1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh – Nhược Nhan.

      Chương 41: Tiệc trăm ngày.

      Typer: ngocyenphung.

      Hội hoa đăng ở Tế Thủy thành từ mười lăm đến mười bảy tháng giêng, tổng cộng có ba ngày. Thủy U Hàn chỉ xem đèn ngày đầu tiên, hai ngày còn lại xuất môn. Vương Yên Nhiên cũng chỉ có ngày mười lăm tháng giêng là náo nhiệt nhất, có pháo hoa. Hai ngày còn lại quận lý cho bắn pháo hoa đình đám như vậy.

      Đèn kéo quân mười hai cầm tinh kia bây giờ là đồ chơi thích nhất của Kỳ nhi. Thủy U đem đèn treo nôi bé, trời tối liền đốt đèn lên, chỉ chỉ vào hình con vật cầm tinh mà giảng giải cho Kỳ nhi nghe.

      Đảo mắt đến tháng ba, mặt đất đông lạnh trong hoa viên tỏa ra hương thơm tươi mát của bùn đất. Thời tiết vẫn còn lạnh nhưng ấm dần, ban đêm còn nổi lên mưa phùn tí tách. Thủy U Hàn nửa đêm tỉnh dậy, nghe tiếng mưa gõ vào mái hiên, cảm giác tia lạnh lẽo tiến vào phòng, bất giác đem chăn bông trùm lại cẩn thận. Hết thảy đều chứng tỏ mùa xuân đến gần.

      Sáng sớm hôm nay, Đồng thẩm tới cùng Thủy U Hàn, nhủ mẫu cùng nhau thương nghị việc an bài tiệc trăm ngày của Kỳ nhi. Đồng thẩm làm quản gia nhiều năm, mọi chuyện tự nhiên an bài thỏa đáng, chỉ còn lại thực đơn hạng nhất là cùng Thủy U Hàn thương nghị.

      “ Phu nhân, ta phỏng chừng bàn tiệc thượng phẩm nên bày năm bàn là đủ. ” Đồng thẩm .

      Thủy U Hàn kinh ngạc: “ Phu nhân, đây là thiếu gia cố tình phân phó. Phu nhân nghĩ xem, Vương gia cùng Thẩm gia ngồi cùng bàn. Thiếu gia thông báo còn có nhóm chưởng quầy ngoài cửa hàng cũng bàn. Còn có những người ngày thường cùng thiếu gia giao hảo, chịu ân huệ của thiếu gia, nhiều người nghe thiếu gia muốn làm trăm ngày cho Kỳ nhi đều muốn đên. Năm bàn vẫn sợ thiếu. ”

      Thủy U Hàn nghĩ rằng nhất định là Âu Dương cố tình truyền tin tức ra bên ngoài, muốn làm tiệc trăm ngày cho náo nhiệt chút. Nếu , chỉ dựa vào quan hệ của mình e là chỉ có bàn khách nhân.

      “ Như vậy dự bị sáu bàn , nhiều vẫn tốt hơn là đủ dùng. ” Thủy U Hàn đánh nhịp.

      Đông thẩm đem thực đơn chuẩn bị tốt cho Thủy U Hàn xem.

      “ Thiếu gia mời sư phó ở Vân Lai điếm đến để chuẩn bị. Đây là thực đơn, tiệc trăm ngày của tiểu hài tử trong thành bình thường đều đãi những món này. ”

      Thủy U Hàn tinh tế nhìn thực đơn, heo, dê, bò, gà, vịt, tôm cá tươi, hải sản đều có, cũng coi như thập phần phong phú. Đây là ngày trọng đại đầu tiên của Kỳ nhi, Thủy U Hàn muốn bù lại tiếc nuối vào tiệc trăng tròn trước đó nên càng muốn làm tốt hơn chút. Liền cầm thực đơn lên chỉ vào mấy món rồi : “ Điểm tâm này bỏ , thay bằng món chúng ta tự làm. Đổi thành tôm thủy tinh, bánh trôi chiên, bánh đậu bí đỏ cùng đậu phụ vàng. Còn cá, mỗi bàn làm hai món, cá hầm dưa chua, cá sốt chua ngọt. Gà làm thêm món, là gà nướng muối. Mặt khác, trong phòng bếp còn có lạp xưởng cùng thịt khô nhà mình làm, so với mua bên ngoài ngon hơn, đến lúc đó để cho Trương sư phó dùng làm nguyên liệu chế biến. Còn lại cứ ấn theo đây làm là tốt rồi. ”

      Thủy U Hàn nghĩ tiệc trăm ngày nàng thể tự phân thân xuống bếp, đầu bếp của Vân Lai điểm chắc hẳn là lựa chọn tốt, cần phải lo lắng. Những món điểm tâm mà nàng thay thế kia, cũng có thể chuẩn bị trước, đợi đến lúc đó chiên, hoặc chưng, hoặc nấu, để cho người đứng canh lửa là được.

      Đồng thẩm đáp ứng tiếng, liền vội vã rời để an bài.

      Đến tiệc trăm ngày, hạ nhân trong Âu Dương phủ đều dậy sớm, dựa theo an bài của Đồng thúc và Đồng thẩm, đến viện của Thủy U Hàn hầu hạ. Chủ tớ mấy người Thủy U Hàn cũng sớm chuẩn bị, ăn qua loa điểm tâm, liền sắp xếp công việc lu bù.

      Nhiệm vụ thiết yếu của Thủy U Hàn đương nhiên là chiếu cố nhân vật chính, bảo bối Thủy Thiên Kỳ. Đầu tiên là dùng nước ấm được ngâm ngải diệp và hương liêu, đem Kỳ nhi tắm cho thơm ngào ngạt. Sau đó mặc cho Kỳ nhi quần áo mới, đương nhiên cũng mặc vào quần áo bách gia mà nhủ mẫu khâu. Đầu đội mũ hổ con, chân giày hổ con. Mặc xong quần áo, Kỳ nhi trở thành đứa trẻ ngọc tuyết đáng . Thủy U Hàn nhịn được mèo khen mèo dài đuôi: “ Kỳ bảo bối nhà chúng ta chính là đứa đẹp trai nhất thiên hạ. Mọi người đều xảo nương sinh ra nha đầu xinh đẹp, ta đây xinh đẹp như vậy, đương nhiên đứa cũng là suất ca. ”

      Lời này vừa lúc bị Âu Dương cũng nhủ mẫu bên ngoài nghe được, hai người nhịn được cười rộ lên.

      Gần buổi trưa, khách dần dần kéo đến, Thủy U Hàn ôm Kỳ nhi theo Âu Dương ra chính sảnh, chuẩn bị đón khách.

      Quả nhiên, Thủy U Hàn vừa mới ra chính sảnh ngồi, hạ khách liền lục tục đến cửa. Dĩ nhiên sau đó là hồi chào hỏi hàn huyên. Những khách nhân đều được cho biết Thủy U Hàn chính là biểu muội bà con xa với Âu Dương, đến đây để nương tựa Âu Dương. Âu Dương cấp cháu ngoại trai nhà mình làm tiệc trăm ngày, tiêu pha thua gì tiệc trăm ngày của con trai ruột. Mọi người chỉ biết Thủy U Hàn trong Âu Dương gia có địa vị đặc thù, vì vậy đều gọi Thủy U Hàn là phu nhân. Điều này cũng khiến cho Thủy U Hàn rất là hưởng thụ.

      Sau đó, Tuyên công tử mang theo Thẩm Cửu cùng Vương Yên Nhiên đến. Công tử cùng tiểu thư nhà quận trưởng, lại thêm Cửu công tử Thẩm gia ở Bột Hải, những khách nhân ở đây ai là biết, ít người đến đây hành lễ, khen tặng. Vương Yên Nhiên thân mật kéo tay Thủy U Hàn chuyện. Thẩm Cửu đưa lễ lên, trong này có phần là của Thẩm gia nhị thiếu phu nhân. Càng khiến người khác giật mình là Tuyên công tử. Chỉ thấy vung tay lên, để tùy tùng mang hai rương đồ đén, đây là hạ lễ cấp cho tiểu công tử.

      Thủy U Hàn nhìn ra hai thùng đồ kia e là phân lượng . Tuy rằng chứng kiến được gia thế của Vương gia, nhưng đây là tiệc trăm ngày của tiểu hài tử, bất quá chỉ cần mang hai kiện khóa vàng, vòng tay linh tinh là quá nhiều. Nhưng khi rương kia mở ra, Thủy U Hàn nhìn thấy bên trong là dây xích vàng, khóa Kỳ Lân bằng vàng ròng, vòng tay vòng chân vàng ròng, bên dưới còn tầng châu báu. Rương còn lại chính là đôi phỉ thúy Kỳ lân.

      Đừng là Thủy U Hàn giật mình, ngay cả khách đến cung kinh ngạc thôi. thầm đoán được giao tình của vị Thủy phu nhân này đối với quận trưởng cạn, thái độ đối với nàng lại thêm cung kính vài phần.

      Rối ren nửa ngày, Kỳ nhi có chút mệt mỏi, Thủy U Hàn để cho nhủ mẫu mang bé về phòng nghỉ ngơi. hồi sau, gã sai vặt của Âu Dương tiến vào là khách nhân đến đầy đủ, thời gian cũng đến, có nên khai yến hay chưa. Âu Dương gật đầu, pháo ngoài cửa bắt đầu vang lên, có người dẫn khách nhân vào bàn ngồi.

      Bởi vì khách phần lớn là thương nhân, Tuyên công tử cùng Vương Yên Nhiên thể cùng họ ngồi chung, Thủy U Hàn sớm nghĩ đến điều này, ngay tại sảnh của mình an bài cái bàn, chỉ dùng để chiêu đãi ba người bọn họ, đích thân nàng cùng Âu Dương bồi.

      Từng đạo đồ ăn được đưa lên, Thủy U Hàn thỉnh mọi người từ từ dùng. Tay nghề của sư phụ Vân Lai điếm đương nhiên là cần phải . Nhưng mọi người đối với những món điểm tâm của Thủy U Hàn cũng được mọi người thập phần ủng hộ. Vương Yên Nhiên thích nhất là tôm thủy tinh. Tuyên công tử ngoài gà nướng muối thơm mà ngấy, tựa hồ còn rất thích món lạp xưởng xào sa tế, là cay ghiền. Thủy U Hàn thầm nghĩ làm canh cá cay để ăn thử. Thẩm Cửu phải là người kén chọn, nhìn món nào cũng thích ăn.

      Yên Nhiên thể uống, Thủy U Hàn cho người mang nước sơn tra đem lên, hai người xem như là nước trái cây mà uống. Mọi người vừa ăn vừa chuyện, sau đó Thủy U Hàn nhờ Thẩm Cửu trở về thay nàng vấn an nhị thiếu phu nhân. Rồi hướng Tuyên công tử cùng Vương Yên Nhiên rằng lễ vật của bọn họ quá nặng rồi. Tuyên công tử mỉm cười là do Trầm phu nhân phân phó, Thủy U Hàn cần để ý quá nhiều, cứ thu thành ý của họ.

      Cơm nước no nê, tân khách đều tán . Tuyên công tử cùng Thẩm Cửu uống nhiều rượu rồi, phải đến thư phòng của Âu Dương. Thủy U Hàn dẫn Vương Yên Nhiên về phòng mình chuyện.

      Đồng thẩm sớm đem danh mục quà biếu đến phòng Thủy U Hàn. Thủy U Hàn đem Vương Yên Nhiên qua kháng ngồi xuống, mở danh mục quà tặng của Vương gia ra rồi : “ Yên Nhiên, nhà muội lần này đưa lễ quá nặng, tỷ thể lưu được. Tỷ chỉ có thể nhận hai cái vòng cùng khóa vàng, những thứ khác muội vẫn là lấy về . với phu nhân rằng tâm ý cùa nàng tỷ nhận. ”

      Vương Yên Nhiên đương nhiên đáp ứng: “ Thủy mẫu thân muội đích thân lựa chọn. Ngọc Kỳ lân kia là do bà nghe tên gọi của Kỳ nhi, nên cố ý cho người đến khố phòng tìm lấy. Thủy tỷ tỷ, tỷ nếu nhận lấy uổng phí tâm ý của chung ta. ”

      “ Yên Nhiên, các người đối với tỷ tốt, tỷ cũng biết. Nhưng đến ngọc kỳ lân, muội nhìn xem cái rương này, ít nhất giá trị ngàn lượng bạc. Tỷ và muội hai nhà về sau thường xuyên qua lại, nhà muội tặng lễ như vậy, tỷ về sau làm sao dám tặng đến cửa nhà muội. ”

      Vương Yên Nhiên thấy Thủy U Hàn kiên quyết nhận, nhớ tới lúc xuất môn mẫu thân dặn qua liền : “ Thủy tỷ tỷ, cái này cũng có nguyên nhân. Tỷ có biết mấy ngày trước sinh nhật của hoàng thượng, thượng quan các nơi đều phải tặng lễ. Kỳ trân dị bảo hoàng thượng thu đến phiền. Tặng lễ của quan viên các nơi đều biến đôi đa dạng. Tặng lễ năm nay cha muội vốn còn phát sầu vì biết đưa đến thứ gì mới tốt. Mẫu thân muội nhớ tới món lẩu mà tỷ đưa, rồi cùng phụ thân thương lượng, tặng cách làm lẩu để chúc thọ hoàng đế. Kết quả hoàng đế ăn lẩu, khen dứt miệng. Hoàng đé nghĩ món lẩu là do mẫu thân muội nghĩ ra, liền ban chỉ phong mẫu thân làm tứ phẩm cung nhân, còn ban thưởng nhiều thứ. ”

      tới đâu, Vương Yên Nhiên vụng trộm đánh giá sắc mặt của Thủy U Hàn.

      “ Tứ phẩm cung nhân là quan rất lớn sao? ” Thủy U Hàn vẻ mặt tiểu bạch hỏi.

      Vương Yên Nhiên thấy Thủy U Hàn hỏi như vậy, mặt ràng buông lỏng.

      “ Thủy tỷ tỷ, đây phải là chức quan, là phong hào mà triều đình cấp cho gia quyến của quan viên, bất quá cũng có con dấu cùng bổng lộc. Tứ phẩm cung nhân so với chức quan tam phẩm của cha muội hơn chút. Nhưng cha muội phu nhân của tể tướng đương triều bất quá cũng là phong hào này. Mẹ muội rất cao hứng, liền nghĩ đến Thủy tỷ tỷ ... ”

      Nghe đến đó, Thủy U Hàn hiểu được hàm nghĩa phần trọng lễ này của Vương gia. Liền cười với Vương Yên Nhiên: “ Nguyên lai là đại của phu nhân, tỷ đây liền áy náy. Coi như dính chút phúc khí của phu nhân. Yên Nhiên, muội tỷ tiếp nhận. Tỷ phải là người giỏi chuyện, cũng gì nhiều. Vẫn là trước kia cùng phu nhân qua, tỷ rất ming có thể ở Tề Thủy thành an an ổn ổn mà sống. Phu nhân muốn chiếu ứng tỷ, tỷ thực cảm kích, tuyệt có suy nghĩ gì khác. ”

      Vương Yên Nhiên thấy Thủy U Hàn rốt cuộc đồng ý chấp nhận quà tặng, cũng phi thường vui vẻ, rồi cùng Thủy U Hàn tạm biệt. Thủy U Hàn nhanh chóng phái người đến thông tri cho Tuyên công tử đến đón. lát sau, Âu Dương theo Tuyên công tử cùng ThẩmCửu đến. Thủy U Hàn cùng Âu Dương tiễn ba người ra ngoài cửa, nhìn xe ngựa của bọn họ rời xa rồi mới trở vào viện.
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    2. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Chịu luôn b à :)))
      t đoán là Âu Dương :-O
      sanone2112 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Món tiền đầu tiên

      Âu Dương bồi Thủy U Hàn trở về phòng, trong tay áo xuất ra cái hộp gỗ, giao cho Thủy U Hàn, đây là hạ lễ trăm ngày của cho Kỳ nhi. Thủy U Hàn cười híp mắt mở hộp ra, nguyên lai là chiếc trường mệnh khóa, có có túi hương. Hai món này đều thập phần tinh xảo, nhưng nhìn kỹ phải là đồ mới.

      “Trường mệnh khóa cùng túi hương này là vật cha mẹ huynh để lại, huynh trước đây đeo người. Túi hương này là tự tay mẫu thân huynh thêu, bên trong có chút thảo dược trừ tà, tị độc cùng phòng muỗi. Phương thuốc này là do phụ thân huynh tự mình nghiên cứu ra, huynh lúc còn mang túi hương này, đúng là bị chút bệnh vặt nào. Những thứ này đều là vật cũ, tiểu Hàn cần ghét bỏ.”

      Hai món đồ này tuổi tác tuy rằng có chút lâu, nhưng có thể nhìn ra nó được tỉ mỉ bảo tồn, hơn nữa thường xuyên được lấy ra bảo dưỡng. Thủy U Hàn cảm thấy trong lòng có chút cương cứng, lại có chút ấm áp, lời cảm kích thể ra miệng. Vừa vặn Kỳ nhi tỉnh giấc, được nhủ mẫu bế ra. Thủy U Hàn liền tự tay đem khóa trường mệnh cùng túi hương đeo lên quần áo của bé.

      Nhìn trong phòng dưới bày biện hạ lễ. Thủy U Hàn đem tiểu Hồng kêu vào, kêu nàng thu xếp. Thủy U Hàn thỉnh Âu Dương ngồi xuống bên bàn. Nhủ mẫu ôm Kỳ nhi ngồi lên kháng, Thủy U Hàn ngồi đối diện Âu Dương, cầm danh mục quà tặng, vài người liền cùng nhau thống kê lễ vật hôm na thu được.

      Âu Dương đọc tên các danh mục quà tặng, tiểu Hồng đem đồ vật tương ứng mang ra, để Âu Dương và Thủy U Hàn nhìn qua, sau đó mới thu hồi lại. Thủy U Hàn thấy Thẩm Cửu cùng Thẩm nhị thiếu phu nhân đưa lễ cũng rất dày, đều là mười dây xích vàng, khóa vàng linh , khóa bạc, còn có vòng tay. Chờ đến khi thu thập xong xuôi mọi thứ, cũng chỉ còn lại hai rương hạ lễ của Vương gia. Thủy U Hàn cùng Âu Dương liếc nhau, hai người cơ hồ trăm miệng lời hỏi đối phương.

      “Yên Nhiên với muội như thế nào?”

      “Tuyên công tử với huynh như thế nào?”

      Cũng cần trả lời, hai người đều từ mặt đối phương biết được đáp án.

      Thủy U Hàn cười : “Là Thẩm phu nhân đem cách làm lẩu của muội làm hạ lễ cho hoàng thượng. Kết quả được ban thương ít, còn được phong hào tứ phẩm cung nhân. Nhớ đến công lao của muội nên mới đưa đến những thứ này.”

      “A Tuyên cũng với huynh như vậy. hoàng thượng cho rằng món lẩu kia là của Thẩm phu nhân nghĩ ra, cho nên mới ban ân điển như vậy. Huynh nghe thấy ý tứ của a Tuyên, tựa hồ….”

      Âu Dương đên đây ngừng lại đôi chút, tựa hồ có chút chần chừ. Thủy U Hàn liền : “Đại ca có chuyện gì cứ , trong phòng đều là người đáng tin cậy.”

      Âu Dương gật đầu: “Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng đều là tâm phúc của muội, huynh đương nhiên yên tâm. Ý tứ của a Tuyên chính là muốn muội về sau cần cho người khác biết món lẩu này là do muội đưa cho Thẩm phu nhân, miễn cho mọi chuyện trở nên phức tạp.”

      Thủy U Hàn sớm đoán được chuyện này, liền : “Đại ca, ban đầu thấy họ tặng lễ nặng như thế này muội liền nghi ngờ. Muội vốn dám thu, còn cùng Vương Yên Nhiên nàng ấy đem những thứ này về. Sau đó Vương Yên Nhiên đem chuyện này cho muội, muội mới biết duyên cớ của phần trọng lễ này. Chuyện chức vị trong triều đình muội nghĩ nhiều. Hơn nữa món lẩu kia muội cũng để trong lòng. Bọn họ đưa lễ đến phải là đáp tạ chúng ta, mà là ý tứ muốn mua miệng chúng ta. Muội đây bằng lòng thu lễ, còn cho Vương Yên Nhiên trở về với Thẩm phu nhân là muội thủ khẩu như bình. Muội nghĩ như vậy có thể khiến bọn họ yên lòng.”

      Âu Dương cười: “Quả nhiên a Tuyên muội thông thấu, cầm Yên Nhiên cũng có thể lĩnh hội được ý tứ của họ. còn với huynh, món ăn này trong tay chúng ta bất quá chỉ là đạo món ngon. Nhưng đến tau bọn họ mới có thể mang đến phú quý. Ý tứ này, là muốn khuyên chúng ta cần để ý chuyện này trong mắt.”

      Thủy U Hàn trong lòng đương nhiên hiểu được đạo lý này. Từ xưa đến nay tình đều như thế. Thẩm phu nhân cho nàng nhiều thứ như thế này, nếu nàng đồng ý có thể như thế nào. Nơi nơi tuyên dương thứ kia là của mình? Có người tin sao? Cho dù có người tin như thế nào. Huống hồ, thứ này trong tay chính mình cùng với trong tay người ta liền thể ra lợi ích khác biệt.

      tại muội có thể yên tâm thu phần lễ vật này. Về sau mua ruộng đất, lại mua vài cái cửa hàng. Mấy người chúng ta ăn chơi năm cũng sợ bị đói.” Thủy U Hàn hàn cười hơ hớ .

      Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng sắc mặt cũng đầy vui mừng, cuộc sống trôi qua tốt, ai lại mất hứng chứ?

      Âu Dương : “Muội làm sao lại nghĩ đến những thứ này. Muội quên mình còn có cổ phần của sương dưa hấu sao, cái kia cũng đủ cho mọi người tiêu. Huynh tuy rằng thể so với Vương gia cùng Thẩm gia tài cao thế lớn, nhưng mấy người các ngươi chẳng lẽ huynh cũng chu cấp nổi.”

      Nhủ mẫu bên là Kỳ nhi đói bụng, kéo tiểu Hồng cùng di ra, bảo là lấy sữa nóng cho Kỳ nhi. Hai người ra khỏi phòng, còn cố ý đem rèm sửa sang, lại còn tỉ mỉ đóng cửa lại..

      Trong phòng nhất thơi im lặng, Âu Dương tựa hồ có chút được tự nhiên, rằng trời cũng còn sớm, nên trở về nhà bên kia. Thủy U Hàn con ngươi đảo vòng vòng, nhớ đến kiện, liền kêu Âu Dương lại : “Đại ca, muội còn có chuyện muốn cùng huynh thương lượng.”

      “Nha? Chuyện gì?” Âu Dương lập tức ngồi xuống bàn, hỏi Thủy U Hàn.

      “Đại ca, là như thế này. Nhà huynh bán dược, vậy có biết chỗ nào bán xút (NaOH) ?”

      “Xút? Ý muội là soda sao?”

      “Đúng, chính là soda.” Thủy U Hàn trong lòng vui vẻ, xem ra tại có người bắt đầu dùng những hóa chất này rồi, về phần soda hoặc xút, đối với nàng khác biệt lớn. (Xút và soda đều là hợp chất chứa NaOH với tỷ lệ cao, hơn 95%. Chỉ khác nhau về tỷ lệ NaOH.)

      Tiểu Hàn, soda là có độc. Bình thường rất ít người dùng. Hiệu thuốc bắc của huynh có chút, lưu trữ lại để giải độc. Nếu như có người trúng độc đoạn trường thảo, bình thường dùng nó để giải độc, sau đó lại kê đơn để bọn họ ói ra thứ này.”

      “Ân, soda có độc muội biết. Nhưng trước đây muội có nghe lão nhân qua. nếu cho vào xút vài chất thích hợp, có độc dại, dùng để rửa mặt, tắm rửa, so với dùng hoa hay thảo dược tắm còn tốt hơn. còn với muội thức, chính là dùng rượu nho và xút. Trãi qua hòa tan rồi phơi nắng, làm thành vật chỉ có thể tắm rửa sạch , mà còn có thể dưỡng trắng da thịt.” (Đối với mấy cái phản ứng hóa học này mình biết, đây là do tác giả viết nên các bạn thông cảm.)
      “Có chuyện như vậy?”

      “Ân, chỉ là lúc đó rất lâu rồi, cách phối như thế nào muội nhớ , nhưng tỷ lệ các nguyên liệu quên rồi. Cho nên muội muốn hỏi đại ca nơi nào có bán xút. Muội muốn mua chút, thử xem có làm được . Nếu như thành công, sau này chúng ta mở xưởng , chuyên môn làm ra thứ này rồi bán cho kẻ có tiền.”

      “Cái này…” Âu Dương nghĩ chút. “Được rồi. Soda mặc dù có độc, nhưng nếu để tiếp xúc trực tiếp với làn da cũng sao. Huynh cũng có nghe qua có nhiều chỗ người ta dùng đá chứa xút giặt quần áo, còn là giặt như vậy vô cùng sạch . Huynh đem chút hàng tồn trong điếm lại cho muội, nhưng mà rất ít. Như vậy , để huynh đến nhưng nơi khác vơ vét cho muội. Nhưng mà, thời điểm dùng tiểu Hàn muội phải đặc biệt cẩn trọng, được để chính mình bị thương.”

      Thủy U Hàn miệng nhanh chóng đáp ứng: “Muội cẩn thận. Đại ca nếu có chuyện gì khác, đến lúc đó lại giúp muội làm có được .” Âu Dương đương nhiên là đáp ứng.

      Thủy U Hàn nghĩ ngày hôm nay, người trong phủ xuất ít lực, rồi cùng Âu Dương là buổi tối, nàng muốn làm mấy bàn tiệc khao mọi người. Hai người thương lượng xong, nhủ mẫu, tiểu Hồng, Đồng thúc, Đồng thẩm, Đông nhi đều đến bái kiến. Nguyên lai là bọn họ cũng chuẩn bị hạ lễ, chờ tân khách tan hết mới đưa đến đây.
      Thủy U Hàn nhìn trước mặt bày biện khóa bạc, vòng tay bạc, xiêm y tiểu hài tử, giầy, hà bao, trống bỏi….các loại, trong lòng hết sức cảm động.

      “Mọi người có phần này tâm ý là được rồi, còn lãng phí làm gì. Ta chẳng lẽ còn biết, các người đều là những người trung thành tận tâm, làm sao mà có nhiều tiền.”
      Mọi người đều đây chính là tâm ý của họ đối với Kỳ nhi, cần câu nệ giá cả như thế nào, khiến cho Thủy U Hàn phải nhận lấy.

      Thủy U Hàn biết bọn họ đều là tình thành ý, từ chối quá mức ngược lại làm họ lạnh tâm.

      “Ta biết, vừa rồi ta chưa hết. Lại tiếp, lễ của người khác ta có thể thu, nhưng của các người vô luận như thế nào ta cũng muốn thu. Các người cho, ta cứng rắn dành, để các người phải cấp Kỳ nhi vài món chứ.”

      Người trong phòng nghe lời này xong đều cười thành đoàn. Âu Dương nhìn Thủy U Hàn bày ra bộ dạng cướp bóc hung ác, cũng nhịn được nữa bật cười. Thủy U Hàn tự nhiên là thấy được, thế nhưng lại cảm thấy bộ dạng cười của Âu Dương hôm nay phá lệ ngẩn người.

      “Đồng thúc, Đồng thẩm, hôm nay mọi người bận rộn cả ngày, rất là vất vả. Buổi tối ta dự định làm mấy bàn tiệc rượu, thỉnh toàn bộ người trong phủ náo nhiệt bữa. Những thứ chúng ta chuẩn bị cho tiệc trăm ngày còn thừa, mặt khác các người xem còn thiếu cái gì, chúng ta lại mua. Cần phải cho mọi người no nê bữa, là Kỳ nhi nhà ta thỉnh mọi người. Chỉ là muốn làm phiền hai vị.”

      phiền, phiền, để cho mọi người mượn chút khí vui mừng cũng tốt. , trong phủ chúng ta là nhiều năm rồi cũng chưa từng náo nhiệt như vậy.”
      Đồng thúc, Đồng thẩm thấy Âu Dương phản đối, nên vô cùng cao hứng đáp ứng, hai người như trận gió mà dắt người ra ngoài chuẩn bị thu xếp.

      Buổi tối ngày hôm đó, hoa viên Âu Dương phủ bày lên mấy bàn yến hội, mỗi bàn đều đầy ắp gà vịt cùng thịt bò. Tiệc rượu chưa kết thúc, Thủy U Hàn lại phát tiền thưởng cho mọi người, ai cũng có phần. Từ đó về sau, trong Âu Dương phủ cao thấp, nếu nhắc đến Thủy U Hàn đều nhấc ngón tay cái lên khen ngợi, rằng Thủy U Hàn xinh đẹp lại làm người khoan dung độ lượng, sắp xếp công việc ngăn nắp.

      Chương 42:

      Qua hai ngày, Âu Dương quả nhiên tìm tới mấy bao soda. Thủy U Hàn lại mua dầu cải thượng đẳng, dầu hạnh nhân các loại…, sau đó dựa theo trí nhớ của chính mình, chia mọi thứ theo tỷ lệ mà điều phối. Đơn giản mà chính là trước hết lấy bột soda pha vào nước quấy lên, yên lặng chờ cho đến khi phát sinh phản ứng hóa học, sau đó lại tăng thêm tỷ lệ dầu thực vật, rượu đỏ.

      Đây chính là cách chế tạo xà phòng. Trong quá trình chế tạo, NaOH cùng với dầu phát sinh phản ứng xà phòng hóa, nếu các nguyên liệu được phối với tỷ lệ hợp lý, cuối cùng tạo ra thể rắn có độ Ph trung tính, đối với làn da rất có lợi ích.

      Toàn bộ quá trình chế tạo Thủy U Hàn nhớ rất ràng, nhưng tỷ lệ các loại nguyên liệu chỉ nhớ đại khái. Hơn nữa, kiếp trước nàng cũng là mua loại hoàn thành, sau đó lại bỏ thêm tinh dầu cây cọ, dầu ô liu, tinh dâu mân côi, đó là những chất rất có lợi đối với làn da. sách nàng từng đọc có nhắc đến xà phòng làm từ rượu đỏ nhưng chưa từng thực . Điều kiện tại, tìm thấy những loại tinh dầu như vậy nên đành dùng rượu đỏ, mà độ tinh khiết của NaOH ũng thể so với kiếp trước, cho nên tỷ lệ các loại nguyên liệu chỉ có thể tự mình mò mẫm.

      Sau khi xác định được tỷ lệ, chất lượng của xà phòng rượu đỏ có thể cam đoan. Nhưng nếu muốn hấp dẫn người đến mua, còn phải tính đến những vấn đề khác. Đầu tiên chính là kiểu dáng. Thủy U Hàn tìm đến thợ rèn nổi danh ở Tế Thủy thành, nhờ họ làm ra các loại khuôn mẫu lớn . Có hình trứng ngỗng thanh lịch, có hình dạng theo phong cách cổ xưa, có hình chiếc lá xinh đẹp, hình dạng bối xác…

      Sau đó chính là vấn đề về nhãn hiệu, vấn đề về tyên truyền và mở rộng. đợi Thủy U Hàn nghĩ kỹ, Vương Yên Nhiên tới rồi.

      Thủy U Hàn nhanh chóng buông công việc tay ra, nghênh đón Vương Yên Nhiên vào trong nhà, lại đem đệm gấm, đệm dựa mời Vương Yên Nhiên ngồi. đợi nàng mở miệng, Vương Yên Nhiên oán giận.

      “Thủy tỷ tỷ, tại sao nhiều ngày rồi tỷ đến xem muội. Tỷ cũng biết, mấy ngày nay mẫu thân biết từ nơi nào tìm đến tú nương cùng nhạc công, buổi sáng bắt muội học thêu, buổi chiều phải học đàn. Ai nha, muội đây mệt đến choáng đầu hoa mắt. Muội còn nghĩ nếu Thủy tỷ tỷ đếm xem muội liền có thể mượn cơ hội này nghỉ ngơi nửa ngày. Muội trông mòn con mắt, cũng thấy bóng dáng của tỷ. Hôm nay muội khẩn cầu nửa ngày, mẫu thân mới chuẩn muội xuất môn. Muội nơi nào cũng chưa , trước hết là đến thăm tỷ.

      Xem ra Thẩm phu nhân bắt đầu tiến hành giáo dục Vương Yên Nhiên thành nữ tử tinh . Thủy U Hàn trong lòng thầm nghĩ, Thẩm phu nhân có hay dạy Vương Yên Nhiên về phương diện quản thúc hạ nhân cùng thủ đoạn thê thiếp tranh thủ tình cảm các loại. Theo nàng thấy, ít nhất trước mắt là có. Nghĩ đến chỉ là Thẩm phu nhân mà cao thấp trong Vương gia đều tâm thương Vương Yên Nhiên. Chắc hẳn là tìm cho nàng cuộc hôn nhân thư thái. Mặc dù là chắc chắn được việc trượng phu về sau có nạp thêm thê thiếp hay , nhưng Thẩm phu nhân hẳn là có an bài. Tiểu Đào cùng tiểu Liên hai nữ hài tử này bộ dáng đều là thượng đẳng, mỗi người mỗi vẻ, người là uyển chuyển cẩn thận, người là rộng lượng ngây thơ, tuy rằng bì kịp Vương Yên Nhiên. Nhưng hai người các nàng là được nuôi từ trong phủ, tiểu Đào vô cố vô thân, Vương Yên Nhiên lại là ân nhân cứu mạng của nàng, mọi việc nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay.

      Xem ra Vương Yên Nhiên nữ hài tử tốt số.

      “Là tỷ tốt, tỷ đây mấy ngày nay cũng bận việc, vừa nghĩ đến việc thăm muội, muội liền đến. Mau, nếm thử điểm tâm tỷ mới làm.” Thủy U Hàn tiếp nhận điểm tâm tiểu Hồng đưa đến, lấy ra khối đưa cho Thủy U Hàn.

      “Thủy tỷ tỷ, tỷ lại bận rộn cái gì rồi?”

      Thủy U Hàn thấy nàng hỏi, liền đem khối xà phòng cho nàng xem.

      “Nhàn rỗi có gì làm, liền làm xà phòng rượu đỏ thứ này. Muội xem chút xem thế nào?”

      “Xà phòng rượu đỏ, màu sắc xinh đẹp, đây là món ăn mới của Thủy tỷ tỷ à?”

      Thủy U Hàn liếc nàng cái: “Làm sao ăn được. Là tỷ dùng rượu đỏ làm thành xà phòng thơm. Dùng để rửa mặt, tắm rửa đều có thể, hơn nữa lại còn sạch hơn. So với những thứ chúng ta dùng còn mạnh hơn nhiều. Hơn nữa chỉ rửa sạch mà còn làm cho da càng thêm thủy nộn, trắng nõn.”

      tốt như vậy?” Vương Yên Nhiên cầm xà phòng trong tay Thủy U Hàn nhìn kỹ, sờ sờ, cuối cùng còn đặt dưới mũi ngửi ngửi: “Tựa hồ còn có mùi hương thản nhiên, rất dễ chịu.”

      Thủy U Hàn liền giải thích: “Đây là mùi hương tự nhiên. Muội nghĩ xem khuê nữ cùng con dâu nhà ai mà dùng đến đống lớn son phấn. Những cái này muốn đủ thơm rồi, khi rửa mặt tắm rửa cũng để hương liệu, nhiều loại mùi hương như vậy tụ tập cùng nhau ngược lại tốt. Chi bằng cứ như vậy thản nhiên, sau khi rửa sạch chỉ có mùi hương thản nhiên, hơn nữa lại gần gũi với mùi hương cơ thể, đó mới gọi là Thủy phù dung a.”

      Thủy U Hàn phân phó tiểu Hồng lấy lên bồn
      Nước ấm, dạy Vương Yên Nhiên như thế nào dùng xà phòng.

      “Đúng, cứ như vậy, trước tiên thân thể cuối cùng rửa sạch và lau khô được rồi. Rửa xong cảm thấy như thế nào?” Thủy U Hàn thấy Vương Yên Nhiên rửa tay xong liền hỏi.

      “Ân, đúng là sai. Tay sạch hơn, hơn nữa bị nhờn. So với những thứ muội dùng trước kia tốt hơn nhiều. Thủy tỷ tỷ, tỷ tặng muội cái này có được ?”

      Thủy U Hàn có vẻ khó xử : “Yên Nhiên, phải tỷ chịu cho muội. Tỷ chỉ có khối kia, cho muội tỷ dùng cái gì nha.”

      Vương Yên Nhiên thấy Thủy U Hàn như vậy, có chút thất vọng. Nhưng trong lòng nàng thích khối xà phòng , mà Thủy U Hàn đối với nàng cũng rất tốt, liền năn nỉ: “Thủy tỷ tỷ, muội cần khối đâu, tỷ phân cho muội nửa có được . Thủy tỷ tỷ, tỷ hiểu muội nhất mà phải .”

      Thủy U Hàn xì tiếng bật cười: “Tỷ như vậy muội cũng cho là sao. Những thứ này muội muốn cầm cứ cầm. Chỉ là khối xà phòng này bộ dáng còn thô ráp. Muội nếu chê, trước hết cứ mang về dùng. Hai ngày nữa, tỷ làm ra những cái xinh đẹp hơn mang qua cho muội.”

      Vương Yên Nhiên hoan hô tiếng kêu tiểu Liên tiến vào, phân phó nàng đem xà phòng rượu đỏ thu về. Nguyên lai Vương Yên Nhiên và Thủy U Hàn ở cùng rất hợp ý, đến nơi này cũng cần người hầu hạ. Thủy U Hàn bình thường hay để tiểu Hồng hoặc Đông nhin chiêu đãi hai người bọn họ. Bốn tiểu nương ở cùng nhau, là rất có khí.

      Vương Yên Nhiên nhiều ngày rồi gặp Kỳ nhi nên rất nhớ. Thủy U Hàn kêu nhũ mẫu bế Kỳ nhi ra. Vương Yên Nhiên thân ái đón nhận Kỳ nhi, ôm vào trong ngực chơi đùa. Nữ hài tử tựa hồ theo độ tuổi tăng trưởng, ý thức mẫu tính cũng theo đó mà tăng lên. Cũng có lẽ là Kỳ nhi lớn lên ngày càng đáng . Vương Yên Nhiên tại càng thích Kỳ nhi rồi, mỗi lần tới đều phải ẵm bồng trận, lại thơm lên má vài ngụm mới chịu buông.

      đùa cao hứng, tiểu Liên tiến vào nhắc nhở Vương Yên Nhiên, là cần phải , bằng trở về bị phạt. Vương Yên Nhiên khoa trương thở dài, ca cẩm với Thủy U Hàn, cuối cùng vẫn là theo tiểu Liên cùng tiểu Đào cáo từ trở về.

      Đưa Vương Yên Nhiên , Thủy U Hàn đối với việc mở rộng và tiêu thụ xà phòng bắt đầu có những ý tưởng. Niên đại trước kia của nàng, muốn mở rộng sản phẩm mới cần tìm ngôi sao làm người phát ngôn, lại còn cho khách hàng dùng thử. Thủy U Hàn quyết định chọn phương án này. Hơn nữa, người phát ngôn này lại tự mình đưa tới cửa.

      Thẩm phu nhân là phu nhân quận trưởng, gần đây lại được phong phẩm. trong phủ lớn đều do nàng làm chủ, sai đâu đánh đó. Vương Yên Nhiên lại là nữ nhi duy nhất của quận trưởng, đương nhiên cũng nằm trong top khuê nữ hàng đầu trong thành. Mà Tuyên công tủ giao du rộng lớn, còn là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ nhân chưa gả. Ba người này đều là cấp bậc thần tượng hàng đầu, phát ngôn sản phẩm đương nhiên họ là thích hợp nhất.

      Thủy U Hàn trước tiên chuyến đến châu báu lâu, đặt làm con dấu hình hoa sen mới nở, về sau thương phẩm được đóng dấu này lên. Sau đó phái người làm nhóm khuôn đúc , bắt đầu làm xà phòng phát miễn phí để dùng thử. đến việc này Thủy U Hàn lại nghĩ tới hiệu thuốc. Phải cùng Âu Dương thương lượng, nhóm hàng dùng thử đầu tiên liền từ Tế Sinh đường của phát ra ngoài. Có nghĩa là phàm ai đến Tế Sinh đường mua dược phẩm, thuốc bổ đến định mức nhất định đều được tặng khối xà phòng.

      Sau khi an bày xong xuôi, Thủy U Hàn lại chọn vài khối xà phòng hoàn thành, ấn con dấu lên, đặt vào hộp xinh đẹp rồi hướng phủ quận trưởng mà .

      Cũng với lần trước giống nhau, vừa đến cửa có người thông truyền, tiếp theo có bà tử nhận ra Thủy U Hàn, trực tiếp dẫn đến sân của Thẩm phu nhâ, là Vyên nhiên ở nơi đó.

      Thẩm phu nhân lần này thấy Thủy U Hàn so với lần đầu tiên thân thiện hơn nhiều. Thủy U Hàn cảm tạ hạ lễ tiệc trăm ngày của Thẩm phu nhân. Thẩm phu nhân thản nhiên nhận cảm tạ của Thủy U Hàn, nàng cần xem mình là người ngoài.

      Thủy U Hàn cười, cũng thêm nhiều. Vương Yên Nhiên thấy trong tay tiểu Hồng cầm hộp, nhớ tới lời mấy ngày trước của Thủy U Hàn, liền hỏi có phải xà phòng rượu đỏ làm xong. Thủy U Hàn để tiểu Hồng đem hòm mở ra, mang xà phòng cấp cho Thẩm phu nhân cung Vương Yên Nhiên xem.

      Lần này là do khuôn mẫu tạo hình, cuối cùng còn in lên ấn ký phù dung, mỗi khối xà phòng đều có tạo hình khác nhau, màu hồng nhuận như hồng ngọc vô cùng đẹp mắt. Vương Yên Nhiên cầm lên khối hình trứng vịt, đưa cho Thẩm phu nhân.

      “Nương, đây là xà phòng mà con là người. Lần trước Thủy tỷ tỷ đưa cho con khối, con dùng mấy ngày nay, cảm thấy da mặt so với trước kia trơn mềm hơn. Nương, người cũng thử xem.”

      Thẩm phu nhân tiếp nhận khối xà phòng tinh tế đoan trang. Thủy U Hàn liền cười :

      “Xà phòng này, ta dùng rồi, rất là tốt, cho nên mới dám đem cấp cho Vương Yên Nhiên và phu nhân dùng. Phu nhân người xem da tay của ta, có phải so với trước tốt hơn rất nhiều.” Thủy U Hàn vươn tay để Thẩm phu nhân nhìn .

      Thủy U Hàn liên tiếp: “Phu nhân cũng biết ta thích nhất tự mình xuống bếp, tay liền tránh được dầu mỡ. Ít nhiều là nhờ vào xà phòng này, người xem, làn da chút cũng bị thương, ngược lại so với trước kia còn bóng loáng, trắng nõn. Phu nhân nếu dùng cái này, đảm bảo làn da trở nên trắng hồng, lập tức trẻ lại mười tuổi.”

      Thủy U Hàn miệng như vậy, nhưng trong lòng vẫn thầm đỗ mồ hôi phen. Tình cảnh này quen thuộc , chỉ là nhân vật bị đổi vai cho nhau. Nàng bây giờ là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ. Thẩm phu nhân lại là khách hàng, bên nhẫn nại nghe nàng ba hoa, bên lại thầm nghĩ làm cách nào mới có thể lễ phép đuổi nàng .

      Nhưng mừng là Thẩm phu nhân tựa hồ đối với xà phòng này rất có hứng thú, nàng phải thử lần.

      Thủy U Hàn : “Phu nhân cứ việc yên tâm dùng. Ta cam đoan là vô cùng tốt. Nếu người dùng tốt rồi, có thể giúp ta tuyên dương ta liền vô cùng cảm kích. dối gạt người, ta về sau còn phải dựa vào cái này để sống tạm kia.”

      Thẩm phu nhân nghe nàng như vậy cũng mỉm cười. Vương Yên Nhiên ở bên hòa vào, vật tốt như thế này, nàng đương nhiên muốn giới thiệu cho thân thích cũng bằng hữu.

      Chuyến này xem như thuận lợi, Thủy U Hàn cũng tiện ở lâu, liền cáo từ rồi ra, ngồi xe ngựa trở về. đến nửa đường, chợt nhớ đến việc phát miễn phí hàng dùng thử biết tiến hành đến đâu, liền kêu phu xe đến Tế Sinh đường.

      Xe ngựa hồi liền đế cửa Tế Sinh đường, tiểu Hồng bước xuống xe, sau đó đỡ Thủy U Hàn bước xuống. Hai người liền tiến vào nội đường, bỗng nhiên nghe phía sau có người hỏi: “Đây phải là tiểu Hồng? Tại sao ngươi lại ở đây? … Thủy phu nhân? Các người sao lại ở đây?”
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      chau007153, Nhiên Nhiên, mylien19614 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Bành nương tử.

      Thủy U Hàn cùng tiểu Hồng dừng bước lại, quay đầu về hướng phát ra thanh. Nguyên lai người gọi các nàng là nữ tử, tay bế nữ hài tử năm sáu tuổi, lưng còn địu thêm đứa chưa quá tuổi. Khuôn mặt của nữ tử tiều tụy, quần áo thô sờn đơn bạc. Tiểu nương cũng mặc thân quần áo vải thô. Tuy rằng giặt sạch những đều lấp đầy những mụn vá.

      “Là Bành nương tử, tiểu thư, đây là Bành nương tử.” Tiểu Hồng nhận ra trước mắt chính là Bành nương tử ở Vương gia thôn.

      Cuộc sống của Thủy U Hàn ở Vương gia thôn gần như bị phong bế, đối với Bành nương tử chỉ nghe qua, chưa từng thấy mặt, bất quá do tiểu Hồng bên cạnh nên mới nhận ra được.

      “Ta xin thỉnh an Thủy phu nhân. Thời điểm ta ở cử, ít nhiều là nhờ người cho tiểu Hồng cùng nhủ mẫu đưa thức ăn đến, thân thể ta mới điều dưỡng tốt lên. Sau người lại chiếu cố đến kế sinh nhai, ta sớm muốn cùng người giáp mặt cảm tạ nhưng có cơ hội.” Bành nương tử bên quỳ gối hành lễ, bên kéo nữ nhi cúi chào Thủy U Hàn.

      Thủy U Hàn cho tiểu Hồng kéo nàng đứng lên, nhìn xung quanh rồi : “Nơi này phải là địa phương để chuyện. Bành nương tử nếu chê, xin mời cùng ta vào điếm ngồi chút.”

      Thủy U Hàn tới điếm cùng Âu Dương vài lần, chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị đều nhận được. Thấy Thủy U Hàn dẫn người vào trong, Phùng chưởng quầy vội vàng đến tiếp đón. Thủy U Hàn là gặp phải người quen, ghé qua đây chút. Phùng chưởng quầy liền dẫn họ vào phòng mặt sau cửa tiệm, lại cho hỏa kế mang trà lên.

      Thủy U Hàn kêu tiểu Hồng xuất chút tiền cho hỏa kế: “ đến phụ cận của cửa hàng, mua ít bánh ngọt cho tiểu hài tử ăn.” Sau đó lại hướng phùng chưởng quầy : “Phùng chưởng quầy, ngươi trước mắt lo công việc , hồi ta tìm ngươi chuyện.”

      Chờ Phùng chưởng quầy ra ngoài, Thủy U Hàn liền hỏi Bành nương tử: “Năm trước, ta còn cùng con dâu nhà Xuân Sinh muốn tìm ngươi, lại nghe ngươi chuyển đến Tế Thủy nhưng lại biết ngươi ở đâu, may mà hôm nay đúng dịp đụng phải.”

      “Đa tạ Thủy phu nhân còn ghi nhớ ta, mấy ngày trước có người trong thôn đến thành, đúng dịp ta nhìn thấy liền hỏi thăm số chuyện trong thôn. Họ là phu nhân dạy mọi người biện pháp trồng rau mùa đông, về sau mọi người nhờ đó mà sống tốt hơn trước kia chút ít. Họ còn là người đặc biệt muốn ta đến học. Chỉ là phu nhân sau đó lại dọn , biết tình cụ thể như thế nào mà người lại đến Tế Thủy thành? Xem bộ dáng của người, trôi qua chắc hẳn tốt hơn trong thôn trước kia.”

      đến đây, hỏa kế mang bánh ngọt trở về, Thủy U Hàn để cho tiểu Hồng đến lấy, bày ra bàn.

      “Đây là điểm tâm của Triệu Phúc Ký, cũng tệ lắm. Cho nữ nhi ngươi đến ăn . Còn tiểu nữ nhi cõng vai biết gọi tên là gì kia.”

      “Đứa lớn tên tiểu Uyển, còn đứa ….còn có đặt đại danh. Phu nhân cứ kêu bé là Ny nhi .” Nhị Ny vốn vai Bành nương tử ngủ liền tỉnh giấc. Mở to mắt, tựa hồ cảm giác được hoàn cảnh xa lạ, liền nhếch môi muốn khóc. Bành nương tử vội vàng đem gùi cởi xuống, ôm nhị Ny vào trong ngực dỗ.

      Thủy U Hàn sớm nhìn ra ba mẹ con họ mặt mày xanh xao, tiểu Uyển lại càng thêm nhút nhát. Để cho tiểu Hồng dụ dỗ nàng ăn điểm tâm. Tiểu Uyển nhìn điểm tâm thèm thuồng, nhưng lại dám ăn, ngược lại nhìn sắc mặt mẫu thân. Bành nương tử thở dài, gật gật đầu, bé mới dám nhận điểm tâm ăn. Tiểu Uyển ăn vội vã liền mắc nghẹn thở hồng hộc, tiểu Hồng liền nhanh chạy đến uy uống nước, lại vỗ vỗ lưng bé hồi lâu mới hết.

      Bành nương tử mặt có chút hồng, thấp giọng : “Khiến cho phu nhân chê cười, tiểu hài tử ở nhà chưa từng ăn qua cái gì ngon.”

      Thủy U Hàn lơ đễnh: “Tiểu hài tử thôi mà, có cái gì buồn cười.” xong liền kéo tay tiểu Uyển, lại đem điểm tâm cho bé, ôn nhu : “Đừng nóng vội, từ từ ăn, nơi này còn rất nhiều kia.”

      Tiểu Uyển nhút nhát gật đầu, tiếp nhận điểm tâm, do dự chút, xoay người đưa cho Bành nương tử: “Nương, ăn .”

      Đôi mắt Bành nương tử liền đỏ lên: “Phu nhân cho con ăn, con liền ăn, ăn chậm chút cẩn thận bị nghẹn. Nương thích ăn cái đó.”

      “Vậy để muội muội ăn .”

      “Nha đầu ngốc, muội muội con còn , chỉ có thể ăn cháo, ăn cái này được, con tự ăn .”

      Thủy U Hàn thấy hai mẹ con nhường nhau, liền : “Ở đây mua rất nhiều, cũng đủ ăn. Bành nương tử ngươi cũng đừng khách khí. Nhị Ny có thể ăn cháo, vậy lấy bánh này hòa với nước ấm xem có ăn được .”

      “Có thể, có thể.” Bành nương tử liên tục gật đầu. Tiểu Hồng bên cầm thìa, bát, dùng nước đem điểm tâm tán nhuyển ra thành bột sệt, Bành nương tử đút cho nhị Ny ăn.

      Tiểu Uyển ăn thêm mấy khối bánh ngọt ăn nữa. Thủy U Hàn thấy nàng ràng vẫn muốn ăn, như thế nào lại ăn nữa. Có lẽ là do cảm thấy Thủy U Hàn đối với mẹ con các nàng rất từ ái, tiểu Uyển giọng năn nỉ Thủy U Hàn: “Tiểu Uyển bây giờ ăn nữa, hồi đều mang về, giữ lại cho muội muội ăn.”

      Bành nương tử vẻ mặt xấu hổ: “Phu nhân xin đừng trách. Là ta tốt, sữa cũng có, chỉ có thể cho đứa ăn cháo.”

      Đứa nhà nghèo sớm trưởng thành, tiểu Uyển còn như thế, lại biết đau lòng mẫu thân cùng muội muội, đứa như vậy Thủy U Hàn cũng rất thích. Nàng đem tiểu Uyển kéo vào trong ngực mình, tiểu nương ràng run run chút. Thủy U Hàn cúi đầu nhìn kỹ liền cảm thấy đau lòng. Đứa này nào có bộ dáng tiểu hài tử bốn năm tuổi nên có, ràng chỉ toàn da bọc xương. Mà phần cổ lộ ra bên ngoài áo, đều sưng tấy tụ máu bầm. ràng đây phải chỉ là lần bị đả thương.

      Thủy U Hàn liếc mắt nhìn nhau, tiểu Hồng cũng phát .

      “Tiểu Hồng, em lại kêu hỏa kế mua nhiều thêm chút điểm tâm. Lần này nhớ mua loại mềm chút, là cho hài tử rất ăn.” Tiểu Hồng vội vàng đáp ứng tiếng rồi ra ngoài.”

      “Như vậy sao đươc, như vậy sao được. thể để cho người tiêu pha.” Bành nương tử liên tục xua tay từ chối.

      Thủy U Hàn cũng để ý đến nàng mà kéo tiểu Uyển đến bàn ngồi xuống: “Ta để cho người mua điểm tâm cho muội muội ngươi. Những thứ này ngươi có thể ăn. Bé ngoan, đừng sợ, ngươi có ủy khuất gì cứ cùng a di, a di vì ngươi làm chủ.”
      Tiểu Uyên ăn điểm tâm Thủy U Hàn đưa đến bên miệng, nghĩ đến còn có người ôn nhu đối đãi, liền chậm rãi rơi lệ. Thủy U Hàn nhìn về ánh mắt Bành nương tử, khỏi mang theo chút trách cứ, giọng điệu chuyện cũng nặng hơn.

      “Bành nương tử, ta biết ngươi rất vất vả. Nhưng dù gian nan thế nào nữa, cũng nên lấy đứa ra trút giận. Tiểu hài tử làm gì sai, dù có sai ngươi cũng phải dạy nàng, sao lại ra tay độc ác đánh nàng như vậy, đứa thân thể yếu nhược làm sao mà chịu nổi. Nếu như có gì sơ xuất, ngươi có khóc cũng kịp.”

      Bành nương tử sửng sốt chút, há miệng thở dốc. Trong mắt Thủy U Hàn là nàng chột dạ. Tiểu Hồng vừa vặn tiến vào, trong tay còn cầm cái bình thuốc .
      “Tiểu thư, đây là từ trong điếm lấy ra. Phùng chưởng quầy trị ngoại thương vô cùng tốt.”

      Thủy U Hàn gật gật đầu rồi cùng Bành nương tử : “Vốn đây là đứa nhà ngươi, ta nên thêm cái gì. Chỉ là, ta nhìn được. Tiểu Uyển được bao nhiêu, còn chưa đủ sáu tuổi , lại bị đả thương như vậy. Ngay cả khi có thâm cừu đại hận cũng nên đối với đứa như vậy, ngươi vẫn là mẹ ruột của nàng.”

      Bành nương tử nên lời, nước mắt lả chả rơi xuống đất. Tiểu Uyển cũng nghe ra là về chính mình, liền kéo góc áo Thủy U Hàn: “Phu nhân, mẹ con đánh con, là đại nương đánh. Đại nương sinh tiểu muội, cùng cha cãi nhau. Cha đá con, con đứng lại chịu mà chạy , khiến cho bình hoa của đại nương bị vỡ. Đại nương bình hoa đó rất đáng giá, liền đánh conn. Mẹ con đánh con.”

      Thủy U Hàn thấy tiểu Uyển giống dối, lại nghĩ đến ngươi trong thôn về con người của Bành nương tử, liền biết là mình hiểu lầm. Cái này cũng thể trách Thủy U Hàn, nàng vẫn luôn cho rằng mẫu thân phải có nghĩa vụ che chở hài tử của mình.

      Thủy U Hàn thở dài: “Là ta hiểu lầm ngươi. Ngươi đừng oán ta, đều làm mẫu thân, ta gặp tiểu hài tử chịu khổ nên chịu được. phải là ngươi động tay, nhưng ngươi cũng nên kiên cường chút, như vậy mới che chở được cho đứa .”

      “Phu nhân, nương che chở con. Con chỉ bị đánh hai cái, nương liền ôm lấy con, Nương so với con bị thương còn nặng hơn.”

      Thủy U Hàn nghe được trong lòng lại cả kinh, tân nương tử của Bành gia tại sao lại ác độc như vậy, mà Bành nương tử vẫn mực chịu đựng. Bông nhiên nàng liền nghĩ đến văn tự bán mình. Thủy U Hàn xem Bành nương tử tay ôm đứa lớn, tay ôm đứa , nàng bán mình làm nô chính là vì chiếu cố cho hai đứa này, cũng làm cho đứa nơi để xuất thân. Nhưng bây giờ xem ra, nàng chịu khổ hẳn ít, mà tình cảnh hai đứa cũng khá khẩm hơn là bao. Về sau có thể bình an sống sót hay cũng là vấn đề, còn gì đến xuất thân. biết Bành nương tử có hối hận vì quyết định trước kia hay . Theo Thủy U Hàn, quyết định đó khờ khạo vô cùng.

      Việc này trước mắt để qua bên, vẫn là trị thương quan trọng hơn. Thủy U Hàn là gọi đại phu bắt mạch trong điếm lại xử lý cho, Bành nương tử ngăn cản, là thoa chút là được. Thủy U Hàn cũng ép buộc, cho tiểu Uyển và Bành nương tử đem quần áo cởi ra. Quả nhiên lưng tiểu Uyển chỉ có hai đạo vết thương, Bành nương tử giành lấy thoa thuốc, còn lưng của Bành nương tử nàng đành lòng xem.

      Tiểu Hồng giúp hai người bôi thuốc, lại giúp hai người mặc áo vào. Thủy U Hàn nhịn được hỏi: “Bành nương tử, ngươi là cùng nữ nhân kia ký văn tự bán đứt? Ai, hiểu ngươi nghĩ thế nào mà làm như vậy? Ngươi có nghề tốt, còn có các hương thân giúp đỡ, muốn nuôi hai hài tử cũng phải là khó khăn. Tuy rằng khổ chút, nhưng ít nhất có người đánh chửi. Còn bây giờ…….?Nữ nhân kia đánh ngươi, còn cha đứa , bà nội của các nàng cũng ngăn cản sao?”

      Bành nương tử cúi đầu, hồi lâu mới chậm rãi : “Phu nhân, ta là người bị chồng ruồng bỏ, bọn theo ta chỉ sở về sau phải cuối thấp đầu, e làm tìm được hôn tốt, cả đời bị phá hủy. Ta tính là ta có tay nghề, tiêu dùng của hai hài tử ta tự kiếm ra, ăn đến đồ của bọn họ. Ta thành tâm thành ý hầu hạ bọn họ, mong bọn họ có thể để ba mẹ con ta ở cùng chỗ, nhẫn nhịn đến khi đứa lớn lên, tìm được nhà chồng ta có sao cũng được.”

      “Cha cũng đánh con. Ông nội bà nội sợ đại nương lắm, họ mắng con, còn mắng cả muội muội…”Tiểu Uyển bỏ e dè, dám trước mặt Thủy U Hàn chuyện.

      Tiểu Uyển đến đây bị Bành nương tử quát bảo ngưng lại. Thủy U Hàn trong lòng thở dài, vẫn : “Bành nương tử, khổ tâm của ngươi ta cũng biết. Nhưng ngươi tính tốt, cuối cùng kết quả lại như thế kia. Hai hài tử đều gầy thành như vậy, tại tuy rằng trời ấm áp rồi, nhưng vẫn đâu tới mức mặc mỗi áo đơn. Về phần sau này, xem thái độ của Bành gia đối với ngươi, ngươi cho là họ tìm cho hai hài tử nhà chồng tốt sao?” đem bán đổi thành tiền cũng tệ rồi, mà ngươi lại ký văn tự bán đứt, sợ đến lúc đó đến quyền chuyện trong nhà cũng có. Thủy U Hàn thầm oán.

      Bành nương tử nghe xong lời của Thủy U Hàn, sắc mặt càng thêm u ám. “Phu nhân, ta ra ngoài cũng lâu rồi, cần phải trở về. Vốn là đến tạ ơn phu nhân, kết quả lại thiếu ân tình của người.”

      Thủy U Hàn biết tình cảnh của các nàng nên cũng giữ lại, để tiểu Hồng đem điểm tâm lên bàn cùng mới mấy món mà hỏa kế vừa mua đều bọc lại, để cho Bành nương tử mang . Lại đem hai chai thuốc giao cho các nàng, dặn nàng đúng giờ bôi thuốc. Bành nương tử run rẩy tiếp nhân, lại vén áo thi lễ với Thủy U Hàn rồi mới mang theo hai hài tử rời .
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Oh, nhầm pic nàng ơi
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :