1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 13



      Xung quanh là đám đàn ông đen thùi lùi, cởi trần, mặc da thú, vóc dáng rất cao.


      Giản Thanh Vân còn tưởng rằng vóc dáng của Mạt Tư đủ cao rồi chứ, ai ngờ bọn họ còn cao hơn Mạt Tư nữa. Bắp thịt rắn chắc, làn da đen thui, để râu quai nón.


      đám đàn ông kỳ quái mà đánh giá Giản Thanh Vân nằm mặt đất, líu ríu ngừng.


      Bọn nhìn người con nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, hơi gầy yếu trước mặt; nghĩ nếu bọn họ đụng cái ấy có thể gãy xương ta ?


      Giản Thanh Vân cũng nhìn lại thân thể tráng kiện của bọn họ, lo lắng bọn họ có thể khiến mình bị thương . nghĩ ngợi, liền thấy người đàn ông vừa cao vừa to trong đó vươn bàn tay về phía Giản Thanh Vân, giống như muốn sờ mò .


      Nhìn cánh tay thô to vươn tới, Giản Thanh Vân sợ tới mức hét lên tiếng. Cánh tay sắp đụng vào má ngừng lại, hình như cũng bị dọa đến, sau đó chủ nhân của cánh tay ngượng ngùng thụt tay về.


      Giản Thanh Vân nhìn chủ nhân của cánh tay, đó là người đàn ông rất cao lớn, chắc là cao nhất trong đám đàn ông ở đây, giờ phút này hai mắt phát sáng mà nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân.


      Trái tim Giản Thanh Vân bình bịch bình bịch nhảy liên hồi, do dự biết co nên lao ra hay , lại nhìn vòng đàn ông cường tráng trước mặt, đành phải buông tha cho suy nghĩ này. Nếu chọc giận bọn họ tốt rồi !


      Bên ngoài truyền đến giọng có chút vội vàng của Mạt Tư, Giản Thanh Vân tuy hiểu cái gì nhưng có thể nhận ra đó là giọng của Mạt Tư.


      Đám đàn ông xung quanh Giản Thanh Vân chỉ quay đầu nhìn Mạt Tư cái, sau đó lại tiếp tục đánh giá Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân nghe thấy Mạt Tư cuâ gì đó nhưng đám đàn ông vẫn để ý đến . Mãi cho đến khi phía sau truyền đến giọng của người phụ nữ đám đàn ông vây quanh mới lưu luyến rời mà tản ra. Giản Thanh Vân nhận ra được đây là người phụ nữ chọc má hồi sáng, cũng là người lùn nhất trong số họ.


      Mạt Tư thấy đám người tản ra liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy Giản Thanh Vân bình yên vô mới nhàng thở phào hơi, sau đó cầm con mồi trong tay nhìn Giản Thanh Vân cười cười.


      Hai con thỏ hoang và hai con vật giống con nhím bị lột da mà mấy ngày trước Giản Thanh Vân được nếm qua, người con này có nhiều thịt mỡ, hơi ngấy, Mạt Tư cũng rất thích. cũng gọi con vật giống con nhím bị lột da này là con nhím, mặc dù người bọn nó có lông.


      tay Mạt Tư cầm con mồi, tay dắt Giản Thanh Vân ra trước cửa động, sau đó ném con mồi trong tay đến bãi đất trống trước cửa động.


      Bên ngoài sơn động chồng chất rất nhiều con mồi, có gà rừng, thỏ hoang, con nhím, heo rừng, còn có rất nhiều con vật mà Giản Thanh Vân biết tên cũng chưa từng nhìn thấy. Có loại con mồi giống như chim, to bằng thân người, toàn thân màu xám, Giản Thanh Vân gọi nó là con chim xám. Còn có con vật giống con rết, nhưng lớn hơn rất nhiều, dài hơn mét, màu đỏ sậm, rất nhiều chân, Giản Thanh Vân cũng gọi nó là con rết lớn. Còn có vài con vật mà Giản Thanh Vân thể hình dung được.


      Sau đó lại có vài người đàn ông lục tục trở về, nhưng có phụ nữ nào trở lại.


      Đàn ông về cũng nhiều vô cùng, ước chừng ba mươi người, ai cũng cầm theo con mồi trở về.


      Đám đàn ông nhìn thấy Giản Thanh Vân phản ứng đầu tiên là hai mắt lòe lòe phát sáng, sau đó cố gắng nhìn chằm chằm . Giản Thanh Vân thấy vậy nổi hết cả da gà, biết tại sao ánh mắt của bọn họ lại khủng bố như thế, giống như là con mồi vậy.


      Tất nhiên Mạt Tư cũng chú ý tới vẻ mặt của đám đàn ông khi nhìn Giản Thanh Vân, cũng thêm cái gì, nhưng vẻ mặt nhìn Giản Thanh Vân rất phức tạp. Giản Thanh Vân bị nhìn có chút hiểu ra sao.


      Đám đàn ông nhìn thấy gương mặt xa lạ Mạt Tư cũng có phản ứng kinh ngạc gì, dù sao thỉnh thoảng cũng có người của quần cư khác đến đây định cư. Ngược lại dắt theo lại khiến bọn họ vui vẻ ít, cũng rất vui vẻ mà tiếp nhận Mạt Tư.


      Sau khi mặt trời xuống núi còn ai trở lại nữa. Tất cả con mồi mà đám đàn ông mang về đều được chất đống ở bên cạnh vách tường ngoài sơn động.


      Giản Thanh Vân thấy tất cả mọi người tự mình lấy con mồi trong đống con mồi ra ăn, hơn nữa là ăn tươi nuốt sống, càng thêm mờ mịt rồi. Chẳng lẽ giống như suy đoán, xuyên tơi thế giới xa lạ? thể trở về thế giới cũ ?


      Trời dần dần sập tối, cũng còn ai trở lại. Giản Thanh Vân đứng mảnh đất trống, đánh giá khắp nơi phen, lúc này mới hoảng sợ chú ý tới, chỗ này ngoại trừ và bốn người phụ nữ khác, cũng chỉ có bé, còn lại đều là đàn ông! trợn trắng mắt.


      Mãi đến khi Mạt Tư đứng bên cạnh đẩy đẩy , mới quay đầu mờ mịt nhìn Mạt Tư, muốn lại thôi.


      Nhưng Mạt Tư chỉ nắm tay tới bên rừng cây, mới đầu Giản Thanh Vân còn biết muốn làm cái gì, đến khi thấy nhặt cành khô mặt đất, mới biết dẫn nhặt cành khô nướng thịt.


      Hai người nhặt đống cành cây trở về, nhóm lửa nướng thịt.


      Mạt Tư đến chỗ đống mồi lấy con thỏ hoang và con nhím. thích mỡ, như vậy mới có thể tích trữ năng lượng trong cơ thể, về sau đến khi có đồ ăn còn có thể kiên trì thời gian. Giản Thanh Vân thích ăn gà rừng, thỏ hoang, thích con mồi quá béo. Nhưng vẫn hi vọng có thể ăn nhiều con mồi béo mập, như vậy mới có thể mập mạp hơn, mùa đông này nào có đồ ăn cũng có thể duy trì được.


      Hai người đốt lửa bãi đất trống, Giản Thanh Vân phụ trách nhóm lửa, Mạt Tư xử lý con mồi. Chờ đến khi Giản Thanh Vân đốt được lửa lên Mạt Tư cũng xách hai con mồi được xử lý sạch trở về, nhìn thấy có vẻ được rửa.


      Mỡ của thịt nướng tích bên ngoài da rồi rơi xuống lửa, phát ra thanh xèo xèo tí tách.


      Đống lửa chiếu sáng xung quanh khiến nhiệt độ cũng dần lên cao chút.


      Người trong sơn động ban đầu kì quái nhìn bọn họ, sau đó phát vị trí gần đống lửa rất ấm áp, liền dần dần tụ lại ngồi xung quanh đống lửa, trong mắt đều là kinh ngạc và tò mò.


      Xung quanh đống lửa nho vây quanh gần trăm người, toàn bộ đều là đàn ông, trong ba tầng ngoài ba tầng.


      Giản Thanh Vân được tự nhiên cho lắm, mọi người xung quanh vừa nhìn , vừa khụt khịt mũi hửi mùi thịt nướng.


      Thịt vừa nướng chín, Mạt Tư cầm con nhím lên bắt đầu ăn, cũng sợ nóng, lại càng để ý đến ánh mắt xung quanh. Trái lại Giản Thanh Vân ăn cực kì tự nhiên, đám đàn ông vây xung quanh có nhìn Mạt Tư mà chỉ nhìn chằm chằm ăn. Nhìn chăm chú đến nỗi chỉ muốn vứt bỏ thịt nướng trong tay mà bỏ chạy vào trong sơn động.


      Ăn hết nửa con, ăn nổi nữa, nhưng Mạt Tư lại cứng rắn xé nửa con còn lại thành từng miếng đút cho , hoàn toàn để ý đến đám người xung quanh.
      Phan Hong Hanh, linhdiep17Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 14


      Đống lửa dần dần dập tắt, lúc này đám người xung quanh mới tản , khi đống lửa còn tia sáng cuối cùng Giản Thanh Vân mới mờ mịt nhìn về phía đám đàn ông nửa người mặc da thú, trong lòng nhịn được thở dài, đứng dậy vào hang động với Mạt Tư.


      Trong sơn động tối đen mảnh, Mạt Tư bị bóng tối cản trở, dắt Giản Thanh Vân vào sâu trong động. Ngược lại Giản Thanh Vân phải mất lúc mới nương theo ánh trăng nhìn thấy vài bóng người trong sơn động.


      Hai người tới góc khuất nhất, Mạt Tư phủ thêm chút cỏ khô lên mặt đất để Giản Thanh Vân nằm lên, chính cũng nằm ở bên cạnh.


      Ban ngày Giản Thanh Vân thấy rất nhiều da thú trải mặt đất, có lẽ những da thú này là họ trải để nằm rồi.


      Nằm bên canh Mạt Tư, Giản Thanh Vân được tự nhiên lắm. Bình thường Mạt Tư đều ngủ cách vài mét, nhưng hôm nay khoảng cách giữa hai người lại quá mét, rất quen.


      Trong khi cảm thấy khó chịu, đột nhiên Giản Thanh Vân nghe thanh sột soạt sột soạt bên cạnh.


      Nương theo ánh trăng chiếu vào, Giản Thanh Vân híp mắt, mơ hồ nhìn thấy đại khái cách đó ba mét có hai bóng người, người cao lớn, người hơi thấp bé.


      Giản Thanh Vân có chút mờ mịt, bọn họ làm cái gì vậy?


      lâu sau, Giản Thanh Vân liền thấy bóng người cao lớn kia đè bóng người thấp bé xuống bắt đầu kích thích. Mơ hồ còn nghe được thanh thở dốc của đàn ông và phụ nữ, mang theo dục vọng nguyên thủy nhất.


      Giản Thanh Vân ngẩn ra, sau đó đột nhiên hiểu được.


      Khi học đại học có tính cách hướng nội, chưa từng có bạn trai. Nhưng có bạn trai có nghĩa là biết về "chuyện kia". Khi đó mấy chị em trong phòng ít lần coi phim người lớn, cho nên "chuyện kia" giữa đàn ông và phụ nữ bọn họ đều biết.


      Nhưng mà biết biết, chưa từng nghĩ đến có ngày "chuyện kia" lại diễn ra chân thực trước mắt mình như vậy.


      Tiếng ư ư a a vẫn liên tục, lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. bỗng nghĩ tới trong hang động này
      bồng nghĩ tới trong hang động này tính cả nhóc kia chỉ có sai phái nữ, nhưng đàn ông dưới hai trăm cá nhân. ràng là dương thịnh suy. chênh lệch này khiến bắt đầu lo lắng. Có khi nào nửa đêm nửa hôm bọ những người đàn ông này đè ra abc abc ?

      nơi khác cách đó xa lại vang lên tiếng thở dốc, Giản Thanh Vân lại càng thêm lo lắng.

      lo lắng đồng thời cảm thấy mờ mịt, chẳng lẽ sau này cứ phải sống như thế này sao? Trong lòng rốt cuộc cũng ý thức được bản thân thể trở về thế giới kia rồi. Thậm chí khi nghĩ tới sau này ở chung với mấy người này, trong lòng liền sinh ra loại tuyệt vọng sâu sắc.

      Chung quanh truyền đến thanh nuốt nước miếng của đám đàn ông, ngay cả hơi thở của Mạt Tư phía sau cũng có chút nặng nề rồi.

      Giản Thanh Vân hoảng sợ. Mạt Tư nằm ngay sau lưng , sợ người đàn ông này chịu nổi liền bổ nhào lên . Cũng may là thanh thở dốc xung quanh dần dần dịu lại, tiếng nuốt nước miếng cũng biến mất.

      Lúc này Giản Thanh Vân mới thở phào nhõm. Cho đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong lòng mới cảm thấy xấu hổ.

      Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng hít thở của mọi người. Giản Thanh Vân ngủ được, gặp phải chuyện như vậy mà ngủ được mới là lạ. Mạt Tư nằm phía sau hình như ngủ rồi.

      Trong đầu Giản Thanh Vân xoay chuyển rất nhiều cách, nghĩ có nên người rời hay , hay là đánh thức Mạt Tư dậy rồi cũng nhau rời tốt. Nhưng mà biết , tại địa phương như vậy, khả năng sống sót của hai người là rất . Lại nghĩ đến sau này mỗi ngày của đều trải qua như vậy, nghe những thanh kia, trong lòng lại nhịn được cảm thấy tuyệt vọng.

      Mơ mơ màng màng biết qua bao lâu, từ từ ngủ thiếp , cho đến phút trước khi chum vào giấc ngủ, vẫn còn lo lắng, lo lắng đám đàn ông này có thể làm gì mình .

      Đến khi thức dậy sắc trời sang trưng, bên người vang lên tiếng chuyện của mấy người đàn ông. mạnh mẽ mở mắt, ngồi dậy, khi nhìn thấy toàn thân dưới mình vẫn mặc bộ đồ hôm qua mới thở phào nhõm hơi.

      Quay đầu nhìn xung quanh lại thấy Mạt Tư đâu, Giản Thanh Vân cũng bất an giống như ngày hôm qua, biết chắc hẳn Mạt Tư ra ngoài lấy đồ ăn rồi.

      Cách đó xa, đám đàn ông lại hứng trí bừng bừng nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân. đau đầu a, ngày hôm qua vây xem còn chưa đủ hả? Mới sáng sớm lại xúm xít xem nữa rồi.

      Giản Thanh Vân đứng dậy ra bên ngoài. Quả nhiên vừa ra liền nhìn thấy Mạt Tư đứng trước đống con mồi tìm thức ăn, nhìn thấy Giản Thanh Vân, liền ngẩng đầu nhìn tươi cười.

      Giản Thanh Vân cũng tươi cười với , khoa tay múa chân làm động tác muốn uống nước. Nửa đêm hôm qua khát nước, chỉ là trong gian hết sạch tử quả rồi. Nghĩ tới gian, liền nghĩ có nên đào hồ nước trong gian . Như vậy, về sau nếu xung quanh có nước cũng sợ. Hơn nữa, cũng phải lên núi vài vòng tích chút trái cây dại dự trữ trong gian.

      Mạt Tư nhìn thấy động tác uống nước của Giản Thanh Vân, vội vội vàng vàng xách con thỏ hoang và con nhím mập từ trong đống con mồi ra, dẫn tới phía sau sơn động.

      Giản Thanh Vân theo Mạt Tư lâu sau liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, chắc chắn xa có con suối rồi.

      Nước suối rất trong, có bất cứ cái gì ô nhiễm. Trong nước còn có mấy con cá bơi qua bơi lại. Giản Thanh Vân tính khi nào có thời gian bắt vài con lên nướng ăn.

      Mạt Tư đến bên cạnh khe suối cầm hai con mồi rửa sạch, sử dụng chính là con dao xếp của Giản Thanh Vân. Giản Thanh Vân phát giấu con dao găm này rất kín, trước mặt nhóm người kia cũng lấy ra sử dụng. Chẳng lẽ sợ nhóm người kia cướp sao? Giản Thanh Vân suy nghĩ lung tung.

      Mạt Tư xử lý con mồi sạch , vội vàng xung quanh tìm cành khô đốt lửa.

      Giản Thanh Vân vốc nước suối lên rửa mặt súc miệng, sau đó vươn vai, lại chợt ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt buồn rười rượi, chuyện tốt của lại đến nữa rồi.

      Cách lần trước cũng tháng rồi, vậy mà lại quên mất. Phiền toái nhất chính là có băng vệ sinh để xài. Ở nơi đây đến chùi đít cũng phải dùng cục hoặc lá cây, dám tưởng tượng tiếp mấy người phụ nữ khác dùng phương pháp gì để giải quyết chuyện phiền toái này.

      Biện pháp duy nhất bây giờ chính là hy sinh vài bộ quần áo của rồi. Bây giờ Giản Thanh Vân lại lần nữa cảm thấy may mắn vì cái vali của cũng xuyên qua.
      Phan Hong Hanh, linhdiep17Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 15



      Giải thích với Mạt Tư hồi, muốn WC, Mạt Tư gật gật đầu, hỏi mượn cái bật lửa, chuẩn bị nhóm lửa nướng thịt. Giản Thanh Vân lại giải thích với lúc, muốn mượn lại con dao xếp.


      Cầm dao xếp, Giản Thanh Vân tìm vị trí kín đáo rồi trực tiếp bước vào trong gian.


      Trong gian vẫn giống như trước, có bất cứ vật gì, chỉ có đất sét màu nâu đỏ và bầu trời xanh thăm thẳm, bốn phía trắng xóa sương mù.


      Giản Thanh Vân mở vali lấy ra cái áo bằng vải bông, dùng dao xếp cắt làm hai phần, lại thay bộ quần áo sạch , mang quần áo bẩn ra suối giặt tẩy rồi đem phơi trong gian.


      Sau khi xong hết toàn bộ Mạt Tư cũng nướng chín thịt, Giản Thanh Vân lại bị bắt ăn hết cả con thỏ hoang.


      Ăn xong hết rồi, Mạt Tư cất con dao kĩ rồi mới dẫn Giản Thanh Vân về hang động.


      Mấy người đàn ông trong sơn động gần hết rồi, chỉ còn lại nhóm cuối cùng. Mạt Tư với Giản Thanh Vân câu gì đó rồi theo đám đàn ông đó vào trong núi.


      Giản Thanh Vân yên lặng nhìn Mạt Tư biến mất giữa núi rừng. biết bọn họ săn thú, cũng bắt đầu hiểu biết đôi chút về tập quán sinh hoạt của người nơi đây. Họ gần giống như thời kỳ viễn cổ ăn tươi nuốt sống, chỉ khác ở diện mạo và số lượng phụ nữ mà thôi.


      Nhìn nhóm đàn ông cuối củng biến mất trong rừng rậm, Giản Thanh Vân lắc lắc đầu. Suy nghĩ mấy chuyện vô dụng này làm gì chứ, nên suy nghĩ sau này bản thân nên làm cái gì bây giờ, là muốn ở mình hay là ở chung với những người hoang dã này ?



      Quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh, mảnh đất trống là nhóm phụ nữ mặc da thú ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh còn có con bé bảy tám tuổi, đều mang bộ dạng tò mò mà xem xét .


      Giản Thanh Vân thở dài, bất đắc dĩ mà cười cười với họ.


      Nhìn hai khôi thịt cực đại của bọn họ vẫn quen lắm, thậm chí còn theo bản năng nhìn lại ngực mình.


      Mấy người phụ nữ kia cũng cười cười với Giản Thanh Vân, sau đó vẫy vẫy tay với để qua.


      Giản Thanh Vân suy nghĩ rồi bước tới chỗ các ấy.


      Trong đó người phụ nữ lùn nhất kia lôi kéo Giản Thanh Vân ngồi xuống, với câu gì đó. Giản Thanh Vân nhìn ấy, mờ mịt lắc đầu.


      bé kia lôi kéo người phụ nữ lùn kia nhìn Giản Thanh Vân cái gì đó, ấy liền gật gật đầu, còn chuyện với Giản Thanh Vân nữa mà chỉ tò mò nhìn .


      Giản Thanh Vân càng thêm bất đắc dĩ, bọn họ thể hiểu nhau được, muốn biết tình huống nơi này là có khả năng.


      Các ấy còn ăn cái gì đó, cứ nhét mấy miếng thịt máu chảy đầm đìa vào trong miệng. Giản Thanh Vân áp chế cơn buồn nôn, đứng dậy vào trong hang động. Bụng lại bắt đầu đau rồi, chỉ đành nghỉ ngơi lát vậy.



      Mơ mơ màng màng lại ngủ giấc, sau khi tỉnh dậy nhìn thấy mấy người phụ nữ đem đống con mồi di chuyển đến chỗ đất trống. bèn đứng dậy ra hỗ trợ.


      Ngủ giấc, bụng cũng đỡ đau hơn rồi.


      Mặt trời bên ngoài rất lớn, những tia nắng chiếu lên người ấm áp. Các ấy chuyển con mồi ra ngoài phơi nắng.


      Giản Thanh Vân rất muốn với bọn họ nếu xử lý con mồi sạch rồi hẵng đem phơi con mồi bảo tồn trong thời gian lâu hơn chút. Nhưng nhớ lại ngôn ngữ giữa bọn họ bất đồng, căn bản là thể hiểu nhau được, đành phải tự mình cầm con mồi và cái dao đá tới vên cạnh bờ suối.


      Dao đá cực kỳ cùn, cắt cắt lột lột hồi lâu mới cắt ra được tấm da thú nguyên vẹn. con này gần giống với con hổ, nhưng lông màu đen, đầu lại có hai cái sừng, Giản Thanh Vân cũng gọi nó là con hổ.


      làm thịt xong rửa ráy sạch , lúc này mới kéo con mồi về chỗ cũ.


      Mấy người phụ nữ kia nhìn rửa ráy con mồi sạch đều có chút ngoài ý muốn, nhìn con mồi kia đến vài lần.


      Người phụ nữ lùn nhất nhìn thấy tấm da thú trong tay Giản Thanh Vân, lập tức đến trước mặt cầm tấm da thú rồi vào trong sơn động.



      Giản Thanh Vân há hốc miệng, nhìn bàn tay trống của mình, lại nhìn thân hình cường tráng của bọn họ, đành phải ấp úng bỏ qua. Được rồi, có gì, chỉ là tấm da thú thôi mà, quân áo của còn đầy. . .


      Rất dễ dàng mới lột ra được tấm da thú lại bị lấy , Giản Thanh Vân cũng có ý nghĩ muốn rửa sạch con mồi giùm bọn họ nữa, chỉ tùy tiện cầm con mồi ném tới bãi đất trống để phơi nắng, rồi xoay người vào trong rừng rậm.


      muốn tìm chút trái cây về. Mỗi ngày đều ăn thịt nướng có chút gia vị nào ngán đến tận cổ rồi.


      dám sâu vào trong rừng rậm, chỉ dám tìm xung quanh gần sơn động thôi.


      Chỉ cần là quả dại từng gặp đều thu vào trong gian. Trong rừng rậm này trái lại có rất nhiều củ ngón cái gặp khi ở vùng đất đen. Tất cả đều bị đào lên vất hết vào trong gian.



      Giản Thanh Vân cũng gặp vài gốc dây mây thối, nghĩ nghĩ, cũng bị kéo xuống ném vào.


      Bây giờ trong gian có gần năm mươi quả dại đủ loại màu sắc, đống lớn củ ngón cái, mấy gốc dây mây thối.


      Ngẩng đầu nhìn trời, cũng gần hai ba giờ chiều rồi, lúc này Giản Thanh Vân mới trở về sơn động.


      Lúc trở về sơn động, nhìn thấy mấy người phụ nữ kia học theo lột toàn bộ da thú xuống, rửa ráy thịt sạch rồi phơi thịt lên tảng đá gần đó.


      Giản Thanh Vân để ý đến bọn họ, đại khái vì vừa rồi bị cướp đoạt mất da thú nên giờ vẫn hơi bực mình.


      Nơi này ngày ăn hai lần, sáng và tối. Buổi sáng ăn hết con thỏ hoang rồi, nên bây giờ vẫn chưa thấy đói.


      Bụng cũng đau giống như trước kia, Giản Thanh Vân ngồi ở chỗ của mình, rầu rĩ nhìn bộ dạng bận rộn bên ngoài của mấy người phụ nữ kia.


      ngồi trong sơn động chừng hai giờ tí đứa bé kia tiến vào nhìn chút, ngồi trước mặt nhìn khoảng giờ, hai người đều với nhau câu nào. Bé kia đại khái là nhìn hoài cũng chán, nên đứng dậy ra ngoài, theo sau người phụ nữ lùn kia tới lui.



      Giản Thanh Vân suy đoán đứa bé chắc là con của người phụ nữ lùn kia. Trong sơn động này còn mấy đứa bé trai cũng tầm tuổi của bé này, ngày hôm qua mấy đứa bé trai đó chỉ đứng đằng xa nhìn Giản Thanh Vân mà đỏ mặt, cũng dám tiến lên.


      Đợi cho nhóm đàn ông đầu tiên trở về, người phụ nữ lùn kia vào trong hang động ôm da thú vừa mới lột ra chia cho mấy người đàn ông. Da thú lớn chỉ có mấy tấm, rất ít người được nhận. Giản Thanh Vân nhìn mấy người được nhận da thú cũng có vẻ ghen tị hay hâm mộ gì, mà mấy người được nhận có bộ dạng đương nhiên.


      Lại qua giờ, Mạt Tư cũng trở lại với vẻ mặt vui mừng.


      Mạt Tư kéo về con dã thú rất rất lớn, là con hổ.


      Mạt Tư kéo con hổ, dẫn theo Giản Thanh Vân tới bên cạnh bờ suối, nhanh nhẹn sùng dao xếp lột da hổ xuống, lại giặt sạch rồi vô cùng cao hứng mà nhét da hổ vào tay Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân ngẩn người ra, sau đó tỉnh ngộ. Con thú do người nào giết chết da thú thuộc về người đó? Nhớ lại sáng nay người phụ nữ lùn kia cướp da thú của , trong lòng vẫn còn bất bình, bây giờ lại nở nụ cười, ra chính mình hiểu lầm người khác.



      Cúi đầu nhìn tấm da thú tay, Giản Thanh Vân biết đây là Mạt Tư cho , nhưng mà quần áo của cũng nhiều rồi, căn bản là cần tấm da thú này. Buổi sáng lột tấm kia bất quá là muốn dành cho Mạt Tư mà thôi.


      đội kịp phản ứng, Mạt Tư nắm tay rồi kéo thịt con hổ về sơn động.


      Mạt Tư tùy ý vứt con hổ mặt đất ngoài cửa sơn động, sau đó kéo Giản Thanh Vân vào trong sơn động, cầm lấy da thú tay Giản Thanh Vân trải mặt đất, ý tứ là cho trải làm giường.


      Giản Thanh Vân tươi cười, cầm da thú phơi tảng đá. Tấm da thú này còn quá ướt, căn bản là chưa xài được.



      Thấy Giản Thanh Vân có phản đối, lúc này Mạt Tư mới lôi kéo nướng thịt.


      Giản Thanh Vân vội vàng khoát khoát tay, buổi chiều ăn hai quả tím, no căng rồi. Mấy loại trái cây khác chưa từng nhìn thấy cũng dám ăn bậy, tính tí nữa đưa cho Mạt Tư xem có ăn được hay .


      Mạt Tư cũng để ý ăn rồi, nướng hai con nhím rồi cường ngạnh đưa cho con.


      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ, đành phải ăn hết. phát lượng ăn của mình ngày tăng lên, biết có phải bởi vì mỗi ngày ăn quá nhiều cho nên dạ dày giãn ra rồi?


      Ăn xong thịt nướng, đống lửa còn chưa tắt, có nhiều đàn ông vây quanh lại, cầm thịt nướng trong tay đưa cho Giản Thanh Vân.



      Giản Thanh Vân nào có ăn được, chỉ có thể lắc đầu xua tay với bọn họ.


      Có mấy người đàn ông thậm chí học theo Mạt Tư cầm thịt tươi trong tay đặt lửa nướng, mắt chằm chằm nhìn Giản Thanh Vân.


      Tầng ngoài còn có mấy bé trai tha thiết nhìn , bộ dạng muốn bước lên mà dám.


      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ nhìn mấy bé trai đó cười cười. Có bé trai gầy yếu do dự chút, sau đó tới gần Giản Thanh Vân, ngồi xổm xuống trước mặt , thậm chí còn cầm khối thịt nho nhò đỏ tươi đưa cho .


      Giản Thanh Vân ngẩn người ra, biết thường ngày mấy bé trai này được chia rất ít đồ ăn, đại khái là vì còn thể săn thú được. Nhìn khối thịt máu chảy đầm đìa tay bé trai, Giản Thanh Vân lắc lắc đầu.



      Vẻ mặt đứa bé trai rất thất vọng, Giản Thanh Vân đàn lòng, muốn sờ đầ nó đột nhiên trước mặt có bàn tay to vươn ra, thẳng tắp đánh về phía đứa bé trai. Trong khi còn chưa kịp phản ứng đứa bé bị đánh bay ra ngoài, bị chính cánh tay lớn kia đánh bay.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16



      Đứa bé trai bị đánh văng lên khối đá lớn, sau đó ngã xuống mặt đất.


      Giản Thanh Vân trừng to mắt, còn chưa phản ứng kịp. hơi giật mình quay sang nhìn chủ nhân của cánh tay lớn đo, người này biết, đó là người đàn ông vô cùng cao lớn, chính là người đàn ông lúc trước muốn sờ má trong sơn động.


      nhìn , mặt mang theo nghi vấn, biết đứa bé trai kia làm sai cái gì mà đối xử với nó như vậy. Nhìn mọi người xung quanh, hình như bọn họ cũng kì quái với chuyện này, giống như luyện thành thói quen rồi.


      Người đàn ông cao lớn tuyệt cảm thấy mình làm sai, tươi cười đầy mặt nhìn Giản Thanh Vân, lại cầm miếng thịt tươi trong tay cường ngạnh nhét vào miệng .


      Miệng Giản Thanh Vân bị nhét linh tinh thịt tươi, bỗng nhiên cảm thấy rất tức giận. Người đàn ông này sao lại như vậy chứ? Căm giận phun miếng thịt tươi trong miệng ra, trừng mắt nhìn , gằn từng chữ: " - bị - điên - à!" Được rồi, thừa nhận, cũng ỷ vào hiểu cho nên mới mắng kiêng nể như vậy. . .


      Người đàn ông cao lớn tuyệt tức giận, ngược lại nhặt miếng thịt tươi mặt đất nhét vào miệng mình.


      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ trợn trắng mắt, được rồi, nên so đo với người nguyên thủy này.


      Giản Thanh Vân quay đầu nhìn Mạt Tư, thấy cũng có biểu tình " sao cả". Cắn môi dưới, quay đầu nhìn đứa bé trai ngã mặt đất, nó rên rỉ, vẻ mặt thống khổ.


      đành lòng, đứng dậy, chuẩn bị ôm đứa bé trai vào trong sơn động. Trong lòng Giản Thanh Vân hơi có chút oán hận, oán hận mẹ của đứa bé này, biết vì sao mẹ của nó đến dỗ nó. suy đoán mẹ của đứa bé chắc là trong những người phụ nữ ở đây.


      Mới được hai bước, Giản Thanh Vân có cảm giác tay bị người khác kéo lại, nhìn lại, ra là Mạt Tư.


      Mạt Tư nhìn đứa bé trai, lại nhìn Giản Thanh Vân, lắc lắc đầu.


      Giản Thanh Vân ngạc nhiên, lắc đầu nghĩa là sao? Là muốn giúp đứa bé trai này sao? thằng nhóc nằm mặt đất còn thống khổ rên rỉ, lúc này phía đối diện có người phụ nữ vô cùng cường tráng đứng dậy, tới trước mặt đứa nhóc.


      Giản Thanh Vân nhàng thở phào, biết người phụ nữ kia chắc là mẹ của thằng nhóc này rồi. Nếu mẹ của nó đến đây cũng quản nữa, tùy ý để Mạt Tư lôi kéo mình ngồi xuống.


      Người phụ nữ cường tráng tới trước mặt thằng nhóc, đá cước vào người nó, trong miệng cũng mắng mấy câu.


      Giản Thanh Vân càng trợn to mắt, biết mọi người ở đây xảy ra chuyện gì.


      Tất nhiên thể biết được trong thế giới này đàn ông có bao nhiêu thấp hèn, cũng biết các bé trai cứ như vậy mà lớn lên. . . Hơi chút vừa ý cũng bị đánh, người nào lòng vui cũng đánh bọn nó. . . Nếu chịu đựng được mà lớn lên trở thành nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, nếu chịu đựng được chết có ai thương. Nhưng cho dù như vậy, số lượng đàn ông vẫn nhiều hơn mấy chục lầm phụ nữ.


      Giản Thanh Vân há hốc miệng nhìn người phụ nữ cường tráng kia lại đạp thằng nhóc kia thêm mấy đạp. Sau đó thằng nhóc nhịn đau chậm rì rì bò dậy, từ từ nhặt lên miếng thịt mặt đất, chậm chạp bước vào hang động.


      Mẹ nó còn đối xử với nó như vậy, Giản Thanh Vân cũng tiện gì thêm, chỉ yên lặng vào trong sơn động.


      biết đứa nhóc này tên là tiểu Đồng, vừa rồi người phụ nữ cường tráng kia gọi tiết này nhiều lần, mà đứa nhóc này cũng đáp lại.


      Trở lại trng sơn động, Giản Thanh Vân vẫn nghe được tiếng tiểu Đồng thống khổ rên rỉ, cũng thể làm gì giúp tiểu Đồng, chỉ có thể yên lặng trở về chỗ của mình.


      biết qua bao lâu, những người bên ngoài cũng vào trong sơn động gần hết. Giản Thanh Vân cũng biết khi nào ngủ thiếp , trong khi mơ mơ màng màng lại nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, cũng cảm giác có vật gì đó giống cái thảm lông che lên thân thể mình.


      Trong mơ màng, Giản Thanh Vân suy nghĩ, ngày mai nhất định phải dựng căn nhà gỗ bên ngoài sơn động, ở trong sơn động với nhóm người này nữa.


      Ngày hôm sau tỉnh lại, người đắp tấm da thú của Mạt Tư, bên cạnh có đạt con thỏ nướng vẫn còn bốc khói. Người trong sơn động còn ai. Giản Thanh Vân cất kỹ da thú, cầm con thỏ hoang ra ngoài sơn động, bên ngoài chỉ có mấy người phụ nữ và đứa bé .


      Giản Thanh Vân hiểu tiếng của bọn họ cho nên cụng qua, chỉ ngồi xổm xuống ăn thịt nướng. Tuy thịt nướng có gia vị rất khó ăn, nhưng vẫn ăn hết con thỏ ấy. Vừa ăn, Giản Thanh Vân vừa nhìn xung quanh. Ngày hôm qua nghĩ kỹ rồi, nhất định phải xây căn nhà gỗ bên cạnh. muốn mỗi buổi tối đều nghe được loại thanh xấu hổ kia.


      Ánh mắt đột nhiên dừng lại trước nửa người dưới của người phụ nữ, người phụ nữ ấy kéo con mồi tới tảng đá bên cạnh sơn động, vừa lúc qua trước mặt . Giản Thanh Vân cứ như thế mà nhìn thấy vết máu đỏ thẫm từ nửa người dưới của ấy chảy xuống.


      Giản Thanh Vân cẩn thận bị sặc thịt thỏ, lại lần nữa thầm cảm thấy may mắn là cái vali quần áo cũng theo xuyên tới đây, nếu liền giống người phụ nữ trước mắt này rồi.


      Ăn xong rồi, Giản Thanh Vân cũng có việc gì để làm, liền cầm con dao đá vào trong rừng rậm.


      chuẩn bị chặt cây gỗ, dựng nhà gỗ.


      Chỉ là, chặt tới giữa trưa chịu nổi rồi. Từ buồi sáng ăn xong bắt đầu chặt, bây giờ mặt trời đứng bóng, chắc cũng tầm mười hai giờ trưa rồi, chặt ít nhất ba tiếng đồng hồ, vậy mà chỉ chặt được cây. rất nhớ chiếc rìu của thế giới kia.


      Cho đến buổi chiều khi những người đàn ông kia về, cũng chỉ chặt được có hai cây mà thôi, mệt đến nỗi thiếu chút nữa hư thoát rồi. Sau đó vẫn là Mạt Tư tìm được , giúp kéo hai cây gỗ kia về.


      Ném hai cây gỗ kia đến cạnh sơn động, mấy người đàn ông đều nhìn Giản Thanh Vân với vẻ kì quái, biết chặt cây gỗ để làm gì.


      Mạt Tư vẫn giống thường ngày nhặt cành khô về, chuẩn bị nhóm lửa, lại phát cái bật lửa gì đó có bật thế nào cũng lên, vội vàng chạy đến trước mặt Giản Thanh Vân, đưa "cái gì đó" trong tay cho .


      Giản Thanh Vân nhíu mày nhìn cái bật lửa, ra là hết ga rồi.


      Tuy nhiên biết đánh lửa bằng đá lửa, mặc dù khi thực hành có chút khó khăn.


      Đánh lửa chừng giờ mới dẫn ra lửa, sau đó mới nướng thịt. . .


      Đến khi thịt được nướng chín, Giản Thanh Vân mới phát chung quanh có hơn phân nửa mọi người học theo cầm đá lửa học đánh lửa. . . . .


      Bởi vì cả ngày nay Giản Thanh Vân chặt cây cho nên đặc biệt đói, ăn hết con thỏ hoang còn ăn thêm quả tím Mạt Tư cầm về. Lần này Mạt Tư ngắt hai quả tím về, Giản Thanh Vân biết mùa đông sắp tới rồi, loại quả tím này cũng rất nhanh còn. Dự tính ngày mai trước khi chặt cây nên tìm chút trái cây về, nếu cả mùa đông đều phải ăn thịt nướng có muối rồi.


      Còn lại quả tím, Giản Thanh Vân có hơi lo lắng cho tiểu đồng, nên cầm quả tím này vào trong hang động.


      Trong hang động tối thui nhìn cái gì, Giản Thanh Vân chỉ nghe thấy trong góc khuất nhất của sơn động truyền đến vài tiếng rầm rì, thanh rất đè nén.


      Giản Thanh Vân nghe ra được tiếng rên này là của tiểu Đồng, xem ra vết thương hôm qua còn chưa tốt lên, nhưng ban ngày vẫn phải ra ngoài săn thú, nếu có đồ ăn để ăn.


      Giản Thanh Vân tới bên người tiểu Đồng, trong bóng tối, nắm tay tiểu Đồng, nhét quả tím vào tay nó, sau đó đứng dậy rời .


      giúp được tiểu Đồng cái gì cả, điều duy nhất có thể làm chính là trong tình huống mọi người biết cho tiểu Đồng chút đồ ăn mà thôi. Nhưng cho dù là như vậy cũng khiến tiểu Đồng rất cảm kích rồi.


      Chỉ lát sau, Giản Thanh Vân nghe thấy trong góc tối truyền đến tiếng gặm trái cây rồi.


      Giản Thanh Vân ra bên ngoài sơn động, mặc dù sắc trời tối sầm xuống nhưng bên ngoài lại rất sáng. Bên ngoài đốt vài đống lửa, tất cả mọi người đều vây quanh những đống lửa ấy.


      Mạt Tư nhìn thấy Giản Thanh Vân ra, liền cười cười với , sau đó kéo ngồi xuống cạnh .


      Giản Thanh Vân ngồi ở chỗ kia, nghe mọi người thứ ngôn ngữ xa lạ, cũng gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.


      Cho đến khi đống lửa dần dần lụi tàn, tất cả mọi người mới vào trong sơn động. Giản Thanh Vân cũng theo Mạt Tư vào.


      Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giản Thanh Vân ngoài ý muốn nhìn thấy ba mươi mấy người đàn ông săn thú, chỉ đứng ngoài cửa sơn động, trong tay cầm dao đá.


      Rất nhanh Giản Thanh Vân biết họ muốn làm gì. Sau khi ăn xong thịt nướng Mạt Tư lưu lại, cầm dao đá vào trong rừng, mà hơn ba mươi người đàn ông kia cũng theo .


      Lúc này mới hiểu ra, ra bọn họ đều lưu lại chặt cây cho .


      Có bọn họ trợ giúp, tốc độ nhanh hơn hẳn hôm qua, đến khi mặt trời xuống núi chặt đủ số gỗ để dựng căn nhà rồi.


      Bọn họ giúp Giản Thanh Vân kéo toàn bộ số gỗ trở về.


      Có bọn họ hỗ trợ, việc dựng nhà gỗ cực kỳ thuận lợi, bọn họ đều là ban ngày săn thú, buổi chiều trở về thừa dịp bóng tối chưa hoàn toàn ập xuống giúp xây dựng nhà gỗ. bọn họ đều cực kỳ thông minh, vừa học liền biết rồi.


      Mười ngày sau, nửa người của bọn họ cũng quấn da thú dày, thương thế của tiểu Đồng cũng đỡ rồi. Con mồi được săn về chất thành đống cao, nhưng Giản Thanh Vân biết , đống con mồi này chỉ có thể chia cho bọn họ ăn đủ trong mười ngày mà thôi.


      trong mười ngày này, Giản Thanh Vân biết mẹ của tiểu Đồng tên Ngải, bé kia tên tiểu Bảo, mẹ của bé tên Ni, còn có hai người phụ nữ khác, người tên Nam Na, người tên Bối Nhĩ. Nam Na và Bối Nhĩ đều có con. Ở đây còn vài đứa bé trai, nhưng mà hình như mấy người này phải là mẹ của chúng. đứa nhóc tên Ngõa, đứa tên Lâm, đứa còn lại tên Tư Hán. Người đàn ông cao lớn từng đánh bay tiểu Đồng kia, Giản Thanh Vân cũng biết tên , tên là Đại Phỉ.
      Phương Lăng, linhdiep17Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 17





      Trong mười ngày này Giản Thanh Vân biết hơn về ngôn ngữ của bọn họ, mấy từ đơn giản như là ăn cơm, xin chào, ngủ. . . Những từ ngữ đơn giản như vậy cũng giúp miễn cưỡng có thể trao đổi với họ.


      Cũng trong mười ngày này Giản Thanh Vân cũng góp nhặt được rất nhiều trái cây bỏ vào trong gian tùy thân, mặc kệ là ăn được hay ăn được, chỉ cần nhìn thấy hái rồi ném vào trong gian. Mà còn phát ra cái gian này vô cùng thần kỳ, đồ ăn từ bên ngoài bỏ vào có thể được bảo quản hoàn hảo, tươi nguyên như lúc vừa hái xuống.


      Toàn bộ da thú của mấy con mồi bọn họ ăn Giản Thanh Vân cũng bảo quản lại. Bọn họ thường sử dụng da lông của thỏ hoang, nhím trọc và mấy con mồi để làm giày, nhưng mà mỗi người đều có mấy đôi giày rồi, cho nên những da thú còn dư ai dùng đều được Giản Thanh Vân góp nhặt lại.


      Mùa đông đến gần rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, những chiếc lá trong rừng rậm dần dần khô héo, trông càng đìu hiu quạnh.


      Mặc dù nhà gỗ hoàn thành, nhưng vẫn cần phải phủ thêm lớp cỏ lông.


      Về chuyện cỏ lông tự phải giải quyết, bây giờ mọi người đều bận rộn săn thú. Mỗi ngày, thời điểm Giản Thanh Vân thức dậy mọi người đều hết rồi, nhưng bên cạnh vẫn có con mồi mà Mạt Tư để giành cho .


      Bây giờ tất cả mọi người đều học được cách đánh lửa, nhưng mỗi lần cần hao phí chút thời gian. phải Giản Thanh Vân nghĩ cách để giữ lại mồi lửa, mà là chỉ biết có hai phương pháp mà thôi.


      Phương pháp đầu tiên chính là đào cái hố, đốt lửa bên trong, sau đó liên tục vất nhánh cây vào để giữ lửa. Phương pháp này cần phải có người liên tục trông coi nên thể thực được.


      Phương pháp còn lại chính là giữ lửa trong bình gốm, cơ mà cái thời đại này kiếm đâu ra đồ gốm sứ, cho nên phương pháp cũng đành bó tay.


      Còn về mấy loại phương pháp khác như cái hỏa chiết tử [1], dao đánh lửa càng thêm xa xôi rồi. tại chỉ có thể dùng đá đánh lửa mà thôi.


      Bây giờ Giản Thanh Vân mặc cái áo lông dày, lại choàng thêm cái áo khoác bên ngoài nữa. cảm thấy mùa đông ở thế giới này lạnh hơn rất nhiều so với mùa đông ở thế giới cũ, mặc dù tại mới là cuối thu.


      Bên trong căn nhà gỗ trống , chỉ trải chút cỏ khô để ngủ. Mấy ngày nay hái rất nhiều cỏ lông về, loại cỏ lông này có tính dai, dùng để hoàn thành bước cuối cùng trong việc làm nhà gỗ, như vậy có thể giúp tránh gió lùa khi đông tới.


      tới thế giới này được ba tháng rồi, cũng còn tuyệt vọng như lúc trước nữa, chỉ còn chưa quen với nếp sinh hoạt nơi đây.


      ngơ ngác ngồi ở cửa nhà gỗ, đối diện chính là cửa hang động.


      Hôm nay thời tiết hơi u, biết có phải sắp đổ mưa rồi hay . Giản Thanh Vân có cảm giác 'ăn ngồi rồi', nhà gỗ làm xong, trái cây trong rừng cũng chẳng còn để mà ngắt, cũng biết phải làm cái gì bây giờ.


      Ngải, Ni bọn họ đều vào trong hang. Giản Thanh Vân phát phụ nữ ở đây sinh hoạt vô cùng tẻ nhạt. Mỗi ngày đều là ăn và phơi nắng, có ánh nắng ngồi ngây ngốc trong hang hoặc là ngồi lột da mấy con mồi lớn.


      Từ khi nhà gỗ của Giản Thanh Vân hoàn thành liền chuyển vào ở, mặc dù trong nhà gỗ có ấm áp như trong sơn động nhưng lại phải nghe những tiềng rên rỉ xấu hổ. Lạnh chút vẫn còn chịu được.


      Bên trong nhà gỗ trải lớp cỏ khô dày, bên trải thêm tấm da thú nguyên vẹn rất ấm áp. Buổi tối khi ngủ Giản Thanh Vân cởi áo khoác ra, sau đó lấy thêm tấm áo khoác trong gian để đắp người.


      Từ khi chuyển sang nhà gỗ ngủ Mạt Tư cũng theo, mặc kệ Giản Thanh Vân có thế nào nữa để ra ngoài cũng giả vờ như hiểu, chỉ nhìn Giản Thanh Vân mà cười đến vui tươi hớn hở. Rơi vào đường cùng, Giản Thanh Vân chỉ đành để vào ngủ chung trong căn nhà này.


      Trong góc sáng sủa của nhà gỗ chất đống da lông của mấy con thú , nhiều nhất chính là da lông của thỏ hoang, vì lông của loại thỏ này quá ngắn, khi sờ lên rất thoải mái, vô cùng ấm áp. Những tấm da lông này đều được giặt kỹ, phơi nắng cho khô nên bây giờ có bất cứ mùi gì nữa.


      Sau đó Giản Thanh Vân lại tốn năm ngày để làm ra cây kim xương, loại xương này chính là cây xương nhất của con chim xám. Xương của chim xám vô cùng cứng rắn, dùng để làm kim quả thể nào tốt hơn được nữa. Mất khoảng năm ngày trời mới mài chế thành công cây kim xương này.


      Những người phụ nữ kia rất tò mò đối với việc mài chế kim xương của Giản Thanh Vân. Thời điểm này tất cả mọi người biết mài đá và xương để làm công cụ như dao đá, cốt đao, cốt mâu [2], nhưng mài xương thành vật tinh tế như Giản Thanh Vân họ vẫn chưa biết, bởi thế nên ánh mắt họ nhìn Giản Thanh Vân đều mang theo nghi hoặc và khó hiểu.


      Giản Thanh Vân cũng thể giải thích với họ cái này là cái kim, dùng để may đồ. biết họ mặc da thú đều là buộc trực tiếp lên người, căn bản cần phải may.


      Có kim, vấn để còn lại chính là 'chỉ'. Giản Thanh Vân tìm loại vỏ cây, sau đó cắt vỏ cây thành sợi , loại vỏ cây này vô cùng dẻo dai và bền chắc, kéo mạnh hết sức cũng thể kéo đứt được, sử dụng để làm 'chỉ' may đồ rất phù hợp.


      Kim và chỉ đều có rồi, Giản Thanh Vân mang mấy khối da thú chất đống trong góc nhà ra may lại.


      Số lượng da thú có hạn, Giản Thanh Vân khâu được hai tấm thảm da thú, sau đó dùng số da thú còn lại may cho Mạt Tư hai bộ đồ, là loại có tay áo. Bây giờ bọn họ mặc đồ toàn là lấy da thú quây lại, có tay áo, chỉ đơn giản là quấn mà thôi.


      May thảm và váy da thú tốn hết bảy ngày.


      Ngải, Ni, Nam Na và Bối Nhĩ cảm thấy rất hứng thú với mấy thứ đồ Giản Thanh Vân may, máy ngày này họ đều ngồi bên cạnh nhà gỗ nhìn may đồ. Hình như họ biết may mấy thứ này để làm gì rồi.


      may xong váy da thú liền đưa cho Mạt Tư mặc, Mạt Tư mặc máy da thú lên người cảm thấy vô cùng vui vẻ, liền quay sang với Giản Thanh Vân mấy câu.


      Buổi tối Mạt Tư mặc váy da thú Giản Thanh Vân may cho rồi kéo ra ngoài nướng thịt.


      biết có phải Giản Thanh Vân nhầm hay , mà cứ có cảm giác mấy người đàn ông nhìn váy da thú người Mạt Tư với ánh mắt hâm mộ và ghen tị.


      Ngày tiếp theo Mạt Tư cũng mặc váy da thú Giản Thanh Vân may để ra ngoài săn thú. Giản Thanh Vân lại giống thường ngày, ăn uống xong rồi lại ra bên ngoài lột da lông của mấy con thú , muốn may thêm mấy cái thảm lông thú để có thể giữ ấm cho mùa đông sắp tới.


      Khi lột da thú bãi đất trống ngoài sơn động mấy người Ngải, Ni mài mài cái gì đó bên cạnh. Khi Giản Thanh Vân đến gần nhìn thấy họ học theo mài kim xương.


      Đối với năng lực học tập của bọn họ quả là chê vào đâu được. Từ việc đánh lửa, dựng nhà gỗ cũng có thể nhìn ra được bọn họ vô cùng thông minh, học hỏi rất nhanh.


      Họ mài kim chỉ trong vòng ba ngày xong, sau đó học Giản Thanh Vân tước vỏ cây thành sợi , bắt đầu may da thú.


      Ngải may hai cái váy da thú, Ni may đến ba cái, còn Nam Na và Bỗi Nhĩ cũng đều chỉ may hai cái.


      Ngải may hai cái váy da thú, cái cho chính ấy mặc, cái còn lại cho chồng của ấy, chính là người đàn ông tên Thắng, cũng là cha của tiểu Đồng.


      Giản Thanh Vân nhìn tiểu Đồng đứng cánh đó xa, nó khao khát nhìn cha mẹ mình mặc váy da thú ấm áp, trong mắt mang theo tia khát vọng. Mặc dù lòng Giản Thanh Vân cảm thấy đành nhưng lại giúp gì được.


      Ni may ba cái váy da thú, cái cho ấy mặc, cái cho con tiểu Bảo của ấy, còn kiện cho Vọng Thiên - chồng của ấy. Giản Thanh Vân biết Vọng Thiên phải cha của tiểu Bảo, bởi vì thấy và tiểu Bảo chuyện với nhau, chỉ có Ni và bé tiểu Bảo có thân thiết hơn tí.


      Nam Na và Bối Nhĩ đều may cho mình bộ, bộ còn lại may cho chồng của họ, Giản Thanh Vân vẫn chưa biết chồng của các ấy tên gì.


      Thời tiết càng ngày càng lạnh, Giản Thanh Vân còn uống nước lạnh ở dòng suối nữa. tìm được ở gần đó tảng đá bị lõm ở giữa, sau đó dùng mấy tảng đá khác dựng cái bếp ngay cạnh nhà gỗ của .


      Mấy người Ngải, Ni thấy Giản Thanh Vân lại mân mê cái gì đó đều vội vã xáp lại nhìn, chỉ nhìn thôi chứ gì cả.



      Trước kia phải Giản Thanh Vân chưa từng nghĩ đến muốn làm cái nồi đá để nấu nước nấu đồ ăn, chỉ là mỗi ngày đều có người đặt đồ ăn chín trước mặt , hơn nữa đồ ăn chủ yếu ở đây là thịt, có muối, nấu lên quả rất khó mà nuốt. Bây giờ bởi vì thời tiết quá lạnh, cho nên muốn uống chút nước ấm ấm.



      Sau khi chuẩn bị nồi đá xong, Giản Thanh Vân nấu liên tục mấy nồi nước ấm, mãi đến khi xác định nước nấu ra sạch còn cặn vôi nữa, mới nấu nồi nước để uống. Đồ uống nước là loại gần giống như quả dừa. Nước dừa ở đây rất chua, vô cùng chua, trong gian của có vài quả. Thời điểm ở trước mặt Mạt Tư, Giản Thanh Vân mở quả ra, chuẩn bị uống ngụm, thấy Mạt Tư ngăn cản liền biết quả này có độc, nếu chắc chắn Mạt Tư ngăn cản cho uống, nhưng mà khi nước dừa trôi vào miệng , thiếu chút nữa khiến chua chết luôn.


      Uống nước ấm vào, quả nhiên cảm thấy toàn thân ấm áp lên hẳn.


      Ngải, Ni bọn họ thấy Giản Thanh Vân dùng vỏ dừa để uống nước, cũng học theo tìm vỏ dừa bên cạnh nhà gỗ rồi múc nước trong nồi đá uống, cả tiểu Bảo cũng xáp lại gần.


      Mấy người uống nước ấm vào, cảm thấy cực kỳ thoải mái.


      Mấy người phụ nữ lại học theo Giản Thanh Vân dựng bếp lò bên cạnh sơn động, rồi tìm cái nồi đá.


      duy nhất trong khu quần cư - tiểu Bảo rất thích theo Giản Thanh Vân, đại khái là từ khi Giản Thanh Vân bắt đầu may váy da thú, tiểu Bảo liền luôn theo sát . Hình như tiểu Bảo cảm thấy giống như phụ nữ bọn họ, có thể tùy lúc biến ra rất nhiều trò hay. Đôi khi tiểu Bảo cũng mấy câu với Giản Thanh Vân, tuy nhiên đại đa số thời điểm đều quan tâm tới nó.


      [1] Hỏa Chiết Tử : Là dụng cụ giữ lửa thời xưa, hình dạng là cái ống , giống như vầy nè :

      [URL='https://i.imgur.com/OoVwPiY.jpg%5b/img']https://i.imgur.com/OoVwPiY.jpg[/img[/URL]]

      [2] Cốt : xương >>> cốt đao : dao xương; cốt mâu : cây thương làm bằng xương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :