1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống bình thản vùng sông nước - Tạp Nhĩ Tư (46/129)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 33:
      Edit : Canina


      Tôn Huệ lên trấn còn có việc khác, đệ đệ dắt xe lừa đưa củi, mình xách giỏ tới tiệm tạp hóa. Ra ngoài có bảy chuyện, củi gạo dầu muối tương dấm trà, củi gạo dầu vẫn còn, nhưng muối cần mua ít, tương dấm cũng cần mua để nhà dùng.

      Bên trong tiệm chỉ có nương tử chưởng quỹ ngồi, Tôn Huệ tiến vào bắt chuyện: "Phùng đại nương." Nhìn thoáng qua thấy chưởng quỹ, cười hỏi: "Phùng đại bá lại chỗ nào hưởng phúc rồi, sao lại vứt cửa hàng cho mình đại nương trông coi thế?" Bởi vì quen biết, cho nên trong lời bất giác mang theo ý tứ cười đùa.

      Nương tử chưởng quỹ vốn vùi đầu xe sợi, nghe thấy giọng quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đến chính là Tôn Huệ lâu gặp, vội vã bắt chuyện: "Là Huệ nha đầu đấy à, lâu lắm rồi thấy cháu đến chỗ bác , bác còn tưởng rằng cháu ghét bỏ đồ nhà bác, tới nhà người khác mua đấy." Bà cũng đùa theo, thuận miệng giải thích: "Bác trai cháu thấy muối trong tiệm còn nhiều nên qua chỗ Trương lão gia gia, xem có thể nhập về chút ít hay ."

      Trương lão gia, là vị cử nhân trong trấn, có quan hệ với tiểu lại* trong diêm khóa**, hàng năm đều có chút diêm dẫn***, tuy sánh được với các thương nhân mua muối giàu có, nhưng ở trong trấn trong huyện này cũng là phú hào hiếm có. Bởi vì nắm diêm dẫn, có thể cung cấp muối ăn cho non nửa các hộ gia đình trong huyện thành. Cũng bởi vì nguyên nhân này, những thương nhân khắp nơi bán muối rong hoặc là chưởng quỹ của các cửa hàng đều phải thông qua cửa của để mua muối.
      *tiểu lại : lại : chức dưới quyền quan
      **diêm khóa : diêm - muối, khóa - phòng, ban,
      *** diêm dẫn : Phép bán muối lấy dẫn tính nhiều ít, mỗi dẫn là hai trăm cân, nên chỗ bán muối gọi là dẫn ngạn 引岸, số bán được bao nhiêu gọi là dẫn ngạch 引額. Các hàng hóa khác cũng có khi dùng chữ ấy. Như trà dẫn 茶引 chè bán được bao nhiêu, tích dẫn 錫引 thiếc bán được bao nhiêu
      "Tới nhà Trương lão gia sao? phải Trương lão gia luôn ở trong tòa nhà huyện thành, bình thường ở trong trấn sao, chẳng lẽ Trương lão gia dẫn theo người nhà về đây ở mấy ngày?" Tôn Huệ cũng nghe người ta đề cập tới vị tân khách của Huyện lệnh này, khắp trấn có ai mà biết danh tiếng Trương lão gia. Cho nên chuyện lớn chuyện của ông ấy đều bị người ta thêu dệt thành rất nhiều cố . Chỉ cần ngươi bị điếc, nhất định nghe thấy những tin tức giả giả đủ các loại kiểu này.

      Nương tử chưởng quỹ buồn cười nhìn Tôn Huệ, lắc đầu : "Cháu nghĩ rằng chúng ta bỏ bạc ra mua muối từ chỗ Trương lão gia, là có thể gặp mặt Trương lão gia sao? Vậy coi như sai rồi, Trương lão gia đâu phải là người mà chúng ta muốn gặp là gặp! Đều là quản gia của Trương gia, hàng năm mấy lần về đây chuẩn bị nhà tổ, thuận tiện giải quyết việc mua hàng ở trấn chúng ta. Những việc mua muối to to đều phải qua tay ."

      "Cháu còn tưởng rằng có thể nhìn thấy thân sĩ, hóa ra là nghĩ sai rồi." Cười thừa nhận chính mình kiến thức nông cạn, Tôn Huệ hỏi: "Vậy trong tiệm còn muối ăn ạ? Cho cháu lấy ít đủ ăn trong hai tháng, gần đây nhà cháu càng ngày càng bận rộn, có lẽ chẳng có thời gian lên trấn đâu." Chỉ sợ có, lại phải chuyến nữa.

      Nương tử chưởng quỹ đứng dậy, lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc hũ, mang đến trước bàn dài, cạy nắp ra : "Nếu như là người khác tới, bác còn từ chối thoáng, chứ là Huệ nha đầu cháu, có bác cũng biến ra cho cháu." Nhìn Tôn Huệ: "Có mang theo hũ đến , nếu bác lấy giấy gói lại cho."

      "Cháu có mang theo ạ, bác cứ cân trước cho cháu cân, cháu lấy ra ngay đây." xong lấy từ trong giỏ ra cái hũ bằng sứ thô màu vàng, Tôn Huệ đặt ở bàn. cân muối cũng đủ ăn khoảng thời gian, ước chừng trong hai tháng cần mua muối nữa.

      Cầm cân cân thử, cho Tôn Huệ xác định xong, chậm rãi đổ vào trong cái hũ Tôn Huệ vừa lấy ra. Cẩn thận đậy nắp xong, nương tử chưởng quỹ mới mở miệng , giọng điệu hơi kiêu hãnh: "Muối này là đấy, giống mấy kẻ vứt lương tâm cho chó ăn, toàn trộn lẫn đủ thứ vào. Đều là muối tinh."

      Tiệm nhà này buôn bán chính trực, cho nên dù giá cả đắt hơn chút so với những nhà khác, Tôn Huệ cũng thích đến đây mua: "Cháu rất thích mua đồ nhà bác, chứ những kẻ bán hàng rong mang đồ đến tận cửa nhà, cháu cũng mua. Bác cân thêm cho cháu hai cân đường đỏ, ngày mai cháu muốn mang biếu nhà người ta."

      "Được, cân ngay đây." Nương tử chưởng quỹ lưu loát cất hũ muối cẩn thận, lại lấy ra cái hũ khác, dùng chiếc muôi gỗ xúc mấy khối lớn, cho Tôn Huệ xem: "Đây là thổ đường phía nam, đừng nhìn màu sắc nó ra sao, ăn là biết ngay. Đến, nếm thử khối." xong cầm khối lớn lắm đưa cho Tôn Huệ.

      Đường to bằng móng tay lớn, màu sắc ngăm đen, vẻ ngoài xác thực dễ nhìn, Tôn Huệ cầm bỏ vào trong miệng, vị ngọt tan ra khắp khoang miệng, còn có mùi thơm nồng. Là thổ đường , được làm tương đối tinh khiết. Tôn Huệ gật đầu cười : " tệ, vậy cân cho cháu , bác nhớ bọc hai lớp giấy, cháu sợ rách mất, cái này là đem tặng người ta."

      Vừa cân, nương tử chưởng quỹ vừa tò mò hỏi: "Đây là mang tặng nhà ai thế?" Bà cũng biết Tôn Huệ ở nơi này có thân thích, cho nên thấy nàng mua đường đỏ tặng người hơi ngạc nhiên. Tôn Huệ : "Bác biết lái buôn họ Ngô thôn chúng ta ? Cháu với con nhà họ rất thân thiết, lần trước nhà cháu mua gia súc bác ấy giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa thấy cháu với con bác ấy là bạn bè, còn chịu lấy tiền. Giờ con dâu nhà bác ấy sinh con trai, cháu bèn mua đường mang sang nhân tiện tạ lễ lần trước."

      đến Ngô lái buôn thôn Thanh Hà, nương tử chưởng quỹ nghe xong bèn gật đầu, cười : " đến người khác bác còn có ấn tượng, nhưng mà bác biết, con ngựa kia nhà bác chính là do chọn giúp! Nhãn lực của , chà chà, còn gì để ." Tiến đến gần sát, đè thấp giọng : "Nghe trước đây được người ta tiến cử với Huyện thái gia tiền nhiệm, Huyện thái gia chuẩn bị thu nhận nhà rồi, thế mà đáp ứng."

      Việc này chưa từng nghe người ta qua, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, Tôn Huệ là khá là kinh ngạc. nghĩ tới Ngô thúc phụ lại có bản lãnh này. Tuy nhiên nàng cũng truy hỏi thêm, dù sao cũng là chuyện qua, Ngô thúc phụ hẳn là hy vọng có người hỏi thăm việc này ."Ồ, sao?" Cười cười, Tôn Huệ hỏi tiếp nữa, : "Được rồi, bá nương lại bán cho cháu bình dấm ạ."

      Biết Tôn Huệ muốn biết chuyện, nương tử chưởng quỹ cũng tiếp thêm nữa, tuy bà thích buôn chuyện, thế nhưng người khác muốn nghe bà vẫn có thể nhịn xuống , miễn cho người khác chán ghét, muốn đến đây nữa."Được rồi, Huệ nha đầu mang bình ra , bác rót vào cho." "Đây ạ, phiền bá nương rồi."

      Nhận bình, rót đầy cho Tôn Huệ, lúc đưa cho nàng, nương tử chưởng quỹ kiêu ngạo : "Dấm nhà bác là bí phương tổ truyền đấy, khắp trấn ai cũng khen, người nào dám chê dở. Cháu mang về ăn thử, nếu thích lần sau lại đến mua." Dựa vào tay nghề ủ dấm này, trong nhà luôn thiếu chuyện làm ăn.

      "Được, trở về ăn tệ, cháu thường xuyên tới đây mua." Tôn Huệ cười với nương tử chưởng quỹ: "Bác cũng biết mà, quê nhà cháu là ở phương bắc, mấy loại mì phở hay ăn lắm, rất thích bỏ thêm dấm, ăn hợp khẩu vị." Quơ quơ bình dấm trong tay: "Bình này ăn cũng được mấy ngày. Như thế nào, có thể bớt chút cho cháu hay ?" Câu sau cùng là nửa đùa nửa .

      "Bớt, đương nhiên bớt cho Huệ nha đầu cháu rồi! Yên tâm được rồi, bác giá cả cho cháu, tuyệt đối thấp hơn chút so với những người khác." Nương tử chưởng quỹ tỏ vẻ cần ngươi mở miệng, cũng bớt cho ngươi. Đánh bàn tính lạch cạch, thêm từng món vào, cuối cùng cộng thêm giá dấm, nương tử chưởng quỹ ngẩng đầu lên : "Tổng cộng là bảy mươi chín văn."

      Trong lòng tính nhẩm lần, giá cả xác thực rẻ hơn chút so với bình thường, quả thực như nương tử chưởng quỹ , giá bán cho nàng đắt! Tôn Huệ móc từ trong áo ra xâu tiền, cởi dây buộc ra, đếm bảy mươi chín văn, thả ở bàn: "Bác cũng đếm xem, xem cháu có nhầm ."

      "Nhầm sao được?" Vừa , nương tử chưởng quỹ nhanh chóng đếm, xác định sai, thò tay quơ cái, hốt tiền lại bỏ vào trong cái hũ."Huệ nha đầu còn có muốn mua gì nữa ?"

      " ạ, đồ cần mua mua xong." Tôn Huệ cất hết mọi thứ vào trong giỏ, chuẩn bị rời bất cứ lúc nào.

      Chờ lúc, thấy đệ đệ tới, nương tử chưởng quỹ lại đứng bên cạnh tiếp chuyện, Tôn Huệ cảm thấy hơi ngại, bèn với nương tử chưởng quỹ: "Bác à, cháu với đệ đệ đưa củi xong tới đây tìm. Bây giờ chắc phải ở đây chờ lúc, làm phiền bác rồi." Lúc tách ra hai tỷ đệ hẹn ở đây sau đó cùng nhau trở về, giờ cũng biết đệ đệ đến nhà ai đưa củi, sợ tùy tiện tìm có khi lạc nhau, định ngồi đây đợi hồi.

      Nương tử chưởng quỹ lắc đầu tỏ vẻ sao cả: "Đừng có khách khí như vậy, muốn chờ bao lâu cũng được." Thấy Tôn Huệ đứng mỏi, nương tử chưởng quỹ mang ra chiếc ghế , đặt xuống đất: "Ngồi , đừng đứng nữa."

      Tôn Huệ đứng lâu rất mỏi, bắp chân hơi tê, bèn : "Cảm ơn bác ."

      Hai người chuyện trò câu được câu , khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, Tôn Duẫn đánh xe lừa trống tới, dừng ở cửa hô: "Tỷ, tỷ có ở đây ? Chúng ta thôi!" "Ra ngay đây!" Tôn Huệ lập tức đứng lên, xách giỏ, cáo từ: "Vậy cháu đây, bác ."

      "Được, thong thả." Nương tử chưởng quỹ tiễn nàng ra ngoài, trước khi còn với nàng: "Có món đồ gì muốn mua cứ đến đây, bác nhất định bán rẻ cho." "Cháu biết rồi, lần sau trở lại."
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 34:
      Edit : Canina


      Bình thường các nàng tặng đồ đều tặng đường đỏ và mười quả trứng gà. Lúc Ngô mẫu tiếp đón Tôn Huệ, nhìn đồ trong tay Tôn Huệ, Ngô mẫu vội vàng bảo nàng mang về, là tới chơi được rồi, tuyệt đối đừng tặng đồ. Tôn Huệ chịu, : "Cháu và gia đình bác coi như thân thiết, nếu nhận, đâu còn gọi là có quan hệ tốt chứ? chừng trước đây cháu nhận ân huệ, cũng phải trả lại chút."

      tới chỗ này rồi mà Ngô mẫu còn từ chối, e rằng còn thân thiết như trước nữa. Lắc đầu, Ngô mẫu bất đắc dĩ : "Xem cái miệng của cháu này, ai cũng lại được, thôi, nếu phen tâm ý, bác thay chị dâu cháu nhận lấy vậy." Đồ vật nhận xong, Ngô mẫu chỉ vào gian phòng phía tây : "Chị dâu cháu ở bên kia, Thải Điệp giúp trông hài tử, cháu qua đó chơi lát ." Chốc nữa bà còn phải ra ruộng.

      "Ngô thúc mẫu (bác Ngô), vậy cháu xem hài tử." Tôn Huệ gật đầu chào xong liền sang phòng phía bên kia. Đến cửa, nhàng gõ gõ, hẳn chỉ là lễ phép, mà Tôn Huệ chỉ sợ đột nhiên vào, dọa người bên trong giật mình nhảy cái, kinh động đến hài tử tốt.

      Bên trong Ngô Thải Điệp đưa nôi, nghe thấy tiếng gõ cửa còn buồn bực biết ai tới, đứng dậy mở cửa, thấy Tôn Huệ liền vui vẻ : "Tỷ còn tưởng là ai chứ, hóa ra là muội đến! Mau vào nhìn cháu tỷ cái , lúc nãy còn ầm ĩ mà giờ ngủ rồi, đáng ." Thảo nào, cũng chỉ có Huệ tử gõ cửa trước khi vào phòng, ai lên tiếng vào, người khác đa số đều trực tiếp xông vào trong.

      Nghe hài tử vừa mới ngủ, động tác của Tôn Huệ càng thêm nhàng, rón rén vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Gian phòng này là phòng tân hôn của Ngô đại ca, vẫn còn mới tám phần mười, giường, tủ bát đều là gỗ tốt, là của hồi môn của Ngô đại tẩu khi đó.

      Ngô đại tẩu có lẽ rất mệt mỏi, lúc Tôn Huệ vào nàng nằm giường nghỉ ngơi, cạnh giường là cái nôi, hài tử cũng nằm trong đó nhắm mắt lại. Ngô Thải Điệp vẫy tay, dẫn Tôn Huệ tiến lên, đến trước cái nôi, thấp giọng : "Như thế nào, có phải rất đẹp mắt hay ? Tỷ cũng thấy khá nhiều hài tử rồi, nhưng còn chưa từng đứa nào đẹp mắt như cháu tỷ đâu. Mũi giống ca của tỷ, con mắt khuôn mặt giống chị dâu tỷ, tóc, lông mày cũng rất dày, lớn lên nhất định rất đẹp trai."

      , Tôn Huệ nhìn ra chỗ nào đẹp cả, nhóc con mới sinh ra chưa được bao lâu vẫn còn hơi nhiều nếp nhăn, mũi, khuôn mặt chưa nẩy nở, nhìn nhận ra giống ai, hơn nữa tóc cũng thưa thớt vô cùng, so với hài tử khác cũng chẳng đẹp hơn được bao nhiêu. Nhưng mà dựa theo bề ngoài của Ngô đại ca, lại thêm những nét thanh tú của Ngô đại tẩu, đứa này lớn lên hẳn khó coi, Tôn Huệ cười gật đầu: "Ừm, đẹp."

      Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ tán thành lời của mình cực kỳ vui vẻ, người biết còn tưởng rằng đây là con nàng đấy, nàng lại thao thao bất tuyệt hài tử tốt thế này thế kia, khi nhắc tới vấn đề hài tử hay khóc, mặt có chút rầu rĩ: "Cái khác đều rất tốt, chỉ là đứa này quá hay khóc. Mặc kệ là đói bụng hay buồn tiểu, đều khóc tung cả nóc nhà." Đây là chuyện mà nàng khó chịu nhất, hài tử khóc nghe rất chói tai, phải dỗ lâu ơi là lâu, đau đầu ghê gớm.

      Tôn Huệ cố an ủi: " sao đâu, ban đầu đều như vậy, hồi trước tiểu đệ của muội cũng vậy đấy, khóc lóc ầm ĩ mãi dứt, hận thể mặc kệ luôn! Nhưng rồi trải qua quãng thời gian cũng tốt lên, khó dỗ như thế nữa." những hài tử dần dần lớn lên rồi hình thành thói quen sinh hoạt, mà đến lúc đó người lớn cũng quen rồi, còn phải hao tâm tốn sức như trước.

      Ngô Thải Điệp nở nụ cười, thả lỏng thở ra hơi : "Như vậy là tốt rồi, tỷ chỉ sợ sau này đều như vậy, vậy quá mệt nhọc." Vừa vừa liếc qua chỗ chị dâu nằm nghỉ ngơi giường: "Chị dâu tỷ cũng khó có thể ăn tiêu, đứa này ban đêm cũng khóc nháo, rất lâu mới có thể dỗ ngủ. Chị dâu giống như ta, chỉ cần trông nom ban ngày, chẳng bao lâu nữa còn phải cho bú sữa, quá là cực khổ." Tiếp tục như vậy, nàng chỉ lo chị dâu chịu nổi.

      " đâu, đấy. Tỷ trải qua mấy tuần đầu, sau đó quay đầu nhìn lại thấy càng ngày càng nhàng hơn."

      Gật đầu, ý bảo mình biết rồi, Ngô Thải Điệp lại hỏi: "Hai ngày nay tìm muội, cũng biết muội và đệ đệ dọn ra đó ở quen chưa." Nàng lời này có chút hổ thẹn, mình là bằng hữu tốt nhất, lại quan tâm trước tiên, tệ quá.

      Tôn Huệ biết tâm ý của Ngô Thải Điệp, cũng biết nàng thực được, bèn : "Có cái gì mà quen, muội và đệ đệ những năm trước cũng từng ở đó mấy ngày rồi mà, đâu có gì phải lo chứ." Nàng cách vô cùng thoải mái, như vậy những người quan tâm các nàng cũng cần phải lo lắng nhiều.

      lúc chuyện, Ngô đại tỉnh, giẫy giụa ngồi dậy, thấy Tôn Huệ bèn chào hỏi: "Là Huệ tử sao, chị dâu nãy giờ mơ mơ màng màng, kịp chiêu đãi, muội đừng để trong lòng." chuyện hơi khách sáo, cũng thân mật, nàng và Tôn Huệ thân nhau, nếu như lòng, còn có hơi thích. Nếu phải nể mặt mũi bố mẹ chồng, nàng cũng chẳng muốn qua lại với Tôn Huệ.

      "Đâu có, là ta tùy tiện đến quấy rầy tỷ mới đúng." Tôn Huệ .

      Tôn Huệ cũng phát ra Ngô đại tẩu có vẻ thích mình, chẳng qua người nàng muốn thân cận chính là người bạn Thải Điệp này của nàng, Ngô gia trưởng bối đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng cảm ơn, còn chuyện Ngô đại tẩu thích mình, nàng đem mặt nóng dán lên mông lạnh của đối phương, qua loa hai câu xong bèn viện cớ trong nhà có việc, cáo từ.

      Ngô Thải Điệp tiễn Tôn Huệ ra ngoài, hơi xấu hổ xin lỗi: "Chị dâu tỷ ấy mà... Muội đừng để trong lòng. Lần sau tới chơi, vẫn là đến phòng tỷ hơn." Nàng cũng cảm giác được bầu khí trong phòng lúc nãy, thầm quyết định lần sau nên trò chuyện với Tôn Huệ trước mặt chị dâu hơn.

      "Muội biết, tỷ ấy họ Chu, đương nhiên chào đón muội." Tôn Huệ cười : "Tỷ cũng đừng băn khoăn, muội chơi là chơi với tỷ, chị dâu tỷ đối xử với muội ra sao cũng liên quan."

      Tôn Huệ trở về từ Ngô gia, xem qua chỗ gieo trồng rau dưa, thấy bùn đất hơi khô liền tưới thêm chút nước.

      Tôn mẫu sang nhìn thấy con tưới nước, : "Như thế nào, nảy mầm chưa?" Thời gian ươm mầm cây giống bình thường quá dài, xem chừng sắp được rồi.

      "Chưa ạ, có lẽ phải mất mấy ngày, chờ thôi." Tôn Huệ lật lớp rơm rạ phủ mặt lên nhưng vẫn chưa nhìn thấy cây non.

      "Đợi thêm hai ngày , nếu như còn nảy mầm, tốt nhất lại gieo thêm ít, để phòng ngừa đám này thể nẩy mầm." Tôn mẫu . Lật rơm rạ lên liếc mắt nhìn, thấy đúng là chưa hạt nào nảy, lại đậy lên. Dù sao lúc này còn chưa phải thời điểm ươm giống, cần quá lo lắng, cho dù được cũng sao, năm này Chu gia ươm giống rất nhiều, có gì lấy ít qua đây là được.

      Kéo vào trong nhà, Tôn mẫu hỏi: "Như thế nào, chuẩn bị lúc nào mua giống cây ăn quả, có dự tính mua cây gì trước ? cho ta biết thời gian, ta mời Tống Hữu Tài, nhờ giúp con xem chút." Tôn mẫu vẫn cảm thấy tiêu tốn mấy chục văn tiền mời Tống Hữu Tài qua chọn giống cây ăn quả giúp cũng lỗ vốn.

      Tôn Huệ há hốc mồm, sững sờ : "Con định mời Tống gia bá bá, số tiền kia con có thể mua thêm hai cây giống rồi." Nàng nhớ mình từng muốn mời Tống gia bá bá, lẽ nào mẹ nghe nhầm?

      " phải con mời, ta bỏ ra tiền. Quên , việc này với con nữa, ta quyết định. Con chỉ cần cho ta biết con cần thứ hoa quả gì, muốn bao nhiêu cây, đến lúc đó ta mua về cho con." Tôn mẫu giải thích, trực tiếp định ra luôn. Bà biết chính mình khẳng định lại con , cho nên dứt khoát cho con cơ hội mở miệng.

      "Mẹ, nếu con với mẹ cùng , đến lúc đó thấy loại nào vừa mắt mua về." Tôn Huệ đề nghị.

      Tôn mẫu xua tay, ngăn cản con : "Được rồi, ta lại con. Như vậy , chờ Duẫn nhi về hỏi xem, xemn thích ăn cái gì. Con có ý kiến với Duẫn nhi, chứ ta nhất định mời Tống Hữu Tài."

      Tôn mẫu được là làm được, tiếp tục tán gẫu việc này với con nữa, hỏi mấy câu khác, sau đó triệt để bỏ qua đề tài này. Bà đợi Tôn Duẫn bán củi trở về, đón nhi tử vào, mới hỏi: "Duẫn nhi, cho mẹ, con thích ăn quả gì, mẹ mua cây ăn quả về trồng trong vườn."

      "Dạ, muốn mua cây ăn quả ấy ạ? Vậy con thích ăn đào, mùa đông ăn cam, nếu táo đỏ cũng tệ." Tôn Duẫn tùy tiện ra vài loại hoa quả thích.

      Tôn mẫu nghe xong, tính thử, nếu như thế, mỗi loại trồng hai, ba gốc, trong vườn vẫn còn ít chỗ, lại hỏi: "Còn gì nữa ? Cứ chút , mẹ mua lần cho mấy đứa."

      "Tỷ sao? Tỷ muốn ăn cái gì?" Tôn Duẫn nhớ ra được, bèn hỏi tỷ tỷ mình.

      Thấy thể xua tan ý định của mẹ, Tôn Huệ ngẫm lại mấy chục văn hì mấy chục văn , sau này kiếm về là được rồi: "Lại mua cây nho , cây lựu , vừa đẹp đẽ, ăn cũng ngon." Nàng nghĩ trước tiên cứ trồng như vậy , quanh năm suốt tháng ít trái cây, còn có thể bán được ít tiền, tăng thêm chút thu nhập.

      "Được, mẹ nhớ rồi, đến lúc đó mua cho mấy đứa."
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 35:
      Edit : Canina


      Tôn Huệ thêm câu nào về chuyện cây ăn quả nữa, nàng nghĩ, thôi cứ theo ý Tôn mẫu , mấy chục văn tiền cũng phải lấy ra được, mua chút cây giống chất lượng tệ, tính toán lâu dài cũng rất có lợi.

      Chẳng qua giờ việc này cần phải gấp, bởi vì chuyện này quá tốn thời gian, cho dù lập tức mời Tống Hữu Tài mua cây ăn quả về trồng xuống, đợi đến khi cây ra quả cũng phải cần ít nhất hai, ba năm. Mà bọn họ cần phải tích góp tiền để xây nhà càng sớm càng tốt. Cho nên vấn đề quan trọng nhất lúc này chính là trông nom đám gà mái cơ.

      Tại sao lại phải trông đám gà mái, đó là bởi vì hôm dọn nhà có mấy con gà mái bắt đầu muốn ấp trứng, mà Tôn Huệ coi trọng chuyện dọn nhà hơn, thể chờ gà mái ấp ra gà con rồi mới chuyển, cho nên nàng đành lấy trứng của nó cho ấp. Chờ chuyển nhà xong, dọn dẹp xong xuôi, lập tức cầm hai mươi quả trứng gà cho hai con gà mái ấp.

      Cả hai đời Tôn Huệ đều chưa từng tiếp xúc với việc này, chỉ biết trứng có đực* mới có thể ấp ra gà con, còn làm thế nào để phán đoán trứng có đực hay nàng biết, cho nên hai mươi quả trứng này nàng chỉ hy vọng ít nhất ấp ra mười con gà con, nếu quá ít, còn bằng mua gà con đâu.
      *trứng được thụ tinh
      Nàng có hỏi qua người khác, thời gian ấp trứng trong khoảng hai mươi ngày, tại qua năm ngày, còn nửa tháng nữa mới biết kết quả. Vì để cho chính mình lo lắng, Tôn Huệ cố gắng nghĩ đến nữa, cũng tới gần ổ gà.

      Mới đầu Tôn Huệ còn cố hết sức để rời xa ổ gà, để ngăn mình qua đó xem thử. Thế nhưng theo thời gian, Tôn Huệ bận rộn càng nhiều việc trong nhà, trong ruộng, làm cỏ, gieo đậu xuống ruộng cạn, thể thiếu chỗ nào. Công việc dệt vải trợ giúp chi phí trong gia đình lâu Tôn Huệ có thời gian làm.

      Đến ngày nọ, lúc Tôn Huệ thức dậy chợt nghe thấy tiếng gà con kêu. Mới đầu vẫn còn mơ mơ màng màng nên nàng phản ứng lại, thế rồi khi tiếng gà gáy liên tục vang lên, Tôn Huệ hoàn toàn tỉnh táo, vội vã chạy về phía ổ gà. Nhìn mấy cụm lông tơ lật đật chạy quanh hai con gà mái, nàng rất vui.

      Duỗi ngón tay đếm thử, tổng cộng có bảy con gà con, gà mái vẫn còn tiếp tục ấp, tại vì thời gian trứng nở nhất định phải cùng lúc, có những quả lâu nở hơn, cho nên mười ba quả trứng còn lại tuy có động tĩnh, nhưng cũng chưa chắc là trứng ung. Còn phải trải qua hai ba ngày nữa mới biết được kết quả cuối cùng.

      Tôn Huệ rất vui vẻ, chỉ cần lại ấp ra ba con nữa, nàng cũng có thể kiếm món tiền.

      Ba ngày sau đó, lại có thêm sáu quả trứng lục tục nở ra gà con, lại qua ngày, bảy quả trứng còn lại có động tĩnh, lúc này gà mái cũng ấp nữa, bắt đầu ra tìm thức ăn. cách khác, bảy quả trứng còn lại đều là trứng ung*, Tôn Huệ chờ đám gà mái ra khỏi ổ, liền lấy trứng ra, chôn dưới đất bùn để tăng chất dinh dưỡng.
      *trứng hỏng, chết
      Trứng ung, khả năng là ấp thành công, gà con trong trứng chết yểu; hoặc có thể trứng đó được thụ tinh, cho nên ấp ra.

      Tổng thể mà , lần ấp trứng này vẫn coi như thành công, đạt được mười ba con gà con, nếu như cuối cùng có hơn bảy con sống sót, nuôi béo lên đến mùa đông mang bán là có thể kiếm được ít tiền. Hơn nữa tương lai còn có thể bán được rất nhiều trứng. Trừ phi vận may tốt, tất cả gà con sống sót đều là gà trống.

      Tôn mẫu thấy gà con vừa nở ra hơi bất ngờ, lòng, bà định để gà mái ấp trứng gà, dưới cái nhìn của bà, mình hiểu biết chút nào, rất có khả năng tất cả trứng đều hỏng, con gà con cũng ấp ra. Chuyện này phải có khả năng xảy ra, có kỹ thuật lại tùy tiện làm, ngã vỡ đầu chảy máu cũng có. Bà thấy mấy nhà vì tiết kiệm tiền mua gà con, tự mình để gà mái ấp trứng, cuối cùng chẳng ấp ra được mấy con, có thể sống sót lại càng ít.

      "Gà con mới ấp ra phải chăm sóc cẩn thận gấp bội, lúc này chúng nó cực kỳ yếu đuối, sơ sẩy tí là hỏng ngay, thế nên tuần này con phải cực kỳ thận trọng." Tôn mẫu dặn dò.

      Gà con mới vừa ấp ra động chút chết, đây cũng là nguyên nhân Tôn mẫu đáp ứng chuyện tự ấp trứng. Phải biết, mười ngày đầu tiên sau khi gà nở ra chính là giai đoạn có tỉ lệ tử vong cực kỳ cao, vài con yếu ớt ăn uống được gắng nổi, tuần trôi qua, nhiều khi có thể chết nửa!

      Tôn Huệ hiểu , ở cổ đại này lấy đâu ra thuốc thú y, chăm sóc thể tốt bằng đại, nhóm gà con rất dễ chết . cứ thử nghĩ là biết, ngay cả trẻ con đều rất khó nuôi lớn, huống chi gà con? Cũng chỉ có chính mình cẩn thận chút, mới có thể giúp cho gà con sống sót nhiều hơn.

      "Cái này con biết, tuần này con đâu cả, đều ở nhà chăm sóc gà con." Tôn Huệ đáp lời.

      Tôn mẫu gật đầu, : "Cũng được, những chuyện khác tạm thư thả, chuyện nào thực quan trọng với mẹ, hoặc là để đệ đệ con làm. Có thể sống thêm con, là có thể kiếm thêm mấy chục văn tiền, khoản ít đâu." nhiều như vậy sau đó mới đề cập đến vấn đề chính: "Mẹ định với mấy đứa, mẹ mua mảnh đất gần dòng suối sau nhà ta, ở chỗ lý chính bỏ ra bảy trăm văn. Chỗ đất đó trồng cây ăn quả cũng là dư dả."

      Lúc trước từng qua, nhà của Tôn gia dựa sát phía sau núi, nơi này nằm ở khu vực sát rìa thôn Thanh Hà, tổng cộng có mấy hộ gia đình, diện tích đất của mỗi nhà cũng đủ lớn, ví dụ như Tôn gia, khu đất tiền viện hậu viện lúc đầu cũng khá rộng rồi, tại lại mua mặt sau, mãi cho đến tận dòng suối, vùng đất sau nhà tính thử cũng phải đến nửa mẫu.

      "Khu đất đó , lại còn sát mép nước, lý chính bán cho mẹ chỉ lấy bảy trăm văn tiền thôi sao? Rẻ như vậy!" Tôn Huệ hơi kinh ngạc, chỗ kia nhích tới gần dòng suối, lại rộng rãi, thừa sức xây nhà.

      Tôn mẫu lại nghĩ như thế, lắc đầu tức giận : "Còn phải bắt nạt chúng ta là người nơi khác hay sao, lý chính cũng rồi, nếu như tổ tông chúng ta là người thôn Thanh Hà, văn tiền cũng cần, chỉ cần đến lúc đó mời mọi người ăn uống là xong! tại ta bỏ ra bảy trăm văn tiền mới mua được. Thế mà nha đầu con còn rẻ."

      Tôn Huệ cười cười lấy lòng, : "Chẳng phải nương cũng nhìn trúng chỗ kia mới cam lòng bỏ ra bảy trăm văn tiền mua lại sao? Con nha, mua chỗ đó tuyệt đối có lời." Khu đất phía sau gần dòng suối, chỉ thuận tiện tưới tiêu, hơn nữa còn có thể trồng thêm nhiều loại cây ăn quả hơn, vây hai bên lại thả gà vào bên trong, có thể tiết kiệm nhiều công sức. Hơn nữa bên bờ suối còn có thể nuôi vịt, ngỗng, thu được càng nhiều tiền hơn.

      "Được rồi, ta tới là để chuyện này với con thôi, chờ đến xế chiều, liền tới đóng cọc, làm xong dấu hiệu." Tôn mẫu . Tiền giao cho lý chính, hẹn xế chiều hôm nay tìm Tam lão làm chứng, đóng cọc xuống, khoanh vùng lại. Việc này vô cùng trọng yếu, lúc xế chiều Tôn mẫu còn tới đây, chỉ sợ đến lúc đó bà tới, thời điểm người ta vẽ vòng khu đất bà lại có mặt để xác nhận.

      Tôn Huệ thấy mẹ có vẻ muốn ngay, vội kéo tay bà lại, : "Mẹ chờ chút , hay là mẹ ở đây ăn cơm trưa , đỡ phải chạy tới chạy lui." Đứng dậy, định vào nhà bếp: "Mẹ ngồi chút, con vo gạo nấu cơm, rán trứng gà."

      Tôn mẫu cũng biết khi nào mấy người kia đến đây, sợ bỏ qua, liền gật đầu đáp ứng: "Được, hôm nay mẹ ở đây ăn cơm vậy. Nhưng mà cũng đừng rán trứng nữa, tùy tiện ăn chút măng muối là tốt rồi, thứ đó ăn với cơm cũng được." Nơi này ở gần núi, có khu rừng trúc, mùa xuân đào măng, ăn hết ướp muối để dành, chua chua giòn giòn ăn rất ngon.

      "Hiếm khi mẹ ở lại ăn cơm, chẳng qua chỉ rán mấy quả trứng gà mà thôi, đều là gà trong nhà đẻ ra, đâu có đạo lý phải tiết kiệm." Tôn Huệ mở miệng cười: "Vả lại, mấy ngày nay đệ đệ cũng cực khổ rồi, vừa vặn bồi bổ chút." như vậy, chỉ sợ mẹ chịu cho nàng rán trứng gà.

      Ngẫm lại thấy con cũng khổ cực, Tôn mẫu cũng đồng ý ăn mấy quả trứng bồi bổ thân thể, nhưng rồi bà lại : "Đưa cho con nhiều dầu, vẫn nên tiết kiệm chút, nếu vậy, ta thấy hay là chưng trứng , ăn cũng ngon." Dầu rất eo hẹp, Chu gia cũng cam lòng cho, lần này con dọn nhà chỉ mang theo , ăn hết phải bỏ tiền mua.

      "Vâng, nghe mẹ." Chưng trứng ăn cũng tệ, hơn nữa đổ thêm nước được nhiều hơn.

      tới dầu ăn, Tôn Huệ khó có thể phán đoán xem thế giới này với thế giới trước đây có khác nhau nhiều hay , theo như thế giới đời trước, đến khoảng giữa thời nhà Thanh dầu thực vật tinh luyện mới bắt đầu được phổ biến. Mà thế giới này, nhìn tình trạng phát triển của các ngành nghề, rất nhiều chỗ còn khá là thô sơ, hơn nữa cũng nghe có người tóc đỏ, giống thời đại toàn cầu hóa.

      Có điều dù thế nào chăng nữa, những thứ đó đối với nàng thực quá xa vời, tại vẫn nên suy nghĩ kỹ làm sao kiếm được nhiều tiền hơn.

      Rốt cuộc có nên mua ít vịt và ngỗng về nuôi bên bờ suối đây? Tôn Huệ tập trung suy nghĩ.
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 36:
      Edit : Canina

      Đến cùng với lý chính là Trương Khoan, trong Tam lão, đến để làm chứng. Làm dấu hiệu để đóng cọc xong, Trương Khoan với lý chính mấy câu, cầm lễ vật Tôn mẫu đưa cho cất vào trong tay áo, thong thả về. Trong lòng hơi suy nghĩ, Tôn thị này là kẻ có đầu óc, chẳng trách có thể vượt qua ngàn dặm xa xôi đến được đây, nhi quả phụ ở đất khách quê người cũng sống được, gặp phải khó khăn còn có thể nghĩ biện pháp giải quyết. Xem ra Chu Hải cũng bị bà ta nắm thóp.

      Mấy tráng đinh trong thôn đến đào hố đóng cọc giúp, Tôn mẫu cũng để bọn họ tay trở về, ngoại trừ bảy văn tiền thỏa thuận lúc trước, còn cho mỗi người mấy quả trứng gà.

      Lý chính thấy bọn họ rồi, lắc đầu cười : "Tẩu tử à, tẩu tính toán thực khá lắm! Cho ít chỗ tốt như vậy, vị trí cọc này dời ra ít. Nhìn thử coi, diện tích tại lớn hơn nhiều so với khế đất định ra hôm qua." Phủi bụi người xong, lại : "Nếu như vậy, tẩu cầm khế đất ra đây, ta giúp tẩu sửa chút. Nếu thay đổi, có người gây chuyện phiền toái đấy." Lý chính cũng thương tình cho Tôn mẫu, dẫn theo hai hài tử rất dễ dàng, lần này mua đất, giá cả cũng khá là thấp.

      "Vậy lòng cảm tạ ngài, ngài chờ chút, ta lập tức mang khế đất tới." Tôn mẫu nghe lý chính vậy mừng rỡ, bà cũng muốn được nhiều hơn chút, chuyện này ở nông thôn cũng lạ gì, chỉ cần sát bên nhà người khác, ít nhiều gì cũng nhiều chiếm thêm ít đất. Chẳng qua như vậy suy cho cùng cũng ổn thỏa, đặc biệt chính mình là người nơi khác, bị người ta gây , còn phải phun ra. tại lý chính sửa lại khế ước khác, đất đai chân chính thuộc về nhà mình, mặc kệ ầm ĩ đến đâu cũng thay đổi được.

      Tôn mẫu hành động vô cùng nhanh, để lý chính phải chờ lâu cầm khế đất quay lại, cười cùng lý chính sửa chữa. là khế đất, chẳng qua cũng chỉ là tấm khế ước viết tay, có tới nha môn đóng dấu, theo như người ta thường , đây là văn khế trắng. Mà khế ước có con dấu của nha môn chính là khế ước đỏ. Trong hai loại khế ước đỏ là có lực ước thúc nhất, nhưng mà khế ước trắng ở nông thôn là phổ biến nhất, nha môn cũng tán thành.

      Tôn mẫu trở về, lấy khế đất ra ra giao cho con , bảo nàng cất cẩn thận, cũng định mang sang bảo quản ở Chu gia."Mẹ giao cho con giữ, tuyệt đối thể làm mấy! Biết ?" Bà nghĩ nếu như mang tới Chu gia, tương lai ràng.

      Tuy là để Tôn Huệ cất, chỗ cất giấu vẫn do Tôn mẫu chọn, ở sau khối gạch trong phòng, cẩn thận gỡ ra, lấy xuống, khế đất bọc giấy dầu nhét vào trong ống trúc, lại để gạch vào."Khế đất để ở nơi này, bình thường đừng động tới, lúc nào nhớ ra lấy xem lần." Tôn mẫu căn dặn con , thể lấy ra xem thường xuyên, cũng thể nhìn lần nào, nếu mất lúc nào cũng biết.

      Tôn Huệ tất nhiên gật đầu đáp ứng, để cho Tôn mẫu phải lo lắng: "Mẹ yên tâm là được, con cảnh giác." Khế đất này trị giá hơn nửa xâu tiền, mất còn phải đau lòng chết sao! Bán bao nhiêu trứng gà mới có thể bù lại?

      thêm vài câu nữa, Tôn mẫu vội vã trở lại, lúc này còn sớm, phải mau mau cầm liềm cắt cỏ, nếu chẳng biết lúc nào mới có thể diệt hết cỏ. Nếu như nhanh diệt cỏ trong ruộng, thu hoạch năm nay bị ảnh hưởng.

      Tôn mẫu rồi, Tôn Huệ cũng ở nhà ở lâu thêm, cầm dao bổ củi lên núi, nàng định chặt ít cây trúc mang về, trước tiên rào thô phía sau nhà. Nhưng như vậy cũng an toàn, Tôn Huệ dự định trồng bụi gai cao lớn gọi thứ thụ để làm hàng rào, năm bốn mùa đều xanh tươi, mùa hè còn nở ra những hoa to bằng lòng bàn tay, vừa đẹp đẽ, người khác cũng khó có thể vào.

      Nàng chọn những cây trúc đường kính tầm 2 cm, chặt khoảng chừng bó, chờ đệ đệ về xếp lên xe lừa dắt về nhà. Đốt đống lửa ở trong sân rồi hơ qua, cây trúc được hơ qua lửa, khô kiệt hết nước, trở nên càng cứng rắn hơn, còn dễ dàng bị nứt.

      Tôn Huệ phải bỏ ra ba ngày mới bước đầu cắm gậy trúc chăng dây thừng làm hàng rào xong cho khu đất sau nhà. Còn có rất nhiều chuyện cần làm, đầu tiên là cắt cỏ, khu vực ven dòng suối mới vừa mua mọc đầy cỏ dại, cũng may còn chưa tới mùa hè cho nên chưa cao lắm. Hơn nữa mấy lần dắt la la tới đây ăn cỏ, ước chừng mấy ngày sau, cỏ dại cũng được trừ bỏ gần hết.

      Mọi chuyện giống như được lập kế hoạch vậy, vừa mới làm xong việc này việc khác tới! Tôn Huệ chưa kịp nghỉ ngơi ngày lấy hơi, trời vừa sáng Tôn mẫu tới đây, kéo xe lừa lên chợ, liên tiếp kéo hai chuyến mang về hơn mười gốc cây ăn quả, cho rằng như vậy là xong rồi, Tôn mẫu lại đánh xe lừa ra ngoài. Chưa tới canh giờ trở về, lại là xe cây ăn quả.

      Vừa kéo xe cây ăn quả trở về, Tôn mẫu kịp lau mồ hôi, vui mừng : "Những thứ này là từ Tống gia, vừa vặn nhà có cây nho, cây lựu và cây cam, đều là giống tốt, ta thấy liền nhắm trúng. Mua của ai mà phải là mua, nhà khác có thể so được với Tống gia sao, ta năn nỉ đòi mua của Tống nương."

      "Mẹ, mẹ mua những cây gì vậy?" Tôn Huệ nhìn đám cây ăn quả con to la liệt góc, hỏi.

      "Nho mua hai gốc, cam và lựu loại mua ba gốc loại mua bốn gốc. Chỗ này là mua của Tống gia." Tôn mẫu lại chỉ đám cây mua ở chợ: "Lúc trước ở chợ mua năm gốc đào, sáu gốc táo ta, còn có hai gốc dẻ. Tổng cộng là hai mươi hai gốc."

      Tôn Huệ nghe xong hít vào hơi khí lạnh, lúc nãy thầm nghi ngờ, nhưng bởi vì kiểm kê, số lượng ràng, cũng kinh ngạc như bây giờ. Hai mươi hai gốc cây ăn quả các loại này phải là cây non, đều là những cây nhơ nhỡ, chưa biết chừng chỉ sang năm là có thể kết quả. Những thứ này phải chỉ dùng chút tiền là có thể mua được, đặc biệt chín gốc mua ở Tống gia nhất định rất đắt tiền."Mẹ, mẹ chút chỗ này mua mất bao nhiêu tiền?"

      Tôn mẫu trả lời nàng, cười ha ha rồi : "Nha đầu con bị đồng tiền chui vào trong mắt rồi đúng , cái gì cũng hỏi giá tiền." Xoa xoa đất bùn tay, : " cần nương con phải bận tâm, trong lòng ta tự có tính toán! Được rồi, chuyện này nữa, chúng ta mau mau đào đất trồng những cây ăn quả này xuống ." Tuy mỗi gốc cây ăn quả đều có ít đất kèm theo, nhưng cũng thể để lâu, trồng sớm chút dễ sống sót hơn.

      Tôn Huệ nghe mẹ như vậy xong, trong lòng liền thấp thỏm nàng biết tốn ít tiền, tuy nàng phải kẻ đầu óc thiển cận biết có đầu tư mới có hồi báo. Nhưng vấn đề là tiền này là Tôn mẫu bỏ ra, còn biết sau này mẹ tiết kiệm kiểu gì, làm lụng kiểu gì mới có thể kiếm lại chỗ tiền này. Nàng chỉ sợ mẹ cố quá hại thân.

      Lúc này vẫn nên đào đất trước hơn, Tôn Huệ chuẩn bị ra sức trồng cây trước , chờ sau này tâm với mẹ hồi, nhất định thể để cho bà làm việc quá sức, tiết kiệm quá mức. Tuy nhiên, trước khi đào đất phải chọn sẵn vị trí cho từng cây ăn quả .

      "Mẹ à, hai cây nho này trồng ở trong sân , làm cái giàn xong, đến mùa hè còn có thể che nắng. Chọn vị trí ở cạnh cổng kia , vừa vặn mỗi bên cây. Cũng trồng gốc lựu trong sân, tựa vào tường nhà ta. Còn lại trồng hết ở sau nhà ." Tôn Huệ xem xét sân lát rồi quyết định.

      Tôn mẫu và Tôn Duẫn có ý kiến, y theo Tôn Huệ dặn dò. Hai mươi hai gốc cây ăn quả, đào hố có lớn có , có sâu có cạn, những cây ăn quả khác nhau dựa theo khả năng phát triển thân, rễ khác nhau mà trồng xuống.

      Ba người, thấm thoát mất nửa ngày mới đào xong, vẫn còn may đất nơi này khá xốp, theo như Tôn mẫu , nếu như đặt ở phương Bắc còn khổ cực hơn nhiều, chừng ngày cũng chưa chắc đào xong.

      Đào hố xong phải trồng cây, việc này nhàng hơn chút, mất ít thời gian hơn rất nhiều, khi hai mươi hai gốc cây ăn quả được trồng xong, lại tưới nước, ba người cũng mệt bở hơi tai, đói bụng sôi ùng ục. Tôn Huệ sớm có dự liệu, lúc này ăn cơm vô, mỗi người bát cháo đậu đỏ thơm ngát, ăn kèm với măng chua rất hợp khẩu vị, ai nấy đều no căng.

      ai đảm bảo tất cả những cây ăn quả này đều có thể sống sót, Tôn mẫu cũng rất thấp thỏm, lần này bà bỏ ra xâu tiền để mua cây ăn qua, mất nhiều tiền như vậy rồi, nếu thể sống sót nhiều chút, bà chịu được, thực đau lòng. Kỳ thực bà lớn mật lấy ra xâu tiền là có dự định, trồng nhiều cây ăn quả như vậy, là muốn chờ tương lai hái quả đem bán kiếm tiền. Có thể còn cách nào, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, cái này phải đợi thời gian sau lại .

      Nhìn cây ăn quả được Tống gia cấy ghép, Tôn mẫu cẩn thận nhắc nhở: "Huệ tử, cây ăn quả của Tống gia nhất định phải cẩn thận chút, đều là giống rất tốt, ví dụ như nho, quả to còn rất ngọt. Cây lựu cũng tốt hơn so với những nhà khác, có thể to bằng nắm tay, đến lúc đó các con ăn cũng được, bán cho người khác cũng được, đều rất tốt." Đương nhiên, đồ tốt phải đắt tiền, chín gốc cây ăn quả mua từ Tống gia giá trị hơn nửa số tiền. cây nào bị chết là tốt nhất.

      "Tất nhiên rồi ạ."

      ☆, chương 37
      Edit : Canina


      Cuộc sống cứ thế trôi , chẳng qua từ khi bầy gà và cây ăn quả trong nhà tăng lên, Tôn Huệ đương nhiên cũng bận rộn hơn, phải lo nghĩ nhiều chuyện hơn. Những thứ này toàn là tiền cả, mỗi con gà hoặc cây ăn quả chết cũng đều là tổn thất. Nàng thường xuyên phải thức khuya dậy sớm, cũng may nàng biết cách sắp xếp thời gian hợp lý cho nên đến nỗi mệt bở hơi tai, có thời giờ nghỉ ngơi.

      Nàng mất nhiều công sức chăm nom, cho nên tỷ lệ gà con sống sót cũng tệ lắm, chỉ chết mấy con, nhìn tám con gà theo sau mẹ mổ lá cây, Tôn Huệ rất là vui mừng.

      Lúc trước trồng cây ăn quả xong, Tôn Huệ lấy đất vàng nện chắc chỗ hàng rào, người khác khó có thể vào từ bên ngoài, nàng chuyển ổ gà đến sau nhà, thả dưới gốc cây ăn quả, như vậy vừa có thể trừ sâu, mà gà bài tiết ra phân cũng có thể tăng dinh dưỡng cho đất, có thể là nhất cử lưỡng tiện.

      So với gà con, tỷ lệ sống sót của cây ăn quả lại lạc quan như vậy, táo đỏ chỉ còn sống được hai gốc, nho may mắn chết cây nào, cam hai gốc, lựu còn gốc, đào ba gốc, cây dẻ cũng chết, tổng cộng chỉ sống mười mấy gốc. Đây chính là tổn thất vô cùng lớn, Tôn Huệ biết mẹ mình rất đau lòng, còn lén lau nước mắt.

      Những cây ăn quả chết , đám cây còn sống sót trải qua thời gian ngắn thích ứng, lá cây vốn khô vàng cũng biến thành xanh lục, ít mầm non nhú lên, mỗi ngày lớn. bao lâu sau, cây cối xanh um tươi tốt hơn, cả hậu viện trở nên tràn đầy sức sống.

      Sáng sớm ngày kia, Tôn Duẫn súc miệng dưới giàn nho, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên chợt vui mừng phát cây nho mới trồng được hai tháng bắt đầu nở hoa rồi. xem khắp lượt, cẩn thận đếm thử, có bảy tám chùm nụ, hầu hết vẫn còn rất , y nguyên màu xanh biếc, chưa có nụ hoa tím nào.

      Tôn Duẫn vội phun ngụm nước trong miệng ra, lớn tiếng ồn ào: "Tỷ, tỷ mau ra đây! Cây nho nở hoa rồi!" cực kỳ hưng phấn, cũng mặc kệ tỷ mình có thể ra khỏi phòng bếp hay , chỉ biết gào thét kêu nàng tới đây xem. Tôn Huệ vừa mới ném rơm rạ vào trong bếp, bịch tiếng chạy ra, thoáng cái chui xuống dưới giàn nho, nhìn quanh quất: "Chỗ nào cơ, mau chỉ cho tỷ nhìn thử!" Bởi vì gần đây lần lượt chết rất nhiều cây ăn quả, mấy ngày qua Tôn Huệ vẫn vui, bây giờ nghe thấy nho nở hoa, có vẻ như năm nay ra quả, điều này khiến nàng được an ủi chút, tất nhiên nàng hy vọng có thể chính mắt nhìn thấy.

      "Chỗ này có hai chùm, đệ đếm rồi, hai gốc nho tổng cộng có mười mấy chùm nụ." Tôn Duẫn .

      Mùa này có lẽ chỉ có thể ra thêm mấy chùm nữa mà thôi, cho dù năm nay nho ra quả nhiều, nhưng chắc hẳn vẫn thu hoạch được ít. thể lấy ra bán, nhưng nhà mình được ăn hoa quả tươi, cũng có thể biết nho của Tống gia có ngon hơn của nhà khác hay . Tóm lại là chuyện tốt.

      Tôn Huệ thấy những chùm nụ này rất đáng , nàng say sưa ngắm mãi, ngắm lúc lâu mới quay sang với đệ đệ: " tệ, nếu nở hoa, vậy lát nữa chúng ta bón thêm ít phân, để cây nho kết lớn chút." Tôn Duẫn hiểu những thứ này, cười : "Nghe tỷ tỷ, ăn sáng xong đệ ra bón phân cho chúng nó." Tôn Huệ thấy nho ra nụ, bèn nghĩ tới những cây ăn quả khác: "Cũng biết mấy cây cam với táo kia sắp ra hoa ra quả gì hay chưa." Cây táo ta phải năm nay mới có thể kết quả, tục ngữ "Đào ba hạnh bốn lê năm, táo trong năm", cũng biết có thể kết bao nhiêu trái. Có nhiều phơi khô, bất kể pha trà hay làm đồ ăn vặt đều là lựa chọn tồi.

      "Đệ tìm xem." Tôn Duẫn chạy nhanh như làn khói ra sau nhà, xem xét từng gốc cây , kiểm tra rất cẩn thận, có lẽ năm nay kết quả, cũng có thể là thời gian đúng, trừ hai gốc nho, những cây khác chưa nở bông nào. Háo hức chạy , ỉu xìu quay về, sau đó Tôn Duẫn cũng có tinh thần ăn cơm. Tôn Huệ ngồi bên cạnh nhìn thấy vội an ủi: "Đây là chuyện bình thường, sang năm đại khái kết quả thôi, đệ thích ăn trái cây, đợi thêm năm nữa là có thể tha hồ hái ăn rồi."

      Rầu rĩ gật đầu, được tỷ tỷ an ủi như vậy, Tôn Duẫn cũng mở miệng giải thích, lúc này hận thể làm cho mấy gốc cây lập tức ra quả, bán được thêm chút tiền, mẹ cũng đau lòng như vậy nữa. nhìn thấy mẹ lau nước mắt, cũng biết nguyên nhân, cho nên mới khát vọng như vậy.

      Tuy nhiên, Tôn Duẫn cũng hay để tâm đến những chuyện vụn vặt, biết đây là việc mà sức người thể làm được, cho nên cũng bỏ qua. Bón phân cho cây nho xong, cầm dao bổ củi lên núi, định chặt nhiều củi chút, thử xem có thêm nhà nào muốn mua củi của nữa hay .

      Thấy đệ đệ dắt xe lừa chuẩn bị , Tôn Huệ dặn cẩn thận chút, nhưng theo. chỉ vì ở nhà nhiều việc, còn có nguyên nhân sợ trộm tới nhà. ở nhà có mười mấy con gà, cộng thêm con bò nuôi rất tốt, bốn con la la, còn có nhiều cây ăn quả như vậy, nếu như bị bọn trộm thừa dịp trong nhà có người lẻn vào lấy , khóc cũng có chỗ để mà khóc!

      Hơn nữa cho dù Tôn Huệ ở nhà trông, cũng an toàn, nàng mới bao lớn, sức lực cũng , nếu như bị đám lưu manh du côn tới đây cứng rắn cướp đoạt, nàng cũng phản kích được! ra ngay từ ngày đầu tiên đến đây, Tôn Huệ bắt đầu tính toán, nhất định phải tìm dịp nào đó mua con chó lanh lợi thông minh đem về nhà nuôi. những có thể giữ nhà, mà có nó cũng đỡ buồn.

      Đồ giá trị trong nhà ngày càng nhiều, ý nghĩ này của Tôn Huệ lại càng thêm mãnh liệt, đến khi tìm được Ngô Thải Điệp, nàng bèn nhờ nàng ấy hỏi giúp. Nhà ai có chó con, quan trọng nhất là phải dũng cảm mạnh mẽ, đừng có nhũn như con chi chi, người khác hù dọa cái liền cụp đuôi lại. Nuôi mà như thế chẳng khác nào uổng công, hoàn toàn là cống nạp thêm món ăn cho đám du côn!

      Nghe Tôn Huệ vậy, trong chốc lát Ngô Thải Điệp biết trả lời thế nào, nhiều ngày nay nàng chẳng đâu cả, toàn ở nhà trông cháu nàng. biết chó nhà ai mới sinh chó con, cũng ở đâu có chó con lợi hại như Tôn Huệ vừa đề cập. Suy nghĩ chút, Ngô Thải Điệp chỉ có thể : "Như vậy , muội chờ thời gian, ta tìm hiểu cho muội. chỉ thôn chúng ta, thôn xóm xung quanh cũng nhìn chút, nhất định tìm cho muội chó con đủ cầu." Biết Tôn Huệ muốn nuôi chó để giữ nhà cho nên Ngô Thải Điệp bảo đảm: "Tỷ nhờ người hỏi thăm ngay, tìm sớm cho muội."

      "Tỷ bận rộn như vậy, còn mang thêm phiền toái cho tỷ, ngại quá."

      " sớm giữa chúng ta đừng có khách khí như vậy. Muội còn xa lạ như vậy, tỷ mất hứng!"

      Rồi nàng nở nụ cười.

      Tôn Huệ thấy sắc mặt Ngô Thải Điệp tốt, quầng thâm dưới mắt cũng đậm, quan tâm : "Trông hài tử mệt chết ?" Tiếp đó lại truyền thụ kinh nghiệm: "Tỷ phải tranh thủ thời gian nhắm mắt chút, nếu thân thể chịu nổi." Lúc nàng trông tiểu đệ cũng như vậy, tiểu đệ ra đời vào ngày mùa bận rộn, lúc mẹ sinh chưa được nghỉ ngơi đủ tháng phải xuống ruộng làm việc, toàn là mình và Chu Đồng trông, thế là mệt gần chết, ngày đêm đảo lộn, nếu tranh thủ chợp mắt hồi chịu nổi.

      " Ngủ sao được chứ ? Chị dâu kia của tỷ hoàn toàn biết làm thế nào để trông hài tử, mẹ bận rộn nhiều việc, cũng thể để cho ca ca tỷ chăm sóc đúng ? Cho nên cuối cùng toàn đặt ở người của tỷ, tại ban ngày tỷ phải trông, ban đêm cũng theo giúp, tại đại ca tỷ ngủ cùng nhị ca, ban đêm ta ở chỗ chị dâu, mệt chết luôn."

      Chuyện này Tôn Huệ cũng tiện gì, chỉ có thể chọn ưu điểm mà : "Việc này cũng tồi, coi như luyện tập trước vậy, dù sao nữ tử chúng ta rồi ngày như thế. tại quen thuộc, sau này cũng bị luống cuống tay chân nữa."

      ‘Xì’, Ngô Thải Điệp cười vui vẻ, chỉ vào Tôn Huệ : "Huệ tử muội giỏi ! Người khác đều tính cách tỷ giống như nam giới, mặt dầy da dầy, xem muội kìa, mấy lời này nương sao có thể toạc ra thế hả? Bá mẫu mà biết nhất định xé miệng của muội ra." Lời này vô cùng trắng trợn, phần lớn các nương đều xấu hổ, chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, chỉ có Huệ tử mới có thể trước mặt người ngoài cách tự nhiên như vậy.

      "Còn chê cười muội sao, tỷ xem chính tỷ ấy! Tỷ mà xấu hổ, sao tự bịt tai lại." Tôn Huệ vui vẻ cười đùa với Ngô Thải Điệp. Dù sao trong mắt người khác, hai người bọn họ cũng phải kiểu thục nữ dịu dàng, trái lại đều là người phóng khoáng cởi mở.

      "Được rồi, với muội nữa, tỷ phải về đây." Ra ngoài cũng khá lâu rồi, đến giờ phải về, Ngô Thải Điệp : "Chuyện của muội tỷ nhớ ở trong lòng, nhất định giúp muội, muội ở nhà đợi là được, lâu nhất là ba ngày có tin tức cho muội." Bản thân nàng có thời gian, chỉ có thể nhờ nhị ca hỏi thăm cho, hay qua lại nhiều nơi, bằng hữu cũng nhiều, nhờ giúp là thích hợp nhất.

      "Vậy nhờ tỷ."

      đường trở về, Tôn Huệ thầm tính toán, chờ kiếm được chó con về nuôi, nàng lên chợ chuyến, nàng nghĩ kỹ rồi, thừa dịp này mua thêm mấy con vịt, nuôi ở sau nhà. Đến mùa hè, vịt cũng trưởng thành, còn có thể đẻ trứng, trứng vịt muối ăn rất ngon. Lúc nào thèm dậy lấy luộc, tốt hơn bất cứ thứ gì.

      Hơn nữa món ăn sở trường nhất của nàng đời trước chính là vịt mẹ hầm canh, nước canh trắng sữa béo ngậy, còn thịt vịt cực kỳ nhiều chất ! Đến lễ mừng năm mới lấy món này làm món ăn chính.

      tại chỉ nghĩ thôi chảy cả nước miếng.

      Tôn Huệ vừa mới trở về nghe thấy tin tức bất ngờ "Cái gì? Chu thúc phụ đưa Chu Sơn tư thục học?" “Chẳng lẽ Chu thúc phụ định truyền nghề thợ mộc cho Chu Sơn, mà lại để Chu Sơn học chữ sau đó làm tiên sinh phòng thu chi?" Nàng rất ngạc nhiên, biết Chu thúc phụ nghĩ thế nào. Làm ở phòng thu chi, năm kiếm được bao nhiêu tiền, thể bằng Chu Hải được, chỉ nhàng hơn chút mà thôi. Tôn Huệ nghĩ mãi cũng ra, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho Chu Hải quyết định đưa Chu Sơn tư thục.

      Ở nông thôn, các gia đình cho hài tử học cũng định để hài tử thi khoa cử. Đại đa số chỉ là nhận thức mấy chữ, biết cách gẩy bàn tính, hoặc là làm ở phòng thu chi, đầu óc tốt được thăng lên làm chưởng quỹ, kiếm nhiều tiền chút, phải vất vả.

      Tôn mẫu giận có chỗ phát tiết, châm chọc: "Người khác chỉ khen hai câu liền biết mình có bao nhiêu cân nặng, lập tức đưa học phí(1) cho tiên sinh, ta ngăn thế nào cũng được! tám trăm câu cũng vô dụng, cố chấp để Sơn tử học." Trong lòng hết sức thoải mái, quá lên: "Tận xâu tiền luôn đó, phải là số lượng !"

      Tôn Huệ hiểu mẹ nàng bóng gió chuyện gì, mãi vẫn chưa giải thích nguyên nhân, bèn hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mẹ con nghe chút ?"

      Sau đó Tôn mẫu tức giận trận, ba câu nửa là mắng Chu Hải, Tôn Huệ tự động loại bỏ xong, cuối cùng cũng hiểu đầu đuôi.
      Huỳnh Thượng Hỷhoài thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, chương 38
      Edit : Canina

      Chu Sơn học ngoài nguyên nhân Chu Hải mong con hơn người, thấy hài tử nhà khác đọc sách hai năm làm tiểu nhị ở tiệm trà huyện thành, vài ba năm sau được thăng lên thành chưởng quỹ, bây giờ vừa có thể diện, lại vừa có tiền. Người đó say sưa, tình cờ nhìn thấy Chu Sơn vào, bèn câu tiểu tử nhà ngươi trước giờ đều thông minh, nếu như cho học, tất nhiên cũng giỏi giang, tương lai làm chưởng quỹ, các ngươi cũng có thể diện.

      Có thể là "Người vô tâm, người nghe hữu ý", khoảnh khắc đó Chu Hải chợt nổi lên ý niệm trong đầu, muốn cho nhi tử học, cũng học hai năm, biết mấy chữ. Cho dù thể làm chưởng quỹ ít ra cũng mù chữ, dù sao có tiền, cần tiết kiệm.

      Đêm đó hỏi ý tứ của nhi tử, Chu Sơn nghe xong liền bối rối, ấp úng, có chủ ý, biết nên gật đầu hay . Chu Đồng đứng bên cạnh vừa vặn nhìn thấy, nàng nghĩ nếu đệ đệ học, dù học thế nào cũng giống trước, so với người biết chữ vẫn cao hơn đầu, thầm đưa tay đẩy lưng đệ đệ, ý bảo đáp ứng.

      Nhận được ám hiệu của tỷ tỷ, Chu Sơn mới do dự mà đáp ứng. luôn có chủ kiến, luôn là tỷ tỷ quyết định giúp, dù sao biết ở trong nhà này, người có khả năng hại nhất, quan tâm nhất, chính là tỷ tỷ ruột thịt của mình.

      Chu gia gia và Chu nãi nãi hỏi tiền trả công cho thầy giáo, khi biết là nửa năm xâu tiền, ngày lễ tặng lễ, giá tiền mặc dù hơi cao, nhưng với điều kiện nhà bọn họ đây cũng phải là gánh nặng, nên thêm câu gì, để cho Chu Hải xem rồi làm.

      Trong nhà chỉ có Tôn mẫu là tán thành, lúc ấy trong lòng bà rất khó chịu, theo bà thấy đây hoàn toàn là phí tiền, ở nông thôn làm ruộng kiếm ăn, muốn biết chữ làm cái gì? Chỉ có các lão gia mới nên học mà thôi! Có bạc kia, còn bằng mua thêm khối đất, trồng thêm lương thực. Bởi vì tiền này là Chu Hải bỏ ra, người ta thèm để ý, Tôn mẫu cũng tiện mở miệng phản đối, bà có tư cách này. Nhưng bà dự định, nếu tiêu tốn mấy xâu tiền cho đứa con lớn nhất Chu Sơn học, nhi tử Chu Thụ của bà cũng , còn nếu , phải được thêm chút tiền tài mới đúng !

      đêm thoải mái, Tôn mẫu chưa kịp ăn sáng tới đây tìm con oán trách, dốc hết những lời trong lòng bà muốn thể ra ngoài: "Huệ tử con xem, có phải có cái lý này hay ? Cả đời chúng ta bán mặt cho đất bán lưng cho trời, luyện thân kỹ năng trồng hoa màu là được rồi, biết chữ có thể có ích lợi gì? Là có thể ăn no hay là có thể giúp ngươi trồng trọt? là có tiền cũng biết nên xài như thế nào, quá lãng phí!"

      phen oán giận của Tôn mẫu hôm nay nàng cũng có nghe lọt được câu nào, bởi vì Tôn Huệ sớm suy nghĩ viển vông rồi. Lúc này nàng mới tỉnh ngộ, đời này của mình hoàn toàn là kẻ mù chữ rồi, điều này khiến cho nàng khó chịu biết bao. Bởi vì Tôn Huệ nhận thức từ đời trước rằng, biết chữ chuyện rất mất thể diện, hơn nữa biết chữ tuyệt đối bị đẩy xuống tầng lớp dưới cùng của xã hội, ngay cả khế ước cũng đọc được, rất có thể bị gạt cũng biết.

      Bao nhiêu năm nay, Tôn Huệ cố gắng chỉ để sinh tồn, nào có thời gian nghĩ đến chuyện phải biết chữ, dù sao ngay cả ăn cơm cũng dựa vào người khác, nào còn có thể cầu nọ kia. Cho nên chính Tôn Huệ lẩn tránh theo bản năng, nghĩ theo hướng này. tại cuộc sống coi như có thể tự cấp tự túc, lại bị mẹ chạm vào vấn đề này, Tôn Huệ nghĩ đến lúc mình phải loại bỏ nỗi bứt rứt này rồi. Dĩ nhiên, còn có đệ đệ nữa, nhất định phải để cho cả hai tỷ đệ biết chữ mới được.

      Lặng lẽ liếc Tôn mẫu cái, thấy bà vẫn còn cau có, hiển nhiên bà kiên quyết tán thành việc con biết chữ, Tôn Huệ tin tưởng cho dù mình đến rách trời, cũng thể thay đổi được suy nghĩ của mẹ. Vì vậy, chuyện biết chữ này cũng chỉ có len lén mà làm, ngàn vạn lần thể để mẹ biết.

      Chẳng qua việc cấp bách lúc này chính là trấn an mẹ trước , cũng thể để cho bà mãi giận dữ, tốt cho thân thể. Tôn Huệ rót chén nước đưa cho Tôn mẫu, cắt đứt lời bà: "Được rồi mẹ à, chuyện này chúng ta cũng đừng quản. Chu thúc phụ bằng lòng cho Chu Sơn vào học kệ chú ấy , ở tư thục ngốc thời gian ngắn, nếu như học vào, như vậy cần mẹ phải , dĩ nhiên từ bỏ thôi." Đây là chuyện thường xảy ra, bất kể là thời đại gì, có người ham học, cũng có kẻ hễ đọc sách là nhức đầu.

      Đối với việc Chu Sơn có thể học tốt hay , Tôn Huệ biết, sở dĩ như vậy cũng chỉ là muốn dẹp yên lửa giận của Tôn mẫu mà thôi.

      Nghe con vậy, cơn giận của Tôn mẫu tiêu tan chút ít, hừ tiếng: "Chờ xem , bản thân ta muốn nhìn thử coi con lớn nhất Chu Sơn của có thể giúp tăng bao nhiêu thể diện, có thể học ra bao nhiêu thứ.” Được con nhắc nhở câu, Tôn mẫu nguôi ngoai dần, chữ này đâu phải ai cũng học được, nếu các lão gia cũng ít như vậy! Cứ để mặc Chu Hải đưa con lớn nhất học , đến lúc đó có khi còn khóc chạy về, có vài thứ nên mơ mộng tốt hơn.

      Tôn Huệ ở bên phụ họa mấy câu xong, lập tức chuyển đề tài: "Mẹ, hai gốc nho ra nụ rồi, có vẻ như năm nay kết quả đó." Nàng chỉ sợ thêm mấy câu nữa, mẹ càng thêm phản cảm chuyện biết chữ, như vậy sau này nàng hành động thuận lợi. Sợ rằng đến lúc đó mẹ ra sức ngăn cản, như vậy nàng chẳng khác gì bê đá đập lên chân mình.

      Ở trong lòng Tôn Huệ, nàng thực hy vọng Chu Sơn có thể học ra hình ra dạng, như vậy mẹ nhìn thấy chỗ tốt của việc học, vì Tôn Duẫn trước giờ luôn thua kém Chu Sơn, có khi mẹ lại còn tìm cách để cho Đại đệ cũng được học nữa ấy chứ, mình cũng có thể xơ múi được chút ít. (^^!)

      "Nho ra nụ rồi?" Tôn mẫu hơi kinh ngạc, vốn cho là sớm nhất cũng phải qua năm nay, nghĩ tới hai cây nho lúc này ra nụ rồi, cũng là mua có lời nhất. Chẳng qua bà cũng ôm bao nhiêu kỳ vọng: "Hoa hẳn nở ra, nhưng quả nho chưa chắc có thể lớn lên, đừng quá hy vọng." Thời điểm này mới ra nụ muộn rồi, nho nhà người ta lúc này qua thời kỳ ra hoa, cho dù có thể kết quả, có khi rụng non.

      "Có thể kết quả là tốt rồi, nếu như năm nay tất cả đều rụng cũng sao, sang năm đại khái có thể ăn được rồi." Tôn Huệ thèm để ý, chỉ cần hai gốc nho này có thể kết quả, chết, chậm trễ hai năm cũng quan hệ nhiều lắm. Nghĩ tới cây táo, Tôn Huệ cười : " những thứ khác, năm nay có thể được ăn ít táo đỏ rồi. " " Táo đỏ còn có thể, thứ này tốt nhất, nhịn hạn, nhịn lụt, lại tốn đất. Quan trọng nhất là chuyển chuyển lại cũng dễ bị thương, trong năm là có thể kết quả." Tôn mẫu .

      Tôn Huệ cảm thấy hơi đói bụng, nhìn Tôn mẫu : "Mẹ tới đây sớm như vậy, hẳn là còn chưa ăn sáng đúng ? Con vào trong xem ăn được chưa, mẹ cũng ở lại đây ăn ." Lúc nãy mẹ thở phì phì chạy tới, nhất định là chưa ăn."Cũng được, sáng sớm ôm bụng tức, với con chút ăn ngon. Nấu xong chưa? Ta vào nhìn." Vừa vừa vào trong bếp.

      Tôn mẫu vào đúng lúc nồi cháo sôi, rơm rạ trong lò cháy hết, lại còn hầm lâu như vậy, cháo cũng vừa chín. Múc ba bát cháo, mới vừa cầm chiếc đũa, Tôn Duẫn tiến vào, vừa cho gia súc ăn xong, lúc này vào rửa tay còn ăn sáng. Thấy Tôn mẫu liền chào hỏi: "Mẹ, chào buổi sáng!" Lúc cho ăn mẹ còn chưa tới, cho nên cũng biết sáng nay mẹ tới sớm như vậy là có chuyện gì, cũng nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ, trực tiếp hỏi: "Mẹ tới lúc này có phải là có chuyện gì hay ?"

      Mắt thấy sắc mặt Tôn mẫu tốt lắm, cũng may đỡ hơn lúc trước rất nhiều, cho nên còn có thể khắc chế giọng của mình: "Còn có thể là cái gì, Chu thúc phụ con muốn đưa Chu Sơn tư thục học. Ta bằng mọi giá đồng ý, nhưng ở đó đâu có chỗ cho ta chuyện, cho nên mắt thấy tâm phiền, tới đây ngồi."

      Vào học, Tôn Duẫn bắt đầu nghĩ miên man, biết tiểu tử Chu Sơn này lại có thể học ở tư thục. Nếu như học hành giỏi giang, chẳng phải có thể tiến lên hay sao, cần ở nông thôn mò mẫm vất vả, vào trấn hoặc lên huyện thành, trải qua cuộc sống thảnh thơi. Tuổi vẫn còn cho nên đối với việc có thể học, rất hâm mộ, cũng nghĩ đâu phải bất cứ ai học cũng đều học giỏi, dù sao theo như nghĩ, chỉ có học mới có thể lên trấn ở, sống những tháng ngày tốt.

      "Vậy sao, vậy xem xem Chu Sơn có thể học được như thế nào !" Tôn Duẫn hâm mộ trong lòng, nhưng cũng biết hoàn cảnh nhà, đòi tư thục.

      Tôn mẫu cười cười, : "Đúng, chúng ta hãy cùng chờ xem. nữa, mau ăn cơm, còn có rất nhiều phải làm nữa đó." Con vậy khiến cho trong lòng bà bình ổn rất nhiều. Tâm trạng được xoa dịu, bà cũng chú ý tới khác thường của hai đứa con.

      Tôn mẫu ăn cơm xong liền tất tả rời , cũng như lúc bà tất tả chạy tới, như vậy làm cho người ta kịp chuẩn bị, Tôn Duẫn chờ mẹ rồi mới hỏi tỷ tỷ mình: "Tỷ, tỷ chuyện học này như thế nào? Chu Sơn có thể rời khỏi thôn này, lên trấn ở hay ?" rất sợ, muốn cố gắng đứng cùng vị trí với Chu Sơn, tại Chu Sơn học, sợ sau này chỉ có thể nhìn Chu Sơn đầy ngưỡng mộ.

      Tôn Duẫn dám nghĩ, đấy phải là kết quả muốn.

      Đại đệ vậy, Tôn Huệ thoáng cái bắt được ý tứ bên trong, nàng nhìn : "Có phải đệ cũng muốn học hay ? Học rồi biết chữ." Tôn Duẫn dám nhìn vào mắt tỷ tỷ mình, gật đầu khẽ đến mức khó có thể nhìn ra, mạnh miệng : "Cũng muốn lắm, chẳng qua là muốn học viết tên mình, thể đến chết cũng biết tên mình viết như thế nào đúng ạ? Những thứ khác thôi."

      "Yên tâm , có cơ hội." Tôn Huệ . tại nàng có tính toán , suy nghĩ làm sao để thực , Đại đệ có cái ý nghĩ này rất tốt, nàng còn sợ đệ đệ mình thích học tập ấy chứ!

      "Tỷ, chúng ta cũng có nhiều tiền tư thục học đâu! Tỷ ngàn vạn lần đừng gạt đệ đưa tiền cho tiên sinh, đến lúc đó đệ đâu." Tôn Duẫn nghe thấy tỷ tỷ có cơ hội, sợ tới mức vội vàng ra bản thân tư thục, chỉ sợ tỷ tỷ mình trực tiếp đưa tiền cho tiên sinh. Trong nhận thức của , tỷ tỷ muốn làm gì làm ngay, lần trước mua la la cũng vậy, nhiều tiền như vậy mua là mua luôn.

      Tôn Huệ dở khóc dở cười, lắc đầu : "Đệ cái gì đó! Tỷ của đệ tại có nhiều tiền như vậy, tiền trả công cho thầy giáo tỷ chưa đóng nổi, yên tâm , ta cơ hội phải vào tư thục học." Tôn Duẫn ánh mắt tối , hơi thất vọng, miệng lại : "Như vậy cũng tốt, tiền thể tiêu loạn."

      Tôn Huệ cơ hội, là chuẩn bị mua quyển sách tương tự Thiên Tự Văn, nàng chuẩn bị tự mình tìm tòi học tập, nàng nghĩ thế giới này khác nhiều so với thế giới đời trước, phần lớn sản vật và tục ngữ đều giống nhau, nàng học qua thư pháp, mặc dù chính thống, nhưng nàng biết chữ phồn thể, chỉ cần phải chữ tiểu triện*, nàng vẫn có thể đoán ra.

      ☆, Chương 39:
      Edit : Canina


      Chuyện mua sách Tôn Huệ để lộ ra ngoài, chuẩn bị ngày nào đó lên trấn qua hiệu sách xem thử. Ngoại trừ sách, cũng phải mua bút mực nữa, giấy viết cứ từ từ, ban đầu có thể luyện tập tấm ván gỗ, phải biết ở đời trước của Tôn Huệ, chính nhà thư pháp Hoài Tố hòa thượng từng luyện tập như thế. Việc này trước tiên đề cập tới, còn phải đợi thời gian, ít nhất cũng phải qua ngày mùa, bằng cho dù mua về cũng có công phu tinh lực học tập.

      Khi chùm hoa nho càng lúc càng tím sẫm, Ngô Thải Điệp tới, tay xách cái giỏ, sau khi vào liền gọi Tôn Huệ, sau đó đặt giỏ xuống đất, vén lớp vải mặt lên lộ ra con chó con màu lông trắng đen xen kẽ, thân hình chỉ lớn hơn lòng bàn tay chút, mũi ướt nhẹp rất đáng .

      "Đây là cún con lần trước muội nhờ ta tìm giúp, từ Lưu gia ở thôn bên cạnh, con chó này mới vừa đầy tháng, rất lanh lợi." Ngô Thải Điệp sờ sờ đầu cún con, cười giới thiệu với Tôn Huệ. Con chó này Ngô Chi mất công hỏi thăm được, mới vừa đầy tháng ôm về, cũng về qua nhà mang đến đây luôn.

      "Làm phiền mọi người, thực rất cám ơn." Tôn Huệ rất cảm kích, người khác sao có thể tận tâm như vậy, cho dù nghe nhờ vả cũng nhọc lòng như thế. Nàng biết, nếu phải cố ý hỏi thăm khắp nơi, cũng thể mang chó con đến đây nhanh như vậy được.

      "Muội đừng có khách khí như vậy, phải sớm với muội rồi hay sao, giữa chúng ta cần khách sáo."

      Tôn Huệ cười cười, trong miệng đáp phải. Chẳng qua lần sau nhờ người hỗ trợ nàng vẫn cảm tạ. Ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu, thấy cún con dùng mấy cái răng sữa cắn cắn tay của chính mình, đau trái lại còn ngưa ngứa, nàng khỏi có chút lo lắng : "Cún con bé tí tẹo như vậy, thoạt nhìn quá lợi hại, có thể trông nhà sao?" Dù sao nàng muốn nuôi sủng vật, nàng hy vọng nuôi con gì có thể giữ nhà trông cửa.

      "Ha ha, muội đừng lo lắng, ca ca tỷ đặc biệt hỏi thăm mới ôm nó về đầy. Muội đừng nhìn cún con có vẻ lợi hại, lớn lên uy vũ. Nghe ca tỷ , chó mẹ đứng lên cao bằng người, sủa to thế nào biết, thế nhưng nó mà nhào lên, thanh niên hán tử cũng chống đỡ được." Ban đầu Ngô Thải Điệp thấy nó cũng coi trọng lắm, sau đó ca ca nàng dẫn nàng xem chó mẹ, lập tức được câu nào.

      " , quả muội muốn nuôi con chó như vậy, sợ nó lợi hại mà chỉ sợ nó gầy gò nho có cách nào giữ nhà." Nghe Ngô Thải Điệp giải thích, Tôn Huệ thở phào nhõm, như vậy cũng là tốt rồi, chỉ cần nuôi mấy tháng, chó con bán thành niên, có thể giao nhiệm vụ giữ nhà cho nó.

      Ngô Thải Điệp đứng dậy, nỡ cáo từ: "Thực là xin lỗi, tỷ cần phải về rồi, thể tán gẫu thêm nữa." Trong tháng đầu này, cháu nàng đều dựa vào nàng trông giữ, mình chị dâu hoàn toàn lo được. Nếu Ngô Thải Điệp ở đây trò chuyện với Tôn Huệ lâu chút, gần đây các nàng đều bận rộn, rất lâu tụ tập chuyện phiếm rồi.

      "Sao vậy, trải qua thời gian dài như vậy mà cháu tỷ vẫn còn khóc nháo hay sao?" Tôn Huệ thấy Ngô Thải Điệp định cáo từ bèn liên tưởng đến nguyên nhân này, cũng chỉ có chuyện này mới gấp như thế. Tôn Huệ có chút buồn bực, theo lý thuyết trẻ mới sinh trải qua tháng, đồng hồ sinh học được điều chỉnh lại, như vậy ầm ĩ thái quá, người lớn quá mệt mỏi. biết đứa cháu này của Ngô Thải Điệp bị làm sao, tại sao vẫn khóc nháo ầm ĩ như thế.

      "Ai, như thế nào đây, ban đêm chị dâu tỷ căn bản thể dỗ hài tử ngủ được, ngày nào cũng khóc rất lâu, ban ngày cũng yên ổn, chỉ cần đói bụng tỉnh là lại khóc ngay!" Ngô Thải Điệp lắc đầu, nàng quá mệt mỏi, vẫn là chờ thêm mấy tuần nữa, mẹ hết bận bịu đảm đương thay mình, để cho mình cũng nghỉ ngơi chút.

      Tôn Huệ cũng có biện pháp nào tốt, đời trước nàng kết hôn, kinh nghiệm trông hài tử hoàn toàn có, cho nên chỉ có thể an ủi: "Nhịn thêm , đều sớm qua, hài tử lớn hơn là tốt rồi." "Quên , nữa, tỷ phải về đây." Ngô Thải Điệp yên tâm về chị dâu mình, mình chị ấy chăm sóc hài tử, còn biết hài tử khóc bao lâu mới có thể dỗ ngủ được.

      Tiễn Ngô Thải Điệp rời , quay vào trong cẩn thận xem xét chó con, Tôn Huệ vui vẻ, ngồi xổm người xuống đưa tay sờ đầu nó: "Phải đặt cho nhóc cái tên mới được, tên gì đây?" Nhất thời chưa nghĩ ra nên đặt tên gì, tên vừa dễ nhớ lại có ý nghĩa mới là tốt nhất. Nghĩ nát óc, đột nhiên ánh mắt Tôn Huệ sáng lên: "Liền gọi là Sói , mong nhóc con thông minh giỏi chịu đựng như sói." Càng nghĩ càng thấy tên này tệ, liền quyết định gọi nó là Sói luôn.

      Chó con mới vừa đầy tháng có thể ăn chút thịt, Tôn Huệ muốn cún con có thể trưởng thành nhanh, vừa vặn lâu chưa được ăn thịt, chờ đệ đệ chặt củi trở về bảo tới chợ phiên, đến quầy thịt mua cân mang về. Lúc Tôn Duẫn tới đó nhìn thấy miếng thịt trông rất ngon, nhiều mỡ, mừng rỡ muốn mua, thấy bên cạnh còn có miếng gan heo giá cả vô cùng rẻ, lấy ra tiền thừa còn lại mua cả miếng gan heo về luôn. rất thích ăn gan heo tỷ tỷ xào.

      Cầm thịt đệ đệ vừa mang về, cẩn thận rửa sạch, dùng nước sôi trụng qua. Lúc đổ nước bẩn thấy lớp váng dầu mặt, Tôn Huệ nhăn mũi, thịt này rất nhiều mỡ, nếu là đời trước nàng chẳng thèm nhìn, nhưng đời này khác, thịt này là thịt ngon, so với thịt nạc còn đắt hơn chút. Chỉ trách trong bụng có chất béo, cho nên thịt mỡ này lại là thứ tốt. Đốt nóng chảo, bỏ thịt vào, cầm đũa đảo đảo, mùi thơm bay ra tứ phía. Nước mỡ chảy ra, tóp mỡ nổi lên , thơm nức.

      Đại tương kèm vị hành, thực tệ. Gan heo xào, ngọt mặn hòa vào nhau, ăn vô cùng mềm.

      Bữa này, Tôn Huệ và đệ đệ ăn rất thỏa mãn, chó con ăn sau cùng, là cơm chan nước thịt trộn thêm thịt mỡ vụn, nhìn nó rung đầu vẫy đuôi nhai nuốt liên tục, cũng đáng .

      Tôn Duẫn ăn cơm xong lên trấn ngay, nhìn thấy cún con nỡ chuyển chân, ngồi ngay đó đùa với nó.

      Tên ‘Sói’ này, Tôn Duẫn mới nghe sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên thấy có người đặt tên này cho chó, bình thường đều xem màu lông, hoặc là Đại Hắc hoặc là Tiểu Hoàng, cùng lắm là mấy tên êm tai dễ nghe khác, tên ‘Sói’ này có thể là rất mới mẻ. Chẳng qua Tôn Duẫn cũng phản đối, gọi thế nào mà chả được, cho dù người khác nghe thấy tên này rồi cười nhạo cũng chẳng sao, tỷ tỷ thích là tốt rồi.

      Cún con lớn nhanh trông thấy, đến mùa hè, cao nửa thốn, lúc này Sói mơ hồ có dáng vẻ uy vũ như Ngô Thải Điệp . Nó quanh quẩn dưới dàn nho, con mắt sắc bén đánh giá chung quanh, rất có khí thế nhất phu đương quan*. Tôn Huệ giặt quần áo, liếc mắt nhìn Sói, cười cười, nhìn vóc dáng này , cũng phí công mình luôn nghĩ biện pháp làm chút đồ ăn mặn cho nó.
      *一夫当关một người đủ giữ quan ải
      "Tỷ, ăn nho , đệ hái chùm xuống rửa nhé." Tôn Duẫn .

      Coi như tệ, hai cây nho năm nay ra hai mươi mấy chùm, mỗi quả đều to bằng ngón cái, có màu xanh lục, hôm kia Tôn Duẫn có hái quả nếm thử, chua ngọt sướng miệng, ăn cực kỳ ngon.

      Tôn Huệ nhìn chùm nho nặng ít nhất nửa cân, với đệ đệ: "Đệ hái ba chùm , mang đến Ngô gia cho người nhà Thải Điệp nếm thử, còn có tiểu đệ phải sớm thèm sao? Cũng đưa chùm qua." Năm nay nho kết quả nhiều, nhịn chút còn có thể ăn qua mùa hè, nếu như thả ra, được mấy ngày hết.

      "Được." Tôn Duẫn nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước liền muốn cười, thực nhịn được: "Phì, ha ha! Lúc nho mới to bằng ngón út tiểu đệ hái, chua suýt chút nữa khóc lên, mếu máo muốn ăn nho rất lâu rồi! Lần này đệ mang tới cho , để ăn no luôn."

      Tôn Huệ sợ tiểu đệ ăn biết kiềm chế, thứ này đứa ăn nhiều đau bụng, dặn dò: "Lúc đệ mang tới phải với tiểu đệ chút, bảo nó đừng ăn hết lúc, nếu đau bụng." Đau bụng tiêu chảy phải chuyện đùa, vừa có thuốc đặc hiệu, mà thuốc Đông y hiệu quả lại chậm, đợi đến khi hết đau bụng, nhất định gầy cả người .

      "Biết rồi, đệ căn dặn, mẹ cũng nhìn mà, tỷ đừng bận tâm." Tôn Duẫn lựa hồi, hái ba chùm lớn nhất, chùm đặt ở nhà, hai chùm khác bỏ vào giỏ mang .

      Từ khi dọn ra khỏi Chu gia, có khoảng thời gian Chu gia cho phép Chu Thụ sang bên này, ban đầu Tôn mẫu cũng phản bác, chờ cơ hội, chính là ngày Chu Hải đưa Chu Sơn tư thục học, dứt khoát dắt Chu Thụ sang. Sau đó Chu Hải biết được cũng gì, biết Tôn mẫu đồng ý cho Chu Sơn học, sở dĩ là vì cảm thấy có lập trường, tại nếu như Chu Hải ngăn cản hoặc là lộ ra chút ý tứ đồng ý Tôn mẫu mang Chu Thụ sang Tôn gia, Tôn mẫu nhất định náo loạn lên. Mà bởi vì tỷ đệ Tôn gia dời ra ngoài bị người ta bàn tán rồi, đến lúc đó lại ầm ĩ, nhất định đuối lý, chỉ mất mặt bên ngoài, e rằng thanh danh bên trong cũng còn, cho nên hé răng.

      Chu gia gia có cách nào Tôn mẫu, mỗi lần Chu nãi nãi nhắc tới Tôn mẫu đều dứt khoát coi như gió thoảng bên tai, kết quả cuối cùng chính là, Tôn mẫu thường xuyên dắt theo Chu Thụ sang Tôn gia, để ba tỷ đệ ở chung thân thiết, thể xa lạ.

      Kết quả như thế làm cho Tôn Huệ rất vui, nàng hi vọng người thân trong nhà có thể ở cùng nơi. Dù cho sinh hoạt gay go chút cũng sao, bởi vì đó cũng là hi vọng, khiến cho người ta có mục tiêu để mà phấn đấu.

      Tôn Duẫn cũng rất có dáng vẻ của ca ca, có thứ gì tốt đều để lại cho đệ đệ, dù cho chính mình được ăn.

      Thời gian thúc đẩy con người trưởng thành, mà cảnh khốn khó chính là thuốc gia tốc, Tôn Huệ và đệ đệ Tôn Duẫn, Chu Thụ của nàng, đều có tầm mắt cao hơn nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, tuy thường cười vui vẻ, nhưng tâm tư tuyệt đối mẫn cảm, mà mỗi người lại có những nét khác nhau, điều này mở ra cho ba người bọn họ những con đường khác nhau trong tương lai.

      Tôn Huệ vừa phơi quần áo vừa thầm suy tư chuyện, nàng hỏi thăm được vị trí của hiệu sách, hơn nữa Ngô Chi còn đáp ứng dẫn nàng tới đó, tìm sách nàng muốn mua. Tôn Huệ cũng từng đề cập với Ngô Thải Điệp, lần đó Ngô Thải Điệp , Nhị ca Ngô Chi của nàng học được năm, trong nhà có sách, hỏi Tôn Huệ có muốn mượn hay , thuận tiện nhờ Nhị ca nàng dạy dỗ. Tôn Huệ từ chối, sách tuyệt đối rẻ, hơn nữa rất dễ bị hư hại, vẫn là chính mình mua tốt hơn. Đối với chuyện còn lại, Tôn Huệ phản đối ngay, nàng đoán được chữ viết của thế giới này là thế nào. Suy cho cùng ở đời trước, rất nhiều nơi cùng tinh cầu, cùng gian và thời gian, thế mà chữ viết lại hoàn toàn giống nhau đâu!

      Nếu như đến lúc đó hiểu, có lẽ phải phiền Ngô Chi dạy dỗ hồi.
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :