1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống của Trí Huệ - Chúc nữ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21:

      Sau khi nghe A Mỗ thuật lại, cộng thêm Trí Duệ xen vào, ta mới biết bản thân mình vừa ngủ đẫy ba ngày ba đêm. Mới đầu ta hơi mệt, muốn ngủ, A Mỗ cho là ta mệt mỏi, liền để ý, còn dặn Trí Duệ được làm phiền ta. nghĩ tới ta ngủ ngày đêm vẫn dậy, gọi thế nào cũng đều tỉnh.

      A Mỗ sợ hãi, mặt bà phái người tìm Hòa Tạp, mặt khác gọi người thông báo với Thương Song Cẩn.

      Sau khi Hòa Tạp xem mạch hồi, boăn khoăn, các triệu chứng của cơ thể ta vẫn bình thường, nhìn ra tật bệnh gì. A Mỗ nghe vậy, như bị mất hồn. Bà với Thương Song Cẩn ta năm ấy mười tuổi từng có lần hung hiểm, hôn mê năm ngày đêm, nhờ có pháp sư ngày đêm tụng kinh mới tỉnh lại. Thương Song Cẩn vừa nghe, lập tức ra lệnh cho toàn bộ hộ vệ trong thôn trang, chia nhau tìm kiếm pháp sư.

      tìm được Pháp sư, đành tìm tới thầy mo ở địa phương.

      Thầy mo chỉ liếc mắt nhìn ta cái liền với Thương Song Cẩn, hồn bị câu rồi, phải chiêu hồn.

      Lễ chiêu hồn tiến hành được nửa, Tam thúc trở lại, nghe ta chỉ còn nửa cái mạng, hán tử bảy thước như Người cư nhiên lại ngất xỉu ngay tại chỗ. Lúc A Mỗ tới đây, nhịn được cảm thán ta là đứa bé tốt số, mặc dù có cha mẹ thương , nhưng lại có Nhị thúc Tam thúc đều coi ta như con đẻ vậy.

      Sau đó liền xuất màn này, Tử Hà ở bên trong phòng coi chừng ta, thấy ta khóc rồi tỉnh, vội hô to gọi chạy thông báo cho mọi người vây quanh pháp đàn của thầy mo để cầu phúc cho ta. . . . . .

      "A tỷ, đệ cho tỷ chuyện." Trí duệ thừa dịp A Mỗ vắng mặt ra ngoài, nhích từng tý đến bên cạnh ta dáng vẻ thần bí.

      Ta hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"

      Trí duệ lại gần, ghé sát lỗ tai ta, giọng : "Đệ nhìn thấy Cẩn ca ca rơi lệ. . . . . ."

      ra là chuyện này.

      Ta cho là đúng, Thương Song Cẩn rơi lệ là chuyện rất bình thường, là con người, đều có thất tình lục dục, nhất là loại người có thân phận như , được phép rơi nước mắt trước người khác, còn thể khóc sau lưng sao. Hẳn là khóc hoàng tử phi , cúng tròn năm, nghe bọn họ tình cảm vợ chồng tệ.

      Ta đẩy tay Trí Duệ ra, nghiêm mặt ngắt lời , "Duệ nhi, về sau được gọi Thương Song công tử là Cẩn ca ca nữa."

      Trí duệ cong môi, dáng vẻ có chút tức giận, "A tỷ, tỷ có thể nghe đệ hết lời được ?"

      Được rồi, ta ghé lỗ tai lần nữa dến gần miệng , dụ dỗ : " ."

      Trí duệ thanh hơn: "A tỷ, thời điểm tỷ ngủ mê man, ta nhìn thấy Cẩn. . . . . . Thương Song công tử ôm tỷ khóc."

      Siêu cấp kinh thiên đại bát quái.
      .

      " được bừa."

      "Là , đệ bừa nha!"

      "Đệ lại còn bừa nữa?"

      "Đệ bừa . . . . . . A, a. . . . . .Đau, A tỷ, đau đệ, lỗ tai đệ khó chịu quá, đau, đau. . . . . ."

      "Còn bừa ?"

      "Đệ bừa. . . . . . A, a. . . . . . Tam thúc, cứu mạng. . . . . . Cẩn ca ca. . . . . ."

      ******************************************************************************

      Ta ngủ giấc ba ngày đêm, theo như lời A Mỗ , hù dọa Tam thúc. cho rằng trong đó nhất định có nguyên do, nhất định là có chuyện gì đó kích động đến ta, giống như bốn năm trước, phụ thân ra từ biệt là nguyên nhân dẫn đến. Vì vậy gọi A Mỗ tới, cặn kẽ hỏi thăm khoảng thời gian Người rời thôn trang xảy ra chuyện gì.

      A Mỗ thuật lại chuyện thứ nhất đến chuyện thứ hai, từ chuyện thứ hai đến chuyện thứ ba, khi đến chuyện Thu Đồng hạ dược Trí Duệ sắc mặt Tam thúc trong nháy mắt xanh mét, đêm đó Thu Đồng liền bị đuổi về nhà mẹ đẻ.

      Thân phận thiếp thất, chưa thể là hưu.

      Ngày tiếp theo có tin tức truyền đến, Thu Đồng thắt cổ tự vẫn.

      Ban đêm, Trí Uyển khóc đến lợi hại, nửa đêm náo loạn yên. Ta ôm thân thể bé của nàng, có chút tự trách, có chút thương cảm, có chút mâu thuẫn, thầm nghĩ ngày đó nếu thả cho Thu Đồng con đường sống, kết quả có thể như thế này? Lại nghĩ chút, nếu như tất cả mọi chuyện quay lại, ta cũng nương tay, bởi vì tính mạng Trí Duệ quan trọng hơn.

      Tam thúc trở lại, Người tiếp nhận hơn nửa chuyện trong thôn trang, ta thanh nhàn hơn rất nhiều, mỗi ngày khỏi phải vì an toàn của Thương Song Cẩn mà hoảng hốt lo lắng, cảm giác hít thở nhàng, trời trong xanh nước cũng trong xanh, ngày ngày ôm Trí Uyển, dắt theo Trí Duệ đuổi vịt đuổi chó, quả là mãn nguyện.

      Ta hỏi Tam thúc mấy tháng này chạy đâu?

      Tam thúc thần bí cười tiếng, kề sát lỗ tai với ta Người bí mật hồi kinh nha.

      Ta đấm Người quyền, trách Người có suy nghĩ, hồi kinh sao lại với ta?

      Tam thúc cười hắc hắc, Người hồi kinh là để giúp ta nhìn phu quân.

      Ta thất kinh.

      Trước khi Nhị thúc qua phải đính hôn cho ta, vẫn có tin đưa tới, ta cho là chuyện này gác lại rồi, ngờ. . . . . .

      Ta hỏi Tam thúc là ai ?

      Tam thúc thừa nước đục thả câu, bảo ta đừng hỏi.

      đùa, chung thân đại của ta ta có thể hỏi sao?

      Tam thúc nghiêm túc , quả đừng hỏi, Người .

      Ta kỳ quái, tại sao?

      Tam thúc , bởi vì Người đồng ý cửa hôn này, cần thiết phải thêm gì nữa.

      Người đồng ý chẳng lẽ là Nhị thúc đồng ý?

      Tam thúc Nhị thúc rất do dự.

      Vậy kì lạ nha, Nhị thẩm từng hôn của ta là do Nhị thúc làm chủ, nếu Nhị thúc cũng do dự, vậy người khởi xướng nhất định là Tổ phụ .

      Tam thúc khen ta thông minh, đại khái là đoán đúng rồi.

      Vậy Tổ phụ là nhìn trúng ai đây?

      Tam thúc đánh chết cũng .

      Vì vậy ta tìm đến A Mỗ.

      A Mỗ vừa nghe là chuyện hôn nhân của ta, vẻ mặt lập tức thận trọng. Ta lặp lại lần lời của Tam thúc, A Mỗ lâm vào trầm tư, hồi lâu mới công tử Kinh Thành tuổi thích hợp để thành hôn ít, nhưng chân chính có thể xứng đôi cùng ta chỉ có ba nhà, người là chất tử (cháu) nhà mẹ đẻ của Đương Kim hoàng hậu, người là thứ tôn của Thái sư, còn có người nữa hẳn là Tổ phụ suy tính đến, chính là vợ của Đại Hoàng tử.
      Ta gật gật đầu, vợ Đại hoàng tử khẳng định là được , thể cột chung dây với Dương gia chúng ta, như vậy, khả năng lớn là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu hoặc là phủ Thái Sư. Ta hỏi A Mỗ người hai nhà này thế nào. A Mỗ bí hiểm lắc đầu, khó mà , nhà mẹ đẻ Hoàng hậu dĩ nhiên là Phú Quý vô hạn, nghe chất tử đó cũng là nhân trung long phượng; thứ tôn phủ Thái Sư là trong Kinh Thành Tứ đại công tử, chỉ là nghe có vẻ là người phong lưu.

      Ta so sánh, cảm thấy Nhân Trung Long Phượng hay phong lưu công tử dường như cũng phải là khẩu vị của ta.

      Ta hỏi A Mỗ có thể kể cặn kẽ hơn về hai người kia hay .

      A Mỗ có là có, nhưng căn bản là đáng tin.

      Thế này là thế nào?

      A Mỗ giải thích các nhà trong Kinh Thành đều có người chuyên truyền ra tin tức về các công tử, tiểu thư, các bà tám đều mèo khen mèo dài đuôi (tự khen nhà mình), như vậy tin tức truyền tới hiển nhiên đều là tốt, chuyện bên trong, đều là đại phủ nhà cao tường kín, nào có dễ dàng thăm dò như vậy?

      Ta thầm thán phục, ra thời đại này Hào Môn chú trọng vẻ bề ngoài a, "A Mỗ, trong phủ chúng ta có ?"

      A Mỗ : "Đương nhiên là có, nếu người ngoài sao biết A Niếp?"

      trách được lại có người tới phủ cầu hôn, ra ta cũng được truyền ra nha, "Là ai ?"
      A Mỗ : "Là thị mẫu của nhị thiếu phu nhân, từ sau khi ngươi tám tuổi, nàng liền phụ trách truyền tin tức của ngươi ra bên ngoài”.
      Ta tò mò: "Đều ta như thế nào hả ?"

      A Mỗ che miệng cười: "Mạo nhược tiên nga (mặt đẹp như tiên), so Văn Quân, đức hạnh vẹn toàn, là ngàn dặm mới tìm được đâu."

      Ta lau mồ hôi.

      Tam thúc thận trọng, A Mỗ nơi này cũng có tin tức hữu ích, ta sầu muộn vài ngày rồi cũng bình thường trở lại, mặc kệ nó, dù sao cũng biết, gả cho ai chẳng giống nhau, xấu xí như vịt hay đẹp tựa thiên nga, hôn nhân có tình đối với ta mà có gì khác nhau đâu? phải lo ăn uống là được, cầu những cái khác xa vời.

      Sau khi Lão Thôi trình lên lý lịch sơ lược của trang bộc, ta và Tam thúc thảo luận đến nửa đêm, thanh lọc người làm lần, cần đổi liền đổi, cần cất nhắc liền cất nhắc, đuổi đuổi, bán bán. Sau khi nghe ta đề nghị, Tam thúc đồng ý năm nay giảm bớt hai phần địa tô cho tá điền.

      Hòa tạp tới, xem thương tích cho Thương Song Cẩn, mà thẳng đường chui tọt vào thư phòng của ta. Tử Hà ngăn được, chạy nhanh tới tiểu thư đường bẩm báo ta. Ta vừa nghe thấy thầm nhủ tốt, lập tức tuyên bố tan học. Vội vã chạy tới thư phòng vừa nhìn, quả nhiên Hòa Tạp chảy nước miếng với chiếc gối dựa QQ mới thêu của ta, thấy ta tới, cầm gối dựa lên ôm vào ngực, coi ta như khí cứ thế ra ngoài.

      Ta bắt lấy ống tay áo của , thở hổn hển : "Để đồ này lại ."

      Hòa Tạp dừng lại chân, liếc mắt hỏi ta, " thả như thế nào?"

      Ta : " thả cho ."

      Lúa tạp vừa nghe, đôi mắt ti hí cười gian tà, vô lại : "Vậy ta ở lại."

      Ta chán nản.

      Hòa Tạp ở lại đây, Tam thúc gì, A Mỗ lại có ý kiến, ngày ba lần ong ong bên tai ta, trách ta nên giữ Hòa Tạp lại. Ta để ý tới nàng, Hòa Tạp đắc tội với người ta, hang ổ bị phá, ta có thể nhìn ngủ ngoài đường sao? A Mỗ thấy ta tỏ vẻ hời hợt, càng thêm bất mãn, chất vấn ta sao lại nghĩ tới Hòa Tạp còn có tâm tư khác đâu?

      Ta bất đắc dĩ thở dài, phàn nàn với Tam thúc A Mỗ là càng ngày càng nhạy cảm .

      Tam thúc nghe xong như nghĩ tới điều gì đó, A Mỗ lo lắng cũng có mấy phần đạo lý.

      Ta im lặng, trước Hòa Tạp là người theo chủ nghĩa hôn nhân, cho dù có ý tứ với ta, ta đối với cũng là tuyệt đối có gì cả.
      Tam thúc gật đầu, Người biết, chính là bởi vì biết, cho nên mới ngăn cản Hòa Tạp ngụy trang bằng hữu cùng ta lui tới.

      Hòa Tạp ở đây bảy ngày, rồi tới cáo biệt với ta, phải rời khỏi Vân Châu thời gian, nhanh ba tháng, lâu nửa năm mới trở về.

      Ta lo lắng vết thương của Thương Song Cẩn, Hòa Tạp cười lạnh, châm chọc ta ăn mặn lại nhọc lòng cây cải thanh đạm (kiểu như chuyện của mình lo chưa xong đòi lo cho người khác), có rãnh rỗi nghĩ người khác, bằng ngẫm lại chính mình.

      Ta ngẩn ra, hỏi có ý tứ gì?

      Hòa Tạp cười hừ hừ hai tiếng, hỏi ta nguyệt tín có phải đều hay ?

      Ta lập tức mặt đỏ.

      Hòa Tạp kê phương thuốc, dặn ta mỗi ngày uống đúng giờ.

      Ta hỏi nếu đúng giờ như thế nào? Hòa Tạp uể oải tùy ta thôi, chỉ là sau này sinh được nhi tử đừng có tìm , có tìm cũng chữa trị cho.

      A Mỗ nghe vậy liền biến sắc, vội vàng bước tới trước mặt Hòa Tạp hỏi ta bị bệnh gì?

      Hòa Tạp có bệnh, chính là thân thể có chút yếu, bất lợi cho sinh dưỡng.

      Trong nháy mắt sắc mặt A Mỗ tái nhợt.

      Tiễn bước Hòa Tạp bao lâu, Tam thúc vội vã bước tới. Ta nhìn A Mỗ theo sau lưng Người, bất đắc dĩ thở dài. Cho người hầu lui xuống, Tam thúc hỏi ta xảy ra chuyện gì? Ta đành phải thuật lại lời Hòa Tạp lần. Tam thúc nghe xong vẻ mặt ngưng trọng, bảo ta đưa phương thuốc Hòa Tạp kê cho Người xem, lát sau, buông phương thuốc xuống phân phó với A Mỗ, nếu ta chịu uống thuốc, cứ tìm Người.

      Tam thúc lên tiếng, ta dám nghe, vì vậy mỗi ngày ba chén thuốc bắc lớn, ta uống khổ thể tả. Chuyện này biết làm thế nào lại lọt vào tai Thương Song Cẩn, ngày nọ hết giờ dạy học cho Trí Duệ, cắm cọc ở ngoài cửa tiểu thư đường chờ ta, mọi người hết, liền giọng hỏi ta gần đây thân thể khỏe sao? Ta đỏ mặt.

      Sáng sớm hôm sau, Tam thúc tới tìm ta, Người có việc phải ra ngoài mấy ngày.

      Ta giữ chặt Người, hỏi Thương Song cẩn làm thế nào?

      Tam thúc vừa nghe liền cười, cái gì mà làm thế nào? Tùy là được.

      Ta là hỏi vấn đề an toàn đấy chứ?

      Tam thúc sao cả cần lo lắng, an toàn của tự phụ trách.

      Ta vẫn yên lòng.

      Sau khi Tam thúc , ta tìm lão Thôi, bảo ông đưa ta xem bản đồ bố phòng thôn trang thời gian gần đây. Lão Thôi vừa nghe có chút mụ mị, hủy bỏ bố phòng thôn trang rồi. Hủy bỏ? Ta hỏi hủy bỏ lúc nào? Lão Thôi Tam thúc trở lại liền hủy bỏ.

      Ta cắn răng, hỏi ông sao với ta? Lão Thôi thấy sắc mặt ta tốt, liền giải thích là do Tam thúc phân phó lại loại chuyện thế này cần bẩm báo ta. An toàn của Thương Song Cẩn mà là chuyện , vậy cái gì mới là chuyện lớn đây? Ta thầm thở dài, Tam thúc hành là càng ngày càng ra sao rồi.

      Từ phòng quản phòng ra, ngờ đụng phải Lâm Thuận, thi lễ với ta, Thương Song Cẩn tìm ta.

      Ta nheo mắt.

      Từ sau khi Tam thúc trở lại, số lần ta và Thương Song Cẩn gặp mặt chỉ đếm đầu ngón tay. Thứ nhất vì gần đây hình như rất bận, cả ngày vùi ở trong thư phòng xử lí công vụ, bình thường ra khỏi cửa; thứ hai là A Mỗ luôn trông chừng ta chặt, thường lấy lễ giáo ra ta càng ngày càng ra thể thống rồi, ban ngày cùng Thương Song Cẩn tản bộ, chuyện mà truyền ra ngoài còn thành cái dạng gì nữa? Ta nghe bà xong phiền chết được, nhưng cũng hết cách rồi, vì để lỗ tai được thanh tịnh, khi có việc liền tận lực ra khỏi cửa.

      Lo sợ bất an tới phòng chim bồ câu, thấy Thương Song Cẩn cầm trong tay cái muỗng bí đỏ xúc lương thực ném cho đàn chim bồ câu. Ta tới, yên lặng đứng ở bên cạnh . Thương Song Cẩn nhìn ta cái, vẫn tiếp tục động tác trong tay, cho đến khi túi lương thực cạn tới đáy, mới hạ cái muỗng xuống, vỗ vỗ tay suổi bụi, nhìn ta, thản nhiên : "Đến đây."

      Ta khẽ nhắm mắt, giọng: "Vâng."

      Thương Song Cẩn tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, hỏi: "Sao bây giờ mới đến?"

      Ta chớp chớp mắt, thầm ngươi lại hẹn thời gian, sao ta biết ngươi đợi ở đây lúc lâu."Tìm ta có việc sao?"

      Thương Song Cẩn lời nào, bình tĩnh nhìn ta hồi mới chậm rãi : "Ta phải hồi kinh rồi."

      Ta gật đầu cái, tỏ vẻ biết, thầm nghĩ quay về là tốt, ngươi rồi ta liền nhõm nha.

      Thương Song Cẩn thấy ta lời nào, sắc mặt có chút vui, hỏi " có gì với ta sao?"

      Ta định có, lại nghĩ lại, có vẻ lễ phép, vì vậy hơi mỉm cười : "Thuận buồm xuôi gió, bình an."

      Thương Song Cẩn có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng gì.

      khí lâm vào trầm mặc.

      Ta cảm thấy như vậy có chút lúng túng, suy nghĩ chút, chủ động mở miệng giảm bớt khí, "Muốn hỏi người chuyện này?"

      Thương Song Cẩn khẽ vuốt cằm.

      Ta hỏi: "Thứ tôn phủ Thái Sư là người như thế nào?"

      Đương Kim hoàng hậu có con, các vị hoàng tử tranh giành ngôi vị, thái độ và ủng hộ của hoàng hậu là vô cùng quan trọng. Cho nên ta đoán, nếu như phân tích của A Mỗ là đáng tin, khả năng lớn là tổ phụ hướng vào Nhân Trung Long Phượng, như vậy, trận doanh của Thương Song Cẩn liền có có thể có được ủng hộ của hoàng hậu.

      Tính ra, Thái Sư là nguyên lão hai triều, là quyền quý trong quyền quý, trước mắt Thái Sư Phủ còn chưa có chọn đứng về bên nào, là đối tượng mà các vị Hoàng tử hết sức tranh thủ. Lấy hiểu biết của ta với Nhị thúc, Người hi vọng hôn nhân của ta bị cuốn vào vòng chính trị. So với Nhân Trung Long Phượng, phong lưu công tử chỉ là thứ tôn, tương lai chưởng gia, hai chống đỡ nghiệp, sau khi thành hôn còn có thể chuyển ra khỏi cổng lớn sống riêng, có vẻ phù hợp với cầu kén chồng của ta.

      Thương Song Cẩn nhìn ta, nghi hoặc : "Hỏi thăm làm gì?"

      Ta do dự chút, : "Nghe có vẻ thích hợp cho ta gả, cho nên. . . . . ."

      Ta lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thương Song Cẩn bỗng chốc đứng lên, mắt nhìn chằm chằm ta, chớp mắt cái.

      Ta bị nhìn chằm chằm sợ hãi trong lòng, hơi hơi nghiêng mặt, tránh né ánh mắt bức người của .

      lát sau, Thương Song Cẩn lời xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng của , hiểu tại sao, trong lòng ta bỗng dưng xông lên cỗ chua xót.

      Thương Song Cẩn rồi, sớm tinh mơ , ta còn chưa rời giường, cho nên đưa tiễn.

      Thời điển ăn điểm tâm, Trí Duệ ngừng nháy mắt cho ta, ta biết có lời muốn , cố ý đùa , giả bộ nhìn thấy.

      nháy mắt mệt mỏi, liền bảo Thanh Vân Tử Hà lui ra, lủi thủi đến bên cạnh ta, kề tai , "A tỷ, Thương Song công tử rồi nha."

      Ta gật gật đầu, tỏ vẻ biết chuyện này.

      Trí duệ thấy ta mặt chút thay đổi, khuôn mặt nhắn có chút thất vọng, "A tỷ, tại sao tỷ tiễn Người đoạn?"

      Ta nuốt xuống hớp cháo, : "A tỷ là nữ quyến, thể tùy ý xuất đầu lộ diện, đệ là Thiếu trang chủ, đệ tiễn là được rồi."

      Trí Duệ bĩu môi, lầu bầu lẩm bẩm: "A tỷ, đệ rất thích Thương Song công tử."

      Ta xoa xoa cái mũi của , cười : "Thích cũng tốt, sau này hồi kinh, bảo Nhị thúc dẫn đệ đến phủ chơi."

      Trí duệ vuốt ve tay ta, bất mãn : "A tỷ, đệ với tỷ chuyện chính nha."

      Ta tỏ vẻ vô tội trêu chọc : "A tỷ chính là chánh a."

      Trí duệ lập tức giận dữ, gì trợn mắt nhìn ta lúc lâu, mới từ trong ngực móc ra trang giấy ném cho ta, nặng nề "Hừ" tiếng, chạy ra ngoài. Ta ngạc nhiên, tiểu phá hài này lại làm sao đây.

      Ta mở giấy ra, ba chữ to cứng cáp lọt thẳng vào tầm mắt, làm mắt ta đau: được gả!
      PhongVy, duyenktn1thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22

      Trang giấy của Thương Song Cẩn cũng có ảnh hưởng nhiều lắm tới cảm xúc của ta, thương cảm đến ngày, liền để cho gió cuốn bay. Ta phải kẻ ngốc, tâm tư của Thương Song Cẩn lúc lúc ta đều xem ở trong mắt, chính vì thấy , mới chỉ có thể cực lực bỏ qua .

      Con người ta đối với tương lai cầu gì cao, có thể hồ đồ phải lo chuyện cơm áo liền thỏa mãn. Gì mà tình , gì mà hai người trọn kiếp trọn kiếp có nhau, đều là giấc mộng thôi! Chớ nên mơ loại mộng này, có mơ mộng có khát khao, có khát khao có hy vọng, nếu như ôm hi vọng với nam tử ở thời đại này, cách tuyệt vọng cũng còn xa .

      Thương Song Cẩn có thân phận gì? Là hoàng tử có thực lực. Điều này có nghĩa là? Tương lai có hai con đường , là làm hoàng đế, làm nữ nhân của hoàng đế, cái này nghĩ ta cũng muốn nghĩ; hai là làm phiên vương, trong lịch sử phiên vương, nhất là phiên vương từng tham gia tranh vị, mấy người có kết quả tốt đây?

      Vận mệnh Thương Song Cẩn được định trước, tương lai của ta vẫn còn chưa biết, nếu như có thể lựa chọn, ta muốn hôn nhân của ta cột chung lại chỗ với . Tất nhiên, nếu như Nhị thúc cảm thấy cần thiết, ta đây cũng phản đối. Nguyên tắc của ta là: chủ động, né tránh, Nhị thúc bảo ta gả cho người nào ta liền gả cho người nấy.

      Thương Song Cẩn rồi, cuộc sống lại khôi phục như trước. Mùa thu sau khi thu hoạch liền gieo hạt, Tam thúc dẫn theo hương dân gia cố lại đê điều sông Dương, lại theo kiến nghị của ta, dựng lên thủy thước (thước đo mực nước, mình chú thích ở chương trước) bờ sông, do người có chuyên môn phụ trách ghi chép lại mực nước biến hóa. Sau khi mọi chuyện thỏa đáng, Tam thúc lại giống như trước đây, thỉnh thoảng ba năm ngày lại biến mất lần. Ta mặc kệ Người, cũng hỏi Người, ngày ngày ngày sắp xếp nhật trình, trải qua ngày tháng phong phú mà vui vẻ.

      Được vài ngày, ta nhận được thư của Thương Song Cẩn, gửi từ trạm dịch, nội dung dài, viết qua mấy chuyện lý thú dọc đường, hỏi ta tại sao thích ăn thịt bò dê vân vân. Ta xem xong, bảo A Mỗ cất . A Mỗ hỏi viết thư hồi sao? Ta lắc lắc đầu, cần thiết.

      Bảy ngày sau, nhận được phong thư thứ hai của Thương Song Cẩn, nội dung cơ bản là giống phong thư trước, viết về các loại phong tục địa phương thú vị, cuối cùng hỏi ta tại sao hồi ? Ta vẫn như cũ bảo A Mỗ cất , hồi , nghĩ ngợi, cứ thế sống cuộc sống của riêng mình.

      tháng sau, ta nhận được phong thư thứ tám của Thương Song Cẩn, đến kinh thành, hồi phủ chuyện đầu tiên chính là viết thư cho ta, cuối cùng nếu như mà ta còn hồi lại cho , phái người đặc trách tới lấy. . . . . .

      Này có chút hợp lẽ thường nha.

      Ta nghĩ nghĩ, viết thư hồi cũng có gì to tát, dù sao cũng cùng chung sống thời gian ngắn, lại còn có ân nghĩa cứu mạng, vì vậy liền cử bút viết xuống hai chữ: mạnh khỏe. Viết xong bỏ vào phong bì giao cho lão Thôi nhanh chóng gửi tới Kinh Thành.

      Đến tuần thứ bảy, nhận được lễ vật tết trung thu từ kinh phủ đưa tới, đầy tràn bốn xe ngựa lớn, đồ ăn mặc đồ dùng đều đầy đủ cả. Cầm y phục mà Nhị thẩm làm cho ta, xoay trái xoay phải khoa tay múa chân, đúng là phong cách mà ta thích, tao nhã, vui vẻ nha.

      A Mỗ ở bên cạnh cau mày, , xiêm áo có chút .

      Ta chăm chú nhìn, đúng vậy nha, váy miễn cưỡng mới đến mắt cá chân.

      Nhất thời ta có chút ủ rũ.

      A Mỗ an ủi: "Xiêm áo , cho thấy A Niếp còn lớn nhanh hơn trong tưởng tượng của Nhị thiếu phu nhân "

      Ta vừa nghe xong, lập tức vui mừng, cầm gương đồng lên chiếu từ xuống dưới. Mười bốn tuổi rồi, cao khoảng 1m6, dung nhan xinh đẹp, dáng người uyển chuyển trổ mã tốt, đầu óc tính là ngu dốt. . . . . .

      Ông trời cuối cùng cũng sáng suốt, bạc đãi ta.

      Sắp xếp tất cả các vật phẩm thỏa đáng, nhìn hai phong thư đặt bàn, ta có chút do dự, xem lá thư nào trước đây? Suy nghĩ chút, Nhị thẩm . Đều là nữ nhân, bình thường cũng có chung đề tài để . Xé ra, thư rất dài, ta lật sơ qua, có khoảng mười mấy tờ .

      Nhị thẩm trước tiên là về chuyện nhà, Người kể lại lần chuyện lớn chuyện bé trong kinh phủ, hỏi lại ta và Trí Duệ khoảng thời gian này sống thế nào? Còn Người với Tổ mẫu chuyện Thu Đồng, trước tiên Tổ mẫu khen ta làm tốt lắm, sau ta xử trí quá rồi, tiện thiếp, dám có ý ngĩ an phận, cấm túc là quá tiện nghi cho nàng ta, kể ra là phải trực tiếp đánh chết;

      Bàn đến quốc : các nơi lũ định kỳ buông xuống, cha Người là chủ Công Bộ thuỷ lợi mỗi ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, xử lý phương án phòng chống thiên tai các nơi trình lên, phòng ngừa bị quan địa phương lợi dụng sơ hở, cắt xén bạc cứu tế, còn ta thông minh luôn có chủ kiến, hỏi ta dẫn dắt hương dân chống lũ có gì tâm đắc hay ? Lúc hồi thư đừng quên cho Người biết;

      Phần cuồi nhắc tới Thương Song Cẩn, Nhị thẩm tâm tư tựa hồ có chút phức tạp, Người tốt, cũng tốt, chỉ là giới thiệu tường tận lần những hiểu biết của Người với phủ Nhị hoàng tử. Từ mẫu phi của , đến phi thiếp, rồi đến con của nữa. . . . . .

      Gấp thư của Nhị thẩm lại, ta nhìn thư của Nhị thúc mà sững sờ, tâm tư ngũ vị phức tạp. Xem ra trước khi Thương Song Cẩn để lại thư, ba chữ “ cho gả” phải đùa, nếu như ta đoán sai, hẳn là tìm Nhị thúc , nếu Nhị thẩm giảng giải tường tận tình huống của cho ta biết. Như vậy Nhị thúc đâu rồi, làm phụ tá cấp cao của Thương Song Cẩn, Người có ý kiến gì? Trong thư viết những gì đây?

      Ta lo sợ bất an mở thư ra, Nhị thúc viết thư ngôn từ luôn luôn ngắn gọn, lần này cũng ngoại lệ. Hai trang đầu là trả lời những vấn đề ta hỏi trong lá thư trước; hai trang giữa là kể lại tính toán của Người với hôn của ta. Ta cùng A Mỗ suy đoán phân tích đại khái gần đúng, Nhị thúc nhắc tới Trưởng Tôn Liệt, đích thứ tôn phủ Thái Sư, là tuổi trẻ tài cao trong vạn dặm khó mà tìm được;

      Hai trang sau, Nhị thúc nhắc tới Thương Song Cẩn, đến chuyện nhà khác với Nhị thẩm, Nhị thúc cường điệu kể lại Thương Song Cẩn người này, có đảm lược, có mưu lược, có chí lớm, có hoài bão. . . . . . Tóm lại về việc công đánh giá rất cao; về phần có phải người chồng tốt hay , Nhị thúc cũng rất ràng, Thương Song Cẩn là phu quân mà ngàn vạn thế gian mơ ước, chẳng qua phải phu quân của mình ta. . . . . .

      Xem xong thư của Nhị thúc, tâm tư treo lơ lửng của ta buông xuống được rồi.

      Buổi tối, Tam thúc xuất cứ như quỷ vậy, thấy ta mình ở bên cửa sổ ngẩn người, cảm thấy kỳ quái, hỏi ta nghĩ gì thế? Đúng lúc ta muốn tìm người tâm , vì vậy liền kể lại từng ly từng tý khi Thương Sòn Cẩn ở thôn trang, bảo Trí Duệ chuyển cho ta tờ giấy cùng với thái độ rành mạch của Nhị thúc Nhị thẩm đối với chuyện này.

      Tam thúc nghe xong, kinh ngạc miệng nửa ngày khép được miệng.

      Ta lại lần hỏi: "Tam thúc, người được Tổ phụ nhắm trúng rốt cuộc là ai? Nhị thúc làm nửa, Người còn có cái gì thể đây?"

      Tam thúc trầm ngâm chút, : "Cũng được, chuyện đến nước này, cho con biết cũng sao, con cùng A Mỗ suy đoán đại khái có sai, có điều, hoàng hậu muốn con gả phải là con trai trưởng quốc cữu gia, mà là thứ trưởng tử."

      Ta hít vào ngụm khí lạnh, "Hoàng hậu?" Như thế nào lại liên quan tới trong cung?

      Tam thúc gật đầu cái, : " ra phải Tổ phụ ngươi hướng vào người nào, mà là hoàng hậu coi trọng con."

      Ta bối rối, hỏi: "Hoàng hậu sao biết con?" Gặp cũng chưa gặp qua ta, như thế nào liền coi trọng?

      Tam thúc thở dài, : " đến chuyện này có liên quan gián tiếp tới Đại Cữu Cữu con."

      Ta kinh ngạc hỏi: "Đại Cữu Cữu? thể , Người mới chỉ gặp qua có có lần thôi."

      Tam thúc cười lạnh: "Sao lại thể? Chính là lần đó, sau khi nhìn thấy con, trở về phủ liền khen con dứt miệng, con dung mạo phẩm tính đều là thượng thừa, còn đẹp hơn tiên nữ trong tranh, biết Đại cữu con có quan hệ ra sao với phủ quốc cữu rồi chứ?"

      Ta lắc đầu cái, bởi vì nguyên nhân mẫu thân, ta luôn xem bất cứ chuyện gì có liên quan đến nhà ngoại, số chuyện gần như là hay biết.

      Tam thúc : "Thứ trưởng tử của Quốc cữu gia là cháu ngoại trai của Đại cữu mẫu ngươi."

      Trong nháy mắt ta có cảm giác muốn chết quách ."Tam thúc, con là nữ nhi của Nhị thúc, bọn họ phải là cữu cữu và cữu mẫu của con."

      Tam thúc kéo ta vào trong lòng, vỗ vỗ lưng ta an ủi, "Nha đầu, đừng lo lắng, phải còn có thúc thúc đây sao?"

      Ta lời nào, các thúc thương ta chăng nữa có ích gì? Ở nơi này là xã hội quân quyền, Hoàng đế cùng hoàng hậu mới là chúa tể của vạn vật thế gian. Kháng chỉ là tội lớn, chu di tam tộc a. Ta nghĩ tới phụ thân và mẫu thân, hôn nhân của bọn họ chính là kết quả của ngự tứ ban cho, chẳng lẽ bi kịch còn kéo dài người ta sao?

      Ta từ trong lòng Tam thúc chui ra, hỏi xa xôi: "Tam thúc, Người Người nhìn qua thứ trưởng tử, là người thế nào?" Nếu thoát khỏi hoàng mệnh, ta để cho Nhị thúc khó xử, phủ quốc cữu ít nhất cũng thỏa mãn điều kiện ấm no lo của ta phải sao?

      Tam thúc thấy ta có vẻ nản lòng thoái chí, vỗ vỗ vai ta, nghiêm túc nhìn ta : "Mặc kệ là người như thế nào, dù sao thúc con là ta đây cũng coi trọng , thúc chướng mắt , thà để cho con xuất gia làm ni cũng cho con gả."

      Ta chấn động, Đúng vậy a, sao lại chỉ nghĩ tới sống bằng chết đây? Vạn bất đắc dĩ, xuất gia cũng là con đường tốt nha, còn có thể làm bạn với mẫu thân, bị thế tục phiền nhiễu, vào nơi thanh tịnh.

      Ta thoải mái ngồi dậy, "Tam thúc, thúc nhìn trúng thứ trưởng tử, vậy đích thứ tôn phủ thái sư kia là người như thế nào?"

      Tam thúc thấy ta trong phút chốc mà sắc mặt có thể biến đổi ba bốn lần, nhịn được trêu ghẹo: "Nha đầu, xin hỏi hai chữ “ rụt rè” được viết như thế nào?"

      Ta giả bộ tức giận, xoay mặt thèm để ý tới Người.

      "Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, chọc con chút thôi mà," Tam thúc quay tới dụ dỗ ta, thấy có hiệu quả, liền kéo dài điệu bán đến chỗ trọng điểm: "Theo thúc biết, đích tôn Thái Sư Phủ ừ. . . . . . Hừ. . . . . . Ha. . . . . ."

      Ta nắm cánh tay Tam thúc, há to mồm cắn cái. . . . . .

      Tam thúc lập tức giơ chân, "Nha đầu chết tiệt kia. . . . . . Ngươi là nha đầu có lương tâm. . . . . ."

      Ta cười gian xảo: " hay ?"

      Tam thúc xoa xoa chỗ bị ta cắn, cam lòng : " ra có gì hay ho chứ?"

      Trưởng Tôn liệt, đích thứ tôn của Thái Sư đương triều Trưởng Tôn Hoành, năm nay 18 tuổi, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, Ngọc Kim bên trong, bề ngoài phong thần tuấn lãng, bên trong tài hoa đầy bụng, vì tuổi nên đứng cuối Kinh Thành tứ đại công tử, nhưng tài danh lại đứng đầu, nếu phải phía huynh trưởng, mất ưu thế "Đích trưởng" , chỉ sợ hoàng thượng tính chiêu làm phò mã rồi.

      Ta nghi hoặc: "Trưởng Tôn Liệt tốt như vậy sao?" Này phải là người, ràng là thần nha.

      Tam thúc gật đầu: "Kinh Thành đều đánh giá như vậy."

      Ta : "Người khác đánh giá như thế nào đánh giá con mặc kệ, Còn thúc sao? Thúc cảm thấy như thế nào?"

      Tam thúc gật đầu cái: "Đúng là cũng tệ, chỉ là, so với người khác, vẫn có chút chênh lệch."

      Còn có tốt hơn ư? Ta tò mò: "Là ai vậy ?"

      Tam thúc xoa xoa cằm, lời nào.

      Ta giục Người: "Mau mà."

      Tam thúc vẫn là xoa cằm lời nào.

      Ta nghĩ nghĩ, liền tỉnh ngộ, thuận tay ném ra cái gối đầu, khinh bỉ : "Mặt dầy."

      Tam thúc cười ha ha.

      Cười đùa trận, trở lại đề tài chuyện cả đời của ta.

      Tam thúc : "Nha đầu, thúc biết con từ có nhiều chủ ý, cho thúc nghe chút, con muốn gả cho người như thế nào?"

      Ta chút nghĩ ngợi : "Có thể ăn no mặc ấm là được rồi."

      Tam thúc nghiêm mặt tin, " cầu khác sao?"

      Ta : "Có, phải được Nhị thúc và Ngươi đồng ý ."

      Tam thúc nhếch miệng cười: " cầu này quá cao."

      Ta lại cầm gối ôm đập Người.

      Hàn huyên với Tam thúc đến nửa đêm, ta thẳng thắn ra lo lắng của mình, nếu Hoàng hậu chịu bỏ qua làm thế nào? đồng ý liệu có liên lụy cả gia tộc ?

      Tam thúc an ủi ta , từ xưa đích thứ phân chia cách nhau trời vực, hoàng hậu đề cập cọc hôn này vốn là thỏa đáng, Tổ phụ nếu đồng ý, hoàng hậu cũng thể vô lý ép buộc.

      Tiếp đó lại hàn huyên đến Thương Song Cẩn, Tam thúc lời người này nếu được làm Hoàng đế, tất là thánh quân; nếu lên được ngôi Hoàng đế, tất nhiên mất mạng. Người có cùng ý kiến với Nhị thúc, nam nhân tốt nhất định là phu quân tốt, nhưng hoàng đế tốt nhất định phải phu quân tốt.

      Ta hỏi Tam thúc vấn đề canh cánh tròng lòng lâu, "Thúc vào núi có phải để luyện binh cho Thương Song Cẩn hay ?"

      Tam thúc đột nhiên biến sắc, quát khẽ: "Dương Trí Huệ!"

      Ta lập tức giả chết.

      Tam thúc sắc mặt giận dữ, nghiêm trang : " nên hỏi đừng hỏi, nên đừng ."

      Ta vội vàng biết.
      PhongVy, duyenktn1thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23:


      Chẳng mấy chốc tới tháng tám, nông trang dưới đều bận rộn, chuẩn bị đón chào Tiết Trung thu.

      Sớm tinh mơ, ta dẫn Trí Duệ bẻ ngô, từ xa thấy hai con tuấn mã chạy như bay đến. Trí Duệ nhìn thấy, hết sức hưng phấn, nhanh chân chạy nghênh đón. Ta nhanh chóng đuổi theo, đuổi kịp, đành phải ở phía sau hô to gọi , bảo cẩn thận chút, chạy sát vào mé đường. Trí Duệ vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay với ta, lớn tiếng lớn biết.

      Ta dừng chân lại thở hổn hển, lâu vận động, ngẫu nhiên chạy như vậy là mệt muốn chết được. Tiện tay quăng giỏ trúc ra ven đường, ta đặt mông ngồi xuống dưới đất, thở, vén tay áo, lau mồ hôi, quạt gió, thong thả chậm chạp, đứng lên nhìn về phía trước, bóng dáng bé của Trí Duệ còn chạy, loáng thoáng chạy tới chỗ nhân mã thấy diện mạo, biết là ai tới.

      Ta lại ngồi xuống lần nữa, trong lòng thầm nghĩ Tam thúc có ở đây, tết Trung thu năm nay trải qua như thế nào đây? Mới tết năm ngoái trôi qua vắng vẻ, Trí Duệ sớm đánh chủ ý với ta, muốn náo nhiệt, về phần làm sao để náo nhiệt, bắt ta tự nghĩ biện pháp. Ta có thể nghĩ cái gì biện pháp đây? Thêm cả Trí Uyển còn trong tã lót, tổng cộng ba người, có thể có chuyện gì náo nhiệt đây?

      Cho nên ta đây thích lễ hội là có lý do, trước kia ở kinh phủ ngại quá náo nhiệt, tới Vân Châu vất vả thanh tịnh, được tùy ý, bên cạnh lại có thằng nhóc choai choai tuổi lớn lo tịch mịch, ngày vài lần chơi trò gian trá. Đầu tiên ta thương lượng với A Mỗ, tiết Trung thu chớ phân chủ tớ gì đó, mọi người quây quần ở bàn tròn cùng ăn bánh ngắm trăng, càng náo nhiệt càng tốt. A Mỗ nghe vậy, nghiêm mặt lại hỏi ta từ học quy củ vứt đâu hết rồi? Được rồi, quy củ ghi nhớ trong lòng .

      "A tỷ, A tỷ. . . . . ." thanh Trí Duệ truyền đến.

      Ta đứng lên, nhìn qua, ngạc nhiên nha! Là Lâm Thuận.

      Lâm Thuận mang thư và lễ vật của Thương Song Cẩn đến, ta mở thư ra, vừa nhìn, câu đầu tiên là bảo ta mở cái hộp gỗ hình tròn ra. Ta bật cười, theo lời mở ra, chỉ thấy bên trong hộp nằm đôi vòng ngọc bích sắc chất lượng cực kỳ hiếm thấy; xem tiếp thư, câu thứ hai bảo mở hộp gỗ hình vuông ra. Ta làm theo, đập vào mắt là cây trâm hoa mộc lan tỏa hương nhàn nhạt.

      Ta kinh ngạc, sao biết ta thích hoa mộc lan?

      Câu thứ ba, Thương Song Cẩn hỏi ta có thích hai thứ quà tặng này ? vòng ngọc này là khi sinh nhật năm mười sáu tuổi mẫu phi đưa , để sau này tặng cho người trong lòng, lưu lại nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tìm được chủ nhân cho nó; còn lúc ở nông trang thường thấy ta ngắm hoa mộc lan đến ngẩn người, liền gọi Tử Hà đến hỏi, mới biết ta từ thích hoa này, vì vậy tự tay khắc hình hoa lên cây trâm, hi vọng lần sau gặp mặt ta có thể cài cho xem. . . . . .

      A Mỗ thấy ta nhìn trâm hoa Mộc Lan đến xuất thần, liền chuyển bút mực tới trước mặt ta, nhàng nhắc nhở: "A Niếp, chớ ngẩn ra đó, mau viết , Lâm thị vệ chờ thư hồi đấy."

      Thương Song Cẩn che giấu tức giận khi nội dung thư hồi lần trước của ta chỉ có hai chữ, trong thư bá đạo cầu ta mỗi tháng phải cho viết hai lá thư, nếu là qua loa hay là nghe, liền phái Phương Tiếu mang theo đội thị vệ tới nông trang đóng quân, thứ nhất là vì nghĩ cho an toàn của ta; thứ hai là chuyên chuyển giao thư ta viết cho .

      Hôn của ta với thứ trưởng tử quốc cữu gia, đợi Tổ phụ và Nhị thúc chính thức cự tuyệt bị Thương Song Cẩn dễ dàng làm rối. Trong thư, cảnh cáo ta, muốn ta quên chuyện tình hỏi thăm (chuyện A Niếp hỏi thăm thứ tôn phủ thái sư là người như thế nào ở chương 21 nhé), an phận sống ở Vân Châu chờ tới đón, nếu . . . . . . Nếu như thế nào , chính là để cho ta tự mình nghĩ hậu quả, nghĩ như thế nào đều dám quá phận. . . . . .

      Thở dài, ta chấp nhận cầm bút viết, cuộc sống gần hai tháng từng ly từng tý vê vào đầu ngọn bút, hóa thành nét mực. Sau nửa canh giờ, ta bảo A Mỗ gọi Lâm Thuận tới, sau khi nhận quà tặng, ta lời, giao thư cho .

      Lâm thuận nhận lấy phong thư dày, trong nháy mắt tỏ vẻ nhõm, rất cung kính thi lễ với ta "Đa tạ tiểu thư thành toàn." Ta cười cười , xoay mặt nhìn A Mỗ.

      A Mỗ hiểu ý, lấy ra hình tròn hộp gỗ thả vào tay ta.

      Ta với Lâm Thuận: "Lâm thị vệ, phương hạp (hộp gỗ vuông bên nhé) ta nhận, sau khi hồi kinh xin truyền đạt tới Vương Gia lời muôn vàn tạ ơn của ta, chỉ là, phần quà tặng này vô cùng quý giá, ta dám nhận, xin phiền Lâm thị vệ mang về, giao trả cho Vương Gia."

      Thương Song Cẩn hồi kinh lâu, Hoàng đế liền phân đất phong hầu cho Chư vị Hoàng tử, Đại hoàng tử phong làm Liêm vương, Thương Song Cẩn phong làm Khang vương, Tam hoàng tử là Thuận vương, Tứ hoàng tử là Vinh vương, Ngũ hoàng tử tuổi còn cũng được phong tước vị, là Thuần Quận Vương. Hoàng đế phong hết các hoàng tử liền phong đến đại thần, Tổ phụ tấn thăng Hộ bộ thượng thư, là hàm chính nhất phẩm.

      Lâm Thuận nhìn hộp gỗ tròn, sắc mặt vốn là buông lỏng lập tức lên vẻ hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước, ý đồ né tránh ta đưa vào tay . Bộ dáng kia, giống như trong tay ta nâng phải hộp gỗ, mà là vật nóng bỏng tay, bỏng làm dám xem, dám đến gần.

      Lâm Thuận thi lễ cúi người sâu, giọng mang theo thỉnh cầu: "Vương Gia đưa đồ sao có thể thu hồi? Xin tiểu thư nên làm khó Lâm mỗ."

      Ta khẽ mỉm cười, "ý của Lâm thị vệ là bảo ta tự làm khó mình sao?"

      Lâm thuận cung kính : "Lâm mỗ dám."

      Ta : "Lâm thị vệ chỉ cần mang về, còn vì sao muốn ngươi mang về, trong thư

      [​IMG]
      PhongVy, duyenktn1thuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa


    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :