1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược—Triêu Túy (ĐN HP) (36/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 26: Khám chữa bệnh

      Editor + Beta: Khuynh Tiếu



      Ngay sau khi về tới văn phòng Độc Dược, con rắn Ngụy Nhiễm liền bị chủ nhân của mình trực tiếp túm lấy đặt vào người , sau đó lại nhanh chân ra khỏi phòng làm việc, chiếc áo chùng phù thủy màu đen phấp phới, nghênh ngang xuyên suốt qua dãy hành lang dài Hogwarts, thẳng tới bệnh thất, chỗ của bà Pomfrey.

      “Severus,” bà Pomfrey trông thấy người đến, hỏi cách rất niềm nở, “ có chuyện gì à? Hay thấy có chỗ nào khỏe hả? Ôi, tôi sớm với rồi, phải sửa cái kiểu thói quen sinh hoạt tệ hại kia !”

      phải tôi.” Giáo sư Snape bĩu môi, chìa ra con rắn Ngụy Nhiễm quấn quanh cánh tay , “Là Zoey.”

      “Zoey? Nó bị sao rồi?” Bà Pomfrey thực lo lắng nhìn con rắn đen thui vẫn giữ nguyên tư thế quấn chặt cánh tay của người đàn ông mặc áo chùng đen, “Hồi trong kỳ nghỉ đút cho nó ăn thứ gì kỳ quặc hả? Tôi nhớ hình như có mỗi mình về nhà mà lại chẳng mượn theo con gia tinh nào hết trơn! Nếu như chỉ có mình còn tàm tạm, nhưng bây giờ Zoey còn tuổi, cần chăm sóc tốt!”

      “Vâng vâng, tôi biết.” Giáo sư Snape có chút cáu kỉnh nhìn bà y tá trước mắt, “Điều tôi muốn biết chính là tại sao Zoey lớn nổi! Phải biết rằng người ở cửa hàng bán dược liệu với tôi loài rắn như Zoey nên dài tận 40 centimet trở lên từ lâu rồi!”

      Nghe ngài chủ nhân , con rắn Ngụy Nhiễm cuối cùng cũng hiểu vì sao người rắn bọn họ bệnh tai nhưng lại đột ngột đến cái nơi mà chẳng thích thú gì cho cam này. phải nhớ nỗi căng thẳng lo sợ của mình lúc vào cửa hiệu nguyên vật liệu độc dược Hẻm Xéo, nghe thấy ông chủ tiệm nhắc tới chuyện chưa trưởng thành, chẳng qua là vì khoảng thời gian sau đó chủ nhân của lại để ý gì nhiều, mới cho rằng chủ nhân mình cũng tin tưởng ông chủ cửa hàng kia.

      Thế nhưng bây giờ, việc hình như cũng phải như vậy. Chủ nhân của chỉ tin tưởng, mà hơn nữa còn có chút bận lòng vì điều đó. Người đàn ông lạnh lẽo, hiếm khi để lộ biểu cảm ấy, thực ra là quan tâm đến sức khỏe của ư? Thực ra cũng lo lắng cho tình trạng kỳ quái này của , giống như thể bỏ mặc hành vi tự tổn hại thân thể của sao?

      Nghĩ tới đây, con rắn Ngụy Nhiễm hơi áy náy mở to mắt rắn nhìn chủ nhân mình, sau đó thè lưỡi liếm liếm mu bàn tay của chủ nhân, lặng lẽ xin lỗi trong lòng: Kỳ thực, tôi cố ý khiến người khác lo lắng, nhưng mà ngay cả tôi cũng tình huống của bản thân lắm, càng huống chi, tôi là con rắn, cho dù muốn , ngài cũng nghe hiểu đấy thôi!

      —— Nhưng mà, chủ nhân à, tôi có thể thấu hiểu tâm tình của ngài như vậy , có phải ngài cũng lĩnh hội được cảm giác tôi thích trông thấy ngài và nếp sinh hoạt với cà phê nguội ngắt, bỏ ăn bữa sáng, chịu tắm rửa cùng nhiều thứ khác đầy tai hại của ngài ? Cho nên, để hai chúng ta đồng thời thay đổi, đó mới là con đường đúng đắn! Merlin ơi, xin người phù hộ cho chúng con —— con rắn Ngụy Nhiễm nghĩ bừa cách cực kỳ thiếu trách nhiệm.

      Bà Pomfrey tất nhiên biết con rắn Ngụy Nhiễm suy nghĩ cái gì, nhưng bà cũng có chút lo lắng giống hệt về tình trạng sinh trưởng của con rắn này. Bà nhàng tiếp nhận con rắn từ tay giáo sư Snape, móc đũa phép ra, sau khi nhanh chóng sử dụng vài câu chú kiểm tra thân thể xong mới khẽ thở phào nhõm, cười : “Tôi biết có nên gọi đây là tin tức tốt hay , nhưng Severus à, thực tế, cơ thể Zoey có vấn đề gì cả, mà là ——” tới chỗ này, bà Pomfrey vui mừng vuốt ve người con rắn Ngụy Nhiễm, khuôn mặt vẫn còn mang nụ cười vô cùng từ ái.

      “Mà là sao?” Giáo sư Snape nhíu chặt chân mày, “Tôi nhớ lần cuối bà dùng giọng điệu kiểu này, vẻ mặt kiểu này chuyện với tôi là vì học sinh nữ khối lớp lớn mang thai, mà bà bảo tôi hỗ trợ pha chế ít thuốc có thể giúp em đó giấu bụng! Chẳng lẽ bà muốn với tôi là, Zoey nó ——”

      Nghe thấy lời của chủ nhân mình, con rắn Ngụy Nhiễm thiệt tình muốn té xỉu ngay lập tức! đảm bảo: Ngoại trừ chủ nhân của , chưa từng có tiếp xúc cơ thể với bất cứ động vật giống đực nào hết —— phải biết rằng, bà Norris là mèo cái đó ——

      “Ôi, !” Bà Pomfrey liền vội vã lắc đầu, “Severus, nghe tôi . Tôi vì nguyên nhân gì, có khả năng là do ăn uống thức ăn của thế giới phép thuật trong thời gian dài, cũng có thể là do nó luôn ở lì bên cạnh , còn hàng ngày ngừng pha chế độc dược. Trong người Zoey nó bây giờ rất có thể bắt đầu xuất lực lượng phép thuật mà chỉ riêng những sinh vật huyền bí mới có được. nên hiểu, đối với tất cả những sinh vật có lực lượng phép thuật, tuổi thọ đều kéo dài hơn chút…

      Chính vì vậy, tại Zoey còn là con rắn hổ tử vong đơn thuần nữa. Có lẽ sau này đến thời kỳ thích hợp, có thể thử nghiệm cho nó ăn ít thuốc có tác dụng tăng cường lực lượng phép thuật , chừng Zoey nó có thể hoàn toàn chuyển đổi cơ chế trong người, dần dần trở thành sinh vật phép thuật thuần túy, làm con rắn có thể sống rất lâu, bầu bạn rất lâu đấy!”

      Nghe bà Pomfrey xong, con rắn Ngụy Nhiễm và chủ nhân của đều thở phào nhõm.

      Giáo sư Snape gật gật đầu, “đón” con rắn từ tay bà Pomfrey về, “Được rồi, cám ơn!” xong, liền rời khỏi bệnh thất, hề quay đầu lại.

      Mà con rắn Ngụy Nhiễm nằm cánh tay của chủ nhân chỉ cảm thấy hưng phấn dị thường, lực lượng phép thuật? thế mà lại có lực lượng phép thuật rồi? Nhưng tại sao cảm giác được gì cả? Hay là vì lực lượng của quá yếu nên đủ để huy động, tại cũng chỉ có thể giúp cải tạo cơ thể chút thôi nhỉ? Được rồi, mặc kệ thế nào , con rắn Ngụy Nhiễm vừa đạt được lực lượng phép thuật, hơn nữa sau này rất có thể nhờ giúp đỡ của chủ nhân mà từ từ nâng cao —— bây giờ phấn chấn vô cùng!

      Chỉ có điều, ngay đêm hôm đó, con rắn Ngụy Nhiễm liền cảm nhận được chỗ đau khổ của việc khám chữa bệnh.

      Giáo sư Snape cực kỳ chăm chú hầm chế nồi thuốc nước to đùng, sau khi phân chia lượng thuốc ấy vào những cái lọ thủy tinh cách cẩn thận và tỉ mỉ, cầm lọ thuốc cuối cùng đặt tới trước mặt , vuốt đầu rồi : “Nếu mi có thể biến thành sinh vật pháp thuật, chừng ngày nào đó mi có thể nghe hiểu lời ta . Được rồi, Zoey, giờ uống hết chỗ thuốc này !”

      Con rắn Ngụy Nhiễm thử ngửi ngửi thứ thuốc đen sì sì kia, mùi vị gay mũi hoàn toàn giống với loại hương mười phần thơm ngát khi chủ nhân điều chế độc dược trong kỳ nghỉ, đây nhất định tàn phá cơ thể người, nhầm, cơ thể rắn tồi tệ nhất luôn cho coi! Con rắn Ngụy Nhiễm bèn lập tức cố gắng tháo chạy khỏi cái loại tra tấn vị giác đó.

      Nhưng đáng tiếc, giáo sư Snape cũng phải là kiểu người thực có tính nhẫn nại chờ con rắn uống thuốc. vung đũa phép gọi tới cái phễu chuyên dùng mỗi khi cần trút thuốc nước, dùng sức rất lớn nhưng vẫn mất dịu dàng nhét nó vào họng con rắn Ngụy Nhiễm, sau đó nhàng cầm lấy cổ của , trực tiếp rót số thuốc kia vào!

      Con rắn Ngụy Nhiễm khổ sở nuốt xuống dòng thuốc, khi cái phễu bị rút bỏ, ai oán nhìn chủ nhân mình, thè cái lưỡi rắn dính bẩn, nỗ lực liếm tay giáo sư Snape, nỗ lực lây truyền mùi vị ấy cho .

      Giáo sư Snape cười nhàn nhạt, vỗ vỗ cái đầu bé xíu của con rắn, lấy ra phần bánh ngọt được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt nó, thấp giọng câu: “Nhất định phải uống thuốc, nhưng mà, cũng có thể ăn bánh ngọt.”

      Nhìn miếng bánh phết đầy kem bơ, bên mặt cắt ruột bánh lộ ra vài tầng trái cây thơm phưng phức, Ngụy Nhiễm liền quyết định: Sau này uống thuốc, nếu trông thấy bánh ngọt, quyết há mồm!
      Trâu thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 27: Lễ phân loại Hogwarts

      Editor: Beta: Khuynh Tiếu



      Vì phải đợi toàn bộ học sinh có mặt đầy đủ tại trường, cho nên Lễ phân loại Hogwarts vẫn luôn được cử hành vào buổi tối. Và cũng chính vào buổi sáng cuối cùng trước khai giảng ấy, Ngụy Nhiễm rốt cuộc mới trông thấy chủ nhân của mình bắt đầu nghỉ ngơi. Nhưng mà, kiểu nghỉ ngơi giống như phải tranh thủ thời gian rảnh giữa đống công việc bề bộn này vẫn khiến con rắn Ngụy Nhiễm cảm thấy thực thỏa mãn như thường. Dù sao, phải lúc nào chủ nhân của cũng có thể cầm cuốn sách, ngồi ngả lưng vào ghế sô-pha, bưng tách sữa bò nghi ngút tay, cùng đọc sách chung với như bây giờ cả.

      tới đây, con rắn Ngụy Nhiễm chợt phát , từ hôm qua sau khi bà Pomfrey khẳng địng cơ thể sinh ra lực lượng phép thuật, chủ nhân của chỉ bắt đầu hầm chế thuốc rồi bắt uống sạch, mà còn bắt đầu có sở thích ôm cùng đọc sách! Hơn nữa, những cuốn sách này cũng còn là những sáng tác sâu xa kỳ ảo về môn Độc Dược học của trước kia, thay vào đó, chúng lại biến thành mấy loại về lý thuyết phép thuật cơ bản.

      Mỗi khi xem những cuốn sách này, giáo sư Snape chỉ lật sang trang mới cách cực kỳ chậm chạp, mà đôi lúc còn đặc biệt đọc ra vài câu trọng điểm cho nghe, tuy rất muốn tự với chủ nhân rằng đọc hiểu hết, nhưng rồi giọng trầm thấp đó, đọc lên từng câu từng chữ, bỗng nhiên làm Ngụy Nhiễm cảm thấy có chút mê say —— nhất là khi nằm sấp trước ngực chủ nhân, nhìn từ ngữ giấy, lắng nghe thanh của chủ nhân mình!

      Trước giờ Ngụy Nhiễm đều hề hay biết, ngoại trừ những lời châm biếm cay nghiệt, cái miệng băng giá ấy còn có thể thình lình cho ra thanh làm say lòng người đến thế! Tuy rằng ấm áp dịu dàng, tuy rằng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cái cảm giác gây cho người khác đó lại giống như nguồn suối trong vắt thấm đẫm tim gan, làm cảm thấy thoải mái vô cùng.

      Tốt thôi, bây giờ Ngụy Nhiễm bèn cứ thế mà hưởng thụ chủ nhân mình phục vụ đọc sách. thực tế, những tri thức lý thuyết ấy lúc trước cũng từng lục lọi rà soát qua, đặc biệt là cuốn sách nào đấy do chủ nhân dùng bùa triệu tập tìm ra từ dưới đáy kệ tủ, khiến càng chột dạ ngớt, chỉ lo chủ nhân phát hành vi ngày trước của mình.

      Có điều, thực ràng, giáo sư Snape cũng hề để ý đến những thứ này, khi nhìn thấy cử động đầy chột dạ của con rắn Ngụy Nhiễm, cũng chỉ hiểu thành con thú cưng của mình sám hối vì từng nghịch ngợm phá phách mà thôi. Bởi vậy sau khi dọn dẹp qua quýt chút, lại bắt đầu tiếp tục đọc cho nghe.

      Điều khiến Ngụy Nhiễm cảm thấy đáng tiếc chính là —— ngày thanh bình và yên ổn như thế lại trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, chủ nhân của lại phải bắt đầu công tác cho học kỳ mới, nghĩ tới chuyện cậu nhóc Chúa Cứu Thế sắp nhập học kia mang phiền phức đến cho chủ nhân mình, Ngụy Nhiễm liền trào dâng cơn kích động muốn liên lạc với vị đàn trong Phòng chứa bí mật kia —— chừng, để mỗi năm học cậu nhóc Chúa Cứu Thế đều bị hóa đá hôn mê lại là việc tốt cho tất cả mọi người đấy!

      Chẳng qua, chuyện như vậy cũng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu. Nhớ đến hôm trước ngày khai giảng chủ nhân của vừa mới đảm bảo với Dumbledore bảo vệ Harry Potter, Ngụy Nhiễm chỉ còn nước thở dài —— ok, thế đành dùng hết khả năng “dạy dỗ” đứa bé đầu óc chậm tiêu đó “ chút” vậy! Tất nhiên, về phần dạy dỗ làm sao phải đợi đúng thời điểm, biết vấn đề mới tiến hành phân tích cụ thể rồi.

      Chập tối, giáo sư Snape thay chiếc áo chùng sạch , nghiêm mặt, đặt quyển sách xuống, mang theo con rắn Ngụy Nhiễm rời khỏi văn phòng Độc Dược, tới Đại Sảnh Đường Hogwarts, ngồi vào chỗ ngồi của các giáo sư.

      “Ôi, Zoey trông vẫn đáng làm sao!” Lúc này giáo sư Flitwick cũng vừa mới từ văn phòng xuống cười tươi rói nhìn giáo sư Snape, “Vẫn là hình dáng nhắn xinh đẹp như vậy ——”

      Ngụy Nhiễm thầm bĩu môi trong lòng —— chẳng lẽ ông thích tôi là vì tôi cũng lớn nổi, chỉ đủ để bỏ túi giống ông à?

      Giáo sư Snape hờ hững gật gật đầu, “Ờ” tiếng coi như trả lời.

      Giáo sư Sprout, giáo sư McGonagall sôi nổi chào hỏi với giáo sư Snape, mặc dù nhìn qua liền biết mục tiêu của các bà kỳ thực là con rắn Ngụy Nhiễm nằm nhúc nhích bả vai của giáo sư Snape. Đối với biểu ngoan ngoãn thông minh của thú cưng, giáo sư Snape rất hài lòng, thừa dịp người chú ý vỗ vỗ cái đầu bé xíu của .

      lâu sau, khi những học trò lớp lớn đại khái cũng ngồi ngay ngắn, giáo sư Dumbledore mới tiến vào đại sảnh, ngồi vào vị trí của ông, trò chuyện câu được câu chăng cùng vài vị giáo sư khác ở bên cạnh. Về phần giáo sư McGonagall, lúc bấy giờ bỗng đứng lên, cầm cuộn giấy da dê to ra phía ngoài Đại Sảnh Đường.

      Ngay tại thời điểm ấy, con rắn Ngụy Nhiễm đột nhiên chú ý thấy Quirrell trùm cái khăn đội đầu vĩ đại bước vào đại sảnh, ngồi xuống bên cạnh chủ nhân , với cái thân đầy mùi tỏi của , căn bản là chẳng có biện pháp nào khiến người ta ngó lơ cả. Ngụy Nhiễm rất mẫn cảm với loại hương vị ấy, chịu được mà vùi đầu vào trong lớp áo chùng phù thủy của chủ nhân , nhưng đáng tiếc, cách núp này cũng phải là phương pháp ngăn mùi hiệu quả.

      Giữa lúc con rắn lăn tới lộn lui toan tính tìm vị trí thoải mái, giáo sư McGonagall dẫn toàn bộ học sinh năm nhất vào đại sảnh. Con rắn Ngụy Nhiễm từ rất xa liền trông thấy đứa bé trai đeo kính cận, đầu tóc bù xù vừa vừa chuyện với cậu học trò tóc đỏ. Nhìn sang bên cạnh chút, Draco Malfoy, mái tóc bạch kim sáng loáng bóng lưỡng được chải ngược ra sau, chen giữa hai tên nhóc tùy tùng cao to, ngẩng đầu hùng hổ bước tới.

      Quan sát tình hình, Harry Potter quả nhiên vẫn có cảm tình với Ron hơn chút, chẳng qua, tuy Ngụy Nhiễm từng có suy nghĩ hoang tưởng rằng nếu Harry Potter vào nhà Slytherin, biết đâu rất nhiều việc nảy sinh trong nguyên tác có thể biến mất, nhưng bây giờ xem ra, thằng bé Harry Potter bị gọi là Chúa Cứu Thế này, đúng là đứa Gryffindor trời sinh!

      Sau khi chiếc nón Phân loại cũ kỹ quanh năm suốt tháng ở trong văn phòng Hiệu trưởng hát xong bài hát kỳ cục và lạ hoắc, buổi lễ phân loại chính thức bắt đầu —— lắng nghe giáo sư McGonagall đọc tên từng học sinh, tiếp theo để từng học sinh đội nón Phân loại, cuối cùng là xác định tính cách, dựa theo đó mà xếp tụi vào ngôi Nhà thuộc về chúng.

      Nhìn quá trình như thế, Ngụy Nhiễm liền suy tính, biết có nên dành thời gian đến tán gẫu bữa ra trò với cái mũ có thể thấy tư tưởng của người khác kia, bảo nó coi cho xem, rốt cuộc nên vào Nhà nào hay nhỉ? Nếu phải là Nhà của chủ nhân , vậy cuối cùng nên đổi chủ hay làm chủ nhân của đổi Nhà khác đây?

      Giữa lúc Ngụy Nhiễm vẫn còn rối rắm với những vấn đề này, chợt nghe thấy giáo sư McGonagall gọi to tiếng —— “Harry Potter!”

      cái tên, khiến cả đại sảnh Hogwarts vốn dĩ hơi ồn ào trở nên yên tĩnh, Ngụy Nhiễm khẽ nhìn đứa bé trai có chút xấu hổ, có chút căng thẳng đứng bên dưới, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt của mấy vị giáo sư bên cạnh —— khuôn mặt giáo sư Flitwick và giáo sư Sprout đều mang nỗi vui mừng mà kích động, Quirrel là tương đối chờ mong, còn chủ nhân của , lại là vẻ mặt giá rét, hệt như ngày ấy ở Hẻm Xéo, gắt gao trừng mắt nhìn Harry Potter!

      Nhận ra biểu cảm của chủ nhân mình, Ngụy Nhiễm nhịn được sầu não oán thầm —— chỉ cần hơi chạm mắt tới nét mặt này thôi mọi người cũng cho rằng ngài có thù với Harry Potter, đến nỗi muốn thằng bé chết quách luôn đó —— về phần cái gã bên cạnh, kẻ lập kế hoạc giết Harry Potter chân chính, biểu của chủ nhân quả thực là quá mức hấp dẫn chú ý của người ta rồi!

      Trong lần tuyển chọn này của chiếc nón Phân loại, thời gian kéo dài cách bất thường! Mãi đến lúc mọi người đều trở nên kinh ngạc, thậm chí có chút sốt ruột, chiếc nón Phân loại mới tình nguyện hộc ra chữ: “Gryffindor!”


      Chương 28: Bữa tiệc lớn sau khi Lễ phân loại kết thúc
      Editor + Beta: Khuynh Tiếu


      Harry Potter vào nhà Gryffindor, hoàn toàn giống với lịch sử trong nguyên tác, đối với điều này, tuy rằng Ngụy Nhiễm kinh ngạc —— thực tế, Harry Potter có cha mẹ đều là Gryffindor, thằng bé vào cái Nhà sư tử đó cũng là rất bình thường, thế nhưng vẫn còn chút thất vọng. Chúa Cứu Thế vẫn là Chúa Cứu Thế bản gốc, cốt truyện vẫn có khả năng là cốt truyện xưa cũ, vậy chủ nhân của cũng phải sống dưới nghi kỵ và căm ghét của những kẻ xưng danh tín đồ ánh sáng, hệt như trong ghi chép, mãi đến khi rời khỏi cuộc đời ư?

      Nghĩ tới đây, con rắn Ngụy Nhiễm lập tức lắc lắc cái đầu tam giác bé xíu, tuyệt đối ! Mặc dù con rắn yếu ớt, nhưng mà, dẫu sao ở Hogwarts còn có nhiều bạn bè như thế, tuy làm nổi việc lớn, song giúp đỡ chút thành vấn đề! Ồ, đúng rồi, hình như bà Norris liên lạc được với Fluffy, vậy hôm nay hoặc ngày mai, cứ thăm con chó ba đầu to tướng chỉ thích nghe nhạc, thích ngủ nhưng cũng thích gầm rống kia !

      lâu sau khi Lễ phân loại kết thúc, toàn bộ đám học trò năm nhất đều có Nhà, nơi mà bảy năm tương lai của tụi nó thuộc về. Bốn dãy bàn dài ngồi đầy học sinh, yên lặng chờ Hiệu trưởng đứng lên phát biểu —— bao gồm những việc liên quan đến ngôi trường, liên quan đến niên khóa mới và cả những luật cấm của trường trong suốt năm học.

      ra, đối với hành động được gọi là cảnh cáo về khu vực cấm tầng ba của Dumbledore, Ngụy Nhiễm vẫn cảm thấy nó đúng hơn là ám chỉ, ám chỉ mọi người rằng nơi đó có món đồ mà các nhà thám hiểm cảm thấy hứng thú, cũng như ám chỉ số em học sinh “chính nghĩa” phải giúp nhà trường bảo vệ khu vực cấm. Suy cho cùng, càng ngăn cấm càng khiến bọn ở độ tuổi nóng nảy bộp chộp này tò mò mong đợi, bây giờ Ngụy Nhiễm có thể thấy được vẻ mặt kích động muốn tra cứu thực hư của vài nhóc ngồi dãy bàn Gryffindor rồi đấy.

      Quan sát tới đây, Ngụy Nhiễm lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn vị Hiệu trưởng còn diễn thuyết, gương mặt ấy vẫn ôn hòa như cũ, chẳng qua vừa mới nhớ ra ông ta từng ức hiếp chủ nhân , liền nhịn được muốn cắn ông ta phát. Thôi bỏ , nhìn nữa, mặc kệ!

      Con rắn Ngụy Nhiễm uốn éo lung tung bị giáo sư Snape phát , sau đó thứ nhận đến chính là bàn tay lớn nhàng vuốt ve, cùng giọng khẽ khàng an ủi: “Thức ăn được dọn lên ngay, đừng sốt ruột.”

      Sốt ruột? sốt ruột chỗ nào hả? Con rắn Ngụy Nhiễm oan ức nhìn ngài chủ nhân hiểu lầm của mình, chẳng qua chỉ lo nghĩ cho tháng ngày tương lai thôi, bởi vì dầu sao , vẫn rất thích cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc như tại! Chẳng những có người chăm sóc, mà còn học được rất nhiều việc, quan trọng hơn là, cần tiếp tục phiền não với vô số vấn đề xã giao, cho nên lo lắng kiểu sinh hoạt này bị phá rối là chuyện cực kỳ bình thường ấy chứ! , đâu phải là con rắn tham ăn, tại sao lần nào chủ nhân của nghĩ đến cũng đều là thức ăn thế?

      Mà nhắc tới thức ăn mới nhớ, trễ như vậy rồi, sao Hiệu trưởng vẫn chưa xong nhỉ? Cho dù đói bụng cũng đến lượt chủ nhân đói đấy! Dưới cái nhìn lom lom đầy khó chịu của con rắn Ngụy Nhiễm, buổi lễ phân loại dài dằng dặc liền kết thúc trong tiếng ca quỷ khóc sói gào của toàn trường do chính tay ngài Hiệu trưởng chỉ huy.

      Song, tuy là quỷ khóc sói gào, thế nhưng lúc con rắn Ngụy Nhiễm dựa sát vào người chủ nhân, vẫn nghe thấy chủ nhân của mình “hát”. Đương nhiên, nếu gọi kiểu lầm rầm tốc độ cao còn nhanh hơn đọc rap, lờ mờ còn hơn cả hòa thượng niệm kinh đó là hát có hơi gượng ép, nhưng dẫu chăng nữa, Ngụy Nhiễm cũng coi như miễn cưỡng được thưởng thức trong số những lần biểu diễn hiếm hoi của giáo sư Snape.

      Sau khi toàn thể hát xong, mọi người ngồi xuống, bữa tiệc lớn nối tiếp Lễ phân loại chính thức bắt đầu ——

      Bà Pomfrey ngồi cách giáo sư Dumbledore khá xa, trước tiên liền nhìn về phía giáo sư Snape, hỏi han cách thực niềm nở: “Ồ, Severus, có pha chế thuốc cho Zoey uống ?”

      Giáo sư Snape khẽ giật khóe môi, tình nguyện gật gật đầu, hồi đáp: “Có.”

      “Sao vậy, cơ thể Zoey khỏe hả?” Giáo sư Sprout nghe như thế cũng hết sức quan tâm truy hỏi: “Ờ, Severus, nếu cần lấy dược liệu đặc biệt gì, cứ việc với tôi.”

      , phải vấn đề lớn lao gì,” Bà Pomfrey rất vui vẻ giải thích, “Chẳng qua con rắn Zoey này xảy ra biến đổi thể chất, có lẽ mấy năm sau chúng ta cần phải lo lắng nó bỏ chúng ta nữa.”

      vậy, cơ thể Zoey bắt đầu có lực lượng phép thuật rồi hả?” Giáo sư Flitwick suy đoán.

      Bà Pomfrey gật đầu thực thoải mái, bày tỏ đáp án khẳng định.

      Giáo sư Flitwick bật cười “ha ha”: “ thế, có lẽ tôi có thể chuẩn bị cho nó bộ dụng cụ dẫn dắt năng lượng phát triển lực lượng phép thuật xịn hơn? Ôi, mấy người hiểu mà, kiểu giống như dụng cụ khống chế pháp thuật tụi con nít hay cần ấy.”

      “Biện pháp này rất tốt.” Giáo sư McGonagall gật gù, lần đầu tiên phát biểu ý kiến trong buổi tối hôm nay.

      Giáo sư Snape lắng nghe mấy người bàn tự động bàn bạc sắp xếp tương lai cho thú cưng của , hơi nhíu mày cái, hình như Zoey là thú cưng của phải? Mắc chứng gì mấy người này quan tâm dữ vậy? Hơn nữa, cho rằng học tập lý thuyết phép thuật cách có hệ thống càng thích hợp hơn việc dùng vài món thuốc kỳ quặc hay cái dụng cụ dẫn dắt năng lượng gì gì đó nhiều.

      Nghĩ tới đây, giáo sư Snape kiên quyết ra quyết định cuối cùng, mặc kệ bọn họ cho những món đồ quái gở gì, cũng chắc chắn để con rắn của mình sử dụng.

      Nghe xong cuộc trò chuyện kéo dài cả buổi bàn ăn, giáo sư Dumbledore bèn nhìn Ngụy Nhiễm nằm vai giáo sư Snape bằng đôi mắt sáng đằng sau cặp kính nửa vầng trăng, có chút do dự và lo lắng : “Thế, Severus, nếu con rắn cưng của vẫn còn hứng thú với thức ăn ngọt và đông lạnh, vậy tốt nhất là đừng mang nó vào văn phòng của tôi nhé.”

      Khóe miệng giáo sư Snape co giật cái: “Thầy yên tâm, tôi cũng chẳng muốn tới đâu.” Cho dù có tới, tôi cũng nhất định phải đem Zoey theo, để nó thuận tiện nhổ đầy nọc độc vô đống kem, bánh ngọt lộn xộn mà thầy quý kia! Giáo sư Snape tức giận rủa thầm câu.

      “Giáo sư Snape, con, con rắn cưng của thầy, thầy là rắn, rắn độc ư?” Quirrell lắp ba lắp bắp hỏi vị giáo sư mặc áo chùng đen ngồi bên cạnh, có vẻ như sau hồi lắng nghe mọi người trò chuyện, cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với con rắn Ngụy Nhiễm rồi.

      Giáo sư Snape vốn khá là chán ghét cái gã này, nghe xong câu lắp ba lắp bắp của , chỉ gật đầu qua loa, “Ừm” tiếng coi như trả lời, ngay sau đó liền bắt đầu cắt phần thịt xông khói trong dĩa, đút từng miếng từng miếng cho con rắn cưng bả vai mình.

      Quirrell giống như vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục bắt chuyện: “Nghe , nọc, nọc loài rắn này là, là thành phần quan, quan trọng để pha chế loại thuốc, thuốc giải độc, phải ?”

      “Giáo sư Quirrell, môn thầy dạy là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới đúng nhỉ?” Gương mặt giáo sư Snape trở nên u, “Độc Dược học là chương trình dạy của tôi, nếu thầy muốn biết thêm, có thể đến nghe giảng chung với lũ học sinh. Tôi nghĩ, bất cứ trò năm thứ năm nào ở Hogwarts cũng có thể trả lời vấn đề thầy vừa hỏi.”

      Con rắn Ngụy Nhiễm khoái chí lăn lộn vai chủ nhân mình, câu này thiệt là quá tuyệt vời! Cái tên gánh Chúa tể Hắc ám sau đầu kia, câm miệng ! Nếu ảnh hưởng đến việc dùng bữa và đút cho ăn của chủ nhân, coi chừng bị cắn à!

      Quirrell dường như nhận ra biểu lạnh lẽo của giáo sư Snape, có chút lúng túng quay đầu về.

      Ngụy Nhiễm vui vẻ nuốt xuống miếng thịt xông khói, sau đó nghiêng đầu nhìn gã xấu xa bên cạnh, nhưng đột nhiên phát lại xoay đầy nhìn về phía lưng ghế! Lập tức dời tầm mắt của mình sang dãy bàn dài nhà Gryffindor, nhận ra Chúa Cứu Thế Harry Potter cũng nhìn theo phương hướng của bọn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, lẽ đây chính là cái gọi là bắt đầu ngờ vực sao?

      Con rắn Ngụy Nhiễm hề nghĩ ngợi nhiều, tức khắc thè lưỡi, liếm liếm khuôn mặt của chủ nhân , muốn lôi kéo chú ý của .

      ngoài dự đoán của Ngụy Nhiễm, ngay khi giáo sư Snape cảm giác được xúc cảm trơn ẩm ấy, liền hiểu cúi đầu, nhìn con rắn của mình —— hình như trước giờ loại hành vi này chưa từng xảy ra, chẳng lẽ đây là cách biểu đạt mới?

      Giáo sư Độc Dược bận rộn nghiên cứu hành động quái lạ của con rắn , tự nhiên thể phát kiện xảy ra ngay đằng trước —— lần chạm mắt đầu tiên giữa Chúa Cứu Thế và Chúa tể Hắc ám tại trường Hogwarts.
      Trâu thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 29: Đến thăm Fluffy

      Editor + Beta: Khuynh Tiếu



      Ăn xong bữa tối thịnh soạn, con rắn Ngụy Nhiễm vừa ôm cái bụng no nê chắc nịch vừa cảm thấy thỏa mãn, lười biếng cuộn tròn đùi của chủ nhân , muốn động đậy chút nào. Về phần giáo sư Snape, dưới những ánh mắt thỉnh thoảng lại ngắm nghía vị trí duy nhất đùi của tất cả mọi người, cũng chỉ còn cách cố gắng hết sức giữ vững sắc mặt, tiếp tục bữa tối của bản thân mình.

      Thế là sau đó, buổi khai giảng và Lễ phân loại năm học 1991 kết thúc trong bầu khí kỳ quặc như thế đấy.

      Nhìn đám học trò được từng Huynh trưởng dẫn đường rời khỏi Đại Sảnh Đường Hogwarts, các giáo sư cũng bắt đầu nối tiếp nhau câu chúc ngủ ngon rồi trở về văn phòng của bọn họ. Bởi vì hoàn toàn cần phải chung đường với ai, cho nên giáo sư Snape bèn trực tiếp xoay người hướng tầng hầm cách cực kỳ tiêu sái. Còn đống thức ăn bừa bộn trong đại sảnh, tất cả đều có bầy gia tinh đến dọn dẹp.

      Trải qua cả ngày “bôn ba” —— ờ, được rồi, có lẽ nên dựa vào người chủ nhân nhìn bôn ba đúng hơn —— con rắn Ngụy Nhiễm cảm thấy có chút mệt mỏi, vốn tưởng rằng lúc về tới văn phòng Độc Dược, được thỏa thích nằm dài chiếc gối của chủ nhân, đánh giấc ngon lành.

      Thế nhưng, việc đầu tiên giáo sư Snape làm lại là sắp xếp sẵn sàng những thứ cần dùng cho ngày hôm sau, sau đó vì Ngụy Nhiễm chèo kéo ngừng mà phát cáu lao tắm rửa, đợi đến khi mọi thứ hoàn tất, con rắn Ngụy Nhiễm nằm giường mới kinh ngạc nhìn ngài chủ nhân mặc bộ đồ ngủ, cầm quyển sách tựa đề《Lý thuyết pháp thuật cơ bản Tập 2》 vào từ căn phòng làm việc bên ngoài, đồng thời ngồi xuống bên cạnh

      “Zoey, ta giảng xong cuốn thứ nhất, mặc dù biết mi có nghe hiểu hay …” Giáo sư Snape mở sách, tóm lấy con rắn cưng đặt vào trước ngực, đốt đèn phòng ngủ lên rồi : “Bây giờ bắt đầu học cuốn thứ hai.”

      Ôi —— thôi để cho chết quách luôn ! Con rắn Ngụy Nhiễm đau khổ nhìn chủ nhân mình, tại sao, tại sao phải có người nghiêm túc với chuyện dạy kiến thức lý thuyết pháp thuật cho con rắn như thế này chứ? nhé, nếu thực chỉ là con rắn, đời nào có khả năng nghe hiểu những thứ kiến thức kia? Mấu chốt nhất chính là, bây giờ buồn ngủ lắm có được hả? Cứ mãi lắng nghe giọng trầm thấp dịu êm như tơ nhung đó của chủ nhân, chắc chắn xem nó như bài hát ru rồi ngủ thiếp cho coi… Vậy, vậy phải là bất kính hay sao?

      Nghe hết hồi lâu, con rắn Ngụy Nhiễm mới rụt rè đưa mắt nhìn ngài chủ nhân của mình, trong lòng rất muốn hỏi: ngài giáo sư Snape ơi, ngài xác định ngài làm như thế phải là vì trả thù chuyện tôi ép ngài tắm à?

      Đến cuối cùng, buổi tối ngày hôm nay kết thúc trong tình trạng bên là con rắn Ngụy Nhiễm ngừng nỗ lực nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, bên là giáo sư Snape nghiêm khắc dạy học —— ờ , chính là kiểu liên tục đọc ra đủ loại lý thuyết rồi quay sang gõ tóc tóc lên cái đầu bé tẹo ngái ngủ của con rắn cưng của đó…

      Tất nhiên, giữa khoảng thời gian ấy, con rắn Ngụy Nhiễm bị chủ nhân mình gõ đầu biết bao nhiêu lần, lần nào tỉnh lại cũng nhìn ngài chủ nhân cách đầy phẫn uất —— muốn ngủ! Nếu như bị thiếu ngủ, tuy rằng là rắn, nhưng chẳng nhẽ rắn bị quầng thâm à? Quan trọng nhất là, bây giờ con rắn, cho nên đâu có loại sản phẩm làm đẹp bảo vệ da nào có thể dùng đâu ——

      Ngày hôm sau, lúc con rắn Ngụy Nhiễm thức giấc, phát chủ nhân của mình còn ở đó nữa, mãi đến khi uốn éo cơ thể bò ra khỏi phòng ngủ, mới nhận ra, giờ này tiết học đầu tiên ở Hogwarts ắt hẳn bắt đầu. Ngụy Nhiễm thở dài, thức đêm học bài quả nhiên phù hợp với cá tính của , mấy thứ chủ nhân tối qua, thực chẳng nhớ được gì cả.

      Sau khi bò tới bàn, ăn qua quýt vài lát bánh mì , kế tiếp lại uống hết ly sữa tươi, con rắn Ngụy Nhiễm quyết định, dù sao trưa nay cũng trễ thể đến xem ngài chủ nhân dạy học, thôi cứ tìm bà Norris rồi cùng ghé thăm con chó bự Fluffy luôn thể. Chỉ có điều, viếng thăm “nhà” người ta, có nên mang quà tới nhỉ?

      Rối rắm hồi lâu, cuối cùng con rắn Ngụy Nhiễm chỉ đành phải thở dài, cho dù muốn mang, nhưng nếu mang mấy món đồ mà thân hình của có thể vác nổi, phỏng chừng bộ móng vuốt to đùng của Fluffy cũng có cách nào cầm lấy —— hình thể hơn kém nhau quá xa rồi!

      Trông thấy con rắn Ngụy Nhiễm, nét hớn hở xuất mặt của bà Norris khiến người ta thực dễ dàng nhìn ra được ngay. Nó vui vẻ cõng Ngụy Nhiễm lưng, sau đó vọt thẳng tới khu vực tầng ba. Nhìn cánh cửa bị khóa kín ở trước mắt, Ngụy Nhiễm ngờ vực quay sang ngó bà Norris, “Norris này, nếu bị khóa lại làm sao bạn vào được?”

      “Khỏi cần lo vụ đó ——” Norris nhàng khua móng vuốt, “Bạn thử nghĩ mà xem, nếu có biện pháp mở, như vậy chẳng phải Fluffy đói chết ở trỏng sao? Mình sớm biết lối bí mật chúng ta có thể vào rồi, biết từ chỗ bọn nhện hẳn hoi nhé!”

      Ớ… có lý ! Dù sao Hagrid thể lần nào cũng mở cánh cửa bị khóa bằng phép thuật này ra để cho Fluffy ăn thứ này thứ nọ, đương nhiên, có khả năng đưa thức ăn phải là Hagrid, hay đúng hơn là phải con người. Bằng với sơ hở ràng như thế, những vị giáo sư khác làm sao có thể phát cơ chứ? “Norris, lối mà bạn vừa , nó rất đúng ?”

      “Ừ, bây giờ mỗi ngày hình như đều do tụi gia tinh đưa đồ ăn cho Fluffy đấy!” Norris lướt qua cánh cửa lớn rồi tiến về phía trước, rẽ ba rẽ bảy bước tới góc tối vô cùng kín kẽ, dùng móng vuốt gãi gãi quả táo bức tranh treo tường, quả nhiên, bức tranh đó loáng cái liền mở rộng ra, “Đám gia tinh cứ khoái gãi móng lên mấy loại trái cây hoài…”

      Toàn thể gia tinh trường Hogwarts, các người thế mà lại bị bà Norris thân là con mèo khinh bỉ, thực rất đáng thương.

      Bà Norris thả bước cách nhàng thoải mái, nhanh chóng tiến vào con đường tối đen, hẹp tới mức căn bản chỉ có thể cho phép người với thân hình cỡ chừng đứa bé ba tuổi lọt qua. quá lâu sau, bọn họ bắt gặp cánh cửa khác, và vẫn như cũ, cào cào lên trái dứa trong bức tranh xong, mèo rắn các liền tiến vào gian phòng của Fluffy.

      Thực ra, chó bự Fluffy mình ngơ ngẩn cùng căn phòng trống cảm thấy rất buồn khổ, tuy rằng nó bị ủy thác chức trách trông coi tấm phản sập kia, thế nhưng ở trong căn phòng này, nó được nghe thứ nhạc mà nó thích, được gầm rú thỏa thuê, thậm chí thể long nhong chạy chơi góc này góc kia, nó chỉ có thể nằm ngay đơ dưới đất, đùa giỡn với lũ nhện thỉnh thoảng ghé qua thăm nó mà thôi.

      “Chào! Fluffy, bữa giờ khỏe hôn?” Bà Norris cười tít mắt bước ra, “Tôi và Zoey cùng sang đây thăm nè.”

      Fluffy cất giọng khẽ gừ tiếng xong mới nước mắt lưng tròng nhìn hai người bạn trước mắt, ấm ức hờn dỗi : “ khỏe gì hết trơn, suốt ngày ở lì trong này… Nếu cái tên trộm cố sức vào đây trộm đồ xuất , tôi chắc chắn cắn chết ! Hại tôi chán thấy ghê luôn!”

      “Fluffy, đừng có bạo lực như thế.” Con rắn Ngụy Nhiễm đen mặt nghe Fluffy nghiến răng nghiến lợi nổi khùng, “Người tiến vào cũng nhất định là kẻ muốn ăn trộm. Ờ, nhắc mới , sau này tụi tôi cũng có thể lại đây chuyện chơi với mà! Đúng rồi, bầy chuột nhắt chúng nó hình như cũng có thể trực tiếp chui qua cái khe cửa kia để vào phải ? Vậy mai mốt có người chuyện với rồi!”

      !” Fluffy nằm lăn mặt đất, “Mấy con chuột đều ngốc ngốc sao sao ấy, chẳng chơi vui tí nào.”

      “Hờ hờ!” Bà Norris tao nhã cất bước tới bên cạnh Fluffy, “Chẳng phải vẫn hay thích bắt nạt Fang chơi sao?”

      “Tại sao ném Fang vô đây nhỉ, thằng quỷ nhát gan đó nhất định để ý đâu.” Fluffy dùng móng vẽ vòng vòng sàn nhà, “Thiệt đúng là nên uy hiếp chủ động tự xin nhiệm vụ.”

      “Nhưng mà, Fang, trông có lực uy hiếp dũng mãnh như Fluffy gì cả ——” Con rắn Ngụy Nhiễm than thở câu, “Tên trộm mà nhìn thấy Fang, chắc cũng chỉ có thể nảy sinh ý muốn giết chết chứ phải nỗi sợ hãi đâu… tới lui, vẫn chỉ có là khá hung dữ thôi Fluffy.”

      “Nếu phải ở chỗ này rất lâu, tôi tình nguyện biến thành nhóc Fang nhát cáy kia luôn.” Ba cái đầu bự của Fluffy gần như gục xuống cùng lúc, hờn tủi cảm thán sao vận mệnh của nó thăng trầm quá đỗi.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30: Vua siêu bà tám Hedwig

      Editor + Beta: Khuynh Tiếu



      “Fluffy, tôi thấy có lẽ ngày tháng sắp tới của cũng khó chịu như thế đâu.” Con rắn Ngụy Nhiễm an ủi: “ thử ngẫm lại xem, họ muốn đến trông coi ở đây, như vậy nhất định là có kẻ lăm le chỗ này —— tốt thôi, tôi nghĩ tôi và Norris có thể giúp hỏi thăm chút, dù sao cũng chẳng có mấy người để ý tới tụi tôi cả.”

      “Ồ, nếu được nhanh chóng tóm gọn tên trộm kia luôn nhé?” Fluffy đong đưa ba cái đầu to đùng của nó, “Tôi thích cái đầu của chính mình chuyện với hai cái đầu còn lại tẹo nào. Quan trọng nhất là, nằm ngủ ở chỗ này có nhạc để nghe gì hết…”

      “Được chứ, tôi có thể hiểu nỗi khổ của Fluffy à.” Norris nhìn Fluffy bằng ánh mắt đầy cảm thông, sau đó lại nhìn con rắn Ngụy Nhiễm nằm lưng nó, có chút xúc động than thở: “ thiệt, trong đám thú cưng của cả bộ sậu công nhân viên chức Hogwarts, Zoey là hạnh phúc nhất, còn tôi vẫn phải hỗ trợ tìm mấy đứa học trò phạm lỗi đây nè! Zoey mỗi ngày chỉ cần vui vẻ ăn ăn uống uống ngủ ngủ là xong việc luôn rồi.”

      “Đâu có!” Ngụy Nhiễm lắc người nguầy nguậy phản bác, “Mình còn phải cung cấp nọc độc cho giáo sư Snape đó!”

      “Cung cấp nọc độc? Xì, nó cũng chỉ là trả công đơn giản cho chuyện ăn ngon uống tốt mà chẳng cần công tác gì cả của bạn thôi!” Nghe Ngụy Nhiễm , bà Norris duỗi duỗi bộ móng, sau đó đột nhiên lại đứng lên, “Nhắc mới nhớ, bữa nay con cú mèo thủ lĩnh tên Spectus kia thông báo với mình lúc nào rảnh rỗi gặp lần nữa, hình như bên chỗ bọn họ vừa mới có thêm con cú mèo biết kể chuyện lắm.”

      “Kể chuyện?” Con rắn Ngụy Nhiễm co giật cái, “Sao tụi cú mèo bây giờ càng ngày càng kỳ quái dữ vậy?”

      “Đại khái chắc tại chạy tới chạy lui nhìn thấy nhiều thứ quá rồi nên giờ bắt đầu ham tâm ấy mà.” Bà Norris dùng cái móng chải chải bộ lông của mình, “Ờ, Zoey, bạn muốn chung ? Có lẽ chúng ta có thể mang theo vài con chuột nhắt, sau đó để bọn nó nghe hết chuyện rồi về kể lại cho Fluffy nghe nữa đấy?”

      “Ý kiến hay.” Ba cái đầu bự của Fluffy nhất trí gật lia lịa. Quyết định như thế xong, con rắn Ngụy Nhiễm lại cùng với bà Norris bước vào con đường bí mật hẹp dài, xuyên qua tòa lâu đài Hogwarts hùng vĩ, tiến thẳng đến Chuồng cú.

      Vừa vào bên trong tháp Chuồng cú, con rắn Ngụy Nhiễm liền lập tức nghe thấy tiếng cười sang sảng của Spectus và tiếng mấy con cú khác nhốn nháo giục hỏi, xem ra tài ăn của thành viên mới quả nhiên tồi tí nào.

      “Ồ, Zoey, Norris, hai người tới rồi đó hả?” Spectus tươi tắn chào hỏi, “Để tôi giới thiệu chút, đây là cú mèo của Chúa Cứu Thế vĩ đại của thế giới phép thuật, tân sinh ngày hôm nay —— quý Hedwig của Harry Potter, nhân tiện luôn, cái tên này cũng là do ngài Potter đặt cho cổ, thiệt là may mắn hết sức!”

      Hóa ra là Hedwig! Ngụy Nhiễm thầm lẩm bẩm câu, nhìn Hedwig đối xử với Harry tốt như thế, biết có phải phần là vì người chủ nhân ấy khiến nàng cũng có thể cảm thấy thực oai phong trước mặt đồng loại hay nhỉ? Dẫu sao đối với con cú mèo đưa thư, năng lực riêng chỉ là phương diện mà thôi, đối tượng phục vụ của bản thân mới chính là thứ trở thành lý do cho kiêu ngạo của bọn họ!

      Sau màn chào hỏi Hedwig, con rắn Ngụy Nhiễm bèn núp sang bên, nghe đám cú tiếp tục tám đủ chuyện —— nào là gia đình dì dượng đáng sợ của Chúa Cứu Thế, vết sẹo trán Chúa Cứu Thế, nề nếp sinh hoạt của Chúa Cứu Thế… Càng nghe Ngụy Nhiễm càng cảm thấy, Harry Potter đúng là đứa bé xui xẻo, ngoài những phù thủy chú ý đến nó muốn hiểu nó, thậm chí tới đám sinh vật của thế giới phép thuật cũng tò mò về nó như vậy, xui xẻo nhất chính là, thú cưng của cậu nhóc thế mà lại là con cú mèo còn bà tám hơn cả đám cú bình thường nữa…

      Lúc câu chuyện bắt đầu tiến vào giai đoạn khác, Ngụy Nhiễm duỗi thẳng nửa thân , lên tiếng: “À, nhắc mới nhớ, cái hôm Hagrid mua Hedwig tặng cho Harry tôi và giáo sư Snape cũng có mặt ở đó —— Hagrid còn hỏi giáo sư Snape Hedwig có thích hợp với Harry nữa đấy!”

      “Ôi, hả? thế thực ra Zoey gặp Hedwig trước từ rất sớm rồi hả?” Bà Norris khoan khoái xù bộ lông, “Tiếc quá, mình chẳng được Hẻm Xéo chơi đùa thăm thú gì cả.”

      Hedwig dường như cũng có chút ấn tượng về con rắn Ngụy Nhiễm, vươn vai giương đôi cánh trắng như tuyết cái, cúi đầu nhìn con rắn Ngụy Nhiễm, “Ờ, tôi nhớ ra bạn rồi, vị giáo sư kia của bạn vẫn khỏe chớ? Tôi nhớ lần đó ổng trông thấy người khổng lồ Hagrid, tâm trạng chẳng tốt đẹp gì hết trơn.”

      “Ừ, đành chịu thôi.” Con rắn Ngụy Nhiễm hơi thè lưỡi, với vẻ quan tâm cho lắm: “Hedwig, bạn phải biết rằng đây là mâu thuẫn giữa Gryffindor và Slytherin. A, thế, lẽ vị Chúa Cứu Thế của bạn thích Slytherin? Tôi nhớ cậu nhóc đó vào Gryffindor mới đúng chứ?”

      Spectus đợi Hedwig đáp lời, lập tức tỏ vẻ thực nghi hoặc nhìn Ngụy Nhiễm, hỏi: “Nhưng mà, bạn và bà Norris vẫn trở thành bạn tốt được đấy thôi, mặc dù ràng bên là rắn, bên là mèo.”

      “Vậy sao, chẳng phải nhóm cú các cũng có thể tự xưng danh đồng bọn hợp tác với bầy chuột lúc trước từng là thức ăn của các sao?” Con rắn Ngụy Nhiễm trả lời tỉnh bơ, “Ờ, mọi thứ đều có khả năng ——”

      “Đúng rồi, nhắc tới bầy chuột,” Spectus hơi ngừng lại, “Có con chuột hình như từ chối tham gia liên minh chống Fawkes của chúng ta, nhưng đáng tiếc nó là thú cưng của người khác, bằng tôi nhất định ăn nó luôn cho coi.”

      “Chuột tham gia liên minh của chúng ta?” Bà Norris dùng móng vuốt cào cào lên mặt đất, “Nếu tôi cảnh cáo nó chút nhé? Cho dù tham gia cũng được lung tung ——”

      “Nó lung tung cũng chẳng có loài người nào có thể nghe hiểu, khỏi cần lo chuyện này.” Con rắn Ngụy Nhiễm buồn bực nằm lăn ra đất, rất muốn giao lưu với con người, lẽ đối tượng để chuyện chỉ có mỗi thằng nhóc Harry Potter mới mười tuổi hoặc tên điên mọc sau ót gã Quirrell đó thôi sao?

      Song lúc này, Spectus lại đồng ý: “Nhưng mà nếu nó báo cho Fawkes phải làm sao bây giờ?”

      con chuột nuôi bé tẹo có thể tới gặp con Fawkes lòe loẹt kiêu căng kia à?” Bà Norris hiếu kỳ ngó Spectus, phủi phủi móng vuốt của mình, giọng điệu có vẻ hơi khinh thường.

      “Ồ, cái này để tôi tới trả lời cho.” Hedwig tạo pose hết sức thục nữ, chậm rãi mở miệng dưới chờ mong của mọi người: “Con chuột này là thú cưng của bạn tốt của ngài Potter nhà tôi, gọi là Scabbers, mặc dù trước đây nó thực ra là thú cưng của trai của ngài Weasley, người bạn tốt của ngài Potter… Chẳng qua bây giờ nó bị chuyển lại cho ngài Weasley này rồi. Fawkes thể nào có hứng thú với ngài Potter nhà tôi, thế nên, con chim đó rất có khả năng lén lút đến nhìn ngài Potter nhà tôi cái…”

      “Tới lúc ấy con chuột Scabbers chết tiệt kia liền có thể báo cho nó rồi.” Spectus nốt phần còn lại, phải biết rằng đối với cái khoe khoang hở chút là ngài Potter của Hedwig, nó thiệt tình có chút chịu hết nổi rồi.

      sai!” con cú mèo trông bắt mắt lắm ở bên cạnh lên tiếng: “Hồi đầu học kỳ, sau khi tôi bị đưa cho ngài Percy Weasley con chuột ù đó bị chuyển sang cho cậu nhà Weasley liền. nào ngay, nó chỉ là kẻ ngu ngốc chẳng đáng chú ý gì sất, nhưng có điều nếu nó ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta…”

      Con rắn Ngụy Nhiễm khẽ động đậy cơ thể, cũng lắng nghe bầy cú mèo và lũ chuột tiếp tục tán dóc về chế độ kế thừa thú cưng của gia đình Weasley nữa, chỉ nghĩ —— con Scabbers này, thực ra chính là Animagi(1) chứ gì? Thậm chí còn là tên đầu sỏ phản bội cả nhà Potter, khiến ông bố đỡ đầu kia ngơ ngẩn trong Azkaban hơn chục năm.

      Tuy rằng con rắn Ngụy Nhiễm chẳng có hứng thú là bao với chuyện cứu vớt người khác, nhưng mà nếu như chính chủ nhân của vạch trần mưu rất có khả năng làm lão già râu bạc khiếp sợ này, vậy , chắc mấy kẻ Gryffindor phe ánh sáng kia phải dùng ánh mắt vừa cảm kích hết mình vừa mâu thuẫn dị thường để nhìn chủ nhân của rồi ấy nhỉ? Người được cứu, kẻ địch ngày trước của chủ nhân —— cha đỡ đầu của Harry Potter khốn khổ rối rắm với rằng bị gã Slytherin, đối thủ cũ của chính mình cứu ra như thế nào?

      Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm cảm thấy, có vẻ như lợi dụng vài cơ hội, trước tiên sửa trị con chuột béo kia sớm chút cũng phải là ý tưởng tồi…


      (1) Animagi: từ dùng để gọi những phù thủy hóa thú, vd như McGonagall, Sirius Black, vv…

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Trò gian lận điển hình ở lớp Độc Dược

      Editor + Beta: Khuynh Tiếu



      Sau khi quay lại từ tháp Chuồng cú, con rắn Ngụy Nhiễm vẫn liên tục suy nghĩ xem ruốt cuộc nên làm sao mới có thể đem con chuột béo đó tới trước mặt chủ nhân của để chủ nhân khám phá ra bị giấu, có điều đến chuyện này, nhớ trong quyển sách đọc hồi trước, chủ nhân thực ra rất mẹ của Harry Potter ấy nhỉ? Vậy , gã hung thủ hại chết bà ấy hẳn cũng chính là kẻ thù của ngài chủ nhân rồi? Ừ, được đấy, dù rằng suy nghĩ về điều này khiến chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng đối với , lý do như thế có động lực hơn nhiều.

      Ở lì trong văn phòng Độc Dược chưa được lúc lâu, giáo sư Snape kết thúc tiết học buổi sáng và trở về, sau đó người rắn hưởng thụ bữa trưa trông cũng tới nỗi nào, cuối cùng, con rắn Ngụy Nhiễm bị ép buộc dưới uy hiếp của cái phễu nằm gọn tay ngài chủ nhân, hai mắt rưng rưng uống cho bằng hết bình đầy thuốc tăng trưởng phép thuật, xong đâu vào đấy bèn tức tốc ngấu nghiến phần pudding sữa chua được chuẩn bị sẵn từ trước. Nhưng dù là vậy, loại mùi vị khiến khốn khổ tràn ngập trong khoang miệng vẫn thể bị loại bỏ hoàn toàn.

      Sau hồi nghỉ ngơi qua quýt —— được rồi, đúng hơn là sau khi qua quýt nghe chủ nhân của đọc đoạn từ cuốn《Phép thuật cơ bản》, Ngụy Nhiễm liền quấn chặt lấy giáo sư Snape, cùng tới lớp học môn Độc Dược, nghe Hedwig bảo, bữa nay thời khóa biểu của nhà Gryffindor hình như là tiết học Độc Dược, cách khác, rất có thể được mở mang tầm mắt chút về cái gọi là cuộc chạm trán giáp mặt đầu tiên giữa Chúa Cứu Thế và ngài giáo sư Độc Dược.

      nằm dài bả vai của chủ nhân mình, theo , từ phía cuối phòng học băng qua con đường phân cách giữa những dãy bàn, tiến bước lên bục giảng —— ôi chao ơi, mấy động tác liên tiếp này phóng khoáng quá , phong độ quá ! Ngụy Nhiễm ngừng ra sức bội phục, chẳng hiểu sao chủ nhân của lại có thể thực hành động cất bước trong bộ áo chùng cực kỳ đơn giản này cách hoàn mỹ tì vết như thế.

      Nhìn bộ dạng câm như hết của đám học trò ngồi bên dưới, con rắn Ngụy Nhiễm tỏ vẻ vinh hạnh vô cùng, tuy rằng bọn chẳng bao giờ chú ý tới con rắn chỉ vỏn vẹn hơn 20 centimet như , nhưng mà được cùng giáo sư Snape hưởng thụ cái cảm giác bị người ta kính sợ như vầy, thiệt ra cũng tốt lắm đó! Và rồi, ngay tại thời điểm ấy, con rắn Ngụy Nhiễm chợt nghe thấy chủ nhân mở miệng ——

      “Chúng bây tới đây để học bộ môn khoa học tinh tế và nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.”

      Con rắn Ngụy Nhiễm say sưa lắng nghe chủ nhân của mình chuyện, lúc giảng giọng cũng rất , gần như thầm, thế nhưng mỗi chữ đều được mọi người nghe rất ràng, có điều, kiểu trầm thấp này hề giống với trầm thấp khi cho con rắn học bài, nó thiếu chút ung dung thoải mái, chẳng qua —— ừ, vẫn êm tai như cũ thôi!

      “Vì trong lĩnh vực này cần phải vung vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây tin rằng đây cũng là loại hình pháp thuật. Ta trông mong gì chúng bây thực hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè , tỏa làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy…

      Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết. Chỉ mong chúng bây ngu xuẩn giống lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn dạy là được.”

      (Lời tác giả: đoạn này là khúc kinh điển trong danh sách những câu danh ngôn của giáo sư mà tui khoái nhất! Cho nên chỗ này lại đưa nguyên văn vô lần nữa! Aaa ——)

      (Editor: tác giả dùng bản dịch tiếng Trung của HP, tất nhiên nó rất khác bản Việt, cho nên mình bưng bản dịch của Lý Lan vô thay thế hehehe)

      Giữa lúc con rắn Ngụy Nhiễm mê mẩn trong chất giọng trầm thấp của chủ nhân mà có cách nào tự kiềm chế, đột nhiên, điệu của giáo sư Snape thay đổi, dùng loại ngữ điệu tương đối cay nghiệt, u và khá chói tai, : “Potter, nếu thêm bột của thân rễ lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, như vậy có kết quả gì?”

      Trong khoảng thời gian con rắn Ngụy Nhiễm vẫn còn ngơ ngác, Harry lí nhí trả lời cách hết sức sầu não: “Dạ biết.”

      Giáo sư Snape khinh bỉ nở nụ cười gằn: “Chà chà, xem ra tiếng tăm có lớn cũng chỉ cỡ đó thôi.”

      Nhìn Harry ngượng chín mặt và Hermione ở bên cạnh giơ tay cao chót vót, con rắn Ngụy Nhiễm lúc lắc cái đầu tam giác bé xíu của mình, thiệt tình, chủ nhân cứ tự phá hoại hình tượng của bản thân kiểu này hoài, hồi Lễ phân loại vất vả lắm mới để bị Chúa Cứu Thế hiểu lầm đấy.

      “Được thôi được thôi, vậy chúng ta thử lại xem ——” Giáo sư Snape tiến về phía trước hai bước, thèm đếm xỉa đến cánh tay giơ cao của Hermione, cười lạnh : “Nếu ta bảo mi tìm khối be-zoar, mi phải tìm chỗ nào?”

      “Con…con…” Harry chần chừ.

      “Ngu ngốc, be-zoar tất nhiên chính là sỏi kết trong bao tử của con dê rồi!” Con rắn Ngụy Nhiễm xì xì lên tiếng, đong đưa cái đuôi, ngó Harry bằng ánh mắt xem thường, thậm chí cũng biết vấn đề này, nhưng Harry lại chẳng biết gì hết. Ừ công nhận, đích thực có chút ấn tượng vì từng đọc truyện, nhưng vấn đề này quá mức đơn giản, là thường thức cũng chẳng sai đâu —— Harry vậy mà lại biết ư?

      Harry nghe đến đó, dường như có chút do dự, nhìn theo phương hướng phát ra thanh —— nhưng mà, giáo sư Snape sao? Ông ấy ràng đâu có khả năng đáp án cho nó biết? Vậy là ai?

      Giữa lúc Harry vẫn còn kẹt trong phân vân, giáo sư Snape bỗng lên tiếng cách vô cùng khắc nghiệt: “Chẳng lẽ xưa nay mi hề chuẩn bị bài trước khi học sao? Hả? Potter?”

      “Con…” Harry há miệng, đáp nổi câu trả lời. Song nỗi nghi ngờ trong lòng nó lại càng nhiều, giọng đó, giọng giống hệt thứ thanh nó từng nghe được ở Hẻm Xéo, là ai? Nó vốn cho rằng người chuyện ngày hôm ấy chính là vị giáo sư trước mắt, thế nhưng ngay khi năm học bắt đầu nó phát phải! Giọng ban nãy —— đến tột cùng là ai?

      Con rắn Ngụy Nhiễm liếc mắt, khóe miệng nở nụ cười nhạt thếch, dùng cái đầu bé tẹo của mình cọ cọ khuôn mặt của chủ nhân tỏ vẻ an ủi, xem ra, Harry Potter thực kế thừa “tài năng” trong môn Độc Dược của ba nó rồi. Xin mặc niệm chia buồn cho tương lai của đống vạc ở Hogwarts!

      Giáo sư Snape dường như cũng cảm giác được động tác từ con thú cưng của mình, cơ thể cứng ngắc của hơi buông lỏng, chậm rãi : “Được thôi, như vậy chúng ta lại thử câu khác, mũ thầy tu và bả chó sói, chúng nó khác nhau chỗ nào?”

      Harry sửng sốt và hoàn toàn mù tịt, nhưng nó lập tức nghe thấy thanh quen thuộc truyền đến lần nữa từ phía giáo sư Snape: “Là cùng loại thực vật đó!”

      Harry theo bản năng lặp lại câu: “Ờ, con nghĩ, chúng nó là cùng loại thực vật?”

      Giáo sư Snape nhấc tay lên chút, vuốt chỏm tóc rối bù, phủ xuống trước mắt ra đằng sau, dùng ánh mắt khiến người khác sợ hãi nhìn Harry, hỏi dồn: “Cùng loại thực vật? Là cái gì?”

      Harry dừng lại, tiếp tục nhìn về phía giáo sư Snape, hy vọng có thể được người bí kia giúp đỡ, có điều, con rắn Ngụy Nhiễm cảm nhận được cơn giận của chủ nhân mình, tất nhiên chẳng bao giờ giúp Chúa Cứu thể để rồi chủ nhân càng tức giận cả, cho nên chỉ cẩn thận giữ im lặng, bảo trì tư thế sống chết mặc bây.

      Harry nhận được lời đáp, có chút ỉu xìu, nó trông thấy cánh tay giơ cao vút của Hermione qua khóe mắt, cắn cắn môi, : “Con biết, thưa thầy. Nhưng mà con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy thử hỏi bạn ấy?”

      “Đây là lớp học của ta, cậu Potter. Xét thấy mi hoàn toàn thể trả lời vấn đề của ta, Gryffindor, trừ 10 điểm!” Khóe môi của giáo sư Snape khẽ nhếch, ràng rất hài lòng với kết quả này, ngay khi thằng bé Harry vừa cúi đầu xuống đầy phiền muộn, bèn tiếp tục : “Về mấy câu hỏi vừa rồi, để ta đáp án cho chúng bây biết, bao gồm cả cậu Potter luôn, a, có lẽ Granger giơ tay cũng biết đấy, nhưng ta mong chúng bây nhớ kỹ, trong lớp học của ta, trước khi ta đặt câu hỏi, đừng có vờ vịt tự cho là đúng rằng chúng bây hiểu! Vì ngạo mạn của mi, Gryffindor trừ năm điểm!”

      Hermione tái mặt, buồn nản cúi thấp đầu, nhận lấy trận cười nhạo từ phía Slytherin.

      Ngụy Nhiễm nhìn chủ nhân trừ điểm cách cực kỳ mát tay, khỏi cảm thán —— lúc trừ điểm nhà Gryffindor, tâm trạng của chủ nhân mình thoải mái ! Đặc biệt là khi đối tượng trừ điểm biến thành cậu nhóc Harry Potter, tâm trạng vui vẻ ấy chắc cũng phải tăng gấp đôi ấy chứ.

      Trừ điểm xong, giáo sư Snape cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tựa vào bục giảng, lạnh lùng : “Thân rễ lan nhật quang trộn với dung dịch ngải tây tạo thành thứ thuốc ngủ cực mạnh, mọi người gọi nó là cơn đau của cái chết sống. Be-zoar là sỏi kết trong bao tử con dê, là khắc tinh của hầu hết các chất độc. Vấn đề cuối cùng, mũ thầy tu và bả chó sói, chúng nó xác thực là chỉ cùng loài thực vật, còn có tên khác là cây phụ tử. Nhớ kỹ chưa? Cậu Potter?”

      Harry nhức óc ngẩng đầu lên, gian nan gật cái, bày tỏ khẳng định của nó, có điều, vào lúc này thứ trong đầu nó chẳng phải là đáp án gì cả, mà chỉ còn lại giọng thần bí kia, rốt cuộc ai giúp đỡ nó? Nhưng mà, nhìn biểu cảm của giáo sư và những người khác, bọn họ hiển nhiên cũng hề chú ý tới giọng kia. Đến tột cùng là ai?

      Trông thấy bộ dạng ấy của Harry, giáo sư Snape bĩu môi, hừ lạnh tiếng: “Nếu thế tại sao chúng bây ghi chép vô tập ? Cần ta nhét mấy đáp án này vô đầu chúng bây à?”

      Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của giáo sư Snape —— ngài chủ nhân của , Ngụy Nhiễm chỉ có thể nhìn Harry bằng ánh mắt đầy thông cảm, được rồi, hy vọng cậu có thể vừa ăn cho béo ra vừa chống đỡ được công kích ngôn ngữ như vầy, phải biết rằng, cả hai phương diện tinh thần và cơ thể đều khỏe mạnh mới chính là khỏe mạnh đúng đắn đó ——

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :