1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược—Triêu Túy (ĐN HP) (36/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Thăng cấp thành thú cưng

      Editor: Diệp Lam Khuê


      Ngụy Nhiễm hơi suy yếu nằm tấm đệm bàn làm việc, tâm trạng lại khá tốt, ít ra cảm thấy, chủ nhân của vẫn rất quan tâm , trừ mỗi người 20 điểm, tổng cộng 40 điểm, hiệu quả cũng tồi đâu!

      Ngụy Nhiễm có chút hài lòng, nhưng mà ngay khi nhìn thấy kẻ kia muốn giẫm lên người mình, lập tức quyết định —— sau này phải trả thù, chỉ có điều…Ngụy Nhiễm lại tiếp tục rối rắm, trong hai đứa nhóc giống nhau như đúc đó rốt cuộc đứa nào mới là người ban nãy muốn giẫm bẹp nhỉ? Aaah —— Tại sao nhà Weasley phải có cái thứ tên “sinh đôi” này tồn tại chứ! Tại sao!

      Sau phen đau thương suy xét, Ngụy Nhiễm quyết định, bất luận thế nào cũng phải trả thù lần, trả thù trúng người nào trong cặp sinh đôi cũng mặc kệ —— vả lại có sai là vấn đề bọn họ quá giống nhau sai, vô tội! Đương nhiên, bây giờ con rắn suy yếu, làm được chuyện như vậy, bây giờ cần phải tự bồi dưỡng, ờ , nếu có thể ngủ ngon giấc càng tốt. Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm bèn cuộn mình đệm, bắt đầu mơ mơ màng màng. Đến khi chỉ còn nửa tiết học, hoàn toàn ngủ thiếp .

      thực tế, khoảng thời gian sau của tiết học hỗn loạn tưng bừng, vì con rắn mình nuôi bị tấn công, tuy rằng có vẻ chỉ là ngã choáng đầu chứ chẳng có gì lớn, có lẽ nghỉ ngơi hồi rồi ổn, thế nhưng chuyện xảy ra lại ảnh hưởng tâm trạng của giáo sư Snape cách cực kỳ nghiêm trọng.

      Tâm trạng của giáo sư tốt khiến sắc mặt trở nên càng kinh khủng, sắc mặt kinh khủng như thế cũng ảnh hưởng luôn cả tâm trạng của tụi học trò, mà tâm trạng của tụi nó ổn lại bắt đầu phạm lỗi liên tục… Cứ theo vòng tuần hoàn như vậy, nguyên tiết, kèm với đủ loại lỗi lớn của đám nhà Gryffindor, giáo sư Snape cực kỳ sảng khoái trừ hết gần 60 điểm của bọn , chung cũng cân bằng tâm trạng bực bội vì con rắn nuôi bị đứa tiểu quỷ Gryffindor ném bị thương được đôi chút.

      tiết học, Gryffindor mất 100 điểm, đây chính là kỷ lục mới trước nay chưa từng có —— hễ ai nghe thấy người khác kể lại chuyện này đều dùng ánh mắt thương hại nhìn đám sư tử con năm hai, bộ tiết Độc dược đó khủng bố dữ vậy hả?

      Lại đến giáo sư Snape ở bên này.

      Vừa hết giờ, giáo sư Snape hề chần chừ nhấc bổng cả rắn lẫn tấm đệm dưới người nó, bước nhanh trở về văn phòng của mình —— về phần mấy trò thu dọn quá chậm, xin lỗi nhé, bài tập bữa nay tăng gấp đôi, thành tích trong giờ 0 điểm. Điều này cũng biến phòng học môn Độc dược thành mảnh khóc thét! Có điều ngài giáo sư Độc dược bây giờ hết sức quan tâm con rắn của mình, tuyệt đối có thừa chút tâm tư nào để chú ý tới đám học trò xui xẻo kia của cả.

      Tự mấy trò gây họa, tự mấy trò mà thu dọn! —— đây là ý kiến rất hiền lành của ngài giáo sư Độc dược.

      Vừa vào văn phòng của mình, giáo sư Snape liền nhàng đặt con rắn lên bàn, bản thân đứng ngay bên cạnh. Cầm cái đầu tam giác bé tí của con rắn lên cách khá nghiêm túc và cẩn thận, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân nó từ xuống dưới, sau khi phát vết thương ngoài da nào, tiếp tục đưa tay ấn ấn cái đầu của nó, ngừng di chuyển ngón tay mặc cho Ngụy Nhiễm vặn vẹo khó chịu, mãi tới khi ấn xuống tận đuôi, nhận thấy bên trong cũng có chỗ nào sưng phù, mới khẽ thở phào nhõm, ngồi thẳng người lại, ngắm con rắn ——

      nuôi con rắn này cũng được bao lâu, chưa đầy tháng mà thôi, nhưng chẳng hiểu tại sao, mọi hành vi mọi cử động của nó đều khiến cực kỳ quan tâm, đây tuyệt đối phải là cảm giác quan tâm đối với vật liệu ma dược —— khẳng định tuyệt đối để ý xem món dược liệu thích ăn cái gì, cũng như tuyệt đối để ý chuyện món dược liệu đó làm gì mỗi khi vắng.

      Kiểu quan tâm này hình như hơi giống với mối quan hệ giữa Dumbledore và con phượng hoàng ngu xuẩn kia. như vậy, đây là quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng à? Snape nhíu mày cân nhắc. Thú cưng, mối quan hệ này có vẻ tệ, tuy rằng con rắn này vừa ngốc vừa lười, còn thích làm nũng thích chơi xấu với , nhưng dẫu sao nó cũng e sợ , hơn nữa rất khoái nằm ỳ người , mặc dù cơ thể rắn chẳng ấm áp gì, song cái loại tiếp xúc ấy làm cảm thấy rất thoải mái.

      Như vậy, nếu cho con rắn làm thú cưng, biết Xà Ngữ, nhưng con rắn này rất ngoan rất nghe lời, vả lại còn có thể cung cấp nọc độc chất lượng tốt nhất cho —— tóm lại vẫn có lời lắm chứ nhỉ?

      Cũng vào lúc đó, Ngụy Nhiễm nằm tấm đệm trước mặt giáo sư Snape nóng hết cả người —— nếu loài rắn có thể đỏ mặt tại mặt nhất định quả cà chua to đùng! Mặc dù 23 tuổi, nhưng thực chưa từng có người đàn ông nào tỉ mỉ xem xét toàn bộ cơ thể của xong còn lấy tay “xoa tới xoa lui” như thế đâu!

      Bây giờ quả chỉ là con rắn, nhưng vẫn có cảm giác đấy nhé! Từ cái cách dùng sức nhàng, hề gây thương tổn đến , tuyệt đối có thể nhận ra bàn tay của chủ nhân cẩn thận và dè dặt tới mức độ nào, cũng tuyệt đối có thể hiểu quan tâm của . biết, đối với người mà , kiểm tra toàn diện cho con rắn có gì sai trái, nhưng, nhưng mà, nhìn từ quan điểm làm người của , đây, đây chính là xoa bóp lõa thể đó! Quá mờ ám rồi…

      Hờ! Ngụy Nhiễm nhức óc, cọ cọ cái đầu lên đệm.

      Nếu sau này có ngày có thể trở về, nhất định đọc lại hay xem lại bất cứ thứ gì liên quan đến Harry Potter, bằng chắc chắn nhớ tới mấy chuyện đáng xấu hổ cho xem. Tất nhiên, nếu thể trở về, nếu phải làm rắn suốt đời, chắc chắn cũng nhớ tới đoạn thời gian này —— đúng là làm người ta đỏ hết cả mặt! Có điều, tại sao việc ấy xấu hổ như thế mà lại hy vọng được tiếp tục nhỉ? lẽ là vì ngón tay có chút nhiệt độ đó mang ấm áp đến cho ?

      chung, rất thích cảm giác ngón tay cứng cáp mạnh mẽ lướt cơ thể rắn của , còn có cảm giác ngưa ngứa run run khi những vết chai tay ma sát vảy rắn, thậm chí mùi thuốc nhàn nhạt lúc tới gần cũng làm mê muội. (Tiểu Lam: tmd sao ta có cảm giác edit H văn nhở?!)

      Mãi đến tận bữa tối, người rắn vẫn suy nghĩ chuyện riêng, hoàn toàn phớt lờ con gia tinh chuyên đưa thức ăn vừa xuất trong văn phòng. Con gia tinh đáng thương phải đứng cứng ngắc lúc lâu, cuối cùng đành thận trọng nhích chân từng chút —— đánh thức vị giáo sư chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình.

      Giáo sư Snape quay đầu, liếc nhìn con gia tinh thấp bé bưng khay đồ ăn to đùng, im lặng trong giây lát, sau đó gật gật, câu nhạt thếch: “Để đó .”

      Con gia tinh ấy hiển nhiên cũng quen giao tiếp với vị giáo sư bằng cách như thế, luống cuống đặt thức ăn lên cái bàn trước mặt ghế sô-pha, tiếp theo liền hành lễ: “Chúc ngài và thú cưng của ngài dùng bữa vui vẻ.” xong, hề quay đầu lại, búng tay cái biến mất còn tăm hơi.

      ‘Ngài và thú cưng của ngài’ sao? Giáo sư Snape vươn tay, nhàng dùng ngón trỏ khều đầu con rắn, con rắn Ngụy Nhiễm rất biết điều bò lên tay , leo dọc theo cánh tay, cuộn người bả vai của chủ nhân.

      Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nó, tâm trạng giáo sư Snape tệ tí nào —— ừm, hình như cảm giác có thêm con thú cưng cũng khá tốt.

      Còn Ngụy Nhiễm vai hí hửng cọ cọ gương mặt của người chủ mà mình tín nhiệm, thôi được, có lẽ phải rằng, bây giờ cái người này bị con rắn đây độc chiếm mất rồi!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Tên đó nha, tên!

      Editor: Diệp Lam Khuê


      Cuộc sống sau khi trở thành thú cưng về tính chất cũng chẳng khác gì khoảng thời gian làm vật liệu ma dược lúc trước, hằng ngày vẫn theo quá trình ngày ba bữa cùng với giáo sư Snape, đương nhiên chủ yếu đều là sinh hoạt trong văn phòng, đôi khi may ra còn được quá giang đến lớp Độc dược để thưởng thức tình trạng thảm hại của tụi học trò —— cái này là trong những sở thích tại của Ngụy Nhiễm. Nếu vướng phải mấy hoạt động hàng tuần theo thông lệ, giáo sư Snape bỏ con rắn Ngụy Nhiễm vào trong túi áo của mình, mang đến đại sảnh Hogwarts dùng bữa.

      thực tế, bản thân chuyện ngài giáo sư môn Độc dược lạnh lùng có con thú cưng tin thời ở Hogwarts rồi, hơn nữa, biểu cảm sửng sốt dám tin của bọn học trò từng bị ngài giáo sư giày vò thê thảm lúc nhìn thấy con dơi già(1) khủng bố đầy dầu mỡ đó đút cho thú cưng của mình ăn —— loại biểu cảm ấy làm giáo sư Snape thường xuyên bị chọc tức quá độ hài lòng hết sức, thế là, đối đãi thú cưng của mình càng lúc càng dịu dàng.

      “Severus, con rắn này…là thú nuôi của à?” Hiệu trưởng Dumbledore nhìn chằm chằm Ngụy Nhiễm từ sau cặp kính mắt nửa vầng trăng, “Tôi nhớ lần trước bảo nó là nguyên liệu ma dược mà?”

      “Ừm, bây giờ là thú nuôi.” Giáo sư Snape lạnh lùng trả lời câu hỏi, cho rằng có thêm con thú cưng là vấn đề cần Hiệu trưởng Hogwarts quan tâm, cho nên cũng chỉ đơn giản đáp câu, hề định bụng giải thích.

      Dumbledore hơi gật đầu, tiếp tục nhìn con rắn như cũ, mà con rắn Ngụy Nhiễm vốn cuộn người trước mặt giáo sư Snape ngoan ngoãn ăn món bò hầm cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét, rất cảnh giác “trừng” lại, ngay khi phát chủ nhân của ánh mắt đó là ông chủ Hogwarts, vị Hiệu trưởng gốc Gryffindor nhưng hoàn toàn chẳng giống Gryffindor chút nào kia, nửa người dựng thẳng liền rụt về, cái đầu bé tí cọ cọ chủ nhân của mình, thèm để ý Dumbledore nữa.

      Giỡn chơi à, lão già giỏi nhìn thấu tư tưởng của người khác như thế, phải là loại mà người khéo ngụy trang như có thể ứng phó, cho dù bây giờ chỉ là con rắn, hay cho dù có lẽ ai sử dụng Chiết tâm bí thuật(2) lên con rắn cũng thế…

      “Xem ra,” giáo sư Sprout ngồi gần đó nuốt miếng rau lớn, híp mắt cười cười, pha trò , “Con rắn của Severus cũng thích thú gì Albus hết.”

      thích? Lúc Ngụy Nhiễm nghe được câu này, đầu vẫn vùi trong lòng bàn tay chủ nhân, nếu như dám, hơn nữa còn có thể làm, bây giờ thực rất muốn liếc trắng mắt cái! phải là kỳ thị, nhưng mà quý ngài Hiệu trưởng kia lợi dụng chủ nhân nhiều năm như vậy, sao còn có thể thích được chứ? Ngay từ trước khi xem mấy bộ phim cảm thấy ông cụ râu bạc trông ôn tồn nhã nhặn ấy là kẻ xấu chính hiệu rồi, thông minh thế này thèm thích kẻ xấu đâu.(Tiểu Lam: cảm thấy lâu lâu tư duy của Ngụy Nhiễm bị thoái hóa…=.=||)

      Đối với việc thú cưng của mình thích “con ong mật già”(3) kia, giáo sư Snape rất vui vẻ, đặc biệt kéo lấy món bánh bơ bàn —— phải là trông thấy con rắn của mang bộ dạng thèm dãi nhiều lần định chuồn đâu nhé —— kiên nhẫn cắt bánh thành từng khối , dùng nĩa đút cho nó ăn.

      Kỳ thực Ngụy Nhiễm mơ ước món bánh trắng trắng, chỉ nhìn thôi thấy ngon đó từ lâu rồi, bây giờ được ăn đến trong miệng lại càng cảm thấy đây đúng là hưởng thụ, lắc lư cái đầu bé tí, xoay về phía chủ nhân để biểu đạt thích của đối với món bánh.

      “Thế, con rắn này, ý tôi là thú cưng của , nó tên gì?” Giáo sư Sprout ràng rất mê con rắn Ngụy Nhiễm biết làm nũng với chủ nhân, mặc dù thực tế chẳng có người nào chịu hoan nghênh mấy con rắn cả, ngoại trừ nhà Slytherin.

      Tên? Giáo sư hơi chau mày, con rắn trở thành thú nuôi của tuần, nhưng đích thực chưa từng nghĩ đến chuyện thú nuôi cần cái tên —— đúng là có khác với đám vật liệu lúc nào cũng có thể bị xử lý. Nhưng có điều, tại sao phải đặt tên cho cái con rắn luôn muốn ăn vạ bên cạnh cả ngày như vậy chứ?

      ngu ngốc giống những người nuôi mèo nuôi chó kia, suốt ngày ơi ới gọi thú nuôi của mình, vả lại con rắn cần gì mấy cái nhãn mác đánh dấu chủ quyền —— nó là rắn độc đó, hơn nữa bây giờ lấy nọc cũng liên tục lấy triệt để, chọc tới nó, kết quả tuyệt đối là ác mộng dành cho kẻ địch của nó.

      có tên hả?” Giáo sư Sprout nhíu mày, quên lấy vài miếng trái cây tươi to từ dĩa của mình đặt vào dĩa trước mặt Ngụy Nhiễm, “Ừa, dù là rắn cũng thể quên mấy chuyện này đâu. Ôi, Severus, nó ngoan quá !”

      Giáo sư Snape cúi đầu nhìn con rắn của mình, sau khi giáo sư Sprout bỏ trái cây vào dĩa của nó, nó ăn ngay mà dùng cả cơ thể lọ mọ mu bàn tay , đòi chú ý, đến lúc nhận thấy ánh mắt của giáo sư Snape rơi xuống người mình, nó mới ngóc đầu thè lưỡi, chọt chọt miếng trái cây lớn.

      Vừa mới cầu xin đồng ý của sao? Giáo sư Snape cảm thấy tâm trạng bây giờ tồi, ít ra con rắn của mình cũng hiểu cần phải tôn trọng chủ nhân đấy! Nghĩ tới đây, gật gù, vươn tay xoa xoa đầu con rắn Ngụy Nhiễm, ra hiệu rằng nó có thể ăn, xong rồi mới quay đầu nhìn về phía giáo sư Sprout, bằng chất giọng trầm thấp: “Được thôi, vậy tôi về cân nhắc xem sao.”

      Ngụy Nhiễm lắc lắc đuôi, vui vẻ ngấu nghiến đủ loại trái cây được đặt vào dĩa cho —— toàn bộ đều do chủ nhân, vị giáo sư Sprout thích cái ngoan ngoãn của và cả giáo sư Trelawney rất mến ‘cống hiến’ ra. Đối với con người cực kỳ mê mẩn trái cây của Ngụy Nhiễm mà , đây đích thực là khen thưởng tốt vô cùng.

      Chỉ có điều, nếu xét biểu xuất sắc của trong ngày hôm nay, sau này ngày ba bữa có khi nào được thêm ít bánh ngọt và trái cây nhỉ? biết chủ nhân mình có chú ý tới chi tiết này đây?! Chỉ ăn mỗi thịt dễ giữ dáng đâu, tuy bây giờ là rắn, nhưng vẫn muốn trở thành con rắn vừa thon thả, vừa xinh đẹp động lòng người!

      Khi bữa tối kết thúc, Ngụy Nhiễm lại leo lên chuyến tàu tốc hành mang tên Snape, quay về văn phòng của ngài giáo sư môn Độc dược, sau đó liền trông thấy chủ nhân lấy ra quyển sách tên " Bách Khoa Toàn Thư Về Phù Thủy Thời Trung Cổ " từ kệ, ngồi vào ghế bắt đầu lật xem, chầm chậm bò sang, nhoài người lên vai giáo sư Snape, quấn quanh cổ , thò đầu ra, chú ý từng cái tên trang giấy —— dầu gì cái tên này cũng theo thời gian khá dài —— miễn là vẫn làm con rắn.

      Giáo sư Snape lật xem rất nhanh, đến nỗi Ngụy Nhiễm tài nào đuổi kịp tốc độ của , nhưng may mà đây chỉ là tìm tên chứ phải học phép thuật cao thâm nào đó.

      ra Ngụy Nhiễm luôn hy vọng tên có thể nối tiếp ký ức về cuộc đời qua, nếu giống hệt với tên tiếng của còn gì tốt hơn, có điều bây giờ ràng phải là người lựa chọn —— suy cho cùng, chủ nhân của hiểu Xà Ngữ, nên giữa bọn họ chẳng có biện pháp nào để truyền đạt mong muốn của chính mình cả.

      Bỗng nhiên, Ngụy Nhiễm phát giáo sư Snape lật đến trang sách, vừa vặn có ghi chép cái tên tiếng mà ‘kiếp trước’ thường sử dụng, lập tức mạnh dạn buông lỏng cái đuôi ôm lấy cổ , ‘bụp’ phát nhào lên mặt giấy…

      Giáo sư Snape run tay chút, sau đó liền nhìn thấy con rắn nằm dính cứng trang sách giới thiệu tên nữ phù thủy bậc thầy ma dược thời Trung Cổ —— Zoey Rousseau? Ừm…Nếu như thế, có lẽ tên này cũng sai.

      Snape nhấc ngón tay, nhàng nâng đầu con rắn Ngụy Nhiễm lên rồi , “Mày tên là Zoey…”



      (1) Vì phong cách ăn mặc của thầy Snape nên Rowling từng tả thầy trông như con dơi già bự tổ chảng… (-.-) Thầy Snape sinh năm 1960, lúc này trong truyện mới là năm 1990, năm trước khi Harry nhập học, vì vậy thầy mới 30 tuổi thôi, già tí nào, sau này couple bị lệch pha đâu nhé!

      (2) Chiết tâm bí thuật: Legilimency – phép thuật thâm nhập vào đầu óc người khác, can thiệp vào trí nhớ và suy nghĩ của họ, điển hình là trong tập 5, khi Harry bị Voldermort mò vào đầu, tạo ra hình ảnh giả của Sirius để dụ thằng bé. Giáo sư Snape là trong số hiếm những người có thể sử dụng phép này thành thạo, và càng hiếm hơn khi thầy còn là cao thủ Bế quan bí thuật, phép thuật phong bế đầu óc khỏi xâm nhập của người khác.

      (3) ‘Con ong mật già’ = thầy Dumbledore. Ta biết tại sao thầy D lại bị gọi là con ong già, nhưng ta thấy nhiều bộ đồng nhân HP viết vậy lắm…
      Chương 9: Rắn cũng phải có kế hoạch học tập

      Editor: Diệp Lam Khuê


      Thời gian trôi qua rất nhanh, cuộc sống làm thú cưng cũng có loại cảm thụ đặc biệt, ngoại trừ chăm nom cực tốt của chủ nhân, ít quà tặng riêng từ các giáo sư thích con rắn Ngụy Nhiễm, à được rồi, bây giờ là con rắn Zoey, cũng khiến Ngụy Nhiễm hài lòng vô cùng —— tuy rằng thực tế chẳng thích thú gì chuyện lần nào gặp giáo sư Trelawney đều hy vọng có thể xem bói giùm cả…

      Ví dụ như, mấy món rau quả trái cây giáo sư Sprout trồng trong nhà kính toàn là đồ ăn tươi rói mới thu hoạch, mặc dù có lẽ mùi vị cũng ngon hơn các loại hoa quả bình thường là bao, nhưng chúng vẫn là những vị thuốc tốt nhất, có thể giúp tăng cường sức khỏe.

      Còn có tấm đệm lót ếm bùa cao cấp mà giáo sư Flitwick nhiệt tình làm giúp , có thể tự do căn cứ vào nhiệt độ bên ngoài mà điều chỉnh nhiệt độ của bản thân nó, thậm chí còn có chức năng tự động ra “cái chăn” mỗi khi nhiệt độ bỗng hạ thấp để giúp con rắn giữ ấm. Chỉ có điều, đối với Ngụy Nhiễm lòng muốn tham quan phòng ngủ của chủ nhân mình mà , tấm đệm này chắc chắn khiến mất cái cớ tốt nhất —— bởi vì tật xấu bự nhất của , cái tật sợ lạnh khi làm con rắn bị giải quyết mất rồi.

      Những vị giáo sư khác dường như cũng tương đối có hứng thú với con rắn Ngụy Nhiễm, nhưng họ đều có biểu gì cụ thể hơn, ngoại trừ chuyện giữ lại ít đồ ngọt tráng miệng cho hưởng thụ mình mỗi khi bọn họ cùng dùng bữa. thực tế, Ngụy Nhiễm cực kỳ chờ mong biểu của Hagrid, vì dù sao bác ấy vẫn luôn thích động vật. Tuy nhiên, rất ràng, Ngụy Nhiễm với hình thể đủ cường tráng, đủ bự chẳng thể nào lọt nổi vào mắt xanh của bác.

      Trong gian đoạn làm sâu gạo vui vẻ, thoải mái và đơn giản thế này, Ngụy Nhiễm cũng quên thăm dò xem có thể trở về thế giới ban đầu hay . Nhưng hai tháng trôi qua, vẫn là con rắn, sau khi hết lục đông lại tìm tây trong đống sách vở về gian phép thuật, vẫn tìm được biện pháp nào —— dĩ nhiên, điều này cũng có thể là vì số sách đọc qua vẫn quá ít, nhưng hãy tha lỗi cho khả năng hoạt động của con rắn thôi, có thể lấy mấy cuốn sách đó từ kệ xuống, sau đó cực khổ lê lết cả cơ thể để lật sách cũng chẳng dễ dàng gì rồi.

      Huống chi, còn nhất định phải né tránh chú ý của chủ nhân mình nữa kìa. Phải biết rằng, bây giờ dưới gầm cái tủ sách cỡ bự kia giấu dưới mười quyển, toàn bộ đều là sách đọc xong nhưng đặt nổi lại chỗ cũ. Thực chất Ngụy Nhiễm nghĩ, tuy tài nguyên tủ sách của chủ nhân khá là phong phú, nhưng nếu lại tiếp tục lấy xuống đọc, chừng bị phát , bởi vậy sau khi thuần thục động tác lật sách, vẫn thể hứng chí quá mức được ——

      Cho dù giáo sư Snape hẳn chẳng bao giờ nghĩ ra mục đích đọc sách của , nhưng vừa mới thăng cấp thành thú cưng liền quậy tung khắp nơi thực phải là hành vi mà con rắn nuôi ngoan ngoãn nên có.

      Ngụy Nhiễm đọc hết những cuốn sách ấy, tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến gian song song, vì vậy nghĩ, cả đời này, hoặc trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, mức độ khả thi để trở về cơ bản là bằng .

      Sau hai ngày thất vọng chán nản, lúc Ngụy Nhiễm dùng bữa ở đại sảng đường Hogwarts, lại tìm được hướng phấn đấu mới cho bản thân mình trong tương lai. Bởi vì , nhìn thấy chủ nhiệm nhà Gryffindor, giáo sư McGonagall dạy môn Biến hình.

      Ngụy Nhiễm bỗng sực nhớ, trong những bản lĩnh đặc thù của phù thủy là hóa thú, tức Animagus, nên biết rằng, dựa theo mô tả trong tập《Harry Potter》đầu tiên, bản thân giáo sư McGonagall chính là Animagus đăng ký. Vậy nếu , con rắn, học được bản lĩnh như thế, có khi nào đại biểu cho chuyện cũng có khả năng “hóa thú” thành người nhỉ? (Tiểu Lam: Vầng, nếu ko chị tính cp với thầy Snape bằng kiểu gì hử?)

      Bất ngờ có mục tiêu phấn đấu, Ngụy Nhiễm nhanh chóng quyết định, phải tạo mối quan hệ tốt với giáo sư McGonagall.

      Thế là, khi Ngụy Nhiễm dùng bữa ở đại sảnh đường, lần đầu tiên đến quấy rầy giáo sư McGonagall ngồi gần đó, cắn lấy miếng trái cây từ dĩa của bà —— đây là cách lấy lòng và bày tỏ thân thiết.

      Ngụy Nhiễm có thể làm thế, là vì sớm phát , ra vị chủ nhiệm nhà của đám sư tử này cũng cảm thấy rất có hứng thú với , chẳng qua bị cá tính lạnh nhạt thường ngày của mình và bản chất đặc thù của nhà Gryffindor gây trở ngại, thể đến chơi với cùng giáo sư Sprout và giáo sư Trelawney, cũng chẳng tiện tặng quà cho như giáo sư Flitwick.

      Đúng như dự đoán, khi giáo sư McGonagall trông thấy con thú cưng của giáo sư môn Độc dược xưa nay thèm chừa mặt mũi cho ai ngoài Snape, bao giờ làm nũng với người lạ đột nhiên làm nũng với bà, khuôn mặt nghiêm túc chợt có thêm nụ cười nhè .

      Chỉ có điều, cảnh tượng như vậy, trong mắt ngài giáo sư của lại chẳng đẹp đẽ gì sất.

      Sắc mặt giáo sư Snape hề tốt, cực kỳ khó chịu với hành vi “thông đồng với giặc phản quốc” của con rắn trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn mà mình nuôi, khóe môi giật giật chút, bằng chất giọng trầm thấp: “Zoey!” Ý bảo nhanh chóng trở về bên cạnh !

      Tuy nhiên, giáo sư Sprout và giáo sư Trelawney lại tỏ vẻ cam lòng, giáo sư Trelawney đẩy đẩy cặp kính to đùng, nước mắt lưng tròng nhìn Ngụy Nhiễm, hậm hực: “Ớ, bình thường tôi tốt với Zoey như vậy, tại sao nó đến đây gần gũi với tôi chớ?”

      Tốt với nó? Chính chủ giáo sư Snape có vẻ hết nổi với lời của giáo sư Trelawney, vừa trông thấy liền muốn coi bói giùm nó, may mà Zoey phải là người, bằng nhất định bị phiền chết mất! Nhưng mà, dù nó có muốn thân cận người ngoài cũng thể tìm đối thủ của , thể tìm chủ nhiệm nhà Gryffindor mới phải chứ!

      Ngay khi con rắn Ngụy Nhiễm nghe tiếng gọi của chủ nhân mình, lập tức hiểu ngày hôm nay khả năng có tiến triển gì đó đặc biệt là lớn, vì để cho chủ nhân tiếp tục nổi giận, sau khi quyến luyến cọ cọ mu bàn tay của giáo sư McGonagall, lại bò về người chủ nhân, co quắp bả vai , cúi đầu cực thấp, mở miệng nữa.

      Hu hu! Ngài chủ nhân ơi! ra tôi chỉ muốn học thêm chút kiến thức biến hình thôi! Ngài, ngài mãi mãi là chủ nhân vĩ đại nhất của tôi mà…Đừng giận, đừng mấy câu khó nghe nhé.

      Lần đầu tiên giáo sư Snape thấy mừng vì đặt tên cho thú cưng của , bởi vì cảm thấy, con thú cưng có tên đối với chủ nuôi mà là việc tiện lợi vô cùng. Ít nhất, bây giờ cần phải đứng trước cái bàn dài thòng này, cách khoảng khá xa, cực kỳ thất lễ mà gào to “Cái con rắn kia” gì gì đó.

      “Xem ra, con thú của Severus rất thích Minerva đó nha…” Hiệu trưởng Dumbledore ngồi chiếc ghế ngay chính giữa, vẫn luôn quan sát động tác của các giáo sư, mỉm cười bày tỏ quan điểm của mình.

      Chỉ có điều, cái quan điểm ấy ràng khiến mặt giáo sư Snape đen thui, còn mặt giáo sư McGonagall tăng thêm nụ cười .

      Ngụy Nhiễm nổi quạu nhìn ông già râu bạc chuyên châm ngòi thổi gió kia, tự nhủ: vất vả làm chủ nhân hết giận, ổng lại tới gây xích mích, chớ bộ ưa nổi cuộc sống hưởng thụ này của hả? Sau hồi bực bội, Ngụy Nhiễm ngoan ngoãn kề đầu sát vào mặt chủ nhân, biểu đạt thành ý thân thiết của —— thực ra, như thế này cũng thoải mái lắm á!

      Lửa giận của giáo sư Snape dịu , nhàng vỗ vỗ cái đầu của Ngụy Nhiễm, đút cho nó miếng thịt bò xong, lại tiếp tục dùng bữa. khí quỷ dị bàn ăn cũng dần dần phai nhạt.

      Tuy nhiên, ngoài dự đoán của Ngụy Nhiễm, sau hành vi “lấy lòng” mấy thành công đó, chú ý của giáo sư McGonagall đối với tăng lên chút, mặc dù có biểu thực tế gì, nhưng mỗi lần được gặp , nét cười khóe mắt ấy là thứ mà thể nào nhận lầm, xem ra, hành động của rất thành công. Nhưng bây giờ, đối với Ngụy Nhiễm mà , lại có thêm vấn đề mới ——

      Cho dù phương diện thầy dạy có tiến triển, song khi nghĩ tới cái vấn đề mới toanh vừa phát ra, tiến triển ấy cũng biến thành thứ vô cùng mờ mịt. Bởi vì ngay lúc chủ nhân của vung đũa phép lên, Ngụy Nhiễm bỗng nhiên tỉnh ngộ —— cơ thể rắn tại của , căn bản chẳng có cái gì gọi là ma lực cả! Nếu vậy, coi như học hết toàn bộ bùa chú cũng có thể làm được gì cơ chứ…

      Hu hu, tất cả suy tính, tất cả ý tưởng trước đó đều là trăng trong gương, hoa trong nước mất rồi ——

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: hỗ trợ giữa người và rắn

      Editor: Diệp Lam Khuê


      Sau nhiều lần suy tính và rút kinh nghiệm xương máu, con rắn Ngụy Nhiễm quyết định, dù có ma lực, trước mắt vẫn phải học cho bằng hết nội dung lý thuyết môn Biến hình, biết đâu có ngày phẩm chất con người bùng nổ, vớ trúng tiên đan thần dược ngàn năm thấy vạn năm mới xuất nào đó, lập tức đạt được ma lực cao cường, chẳng phải có thể trực tiếp biến đổi hình dạng hay sao? Sau đó Ngụy Nhiễm liền tính tiếp chuyện rốt cuộc nên làm thế nào để quấn lấy giáo sư McGonagall, khiến bà ấy mang theo con rắn là đây vào lớp học Biến hình nghe giảng.

      thể để cho giáo sư McGonagall biết mục đích của , thể làm chủ nhân khó chịu khi biết chuyện, thể khiến Dumbledore nghi ngờ thân phận của , thể…Nghĩ đến đây, Ngụy Nhiễm rất muốn cau mày, định tiếp tục với tràng “ thể”, chợt nhận ra, chút ánh mặt trời còn sót lại đằng trước cũng còn nữa!

      Vứt cái ý tưởng ấy, nghĩ, nếu trước tiên học với giáo sư McGonagall mà tự học thế nào? Hơn nữa giờ chỉ cần kiến thức lý thuyết chứ thể tự mình thực hành, Ngụy Nhiễm bèn quyết định, có lẽ nên đọc vài cuốn sách liên quan trước, nắm vững căn bản rồi mới nghe bài giảng chuyên sâu.

      Vừa có ý định này, toàn bộ sách vở liên quan đến thuật biến hình trong kho sách cá nhân của giáo sư Snape liền bắt đầu bị con rắn giày xéo. Chỉ có điều, Ngụy Nhiễm bò qua bò lại xem hết đống gáy sách, nhưng vẫn tìm thấy quyển nào có ghi hai chữ “sơ cấp” cả!

      Muốn đứa trẻ chưa tới tuổi học phép cộng trừ trực tiếp nhảy lên vi phân tích phân của đại học? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Ngụy Nhiễm buồn bực nhìn kho sách chằm chằm, vùi mình vào góc tường hề động đậy —— đây quả thực là loại tra tấn tinh thần mà. Kế hoạch có cách nào thực , tính toán thất bại…

      Hu hu! Đời rắn gian nan quá ——

      Khi giáo sư Snape kết thúc lịch dạy học trong ngày và về đến văn phòng, phát con rắn của còn nằm tấm đệm ấm áp biết tự động điều chỉnh nhiệt độ mà nó rất thích nữa —— thôi được, về phần tấm đệm, có lẽ thực phải cảm ơn Flitwick chút, vì ít ra nó giúp , giáo sư môn Độc dược, thoát khỏi địa vị của cái lò sưởi sống.

      tìm thấy con rắn của mình, giáo sư Snape khẽ nhíu mày, gằn giọng, vừa định gọi tên con rắn , đột nhiên cảm thấy có chút gượng gạo —— sực nhớ từng bản thân giống mấy kẻ nuôi chó nuôi mèo, ở đâu cũng hô hào kêu thú cưng của mình, nhưng bây giờ —— hình như phải phá lệ rồi!

      Giáo sư Snape nghiến răng, khó chịu thấp giọng gọi câu: “Zoey, ra đây!”

      Con rắn Ngụy Nhiễm trốn trong góc tường, vốn vì kế hoạch của mình thất bại nên khá thất vọng, mặc dù biết chủ nhân về, nhưng cũng thè lưỡi vui mừng nghênh đón như trước mà tiếp tục vùi mình trong góc tự trách. Song khi nghe thấy tiếng của chủ nhân, vẫn chầm chậm bò ra, leo lên chân .

      Giáo sư Snape cúi đầu nhìn con rắn, duỗi tay đón lấy nó, đặt lên cái đệm chuyên dụng của nó, lầu bà lầu bầu tự nhủ: “Bắt đầu nghe lời rồi sao? Hay là xảy ra vấn đề gì? Có nên đem tới bệnh thất kiểm tra chút nhỉ?”

      Nghe mấy câu của chủ nhân nhà mình, Ngụy Nhiễm cảm thấy trong lòng ấm áp, tuy bây giờ con rắn, nhưng vẫn có người quan tâm đấy nhé! Cảm giác này rất tốt, đương nhiên nếu chủ nhân của thực đưa đến chỗ bà Pomfrey, càng biết ơn hơn. Dầu gì cũng chẳng muốn tiếp xúc với “bác sỹ” đáng sợ, vừa thấy liền có ý tưởng này nọ với chất nọc của . thề: sau này, ngay giây phút đầu tiên khi chủ nhân mình trở về, bò đến trước mặt , lắc lắc cái đuôi làm nũng! Cho dù mất lòng tự trọng của con rắn, bắt đầu tiến quân sang xu hướng loài chó cũng ngại!

      Có điều, giáo sư Snape thực có ý định thực kế hoạch ấy, cho nên chỉ phẩy đũa phép cái, bắt đầu bữa tối của người rắn.

      Sau bữa tối, Ngụy Nhiễm vác cái bụng đầy bánh ga-tô vị va-ni nằm nhoài đệm, chơi với quả táo đỏ đỏ tròn tròn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên xem thử chủ nhân mình làm gì —— hiển nhiên, cặp lông mày nhíu chặt kia cho biết, đống giấy da dê chồng chất tay của chủ nhân chắc chắn là bài tập Độc dược của tụi học trò.

      Trông thấy vẻ mặt bực bội của chủ nhân, Ngụy Nhiễm khẽ thở dài, hết cách rồi, đa số học sinh phỏng chừng đều có tâm lý chống đối đối với bộ môn Độc dược, nhiều ít —— suy cho cùng đây là môn học đòi hỏi hiểu biết thấu đáo và chính xác cực cao, hơn nữa người dạy kiến thức cho bọn còn là giáo sư Snape luôn nghiêm khắc, cay độc, có sở trường dùng ngôn ngữ để châm biếm và công kích tinh thần như thế, tâm lý sợ sệt càng tăng mạnh, độ khó khi học cũng tăng theo.

      “Độp” tiếng, ngay lúc Ngụy Nhiễm lơ đãng suy nghĩ về chuyện của chủ nhân, quả táo mà nhà bếp đưa lên cho làm bữa ăn khuya rơi xuống đất. Ngụy Nhiễm có chút tiếc nuối nhìn chủ nhân của , dường như phát ra tình huống này, cũng có ý định ra tay giúp đỡ, thế là, Ngụy Nhiễm đành phải ngoan ngoãn leo xuống tấm đệm, bò về phía quả táo.

      Sau đó bỗng nghe thấy tiếng vang lớn, quay đầu lại nhìn, cây bút lông vũ trong tay chủ nhân biết bay tới chỗ nào, chắc là vừa đọc thứ gì đó mà tài nào tha thứ nổi, tức đến nổ phổi mới tiện tay quăng luôn cây bút —— đây phải là lần đầu tiên, mặc dù sau khi bớt giận vẫn có thể dùng phép triệu hồi nó.

      Nhưng mà, Ngụy Nhiễm nhìn cây bút lông vũ rơi cách mình xa, có lẽ nên giúp chút, coi như là chọc cho vui vẻ hơn ! Dù sao bây giờ tâm trạng của chủ nhân tốt, làm chủ nhân vui vẻ hẳn là chức trách mà thú cưng phải ra sức hoàn thành. con thú cưng ngoan ngoãn, con thú cưng biết nghe lời.

      Thế là, con rắn Ngụy Nhiễm bắt đầu di chuyển cơ thể, bò qua, cố gắng phối hợp miệng và đuôi để cuốn cây bút vào chóp đuôi của mình, sau đó có chút khó khăn bò lại lên bàn…

      Giáo sư Snape phải phát ra việc làm của con rắn, lúc cây bút bị ném , nhúc nhích là vì vẫn chưa hồi phục tinh thần khỏi phần bài tập của đứa Gryffindor năm thứ năm ngu đần. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nhặt bút của con rắn ngốc nghếch đó, giáo sư Snape bỗng cảm thấy buồn cười, hiểu sao tâm trạng lại bắt đầu tốt hơn, tờ bài tập cũng bị tiện tay đặt xuống bàn.

      quan sát con rắn khá vất vả cuốn lấy cây bút lông vũ, xiêu xiêu vẹo vẹo bò trở về —— , bộ dạng đó thực chẳng giống rắn chút nào, chưa bao giờ nghĩ rằng, con rắn lại có thể bò cách khập khiễng như vậy —— con rắn cố gắng lôi cây bút lên bàn, rồi thở phào nhõm thả lỏng cái đuôi cuộn cứng nãy giờ. Cuối cùng, nó tỏ vẻ vừa đắc ý vừa khoe khoang, dùng chóp đuôi đẩy đẩy cây bút lông sắp trụi lủi đến trước mặt .

      duỗi tay, nhận lấy cây bút xui xẻo bị rụng lông và dính đầy bụi, trong lòng rất vui vẻ, ít nhất con rắn này của mình có thể bỏ qua quả táo kia để giúp , đúng là dễ có! Coi bộ việc nuôi thú cưng cũng được lắm, ít ra khi nổi nóng, nó vẫn biết chạy tới lấy lòng !

      Nghĩ đến đây, khóe môi giáo sư Snape để lộ nụ cười nhạt hết sức, nhàng xoa xoa cái đầu be bé của con rắn Ngụy Nhiễm, sau đó rút đũa phép, hô câu: “Quả táo bay tới——” (1) quả táo bị lăn xuống đất của Ngụy Nhiễm trở về trong tay —— cái này có tính là giúp đỡ lẫn nhau ?

      Hài lòng khi lấy lại được quả táo, con rắn Ngụy Nhiễm nằm ỳ bàn làm việc, lén lút quan sát chủ nhân mình, xem ra bây giờ tâm trạng tồi đâu! Quả nhiên, cũng phải trợ giúp cho thỏa đáng, tuy rằng bản thân Ngụy Nhiễm hiểu rất , ném cây bút, đối với phù thủy mà , căn bản cần đứng dậy, chỉ dùng thần chú là có thể lấy về, giống như ban nãy “gọi” quả táo trở về vậy! Đây, đây là bản lĩnh khiến hâm mộ thèm muốn biết bao nhiêu ——

      Ôi, , nhất định phải học được phép thuật!

      (1) Phép sử dụng: bùa Accio
      Chương 11: Quà Giáng Sinh

      Editor: Diệp Lam Khuê


      Từ đó về sau, vị trí của con rắn Ngụy Nhiễm trong văn phòng của giáo sư Độc dược chính thức được chuyển lên bàn làm việc, có thể sử dụng cái đuôi be bé đáng , cơ thể dài để chấm bút vào mực giúp chủ nhân mình, hoặc làm ít công việc khác mà đủ khả năng —— những việc như sắp xếp lại đống bài tập bằng giấy da dê chồng chất lộn xộn bàn.

      Giáo sư Snape hiển nhiên rất hài lòng với trợ giúp của con rắn ngoan ngoãn —— tuy đây phải là điều gì lớn lao, nhưng vẫn để cảm nhận được chút hứng thú trong công tác khô khan này, đặc biệt vào thời điểm nào đó, phê chữa bài tập lại bắt gặp dáng vẻ đờ người của nó, càng khiến cảm thấy loại tâm trạng hiếm có mang tên “vui vẻ”.

      Chính vì như thế, trong bữa ăn, mỗi khi Ngụy Nhiễm chủ động bò đến gần gũi giáo sư McGonagall, chủ nhiệm nhà Gryffindor, đối thủ lâu năm của , cũng có thể cố gắng vờ như hề chú ý —— mặc dù giáo sư Snape vẫn lấy làm lạ, đồng thời vô cùng rối rắm mà suy nghĩ tại sao con rắn lại gần gũi với chủ nhiệm nhà của đám sư tử.

      Mãi đến ngày kia, lúc con rắn Ngụy Nhiễm bị lạc đường khi dạo quanh tòa thành Hogwarts, cuối cùng khoái chí nằm lưng bà Norris, con mèo của thầy giám thị Argus Filch để về căn hầm, giáo sư Snape rốt cuộc mới tìm được lý do cho việc con rắn của thân cận giáo sư McGonagall —— ra, nó thích mèo! Mà giáo sư McGonagall là Animagus, hình dạng hóa thú lại vừa vặn là con mèo.

      Sau khi rút ra kết luận như thế, giáo sư Snape tiếp tục can thiệp vào hành động gần gũi với giáo sư McGonagall của Ngụy Nhiễm nữa.

      thực tế, Ngụy Nhiễm đúng là ghét mèo, nhưng ‘thích’ thực ra cũng chưa tới mức đó. Có điều, từ hôm được phép tự do dạo chơi trong lâu đài vì biểu ngoan ngoãn của mình, mới bắt đầu thích mèo —— bởi vì bà Norris cực kỳ hiểu “ý rắn”, những chở về khi lạc đường, còn nhiệt tình mời sau này cùng chơi, bà ấy làm người dẫn đường!

      Thôi được, Ngụy Nhiễm thừa nhận, từ khi biến thành con rắn, liền có năng lực truyền đạt đơn giản với ít loài vật khác, loại năng lực này tốt ở chỗ, càng ngày càng có nhiều bạn bè! Hơn nữa tất cả đều là động vật!

      Ví dụ như đám dơi trong hầm, đám cú mèo trong chuồng cú, thậm chí cả đám chuột tán loạn khắp nơi trong lâu đài, tóm lại, từ lúc có thể bắt đầu lêu lổng, rất nhiều bí mật của Hogwarts, đối với , cũng chẳng còn là bí mật nữa.

      Ngụy Nhiễm cũng từng nghĩ có nên xem thử vị đàn cao thâm của , ngài Tử Xà(1) sống trong phòng chứa bí mật truyền thuyết của Slytherin kia hay , nhưng xét đến chuyện bản thân giờ chỉ dài 20cm, cuối cùng đành từ bỏ ý định. Lối trong phòng chứa bí mật đó dài hun hút, phải bò tới đời nào mới gặp được con Tử Xà kia chứ! Biết đâu chỉ bò được nửa mệt chết rồi, lúc ấy cũng có bà Norris thứ hai nào có thể đến cứu vớt đâu!

      Cuộc sống hạnh phúc đầy thú vị ở Hogwarts vẫn tiếp diễn, thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc đến lễ Giáng Sinh.

      Trong khoảng thời gian này, Ngụy Nhiễm nhận được ít quà từ các giáo sư, cũng hy vọng có thể tặng đáp lễ vài món nho —— mặc dù đối với con rắn, tặng quà đáp lễ quả thực là chuyện khiến người ta khó mà tin nổi. Nhưng vẫn quyết định kiên trì.

      Đầu tiên, liên lạc với bầy chuột trong lâu đài, nhờ chúng giúp thăm dò xem các giáo sư thích gì, sau khi có kết quả, lôi kéo bà Norris cùng, bắt đầu kế hoạch lùng sục cho ra những thành viên có thể giúp đỡ bọn họ —— ở phương diện tìm kiếm này, bà Norris có kinh nghiệm tương đối phong phú. Thế là, vào lễ Giáng Sinh, mấy vị giáo sư ngày thường rất quan tâm chăm sóc đều nhận được món quà khiến bọn họ kinh ngạc và vui vẻ!

      Trong nhà kính của giáo sư Sprout, cỏ dại gần như còn nữa, đây là điều mà vị giáo sư này vẫn hằng mơ ước, nhưng tiếc rằng nhân công có hạn, bà chẳng thể nào thực mục tiêu ấy. Song, khi bà phát vô số cỏ dại bị nhổ lên, ném vào góc, trong lòng quả thực cảm động hết sức, dù bà biết rốt cuộc là ai giúp đỡ bà! —— Tất nhiên, đó là do nỗ lực nhờ vả bầy chuột nhắt của con rắn Ngụy Nhiễm. Phải biết rằng, dân số chuột ở Hogwarts nhiều đếm xuể, hơn nữa còn có sinh vật Rừng Cấm, chung, vì bầy chuột nhắt hoàn thành công việc trong vòng đêm nên mới nhận được lời hứa mà chúng mong đợi lâu: bà Norris đồng ý trở thành kẻ thù của chúng. (Tiểu Lam: ý là mấy bé nhắt này ở Hogwarts bị chèn ép dữ quá nên mới hy vọng, ít ra bà mèo Norris ko xử tử tụi nó)

      Giáo sư Flitwick trang trí cây thông Giáng Sinh lớn trong đại sảnh đường Hogwarts, bận bịu luôn tay, nhưng khi đám cú mèo bay tới bay lui dùng mỏ giữ chắc mấy món trang trí, chỉ cần thầy ếm cái bùa bất khả bể(2) là xong, vị giáo sư con này lại cảm nhận được ấm áp vì được quan tâm săn sóc.

      Món quà tặng cho giáo sư Trelawney là con mèo để có thể phát huy năng lực bói toán của mình chút: quý bà Norris, nhưng hiển nhiên, Trelawney chẳng ưa thích gì con thú cưng của thầy Filch, nên quà Giáng Sinh cũng thành công cho lắm.

      Giáo sư McGonagall phát ít hàng cấm bàn làm việc của bà, toàn bộ đều là đồ chơi mà Ngụy Nhiễm liên kết với bầy nhện, chuột và rất nhiều thú cưng trong trường vơ vét được từ đám học trò chuyên quậy phá. Đương nhiên, tổn thất nặng nề nhất chính là cặp sinh đôi nhà Gryffindor…

      Về phần chủ nhân của con rắn Ngụy Nhiễm? nhận được gốc thảo dược rất khó hái sinh trưởng trong Rừng Cấm do con rắn nhà mình cuốn vào đuôi đưa tới, Ngụy Nhiễm đặc biệt nhờ vả mấy con cáo thường lại trong Rừng Cấm mới có thể lấy ra. Vì cái này, phải nhịn đau nhường phần sữa sáng của cả tuần cho chúng nó đấy.

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và hài lòng của giáo sư Snape, cùng với động tác vuốt cái đầu bé tí của , Ngụy Nhiễm cảm thấy, tuy rằng trí thông minh của bị bại lộ thêm bước, nhưng nếu có thể làm vị giáo sư ít cười này cong môi chút cũng đáng giá lắm!

      Mặc dù biết mấy món quà khiến các giáo sư hoặc vui vẻ hoặc cảm động kia là ai tặng, nhưng ràng tâm trạng của các giáo sư đều rất tốt. Nhân dịp Giáng Sinh, bọn họ cũng chuẩn bị ít quà cho con rắn ngoan ngoãn của giáo sư Snape.

      Giáo sư Sprout tự tay hái hộp trái cây tươi rói, nghe đâu có thể thúc đẩy trí tuệ phát triển.

      Giáo sư Flitwick tặng tấm đệm được cải tiến, gắn thêm bánh xe để di chuyển.

      Giáo sư Trelawney viết ra vận mạng của con rắn Ngụy Nhiễm trong vòng năm, bảo là để giáo sư Snape đọc cho nghe.

      Sau khi nhận hết quà tặng dành cho con rắn , giáo sư Snape mới sực tỉnh nhận ra, thú nuôi của chỉ là con rắn bình thường, cho nên, cực kỳ hào phóng cho phép Ngụy Nhiễm đến lớp Độc dược, cách khác, có thể quấn lấy rời từ sáng tới tối.

      Tuy rằng Ngụy Nhiễm cảm thấy cho phép của chủ nhân là rất tốt, nhưng khiến hưng phấn nhất vẫn là món quà của giáo sư McGonagall ——‹‹Hướng Dẫn Cơ Bản Về Thuật Biến Hình››! Bà ấy bảo là cho làm đồ chơi giải trí, suy cho cùng, quyển sách đó biết tự thay đổi hình dạng, đúng là món đồ chơi tốt cho thú nuôi. Chỉ có điều, cuốn sách căn bản vỡ lòng môn Biến hình này, đối với Ngụy Nhiễm mà , quả thực là niềm vui sướng y như thiếu nước lâu ngày gặp được sương sớm vậy!

      (1) Tử xà: rắn Basilisk, mọi thông tin về ẻm, xin mời liên hệ tập 2 – HP và phòng chứa bí mật.

      (2) Bùa bất khả bể: unbreakable charm, câu chú, làm đối tượng bị ếm thể bị phá vỡ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Cuộc sống ngủ đông của con rắn

      Editor: Diệp Lam Khuê


      Sau khi lễ Giáng Sinh kết thúc, Ngụy Nhiễm còn dạo khắp nơi nữa, mỗi ngày đều nằm dài đệm nghịch với cuốn sách ‹‹Hướng Dẫn Cơ Bản Về Thuật Biến Hình››, thực ra đây cũng là cách học tập riêng. Kiếp trước con rắn Ngụy Nhiễm từng là nghiên cứu sinh, việc tự nghiên cứu những kiến thức lý thuyết về thuật biến hình tất nhiên dễ dàng hơn nhiều so với đứa nhóc phù thủy mười tuổi, cho dù xưa nay hầu như chưa từng tiếp xúc với lý thuyết phép thuật. Thế nhưng, thông qua quyển sách tự động biểu diễn nội dung của nó cách kỳ diệu này, bao lâu sau, nắm vững ý chính của những cách thức thực thuật biến hình sơ cấp đơn giản, chỉ khổ nỗi bản thân có ma lực, thể phát huy mà thôi.

      Dĩ nhiên, loại hoạt động học tập đó chỉ có thể tiến hành vào ban ngày. Khi quý ngài chủ nhân trở về văn phòng, đầu tiên con rắn Ngụy Nhiễm cưỡi tấm đệm trượt đến, sau đó liền đổi sang cái ‘lò sưởi’ mới —— gắng sức quấn chặt cả người giáo sư Snape buông —— cho tới khi hai người cùng nhau làm việc hoặc cùng bắt đầu dùng bữa.

      Ngụy Nhiễm rất thích cảm giác ở chung với chủ nhân của mình, mùi thuốc nhàn nhạt kia làm cảm thấy vô cùng dễ chịu, hơn nữa nhiệt độ cơ thể tự nhiên chung vẫn khiến con rắn Ngụy Nhiễm từ người biến thành cảm thấy thân thiết hơn nhiều so với tấm đệm tự điều chỉnh nhiệt độ nhờ phép thuật.

      Đôi lúc Ngụy Nhiễm cũng nhận được lời mời từ “những người bạn” trong lâu đài, vậy con rắn vùi mình đệm, vận dụng chức năng di chuyển mới của tấm đệm để tới chỗ hẹn —— tuy đều là động vật , nhưng sinh hoạt của động vật trong thế giới phù thủy cũng tồi đâu.

      Ví dụ như, thám hiểm đường hầm bí , vào phòng học chơi đùa với tụi học trò, hoặc chạy đến bên bờ Hồ Đen trao đổi chiến lợi phẩm với đám sinh vật dưới đáy hồ… Khỏi phải , nhờ cuộc sống như thế, con rắn Ngụy Nhiễm lấy được ít cây cối hoa quả kỳ lạ sống dưới đáy hồ, chỉ có điều, dám ăn, phần lớn tình huống đều là cầm về hối lộ cho chủ nhân .

      Đối với “giỏi giang” của con rắn mình nuôi, giáo sư Snape tỏ vẻ vô cùng tán thưởng, cho nên ba bữa của con rắn Ngụy Nhiễm càng ngày càng phong phú —— ngoài sữa, bánh ga-tô, trái cây, còn có khá nhiều đồ ăn vặt như bánh pút-đing này nọ.

      Kỳ nghỉ Giáng Sinh kết thúc, bây giờ vào đầu tháng , nhiệt độ trong căn hầm hạ xuống khá thấp. Tuy rằng linh hồn Ngụy Nhiễm là con người, nhưng cơ thể vẫn là rắn, cuối cùng cũng thể chống lại tính chất bẩm sinh của loài rắn, sinh hoạt của bắt đầu giảm dần, hằng ngày đều thích cuộn tròn nằm đệm, thậm chí lúc dùng bữa cũng muốn rời khỏi môi trường ấm áp đó —— bắt đầu ngủ đông rồi.

      Quá trình ngủ đông của loài rắn phải là chìm lèo vào giấc ngủ, hơn nữa vào khoảng thời gian ấy, chúng càng thích ánh mặt trời ấm áp. Nhưng vì trường kỳ sống trong hầm, tất nhiên Ngụy Nhiễm có điều kiện như vậy, lúc cơ thể lạnh run cũng chỉ có thể co mình tấm đệm đáng thương để giữ ấm.

      Nhưng mà, đâu phải chỉ cần đắp kín chăn là có thể giải quyết cái lạnh u trong căn hầm đâu —— con rắn Ngụy Nhiễm co ro trong đệm ngủ suốt ngày, phớt lờ toàn bộ lời mời của bạn bè, sau đó vì lạnh mà nửa tỉnh nửa mê, đến chập tối, rốt cuộc cũng vác cặp mắt chèm nhẹp nước đợi được chủ nhân trở về.

      Giáo sư Snape biết giờ con rắn cưng của ngủ đông, vì vậy chủ động chạm vào để tránh quấy rối giấc ngủ của nó. Dạo gần đây, con rắn luôn ngủ yên tĩnh, vô cùng phù hợp với bản tính của loài rắn, cho nên cũng thường xuyên chú ý đến.

      Tuy nhiên, ngày hôm ấy khi trở lại, trông thấy con thú cưng đáng nhẽ nên ngủ say ngóc cái đầu bé tí lên nhìn , khỏi có cảm giác hơi buồn cười —— thiếu con rắn nghịch ngợm phá phách này, thực giống như cuộc sống vừa thiếu chút gì đó, dù sao cũng quen có con rắn ở bên cạnh ngơ ngẩn quan sát khi phê chữa bài tập, hoặc bò lên người ăn vạ làm nũng vào bữa ăn. Đột nhiên mất thứ bầu bạn như thế, quả được thoải mái cho lắm.

      Bây giờ thấy nó tỉnh lại, giáo sư Snape vươn tay ra, nhàng xoa xoa đầu con vật, thấp giọng lầu bà lầu bầu: “Ngủ đủ rồi sao? Hình như thời tiết vẫn còn lạnh nhỉ? lẽ cái đệm đủ ấm?” Nghĩ tới đây, duỗi tay sờ sờ tấm đệm giữ ấm dày cộm, lúc phát nhiệt độ xác thực có hơi lạnh mới nhíu mày cái, “ biết ông ta dùng thần chú gì? Xem ra phải tìm Flitwick để ông ta giúp mày làm thêm cái…”

      Nghĩ đến đây, giáo sư Snape vươn hai tay nhấc Ngụy Nhiễm ra khỏi tấm đệm, bỏ vào trong áo choàng phù thủy của mình, sau đó đứng lên, cầm lấy tấm đệm rồi trực tiếp rời văn phòng.

      Con rắn nằm trong túi áo sơ mi bên dưới lớp áo choàng, dù xung quanh tối đen nhìn thấy gì, nhưng lại được kề sát cơ thể ấm áp của chủ nhân, thậm chí nghe được nhịp tim đập của ! lạnh lẽo ban nãy gần như bị xua tan toàn bộ, khoan khoái cuộn mình, thỉnh thoảng dùng đầu cọ cọ cơ thể cách lớp áo của chủ nhân, bởi vì môi trường ấm cúng, Ngụy Nhiễm bèn chậm rãi tiến vào mộng đẹp ——

      Ừ, tháng ngày được làm nũng như vật tốt đẹp đấy! Bạn sao? Tự tôn và kiêu ngạo của con người ấy hả, quên , bây giờ là rắn, cho nên cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt mới là quan trọng nhất, ôi, thế nào nữa vẫn hy vọng chính mình có thể sống sót…

      phải giáo sư Snape cảm giác được động tác của thú cưng của , song nhiệt độ lạnh buốt lại làm khá lo lắng về vấn đề sinh tồn của nó —— tuy rắn là động vật máu lạnh, nhưng suy cho cùng giờ vẫn là mùa đông, nhiệt độ quá thấp cũng khiến tên nhóc này bị thương tổn. Nghĩ thế, bèn vuốt vuốt bên ngoài áo choàng, ngay vị trí của con rắn , quả nhiên, dù có cách lớp áo cơ thể của nhóc con vẫn lạnh như băng —— (Tiểu Lam: xưng hô ‘nhóc con’ nghe dễ thương tóa XD )

      Thôi vậy, tăng cường bùa chú cái đệm xong rồi đến bệnh thất hỏi vài biện pháp xem sao…Hay là đến chỗ giáo sư Silvanus Kettleburn(1) hỏi thử? …Bỏ bỏ , trước tiên cứ đến thư viện tìm hiểu sách về phương diện này kỹ chút ! ngờ nuôi thú cưng lại phức tạp như vậy —— có điều, kiểu phức tạp này hình như cũng khiến người ta cảm thấy phiền chán.

      Nghĩ tới đây, giáo sư Snape khẽ nhếch khóe môi, ngoài việc hầm chế ma dược, có lẽ cũng nên tìm vài thứ khác để phân tán kích thích thần kinh mà phải chịu khi dạy môn Độc dược cho lũ quỷ sứ ngu ngốc kia.

      Lúc Ngụy Nhiễm ngủ say sưa, giáo sư Flitwick lại còn cách nào để chứng minh bùa chú của mình là dựa theo nhiệt độ cơ thể sinh vật để tự động điều chỉnh, nếu lỡ như nhiệt độ quá cao, tạo thành nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cũng đề nghị nâng cao nhiệt độ.

      Ngay sau đó, giáo sư Snape lại tới bệnh thất, lấy con rắn từ trong áo ra dưới ánh mắt kinh ngạc của bà Pomfrey, để bà kiểm tra cho nó. Nhưng hiển nhiên, đối với việc chữa bệnh cho con rắn, bà Pomfrey làm được, bà bèn đề nghị giáo sư Snape tìm chuyên gia thích hợp hơn.

      Ngài giáo sư Độc dược phát rầu, buộc lòng phải chạy tới chỗ giáo sư Kettleburn, nhìn từ góc độ của sinh vật huyền bí để tìm cho ra nguyên nhân tại sao con rắn của mình lại sợ lạnh quá mức và biện pháp giải quyết. Chỉ có điều, sau khi giáo sư Kettleburn trả lời, giáo sư Snape đột nhiên cảm thấy —— nuôi con rắn, đúng là chẳng dễ dàng gì!

      Thế là đêm đó, con rắn đáng thương sắp cóng đến hỏng cả người được ông chủ sầu não cho phép vào phòng ngủ của —— bởi vì ở đó, để lửa trong lò sưởi cháy suốt đêm, vừa đảm bảo bản thân bị lạnh, vừa có thể thỏa mãn nhiệt độ cơ thể của con rắn lười ngủ ngon lành kia…

      (1) Giáo sư Kettleburn dạy lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí trước khi chuyển cho bác Hagrid phụ trách vào năm 3

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Con rắn trả thù

      Editor: Diệp Lam Khuê


      Tháng ngày ngủ đông tuy rằng tẻ nhạt, nhưng vẫn có thể hưởng thụ “che chở” dịu dàng của chủ nhân mình ——

      Tỷ như những lúc ngẫu nhiên tỉnh dậy vì đói, vô cùng săn sóc mà chuẩn bị ít thức ăn lỏng nóng ấm cho .

      Tỷ như lò sưởi trong hầm bình thường đến đêm mới được đốt lửa, nhưng trong thời gian ngủ đông lại ngày đêm ngừng cung cấp cái ấm cho .

      Tỷ như mỗi khi thời tiết tốt lên, ngài giáo sư Độc dược luôn chán ghét đám đông, chán ghét ồn ào vẫn bỏ vào túi áo, mang ra ngoài sưởi nắng.

      Lúc con rắn Ngụy Nhiễm khôi phục sức sống là tháng tư xuân về hoa nở. Bầu trời tháng tư sáng sủa trong vắt, ngay cả ở nước mù sương mà ông mặt trời cũng thường xuyên ra thăm mọi người, cho nên, con rắn Ngụy Nhiễm ngủ đông sống lại rồi! Tiếp tục cuộc sống ngày ba bữa quấn chặt lấy chủ nhân, chẳng qua vẫn có khác biệt khá lớn ——

      Tỷ như, sau bữa ăn sáng, theo quý ngài chủ nhân ra ngoài, lúc giáo sư Snape cho đám học trò lên lớp, đến gõ cửa khắp các nơi trong lâu đài, viếng thăm bà bạn thân Norris hoặc mấy con thú cưng của người khác.

      Tỷ như, ăn xong bữa trưa, quấn chặt cơ thể chủ nhân buông, khiến giáo sư Snape bắt buộc phải mang vào lớp Độc dược, tham quan quá trình học tập của đám học trò, hoặc theo cách khác là thưởng thức vẻ mặt sợ chết khiếp cực thú vị của bọn .

      Tỷ như, ăn xong bữa tối, tiếp tục đảm nhiệm công tác chấm bút lông vào mực cho chủ nhân, đồng thời kiêm luôn chức năng của giá đặt bút tự động, thỉnh thoảng nếu có bài tập của học sinh, quấn quanh cổ giáo sư Snape, quan sát hầm chế thuốc phép —— mặc dù hoàn toàn có bất kỳ thiện cảm nào với mấy thứ dung dịch màu sắc quái dị nổi đầy bong bóng kia cả.

      Hay tỷ như, sau khi kết thúc sinh hoạt của ngày, cần phải ở lại phòng làm việc nữa mà có thể tiếp tục bám lấy chủ nhân, cùng vào phòng ngủ, sau đó nằm tấm đệm lông mềm mại in hình ngài giáo sư Độc dược ngủ ngon lành.

      À, quên chuyện này, tấm đệm lông xù đó là món quà mà quý ngài chủ nhân tặng cho Ngụy Nhiễm, ăn mừng lột da lần đầu tiên thành công —— tức là con rắn thành công lớn lên thêm chút. Thực ra trong lòng Ngụy Nhiễm rất ràng, bộ da cũ lột ra kia đáng giá hơn cái đệm lông xù nhiều lắm.

      Đối với Ngụy Nhiễm mà , lần lột da đó thực trải nghiệm kinh hồn bạt vía!

      Tuy rằng khi làm nghiên cứu sinh ngành sinh vật học, từng quan sát toàn bộ quá trình rắn lột da dưới lần, nhưng nó đâu có nghĩa là cũng biết làm thế nào mới có thể dễ dàng thoát khỏi lớp da cũ người đâu! Tuy vậy, vẫn khá may mắn khi có chủ nhân tận tình giúp đỡ.

      Khi đó, nhìn thấy con rắn cưng của mình tỏ vẻ đau khổ cọ cọ lên tường, giáo sư Snape đoán được ngay con rắn muốn làm gì, điều này phải kể tới công lao của cuốn sách ‹‹Làm thế nào để chăm sóc con rắn tốt hơn›› mà giáo sư Kettleburn môn Sinh vật huyền bí tốt bụng đưa cho đồng nghiệp dạy môn Độc dược của mình. Cho nên, giáo sư Snape liền đóng vai chủ nhân tận chức, bình tĩnh thong dong chuẩn bị chậu nước, đồng thời bỏ vào ít thuốc đặc thù, tạo thành môi trường ẩm ướt hỗ trợ thú cưng của mình lột da thành công mà hề đau khổ.

      Có điều…Ngụy Nhiễm chà chà tấm đệm lông xù cực kỳ mềm mại dưới thân, so với “bộ áo da” thể mặc lại kia, cái đệm này vẫn hợp với hơn! Con rắn Ngụy Nhiễm khoan khoái cuộn tròn cơ thể, chỉnh tư thế nằm cho thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

      Cuộc sống dễ chịu và bình yên ấy cứ thế trôi qua gần hai tháng, nhưng Ngụy Nhiễm vẫn có xu hướng lớn lên thêm chút nào cả.

      Thực ra, làm con rắn, sinh mạng của hẳn kéo dài chừng 10 đến 20 năm, hơn nữa lúc bé phải lột da khá nhiều, có năm còn lột hơn 10 bận, thế nhưng cả năm nay, Ngụy Nhiễm chỉ thay da có lần. biết là vì trường kỳ sinh sống trong thế giới phép thuật khiến con rắn đột biến, hay là vì bám vào người nó nên nó mới chậm phát triển.

      Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm lắc lắc đuôi, cái đầu bé tí cọ cọ bàn tay nắm chặt của chủ nhân ở bàn, ngay bên cạnh —— phải biết rằng, kiềm chế cơn tức với đống bài tập của học sinh là chuyện dễ dàng chút nào đâu.

      Ngay lúc ấy, giáo sư Snape vứt tờ bài tập xuống bàn, nổi giận đùng đùng đứng lên, bắt đầu vòng vòng trong văn phòng, điều này chứng tỏ còn chút kiên nhẫn nào với việc chấm bài nữa.

      Ngụy Nhiễm uốn éo cơ thể, bò lên tờ bài tập bị vứt bỏ, phát góc bên phải của trang đầu tiên ghi cái tên —— “George Weasley”.

      Weasley? Là bài tập của đứa sinh đôi à? Xem ra, thành tích môn Độc dược của tên quỷ con từng muốn giẫm bẹp đó tệ phải biết! Dù sao phải bài tập của ai cũng có thể làm chủ nhân nổi khùng tới mức này đâu! Dám chắc đợt thi cuối kỳ tháng sau, thằng nhóc khó qua lắm —— đợi chút, cuộc thi? Có rồi, cuối cùng nghĩ ra cách trả “mối thù đạp” kia rồi!

      Suy tính xong điểm mấu chốt, tâm trạng của con rắn Ngụy Nhiễm khá vui vẻ, nhân tiện cũng hy vọng chủ nhân tức giận nữa, thế là bèn dùng đuôi vặn xoắn tờ bài tập của bạn học Weasley, tỏ vẻ lấy lòng bò đến bên cạnh giáo sư Snape. Tấm giấy da dê bị vò nhàu trông hệt như vừa bị người ta chà đạp, giáo sư Snape hoàn toàn chẳng muốn đọc thêm chút nào nữa, quơ lấy tờ bài tập, quay về trước bàn làm việc, dùng bút lông chim viết chữ P to đùng, rồi lại tiếp tục hành trình chấm điểm đầy đau khổ —— mặc dù sau đó căn bản thèm đếm xỉa đến nội dung, cứ thế thẳng tay vạch toàn con P lên giấy.

      Con rắn Ngụy Nhiễm quan sát sắc mặt của chủ nhân mình, nghĩ tới đám học trò sắp gặp xui xẻo, chỉ có thể thầm thở dài thay tụi —— cầu xin Merlin phù hộ mấy trò an toàn sống sót đến hết ngày mai!

      Hôm sau, Ngụy Nhiễm hiếm khi có dịp theo chủ nhân ra ngoài, mà là bắt đầu lục lọi ít tài liệu bàn làm việc. biết , chủ nhân của luôn có thái độ cực kỳ nghiêm túc chặt chẽ đối với chuyện bài vở, tuy rằng tính tình tốt, phương pháp giảng dạy có vấn đề, song vẫn là vị giáo sư vô cùng đạt tiêu chuẩn, mà đối với giáo sư nghiêm chỉnh hẳn hoi như thế, đề thi ra cũng rất có tính đặc trưng riêng —— luôn chia thành hai phần, thi viết và thực hành thí nghiệm.

      Kế hoạch trả thù của Ngụy Nhiễm chính là tìm cho ra đề thi các năm trước, sau đó giả vờ bất cẩn để em sinh đôi nhà Weasley dở tệ môn Độc dược biết được nội dung, với tính cách của bọn họ, phỏng chừng nhất định nỗ lực ôn bài cho môn này nữa…Ừ, có thể tưởng tượng được hậu quả!

      Đến tập hồ sơ đánh số “1985”, Ngụy Nhiễm tìm thấy phần bài thi năm hai mấy năm trước đây. Ngay lập tức, nghĩ, nếu chỉ có năm hai, có khi nào bị hai em sinh đôi khôn lanh kia phát hay ? Thế là Ngụy Nhiễm bèn tiếp tục cố gắng lục lọi trong tập hồ sơ, cuối cùng mò tới phần lý thuyết cơ bản năm tư, cực kỳ vui mừng phát , bài thi ở Hogwarts hề ghi năm thi đầu đề giống những kỳ kiểm tra thời học của .

      Sau khi thu dọn qua quýt chút, Ngụy Nhiễm đem xấp giấy đó giấu vào đống bài tập của đám năm hai nhà Gryffindor —— biết thói quen của chủ nhân, mỗi lần phát bài chỉ đơn giản ném cả chồng bài tập xuống, tuyệt đối mất công phân phát từng cái , như vậy, đảm bảo đến hai tuần trước cuộc thi, bốn đề thi này chắc chắn bị đám Gryffindor năm hai phát , hơn nữa những trò đó đại khái cũng có lá gan để khai ra…

      Cho dù chủ nhân của mình nhìn thấy xấp giấy này, phỏng chừng cũng nghi ngờ tới con rắn đâu nhỉ? Đều là bài thi đánh số 1985, chắc vẫn có thể giải thích là —— bọn trộm nhầm bài thi.

      Về phần hậu quả…

      Tuy rằng hãm hại cả đám sư tử con hết lần có hơi bất nhân , nhưng vừa nghĩ tới đạp suýt giẫm lên người , nghĩ tới cú quật mạnh kinh thiên động địa khiến được trải nghiệm cảm giác bay lượn đầy phấn khích, lý trí còn sót lại cũng bị quăng lên chín tầng mây, suy cho cùng —— đầu cơ trục lợi, cố gắng ôn bài, tất cả đều là trách nhiệm của bọn họ nha! Khà khà khà ——



      Hệ thống chấm điểm/ xếp loại học lực ở Hogwarts:

      O = Xuất sắc (Oustanding)
      E = Giỏi quá kì vọng (Exceeds Expectations)
      A = Chấp nhận được (Acceptable)
      P = Dở (Poor)
      D = Tệ (Dreadful)
      T = Bết (Troll)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :