1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống điền viên sau khi xuyên qua - Chu Tứ Tứ (117 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 116:

      ngày kia, Chu Nam Sinh cố ý đến cửa hàng Vương gia, ngàn năm trăm cây nến như dự đoán, bán được rất tốt. Tình hình Vương lão bản chú ý tới, các cửa hàng bán nến khác cũng chú ý tới. Cho nên Vương lão bản mới điều kiện với .

      Nội tâm Chu Nam Sinh kích động, mặt cố gắng bình tĩnh. Cả hai cò kè mặc cả, Chu Nam Sinh đáp ứng Vương lão bản, đơn đặt hàng thứ hai hạ giá cho ông, sau này nếu nguồn cung khan hiếm, ông phải được ưu tiên lấy hàng đầu tiên. Đồng thời Vương lão bản đặt tiếp năm ngàn cây nến ấn chữ nữa, đương nhiên với giá tiền mới.

      Hai ngày sau, Vương lão bản đúng hẹn, giới thiệu Chu Nam Sinh với thương nhân bổn địa. Tựa như Vương lão bản , ông ở bổn địa có uy tín, mọi người vì ông mà xóa bỏ nghi ngờ với Chu Nam Sinh. Cho nên mọi chuyện càng ngày càng thuận lợi.

      Dĩ nhiên rất cực khổ, Chu Nam Sinh ngày ngày xã giao bàn rượu, uống đến đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn như giẵm lên bông, có lúc kịp ăn gì, uống nhiều quá còn bị nôn mửa, đôi khi hoài nghi mình bị nôn sặc hoặc nghẹn chết.

      ra bị rượu hành hạ phải xấu nhất, tình hình gay go hơn là có lão bản thích uống hoa tửu bàn công việc, mới bắt đầu, Chu Nam Sinh bị oanh oanh yến yến vờn quanh, rất căng thẳng, mấy lần sau trấn định hơn. Nhưng có lần uống quá chén, thần trí mơ hồ, lúc tỉnh lại, phát quần áo mình bị cắt ra!

      Kế tiếp, trở thành sử thượng (quan ghi chép lại lịch sử) ép hỏi nương Hoa Lầu. Dĩ nhiên, nam nhân có làm chuyện kia hay tự mình hiểu nhất, nhưng quá kinh hoàng và sợ hãi mà nhất thời thất thố mờ mịt.

      Tất cả mọi người đều , nam nhân ra ngoài trộm hương là bình thường. Nhưng muốn làm như vậy, hơn nữa đáy lòng cảm giác, Tiểu Hà tha thứ chuyện như vậy.

      đảm bảo với nương kia làm gì cũng trả tiền, mới khiến cho đối phương rời phòng, nằm thẳng cẳng giường, há miệng thở dốc, thân thể và tứ chi biết vì say rượu hay là sợ mà mềm nhũn, thể động đậy.

      nhớ tới mùa xuân năm, khi đó và Tiểu Hà chưa thành thân, bọn họ nằm thảm hoa, nghiêng người, hôn lên mặt nàng, từ cái trán trơn bóng, xuống thái dương nhẵn nhụi, đến đôi môi mềm mại, nhớ vành tai mượt mà của nàng, rồi cả chút da thịt ấm áp nhẵn nhụi phía sau tai— luôn thích hôn nơi đó của nàng, “Ta nhớ kỹ mùi.” nhớ mình với nàng vậy.

      Thơm, ấm áp, thuần khiết. Giống như phong cảnh tươi đẹp ngày xuân, như gió, mềm như mây, như chim tước vỗ cánh.

      Sau bọn họ thành thân, ngày ngày ở bên nhau, có khi gây lộn vì việc vặt, tình cảm ngọt ngào dần dần bình thản. Nhất là lúc Tâm Ái ra đời, Tiểu Hà dồn hết tinh lực cho hài tử, bọn họ trao đổi ít , thỉnh thoảng hai người ngắm hài tử ngủ, sau đó nhìn nhau cười tiếng, trao nhau nụ hôn bình thản.

      Nhưng giờ phút này, nằm giường nơi đất khách, mùi son phần nồng nặc, những tình tiết bình thản thường ngày tại rất nét, làm lòng quay cuồng tư tưởng: muốn về nhà, trở lại bên thê nhi.

      Suy nghĩ, gian phòng này thể nán lại. để ý say rượu choáng váng, kiên cường giãy dụa, trấn tĩnh quay về khách điếm.

      Cho dù chuyến này đủ loại đau khổ, Chu Nam Sinh thuận lợi đạt được mười mấy đơn đặt hàng, bán ra gần hai vạn cây nến. Khấu trừ tiền vốn và tiền công, lãi khoảng được mười mấy lượng bạc.

      Chu Nam Sinh cao hứng hét lên tiếng.

      Đây là khởi đầu tốt, thương nhân bổn địa nhập cây nến từ Quế huyện rất nhiều, mặc dù bọn họ có con đường nhập hàng quen thuộc, nhưng lần này Chu Nam Sinh và bọn họ dây dưa đường, nếu thuận lợi, chưa biết chừng có thể đoạt lấy việc làm ăn. Coi như chỗ khác làm ra cây nến ấn chữ, giá vốn chưa chắc thấp hơn bọn , có ưu thế giá tiền, lại cung hàng nhanh chóng, kịp thời, thương nhân có lý do cùng tiếp tục làm ăn.

      ——

      Thời điểm Chu Nam Sinh ra cửa, Đường Hà cũng xoay như chong chóng.

      Đầu tiên mời sư phụ dựng lều ở sân sau, nàng cầu lều phải dày để chắn gió, sau đó xây loạt bếp , ngoài ra nàng còn nhập nguyên liệu hàng loạt.

      Cuối cùng nàng thuê hai mươi nhân công. Mất ba ngày cho những thứ này, cộng thêm dạy nhân công, phân công công việc để đạt hiệu suất lớn nhất.

      phải nàng mù quáng mở rộng kích thước. Sau khi Chu Nam Sinh , Tề lão Tứ tìm chu lão truyền lời, ông có chuyện muốn bàn.

      Chu Bắc Sinh định thay Tam ca đến nơi hẹn. Nhưng Đường Hà cảm thấy làm ăn phải ràng chút, Chu gia giúp được hai lần, chứ giúp đến tám, mười lần, phải biến thành cả gia đình làm ăn sao?

      Nên Đường Hà tự ra mặt. Tề lão Tứ nhìn thấy nàng, lấy làm kinh hãi. Đây phải vì giới tính nàng. Phụ nhân bổn địa ra ngoài kiếm sống ít, Đường Hà là phụ nhân xuất giá, sinh oa. chuyện làm ăn cùng nhau cũng bị phàn nàn. Tề lão giật mình vì nàng trẻ tuổi, cảm thấy nàng hiểu chuyện, đoán chừng thể đồng ý.

      Đường Hà thẳng: “Tề lão bảo muốn đến giá tiền cây nến sao?”

      “Lúc trước với Nam Sinh, cây nến ấn chữ trả thêm thành ( cái gì chia làm mười, nếu phần gọi là thành, năm phần gọi là năm thành) so với cây nến thường, nhưng Nam sinh đồng ý, hôm nay thêm nửa thành, thế nào?”

      Đường Hà lắc đầu, cười : “Chúng ta bán cho người khác nhiều thêm ba thành.”

      “Cửa hàng khác sao so được với cửa hàng nhà ta, lần nhập hàng gấp năm lần nhà khác,” Tề lão tứ kiên trì bảo nàng giảm giá, ngay cả bài tình cảm đều ra, “Ban đầu Nam Sinh làm cây nến, nguyên liệu cũng là ta mua giúp.”

      Đường Hà cười, ra giá tiền thêm ba thành là thách, để người ta mặc cả xuống là vừa, bọn họ bán cho thương nhân bên ngoài, tính thêm cả phí chuyên chở, ba thành tính cả tiền lãi. Bán cho cửa hàng bổn địa, tiết kiệm được phí vận chuyển, giá tiền thêm hai thành, nếu bán được số lượng lớn, lợi nhuận cũng rất khả quan.

      Tề lão Tứ chính là nhìn trúng điểm này, lại chắc chắn Đường Hà nỡ bỏ qua khách hàng lớn như mình, định giá tăng phần rưỡi, “Cây nến ấn chữ mặc dù mới lạ, nhưng có khi sáng mai mọc lên như nấm, đến lúc đó có gọi ta cũng nhận được giá này đâu, khéo còn phải bán tống bán tháo.”

      Đường Hà trầm ngâm lúc, “Như vậy , Tề lão Tứ, giá tiền thêm hai thành,” nàng khoát tay ý bảo Tề lão Tứ đừng vội mặc cả, tiếp tục , “Nếu nhập hàng của chúng ta, chúng ta thu hai phần tiền đặt cọc, lúc giao hàng chưa cần trả tiền, chờ bán hết hàng rồi trả thể, có được ? Về phần cửa hàng khác lãi nhiều hơn… Tề lão Tứ cũng là người biết phân biệt hàng, nếu như phẩm cấp tốt giống nhà ta, giá tiền rẻ hơn, chúng ta hạ giá cho ngài, thế nào?”

      Ý nghĩ này Đường Hà có từ lâu, Cây nến ấn chữ quá phức tạp, bọn họ lại thuê nhiều nhân công như vậy, khó bảo toàn có ai học trộm cách điều chế mang ra ngoài. Ưu thế của bọn họ là thời gian, nhanh chóng thành lập quan hệ mua bán với các cửa hàng, sau đó cung hàng tốc độ, ra sức xâm chiếm thị trường.

      Những điều kiện trước cung hàng, sau tính tiền, các cửa hàng nến lo tồn kho, nguyện ý nhập hàng của bọn họ. May mà cửa hàng bổn địa mở ra mấy chục năm, ngắn nhất cũng phải được mấy năm, lão bản các cửa hàng là người có tên tuổi, mối nguy hiểm thu được tiền hàng tương đối thấp.

      Đường Hà và Tề lão tứ thương định chi tiết rồi viết khế ước, nàng nhất cổ tác khí, cầm khế ước làm mẫu, chạy các cửa hàng bán nến, thuyết phục lão bản, chưởng quỹ nhập hàng. Mới bắt đầu, nàng gặp trắc trở hơn Chu Nam Sinh nhiều, vì nàng là nữ nhân, đám nam nhân cảm thấy đàm luận với nàng tốt, nhưng sau thấy Đường Hà ăn linh hoạt, dứt khoát, những cửa hàng đặt hàng trước làm ăn rất tốt, thấy vậy bọn họ cũng động tâm.

      Sau Đường Hà lại mời bọn họ tới thăm xưởng ở Chu gia thôn. Mười mấy hai mươi người phân công hợp tác, bảo đảm sản lượng mỗi ngày. Dĩ nhiên trước lúc họ tới khuôn mẫu thu lại. Vô luận thế nào, tinh thần đề phòng gián điệp buôn bán vẫn phải có.

      Cứ như vậy, Chu Nam Sinh về đến nhà, muốn báo cáo với thê tử chuyện nắm bắt được thị trường huyện bên, phát thê tử sớm hơn bước, nắm bắt thị trưởng bổn địa.

      “Mặc dù rất vui vẻ, nhưng trong lòng cảm thấy có tia kỳ quái buồn bực…” Chu Nam Sinh lầm bẩm , “Thê tử lợi hại, cảm giác mất mặt…”

      Đường Hà cười ha hả, Chu Nam Sinh bôn ba đường, nàng rất đau lòng, để tắm, nghỉ ngơi, nàng chuẩn bị đồ ăn cho . Nhưng , tầm mắt rời khỏi nàng, theo nàng vào phòng bếp, thời điểm nàng rửa rau, thái đồ ăn, đứng phía sau ôm lấy nàng, Đường Hà bất đắc dĩ, lấy tay đánh , mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn để nàng đốt lò, động tay động chân nữa.

      “Ta nhớ nàng mà.” Chu Nam Sinh ủy khuất , “Hơn mười ngày, được ôm, được hôn…”

      Đường Hà mỉm cười, quay đầu nhìn , ánh lửa chiếu lên mặt , nụ cười của cực kỳ ấm áp. Trong lòng nàng đột nhiên vui vẻ, đây là nam nhân của nàng, về nhà.

      Từ thị biết Tam nhi trở về, ôm cháu về thăm cha, “Tâm Ái, nhìn ai vậy nha? Ôi, khóc khóc, râu cha dài, ghim đau phải ?”

      Từ thị đau lòng, đoạt lấy cháu trong tay nhi tử, để tàn bạo với da thịt non mềm của tiểu oa, “ lâu đến nỗi hài tử nhận ra cha nữa.”

      Chu Nam Sinh nghe xong đau lòng, “Tâm Ái, cho phụ thân hôn , nào nào…”

      Đường Hà cũng đau lòng nữ nhi, vì bận rộn, trừ thời điểm cho hài tử ăn mới được ôm bé, thời gian còn lại đều ném cho bà nội.

      “Cứ thế này được, ta phải tìm chút thời gian ở cạnh hài tử.” Buổi tối nàng với Chu Nam Sinh về vấn đề dưỡng dục hài tử. “Việc làm ăn trước mắt xuất phát tốt, kế tiếp chỉ cần cố gắng, tranh thủ để công việc vào quỹ đạo, như vậy cần thường xuyên ra ngoài chuyện làm ăn, quá mệt mỏi. nhà chúng ta cũng được ở gần nhau.”

      “Ừ.” Chu Nam Sinh gật đầu đồng ý, “Mệt mỏi là thứ yếu, chuyện này nam nhân có thể gánh vác được.”

      Khi ra ngoài, Đường Hà ở nhà phải ôm đồm. Trong đó đủ loại vụ phức tạp, đều cảm nhận được, hơn nữa kích thước xưởng lớn hơn so với nghĩ, “Tiểu Hà, tiền vốn chúng ta đựng được xưởng lớn vậy sao…”

      “A, quên chưa , ta về nhà mượn cha mẹ năm mươi lượng bạc.” ra ý của nàng chính là muốn kéo nhà mẹ đẻ nhập hội. Ban đầu nàng cố gắng thuyết phục Chu Nam Sinh chia nhà, làm mình, chính là nghĩ tới có thể dìu dắt nhà mẹ đẻ, nếu như còn làm ở cửa hàng Chu gia, nàng cũng nên để cho nhà mẹ đẻ vắt ngang gia nghiệp Chu gia. tại nàng và Chu gia làm cây nến tốt, nhà mẹ đẻ tham gia, nhàng hơn việc nhà nông nhiều.

      Nhưng Đường lão và Lý thị dám liều lĩnh. Bọn họ sợ nghèo, tiền nắm trong tay bỏ được. Mặc dù vẫn la hét làm ăn, nhưng vẫn sợ thâm hụt tiền. Bọn họ đau lòng nữ nhi, nguyện ý đưa tiền cho nàng quay vòng, rốt cuộc vẫn còn tồn tại ý nghĩ có ngày nàng có thể phát triển hơn, chuyện này và chuyện làm ăn giống nhau.

      Chu Nam Sinh biết quyết định của nàng, nhưng đối với chuyện thiếu tiền cha mẹ vợ, cảm thấy buồn phiền, “Ách, chờ chúng ta thu tiền hàng đợt đầu, đại khái kiếm được trăm lượng, đến lúc đó ta trả tiền cha mẹ nàng trước.”

      Đường Hà cười, “ vội, kiếm được tiền cứ giữ lại quay vòng, có tiền lời, nhất định phải mang tiền trả Đại tẩu trước…”

      Dương thị đến Chu gia có bao nhiêu của hồi môn, cho dù có, mấy năm qua cũng len lén trợ cấp nhà mẹ đẻ bảy tám phần rồi, trong ba chị em dâu, Dương thị ít tiền nhất, cũng coi nặng đồng tiền nhất. Lần trước, nàng cam lòng cho phu thê Chu Nam Sinh vay tiền, sau thầm vài lần, đặc biệt thấy bọn họ làm xưởng, mua nguyên liệu, lại xe ngựa chở nến ra ngoài, vụng trộm tính toán số bạc họ kiếm, càng thêm thèm thuồng. Đường Hà nghe nàng ngầm vài lần, có chút nhịn được. Sau Chu Đông Sinh quát lớn, “Tam đệ kiếm được nhiều, chia sẻ trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ, chẳng lẽ có lợi cho chúng ta?” Dương thị mới im miệng, lại khôi phục thân mật với Đường Hà.

      Chu Nam Sinh có chút xúc động, thoáng cái có thê nhi, có nghiệp rồi, mở mắt qua mau nửa, đảo mắt chính là cả đời, nắm tay Đường Hà, “May mà có nàng ở bên.” Trong lòng quyết định, tuyệt đối thể để nàng biết chuyện ở Hoa Lầu…

      Đường Hà cười, mở to mắt trong bóng đêm, cố gắng nhìn bộ dáng của trượng phu và nữ nhi, đây là những người nàng thân cận nhất cuộc đời này, “Trước kia cảm thấy bạc đầu giai lão là chuyện khó khăn, nhưng tại ta có lòng tin.”

      ôm nàng vào lòng, xiết chặt cánh tay, thở phào nhõm, “Dĩ nhiên chúng ta bạc đầu giai lão.”

      Chu Nam Sinh và Đường Hà phấn đấu hai năm, làm ăn vào quỹ đạo. Mới bắt đầu, Đường Đại Sơn giúp bọn họ áp tải hàng, sau cảm thấy có thể nâng cao kiến thức, kiếm được nhiều, khổ như làm ruộng, nên theo bọn họ làm ăn. Cuộc sống Đường gia theo đó mà tốt lên, có điều kiện cung Đường Tiểu Sơn học, phu thê Đường lão thương lượng, để cho ra ngoài làm việc, có thể đọc bao nhiêu sách cứ đọc, ngày kia tiến thân cũng chưa biết chừng.

      Chu Bắc Sinh phát triển cửa hàng hoa quả khô ngày tốt. Mới bắt đầu, Lã thị khuyên nên quên khoa cử, sau thấy tâm tư kiên định, có mờ mịt thống khổ, nàng dần dần đón nhận thực tế, hai người trải qua cuộc sống ngọt ngào, hòa hợp. Lúc Tâm Ái ba tuổi, hài tử lớn của bọn họ ra đời. Chu Đông Sinh và Dương thị vẫn sống như trước, thỉnh thoảng lòng Dương thị chua xót vì kiếm được tiền như nhà Tam thúc, nhưng vẫn tốt hơn nhiều người trong thôn, nên lòng dạ bình thản, sau nàng sinh thêm tiểu hài tử nữa.

      Chu Tâm Ái bốn tuổi, Đường Hà sinh hài tử thứ hai, là nam hài. Nàng tính toán hai, ba năm nữa có sinh thêm hài tử nữa , dù sao nàng mới hai tư, hai lăm tuổi, chính là thời điểm thể lực tốt nhất. Nhưng nàng với Chu Nam Sinh, thể giống hàng xóm sinh bảy, tám hài tử, nuôi vất vả , sợ nhất là có tinh lực dạy dỗ hài tử. Bọn họ sinh hạ hài tử phải bảo vệ, trân trọng bọn chúng, phải sinh chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó để bọn giống như hoa màu trong đất, cứ thế mà lớn lên.

      Lúc này bọn họ mở rộng xưởng, nhà cũ đủ rộng, Chu lão cho bọn họ mảnh đất rộng rãi, xây xưởng mới, nhân công gấp đôi so với lúc đầu.

      Lúc này, Chu Nam Sinh tính toán kế hoạch xây phòng ở mới. Đáng lẽ sớm xây xong, nhưng Đường Hà có tình cảm với nhà cũ. Tiểu nhi tử bọn họ ra đời tại nơi đó. Mỗi bông hoa, mỗi cây xanh, cây dương xỉ dựa vào tường đất, góc tường rêu xanh, còn cả giếng nước, mỗi lần múc nước kêu bì bõm, mùa hè đom đóm bay dập dờn, nàng dều thích, muốn .

      Phòng ốc vẫn có thể che gió che mưa, đông ấm hè mát, nhưng dù sao phòng , hài tử lớn phải chen chúc phòng với bọn họ, rất bất tiện. Chu Nam Sinh kiên trì muốn xây phòng mới. ngắm được chỗ, là nơi bằng phẳng, dựa lưng vào núi, trước mặt là cánh đồng bát ngát.

      Đường Hà phác họa lại ngôi nhà trong suy nghĩ của mình. ngôi nhà lớn, quay lưng về hướng Bắc, quay mặt về hướng Nam, xà ngang làm cao, cửa sổ phải lớn, thường xuyên có gió lùa vào, lại nhiều ánh sáng. Nàng tinh tế vẽ hàng rào gỗ quanh sân, hàng rào trồng cây bìm bịp, hoặc là trồng hàng sồi xanh. Đất trống trong sân để trồng hoa hướng dương, mùa hạ hoa nở, rất đẹp.

      Tóm lại cuộc sống bình thản, từ từ trôi qua.
      tart_trungSnow thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 117:

      Mùng tám tháng giêng, tỷ đệ Chu Tâm Ái theo Từ thị về nhà mẹ đẻ.

      Sau khi trở về, bọn chúng quơ tay múa chân, theo Đường Hà miêu tả vườn rau Từ gia thôn, “Rất nhiều mầm đậu hà lan, ruộng trải rộng bát ngát, thấy điểm cuối.” Mỗi người tự mình nộp lên hai bó đậu hà lan, “Ông cậu tiền lì xì nhiều lắm, bổ sung bằng mầm đậu hà lan.”

      Đường Hà trố mắt. Phần tiền lì xì này, là đặc sắc.

      May mà hôm qua thịt gà mới ăn nửa, hôm nay còn dư lại nửa con và bát tô nước luộc gà. Đường Hà chặt gà thành món ‘bạch trảm kê’ (Món này giống món gà mái tơ luộc ở VN mình, để nguội rồi chặt miếng. Gia vị gồm có: Rau thơm, gừng, hành, dầu vừng, xì dầu). Rửa sạch nấm, cắt đôi, củ cái trắng cắ miếng, rửa sạch rổ mầm đậu hà lan, giã nát ớt làm nước tương, mọi sẵn sàng, buổi tối nấu cùng nước luộc gà.

      Bọn ít tuổi, mỗi đứa đùi gà, ăn nhiều thêm được nữa. Nhưng lần đầu tiên được ăn mầm đậu hà lan, chúng rất hứng thú. Mầm đậu giòn non, nước gà vàng óng, khó trách bọn chúng vui vẻ đến vậy.

      “Ăn ngon nha.” Lượng Lượng chớp mắt nhìn Đường Hà, “Mẹ, nhà ta cũng trồng đậu hà lan .”

      Kỳ , mỗi năm nàng đều trồng luống, nhưng ăn mầm, mà để cho nó lớn lên, ra hoa kết quả.

      Hết tháng giêng, chẳng mấy mà lập xuân (Ngày 3, 4, 5 tháng hai lịch). Dân bổn địa có phong tục lập xuân. Đường Hà thừa dịp trời nắng đẹp, rửa sạch củ cải, cắt thành sợi , phơi cho héo, dùng muối và dấm muối thành củ cải muối. Ngày lập xuân lấy cho bọn ăn. Tâm Ái còn may, bé thích ăn chua, Lượng Lượng xảo quyệt, muốn ăn, lại dám chống đối mẫu thân, mắt chuyển động, bưng chén chạy ra ngoài, “Con tìm Đại Bảo cách vách chơi.”

      lâu sau, gió Nam thổi tới. Trời nồm, chân tường đọng nước, nấm mốc mọc đầy tường. Cây cổ thụ đường thôn mọc đầy chồi non, cây bông gòn thi nhau nở hoa, được sương mù mùa xuân hun lên, phát ra hương thơm nồng đậm.

      Đường Hà lấy thóc giống, cho vào bao buộc chặt, nhúng vào nước.

      Đất được cày xới, đến khi gieo hạt, chỉ chờ hạt nảy mầm gieo xuống đất.

      Qua mấy ngày, nàng lấy bao thóc giống từ trong hồ nước trở về, mở ra nhìn, mầm nảy. Đường Hà đặt mầm vào thùng gỗ, xách theo phân gà, ra ruộng gieo hạt.

      Gần tới thanh minh, khí trời lúc lạnh lúc nóng. Bọn thấy cảnh xuân đẹp, theo nàng ra ruộng. Nàng vừa làm, vừa ngẩng đầu nhìn bọn chúng đứng cạnh mấy bông hoa, khoái trá hét lên, đuổi bắt ong mật và bươm bướm.

      Nàng khỏi cười tiếng.

      Đến tiết thanh minh. Người dân lạy tế tổ tiên, bọn theo ông nội, bà nội leo núi tảo mộ. Sau khi trở về, hăng hái miêu tả với nàng: “Đầu tiên là ngồi thuyền, từ bên này đập chứa nước đến bên kia, chúng con xuống thuyền phải leo núi. núi có đường, tự chúng con mở đường. Đường rất khó , thể gạt cỏ dại, vì cỏ cắt đứt tay.”

      Nhưng có rất nhiều chuyện thú vị, tỷ như núi đá có hình dáng con trâu lớn, còn có sơn động sâu, lão nhân bê cạnh kể chuyện xưa về dã nhân. Bọn nghe được đồng thanh kêu, sợ nhưng muốn nghe. Dọc theo đường có quả dại, lá cây, đều có thể ăn, mùi vị vừa chua vừa chát. Bọn sôi nổi tự mình phân biệt, tìm được loại nào ăn được kiêu ngạo.

      Lượng Lượng về đến nhà, kiêu ngạo cầm bó quả dại đưa cho Đường Hà, “Cho mẹ ăn!”

      Tâm Ái hái cho nàng mấy đóa hoa, đóa hoa giống Bạch Mẫu Đơn. Nếu như ở thành thị, có núi lớn, thể tưởng tượng phong cảnh núi non có bao nhiêu hoa, bao nhiêu cảnh vật.

      Bé con miêu tả với Đường Hà miêu tả cảnh vật trong núi sâu, “Đến giữa sườn núi, có chỗ bằng phẳng, chúng con ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn chút đồ, uống miếng nước.”

      Lượng Lượng vừa nghe đến ‘ăn’, ánh mắt sáng lên, “Mẹ, lúc nào tảo mộ nữa? Con thích tảo mộ, các bá bá đều bùm bùm, đốt rất nhiều pháo trúc, múc gà vịt chia cho chúng con ăn, còn được nắm cơm nếp to! Cơm nếp lạc rất thơm.”

      Tâm Ái len lén liếc mắt xem thường, kiên trì miêu tả cảnh sắc núi, “ núi toàn là hoa, rất nhiều hoa màu tím chen chúc nhau.”

      “Nhất định rất đẹp.” Đường Hà sờ sờ đầu bé, cười .

      ra nàng có chút bân tâm, sau khi sinh Tâm Ái, nàng quá mức mừng rỡ, đây là hài tử đầu tiên của nàng, nàng tự giác mà dẫn dắt con bé rất nhiều, dạy học chữ, thưởng thức thiên nhiên. Nhưng Tâm Ái phải bé đô thị đại, bé phải lớn lên giống những tiểu nương trong thôn, làm thôn từ đầu đến đuôi, mới chân chính là vận may và hạnh phúc.

      Chu Nam Sinh ở vấn đề giáo dục, nuôi dạy hài tử vui vẻ nhiều lắm, “Hài tử chúng ta khỏe mạnh, sống vui vẻ, chúng ta chỉ cần biết được bọn chúng hiểu được cảm ơn và trách nhiệm là đủ.”

      Nghĩ nhiều ích gì, dù sao bọn luôn có khả năng trưởng thành nhanh hơn so với cha mẹ dự liệu.

      Đầu tháng tư bắt đầu cày bừa vụ xuân. Cả ngày khom người cấy mạ là việc cực khổ. Chu Nam Sinh mua thêm ruộng của các huynh đệ khác, trong nhà có hai mươi mẫu cả ruộng cạn, ruộng nước. Khá nhiều, hài tử còn , sức lao động sử dụng được chỉ có phu thê bọn họ, tự mình làm đương nhiên hết việc. Cho nên huynh đệ ba người đều có suy nghĩ thuê người làm.

      Ngay cả như vậy, Đường Hà vẫn ra ruộng làm, nàng sinh ra là nông dân, nông dân ra ruộng, trông nom hoa màu, còn gọi gì là nông dân?

      Lúa nước là vật canh tác rất tốt, gieo hạt xong cấy mạ, cấy mạ xong làm cỏ bón phân, sau lại tưới nước, giết sâu bọ.

      Đường Hà con chuẩn bị cả vườn rau. Rau muống giống quý, lớn chậm, nàng chờ rau nhà khác mọc um tùm, mua ít rau của người ta, trở về cắt thành đoạn ngắn, cắm vào trong đất, lâu sau, rau muống mọc dài, đẻ rất nhiều cây non, là có thể ăn.

      Đau khổ nhất chính là rau muống nhiều châu chấu, lá cây bị cắn thủng lỗ chỗ. Nhưng ở đại, truyền thống chợ mua rau, bác đối với rau của mình bị sâu ăn rất kiêu ngạo: “Rau có sâu chính là phun thuốc, dám ăn sao?”

      Lúc này, rau nàng ăn chính là rau sạch.

      Trừ rau muống, còn có các loại rau dưa khác, gieo hạt rau cải, sau khi lớn, là có thể ăn, để thời gian nữa, chờ đến khi cây ra hoa, có thể xào ăn.

      Còn có rau xà lách và cải thìa, chỉ tỉa lá ăn, đến mùa thu nhổ lên, lấy thân cây thái miếng, xào ăn với thịt, rất ngon.

      vườn rau , nhưng có rất nhiều tiềm năng. Cho dù là trong ruộng nước trồng lúa, rau trong ruộng gặp nước là lớn, hai ngày hái, phát triển rậm rạp.

      Đường Hà trồng cả khoai tây. củ khoai tây mọc rất nhiều mầm, giống như hạt gạo lén lút chui ra từ trong cơ thể. Nàng cắt củ khoai tây thành từng khối , vùi vào trong từng hố được đào sẵn.

      Còn có cây đậu đũa, cây đậu đũa dễ trồng, sau khi chồi lên khỏi mặt đất, mọc rất nhanh, mầm đến bắp chân phải cắm cọc cho leo, quấn dầy đặc quanh cái cọc, cuối cùng nở hoa, quả đậu đũa dài dài treo lơ lửng dưới cuống lá.

      Dây mướp cũng giống vậy, tùy tiện mọc tại góc sân, có khi chỉ tưới chút nước, bất tri bất giác lớn, bám vào tường mà leo lên, hoa màu vàng nhạt, quả mướp bằng ngón tay cái, dần dần lớn như cánh tay.

      Trong vườn rau, rau dưa là vô tận. Đường Hà rất hứng thú, mỗi loại trồng chút. Lần đầu tiên trồng ra quả hồng đỏ, ngửi thấy mùi quen thuộc, nàng lấy làm kinh hãi.

      Sau nàng thử trồng dưa lưới, bọn rất thích, trong đám lá xanh phát quả dưa, là có thể hoan hô lên. Duy nhất hoàn mỹ, chính là dưa lưới mời gọi chuột, thời điểm gần được ăn phải đề phòng, nếu bị mấy con súc sinh lông ngắn gặm thành lỗ thủng.

      Đôi khi Đường Hà đứng trong vườn rau, nhìn quanh, vườn rau xanh mướt, hai bên ruộng tận dụng hết, nơi nào cũng mọc đầy rau húng chó. Còn có vài cây ớt, nở đầy hoa trắng, treo vào trái ớt .

      Có khi nàng nhìn hai bàn tay mình, suy nghĩ: “Trời ạ, tất cả những thứ này đều do hai tay ta trồng ra. Sao ta lợi hại vậy đây?”

      Đối với Chu Nam Sinh và tỷ đệ Chu Tâm Ái, đây quá là chuyện bình thường. Nhà nào vườn rau xanh đây?

      Nhưng Đường Hà vẫn cảm thấy sợ hãi. năm bốn mùa đều được thu hoạch.

      Ngọn bí đỏ hái để xào, trái bí đỏ còn có thể nấu cháo. Về phần củ mài, các ngươi cho rằng chỉ có thể ăn củ ở dưới đất sao, quả nho dính ở dây cũng có thể ăn, thơm thơm, bùi bùi.

      ——-

      Giữa hè, mặt trời lên cao, phơi đến choáng váng đầu. Ban đêm trăng sáng phủ kín trời đất, đom đóm bay dập dờn. Lượng lượng đuổi theo bọn chúng, bắt lấy bỏ vào đèn lồng Chu Nam Sinh làm cho.

      Đom đóm vụt sáng, bọn muốn bỏ qua niềm vui thú như vậy. Hô gọi bằng hữu, thỏa mãn chạy vào thôn huyên náo, thỉnh thoảng nghe cha mẹ nhà quát theo bóng lưng hài tử: “ nên chạy xa quá, có rắn! được đến gần hồ nước, nguy hiểm!”

      Hài tử đáp lời “Biết rồi!” trong tiếng hét hỗn loạn của các bằng hữu, mơ hồ ràng.

      Đường Hà cũng hoàn toàn trở thành mẫu thân nông thôn.

      Thừa dịp bọn ở nhà, nàng múc nước từ giếng lên giặt quần áo. Chu Nam Sinh ngăn nàng lại, “Tối rồi đừng làm nữa.”

      Nàng nghĩ cũng đúng, cần vội vàng dậy sớm, cần vắt óc suy nghĩ. Cuộc sống của nàng có sầu bi, nàng cần vì nó mà phải lo lắng. Nàng cần làm gì, cứ nằm đó mà nhìn lên trời cao.

      Nông thôn đêm hè, côn trùng, ếch nhái kêu to. Đường Hà nghe quen, cơ hồ chứ ý đến tồn tại của bọn chúng. Chu Nam Sinh lấy quạt hương bồ, quạt cho hai người, “Hôm nay Tâm Ái và Lượng Lượng câu ếch à?”

      “Đúng,” Đường Hà cười, nhớ đến bộ dạng phơi nắng ủ rũ của hai đứa, “Hai đứa ngốc, nhìn thấy con ếch to nằm sấp trong ruộng lúa, lòng muốn câu. Nhưng mà lúa dày, dây câu thả xuống được, lại sợ động tác mạnh, dọa con ếch chạy mất, hai đứa giữa trưa nắng thử gần canh giờ. Cuối cùng con ếch nhàm chán chạy mất, bọn chúng khóc nhè chạy về nhà.”

      Chu Nam Sinh cười ha ha, “Buổi sáng Lượng Lượng còn vỗ ngực với ta, muốn câu ếch nấu cháo ếch cho ta ăn đây.”

      “Chàng ngàn vạn lần đừng nhắc lại, nó lại khóc nhè.”

      “Ha ha, tối mai ta dẫn nó ra ruộng câu ếch.”

      Đường Hà chần chờ, “Tiểu hài tử phải ngủ sớm.” Vừa vừa rướn cổ nhìn về phía cổng, “Hai cái đứa nghịch ngợm này, chơi biết đường về, ta gọi bọn chúng.”

      cần, ban ngày dính ve sầu, buổi tối bắt đon đóm, hài tử trong thôn đều như vậy mà lớn lên. Cho bọn chúng chơi, chơi mệt ngủ cho ngon.”

      Đường Hà đành phải thôi.

      “Tại sao thở dài?” Chu Nam Sinh nhìn nàng.

      Bọn họ sống chung nhiều năm, nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả dung nhan đối phương.

      “Cảm thấy hạnh phúc,” nàng trả lời, “Trong lòng quá vẹn toàn, phải thở ra hơi mới có thể cảm thụ được.”

      cười,ôm nàng, hai người chuyện phiếm chút chuyện đầu thôn cuối xóm.

      Hoàn

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Ặc! truyện vậy là hết rồi. đọc thấy chứ Hoàn mà ngỡ ngàng luôn. Khúc sau lập nghiệp có vẻ quá nhanh nhỉ. Chuẩn điền văn, rau thịt đầy đủ. gửi lời cảm ơn sâu sắc đến người edit và cả @banglangtrang123 post bộ này .
      banglangtrang123 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :