1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 18



      Giản Thanh Vân thích quan tâm đến tiểu Bảo, này mỗi ngày đều sống thoải mái trong khu quần cư, trong khi mấy bé trai kia đều phải ra ngoài săn thú mà vẫn ăn đủ no, mặc đủ ấm. Thậm chí còn có rất nhiều người đàn ông trong khu quần cư vây quanh tiểu Bảo, cho bé ăn ngon uống ngọt. Điều này khiến trong lòng Giản Thanh Vân có chút mâu thuẫn, cho nên muốn quan tâm đến tiểu Bảo.


      Bây giờ tất cả người trong khu quần cư đều ăn đồ nóng, thịt nướng, canh thịt các loại. So với việc ăn thịt nhạt nhẽo chút muối này Giản Thanh Vân thích ăn trái cây dại trong gian tùy thân hơn. Nhưng mặc dù thế Giản Thanh Vân vẫn bị Mạt Tư ép ăn chút thịt nướng hoặc là canh thịt, cảm thấy bản thân mình mập hơn rồi. những mập, mà tất cả người trong khu quần cư, ngoại trừ mấy bé trai kia, ai cũng mập lên cả.


      Mỗi ngày Giản Thanh Vân vẫn vào rừng tìm chút quả dại, theo thời tiết ngày càng lạnh, mỗi ngày đều đều rất khó kiếm trược trái cây. Mỗi khi dư đồ ăn, vụng trộm cho mấy đứa bé trai ít, cũng dám để cho mấy người khác biết. Có lần cho tiểu Đồng ít đồ ăn, lại bị chồng của Nam Na nhìn thấy, liền hung hăng đánh cho tiểu Đồng trận, từ đó về sau Giản Thanh Vân đành phải vụng trộm cho mấy đứa bé đồ ăn.


      Thời tiết càng ngày càng lạnh, tất cả đàn ông của khu quần cư đều mặc váy da thú, toàn bộ đều do chính họ tự may. Mấy người đàn ông trong khu quần cư càng thêm ân cần đối với Giản Thanh Vân, mỗi buổi sáng tỉnh dậy, trước cửa căn nhà gỗ của chất rất nhiều đồ ăn, lại bị len lén cho mấy đứa bé.


      Gia sản của Giản Thanh Vân bây giờ là bốn tấm chăn da thú, hai cái áo khoác da cho Mạt Tư. Còn bốn tấm chăn da thú, buổi tối đắp hai cái, Mạt Tư đắp hai cái.


      Bây giờ đàn ông săn thú về còn nhiều như trước, Giản Thanh Vân biết chắc nguyên nhân là do thời tiết ngày càng chuyển lạnh rồi.


      buổi sáng nào đó rời giường, Giản Thanh Vân mặc bộ đồ dày, cất kỹ chăn, ngồi trong nhà gỗ ăn đồ ăn mà Mạt Tư lưu lại rồi mới mở cửa ra ngoài.


      Thời
      tiết tuy lạnh, nhưng vẫn có ánh nắng mặt trời, vì vậy khí tương đối khô ráo.

      Đột nhiên Giản Thanh Vân nhìn thấy ở chỗ rất xa có cột khói đặc bốc lên nghi ngút.

      Đến khi trời tối mấy người đàn ông trở về đều cầm mấy con mồi nướng chín, tất cả mọi người đều vui sướng, con mồi hôm nay ràng nhiều hơn mấy ngày trước rất nhiều.

      Nhìn Mạt Tư khoa tay múa chân kết hợp với mấy mấy từ ngữ đơn giản, Giản Thanh Vân biết được phía xa kia có cánh rừng bị cháy, cho nên mọi người mới tìm được nhiều con mồi bị lửa thiêu như vậy.

      Lúc này Giản Thanh Vân mới nhớ tới ban ngày nhìn thấy phía xa có khói bốc lên, chắc là nơi xảy ra cháy rừng. biết khi thời tiết khô ráo rất dễ xảy ra cháy rừng, nhưng miễn là thế lửa lan tới đây là được rồi.

      Buổi tối mọi người đều ăn mấy con mồi mà hôm nay nhặt được ở đám cháy rừng. Giản Thanh Vân ngồi trước đống lửa, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện.

      Trời tối Giản Thanh Vân liền ngủ sớm, đến sáng hôm sau khi nghe tiếng sột soạt bên người liền nhanh nhẹn ngồi dậy, khiến Mạt Tư hết hồn.

      "Sao lại dậy sớm như vậy? Ngủ thêm chút nữa ." Mạt Tư vừa khoa tay múa chân vừa .

      Giản Thanh Vân nghe hiểu, liền lắc đầu: "Em và các cùng nhé, đến cái chỗ... cái chỗ lửa hôm qua ấy." Có vài từ ngữ khó được, chỉ đành cố gắng rút gọn lại chút.

      Mạt Tư cũng nghe hiểu, nghĩ ngợi chốc lát liền gật đầu.

      biết có phải vì liên quan đến Giản Thanh Vân hay , mà hôm nay nhân số của nhóm này đông hơn chút, gần năm mươi người, trong khi những nhóm khác đều nhiều nhất cũng chỉ ba mươi người mà thôi.

      Cùng xuất phát với bọn họ, phải đến ba tiếng sau mới tới địa phương cháy rừng hôm qua.

      Cây cối đều bị đốt thành than, đất đai mảnh cháy đen nhìn vô cùng thê thảm.

      Giản Thanh Vân đến đây cũng chỉ vì những cây bị đốt thành than này mà thôi, những thứ này đúng là than thuần tự nhiên. Nếu nhặt số than này về để làm mồi giữ lửa mùa đông này có thể trôi qua tương đối dễ dàng rồi.

      Hơn năm mươi người, nhưng mỗi người chỉ có hai cánh tay mà thôi, vì thế nên số lượng than mang về cũng nhiều lắm. Đến tối Giản Thanh Vân bắt đầu dùng đến chỗ than củi này, trước khi ngủ vứt chút than vào đống lửa, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, quả nhiên lửa vẫn tắt.

      Lần này mọi người đều biết mấy thứ đen tuyền đó có công dụng gì rồi, cho nên mấy ngày sau đó, tất cả mọi người đều vừa săn thú vừa nhặt chút than vủi mang về.

      Toàn bộ than củi đều được chất đống bên trong sơn động, sơn động rất lớn, chứa hết đống than củi này là chuyện .

      Lại qua vài ngày nữa, than củi mảnh đất cháy rừng kia đều được nhặt về gần hết. Giản Thanh Vân nhìn đống than củi trong sơn động, thầm nghĩ mùa đông kéo dài ba tháng trời, đống than này chắc đủ cho mọi người dùng qua mùa đông rồi.

      Nửa tháng sau, Giản Thanh Vân vừa rời giường liền nhìn thấy ngoài trời trắng xóa mảng. Tuyết rơi rồi!

      Giản Thanh Vân nhìn mặt đất phủ đầy tuyết trắng, ngây người hồi liền trở về trong hang động. Trong động, mẹ của tiểu Bảo nấu canh thịt bếp lò. Hương thơm nồng đậm tỏa trong khí, Giản Thanh Vân lại chỉ ngửi thôi, chứ ăn vào lại chẳng thấy có vị gì.

      Ni nhìn thấy Giản Thanh Vân bước vào liền cười với : "Muốn uống chút ?"

      Giản Thanh Vân nghe hiểu, liền lắc đầu, thích ăn, vừa nãy ăn miếng thịt Mạt Tư để lại rồi.

      Giản Thanh Vân lại có cảm giác ăn ngồi rồi, ngồi trong sơn động nhìn mấy người phụ nữ và bé uống canh thịt, ngồi gần đống than cháy sáng. Bởi vì trong sơn động có đám than vẫn ỷ cháy này mà trở nên vô cùng ấm áp, đa số thời điểm đều ngồi ngốc trong sơn động.

      Bên ngoài sơn động chất rất nhiều con mồi, bây giờ bên được phủ thêm lớp tuyết trắng. Giản Thanh Vân đoán chừng tuyết rơi vài ngày nữa những con mồi này bị đông cứng. Tuy nhiên, đến khi tuyết tan lại có chút phiền phức, những con mồi này có thể bị hư thối rất nhanh.

      Đến khi trời tối, mấy người đàn ông mang về rất ít con mồi.

      Sau đó, Giản Thanh Vân phát mọi người ăn ít so với trước kia, nhưng và Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ, tiểu Bảo vẫn được nhiều đồ ăn như cũ.

      Qua ngày hôm sau, ngoài trời tuyết rơi càng lớn, Giản Thanh Vân phát hôm nay có ai ra ngoài săn thú cả. từ trong nhà gỗ bước ra liền cùng với Mạt Tư tới hang động, Trong sơn động vẫn cực kì ấm áp, bếp lò trong sơn động nấu nồi canh thịt, Giản Thanh Vân đành cố nhịn mà uống canh thịt thôi.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Phương Lăng, AndrenaChris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 19




      Uống canh thịt xong Giản Thanh Vân ngồi bên cạnh Mạt Tư, Mạt Tư cũng chỉ uống có chén canh thịt mà thôi.


      Trận tuyết lớn bên ngoài vẫn cứ tiếp tục rơi, rơi cả ngày rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng ngày càng lớn, hơn nữa còn có cuồng phong rít gào, cho nên tất cả mọi người đều ở trong động ra ngoài.


      Trong sơn động cực kỳ ấm áp, tất cả mọi người đều mặc áo da thú dày, ngồi tụ tập thành từng nhóm mười mấy người chuyện rôm rả với nhau, toàn là mấy chuyện mà Giản Thanh Vân nghe hiểu chết liền.


      Bốn đứa bé trai: tiểu Đồng, Ngõa, Lâm, Tư Hãn ngồi tụ lại chỗ. Buổi sáng bọn nó chỉ uống có chút canh dư lại của mọi người, chỉ có nước canh chứ có miếng thịt nào cả. Giản Thanh Vân nhìn thấy nhưng cũng giúp được gì.


      Tiểu Bảo ngồi chung với ba mẹ nó, họ cũng cái gì đó, Giản Thanh Vân nghe cũng hiểu.


      Đến giữa trưa, mọi người cũng chẳng ai ăn gì. Ở đây mọi người chỉ ăn hai bữa ngày, sáng sớm và tối.


      Giản Thanh Vân cũng cảm thấy đói, trong khoảng thời gian này ăn rất nhiều. Tuy buổi sáng chỉ uống chén canh thịt, nhưng đến giữa trưa vẫn thấy đói.


      Bốn đứa bé trai lại rất đói, bình thường bọn nó cũng ăn nhiều, cho nên là cá thể gầy nhất trong quần cư này. Buổi sáng tụi nó chỉ uống được nửa bát canh thịt lõng bõng toàn nước, đến bây giờ rất đói nên phải đứng dậy chung quanh trong động tìm đồ ăn.


      Giản Thanh Vân thấy bọn nó tìm kiếm mặt đất, biết là nhặt được cái gì liền nhét vào trong miệng ăn.


      cảm thấy tò mò liền bước tới chỗ mấy bé trai. Lúc này mới nhìn , bọn nó ăn đều là mấy con côn trùng , mặc kệ là con gì, cứ bắt được là nhét vào miệng. Giản Thanh Vân nhìn cái liền im lặng lui về. thể giúp được gì cho bọn nó, biết đàn ông nơi này đều cứ như vậy mà lớn lên, ngược lại phái nữ cần phải làm gì cả cũng có người thương cưng chiều.


      nghĩ ngợi tiểu Bảo lại đến gần , nhìn nhếch miệng cười.


      Giản Thanh Vân cũng cười lại với bé.


      Tiểu Bào thấy Giản Thanh Vân cười lại với mình, vội vội vàng vàng xòe tay ra trước mặt Giản Thanh Vân


      Giản Thanh Vân nhìn thấy tay tiểu Bảo là khối gì đó lấp lánh, nhìn na ná như mật ong đông lạnh.


      Tiểu Bảo cười với Giản Thanh Vân: "Ăn..."


      Giản Thanh Vân nghe hiểu, nghi hoặc nhìn tiểu Bảo, chần chờ phen mới vươn tay lấy vật lấp lánh đó tay bé. bỏ vào miệng nhấm nháp: lạnh buốt, ngòn ngọt, vị ngọt giống như đường mía.


      Giản Thanh Vân cười cười với tiểu Bảo: "Cảm ơn."


      Tiểu Bảo nghe vậy, lại cười với Giản Thanh Vân.


      Trong lòng Giản Thanh Vân bỗng nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi. Khoảng thời gian trước, bởi vì trong lòng mình được tự nhiên mà quan tâm đến tiểu Bảo. ra , tiểu Bảo cũng chỉ là đứa bé biết gì mà thôi, cũng có khác gì tiểu Bảo đâu, mỗi ngày đều thoải mái tiếp nhận đồ ăn người ta cho đó thôi. Nghĩ như vậy, Giản Thanh Vân lại tươi cười với tiểu Bảo, sau đó đứng dậy vào căn nhà gỗ, tiến vào trong gian lấy mấy thanh kẹo toffee [1] hình con thỏ trắng mang ra ngoài. Kẹo toffee này là mấy cái cuối cùng còn sót lại lúc trước.


      Cầm toffee bước vào trong sơn động, đưa cho mỗi đứa cái.


      Mấy đứa bé nghi hoặc nhìn toffee tay, lại ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân, sau đó liền nhét cả cây kẹo chưa bóc vỏ vào miệng.


      Giản Thanh Vân vội vàng ngăn cản, rồi giúp lột giấy gói kẹo ra, nhét vào miệng tụi nó.


      thấy mắt tụi đều sáng lên, ăn đến nỗi quai hàm phình cả lên.


      Mấy người đàn ông xung quanh đều đánh mấy bé trai, đại khái là họ cũng biết đồ mấy đứa bé ăn phải là thịt bọn họ kiếm về.


      Lúc ăn cơm tối có nấu canh thịt, có cả thịt nướng, tất cả mọi người ăn chút rồi ngủ. Giản Thanh Vân như mọi ngày quay lại nhà gỗ ngủ. Trong nhà gỗ cũng đốt chút than củi, thời tiết bây giờ quá lạnh, nếu có lửa sưởi ấm, buổi tối căn bản là lạnh đến đông cứng người ngủ được.


      Giản Thanh Vân cũng phát giác mùa đông ở đây quả lạnh hơn mùa đông ở thế giới kia nhiều lắm.


      Trận tuyết lớn này rơi liên tục mấy ngày, tuyết bên ngoài đọng lại cao đến cẳng chân mọi người rồi.


      Mấy ngày nay bọn họ ra ngoài săn thú, thức ăn đều là con mồi lấy từ bên ngoài sơn động vào. Cứ đến tối lại kéo con mồi mà ngày mai muốn ăn vào trong sơn động, đến hôm sau tuyết tan là có thể trực tiếp nấu ăn rồi.


      Mấy ngày này lượng ăn của đám đàn ông ràng giảm bớt, nhưng phụ nữ vẫn ăn nhiều như trước. Lần nào Giản Thanh Vân cũng vụng trộm đưa đồ ăn cho Mạt Tư, Mạt Tư lại nhét toàn bộ đồ ăn vào miệng .


      Vì thế, Giản Thanh Vân lại thừa dịp mọi người chú ý liền chui vào trong gian tùy thân, đem toàn bộ trái cây dại của bỏ vào trong nhà gỗ, sau đó lôi kéo Mạt Tư, cho biết có đồ ăn rồi, uống canh thịt. Từ ngữ rất đơn giản, thậm chí gắn kết thành câu được, thế nhưng Mạt Tư vẫn hiểu. Vì thế những lần tiếp theo, khi Giản Thanh Vân đưa đồ ăn cho , cũng từ chối nữa mà trực tiếp ăn luôn.


      Mẹ của tiểu Bảo hiểu nổi hành động của Giản Thanh Vân. Ở đây chỉ có đàn ông tiết kiệm đồ ăn đưa cho phụ nữ, chứ chưa thấy tình huống phụ nữ tiết kiệm đồ ăn đưa cho đàn ông như vậy. Hiển nhiên tiểu Bảo cũng hiểu hành động của Giản Thanh Vân, vì thế bé trực tiếp hỏi .


      Giản Thanh Vân nhìn tiểu Bảo trước mặt mình, những lời tiểu Bảo nghe cũng hiểu được đại khái, tiểu Bảo hỏi vì sao lại cho Mạt Tư đồ ăn.


      Giản Thanh Vân chỉ cười cười với tiểu Bảo, trả lời vấn đề của bé. trả lời được, chỉ biết trước kia vẫn là Mạt Tư chăm sóc , cảm kích , bây giờ có đồ ăn khác có thể ăn được, đem đồ ăn tiết kiệm của mình đưa cho Mạt Tư cũng có gì lạ.


      Mấy ngày nay Giản Thanh Vân vẫn chia cho Mạt Tư nửa số thịt nướng và canh thịt của mình, còn ăn chút trái cây dại, ngày cứ thế trôi .


      Trận tuyết lớn này rơi liên tục nửa tháng, trái cây dại của Giản Thanh Vân càng ngày càng ít, bây giờ trái cây dại có thể ăn được chỉ còn có gần năm mươi trái, toàn bộ ăn được đều bị Mạt Tư ném hết trơn rồi.


      Hơn nửa tháng này, đống con mồi bên ngoài sơn động vơi phần ba, nếu ra ngoài săn thú những con mồi này chỉ có thể giúp họ chống chịu qua hơn tháng thôi.


      Giản Thanh Vân thầm tính, mùa đông là ba tháng, những con mồi này miễn cưỡng cũng có thể nấu được hai tháng, như thế còn tháng cuối mùa đông, chỉ cần tuyết ngừng là mọi người có thể ra ngoài săn thú, mặc dù săn được nhiều như trước kia, nhưng có thể tạm thời sống qua được tháng đó.


      Nhưng mà Giản Thanh Vân lại thấy mặt mọi người mang theo tia lo lắng, cộ hiểu lắm họ lo lắng cái gì.


      Cũng may là trận tuyết này rơi tầm hai mươi ngày liền ngừng rơi.


      Tuyết vừa ngừng, sang ngày hôm sau mọi người liền ra ngoài săn thú, nhưng Giản Thanh Vân phát lần này chỉ ra ngoài nửa nhân số.


      Tất cả mọi người trong quần cư tính cả và mấy đứa bé tổng cộng là hai trăm mười hai người, bây giờ trong quần cư còn lại tầm trăm người. cảm thấy khó hiểu, vì sao tất cả cùng ra ngoài săn thú, hơn nữa thời tiết lạnh như thế này mà mấy bé trai cũng phải ra ngoài săn, tại sao lại để mấy đứa ở nhà thay thế bằng những người đàn ông cao to săn? nghĩ ra bọn đó có thể săn cái loại con mồi gì về.


      Đến tối khi đoàn người săn thú trở về, Giản Thanh Vân thấy con mồi tay bọn họ chỉ có loại, là loại rắn lớn màu trắng, dài chừng mét, lớn cỡ cánh tay. Nhìn gần lại, thân thể con rắn này bao phủ lớp vảy màu trắng, mà đầu của nó giống đầu rắn, to bằng quả dại tím nhưng lại màu trắng, Giản Thanh Vân quyết định gọi nó là rắn đầu to.


      ra ngoài hơn trăm người nhưng chỉ tóm được hơn năm mươi con rắn đầu to, có rất nhiều người tay mà về, cả mấy đứa bé trai cũng vậy.


      Đến khi trời tối, tất cả mọi người đều ăn đồ ăn trước kia, Giản Thanh Vân ngược lại cảm thấy ngán nên muốn ăn thử chút thịt rắn đầu to.


      biết xử lý loại rắn này nên đành giao lại cho Mạt Tư. Mạt Tư dùng dao đá rạch đường chỗ nối liền thân và đầu rắn, lại rạch đường gần đuôi, sau đó nắm phần da gần đầu rắn dùng sức tuốt xuống. Toàn bộ da rắn được tuốt ra dễ dàng và nhanh chóng, phần da rắn được tuốt ra nguyên vẹn.


      Giản Thanh Vân thử kéo kéo, phát ra da rắn này có tính co dãn, nghĩ ngợi hồi, cảm thấy cứ giữ lại số da rắn này , về sau chắc có chỗ dùng.


      Mạt Tư xử lý thịt rắn xong rồi đưa cho Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân lại tò mò, sao mọi người ăn thịt rắn đầu to này trước? hỏi Mạt Tư, Mạt Tư cái gì đó nghe hiểu, thấy vậy Mạt Tư liền cắt miếng thịt rắn trực tiếp nhét vào miệng Giản Thanh Vân.


      loại mùi hăng lập tức chui vào khoang miệng Giản Thanh Vân, hại thiếu chút nữa ói toàn bộ đồ ăn sáng ra rồi. Loại mùi này vô cùng nồng, khi chưa cho vào miệng còn đỡ, vừa đưa vào miệng mùi kia liền lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, căn bản là khó có thể nuốt xuống được, khó trách người khác ăn mấy thứ này.


      Nhưng mà lột da rắn rồi, lại đổi loại thịt khác hình như được tốt cho lắm. Giản Thanh Vân đành phải đem thịt rắn cắt thành khúc, sau đó bỏ vào trong nồi đá nấu. có các gia vị khác, lại còn có mùi nồng như vậy, Giản Thanh Vân biết canh rắn này khó ăn lắm đây.


      Đổ đầy nước vào trong nồi đá, rất nhanh, canh rắn liền sôi sùng sục, cỗ mùi thơm tươi ngon lan tỏa khắp hang động.


      Giản Thanh Vân hửi thấy mà nước miếng trào ra lai láng, nhưng mà đoán chừng canh rắn này hửi thơm vậy thôi, còn hương vị khẳng định rất khó ăn.


      Tiểu Bảo cũng bị mùi thơm của canh rắn hấp dẫn qua đây.


      Canh thịt bên trong nồi đá có màu trắng tuyết, nấu sôi lúc Giản Thanh Vân liền múc ra ba bát, bát cho mình, bát cho Mạt Tư và bát cho tiểu Bảo đứng bên cạnh.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 20




      Giản Thanh Vân hửi hửi, cảm thấy mùi là thơm, cẩn thận húp ngụm canh, bỗng nhiên ngẩn người.


      Hương vị cực kỳ ngon, phải là món ngon nhất từ khi bước chân tới thế giới này đến giờ. Canh rắn này mang theo vị mặn nhàn nhạt, lại có tí mùi hăng nào nữa.


      Cả Mạt Tư và tiểu Bảo cũng nghĩ tới món thịt rắn này khi nấu chín lại có thể ngon đến như vậy.


      Ba người ăn sạch canh trong bát của mình cách nhanh chóng.


      Trong hai mươi ngày tuyết rơi này, đồ ăn của mấy người đàn ông ít so với trước kia nhiều lắm, bây giờ tất cả đàn ông trong quần cư đều gầy hơn trước rất nhiều. Giản Thanh Vân và tiểu Bảo chỉ uống chén canh rắn no rồi, Mạt Tư ăn thêm bát, lại mạnh mẽ ép Giản Thanh Vân ăn thêm nửa bát nữa. Số canh rắn còn lại bị Giản Thanh Vân phân cho tiểu Đồng và mấy bé trai kia ăn. Bởi vì mọi người bình thường đều thích ăn thịt rắn đầu to này, cho nên bây giờ nhìn thấy Giản Thanh Vân đem thịt rắn đầu to cho mấy đứa nhóc ăn cũng nổi giận.


      Buổi tối Giản Thanh Vân quay về căn nhà gỗ nghĩ ngơi trước, còn Mạt Tư vẫn ngồi ở hang động chuyện với mọi người.


      Giản Thanh Vân trở lại nhà gỗ, sau đó vào trong gian tùy thân.


      gian này vẫn giống khi trước, bầu trời xanh biếc nhưng có mặt trời. Trong gian vĩnh viễn phân chia ngày đêm. Bất cứ lúc nào tiến vào, trong gian đều là màu xanh thẳm của bầu trời.


      Trong gian này có ba lô và va li của , còn tất cả trái cây dại đều được chuyển ra căn nhà gỗ . Với thời tiết tại sợ trái cây bị hư thối.


      Nhìn đất đỏ trong gian, phải Giản Thanh Vân nghĩ đến chuyện gieo trồng trong gian. Thời điểm mới tới thế giới này, chỉ nghĩ làm thế nào để thoát ra ngoài rừng rậm, nghĩ nhiều đến chuyện trong gian. Cho đến khi thoát khỏi rừng rậm, mỗi ngày Mạt Tư đều dẫn chạy , thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, chuyện trong gian lại càng chậm trễ. Vốn là muốn trồng mấy cây tím trong đây, nhưng mà khi tách trái cây tím ra thấy có hạt, đoán có lẽ phải dùng phương pháp khác trồng cây tím rồi.


      Đợi đến khi mùa đông qua có lẽ tìm cách trồng mấy cây trong gian. Nếu ở đây có thể tìm được mấy cây rau quá tốt rồi. Giản Thanh Vân biết điều này là có năng, nhớ mấy bữa cơm trắng với rau xào trước kia.


      Giản Thanh Vân nghĩ ngợi đột nhiên cảm nhận được ngoài nhà gỗ có thanh, lúc này mới vội vàng lui ra khỏi gian.


      Mới vừa ra liền nhìn thấy Mạt Tư đẩy cửa vào.


      Mạt Tư mang đến cho hai khối lấp lánh giống mật ong đông lạnh mà tiểu Bảo thường hay ăn. Tuy nhìn giống mật ong nhưng vị lại giống mật, thế nhưng vẫn gọi nó là viên mật.


      Giản Thanh Vân nhận lấy, cám ơn với Mạt Tư. Bây giờ giao tiếp với họ thành vấn đề, chỉ cần ngôn ngữ đơn giản chút là được.


      Mạt Tư nhe răng cười với Giản Thanh Vân rồi nằm xuống.


      Hai người ngủ gần nhau, Mạt Tư ngủ ở gần cửa nhà gỗ, Giản Thanh Vân lại nằm sát phía trong, mỗi người đắp hai cái chăn da thú, còn có than củi ỷ cháy nên cũng ấm áp.


      Ngày hôm sau mọi người lại ra ngoài săn thú, vẫn như hôm qua nửa số người, nửa lưu lại trong sơn động. Giản Thanh Vân thủy chung hiểu vì sao hết ra ngoài săn thú .


      tuần sau, Giản Thanh Vân rốt cục cũng hiểu , hiểu tại sao săn thú hết mà lại lưu lại nửa số người.


      Sáng hôm đó sau khi thức dậy, Giản Thanh Vân nấu canh thịt rắn, bây giờ trong sơn động mọi người đều biết ăn canh rắn rồi. Thịt rắn này sau khi nấu chín ngon bà cố, còn có vị mằn mặn, có tí mùi hăng nào, mấy ngày này mọi người săn toàn săn loại rắn này, chỉ có điều số lượng càng ngày càng . Ngày đầu tiên săn về còn được năm mươi con, đến ngày thứ hai chỉ hơn bốn mươi con, bây giờ mỗi ngày chỉ săn được hơn hai mươi con. Tựa hồ khi tuyết rơi chỉ có duy nhất loại con mồi này.


      Nấu xong canh rắn, và Mạt Tư mỗi người uống chút. Ngày hôm qua Mạt Tư săn thú rồi nên hôm nay nữa mà nán lại trong sơn động.


      Mọi người ăn xong đều vào trong sơn động hết. Giản Thanh Vân cùng tiểu Bảo học tập ngôn ngữ ở đây, đột nhiên phát toàn bộ đàn ông trong hang động đều xông ra ngoài.


      Giản Thanh Vân ngu người, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. tính chạy ra ngoài xem lại bị tiểu Bảo kéo lại. Giản Thanh Vân quay đầu nhìn tiểu Bảo, lại phát vẻ mặt của bé rất sợ hãi, liền hỏi: "Tiểu Bảo, sao vậy?"


      "Đừng ra ngoài, Giản - Thanh - Vân, đừng ra ngoài. . ." Giọng của tiểu Bảo run rẩy.


      Giản Thanh Vân cũng để ý tới tiểu Bảo nữa mà thoát khỏi tay bé chạy ra ngoài.


      Vừa nhìn thấy tình huống bên ngoài, liền trợn tròn mắt.


      mặt đất trống bằng phẳng, đám đàn ông của khu quần cư vây quanh hai con quái vật.


      Hai con quái vật này rất cao lớn, cao tầm ba mét, cả người bao phủ bởi vẩy đen. Hình dạng con quái vật này hơi giống loài người, có cái đầu, phần thân, hai tay và hai chân. Đầu nó to gấp đôi đầu người, cặp mắt được bảo vệ bằng lân phiến, miệng gần giống miệng heo rừng, hai tay rất dài, dài đến gần đầu gối. Hai chân lại vô cùng to khỏe, được bao phủ bởi lớp vảy màu đen, nhìn giống móng vuốt vịt, nhưng lại to hơn chân vịt vô số lần.


      Đây. . . . . Đây là cái quái gì vậy? Giản Thanh Vân trợn tròn mắt nhìn.


      Đám đàn ông cầm cốt mâu và các vũ khí có thể công kích, vây xung quanh hai con quái vật này.


      Hình như Giản Thanh Vân bị dọa ngốc luôn rồi. Đến khi tỉnh táo lại liền nhìn thấy mặt đất dính đầy máu tươi, lại có mấy người đàn ông nằm đó. Hai con quái vật sớm kéo đồ ăn ở cửa sơn động mất.


      Đúng rồi, Mạt Tư đâu? Mạt Tư ? Giản Thanh Vân nhìn máu và thi thể mặt đất, đột nhiên nhớ tới Mạt Tư. Sắc mặt tái nhợt, tìm kiếm Mạt Tư trong đám người.


      Đột nhiên bả vai bị người khác vỗ, Giản Thanh Vân nhìn lại, Mạt Tư ngây ngốc nhìn cười.


      Bỗng nhiên nước mắt lộp bộp rơi xuống, mạnh mẽ xoay người, ôm cổ Mạt Tư hu hu khóc rống lên.


      Vừa rồi khiến sợ hãi muốn chết, nhìn tay hai con quái vật đảo qua liền có mấy người văng ra ngoài, cốt mâu và các loại vũ khí căn bản vô dụng, hoàn toàn thể phá vỡ lớp vảy của chúng nó. Trận chiến này là hoàn toàn nghiêng về phía. May mắn là hai con quái vật này cướp xong đồ ăn liền rồi.


      Mạt Tư há hốc miệng, ngây người biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên Giản Thanh Vân chủ động thân mật với như vậy.


      Trận chiến này tổng cộng thương vong hai mươi sáu người. Mười sáu người chết, mười người bị thương, trong đó có người bị con quái vật xé hai cánh tay xuống, sợ là cũng có khả năng sống sót.


      Giản Thanh Vân sau khi khóc xong vẫn cứ rúc vào lòng Mạt Tư mà run rẩy, có sợ hãi, cũng xen lẫn phẫn nộ. Từ đến lớn đều sống trong vòng tay ôm ấp của cha mẹ, sau khi cha mẹ qua đời, cũng gặp qua khó khăn gì to tát, kể cả khi đến thế giới này vẫn luôn bình bình yên yên mà qua ngày. Bây giờ gặp phải mấy con quái vật này, theo bản năng sinh ra sợ hãi.


      Nhưng mà cũng rất tức giận. tới thế giới này cũng khoảng năm tháng, ở chung với những người trong quần cư này cũng được ba tháng rồi. Bọn họ cho đồ ăn, dịu dàng cười chào hỏi với , cho dù đến mùa đông đồ ăn khan hiếm, Mạt Tư và bọn họ cũng để dành đồ ăn cho . phải người lãnh huyết, cũng phải người vô tình vô nghĩa, sớm coi họ như bạn bè của mình rồi. Nhưng ở đâu tự nhiên kéo đến hai con quái vật, giết bạn bè của , làm sao có thể tức giận, phẫn nộ cho được?


      cuối cùng cũng hiểu , vì sao họ lại lưu lại nửa số người trong sơn động, là vì có quái vật tới cướp đồ ăn của bọn họ.


      Giản Thanh Vân suy đoán mấy con quái vật này chỉ xuất vào mùa đông. Bởi vì trước khi mùa đông tới, mọi người đều ra ngoài săn thú, lưu lại bất cứ người nào trong sơn động. Cho nên , mấy con quái vật này chỉ xuất vào mùa đông thôi.


      Giản Thanh Vân rúc vào lòng Mạt Tư hồi lâu, cảm xúc dần dần bình phục.


      Đến khi ra khỏi sơn động còn nhìn thấy các thi thể kia đâu nữa, hình như bọn họ xử lý rồi. Giản Thanh Vân biết là bọn họ mang chôn hay cứ thế mà vất xuống dưới núi. Mấy người đàn ông bị thương vào trong động nghỉ ngơi, còn người đàn ông bị chặt đứt hai cánh tay lại ngồi trước cửa sơn động, hai cánh tay vẫn máu chảy đầm đìa.


      Giản Thanh Vân nhìn mà lòng đau xót, lại biết phải giúp như thế nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ còn nước chết vì mất máu thôi.


      Đến cả loại cỏ cầm máu cơ bản cũng có, Giản Thanh Vân sững sờ nhìn người đàn ông dựa lưng vào cửa sơn động, mặt bây giờ chỉ có tuyệt vọng.


      Cho đến khi trời tối, người đàn ông mất tay ấy vô cùng suy yếu. Tay còn chảy máu nữa, nhưng mặt lại trắng bệch như giấy.


      Mọi người bắt đầu ăn tối, Giản Thanh Vân thấy đành lòng liền bưng bát canh thịt rắn tới trước mặt .


      suy yếu ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân, từa hồ có chút ngoài ý muốn, nhìn bát canh thịt rắn, lại nhìn Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, suy yếu tiếng cám ơn.


      Giản Thanh Vân cố chấp bưng bát canh thịt rắn trước mặt , nhưng cuối cùng lại bị Mạt Tư lôi .


      Đến sáng ngày hôm sau, người đàn ông bị mất hai cánh tay thấy đâu. Lòng Giản Thanh Vân đau xót, nhưng cũng hỏi bọn họ người kia đâu. Ăn đồ ăn xong, Mạt Tư ra ngoài săn thú, còn Giản Thanh Vân mang theo dao đá vào trong rừng rậm.


      chặt cành cây to về. Hôm qua suy nghĩ cả đêm, mấy con quái vật này có lớp vảy quá dày, vũ khí thô sơ của bọn họ thể đâm thủng được lớp vảy của tụi nó. Thứ bọn họ cần chính là loại vũ khí có lực xuyên thấu mạnh mẽ. nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ đến cung tên. phải làm cây cung, hơn nữa còn là cây cự cung (Cây cung lớn).


      Nhưng mà cành cây to này thể uốn cong nó được, chỉ có thể chờ Mạt Tư về rồi nhờ giúp. Việc còn lại chính là mài chế mũi tên. Vật liệu sử dụng chính là xương của con chim xám, loại chim này có xương vô cùng rắn chắc, thích hợp làm cốt mâu (cây thương) nhưng vô cùng thích hợp làm mũi tên.
      Phương Lăng, Andrena, Chris2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 21



      Giản Thanh Vân có thể lý giải tại sao bọn họ lại thề sống chết chiến đấu với quái vật tới cùng. Ở thế giới này, có thứ gì quan trọng bằng đồ ăn. ra bọn họ hoàn toàn có thể để mặc cho quái vật mang đồ ăn , còn bọn họ bị thương. Nhưng nếu như vậy bọn họ trở nên nhu nhược, bọn họ thể trơ mắt nhìn đồ ăn của mình bị cướp như vậy được. Nhất định phải vì lương thực cùa mình mà chiến đấu tới cùng.


      Mũi tên xương dễ mài hơn so với kim xương, chỉ ngày nàng mài xong mũi tên xương.


      Mọi người trong sơn động rất tò mò biết Giản Thanh Vân làm cái gì. Tiểu Bảo cũng tiến lại gần hỏi Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân vốn muốn cho tiểu Bảo biết cái này là cái gì, nhưng mà vốn từ ngữ ít quá, đành phải đơn giản với tiểu Bảo đây dùng để giết quái vật.


      Mọi người vừa nghe là để giết quái vật liền tiến lại gần học theo Giản Thanh Vân mài chế mũi tên.


      Đến tối mọi người trở về còn cầm về hơn ba mươi con rắn đầu to. Con mồi của bọn họ bị hai con quái vật kia cướp mất phần ba rồi, số còn lại chỉ đủ cho bọn họ ăn trong tháng mà thôi.


      Giản Thanh Vân đem nhánh cây thô to kia lột sạch vỏ và mài nhẵn rồi, việc còn lại là nhờ Mạt Tư. Dưới chỉ đạo của Giản Thanh Vân, tiêu phí ngày trời rốt cục cũng hoàn thành cung tên. Cung chỉ có cái, nhưng tên có cả trăm cái.


      Mói người rất tò mò đối với đồ vật có tên "cung tên" này, đều chăm chú nhìn Giản Thanh Vân làm mẫu.


      Cung rất lớn, lại rất nặng, Giản Thanh Vân cầm lên có hơi quá sức. Nhưng chỉ cần làm vài động tác làm mẫu đơn giản là bọn họ biết cách sử dụng cung tên rồi.


      Bộ cung tên này đương nhiên là thuộc về Mạt Tư. Mạt Tư rất tò mò với loại vũ khí mới của , học theo bộ dáng của Giản Thanh Vân bắn ra mũi tên, trúng mục tiêu, bắn chệch vị trí. Giản Thanh Vân nhặt mũi tên xương về, tên này nếu bị hỏng có thể sử dụng lại được.



      Mạt Tư luyện tập cả buổi trưa, độ chính xác được nâng lên đáng kể. lấy cây đại thụ làm mục tiêu, bắn ra mười mũi tên đến chín mũi tên là trúng mục tiêu. Hơn nữa lực sát thương của nó lớn hơn nhiều so với cốt mâu, mũi tên có thể bắt xuyên cả thân cây to bằng bắp đùi.

      Mà những người còn lại cũng biết cách chế tác cung tên, chỉ sau ba ngày, hầu như ai cũng có cây cung tên trong tay.


      Lúc này Giản Thanh Vân mới nhàng thở phào. dạy mọi người mài mũi tên xương vô cùng bén nhọn, ít nhất lần sau khi quái vật tới bon họ có thể làm nó bị thương được. Mấy ngày nay quái vật vẫn chưa xuất , chắc là đồ ăn vẫn còn. Giản Thanh Vân biết, hai con quái vật rất có thể còn tới nữa.


      Lại qua khoảng tuần, đại khái là lúc giữa trưa, hai con quái vật kia lại tới.


      Lần này Giản Thanh Vân chạy vào trong động để nhìn, sợ mình chạy ra làm vướng tay vướng chân bọn họ.


      Uy lực của cung tiễn quả nhiên lớn hơn cốt mâu rất nhiều, có thể bắn xuyên qua lớp vảy dày của quái vật. Lần này hai con quái vật đều bị thương, chúng đành mặc kệ đồ ăn mà chạy trốn vào trong rừng.


      Đám đàn ông liền cầm cung tên đuổi theo, ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau bọn họ kéo về hai con quái vật chết.


      Lúc này Giản Thanh Vân mới thở phào nhõm hơi.


      Hai con quái vật đều chết, vết thương trí mạng chính là bị mũi tên cắm vào đầu và mặt.


      Quái vật chết rồi khiến mọi người vô cùng vui vẻ, tất nhiên chúng nó cũng trở thành bữa ăn tối của mọi người.


      Giản Thanh Vân được phân chia hai khối thịt quái vật, hai khối thịt này rất lớn, cộng lại cũng phải được gần trăm cân.


      Giản Thanh Vân nhớ lại bộ dạng của nó lúc còn sống liền ăn vô, dù sao cũng thiếu đồ ăn, vì vậy cho Mạt Tư khối, cũng cho mấy đứa bé trai khối.


      biết có phải nguyên nhân vì Giản Thanh Vân lập công hay , lần này đưa thịt cho mấy đứa nhóc, tụi nó cũng bị đám đàn ông đánh nữa.


      Mạt Tư biết Giản Thanh Vân thích ăn thịt rắn, vì vậy nấu cho nồi thịt rắn, còn ăn hết số thịt quái vật mà được chia. Thịt nướng chảy dầu xèo xèo, cũng ngán mỡ, cứ thế trong vòng ngày ăn hết khối thịt đó. Giản Thanh Vân biết tích trữ năng lượng. Bọn chưa bao giờ chê nhiều đồ ăn.


      Qua hai ngày sau tuyết lại tiếp tục rơi, việc săn thú đành phải ngừng lại, mọi người lại tụ tập trong sơn động. Lần này tuyết rơi cả tháng trời mà vẫn chưa dừng lại, nếu phải mỗi ngày đều có than sưởi ấm, Giản Thanh Vân sợ mình chết cóng từ lâu rồi.


      TRước kia sống ở phương Nam, đêm đông có lạnh lắm cũng tầm độ, còn nhiệt độ ở đây chắc phải mấy chục độ rồi. Con suối phía sau sơn động kia đều đóng lớp băng dày, dùng đá đập mạnh cũng phá được băng. Bây giờ nước dùng đều là nấu từ tuyết, cũng may là thời này còn chưa bị ô nhiễm, nên tuyết cũng vô cùng sạch . Chỉ có điều hơn hai tháng chưa tắm rửa gì rồi, người cảm thấy khó chịu, chờ đến khi mùa đông trôi qua nhất định phải tắm trận cho thỏa thích mới được.


      Tuyết vẫn tiếp tục rơi, số con mồi ở ngoài cửa động còn nhiều lắm. tháng này này mọi người gầy ít, lượng đồ ăn mỗi người nhận được cũng ít . TRái cây của Giản Thanh Vân cũng hết rồi, có chút hối hận là trữ nhiều trái cây và các đồ ăn khác ở trong gian hơn. quyết định đợi đến đầu xuân liền gieo trồng vài thứ trong gian. Chứa đựng nhiều thứ trong gian mùa đông năm sau còn khó chống đỡ như bây giờ nữa.


      Đồ ăn bên ngoài cửa động chỉ còn đủ cho bọn họ ăn trong ngày.


      Nhìn số con mồi nhiều lắm ở bên ngoài, mọi người tính toán ngày mai bắt đầu ra ngoài săn thú.


      Giản Thanh Vân nhìn ra ngoài động, tuyết lớn bay tán loạn, cuồng phong gào thét, trong điều kiện thời tiết như thế này mở mắt rất khó khăn chứ gì là săn thú.


      Đến buổi tối toàn bộ con mồi đều ăn hết rồi.


      Ngày hôm sau liền có nửa số người ra ngoài săn thú, cả Mạt Tư và mấy đứa bé trai cũng .


      Giản Thanh Vân ngồi trong hang động bắt đầu đứng ngồi yên, thời tiết bên ngoài rất tệ, cực kỳ lo lắng cho Mạt Tư.


      ngày chập chạp trôi qua, bao tử Giản Thanh Vân cũng bắt đầu sôi lên. Xoa xoa dạ dày có chút khó chịu, lại hối hận vì sao sử dụng cho tốt gian tùy thân. Bây giờ chỉ có thể khẩn cầu mùa đông trôi qua mau, qua hai tháng rồi, chỉ cần kiên trì tháng nữa là hết mùa đông.


      ĐẾn tối khi mấy người Mạt Tư trở về có mang về hơn ba mươi con rắn đầu to.


      Những người săn thú đều bị đông lạnh đến cứng ngắc, cả Mạt Tư cũng vậy. Giản Thanh Vân vội vàng kéo Mạt Tư đến bên dống than lửa, bắt đầu phủi băng tuyết dính râu tóc của .


      Hơn ba mươi con rắn đầu to đều đem nấu hết, mỗi người chỉ được chia nửa bát canh mà thôi. Ngược lại Giản Thanh Vân và mấy người phụ nữ mỗi người đều được bát.


      Giản Thanh Vân chỉ ăn nửa bát, còn lại đưa cho Mạt Tư. Mạt Tư phải săn, cần phải bổ sung thể lực, còn mỗi ngày chỉ ngồi chờ trong hang động cũng hao phí chút thể lực nào. Thế nhưng Mạt Tư lại ăn mà cường ngạnh bắt ăn hết nửa bát còn lại.


      Hai ngày sau, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, Giản Thanh Vân cũng thở phào nhõm.


      Mỗi ngày số con mồi săn về đều nhiều lắm, hôm nào nhiều nhất cũng chỉ được hơn năm mươi con rắn. Bây giờ tất cả mọi người chỉ ăn mỗi buổi tối thôi.


      Cứ như vậy kéo dài tháng trời.


      Giản Thanh Vân cảm thấy hồ đồ rồi, qua ba tháng rồi, mùa đông cũng nên kết thúc, vì sao trời còn lạnh như vậy?


      qua ba tháng mùa đông, khi Giản Thanh Vân chờ mùa đông kết thúc, tuyết lại bắt đầu rơi.


      Giản Thanh Vân xem như triệt để u mê rồi, mùa đông ở đây thế nhưng lại kéo dài hơn ba tháng. Trong ngạc nhiên, nghi ngờ và chờ đợi của Giản Thanh Vân, thời gian lại trôi qua hai tháng nữa. Mùa đông này kéo dài hơn năm tháng rồi. Giản Thanh Vân gầy rất nhiều, chỉ có gầy, mà tất cả mọi người trong quần cư cũng gầy. May mà xuất tình trạng chết đói. Giản Thanh Vân cũng phát tuy mọi người đối xử độc ác với mấy bé trai nhưng cũng để mặc tụi nó chết đói.


      Thời gian lại trôi qua tháng, tháng này tuyết còn rơi nữa, thỉnh thoảng cũng chỉ có vài trận tuyết , Giản Thanh Vân biết mùa đông sắp kết thúc rồi.


      Quả nhiên trong khoảng thời gian này bầu trời trở nên quang đãng, có vài cơn gió . Tuyết cũng bắt đầu tan.


      Tuyết tan, mùa xuân sắp đến, đám đàn ông trong quần cư bắt đầu khôi phục thói quen săn.


      Giản Thanh Vân suy đoán mấy con quái vật cả người đầy vảy đen kia chắc chỉ ra ngoài khi trời tuyết to, gọi chúng nó là Hắc Lân quái. (quái vật vảy đen)


      Mặc dù tuyết tan, nhưng sơn động ngụ ở vị trí cao nên nước tuyết tràn vào được.

      Tuyết tan trong vòng nửa tháng, thời tiết cũng quang đãng hơn. Tuyết đọng phía xa xa cũng tan toàn bộ, lộ ra những nhánh cây trụi lủi.


      Trong khoảng thời gian này mọi người bắt được nhiều con mồi hơn chút, tuy con mồi vẫn là rắn đầu to nhưng cũng có vài con mồi khác. Giản Thanh Vân thích nhất ăn thịt rắn, bởi vì thịt của loài này có vị mặn.


      Tuy thời gian này bắt được nhiều con mồi hơn nhưng bọn họ dự trữ mà ăn hết trong ngày. Giản Thanh Vân biết bởi vì mùa xuân đến rồi, cho nên thiếu con mồi, vì vậy cần phải dự trữ đồ ăn cho mùa đông.


      Nửa tháng lại trôi qua, dãy núi xa xa kia bắt đầu xuất màu xanh lá cây.


      Trải qua sáu tháng mùa đông, cuối cùng mùa xuân cũng đến !


      Giản Thanh Vân cũng có chút đứng ngồi yên, tới thế giới này cũng khoảng chín tháng rồi, thậm chí cũng quen với nếp sinh hoạt nơi đây. Ban đầu cũng muốn tìm phương pháp để trở về thế giới của mình, nhưng đến bây giờ biết điều đó là có khả năng. Ngẫm lại, dù sao ở thế giới kia cũng còn người thân nào, bây giờ điều cần làm là cân nhắc lại, xem làm cách nào để sinh tồn trong thế giới này. Bây giờ màu xuân đến, cần phải vào rừng rậm tìm xung quanh lúc xem có loại thực vật nào ăn được hay .


      Mặt đất mới chỉ nảy chồi, bây giờ hãy còn sớm, lại đợi thêm nửa tháng nữa.
      Phương Lăng, Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 22


      Mặt đất được bao phủ bởi màu xanh non tươi mát, mỗi ngày con mồi săn về cũng đầy đủ cho mọi người ăn. Giản Thanh Vân hỏi mượn Mạt Tư con dao xếp, bây giờ Mạt Tư có cung tên làm vũ khí mới nên cực kỳ sảng khoái mà trả lại dao xếp cho .


      Giản Thanh Vân cầm theo dao găm mình vào trong rừng. Mạt Tư cho biết ngọn núi này tên là Thạch Sơn, còn khu rừng rậm nguyên thủy trước kia hai người ở tên là rừng rậm Khải Tát. Cây cối ở Thạch Sơn thấp hơn và thưa thớt hơn cây cối ở Khải Tát nhiều.


      Bây giờ cây cối chỉ mới đâm chồi, mặt đất xung quanh cũng chỉ có vài mầm cỏ non.


      thân cây, Giản Thanh Vân nhìn thấy loại viên mật mà tiểu Bảo thường ăn, bẻ miếng bỏ vào miệng, lại phát hề ngọt. Chẳng lẽ thứ này chỉ có khi tuyết rơi mới có vị ngọt ? Giản Thanh Vân phun viên mật có hương vị gì trong miệng ra, tiếp tục về phía trước.


      xung quanh rất lâu nhưng vẫn nhìn thấy thực vật hoặc cây cối quen thuộc nào, đành phải quay trở về sơn động.


      đường quay trở về, đột nhiên Giản Thanh Vân nghe thấy tiếng gầm gừ ở đâu đó truyền tới.


      Tiếng gì vậy? Giản Thanh Vân dừng bước, về phía phát ra thanh. Nghe thanh giống như tiếng của loài thú .


      về phía trước vài bước, Giản Thanh Vân nhìn thấy trong bụi cỏ khô có chú chó , là chú chó có bộ lông trắng tinh, hề có màu khác pha vào. Chú chó này rất , lông lá xù xì , đại khái chỉ to bằng cái đầu Giản Thanh Vân mà thôi.


      Chú chó nâng cặp mắt to tròn lên nhìn Giản Thanh Vân, trong miệng vẫn phát ra thanh gầm gừ.


      Giản Thanh Vân vui vẻ, từ khi đến đây, đây chính là động vật đầu tiên thấy giống như đúc động vật của thế giới cũ. từng thấy heo rừng, thỏ hoang và các động vật biến dị của thế giới này, tất cả đều khác xa với động vật ở thế giới kia. Chỉ có chú chó này là nhìn giống y đúc với loài chó ở thế giới cũ.


      "Chó trắng , sao mày lại ở đây mình? Nhìn mày hình như còn chưa có dứt sữa đúng ." Giản Thanh Vân xong vươn tay xoa xoa đầu chú chó nằm mặt đất.


      Mà chú chó chỉ nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, vẫn tiếp tục gầm gừ.


      Giản Thanh Vân càng thêm vui vẻ: "Chó trắng , mày có cha mẹ có phải ? Hay là bị lạc mất ba mẹ rồi hả? Hay là mày trở về cùng tao nha!" Trong khu quần cư, trừ việc mỗi ngày ngồi chờ Mạt Tư săn thú trở về căn bản là có việc gì để làm cả. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được động vật quen thuộc này, tất nhiên hi vọng nó có thể làm bạn với mình rồi.


      Chú chó vẫn tiếp tục gầm gừ như cũ, biết là đồng ý hay là .


      Giản Thanh Vân hái từ bên cạnh xuống chồi cây quơ quơ trước mặt chó để trêu đùa nó: "Có được hả chó , mày cứ gầm gừ như vậy là đồng ý theo tao về có đúng ?"


      biết có phải cảm giác của hay mà Giản Thanh Vân có cảm giác như chú chó trắng này nhìn nàng khinh bỉ, thậm chí còn khinh miệt nhìn thoáng qua chồi cây tay .


      Giản Thanh Vân mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của Giản Thanh Vân, thầm nghĩ, chỉ là chú có bình thường mà thôi, chắc là mình hoa mắt rồi, làm sao chó lại có thể khinh bỉ người được chứ.


      "Được rồi, coi như mày đồng ý rồi nha." Giản Thanh Vân vui cười hớn hở ném nhánh cây trong tay xuống, ôm lấy chó trắng mặt đất. "Cả người mày đều là màu trắng, lông lá xù xì, tao gọi mày là tiểu Bạch nha!"


      "tiểu Bạch, tiểu Bạch, theo tao trở về từ nay mày còn đơn nữa, quần cư tao ở có nhiều người lắm, có tiểu Bảo, tiểu Đồng, Mạt Tư. . ." biết có phải vì lâu rồi tiếng Hán hay , Giản Thanh Vân trở nên vô cùng nhiều chuyện, dọc theo đường trở về cứ lải nhải bên tai tiểu Bạch ngừng.


      Tiểu Bạch tìm tư thế thoải mái trong lòng Giản Thanh Vân rồi ngủ thiếp .


      Ôm tiểu Bạch về khu quần cư, mọi người còn chưa săn về, chỉ có tiểu Bảo, Ngả, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ mà thôi. Các ấy ngồi bãi đất trống phơi ánh nắng mặt trời.


      Họ nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, nhưng đến khi nhìn thấy tiểu Bạch trong lòng Giản Thanh Vân sắc mặt đều đại biến. Ni lại ồn ào Giản Thanh Vân cái gì đó: "Giản - Thanh -Vân, #&%@^*@ nguy hiểm #@$. ."


      Giản Thanh Vân hiểu mấy câu đó nghĩa là gì, chỉ hiểu Ni nguy hiểm gì gì đó, liền mờ mịt nhìn Ni: "Ni, gì thế?"


      Mặt Ni lộ vẻ lo lắng, lại lập lại mấy chữ vừa rồi lần nữa, Giản Thanh Vân cũng chỉ nghe hiểu tên và hai từ 'nguy hiểm'.


      Ni tiểu Bạch nắm trong lòng nguy hiểm sao? Giản Thanh Vân cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu Bạch, , rốt cục Ni cái gì nguy hiểm? tiểu Bạch chỉ là con chó bình thường có gì nguy hiểm chứ. . .


      Mấy người Ni đứng bên đó lớn tiếng nguy hiểm gì gì đó, Giản Thanh Vân chỉ đành nhìn bọn họ cười cười, sau đó ôm tiểu Bạch vào trong nhà gỗ.


      Bên trong căn nhà gỗ này chỉ có hai cái 'giường' cỏ khô, Giản Thanh Vân ngồi xuống lớp cỏ khô, nhàng đặt tiểu Bạch ngủ say xuống.


      Ngẫm nghĩ chốc, Giản Thanh Vân lại ôm tiểu Bạch lắc mình vào trong gian.


      Oa, vậy mà vào được. còn nghĩ mang theo tiểu Bạch vào được, nghĩ tới ngoài trừ , những sinh vật sống khác cũng có thể tiến vào. biết người khác có tiến vào được .


      Đột nhiên tới nơi xa lạ, tiểu Bạch mở to mắt nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó thoát khỏi ôm ấp của Giản Thanh Vân mà vui vẻ chạy nhảy mặt đất.


      Giản Thanh Vân để tiểu Bạch trong gian, còn mình ra ngoài cầm cây cốt mâu rồi lại quay vào trong gian.


      Vừa tiến vào trong gian, bắt đầu dùng cốt mâu trong tay đào cái hố mặt đất. tính toán đào cái hồ nước trong gian này, như vậy màu đông năm sau có thể dùng cái hồ
      này để tắm rửa. Sáu tháng tắm cảm giác quá tệ.

      Tiểu Bạch để ý đến Giản Thanh Vân, tiếp tục chạy nhảy trong gian, hình như nó cực kỳ thích chỗ này.

      Đến tối Giản Thanh Vân mới đào ra cái hố tính là lớn, xem ra muốn đào được cái hồ nước phải tốn mầy ngày trời rồi.

      Đến tối Giản Thanh Vân liền mang theo tiểu Bạch ra ngoài, đám đàn ông săn thú cũng từng người trở về rồi.

      Đám đàn ông nhìn thấy tiểu Bạch trong lòng Giản Thanh Vân đều dùng vẻ mặt như nhìn thấy quỷ mà nhìn .

      Giản Thanh Vân càng thấy kỳ quí, vì sao tất cả bọn họ đều muốn nhìn tiểu Bạch? Chẳng phải nó chỉ là con chó sao? Chẳng lẽ con người ở thế giới này đặc biệt chán ghét chó?

      Mạt Tư trở về nhìn thấy tiểu Bạch trong lòng Giản Thanh Vân cũng hoảng sợ, nhìn Giản Thanh Vân ồn ào gì đó, cũng cái gì mà nguy hiểm nguy hiểm.

      Tiểu Bạch trong lòng Giản Thanh Vân lười biếng liếc Mạt Tư cái, nhìn nhe răng lộ ra bộ dạng hung tàn.

      Giản Thanh Vân xoa xoa đầu tiểu Bạch, nhìn Mạt Tư cười : "Mạt Tư, đừng lo lắng, tiểu Bạch làm mọi người bị thương đâu."

      Trừ hai chữ "tiểu Bạch" tiếng Hán, mấy chữ khác đều bằng ngôn ngữ ở đây, thế chắc Mạt Tư cũng hiểu.

      Mạt Tư nhìn tiểu Bạch trong lòng Giản Thanh Vân, dám lên tiếng. , chỉ ra ngoài phen tại sao có thể dẫn con thượng cổ mãnh thú về a.

      Giản Thanh Vân tiếp tục đùa với tiểu Bạch, chu ý tới vẻ mặt xoắn xuýt của Mạt Tư.

      Bữa tối rất phong phú, có thịt nướng, canh thịt, còn có mấy quả trứng mà Mạt Tư lấy được ở đâu đó.

      Có tổng cộng năm quả trứng, ngoài vỏ có mấy đường vân màu xám, quả to bằng cái đầu Giản Thanh Vân.

      Toàn bộ năm quả trứng đều đưa hết cho Giản Thanh Vân, nấu quả, hương vị tương tự như trứng chim, liền ăn hết quả trứng ấy.

      nhìn Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi cạnh chân mình, Giản Thanh Vân liền cắt miếng thịt nướng đưa đến trước mặt nó.

      Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn miếng thịt nướng Giản Thanh Vân đưa qua, gừ tiếng rồi quay đầu chỗ khác.

      Ố? Nó ăn thịt nướng? Có phải vì nó còn chưa dứt sữa nhỉ? Giản Thanh Vân bất đắc dĩ múc chén canh thịt trong nồi đá đưa đến trước mặt nó. Tiểu Bạch dùng thần sắc khinh bỉ trừng mắt với Giản Thanh Vân, rồi trực tiếp lắc lắc cái mông lông lá xù xì tới gần đống con mồi.

      Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm nhìn tiểu Bạch lao vào đống con mồi, ăn hết hai con thỏ hoang, cả lông cả xương cũng bị nó nuốt hết, hình như nó còn có ý định ăn thêm con nữa.

      Tiểu Bạch ăn hai con thỏ hoang, còn ăn thêm con rắn đầu to, lại ăn thêm con chim xám.

      Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm, hiểu làm sao tiểu Bạch có thể ăn lượng thức ăn lớn gấp mười mấy lần nó. nghĩ mình mang cái đồ tham ăn trở về, người trong quần cư có thể trách mình hay đây? nhìn bốn phía, lại phát mọi người ai dám ngăn tiểu Bạch, chỉ có điều mặt mỗi người đều là vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.

      Tiểu Bạch ăn sạch mấy con mồi còn lại.. hai con thỏ hoang, con rắn đầu to, con chim xám, con heo rừng trăm cân...

      Mạt Tư nhìn Giản Thanh Vân rồi nhìn tiểu Bạch, thấy biểu tình trợn mắt há mồm của , Mạt Tư liền biết rồi. Chắc chắn còn chưa biết nhặt thứ gì về đâu. Nhưng mà, cũng kỳ, thượng cổ mãnh thú đều là cực kỳ hung tàn, cho dù là thượng cổ mãnh thú chưa trưởng thành cũng rất hung tàn. Tại sao ấy lại nhặt được con thượng cổ mãnh thú hoàn toàn bất đồng, nó thế nhưng công kích bọn họ. Trước kia cũng từng gặp thượng cổ mãnh thú chưa trưởng thành, nhóm gồm năm mươi người, cuối cùng chỉ còn có mười người sống mà thôi.

      Mà thôi, chỉ cần con thượng cổ mãnh thú này công kích bọn họ là được, nó muốn ăn ăn , chỉ cần ăn bọn họ là được. Mạt Tư nghĩ như vậy rồi cho qua.

      Trong khi Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm tiểu Bạch ăn hết toàn bộ con mồi, đến cả lông cũng chừa cọng. Sau đó nó lắc lắc cái mông xù xì lông tới gần Giản Thanh Vân, tìm tư thế thoải mái rồi nằm xuống ngủ.

      Mọi người chung quanh có ai dị nghị, chỉ có điều khi qua Giản Thanh Vân mọi người đều tận lực đường vòng.

      Đến khi ngủ Mạt Tư mới cảm thấy đau đầu, bởi vì nghĩ tới, con thượng cổ mãnh thú này vậy mà ngủ chung nhà với ...
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Phương Lăng, Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :