1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống điền viên sau khi xuyên qua - Chu Tứ Tứ (117 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106:

      Chu Nam Sinh phá bức tường giữa phòng chứa củi và phòng bếp, sắp đặt bếp nấu, thùng nước, khuôn mẫu và số vật khác, phu thê hai người chính thức khởi công.

      Cả hai mới chỉ được nhìn, chứ chưa làm bao giờ, mặc dù Thất bá nương chỉ dạy ràng, nhưng để đảm bảo an toàn, hai người vẫn mời bà tới dạy mấy ngày.

      Trương thị biết tình huống Chu gia ở riêng, bà luôn quý mến phu thê Chu Nam Sinh hiền hậu, trong lòng thương bọn họ bị bất công. Bà là trưởng bối, trực tiếp mở miệng luôn: “Lần trước mua mấy loại này, còn tưởng nhà ta mở đầu mối làm ăn mới, ai mà muốn kiếm được nhiều tiền, nên từ việc xung đột mà phải chịu khổ. Các con trẻ tuổi, biết làm ra tiền rất cực khổ, cái chuyện làm cây nến, bán cây nến, ban đầu nhà ta đông người làm việc, mãi sau mới thuê được người hỗ trợ, tại chỉ có hai người các con, phải bận rộn đến chết sao…”

      “Sau này chúng con thuê.” Chu Nam Sinh đáp, “Nhưng giờ mới làm, muốn làm thử, tìm hiểu giá thị trường, sau mới làm lớn được.”

      “Ai, ta này, các con cần gì chứ.” Trương thị than thở, “Mẹ các con cũng tố khổ với ta, bảo ta khuyên các con thu tay lại, trở về hỗ trợ cửa hàng của nhà là được.”

      Đường Hà cười, “Thời điểm ở riêng, giấy trắng mực đen ràng…”

      Trương thị xem thường, “Người nhà, thỉnh thoảng nuốt lời, mất thể diện chút cũng sao.”

      Chu Nam Sinh và Đường Hà cười. Lớn tuổi, lo trước lo sau, cha mẹ vì con cháu mà suy nghĩ, sợ bọn họ chịu khổ, nhưng chỉ là vô ích. Chu Nam Sinh và Đường Hà dã tâm bừng bừng, vừa vì kiếm tiền cho cả nhà sống tốt, cũng vì trẻ tuổi, luôn khát vọng thành công. Bọn họ kiên trì ở riêng, vừa tránh khỏi huynh đệ thương hại, cũng tránh khỏi ý nghĩ bất đồng trong kinh doanh của Chu lão. Chu Nam Sinh rất coi trọng thị trường hương khói, lúc Chu lão gia tử còn sống, đề cập tới chuyện làm ăn này, nhưng Chu lão có ý muốn giữ gìn cái có, cho là bổn thành phân chia ràng, cửa hàng nhang đèn Tề gia rất lớn, cần thiết phải theo tranh giành, bằng buôn bán tốt hoa quả khô.

      Bất kể nguyên nhân, tại bọn họ bước bước đầu tiên, bạc quăng vào, Chu Nam Sinh hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt. và Đường Hà nhìn nhau, cười tiếng, nghe Trương thị càm ràm ngừng. Bà đâu đâu, nhưng trong lời cũng suy nghĩ vì bọn họ, nên họ chỉ cười .

      Trương thị giúp bọn họ thu xếp rất nhiều ngày, về cơ bản hoàn thành. Đường Hà tỏ vẻ cảm tạ, biếu bà chút tiền công, Trương thị khoát tay: “Ôi, hai hài tử xúi quẩy, muôn khuôn mẫu của nhà ta, ta vốn phải dạy thủ nghệ. Huống chi chúng ta là người nhà, nào có đạo lý giúp hai ngày mà lấy tiền. Mẹ các con mà biết, bà ấy lại lấy nước miếng thóa mạ ta mất thôi.”

      Đường Hà cảm thấy bọn họ làm ăn, làm gì có đạo lý dùng sức lao động trả tiền, huống chi lúc này để Trương thị uổng công cực khổ, lần tới bọn họ gặp chuyện, sao dám há mồm mời giúp đỡ? Trương thị chịu lấy tiền, nàng lấy nửa khối thịt khô treo dưới mái hiên, tới nhà bà.

      Trương thị từ chối được, nhìn bóng lưng Đường Hà rời , cảm động rất nhiều. Các cháu bà tụ tập bên cạnh, sớm nhìn khối thịt mà chảy nước miếng. Thất bá cười : “Nam Sinh và thê tử nó hiểu chuyện, ta cần trả đồ về, nếu cũng khó nhìn mặt nhau. Ai, trong phòng bếp có ớt ngọt mới hái trở về, xào với thịt ăn . Mồm miệng nhạt nhẽo lâu rồi!”

      Trương thị bất đắc dĩ, “Ôi, cái lão đầu tử, sao mà giống hài tử vậy, nước miếng chảy hết rồi kìa.”

      ——

      Làm cây nến giống việc cần thể lực như xuống ruộng, bê gạch… Cường độ lao động lớn, nhưng vô cùng hao tốn tinh lực. Thử nghĩ xem, trời tờ mờ sáng phải nhóm bếp nấu sáp, ngoài việc ăn uống, thời gian còn lại, hai bàn tay luôn phải giang rộng mười ngón gắp gậy sáp, nhúng sáp vào nước rồi lại rút ra, làm như thế đến đem, mệt mỏi nên lời, nhắm mắt là ngủ mê man.

      Thời gian lâu Chu Nam Sinh còn chịu đựng được, Đường Hà . Nữ tử thể lực yếu, nàng cho hài tử bú, ban ngày ném Tâm Ái cho bà nội trông, thỉnh thoảng nàng qua cho hài tử bú, ban đêm hài tử ngủ náo, hai con mắt nàng díp lại, vẫn phải bò dậy thay tã cho hài tử, cho hài tử bú. Hơn nữa hài tử , nàng sợ ngủ say đè vào bé, chỉ dám nửa ngủ nửa tỉnh, thỉnh thoảng lấy tay dò hơi thở của bé. Nàng cũng nghĩ đến chuyện để cha hài tử đóng cái giường , để hài tử ngủ mình, nhưng trong nhà cũ có chuột, nàng sợ ban đêm chuột cắn mất ngón tay ngón chân hài tử.

      Như thế được nửa tháng, bộ ngực nàng gầy xọp . Đặc biệt tay trái nàng, thường ôm hài tử, mắc phải bệnh gọi là ‘viêm gân xương cổ tay’, đau hết sức, tại kẹp sáp nến quá độ, lại càng đau hơn. Ban ngày hoạt động thường xuyên, đau đến chết lặng, đáng sợ nhất là lúc tỉnh lại buổi sáng, nhúc nhích tay, nàng đau đến nỗi muốn chặt đứt cánh tay.

      Chu Nam Sinh nhìn nàng khó chịu, trong lòng gấp gáp, mời lang trung xem bệnh cho nàng. Lang trung dặn dò nàng ít dùng sức ở tay trái, từ từ bảo dưỡng, chờ hài tử lớn chút, bệnh này từ từ biến mất, sau ông chỉ cho nàng mấy miếng thuốc để dán.

      Nhưng bọn họ trong thời gian tự thân vận động, sao Đường Hà có thể dùng tay làm việc đây? Nàng cười cười an ủi Chu Nam Sinh, dùng thuốc dán, càng ngày đau càng ít hơn. Chu Nam Sinh nghe thấy nàng kêu đau, nhưng ban đêm tỉnh lại, lỡ chạm phải tay nàng, trong nháy mắt vẻ mặt đau đớn lộ , sao giấu được chứ.

      đau lòng vô cùng, đôi khi chảy nước mắt thay nàng.

      chỉ có thể chia sẻ công việc với nàng, để nàng gắp sáp, chỉ để nàng cắt đầu cây nến, phụ trợ thêm số việc vặt, mọi việc nặng ôm đồm hết.

      Mỗi sáng sớm, rón rén bò dậy, đến phòng bếp chuẩn bị dụng cụ làm cây nến, đồng thời lấy gạo nấu cháo, cháo chín, lấy cái đĩa đựng củ cải muối chua, vừa xong trời cũng sáng, bưng nước ấm vào phòng, đánh thức nàng dậy, trước cầm tay trái nàng thả vào nước ấm, nhàng xoa bóp, đợi nàng cảm giác khá hơn, để nàng rửa mặt chải đầu, dùng bữa sáng.

      Bọn họ bận rộn, muốn tốn thời gian vì ba bữa cơm, đồ ăn giản lược hoàn toàn, cộng thêm để Chu Nam Sinh nấu nướng, cũng làm ra món nào phức tạp được, Đường Hà trong thời gian cho con bú, sợ nàng có dinh dưỡng, bữa chính luôn có thịt, bữa sáng là cháo, đánh thêm hai quả trứng gà.

      Trứng gà mua trong thôn, trứng gà tự nuôi, mùi vị rất thơm, lòng đỏ trứng bột bột, ăn ngon lại có dinh dưỡng.

      Đường Hà muốn ăn cùng, dinh dưỡng của trứng gà còn hơn tổ yến, vây cá, làm việc cực khổ, dĩ nhiên phải tẩm bổ.

      Lần nào Chu Nam Sinh cũng lắc đầu, “Sức khỏe ta tốt, cần ngày nào cũng ăn, huống chi ta cũng thích ăn.” Bữa sáng ăn cháo, ăn từng miếng lớn, ăn nhanh hơn Đường Hà nhiều, lúc này cười híp mắt nhìn Đường Hà, thấy nàng ăn được mà vui mừng, bàn tay vuốt tóc nàng, “Nàng ăn từ từ, hai quả đủ ? đủ ngày mai nấu ba.”

      Đường Hà lắc đầu, trứng gà thả trong chén , lại gắp trả cho nàng, nàng biết thích ăn trứng luộc nhạt nhẽo, nhưng là nữ tử phải muốn mà được, nghĩ tới làm chuyện gì tốt cho thân thể, nhất định làm. Nhưng tại nàng là thôn phụ bướng bỉnh, quả trứng thứ hai cắn được nửa, nàng gắp đến miệng , “Há miệng nào, a…”

      muốn ăn mà…”

      Thừa dịp miệng há ra, Đường Hà nhét trứng vào.

      Chuyện vụn vặt như vậy, mỗi sáng đều phát sinh. Bọn họ chung giường chung gối, bọn họ sinh con dưỡng cái, tình của bọn họ, chính là ánh mắt, câu , động tác rất bình thường trong sinh hoạt.

      Đường Hà nhớ lúc trước, nữ nhân nếu tin tưởng “Hữu tình uống nước ăn no,” đại khái là rất điên đầu. tại nàng trôi qua cuộc sống gian khổ, nhưng nàng cảm thấy hạnh phúc.

      tart_trungSnow thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 107:

      Hết hạ vào thu, có nhiều ngày lễ, lễ ngày mười bốn tháng bảy, rằm tháng tám, tết trùng cửu mùng chín tháng chín, các thôn ở bổn thành rất coi trọng lễ tiết, các loại phiền khổ trong sinh hoạt, đều viết ra để lạy tế, ăn mừng. Tựa như Chu Nam Sinh định liệu, chưa chắc bỏ tiền để ăn thịt, nhưng mua nhang đèn tế tổ, thần tiên là chuyện rất bình thường.

      Đợt cây nến đầu tiên, bọn họ đúng hẹn giao cho Tề gia. Vì bán sỉ số lượng lớn, lãi kiếm được nhiều lắm, hai ngàn cây nến cũng chỉ kiếm được mấy lượng bạc. Dĩ nhiên nếu là nông dân, kiếm ăn cực khổ, nửa năm mới kiếm được số tiền này, hai người bọn họ ngồi trong nhà, phải đứng dưới mặt trời, phải ra ngoài làm để người ta quát mắng, tháng kiếm được số tiền này là cực kỳ hiếm thấy.

      Lúc trước, cả ngày Từ thị đâu đâu, bọn họ trẻ tuổi, còn chưa nếm trải khổ sở, đợi đến khi bọn họ đụng phải tường, quay đầu lại. ngày kia bà đưa cơm trưa cho phu thê Chu Nam Sinh, thấy Chu Nam Sinh, hỏi Đường Hà mới biết giao hàng, bà lại càm ràm, nhưng nghe Đường Hà , chuyến này của Chu Nam Sinh có thể kiếm được tiền, miệng cười đến khép được, “Ôi, Thất bá nương làm cái này có thể kiếm được tiền, lúc trước ta tin, hôm nay nhìn các con kiếm được bạc, ta an tâm rồi.” Vừa vừa nhìn tình hình trong nhà, “Làm mấy tháng nữa là đủ bạc xây phòng mới, đất xây nhà cha con với thôn trưởng, gần nhà chúng ta, nơi đó rất rộng rãi. Đến lúc đó tiền bạc đủ… Hai lão chúng ta bổ sung thêm…”

      “Đường Hà cười, “Chuyện này vội.” Coi như kiếm được tiền, bọn họ cũng phải để làm vốn.

      Từ thị muốn tiếp, nhưng nghĩ Đường Hà chủ kiến lớn, lại vừa chia nhà xong, bà bĩu mỗi, . Bà địu Tâm Ái lưng, hôm nay hài tử tỉnh, hài tử hơn bốn tháng, nhìn thấy mẹ có thể kêu ầm ĩ, Đường Hà mềm lòng, thả chén cơm trong tay tính đứng lên ôm, “Mẹ, người địu Tâm Ái lâu thế, chắc mỏi rồi, để con ôm con bé, người chậm rãi nghỉ.”

      cần.” Từ thị gạt tay nàng, “Trước cứ ăn xong cơm .”

      Đường Hà có cách nào, hôn bảo bối, ngồi xuống ăn cơm.

      “Con ăn nhiều canh vào, cho hài tử bú phải ăn nhiều uống nhiều.” Từ thị nhìn nàng vừa mắt, càm ràm ngừng, “Nam Sinh đại nam nhân hiểu chuyện, chẳng lẽ làm mẫu thân cũng hiểu chuyện sao? Biết hài tử bú sữa, ăn uống phải chú ý dinh dưỡng, nếu chỉ còn thân da bọc xương thôi!”

      Có lẽ thanh bà lớn, làm hài tử kinh hãi, Tâm Ái lưng bà oa oa khóc lên, Từ thị đành phải đứng lên, lại lại, hai tay vỗ vỗ sau mông hài tử, “Ngoan, ngoan, Tâm Ái khóc, khóc, bà nội mẹ con nữa, a…”

      Quả nhiên tiếng khóc hài tử dừng lại, Đường Hà nín cười, nuốt cơm trong miệng, cầm chén đũa rửa.

      Từ thị thấy nàng ăn hết, định , nhưng nghĩ thể bắt nàng ăn hết hai phần, đành phải : “Chắc Nam Sinh về nhà ăn cơm trưa rồi, ta đem đồ thừa về, tránh lãng phí.”

      “Vâng.” Đường Hà rửa xong chén bát, lau khô tay, đón hài tử lưng bà, “Mẹ, cám ơn người giúp chúng con trông Tâm Ái, lại còn nuôi cơm hai bữa.”

      lần, Từ thị đến xem hai người làm việc, thấy nhi tử con dâu bỏ cơm, mùi vị đồ ăn cũng chả ra sao. Hỏi ra mới biết, từ khi khởi công đến nay bọn họ đều ăn uống qua loa như vậy, Từ thị vừa đau lòng vừa giận, về nhà bực bội lúc, buổi tối thương lượng với Chu lão, dứt khoát ngày hai bữa nấu đồ ăn mang tới.

      “Được rồi, thừa dịp lão bà tử tay chân nhanh nhẹn, có thể sai sử, ta giúp thời gian việc gì.” Từ thị phất tay, “May Tứ tẩu phải người nhen…”

      Từ thị giúp phu thê Tam nhi nấu cơm, chăm sóc hài tử, phu thê Chu Bắc Sinh thông cảm, hai lời. Chu Đông Sinh đương nhiên nghĩ nhiều, Dương thị trong lòng khó chịu, ghen tỵ chút cũng nguôi ngoai.

      Chính là lúc này, Đường Hà phát ra chỗ tốt của Chu gia.

      Đường Hà cười, gật đầu đáp ứng, “Con nghe mẹ, nhất định cố gắng làm việc.”

      Nàng ôm hài tử ngồi xuống, hơi nghiêng người tránh ánh mắt Từ thị, cho hài tử bú.

      Từ thị tự giác, bà coi chuyện này là bình thường, nghĩ tránh ra, “Các con đừng liều mạng quá, tiền quan trọng, thân thể còn quan trọng hơn. Cha con chính là lúc trẻ liều mạng, tại cả ngày tay chân đều đau nhức… Ai, lúc trước nhà Thất bá nương thuê người làm việc đó thôi, sao con và Nam Sinh thuê?”

      “Chúng con có ý này.”

      ——-

      Chu Nam Sinh đưa hàng đến Tề gia, thanh toán xong xuôi, vòng qua cửa hàng Chu gia, tìm Chu lão.

      Chu lão đối với số tiền tháng này bọn họ cực khổ kiếm, có chút thỏa mãn, “Kiếm đến số này là được.”

      Chu Nam Sinh thỏa mãn, biết hai người mới lập nghiệp, nên cầu xa vời, bọn họ như vậy coi là thuận lợi rồi. Nhưng muốn Đường Hà phải chịu khổ, hận thể công thành danh toại ngay lập tức, để Đường Hà mỗi ngày đều rảnh rỗi, cần vất vả, nhàn rỗi đọc sách, trêu chọc hài tử là tốt rồi.

      “Cha, con muốn thuê cửa hiệu.” chân trước giao nến cho Tề gia, chân sau hỏi thăm giá tiền bán lẻ cây nến. Giá sỉ và giá lẻ đương nhiên chênh lệch, hỏi thăm vòng, thầm tính toán: Hai ngàn cây nến bán lẻ, gấp đôi giá bán sỉ.

      Chu lão chần chờ, “Cha để ý qua, cũng hỏi có cửa hiệu nào muốn cho thuê , chỉ cần quầy sát đường tốt rồi. Nhưng thời buổi khó khăn, đại thương tiểu phiến chỉ trông vào chuyện bán hàng, nếu gặp phải chuyện khó khăn hay muốn làm, người ta cũng muốn cho thuê cửa hàng.”

      Chu Nam Sinh gật đầu, “Con biết, con chưa vội. tại con thiếu tiền, ngay cả có cửa hiệu, cũng thuê được.”

      “Được, ta tiếp tục lưu ý, cố gắng hỏi thăm, nếu có nơi nào thích hợp, trước hết cha làm chủ, bàn bạc với người ta, về phần tiền… Ta ứng trước cho.”

      Chu Nam Sinh cười, “Vậy được, nhưng người kiềm chế chút, đừng móc sạch tiền mua đường cho các cháu nha. Nếu ngài có, có thể mượn Đại ca và tiểu đệ.”

      Đường Hà biết, lời Chu Nam Sinh . Gia đình Chu gia tệ,cha mẹ thiện lương giảng đạo lý, dạy dỗ hài tử đại nghĩa, mặc dù có chút thiên vị, nhưng có nghĩa quan tâm, che chở hài tử. Chính là tình cảm ba huynh đệ Đông Nam Bắc vẫn bền vững, thời điểm có thể giúp đều giúp, thời điểm thể giúp bọn họ cũng cắn răng mà giúp.

      Huynh đệ tương trợ lẫn nhau, chỗ tốt là Chu Nam Sinh cần, bọn họ giúp, chỗ xấu là ngày khác bọn họ mở miệng, Chu Nam Sinh dốc túi tương trợ.

      Dĩ nhiên, là con dâu, nhà mình nhận được viện trợ của chị em dâu, hiểu được gia đình rất phúc hậu, nhưng nếu bản thân mình viện trợ nhà khác, trong lòng khó tránh khỏi thầm: Toàn giúp huynh đệ, gia đình mình thèm để ý.

      Tuy vậy, thể trách trượng phu quá mức tình cảm. Đường Hà cảm thấy, như vậy coi là khuyết điểm, có đôi khi nàng cảm thấy, những chuyện làm làm cho nàng động tâm.

      Đổi lại là huynh đệ Đường Đại Sơn, Đường Tiểu Sơn của nàng, huynh đệ nàng giúp nàng, nếu huynh đệ may, nàng tính toán mà dốc túi tương trợ.

      Dĩ nhiên nghiêm trọng đến mức dốc túi tương trợ, dù sao hỗ trợ đề hài tử chịu đói, nội tâm bị dằn vặt. Bất luận chuyện lớn hoặc , bản năng ích kỷ kháng cự, để lợi ích của mình bị tổn hại.

      đôi phu thê, cuộc sống hòa thuận, nguyên nhân lớn chính là hiểu tình cảm của đối phương. Thế gian trăm ngàn loại gia đình, chỉ có quan niệm giống nhau, mới có thể hiểu, thông cảm cho nhau.

      Ở điểm này, Đường Hà cảm thấy nàng và Chu Nam Sinh khác nhau, nhưng may lớn.
      tart_trung, SnowNhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108:

      Hai người Chu Nam Sinh làm cây nến là loại tương đối đơn giản, thân cây nến là mấy tầng màu trắng, phía vỏ ngoài là lớp màu đỏ. Đường Hà nhớ mang máng cây nến dùng để lạy tế đời sau, thường dùng màu vàng kim viết thành chữ ‘như ý cát tường’, ‘tiền vào như nước’. Nàng suy nghĩ này ra, Chu Nam Sinh cảm thấy hay, trăm phương ngàn kế tìm thuốc màu vàng kim.

      Vấn đề duy nhất là, làm thế nào để ấn chữ lên cây nến. Chu Nam Sinh thử dùng bút lông viết mấy chữ, phát chữ vàng nền đỏ quả rất nổi bật, chẳng qua viết được mười mấy cây nến, tay thấy mỏi. Hơn nữa chữ viết dính nước dính thành mảng.

      “Biện pháp này thể thực được.” Đường Hà lắc đầu , “Chúng ta có thể viết được mười mấy cây, nhưng thể viết được hàng ngàn cây, phải có khuôn mẫu, trực tiếp ấn vào mới được.

      Hai người thử thử lại các biện pháp, bỏ rất nhiều thuốc màu và cây nến. Đến lúc ngủ vẫn chưa tìm được biện pháp, Chu Nam Sinh vẫn hăng hái bừng bừng, trực giác mách bảo, phương pháp này thành công, việc buôn bán của tốt lên. Ban đêm ngủ mơ, vẫn nhớ mãi quên chuyện này.

      Ngày hôm sau, hai người bán nến chợ. Cây nến có chữ viết rất nhanh bán hết, có số người đứng đắn trà trộn vào hỏi thăm. Chu Nam Sinh bảo Đường Hà trông hàng, nhà in tìm hiểu phương pháp in sách, xem có áp dụng cho làm khuôn in nến được .

      Ngày này bọn họ dọn hàng sớm, về nhà tiếp tục thí nghiệm. Liên tục nghiên cứu mấy ngày, đến tối, Chu Nam Sinh vui mừng hô lên, bọn họ thành công chế ra khuôn mẫu.

      Hai người nhóm lò, dùng khuôn ấn lên cây nến, nhìn qua sang trọng hơn rất nhiều. Lúc này màn đêm phủ xuống, hai người biết mệt, tiếp tục lại tiếp tục ấn chữ.

      “Tiểu Hà, ta có dự cảm, chúng ta kiếm được tiền.” Đêm ngủ, Chu Nam Sinh ôm Đường Hà vào ngực, hưng phấn , “Cây nến ấn chữ, hai đôi mới được đồng, ta ấn chữ, đôi có thể bán đồng. Ta làm cây nến to ra chút, rồi ấn chữ lên, bán đôi hai đồng, thế nào?”

      Đường Hà lạc quan, “Trong thời gian ngắn thành công, nhưng nhân công chỉ có hai người chúng ta, làm ít bán ít, kiếm được mấy tiền, người khác cũng nghĩ ra biện pháp, đến lúc đó ấn chữ cây nến thông dụng, chúng ta mất ưu thế.

      Chu Nam Sinh nghĩ cũng phải, “Hay chúng ta vẫn bán sỉ số lượng lớn? Chúng ta làm nhiều, tập trung bán, coi như bị người khác sao chép, cũng là thời gian sau. Chính là người khác thành công, chỉ cần cửa hàng vẫn cần chúng ta cung hàng, chúng ta sợ bán được. Ngày mai ta đem mấy cây nến đến cửa hàng Tề gia, chúng ta nâng giá lên. Ta tính nâng giá lên gấp ba cũng được, cây nến chúng ta báo điềm có tiền, chính là cửa hàng chê đắt, vẫn còn cửa hàng khác thu mua.”

      Đường Hà chần chờ, “Có thể thử lần, nhưng giá tiền chàng đừng trước, cứ hỏi thăm mấy nhà xem sao, đối với giá tiền bọn họ có thể chấp nhận, ta tổng hợp rồi quyết định giá cuối. May mà ấn chữ cây nến tốn thêm nhiều tiền, nâng giá nhiều hay ít, chúng ta đều kiếm được.

      “Nghe nàng.” Chu Nam Sinh suy nghĩ chút, : “Ta tin cây nến bán được, đến lúc đó, chỉ dựa vào hai chúng ta đủ nhân công, chúng ta thuê thêm người nhé? Lúc đó nàng cần động tay, thời gian này bận rộn, người nàng gầy rồi.” Mồm tay thăm dò vào trong áo nàng vuốt ve.

      Đường Hà bị động tác của làm ngứa, cũng vì chưa kiếm được tiền mà hứa hẹn nuôi nàng rảnh rỗi, nàng nở nụ cười, “Được.”

      Hai người thương lượng thêm chút, ban ngày bôn ba mệt nhọc, lúc này mí mắt dưới đánh nhau, Chu Nam Sinh thương Đường Hà ban đêm phải chăm sóc hài tử, khẽ ngẩng đầu, hôn hài tử, hôn nàng, : “Ngủ , xem tình hình ngày mai thế nào, gặp chuyện ta giải quyết.”

      Ngày hôm sau, Chu Nam Sinh ra cửa, Đường Hà ở nhà. Sáp làm nến dùng hết, nguyên liệu mới đặt còn chưa chuyển đến, nàng nghỉ ngày, hiếm khi rảnh rỗi, nàng trải chiếu, đặt hài tử bên người, cầm cái trống bỏi trêu chọc bé.

      “Tâm Ái, lâu lắm rồi mẹ chơi với con, có phải xấu lắm ?”

      Tiểu Tâm Ái mở to mắt, ánh mắt hài tử nhìn nàng, cười toe toét với nàng. Hài tử nho tựa như tiểu thiên sứ, Đường Hà nhìn bé, lòng thương vô hạn. “Tâm Ái, mẹ con quá .” Nàng ôm nữ nhi, hung hăng hôn bé, “ biết cha con chuyện làm ăn thế nào rồi.” Nàng lẩm bẩm, “Cha mẹ có gắng kiếm nhiều tiền, mua quần áo đẹp cho Tâm Ái, ngày ngày trang điểm giống tiểu công chúa, có được ?”

      Tiểu oa nhi cách nào đáp lời, chỉ phe phẩy cánh tay ngắn về phía mẹ kêu a a ngừng. Đường Hà bật cười, hài tử hiểu gì vật chất chứ, chỉ có người lớn bọn họ tình nguyện mà thôi.

      Nhưng có thể kiếm được tiền, ai nguyện ý làm bần nông.

      Đường Hà sau khi dỗ dành hài tử ngủ, mình nằm tính toán kế hoạch. Nàng tính nếu như cây nến có thể mở ra nguồn tiêu thụ, sau này số cửa hàng bán nến đặt hàng với họ, hai bên tạo thành quan hệ cung cầu ổn định, lượng tiêu thụ rất kinh người. Đến lúc đo, bọn họ thuê mấy người đủ. Mục tiêu của nàng là thành lập xưởng quy mô lớn, tập trung sẩn xuất nến, xâm chiếm phần lớn thị trường bổn địa.

      Đây chỉ là ý nghĩ ban đầu. Bọn họ mới bắt đầu lăn bánh, sau này còn gặp nhiều khó khăn. Trước lúc Chu Nam Sinh ra cửa, nàng và luyện diễn cách giải thích với các thương nhân, cường điệu ưu điểm của hàng hóa mình làm ra, gắng sức thuyết phục để đối phương nhập hàng từ chỗ mình.

      Bọn họ có trở ngại, chính là mấy cửa hàng bán nến làm mấy chục năm, quá lão luyện, bọn họ chỉ là đẳng cấp , coi như bán lẻ, đám thương nhân muốn hàng, sợ rằng số lượng được nhiều.

      Bọn họ phải nhanh chóng thuê người, nhập nhiều nguyên liệu, sẩn xuất cây nến số lượng lớn. Nhưng mở rộng sản xuất cần nhiều vốn.

      Nhân công khó tìm, lúc trước nhà Thất bá nương làm cây nến, bà thuê mười mấy người, người ta quen tay làm, đến lúc đó, bọn họ chỉ cần thuê người tới, lập tức có thể làm việc. Trong thôn nhàn rỗi, nhiều người kiếm được việc, bọn họ thuê tới, huấn luyện mấy ngày là có thể làm được.

      Nguyên liệu càng phải bàn, có tiền mua được ngay. Giống như cây nến, có thể căn cứ cầu khách hàng mà điều chỉnh dài ngắn. Đến lúc đó bọn họ làm chủng loại đa dạng.

      Nhưng mà bọn họ có nhiều tiền, Đường Hà thở dài. Đè xuống tâm tư ngổn ngang, chờ Chu Nam Sinh về, xem xét tình hình hôm nay, hai người thương lượng bước tiếp theo.
      tart_trung, SnowNhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 109:

      Chu Nam Sinh vòng các cửa hàng nến trong thành, nhưng thuận lợi như dự đoán. làm ở cửa hàng mấy năm, các chủ cửa hàng ít nhiều cũng có giao tình với , nghe ý xong, thái độ coi như thân thiện, tỏ ra hứng thú với ấn chữ, nhưng vừa nghe giá tiền đắt hơn với cây nến thường, mỗi người đều từ chối khéo, cửa hàng bọn họ làm ăn , quá thịnh vượng, lúc trước định ra các hộ quen thuộc trữ hàng. Cây nến ấn chữ mặc dù tốt, nhưng để bọn họ bán bớt hàng trữ, sau đó thu mua sau.

      Cửa hàng Tề gia chiếm nửa làm ăn bổn thành, nhập hàng số lượng lớn, lấy cớ trữ hàng, Tề lão Tứ cầm hàng mẫu nhìn kỹ lần, trực tiếp đặt hai ngàn cây, nhưng giá tiền chỉ thành.

      Chu Nam Sinh do dự, so với giá dự tính chênh lệch quá xa, nếu như đáp ứng giá này, các cửa hàng khác cũng theo, cùng nhau đè bẹp . Đến lúc đó, bọn họ có cung hàng cho cửa hàng khác, cũng kiếm được bao nhiêu.

      Tề lão nhìn ra do dự, thúc giục, mặt mang ý cười, tinh tế nghiên cứu cây nến ấn chữ trong tay, “Nam Sinh lão đệ đọc sách có khác, hắc, làm cây nến mà cũng nghiên cứu ra trò gian trá. Cây nến ấn chữ quả nhiên làm người ta thích, nhưng mà, tới hai tháng nữa, chợ nhất định tìm ra bóng dáng cây nến bình thường.”

      Lời này nhắc nhở Chu Nam Sinh, sản phẩm mới tiến vào thị trường, ban đầu có thể nâng giá, nhưng sau người khác nghiên cứu ra biện pháp làm, đến lúc đó, cây nến ấn chữ nhan nhản mọi nơi, đáng bao nhiêu tiền nữa. bằng thừa dịp Tề gia ra giá tốt, nhanh chóng bàn bạc làm ăn.

      “Chúng ta có thể viết khế ước.” Tề lão thấy thần sắc Chu Nam Sinh buông lỏng, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Giá tiền định ra, cửa hàng Tề gia mỗi tháng lấy cố định ngàn cây nến, thế nào?”

      Nếu chỉ có phu thê Chu Nam Sinh, ngàn cây có thể hoàn thành trong tháng, nhưng Chu Nam Sinh và Đường Hà muốn thuê thêm người, sau này từng bước mở rộng quy mô, tính kế lâu dài, thể dễ dàng nhả ra. Chu Nam Sinh lắc đầu, : “Tề tứ ca, giá tiền chênh lệch khá lớn, ta phải thương lượng với thê tử chút.”

      Tề lão Tứ thần sắc thay đổi, cười : “Dĩ nhiên, lão đệ mau chóng cho ta câu trả lời mới được.” Lại hỏi , “Cây nến ấn chữ có thể để lại hai đôi cho ta ? Ta cầm về nhà, thương lượng giá tiền với cha ta.”

      Chu Nam Sinh liên tục đáp ứng, sau đó cáo từ, rời khỏi cửa hàng Tề gia.

      Sau khi Tề lão Tứ tiễn , cúi đầu nhìn kỹ cây nến trong tay. người trung niên nãy giờ đứng nghe, tiến lên : “Thiếu chưởng quỹ, nhìn cây nến có điềm tốt, giá tiền có cao, cũng có thể bán được, sao thiếu chưởng quỹ cho Chu Nam Sinh nâng giá? Nếu cửa hàng nhà khác nhập hàng của , ta mất cơ hội.”

      Tề lão Tứ lắc đầu, “Sợ gì, chúng ta cửa hiệu lâu đời, dậm chân phát, toàn bộ cửa hàng nến tại Quế huyện phải chấn động. Nhà khác nhất thời bán được, cũng đoạt được việc làm ăn của ta. Đến lúc đó ta hạ giá nhập, bán giá thấp, là có thể kéo tất cả các cửa hàng giảm giá.

      Người trung niên còn muốn , Tề lão Tứ đưa cây nến trong tay cho ông, “Cầm nghiên cứu, sao lại in chữ này được. Nếu chúng ta tự tìm được biện pháp, sợ Chu Nam Sinh coi hàng của mình là bảo bối.”

      ——

      Chu Nam Sinh bôn ba ngày, để lại hàng mẫu ở mỗi cửa hàng, thu hoạch gần như bằng . xong, miệng đắng lưỡi khô, khó chịu nhất là thất bại. Đêm qua còn hăng hái với thê tử về tương lai triền vọng, nhưng thực tế đả kích .

      Lúc này, Chu Nam Sinh so với ba năm trước, mặt mũi mệt mỏi rất nhiều, đôi môi mím chặt, khóe miệng toát ra kiên nghị. Trong lòng nôn nóng, nhưng thể ra mặt. nghĩ bụng, về nhà suy nghĩ đối sách rồi bước tiếp.

      đường về, rẽ vào cửa hàng Chu gia. Chu lão quan tâm hỏi han tình hình. Nhi tử muốn gây dựng nghiệp, lão tử ngày ngày thấp thỏm.

      Chu Nam Sinh kể lại tình hình tới các cửa hàng. Chu lão sợ run, thở dài : “Bọn họ muốn ép giá đây.”

      Chu Nam Sinh gật đầu, “Con biết, tình hình này con và Tiểu Hà dự liệu, nhưng nghĩ bị ép giá thấp vậy, cứ đà này, có làm nhiều cũng kiếm được mấy tiền, có ưu thế, thể dễ dàng bỏ qua, phải tìm cách khác mới được.”

      Nếu biện pháp tốt, chính là có mặt tiền cửa hiệu, bọn họ thuê người làm nến, tự làm tự bán. Chu Nam Sinh biết, cha hết sức hỗ trợ việc tìm cửa hàng cho , muốn lời này ra làm lão cha lo lắng.

      nhìn quanh cửa hàng, hỏi: “Bắc Sinh đâu?”

      “Nó xã giao, lúc trước có thương nhân huyện khác, muốn mời nó vào nhóm hoa quả khô, Bắc Sinh tranh thủ.”

      Tiểu nhi tử lớn lên chỉn chu, có kiến thức, trải qua đại nạn, co được giãn được, có thể xã giao được, gần đây bàn bạc được vài đơn đặt hàng.

      Phụ tử hai người chuyện mấy câu, Chu Nam Sinh định về nhà, chương quỹ La gia bán nến thò đầu vào, nhìn thấy phụ tử bọn họ, cười chào hỏi: “Chu lão ca, làm ăn tốt nha, ta tìm Chu Nam Sinh chuyện.”

      “La chưởng quỹ, ngài đây là…” Chu Nam Sinh ôm hi vọng hỏi.

      “Vì chuyện cây nến ấn chữ, ta lo lắng tìm được.” La chưởng quỹ cười híp mắt , “Trước tiên ta đặt ba trăm cây, về phần giá tiền, đồng đôi, nhưng có cầu, phải cung hàng nhanh chút.”

      ra sau khi Chu Nam Sinh , khác lục tục tới hỏi cửa hàng La gia có bán cây nến ấn chữ . Là do lúc trước, phu thê Chu Nam Sinh mang nến bán lẻ ngoài chợ, dân chúng cảm thấy mới lạ, từ từ lan truyền. La chưởng quỹ thấy khách hỏi nhiều, hàng mẫu chu Nam Sinh để lại, ông bán gấp mười lần cây nến bình thường, sau ông cân nhắc trái phải, cảm thấy nhập hàng cao gấp ba lần, bán ra vẫn lãi. Lúc trước ông nghĩ, nhà khác lạnh nhạt Chu Nam Sinh, ép giá xuống thấp, tại ông sửa lại biện pháp, đắt cứ đắt , đoạt cơ hội làm ăn trước, kiếm được khoản rồi hãy .

      Chu Nam Sinh phấn chấn, hỏi vì sao ông đổi ý, dù sao có việc là được, “Thành giao! Lúc nào ngài muốn?”

      “Năm ngày có được ?”

      Năm ngày hai công, có chút gấp, nhưng Chu Nam Sinh quyết tâm trở lại thôn, lập tức chiêu người, nên gật đầu đáp ứng ngay.

      Hai người thương định mấy chuyện, La chưởng quỹ theo quy tắc, trả hai phần tiền đặt cọc, viết hai tờ khế ước giống nhau, lúc này mới cáo biệt.

      Chu lão vui mừng thay nhi tử, vỗ vỗ vai , “Xem như được bước đầu rồi, làm rất tốt!”

      Chu Nam Sinh gạt vẻ lo lắng lúc trước, lần nữa dấy lên hi vọng. Hành trình ngàn dặm, mới bước được chân, sợ chịu khổ, càng bước càng muốn nhanh.

      Chu Nam Sinh từ biệt Chu lão, ra khỏi cửa hàng Chu gia, ngang qua cửa hàng quần áo Cẩm La Thành, bên cạnh là cửa hàng đồ trang sức Phượng Tường. Hai nhà này là cửa hàng thượng đẳng, nổi danh cả bổn thành, bán đồ vừa quý vừa tốt.

      Chu Nam Sinh đứng trước cửa, do dự lúc, biết Đường Hà nhất định “Hôm nay là ngày tiêu tiền sao, ta thường ra cửa, khi nào mặc quần áo đẹp, đeo trang sức chứ”. Nhưng nam nhân muốn tốt với nữ nhân, cho dù chỉ có đồng, cũng muốn đầy đủ hai ngân với nàng. Lần trước, thời điểm giao hàng cho cửa hàng Tề gia, quyết tâm mua cho nàng ít đồ. Hôm nay cây nến ấn chữ kiếm được nhiều, cái ý nghĩ này càng cấp thiết.

      “Có kiếm có tiêu, vậy mới có thể kiếm nhiều.” tự mình mấy câu, nhấc chân vào cửa hàng quần áo Cẩm La Thành. Sau khi chọn xiêm y, dăn dò người làm sửa lại theo số đo thê tử , trong thời gian chờ đợi, sang Phượng Tường cách vách tiêu tiền, ngàn chọn vạn chọn, từ trâm bạc đến khuyên tai, mọi thứ đẹp sao tả xiết. Chu Nam Sinh muốn mua, nhưng sao hà bao ngượng ngùng, đành chọn cái thoa đơn giản. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, phải làm ra nhiều tiền.
      tart_trung, SnowNhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 110:

      Đường Hà ở nhà nghĩ đến việc thuê nhân công. Nàng hỏi Thất bá nương, lúc trước nhà bà thuê người giúp đỡ, là các đại nương, đại thẩm trong thôn, trong tộc, vừa quen làm việc, tính tình vui vẻ, mọi người tay làm ngừng, ngoài miệng ha ha đùa mấy câu, công việc khô khan tái diễn mà lộ vẻ khó khăn. Chỗ bất tiện duy nhất, nàng và Chu Nam Sinh đều trẻ tuổi, thuê làm công, khó có người cậy già lên mặt ỷ hôn bán hôn, gian xảo dùng mánh lới hoặc biếng nhác, nếu xử lý bọn họ làm mất mặt.

      Nàng liên tục tưởng tượng vấn đề xuất , nhất nhất suy nghĩ đối sách, tính đợi Chu Nam Sinh trở lại, thương lượng với , bổ sung những điều nàng thiếu sót, đến lúc đó tuyên bố với người làm công, trước binh sau lễ, sống dễ chịu với thôn làng hàng xóm.

      Khí trời vô cũng tốt, gió mát sảng khoái, nàng bận rộn lâu, đặc biệt hưởng thụ thời gian nhàn nhã này, nàng trêu chọc hài tử lúc tỉnh, hài tử chơi lâu mệt mỏi, ngáp nho , nàng nhìn thấy mà lòng mềm muốn chảy nước, nàng thấp giọng, ngâm nga nhạc thiếu nhi, nằm bên cạnh hài tử, vỗ nhè mông bé, bất tri bất giác, tinh thần nàng bắt đầu mơ hồ, sau giờ ngọ, hai người tiến ào mộng đẹp. Trong mộng, nàng như trở lại thời niên thiếu, tan học đường, ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ rực phía tây, ràng đỏ tràn cả bầu trời, lúc đó, nàng hiểu hạnh phúc và an bình, chỉ biết rất vui vẻ.

      Sau giây nàng tỉnh lại, hài tử bên cạnh kêu a a. Nàng bò dậy, cuống quýt thò tay sờ đáy quần hài tử, sợ bé tiểu ra ngâm nước bị ốm. May tiểu. Nàng thở phào.

      Nàng vẫn ngái ngủ, thân thể có sức, ngoài miệng trêu chọc hài tử, tinh thần vẫn chìm đắm trong an bình vui sướng thời niên thiếu. Đến khi hài tử tiểu xong, nàng đột nhiên cười lên, hôn hài tử cái, với bé: “Làm mẹ chính là hạnh phúc, vui vẻ .”

      Dĩ nhiên còn có cha hài tử.

      Hiếm khi làm việc, nên để bà nội đưa đồ ăn. Nàng tìm cái địu, quấn hài tử lên phía trước thân, ôm giỏ trúc, tính ra ruộng hái chút rau cỏ. Sân sau có vườn rau sai, đáng tiếc rau chưa lớn.

      đường , đường những lời vô nghĩa với hài tử, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời nhanh xuống núi, nhịn được mỉm cười, cảnh sắc trời chiều từ xưa đến nay vẫn giống nhau, trăm sông đổ về biển, vui vẻ và hạnh phúc của nàng cũng giống như vậy.

      Đường Hà đến ruộng rau lúc trước, mặc dù chia nhà, nhưng đến nỗi vài ba cái rau cỏ cũng được hái. Dọc theo đường , nàng gặp người dân làm ruộng trở về, nhất nhất chào hỏi, số đại nương còn dừng lại trêu chọc Tâm Ái. Làm cha mẹ, thích nhất hài tử mình được khen, Đường Hà ngoại lệ, nàng cảm thấy Tâm Ái dù , nghe cũng hiểu lời ca ngợi mà nở nụ cười. Trao đổi nhiều như vậy, hài tử lanh lợi hơn. Nàng bờ ruộng, quên chỉ bảo bé, “Hoa hoa này, con bò này…”

      Bên cạnh ruộng rau Chu gia, có người tưới rau, Đường Hà nhận ra, đó là Hứa thị trong tộc, mẹ hài tử Dẹp Đầu Lục. Nghe được tiếng bước chân Đường Hà, Hứa thị ngẩng đầu nhìn sang.

      Đường Hà cười chào hỏi bà, “Lục thẩm, thẩm tưới rau à?”

      “Đúng vậy.” Hứa thị thân quen Đường Hà, đổi thành khuôn mặt tươi cười đáp lại. Hai người hàn huyên mấy câu về khí trời, việc đồng áng, Hứa thị có chút do dự mở miệng : “Tiểu Hà, nghe mẹ con , con và Nam Sinh có ý thuê người làm cây nến?”

      Đường Hà gật đầu.

      “Có thể thuê ta ?” Hứa thị đợi Đường Hà trả lời, vội vàng , “Ta làm cho nhà Thất Bá nương, việc làm quen tay…”

      “Con biết, con cũng tính mời người giúp.” Đường Hà cười , “Nhưng con và Nam Sinh tính dừng mấy ngày, mấy ngày nữa tiếp. Thất thẩm nếu nguyện ý giúp, trở về con chút về giờ công và tiền công.”

      Lý tưởng của Đường Hà là thuê phụ nhân ba bốn mươi tuổi, chịu được khổ , hài tử trong nhà mười mấy tuổi, nấu được cơm, giặt được quần áo, các bà làm cây nến, cần quan tâm việc nhà. Mà Hứa thị có hài tử thể tự lo liệu, hơn nữa còn làm công nhật nơi khác, thuê bà đến, đoán chừng giờ công bà làm được nhiều.

      Tâm tư Đường Hà chuyển động, hay là đáp ứng, trượng phu Hứa thị, chính là Lục thúc Chu Nam Sinh, năm mươi tuổi, nghe ốm đau ngừng. Còn nuôi hài tử như Dẹp Đầu Lục, nhà nghèo còn phải thường xuyên ‘duyên y vấn dược’, phu thê hai người ít ruộng, thu hoạch năm được bao nhiêu, ra ngoài làm, Lục thúc khí lực kém, Hứa thị còn muốn chăm lo việc nhà. Sáng sớm mỗi ngày, hai người đổ mấy thùng gỗ lớn nước tiểu cho gia đình trấn để kiếm hai đồng tiền công.

      Chỉ có nhìn khổ nạn người khác, mới biết được hạnh phúc của mình. Đường Hà nghĩ mình cao thượng, nhưng có thể giúp, giúp , làm cây nến so với gánh nước tiểu vài dặm nhàng hơn rất nhiều, mà có thể làm ra tiền.

      Đường Hà giơ giỏ rau, đùa với nữ nhi, bước về nhà, bà hàng xóm vừa giúp nàng chuyển Tâm Ái ra sau lưng, nàng xắn tay áo định nấu cơm, Chu Nam Sinh về tới nhà.

      “Phụ thân về rồi.” Đường Hà nghiêng người để tiểu oa thấy cha, tiểu oa nhi nhận biết được, y y nha nha vui mừng, Chu Nam Sinh tiến lên, cúi đầu hôn bé, “Tâm Ái, có nhớ phụ thân ?”

      “Thuận lợi sao?” Đường Hà để Chu Nam Sinh ôm nữ nhi, nàng lấy chậu gỗ đựng nước, thấm ướt khắn, lau mặt cho , “Nhìn chàng rất vui vẻ.”

      “… Lát nữa .” Chu Nam Sinh tay ôm nữ nhi, tại, Tiểu Tâm Ái lưng có thể đứng thẳng, tay đưa bao bố cho nàng, “Tặng nàng!”

      Đường Hà nhận lấy, tò mò mở ra nhìn, “Mua gì cho ta vậy? Ơ, quần áo đẹp, cái thoa đẹp…” Nàng dừng chút, hé ra nụ cười, cúi đầu hôn choẹt cái lên mặt , “ thích.”

      Chu Nam Sinh cười đến híp mắt, “ thay , ta nhìn chút.”

      Đường Hà bất đắc dĩ, “Trời nóng, ra nhiều mồ hôi, sáng mai tắm rửa sạch mặc cho chàng nhìn.”

      .” kiên trì.

      Tâm trạng người được tặng quà luôn vui vẻ. Đường Hà cười ngừng, lay chuyển được , thay quần áo mới, vì có thoa mới, nàng cố ý búi tóc. “Thế nào? Sinh hài tử mập lên rất nhiều, có phải xấu lắm ?” Bỗng nhiên nàng bất an, nữ nhân vì nhan sắc mà vui sướng, nàng hi vọng mình biến thành đại thẩm trong mắt .

      “Rất đẹp.” cười nhìn nàng, “Quần áo vừa khin, hơn nữa chỗ này,” cười quái dị, so đo vị trí trước ngực, “Làm mẹ so với năm đó tốt hơn nhiều.”

      Đường Hà bị chọc cười, lão phu thê vẫn ngượng ngùng, giả vờ đánh hai quyền.

      “Chàng chơi với Tâm Ái nhé,” Đường Hà tính thay lại quần áo, “Ta nấu cơm.”

      “Quay lại,” Chu Nam Sinh gọi nàng, “Cứ mặc như vậy, rất đẹp. Sau này ta làm ra nhiều tiền, mua cho nàng nhiều quần áo, đồ trang sức.” Vừa vừa để nàng quay mấy vòng cho nhìn.

      Đường Hà bất đắc dĩ, “Đừng ầm ĩ.”

      Chu Nam Sinh ha hả cười, đặt nữ nhi vào tay nàng, “Cơm tối để ta làm.”

      Đường Hà đoạt với . Ôm nữ nhi vào phòng bếp với , nhìn rửa rau vo gạo, lại giải thích tình hình giao thiệp hôm nay. Sau khi bọn họ cơm nước xong, Đường Hà nghe kể lại toàn bộ việc gặp gỡ hôm nay.

      thể đáp ứng giá tiền Tề gia, nếu với các nhà khác, ta cũng lên giá được.” Đường Hà trầm ngâm lúc, .

      “Nhưng Tề gia là gia đình giàu có thu mua nến, nếu cự tuyệt làm ăn với nhà bọn họ, sợ sau này khó làm…” Chu Nam Sinh chần chờ .

      Đường Hà lắc đầu, “ cần thiết, trong việc làm ăn, chỉ cần có lợi nhuận có bằng hữu, ngày khác, giá tiền, phẩm chất, hình dáng cây nến của chúng ta đều tốt, Tề gia tội gì nể tình bằng hữu, huống chi giá tiền hợp, làm ăn được với nhau cũng coi là xấu.”

      Chu Nam Sinh suy nghĩ, “Có cửa hàng nguyện ý thu mua, nếu bọn họ trì hoãn, người khác nghiêm cứu ra khuôn mẫu, ưu thế cửa ta mất.”

      “Nhưng cửa hàng La gia bán đắt hàng cây nến ấn chữ, các cửa hàng kia đặt hàng của chúng ta, chúng ta phải mạo hiểm chút.” Đường Hà , “Vô luận thế nào, cây nến ấn chữ bán được nhiều tiền, nếu chúng ta bỏ lỡ thời cơ, chừng lỗ vốn.”

      “… Ôi.” Chu Nam Sinh than thở, “Chuyện dễ dàng như tưởng tượng.”

      “Ngốc, nếu tất cả đều thành phú hộ rồi.” Đường Hà sờ sờ mặt , “Chúng ta suy xét, tìm ra cách thôi.”

      “Ừ.”

      “Nhưng chúng ta phải mau chóng khởi công, mấy ngày này thuê nhân công, đúng rồi, ta đáp ứng Lục thẩm, mời bà làm công.” Đường Hà kể lại chuyện ở ruộng rau.

      “Cứ mời , Lục thẩm là người chịu được vất vả, làm việc cũng nhanh nhẹn.” Chu Nam Sinh , “Nhưng mình thẩm ấy đủ, ta phải mời thêm mấy người nữa. Làm dư ra bị hỏng, quá hạn, lần này chúng ta nhập nhiều nguyên liệu chút, tranh thủ chưa ai tìm ra cách ấn chữ cây nến. Nếu có cửa hàng nào nâng giá thu, ta kéo xe đẩy tay bán khắp hang cùng ngõ hẻm.”

      “Có lòng tin.” Đường Hà cười, “Còn rất nhiều việc phải làm.” Nàng ra ý nghĩ của mình.

      Những thứ này chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tiền vốn đủ.

      Hai người đều buồn.
      tart_trung, SnowNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :