1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống bình thản vùng sông nước - Tạp Nhĩ Tư (46/129)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 27:

      Edit : Canina

      Tôn mẫu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện như vậy có khả năng, đến lúc đó bị người ta oan uổng, có cách nào lý, tuy bà sợ mấy lời đồn đãi nhảm nhí, nhưng bà cũng muốn vô duyên vô cớ bị người oán hận! Bà tức giận mắng: "Mẹ con năm đó đúng là mù mắt, tìm người như thế tái giá, vờ thành cũng rất giống, khổ mấy mẹ con chúng ta rồi!" giọng dễ chịu: "Giờ đến nước này, xem ra chuyển là xong rồi. Ta tìm thời gian lên miếu cầu xâm*, chọn giờ lành chuyển ra ngoài thôi."

      * 签(ký) : cái thẻ, cái thăm (để bói, đánh bài)

      "Việc này nương quyết định , lúc nào chuyển, con nghe nương." Kỳ thực đối với chuyện bói toán Tôn Huệ hoàn toàn để ý, cho dù chuyện nàng xuyên qua có chút sắc thái thần thoại, nhưng nàng cũng cho là hòa thượng, đạo sĩ trong miếu có sức mạnh ai biết, dưới cái nhìn của nàng chính là đám thần côn lừa người. Tuy nhiên, nếu xin được xâm có thể làm cho nương an tâm, nàng cũng ngại đợi thêm vài ngày.

      "Được, ta mau chóng lên miếu." Chỉ vào la la đói bụng kêu to, Tôn mẫu : "Vậy con cho la la ăn , ta phải vào trong tính toán chút." Nhiều năm như vậy, cũng tích góp được chút bạc, tính cả tiền mua lừa, bò vẫn còn chút, cầm ra tính toán thử, mua thêm vài thứ.

      " sao đâu, nương làm , chỗ này để con làm ." Tôn Huệ gật đầu, những việc này thường ngày đều do nàng làm, ngày hôm nay muốn thương nghị với nương, mới gọi nương lại đây giúp đỡ. Cỏ đều cắt từ sáng sớm, rơm rạ lấy dây buộc chặt thành bó, cởi dây ra ném cho la la ăn là xong. Rất dễ dàng.

      Tôn Huệ bên này cho la la ăn sau đó nghỉ ngơi, Tôn mẫu ở bên kia vội vàng tính toán, hàng năm tuy chi tiêu nhiều, nhưng chỉ dựa vào thu nhập từ mấy mẫu ruộng, cũng còn lại bao nhiêu tiền, tại lấy ra đếm, chẳng qua cũng chỉ có mười hai mười ba lượng bạc. So với người dân ở nông thôn cũng ít, thế nhưng đây chính là tiền tích trữ nhiều năm, tương lai xây nhà, đồ cưới cho con đều cần đến tiền, bởi vậy, đây tính là gì, còn phải phát sầu nhiều.

      Chu Hải thấy hiếm khi Tôn mẫu cầm tiền ra đếm, ngồi dựa vào cạnh giường hỏi: "Sao lúc này lại lấy ra? Cứ cất tốt hơn, miễn cho bị người khác sờ soạng." Tuy rằng ngày đó náo loạn hồi, thế nhưng nhiều năm phu thê như vậy, ngày thường lại đụng chạm chuyện gì, cũng còn canh cánh trong lòng.

      Vốn vui, muốn kiếm chuyện với Chu Hải, vừa hỏi như vậy, trực tiếp va phải lưỡi giáo*. Tay vỗ cái, Tôn mẫu xoay người lại trào phúng trận: "Tôi cũng muốn cất giữ kỹ, nhưng có mấy người nhìn rồi khó chịu, vẫn cứ giở trò sau lưng, nhìn nổi mấy mẹ con chúng tôi, có cách nào, chỉ có thể dọn dẹp chút rời thôi."

      *chàng thương khẩu, hay là bị đụng vào họng súng, đại khái động chạm đến vấn đề canh cánh nhất, bực bội muốn phát tiết nhất.

      Chu Hải vốn coi trọng sĩ diện, nghe vậy nét mặt lập tức lạnh xuống, hừ tiếng: " cái gì đó, nghe như có người đuổi hai hài tử kia vậy, Chu Hải ta nếu nuôi tụi nó mấy năm qua, cũng để ý nuôi thêm mấy năm nữa, bà đừng nghe gió tưởng mưa* rồi làm ầm ĩ lên."

      *thính phong tựu thị vũ : nghe gió chính là mưa. Nghĩa là : mới vừa nghe được mấy tiếng gió thổi tưởng sắp mưa rồi. Còn có thể dùng để diễn tả những kẻ chưa nghe chuyện gì gào to lên, người có chủ kiến, bảo sao hay vậy. Loại người này vốn có chuyện gì lu loa ầm ĩ. Dùng cho nghĩa xấu.

      Đứng bật dậy, Tôn mẫu lúc này coi như hiểu, xem ra tất cả mọi người đều cho rằng hai hài tử của bà thể rời Chu gia, phải dựa vào nuôi dưỡng! Bà trợn to hai mắt : "Họ Chu, ít những lời dát vàng lên mặt , chẳng qua ông chỉ cung cấp chỗ ở, ngày hai bữa cơm. Mấy mẹ con chúng tôi, cũng có ăn ngồi rồi, việc trong nhà có bao giờ bê trễ hay ! Hôm nay tôi cho ông biết, con trai con tôi mấy ngày nữa dời ra ngoài, xem cách xa Chu gia ông có sống được hay ." Tính cách Tôn mẫu cũng hề nhu nhược.

      Sắc mặt Chu Hải khó coi, giọng điệu tốt : "Phát điên cái gì ! Sống cuộc sống yên ổn tốt sao, cả ngày làm loạn cái gì vậy?" Tất nhiên để cho hai tỷ đệ Tôn Huệ rời , bằng người ta nhất định dung được người, những lời chỉ trích Tôn mẫu lúc trước, có khả năng rơi xuống người .

      "Ông tôi làm gì? Ông là đồ có tâm can, nếu phải các người bức tôi đến mức này, tôi để cho đôi hài tử của tôi phải sống đơn độc sao? Hài tử của ai người đó đau lòng, lúc trước con trai của tôi bị đánh thành như vậy, còn phải do nhà các người phao tin đồn nhảm." Tôn mẫu ngẫm lại liền giận, nếu phải hài tử mình ra tay cũng , bà nhất định phải kiếm cha mẹ thằng nhóc kia ầm ĩ hồi.

      Chu Hải tức khắc ngừng lại, chuyện đó cũng ngờ, đuối lý, còn lớn giọng được như lúc trước: "Tiểu hài tử mâu thuẫn xích mích, bà lại đem ra để làm gì? tại lại cãi nhau, mới qua chưa được mấy ngày, còn chưa định hòa hảo? Bà cũng đừng để trong lòng." Nếu bảo là người xấu, Chu Hải còn chưa phải, thậm chí toàn bộ Chu gia cũng có người tâm địa ác độc, chẳng qua người nào cũng biết tính “kế vặt”. chịu "thiệt thòi" mà thôi.

      Tôn mẫu cũng mặc kệ những chuyện này, trái lại bà tin tưởng nhi tử mình có thể giải quyết, bà vơ lấy hào bạc, tiền đồng bàn, thu dọn bỏ vào hộp gỗ, giấu dưới viên gạch trong góc tường, quay người về phía Chu Hải : "Mai hoặc là ngày kia, tôi lên miếu chuyến, cầu xin xâm, xem xem lúc nào dọn nhà thích hợp."

      Chu Hải lập tức ngồi dậy, nhìn Tôn mẫu, nhíu mày : "Làm sao, lẽ nào nhà tôi ở lại được, hay là bị làm sao?" Đột nhiên nghĩ đến hay là hai hài tử có chuyện gì, cho nên hỏi: "Hai đứa nghe người khác , mới có ý nghĩ này, bà biết nguyên nhân sao?"

      Tôn Huệ ngồi thẳng lên, vẫn tức giận như trước : "Ông cũng biết có người láo, sao thấy ông ngăn lại? Cứ trơ mắt nhìn người ta bôi bẩn nhi nữ của tôi, tại , chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở đây bị các người chọc tức ! cho ông biết, chỉ mấy ngày nữa thôi, tôi dọn dẹp gian nhà bên kia thoáng, chọn ngày tốt lập tức chuyển sang." Liếc từ xuống dưới, hừ câu: "Như vậy phải theo ý các người hay sao?"

      Vốn cho rằng nhảm, nhưng tại xem ra phải, kế thê tính toán như vậy. Chu Hải vội hỏi: "Nhi nữ bà ở nhà tôi, có lẽ ai bắt nạt bọn chúng, mỗi ngày ăn uống thiếu thốn, tại bà đừng nghe người khác mấy câu, liền tôi tốt. Như vậy , gian nhà kia của bà vẫn đừng nên thu dọn, tiếp tục ở nơi này . Có vấn đề gì với tôi, tôi giúp đỡ giải thích vài câu." Nếu có thể tuyệt đối đừng làm ầm ĩ thêm nữa, ở trước mặt người ngoài rất mất thể diện.

      "Ngủ , tôi muốn tiếp tục bàn bạc mấy chuyện này với ông nữa. Con tôi đúng lắm, hang vàng hang bạc bằng ổ cỏ nhà mình, bất kể thế nào, vẫn là nhà mình ở thoải mái hơn." xong câu này, Tôn mẫu liền lên giường ngủ, có ý định tiếp tục tán gẫu. Chu Hải đương nhiên thể thờ ơ, đẩy bà: "Đừng ngủ, chúng ta ràng, sao lại bằng nhà của chính mình? Chúng ta cũng đâu có làm cái gì." Nhắm mắt, vẫn mở miệng, chỉ tự dỗ mình ngủ thiếp , Tôn mẫu quyết định chủ ý, bà nhất định thể để cho con trai, con mang tiếng xấu.

      Ngày thứ hai, Tôn mẫu liền đánh xe lừa, về phía ngôi miếu cách đây ba dặm, Tôn Duẫn đốn củi trở về, thấy xe lừa ở nhà, trải củi ra phơi, vào phòng hỏi tỷ tỷ dệt vải: "Xe lừa đâu, ai mượn rồi?" Nhất thời còn chưa nghĩ ra ai đến mượn xe lừa, liền tò mò hỏi. dừng tay lại, Tôn Huệ đáp: "Là nương lấy , tới miếu thờ cách đây ba dặm." Vốn là nàng cũng muốn , phòng ngừa hòa thượng mấy thứ tốt, ngăn cản chuyện này. Thế nhưng, cái gì nương cũng đáp ứng, vẫn bảo nàng ở nhà chờ.

      Tôn Duẫn lấy ghế ra ngồi, hỏi: " lên miếu làm gì? Sao nghe nương , là mình, hay là có người hẹn cùng." ngày lễ ngày tết, cũng phải đầu tháng, tại sao phải lên miếu thờ nhỉ? Tôn Huệ cười : "Là việc tốt, hôm qua tỷ với nương muốn dọn qua nhà mình ở, sau phen khua môi múa mép, khuyên động nương. tại nương lên miếu thờ là để xin xâm, xem ngày nào chuyển nhà tốt." Hôm qua định với Đại đệ, nhưng cảm thấy vẫn chưa chắc chắn, liền giấu .

      "Có ! Quá tốt rồi, cứ như vậy, chúng ta ở nhà mình, muốn làm gì làm, cần lúc nào cũng lo lắng ánh mắt của người khác." Tôn Duẫn rất là hài lòng, sớm muốn rời xa nơi này, quá khó chịu, luôn cảm thấy bó tay bó chân. Tôn Huệ thầm đau xót, nghĩ nàng có linh hồn của người trưởng thành cũng cảm thấy xong, huống hồ Đại đệ mới chỉ là hài tử! Vốn bởi vì cha chết, ngàn dặm lưu vong, trở nên mẫn cảm, e rằng luôn phải che giấu khổ sở.

      " sao đâu, chúng ta chỉ phải ở đây vài ngày nữa thôi, các chờ xác định thời gian dọn nhà, chúng ta liền khỏi nơi này."

      ☆, chương 28
      Edit : Canina



      Nhận được tin tức Tôn Duẫn rất là vui vẻ, bao nhiêu ngày qua đây là lần đầu tiên có thể cười cách thoải mái, làm việc cũng thảnh thơi hơn rất nhiều. Tôn Huệ nghĩ, nếu như sớm rời Chu gia hơn chút, có lẽ đệ đệ phiền não như bây giờ, cũng xảy ra nhiều chuyện như thế này. Nhưng tại cũng muộn, lúc này mặt mũi hai bên vẫn còn chưa hoàn toàn xé rách.

      Mặt trời ngả về phía tây, Tôn mẫu đánh xe lừa thong dong trở lại, nhìn sắc mặt giấu nổi vui mừng, tất nhiên phải thẻ xâm hạ hạ. Quả nhiên, lúc ăn tối xong, Tôn mẫu cho nữ nhi Tôn Huệ: "Ta lần này nha, cầu được cây xâm tốt nhất! là dọn nhà càng thêm lợi cho dòng dõi về sau, có xu thế hưng vượng, ngày tốt ta cũng nhờ người bói toán, chính là giờ Thìn năm ngày sau." Những từ văn nhã trong thẻ xâm bà nghe hiểu, nhưng lời của sư phụ giải xâm bà nhớ được đại khái, biết là thẻ xâm tệ.

      Nghe được giờ lành dọn nhà, Tôn Huệ : "Là năm ngày sau ạ? Vậy hai ngày nữa con phải đến nhà Ngô Thải Điệp mượn trâu, cộng thêm gia súc trong nhà, chuyển qua chắc chỉ mấy vài chuyến, giảm ít công sức." Nàng cũng ngờ mẹ lại rút được cây xâm tốt nhất, đây đúng là trời cao giúp đỡ.

      Thở dài, Tôn mẫu xoa đầu con , cực kỳ nỡ, mới bao lớn phải sống xa mẹ, sau này có những khi vất vả cực nhọc, mình cũng giúp được bao nhiêu. Bà cũng muốn che chở cho con , nhưng Chu gia còn có đứa thể xa bà."Con dẫn theo đệ đệ con, hai đứa phải biết lo lắng cho nhau, ta thường xuyên qua làm giúp chút ít chuyện." Giọng mang theo tiếng khóc: "Đều do mẹ, có bản nuôi nấng hai đứa lớn lên."

      "Mẹ cái gì đó, làm sao lại trách mẹ được chứ, năm đó tai hoạ lớn như vậy, ít lần mẹ đều có thể bán con , nhưng mỗi khi đoạt được đồ ăn chẳng phải mẹ đều nhường cho chúng con ăn trước hay sao? Mẹ tái giá, cũng phải vì bản thân, nếu tội gì phải dẫn theo con và đệ đệ. Ngàn vạn đừng tự trách nữa, cho dù súc sinh cũng nên cảm ơn, huống chi là người!" Tôn Huệ .

      Lau khóe mắt ẩm ướt, Tôn mẫu nín khóc mỉm cười, lắc đầu : "Con nhóc này vừa há mồm, ai cũng lại con, được rồi, ta ở đây lảm nhảm với con nữa. Mau ngủ , thời gian cũng còn sớm." Thời đại này, những người nhà nghèo làm gì có thú vui tiêu khiển ban đêm, hơn nữa còn phải tiết kiệm dầu thắp, đều ngủ sớm, ngày hôm sau thức dậy cũng rất sớm.

      Trở về phòng, Tôn Huệ bị Tôn Duẫn kéo qua, tức tốc hỏi: "Mẹ gọi tỷ làm gì thế, có phải mẹ với tỷ lúc nào chúng ta chuyển ?" đợi lúc lâu, trong lòng ngứa ngáy, chính là vì muốn biết kết quả. Vốn là lúc mẹ gọi tỷ tỷ cũng muốn theo, nhưng mà được phép, vội vàng trở lại.

      "Còn chưa ngủ à." Tôn Huệ qua giường mình, ngồi xuống, mệt mỏi ngày, cũng chưa được nghỉ ngơi bao nhiêu, tại ban đêm rồi, dĩ nhiên cần nghỉ ngơi. Tuy nhiên nàng biết, nếu như mình cho đệ đệ biết kết quả, hôm nay được ngủ yên: " rồi, định vào giờ Thìn năm ngày sau, đệ chuẩn bị chút, cũng phải tiếng với mấy nhà thường đưa củi, ngày đó rảnh rỗi." Bất kể là ngày trước đó đưa ít hơn, hay là đưa trễ ngày, đều phải ràng.

      Biết thời gian dọn nhà rồi, Tôn Duẫn cũng an lòng, nghe tỷ tỷ đề nghị như vậy, cười khoát tay : "Cái này cần tỷ tỷ lo lắng, tự đệ xử lý tốt. Tốt lắm, biết tin tức rồi, quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, ngủ ." Mí mắt sụp xuống, hiển nhiên buồn ngủ lắm rồi, Tôn Huệ thấy đệ đệ như vậy, thổi tắt đèn ngủ.

      "Ồ, ngươi bá mẫu đáp ứng chuyện ngươi chuyển ra ngoài rồi?" Sáng sớm Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ đến tìm nàng, nghe được tin tức kia cũng vui mừng thay nàng, : "Như vậy ngươi có thể thoải mái hơn rất nhiều, bị bó tay bó chân nữa. Mau cho ta biết, lúc nào qua mượn, ta với cha tiếng, ngày đó dắt trâu qua cho ngươi sai bảo." Ngô Thải Điệp vốn còn muốn hỏi chút xem Tôn Huệ gì với bá mẫu, nhanh như vậy thông, sau nghĩ lại, hay là thôi , chỉ cần kết quả tệ là được rồi.

      "Còn có bốn ngày nữa chúng ta chuyển, lúc Ngô thúc phụ trở về ngươi hỏi giúp ta tiếng, nếu như ngày đó trâu nhàn rỗi cho ta mượn, nếu nhà ngươi cũng cần dùng thôi, ta dùng xe lừa thêm mấy chuyến cũng xong." Có thể mượn được tốt hơn, nếu như Ngô thúc phụ cần dùng cũng sao, chẳng qua chỉ phí chút thời gian, chuyển nhiều thêm mấy lần mà thôi.

      Ngô Thải Điệp lời đáp ứng, lôi kéo Tôn Huệ cười : "Nhất định cho ngươi mượn, nhà ta cũng nhất thiết mỗi ngày đều phải dùng xe, đến lúc đó ta và nhị ca sáng sớm dắt trâu qua, yên tâm ." Cha nàng lên trấn , cũng ít khi dùng đến xe trâu, phần lớn là bộ, dùng lời của cha nàng mà , cũng phải là các lão gia quan lớn gì, nào có chuyện chỉ có mấy dặm đường cũng phải ngồi xe?

      Chuyện mượn xe trâu xong, Tôn Huệ cũng cáo từ về, Ngô Thải Điệp giữ nàng ở lại chơi lát, Tôn Huệ lắc đầu rời : " được, nhà ta còn có chuyện phải làm, ở lâu hơn được, chờ ta dọn nhà xong xuôi, chúng ta chơi mới thoải mái."

      Ngô mẫu thấy mình nữ nhi vào, ngạc nhiên hỏi: "Mới vừa rồi cahửng phải Tôn nha đầu tìm con ư, sao lại vào đây chơi?" Ngô Thải Điệp : "Huệ tử là tới mượn trâu, trước với con tiếng, để con hỏi cha, sau đó trong nhà còn có việc cho nên về luôn rồi."

      Ngô mẫu gật đầu : " lát con qua với Tôn nha đầu, lúc nào muốn dùng cứ tới đây dắt, nhà chúng ta mấy ngày nữa cũng cần dùng đến trâu. " " Con cũng với Huệ tử rồi, đến lúc đó cứ tới đây, có gì phải ngại. Bốn ngày sau nàng muốn dùng , con thấy trong nhà có việc gì cần dùng đến, đáp ứng nàng."

      Mượn trâu cũng phải chuyện gì to tát, chẳng qua Ngô mẫu tò mò hỏi: "Con biết Tôn nha đầu mượn trâu làm gì ?" Lúc này còn chưa tới lúc phải cày ruộng, Tôn gia xa cố hương ở chỗ này cũng có họ hàng xa, trong khoảng thời gian ngắn, Ngô mẫu nghĩ ra muốn Tôn Huệ mượn trâu làm gì.

      "Là dọn nhà, Huệ tử và đệ đệ nàng muốn chuyển , ở Chu gia nữa. Mượn trâu chính là để vận chuyển đồ đạc, lát con qua nhà nàng, xem có giúp được việc gì hay ." Thấy mẹ hỏi, Ngô Thải Điệp bèn ra.

      Lấy làm kinh hãi, Ngô mẫu đứng bật dậy thốt lên : "Thế nhưng lại náo đến nước này, Chu gia muốn đuổi tỷ đệ hai đứa ?" Vậy phải làm sao bây giờ, hai hài tử kia mới bao lớn, sống thế nào được đây? Thấy mẹ hiểu lầm, Ngô Thải Điệp giải thích: " phải là bị đuổi , là Huệ tử và đệ đệ cảm thấy còn ở đó nữa hai bên đều thoải mái, tự mình muốn ."

      Ngừng lại chút, Ngô mẫu chậm rãi : "Cũng tốt, ở riêng giảm rất nhiều miệng lưỡi, như vậy, đám tam lục bà trong thôn thiếu rất nhiều chuyện thị phi để lải nhải rồi." Ngồi xuống, với nữ nhi : "Tôn nha đầu muốn dọn nhà, phòng nhất định phải dọn dẹp, vừa lúc con cũng nhàn rỗi, con qua giúp ." Nếu như phải là Đại nhi tức đủ tháng, trong nhà thể có người, bà cũng muốn qua hỗ trợ ."Con cũng định vậy mà."

      Lúc xế chiều, Tôn Huệ thu dọn trong nhà, thấy Ngô Thải Điệp, dừng việc trong tay lại, cười hỏi: "Ta dở tay chút, ngươi cẩn thận bị vấp ngã nhé." Vốn cảm thấy có bao nhiêu đồ đạc, nhưng moi móc hết ra, quả thấy ít thứ, tại trong phòng chẳng còn chỗ đặt chân nữa. Bắt tay dịch chuyển mấy món đồ sang bên, để cho Ngô Thải Điệp vào, Tôn Huệ : "Mau xem, tới có chuyện gì thế, xong rồi ngươi mau tránh xa đây chút, tro bụi rất nhiều, lần sau lại chơi tiếp." Chỗ này ngổn ngang lộn xộn, cũng thích hợp giữ người, cũng thể để cho người ta ăn tro bụi .

      Khoát tay, Ngô Thải Điệp nhìn đồ đạc trong phòng đông đống, tây đống, cười : "Đừng để ý đến ta, ta đến cũng có chuyện gì, biết ngươi muốn dọn nhà, nhất định bề bộn nhiều việc, nên tới đây xem chút, xem có cái gì cần giúp đỡ ." Cũng đợi Tôn Huệ cự tuyệt, lườm nàng : "Cũng đừng , ngươi còn có coi ta là bằng hữu đó? Trước chẳng phải ngươi giúp ta rất nhiều ư, nếu như ngươi đáp ứng, ta chịu đâu!"

      Tôn Huệ lắc đầu, vô cùng xác định : " có cần giúp đỡ, đồ của ta vốn nhiều lắm, ngươi nhìn phòng này , đều lật tung hết ra rồi, ta dọn dẹp chút nữa là xong." Sợ Ngô Thải Điệp tin, chỉ mấy đống đồ mặt đất : "Ây da, có mấy đống này thôi, ta cũng chỉ có bấy nhiêu đồ, nhiều, nếu ta cũng khách khí, sớm kêu ngươi hỗ trợ." Đồ đạc của nàng vốn nhiều lắm, thu thập hồi lâu cũng gần xong rồi.

      "Quên , nếu như vậy, ta giúp ngươi thu dọn nữa, miễn cho đến lúc ngươi cần dùng lại tìm được đồ. Nhưng mà, phòng bên kia của ngươi cũng cần phải dọn dẹp đúng khôgn, trong nhà cũng phải quét dọn sạch phen mới có thể ở. Còn phải dọn cỏ trong sân, có ba năm người cũng khó mà làm xong trong mấy ngày này. Như vậy , ngươi bảo đệ đệ ngươi dẫn ta qua bên kia trước, nơi này cần dùng đến ta, ta liền qua nhà bên kia nhổ cỏ vậy." Ngô Thải Điệp là tới hỗ trợ, nếu chỗ này nàng chen chân vào được, vậy qua phòng bên kia thử coi.

      Tôn Huệ dĩ nhiên đáp ứng, nhổ cỏ sợ rằng Thải Điệp ở trong nhà nàng cũng chưa từng làm qua, mẹ nàng rất thương nàng, hơn nữa nhà bên thông gia cũng khá giả, cần nàng phải xuống ruộng, nàng đề nghị giúp mình chuyện khổ cực như vậy, Tôn Huệ sao có thể gật đầu." cần, cỏ bên kia mẹ ta dọn rồi, nếu ngươi muốn giúp, bằng cứ như ngươi lúc trước, hôm dọn nhà ngươi tới đây, giúp ta đánh xe trâu ?" Đến lúc đó bảo nàng ngồi xe trâu, tận lực bớt việc, cũng định phiền toái nàng, nhưng theo tính tình Thải Điệp, sợ rằng được.

      Hờn trách tiếng, Ngô Thải Điệp căn bản là mắc mưu, : "Đừng có dỗ ta, đừng hòng dăm ba câu đuổi ta , lúc dọn nhà ta tới hỗ trợ, nhưng trước đó ta càng phải giúp đỡ, nếu chúng ta còn làm bằng hữu kiểu gì? phải là giúp đỡ lẫn nhau sao! Tốt lắm đừng khước từ nữa, ta cũng tới đây rồi, chẳng lẽ lại cứ thế về ?"

      đến nước này, còn từ chối nữa làm tổn thương tình cảm, cho nên Tôn Huệ đành phải đáp ứng, bảo nàng ở đây giúp đỡ làm chút ít chuyện.

      "Được rồi, nếu như vậy ngươi giúp ta gấp y phục , áo bông mùa đông trước hết bỏ vào trong ngăn tủ đằng kia, tạm thời cần mặc. Còn có y phục mùa hè cũng nhét nơi đó, tại cần mặc, gấp lại để ngay bên ."

      Tận lực kiếm chút việc để cho Ngô Thải Điệp làm, khoan hãy , có thêm người đúng là khác hẳn, động tác nhanh ít, hơn nữa vừa vừa cười, cũng thấy quá mệt mỏi.
      Huỳnh Thượng Hỷhoài thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 29:

      Edit : Canina

      Liên tiếp mấy ngày, Ngô Thải Điệp đều tới đây dọn dẹp giúp, Tôn Huệ cực kỳ ngại ngùng, đặc biệt là gian nhà bên kia khá bẩn thỉu, Ngô Thải Điệp vùi đầu quét dọn, rét tháng ba mà còn bị toát mồ hôi, khiến cho Tôn Huệ vô cùng áy náy. nhiều lần mở miệng thẳng, bảo Ngô Thải Điệp nhanh về nghỉ ngơi, nhưng mà Ngô Thải Điệp nghe theo, tiếp tục làm.

      có cách nào, Tôn Huệ thấy Ngô Thải Điệp vất vả giúp mình như thế, liền làm đồ ăn ngon để bồi thường cho nàng, nàng dậy từ rất sớm, luộc trứng muối, rán bánh rán hành, cùng với chút sữa la la ít ỏi, mang đến cho Ngô Chi và Ngô Thải Điệp ăn.

      Ngô Thải Điệp nhìn đồ ăn bàn, rất là cảm động, nhưng trong miệng vẫn trách cứ: "Làm gì khó khăn như vậy, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi, làm những thứ đồ này lại phải dậy sớm, ngày có thể ngủ bao lâu? Ngày mai đừng làm vậy nữa! muốn cảm ơn chúng ta, chờ dọn nhà xong rồi, ổn định cuộc sống, đến lúc đó cần ngươi , ta cũng bắt ngươi làm bàn đồ ăn ngon an ủi chúng ta phen."

      Mấy ngày nay Tôn Huệ rất vất vả, cũng nghỉ ngơi tốt, người gầy rất nhiều, cho nên Ngô Thải Điệp thấy hôm nay nàng còn dậy sớm làm đồ ăn hơi tức giận, biết quý thân thể mình.

      Tôn Huệ làm cho hai người ăn, đâu thể nghe lọt tai lời Ngô Thải Điệp , nàng bảo: "Làm những thứ này đâu tốn công gì đâu, hai người nhiệt tình hỗ trợ như thế, lẽ nào ta có chút gì để tỏ vẻ cảm ơn hay sao? Vậy cũng quá bạc bẽo rồi. Lại , hoàng đế sai phái binh lính đói bụng, làm gì có đạo lý người ta đến giúp đỡ lại cho ăn cơm!" Thải Điệp và ca ca của nàng, mỗi ngày đều làm rất muộn, việc làm ra ít, thân thích cũng bỏ công như vậy. Người khác giúp mình, dù thế nào cũng thể coi như chuyện đương nhiên, cho dù là bạn thân ngươi cũng phải biết hồi báo, đến khi bằng hữu có việc, cũng phải dũng cảm đứng ra mới được.

      Ngô Thải Điệp cho là vậy, nàng giúp đỡ làm việc, là vì Tôn Huệ là bằng hữu của nàng, hơn nữa ở nơi này Tôn Huệ có thân thích tộc nhân, thể giúp đỡ nhiều chút, để cho nàng ấy có thể thoải mái chút. Thấy các nàng hỗ trợ, Tôn mẫu rất cảm kích, buổi trưa cũng mua thịt làm cho các nàng bữa cơm trưa. Tôn Huệ mệt nhọc lại còn phải dậy sớm làm bữa sáng, được nghỉ ngơi tốt, bà rất áy náy.

      Há mồm định gì, tay nàng chợt bị ca ca kéo lại, cùng ngồi xuống, Ngô Thải Điệp nghi hoặc biết ca ca của mình có ý gì, cau mày định hỏi, Ngô Chi ngồi bên cạnh nháy mắt với nàng, ý bảo việc này sau. Trấn an muội muội xong, Ngô Chi quay đầu, quét mắt nhìn đồ ăn bàn, trứng muối thơm đậm, từng miếng bánh rán hành vàng rộm, cùng với sữa la la tỏa ra hơi nóng, có vẻ rất ngon miệng.

      Chỉ vào sữa la la, Ngô Chi tò mò hỏi: "Làm sao qua lâu như vậy mà vẫn còn có sữa?" sắp hơn 200 ngày rồi, còn chưa từng thấy con gia súc nào sinh sữa trong thời gian dài như vậy.

      Tôn Huệ cười : "Ta đoán hai người chưa từng gặp thứ này, ở quê ta lúc , nhà hàng xóm bên cạnh có nuôi con, la la này hàng năm sinh sữa ước chừng dưới 300 ngày, hơn nữa cung cấp vô cùng đầy đủ, mà sữa la la lại có mùi tanh, chỉ những phụ nhân mang thai thiếu sữa mới mang cho hài tử uống, nhà ai có chút tiền, cũng rất hay uống."

      Đó là lần đầu tiên nàng biết tới con vật này, lúc đó thấy kì dị quái đản, liền biết phải mình xuyên qua cổ đại, mà là xuyên đến gian xa lạ.

      Liền bên cạnh chén , thịnh chút, nhấp hớp cảm thấy mỹ vị Ngô Chi tán đến: "Huệ tử muội rất khéo tay, quả hạch bỏ trong sữa la la này, mùi vị tệ, cũng khử vị tanh." xong lại gắp miếng bánh, cắn miếng, thoả mãn gật đầu: "Ăn kèm với bánh này, rất phù hợp!"

      Ngô Thải Điệp thấy ca ca động đũa, hơn nữa đồ ăn cũng làm xong rồi, ăn cũng được, bóc vỏ trứng : "Muội thích nhất là trứng muối Huệ tử làm, ăn cực kỳ ngon, muội xin cách làm mang về bảo nương làm vài lần, đều đúng vị, kém xa Huệ tử làm."

      Tôn Huệ thấy bọn họ ăn uống thỏa mãn, cũng ngồi xuống , vừa cầm trứng gà bóc , vừa cười : "Mọi người thích là tốt rồi, ăn nhiều chút, ta làm ít đâu."

      Quả hạch bỏ trong sữa la la mua từ cửa hàng bán các loại sản vật từ nam ra bắc, nhập từ Bắc Cố quận phía bắc La Giang chở theo đường thủy về tới đây, giá cả cũng đắt, chỉ có năm văn cân, đập nát rồi mài vỏ cứng thành bột mịn, có thể ăn trong thời gian rất lâu. Quả hạch hòa với sữa la la có rất nhiều chất dinh dưỡng, nếu ăn thường xuyên cũng rất tốt cho cơ thể.

      Ăn thức ăn rồi lại làm việc, đến khi mặt trời chiều ngả về phía tây, bóng đêm dần lên, hai em Ngô Thải Điệp mới cùng nhau trở về nhà, đường Ngô Thải Điệp hỏi: "Ca, lúc sáng sớm tại sao lại ngăn muội lại? Nếu muội còn khuyên Huệ tử, để cho nàng khỏi phải dậy sớm vất vả làm món ăn nữa."

      "Nha đầu ngốc, chúng ta ăn dù sao cũng khiến cho Huệ tử thoải mái hơn là ăn, chơi lâu như vậy, lẽ nào muội còn hiểu tính cách Huệ tử? Nàng ghét nhất là làm phiền người khác, luôn muốn kết giao cách bình đẳng, người khác giúp mình nàng ấy đều nhìn ở trong mắt, tùy thời đều muốn hồi báo." Ngô Chi rất đau lòng tiểu nương này, tính cách nàng như vậy lại sống trong hoàn cảnh như ở Chu gia, tất nhiên rất thoải mái.

      Ngô Thải Điệp nghe xong phen ngôn luận của ca ca, thất thần, tính tình nàng vốn tùy tiện, ít khi chú ý đến những chuyện bé, vẫn cảm thấy tính cách nàng và Huệ tử giống nhau, nay được ca ca hiểu , lại nhớ lại cách xử , cách làm người của Huệ tử trong quá khứ, thể thừa nhận ca ca đúng.

      "À? Được rồi, sau này muội chú ý, nhất định làm cho Huệ tử cảm thấy tốt hơn." Ngô Thải Điệp nặng nề gật đầu, trong lòng quyết định chủ ý, nhất định .

      Ngô Chi nhìn muội muội gật đầu : " sai, muội còn lớn tuổi hơn Huệ tử chút, trước đây nhìn giống như muội mới là người ít tuổi hơn, Huệ tử phải chăm sóc cho muội nhiều lắm. Nếu như muội có thể tỉ mỉ chút, chơi chung với Huệ tử nhiều hơn, như vậy có lợi cho cả hai." Nắm tay muội muội về nhà: "Được rồi, chúng ta trở về thôi."

      Trong hai ngày sau đó, cỏ trong sân được dọn dẹp hết, trọng điểm là nhà bếp và hàng rào. Nhà bếp nhiều năm sử dụng, cần phải tìm người sửa chữa lần nữa, xoong nồi cũng phải lên trấn mua về, chung quanh sân, trước đây dùng sào trúc vây quanh, nhiều năm trôi qua cũng mục nát, hơn nữa chỉ có hai tỷ đệ Tôn Huệ ở đây, nếu lại dùng sào trúc rào lại có chút yên tâm, mà cũng thể tốn nhiều tiền mua gạch xây hàng rào, dù sao sau này còn phải xây nhà.

      Cuối cùng Tôn mẫu cắn răng, lấy xâu tiền ra, mời mấy người khỏe mạnh trong thôn lên núi chở ít đá tảng, dùng xe bò kéo về làm móng, ở phía dùng bùn đất nện chắc chắn*, làm thành tường vây. Sau hồi vất vả, nhìn cũng nhàng ngăn nắp hơn rất nhiều, cuối cùng sửa sang lại lần, nhìn rất gọn gàng, ra dáng ngôi nhà rồi.

      Giờ hoàng đạo chính là giờ Thìn, còn mua pháo nổ, chờ xe bò chở đồ đạc cùng tỷ đệ Tôn Huệ về bên này, đến cửa, liền đốt pháo đì đùng. Dựa theo tập tục của địa phương, dọn nhà là phải đốt lò, nấu đồ ăn, mời bạn bè thân thích tới ăn cơm.

      Bày hai bàn ăn, lý chính mang theo nhi tử và Ngô gia thúc phụ, Chu Hải có chút lúng túng ngồi theo bàn, do Tôn Duẫn tiếp khách.

      Đây chính là triệt để phân làm hai nhà, sau này đối xử với nhau như thân thích hay người cùng thôn là tùy vào bọn họ.

      Cảm tưởng của Chu gia cực kỳ phức tạp, vốn chỉ coi tỷ đệ Tôn gia như gánh nặng, năm ngoái còn dần dần hòa hoãn, nhưng năm nay sau kiện mua ruộng, thoáng cái trở nên chán ghét lẫn nhau. Chu nãi nãi quái gở cằn nhằn mắng chửi ít, Chu Đồng còn lôi kéo hai đệ đệ, ngăn cản cho bọn họ quan hệ với tỷ đệ Tôn Huệ. Thậm chí khi Tôn Huệ cố gắng xoa dịu cũng đáp ứng. Nhưng khi biết tỷ đệ Tôn Huệ muốn rời khỏi, tất cả mọi người đều muốn giữ lại các nàng, cảm thấy ở lại đây cũng có chuyện gì, đừng dời ra ngoài. Tiểu hài tử sao có thể ở riêng, đừng có tự làm khổ chính mình.

      Người nhà họ Chu ác miệng, dính đến lợi ích lại càng hung ác hơn, nhưng mà dù gì cũng chỉ là người nông dân chất phác, có ý nghĩ muốn hại người. Cho nên thấy tỷ đệ Tôn Huệ, Chu nãi nãi hiếm khi mở miệng khuyên Tôn mẫu, bọn họ hay là vẫn lưu lại. Đừng ấm ức rời , hai hài tử sao có thể tự sinh tồn, tràng.

      Chẳng qua Tôn mẫu cũng phản ứng, nên thu thập thu thập, chuyển, là nhất định phải chuyển. Bà lạy Bồ Tát, theo Bồ Tát chỉ thị, chuyển mới là con đường đúng đắn. Bằng tiếp tục ở lại Chu gia, cũng thể sống những tháng ngày dễ chịu.

      Chuyển , thương tâm nhất chính là Chu Thụ, gào khóc, cuối cùng khóc rách cả cổ họng, khiến cho tỷ đệ Tôn Huệ vô cùng nỡ. Nghĩ sau này thường xuyên đón tới chơi đùa, qua lại liên tục, tuyệt đối thể xa lạ. Dù sao vẫn là huynh đệ của bọn họ.

      Ăn cơm ấm bếp xong rồi, giúp đỡ thu dọn bát đũa xong, Tôn mẫu ở lại rất muộn, vốn còn định ở lại nơi này đêm, thế nhưng Tôn Huệ vẫn khuyên bà rời . Dù thế nào cũng phải thích ứng, sau này chỉ có nàng và đệ đệ ở trong ngôi nhà này mà thôi.

      Tôn mẫu chậm chạp từng bước, bà rất lo lắng, nhưng con trước sau vẫn luôn trấn định, khiến cho bà hơi hơi thả lỏng.
      --- ------ ---------
      *在上面用黄泥伴着胳膊粗的干木夯实 đoạn này khá khó hiểu. Nàng nào ngang biết bảo ta với >.<

      Canina : Từ chương sau cố gắng đổi cách xưng hô cho thống nhất. Ta edit ẩu quá nên lung tung hết cả, chỗ nữ nhi chỗ con , chỗ mẹ chỗ nương, loạn xà ngầu. Mong các nàng hết sức thông cảm cho thiếu nữ đáng thương chỉ hơi lười 1 chút xíu là ta

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 30:
      Edit : Canina


      đêm này ngủ cũng được, hay tỷ đệ hàn huyên rất lâu, dây dưa định ngủ. Bên cạnh đó, vì tiết kiệm chút dầu thắp nên trong phòng hoàn toàn tia sáng nào, trong bóng tối chỉ có tiếng hai người tán gẫu.

      Trong giọng của Tôn Duẫn tràn đầy hưng phấn, cảm giác hoàn toàn thoát ly ràng buộc, tin tưởng ngày mai ngày tươi đẹp. Tôn Huệ lạc quan như thế, có lẽ là nàng quá ngốc cho nên bao nhiêu năm rồi vẫn chưa phát ra con đường nào để làm giàu, vài điểm quan trọng có thể nghĩ đến, đều bị thân sĩ hào tộc địa phương chiếm , nếu cũng là vấn đề thiếu tiền vốn, cuối cùng chỉ có thể bán khí lực hay sao?

      Trời tờ mờ sáng Tôn Huệ dậy rồi, Tôn Duẫn ở giường cách vách nghe thấy động tĩnh cũng lộc cộc bò dậy rửa mặt phen, Tôn Huệ nấu cơm, mà Tôn Duẫn qua chuồng gia súc mang thức ăn cho gà và gia súc.

      Lừa, bò, la la và đám gà kia đương nhiên phải chuyển qua bởi vì chúng là những thứ đáng tiền nhất của Tôn gia, cũng coi như là nguồn gốc để kiếm tiền. Chỉ có thứ thể mang sang đó là nơi nuôi dưỡng địa long, tại khoanh vùng, đợi đến khi khí trời ấm áp lên lại chọn địa long chất lượng tốt bỏ vào nuôi. tại đàn gà vẫn ăn chỗ địa long lấy từ bên Chu gia.

      Ở đây cần phải chút, căn nhà tại của Tôn Huệ này có chút xa xôi, tách khỏi nơi tụ tập dân cư trong thôn, gần sát phía sau núi. Diện tích nơi ở cũng , trước sau rào khoảng sân, dựng lên mấy gian nhà, ở nông thôn cũng coi như tệ.

      Cháo trong nồi còn chưa nhừ, Tôn mẫu tới đây rồi, bà trằn trọc suốt đêm, vành mắt cũng thâm lại, tận mắt thấy hai đứa con mới coi như an tâm."Đêm qua ngủ có ngon giấc , nếu hôm nay ta ở đây với các con?" Tôn mẫu vẫn lo lắng như trước.

      Tôn Huệ rất áy náy khi thấy mẹ tiều tụy như thế, đây đều là do mẹ nhọc lòng vì bọn họ ."Mẹ, có gì mà yên lòng, chẳng phải đêm trừ tịch hàng năm con và đệ đệ đều ngủ ở nơi này sao, hôm nay mẹ vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, cần lo nghĩ nhiều như thế. Mẹ xem mẹ kìa, mấy ngày nay bận bịu lại còn ngủ được, sắc mặt cũng khó coi rồi kia!"

      Gật đầu qua quýt, Tôn mẫu chẳng cảm thấy mình có chỗ nào tiều tụy, trái lại còn lời quan tâm: "Mấy ngày nay con và Duẫn nhi mới vất vả, cứ thả lỏng mấy ngày, vội làm việc, tất cả còn có ta đây." Nghe thấy bụng con kêu ùng ục, mở to hai mắt : "Sao giờ còn chưa ăn cơm? chút , mau mau ăn xong lại . Tuyệt đối đừng để đói bụng đó."

      Lúc này, Tôn Duẫn bưng hai bát cháo lại đây, để lên bàn: "Con thấy cháo được rồi bèn bưng lại đây. Mẹ có muốn ăn chút hay ạ?" vừa thấy mẹ đến, vốn định chạy qua xem sao, sau đó lại nghĩ, đại khái mẹ lại sắp lải nhải, bèn né . Mãi đến tận khi cháo trong nồi chín, xem chừng mẹ được hơn nửa, mới bưng cháo vào.

      Thấy con trai còn tuổi phải khổ như thế, cái gì cũng phải làm, Tôn mẫu kéo cái liền ôm vào trong lòng, xoa nắn mấy cái, trong miệng ngoan, ngoan. Bảo bối khổ rồi.

      Tôn Duẫn rất là quen, lại dám giãy giụa, chỉ biết đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía tỷ tỷ, lại bị ôm như vậy nữa, nghẹt thở mất.

      Tôn Huệ nín lại thương cảm trong lòng, linh hồn nàng xem như là người trưởng thành, chút khổ như thế còn có thể chịu đựng được, nhưng nàng thương tiếc cho đệ đệ. Nếu dọn ra ngoài ở, nàng cũng phải có chủ ý, từng bước tiến lên, phấn đấu cho cuộc sống càng ngày càng náo nhiệt.

      Tiến lên bước, Tôn Huệ tiếp nhận cầu cứu của đệ đệ, bận bịu kéo mẹ ra, nhìn vết đỏ cổ đệ đệ : "Được rồi, mẹ à, nhìn mẹ ôm đệ đệ chặt quá sắp thở nổi rồi kìa. Tất cả ngồi xuống ăn bát cháo nóng ấm áp ." Quay sang phía mẹ : "Hai người ăn trước , con vào nhà bếp múc thêm chén nữa."

      Tôn mẫu kéo con cái, đẩy nàng ngồi xuống ghế, miệng : "Khi ta tới ăn, đừng múc nữa, hai tỷ đệ các con mau mau ăn ." Bà đương nhiên tới đây ăn của hai con, thời điểm dọn nhà lấy từ Chu gia ra chỉ có bấy nhiêu gạo, vẫn nên ăn tiết kiệm chút hơn.

      Tôn mẫu giúp muối dưa chua ở bên, nhìn hai tỷ đệ ăn cháo, khỏi mở miệng: "Sao luộc trứng gà? Hai đứa các con vạn lần nên tiết kiệm, lúc nào nên ăn ăn, đừng chỉ chăm chăm tích góp tiền, cuối cùng lại thiệt thòi cho thân thể." Tuy cần tiền xây nhà, nhưng cũng đến nỗi phải bóp mồm bóp miệng, chỗ bà còn có chút tiền, trong nhà đất ruộng nhiều, tích góp trong mấy năm tới cũng xong thôi.

      Tôn Duẫn ăn xong ngụm cháo cuối cùng, thả bát đũa trong tay xuống, quay sang với mẹ: " phải tiết kiệm, mấy ngày nay ăn cũng nhiều mà, con cũng hơi ngấy, con với tỷ rồi, trước hết tích góp lên, đợi trong bụng thanh lọc hết dầu mỡ, lại luộc ăn." xong, thấy tỷ tỷ cũng ăn xong rồi, bèn tiến lên thu dọn bát đũa.

      Tôn Duẫn rất hiểu chuyện, có việc liền cướp làm. Thấy vậy, Tôn Huệ rất vui mừng, nhưng vẫn để cho làm, tiến lên nhận lấy : "Được rồi, việc này để tỷ tới làm , đứa bé trai như đệ sao có thể làm mấy việc như này? sợ bị người chê cười sao, nhớ kỹ sau này có rất nhiều việc tỷ muốn làm nhưng lại thể làm, lúc ấy để cho đệ." Tuy rằng đệ đệ thành thục hơn so với những đứa trẻ bình thường, nhưng vẫn nghe theo những lời này.

      Rửa vài cái bát rất nhanh, lại thêm quét tước nhà bếp, cũng mát bao nhiêu thời gian. Trong lúc này, Tôn Duẫn cầm dao bổ củi lên núi, chịu nghe lời mẹ mà nghỉ ngơi ngày, ngồi yên chỗ được, hơn nữa, nghỉ hôm lại thiếu chút bạc, nỡ.

      Thấy con trai nghe lời, Tôn mẫu ở phía sau mắng . Nhưng cũng thèm để ý, vui vẻ lên núi kiếm củi.

      Xoay người lại Tôn mẫu oán giận với con : "Thằng nhóc này, cũng biết ta đây là vì ai, bảo nó nghỉ ngơi ngày nó cũng chịu." Tôn Huệ cười nhíu mày: "Còn phải học theo mẹ hay sao, lúc nào cũng liều mạng làm việc, mệt mỏi cũng biết." Đổ nước, cất bát đũa .

      "Mẹ, con cảm thấy cứ để sân trống cũng đáng tiếc, mẹ nghĩ xem có thể trồng ít rau dưa hoa quả gì hay ." Mấy ngày nay Tôn Huệ đều tính toán, sân lớn có thể trồng ít thứ, cũng có thể duy trì sinh hoạt. Trước đây ở nơi này thôi, bây giờ ở rồi phải suy tính phen. Hơn nữa, sân toàn đất trống nhìn đẹp mắt lắm.

      Tôn mẫu nghĩ hồi, : "Rau cải, ta tìm xem, hẳn là có. Những thứ rau thường ăn, năm ngoái ta đều giữ lại hạt giống, chắc là đủ cho con gieo hết chỗ này. Còn trái cây, hạt giống khổ qua còn lại nhiều, trở về ta đến Ngô gia hỏi chút, thế nhưng, cây ăn quả có. Con muốn trồng loại nào, hôm nào lên chợ dạo qua chút, những thứ này hẳn là có bán."

      Tôn Huệ gật đầu, đành : "Vậy mẹ tìm giúp con hạt giống rau cải và khổ qua nhé, cây ăn quả chờ hai ngày nữa con chợ nhìn thử, xem có thứ gì vừa ý hay ." Cây ăn quả là khó chọn nhất, nàng lại biết phân biệt giống nào tốt, hầu hết các loại cây ăn quả đều rất bình thường, tỷ như cây quýt , nhiều khả năng chính là vỏ dày ruột lép, vị lại ngọt, thà trồng còn hơn.

      Tôn mẫu cũng biết cây ăn quả dễ chọn, nếu để cho con tự chọn mua, hoàn toàn chính là ăn may, rất khó mua được giống tốt, cho nên bà đề nghị: "Như vậy , con đợi thời gian, ta sai người mời Tống Hữu Tài ở thôn bên cạnh, trước đây có người từng trông coi vườn trái cây cho quan lão gia, ánh mắt rất tốt. Để ra tay, chọn ra cây ăn quả nhất định kém cỏi." Danh tiếng của Tống Hữu Tài ở vùng này truyền ra rất rộng, bình thường trong nhà cần trồng nhiều cây ăn quả đều tới xin chọn giúp, tiêu tốn khoản tiền. Nhưng cũng phải quả có chút tài năng, chọn lựa ra cây giống, bất kể là đào hay lê, đều tốt lắm.



      Tôn Huệ cũng từng nghe qua thanh danh của người này, có người vô cùng kiêu ngạo, ỷ vào việc từng làm cho quan lão gia, rất là xem thường người khác. Giá cả thu cũng rất tùy ý, nếu vui vẻ, chào giá rất cao, đương nhiên, cho dù nịnh nọt khiến cho thoả mãn, giá cả cũng mức độ nhất định, dù gì vẫn rất tiền, chung đến cuối cùng thấp hơn năm mươi văn. Năm mươi văn, đây phải con số , bán vỏ trứng gà tích góp chừng mấy ngày mới đủ, mà nếu như bán củi cũng quá khổ cực, nàng có chút bằng lòng.

      "Con chỉ muốn gieo hai, ba cây ăn quả trong sân, dùng tiền mời Tống Hữu Tài cũng quá đáng , con thấy hay là thôi, tự mình tùy tiện chọn lựa cũng được." Nếu như là muốn trồng cả vườn, có nguồn tiêu thụ, như vậy đừng là năm mươi văn, coi như năm trăm văn Tôn Huệ cũng cam lòng bỏ ra. Bởi vì tiền đó có thể kiếm về, nàng biết đạo lý —— vĩnh viễn nên ngại phía trước đầu tư lớn, hoàn trả đều ở phía sau, chính là trả giá càng nhiều, thu được càng nhiều.

      Tôn mẫu : "Con cứ suy nghĩ thêm, nếu như mời , cũng nhất thiết chỉ mua hai, ba cây, đến lúc đó mua nhiều cũng được. Năm mươi văn cũng phải quá đắt." Khuyên nhủ, mua được cây ăn quả tốt, coi như vừa ăn vừa bán, năm mươi văn này vẫn có thể kiếm về, hơn nữa chính mình cũng được ăn hoa quả ngon, rất có lời.

      Tôn Huệ quyết định chắc chắn được, lần lữa : "Để sau ạ, tại vẫn nên gieo rau cải , nếu tới mùa hè chẳng có gì ăn. Lúc về mẹ tìm giúp con nhé, lát nữa con làm đất chút, trộn thêm phân, chờ ngày mai mẹ cầm hạt giống sang gieo luôn."
      --- ------ ---
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31

      Edit : Canina

      Tôn Huệ mất thời gian rất lâu mới làm đất xong phần sân đủ để gieo trồng rau cải, lúc cảm thấy đói bụng lại nhìn thấy đệ đệ Tôn Duẫn dắt lừa chở hai bó củi về nhà. Lúc này nàng mới phát thời giờ còn sớm, vội đóng cửa rào lại, với đệ đệ : " Đệ chờ lát, ta mang cháo buổi sáng ra hâm nóng, rồi luộc thêm hai quả trứng gà, hôm nay chúng ta ráng ăn tạm như vậy nhé."

      Tôn Duẫn cũng kén chọn, dắt lừa vào trong chuồng, phủi bụi bặm quần áo, rửa tay xong, với tỷ tỷ : " Tỷ đừng làm cho mất công, cứ hâm nóng cháo lại là được rồi. Luộc trứng lại tốn thời gian, ngày mai ăn cũng được mà." Hai tỷ đệ bọn họ chỉ cần ăn cho đầy bụng là xong, mấy ngày qua mệt mỏi, cố gắng tiết kiệm cũng tốt, đợi sau này ổn định hơn lại tính sau.

      " sao đâu, tỷ bỏ trứng gà vào cái nồi bên trong, đợi cháo nóng lên trứng cũng chín rồi, mất thời gian. Đệ cứ ngồi chờ chút, xong ngay thôi. " Tôn Huệ vừa vừa vào bếp. Bếp kiềng ở nông thôn có loại có bốn chỗ đặt nồi, hai đầu hai bên hình bán nguyệt, bên để nấu cơm, bên kia để nấu thức ăn, ở giữa là hai chỗ có hình vuông hoặc hình trụ, bình thường hay để đun nước. Chỗ nấu cơm và nấu thức ăn đều có lò lửa riêng, bất kỳ bên nào được nhóm lửa, lửa đều có thể đốt nóng cái nồi đặt sát bên cạnh, trứng gà bỏ vào nồi đó là có thể chín.

      Hâm nóng cháo tốn bao nhiêu thời gian, luộc trứng cũng như vậy, rất nhanh xong xuôi. Tôn Duẫn vừa bóc trứng gà, vừa hỏi : " Khi nào mẹ về bên kia ạ ?" Rất giống tùy tiện hỏi, nhưng từ khi bóc trứng dừng tay mấy lần, Tôn Huệ biết để ý. Tôn Huệ cũng biết Đại đệ của mình sợ ở xa rồi dần dần xa cách với mẹ, hoặc là lâu ngày mẹ còn quan tâm đến bọn họ nữa.

      Tiểu hài tử đặc biệt nhạy cảm, khó trách để ý, hoặc bảo lo lắng cũng quá đáng. Tôn Huệ nhận lấy trứng trong tay , đập vỏ ngoài cho rạn đều, bởi vì trứng vừa lấy ra từ trong nước sôi lại thả ngay vào nước lạnh, tìm đúng chỗ lột vỏ rất dễ dàng, đưa lại cho đệ đệ, cười : " Chẳng phải sáng nay đệ mới thích ăn dưa chuột muối sao? Lúc đệ lấy củi ta với mẹ rồi, bảo mẹ về tìm chút. Đoán chừng xế chiều mẹ mang hạt giống sang. Trồng xuống đất xong, đến mùa hè dưa chuột ra quả ướp muối cho đệ ăn."


      Thấy đệ đệ cầm lấy trứng, Tôn Huệ tiếp : " Có phải là xa mẹ được đúng , nếu chúng ta bảo mẹ qua đây ở nhé ? Hay là với Chu gia cho đệ qua đó ở vài ngày ?"

      Câu trước vẫn còn có vẻ nghiêm túc, câu sau lại hoàn toàn là đùa giỡn, cuối cùng chính mình cũng nhịn được cười : " Mau cho tỷ, đệ nghĩ thế nào nào ?"

      Tôn Duẫn biết tâm tư của mình bị tỷ tỷ nhìn thấu, còn bị chọc ghẹo mấy câu, hơi xấu hổ nghiêng đầu, vành tai đỏ lên, : " Tỷ lại chọc đệ nữa, đệ lớn, hiểu chuyện rồi. Sau này hỏi mấy chuyện này nữa, tỷ coi như chưa từng nghe qua được sao. " đâu thể qua Chu gia ở chứ, hơn nữa Tôn mẫu cũng thể thường xuyên qua đây với bọn họ, bên đó còn có đệ đệ , sao có thể cách xa mẹ được.

      "Hỏi, tại sao hỏi ? Mẹ là mẹ của chúng ta chứ đâu phải người ngoài. Mẹ thường xuyên qua đây với chúng ta cũng chẳng có gì là được, vả lại, xa chúng ta mẹ cũng nhớ mà." Tôn Huệ nửa nghiêm túc , chỉ sợ đệ đệ thầm nảy sinh khoảng cách với mẹ. Nàng nhìn đệ đệ : " Ban đêm mẹ thể ở cùng chúng ta, nhưng ban ngày nếu mẹ tới tìm chúng ta, chúng ta phải tìm mẹ."

      Tôn Duẫn nghe xong thấy rất có lý, gật đầu : " Tốt lắm, chúng ta cứ làm như thế. Tuyệt đối thể xa lạ." Ngừng lại trong chốc lát, lại : " Với đệ đệ cũng thế. Chúng ta tuy rời khỏi Chu gia nhưng cũng thể đoạn tuyệt lui tới, nếu như Chu gia vui, chúng ta đón đệ đệ tới đây chơi."

      Nhắc tới tiểu đệ, Tôn Huệ cũng cảm thấy dễ chịu, lúc dọn nhà tiểu đệ khóc khàn cả giọng : " Đừng, được , ta muốn tỷ tỷ, ca ca!" Lúc ấy nàng muốn quay lại, bởi nàng cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn đối với tiểu đệ, cuối cùng vẫn là mẹ ôm tiểu đệ vào, còn Đại đệ đứng bên cạnh nắm chặt góc áo của mình, rất quyết tâm chuyển .

      Lúc ấy nàng nghĩ, ít nhất Chu gia bạc đãi tiểu đệ, còn Đại đệ chỉ có mình mình.

      "Chúng ta cùng mẹ sinh ra, tất nhiên phải thân thiết rồi. Về phần Chu gia, dù gì cũng sống chung nhiều năm, cũng coi như ân tình, ngày sau coi như thân thích bằng hữu . " Tôn Huệ cười với đệ đệ.


      Lúc ấy nàng nghĩ, ít nhất Chu gia bạc đãi tiểu đệ, còn Đại đệ chỉ có mình mình.

      "Chúng ta cùng mẹ sinh ra, tất nhiên phải thân thiết rồi. Về phần Chu gia, dù gì cũng sống chung nhiều năm, cũng coi như ân tình, ngày sau coi như thân thích bằng hữu. " Tôn Huệ cười với đệ đệ. Còn Chu gia có vui vẻ qua lại với mình hay tùy bọn họ , bản thân nhớ đến chút ân tình của bọn họ là được rồi, nếu có thể báo đáp chút. Dù sao cổ ngữ từng , chịu ơn giọt nước, báo đáp bằng cả suối tuôn. Ân oán đúng sai phải ràng, như vậy cho dù cúi đầu hay ngầng đầu cũng đều thấy thẹn.

      Đến xế chiều, Tôn Duẫn vẫn đưa củi lên trấn như mọi ngày, mấy gia đình trong đó cách mấy ngày mua bó, cũng coi như khách quen rồi. chuyến này ngờ lại có thêm gia đình khác hỏi mua củi của .

      Chuyện là như vậy, có vị chuyên giúp người khâu vá sữa chữa giặt giũ quần áo là Chu Nhị thẩm, thím ấy thấy củi tốt, giá lại rẻ, cho nên luôn mua củi của Tôn Duẫn, hơn nữa Tôn Duẫn còn chịu khó, thấy Chu Nhị thẩm múc nước cũng giúp tay, dần dần Chu Nhị thẩm cảm thấy ấm áp, vừa lúc đệ đệ ruột của thím học được thủ nghệ bán bánh bao, mì hoành thánh, mỗi ngày tốn ít củi.

      Lúc về nhà mẹ đẻ, ở trước mặt đệ đệ, Chu Nhị thẩm liên tục khen Tôn Duẫn vừa chăm chỉ vừa hiểu chuyện, còn bảo đệ đệ xem bó củi Tôn Duẫn vừa đưa tới. Nhìn thấy bó củi vừa lớn, lại buộc rất chặt, đệ đệ của nàng hài lòng rồi, hỏi giá tiền xong thấy rẻ hơn giá mua của nhà kia, bèn đáp ứng ngay. nhờ tỷ tỷ liên lạc giúp, sau này cũng mua củi của Tôn Duẫn.

      Chu Nhị thẩm thuyết phục đệ đệ xong, hôm nay nhân lúc Tôn Duẫn đến đưa củi, liền giới thiệu cho Tôn Duẫn, bảo ngày mai mang hai bó củi đến cửa hàng của đệ đệ mình. Chu Nhị thẩm : " Hài tử ngoan, ngày mai cháu đến cửa hàng bánh bao Trịnh gia chuyến, báo tên thím ra, , có người mua." Bà thấy hài tử còn như vậy phải chặt củi bán, dễ dàng, hơn nữa còn hiểu chuyện như vậy, có thể giúp đỡ nó chút ít cũng tốt.

      Tôn Duẫn làm gì có chuyện đáp ứng, nếu như có thêm nhà cần cung ứng củi lâu dài, năm trôi qua có thể kiếm thêm khoản tiền, cho nên cười cảm ơn : " Chu Nhị thẩm, thẩm tốt, thẩm chỉ mua củi của cháu, lại còn giới thiệu người cho cháu nữa, biết nên làm thế nào để cảm ơn thím." Vì có thể bán được củi, sửa lại thói quen ít từ khi còn bé, tại cũng thường những lời hay. Chẳng qua, quả rất biết ơn.

      Chu Nhị thẩm nghe vậy rất cao hứng, liên tục khen Tôn Duẫn ngoan, miệng ngọt, tốt hơn tiểu tử nhà bà. " Đâu có gì chứ, nếu phải củi của cháu tốt, giá rẻ, thẩm có giới thiệu bao nhiêu cũng vô dụng." Lại cười ha ha : " Thẩm giới thiệu chỗ mua củi tốt cho đệ đệ của thẩm, đệ đệ của thẩm cũng có lợi mà. Cháu ấy à, đâu cần phải cám ơn thẩm mãi như thế." Có đôi khi bà cũng hi vọng tiểu tử nhà mình giỏi giang được như thế này, nhưng mà ngẫm lại bà vẫn thấy nỡ.
      " Tất nhiên phải cảm ơn chứ ạ ! Mùa này ở nông thông chúng cháu còn chưa trồng được rau cải, trái cây, chờ đến mùa hè, mỗi ngày cháu mang đến cho thẩm chút rau dưa trái cây để cảm ơn thẩm." Tôn Duẫn nhớ lúc trước tỷ tỷ , muốn người khác giúp ngươi nhiều hơn, cũng phải mang đến lợi ích cho người ta mới được. Nếu như vậy, bằng mang rau quả trong nhà ăn hết đến đưa cho Chu Nhị thẩm, là để báo đáp, hai là biết đâu còn được thẩm ấy giới thiệu thêm khách đến mua củi của mình.

      Chu Nhị thẩm cũng cho rằng , chỉ nghĩ đây là lời khách sao, cho nên tùy tiện gật đầu với , : " Được, vậy thẩm chờ đến lúc đó nha, nhất định phải nếm thử rau quả nhà cháu trồng mới được." thêm hai câu nữa, bà tiếp tục giặt đồ, mà Tôn Duẫn cũng phải đưa củi, cho nên giữ lại nữa, " Được rồi, cháu còn phải đưa củi cho nhà người ta nữa đúng , mau , tại thời gian còn sớm, nếu về muộn trời tối mất."

      Tôn Duẫn cũng sợ về muộn tỷ tỷ ở nhà lo lắng, bèn cười cáo từ, đánh xe lừa vội vàng tới nhà khác. Chu Nhị thẩm đưa ra ngoài cổng, bèn quét mắt nhìn nhi tử bộ trong ngõ hẻm, thấy người dính đầy tro bụi, mặt và tay cũng đen nhẻm, giận quá la to lên : " Cẩu Oa, mày đứng lại đó cho mẹ, nhìn Duẫn nhi nhà người ta còn biết kiếm tiền, mày lớn hơn nó tuổi mà lại chỉ biết chơi, quần áo còn bẩn thỉu như vậy! Có quay lại đây ngay bảo!"

      Đoán trước giờ này tiểu tử Tôn Duẫn mang củi đến, Chu Cẩu Oa bèn len lén chạy ra ngoài. sợ còn ở lại trong nhà bị mẹ đem ra so sánh với Tôn Duẫn, cuối cùng trở thành thằng nhóc vô tích , sau đó bị dạy dỗ cho trận. ngờ vừa ra ngoài chơi lát bị bẩn hết người, bây giờ còn bị bắt quả tang. cúi đầu than thở, trong lòng khỏi thầm oán, mình đâu có kém như thế, có khác gì hài tử nhà hàng xóm đâu? Sao giờ lại biến thành kẻ tệ hại nhất rồi? Muốn trách phải trách tiểu tử Tôn Duẫn kia quá giỏi . nghĩ như vậy đấy

      Chu Nhị thẩm vừa kéo lỗ tai con lôi về lại vừa bực mình, thử nghĩ tới Tôn Duẫn xem, tuy nó chở củi cả đoạn đường dài nhưng vẫn để ý giữ gìn quần áo sạch , so sánh hồi, thấy con trai mình đáng ghét ghê gớm. "Nhìn Duẫn nhi nhà người ta xem, cả người lúc nào cũng sạch nhàng, lại còn làm việc chăm chỉ như thế. Sao mày chẳng phải làm việc gì mà quần áo lại bẩn thỉu như vậy. Lần sau còn thế nữa, mày tự mà giặt quần áo, mẹ hơi đâu dọn dẹp hầu mày."

      Bên này, CHu Nhị thẩm dạy dỗ nhi tử, bên kia Tôn Duẫn đưa củi xong, vui mừng trở về. Lúc về đến nhà trời cũng tối rồi, tỷ tỷ cho gia súc ăn, chờ về ăn cơm.

      "Mau rửa tay rồi ăn cơm."

      "Dạ, chờ đệ dắt lừa vào chuồng, cho ăn xong tới."
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 32:
      Edit : Canina


      Ban đêm, Tôn Duẫn nhịn được đem tin tức tốt cho tỷ tỷ: "Tỷ, ngày hôm nay lúc đệ đưa củi, Chu Nhị thẩm làm việc may vá giặt hồ giới thiệu cho đệ nhà, bảo sau này đệ chặt thêm hai bó củi, đệ đệ của thẩm ấy cần." Tiếp theo bèn giải thích: "Nhà đệ đệ của thẩm ấy mở cửa hàng bánh bao, mỗi ngày đều cần mua củi, cứ như vậy, hàng năm có thể kiếm thêm ít." Đến lúc này vẫn còn vui mừng, cũng là bởi vì có thể kiếm thêm tiền.

      Tôn Huệ nghe xong, ý nghĩ đầu tiên phải là đệ đệ có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mà là cảm thấy như vậy khỏi quá cực khổ."Lại chặt thêm hai bó củi? Có phải là quá vất vả hay , ta thấy sau này ta cũng cùng với đệ , hai người chặt củi cũng nhanh hơn, còn có thể chuyện chút cho đỡ buồn chán."

      Trước đây cứ ba ngày Tôn Huệ lại cùng ngày, ở nhà nàng cũng phải dệt vải, bận bịu làm việc vặt trong nhà, hơn nữa đệ đệ cũng chặt củi mình, trong thôn có hai, ba thằng nhóc choai choai cũng chặt củi, phải nhà dùng cũng là đem bán, đệ đệ thường xuyên cho nên dần dần hai bên cũng chơi cùng nhau. Cứ như vậy, Tôn Huệ càng nên theo, nếu những nam hài chỉ sợ cũng dẫn theo đệ đệ. Từ lần trước đệ đệ đánh nhau với người ta, thằng nhóc kia cũng là trong số những đứa hay chặt củi, Tôn gia dù sao cũng phải người địa phương, bị người kia tiếng, có ai cùng đệ đệ nữa.

      Cho nên Tôn Huệ cũng muốn theo, vừa có thể giúp đệ đệ, vừa miễn cho đệ đệ lẻ loi mình buồn chán.

      " cần đâu, ở nhà nhiều việc lắm rồi, lại lên núi giúp đệ chặt củi chẳng phải mệt chết?" Tôn Duẫn biết tỷ theo là sợ chính mình khổ cực, thèm để ý : "Yên tâm mà, chẳng qua chỉ thêm hai bó củi, tốn bao nhiêu sức lực! Đệ còn dắt cả lừa , bó được bó liền chất lên thân lừa, rất nhàng." Tôn Duẫn hy vọng tỷ mình theo, chặt củi ở trong rừng sau núi, rất bẩn, hơn nữa luôn phải chặt củi, cầm rìu, tay thô ráp, tỷ là nương tay lại đầy vết chai coi sao được, đâu thể làm việc nặng như vậy. Chính mình khổ cực chút cũng xong.

      Tôn Huệ sao có thể biết đệ đệ dối, nếu như ý tứ trong lời đệ đệ nàng sống uổng phí hai đời rồi. Cho nên nàng cười : " có chuyện gì, trong nhà có thể có bao nhiêu việc chứ, sáng sớm ta nấu bữa sáng cho gia súc ăn xong, cùng đệ lên núi chặt củi, hai người chỉ làm chốc lát là xong, đến trưa lại trở về uống chén cháo loãng, dệt vải. Đệ lên trấn đưa củi, ai bị lỡ việc, còn có thể ung dung hơn chút."

      xong đoạn dài, cũng cho đệ đệ cơ hội phản bác, Tôn Huệ dứt khoát kết thúc: "Được rồi, còn sớm nữa, chúng ta mau mau nghỉ ngơi , ngày mai có thể còn phải dậy sớm đấy." Vừa nhắm mắt lại, cũng mặc kệ đệ đệ cam lòng gọi "tỷ ơi tỷ", chỉ im lặng dỗ giấc. Sau lát, nghe thấy gì nữa, Tôn Huệ nở nụ cười, ngủ luôn.

      Hôm sau, ăn sáng xong lại bận rộn làm việc nhà, sau cùng lúc rửa bát, Tôn Huệ bắt được đệ đệ chuẩn bị chuồn êm, đứng chắn trước mặt cười : "Ở trước mặt tỷ còn dám ra vẻ, lá gan rất lớn nha! Lần sau lại dám nghe lời, xem tỷ trừng trị đệ ra sao." Xoay người mang bát đũa bỏ vào tủ bát, lau khô tay ra đóng cửa, quay sang đệ đệ : " thôi."

      Đến mức này Tôn Duẫn nào còn cách gì để phản đối nữa, chỉ biết lầm bầm theo sau tỷ tỷ lên núi chặt củi. Hai người cùng làm nhanh hơn rất nhiều, chặt thêm hai bó củi lại cắt cỏ cho gia súc xong xuôi, về nhà còn chưa tới buổi trưa.

      Ăn cháo nóng xong, hai người an vị ghế nghỉ ngơi.

      Chính lúc này, Tôn mẫu đẩy cổng ra bước vào, tay xách túi đồ, tiến vào nhà chính liền mở miệng: "Sáng sớm hai đứa lên sau núi chặt củi sao ? Ta đến mấy lần đều thấy ai ở nhà, cửa bên ngoài khóa chặt." Tiện tay thả túi đồ lên bàn, quay sang với nữ nhi: "Trong này có hạt giống cà, dưa chuột, đậu đũa, còn có khổ qua các con cần, ta bỏ riêng vào từng gói rồi đó, con chọn ra lúc nào gieo cũng dễ dàng."

      "Đệ đệ ngày nào cũng phải đưa củi, con nghĩ sau này cùng với đệ đệ, miễn cho đệ đệ quá mệt." Giải thích xong, Tôn Huệ cầm lấy túi mở ra, bên trong có mấy gói hạt giống, đếm thử thấy dưới sáu loại, bèn nở nụ cười: "Lần này cả mùa hè lo có thức ăn." Ướp muối lại, đến mùa đông cũng đủ ăn quãng thời gian.

      "Có thể kiếm tiền là tốt, nhưng cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, thế này , về sau lúc ta rảnh rỗi có chuyện gì làm cũng chặt củi, các con cũng thoải mái chút." Tôn mẫu cũng sợ hài tử của mình liều mạng kiếm tiền, trái lại làm hại thân thể.

      Tôn Huệ vội vàng lắc đầu, chịu đáp ứng: "Tuyệt đối đừng! Mỗi ngày mẹ phải làm nhiều việc như vậy khổ cực lắm rồi, đừng giúp bọn con chặt củi nữa." Mẹ nàng đâu phải ở nhà chơi , trong nhà nhiều ruộng đất như vậy, tất cả đều dựa vào sức người, đâu thể giúp chặt củi được nữa, như vậy mệt chết mất.

      Tôn mẫu xua tay, thấy nữ nhi biết quan tâm mình bèn cười : "Con cho rằng ta ngốc hay sao, ta chọn thời gian, nhằm lúc mệt mỏi mà còn đốn củi, nếu như ngày mùa việc nhiều, ta ." câu này xong, liền bỏ đề tài này sang bên, với nữ nhi: "Huệ tử, con biết ? Đêm hôm qua, con dâu trưởng nhà Ngô gia động thai, tới sáng sớm hôm nay sinh ra đứa bé trai. Sáng nay ta tới đó tìm hạt giống khổ qua cho con, vừa vặn nhìn thấy, bé trai thoạt trông rất bụ bẫm, tiếng khóc vang dội lắm!"

      Đứa này là đứa cháu đầu tiên của Ngô gia, cũng may lại là bé trai khỏe mạnh, lúc này cả nhà họ đều vây quanh hài tử. Vì thế cho nên Ngô Thải Điệp mới đến tìm Tôn Huệ, bằng theo tính tình của nàng, sáng sớm hôm nay tới.

      " ạ, Ngô gia đại tẩu sinh ra hài tử? Nha đầu Thải Điệp kia nhất định là trông hài tử , nàng sớm rồi, chờ chị dâu nàng sinh em bé nhất định ẵm giúp, lúc đó còn hứng thú bừng bừng, tại nhất định rời xa đứa bé đâu." Tôn Huệ nghe xong ánh mắt sáng lên, cũng vui mừng cho Ngô gia, đặc biệt nghe mẫu thân đứa khỏe mạnh, đây chính là việc vui hiếm có."Ngày mai con cũng dành chút thời gian qua xem."

      "Chắc rồi, nha đầu Thải Điệp kia tại được làm , ngày hôm nay sao có thể cách xa cháu mình chứ, nhất định cẩn thận trông nom bên cạnh. Thấy ta, còn nhờ ta nhắn với con tiếng, là nàng phải trông cháu trai, mấy ngày nay rảnh đến chỗ con." Tôn mẫu ."Thải Điệp chắc hẳn cảm thấy mới mẻ được vài hôm, chờ ít lâu sau, biết được hài tử khóc nháo phiền phức thế nào rồi, đến lúc đó có khi còn buồn bực chịu nổi, e rằng chịu trông hài tử nữa cho coi." Điểm này Tôn mẫu thân là người từng trải cho nên hiểu ràng nhất, đứa bé sao dễ trông như vậy, mới đầu còn tốt, cảm thấy chơi rất vui, nhưng thời gian dài chịu được, trẻ khóc nháo suốt cả ngày đêm, người lớn cũng ngủ được, đau đầu vô cùng. Phải chờ bọn chúng lớn hơn, đến hơn bảy, tám tuổi mới tốt hơn chút.

      "Đúng rồi, với tính tình như Thải Điệp đại khái kiên nhẫn được lâu đâu, ha ha, hai ngày sau có khi nàng ấy đến tìm con tố khổ cho coi." Tôn Huệ thoáng ngẫm lại là hiểu, hài tử thể lý, ngươi hiểu, muốn cái gì ngươi phải tự đoán, rất phí đầu óc."Nhưng mà Thải Điệp chắc cũng chỉ trông giúp vào ban ngày thôi, còn có chị dâu nàng ở bên nữa, có lẽ nhàng thôi." là ban ngày để Thải Điệp trông, nhưng cũng bỏ lại mình nàng chăm sóc hài tử.

      Lúc tiến vào thấy đất trong vườn sửa soạn xong hết, Tôn mẫu đứng lên : "Được rồi, tình hình cụ thể ngày mai con tới Ngô gia, nghe nha đầu Thải Điệp kia . tại chúng ta ra vườn, con chút xem con định thế nào, chỗ nào gieo loại rau quả nào." Vừa vặn hôm nay bà có thời gian, tính giúp con gieo hạt, miễn cho nàng làm mình vất vả.

      "Được. Mẹ theo con, con tính cả rồi, cũng chia vườn ra làm mấy khối, nơi nào gieo cái gì, đều có kế hoạch." Tôn Huệ dẫn mẹ ra vườn, cả khu đất được chia làm bốn khối lớn hình ô vuông. Đông Nam Tây Bắc mỗi hướng khối, vị trí ở gần tường vây, ở giữa là lối hình chữ thập.

      Chỉ vào khối hơi hơn ở phía đông, Tôn Huệ : "Con chuẩn bị gieo đậu đũa và dưa chuột ở khối này, cần quá nhiều, hai loại này đều rất sai quả, trồng như vậy cũng đủ ăn." Khối đất phía nam là lớn nhất: "Nơi này gieo khổ qua, đến mùa hè lo thiếu ăn." Hai khối còn lại trồng mấy loại rau như rau cải hay rau muống vân vân.

      Tôn mẫu nghe con xong, cũng thấy cần phải sửa đổi gì, con tính toán tệ, bèn gật đầu : "Được, cứ làm như thế . , chúng ta bắt đầu luôn." bắt đầu luôn cũng phải trực tiếp gieo xuống, mấy thứ như rau muống rau cải còn có thể trực tiếp gieo rắc hạt giống, thế nhưng dưa chuột hay là đậu đũa phải cần ươm giống, chờ đến khi hạt giống nảy mầm lớn lên mức độ nhất định mới có thể gieo xuống.

      Có Tôn mẫu hỗ trợ cho nên tốn bao nhiêu thời gian, Tôn Huệ vẫn còn kịp cùng đệ đệ lên trấn.
      Huỳnh Thượng HỷTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :