1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống khoan thai nơi viễn cổ - Nhục Hương Tứ Dật (Full 49c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ăn với bạn nên về hơi trễ nhoa mí nàng. . . giờ post phần của thứ hai nhé [​IMG]bật mí bí mật là trong ngày 20/1 post hoàn [​IMG][​IMG][​IMG]

      ☆ Chương 42




      Giản Thanh Vân biết chính mình phải càng thêm chú ý giữ gìn sức khỏe. Thời đại này bác sĩ và bà mụ đều có, phải khỏe mạnh khi sinh em bé mới tốt hơn được. Nghĩ đến mười tháng mang thai, sau đó sinh cục cưng trắng trẻo, lòng của liền mềm mại.


      Nhìn bụng của Ni khi mang thai, đỉnh bụng hơi nhọn, có khả năng là sinh con trai. Mà cũng chắc lắm, dù sao mấy câu 'chua trai cay ', 'bụng tròn con bụng nhọn con trai' đều thể tin được.


      Buổi chiều mặt trời còn chưa xuống núi, Mạt Tư trở lại, phía sau là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch. Tiểu tiểu Bạch phe phẩy hai cái đuôi xù xì lông lá của mình, nhìn Giản Thanh Vân kêu lên chít chít. Giản Thanh Vân bước đến nghênh đón, sờ sờ đầu tiểu tiểu Bạch, tiểu tiểu Bạch lập tức nhảy vào lòng . Tiểu Bạch đứng bên cạnh bắt đầu bất mãn, nhìn tiểu tiểu Bạch nhe răng nhếch miệng.


      Mạt Tư nhìn thấy móng vuốt của tiểu tiểu Bạch cào loạn bụng Giản Thanh Vân, lập tức xách nó ném lên người tiểu Bạch, sua đó quay sang với Giản Thanh Vân: "Sau này em đừng cho tiểu tiểu Bạch nhảy lên người em nữa, phải cẩn thận cục cưng trong bụng. Đói bụng chưa, nấu gì cho em ăn, em mau vào nhà nằm ." Sau đó chần chừ mà bồng vào trong nhà.


      Giản Thanh Vân nằm chiếc giường ấm áp, xuyên qua cánh cửa gỗ mở nhìn Mạt Tư bận bịu bên ngoài, cười tươi đến thấy răng thấy mắt.


      người đàn ông thương mình, tốt !


      Đêm hôm đó thời tiết liền chuyển lạnh hơn, Giản Thanh Vân đoán chừng ngày mai lại có tuyết rơi rồi. Quả nhiên ngoài dự đoán, vừa rạng sáng ngày hôm sau, bên ngoài liền nổi lên từng trận có to, kèm theo đó là tuyết lớn, tất cả mọi người đều ra ngoài săn thú mà ở trong nhà với vợ mình. Đàn ông chưa vợ đều nằm ngủ trong nhà mình, tụ tập chỗ làm 'bà tám'.


      Giản Thanh Vân rúc trong lòng Mạt Tư, nghe tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, tâm tình thả lỏng. Nằm hồi liền chìm vào giấc ngủ. Từ khi mang thai rất thích ngủ. Mỗi ngày phải ngủ ít nhất mười lăm giờ.


      Lần này bạo phong tuyết kéo dài hơn nửa tháng, mỗi ngày Giản Thanh Vân đều có Mạt Tư chăm sóc nên tăng liền mấy ký thịt.


      Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt qua bốn tháng. Bốn tháng này, khi tuyết rơi Mạt Tư ở cùng , tuyết ngừng rơi liền săn thú với đàn ông trong bộ lạc. Mỗi ngày đều ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, người lại tăng vài cân. Cục cưng trong bụng cũng tầm năm tháng rồi. Thời kì nôn mửa qua, mỗi ngày đều ăn rất nhiều, mỗi ngày ăn đến ba bữa. Mỗi lần đều là Mạt Tư chuẩn bị ba bữa ăn cho , khi có Mạt Tư bên cạnh, buổi trưa đều tự nấu, còn bữa sáng và bữa tối đều do Mạt Tư nấu. Dù là như vậy khi bữa cơm qua bao lâu lại thấy đói bụng. Về sau Mạt Tư chuẩn bị thịt khô cho , khi nào đói là có thể ăn. Với lại, từ khi có thai lười biếng rất nhiều, mỗi ngày đều nằm lỳ giường muốn nhúc nhích.


      Trong bộ lạc cũng có thêm vài người phụ nữ mang thai. Bụng Ni rất lớn, qua mấy ngày nữa là sinh rồi. Giản Thanh Vân biết thời đại này là người nào đỡ đẻ, hơn nữa khi sinh chuyện trọng yếu nhất là cắt cuống rốn. bắt đầu tưởng tượng, phụ nữ tự mình sinh con, đứa bé vừa sinh ra do chính mình hoặc do chồng mình dùng con dao đá hoặc dao xương cùn ơi là cùn cắt cuống rốn. . . Đó là cảnh tượng khủng bố khiếp như thế nào hả trời !!!!!


      Giản Thanh Vân tưởng tượng lại nhịn được rùng mình, sau đó chuẩn bị mọi thứ giúp Ni đỡ đẻ.


      Vài ngày sau, Giản Thanh Vân nằm giường liền nghe cách đó xa truyền đến tiếng kêu thống khổ của Ni. giật mình, cầm con dao găm mặt bàn rồi chạy qua nhà Ni. Phụ nữ trong bộ lạc nghe tiếng cũng đều chạy qua.


      Giản Thanh Vân mọi người chuẩn bị tốt những thứ cần thiết như nước ấm và vải sạch. Quá trình sinh rất thuận lợi, khoảng hai tiếng sau, Giản Thanh Vân cắt cuống rốn cho đứa bé, thắt lại, sau đó nhàng tắm nước ấm cho đứa bé sơ sinh, lấy da thú sạch quấn lại rồi đặt bên người Ni.


      Đứa bé là bé trai, đỏ hỏn và nhiều nếp nhăn.


      Giản Thanh Vân tập trung tinh thần cao độ, bây giờ lại có chút mệt mỏi, đành nhường chỗ để mấy người phụ nữ giúp Ni chà lau thân thể và đổi tấm thảm da thú sạch khác.


      Phụ nữ trong bộ lạc rất hứng thú với con dao sắc bén của Giản Thanh Vân, tất cả đều năn nỉ , hi vọng khi mình sinh có thể mượn con dao ấy để dùng, Giản Thanh Vân đều đáp ứng mọi người.


      Sau đó đám phụ nữ nấu canh thịt, Ni và Giản Thanh Vân mỗi người đều uống chút.


      Ni nhìn đứa bé mới sinh nằm bên cạnh rồi cảm kích nhìn Giản Thanh Vân tiếng cám ơn.


      Nhìn thấy có chuyện gì, lúc này Giản Thanh Vân mới dặn dò Ni nhớ nghỉ ngơi cho tốt, nên đụng nước lạnh, phải uống nhiều nước ấm, canh nóng, đem những điều cần chú ý khi ở cữ cho Ni biết, lúc này mới cầm dao găm trở về.


      Buổi tối Mạt Tư biết làm việc này cũng trách cứ , chỉ nấu cho nồi canh thịt rắn đầy, lại luộc hai quả trứng cho bồi bổ thân thể.


      Đến tối, Giản Thanh Vân nằm trong lòng Mạt Tư chuyện với .


      Mùa đông gần qua, tuyết đọng tan gần hết, mỗi ngày đều có ánh mặt trời chói chang. Mùa xuân sắp đến gần, có rất nhiều chuyện cần phải làm, như chọn thủ lĩnh, làm chiến hào. Nghĩ tới đây, kéo kéo cánh tay Mạt Tư, ngẩng đầu cười : "Mạt Tư, khi thời tiết ấm áp hơn, mọi người xây chiến hào , như vậy khi các ra ngoài săn thú, nếu có dã thú hung mãnh gì xông vào bộ lạc tụi em cũng bị thương. Còn có chuyện tuyển chọn thủ lĩnh nữa, để cho họ nêu ý kiến."


      Mạt Tư thoáng nghĩ ngợi rồi gật gật đầu, ừ tiếng: "Khi nào tuyết đọng tan hết là có thể làm chiến hào, còn chuyện lập thủ lĩnh cần phải vội. Bây giờ có thủ lĩnh phải mọi người vẫn rất tốt sao."


      Giản Thanh Vân nghĩ cũng đúng, có thủ lĩnh hay đều có trở ngại gì, trái lại chuyện làm chiến hào mới là trọng yếu, đến khi tuyết tan là có thể bắt đầu công việc.


      Lại qua mấy ngày nữa, tuyết đọng cuối cùng cũng tan hết. Mùa đông này biết có phải vì có con thượng cổ mãnh thú là tiểu Bạch hay mà trôi qua rất êm đềm. Giản Thanh Vân còn nhớ , mùa đông đầu tiên đến đây còn xuất hai con quái thú cả người đầy vảy. Xem ra là nhờ có tiểu Bạch mà loại quái thú này dám tới nữa.


      Đám đàn ông cũng bắt đầu đào chiến hào. Giống như khi xây nhà gỗ, nửa săn còn nửa đào chiến hào. Mấy người phụ nữ chuẩn bị đồ ăn. Bây giờ là đầu mùa xuân, mặt đất vừa mới nhú lên mầm cây xanh non chứ chưa có rau dại hay quả dại gì để hái, vì vậy nhóm phụ nữ vẫn rất thoải mái.


      Giản Thanh Vân cảm thấy có chút ăn ngồi rồi, buổi chiều đành vác cái bụng to năm tháng lại lại.


      Bộ lạc có chừng ba trăm hộ gia đình, quy mô xem như khá lớn, vì vậy đào chiến hào cũng hề đơn giản. Mỗi ngày đều có trăm bốn mươi người đào hào, độ rộng chừng bốn mét, sâu cũng chừng bốn mét. Công trình như vậy tầm tháng là hoàn thành, dù sao số người cũng đông.


      Giản Thanh Vân tới lui liền đến chỗ người ta đào hào. Đám đàn ông hăng say đào, lộ ra cánh tay và vòm ngực rắn chắc. Còn có thể thấy mồ hôi chảy dọc theo gò má rồi rớt xuống ngực. (#mèo: chảy nước miếng ~)


      dạo nhưng Giản Thanh Vân là muốn tới nhìn Mạt Tư. Hôm nay đến phiên Mạt Tư đào chiến hào.


      Còn chưa nhìn thấy Mạt Tư thấy Vưu Bỉ trước. Vưu Bỉ cũng giống như đám đàn ông khác, làm rất hăng say, để trần cánh tay. Nhìn thấy Giản Thanh Vân, Vưu Bỉ chỉ nhìn chằm chằm bụng ba giây sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc.


      Giản Thanh Vân nhìn thấy có chút xấu hổ. Từ lần trước nghe chuyện với Bối Nhĩ, liền đề phòng như phòng tặc, kết quả người ta làm gì cả, đến cả chuyện cũng . nhìn thấy lại thấy xấu hổ.


      Hai người gì, cũng muốn tìm chuyện, nên đành vác bụng bầu cố về phía trước tìm Mạt Tư.


      rất nhanh liền nhìn thấy bóng lưng Mạt Tư, ra sức đào chiến hào, mồ hôi từ đầu chảy dọc theo gò má rồi rớt xuống vòm ngực rắn chắc. nhìn lát liền nhịn được đỏ mặt.


      Tựa hồ nghe thấy tiếng động phía sau nên Mạt Tư quay đầu lại, lại nhìn thấy vợ mình mang sắc mặt đỏ ửng mà nhìn , trong lòng nhịn được thiếu chút nữa chạy tới hôn phát. đành ho khan vài tiếng, cười : "Sao em lại tới đây? Có mệt ? Nếu mệt em nhanh về nghỉ ngơi ."


      Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, xem đám mắt sói xung quanh, cười tít mắt : "Em có việc gì làm liền qua đây nhìn , có mệt ?"


      Mạt Tư lắc lắc đầu, đói bụng, sau đó thấy đám đàn ông đều nhìn chằm chằm bộ ngực vì mang thai mà to ra của vợ . Sắc mặt liền trầm xuống, nhìn xung quanh vòng. Có vài tên rất thành cúi đầu làm việc tiếp, có vài tên lại chăm chú nhìn, chút tự giác đều có.

      Giản Thanh Vân thấy ông xã nhà mình hình như tức giận, có chút khó hiểu hỏi: "Mạt Tư, làm sao vậy?"


      Mạt Tư nghe thấy giọng của vợ mình, vội vàng quay đầu cười : " có gì hết, em về trước , chờ trở về nấu cho em ăn, em đừng lộn xộn, phải ở trong nhà nghỉ ngơi."


      Giản Thanh Vân gật đầu, lại nhìn thoáng qua bên cạnh Mạt Tư, thấy tất cả ánh mắt đều tập trung người mình. Lúc này mới thấy xấu hổ, vội xoay người rời .


      Đám đàn ông lúc này mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, cảm thấy bộ ngực có gì đó che lại vẫn là đẹp hơn, thần bí hơn. . .


      Nghe được xung quanh có tiếng người chậc lưỡi, mặt Mạt Tư càng đen hơn.


      Giản Thanh Vân nghĩ có trở về cũng có ai bên cạnh, bây giờ rất sợ ở mình, cảm giác đơn, cũng biết có phải vì mang thai hay , chứ bình thường mình cũng đâu thấy làm sao. nghĩ ngợi chút, nên sang thăm Ni , em bé Ni sinh còn chưa được ôm nữa nha.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 43

      Khi đến nhà Ni Ni cho em bé bú sữa, tiểu Bảo ngồi chồm hổm bên cạnh coi như coi sinh vật lạ.

      " đến rồi à, mau vào ." Ni cười nhìn Giản Thanh Vân, ấy cũng tiện đứng dậy, chỉ nhìn Giản Thanh Vân vẫy vẫy tay.

      Giản Thanh Vân cũng khách sáo, ngồi xuống vị trí gần tiểu Bảo.

      "Em bé hôm nay thế nào?" Giản Thanh Vân vươn tay nghịch em bé. Em bé bây giờ tròn trịa hơn rồi, da trắng nõn, mắt cũng to hơn, là cục cưng rất xinh xắn.

      Ni cười cười: "Nó rất ngoan, khóc quấy, giống như nha đầu tiểu Bảo kia, trước kia nó quấy phá cực kì."

      Lại ngồi chơi với Ni hồi lâu sau mới vác cái bụng bầu năm tháng chậm rì rì về.

      Vì mang thai được năm tháng nên bụng có chút nặng, lúc đường phải đỡ bụng.

      Khi mặt trời xuống núi, Mạt Tư vác xẻng trở về thấy Giản Thanh Vân ngủ rồi. nhàng bước vào nhà cầm mấy quả trứng rồi nấu cơm tối.

      Khi ăn cơm xong, bên ngoài cũng quá lạnh, vì vậy và Mạt Tư cùng tản bộ tí xung quanh bộ lạc.

      Lúc dạo, hình như nhìn thấy Bối Nhĩ vào nhà của Vưu Bỉ.

      Mạt Tư đỡ dạo xung quanh bộ lạc, hai người cười cười rất hạnh phúc.

      --- ------ ------ ------ ----

      Vưu Bỉ lạnh băng nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cau mày, mở miệng: "Ai cho phép vào, cút ra ngoài."

      Bối Nhĩ giận quá hóa cười, ngồi sát xuống cạnh : "Tôi tới tìm là có chuyện thương lượng, chuyện này rất có lợi đối với , có chỗ hại nào cả. hãy nghĩ kĩ ."

      Vưu Bỉ cúi đầu tiếp tục uống canh thịt, thèm nhìn ta lấy cái.

      Bối Nhĩ thấy ta có phản ứng liền tức giận, nhưng mà nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, ta lại cười cười tiếp tục mở miệng: "Vưu Bỉ, tôi biết muốn gì. ra phải thích Giản Thanh Vân, thứ thích chẳng qua chỉ là những thứ đáng ngạc nhiên mà ta làm thôi. Tôi biết tới cùng là muốn cái gì."

      Vưu Bỉ nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ta, như cười như , ánh mắt lạnh như băng : "Vậy thử xem, tôi tới cùng là muốn làm cái gì?"

      Bối Nhĩ cười : " suy nghĩ rất điên cuồng, đúng ?" đợi Vưu Bỉ , ta lại tiếp tục: "Tôi biết muốn làm thủ lĩnh của bộ lạc, sau đó chinh phục những quần cư khác để làm bộ lạc càng thêm lớn mạnh, đúng ?"

      Vưu Bỉ gì, tay nắm chặt để đùi xếp bằng, cau mày biết nghĩ gì.

      "Nhưng mà, Vưu Bỉ, nếu có Mạt Tư người rất khó có cơ hội trở thành thủ lĩnh, điều này hẳn cũng biết có đúng . chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của , nhưng tôi lại có biện pháp giúp loại bỏ đối thủ này. Nhưng sau khi xong chuyện, phải đáp ứng điều kiện của tôi." Bối Nhĩ vô cùng tin tưởng người đàn ông trước mặt, tin tưởng ta nhất định đồng ý với . hiểu ta, biết ta là người như thế nào, cũng biết ta muốn cái gì.

      Tay Vưu Bỉ bất giác nắm chặt, nhướn mày hỏi: "Biện pháp của là gì? và điều kiện là gì?"

      Bối Nhĩ cười : "Biện pháp rất đơn giản, khiến bị đuổi khỏi bộ lạc là được. Đương nhiên, tôi biết rất để ý đến Giản Thanh Vân, nhưng mà bây giờ bộ lạc rất ổn định rồi, tôi tin tưởng bây giờ ta thể làm ra được chuyện gì khiến người ta thán phục nữa. bằng đuổi bọn họ ra khỏi bộ lạc, như vậy vị trí thủ lĩnh là của là của chứ. Về sau có bọn họ, mọi người càng tin tưởng hơn. Chứ nếu như bọn họ còn ở đây, cho dù có đạt được vị trí thủ lĩnh chăng nữa hơn nửa người chắc hẳn nghe lời ."

      Vưu Bỉ nhắm mắt trầm tư. Lúc lâu sau mới mở mắt, trong mắt còn mê mang như trước, còn lại chỉ là tình thế bắt buộc đối với cái bộ lạc này: "Được, điều kiện của !"

      "Chờ sau khi lên làm thủ lĩnh, tôi muốn làm vợ của , làm nữ chủ nhân của bộ lạc."

      --- ------ ------ ------ ---------

      Lại mấy ngày nữa trôi qua, gần đây hình như bọn họ thảo luận về chuyện tuyển chọn thủ lĩnh. Giản Thanh Vân cảm thấy rất kì quái, vốn mọi người gấp với chuyện này lắm, tại sao bây giờ lại thảo luận rôm rả như vậy rồi? cảm thấy là lạ, biết vì sao trong lòng có chút bất an.

      Buổi tối, sau khi Mạt Tư săn thú trở về, hai người ăn tối trong nhà gỗ xong, Giản Thanh Vân : "Mạt Tư, với mọi người chuyện tuyển chọn thủ lĩnh hả? Mấy ngày nay luôn nghe thấy mọi người chuyện tuyển chọn thủ lĩnh, xem ra mọi người rất hưng phấn, đều mong chờ ngày chọn thủ lĩnh."

      Mạt Tư cũng biết, ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, lắc đầu : "Gần đây cũng đến chuyện tuyển chọn thủ lĩnh, cũng biết bọn họ nghe được ở đâu. Mà thấy, nếu mọi người hào hứng như vậy mấy ngày nữa giải quyết chuyện này luôn ."

      Giản Thanh Vân gật cũng lắc, chỉ sững sờ biết là nghĩ gì.

      "Sao vậy em?" Cảm thấy người trong lòng bất thường, Mạt Tư liền hỏi.

      Giản Thanh Vân lắc đầu cười : "Em cũng biết sao nữa, mấy ngày nay em luôn cảm thấy bất an thôi."

      Mạt Tư cười cười xoa bụng : "Đừng đoán mò, chắc chắn là vì em có thai. còn thấy có người phụ nữ sau khi có thai, tính tình liền trở nên rất sợ. Cho nên, nghĩ em có thai nên mới thế."

      Giản Thanh Vân gật đầu, cũng gì thêm nữa.

      Ngày hôm sau, mọi người đều nhất trí quyết định ba ngày sau là ngày tuyển chọn thủ lĩnh.

      Trời tối cùng ngày, mọi người trở về rất sớm, trung lượn lờ khói bếp. Giản Thanh Vân mang ghế gỗ ra ngồi trước cửa nhà, cười tít mắt nhìn Mạt Tư nướng thịt nướng thơm lừng. Xa xa truyền tới tiếng bước chân, Giản Thanh Vân quay lại nhìn, liền hơi nhíu mày: "Sao lại tới đây?"

      Trước mặt là Bối Nhĩ, 'thả rông' nửa , nửa dưới quấn da thú. ta tới trước mặt hai người, cười tít mắt nhìn Giản Thanh Vân, sau đó quay đầu nhìn Mạt Tư : "Mạt Tư, tôi tìm có việc, có thể với tôi ?"

      Mạt Tư cũng ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục nướng thịt trong tay: "Có chuyện gì luôn ở đây ."

      Bối Nhĩ ngẩn mặt ra, lại lập tức cười : "Chuyện này rất quan trọng, theo tôi chút thôi."

      " !" Giọng điệu của Mạt Tư có chút kiên nhẫn: "Có chuyện gì mau ."

      Bối Nhĩ nhìn Giản Thanh Vân sắc mặt bất thiện ngồi bên cạnh, cười : "Nếu như vậy ngày khác chúng ta sau." xong ta liền quay người bước ngoảnh đầu lại.

      Giản Thanh Vân trừng mắt nhìn bóng lưng ta, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an, kéo kéo Mạt Tư ngồi bên cạnh hỏi: "Mạt Tư, biết có chuyện gì mà em cảm thấy Bối Nhĩ có chút kì quái."

      Mạt Tư cười : " ta có gì kì quái. Với lại ta có thủ đoạn gì chứ. Được rồi, em đừng lo lắng nữa. Có đói bụng ? Đừng gấp, đợi tí nữa là ăn được rồi."

      Giản Thanh Vân nhìn bóng lưng phía xa của Bối Nhĩ, chỉ hi vọng đây là ảo giác của mình.

      Buổi tối ngày hôm sau lại xảy ra chuyện lớn.

      Tối hôm đó Giản Thanh Vân cũng như mọi ngày: ngồi trước cửa nhà gỗ sưởi ấm và chờ Mạt Tư trở về. Ba ngày này tất cả mọi người đều ra ngoài săn thú, săn cho đủ cả bộ lạc ăn trong vòng mấy ngày. Dù sao đàn ông trong bộ lạc có rất nhiều, muốn tuyển chọn thủ lĩnh phải tốn mấy ngày trời.

      Chưa đợi được Mạt Tư trở lại, đợi được tin tức xấu: Mạt Tư đánh Bối Nhĩ!

      Là Vân Manh hốt hoảng mang tin tức này đến với Giản Thanh Vân.

      Nhìn Vân Manh vẻ mặt kinh hoảng trước mặt, Giản Thanh Vân có chút hoang mang. Mạt Tư làm sao có thể đánh Bối Nhĩ? Tới cùng là xảy ra chuyện gì? "Vân Manh, này. . . là xảy ra chuyện gì vậy? Mạt Tư. . . làm sao ấy có thể đánh Bối Nhĩ được cơ chứ?"

      Vân Manh lắc đầu: "Tôi cũng biết xảy ra chuyện gì, nếu chúng ta qua xem ."

      Lúc này Giản Thanh Vân mới đỡ eo đứng lên, lo lắng về phía Vân Manh chỉ.

      Là bên cạnh rừng rậm, bọn Mạt Tư khi săn về phải qua chỗ này. Chung quanh tụ tập rất nhiều người, Bối Nhĩ chửi ầm lên, đôi má ta sưng phồng, người cũng có nhiều chỗ bị thương. Mạt Tư sắc mặt lạnh lùng đứng đối diện Bối Nhĩ.

      Giản Thanh Vân vội vàng kéo Mạt Tư qua hỏi: "Mạt Tư, có sao ? Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Mạt Tư nhìn thấy , trước tiên kéo ra phía sau rồi mới giọng : "Đợi lát nữa trở về rồi sau."

      Giản Thanh Vân lại nhìn xung quanh vòng, nhìn thấy tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch, xem ra là còn chưa trở về. Trong lòng bắt đầu sốt ruột, nếu có tiểu Bạch ở đây, phỏng chừng cũng đến mức phát sinh chuyện này."

      Bối Nhĩ đứng ở đối diện gào to: "Mạt Tư, nhẫn tâm, tôi chỉ tôi ngại Giản Thanh Vân mà ở cùng với , liền đánh tôi như vậy. . . . quá đáng!"

      Mạt Tư chỉ nhìn chằm chằm ta mà gì. Bây giờ cái gì chuyện cũng rồi.

      Bối Nhĩ bụm má nhìn Mạt Tư và Giản Thanh Vân đứng đối diện, bỗng nhiên quay đầu với đám người đứng chung quanh: "Mạt Tư đánh tôi, mọi người cũng nhìn thấy được. Bây giờ phải rời khỏi bộ lạc, nếu sau này lại đánh phụ nữ làm sao đây, thằng đàn ông như vậy sao có thể ở lại bộ lạc được."

      Giản Thanh Vân ngẩn ra, trong đầu có điều gì đó lóe lên.

      Mọi người chung quanh có người đồng ý Mạt Tư phải rồi , có người lại đồng ý.

      Phía xa truyền đến tiếng kêu hưng phấn của tiểu Bạch, có lẽ là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch trở về.

      Giản Thanh Vân nghe thấy tiếng gầm của tiểu Bạch thở phào nhõm, trái lại Bối Nhĩ đứng đối diện sắc mặt trắng xanh ngay lập tức. at rất dễ mới tìm được ngày thượng cổ mãnh thú có bên cạnh Mạt Tư để mà gây chuyện, ngờ là ngay lúc này tiểu Bạch lại trở về.

      Tiểu Bạch chạy về rất nhah, lưng còn cõng tiểu tiểu Bạch hai đuôi. Nó nhìn thấy Mạt Tư va Giản Thanh Vân đều có ở đây lại hưng phấn gào lên hai tiếng. Bây giờ tiểu Bạch vô cùng to lớn, bốn chân đứng mặt đất là cao bằng Giản Thanh Vân rồi. Bây giờ trong rừng con mồi rất nhiều, tiểu Bạch ăn đến nỗi khắp người toàn mỡ, xem ra là càng thêm sung sức rồi.

      Tiểu Bạch rất nhanh liền chú ý tới thích hợp ở chung quanh, lại nhìn thấy chủ nhân của mình tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ phía đối diện, nó cũng nhìn người phụ nữ đó mà gầm lên đầy hung tợn.

      Sắc mặt Bối Nhĩ lại càng xanh hơn, sắc mặt đám người đứng chung quanh cũng xanh trắng mảnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tiểu Bạch đáng sợ như vậy.

      Bối Nhĩ nhìn Mạt Tư, tự cấu chính mình cái, mình nhất định phải bình tĩnh, tiểu Bạch cũng có cái gì đáng sợ, dù sao sống gần tiểu Bạch lâu như vậy mà ta còn chưa thấy tiểu Bạch ăn thịt người, có vấn đề gì đâu.

      Tất cả mọi người đều chú ý tới, Vưu Bỉ yên lặng về nhà gỗ của mình. quay đầu nhìn Bối Nhĩ cái, trong mắt mang theo tia thương hại.

      Bối Nhĩ làm bộ trấn tĩnh khụ cái, lại được tự nhiên mà nhìn Mạt Tư, lúc này mới mở miệng : "Mạt Tư, thể phá hủy quy củ của bộ lạc, phải rời khỏi bộ lạc ngay! Mọi người đều nhìn thấy động thủ đánh tôi."

      Mạt Tư và Giản Thanh Vân còn chưa kịp phản ứng tiểu Bạch gầm thét mà xông về phía trước. Đám người xung quanh thét chói tai chạy tứ tán.

      Bối Nhĩ vẫn chưa thấy tiểu Bạch trước mặt nghe thấy tiếng xương cốt của mình vang lên tiếng vỡ vụn. ta trừng mắt to, trong ánh mắt đều là khó hiểu và cam lòng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44


      Đám người xung quanh sớm bị dọa cho chạy tứ tán, trong miệng kêu gào: "Mãnh thú ăn thịt người, mãnh thú ăn thịt người rồi."


      Tiểu Bạch thấy người trong miệng còn động tĩnh gì, cái đầu to vung lên, Bối Nhĩ trong miệng liền bị quăng ra phía xa, ta tắt thở.


      Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm nhìn tiểu Bạch và Bối Nhĩ chết cách đó xa, đầu óc trống rỗng. Lần đầu tiên ý thức được tiểu Bạch phải con chó to thỉnh thoảng còn thích cọ người làm nũng.


      Mạt Tư thấy tựa hồ bị dọa sợ, liền vội vội vàng vàng ôm lấy an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, tiểu Bạch là vì chúng ta mới có thể cắn chết Bối Nhĩ."


      Tiểu Bạch thấy BỐi Nhĩ phía xa vẫn nhúc nhích, lúc này mới xoay cái mông to đùng, tới bên người Giản Thanh Vân ngồi chồm hổm xuống, lại dùng cái đầu to cọ cọ , ý muốn đừng sợ hãi, nó cắn chết người xấu rồi.


      Thần sắc Giản Thanh Vân phức tạp nhìn Mạt Tư, lại sờ sờ đầu tiểu Bạch tranh công bên cạnh, lúc này mới thấp giọng : "Em lo lắng điều đó, bây giờ tiểu Bạch cắn chết người rồi, chúng ta phải. . . rời khỏi bộ lạc sao?"


      Nếu như tiểu Bạch cắn chết BỐi Nhĩ bọn họ còn có nửa cơ hội tiếp tục lưu lại bộ lạc. Bây giờ tiểu Bạch trực tiếp cắn chết Bối Nhĩ, bộ lạc chắc chắn cho bọn họ ở nữa rồi. lo lắng cho mình, mặc kệ ở đâu đều có thể sống tốt. Nhưng còn Mạt Tư sao? lo lắng Mạt Tư có cảm tình với bộ lạc, thể rời .


      Mạt Tư còn chưa gì, tiểu Bạch bên cạnh nhe răng nhếch miệng rống về phía đám người xung quanh, ý tứ là: Bọn họ dám bắt chị rời , em liền cắn chết bọn họ !!!


      Giản Thanh Vân muốn cười mà cười nổi. Tất nhiên biết ý tứ của tiểu Bạch là gì, cũng biết tiểu Bạch rất lợi hại. Nhưng là, nếu như bọn họ vì sợ tiểu Bạch hung ác mà để bọn ở lại bộ lạc, về sau và Mạt Tư sống cũng dễ chịu gì, người khác xa lánh và phòng bị họ. Như vậy so với rời khỏi bộ lạc có gì khác nhau chứ?


      Đám người xung quanh đều đứng rất xa, ánh mặt sợ hãi nhìn tiểu Bạch, lại dám gì.


      Giản Thanh Vân chịu nổi bầu khí này, ngẩng đầu nhìn Mạt Tư: "Mạt Tư à, tụi mình phải rời khỏi bộ lạc hả ?"


      Mạt Tư đứng tại chỗ, vươn tay nhàng đỡ lấy eo , lâu mới gật đầu khẽ:

      "Chúng mình rời khỏi bộ lạc ." biết có khả năng ở lại bộ lạc được nữa, còn bằng dẫn trực tiếp rời .

      Giản Thanh Vân gật gật đầu, kéo tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, chúng ta thôi."

      Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Giản Thanh Vân, nó hiểu, tất cả mọi người đuổi bọn họ mà, vì sao bọn họ vẫn phải rời khỏi?

      " thôi." Giản Thanh Vân biết tiểu Bạch rất thông minh, nhưng có thể với nó cái gì đây? cho nó biết, nếu tiếp tục ở lại bộ lạc bị mọi người xa lánh? Lỡ như tiểu Bạch quá tức giận mà trút giận lên tất cả mọi người trong bộ lạc, như vậy trong lòng chắc chắn thoải mái.

      Hai người từ từ về, tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch theo phía sau hai người

      Vân Manh theo phía sau hai người, muốn lại thôi. muốn khuyên giải nhưng lại rất sợ con thượng cổ mãnh thú kia.

      Sau khi trở về nhà chuyện tiểu Bạch cắn chất Bối Nhĩ truyền khắp bộ lạc. Tất cả mỗi người đều nghị luận nhốn nháo sau lưng hai người, muốn đuổi bọn họ ra khỏi bộ lạc nhưng lại sợ hãi tiểu Bạch.

      Giản Thanh Vân yên lặng thu thập đồ đạc trong nhà gỗ. Vốn dĩ cũng có gì, mấy tấm thảm da thú, hai cái áo khoác da thú của Mạt Tư, còn lại mấy thứ khác cũng cần cầm .

      Nhanh chóng thu dọn xong, đem tất cả thảm da thú và áo khoác của Mạt Tư gói lại, Giản Thanh Vân nhìn căn nhà vòng, có chút nỡ.

      Ngoài cửa vang lên tiếng lo lắng của Ni và tiếng trẻ sơ sinh òa khóc: "Giản Thanh Vân, .... có bên trong ?"

      Giản Thanh Vân mở cửa nhà gỗ liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Ni, trong lòng ấy còn ôm theo em bé được quấn trong chiếc thảm da thú mềm mại. Đứa bé biết bị cái gì đánh thức, oa oa khóc lớn, Ni lại chẳng quan tâm đến con mình khóc.

      "Giản Thanh Vân, rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy? Sao bọn họ .... tiểu Bạch cắn chết Bối Nhĩ?" Ni chỉ ở im trong phòng chăm sóc con , đột nhiên nghe thấy thanh ầm ầm bên ngoài, về sau nghe là tiểu Bạch cắn chết Bối Nhĩ. ở gần Giản Thanh Vân cũng phải thời gian ngắn, cũng biết tiểu Bạch có khả năng vô duyên vô cớ cắn chết Bối Nhĩ.

      Giản Thanh Vân gật đầu, : "Ừ, Bối Nhĩ vu oan Mạt Tư đánh ta, tiểu Bạch tức giận liền xông tới cắn chết."

      Ni ngẩn người: "Vậy hai người làm sao bây giờ?"

      kéo Mạt Tư, : "Tôi, Mạt Tư và hai đứa tiểu Bạch tính rời khỏi bộ lạc, dù sao tiểu Bạch cắn chết người, bộ lạc cũng dung chúng tôi được nữa."

      " sao?" Thần sắc Ni có chút buồn bã, rất thích Giản Thanh Vân, nghĩ tới bây giờ phải xa cách rồi.

      Giản Thanh Vân gật đầu, kéo tay Mạt Tư, lại quay đầu về phía lều cỏ gọi: "Tiểu Bạch, chúng ta thôi." Dứt lời, nhìn về phía Ni, trong mắt có nỡ, cuối cùng cũng đành : "Ni, bảo trọng."

      Ni yên lặng nhìn hai bóng người và tiểu Bạch từ từ xa, rất buồn.

      Người trong bộ lạc cũng đứng nhìn bọn họ rời , có người nỡ cũng có người thở phào nhõm.

      Vưu Bỉ đứng khuất trong bóng người, ánh mắt nhìn Giản Thanh Vân có chút nỡ, cuối cùng vẫn thở dài xoay người rời .

      lưng Mạt Tư đeo thảm da thú và áo khoác, Giản Thanh Vân cưỡi người tiểu Bạch, tiểu tiểu Bạch ngồi đầu tiểu Bạch, hai người sâu vào trong rừng rậm Khải Tát.

      Tiểu Bạch rất biết chuyện, dọc đường hề hí rống, cõng Giản Thanh Vân từ từ cùng Mạt Tư. Nó biết có thai, cho nên hề xóc nảy gì cả. Mạt Tư cũng rất chăm sóc, vì chiếu cố Giản Thanh Vân mang thai năm tháng mà rất chậm.

      Bây giờ buổi tối, mặt trời vừa xuống núi, hai người tiếng đồng hồ sắc trời tối hẳn. Chung quanh chỉ còn lại cây cối cao lớn thôi. Bây giờ là đầu mùa xuân, thời tiết ban đêm vẫn còn hơi lạnh, Mạt Tư khoác lên người Giản Thanh Vân cái áo khoác.

      Giản Thanh Vân ngồi người tiểu Bạch cảm thấy hơi buồn ngủ. Người mang thai vốn thích ngủ, lại cộng thêm chuyện trong bộ lạc khiến thần kinh luôn buộc chặt, bây giờ chịu nổi rồi.

      Mạt Tư nhìn sắc trời mờ mịt, liền tiểu Bạch nằm sấp xuống rồi ôm Giản Thanh Vân xuống: "Chúng ta cứ nghỉ ngơi qua đêm ở đây , ngày mai rồi hắng tiếp."

      Giản Thanh Vân gật gật đầu, tùy ý để Mạt Tư bồng đến gốc cây đại thụ để xuống.

      "Em ngoan ngoãn cùng với tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch chờ ở đây nhé, săn mồi về." Mạt Tư xong liền nắm cung tên xoay người rời .

      Giản Thanh Vân muốn trong gian của còn rất nhiều đồ ăn, nhưng lại biết phải cho Mạt Tư về cái gian thần kì của mình như thế nào, đành phải trơ mắt nhìn rời .
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Phương Lăng, dungmuoimuoilinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 45


      Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ngồi bên cạnh Giản Thanh Vân, ầm ỹ quấy phá.


      Giản Thanh Vân nhìn màn đêm xung quanh liền lắc mình vào trong gian cầm đá đánh lửa ra, lại xung quanh tìm tí cành khô để đốt. Đốt lửa rồi khí liền ấm hẳn lên, xung quanh cũng được chiếu sáng. nhìn xung quanh, thấy ở đây cây cối vẫn thưa thớt nên đoán họ vẫn ở bìa rừng.


      Bên cạnh có tiểu Bạch che chở, với lại còn ở bìa rừng cho nên cũng sợ hãi, tựa vào thân cây lát liền ngủ say. Lúc lâu sau bị thanh tí tách đánh thức. Mở mắt ra thấy Mạt Tư trở lại, nướng hai con nhím trọc đống lửa, bề mặt da nhím thấm ra lớp mỡ bóng loáng, giọt xuống đống lửa vang lên tiếng tí tách.


      " về rồi." Giản Thanh Vân ngồi dậy, từ từ đến cạnh Mạt Tư.


      Mạt Tư gật gật đầu, phủi sạch cành khô lá vụn bên cạnh rồi đỡ Giản Thanh Vân ngồi xuống, lúc này mới : "Tỉnh ngủ rồi hả? Em có muốn ngủ thêm chút nữa , phải lát nữa thịt mới chín."


      Giản Thanh Vân lắc đầu, cũng gì mà từ từ dựa vào vai Mạt Tư. Mạt Tư xoa xoa đầu rồi tiếp tục chăm chú nướng thịt.


      tựa vào vai , cau mày, trong lòng trăm nghĩ vạn nghĩ, sau đó cũng ra được quyết định.


      Thịt nướng chín rất nhanh, Mạt Tư rất chăm sóc mà xé thịt thành từng miếng , dùng nhánh cây xâu lại rồi đưa cho Giản Thanh Vân bên cạnh: "Được rồi đây, em mau ăn ."


      Ăn xong hết con nhím, bụng của liền thoải mái ít. Sau đó quay đầu nhìn Mạt Tư, nghiêm mặt : "Mạt Tư, em muốn dẫn đến nơi."


      Mạt Tư cười cười, nhàng nhéo khuôn mặt : "Nơi nào?"


      Giản Thanh Vân cũng gì thêm, tai trái nắm tay Mạt Tư, tay phải để lên đầu tiểu Bạch, ý niệm, cảnh sắc xung quanh liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.


      Mạt Tư nhìn ánh sáng mờ ảo trong gian, lại nhìn mặt đất màu đỏ phía dưới. mặt đất trồng rau dại và cây có quả tròn tròn màu đỏ, còn có mấy cây ăn quả thường xuyên nhìn thấy trong rừng, và cà hồ nước lớn , trong hồ nước có rất nhiều cá nhàn nhã bơi lội. giật mình, đây là đâu vậy? Quay đầu dùng ánh mắt hỏi Giản Thanh Vân bên cạnh, trong mắt chỉ có tò mò.


      Giản Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt mới nhàng thở ra. rất sợ coi mình là quái. Nhưng cũng biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể : "Mạt Tư, em cũng biết nên cái gì nữa, chỗ này là em ngẫu nhiên phát , từ đó về sau có thể tùy ý ra vào." Giải thích với người tiền sử chuyện gian tùy thân? căn bản là là giải thích thông, nên đành đơn giản như vậy.


      Mạt Tư gật gật đầu, cũng hỏi gì nữa. Bỗng nhiên nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp , chính là tự nhiên xuất . Lúc đó chắc là từ chỗ này ra.


      Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ở trong gian mà tung hô vui sướng. Tiểu Bạch chạy tới bên hồ nước, há miệng rộng uống nước trong hồ, tiểu tiểu Bạch lại vô cùng thích thú với mấy con cá, cứ chít chít kêu lên rồi vung móng vuốt khều khều.


      Thu hồi tầm mắt từ người chúng, Giản Thanh Vân nhìn Mạt Tư, cười : "Mạt Tư, bên trong này có đầy đủ đồ ăn, cần ngày nào cũng ra ngoài săn mồi, lương thực trong đây đủ cho chúng ta ăn trong thời gian rất lâu." Mặc dù có nơi sống yên ổn là gian tùy thân, nhưng có khả năng sống cả đời ở đây, họ phải tìm nơi cư trú.


      Mạt Tư gật gật đầu, cũng cái gì nữa. rất tò mò với chỗ này, nhưng cũng biết đây là bí mật của . bí mật của mình cho khiến cực kì vui vẻ, cũng thay bảo vệ tốt bí mật này.


      Cả đêm này bọn họ ngủ lại trong gian. Nhiệt độ torng gian rất thích hợp, căn bản là cần đắp cái gì cả. Mạt Tư lo lắng nằm như vậy cảm lạnh nên trải mặt đất tấn thảm da thú, lúc này mới để nằm xuống ngủ.


      Mấy ngày kế tiếp bọn họ cứ tiếp tục chạy , tiểu Bạch cõng Giản Thanh Vân và tiểu tiểu Bạch, Mạt Tư bộ.


      Giản Thanh Vân vác cái bụng bầu năm tháng mà , còn thể nhanh chứ gì là chạy. Cứ như vậy nửa tháng, mật độ cây cối từ thưa thớt đến dày hơn, cây cũng cao lớn, tráng kiện hơn.


      Mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ torng gian, nên Giản Thanh Vân cũng biết tới cùng là nên tìm bộ lạc ở lại hay là chọn địa phương thích hợp tận hưởng thế giới hai người với Mạt Tư.


      Mạt Tư cũng để ý lắm cái chuyện phải rời khỏi bộ lạc. Vốn dĩ và Giản Thanh Vân là di chuyển đến bộ lạc đó, trong bộ lạc cũng có người thân, cũng lưu luyến nơi đó lắm. Nên tìm bộ lạc ở lại hay tìm nơi tốt đẹp định cư, cũng suy xét nhiều vấn đề này, chỉ tiếp về phía trước. Nếu phía trước gặp bộ lạc bọn họ ở lại, nếu gặp được vị trí tốt và Giản Thanh Vân trực tiếp dừng chân luôn. Nghe như vậy, Giản Thanh Vân liền đồng ý.


      Nửa tháng này mặt đất mọc lên các loại cỏ xanh và các loại thực vật biết tên. Cây ăn quả cũng bắt đầu nhú ra chồi lá xanh nhạt rồi.


      Ngồi lưng tiểu Bạch nhàm chán có việc gì làm, tất nhiên là thể ngủ ngồi lưng tiểu Bạch rồi, vì vậy đều quan sát động tĩnh xung quanh, nhìn cxem có rau gì mình quen biết . Dù sao có cây cà chua làm ví dụ, tin chắc chắn mình còn có thể gặp được cây rau mình biết.


      Thế mà tìm được ! khối đất trống trong rừng, nhìn thấy mảnh cải thìa, chỉ có điều còn rất , chỉ mới có hai ba lá non mà thôi. Cho dù là như vậy rất vui rồi, cần thận nhổ những cây cải non vào gian trồng, trong gian còn có quả dừa, nước dừa này chua loen loét vậy, hoàn toàn có thể thay thế giấm ăn. Nghĩ đến về sau có thể ăn cải thìa xào dấm, liền nhịn được mà nuốt nước miếng. gian có tác dụng gia tăng thời gian sinh trưởng của cây cối, vì vậy đành phải chờ tháng nữa mới có thể ăn cải thìa xào dấm rồi.


      Nhổ cải thìa xong lại tiếp tục về phía trước, nhưng sau đó còn gặp loại rau quen thuộc nào cả.


      Buổi tối Giản Thanh Vân vào gian ăn cả nướng thơm ngào ngạt, sau đó thả tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ra ngoài cho nó tự săn mồi. Lần đầu tiên tiểu Bạch muốn ra ngoài vào buổi tối, rất lo lắng tiểu Bạch tìm thấy vị trí của gian. Nhưng lại phải lo lắng vô ích rồi, tiểu Bạch ăn no liền dẫn tiểu tiểu Bạch trở về nơi đặt chân của bọn họ, tru lên hai tiếng, cũng biết nó trở lại.


      Sau khi thả tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ra ngoài, tưới nước cho cải thìa rồi ra bờ hồ tắm rửa. Trong gian rất ấm áp, chỉ có và Mạt Tư nên cần cố kị, cởi sạch đồ chỉ chừa lại quần lót và áo ngực.


      chà lau thân thể cảm nhận được sau lưng có ánh mắt nóng bỏng. Vừa quay đầu liền nhìn thấy hai mắt Mạt Tư nóng rực nhìn chằm chằm cơ thể mình.


      Giản Thanh Vân cười tươi rói với , vội vàng tắm sạch rồi mặc quần áo, lên bờ. Trong khoảng thời gian này, Mạt Tư đều đụng vào , chưa chắc lần này đụng. mang thai hơn năm tháng, cho dù có khi ôm hôn lâu, cũng chưa từng chạm vào , sợ làm đứa bé bị thương.


      Quả nhiên, hai người vừa nằm xuống, liền cảm giác được phía sau có cái gì đó thô thô cứng cứng chạm vào mông mình.


      Cứ liên tục như vậy hơn tháng, trong lộ trình có gặp phải mấy con dã thú hung mãnh, nhưng đều bị tiểu Bạch cắn chết. Cũng gặp được mấy con suối nhưng lại thích hợp để cư trú. Cục cưng trong bụng Giản Thanh Vân bảy tháng rồi. Mỗi ngày ăn nhiều hơn trước, cơ bản là có thể ăn từ bốn đến năm bữa cơm. Cũng ngủ rất nhiều, từ mười hai đến mười lăm tiếng.


      Giản Thanh Vân ngồi lưng tiểu Bạch có chút buồn ngủ. Bọn họ trong rừng rậm tầm hai tháng rồi, ngoại trừ bọn họ ra chưa từng gặp con người nào khác chứ đừng gì là gặp được bộ lạc.


      Rồi đột nhiên, trước mắt lên mảnh rộng rãi.


      Giản Thanh Vân ngơ ngẩn nhìn về phía trước mặt, có chút thẫn thờ.


      Trước mắt là mảnh đất trống rộng rãi, mặt đất có cỏ dại mọc thưa thớt, ngoài ra còn thực vật nào khác. Bãi đất trống xuất trong rừng rậm dày đặc cổ thụ chọc trời như vậy thể tưởng tượng nổi.


      Bãi đất trống rất lớn, còn lớn nhiều so với gian của , phải rộng tầm ngàn mét vuông. Chung quanh có cổ thụ chọc trời che chắn, bãi đất trống này có hình tam giác bất quy tắc.


      Giản Thanh Vân bình tĩnh lại rồi vui vẻ nhìn Mạt Tư. rất vừa ý với chỗ này, mà cách đây xa còn có dòng suối, lộ trình tầm nửa dặm[*] đường, còn nếu ngại xa bọn họ có thể đào hồ nước bãi đất
      trống.

      [*]Dặm: đơn vị đo chiều dài, 1 dặm = 1/2km.

      Mạt Tư cũng rất vừa ý, nhìn Giản Thanh Vân tươi cười: "Nếu em thích về sau chúng ta ở lại nơi này."

      Giản Thanh Vân tiếp tục đánh giá bãi đất trống trước mặt, mặt đất có cỏ dại mọc thưa thớt, địa thế có chút cao.

      Hai người tiến vào trong gian mang những thứ cần thiết ra ngoài: mấy tấm thảm da thú, cung tên, cả dao và xẻng các loại.

      Tìm được nơi cư trú rồi, việc còn lại chính là dựng mà gõ.

      Mạt Tư chút chậm trễ, cầm lấy cốt dao vào rừng chặt cây. chỉ chặt mấy cây to cỡ chén ăn cơm, chứ những cây cổ thụ chọc trời cái dao bằng xương trong tay căn bản bất lực.

      Giản Thanh Vân ôm cái bụng bầu bảy tháng nằm thảm da thú nhìn Mạt Tư làm việc. Bây giờ thể giúp bất cứ cái gì, đến cả việc nướng thịt cũng thấy phiền phức, ngồi xổm cực kỳ bất tiện rồi.

      Nằm mặt thảm mềm mại, Giản Thanh Vân liền mơ màng ngủ thiếp .

      Đến khi tỉnh lại, săc trời tối sầm rồi, bên cạnh đặt đống cây, mỗi cây to như cái chén. Mạt Tư ngồi đánh lửa cách đó xa. Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch vẫn chưa trở về.

      Tối nay ăn cá nướng. Hai tháng này đều ăn cá nướng khiến Giản Thanh Vân có chút nhớ nhung mùi vị của canh thịt, nhưng mà lúc rời mấy thứ như nồi đá đều để lại. Bây giờ đành chấp nhận chút, ngày mai thử xung quanh xem có thể tìm được nồi đá mới hay . Cải thìa trong gian cũng lớn, bởi vì điều kiện hạn chế mà vẫn chưa kịp ăn.

      Đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch trở về.

      Đến khi ngủ, Mạt Tư xung quanh tìm nhiều cành khô trở về để duy trì đống lửa. Đêm nay mọi người đều ngủ bên ngoài, có tiểu Bạch ở đây, bọn họ cần phải sợ dã thú gì cả.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, thấy Mạt Tư hì hục chặt cây, tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch vui đùa ở gần đó. Giản Thanh Vân ăn hết toàn bộ thịt nướng Mạt Tư chuẩn bị cho mình, lại tới thương lượng với Mạt Tư chuyện nồi đá. Vốn dĩ Mạt Tư đồng ý chuyện tìm nồi đá, nhưng cuối cùng chịu nổi vừa mềm vừa cứng mài mòn, đành phải đồng ý, lại quên dặn dò: "Em dẫn theo tiểu Bạch , chỉ được tìm gân đây thôi, nếu thấy thoải mái lớn tiếng gọi . Nếu tìm được nồi đá bảo tiểu Bạch cõng về, em được khiêng nặng, biết ?"

      Giản Thanh Vân liên tục gật đầu, dẫn tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch xuất phát. xung quanh rừng bên cạnh bãi đất trống để tìm, đá tảng thấy ít, nhưng có tảng nào có thể làm ra nồi đá được, khó khăn lắm mới tìm được tảng đá hơi lõm ít, khi về còn cần phải đào thêm.

      Răng tiểu Bạch rất lợi hại, nó trực tiếp ngậm nồi đá vào miệng chạy về.

      Mạt Tư rút chút thời gian ngồi làm nồi đá, có thể vừa vặn nấu đồ ăn cho hai người. Biết muốn ăn canh, liền dựng sẵn cái bếp lò.

      Đến giữa trưa, Giản Thanh Vân liền nhịn được mà nấu nồi canh cá ăn. Tiểu tiểu Bạch cũng chạy tới ăn ké. Tiểu tiểu Bạch khác với tiểu Bạch, nó thích ăn đồ chín, còn tiểu Bạch lại ăn đồ sống.

      Giản Thanh Vân thể giúp gì được, chỉ có thể nấu nước ấm cho Mạt Tư uống khi mệt mỏi.

      Đến tối, Giản Thanh Vân dùng mỡ động vật xào cải thìa với giấm. Mạt Tư thích ăn thịt, vì vậy ăn vài miếng rồi thôi, còn lại cả tô Giản Thanh Vân đều ăn hết. ra chỉ thèm ăn chua mà còn thèm ăn cay nữa. Nhưng từ khi đến thế giới này, chưa từng ăn được loại thực vật nào có vị cay cả.

      Cục cưng trong bụng cũng rất ngoan, lộn xộn gì cả. nghe Ni đến tháng thứ bảy là cục cưng có thể xoay người rồi, lật người thoải mái. Cục cưng của rất ngoan, mỗi ngày cũng xoay người nhiều, chỉ ngoan ngoãn nằm im.

      Giản Thanh Vân rất muốn biết cục cưng trong bụng là trai hay . Nhưng nơi này làm gì có mấy thứ đại như siêu , vì vậy chỉ có thể đợi thêm ba tháng nữa. Mỗi khi nhàn rỗi, hai người chuyện với cục cưng, có đôi khi cục cưng đáp lại, loại cảm giác này là tuyệt mĩ.

      Trước kia, khi Giản Thanh Vân chưa có thai, thường hay suy nghĩ: có cục cưng rồi có phải rất khó chịu hay ? Khi sinh cục cưng có phải rất đau ? Nhưng bây giờ khi mang thai rồi, thấy những thứ này căn bản là vấn đề, mỗi ngày đều chờ mong con mình ra đời.

      tháng sau, căn nhà của bọn họ xây xong, lớn hơn so với căn nhà trước kia trong bộ lạc. Bụng của cũng lớn hơn, mỗi lần Mạt Tư ghé vào bụng chuyện với cục cưng, cục cưng đều đáp lại. Mạt Tư thấy cục cưng đáp lại liền khoa tay múa chân vui vẻ cả buổi sáng.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Phương Lăng, dungmuoimuoilinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 46



      Làm nhà xong rồi, Giản Thanh Vân mới hoàn toàn thở phào nhõm. Trong khoảng thời gian này vẫn là tay Mạt Tư vừa vội vàng chặt cây xây nhà vừa nấu cơm. biết mệt chết , nhưng mỗi lần muốn phụ nấu cơm, đều cho. Bây giờ nhà gỗ làm xong rồi, cũng có thể thoải mái hơn.


      Trong nhà gỗ còn chưa có gì, sau khi làm nhà xong, sang hôm sau Mạt Tư dùng gỗ thừa làm cái giường, ngày sau nữa lại làm cái bàn với mấy cái ghế, lúc này căn nhà mới hoàn toàn làm xong.


      Rúc trong lòng Mạt Tư, Giản Thanh Vân cười tít mắt nhìn căn nhà mới của họ. Tuy chỉ có hai người bọn họ, nhưng sau này sinh cục cưng ra, có cục cưng và bọn họ là được rồi. ra, trong lòng Giản Thanh Vân cũng có chút yên, dù sao chỉ có bọn họ ở đây, có phải quá tịch hay ? Thôi, nếu như quen sau này con lớn hơn, bọn họ lại đến bộ lạc khác là được rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng liền an tâm ít.


      "Thanh Vân, về sau chúng ta ở đây." Mạt Tư cười tít mắt xoa xoa tóc Giản Thanh Vân, lại cúi đầu đặt trán nụ hôn.


      Giản Thanh Vân cười gật đầu: "Ừ, sau này cục cưng sinh ra, nếu là con , em để nó làm công chúa, nếu là con trai, bồi dưỡng nó thành dũng sĩ của rừng rậm." khát khao rất lớn với tương lai.


      Mạt Tư gật gật đầu, lại hôn trán cái.


      Bây giờ là cuối xuân, giữa trưa thời tiết rất nóng, Giản Thanh Vân lúc này đều trốn trong nhà gỗ ngủ. Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch ra ngoài săn thú. Mạt Tư lo lắng ở trong nhà gỗ mình an toàn nên đều ở nhà với .


      Buổi chiều, khi tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch trở về, trong miệng nó có ngậm con thỏ hoang. Bây giờ tiểu Bạch có thể khống chế lực đạo rất tốt, hề làm con thỏ bị thương.


      Mạt Tư còn nhớ trước kia khi còn ở trong bộ lạc, chỉ cần là con mồi còn sống liền nuôi nhốt. thừa dịp Giản Thanh Vân ngủ liền nhanh chóng dựng cái hàng rào, sua đó thả con thỏ vào nuôi.


      Khi làm xong những thứ này Giản Thanh Vân tỉnh lại, khệ nệ vác cái bụng ra ngoài. Mạt Tư vội vàng chạy tới đỡ : "Sao ngủ thêm tí nữa ."


      Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, nhìn con thỏ hoang trong hàng rào cách đó xa, cười : " LÀ tiểu Bạch săn về hả ? Trong tháng này đây là lần đầu nó săn được con mồi sống trở về." Trước kia tiểu Bạch săn mồi đều là cắn phát chết luôn. vẫn hi vọng có thể tóm được con mồi còn sống, như vậy là có thể nuôi nhốt. Về sau nếu có thể gặp được cây lúa tốt hơn nữa, có thể trồng lương thực, trồng rau dưa, nuôi nhốt con mồi, cần phải ra ngoài săn thú rồi.


      Tiểu Bạch nghe Giản Thanh Vân nhắc đến tên nó, liền quay đầu nhìn gừ gừ trả lời, sau đó lại tiếp tục chơi đùa với tiểu tiểu Bạch. Cái gọi là chơi đùa chính là: Tiểu tiểu Bạch lấy móng vuốt cào cào nó, nó nhàng trốn thoát.


      Lại qua vài ngày, thời tiết dần trở nên nóng bức. Đây vừa vặn là mảnh đất trống, thời điểm giữa trưa, toàn bộ căn nhà gỗ đều bị ánh nắng nóng bức chiếu đến, đến thời điểm giữa trưa Giản Thanh Vân căn bản là ngủ được.


      có biện pháp, giữa trưa chỉ có thể đến gốc cổ thụ ở xung quanh nghỉ trưa.


      Giản Thanh Vân nằm tấm thảm da thú, nhìn mấy cây cổ thụ, thầm: "Nếu có cái võng ở đây tốt rồi." tiếng Hán, Mạt Tư bên cạnh nghe hiểu liền lôi kéo hỏi lại.


      Giản Thanh Vân miêu tả đơn giản cái võng cho Mạt Tư nghe, liền đăm chiêu gật đầu.


      Ngủ dưới bóng cây cũng quá nóng bức, chỉ lát sau Giản Thanh Vân mơ mơ màng màng ngủ mất.


      Đến lúc tỉnh lại, liếc mắt cái thấy cái võng sắp hoàn thành. Giản Thanh Vân trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Mạt Tư bận việc. Mạt Tư dùng dây mây trong tay bện thành võng, thấy tỉnh lại liền quay sang híp mắt cười rồi lại tiếp tục làm việc.


      Trong ánh mắt chăm chú của Giản Thanh Vân, chiếc võng rất nhanh liền hoàn thành. khác gì những cái võng trước kia, chỉ có điều to hơn nhiều, ngủ càng thêm thoải mái. Mạt Tư sợ khi ngủ rơi xuống, vì vậy cố định võng bốn cây đại thụ, như vậy khi ngủ cho dù có xoay lật như thế nào cũng rớt được.


      " Mạt Tư, cảm ơn ." Giản Thanh Vân nhìn cái võng trước mặt, trong lòng có chút chua xót. Mạt Tư rất rất rất rất tốt với , từ khi mới gặp , đối xử tốt với rồi. lại chưa làm được gì cho , thậm chí tám tháng trước, còn muốn mang thai con cho .


      Mạt Tư xoa xoa tóc , cười : "Đây là nên làm, em mau nằm thử xem thế nào."


      Võng rất lớn, vô cùng thoải mái, căn bản sợ rơi xuống. Giản Thanh Vân nằm võng, nắm chặt tay Mạt Tư, cảm thấy mỹ mãn.


      Mùa hạ có võng liền thoải mái hơn nhiều. Buổi trưa ngủ võng, buổi chiều lại dắt tay Mạt Tư dạo xung quanh. Người mang thai phải hay vận động mới có lợi.


      Hai tháng trôi qua rất thanh, trong khoảng thời gian này thường có cảm giác đau bụng, mỗi lần đều tưởng là sắp sinh, nhưng khi nằm giường hồi lâu mà lại thấy động tĩnh gì.


      Hôm nay Giản Thanh Vân ăn trưa xong, Mạt Tư lại đỡ dạo chút, rất rất chậm.


      "A. . ." Đột nhiên Giản Thanh Vân cảm giác bụng rất đau, còn có thứ gì đó chảy ra ngoài. "Mạt. . . Mạt Tư, em

      đau quá."

      Mạt Tư cũng nóng nảy, vội vàng ôm trở về nhà gõ. Bọn tiểu Bạch nhìn thấy cũng chạy theo mấy ngày nay tiểu Bạch ra ngoài săn thú, đều chờ ở nhà.

      Mạt Tư nhàng đặt Giản Thanh Vân lên giường, xoa gương mặt , khẽ: "Em cố chịu chút, nấu nước nóng." xong vội vội vàng vàng xông ra ngoài.

      nằm giường, hai tay nắm chặt mép giường, đau đến nỗi nhanh mất sức rồi.

      Mạt Tư vội vàng nấu nước, lại vội vàng chạy vào. Đối với chuyện sinh đứa bé, Giản Thanh Vân dặn dò nhiều lần, đều nhớ rất ràng. Bây giờ súng đạn , sau khi cởi quần Giản Thanh Vân ra, lại bắt đầu muốn lùi bước. sợ....Trước kia trong bộ lạc, phụ nữ khi sinh con tỷ lệ tử vong rất cao, sợ....

      Giản Thanh Vân hét càng ngày càng lớn, ra sinh con rất đau, nhớ trước kia có đồng nghiệp từng sinh con với , đau đẻ là loại đau nhất thế giới.

      cũng biết mình đau trong bao lâu, chỉ biết là mình sắp hư thoát [*] rồi. Mạt Tư vừa run rẩy vừa giúp lau mồ hôi trán.

      [*] Hư thoát: là tình trạng tụt đường huyết do thiếu nước.

      Trong cả quá trình, Mạt Tư nhiều lần đút nước cho , lại biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa, bên tai cũng truyền đến tiếng kinh hô của Mạt Tư: "Ra rồi, ra rồi."

      Giản Thanh Vân nghe tiếng trẻ sơ sinh oa oa khóc to, lúc này mới hẹ nhàng thở ra, toàn thân xụi lơ, rốt cục cả thân thể và tinh thần chịu nổi liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

      Đến khi tỉnh lại, sắc trời tối mịt, Giản Thanh Vân nhìn qua cửa gỗ thấy bên ngoài bập bùng ánh lửa. Mạt Tư ngồi cạnh nấu thứ gì đó. Bên cạnh đứa bé được bao bọc trong quần áo của . Đứa trẻ nhiều nếp nhăn, đỏ rực, nhắm chặt hai mắt say ngủ. Quần áo người cũng được thay mới, hiển nhiên là Mạt Tư thay cho trong khi ngủ.

      Lại nhìn cục cưng bên cạnh, trong lòng Giản Thanh Vân là mảnh mềm mại, nghĩ muốn vươn tay chạm vào con lại sợ con tỉnh giấc. cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn cục cưng bên cạnh.

      Lúc lâu sau, Mạt Tư bưng bát canh gà đến, khẽ: "Em dậy rồi? Mau ăn chút gì , cục cưng khóc rất lâu, bây giờ cũng ngủ rồi." Mạt Tư xong, bưng bát canh gà tới cạnh giường, đút cho từng chút .

      Khẩu vị của Giản Thanh Vân rất tốt, uống hết chén canh gà. Uống canh gà xong thể lực cũng khôi phục được ít. Nhìn thấy Mạt Tư cười tít mắt nhìn mình, liền đỏ mặt, cười : " mau ăn kìa." , cục cưng bên cạnh liền òa khóc.

      Giản Thanh Vân luống cuống, vùng vẫy muốn ngồi dậy, Mạt Tư vội vàng đỡ dậy để dựa vào mền da thú mềm mại phía sau. Nhìn cục cưng khóc oa oa, cũng biết phải ôm con như thế nào. Vươn tay ra lúc lâu, rốt cuộc là vẫn nhàng cẩn thận bế cục cưng lên.

      Chắc là cục cưng đói bụng rồi. Giản Thanh Vân nhìn cục cưng trong lòng, lại nhìn người đàn ông phía đối diện, rốt cục vẫn kéo áo lên, nhàng nhét đầu nhũ hoa vào trong miệng cục cưng. Mạt Tư những tránh, ngược lại ánh mắt nồng nhiệt nhìn vợ mình cho con bú.

      Hình như cục cưng rất đói lại mút như thế nào cũng ra sữa, khỏi nóng nảy, lại càng mút mạnh hơn, khiến Giản Thanh Vân đau đến hít ngụm khí lạnh. Bị cục cưng ép buộc giày vò biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có sữa, cục cưng bắt đầu bú say sưa ngon lành.

      Thừa dịp cục cưng bú sữa, Giản Thanh Vân liền vụng trộm kiểm tra, là bé trai. ngẩng đầu nhìn Mạt Tư cười: "Cục cưng là con trai."

      Mạt Tư gật gật đầu, nhìn đầy cưng chiều.

      Nhìn con trai bú ngon lành, hai mắt bắt đầu nhịn được ngắm dần lên phía . mười tháng chạm vào , bây giờ nhìn thấy bộ ngực , dục vọng thể khống chế được bắt đầu làn tràn.

      Giản Thanh Vân nhận ra Mạt Tư thích hợp, ngẩng đầu nhìn lại thấy nhìn chằm chằm ngực mình. đỏ mặt, quát tiếng.

      Cục cưng nhanh chóng bú no nê, Giản Thanh Vân ôm cục cưng nhàng vỗ lưng nó, nghe thấy cục cưng ợ cái rồi mới nhàng đặt nó xuống giường. Đây là đồng nghiệp trước kia dạy , phòng ngừa cục cưng tràn sữa.

      Cục cưng bú no rồi ngủ. Giản Thanh Vân thương nhìn con, hỏi Mạt Tư phía đối diện: "Mạt Tư à, chúng ta gọi con là gì?" Phải đặt tên cho cục cưng chứ.

      Mạt Tư nghĩ nghĩ, cười : "Gọi là Cáp Lỗ ."

      Giản Thanh Vân biết Cáp Lỗ nghĩa là ngoan cường, cứng rắn. Mạt Tư hi vọng cục cưng của bọn họ khi trưởng thành là người đàn ông ngoan cường, mạnh mẽ, là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng mà, cục cưng phải cùng họ với Mạt Tư: "Mạt Tư, chúng ta gọi con là Mạt Cáp Lỗ ."
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Phương Lăng, dungmuoimuoilinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :