1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Rồi, lại làm tiền nữa cho coi

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 57: Thư tới.

      Về đến nhà, sắc trời tối đen. ngày bận rộn, Thủy U Hàn cũng hiểu được.

      Mệt mỏi. Mà những biến cố trong ngày qua cũng khiến mẹ con Trịnh Tú Nga bị ép buộc quá mức. Nhị Ny nằm trong lòng Trịnh thị ngủ, tiểu Uyển cũng gật gù. Thủy U Hàn liền để người đưa các nàng đến thu thập gian phòng, mọi người qua loa ăn cơm chiều xong đều nghỉ ngủ.

      Ngày hôm sau, Trịnh Tú Nga dậy sớm đến trước phòng Thủy U Hàn. Vừa thấy Thủy U Hàn ra quỳ xuống thỉnh an.

      Nhủ mẫu vội vàng đem nàng nâng dậy, kéo qua bên ngồi. Trịnh Tú Nga tắm sạch , miệng vết thương cũng được băng bó lại kỹ càng, mặc bộ y phục của nhủ mẫu. Thủy U Hàn thấy khuôn mặt nàng vẫn còn tiều tụy nhưng tinh thần tốt hơn nhiều.

      “Trịnh thị, về sau tất cả còn là người ngoài, mấy nghi thức xã giao liền miễn. Ta thích người khác quỳ trước mặt mình.” Đây là , Thủy U Hàn cho đến bây giờ cũng quen thấy người khác quỳ hành lễ với mình.

      “Thủy phu nhân, ba mẹ con ta nhờ người mới thoát khỏi hố lửa, ta từ nay còn là người Bành gia nữa.”

      Thủy U Hàn thấy nàng như vậy, xem ra hoàn toàn thông suốt rồi, khỏi thay nàng cao hứng.

      “Tú Nga tỷ, ngày hôm qua nghỉ ngơi tốt ? Có cái gì bất tiện, hoặc còn thiếu thứ gì đều phải cùng ta . Nếu gặp ta tìm nhủ mẫu , trăm ngàn lần nên khách sáo.”

      “Đa tạ Thủy phu nhân. Nhủ mẫu cũng tiểu Hồng an bày thỏa đáng cho ta, ta cái gì cũng thiếu. Người xem, đây là quần áo nhủ mẫu cấp cho ta. Ta tới tìm người, là muốn hỏi người an bài cho ta làm công việc gì. Ta cái gì cũng có thể làm, người cứ việc phân phó ta. Mẹ con chúng ta nợ người nhiều lắm, ta cũng dám chắc là có trả nổi hay , người an bài cho ta nhiều việc, ta đây mới dám yên lòng.”

      Thủy U Hàn cười: “Cái gì mà nợ với nợ, ta giúp các ngươi, là do ta nguyện ý, cũng phải là muốn các ngươi báo đáp ta. Ngươi mệnh khổ, ta chỉ có thể giúp như vậy, nhìn ngươi chịu khổ trong lòng ta cũng thoải mái. Sau này ngươi ở lại chỗ này của ta, cũng đừng vội làm cái gì. Ngươi trước tiên phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, hai hài tử cũng như vậy. biết nhị Ny bây giờ có thể ăn cái gì, ngươi cùng ta , ta cho người an bài.”

      “Đa tạ phu nhân, hôm qua nhủ mẫu đem sữa qua nấu cùng cháo, nhị Ny thực thích ăn.”

      “Kỳ nhi nhà ta so với nhị Ny hơn, tại trừ bỏ sữa bò, sữa dê, còn có thể ăn chút lòng đỏ trứng cùng cháo. Tiểu Uyển cùng nhị Ny cũng phải bồi bổ cho tốt vào, hai hài tử này gầy quá.”

      Trịnh thị lắc đầu: “Như vậy sao được, chúng ta là….. Phu nhân, người chỉ cần cho chúng ta ăn no là đủ, cần đặc biệt….”

      ngươi đừng khách sáo. Về sau mọi người là người nhà, Tú Nga tỷ ngươi đừng khách khí nữa. Mấy ngày nữa ngươi cũng đừng nên vội vã làm việc, trong tiểu viện này công việc cũng nhiều lắm, còn có bọn tiểu Hồng kia mà. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện quá khứ cũng đừng nghĩ tới nữa. Ngươi nhìn mỗi người trong viện ta ai nấy sắc mặt đều hồng nhuận hơn ngươi. Chờ thời điểm ba mẹ con các ngươi cũng như bọn họ, đến lúc đó ta an bài công việc.”

      Tiểu Hồng bên cạnh : “Tiểu thư của chúng ta hận thể uy chúng ta thành tiểu trư.” Tiểu Hồng xong cũng nhịn được cười, nhủ mẫu cũng cười. hồi, Đồng thẩm tặng đến mấy bộ quần áo tiểu hài tử đến.

      Thủy U Hàn cầm lên, thấy kích thước quần áo cũng tương xứng với vóc người của tiểu Uyển cùng nhị Ny.

      “Ta nghĩ bên phía phu nhân sợ có quần áo hợp với hai tiểu hài tử. Ta liền tìm đến vài món. Đều là của hài tử trong phủ từng mặc qua. Trịnh thị, ngươi cũng cần ghét bỏ.”

      Trịnh Tú Nga vội vàng cám ơn.

      Thủy U Hàn liền cười: “Vẫn là Đồng thẩm suy nghĩ chu đáo, quần áo Tú Nga tỷ còn dễ , quần áo tiểu hài tử này quả là khó xử, vội quá nên cũng làm kịp.”

      Đồng thẩm nghe chuyện tình của Trịnh Tú Nga, càng đồng tình nàng vô phước, hận người Bành gia quá mức vô tình vô nghĩa. Ba nữ nhân cùng ngồi, còn có thêm Đồng thẩm, trò chuyện cũng ngày càng náo nhiệt. Trịnh thị bị vài người vây quanh hỏi han ân cần, lại nghĩ đến tình cảnh chính mình trãi qua vài năm trước, quả là nghiêng trời lệch đất, trong lòng vô cùng cảm kích.

      Lúc này rèm che bị vén lên, Đông nhi tới bẩm báo với Thủy U Hàn: “Phu nhân, thiếu gia phái Hoàng Kỳ lại đây, người có thư hồi . tại Hàn Lục gia ở tiêu cục ở thư phòng chờ, thiếu gia thỉnh người qua.”

      Thư, tiêu cục, vậy chỉ có thể là việc kia. Thủy U Hàn trong lòng có chút hưng phấn, thay xong bộ xiêm y, liền theo Đông nhi ra khỏi viện, xuyên qua đường hẻm vào thư phòng của Âu Dương.

      Tiến vào thư phòng, quả nhiên thấy Âu Dương cùng nam tử trung niên chuyện. Hai người thấy Thủy U Hàn tiến vào liền đứng dậy.

      “Tiểu Hàn, đây chính là Hàn Lục gia của Chính Dương tiêu cục. Hàn Lục gia, đây là biểu muội của ta.”

      Hàn Lục khom người thi lễ với Thủy U Hàn, Thủy U Hàn cũng nghiêng người đáp lễ lại, mọi người phân chủ khách ngồi xuống.

      Âu Dương đem phong thư đưa cho Thủy U Hàn: “Tiểu Hàn, đây là hồi Hàn Lục gia mang về, muội xem .”

      Bề mặt phong thư có đề thêm gì, cũng được dán lại. Thủy U Hàn ở trước mặt Âu Dương xé mở phong thư, từ bên trong lấy ra trang giấy. Vừa mở trang giấy ra, là chữ to rồng bay phượng múa. Thủy U Hàn nhíu nhíu mày, cái chữ này được viết theo lối viết thảo, nàng nhận ra được. Ta hận chữ viết thảo, Thủy U Hàn trong lòng thầm nghĩ, đem giấy viết thư đưa cho Âu Dương. Âu Dương cúi đầu nhìn, lại xem sắc mặt Thủy U Hàn.

      Nhất thời hiểu được, cũng gì, ngón tay bàn viết ra chữ Chính Khải chữ “Chuẩn.”

      Thủy U Hàn lại cầm lá thư, cẩn thận nhìn, chữ “Chuẩn”. Phía dưới chữ còn có con dấu nho , Thủy U Hàn nhận ra được là hai chữ “Sở Hi”.

      Đây là cùng cách thư của Sở Hi đưa nàng? đúng là lời ít mà ý nhiều, chữ cũng muốn lãng phí người nàng a, Thủy U Hàn thầm nghĩ.

      Hàn Lục lúc này ngồi uống trà, chú ý đến ánh mắt phức tạp của Âu Dương và Thủy U Hàn.

      “Tiểu Hàn, chuyện lần này là do Hàn Lục đích thân làm. Muội có điều gì muốn hỏi cứ việc cùng Hàn Lục gia .”

      “Lần này phiền Hàn Lục gia. Hàn Lục gia có thể đem tình huống gặp mặt tướng quân lại lần cho ta biết.”

      Hàn Lục uống trà xong, mở miệng : “Âu Dương đại phu tự mình ủy thác, việc này rất quan trọng, đối phương lại là người có thân phận như vậy, ta sợ đưa cho người khác hỏng chuyện, vừa vặn ta có việc ở kinh thành nên cũng tự mình làm. Ngày đó, ta đến quý phủ của Hầu gia tìm Sở tướng quân. Người coi cửa nhận bạc của ta, tướng quân ra khỏi nhà, muốn để ta gặp tướng quân phu nhân. với ta phàm phải là chuyện quân tình đại , tướng quân phu nhân đều có thể thay mặt lo liệu. Nhưng Âu Dương đại phu lá thư này nhất định phải giao tận tay tướng quân nên ta cũng muốn làm hỏng chuyện, nếu trở về có mặt mũi nhìn Âu Dương đại phu a.”

      “Hàn Lục gia quả người trọng chữ tín, bội phục, bội phục.” Âu Dương cười .

      Hàn Lục gia hào sảng cười: “Ta cũng trì hoãn, liền trực tiếp ra ngoài thành. Đến quân doanh, là muốn tìm Sở tướng quân, đợi hơn nửa ngày, mới có tên lính quèn dẫn ta vào. Đến khi gặp được Sở tướng quân, ta đem lá thư giao cho . Sở tướng quân nhận thư xong liền muốn đuổi ta . Ta là muốn tướng quân đọc thư, cho hồi rồi ta mới . Tướng quân đúng là người phân phải trái, để cho ta đến lều bên cạnh chờ. Lúc ấy vượt qua giờ cơm trưa, liền cho người đem đến cho ta phần đồ ăn. Chờ ta ăn xong, Sở tướng quân kêu người mang ta qua, đem lá thư này giao cho ta. là hồi , để ta đem báo cáo kết quả công tác.”

      “Sở tướng quân còn những lời nào khác với ngươi?”

      “Sở tướng quân hỏi ta thư này là do ai đưa. Ta là Âu Dương đại phu. Sở tướng quân nhíu lông mày. Ta thấy có điểm tức giận, hẳn là biết Âu Dương đại phu là ai. lại hỏi ta, Âu Dương đại phu là loại người như thế nào, người cho ta truyền tin ngoài Âu Dương đại phu ra còn có ai khác .”

      “Vậy ngươi trả lời như thế nào?”

      “Ta liền tình hình thực tế, Âu Dương đại phu là danh y của Tế Thủy thành, tâm địa tốt, y thuật cao, là người tốt. Rồi chỉ có mình Âu Dương đại phu ủy thác ta đưa thư, còn ai khác. Ta có sai điều gì hay , thư là do vị phu nhân này đưa sao? Ai nha, ta có phải làm hỏng chuyện hay ?”

      Âu Dương cười : “Hàn Lục gia đáp rất tốt, thư này vốn là ta đưa.”

      Thủy U Hàn cùng Âu Dương liếc nhau cái.

      “Sở tướng quân này quả là người tốt, lo cho ta đường gặp chuyện may, còn dặn ta phải cẩn thận. Âu Dương đại phu, phu nhân, hai người thấy việc này thế nào?”

      “Vô cùng tốt, đa tạ Hàn Lục gia.”

      Âu Dương kêu Hoàng Kỳ đem bạc ra, cấp cho Hàn Lục gia.

      “Âu Dương đại phu, người đưa dư rồi.”

      “Tiền thừa cấp Hàn Lục gia uống vài ly rượu là được.”

      Hàn Lục gia thế này mới cười hơ hớ cáo từ, Âu Dương tự mình đưa ra ngoài. Khi trở về, thấy Thủy U Hàn tay cầm thư mà mà cả người sững sờ, liền hỏi: “Tiểu Hàn, làm sao vậy, có cái gì đúng sao?”

      Thủy U Hàn giật mình tỉnh lại: “ có gì đúng, chỉ là muội cảm thấy tình quá thuận lợi, có chút dám tin tưởng.”

      “Có cái gì dám tin tưởng, đại nam nhân, chút trí tuệ như vậy cũng làm sao có thể mang binh đánh giặc.”

      “Ân, cũng đúng.” Thủy U Hàn đối với Sở Hi có thể hoàn toàn có hiểu biết, lần duy nhất gặp mặt, lại là Triệu Hân Nhã cố ý khiến nàng nan kham. Khi đó, thái độ của Sở Hi chính là vờ như thấy. Bất quá cũng trách móc nặng nề Triệu Hân Nhã, nhưng cũng đối với Thủy U Hàn bỏ đá xuống giếng. Trong mắt , Thủy U Hàn hẳn chỉ là cây cỏ dại, nếu như xuất trước mắt , khó chịu, muốn nhổ bỏ. tại nhánh cả đó xa tận chân trời, cũng thống khoái.”

      Thủy U Hàn hiểu điều này, khỏi nhàng thở ra. Về sau nàng hoàn toàn tự do: “Hắc hắc hắc hắc.”

      “Tiểu Hàn, muội làm sao vậy, như thế nào lại cười cổ quái như vậy, trong lòng thoải mái sao?” Âu Dương nhìn, ánh mắt thân thiết đánh giá Thủy U Hàn.

      Thủy U Hàn lúc này mới phát , chính mình vênh váo đắc ý, quên duy trì hình tượng thục nữ. Điều này trong mắt Âu Dương, khó tránh khỏi chút quái dị.

      Thủy U Hàn nhanh chóng thu liễm ít.

      “Đại ca, muội cao hứng. Hai ngày nay, là chuyện tốt ngừng a, đại ca, đêm nay phải mở tiệc chúc mừng.”

      Âu Dương cười ngồi ghế: “Muội a, chuyện như vậy đặt vào vị trí người khác, chính là chuyện vô cùng xấu. Trừ bỏ cái thôn trang kia muội mua coi như có lời, nhưng sau đó lại phải lấy mười khối bạc cùng toàn bộ trang sức người để đổi lại phụ nhân, còn phải nuôi sống thêm hai tiểu nương. Nay lại cùng Hầu phủ tôn quý đoạn tuyệt quan hệ. Nếu là nữ tử khác, khóc mới là chuyện lạ, muội ngược lại đem trở thành đại hỷ, còn muốn chúc mừng.”

      “Chẳng lẽ đại ca cũng suy nghĩ như người khác?”

      , đương nhiên là . Huynh hiểu được vì sao muội lại cao hứng. Đại ca cũng vì muội mà cao hứng, muội muốn chúc mừng như thế nào, cần huynh hỗ trợ ?”

      “Đại ca muốn hỗ trợ?” Thủy U Hàn cố ý hỏi.

      “Đương nhiên, muội muốn huynh làm gì huynh làm cái đó.”

      “Đại ca phải giữ lời.”

      “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”

      Thủy U Hàn thấy Âu Dương đáp ứng thống khoái, liền nhếch khóe miệng, khẽ với Âu Dương phen.

      Chương 58: Tiệc tối.

      Thủy U Hàn thấy Âu Dương đáp ứng thống khoái như vậy, liền nhếch khóe miệng, khẽ với Âu Dương.

      Âu Dương nghe xong lời của Thủy U Hàn liền trầm ngâm lát: “Tiểu Hàn, muội xác định phải làm như vậy?”

      “Đại ca cảm thấy như vậy đúng sao? Lấy đức báo oán, thế lấy gì báo đức. Các nàng làm người như vậy, sớm nên bị báo ứng. Bất quá, đại có nếu nguyện ý thôi vậy.”

      phải nguyện ý. Ân, được rồi, việc này liền giao cho huynh .”

      “Ân, đời này có tường nào lọt gió, chúng ta chưa chắc người khác lại thấy. Đại ca nên đem lời của muội ghi nhớ trong lòng, lưu tâm chút, hành tùy theo hoàn cảnh là được.”

      Âu Dương cười đáp ứng.

      “Tối hôm nay, muội muốn làm hai bàn tiệc rượu chúc mừng, đại ca chỉ cần đến uống rượu là được.”

      “Được, hồi huynh cho người mang ít nguyên liệu qua. Là đồ ở thôn trang, so với mua ở bên ngoài tươi mới và sạch hơn.”

      Thủy U Hàn đem thư để vào ống tay áo, gọi nhủ mẫu cùng tiểu Hồng vào, mang thư ra để bọn họ xem.

      “Nhủ mẫu, tiểu Hồng, ta đây tại cùng Sở gia phủi sạch quan hệ. là làm cho người khác cao hứng, chúng ta tại lại có thêm người mới, đây là chuyện tốt, nên hảo hảo chúc mừng.”

      “Tiểu thư, đây quả là chuyện tốt, nhưng con đừng quá lãng phí. Số tiền còn lại nhiều, Kỳ nhi về sau còn rất nhiều chuyện cần phải dùng đến tiền nữa kia.” Nhủ mẫu cũng thay Thủy U Hàn cao hứng, nhưng vẫn quên đề tỉnh nàng câu.
      Thủy U Hàn cố ý bĩu môi : “ biết, nhủ mẫu. Tiểu Hồng, ngươi minh bạch chưa, tại Kỳ nhi mới là bảo bối của nhủ mẫu, ta nha, bị ghét bỏ rồi.” xong chính mình cũng bật cười.

      Lo lắng của nhủ mẫu cũng phải là vô cớ. Ngay cả khi có sản nghiệp thế nào, nếu biết kinh doanh, sợ kiếm tiền cũng được, còn phải bồi lỗ lại. Cơm trưa thoáng qua cái, Thủy U Hàn kêu tiểu Hồng cầm sổ sách lên để đối chiếu.

      Sổ sách trước giờ đều do tiểu Hồng trông coi. Bắt đầu từ khi bán mầm đậu phụ cùng nấm. Khi đó Sử quản đem theo vài người thu chi, bưng bàn tính bùm bùm nửa ngày mới tính ra chút, còn nhanh bằng tiểu Hồng tính nhẩm. Thủy U Hàn nhìn trúng bản này của tiểu Hồng, liền bảo nàng tập viết, dạy nàng ghi sổ. Tiểu Hồng cũng thông minh, còn thường xuyên hướng Sử quản cùng mấy người bên phòng thu chi của Âu Dương gia thỉnh giáo, bây giờ rất có phong phạm của tiên sinh thu chi rồi.

      Gần đây nhất là mua đất, tất cả ngân lượng đều chi hết. Thủy U Hàn trong tay còn chút ít bạc, sau cùng chính là trang sức cùng vài món ngọc khí. Hai người đem các hạng mục gia dụng, còn có tiêu phí của vườn nho, mấy người Hồ gia, còn có tiền thuê công nhân các loại, đều nhất nhất viết ra. Lại đối chiếu đến số ngân lượng tồn lại, nếu chi vượt quá thu xem như thông qua. Huống hồ mấy ngày nữa, xà phòng có thể bán ra, khi đó tiền thu vào rất khả quan.

      Tính toán hoàn thành, Thủy U Hàn liền triệu tập người trong viện chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.

      Rất nhiều đồ ăn vẫn là Thủy U Hàn tự mình làm. Đầu tiên là làm mâm bì trộn đậu xanh, mâm thịt lừa, mâm cá. Rau xanh từ thôn trang vừa vặn được đưa đến, Thủy U Hàn liền cắt hành lá trộn với đậu hủ, còn rau chân vịt tươi non rửa sạch, trụng sơ qua nước nóng, lấy dầu vừng, dấm chua, hoa tiêu du, thục chi ma, hồng du trộn lẫn với nhau thành rau trộn.

      Món nóng Thủy U Hàn chuẩn bị phần sư tử đầu kho tàu cùng trứng cút, sườn xào chua ngọt, sườn lợn rán, thịt bò hầm cách thủy, củ từ xào rau, cá hố hấp hương tiên, cá hương thịt băm. Canh cũng chuẩn bị hai loại, canh rau chân vịt, và canh đầu cá.
      Mọi người bề bộn trong phòng bếp, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân.
      “Thủy tỷ tỷ, tỷ ở phòng bếp sao?”

      Thủy U Hàn nhận ra là thanh của Vương Yên Nhiên, đem công việc trong tay giao cho tiểu Hồng, lại dặn dò phen mới ra khỏi phòng bếp. Quả nhiên thấy Vương Yên Nhiên dẫn tiểu Đào cùng tiểu Liên kích động tới.

      “Thủy tỷ tỷ, lâu rồi gặp được tỷ. Ân, thơm quá, xem ra chúng ta đến thực khéo, có lộc ăn.”

      “Muội đây là ăn sơn trân hải vị chán rồi, mới muốn lại chỗ tỷ ăn đồ ăn thôn quê phải . Muội mấy ngày nay nơi nào, sao lại đến chỗ của tỷ?”

      “Ngũ biểu ca của muội thành thân, muội cùng nhị ca chúc mừng. Bà ngoại giữ chúng ta ở lại mấy ngày, hôm qua mới về nhà, hôm nay muội liền đến xem tỷ.”

      Hai người vào phòng hảo hạng, quả nhiên thấy Tuyên công tử cùng Âu Dương đều ở đó, bàn bên cạnh còn xiêm áo nhiều thứ. Hai người qua chào hỏi, Vương Yên Nhiên liền mang Thủy U Hàn kéo đến cái bàn bên cạnh.

      “Thủy tỷ tỷ, muội mang lễ vật về cho tỷ. Hai cái hộp này là của cửu ca đưa, chính là vi cá gì đó, rất khó coi. Xem, đây mới là đồ muội đưa tỷ cùng Kỳ nhi.”

      Thủy U Hàn kiếp trước sống gần biển, đối với những thứ này cảm giác phi thường thân thiết, liền cầm lấy vỏ ốc đặt lên tai nghe.

      Tuyên công tử ở bên cười: “Yên Nhiên vẫn còn tính tình tiểu hài tử, nghĩ rằng mỗi người đều như nàng ham chơi. Ta với nàng mấy thứ này đều là thứ vui đùa của trẻ con, nàng nên chất bao lớn bao mang về nhà. Mấy cái vỏ ốc, vỏ sò , nàng còn từ bờ biển mang mấy cục đá trở về, cười chết người.”

      Vương Yên Nhiên mân mê miệng: “Nhị ca, huynh lại cười muội. Huynh xem, Thủy tỷ tỷ cũng thích mấy thứ này.”

      “Những thứ xinh đẹp như thế này, tỷ đương nhiên thích. Vỏ ốc lớn này vừa vặn để Kỳ nhi chơi.”

      “Thủy tỷ tỷ, tỷ còn chưa thấy qua biển ? Muội lần sau đến nhà bà ngoại, tỷ cũng nên theo cùng. Nhà bà ngoại có sân lớn ngay tại bờ biển, chơi vui cực kỳ.” Vương Yên Nhiên xong, thấy Thủy U Hàn đùa nghịch vỏ ốc, liền : “Thủy tỷ tỷ nếu thích, nhà muội còn có thiệt nhiều, Thủy tỷ tỷ cứ chọn.”

      “Tỷ đây khách khí.”

      Thủy U Hàn yên lặng tính toán trong lòng: vỏ ốc lớn cùng với vỏ sò, vừa vặn dùng để làm phong linh cho Kỳ nhi. Nếu Vương Yên Nhiên có nhiều thứ này như vậy, nàng liền vơ vét, tự xuyến cho mình cái màn. Như vậy khi có gió thổi qua, ân, loại cảm giác này giống như ở biển.

      Bởi vì nhiều thêm hai vị khách, tiệc tối đương nhiên phải thêm đồ ăn. Tuyên công tử thích ăn lạt, liền làm thêm đầu cá nấu hoa tiêu cùng gà xé phay. Mặt khác còn cho thêm hải sâm vào nước canh.

      Tiệc tối chia thành ba bàn. Bên ngoài sảnh gồm hai bàn, ở giữa đặt cái bình phong ngăn cách. bàn là đám người Đồng thúc, Sử quản , Hoàng Kỳ, lão Hồ hôm nay đến đây báo cáo công tác, cũng bị lưu lại uống rượu.

      bàn khác chính là mấy người nữ quyến Đồng thẩm, nhủ mẫu, tiểu Hồng, Đông Nhi, Trịnh thị…

      Đại gia tộc khi ăn cơm luôn chú ý chuyện, bất quá ở chỗ này của Thủy U Hàn cũng ai muốn truy cứu điều này.

      Vương Yên Nhiên nghe Thủy U Hàn muốn lấy ốc biển xuyến thành rèm che, cũng vô cùng hưng trí, là hối hận vì sao mình sớm nghĩ tới. Còn nàng cũng muốn xuyến cái nữa.

      “Thủy tỷ tỷ, hôm này là ngày gì mà lại muốn mở tiệc chúc mừng?”

      “Cũng phải là ngày gì, chỉ là gần đây chuyện tốt xảy ra liên tục nên muốn chúc mừng.”

      “Có chuyện gì tốt, muội vài ngày ở đây, tỷ cũng được giấu giếm muội.”
      “Có hai chuyện tốt. Đầu tiên, tỷ ở ngoài thành mua được vườn nho, giá cả vừa phải, lại tìm được người tinh thông để quản lý. Chờ khi nho chín tỷ mời mọi người đến ăn nho.”

      “Là vườn nho của Tưởng gia sao?” Vương Tuyên hỏi.

      “Đúng như vậy.” Âu Dương đáp.

      “Đây chính là vườn tốt. Trước đó mấy ngày nghe được tin lão gia tử nhà sắp được rồi, ta còn cân nhắc nếu họ muốn bán ta liền mua. nghĩ tới ta mấy ngày, trở về các người lại mua tới tay. Thủy phu nhân quả là vận khí tốt.” Tuyên công tử nửa nửa giả oán hận.

      “Vậy chuyện vui thứ hai là chuyện gì?” Vương Yên Nhiên hỏi.

      “Cái này, lại càng là chuyện vui. Lúc muội vừa mới đến, nhìn thấy bên cạnh tỷ có thêm người lạ mặt. Đó là Trịnh thị, tỷ vừa mua lại.”

      Vương Yên Nhiên khó hiểu: “Muội có thấy, cũng đâu có gì đặc biệt, sao lại là chuyện vui?”

      Thủy U Hàn thấy Vương Yên Nhiên hỏi như vậy, liền triệt để đem chuyện của Bành gia cùng Trịnh thị ra lần.

      “Người biết nội tình, bất quá chỉ cảm thấy nàng là phụ nhân bình thường, có lẽ còn thấy nàng là người phi thường ngu ngốc. Nhưng tỷ lại thấy nàng là người phi thường đáng kính. Nàng dứt khoát cùng Bành gia ký văn tự bán mình, chính là vì nghĩ cho hai nữ nhi, có thể thấy nàng đối với nữ nhi có bao nhiêu xem trọng. Mà khi Bành lão nương chỉ cần nàng bấu víu vào Âu Dương đại ca để đòi tiền cho nàng trở về làm thiếp, được ở cùng hai hài tử. Nhưng nàng chút cũng động tâm. Sau đó gặp lại chuyện khó xử của nàng, ta cùng đại ca đều có mặt, nàng chỉ đến cầu ta mà cầu đại ca. Ai chẳng biết đại ca là người thiện tâm, cũng có của cải. Nếu là người bình thường chắc chắn cầu đại ca. Trịnh thị phải người ngu, sao có thể nghĩ ra điểm này. Nhưng nàng lại làm như vậy, các người nghĩ đây là vì sao?”

      “Là tị hiềm, muốn lại làm liên lụy đến Âu Dương.” Tuyên công tử đáp.

      “Đúng. Ngay tại thời điểm sinh tử tồn vong của chính mình, còn có thể nghĩ đến muốn làm liên lụy người khác. Có bao nhiêu người có thể làm được? Cho nên ta bất quá buông tha thân trang sức, lại có thể đem nữ nhân như vậy về, còn có thể cứu hai hài tử thoát khỏi hố lửa, đây chẳng phải là chuyện đáng vui mừng sao.”

      “Nhưng cái nữ nhân hư hỏng kia lại đem trang sức của Thủy tỷ tỷ đều chiếm hết, muội thay Thủy tỷ tỷ cam lòng.” Vương Yên Nhiên .

      Thủy U Hàn thở dài: “Đó cũng là do có cách nào khác, nếu chúng ta dùng cường thế bắt hai đứa về, về sau sinh phiền toái.”

      Tuyên công tử đùa nghịch ly rượu trong tay: “Vẫn còn có loại tú tài như vậy, là biến chất.”

      “Tuyên công tử rất đúng. Chuyện ngày đó người biết cũng ít, cũng từng hăm dọa là tố cáo , bất quá nghe đại cửu ca là người trong nha môn, chúng ta chỉ là tiểu dân chúng, cũng hiểu môn đạo nơi này. Ta thấy chút cũng sợ hãi.”

      Âu Dương kéo Vương Tuyên, hai người rỉ tai phen.

      “Chuyện này liền giao cho ta cùng Âu Dương huynh.” Vương Tuyên trịnh trọng .
      Thủy U Hàn thấy Âu Dương gật gật đầu với mình, biết chuyện này rốt cuộc cũng cần mình quan tâm.

      “Nghe Thẩm gia ngũ công tử thành thân, biết là thú tiểu thư nhà ai.” Nữ nhân có tính bát quái, Thủy U Hàn cũng ngoại lệ.

      “Là nương nhà Ngô thứ sử, là vừa thăng quan, trước kia chỉ đều là…” Vương Yên Nhiên đáp.

      Vương Tuyên trao cho Vương Yên Nhiên ánh mắt, tựa hồ ra dấu nàng nên tiếp.

      “Nha, nga…muội cũng ràng lắm.” Vương Yên Nhiên tiếp cúi đầu dùng bữa. Thủy U Hàn cảm thấy có chút quái dị nhìn Âu Dương, nhưng Âu Dương lại cảm thấy có gì khác thường.

      “Thủy tỷ tỷ, hai chúng ta ngày mai Tây Sơn tự. Thủy tỷ tỷ cùng Âu Dương đại ca cũng chứ. Nhị ca cùng bên chùa đặt sẵn thức ăn chay, Thủy tỷ tỷ vừa vặn có thể nếm thử.”

      Thủy U Hàn sớm nghe Tây Sơn tự cảnh sắc đẹp, thức ăn chay nổi danh, liền tiếng đáp ứng.

      Chương 59: Tây Sơn tự.

      Nhân gian tháng tư mùi thơm tẫn, núi tự hoa đào thủy nở rộ.

      Thủy U Hàn theo phía sau Thẩm phu nhân, bước con đường lát đá xanh, trong lòng thầm nghĩ đến câu thơ này.

      Tây Sơn Tự cách Tế Thủy Thành ước chừng hai mươi dặm, nằm sát với quận Bột Hải, đường , Thủy U Hàn thấy người tới lui dâng hương bái phật dứt. Trước cổng chùa còn bày biện quán xem bói , cũng có quán bán nước trà, điểm tâm, bán hàng rong, còn có phật châu, tượng phật, bàn thờ phật cùng các lễ vật cũng bái, là náo nhiệt.

      Bởi vì Vương Tuyên sớm cùng người trong chùa chào hỏi, cho nên bọn người Thủy U Hàn vừa đến có tăng nhân tiếp khách đứng ở cửa chùa chờ sẵn. Sau khi vào trong chùa, mọi người cũng trực tiếp dâng hương, mà được tăng nhân dẫn đến thiện phòng phía sau đại điện, đó là nơi chủ trì tự mình đứng ra tiếp đãi khách. Quận trưởng phu nhân cùng con trai trưởng và nữ nhi đến, phô trương như thế này cũng quá đáng. Hơn nữa nghe ý tứ của chủ trì, vị Thẩm phu nhân này là người quyên góp nhiều nhất cho Tây Sơn tự.

      Đợi mọi người ngồi xuống, có tiểu hòa thượng đến đưa nước trà. Chủ trì ngồi xuống bên cạnh cùng Thẩm phu nhân và Vương Tuyên bắt chuyện.

      Thủy U Hàn nâng tách trà lên, vừa mở nắp ra nghe thấy từng đợt mùi hương thơm mát phả vào mặt.

      Lại nhìn đến nước trà mát lạnh, cảm thấy vui mừng liền thưởng thức ngụm, cảm nhận được mùi hương thản nhiên của trà từ đầu lưỡi lan tràn ra.

      Âu Dương ngồi bên cạnh Thủy U Hàn, quay đầu sang khẽ với Thủy U Hàn: “Đây là trà Di Lặc, là đặc sản của Tây Sơn tự. Lá trà là do tăng nhân tự mình trồng phía sau núi. Điều đặc biệt là nước để pha trà. Phía sau chùa là vách núi, có vách đá rất giống tượng Di Lặc, phía bên trong vách đá Di Lặc này biết từ bao giờ chảy ra dòng suối, rất ngọt lành ngon miệng. Đáng tiếc dòng nước rất , hứng cả ngày trời chỉ được thùng nước.

      Vương Yên Nhiên nghe được lời của Âu Dương, cũng tiếp lời: “Vốn là thứ tốt, nhưng lại rất ít. Đại hòa thượng này cũng phi thường keo kiệt, mỗi lần chúng ta đến đây cũng chỉ được uống hai tách.”

      Vương Yên Nhiên vô ý để thanh hơi lớn chút. Thẩm phu nhân liền liếc mắt quét tới, Vương Yên Nhiên nhất thời á khẩu, chỉ vụng trộm dùng ánh mắt u oán nhìn Thủy U Hàn.

      Thẩm phu nhân cùng chủ trì vài chuyện về phật pháp, lại hỏi sinh kế trong chùa. tiểu hòa thượng từ bên ngoài tiến vào, hướng chủ trì thấp giọng thông báo vài câu. Chủ trì đứng lên, chắp tay trước ngực với Thẩm phu nhân: “Phu nhân, sắp xếp xong xuôi, thỉnh phu nhân đến điện dâng hương.”

      Mọi người lúc này mới rời khỏi thượng phòng, hướng về phía đại điện mà . Thủy U Hàn cùng Âu Dương chậm hơn mọi người chút, bên ngắm nhìn, bên bình luận cảnh trí nơi này. Tây Sơn tự có quy mô rất lớn, mặt sau còn có Tàng kinh lâu, Chung Cổ lâu. Trong chùa ngoại trừ cây tùng cây bách, những cây cổ thụ cũng dày đặc, có cây hẳn là trăm năm, cơ hồ cần đến hai người ôm mới hết. Trong chùa có các tiểu đình, bia đá, tượng phật, đường mòn hai bên đều được trồng hoa và cây cảnh. Kiến trúc trong chùa tinh mỹ, rường cột chạm trỗ, tượng phật trang nghiêm, lồng lộng đồ sộ.

      Chính diện là bảo điện, hai trụ lớn khắc lên bộ câu đối: Giáo diễn tam ngồi, quảng nhiếp vạn loại trèo lên thấy lộ; Pháp truyền thiên cổ, phổ độ chúng sinh chứng nhận bồ đề. Có mấy hòa thượng đứng hầu ngoài điện, đem khách hành hương dẫn vào các điện khác. Chính điện để trống, chỉ chiêu đãi đoàn người Thẩm phu nhân. Thẩm phu nhân đốt hương, Vương Tuyên, Vương Yên Nhiên, Thủy U Hàn, Âu Dương đều đến nhận lấy. Vương Tuyên cùng Âu Dương hướng đến phía rương công đức ném vào chút tiền bạc, tiểu hòa thượng trông coi rương công đức chắp tay trước ngực, miệng niệm a di đà phật.

      Lễ phật hoàn tất, chủ trì nhân tiện : “Thỉnh phu nhân đến thiện phòng dùng trai. Lão nạp phải làm công khóa, thể theo bồi.”

      Chờ mọi người đến thiện phòng dùng trai, bên trong sắp xếp chu toàn bàn ghế, tăng nhân đến thỉnh Thẩm phu nhân ngồi xuống, Thủy U Hàn cũng ấn theo vị trí mà ngồi. Những tăng nhân khác bưng khay, nối đuôi nhau mà vào, mỗi lần đến đạo đồ ăn, tăng nhân tiếp mọi người ban nãy nhận lấy báo danh rồi bày ra bàn. Cái gì mà Phổ độ từ hàng, xuân ti phun hương, hoa nở gặp phật, La Hán xem trai, mỗi món đều có cái tên hoa mỹ. Chờ đồ ăn đem lên đầy đủ, tăng nhân tiếp đãi lui xuống, chỉ lưu lại hai tiểu hòa thượng hầu hạ.

      Thức ăn chay ở đây chính là tam lục nhĩ, ngũ đậu bát sơ. Cái gọi là tam lục nhĩ là nấm đông , nấm hương, nấm rơm, mộc nhĩ, thực tai, du tai, vân tai, ngân nhĩ. Ngũ đậu bát sơ gồm các loại quả vỏ cứng ít nước, hạt dẻ, ngân hạnh, bách hợp vân vân…, cùng với rau dưa tươi mới. đường đến Tây Sơn tự, Thủy U Hàn thường nghe thức ăn chay ở Tây Sơn Tự rất nổi tiếng. Đúng là la hán xem trai, chỉ bàn đồ ăn mà đủ mười tám vị la hán, là dùng mười tám món rau củ làm thành, trong đó có: rau cần, giao nhi, hạt khiếm thảo, củ ấu, củ sen, giao dưa, từ , mã thầy…

      Mọi người ngồi cùng bàn với Thẩm phu nhân, Thủy U Hàn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc ăn , chỉ quy củ ăn cơm, tinh tế nhấm nháp mỗi món ăn. Trong lòng thầm tán thưởng thức ăn chay ở Tây Sơn tự quả là danh bất hư truyền.

      Dùng cơm xong, Thẩm phu nhân mệt mỏi. Tăng nhân liền thỉnh qua căn phòng dọn dẹp sạch trước đó để nghỉ tạm.

      “Mấy người các ngươi, nếu mệt mỏi nghỉ ngơi cùng ta, còn dạo trong chùa chút cũng được.”

      “Đương nhiên phiền lụy , nương, người nghỉ ngơi . Con cùng Thủy tỷ tỷ dạo chung quanh. Có nhị ca cùng Âu Dương đại ca cùng, người cứ yên tâm.”
      Vương Yên Nhiên cướp lời.

      Thẩm phu nhân cười cười, liền mang theo vài tiểu nha đầu nghỉ ngơi.

      Vương Yên Nhiên thích chơi đùa, còn Thủy U Hàn là lần đầu tiên đến Tây Sơn tự. Vì vậy, Vương Tuyên cùng Âu Dương liền đem hai người dạo vòng, lại cố ý nhìn chút dòng suối nhắc đến ban nãy.

      Quả nhiên có vách núi giống với tượng phật Di Lặc, hai bên tượng phật còn khắc câu đối. Nước suối kia chính là phí bên sườn trái của tượng này đổ xuống. Tăng nhân trong chùa đặt ống trúc cùng thùng gỗ tiếp dẫn nước suối, bên cạnh còn có tiểu hòa thượng thay phiên nhau trông coi.

      Sau đó, mọi người lại đến đào viên phía sau chùa. Nghe vị đại quan tiền triều cáo lão hồi hương, chuyên môn đến đây lễ phật nên xây nên. Trong vườn đào chỉ có trăm gốc cây đào, còn có đình đài và lầu các. Khách hành hương đương nhiên là vào được đào viên này, ngay cả tăng nhân, trừ bỏ những người trông coi cũng thể tùy ý đến đây.

      Vừa vào, có vài hòa thượng tới nghênh đón, thấy đám người Thủy U Hàn, đều đứng ở ven đường né tránh. Ở giữa còn hòa thượng tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất xuất trần, hướng Âu Dương cùng Vương Yên Nhiên chào hỏi. Ba người liền bắt đầu trò chuyện.

      Âu Dương công tử, Vương công tử, có hứng thú cùng bần tăng đánh ván cờ?”

      “Trí Minh đại sư mời, làm sao dám tuân lời.” Vương Tuyên đáp.

      Vương Yên Nhiên liền hướng Thủy U Hàn giải thích: “Trí Minh đại sư là danh thủ cờ vây của quốc gia, mình có thể đối chiến với hai người, ở quận Bột Hải rất hiếm có đối thủ. Đây là muốn Âu Dương đại ca cùng nhị ca chơi cờ cùng .”

      Quả nhiên Vương Tuyên và Âu Dương tới, bảo là muốn cùng Trí Minh đánh cờ, để Vương Yên Nhiên cùng Thủy U Hàn hai cùng tự dạo.

      “Trong vườn tại có người, lát ta cho người mở cửa vườn, hai vị thí chủ có thể yên tâm du ngoạn, có người ngoài quấy rầy. Vương Tuyên cùng Âu Dương biết trong chùa xưa nay rất ổn thỏa, liền theo Trí Minh.

      Vương Yên Nhiên cùng Thủy U Hàn, mang theo tiểu Hồng, tiểu Đào, tiểu Liên cùng hai tiểu nha đầu khác, tiếp tục vào trong vườn. đến cái đình nghỉ mát, tiểu nha đầu vội vã chạy tới, là phu nhân thỉnh tiểu thư qua có việc. Vương Yên Nhiên tuy rằng muốn, cũng có biện pháp. Thủy U Hàn thích phong cảnh bên trong vườn, lại nghĩ Thẩm phu nhân tìm Vương Yên Nhiên có thể là chuyện ngại cho người ngoài biết nên là chính mình ở lại đây dạo. Vương Yên Nhiên lưu lại tiểu Đào, tự mình mang theo tiểu Liên cùng hai nha đầu khác ra khỏi vườn đào.

      Tiểu Đào cùng tiểu Hồng có hiểu biết, rằng xin xăm trong chùa này rất linh nghiệm, tiểu cũng Hồng bị nàng động tâm. Thủy U Hàn nhớ đến đoạn đường này, tiểu Đào cùng tiểu Hồng đều bị câu thúc, mà trong viện có người đến, liền để hai bọn họ tự mình chơi. Tiểu Hồng có chút chần chờ, Thủy U Hàn liền : “Các ngươi cũng nghe hòa thượng ban nãy , nơi này vô cùng an toàn. Các người xin xăm rồi tìm ta. Mấy ngày nay ở nhà, vất vả mới có dịp ra ngoài, các người dạo vui vẻ chút.” Lại hỏi: “ người có mang đủ tiền ?” Tiểu Hồng lúc này mới cùng tiểu Đào cao hứng mà rời .

      Tất cả mọi người rồi, Thủy U Hàn liền tự mình chậm rãi đường du lãm. hồi, liền đến tòa đình khác, trong đình có sắp dặt bàn đá cùng ghế đá. Thủy U Hàn vào, phát bên cạnh còn có đám dây tử đằng nở đầy hoa, liền qua quan sát kỹ. Trong lúc lơ đãng lại phát ra cái cửa động phía sau đám dây này. Hai bên cửa động được khắc bộ câu đối: Tự mình tư dụ , thoa tọa trãi qua. Trong lòng Thủy U Hàn khỏi hiếu kỳ, liền tiến vào bên trong động, vài bước, tầm mắt được mở ra, đây là lầu các cao được xây dựng dựa vào vách tường.

      Đứng từ nơi này liếc mắt nhìn cái, toàn bộ Tây Sơn tự đều được thu hết vào mắt, nhưng mà bốn phía này đều phủ đầy dây mây, người khác nhìn nhận ra. Thủy U Hàn thấy sàn nhà còn có đệm ngồi, trong lầu các hạt bụi cũng có, liền biết nơi này thường xuyên có người trong chùa đến. Chắc đây là nơi mà vị đại quan tiền triều ngồi để tìm hiểu đạo phật .

      Thủy U Hàn ngồi xuống cái đệm lót. Trước mắt chính là Tây Sơn tự được tường đỏ vây quanh, vĩ điện sùng hồng, kim bích sinh huy, khói sương lượn lờ, bên tai vang đến tiếng chuông mỏ trong chùa cùng tiếng tăng nhân tụng kinh, nghĩ đến mình chính là người của hai thế giới, đủ loại trãi nghiệm, bất giác nhập thần.

      “Tỷ, tên đầu gỗ kia có gì là tốt, vừa già vừa xấu, tiền thế. Chính tỷ cũng nguyện ý gả cho , vì sao lại muốn muội gả?”

      Cũng biết trãi qua bao lâu, Thủy U Hàn nghe được phía đình bên kia có tiếng người chuyện, mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.

      “Oanh nhi, được bậy. bất quá mới hơn hai mươi tuổi, tuy rằng lớn lên tuấn, nhưng cũng chưa đến mức xấu. Muốn tiền, trong Tế Thủy thành có bất động sản, có cửa hiệu mặt tiền, ở nông thôn còn có tổ trạch, ruộng đất, chính còn có thân y thuật. Tiền của thể so cùng Thẩm gia, Vương gia, nhưng như vậy cũng đủ để cấp muội cẩm y ngọc thực. Muốn thế lực, về sau muội gả cho , muội bảo tìm chức vị, tự nhiên nghe lời muội. và Vương gia giao hảo, muốn tìm chức quan khó. Trọng yếu nhất chính là có tính tình tốt, là người thành , muội theo , chỉ có muội khi dễ , tuyệt cãi lời muội.”

      “Yến nhi, con có biện pháp khác sao? Nương chướng mắt người đó, làm sao xứng đôi với Oanh nhi nhà ta, vẫn là ngũ công tử tốt hơn nhiều.”

      “Nương, tại sao người cũng nghĩ như vậy. Người ngẫm lại tính tình của Oanh nhi, chỉ có người bao dung mới sống cùng được. Ngũ công tử tốt, nhưng người cũng biết vợ cả thú là người như thế nào. Đó là nương nhà thứ sử, cũng bởi vì hoài nghi nha đầu bên người nàng trộm cây trâm, cuối cùng đem nha đầu kia khảo vấn đến chết. Nếu Oanh nhi cùng ngũ công tử, sau này làm sao có thể có ngày lành.”

      “Như thế nào lại thể. Tỷ phu có vợ cả cùng đống tiểu bà, người nào có thân phận và bối cảnh, người nào như hồ ly tinh, nhưng chẳng phải tỷ phu sủng nhất vẫn là tỷ tỷ sao?”

      “Đúng vậy đúng vậy, dung mạo Oanh nhi so với con kém. Tuy rằng tâm kế được như con, con làm tỷ tỷ bình thường chỉ điểm nhiều chút. Ngũ công tử kia lại thích Oanh nhi của chúng ta, ta tin Oanh nhi chân đứng vững. Như thế nào cũng so với việc gả cho lang trung tốt hơn nhiều. Tên kia nghèo kiết hủ lậu, có thể cho muội muội của con mỗi ngày ăn vi cá tổ yến, cầm mĩ kim trong bảo khố chơi đùa sao?”
      “Nương, sao người lại như thế? Người nhìn xem con trôi qua cũng dễ dàng? Huống hồ nếu có đạo bùa hộ mệnh kia, con sớm chết biết bao nhiêu lần.”

      “Đúng vậy đúng vậy, ta như thế nào lại quên việc này? Chúng ta lần này vẫn là làm giống với con trước đó, làm cho muội muội con đao bùa hộ mệnh như vậy. Ai u, hơn phân nửa gia sản Thẩm gia lúc đó chừng về tay chúng ta. Đúng, cứ làm như thế.”

      “Nương, người sớm bỏ ý niệm này . Người làm như người khác đều là kẻ ngốc ấy, lặp lặp lại nhiều lần còn ai mà tin được. Đến lúc đó chuyện của Oanh nhi thành, ngược lại còn đem con kéo xuống. Đến lúc đó, người còn biết dựa vào ai.”

      “Nha, như vậy, ta nghe lời con. Nhưng cũng tiện nghi cho tên quỷ kia rồi!”

      “Tỷ, cho dù nghe lời của tỷ, nhưng đám nô tài của tên đầu gỗ kia đều rất đáng giận, muội đến vài lần, cũng chưa cho vào trong.”

      “Đừng nóng vội, tỷ nghĩ cho muội biện pháp, muội chỉ cần làm theo. Sau đó tỷ cùng nương ra mặt, là người phúc hậu, còn có nhân tình của tỷ cùng năm đó, tình nhất định thành.”

      Thủy U Hàn nghe có người chuyện muốn ra. Nhưng khi nghe được thanh của người , còn có nội dung cuộc trò chuyện, liền bỏ qua ý nghĩ này, ngược lại vểnh tai, sợ bỏ lỡ tí tẹo nào. Đáng tiếc, người chuyện thập phần tinh tế, chuyện mấu chốt vẫn là thầm, Thủy U Hàn có nghe được.

      “Tỷ, lần này muội nghe lời tỷ, có thể lần sau có chút cơ hội, tỷ vẫn phải giúp muội. Muội, muội là chán ghét tên đầu gỗ kia.”

      “Yên tâm , tỷ tỷ để muội chịu ủy khuất. Chuyện này phải nắm chắc, tỷ lại thể ở đây lâu. Nương, Oanh nhi, các người bình thường chuyện cũng phải lưu ý. Bên cạnh ta có người của các nàng. Chúng ta trở vào chùa thôi. Miễn cho bọn họ nghi ngờ.”

      Thủy U Hàn nghe thấy tiếng bước chân xa, lại đợi hồi, mới ra khỏi cái động này, xốc dây tử đằng lên nhìn chung quanh chút, xác định có ai mới bước ra. Lại đem dây tử đằng sửa sang lại chút. Vừa muốn cất bước , bỗng nhiên nghe tiếng ho khan, Thủy U Hàn quay đầu nhìn khỏi chấn động.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 60: Trong mây mù.

      “Thủy phu nhân, như thế nào lại ở đây mình? Mấy nha đầu bên người kia đâu?”
      Vương Tuyên hỏi Thủy U Hàn.

      Thủy U Hàn lấy lại bình tĩnh: “Mới vừa rồi còn ở đây. Để bọn họ tự mình hồi liền thấy người. Tuyên công tử phải đánh cờ sao? Như thế nào lại đến vườn đào? Âu Dương đại ca phải ở cùng ngươi sao?”

      “Chúng ta thua, ta cùng Âu Dương phải là đối thủ của Trí Minh đại sư. Âu Dương kéo Trí Minh đại sư thảo luận phật pháp, ta liền dạo.”

      “Nha, Tuyên công tử đường đến đây có gặp nha đầu nhà ta , ta kiếm xung quanh đây thấy?” Thủy U Hàn liếc mắt nhìn đình bên cạnh, nơi đó sớm còn bóng người.

      Vường Tuyên nhìn Thủy U Hàn, khóe miệng mỉm cười: “Ta vừa mới đến nơi này liền thấy Thủy phu nhân. Ta dọc đường cũng thấy người nào khác. Thủy phu nhân có cần ta giúp ngươi tìm ?”

      cần, trước giờ được phép chơi. Tiểu nha đầu vất vả mới được lần ra ngoài, ta cũng đành lòng quản thúc các nàng.”

      “Trách được Âu Dương phu nhân đối với mọi người vô cùng tốt. Ta thấy Thủy phu nhân rất thích cây tử đằng này, biết có gì đặc biệt, ta đến xem xem.” Vương Tuyên xong, muốn đến nhìn cây tử đằng.

      Thủy U Hàn chạy nhanh : “Cũng chỉ có nữ nhân gia chúng ta mới thích mấy cái hoa cỏ này. Thời điểm còn sớm, ta tự mình trở về, Tuyên công tử vẫn muốn dạo?”
      “Thủy phu nhân bên người có ai hầu hạ, lạc đường nguy. Nếu là Âu Dương biết ta để Thủy phu nhân mình, trách ta. Ta bồi Thủy phu nhân cùng nhau trở về.”

      Thủy U Hàn cười, cũng cái gì nữa, hai người đường hướng bên ngoài . Còn chưa ra khỏi vườn, liền gặp hai người tiểu Hồng cùng tiểu Đào kích động tới. Vương Tuyên thấy tiểu Đào, liền ngừng cước bộ : “Tiểu thư là để ngươi ở lại cùng Thủy phu nhân, như thế nào lại bỏ lại mình Thủy phu nhân, mình chơi?”
      thanh chuyện của Tuyên công tử có bao nhiêu nghiêm khắc, nhưng tiểu Đào lại có chút sợ hãi, quanh co dám lời nào.

      Thủy U Hàn thấy tiểu Hồng cùng tiểu Đào trong tay ôn gói lớn gói , liền cười với Vương Tuyên: “Tuyên công tử cần trách lầm bọn họ. Là ta để nàng cùng tiểu Hồng mua ít thứ, mang về cho người nhà.”

      Tiểu Đào ràng nhàng thở ra, cảm kích nhìn Thủy U Hàn, Vương Tuyên nghe Thủy U Hàn vậy cũng cười : “Nương của ta cùng Yên Nhiên đều ở Vân Hồi các, để tiểu Đào dẫn phu nhân qua, ta tìm Âu Dương.” Thủy U Hàn gật đầu đáp ứng.

      Chờ Vương Tuyên xa, Thủy U Hàn liền hỏi: “Tiểu Đào, ta thấy công tử nhà ngươi làm người rất hòa khí, sao ngươi lại sợ như thế?”

      Tiểu Đào cười hắc hắc hai tiếng: “Thủy phu nhân, công tử nhà ta thường tức giận, đối với hạ nhân cũng tốt. Nhưng nếu chúng ta phạm sai, người cũng khinh xuất tha thứ. Lại tiếp, nhị công tử còn chưa phạt qua ta, nhưng hiểu vì sao mỗi lần công tử trầm mặt xuống, ta liền đặc biệt sợ hãi.”

      Tiểu Đào phía trước dẫn đường, ba người dọc theo đường lót đá xanh, hai ba vòng liền đến phía trước của Vân Hồi các.

      Vân Hồi các được xây ở góc chùa, chung quanh được cây tùng thúy bách vây quanh, là u tĩnh. Tiểu Đào thấy Thủy U Hàn xem xét đến xuất thần liền : “Vân Hồi các này là sau khi phu nhân sinh ra tiểu thư, liền xuất tiền đến đây tu kiến. Mỗi lần phu nhân cùng tiểu thư đến đây, đều tới nơi này nghỉ tạm. Bộ câu đối hai bên cửa là do chủ trì đại sư tự tay viết xuống.”

      Vào bên trong các, tiểu Liên liền đón mọi người: “Thủy phu nhân, chủ trì đại sư cùng phu nhân và tiểu thư ở cách vách chuyện, thỉnh Thủy phu nhân ngồi xuống đợi chút.” xong lui qua bên, để Thủy U Hàn tự vào trong.

      Thủy U Hàn sau khi ngồi xuống mới thấy trong này còn có tiểu hòa thượng đứng. Tiểu hòa thượng này thoạt nhìn lớn hơn mười tuổi, đôi mắt to đặc biệt có thần, vừa thấy liền biết là người thông minh. Tiểu hòa thượng phát giác Thủy U Hàn ngừng đánh giá mình, cũng e lệ, ngược lại đến châm trà cho Thủy U Hàn.

      “Nữ thí chủ thỉnh dùng trà.” Mọi cử động của tiểu hòa thượng đều rất quy củ.

      Thủy U Hàn nhận trà, liền với tiểu Hồng: “Ngươi nhìn cái, vị tiểu sư phụ này có nhãn lực lại nhiệt tình, sau này cần phải học hỏi thêm.” Tiểu Hồng liền cười.

      Tiểu Đào cũng cười, với Thủy U Hàn: “Thủy phu nhân còn chưa nhận ra ? Chúng ta đều nhận được. Đây là Phác Từ tiểu sư phụ, là đồ đệ duy nhất của chủ trì đại sư, tuổi còn nhưng bối phận khá cao. Đại sư tới chỗ nào đều mang theo.”

      Thủy U Hàn liền hỏi Phác Từ bao nhiêu tuổi, khi nào vào chùa, trong nhà có người thân nào vân vân, Phác Từ đều nhất nhất trả lời, là chín tuổi, là phó chủ trì nhặt được bên ngoài. Tiểu hòa thượng thiên chân, tự nhiên hào phóng, đến thân thế cũng có chút buồn bã. Thủy U Hàn trong lòng rất thích, liền bảo tiểu Hồng lấy ra bao hạt đào, còn có bao điểm tâm cho .

      Tiểu hòa thượng kiên quyết nhận, thí chủ đến là để bái phật, tiểu hòa thượng thể ăn trả tiền thí chủ.

      Thủy U Hàn cũng miễn cưỡng liền hỏi: “Phác Từ tiểu sư phụ, trong chùa còn có khách hàng hương khác sao?”

      “Khách hành hương khác? Rất nhiều a, điện phía trước phải đều là khách hành hương sao?” Tiểu hòa thượng khó hiểu.

      Thủy U Hàn phát giác vấn đề của mình ngu xuẩn, liền hỏi lại: “Chính là giống như chúng ta vậy, có thể đến sau chùa nghỉ tạm, còn có thể vào đào viên dạo.”

      “Nha, thí chủ rất đúng. Điện các phía trước là để tiếp đãi khách hành hương đến lễ phật. Phòng phía sau bình thường dùng để chiêu đãi khách hành hương, Thẩm phu nhân là ngoại lệ. Còn khách hành hương ra phía đào viên càng ít, hôm nay chỉ có nhà thí chủ.”

      Nghe xong lời của tiểu hòa thượng, Thủy U Hàn khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ mới vừa rồi nàng chính là nằm mộng?”

      “Nhà mẹ đẻ của Thẩm phu nhân có vài người đến chùa nghỉ lại, được vài ngày. Ta đem các nàng cùng ngươi tính thành nhà, ha ha.” Tiểu hòa thượng gãi gãi cái đầu trọc, lại giải thích tiếp.

      “Nha, là như thế à.” Thủy U Hàn cuối đầu trầm tư.

      Lúc này liền nghe thấy trong nội thất truyền đến tiếng bước chân, Phác Từ lập tức cung kính đứng ở bên. Tiếng bước chân hướng tới cửa, liền nghe thấy giọng của chủ trì đại sư: “Phu nhân cần quá lo lắng, lệnh thiên kim phúc lớn mạng lớn. Mặc dù có chút nhấp nhô, nhưng lại gặp quý nhân trợ giúp. Thiện nhân thiện quả, nhớ lấy nhớ lấy.”

      Thẩm phu nhân cùng Vương Yên Nhiên theo trụ trì đại sư ra ngoài, tiểu hòa thượng Phác Từ cũng theo. Thẩm phu nhân nhìn sắc trời còn sớm, liền kêu người tìm Âu Dương và Vương Tuyên, mọi người cùng nhau trở về thành. Vương Yên Nhiên liền xung phong việc tự thân tìm người.

      “Nương, con biết nhị ca cùng Âu Dương đại ca ở đâu, con cùng Thủy tỷ tỷ dẫn người tìm bọn họ. Nương người trước, con chút liền đuổi theo.”

      Chờ rời khỏi Vân Hồi các, Vương Yên Nhiên liền lôi kéo Thủy U Hàn tố khổ: “Thủy tỷ tỷ, tỷ tự tại. Chỉ có muội đáng thương, nghe lão hòa thượng kinh thư nửa ngày, buồn muốn chết.”

      phải là xem vận mạng cho muội sao?”

      “Làm sao a, là nương cầu dùm muội, thỉnh chủ trì đại sư giải xăm giúp. đến , giống như là vậy, muội mới tin đâu. Nương muội rất tin mấy thứ này, giống với bà ngoại.”

      Hai người xong liền đến tăng phòng, căn phòng này so với những tăng phòng khác bất đồng, bốn phía đều là gậy trúc, phòng cũng được dựng bằng gậy trúc.
      Hai bên cửa là bộ câu đối: bên trong miếu vô tăng Phong quét rác, trong chùa thiếu đèn nguyệt chiếu sáng, tự thể phiêu dật, như nước chảy mây trôi.

      Vương Tuyên cùng Âu Dương từ trong tăng phòng ra, Trí Minh ở phía sau đưa tiễn.

      “Đại sư xin dừng bước, ngày khác rãnh rỗi lại đến tìm đại sư đánh cờ.” Vương Tuyên cười cáo từ cùng Trí Minh.

      “Âu Dương đa tạ đại sư chỉ điểm.” Âu Dương hướng Trí Mính chắp tay.

      “Nhân sinh như sương cũng như mộng, duyên sinh duyến duyệt còn tự tại.” Trí Minh chắp tay trước ngực, bên hoàn lễ, bên đáp trả. Thủy U Hàn ở bên cạnh nhìn, cảm giác Trí Minh đại sư những lời này tựa hồ vô tình hay cố ý lướt về nàng và Vương Yên Nhiên lướt qua.

      Mọi người từ biệt Trí Minh đại sư, rời khỏi Tây Sơn tự, cùng Thẩm phu nhân tụ họp, liền người cưỡi ngựa, người ngồi xe, đường trở về thành. Thủy U Hàn trở lại trong phủ, tiểu Hồng lấy bùa bình an, phật châu, quả dại đem phân ra cho mọi người. Thủy U Hàn vốn định tìm Âu Dương chuyện, nhưng nhất thời có cơ hội thích hợp, đành tạm thời buông xuống.

      Chương 61: Ác giả ác báo.

      Ngày hôm sau, Thủy U Hàn ăn xong điểm tâm, liền tìm Âu Dương, lại lần nữa bị hụt. Nghe người hầu hạ bên cạnh Âu Dương Xuân nhi là sáng sớm liền mang Hoàng Kỳ ra ngoài, tựa hồ phải là khám bệnh mà có tình gì khác. Thủy U Hàn gặp được, đành phải trở về.

      Trở lại phòng, nhủ mẫu uy Kỳ nhi ăn lòng đỏ trứng, Thủy U Hàn tiếp nhận, chính mình uy Kỳ nhi ăn. Nhủ mẫu tay chân thể chịu được rãnh rỗi, liền cầm lấy giỏ châm tuyến, khâu quần áo. Thủy U Hàn thấy vải dệt, màu sắc cùng kiểu dáng, liền hỏi: “Nhủ mẫu đây là làm quần áo cho con sao? Năm trước vừa mới may xong quần áo, cũng chưa mặc qua được mấy lần, nhủ mẫu cần phải vội.”

      Nhủ mẫu nghe xong lời Thủy U Hàn, trừng mắt nhìn nàng cái: “Tiểu thư, con cũng quá sơ ý rồi. Vóc dáng bản thân cao lên cũng hay biết. Con nhìn mấy bộ y phục mặc bây giờ, đều là đồ ta mới làm năm nay cho con. Quần áo năm trước muốn ngắn rồi. Ta xem chừng, trong năm này, con cao lên chừng tấc.”

      Quần áo thông thường của Thủy U Hàn đều do nhủ mẫu cùng tiểu Hồng xử lý, Thủy U Hàn chỉ cần chọn rồi mặc lấy. tại cẩn thận nghĩ lại, cả năm nay mình đều mặc quần áo mới. Thế nhưng nàng lại phát mình cao lớn. Hơn năm nay, dinh dưỡng sung túc, chính nàng lại có ý thức rèn luyện. Vốn dĩ mục tiêu chính là cường thân kiện thể, nghĩ tới còn có kinh hỉ ngoài ý muốn. Ước vọng của nàng vẫn là lớn lên cao gầy chút, như vậy mới có thể duyên dáng kiều phải sao.

      Uy xong Kỳ nhi, Thủy U Hàn liền đứng tại gương to quay vài vòng. Còn chưa thỏa mãn, đến tủ quần áo, lấy y phục trước kia mặc thử chút. Vừa xuyên vào, ống quần, tay áo, còn có váy cũng ngắn lên tấc hơn. Thủy U Hàn trong lòng cao hứng, cảm thấy nàng tại chắc khoảng 1m62 đến 1m63. Nghe chiều cao là do nhân tố di truyền, như vậy nàng phải cố lên. Muốn ở trong thời gian hữu hạn, lại cao thêm chút, như vậy Kỳ nhi mới có khả năng trưởng thành ngọc thụ lâm phong, trở thành nam nhân cao lớn đẹp trai phải sao?

      Nhủ mẫu thấy Thủy U Hàn đứng trước gương trang điểm, trong lòng nghĩ tiểu thư nhà mình mười chín tuổi, là mẫu thân đứa rồi, vậy mà đôi khi vẫn còn con nít. Lại nghĩ đến năm trãi qua khi rời Hầu phủ, cảm thán tiểu thư nhà mình dễ dàng, vậy còn học được ít bản , còn gặp phải người tốt. Ngược lại, lại nghĩ đến mẹ con Trịnh thị ba người, khỏi thở dài.

      “Tiểu thư, con bớt chút thời gian khuyên nhủ Trịnh thị .”

      Thủy U Hàn sửng sốt: “Trịnh thị làm sao vậy? Có cái gì đúng sao? Con thấy nàng hẳn là muốn ở lại đây mà.”

      phải chuyện đó. Ta thấy thân thể Trịnh thị còn chưa khôi phục, hẳn là phải nghỉ ngơi thêm chút. Nhưng nàng mỗi ngày đều cướp công việc để làm, từ quét tước trong viện đến nhóm lửa phòng bếp, mọi thứ đều muốn cướp làm. Ngay cả ban đêm, nàng cũng nhàn rỗi. Cũng biết nàng từ đâu trong phòng tìm được guồng quay tơ. Nàng biết tiểu thư thích mặc xiêm y bằng vải mịn, nên mỗi đêm đều thắp đèn dệt vải, thức đến hơn nửa đêm. Khiến cho người khác cũng nhẫn tâm nhìn.”

      “Trịnh thị là nữ nhân tốt. Giữ bổn phận, tri ân đồ báo, bất quá chúng ta cũng cần nàng bán mạng như vậy.”

      “Cũng phải, nàng đây là cảm động tiểu thư cùng với nhớ ơn tiểu thư cứu mẹ con các nàng ra khỏi hố lửa. Nàng với ta, tiểu thư người xuất ra ngân lượng, còn có trang sức toàn thân dưới, đổi ba mẹ con các nàng, vậy mà còn chút kể lể. Ngày đó con cùng huynh đệ Vương gia rằng cứu mẹ con các nàng ra, là chuyện đại hỉ, nàng cũng nghe được. biết làm thế nào để đền đáp lại ơn đức của tiểu thư.”

      Thủy U Hàn cân nhắc khai đạo Trịnh thị như thế nào, Âu Dương lại đến đây. Thủy U Hàn thấy bộ dáng Âu Dương, tựa hồ là từ bên ngoài trở về, liền mang Âu Dương đến ghế ngồi, tự phay rót trà đưa cho Âu Dương.

      Âu Dương tiếp nhận nước trà, uống liền hơi mới đặt ly trà xuống, từ trong lòng ngực lấy ra cái hộp, ý bảo Thủy U Hàn mở ra xem. Thủy U Hàn biết trong hồ lô của Âu Dương chứa cái gì, liền mở hòm ra, sau đó trông thấy chính là những trang sức ngày đó nàng bỏ ra để cùng Bành gia đổi tiểu Uyển và nhị Ny, hơn nữa đám trang sức này tựa hồ được xử lý qua, nhìn giống như đồ mới, kim quang sáng lòe lòe.

      “Đai ca, huynh đây là…?”

      “Tiểu Hàn, muội nhìn xem còn thiếu thứ gì ?”

      thiếu, mấy thứ này. Đại ca, huynh…?”

      “Muội ngày đó cùng huynh , huynh liền để tâm. Sau muội lại cùng a Tuyên phen, huynh cũng cùng thương lượng qua, liền ấn định biện pháp tìm người kiện Bành Gia Minh phen. Kết quả cần chúng ta an bài, thực có người nhìn được, liền viết đơn kiện trước. Vị quan kia trước nay là người ngay thẳng, hướng Bành gia hỏi tả hữu xác thực. Liền cắt bỏ công danh tú tài của , còn trói đến nha môn đánh trận. Về sao vĩnh viễn được phép tham gia khoa khảo.

      Thủy U Hàn vỗ tay: “Đây khiến người ta thống khoái. Mấy cái trang sức này là đại ca từ họ mua về?”

      phải, là a Tuyên giúp huynh cầm về.”

      “Tuyên công tử? dùng biện pháp gì? Là dùng tiền, dùng bao nhiêu, muội phải trả lại cho Tuyên công tử.”

      “Cũng có tiêu tiền, Bành lão nương kia cùng Tôn thị cũng bị phạt đại bản.”
      Thủy U Hàn tò mò hỏi: “Đây là chuyện gì, là Tuyên công tử….?”

      “Tự gây nghiệt thể sống, đều là chính bọn họ náo loạn. A Tuyên vốn nghĩ được biện pháp, kết quả còn dùng tới, Bành lão nương cùng con dâu náo loạn đến công đường.”

      Thủy U Hàn rót đầy ly trà cho Âu Dương: “Đại ca uống trà trước, sau đó từ từ muội nghe.”

      Âu Dương thấy Thủy U Hàn đối với đám trang sức đem về chỉ nhìn nhìn, lại để ở bên, nhưng lại đối với tình Bành gia rất để bụng, cũng thuận tay cầm ly trà uống ngụm, sau đó mới đem mọi chuyện trãi qua giảng lượt cho Thủy U Hàn.

      Nguyên lai Bành tú tài sau khi bị phạt đại bản, bị đuổi về nhà. Hai lão nhân ở Bành gia biết còn là tú tài, về sau cũng còn công danh tiền đồ, liền náo loạn rùm beng lên. Bành lão nương thấy nhi tử còn tiền đồ, sợ con dâu muốn đuổi , liền bắt Tôn thị đem tiền bán cháu của bà ra. Tôn thị làm sao đồng ý. Bành lão nương liền mắng Tôn thị ngỗ nghịch bất hiếu, muốn cáo quan, Tôn thị lại Bành lão nương lấy trộm vòng tay ngọc của nàng. Hai người tranh cãi ầm ĩ ngớt, vừa vặn có sai dịch ngang qua, liền đem các nàng vào nha môn.

      Hai người kia tiến vào nha môn, cũng biết nặng , nhà họ đua giỡn. Vị thẩm quan kia là bọn họ đem luật pháp của quốc gia ra đùa giỡn, muốn phạt đại bản, còn muốn phạt tiền. Hai người này liền sợ hãi, liền đỗ lỗi cho đối phương. Bà bà con dâu bất hiếu, con dâu bà bà là trộm đạo. Hai người ở nha môn xé rách mặt nhau, tìm cách vạch trần đối phương. người người kia lang tâm cẩu phế. đem con dâu cùng cháu là con người, hận thể đều đem bán đổi tiền. Người còn lại con dâu là nữ nhân tham ăn biếng làm, chịu hầu hạ mẹ chồng cùng trượng phu, còn đối với trưởng bối la lối om sòm. Lại khiến cho mọi người trông thấy hồi trò hay.

      Quan thẩm án làm sao có thể bình tĩnh nghe các nàng giảng này nọ, liền hỏi chuyện ăn cắp, rồi ngỗ nghịch là như thế nào. Hai người xé rách mặt nhau, hận thể ngụm cắn chết đối phương. Lại sợ hãi ăn đại bản, liền đem tình đỗ lên đầu đối phương. Hàng xóm các nàng người cũng chịu đứng ra làm chứng là trang sức này do bán đứa có được. Hai người bọn họ định ra người mua đứa là ai, quan thẩm phán lại hàng xóm các nàng chịu làm chứng, hiên nhiên là các nàng khai bậy. tại thêu dệt thêm người mua, tội lớn thêm bậc. Lại có sư gia bên đôi ba quyến rũ đường, hai người các nàng chung quy cũng là kiến thức ngắn. Cuối cùng hai người bọn họ bị định tội ăn cắp, bị định tội ngỗ nghịch. Hai người đều bị phạt đại bản, mấy trang sức cũng lấy ra, xem như tang vật mà tịch thu.

      Thủy U Hàn nghe Âu Dương xong, hì hì cười: “Đại ca, huynh có phải hay giấu giếm số việc. Thí dụ như, như thế nào lại khéo có hai nha dịch đúng lúc ngang qua, như thế nào lại tốt đến mức kéo hai người đến nha môn, còn vị quan ở nha môn kia sao lại phán như vậy, mấy trang sức này huynh tìm lại thiếu món, muội tin hai người kia lại thành như vậy, món cũng tư tàng.”

      “Mấy việc này muội đừng quản. Vốn a Tuyên để cho ta viết ra danh sách mấy trang sức này, sau đó kiện các nàng tội trộm đạo. nghĩ tới các nàng nhanh như vậy lại tự mình đến nha môn, vị quan kia cũng biết thời biết thế, xử trí như vậy vẫn còn .”

      “Đây mới là ác giả ác báo. Đại ca, mấy trang sức này sao lại trông như mới vậy?”

      “Những thứ này là đồ muội đeo bên người, bị bọn họ sờ tới sờ lui. Huynh sợ trong lòng muội thoải mái nên đến cửa hàng vàng bạc chuyến. Mấy trang sức được đánh bóng lại, còn ngọc cũng được lau rất kỹ. Muội chỉ cần an tâm mang là được.”

      Khó có được người suy nghĩ chu đáo như Âu Dương, Thủy U Hàn khỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Bỗng nhiên nhớ lại lời vô tình nghe được lúc trước. Liền từ trong lòng lấy ra cái bùa bình an, đưa cho Âu Dương.

      “Đại ca, đây là bùa bình an hôm qua Tây Sơn tự muội cầu thay huynh. Muội nghe tiên sinh coi quẻ ấn đường huynh đen tối, chỉ sơ mấy ngày nay có, có…Ân … tiểu nhân ám toán. Muội liền cầu bùa bình an, đại ca huynh đeo người, mấy ngày nay làm việc phải cẩn thận chút, đừng để bị ác nhân tính kế.”

      Thủy U Hàn vốn định là gặp số đào hoa, lại tiện mở miệng, chỉ đành uyển chuyển chút.

      “Sắc mặt của huynh bị sao? Thầy tướng số này bất quá chỉ quan sắc ngôn sắc, lại chút lời khách sáo mơ hồ, muội đừng quá tin.” Âu Dương thấy vẻ mặt thân thiết của Thủy U Hàn, vẫn là tiếp nhận bùa bình an.

      Cẩn thận để trong lòng: “Huynh nhất định đem bùa bình an này lúc nào cũng đeo bên người, làm việc cũng cẩn thận, tiểu Hàn muội đừng lo lắng quá mức.”

      Nhìn theo hướng Âu Dương rời , Thủy U Hàn trong lòng có chút rối rắm. Có phải là nên đem những lời ngày đó nàng nghe được chi tiết cho Âu Dương mới đúng? Nhưng có bằng chứng, tự nhiên chạy đến trước mặt Âu Dương mối tình đầu của tính kế ? Âu Dương có tin hay ? Nếu Âu Dương tin, vậy đối đãi với nàng như thế nào? đem nàng trở thành nữ nhân ác độc chỉ biết lộng thị phi?

      Thủy U Hàn thở dài, nếu muốn nàng sống vô tư lo nghĩ, nàng làm được. Nàng là người có tâm tư, muốn Âu Dương đối với nàng có chút ấn tượng tốt nào. Hơn nữa sâu trong nội tâm nàng còn có ý nghĩ: nếu như ngay cả bẫy rập của nữ nhân Âu Dương cũng thể vượt qua, như vậy có đáng để nàng lưu luyến?

      Trời khuya, Thủy U Hàn vốn ngủ. Có thể bởi vì buổi tối ăn thức ăn có hơi mặn, yết hầu lúc này khát khô, liền đứng lên choàng áo, đến bàn lấy siêu rót nước uống. Trong lúc lơ đảng vừa ngẩng đầu lên, liền thấy mái hiên phía tây bên kia vẫn sáng đèn. của sổ ra bóng dáng vị phụ nhân, tay cầm guồng quay tơ kéo sợi. Thủy U Hàn nghĩ đến lời nhủ mẫu lúc ban ngày, liền mặc vào quần áo, bước ra khỏi phòng, về hướng cửa sổ sáng đèn.

      cửa sổ đều dán giấy, bên trong chỉ kéo cái mành mỏng manh, nhưng cũng thể trông thấy tình hình bên trong phòng, tuy nhiên vẫn nghe được trong đó truyền đến thanh.

      Chương 62: Ủy thác trọng trách.

      “Nương, sao còn chưa ngủ a.” Là thanh của tiểu Uyển. Vừa nghe liền biết hẳn là còn mơ màng chưa tỉnh ngủ.

      “Nương làm xong cái này ngủ.”

      “Nương, chúng ta có thể ở đây mãi mãi sao? Có thể ăn no, muội muội cũng được ăn no, bị người đánh, con cũng bị bắt trở về với đại nương, được ?”

      “Đại nương cái gì, về sao con được kêu như vậy, con chỉ có nương. Mau ngủ . Nương còn phải làm việc, thể để Thủy phu nhân nuôi ba người chúng ta được.”

      “Nương, chùi bồn cầu, quét rác, nấu nước, con đều làm được. Con cũng làm việc, con muốn trở về chỗ trước kia đâu.”

      “Chúng ta tại là người của Thủy phu nhân, con phải ngoan ngoãn nghe lời, cần nhắc lại những người đó.”

      Thủy U Hàn ở ngoài cửa sổ nghe lời của hai mẹ con này, thở dài, sau đó quay trở lại phòng ngủ, quyết định ngày mai phải chuyện cùng Trịnh thị chút.

      Đến đầu giờ trưa hôm sau, Thủy U Hàn mời Trịnh thị đến phòng để chuyện. Thủy U Hàn đầu tiên là hỏi vài câu về việc nhà, sau đó mới cùng Trịnh thị : “Tú Nga tỷ, ta có tin muốn cho tỷ. Bành tú tài bị tước công danh, phạt trượng, nghe về sau cũng thể tham gia khoa cử. Bành gia về sau chỉ sợ trãi qua ngày lành nữa.”

      “Nga, phu nhân, mẹ con chúng ta còn là người của nhà bọn họ, bọn họ xảy ra chuyện gì, phu nhân cần cho ta biết. Nếu về sau có thể vĩnh viễn nhìn thấy bọn họ, đó mới là phúc khí của ta cùng hai khuê nữ.”

      Trịnh thị nghe được tin tức của Bành gia, mặt vẫn thản nhiên, mừng cũng lo, xem ra trong lòng đem Bành gia trở thành người dưng.”

      Thủy U Hàn liền từ cái hộp bên cạnh xuất ra hai tờ khế thư.

      “Tú Nga tỷ, đây là văn tự bán mình của hai hài tử nhà ngươi. Lúc ấy mua các ngươi chỉ là bất đắc dĩ, là do tình thế bức bách. Ta chưa từng nghĩ là đem ngươi cùng hai đứa trở thành nô bộc. Ngày đó vốn là ta nên đưa khế thư này cho ngươi, nhưng ta sợ ngươi lại mềm lòng, rồi bị bọn họ lừa lần nữa. Như vậy chỉ ngươi, hai đứa cũng trở thành cây rụng tiền của bọn họ. Hiên tại ta thấy ngươi thông suốt, hai khế thư này cũng nên trả lại cho ngươi.”

      Trịnh thị cầm khế thư, tay run rẩy: “Phu nhân, phu nhân, người là muốn đuổi ba mẹ con chúng ta ?”

      “Tú Nga tỷ, ngươi nghĩ đâu vậy. Về sau cái nhà này cũng là nhà của các ngươi. Ý của ta là về sau, chúng ta ở với nhau như người nhà, hai hài tử của ngươi cũng là chất nữ của ta, phải là hạ nhân, tôi tớ.”

      Trịnh thị cầm khế thư, nước mắt rơi ào ào, nghẹn ngào lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Phu nhân, đại ân đại đức của người, chúng ta mấy kiếp báo đáp cũng hết. Ta biết người đây là muốn tốt cho chúng ta. Nhưng ta chịu nổi ân tình này. Phu nhân, khế tư này người vẫn nên thu lại. Người là người rộng rãi, nhưng chúng ta thể biết chừng mực như vậy, quên mất tôn ti. Hơn nữa, nếu người khôi phục lại thân phận cho chúng ta, ta sợ Bành gia kia về sau suy tàn, lại muốn đánh chủ ý đến đây. bằng lấy danh nghĩa của phu nhân, bọn họ cũng dám đến tính kế hai nữ nhi.”

      Trịnh thị kiên quyết nhận khế thư, Thủy U Hàn cũng đành thu lại: “Tú Nga tỷ, ngươi vậy, ta đây đem khế thư này thu hồi. Bất quá ta trước, chờ hai hài tử lớn lên, muốn gả chồng ta đem khế thư này cho ngươi. Hai hài tử xem như cháu ta, nhất định có thể tìm được mối hôn tốt.”

      Lời này quả nhiên là đến tâm khảm của Trịnh thị. Thủy U Hàn xem Trịnh thị lại muốn hướng mình quỳ lạy, vội vàng đem nàng nâng dậy, liên thanh nhắc nhở nơi này cần để ý lễ tiết.

      “Tú Nga tỷ, ta biết ngươi nóng lòng báo đáp ta, nhưng ngươi phải để cơ thể và tinh thần hồi phục tốt mới có thể. Những việc vặt trong viện đều được an bài người làm, ngươi cần cùng các nàng giành. Về phần vải dệt, quả Tú Nga tỷ làm rất đẹp, nhưng cũng cần phải sốt ruột như vậy.”

      “Phu nhân, ta là người quen làm việc. Nếu rảnh rỗi mới cảm thấy thoải mái. Vì người làm chút chuyện, ta đây trong lòng mới thư thái.”

      “Tú Nga tỷ như vậy, bản thân ta cũng có chuyện quan trọng muốn phó thác cho ngươi.”

      “Phu nhân cứ việc , vì phu nhân cái gì ta cũng đồng ý làm, có chết cũng từ chối.”

      Thủy U Hàn cười: “Cái gì mà sinh tử a, Tú Nga tỷ về sau ít những điềm xấu này. Bất quá chuyện ta muốn phó thác cho ngươi chính là chuyện đại của cả nhà. Ngươi cũng biết ta bán ra xà phòng kiếm ít tiền, cũng khiến ít người động lòng. Công thức chế biến xà phòng đương nhiên thể truyền ra ngoài, ta muốn Tú Nga tỷ giúp ta. Cách thức pha chế cùng phối liệu ta giao cho ngươi. Tú Nga tỷ thận trọng, tất nhiên làm tốt, tất nhiên có thể giữ được bí mật truyền ra ngoài.”

      Trịnh thị nghe xong lời Thủy U Hàn, đương nhiên biết được tầm quan trọng của bí phương đối với thương gia. Thủy U Hàn đối đãi với mẹ con nàng như vậy, còn tín nhiệm nàng, nàng đương nhiên muốn toàn tâm toàn ý báo đáp, trong lòng thầm đặt lời thề tuyệt đối đem bí phương tiết lộ cho người khác.

      Thủy U Hàn dẫn Trịnh thị đến phòng chế tạo xà phòng, đem khối lượng các loại nguyên liệu khi pha trộn, nên quấy như thế nào, phơi nắng như thế nào, đổ khuôn như thế nào, loạt trình tự được giảng giải lần. Sau đó tự tay nàng làm mẫu, kế tiếp là cho Trịnh thị tự mình động thủ, Thủy U Hàn ở bên chỉ điểm, đến khi Trịnh thị hoàn toàn nắm được mới xong.

      “Đây chính là quen tay quen việc. về sau Tú Nga tỷ mỗi ngày nên đến luyện tập chút. Ngươi so với ta cẩn thận, có kiên nhẫn, nhất định có thể vượt qua ta.”

      Trịnh thị được Thủy U Hàn an bài trách nhiệm trọng yếu như vậy, cả người cũng được thả lỏng. Bình thường nàng là người chịu khó, nhưng vẫn muốn bị đuổi . Nay tâm tình biến hóa, cử chỉ hành cũng thay đổi, mọi người thấy vậy cũng thư thái hơn nhiều. Chỉ là nàng vẫn kiên trì dệt vải mịn cho Thủy U Hàn. Thủy U Hàn cũng hiểu được vải do Trịnh thị dệt ra là tốt nhất nên cũng ngăn đón nàng, chỉ cần nàng cần vội vã, nên thức đêm, miễn cho ảnh hưởng đến giấc ngủ của hài tử.
      Lúc ở Tây Sơn tự, Thẩm phu nhân bà thực thích xà phòng Thủy U Hàn làm. Thời điểm huynh muội Vương gia Bồng Lai, cũng mang theo chút tặng cho Thẩm gia, nhóm tiểu thư cùng con dâu Thẩm gia cũng rất thích dùng.

      Biết Thủy U Hàn chính thức mở cửa hàng bán xà phòng, lại nghe Thủy U Hàn xà phòng này tốn thời gian, công sức cùng nguyên liệu lớn. Liền đặt trước với Thủy U Hàn lượng xà phòng, để nàng mang đến trước khi bán ra. Khách hàng lớn như vậy, Thủy U Hàn đương nhiên là đồng ý, miệng nhanh chóng đáp ứng.

      Sắp xếp xong xuôi chuyện tình của Trịnh thị, Thủy U Hàn đem những khối xà phòng chuẩn bị xong đều bọc lại, mang theo tiểu Hồng, hai người đến Vương phủ bái phỏng.
      Thẩm phu nhân đãi khách. Thủy U Hàn liền qua xem Vương Yên Nhiên trước. Vương Yên Nhiên thấy Thủy U Hàn, tự nhiên hết sức cao hứng. Hai người đùa chút, Thủy U Hàn liền nhớ lại lần trước đến việc lấy vỏ ốc biển. Vương Yên Nhiên mấy thứ đó nhiều lắm, đem tiện, liền dắt Thủy U Hàn đến căn phòng. Thủy U Hàn vừa vào trong mắt liền choáng váng, đây quả chỗ vui chơi của nhi đồng, trong phòng, giá gỗ bày đủ các món đồ chơi của trẻ em, đủ các loại, còn có mấy tượng gốm mỹ nghệ từ nhiều vùng khác nhau.

      Vương Yên Nhiên thấy Thủy U Hàn đánh giá xung quanh, liền : “Đây là đồ muội dùng nhiều năm để tích góp từng tí , những thứ thích liền đặt ở đây. Mấy thứ thích bỏ .” xong mở ra cái rương gỗ cho Thủy U Hàn xem.

      “Thủy tỷ tỷ, muội từ mỗi lần đến nhà ngoại đều phải lấy chút vỏ ốc, tất cả đều ở trong hai cái rương này. Thủy tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau chọn .”

      người mẹ khôn khéo cùng ca ca cường hãn bảo vệ, cuộc sống Vương Yên Nhiên trôi qua giống như tiểu công chúa. Thủy U Hàn nghĩ, ngay cả công chúa trong hoàng tộc cũng sợ thể có được cuộc sống tùy ý và tự tại như Vương Yên Nhiên, là làm cho người ta hâm mộ.

      muốn chọn, kỳ thực là trực tiếp lấy ra. Bởi vì mấy vỏ ốc trong này vốn được Vương Yên Nhiên chọn lựa tỉ mỉ, những cái xinh đẹp mới lấy mang về. Thủy U Hàn khách khí, chọn túi lớn. Tuy rằng trở thành mẹ của đứa , nhưng Thủy U Hàn vẫn dung túng tính tình thích ngoạn ý của mình. Dĩ nhiên, nếu lấy những thứ này làm mành, chỉ sợ các tiểu thư nhà giàu nhạo báng, mành của người ta chỉ sợ toàn được xuyên bằng châu ngọc. Bất quá vật lấy hiếm làm quý, chính Thủy U Hàn cũng biết mành của nàng định làm sau này so với mành châu ngọc kia cũng kém.

      Vương Yên Nhiên cũng chọn ra túi cho mình, lại lấy ra dây câu xỏ mành chuẩn bị trước đó đưa Thủy U Hàn. Hai người lúc này mới trở lại trong phòng chuyện.
      Cũng hiểu tại sao hồi, lại đến chuyện thành thân của Thẩm gia ngũ công tử.

      “Thủy tỷ tỷ nhất định biết, Ngô gia nương kia, trước kia mẹ muội từng cùng Âu Dương đại ca làm mai, cũng hiểu tại sao lại thành. Khi đó nhà Ngô gia chỉ là tiểu quan. Sau này gặp vận, lập tức thăng làm thứ sử, cuối cùng mới cùng nhà bà ngoại muội kết thân. Từ lúc đính hôn đến thành thân là tháng. Nhà của muội nhận được tin tức cũng là nửa tháng trước khi họ thành thân. Mẹ muội vì điều này vẫn được cao hứng.”

      “Thẩm gia là gia tộc quyền thế, Ngô nương xem như là có phúc phần. Ta xem biết bao nương ước ao được gả vào đấy. xa, Khương Oanh kia còn phải vội vàng muốn làm thiếp thị của bọn họ sao.”

      Vương Yên Nhiên cho là đúng: “Bọn họ cũng như còn mèo con chó biểu ca muội nuôi trong phòng, bất quá là cho bọn chút mặt mũi thôi.”

      Thẩm phu nhân đãi khách xong, phái người đến thỉnh Thủy U Hàn. Thủy U Hàn đem xà phòng chuẩn bị tốt lên, Thẩm phu nhân xem qua, sau đó để phòng thu chi thanh toán bạc. Thẩm phu nhân nhìn qua có chút uể oải tinh thần, Thủy U Hàn cũng lưu lại lâu, mang theo tiểu Hồng cáo từ. Vừa mới đến hòn non bộ, bỗng nhiên xuất phụ nhân mập mạp.

      “Đây phải là Thủy phu nhân sao, mấy ngày nay gặp người. Người khỏe.”
      Thủy U Hàn vừa thấy, nhận ra được là con dâu của quản gia bên người Thẩm phu nhân, gọi là Thụy đại tẩu, là thị tì của Thẩm phu nhân, tại chuyên quản chuyện tới lui của Thẩm phu nhân cùng nhà mẹ đẻ. Thủy U Hàn trong lòng vừa động, liền cười nghênh đón.
      Quan Tiểu Yến thích bài này.

    4. ngontinh

      ngontinh Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      ko co chuong moi vay ban

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :