1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Trong nhà có khách đến.

      Tiễn bước mẹ con Bành nương tử, Thủy U Hàn mời Phùng chưởng quầy tiến vào hỏi: “Phùng chưởng quầy, việc phát xà phòng mấy ngày nay như thế nào, những khách nhân dùng có phản ứng gì ?”

      Phùng chưởng quầy vẻ mặt hoan hỉ : “Hồi phu nhân, việc phát hàng dùng thử này vô cùng thuận lợi, cơ hồ các khách hàng quen đều có phần. tại có người phái người đến hỏi ta còn hay , là trong nhà nhóm phu nhân cùng tiểu thư dùng cảm thấy rất tốt. Còn có người chạy đến đây phải mua dược liệu mà lại tìm mua xà phòng. Còn có người cố ý mua nhiều dược liệu chút để được tặng thêm xà phòng. Chỉ là những người này vật này quá , dùng có chút khó khăn. Ta liền phân phó tiểu nhị với mọi người rằng qua ít ngày nữa chúng ta bán khối lớn.”

      Thủy U Hàn gật đầu để Phùng chưởng quầy lấy ra danh sách khách được nhận tặng phẩm, lại trao đổi thêm vài câu, Phùng chưởng quầy cũng rất cao hứng mà trả lời. Thủy U Hàn tán thưởng Phùng chưởng quầy hồi, liền mang tiểu Hồng ra khỏi tiệm thuốc bắc.

      đường , tiểu Hồng liền thầm với Thủy U Hàn: “Tiểu thư, ta thấy Phùng chưởng quầy với đám tiểu nhị đối với chúng ta cũng rất nhiệt tình. Chỉ sợ bọn họ đem tiểu thư thành nửa ông chủ a.”

      “Bọn Phùng chưởng quầy làm người sai.” Tế Sinh đường trãi qua mấy đời kinh doanh, trong điếm quy củ thiếu. Phùng chưởng quầy là tay Âu Dương bồi dưỡng đương nhiên làm việc thể chê. Hỏa kế cũng được chỉ bảo rất tốt, bầu khí trong điếm rất tốt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

      “Hơn nữa, xà phòng của chúng ta giúp bọn họ kéo sinh ý. Như thế về sau chúng ta ở hiệu thuốc bắc thuê cái quầy, bọn họ bán được hàng cũng được chia hoa hồng. Xà phòng bán ra càng nhiều, bọn họ được chia hoa hồng càng nhiều. Ta đây là cho bọn họ tiền, chẳng lẽ bọn họ còn cho ta vẻ mặt tốt.” Thủy U Hàn cười.

      Thủy U Hàn đem kế hoạch về quầy hàng trong tiệm thuốc bắc sơ qua với Âu Dương. Nàng vẫn là người tương đối lười biếng, nếu nghĩ mình phải tìm cửa hiệu mặt tiền, trang hoàng, mời người, còn phải cùng nha môn giao tiếp, cẩn thận còn gặp địa đầu xà này nọ đến tống tiền, rất nhiều chuyện đau đầu. Nàng lười nên chỉ muốn đơn giản thuê cái quầy, nếu hỏa kế hiệu thuốc bắc đủ thông minh, ngay cả người coi quầy cũng cần thuê. Đến lúc đó phân chút tiền ra ngoài, mọi người đều có thể kiếm được, mà nàng lại bớt được ít tâm tư, coi như là thượng sách. Thủy U Hàn rất ràng, nàng phải là người giỏi về kinh doanh, vậy đơn giản rút về sau làm đại cổ đông, còn công vụ tìm người thích hợp chấp hành, càng có lợi cho việc phát triển sau này.

      Về tới nhà, Kỳ nhi cũng vừa lúc tỉnh giấc, tay cầm trống bỏi chơi, nhủ mẫu bên cạnh coi chừng dùm. Thủy U Hàn cởi áo ngoài, thay quần áo ở nhà. Sau đó ngồi vào kháng ôm lấy Kỳ nhi. Kỳ nhi thấy mẫu thân trở lại, liền cao hứng vũ động tay chân. Thủy U Hàn thấy khuôn mặt đỏ hồng nhắn của Kỳ nhi, tay chân béo nộn. Lại nghĩ tới ba mẹ con Bành nương tử nghèo túng khỏi cảm khái. Nàng đem chuyện gặp gỡ hôm nay cùng tình hình Bành nương tử cho nhủ mẫu nghe, nhủ mẫu cũng tránh khỏi phen thổn thức.

      “Bành nương tử mặc dù ngốc nhưng cũng là ý tốt, ai biết được thân nhân nhà của nàng đều là người lương bạc. Nếu bọn họ tâm địa tốt chút, chấp nhận dung nạp mẹ con Bành nương tử, gia đình cũng hòa thuận yên vui hơn.” Nhủ mẫu .

      Thủy U Hàn cho là đúng: “Thay vì ngóng trông hảo tâm của người khác, chi bằng làm cho bản thân mạnh mẽ hơn chút. Nếu gặp người tâm địa tốt sao, nếu gặp kẻ xấu cũng thể để mình bị khi dễ. Chỉ là Bành nương tử ban đầu ký văn tự bán mình, nữ nhân kia nếu muốn buông tha nàng cũng dễ.”

      Hai người cảm thán phen, Thủy U Hàn buổi sáng vì quá rung động khi thấy vết thương người mẹ con nàng mà quên hỏi địa chỉ Bành nương tử. Bất quá ngẫm lại, tất cả mọi người đều ở trong thành, về sau luôn có cơ hội gặp mặt. Bành nương tử cũng nhìn ra nàng với Tế Sinh đường có quan hệ sâu, nếu có chuyện gì có thể đến đó tìm nàng. Thủy U Hàn vẫn nhớ ân tình trước kia Bành nương tử truyền tin, lại có chút cảm giác con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ, cho nên nàng rất muốn hỗ trợ chuyện tình của Bành nương tử.

      Thời điểm buổi trưa, Thủy U Hàn dỗ Kỳ nhi ngủ, mình cũng ngủ trưa. Sau khi tỉnh lại, tiểu Hồng mang nước vào cho nàng rửa mặt. Đông nhi cũng tiến vào mang theo xà phòng. Thủy U Hàn rửa mặt, thấy Đông nhi đứng ở đó, nhớ đến buổi sáng lúc mình về nhà trông thấy nàng liền thuận miệng hỏi trong phủ hôm nay có tình gì . Đông nhi gặp Thủy U Hàn hỏi như vậy, gãi đúng chỗ liền trả lời: “Phu nhân, hôm nay trong phủ là có việc. Là Khương Yến đến đây, còn dẫn theo muội tử của nàng.”

      Thủy U Hàn trong lòng mặc niệm tên này hai lần, liền sực nhớ ra: “Ngươi là di nương của Thẩm nhị thiếu gia? Còn có Oanh nhi nương kia? Các nàng tại sao lại đến, xảy ra chuyện gì?”

      “Ta nghe Xuân nhi tỷ tỷ , Khương Oanh kia nàng muốn thân thiết với thiếu gia mà được. là trong lòng nàng vẫn nhớ kỹ chuyện tình trước kia, muốn đến thăm thiếu gia, nhưng nương chưa xuất giá nên tiện xuất môn. Yến di nương đều là sai lầm của nàng ta, nàng sợ Khương Oanh còn , hiểu chuyện phiền nhiễu thiếu gia, cho nên vẫn ngăn cản nàng đến thăm. Nhưng từ khi tết nguyên tiêu, muội muội thấy được thiếu gia, luôn ngừng nhắc đến thiếu gia đối với nàng tốt như thế nào, ngay cả cơm ăn cũng ngon, nên nàng đành phải bớt thời giờ đưa muội muội tới.”

      “Nha? Chuyện này kỳ quái. Tỷ muội các nàng rời khỏi đây lâu lắm rồi, nếu trong lòng vẫn còn ghi nhớ, như thế nào trước kia lại trở về thăm?” Thủy U Hàn ngạc nhiên mở to hai mắt.

      “Bởi vậy mới . Khương Oanh kia ràng nhớ thiếu gia, tại bô bô là nhớ thiếu gia. Ai có thể tin được? Phàm nếu các nàng nhớ đến phần ân tình của thiếu gia thôi cũng làm chuyện như vậy. Hôm nay tới đây biết là muốn đánh chủ ý gì.”

      Thủy U Hàn liền hỏi: “Chẳng lẽ các nàng muốn về đây ở sao?” thể nào, Yến di nương là di nương của Thẩm gia, Khương Oanh lại là khuê nữ chưa lấy chồng, cùng Âu Dương gia lại phải là thân thích, huống hồ bọn họ trước đó còn chặt đứt lui tới.

      “Chẳng lẽ là như vậy? Khương Oanh kia là nhớ nơi ở trước kia, hỏi thiếu gia có thể hay mời nàng ở trong viện kia vài ngày?”

      “Đại ca như thế nào?”

      “Thiếu gia viện đó để hoang, thể ở được. Nếu muốn trước hết phải cho người thu thập vài ngày.”

      “Đây là đáp ứng hay đáp ứng?”

      “Thiếu gia chính là tâm địa tốt. Hồi trước cũng như vậy, chỉ cần Khương Oanh vài lời hay, thiếu gia đều chìu theo. Chỉ có thiếu gia nhìn ra hai tỷ muội kia phải người tốt. Bất quá lần này thiếu gia có vẻ là đáp ứng a. Bằng an bày các nàng trước hết ở trong viện khác.”

      “Đông nhi, ngươi từ hầu hạ thiếu gia. Khương gia đến đây ở vài năm, chuyện của họ ngươi hẳn là biết . Có phải đại ca đối đãi với các nàng phi thường tốt?”

      “Phu nhân, ta khi đó còn . Lúc ấy lão gia cùng phu nhân còn sống, đối với tỷ đệ Khương gia như con thân sinh. Hết thảy ăn mặc phí của các nàng đều do trong phủ chi ra, so với thiếu gia sợ còn tốt hơn. Ta nghe là Khương gia cùng lão gia khi còn tại thế, cho thiếu gia cùng Khương Yến định thân. Thiếu gia đối với ba tỷ đệ các nàng rất tốt, có gì tốt đều trước tiên dành cho các nàng. Về sau lão gia cùng phu nhân đều , thiếu gia muốn giữ đạo hiếu vài năm, nhưng biết tại sao Khương Yến lại đến gả vào Thẩm gia. Mẹ nàng cùng đệ đệ, muội muội đều theo. Sau đó thấy trở về nữa, cũng chặt đứt tới lui cùng chúng ta.”

      Thủy U Hàn chợt nhớ tới kiện, liền thử thăm dò Đông nhi: “Đông nhi, thiếu gia của ngươi còn đậu cử nhân? Ta nghe lúc đó hình như Khương gia vẫn còn ở đây. Ngươi Âu Dương gia nhiều thế hệ làm nghề y, như thế nào mà đại ca bỗng nhiên lại thi cử nhân? Thi đỗ rồi tại sao lại làm quan?”

      “Việc này ta cũng ràng lắm, cũng nghe người trong nhà qua. Hình như là sau khi Khương gia đến đây, biết tại sao thiếu gia lại muốn chuyển qua đọc sách, đường thi cử trúng tú tài rồi cử nhân. Lúc thiếu gia chuẩn bị khảo cử nhân, lão gia vừa vặn bị bệnh, nhưng thiếu gia vẫn kiên trì thi. Thiếu gia đỗ cử nhân trở về lão gia chờ được, lão phu nhân vài ngày sau cũng theo, nên thiếu gia cũng làm quan nữa.”

      Thủy U Hàn chợt cảm thấy miệng có chút đắng chát, có lẽ là do buổi trưa ăn quá nhiều hạt tiêu, để cho tiểu Hồng mang đến bát mật ong loãng uống ngụm, cảm thấy tốt hơn chút liền :

      “Yến di nương kia rồi, liền cùng nơi này chặt đứt tới lui sao? Sao ta lại nghe chuyện nàng khó sanh, nhờ ca ca đến cấp cứu?”

      “Nha, chuyện này phu nhân cũng biết?”

      “Chẳng lẽ chuyện này có nhiều người biết?”

      “Trong phủ chỉ có vài người biết, thiếu gia cho họ sợ làm hỏng thanh danh của Yến di nương. Thiếu gia cứu các nàng mạng, Thẩm nhị thiếu tặng thiếu gia phần đại lễ. Nhưng Yến di nương sau đó cũng trở về thăm thiếu gia, cũng có bái tế qua lão gia cùng lão phu nhân. Bất quá thiếu gia lại cùng Thẩm cửu thiếu gia là bạn tốt.”

      “Nhiều năm như vậy tới, bỗng nhiên bây giờ lại chạy đến, chỉ là do nhớ thiếu gia của ngươi? Chắc tính toán chuyện gì khác chứ?”

      “Phu nhân biết , mẫu thân của ta làm việc trong phòng bếp, những điều này là do Xuân nhi tỷ tỷ với nàng. Xuân nhi tỷ tỷ còn Yến di nương vốn muốn đến thăm phu nhân, Âu Dương phu nhân có ở nhà, nàng còn vài ngày nữa muốn đặc biệt đến bái phỏng phu nhân.”

      Khương Yến nhi muốn gặp nàng, còn là đặc biệt đến, chắc là chỉ khách khí như vậy thôi. Vậy nếu phải khách khí? Thủy U Hàn nghĩ rằng bản thân mình cùng tỷ muội các nàng chỉ gặp mặt lần, ngay cả cũng chưa qua. Trong ấn tượng của Thủy U Hàn, hai tỷ muội nàng đều là mỹ nhân. Tỷ tỷ là bộ dáng mảnh mai chọc người thương tiếc, muội muội lại càng thêm xinh đẹp. Xem bộ dáng cùng cử chỉ của hai người, hẳn là ở Thẩm gia trôi qua cũng tồi. Vương Yên Nhiên từng qua Thẩm nhị công tử được ấn định là gia chủ kế tiếp của Thẩm gia, hai di nương khác của đều có chút bối cảnh. Khương Yến có bối cảnh phía sau, lại còn mang theo mẹ cùng muội muội, đệ đệ yên ổn sống trong hậu cung Thẩm nhị công tử, mà bọn họ cũng đều trãi qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, nàng ta thể nào là nhân vật đơn giản.

      Âu Dương cùng Khương Yến, hai người từng có đoạn thời gian thanh mai trúc mã. Thủy U Hàn trong lòng than . Đông nhi còn bọn họ định thân, bất quá Đông nhi lúc đó còn , có lẽ là nhớ lầm rồi? Bằng Khương Yến kia sao lại gả Thẩm gia. Tuyên công tử từng Khương Yến sau này làm nương tử Âu Dương, Tuyên công tử liệu như thần, nhưng chỉ có lần này là đoán sai…

      Đêm nay, Thủy U Hàn hiếm khi có đêm mất ngủ.
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Tỷ muội Khương gia

      Sáng ngày thứ hai, Thủy U Hàn đứng trước gương, đối mặt với hai mắt quần thâm, liền oán hận đem gương ném lên bàn trang điểm. Điểm tâm sáng là bánh bao, cá hấp, trứng ốp lếch, canh tương thịt dê cùng với cháo bát bửu. Tiểu Hồng được tận tay Thủy U Hàn dạy dỗ, tại làm thức ăn cũng khá hơn nhiều.

      Ăn cơm xong, Thủy U Hàn bế Kỳ nhi đến hoa viên trong phủ để dạo. tại là đầu xuân, trong vườn hoa cây cối bắt đầu chào xuân, dương thụ, cành liễu đều đâm ra nhữ lộc non xanh mướt.

      Thủy U Hàn đường đều đem tên các loại cây chỉ cho Kỳ nhi, cho bé biết những thứ này tên gì. Đương nhiên là trông cậy Kỳ nhi có thể nghe hiểu được, hoặc nhớ được. Nhưng việc trao đổi này đối với phát dục trí tuệ của trẻ rất có lợi. đường vừa vừa , Thủy U Hàn chú ý đến từ khi nào đến phía ngoài thư phòng của Âu Dương. Gã sai vặt của Âu Dương đổ lá trà thừa, thấy mẹ con Thủy U Hàn vội vàng khom người tiếp đón: “Phu nhân tới, thỉnh vào phòng.

      Thiếu gia trong phòng viết chữ.”

      Âu Dương ở trong phòng nghe được bên ngoài chuyện, cũng : “Tiểu Hàn tới, nhanh vào phòng.”

      Thủy U Hàn vào phòng thấy Âu Dương đem tờ giấy trong tay vò thành đoàn ném vào bếp lò. Trong tiềm thức Thủy U Hàn tựa hồ cảm thấy có chút phiền chán. bàn vẫn còn bày ra bút mực. Nghĩ rằng vừa viết cái gì đó, lại hài lòng nên ném.

      “Đại ca viết cái gì vậy, muội có thể hỗ trợ sao?”

      “Tùy tiện luyện chút chữ thôi.” Hai người chuyện, Kỳ nhi thấy Âu Dương, miệng liền nga nga kêu, vươn tay về phía Âu Dương.

      “Kỳ nhi đây là nhận ra ta, cho ta bế bào. Ai u, lớn là nhanh, hình như nặng hơn chút so với mấy ngày trước. Tiểu Hàn, muội suốt đoạn đường này ôm tới có mệt hay , như thế nào lại mang theo người.” Âu Dương tiếp nhận Kỳ nhi trong tay Thủy U Hàn, lại đem khối sư tử đá chặn giấy bàn cho Kỳ nhi chơi. Kỳ nhi tựa hồ rất thích nó, khanh khách cười ngừng.”

      “Ở trong phủ nên tùy tiện chút, cần dẫn người theo. Kỳ nhi rất ngoan, bế nó chút cũng phiền lụy.”

      Âu Dương ngẩng đầu nhìn Thủy U Hàn: “Tiểu Hàn, muội làm sao vậy? ngủ tốt sao? Hay là bị bệnh? Sao mắt lại quầng thâm như vậy? Để huynh bắt mạch cho muội.”
      Thủy U Hàn lắc đầu: “Đại ca, muội sao. Ngày hôm qua đến Tế Sinh đường nhìn xem, còn đụng phải Bành nương tử mang theo hai nữ nhi của nàng. Ai, Bành nương tử xem ra sống được tốt, muội nghĩ về sau có cơ hội đến giúp nàng phen. Đại ca, huynh chừng nào rãnh rỗi, giúp muội hỏi thăm chút địa chỉ của nàng. Ngày hôm qua vội vàng quá nên muội quên hỏi.”

      “Cái này để sau. Tiểu Hàn, huynh muốn chẩn mạch cho muội, nêm chủ quan.”

      Thấy Âu Dương kiên trì, Thủy U Hàn cũng cự tuyệt. Âu Dương đè lên mạch đập của Thủy U Hàn chốc lát, sau đó nhàng thở ra: “Ân, quả có chuyện gì. Bất quá trong người có chút nóng, muội hai ngày nay nên ăn thanh đạm chút, nghỉ ngơi nhiều. cần suy nghĩ quá nhiều, có chuyện gì khó xử cứ đến cùng huynh thương lượng. Đại ca mặc dù có bản lớn, nhưng chuyện lặt vặt vẫn có thể giúp muội.”

      “Đại ca phải vẫn giúp muội sao. Muội cũng phải là nữ tử yếu đuối, chưa từng trãi qua thế . Chính là đại ca nếu có chuyện gì khổ tâm, cũng có thể cùng muội . Người khác nhau, góc độ xem xét tình cũng bất đồng. Đại ca, có số chuyện muội là người ngoài cuộc, có lẽ nhìn ràng hơn chút. Mặc dù muội thể giúp gì cho đại ca, nhưng đại ca có tâm cứ cùng muội , trong lòng có thể dễ chịu hơn.”

      Âu Dương nghe Thủy U Hàn , nhất thời im lặng. Thủy U Hàn thấy tựa hồ có ý tứ muốn chuyện của mình, liền mở miệng : “Đại ca, muội quả cảm thấy tinh thần được tốt, muội mang Kỳ nhi trở về.”

      “Huynh đưa muội , muội mấy ngày tới cần quan tâm chuyện gì, cứ tịnh dưỡng. Huynh sớm là đưa thêm hai người nữa đến làm việc, muội cứ đủ.” Âu Dương ôm lấy Kỳ nhi: “Kỳ nhi tới đây.”

      Thủy U Hàn thấy Kỳ nhi trong lòng Âu Dương khóc, ngược lại còn vui rạo rực, cũng an tâm ít.

      Âu Dương đưa Thủy U Hàn về sân, dặn nàng nghỉ ngơi nhiều, liền xoay người trở về. Thủy U Hàn thấy Kỳ nhi cực kỳ có tinh thần, liền ôm bé đến giường chơi đùa, bên thầm mở miệng hát cho Kỳ nhi nghe. Chợt nghe bên ngoài có người thấp giọng chuyện, lát sau, nhủ mẫu tiến vào, đem cái bao giấy cho Thủy U Hàn xem.
      “Tiểu thư, đây là thuốc Âu Dương đại phu đưa tới. là để tịnh tâm hạ hỏa, dặn ta hầm cho con uống. Bởi vì sợ quấy rầy con nghỉ ngơi nên ta chưa đưa đến.”

      Thủy U Hàn gật gật đầu, để nhủ mẫu đem thuốc thu lại. Kỳ nhi chơi hồi, đánh cái ngáp nho . Thủy U Hàn khỏi trêu chọc chút: “Kỳ bảo bối a, con tiểu trư. Vừa chơi chút liền muốn ngủ, vừa vặn nương cũng muốn ngủ trưa.”

      “Nhủ mẫu, con mang Kỳ nhi ngủ, người với mọi người có đại chớ quấy rầy con.”

      Nhủ mẫu đáp ứng ra ngoài. Thủy U Hàn liền đem Kỳ nhi trở lại buồng trong, dỗ Kỳ nhi ngủ. Sau đó chính mình tự xoa bóp mấy huyệt vị xung quanh mắt, lại đắp hai bao xác trà lên mắt. Xong xuôi mới nằm xuống chăn ngủ bù.

      Cũng biết ngủ bao lâu, Thủy U Hàn tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, phòng chừng khoảng mười giờ sáng . Kỳ nhi ngủ vù vù như tiểu trư, Thủy U Hàn tâm tình tốt, nhành hôn lên khuôn mặt hồng nhuận đáng ngủ say, sau đó nhàng rời bước xuống kháng. Đến gian phòng ngoài, nhủ mẫu bận may vá, thấy nàng vào liền hỏi: “Tỉnh ngủ rồi, Kỳ nhi vẫn ngủ sao?”

      “Dạ, nhủ mẫu trông bé dùm con .”

      Tiểu Hồng cùng Đông nhi ở ngoài cửa nghe được Thủy U Hàn, nhanh chạy đến đưa nước rửa mặt. Thủy U hàn thấm ướt khăn vải xoa xoa mặt và tay. Tiểu Hồng bên : “Tiểu thư, vừa rồi người trong phủ là Âu Dương đại phu dẫn hai tỷ muội Khương gia đến thăm người. Nhưng nhủ mẫu ngoài cửa người thân thể khỏe, ngủ. Âu Dương đại phu cần đánh thức người, kính xin tỷ muội Khương gia ngày khác lại đến xem người. Nhưng Yến di nương lại với các nàng ở lại phủ đợi. là nếu tiểu thư tỉnh để chúng ta đến thông tri nàng.”

      Chấp nhất như vậy? Thủy U Hàn nghĩ nghĩ, liền với Đông nhi: “Đông nhi, ngươi với họ tiếng ta tỉnh.”

      Thủy U Hàn lần nữa ngồi trước gương trang điểm để tiểu Hồng búi lại tóc cho nàng, chỉ cài lên chiếc trâm hoa. Lại thay bộ quần áo mới, vừa thay xong, chợt nghe tiếng Đông nhi bên ngoài bẩm báo, là có người đến. Thủy U Hàn liếc mắt nhìn gương, thấy quầng thâm mắt còn, đôi mắt thần thái sáng láng, liền ý cười đầy mặt ra cửa.

      Người đến là đông a, phía trước đầu lĩnh là Âu Dương, phía sau là tỷ muội Khương gia, mang theo bốn nha hoàn, tất cả đều trang điểm xinh đẹp. Thủy U Hàn hàm hồ đưa khách đến phòng, tiểu Hồng cùng Đông nhi mang trà nước và điểm tâm lên.

      Thủy U Hàn hỏi Âu Dương: “Đại ca, hai vị này là…”

      Âu Dương ngẩn ra: “Tiểu Hàn, huynh nghĩ tết nguyên tiêu lần đó các muội xem đèn biết nhau. Vị này là phu nhân của Thẩm nhị thiếu gia, vị này là…”

      đợi Âu Dương xong, Khương Oanh giành mở miệng trước: “Tại sao ngươi lại vô lễ như thế, ban ngày ban mặt ngủ. lại để cho khách nhân bên ngoài đợi. ràng khi xem hoa đăng ngươi đoạt đèn của chúng ta, bây giờ lại tỏ ra quen biết. Nghe ngươi là từ nông thôn đến, quả nhiên là bà tử ở nông thôn, có giáo dưỡng.”

      Âu Dương nháy mắt thay đổi sắc mặt, Yến di nương vội vàng đứng lên, quát bảo Khương Oanh, rồi lại vén áo hướng Thủy U Hàn thi lễ: “Thủy phu nhân, muội tử tuổi còn , hiểu chuyện, lại ỷ vào Âu Dương đại ca thương nàng nên có chút lỗ mãng, xin người đừng chấp nhặt.”

      Thủy U Hàn đứng lên hoàn lễ, lại thỉnh Yến di nương ngồi xuống.

      “Lễ hoa đăng tết nguyên tiêu, Thẩm gia… ta nhớ ra rồi. Yên Nhiên quả có chỉ cho ta nhìn thấy nhị thiếu phu nhân, người là…” Thủy U Hàn tựa hồ còn nhận ra, liền đưa mắt nhìn tiểu Hồng và Đông nhi. Đông nhi mau mắn : “Phu nhân, vị này là Yến di nương. Đó là muội tử của Yến di nương, Oanh nương. Phu nhân, người lúc đó do chuyện cùng Thẩm nhị thiếu phu nhân và Vương tiểu thư nên thấy được các nàng.”

      Thủy U Hàn làm bộ dáng bừng tỉnh ngộ, với Yến di nương: “Nha, là như vậy, đó là do ta sơ sót. Ngày đó nhiều người, ta bất quá là theo Yên Nhiên xem đèn, Yến di nương là quý nhân, cũng thể tự mình đến chiêu đãi ta nên cũng thể tương kiến. Hôm nay ta thất lễ.”

      Yến di nương cười cười. Khương Oanh vẫn bỏ qua: “Cho dù ngươi nhận biết chúng ta, nhưng chúng ta ngày hôm qua tới rồi, muốn tới thăm ngươi, ngươi tại sao lại giả bộ ngủ, cố ý chậm trễ chúng ta.”

      Thủy U Hàn vẻ mặt kinh sợ, Âu Dương tiếp nhận câu chuyện : “Đây là ta đúng rồi, các ngươi ngày hôm qua đến tiểu Hàn cũng ở nhà nên biết các ngươi hôm nay lại đến. Tiểu Hàn mấy ngày nay người thoải mái, ta kê cho nàng chút thuốc an thần, là ta cho ngươi đến quấy rầy nàng. Oanh nhi, muội muốn trách trách ta. Chỉ là những lời bà tử nông thôn, giáo dưỡng… ta bao giờ muốn nghe lại.”

      Khương Oanh thấy Âu Dương đem trách nhiệm đổ lên người mình, lời cuối cùng lại còn có ý giáo huấn, lông mi lập tức dựng lên, muốn phát hỏa, lại thấy Yến di nương nháy mắt với nàng, nghĩ đến mục đích khi đến đây cũng áp chế lửa giận xuống, nũng nịu : “Nguyên lai là như vậy, Phác Y ca ca huynh cũng cùng muội ràng, làm muội hiểu lầm Thủy tỷ tỷ. Thủy tỷ tỷ, ngươi so với ta lớn tuổi hơn nhiều, liền niệm tình ta còn , trách ta có được .”

      Thủy U Hàn nghe thanh nũng nịu của Khương Oanh, tóc gáy dựng đứng, chỉ biết mỉm cười : “Nếu là hiểu lầm cũng cần để ý nữa. Hai vị muội muội hôm nay đến đây gặp ta, nếu ta biết sớm đón chào.”

      Yến di nương cũng cười: “Ta biết Thủy phu nhân là người rộng lượng. dối gạt Thủy phu nhân, Oanh nhi hai ngày nữa đến nơi này của đại ca ở mấy ngày, đến lúc đó kính xin phu nhân chiếu cố nàng chút. Nàng còn hiểu chuyện, Thủy phu nhân nể mặt ta cũng nên nể mặt Âu Dương đại ca, nên cùng nàng so đo. Nàng có chỗ nào tốt, người cùng ta , ta dạy dỗ nàng.”

      Thủy U Hàn biết nên đáp lại như thế nào, Khương Oanh từ chỗ ngồi đứng lên, đầu tiên là đến bên người Yến di nương làm nũng: “Tỷ tỷ thương muội rồi, luôn giúp đỡ người ngoài.” Sau đó lại đến bên người Âu Dương: “Phác Y ca ca, tỷ tỷ thương muội. Phác Y ca ca trước đây luôn hiểu muội nhất, Phác Y ca ca thể giống tỷ tỷthay lòng đổi dạ a.”

      Thủy U Hàn lập tức im lặng, nhìn sắc mặt Âu Dương cũng trong nháy mắt liền đổi. Yến di nương ôn nhu cười : “Người xem muội muội của ta tính tình rất thẳng thắn, có cái gì cái đó, nhưng tâm lại vô cùng tốt. Oanh nhi hồi trước cũng ở đây nhiều năm, đem nơi này xem như nhà mình. Thủy phu nhân đừng chê cười.”

      Thủy U Hàn trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng phải hòa theo: “Oanh nhi nương quả nhiên là thiên chân rực rỡ, làm cho người ta nhịn được mà thích.”

      Yến di nương thấy Thủy U Hàn như vậy, cười càng thêm ôn nhu, phân phó nha hoàn: “Mau đem lễ của ta chuẩn bị cho phu nhân, đem lên.”

      Mấy nha hoàn quả nhiên cầm mấy cây vải, còn có cái rương cung kính dâng lên. Khương Oanh liền với Thủy U Hàn: “Vải này phải là đồ bản địa của chúng ta. Đây là đồ tiến cống của Triều Tiên dâng cho đương kim Hoàng thượng. Nhà chúng ta tổng cộng được phân vài cuộn, nửa liền cho ta. Ta cũng nỡ dùng, đều đưa cho tỷ tỷ. Còn trong hộp này là lễ gặp mặt ta đưa cho tiểu công tử. Thủy tỷ tỷ làm tiệc trăm ngày cho tiểu công tử ta biết, lại đem đến bổ sung.”

      Thủy U Hàn đương nhiên chịu thu, chỉ : “Có tâm ý là tốt rồi, đưa mấy thứ đắt tiền này đến làm gì. Ta làm sao mà nhận được.”

      Yến di nương đánh giá Thủy U Hàn, thấy nàng quả nhiên mặc quần áo ở nhà, đầu cũng chỉ có cây trâm hoa, tránh được cảm thấy hèn mọn. Khương Oanh thấy Thủy U Hàn từ chối liền nghĩ, những thứ này đều là đồ thứ đẳng tỷ ta cần dùng đến, chỉ sợ nữ nhân nông thôn này thấy cũng chưa thấy qua. Nhưng khi mở miệng lại chậm rãi, trong lời cũng lộ ra vài phần đắc ý: “Thủy tỷ tỷ cứ thu lại . Tỷ tỷ của ta thiếu mấy thứ này. Tỷ phu đối với tỷtỷ ta rất tốt, thường xuyên thưởng này nọ, những thứ đó đủ cho những nhà bình thường sống tốt vài năm.”

      Thủy U Hàn thấy Khương Oanh ngồi xuống bên cạnh Âu Dương, mặt Âu Dương cũng nhìn ra biểu tình gì.

      “Tốt lắm, tốt lắm, tiểu nương như muội biết gì, chỉ thích lung tung. Muội phải là nhớ nơi này, có nhiều lời muốn cùng Âu Dương đại ca sao, vậy để Âu Dương đại ca dẫn muội vòng trong nhà. Tỷ vẫn còn nhớ lúc muội thích đùa nghịch. Khi đó là những ngày vui vẻ. Đại ca có phải .”

      Âu Dương tựa hồ nghĩ cái gì, hàm hồ lên tiếng. Cũng thấy đứng dậy.

      Yến di nương hướng Khương Oanh nháy mắt cái, rồi hướng Thủy U Hàn : “Thủy phu nhân, ta có vài chuyện của nữ nhân muốn riêng với người. Oanh nhi còn là tiểu nương, tiện nghe. Âu Dương đại ca, huynh cũng tránh chút, có được ?” xong lại lấy khăn che miệng cười trộm.

      Lời này Âu Dương nghe rất ràng, cũng có chút do dự. Thủy U Hàn trong lòng nghĩ hai tỷ muội này cứ chấp nhất muốn gặp mình, đương nhiên phải là vì tặng lễ cho mình, cộng thêm biểu vừa rồi, rất có điệu bộ diễn kịch, ý muốn Âu Dương tránh để cùng nàng chuyện. Muốn cự tuyệt cũng khó, nhưng chỉ sợ tỷ muội này đạt được mục đích bỏ qua, mình cũng phiền lụy. bằng theo ý nàng, xem rốt cuộc là nàng đánh chủ ý gì.

      “Yến di nương muốn chuyện cùng ta, ta chăm chú lắng nghe.” Yến di nương liếc qua Thủy U Hàn, sau đó : “Âu Dương đại ca, huynh xem, ta cùng Thủy phu nhân muốn chuyện riêng chút. Huynh ở đây, Thủy phu nhân ngượng ngùng.”

      Khương Oanh bên kia cũng thập phần phối hợp, đưa tay kéo Âu Dương: “Phác Y ca ca, huynh dẫn muội xem chung quanh chút . Cái xích đu trong vườn hoa biết có còn ở đó hay , muội thích nhất là được Phác Y ca đẩy xích đu.”

      Âu Dương bị Khương Oanh lôi kéo ống tay áo, giãy được, giãy cũng xong. Thủy U Hàn thấy nhìn mình, tựa hồ như hỏi ý kiến, liền khẽ gật đầu, Âu Dương thấy thế mới theo Khương Oanh ra ngoài.

      Thủy U Hàn xoay mặt đối diện Yến di nương, Yến di nương lại nhàng cười, ôn nhu như nước.

      “Thủy phu nhân, đây là chuyện riêng, chúng ta để cho người hầu lui ra ngoài, chỉ hai người chúng ta chuyện có được .”
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      Nhiên Nhiên, mylien1961Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Hậu chiêu của Yến di nương.

      Sáng sớm hôm sau, Thủy U Hàn ăn xong điểm tâm, liền kêu nhủ mẫu cùng tiểu Hồng đến, đem các khoản chi tiêu trong nhà cẩn thận tính toán lại lần. Thủy U Hàn suy nghĩ hồi, liền với nhủ mẫu cùng tiểu Hồng: “Chúng ta coi như là có chút gia sản rồi, tiết kiệm chút, dùng ba đến năm năm cũng có thể trôi qua, huống hồ chúng ta còn có nguồn thu khác.” Ngừng lát, lại : “Nhủ mẫu, tiểu Hồng, các người thấy nếu chúng ta đến nơi khác mua căn nhà thế nào?”

      Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng thở dài: “Chúng ta ở tốt, lại bị người đến náo loạn hồi, lại rơi vào kết cục như thế. Ngẫm lại đáng giận, nhưng cũng đáng tiếc. Tiểu thư, con cần phải nghĩ kỹ.” Thủy U Hàn yên lặng cúi đầu.

      “Tiểu thư, mặc kệ người quyết định như thế nào, tiểu Hồng đều theo người.”
      Ba người thương lượng về sau nên an bài như thế nào, chợt nghe tiếng Đông nhi bên ngoài bẩm báo: “Thiếu gia đến đây.”

      Thủy U Hàn chủ tớ ba người liếc nhau, Thủy U Hàn : “Thỉnh Âu Dương đại ca tiến vào chuyện.”

      xong, Đông nhi vén mành, Âu Dương từ bên ngoài vào. Thủy U Hàn đứng lên nhường chỗ ngồi. Nhủ mẫu đem sổ sách bàn thu thập lại, vào buồng trong. Tiểu Hồng mang trà nóng lên, cũng lui xuống. Trong phòng chỉ có Âu Dương cùng Thủy U Hàn ngồi đối diện nhau.

      Âu Dương thấy sắc mặt Thủy U Hàn hồng nhuận, hai mắt hữu thần, tâm tư lo lắng cả đêm qua cũng thu lại, bất giác nhàng thở ra. Tương phản với , Thủy U Hàn liếc cái liền thấy sắc mặt Âu Dương u ám, đôi mắt thâm quần, trong lòng nàng lại mảnh đành lòng.

      “Đại ca, chuyện ngày hôm qua, khiến đại ca quan tâm. Đại ca đừng uống trà, muội vừa rồi có làm chút chè ngân nhĩ táo đỏ, đại ca uống chén .” xong đến nồi đất được giữ ấm bên bếp lò trong phòng, múc chén chè cho Âu Dương.
      Âu Dương tiếp nhận bát, uống ngụm liền cảm thấy trong veo dễ chịu, tựa hồ mát đến tim phổi. Thủy U Hàn yên lặng nhìn Âu Dương ăn hết chén chà, liền hỏi: “Đại ca, có muốn dùng chén nữa hay ?”

      Âu Dương lắc đầu: “ lát nữa rồi uống, tiểu Hàn, huynh tối qua ngủ ngon, lo lắng muội nghĩ thông, sợ muội xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ thấy muội có chuyện gì, huynh cũng yên tâm.”

      “Đại ca, là muội tốt. Vốn nên gặp mặt huynh, miễn cho huynh lo lắng. Chẳng qua lúc đó muội quá tức giận, hơn nữa còn thương tâm, người nào cũng muốn gặp. Sau đó ngẫm lại nếu họ muốn làm nhục muội, muội để tâm, ngược lại khiến bọn họ hả dạ, lại liên lụy đại ca phiền lòng.”

      “Sáng sớm hôm nay, Yến….Yến di nương đến đây, muốn để bà tử vô lễ hôm qua giáp mặt bồi tội với muội. Ta thấy bà tử kia bị đánh thực thảm, liền ngăn lại. Người kia bất quá là phụ nhân xấu xa, tiểu Hàn, nếu muội cùng họ chấp nhặt, ngược lại tốt.”

      “Đại ca làm đúng.” Âu Dương phải người hồ đồ, Thủy U Hàn cảm giác mình có nhìn lầm người. Đồng thời cũng thầm than Yến di nương đơn giản, trước tiên tiên hạ thủ vi cường, đem chuyện nàng ngày hôm qua triệt để che dấu. Thậm chí còn tiếc hy sinh người của mình.

      “Tiểu Hàn, muội cùng Yến di nương có phải có hiểu lầm gì ? Yến nhi nàng là có ý tốt, muội vốn vui vẻ nghe, biết tại sao liền lật mặt, đánh nàng còn , còn đem nha hoàn vào trong nhà mạc danh kỳ hiệu mắng nàng. Nàng tại biết sai lầm rồi, nên cùng muội vui đùa như vậy, tiểu Hàn, muội xem có phải hay nên….”

      “Ý tốt? Vui đùa?” Thủy U Hàn trong lòng buồn bực, thanh chuyện bất giác cao lên. Âu Dương quả nhiên đối với Yến di nương dư tình chưa dứt, Yến di nương cái gì liền tin cái đó? Ngày hôm qua hỏi qua tiểu Hồng cùng Đông nhi rồi, chuyện gì xảy ra chẳng lẽ đoán ra? Nhưng hôm nay Yến di nương vừa chút, Âu Dương lập tức liền tin nàng. Nếu là tính tình Thủy U Hàn tốt, mâu thuẩn giữa nàng và Âu Dương nảy sinh. Hiển nhiên trúng kế Yến di nương. Ý thức được điều này, Thủy U Hàn tỉnh táo lại.

      “Đại ca, huynh cùng tỉ muội Yến di nương từ cùng nhau lớn lên. Giữa các người hẳn là thập phần hiểu biết nhau. Nàng cái gì, làm chuyện gì, đại ca hẳn là hơn muội. Nếu Yến di nương cũng huynh giải thích rồi, đại ca cũng cần hỏi lại muội. tin nghi ngờ. Chuyện ngày hôm qua Yến di nương muốn như thế nào như thế đó . Đại ca huynh cần phải vì chuyện này mà phí tâm.”

      “Tiểu Hàn, ý muội là, đáp ứng so đo chuyện này nữa sao?”

      “Ý đại ca là chuyện nào? Chuyện bà tử Thẩm gia, hay là chuyện Yến di nương?” Thủy U Hàn thấy Âu Dương khẩn trương, trong lòng cũng có chút khó chịu.

      “Chẳng lẽ phải cùng là chuyện sao?”

      “Sao lại là chuyện? Bà tử Thẩm gia kia sỉ nhục muội mọi người đều nghe được.
      Nhưng nếu đại ca muốn nhận nhân tình, muội cũng nhắc lại. Về phần Yến di nương, muội cũng biết phải thế nào. Chúng ta ở xa Bột hải, nhưng Tế Thủy thành còn có quận trưởng phu nhân, cũng là người nhà Thẩm gia, bằng ta tìm nàng để nàng phân xử.”

      “Tiểu Hàn, Yến di nương nàng vẫn còn chờ ta ở bên kia phủ, bảo là muốn đến tìm muội chịu đòn nhận tội. Tiểu Hàn, muội bị ủy khuất, nhưng mà, ai, Yến nhi nàng ở Thẩm gia cũng phải là quá tốt. Tiểu Hàn, nếu muội cáo trạng, chỉ sợ nàng….Tiểu Hàn, Yến nhi nàng còn có nữ nhi, muội liền xem phân lượng nàng là mẫu thân, tha thứ lần này được .”

      Thủy U Hàn kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy. Thế sao nàng hôm qua còn dựa vào thế lực của Thẩm gia để khi dễ muội?”

      “Tiểu Hàn, muội cho huynh biết, nàng rốt cuộc là cái gì với muội? Có phải chỉ là chuyện vui đùa như nàng .” Âu Dương nghe xong hai chữ khi dễ, sắc mặt nhất thời tối xuống.

      Thủy U Hàn nghĩ nghĩ, chuyện hôm qua cùng Yến di nương, nếu bảo nàng trước mặt Âu Dương mở miệng quả tiện. Mà lời Yến di nương với Âu Dương, chỉ sợ Âu Dương tiện với nàng. Yến di nương hẳn là nghĩ tới điểm này nên mới dám hai mặt như vậy.

      “Đại ca, ý tứ của huynh muội hiểu được. Chuyện của Yến di nương muội so đo nữa, cứ theo như lời nàng , muội đối với người của Thẩm gia hoặc là quận trưởng phu nhân nhắc tới. Huynh có thể nàng yên tâm.”

      “Tiểu Hàn.” Âu Dương vẻ mặt cảm động.

      Thủy U Hàn cũng muốn Âu Dương cảm động gì cả, liền : “Đại ca, huynh cái gì cũng cần . Muội quyết định như vậy cũng phải vì sợ đại ca khó xử. Về phần Yến di nương, có lẽ trong mắt đại ca nàng là người vô cùng tốt. Muội muốn làm đại ca tức giận, nhưng vẫn phải ràng cùng đại ca. Yến di nương trước kia là cái dạng gì muội biết. Nhưng Yến di nương tại, chỉ sợ ở cùng đám nữ nhân cổng lớn quen, những thủ đoạn, tâm cơ của nàng chỉ sợ muội đối nổi. Đại ca, huynh cũng biết muội rất sợ cuộc sống mệt mỏi như vậy, muội muốn lần nữa bị bằng hữu sau lưng hạ độc thủ.”

      “Nàng….Chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ . Tiểu Hàn, muội cũng đừng nghĩ quá xấu cho nàng.” Âu Dương như có điều suy nghĩ, chỉ biết cười khổ.

      “Đại ca ăn cơm chưa. Muội thấy sắc mặt của huynh tốt, có muốn ở lại chỗ muội ăn chút gì , muội buổi sáng có tự mình xuống bếp làm vài món.”

      “Cái này, đợi lát nữa trở về ăn . Yến di nương còn ở bên kia chờ tin tức. Tiểu Hàn, nàng vốn muốn tự mình đến đây, huynh sợ muội nhìn thấy nàng lại tức giận. Tiểu Hàn, muội có muốn gặp nàng hay ?”

      “Chuyện vậy, cần gì đại ca hải tự mình làm. Muội phái người qua, cùng nàng muội so đo chuyện ngày hôm qua nữa, cũng cho người khác biết. Có được hứa hẹn này, nàng biết đâu so với huynh và muội càng cao hứng hơn.”

      “Như vậy tốt lắm đâu, nàng tự mình đến cửa….”

      “Như vậy mới phải, đại ca huynh suy nghĩ chút, nàng mấy ngày nay liên tiếp đến phủ, còn làm ra việc này. Nếu để Thẩm gia biết, chỉ sợ có phong ba. Nếu đại ca lại ân cần cùng nàng lui tới, đại ca ngẫm lại xem những hạ nhân kia biết còn ra những chuyện gì. Đến lúc đó Yến di nương chỉ sợ gặp khó khăn.”

      Âu Dương vừa nghe xong thấy cũng có đạo lý, lại bị Thủy U Hàn ngăn đón, chỉ đành nghe theo an bài của Thủy U Hàn. Thủy U Hàn lên tiếng gọi Đông nhi, phân phó nàng qua bên kia phủ chuyện cùng Yến di nương.

      “Đông nhi ngươi những lời ta đều có đại ca đảm bảo, thỉnh Yến di nương cứ yên tâm. Đại ca biết Thẩm gia nhiều quy củ nên tiễn nàng, miễn cho tạo ra nhiều thị phi.”

      Đông nhi lĩnh mệnh ra ngoài, Thủy U Hàn để Âu Dương ngồi chờ, nàng xuống bếp nấu bát mì. Mọi thứ đều có sẵn nên chuẩn bị cũng nhanh. lát sau, Âu Dương thấy Thủy U Hàn cầm khay bưng lên. khay là cái tô lớn, bên trong là sợi mì trắng tinh tế, mặt là mấy miếng bò kho được cắt lát mỏng. Nước súp được hầm từ xương trâu, để thêm hành thái, bên trong còn để thêm hai quả trứng chần.

      Âu Dương từ đêm qua đến giờ, bởi vì lo lắng nên hột cơm cũng chưa ăn qua. Nhìn thấy bát mì ngón trỏ tự nhiên muốn động đậy. Vừa vặn Đông nhi trở về, là Yến di nương ly khai. Âu Dương lập tức buông lỏng tâm , khách khí cầm đũa trực tiếp ăn mì. Thủy U Hàn bên cạnh cười nhìn. Nhủ mẫu nghĩ sau chuyện này, Thủy U Hàn nhất định giận chó đánh mèo Âu Dương, nghĩ tới lại là cục diện này, tuy rằng kinh ngạc, nhưng hơn hết vẫn là cao hứng. Bà cũng nhõm hài lòng làm việc của mình.
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Đồng thẩm kể về gia sử.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Thủy U Hàn cầm mấy khối vải dệt ra, phân phó làm quần áo, rèm che, Đồng thẩm từ bên ngoài hấp tấp tới.

      “Thủy phu nhân, ta cũng lão nhân mới từ nhà thân thích núi mới trở về, mang đến cho người ít thổ sản vùng núi. Cũng có gì quý hiếm, nhưng cũng là chút tâm ý của chúng ta. Thủy phu nhân đừng ghét bỏ.”

      Thủy U Hàn thấy Đồng thẩm mang đến quả hồ đào, quả phỉ, táo ta, còn có nấm hương, trong lòng vui mừng: “Đa tạ Đồng thẩm, những thứ sinh trưởng trong núi sâu mới là tối bổ dưỡng, những thứ này ta rất thích. Đồng thẩm, mau ngồi xuống chuyện, ngươi đường xa trở về, sao nghỉ ngơi nhiều chút.”

      “Ta làm sao nghỉ được. Tối qua ta trở về, người trong phủ cùng ta lại tình hai ngày nay. Vốn lúc đó định qua cùng phu nhân chuyện, nhưng quá trễ, sợ quấy rầy người nên đến. Ta đây đêm qua cũng ngủ ngon, có mấy lời muốn cùng người.”

      Thủy U Hàn thấy vậy liền biết Đồng thẩm đây là muốn cùng nàng chuyện. Liền phân phó nhủ mẫu mang tiểu Hồng cùng Đông nhi làm mấy việc nàng phân công.
      Đồng thẩm thấy bọn họ ra ngoài mới mở miệng với Thủy U Hàn: “Phu nhân, chuyện tình của tỷ muội Khương gia hai ngày nay ta cũng biết. Đáng giận là lúc ấy ta ở nhà. Nếu ta ở, tuyệt đối để hai bạch nhãn lang kia vào cửa. Phu nhân người đừng trách thiếu gia. Thiếu gia tâm địa quá mềm yếu, hồ ly tinh Khương gia kia diễn quá giỏi.”

      Thủy U Hàn cũng biết sao, Đồng thẩm lại tiếp tục: “Phu nhân, Khương Yến kia lừa gạt bảo người cùng nàng mình chuyện, biết nàng cùng người cái gì mà người lại sinh khí như vậy? Ta biết, những lời nàng nhất định tốt, người ngại thể với thiếu gia, vậy hãy cùng ta.”

      “Đồng thẩm, ta đáp ứng đại ca đem chuyện này ra nữa.”

      Đồng thẩm nóng nảy đứng lên: “Ai u, nãi nãi của ta, thiếu gia mềm lòng, hồ đồ, biết Khương gia kia cùng gì. Người biết Khương Yến, nhưng ta từng ăn qua mệt của nàng ta rồi. Nàng chính là người hai mặt, cùng người này đàng, cùng người kia nẻo, lại còn tìm cách để người khác vạch trần nàng. Kết quả những người khác mất lòng nhau, chỉ có mình nàng là người tốt. Mọi người đều bị nàng đùa giỡn xoay quanh. Phu nhân người nghĩ đến mọi người cũng phải nghĩ đến thiếu gia, đối đãi với người tốt. Khương Yến lần này chạy tới chắc là muốn tính kế gì đó người thiếu gia. Phu nhân, người hãy ra để chúng ta còn biết mà phòng bị.”

      Thủy U Hàn nghĩ lát, thấy Đồng thẩm quyết buông chuyện này, đành phải : “Đồng thẩm, những lời nàng thực là khiến người khác khó có thể mở miệng. Ta lúc ấy nghe xong liền tức giận, sau đó đại ca lại đến cầu tình, muốn ta vĩnh viễn nhắc tới chuyện này nữa. Bất quá, lời của Đồng thẩm rất có đạo lý, thể đề phòng nàng có ý đồ, mà chúng ta cũng thoải mái.”

      “Đúng, chính là như vậy, phu nhân người nhanh chút.”

      “Yến di nương ban đầu mở miệng, ngọt giống như là ngậm mật, ta học theo cũng được. Bất quá ý của nàng chính là Khương Oanh trước kia ở phủ của đại ca nhiều năm, cùng đại ca có tình cảm với nhau, hơn nữa hai người họ có hôn ước. Các nàng lần này tới, muốn để cho đại ca hướng các nàng cầu hôn, nhưng chuyện này bên nhà lại tiện chủ động đề xuất, muốn ta ở giữa thúc đẩy chút. Yến di nương còn hảo tâm nàng nhờ công ta, muốn giới thiệu ta đến làm thiếp cho lão nhân quản trong nhà nàng.”

      “Đây đều là tin bịa đặt, nàng dối…” Đồng thẩm nghe xong lời của Thủy U Hàn, kìm nén được, nhảy dựng lên mắng to. Đột nhiên nhớ tới còn có Thủy U Hàn, liền nhịn xuống. “Phu nhân, người thứ lỗi, ta nhịn được, phu nhân cần tin lời của nàng, những điều đó câu cũng phải là . thể tưởng tượng được đời này lại có người vô sĩ đến nhường này. Đây vốn là chuyện quá khứ, thiếu gia dặn chúng ta ra, chỉ sợ ảnh hưởng đến thanh danh Khương Yến, khiến nàng ở Thẩm gia thể ngẩng đầu lên nhìn người khác. ngờ nàng lại đổi trắng thay đen như vậy, biết vậy cần chú ý đến mặt của nàng.

      Đồng thẩm chờ người thúc giục, liền bùm bùm tiếp.

      “Phu nhân chắc là nghe được chút. Lão gia nhà ta cùng lão gia Khương gia giao hảo, sau khi lão gia Khương gia mất , còn thiếu lại khoản nợ lớn. Lão gia là dắt thiếu gia trả nợ dùm họ, lúc đó lão gia Khương gia mới có thể hạ táng. Chồng ta lúc đó cũng theo, nếu phải lão gia cùng thiếu gia chúng ta đến kịp Khương Yến kia bị bắt để gán nợ. Lão gia thấy mẹ con các nàng chốn nương tựa, ngày thường cũng có tiền thu vào, nên đem các nàng về nhà, cho ở trong tiểu viện. Các nàng ở lần là bốn năm, trong thiếu gia đó, ăn mặc chi phí hết thảy là do trong phủ cung cấp nuôi dưỡng.”

      “Khi đó thiếu gia mười ba tuổi, Khương Yến cũng mười ba tuổi, nữ nhi thứ hai tám tuổi, còn có tiểu nhi tử sáu tuổi. Lão gia cùng Khương gia lão gia từng định ước bằng miệng, để đại thiếu gia thú đại nữ nhi của ông ấy làm vợ, cũng chính là Khương Yến. Phu nhân người trăm ngàn lần đừng nghe Khương Yến bậy, lão gia lúc định ước, thiếu gia còn chưa tới năm tuổi, nữ nhi thứ hai còn chưa ra đời, cũng biết là nam hay nữ, lão gia nhà ta bị váng đầu mới định thân với Khương Oanh.”

      Đồng thẩm dừng lại, thấy Thủy U Hàn Thủy U Hàn Thủy U Hàn Thủy U Hàn Thủy U Hàn Thủy U Hàn Thủy U Hàn liên tục gật đầu, mới tiếp tục : “Khi đó, trong lòng mọi người trong phủ đều biết , về sau Khương Yến chính là thiếu phu nhân. Nhìn nàng cùng thiếu gia cùng ra cùng vào, bộ dáng thập phần ân ái, chúng ta còn thay thiếu gia cao hứng. Thiếu gia bị nàng mê hoặc, nàng gì đều nghe nấy, đối đãi với tỷ đệ nàng ta như em ruột thịt, lại kính cẩn lão nương của nàng, gì là nghe theo.”

      “Ai biết Khương Yến là người tâm cao, cam lòng làm nương tử của lang trung, liền giựt dây thiếu gia nhà ta thi khoa cử. Sau khi khảo trúng tú tài, thiếu gia còn muốn khảo cử nhân. Lúc ấy lão gia bệnh nặng, nếu bỏ thi phải đợi thêm vài năm, Khương Yến làm sao chờ được, thiếu gia do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là thi. Kết quả là khi trúng cử lão gia thể chờ được, lão phu nhân sau đó cũng vì quá thương tâm mà theo. Thiếu gia hối hận thôi, còn muốn giữ đạo hiếu, mưu quan nữa.”

      “Nhưng tại thời điểm này, biết Khương Yến tại sao lại cùng Thẩm gia cấu kết, Khương lão nương lật mặt, thừa nhận nhà họ cùng thiếu gia có hôn ước. Khương Yến ngồi lên cổ kiệu vào Thẩm gia, Khương lão nương cũng nhanh như chớp, mang tiểu nữ nhi cùng nhi tử rời khỏi phủ. Thiếu gia lúc ấy còn giữ đạo hiếu, hay tin liền đuổi theo. Cũng biết Khương Yến kia cái gì với , thiếu gia thế mà lại buông tha nàng, trở về phân phó chúng ta được nhắc đến chuyện hôn ước, bản thân thiếu gia cũng bệnh nặng hồi, khoảng chừng năm sau mới chậm rãi tốt lên.”

      “Sau đó thiếu gia cũng đề cập tới chuyện làm quan nữa, ngược lại, đem tất cả sách thuốc của lão gia cùng phu nhân lưu lại chậm rãi học tập, từ đó về sau y thuật càng ngày càng tốt lên, trở thành danh y ở Tế Thủy thành. Lão gia cùng lão phu nhân có linh thiêng cũng có thể ngậm cười nơi chín suối.”

      “Thủy phu nhân, nhắc đến mẹ con Khương gia, lão nương của Khương gia lại là người giỏi ăn biếng làm, lại tham món lời . Hai đứa kia lại rất nuông chìu. Lúc ấy ta thấy Khương Yến tốt hơn, là người chịu khó, miệng ngọt, nhìn cũng có vẻ là người hiểu lý lẽ. Ai ngờ tri nhân tri diện bất tri tâm. Nàng với mẹ của nàng là cùng giuộc. Nàng còn đem ngọc bội gia truyền của thiếu gia lấy cắp.”

      “Còn có chuyện như vậy?” Thủy U Hàn mực yên lặng nghe, chuyện phía trước nàng đoán sai biệt lắm, còn về sau, nàng khỏi kinh ngạc kêu thành tiếng.
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Khuyên bảo.

      “Còn có chuyện như vậy?” Thủy U Hàn mực yên lặng nghe, chuyện phía trước nàng đoán sai biệt lắm, còn về sau, nàng khỏi kinh ngạc kêu thành tiếng.

      “Ta còn có thể vu khống lung tung các nàng sao. Thiếu gia có khối cổ ngọc, trị giá khoản ngàn tám trăm lượng bạc. về bạc cũng quan trọng, mấu chốt là khối cổ ngọc này là vật gia truyền của Âu Dương gia. Thời điểm thiếu gia cùng nàng còn giao hảo, lén đưa cho nàng, chúng ta cũng từng thấy nàng mang qua. Khi nàng đến làm tiểu thiếp Thẩm gia, cũng đem trả lại. Thiếu gia nhà ta hướng nàng đòi nàng có đem theo, đặt ở bàn sách trong thư phòng của thiếu gia. Làm hại quý phủ chúng ta trận gà bay chó chạy, nghiêng trời lệch đất tìm, nhưng cách nào tìm ra được. Trong phủ ít người, đều là người đời đời hầu hạ trong phủ, ai dám lấy thứ này thứ kia. ràng là do mẹ con Khương gia mang .”

      “Đại ca cũng truy cứu?” Thủy U Hàn hỏi.

      Đồng thẩm thở dài tiếng: “Nàng bên kia cứ khăng khăng có lấy ngọc, bên này lại tìm thấy, mấy hạ nhân kiếm chết kiếm sống. Thiếu gia nhà ta chán nản, là quên , chớ vì kiện vật chết mà hại đến mạng người. Sau đó đem chuyện này quẳng xuống đề cập đến nữa.”

      “Mấy năm nay, người đến tìm thiếu gia cầu hôn cũng thiếu, nhưng thiếu gia lại có tâm tư, đều khéo léo từ chối. Sau đó thiếu gia bị Thẩm nhị thiếu gia cầu khẩn đến cứu Khương Yến mạng. Cũng biết bên đó có người nào biết thiếu gia có tay nghề được chân truyền từ lão phu nhân. Thiếu gia vì cứu người mà….Ai. Sau đó số nhà biết chuyện, cũng nguyện ý cùng thiếu gia kết thân, là sợ bị người đời nhạo báng. Bọn họ sao ngẫm lại thời điểm cầu thiếu gia ta cứu mạng, sao lại sợ bị người nhạo báng.”

      “Đại ca làm người tốt như vậy, chẳng lẽ có người chịu mở to con mắt, nhận ra điểm tốt của huynh ấy?”

      “Ai” Đồng thẩm thở dài: “Người cũng có, bất quá xứng đôi, mà thiếu gia cũng có tâm tư này. Có lần quận trưởng phu nhân giới thiệu cho thiếu gia nhà, về tuổi, gia thế đều là vô cùng tốt. Cũng biết thiếu gia nghĩ thế nào mà lại đồng ý. Chỉ sợ chê chúng ta lãi nhãi, liền muốn chăm sóc sản nghiệp ở nông thôn, cứ như vậy quay về chỗ tổ hơn năm.”

      Nguyên lai Âu Dương khi đó ở nông thôn cũng có duyên cớ của nó.

      “Ai u, xem ta nhiều lời, lắm chuyện như vậy mà quên mất chuyện chính. Phu nhân,Yến di nương lần này đến đây đích thị là có ý tốt. phu nhân nếu dọn , chỉ sợ là trúng kế của nàng.”

      Thủy U Hàn cả kinh: “Đồng thẩm, tại sao ngươi biết ta muốn dọn , ta ngay cả đại ca cũng chưa qua kia mà.”

      Đồng thẩm phát mình lỡ miệng, nụ cười liền tắt ngấm.

      “Phu nhân, đây là ta đoán. Ngày đó người giận dữ như vậy, sau đó bà tử của Yến di nương lại sỉ nhục người. Ta thấy với tính tình của người, tất nhiên làm như vậy. Phu nhân muốn trực tiếp với thiếu gia về chuyện chuyển , hẳn là do sợ thiếu gia áy náy.”

      “Đồng thẩm nếu như vậy, ta đây cũng dối gạt ngươi. Ta là có tính toán như vậy, phòng ở cũng xem xong rồi, ngay tại ngõ Sư Tử. Là cái tiểu viện chỉ có nhà đơn, chúng ta chỉ có vài người ở cũng vừa đủ. Ta vốn định mấy ngày nữa, đợi mọi người quên chuyện này chậm rãi cho đại ca biết. Đồng thẩm, ta muốn vì ta mà làm hao tổn danh dự của đại ca.” “Ai u, phu nhân là thấu hiểu lòng người nhưng như thế khác nào thuận theo ác ý của các nàng. Thiếu gia là người mềm lòng, đối với chuyện tình của Khương gia luôn có chút hồ đồ, nhưng cũng phải hồ đồ a, cha

      ửng lẽ thể hiểu được nguyên nhân khiến người muốn chuyển sao? Phu nhân, thiếu gia ta mấy năm qua nhìn có vẻ như có gì, nhưng ta với lão đầu nhà ta nhìn từ đến lớn, chẳng lẽ nhận ra được vui sao.”

      “Nhưng thiếu gia lần này từ nông thôn trở về, mang theo phu nhân cùng Kỳ tiểu thiếu gia, chúng ta đều nhìn ra nụ cười của thieeuys gia ngày càng nhiều. Nhìn người ôm Kỳ nhi cùng thiếu gia chuyện, ta cùng ông lão nhà ta như trở lại năm đó, nhìn thấy lão gia lão phu nhân bế thiếu gia. Kỳ tiểu thiếu gia mang cái túi hương kia, cũng chính là cái năm đó lão phu nhân thêu cho thiếu gia. Còn có cái trường mệnh khóa kia, chính là lão nhân nhà ta đến hiệu vàng bạc mua.”

      Đồng thẩm ánh mắt sáng quắc nhìn Thủy U Hàn, ánh mắt kia ràng là muốn ngươi thẳng thắn , ngươi thẳng thắn ,thẳng thắn .

      Ánh mắt Đồng thẩm như vậy, làm Thủy U hàn nhớ tới thái độ của nàng đối với Kỳ nhi phá lệ nhiệt tình, chẳng lẽ là .......

      “Đồng thẩm,” Thủy U Hàn nghiêm mặt : “Ta biết có phải ngươi hiểu lầm hay .Việc này vốn ta muốn cùng ai giải thích, nhưng ngươi với Đồng thúc khác. Ta luôn xem các nguwoif là trưởng bối nên chuyện này ta ràng cùng các ngươi. Ta trước kia thành thân, Kỳ nhi là đứa của ta cùng nam nhân đó. Kỳ nhi theo họ ta, hai mẹ con ta bây giờ là gia đình, có bất kỳ quan hệ gì với ai. Đại ca chính là thấy chúng ta đáng thương, mới giúp chúng ta. Thời điểm ta nhận thức đại ca, lúc đó cũng có Kỳ nhi rồi.”

      Ánh mắt Đồng thẩm lập tức ảm đạm, im lặng nửa ngày thốt nên lời, cuối cùng mới : ”Phu nhân người đừng trách chúng ta. Chúng ta đây qua nóng vội a, mắt thấy thiếu gia cùng người tuổi xấp xỉ, thậm chí còn tuổi hơn thiếu gia, thành gia, ẵm nhi tử. Ta nằm mộng cũng muỗn thiếu gia có được ngày đó. Nếu như đó là , cho ta chết ngay lập tức cũng cam nguyện, xuống dưới đất cũng có thể khai báo tốt với lão gia phu nhân....”

      Đồng thẩm xong liền khóc lên, Thủy U Hàn nhanh tay lấy khăn cho bà lau nước mắt.

      “Để phu nhân chê cười. Ta đây cũng quá thát thối, ta đây nhiều năm như vậy vẫn bởi chuyện thiếu gia mà canh cánh trong lòng.” Đông thẩm hồi lâu mới dừng lại tiếng khóc, lại có chút ngại ngùng.

      “Vẫn là phải chuyện trước mắt, phu nhân ngươi trăm ngàn lần nên nghĩ đến việc chuyển . Người ở đây, Trong phủ chúng ta cũng náo nhiệt ít, đây đều là người mang đến khí vui mừng. Nếu người rời , thiếu gia khổ sở, mà hạ nhân chúng ta cũng chịu nổi.”

      Thấy Thủy U Hàn vẫn lên tiêng, Đồng thẩm bất đắc dĩ :” Phu nhân, dù sao người cũng coi
      chúng ta như hàng xóm, có hàng xóm như chúng ta, so với người khác đáng tin cậy hơn sao.”

      Thấy Đồng thẩm tận tình khuyên bảo an ủi, Thủy U Hàn cũng cảm động, thích thú : “Ta đây ngẫm lại, ta kỳ cũng luyến tiếc các người.”

      Đồng thẩm thấy ngữ khí Thủy U Hàn buông lỏng, cũng cao hứng trở lại. Thủy U Hàn lại hỏi chút chuyện ở quê nhà Đồng thẩm, Đông thẩm đem chuyện nhà, cảnh vật đường , rồi số lời đồn thú vị nơi sơn dã kể cho Thủy U hàn nghe. Thủy U Hàn cũng vô cùng thích thú.

      Tiễn bước Đồng thẩm, Thủy U Hàn kêu Đông nhi tiến vào. Thủy U Hàn để ý đến nàng mà chậm rãi uống tà, đọc sách, Đông nhi đứng ở phía dưới, ngây người lúc cảm thấy bất an. Xem sắ mặt Thủy U hàn nhìn ra được cái gì. Đanh mở miệng hoi: “Phu nhân kêu Đông nhi là có điều gì phân phó?”

      Thủy U Hàn quét mắt liếc nàng cái mà vẫn lời nào, Đông nhi lại càng bất an: “Phu nhân, Đông nhi làm sai chỗ nào, thỉnh cầu phu nhân trách phạt. Phu nhân chỉ điểm ta, ta lần sau dám.”

      Thủy U hàn thấy trán Đông nhi đều toát mồ hôi, quỳ gối bên dưới, như thế mới mở miệng: “Ngươi mau đứng lên, nhà chúng ta có quy củ này, Ta từ trước đến nay thuwongr phạt phân minh, ngươi theo tiểu Hồng cũng hiểu được ta thích nhất điều gì, ghét nhất điều gì.”

      “Hồi phu nhân, Tiểu Hồng tỷ tỷ qua, phu nhân xem trọng nhất là nguwoif trung tâm, ghét nhất là người thị phi, lắm miệng.”

      “Biết là tốt rồi, ngươi xuống lo làm việc .”

      Đêm đó, Thủy U Hàn lấy ra cuộn vải sa tanh hồng nhạt, phân phó cấp cho tiểu Hồng cùng Đông nhi. Mặt khác còn xuất chút vải thuwongj đẳng cấp Đồng thẩm cùng Đồng thúc. Cuối cùng còn thừa, đơn giản cấp Đông nhi lấy về làm quần áo cho mẫu thân nàng.
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :