1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống bình thản vùng sông nước - Tạp Nhĩ Tư (46/129)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 17:

      Edit : Canina

      Tôn Huệ và Ngô Thải Điệp cười đùa, ríu ra ríu rít chuyện, đột nhiên Ngô mẫu mở cửa vào, mặt đầy ý cười: "Thải Điệp mau ra đây, con đến rồi, mang theo biểu muội con, con dắt bé ra chơi !" Quay sang Tôn Huệ cũng : "Huệ tử, biểu muội Thải Điệp còn , cháu giúp đỡ trông coi chút, nha đầu này ta biết, bản thân nó vẫn còn là đứa đấy!"

      Tôn Huệ đứng lên, cười : "Bá mẫu yên tâm , có cháu và Thải Điệp đây rồi, chơi chung với muội muội tốt." "Ngoan lắm, ta còn có việc bận rồi, vậy nhờ cháu nhé." Nhìn thấy hạt dưa bàn bị ăn ít, kẹo mạch nha cũng hết, Tôn mẫu vẫy tay: "Đến đây với bá mẫu, lại bốc thêm ít cho mấy đứa ăn." Lát nữa cháu tới đây, đồ ăn bàn này đủ, đến lấy thêm ít.

      Tôn Huệ cũng khách khí, chủ yếu cũng là vì chiêu đãi cháu bên nhà ngoại của Ngô gia, nàng cũng thơm lây theo: "Cám ơn bá mẫu chiêu đãi." Ngô mẫu cười xua tay: "Đừng khách khí, cứ tự nhiên giống như ở nhà ấy, ăn hết rồi với bá mẫu, trong nhà mua ít đâu!" Nha đầu Huệ tử này rất tốt, giống những nha đầu khác đều gạt đồ của nữ nhi mình, Huệ tử có đồ chơi vui, ăn ngon, quên Thải Điệp. Như sữa la la, biết nữ nhi thích uống, mỗi ngày nếu đưa tới, cũng nấu sẵn rồi gọi đến uống. Cho nên Ngô mẫu rất thích Tôn Huệ, rất tốt với nàng, coi như thân thích trong nhà vậy.

      Ra khỏi phòng, trong nhà chính lúc này có và dượng(chú) của Ngô Thải Điệp, chuyện với Ngô gia gia, Ngô nãi nãi, bên cạnh có tiểu nương xinh xắn cầm bánh ăn, nhìn thấy Ngô Thải Điệp, lập tức nhảy phốc xuống đất, chạy tới oán giận: "Tỷ, các ca ca ra ngoài cũng chịu dẫn theo em, chúng ta tìm bọn họ !" Ca ca của nàng tới đây, rồi ra ngoài với biểu ca, cậu nhóc mười mấy tuổi là có thể cưới vợ được rồi, đương nhiên dẫn theo tiểu nương theo đuôi.

      "Hà Hoa ngoan, chúng ta đừng để ý đến bọn họ, muội chơi với tỷ tỷ và Huệ tử tỷ nha." Ngô Thải Điệp kéo biểu muội, cười dỗ bé, tính tình nàng luôn tùy tiện, hiếm khi chuyện nhàng đến thế.

      ‘Xùy~’, Ngô nghe xong bật cười, với chị dâu mình: “Thải Điệp nhà chúng ta lớn hơn tuổi, thay đổi ít nha, dịu dàng hơn nhiều. Nhìn Hà Hoa nhà ta được dỗ, cười rồi kìa." Ngô Thải Điệp chuyện làm việc sảng khoái cực kỳ giống với vị Ngô này, cho nên nàng rất thích, vẫn luôn đùa với Ngô mẫu bảo gả nàng cho mình làm con dâu. Mãi đến khi hai bên đều có đối tượng thích hợp mới thôi.

      Ở chỗ này cần phải chuyện, Ngô Thải Điệp đính hôn, lúc nàng 8 tuổi hai nhà trao đổi canh thiếp, đối phương là con gia đình giàu có ở thông bên nhà ngoại của nàng, biết gốc biết rễ lẫn nhau, Ngô Thải Điệp và nam tử kia cũng coi như thanh mai trúc mã.

      "Nha đầu này ở trước mặt chúng ta còn tỏ vẻ chút, cách khỏi tầm mắt chúng ta cái, liền giống như nha đầu điên vậy, năm nay cũng mười ba, ta nhọc lòng lo nghĩ ít, sợ nhà chồng tương lai khoan dung được!" Ngô mẫu lắc đầu chỉ vào Tôn Huệ cười lễ phép bên cạnh con : "Có thể có nửa ổn trọng của Huệ tử, ta liền A Di Đà Phật."

      " , xem mẹ cháu đó, cuối năm mà vẫn còn quở trách cháu. Với cả, cháu ổn trọng chỗ nào chứ, người khác liếc nhìn đều cháu rất tốt đó!" Ngô Thải Điệp chạy đến bên cạnh , kéo tay của nàng làm nũng .

      "Được được được, Thải Điệp nhà ta tốt nhất rồi!" Ngô đưa tay kéo nàng vào trong lòng, cười : "Em thấy Thải Điệp nhà ta ổn trọng mà, có chút hoạt bát cởi mở thôi. Tính khí này giống em, nếu mọi người thấy nó được, chính là bới móc em đây." Cũng cười đùa với chị dâu mình.

      "Mẹ cháu còn cháu quá im lặng, vẫn luôn hi vọng cháu có thể hoạt bát như Thải Điệp tỷ vậy đó, nhưng mà cháu học có được, còn lâu mới biết đùa dỗ cho cả nhà vui mừng như Thải Điệp tỷ." Tôn Huệ biết Ngô mẫu oán giận Thải Điệp cũng chỉ là khoa trương, chỉ trích. Cũng theo Ngô , tiếp tục khen nàng.

      Ánh mắt Ngô sáng lên, nhìn Tôn Huệ nghĩ thầm, quả đứa tinh tế, còn tuổi biết làm sao để khen ngoại người cách đúng mực, mà lại hạ thấp chính mình."Hai nha đầu này, nhất động nhất tĩnh, đứa như lửa, đứa như nước, chơi chung với nhau, ngược lại cũng bổ sung cho nhau."

      "Được rồi, đừng nhảm với bọn nữa, để mặc bọn chúng tự chơi ." Lúc này Ngô nãi nãi mới mở miệng, quay sang Ngô mẫu : "Con dâu, con bốc hạt dưa và bánh xốp cho bọn ăn , bảo bọn chúng tự chơi." Mùng đầu năm, con con rể lại đây, phải là mùng hai như tục lệ, hơn nữa còn dẫn theo đứa bé kia, khẳng định là có chuyện gì muốn , hài tử thể ở đây, ngộ nhỡ nghe được, lọt ra ngoài.

      Ngô mẫu vào phòng, bưng chiếc khay chất đầy đồ ăn, ra ngoài đưa cho Ngô Thải Điệp: "Nhớ kỹ, dẫn muội muội chơi, ngày hôm nay chơi làm chủ nhân, cũng phải chăm sóc kỹ lưỡng vị khách của con, đừng để cho Huệ tử muội muội của con tới làm khách còn phải coi chừng giúp con." Cười ha ha, đùa với con . Bà nghĩ tại để cho con bắt đầu học cách chiêu đãi khách khứa, tương lai gả tới nhà chồng, cũng khiến cho người ta phải ngước mắt nhìn.

      "Vâng, con biết rồi! chiêu đãi hai vị khách của con tốt." Ngô Thải Điệp nhận khay, cũng dẫn theo hai người trở về phòng, đề nghị: "Ngày hôm nay ánh mặt trời tệ, cũng lạnh lắm, chúng ta ra ngoài chút . tại đội múa rồng chắc là sắp qua, chúng ta theo sau bọn họ, thế nào?" Cách thôn Thanh Hà xa lắm là thôn Tam Hà, nơi đó có ngôi miếu Long vương, nhiều năm rồi, ngoại trừ tượng Long vương, còn có cả hình rồng được chế tác, chiều ngày Tết năm mới hoặc là lúc Nguyên Tiêu, đội hình rồng lên, vui mừng mà lại náo nhiệt. Tiểu hài tử vô cùng thích, đều chạy theo sau, gân cổ kêu to. Nếu như có người lớn ôm, đứa có thể nhìn thấy rồng, vậy là hạnh phúc vô bờ.

      Cho nên là, đối với đề nghị của Ngô Thải Điệp, biểu muội Hà Hoa của nàng, vô cùng tán thành. Ồn ào muốn luôn, rồng sắp đến ngay bây giờ !

      Đưa tay kéo lại cháu Hà Hoa, Ngô mẫu trừng mắt với con , cười mắng: "Ai, con cái gì mới tốt đây, mới được con khen ngợi vài câu, con liền thèm suy nghĩ. lúc múa rồng, người đến người , ba tiểu nha đầu các con bị người ta bắt cóc, cũng ai nhìn thấy, đến lúc đó ta xem con làm sao bây giờ!"

      Ngô Thải Điệp sững sờ, nghĩ ra, xác thực thể cứ thế mà , vào lúc này ông ba bị nhiều nhất, chen lẫn ở trong đám người, thích nhất chính là ra tay với hài tử có người lớn trông chừng, ba tiểu nương các nàng, là đối tượng bọn họ thích nhất, mình thực là bị váng đầu, lại còn ra lời như vậy. Trong lòng mẹ chắc hẳn lại mình biết động não ."Biết rồi nương, vậy bọn con lập tức vào phòng ngồi lát, múa rồng qua mới chạy ra xem."

      "Ơ, tỷ tỷ, lần này chúng ta ra ngoài xem múa rồng sao? Muội muốn xem cơ ••••••" Hà Hoa tỏ vẻ thất vọng, cặp mắt chớp chớp, rất là chờ mong năn nỉ mợ mình: "Mợ , con muốn xem múa rồng, mợ bảo tỷ tỷ dẫn con xem ! !" Phải động mợ, như vậy mới có thể xem múa rồng. Múa rồng hàng năm đều là chờ mong của bọn họ, trong năm cũng chỉ có mấy ngày lễ náo nhiệt, bình thường sao có thể chơi vui như thế! Nếu như năm nay thiếu lần, chỉ thể khoe khoang với bạn bè, hơn nữa còn hết sức tiếc nuối.

      Ngô mẫu ngồi xổm người xuống xoa đầu của cháu , cười : "Tiểu Hà Hoa muốn xem múa rồng sao? Vậy chờ lát, chờ các ca ca trở về, bảo bọn họ dẫn các cháu , riêng như tỷ tỷ được, ngộ nhỡ làm mất tiểu Hà hoa nhà chúng ta, mợ đau lòng." Hài tử còn , phải dụ dỗ. Kỳ thực nếu như con trai mình ở đây, thiếu niên mười bốn choai choai, dẫn theo muội muội xem múa rồng, cũng có gì yên lòng, chỉ cần xem chừng, ông ba bị cũng chăm chăm ra tay. Nhưng mấy đứa nhóc sớm rời nhà, lúc này còn biết chơi ở chỗ nào!

      Mợ đáp ứng, Hà Hoa bĩu môi, lầm bầm: "Nhưng mà ca ca căn bản muốn dẫn con chơi, bọn họ đều thích mình chịu dẫn con ra ngoài." Có cơ hội, quên cáo trạng với mợ! Tiểu hài tử chính là như vậy, thích nhất tố giác với người lớn rằng ca ca đối với mình tốt.

      Ngô mẫu đáp ứng bé, : "Chờ đám ca ca của cháu trở về, ta với bọn chúng, để bọn chúng nhất định phải dắt tiểu Hà Hoa xem múa rồng, nếu bắt bọn chúng nhịn cơm, được ?"

      Gật đầu, Hà Hoa : "Mợ phải giữ lời đó nha, nhất định phải bảo ca ca dắt con xem múa rồng!"

      "Được, nhất định." Ngô mẫu bảo đảm, sau đó chỉ vào Ngô Thải Điệp : "Vậy Tiểu Hà Hoa vào phòng chơi với tỷ tỷ trước , ta xem chừng đám ca ca của cháu."
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18:

      Edit : Canina


      Mới vừa nhắc tới mấy người Ngô Chi, bọn họ liền xuất ở trước mắt, Ngô Chi với mẫu thân mình: "Nương tìm bọn con có chuyện gì?" Lúc ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nương tìm bọn họ, cho rằng có chuyện gì, chạy vội lại đây.

      Thấy nhi tử, Ngô mẫu lườm cái, trách cứ: "Các con đâu thế, biết chơi mình, cũng dẫn theo muội muội! Nhìn xem, muội muội con tủi thân kìa." Hà Hoa nép trong lòng mẫu thân, quay sang các ca ca le lưỡi, làm ngoáo ộp, trong lòng : Hừ, để cho các ca mang theo muội chơi, bị mắng .

      Nhìn bộ dáng đắc ý của muội muội, Khương Phong biết ngay là muội muội cáo trạng, trong lòng cao hứng, mà mang theo muội muội mới vui đấy, và các ca ca đều là nam, bình thường cùng nhau chơi đùa ai lại dẫn theo tỷ muội trong nhà, khi dắt theo cái đuôi , chơi tận hứng.

      nghĩ cách từ chối, Ngô mẫu mở miệng dặn dò: "Được rồi, chuyện trước đó ta tính đến, tại các muội muội con muốn xem múa rồng, mấy người các con mang theo bọn chúng , nhớ kỹ phải coi chừng, đừng chỉ lo chơi đùa mình, bằng để ta biết rồi, qua mùng năm, cứ thử xem." Nhìn mấy tiểu tử này đảo mắt vòng, Ngô mẫu biết ngay bọn chúng suy nghĩ gì, đương nhiên để cho bọn chúng mở miệng từ chối.

      Ngô mẫu lại căn dặn vài câu, nhìn ba cậu nhóc choai choai, trong lòng vẫn yên tâm lắm, vẫn đều hơi quá , e rằng thả ra ngoài cũng chỉ lo chơi mình. Xoay người hướng về phía nhà chính hô: "Ngô Hợp." Ngô Hợp là con lớn nhất của bà, năm nay mười tám tuổi, kết hôn hai năm, vợ mang thai, tầm tháng ba năm nay sinh, vào lúc này ở nhà chính tiếp chuyện.

      "Nương tìm con?" Nghe thấy nương gọi, chào hỏi và dượng câu, Ngô Hợp bèn ra. Nhìn trong sân vòng đệ đệ muội muội vây quanh, bọn đệ đệ đều cao hứng, mà các muội muội tâm tình tệ, lúc nghi hoặc, lời của Ngô mẫu để cho thoải mái, biết nguyên nhân.

      Vẫy tay, Ngô mẫu căn dặn con lớn nhất: "Muội muội con muốn xem múa rôngd, chỉ để mấy người Ngô Chi trông nom ta yên lòng, con cũng . Đừng để cho bọn chúng làm loạn, coi chừng bọn chúng."

      Ngô Hợp nhìn ánh mắt khát cầu của muội muội, hào phóng đáp lại: "Nương yên tâm, con chú ý." Nếu các muội muội muốn , chút cầu ấy đương nhiên từ chối.

      Cứ như vậy, Ngô mẫu mới xem như là yên lòng, phất tay thả bọn họ chơi.

      Ra sân, Khương Phong liền quay sang muội muội vui : " nương như muội, theo làm gì, múa rồng bảo nương dẫn muội xem là được." Nam hài mười tuổi được cưng chiều nhất cho nên bá đạo lắm! Vừa nãy ở trước mặt trưởng bối nổi nóng tốt, bây giờ cách khỏi tầm mắt họ rồi, bèn mặc kệ nhiều như vậy.

      Hà Hoa cũng phải ngoan ngoãn biết điều gì, trong nhà chỉ có hai hài tử, mặc dù là con , nhưng ỷ vào tuổi còn , luôn tranh chấp với ca ca, ai bảo dắt mình chơi. Tỷ như vào lúc này, Hà Hoa bèn nhìn chằm chằm ca ca mình: "Hừ, muội cứ theo đó, ca mà dẫn theo bọn muội, bọn muội đây lập tức tìm mợ và mẹ, xem các ca có thể chơi thế nào!" Chỉ cần mang theo chính mình, bé lập tức cáo trạng, làm cho bọn họ cũng được chơi.

      Ngô Hợp biết có chuyện muốn thương lượng với cha mẹ, đương nhiên thể để Hà Hoa trở lại nghe thấy, hơn nữa nơi này lớn tuổi nhất, chuyện hữu hiệu nhất, vì thế mở miệng : "Khương Phong, đệ làm ca ca, nhường muội muội chút. Vừa nãy các đệ cũng ở ngoài chơi lâu như vậy rồi, tại cha mẹ bọn họ có chuyện cần làm, ngày hôm nay chúng ta hãy dẫn theo các muội muội xem múa rồng, ngày mai các đệ muốn chơi thế nào chơi thế đó."

      Khương Phong đương nhiên có cách nào phản bác Ngô Hợp, Ngô Hợp lớn hơn cả tám tuổi, vóc dáng cũng cao hơn hai cái đầu, bởi vậy, chỉ đành tình nguyện gật đầu, tuy nhiên lúc có ai chú ý bèn lén lút trừng muội muội chút, định cho bé trận giáo huấn mới được. Có điều Hà Hoa cũng sợ, còn trừng lại thị uy. Nghĩ thử, dựa vào lá gan của ca ca, cũng đừng nghĩ đến chuyện làm gì mình, trái lại chỉ cần ca ca bắt nạt bé, bé liền lớn tiếng khóc, để cha giáo huấn !

      Hà Hoa vênh mặt nhìn ca ca của chính mình, ngược lại quay sang giới thiệu với Tôn Huệ tỷ mới quen: "Vừa nãy cái người lễ phép hò hét muội chính là ca ca muội, Ngô Chi biểu ca tỷ biết rồi, còn có người là biểu huynh nhà cậu muội, chính là người gầy gò cao cao đứng ở bên trái Ngô Chi biểu ca, tên là Phùng Hiên. Phùng Hiên biểu ca rất tốt, hiểu lễ phép, giống ca ca muội, tỷ biết có thể hỏi , từng vào Tư Thục đọc sách, biết rất nhiều thứ, mẹ muội có tiền đồ nhất." Tiền đồ hay tiền đồ bé có hiểu, nhưng mà ở Tư Thục đọc sách bé biết rất lợi hại, ở thôn các bé, cũng có mấy người.

      Giới thiệu cho tỷ tỷ xong, tiếp theo Hà Hoa quay sang biểu ca, ca ca giới thiệu Tôn Huệ: "Thải Điệp tỷ Phùng biểu ca từng gặp rồi, bên cạnh muội chính là bạn thân của Thải Điệp tỷ, tên là Tôn Huệ." Con mắt hơi chớp, vô cùng thán phục : "Đừng nhìn vóc người Huệ tỷ rất cao mà nhầm, năm nay tỷ ấy mới mười hai tuổi đấy!"

      Tên của Tôn Huệ bé cũng vừa mới biết lâu, tuy vậy cũng gây trở ngại đến việc Hà Hoa giới thiệu. Đặc biệt là thân cao, ra càng cường điệu, lúc bé mới nhìn thấy Tôn Huệ, còn tưởng rằng mười bốn, mười lăm, nghĩ tới mới mười hai.

      Nghe tên Phùng Hiên, Tôn Huệ liền ngước mắt nhìn, ở nơi thôn quê này, mọi người đặt tên cho nhi tử phần nhiều là Nhị Trụ, Thiết Ngưu, những cái tên nhã trí như Khởi, Hiên các thứ, nếu phải trong nhà từng đọc sách, chính là dùng tiền mời tiên sinh đặt giúp. Nhưng mà bất kể thế nào, điều kiện trong nhà kém. Sau đó nghe Phùng Hiên học ở Tư Thục, vậy càng thêm khẳng định, trong nhà có bao nhiêu tiền, ai đưa hài tử đọc sách, đến việc thể giúp đỡ việc nhà, liền hàng năm buộc tu, liền phải con số !

      Kỳ thực Tôn Huệ cũng muốn vào Tư Thục học hai ngày, đọc sách được bao nhiêu, tối thiểu bị làm người mù chữ, hơn nữa còn có thể có đánh giá đại khái đối với thời đại này. Qua nhiều năm như thế, ở địa phương thôn dã này, cũng có cơ hội biết giờ là triều đại gì, có lúc ngẫm lại, Tôn Huệ cũng tự thấy xấu hổ cho chính mình, nàng xuyên qua lâu như thế rồi, được gả vào nhà giàu hiển quý, nàng bây giờ ngay cả chữ lớn cũng được nhìn lần, hơn nữa cứ theo đà này, nàng còn phải cố gắng thêm nữa mới bị rơi vào tình cảnh chính mình bị bán ! Thực là mất mặt.

      Phùng Hiên rất là biết lễ, quay sang Tôn Huệ chắp tay: "Xin chào tiểu thư." Vị gọi Tôn Huệ này, lùn, so với mình còn nhỉnh hơn chút, chính mình còn lớn hơn nàng tuổi đây!

      Tôn Huệ sửng sốt, nàng đâu có được học lễ tiết cổ đại, đối với việc đáp lễ thế nào nàng hề biết chút nào, chỉ có thể lúng túng hé môi, cười : "Ra mắt công tử."

      Phùng Hiên phát Tôn Huệ dễ chịu, vội vàng đứng thẳng người lên, xin lỗi: "Xin lỗi, mấy ngày nay ta bị gia mẫu ép buộc làm những lễ tiết này, tại gặp mặt tự kìm hãm được liền làm." Tổ tiên Phùng gia từng có người đỗ cử nhân, được làm Huyện lệnh, tuy rằng cách nhiều đời rồi, mấy đời gần đây cũng chỉ có gia gia trúng tú tài, nhưng mà chút lễ tiết này coi trọng được, vẫn cứ cố gắng hướng về thư hương thế gia. Trái lại mặc kệ đọc sách như thế nào, lễ tiết thể sai sót chút nào.

      Xua tay, Tôn Huệ cười : "Việc này đâu có gì phải xin lỗi, ta thấy vẫn là ta phải." ra, cũng đành bỏ qua, chỉ cần trong lòng hai người đều xấu hổ, tiếp tục chơi vẫn có thể vui vẻ.

      Lúc này Ngô Hợp mới : "Chúng ta đến đầu thôn Đông nhìn thử, năm ngoái múa rồng hẳn là đến chỗ ấy." muốn nhanh dẫn các muội muội xem múa rồng, chờ bọn chúng xem cho nghiền xong trở về, trong nhà thê tử còn mang thai, lúc này cũng ai cố đến nàng, về được chăm nom.

      Hà Hoa gật đầu liên tục, cười hi hi : ", chúng ta chạy , tuyệt đối đừng bị người ta đoạt mất vị trí tốt." Liền dẫn đầu về phía trước. Ngô Chi tiến lên kéo Hà Hoa, yên lòng bé mình, hơi chú ý bị lạc mất.

      Phùng Hiên thấy, cũng kéo tiểu biểu đệ, ngay đằng sau, mà Thải Điệp và Tôn Huệ thứ ba, cuối cùng chính là Ngô Hợp, lớn tuổi nhất, sau cùng để trông coi, như vậy lạc mất ai.

      Thải Điệp ghé tai Tôn Huệ, giọng : "Phùng Hiên này, ta cũng chỉ gặp qua hai lần, đều là theo đến. Phụ thân cũng sớm qua đời, là mẫu thân nuôi lớn, nhà Phùng Hiên cùng với nhà đại bá hòa thuận cho lắm, cho nên trong thời gian dài đều là mẫu thân dẫn theo về nhà mẹ đẻ ở. Lúc này theo đến, e rằng tết năm nay cũng ở Khương gia, cũng biết là vì chuyện gì."

      Tôn Huệ thầm kinh ngạc, liếc nhìn Phùng Hiên phía trước, biết lại có thân thế như vậy, cũng là kẻ đáng thương.

      Phùng Hiên như là cảm giác thấy ánh mắt Tôn Huệ, quay đầu liếc nhìn, Tôn Huệ vội vàng dời tầm mắt, cặp mắt Phùng Hiên hơi lóe lên, cười cúi đầu với Khương Phong cái gì.

      Tôn Huệ hơi chột dạ, sau đó cũng dám nhìn sang phía Phùng Hiên nữa, mấy người xem múa rồng rất lâu, mãi cho đến gần xế chiều, Tôn Huệ mới tạm biệt mọi người, trở về Chu gia, vừa vặn đến giờ ăn cơm, trở về là được ăn ngay.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 19:

      Edit : Canina

      Tháng giêng qua nhanh trong chớp mắt, ngày mười lăm là Tết Nguyên tiêu, ban đêm đèn đuốc tưng bừng, hoặc là lấy giấy xếp đèn hoa sen, hoặc là mượn thợ khéo làm giúp đèn hình động vật cỡ trung, chen chúc trong thôn trấn, ngày ấy là ngày đẹp nhất trong năm, đẹp đến mức khiến người ta mê say. Tuy rằng phải xa xỉ lộng lẫy kinh người như trong kinh thành, thế nhưng nhìn dải sông lấp lánh cùng với vầng trăng sáng ngời cao, Tôn Huệ cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

      Ngày này, lại lần nhìn thấy Phùng Hiên, vẫn theo của Ngô Thải Điệp, dường như mãi đến tận bây giờ, Phùng gia vẫn còn chưa có ý định đón hai mẹ con về. Phong thái vẫn như cũ, chào hỏi Tôn Huệ rất hữu lễ, qua loa mấy câu, mới theo nương rời . Mà Tôn Huệ, tuy rằng làm phần tử bát quái trời sinh, nhưng vẫn cực lực ức chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt, để khỏi vạch trúng vết sẹo của người khác.

      Xem múa rồng, đủ loại ca hát tạp kỹ, thôn trấn lớn, nhưng thứ nên có vẫn có, càng bởi vì nằm ở khu vực trù phú nhất của Giang Nam, nơi đây còn giàu có hơn so với vài thị trấn phương bắc, người giàu cũng nhiều hơn gấp đôi. Ngày lễ nơi đây, bách tính có tiền cũng có thể dính chút náo nhiệt, biết thêm nhiều kiến thức. Tôn Huệ và đệ đệ được xem thỏa thích, Tôn mẫu cũng hiếm khi theo, nghỉ ngơi thư giãn phen.

      Ngày mười sáu, mùi vị náo nhiệt còn, xem như là ngày cuối cùng sau Tết Nguyên tiêu, tầng lớp nông dân lao động phổ thông cũng nên bắt đầu làm việc rồi, ngày này Chu phụ nhận được danh sách của tửu lâu Lý gia trấn, nhà bọn họ mua ít vật liệu gỗ, chuẩn bị cho nương trong nhà đóng giường cưới, bàn tủ, rương và giá gỗ, lại còn ít đồ vật linh tinh cách loại. Mà học đồ của trong nhà có việc được, chỉ dựa vào Chu phụ cùng học đồ khác, làm vừa chậm vừa trôi chảy.

      Nhân cơ hội này, Tôn mẫu bèn đề cử con lớn nhất của mình: "Chu Hải, ông và hai học đồ kia phải làm kịp sao? bằng mang Duẫn nhi theo, ngược lại tiểu tử kia mỗi ngày cứ ở trong nhà cũng có việc gì, qua chỗ ông giúp đưa búa đưa đồ, bào gỗ các thứ cũng đỡ bận bịu. ít việc nặng, cũng có thể làm giúp, ông chỉ cần động miệng là được, thế nào?"

      Nhíu mày, khuôn mặt chữ điền vẫn nghiêm túc trước sau như nghiêm túc, Chu Hải thích cười, thoạt nhìn trông có vẻ già, đây cũng là do vợ trước mất , tìm được nữ nhân khác. Rất là dễ gần, hơn nữa tính khí cũng cúng, cho nên mặc dù đối với hai hài tử tệ, nhưng ở trong mắt hài tử và người trong thôn khác, giống như ví dụ điển hình của câu “có mẹ kế có cha dượng”. Ho khan tiếng, bằng giọng đều đều: " phải Duẫn nhi phải gánh củi lên trấn sao, mỗi tháng cũng kiếm được chút ít tiền, sao lại có việc gì?" như vậy, ràng là muốn, muốn nhận Tôn Duẫn làm học đồ, bởi vì nhận rồi, căn bản thể giấu giấu diếm diếm cái gì, đến lúc đó Tôn mẫu nhất định ầm ĩ với , nhưng ngoại trừ nhi tử, muốn truyền thủ nghệ của ra ngoài.

      Tay nghề thợ mộc của là do theo hảo thủ nơi khác học, suốt bảy năm, bản thân lại làm nhiều năm như vậy rồi, khắp thôn trấn cũng rất có tên tuổi, những gia đình trong nhà có tiền và bằng lòng chi tiền đều nghĩ trăm phương ngàn kế mời , bảo làm giúp bộ gia cụ tệ. Bởi vậy giá tiền công cũng rất khá, cứ như vậy, có rất nhiều người muốn xin làm học đồ, bởi vì việc bận bịu, hai nhi tử lại , liền thu nhận hai học đồ thành chịu khó, hai, ba năm qua, cũng dạy chút, nhưng ít bí quyết hoàn toàn thể dạy dỗ, những thứ này đều là tay nghề áp đáy hòm, ngoại trừ nhi tử, ai cũng thể dạy.

      Tôn mẫu biết tâm tư Chu phụ, nhưng mà bà thoái nhượng, bà nhất định phải lót đường cho con trai, học tay nghề tốt, tương lai dù có thế nào cũng bị chết đói, lại thêm trong nhà có đất có ruộng, qua mấy năm dựng ngôi nhà khang trang, cũng có thể chuyện hôn nhân."Chu Hải, Duẫn nhi thể gánh củi bán cả đời, tiền bạc mà trượng phu lúc trước lưu lại cũng có nhiều, chỉ bằng những thứ này, chỉ có thể cả đời ăn cháo qua ngày, thậm chí thê tử cũng cưới nổi. Tôi cũng với ông, tôi thể bỏ mặc tình huống như thế xảy ra mà can thiệp, nếu như nó có hảo thủ nghệ nuôi sống chính mình, vậy tôi cũng chỉ biết lấy thêm chút tiền cho nó, đến lúc đó ông đừng có nỡ bỏ." Ngay cả lời khó nghe cũng ra, mặc kệ Chu Hải lựa chọn thế nào, Tôn mẫu vẫn thèm đến xỉa.

      Mặt tối sầm lại, Chu Hải biết Tôn mẫu phải đùa giỡn, bà làm được chuyện như vậy. Xiết chặt nắm đấm, Chu Hải hít sâu hơi, nỗ lực kiềm chế cơn giận: "Tiền kia là tôi giữ lại cho con trai của tôi mua đất, chẳng phải Tôn Huệ nuôi mấy con la la sao, bán những thứ kia , cũng có thể mua hai mẫu ruộng cạn." có thể khoan dung Tôn mẫu hàng năm giúp hai người Tôn Duẫn, Tôn Huệ bòn rút ít, nhưng con số tuyệt đối thể lớn, lớn hơn, kiên quyết đáp ứng!

      Nhiều năm nhẫn nại như vậy, lúc này Tôn mẫu rốt cuộc kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm : "Tôi cho ông biết, việc này có thương lượng, tôi gả cho ông chính là muốn chăm sóc cho hai hài tử của tôi, bằng mình tôi cũng có thể sống qua ngày, hà tất phải gả cho ông, lao tâm lao phổi giúp gia đình ông? Ngày hôm nay chúng ta ra hết , ông muốn giữ tiền mua đất, hay là thu nhận Duẫn nhi làm học đồ!" Dù có khóc lóc om sòm, Tôn mẫu cũng nhất định phải đạt được kết quả, bà chỉ vì suy nghĩ cho nhi tử.

      Chu Hải hơi há miệng, nhìn Tôn mẫu giống như đùa, do dự, muốn ồn ào lên, như vậy biết lại có tin đồn gì, nhưng lại thể đáp ứng, mặc kệ là điều kiện nào cũng đều là lóc thịt của . Cuối cùng chỉ biết thực thi kế sách hoãn binh: "Bà để tôi suy nghĩ kỹ, qua thời gian ngắn cho bà câu trả lời chắc chắn." Nghĩ thử, việc này tránh trước , chờ thêm quãng thời gian, có khi Tôn mẫu tự động từ bỏ.

      "Hừ, ít qua loa lấy lệ , ông thấy mấy ngày nay tính khí tôi gì, lại định gạt tôi nữa sao. Họ Chu, tôi cho ông biết, tôi tự hỏi chưa từng ngược đãi hai hài tử vợ trước của ông để lại, nhiều năm như vậy đều là gian lao vất vả, nhìn vợ kế nhà người ta kia, lại nhìn tôi chút xem, ông ép buộc tôi học tập theo bà ta sao? Ngày hôm nay ông lập tức cho tôi câu trả lời chắc chắn , bằng tôi nhẫn được đến ngày mai đâu, khuya khoắt ta cũng bái sư học nghệ, học cách làm mẹ kế ác độc!"

      Trái tim Tôn mẫu dần dần cứng rắn lên, thể sắp xếp thỏa đáng cho nhi tử, sao bà có thể an tâm, nếu được tốt như bà mong muốn, vậy đừng nghĩ có thể ngủ yên!

      Chu Hải nghẹn hơi trong ngực, mấy câu này của Tôn mẫu trực tiếp đâm vào tim , trong thôn vị kia có kế thê, người đàn ông kia liền ném con mình sang bên, thể diện giấu kỹ trong áo lót cũng còn, chỉ bị người lớn cười nhạo, ngay cả hài tử cũng biết mắng hơn mấy câu. Mặt mũi tốt xấu còn có thể bảo vệ, nếu như Tôn mẫu dám làm như vậy, cũng còn chỗ đứng trong mười dặm tám thôn quanh đây nữa.

      Trợn mắt lên, Chu Hải cả giận : "Bà dám! Tôi lập tức bỏ bà, bà mang theo đôi nhi tử của bà sống mình , cách xa chút." Bị bức ép tàn nhẫn, Chu Hải biết lựa lời, cái gì nên cũng ra ngoài hết rồi. quan tâm đến thể diện nhất, thể khiến người ta đâm cột sống mắng .

      Chẳng qua bỏ Tôn mẫu, cũng chỉ là lời vô ích, thuận tiện uy hiếp phen, để cho bà biết sợ, cưỡng bức nữa. Nhưng hiển nhiên quên tính tình Tôn mẫu, bị mắng như vậy, Tôn mẫu thẳng: "Được được được, nếu như vậy, tôi lập tức , chẳng lẽ lại sợ ông, tuy nhiên, tôi mà chỉ mang theo hai nhi nữ, Thụ nhi tôi cũng phải dẫn , ba mẹ con tôi, vẫn có thể sống sót như thường."

      Chu Hải : " được, Thụ nhi họ Chu, là dòng dõi Chu gia tôi, làm sao có thể theo bà ?" Tôn mẫu cười gằn: "Tôi mang thai nó trong bụng, theo tôi, còn có thể lưu lại cho ông hay sao? Ngày mai chúng ta mời lý chính, Tam lão lại đây, dù tôi từ nơi khác đến, cũng thể mặc cho ông bắt nạt, nếu thể đồng ý, chúng ta liền chia tay, ông đường ông, tôi đường tôi*, dính dấp gì đến nhau!"
      *nguyên văn : lộ quy lộ, kiều quy kiều (đường trả về đường, cầu trả về cầu). Câu này tương tự câu “Ngươi đường Dương Quan của ngươi, ta cầu Độc Mộc của ta”, chung là ai đường nấy.
      Trầm mặc hồi, Tôn mẫu lại : "Còn có, nhiều năm như vậy, tôi ở Chu gia của ông, công sức lao động vất vả cũng phải tính toán ra, đổi thành bạc, tôi cũng phải có thêm chút." Đây còn là nhảm nữa rồi, nếu thể để cho Duẫn nhi học tay nghề, hoặc là thêm tiền, dựa vào thân phận người nơi khác của , rất khó cưới được thê tử, như vậy nhi tử cũng có, sau trăm tuổi bà còn mặt mũi nào gặp trượng phu lúc trước. bằng tự mình sống mình, cho dù khổ nữa, cũng thể để cho nhi tử cưới được thê tử!

      "Bà điên rồi, nên ầm ĩ lên, bà và hai hài tử của bà cũng có chỗ tốt! Có số việc có thể thương lượng chút, cần thiết phải quyết tuyệt như thế." Thấy dọa được Tôn mẫu, trái lại làm cho bà quyết định cùng cách, Chu Hải có chút sợ.

      "Thương lượng, thương lượng sao đây? Tôi chỉ có hai điều kiện kia, chính ông tự chọn , nếu như muốn, như vậy theo như ông vậy, chúng ta chia ra sống mình." Trong lòng vẫn còn giận dữ, Tôn mẫu hết lòng suy nghĩ cho hài tử, lúc trước nhường nhịn nếu có kết quả tốt, như vậy tách ra .

      --- ------ ------ -----
      Canina : Nhân vật Tôn mẫu này là mạnh mẽ >.<. Ta biết trong đại cũng có rất nhiều phụ nữ dám ly hôn sống mình nuôi con. Vậy mà Tôn mẫu hoàn toàn coi ra gì :v. Chưa đúng sai, nhưng phần quyết đoán này cũng khó có được !

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 20:
      Edit : Canina

      Sống mình đương nhiên thể, đó là lựa chọn khi bị bức ép đến đường cùng, hơn nữa, bất kể thế nào, Chu Thụ cũng thể theo Tôn mẫu. Chu gia ở nơi này tộc nhân đông đảo, cũng coi như thế lực phương, thậm chí trong Tam lão cũng là người Chu gia, mà Tôn mẫu là người từ nơi khác tới định cư, hoàn toàn có thân tộc, tuy rằng cũng có giao hảo với hai vị, nhưng căn bản thể đoạt Chu Thụ, lễ pháp cũng cho. Huống hồ, mấy mẹ con bà, bị khi phụ sỉ nhục chết mới là lạ, năm đó cũng bởi vì bị quấy rối mới phải chọn gả cho Chu Hải, tại nếu như đắc tội Chu gia, càng dễ chịu.

      Cũng cách nào quay về phương Bắc, nơi đó mặc dù là quê cũ, thế nhưng bà cũng chỉ là người dân bình thường, định cư chỗ, chỉ cần phát sinh tai hoạ lớn, sao có thể , bị quan phủ bắt lao dịch, chết như thế nào cũng biết! Mà ở chỗ này, chỉ có mỗi mảnh đất cắm dùi như vậy, căn bản rất khó nuôi sống cả nhà, càng khỏi đến việc làm cho nhi nữ mình sống tốt. Cho nên, sống mình, là lựa chọn bất đắc dĩ, tới bước cuối cùng, kiên quyết thể thực thi.

      Tôn mẫu có lo lắng, mà Chu Hải cũng đồng dạng hại lớn hơn lợi, đến việc mất thể diện, còn liên lụy đến tiểu nhi tử, mình và Tôn mẫu tách ra, tương lai tiểu nhi tử bị người ta chỉ trỏ sau lưng, cũng khó có thể có cuộc sống vẻ vang, thậm chí càng khó cưới được thê tử tốt. Ngay cả cũng thế, tướng mạo bản thân có vấn đề, nhìn rầu rĩ lại quá mức nghiêm túc, lúc trước khi thê tử chết , bây giờ lại bỏ người, còn có ai đồng ý tới nữa? Hơn nữa cho dù có, cũng nhất định có thể được như Tôn mẫu như vậy, nếu như giống với vị trong thôn kia, vậy đúng là xong rồi.

      Nếu như tìm, mẫu thân trong nhà càng ngày càng lớn tuổi, con Chu Đồng cũng phải lập gia đình, trong mấy năm có ai làm việc nhà, nếu cứ để cho mẫu thân vất vả, quá mệt mỏi, hơn nữa cũng sạch . Hài tử cũng có ai dẫn dắt, tương lai học cái xấu, được. Nhưng, bảo Chu Hải đáp ứng điều kiện của Tôn mẫu, lại bài xích, dự định, cũng thể dạy hết thủ nghệ cho Tôn Duẫn, vì thứ đó thuộc về con trai của , cũng chỉ có con trai của mới có thể kế thừa!

      như thế, thể tách ra hay bỏ Tôn mẫu, như vậy cũng chỉ đành hi sinh chút tiền bạc. Nhưng mà , về phần bao nhiêu cần phải bàn bạc kỹ hơn, năm mẫu cũng là chút, hai mẫu cũng là chút, hơn nữa còn phân ra ruộng cạn, ruộng nước, giá cả rất giống nhau, cũng phải thể lấy ra chút tiền bạc này. Chỉ cần tìm tòi suy nghĩ kỹ lưỡng, là có thể lựa chọn điều kiện.

      Tôn mẫu xem như nhìn thấu cách làm người của Chu Hải, cũng ràng ý định của người nhà họ Chu từ xuống dưới, bà cũng biết, hóa ra những người được gọi là mẹ kế kia hoàn toàn có thể lý giải. phải tiến bước, chính là ngươi tiến bước, tổng số lợi ích cũng chỉ có như vậy, trong tay ai kéo được nhiều hơn, con cái người đó sống được tốt hơn. Giờ khắc này, bà cũng thay đổi, mặt mũi dứt bỏ, lương tri trong lòng cũng bắt đầu có vết rạn nứt, trong đầu toàn nghĩ làm sao để bòn tiền.

      chung đến khi Tôn Huệ và Tôn Duẫn có cuộc sống khá giả, Tôn mẫu cũng trải qua giai đoạn cực đoan và sống thoải mái hơn. Nhưng mà khi đó chậm, danh tiếng Tôn mẫu bị tổn thương, cuối cùng chuốc lấy tiếng nhơ, gập ghềnh trắc trở trôi qua đời này. Chu Hải cũng là như thế, lúc tiến lúc lùi, thủ vững điểm mấu chốt, nhưng cả đời hùng hùng hổ hổ, cùng Tôn mẫu bạc đầu, danh tiếng cũng mất hết, đến khi chết, cho dù trong lòng sớm buông xuống, nhưng mà trước sau vẫn coi như thuận hòa.

      Đương nhiên, tất cả những thứ này sau , tại việc cần phải bàn chính là mua đất, vừa vặn ở ven sông Thanh Hà có người định bán ra, vị trí hơi xa, tương đối vắng vẻ, tổng cộng là năm mẫu. Nơi này vốn là bãi lau sậy, bị mồi lửa đốt sạch, diện tích toàn bộ là mười tám mẫu chia cho ba gia đình, trong đó năm mẫu này là của nhà Chu Phúc trong thôn, bởi vì Chu Phúc bị bệnh cần dùng tiền gấp, nếu bán ra chỗ ruộng có vị trí gần sông như thế này. Đều là ruộng nước màu mỡ khôgn tệ, hàng năm chỉ cần xảy ra lũ lụt, ước chừng có thể thu về ít lương thực.

      Nhưng bởi vì dựa vào Thanh Hà, nếu xảy ra lũ lụt nhất định mất trắng, rất nhiều người vẫn còn quan sát, cũng thể bỏ ra khoản tiền lớn mà chỉ có thể trồng được vụ lúa, như vậy cũng quá lỗ vốn. Cho nên mọi người đều muốn ép giá tiền xuống, năm mẫu này giá hai mươi lượng bạc, quá cao rồi! Trước tiên Chu Hải tìm Chu Phúc, đều là người cùng tộc, giá cả cũng dễ bàn hơn, đây cũng là cơ hội, thôn Thanh Hà mưa thuận gió hòa, người cũng giàu có, hiếm khi có người bán ruộng, Chu Hải chuẩn bị mua lại toàn bộ, sau đó lấy ra hai mẫu đặt dưới danh nghĩa Tôn Duẫn, đổi lấy việc Tôn mẫu làm ầm ĩ lên nữa.

      Cùng tộc, cộng thêm bản thân gần như công lấy được đất này, Chu Phúc lại bị bệnh cần tiền, các loại nguyên nhân dồn vào, bàn bạc cũng coi như thuận lợi, cuối cùng mua năm mẫu này với giá ba lượng bạc mẫu.

      Nhiều năm nay Chu Hải làm nghề mộc kiếm được khá nhiều tiền, lần lượt mua thêm thổ địa, ruộng lần này mua cộng với ruộng tổ tiên để lại, tất cả có hơn ba mươi mẫu. Điều này rất đáng giá để kiêu ngạo, cho nên Chu gia xem như khá giàu có, mà lần này mua thêm năm mẫu, giá cả lại khá thấp, vốn nên chuyện cao hứng, thế nhưng bầu khí Chu gia lúc này rất là vi diệu, sắc mặt Chu gia gia trở nên khó coi, mà Chu nãi nãi càng ngừng mở miệng chửi bới.

      Đối tượng đương nhiên là Tôn mẫu, bởi vì Chu Hải đem khế đất phân ra làm hai, phần có ba mẫu chính là của Chu gia, phần có hai mẫu chính là của Tôn gia. Nhìn hai chữ Tôn Duẫn kia, Chu gia gia hận thể xé nát khế đất, mà Chu nãi nãi chửi mắng nhi tử tới tấp. Đàn ông phá sản, bị con vợ khống chế, đồ mềm yếu! Nếu Chu gia gia gầm tiếng, quát Chu nãi nãi ngưng lại, trận mắng chửi tưng bừng này thể dừng lại nhanh như thế. Tuy nhiên, Chu nãi nãi vẫn còn lầm bầm trong miệng, nghiến răng tức giận mắng.

      Đây đều là tiền của Chu gia, dựa vào cái gì phải nuôi hai đứa nhãi con kia, vậy tại còn phải tăng thêm đất ruộng cho người họ khác! Càng nhìn nhi tử càng tức giận, Chu nãi nãi muốn hỏi thử xem nghĩ như thế nào, nếu Chu gia gia ngăn cản, bà muốn xông vào phòng tiện nhân kia để cho ta biết tay.

      Tôn mẫu biết chuyện khế đất, trong lòng cũng có lửa, chỉ có chút xíu bạc như vậy, bao nhiêu năm nay bà vất vả nhiều như thế, biết phí mất bao tâm tư vì già trẻ của cả cái nhà này, cuối cùng cũng chỉ đạt được chút bạc cỏn con, hơn nữa chút đỉnh này cũng cho cách bất đắc dĩ như thế. Nhưng, bà nhịn xuống, có thể có thêm chút cũng tốt, dù sao cũng còn hơn có. Hơn nữa cơ hội phải hết, sau này bà cũng ngốc, bòn rút được bao nhiêu là bấy nhiêu.

      Thấy Chu Đồng chuyện với mình nữa, ngay cả tiểu đệ cũng sinh ra chứng sợ người lạ, mà Đại đệ đứng về phía nương, phải vì đất đai, mà là vì nương khổ sở, Tôn Huệ rất là mê man, biết nên làm thế nào mới tốt. Đây là vấn đề chia phần, từ đầu tới cuối đều là sai lầm, lúc trước Chu Hải quá đáng, mà nay, Tôn mẫu giở công phu sư tử ngoạm cũng là có vấn đề. có biện pháp nào cả, tư duy của nàng và người cổ đại chung quy vẫn khác, hai thời đại suy nghĩ giống nhau, đạo lý cũng giống nhau, nàng cho rằng chính xác, trong mắt người khác lại chính là nổi loạn*.
      * nguyên văn : tuân thủ, ngược với đạo lý lẽ thường, chung là nổi loạn, thèm để ý giáo huấn chính thống cổ hủ các loại. Ngoài ra sau còn được dùng như lập luận để giải thích, về những người từ bỏ danh lợi địa vị…
      Những chuyện khác biết, thế nhưng Tôn Huệ lại biết rằng, chuyện như thế này chỉ là bắt đầu, sau này lễ tiết bề ngoài cũng mất hết. Còn ở đây nữa rất lúng túng, cũng rất dễ chịu, nàng muốn xây nhà, xây ngôi nhà thuộc về Tôn gia, cần phụ thuộc, cuộc sống tự do tự tại. Như vậy, nàng rất dễ dàng, hơn nữa cũng rất có lợi đối với suy nghĩ tư tưởng của Đại đệ.

      Thế nhưng, vẫn có chút nỡ, nỡ bỏ Tôn mẫu và tiểu đệ. Nàng có thể cùng với Đại đệ rời khỏi Chu gia, nhưng hai người mẫu thân lại có cách nào, nơi này là nhà của bọn họ, mười năm sau, mấy chục năm sau cũng thay đổi. Nhưng mà cho dù nỡ, Tôn Huệ vẫn quyết định mau chóng xây nhà. Bởi vì, như vậy có thể tách khỏi tầm mắt Chu gia, khiến cho người ta chướng mắt, Chu gia cũng đón nhận mẫu thân hơn chút, mà tiểu đệ cũng cần chen giữa tình thế khó xử.

      Tiền xây nhà cần rất nhiều, Tôn Huệ định dựng gian nhà tranh, nàng thà tiêu hết tiền cũng phải xây phòng gạch ngói, đẹp đẽ chút . Còn về tiền xây nhà, Tôn Huệ dời ánh mắt về phía mấy con la la quanh quẩn bên kia. Bán chúng nó cũng có thể kiếm được chút bạc, đủ mua hơn nhóm gạch.

      Nàng định bán la la vào đầu năm, bởi vì la la lúc này nhìn ra con đực con cái, rất may mắn là chỉ có con đực, hơn năm la la mới thành thục, nghĩ đến cuối năm lại có tiểu La la sinh ra. Đến lúc đó có thể kiếm món tiền chắc chắn, ngoài ra mua thêm con nghé con, khổ cực chút chăm sóc nó lớn lên, bất kể bán hay là cho thuê, đều có thể kiếm được tiền.

      Đây đều là Tôn Huệ tính toán trước, chuẩn bị thực kế hoạch.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 21:

      Edit : Canina

      Ngô Thải Điệp đến cũng cảm giác rệt bầu khí ngưng trọng của Chu gia, còn hài hòa giống như nửa cuối năm ngoái. chỉ có Chu Đồng Chu Sơn, ngay cả các trưởng bối cũng trương lên khuôn mặt cao hứng, đối xử với Tôn Huệ, Tôn Duẫn rất là khó chịu, lại nhìn Tôn mẫu mặt mũi cau có, tâm tình cực kỳ tốt, còn tươi cười như mọi ngày. Ngô Thải Điệp chỉ ngồi thoáng, chưa được mấy câu cáo từ, bảo Tôn Huệ mấy ngày nữa đến nhà nàng ngồi chút.

      Thực ngồi tiếp được nữa, Ngô Thải Điệp ở chỗ này rất thoải mái, có mấy lời, nghĩ vẫn nên đợi Tôn Huệ đến nhà nàng rồi lại tán gẫu sau. Tôn Huệ cười cười, rất mất tự nhiên, biết tình huống trong nhà, cũng giữ Ngô Thải Điệp, đứng dậy tiễn nàng: "Được, lần sau ta đến nhà của ngươi chúng ta lại chuyện, ngươi thong thả." Ngô Thải Điệp phất tay, : "Được, ngươi cần tiễn." Ra khỏi cửa lớn, Ngô Thải Điệp cuối cùng nhịn được, liếc trái liếc phải mấy cái, thấy có ai, đến gần thấp giọng : "Huệ tử, ngươi biết , tại trong thôn lời gì cũng có, có ít lời dễ nghe. Đều là xấu bá mẫu, đặc biệt là bà già thối miệng ở đầu thôn, suốt ngày chỉ chỉ trỏ trỏ phun đầy xô." Cẩn thận đánh giá sắc mặt Tôn Huệ, thấy khó coi: "Ngươi đừng tức giận, đều là lung tung, ta biết con người bá mẫu, lần sau lại có thêm người lung tung, ta quát lại."

      Dù sao trong tuần này, khi chuyện Chu Hải mua hai mẫu đất cho Tôn Duẫn bị người ta truyền ra ngoài, danh tiếng Tôn mẫu hoàn toàn hỏng mất, trước đây người ta còn so sánh, bà là kế mẫu tệ, nhưng tại, bị cho rằng chỉ có hơn chứ kém. Ở nơi này Tôn mẫu lại có thân tộc chỗ dựa, càng bị lời đồn đãi thành kế mẫu vạn ác, càng càng khó nghe. Đừng ba mẹ con Tôn thị, ngay cả Ngô Thải Điệp cũng cực kỳ phẫn nộ, nàng mở miệng như thế, là muốn khuyên nhủ phen, miễn cho Tôn Huệ suy nghĩ lung tung.

      Nếu như Tôn Huệ để ý chút nào, đó là có khả năng, nàng coi như thành thục, trong lòng cũng phải đại Phật, làm được việc bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi còn có thể ôn hòa nhã nhặn, chút cũng thèm để ý. Thế nhưng, đời trước thêm vào đời này, sống hơn ba mươi năm, cũng coi như là có thể nhìn thấu ít chuyện, đối với những chỉ trích này, cũng có thể cười đối mặt, còn có thể an ủi đệ đệ và mẫu thân. Cho nên, nàng với bạn tốt Ngô Thải Điệp: " sao đâu, ta thèm để ý, ngươi cần để ý nhiều như vậy."

      Ngô Thải Điệp xác định Tôn Huệ giả bộ, xác thực trong lòng nàng ấy quá xoắn xuýt, thở dài, quả nhiên như nương , Tôn Huệ là người lớn, biết cách bỏ qua những lời nhảm, giống như nàng, rất coi trọng ánh mắt của người khác."Được, ngươi thèm để ý là tốt rồi. Ừm, nếu như ngươi có cái gì nghĩ ra, cứ đến nhà ta tìm ta, chúng ta tâm , thêm người chia sẻ, đừng để chính mình mệt mỏi quá mức." Dặn dò Tôn Huệ, chỉ sợ trong lòng nàng khó chịu, cũng muốn kể ra với người khác, nghẹn thoải mái.

      Tôn Huệ nở nụ cười, gật đầu : "Biết rồi, ta tìm ngươi mà. Đừng quá lo lắng, ta đều thèm để ý, nhớ kỹ, nếu như nghe thấy người khác xấu ta và nương, cứ tránh sang bên cạnh mà , tuyệt đối đừng tranh chấp với bọn họ, nếu ta rất áy náy." Những người kia thích xấu, luôn có mấy kẻ ra gì, nếu như Ngô Thải Điệp tranh chấp, còn biết bị thành cái gì nữa. Đến lúc đó có khi còn khiến cho Tôn Huệ xấu hổ hơn, tại nàng chỉ cần xem như gió thoảng bên tai, cái gì cũng giả vờ nghe thấy, người cũng thiếu mất miếng thịt nào!

      Ngô Thải Điệp trừng hai mắt, tỏ vẻ cao hứng, sẵng giọng: "Ngươi nha, chính là quá hiền hoà, bị người bắt nạt. Ta phải , quát cho những bà già chanh chua kia trận, đừng ở phía sau bóng gió." Vỗ ngực bảo đảm : "Ngươi hãy chờ xem, ta mắng cho những kẻ dám xấu người tốt như ngươi và bá mẫu hồi, để cho bọn họ dám như vậy nữa." Tôn Huệ hề lo Ngô Thải Điệp sợ hãi, bởi vì tính khí nàng vốn sang sảng, giống những nương khác luôn dễ bị bôi xấu. tại nàng bênh vực lẽ phải vì bằng hữu, nếu như bị đổ oan bôi xấu, nàng hoàn toàn sợ!

      Tôn Huệ kéo nàng cái, hơi cuống lên, khỏi năn nỉ: "Tuyệt đối đừng, nãi nãi của ta! Hà tất phải tranh giành miệng lưỡi? Ngươi mới bao lớn, những bà già kia coi như bị ngươi chỉ trích trận, cũng đến nơi đến chốn, những lời khó nghe các bà cũng phải chưa từng nghe qua! Còn ngươi khác, nương mười hai mười ba tuổi, danh tiếng cần coi trọng nhất, tuy rằng ngươi định thân, nhà chồng biết cách làm người của ngươi, thế nhưng lời đồn đãi nhiều lên, những cha mẹ ngươi lo lắng, mà công công bà bà tương lai của ngươi nghe xong cũng thoải mái. Nhất định phải nghe ta, chính ta thân thẳng sợ bóng nghiêng*, mặc kệ bọn họ , ngươi tuyệt đối đừng có ngốc mà ra mặt!"
      *tương tự câu cây ngay sợ chết đứng.
      "Biết rồi, ta nhớ kỹ." Ngô Thải Điệp bị Tôn Huệ như thế, cả người rũ xuống, rất giống quả bóng bay đầy hơi bị xẹp, chút tinh thần cũng còn. Nàng thèm để ý, thế nhưng nghĩ đến công công bà bà tương lai của nàng, nàng thể cân nhắc, ầm ĩ đến mức độ thể giải quyết được, hai nhà đều mất mặt. Cho nên nàng nghĩ, tuy ngoài mặt thể giúp, mắng những bà già thối miệng kia vài câu, nhưng sau lưng vẫn có thể lan truyền những điểm tốt của Tôn mẫu và Tôn Huệ, để mọi người ràng, Tôn mẫu phải kế mẫu xa như vậy.

      Trở về phòng nhìn thấy Đại đệ ngồi ở giường, nhưng hồn lại để mây, Tôn Huệ đau lòng vô cùng, vốn là Đại đệ có mấy người bạn chơi cùng, chỉ vì những lời đồn đãi nhảm nhí gần đây, người nhà của những người bạn kia đều cấm họ tiếp tục chơi với Đại đệ, rất nhiều lúc gặp mặt cũng trực tiếp tránh , cho dù Đại đệ chủ động chào hỏi, cũng giả vờ nghe thấy. Thậm chí, có khi còn mắng thẳng vào mặt những lời như thế này 'Ngươi là dã tiểu tử do bà mẹ xấu xa sinh ra, cha ngươi chết cũng đáng đời!'.

      Tôn Duẫn đương nhiên tốt tính, vung nắm đấm xông lên , hai người đánh nhau, ban đầu Tôn Duẫn thường xuyên làm việc còn chiếm thượng phong, thế nhưng mấy đứa đứng bên cạnh cũng trơ mắt đứng nhìn, có kẻ cầm bùn đất ném lên người Tôn Duẫn, còn có kẻ trực tiếp tham gia ẩu đả. Cuối cùng, Tôn Duẫn sưng mặt sưng mũi trở về, người cũng đỏ đỏ tím tím, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Lúc đó Tôn mẫu liền nổi giận, ép hỏi đánh nhau với ai, muốn tìm tới cửa. Tuy nhiên, mặc kệ bà hỏi thế nào, Tôn Duẫn cũng chẳng lời nào, miệng giống ý như con trai dưới sông vậy, cạy mãi cũng ra, cuối cùng Tôn mẫu có cách nào, hung hăng mắng vài câu, lau nước mắt rồi xoa rượu thuốc cho .

      Ban đêm, Tôn Huệ hỏi Tôn Duẫn đánh nhau với ai, chỉ biết an ủi : "Xoa rượu thuốc rất đau , ngày mai đừng gánh củi nữa, đổi ta cho. Đệ ở nhà nghỉ ngơi chút." nghe thấy tiếng Đại đệ, thế nhưng có thể biết, còn chưa ngủ, Tôn Huệ trầm trọng : " ít giận dữ trước hết giấu ở trong lòng, cần phát hết ra ngoài, phải biết 'Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.' sống lưng con người, lúc nên cong phải cong, đừng có cố chống đỡ." Bốn chữ ‘xem xét thời thế’nhất định phải nắm giữ, chỉ có như vậy, mới có thể an ổn sống tiếp. Nhưng cũng phải là có tôn nghiêm, mà là trong lòng phải biết cân nhắc, biết nên làm thế nào hợp lý, chớ bị người ta xúi giục vài câu, nóng đầu mà xông lên.

      Tôn Duẫn vẫn lên tiếng như trước, qua hồi lâu, lúc Tôn Huệ cho rằng Đại đệ ngủ, trong chăn truyền đến tiếng nức nở. thanh kia hết sức nghẹn ngào, chỉ là tiếng gào khóc nơi cổ họng, cắn chặt răng cố phát ra tiếng, lập tức, Tôn Huệ cũng chảy lệ. Nàng sống hai đời, có thể thèm để ý, nhưng lòng tự tôn của Đại đệ quá mạnh mẽ, sao có thể chịu được chỉ trích như vậy? Bị bạn tốt phản bội, người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, sao có thể giả vờ như có chuyện gì xảy ra?

      Cổ đại này đáng ghét vô tận, bao nhiêu người sống với tư tưởng dị dạng trong đầu, ai có thể tránh thoát. Vì chút khẩu phần lương thực, vì có thể sống sót, hi sinh tất cả, nhưng những chuyện này có ai để ý? Ai cũng giãy dụa, nếu khi ngươi buông tay ra, chế độ khốn khổ này, nuốt chửng tất cả con người ngươi, ngay cả sống vất vưởng qua ngày cũng là xa xỉ.

      "Đại đệ à, người sống chính là uất ức như vậy, ai cũng thể thuận lợi mà làm, số kẻ ngoài mặt phong quang vô hạn, sau lưng còn biết nuốt bao nhiêu vị đắng vào trong đâu. Chúng ta còn , chỉ cần làm việc đường đường chính chính, dựa vào đôi tay của chính mình để lao động kiếm cơm, sống sót. Những chuyện phiếm trong miệng người khác, cuối cùng rồi tản ." Tôn Huệ đành lòng nhìn thấy đệ đệ ngột ngạt, sợ trong lòng thoải mái, biến thành tính tình kỳ quái, liền lấy ra chút đạo lý to lớn giảng cho nghe.

      "Tỷ, chúng ta dọn ra ngoài , đừng ở đây nữa, ta cần bất cứ thứ gì của nhà bọn họ. Ta, hức, ta có thể sống sót, ! Hức, tỷ tỷ! Chúng ta !" Rốt cuộc, Tôn Duẫn mở miệng, nức nở, tràn đầy oan ức cầu xin. muốn gì hết, có thể sống sót, dù cho ăn trấu uống nước bùn.

      Thở dài, Tôn Huệ bất đắc dĩ : "Còn phải chờ mấy năm, chúng ta còn phải ở đây mấy năm, tại chúng ta , đệ bảo nương phải làm sao bây giờ? Yên tâm, chúng ta , mặt mày rạng rỡ rời ." năng rất có khí phách. Tôn Huệ đây là hạ quyết tâm lớn, thế tất yếu phải thực .
      --- ------ ------
      Huỳnh Thượng Hỷ, WinterTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :