1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống hạnh phúc sau khi trọng sinh - Tiểu Cá Bạc (35C +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 8: giống nhau
      giống nhau
      Edit- Beta: Lengkeng_Sophie
      “Kiều Nhược, chị thế nào cũng ở nơi đây?” nữ hài bên cạnhKiều Tâm thấy Đỗ Nhược, rất giật mình.
      Nghe thanh bén nhọn, Đỗ Nhược theo bản năng nhăn nhíu mi. Đỗ Nhược phát , mọi người Kiều gia vẫn gọi mình là Kiều Nhược, đây là có ý gì?” là trùng hợp, các người cũng tới nơi này mua đồ?”
      “Tiểu Ngải” Kiều Tâm lắc cánh tay của bé, bất quá nghe được thanh “Kiều Nhược” cũng khỏi ánh mắt u u, Kiều Tâm vì sao ông nội muốn mọi người kêu Kiều Nhược, “Nhược Nhược, Tiểu Ngải phải ý đó.”
      Ngải? Kiều gia tiểu hài tử, đây chẳng lẽ là nữ nhi Nhị thúc? Xem ra chính mình vẫn phải là trở về nhìn xem tư liệu, bằng đêm nay liền lộ tẩy. Bất quá, Kiều Tâm hổ là nữ nhi Diệp Tĩnh Nhã, ngược lại là cùng trong trí nhớ Đỗ Nhược giống nhau như đúc, luôn bày ra bộ dáng bị khi dễ, “ nghĩ rằng tôi và cảm thấy nàng là có ý tứ gì?” Đỗ Nhược nhếch miệng, như cười như hỏi lại.
      Kiều Tâm nghẹn lại, thế nào trả lời? Vì sao này Đỗ Nhược luôn theo suy tính?!
      Kiều Ngải vốn gặp Đỗ Nhược lãnh đạm nhìn mình, khỏi có chút co rúm lại, nhưng vẫn là lấy dũng khí trừng trở về, hừ, dựa vào cái gì mình phải sợ nàng, trước kia mẹ nàng còn sống, gia gia nãi nãi các nàng cái gì đều cho nàngtrước, đều cưng chiều nàng, tại, nàng phải là người Kiều gia, còn sợ nàng?
      Bất quá này Kiều Nhược giống như giống trước, nếu trước kia, sớm trả lại mình câu, ngươi đều có thể ở trong này, ta thế nào thể ở?
      Kiều Ngải nghĩ đến đây, lại khỏi hồ nghi quan sát Đỗ Nhượctrên dướimột chút.
      “Nhược Nhược, em cũng tới nơi này mua lễ vật cho nãi nãi à?” Kiều Tâm thu thập xong cảm xúc, liền thoáng nhìnquản líđi theo bên cạnh Đỗ Nhược, trong tay mang theo gói to, trong lòng rất tự nhiên.
      “Kiều Nhược, chị cần lớn lối như vậy!” Kiều Ngải bước nhanh lên phía trước, ngăn lại Đỗ Nhược. Quả nhiên, vừa mới tưởng rằng Kiều Nhược thay đổi chính là ảo giác, bò điên đến Thượng Kinh cũng vẫn là bò, hừ.
      Đỗ Nhược hiểu nhìnnữ hài bé bỏngtrước mắt, ah…, chẳng lẽ mình nơi nào đắc tội đường muộinày. Được rồi, cho dù Đỗ Nhược tính cách trở nên bình hòa ít, đối với mình trước kia, nàng chẳng qua là cảm thấy bản thân mình ngốc, vẫn như cũ cảm giác mình trước kia có bao nhiêu kiều, hoặc là , như vậy bản thân mình có cái gì tốt.
      “Chị còn tưởng rằng chị làđại tiểu thư mà gia gia nãi nãi sủng ái nhất Kiều gia sao? Chị dựa vào cái gì đối Tâm đường tỷ lễ độ như vậy?! biết, tại người trong nhà rất thích Tâm đường tỷ.” Kiều Ngải hơi có vẻ đắc ý nhìn Đỗ Nhược. Quả , Kiều Tâm hội làm người so vớiKiều Nhược, Kiều Nhược từ bị đại nhân cưng chiều lớn lên, thành thói quen chuyện gì đều là chính mình, trong nhà biểu đệ này đó hoàn hảo, tỷ muội lại cũng thích chơi cùng Kiều Nhược. Nhưng là Kiều Tâm bất đồng, nàng quen lấy lòng người chung quanh, cho dù được gia gia nãi nãi sủng, cũng vẫn như cũ ôn nhu đối tốt với người khác, những người kia cảm thấy, đúng là Kiều Tâm tốt hơn.
      Kiều Tâm cũng khỏi nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, muốn xem xem nàng biết tình sau, có cái gì biểu tình.
      Đỗ Nhược biết nhớ ra cái gì đó, nỗ lực cho ý cười nhiễm lên ánh mắt, kéo Dì Lưuđi quaKiều Ngải. Lúc qua Kiều Ngải, dùng thanh lớn , vừa khéo cũng có thể làm cho Kiều Tâm nghe được, , “Tôi và các người, giống nhau.”
      giống nhau? Nơi nào giống nhau?
      Hừ, Kiều gia ở Thượng Kinh tuy rằng coi vào đâu, nhưng là, có Kiều gia bảo hộ, mẹ chị cũng qua đời, chị cho là, chị còn có thể giống như trước đây được mọi người sủng ái sao? có bọn họ sủng ái, chị theo chúng ta có cái gì giống nhau? Kiều Ngải tức giận nghĩ.
      giống nhau? Nơi nào giống nhau?
      Giống nhau đều là ba ba nữ nhi, thậm chí mày bây giờ mẹ cũng còn, quả giống với, về sau, tao đoạt hếtsủng ái của ba ba, gia gia nãi nãi, tao muốn cho mày mất đihết thảy Kiều gia, đến lúc đó nhìn xem, chờ lúc mày chân chính ý thức được mất điều này, còn có thể hay ra lời như vậy? Kiều Tâm nắm chặt lòng bàn tay, ở trong lòng thầm thề.
      “Nhược Nhược, lời này đúng, các người đương nhiên là đồng dạng như vậy!Con so các nàng tốt hơn nhiều!” Dì Lưu lo lắng Đỗ Nhược bị Kiều Ngải thương tâm, ra sức an ủi Đỗ Nhược.
      Khoái trá cười ra tiếng, “Cảm ơn Dì Lưu!” Đỗ Nhược nghiêm túc hướng Dì Lưu lời cảm tạ. giống nhau, đời kia bản thân mình nhìn thấu, có rời Kiều gia, Đỗ Nhược cũng thể cam đoan, khi đó bản thân mình rời Kiều gia có thể hay sống tốt, nhưng là đời này, rời Kiều gia, mình tuyệt đối sống thư sướng, hơn nữa có bảo bối của mình bên cạnh, đời còn cócuộc sống hạnh phúc hơn sao?
      Kiều Ngải cùng Kiều Tâm đều phải dựa vào Kiều gia, nhưng là, Đỗ Nhược cần. Bây giờ Kiều gia đối với Đỗ Nhược, ha ha, Đỗ Nhược đối với vấn đề này chỉ biết cười.
      Kiều gia? Vậy là cái gì?
      “Dì chính là .” Dì Lưu bị vẻ mặtĐỗ Nhược nghiêm túc làm có chút ngượng ngùng, nhanh chóng vòng vo đề tài.
      Đỗ Nhược cũng tri kỷ theo Dì Lưután gẫu.
      Hai người dọc theo đường cười cười, cảm giác ấm áp.
      ——
      Trong quán cà phêTinh Ngữ.
      “Như vậy kiện kia, là ?” Trần Ngôn nhìn chằm chằm Hướng Tinhngồi đối diện, nghiêm túc hỏi.
      “Ah…, mình hỏi qua mẹ mình, có phải hay có tiến hành thủ tục xuất ngoại, nàng điều tra biết.” Hướng Tinh thở dài hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, “Bạn , Tề Thâm tên kia cùng Đỗ Nhược phải là chia tay rồi?”
      “Bằng , tại saolại xuất loại tình huống này à? người thấy bóng dáng, người sắp xuất ngoại.” Hướng Tinh càng càng cảm giác mình đoán trúng chân tướng.
      “Cụ thể phát sinh chuyện gì, mình cũng quá ràng. Bất quá, tên kia đại khái ba tháng trước, từng chạy đến tìm mình uống rượu cả đêm, sau nghe được tin tức làm nhiệm vụ.” Trần Ngôn đau đầu xoa xoa giữa trán.
      “Chúng ta cũng biết chính xác.” Hướng Tinh đá đá Trần Ngôn, “Mình hỏi tin tức kia sao rồi? Khi nào trở về?”
      “Khoảng tuần .”
      “Chúng ta đây cũng chỉ cầu nguyện ông trời phù hộ, Đỗ Nhược đừng trong tuần này xuất ngoại.” Diêu Nhạc Nhạc hai tay chắp lại.
      “Mau miễn bàn việc này. Chúng ta làm hảo huynh đệ đến vậy rồi, còn ngại à?” Hướng Tinh nửa người gục xuống bàn, lười biếng .
      “Cũng đúng là.” Trần Ngôn phụ họa.
      Chạng vạng, trong đại trạch Kiều gia mảnh náo nhiệt.
      “Trần mẹ, thức ăn này có thể bắt đầu chuẩn bị, đúng 7: 00 giờ chúng ta khai tiệc.” Diệp Tĩnh Nhã đến trước cửa phòng bếp, rửa tay sạch , “Nếu tôi cũng tới hỗ trợ?”
      Trần mẹ nhanh quệt quệt tay lên tạp dề, “Ai u, đại thái thái cần! Ngài nha, phòng bếp có chút chuyện như vậy, chỗ nào cần ngài tới hỗ trợ a! Ngài a, vẫn là ra đại sảnh ngồi .”
      Diệp Tĩnh Nhã nghe được kia tiếng “Đại thái thái” tươi cười dũ phát ôn nhu, “ có việc gì, nơi đó có Nhị đệ muội còn có đại tỷ nhị tỷ tiểu muội rồi! Tôi đến phòng bếp phụ chút.”
      bên giúp việc tuổi trẻ lại đây, “Đại thái thái, ngài hôm nay mặc xinh đẹp như vậy, ở chỗ này dơ y phục của ngài.”
      “Đúng vậy đúng vậy, lão thái thái sao có thể biết ngài hiếu tâm?” Trần mẹ nhanh .
      “Tĩnh Nhã, em ở trong phòng bếp xem náo nhiệt gì? Mau tới đây, mẹ tìm em!” Vừa vặn Kiều Lập Quốc ở bên ngoài kêu người.
      Diệp Tĩnh Nhã chỉ phải cười lau khô tay, theo Kiều Lập Quốc ra ngoài.
      Nàng vừa , nữ hài tuổi trẻ hâm mộ nhìn nàng thân ảnh đẹp đẽ, cùng nữ hài bên cạnh thầm, vị phu nhân này thực ôn nhu, cười rộ lên làm cho người ta ấm áp, say mê được, trách được Kiều gia nhà đều thích nàngnhư vậy.
      Trần mẹ cũng quản các nàng thầm, chính là cảnh cáo bọn họ mau làm việc.
      Trần mẹ sống hơn nửa đời người, tựa như đại bộ phận nữ nhân giống nhau, thích tiểu tam, này quan hệ tiền tài, địa vị. Cho nêndù nàng Diệp Tĩnh Nhã đối với các nàng nhã nhặn, Trần mẹ đối nàng vẫn là vui nổi.
      Bất quá, đối với Kiều Tâm Trần mẹ vẫn là thích, dù sao đứa là vô tội, hơn nữa đứa này còn rất là nhu thuận, thành tích lại tốt, lại hiếu thuận, còn có thể săn sóc người khác, thực phải . Bất quá nhớ tới Kiều Tâm, Trần mẹ lại nghĩ tới hai lần Kiều Tâm khi trở về đỏ bừng hốc mắt, nghe biểu tiểu thư trong nhà này , hình như là bịKiều Nhược tiểu thư khi dễ. Haiz, kẻ có tiền…
      “Nơi nào, đại thái thái trước kia cùng nhị tiểu thư còn xinh đẹp hơn.” trận tranh chấp ngắt dứt suy nghĩ Trần mẹ.
      “Trần mẹ, có hay a?” Hỏi chính là nữ hàimới tới.
      “Xinh đẹp có ích lợi gì? Nghe tiểu thư kia rất kiều vô cùng.” nữ hài tử khác giọng mang chua xót .
      “Có xinh đẹp hay liên can gì đến các ngươi? Mau làm việc !” Trần mẹ bất mãn tiến độ mấy ngườ này, những người này đều là người mới tới, vốn Kiều gia cả lái xe cũng liền chỉ có vài người hầu, bất quá, chuyện này tương đối nhiều, liền từ bên ngoài mời thêm những người này về hỗ trợ.
      Kỳ thực, Trần mẹ đối Kiều Nhược biết nhiều lắm, Kiều Nhược là điển hình đại tiểu thư, cùng các nàng căn bản tiếp xúc, chính là biết Kiều Nhược quả bộ dạng rất xinh đẹp, nhưng Kiều Nhượctrước đây tính cách có vẻ quá mức phô trương, cái loại xinh đẹp này làm các nữ nhân khác thế nào thích, cho dù nữ nhân này tuổi năm mươi, Trần mẹ xác thực thế nào thích Kiều Nhược.
      “Oa ~” tiếng hô từ bên ngoài trở về.
      “Làm sao rồi? Làm sao rồi?” Ngay Trần mẹ đều quay đầu nhìn thoáng qua.
      “Người đến xinh đẹp.” nữ giúp việc kia thấp giọng , “ !”
      vk đại caHaYen thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG] [​IMG]
      *Phản Phác Quy Chân: 返璞归真 – Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.


      Nguồn gốc của câu này:

      Lão Tử cùng Trang Tử, cả hai đều chủ trương “Phản phác quy chân – Sống chất phác giản dị, trở về với chân của thiên nhiên”, nhưng với Lão Tử là thái độ phản ứng, bởi chán ghét những tượng đấu tranh quyền lực, đời sống xa xỉ và tâm địa xảo trá của nhóm chính trị quyền thế. Riêng với Trang Tử vì lẽ khác, Người quý trọng giá trị chân chính của sinh mạng con người hơn tất cả. Cho nên Trang Tử cực lực chống lại chế độ và tập tục truyền thống, cho rằng những thứ đó, đều gây phương hại cho bản chất chân của mạng sống con người. (-Tàng Thư Viện-)

      *hậu tích bạc phát: Tích súc dầy sau đó mới phát

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 10: tính sai
      Edit- Beta: Lengkeng_Sophie
      Thời tiết dần dần trở nên lạnh, sáng sớm Đỗ Nhược thức dậy luyện tập buổi sáng cũng lại mặc thân quần áomỏng manhđểluyện công, mà Dì Lưu dặn dò, sớm mặc vào áo dài quần dài, cho dù Đỗ Nhược biết mình thân thể tốt lắm, nhưng cũng muốn tổn hại quan tâm của Dì Lưu đối với mình, như vậy sáng sớm, Đỗ Nhược phía dưới cái quần vận động hình thức đơn giản màu xám nhạt, thân áo có nón cùng mộtmàu, có vẻ nhàng khoan khoái mà bừng bừng tinh thần phấn chấn.
      Từng chiêu thức khoa tay múa chân tung ra, Đỗ Nhược đem tất cả võ công đều đùa bỡn lần, lại cànglưu loát mây bay nước chảy sinh động. Cầm lấy khăn mặt đặt bên ghế tựa, Đỗ Nhược lau mồ hôi mặt, hô, vừa lòng liền gật gật đầu, rốt cục có thể thu phát tự nhiên.
      Bản quả nhiên vẫn nắm giữ ở trong tay mình, trong lòng mới có cảm giác an toàn. Tâm tình Đỗ Nhược có chút thoải mái vào trong nhà.
      Dì Lưuthấy Đỗ Nhược vào nhà, mới đưabữa sáng sớm chuẩn bị tốt bưng lên bàn ăn.
      Đỗ Nhược cầm lấy cái bánh bao còn nóng hổi, chuẩn bị ăn, nhìn thấy bên Dì Lưubiểu tình muốn lại thôi. Đỗ Nhược nghi ngờ buôngbánh bao trong tayra, “Dì Lưu, dì có phải có chuyện gì muốn cùng con hay ?”
      “A…” Dì Lưu khẩn trương ho ho khan, “ có gì, kỳ thực cũng có cái gì.”
      Gặp Dì Lưu khẩn trương, thân thể căng thẳng, Đỗ Nhược nghĩ, chẳng lẽ trong cảm nhậnDì Lưumình đáng sợ vậy sao? Bất đắc dĩ trấn an, “Dì Lưu, cần khẩn trương, có chuyện gì dì xem, có thể giúp con khẳng định giúp, nếu được, con cũng có thể giúp dì nghĩ biện pháp a.”
      Kỳ thực cũng phải đáng sợ, chính là có khi Đỗ Nhược lúc lơ đãng toát ra quý khí, luôn làm cho Dì Lưu trước đây nghèo khổ nửa đời người cảm thấy nho áp lực, huống chi, Dì Lưu tại cảm giác mình làm sai chuyện, càng thêm thấp thỏm, “Kỳ thực chính là dìlắm miệng gây họa…” xong, có tiểu tâm mà liếc mắt cái nhìn Đỗ Nhược.
      Đỗ Nhược nhàng gật gật đầu, cổ vũ Dì Lưu tiếp.
      “Con phải mở phương thuốc sao?” Dì Lưu ảo não buông đầuxuống “Sau khi Dì dùng xong vài đợt trị liệu, tay chân già nuanày liền khá nhiều, liền… Sau đó có lão bằng hữu cũng bị tật xấunày, dì liền đem cho phương thuốc, dì tối hôm qua nghe Thiên Minh , phương thuốc này là thể truyềnloạn.”
      Còn tưởng rằng là chuyện gì. Đỗ Nhược nhìn đối phương ánh mắt lo lắng, hối hận, trong lòng khỏi mềm nhũn, thấp giọng , “Dì Lưu, cần lo lắng, phải đại gì.”
      “Ân” Dì Lưu gặp Đỗ Nhược có tức giận, nhãn tình khỏi sáng lên, “Người bạn kia của dì dùng xong, là có bị đau như trước nữa.”
      “Ha ha, phương thuốc kia chính là giảm bớt đau đớn khi bị phong thấp a, nếu bằng hữu dì bị bệnh phong thấp, đương nhiên là có hiệu quả.” Đỗ Nhược gật đầu.
      Bất quá, “Dì Lưu, dì nhất định phải hỏi đối phương có phải hay bị bệnh này mới được, trung y chú ý chính là đúng bệnh hốt thuốc, về sau cũng thể tùy tiện đưa thuốc cho người ta.” Đỗ Nhược nghiêm túc dặn dò Dì Lưu.
      “Ah…, dì biết.” Dứt lời, Dì Lưu lại đứng thẳng sống lưng, “Dì bị phong thấp, Thiên Minh biết mang dì bao nhiêu bác sĩ cũng chưa chữa khỏi, Nhược Nhược vừa ra tay, liền xong, lợi hại như vậy, làm sao có thể trị cho người khác hết đâu?”
      Đỗ Nhược nhìn Dì Lưu, ko biết Dì Lưu tự tin là nơi nào tới, kỳ thực Đỗ Nhược chính là mở phương thuốc tác dụng ngoài cộng thêm uống thuốc, cũng có ảnh hưởng đến cái khác, nhưng là cũng bởi vậy, lão nhân gia lại tin tưởng vững chắc mình là bác sĩ trung yrất lợi hại.
      “Nhược Nhược, phương thuốc của contruyền ra ngoài có chuyện gì sao?” Dì Lưu bắt đầu cảm thấy phương thuốc kia chính là bài thuốc bí truyền tổ truyền của Đỗ Nhược, trong lòng hạ quyết tâm muốn thu hồi nó lại.
      Đỗ Nhược cười lắc đầu, “ quan trọng.” Tuy rằng bây giờ còn thích hợp để cho người khác biết mình biết y thuật, nhưng chỉ là phương thuốc mà thôi, Đỗ Nhược cũng có xuất thủ cứu người, ảnh hưởng cũng lớn. Lúc trước khi học y, gia tộc tổ huấn liền có hành y tế thế, thầy thuốc nhân tâm, có thể trợ giúp cho người khác, Đỗ Nhược mất hứng, lại , đây cũng là loại duyên.
      Bởi vì buổi chiều muốn văn phòng luật của luật sư Tưởng Thiếu Hiền làm việc, thời giankế tiếp, Đỗ Nhược liền có tâm tư quản Dì Lưu, dùng xong điểm tâm, toàn bộ tinh lực liền đều đặt ở cân nhắc hợp đồng Tưởng Thiếu Hiền soạn thảo, liền ngay cả cơm trưaDì Lưu cũng bưng vào thư phòng.
      Tối hôm qua sau khi rời Kiều gia, Đỗ Nhược liền nhận được điện thoạiTưởng Thiếu Hiền, lúc trước Đỗ Nhược nhờ tìm người quản lý tài sản tìm được, hỏi Đỗ Nhược có thể hay cùng nhau ăn bữa cơm, gặp mặt, mọi người ngồi xuống bàn bạc chút. Đỗ Nhược vừa vặn có ăn cơm chiều liền ra Kiều gia, ba người liền hẹn gặp nhau.
      Đỗ Nhược sau khi về đến nhà, suy nghĩ chút, cảm thấy người quản lý tài sản kia sai, lập tức liền gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Hiền, thỉnh hỗ trợ liên hệ vị quản lý tài sản kia,ước định hôm nay đến văn phòng Tưởng Thiếu Hiền ký ước.
      Sáng sớm hôm nay, Đỗ Nhược nhận đượcTưởng Thiếu Hiền gởi cho hiệp ước dựa theođiều kiệnđàm phán song phương, quan hệ đến toàn bộ gia sảncủa Đỗ Nhược, Đỗ Nhược thể cẩn thận cân nhắc.
      Buổi chiều, coi xong văn kiệnbuổi sáng, Đỗ Nhược mớidừng lại, mới chuẩn bị xuất phát.
      Lúc Đỗ Nhược thay quần áo, phát bụng của mình có vẻ như ràng ít, Đỗ Nhược xoa cái trán, còn đủ bốn tháng, theo lý phải còn nhìn ra à? Đỗ Nhược hạ quyết tâm, ổn định tinh thần xuống buổi tối trở về tự bắt mạch.
      Đỗ Nhược lái xe, thẳng đến nơi. Nàng tới lầu 24, hỏi nhân viên tiếp tân “Xin hỏi, Tưởng luật sư có ở đây ?”
      “Ngài hảo, xin hỏi ngài có hẹn trước ?” Tiểu thư tiếp tânthoáng đánh giá chút, khách khí .
      Đỗ Nhược gật đầu, “Có.”
      “Thỉnh ngài chờ chút, ” Tiểu thư tiếp tânlập tức gọi điện thoại.
      Đỗ Nhược ràng cảm giác được, khi nàng vào văn phòng luật, tầm mắt mọi người đều tập trung đến thân nàng, thanh chuyệnchung quanh cũng ít.
      Đỗ Nhược khỏi hơi hơi nhíu mày, Thượng Kinhnày…
      Cũng biết trong điện thoại người gì đó, tiểu thư tiếp tânsau khi để điện thoại xuống, lập tức vẻ mặt tươi cười, “Tưởng tiên sinh lập tức tới ngay.”
      Đỗ Nhược lộ ra nụ cười tủm tỉm, lời cảm tạ.
      “Đỗ tiểu thư, ” Tưởng Thiếu Hiền quả nhiên rất nhanh liền từ bên trong ra, “ xin lỗi, làm cho ngài đợi lâu. Xin mời theo tôi.”
      Đỗ Nhược theo Tưởng Thiếu Hiền tiến vào văn phòng, phát vị quản lý tài sản kia đangngồi ở đây.
      “Xin Chào!” Ngụy Trạch Hoa mặc dù tối hôm qua gặp Đỗ Nhược, nhưng tâm tính bất đồng, lúc này ở trong lòng đơn giản đối với Đỗ Nhược đánh giá phen, trách được muốn thỉnh người đến quản lý tài sản, nhìn Đỗ Nhược này thân khí chấtthong dong, cùng tiền tài liên wan, thích hợp làm bác sĩ hay là học giả hơn.
      “Xin Chào! xin lỗi, tôi tới chậm.” Đỗ Nhược mỉm cười vươn tay bắt tayNgụy Trạch Hoa.
      muộn, là tôi đến sớm, cùng Thiếu Hiền tâm mà thôi.” Ngụy Trạch Hoa cười giải thích.
      Tưởng Thiếu Hiền nhìn hai người, cũng gì thêm, dù sao người là bằng hữu của mình, sắp là cộng đồng , là lão bản mình, hai người này có thể ký ước, mình cũng bớt việc ít.
      Quả nhiên, hai vị đều đối với phân hiệp ước kia cảm thấy vừa lòng, thuận lợi ký hiệp ước.
      “Về sau liền làm phiền , Ngụy tiên sinh.” Đỗ Nhược ký văn kiệncuối cùng, bắt tay cùng với người quản lý tài sản tư nhân mới nhậm chức của mình.
      “Đâu có! Là tôiphải cám ơn Đỗ tiểu thư cho tôicơ hội có công việc này.” Ngụy Trạch Hoa chân thành cám ơn.
      Đỗ Nhược cười cười, thêm gì nữa.
      Thời giankế tiếp, Ngụy Trạch Hoa giảng giải cho Đỗ Nhược biếtbước đầu mình định ra kế hoạch quản lý đầu tư tài sản của Đỗ Nhược như thế nào. Đợi cho đến lúc toàn bộ kết thúc, trời tối rồi.
      Đỗ Nhược uyển chuyểntừ chối lời mời cùng nhau ăn cơm. Qua buổi chiều, Đỗ Nhược cảm giác thấy mệt mỏi, thầm nghĩ nhanh chóng về, tìm hiểu nguyên nhân bản thân mình bình thường.
      Đứng dậy cáo từ, Đỗ Nhược tới cửa, xoay người đối Tưởng Thiếu Hiền , “Tưởng luật sư, cám ơn ngài.” Cám ơn ngàichiếu cố đoạn thời gian này, Đỗ Nhược biết, nếu phải người này tận tâm tận lực giúp bản thân tìm, cũng thể nhanh có kết quả như vậy.
      “Ah…, ” Tưởng Thiếu Hiền biết tiếng cám ơn này là vì cái gì, cũng chối từ, trực tiếp đồng ý. Vốn chính là xem phân thượng cùng Đỗ nữ sĩ là bạn cũ, nhưng wa mấy ngày nay, là thưởng thức bé này, mới có thể lấytư thái trưởng bối khắp nơi chiếu cố nhiều hơn.
      Đỗ Nhược gặp đối phương đáp ứng, cũng thêm nữa, có số việc để ở trong lòng, biểu ở trong hành động, phải miệng là được.
      Sau khi Đỗ Nhược vừa về tới nhà, vội vàng ăn xong cơm chiều liền trở về phòng.
      Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, Đỗ Nhược ngồimát xa trong bồn tắm lớn, tùy ý từng đợt bọt nước đánh vào thân thể mình, chính là cau mày suy nghĩ kết quả mình vừa mới bắt mạch.
      Ba bào thai…
      Đỗ Nhược vô lực rên rỉ tiếng, tựa đầu mép bồn tắm, chuyện này hoàn toàn trong dự tính của bản thân.
      Mạch tượng này khiến mình chấn động phen, vô luận mình bắt mạch bao nhiêu lần, mạch tượng cũng là biểu ba bào thai. Đỗ Nhược suy nghĩ, đời trước lúc mình xoá sạch đứa ràng chỉ có , vì sao đời này lại biến thành ba bào thai? Chẳng lẽ là đời kia bản thân mình có dưỡng tốt thân thểchút nào, làm cho chỉ có bé cưng thành hình, hai bé khác quá ?
      Sống lại tới nay, Đỗ Nhược lần đầu tiên mất bình tĩnh.
      Thẳng đến tiến vào ổ chăn, Đỗ Nhược vẫn như cũ trằn trọc yên, cách nào vào giấc ngủ. Đỗ Nhược an ủi mình, chỉ là đứa biến thành ba đứa , bản thân mình buôn bán có lời phải sao? ràng mình cũng rối rắm đời trước đến tột cùng là bao nhiêu đứa , như vậy, vì sao lại ngủ được? Trong lòng Đỗ Nhược có loạicảm xúckhông thành lời.
      được! Giờ bụng lớn rất nhanh, rất nhanh liền giấu giếm nổi nữa.” Đỗ Nhược trước khi ngủ thầm, mơ mơ màng màng nghĩ… Nếu như bị nam nhân kia biết, bản thân mình khẳng định chạy được.

      3 bé cưng này rất dễ thương, cũng lấy nhiều hiếp ít y chang con của Thương Thương – Tâm hữu bất cam! ^^
      HaYenmilktruyenky thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 11: chuẩn bị rời
      Edit- Beta: Lengkeng_Sophie
      Ngày hôm sau, Đỗ Nhược khó được dậy trễ, trong gương vành mắt nàng đen ràng, người sáng suốt vừa thấy cũng biết là giấc ngủ đủ.
      “Nhược Nhược, con có phải là thoải mái a?” Dì Lưu bị vành mắt Đỗ Nhược đen nghiêm trọng dọa đến, lo lắng nhìn Đỗ Nhược.
      có việc gì, Dì Lưu.” Đỗ Nhược lắc lắc đầu.
      Lúc Đỗ Nhược qua phòng khách, bước chân dừng chút, nhớ tớiquyết định tối hôm qua của mình, vẫn là có ý định gọi điện thoại cho bằng hữu ở California bên kia hỏi chút, xem chuyện phòng ốc làm xong chưa?
      Dì Lưu bên bày biện điểm tâm, bên nhìn Đỗ Nhược gọi điện thoại, cảm thấy hôm nay Đỗ Nhược rất kỳ quái, như là có chuyện gì gấp.
      “OK, thank you very much!” Đỗ Nhược sau khi để điện thoại xuống, khóe miệng hơi vểnh, hiển nhiên là nghe được đáp án hài lòng.
      Đỗ Nhược xoay người nhìn thấy Dì Lưu, cười khổ cái, hỏng bét, lúc trước cùng Dì Lưu , mười ngày nửa tháng sau mới a.
      Dì Lưu hiển nhiên thấy được Đỗ Nhược cười khổ, “Làm sao rồi? Nhược Nhược?”
      Duỗi đầu là đao, lui đầu cũng là đao, “Dì Lưu, phòng ởbên kia tìm xong rồi, con tính toán hai ngày nữa liền nước Mỹ.”
      “Cái gì?” Dì Lưu kinh hãi, hiểu hỏi.
      “…”
      Đỗ Nhược vốn là muốn giải thích chút, dù sao trước khi , thể để cho người khác biết việc này, chính là quay mắt về phía Dì Lưu nhìn nàng chằm chằm, nàng muốn dối thế nào đều được.
      “Chuyện bên này cũng làm xong, bên kia phòng ở cũng tìm xong rồi, con… xảy ra chút chuyện, muốn sớm chút rời nơi này.”
      Dì Lưu thất vọng nhíu nhíu mày, rất nhanh liền giữ vững tinh thần, “Vé máy bay đặt xong chưa?”
      “A…” Đỗ Nhược có phản ứng kịp, “Hoàn… Còn có.”
      Dì Lưunhìn Đỗ Nhược biểu tình ngây ngốc làm cho tức cười, thở dài, “Kia ăn điểm tâm, sau đó nhanh đặt vé máy bay. Dì Lưu giúp con thu thập hành lý.”
      “Dì Lưu…” Đỗ Nhược biết nên cái gì cho phải.
      “Nhược Nhược, chuyện tình người trẻ tuổi các cona, dì hiểu!” Dì Lưu thò tay xoa xoatóc Đỗ Nhược, đứa này cao, “Nhưng là, Dì Lưu biết Nhược Nhược là người có kế hoạch, có bản lĩnh lắm! Conmuốn rời đisớm chút, khẳng định có lý do của con.”
      Đỗ Nhược cảm động ôm lão nhân này, “Cảm ơn Dì Lưu! Ha ha, con còn tưởng rằng, ngài tức giận.”
      “Ha ha…” Dì Lưu cười vui vẻ, biết Đỗ Nhược trong lòng có mình, “Được rồi, chỉ còn chút thời gian như vậy, dì nhanh chóng mua đồ.”
      Đỗ Nhược đột nhiên nghĩ đến danh sách đồ cần mua dài của Dì Lưu, phải là đem toàn bộ gì đó mua hết, khiến mình mang đến Mỹđi?
      thực tế, Đỗ Nhược đoán rất chuẩn. 2 ngày nay, Đỗ Nhược vàDì Lưu dạo siêu thị cùng trung tâm thương mạilớn lớn ở Thượng Kinh, bởi vì Đỗ Nhược là phụ nữ có thai, Dì Lưu còn gọi thêm con mình Lưu Thiên Minh cùng con dâu Vương Thiến Thiến lại đây đảm đương lái xe cùng giúp đỡ.
      “Hô…” Lưu Thiên Minh mệt rã rời ngồi ghế sofa, nhìn bên vợ cùng mẹ còn dư thừatinh lực, cảm giác sâu sắc nữ nhân là quá kinh khủng, nhất là nữ nhân dạo phố.
      Đỗ Nhược cònkhí lực, vội vàng vào phòng bếp rót baly nước trái cây mang ra.
      “Lưu đại ca, Thiến Thiến tỷ, vất vả hai người.” Đỗ Nhược ngượng ngùng cười cười.
      có chuyện gì, Tiểu Nhược.Hai ngàynay chị theo mẹ, học ít này nọ đâu.” Vương Thiến Thiến cảm thấy rất thần kỳ, bản thân mình từ ở tại Thượng Kinh, cũng biết còn có nhiều nơi thế này,bà bà nhà mình mới ở vài năm, thế nào liền quen thuộc như vậy. Vài ngày nay tuy rằng rất mệt, nhưng cùng bà bà quan hệ thân mật ít, còn học ítnày nọ trước kia biết.
      Dì Lưu rất hài lòng nhìn con dâu của mình, sai, là đứa bé ngoan, chút cũng yếu ớt.
      Vương Thiến Thiến nhận đượcánh mắt tán thưởng của bà bà, càng thêm kiêu ngạo.
      “Mọi thứ đều mua đủ sao?” Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lưu Thiên Minh cảm giác mình rốt cục sống lại.
      Đỗ Nhược bất đắc dĩ nhìn mấy thứ này, cần mua nữa, mình cũng phải chạy nạn.
      “Ân! Mua xong.” Dì Lưu cẩn thận nhìn nhìn, bàn tay to vung lên, được rồi.
      Ba người hẹn mà cùng nhàng thở ra. Mọi người liếc nhau, đều nở nụ cười.
      “Mẹ, Tiểu Nhược, tụi con đây về trước.” Như là chuẩn bị tốt,hai vợ chồng Lưu Thiên Minh cũng đứng dậy rời .
      “Buổi tối cùng nhau ăn cơm ! 2 ngày nay chịvất vả.” Đỗ Nhược đưa hai người ra ngoài, thuận tiện mời.
      cần! Em đêm mai bay, hôm nay liền nghỉ ngơi tốt !” Vương Thiến Thiến khuyên nhủ, mình cảm thấy này sai, mới lăn vô giúp, vì mục đích gì cả.
      “Vậy đêm mai cùng ra ngoài ăn?” Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, đề nghị.
      “Vậy ! Ăn xong liền đưa em sân bay.” Vương Thiến Thiến hiển nhiên đồng ý, “Vậy được, chị trở về cho Tiểu Khải, để nó giữa trưa ăn ít thôi, để dành bụng, đêm mai có người mời ăn đại tiệc.”
      xong, liền chạy về nhà, Lưu Thiên Minh ở phía sau bất đắc dĩ nhìn, chậc chậc, lớn như vậy còn giống tiểu hài tử.
      “Nhược Nhược, điện thoại!” Dì Lưu ở trong phòng kêu.
      “Được, em về , mẹ kêu em.” Lưu Thiên Minh hướng Đỗ Nhược vẫy vẫy tay.
      Đỗ Nhược gật đầu, trở về.
      “Xin Chào, tôi là Đỗ Nhược! Ngài là.” Đỗ Nhược cầm lấy microphone, biết ai gọi điện thoại cho mình. Sờ sờ bụng của mình, giống như lớn ít.
      “Đỗ Nhược, là mình!”
      Tay Đỗ Nhược đặt ở bụng dừng lại hồi, “Hướng Tinh, có việc?”
      có việc gì thể tìm bạn chuyện phiếm?” Hướng Tinh nhìn Trần Ngônthúc giục bên, chuyển hướng nhìn thủy mành*treo cửa sổ.”Tụi mình ở tiệm cà phêTinh Ngữ, ra ngoài chơi a.”
      *thủy mành:
      Đỗ Nhược nhàng thở ra, cũng có tâm tình trêu chọc Hướng Tinh, “Bạn cũng uống cà phê?” Nếu nhớ lầm, vị này chính là thích quán cà phênhất.
      “Còn phải Diêu Nhạc Nhạc cùng Trần Ngôn, lại thích tới đây.” chưa dứt lời, Hướng Tinh liền nổi giận.”Bạn tới a?”
      Đỗ Nhược là quá mệt mỏi, nghĩ , “Mình hôm nay ra ngoài mua đồ, vừa mới trở về, mệt chết được, các bạn chơi …”
      “Mua cái gì?” Hướng Tinh đợi Đỗ Nhược hết lời, liền trực tiếp hỏi.
      Đỗ Nhược có chút ngẩn ra, trầm mặc lát, “Hướng Tinh, bạnkhông phải biết?”
      “Đúng!” Hướng Tinh chỉa chỉa di động, đối với Trần Ngôn và Diêu Nhạc Nhạc bên cạnh làm khẩu hình, nàng biết…”Tính toán khi nào ?”
      “Ah…, đặt vé máy bay là đêm mai 8: 00.” Nếu biết, liền cần giấu giếm.
      “Nhanh như vậy?!” Hướng Tinh thình lình từ ghế đứng lên, làm 2 người bên cạnh sợ hãi.
      Trần Ngôn và Diêu Nhạc Nhạc liếc nhau cái, sao lại thế này?
      “Đỗ Nhược, bạn đợi Tề Thâm trở về sao?” Hướng Tinh bị Diêu Nhạc Nhạc kéo ngồi xuống ghế.
      Đỗ Nhược đột nhiên nghe được cái tên đó, chợt ngẩn ra. Đây làlần đầu tiên mình sống lại tới nay nghe được tên của người kia.
      để Đỗ Nhược nghĩ nhiều, Hướng Tinh ở bên kia kêu lên, “Đỗ Nhược? Đỗ Nhược? Bạn còn ở đósao?”
      “Ân. Mình nghe.” Đỗ Nhược cự tuyệt suy nghĩ tiếp, “Hướng Tinh, theo mình chia tay!” Nếu có nhớ lầm, hơn ba tháng trước, chia tay, phải sao?
      Trong giọng mang theoủy khuấtngay chính mình cũng biết.
      “Hả?” Hướng Tinh mờ mịt nhìn Trần Ngôn, chuyện khi nào a?
      “Hơn ba tháng trước, tụi mình chia tay.” Đỗ Nhược hít sâu, lặp lại lần nữa.
      “Ai nha! Chuyện của các người mình mặc kệ.” Hướng Tinh đầu óc rối nùi, “Bạn chừng nào trở về?”
      Đỗ Nhược giống như thấy được nữ hài kiaphiền chán ở trong quán coffee, cười cười “Lúc nên trở về trở về.”
      Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, liền cúp điện thoại.
      Đỗ Nhược nhìn sàn nhà nhiều đồ như vậy, liền nhanh chóng cũng hỗ trợ thu thập.
      Quán cà phêTinh Ngữ.
      “Ra sao ra sao?” Diêu Nhạc Nhạc khẩn trương hỏi Hướng Tinh, hét to, lại bới tóc, kết quả xảy ra chuyện gì?
      “Đêm mai tám giờ bay.” Hướng Tinh để điện thoại di động xuống, có điểm đau đầu.”Nàng cùng Tề Thâm chia tay. Kia Tề thiếu theo bạn như thế nào?”
      “Nhờ chúng ta nhìn xem có thể hay từ từ.” Trần Ngôn cũng biết nên làm cái gì bây giờ.
      “Vé máy bay đều đặt rồi, từ từ thế nào?” Miễn cưỡng ngồi ghế, “Bạn…”
      Hướng Tinh còn muốn gì, bị tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt.
      Là di độngTrần Ngôn.
      “Này! Ba? Chuyện gì?” Trần Ngôn cầm lấy di động, vội ngồi thẳng người, là dãy sốcủa ba mình.
      Diêu Nhạc Nhạc cùng Hướng Tinh nghe được là điện thoại Trần ba, cũng khỏi ngồi thẳng thân thể, bốn lỗ tai vội thẳng đứng lên, có thể hay nghe thấy chút gì.
      “Ngày mai? Nga, con biết…. Ân… Ân… Con hiểu được… Được, tạm biệt.” Trần Ngôn đợi đến đối phương cúp điện thoại mới chậm rì rì cúp điện thoại.
      Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc đều nhìnTrần Ngôn chớp mắt.
      “Ba mình, ” Trần Ngôn lắc lắc di động trong tay, ngay sau đó còn “Tề Thâm ngày mai mới có thể trở về.” Hô, rốt cục nhàng thở ra.
      “Kia rất tốt a!” Diêu Nhạc Nhạc cùng Hướng Tinh đều cao hứng cụng ly, các nàng những người này có thể ở trong hội của mình gặp được người mình thích cùng thích gia thế của mình, là chuyện may mắn. Đối với Tề Thâm cùng Đỗ Nhược, các nàng là chúc phúc, có cơ hội hòa hảo, đương nhiên đáng giá các nàng bạn bè cao hứng.
      Trần Ngôn cũng vì huynh đệ của mình vui vẻ.
      HaYenmilktruyenky thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 12: Gặp mặt
      Edit- Beta: Lengkeng_Sophie
      “Dì Lưu! Những thứ này đều là cho con mang đến Mỹà?” Đỗ Nhược xem bao lớn bao nhỏtrước mắtước chừng chiếm hết phòng khách, thầm líu lưỡi.
      Dì Lưu lưu loát đứng lên, vỗ vỗ tro bụi tay, suy nghĩ lát “Có thể hay quá ít?”
      Đỗ Nhược cả kinh, vội vàng , “ wá nhiều rồi.”
      Dì Lưu liếc nhìn Đỗ Nhược, “Phốc xuy” nở nụ cười tiếng, “Được rồi! Dì Lưu biết! Mấy thứ này a, con cũng đừng cần, dì là hỏi qua vợ chồng có con cùng xuất ngoại,đây đều là kinh nghiệm tổng kết được.”
      Đỗ Nhược biết Dì Lưu là dọa bản thân mình, khỏi lau mồ hôi lạnh.
      “A…” Dì Lưu vỗ tay xuống đùi.
      phải là quên có cái gì chưa có mua , Đỗ Nhược ghé mắt.
      Quả nhiên…
      “Dì quên mua cho con ít vải bông, ” Dì Lưu sốt ruột .
      “Dì Lưu, vải bông?” Đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là làm tã cho bé cưng? Đỗ Nhược cảm thấy tư tưởng của mình quỷ dị.
      “Lúc bé cưng vừa mới sinh, làn da rất mềm, vải bông là tốt nhất, mới làm làn da bé cưng bị thương.” Dì Lưuthấy Đỗ Nhược mặt ngây thơ, lập tức nhất nhất giải thích.
      Đỗ Nhược dở khóc dở cười, đều có thể đoán trúng?!”Dì Lưu, vải bông, nước ngoài cũng có thể mua được.”
      “Như vậy a, vậy được!” Dì Lưu gặp Đỗ Nhược là sợ, chỉ có thể thỏa hiệp, “Con phải nhớ mua, biết sao? Về sau chuyện gì, liền gọi điện thoại về! Có nghe hay ?”
      “Ân.” Đỗ Nhược cúi đầu, ngoan ngoãn đáp, tiếp đề tài này, nếu khôngDì Lưu lại khóc.
      Ăn xong cơm chiều, nên thu thập đều thu thập xong, Đỗ Nhược liền cùng Dì Lưu ở trong phòng khách chuyện, nghe Dì Lưu tán gẫu mấy chuyện trải qua.
      “Con nhanh lên tắm rửa, đêm nay ngủ sớm chút!” đến giờ,Dì Lưu liền bắt đầu đuổi người.
      “Được.” Đỗ Nhược biết Dì Lưu là muốn tốt cho mình, cũng kiên trì.
      Đỗ Nhược đến đầu cầu thang, quay đầu nhìn lại, Dì Lưu chính ở chỗ này nhìn mình. Nghĩ nghĩ, lại quay trở về, ôm lão nhân này quan tâm mình hơn hai tháng, “Dì Lưu, cám ơn dì…”
      Dì Lưu hốc mắt lại đỏ hồng, nén nước mắt, ôm lại Đỗ Nhược, ở bên tai Đỗ Nhược giọng cười trêu, “Đều sắp làm mẹ người, còn dễ dàng như vậy làm nũng…”
      “Ha ha” Đỗ Nhược khẽ cười.
      Hai người lại hàn huyên trận, Đỗ Nhược mới trở lại phòng mình nghỉ ngơi.
      Nằm ở giường, Đỗ Nhược biết mình như thế nào, càng ngày càng hồi hộp, điểm buồn ngủ đều có. Nàng đành phải nhắm mắt lại, chậm dần hô hấp của mình, làm mình yên tĩnh.
      Ngay lúc Đỗ Nhược sắp tiến vào giấc ngủ, hô hấp của nàng bỗng dưng dừng lại hồi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Trong phòng có mở đèn, đen sẫm, nhưng là, Đỗ Nhược biết, vừa mới có người vào.
      Đỗ Nhược bất động thanh sắc nhắm mắt lại, người tới có vẻ như cũng có bất cứ động tác gì, chính là lẳng lặng đứngmột chỗ trong gian phòng, nếu phải Đỗ Nhược công phu cũng rất cao, căn bản cũng phát .
      Đột nhiên, vươn bàn tay về phía nàng, Đỗ Nhược theo trực giác dùng tay phải bảo vệ bụng, tay trái nhanh như tia chớp bắt lấy tay của người kia, dùng sức giơ chân lên cấp tốc đá, sau đó dưới chân giẫm giẫm, rời vị trí kia.
      Chỉ nghe người nọ đột nhiên kinh hô tiếng, thân thể cấp tốc uốn éo, khó khăn lắm tránh công kích của Đỗ Nhượcvàobộ vị trọng yếu của , chính là phần eo lại bị trúngmột cước Đỗ Nhược, hừ hừ tiếng.
      Đỗ Nhược nghe xong, nhíu nhíu mày, lúc nãy bởi vì phải che chở bé cưng, bản thân mình cũng dùnglực đạo lớn, vì lo lắng làm bị thương bé cưng.
      Rất nhanh, nam nhân đứng lên, nhìn như thong thả kì thực nhanh chóng hướng Đỗ Nhược tới, bất ngờ phòng ngự vươn tay ôm eo Đỗ Nhược, Đỗ Nhược còn chưa kịp hành động, ngay sau đó tiếng trầm đặc “Đừng nhúc nhích.”
      Ngươi động động?
      Đỗ Nhược làm sao có thể nghe lời, tay phải xuất chưởng, chính là khoảng cách gần, hơn nữa Đỗ Nhược có điều cố kị, rất nhanh bị nam nhân kiềm chế.
      Nam nhân dường như bị Đỗ Nhược nghe lời chọc giận, chặn ngang ôm lấy Đỗ Nhược, lần nữa vứt nàng lên giường.
      “Tề Thâm!” Nếu Đỗ Nhược đến bây giờ còn biết nam nhân này là ai, ngu.
      Chính là Tề Thâm tựa như có nghe được Đỗ Nhược , trái lại tiếp tục động tác.
      Lúc Đỗ Nhược bị nam nhân ôm lấy mình, hai tayrất nhanh bảo vệ bụng, bị ném tới giường nháy mắt, lập tức muốn từ giường ngồi xuống, nhưng là, nam nhân này cũng có cho nàng cơ hội, rất nhanh dùng thân thể ngăn chận Đỗ Nhược.
      Đỗ Nhược lại dám dùng lực giãy giụa, chỉ sợ người nam nhân đè đến bé cưng, đành phải khàn khàn cổ họng, “ đè em!”
      Tựa như có nghe được lời của nàng, Tề Thâm gắt gao ôm lấy Đỗ Nhược, “Thực xin lỗi” thực xin lỗi để cho em mình đối mặt mẹ qua đời, người đối mặt hết thảy, nhưng là, cũng đừng có rời ?
      Khi xin lỗi, Đỗ Nhược tự chủ nhớ lại năm đó, mặc dù là hiểu lầm nàng phá thai, nhưng là cho dù tức giận rời ba thángnhư vậy, sau khi trở về câu đầu tiên cũng là tràn ngập hối hận thực xin lỗi, thực xin lỗi có ở cùng nàng ba tháng kia, nhưng trễ, ba tháng kia là bước ngoặt đời nàng, từ thiên đường đến đáy cốc, từ kiêu ngạo đến điên cuồng, nàng vì người Kiều gia mê muội, mê tâm, vì làm ra phen thành tích, đem đứa trong bụng chân chính bỏ qua. Bọn họ… Trở về được.
      “Ở trong ba tháng, suy nghĩ lâu, nghĩ có thể là em sợ hãi, là tốt, cho nên mới phải xoá sạch đứa , bất quá, có vấn đề gì, chúng ta về sau còn có…” Tề Thâm nhìn mắt Đỗ Nhược, “Nhược Nhược…”
      “Đừng nữa…” Đỗ Nhược nhàng mà đánh gãy lời Tề Thâm.
      Tề Thâm sắc mặt dần dần xanh mét, lát, thanh tựa như rít từ trong kẽ răng, “Vậy gì? Em muốn là em chuẩn bị xuất ngoại, ân?”
      Đỗ Nhược khỏi dựng thẳng lông tơ lên, trực giác cảm giác được nguy hiểm, nàng lại có chút sợ hãi quỷ dị, nam nhân này rất tức giận.
      Đỗ Nhược quay mặt, chính là thanh lạnh lẽo, “Đứng lên! đè nặng em.”
      “Trả lời vấn đề.” Tề Thâm bất vi sở động, chính là toàn bộ đường cong hai gò má đều buộc chặt, nhìn nàng, muốn đoán rasuy nghĩ của nàng.
      Trả lời cái gì? Đỗ Nhược trong mắt có tia mê mang, có vẻ như lại trở về khi đó, cũng giống như vậy muốn nàng trả lời. Nàng đãtừng lặp lặp lại nhiều lần làm tổn thương nam nhân này, đến khi cũng quay đầu lại, li khai. bao lâu, liền truyền đến tin tức và nữ nhi thủ trưởng quân khu kết hôn. Đỗ Nhược nghĩ là mình quên, thực tế, bây giờ còn là có thể nhớ .
      Tề Thâm buông hai tay, híp mắt nhìn nữ nhândưới thân, lúc trước vừa xuống xe, sau khi nghe được Đỗ Nhược đêm mai tám giờ bay lửa giận cùng sợ hãi, cùng với biết tình trạng ba tháng này của Đỗ Nhược đau lòng lập tức dâng lên, dùng sức hôn lên môi Đỗ Nhược, đầu lưỡi mãnh liệt thăm dò vào khoang miệng Đỗ Nhược tùy ý quấy.
      Quá bất ngờlàm cho Đỗ Nhược khiếp sợ hô , nàng dùnghai tay đẩy thế nhưng đẩy ra! Đỗ Nhược tức giận phát bản thân mình ngược lại bị giảo hoạt chế trụ hai tay cùng hai chân, dường như là trừng phạt, dùng khí lực lớn hơn hôn nàng, môi mạnh mẽ cạy mở khớp hàmcủa nàng, xâm nhập vào, ngừng mà hút, mút, câu, triền.
      Phẫn nộ, Đỗ Nhược hung hăng ngụm cắn nát môi , Tề Thâm lông mi hơi hơi run rẩy giật mình, miệng đầy mùi máu tươi vẫn như cũ thờ ơ,cường hôn nàng, thẳng đến nàng buông tha chống cựmới nới lỏng cuốn lấymôi Đỗ Nhược.
      Đỗ Nhược gặp Tề Thâm nới lỏng ra, hít sâu hơi, cả người chứa đầy khí lực, đưa tay khuỷu tay trùng trùng đẩy lồng ngực của , thân thủ nhanh nhẹn xoay người xuống giường, cách xa Tề Thâm vài bước, cúi đầu thấp giọng , “Em đêm mai tám giờ bay.”
      Nhìn bộ dạng này của Đỗ Nhược, Tề Thâm chỉ cảm giác mình ngực phát trướng, trong lòng càng trầm xuống, cắn chặt môi, ngữ khí dày đặc “Rời ? Em hỏi qua sao?” Em… Là phải là cho tới nay cũng từng muốn với chỗ cả đời, mới có thể dễ dàng buông tha cho con của chúng tanhư vậy, mới có thể muốnrời đilúc biết? Nhưng là những này Tề Thâm đều thể ra miệng.
      Đỗ Nhược đứng đối diện Tề Thâm, thủy chung rũ mí mắt xuống, bình tĩnh , “Em nhớ được , chúng ta chia tay.”
      Tề Thâm nhắm lại mắt, sau lúc lâu, bỗng dưng mở to mắt nhìn về phía nàng, cơ bắptrên mặt dường như là chịu mình khống chế, cánh môi đóng mở vài lần, đắng chát : “ chưa qua. chỉ là cần thời gian…” Cần thời gian suy nghĩ ràng, chấp nhậnsự em cần con của chúng ta…
      Nhưng là, cho dù đến lúc này, trong lòng mình cũng nguyện ý chia tay, Tề Thâm cảm giác mình đáng buồn.
      có sao? Đỗ Nhược giật mình ngây ra lúc, rất nhanh trong mắt lên cảm xúc phức tạp, là bản thân mình nhầm lẫn.
      Cái loại cảm giác này… Tề Thâm cắn răng, cảm thấy vết thương ngực kia có phải hay lại bị vỡ, bằng mình tại sao cảm thấyđau như vậy. Tề Thâm tiến lên, nắm chặt hai vai Đỗ Nhược, lực đạo lớn làm cho Đỗ Nhược hoài nghi xương cốt mình có thể hay bị bóp nát. Đỗ Nhược nghe thấy thanh hận, gằn từng tiếng vô cùng ràng , “ nghĩ, có phải hay em cũng sớm chán ghét, sở dĩ buông tha cho đứa , sau đó, rời , có phải hay toàn bộ đều là ý muốn của em? Có phải hay trở thành lý do để emcao bay xa chạy?”
      Trong bóng đêm Tề Thâm giống như báo săn gắt gao nhìn thẳng Đỗ Nhược, có vẻ như chỉ cần Đỗ Nhược gật đầu, liền đem nàng ăn hết vào trong bụng.
      Đỗ Nhược cũng nóicái gì, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng nhìn Tề Thâm, biết suy nghĩ cái gì.
      chiếm được lời đáp lại.
      Tề Thâm suy sụp buông tay ra, lui về sau từng bước, cúi thấp đầu, nhìn nữ nhân đem bản thân mình trở nên giống đứa ngốc, tay càng nắm càng chặt, thậm chí có thể nghe được thanh khanh khách rung động, ngực truyền đến từng trận đau đớn, Tề Thâm biết vết thương của mình chống đỡ được bao lâu, nhưng biết mình còn có thể làm cái gì.
      Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Tề Thâm nhìn nhìn phía cửa, lại gắt gao nhìn thẳng Đỗ Nhược, trong lòng dâng lên tia chờ mongkhông hiểu.
      “Nhược Nhược… Nhược Nhược…” Dì Lưu sửa sang mọi thứ xong liền trở về phòng, bao lâu, đột nhiên nghe thấy trận tiếng vang, lúc đầu còn tưởng là ảo giác, ai ngờ, lại mơ hồ nghe được thanh lầu truyền đến. Dì Lưu lập tức chạy đến, Nhược Nhược ngủ ở lầu, nếu là có người xông tới, vậy liền nguy hiểm.
      Đỗ Nhược nghe thấy Dì Lưu gõ cửa, liếc nhìn người đối diện, đối với Dì Lưungoài cửa , “Dì Lưu, có chuyện gì sao?”
      “Nhược Nhược, con ngủ chưa? Dì vừa mới nghe thấy có tiếng động, có phải là có chuyện gì hay ?” Dì Lưu lo lắng Đỗ Nhược mình an toàn.
      “Ha ha, có việc gì, chỉ là vừa thu dọn đồ đạc, động tác hơi mạnh.” Đỗ Nhược viện cớ, muốnDì Lưu lo lắng.
      “Nga…” Nguyên lai là như vậy, sợ bóng sợ gió hồi, “Vậy con ngủ sớm chút, dì trở về phòng.”
      “Ân.” Đỗ Nhược đáp.
      … Trở về .” Đỗ Nhược nhìn Tề Thâm, nàng cần phải suy nghĩcẩn thận, cẩn thận suy nghĩ bản thân mình muốn gì.
      Ánh mắt Tề Thâm nháy mắt ảm đạm, xoay người, ngữ khí đạm mạc: “Đỗ Nhược, nghĩ, có lẽ là em còn .”
      Nếu Đỗ Nhược dùng tinh thần lực của mình tập trung tinh lực nhìn, phát Tề Thâm sắc mặt tái nhợt, quần áo trước ngực sớm bị nhiễm đỏ mảnh, chính là Đỗ Nhược trừ bỏ về mặt y thuật, ở trong sinh hoạt thích hợp thường dùng tới năng lực này, mà trong phòng có mở đèn, ai cũng nhìn thấy. Hoặc là, nhàn nhạt mùi máu tươi, ngày xưa Đỗ Nhược cũng có thể ngửi thấy, chính là, nàng bây giờ, trong lòng tràn đầy suy nghi rối rắm.
      vk đại camilktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :