Chương 133: Ngả bài
Ngày kế, Thẩm thị với Tăng Thụy Tường: "Trời lạnh , trong nhà lại có thêm người, thôi làm mấy con dê , thịt để trong tuyết, hư thối, ta phát thịt dê để ngày trong tuyết ăn ngon hơn, bọn vào thời gian trưởng thành, cần nhiều dinh dưỡng. Mà cũng dùng làm chiêu đãi khách trong dịp tết luôn."
Tăng Thụy Tường nghe xong, định tìm người, Lâm Khang Bình : "Nương, ta cùng Tình nhi đến sau núi bắt dê. Thuận tiện nhặt trứng gà về luôn."
Thẩm thị lo lắng nhìn Tử Tình, : "Thôi để qua tết làm cũng được." Tử Tình nghe xong, từ chối cho ý kiến.
Lâm Khang Bình cầm cái rổ, cùng Tử Tình , ra khỏi cổng liền nắm tay Tử Tình, mười ngón đan vào nhau, cúi đầu tự những chuyện hơn nửa năm qua mình trải qua.
Nguyên lai, ngày đó Lâm Khang Bình mua lá trà hết năm trăm lượng bạc, đến Cảnh Đức trấn, mua năm trăm lượng bạc đồ sứ, ngân lượng thừa lại đến Hàng thành mua tơ lụa. Người nước ngoài Đại Vệ nhận hết, đồ Lâm Khang Bình đưa còn tốt hơn đồ ở Việt thành, lại rẻ hơn, thích đồ sứ tinh xảo kia. chuyến này Lâm Khang Bình kiếm được năm sáu chục lượng bạc, lại đem hàng ngoại của Đại Vệ vận chuyển đến kinh thành, bán cho cửa hàng trong kinh thành, lại kiếm được ba bốn chục lượng bạc. Cho nên vào lúc Trung thu, Lâm Khang Bình liền trực tiếp lên thuyền ở kinh thành đến Cảnh Đức trấn, chuyến này toàn vận chuyển đồ sứ. Lúc đầu định từ Việt thành đến kinh thành đường bộ, trở về thăm Tử Tình lát, nhưng Văn Tam muốn mua hải sản về kinh thành để dùng dịp tết, mà tỏng nhà cũng có tiệm cơm cần dùng, Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ, đem số bạc lời thêu con thuyền, chở cả hải sản và hàng ngoại luôn.
"Tình nhi, bây giờ hai ta có hơn ba ngàn lượng, lúc trước ít ngân lượng, nên thể mua hàng ngoại, hai lần vận chuyển hàng ngoại này kiếm ít. Ta nghĩ năm sau buôn bán nữa, để lại cho ngươi ngàn lượng bạc, thừa lại ta lại cầm buôn bán. Chúng ta có chút tài sản, giống mấy chục lượng bạc như trước, ta muốn kiếm nhiều hơn để lỡ sau này có cái gì ngoài ý muốn, hai ta cũng đến nỗi có đồng nào, ngươi thấy được ?" Lâm Khang Bình .
"Được chứ, trứng gà thể để cùng rổ."
"Có ý gì?"
"Nếu bị đánh tất cả đều nát, ăn được gì nữa."
"Cách của ngươi mới mẻ lắm.." Lâm Khang Bình thấy tâm tình của Tử Tình tốt hơn, đứng lại. Hai tay nâng mặt Tử Tình hỏi: "Tình nhi, ngươi còn định gì với ta sao?"
Tử Tình nghĩ nghĩ, còn chưa há mồm, Lâm Khang Bình vội vã hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn tín nhiệm ta à?"
Tử Tình nhìn ánh mắt của Lâm Khang Bình, trong ánh mắt chỉ có nàng, sốt ruột cùng lo lắng đan xem nhau, liền chậm rãi đem chuyện ngày ấy ra, "Nương cùng bà ngoại đều lo lắng. Sợ ta chịu nổi nhục nhã mà tìm chết, bọn họ sợ ngươi vì thế mà từ hôn, lúc đó phụ thân cũng tức giận. Hai nhà quan hệ cương cứng, phụ thân tuyên bố cho dù ngươi có từ hôn, nuôi ta cả đời. biết người ngoài ta thế nào nữa kìa? Càng buồn cười là có hai nhà tới cửa cầu hôn, trong đó người là kẻ ngốc, chưa được vài câu muốn cha mẹ ta đưa nhiều của hồi môn, cha mẹ càng bị chọc tức." Tử Tình xong, vành mắt lại đỏ.
" bậy, ta làm sao có thể vì chút chuyện này mà từ hôn. Hèn gì hôm qua ta về ngươi lại khóc thương tâm như thế, dám nhục nhã ngươi trước mặt mọi người à? Ta tha cho . Người khác thích cái gì , quen ngươi nhiều năm, chẳng lẽ ta biết ngươi là người thế nào à, ta chờ ngươi nhiều năm như vậy, có thể cùng ngươi đính hôn, ngươi có lẽ biết trong lòng ta có bao nhiêu may mắn, có thể nhìn thấy ngươi, có thể ôm ngươi, trong lòng ta rất rất vui mừng, Tình nhi, ngươi nhớ kỹ, nếu lỡ, ta là là nếu lỡ thôi nha, ngươi đụng có gì ngoài ý muốn, xin đừng rời ta nhé, ở trong lòng ta, cho dù thế nào nữa, ngươi đều tốt nhất, đẹp nhất."
"Ngươi là đồ ngốc." nước mắt Tử Tình trong khoảnh khắc trào ra, tiến lên ôm lấy Lâm Khang Bình, Tử Tình ghé vào trong lòng Lâm Khang Bình, khóc rống hồi, Lâm Khang Bình ôm nàng, trong lòng thầm tính toán, biết trải qua bao lâu, nghe thấy dưới núi có tiếng Tử Hỉ kêu.
Hai người vừa vào cửa, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường còn có Tử Phúc ở cửa chờ, đều khẩn trương nhìn bọn họ, Tử Tình gật gật đầu, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đều thở dài nhõm, tiến lên vỗ vỗ bả vai Lâm Khang Bình, Tử Phúc nhìn Lâm Khang Bình, hỏi: "Sao ta thấy hình như ngươi cao hơn năm ngoái rồi, trước kia chúng ta bằng nhau mà nhỉ?"
Tử Tình đánh giá lát, cũng may là cao lên quá nhiều, lúc mình khâu quần áo cũng nghĩ tới điểm này, nên làm dài hơn chút.
Thẩm thị đan hai tay vào nhau, cảm tạ trời đất, rồi sau đó mới lôi kéo Lâm Khang Bình: "Cao hơn , hài tử tốt à, chờ các ngươi về ăn cơm."
Giữa trưa đương nhiên là ăn thịt dê, xương dê còn hầm, Điền thị vừa thấy giết dê, sai Tử Phúc cùng Lâm Khang Bình gọi cả nhà Thu Ngọc đến, Tử Tình nhớ kiếp trước lão mẹ thích ăn mực băm nhuyễn cùng thịt heo, thịt gà nấu canh, thêm ít xương dê vào.
Sau khi ăn xong, Lâm Khang Bình có việc ra ngoài chuyến, Thẩm thị vội hỏi: "Trời lại thế này, chỉ sợ đường có tuyết đọng, sớm về sớm, đừng để chúng ta lo lắng."
Tử Phúc cười trả lời: "Nương, yên tâm , ngã được đâu, ra ngoài bàn bạc mấy chuyện rồi trở lại."
Tử Tình đưa tới cửa, thấy mở dây cương ngựa, nhìn Tử Tình lo lắng, vỗ vỗ mặt Tử Tình, câu: " tới hai canh giờ ta trở lại, yên tâm." xong liền cưỡi ngựa , Tử Tình vào nhà nghe thấy Tử Phúc với Thu Ngọc: "Tiểu , ta dạy cho ngươi chơi trò, trò ăn tiền đấy, nhiều lắm đâu, mấy chục văn là đủ rồi, ngươi nhìn chúng ta chơi hai vòng là biết thôi. Tết chơi rất vui."
"Mấy chục văn mà ít à, ngươi nghĩ rằng ta và các ngươi giống nhau sao, làm gì có thừa tiền." Thu Ngọc .
Tử Phúc nghe xong cười cười, cũng cưỡng cầu, cùng Tử Lộc, Tử Tình, Tử Thọ, bốn người chơi hai vòng, Chú Vân Giang luôn luôn nhìn, nóng lòng muốn thử, xin Thu Ngọc mấy văn, bị ánh mắt của Thu Ngọc trừng mắt, Tử Phúc vội đem vị trí cho , lão gia tử muốn lên, Tử Tình cũng đem vị trí tặng cho , cũng để lại mấy chục văn bàn, lúc này, Thu Ngọc ở trong phòng thứ nhất dãy tây hô to: "Nương, mau tới đây, Mộc Mộc kéo bánh ( ị đấy ạ)."
Điền thị vừa nghe vội vàng vui vẻ chạy vào, múc nước ấm tự mình lau cho đứa lauTử Tình đột nhiên nhớ tới Tử Hỉ hồi , mình vừa mới tới được bao lâu, hình như là ở phòng tiểu , nương biết vội cái gì, tã Tử Hỉ đầy bánh (-.,-, bánh = cít ạ), Điền thị tiến vào nhìn thấy, lấy tay bịt mũi, câu ‘ thôi’ rồi . Năm ấy Tử Tình 5 tuổi, cố sức sửa sang sạch cho Tử Hỉ. Nghĩ đến đây, Tử Tình bỗng nhiên rã rời hứng thú, vào đông ốc cùng Thẩm thị chút chuyện.
Trời sắp tối rồi mà Lâm Khang Bình còn chưa trở về, Tử Phúc cũng có chút sốt ruột, khắp phòng, Tử Tình thấy hỏi: "Đại ca có phải, ngươi biết Khang Bình làm cái gì ?"
" có, ngươi biết làm cái gì sao lại hỏi ta? Ta chỉ thấy trời tối rồi nên mới lo lắng mà thôi."
, chuông cửa vang, Tử Phúc vội xông ra ngoài, Thẩm thị thấy, thầm câu, "Đứa này, chưa thấy tích cực mở cổng như vậy bao giờ, sao lại có cảm tình tốt với Khang Bình như vậy nhỉ?"
Tử Phúc cười hì hì cùng Lâm Khang Bình vào, Tử Tình nhìn thoáng qua Lâm Khang Bình, trừ bỏ giày đầy nước bùn, những chỗ khác có khác cả, nhìn yên tâm bỏ qua chuyện này.
Cơm chiều, Thẩm thị uống canh xương dê, hình như vị gioogns trước lắm, ngon hơn nhiều, mọi người uống xong cũng vậy, Tử Tình vội là bỏ thêm mực bằm vô, thấy ánh mắt Thẩm thị nghi ngờ, Tử Tình giải thích : "Rong biển đều có thể hầm canh xương cốt, uống lên đều ngon, cùng là đồ dưới biển, ta nghĩ cũng khác nhau lắm."
"Ta rất kỳ quái, mỗi lần ngươi làm lung tung đều có thể có thu hoạch lớ?." Tử Phúc hỏi.
"Đương nhiên rồi, ta có vì sao may mắn chiếu mà, các ngươi có ra roi đuổi ngựa cũng may mắn hơn ta được." Tử Tình mặt đắc ý.
"Khen ngươi tí mà ngươi vênh mặt thế rồi." Tử Phúc ghét Tử Tình đắc ý, vừa định dùng tay véo mặt nàng, bị Lâm Khang Bình ngăn cản.
Tử Phúc trừng mắt Lâm Khang Bình : "Làm chi vậy, ta là ca ca của nàng, lúc hai chúng ta vui đùa biết ngươi ở đâu đâu? Bây giờ muốn nhúng tay cản à, nhanh , Tình nhi còn chưa gả cho ngươi đâu."
Lâm Khang Bình nghe xong, vẫn buông tay ra: "Đại ca gì vậy? Ta chỉ sợ ngươi làm đau Tình nhi. Làn da nữ hài non lắm."
"Xí, muội muội của ta ta đau lòng sao?" Mọi người thấy cười to, đều Lâm Khang Bình biết thương Tử Tình, làm Tử Tình đỏ thẫm mặt.
"Tử Tình, lần này Khang Bình mang thứ tốt gì từ kinh thành về?" Thu Ngọc sau khi cười xong, hỏi.
"Ăn, dùng, mặc, mang, đúng rồi, có thứ ngươi thích." xong Tử Tình vào nhà lấy ra cái hộp, bên trong còn có 4 cái bông tai, với Thu Ngọc: "Tiểu , ngươi có thể chọn hai cái, còn hai cái để cho nhị ."
Thu Ngọc thấy quả nhiên vui mừng, nhận lấy hộp: "Năm ấy nhị ngươi xuất giá, có mang đôi hoa tai làm bao người ghen tị, bây giờ ta rốt cục cũng có thể mang đôi hoa tai từ kinh thành đến. bằng đưa hết cho ta , nhị ngươi cũng có rồi mà, với lại nàng cũng ít khi mang mấy thứ này lắm."
"Tiểu , đôi bông tai của nhị cũng cũ rồi." Tử Tình đáp.
Tiếp đó, Thu Ngọc còn nàng làm được hơn trăm hầu bao, hôm khác đưa cho Khang Bình. thêm ít chuyện nữa rồi rời .
Tiễn bước lão gia tử bọn họ, bọn Tử Phúc chơi mạt chược, Lâm Khang Bình thay Tử Tình, Tử Tình ở bên làm châm tuyến, bộ đồ mới mặc tết còn chưa làm cho mình, lần này Khang Bình mang về hai tấm da thỏ trắng, Tử Tình khâu vòng ở cổ áo và cổ tay, làm rạng rỡ ít, quần áo mùa đông kiếp trước cũng luôn làm thế này, Tử Vũ thấy rất thích, cũng ầm ĩ khâu vào áo bông cho nàng, Tử Tình dứt khoát làm theo. Tăng Thụy Tường cũng có tâm tình trêu ghẹo, : "Thêm lớp lông thỏ mà có vẻ cao quý ít."
Chương 134: Đá kê huyết
Hôm nay chính là hai mươi sáu tháng chạp, Tử Lộc muốn dẫn Tử Thọ, Tử Hỉ cùng Tử Vũ An Châu thành bán câu đối, ba người muốn kiếm ít tiền tiêu vặt chơi mạt chược, có Tử Vũ ở đó chắc chắn bán nhanh hơn. Tử Phúc muốn Lưu gia tặng quà tết, Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị mua hàng tết, Khang Bình đánh xe, lôi kéo Tử Tình cùng , cũng cẩn thận quấn khăn quàng hồ ly cho Tử Tình.
Lâm Khang Bình đưa cả nhà đến xong, gửi xe ngựa ở Chu chưởng quầy. Cùng Thẩm thị bọn họ mua hàng tết, Tử Tình lâu dạo phố, lần này có Lâm Khang Bình làm bạn, giống như đứa bé, nhìn thấy vật mới mới là muốn sờ sờ, tượng gỗ điêu khắc, hàng tre trú , còn có chút ít động vật được chạm trổ bằng bạch ngọc, nhưng mua, chủ yếu là xem náo nhiệt, trình độ náo nhiệt của phố xá cổ đại tuyệt đối thua đại, bởi vì thành thị cổ đại ít, hàng hóa tương đối tập trung, cho nên hầu như toàn bộ người An Châu và những vùng lân cận đều đến đây, đương nhiên là người chật như nêm, Lâm Khang Bình cẩn thận che chở Tử Tình, lúc đầu còn muốn nắm tay Tử Tình, nhưng Tử Tình chạy đông chạy tây nhìn nhìn, đành thôi.
"Ngươi vẫn là đứa à, người ta thấy lại bảo ta là ca ca của ngươi, sợ ngươi bị người khác xô đẩy nên bảo vệ, chừng còn phải khen ta làm ca ca mà thương muội muội ghê, mà lỡ bị người xô đẩy sao hả?" Lâm Khang Bình bỡn cợt.
"Ngươi ở ngay bên cạnh mà. Ơ, đó là tảng đá gì?" Tử Tình phát có bảy tám hòn đá , vừa đủ để dùng khắc con dấu, Tử Tình muốn mua về cho Tử Thọ, ai ngờ đối phương chào giá tận 1 lượng 1 hòn.
Tử Tình ngại đắt, lôi kéo Lâm Khang Bình ngồi xổm trước mấy tảng đá, cầm ở trong tay, lăn qua lộn lại xem, tảng đá hồng hồng đỏ đỏ, có mấy tia tím, Tử Tình rất thích. Đối phương là người cao tuổi, : "Tiểu nữ oa, ngươi nhìn tảng đá này , phải đá thường đâu, nó có màu đỏ, giống như máu gà. Hồi trước ta du lịch ở Chiết Giang, tìm tòi được từ dân ở đấy, cư dân địa phương gọi nó là kê huyết (máu gà), dùng để khắc con dấu thứ gì tốt bằng, phải biết rằng Chiết Giang nhiều nhân tài, văn nhân ở đấy đều dung thứ này. Nếu gia cảnh nhà ta khó khăn, ta cũng lấy đến đổi vài lượng bạc đâu."
Tử Tình nghe xong là kê huyết, trong lòng bỗng nhiên hơi rục rịch. Lúc TV có xem qua, đúng là thứ tốt, nhớ được khối cực phẩm có thể bán mấy chục vạn thậm chí cả trăm vạn. Nhưng mà Tử Tình cảm thấy bản thân may mắn như thế được, chuyến tỉnh thành gặp phỉ thúy, dạo An Châu lại gặp phải đá Kê huyết, Tử Tình cầm tảng đá xem đến xem , Thẩm thị thấy bọn họ ở mãi tít đằng sau, giục bọn họ.
"Tiểu nữ oa. Ngươi yên tâm mua , mấy thứ này ít gặp lắm. Lão già ta đây phải bán lấy bạc bốc thuốc cho lão bà tử (vợ của ổng), nhất quyết bán." Tử Tình thấy vẻ mặt đầy nếp nhăn, in đầy bi thương, đưa cho đối phương mười lượng bạc.
Lão giả vội : "Nhiều quá rồi, ta cũng có bạc thối lại cho các ngươi."
"Lão công công à, cần đâu, nhanh về nhà bốc thuốc cho lão bà bà , tết rồi khó mời thầy thuốc lắm, chúc các ngươi năm mới ức khỏe dồi dào." Tử Tình xong liền kéo Lâm Khang Bình .
"Vợ chồng nghèo hèn trăm chuyện cần làm, lão bà bà ấy coi như may mắn, ít nhất lão công công còn dám vì bà mà bỏ những thứ mình thích." Tử Tình cảm thán.
"Đó là bởi vì ở trong lòng lão công công, thứ gì cũng quan trọng bằng lão bà bà, lão bà bà mới là bảo vật trong lòng lão công công, mấy tảng đá này sao so sánh được?" Lâm Khang Bình đứng lại, nhìn Tử Tình.
Tử Tình bị nhìn vậy, cúi đầu, chợt nghe tiếng la của Thẩm thị ở phía trước, mặt đỏ lên, vội chạy theo.
"Các ngươi làm gì mà lâu thế hả? Còn ôm mấy thứ này ." Thẩm thị thấy Lâm Khang Bình và Tử Tình, hỏi, hai đứa này cảm tình quá tốt, trong lòng cũng sốt ruột, Tử Tình còn mà, nàng muốn nữ nhi lầm đường. Nhưng Lâm Khang Bình là người cha mẹ, có cách nào mở miệng mời cả (ý là sợ giống như Tử Bình ý), vả lại, hai hài tử vất vả lắm mới gặp mặt, lại vừa trải qua chuyện như vậy, biểu của Lâm Khang Bình làm nàng vừa lòng, nàng cũng nhẫn tâm chia rẽ bọn họ, Tình nhi còn , chỉ sợ biết mấy chuyện này, mình phải giám sát chặt chẽ ít.
Tử Tình vừa muốn chuyện, Lâm Khang Bình nhận lấy đồ trong tay Thẩm thị, mở miệng trước: "Nương, Tình nhi lâu lâu mới ra ngoài được chuyến, ta muốn mua cho nàng ít thứ nàng thích, nên hơi chậm trễ."
"Ngươi đừng chiều nàng quá, nàng tiêu tiền ghê lắm, mấy chục lượng bạc tiêu cũng chỉ trong nháy mắt, số bạc ấy ngươi cất để làm việc quan trọng , muốn mua cái gì lấy bạc chỗ ta đây này." Thẩm thị cười .
"Nhìn nương kia, ta nuôi nổi nàng dâu của mình sao?"
"Nàng dâu? Con người còn có, nàng dâu từ đâu đến?" Thẩm thị mặt hoài nghi.
"Nương, ta sai rồi, quên mất nơi này khác, ở phương bắc, lão bà bản thân còn gọi là nàng dâu, con của lão bà gọi là con dâu."
"Làm ta sợ nhảy dựng, mà đúng khác ." Thẩm thị thầm câu, quên chuyện vừa rồi.
Cơm chiều xong, Tử Tình mới lấy tảng đá ra, Tử Thọ thấy, quả nhiên vui mừng, mạt chược cũng chơi, cầm lấy đá. Tử Tình cười : "Khắc con dấu cho phụ thân trước , cha trước chọn, các ngươi mỗi người khối, thừa lại ta cất. Người bán tảng đá đây là kê huyết thạch gì gì đó, văn nhân ở Chiết Giang đều thích dùng nó, hết mười lượng bạc đấy. Nếu người ta cần dùng tiền gấp, bán đâu. Ta cảm thấy về sau khẳng định giá trị vật này có thể tăng lên nhiều, nên giữ lại. Coi như đây là quà tết ta tặng các ngươi."
"Cái gì? Ngươi đứa này, tìm mười lượng bạc liền mua này mấy khối hòn đá ? Còn bằng lần trước kia hai mươi lượng bạc, tốt xấu còn mua mấy khối đại tảng đá, này mới bao lớn? Khang Bình ngươi cũng là, thể cái gì đều tùy vào nàng." Thẩm thị oán giận vài câu.
Tăng Thụy Tường nhìn Thẩm thị, cười : "Ngươi kém xa Tình nhi rồi đấy, biết hàng hơn ngươi rồi."
Tăng Thụy Tường xong, lấy qua tảng đá, chiếu dưới ánh đèn nửa ngày (cách quá, chỉ thời gian dài), màu sắc đỏ tươi, những tia màu tím quấn lại với nhau, rất vui sướng, rồi thả về chỗ cũ, nhìn lâu, thấy các con đều tha thiết chờ mong nhìn , mới chọn khối sắc màu sáng nhất, dặn Tử Thọ khắc cẩn thận, được lãng phí, lại cầm tảng đá cẩn thận nhìn lâu, : "Tình nhi, chỉ sợ tảng đá này có lai lịch, là vật tốt. Tiểu tam, cứ làm cho bọn nó trước , vi phụ (các xưng hô của cha đối với con) nóng nảy, còn chưa nghĩ được nên khắc cái gì nữa."
"Cha, phải ngươi sợ Tiểu tam tay nghề tốt làm hỏng tảng đá à? thẳng , đâu cần lấy cớ. Các ngươi chọn ?" Tử Tình cười.
Tăng Thụy Tường ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Tử Tình cái, : "Con biết cái gì, vật liệu tốt cũng phải tìm tay nghề tốt mới tạo ra được thứ tốt, tương lai lưu truyền từ đời này sang đời khác mới là chính, để Tiểu Tam luyện tập phải là làm hỏng à."
Mọi người nghe xong, nhanh chụp lấy tảng đá mà mình chọn trước, Tử Vũ nhờ Thẩm thị cất . Tử Thọ đợi nửa ngày, có người đưa lên cửa, : " có người khắc ta khắc cho ta trước. Về sau các ngươi mà tìm ta cũng khắc đâu."
Trong tay Tử Tình cũng còn 3 khối, chọn khối tối màu nhất, đưa qua, : "Khắc cho tỷ tỷ trước nhứ? Lấy khối này mà luyện tập, khắc cho Khang Bình , luôn ra ngoài, cần dùng."
Tử Phúc : "Tình nhi, đại ca thấy ngươi có việc gì làm nên dạo phố , chắc còn có thể nhặt được thứ tốt. Vận cứt chó quá tốt (với người trung quốc cứt chó là vận may), lần sau đại ca cùng ngươi." Thẩm thị ngồi bên cạnh may giày, tiện tay gõ đầu cái.
Nhiều ngày qua, mỗi ngày lão gia tử cùng Điền thị đều lại ăn cơm, chơi vui vẻ, nhanh chóng liền đến ba mươi, Điền thị thấy Lâm Khang Bình ở lại Tăng gia mừng năm mới, có chút thích, nhưng dù sao đây phải nhà của bà, than thở vài câu cũng thôi. Chuyện Đại Mao làm mới qua có chút thời gian, trong lòng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị còn tức giận, Điền thị cũng dám quậy phá hung hăng, hơn nữa Lâm Khang Bình kéo về quà tặng tết, tài lực này Đại Mao có cởi giày cũng đuổi kịp.
Chờ nam tử trong nhà tế bái trở về, Tử Phúc liền dẫn cả nhà dán câu đối, treo đèn lồng, Lâm Khang Bình rất vui vẻ. Tử Tình giúp đỡ mẫu thân chuẩn bị cơm tất niên. Bởi vì năm nay có Lâm Khang Bình ở, Thẩm thị làm cơm tất niên cực kì tỉ mỉ, phong phú, Lâm Khang Bình chế biến sơ cá muối hải sâm, để Thẩm thị chưng lâu trong canh gà, hải sâm thái sao với hành phi, mực bằm thịt heo, bàn cơm có hơn bốn món đồ biển, trừ canh gà, còn có con bạch trảm kê,.
Lão gia tử ăn rất vui vẻ, cho tới bây giờ chưa ăn được thứ này. Điền thị nghe xong cũng cười: “Thương xuyên đến đây chỉ cảm thấy có bánh canh thịt uống là đủ rồi, hôm nay mới biết thế nào là canh ngon. Cũng nhờ phúc của cháu rể cả."
Lão gia tử ăn uống no đủ, muốn chơi vài vòng mạt chược, bởi vì là mừng năm mới, lớn đều muốn, ai cũng chen lên ngồi bàn cướp vị trí, ai nhường ai, cuối cùng lão gia tử lên tiếng, trừ ra, ba vị trí khác phải bốc thăm. Tử Tình thấy vừa vặn có 8 người, liền đem mạt chược bằng lim ra, Tử Hỉ cao hứng nhảy lên ôm Tử Tình: "Tỷ tỷ, ngươi tốt, ta rất thích ngươi."
Vì thế, ở trong sảnh đường mở hai bàn mạt chược, bốn phía đều có đèn đuốc, sáng ngời như ban ngày, Điền thị cùng Thẩm thị xem náo nhiệt, Thẩm thị lấy cam ra để cả nhà giải khát, cũng giải rượu. Điền thị thấy vậy, khuôn mặt cũng có tia tươi cười: " là náo nhiệt chưa từng có, lão gia tử vui mừng ."
Đến mười giờ, lão gia tử mới thu dọn muốn về. Lâm Khang Bình : "Còn có pháo hoa mang từ kinh thành về chưa kịp đốt nữa, ông bà xem rồi hẵng ." xong liền lấy vài hộp giấy từ kho ra, Tử Hỉ la hét muốn đích thân đốt lửa, Lâm Khang Bình nghe .
Dưới pháo hoa lộng lẫy, Tử Tình thấy cả nhà đều ngửa đầu nhìn, mặt đầy hạnh phúc, giờ khắc này, trong lòng Tử Tình tràn ngập nhớ nhung và cảm kích, nhớ nhung người thân kiếp trước, cảm kích người nhà này cho mình an bình, và chờ đợi cho tương lại, huống chi bên cạnh mình còn có người bảo vệ.
Chương 135: Đại Mao quỳ xuống
Mồng đầu năm, Lâm Khang Bình cũng thay bộ đồ mới, áo kép màu tím, áo khoác đỏ bằng lụa, cùng Tử Tình dập đầu Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, Thẩm thị cũng đưa hồng bao cho , Lâm Khang Bình dập đầu thêm ba cái, : "Tết này là cái tết vui vẻ nhất, ấm áp nhất của ta từ trước đến giờ, cảm ơn cha mẹ chấp nhận ta, các ngươi chỉ đem Tình nhi giao cho ta, còn cho ta mái nhà, ta nhất định quý trọng tình thân này."
Thẩm thị nghe xong, thổn thức, vội nâng Lâm Khang Bình lên, : "Đứa , sau này ngươi cũng là con của chúng ta, chúng ta chính là người nhà của ngươi, giờ ngươi theo Tử Phúc bọn họ thăm họ hàng ."
Lâm Khang Bình rất cảm động đến đỏ mắt, Tử Phúc cùng Tử Lộc còn bắt gọi là ca ca, Lâm Khang Bình có chút ngượng ngùng kêu tiếng ca ca, Tử Tình đuổi theo Tử Phúc, Tử Lộc : "Gọi ca ca rồi phải cho tiền mừng tuổi, được keo kiệt đâu."
"Muội muội này, chưa gả giúp người ngoài rồi, đúng mà uổng công thương nàng mười mấy năm mà, có phải , tiểu nhị?" Tử Phúc nháy mắt với Tử Lộc.
"Đúng đấy, còn ta, lần tới bao giờ bắt chim bìm bịp nữa, cũng biết là ai suốt ngày lôi kéo ta : ‘nhị ca, ta muốn ăn bìm bịp.’" Tử Lộc cũng học bộ dáng Tử Tình nũng nịu yếu ớt, Tử Lộc, Tử Hỉ cùng Tử Vũ đều giễu cợt.
Lâm Khang Bình giữ chặt lại Tử Tình chạy đòi đánh hai ca ca, Tử Tình mặc quần áo in cánh hoa đào màu hồng, cổ áo cổ tay áo đều có long thỏ trắng, rất động lòng người, Lâm Khang Bình tháo bươm bướm đầu nàng xuống, thay thành đôi phỉ thúy có gắn bông hoa được chế tác từ sợi vàng mỏng, còn đẹp hơn đôi bươm bướm kia.
Vốn Tử Tình định gắm bươm bướm lên cho Tử Vũ, Thẩm thị cho, với Tử Tình: "Tình nhi, đồ trang sức đính hôn sao có thể tùy tiện tặng người khác? Cẩn thận Khang Bình biết lại tức giận, bé mang đóa hoa là tốt rồi." Tử Vũ nghe xong, chu miệng .
Cả nhà ăn mặc chỉnh tề lão phòng, dập đầu lão gia tử cùng Điền thị. Điền thị thấy ba mẹ con Thẩm thị mẹ ai cũng có long thỏ, chỉ mỗi bà có, Thẩm thị biết được tâm tư của bà, nên : "Nương. Đây là quà Khang Bình đưa. Khi đó đem quần áo của ngài cho ngài rồi, cho nên khâu được. Bây giờ còn ít lông thỏ, để Hạ Ngọc dùng, Tử Tình làm cho nhị của nó bộ váy mới. năm cũ thấy áo bông của nhị đều bung sợi cả rồi, ngày mai Hạ Ngọc đến tặng."
Điền thị vừa nghe, đành phải thôi. Dù sao là cho nữ nhi mình. Nghĩ như vậy, lại thay khuôn mặt tươi cười, nhìn Lâm Khang Bình và Tử Tình mang bộ đồ mới bằng lụa đứng trước mặt. thể , Lâm Khang Bình mạnh hơn Đại Mao nhiều, vô luận là diện mạo, khí thế, vóc người, đương nhiên quan trọng nhất là tài lực, Đại Mao kém rất nhiều, nhưng dù sao Đại Mao có gia thế trong sạch, tốt xấu gì cũng đọc sách mấy năm. Nghĩ vậy, Điền thị lại xụ mặt.
Năm nay Tiêu gia toàn tụ cùng nhau. Qua tiết nguyên tiêu, bác chồng đến nhà người con thứu hai của bà ở, về sau muốn gặp cũng khó. Tử Tình dẫn Lâm Khang Bình qua dập đầu, tặng lão thái thái hồng bao, bên trong có ngũ lượng bạc vụn, lão thái thái vuốt hồng bao, cảm động đến rơi nước mắt, Tử Tình luôn luôn nhớ được ấm áp lúc mới đến, quả trứng gà ba cái bánh nướng, hoàn cảnh luôn thay đổi, nên thương cảm. Lúc gần , Tử Tình với Bành thị, ngày mai Tú Thủy có về đây bảo nàng chờ lát, Tử Tình qua gặp nàng.
Vốn mùng hai năm nay Tăng Thụy Tường muốn mời khách, nhà Xuân Ngọc thành cái gai trong lòng , thể nào nhổ được. Thẩm thị : "Ngươi cho là ta thế à? Nhưng trừ Xuân Ngọc, vẫn có Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc sao? nhiều năm đều thành thói quen rồi, nếu lần này chúng ta mời, này trong lòng hai muội phu nghĩ thế nào? ra làm thanh danh của chúng ta tốt. Mà cũng chỉ là hai bữa cơm thôi, ngươi cùng cha mẹ chỉ mời hai muội phu của hai muội muội thôi, ta muốn nhìn xem năm nay nhà kia định đến cửa nhà mình ? Người mặt dày đến trình độ nào? Dù sao ta cũng có ý định qua lại với nhà nàng."
Tăng Thụy Tường nghe xong, đành phải gật đầu, càng cảm ơn Thẩm thị, vài năm nay ở nhà, ở bên người Thẩm thị, chán cái hành vi của nhà đại muội rồi, mình đối xử với họ tốt đến thế là cùng, nghĩ đến cảnh chính mình rời nhà mười năm, Thẩm thị cùng vài đứa biết bị bao nhiêu ủy khuất, nhưng ít khi nghe nàng oán giận, Tăng Thụy Tường càng quý mến Thẩm thị, đối với Điền thị cùng vài muội tử phai nhạt dần, đương nhiên cả người đại ca kia nữa.
Năm nay có Lâm Khang Bình, Thẩm thị cũng nguyện ý để Tử Tình ở trong nhà, lỡ cả nhà Xuân Ngọc mặt dày tới cửa, mà cả nhà Xuân Ngọc khẳng định nhân cơ hội này tới cửa, đến lúc đó còn biết đuổi ra thế nào nữa, Thẩm thị bảo Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đến Bạch Đường thôn chúc tết, trong nhà chỉ có Tử Hỉ cùng Tử Vũ giữ nhà, khóa kỹ thư phòng. Trước khi , Tử Phúc, Tử Tình lại dặn dò bọn nó mấy lần, phải quan sát cho chặt chẽ. Bây giờ khác rồi, trong nhà có nhiều đồ vặt đáng giá.
Hai cữu nương Hứa thị cùng Triệu thị lần đầu tiên thấy Lâm Khang Bình, được phần lễ gặp mặt, hồng bao đều là lượng, Khang Bình điểm tâm đem từ kinh thành về đều cho mỗi nhà hai hộp, hai cữu nương được them xấp tơ lụa. Tặng bà ngoại Hà thị vải dệt và thêm ngọc như ý .
Hà thị và mấy cậu, cữu nương thấy Lâm Khang Bình tới cửa chào hỏi, thuyết minh kiện kia qua , cũng thở ra hơi lớn, nhất là Hà thị, còn lôi kéo Lâm Khang Bình lau nước mắt nửa ngày. Nguyên bản hai người cậu cũng cảm thấy hôn của Tử Tình rất vội vàng, có chút vừa lòng với thân phận của Lâm Khang Bình, mấy năm nay, bọn họ theo Tử Tình, trồng dưa hấu dương khoai, hàng năm có ít tiền thu, đối này cháu ngoại này rất thương, huống chi nàng là người biết đúng sai. Lần này thấy biểu của Lâm Khang Bình, nhìn diện mạo, vóc người, cùng với cách năng của , coi như là người từng trải việc đời, bàn cơm, mấy trưởng bối càng khảo sát càng vừa lòng, tươi cười mặt cũng càng ngày càng nhiều, xuất thân của Lâm Khang Bình cũng bị xem rất nhiều.
Khách và chủ cùng vui, Tử Tình bọn họ trở về trong nhà, lão gia tử bọn họ cư nhiên còn chưa , nhà Xuân Ngọc quả là vẫn đến, Tử Tình lo lắng nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình cho nàng ánh mắt trấn an, Tử Tình biết xằng bậy, nào biết xằng bậy trước rồi.
Xuân Ngọc thấy Lâm Khang Bình, trong mắt xuất tia ghen ghét cùng kích động, còn có sợ hãi, sau lại thấy Lâm Khang Bình cạnh Tử Tình, quần áo bằng lụa, Tử Tình vẫn mặc bộ quần áo cánh đào hôm qua, đầu lại thay trang sức mới, thấy thế nào thế nào cũng giống nha đầu ở nông thôn. Hai người đứng cùng nhau rất đẹp đôi. Xuân Ngọc tính tính, quần áo và trang sức này của Tử Tình chắc đủ cả nhà nàng dung trong ăn hai, trong lòng tiếc nuối.
Tử Tình nhìn Xuân Ngọc, thấy Đại Mao Nhị Mao, cũng thấy Hạ Ngọc. Vừa hỏi mới biết Hạ Ngọc đến, là ở nhà chuẩn bị đãi khách, ngày mai mời mọi người đến nhà mới của nàng. Tử Tình vào nhà, cầm lễ vật chuẩn bị trước cho Tiêu Tú Thủy ra, định , Tử Phúc dẫn Tú Thủy vào được, còn ôm đứa trẻ.
Tú Thủy vừa vào cửa hô: "Tình Tình, nghe ngươi tìm ta, có thứ gì tốt hiếu kính ta hả, nhanh lấy đến, ta dẫn nữ nhi của ta đến chúc tết ngươi nè, mau đưa hồng bao."
Tử Tình thấy, cười : "Ta cho ngươi biết, ta là tỷ tỷ của nó. phải trưởng bối, cũng có lễ gặp mặt đâu." xong mọi người đều nở nụ cười.
Thẩm thị nhanh lì xì hồng bao. Tử Tình dẫn nàng vào phòng của mình chuyện, hỏi chút việc nhà, lập tức lấy ra đôi bông tai chuẩn bị đưa cho nàng, Tử Tình biết nàng thích trang điểm, lại cho nàng cái nhẫn phỉ thúy, đôi khuyên tai phỉ thúy, tú thủy thấy, khen ngừng, thấy quần áo của Tử Tình còn : "Ta thích quần áo của ngươi, về nhà ta cũng làm bộ, còn trang sức của ngươi nữa, là đẹp, mua ở đâu vậy?"
Biết là lễ vật Lâm Khang Bình đưa, từ kinh thành mua đến, Tú Thủy cũng dây dưa, mang trang sức Tử Tình tặng lên, hỏi: "Đẹp ?"
Tử Tình thấy tính cách nàng vẫn như vậy, an lòng rất nhiều, hai người còn ít chuyện, lúc lão gia tử bọn họ muốn cáo từ nàng cũng về theo.
Tử Tình thấy mọi người cả, mới hỏi Thẩm thị: "Nương, đại bọn họ sao vô được nhà, sao thấy Đại Mao Nhị Mao?"
"Suỵt, đừng nữa, các ngươi bao lâu Đại Mao liền quỳ gối trước cổng, chúng ta cũng biết gì, sau này trước cổng có đống người, Đại Mao chủ động chuyện ấy, cẩn thận làm đổ mâm, còn làm hại ngươi bị hao tổn danh tiết, khóc lóc than thở, vừa vừa tự tát mình, mắng mình bằng heo chó."
"Ta biết, ta biết, tỷ tỷ, để ta tả lại cảnh đó cho Đại Mao, ta đứng nghe lúc lâu mà." Tử Hỉ cười hì hì.
ra Đại Mao quỳ gối ở cổng, tết nên người trong thôn ra ngoài thăm người thân nhiều, thấy nhiều người vây xem, Đại Mao mở miệng khóc kể: "Nhị cữu nuôi ta nhiều năm như vậy, lại cho ta đọc sách, ta làm sao có thể hại biểu muội chứ? Ta cố ý, ta chỉ thấy bạn cùng trường Chu Kế Tiên nên muốn trò chuyện mấy câu, bưng mâm hộ biểu muội, thấy nàng tới tới lui lui nên muốn giúp, ngờ trượt tay làm đổ mâm, làm hại danh tiết biểu muội bị hao tổn, tương lai ngẩng đầu như thế nào? Ta là bằng heo chó, lúc đó chỉ biết sợ hãi, lại biết kịp thời biện giải thay biểu muội, còn tưởng rằng cứ thế mà cho qua chuyện. Bây giờ cậu và cữu nương cho ta vào cổng, ta mới biết bản thân sai lầm lớn, xin mọi người thương xót, trò chuyện thay ta, tất cả lỗi lầm đều do ta, lien quán đến biểu muội, ta biết sai rồi. . ."
"Ta cũng lười nghe, trong thôn có ít người ào ào nghị luận, ngờ cháu ngoại Tăng gia là bạch nhãn lang, nuôi nhiều năm mà biết cảm ơn, xảy ra chuyện lại them giải thích,là kẻ nhát gan, còn có mấy đứa đọc sách ở học đường ném đồ ăn lên người , ngươi biết đâu, chật vật, hôm nay ta sảng khoái lắm." Thẩm thị cười .
"Sớm biết như thế lúc trước đừng làm, bây giờ thanh danh của nữ nhi hỏng rồi, có ích lợi gì nữa?" Tử Tình nghĩ tới việc này vẫn có chút nản lòng, sợ tương lai ảnh hưởng đến con mình.
" đến chuyện này, chúng ta đúng là phải nên cảm ơn các đường thúc đường thẩm và Tam bà bà của con, bọn họ luôn luôn giúp đỡ ngươi bác bỏ tin đồn, vì thế ít lần tranh cãi cùng người khác. Còn con trai nhà lí chính nữa, cũng luôn luôn giúp với ngươi, và nhiều gia đình cảm ơn cha ngươi dạy học, cũng giúp đỡ , lời đồn này mới bị lan tràn, cũng coi như trong cái rủi có cái may. Ngày ấy lí chính cùng người kia tới cửa cầu hôn là có tâm tư khác, nên quá lên, lúc về con trai lí chính cùng cha ầm ĩ trận, lí chính mới ra mặt bình ổn việc này, cha ngươi là tú tài, vì đứa thôn làng mới mở học đường, vài đứa trong nhà cũng đều là người trong sạch, nhiều năm như vậy mọi người đều biết thế nào, về sau trong thôn ai được việc này nữa."
"Thế bọn đại vào bằng cách nào?" Tử Tình hỏi.
"Sau này, đại bọn họ cùng tới với ông bà nội con, cha con cho bọn họ vào cổng, ông con khuyên, cái gì mà bọn họ biết sai rồi, đều là người nhà, xương đánh gãy còn lành được, sao có thể đoạn giao là đoạn giao, huống chi Đại Mao quỳ nửa ngày, người trong thôn cũng đều biết chuyện gì xảy ra, cứ để việc lớn hóa . Ta muốn, nhưng là tết, để Đại Mao quỳ gối ở cổng nhà chúng mình lâu được. nếu để bọn họ vào, đại của con cũng muốn quỳ xuống thôn nhân thấy lại đồn thành gì nữa."
"Ta còn biết vì sao hôm nay Đại Mao đến sớm rồi, nghe Nhị Mao , trước tết biết Đại Mao bị người nào đánh cho trận, người còn tím tái, ngủ đau rên hừ hừ, đáng lắm, còn nữa, bị chặt ngón tay." Tử Hỉ cười hì hì.
"Việc này cũng lạ, đại ngươi còn tưởng rằng chúng ta tìm người đánh Đại Mao, oán trách chúng ta ác độc, lúc đó cha ngươi bảo, nếu chúng ta muốn động thủ sớm động thủ rồi, sao có thể đợi mấy tháng sau được, hỏi Đại Mao cho ràng nhưng Đại Mao chết sống , chỉ là biết. A di đà phật, cuối cùng cũng nhận quả thế báo ." Thẩm thị xong, đột nhiên nghĩ tới gì đó, trước tết, phải Lâm Khang Bình trở về sao? Thẩm thị thâm ý nhìn Lâm Khang Bình.
Tử Tình cũng đột nhiên nhớ tới ngày ấy với Lâm Khang Bình chuyện Đại Mao xong, quả Lâm Khang Bình ra ngoài nửa ngày, hơn nữa, lúc đó, Tử Phúc còn ngừng nhìn ngoài cửa, sau khi trở về, Tử Tình thấy chân Lâm Khang Bình đầy nước bùn, nghĩ đến đây, Tử Tình cũng nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình cười : "Các ngươi nhìn ta làm gì? Nếu Tử Tình cản, ta cũng đánh rồi. Yên tâm, ta chọc phiền toái cho cha mẹ, chỉ cần về sau an phận thủ thường (bằng long với số phận, sống cuộc sống của mình), đừng trêu chọc Tình nhi nữa, ta tạm tha , bằng , ta cũng muốn lấy để luyện thân thủ (luyện võ)."
Tử Tình nghe ý của , tám phần là giáo huấn Đại Mao rồi, Thẩm thị cũng hiểu, cười cười, vui vẻ : "Lời này đừng ra ngoài kẻo phiền."
Nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải đến Kiều thôn, Thẩm thị để cả nhà sớm nghỉ, Hạ Ngọc mời Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đến, Thẩm thị thể để Tử Tình , ai ngờ Tử Tình còn phải chịu thương lần nữa.
Last edited by a moderator: 20/10/15
Phong Vũ Yên thích bài này.