1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống bình thản vùng sông nước - Tạp Nhĩ Tư (46/129)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, Chương 22:

      Edit : Canina

      Tôn Huệ tận lực thu cảm giác tồn tại của chính mình, nàng cũng mọi chuyện phát triển thành bộ dáng này, nhưng nếu chuyện này xảy ra rồi tất cả mọi chuyện đều phải thay đổi, nàng nắm chặt kế hoạch của mình. Phải trưởng thành nhanh lên chút, để cho mình và Đại đệ có được chỗ ở yên ổn, cũng có thể tự nuôi sống chính mình, để cho nương phải lo lắng.

      Ở trong mắt người khác, Tôn mẫu làm như thế là cực kỳ quá đáng, vơ vét của cải của Chu gia để đưa cho Tôn gia, thế nhưng, năm đó sở dĩ phải gả đến đây, bản thân cũng phải đơn thuần, chỉ là kết đôi để sinh sống mà thôi. tại Tôn Huệ lo lắng những chuyện khác, nàng lo nhất là tiểu đệ, Chu Thụ còn như vậy, sống trong ngôi nhà có quan hệ phức tạp như vậy, bản thân nhạy cảm rồi, tại còn phải chen giữa hai bên có lập trường giống nhau, chẳng biết hoang mang đến mức độ nào.

      Nhưng tại Tôn Huệ căn bản được tiếp xúc với Chu Thụ, bị Chu nãi nãi mang theo bên cạnh, chút cũng để cho Tôn Huệ hoặc là Tôn Duẫn chuyện. Triệt để cách ly, sau lưng Tôn Huệ biết, khẳng định xấu các nàng rất nhiều, Tôn Huệ rất phẫn nộ, nàng muốn tiểu đệ liên luỵ chút nào, muốn cho tiểu đệ nhận thức ràng lần va chạm trần trụi này chút nào.

      Thế nhưng, cho dù lửa giận thiêu đốt, Tôn Huệ vẫn cố gắng kiềm chế, nàng biết lúc này mặc kệ cái gì, tranh cãi ồn ào cái gì, tình huống cũng thay đổi, ngược lại chỉ khiến cho Chu gia bôi bẩn nhiều hơn trước mặt tiểu đệ, cuối cùng, tiểu đệ trở nên càng thêm thống khổ.

      Hoàn cảnh sinh sống vặn vẹo vốn rất bất lợi cho quá trình hình thành nhân cách, Chu gia hiểu, cho nên bọn họ làm như thế, cũng phải quan tâm đến tiểu tôn tử Chu Thụ này, chỉ là dưới cái nhìn của bọn họ, đây là giáo dục, làm sao để phòng ngừa "gần mực đen" .

      Tuy Chu gia hiểu, nhưng Tôn Huệ ràng, tiểu đệ đối với nàng tốt như vậy, bản thân hai người lại cùng chung mẹ, nàng để cho chịu thêm nhiều tổn thương hơn nữa, cho nên nàng ngăn cản Tôn mẫu chuẩn bị đánh nhau phen, động viên bà. tại bất kể thế nào, cũng thể lại tiếp tục xung đột, nếu người ngoại địa* các nàng, rất khó sinh tồn.
      *người ngoại địa : người từ nơi khác đến sinh sống
      Cổ đại có tính bài ngoại, quyền lợi đều ở trong tay các tầng lớp bên của các thế gia vọng tộc và các dòng họ, mà bản thân Chu gia cũng là đại tộc, chỉ ở thôn Thanh Hà, khắp cả vùng này đều có nhân số đông đảo.

      Nếu thể cứng đối cứng với Chu gia, như vậy cũng đừng tự chuốc nhục nhã mà xông vào, Tôn Huệ suy nghĩ rất ràng, làm thế nào là tốt nhất, khó bị tổn thương nhất. Mà tại nàng có chút bận tâm Đại đệ, từ sau lần đánh nhau khi đó, cũng giao tiếp với người khác, thương thế tốt lên rồi, lại chạy vào trong núi ngừng đốn củi, xe trâu của Chu gia cũng cần, làm xe đẩy kéo hết bó này đến bó khác tiến vào trong trấn. Mỗi ngày đều rất khổ cực, kiếm chút tiền tích góp lại, là tiền để tương lai mua gạch xây nhà.

      Đại đệ như vậy, Tôn Huệ càng muốn mua trâu hơn, hơn nữa phải là trâu thành niên, nếu thực được đành phải mua con lừa. Mỗi ngày Đại đệ đều kéo xe, mặc dù mình cũng giúp đỡ, thế nhưng dù là thay phiên nhau vẫn quá mệt mỏi, đặc biệt là đến mùa hè, nóng bức sao chịu được. Trong nhà có thêm đất ruộng, Chu gia hiển nhiên giúp đỡ, đều cần Tôn mẫu và Tôn Duẫn làm, đến mùa hè cũng cần trâu cày ruộng, muốn thuê ở bên ngoài, tiêu tốn hai mươi, ba mươi văn, như vậy vẫn phải mua gia súc có thể cày ruộng. Vì vậy, Tôn Huệ tìm Ngô Thải Điệp, bảo nàng hỏi Ngô thúc phụ chút, xem thị trường có con nào thích hợp hay .

      Hôm đó đến nha, Ngô Thải Điệp vừa vặn ở nhà, lại tới nhà ông ngoại nàng Ngô Chi nhìn thấy nàng. Khi biết Tôn Huệ muốn mua con gia súc vừa có thể kéo xe vừa có thể cày ruộng, nhất định phải là trâu hay lừa, bèn đáp ứng câu.

      "Được, ta nhớ kỹ, chờ sau khi cha ta về, ta với cha. Bảo cha nhất định để ý giúp muội, có con nào thích hợp ngay với muội. Muội yên tâm, cha ta làm việc luôn luôn tệ, giá cả cao, hơn nữa cha ta rất có mắt nhìn, chỉ cần cha ta vừa ý, cơ bản đều tốt, ở vùng này cha ta cũng có chút danh khí." Ngô Chi cười với Tôn Huệ.

      Làm lái buôn thị trường, những phải đàm phán giá cả, quan trọng nhất vẫn là phải có mắt nhìn, nếu ngươi mua về thứ kém cỏi, mua về nuôi được bao lâu chết, hoặc là nuôi được nhưng dùng được, thân thể yếu ớt đủ khỏe mạnh để cày ruộng, như vậy danh tiếng xong rồi, lần sau ai thèm tới tìm ngươi nữa. Cho nên, mắt nhìn có tốt hay là hết sức quan trọng, bằng ngươi thích hợp ăn bát cơm này. Cha Ngô Chi chính là người có con mắt độc đáo, cho nên mới có chút danh vọng, người khác cũng bằng lòng nhờ vả.

      "Ngô thúc phụ chịu nhìn giúp, sao muội lại yên lòng chứ, chờ Ngô thúc phụ trở về, với ông chút, nếu mua mua trâu thành niên, muội muốn mua nghé, tại cần dùng gấp. Giá tiền cao chút cũng sao, tiền muội vẫn có thể lấy ra chút ít, chỉ cần phải thứ quý giá như con la là được." Về mặt giá tiền, nếu mình còn thiếu chút với Tôn mẫu tiếng, tiền mua gia súc để cày ruộng, nương đáp ứng thôi.

      "Được, muội yên tâm , ta nhớ kỹ rồi." Ngô Chi gật đầu đáp ứng rồi, chỉ bởi vì nàng dạy mình cách nuôi địa long để nhà mình tiết kiệm được ít. Quan trọng hơn chính là, cách làm người của Tôn Huệ, Ngô Chi hiểu , phải là con bé tinh quái như những bà già lắm mồm thối miệng kia , nàng từng trải nhiều chuyện, khi còn bé chịu khổ nhiều như vậy, đến tại biết bản thân muốn cái gì, cần trả giá cái gì, theo lời cha , chính là hiểu vị trí của chính mình. đánh giá cao chính mình, cũng tự hạ thấp, đối nhân xử thế cách đường đường chính chính.

      Nhìn Tôn Huệ, Ngô Chi hiểu trong lòng, cần lo lắng cho nàng, thế nhưng vẫn mở miệng : "Muội đừng để ý ánh mắt của người ngoài, bọn họ đều là những kẻ thiển cận lại thích buôn chuyện đâu. Người tinh mắt đều biết muội là hạng người gì , còn Tôn bá mẫu, chúng ta •••••• cũng có thể lý giải. Đợi thời gian qua , mọi người cũng hiểu , muội đừng nên quá khó chịu. Có cái gì cần giúp đỡ cứ tới đây, nhà chúng ta giúp."

      "Cảm tạ Ngô Nhị ca." Lễ phép gật gật đầu, sau đó Tôn Huệ giả bộ ngại ngùng : " chuyện phiếm nữa, nhà muội còn có việc, muội trước . Nhớ hỏi giúp muội chút nha."

      Tôn Huệ muốn tán gẫu thêm nữa, ở trong mắt người cổ đại, Tôn mẫu đòi ruộng đất là hành vi cực kỳ quá đáng, đặc biệt ở nơi thôn quê này, đất đai là trọng yếu nhất, có thể tưởng tượng được, Tôn mẫu bị thành nữ nhân ác độc cỡ nào. Tôn Huệ thông cảm cho mẫu thân, cũng có thể lĩnh hội bất đắc dĩ của mẫu thân, nhưng người khác thể, thứ mà bọn họ có thể nhìn thấy chỉ là : Tôn mẫu đòi ruộng đất, chuyện ác liệt như vậy, những thứ khác cần biết. Vô cùng thô bạo, cũng hết sức bất công, nhưng bất công chính là loại sản phẩm đặc biệt ở cổ đại này, quán triệt từ xuống dưới.

      Ngô Chi lập tức bừng tỉnh, thầm mắng mình tiếng, xác thực nên mở ra đề tài này, nhắc tới Tôn mẫu, Tôn Huệ đại khái vô cùng dễ chịu, đáng đánh! Thấy Tôn Huệ chối từ có việc cần phải về, Ngô Chi cũng giữ lại, phất tay : " làm , ta với cha, muội cứ yên tâm là được." Nhìn bóng lưng Tôn Huệ xa, Ngô Chi thở dài, lắc đầu cái vào phòng. Lúc Ngô phụ trở về, Ngô Chi với chuyện của Tôn Huệ, cũng ra vài cầu.

      Ngô phụ cần suy nghĩ mà nhận lời luôn: "Ta lưu ý, ngày mai con qua với đứa bé kia câu ." Ban đêm, Ngô phụ nằm ở giường với thê tử bên cạnh: "Ai, thực là hài tử đáng thương, làm sao lại ầm ĩ thành ra như vậy? Lần này Tôn Huệ cùng đệ đệ của nó cũng biết khổ sở thế nào." Ngô mẫu : "Chẳng phải thế sao, cũng may mà bọn chúng đều lớn rồi, chờ thêm mấy năm dọn dẹp nhà tranh bên kia chút rồi dời ra ngoài, dễ chịu hơn thôi." Ngô phụ vỗ vỗ thê tử: "Được rồi, nữa, ngủ ." "Ừm, ngủ ."

      Chuyện đáp ứng Tôn Huệ, Ngô phụ đều ghi vào trong lòng, cho nên mấy ngày kế tiếp, đều cẩn thận tìm kiếm thị trường. nhất định phải chọn con gia súc tốt, giá cả cũng thích hợp, gia súc như vậy rất ít, rất hiếm có, phải dựa vào vận may, cho nên mất khá nhiều thời gian. Tuy nhiên Ngô phụ ngại, cần nhanh chóng tìm được, cần nhất là chất lượng.

      Cho nên tuần rồi lại tuần trôi qua, những con trâu qua tay Ngô phụ hề ít, nhưng cũng chưa giới thiệu cho Tôn Huệ được con nào, vẫn chưa tìm ra con thích hợp.

      Mãi đến tận ngày, khi đóa hoa đào đầu tiên nở, Ngô phụ vừa ý đầu, , cũng có khả năng là hai đầu. Kinh nghiệm nhiều năm cho biết, đây tuyệt đối là đầu trâu cày ruộng tuyệt hảo, mua lại chúng nó tuyệt đối có lời. Bảo nhi tử mau mau chạy về kêu Tôn Huệ lại đây. Trâu này nhất định phải mua lại, bằng qua thôn này có khách điếm* nào nữa. Lại muốn tìm ra con khác, hoàn toàn là mơ hão.

      *đại khái câu này người ta nên biết nắm bắt cơ hội, nếu bỏ qua rồi rất khó có nữa, khuyên người ta nên do dự quyết, nếu sau này hối hận.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, Chương 23:

      Edit : Canina

      Được tin, Tôn Huệ lập tức cầm hết tiền tích góp, ngoài ra còn hỏi thêm 1 xâu từ chỗ Tôn mẫu, nàng chỉ sợ tiền này đủ. Đối với việc con mua gia súc cỡ lớn, Tôn mẫu suy nghĩ chút cũng đáp ứng, tại Duẫn nhi ngày nào cũng kéo xe bán củi quá cực khổ, tuổi còn thân thể được phát triển nẩy nở, rất là vất vả, có gia súc có thể ung dung hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể cày ruộng, cũng có thể cho thuê. Bèn đưa tiền cho con , căn dặn nàng nghe lời cha Ngô Thải Điệp.

      Dọc theo đường , Ngô Chi ra tình huống gia súc cha nhìn trúng, để Tôn Huệ có thể hình dung: "Cha ta nhìn trúng con lừa, thân cao và dài, sức chịu đựng tệ, bất kể cày ruộng hay kéo xe đều rất tốt. Tuy nhiên vị kia lại chịu bán lẻ, nhất định phải bán kèm theo con bò sữa." Chau mày, Ngô Chi lắc đầu : "Con bò sữa kia tốt lắm, mới vừa đầy tháng, đại khái lúc sinh ra cũng có chút bệnh, tiêu chảy lợi hại, nhìn qua có tinh thần lắm, khó có thể nuôi lớn. Nhưng cũng may giá cả hai con đều có lợi, cha ta mua lại cũng thiệt thòi, nếu như con kia bò sữa có thể nuôi cho tốt, vậy chắc chắn kiếm lời."

      Nghe người cùng thôn với người bán kia rằng, bò cái trong nhà người đó mang thai đôi, thai đầu khỏe mạnh mà thai thứ hai lại suýt nữa sống nổi, cẩn thận chăm sóc hơn tháng, tiêu tốn rất nhiều hạt đậu và hoa quả khô, vốn định nuôi khỏe mạnh lại bán, ai biết tại càng ngày càng xong, người kia sợ chết tay mình, vừa vặn muốn bán lừa trong nhà để mua thêm đồ, liền đặt chung lại chỗ lại mà bán, như vậy còn có thể kiếm lại chút tiền.

      Tôn Huệ nghe xong im lặng lên tiếng, trong lòng nghĩ hồi mở miệng hỏi: "Giá cả sao, là bao nhiêu?" Giá cả quá đắt, vậy cũng chỉ có thể bỏ qua, nàng cũng hiểu thú y, mua bò sữa kia về chưa chắc có thể nuôi lớn, đến lúc đó chết rồi cũng chỉ được ăn chút thịt, ở thời đại này, giá cả thịt bò cũng cao, chết càng khó bán, đắt quá cũng quá lỗ vốn, còn bằng lại tiếp tục tìm kiếm, dù cho chỉ mua được mỗi con lừa cũng rất tốt.

      "A, đại khái từ năm xâu đến bảy xâu. Trong đó con lừa kia giá tầm hơn bốn xâu, bán cao chút cũng chỉ đến gần năm xâu, dù sao con lừa kia xác thực rất tốt, mà con bò sữa kia, giá cả dễ , đừng xem có vẻ bệnh, nhưng xét về giá bò, coi như cũng rẻ, hai xâu, ba xâu, rất khó . Nhưng mà muội yên tâm, cha ta chắc chắn bàn bạc giá cả giúp muội tốt, nếu như thích hợp, lần sau còn có cơ hội mà." Ngô Chi cười , mua gia súc chính là chuyện làm ăn lớn, tới tới lui lui xem mấy lần cũng bình thường, ít người nhìn phát lập tức thấy thích hợp, như vậy quá hiếm thấy.

      Sợ Tôn Huệ cần dùng gấp, Ngô Chi cũng biết Tôn Duẫn mỗi ngày đều đẩy xe lên trấn bán củi, liền đề nghị: "Ta cũng biết vì sao muội lại vội vã muốn mua gia súc như thế, đại khái là muốn mắc lên xe, để đệ đệ muội ung dung chút. Như vậy , nếu như hôm nay mua được con thích hợp, ta với cha tiếng, để đệ đệ muội chặt củi xong kéo đến nhà ta, thừa dịp xe bò nhà ta lên trấn, tại vì cha ta và ta cũng phải lên trấn, tiện đường mang theo người, có nhiều vấn đề lắm."

      Tôn Huệ nghe vậy, cảm kích : "Cảm ơn, nhưng mà vẫn nên, củi rất nhiều, cũng bẩn thỉu, để vào trong xe nhà huynh bẩn mất. Bọn muội dùng xe đẩy đẩy, cũng quá vất vả. Lại , biết đâu gặp được con thích hợp, muội cũng có thể mua lại." Xe kéo trong nhà Ngô Chi là xe có mái che, giống nhà khác chỉ lắp thêm hai cái bánh xe, mái che làm bằng vải vóc và giấy dầu, bên trong cũng có ghế. Sao có thể bỏ củi vào trong đó được?

      Ngô Chi khuyên nữa, ngược lại nếu như mua được con thích hợp, đến lúc đó đánh xe đến tận nhà nàng, tin nàng còn có thể từ chối." thôi, chúng ta mau mau thôi, nếu bị người ta mua trước mất." Tiếp theo hai người vội vàng chạy , thêm lời nào. Thôn Thanh Hà cách thôn trấn cũng xa lắm, hai người khoảng nửa canh giờ, cũng đến chợ gia súc. Rất xa nghe tiếng động vật kêu, đợi đến gần rồi, mùi thối mùi khai gay mũi, cùng với cả mùi chất thải.

      Theo bản năng liền bịt mũi, Tôn Huệ quá quen thuộc với cái mùi này, chỗ nuôi la la trong nhà mỗi ngày đều quét tước, hơn nữa la la ưa thích sạch , căn bản là hôi thối đến mức này. Ngô Chi quay đầu nhìn tiểu nha đầu Tôn Huệ cau mày, tay bịt chặt mũi, miệng há ra để thở, nở nụ cười, : "Trong chợ gia súc đều là như vậy, gia súc quá nhiều, mùi cũng dễ ngửi, chẳng qua ta đến nhiều lần, cũng khá quen thuộc."

      Buông tay bịt mũi ra, mùi tanh tưởi liền xông vào, Tôn Huệ buồn nôn trận, mạnh mẽ nhịn xuống, cực kỳ thoải mái, hỏi: "Ngô thúc phụ ở đâu, chúng ta mau mau tìm ông ." Tôn Huệ nghĩ xem nhanh chút, nếu như thích hợp dắt luôn, giá cả được rời , nàng muốn ở đây lâu chút nào, mùi thực là quá khó ngửi rồi!

      Biết Tôn Huệ chịu được mùi này, muốn sớm xem xong rồi về, Ngô Chi gật đầu chỉ về nơi phía đông: "Cha ta ở nơi đó, , theo ta." xong liền dẫn theo Tôn Huệ về phía cha . Lúc về thôn tìm Tôn Huệ, cha còn ở chỗ kia chờ , để dẫn theo Tôn Huệ qua đó.

      Ngô phụ đứng thẳng lưng, cười tiếp chuyện với mấy người, thấy Tôn Huệ đến rồi, quay sang phía người chuyện gật gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, xoay người về phía Tôn Huệ, sải bước, đến trước mặt Tôn Huệ mới dừng lại hỏi: "Đến rồi? xem hai con gia súc kia với thúc phụ coi sao nhé? Thấy thích hợp bàn lại giá cả sau." Tôn Huệ chào hỏi, cười : "Đều nghe Ngô thúc phụ." "Được, vậy chúng ta liền xem."

      Người bán gia súc họ La, tên chỉ có chữ Trụ, mập mạp ục ịch, da dẻ ngăm đen, là hán tử thực . Nhìn thấy Ngô phụ rất nhiệt tình, ở thị trường, Ngô phụ chỉ được người mua thích, mà người bán cũng thích, đó là vì chữ tín, xưa nay đều rất thành thực, liều mạng ép giá, cũng tăng giá ào ào.

      Nhìn tiểu nương phía sau Ngô phụ, La Trụ rất là nghi hoặc, nhưng vẫn : "Ngô lão nhi xem cho nhà ai, có nhìn trúng hai con gia súc nhà ta ? Nếu như là lão gia ngài, tính ngài rẻ chút, lần sau còn phải nhờ ngài giúp đỡ." Đối với Ngô phụ, vẫn còn có chút nịnh bợ, vẫn hi vọng có thể dẫn theo nhiều người đến, hàng năm đều đến chợ gia súc, phải bán trâu nghé chính là bán lừa, trong nhà cũng có vài con gia súc, Ngô phụ rất có chữ tín, buôn bán cũng thành , cho nên nếu như là Ngô phụ muốn mua, có thể bán rẻ chút.

      Ngô phụ kéo Tôn Huệ đến trước người mình, vỗ bả vai của nàng cười : "Đây là cháu ta, nhà nó muốn mua đầu gia súc để cày ruộng, cũng dặn dò ta lâu rồi. Ngày hôm nay ngươi dẫn theo con lừa này đến, , ta liếc cái liền nhìn trúng. Bèn bảo tiểu tử nhà ta trở về báo cho nhà nàng biết, tuy nhiên lúc này nương nàng có việc bận rộn, liền giao cho ta, để ta xem chút."

      La Trụ nghe Ngô phụ chọn trúng lừa nhà mình, có chút ít kiêu ngạo : "Ta cũng mạnh miệng, những ai từng dùng qua lừa nhà ta để cày ruộng đều biết , nếu phải tiền trong tay hơi eo hẹp, Nhị tiểu tử trong nhà đính hôn cần mua sính lễ, ta còn nỡ bán đây!" Nhị tiểu tử năm nay bàn chuyện hôn nhân, nửa năm sau kết hôn, nhưng sính lễ còn thiếu chút, trong nhà cũng có bao nhiêu tiền dư, lão mới nghĩ đến việc bán lừa trong nhà, dù sao vẫn còn con trâu để cày ruộng.

      Ngô phụ lắc đầu, nhìn chằm chằm đầu bò sữa kia, dáng dấp có vẻ bệnh, : "Lừa tệ, nhưng lại bán kèm bò sữa, thực được! Cũng biết có thể nuôi lớn hay , chứ may nó chết , vậy quá đáng giá." Nhìn La Trụ : "Làm như ngươi có chút chân chính. Bán kèm như vậy, cũng khiến cho người ta rất thoải mái."

      "Lão ca người gì thế! Ta cũng biết bò sữa có chút ổn, cho nên giá cả cũng có thể thương lượng mà." phải bao giờ đến đây bán gia súc nữa, đương nhiên phá hỏng danh tiếng của chính mình. chỉ muốn kiếm lại chút tiền lời, cũng định giở công phu sư tử ngoạm.

      "Lão ca ngươi nhìn rồi cho giá , thích hợp ta liền bán cho ngươi, đến hôn lễ Nhị tiểu tử ta mời ngươi tới uống ly rượu, thế nào?"

      Lừa quả tệ, trong lòng Ngô phụ suy nghĩ, chậm rãi tính toán, giá này phải thích hợp, thể quá cao, cũng thể quá thấp, nếu dễ chuyện, việc buôn bán có khi hỏng mất.

      "Như vậy , ta ra sáu xâu ba trăm văn, ngươi cảm thấy thế nào? Có thể bán ?" Giá lừa khoảng bốn xâu tám trăm văn, mà con bò sữa bị bệnh kia, cho xâu năm trăm văn, về mặt giá cả hẳn là gần đủ rồi.
      --- --------

      Canina : 1 xâu = 1000 văn, nếu ta nhầm

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, Chương 24

      Edit : Canina

      Giá cả vô cùng đúng trọng tâm, cao, nhưng chắc chắn cũng thấp, để cho người khác đến mua, cũng rất khó cao hơn cái giá này. La Trụ thầm trong lòng, con ngươi chuyển động, hơi phân vân khó quyết, kỳ thực sáu xâu ba trăm văn còn cao hơn chút so với cái giá dự tính, chẳng qua nguyên nhân do dự chính là, biết đâu còn có thể kiếm nhiều chút, có ai lại ghét bỏ tiền quá nhiều chứ, phải sao.
      Ngô phụ làm nghề này nhiều năm như vậy, đối với tâm tư người bán người mua chỉ liếc cái là có thể biết được đại khái, cho nên thấy La Trụ chần chờ, cười cười, ngồi xổm người xuống vỗ vỗ bò sữa nằm mặt đất có tinh thần, hỏi: “Trụ tử, chúng ta cũng phải lần đầu tiên giao thiệp, ngươi cho ta, bò sữa như vậy ngươi chuẩn bị bán bao nhiêu, lại có ai đồng ý tốn ngần ấy tiền đến mua con bò này? Ta biết lừa rất tốt, nhưng lại bán kèm theo con bò bệnh này, dễ bán đâu.” Giá cả nhiều như vậy, người nào cũng tính thiệt thòi, nếu như La Trụ muốn tăng giá, như vậy cũng cần phải mua nữa.

      Nhìn bò sữa, La Trụ nhất thời nghẹn họng, dáng vẻ bệnh tật kia, xác thực bán được giá, cũng ràng, nếu như phải lừa này cày ruộng năng nổ, lại được Ngô phụ có nhãn lực tốt nhìn thấy được, đúng là biết bán làm sao. Mấy ngày nay đều ở chỗ này, cũng có người đến hỏi thăm, nhưng vừa nghe hai con gia súc bán kèm nhau, nếu quay đầu chính là ra giá quá thấp. tại Ngô phụ mở miệng, về mặt giá cả cũng quá thất vọng, hơn nữa tại rất ràng là bò bệnh này đáng giá, nếu như muốn, đối phương rất có khả năng bỏ tiền mua.

      Hôn lễ của con thứ hai có thể hủy được , gọi bà mối, ngày tháng cũng định ra rồi, chỉ còn chờ tiền bán gia súc này. La Trụ xoa xoa tay, nặng nề gật đầu : “Được rồi, vậy xem mặt mũi Ngô đại ca, sáu xâu ba trăm văn sáu xâu ba trăm văn ! Còn đâu phải thiệt thòi ngài bỏ công chăm sóc sau này.”, Giá này giá này , cũng thể đợi thêm nữa, chỉ con thứ hai cần tiền, bò sữa này ở tay, mỗi ngày lại gầy hơn, càng ngày càng xuống tinh thần, còn biết có ai nguyện ý tiếp nhận đây!

      Ngô phụ thấy giá cả thương lượng xong rồi, cúi đầu quay về phía Tôn Huệ : “Huệ tử, tiền mang đủ chưa? đủ cứ ra, ở đây ta còn có chút tiền, lại đưa thêm cho .” Sợ trong nhà Tôn Huệ có bao nhiêu tiền, sáu xâu này cũng phải là món tiền , năm ngoái lại mua la la, gà, nhất thời thiếu cũng có gì lạ. Cho nên Ngô phụ lại : “Nhất thời trả nổi cũng sao, chờ trong tay nương cháu dư dả lại đưa cho ta.” Ai, rất dễ dàng, có thể giúp chút cũng tốt.

      Ngô phụ rất có hảo ý, có thể cho vay tiền, vậy tuyệt đối là đủ quan tâm, có vài nhà thân thích còn ra sức khước từ nữa kia, Tôn Huệ cảm kích : “Cảm tạ ngài, nhưng mà tiền cháu có mang đủ đây rồi.” Vừa dứt lời, từ trong lòng móc ra hầu bao, cái túi cũ, xâu 1000 văn, có bảy xâu. Ngô Chi đứng bên nhìn thấy, trợn mắt ngoác mồm, đống tiền như thế bỏ vào trong người, cũng chê nặng sao, mất công lúc trước nhìn lướt qua, còn hết sức sững sờ, nam nữ khác nhau, tiện đặt câu hỏi, tại là sợ hãi than!

      Tôn Huệ cầm sáu xâu đưa cho La Trụ, tự mình cởi xâu ra, đếm xong ba trăm văn lấy ra dùng dây thừng buộc lại đưa cho La Trụ, ngẩng đầu nhìn : “Bá phụ, bác đếm xem. Nếu như có sai lệch, chúng ta ở ngay đây cũng dễ giải quyết, nếu như khỏi nơi này, bác lại tìm cháu, cháu nhận đâu.” Số tiền này chuẩn bị kỹ càng từ rất sớm, đếm đếm lại mấy lần, tự mình làm có sai lầm, nhưng giao cho người khác, vẫn nên để cho người ta đếm chút . Người khác đếm lần, sao có thể yên tâm?

      Nhìn chồng tiền nặng chình chịch trong tay, La Trụ nhất thời phản ứng, 6,300 văn tiền, để đếm từng đồng , biết đếm đến bao giờ! cũng từng bán gia súc vài lần rồi, lần nào cũng tính bằng bạc, đây là lần đầu tiên có người ôm tiền đồng đến mua. Cười khổ : “Sao cháu lại đổi thành hào bạc? Lần này để ta đếm, chắc phải mất nửa ngày đó.” Trong lòng lầm bầm, còn chưa chắc đếm chuẩn. Mấy chục hơn trăm còn có thể đếm, mấy nghìn đồng này, đâu thể đếm thuần thục được chứ!

      Lúc này Ngô phụ mới phản ứng lại, cười : “Việc này phải trách ta, trước đó ta quên , đứa này còn tưởng giống như mua muối bình thường, cầm tiền đồng lại đây giao dịch. Như vậy , chỗ tiền đồng này ngươi đưa cho ta, ở đây ta có mấy hào bạc, vừa vặn đủ để đưa ngươi.” Đến chợ gia súc mua sắm, đều đổi tiền đồng thành hào bạc trước, bằng số lượng tiền khổng lồ như vậy, vừa quá nặng tiện mang theo, thứ hai cũng dễ đếm, quá dễ làm lỡ chuyện.

      “Vậy tốt quá rồi, số tiền này đưa cho ngươi luôn.” La Trụ vừa nghe, vội vàng cầm tiền đồng giao cho Ngô phụ, cảm thấy nhõm, hơn nữa đống tiền đồng này làm sao tốt bằng hào bạc được. Ngô phụ thu nhận tiền đồng, bảo nhi tử ra xe cầm chiếc hộp xuống, bỏ vào đóng lại, lại vỗ vai nhi tử : “ tìm Ngưu thúc của con lại đây, để mang cân đến.” Hào bạc cũng như bạc vụn, cũng phải cân thoáng, mà Ngưu thúc trong miệng Ngô phụ, chính là người giúp cân bạc trong chợ, người quen thuộc đều yên tâm . Hơn nữa cũng luôn khiến cho người ta yên lòng, cái cân kia tuyệt đối chuẩn, sai biệt, cho nên hơn mười năm nay vẫn lăn lộn ở chỗ này rất tốt, ai đập bảng hiệu của .

      Ngô Chi chạy chậm tới kéo theo lão đầu bé hơn 40 tuổi, người gầy gò, cặp mắt rất trong trẻo, lấy ra chiếc cân , Ngô phụ móc hào bạc từ trong lòng ra đặt lên khay, chậm rãi đẩy quả cân. Ba miếng hào bạc, to to , cuối cùng dừng ở năm lượng tám.”Hai vị đều nhìn cái, xem có sai .” Cẩn thận khống chế lực đạo, để Ngô phụ và La Trụ cùng nhìn.

      Ngô phụ quét mắt, liền gật gật đầu, mà La Trụ, cẩn thận nhìn chằm chằm hồi lâu, đòn cân quả thực hạ, xác thực rất cân bằng, cười : “ sai. Lão Ngưu đầu tay ổn , để cho ta tới, thể chuẩn như thế.” Chén cơm này, cũng phải dễ ăn như vậy, nếu cân bằng, tất nhiên có bên nghe theo.

      Thấy hai người đều xem qua, đồng thời ý kiến, Ngưu Hữu Căn thu cân lại, ngay trước mặt giao bạc cho Ngô phụ, sau đó Ngô phụ đưa cho La Trụ, Ngưu Hữu Căn nhìn La Trụ nhận tiền xong, : “Ta ở chỗ này nhiều năm như vậy, chỉ có thể dựa vào cái này để kiếm bát cơm, nếu dễ dàng như vậy, ta sớm hít gió tây bắc(=ăn khí) mà sống rồi.” La Trụ nhận năm trăm đồng tiền Ngô phụ đưa cho, đếm từng văn , xác nhận con số sai, mới cười ha ha : “Chẳng phải thế sao, người bán người mua chúng ta, có ai nhận cái cân này của ông chứ? Nếu để người khác làm, trong lòng ta bồn chồn lắm.” “Lão tiểu tử này lắm chuyện quá! Được rồi, các ngươi xong việc, ta liền cáo từ.” Ngô phụ : “ quấy rầy ngươi, ngươi có việc cứ làm .”

      Vừa vừa đếm năm văn tiền, đưa cho Ngưu Hữu Căn. Cân bạc cho người ta, hiển nhiên phải miễn phí, mà Ngưu Hữu Căn có quy củ là, mặc kệ cân nhiều hay cân ít, mỗi lần đều thu năm văn tiền, đắt cũng đắt, nhưng cũng thể coi là rẻ. Có người đỏ mắt thấy có thể kiếm lời rất nhiều tiền, nhưng tay chân luống cuống liên tục, thể làm cho người tin phục như Ngưu Hữu Căn, chỉ biết trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Căn kiếm tiền.

      “Tiền cho ngươi, như vậy lừa và bò sữa này ta để hài tử kéo ?” Nếu đưa tiền, như vậy có thể kéo gia súc , nhưng Ngô phụ theo lễ phép, vẫn mở miệng hỏi câu. La Trụ đương nhiên phản đối, tiền thu rồi, phất tay : “Hai con này ta bán cho các ngươi, các ngươi cao hứng lúc nào dắt cũng có vấn đề gì.” Còn hai câu khách sáo, sau đó xoay người trở về, phải mau mau mang bạc về, để vợ và bà mối đặt mua mấy thứ.

      “Huệ tử, ta để Ngô Chi về cùng cháu, sau khi về đến nhà cần phải cho hai con gia súc này ăn tốt, mấy ngày đầu cho ăn ngon chút, đặc biệt là bò này cần chăm sóc cẩn thận, chừng có thể khỏe mạnh lên. hơn tháng, đừng thấy nó gầy lại có tinh thần, thế nhưng chưa chắc chết. Tin tưởng thúc, thúc để cho cháu bị lỗ vốn.” Ngô phụ trịnh trọng trận. Đặc biệt là con bò kia, nhìn ràng, chưa chắc bị chết, còn có hi vọng nuôi lớn lên. Nhưng việc nuôi dưỡng mất nhiều thời gian và công sức.

      tại có người ngoài, Tôn Huệ ngại ngùng : “Thúc, vừa nãy cho thúc thêm phiền phức, cũng biết tiền đồng đổi sang tiền bạc có tỉ lệ bao nhiêu, ngài cháu nghe chút, cháu bù lại cho ngài.” Tuy rằng tỉ lệ chung là xâu tiền đồng đổi được lượng bạc, thế nhưng thời điểm hối đoái thực tế phải mất nhiều tiền đồng hơn mới có thể đổi tiền bạc, bởi vậy, nàng đưa sáu xâu ba trăm văn, thực tế là Ngô thúc phụ lỗ vốn.

      Ngô phụ lắc đầu, trừng mắt nhìn nàng : “Chỉ có chút tiền như vậy, sao ta có thể lấy của cháu? Mau trở về thôi.”

      “Coi như ngài cần tiền hối đoái, vậy dù sao cũng phải đưa cho ngài tiền xem gia súc chứ?”

      cần, mau trở về, muốn đưa tiền cho thúc phụ, chờ cuộc sống của cháu ổn định chút rồi lại đưa .”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, chương 25
      Edit : Canina

      Lúc này Tôn Huệ quả cũng thiếu tiền, ầm ĩ với Chu gia thành ra như vậy, thứ này thứ kia đều phải tự mình mang tới, nàng muốn bị thành kẻ ham muốn lợi ích nhà người ta. Trong quá khứ còn muốn sống chung nên mới phải tận lực hòa nhã chút, bây giờ nhìn lại, quan niệm hai bên khác nhau quá nhiều, cách xa ra tốt hơn."Vậy cháu đây xin cám ơn Ngô thúc phụ."

      Lúc dắt lừa và bò sữa trở về, Chu nãi nãi còn hái lá dâu trong sân, hàng năm người quận Thanh Nguyên đều bắt đầu nuôi tằm vào mùa xuân, cho nên nhà nhà đều gieo dâu tằm khắp trong viện ngoài sân, làm vậy để trợ giúp chút chi phí trong nhà. Chu gia cũng nuôi ít tằm, đến mùa xuân luôn vô cùng bận rộn. Tay xách giỏ đầy lá dâu, nhìn thấy Tôn Huệ vào Chu nãi nãi hơi sầm mặt xuống, lại thấy nàng tay dắt lừa tay dắt bò sữa, trong nháy mắt mặt mũi trở nên khó coi, ánh mắt cũng lạnh xuống, ra sức giật mạnh (cái giỏ ) cái, hừ tiếng vào phòng, đóng cửa cái rầm. Cũng mặc kệ Tôn Huệ đứng trong sân.

      Tôn Huệ lắc đầu, tháng này nàng nhìn nhiều quen, cũng mặc kệ, buộc hai con gia súc dưới bóng cây, vào trong nhà, cầm cái gầu xúc xúc đầy đậu vào rồi mang ra đổ cho lừa và bò sữa ăn, lại xoay người qua chỗ nuôi la la, chỗ ấy có cỏ xanh mới cắt, trộn chung với nhau, như vậy cũng tốn nhiều lương thực.

      Mới kéo được bó cỏ xanh qua, vào trong sân nghe thấy Chu nãi nãi trong nhà chính mắng to: "Đồ phá sản, hạt đậu tinh quý như thế lại đem đút cho súc sinh, người còn nỡ ăn đấy! Quả phải đồ của mình tiếc, sớm muộn có báo ứng." bóng gió, lúc lâu cũng dừng lại, thanh vừa dai dẳng vừa vang dội.

      Tôn Huệ đứng lâu trong viện, ánh mắt bốc lên lửa giận, chợt nghĩ đến cái gì, buông bàn tay nắm chặt ra, hít sâu hơi để ý tới nữa, tiếp tục cho gia súc ăn. Tôn Duẫn vừa chặt củi trở về nghe thấy đầy lỗ tai, tức giận quăng bó củi, định vào lý luận, bị Tôn Huệ kéo lại, ngăn cản: "Kệ bà ta , làm chuyện của chúng ta." Xông vào như thế nào, cuối cùng còn biết bị bôi bác thành cái dạng gì nữa!

      "Tỷ, chúng ta ra ngoài ở , chúng ta có nhà, nhất định phải ở chung với Chu gia, miễn cho bọn họ chúng ta nợ bọn họ." Ban đêm, Tôn Duẫn thẫn thờ , nhớ đến chuyện ban ngày kia, từ đầu đến cuối có cách nào quên được, hạt đậu kia tỷ tỷ cũng gieo trồng, vừa mới thu hoạch xong, tại sao lại thể dùng?

      Thấy đệ đệ nhắc lại chuyện chuyển ra ngoài, Tôn Huệ từ chối lập tức giống như lần trước, nàng có chút dao động, tiếp tục ở đối với bất kỳ ai cũng tốt, có lẽ chuyển ra ngoài mới là thoải mái nhất, nàng nghĩ như vậy đấy. Nhưng nghĩ đến mẹ và tiểu đệ, nàng có chút băn khoăn, lần lữa* : "Xem lại ." Có lẽ có chuyển cơ** cũng chừng.
      *lần lữa = trì hoãn, kéo dài, dây dưa
      **chuyển cơ : khả năng, cơ hội chuyển biến tốt
      "Tỷ!" Tôn Duẫn cam lòng hô, hy vọng có thể lập tức chuyển . Tôn Huệ nghĩ vẫn nên chờ chút, nàng luôn muốn rời cách vẻ vang, cho nên kết thúc đề tài này: "Được rồi, ngủ , ngày mai còn phải dậy sớm đấy."

      "Tỷ! Tỷ?" Tôn Duẫn lại hô hai tiếng, thấy Tôn Huệ mở miệng, chỉ đành mất hứng hừ tiếng. biết, tỷ tỷ vẫn định chuyển , nhưng nàng dao động, lần sau lại phát sinh chuyện khác chưa chắc đâu.

      Mấy ngày kế tiếp, Tôn Huệ bận rộn suýt chết, bò sữa có vẻ bệnh, vì chiếu cố nó mất rất nhiều tâm tư, chỉ sợ nuôi được, như vậy quá lỗ vốn rồi. Tuy nhiên may mắn chính là, mặc dù tình huống bò sữa thấy khá lên, nhưng cũng tệ . Về phần Tôn Duẫn, sau khi mua lừa, có gia súc để kéo xe, hàng ngày khổ cực như trước nữa, mỗi ngày cũng bán được nhiều củi hơn chút ít, hy vọng có thể kiếm thêm tiền.

      Lại là tháng, bò sữa được chăm sóc cẩn thận dần dần tốt lên, chầm chậm có da có thịt, cường tráng lên. Đến lúc này, Tôn Huệ rốt cuộc thở phào nhõm, còn lo bò sữa có thể chết bất cứ lúc nào như trước nữa. Lúc này khí trời cũng ấm lên, Tôn Huệ cầm bàn chải cứng chà sạch những chỗ bẩn thỉu thân bò, chà xong thoạt nhìn cũng bết bát như trước, da lông màu xanh đậm, cái sừng , nhìn cũng có chút uy vũ.

      Lúc Ngô Thải Điệp nhìn thấy, đánh giá hồi, bò sữa này nàng có nghe ca ca của mình , nhưng bây giờ nó gầy trơ xương như lúc mới mua nữa rồi. Chỉ vào con bò cười chúc mừng: "Ngươi là biết chăm sóc, bò này nuôi tệ, ngươi tiêu tốn chỗ tiền kia cũng rất đáng giá. Chờ trưởng thành, bán cũng tốt, thuê cũng được, về điểm này tiền mua bò rất nhanh là có thể hoàn vốn." Ngô Thải Điệp lòng vui mừng thay Tôn Huệ, cứ như vậy, cuộc sống của Tôn Huệ dần dần tốt lên.

      Tôn Huệ cũng rất là kiêu ngạo, có thể tháng nay nàng chăm sóc bò sữa suốt cả ngày đêm, chỉ lần phải dậy vào ban đêm, chẳng qua khổ cực như vậy vẫn có thành quả, xem dáng vẻ bò sữa bây giờ, Tôn Huệ đủ vui vẻ."Còn phải sao, cái này còn phải cám ơn Ngô thúc phụ, nếu phải bác ấy có tuệ nhãn cao siêu, ta cũng mua được gia súc tốt như vậy, lại chỉ mất có ngần ấy tiền, tương lai ta nhất định phải mời Ngô thúc phụ ăn cơm mới được, cẩn thận cảm ơn bác phen!" Ngừng chút, nhìn Ngô Thải Điệp lại : "Xem ta này, ân nhân ở ngay trước mặt, nếu nhờ Thải Điệp ngươi dẫn dắt, ta cũng cách nào mua được gia súc."

      Ngô Thải Điệp lắc đầu, khoát tay : "Ngươi còn như vậy ta mất hứng! Chúng ta thân nhau như vậy, đâu cần những lời khách sáo này chứ!" Tôn Huệ hiểu tính tình Ngô Thải Điệp, cũng tiếp tục những chuyện này nữa, nàng : "Được rồi, vậy chuyện đó nữa, mau xem mấy ngày qua ngươi ở nhà ngoại có chuyện gì? Sao đột nhiên lại gọi ngươi vậy."

      Thấy Tôn Huệ hỏi cái này, Ngô Thải Điệp dè chừng nhìn quanh, thấy ai chú ý, mới hơi xấu hổ, : "Là Tống nhị ca, từ huyện thành trở về, mang theo vài thứ, cũng có phần của ta, ông ngoại ta liền nhận hộ, sau đó để hai chúng ta gặp nhau chút." Tống Nhị ca trong miệng Ngô Thải Điệp chính là đối tượng đính hôn của nàng, Tống nhị ca kia được người trong nhà vận dụng quan hệ xin được vị trí trong phòng thu chi của cửa hàng huyện thành, đây còn là nhờ hồi trước được vào tư thục đọc sách hai năm, mặc dù thể tham gia khoa cử, nhưng tính sổ sách vẫn được.

      Mắt chớp chớp trêu chọc, Tôn Huệ ranh mãnh : "Như thế nào, gặp Tống nhị ca có ? Lâu như vậy mới được gặp lại, các ngươi đại khái đều có chút nhớ nhung đối phương ." Hai người là thanh mai trúc mã, có chút tình cảm trụ cột, cha mẹ hai bên cũng rất thoáng, là gặp mặt cũng có gì, ngược lại còn có ý khích lệ. Dù sao hôn này là nhất định, hai hài tử có tình cảm, cha mẹ hai bên đều rất vui mừng, cũng chỉ vì muốn tốt cho hài tử nên mới đính hôn.

      Tống nhị ca tính tình ôn hòa , bởi vì là con út được người trong nhà cưng chìu, tính tình hơi thiếu quyết đoán*, cho nên muốn tìm người có thể bù đắp, mà Ngô Thải Điệp chính là lựa chọn tốt, tính tình nàng ngay thẳng, cũng có chủ kiến, cha mẹ hai bên cũng cảm thấy hai người này kết hợp lại tồi, cho nên liền nhờ người làm mai trao đổi canh thiếp.

      *nguyên văn : lỗ tai có chút mềm, hình dung người có chủ kiến của riêng mình, dễ dàng bị người ngoài thuyết phục, dễ tin người khác, dễ mềm lòng

      Bị lời của Tôn Huệ làm cho bất ngờ, Ngô Thải Điệp trừng mắt nhìn nàng : " nương gia phải năng e lệ chút, cẩn thận ta mách bá mẫu, bảo bá mẫu xé miệng của ngươi!" Vừa Ngô Thải Điệp vừa làm bộ đứng dậy, muốn xé miệng Tôn Huệ.

      Tôn Huệ vừa trốn qua bên, vừa cười : "Làm sao, còn thẹn thùng hay sao ? Lúc gặp mặt sao ngươi thẹn thùng! tại ở trước mặt ta, lại còn mắc cỡ cơ đấy."

      Ngô Thải Điệp đuổi theo mấy bước, dừng lại, lắc đầu : "Quên , thèm tranh cãi với ngươi, dù sao ta cũng cho ngươi biết." Nàng cái gì, dĩ nhiên thể cho người khác, cho dù là bằng hữu tốt nhất. Tôn Huệ cũng muốn biết, mặc dù triều đại này quá mức coi trọng lễ nghi giống như triều Minh ở Trung Quốc đời trước, nhưng mà da mặt hay là mỏng, vẫn tỏ ra rất kiêng kỵ đối với những lời tâm tình giữa nam và nữ, Tôn Huệ tất nhiên cố tình tìm hiểu.

      Tôn Huệ cũng dừng chân, quay sang Ngô Thải Điệp : "Được rồi, đùa nữa, mau xem, ngươi tới tìm ta chơi đùa, hay là có chuyện gì?" Ngô Thải Điệp cũng nghiêm túc lên, nàng có việc mới tới, nhìn Tôn Huệ hỏi: "Có chuyện ngươi biết ? Ta nghĩ ngươi nên tìm hiểu chút tốt hơn."

      Thấy Ngô Thải Điệp đùa, Tôn Huệ cũng thu lại nụ cười: "Sao, chuyện gì? nghe chút. " " Chẳng phải đệ đệ ngươi từng đánh nhau với người ta sao? " " Ừ, chuyện xảy ra cũng được thời gian rồi. " " Ngươi biết nguyên nhân ? " " Chẳng phải những người đó ưa tỷ đệ chúng ta sao? Nhìn thấy hài tử của mẹ kế ác độc, cho nên nhìn ngứa mắt liền động thủ."

      " phải đâu, là có người xúi giục, người nọ là thân thích của Chu gia. tại đệ đệ ngươi có chút củi cũng ai muốn mua, nếu như phải đưa đến nơi khác, sợ rằng bán được bao nhiêu. Đây cũng là vì có người vào trong trấn phát tán mấy lời nhảm nhí. Về phần là ai, dù sao cũng chỉ có mấy người đó thôi, ta thấy tỷ đệ các ngươi nên tiếp tục ở đây nữa." Ngô Thải Điệp lòng nhắc nhở: "Ta thấy, nếu như có thể, ngươi và đệ đệ ngươi xem xét dọn ra ngoài ở ."

      -------hết chương 25-------
      Huỳnh Thượng Hỷhoài thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, chương 26

      Edit : Canina

      lời của Ngô Thải Điệp khiến Tôn Huệ biến sắc, mặt mũi tối sầm lại, nàng sao ngờ được, Chu gia lại có người dùng biện pháp bỉ ổi như vậy, đây căn bản là còn chút ý tốt nào nữa rồi. Chặt đứt đường tiền tài của người, bản thân lập tức biến thành thâm cừu đại hận, lại thêm những lời đồn đãi nhảm nhí vô căn cứ, dù là thánh nhân cũng thể bình tĩnh.

      Cắn răng, ngừng “được lắm”, lửa giận quanh quẩn trong mắt Tôn Huệ, nàng cũng muốn xem chút, còn có chiêu gì nữa, vốn còn muốn chần chừ thêm hai năm, chờ đủ tiền rồi liền xây phòng chuyển ra ngoài, tại nha, coi như xong, vẫn nên sớm rời khỏi chút hơn, miễn cho Đại đệ tiếp tục bị khi phụ sỉ nhục. Đến lúc đó, có thể ai đường nấy, nước sông phạm nước giếng tốt, còn nếu lại xảy ra những chuyện hạ lưu như thế này, cho dù phải vứt hết mặt mũi nàng cũng phải náo trận.

      "Cảm ơn Thải Điệp, ta nhớ kỹ, thương lượng với mẹ ta." Tôn Huệ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, với Ngô Thải Điệp: "Có lẽ phải chuyển ra ngoài ở rồi. Đến lúc đó còn phải mượn trâu nhà ngươi, con lừa kia chốc lát chở được bao nhiêu đồ, có khí lực lớn như trâu." Nếu muốn chuyển, cũng đừng dây dưa thêm chút nào nữa, giải quyết gọn gàng dứt khoát, miễn cho lời ra tiếng vào.

      "Yên tâm , đến lúc đó ta tiếng, ta dắt trâu sang, cũng dẫn cả nhị ca tới giúp đỡ dọn dẹp phen." Ngô Thải Điệp vô cùng trượng nghĩa ."Nhưng mà nhà ngươi bên kia có phải nên chỉnh đốn sửa sang trước hay , cửa sổ cũng phải dán lại, nhất là nồi và bếp, bao nhiêu năm sử dụng, cũng nên thu dọn lại, nếu đến lúc cần dùng lại dùng được ." Nơi đó chỉ đến lễ mừng năm mới hai tỷ đệ Tôn Huệ mới ở lại đêm, sửa sang lại sao có thể ở lâu dài được.

      Tôn Huệ lắc đầu, tạ ơn Ngô Thải Điệp quan tâm, : "Nếu chỉ để ở có vấn đề quá lớn, gian phòng kia mẹ ta rất coi trọng, hai năm trước mới lợp lại nóc nhà, bên phủ cỏ tranh dày, là cỏ ở ven biển, vô cùng chắc chắn. Vách tường cũng trát bùn kỹ lưỡng, ở thành vấn đề."

      "Có thể ở là tốt rồi, tương lai bỏ tiền mua gạch xanh của Lưu gia trấn, xây cái nhà đẹp." Ngô Thải Điệp có nghe Tôn Huệ từng muốn xây nhà.

      "Vậy còn phải đợi mấy năm nữa." Tôn Huệ cười đáp lại câu, dây dưa vấn đề này nữa, nàng hỏi: "Đại tẩu tử ngươi thế nào? Bao lâu nữa lâm bồn?" Nếu như nàng nhớ nhầm, ước chừng mười ngày nữa chị dâu Thải Điệp sinh.

      "Sắp rồi, mẹ ta bảo thai đầu thường như vậy, thời gian chuẩn xác đâu, chừng bất cứ lúc nào cũng có thể, cho nên mấy ngày nay mẹ ta gần như ra khỏi cửa, cũng hẹn trước với bà đỡ rồi, động thai cái lập tức gọi bà đỡ đến." Đây cũng là lý do lúc nãy Ngô Thải Điệp khi nào dọn nhà nàng và nhị ca nàng tới, bởi vì chị dâu phải có người ở bên cạnh."Nếu mẹ ta nhất định qua giúp ngươi rồi, nhưng tại chắc là được."

      "Chuyện của chị dâu ngươi quan trọng hơn, chỗ ta có gì đâu, đến lúc ta chuyển nhà mà chị dâu ngươi lại động thai, ngươi cũng đừng qua, ở nhà hỗ trợ thôi." Tôn Huệ ngẫm lại, nếu vậy có nên tạm thời hoãn chuyển nhà, tránh cho mượn xe trâu làm trễ nãi việc nhà nàng.

      Ngô Thải Điệp : "Vậy cần đâu, mẹ ta toàn chê ta tay chân vụng về, ta ở trong nhà có khi còn cản trở! Vả lại, tiểu nương như ta, cho dù muốn giúp đỡ, người nhà ta cũng đáp ứng. Đừng từ chối nữa, đến lúc đó ta nhất định tới." Ước định xong xuôi, Ngô Thải Điệp liền cáo từ. Lưu lại Tôn Huệ mình suy nghĩ, làm cách nào mở miệng với mẹ. Tôn Huệ chỉ sợ mình vừa ra, mẹ liền kiên quyết phản đối, nàng biết mẹ lo lắng hai tỷ đệ các nàng ở trong nhà tranh có người lớn bên cạnh, gặp phải người xấu biết phải làm sao. Tuy vậy, Tôn Huệ vẫn muốn chuyện với Tôn mẫu lần, cố gắng thuyết phục mẹ thử xem.

      Ban đêm, tìm cơ hội kéo mẹ ra sau nhà, nhân lúc cho gia súc ăn, Tôn Huệ thẳng: "Mẹ, hay là con và đệ đệ về nhà bên kia ở thôi, ở chỗ này nữa đâu, rất thoải mái." Tôn mẫu vốn chuẩn bị cắt cỏ bỏ vào trong chuồng, nghe nữ nhi vậy, dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn nàng, muốn xem thử nàng có đùa hay . Nhưng nét mặt Tôn Huệ rất kiên định, Tôn mẫu nhìn xong biết nàng đùa, cũng cho ăn nữa, ném cỏ : "Đừng hồ đồ, nhà ngói gạch xanh con ở, qua nhà tranh rách nát làm cái gì? Hay là ai dám gì trước mặt con, con với mẹ, mẹ tìm !" Cho là có người ép buộc nữ nhi mở miệng, Tôn mẫu liền chuẩn bị tìm người kia , ầm ỹ náo loạn bữa, bà cũng phải kẻ dễ bắt nạt.

      " có, chính là con và Đại đệ họ Tôn, cứ ở Chu gia mãi cũng tốt. bằng về nhà của mình, mặc dù phòng ốc đơn sơ, nhưng tục ngữ 'Hang vàng hang bạc bằng ổ cỏ nhà mình’, nhà mình làm gì cũng dễ dàng hơn. Bên đó cũng đầy đủ hết rồi, chỉ cần mang chút đồ qua là có thể ở." Tôn Huệ cố gắng thuyết phục mẹ mình, để bà đồng ý nàng chuyển về nhà mình.

      Nhưng mà Tôn mẫu hơi đâu để ý những thứ tục ngữ, đạo lý kia của nàng, sắc mặt khó coi phản bác thẳng: " được, nghĩ cũng đừng nghĩ! Mấy đứa cứ đàng hoàng ở đây, đừng nghĩ đến phòng ở bên kia nữa! Con làm tỷ tỷ, thể đầu têu hư hỏng, có nghe đó, còn để cho ta biết con có ý định như vậy nữa, cẩn thận ta đánh con!" Ở Chu gia phải chịu gánh nặng về lương thực, thu hoạch hàng năm đều đổi thành tiền tích góp, để dành cho nhi tử xây nhà và làm đồ cưới cho nữ nhi. Bất kể nguyên nhân gì, mặc kệ bị thành ăn nhờ ở đậu, cũng phải cố ở thêm mấy năm, có thể tích góp càng nhiều bạc càng tốt.

      Hơi lùi bước về đằng sau, ở cổ đại cũng có thuyết pháp nên đánh đập trẻ , Tôn mẫu lại là người cứng nhắc, Tôn Huệ vẫn sợ Tôn mẫu thưởng cho mình cái tát, sợ đau , nhưng cực kỳ mất mặt. Cho dù như vậy, Tôn Huệ vẫn quên suy tính ban đầu, vẫn mở miệng khuyên nhủ: "Mẹ, tại con và Đại đệ hàng ngày đều có thu nhập, cộng thêm nhiều gia súc như thế này, chúng ta cũng phải có ruộng, bảy mẫu ruộng nước cộng thêm ba mẫu ruộng cạn, đủ cho chúng con chi tiêu hàng ngày, thậm chí còn có dư. Nếu cứ ở nhà này thêm nữa, thanh danh chúng con đều mất hết, đến lúc đó Đại đệ tìm được vợ làm sao bây giờ? Còn bằng chuyển , thanh bạch, ai dám câu gì." Ban đầu Tôn mẫu định cư ở chỗ này mua năm mẫu ruộng nước, lại tự mình mở thêm hai mẫu ruộng cạn, cộng thêm mấy tháng trước Chu Hải cho hai mẫu ruộng nước, cùng với mẫu ruộng cạn mới mở năm ngoái, tổng cộng mười mẫu, hai người ăn vậy là đủ rồi. Nhất định vẫn còn có chút để dành.

      Hừ tiếng, Tôn mẫu chỉ vào nữ nhi bất mãn : "Nha đầu con biết giống ai, dễ bị bắt nạt như vậy, bị vài câu nhảm nhí mà con cũng biết đáp lại !" Thấy nữ nhi nghe lọt lời mình , rốt cuộc vẫn là con của mình, Tôn mẫu tận tình khuyên nhủ dạy dỗ: "Có cái gì thể ở, ở chỗ này phải giao nộp lương thực, chẳng phải dành dụm được nhiều tiền hơn sao? Chút lợi ích này mà cũng chiếm được, năm đó tội gì ta phải tái giá?" Hi vọng nghe mình xong, nữ nhi có thể suy nghĩ ràng, đừng nhận thức những thứ lý lẽ vớ vẩn kia nữa.

      "Mẹ, mẹ hãy nghe con , cuộc đời của con và Đại đệ còn rất dài, cần thiết phải vì chút lợi này mà uốn cong đầu gối, chúng con tự mình kiếm tiền cũng có thể sống tốt." Sau mấy năm sống yên ổn Tôn Huệ mới có thể ra câu này, cũng là vì đời trước nàng được dạy rằng: ‘ nên ăn của ăn xin’.

      Tôn mẫu trực tiếp hừ tiếng, có khi bà hiểu, nữ nhi luôn biết nghe lời phải, làm sao lại có nhiều suy nghĩ vớ vẩn như vậy, cũng còn là đứa bé nữa, nương mười hai tuổi có thể đương gia rồi, bị sỉ nhục vài câu có thể như thế nào, năm đó hạn hán đường xuôi nam cái gì mà chưa từng gặp qua, tại mấy chuyện này tính là gì, tại sao lại chịu được?

      "Được rồi, đề tài này dừng lại ở đây, cần nữa, ta đáp ứng. Các conmới bao nhiêu, chờ qua mấy năm nữa, phải muốn xây phòng mới sao? Chờ xây xong rồi sau, nhàng mà sung sướng vào ở phải càng tốt sao?" Tôn mẫu kiên nhẫn, trực tiếp kết thúc ở đây.

      Tôn Huệ hít sâu hơi, chợt thốt lên: "Ngộ nhỡ có người chúng ta lấy tiền của Chu gia để xây nhà làm sao bây giờ? Đến lúc đó còn có danh tiếng ư, nhà cửa cũng bị người ta đập phá."

      Phản ứng đầu tiên của Tôn mẫu chính là, dám! Nhưng bà lập tức sững người lại, im lặng, đến lúc đó quả rất khó . Chuyện này lại thể lấy ra chứng cớ, lẽ đành mặc kệ mấy bà tám kia nhảm hay sao?

      Tôn Huệ thấy Tôn mẫu sửng sốt, vội : "Cho nên , con và Đại đệ vẫn nên ra ngoài ở hơn, ít dính dáng đến Chu gia chút, đến lúc đó người khác thể tùy tiện mở miệng, nếu có kẻ tò mò, chúng ta cũng có thể đường đường chính chính đấu võ mồm phen." Tôn Huệ hi vọng như vậy Tôn mẫu đáp ứng cho nàng và Đại đệ chuyển ra ngoài ở.

      Tôn mẫu mở miệng, có vẻ bà trầm tư, mà đúng là bà suy nghĩ làm như thế nào mới là tốt nhất, cũng thể chiếm được chút lợi nhưng lại làm hại nữ nhi và nhi tử của mình cả đời thể ngẩng đầu lên được, nhất là Tôn Duẫn, có lời đồn đãi như vậy, danh tiếng tử tôn cũng tốt.

      --- --------
      Huỳnh Thượng HỷWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :