1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống bình thản vùng sông nước - Tạp Nhĩ Tư (46/129)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 11

      Edit : Canina

      Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Thải Điệp đúng hẹn tới Chu gia. Nhìn Tôn Huệ cho gà ăn, chỉ vào con gà trống có cái đầu khá lớn, nàng hỏi: "Huệ tử, gà này ngươi nuôi thế nào vậy, vóc dáng lớn như thế? Mấy con gà nhà ta còn nuôi trước cả ngươi, vậy mà có mấy con lớn lên tốt như gà nhà ngươi." Đây cũng phải mấy lời tán dương khách khí, Tôn Huệ thấy mấy lời này còn nặng hơn chút ít.

      Bị cho cao hứng, đối mặt với bạn tốt, Tôn Huệ tất nhiên có đạo lý dối gạt: "Là cường tráng hơn chút ít sao? Ta ngươi nghe, những con gà này nha, ta chăm sóc rất tỉ mỉ đó! Mỗi ngày cho ăn, cũng phải cho ăn đến no, trong nhà còn đặc biệt bắt sâu cho chúng nó, như vậy mà còn lớn lên tốt, mới có vấn đề đó."

      Ngô Thải Điệp đặc biệt nhìn xuống thức ăn cho gà, bên trong phần lớn là hạt cỏ, cùng với con giun châu chấu, gà ăn vô cùng hăng hái. Thử nghĩ tới nhà mình, lâu lâu gà mới được ăn hoa màu lần, phần lớn là cỏ khô băm , so sánh, hẳn là Tôn Huệ sai.

      Nhìn con giun bị gà tranh đoạt, Ngô Thải Điệp khó hiểu : " nghĩ tới gà lại thích địa long* như vậy, nhưng địa long này phải đào lên sao? Cũng quá mức khó khăn ." Nhìn địa long mặt đất nhiều như vậy, cũng có chút tê dại, vậy phải đào bao nhiêu chỗ đây!

      *địa long : (người nơi này gọi con giun là địa long - con rồng đất)

      " phải là đào, ta chọn chỗ chuyên môn nuôi chúng, đây có thể coi như là nhóm đầu tiên, nửa là đào, nửa là nuôi. Qua mấy tuần, chờ nuôi dưỡng thành thục, cũng cần phải tự đào." Tôn Huệ cũng định giấu diếm việc nuôi giun này, có thể cho người thân cận hoặc người nhà biết.

      Nghe Tôn Huệ nuôi dưỡng địa long, Ngô Thải Điệp vô cùng ngạc nhiên, nàng chưa từng nghe có người nuôi địa long đâu, hơn nữa lại còn thành công. Trong lòng giống như có móng vuốt mềm mại gãi gãi, tuyệt chú ý tới chán ghét đối với địa long, cần : "Ngươi nuôi địa long? Nhanh dẫn ta nhìn cái, xem nuôi làm sao."

      tiểu hài tử như nàng, chút cũng hề kiêng kỵ, căn bản là suy nghĩ việc này có gì được. Có lẽ ở trong đầu nàng, địa long đáng giá gì, khắp nơi đều có, cũng biết liên tưởng tầm quan trọng của thức ăn gia súc, chẳng qua là cảm thấy thú vị.

      Tôn Huệ dọn dẹp chậu, nhìn tay vô cùng bẩn, tùy tiện phủi mấy cái, liền dẫn Ngô Thải Điệp ra sau phòng. chỗ hơi trũng, chẳng qua chỉ có ba thước vuông, phía lớp bùn đất ẩm ướt được phủ rơm rạ, chính là nơi nuôi dưỡng con giun.

      Mới bắt đầu được bao lâu, tốc độ sinh sôi nẩy nở của giun đất chậm, sau khi kiến tạo hoàn cảnh thích hợp xong, sinh ra rất nhiều giun , tin tưởng lâu nữa, diện tích mở rộng hơn chút, phía phủ nhiều rơm rạ hơn chút, đến khi vào đông cũng phải lo cái ăn cho gà nữa rồi.

      Nhìn đám địa long đỏ ngòm bên dưới cái xẻng vẫn còn ngọ nguậy, đống như vậy, Ngô Thải Điệp nhìn rất buồn nôn, ghét bỏ chào Tôn Huệ rồi vội vàng rời . Còn ở chỗ này nữa, Ngô Thải Điệp cảm thấy có khi nàng ói mất.

      Rửa tay xong, Tôn Huệ dẫn theo Ngô Thải Điệp sắc mặt tốt vào trong nhà mình, ngại ngùng xin lỗi: " là xin lỗi, hại ngươi nhìn rồi thoải mái, sớm biết mới vừa nãy ngăn cản rồi." Nàng quên mất, phải ai cũng giống như nàng, nhất là bé, thấy đống giun đất ngọ nguậy như vậy sao có thể sợ. Lại khuyên cũng khuyên, trực tiếp dắt xem, là quá sơ sót.

      Cũng may Ngô Thải Điệp bị dọa đến mức phát khóc giống như những đứa trẻ khác, cũng chỉ trích, Ngô Thải Điệp cười lắc đầu, sắc mặt vẫn còn hơi tái, lại : "Tính tình của ta tự ta biết, cho dù ngươi ngăn, ta cũng nhất định phải nhìn, nếu phải do ta tự mình hù dọa mình, có khi còn trách tội ngươi."

      Tôn Huệ cười chỉ ngón tay về phía nàng: "Ngươi cũng biết ngươi có tính tình đó? Còn nhanh sửa đổi, nếu sau này có khi ngươi hối hận." Hiếu kỳ quá mức, luôn luôn tốt, câu 'Lòng hiếu kỳ hại chết mèo' là có đạo lý riêng của nó.

      Ngô Thải Điệp lắc đầu, thở dài : "Ta nghĩ ta sửa đổi được, vừa nghe thấy đồ mới lạ ta liền dũng cảm, làm sao cũng ngăn cản được hưng phấn, dù sao cũng phải tự mình đụng chạm tham gia náo nhiệt mới được."

      Tính tình của nàng chính là thẳng thắn sảng khoái, than thở tiếng liền vứt ra sau ót rồi, nàng tiếp tục cảm thấy vấn đề này rất hứng thú: "Huệ tử, cho ta biết, địa long kia có thể nuôi gà sao? Nếu như có thể, tiết kiệm được rất nhiều ngũ cốc rồi, lúc vào đông cũng cần phải bán nhiều gà vì có thức ăn nữa." Nhà nàng cũng nuôi gà bằng ngũ cốc, đến mùa đông rất nhiều cỏ khô khô héo, chỉ cho gà ăn ngũ cốc quá tốn kém, cho nên mới phải mang gà trống cùng phần lớn gà mái ra chợ bán, gà mái còn lại nhiều lắm tiếp tục nuôi để đẻ trứng.

      Tôn Huệ gật đầu với Ngô Thải Điệp: "Có thể nuôi gà, hơn nữa gà đặc biệt thích ăn, địa long có lợi đối với quá trình sinh trưởng của gà hơn ngũ cốc, gà đẻ trứng ăn cũng rất tốt. Lúc trở về nhất định phải thử chút, qua thời gian ngắn ngươi biết."

      Nàng vui lòng giảng giải, chút cũng giấu diếm là có hai nguyên nhân. là Ngô Thải Điệp quả là bạn thân của nàng, cũng thường xuyên tặng đồ cho nàng; nguyên nhân thứ hai chính là, bất kể thế nào Tôn gia ở thôn Thanh Hà này cũng là độc hộ, ở cổ đại có gia tộc lớn để dựa vào, nếu như có vật gì tốt mà còn che giấu, rất dễ gặp chuyện may. Giống như lúc trước Tôn mẫu mình mang theo hài tử ở lại thôn Thanh Hà, cũng phải chào hỏi tạo dựng mối quan hệ với nhà lý trưởng, vậy mà vẫn có ít kẻ có ý đồ xấu. Cho nên, việc nuôi giun cho gà ăn này, cả quá trình cũng có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, hơn nữa nuôi giun cho gà ăn chẳng qua là tiết kiệm ngũ cốc, lại thể đề cao sản lượng trứng. cho người ta, làm chấn động thị trường, khiến cho giá trứng gà xuống thấp quá nhiều.

      Ngô Thải Điệp nghe, trong lòng cũng muốn, thử chút cũng chỉ phí chút ít thời gian đào con giun, đối với gà cũng có gì tổn hại, nếu như gà nhà mình thích ăn, lại khôi phục việc cho ăn bằng ngũ cốc. "Cảm ơn ngươi cho ta biết ý kiến hay này, sáng mai ta thử chút, nếu như có thể, ngươi dạy ta làm sao nuôi địa long, sau này có thể có địa long cho gà ăn rồi." Vừa nghỉ biện pháp này là do Tôn Huệ nghĩ ra được, tự mình chiếm khó , nàng ngượng ngùng : "Thiệt là, ta lại cũng thèm hỏi ý tứ của ngươi, tự tiện làm chủ muốn dùng . Như vậy , ta trở về với cha mẹ ta, để cho bọn họ thương nghị làm sao để tạ ơn ngươi." Nếu quả có thể được , cho dù đưa tiền thu, cũng phải đưa đồ vật gì đó cho Tôn Huệ.

      "Ngươi muốn dùng cứ dùng thôi, biện pháp này cũng có gì kỳ lạ, ta cũng chỉ nghĩ có thể tiết kiệm chút ít ngũ cốc thôi, đáng giá gì. Nhưng ngàn vạn lần đừng cám ơn ta, nếu ta ngại lắm." Liên tục khoát tay, Tôn Huệ tuyệt đối muốn được tạ ơn. Mặc dù theo tính tình của cha mẹ Ngô Thải Điệp, đồ vật lấy ra tệ, nhưng nàng cần thiết cái tạ lễ kia, sau này còn cần nhiều người chuyện giúp.

      Ngô Thải Điệp tranh cãi với Tôn Huệ, dù sao lúc này gì Tôn Huệ cũng cự tuyệt, đến lúc đó trực tiếp mang tạ lễ sang tặng, thể cự tuyệt được nữa. Lại chuyện trò thêm hồi lâu tới trưa, Ngô Thải Điệp xem thời gian, vội vàng cáo từ: "Ta phải rồi, còn về nãi nãi mắng." Tôn Huệ giữ nàng: "Lúc này rồi, bằng ở nhà ta ăn cơm , ta đây phải nấu cơm rồi."

      " được, nãi ta mà biết vui, ta cũng phải trở về nấu cơm." Ngô Thải Điệp vội vàng cự tuyệt, nãi nãi nàng dù sao cũng tương đối trọng nam khinh nữ, nếu như biết nàng ở bên ngoài chơi đùa đến giờ cơm cũng trở về ăn, trong nhà còn bắt ca ca nấu cơm, sau khi trở về nàng nhất định bị chửi. Cho nên đừng đụng vào rủi ro này hơn, nàng vẫn nên nhanh chóng về thôi.

      Biết Ngô Thải Điệp phóng đại, nãi nãi Tôn Huệ nàng cũng gặp, mặc dù đối xử với cháu tốt hơn so với đại đa số người khác, nhưng ở trước mặt cháu trai, cháu vẫn là đủ nhìn, Ngô Thải Điệp lưu lại ăn cơm, sau khi trở về nhất định bị chửi mắng trận, nghĩ vậy Tôn Huệ cũng ngăn nữa: "Vậy ngươi thong thả, lần sau lại đến chơi!"

      "Được, mấy ngày nữa ta tới." Đến lúc đó biết địa long có thể cho gà ăn hay .

      Ra khỏi phòng, Chu Đồng lấy gạo, nhìn thấy Ngô Thải Điệp định , vội vàng giữ lại : "Thải Điệp đừng , ở lại ăn cơm, buổi sáng hôm nay cha ta câu được mấy con cá, ở lại ăn cá ." Chu Hải thích câu cá, sáng sớm thường xuyên ra bờ sông câu, đa số có thể câu lên được mấy con, phải nấu canh là nấu nước tương. Hôm nay câu được mấy con cá trích, cá hồng lớn, nấu lên ăn rất ngon.

      " được, ta phải nhanh về đây, trong nhà chờ ta trở về nấu cơm. Gia gia nãi nãi ta đều ra đồng, cha mẹ ta cũng ở nhà, ta mà trở về, mọi người có cơm ăn."
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 12
      Edit : Canina

      Việc nuôi dưỡng địa long càng ngày càng hoàn thiện, trải qua tuần thí nghiệm, địa long bây giờ đủ cung cấp cho 11 con gà ăn, hơn nữa còn có thể dư thừa. Dần dần cần phải ra ngoài tìm sâu côn trùng các loại nữa. Tôn Duẫn bớt được rất nhiều thời gian tìm sâu, vì vậy có thể dành nhiều thời giờ đến sau núi đốn củi, buộc thành bó trói phủ lấy xe trâu kéo trấn bán. Kiếm được thêm mấy đồng tiền khổ cực, tích góp lại.

      Tôn Huệ nhìn đệ đệ như vậy, trong lòng ê ẩm, đệ đệ mới bao lớn mà phải làm lụng vất vả, nhưng nàng có cách nào khác, nàng chỉ có bản lãnh lớn mức này, thể giúp đệ đệ khỏi phải làm việc nặng, đệ đệ của nàng kiếm tiền là để chuẩn bị cho con đường sau này. Nàng chỉ có thể ở bên, cố gắng hết sức trợ giúp .

      Tôn Duẫn mỗi ngày sớm về tối, gánh củi bán, ngày cũng thu vào được bảy tám văn, mười mấy văn, ở vào độ tuổi như , hết sức hiếm thấy. Thấy kiếm tiền như vậy phải là có ai đỏ mắt, nhưng Tôn Duẫn làm người chân , mỗi bó củi được bó chặt chẽ, củi cũng khô ráo, còn thường xuyên giúp những người đến mua củi tay. Có mấy gia đình rất ưa thích người thành thực như , đều mua củi của .

      "Huệ tử có ở đây ?" Ngoài cửa, Chu Đồng ngó vào hỏi. Chỗ khung dệt trong đình viện có người, cửa viện lại đóng, Chu Đồng đoán Tôn Huệ hẳn là ở trong phòng nàng, nên tới đây tìm.

      Tôn Huệ ngủ trong phòng lơ mơ mở mắt ra, nàng luôn luôn ngủ sâu giấc, vừa có động tĩnh tỉnh dậy, nghe thấy có người gọi, chầm chậm ngồi dậy, đầu trống rỗng lát, giật mình cái, mặc quần áo vào xuống giường: "Chu Đồng tỷ, ở đây, vào ." Hôm qua ban đêm ngủ ngon, mới nãy mệt quá, thu khung dệt trở về phòng ngủ hồi.

      Đẩy cửa ra vào, Chu Đồng nhìn thấy Tôn Huệ xếp chăn, biết mình vừa mới đánh thức nàng, hơi ngượng ngùng : " đúng là ta phải. Lại quấy rầy giấc mộng của ngươi, sớm biết nên tới."

      Cất kỹ chăn, Tôn Huệ quay đầu nhìn Chu Đồng cười : "Chu Đồng tỷ đùa, ta còn chưa tạ ơn tỷ đây, nếu ban đêm lại khó ngủ."

      Ngừng lại chút, bởi vì chưa rửa mặt, Tôn Huệ cảm thấy cả người thoải mái. chịu được, nàng nhìn đối phương tỏ vẻ xin lỗi, Tôn Huệ : "Chu Đồng tỷ ngồi trước , ta chút trở lại." Vừa liền ra khỏi phòng chạy đến miệng giếng ngoài đình viện, múc nước súc miệng, lại rửa mặt.

      Trở lại trong nhà mới hỏi: "Chu Đồng tỷ, tỷ tới tìm ta có chuyện gì vậy?" có chuyện gì, Chu Đồng bình thường cố ý tới đây.

      "À, là như vậy, buổi sáng hôm nay nghe Lưu Tam muội , phía sau núi nở rất nhiều cúc dại, trước đây phải muội muốn làm gối hoa cúc sao, ta nghĩ bằng hôm nay hái về phơi, mấy ngày nữa là có thể làm gối rồi." Chu Đồng .

      "Vậy sao? Ta sớm chuẩn bị làm gối hoa cúc rồi! Như vậy, ta kêu Đại đệ, để cho trông nhà và hai đứa , chúng ta lên núi ." Tôn Huệ đợi kịp, nghe thấy hái hoa cúc, liền vội vàng kêu Đại đệ giữ nhà, cùng Chu Đồng xách giỏ ra sau núi.

      Lúc này mùa thu hơn nửa, trong đất ngoại trừ lúa mạch nhú mầm, ngay cả cây cỏ cũng sắp héo tàn, lá vàng theo gió thu rơi xuống. Phía sau, ngọn núi diện tích chưa được trăm mét vuông này là trong hơn 300 ngọn núi của dãy Cáp Nhĩ chạy dài quanh quận Thanh Nguyên, cây rừng tương đối tươi tốt, bên phía gần thôn là vùng đồi núi được khai phá, xuyên qua khe sâu vào bên trong là chỗ đất trũng, bởi vì đá tảng rải rác khắp nơi thích hợp để khai phá, nơi này phần lớn là hoa dại, cỏ dại.

      Mà mùa này chính là mùa hoa cúc dại đua nhau nở rộ, nơi đất trũng này, hoa cúc dại màu vàng óng chỉ to bằng ngón tay cái tràn ngập khắp các ngóc ngách, mùi thơm nồng nàn tỏa ra bốn phía, nơi này thoạt nhìn tươi đẹp như vậy, hoàn toàn nhìn ra dấu vết của mùa thu. Tôn Huệ say mê trước cảnh đẹp của thiên nhiên, chỉ hận mình biết vẽ, nếu có thể vẽ cảnh này lên tranh, treo tường, vậy thực là hoàn mỹ biết bao!

      Thấy Tôn Huệ ngẩn người, Chu Đồng khẽ đẩy nàng ngồi xuống, thúc giục: "Mau mau hái , chúng ta còn phải nhanh trở về nữa! Trong nhà có mấy con khỉ nghịch ngợm, ai trông coi, ta sợ bọn họ lật tung nóc nhà lên mất." Tôn Duẫn cũng tốt, hay là Chu Sơn cũng tốt, cũng đều là hài tử tương đối nghe lời, cũng rất là hiểu chuyện, nhưng bọn chúng là nam hài, hơn nữa vào độ tuổi bướng bỉnh nhất, gom lại chỗ ai trông coi, quả biết có gây chuyện . Chu Đồng quá lo lắng cũng có thể lý giải.

      Thử nghĩ đến tính tình đệ đệ mình, Tôn Huệ trong lòng cũng bồn chồn, căn bản thể đảm bảo bọn họ ngoan ngoãn đợi ở nhà, tỏ vẻ tiếp thu, : "Được, chúng ta nhanh lên , sớm hái xong rồi trở về." Ai, làm tỷ tỷ có hai nhóc đệ đệ nghịch ngợm dễ dàng! Tôn Huệ thở dài thầm nghĩ.

      Ngắt hoa cúc dại, Tôn Huệ đều lựa chọn những bông hoa nở bung, giỏ hoa cúc dại chẳng mấy chốc đầy, thấy Chu Đồng vẫn còn hái, bèn tùy tiện chọn chỗ trống thả khăn xuống ngồi lên. Mới nãy ngồi xổm lâu như vậy cũng mệt mỏi, Tôn Huệ ngồi xuống nghỉ ngơi lát.

      Gió thu thổi qua hơi lạnh lẽo, Tôn Huệ mới phát thời gian còn sớm, đứng dậy nhìn Chu Đồng cách đó xa, hô lên: "Chu Đồng tỷ, ta đây hái đủ rồi, còn tỷ, muốn ta giúp tỷ hái ?" Trong lòng suy nghĩ, hái như thế nào mà lại lâu như vậy, mình cũng hái xong được lúc rồi mà?

      Xách giỏ hoa, Tôn Huệ đến chỗ Chu Đồng. xem chút xem rốt cuộc là thế nào.

      Chu Đồng nghe Tôn Huệ , tay hơi ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn Tôn Huệ về phía nàng, vội vàng phất tay: "Ta cũng sắp xong rồi, cần tới đâu, xong ngay giờ đây." Vội mở miệng từ chối, tránh cho Tôn Huệ phải chuyến.

      Nhìn hoa cúc chất đầy trong giỏ, ước chừng cũng đủ rồi, Chu Đồng vội vàng trở về.

      Thấy Chu Đồng đứng dậy về, Tôn Huệ cũng đứng lại, chờ Chu Đồng đến trước mặt, nhìn giỏ của nàng hỏi: "Hái được bao nhiêu, làm sao lại lâu như vậy?" Nhìn giỏ đầy chặt hoa, Tôn Huệ tròn mắt, kinh sợ : "Sao tỷ lại hái nhiều như vậy! Quá dọa người , nhiều hoa thế này làm ba gối cũng dư dả rồi." Phải biết rằng chiếc giỏ mà các nàng mang theo, cũng phải chiếc giỏ mà các tiểu thư hay dùng để hái hoa tươi trong lúc du ngoạn, giỏ mà các nàng mang, là thường dùng khi lao động, kích thước rất lớn! Khó trách Chu Đồng hái lâu như vậy, đấy là tốc độ của nàng cũng chậm, nếu còn phải lúc lâu nữa mới xong.

      Liếc nhìn giỏ hoa cúc ít ỏi của Tôn Huệ, quả nhiều bằng của mình, Chu Đồng mở miệng giải thích: "Ta chuẩn bị làm hơn mấy gối, cho gia gia nãi nãi mỗi người chiếc, nhiều hoa cúc thế này, nhưng ta còn lo lắng đến lúc đó đủ dùng." Nàng, cộng thêm đệ đệ, còn có gia gia nãi nãi, tổng cộng bốn, giỏ hoa cúc này quả quá đủ. Đây là bởi vì phụ thân và Tôn mẫu có gối hoa cúc gối rồi, nếu còn phải nhiều hơn nữa.

      " sao đâu, hoa trong giỏ của ta làm hai chiếc gối cũng hơi nhiều, đến lúc đó san ra chút ít cho tỷ là được." Tôn Huệ hái được giỏ như vậy, làm hai gối quả thực hơi dày, san ra bớt chút cũng có thể chấp nhận được.

      Chu Đồng thấy hoa trong giỏ quả hơi thiếu, nàng cũng định hái lần nữa, nghe Tôn Huệ muốn san ra chút ít cho nàng, vội cám ơn: "Thế thực cám ơn muội, nếu ta lại phải khó khăn rồi." Bánh ít , bánh quy lại, Chu Đồng với nàng: "Muội làm áo gối xong lát nữa đưa cho ta, thừa dịp nhàn nhã, ta thêu cho muội vài thứ."

      Tôn Huệ cũng khách khí, cười : "Được, vậy làm phiền tỷ." Chu Đồng thêu đồ quả thực rất đẹp mắt, trong lòng Tôn Huệ ngứa ngáy lâu rồi. tại nàng chủ động tới, bèn biết thời biết thế mà đáp ứng.

      Hái hoa cúc dại xong, thừa dịp trời còn chưa tối, hai người vội vàng trở về, còn phải nhanh nhanh nấu cơm tối nữa.

      Đến nhà, cửa viện vẫn khóa chặt, hai người thở phào hơi, chỉ sợ lúc trở lại, ba con khỉ trong nhà chạy ra ngoài chơi.

      Chẳng qua các nàng ngờ rằng, ra ba nhóc cũng lén chạy ra ngoài chơi, nhưng biết ước chừng thời gian mà trở lại, vả lại các nàng ra sau núi cũng hơi lâu, bắt được quả tang, thế là ba nhóc tránh thoát kiếp. Mãi đến tháng sau, Chu Sơn lỡ miệng, mới biết bọn họ lại bờ sông, mò củ ấu ăn. Ba người, ngay cả Chu Thụ nhất cũng thoát, bị trận đòn ra trò. Phải nghiêm khắc, bởi con sông nuôi người phương này, cách mấy năm cắn nuốt vài người, người lớn sợ nhất là trẻ ngã xuống sông chết đuối. Thế mà mấy nhóc này lại lớn gan dám ra bờ sông chơi đùa, đương nhiên phải dùng gậy gộc để cho bọn chúng biết hậu quả.


      chương 13


      Edit : Canina

      Nhìn chuỗi hạt châu sáp thơm cha Ngô Thải Điệp vừa đưa tới, hạt châu có chạm khắc hoa văn hình đám mây, màu đỏ sậm nhìn hết sức vui mừng, bộ chuỗi hạt như vậy, đối với nhiều nhà coi như vô cùng tốt, đại khái trị giá mấy trăm văn. Mà càng thêm hiếm có chính là, chất lượng chuỗi hạt rất tốt, nếu dụng tâm, rất khó thu thập đủ những hạt có màu sắc giống nhau như vậy.

      Đây rất quý trọng, Tôn Huệ vốn có ý định đổi phương pháp nuôi giun lấy tiền, đương nhiên là từ chối. Sắc mặt nghiêm túc, Tôn Huệ lắc đầu: "Tâm ý của Ngô bá phụ cháu xin nhận, nhưng chuỗi hạt châu này xin ngài thu trở về thôi, cháu lấy đâu. Phương pháp nuôi dưỡng địa long vốn rất đơn giản, cháu mấy điểm chính, ngài trở về thử lần là được, chỉ đơn giản như vậy, sao cháu còn dám thu đồ của ngài ? Vậy sau này cháu còn có thể làm bằng hữu với Thải Điệp nữa sao?"

      Ngô Thanh Hà tò mò nhìn Tôn Huệ, hiếm khi nhìn thấy nha đầu mười mười hai tuổi chuyện có lý có cứ như vậy, hơn nữa làm người cũng rộng rãi, nhìn thấy đồ đáng giá cũng động tâm, mấy điểm gộp lại, khiến cho Ngô Thanh Hà nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, thở dài khen nha đầu này nhanh nhẹn, nghĩ tới nếu phải tuổi nhi tử nhà mình thích hợp, bằng cưới về làm con dâu, là có thể quản gia rồi.

      "Khụ." Ngô Thanh Hà mỉm cười, khuôn mặt ông vốn hiền hòa, càng trở nên thân thiết dễ gần: "Khuê nữ đùa, phương pháp dưỡng địa long này, cháu nghe đơn giản, nhưng nếu cháu , biết ta phải phí bao nhiêu sức lực mới có thể hiểu , chuỗi hạt tạ lễ này, ta chỉ lo nó hơi quá mỏng nữa đó." Thủ nghệ đời, phần lớn dễ dàng chỉ dạy, nhưng mấy câu chân truyền, có người sư phụ nào lại dễ dàng ra? Đều là che giấu, làm mấy năm công, cũng đừng mơ có thể nghe được!

      Như vậy mà , lấy phương pháp nuôi địa long ra so sánh, chuỗi hạt châu kia quả coi vào đâu.

      Tôn Huệ thể , Ngô Thanh Hà hổ là thuyết khách giỏi, nếu nàng nghĩ tới việc nàng có gia tộc để dựa vào, hẳn đáp ứng luôn rồi.

      Nhìn Tôn Huệ vẫn còn có ý định từ chối, Ngô Thanh Hà tiếp tục mở miệng: "Trước vội từ chối, nghe bá phụ mấy câu."

      Bởi vậy, Tôn Huệ thể để cho , cười : "Mời bá phụ." Nếu cũng có vẻ quá bất lịch .

      Ngô Thanh Hà sửa sang suy nghĩ, chậm rãi : "Nha đầu à, cháu cũng biết bá phụ ở thị trường hay làm thuyết khách cho người ta, quan trọng nhất chính là danh dự, nếu như bị người ta biết ta tham thủ nghệ của cháu, lại trả giá, vậy sau này ở trong thị trường, ta còn làm ăn thế nào? Hơn nữa, chuyện này bị Thải Điệp biết được, sao có thể oán giận ta? Chuỗi hạt châu này cũng khó tìm, giá tiền cũng đắt, chỉ là tâm ý thôi."

      xong tràng dài, Ngô Thanh Hà mới hòa ái nhìn Tôn Huệ, ánh mắt híp lại hỏi: "Cháu thử xem?" đến mức này rồi, nếu như Tôn Huệ đáp ứng nữa, có vẻ xong.

      Huống chi lúc này Tôn mẫu cũng nhìn được rồi, bà vừa mới nháy mắt với nữ nhi, vật này mặc dù biết giá bao nhiêu tiền, nhưng nhìn qua cũng biết tệ, giữ lại sau này nữ nhi kết hôn đeo vào, tuyệt đối đẹp mắt." nghe Ngô bá phụ hả, còn mau nhận lấy."

      Tôn Huệ thầm suy nghĩ, sợ rằng thu được, xem ra kế hoạch có biến rồi.

      "Nếu bá phụ như vậy, cháu đây đành mặt dày nhận lấy vậy." Tôn Huệ đưa tay nhận lấy chuỗi hạt châu kia, bỏ vào hộp gỗ màu vàng, ngẩng đầu nhìn Ngô Thanh Hà: "Bá phụ chuẩn bị lúc nào xem cháu nuôi dưỡng địa long? gì bây giờ ra xem chút vậy, chi tiết cụ thể thương lượng." Đồ nhận, Tôn Huệ càng thêm dốc lòng.

      Thấy Tôn Huệ nhận đồ, lúc này Ngô Thanh Hà cũng có hứng thú, liền đứng lên : "Được, chúng ta xem nha đầu cháu rốt cuộc nuôi dưỡng địa long như thế nào."

      "Vâng, bá phụ theo cháu." Tôn Huệ đứng dậy, cầm hộp gỗ kín đáo đưa cho Tôn mẫu: "Mẹ cất giúp con, con dẫn bá phụ xem lát."

      Tôn mẫu gật đầu, đưa tay nhận: "Hai người , ta giúp con cất tạm, buổi tối đưa lại cho con." Đối với tiền mà con trai con mình kiếm được, Tôn mẫu xu cũng lấy, vẫn luôn mặc kệ bọn họ cất giữ, chỉ thỉnh thoảng vài ba ngày hỏi qua chút, phòng ngừa bọn họ tiêu xài phung phí.

      "Nơi này hơi bẩn, lại trơn nữa, ngài chậm chút, ngay ở phía trước xa."

      vòng qua sau nhà, thẳng đến chỗ bãi cỏ, vòng vo uốn khúc, nhìn thấy mảnh đất dưới bóng râm, chỗ này ẩm ướt và khá trơn trượt, mùi lá mục xông vào trong mũi.

      "Bá phụ, chính là chỗ này rồi. Địa Long thích râm mát, trơn trượt, cho nên cháu mới chọn chỗ này, phải được tưới nước thường xuyên, hơn nữa thức ăn của địa long là lá rau mục nát." Tôn Huệ vừa giải thích, vừa lật lớp rơm rạ được phủ lên , cầm cái xẻng mang theo, đào lên, chẳng mấy chốc đào được ít địa long.

      Ngô Thanh Hà nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Huệ, khỏi càng thêm than thở, mặc dù bé nhà nông đối với sâu côn trùng các loại cũng quá sợ hãi, nhưng nhìn đống địa long ngọ nguậy như vậy, ngay cả người lớn như cũng có chút khó chịu, Tôn Huệ có thể hờ hững thế này, vô cùng có định lực rồi.

      Nhìn trong chốc lát, Ngô Thanh Hà hỏi: "Địa long sống trong đất này, cháu cứ trực tiếp nuôi nó trong đó sao, chẳng lẽ chúng nó chạy ?" thể nào đâu, vật này chẳng lẽ còn có thể ngoan ngoãn ở yên chỗ?

      Tôn Huệ quay đầu lại nhìn , giải thích: "Tất nhiên chạy, trước tiên cháu đào cái hố, rắc lớp vôi sống, lại lót lớp gạch vỡ, để giữ cho chúng chạy . Lại , thả vào những chỗ khác, chúng ngoan ngoãn như vậy nữa."

      Ngô Thanh Hà gật đầu, hóa ra là dùng biện pháp như vậy, nhìn vị trí, hỏi mấy vấn đề, tự mình ngồi xổm xuống lật lên nhìn chút, chỗ này quả nuôi được rất nhiều giun, hơn nữa theo như lời Tôn Huệ, con giun sinh sôi nẩy nở rất nhanh, đủ cho gà ăn. Trong lòng suy nghĩ nhà mình cũng nên bắt đầu sớm chút, nhóm thành thục rồi, là có thể tiết kiệm được ít ngũ cốc.

      "Ta quyết định nhà ta cũng nuôi nhóm trước thử xem, ngày mai để Ngô nhị ca tới đây nhìn, học tập chút." Ngô Thanh Hà nhìn mấy lần xong bèn chuẩn bị về, ở đây cũng thể học xong trong chốc lát, suy nghĩ để ngày mai bảo con thứ hai tới đây theo học, con thứ hai thông minh, học cái gì cũng nhanh, con lớn nhất dẫn theo học tập chuyện làm ăn.

      Vốn mấy chuyện học tập này, giao cho Ngô Thải Điệp là thích hợp nhất, cũng là nữ nhi, có nhiều bất tiện, nhưng chính bởi vì là nữ nhi, cho nên nàng nhìn thấy địa long rất buồn nôn, muốn .

      Tôn Huệ đầu tiên là ngẩn người, mặc dù nàng quá so đo, nhưng ở cổ đại, ánh mắt người khác luôn luôn soi mói, chừng có mấy lời rảnh rỗi. Nhưng mà, hình như Ngô Thải Điệp từng nhị ca nàng mười sáu tuổi, định hôn rồi. Nghĩ vậy nàng cũng thoải mái hơn nhiều, tuổi tác hai người chênh lệch , hơn nữa lại là ở nông thôn, có nhiều chú ý như vậy.

      "Được ạ, vậy mời Ngô nhị ca lúc xế chiều đến đây , buổi sáng cháu tương đối bận bịu, sợ rằng có thời gian để ý tới huynh ấy." ra Tôn Huệ nghĩ lúc xế chiều đệ đệ cũng bán củi trở về, để đệ đệ tiếp , người khác thể nhảm được nữa.

      "Tốt, quyết định như vậy, ta bảo Ngô nhị ca xế chiều ngày mai tới đây. Dĩ nhiên, còn có Thải Điệp, mình nó ở nhà cũng có người trò chuyện, tới đây theo các cháu chuyện cũng rất tốt." Ngô Thanh Hà rất biết quan tâm, , cũng nghĩ đến chuyện giữa nam nữ vẫn nên đề phòng chút, mặc dù tuổi tác chênh lệch tương đối lớn, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Nữ nhi mặc dù sợ địa long, nhưng nhìn xa xa, phải tiếp xúc gần, cũng có chuyện gì.

      Buổi tối, Tôn mẫu cầm hộp gỗ ra đưa cho nữ nhi, nhìn nữ nhi lấy ra chuỗi hạt châu, khen: "Ngô gia này là hào phóng , vật này trị giá ít tiền, tương lai con lấy làm của hồi môn, nhà chồng con hẳn cao hứng chết mất." Vật này là thứ tốt, bà cũng nhìn ra.

      Tôn Huệ cũng hơi thích, ướm lên tay, chuỗi hạt hơi rộng, nhưng quả tệ: "Nếu phải cổ tay con còn , muốn đeo lên luôn."

      Tôn mẫu lại phùng má trợn mắt, dí trán Tôn Huệ: "Nha đầu con cái gì đó, đồ tốt như vậy sao có thể đeo thường xuyên, chờ con lớn, đến năm mới lúc thăm người thân đeo lên mới có thể diện. Bình thường phải cất cẩn thận." Nha đầu này chính là nghèo mà vẫn rộng rãi, dạy mãi được.

      "Biết rồi mẹ, yên tâm , trong lòng con hiểu mà."

      "Vậy được, tỷ đệ các con ngủ , ta cũng phải về ngủ đây." Ngáp cái, Tôn mẫu xỏ giầy ra ngoài.
      Huỳnh Thượng Hỷ, hoàiWinter thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 14

      Edit : Canina


      Nhị ca của Ngô Thải Điệp rất là sáng dạ, phát hiểu liền, dạy đồ đệ như vậy, chung vị sư phụ nào cũng thấy thoải mái. Tôn Huệ cảm khái chỉ lần: "Nếu như muội được cơ trí như Ngô nhị ca hẳn là mẹ muội mắng muội là nha đầu ngốc nữa. Năm đó muội học dệt vải mất biết bao nhiêu thời gian và công sức đâu." Nàng học thứ này thứ kia cũng nhanh như vậy, cũng phải vấp váp vài lần, học tập hết sức trắc trở, đến nỗi Tôn mẫu thường bảo rằng: nha đầu ngốc này mà làm học đồ, ba năm cũng học được.

      Đối với việc Ngô nhị ca thông minh, Ngô Thải Điệp cũng rất thấm thía, thấu hiểu rất , ở bên gật đầu lia lịa: "Nhà ta nhị ca chính là người thông minh nhất, sớm theo cha làm ăn rồi, tại cũng có thể giúp đỡ chuyện này chuyện kia đó." Nhị ca thông minh khiến cho cha rất thích, đại ca được, khó có thể đảm nhận nhiệm vụ cha giao phó, chỉ có thể ở nhà làm nghề nông.

      Được hai tiểu muội muội khen nức nở, Ngô Chi dở khóc dở cười, lắc đầu : "Hai nha đầu muội, lại thổi phồng ca ca lên tận mây xanh rồi, mấy thứ này sao có thể là thông minh hay thông minh, các muội đâu có hiểu? Chăm chỉ cần cù chút học cái gì cũng nhanh, nếu như chuyên tâm, vậy lãng phí công sức rồi." Tiện thể thuyết giáo phen.

      Ngô Thải Điệp dù sao cũng tin, nàng cảm thấy nhị ca như vậy tất nhiên là khiêm nhường, khoe khoang, nhị ca nàng thông minh lắm lắm.

      Tôn Huệ nghe, cảm thấy quả cũng có lý, nhưng cho dù chăm chỉ, mỗi người vẫn có khác nhau, tư chất nhất định mang đến ảnh hưởng rất lớn.

      Hai nương nghe xong mỗi người nghĩ ý, còn thiếu niên Tôn Duẫn đứng bên cạnh, nghe lời này, đầu óc giống như khai khiếu, mở ra cánh cửa sổ rộng rãi mà thoáng đãng! ngừng suy nghĩ: chỉ cần chăm chỉ, chuyên tâm, là có thể học nhanh hơn chút. Ánh mắt sáng lên, cố gắng nắm giữ tinh túy trong đó, mấy câu này về sau có ảnh hưởng mang tính quyết định trong cuộc đời Tôn Duẫn sau này.

      Tôn Huệ phát ra đệ đệ khác thường, nhưng Ngô Chi vẫn đứng bên cạnh lại chú ý tới, trong lòng than thở: cậu nhóc này hẳn nghe hiểu những gì mình , bình thường mình cũng mấy lời này cho đại ca và mấy người thân thích, nhưng trừ cha, hầu hết bọn họ đều làm bộ phụ họa, sau đó lập tức vứt ra sau đầu.

      Nhờ lúc trước muội muội từng đề cập tới, Tôn Duẫn còn rất nhặt củi bó lại đem bán, mùa đông lạnh giá mùa hạ nóng nực ngày nào cũng như ngày nào, mỗi ngày đều ngại cực khổ. Còn tuổi mà có nghị lực như thế, chịu khó chịu khổ, hơn nữa hôm nay xem ra còn rất thông minh, tương lai nhất định khó sống. Cho dù vừa bắt đầu còn khó khăn, tin tưởng càng về sau càng tốt.

      Ngô Chi ở chỗ Tôn Huệ được mấy ngày, nhưng phương pháp cách làm cũng nắm giữ kha khá, cho nên với Tôn Huệ, hôm sau đến nữa, về nhà tự mình mày mò. Làm theo đúng các bước, đầu tiên là đào đất, rắc vôi, lát gạch, sau đó tìm tới vài trăm con địa long thoạt nhìn khỏe mạnh, lẫn với bùn đất ẩm ướt bỏ vào nuôi. làm đâu vào đấy, cho dù có chỗ nào nhớ, cũng cần hỏi Tôn Huệ, suy nghĩ cẩn thận lại từ đầu, cũng biết nên làm thế nào.

      Quả thông minh, đến cuối mùa thu, tất cả lá cây cũng rụng hết, Ngô gia cũng nuôi thành công nhóm địa long, bước đầu có thể cung ức thức ăn cho bầy gà trong nhà, lúc Ngô Thải Điệp tới đây chơi, còn mừng rỡ với Tôn Huệ: "Biện pháp này của ngươi là tốt, có địa long rồi, cộng thêm chút ít rau dại cây cải củ, trong nhà có thể tiết kiệm rất nhiều lương thực, tại mùa đông đến, cũng cần phải bán gà nữa, suốt mùa đông đều có thể ăn trứng gà, nãi nãi và mẹ ta cứ khen ngươi thông minh mãi thôi, lại có thể nghĩ ra biện pháp này!" Quả thông minh, người bình thường tuyệt đối thể nghĩ ra được.

      Lúc ấy Tôn Huệ cũng chỉ cười cười, : "Ta cũng chỉ muốn nghĩ cách tiết kiệm chút thời gian, địa long trốn trong đất cũng dễ gì đào được, vì để cho tất cả gà đều có cái ăn, mỗi ngày mấy người chúng ta cũng phải mất canh giờ tìm kiếm, còn chắc đủ, đào đất lên còn phải lấp lại nữa, quá khó khăn! Cho nên ta cũng chỉ nghĩ
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷhoài thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, chương 15


      Edit : Canina



      Đến mùa đông, bông tuyết tô điểm thôn Thanh Hà, gà trong nhà gà có địa long để ăn, vẫn còn đẻ trứng. Cả mùa đông chỉ thường xuyên chưng trứng ăn, còn bán hai lượt trứng gà, được hơn năm mươi văn tiền. Khí trời quá lạnh, đồ ăn thức uống phong phú bằng mùa hè, nhóm gà mái cũng chăm chỉ đẻ trứng lắm, thu vào cũng ít .

      Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, năm hết tết đến, bất kể giàu nghèo, nhà nào cũng đặt mua hàng tết, Tôn Huệ nhàn rỗi, sáng sớm nàng bảo đệ đệ cầm dây thừng bên bằng cỏ, hiệp trợ mình bắt gà, trong nhà có ba con gà trống, chuẩn bị giữ lại con cho lễ mừng năm mới, con làm giống, còn dư lại con, thêm con gà mái, bỏ vào cái sọt mang ra chợ bán.

      Chợ trấn nằm ở phía trước bãi bồi ven sông, ở gần con đập chắn nước, chỗ này khô ráo và rộng rãi nên được dựng thành chợ. Gần tới cuối năm, các sạp hàng kỳ lạ mọc lên nhiều lắm, dòng người náo nhiệt, Tôn Huệ mới chỉ là tiểu nương mười mười hai tuổi, Tôn mẫu dĩ nhiên an tâm để nàng ra ngoài mình, bị bắt cóc làm sao bây giờ? Cho nên sửa soạn các thứ rồi theo.

      đường cứ mãi đến những chuyện quyết định xong xuôi, Tôn mẫu hài lòng với nữ nhi, cảm thấy nàng quá ngốc, hoàn toàn khôn khéo chút nào."Ngươi muốn chọc giận chết mẹ mới cam tâm, ngươi muốn bán gà, mang gà trống mà bán, gà mái này lúc đẻ trứng! Ngươi lại bắt bán là sao."

      Tôn Huệ nhìn mẹ mình, cười : " cũng đến tết rồi, gà trống kia con chuẩn bị giữ lại đến lễ mừng năm mới giết, gà kia rất mập, bỏ công nấu nướng phen, cơm tất niên tuyệt đối mỹ vị!" Thử nghĩ thấy hơi thèm rồi, Chu gia cũng được coi là khá giả, nhưng mỗi tháng cũng khó có được lần ăn thịt cá. Điều này làm cho Tôn Huệ vốn thích ăn thịt từ đời trước, rất là thòm thèm.

      Lúc đó sắc mặt Tôn mẫu cực kỳ khó coi, mở miệng trách mắng: "Ngươi ngại nhiều tiền quá có phải hay , ngươi giữ lại gà để lễ mừng năm mới giết, Chu gia có nghĩ tốt cho ngươi hay ? Hay là cho ngươi tiền? Mau thu lại cái tâm tư này thôi, ngươi nghĩ cho chính mình, cũng phải nghĩ cho Đại đệ ngươi chứ, còn có nơi nào để dựa vào đâu!" Nghĩ tới con lớn nhất lập gia đình liền phiền lòng, Tôn Duẫn cần số tiền lớn, nếu thể lấy được vợ tốt. Mà Tôn mẫu hàng năm keo kiệt bòn rút tiền, chẳng qua cũng chỉ có năm sáu trăm văn, nhiều năm rồi mới mua thêm được ba mẫu ruộng nước, nếu còn muốn xây nhà, thiếu rất nhiều tiền!

      Nhắc tới Đại đệ, Tôn Huệ nghiêm mặt : "Mẹ yên tâm, con rất ràng, trong nhà có bốn con la la, chờ sang năm lớn lên để lại con cái nuôi, bán hai con lớn, cuối năm lại bán tiếp, tất nhiên có mấy xâu tiền, cùng với trứng gà, gà, cố gắng là có thể mua được lượng lớn gạch xanh, năm sau nếu như đủ tiền, bắt đầu xây dựng phòng ốc." Nàng sớm có dự tính, năm nay gặp may mấy bận, cũng có thể thực được.

      Tôn mẫu lấy làm kinh hãi, nghĩ tới nữ nhi lên tiếng ra là tính toán trước. Sau lại là cảm động, vì đệ đệ của nàng, nữ nhi bỏ ra rất nhiều. Ánh mắt ướt át: "Con là hài tử ngoan, ta làm nương có bản lãnh, lại để con phải lo liệu cho đệ đệ." Đây vốn là chuyện mình và người cha chết của bọn chúng nên làm.

      Tôn Huệ có phần biết làm sao, tính tình mẹ nàng rất cứng cỏi, lúc khổ nhất cũng khóc, tại nước mắt vòng quanh, nàng quen, bèn há miệng an ủi: "Mẹ, cuộc sống về sau rất tốt, mẹ nên thoải mái, buông lỏng tinh thần thôi. Đệ đệ và con, nhất định sống nở mày nở mặt." Đại đệ Tôn Duẫn của nàng, có nghị lực có cơ trí, lại có thể chịu khổ, cuộc sống tất nhiên khá giả.

      Tôn mẫu lau nước mắt, ừm tiếng: "Lời của nha đầu ta tin, sau này con nhất định sống tốt!"

      Thấy mẫu thân cười, Tôn Huệ thở phào nhỏm, đối với gà trống để tết giết, hơi nhíu lông mày : "Con cũng tính cả rồi, trước bỏ ra chút ít, tương lai đến lúc xây nhà, cửa sổ, cửa lớn kia, còn phải dựa vào Chu thúc thúc? tại con cho bọn họ ăn gà, ăn trứng gà, tương lai chẳng lẽ còn có thể đòi tiền công?" Giao ra có hồi báo, tuy cho ăn gà, trứng gà, mẹ náo trận, cũng có thể giành được. Nhưng chuyện này vừa mất thể diện, mà người ta làm chưa chắc tận tâm. Sao phải khổ vậy?

      Tôn mẫu cười ha ha, vỗ vai nữ nhi: "Nha đầu con biết tính toán lâu dài, giống ta chỉ lo trước mắt, được, theo ý con!" Chỉ cần trong lòng nữ nhi có tính trước, làm chuyện hào phóng ngu ngốc, Tôn mẫu cũng so đo nữa.

      Hai con gà, mập vô cùng, lại khỏe mạnh, nhìn tốt hơn nhiều so với gà nhà khác. Cho nên bán vô cùng nhanh, được người ta mua hết, hai con gà đều nặng tương đương nhau, gần 2 cân 3! Bán được 135 văn, trứng gà cũng bán ít, được năm mươi ba văn, cộng lại ra số rất may mắn, 188!

      Thu được tiền rồi, Tôn Huệ vội vã trở về, dạo chợ lúc.

      Lúc này, ít đồ ăn ngày thường có cũng được mang ra bán, bánh xốp vừng, đậu phộng đường, bánh rán phồng, nhìn rất ngon mắt. Những thứ này trong nhà cũng mua về ít, mới vừa mang về liền bị mấy nhóc len lén lấy ra ăn, vì thế còn bị mắng trận. vòng, nhìn thấy có gian hàng bán thịt, vừa lúc có nội tạng heo, Tôn Huệ nhìn cái liền vừa ý dạ dày heo, vật này bất kể là xào ăn hay là nấu canh, nàng đều rất thích. Hơn nữa ở chỗ này, lòng heo được bán rất rẻ, so với thịt vụn còn rẻ hơn. Tôn Huệ có tiền trong tay tất nhiên bỏ qua.

      "Bá bá, dạ dày heo này bán thế nào ạ?" Nhìn thấy phía trước trống trải, người trước mặt trả tiền xong vừa rời , Tôn Huệ vội vàng tiến lên, tốc độ kia rất nhanh, giống như sợ bị người ta cướp vậy. Dạ dày heo ra bán chạy, bởi vì trừ những phụ nữ vừa sanh con trong tháng tới mua, bình thường có rất ít người hỏi thăm, nguyên nhân chủ yếu có hai cái, dễ chế biến, hai là có mỡ. được như miếng thịt mỡ lớn, quay béo ngậy lên khiến người ta nhìn mà thèm dãi.

      Người bán thịt thấy có người hỏi nội tạng heo, vội trả lời: "Giá rất rẻ, tám văn tiền cân! Như thế nào, lấy bộ ?" Heo mập dưới mười hai văn cân thịt, heo gầy mười văn cân, trừ xương ra, rẻ nhất đúng là nội tạng heo rồi, căn bản là bán có lãi, bởi vì cho dù giá tiền rất rẻ, cũng ít có người mua. tại mở hàng lúc lâu cũng ai hỏi thăm (nội tạng heo), rốt cuộc có người hỏi giá tiền, người bán thịt tất nhiên tỏ ra ân cần.

      Ngắm nghía hồi, cái dạ dày này xem ra rất lớn, đại khái khoảng ba năm cân, mua hết mất khoảng bốn mươi năm mươi văn, còn trong phạm vi có thể tiếp nhận. Tôn Huệ ngẩng đầu nhìn người bán thịt : "Vậy bá bá thử cân lên giúp cháu, xem thử mất bao nhiêu tiền, quá nhiều mẹ cháu chỉ sợ đáp ứng." Tôn mẫu chung lại đau lòng hồi, nhưng mà mình quả muốn ăn, quanh năm suốt tháng thôi xa xỉ lần .

      "Được rồi, cháu chờ chút! Ta đây cân thử cho cháu." Đại bá bán thịt cầm lấy cái cân bóng nhẫy, lấy cái móc sắt xỏ qua dạ dày heo, treo lên cân. Từ từ đẩy quả cân, giơ cao cao lên phía trước nhìn, mở miệng : "Xem, bốn cân sáu lạng, ta cân rất tươi đó, cháu nhìn này, cán cân đuối chút nào!" Cho Tôn Huệ nhìn, xác định là bốn cân sáu lạng, liền thu cái cân lại, tính tiền : "Bốn cân sáu lạng, tính là bốn cân rưỡi . cân tám văn, đừng nóng vội, ta xem nào ta xem nào!" Yên lặng thầm tính toán, dĩ nhiên dùng bảng cửu chương, là bọn họ tính từng cái , lúc lâu sau mới : "A, là ba mươi sáu văn, giảm cho cháu ít, coi như ba mươi lăm văn ."

      Vốn đứng ở hàng cá bên cạnh, nghe thấy nữ nhi hỏi mua dạ dày heo, Tôn mẫu biết nữ nhi mình thèm ăn, năm cực khổ qua , cũng nên tiêu chút tiền mua đồ ngon về nếm thử. Có điều nghe thấy giá cả, bà hết sức bất mãn, cau mày nhìn từ xuống dưới đánh giá miếng dạ dày heo lát, xì tiếng, vô cùng khinh thường : "Dạ dày heo như này ông còn bán ba mươi lăm văn ai thèm mua? Mang về cực kỳ khó làm, chẳng phải phiền chết sao, hơn nữa tám văn cân cũng quá đắt, ta thấy thà mua cá về ăn còn hơn! Cá trắm đen cân mới chỉ có năm văn, ba mươi văn đủ ăn được mấy bữa rồi, kho mặn chút đủ ăn bao nhiêu là cơm."

      Bị trận quở trách như thế, người bán thịt đương nhiên chịu: "Đại tỷ, bà nhìn dạ dày heo của tôi đây, rất tươi ngon, dạ dày lớn như vậy bán tám văn quá rẻ. Hơn nữa tôi còn cân tươi, giá tiền cũng bớt chút ít, rất tốt rồi."

      "Thôi ! Tốt ông bán cho người khác , dù sao cả chợ cũng phải chỉ có mình nhà ông bán thịt, tôi nhà khác, tôi tin mua được dạ dày heo rẻ hơn!" xong lời này, Tôn mẫu làm bộ kéo nữ nhi rời .

      Người bán thịt nhìn thấu ý đồ của Tôn mẫu, nhưng cũng thể để bà rời , bởi vì dạ dày heo quả dễ bán, hơn nữa Tôn mẫu cũng đúng, bất kỳ quầy hàng nào cũng có thể hạ giá bán dạ dày heo, bởi vì dễ bán."Đại tỷ, đừng đừng đừng! Bà hài lòng ba mươi lăm văn, bằng bà giá , giá thích hợp tôi liền bán cho bà."

      Ngừng lại, Tôn mẫu quay đầu lại : "Thế ba mươi văn ."

      Người bán thịt mở to hai mắt nhìn: "Đại tỷ, được, thể bán rẻ như vậy, trở về bà nhà tôi nổi giận. Bà thêm chút nữa , như thế nào?"

      "Ba mươi văn là ba mươi văn, rất nhiều rồi!"

      "Đại tỷ, chị ruột của tôi ơi! bán được. Lại thêm chút nữa !"

      Cò kè mặc cả phen, giá tiền dừng lại ba mươi hai văn tiền. đường trở về Tôn mẫu còn dạy dỗ nữ nhi: "Nha đầu con thực quá thành , lại thèm mặc cả, người khác bao nhiêu liền đưa bấy nhiêu, vô công kiếm lời cho người ta. Nhớ, sau này bất kể mua cái gì, đều phải mặc cả, nếu cũng đừng mua, quá thiệt thòi!"
      --- ------ ---

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆, chương 16

      Edit : Canina

      Năm nay mưa thuận gió hòa, hai vụ thóc lúa đều được mùa, lúa mạch, hạt thóc thu được hơn hai ba đấu, nộp thuế xong, lại bán được ít tiền. Hơn nữa trong năm Chu Hải nhận ít việc, kiếm được kha khá tiền, vì vậy tết năm nay hết sức náo nhiệt, đồ ăn cũng nhiều hơn năm ngoái mấy thứ, ngay cả thịt bò cũng mua hai cân!

      Chiều 30 Tết, Chu Hải treo câu đối mới thay cho câu đối cũ, từ sáng sớm trong nhà phòng bếp liên tục bận rộn, đem lạp xưởng, thịt muối lấy ra chưng lên, hun khói các thứ, đầy sân toàn là mùi thịt, khiến cho con sâu thèm ăn trong bụng đám trẻ con phải chui ra ngoài, chốc lát lại chạy vào trong bếp, vụng trộm bốc miếng nhét vội vào trong miệng, hét lên khen ngon.

      Chu nãi nãi thấy mấy nhóc liên tục chạy ra chạy vào, cũng thể mặc kệ hỏi, nếu đến bữa tối, sợ rằng còn thức ăn. Hù dọa nghiêm mặt xua đuổi vài bận, dí ngón tay lên trán cho bọn chúng đến nữa. Vẫn sợ uy nghiêm, nhưng chủ yếu vẫn là bọn chúng ăn ít cộng thêm bị bạn bè gọi, nên mới chạy ra ngoài chơi.

      Hài tử , Chu nãi nãi liền quay lại phòng bếp, nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, phải đem tất cả thức ăn mặn xào nấu cho tốt, còn phải thái tất cả đồ ăn thành miếng, bởi vì từ mồng đến mồng năm là thể động dao kéo, chuẩn bị đầy đủ, có mà ăn.

      Bốn nữ nhân ở trong phòng bếp luôn tay luôn chân, thái rau rồi lại thái rau, nhóm lửa sau đó lại nhóm lửa, còn phải rửa rau và xào rau. Đầu bếp là Tôn mẫu, thủ nghệ của bà tệ, nấu nướng đâu ra đấy, người thái rau chính là Chu nãi nãi, mà Tôn Huệ và Chu Đồng thay phiên nhau rửa rau, nhóm lửa.

      Bận rộn đến tận khi trời tối, lúc này công việc trong phòng thư thả hơn, ba con khỉ con trở lại, rửa tay, chuẩn bị ăn cơm tối. bàn bát tiên có ba nam ngồi, năm nay quả khác trước, năm nay Tôn Duẫn cũng được ngồi cùng bàn, coi như thừa nhận, sau này cũng là chỗ thân thích.

      Các nữ nhân khác trải cái chiếu, đồ ăn cũng được coi trọng cho lắm, có mấy món ăn có ở mâm này. Chẳng qua việc này cũng có gì, ở thời đại này rất bình thường. Tôn Huệ ăn rất ngon lành, cũng nếm thử các món ăn mặn, năm cũng chỉ có mấy ngày này mới được ăn ngon.

      Tiếng pháo trúc đầu tiên chợt vang lên, đám hài tử mất hết cả tâm tư ăn cơm, vội chạy ra bên ngoài xem. Mấy người lớn còn uống rượu lâu năm, tâm tình rất tốt bởi vì năm vừa qua gặp nhiều may mắn, hài tử sớm chạy hết chơi, cũng sợ lạnh, ầm ĩ huyên náo khắp thôn xóm.

      Giúp đỡ thu dọn bát đũa xong, Tôn Huệ cùng với mẫu thân và đệ đệ về phía nhà tranh của các nàng, năm nào cũng vậy, ăn cơm tất niên, giỗ tổ và đón giao thừa, đều tới chỗ này, ở Chu gia cũng khá lâu rồi, nhưng cũng chỉ là sống nhờ, có đạo lý giỗ tổ ở nhà người khác.

      Nhà tranh cũ rách, hàng năm đều tu sửa phen, cũng đến nổi gió lùa mưa dột. Ngày 26 vừa rồi có tới quét tước dọn dẹp, cũng coi như có thể ở được.

      bàn bày đồ cúng, bó hương, bỗng nhiên đùng tiếng, Tôn Duẫn ở bên ngoài vừa đốt pháo, hai tỷ đệ cùng cúng bái, lạy Bồ Tát xong, lại bắt đầu đón giao thừa, Tôn mẫu nhắc nhở tử nữ phen, sau đó cũng rời .

      Lại là năm mới đến, mỗi người đều lớn tuổi, có người vẫn điên điên khùng khùng như cũ, mà có người lại đột nhiên trưởng thành, Tôn Duẫn chính là đột nhiên lớn lên, năm ngoái thấy tỷ tỷ mấy lần mua gia súc, vì vậy mà thu lợi, khiến cho rất là động tâm, cũng hiểu tình huống trong nhà, hơn nữa Tôn mẫu lại với chuyện Tôn Huệ tích tiền xây nhà, bảo sau này nhất định phải đối tối với Tôn Huệ.

      Tôn Duẫn cũng rất xúc động, nghĩ mình là nam tử, đáng lẽ phải gánh vác trách nhiệm trong nhà, tuy rằng còn , cũng thể khiến tỷ tỷ giao ra nhiều như vậy! Điều đó thúc giục chuyển biến tư tưởng, để cho càng thêm kiên quyết thay đổi bản thân.

      Nhưng mà, phải thay đổi như thế nào, Tôn Duẫn còn có trình tự cách thức gì, nghĩ vẫn nên gánh củi bán tích cóp tiền bạc trước , rồi lại từ từ tìm kiếm, dù sao chỉ cần chăm chỉ, rồi tìm được. Về phần hành động thao tác như thế nào để sau, tạm thời đề cập tới, tỷ đệ Tôn Huệ ở nhà tranh đêm, buổi sáng lại trở về Chu gia, trước khi vào cửa đầu tiên là chúc tết Tôn mẫu: "Mẹ, chúc mừng mẹ, chúc mệ thân thể khoẻ mạnh, vạn như ý!" Tôn mẫu hé ra khuôn mặt vui mừng, cũng mở miệng những lời tốt lành: "Các con cũng vậy, mọi chuyện bình an, mau vào, ta đây phải thả bánh trôi rồi."

      Ở phương Bắc, ngày Tết được ăn bánh sủi cảo, Tôn Huệ khi còn bé buổi sáng đầu năm thức dậy được ăn, nhưng bây giờ ở vùng sông nước quận Thanh Nguyên này, đầu năm mới mọi người đều ăn bánh trôi, biểu thị quây quần đoàn viên.

      Thả bánh trôi còn phải mất lúc, lúc này Tôn Huệ phải tìm đệ đệ.

      Tết năm nay, khí trời cũng coi như là thoáng đãng trong trẻo, mặt trời tuy có nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, hai nhóc nhà Chu gia vẫn còn trốn ở trong chăn, chỉ có Chu Đồng rời khỏi giường, lúc này rửa mặt, nhìn thấy Tôn Huệ, cũng : "Sớm ha, chúc mừng muội, chúc muội tâm tưởng thành!" Tôn Huệ cũng : "Chu Đồng tỷ cũng vậy nha, chúc tỷ cả đời hòa hòa mỹ mỹ."

      Biết Tôn Huệ tới tìm Chu Thụ, Chu Đồng chỉ vào phòng: "Đợi chút , còn nằm trong chăn ăn vạ đấy, sợ rằng mặt trời lên tới đỉnh mới chịu dậy. Ngày hôm qua lúc gác đêm, hai đứa bọn chúng cũng thức rất muộn." Giải thích nguyên nhân hai đệ đệ lúc này còn chưa chịu dậy.

      "Còn chưa dậy sao? Lúc này mẹ ta thả bánh trôi rồi, nếu ta phòng bếp tiếng, để mẹ chờ lát?" Tôn Huệ nghĩ dù sao lúc này bánh trôi còn chưa cho vào nồi, tiếng để mẹ chờ lát cũng tốt, cũng thể dắt theo hai đứa nhóc. Vừa liền định đứng dậy, nhưng bị Chu Đồng kéo lại, cười lắc đầu : "Đừng , để cha mẹ chúng ta ăn trước , bằng lát nữa khách khứa tới nhà, khi đó phải tiếp khách, kịp ăn." Liếc nhìn gian phòng, : "Về phần hai bọn chúng, chúng ta cứ để phần ở trong nồi, lúc nào tỉnh, bưng cho bọn ăn cũng được vậy."

      Thử nghĩ thấy cũng phải, khi họ hàng bạn bè tới nhà, có cơ hội ăn, về phần hai nhóc, cũng rất dễ giải quyết.

      Bánh trôi chín rất nhanh, nặn xong thả vào nồi nước sôi, chẳng mấy chốc nổi lên, bánh trôi được nặn rất tròn, to bằng ngón cái, bánh trôi “lớn” như vậy, Tôn Huệ phải múc mười cái, nhúng vào nước vừng pha đường ăn.

      Hạt vừng rang thơm nức, dùng cây chày cán bột nghiền nát, trộn lẫn với đường trắng, lần đầu tiên nhìn thấy đường trắng, Tôn Huệ cũng phải bội phục trí thông minh của cổ nhân, đường trắng được chế luyện khác mấy so với đường được sản xuất trong nhà máy đời trước, nàng vô cùng thán phục! Hai thứ này kết hợp lại, cũng phải cộng , đó là mỹ vị thêm gấp mấy lần, ăn với bánh trôi bằng bột trắng căng mịn, hương vị thuần túy nguyên chất này, ăn rất là ngon.

      Mùng vô cùng náo nhiệt, thân thích bằng hữu lần lượt lui tới, ba nhóc Chu gia cũng theo Chu phụ ra ngoài chúc tết. Lúc này tỷ đệ Tôn Huệ cũng có chuyện gì, ở nơi đây có ai là thân thích, người quen cũng chỉ có vài người người, nhưng vừa mới sáng sớm người khác cũng phải chúc tết, các nàng chuẩn bị đến xế chiều, lại thăm bằng hữu, họp mặt gặp gỡ hồi.

      Từ sáng tới trưa rất là nhàm chán, mùng đầu năm cũng cần làm việc, bầy gà và la la sớm được cho ăn, Tôn Huệ bận rộn cả năm lúc này rảnh rỗi lại có chút quen. Cho nên phần lớn thời gian, nàng chỉ ngồi ở nhà chính, cũng chính là nơi người nông thôn tiếp khách kiêm ăn cơm. Châm trà rót nước cho bạn bè người thân của Chu gia tới đây chúc tết, nghe bọn họ chuyện trò tán gẫu.

      Ăn cơm xong chính là lúc bọn xả hơi, Tôn Huệ cũng chọn lúc này tìm Ngô Thải Điệp, tới trưa Ngô Thải Điệp thăm hết tất cả thân thích bằng hữu trong thôn, cũng nhận được ít tiền mừng tuổi, thấy Tôn Huệ, nửa vui vẻ nửa mệt mỏi : "Huệ tử, ngươi tới, ta đợi rất lâu rồi, ngươi còn tới, ta phải tìm ngươi!" Đột nhiên nhớ ra mình còn chưa chúc mừng, vội : "Huệ tử, chúc ngươi mỗi ngày đều vui vẻ! Sống lâu thiệt là lâu." Thời cổ đại ở nông thôn, có đọc qua sách gì, mấy lời thoại cát tường ít đến thương cảm, có thể ra mấy từ ngữ thanh nhã, là vô cùng hiếm có.

      "Cũng chúc mừng ngươi, chúc ngươi có cuộc sống mỹ mãn." Tôn Huệ cười chúc mừng, giải thích mình tại sao đến giờ mình mới tới: "Buổi sáng nghĩ là ngươi phải tới nhà thân thích chúc tết, có tới cũng gặp được, còn định xế chiều mới đến cơ, thấy , ta ăn cơm trưa xong liền tới đây rồi."

      Trong mắt Ngô Thải Điệp lấp lánh ánh cười, hài lòng : "Ừ, ngươi có lòng rồi." Vẫn hy vọng nàng có thể tới buổi sáng : "Nhưng mà ta vẫn hi vọng buổi sáng ngươi đến tìm ta cơ, cả buổi sáng ta đều ở bên ngoài, cũng đủ mệt rồi. Nếu như ngươi tới tìm ta, là có thể bớt mấy nhà thân thích rồi!"

      "Buổi sáng ấy à, ta tới để cản trở ngươi thu tiền mừng tuổi, bằng đến lúc đó ngươi có thể oán ta!" Tôn Huệ đùa.

      Ngô Thải Điệp lắc đầu: "Nào có, dù sao thân thích trong nhà cho tiền mừng tuổi cũng chỉ cho có lệ, cho năm sáu văn, căn bản là có nhiều." Tặng tiền mừng tuổi, cũng chỉ có ở những gia đình khá giả, chứ ở số vùng nghèo khổ, còn có tiền mừng tuổi đâu!

      "Ngươi chê ít cho ta ! Ta chê ít đâu."

      "Ngươi muốn? cho được đâu, nhưng mà đến chợ phiên hôm mười lăm, chúng ta cùng , ta tặng lễ vật cho ngươi !"
      Huỳnh Thượng HỷTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :