1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống hạnh phúc sau khi trọng sinh - Tiểu Cá Bạc (35C +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28: Dắt chó dạo?
      Edit- Beta: Lengkeng_Sophie
      Đỗ Nhược còn biết chuyện Kiều gia, nàng tại làm xong tất cả công việc chuẩn bị giải phẫu, chuẩn bị về nhà, 2 ngày nay vẫn luôn vội vàng chuyện bệnh viện, thời gian ở cùng ba bào thai ít rất nhiều, mỗi lần về nhà, đều bị ba đạo ánh mắt ai oán gắt gao khóa lại, khiến nàng bất đắc dĩ cam đoan, khi nào xong việc này, nhất định cùng ba ba bọn họ dẫn bọn công viên trò chơi chơi thống thống khoái khoái cả ngày.
      Nàng cầu thang bộ ở bệnh viện, rất nhanh, nàng thích thang máy, có thể là làm bác sĩ đều có điểm sạch , Đỗ Nhược đối với gian eo hẹp trong thang máy đặc biệt là thích, bởi vậy nếu có thể, đều là cầu thang bộ.
      Đột nhiên, Đỗ Nhược nghe được thanh quen thuộc, nàng hơi dừng bước chân chút, cau mày, Dì Lưu tại sao ở bệnh viện?
      Nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định xem, Đỗ Nhược men theo thanh đến góc rẽ.
      “Bác sĩ La như thế nào, tình huống bạn già của tôi nghiêm trọng ?” Dì Lưu gắt gao túm chặt áo blouse trắng của bác sĩ, khẩn trương dò hỏi.
      Vị bác sĩ La kia lúc này sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nghe đối phương hỏi xong, mặt nghiêm cẩn : “Chúng tôi vừa rồi kiểm tra kỹ càng cho Lý tiên sinh lần, phát động mạch của ông ấy bị tắc nghiêm trọng tạo thành máu cung cấp cho tim đủ, trước mắt mà , cho dù chúng tôi tiến hành giải phẫu đường vòng tim cho ông ấy, hiệu quả cũng cao, đề nghị của chúng tôi là làm giải phẫu nối mạch máu tim.”
      “Xác xuất giải phẫu này thành công cao sao?” Lý Thiên đỡ lấy kế mẫu lung lay sắp đổ, vội hỏi bác sĩ.
      Bác sĩ La nghĩ chút, “Kỳ thực, giải phẫu nối mạch máu tim tỷ lệ thành công là rất cao, chính là…” do dự nhìn Dì Lưu bên cạnh, “Lý tiên sinh lớn tuổi, hơn nữa tình huống tương đối nghiêm trọng, bởi vậy, còn phải đợi kết quả kiểm tra thêm 1 lần nữa, chúng tôi mới có thể giải đáp với người nhà kỹ càng.”
      “Bác sĩ La, xin các vị nhất định phải trị hảo bạn già của tôi.” Dì Lưu nghe thấy hi vọng, lập tức cầu khẩn .
      Bác sĩ La nghe thấy đối phương khẩn cầu, sắc mặt lại như cũ thay đổi, hiển nhiên là hồi đáp Dì Lưu 10 phần quan phương: “Đương nhiên, chúng tôi hội hết sức.” xong liền rời trước.
      “Dì à, dì đừng lo lắng, nếu nghiêm trọng, con Toto quan hệ, nhìn xem có thể hay mời được chuyên gia về mặt này.” Lý Thiên đứng thẳng người, an ủi, trong lòng hạ quyết tâm về hỏi ba vợ, nhìn xem lão nhân gia ông có hay nhận thức bác sĩ về phương diện này.
      Nghĩ đến loại tình huống này, Lý Thiên liếc nhìn vợ mình, “ nhìn em làm cái gì?” Trương Lam Hân mặt đề phòng nhìn chồng của mình.
      “Ngày mai em về nhà hỏi ba em, nhìn xem có hay biết bác sĩ có tiếng về phương diện này.” Tuy rằng bất mãn thái độ của vợ, nhưng loại thời điểm này, thể phát giận.
      “Ba em là chính giới, nơi nào nhận thức cái gì bác sĩ a?” Trương Lam Hân cần suy nghĩ liền cự tuyệt, nàng mới cần trở về bị các tỷ tỷ nàng xem thường, ngay cả loại tình này đều phải tìm ba ba mình hỗ trợ.
      Dì Lưu nghe thấy bọn họ tranh chấp, lại khỏi cúi đầu khóc nức nở.
      là Dì Lưu?”Dì Lưu” Đỗ Nhược ra, cúi đầu nhìn lão phụ nhân ngồi ở ghế.
      “A?” Dì Lưu nghe được thanh ngẩng đầu nhìn lên, thế nào Nhược Nhược ở trong này? Nàng kích động đứng lên, “Con tại sao lại ở chỗ này?” Nàng đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua Đỗ Nhược giống như có gọi điện thoại cho nàng , ở bệnh viện Thượng Kinh nhận thủ thuật, chính là lúc ấy nàng vội vã bệnh tình của bạn già, có thế nào nhớ kỹ.
      Đỗ Nhược trả lời, nàng nhớ là cùng Dì Lưu , xem bộ dáng Dì Lưu cũng nghĩ tới, “Dì tại sao lại ở chỗ này?” ràng ngày hôm qua còn điện thoại, Dì Lưu cũng cùng bản thân cái gì a?
      “Là lão Lý …” Vừa mới bởi kinh ngạc mà dừng lại nước mắt, bởi vì nhớ tới đề tài này lại bắt đầu chảy xuống.
      “Là cơ tim tắc nghẽn, bác sĩ vừa mới .” Lưu Thiên Minh cũng lâu chưa thấy Đỗ Nhược, dù sao chính là mẹ cùng Đỗ Nhược wen biết, hơn nữa người ta phải người bình thường, tốt tấu lên .
      “Mẹ, đừng khóc!” Vương Thiến Thiến tiến lên vỗ vỗ lưng Dì Lưu.
      Vợ chồng Lý Thiên từ khi Đỗ Nhược xuất cũng vẫn xem xem nàng, nhìn Dì Lưu chút, người này, là ai a? Thế nào nghe qua?
      Trương Lam Hân chua ngoa đánh giá Đỗ Nhược, khi nào kế mẫu lão công nhận thức người kiểu này?
      Đỗ Nhược nghe vậy, nhàng thở ra, bệnh này ở quốc nội hẳn là giải phẫu xác xuất thành công vẫn còn rất cao, hơi hơi xoay người, nhìn ánh mắt Dì Lưu, “Dì Lưu, giải phẫu nối mạch máu tim coi là đại giải phẫu.”
      Trương Lam Hân đứng bên cạnh Lý Thiên lập tức cau mày , “Bác sĩ người ta , phẫu thuật này của ba ba tôi có thể thất bại tương đối cao.” Tuổi còn trẻ, khẩu khí đúng lớn.
      Lôi kéo cánh tay lão bà, Lý Thiên lườm nàng cái, tuy rằng biết đối phương là loại người nào, bất quá cần nhìn bề ngoài, liền xem khí chất kia, cũng là con tôm ven đường tùy ngươi khi dễ. Hơn nữa ở Thượng Kinh, ngươi vĩnh viễn cũng biết người bên cạnh mình có phải hay là quý nhân, nữ nhân này, cả ngày ỷ vào nhà mẹ đẻ mình, đến bây giờ vẫn chưa có nhận thức về chuyện này, chút ánh mắt đều có. hướng Dì Lưu cười : “Dì à, vị này là…?”
      “Nga” Dì Lưu vội lau khô nước mắt, “Đây là cố chủ trước kia của dì.” Tuy rằng Đỗ Nhược đối với nàng tốt, nhưng là cũng thể tùy tiện yên tâm thoải mái lợi dụng người khác, khi bị người khác biết Đỗ Nhược có tiền, còn có nhà chồng tốt như vậy, sợ là lão bà tử về sau nhất định bởi vì nhà chồng bên này ngừng mà phiền toái Đỗ Nhược, đến lúc đó làm quan hệ cương lên, bằng ngay từ đầu khiến cho người khác tưởng rằng Đỗ Nhược cùng nàng chính là quan hệ làm thuê.
      Đỗ Nhược nhíu mày, rất nhanh liền hiểu được, khỏi cười khổ, Dì Lưu rất hiểu biết nàng, nàng xác thực thích loạn khiên quan hệ, sợ phiền toái, nhất là hai người này cũng phải là người dễ dàng thỏa mãn, làm như vậy là tốt nhất, nhàn nhạt gật đầu “Các người hảo.” Đỗ Nhược, kỳ thực chính là người ích kỷ.
      Có lẽ là cảm thấy cũng phải quan hệ thân mật gì, Lý Thiên cũng lễ phép lên tiếng chào hỏi, rồi mang theo lão bà trở lại phòng bệnh ba ba.
      “Nhược Nhược, con về trước , con bận rộn cả ngày.” Dì Lưu nghẹn ngào .
      “Dì Lưu, yên tâm, có chuyện gì!” Đỗ Nhược cũng biết phải an ủi Dì Lưu như thế nào, nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Thiên Minh, “Lưu đại ca, sau khi có kết quả, cho em biết tiếng, em cùng bệnh viện bên này thương lượng mời bác sĩ tốt nhất về phương diện này làm phẫu thuật.”
      “Được, làm phiền em.” Lưu Thiên Minh liên thanh đáp, nếu có Đỗ Nhược hỗ trợ, quả tốt hơn nhiều, dù sao bọn họ đối việc này hoàn toàn biết gì cả.
      ☻☻☻
      Trương Lam Hân đứng ở cửa sổ, đột nhiên nàng mở to hai mắt nhìn, lặng lẽ nhìn thoáng qua Dì Lưu hầu hạ ba chồng giường bệnh, len lén kéo kéo vạt áo chồng.
      “Làm gì vậy?” Lý Thiên cau mày quát khẽ.
      Trương Lam Hân chỉa chỉa dưới lầu, ý bảo nhìn xuống.
      Cái gì? Lý Thiên nhìn nàng cái, nhìn phía dưới bệnh viện, là vừa vặn người kia, chỉ thấy nàng ngồi vào chỗ tay lái của xe việt dã màu đen cao lớn, rất nhanh liền rời khỏi bệnh viện.
      “Land Rover ôi.” Trương Lam Hân thần bí ở bên lỗ tai Lý Thiên .
      “Xa như vậy, em cũng có thể thấy được?” Lý Thiên hoài nghi nhìn nàng.
      “Xin nhờ, em làm sao có thể biết.” Đối hoài nghi của chồng, Trương Lam Hân cảm thấy bị vũ nhục, loại xe xịn này nàng cách xa cũng biết là hãng gì. Nàng nhìn Dì Lưu bĩu bĩu môi, “ nghĩ tới mẹ kế còn nhận thức người có tiền.” Còn tưởng rằng ngay cả con trai của nàng điều kiện cũng sai đâu. Haiz, đáng tiếc a, chính là cố chủ.
      Lý Thiên trong lòng cũng có chút đáng tiếc, bất quá, loại tình này ngẫm lại liền quẳng ra sau đầu.
      ☻☻☻
      Chuông điện thoại vang, Đỗ Nhược nhận điện thoại.
      thanh lười nhác, “, Tề Thâm.”
      Đúng lúc đèn đỏ, Đỗ Nhược vững vàng đạp phanh lại, dùng thanh lười nhác đồng dạng trả lời, “ phải là còn huấn luyện sao?”
      “Buổi tối có diễn luyện, tại nghỉ ngơi mà thôi.” Tề Thâm nhướng lông mày cao, nhìn đám tiểu tử có ý đồ nghe lén kia, ra tiếng “Lăn”.
      Đỗ Nhược nhắm mắt lại, tưởng tượng thấy bộ dáng chồng lúc này miễn cưỡng tựa vào tường.
      “Làm phẫu thuật kia xong chưa?” Tuy rằng rất hào phóng thả người, nhưng nếu nàng dâu có thể ở lại bên mình, đương nhiên là còn gì tốt hơn. Giống như tại, gặp nhà phòng trống.
      “Buổi sáng ngày mai.” Ngẫm lại cũng có vài ngày thấy, Đỗ Nhược tự giễu bĩu môi, cũng biết trước kia hai tháng thấy là thế nào wa được.
      ngày kia được nghỉ trở về, ba tiểu gia hỏa khẳng định nhớ ba tụi nó!” Thiếu chút nữa quên đại , vất vả đem ngày nghỉ của Chu Thụy tên kia đoạt lại, đừng đến lúc đó lại lãng phí.
      “… Được” Đỗ Nhược cúi đầu ứng tiếng, nghĩ nghĩ vẫn là dặn dò, “Ở phía dưới ngăn tủ phòng tắm có chuẩn bị thuốc bột, lúc trở về, phải nhớ phóng ít vào bồn tắm lớn, hảo hảo mà tắm sạch, có nghe hay ?”
      “Vâng, tư lệnh đại nhân, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Nghiêm túc chào cái quân lễ, Đỗ Nhược dặn dò làm cho Tề Thâm ấm áp trong lòng.
      Đỗ Nhược nghĩ, nhất định phải mua cái ghế mát xa, nếu nàng có ở đây, có thể làm cho sau khi về đến nhà ngồi ghế mát xa thư hoãn xương ống chân chút.
      Chu Thụy cắn răng oán hận trừng Tề Thâm mặt mày hớn hở sau khi cúp điện thoại, nỗ lực dè xuống lửa giận bản thân mình, nhưng là, người nào đó có chút nào để ý tới , bới bới tóc, “Ngày nghỉ của em đâu.”
      “Haiz, đừng như vậy, vợ của cậu ngay tại doanh trại, vợ của ở đây.” Tề Thâm mặt dày đặt tay lên bả vai Chu Thụy, “Cùng lắm , chờ nàng dâu của trở lại, liền đem trả lại cho cậu là được.”
      Nguyên lai lão nhân gia ngài lúc trước chuẩn cho người ta ngày nghỉ a? Chu Thụy ở trong lòng kêu rên.
      Dương Khải Thành ở trong lòng thầm may mắn, may mắn phải là ngày nghỉ của mình.
      Ba bào thai nghe được ba ba ngày kia trở về, mừng rỡ buổi tối cũng yên tĩnh, luôn luôn sôi nổi.
      Sau buổi cơm tối, người nhà ở phòng khách uống trà. Tề lão gia tử còn rất hứng thú cùng ba tiểu đậu đinh ngồi ở thảm lông đất cùng nhau chơi ghép hình.
      “Lão gia tử mấy ngày nay rất cao hứng, mang theo ba chắt nội bộ xung wanh đại viện.” Đừng là lão gia tử, Tề mẹ nghĩ đến trong đại viện này, có phu nhân nào mà đỏ mắt đối với ba cháu nội ngoan nhà mình, “Trong đại viện này, lão thủ trưởng chắc bị gia gia con chọc tức, đều mạnh mẽ bắt các cháu nội, cháu ngoại xem mắt.”
      “Muốn con báo cho Tề Thâm tiếng , để ấy chuẩn bị tốt tâm lý bị đánh hội đồng?” Đỗ Nhược đùa.
      Tề mẹ thế nhưng lại gật đầu, “Nên báo cho Thâm nhi tiếng, đám tiểu tử này cũng phải đánh thắng chồng con.” xong, mình cũng vui vẻ.
      “Vì chuyện này, giá trị!” Tề cha từ trong tờ báo nhìn các tiểu tôn tử, hào sảng .
      Hai mẹ chồng nàng dâu đều nhìn nhau cười.
      “Mẹ” Hạo Hạo đột nhiên đứng lên, móng vuốt đặt đầu gối mẹ, nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi, “Mẹ, ở bên trong heo của con còn có bao nhiêu tiền?”
      “Hạo Hạo muốn mua cái gì?” Đỗ Nhược cùng Tề mẹ cũng có chút kinh ngạc, ngay Tề cha cũng buông tờ báo trong tay xuống, muốn xem đại tôn tử lại có ý kiến gì. cũng phải lo lắng tiểu tử kia thiếu tiền, mà là mấy ngày nay cả ngày vây quanh đứa , nhưng ra khiến thấy được cái gì gọi là đồng ngôn đồng thú vị*, tiểu tử kia khẳng định lại phát cái gì mới.
      *đồng ngôn đồng thú vị: theo mình nghĩ có nghĩa là lời con nít rất thú vị
      Hạo Hạo khó xử nhìn Tề lão gia tử liếc mắt cái, lại cúi đầu nghĩ chút, vẫn còn có chút do dự, biết có nên hay cho mẹ tính toán của bọn họ.
      Tề lão gia tử hiểu, chuyện này liên wan đến bản thân mình sao a?
      “Chúng con muốn mua con chó” Hạo Hạo nhắm mắt lại, lớn tiếng .
      “Mua chó, tại sao muốn mua chó?”
      “Muốn tặng cho thái gia gia!” Duyệt Duyệt vẫy vẫy nắm tay , tự hào .
      “Ba? Ba nghĩ nuôi chó sao?” Tề mẹ nhìn đồng dạng nghi hoặc nhìn lão gia tử.
      “Các lão gia gia đều có chó dắt theo, mỗi ngày thái gia gia lại đều dắt theo Hạo Hạo Duyệt Duyệt cùng Tuyên Tuyên, cho nên chúng con muốn mua con chó Uy Vũ đưa cho thái gia gia.” Tuyên Tuyên ngọt ngào ngây thơ nguyên nhân bọn họ.
      Nhưng là, người lớn lại đều phá lên cười ha ha, bọn tiểu tử chân tướng nhìn chút này nhìn xem cái kia, đung đưa đầu, ba bào thai mím môi, thực ràng, có cái gì tốt cười.
      “Trời ạ, trời ạ, bụng của tôi” Tề mẹ cười đến lúc ôm bụng, thiếu chút nữa thở nổi.
      Tề lão gia tử cũng cười run lên, mấy ngày nay chắt nội ở nhà, lão nhân gia liền mang theo đứa đến khoe trước mặt các già chiến hữu, làm đám lão gia kia thèm chơi, ai biết, thế nhưng sinh ra loại hiểu lầm này. Bất quá, đứa , dạy tốt, “ sai sai, như vậy biết thương thái gia gia.” Trong lòng đắc ý, ngày mai nhất định phải cho đám lão gia kia.
      Tề cha có tư vị sờ sờ cằm, nghĩ ngày mai muốn hay đem cháu nội từ trong tay phụ thân đoạt lấy, cũng mang đến khoe với bang gia hỏa kia.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 29: lỡ mất
      Edit- Beta: Lengkeng_Sophie
      Văn phòng khoa tim bệnh nhi, Kiều Tâm dừng bước lại, quay đầu “Chính là chỗ này.”
      Kiều Lập Quốc cùng Diệp Tĩnh Nhã lập tức lên phía trước, ” Khoa tim bệnh nhi? Con xác định là ở trong này sao?”
      “Vừa mới nãy hộ sĩ đều là nơi này.” May mắn ngày đó sau khi thấy Đỗ Nhược, nàng lại quay lại, tránh ở chỗ xa xa, luôn luôn theo nàng, mới nhìn thấy nàng vào bệnh viện này, đợi thời gian rất lâu cũng gặp nàng ra, mới rời .
      Vừa khéo có bác sĩ từ trong phòng làm việc ra, “Xin hỏi, Đỗ Nhược có ở đây ?” Diệp Tĩnh Nhã ngăn vị bác sĩ kia lại, ánh mắt còn ngừng nhìn vào trong phòng làm việc.
      “Nga, Đỗ bác sĩ a, ” chỉa chỉa hướng phòng giải phẫu, “Nàng ở trong phòng giải phẫu.” Vị bác sĩ kia chào ba người ngồi chờ ở ghế tựa hành lang.
      Ba người nhìn nhau chút, Đỗ Nhược dĩ nhiên là bác sĩ, sau khi nghe Đỗ Nhược vào bệnh viện, kỳ thực trong lòng bọn họ đều thầm cầu nguyện tốt nhất là Đỗ Nhược bệnh nặng, như vậy tài sản là của bọn họ.
      Diệp Tĩnh Nhã phẫn nộ cười , “ biết, giải phẫu thời gian mất bao lâu?”
      “Này a…” Nhẩm tính, “ quá chuẩn, nhưng là Đỗ bác sĩ vừa mới vào lâu, đại khái còn cần 7, 8 giờ.”
      “Lâu như vậy?” Kiều Lập Quốc cũng cảm giác mình phản ứng quá lớn, được tự nhiên sửa sửa quần áo.
      Vị bác sĩ kia kỳ quái nhìn bọn họ cái, vội có việc cần hoàn thành, liền rời .
      “Như thế nào gấp như vậy? Lấy số điện thoại cũng tốt.” Diệp Tĩnh Nhã cau mày nhìn bóng lưng vị bác sĩ kia xa, phiền chán gãi gãi đầu.
      thôi, nếu biết nàng làm việc ở trong này, chúng ta ngày mai cũng có thể qua.” Kiều Lập Quốc thở ra hơi, nhấc chân chạy lấy người.
      Diệp Tĩnh Nhã cảm thấy có chút ổn, thời gian nhiều lắm nha, nhưng Kiều Lập Quốc cũng quay đầu lại rồi, đành phải dậm chân cái, theo.
      Nhưng ra Kiều Tâm vài bước, có quay đầu nhìn thoáng qua, tổng cảm thấy trong lòng có chút bất an, “Tâm Tâm, mau.” Phía trước truyền đến tiếng gọi của Diệp Tĩnh Nhã, Kiều Tâm tự giễu cười cười, nàng có thể là bị chuyện của ba ba biến thành có chút yên thôi.
      ☻☻☻
      Ngô Đằng Phi cùng Hoàng Hân Vi gắt gao ôm nhau, chờ mong nhìn cửa phòng giải phẩu, bên tai còn truyền đến thanh Ngô mẫu niệm kinh Phật, Ngô lão gia tử cũng ngồi ở bên nhắm mắt dưỡng thần, chính là hai tay giao nhau ở trước bụng biểu lộ nội tâm chủ nhân bình tĩnh.
      “Ba, ba cùng mẹ xuống dưới chút , thuận tiện dùng cơm.” Ngô Đằng Phi nhìn đồng hồ, lúc này mới qua hơn bốn giờ, có lẽ còn nửa thời gian nữa, lo lắng thân thể lão nhân gia ăn tiêu.
      cần, bữa hai bữa ăn đói chết, mẹ phải ở chỗ này coi chừng cháu của mẹ.” Ngô mẫu xong, lại bắt đầu niệm kinh Phật.
      Ngô Đằng Phi còn muốn khuyên nữa, Hoàng Hân Vi lại ngăn trở, “Ba mẹ bình thường đau Tiểu Trí như vậy, rời .”
      Ngô Đằng Phi đành phải thôi.
      Đột nhiên, cửa phòng giải phẩu mở ra, người Ngô gia có chút kinh hoảng, thế nào nhanh như vậy, Hoàng Hân Vi gắt gao túm chặt áo trước ngực Ngô Đằng Phi, “ phải là có việc ngoài ý muốn ?” Ngay cả thanh đều run run.
      Ngô Đằng Phi cũng có chút hoảng, lúc này liền nhìn ra, vẫn là Ngô lão gia tử trấn định, nhìn thấy bác sĩ mặt sắc mặt vui mừng, liền biết phải là chuyện gì xấu, bước nhanh tiến lên, “Bác sĩ, như thế nào? Cháu nội của ta phẫu thuật thành công sao?”
      Vị bác sĩ kia cao hứng liền gật gật đầu, “Giải phẫu 10 phần thành công, chúc mừng các vị.”
      “Lão công, giải phẫu thành công, Tiểu Trí của chúng ta là đứa khỏe mạnh.” Hoàng Hân Vi khóc cười muốn Ngô Đằng Phi chứng thực.
      Ngô Đằng Phi cũng kích động ra lời, chính là mặt gật đầu.
      “Chúng ta khi nào có thể nhìn xem đứa .” Ngô Đằng Phi khẩn trương nhìn bên trong phòng giải phẫu.
      “Đứa chuyển tới phòng bệnh, chờ đứa hết thuốc mê, các vị có thể nhìn bé.”
      “Bác sĩ, cám ơn các vị” Ngô Đằng Phi nắm chặt tay vị bác sĩ kia.
      “Ha ha, các vị muốn cám ơn nên là Đỗ bác sĩ, tiểu nương a.” Bác sĩ miệng đầy tán dương, nhìn ra tiểu nương trẻ tuổi như thế, làm giải phẫu lưu loát đến như vậy, là làm cho người ta mở mang tầm mắt a.
      “Bác sĩ, Đỗ bác sĩ đâu?” Hoàng Hân Vi nhìn bốn phía cái, cũng thấy người.
      “Tìm tôi?” Đỗ Nhược có thói quen sau khi giải phẫu nghiêm cẩn tẩy trừ, bởi vậy ra muộn.
      Vị bác sĩ kia thức thời nên rời trước.
      Đỗ Nhược cuối cùng từ bên trong đám người Ngô gia nhân cảm động đến rơi nước mắt thoát ra, nàng vừa trở lại phòng làm việc tạm thời ở bệnh viện, tất cả mọi người đứng dậy chúc mừng.
      “Chúc mừng a, Đỗ bác sĩ, ” vị bác sĩ nhìn qua chỉ có 30 hơn tuổi, tươi cười rạng rỡ chúc mừng Đỗ Nhược.
      “Cảm ơn, vẫn là ít nhiều mọi người hỗ trợ!” Cùng nhau vào, Đỗ Nhược bảo trì tươi cười như tẩm gió xuân, “Tình huống kế tiếp của tiểu hài tử vẫn phải là xin nhờ các vị chiếu cố nhiều hơn mới là.” Kế tiếp, nếu như có tình huống xảy ra, Đỗ Nhược có thể cần tới, dù sao còn dư lại chính là ít công việc tĩnh dưỡng hậu phẫu thuật.
      Các vị bác sĩ đều gật đầu, trong lòng cảm thấy vừa lòng, vốn bị người ta tiểu nương vượt wa, tuy rằng là bản lãnh của mình bằng người, nhưng cũng là người mà thôi, gặp được loại tình huống này, lúc cùng nhau nỗ lực có gì, nhưng là, sau đó tổng hội thể ức chế sản sinh ra ít cảm xúc, Đỗ Nhược kiêu ngạo nóng nảy, câu nhưng ra khiến mọi người trong lòng thư thái ít.
      Chuông điện thoại vang, như là biết thừa là ai, cười nhận điện thoại.
      “Ăn cơm trưa chưa?” Tề Thâm sửng sốt chút, kỳ thực chính là có thời gian rảnh vừa vặn thử xem có thể hay đả thông điện thoại nàng dâu, nghĩ tới thông.
      Đỗ Nhược nhìn thời gian, “Còn có đâu, mới vừa từ trong phòng mổ ra.” Cùng gật đầu cười với bác sĩ tới, “ hỏi xem em có phẫu thuật thành công hay ko?” Trong giọng mang theo ít thân thiết.
      “Vợ của là ai?! Vấn đề này còn muốn hỏi sao?” mặt rắm thúi, người bên cạnh nghỉ ngơi khinh bỉ liếc qua lão đại tựa vào tường cười đến táo bạo, vì tiền đồ của mình tỏ vẻ lo lắng, ngươi từ mặt lạnh đến nghiệt đến tột cùng là chuyển biến thế nào đâu?
      thông minh, hổ là ba của ba bào thai!” Đỗ Nhược vui tươi hớn hở nở nụ cười ra tiếng.
      Tề Thâm nhớ tới vẻ mặt Hạo Hạo khi nịnh nọt, vẻ mặt hắc tuyến, có thể hay muốn a!”Nhanh ăn cơm ” lúc Đỗ Nhược muốn gác điện thoại, “Đêm nay trở về, chờ .” thanh đột nhiên trở nên khàn khàn.
      Đỗ Nhược cúp điện thoại, đứng tại chỗ, trong nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, có vẻ như còn nghe được tiếng cười sung sướng của nam nhân tại đầu kia, hô, nhìn trái nhìn phải chút, vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.
      “Đỗ bác sĩ, xin chờ chút…” Đỗ Nhược ngừng chân, way lại vừa thấy, là vị bác sĩ trẻ tuổi kia, thở hổn hển chạy về phía nàng.
      Thực yếu kém! Ở trong lòng Đỗ Nhược thầm châm chọc, nếu như là Tề Thâm nhà nàng, ở lưng có thêm ba cái bánh bao chạy so với còn mau hơn, “Có chuyện gì ?”
      Nhức đầu, có thể là cảm thấy động tác của mình có điểm ngốc, lập tức gượng cười, thả tay xuống, “Là cái dạng này, buổi sáng hôm nay có ba người tới tìm , lúc nãy tôi wên cho .”
      Ân?”Ba người?” Đỗ Nhược nghi ngờ lặp lại.
      “Đúng, hai người là nam nữ trung niên, trẻ tuổi đại khái hơn hai mươi tuổi, nam nhìn qua nhã nhặn, hai nữ còn rất giống…”
      “Nhã nhặn? Mẹ con? Ôn nhu? Trung niên?” Tiếp theo là… Kiều gia? Chân mày Đỗ Nhược nhíu nhíu, ngón trỏ tự chủ gõ xuống bàn, rốt cục lại sắp gặp mặt,trong lòng Đỗ Nhược nhưng cũng có tâm lý may mắn cả đời cũng bị Kiều gia tìm tới.
      Đỗ Nhược mang tai nghe, gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Hiền.
      ☻☻☻
      “Trời ạ, mang theo ba tiểu ma đầu ngoạn, quả thực so huấn luyện đám tiểu tử kia còn mệt hơn.” Từ trong phòng ba bánh bao ra, Tề Thâm rên rỉ tiếng dựa vào người Đỗ Nhược, trở lại phòng khách.
      Tề lão gia tử cùng Tề cha cũng khinh thường nhìn cái đồ lười biếng kia liếc mắt cái, trong lòng còn tại vì hôm nay tiểu tử này vừa về đến liền đoạt lực chú ý của ba bào thai mà cảm thấy bất mãn, quan tâm tính toán, tiểu tử thối kia được tiện nghi còn khoe mã.
      “Ha ha, tiểu hài tử tinh lực tràn đầy, kia chứng minh, thân thể khoẻ mạnh.” Tề mẹ rất hài lòng đưa cốc trà cho con dâu, vẫn là con dâu nuôi tốt, như đứa nhà khác, yếu ớt hết sức, động chút là bệnh viện.
      Đỗ Nhược cùng Tề Thâm nhìn nhau cười, trong mắt ba lão nhân ở nhà a, là ba bào thai 360 độ có điểm sứt mẻ.
      Đỗ Nhược nhàng uống miệng trà, nghĩ chút, “Ông nội, ba mẹ, hôm nay nghe có người đến bệnh viện tìm con, con nghĩ hẳn là Kiều gia tìm tới cửa.”
      Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, đối với Kiều gia, bọn họ hết sức là khinh thường, chính là lo lắng con dâu cũng thêm cái gì, bất quá vài năm nay, bọn họ ở bên nhìn, có vẻ như con dâu đối với Kiều gia cũng có cảm tình gì, liền ngay cả lúc trước kết hôn cũng nguyện báo cho Kiều gia tiếng, bọn họ làm trưởng bối nhưng ra suy xét đến đại cục, khuyên khuyên, bất quá con dâu câu “Con là lấy con cháu Đỗ gia gả nhập Tề gia ” cũng làm cho bọn họ cảm thấy có gì đáng trách, mấy năm nay, cũng vẫn cho là như vậy.
      Tề cha cùng Tề lão gia tử liếc nhau, lấy mắt kiếng xuống, buông tờ báo trong tay, “Tiểu Nhược, con định làm gì?”
      “Ba, con vẫn là câu kia, con tại chỉ là nữ nhi Đỗ gia, con dâu Tề gia, về phần Kiều gia, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng phải chuyện của con quản.” Đối với thân phận của nàng, Đỗ Nhược biết rất ràng.
      Tác phong làm việc của con dâu, Tề cha từ trước tới nay đều rất thưởng thức, “Mặc dù biết Kiều Lập Quốc có vấn đề, nhưng là còn có tra ra cụ thể, bất quá gần đây có người với ba, luôn luôn có người hỏi thăm con.”
      Đỗ Nhược cười lắc đầu, “Tuy rằng biết là vấn đề gì, bất quá, loại thời điểm này tìm con, hiển nhiên là cùng tiền có liên quan, sợ là tham ô ít.”
      Tề lão gia tử vẫy vẫy tay, “Mặc kệ bọn họ như thế nào, con chỉ cần theo ý mình làm là được rồi, xảy ra chuyện gì, còn có Tề gia ở trong này giúp! Hôm nay a, sập xong.”
      Tề cha cũng gật đầu, “Ah…, gia gia con đúng, có chuyện gì cần giúp, cứ việc lên tiếng!”
      Tề mẹ cũng đưa tay ra vén sợi tóc của Đỗ Nhược ở bên tai buông xuống ra sau tai, cười gật đầu.
      ☻☻☻
      “Làm sao vậy?” Tề Thâm buồn cười vuốt sợi tóc mềm, vừa nằm xuống giường, Đỗ Nhược nằm cạnh người , còn vùi mặt ở ngực của .
      Đỗ Nhược lắc đầu, tổng khó mà cảm thấy gả cho tốt , có già, dưới có trẻ, hạnh phúc.
      Nhìn tai như bạch ngọc ửng đỏ, trong mắt Tề Thâm ý cười thêm vài phần, “Em cũng biết, có phải hay bị lão nhân gia cảm động, thế nào gả cho phải cảm thấy rất đúng sao?” Mang theo vài phần khoe khoang của trẻ con.
      Bị Tề Thâm trêu chọc như vậy, Đỗ Nhược tự tại vài phần, nàng nâng khuôn mặt nhắn lên, cười híp mắt nhìn người nào đó, “Là sai.”
      “Kỳ thực, bọn họ cũng mong muốn em làm cái gì, em chỉ cần đem con của bọn họ, cũng chính là chồng em, là đây hầu hạ tốt, là được.” Tề Thâm cọ mũi mặt, ôm lưng Đỗ Nhược, ở bên tai của nàng khàn khàn , mang theo vô hạn dụ hoặc.
      Nhíu mày, thế nhưng câu dẫn nàng? Đỗ Nhược cười khẽ ra tiếng, có vẻ như đúng là bị câu dẫn đâu!
      Lui thân, nghiêng đầu vừa vặn lập tức hôn lên hầu kết của , Tề Thâm lập tức liền ngây ngẩn cả người, cứ như vậy lăng lăng nhìn Đỗ Nhược, quên mất động tác bước tiếp theo.
      Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn đến người nào đó ngốc hồ hồ ngây ngô, vì mình dọa đến người nào đó mà cảm thấy hết sức vui vẻ, khỏi cúi đầu vui tươi hớn hở nở nụ cười ra tiếng.
      Tề Thâm mau chóng phục hồi tinh thần lại, trẻ con , “Vợ ơi, còn muốn.”
      Ôi? Đỗ Nhược bỗng dưng ngẩng đầu nhìn đôi mắt Tề Thâm thâm thúy sâu thẳm, gần như rơi vào trong lốc xoáy ánh mắt của , “ còn muốn…” So với trước càng thêm khàn khàn, Đỗ Nhược tựa hồ bị mê hoặc hôn hầu kết Tề Thâm, lưỡi ấm áp mà liếm láp.
      Lại là đêm triền miên.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 30: công viên trò chơi
      Edit- Beta: Lengkeng_Sophie
      Ngày thứ hai sắc trời còn sớm, mặt trời cũng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng tắp lên giường, Đỗ Nhược bọc ga giường ngủ thơm ngọt, tối hôm qua bị Tề Thâm ép buộc ngoan, hậu quả chính là cả người đau nhức, làm cho buổi tối trước khi ngủ, hoàn toàn quên mất đáp ứng ba tiểu bảo bối hôm nay cả nhà chơi.
      “Mẹ, mẹ, rời giường” thanh non nớt ngừng quanh quẩn bên tai Đỗ Nhược, cùng với thân thể mềm yếu áp ở người, tay bé còn ngừng đong đưa nàng.
      Tề Thâm đêm thoả mãn, cũng dậy trễ, từ lúc dưới lầu nhìn thấy ba tiểu gia hỏa của lén lút thương lượng cái gì. Gặp tiểu tử kia thế nhưng tính toán đánh thức lão bà mới theo lên, Đỗ Nhược tối hôm qua bị ép buộc ngoan, chớ để cho bọn tiểu tử đánh thức.
      Tề Thâm lên thang lầu, Ồ? Từ khe cửa nhìn vào trong xem, ôi Ôi, còn có canh gác, chỉ thấy Hạo Hạo mở cửa ra, thò đầu hướng ngoài cửa nhìn, lâu lâu còn quay đầu thông báo vài tiếng.
      Nha?! Là ba ba!”Nhanh chút, ba ba lên đây.” Hạo Hạo thấy ba ba, lập tức vứt bỏ nơi trấn thủ, cũng hự hự bò lên giường ba mẹ, ba tiểu gia hỏa chui vào ổ chăn của mẹ, vẫn nhúc nhích.
      Tề Thâm vừa vào cửa, mặt đều đen, ba tên này ngứa da,có nên cảm thấy may mắn vì mình hầu hạ lão bà mặc quần áo? Bằng phải là bị ba tiểu này nọ chiếm tiện nghi?
      giường Đỗ Nhược nhắm mắt lại, cả người thể áp chế run run, nhịn được mới cười ra tiếng, cảnh giác của nàng, từ lúc đứa vào cửa liền tỉnh, chính là trong ổ chăn dễ chịu, lại muốn ở lát giường, liền tùy ý bánh bao ép buộc, chính là nghĩ tới nàng sinh ra ba bé cưng ngốc, trốn ba ba bọn họ thế nhưng lại trốn vào trong chăn, cảm giác được ổ chăn đè xuống tay nàng, là rất khôi hài.
      Tề Thâm bất đắc dĩ nhìn người giường cười đến dừng lại liếc mắt cái, trong mắt là vô tận ôn nhu cùng sủng nịch, đến bên giường, ràng thấy ba tên kia rúm thành ba tiểu Bao Bao, tức giận ngồi xuống, vung lên bàn tay to vỗ mỗi tiểu Bao Bao cái.
      Bị phát , bánh bao chậm rì rì leo ra ổ chăn, u oán nhìn mẹ liếc mắt cái.
      Đỗ Nhược dựa trong lòng Tề Thâm, vất vả ngưng cười, hai tay đầu hàng, “Mẹ lập tức liền rời giường, sau đó chúng ta công viên trò chơi.”
      “Nga nha” các bánh bao hoan hô tiếng, oạch oạch bò xuống giường, chân ngắn chạy nhanh, lập tức trở về phòng thu thập hành trang.
      ☻☻☻
      Văn phòng khoa tim bệnh nhi của bệnh viện.
      “Làm sao có thể phải là bác sĩ nơi này của các ngươi?!” giọng nam cao vút từ bên trong truyền tới, làm mọi người ngang qua tò mò hướng bên trong nhìn nhìn, ý đồ nhìn ra chút gì.
      “Vị tiên sinh này, Đỗ bác sĩ là người nhà bệnh nhân của chúng tôi từ bên ngoài mời về làm bác sĩ mổ chính, cũng phải là bác sĩ bệnh viện chúng tôi, bởi vậy làm xong giải phẫu, có vấn đề đặc thù, đến bệnh viện.” Chủ nhiệm khoa cau mày nhẫn nại giải thích với ba người đối diện.
      Kiều Lập Quốc phiền chán thả lỏng cổ áo, giận trừng mắt bác sĩ trước mặt. Bọn họ sáng sớm liền tới bệnh viện này, kết quả cho biết Đỗ Nhược ở?
      Diệp Tĩnh Nhã dường như là nhìn thấu bác sĩ kiên nhẫn, vội vàng tươi cười nhợt nhạt, “ là ngượng ngùng, chồng của tôi tính tình tương đối nóng nảy. biết có thể hay cho chúng tôi số điện thoại của Đỗ Nhược?”
      Nếu là Diệp Tĩnh Nhã ngay từ đầu liền hỏi số điện thoại, mà phải là Kiều Lập Quốc phát giận, vị bác sĩ chủ nhiệm này có khả năng cho bọn họ số điện thoại, nhưng tại xem ra dường như là lai giả bất thiện, dám tùy tùy tiện tiện cho người ta số điện thoại, để lại tâm nhãn, : “Chúng tôi thể tùy tiện lộ ra số điện thoại cho những người khác!”
      “Nga! Chúng tôi là ba mẹ nàng.” Diệp Tĩnh Nhã kéo tay Kiều Lập Quốc, cười giải thích với bác sĩ.
      xin lỗi, tôi giúp được gì!” Trực giác trong lòng thấy ổn, nào có đạo lý làm cha mẹ biết số điện thoại đứa , đợi Kiều Lập Quốc ba người muốn biết tin tức vị bệnh nhân kia, vị bác sĩ này lễ phép trong có chứa vài phần cường ngạnh mời người ra ngoài văn phòng, tiếp tục dây dưa cùng ba người.
      làm sao bây giờ?” Diệp Tĩnh Nhã khẩu khí tốt lắm, nếu phải Kiều Lập Quốc ngày hôm qua chờ được, có lẽ ngày hôm qua bọn họ tìm được Đỗ Nhược, nay tốt rồi, lại manh mối bị chặt đứt.
      Kiều Lập Quốc nghe vậy, hất tay Diệp Tĩnh Nhã, người trước.
      Nàng cúi đầu, che đậy kín khinh thường trong mắt, theo hai mươi mấy năm, vẫn cho là là con cháu wan gia có tiền, có thế, chân chính kết hôn, mới biết được bất quá là phế vật dựa vào vợ leo lên.
      “Mẹ, làm sao bây giờ?” Các nàng muốn nơi nào tìm người? Chẳng lẽ muốn tìm Hướng Tinh?
      Diệp Tĩnh Nhã nâng cao sống lưng, “Hừ, được, khiến cho lão nhân lấy tiền ra.”
      Kiều Tâm cùng Diệp Tĩnh Nhã đến cửa chính bệnh viện, “Đây phải là Kiều Tâm sao?” Thoáng nghe thấy thanh ở trong tai bọn nàng nghe qua có chút ý tứ châm chọc hàm xúc.
      Hai mẹ con quay đầu, Kiều Tâm nhìn người tới, liền ngây ngẩn cả người, lập tức cười, “Nguyên lai là Tam tỷ tỷ.” Là Tam tỷ bạn trai nàng.
      Trương Lam Hân nghĩ tới ở bệnh viện nơi này nhìn thấy bạn đệ đệ, nhìn nữ nhân bên cạnh Kiều Tâm có vài phần giống nhau, trong lòng biết là mẹ nàng, cũng lên tiếng chào hỏi, dù sao mẹ nàng cũng có ý định cho nữ nhân này vào cửa, “Miệng thực ngọt, bất quá vẫn nên gọi tôi là Lý phu nhân, dù sao cùng đệ đệ tôi bát tự cũng còn có coi đâu.” thanh câu cuối cùng vài phần. Cho dù là như vậy, Lý Thiên nghe xong vẫn là nhíu nhíu mày, nữ nhân này, miệng thực khiếm, đắc tội với người.
      “Vị này là tỷ tỷ Vân Dật , Tâm Tâm cũng giới thiệu chút, ” Diệp Tĩnh Nhã oán trách nhìn thoáng qua con của mình, mặt từ ái đối với Trương Lam Hân , “Tâm Tâm bị nhà chúng ta làm hư a, về sau còn cần các vị dạy nàng nhiều hơn mới được.”
      Kiều Tâm cuối cùng là có tu luyện tới, gương mặt sớm xám tro, hai tay nắm chặt, để móng tay bấm vào hai bàn tay của nàng.
      Tuy rằng khinh thường cùng Diệp Tĩnh Nhã chuyện, nhưng tóm lại người ta là trưởng bối, Trương Lam Hân vẫn có chút đúng mực, hừ hừ ứng vài tiếng, liền dắt chồng xoay người rời .
      Trương Lam Hân rồi, hai mẹ con tại chỗ đứng yên lâu, Kiều Tâm trong lòng ức chế, cam lòng cùng lửa giận, xoay người rời , “Con muốn đâu?” Diệp Tĩnh Nhã cau mày hỏi Kiều Tâm.
      Cười nhạo tiếng, “Còn có thể làm cái gì? Nếu tìm thấy người, bù được khoản tiền kia của các người, con được tiến vào cửa Trương gia.” Kiều Tâm hất cánh tay Diệp Tĩnh Nhã ra, đạp giày cao gót, bước nhanh rời khỏi bệnh viện.
      Diệp Tĩnh Nhã cúi đầu xoa đầu đau”Thình thịch”, sửa sang lại cảm xúc mới mang dáng vẻ tao nhã rời , nàng bây giờ là người có thân phận, nàng cho phép bản thân mình có bất kỳ cái gì hoàn mỹ.
      ☻☻☻
      Đỗ Nhược lau mồ hôi trán Duyệt Duyệt, “Uống chậm chút, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, nóng nảy.”
      Hạo Hạo nuốt xuống miệng nước, đồng ý nhíu tiểu lông mi lại, với mẹ, “Nhưng là chúng ta cũng rất lâu chơi a.”
      Tuyên Tuyên lấy khăn tay thêu tiểu Hồ Ly từ trong túi mình ra đưa cho ba ba, “Ba ba, nhanh chút, Tuyên Tuyên muốn lau mồ hôi.”
      Hạo Hạo mút lấy ống hút, vội vàng xoay mông lại ba ba, “Con cũng muốn.”
      Tề Thâm hầu hạ con, tức giận vỗ vỗ mông , “Con muốn, con muốn cái gì, nẹt mông sao?”
      Đầu Hạo Hạo quơ tới quơ lui, “Khăn ở bên trong yếm.” Lắc lắc cái yếm ở sau mông.
      “Oa, đáng a!” Người chung quanh ngồi nghỉ ngơi phát ra trận thở .
      đáng ! Tề Thâm là đối với đứa nhà mình có biện pháp, khẽ thở dài: “Sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy a?”
      “Khăn tay chim ưng của ngươi xinh đẹp.” tiểu nương 6, 7 tuổi đứng trước mặt Duyệt Duyệt, nhìn khăn tay trong tay nàng.
      Duyệt Duyệt nháy mắt, khách khí gật đầu, lộ ra răng trắng bóc: “Cảm ơn!”
      Tiểu nương bất mãn nhìn tiểu đậu đinh xinh đẹp trước mắt, thế nào còn đưa khăn cho mình? Bình thường chỉ cần nàng vừa thích, người khác đều tranh nhau đem đồ vật cho nàng.(lk: Nấm sau này như vậy, mẹ táng niểng răng lun!)
      Duyệt Duyệt chu cái miệng nhắn, chân tướng xem tỷ tỷ tiểu thư trước mắt, nàng thế nào luôn nhìn chằm chằm nàng a?
      “Ngươi đem khăn tay cho ta.” Tiểu nương còn như vậy, am hiểu sâu đạo lý “Núi ko dời ta liền dời núi”, ngươi chủ động cho, ta đây liền mở miệng muốn.
      Khăn tay này là Đỗ Nhược cố ý vì đứa chuẩn bị, dùng vải dệt mềm mại nhất làm thành khăn , để trong túi quần đứa , từ liền dưỡng thành thói quen thích sạch sẻ, bởi vậy cho dù nghịch ngợm nhất trong ba bào thai, tiểu Hạo Hạo cũng là bé cưng sạch . Vì khác nhau, Đỗ Nhược còn thêu ở góc khăn động vật mà đứa thích để phân biệt, cho nên khăn tay càng rời khỏi người ba bào thai.
      Tề Duyệt Duyệt làm sao có thể cho người khác khăn tay ? Bả đầu uốn éo, làm người thích, chân muốn chạy trở lại bên người ba mẹ.
      “Này!” Tiểu nương nghĩ tới bé thế nhưng muốn chạy trốn, lập tức vươn tay cầm cổ áo nàng, tay kia đoạt khăn tay trong tay Duyệt Duyệt.
      Duyệt Duyệt là ai? Đây chính là đứa của Tề Thâm và Đỗ Nhược, là đội trưởng bộ đội đặc chủng, là cao thủ võ công, cho dù người ta còn , cũng phải ngồi . Huống hồ tiểu tử kia bình thường chính là nữ Bá Vương, mặc dù bạo lực giống ca ca, nhưng phải là người dễ chọc, tay bé xoay người bắt lấy tay nắm cổ áo phía sau, đẩy ra, đem tiểu nương phía sau ngã sấp xuống đất.
      Người chung quanh đều có phản ứng kịp, thấy tiểu bằng hữu, nghĩ thế nhưng đánh nhau.
      Khăn tay lấy được, còn bị quăng, tiểu nương cũng bất chấp bình thường mẹ dạy tiểu thục nữ, nhất thời nằm xuống mặt đất, oa oa khóc rống lên.
      Từ lúc Duyệt Duyệt bị nắm cổ áo, Đỗ Nhược và Tề Thâm liền phát , qua, nữ nhi của bọn bọ đem người quăng ngã.
      Hạo Hạo cùng Tuyên Tuyên hai tiểu gia hỏa thấymuội muội ( tỷ tỷ ) lại bị người khác khi dễ, lập tức chạy tới phía trước Duyệt Duyệt, giận trừng mắt nhìn nữ hài này khóc đến xấu xấu.
      Đỗ Nhược xoa Duyệt Duyệt ôm chặt bắp đùi mình, cho dù biết tiểu tử kia là giả vờ đáng thương, vẫn an ủi cười với bánh bao ánh mắt ướt sũng nhìn mình.
      “Bé, bé, làm sao rồi? Sao lại khóc?” nữ tử từ trong đám người ra, ôm tiểu nương ngồi dưới đất đau lòng dụ dỗ.
      “Các ngươi!” Tiểu nương khóc suốt ngừng, nữ tử tức giận ngẩng đầu quát lớn người nhà này làm đứa mình khóc.
      Đỗ Nhược cùng Tề Thâm liếc nhau, dĩ nhiên là người quen biết.
      “Tề thiếu, ” chồng cũng đến, thấy là Tề Thâm, lập tức cười lên tiếng kêu , nhìn nhìn Đỗ Nhược bên cạnh, “Đỗ Nhược?” Nhìn ba tiểu cục bột trước mắt, Tôn Hạo Vũ trong lòng có chút kinh ngạc, nghĩ tới vợ Tề Thâm dĩ nhiên là Đỗ Nhược.
      Tề Thâm, Đỗ Nhược cười lên tiếng chào hỏi, ba tiểu bánh bao cũng thông minh, ngọt ngào, ngây thơ chào: chào chú, chào dì.
      Tôn Hạo Vũ biết chuyện phát sinh nơi này, thấy nữ nhi bảo bối thế nhưng khóc, liền hỏi câu, “Đây là làm sao rồi?”
      Vợ Tôn Hạo Vũ lúng túng nở nụ cười chút, biết trả lời như thế nào, nàng biết thừa là con của mình muốn cướp gì đó của đứa người ta, lại gặp người ta là Tề Thâm, ngay cả ngươi đúng ngươi cũng phải giải thích, huống chi vẫn là đứa mình đúng.
      Tôn Hân Hân tiểu bằng hữu cũng biết mẹ rối rắm, gặp ba ba đến đây, cảm thấy có người thay mình chỗ dựa, lập tức lớn tiếng chỉ vào Tiểu Duyệt Duyệt lên án, “Ba ba, chính là nàng đem con quăng ngã.”
      Hạo Hạo cùng Tuyên Tuyên hung hăng trừng mắt Tôn Hân Hân, cho thấy mình bất mãn, nếu Đỗ Nhược cùng Tề Thâm ở, tiểu tử kia sớm hai lời, đánh người rồi.
      Vợ Tôn Hạo Vũ ngượng ngùng cười cười, “Ngượng ngùng a, đứa hiểu chuyện.”
      có vấn đề gì, đứa của tôi nghịch ngợm, vô tình làm vị tiểu bằng hữu này ngã sấp xuống.” Người ta cầu hoà, Đỗ Nhược đương nhiên cũng là cười cho qua.
      vất vả dỗ tiểu nương, nhưng đứa kia thuận theo, lại nhớ khăn tay của tiểu Duyệt Duyệt, “Con cũng muốn, con cũng muốn.”
      Nhưng nhà Tề Thâm đều có ý muốn nhường khăn tay, vợ Tôn Hạo Vũ đành phải dụ dỗ về sau mua.
      Tôn Hạo Vũ cảm thấy mất thể diện, nhìn người ta so ngươi tiểu nhân, ở trước mặt ba mẹ cũng biết lễ phép lên tiếng, ngươi thế nào biết xấu hổ khóc rống ngừng? Gầm lên câu Tôn Hân Hân, cùng Tề Thâm cáo từ, mới mang đứa rời , trong lòng hạ quyết tâm muốn hảo hảo quản giáo đứa , rất giống ai.
      Đây đối với tiểu tử kia mà chính là tiểu nhạc đệm, bọn họ tiếp tục chơi trong công viên trò chơi ngày.
      Chỉ có Tề Thâm cùng Đỗ Nhược trong lòng biết, rất nhanh có rất nhiều người biết vợ Tề thiếu nguyên lai chính là đại tiểu thư bị Kiều gia đuổi .

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :