bỗng nhiên lòng đau xót, đầu tựa vai , : “Này”

      “Hử?”

      “Giữa lông mày mẹ em có nốt ruồi.” : “Lúc em trưởng thành cũng có cái giống như thế, nhưng của em rất nhìn kỹ căn bản thấy được.”

      dừng lại chút: “Cách nhiều năm như thế, dì bán hàng còn nhớ em, có vui ?”

      Tay Hàn Vệ Vũ ngừng lại, lại ăn thêm miếng bánh: “Lần đầu tiên nhìn thấy em thấy rồi.”

      Tống Uyển Yểu cười nghẹ ngào: “ gạt người.”

      lừa em” Hàn Vệ Vũ : “Em đứng ở cầu thang, liếc mắt cái là thấy được liền, lúc ấy nghĩ chân thành, xinh đẹp đó có nốt ruồi rất đẹp, tính tình còn ngang ngạnh như thế, nghĩ nhất định phải truy đuổi ấy đến tay mình, đó, dựa vào cái gì mà xem thường ? Vì thế, khi về nhà liền viết…”

      Hàn Vệ Vũ nghẹn lời được nữa, trầm mặc lát, đổ vào trong đĩa rất nhiều dấm chua.

      Tống Uyển Yểu cố gắng kìm nén nước mắt ở hốc mắt, hỏi: “Có phải hôm nay giận em ?”

      Hàn Vệ Vũ vò vò tóc : “ phải giận em mà là giận chính bản thân .”

      Tống Uyển Yểu : “Em… lúc nửa đêm ngày hôm qua, ở trong phòng vệ sinh nôn ra rất nhiều máu. Bác sĩ qua, nếu nội tạng xuất huyết chính là dấu hiệu bệnh càng nặng thêm.”

      Hàn Vệ Vũ bỗng buông đũa rất nhanh, ngón tay tê dại.

      thở dài: “Em cảm thấy cam tâm, em từng với chị em là em muốn đọc vạn cuốn sách, chị của em thêm câu vạn bộ hoa phục. Đọc vạn cuốn sách, vạn bộ hoa phục, vạn cuốn sách em đọc được, cho nên buổi sáng hôm nay ngủ dậy đến HL…em với mọi người, là sợ mọi người lo lắng, thực ra, đợi đến lúc thử xong quần áo em mới thông suốt, vạn bộ hoa phục sao mua nhiều quần áo như vậy hẳn là còn có cơ hội để mặc…”

      Nếu mắc phải căn bệnh này, có lẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc khiến cho người ta đau lòng.

      Nhưng trong cuộc sống, chưa từng có chữ nếu.

      ra khỏi cửa hàng bánh chẻo, khí trở nên trầm lặng từ khi nào.

      Hàn Vệ Vũ : “Trở về bệnh viện

      “Được”

      Tống Uyển Yểu kéo cửa xe xuống, gió mát ngoài cửa tạt vào.

      Tay Hàn Vệ Vũ đem keo mũ áo lông của đến phía trước: “Thắt chặt nút cài phía trước lại, đừng để cảm lạnh.”

      Tống Uyển Yểu dùng mũ che khuất mặt và trán, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài, ghé vào cửa kính xe, xem cảnh vật lướt nhanh bên ngoài.

      Tới phố vui chơi biết tên, Hàn Vệ Vũ đem xe dừng bên chiếc cầu làm bằng đá, là mùa khô, dười lòng sông tất cả đều là lá rụng.

      Bên kia bờ sông, xa xa là núi non trùng điệp, Tống Uyển Yểu dựa vào ghế dựa, cởi mũ, nhìn phong cách chút, đột nhiên : “Nhất trùng sơn, nhị trùng sơn, núi xa trời cao khói nước lạnh.”

      Hàn Vệ Vũ bịt hai tay giúp , trầm mặc .

      Tống Uyển Yểu rung đùi đắc ý lát, : “Câu hay câu hay, câu hay.”

      “Này” quay đầu với Hàn Vệ Vũ: “Lúc đầu mỗi lần đọc sách đọc được câu hay, em liền chép nó vào quyển vở, sau đó em chép đến hơn 10 quyển, chép câu phía sau quên câu trước, em đúng là quá tham mà.”

      Khóe miệng Hàn Vệ Vũ cong cong, Tống Uyển Yểu : “Còn ?”

      đọc sách cũng chép lại, nhớ được thôi.”

      “À” : “Nếu như vậy , dù sao bây giờ chúng ta có việc gì làm, em lấy vài đoạn, đoán xem là ai viết được ?”

      “Ừ”

      “Được, đoạn thứ nhất, thế giới phồn hoa này tràn ngập đủ các loại đồ khoái trá…đồ trong tủ kính, thức ăn cao cấp, thời trang cao cấp, gian phòng nghệ thuật hóa, bên trong tất cả trống , chỉ có song cửa hợp kim cao trần nhà, thảm đủ mọi màu sắc mềm mại, còn có trẻ …ừm, đoạn sau nhớ được, đoán xem ai viết?” Hàn Vệ Vũ nhíu mày tập trung suy nghĩ: “Nhất định là phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới có thể cảm nhận được mấy thứ vui vẻ này.”

      Tống Uyển Yểu cười ngừng: “Vậy nếu là đàn ông sao, đàn ông cảm nhận được loại vui vẻ gì?”

      Hàn Vệ Vũ cần nghĩ ngợi: “Là phụ nữ đó.”

      Tống Uyển Yểu cười nắm lỗ tai : “Háo sắc, cuồng tình”

      thuận thế ôm vai , hôn hai má lạnh như băng của : “ chỉ háo sắc, cuồng tình với bà xã thôi, có phạm pháp ?”

      Tống Uyển Yểu ghé vào trong trực , ngừng cười: “Đoạn kia là Trương Ái Linh viết, lúc ít người, đơn giản nghe rất hay…cuộc đời này em qua rất nhiều cầu ở nhiều nơi, ngắm rất nhiều mây, uống rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ qua người trong đời người.”

      Hàn Vệ Vũ : “Thẩm Thung Văn”

      Tống Uyển Yểu ngẩng đầu lên muốn cười, cố gắng chút, phát khóc còn dễ hơn, nghẹn ngào: “ thông mình, em tiếp đoạn, khẳng định đoán được…”

      Hàn Vệ Vũ đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt : “Được, nghe đây..”

      “Con nhất định phải giữ gìn..tâm hồn tuyệt đối thuần khiết, cho đến khi chúng ta đem ấy giao cho người có thể chăm sóc ấy….cả đời hạnh phúc trong lồng ngực của người đàn ông đó. Người đàn ông này có quyền vén tấm khăn ngọt ngào, huyền bí. ..” nức nở thành tiếng: “Đây là do Mạc Bạc Tang viết, tất cả em đều nhớ , toàn bộ đều nhớ , nhưng như thế có ích gì? Em gả được cho người đàn ông em , những thứ đỏ có tác dụng gì với em chứ?”

      nhấc tay áo lên, bên trong cánh tay có mấy nốt nhìn ghê người, khó đau đớn: “Hàn Vệ Vũ, em như bây giờ, làm sao gả cho được?”

      Hàn Vệ Vũ buông tay áo cho , lau nước mắt cho , : “Uyển Yểu, lúc ở Mỹ từng tham gia hôn lễ của bạn học, đến bây giờ còn nhớ mấy câu trong hôn lễ, I will love you faithfully, through the best and worst, through the difficulty and easy, what may come I will always be there.
      Uyển yểu, em, bất kể tương lại là tốt hay là xấu, dù khó khăn hay dễ dàng, dù là gì nữa, vượt qua cùng em.
      Bây giờ, gả cho , được ?”
      tart_trung thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 27.1


      Gả cho ?

      lúc bị tan thành từng mảnh , lúc sắp chết sao?

      giương mắt, trong vầng nước mắt trong sóng, đáy mắt rất tĩnh lặng, có chút sợ hãi, sợ hãi cũng có thương xót, hoặc là thứ gì khác, như núi xanh xa xa, vững vàng ở nơi đó đợi câu trả lời của .

      khóc đến cũng được: “Nhưng mà…em sắp chết…phải làm sao đây?”

      Hàn Vệ Vũ : “Bà xã, có đôi khi chúng ta thể nghĩ đến chuyện tương lai quá mờ tối, nếu còn có cái gì làm động lực vể mỗi ngày sống tiếp đây?”

      chỉ lắc đầu, cho đến cuối cùng cũng đồng ý.

      Bệnh tình của Tống Uyển Yểu theo thời gian trôi qua, càng ngày càng phát bệnh nặng hơn.

      thường xuyên nôn ra máu, xuất huyết nổi ban từ cánh tay dần kéo tới sau lưng, trước ngực, nằm giường bệnh, mà cảm thấy mình như bị kim châm, sơ sẩy chút là có thể chảy máu.

      Máu của người khác đều chảy xuôi theo mạch máu, mà máu của dù có trăm phương ngàn kế muốn lưu thông cũng rất khó khăn.

      Có đôi khi ngắm cảnh mùa đông suy tàn ngoài cửa sổ, nghĩ tới câu thơ, nhất là lưu lại được nhân gian, khuôn mặt đỏ thắm từ kính hoa từ thụ.

      rất lâu đọc sách, mà cũng lâu rồi soi mình trong gương.

      Buổi tối lúc Hàn Vệ Vũ tới, hỏi : “Có bây giờ có phải em rất xấu hay ?”

      Hàn Vệ Vũ giả vờ giả vịt đánh giá kỹ lưỡng: “Thực ra là, bây giờ chút tiếc nuối”

      “Cái gì?”

      “Bà xã của rất xinh đẹp.”

      ngẩn ra: “Xí, láo.”

      đó” Hàn Vệ Vũ ôm vào trong ngực như ôm đứa trẻ, Tống Uyển Yểu ngửa mặt nhìn , dỗ : “Nhanh ngủ

      nghe theo, buông tha: “Tại sao?”

      Hàn Vệ Vũ nhắm mắt lại, cố phát ra tiếng ngáy, Tống Uyển Yểu ở trong lòng giật giật, thấy phản ứng, thể làm gì khác hơn chỉ có thể ngủ.

      Tại sao?

      mở mắt ra, bây giời thà rằng béo hơn chút, ngốc chút, cũng sao, chỉ cần khỏe mạnh.

      cầu mong sao, chỉ cần khỏe mạnh.

      Thỉnh thoảng nhìn thấy tựa vào giường, bên mặt xinh đẹp mỏng manh, đều có loại sợ hãi, sợ số mệnh ập xuống người , loại số mệnh này gọi là hồng nhan bạc mệnh.

      Tới nửa đêm, bị trận đau ngực rất kịch liệt làm tỉnh giấc, che miệng chạy vào phòng vệ sinh, đến bồn rửa mặt nôn điên đảo trận, tất cả đều là máu đỏ thẫm.

      “Bộp..”

      Cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Hàn Vệ Vũ đứng sau , tay nhàng vỗ lên lưng.

      ngẩng đầu, khóe miệng có còn vết máu, ánh sáng của ngọn đèn chiếu đến sắc mặt trắng bệch khiến người ta sợ hãi, nhìn gương, đột nhiên cười lên: “Ôi chao, Hàn Vệ Vũ, xem, nhìn em có giống như quỷ hút máu ?”

      Tóc Hàn Vệ Vũ lộn xộn, bên bưng lên ly nước, : “Nào, súc miệng .”

      cầm lấy ly nước, trực tiếp với tay mở vòi nước ghé miệng vào, súc chút, phần dùng để rửa mặt. Tiếng nước giọt từ sợi tóc trán chảy xuống, ngạc nhiên nhìn gương, lầm bầu lầu bầu: “ rất giống quỷ hút máu.”

      “Uống chút nước .” Giọng của Hàn Vệ Vũ có chút ngái ngủ: “Cổ họng thông suốt.”

      cảm thấy bản thân mình hết sức cố gắng che giấu bi thương cùng tuyệt vọng cũng còn chỗ náu, nhào tới trong lòng gào khóc.

      đưa tay đặt ly nước tới bàn, ôm , bên tai : “Bà xã, nếu em là quỷ hút máu nhất định phải cắn đó.”

      hỏi: “Vì …vì sao?”

      Giọng có chút khàn khàn: “Vì muốn bị bà xã bỏ rơi.”

      Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Nguyên gọi điện thoại đến, nghe thấy cậu ta dường như có chút khó : “Chị dâu, có người muốn gặp chị.”

      kinh ngạc: “Ai?”

      “…chính là lão Dịch lần trước…”

      Tống Uyển Yểu suy nghĩ hồi lâu, như bừng tỉnh: “À, là người lần trước bắt cóc tôi à?”

      Đầu dây bên kia Tiểu Nguyên trầm mặc.

      hỏi: “Ông ta muốn gặp tôi làm gì?”

      chung là muốn lời cảm ơn.”

      Lòng hiếu kỳ của bị khơi lên: “À, như vậy đến .”

      Aken với Tiểu Nguyên trái phải như áp giải tội phạm, mạnh mẽ đem lão Dịch vào, trong tay lão Dịch cầm theo mấy cái hộp, vừa thấy Tống Uyển Yểu liền mặt mày hớn hở như rất quen thuộc, “ Tống, lâu rồi gặp.”

      lễ phép gật đầu: “Ông Dịch”

      Tống” Lão Dịch dứt khoát đưa lên cái hộp trong tay, “Đây là tổ yến chim én vàng Ấn Ni Sản, còn có cái này, người khác tặng tôi lão sơn tham đông bắc, tôi nỡ ăn, cái này rất bổ dưỡng cho cơ thể, công hiệu phải . À, còn có linh chi này, nghe là mọc tự nhiên, tôi nghe phụ nữa ăn vào rất tốt.”

      Ông dong dài hồi yên, như nhân viên tiếp thị.

      Tống Uyển Yểu nhìn vào trong hộp, từng lớp từng lớp tổ yến xếp ngay ngắn trong hộp, chính xác là thượng phẩm. lại nhìn mắt lão Dịch, ông còn biểu tình tàn xảo trá nữa, tóc từng mảng từng mảng trắng bệch.

      Ông còn cẩn thận “báo cáo” “ Tống, lúc đầu tôi có mắt tròng đắc tội với , tôi có mắt mà nhìn thấy thái sơn, nhưng mà từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ qua hại như thế này, tôi…”

      “Ông xong chưa?” A Ken rống lên, “Có việc , cút , cứ ở đây mà lằng nhằng như con chim ấy, chị dâu tôi cần nghỉ ngơi, rảnh rỗi dây dưa với ông.”

      “Oh, oh” lão Dịch sợ hãi: “ Tống, lần này tôi tới là để cầu xin , lần trước Hàn Vệ Vũ giơ cao đánh khẽ tha cho tôi con đường sống, nếu khong bây giờ nhất định tôi ở chỗ thâm sơn cùng cốc nào đó rồi.”

      bật cười, thực thể bội phục Lão Dịch là nhân vật lúc trước làm vô số việc xấu hoành hành ngang dọc, khi tình thế tốt, lập tức có thể quỳ xuống, hoàn toàn thoải mái, có nửa phần miễn cưỡng.

      Lúc gần , Lão dịch lại nổi điên chào hỏi với Tống Uyển Yểu: “ Tống, hãy dưỡng bệnh tốt, lần sau tôi lại thăm .”

      cũng cười: “Được, được, hẹn gặp lại.”

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 27.2


      biết là ông ta giả khờ hay là , dường như chỉ như là phát sốt khi cảm mạo, hình như còn cố vô số lần sau, thần kinh yếu ớt vậy mà bị người xa lạ từng là kẻ địch an ủi, đời có chuyện gì có thể kỳ quái hơn chuyện này.


      Lúc Hàn Vệ Vũ tới, tâm tình của khá tốt.


      “Hôm nay Lão Địch đến thăm em.”


      “Ừ” Hàn vệ Vụ cầm quả cầu tuyết đầu giường đảo ngược khiến tuyết bay tán loạn, dường như mỗi lần đến đều phải chơi như thế chút, để quả cầu thủy tinh sang bên, : “ biết.”


      Tống Uyển Yểu nháy mắt mấy cái thử hỏi : “Ông ấy cảm ơn em, em cảm thấy rất tò mò.”


      Hàn Vệ Vũ cười, vuốt tóc , “Khoảng thời gian trước, có chỉnh ông ta, thiếu chút nữa là lão ta chết.”


      “Sau đó?”


      “Sau đó?” Hàn Vệ Vũ nắm lấy tay , đan vào lòng bàn tay có sau đó, nhất thời nổi lên thiện tâm, thả ra.”


      Đôi mắt ngây thơ nháy nháy, Hàn Vệ Vũ còn vuốt vuốt đầu ngón tay , vuốt còn chưa đủ, đưa lên miệng hôn: “Lão Dịch là người ương ngạnh nhất mà gặp, bị nhà họ Tống và nhà họ Bạch liên hợp chỉnh lão ta, ngay cả ba câu lạc bộ đêm kia, có câu lạc bộ cùng người khác mở, đều mỗi đêm bị kiểm ta, kiểm tra rồi cấm, cấm lại kiểm tra, kiểm tra sạch ngay cả con muỗi trong đó cũng còn. Nhưng dù danh tiếng mất , lão vẫn sống được. Em nhìn xem, nửa năm trước, lão cam đoan lại hồi phục như cũ, chỉ cần ông ta chết trong thành phố này ai cũng động tới ông ta nữa.”


      cười cười: “Ban đầu cảm thấy, tại phát tính tình ông ta rất kì quái, trong thành phố này bởi vì có ông ta mà có bao nhiêu là trò hay.”


      nghe lời này, lập tức hiểu được là an ủi , nhưng tiến hành cách dấu vết, lại chăm sóc tỉ mỉ như vậy.


      Người đàn ông tốt như vậy.


      biết nên thương xót cho ai?


      Cuộc sống của người bệnh thường thích suy nghĩ miên man, đa phần thời gian rảnh cũng thể làm gì, nghe rất bùi tai là dưỡng bệnh, giống như Tống Uyển Yểu là người bị mắc bệnh nặng như thế. Thực ra chờ cũng chỉ nhất định là chờ đến kết quả mà thôi.


      biết là dùng loại hoóc môn nào mà cơ thể lại có phản ứng rất kém, tóc bắt đầu rụng rất nhiều, mỗi ngày đợi đến khi Hàn Vệ Vũ ở đó, liền đem tóc rụng vứt .


      qua vài ngày cũng ai phát hiên, ngoại trừ mẹ của , Bạch Trà.


      Mẹ nhìn giấu tóc rụng , xoay lưng ra ngoài cửa khóc.


      Thực ra mẹ của vừa ra khỏi cửa liền tỉnh, chỉ cảm thấy mỏi mệt, thể xác và tinh thần đều mệt, thân thể còn sức lực để níu kéo lại linh hồn.


      Hình như là cửa đóng, được được tiếng khóc của mẹ.


      “A, Vệ Vũ.” Mẹ cầm nước mắt, “Hôm nay sao tới sớm thế? Em vẫn còn ngủ.”


      Hàn Vệ Vũ cúi đầu gọi tiếng: “Mẹ”


      Bạch Trà trầm lặng lúc, bỗng thở dài “Vệ Vũ à, từ em bé nghe lời, khiến cho mẹ cùng ba nó bớt lo lắng hơn rất nhiều. Nó thích đọc sách, mọi người đều mua cho nó đủ loại sách, nó thường cầm sách đọc chút buổi chiều, bao giờ ầm ĩ, sau này khi học, thành tích đều rất tốt, mỗi lần họp phụ huynh thầy giáo rất khen ngợi.”


      Bạch Trà dừng chút, lại : “Nó đánh đàn dương cầm cũng rất hay, ngoại trừ rể nó, nó so với mọi người đều có thiên phú, nhưng vẫn khiêm tốn. Cho đến khi nó lớn như vậy, mà ngay cả công việc đều tự nó tìm, ngoại trừ bận tâm tới chuyện nó tìm bạn trai, mẹ thực phải bận tâm chuyện gì. Thậm chí ngay cả tìm người , nó cũng vô thanh vô thức mà xác định là con, cuộc sống hai đứa như thế, mọi người cũng yên tâm. Đời người con cần cái gì? Còn phải là người đàn ông tốt biết nóng biết lạnh sao.”


      Bà nhịn được mà nghẹ ngào: “ ra, là em của mẹ có phúc, nếu lỡ may em giá thể tốt hơn, Vệ Vũ à…”


      “Mẹ” Trong giọng của Hàn Vệ Vũ mang theo chút cố chấp: “Uyển yểu tốt thôi, ấy nhất định khỏe lại.”


      Bạch Trà tiếp nữa, chỉ còn lại tiếng khóc .


      Tống Uyển Yểu trở người, nước mắt chảy xuống bên thái dương.


      nghe thấy tiếng Hàn Vệ Vũ mở cửa tới, vội nhắm mắt lại. Hàn Vệ Vũ ngồi vào mép giường, đưa nhàng đặt lên bên ngoài chăn đắp.


      Bà xã” thào: “Em nhất định khỏe lại.”


      biết khi nào ghé vào và ngủ bên giường, khi tỉnh lại, giường bóng người.


      gọi: “Bà xã”


      ai lên tiếng trả lời.


      đến phòng vệ sinh, cũng có ai. Tinh thần lập tức luống cuống, đẩy của ra hành lang, giữ lấy mấy y ta hỏi: “Bà xã của tôi đâu?”


      Hàn” Y tá : “Vừa rồi bà Hàn tới khoa ung thư máu, ấy dặn lại chúng tôi.”


      vội vàng chạy lên tầng lầu, mới vài bước, thấy Tống Uyển Yểu mặc đồ bệnh nhân ngồi ở ghế dài, nhìn cái phòng mà ngây người, qua: “Bà xã”


      Tay Tống Uyển Yểu chỉ chỉ phòng kia, “Ở trong phòng kia lúc đầu là bạn , năm nay mới 8 tuổi, bị bệnh bạch cầu. Mấy hôm trước em còn thấy bé chơi dưới lầu, hôm nay chết rồi.”


      Hàn Vệ Vũ rét mà run, nhìn vào trong phòng, vài y tá quét dọn sửa sang lại, sinh mạng thậm chí chưa kịp nở héo tàn.


      Tống Uyển Yểu nhích lại gần : “Hàn Vệ Vũ, nếu em chết, phải tìm người khác, chúng ta chưa kết hôn, nên tính là góa vợ, người khác cũng quá để ý, cho dù biết trước đó người bạng chết, cũng chỉ cảm thấy số mệnh của tốt.”


      Yết hầu Hàn Vệ Vũ nghẹn ngào, giống như có gì đó tràn ra từ lồng ngực, sau đó là vỡ đê.


      Đầu Tống Uyển Yểu chôn ở đầu gối: “Hàn Vệ Vũ, em rất ghen tỵ với người bạn tiếp theo của , ấy có thể ở bên , có thể sinh con cho , đợi đến lúc có bạn mới, nhất định phải sống cho tốt…như người tốt, đáng tiếc là em may mắn sống với đến đầu bạc răng long.” (thực ra ngay từ đầu Uyển Yểu đồng ý đăng ký chỉ là vì sợ mang tiếng góa vợ khi mình chết , làm giảm giá trị của )


      Hàn Vệ Vũ ôm Tống Uyển Yểu, giọng khan khàn hét lên với : “Làm sao em có thể cho rằng rời xa em có thể sống tốt được chứ? Em nghĩ rằng trái tim của có cảm xúc sao? thích bé nhiều năm như thế, bây giờ ấy rời khỏi , em làm sao có thể cho rằng còn có thể cùng người phụ nữ khác sinh con chứ? Làm sao em có thể như thế?”


      Tống Uyển Yểu ngẩng đầu, tay cọ cọ vào mặt : “ khóc?”


      đưa tay chùi , đúng là nước mắt.


      bao lâu rồi rơi nước mắt, từ khi mẹ rời , rốt cuộc còn khóc, cho rằng trời có sập cũng khóc.


      Bài hát, nếu phải từ bỏ toàn bộ thế giới, ít nhất còn có em, đáng để quý trọng. sợ thời gian quá chậm, ngày đêm lo lắng mất em, hận thể trong đêm đầu bạc để vĩnh viễn chia ly.


      đêm đầu bạc, vĩnh viễn chia ly.


      muốn như thế cỡ nào, rất muốn, đêm đến già, ngày , dám tưởng tượng, năm rồi lại năm, ngày rồi lại ngày, mỗi năm đau, mỗi ngày nhớ, cuộc sống như thế làm sao mà tiếp tục.


      thế giới này, còn có ai nắm tay khi bị thương và hỏi: “Đau ?”


      Còn có ai xem thường mà với rằng: “Nhịn chút, lập tức đỡ thôi.”


      ôm Tống Uyển Yểu nước mắt mặt vẫn chảy xuôi, người qua tình cờ cũng ngạc nhiên nhìn chút, lập tức bước nhanh hơn.


      ôm Tống để tay sau lưng rất khó khăn để ôm người đàn ông cao lớn này, còn là người cao to khóc đầy nước mắt, vừa vỗ vừa dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc nữa.”


      thuận theo cũng buông tay: “ bị mẹ vứt bỏ lần rồi, bà xã, làm sao em nhẫn tâm như thế, chẳng lẽ em muốn vứt bỏ lần nữa sao?”


      xong, lại sinh ra ác ý: “Lần này dù sao nữa cũng cho em để lại, em chết cũng theo.”


      Sau đó lại giống như đứa trẻ ngây thơ: “ tuyệt đối khong muốn ở lại mình!”


      Lòng Tống Uyểu Yểu vô cùng đau đớn: “Được, em chết, em cố gắng chết.”


      “Nhất định thể chết.”


      “Được được, nhất định chết.”


      thế giới này còn có người như vậy, muốn chết, dù chỉ còn hi vọng mong manh, cũng muốn chết.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 28


      Hàn Vệ Vũ tránh ra khỏi cánh tay của Tống Uyển Yểu, bình tĩnh nhìn .

      nhìn thấy con ngươi đỏ lên, hỗn loạn của người đàn ông, đột nhiên rất muốn cười, khóe miệng vừa mới nhếch lên, bị người đàn ông đó hôn.

      Hàn Vệ Vũ hôn rất cẩn thận, mới đầu Tống Uyển Yểu có chút kinh ngạc, qua vài giây liền chôn ở trong lòng , ôm cổ vui vẻ đáp lại.

      muốn chết, nhưng lỡ may chết , trước khi chết có thể cùng người đàn ông này nhau, có thể có đoạn tình như thế , cam lòng của có thể giảm rất nhiều.

      Ngoài cửa sổ bỗng nổi gió tuyết rơi, tuyết rơi dán lên tấm thủy tinh ào ào rung động.

      Tống Uyển Yểu chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Tuyết rơi rồi”

      Hàn Vệ Vũ chui đầu vào bên cổ : “Ừm”

      “Hôm nay khóc” Tống Uyển Yểu : “Em phải trở lại ghi lên vở, ngày này, năm này, tuyết lớn, bạn học Hàn Vệ Vũ khóc rất lớn ở trước mặt tôi.”

      “Bà xã” Hàn Vệ Vũ cắn : “Em ức hiếp

      Tống Uyển Yểu cười ra tiếng, Hàn Vệ Vũ : “ cũng nhớ kỹ, hôm nay em làm sợ”

      Hình như rất uất ức, trong lòng Tống Uyển Yểu mềm như tan ra, sờ sờ mặt của : “Ngoan, sau này em dọa nữa.”



      Gió tuyết ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, Hàn Vệ Vũ bọc Tống Uyển Yểu trong áo khoác, hai người ngồi ghế dài, nhìn mái hiên xa xa dần bị màu trắng bao trùm.

      Trở lại phòng bệnh, Tống Uyển Yểu nghiêm túc ghi cuốn vở: “Năm này tháng này, trong trận tuyết lớn, Hàn Vệ Vũ khóc rất lớn trước mặt tôi, tôi có lẽ là người hiếm hoi giới này nhìn thấy nước mắt của .

      Tôi từng khóc trong lòng , nhưng hôm nay lại khóc trong lòng tôi, có lẽ là như thế, có thể đem bộ dạng yếu mềm của mình thể trước mặt đối phương, như thế mới có thể an ủi đau thương cho nhau, mới cho nhau dũng khí để chống đỡ qua khó khăn.’

      Nếu như cực khổ như vậy, chúng tôi đều có thể cố gắng trải qua, phía trước có thể có gì khiến chúng tôi phân ly đây?”

      Bác sĩ bắt đầu tích cực tìm tủy sống thích hợp cho . Tống Uyển Yểu có em trai, chị , có thể thấy tỉ lệ phù hợp là rất cao.

      Kết quả đầu tiên của Tống Tiểu Sơn được như mọi người mong muốn.

      Mọi hi vọng của mọi người đều ký thác ở người Tống Nhược Yểu, nhưng mang thai hơn tám tháng, cơ thể có điều kiện cho phép để cấy tủy. Tống Nhược Yểu mãnh liệt cầu sinh sớm, nhưng ngay cả Hàn Vệ Vũ cũng đồng ý.

      Lý do của Hàn Vệ Vũ rất đơn giản, “Nếu như sinh sớm có gì ảnh hưởng tốt, làm sao Uyển yểu tiếp nhận được đây?”

      Bác sĩ cũng cam đoan, tình trạng trước mắt của Tống Uyển Yểu vẫn chống đỡ được cho đến khi Tống Nhược Yểu sinh xong, cơ thể ổn định, hẳn là có vấn đề gì lớn.

      Mặc dù Tống Uyển Yểu biết những thứ này, nhưng luôn quan sát rất cẩn thẩn với những người xung quanh, cũng đoán được bảy tám phần.

      “Này” hỏi Hàn Vệ Vũ: “Chị của em có phải muốn sinh sớm hay ?”

      Hàn Vệ Vũ ngẩn ra: “Ừ, nhưng bọn cũng khuyên ấy rồi, em cũng đừng lo lắng nữa.’

      “Vậy như thế nào?”

      nếu lỡ may có gì ảnh hưởng tốt, khẳng định là em thể chấp nhận được.”



      nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người, liên tiếp, hai ba ngày tuyết rơi, ngập vào trong mắt là mảng màu trắng.

      lúc lâu, mở miệng : “Đúng vậy, em nên ích kỷ như thế, cũng thể chấp nhận được hậu quả, nên để nửa đời sau lương tâm cắn rứt tốt nhất là nên dứt khoát chút.”

      “Bà xã” Hàn Vệ Vũ có chút tức giận.

      “Em cũng chỉ như vậy thôi.”

      cũng được
      …có nghĩ tới hay , nếu như, em là nếu như, nếu tủy của chị em cũng thích hợp, phải làm sao bây giờ?”

      cùng em tìm người thích hợp.”

      “Ừ” gật đầu.

      Tóc Tống Uyển Yểu rụng rất nhiều, dứt khoát đem toàn bộ tóc dài cắt , chỉ vài đường kéo mà tóc ngắn rất nhiều, chỉ đến vành tai, giống như học sinh trung học.

      Hàn Vệ Vũ vừa nhìn thấy liền cười trận, vừa cười tóc như chó gặm, đặc biệt là phía sau, dài dài ngắn ngắn.

      kéo đến trước gương, cầm kéo sửa giúp .

      Tống Uyển Yểu lắc lắc mái tóc ngắn dài đều nhau: “Aizz, làm có được đó?”

      “Nếu cũng hơn em.” Trong tay Hàn Vệ Vũ nắm cây kéo , ánh mắt mặt rất chuyên chú, “Em có thể đừng nhúc nhích được ?”

      “Được, em động đậy nữa.” Tống Uyển Yểu đàng hoàng ngồi xuống.

      Cắt được nửa, bỗng tay dừng lại.

      “Sao thế?”

      “Nơi này cắt nhiều hơn chút.”

      Vừa nhìn gương, Tống Uyển Yểu biết nên tức hay nên cười, chính cắt giống chó gặm, nhưng tay Hàn Vệ Vũ cắt thông đến miệng luôn.

      Hàn Vệ Vũ nhìn sắc mặt của : “Nếu , lại cắt giúp em chút nữa.”

      Tống Uyển Yểu cúi đầu suy nghĩ, ràng giác ngộ kẻ dưới cơ Hàn Vệ Vũ, nên hi vọng xa vời về kiểu tóc.

      Lờ sưởi bên trong rất cao, đầu Hàn Vệ Vũ đầy mồ hôi, sau hồ sửa trái sửa phải Hàn Vệ Vũ cũng cố định lại kiểu tóc Tống Uyển Yểu ở giữa tai. Ngắn chút, lộ ra mảng trắng ở cổ, trông Tống Uyển Yểu càng trẻ hơn.

      Hàn Vệ Vũ thở hắt ra: “Phù, tốt lắm.”

      Tống Uyển Yểu nhướng mày lên, có chút nghi hoặc nên quay đầu lại.

      Hàn Vệ Vũ phát giác thấy sắc mặt tốt, hỏi: “Sao thế?”

      Tống Uyển Yểu : “Mắt trái của em nhìn .”

      rất bình tĩnh, như sớm đoán được ngày này, vậy mà lại an ủi : “Đừng lo”

      Hàn Vệ Vũ dám rời , dìu ngồi vào bên giường,

      Bác sĩ từ trước, hỏi qua tình hình rồi đem Tống Uyển Yểu vào phòng CT.

      Hàn” Bác sĩ lưu cầm CT quét qua : “Thùy não của bà Hàn phát có xuất huyết máu chút, ở vị trí thùy chẩm, cho nên tạm thời xuất tình trạng mù.”

      Nét mặt của Hàn Vệ Vũ thể nhìn ra sao: “Lúc nào có thể tốt hơn?”

      “Tình trạng xuất huyết hấp tụ tốt, xuất huyết chút rồi xuất huyết nữa tốt thôi” Bác sĩ Lưu trấn an : “Bà Hàn rất may mắn, thùy não xuất huyết là triệu chứng xuyết huyết não nhất, di chứng sau đó rất ít.”

      Giọng của Hàn Vệ Vũ thể nghe thấy: “Rất may mắn…?”

      Bác sĩ Lưu giật giật miệng, cái gì cũng , cái gì cũng chưa .

      Hàn Vệ Vũ ra từ phòng bác sĩ, dám hỏi nếu như xuất huyết lần nữa như thế nào.

      hành làng, có chút đứng vững.

      ngồi ghế dài, từng mảng tuyết trắng ngoài cửa sổ biến mất, chỉ là ánh mặt trời chiếu tới, vẫn còn chút ít tuyết tàn.

      nhớ ông nội từng tặng người bộ thư pháp, vốn là câu thơ Tô Thức, cuộc sống nơi nơi cũng giống như, ứng như Hồng Nhạn đạp tuyết bùn.

      Lúc đầu khi đọc, chỉ cảm thấy trong lồng ngực trống trải, dường như là đứng ở dãy núi quan sát toàn bộ cuộc sống.

      Chỉ là bây giờ nhìn lại, kinh nghiệm của người có thể thoải mái xem như người lại có thể như dấu chân chim hồng tuyết sao? (ví với dấu tích quá khứ còn lưu lại)

      chống trán, trong lòng rất mông lung.

      “Vệ Vũ”

      Hàn Vệ Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, Hàn Kiến Quốc đứng ở nơi xa, cau mày nhìn .

      ngây người hồi lâu mới mở miêng: “Ba”

      ho khan tiếng, tiếp: “Ba, sao ba lại tới đây?”

      Hàn Kiến Quốc ngồi bên cạnh , “Buổi sáng hôm nay ba trở về, nghe tình trạng cơ thể của Uyển Yểu quá tốt, cho nên đến thăm.”

      “Uyển Yểu ở trong phòng theo dõi” biết vì sao Hàn Vệ Vũ lại như thế, lại có thể nhiều với Hàn Kiến Quốc như thế, liên miên dứt phải là phong cách của chút nào: “Mắt trái Uyển Yểu thấy , kiểm tra ban đầu là xuất huyết trong não, có hai nơi xuất huyết ở thùy nào cho nên thấy .”

      Hàn Kiến Quốc ngồi trầm mặc, Hàn Vệ Vũ đột nhiên hỏi: “Ba, lúc mẹ con , tại sao ba giữ mẹ lại.”

      Ánh mắt Hàn Kiến Quốc đột nhiên sắc bén, Hàn Vệ Vũ nhìn lại ông.

      Ông sớm biết đứa con trai duy nhất của mình hận mình, lại nghĩ rằng lại hận như thế.

      Hàn Kiến Quốc cười, có chút phiền muộn: “Tình hình của ba và mẹ con rất phức tạp, Vệ Vũ, phải mỗi người cũng có thể may mắn như vậy. Người khác cho rằng ba và mẹ con đều là đám cưới chính trị, thực ra thực tế, đối với mẹ con là như thế, nhưng đối với ba phải.”

      Hàn Vệ Vũ mấp máy miệng, Hàn Kiến Quốc : “Vệ Vũ, hãy bên cạnh Uyển Yểu cho tốt, ba đây.”

      “Ba…”

      Hàn Kiến Quốc vỗ bờ vai : “Con trai, đừng lo lắng, thể để cả đời nuối tiếc như ba, lúc này con cũng may mắn.”

      Bóng lưng Hàn Kiến Quốc như biểu hăng hái bình thường, ngực Hàn Vệ Vũ nhói chút, nhưng lại có chút thư thái an ủi.

      nhớ Tống Uyển Yểu với : “Đó là ba , là ông nội sau này của con chúng ta.”

      Hàn Vệ Vũ muốn gọi Hàn Kiến Quốc lại, mở miệng nhưng vẫn gọi được.

      Sau 48 giờ quan sát, Tống Uyển Yểu được đẩy đưa về phòng.

      Mắt trái của vẫn nhìn thấy . Nhưng lờ mờ vẫn phát ra ánh sáng. hỏi: “Lúc nào rồi?”

      “Xế chiều” Hàn Vệ Vũ , “Mặt trời sắp xuống núi rồi.”

      Tống Uyển Yểu nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, nhìn thấy trời chiều rực rỡ chiếu vào trong phòng bệnh, mà Hàn Vệ Vũ trong trời chiều, vậy mà tóc mai có chút sắc sương rồi.

      tưởng rằng mình nhìn nhầm, vuốt vuốt mắt phải, tay sờ sờ tóc mai : “Tóc trắng?”

      Hàn Vệ Vũ , Tống Uyển Yểu cũng im lặng theo lúc, : “Đừng lo nữa, em có việc gì đâu.”

      Hàn Vệ Vũ nắm tay chặt, còn : “Em nhất định chống đỡ đến cùng, tuyệt đối để lại mình, yên tâm.”

      cười, Hàn Vệ Vũ : “Được”

      Tống Uyển Yểu chống đỡ rất cực khổ, bởi vì sợ tình trạng chảy máu trong thêm trầm trọng, chuyển đến ICU (ICU – Intensive care unit: phòng hồi sức cấp cứu, phòng dành cho các trường hợp đặc biệt nghiêm trọng), các chỉ tiêu cơ thể bị các loại dụng cụ theo dõi, mỗi ngày uống lượng thuốc lớn, truyền từng lọ dịch lại từng lọ.

      nằm giường, dường như là vứt bỏ tất cả mọi thứ kiên trì ngày thường, tự do, tôn nghiêm, vân vân, chỉ vì có thể sống chết.

      Có khi Hàn Vệ Vũ đứng ở ngoài cửa thủy tinh ICU nhìn , thỉnh thoảng cũng vào trong phòng, nhìn rất lâu, hai mắt của chịu ảnh hưởng của tình trạng xuất huyết, mắt trái vẫn hồi phúc, mắt phải cũng bắt đầu có tượng.

      Nhưng chỉ cần Hàn Vệ Vũ lại, có thể nhận biết, bắt được tay , sức của rất yếu, mà lại dám dùng sức, hai tay chỉ nhàng ở cùng chỗ, hơi ấm tay vẫn còn truyền đến tay , rốt cuộc cũng có động lực để tiếp tục chống đỡ.

      nhau vốn là chuyện của hai người, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Hàn Vệ Vũ cảm nhận được nỗ lực của Tống Uyển Yểu còn nhiều hơn .

      Lúc Tống Nhược Yểu mang thai tháng thứ chín kiên quết cầu sinh sớm, ở trong bệnh viên sinh ra bé trai khỏe mạnh.

      Trong lúc mọi người vây quanh bảo bối, Hàn Vệ Vũ tới ICU, với Tống Uyển Yểu: “Bà xã, chị sinh rồi, bé trai.”

      Tống Uyển Yểu mê man, chậm rãi ngồi xuống, đem trán kề vào tay , thào gọi : “Bà xã, bà xã”

      Có lẽ là đáp lại , nghe thấy dụng cụ theo dõi trống ngực nhanh hơn trước chút, tiếng “tích tích” trong ngắn ngủi.

      Sau hai tuần kiểm tra, bác sĩ vui vẻ tuyên bố tủy sống Tống Nhược Yểu có thể dùng để ghép tủy.

      Sau đó ba tháng Tống Uyển Yểu xuất viện, tình hạng phục hồi của cực kỳ tốt, xuất phản ứng đào thải thông thường, cũng có phản ứng gì mãnh liệt.

      Hàn Vệ Vũ lái chiếc Porsche Cayenne tơi đón , kỳ lại hỏi: “Này, xe thể thao của đâu?”

      Hàn Vệ Vũ nhìn chút: “Xe thể thao thích hợp.” Tống Uyển Yểu ngạc nhiên: “Vì sao?”

      “Là vì nhà có thêm người đàn ông.” Hàn Vệ Vũ : “Sau này đến khi chúng ta có con, xe thể thao càng thích hợp.”

      chạy xe thẳng về phía nam thành phố, đợi đến khi cục dân chính mở cửa, dừng xe lại, kéo Tống Uyển Yểu xuống.

      “Làm gì vậy?”

      “Đăng ký đó”

      Tống Uyển Yểu vẫn trong trạng thái mê muội, : “Em chưa chuẩn bị tốt”

      cần chuẩn bị” Hàn Vệ Vũ : “Người đến là được, các giấy tờ tùy thân và hộ khẩu của em đều ở chỗ của .”

      vẫn còn do dự: “Nhưng mà…”

      Hàn Vệ Vũ nghiêm túc nhìn : “Bà xã, em rất có thành ý.”

      “Em…”

      Hàn Vệ Vũ dừng bước, khụ tiếng, : “Uyển Yểu, em, dù cho tương lai là tốt hay là xấu, là khó khăn hay dễ dàng, dù cho cái gì nữa, đều vượt qua cùng em.

      Bây giờ, gả cho , được ?”

      Tống Uyển Yểu há hốc miệng, trường mắt nhìn , lát sau : “Sao hai lần cầu hôn đều dùng từ ngữ giống nhau như thế, rất sáng tạo.”

      Trong giọng của mang theo chút nghẹn ngào, mà cười với bộ dạng chắc chắn: “Bởi vì thế giới này ai có tư cách với người lời đó hơn chúng ta.”

      “Nếu…” Hốc mắt của phiếm hồng: “Bệnh của em tái phát phải làm sao đây?”

      cau mày.

      lại hỏi: “Nếu…nhỡ may, em thể sinh con phải làm sao đây?”

      rất muốn hét lên với , nhưng đều nhẫn nhịn, : “Bà xã, nếu lỡ may phá sản phải làm sao?”

      ngạc nhiên: “ sao cả, em vẫn ở bên .”

      Khóe miệng cong lên: “Bà xã, nếu lỡ may tàn tật phải làm sao?”

      càng kinh ngạc, còn có chút tức giận khi năng hồ đồ: “ bừa gì thế?”

      vẫn kiên trì cho đến đáp án: “Nếu lỡ may bị xe đâm bị thương, lái xe chú ý, còn có…”

      “Đừng nữa, đừng nữa…” khi tức giận khuôn mặt nhắn của đỏ bừng lên: “Em ở bên cạnh , dù sao em cũng đều ở bên cạnh .”

      “Bà xã” cười, “ cũng thế.”

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 29.1


      Sau khi nhận giấy chứng nhận trở về Lệ Cảnh, Tống Uyển Yểu phát biệt thự so với lần trước đến rất giống nhau, hang rào gỗ trong vườn hoa có treo thêm cây tường vi, còn bên lại có thêm cái xích đu.

      Còn chưa đến mùa nở hoa nhưng trong vường cây cành lá sum xuê.

      Tống Uyển Yểu đến bên cạnh xích đu, quơ quơ dây đu: “Này, phải cho rằng em lớn như vậy rồi mà vẫn chơi trò trẻ con ngây thơ này chứ.”

      Hàn Vệ Vũ : “Em ngồi , đẩy cho.”

      Tống Uyển Yểu ngồi xích đu, Hàn Vệ Vũ đẩy từng chút từng chút phía sau .

      Tháng tư ánh mặt trời vẫn tính là quá nóng, gió thổi cũng rất nhàng, Tống Uyển Yểu buồn ngủ, bỗng nhiên nghe thấy Hàn Vệ Vũ từ phía sau: “Có lần…”

      “Hử?”

      “Có lần ngang qua sân thể dục của trường học, nhìn thấy bọn em học tiết thể dục, em còn nhớ cái khung sắt kia sân thể dục ? Phía còn có xích đu, em ngồi đó, chơi rất vui vẻ.”

      năm đó, tươi cười sán lạn, ở xa ngửa mặt nhìn lên.

      tại, vẫn hạnh phúc như trước, bên bảo vệ cho .

      Rốt cuộc, đều có phần hạnh phúc trọn vẹn.

      Cuộc sống sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vẫn trôi qua bình thường như cũ.

      Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Hàn Vệ Vũ ôm Tống Uyển Yểu ở giường trò chuyện, trò chuyện, trò chuyện…đến khi Tống Uyển Yểu phát giác nơi đó của người nào đó bắt đầu rục rịch, nổi lên ý xấu, đưa tay ra chọc chọc…

      Hàn Vệ Vũ hừ tiếng : “Đừng nhúc nhích.”

      Tống Uyển Yểu hiền lành trong chốc lát hỏi : “Này, lâu như vậy có cái kia….có được hả?”

      Hàn Vệ Vũ đùa : “Cái kia?”

      Tống Uyển Yểu lên tiếng, Hàn vệ Vũ khó hiểu cúi đầu: “Bà xã?”

      vẫn phản ứng.

      Hàn vệ Vũ : “Bà xã, vẫn thủ thân như ngọc, em tin có thể tìm Tiểu Nguyên, A Ken hỏi xem, tuyệt đối vi phạm.”

      “Aizz” Tống Uyển Yểu thở dài: “Em có ý kia, em chỉ cảm thấy có chút có lỗi với .”

      Hàn Vệ Vũ cắn lên mặt cái: “Lại nữa rồi, bà xã, chúng ta có thể đừng nghĩ nhiều như thế được , sống chính là muốn làm gì làm, mắc bệnh chữa bệnh, sau đó tiếp tục sống.”

      Tống Uyển Yểu : “Ừm”

      Hàn Vệ Vũ vừa lòng ôm lấy , hôn , Tống Uyển Yểu lại : “Aizz, nơi đó của sao chứ?”

      Sắc mặt Hàn Vệ Vũ cứng đờ, bà xã hoài nghi sao?

      còn : “Em đọc sách thấy, đàn ông quá lâu làm, …”

      vội vàng lấp kín môi , hôn lâu, với : “Đừng nghe sách hưu nóivượn.”

      bị hôn đến đầu óc choáng váng, nghe thấy bên tai: “Nhanh bồi bổ cơ thể, đến lúc đó bà xã biết nơi đó của rốt cuộc có sao ?”

      mỉm cười, vẫn nỡ làm gì với .

      Người đàn ông của , tuy thể tính là người tốt, cũng thường xuyên dùng chút thủ đoạn mờ ám làm hại người ta, nhưng so với chính còn đối xử với tốt hơn, thế giới có thể tìm được người như vậy, thể là vô cùng may mắn.

      Thời điểm Tống Uyển Yểu bồi bổ cơ thể, Tống Nhược Yểu thường xuyên mang theo con đến thăm .

      Đứa bé cũng rất bụ bẫm, mỗi lần nhìn thấy Tống Uyển Yểu liền đòi bế, làm cho Tống Nhược Yểu phát cáu: “Thằng nhóc, như thế biết dì của nó đẹp hơn mẹ của nó.”

      Tống Uyển Yểu bật cười: “Chị, gì thế, Dương Dương còn làm sao biết được như vậy.”

      Bạn Đinh Hạo Dương vỗi vã đem nước miếng trét mặt dì, sau khi hôn lung tung hồi, mở to con ngươi đen mỉm cười đáng với Tống Uyển Yểu.

      Trong nháy mắt Tống Uyển Yểu ngẩn người.

      ôm Đinh Hạo Dương, hâm mộ đến phát điên: “Rất dễ thương, chị, em cũng phải sinh đứa mới được.”

      Tống Nhược Yểu bĩu môi: “Chờ em làm mẹ rồi biết, đứa bé này chính là quỷ thành tinh, từ nay về sau cuộc sống phải là cuộc sống của chính em nữa.”

      Tống Uyển Yểu hoàn toàn nghe vào lời nào, Tống Nhược Yểu đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tiệc cưới của em với Hàn Vệ Vũ lúc nào làm?”

      Tống Uyển Yểu ngẩn ra, lắc đầu: “Em với Vệ Vũ cũng đều muốn làm, cần thiết.”

      và Hàn Vệ Vũ đối với tiệc cưới đều có hứng thú, lĩnh giấy chứng nhận xong, thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, cho nên có tiệc cưới hay cũng hề quan trọng.

      Buổi tối đợi Hàn Vệ Vũ làm về, tới chuyện tiệc cưới với , Hàn Vệ Vũ : đều nghe theo bà xã hết.”

      “Em cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, muốn phiền toái.”

      Hàn Vệ Vũ ngẩng đầu nhìn , lát sau mỉm cười với : “Bà xã, yên tâm, chúng ta nhất định sống tốt.”

      gật đầu: “Ừm.”

      Tống Uyển Yểu bưng lên mâm đồ ăn, với Hàn Vệ Vũ: “Hôm nay chị của em mang theo Dương Dương tới, Dương Dương rất đáng nha.”

      Hàn Vệ Vũ hùng hục ăn canh: “Vậy chúng ta cũng sinh đứa .”

      Tống Uyển Yểu ngồi bên cạnh : “Được, vậy tối nay tắm rửa cho tốt .”

      Hàn Vệ Vũ uống ngụm canh liền ngẹn trong họng, kinh ngạc nhìn .

      Tống Uyển Yểu vò vò tóc của : “Ngoan”

      Lâu lắm rồi làm chuyện, tự nhiên có vẻ trúc trắc.

      Tắt đèn ngủ, Hàn Vệ Vũ kéo Tống Uyển Yểu vào trong ngực, hôn lên mặt , giọng như mất tiếng: “Bà xã.”

      Giọng đáp lại: “Ừm”

      Tay nhàng luồn vào trong áo ngủ, ngón tay xoa xoa làn da của , từ từ trượt đến ngực.

      Bởi vì dưỡng bệnh nên béo lên chút, nhất là bộ ngực, khi nhìn theo vào ánh gương lại cảm giác ngượng ngùng.

      Đôi bồ câu mềm mại, đẫy đà nắm trong tay , hưng phấn hơi run rẩy thở hổn hển, xoay người cái liền đặt dưới thân vừa mút vừa cắn.

      có chút thích ứng kịp, dùng chút sức đẩy , ngờ lại càng hưng phấn, tách chân của ra rồi thẳng tắp vào.

      Thình lình cái to lớn và sung mãn chiếm giữ , trong cơ thể hết sức vui sướng, cùng hẹn mà cùng cảm thấy loại phóng thích.

      Đó là vui sướng sau khi sống lại.

      Hàn Vệ Vũ cúi đầu chôn ở trước ngực Tống Uyển Yểu, dưới thân giật giật : “Bà xã, muốn lấy ra nữa, muốn tách khỏi với em.”

      Tống Uyển Yểu hoàn toàn ngượng ngùng: “Cái gì? Lại vớ vẩn rồi, em còn muốn tắm chút, thả em ra nhanh lên.”

      Ngược lại càng ôm chặt, lại giật giật: “Bà xã, em.”

      Tống Uyển Yểu sửng sốt, cũng ôm lại , người ôm chặt dán vào nhau, : “Ông xã.”

      Đây là lần đầu gọi như vậy, chấn động, lập tức dùng sức ôm chặt hơn: “Ông xã, chúng ta vĩnh viễn cũng rời xa nhau.”

      Thời điểm cơ thể Tống Uyển Yểu khôi phục là hơn năm sau, các chỉ tiêu kiểm tra đều hoàn toàn bình thường, căn bệnh kia cũng còn thấy dấu vết nữa, giống như chuyện gì đó rất xa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :