1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 23




      Cả đêm Mạt Tư đều ngủ được, thời thời khắc khắc đề phòng, chỉ sợ con thượng cổ mãnh thú kia tấn công Giản Thanh Vân và .


      Giản Thanh Vân cả đêm ngon giấc, cũng biết có phải vì trong lòng ôm tiểu Bạch lông lá xù xì hay .


      Tiểu Bạch gừ gừ mấy tiếng, lúc này Giản Thanh Vân mới xoa xoa cặp mắt ngái ngủ của mình. đứng dậy, nhìn tiểu Bạch lông lá xù xì nằm tấm lông thú, liền nắm da gáy của nó xách lên mắt đối mắt với nó, cười tít mắt : "Tiểu Bạch, chào buổi sáng."


      Mạt Tư bưng canh thịt vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Giản Thanh Vân ngây ngốc cười ha ha với con thượng cổ mãnh thú, tay tự chủ được mà run rẩy. chưa từng nhìn thấy con người nào thân thiết với thượng cổ mãnh thú như vậy.


      "Giản - Thanh - Vân, ăn này." Mạt Tư để canh thịt trước mặt Giản Thanh Vân, nhìn thoáng qua thượng cổ mãnh thú rồi ra ngoài.


      Canh thịt bây giờ Giản Thanh Vân ăn chính là phần tối qua còn dư lại ít, mỗi người cũng chỉ được chia có chút thôi. Giản Thanh Vân biết sáng nay còn đồ ăn gì, vô cùng hối hận. Giản Thanh Vân thầm nhắc nhở mình, lần sau nhất định phải khống chế sức ăn của tiểu Bạch , nếu sau này đủ đồ ăn cho mọi người.


      Khi mọi người săn thú, Giản Thanh Vân lại dắt theo tiểu Bạch tiến vào trong gian tùy thân để đào hồ nước. Lại ngày trôi qua, hồ nước lại được mở rộng thêm chút.


      Giản Thanh Vân phát hình như buổi tối mọi người săn được rất nhiều con mồi. Mặc dù con mồi nhiều hơn nhưng Giản Thanh Vân lại nghiêm khắc khống chế sức ăn của tiểu Bạch, chỉ quăng cho nó có hai con thỏ hoang. Dù sao cảm thấy con chó mà ăn nhiều như thế quả bình thường tí nào.


      Đưa co tiểu Bạch hai con thỏ hoang, nó ăn đến lông cũng còn, thế mà vẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, ý là 'ta còn muốn ăn!'


      " được, tiểu Bạch, mày ăn nhiều quá, nào có con chó nào ăn nhiều như mày chứ!" Giản Thanh Vân nghiêm mặt nhìn tiểu Bạch, tuyệt đối thể đưa thêm đồ ăn cho nó, nếu sáng mai mọi người lại bị đói.


      Tiểu Bạch liếc Giản Thanh Vân cái, sau đó lắc lắc cái mông lông lá xù xì tới cửa hang động, ngồi chồm hổm ở đó nhìn vào trong.



      Giản Thanh Vân hiểu ý của nó là gì, nhưng chỉ cần nó nhìn trộm đống con mồi bên cạnh sơn động là được rồi. Mà sau này trước khi cho tiểu Bạch ăn, lột tấm da thú xuống để dành may tấm thảm da thú, chuẩn bị vài cái thảm da thú luôn luôn hữu dụng.


      Tiểu Bạch ngồi xổm trước cửa sơn động nhìn vào, nhìn chằm chằm mấy người lại lại trong sơn động, mắt lóa ánh xanh, kiểu như 'các ngươi thấy chưa, ta còn chưa ăn no đâu'.


      Rốt cục có người chịu nổi ánh mắt phóng điệm của tiểu Bạch, xách con mồi từ trong đống con mồi, run run rẩy rẩy bước tới trước mặt tiểu Bạch, dâng con mồi lên cho nó. Tiểu Bạch gầm gừ tiếng sung sướng, dùng tốc độ sét đánh giải quyết con mồi trước mặt.


      có hai, có ba, sau đó thuận theo tự nhiên. Chưa tới nửa giờ, tiểu Bạch được ăn no, mà đống con mồi trước cửa hang động chỉ còn lác đác có mấy con.


      Giản Thanh Vân cực kì trầm mặc. muốn hạn chế thức ăn của tiểu Bạch, nhưng người ta tự động đưa cho nó thể quản được. nghĩ tới vì cái ăn mà tiểu Bạch lại ngồi chồm hổm trước của động uy hiếp người ta. . . Dù sao ở đây ngoài trừ nàng ai cũng sợ tiểu Bạch.


      Chậc chậc, chắc chắn nó phải là con chó bình thường, Giản Thanh Vân nghĩ thầm, đồng thời cũng quyết định ra ngoài săn thú với mọi người. Dù sao tiểu Bạch cũng là do dẫn về, có khả năng để nó ăn chùa ở quần cư như vậy.


      Người của quần cư thấy tiểu Bạch ăn no rồi đều thở phào nhõm, ai cũng thầm nhủ ngày mai phải cố gắng săn nhiều con mồi, con thượng cổ mãnh thú này ăn no rồi ăn thịt bọn họ nữa. Dù sao thượng cổ mãnh thú muốn ăn tất cả bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay.


      Buổi tối Giản Thanh Vân tiếp tục ôm tiểu Bạch ngủ, trách cứ chuyện tiểu Bạch ăn hết con mồi của quần cư, vì biết đói bụng là chuyện rất khó chịu, nàng cũng từng đói bụng rồi. Dù sao cũng còn chút con mồi, miễn cưỡng đủ cho mọi người ăn sáng mai. Ngày mai cũng cần phải săn thú với bọn họ, hy vọng có thể săn được vài con mồi.


      Vuốt ve tiểu Bạch trong lòng, Giản Thanh Vân bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Bạch, sao tao lại có thể nhặt đứa ham ăn như mày về chứ. . ."


      Sáng hôm sau, Giản Thanh Vân dậy sớm. với Mạt Tư mình cũng muốn săn thú, Mạt Tư nghĩ nghĩ chút rồi đồng ý. cơ bản chưa từng cự tuyệt bất cứ cầu gì của Giản Thanh Vân cả.


      "Vậy nó sao?" Mạt Tư chỉ chỉ tiểu Bạch torng lòng Giản Thanh Vân. Nếu để nó ở khu quần cư có chút lo lắng, dù sao trong quần cư cũng chỉ còn Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ và tiểu Bảo mà thôi.


      Giản Thanh Vân ngẫm nghĩ rồi với tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, tí nữa tao ra ngoài săn thú, mày có muốn với tao ?" bằng tiếng Hán, Mạt Tư nghe hiểu gì hết.


      Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn nhưng phản ứng gì, chỉ tiếp tục vùi vào lòng .


      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ, sau khi ăn xong quả trứng luộc liền để tiểu Bạch trong nhà gỗ. Dù sao cũng muốn tiểu Bạch ra ngoài săn thú, dù sao tiểu Bạch cũng chỉ là con chó chưa trưởng thành, lỡ như bị xem là con mồi tiêu luôn.


      cùng chung nhóm với Mạt Tư, trong nhóm này biết vài người: Vọng Thiên - cha của tiểu Bảo, Thắng - chồng của Ngải, và cả Đại Phỉ nữa.


      Nhóm người vào trong rừng rậm, Giản Thanh Vân vừa bước tiểu Bạch cũng chạy theo sau.


      Nhóm người Mạt Tư rất nhanh, Giản Thanh Vân theo có chút khó khăn. cũng mang giày da thú giống bọn họ, may bằng nhiều lớp da thú, đường núi rất tiện. Tốc của bọn họ rất nhanh, Giản Thanh Vân nắm cốt mâu chạy theo đuổi kịp.


      có ai dừng lại chờ Giản Thanh Vân, vì thời điểm bọn họ săn thú rất tập trung tìm kiếm con mồi.


      Phương thức săn thú của bọn họ là vây công, lần đầu tiên Giản Thanh Vân tham gia săn thú, tất nhiên là có khả năng săn được con mồi.


      theo bọn họ lúc, Giản Thanh Vân liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân sột soạt. quay người nhìn lại thấy đó là tiểu Bạch, chú chó này thế mà đuổi kịp bước chân của mọi người.


      Săn thú rất khó, cả ngày tiểu Bạch cắn chết vài con mồi nhưng Giản Thanh Vân lại săn được con nào, ngược lại ngày bộ khiến mệt lả cả người đau nhức.


      Buổi tối lại thừa dịp Mạt Tư chuyện phiếm với mọi người bãi đất trống liền vào gian tùy thân tiếp tục đào hồ nước. Tiểu Bạch cũng vào cùng với , hình như nó rất thích phiến gian này, mỗi lần tiến vào đều tỏ vẻ vô cùng sung sướng.


      Ở trong gian vẫn có thể chú ý tới động tĩnh ở bên ngoài. Giản Thanh Vân biết tại sao lại có thể như vậy, bởi vì theo lý thuyết gian này giống như vị diện gian độc lập vậy.


      Đến khi Mạt Tư sắp vào nhà gỗ Giản Thanh Vân mang theo tiểu Bạch ra ngoài.


      Mấy ngày nay Giản Thanh Vân vẫn ra ngoài săn thú với mọi người. Mặc dù mỗi lần đều săn được con mồi nhưng ít ra cũng bắt kịp cước bộ của mọi người rồi, hơn nữa sang hôm sau cũng bị đau nhức. Mấy ngày nay tiểu Bạch cũng săn thú với mọi người, tự giải quyết vấn đề lương thực của chính nó. Chứ nếu tiểu Bạch vẫn ăn chùa của quần cư Giản Thanh Vân cũng biết phải ăn thế nào nữa.


      Cứ như vậy trôi qua tháng, ban ngày Giản Thanh Vân và tiểu Bạch săn thú với mọi người, buổi thối tranh thủ chút thời gian tiến vào trong gian đào hồ. Qua tháng này, hồ nước cũng được nới rộng ra nhiều lắm, rộng chừng ba mươi mét vuông, sâu chừng mét.


      Cũng trong tháng này, Giản Thanh Vân phát thân thể mình cường tráng lên ít. Tất nhiên là đến mức cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng rắn chắc hơn xưa chút. Cả tháng này ngoại trừ mấy con mồi nho săn được con mồi nào khác cả.


      Trải qua tháng tiểu Bạch cũng lớn rất nhanh, bây giờ cao đến đầu gối Giản Thanh Vân rồi. Bây giờ có thể khẳng định tiểu Bạch phải là con chó bình thường, làm gì có con chó nào mà lớn nhanh như vậy chứ. Người trong quần cư cũng còn sợ tiểu Bạch như trước nữa, bất quá cũng có ai dám đến gần nó.


      Trong rừng rậm mảnh xanh lục, sáng hôm nay Giản Thanh Vân sát theo nhóm như trước nữa mà cùng tiểu Bạch từ từ theo sau, chút lại dừng lại xem xét.


      Giản Thanh Vân rất quen thuộc với xung quanh rồi, cơ bản là sợ lạc đường. Nhóm người mất tiêu rồi, ờ đây chỉ còn mỗi với tiểu Bạch thôi.


      Bây giờ các thực vật trong rừng mọc cao rồi, Giản Thanh Vân tìm kiếm khắp nơi, nhìn xem có thể tìm được loại rau dại nào đó hay .


      Mùa đông qua rồi, thể bắt được con rắn đầu to mà thịt có vị mặn nữa, Giản Thanh Vân đành phải quay lại ăn mấy thứ đồ ăn nhạt nhẽo mùi vị lúc trước.


      Mùa xuân là mùa rau dại sinh sôi phát triển nhất, Giản Thanh Vân mặc kệ các loại thực vật lung tung trong rừng, mặc dù biết hay biết mỗi lọai đều ngắt chút về để hỏi Mạt Tư. Có độc hay độc biết, nhưng Mạt Tư là người quản địa chắc chắn biết .


      Có rất nhiều loài rau, cả ngày kiếm được cũng gần bốn mươi loại. Trong khi hái rau dại tiểu Bạch đến cánh rừng gần đó săn thú. Mỗi khi săn được con mồi nó đều mang về cho Giản Thanh Vân lột da rồi mới ăn. Da thú của mấy con vật tiểu Bạch săn về đều được Giản Thanh Vân vất vào trong gian tùy thân, bây giờ trong đó đều chất cả đống rồi, đợi mùa rau dại trôi qua rồi từ từ may thảm da thú.


      Trời dần dần sẩm tối, Giản Thanh Vân đình chỉ động tác hái rau, lau lau qua mồ hôi trán rồi huýt sáo tiếng, tiểu Bạch lập tức chạy ra từ rừng cây bên cạnh, miệng còn ngậm con thỏ lông trắng muốt.
      Phương Lăng, honglak, simtim3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 24


      Giản Thanh Vân nhìn lên, thấy con thỏ kia còn búng búng chân, vẫn còn sống.


      Vội vàng tiếp nhận con thỏ hoang kia, quả nhiên còn sống, đùi chỉ có vết thương, có lẽ là do răng nanh của tiểu Bạch để lại.


      "Tiểu Bạch, mày giỏi quá!" Giản Thanh Vân xoa xoa đầu tiểu Bạch, rất vui mừng.


      Mang theo rau dại và tiểu Bạch trở về khu quần cư, mấy người đàn ông cũng trở về gần hết.


      Giản Thanh Vân cầm rau dại đến bên cạnh Mạt Tư để phân ra loại nào ăn được loại nào ăn được. Mạt Tư hiểu ý tứ của , bắt đầu vội vàng phân chia rau dại.


      Giản Thanh Vân cầm theo con thỏ sống, cầm theo cái bát vỏ dừa, dẫn tiểu Bạch ra ngoài bờ suối.


      nhanh nhẹn cắt tiết con thỏ, hứng máu vào bát vỏ dừa, lại nhanh nhẹn lột da mổ bụng nó. con thỏ được xử lý cách nhanh chóng. Nhìn bát máu thỏ, lại phát máu nó còn chưa đông. Lúc này Giản Thanh Vân mới nhớ tới muốn máu đông phải cần thêm chút nước muối nữa. Vì thế đành đổ hết máu .


      Cầm theo con thỏ được xử lý tốt, trở lại bãi đất trống ngoài sơn động.


      Lúc này Mạt Tư phân chia rau dại ra thành hai loại, ăn được và ăn được.


      Giản Thanh Vân bỏ hết thịt thỏ vào trong cái nồi đá rồi nấu lên, sau đó cẩn thận nhìn kĩ loại rau nào ăn đc, loại rau mào ăn được.


      Đến khi thịt thỏ chín lại bỏ thêm ít rau dại vào.


      Thịt thỏ tươi rói cộng thêm rau dại, Giản Thanh Vân kiêng dè gì ăn hết bát lớn, sau đó còn múc thêm bát cho tiểu Bạch. Tiểu Bạch khinh bỉ quay mặt chỗ khác, nó kiên quyết chịu ăn đồ chín.


      Giản Thanh Vân cũng kệ xác nó, dù sao bây giờ tự nó kiếm đồ ăn, cũng cần phải chia đồ của quần cư cho nó nữa. Mỗi ngày mọi người đều săn được rất nhiều con mồi, Giản Thanh Vân dạy bọn họ cách chế thành thịt khô và thịt hun khói, như vậy để dành qua mùa đông mọi người sợ bị đói rồi.


      Hồ nước trong gian cũng từ từ ngấm nước, Giản Thanh Vân cứ để nó từ từ ngấm đầy hồ là được rồi, dù sao bây giờ cũng cần gấp gáp dùng nước trong gian.


      Thời gian tiếp theo Giản Thanh Vân đều tìm rau dại, mỗi lần đều có tiểu Bạch cùng với . hái rau, tiểu Bạch săn thú.


      Rau hái về mọi người đều ăn, nhưng cũng có vài người thích ăn rau dại, dù sao nó cũng có mùi vị gì. Số rau dại còn dư Giản Thanh Vân phơi khô rồi cất vào trong gian tùy thân.


      Giản Thanh Vân cũng nhổ rau dại trồng trong gian, hơn nữa tất cả đều tươi tốt.


      rất vui vẻ.Nếu trong gian có thể trồng được cây mùa đông năm sau còn bị đói nữa rồi. Đáng tiếc chưa vui được bao lâu đám rau trong gian đều từ từ già thể ăn được nữa. Lúc này mới biết gian chỉ có thể kéo dài thời kì sinh trưởng mà thôi.


      Lại qua mấy ngày, Giản Thanh Vân phát mặt đất torng gian nhú lên mấy chồi non, toàn bộ đều là chồi của mấy loại cây trồng lúc trước, có lẽ là hạt của mấy cây đó rơi xuống. nghĩ tới gian này còn có thể gieo trồng rau dại, như thế mùa đông có rau dưa và trái cây tươi mới để ăn rồi.


      Nghĩ như vậy, Giản Thanh Vân lại vào rừng nhổ hai cây con của cây tím và cây con của cây đen mang vào trong gian. (#mèo: gợi lại ký ức cho mọi người chút, cây tím là cây của trái cây dại màu tím to bằng cái đầu của Giản Thanh Vân, chính là loại quả mà lần đầu tiên Giản Thanh Vân hết thức ăn ăn đại á. Còn cây đen là cây của quả màu đen, loại quả mà khi Giản Thanh Vân khát nước Mạt Tư lấy về cho uống, nước sền sệt. Khả năng đặt tên của thím cao siêu)


      Giản Thanh Vân là người đại, hiểu biết nhiều hơn so với người nguyên thủy. biết phơi khô rau dại để dành tới mùa đông ăn, biết lấy con mồi còn dư phơi khô hoặc hun khói để dành tới mùa đông, cũng biết nuôi trồng các con mồi, biết rất nhiều.


      Mùa đông lần trước là bởi vì quá mức khủng hoảng nên nghĩ tới nhiều như vậy, cũng biết cách sử dụng gian. Nhưng bây giờ bất đồng, tới thế giới này hơn năm, thể chấp nhận tình trạng giống lúc trước, phải chuẩn bị kỹ càng.


      Cây con trong gian phát triển rất tốt, tiến độ sinh trưởng giống như cây con bên ngoài, gian cũng thể đẩy nahnh tốc độ sinh trưởng của tụi nó.


      Mùa xuân qua hai tháng rưỡi rồi, Giản Thanh Vân biết màu xuân ở đây có bao nhiêu tháng, ba tháng? hay là sáu tháng như mùa đông?


      Tiểu Bạch cũng lớn lên rất nhanh, nhưng bên ngoài vẫn chưa có biến hóa gì. Đầu nó bây giờ cao đến đùi Giản Thanh Vân rồi. biết có phải cảm giác sai lầm hay , mỗi khi Giản Thanh Vân xoa xoa đầu tiểu Bạch, cảm giác đầu nó gồ lên cái bọc .


      Trong hai tháng này Giản Thanh Vân vẫn lủi tới lủi lui trong rừng rậm, tiểu Bạch vẫn sát theo .


      Giản Thanh Vân dạy tiểu Bạch mỗi lần săn thú về đều phải ' miệng', đừng làm bị thương con mồi, như thế mới có thể nuôi nhốt được. Thế nhưng mỗi lần săn về, con mồi tuy chết nhưng lại bị thương, Giản Thanh Vân mang tụi nó về khu cư địa nuôi mấy ngày đều chết hết.


      Tiểu Bạch nghe theo, mỗi lần săn thú về đều khiến con mồi bị thương.


      Giản Thanh Vân nhìn con heo rừng trong miệng tiểu Bạch, con heo rừng còn rầm rầm rì rì, hiển nhiên còn chưa chết, nhưng đầu nó có vết thương nho . Trong lòng Giản Thanh Vân vừa động, sờ sờ đầu tiểu Bạch rồi lắc mình vào trong gian.


      Xoay người nhìn lại, tiểu Bạch và heo rừng cũng vào.


      "Tiểu Bạch, đặt nó xuống."


      Tiểu Bạch nghe lời đặt con heo rừng xuống rồi vui sướng chạy như bay tới bên hồ nước.


      Bây giờ trong hồ tràn đầy nước, nước cực kỳ trong suốt, có thể thấy được lớp bùn đen dưới đáy hồ.


      Tiểu Bạch uống nước cách sung sướng, Giản Thanh Vân phát Tiểu Bạch thích nhất uống nước trong gian, bây giờ nước ở con suối gần sơn động nó cũng thèm uống.


      Heo rừng

      Cuộc sống khoan thai

      Chương 24

      Heo rừng nằm mặt đất rầm rì rầm rì, tuy bị thương ở chân nhưng nó chịu đứng dậy bước , có lẽ nó bị tiểu Bạch hù sợ, chỉ nằm mặt đất rầm rì,

      Giản Thanh Vân nhìn vòng trong gian. biết heo rừng ăn cái gì nên chỉ tùy tiện bỏ chút thịt khô và rau dại trước mặt nó rồi ra ngoài. Lát sau cầm theo đống nhánh cây trở về, dựng cái hàng rào trong gian rồi nhốt heo rừng vào trong nuôi.

      Nếu nuôi ở bên ngoài sống được, vậy thử mang nó vào trong gian nuôi thử xem.

      Giản Thanh Vân gọi tiểu Bạch nhe răng nhếch miệng với con heo rừng rồi cùng nó khỏi gian.

      Ra khỏi gian, lại xung quanh trong rừng. Bây giờ rất quen thuộc cuộc sống trong rừng rậm, còn lo lắng và sợ hãi như lúc trước nữa. tin tưởng nếu ly khai khu quần cư cũng có thể sống tốt, nhưng nếu như vậy rất đơn. người, dù làm cái gì cũng chỉ có mình , muốn trải qua cuộc sống như vậy.

      Tiểu Bạch ăn no, lười biếng nằm ở bên nhìn Giản Thanh Vân bận rộn bên cạnh.

      Buổi tối khi trở về khu quần cư tất cả mọi người trở lại.

      Mạt Tư cũng trở lại, ngồi lột da thú, nhìn thấy Giản Thanh Vân từ xa liền nở nụ cười ngốc nghếch.

      “Giản Thanh Vân, em về rồi à?” Mạt Tư đến gần ôm lấy đám rau dại Giản Thanh Vân hái về.

      Trải qua hơn năm sống chung, chuyện với mọi người có vấn đề gì.

      Giản Thanh Vân gật gật đầu, nhìn Mạt Tư cười cười.

      Buổi tối mọi người đều vây quanh đống lửa, ăn thịt nướng, uống canh thịt. Tuy bây giờ là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn hơi lạnh. Ngoại trừ Giản Thanh Vân vẫn mặc cái áo khoác mọi người đều cởi áo da thú dày ra, thay bằng khăn da thú quấn người. Giản Thanh Vân dám bắt chước bọn họ, sợ lạnh.

      Giản Thanh Vân uống canh thịt, nghe bọn họ chuyện, thỉnh thoảng chen vào vài câu góp vui, rất ấm áp hòa thuận.

      Bỗng nhiên trước mặt có cái bóng mờ mờ phủ xuống, Giản Thanh Vân vội vàng quay lại nhìn, lại thấy Đại Phỉ ôm bó hoa dại lộn xộn đủ loại quỳ gối trước mặt .

      Giản Thanh Vân hết hồn, vội vàng đứng dậy, biết tới cùng là xảy ra chuyện gì. “Đại Phỉ, làm gì vậy?”

      Đại Phỉ chính là người đàn ông lúc mới đến quần cư xoa má , sau lần đó hai người đều có qua lại với nhau, thậm chí cả câu Giản Thanh Vân cũng .

      như vậy tới cùng là có ý gì?

      Đại Phỉ cố chấp đưa hoa dại đến trước mặt của Giản Thanh Vân, cũng gì mà chỉ trầm mặc nhìn .

      Ngồi bên cạnh, sắc mặt Mạt Tư có chút trầm.

      Giản Thanh Vân quay đầu muốn hỏi Mạt Tư chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy vẻ mặt trầm của hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên thấy Mạt Tư như vậy.

      “Mạt Tư, sao lại thế này?” Giản Thanh Vân chỉ chỉ Đại Phỉ quỳ gối trước mặt , có chút biết phải làm sao, cho tới bây giờ chưa từng gặp tình huống như vầy.

      Đám người xung quanh lại bắt đầu ồn ào, tiểu Bảo và mấy đứa bé cũng xáp lại gần Giản Thanh Vân.

      Giản Thanh Vân rất quen thuộc với mấy đứa bé này.

      Tiểu Đồng nhìn vào mắt Giản Thanh Vân, cười tít mắt mà : “Giản Thanh Vân, sau này trưởng thành, em cũng cầm hoa cầu ái với chị.” Mọi người ở đây đều có thói quen gọi thẳng tên nhau.

      Giản Thanh Vân hoảng sợ, ra là cầu ái? Nhưng mà, vì sao lại cầu ái với ? Bọn họ căn bản là có gì hết, chẳng lẽ nguyên nhân là do trong khu quần cư có nhiều phụ nữ?

      Sắc mặt Giản Thanh Vân tốt lắm, cho tới bây giờ còn chưa nghĩ qua việc này.

      Mặc dù thường ngủ cùng Mạt Tư trong căn nhà gỗ, nhưng giữa hai người có khoảng cách vài mét, ít nhất trước mắt còn chưa có ý định gì gì đó với Mạt Tư.

      Giản Thanh Vân nhìn chăm chú Đại Phỉ trước mặt, từng chữ: “Đại Phỉ, tôi ...” Còn chưa xong, đột nhiên Giản Thanh Vân bị Mạt Tư cầm tay kéo ra sau lưng .

      Thậm chí động tác của Mạt Tư có chút thô bạo, kéo Giản Thanh Vân ra phía sau mình rồi với Đại Phỉ câu.

      Những lời này Giản Thanh Vân nghe hiểu.

      Đại Phỉ gật gật đầu, sau đó đứng dậy qua Mạt Tư, nhét hoa dại vào tay Giản Thanh Vân.

      Mọi người còn chưa kịp phản ứng Mạt Tư quay đầu nhìn lại, môi mím chặt lại câu nào.

      Sau đó mọi người xung quanh đột nhiên dập tắt lửa trại, tản ra xung quanh chừa lại ở giữa khoảng trống.

      Giản Thanh Vân nghi hoặc nhìn bọn họ, hiểu bọn họ muốn làm gì.

      Nhưng rất nhanh sau đó, Giản Thanh Vân liền biết, bọn họ đây là muốn quyết đấu!

      *************************************
      Last edited by a moderator: 13/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 25




      Hai người căn bản là có chiêu số gì, chỉ đơn giản là dùng nắm đấm ra sức đánh đối phương, Giản Thanh Vân nhìn mà trợn mắt há mồm.


      Muốn khuyên can, lại như thế nà cho phải.


      ĐÁm người xung quanh đều ồn ào, mấy đứa bé cũng đứng bên kêu to.


      Biểu tình mặt Mạt Tư trước sau đều lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Giản Thanh Vân thấy Mạt Tư như vậy, trầm khiến người khác sợ hãi.


      Mạt Tư thấp hơn Đại Phỉ nửa cái đầu, thậm chí cường tráng bằng Đại Phỉ, nhưng mỗi quyền đều dùng ết sức mà nện lên mặt, lên người Đại Phỉ. người mặt cũng bị Đại Phỉ đấm cho đau đớn.


      Tiểu Bạch cũng từ trong nhà gỗ chạy tới, nhìn thấy Mạt Tư và Đại Phỉ đánh nhau nhàm chán ngồi xuống gần Giản Thanh Vân, bộ liên quan gì đến mình.


      Kết quả của cuộc quyết đấu là Mạt Tư thắng.


      Mặc dù thắng nhưng Mạt Tư cũng tốt hơn bao nhiêu so với Đại Phỉ nắm mặt đất. Bến má trái của Mạt Tư sưng to, khóe miệng có mấy vết rách.


      Giản Thanh Vân biết người nhất định là tím bầm mảng rồi.


      Giản Thanh Vân nhìn Đại Phỉ nằm mặt đất, chạy nhanh tới cạnh , đặt hoa dại bên cạnh người Đại Phỉ rồi : "Đại Phỉ, xin lỗi, tôi thể nhận. . ."


      xong, đứng lên lôi kéo Mạt Tư nhanh vào trong nhà gỗ.


      Tiểu Bạch cũng chạy về theo nhưng bị nhốt ngoài cửa.


      Giản Thanh Vân trở lại trong nhà gỗ, cũng gì, chỉ buồn bực cởi da thú quấn ở nửa người của Mạt Tư.


      Thân thể Mạt Tư rất cường tráng, tốt hơn rất nhiều so với mấy người đàn ông trước kia Giản Thanh Vân từng thấy, đáng tiếc bây giờ rảnh bận tâm điều này, vì người Mạt Tư bây giờ tím bầm mảng nhìn rất đáng sợ.


      "Có. . . . có dược liệu gì ?" Giản Thanh Vân ngẩng đầu hỏi.


      Mạt Tư buồn bực lời nào, tuy nhiên hiểu gì.


      "Mạt Tư, sao chứ?" Giản Thanh Vân thấy sắc mặt Mạt Tư vô cùng tốt, trong lòng có chút sợ hãi.


      Đúng vậy, sợ hãi Mạt Tư tại.


      Đột nhiên Mạt Tư bước tới gần Giản Thanh Vân, mạnh mẽ lột bỏ quần áo của . (#mèo: Cường. . . bạo. . . rồi. . . *cắn khăn*)


      Giản Thanh Vân ý thức được chuyện gì xảy ra, sắc mặt tái nhợt: "Mạt Tư, dừng tay! điên rồi à?". Ở chung với nhau năm, Mạt Tư đều chạm vào , vì sao bây giờ lại tỏ thái độ cứng rắn như vậy?


      Sức lực Mạt Tư quá lớn, Giản Thanh Vân bị lột sạch nhanh chóng.

      Mạt Tư cúi đầu gặm cắn môi và cổ Giản Thanh Vân, rất trúc trắc chứ có bất cứ kỹ xảo gì.


      Giản Thanh Vân bị gặm đau, quả đấm ra sức đập lên người Mạt Tư, hừ cũng thèm hừ tiếng, cứ tiếp tục gặm từ cổ gặm xuống.


      tay Mạt Tư khóa hai tay lại, miệng tiếp tục vừa gặm vừa hôn khắp người .


      biết có phải cảm giác sai lầm hay , Giản Thanh Vân cảm thấy càng về sau động tác của Mạt Tư càng nhàng hơn, càng ôn nhu hơn.


      Nhưng dù vậy Giản Thanh Vân vẫn nhịn được mà chảy nước mắt.


      biết về sau kết thúc như thế nào, chỉ biết là đau lắm, rất đau, đau đến nỗi nhịn được mà gào khóc to lên.


      Mạt Tư ngồi chồm hổm ở bên nhìn Giản Thanh Vân nằm da thú khóc lóc thảm thiết, mặt lên tia tức giận và tự trách.


      Cuối cùng Mạt Tư bị Giản Thanh Vân đuổi ra khỏi căn nhà gỗ , liên tục nửa tháng thèm để ý đến .


      Còn Mạt Tư mỗi ngày vẫn đưa đồ ăn tới trước mặt .


      Giản Thanh Vân ngồi trong căn nhà gỗ, nhìn Mạt Tư ngồi gần đống lửa trại. ra còn trách Mạt Tư, bởi vì biết, ở thế giới xa lạ này ngày nào đó phải theo . Nhưng mà, lại chưa từng nghĩ tới Mạt Tư thế nhưng lại dùng sức mạnh.


      nghĩ có thể vì chuyện của Đại Phỉ khiến có cảm giác nguy cơ, dù sao ở đây phụ nữ có thể tùy tiện đổi đàn ông. nhìn thấy Nam Na và Bối Nhĩ đổi qua ba người đàn ông rồi.


      Chỉ có điều còn chưa biết phải đối mặt với Mạt Tư như thế nào.


      Nửa tháng này vẫn vào rừng hái rau dại, tiểu Bạch cũng cùng với .


      Giản Thanh Vân vẫn hay mắng tiểu Bạch, mắng nó thời điểm gặp nguy hiểm nó biết hỗ trợ. Nhưng tiểu Bạch chỉ dùng ánh mắt cực kỳ vô tội mà nhìn .


      Nửa tháng qua, con heo rừng vẫn sống rất tốt trong gian, miệng vết thương của nó cũng khép miệng. Heo rừng là động vật ăn tạp, Giản Thanh Vân cho nó ăn cái gì nó cũng ngốn hết.


      Rau dại, các loại thực vật có thể ăn, các loại trái cây dại nó đều ăn, hề kiêng thứ gì.


      Nhìn thấy miệng vết thương của nó khép lại, Giản Thanh Vân ra khỏi gian, lấy mấy tảng đá vây thành vòng bên cạnh bãi đất trống, hàng rào trong gian đều thể ngăn được con heo rừng này nữa rồi.


      Giản Thanh Vân xây chuồng heo xong, liền thừa dịp mọi người chú ý mà thả con heo rừng nặng tầm trăm cân trong gian ra, nuôi nhốt nó trong chuồng heo.


      Buổi tối khi Mạt Tư trở về, thế nhưng lại mang cho Giản Thanh Vân hai con thỏ trắng, người có bất cứ vết thương nào.


      Giản Thanh Vân im lặng cầm lấy hai con thỏ, lại làm cái hàng rào vây quanh rồi bỏ hai con thỏ vào nuôi.


      biết có phải vì có vết thương hay mà hai con thỏ còn sống, con heo rừng kia cũng sống rất tốt.


      Ban đầu vẫn có ai chú ý tới heo rừng và hai con thỏ, cũng ai động tới chúng nó, cả tiểu Bạch cũng hứng thú với mấy con này.


      Nhưng qua vài ngày sau, Ngải và Ni bắt đầu tò mò về hành động của Giản Thanh Vân. Giản Thanh Vân đơn giản cho họ nghe chỗ tốt của việc nuôi nhốt con thú, nghe vậy mắt họ liền sáng lấp lánh. Rồi sau đó, tất cả mọi người trong khu quần cư đều nhanh chóng biết chỗ tốt của việc nuôi nhốt con mồi, mọi người cũng bắt đầu mang con mồi còn sống trở về.


      Con mồi mang trở về nuôi, số sống, số còn lại quá vài ngày chết.


      Mùa xuân trôi qua rất nhanh, chỉ có ba tháng mà thôi. Giản Thanh Vân thấy kì quái, nơi này tới cùng là thế giới gì? vì sao mùa xuân chỉ có ba tháng mà mùa đông đến những sáu tháng. Cũng biết mùa hè và mùa thu dài bao lâu nữa.


      Vốn là Ngải còn giúp làm tấm váy da thú, để ăn mặc giống bọn họ. Giản Thanh Vân lại cự tuyệt, dám bắt chước bọn họ, ‘thả rông’ nửa người lại khắp nơi.


      Mùa hạ hơi nóng, Giản Thanh Vân có thói quen ngày ngày đều ra dòng suối phía sau sơn động tắm rửa lần.


      Mỗi lần đều có tiểu Bạch với . Giản Thanh Vân ngồi bên bờ suối tắm, nó nhảy ùm vào giữa suối ra sức quẫy nước.


      người thú tắm xong liền vào trong rừng rậm. Tiểu Bạch săn thú, tìm quả dại, lúc này quả dại đều chín rồi.


      Bây giờ trong gian đều trồng vài cây ăn quả, còn có cả mảng lớn rau dại.


      người thú trong rừng lúc lâu, Giản Thanh Vân lại thấy tiểu Bạch ngồi liếm tảng đá rất lâu.


      "Tiểu Bạch, mày liếm cái gì vậy?" Tuy sớm biết tiểu Bạch có khả năng phải là chó, nhưng mà cái động tác ngồi liếm tảng đá này giống con chó quá.


      Kỳ bọn họ cũng nhiều lần thấy tiểu Bạch ngồi bên tảng đá liếm tới liếm lui, lúc trước cũng hiếm gì cảnh tượng tiểu Bạch liếm cái gì đấy.


      Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân kêu gừ gừ mấy tiếng, biết là gì.


      Bỗng nhiên Giản Thanh Vân có chút tò mò, tiểu Bạch rốt cục là liếm cái gì?


      ngồi xổm xuống, cũng cúi xuống liếm tảng đá chút, chợt ngẩn cả người.

      Đây là. . . . đây chính là muối khoáng thạch!


      Giản Thanh Vân lộ ra thần sắc kinh hỉ, vẫn hi vọng có thể tìm được hồ nước mặn, lại quên mất quặng muối cũng là nơi có thể sản xuất ra muối ăn.


      cao hứng hôn mấy phát lên cái đầu xù xì của tiểu Bạch rồi nhặt tảng đá ra sức đập bể khối muối khoáng thạch xuống. Cuối cùng sau này cũng có thể ăn được đồ ăn có vị muối rồi.


      Ôm muối khoáng thạch về sơn động, Ngải và Ni bọn họ cũng bước đến, tò mò hỏi Giản Thanh Vân ôm cái gì trong lòng đó.


      Giản Thanh Vân vui tươi hớn hở cho bọn họ biết đây là muối, từ 'muối' bằng tiếng Hán, cũng biết bọn họ có hiểu .


      cũng chưa từng học cách khai thác quặng muối thành muối ăn, đành phải vất khối muối khoáng thạch vào nồi nấu cho tan ra, nấu đến khi cạn nồi, dưới đáy nồi bao phủ lớp muối rồi.


      Cả ngày này chỉ ngồi nấu muối thu muối, bận bịu cả ngày trời cũng chỉ thu được tí xíu muối dưới đáy chén mà thôi.


      Buổi tối nấu canh thịt, bởi vì có chút muối mà vô cùng ngon, Giản Thanh Vân ăn cực kỳ thỏa mãn.


      Mạt Tư cũng thấy hương vị canh thịt hôm nay giống mọi hôm, giống chỗ nào, chỉ biết là ăn ngon hơn thôi.


      Ngải, Ni bọn họ cũng nếm thử canh thịt Giản Thanh Vân nấu, đều cảm thấy rất ngon. Biết là bởi vì có liên quan tới muối, sang ngày hôm sau mấy người phụ nữ trong quần cư bắt đầu vội vàng nấu muối.


      Vài người nấu chừng mấy ngày mới góp nhặt được có nửa bát muối mà thôi.


      Sau này đều là Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ và tiểu Bảo nấu muối ở khu quần cư, còn Giản Thanh Vân theo tiểu Bạch vào rừng săn thú.


      Giản Thanh Vân cũng tha thứ cho Mạt Tư, nhưng vẫn còn lo lắng, sợ mình có thai, dù sao ngày đó hình như phải trong kỳ an toàn. Đến khi kì kinh nguyệt tới mới thở phào nhõm. Mặc dù tha thứ cho Mạt Tư, nhưng cũng có nghĩa là muốn sinh con.


      Bây giờ mỗi khi tới kỳ kinh nguyệt cũng còn đau bụng giống khi xưa nữa, biết có phải vì cơ thể cường tráng hơn trước .


      Trong thời gian này cũng có người đàn ông khác cầu ái với , Mạt Tư cũng bước ra quyết đấu với người khác, chỉ là ngồi bên cạnh nhìn Giản Thanh Vân bằng ánh mắt đáng thương tội nghiệp.


      Giản Thanh Vân trực tiếp cự tuyệt người đàn ông kia. Lúc này cũng từ từ chuyện với Mạt Tư rồi. Mạt Tư vô cùng vui vẻ, mỗi ngày săn thú trở về đều mang cho cả bó hoa dại rất lớn.


      Bây giờ tiểu Bạch rất cao, cao đến eo Giản Thanh Vân rồi. Giản Thanh Vân biết tiểu Bạch phải chó, dù sao có chó nào to được như vậy, kể cả chó Ngao Tây Tạng cũng cao như nó.


      Hai cái u đầu tiểu Bạch càng phát triển ràng. Bây giờ tiểu Bạch ăn nhiều gấp đôi khi trước, cũng may là nó có thể tự kiếm đồ ăn cho mình.


      Heo rừng và hai con thỏ sống rất tốt. Những con mồi người khác mang về có con sống có con chết, nhưng mà mọi người cũng dần dần hiểu chỗ tốt của việc nuôi nhốt thú rồi.
      Phương Lăng, honglak, simtim2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 26

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mùa hạ qua tháng. Mấy con mồi được nuôi nhốt có con sống, có con chết.

      Giản Thanh Vân vẫn cùng tiểu Bạch vào rừng mỗi ngày. Tiểu Bạch săn thú còn tìm kiếm khắp nơi những thứ có thể ăn. Bây giờ bắt đầu tích trữ lương thực cho mùa đông rồi.

      Hôm nay Giản Thanh Vân cũng giống như mọi ngày, sau khi tạm biệt Mạt Tư liền dẫn theo tiểu Bạch vào rừng.

      Mạt Tư nhìn chắm chú bóng lưng của , mãi cho đến khi bóng lưng của biến mất thấy mới xoay người đuổi theo đội ngũ của mình.

      Giản Thanh Vân và tiểu Bạch chạy nhanh trong rừng. Bây giờ rất quen với cuộc sống trong rừng núi. Mỗi ngày đều đến nơi khác nhau, thậm chí có đôi khi còn vào sâu trong rừng rậm. sợ lạc đường, bởi vì có tiểu Bạch rồi.

      Tiểu Bạch nhớ rất con đường mình từng qua, thường thường đều là tiểu Bạch dẫn trở về.

      Lần này cũng như thường ngày chạy sâu vào trong rừng. Giản Thanh Vân sợ mấy con dã thú hung mãnh gì xuất , bởi vì dã thú hung mãnh đứng trước mặt tiểu Bạch đều chịu nổi đòn. Mấy ngày trước tận mắt nhìn thấy tiểu Bạch cắn xé con dã thú có thân thể khổng lồ.

      Con thú kia cuối cùng bị tiểu Bạch ăn hết sạch bách. Sức ăn của tiểu Bạch lớn đến nỗi Giản Thanh Vân thể tưởng tượng được. cũng bắt đầu lo lắng, với sức ăn bây giờ của tiểu Bạch, đến mùa đông phải trữ bao nhiêu lương thực mới đủ cho nó ăn đây?

      Giản Thanh Vân vừa chạy nhanh trong rừng, vừa suy nghĩ nên để tiểu Bạch săn nhiều con mồi hơn để chế biến thành thịt khô rồi trữ trong gian.

      nghĩ ngợi, Giản Thanh Vân đột nhiên thấy mảnh màu đỏ xẹt qua trước mặt, vội vàng ngừng lại, quay đầu nhìn từng quả trái cây màu đỏ.

      Đây là. . . . . cà chua? Giản Thanh Vân mừng rỡ ngạc nhiên nhìn từng quả đỏ tươi cách đó xa. Mỗi quả đỏ mọng to chừng nắm tay của .

      Giản Thanh Vân nhanh tay ngắt lấy quả, hơi do dự cắn miếng, cỗ vị chua chua ngọt ngọt quen thuộc lan tỏa khắp khoang miệng.

      là cà chua. Giản Thanh Vân vui mừng, vì vừa nãy còn do dự, sợ đây chỉ là loại quả có bề ngoài giống cả chua mà thôi.

      Thu hết cả chua ở xung quanh vào gian, tiện thể thu mấy cây cà chua con vào, lúc này mới thỏa mãn mà tiếp tục chạy sâu vào rừng.

      Lần này thu hoạch được ít, tại sâu thẳm trong rừng còn hái được rất nhiều nấm, chỉ có điều biết là nấm độc hay độc, đành cầm hết về để nhờ và Mạt Tư thôi.

      Khi trở về sắc trời sẩm tối, mặt trời đều xuống núi rồi.

      SẮc trời quá tối, Giản Thanh Vân đành phải cưỡi lưng tiểu Bạch trở về. Bây giờ tiểu Bạch cao hơn môt mét, nếu đứng thẳng hai chân lên phải cao hơn hai mét, cõng Giản Thanh Vân lưng căn bản là chuyện .

      Đến khi Giản Thanh Vân trở về mọi người đều ăn tối, đất trống chỉ còn lưu lại đống lửa mà thôi, đây chính là nơi giữ mồi lửa.

      Lúc này thời tiết quá nóng, mọi người ăn tối đều ngồi vây quanh đống lửa như trước nữa, mà mỗi người đều ngồi hoặc nằm mặt đất.

      Khi trở lại bãi đất trống, tất cả mọi người chào hỏi , cũng cười tít mắt mà trả lời. Nhìn mọi người vòng mới phát thấy Mạt Tư đâu, liền kéo tiểu Đồng sang hỏi phen.

      Tiểu Đồng Mạt Tư thấy tối rồi mà chưa về nên vào rừng tìm rồi.

      Giản Thanh Vân gật gật đầu, sau đó tiểu Đồng cùng tới ăn cơm. Bây giờ mấy đứa bé đều tới chỗ ăn cơm, đại khái là vì mùa hè đồ ăn dồi dào, vì thế mọi người cũng làm khó mấy đứa bé trai.

      Tiểu Đồng vui mừng gật gật đầu rồi tìm mấy đứa bé khác.

      Giản Thanh Vân trở về nhà gỗ lấy nấm ra, nhờ Ngải phân biệt giùm xem nấm nào có thể ăn được.

      TRời hoàn toàn tối mịt, nồi gà hầm nấm dậy mùi bốn phía, tiểu Bảo, tiểu Đồng và mấy đứa nhóc sớm vây quanh lại. cái nồi khác nấu canh cà chua, cũng tỏa ra mùi chua chua thơm thơm.

      Hiển nhiên mấy đứa bé có vẻ hứng thú với nồi gà hầm nấm hơn.

      Giản Thanh Vân dập tắt lửa bên dưới nồi đá, múc cho mấy đứa bé mỗi đứa chén. Bỗng nhiên tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía xa, xuyên qua ánh lửa lờ mờ, cơ cũng nhìn thấy bóng dáng Mạt Tư phía xa rồi.

      thấy vẻ mặt , lại có thể tưởng tượng ra thần sắc lo lắng khuôn mặt ấy.

      vẫy vẫy tay với , gọi tiếng: "Mạt Tư" . nhìn thấy ngừng lại, sau đó mới từ từ thả lỏng chạy nhanh về phía .

      Mạt Tư chạy tới gần , ngồi xổm xuống.

      Giản Thanh Vân cười cười với Mạt Tư, bỗng nhiên vươn tay kéo kéo râu , múc chén gà hầm nấm đưa cho .

      Mạt Tư sững sờ nhận lấy, có chút phản ứng kịp. Hình như có chút ngoài ý muốn, lại có thể đối xử ôn nhu với như vậy.

      Mạt Tư vừa ăn gà hầm nấm trong chén của mình, vừa cười ngây ngô.

      ăn hết hai chén canh hầm nấm, chén canh cà chua và khối thịt nướng mẹ của tiểu Bảo đưa.

      Ăn xong bữa tối, Mạt Tư liền giành lấy nồi đá mang ra bờ suối rửa sạch.

      Giản Thanh Vân nằm tảng đá, nghiêng đầu nhìn Mạt Tư vội vội vàng vàng rửa và cất kỹ nồi đá, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

      biết tự lúc nào, bên người có thêm bóng dáng quen thuộc.

      Cảm giác được có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, mất tự nhiên xoay người.

      biết qua bao lâu, ánh mắt nóng bỏng biến mất, thay vào đó là tiếng hít thở trầm ổn. Lúc này mới quay người nhìn Mạt Tư ngủ say bên cạnh.

      Qua ánh sáng mông lung của mặt trăng, dường như gương mặt của Mạt Tư trông nhu hòa ít. Giản Thanh Vân ngơ ngẩn nhìn râu quai nón xoăn tít gương mặt , vươn tay giật giật. Đại khái là vì quá quen thuộc với hương vị của cho nên Mạt Tư cũng tỉnh lại, chỉ giọng nỉ non câu gì đó, nghe qua hình như là tên .

      Giản Thanh Vân bỗng nhiên bật cười, lấy ra dao xếp trong túi, sau đó nhàng cạo mặt Mạt Tư.

      Mạt Tư ngủ rất trầm, trong lúc ngủ hình như cảm giác được bàn tay của Giản Thanh Vân ôn nhu vuốt ve mặt , khỏi nhếch khóe miệng mỉm cười.

      Dao găm được Giản Thanh Vân mài rất sắc bén, cạo rất cẩn thận, hề khiến Mạt Tư bị thương.

      Toàn bộ râu ria xoăn tít đều được cao sạch , Mạt Tư xa lạ xuất trước mặt .

      Mạt Tư cạo râu rồi nhìn có chút xa lạ, gương mặt thô cuồng, môi hơi mỏng, biết mơ thấy chuyện vui vẻ gì mà khóe miệng nhếch lên.

      Giản Thanh Vân nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ của Mạt Tư, biết khi nào ngủ thiếp .

      Bởi vì mảnh đất trống vẫn đốt dây mây thối nên ai bị muỗi đốt, Giản Thanh Vân cứ thế ngủ ngon đến bình minh.

      Đến lúc thức dậy Mạt Tư bên cạnh đâu mất.

      Giản Thanh Vân từ tảng đá lớn đứng lên, nhìn xung quanh vòng, dắt theo tiểu Bạch tới bờ suối, lại nhìn thấy Mạt Tư ngồi xổm bên bờ suối nhìn chằm chằm bóng mình dưới nước.

      Nghe thấy tiếng động phía sau lưng, Mạt Tư hơi ngẩn người, nhìn thấy là Giản Thanh Vân, liền được tự nhiên mà sờ sờ mặt mình.

      Giản Thanh Vân nhìn cái cằm trơn nhẵn của nhịn được cười ha ha.

      Mạt Tư thấy vậy liền biết đây là kiệt tác của Giản Thanh Vân, chỉ đành cười cười với rồi hớn ha hớn hở chạy về cửa sơn động.

      Từ khi Mạt Tư bị Giản Thanh Vân cạo râu, vẫn có chút quen, lâu lâu lại sờ sờ cằm mình.

      Lại mấy ngày nữa trôi qua, Giản Thanh Vân đều ngủ tảng đá lớn bên ngoài sơn động, Mạt Tư nằm gần . biết có phải vì ngủ bãi đất trống hay mà Giản Thanh Vân bị cảm rồi.

      Buổi sáng khi thức giấc bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mờ mịt, yết hầu đau rát.

      Tiểu Bạch chạy tới liếm liếm mặt , sau đó lại tha miếng thịt tươi ném tới bên cạnh , ý tứ là ăn .

      Giản Thanh Vân chịu đựng cảm giác choáng váng, nhìn tiểu Bạch lắc lắc đầu: "Tiểu Bạch, hôm nay tự mày săn mồi , tao với mày được rồi." Đầu choáng quá, chỉ muốn ngủ tiếp thôi.

      Tiểu Bạch rất nghe lời, dùng móng vuốt đẩy đẩy khối thịt tươi đến bên cạnh , nhắc đừng quên ăn, lúc này mới chạy nhanh vào trong rừng rậm.

      Cái chuyện cảm mạo này, Giản Thanh Vân cũng lo lắng gì nhiều. Tuy trong ba lô còn hộp thuốc cảm mạo nhưng mà cách đây hơn năm, cũng dám uống bậy. Trước kia khi bị cảm, cần uống thuốc mà chỉ cần uống nhiều nước lọc, qua hai ba ngày khỏe rồi.

      Sáng sớm Mạt Tư liền phát Giản Thanh Vân thoải mái liền sốt ruột xoay quanh.

      Giản Thanh Vân với rằng sao đâu, đừng lo lắng, để săn thú cho tốt.

      Mạt Tư nghĩ lát rồi nấu nồi nước sôi, sau đó nhờ Ni chăm sóc Giản Thanh Vân, lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi theo đoàn người săn thú.

      Giản Thanh Vân ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người nhàng gọi tên mình, khỏi lầm bầm câu. Sau đó cảm giác có người nâng mình dậy, đút cho mình chút nước ấm.

      mơ màng mở mắt, nhìn thấy người đó là Ni.

      "Cảm ơn. . ." Giản Thanh Vân lầm bầm câu, cười cười với Ni. Bên tai hình như truyền đến giọng lo lắng của tiểu Bảo, hỏi thế nào rồi.

      Nghe thấy Ni gì đó với tiểu Bảo, hình như Giản Thanh Vân thoải mái, lúc này tiểu Bảo mới nhích tới xoa xoa hai má , sau đó đặt lên trán nụ hôn .

      Giản Thanh Vân có cảm giác cái gì đó giọt trán mình, hình như là nước mắt của tiểu Bảo. khỏi buồn cười, có lẽ tiểu Bảo nghĩ mình sắp chết rồi.

      Tiểu Bảo sợ hãi chết, tại trong nhận thức của tiểu Bảo, nếu có người sinh bệnh hơn nửa là có khả năng chết. Thế giới này quá lạc hậu, chỉ căn bệnh cũng có thể lấy mạng bọn họ.

      Giản Thanh Vân lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, biết qua bao lâu lại bị tiếng động ồn ào đánh thức.

      Tác giả ra suy nghĩ: Bị cảm, thực thống khổ. Mọi người phải chú ý thân thể.

      Editor ra suy nghĩ: Cũng bị cảm, thực thống khổ, nước mũi chảy dài dài. . .
      Phương Lăng, Andrena, linhdiep173 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 27


      Bên tai vang lên vài giọng xa lạ, đều là những giọng chưa từng nghe, còn có tiếng khóc lóc của Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ và tiểu Bảo.


      Có chuyện gì vậy? Giản Thanh Vân muốn mở mắt ra nhìn, nhưng đầu óc lại mờ mịt, đau đớn cực kỳ.


      Bên tai lại truyền tới giọng trầm thấp và xa lạ của người đàn ông: "Vưu Bỉ, ở đây còn người."


      Là ngôn ngữ ở nơi đây, nghe hiểu, chỉ là hiểu ý trong lời này. Tại sao lại có thanh của đàn ông xa lạ? phải lúc này mọi người đều ra ngoài săn thú sao?


      Giản Thanh Vân gian nan mở mắt, trước mắt có bóng người cao lớn lay động.


      Bọn họ là ai?


      " Vưu Bỉ, hình như ấy bị bệnh, mà còn. . . . khác người, có mang ?" Vẫn là giọng xa lạ đó.


      " chết mang ."


      Cũng là giọng đàn ông, hơi thô, hơi trầm.


      Chỉ cần phải từ ngữ quá lạ Giản Thanh Vân có thể nghe hiểu. Cho nên, đối thoại của bọn họ đều hiểu. suy đoán giọng vừa nãy chắc là của Vưu Bỉ kia rồi.


      Bọn họ là ai? Nghe ý tứ của bọn họ hình như là muốn mang ? Giản Thanh Vân suy đoán lung tung, đầu óc hình như thanh tỉnh chút, giãy giụa muốn ngồi dậy.


      Chưa kịp thấy tình hình trước mắt bị người khác khiêng lên vai.


      Giản Thanh Vân vùng vẫy: "Các người. . . muốn. . . làm gì?"


      Đầu óc choáng váng, lại bị người ta khiêng vai, chút nước ấm buổi sáng mới uống đều bị nôn ra hết rồi.


      Người khiêng cũng gì, chỉ chạy nhanh về phía trước.


      Giản Thanh Vân thầm mắng tiếng, cũng biết tới cùng là xảy ra chuyện gì, đầu bị lắc qua lắc lại càng thêm choáng. Rốt cuộc cũng kiên trì nổi nữa, trước mắt bỗng tối sầm, hoàn toàn rơi vào hôn mê.


      Cho đến khi tỉnh lại, Giản Thanh Vân phát mình vẫn bị người ta khiêng. Dạ dày bị người ta vác sinh đau. Tốc độ người này rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ của Mạt Tư khi cõng . Đầu của vẫn còn choáng váng, bị gió thổi qua hình như càng đau hơn rồi.


      Giản Thanh Vân cắn răng kiên trì để cho mình mê man , gian nan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chung quanh vẫn có vài bóng người chạy trốn, vai cũng khiêng người.


      biết chạy bao lâu, đầu Giản Thanh Vân vẫn đau đớn. chú ý tình hình chung quanh, hình như bọn họ chạy Thạch Sơn, Thạch Sơn là ngọn núi rất lớn, biết cụ thể nó lớn bao nhiêu, nhưng hình như cũng xấp xỉ bằng rừng rậm Khải Tát.


      Giản Thanh Vân giương mắt nhìn bầu trời u, thầm nghĩ ngàn vạn lần đừng mua lúc này.


      Nhưng mà ông trời lại thèm nghe lời cầu nguyện của Giản Thanh Vân, khi sắc trời u , bỗng nhiên trời đổ mưa như trút nước.


      Trời mưa, những người này vẫn chịu ngừng lại mà tiếp tục chạy như bay.


      Bên tai vang lên tiếng mưa rào rào nện lá cây. Giản Thanh Vân đính mưa, nảo càng đau hơn, cũng bắt đầu thấy lo lắng. Trời mưa như vậy tất cả dấu vết đều bị cọ rửa mà trôi hết, tỉ lệ tiểu Bạch và Mạt Tư tìm được càng .


      phải chưa nghĩ tới việc trốn vào trong gian. Nhưng sợ người đàn ông khiêng cũng tiến vào theo, hơn nữa còn chưa biết tình hình của mấy người Ngải, Ni, cho nên mới do dự.


      " Vưu Bỉ, ngươi lợi hại, thậm chí có thể đoán được bao giờ trời mưa, cứ như vậy, bọn họ chắc chắn thể tìm được dấu chân của chúng ta rồi."


      Bên cạnh truyền đến tiếng của người đàn ông.


      "Ừ!" Người đàn ông khiêng Giản Thanh Vân đáp lại tiếng.


      Giản Thanh Vân biết người đàn ông khiêng mình chắc là Vưu Bỉ trong miệng mấy người kia rồi, có vẻ như người này là thủ lĩnh, cho nên có việc gì bọn họ cũng hỏi người này. Hơn nữa, người này cũng thông minh, biết lợi dụng mưa để xóa dấu vết.


      Dọc theo đường , tất cả mọi người đều chuyện, trời dần dần sẩm tối mà mưa vẫn còn rơi. Giản Thanh Vân bị mưa xối trận, lại hôn mê. lo lắng, nếu cứ gập rồi mài như vậy mạng của liền tong rồi. . .


      Khi tỉnh lại là sáng ngày hôm sau, Giản Thanh Vân phất bọn họ còn chạy trốn, hình như cả đêm qua chưa từng ngừng lại, trời mua to cũng dần.


      ngày ăn uống, lại thêm dầm mưa và cảm mạo, Giản Thanh Vân khó chịu muốn chết.


      Mãi đến buồi sáng ngày thứ ba, mưa mới ngừng hẳn, mà bọn họ cũng đến đích.


      Giản Thanh Vân bị người ta ném mảnh đất trống.


      Cùng bị ném xuống còn có Tiểu Bảo, Ni, Ngải, Nam Na, Bối Nhĩ. Tất cả phụ nữ của quần cư đều bị bắt đến đây rồi.


      Giản Thanh Vân chịu đựng cơn choáng váng, kinh sợ nhìn tình huống bốn phía.


      Đây là khối đất trống rất lớn cực kỳ bằng phẳng, bên cạnh là sơn động rất lớn, còn lớn hơn so với sơn động ở quần cư của họ.


      đất trống có đám người ngồi.


      Mọi người dùng thần sắc tò mò đánh giá , chính xác là đánh giá , chứ phải bọn tiểu Bảo.


      Đám người phụ nữ ngồi bãi đất cũng giống như mấy người Ni, Ngải, đều là nửa người dưới bọc tấm da thú, nửa người lộ ra hai quả cầu thịt cực lớn.


      Nơi này nhiều phụ nữ a. Giản Thanh Vân nhịn được mà cảm khái.


      Đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy quần cư có nhiều phụ nữ như vậy, chỉ riêng số ngồi bãi đất trống có bảy tám chục

      người rồi.

      Ni nâng người Giản Thanh Vân dậy, hỏi thăm: “Giản Thanh Vân, sao chứ?”

      Giản Thanh Vân lắc đầu: “Ni, tôi sao, đây là đâu vậy? Họ .... là ai?”

      Ni lắc đầu, cũng biết xảy ra chuyện gì?

      Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn người đàn ông tên Vưu Bỉ. cực kỳ cường tráng, khác gì mấy người đàn ông khác, nửa người dưới mặc tấm da thú, râu ria xoăn tít dơ dáy bẩn thỉu, che khuất phân nửa gương mặt.

      Giản Thanh Vân có chút hiểu , hẳn là các bị người ở quần cư khác cướp . biết mỗi quần cư chỉ có mấy người phụ nữ mà thôi, nhưng quần cư này lại nhiều phụ nữ như vậy, có lẽ đều là cướp từ quần cư khác về.

      Lần đầu tiên thấy chuyện như vậy. Nào giờ cứ nghĩ thế giới này phát sinh chuyện tình cướp đoạt hay chiến tranh gì chứ. Người của thời đại này quá đơn thuần, mà tới đây hơn năm, cũng khẳng định mấy người ở quần cư kia chắc chắn chưa từng phát sinh chuyện tình cướp đoạt người như thế này. Dù sao trừ bỏ mùa đông, thời gian còn lại đều có người canh giữ ở khu quần cư, đó cũng là lý do giúp đám người này cướp người thành công.

      Giản Thanh Vân cố gắng chịu đựng cảm giác choáng váng, tiếp tục đánh giá xung quanh, khi nhìn đến mảnh đất bên trái, bỗng ngây dại. Đó là .... nuôi nhốt con mồi? Ở đó sử dụng cành cây quây thành hàng rào, bên trong nuôi nhốt vài con mồi mà Giản Thanh Vân vô cùng quên thuộc.

      Nàng có chút ngẩn người, cứ nghĩ người của thế giới này rất đơn thuần, rất ngốc nghếch, chỉ biết ăn tươi nuốt sống, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, biết nuôi nhốt con mồi, biết phơi khô lương thực. cứ tưởng rằng chỉ có mình biết chuyện nuôi nhốt con mồi này, lại chưa từng nghĩ đến người khác cũng biết.

      ngẩng đầu nhìn Vưu Bỉ, dựa vào trực giác, biết nuôi nhốt con mồi hẳn là người đàn ông này nghĩ ra.

      có thể dựa vào cảnh sắc bốn phía trời mà dự đoán thời tiết, biết nuôi nhốt con mồi, biết cướp đoạt phụ nữ làm lớn mạnh quần cư của mình, chẳng lẽ cũng là người xuyên qua? cũng đến từ thế giới với ? Giản Thanh Vân suy đoán lung tung, trong lòng nhịn được mà ra: “Vưu Bỉ, nhĩ hảo!” Bởi vì bị cảm mạo mà giọng của hơi khàn khàn.

      tiếng Hán để thử thăm dò.

      Vưu Bỉ nghe giọng , kì quái nhìn cái, lộ ra thần sắc nghi hoặc.

      Giản Thanh Vân thở dài, xem ra đoán sai rồi, căn bản hiểu gì.

      “A Đóa, Lỵ Lệ, các đỡ ấy nghỉ ngơi, hình như ấy bị bệnh.” Vưu Bỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc đồ kỳ quái, dặn dò hai người phụ nữ đỡ người phụ nữ kỳ quái này nghỉ ngơi.

      Người phụ nữ này kỳ quái, mặc kỳ quái, cũng kỳ quái, căn bản hiểu có gì.

      A Đóa và Lỵ Lệ bên cạnh đỡ Giản Thanh Vân tới tảng đá lớn bên cạnh bãi đất trống, đỡ nằm xuống.

      Trời sáng mưa ngừng lại, bây giờ hẳn là giữa trưa, thời tiết quang đãng hẳn lên, mặt trời cũng xuất rồi.

      Đầu Giản Thanh Vân vốn choáng vàng, chỉ có thể thuận thế nằm xuống tảng đá lớn phơi nắng mặt trời.

      Chỉ lát xung quanh tập trung nhiều người, đa số là phụ nữ, chỉ có vài đàn ông thôi.

      Bọn họ khoa tay múa chân với .

      ấy mặc cái gì vậy? kỳ quái nha.”

      Giản Thanh Vân mặc cái áo thể thao màu trắng thuần bằng vải cotton và cái quần jean đen.

      “Đúng ha, xấu quá, xem phía trước ấy phằng lì, có phải ấy có ngực ?”

      Giản Thanh Vân nghe hiểu “mấy bà tám” này gì, vì vậy chịu đựng cảm giác choáng vàng mà hiên ngang ưỡn ngực lên.

      Ai tôi có chứ, chẳng qua hơn mấy người mà thôi!!!

      ấy đáng thương, có phải mấy ấy bất hòa với nhau nhỉ, nếu sao lại đối xử với ấy như vậy chứ, hay mình lấy cho ấy bộ đồ nhé?” người phụ nữ to cao vạm vỡ vừa vừa kéo kéo quần áo cũa Giản Thanh Vân.

      Giản Thanh Vân theo bản năng túm chặt lấy quần áo của mình, cảm giác đầu càng ngày càng đau rồi.

      “Mấy tản hết ra nào, ấy bị bệnh, cũng biết có sống nổi , A Đóa, chuẩn bị chút đồ ăn cho mấy ấy ăn.” Là người đàn ông tên Vưu Bỉ , chỉ vào Giản Thanh Vân và bọn tiểu Bảo .

      đám người vây quanh Giản Thanh Vân nghe vậy liền tản hết ra, người phụ nữ tên A Đóa kia chuẩn bị thức ăn cho bọn họ.

      Lúc này đây, Giản Thanh Vân mới thả lỏng chút, may là mặt trời giữa trưa đủ nóng, đến lát quần áo ướt sũng của được hong khô rồi, chỉ có quần là còn hơi ẩm ướt mà thôi.
      Last edited by a moderator: 17/12/14
      Phương Lăng, Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :