1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống bình thản vùng sông nước - Tạp Nhĩ Tư (46/129)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 59:


      Edit : Canina


      Mùa đông càng ngày càng lạnh, hoa tuyết cũng bắt đầu rơi, nháy mắt tới cuối năm. Mỗi năm vào thời gian này, nhà nào cũng giết gà làm thịt dê, giữ lại để dành ăn Tết. Tôn Huệ cũng ngoại lệ, ngoại trừ làm lạp xưởng, còn mua thịt bò ướp ngũ vị hương. Cơm tất niên năm nay phong phú hơn chút, cho dù chỉ có hai người là nàng và đệ đệ.

      Thế nhưng ngày 23 Tôn mẫu lại qua thông báo, năm nay giống như những năm trước, tuy rằng bọn họ dọn ra ở riêng, nhưng cơm tất niên vẫn ăn cùng chỗ, như vậy cũng náo nhiệt hơn. Đề nghị này là lúc tối Chu Hải ra, mà Tôn mẫu cũng muốn bữa cơm tất niên chỉ có hai tỷ đệ các nàng lẻ loi, bèn đồng ý.

      Tôn Huệ tất nhiên có ý kiến, mà Tôn Duẫn, trầm mặc hồi lâu rồi cũng gật đầu.

      Kỳ thực từ khi dọn ra khỏi Chu gia, Tôn Duẫn muốn lại gặp mặt bọn họ nữa, thế nhưng sau khi phát sinh chuyện Vô Lại, mặc kệ như thế nào, vẫn cảm kích Chu Hải, Tôn Duẫn ràng, ông ấy giúp đỡ rất nhiều. Bởi vậy, đối với chuyện tỷ tỷ và Chu Đồng dần dần giao hảo, cũng còn bài xích như trước đây nữa.

      tuy , nhưng cũng hiểu được, bọn bây giờ cần chỗ để dựa vào, cho tới khi bọn đủ mạnh mẽ.

      Hai mươi lăm, Tôn mẫu qua, kéo tay con : “Năm nay bằng mua miếng vải, làm cho con bộ xiêm y tốt, lớn như vậy rồi, chẳng lẽ bộ đồ ra dáng chút?” Những năm nay cuộc sống khổ cực, cho nên con con trai lớn vậy rồi mà cũng chưa từng được mặc quần áo đẹp, bình thường đều là đồ sửa lại từ quần áo của mình, nếu cũng chỉ là dệt tạm tấm vải thô, may đồ mặc tạm.

      Làm gì có ai thích mới, Tôn Huệ cũng vậy, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, : “ sao đâu mẹ, quần áo may tết năm ngoái vẫn còn mơi mới, năm nay cứ như vậy . Chờ xây nhà xong rồi, cần mje , chính con tự mua vải về làm.” Vóc dáng nàng còn chưa có định hình, hai năm sau còn có thể cao thêm mấy cm, đừng đến lúc đó quần áo biến thành ngắn cũn mặc được.

      Tôn mẫu trừng mắt lên, tức giận: “Y phục kia mặc qua mặc lại cũng 3 năm rồi, may lại lần, nửa, sao còn có thể mặc! Nghe mẹ, năm nay thừa dịp trong tay có tiền dư, cố gắng làm bộ quần áo.” Bà quyết tâm phải sửa soạn cho con lần, sang năm con cũng còn nữa, đến tuổi làm mai, ăn vận đẹp đẽ, càng có nhiều người vừa ý.

      “Biết , nha đầu Chu Đồng kia, năm nay mua hẳn miếng vải bông mịn, làm bộ quần áo kiểu mới, còn đánh cây trâm vàng, nhìn đẹp lắm.” Tôn mẫu : “Tết đến, con cũng lấy chuỗi hạt đeo tay với cây trâm nương tử lý chính cho ra mà đeo, nhất định kém nó.” phải nghĩ tới chuyện mua đồ trang sức cho con , tương lai lập gia đình còn mang theo làm của hồi môn, chẳng qua có quá nhiều việc cần phải dùng đến tiền, chỉ đành tính sau.

      Ngay cả quần áo mới nàng còn muốn may, nào có chuyện mang đồ đắt tiền ra đeo chứ. Tôn Huệ : “Cây trâm mẹ cho tệ, con thích đeo viên ngọc châu này, cũng rất tôn da, đeo nó cũng được.” Hạt châu cây trâm bạc phẩm chất tệ, xanh biếc lấp lánh, chẳng qua là hơi .

      Nhắc đến cây trâm kia, Tôn mẫu nhất thời sửng sốt, sau hồi thở dài mới : “Cây trâm bạc đó là cha con mua cho ta, lúc đó vì có thể sinh hoạt ở chỗ này mà đành bán đồ trang sức, chỉ còn cây trâm này, là khi đó cha con dắt theo ta tự chọn mua, nên mới cam lòng, cố ý giữ lại để tưởng niệm. Cho con, cũng coi như tâm ý của cha con.” Mấy câu này khiến cho Tôn Huệ rất là phiền muộn, cha nàng chết nhiều năm như vậy, bất kể là ai cũng nén nhịn muốn nghĩ tới. Lúc này lại bị gợi lại, mọi người đều biết gì.

      Vẫn là Tôn mẫu khôi phục trước nhất, cười : “ những chuyện này nữa, con thích cây trâm bạc kia, vậy đeo .” Lại : “Ngày hôm nay khí trời cũng tệ lắm, ăn cơm xong chúng ta lên trấn , mua vải cho con và Duẫn nhi may quần áo. Còn có mấy ngày, ban đêm cố gắng chút, tới đêm 30 là có thể mặc được rồi.”

      Tôn Huệ tiếp tục từ chối nữa, vừa nhắc tới người cha chết, nàng nhớ tới chuyện, cảm thấy tới thời điểm nên làm: “Mẹ, sang năm con muốn cùng đệ đệ đem phần mộ của cha dời tới nơi này.” Bao nhiêu năm rồi, đây là lúc nên làm chuyện này, tuy rằng hàng năm bọn họ đều tế bái, nhưng thực chính là phần mộ cha coi như bỏ hoang, địa giới xa xôi, mà còn mai táng sơ sài, có quan tài, cũng xây mộ.

      Trước đây là tuổi quá , hơn nữa vẫn còn ở tại Chu gia, chuyện này dễ làm, nhưng tại giống, nàng và đệ đệ dọn ra ở riêng, hoàn toàn có thể đưa mộ phần của cha tới nơi đây.

      “Chuyện này trước tiên vội, chờ qua sang năm, ta chọn ngày tốt lên miếu, xin trụ trì chọn ngày. Hơn nữa nơi chôn cất cũng phải lựa chọn cẩn thận, phải mời người xem xét chút, đơn giản đâu.” Tôn mẫu .

      Chuyển dời mộ phần đâu thể tùy tiện, ngày, địa điểm cũng phải chọn lựa kỹ, hơn nữa còn phải được mấy người trong thôn đồng ý, chuyện này dây dưa mất thời gian lắm.

      “Được, nghe mẹ.” Tôn Huệ dù gì cũng trải qua những chuyện này, hoàn toàn phải dựa vào mẹ quyết định, dù sao nhiều năm như vậy đều qua, đợi thêm khoảng thời gian cũng sao. Thế nào cũng phải để cha nhập táng lần nữa, có thể thể diện chút.

      Lúc xế chiều, Tôn Huệ theo mẹ lên trấn, mua vải trở về, nàng chọn tấm vải bông mịn màu xanh nhạt, mà đệ đệ chọn vải màu xanh lam. Tôn mẫu cũng giống như con , đối với thêu thùa chữ cũng biết, cũng may còn biết khâu vá chút, may quần áo khá tỉ mỉ, hơn nữa cắt may tệ, mặc vào nhìn rất đẹp. Hiếm thấy nhất chính là, hai bộ y phục này lại được làm xong đúng đêm 30, đó là nhờ Tôn mẫu thức mấy đêm để may.

      Mặc bộ đồ mới vào, khuôn mặt vốn hơn góc cạnh của Tôn Huệ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, thoạt nhìn khá xinh đẹp. Làm cho Tôn mẫu cười khen: “Nha đầu của ta cũng rất xinh đó chứ, trong quá khứ bị quần áo xấu xí che lấp , tại khiến ta giật cả mình.” Nước da của nàng giống Tôn mẫu, tuy làm lụng vất vả nhưng vẫn trắng nõn, mắt rất to, cũng có thần, chỉ là đường nét hơi quá cứng, tổng thể mà , xem như là mỹ nữ đẹp lạ.

      Soi mình trong nước, Tôn Huệ mơ hồ thấy dáng vẻ của chính mình, thể , người vẫn phải dựa vào ăn mặc, nhìn dáng dấp mình, ở thôn này cũng được coi như mỹ nhân rồi! Trong lòng có chút vui thầm, vốn thầm than ngũ quan hơi cứng giống nam nhân, bây giờ nhìn lại thấy cũng rất tốt.

      Mùng sau giờ ngọ gặp mặt Ngô Thải Điệp, ánh mặt trời tốt đến kì lạ, mới vừa chạm mặt, Ngô Thải Điệp kêu lên thán phục, khen nàng đẹp, ầm ĩ cũng muốn may bộ quần áo như vậy. Tôn Huệ được khen ngợi, trong lòng ngọt ngào như uống mật, cũng khen lại nàng: “Muội tính là gì, nào có đẹp như tỷ, ngay cả muội nhìn thấy tỷ cũng muốn làm nữ đăng đồ tử đây.” Lời này, nửa là khen tặng, nhưng lời còn nhiều hơn. Ngô Thải Điệp có ngũ quan thanh tú của nữ tử Giang Nam, lại thêm tính cách nàng ấy hào sảng, mấy ai thích.

      “Thôi , lại trêu ghẹo tỷ, cẩn thận tỷ cù muội đấy.” Ngô Thải Điệp : “Muội cũng nên mặc y phục mới nhiều chút, như thế đẹp hơn, đừng có mặc mấy bộ y phục sửa sửa lại kia nữa. Tỷ muội này, chúng ta tới tuổi này rồi, cần phải chút ý nhiều hơn.” Tiến đến sát tai Tôn Huệ, giọng : “Tỷ coi như thôi, nhưng muội phải chú ý nhiều hơn, tới tuổi kết hôn rồi nên thể tùy tiện được đâu, nếu chẳng có mấy ai đến nhà cầu thân. Muội nhhìn Chu Đồng cái , trước kia cũng chú ý, năm nay bắt đầu sửa soạn rồi, chẳng phải là vì muốn chọn lang quân như ý đấy sao!” Lời này vốn nên , nhưng vì Tôn Huệ là bạn tốt nên nàng ra cũng cảm thấy xấu hổ.

      Tôn Huệ trợn to hai mắt, lập tức im lặng, nàng nghĩ tới, ở trong mắt nàng, bản thân chỉ là hài tử choai choai, ở đời trước cũng mới học trung học, thế này, cách tuổi kết hôn còn kém1 ngàn 800 dặm đấy!

      Coi như nàng cố ý tránh né , muốn nghĩ đến những chuyện này, tại bị chọc thủng, nàng có chút nhụt chí. Tôn Huệ biết, mặc kệ nàng nhận định, thời đại này chính là như vậy, nữ tử mười lăm, mười sáu nhiều người sinh hài tử rồi, nữa cũng có chuyện Tôn mẫu để mặc nàng mười mấy tuổi còn chưa được gả .

      Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ lời nào, còn tưởng rằng nàng xấu hổ, đẩy nàng cái, vui vẻ : “Huệ tử, làm sao thế, còn thẹn thùng nữa sao! Ha ha, được rồi, hai chúng ta riêng với nhau mấy câu thôi, cho dù hơi quá giới hạn, nhưng ai biết nên sao đâu.” Lại : “Lời tỷ vừa , cho dù muội xấu hổ cũng phải nhớ kỹ. Chúng ta là nương, chỉ có cơ hội này, nếu như bỏ qua, hối tiếc kịp đâu.” Lời này Ngô mẫu cười với nàng, dáng vẻ lúc đó là như vậy: ‘Nha đầu, những nương khác đều ăn mặc đẹp đẽ, là vì muốn tìm được lang quân như ý, thế nhưng con cần, bởi vì hôn nhân của con được định ra từ rất sớm rồi.’

      Gật gật đầu, Tôn Huệ kéo kéo khóe miệng : “Muội biết, mẹ muội có với muội.”Lớp mai rùa bị đánh vỡ, chỉ có thể đối mặt, trong lòng rất phiền não, lẽ nào phải bắt đầu tìm hài tử thà để kết hôn? Ngẫm lại thấy có chút khủng bố.

      “Biết là tốt rồi.”

      “Ngô Nhị ca vẫn tốt chứ, ở cửa hàng thị trấn có ai bắt nạt ?” Nàng vốn định hỏi, dù sao chuyện này ở Ngô gia có chút phức tạp, Tôn Huệ nghe mẹ đề cập tới, dường như ngô Thải Điệp cũng bị chị dâu nàng giận lây, nhưng mình và Ngô Chi thâm giao đoạn thời gian, cũng coi như người bạn tốt, nàng thể lo lắng. Nàng vẫn hiểu , có nghề nào có ma cũ bắt nạt ma mới. Chưa quen cuộc sống ở nơi mới, có người chiếu cố, mọi chuyện tất nhiên như ý.

      Ngô Thải Điệp sao, mặc dù nàng có hơi ầm ĩ, nhưng nàng cũng cảm thấy bản thân đúng, cũng muốn tranh luận với đại ca chị dâu, dù sao nàng cũng hiểu , tới hai năm nữa chính mình bị gả , chờ tới khi đó, chuyện này dần dần bị quên lãng.

      “Nhị ca tỷ làm việc chăm chỉ, cũng giỏi giao thiệp, còn có vị hôn phu của tỷ thu xếp giúp, tại coi như hòa nhập với môi trường trong đó rồi.” Ngô Thải Điệp nhìn Tôn Huệ : “Mẹ tỷ có qua lần, trở về cần phải lo lắng, mọi người ở đó thoạt nhìn rất tốt, cũng rất quan tâm Nhị ca tỷ.” “Như vậy cũng tốt.”

      “Huệ tử, tỷ nghe mẹ tỷ , hình như sang năm đệ đệ muội Tư Thục học?” Tôn mẫu có tìm Ngô mẫu, Ngô Chi từng vào đó học, muốn hỏi thăm xem tiên sinh ở đó làm người như thế nào, có hết lòng dạy dỗ học trò hay . Lúc đó Ngô Thải Điệp cũng có mặt nên nghe được.

      “Lúc mẹ muội qua tỷ cũng ở đó sao?” Tôn Huệ : “Tám chín phần mười rồi. Hỏi thăm hai nơi, nhà chính là nơi Chu Sơn vào học, nhà khác chính là nơi Nhị ca vào học, chưa biết chọn bên nào đây.”

      “Nếu như Duẫn nhi học, tỷ đến chơi với muội cho muội đỡ buồn.” Nàng cũng muốn né tránh chuyện trong nhà, muốn ở chỗ với chị dâu.

      “Được, cực kỳ hoan nghênh luôn.”
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 60


      Edit : Canina


      Đầu năm có hai chuyện quan trọng, đầu tiên là Tôn Duẫn vào tư thục học, sau khi hỏi thăm mấy nhà gần đó, Tôn mẫu quyết định cho Tôn Duẫn học cùng nơi với Chu Sơn, như vậy cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau; thứ hai là chuyện chuyển dời phần mộ của Tôn phụ, chuyện này còn cần thời gian, lúc này Tôn mẫu vừa mới đề xuất với lý chính, bởi vì lúc trước nổi lên tranh chấp với đám người Vô Lại, sợ người nhà cản trở, cho nên chuyện này phải từ từ thúc đẩy, gấp quá là được.

      Ban đầu Tôn Huệ định rằng sau khi đệ đệ học, nàng bắt đầu thu mua củi ở trong thôn, rồi tự mình chở lên trấn bán kiếm chút tiền chênh lệch. Thế nhưng vừa mới ra bị Tôn mẫu bác bỏ, người đốn củi trong thôn đều là đám thiếu niên choai choai, cho dù chưa phải nam nữ đại phòng, nhưng dù chưa đến tuổi đính hôn cũng cần phải chú ý chút. Cho nên Tôn mẫu thà rằng kiếm ít tiền chút, cũng hy vọng con của mình bị người ta ra vào.

      Vì chút chuyện này, Tôn Huệ thấy đáng phải cãi cọ với mẹ, vậy nên nàng đổi suy nghĩ, dù sao xe lừa để chẳng làm gì, bằng cho thuê, mỗi ngày chưa tới chuyện kiếm được bao nhiêu tiền, cần cho lừa ăn là tốt rồi.

      Nhưng khi nàng kích động chạy với Tôn mẫu, đợi mẹ nàng mở miệng, Chu Đồng bên cạnh cười trước tiên, lắc đầu : “Mau thu lại suy nghĩ ấy , vì kia năm ba văn tiền, căn bản là đáng giá. Người khác thuê lừa của muội, còn biết sai sử thế nào đâu! Coi chừng bị bọn họ liều mạng ép buộc, nó chịu được.” phải là nhà mình, sao có thể cẩn thận, có khi còn hành hạ con lừa tới bệnh luôn.

      Hơn nữa cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

      “Nghe thấy ? Sau này phải tính toán kỹ lưỡng trong đầu lần trước , xem có thể thực hành hay , rồi hãy .” Tôn mẫu biết làm sao, con bà, thông minh cũng coi như thông minh, chẳng qua luôn nghĩ mọi người đều là người tốt, giống như kiểu rành thế . Còn phải dạy bảo, nếu tương lai gả đến nhà người ta, nhất định bị thiệt thòi.

      Tôn Huệ le lưỡi, mặt già của nàng đỏ bừng lên, vừa nãy quá kích động rồi, nghĩ tới có thể kiếm tiền là kịp xem xét về phương diện khác nữa, tại phục hồi lại tinh thần, bản thân muốn cho mình cái tát, quá ngu xuẩn, sống hai đời mà còn như vậy, quá mất mặt.

      Thấy con cũng là kiểu người thể ngồi yên chỗ, Tôn mẫu do dự, : “Nếu con ngại có chuyện gì làm, hay là ta mua cái thớt đá, dạy con làm đậu hũ.” Năm ngoái thu hoạch được ít đậu, bởi vì giá tiền cao nên bán, để ở nhà thỉnh thoảng đổi đậu hũ ăn.

      “Mẹ biết làm đậu hũ sao, sao nghe mẹ bao giờ?” Tôn Huệ rất kinh ngạc, bởi vì nàng xuyên lúc còn trong bụng mẹ, nên có trí nhớ từ khi còn , nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe , trước kia chưa thấy mẹ làm bao giờ, cũng còn nghe thấy người bên cạnh đề cập đến.

      “Chuyện lâu lắm rồi, hồi đó ta theo giúp bà ngoại làm, nhắc tới nó làm gì?” Tôn mẫu cười : “Nếu như phải thấy con nhàn rỗi có gì làm, cả đời này ta cũng .” Bà và nhà mẹ đẻ quan hệ tốt lắm, nhiều năm nay đều chưa từng nghĩ tới chuyện muốn tìm. Cho nên, sao có thể tự đề cập tới chuyện này chứ.

      Tôn Huệ gật đầu : “Vâng, mẹ dạy con .” Nghĩ tới có thể có thêm nghề phòng thân cũng tồi, lúc nhàn rỗi tự mình làm ăn, nếu làm ngon còn có thể kiếm tiền. Phải biết rằng, trong thôn chỉ có nhà làm đậu hũ, thôn lân cận có, chợ cũng luôn, muốn mua cũng có mà mua.

      Thớt đá phải mua là có thể mua ngay được, phải đặt người ta làm mới được. Đến cửa hàng chuyên môn làm dụng cụ bằng đá, tiêu tốn năm trăm văn, coi như là tiền đặt cọc, để cho ông chủ nhanh chóng làm giúp. Mà trước khi thớt đá làm xong, còn phải bỏ công sức dựng gian phòng bằng trúc, coi như là xưởng đậu hũ.

      Phòng cần rộng lắm, gian nho sát cạnh phòng bếp, chờ thớt đá được chở tới cũng vừa hoàn thành. Từ đầu tới cuối cũng chỉ mất mấy ngày.

      Đầu tiên phải đem đậu ngâm, chờ nó nở ra bỏ vào thớt đá, đổ thêm nước, bắt con lừa xay cối. Tôn mẫu đứng bên cạnh vừa nhớ lại cách làm, vừa cho Tôn Huệ nghe những điểm cần chú ý. Bởi vì rất lâu làm cho nên đậu hũ lần này làm rất mất thời gian, hơn nữa thành phẩm cũng tốt lắm, vẫn còn khá là cứng —— so với đậu hũ ở phương Bắc.

      Thử hai lần, lấy ra tỷ lệ thích hợp, đậu hũ làm ra vừa trơn vừa non, so với đậu hũ được bán chợ, coi như là thành công.

      Đậu hũ vừa làm ra, ngày đầu tiên định mang bán, Tôn mẫu để cho con lấy chỗ đậu làm thành công ra cắt thành từng khối, đem tặng cho các nhà trong thôn. Chỗ đậu cũ của mẻ đầu tiên, Tôn mẫu quyết định làm thành chao, giữ lại bỏ vào cháo. Chỗ đậu loãng được làm thành tào phớ.

      Mượn cách đời trước của Tôn Huệ, đậu hũ già chính là đậu hũ phương Bắc, đậu hũ non chính là đậu hũ phương Nam, quá non chính là tào phớ, đậu đông lại là sữa đậu nành! Đậu hũ rán nổ là đậu hũ chiên, để hư chính là chao. Bất kể thế nào, đều có thể bán.

      Những nhà được tặng đậu hũ về sau đều tới chỗ Tôn Huệ mua, cũng coi như là quảng cáo sản phẩm.

      Chuyện làm đậu hũ này cũng có gì đáng , Tôn Huệ cao hứng lên liền làm mạch, mới đầu Tôn mẫu còn phải đứng bên cạnh nhìn, dần dần mình nàng cũng làm được, dù sao làm đậu hũ cũng cần nhiều kỹ thuận, lại chẳng phải đem bán cho nhà giài, cần phải chú ý nhiều. Có khi làm tốt, bán giá rẻ, người khác cũng chẳng gì, chỉ trêu ghẹo hai câu. Hơn nữa, chuyện làm ăn coi như tệ, sau tháng, thu được ít tiền lời.

      Việc này so với việc thu mua củi mang lên trấn bán kiếm tiền chênh lệch nhàng hơn nhiều, hơn nữa còn lợi nhuận cao hơn chút ít.

      Còn có chuyện này, Tôn Huệ làm thời gian ngắn hài lòng với việc chỉ bán độc đậu hũ, vắt hết óc nghĩ cách, đầu tiên là làm ra đậu hũ chiên, đậu hũ khô nhiều lớp, mà loại được hoan nghênh nhất chính là đậu khô ngũ vị hương, sau khi tốn thời gian tương đối dài nghiên cứu chế tạo, mất ít đậu hạt, mới coi là thành công. Thế nhưng, có giao ra có hồi báo, bởi vì làm ra đậu khô ngũ vị hương, ở vùng này còn chưa từng có cho nên rất được hoan nghênh, buôn bán lời khoản kha khá.

      biết là ai truyền lên trấn, huyện thành, có mấy tửu lâu tìm tới đây, muốn Tôn Huệ cung cấp đậu khô ngũ vị hương. Giá tiền tương đối cao, nếu nàng đáp ứng, nhất định thu được ít tiền. Nhưng đợi Tôn Huệ kịp vui mừng có người tới phu nhân Huyện lệnh cho mời nàng.

      Phu nhân Huyện lệnh cho mời, Tôn Huệ có biện pháp từ chối, nàng theo tới nhưng bà ấy để cho nàng vào phòng, mà chỉ để nàng đứng ở ngoài cửa rồi hỏi mấy câu. bà tử ra ngoài, cầm hà bao đưa cho Tôn Huệ: “Đây là phu nhân thưởng, còn mau tạ ơn.” Tôn Huệ cắn răng, quỳ xuống, hướng về phía bên trong dập đầu đầu: “Tạ phu nhân.” Đây là lần đầu tiên quỳ người sống, hai đời, lần đầu tiên cảm thấy bình đẳng là tốt.

      Bà tử cũng bảo nàng đứng lên, ném hà bao mặt đất, : “Đậu khô ngũ vị hương ngươi làm ra, phu nhân ăn thấy thích, ngươi ra bí phương, hoặc ký văn tự bán mình, lưu lại trong phủ cũng được.” Lời này ra như thể ra lệnh, hoàn toàn để cho đối phương phản đối.

      Tôn Huệ hiểu, thích ăn chỉ là chuyện, quan trọng hơn là nhìn trúng khả năng kiếm lời trong đó . Cho mình hà bao, thoạt nhìn nhiều, nếu như mình đưa bí phương cho đối phương, lợi nhuận gấp trăm lần cũng có. Ahhh, lần đầu tiên thấm thía, quyền thế là quan trọng.

      “Nếu phu nhân thích, ta đây biện pháp cho các ngài. Nếu như chê phiền toái có thể kêu đầu bếp nữ đến chỗ, xem cách làm.” Có câu ‘Cánh tay dài thế nào cũng thể dài quá bắp đùi’, huống chi so với phu nhân Huyện lệnh, bản thân ngay cả cánh tay cũng phải! Cho nên, thể làm gì khác hơn là biết điều chút hiến phương pháp cho bà ta.

      Bên trong phòng, phu nhân Huyện lệnh mở miệng phân phó: “Tiền ma ma, lát nữa bà kêu Lưu gia theo nha đầu này về, học cách làm cho tốt.” Nhất định phải học nhanh chút, lão gia ở nơi này cũng nhiều năm, phải chuẩn bị tiền bạc, xem có thể thăng chức hay .

      “Vâng, ta đây gọi Lưu gia tới, dập đầu cho ngài xong theo nha đầu này về.” Tiền ma ma .

      cần dập đầu, trực tiếp qua . Tiền ma ma, nhớ dặn dò Lưu gia câu, phải học cẩn thận, hơn nữa đừng quá tốn thời gian.”

      “Phu nhân yên tâm, Lưu gia tự có chừng mực.”

      Lưu gia, là kẻ chuyên hỗ trợ ở phòng bếp, là hồi môn của phu nhân Huyện lệnh, tay chân lưu loát, học gì cũng nhanh, chuyện xấu phu nhân phái làm đều rất là chú tâm. Mặc dù vừa mắt Tôn Huệ, nhưng hiểu hỏi, đậu khô ngũ vị hương này hơi phức tạp chút, thế nhưng chỉ năm ngày, cũng học được khá khá. Lưu gia ở thêm hai ngày, xác định có thể xuất sư, liền trở về phụng mệnh.

      Biết Lưu gia chính là hạ nhân nhà Huyện lệnh, ánh mắt người trong thôn nhìn Tôn Huệ rất hâm mộ, bọn họ hoàn toàn biết Tôn Huệ hề cảm thấy kiêu ngạo chút xíu nào khi có liên quan tới nhà Huyện lệnh, ngược lại, còn rất thoải mái. Thái độ cao cao tại thượng kia làm cho nàng bị buộc cúi đầu, mà hà bao bọn họ cho, về sau Tôn Huệ đem cân, phát chỉ có năm lượng bạc, căn bản là quá ít, nếu như bán cho người khác, ít nhất cũng phải được hai mươi lượng! Mà những người có thế lực hơi lớn chút, nhận được bí phương này, hoạt động phen, vẫn có thể kiếm ít tiền.

      Chẳng qua việc này cũng đành thôi, sau khi làm xong vụ mua bán với phu nhân Huyện lệnh, người trong thôn đại khái dám ức hiếp nhà mình nữa. Vừa nghĩ như thế, Tôn Huệ cũng được an ủi.

      Ở nhà bên kia, khí sắc phụ nhân càng ngày càng tệ, thân thể ràng suy yếu hơn trước rất nhiều, trong mắt tràn đầy đau thương, nhìn chị dâu : “Em biết lúc nào phải ra , chết, em sợ. Nhưng em yên lòng Hiên nhi, lưu lại mình nó sống dựa vào bá bá, còn biết thành ra cái dạng gì. Phải mau mau tìm nương cho nó, thừa dịp em còn hơi sức, cho chúng nó thành hôn. Được như vậy, chỗ tài sản kia cũng có thể cầm tới tay.”

      Nắm tay bà chặt, Ngô rưng rưng nước mắt: “Đừng có xui xẻo thế, nào tới mức độ đó chứ, gần đây đại phu kê đơn thuốc muội uống tốt lên nhiều, tin tưởng sau khi uống hết thuốc, em khỏe lên thôi.” Chuyện này phải làm sao đây, đứa Hiên nhi này sớm mồ côi cha, toàn dựa vào mẹ nuôi nấng, tại mới bao nhiêu tuổi, mẹ lại sắp rồi, là đáng thương.

      “Thân thể của em, em biết . Có thể chịu đựng qua năm nay, cũng coi như may mắn rồi.” Phụ nhân kéo bà, cầu xin: “Chị dâu, chị nhất định phải giúp em, phải mau mau tìm vợ cho Hiên nhi.”

      “Biết, biết. Chị dâu nhờ người tìm kiếm rồi, nhất định chọn được người tốt đưa đến cho em xem.”

      --------------------------

      ☆, Chương 61

      Edit : Canina


      Phụ nhân nọ thấy chị dâu đáp ứng hỗ trợ, mới nở nụ cười: “ những em làm liên lụy tới Hiên nhi, mà cả cha mẹ, ca ca chị dâu cũng phiền phức vì em, giá như em xuất cõi đời này, có lẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.” Bà khỏi cảm khái, cùng ở lại nhà mẹ đẻ, nếu là người khác bị cho ra gì rồi. Ca ca chị dâu là người tốt, những phàn nàn, còn che chở mình và Hiên nhi nhiều hơn.
      Lời này người bình thản, người bên cạnh nghe được lại cách nào bình yên. Ngô bỗng cảm thấy đau xót trong lòng, suýt nữa rớt nước mắt, bà cố nén cảm xúc, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “ cái gì thế, em là của con chị, giúp em còn giúp ai. Chẳng qua em chỉ gặp vận xui hồi, chờ qua rồi tới lúc hưởng phúc mà! Đến lúc đó chị dâu còn phải dựa vào em nữa đó.” Nếu là trước kia, em chồng tuyệt đối những lời này, em ấy lòng dạ thanh cao, hẳn nhận định rằng tương lai báo đáp mình tốt. Cho nên, cho dù người khác linh tinh, em ấy vẫn thản nhiên như cũ. Mà bây giờ lại ra mấy lời như vậy, là biết rằng mình sắp chống đỡ được bao lâu, kiếp này có cơ hội báo đáp.

      Nhiều ngày trôi qua, trong lòng phụ nhân hết lo lắng lại hoảng sợ, cho tới bây giờ, cách tử vong càng ngày càng gần, trái lại thông suốt. Lúc này còn có thể bình tĩnh : “Chị dâu, đời này muội có biện pháp báo đáp ân tình của tỷ rồi, đời sau quá xa, chỉ có thể để cho Hiên nhi trả lại cho tỷ.”

      “Mau thu lời này lại, chị dâu mất hứng, chị dâu chỉ cần em khỏe mạnh, mấy chuyện báo đáp linh tinh, người trong nhà đâu cần phải khách sáo như vậy.”

      Mặc dù bị ngắt lời, phụ nhân nọ vẫn tiếp tục : “Hiên nhi học vấn tệ, tiên sinh cũng thường xuyên khen ngợi, dám nghĩ trước đỗ Cử nhân, nhưng tú tài hoàn toàn có thể. Hơn nữa cha nó lưu lại rất nhiều thứ, lại chỉ có mình là con, cuộc sống tương lai quá tệ, biết ca ca chị dâu thiếu. Nhưng hai chị sinh nhiều con, Hiên nhi mình chiếm quá nhiều, nên chia cho mọi người ít mới tốt.”

      Ngô nghĩ tới em chồng mình lại ra lời này, vội vàng ngăn lại: “Lời này của em khiến cho chị dâu còn đất dung thân rồi, chị còn chưa cho cháu trai được thứ gì, chẳng lẽ làm trưởng bối còn ham muốn đồ của vãn bối? Cho dù của cải của Hiên nhi có nhiều hơn nữa, vậy cũng là thuộc về bản thân nó, chị và cậu của nó chỉ có cho thêm, chứ lấy của nó. Mặc dù xác thực như lời em , trong nhà nhiều đứa , nhưng tình huống trong nhà tốt hơn những người khác rất nhiều, như này rồi mà cuộc sống còn tốt lên có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”

      Biết em chồng như vậy, là muốn báo đáp ân tình, thứ hai là muốn sau khi mình ra con trai cũng có chỗ nương tựa, là tấm lòng người mẹ vô bờ bến. Thế nhưng làm sao bà có thể đáp ứng, những bị người ta chỉ trích, mà quan trọng hơn là, làm như thế là trái với lương tâm.

      “Chị dâu, trong lòng em chọn được người, chị giúp em xem xét chút, nếu như có thể, làm phiền chị chuyến giúp em.” Phụ nhân nọ lại chuyển đề tài, vừa đến hôn của con trai, bà đề cập tới chuyện chia của nữa, dù sao bà cũng tính toán tốt, sửa đổi.

      Thấy em chồng đổi đề tài, Ngô cũng hỏi theo: “Sao, em có nhân tuyển hả, nghe chút?” Bà hơi ngạc nhiên, biết là ai, nhiều ngày nay em chồng ra ngoài, biết là chọn người từ đâu.

      Người này, phụ nhân nọ là rất hài lòng, quả quyết, ngoan cường, mà con trai bà quá mức nhu hòa, phải cưới được người vợ như vậy mới có thể chống nhà. Cười : “Là người trong thôn nhà ngoại của chị, họ Tôn, tên chỉ có chữ Huệ.” Bà vẫn luôn có ý nghĩ này, tại nghe nàng và phu nhân Huyện lệnh có giao dịch, liền quyết định rồi. Nha đầu này chỉ có dũng, hơn nữa thông tuệ, rất là phù hợp với tiêu chuẩn chọn dâu của bà.

      “Huệ nha đầu?” Ngô kinh ngạc suýt nữa kêu thành tiếng, bà hoàn toàn ngờ em chồng lại tuyển trúng Huệ nha đầu, lưỡng lự hồi, : “Việc này dễ làm đâu! Em muốn sớm làm hôn cho Hiên nhi, chuyện này, Tôn gia đáp ứng. Đệ đệ của con bé mới bao nhiêu tuổi, đính hôn là có thể, nhưng muốn làm hôn ít cũng phải qua hai năm nữa, ít nhất phải tới khi đệ đệ con bé lớn hơn chút.”

      Tôn gia chuyển ra ở riêng còn dễ , nhưng tại, Tôn Huệ thể nào kết hôn sớm như vậy được. Cũng là bởi vì dưới nàng còn có đệ đệ, đâu thể để cậu nhóc hơn mười tuổi phải ở mình nơi như vậy được, hơn nữa lúc trước vừa gặp phải chuyện kia xong, chắc chắn bọn họ đáp ứng.

      Đối với tình huống Tôn gia, phụ nhân nọ biết , nhưng bà vẫn rất vừa ý nha đầu Tôn Huệ này, bèn : “Chị giúp em hỏi thăm trước , phải xem xem người ta có vừa ý Hiên nhi nhà ta , những chuyện khác có thể tính sau. Nếu như có thể, cứ định hôn trước, về phần hôn lễ, trì hoãn thời gian ngắn cũng sao.” Bà coi trọng chuyện này.

      “Được rồi, chị về nhà mẹ đẻ chuyến, vừa lúc nhà chị dâu chị và nhà con bé khá thân thiết, nhờ em ấy hỏi giúp, tỷ lệ thành công lớn hơn.” Ngô ôm bao nhiêu kỳ vọng, nhưng ở trước mặt phụ nhân, phải mấy lời dễ nghe.

      “Làm phiền chị, tới đó chị thay em vấn an nhé.”

      “Vậy em nghỉ ngơi trước , chị dặn dò đám mấy câu rồi luôn.”

      “Vâng. Chị đường cẩn thận.”

      Tới Ngô gia, Ngô Thải Điệp và đại ca con bé đều có nhà, Ngô đuổi bọn , chỉ chừa lại Ngô mẫu chuyện, chờ trong phòng chỉ còn lại có hai người, bèn ra ý tứ của em chồng, muốn kết thân với Tôn gia.

      “Hả? Em chồng em nghĩ như thế nào mà lại muốn Huệ tử làm con dâu?” Ngô mẫu vừa nghe liền nhảy dựng, hai người này hoàn toàn liên quan tới nhau, lại chưa gặp qua, làm sao quyết định. Hơn nữa đối với hôn tương lai của Phùng Hiên, cho tới nay, Ngô mẫu đều hỏi thăm các tiểu thư nhà thư hương, dù sao phụ thân chết của Phùng Hiên chính là tú tài, gia đình họ trước giờ vừa làm ruộng vừa học.

      Ngô cũng giấu giếm chị dâu mình, thổ lộ tình, mang theo thương cảm: “Em chồng kia của em, chưa chắc qua được năm nay, cho nên càng muốn gấp rút định xong hôn cho con trai. Chuyện trong nhà họ, chị dâu cũng biết đấy, ông chồng đối xử vớihai mẹ con tốt, vẫn luôn bắt nạt Hiên nhi tuổi còn , chiếm cửa hàng của họ. Em chồng em sợ cưới con dâu nhu hòa bị người ta chèn ép, trước giờ đều cố gắng tìm người có chủ ý. Mà nha đầu Tôn Huệ này, hoàn toàn phù hợp, cho nên muốn hỏi ý nhà con bé xem thế nào.”

      “Chị cũng coi như nhìn Phùng Hiên lớn lên, là đứa tốt, hơn nữa học hành chăm chỉ, người ta đều kế thừa trí thông minh của cha ; bởi vì Thải Điệp, nha đầu Huệ tử chị cũng thường xuyên tiếp xúc, thân thể khỏe mạnh, thông tuệ, quan trọng hơn là biết mềm biết cứng. Hai người này kết hợp, coi như là ông trời tác hợp cho.” Ngô mẫu chuyển lời, cau mày cảm thán: “Nhưng mà được đâu, Tôn gia đáp ứng, mẹ Huệ tử vẫn muốn tìm lương tế(con rể tốt) xuất thân đơn giản, tính tình tốt, con gả mới có thể thoải mái sống. Bà ấy từng với chị, là con theo mình chịu khổ lâu như vậy , tương lai nhất định phải tìm nhà chồng phù hợp.”

      Điều kiện của Phùng Hiên rất tốt, bản thân có tài khí , ở vùng nông thôn như này thân phận hề thấp, hơn nữa tư chất cũng khá nổi bật. Nhưng và thân tộc hòa thuận, trong nhà cha mất sớm, mẹ bệnh nặng, cuộc sống yên bình. Tôn mẫu suy nghĩ cho con , chưa chắc đáp ứng.

      Phùng Hiên là cháu ngoại của mình, dĩ nhiên là tốt, cho dù có chút ít tỳ vết nào bà cũng bỏ qua, Ngô : “Chị dâu lời này đúng đâu, trước bản tính Hiên nhi ôn nhuận, đối xử với người khác hòa nhã, chúng ta về lo lắng của chị chút.” Nửa là oán giận, nửa là phục : “Chị , gả cho cháu ngoại trai của em, sao lại thoải mái? Đại bá của cho dù tệ bạc, sau đám cưới, phải ở cùng, hai vợ chồng trẻ có nhà riêng, hai bên sống xa nhau, lúc bình thường đụng chạm nhiều, ngày lễ ngày tết, chẳng qua cũng chỉ làm chút lễ tiết bề ngoài, hòa hảo ở chung, được cách xa ra, đâu thể tự tại! Hôn như vậy có nhiều đâu.”

      Hoàn toàn đúng là xem mặt bất lợi, nếu quả đại bá dễ né tránh như vậy, Phùng mẫu cần gì phải về nhà mẹ đẻ ở, cũng cần gì phải tìm con dâu mạnh mẽ? Đại bá hung dữ, chỉ cần bối phận là có thể áp đảo ngươi, chỉ có biết điều lắng nghe mà thôi, sao còn có thể phản kháng ?

      Ngô mẫu cũng tiện phản bác, : “Như vậy , hai chúng ta ở nơi này qua lại cũng vô dụng, bằng tìm Tôn mẫu, em chuyện với bà ấy chút, chỉ cần bà ấy gật đầu, chuyện này xong.” Đối với hôn này, lời của Tôn mẫu mới có trọng lượng nhất, bọn họ ngồi nơi đây có nhiều hơn nữa, cũng thể đại biểu ý nghĩ của Tôn mẫu, vẫn nên cho bà ấy nghe, nghe xem bà ấy quyết định thế nào.

      “Cũng tốt, vậy chị dâu mời bà ấy tới đây, em chuyện với bà ấy.” Ngô mẫu gật đầu đồng ý, bất kể có được hay , dù sao cũng phải hỏi Tôn mẫu , lúc trở về Ngô cũng dễ ăn .”Tôn tẩu tử tới đây, chị phải ở bên cạnh giúp đỡ, hôn này nếu như có thể thành, chị chính là bà mai đó!” Bà nghĩ, nếu như có thêm Ngô mẫu vun vào, chuyện cũng có khả năng thành công.

      “Chị hiểu mà, tất nhiên kể ưu điểm của Hiên nhi, thế nhưng có thể thành công hay , chị cũng có thể bảo đảm, việc đó phải do Tôn tẩu tử quyết định.” Ở bên bóng gió vẫn là có thể, nhưng cũng khuyếch đại, dù sao Tôn gia có qua lại, thể bởi vì chút khuyếch đại hoặc giấu giếm, cuối cùng khiến cho cuộc sống của hai đứa thoải mái.

      “Cái này em hiểu, được cũng sao, còn có thể tìm người khác, để cho chị dâu xen giữa khó làm.”

      Mới vừa vào đầu mùa xuân chưa được bao lâu, việc đồng áng khá rảnh rang, khí trời còn rét tháng ba, Tôn mẫu chỉ ở trong nhà làm chút ít thêu thùa. Thấy Ngô mẫu tới đây, chào hỏi xong, Tôn mẫu bị kéo , dọc theo đường cũng gì, chỉ bảo tới nơi tỉ mỉ.

      Tôn mẫu mang theo đầy bụng nghi ngờ tới Ngô gia, thấy Ngô lại càng thêm khó hiểu, bà đoán ra ý tứ của bọn họ, dưng kéo bà tới là có chuyện gì?

      Mới vừa ngồi xuống, Ngô rót cho bà ly trà nóng, kế tiếp đem chuyện kết thân ra đầu đuôi.

      Nuốt nuốt nước bọt, Tôn mẫu ngây ngốc : “ thể nào, sao lại coi trọng nha đầu Huệ tử nhà tôi chứ, chẳng phải Phùng công tử luôn muốn kết thân với gia đình lớn hay sao?” Gia thế giống như Phùng Hiên được coi là tương đối tốt, cũng có chút ít lời đồn đãi, nhưng chỉ có mình là con, nghe tìm tiểu thư nhà giàu, đợi đến thích hợp thành hôn. Cho nên đối với việc Ngô cầu thân, bà có chút phản ứng kịp.

      “Nào có, tìm được ai đâu! Toàn là người ngoài linh tinh thôi.” Ngô . Bà rất sợ bị hiểu lầm, bị người ta cho rằng Phùng Hiên bị từ hôn nên mới cầu hôn Tôn Huệ.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :