1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược—Triêu Túy (ĐN HP) (36/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32: Hưởng thụ quá trình trừ điểm

      Editor +Beta: Khuynh Tiếu



      Khoảng thời gian tiếp theo của lớp học Độc Dược cũng có mấy câu “trừ Gryffindor 50 điểm” hay “thêm 10 điểm cho Slytherin” điên cuồng tới tấp cách khoa trương như con rắn Ngụy Nhiễm tưởng tượng. Điều này có lẽ là do ngay từ đầu tiết giáo sư Snape xả hết cơn giận của , hoặc có lẽ là bởi vì tiết học đầu tiên sau lễ khai giảng cũng có nhiều thứ cần được chuẩn bị trước như vậy, đương nhiên khả năng mấu chốt nhất chính là vì bọn bị phần mở màn vừa rồi dọa sợ cứng ngắc, cho nên cuối cùng tụi nó vẫn thực ngoan ngoãn nghe lời.

      Tuy nhiên, con rắn Ngụy Nhiễm vẫn chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Harry khi nó nhìn giáo sư Snape cách tương đối ràng, chắc lại thắc mắc về giọng của chứ gì? Song nghĩ, biết đâu đối với Harry, thanh loài rắn thực cũng có phân chia giới tính gì cả? Toàn là tiếng “xì xì” giống hệt nhau mà thôi —— chỉ có điều, nhớ hình như Harry từng trò chuyện với rắn rồi mới đúng? Tại sao còn ngốc đến mức nghĩ được tới thế này?

      Đương nhiên, ở mặt khác, lúc cùng chủ nhân tới lui khảo sát quá trình hầm chế độc được của đám học trò, bản thân con rắn Ngụy Nhiễm rốt cuộc cũng hiểu vì sao giáo sư Snape luôn trừ điểm nhà Gryffindor nhiều như vậy rồi!

      phải chứ, cứ nhìn những động tác chặt chẽ và chính xác, bám sát quy củ, trước sắp xếp các bước thao tác cách có thứ tự rồi mới bắt tay vào thực phương pháp hầm chế được lên kế hoạch của Slytherin, sau đó lại so sánh với cái kiểu trái vơ đống nguyên liệu thuốc, phải liếc mắt xem trình tự thao tác của đám sư tử con nhà Gryffindor, cộng thêm cái nấu nướng, có lẽ nên được gọi là tiến hành đun nấu bằng vạc, gần như khủng bố của chúng biết ngay. Chỉ cần là người hiểu độc dược, quý trọng độc dược, chắc chắn đều chẳng bao giờ chừa sắc mặt tốt cho mà xem đâu!

      Cái này, đúng là thể trách tại sao chủ nhân của luôn đòi hỏi nghiêm khắc như vầy rồi! Con rắn Ngụy Nhiễm cảm thấy oan thay cho chủ nhân muốn chết!

      Lúc con rắn Ngụy Nhiễm nghĩ tới đây, đột nhiên từ phía cuối lớp học, bé bỗng thét lên the thé, vang dội khắp căn phòng. Cả tập thể lập tức nghiêng đầu sang, mọi tầm mắt tập trung tại vị trí xảy ra việc —— bọn họ trông thấy thằng nhóc Gryffindor mập mạp vẻ mặt như khóc tang nhìn cái vạc ngừng bắn tung tóe thứ nước thuốc dị hợm ra ngoài ngay trước mặt nó…

      Gương mặt giáo sư Snape trở nên cực kỳ u, bước nhanh đến gần, tức tốc rút đũa phép xử lý cái vạc đầy nguy hiểm kia mà hoàn toàn cần phải đọc chú ngữ ra miệng. Ngay sau đó, lạnh lùng nhìn cậu học trò béo ú, cười gằn tiếng, hỏi: “Cậu Longbottom, mi bỏ cái gì vào thế hả?”

      “Con…con…con cũng biết…” Neville Longbottom cúi đầu, nhìn những nguyên liệu còn sót lại bàn, “Con…con phải cố ý, thưa thầy…”

      “Gryffindor trừ 10 điểm! Cậu Longbottom, mi tốt nhất nên nhớ cho kỹ lần sau khi thêm lông nhím vào phải dùng hết cái đầu thiếu khả năng suy nghĩ của mi để khống chế tay mi lại, để chúng nó đừng có khuấy trộn món thuốc nước đáng thương này nữa!” Giáo sư Snape nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng bé trước mắt, “Nhớ cho kỹ, tất cả chúng bây!”

      Con rắn Ngụy Nhiễm ngẩng đầu ngó Neville bằng ánh mắt thông cảm, quả nhiên, nếu thân là Gryffindor vào học môn Độc Dược của giáo sư Snape là loại bất hạnh, như vậy thân là Gryffindor cùng năm cấp với Harry Potter chính là bất hạnh càng to lớn, mà Neville, đứa tổng hợp đủ cả hai điểm , lại đồng thời có thêm kiểu đau khổ khác —— với cái tình trạng học dở tệ môn Độc Dược đầy xấu hổ của nó, đến học trong lớp Độc Dược của chủ nhân tuyệt đối chính là tra tấn cả tinh thần và thể xác.

      Cảm giác được thân thể mà tựa vào bắt đầu tỏa ra hơi thở lạnh lẽo băng giá, con rắn Ngụy Nhiễm bèn dựng thẳng người lên cách rất biết điều, sau đó thực vui vẻ kề cái đầu sát vào gương mặt của chủ nhân, bày tỏ quan tâm và khuyên lơn của mình.

      Về phần giáo sư Snape, vẫn giữ nguyên vẻ mặt tối tăm như thế, chỉ giơ lên bàn tay trái nhàn rỗi, nhàng vỗ đầu con rắn cái, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh —— bình tĩnh tới mức khiến người ta cảm thấy rùng rợn và kỳ quái, : “Cậu Longbottom, sắp xếp pha chế độc dược của mi lại lần nữa! Toàn bộ, bắt đầu lại từ đầu.” xong, liền xoay người về phía trước.

      Con rắn Ngụy Nhiễm quay đầu liếc nhìn đứa trẻ xui xẻo kia, còn có người bạn chung tổ ngay bên cạnh nó, được rồi, kỳ thực đứa nên được thông cảm nhất chính là cậu nhóc xúi quẩy vô tội bị liên lụy này mới đúng nhỉ?

      Khi giáo sư Snape rời khỏi dãy bàn nhà Gryffindor, chuyển sang chỗ tụ tập của đám Slytherin để quan sát, Harry để ý thấy vị giáo sư khủng bố này khá xa mới giọng hỏi người cùng tổ với nó, đứa bạn thân mới toanh Ron Weasley: “Ron, thứ ở vai giáo sư Snape là cái gì vậy? Thú cưng của thầy ấy hả?”

      “Rắn…” Ron khẽ run lập cập, có chút mỉa mai : “Mình nghĩ, cũng chỉ có cái kiểu như lão dơi bóng mỡ chủ nhiệm nhà Slytherin đó mới nuôi con rắn làm thú cưng thôi, thiệt là đáng sợ! Với lại, George và Fred từng kể cho mình nghe, lão dơi đó —— được rồi, bây giờ mình đồng ý với cách gọi này của hai ảnh —— lão dơi đó tốt với con rắn của lão lắm luôn. Vì trả thù lão nên thực ra George bọn họ vẫn luôn suy nghĩ biện pháp tóm cổ con rắn kia rồi sửa trị nó phen. Từ tới lớn, đây là lần đầu tiên mình muốn ủng hộ hai ảnh, đồng ý quan điểm của hai ảnh dữ vậy đó ——”

      con rắn?” Harry hơi suy tư liếc nhìn theo hướng của giáo sư Snape, để ý mấy câu oán giận của Ron, tiếp tục hỏi: “Con rắn kia, trở thành thú cưng của thầy Snape lâu lắm rồi sao? Ý mình là, trông nó quá chừng?”

      “Hình như được hơn năm rồi.” Ron chăm chú bắt tay vào chỗ thuốc, giọng trả lời: “Chí ít năm ngoái bọn họ cũng nhìn thấy rồi. Nghe đâu nếu lão dơi đó tới Đại Sảnh Đường dùng bữa còn có thể trông thấy lão dơi đút cho con rắn này ăn nữa —— ôi thôi, để mình chết luôn ! Đó là hình ảnh đáng sợ cỡ nào chớ ——” xong câu cuối cùng, có lẽ bởi vì tâm trạng bị kích động, tiếng của Ron to tới mức đủ để người khác nghe thấy nó chuyện trong lớp.

      “Cậu Weasley, miệng của mi rảnh rỗi quá nhỉ?” Giáo sư Snape bỗng nhiên xoay người, đứng từ xa nhìn tổ hợp hai đứa Ron và Harry, “Trừ Gryffindor thêm năm điểm —— vì mi phá hoại yên tĩnh trong lớp của ta!”

      Ron khẽ trề môi, cúi đầu ngó phần độc dược của mình, nữa.

      Nhưng còn Harry, sau khi giáo sư Snape quay , nó lại bắt đầu thực tò mò dán mắt vào bả vai , quan sát con rắn mà mọi người rằng rất được ngài giáo sư Độc Dược đáng sợ này nuông chìu. Có điều, con rắn có thể biết hết những đáp án kia sao? Harry nghĩ thầm —— con trăn trong sở thú hồi trước dường như cũng biết rất nhiều chuyện, nếu nó là thú cưng của giáo sư môn Độc Dược, vậy việc nó biết đáp án của những vấn đề này hình như cũng chẳng có gì kỳ lạ cả…

      Harry nghĩ đến đây, cúi đầu, tính toán làm cách nào mới có thể chân chính tiếp xúc với con rắn , sau đó hỏi thăm chân tướng cho ràng. Đương nhiên, nếu nó có thể chơi thân với con rắn ấy, vậy mai này đại khái cũng khỏi cần lo chuyện lên lớp bị gọi tên nữa ——

      Khi tiết học Độc Dược kết thúc, trong lòng giáo sư Snape thực ra khá hài lòng, bài giảng luôn 30 điểm —— Longbottom mười điểm, hai đứa nhóc Granger và Weasley mỗi đứa năm điểm, quan trọng nhất là Harry Potter bị trừ mất mười điểm —— cảm thấy thực thỏa mãn!

      Con rắn Ngụy Nhiễm lười biếng nằm ngay đơ vai chủ nhân, nhìn đám học trò từng đứa từng đứa bước lên nộp bài, sau đó xót thầm trong bụng thay cho bọn nhà Gryffindor vì số điểm mà tụi nó sắp nhận được! Màu sắc kinh khủng như thế, thuốc nước đặc sệt như thế, ôi mẹ ơi, có người uống nổi thứ này sao? lẽ, Gryffindor bẩm sinh bị thiếu hụt chút gì đó, tới mức tuyệt đại đa số sư tử con đều nhất định thảm bại trong môn này nhỉ?

      Giữa lúc con rắn Ngụy Nhiễm dùng ánh mắt thương cảm nhìn bọn lên nộp bài tập, Harry cũng đồng thời dùng ánh mắt đầy vẻ tò mò quan sát con rắn thỉnh thoảng lại vặn vẹo ngay phía trước. thực tế, nó rất muốn trực tiếp thử hỏi con rắn này —— có đúng là nó cho mình biết những đáp án kia , hơn nữa mấu chốt nhất chính là —— sau này có thể tiếp tục cung cấp câu trả lời cho mình hay !


      Editor: Vầng, và thời gian chứng minh được kỳ diệu của nó… Ôi thánh thần ơi Matthew Lewis (diễn vai Neville) lớn lên nhìn ‘đập chai’ bá cháy luôn ~~~~~ <3

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 33: Bữa tối có ba người tham gia


      Editor + Beta: Khuynh Tiếu



      Sau khi kết thúc tiết Độc Dược và hoàn tất việc dọn dẹp những dãy bàn trong phòng học, giáo sư Snape đứng lên, vừa ra tới cửa liền trông thấy thằng nhóc Draco Malfoy với mái tóc bạch kim được chải vô cùng gọn gàng chờ sẵn ở nơi đó tự khi nào.

      “Draco?” Giáo sư Snape liếc nhìn cậu học trò Slytherin trước mắt, “Chuyện gì?”

      Draco hơi nghiêng người, tránh sang bên chừa lối cho giáo sư của nó bước ra khỏi lớp học, cách rất lễ phép: “Dạ ba , khai giảng xong con phải nhớ đến chào thầy, nhưng mà mãi tới hôm nay con mới có tiết môn Độc Dược.”

      “Ừm.” Giáo sư Snape khẽ gật đầu, lạnh nhạt đáp: “Ta biết.” xong, cũng chẳng thèm quay đầu lại, cất bước định thẳng về văn phòng của mình.

      “A, thưa thầy,” Trông thấy dáng vẻ muốn rời khỏi của giáo sư Snape, Draco bèn vội vàng : “Con rất thích độc dược, nhưng ở phương diện này ba con cũng có điểm gì nổi trội lắm, cho nên con có được đến xin thầy chỉ bảo khi có câu hỏi ạ?”

      Bước chân giáo sư Snape hơi dừng lại chút, xoay người, nhìn đứa học trò thuộc Nhà làm chủ nhiệm, đồng thời cũng là đứa trẻ mà cựu huynh trưởng của nhờ đặc biệt quan tâm, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới khẽ mở miệng, hộc ra chữ —— “Được.”

      “Còn nữa, giáo sư, ba bảo con mang quà biếu đến cho thầy ——” Draco hơi cúi người về phía trước, bày tỏ thái độ tôn kính, “Con có thể đưa nó tới văn phòng của thầy ạ?”

      Giáo sư Snape mấp máy đôi môi, gật gật đầu: “Ừm, trò có thể đến văn phòng của ta lát.”

      Nhìn cảnh tượng tà áo chùng tung bay theo bước chân nhanh chóng rời của ông thầy chủ nhiệm của mình, Draco thở phào nhõm —— tại sao ba lại giao cho nó cái nhiệm vụ khó khăn như thế chớ?

      Nãy giờ con rắn Ngụy Nhiễm vẫn luôn nằm ngay ngắn bả vai của chủ nhân mình, quan sát chuyện với thằng bé nhà Malfoy, có điều, người đàn ông tóc dài trong ấn tượng kia thực có lòng tặng quà tới vậy sao? lẽ là vì mưu nào đó? Nghĩ đến đây, Ngụy Nhiễm quyết định, nếu gia đình này quả có ý đồ khó lường, … Khoan, hình như cũng đâu thể làm gì với gia đình quý tộc như thế đâu ——

      Khi về tới văn phòng của mình, giáo sư Snape bèn tiện tay cầm lấy quyển sách rồi bắt đầu đọc, nhưng lần này hề bắt Ngụy Nhiễm học bài —— có lẽ là do có chút mệt mỏi sau tiết học Độc Dược? Nhớ đến cảnh chủ nhân của ngừng tới lui, mỉa mai mấy động tác kém cỏi của tụi học trò trong suốt bài giảng, Ngụy Nhiễm cảm thấy, thực ra nếu phải làm nghề nhà giáo, có những đứa học trò kiểu như vẫn tốt hơn nhiều, bởi vì suy cho cùng, điều này chẳng bao giờ khiến tâm lý giáo viên có quá nhiều cảm giác mỏi mệt như thế cả.

      Nghĩ đến đây, Ngụy Nhiễm liền bắt đầu cọ qua cọ lại, trượt xuống vị trí đầu gối của chủ nhân mình, dựng thẳng nửa người lên, thò cái đầu bé tẹo ra ngoài, ý định nhìn xem cuốn sách bìa đen dày cộm tay . Ế? 《Thần Chú Bảo Vệ》? Nhưng ở Hogwarts chủ nhân của rất an toàn mới đúng! Rốt cuộc muốn bảo vệ ai? Ai cần được bảo vệ? …Chẳng lẽ là tên nhóc Chúa Cứu Thế?

      Sực nhớ tới “ủy thác” lúc trước của lão già râu bạc kia, Ngụy Nhiễm chỉ đành lắc lắc đầu, tại sao ai nấy đều muốn để chủ nhân bảo vệ kẻ khác, song lại chưa từng nghĩ rằng ra chủ nhân của cũng là người cần được bảo vệ cơ chứ?

      Giữa lúc con rắn Ngụy Nhiễm còn suy nghĩ về vấn đề này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, giáo sư Snape buông quyển sách, cầm con rắn vừa lăn xuống đùi đặt lên cánh tay, cuối cùng bước nhanh mở cửa —— đứng ngoài cửa tất nhiên chính là người muốn đến biếu quà, Draco Malfoy.

      Giáo sư Snape gật đầu , cho cậu nhóc tiến vào, sau đó lạnh nhạt bảo: “Thứ năm mỗi tuần trò có thể tới văn phòng của ta học những thứ mà trò muốn biết.”

      “Cảm ơn thầy, thưa giáo sư.” Draco mỉm cười trả lời cách cực kì lễ phép, vừa vừa đưa ra cái hộp lớn lắm, “Cái này là ba chuẩn bị, ba nghĩ rằng thầy cần nó.”

      thực tế, giáo sư Snape có bất cứ ý kiến gì về thứ mang danh quà biếu này cả, đối với , chuyện gia tộc như thế tặng quà thông thường chẳng bao giờ đại biểu cho ý tốt. Chẳng qua, tình huống tại lại trở thành —— tên nhóc trước mắt là học sinh thuộc Nhà của , đồng thời còn là đối tượng được cái vị từng là “bạn cũ” nhờ trông nom mà thôi.

      Thế nên, giáo sư Snape mới tiếp nhận chiếc hộp, song cũng nhìn nó nhiều thêm cái, chỉ lập tức bỏ sang bên, chĩa chĩa cái ghế bành ra hiệu cho Draco ngồi xuống, “Cha trò muốn ta chăm sóc trò, nhưng ta nghĩ rằng, ở Slytherin, làm thành viên của dòng họ Malfoy, trò đến nỗi chăm sóc được cho chính mình chứ?”

      Nghe xong câu của chủ nhân, con rắn Ngụy Nhiễm khẽ ngoẹo đầu, cái này coi như là thừa nhận trí tuệ, đầu óc và năng lực của Draco rồi hả? Hay nó chỉ là kiểu chối đẩy trá hình đối với giao phó từ gia đình quý tộc bạch kim kia nhỉ?

      Draco ngập ngừng dừng lại những lời nó sắp ra khỏi miệng, ngày hôm nay ghé thăm vốn là để vị giáo sư chủ nhiệm Nhà này có thể cho nó thêm ít “quyền lực”, giúp nó củng cố địa vị ở Slytherin —— đây là chút ý tưởng cá nhân của đứa năm nhất mới toanh như nó mà thôi —— bởi vì dầu sao, vẫn còn rất nhiều học sinh lớp liên tục chỉ trỏ hành vi của nó…

      Nhưng huỵch toẹt về thân phận của nó kiểu này , hình như việc tiếp tục nhờ vả lại biến thành biểu cho yếu kém của nó mất rồi? Nghĩ vậy, Draco tỏ vẻ cực kì phiền muộn, xem ra, khả năng thông qua nó để thực kế hoạch lôi kéo thầy chủ nhiệm của ba nó là lớn.

      Trông thấy Draco cúi đầu trước mặt , giáo sư Snape bĩu môi, “Nếu như thế, vậy …” Ngài giáo sư Độc Dược nghĩ ngợi chút, liếc nhìn chiếc đồng hồ trong văn phòng rồi lại đưa mắt sang phía Draco, nhàn nhạt : “Vậy , cùng ăn tối !” Coi như là chăm sóc luôn…

      Nghe được đề nghị của chủ nhân mình, con rắn Ngụy Nhiễm rất muốn quăng cho cái liếc mắt đầy khinh bỉ —— quyết định kiểu đó đến cùng là để chăm sóc Draco hay để tàn phá thằng bé vậy? Sợ rằng Draco căn bản hề muốn ở lại văn phòng Độc Dược ăn tối cùng vị giáo sư Độc Dược “khủng bố” này mới đúng!

      Nghe giáo sư Snape xong, mặt Draco ràng có chút co giật, chẳng qua bởi vì nó cúi đầu, cho nên giáo sư Snape mới phát , nhưng con rắn Ngụy Nhiễm cánh tay lại nhận thấy mồng —— thực đúng như dự đoán, cậu thiếu niên trước mắt đến đây là có mục đích sao? Hay chỉ đơn giản vì sợ sệt? Ừm, phải cảnh giác! nhớ hình như con cú trắng lớn của Draco khá thân với Spectus… Tới lúc móc nối quan hệ rồi!

      Trong khi ba “người” vẫn còn mải mê với những suy nghĩ riêng, con gia tinh mang bữa tối đến tận nơi. Hiệu suất làm việc của bầy gia tinh quả nhiên khiến người ta phải bội phục, ngờ bọn họ lại mang đến phần ăn đủ cho cả ba người, cứ như biết trước Draco ở đây ăn tối vậy.

      Giáo sư Snape bắt đầu thưởng thức bữa tối cách cực kì trầm lặng, hoặc đúng hơn là, vừa thưởng thức bữa tối của bản thân vừa đút cho thú cưng của phần thức ăn dành riêng cho động vật đặc biệt chế biến bởi nhóm gia tinh —— đối với “giao thiệp” tốt cỡ này của con rắn , giáo sư Snape cũng chỉ còn cách tiếp nhận mà thôi.

      Thỉnh thoảng nuốt xuống miếng thịt bít tết xíu được nấu chín tám phần, sau đó dúi đầu vào ly sữa uống hớp để hỗ trợ tiêu hóa, con rắn Ngụy Nhiễm cảm thấy hình tượng bây giờ của rất giống như khoe khoang địa vị của chính mình —— tiện thể khiến Draco trải nghiệm lần cái gì mới gọi là địa vị chân chính —— có thể làm ngài giáo sư Độc Dược khủng bố của Hogwarts, chủ nhiệm nhà Slytherin tự tay chăm sóc, khắp cả tòa lâu đài này, chỉ có mình !

      Có điều, mặc dù con rắn Ngụy Nhiễm rất muốn khoe khoang, nhưng khổ nỗi Draco cứ cắm đầu vào ăn, dám hó hé câu, dám ngước nhìn cái, thực chẳng cho lĩnh hội cảm giác dưới người vạn người ở nhà Slytherin được lần nào cả —

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 34: Cuộc đàm phán đa phương về hòn đá chết tiệt

      Editor + Beta: Khuynh Tiếu



      Tiễn bước cậu nhóc Draco, người mới vừa phải ăn bữa tối đầy đau khổ xong, giáo sư Snape huơ huơ đũa phép, tính toán dọn dẹp toàn bộ văn phòng. Khi tầm mắt chuyển tới chiếc hộp mà Draco đưa tặng, lại có chút do dự, ngay lúc chuẩn bị mở nó ra, con phượng hoàng kệch cỡm khiến Ngụy Nhiễm cực kỳ mang thù bỗng nhiên xuất lần nữa, tiếp tục ném xuống phong thư, cái đuôi lông vũ dài thườn thượt thoáng vụt qua trước mắt bọn họ, nó chẳng thèm nhìn người rắn trong căn phòng lấy lần, cứ thế bay luôn…

      —— Cái con chim lòe loẹt chết bằm! Con rắn Ngụy Nhiễm ngấm ngầm lẩm bẩm câu.

      Giáo sư Snape trừng con chim bằng ánh mắt phẫn nộ, ném bỏ chiếc hộp trong tay, mở thư ra và đọc, quả nhiên vẫn là gọi tới văn phòng Hiệu trưởng để bàn bạc công việc. Nhớ đến hũ kem nọ của lão ong già, giáo sư Snape nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng tuyệt đối dứt khoát đặt con rắn Ngụy Nhiễm lên bả vai, quyết định dù thế nào nữa cũng thể dễ dàng bỏ qua cho lão ong già kia được! Réo lúc nào phải ngay lúc đó hử? Coi là mấy con gia tinh à?

      Nghĩ tới những thứ tào lao rối loạn ấy, giáo sư Snape đen hết cả mặt, nhanh chân bước xuyên qua gần nửa tòa Hogwarts, từ căn hầm đến phòng Hiệu trưởng, dưới vô số ánh mắt chằm chằm của đám học trò bị dọa hoảng hồn dãy hành lang.

      “Thầy gọi tôi đến có chuyện gì?” Giáo sư Snape đứng ở cửa phòng Hiệu trưởng, nhìn Dumbledore ngồi phía sau bàn làm việc bên trong căn phòng, bĩu môi : “Tôi phải là con gia tinh nhà thầy nuôi!”

      “Ôi, ờ, đây quả thực là chuyện rất quan trọng.” Dumbledore bỏ vô miệng viên Kẹo đủ vị, “Chúng ta còn phải chờ thêm vài người nữa, tôi thiệt ngờ là tới nhanh nhất, Severus, có muốn thử vận may của chút , mới nãy tôi ăn trúng cái —— ờ vậy , để tôi xem nào, Zoey cũng tới rồi đúng ?”

      Giáo sư Snape đứng yên tại chỗ, khí chất xung quanh tuyệt đối hoàn toàn hợp rơ với căn phòng Hiệu trưởng có cách trang trí ăn khớp với cá tính của Dumbledore này, chẳng qua khi trông thấy biểu cảm hơi chần chừ của Dumbledore, với cả cái kiểu cố gắng cuốn gói hốt về đống đồ ngọt Muggle xả đầy bàn của ông, hiểu sao tâm trạng của bỗng trở nên khá khẩm hơn chút, bằng giọng điệu thản nhiên: “Đúng thế, nó rất ghét phải rời khỏi cánh tay tôi.”

      “Được rồi… Mặc dù tôi…” Dumbledore lướt nhìn con rắn Ngụy Nhiễm qua cặp kính nửa vầng trăng, “Mặc dù tôi cũng rất thích con rắn thông minh này, nhưng tốt nhất vẫn nên để nó tới gần bàn làm việc của tôi thôi.”

      Giáo sư Snape nhấp môi, thốt ra thêm câu chế nhạo nào nữa.

      Đúng ngay lúc này, Hagrid sang sảng bước vào, theo sau bác lại là Quirrell.

      “Tốt lắm, vậy là mọi người đến đông đủ.” Dumbledore cười , “Các vị, mời ngồi —— chuyện tôi muốn hôm nay có liên quan tới cấm khu hành lang tầng ba, Filch báo với tôi ít học sinh thử sức đến gần nó rồi.”

      —— Chính ông vạch nó ra trước toàn thể công chúng, làm gì có đứa học trò nào muốn mò tới chứ? Con rắn Ngụy Nhiễm lén lút lườm cái, mà đoán chừng tuyệt đại đa số mấy đứa học trò đó thể nào cũng là Gryffindor!

      Ba người ngồi hề lên tiếng, tiếp tục chờ đợi câu sau của Dumbledore.

      Lão già râu bạc cười híp mắt, gật gù, “Chúng ta đều biết, ngày 31 tháng 7, có người xâm nhập Ngân hàng Gringotts, ý đồ trộm vài thứ ở bên trong, nhưng vừa may, hôm ấy Hagrid thay chúng ta thu hồi vật đó ——”

      “Đúng thế, giờ nhớ lại thiệt nghĩ mà sợ! Tôi rất mừng là bữa đó lấy đồ trước rồi cuối cùng mới dẫn Harry mua đồ ——” Hagrid lớn tiếng , “Nhưng mà bây giờ tôi vẫn chả muốn nhớ lại cái toa xe của tụi tinh chút nào, thiệt đáng sợ ——”

      “Đúng vậy, cực cho rồi, Hagrid.” Dumbledore quay sang phía Hagrid, gật gật.

      Sau tràng cười to chất phác của Hagrid, Dumbledore tiếp tục : “Cho nên chúng ta mới bắt đầu thiết lập cấm khu hành lang tầng ba để bảo vệ nó. Có điều đây là chuyện xảy ra từ hồi nghỉ hè, mỗi vị giáo sư đều cung cấp ít phương pháp phòng ngự, ngoại trừ Severus và giáo sư Quirrell —— ý tôi mời các đến là, các có thể bắt đầu cân nhắc việc cung cấp chút ?”

      “Đối với kẻ có thể đột nhập Gringotts, phương pháp phòng ngự nào ngăn cản được chứ hả?” Khóe miệng giáo sư Snape hơi co giật, “Tốt nhất là thầy cứ tống quách cái loại đồ vật chết tiệt này ra khỏi trường !”

      —— rất đúng! Mấy chuyện này đều do lão tự tìm lấy! Con rắn Ngụy Nhiễm hết sức tán thành gật gật cái đầu bé xíu, khi trông thấy chủ nhân của mình bắt đầu nổi nóng còn đặc biệt cọ cọ đôi chút, tóm lại, Hogwarts có Dumbledore, tuyệt đối yên tĩnh hơn nhiều! Thử nghĩ mà xem, nếu chủ nhân của làm Hiệu trưởng, tụi học trò còn ai dám nhiều chuyện? Chẳng qua… chỉ vì chủ nhân có nhiều danh vọng cao bằng Dumbledore mà thôi. Thế nhưng cái kiểu làm Hiệu trưởng giống như tượng đài vinh dự, hơn nữa còn chuyên môn tạo phiền phức này mới là điều khiến người ta đau đầu đấy!

      “Severus!” Dumbledore hơi duỗi tay ra, “Đây là quyết định của tôi và Nick, tôi hy vọng có thể hỗ trợ…”

      “Thế nào, thầy cầu tôi cầm đũa phép tới canh giữ chỗ đó rồi quyết đấu với kẻ có khả năng cảm thấy hứng thú với cái thứ đó à?” Giáo sư Snape rất bình tĩnh nhìn thẳng Dumbledore, bình tĩnh thốt ra lời cay độc.

      Dumbledore lắc đầu cái, “Tôi chỉ mong có thể nghĩ ra thêm ít phương pháp để bảo vệ món đồ kia càng tốt thôi.”

      “Ờ, t..tôi, tôi nghĩ, có lẽ, tôi có thể ——” Quirrell lắp bắp, “T..tạo, tạo ra con quỷ khổng lồ.”

      “Quỷ khổng lồ? Ở Hogwarts?” Giáo sư Snape trào phúng nhìn Quirrell, “Còn nhằm ngay lúc cái lũ ngu xuẩn căn bản có óc, biết suy nghĩ kia học ở trong đây?”

      “Ôi chà, Severus à, bọn đều rất thông minh.” Dumbledore khuyên lơn, “Có lẽ phương pháp quỷ khổng lồ này cũng tệ lắm đâu.”

      “Quỷ khổng lồ? Chính là cái loại to tướng kia ấy hả? Ờ, đúng há, trừ chuyện chúng nó thiệt là quá ngu luôn!” Hagrid vuốt vuốt bộ râu, gật đầu với đề nghị vừa ra.

      —— Chỉ có ông mới thích thứ to xác đó! Con rắn Ngụy Nhiễm lúc lắc cái đầu bé tẹo, nào ngay, công tác của ông cụ râu bạc quả trông cũng chả thoải mái gì hết! Ngoài việc phải đối mặt với cái độc miệng của chủ nhân , ông cụ còn nhất định phải khích lệ lối tư duy của Hagrid cách thỏa đáng, xoa dịu mấy ý kiến thực chẳng ra làm sao của Quirrell… Nếu lại tính luôn những người khác, , dàn giáo sư Hogwarts có mấy ai là người bình thường cả! Phiền phức quả nhiên chẳng bao giờ ngừng.

      “Như vậy xem ra, Severus, chỉ có đồng ý rồi.” Dumbledore cười ha ha nhìn giáo sư Snape, “Nhưng mà, thực ra ý kiến này cũng tệ đến thế, phải sao? Chuyển con quỷ khổng lồ vào đây…”

      Khuôn mặt giáo sư Snape nhanh chóng trở nên u, nhìn gã Quirrell suốt ngày ăn mặc hết sức dị hợm, ngay từ ban đầu cảm thấy cực kỳ ưa con người này, ngoại trừ thân nặc mùi tỏi của gã, mấu chốt nhất chính là —— lắp ba lắp bắp chuyện phí thời gian muốn chết! Được rồi, bây giờ càng hiểu , gã này hoàn toàn có não —— Ôi Merlin ở cao! Học sinh cái trường này thể có thêm vài tên phát triển đầu óc hơn sao?

      “Severus?” Dumbledore lại hỏi dồn câu.

      “Tôi có ý kiến, tùy thầy.” Giáo sư Snape bĩu môi, mà có ý kiến cũng vô dụng thôi.

      “Như vậy, tốt lắm, mọi người đều đồng ý —— giáo sư Quirrell, phần quỷ khổng lồ phải làm phiền rồi, còn Severus, cửa ải của …” Dumbledore chuyển đầu sang phía giáo sư Snape.

      Người đàng ông lạnh lùng khoác áo chùng đen dùng ánh mắt càng giá rét nhìn vị Hiệu trưởng của , khống chế khuôn mặt mình để nó quá vặn vẹo, rồi mới từ từ, gằn ra từng chữ từng chữ: “Tôi phải là cái con chó giữ cửa để chơi vớ vẩn kia của thầy ——”

      Nghe xong câu này, Hagrid tỏ vẻ rất đồng ý, bực bội : “Ầy, giáo sư Snape, thiệt ra Fluffy nó là con chó bự rất ngoan, nó cũng ngốc chút nào hết!”

      Ngay sau khi nghe được những lời đó, giáo sư Snape bỗng đứng phắt dậy: “Tôi chuẩn bị thứ tốt cho thầy! Lão ong già! Đừng mong rằng tôi cùng những con người này —— mấy cái tên ——” Chưa dứt câu, vị giáo sư bùng nổ ấy liền dứt khoát bỏ khỏi văn phòng Hiệu trưởng, bởi vì chẳng còn cách nào tiếp tục ở trong cái nơi tụ tập toàn những kẻ “ đầu óc” này nữa!

      Sau khi rời khỏi phòng Hiệu trưởng, con rắn Ngụy Nhiễm bèn quấn quanh cần cổ của chủ nhân , mặc dù chiều dài cơ thể chưa đủ khiến vừa lòng, song vẫn cố gắng cuốn lấy, sau đó bạt mạng ra sức chà xát cái đầu bé xíu lên cổ của chủ nhân —— rồi rồi, tuy bầu khí trong kia đúng là khiến người ta chán ghét , nhưng giờ chẳng phải ra ngoài sao, mỉm cười cái thôi có được hông?

      Cả người giáo sư Snape chợt cứng lại, chậm rãi vươn tay, nhàng kéo con rắn cổ mình xuống, thả ở tay, câu rất khẽ: “Tốt lắm, tới lúc thử nghiệm nọc độc của mi rồi… Ừm, trở về phải ngoan ngoãn để ta lấy nọc đấy… Có nghe ?”

      Mắc chứng gì chỉ vì việc đó mà bắt nhả nọc độc chớ? Con rắn Ngụy Nhiễm bi ai than thở trong lòng, nếu bây giờ con người, như vậy biểu cảm nhất định là —— 囧.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Bắt đầu kiếp sống học tập của rắn cưng

      Editor + Beta: Khuynh Tiếu



      Nếu trải nghiệm lấy nọc độc là đau khổ, như vậy bị tống thẳng thứ nước thuốc tởm lợm vào họng trước khi lấy nọc chính là càng đau khổ.

      Chỉ có điều, đến lúc phóng nọc độc bỗng trông thấy chiếc bánh pho-mát phủ trái cây thơm lựng đặt ở bên, và tất nhiên là chả thể ăn nó, mà bản thân cái kiểu kích thích giày vò vì muốn ăn mà được ăn này lại phải đèo thêm toàn bộ đau khổ của cả quá trình uống thuốc, cho nên tổng số nỗi đau khổ phải chịu chẳng còn là thứ có thể ước lượng chỉ bằng cách tính đơn giản như “1+1=2” nữa.

      Mãi sau khi con rắn Ngụy Nhiễm “hưởng thụ” xong cái loại tra tấn ấy, đêm chạy đông chạy tây lăn qua lộn lại này cuối cùng mới thực kết thúc, giờ có thể tuyên bố bắt đầu nghỉ ngơi rồi.

      Thói quen sinh hoạt trước khi ngủ của người rắn cũng hề phức tạp: giáo sư Snape dùng cái bùa tẩy rửa (1) để làm sạch toàn thân con rắn Ngụy Nhiễm lần, sau đó chính cũng phải làm vệ sinh cá nhân cho bản thân mình cách đàng hoàng dưới chèo kéo ngừng của con rắn Ngụy Nhiễm; tiếp theo cầm lấy quyển 《Thần Chú Sơ Đẳng》rồi bắt đầu thực chỉ tiêu mỗi ngày bài trước khi ngủ cho con rắn của mình —— quyển sách《Phép Thuật Cơ Bản》nhìn chung kết thúc, bây giờ là lúc nên bắt đầu huấn luyện phần sử dụng phép thuật.

      Tuy rằng chính bản thân cũng biết với phương pháp giảng dạy bằng việc đọc sách này con rắn cưng của có nghe hiểu được hay , hoặc theo cách khác, biết con rắn luôn theo đọc sách trong yên lặng ấy, rốt cuộc chỉ là vì ngoan ngoãn nghe lời, hay là bởi vì nó thực nhờ thể chất phép thuật biến đổi nên mới có thể nghe hiểu ít lời —— nhưng vẫn hề có ý định từ bỏ việc dạy học như thế.

      Con rắn Ngụy Nhiễm uể oải hết cỡ lúc này đây cũng chỉ còn sức để lắng nghe —— mặc dù cái kiểu phương pháp dạy học này quả rất khoa học, nhưng là người từng là nghiên cứu sinh chuẩn bị lấy bằng thạc sỹ, trải qua vô số buổi lên lớp thời đại học, cho nên cũng phải là chưa bao giờ được nếm thử phương pháp giảng dạy bằng việc đọc sách. Tuy hiệu quả tốt, song miễn cưỡng vẫn có thể khiến nhớ kỹ vài thứ —— có người sẵn lòng đọc sách cho nghe, tội gì phải làm phiền chính bản thân mình dùng đuôi và đầu để lật sách chứ!

      Ài! Chủ nhân của đọc cái gì cứ học cái đó ! Dù tiến độ có hơi chậm, nhưng đây ràng vẫn được tính là kinh nghiệm học tập vui vẻ, phải sao? Chí ít , chắc hẳn chính là…ờ…con rắn duy nhất có thể vừa nghe chất giọng trầm thấp đó đọc cuốn sách phép thuật cơ bản vừa dần dần chìm vào cõi mơ, nhỉ?

      Được rồi, nếu như có thể quên luôn cái giày vò mỗi khi quý ngài chủ nhân sấn tới chụp lấy cái đầu bé tẹo của , cốc cái cho tỉnh ngay đúng lúc muốn ngủ, đưa ra cầu rất có tính sai khiến để tiếp tục giữ tỉnh táo, thực ra…vẫn khá ổn. thiệt tình chỉ muốn khai thác năng lực của mình cách chậm rãi mà thôi, muốn ngốn hơi thành rắn mập chút nào hết ——

      Ảo tưởng hy vọng được phát triển dần dần này của con rắn Ngụy Nhiễm rất tốt, chỉ tiếc, trời toại lòng rắn.

      Editor: 1)”ngốn 1 hơi thành rắn mập” = nhồi nhét kiến thức chỉ trong 1 lần, giống như tình trạng ăn uống quá tải nên bị phình bụng ấy. 2)câu thường dùng là “thiên bất toại nhân nguyện” – “trời toại lòng người”, mà mỗi tội chị Nhiễm là rắn, nên t.giả viết “thiên bất toại xà nguyện” =D]]]]

      Sau khi cuộc sống học hành như thế kéo dài được vài ngày, giáo sư Snape bắt đầu bày tỏ bất mãn với hành vi hễ tới lúc học bài trước giờ ngủ là con rắn cưng của lại thiếp . Tuy bị dạy dỗ hết lần này đến lần khác, bị phê bình liên tục, nhưng tinh thần và thể lực của loài rắn quả thực có hạn, chưa kể con rắn Ngụy Nhiễm còn là con rắn ham ăn ham ngủ, mà cho dù là lúc bực bội nhất, cũng đâu thể nào trừ điểm nó để sửa chửa lỗi lầm của nó đâu…

      thực tế, giáo sư Snape có ý tưởng dốc sức truyền thụ phép thuật cho con rắn cưng của mình như thế này, hoàn toàn là vì loại mất cân bằng tâm lý nào đó quấy phá mà thôi ——

      Nghĩ đến lão ong già luôn coi như con gia tinh để kêu tới kêu lui, ngay cả lão cũng có con chim có thể giúp lão đưa thư, gọi người ta và làm thêm mấy việc linh tinh khác. Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng dù sao con chim đó vẫn có những năng lực riêng mà con phượng hoàng phải có, điều này khiến vị giáo sư Độc Dược vừa mới biết ra con rắn nuôi tiến hóa cảm thấy —— đều là thú cưng như nhau, tại sao con rắn của lại chẳng biết làm gì ngoài ăn, ngủ và dỗ vui vẻ vậy chứ?

      Mặc dù hiểu , đối với con rắn vốn dĩ chỉ để cung cấp nọc độc việc sinh ra ít phẩm chất và khả năng phép thuật đặc biệt ngay sau khi nắm giữ năng lượng phép thuật là điều hề dễ dàng, thế nhưng kiên định cho rằng —— chỉ có dạy học theo hệ thống đàng hoàng mới là phương pháp khiến con rắn phát triển lực lượng phép thuật cách hiệu quả nhất.

      Cũng chính vì nguyên nhân này, mới từ chối những biện pháp nhanh chóng hơn nhưng chẳng khoa học gì, ví như mấy loại thảo dược đặc thù từ chỗ giáo sư Sprout và cái dụng cụ dẫn dắt nguồn năng lượng phép thuật của giáo sư Flitwick.

      Ấy vậy mà —— con rắn này lại cứ ngủ suốt, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng tới nguyện vọng mong nó có thể thành tài vô cùng khẩn cấp của ! Điều này khiến bất mãn hết sức.

      Chủ nhân vui, thú cưng liền phải tiên phong chịu khổ.

      Bởi thế, từ cái ngày giáo sư Snape bắt đầu có tâm trạng bực bội đó trở , con rắn Ngụy Nhiễm bình thường luôn ngủ đến khi tự mình tỉnh dậy cũng phải bắt đầu theo chủ nhân rời giường vào mỗi sáng —— nhưng là bị dựng dậy đấy, vì nếu thức dậy trễ, rất có thể bị ngài giáo sư Snape chỉ-tiếc-rèn-sắt--thành-thép ném thẳng vô bồn nước cho tỉnh ngay —— đây chính là kết cục của sau lần ngủ nướng hôm đầu tiên.

      Và cũng bắt đầu từ chính ngày hôm đó, cho dù lại buồn ngủ, lại muốn tiếp tục ngủ, con rắn Ngụy Nhiễm vốn sợ lạnh vẫn kịp thời ưỡn ẹo cơ thể theo bản năng, ra hiệu tỉnh hoặc sắp tỉnh ngay trước khi bị tha lên, tỏ vẻ cự tuyệt chuyến bơi trong bồn nước.

      ra , hoạt động học tập của con rắn Ngụy Nhiễm bị xếp lịch rất đầy.

      Sáng sớm theo chủ nhân đến phòng học môn Độc Dược, lắng nghe bài giảng Độc Dược chẳng biết là của khối lớp mấy —— cũng may, ở phương diện nào đó mà , Độc Dược học và khóa học thí nghiệm thực hành của dân Muggle khác nhau nhiều lắm, cho nên vẫn có thể chắp vá góp nhặt kiến thức để nghe, sau đó sắp xếp chúng lại thành phần trong hệ thống tri thức của bản thân, hơn nữa còn tăng thêm cách hiểu của riêng mình.

      Giờ ăn giữa trưa, người rắn cũng còn tiếp tục dùng bữa bên trong văn phòng Độc Dược, mà là bắt buộc phải đến Đại Sảnh Đường Hogwarts, hoàn tất bữa trưa dưới cái nhìn lom lom hết hồn của cả đám học trò —— tất nhiên là vì vị giáo sư nào đó, con người khủng bố tới trình độ nhất định khiến ai nấy đều sợ hãi, cho con rắn cưng của ăn hết thịt lại bánh, từng miếng từng miếng .

      “Severus, hiếm khi thấy được ăn trưa ở Đại Sảnh Đường đấy.” Ngày đầu tiên giáo sư Snape đến nơi, giáo sư McGonagall liền chủ động hỏi, “Tôi nhớ hình như hôm nay cũng phải là thời gian xuất cố định của nhỉ?”

      “Ừm.” Giáo sư Snape gật gật với vẻ mặt tối tăm, múc miếng bánh pudding đút tới trong tay, “Minerva, buổi chiều là tiết đầu tiên của bà với lũ Hufflepuff và Ravenclaw năm nhất à?”

      “Đúng thế.” Giáo sư McGonagall khó hiểu đưa mắt nhìn đồng nghiệp của mình, “Có chuyện gì ?”

      Nghe giáo sư McGonagall hỏi xong câu này, giáo sư Snape bèn lập tức giao con rắn Ngụy Nhiễm cho bà, “Làm phiền bà thả Zoey lên bục giảng nghe bà giảng bài vậy.”

      “Nghe tôi giảng bài?” Giáo sư McGonagall hơi do dự nhìn con rắn của đồng nghiệp, chỉ là con rắn nuôi, cho dù có tiềm chất phép thuật , nhưng nó có thể nghe hiểu các môn học phép thuật sao? Ý tưởng của Severus có hơi hão huyền quá nhỉ?

      Con rắn Ngụy Nhiễm phát ánh mắt của giáo sư McGonagall, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, thảo nào bữa nay lại đến đại sảnh, hóa ra là để tìm gia sư cho mình ——

      Thế nên, bắt đầu từ hôm ấy, lịch buổi chiều của con rắn Ngụy Nhiễm liền biến thành việc đẽo theo các vị năm nhất tiến vào lớp học sơ cấp của các giáo sư, khắp nơi nghe giảng. Mặc dù cả bộ sậu giáo sư trường Hogwarts có ai thực tin rằng con rắn có trí tuệ gì cho ra hồn, hoặc thông minh tới mức sau này sinh ra phép thuật nào đó, nhưng chẳng qua, đối với quý ngài chủ nhiệm nhà Slytherin vừa mới thình lình xuất , cùng với hành động ấu trĩ hoàn toàn phù hợp cá tính của , bọn họ vẫn tỏ vẻ ráng mà ủng hộ thôi.

      (1) Bùa tẩy rửa: cleaning charm, câu chú là “scourgify”

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Lửa giận đến từ căn phòng dưới mặt đất

      Editor + Beta: Khuynh Tiếu



      Cuộc sống học tập của con rắn Ngụy Nhiễm cứ trôi qua trong yên bình như thế, mỗi ngày thức dậy sớm, buổi trưa đến đại sảnh dùng bữa, sau đó theo vị giáo sư tới tham dự tiết học đầu giờ chiều của họ, cuộc sống đơn giản mà có quy luật.

      Tuy rằng cũng có học sinh cảm thấy hứng thú với con rắn chuyên cuộn mình nằm bàn làm việc của các giáo sư như , nhưng con rắn Ngụy Nhiễm mới tới vẫn luôn ngoan ngoãn vâng lời, hề lộn xộn khiến mọi người trong lớp chú ý, có điều đa số những lớp mà đến đều thuộc bộ môn Biến Hình hoặc Bùa Chú, thỉnh thoảng còn được giáo sư Sprout dẫn làm quen với thảo dược chút mà thôi, hơn nữa giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick và giáo sư Sprout cũng rất chăm sóc con rắn Ngụy Nhiễm, mỗi khi hết tiết đều đặc biệt đưa trở về căn hầm, hoặc phải chờ đến lúc giáo sư Snape tà tà bước tới đón con rắn được mọi giáo sư mến cực kỳ này mới thôi…

      Đương nhiên, trong khoảng thời gian học, con rắn Ngụy Nhiễm cũng phải có phát , hễ gặp được nhóm năm nhất nhà Gryffindor Harry Potter đặc biệt để ý đến ngay, trông cứ như muốn gì đó với vậy, nhìn bộ dạng ấy của cậu nhóc, liền hiểu —— phỏng chừng Harry đoán ra người lên tiếng ở lớp Độc Dược hôm nọ chính là rồi.

      Tuy nhiên, trái ngược với tâm trạng cấp bách của Harry, bản thân Ngụy Nhiễm lại hề sốt ruột chuyện giao thiệp với Chúa Cứu Thế chút nào, dầu sao bây giờ là những ngày tháng bình lặng, toàn bộ thú cưng ở Hogwarts vẫn chưa có cơ hội thích hợp để triển khai cuộc vận động chống Fawkes quy mô lớn, mà việc học hành của cũng vừa mới bắt đầu, thôi cứ từ từ vậy! Suy cho cùng, con rắn của chủ nhiệm nhà Slytherin như quá thân thiết với đứa học trò nhà Gryffindor, thực là chẳng thích hợp gì cả.

      Sau khi cuộc sống học tập kiểu đó trôi qua hơn nửa tháng, mấy vị giáo sư khác ban đầu vốn ôm bất cứ hy vọng nào với chương trình học của con rắn Ngụy Nhiễm dường như nhận ra rằng, con rắn Ngụy Nhiễm hoàn toàn có thể biểu thị vài phản ứng với quá trình giảng dạy. đây cũng phải vì mấy vị giáo sư này nhạy bén, mà là bởi vì mỗi lần, nếu bản thân con rắn Ngụy Nhiễm nghe hiểu, lập tức trở nên rối rắm và bắt đầu tự mình suy nghĩ, sau đó ngừng vặn vẹo cơ thể như muốn thoát hẳn khỏi loại nghi hoặc ấy.

      Lâu dần, các giáo sư mãi rồi cũng nhìn quen, hễ con rắn Ngụy Nhiễm bắt đầu cong cong vẹo vẹo, bọn họ đều giải thích vấn đề lại cách càng cặn kẽ —— và tất nhiên, ngoại lệ luôn luôn tồn tại: có hôm, chỉ vì Ngụy Nhiễm muốn gãi chỗ ngứa da, nhưng bị giáo sư McGonagall tốt bụng hiểu nhầm là hành động bày tỏ thắc mắc, cho nên, đám học trò cả lớp phải theo Ngụy Nhiễm ôn tập vấn đề đơn giản đến những hai lần. Mặc dù rất quan tâm bộ môn Biến Hình —— vì nó liên quan tới khả năng thành công biến thành Animagus, song Ngụy Nhiễm vẫn thể công nhận rằng —— thiệt tình rất muốn được học nhanh hơn chút, đấy!

      Khoảng thời gian tiếp theo, sau khi cảm giác tựu trường đầy mới mẻ của mấy nhóc tân sinh phai nhạt, ngôi trường Hogwarts cuối cùng cũng từ từ khôi phục yên tĩnh.

      Ngày hôm đó, Hogwarts thực rất quỷ dị, từ lúc nằm bả vai chủ nhân cùng tiến vào Đại Sảnh Đường ăn bữa trưa, trông thấy tình trạng của tụi và nụ cười tươi rói hiếm thấy gương mặt giáo sư McGonagall, Ngụy Nhiễm liền biết ngay.

      Slytherin cười trộm, lén lút bàn tán Harry sắp xúi quẩy tới nơi rồi;

      Nhưng ở đầu khác, Harry lại cười, phải kiểu cười ngu, mà là cười vui vẻ;

      Giáo sư McGonagall cũng cười, nụ cười nhàng và mừng rỡ.

      Nhìn thấy cảnh tượng quái đản như thế, con rắn Ngụy Nhiễm bèn lập tức ngóc đầu quay sang ngó chủ nhân mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện kỳ lạ gì mà chủ nhân của cũng thể phát à? Xem ra, dạo này việc học hành quả nhiên làm bỏ lơ tầm quan trọng của tin tức tình báo quá!

      Sau khi người rắn ngồi vào chỗ, giáo sư Snape trước tiên liền hỏi giáo sư Flitwick ngay bên cạnh.

      muốn hỏi xảy ra chuyện gì hả?” Giáo sư Flitwick hồ hởi nhìn giáo sư Snape, “Ôi chà, là vầy nhé, Minerva vô tình phát tài năng cưỡi chổi của Harry Potter —— y chang ba thằng bé! Bởi vậy cổ mới xin Hiệu trưởng đồng ý, để Potter gia nhập đội nhà Gryffindor…”

      Hay … Chỉ trong chớp mắt mà cảm nhận được hơi lạnh bùng phát khắp người chủ nhân luôn rồi đấy! Coi bộ đối với chủ nhiệm nhà Slytherin tin tức này thực chẳng tốt lành gì hết, mà khiến tức giận nhất chắc vẫn là cái vụ kế-thừa-năng-khiếu-của-ba-nó này rồi nhỉ?

      Thế là, sau khi bị ngài chủ nhân mãi miên man suy nghĩ đút cho vài miếng trái cây và mấy lát bánh mì cách cực kỳ qua loa, con rắn Ngụy Nhiễm rốt cuộc cũng hoàn tất bữa ăn bi thảm nhất kể từ ngày trở lại Hogwarts. Đến buổi chiều hôm đó, con rắn Ngụy Nhiễm rời với bất cứ vị giáo sư nào khác, chỉ quấn cứng ngắc lấy chủ nhân của mình, chịu buông ra. Mà giáo sư Snape đứng bờ vực bùng nổ cũng chẳng có tâm trạng để ép buộc con rắn Ngụy Nhiễm học, phất mạnh áo chùng mình quay về căn hầm.

      Toàn bộ học sinh Hogwarts hẳn phải vui mừng lắm —— bởi vì chiều nay chẳng có đứa nào có lớp Độc Dược cả, buổi chiều hôm nay là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có của giáo sư Snape.

      thực tế, làm con thú cưng sống chung với giáo sư Snape hơn năm, có thể là gắn bó như hình với bóng, con rắn Ngụy Nhiễm nghĩ rằng, biết rất hầu hết mọi thứ liên quan đến cảm xúc của ——

      Khi vui hoặc phẫn nộ, luôn nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh như băng, miệng thốt ra lời vô cùng cay nghiệt;

      Khi vui vẻ, hài lòng, hơi cong khóe môi, rũ xuống đôi mắt cất giấu cảm xúc;

      Khi trở nên đa cảm, rồi sa vào hồi ức đau thương nào đó, luôn khép hờ mắt lại và siết chặt nắm đấm;

      Cũng có thể, mỗi khi cảm thấy gì đặc biệt, mang vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt trông sâu thẳm…

      Thế nhưng, lúc giáo sư Snape đóng sầm cửa lại sau khi về tới văn phòng của mình, lần đầu tiên hiểu được, đây mới chính là bộc phát phẫn nộ nhất, mãnh liệt nhất của người đàn ông này.

      Vừa vào đến cửa, chiếc bàn cà phê bị cước đá đổ, đồ vật linh tinh văng khắp nơi, văn kiện, bút lông ngỗng, lọ mực bàn làm việc bị cánh tay quét dồn thành đống, rồi dường như động tác đó rút hết toàn bộ sức lực của , bỏ mặc những lọn tóc màu đen vốn bắt đầu khá sạch và gọn gàng che khuất tầm mắt, trầm lặng ngồi trong căn phòng làm việc ngổn ngang, siết chặt nắm đấm của mình, hề lên tiếng, phát ra nổi tiếng động…

      Con rắn Ngụy Nhiễm vẫn luôn quấn chặt lấy giáo sư Snape, đến lúc này mới có thể từ từ nhúc nhích, động tác với kiểu cường độ như thế ném luôn cả đúng là kỳ tích! Ôi, Merlin phù hộ ——

      Nhưng rồi, con rắn Ngụy Nhiễm hiển nhiên cũng chẳng còn tâm trạng để tiếp tục suy nghĩ chuyện này, chậm rãi bò dọc theo cánh tay của chủ nhân lên mặt bàn làm việc, dùng cái đầu bé tẹo nhàng vuốt ve bàn tay nắm chặt, gần như bị móng tay đâm chảy máu của giáo sư Snape.

      Dường như ý thức được hành động của con thú cưng của mình, giáo sư Snape dần dần thả lỏng bàn tay, ngẩng đầu nhìn con rắn dùng cặp mắt hạt đậu ngốc nghếch nhìn qua mái tóc đen lòa xòa trước mặt, có chút thô lỗ xoa xoa cái đầu của con rắn Ngụy Nhiễm —— động tác này tất nhiên khiến Ngụy Nhiễm cảm thấy rất thoải mái, chẳng qua vì cân nhắc đến cảm xúc của chủ nhân , nên vẫn cứ quyết định nhẫn nại.

      Sau hồi lâu, giáo sư Snape mới chầm chậm đứng lên, thở tiếng dài, rút ra đũa phép, niệm câu thần chú thu hồi mọi vật về lại chỗ cũ. Con rắn Ngụy Nhiễm vặn vẹo cơ thể nhanh chóng bò xuống dưới bàn, ngoan ngoãn nỗ lực giúp đỡ dọn dẹp, có điều, làm con rắn, ràng hoàn toàn có loại kỹ năng đó, hơn nữa chẳng biết nên ngốc hay chỉ là nhanh nhẹn, mà cứ thế ngã lăn ra đất, bị miếng thủy tinh bể nát cứa xước cả da…

      Giáo sư Snape ngồi xổm người xuống, ôm con rắn Ngụy Nhiễm lên tay, xem xét vết thương lớn lắm cơ thể nó, nhíu mày cái, vỗ vỗ đầu nó: “Zoey, mi cũng là con rắn ngốc nghếch…” xong, nhàng dùng thần chú chữa lành (1), làm những vết thương người con rắn Ngụy Nhiễm dần dần khép miệng.

      Trông thấy chủ nhân mình lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, tuy rằng có lẽ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn phẫn nộ kia, nhưng Ngụy Nhiễm tin tưởng, bằng tính kiên cường của , tuyệt đối để cho kẻ khác nhìn ra cảm xúc của mình…

      Tầm mắt chuyển dời từ khuôn mặt chủ nhân đến vết thương được chữa trị cơ thể, con rắn Ngụy Nhiễm len lén cười cười, dĩ nhiên biết phép thuật chữa trị cũng thể nào chữa lành triệt để đến vậy, có lẽ vài ngày sắp tới bò được linh hoạt như cũ, nhưng mà thế lại có cớ ở lì bên cạnh chủ nhân, theo dõi để làm mấy chuyện tự ngược đãi kia rồi nhỉ?

      Ừ ừ, hai ba ngày này phải tiến hành giám sát nghiêm ngặt —— ăn, ngủ, tắm, thứ cũng được lơi lỏng!

      (1) Thần chú chữa lành: Episkey
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :