1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      == đến giờ mới phát ra ư :03:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 9



      Ở trong rừng rậm nguyên thủy này tháng, càng lúc càng cảm thấy nơi này và nơi sống phải là cùng thế giới, đến hôm nay loại cảm giác này càng mãnh liệt. Cho dù là người hoang dã cũng có khả năng ăn đồ tươi sống, có khả năng chưa từng thấy qua dao găm, khăn mặt, bật lửa, và bình nước khoáng. Khả năng duy nhất là tới thế giới ăn tươi nuốt sống, văn minh còn chưa phát triển. Thế giới như vậy hình như chỉ có thời kì viễn cổ có từ hơn vạn năm trước. Như thế. . . . . tới thời kỳ viễn cổ?


      Giản Thanh Vân bị suy nghĩ của chính mình dọa cho trắng bệch hết cả mặt. Nhưng còn có chút , nếu là thời kỳ viễn cổ ăn tươi nuốt sống, thế diện mạo của con người phải gần giống với người vượn chứ, nhưng sao diện mạo của Mạt Tư lại khác biệt lắm so với người đại? Có lẽ vẫn còn ở đại, chỉ là văn minh chỗ này có hơi lạc hậu mà thôi, Giản Thanh Vân thầm an ủi chính mình.


      Áp chế nỗi bất an trong lòng, ngẩng đầu nhìn Mạt Tư cái, Mạt Tư tập trung tinh thần bắt đầu làm thịt heo. Giản Thanh Vân thở dài, đến thượng du của con suối. Bởi vì có Mạt Tư nên cũng dám cởi hết để tắm, chỉ đành sử dụng khăn mặt lau cả người lần. Sau đó lấy đầy nước vào bình nước khoáng.


      Mạt Tư lột toàn bộ da heo rừng xuống, mang ra suối tẩy rửa sạch rồi khoa tay múa chân với Giản Thanh Vân.


      Sắc mặt Giản Thanh Vân tái nhợt, đừng cũng muốn mặc da thú giống nha? tuyệt đối mặc da thú chạy tới chạy lui đâu. Bây giờ điều thấy may mắn chính là cái vali quần áo cũng theo tới nơi này rồi.


      Nội tạng heo rừng cũng được xử lý nhanh chóng. Thịt heo rừng đủ cho bọn họ ăn được lâu, vì thế nên bỏ hết nội tạng .


      Rất dễ mới gặp được con suối này, Giản Thanh Vân tính dừng chân ở đây cả đêm, khi trời tối còn muốn thoải mái mà tắm rửa trận. Mà thịt heo còn cần phải xử lý, nếu với thời tiết tại, chẳng qua mấy ngày là thịt thối hết rồi.


      tính đem toàn bộ thịt heo rừng làm thịt xông khói. Tìm đống củi khô, đốt lửa, sau đó tắt lửa , cầm thịt heo để trực tiếp trong khói. Mạt Tư đứng bên nhìn thấy vậy cảm thấy rất mới lạ.


      Thịt hun này ngày cơ bản là làm xong được, Giản Thanh Vân dự tính ban ngày , ban tối đốt lửa hun thịt.


      Bóng đêm ập xuống rất nhanh, thịt xông khói cơ bản là cần động vào, nhưng Mạt Tư lại vẫn tò mò ngồi xổm bên cạnh thịt xông khói, mặc dù khói xông khiến chảy hết nước mắt ra rồi.


      Khi Giản Thanh Vân thấy trời tối rồi mới vụng trộm tiến vào gian lấy quần áo, sau đó vụng trộm chạy ra bờ sối tắm rửa.


      Đối với bộ quần áo khác đột nhiên xuất người Giản Thanh Vân, Mạt Tư cũng có hứng thú lớn, lúc này Giản Thanh Vân mới thở dài nhõm.



      Thịt heo được xông khói cả đêm. Sáng hôm sau Giản Thanh Vân vừa tỉnh dậy liền ngẩn người, cảm thấy hạ thân trào ra dòng nhiệt quen thuộc, tới kì kinh nguyệt rồi.


      Giản Thanh Vân buồn rầu cau mày trong vali của hình như có bịch băng vệ sinh, chỉ là nếu như trở về được vấn đề này giải quyết như thế nào chứ?


      Vấn đề lâu dài này cũng suy nghĩ nhiều, bây giờ nên giải quyết vấn đề trước mắt cái . Cố lúc cho Mạt Tư hiểu, để ngồi tại chỗ đợi, còn lén lút lui vào trong gian bỏ các vật dụng cần thiết vào trong ba lô rồi đem ra. Mặc dù hơi lo lắng Mạt Tư thắc mắc là lấy ba lô ở đâu ra, nhưng lại giống như lần đầu tiên gặp mặt vậy, dù cả người đều tự nhiên xuất , Mạt Tư cũng gì. Nghĩ như vậy, cũng yên tâm.


      Thân thể của khỏe lắm, mỗi lần tới kì kinh nguyệt đều đau đến chết sống lại. Mới ra chưa được bao lâu, bụng bắt đầu đau rồi, căn bản là có cách nào tiếp, chỉ đành ôm bụng dựa vào gốc cây nghỉ ngơi thôi.


      Mạt Tư cũng chú ý thấy Giản Thanh Vân đau đớn. Nhưng mà hiểu, vì sao vừa rồi còn rất tốt mà bây giờ lại đau đớn như vậy chứ?


      Mạt Tư có chút luống cuống ngồi xổm bên cạnh Giản Thanh Vân, trong miệng vội vàng thứ ngôn ngữ xa lạ, vẻ mặt vô cùng lo lắng.


      Giản Thanh Vân ôm bụng nhìn Mạt Tư cười cười, suy yếu : "Mạt Tư, tôi sao, đừng lo lắng." Nhưng mà ngoại trừ hai từ đầu, còn lại những từ sau Mạt Tư hiểu gì hết.


      Mạt Tư nghe hiểu, cho nên càng lo lắng hơn. Nhìn gương mặt Giản Thanh Vân trắng xanh cùng với mồ hôi lạnh lấm tấm trán, với câu rồi vội xoay người rồi .


      Giản Thanh Vân đau bụng căn bản quan tâm cái gì hoặc đâu, chỉ có thể mờ mịt dựa vào gốc cổ thụ.


      Mơ mơ màng màng biết qua bao lâu, Giản Thanh Vân cảm giác có người nhàng đẩy . mở mắt ra, ra là Mạt Tư. Sắc mặt của dường như là vô củng hoảng sợ, khi nhìn thấy tỉnh lại mới lộ ra vẻ mặt sợ hãi và may mắn.


      Giản Thanh Vân nhìn cười cười, vừa rồi biểu như vậy có lẽ là tưởng chết rồi.


      tay Mạt Tư cầm theo con thỏ sống, bốn chân của nó vẫn còn giãy dụa lung tung.


      Giản Thanh Vân ôm bụng ngồi dậy, nghĩ thầm con heo rừng lớn như vậy còn chưa ăn hết, sao lại săn thú rồi?


      Mạt Tư nhìn thấy Giản Thanh Vân ngồi dậy, vội vàng rút con dao xếp bên hông ra, cứa phát lên cổ con thỏ, con thỏ dãy hai phát rồi im ru. Sau đó đưa con thỏ hoang chảy máu tới trước mặt Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân ôm bụng, sắc mặt tái nhợt nhíu mày nhìn con thỏ hoang vẫn chảy máu. đừng là tên đàn ông này muốn uống máu chứ! Nhìn dòng máu đỏ sậm kia, lắc đầu nguầy nguậy, tuyệt đối uống máu tươi đâu.


      Thấy lắc đầu, lần đầu tiên Mạt Tư lộ ra vẻ mặt bất mãn. tay cầm con thỏ hoang, tay còn lại cố định đầu Giản Thanh Vân, sử dụng hai chân khóa eo lại, cứ như vậy khiến Giản Thanh Vân thể động đậy được. Sau đó mặc kệ phản đối, mở miệng của ra, cường ngạnh rót máu thỏ vào miệng .


      Giản Thanh Vân biết mình uống bao nhiêu máu thỏ rồi, chỉ cảm thấy miệng đầy mùi máu. Cố gắng vùng vẫy, nhưng hai chân Mạt Tư giống như gọng sắt chặt chẽ khóa eo lại, căn bản là thể nhúc nhích được. Giản Thanh Vân đành phải trừng mắt nhìn tên đàn ông có vẻ mặt vui mừng kia. thể nào hiểu nổi, bị đau bụng kinh, mắc mớ gì tên đàn ông này lại bắt uống máu chứ?


      Mãi đến khi máu thỏ chảy giọt, lúc này Mạt Tư mới buông lỏng Giản Thanh Vân ra.


      Giản Thanh Vân vừa có thể cử động, ngón tay liền cố gắng móc họng, hi vọng có thể nhổ toàn bộ máu thỏ uống ra. Nhưng trừ bỏ miệng đầy mùi máu tươi thể phun cái gì ra được.


      Mặc kệ trong bụng truyền tới từng trận đau đớn, ngẩng đầu trừng Mạt Tư. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mạt Tư, tức giận cảu liền tiêu tan. cảm thấy bản thân cũng có cách nào cho người hoang dã này hiểu, mới lại, Mạt Tư cũng chỉ là quan tâm mà thôi.
      Phan Hong Hanh, honglakChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 10



      biết có phải bị Mạt Tư làm tức giận hay , Giản Thanh Vân phát bụng của mình cũng bớt đau rồi. Nhìn thấy sắc mặt của dịu , lúc này Mạt Tư mới thở phào nhõm.


      Giản Thanh Vân cho Mạt Tư biết bây giờ có thể tiếp được rồi, rất lâu mới hiểu được ý tứ của , nhưng lại lắc đầu nguầy nguậy. biết lo cho thân thể của cho nên muốn tiếp. Nghĩ nghĩ, hai ngày nay đúng tiện di chuyển, cũng gì thêm, chỉ dựa vào gốc cổ thụ nghỉ ngơi.



      Khi tỉnh lại, Giản Thanh Vân hửi được mùi thịt nướng, quay lại nhìn thấy Mạt Tư nướng con thỏ hoang hôm nay săn.


      Mạt Tư thấy tỉnh lại, liền quay về phía cười tươi rói, xé chỗ thịt béo người con thỏ xuống đưa cho .


      Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, chỉ chỉ đùi thỏ. Cho cái đùi thỏ là đủ rồi, miếng thịt cho quá mỡ, ăn vô.


      Mạt Tư buồn thiu, nhưng mà vẫn xé cái đùi thỏ cho Giản Thanh Vân, còn chỗ thịt béo kia chính ăn.


      Giản Thanh Vân ăn hơi chậm. Mấy ngày trước vì ăn trái cây quá ngán cho nên mới đào hố bẫy thịt thỏ ăn, qua nhiều ngày ăn thịt nướng có bất cứ gia vị gì, bây giờ khó ăn. Khó ăn khó ăn, vẫn cố ăn hết cái đùi thỏ Mạt Tư đưa.


      Mạt Tư nhìn thấy ăn hết cái đùi thỏ, cũng vội vàng xé cái đùi nữa đưa cho . Giản Thanh Vân lắc đầu, bày tỏ mình no rồi, ăn nữa.


      Mạt Tư cũng miễn cưỡng, phần còn lại đều bị ăn.


      Hai người ở tại chỗ hai ngày. ra bụng của Giản Thanh Vân Giản sáng hôm sau là hết đau rồi, nhưng Mạt Tư vẫn cứ kiên quyết muốn nghỉ ngơi hai ngày mới tiếp.


      Đến lúc chuẩn bị , vốn dĩ Giản Thanh Vân muốn tự mình đường, nhưng Mạt Tư cũng cho phép, cứ muốn cõng . Mạt Tư cõng , tay vịn hông , tay còn lại cầm theo thịt hun khói bắt đầu .


      Giản Thanh Vân nhìn thấy liền ngạc nhiên đến há hốc miệng, người đàn ông này khỏe quá vậy trời? và những khối thịt xông khói này cộng lại cũng phải hơn hai trăm cân, nhưng nhìn bộ dạng của Mạt Tư giống như cần dùng sức vậy.


      Người đàn ông đen thùi lùi, thân thể cường tráng chỉ mặc mỗi tấm da thú, cõng lưng có làn da trắng nõn, hơi gầy yếu, tay phải lại mang theo chừng ba mươi cân thịt xông khói, chạy rất nhanh trong rừng rậm.


      Giản Thanh Vân nằm lưng Mạt Tư có hơi buồn ngủ, biết lại trôi qua bao nhiêu ngày rồi, chỉ biết nguyên bản thịt xông khói gần trăm cân, bây giờ chỉ còn lại ba mươi cân. Trong thời gian này, ăn đa số vẫn là quả tím, rất ít khi ăn thịt xông khói. Cũng trong khoảng thời gian này Mạt Tư cũng săn thú, cũng cho phép tự , cứ kiên trì cõng , kháng cự rất lâu cũng có tác dung, về sau đành phải bó tay.


      Trong lúc buồn ngủ, Giản Thanh Vân đột nhiên cảm giác trước mắt có ánh sáng, Mạt Tư cũng hoan hô tiếng. vội vàng ngẩng đầu lên, lại chợt ngẩn người. Trước mặt vùng đất màu đen.


      Giản Thanh Vân vội vàng nhảy từ lưng Mạt Tư xuống, kích động nhìn vùng đất đen phía trước, trong lòng giấu được vui sướng, rốt cuộc bọn họ cũng thoát khỏi rừng rậm chết tiệt kia rồi.


      "Mạt Tư, Mạt Tư, chúng ta thoát rồi, cuối cùng chúng ta cũng thoát ra rồi." Giản Thanh Vân kích động, kéo kéo cánh tay Mạt Tư.


      Mạt Tư quay đầu cười tươi với Giản Thanh Vân, câu gì đó mà Giản Thanh Vân nghe hiểu, nhưng cũng để ý, chỉ muốn bộc lộ vui sướng với mà thôi.


      Qua vài phút sau, vui sướng của Giản Thanh Vân bị mờ mịt và bối rối thay thế. nghĩ rằng ra khỏi rừng rậm là có thể trở lại thế giới ban đầu, nhưng mà, vùng đất đen phía trước cho biết, nơi này phải thành phố B, bởi vì thành phố B có địa phương như vậy, thậm chí có khả năng đây phải là thế giới ban đầu ở.


      Mạt Tư cũng chú ý tới Giản Thanh Vân vui, nhàng đẩy .


      Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Mạt Tư, cười khổ : "Mạt Tư, thôi." Những lời này là Giản Thanh Vân ngôn ngữ của Mạt Tư, những từ ngữ đơn giản học được ít, đủ để trao đổi trong sinh hoạt hằng ngày với Mạt Tư.


      Mặc kệ nơi này có phải là thế giới của hay , điều cần làm phải là mờ mịt và sợ hãi, mà là tiếp tục cố gắng sống sót.


      Mạt Tư gật gật đầu, sau đó lại muốn cõng Giản Thanh Vân nhưng bị cự tuyệt.


      Mạt Tư nhìn vùng đất đen phía trước, cũng tiếp tục kiên trì nữa, tay cầm theo thịt xông khói nhanh về phía trước. Đường đất dễ hơn so với đường rừng, Mạt Tư càng thêm nhanh.


      Giản Thanh Vân chạy chậm theo sau, từ từ biến thành chạy nhanh, lại bắt đầu theo kịp bước chân của Mạt Tư rồi.


      Giản Thanh Vân thầm trợn trắng mắt, nhìn thấy đuổi kịp, ngược lại ngừng lại từ từ bước , thèm chạy nữa. Dần dần, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng kéo dài.


      biết qua bao lâu, Giản Thanh Vân phát thấy tung tích của Mạt Tư đâu, khỏi thở dài, sau đó tìm tảng đá ngồi xuống. Người đàn ông này mọi khi rất nhạy cảm mà, sao hôm nay lạc cũng biết.


      Chưa đợi được bao lâu, Giản Thanh Vân liền nhìn thấy Mạt Tư chạy tới từ phía trước chạy vội tới. chạy nhanh đến trước mặt , ồn ào câu gì đó, trong giọng lộ ra sợ hãi kèm theo tia may mắn.


      Giản Thanh Vân cười cười, lúc này mới đứng dậy tiếp.


      Lần này Mạt Tư cũng đằng trước, nhưng bước chân lại chậm hơn rất nhiều, vài bước còn quay đầu nhìn lại xem còn hay , nếu khoảng cách của hai người bị kéo giãn lùi vài bước, kéo khoảng cách lại gần hơn.


      Kết quả như vậy khiến Giản Thanh Vân rất vừa ý, chí ít cũng cần mỗi lần tự bộ là hôm sau cả người đau nhức, chân còn nổi bọt nước.


      Vùng đất đen này có bất cứ cây nông nghiệp nào, chỉ có cỏ dại và vài hoa cỏ biết tên. Giản Thanh Vân vừa đường vừa nghĩ. biết cứ như vậy tới cùng đến nơi nào, nhưng mà còn có thể làm sao được? bọn họ chỉ có thể tiếp tục bước mà thôi.


      Bóng đêm lại nhanh chóng ập xuống, hai người đành phải dừng lại. Nơi này có cành cây khô để đốt, vì thế thể nướng thịt được. Mạt Tư biết Giản Thanh Vân có thói quen nướng chín thịt rồi mới ăn, nhưng giờ lại thể nhóm lửa, cũng có biện pháp nào khác, chỉ có thể cắt mặt của khối thịt xông khói đưa cho Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân hơi do dự nhưng vẫn cầm lấy, cả ngày nay chưa ăn gì rồi. Mặc dù trong gian còn vài quả tím, nhưng lại thể vào lấy trước mặt Mạt Tư được, chỉ có thể ăn mấy miếng thịt xông khói này thôi.


      Thịt xông khói là thịt sống, lại còn hơi khô, nhưng Giản Thanh Vân vẫn ăn từng chút từng chút đến hết.


      Ăn xong, hai người liền nằm xuống đất. Quần áo Giản Thanh Vân mặc chỉ là cái áo tay dài và quần dài. Ban ngày mặc tốt, nhưng đêm đến nhiệt độ trong khí giảm xuống khiến lạnh đến run người. Trước kia ở trong rừng có đốt lửa nên thấy lạnh, bây giờ ngủ ở nơi trống trải thế này lại muốn trốn vào trong gian của mình.


      Giản Thanh Vân nằm ở đất lạnh đến run rẩy, mơ mơ màng màng biết qua bao lâu mới ngủ thiếp .
      Phan Hong Hanh, linhdiep17Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 11



      Lần tiếp theo Giản Thanh Vân tỉnh lại chính là bị đông lạnh mà tỉnh. run rẩy nhìn qua Mạt Tư nằm bên cạnh, nhìn thấy cứ thể để trần cánh tay mà ngủ. nhìn da thịt của , thở dài hâm mộ. Có thân thể khỏe mạnh là tốt quá , trời lạnh như vậy chỉ cần mặc mỗi tấm da thú mà có thể ngủ ngon lành như vậy.


      Suy nghĩ chút, Giản Thanh Vân lặng lẽ đứng dậy lui vào trong gian, lấy chiếc áo bành tô dày bên trong vali ra. Quả nhiên sáng hôm sau, Mạt Tư cũng chẳng cảm thấy kỳ quái với chiếc áo bành tô này, chỉ thản nhiên liếc mắt cái.


      Nửa đêm hôm qua Giản Thanh Vân ăn quả tím trong gian rồi, cho nên buổi sáng cự tuyệt thịt xông khói Mạt Tư đưa cho.


      Mạt Tư nhét vào miệng mấy miếng thịt xông, hai người lại tiếp.


      Vẫn cứ có mục đích, Giản Thanh Vân biết tới cùng là muốn đâu, chỉ theo Mạt Tư tiến về phía trước. Tốc độ tại của Mạt Tư chậm hơn rất nhiều, vẫn cứ vài bước quay đầu lại nhìn cái.


      Đảo mắt lại qua vài ngày, Giản Thanh Vân nhìn miếng thịt xông khói cuối cùng trong tay Mạt Tư, rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bọn họ hết thức ăn rồi !


      Hình như Mạt Tư sớm chú ý đến vấn đề này, hai ngày nay cứ mặt cau mày có. Khi đó Giản Thanh Vân còn chưa biết Mạt Tư buồn rầu vì điều gì, bây giờ biết rồi. Vùng đất đen hoang vu này ngoại trừ cỏ dại cũng chỉ có cỏ dại, bọn họ thể tìm được cái gì để ăn rồi.


      Sau khi Giản Thanh Vân biết được tình huống, đầu tiên nghĩ đến còn ít quả tím trong gian đủ để hai người kiên trì được vài ngày. Trong gian còn lại chính quả tím, cộng thêm miếng thịt xông khói trong tay Mạt Tư, cũng chỉ có thể kiên trì thêm ba ngày nữa. hi vọng trước khi hết đồ ăn bọn họ có thể ra khỏi vùng đất đen này.


      Bởi vì chỉ còn lại khối thịt xông khói, cho nên trưa hôm nay Mạt Tư ăn. cắt miếng thịt rất bề mặt của khối thịt đưa cho Giản Thanh Vân. Giản Thanh Vân nhận lấy, bắt đầu từ từ nhai kỹ nuốt chậm.


      Sau khi ăn xong mới phát Mạt Tư có ý muốn ăn, khỏi mở miệng hỏi: "Mạt Tư, sao ăn ?"


      Mạt Tư khó hiểu nhìn , hiểu cái gì.


      Giản Thanh Vân bất đắc dĩ, chỉ chỉ khối thịt xông khói trong tay , lại chỉ chỉ miệng , ý tứ là cứ ăn .


      Lần này Mạt Tư hiểu ý của rồi, nhưng lại lắc đầu. Chỉ còn lại khối thịt, trước khi chưa tìm được đồ ăn khác ăn khối thịt này, để dành nó lại cho . Nhưng Giản Thanh Vân lại biết suy nghĩ của Mạt Tư, chỉ nghĩ rằng bây giờ muốn ăn, vì thế cũng miễn cưỡng .


      Giản Thanh Vân ăn xong miếng thịt trong tay lại tiếp tục bước . Vẫn giống như cũ, Mạt Tư đằng trước, sau.


      Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn trời có chút u, thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có mưa nha! Trước kia khi còn ở trong rừng cũng từng có vài trận mưa, nhưng trong rừng rậm có mấy loại cổ thụ có lá rất lớn, núp bên dưới mưa cũng rơi trúng. Bây giờ lại ở cái nơi trống trải này, nếu như trời mưa hai người tiêu rồi.


      Đến khi trời tối, đột nhiên nhiệt độ hạ thấp, càng lạnh hơn so với mấy đêm trước. Giản Thanh Vân mặc áo bành tô rồi mà vẫn thấy lạnh.


      Mạt Tư ngừng lại trước tảng đá lớn. Đây là lần đầu tiên Giản Thanh Vân nhìn thấy tảng đá lớn như vậy ở địa phương trống trải này. Tảng đá cao tầm ba mét, hơi hơi nghiêng, nếu như trời mưa hai người có thể núp mưa dưới tảng đá này.


      Nghĩ cái gì tới cái đó, bầu trời đột nhiên lóe lên tia chớp, khiến đêm tối đột nhiên sáng như ban ngày, cũng khiến Giản Thanh Vân sợ đến run cả người. Theo sau ttia chớp là tiếng sấm ầm vang và những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống.


      Giản Thanh Vân và Mạt Tư vội vàng nấp dưới tảng đá, may mắn chính là khối đá này hơi nghiêng, có thể cản chút mưa gió cho hai người. Mặc dù là thế nhưng vẫn có vài hạt mưa tắp vào người họ.


      Mạt Tư để ý những hạt mưa rơi xuống người , chỉ lặng im tiếng động cắt miếng thịt đưa cho Giản Thanh Vân.


      Giản Thanh Vân cầm lấy thịt xông khói, nhìn Mạt Tư cái, phát cắt thịt nữa. Sắc mặt liền trầm xuống, thầm hiểu . tính đem tất cả số thịt còn lại dành cho , sợ nếu ăn, còn thịt cho ăn.


      Giản Thanh Vân thể cảm thụ bây giờ của mình, lòng hơi chua xót đau đớn. Sau khi cha mẹ qua đời, vẫn gặp được người nào chân thành đối xử tốt với . Con ngươi của tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt đen thui hơi hốt hoảng của Mạt Tư, sau đó đưa miếng thịt trong tay cho .


      Mạt Tư ngẩn ra, hơi giật mình, câu gì đó với . Giản Thanh Vân hiểu, nhưng vẫn cố chấp đưa miếng thịt trong tay cho .


      Mạt Tư bình tĩnh nhìn Giản Thanh Vân, sau đó lắc lắc đầu, Giản Thanh Vân thèm nhìn nữa, vẫn cố chấp như cũ đưa thịt hun trong tay cho . Rốt cuộc Mạt Tư cũng biết, nếu như ăn, chắc chắn cũng ăn. yên lặng cắt miếng thịt lắc lắc trước mặt Giản Thanh Vân.


      Lúc này Giản Thanh Vân mới thu hồi miếng thịt trước mặt Mạt Tư, nhìn thấy Mạt Tư nhét miếng thịt vào miệng mới bắt đầu từ từ nhai thịt.


      Ăn xong thịt hun rồi, Giản Thanh Vân lấy bình nước trong ba lô ra hứng đầy bình nước mưa. nhiều ngày nay bọn họ chưa gặp qua

      Nguồn nước nào, đều chỉ ăn gốc cỏ giải khát mà thôi.

      Giản Thanh Vân uống hơi hết nửa bình nước, lúc này mới cảm thấy bụng thoải mái chút, sau đó lại đưa nửa bình nước còn lại cho Mạt Tư.

      Mạt Tư cũng hơi rót hết nước vào bụng. Giản Thanh Vân mặc áo bành tô dày, thế nhưng bao lâu sau vẫn bị mưa xối ướt. Quay đầu nhìn qua Mạt Tư bên cạnh, người chỉ mặc tấm da thú mưa hắt lên râu quai nón của rồi chảy xuống người, lại cảm thấy lạnh chút nào, vẫn ngồi thẳng tấp ở đó, động cũng động,

      Trời mưa đến nửa đêm tạnh, Mạt Tư ngủ thiếp , Giản Thanh Vân lén lút lui vào trong gian thay bộ đồ ướt ra.

      Sáng hôm sau, còn lại miếng thịt cuối cùng cũng bị hai người chia ra ăn hết.

      Mạt Tư nhìn miếng thịt tay, lại ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân, tựa hồ muốn ăn. Giản Thanh Vân phải trợn mắt nhìn , mới chịu nhét miếng thịt vào miệng.

      Ăn thịt xong rồi mà bụng Giản Thanh Vân vẫn còn đói, hôm qua chỉ ăn có hai miếng thịt, đói mới là lạ. Nhưng mà biết, còn thấy đói như vậy huống chi là Mạt Tư, thế mà vừa nãy vẫn muốn để dành miếng thịt cuối cùng lại cho .

      Giản Thanh Vân biết là bộ dáng của có bao nhiêu đẹp, cũng biết là Mạt Tư thích , hiểu được, vì sao Mạt Tư lại tốt với như vậy.

      Tiếp tục hành tẩu, lần này khi đường Mạt Tư chậm hơn rất nhiều, vừa vừa chú ý mặt đất bốn phía, giống như tìm gì đó. Giản Thanh Vân suy đoán chắc tìm thứ gì có thể ăn được, thực vật ở đây cũng biết.

      Mạt Tư bỗng nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống bắt đầu đào đào mặt đất. thấy đào lên loại cỏ có màu vàng, sau khi đào lên, bộ rễ của nó nối liền với chuỗi củ căng tròn, chỉ lớn cỡ ngón tay cái, da màu nâu, chuỗi tầm mười củ. Giản Thanh Vân quyết định gọi loại củ của cỏ màu vàng này là củ ngón cái.

      Mạt Tư hái tất cả củ ngón cái xuống, cầm lên củ chà chà lên da thú người rồi đưa tới bên miệng Giản Thanh Vân.

      Giản Thanh Vân theo bản năng há miệng cắn, vị có hơi chát chát, hơi hơi ngọt, nhai xong cảm giác thấy trong miệng đầy bã, thế nhưng vẫn nuốt toàn bộ.

      Mạt Tư thấy ăn hết, lại cầm củ khác chà chà lên da thú rồi đưa .

      vội vàng lắc đầu, ý là no rồi, ăn nữa đâu. Mạt Tư cũng ép, ăn hết tất cả chỗ củ còn lại.

      Dù là loại củ ngón cái khó ăn như vậy nhưng cũng có nhiều. cả buổi sáng Mạt Tư mới đào được hai chuỗi, Giản Thanh Vân ăn ba củ, còn lại để Mạt Tư ăn hết.

      Hai người cứ thế mà trong vùng đất đen này mười ngày, mấy quả tím trong gian của cũng ăn hết rồi, mỗi ngày hai người chỉ ăn ít củ ngón cái để chống đói. Thân mình Mạt Tư gầy yếu trông thấy, Giản Thanh Vân cũng gầy rất nhiều.

      Có đôi khi may mắn, Mạt Tư còn có thể tóm được hai con gì đó na ná như con chuột, có điều kích thước to hơn chuột chút.

      Lần đầu tiên tóm được con này, Mạt Tư liền đưa ngay cho Giản Thanh Vân. Giản Thanh Vân lại ra sức lắc đầu, ăn nó đâu.

      Mạt Tư thấy ăn, liền trực tiếp ăn sống hai con chuột chũi này luôn, khiến Giản Thanh Vân nôn khan cả buổi sáng.

      Lại thêm hai ngày nữa, Giản Thanh Vân có thể nhìn thấy núi non trùng điệp ở phía trước. chợt ngây người lúc lâu, chẳng lẽ vừa thoát khỏi rừng rậm nguyên thủy liền đụng phải dãy núi khổng lồ?

      Trái lại khi Mạt Tư nhìn thấy dãy núi phía xa xa liền có bộ dạng vui mừng. Sau đó ngồi xốm trước mặt Giản Thanh Vân, muốn Giản Thanh Vân nằm lên lưng , đây chính là ngại Giản Thanh Vân quá chậm rồi.

      Giản Thanh Vân hơi đau đầu, biết mục tiêu của Mạt Tư chính là dãy núi trước mắt kia rồi. Nhưng mà, vẫn ngoan ngoãn nằm lên lưng Mạt Tư.

      Tuy Mạt Tư gầy ít nhưng sức lực vẫn rất lớn, cõng lưng nhưng vẫn bước như bay.

      Mạt Tư vội vàng chạy , rảnh để ý xem đường có củ ngón cái hay , khi đói chỉ tùy tiện ăn chút rễ cỏ gì đó mặt đất cho đỡ đói thôi.

      Chạy ba ngày đường mới tới dưới chân dãy núi khổng lồ kia, xung quanh dãy núi đều là mấy tảng đá rất to, nhìn dãy núi cao ngất GIản Thanh Vân hơi đau đầu rồi.

      Thế nhưng Mạt Tư lại cực kỳ hưng phấn cõng Giản Thanh Vân chạy vào trong dãy núi.

      Dãy núi này giống rừng rậm nguyên thủy kia cho lắm. Bên trong dãy núi này có các tảng đá lớn liền chỗ, nhìn khái quát dãy núi này có 40% là đá tảng, còn thảm thực vật xanh chiếm 60%. Rừng rậm nguyên thủy trước kia thảm thực vật chiếm đến 99% trở lên.
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      Phan Hong HanhChris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 12




      Mạt Tư cõng Giản Thanh Vân chạy trong dãy núi. Bởi vì dãy núi dốc đứng nên tốc độ của Mạt Tư hơi chậm. Giản Thanh Vân rất tự giác mà tụt xuống khỏi lưng , tự mình leo núi.


      núi có rất nhiều tảng đá, Giản Thanh Vân leo rất gian nan. Bây giờ vị trí bị chuyển đổi, Giản Thanh Vân leo phía trước, Mạt Tư ở phía sau. Trong lúc leo leo bò bò, ngẫu nhiên có thể đẩy mông hai cái để phụ giúp, thế nhưng Giản Thanh Vân lại căm tức quay đầu trừng . lớn như vậy rồi, ngoại trừ cha đánh mông , chưa có người khác phái nào chạm qua vị trí này hết á.


      Vẻ mặt của Mạt Tư lại thản nhiên, tuyệt cảm thấy vỗ mông của thế nào. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của , Giản Thanh Vân rầu rĩ bỏ qua, lại tiếp tục phấn đấu với tảng đá ở trước mặt.


      Nơi này là dãy núi, cho nên tìm kiếm đồ ăn dễ dàng hơn nhiều. Đến buổi tối, Giản Thanh Vân ngồi ru rú trong cái sơn động nho chờ Mạt Tư săn thú trở về.


      Sơn động này chỉ lớn chừng mười mấy mét vuông, đỉnh sơn động gần sát đầu Giản Thanh Vân, cho nên Mạt Tư phải khom người mới có thể vào trong sơn động được.


      Mấy ngày qua nhiệt độ có hơi giảm xuống. Nhân lúc Mạt Tư ra ngoài săn thú Giản Thanh Vân tìm đống cành khô mang vào sơn động để đốt. Nhờ có đống lửa mà trong sơn động ấm lên ít, cũng bị đông lạnh đến run người.


      lâu sau, Mạt Tư cầm hai con mồi nhẵn bóng trở về, hai con mồi này ràng là chết. Lần đầu tiên Giản Thanh Vân nhìn thấy con mồi như vậy, nhìn na ná như con nhím lông, cả người tròn vo, mập ú nù.


      Mạt Tư nướng chín con mồi rồi đưa cho Giản Thanh Vân con. chỉ ăn nửa no rồi, còn dư nửa chuẩn bị đưa cho Mạt Tư lại bị cường ngạnh nhét vào miệng . Nhờ có Mạt Tư bắt buộc mà cũng ăn hết nửa con còn lại.


      Thời gian sau đó, mỗi ngày Mạt Tư đều săn đến mấy con mồi, còn bắt buộc Giản Thanh Vân ăn nhiều chút. Mãi đến khi Giản Thanh Vân no đến thể ăn nổi mới thôi nhét đồ ăn vào miệng nữa. Giản Thanh Vân thể hiểu được chuyện gì xảy ra với Mạt Tư. Lúc trước chỉ cần ăn no là được rồi, cường ngạnh đút nhiều đồ ăn cho như bây giờ.


      Vài ngày sau, sơn động cực lớn xuất trước mắt Giản Thanh Vân.


      Sơn động này nằm giữa sườn núi, trước cửa động là mảnh đất trống bằng phẳng, mặt đất có vài người phụ nữ mặc da thú, da đen thui, trần nửa người . Giản Thanh Vân nhìn hai quả cầu thịt to đùng người họ, liền hoàn toàn ngẩn người luôn.


      Bọn họ thấy lạnh à? Trong lòng Giản Thanh Vân rất "hai lúa" mà toát ra suy nghĩ kì quái như vậy.


      Mấy người phụ nữ đen thui kia cũng nhìn thấy Mạt Tư và Giản Thanh Vân, chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ rồi thêm mấy ngôn ngữ mà Giản Thanh Vân nghe hiểu.


      Giản Thanh Vân quay đầu nhìn Mạt Tư, lại phát vẻ mặt giống như buồn giống như vui. biết buồn cái gì, vui cái gì?


      Đến khi Giản Thanh Vân phản ứng kịp mấy người phụ nữ ở trần kia vây quanh trước mặt , lột quần áo của ra, trong miệng lại chuỗi ngôn ngữ mà hoàn toàn hiểu, nghe qua thấy giống ngôn ngữ của Mạt Tư.


      Quần áo người Giản Thanh Vân bị mấy người phụ nữ kia lôi kéo , lúc này mới trừng mắt bọn họ, cố gắng giữ chặt quần áo của mình.


      Trong đó có người phụ nữ hơi thấp đưa tay chọc chọc khuôn mặt của Giản Thanh Vân. Làn da của Giản Thanh Vân vốn trắng nõn, đem so sánh với da của bọn họ càng thêm nổi bật mềm mại. Giản Thanh Vân bị ta chọc cái, liền trừng trừng mắt nhìn lại. Vì sao có cảm giác mình giống con thú trong vườn bách thú quá vậy trời. . . . .


      Mạt Tư đứng bên cạnh, biết suy nghĩ cái gì mà vẻ mặt thay đổi thất thường, giống như do dự. Mãi đến khi Giản Thanh Vân bị mấy người phụ nữ đen thui kia chọc qua chọc lại chịu nổi nữa, trốn phía sau , mới phản ứng lại, vội vàng bảo hộ Giản Thanh Vân ở phía sau rồi câu gì đó với những người phụ nữ kia.


      Ngôn ngữ và vẻ mặt của Mạt Tư mang theo chút lấy lòng, lấy lòng? Giản Thanh Vân trợn tròn mắt, chẳng lẽ địa vị của những người phụ nữ này rất cao hay sao? Mạt Tư có quen biết bọn họ ? Đến cùng nơi này là nơi nào ? Giản Thanh Vân thắc mắc nhiều lắm, nhưng ai có thể trả lời câu hỏi của được.


      Mấy người phụ nữ kia nghe Mạt Tư xong, nhìn Mạt Tư đánh giá cái, rồi lại nhìn Giản Thanh Vân cái, sau đó tụ lại chỗ thương lượng vài câu, liền gật gật đầu với Mạt Tư.


      Vẻ mặt Giản Thanh Vân mờ mịt. Họ chuyện gì vậy? Mà sao nơi này chỉ có mấy người phụ nữ thôi? có người đàn ông nào sao?


      suy nghĩ Giản Thanh Vân nhìn thấy bé từ trong động ra, bộ dạng bé này chỉ tầm bảy tám tuổi, ăn mặc giống mấy người phụ nữ này như đúc, để trần nửa người , chỉ mặc tấm da thú, da hơi đen. bé này nhìn thấy Giản Thanh Vân liền lộ ra vẻ mặt hứng thú.


      Người phụ nữ lùn nhất trong số đó nhìn thấy bé, liền với bé câu gì đó mà Giản Thanh Vân hiểu.


      Mạt Tư cho thời gian để tiếp tục lo lắng, nắm tay , dắt vào trong sơn động khổng lồ này.


      Sơn động rất rất lớn, quá sáng, hơi tối, nhưng rất sạch , cũng rất ráo, sâu bên trong động chất đống cỏ khô. Giản Thanh Vân nhìn sơ qua, thấy sơn động này vài trăm người ở cũng có vấn đề gì.


      Giản Thanh Vân có rất nhiều điều muốn hỏi Mạt Tư. Nhưng há miệng ra, rồi đành ngậm miệng lại. Bọn họ căn bản là có cách nào hiểu nhau được.


      Mạt Tư dẫn Giản Thanh Vân vào vị trí khuất nhất của sơn động, rồi đến đống cỏ lấy chút cỏ khô trải lên mặt đất cho Giản Thanh Vân nằm lên.


      Nhưng mà bây giờ Giản Thanh Vân nào có tâm tình nghỉ ngơi, chỉ muốn biết xảy ra chuyện gì? bọn họ ở đâu đây? Có phải từ giờ về sau bọn họ đều phải ở đây?


      Đầu óc Giản Thanh Vân bây giờ hơi ong ong rồi, nghiêng người nằm xuống, vô thức nhìn về cửa sơn động.


      Mạt Tư ra ngoài động, biết làm gì. Chỉ biết vừa rời bất an dưới đáy lòng khuếch tán. Bây giờ mới giật mình, ra trong lúc ở chung với Mạt Tư, bất tri bất giác hơi ỷ lại vào .


      Mạt Tư ra ngoài, nhìn thấy mấy người phụ nữ phơi ánh nắng mặt trời ở bên ngoài, lời nào tiếp tục vào trong núi.


      Giản Thanh Vân nằm bên trong lúc thấy Mạt Tư tiến vào, liền đứng dậy ra ngoài sơn động. Vừa ra ngoài, lại chỉ phát mấy người phụ nữ vừa nãy và bé kia, lại nhìn thấy bóng dáng Mạt Tư đâu. hoảng hốt, Mạt Tư đâu rồi?


      Cách đó xa mấy người phụ nữ vấn đánh giá Giản Thanh Vân, nhưng mà có vây quanh nữa.


      Giản Thanh Vân hoảng hốt, do dự có nên chạy ra ngoài tìm Mạt Tư , nhưng cuối cùng đành thôi, chỉ xoay người vào sơn động.


      Mạt Tư tìm kiếm giữa núi rừng, hi vọng có thể tìm được vài con mồi . mình thể săn con mồi quá lớn được. Phải nhanh chóng trở về, hơi lo lắng cho ấy.


      Nghĩ đến ấy, Mạt Tư khỏi lộ ra tươi cười.


      nghĩ tới bản thân lại may mắn như vậy. Nơi quần cư của bọn chỉ có mình là còn sống. biết tất cả người ở khu quần cư tại sao lại chết. Thời điểm ban đầu là cả người nóng lên, sau đó đau bụng kịch liệt, toàn thân bắt đầu thối rữa, quá vài ngày liền ngừng thở. Sau đó tất cả mọi người trong quần cư bắt đầu xuất tình trạng như vậy, chỉ có và mấy người bạn sống sót. Bọn bắt đầu di chuyển đến quần cư khác, chỉ cần xuyên qua rừng rậm Khải Tát, lại đến núi đá là có thể tìm thấy quần cư khác rồi. Nhưng thời điểm ở trong rừng rậm Khải Tát, mấy người bạn của cũng chết hết, cuối cùng chỉ còn lại mình .


      Tiếp theo đó, lại gặp người con đột nhiên xuất trước mắt , lúc ấy bị dọa nhảy dựng, lại suy đoán ấy tới từ quấn cư nào. Nhưng ngẫm lại thấy đúng, phụ nữ trong quần cư chưa bao giờ ra ngoài săn thú, như thế ấy đến từ nơi nào?


      Về sau, ấy lại khiến ngạc nhiên hơn, lấy ra “cái gì đó” kì quái nhưng rất sắc bén, còn có “cái gì đó” có thể nóng lên, rồi người đột nhiên xuất “cái gì đó”. Có rất nhiều ngạc nhiên.


      hỏi mấy thứ này ở đâu ra, cũng hỏi là ai, bởi vì điều đó cần thiết. chỉ cần biết là ông trời ban cho .


      dắt theo tìm các quần cư khác, hai người qua rừng rậm Khải Tát, lại qua vùng đất đen rộng lớn, tốt cục cũng tới núi đá này.


      Nhưng khi tới núi đá, lại do dự. là phái nữ, là kiêu ngạo và hiếm thấy, nếu dẫn đến quần cư khác, lại lựa chọn tên đàn ông khác phải làm sao đây? Nhưng màu đông sắp tới rồi, thể do dự quá nhiều như vậy. Chỉ có hai người bọn họ thể sống qua hết mùa đông được, phải tìm đến quần cư có lực lượng cường đại, như vậy bọn họ mới có thể sống sót. Cho nên, lựa chọn tiếp tục về phía trước, mãi cho đến khi bọn họ gặp được quần cư ở giữa sườn núi kia.


      khắc khi vừa đến quần cư, muốn dẫn xoay người rời . Từ sơn động nhìn ra được quần cư này rất lớn, thế nhưng chỉ có bốn phụ nữ và bé. cực kỳ lo lắng, chút nữa đám đàn ông săn thú về có thể đoạt ấy hay ?


      Nhưng mà, thể . Mùa đông tới rồi, chỉ có thể ra ngoài săn thú, săn nhiều con mồi, để cho mọi người trong quần cư sùng bái , như vậy ấy mới có thể tiếp tục ở bên cạnh .


      Nghĩ tới đây, tốc độ của Mạt Tư lại nhanh hơn, chạy tới chạy lui giữa rừng núi, trong tay cầm chắc cây gậy vót nhọn.


      Giản Thanh Vân nằm cỏ trong sơn động, mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Cho đến khi bị thanh líu ríu ríu đánh thức mới tỉnh lại. Giọng xa lạ, vẫn là mấy người kia.


      Giản Thanh Vân ngẩn ra, cuống quýt ngồi dậy, lại bị đám người xung quanh hù sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :