1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 36

      Ngày hôm qua ngủ hơi muộn cho nên sáng dậy Mạt Tư rồi, bàn chỉ bày khối thịt nướng và chút quả dại. Giản Thanh Vân vươn vươn cái lưng mỏi rồi bước xuống giường, mang giày da thú bên cạnh giường vào. Giày da thú này là do tự tay may, lúc trước chỉ mang có đôi giày, sớm rách te tua bị ném vào trong gian rồi.

      tiến vào trong gian đánh răng rửa mặt, cầm theo mấy khối cá muối để tối ăn rồi ra ngoài, lúc này mới ngồi ghế gỗ bắt đầu ăn sáng.

      Ăn sáng xong liền ra ngoài, cũng nhìn thấy tiểu Bạch dâu, chắc là lại ra ngoài săn thú rồi.

      Mặc dù bộ lạc mới gia tăng hơn trăm người nhưng cũng tạo thành gánh nặng gì, nhà gỗ vẫn cứ tiếp tục xây.

      Giản Thanh Vân giúp mọi người lột sạch da con mồi, xử lý sạch sau đó kéo tới bãi đất trống phơi nắng. Bận việc đến giữa trưa, trời nắng nóng vô cùng, rất muốn cởi áo khoác ra nhưng sợ tí gió thổi qua sinh bệnh nên đành thôi. Dù sao thời đại này cũng bằng đại, nếu như là cảm mạo bình thường sao, chỉ cần uống nhiều nước ấm và đắp da thú cho ra mồ hôi là được. Nhưng nếu lỡ phát sốt được, nơi này mấy thảo dược bình thường đều tìm được, cẩn thận coi chừng sốt đến ngu người! dám lấy thân mạo hiểm.

      Vẫn tiếp tục bận việc đến tối nhóm người của Mạt Tư trở về, ước chừng có ba mươi người, đứng đầu là tiểu Bạch vênh váo tự đắc. Mọi người đứng phía sau nó cười cười.

      Mọi người ai cũng cầm con mồi, cầm tay cũng có, vác vai cũng có, nhưng tay mỗi người lại vẫn ôm bó thực vật Giản Thanh Vân quen thuộc : cây gừng!

      Ặc. . . Nhiệu vậy à? Giản Thanh Vân trợn mắt há hốc mồm, nghĩ chỉ cần Mạt Tư cầm mấy gốc về là tốt rồi, để trồng vài cây trong gian, vài cây bên ngoài, còn lại để dành ăn. Thế nhưng nghĩ tới Mạt Tư lại để cho mỗi người ôm bó về, là quá nhiều, ăn đến bao giờ mới hết đây.

      "Mạt Tư, quá nhiều." Giản Thanh Vân tới tiếp đón, chỉ chỉ cây gừng mọi người ôm trong tay, phía dưới có cả củ gừng.

      Mạt Tư cười cười mọi người đem gừng chất đống trước cửa, lại tiếng cám ơn với bọn họ.

      Tiểu Bạch cúi đầu hửi hửi những cây gừng này, tựa hồ suy nghĩ 'những thứ này có thể ăn được sao?'

      "Quá nhiều rồi." Nhìn đống gừng trước cửa nhà, Giản Thanh Vân nhịn được lập lại lần nữa.

      " sao đâu, ăn hết mọi người cùng ăn." Mạt Tư nhìn đống gừng kia, cảm thấy hề nhiều, phỏng chừng chia ra cho mọi người trong bộ lạc mỗi người chỉ được tí, sao có thể nhiều được?

      Giản Thanh Vân há hốc mồm, gừng này dùng như thứ gia vị, cũng phải đồ ăn. Cứ cho là cho bọn họ ăn chắc gì bọn họ quen với vị cay của gừng chứ.

      "Thanh Vân à, cái thứ này ăn ngon ?" Mạt Tư cười tít mắt chỉ đống gừng mặt đất.

      Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, đùa dai nhặt củ gừng mặt đất, lau sạch bùn đất bên rồi bẻ nhánh nhét vào miệng Mạt Tư: " nếm thử biết."

      Mạt Tư nhai phát liền cau mày lại nhưng vẫn cố nuốt hết xuống, sau đó vươn tay nhéo nhéo má Giản Thanh Vân, than thở : " là hương vị kỳ quái."

      Giản Thanh Vân vui vẻ cười xòa.

      Lúc này Mạt Tư mới thả ra, cùng trở về nhà gỗ ăn tối. Chẳng bao lâu sau, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, Vưu Bỉ vui vẻ cười tít mắt bước vào.

      "Tôi đói bụng rồi." chút xấu hổ cũng có.

      Động tác gặm thịt nướng của Giản Thanh Vân dừng lại, vốn định đói mà ăn cơm tập thể , nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của . Tục ngữ có câu 'nâng tay đánh người mặt cười', bó tay, đành phải đứng dậy múc bát canh thịt cho : "Chỉ có canh thịt, nếu đói uống mấy bát, tự nướng con mồi mà ăn."

      Vưu Bỉ thèm ăn thịt do chính tay mình nướng, vì thế sạch canh thịt còn lại trong nồi và mấy khối cá muối. Ăn no rồi liền phủi mông chạy lấy người.

      Ăn no rồi, Giản Thanh Vân liền ra ngoài cửa xử lý đống gừng của , Mạt Tư cũng vội vàng chạy tới phụ giúp.

      Giản Thanh Vân chọn mấy cây mà củ còn nguyên hao tổn gì để ngày mai trồng, phần còn lại và Mạt Tư cùng nhau bẻ hết củ rồi trải ra bãi đất trống.

      Xong hết những thứ này hai người liền trở về nghỉ ngơi.

      Ngủ đến nửa đêm Giản Thanh Vân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng tiểu Bạch khẽ gọi cùng với tiếng bước chân của nó. cũng để ý, tiểu Bạch thường xuyên nửa đêm bộ bên ngoài, quen rồi.

      Đến sáng hôm sau khi và Mạt Tư cùng thức dậy, tiểu Bạch vẫn chưa trở lại. cũng để ý, chỉ cần phải thiên tai gì có thể tổn thương đến tiểu Bạch được.

      Ăn điểm tâm xong, đến khi Mạt Tư săn mà tiểu Bạch vẫn chưa trở lại.

      Giản Thanh Vân ôm gừng bên trong nhà gỗ tiến vào gian. chuẩn bị trộng ít gừng trong này, ít trồng bên ngoài. phát gian của mình rất thần kì, bất luận là loại cây gì mang vào đây trồng đều có thể dễ dàng sống tươi tốt, cho dù là thực vật khô héo chuẩn bị chết cũng có thể sống.

      lúc Giản Thanh Vân ngồi chồm hổm đào lỗ trồng cây nghe thấy tiếng tiểu Bạch bên ngoài nhà gỗ. vội vàng ra ngoài, quả nhiên càng gần cửa thanh gầm gừ của tiểu Bạch càng thêm ràng.

      Vừa mở cửa, Giản Thanh Vân liền ngẩn người ra.

      Tiểu Bạch ngồi chồm hổm ở cửa, trong miệng ngậm con vật nho , là con thú có bộ lông trắng muốt. . .

      " Tiểu Bạch, sao lại thế này?" Giản Thanh Vân ngạc nhiên hỏi, đám phụ nữ tò mò vây lại xung quanh, bởi vì thường ngày tiểu Bạch săn được con mồi liền trực tiếp vứt bãi đất trống.

      thấy cái chân yếu ớt của con vật kia hình như bị thương, đùi nó chảy máu xối xả.

      Tiểu Bạch nhàng thả con vật ngậm miệng xuống đất, móng vuốt lại thả xuống cây cỏ màu xanh lục, gầm gừ lên vài tiếng.

      Tiểu Bạch gì vậy? Tiểu Bạch biết ý tứ của tiểu Bạch liền hỏi: "Tiểu Bạch, mày muốn gì? Tao cũng đâu có hiểu ngôn ngữ thú vật."

      Tựa hồ tiểu Bạch có phần gấp, lại dùng móng vuốt cào cào cây cỏ trước mặt , lại nhàng đẩy đẩy cái chân bị thương của con thú .

      Lần này Giản Thanh Vân hơi hiểu, ngồi xổm xuống cầm cây cỏ kia để vết thương của con thú , hỏi tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, có phải mày muốn tao lấy cây này đắp lên vết thương của nó?"

      Tiểu Bạch gầm gừ tiếng mang theo hưng phấn, xem ra đúng rồi.

      Giản Thanh Vân nhìn vết thương cảu con thú , hình như bị động vật nào cắn bị thương, nhưng dấu răng đó phải của tiểu Bạch. có kéo nên thể cắt lông xung quanh miệng vết thương, nên trực tiếp lấy cây cỏ để tảng đá, nghiền nát rồi đắp lên vết thương cảu con thú .

      Hình như hơi đau, vì vậy con thú rụt rụt chân, miệng cũng chít chít kêu lên.

      Giản Thanh Vân tò mò, cây cỏ này có thể đắp lên miệng vết thương sao? Nhưng thấy bộ dạng tiểu Bạch tự tin như vậy, hình như phải là giả. Cơ mà sao thấy con này kêu giống con hồ ly thế nhỉ?

      Xách con thú nằm co quắp lên, Giản Thanh Vân kinh ngạc phát nó chính xác là con hồ ly! Vừa rồi nó nằm co quắp nên mới nhận ra.

      Tiểu Bạch thấy Giản Thanh Vân cầm con thú như vậy hình như rất bất mãn, liền nhìn gầm lên mấy tiếng.

      Giản Thanh Vân vui vẻ, tiểu Bạch này vậy mà che chở cho hồ ly thế cơ đấy. nhàng thả hồ ly xuống đất, : "Tiểu Bạch, mày nhặt con hồ ly này ở đâu vậy?"

      Tiểu Bạch gầm gừ vài tiếng, cũng biết nó cái gì.

      Lát sau, Giản Thanh Vân thử xem xét vết thương của hồ ly, phát vậy mà vết thương ngừng chảy máu rồi.

      Cây cỏ này có thể cầm máu à ?

      " Tiểu Bạch, mày tìm được ở đâu vậy?" hưng phấn chỉ chỉ cây cỏ cầm máu đùi hồ ly. Có cây này, về sau nếu người trong bộ lạc cẩn thận bị thường đều được cầm máu. nghĩ tới người của bộ lạc biết cỏ cầm máu mà tiểu Bạch lại biết. Xem ra đây chính là bản năng của động vật, nghe vài động vật khi bị thương có thể tự mình kiếm dược thảo cầm máu hoặc trị độc.

      Tiểu Bạch chỉ quan tâm hồ ly mặt đất, liếm tới liếm lui người nó, thèm để ý Giản Thanh Vân bên cạnh vui mừng đến phát điên.

      Giản Thanh Vân cũng cần, dù sao đợi sau khi hồ ly lành vết thương, lại bảo tiểu Bạch dẫn tìm cỏ cầm máu là được.

      Mọi người xung quanh cũng tản ra, Giản Thanh Vân thấy con hồ ly này tạm thời cũng tốt hơn, tiểu Bạch cũng dẫn tìm cỏ cầm máu. chỉ có thể mặc kệ tiểu Bạch và hồ ly để vào trong gian tiếp tục trồng gừng.

      nhanh chóng trồng xong tất cả, sau khi tiến ra phát tiểu Bạch vẫn canh chừng bên cạnh con hồ ly, bộ ai cũng đáng tin. Thậm chí biết tiểu Bạch lấy cỏ lông từ đâu đắp người hồ ly, còn hồ ly ngủ.

      Giản Thanh Vân mặc kệ hai đứa nó, đem phần gừng còn lại ra bãi đất trống sau nhà gỗ trồng. Sau khi xong việc, trở về nhà gỗ lại phát tiểu Bạch và hồ ly mắt to trừng mắt với nhau.

      Con hồ ly cực kỳ ủy khuất kêu lên chít chít hai tiếng, tiểu Bạch chớp chớp mắt, ràng hiểu đến cùng là hồ ly ủy khuất cái gì.

      " Tiểu Bạch, có phải nó đói bụng ?" Con hồ ly như vậy, kể từ lúc tiểu Bạch tìm thấy nó đến giờ vẫn chưa ăn gì, ràng rất đói bụng. Nhưng nó như vậy giống như còn chưa cai sữa, nên đút cho nó cái gì tốt đây?

      Tiểu Bạch vừa nghe, vội vàng tới bãi đất trống ngậm con thú từ đống con mồi trở về, con mồi này ước chừng lớn hơn tiểu hồ ly mười mấy lần.

      " Tiểu Bạch, sao nó có thể ăn hết được, mày làm như nó là mày á, ngày có thể ăn hết số con
      mồi lớn hơn mày vài chục lần?" Giản Thanh Vân chế nhạo tiểu Bạch.

      Tiểu Bạch gầm gừ vài tiếng, đôi mắt trông mong nhìn Giản Thanh Vân.

      "Được rồi, được rồi, để tao thử đút cho nó." Giản Thanh Vân tới bãi đất trống lượm con nhím trọc về. Thịt của nhím trọc có vẻ non mềm, mà cũng chẳng biết là hồ ly ăn chay hay ăn mặn nữa.

      lấy con dao xếp nhanh nhẹn cắt thịt nhím trọc ra thành thịt vụn, sau đó bỏ vào nồi nước châm lửa nấu, lại nêm chút muối ăn. Sau khi nấu chín lại múc ra vỏ dừa, chờ đến khi nguội bớt rồi mới đặt bên cạnh tiểu hồ ly.
      Phương Lăng, Andrena, dungmuoimuoi3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37



      Tiểu hồ ly hếch chiếc mũi nho hửi hửi chén canh thịt bằm trước mặt, sau đó vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm liếm, sau đó mắt đầu ừng ực ừng ực uống.


      Giản Thanh Vân thấy tiểu hồ ly liếm láp nước canh thịt bằm trong vỏ dừa giống y chang như con chó vậy.


      Tiểu Bạch đứng bên cạnh thấy tiểu hồ ly bắt đầu ăn được cúi thấp đầu kêu lên vài tiếng, tiếng kêu nghe có vẻ rất đè nén, giống như sợ tiểu hồ ly bị kinh hách.


      Sức ăn của tiểu hồ ly rất bình thường, ăn nửa bát bát no rồi. Giản Thanh Vân nhàng thở phào, sợ sức ăn của nó giống tiểu Bạch.


      Tiểu hồ ly ăn no kêu chít chít vài tiếng, sau đó nằm mặt cỏ lông mềm mại bắt đầu ngủ.


      Giản Thanh Vân nghĩ muốn ôm tiểu hồ ly vào trong nhà gỗ, đợi lát nữa muốn tiểu Bạch dẫn tìm cỏ cầm máu, chứ nếu để nó bên ngoài, sợ người ta tưởng là con mồi rồi giết chết.


      Vừa mới chạm vào tiểu hồ ly, tiểu Bạch đứng bên cạnh mất mãn gầm lên tiếng.


      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ đành phải thả con hồ ly xuống tại chỗ: "Tiểu Bạch, phải ôm tiểu hồ ly vào trong phòng chứ, nếu tí nữa mày dẫn tao tìm cỏ cầm máu rồi người ta tưởng tiểu hồ ly là con mồi giết chết sao đây?"


      Tiểu Bạch cúi đầu trầm tư, lại hướng về Giản Thanh Vân gầm lên vài tiếng, sau đó mới cúi xuống gặm cổ tiểu hồ ly mang vào tổ của mình.


      Giản Thanh Vân nhìn thấy tiểu Bạch nhàng ngậm tiểu hồ ly chạy về lều cỏ của chính mình, lại nhàng đặt tiểu hồ ly lên nệm rơm mềm mại của nó, sau đó lại hướng về phía mấy người phụ nữ bãi đất trống mà gầm lên mấy tiếng. Ý tứ là 'các ngươi được đụng vào tiểu hồ ly'. . . Chí ít là lần này Giản Thanh Vân hiểu ý tứ của tiểu Bạch. Bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn chạy đến chỗ Ni nhờ vả ấy để ý tiểu hồ ly chút, ngàn vạn lần đừng để tiểu hồ ly bị người ta xem là con mồi mà giết chết.


      Ni gật đầu đồng ý.


      Lúc này Giản Thanh Vân mới cưỡi tiểu Bạch tìm cỏ cầm máu.


      Chạy chừng hai giờ, đến nơi mà ánh sáng chiếu tối, cả cảnh rừng tối đen mảnh, Giản Thanh Vân mới nhìn thấy loại cỏ cầm máu này, nhiều lắm, khắp nơi đều có, nhưng ai lại nghĩ nó là cỏ cầm máu - loại dược liệu chứ.


      ngồi xuống nhổ, phần trực tiếp trồng trong gian, còn phần bị mang về bộ lạc.


      Nếu chỉ nơi rừng rậm tăm tối mới có cỏ cầm máu, vậy chỉ có nơi tối tăm cỏ cầm máu mới có thể sinh trưởng. Vị trí của bộ lạc là nằm hướng mặt trời mọc, thích hợp gieo trồng loại cỏ này. chỉ định đem loại cỏ cầm máu này về cho người ở trong bộ lạc để họ biết công dụng của nó, về sau nếu có người bị thương cũng có thể kiếm loại cây này.


      Thời điểm trở lại bộ lạc sắc trời sẩm tối, Mạt Tư cũng trở lại ngồi trước cửa lều cỏ nhìn tiểu hồ ly chăm chú, bên cạnh là nồi canh thịt tỏa hương nghi ngút, còn đống lửa nướng thịt nhím trọc vang lên tiếng tí tách của mỡ béo.


      Mạt Tư xoay người nhìn thấy Giản Thanh Vân cười tươi, chỉ chỉ con hồ ly trong lều cỏ mà hỏi: "Thanh Vân, đây là con mồi gì?" sống trong rừng nhiều năm như vậy mà chưa từng nhìn thấy con mồi nào như vậy.


      Mạt Tư còn chưa trả lời tiểu Bạch đứng bên cạnh mất kiên nhẫn mà gào rống về hướng Mạt Tư, sau đó nó vào trong lều cỏ, đặt mông ngồi chen lấn Mạt Tư.


      Giản Thanh Vân nhìn cái đuôi to đùng lông lá xù xì của tiểu Bạch vòng quanh người tiểu hồ ly, nhìn được mà giật giật khóe miệng. Tiểu Bạch này coi tiểu hồ ly là cái gì hả trời? Sủng vật? Hay là bạn đời? Nhưng mà. . . Nhưng mà. . . Bộ dạng tiểu hồ ly này hẳn là vẫn chưa dứt sữa mà! (#mèo: tình phân biệt độ tuổi :)))))


      Mạt Tư cũng rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm: "Chúng nó. . . làm sao vậy?| chỉ chỉ tiểu Bạch và tiểu hồ ly.


      Giản Thanh Vân cũng mù tịt, lắc lắc đầu. Căn bản là hiểu được mối quan hệ của hai đứa nó. Lại lắc đầu, thôi mặc kệ chúng nó, "Mạt Tư, chúng ta ăn cái gì , em đói bụng rồi."


      Mạt Tư gật gật đầu đến bên cạnh đống lửa lấy xuống hai con nhím trọc thơm ngào ngạt, sau đó múc thêm hai bát canh thịt cầm về nhà gỗ.


      Tối hôm nay Vưu Bỉ chưa tới quấy rầy bọn họ, nhưng lát sau Giản Thanh Vân liền biết vì sao Vưu Bỉ tới ăn chực rồi.


      Lúc ra hồ nước rửa chén nhìn thấy Bối Nhĩ và Vưu Bỉ ngồi chung chỗ. Bối Nhĩ ghé miệng vào tai Vưu Bỉ cái gì đó, gương mặt lên vẻ thẹn thùng, còn mặt Vưu Bỉ lạnh tanh, chỉ nhìn ngọn lửa, biết nghĩ gì.


      Sau đó lại thấy BỐi Nhĩ cầm thịt nướng chín đưa cho Vưu Bỉ, Vưu Bỉ cực kì tự nhiên cầm lấy, há miệng bắt đầu ăn. Hai mắt Bối Nhĩ bao hàm tình thầm kín, yên lặng nhìn Vưu Bỉ ăn.


      Thậm chí Giản Thanh Vân còn nhìn thấy chồng Bối Nhĩ - Môn Đạt thần sắc phức tạp nhìn ta và Vưu Bỉ.


      Rốt cục cũng nhìn được nữa liền kéo Mạt Tư .


      Từ hồ nước trở về, Giản Thanh Vân nhìn thấy tiểu Bạch ngồi chồm hổm trước cửa nhà, trong miệng còn ngậm con nhím trọc. Thấy trở về, tiểu Bạch mừng rỡ để con nhím trọc bên cạnh nồi đá, ý là muốn giúp nó nấu cho tiểu hồ ly bát canh thịt bằm.


      Nhìn cặp mắt buồn ngủ mông lung của tiểu hồ ly bên trong lều cỏ, Giản Thanh Vân đành phải nhận mệnh nhặt con nhím trọc lên bắt đầu nấu canh thịt cho tiểu hồ ly.


      Tiểu hồ ly huống canh thịt còn Giản Thanh Vân đắp thuốc cho nó. Tiểu Bạch ngồi bên cạnh nhìn chớp mắt, Mạt Tư cũng ngồi bên cạnh nhìn chớp mắt.


      Vừa đắp thuốc cho tiểu hồ ly, Giản Thanh Vân vừa với Mạt Tư: "Mạt Tư, cái này là cỏ cầm máu, về sau nếu bị thương đắp nó lên miệng vết thương là có thể cầm máu rồi." để thảo dược lên tảng đá nghiền nát, dòng nước màu xanh lục liền chảy xuống.


      Mạt Tư gật gật đầu, trong mắt là vô vàn ngạc nhiên.


      Đến ngày hôm sua, Mạt Tư liền đem cỏ cầm máu cho mọi người xem, còn cho họ biết: cỏ này có khả năng cầm máu, về sau nếu bị thương có thể dùng ái này cầm máu. Mọi người trong bộ lạc cũng thấy cực kỳ ngạc nhiên, bọn họ căn bản biết khi bị thương hay bị bệnh có thể dùng đến thảo dược. Bây giờ nghe Mạt Tư , tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.


      " Mạt Tư, ngươi lợi hại, cái gì cũng biết hết." Trong đám người bắt đầu có người ồn ào.


      Mạt Tư cười cười, quay đầu nhìn về phía nhà mình, vợ vẫn còn ngủ bôn trong kia.


      Nhưng có chú ý tới có người ánh mắt cũng nhìn ngôi nhà gỗ đó.


      Mọi người đùa lát, ăn sáng xong liền đeo cung tên săn.


      Mạt Tư múc bát canh, cầm khối thịt nướng, cẩn thận tiến vào nhà gỗ rồi để đồ ăn lên bàn , lại tươi cười đầy mặt ngắm nhìn Giản Thanh Vân ngủ say, cúi đầu hôn lên gò má cái, trong lòng dâng lên từng trận ấm áp.


      Sau khi thức dậy, Giản Thanh Vân ăn đồ ăn Mạt Tư để lại, sau đó cầm theo dao đá ra ngoài. tính chặt cành cây về làm hàng rào xung quanh lều cỏ, sợ trong lúc mình và tiểu Bạch có ở nhà tiểu hồ ly chạy trốn, mà nó còn như vậy, lỡ như bị con gì cắn làm sao bây giờ. Nghĩ tới đây, tính toán đợi bộ lạc xây đủ nhà rồi bắt đầu làm chiến hào.


      lúc Giản Thanh Vân cầm dao hì hục chặt nghe cách đó xa truyền đến tiến sột soạt và tiếng chuyện. Dừng động tác tay, liền bước đến nơi phát ra tiếng .


      Giọng quen thuộc truyền vào torng tai : "Vưu Bỉ, đứng lại." Là giọng của Bối Nhĩ.


      biết vì sao, Giản Thanh Vân nghe thấy là giọng của ta liền trốn sau gốc cây lớn.


      nhìn thấy thấp thoáng Vưu Bỉ và Bối Nhĩ về phía bên cạnh , Vưu Bỉ trước, Bối Nhĩ sau. tay Vưu Bỉ cầm con dao đá đứng cạnh thân cya6 to lắm bắt đầu chặt. Giản Thanh Vân nghĩ chắc hôm nay nằm trong nhóm người ở lại xây nhà gỗ.


      Bối Nhĩ thấy Vưu Bỉ chỉ lo chặt cây mà thèm nhìn ta, khỏi cau mày: "Vưu Bỉ, vì sao chịu nhìn tôi? Tôi có chỗ nào tốt, vì sao cần tôi? Tôi muốn trở thành vợ ."


      Giản Thanh Vân nấp sau đại thụ cố gắng thu bản thân, sợ bọn họ nhìn thấy mình.


      Vưu Bỉ tiếp tục chặt cái cây trước mặt, thèm nhìn Bối Nhĩ.


      Từ góc độ của Giản Thanh Vân nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy gương mặt biểu tình của Vưu Bỉ, lạnh lùng đến dọa người. cũng biết bình thường mặt đều như vậy, nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy , Vưu Bỉ đều cười tít cả mắt. Hại mỗi lần nhìn thấy đều được tự nhiên, cảm giác như mình bị con rắn theo dõi vậy.


      Bối Nhĩ được như ý nguyện liền tới trước mặt Vưu Bỉ, nhìn chằm chằm hỏi: " có vợ, vì sao cự tuyệt tôi?"


      Rốt cục Vưu Bỉ cũng ngẩng đầu nhìn ta cái, biết nghĩ tới cái gì mà gương mặt lên chút hốt hoảng, lúc lâu sau mới : "Tôi thích phụ nữ tài giỏi, ràng phải."


      Bối Nhĩ càng tức hơn: "Sức lực của tôi cũng kém mấy người phụ nữ khác, tôi biết trong bộ lạc còn có ai tài giỏi hơn tôi."


      Giản Thanh Vân trầm mặc, thừa thận sức lực của Bối Nhĩ rất lớn. Nhưng mà hình như Vưu Bỉ có ý tứ này.


      Quả nhiên Vưu Bỉ trầm mặc, sau đó kiên nhẫn : "Ở trong mắt tôi, trừ bỏ có thể sinh con cái gì cũng biết."


      "Tác dụng của phụ nữ phải để sinh con sao? Chẳng lẽ muốn tìm cái loại phụ nữ thể sinh con như Giản Thanh Vân?" Bối Nhĩ hỏi lại.


      Giản Thanh Vân nắm chặt dao đá trong tay, vì sao mình lại 'dính chưởng'. . .


      Vưu Bỉ bắt đầu cười lạnh, nụ cười có chút dọa người khiến Bối Nhĩ khỏi lui về sau vài bước. ". . . làm sao vậy?"


      "Tránh ra! Tôi muốn tiếp tục làm việc, có việc gì trở về bộ lạc ." Vưu Bỉ tiếp tục chặt cây trước mặt, nhìn Bối Nhĩ nữa.


      Bối Nhĩ tức giận trừng mắt nhìn Vưu Bỉ, bỗng nhiên tháo da thú dưới thân ra, đứng lõa lồ trước mặt Vưu Bỉ.


      Giản Thanh Vân đứng sau đại thụ thiếu chút nữa sặc nước miếng, há hốc mồm nhìn Bối Nhĩ đưa lưng về phía mình. Da ta đen thùi lùi, mông rất to, rất tròn. lưng có bất cứ vết sẹo gì nhưng cũng mịn màng.


      ta. . . ta làm cái gì vậy. Giản Thanh Vân biết mình tới cùng là nên rời hay vẫn tiếp tục nhìn.


      " Vưu Bỉ, tôi cầu ái với ." Bối Nhĩ xong, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy bàn tay thô ráp của Vưu Bỉ đặt lên hai bầu ngực to chà bá của mình.[/b]
      Phương Lăng, Andrena, dungmuoimuoi3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 38

      Từ vị trí của Giản Thanh Vân vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt lãnh của Vưu Bỉ.

      Vưu Bỉ trầm nhìn người phụ nữ trước mặt mình, tay truyền đến cảm giác mềm mại nhưng đến nửa phần cảm giác cũng có. Trong lòng bỗng nhớ tới Giản Thanh Vân có làn da trắng nõn và cặp ngực được che đậy kĩ càng. Nghĩ đến Giản Thanh Vân, cổ họng liền thít chặt, nuốt nước miếng cái, lúc này mới hoàn hồn nhìn Bối Nhĩ: "Bối Nhĩ, tôi có hứng thú với , nhanh trở lại bộ lạc ." xong liền rút tay về.

      Bối Nhĩ lại cười : "Vưu Bỉ, ràng có cảm giác." xong ta duỗi tay cầm lấy hạ thể bị da thú che đậy.

      Giản Thanh Vân trốn phía sau đại thụ đỏ hết cả mặt mũi, lặng lẽ lùi về sau bước chuẩn bị rời khỏi cái nơi bắt đầu diễn ra trường đông cung sống. Cũng nghĩ đến lại dẫm phải cành cây khô, phát ra tiếng 'rắc'.

      Vưu Bỉ nghe thấy tiếng động liền đẩy tay Bối Nhĩ ra, nhìn về phía cây đại thụ, "Ai ở bên đó?" xong liền tới phía đó.

      Giản Thanh Vân biết mình bị người ta phát , suy nghĩ chút liền trực tiếp lắc mình trốn vào trong gian. Ở bên trong gian vẫn có thể chú ý động tĩnh bên ngoài, mặc dù thể nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy thanh.

      Vưu Bỉ bước đến phía sau đại thụ lại thấy cái gì, "Chẳng lẽ mình nghe nhầm?" nghi hoặc cau mày.

      Bối Nhĩ cũng theo đến, từ phía sau ôm lấy vòng eo tráng kiện của Vưu Bỉ, ôn nhu : "Vưu Bỉ, là nghe nhầm thôi."

      Vưu Bỉ cũng cảm kích mà vươn tay kéo tay Bối Nhĩ ra, xoay người lại lạnh lùng nhìn ta : "Bối Nhĩ, ta chính là thích Giản Thanh Vân, căn bản thể so sánh với ấy, chỉ có ấy mới xứng với tôi."

      Bối Nhĩ vừa nghe, cơn tức giận liền dâng lên: "Giản Thanh Vân có cái gì tốt chứ? Sức lực đủ lớn, dáng người đẹp, thậm chí có khả năng sinh con, vì sao các đều chỉ thích ta?"

      " ấy cái gì cũng hơn , bộ lạc bây giờ lớn mạnh cũng nhờ có ấy, phụ nữ phải chỉ cần sinh con là được, quan trọng là phải có đầu óc." Vưu Bỉ cười lạnh nhìn hai quả bưởi của Bối Nhĩ, trong mắt có bất cứ tia dục vọng nào. Trong lòng , muốn người phụ nữ chỉ biết sinh con cho , mà là người phụ nữ có thể giúp lớn mạnh, thỏa mãn dục vọng trong lòng . Rất hiển nhiên, Giản Thanh Vân phù hợp với điều kiện này, ấy biết rất nhiều thứ, rất có tác dụng đối với .

      Giản Thanh Vân ngồi trong gian yên lặng lắng nghe. ra là thế, người đàn ông có dục vọng rất lớn, vị trí thủ lĩnh của bộ lạc tuyệt đối thể rơi vào tay . Nếu rơi vào tay , biết bộ lạc biến thành cái dạng gì.

      Bối Nhĩ thờ phì phò nhìn người đàn ông trước mặt. ta có chuyện gì xảy ra, trước kia cho dù là tên đàn ông nào, chỉ cần ta liếc mắt tên đó liền thuần phục. Nhưng vì sao bây giờ như vậy, trước kia Mạt Tư từ chối, bây giờ đến Vưu Bỉ cũng vậy.

      Vưu Bỉ cũng để ý đến Bối Nhĩ tức giận, nắm chặt dao đá trong tay tiếp tục về phía trước.

      Bối Nhĩ oán hận nhìn bóng lưng Vưu Bỉ, trong lòng tràn đầy cam. Rốt cuộc cũng nhặt da thú mặt đất quấn vào người rồi rời .

      Giản Thanh Vân trốn trong gian nghe thấy bên ngoài còn động tĩnh gì, lại qua hồi lâu sau mới từ trong gian ra ngoài.

      Hai người bên ngoài sớm rời , lại tiếp tục chặt nhánh cây, lát sau mới kéo hai bó nhánh cây trở về.

      Đến khi trở về bộ lạc, Vưu Bỉ ngồi xổm bãi đất trống, nhìn thấy Giản Thanh Vân vất vả kéo hai bó cành cây trở về liền bước nhanh tới: "Để tôi giúp , muốn để chỗ nào?"

      Giản Thanh Vân nhìn sắc mặt ôn hòa của Vưu Bỉ, chỉ chỉ lều cỏ của tiểu Bạch rồi : "Để ở đó là được rồi, cám ơn."

      Vưu Bỉ thoải mái khiêng hai bó cây tới trước lều cỏ của tiểu Bạch, để xuống ngoài cửa lều. nhìn chắm chú tiểu hồ ly trong lều chút rồi gì, xoay người rời .

      Giản Thanh Vân bắt đầu bận rộn làm việc, tiểu Bạch có trong lều cỏ, đại khái là tìm con mồi rồi. Chỉ có tiểu hồ ly nằm nệm cỏ lông mềm mại thoải mái ngủ.

      Hàng rào được dựng rất nhanh, đóng cửa hàng rào lại, lại nấu chút gì đó cho tiểu hồ ly, thấy nó ăn sạch toàn bộ mới xoa xoa đầu nó rồi ra.

      Trong bộ lạc cũng có việc gì làm, ôm đống da thú đến bãi đất trống bắt đầu may vá. Lát sau Ni và tiểu Bảo cũng tới gần, bụng của Ni mới được ba tháng, vẫn chưa có thay đổi gì lớn.

      Trong bộ lạc có vài người phụ nữ mang thai, ăn được tí liền nôn ra, Giản Thanh Vân sớm nhìn thành quen rồi, thậm chí nhịn được mà suy nghĩ, đến khi mang thai có cái dạng gì.

      Khi mặt trời xuống núi tiểu Bạch liền trở về, trong miệng còn ngậm con mồi cực lớn vất ở trước mặt Giản Thanh Vân, thừa dịp ai chú ý liền vất con mồi vào trong gian.

      Đái khái là tiểu Bạch cũng ăn uống no đủ rồi, nó trở về bên trong lều cỏ nằm gần tiểu hồ ly, nhắm mắt lại ngủ.

      Giản Thanh Vân nhìn tiểu hồ ly và tiểu Bạch ngủ say, thầm nghĩ: có nên đặt tên cho tiểu hồ ly nhỉ? Nó cũng màu trắng, mà có tiểu Bạch rồi, thôi đặt nó là tiểu tiểu Bạch .

      Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt cái trôi qua hai tháng. Nhà gỗ xây xong, con mồi cũng dự trữ được khá nhiều, chỉ có điều đủ cho sáu tháng mùa đông mà thôi. Nhưng mà đến mùa đông cũng có thể săn rắn đầu to, như vậy sống qua mùa đông là có vấn đề gì rồi.

      Thời tiết rất lạnh, mặc chiếc áo bành tô dày, người trong bộ lạc cũng bắt đầu mặc áo khoác da thú.

      Trong hai tháng này, Vưu Bỉ cũng đến tìm nữa, chỉ ngẫu nhiên giúp phen. Bối Nhĩ cũng tìm gây phiền toái, chỉ tỏ địch ý với . Về sau Bối Nhĩ có tiếp tục tìm Vưu Bỉ nữa hay biết được.

      Ban đêm trời rất lạnh, may mà có chăn da thú mềm mại, lại còn có Mạt Tư ấm áp để ôm, Giản Thanh Vân cũng còn cảm thấy lạnh nữa.

      Tiểu tiểu Bạch cũng lớn rất nhanh, bây giờ mỗi ngày nó cùng ra ngoài săn với tiểu Bạch. Giản Thanh Vân từng nhìn tụi nó săn mồi, đa số đều là tiểu Bạch vồ mồi, còn tiểu tiểu Bạch ngồi bên cạnh chờ ăn.

      Bây giờ tiểu tiểu Bạch có thể ăn thịt sống, mấy thứ linh tinh nó cũng ăn, tỷ như rau dại Giản Thanh Vân hái trong gian ra nó cũng ăn, hề kiêng chút nào. Giản Thanh Vân và tiểu Bạch cho nó ăn cái gì nó ăn cái đó.

      Giản Thanh Vân ngồi bên trong nhà gỗ, người quấn cái chăn da thú dày, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Thời tiết lạnh như vậy tất nhiên là muốn uống nhiều nước canh, nấu tô to canh thịt, lại nướng hai con mồi, sau đó còn chiên thêm vài khối cá muối, đến khi xong rồi Mạt Tư cũng trở về.

      "Về rồi à, mau ăn ." Giản Thanh Vân cười tít mắt đưa chén canh thịt cho Mạt Tư.

      Mạt Tư cất cung tên , nhận lấy canh thịt trong tay Giản Thanh Vân, ngồi xuống bắt đầu uống ừng ực. uống liền hai chén canh tốc độ ăn mới chậm lại. Giản Thanh Vân uống chén canh thịt, lại ăn mấy miếng cá muối, cuối cùng no căng bụng thể ăn thêm, đành đưa hai con mồi cho Mạt Tư, Mạt Tư giải quyết sạch hai con luôn.

      Hai người ăn no rồi liền lên giường nằm.

      " Mạt Tư, mấy bữa nữa bộ lạc chúng ta xây thêm chiến hào ." Giản Thanh Vân tác dụng của chiến hào cho Mạt Tư nghe.

      Mạt Tư gật gật đầu, ôm Giản Thanh Vân chặt, cười : "Tốt lắm, nhưng mà phải đợi mùa đông trôi qua cái . Mùa đông trôi qua, chúng ta bắt đầu tuyển chọn thủ lĩnh, sau đó làm chiến hào."

      Giản Thanh Vân rúc trong lòng Mạt Tư gật gật đầu: "Ừ, nhưng mà, đến lúc đó vị trí thủ lĩnh nhất định phải đạt được nhé, được để nó rơi vào trong tay Vưu Bỉ."

      Mạt Tư khó hiểu: "Vưu Bỉ sao? cảm thấy so với càng thích hợp với vị trí thủ lĩnh hơn."

      Giản Thanh Vân lắc lắc đầu: " rất thích hợp, nhưng bây giờ bộ lạc phát triển rất tốt, cần chiến tranh, cần mở rộng, cần thủ lĩnh có dã tâm bừng bừng như . Chỉ cần người có thể dẫn dắt mọi người yên bình săn thú, thủ lĩnh có thể cho mọi người trong bộ lạc được ăn no mặc ấm."

      ràng Mạt Tư hiểu ý tứ của , ngược lại còn xoa xoa đầu , cười : "Đừng suy nghĩ quá nhiều, có dã tâm làm thủ lĩnh có gì tốt."

      Giản Thanh Vân ừ tiếng, rúc trong ngực Mạt Tư chuẩn bị ngủ.

      Thế nhưng Mạt Tư muốn để ngủ, vươn tay kéo chăn da thú che kín đầu hai người. Trong bóng đêm, chuẩn xác tìm được đôi môi của , cúi xuống bắt đầu gặm cắn.

      Giản Thanh Vân ưm tiếng, hai tay ôm lấy cổ .

      Trong bóng đêm, bàn tay thô ráp của Mạt Tư đặt hai bầu ngực mềm mại của , nhàng xoa bóp. Giản Thanh Vân nhĩn được rên rỉ ra tiếng.

      biết từ lúc nào quần áo bị cởi hết, nụ hôn của vương vấn nơi khóe miệng , lại chạy dọc xuống phía dưới. Giản Thanh Vân nhịn được đỏ bừng hai má, bắt đầu giọng rên rỉ.

      Nghe thấy tiếng rên rỉ của , Mạt Tư càng thêm ra sức, chuẩn bị tìm kiếm rừng đào thâm sâu, gắng gượng cái liền động thân vào.

      Hai chân Giản Thanh Vân quấn quanh vòng eo tinh tráng của , Mạt Tư bắt đầu ra sức chuyển động.

      Trong căn nhà vang lên tiếng rên rỉ câu hồn cùng với tiếng gầm trầm thấp của đàn ông.

      Sáng hôm sau, Giản Thanh Vân mở mắt ra liền cảm thấy xung quanh sáng lên rất nhiều. Có phải là tuyết rơi rồi ? nghĩ ngợi cửa gỗ 'két' tiếng mở ra, Mạt Tư bưng hai chén canh thịt nóng hổi bước vào. Xuyên qua cửa gỗ nhìn thấy bên ngoài là mảnh tuyết trắng xóa, tuyết rơi rồi!
      Phương Lăng, dungmuoimuoi, Andrena3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 39

      Giản Thanh Vân từ giường ngồi dậy, dọn dẹp chút rồi cầm lấy canh thịt trong tay Mạt Tư, nhìn ngoài trời trắng xóa mảnh liền mở miệng : "Mạt Tư, tuyết rơi rồi, hôm nay có ra ngoài săn thú ?"

      Mạt Tư gật gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài: "Tuyết cũng lớn, hôm nay vẫn tiếp tục ra ngoài, chứ qua hai ngày nữa là thể được. Em nhân lúc còn nóng mau uống canh ."

      Giản Thanh Vân ừ tiếng, yên lặng uống chén canh thịt, Mạt Tư lại ra bên ngoài cầm hai khối thịt nướng bước vào. "Em ăn cả cái này nữa, trời rất lạnh, em phải ăn nhiều chút. săn, em cứ ở trong nhà là được, ngoài trời lạnh lắm, đừng ra ngoài nữa."

      Giản Thanh Vân gật gật đầu, kiễng chân lên ôm cổ Mạt Tư, đặt nụ hôn lên môi , cười : "Ừm, phải cẩn thận chút."

      Mạt Tư ngây ngô nở nụ cười, miệng ngoác rộng ra đến mang tai luôn rồi, liền quay qua ôm chặt Giản Thanh Vân hồi lâu mới cầm cung tên săn thú.

      Giản Thanh Vân đứng ở cửa nhìn Mạt Tư , mãi đến khi bóng dáng biến mất mới xoay người vào.

      Trời quá lạnh, cũng muốn ra ngoài, bây giờ tiểu tiểu Bạch cũng cần phải quản nữa, có tiểu Bạch chăm sóc là được rồi. Bầy thú nuôi nhốt bên ngoài cũng cần phải lo lắng gì cả, khoảng thời gian trước đều làm lều cỏ cho chúng nó che đậy bão to tuyết lớn, hơn nữa mỗi ngày đều có các phụ nữ thay phiên nhau nuôi, ít nhất phải nửa tháng nữa mới đến phiên .

      có việc gì làm, Giản Thanh Vân rúc trong chăn da thú ấm áp bắt đầu ngẩn người. Mặc dù bên ngoài tuyết lớn nhưng gió rất to, đóng cửa lại rồi.

      Có tiếng người gõ cửa, Giản Thanh Vân khoác thảm da thú ra mở cửa, lại thấy người tới là tiểu Bảo, Ni và mấy người phụ nữ có thai khác trong bộ lạc.

      Giản Thanh Vân vội vàng tránh người sang bên để các ấy vào nhà, sau đó chuẩn bị nước ấm cho mấy người phụ nữ có thai uống. Bụng của các ấy đều rất lớn, năm tháng rồi. lại trải sàn nhà tấm thảm da thú mềm mại, mọi người ngồi chiếu bắt đầu chuyện phiếm.

      Ngẫu nhiên Giản Thanh Vân cũng xen vài câu, cuối cùng vẫn bị tiểu Bảo kéo sang bên chơi cờ nhảy[*]. Chỉ đơn giản là vẽ bàn cờ mặt đất, dùng cục đá thay thế quân cờ. Đây là trước kia nhàm chán liền lôi kéo tiểu Bảo chơi với mình, tiểu Bảo liền chơi đến nghiện luôn, mỗi ngày đều phải tìm chơi lát.

      Mọi người ngồi chung chỗ tán gẫu và uống nước ấm, vui vẻ hòa thuận. Giản Thanh Vân cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao cũng biết mình có khả năng quay về đại nữa, còn bằng ở đây cùng sinh cục cưng cho Mạt Tư, sống bình an ở thế giới này, vui vui vẻ vẻ mà trải qua nửa đời sau của mình.

      " Giản Thanh Vân, tới lượt chị." Tiểu Bảo đứng bên cạnh đẩy đẩy Giản Thanh Vân ngây người.

      Giản Thanh Vân cười cười, tâm tư tập trung lại bàn cờ.

      Ở đây có thói quen ăn trưa, Giản Thanh Vân nhớ tới mấy người phụ nữ có thai rất dễ đói, vì vậy liền nấu chút đồ ăn. Hơn nữa thời tiết lạnh quá, chính cũng muốn uống bát canh thịt nóng hổi. ra muốn ăn cơm với rau xào, nhưng cơm có rồi, còn rau xào bằng mỡ động vật thêm vào chút muối thành vấn đề.

      làm nồi canh gà nấu nấm to. Gà rừng còn tươi nguyên, tối qua Mạt Tư mới săn về được, làm sạch rồi ướp tí muối. Nấm là trước kia tìm được Thạch Sơn, phơi khô để dùng dần.

      Thêm chút gừng khử mùi, đến khi chín nêm thêm chút muối, lại nấu nửa tiếng nữa, hương thơm 'chết người' liền lan tỏa khắp nơi trong khí, kích thích vị giác người ta.

      Mỗi người đều uống bát lớn, uống xong liền cảm thấy cả người thoải mái.

      Mấy người phụ nữ chuyển chủ đề 'tám' từ đứa trong bụng sang trù nghệ của Giản Thanh Vân. Hỏi vì sao biết nhiều thứ vậy, chỉ cười trừ cho qua.

      Mỗi người hàn huyên đôi câu liền trở về ngủ. Phụ nữ mang thai rất thích ngủ, cho dù là thời đại kia hay thời đại này đều giống nhau. Cả tiểu Bảo cũng theo mẹ trở về, chỉ còn lại mình Giản Thanh Vân ngồi trong nhà gỗ.

      Giản Thanh Vân rất nhàm chán, nằm ở giường gỗ chút liền ngủ thiếp , khi tỉnh lại sắc trời sẩm tối rồi, vội vàng đứng dậy đến lều cỏ bên cạnh chuẩn bị nấu cơm tối.

      Đến khi cơm nấu gần xong, tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch trở về. Tiểu tiểu Bạch ngồi người tiểu Bạch. Tiểu Bạch rất đẹp, cả người màu trắng, người lại có lớp lớp lông mềm, tiểu tiểu Bạch chính là nằm lớp lông mềm mại kia.

      Tiểu Bạch mang về con mồi rất lớn, Giản Thanh Vân đặt ở bên cạnh lều cỏ của tiểu Bạch. Hôm nay trời lạnh, chắc cũng săn được nhiều con mồi, hai ngày nữa tuyết bắt đầu lớn rồi, con mồi này cũng cần phải cất vào trong gian.

      Trong gian vẫn như trước, có bất cứ biến hóa gì, đến cả nhiệt độ cũng thay đổi. Trái lại cá trong hồ nước càng ngày càng nhiều; rau dại đất trống cũng sinh trưởng rất tốt; cà chua cũng kết quả; con mồi của tiểu Bạch chất vào góc; trái cây dại, cá muối, thịt khô cũng chiếm diện tích lớn. Ít nhất mùa đông này và Mạt Tư sợ bị đói rồi.

      Giản Thanh Vân tiếp tục nướng thịt, tiểu Bạch rúc vào trong lều cỏ ngủ, tiểu tiểu Bạch nằm trong lòng nó mang bộ dạng phiền chán cáu kỉnh mà lăn qua lăn lại. Tiểu Bạch vội vàng liếm liếm đầu nó, vốn dĩ tiểu Bạch rất lớn, vì vậy đầu lưỡi cũng to, nó vừa liếm phát cả đầu tiểu tiểu Bạch liền bê bết nước miếng. Tiểu tiểu Bạch bị liếm đến tức giận, nhe răng cắn phát vào chân trước tiểu Bạch, tiểu Bạch lại gừ gừ kêu vài tiếng, giống như là cười. (#mèo: TMD, sao ta cảm thấy miêu tả hai đứa này còn ngọt ngào hơn hai nv chính? edit đoạn này thấy giống đoạn soái ca sủng vợ >_>)

      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ nhìn tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, đừng có lúc nào cũng liếm Tiểu Tiểu, miệng mày to như vậy, liếm nó phát nó liền ướt nhẹp, trời lạnh như vậy, nếu nó bị bệnh làm sao đây?" Dưới tình hình chung, luôn thích gọi tiểu tiểu Bạch là Tiểu Tiểu, kêu lên thấy dễ nghe hơn chút.

      Tiểu Bạch lại gừ gừ mấy tiếng xem như đáp ứng.

      Tiểu tiểu Bạch hình như tức giận, từ trong nhà cỏ đến bên cạnh Giản Thanh Vân, bắt đầu vòng qua vòng lại hai chân , lát sau liền dùng mông cọ cọ chân của .

      Giản Thanh Vân nghi hoặc ngồi xổm xuống bế tiểu tiểu Bạch lên, tiểu
      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 40


      Có vài người phụ nữ đứng bãi đất trống của bộ lạc , bầu trời tuyết lớn vẫn rơi, gió cuồng loạn thổi kiến mọi người có chút mở mắt ra nổi. Trong thời tiết trắng mờ, Giản Thanh Vân nhìn thấy gương mặt của mấy người phụ nữ lộ ra thần sắc bi thảm.



      Chuyện gì xảy ra vậy? Giản Thanh Vân mím môi đứng trong nhà gỗ, trong lòng có cỗ dự cảm tốt. Tiếng thét chói tai vừa rồi hình như là của phụ nữ trong bộ lạc, nhưng nhìn có vẻ giống như có địch nhân hoặc dã thú xâm nhập.


      Lát sau, nhìn xuyên qua khe cửa thấy Mạt Tư về bên này, sắc mặt được tốt cho lắm.


      Vội vàng mở cửa gỗ ra, gió tuyết trong nháy mắt ùa vào phòng, lạnh đến run rẩy cả người.


      Mạt Tư vội vàng bước vào trong nhà gỗ rồi thuận tay đóng cửa lại.


      " Mạt Tư, xảy ra chuyện gì vậy?" Giản Thanh Vân cầm tay vội vội vàng vàng hỏi.


      Mạt Tư nhấp môi dưới, thần sắc có chút bi thương: "Là Vân Manh, đứa bé trong bụng ấy. . . còn."


      Vân Manh? Giản Thanh Vân biết ấy, là trong sáu mươi người phụ nữ theo về đây từ quần cư của Vưu Bỉ, về tới đây tầm tháng liền mang thai, bây giờ cũng gần năm tháng, "Tại sao. . .đứa bé lại còn?" Đầu óc có chút hoang mang, ràng ngày hôm qua ấy còn rất tốt, căn bản có bất cứ dấu hiệu sinh non nào.


      " cũng lắm tại sao lại như vậy. Vừa rồi Tả cũng buổi sáng Vân Manh còn rất tốt, đến chiều bụng bắt đầu hơi đau, bọn họ cũng để ý, vừa rồi đột nhiên chảy rất nhiều máu. . ." Giọng của Mạt Tư cũng càng ngày càng trầm, càng ngày càng .


      Tả là chồng của Vân Manh, trong khoảng thời gian này vẫn đắm chìm trong vui sướng khi được làm cha, nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.


      "Chúng ta nhìn xem, bây giờ Vân Manh thế nào rồi ?" Giản Thanh Vân đẩy cửa gỗ kéo Mạt Tư ra ngoài.


      Bên ngoài có tuyết và gió lớn thổi, Mạt Tư tới trước mặt , giúp chắn phần gió tuyết. "Tình huống của Vân Manh bây giờ rất xấu, cũng biết có sống qua tối nay ."


      Ở thế giới này, bất cứ căn bệnh nào cũng có thể cướp tính mạng con người chứ đừng gì là sanh non.Trong lòng Giản Thanh Vân rất khó chịu, yên lặng cầu nguyện cho Vân Manh.


      đất trống tập trung nhiều người, tựa hồ biết chuyện gì xảy ra nên sắc mặt mọi người có chút hiu quạnh.


      tới nhà gỗ của Vân Manh, bên trong có Ni, Vưu Bỉ và chồng của Vân Manh. SẮc mặt Vân Manh tái nhợt nằm tấm da thú, nửa người dưới bê bết máu, giống như nằm vũng máu vậy. Ba người đều vô thố đứng bên cạnh Vân Manh, căn bản là biết phải làm gì bây giờ.


      Giản Thanh Vân nóng nảy, vội vàng chạy tới: "Các người còn thất thần làm cái gì?"


      " Mạt Tư, giúp em đốt lửa lên. Ni, tìm giúp tôi vài tấm thảm da thú. Vưu Bỉ, Tả, hai nấu nước sôi, càng nhiều càng tốt." nhanh chóng phân phó công việc cho từng người, nếu cứ tiếp tục như vậy Vân Manh chỉ còn nước chờ chết.


      Mặc dù biết sau khi sinh non cụ thể nên làm cái gì, nhưng chí ít cũng biết: nấu nước nóng lau người cho sản phụ, cầm máu, giữ ấm, những thứ này đều là điều cơ bản nhất.


      có ai chần chờ, mọi người đều chạy nhanh làm việc.


      Bên ngoài vẫn còn rất nhiều người của bộ lạc, có người ngạc nhiên, có người lo lắng.


      Giản Thanh Vân cũng để ý tới bọn họ, trực tiếp đóng cửa phòng lại. Trong phòng vốn có chút hơi ấm nào, bọn họ còn mở rộng cửa, cộng với người Vân Manh có đắp chăn hay gì cả, nửa người dưới chỉ có váy da thú che thôi. chắc chắn nếu cứ tiếp tục như vậy nửa tiếng sau, Vân Manh đời nhà ma.


      Giản Thanh Vân kéo da thú bên cạnh đắp lên người Vân Manh, ấy hình như còn chảy máu, sắc mặt trắng xanh, môi lại càng trắng đến dọa người.


      Chỉ lát sau Mạt Tư ôm bó củi khô vào, trực tiếp dùng mồi lửa thắp lửa lên, nhiệt độ trong phòng liền nhanh chóng tăng lên. Ni cũng ôm mấy cái thảm da thú tiến vào, Giản Thanh Vân lại bảo Mạt Tư ra ngoài trợ giúp nấu nước.


      Lúc này Giản Thanh Vân mới kéo váy da thú của Vân Manh xuống, nửa người dưới đều là máu. Giản Thanh Vân giật mình, quay đầu nhìn Ni đứng bên cạnh: "Ni, đứa bé trôi ra chưa?" lo lắng đứa bé còn chưa ra, như vậy xong rồi.


      Ni gật đầu, : "Đứa chết, trôi ra hết rồi." biết có phải nghĩ đến đứa chết mà sắc mặt ấy có chút tái nhợt.


      Lúc này Giản Thanh Vân mới thở phào.


      Nước sôi cũng được bưng lên nhanh chóng, Giản Thanh Vân cho mấy người đàn ông về trước, và Ni ở lại lau người cho Vân Manh.


      biết có phải nhiệt độ ấm lên hay mà Vân Manh cũng còn chảy máu nữa.


      Giản Thanh Vân và Ni cùng nhau lau người sạch cho Vân Manh, lại giúp đổi chiếc váy da thú sạch , lại giúp đắp kín chăn, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng người.


      Tả đứng bên ngoài lo lắng suông Giản Thanh Vân mở cửa nhà gỗ để bọn họ bước vào.


      "Sao rồi? Vân Manh sao rồi?" Tả vừa vào liền vội vội vàng vàng hỏi.


      Giản Thanh Vân quay đầu nhìn Vân Manh nhắm mắt ngủ thiếp , : "Đều có gì đáng ngại, nhưng nhớ là cần phải giữ ấm, mỗi ngày trong phòng đều phải có củi cháy, đừng để ấy bị cảm lạnh."


      Tả vừa nghe là có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhõm, cảm kích nhìn Giản Thanh Vân tiếng cảm ơn.

      Mạt Tư thấy Giản Thanh Vân mệt mỏi liền với Tả và Ni vài tiếng rồi dẫn Giản Thanh Vân cùng về nhà.


      Trước khi Giản Thanh Vân còn dặn lại Tả, khi Vân Manh thức dậy nên nấu chút canh thịt cho ấy uống, lại dặn dò cẩn thận phải giữ ấm, lúc này mới theo Mạt Tư trở về.


      Vưu Bỉ nhìn theo hai người rời , thần sắc mang theo tia ngạc nhiên và tìm tòi nghiên cứu.


      Về tới nhà gỗ , Giản Thanh Vân lấy nước ấm rửa tay rồi nằm lăn giường. Vừa rồi khẩn trương muốn chết, bây giờ bình tĩnh lại mà tim vẫn nhảy bình bịch bình bịch.


      "Mệt ? Em nghỉ ngơi trước , nấu ăn." Mạt Tư xoa xoa đầu , nhặt con rắn đầu to mặt đất rồi ra ngoài.


      Giản Thanh Vân đáp lời , bây giờ cả người như nhũn ra rồi, hoảng !


      Mạt Tư nấu canh thịt rắn rồi mang vào để bàn gỗ, thấy Giản Thanh Vân ngủ thiếp liền cười đắp thêm chăn cho , lại cúi xuống đặt lên trán nụ hôn.


      Đến khi Giản Thanh Vân tỉnh lại sắc trời sẩm tối rồi, Mạt Tư ngồi chiếu, biết suy nghĩ cái gì. ❀DĐ❀L❀Q❀ĐCô rời giường phát ra tiếng động khiến giật mình, vội vàng quay đầu lại, cười : "Dậy rồi à, mau ăn , mới hâm lại đấy, vẫn còn nóng hổi."


      'ừ' tiếng, bưng vỏ dừa mặt bàn bắt đầu ăn. Nước canh vẫn nóng hổi, thịt rắn ngon mềm.


      Ăn xong hai người liền ngủ sớm. biết có phải vì mệt hay mà chẳng bao lâu sau Giản Thanh Vân lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.


      Lần thứ hai mở mắt trời sáng.


      Ăn sáng xong Mạt Tư và Giản Thanh Vân thăm Vân Manh. Vân Manh khôi phục rất tốt, sắc mặt cũng tốt hơn hôm qua rất nhiều.

      Vân Manh nhìn thấy Giản Thanh Vân liền nhìn mỉm cười cảm kích.


      Buổi chiều hai người lại chơi cờ giết thời gian.


      Thời gian trôi qua, rất nhanh liền qua nửa tháng, Vân Manh khôi phục rất tốt, thậm chí còn mập hơn trước chút, sắc mặt cũng hồng nhuận ít. Trong khoảng thời gian này Tả đều cho ấy ra khỏi nhà.


      Trong khoảng thời gian này Giản Thanh Vân có Mạt Tư làm bạn cũng ăn nhiều hơn chút, mập hơn so với mùa thu rồi.


      Còn có chuyện tình của tiểu tiểu Bạch khiến cũng rất ngạc nhiên, mới nửa tháng thời gian mà tiểu tiểu Bạch lại mọc thêm cái đuôi thứ hai. Điều này khiến Giản Thanh Vân liên tưởng đến cửu vĩ hồ ly trong truyền thuyết. Nhưng mà cửu vĩ hồ cũng mọc từng cái đuôi giống như vầy hả trời?


      Tiểu tiểu Bạch loạn cọ cái đuôi của mình khắp nơi, cả ngày đều dạo xung quanh với tiểu Bạch, trận phong bạo tuyết này tựa hồ ảnh hưởng gì đến chúng nó. Thậm chí tiểu Bạch vẫn như trước kia tha con mồi về, nó căn bản cần Giản Thanh Vân phải dự trữ lương thực trong gian cho nó.


      Trong nửa tháng này, sáng sớm mỗi ngày đám đàn ông đều quét tuyết đọng rất sạch , bởi vì chỉ qua đêm tuyết đọng cao đến cổ chân rồi.


      Thời gian như thoi đưa, thoáng cái trôi qua hai mươi ngày nữa, phong bạo tuyết vẫn ngừng lại. Thân thể Vân Manh khỏe mạnh hoàn toàn, có thể xuống giường bộ khắp nơi rồi.


      Giản Thanh Vân cũng rất nhàm chán, mỗi ngày ăn rồi lại ngủ, cùng chơi cờ với Mạt Tư, hoặc là quấn lấy bắt kể chuyện trước kia của cho nghe.


      Từ miệng Mạt Tư biết, quần cư trước kia của xảy ra bệnh truyền nhiễm, chỉ có mấy người may mắn thoát khỏi thôi. Sau đó trong quá trình di chuyển cũng chỉ còn lại mình .


      Lúc ấy nghe cảm thấy có chút khổ sở, nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn, vì nếu phải như vậy cũng thể gặp được Mạt Tư. Nhưng mà cũng cảm thấy lo lắng, thế giới này thảo dược quá ít, nếu như bộ lạc phát sinh ôn dịch hay bệnh truyền nhiễm gì chỉ sợ cả bộ lạc đều may mắn thoát khỏi.


      Còn buồn lo vô cớ Mạt Tư bưng canh rắn đến, rắn này là do tiểu Bạch bắt về.


      Hửi mùi thơm ngào ngạt của thịt rắn, bỗng nhiên Giản Thanh Vân còn cảm thấy hương thơm này mê người nữa mà ngược lại cảm thấy có chút buồn nôn. Uống vào miệng liền nuốt trôi, đành đặt bát canh còn hơn phân nửa lên mặt bàn.


      "Sao ăn vậy em?" Mạt Tư lo lắng nhìn hỏi.


      Giản Thanh Vân cười lắc đầu: "Đừng lo lắng cho em, trong khoảng thời gian này em ăn qua nhiều, chắc ăn vô rồi." cảm giác buồn nôn lại nổi lên, nhịn được liền nôn ra toàn bộ mấy miếng canh thịt vừa nãy mới uống.


      "Sao lại thế này?" Mạt Tư lập tức luống cuống, từ ghế gỗ đứng bật dậy vọt tới bên người Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong bụng còn gì để nôn nữa nhưng cái cảm giác ghê tởm vẫn tồn tại như cũ.


      "Thanh Vân, em làm sao vậy?" Mạt Tư có chút sợ hãi, trong mắt là nồng đậm lo lắng, tay vỗ nhè lên lưng Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân lắc lắc đầu. cũng biết là xảy ra chuyện gì nữa, ràng hôm qua còn rất tốt, tí cảm giác buồn nôn liền có, tại sao hôm nay hửi mùi canh thịt rắn liền buồn nôn chứ?


      Xoa xoa cái bụng thoải mái, bỗng nhiên Giản Thanh Vân nhớ đến hình ảnh Ni nôn mửa mấy tháng trước. Đầu óc bỗng đơ ra, triệt để ngây dại.


      ☆ Chương 41





      tính toán, thấy nguyệt lần trước qua bốn mươi ngày, có nghĩa là nguyệt của đến muộn mười ngày, bây giờ còn chưa có tới. nhớ khi mới đến thế giới này, nguyệt đến trễ mấy ngày, sau đó đều cực kỳ đúng hẹn. Bây giờ còn có cảm giác buồn nôn, cần cũng biết, khả năng mang thai là rất lớn.


      " Mạt Tư, hình như em. . .có." Giản Thanh Vân quay đầu ngơ ngác nhìn Mạt Tư, trong đầu còn hơi hỗn loạn.


      "Có?" Mạt Tư hiểu đây là có ý gì. "Thanh Vân à, em có cái gì?"


      Giản Thanh Vân mím môi lại, xoa xoa bụng mình, "Trong bụng em có. . . cục cưng rồi."


      Mạt Tư ngẩn người ra, sau đó mới có phản ứng lại. Thanh Vân của mang thai, trong bụng ấy cục cưng rồi. thể áp chế được vui sướng trong lòng, ôm ngang Giản Thanh Vân lên, vẻ mặt cười thỏa mãn. được làm cha rồi!


      Giản Thanh Vân bị ôm như vậy cũng nở nụ cười. "Mạt Tư, mau thả em xuống."


      Mạt Tư cười lên ha ha, lúc này mới cẩn thận mà đặt lên giường, để nằm lên thảm da thú mềm mại. "Trong bụng em có cục cưng, sắp làm cha rồi, ha ha."


      Giản Thanh Vân cười xoa xoa chiếc bụng còn chưa to ra. Thời điểm biết mình mang thai tuy có chút ngoài ý muốn nhưng cảm thấy có gì tốt. Trong khoảng thời gian này tối nào Mạt Tư cũng đụng chạm , mang thai cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, trong bụng có cục cưng, cái tâm tình sắp được làm mẹ khiến vui sướng.


      Cả buổi tối Mạt Tư luôn xoa xoa bụng , hơn nữa còn vô cùng thành , dám đụng chạm . Đến khi ngủ cũng cẩn thận ôm từ phía sau, giống như khi trước để tay ngang hông nữa.


      Giản Thanh Vân ngủ rất yên ổn. Đại khái là vì vui sướng khi mang thai, cả đêm nằm mơ, mơ thấy mình sinh em bé.


      Ngày hôm sau tỉnh lại là giữa trưa rồi, bên ngoài tuyết cũng rơi xuống. Mạt Tư thấy thức dậy liền vội vàng múc chén canh thịt, lại giúp chuẩn bị chút thịt nướng.


      Thời điểm mới mang thai phản ứng rất lớn, bắt buộc chính mình ăn hết đồ ăn, nhưng lâu sau liền nôn hết ra. Nhìn thấy nôn ra, Mạt Tư bắt đầu lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng được. Lần đầu tiên chăm sóc phụ nữ có thai, cũng biết phải làm gì, đành chạy tới hỏi Ni từng làm mẹ.


      Ni cho đống cây mây, Mạt Tư kích động ôm trở về.


      Giản Thanh Vân nằm giường gỗ, người đắp da thú dày, nghe thấy 'két' tiếng, cửa gỗ mở ra, luồng hơi lạnh liền tiến vào. quay đầu nhìn thấy Mạt Tư ôm đống lớn dây mây tiến vào, liền tò mò hỏi: "Mạt Tư, cái gì vậy ?" Trong nhà gỗ có chậu than cực kỳ ấm áp, đâu cần thêm củi đốt chứ.


      Mạt Tư cười cười: "Ni cho , ấy để cái này trong phòng, khi em ăn bị nôn nữa."


      Giản Thanh Vân rút cây mây ra đặt dưới mũi hửi, có mùi thơm ngát, rất dễ hửi, đại khái là có tác dụng an thần.


      lâu sau, trong nhà gỗ liền thoang thoảng mùi hương thơm ngát của dây mây, Giản Thanh Vân cảm thấy còn buồn nôn nữa.


      Mạt Tư thấy đỡ hơn liền giúp nấu chút gì đó để ăn. Lần này chỉ có chút cảm giác buồn nôn thôi, cũng nôn ra ngoài.


      Ăn xong Mạt Tư lại chơi cờ với Giản Thanh Vân. Đại khái là vì tuyết rơi nên đám phụ nữ đều ở chung với chồng mình, còn tụ tập 'buôn dưa lê' nữa, tất cả đều ở trong nhà của mình.


      Có cây mây kia, buổi tối Giản Thanh Vân cũng ăn được nhiều hơn, có nôn ra, tuy nhiên cảm giác buồn nôn vẫn tồn tại như cũ. đặt tên cho dây mây kia là dây mây ngừng nôn.


      Ăn tối xong bắt đầu mệt rã rời, nằm giường nghe Mạt Tư chuyện, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp .


      Mạt Tư cười cười, cúi xuống hôn trán cái rồi ôm chìm vào giấc ngủ.


      Khi Giản Thanh Vân tỉnh dậy Mạt Tư rời , trong phòng chỉ có tiểu Bảo.


      Tiểu Bảo nhìn thấy thức dậy, lập tức xáp lại. "Giản Thanh Vân, chị dậy rồi, Mạt Tư em chờ chị dậy, để em lấy đồ ăn cho chị." xong vội vã chạy ra ngoài, lát sau liền bưng bát canh thịt nóng hổi đến đưa cho Giản Thanh Vân ngồi dựa vào đầu giường. "Chị mau ăn ."


      Giản Thanh Vân cảm ơn, cầm lấy rồi uống từng chút từng chút . "Mạt Tư đâu rồi em?"


      Tiểu Bảo cười : "Tuyết ngừng rơi, Mạt Tư săn thú rồi, đàn ông cũng rồi."


      Giản Thanh Vân cảm thấy rất kì quái. "Trong rừng rậm tuyết đọng dày như vậy, sao bọn họ săn thú rồi."


      "Tuyết lớn ngừng rơi là thời điểm ba xuất , lúc này là lúc tốt nhất săn chúng nó." Tiểu Bảo lại nhìn Giản Thanh Vân cười: "Giản Thanh Vân, chị ăn xong rồi chúng ta chơi trò chơi nhé." Mỗi ngày tiểu Bảo đều muốn chơi cờ.


      Ba , Giản Thanh Vân biết đó chính là tên của rắn đầu to. Nhưng vẫn có thói quen gọi nó là rắn đầu to.


      Ăn xong, bắt đầu chơi cờ với tiểu Bảo. Khi chơi với Mạt Tư luôn bại trận, nhưng khi chơi với tiểu Bảo bàn nào cũng thắng.


      Chơi lát liền đến buổi trưa, mãi đến khi Ni gọi tiểu Bảo trở về, bé mới lưu luyến rời mà cáo biệt với Giản Thanh Vân, thậm chí còn hẹn ngày mai lại tiếp tục.


      Giản Thanh Vân cũng bắt đầu nấu đồ ăn, đàn ông trong bộ lạc trở về nửa, phỏng chừng đến tối Mạt Tư mới trở về.


      Ở bộ lạc cũng có tuyết đọng, buổi sáng đám đàn ông quét dọn tuyết sạch rồi.


      Phía xa, Giản Thanh Vân nhìn thấy Bối Nhĩ phía sau Vưu Bỉ, cùng về phía bên này.


      Bối Nhĩ sau lưng Vưu Bỉ cười cái gì đó, Vưu Bỉ thèm để ý ta.


      Đối với tình huống của bọn họ Giản Thanh Vân cũng biết. Đại khái là mấy tháng trước sau khi nhìn thấy bọn họ trong rừng rậm, Bối Nhĩ liền chia tay với Môn Đạt. LÀ Bối Nhĩ quả quyết cầu, Môn Đạt cũng đành chịu. Ở nơi này, đàn ông thể cường ngạnh với phụ nữ, nếu bị cả bộ lạc đuổi . Nếu đàn ông cầu ái phụ nữ mà phụ nữ chấp nhận, đàn ông được phép dây dưa nữa. ra rất thông cảm cho Môn Đạt, trong bộ lạc cũng được coi là người có tay săn thú tốt, đối xử với Bối Nhĩ cũng rất tốt, chỉ có điều người phụ nữ Bối Nhĩ này vô tình.


      Giản Thanh Vân cảm thán tiếng lại tiếp tục quấy nồi canh thịt. Khóe mắt lại nhìn thấy Vưu Bỉ trở về nhà gỗ của mình, đóng cửa lại, nhốt Bối Nhĩ ở bên ngoài. Nhưng mà Bối Nhĩ cũng là người có nghị lực, ta theo đuổi Vưu Bỉ mấy tháng rồi. Dù Vưu Bỉ có lạnh lùng với ta ta vẫn tự nhiên theo , quấn quýt .


      Bối Nhĩ trừng mắt nhìn cánh cửa nhà Vưu Bỉ, thở phì phì rồi xoay người rời .


      Canh chín rồi Giản Thanh Vân liền nêm chút muối vào, ngẩng đầu nhìn thấy tiểu Đồng và Ngói tới. Hai đứa bé trai này chắc tầm mười mười hai tuổi rồi.


      Tiểu Đồng cười tít mắt chạy tới trước mặt Giản Thanh Vân: "Giản Thanh Vân, nghe chị mang thai rồi?"


      Giản Thanh Vân cười xoa xoa mái tóc rối bù của tiểu Đồng: "Ừ, sao thế, tiểu Đồng?"


      Tiểu Đồng cười hắc hắc, nhìn nhìn bụng rồi bỗng nhiên : "Vậy nếu sinh bé , về sau có thể để làm vợ em ?"


      Vừa mới xong Ngói ở phía sau liền hét lên: " được! Nếu sinh bé phải làm vợ của tao. Tiểu Đồng, mày đánh thắng tao."


      Giản Thanh Vân vui tươi hớn hở nhìn hai đứa nhóc tranh cãi ầm ĩ. Mấy đứa bé trai trong bộ lạc rất đáng thương, bình thường mấy người đàn ông đều để ý đến bọn nó, mặc dù bọn nó có cha có mẹ nhưng cũng giống như có vậy.


      "Vậy bọn mình quyết đấu! Đứa nào thắng em làm vợ đứa đó." Tiểu Đồng lớn tiếng đề nghị.


      "Được!" Ngói chống nạnh cũng lớn tiếng trả lời.


      Thấy hai thằng nhóc làm , Giản Thanh Vân vội vàng kéo hai đứa nó ra, "Vậy cũng phải chờ mấy em trưởng thành, săn được nhiều con mồi rồi mới có thể quyết đấu chứ. Mới lại nếu trong bụng chị là em trai sao đây, vậy phải các em quyết đấu vô ích à?" ra cảm thấy con trai hay con đều tốt, đều là con của , thương bọn nó.


      Hai thằng nhóc suy nghĩ: đấy đúng là vấn đề, nếu sinh em trai vậy phải tụi nó uổng công quyết đấu sao.


      cười với hai đứa nhóc, nghe phía xa xa thấp thoáng tiếng của Mạt Tư, nghe ràng lắm.


      Giản Thanh Vân vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Mạt Tư xách theo mấy con rắn đầu to, trong lòng ôm ngổn ngang mấy thứ gì đó. về phía này, theo sau là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch.


      Nhìn thấy mấy đứa nhóc, Mạt Tư cũng gì bọn nó mà ôm Giản Thanh Vân về nhà gỗ, miếng còn : "Sao em lại ra bên ngoài, bên ngoài lạnh lắm, mau về nhà , về sau em đừng nấu đồ ăn nữa, chờ về nấu là được rồi."


      Giản Thanh Vân quay đầu vẫy vẫy tay với mấy đứa nhóc, sau đó mới cười : "Em sao, ở trong nhà lâu quá cũng tốt, bằng ra ngoài chút."


      Mạt Tư cũng gì mà bồng đến bên giường gỗ, sau đó đặt mấy thứ ngổn ngang lên bàn rồi ra ngoài nướng thịt.


      Giản Thanh Vân nhìn lên bàn gỗ, thấy là mấy viên mật , vội bỏ viên vào miệng, ngọt. Còn có hơn mười quả trứng, cũng biết là trứng gì, giống trứng chim, vỏ trứng lấm tấm màu nâu, giống trứng cút nhưng lớn hơn nhiều.


      Mạt Tư nấu mấy quả, còn mấy quả để làm trứng muối ăn, bắt đầu nhớ hương vị trứng muối rồi.


      Lần này tuyết ngừng hơn mười ngày vẫn chưa rơi lại, tuyết tan rất nhiều, mỗi ngày đều nắng chói chang. Khi Mạt Tư săn thú nằm phơi nắng bãi đất trống, cùng chơi cờ với tiểu Bảo, tám chuyện với Ni về vấn đề sinh em bé. . .


      Từ miệng Ni biết phụ nữ thời này rất dễ xảy ra trường hợp khó sinh, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến vấn đề dương thịnh suy.


      Giản Thanh Vân biết sơ sơ nguyên nhân vì sao phụ nữ thời này luôn khó sinh rồi. Tỷ như Ni, ấy biết chú ý giữ ấm, cũng chú ý đến ăn uống. Hơn nữa khi ấy mang thai năm tháng rồi mà vẫn làm công việc nặng, vác con mồi nặng mấy chục kí từ hầm ngầm lên bãi đất trống, còn có thể làm trong tiếng đồng hồ. Giản Thanh Vân khuyên bảo vài lần Ni mới bắt đầu chú ý. Mặt khác về phương diện điều kiện đỡ đẻ cũng dẫn đến việc phụ nữ dễ dàng khó sinh.
      Phương Lăng, dungmuoimuoilinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :