1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121: bạt tai

      Điền thị suy nghĩ, song phương cất hôn thư, nghi thức liền kết thúc, chỉ còn chờ quan phủ xin phép chút, thừa lại chính là Thẩm thị thu xếp cả nhà ăn cơm, lão gia tử cùng Tăng Thụy Tường, Chu chưởng quầy, Lâm Khang Bình bàn, có người nam khác nhà, nên Điền thị cùng Hà thị và Thẩm thị mở thêm bàn ở gần bếp.

      Chu chưởng quầy cười : "Tăng lão gia đúng là có mắt nhìn tốt, , đứa Khang Bình này ta cũng coi vài năm, ổn trọng, thông minh, có thể chịu khổ, có tiền đồ. Ngươi yên tâm, ta biết nên làm thế nào."

      Tăng Thụy Tường hai tay nâng chén kính rượu: "Cảm tạ, rất cảm tạ, đừng lời dư thừa nữa, uống rượu."

      Điền thị nghe Chu chưởng quầy , nổi lên nghi vấn trong lòng, trực tiếp Thẩm thị hỏi: "Cái gì mà gọi là ‘nên làm thế nào’? Chẳng lẽ Tử Tình đính hôn có tình khác, ta rồi, lão đại lão nhị cũng chưa đính hôn, nàng gấp vậy làm gì? Đến cùng là xảy ra chuyện gì, đám đều coi chúng ta là người chết à?"

      "Nương, làm gì có tình khác, chẳng qua là thấy đứa Lâm Khang Bình này điều kiện được, quen biết cùng chúng ta, nghĩ lỡ mất thôi, năm nay cũng mười bảy, cùng tuổi với Phúc nhi. đến Phúc nhi, năm nay cũng nên cho xem xét nhà tốt." Thẩm thị đáp.

      "Thông gia muội tử cũng quá sốt ruột chút, ngươi yên tâm , con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta già rồi, đừng quản việc này, cứ sống yên ổn mấy năm nữa ." Hà thị .

      Điền thị muốn phản bác, chuông cửa vang, Tử Hỉ chạy tới mở cửa, người đến cư nhiên là cả nhà Xuân Ngọc, Xuân Ngọc vừa vào cửa liền hét lên: "Nhị ca, ngươi cũng quá keo kiệt , thế nào cũng là chất nữ của ta đính hôn, sao đến bữa cơm cũng mời chúng ta ăn? Chẳng lẽ là vì thân phận con rể rất cao, sợ chúng ta đến mất mặt à. Hay bởi vì thân phận con rể quá thấp, mời khách, tùy tùy tiện tiện liền gả . Ta nhớ ngươi từng , Tử Tình là bảo bối trong lòng ngươi, sao đính thân còn lén lút. Ta muốn nhìn xem tên nô tài kia có gì tốt hơn Đại Mao? Người đâu, là ai?"

      Thẩm thị nghe xong, tức giận sắc mặt trắng bệch, Tử Tình vội đỡ nàng, Tăng Thụy Tường ra, nhìn chằm chằm Xuân Ngọc : "Ngươi nếu im lặng đến ăn ly rượu mừng, ngươi liền thành thành ngồi xuống rồi sau đó dẫn cả nhà ngươi về. thế nào ta cũng là nhị ca của ngươi, để ngươi giương oai ở đây, cũng nhìn xem hôm nay là trường hợp gì à?" Tăng Thụy Tường xong, nhìn Điền thị cái, ngày đó ràng giao đãi với bà, bảo cần cho nhà Xuân Ngọc, bản thân cũng định mời khách .

      Lão gia tử ra, trừng mắt nhìn Điền thị, cũng với Xuân Ngọc: "Ăn cái gì mà ăn, nhị ca ngươi cùng con rể mới vừa vặn muốn huyện. làm gì có thời gian mà chiêu đãi các ngươi."

      Lâm Khang Bình cũng ra, hỏi: "Vị này là của Tử Tình à, vừa rồi là ngươi muốn gặp ta sao? biết có gì chỉ giáo?"

      Xuân Ngọc liếc mắt nhìn Lâm Khang Bình, hỏi: "Ngươi có thể kêu à? Có gì mà ngươi vội vã kêu ta là , ta thấy ngươi cũng chỉ thế thôi. Chỉ cao hơn Đại Mao nhà ta ít, có gì đặc biệt hơn người, phải muốn che đậy? Cũng biết nhị ca thích ngươi cái gì? Đại Mao nhà của ta tốt xấu gì còn đọc sách mấy năm, còn bằng nô tài à?"

      "Ta cho rằng của Tình nhi cũng là của ta, muốn xin hỏi vị đại thẩm này, ngươi vì sao muốn gặp ta? Mở miệng ngậm miệng nô tài, vị đại thẩm này vậy cũng chưa từng nghe qua câu à, người gác cổng nhà tể cũng là quan thất phẩm. Ngươi bậy bạ, đắc tội ta quan trọng, chỉ sợ ngày nào đó đắc tội người nên đắc tội, có ngày ngươi hối hận." Lâm Khang Bình chậm rì rì .

      Yến Nhân Đạt kéo Xuân Ngọc, thầm vài câu, Xuân Ngọc vẫn phục, căm giận : "Cái gì chứ, ta cũng tin, Đại Mao nhà của ta còn tìm được người hơn Tử Tình? Cũng chỉ có các ngươi coi nàng làm bảo bối, chờ ngày nàng cũng làm ra chuyện giống Tử Bình, . . ."

      Xuân Ngọc chưa xong, Tăng Thụy Tường "Chát" cái, cho nàng bạt tai, bạt tai này chỉ làm Xuân Ngọc ngây dại, cũng đem Điền thị cùng lão gia tử, còn có Thẩm thị nữa đều ngây dại, tất cả đều nhìn .

      Tăng Thụy Tường chỉ vào Xuân Ngọc, mắng: "Đây là lời mà người à? Ngươi cũng có con trai con à? Ngươi có thể tùy ý để người khác hắt nước bẩn vào người con ngươi ? Danh dự của nữ nhi ta có thể để ngươi tùy tùy tiện tiện xấu hả?"

      Xuân Ngọc ôm nửa bên mặt, nhìn Tăng Thụy Tường bằng vẻ mặt thể tin, nhị ca luôn luôn yếu đuối dễ chuyện, hôm nay lại ra tay đánh nàng? Nhưng lại là đánh trước mặt cha mẹ cùng người ngoài, nàng khó thở cũng quên khóc lóc om sòm, nhìn Tăng Thụy Tường, nhìn nhìn Điền thị, giống như choáng váng.

      "Cho dù Xuân Ngọc có sai, cũng là nhất thời hồ đồ, ngươi làm ca ca cũng thể đánh nàng trước mặt mọi người, nàng vài câu là được. Huống chi còn có người làm cha làm nương đứng bên hả?" Điền thị đau lòng nhìn Xuân Ngọc.

      "Ta vẫn thấy đúng là nên đánh, nếu Tường nhi ra tay, ta cũng muốn ra tay, đừng gì nữa, chúng ta thôi." Lão gia tử xong, lại chuyển hướng chu chưởng quầy, : "Xin lỗi, vị chưởng quầy này, làm ngươi chê cười rồi, đều tại ta biết dạy con . Nhưng đứa cháu này của ta rất tốt, phải lão già như ta khoe khoang đâu, tiểu thư nhà giàu ta chưa thấy qua, nhưng trong thôn này ai qua nó cả. Thứ nhất là nó còn , thứ hai là nó cũng thường ra ngoài, cho nên đến nay có người tới cửa cầu hôn, các ngươi người thứ nhất, nếu có ý kiến gì, bây giờ nha môn làm gì, nếu lo lắng có cái gì tốt, hoặc là chúng ta giấu diếm các ngươi cái gì, muốn hối hận cũng kịp."

      Chu chưởng quầy nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nhanh : "Nghe lời ông nội , bây giờ nha môn, vừa vặn ngồi xe ngựa nhà Chu thúc. Ngươi , nhạc phụ?"

      "Khang Bình, ngươi vào đây, ta có lời muốn với ngươi." Thẩm thị đột nhiên .

      " cần, nhạc mẫu, đừng thêm gì nữa, nha môn cũng sắp đóng cửa, lần sau ta đến nghe. Ta muốn cưới Tình nhi, sau này mặc kệ có xảy ra chuyện gì, ta đều hối hận. Ta thề, đời này ta chỉ cưới mình Tình nhi, ta nhất định rời bỏ Tình nhi, ở đây có các vị làm chứng. Nếu như ngày nào đó ta làm sai, ta chết." Lâm Khang Bình lời có khí phách.

      "Muội phu, vốn ta còn có chút xem trọng ngươi, nghĩ đến ngươi đọc sách. Nhưng vừa rồi ngươi chuyện, ta là có chút phục ngươi, trước kia là ta đúng, có mắt." Tử Lộc tiến lên, vỗ bả vai Lâm Khang Bình.

      "Tỷ phu, ta cũng xem trọng ngươi, ngươi oách ." Tử Hỉ . Tử Thọ ở học đường nên ở nhà.

      "Khang Bình đều như vậy rồi chúng ta vẫn nên nhanh thôi." Chu chưởng quầy .

      Tăng Thụy Tường dẫn Lâm Khang Bình rồi, lão gia tử cũng mang theo nhà Xuân Ngọc , chờ khách nhân vừa , Hà thị lôi kéo tay Tử Tình, vào phòng ngủ, : "Đứa , ủy khuất ngươi rồi, của ngươi cũng kỳ quái, cũng may hôm nay cha ngươi cuối cùng cũng kiên cường, bằng , nương ngươi còn biết tức giận thành dạng gì nữa? Mà của ngươi sao lại vậy?

      Tử Tình nghĩ bà còn biết chuyện xảy ra vào tháng giêng, nên ngọn nguồn tình ra, Hà thị nghe xong lắc đầu: "Đó là nhà kiểu gì chứ? May mà lúc này cha ngươi có nghe bà nội ngươi, bằng , lão bà tử nwh ta cũng phải liều mạng phản đối, nữ nhi của ta - nương ngươi khổ mười năm sau, bà ngoại cũng muốn ngươi chịu khổ, nương ngươi cũng liều chết phản đối . Đứa , bà ngoại ngờ ngươi lại đính hôn nhanh như vậy, nương ngươi lí do, ta bị hù nhảy dựng, đứa , ngươi cũng đừng oán hận cha nương ngươi, người ta nhà giàu bề ngoài đẹp, ra nữ nhân chỉ cần vào nhà cao cửa rộng kia, cả đời bị giam cầm, nhất là người có thế lực như ngươi, chỉ sợ mạng ngươi còn khó giữ, cha mẹ ở nhà sao biết được chuyện gì xảy ra? Ngươi cũng lớn, phải thông cảm cho nương."

      "Bà ngoại, con hiểu mà, con oán hận gì, ta cũng muốn tiến nhà cao cửa rộng, cửa rất cao, con với tới."

      "Bà ngoại biết ngươi là người thông thấu, bà ngoại thấy, lấy tướng mạo của ngươi, vạn dặm mới tìm được người, cũng là ngàn dặm với tìm ra được người như con, sống ở nông thôn có chút ủy khuất. ra, lúc ngươi mới sinh, ta nhìn thấy diện mạo của ngươi, rất giống mẫu thân ta, hơn nữa, trí tuệ của ngươi cũng giống nàng, nghe nàng cũng là mất ba bốn năm học tay nghề thêu, lấy tay nghề thêu thùa sống ở nhà giàu, nhưng nghĩ tới, hôm nay ngươi cũng đụng phải nan đề nàng từng gặp, hơn nữa, ngươi cũng chọn con đường giống nàng."

      Lời Hà thị gợi lên quan tâm của Tử Tình, nàng nghe Thẩm thị qua, là tú nữ ở nhà giàu Hàng Châu ra, làm sao có thể trằn trọc ngàn dặm xa xôi trở về nhà cũ, gả cho nông phu, bên trong khẳng định có rất nhiều xót xa mà người khác biết, biết vì sao, trong lòng Tử Tình đột nhiên cảm thấy đau nhói, hỏi: "Bà ngoại, bà cố của con là người thế nào, bà có thể kể chút cho con biết ?"

      Hà thị nghe xong lời Tử Tình , ánh mắt nhìn về ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư, lâu sau mới câu, "Có cái gì để đâu, dù sao cũng là nha hoàn nhà có tiền, tú nương cũng là nha hoàn, lại bị công tử nhà đó coi trọng, nha hoàn bị chính thê (vợ cả) làm cho cùng đường, cũng may lão phu nhân niệm tình cũ, chấp thuận để nàng thoát nô tịch (kiếp nô tài), trằn trọc trở lại nhà cũ lập gia đình mà thôi. Nhưng là nương ngươi, ta cuối cùng cho rằng, bằng bộ dạng của nàng cùng tay thêu thùa, gả cho nông phụ ủy khuất, tuyển đến tuyển liền tuyển cha ngươi, kết quả, ngươi nhìn nhà nội ngươi , cũng có thể nghĩ đến năm đó nương ngươi sống thế nào, hôm nay ta thấy Khang Bình còn hơn cha ngươi ít."

      Lời Hà thị xúc động tâm của Tử Tình, cũng nhìn ngoài cửa sổ, trầm tư.

      Hai người đính hôn xong, Thẩm thị dẫn Tử Lộc An Châu thành, phòng trọ là Lâm Khang Bình tìm, tương đối quen An Châu thành. Tăng Thụy Tường cũng dạy ở học quán, mỗi ngày Tử Tình cùng bà ngoại và tiểu muội vọi vàng cây ăn quả phía sau núi, ngày thời gian, cảm giác rất nhanh qua.

      Đương nhiên mấy ngày này, Lâm Khang Bình hầu như ngày nào cũng đến, cùng Tử Tình xới đất, làm cỏ, bón phân cho dưa hấu, còn tuần tra mỗi ngày sau núi, nhặt trứng gà, đem phân gà dê xúc đổ vào dưới gốc cây, cảm tình của hai người cũng dần dần tăng ôn, chủ yếu là Tử Tình biết đối phương là chồng tương lai, nên liền buông ra tâm tư để tiếp nhận , khi rãnh rỗi còn làm quần áo giày dép cho Lâm Khang Bình, trong nhà có sẵn vải dệt cũng mà.

      Này ngày, hai người ở vội vàng, nghe thấy ngoài cửa có trận tiếng vó ngựa, thẳng đến cổng.


      Chương 122: Văn Tam

      Tử Tình đù giỡn cùng Lâm Khang Bình, ngày đính hôn đó, Lâm Khang Bình câu "người gác cổng nhà tể cũng là quan thất phẩm" để uy hiếp Xuân Ngọc, Tử Tình hỏi chẳng lẽ có người đắc tội , có thể mượn thế lực của Văn gia đến sao?

      Lâm Khang Bình cười trở về câu: "Ngươi chẳng lẽ biết có câu thành ngữ ‘cáo mượn oai hùm’?"

      Tử Tình nghe xong, cười ha ha, lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa đứng ở cửa, vội vàng đem cửa mở ra, ý cười mặt còn chưa tan, chỉ thấy người nhảy từ ngựa xuống, hỏi Tử Tình: "Vì sao? Vì sao?"

      Tử Tình tập trung nhìn vào, nguyên lai là Văn Tam, đính hôn gần tháng, nên đến cuối cùng đến, nhưng Tử Tình chỉ có thể giả bộ hồ đồ, hỏi: "Cái gì mà vì sao? Ta ngươi hỏi cái gì?"

      "Ngươi ? Được, để ta làm cho ngươi , vì sao đính hôn? Vì sao đính hôn nhanh như vậy? Vì sao đợi ta? Vì sao ta được? hơn ta chỗ nào? có thể cho ngươi thứ gì ta đều có thể cho ngươi thứ đấy, vì ngươi, ta trở mặt tổ mẫu, ngươi đừng gả cho , được ?" Văn Tam câu đầu khí thế bức người, càng về sau càng khẩn cầu, trong lòng Tử Tình ê ẩm.

      Lúc này, Lâm Khang Bình lại, lôi Tử Tình ra đằng sau lưng, : "Ngươi đừng trách nàng, nàng biết gì cả, là ta nghe nhạc phụ muốn tìm gia đình đính hôn cho Tử Tình, nên ta cầu thân, thẳng thắn mà , hôm nay ta đính hôn cùng Tử Tình, Tử Tình cũng đính hôn cùng người khác, người kia phải là ngươi. Ngươi biết , ta cũng thích nàng, vì nàng, cái gì ta cũng làm, ngươi đừng quên, năm đó đồng ý với ta, ta làm được, còn ngươi?"

      "Ta nhớ đồng ý ngươi chuyện gì, ta chỉ , năm năm sau, ngươi có thể có tự do hoàn toàn, ta cũng tạm thời dây dưa nàng, nhưng ta cũng đồng ý buông tay như vậy, ta chỉ nghĩ an tâm đọc sách, tương lai có lợi thế đàm phán với nhà ta. Là ngươi, là ngươi giở trò quỷ, ràng ngươi biết ta thích nàng, ngươi còn cướp của ta, thừa dịp ta an tâm đọc sách ở đây, giở trò quỷ quái lừa nàng đính hôn với ngươi, vì sao? Khang Bình, nhiều năm như vậy, ta luôn luôn coi ngươi làm hạ nhân, luôn luôn coi ngươi làm huynh đệ dư. Ngươi vì sao làm vậy? Ngươi tặng nàng cho ta, được ?" xong Văn Tam lên, với Lâm Khang Bình.

      Tử Tình thấy vậy, vừa định mở miệng, nghe câu của Văn Tam kế tiếp, ngược lại yên tĩnh muốn nghe Lâm Khang Bình trả lời thế nào, nếu Lâm Khang Bình vì muốn đắc tội thế lực của Văn gia hoặc thân phận thiếu gia của Văn tam, muốn tặng mình , Tử Tình lập tức hối thân (hủy bỏ đính thân), nam tử như vậy đáng để mình trả giá.

      Lâm Khang Bình lui lại bước, : "Ta cướp gì của ngươi cả, ta cũng thể tặng, Tử Tình phải đồ vật, nàng là con người, nàng cũng có suy nghĩ của chính mình, có cuộc sống mà mình muốn! Ngươi tự hỏi ngươi , ngươi có thể cho nàng cái gì? Trừ bỏ tiền tài, ngươi có thể cho nàng cái gì? Văn gia có thể nhận nàng sao? Ngươi cảm thấy có năng sao? Ngươi muốn đem thiên kim quan nhất phẩm kia đặt ở vị trí gì? Ngươi cảm thấy để Tử Tình theo ngươi làm thiếp, làm oán phụ như hậu viện Văn gia, ngươi biết là ủy khuất nàng à? Chính ngươi cũng , đành lòng ủy khuất nàng."

      "Nhưng ta nỗ lực, ta náo loạn chỗ tổ mẫu, ta đáp ứng học giỏi, ta thay nàng tranh thủ vị trí bình thê, còn nữa, ta đối tốt với nàng, ở trong lòng ta nàng khác biệt, ta thương nàng. Có phải ngươi những điều này với nàng, làm làm sợ, có phải phải? Ngươi sao? Ngươi có năng lực cho Tình nhi cái gì?"

      "Ngươi cảm thấy thiên kim nhất phẩm kia đáp ứng cùng ngồi cùng ăn với nữ tử nông thôn à? Cho dù ngươi thương nàng, ngươi cảm thấy chính thê của ngươi có thể dễ dàng tha thứ tất cả sao? Nàng dễ dàng tha thứ mình bị bại dưới tay thôn (nữ tử nông thôn)? Tuy rằng Tử Tình phải người thôn chân chính, nhưng trừ hai ta, trong mắt người ngoài, Tử Tình phải là nha đầu nông thôn sao? Ai biết nàng có thủ đoạn gì để đối phó Tình nhi, đến lúc đó chính ngươi ‘ốc còn mang nổi mình ốc’ (thân mình còn lo chưa xong, còn lo người khác), ngươi muốn Tình nhi dựa vào ai trong cái nhà tù kia? Ngươi nhẫn tâm để Tình nhi như hoa tươi từ từ héo rũ ở hậu viện của ngươi hả? Mà ta lại khác, đời này ta chỉ biết có mình nàng, chỉ biết thương mình nàng, ta thề. Tuy rằng cuộc sống kham khổ ít, nhưng ta nỗ lực, để Tình nhi sống cuộc sống nàng muốn, thiếu gia, ngươi về , ta đồng ý chuyện giúp ngươi năm năm, nhất định làm được, ngươi yên tâm."

      "Ngươi dựa vào cái gì mà thế hả, ngươi phải Tử Tình, ngươi làm sao mà biết Tử Tình đồng ý, nếu phải ngươi thừa dịp ta ở đây mà phá rối, Tử Tình chưa hẳn lựa chọn ngươi." Văn tam thừa dịp Lâm Khang Bình chú ý, lại đẩy chút, Lâm Khang Bình đứng vững, ngồi xuống đất.

      Lâm Khang Bình muốn mở miệng, Tử Tình kéo lên, đứng bên cạnh , : "Văn tam, ta luôn luôn coi ngươi là bằng hữu (bạn bè), ta biết ngươi sống trông gia đình như vậy, khó tránh khỏi có bằng hữu, cảm thấy độc. ra, ngươi cũng nhận tình cảm của ngươi, cái ngươi gọi là thích chẳng qua là cảm thấy ta mới mẻ, khác thiên kim tiểu thư cổng lớn nhà cao ở quanh ngươi, mà ta lại trùng hợp cho ngươi phần tình bạn ngang hàng, tình bạn này làm ngươi ấm áp, ngươi khuyếch đại ấm áp này lên, tạo thành cái gọi là ‘’. Mà ra, trong nội tâm ngươi cũng có tình bạn ngang hàng, ngươi luôn luôn là người cao cao tại thượng, bố thí thứ mà ngươi thích. Ngươi đừng gấp gáp phủ nhận, thử hỏi, có người nào thiệt tình muốn coi là bạn bè mà tên cũng chịu ra, ta quen ngươi cũng vài năm, đến nay ta còn biết tên của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi tâm sao?"

      "Ta thích ngươi, ngươi biết, lúc ta còn chưa biết ngươi, cha ta ngươi là người cơ trí, trí tuệ, năm đó, lúc tổ phụ (ông cố nội) ta qua đời, phụ thân ở nhà chịu tang, thuận tiện quản lý gia tộc sản nghiệp, Chu thúc bỗng nhiên đem nửa quả dưa hấu lại, phụ thân ăn qua, quả ngạc nhiên, ở nông thôn mà có dưa hấu chín sớm. Nhưng việc này cũng cần tự mình qua, chính là nghe Chu thúc người bán dưa hấu là nha đầu năm sáu tuổi ở nông thôn, phụ thân ở nhà vừa vặn có chuyện để làm, liền qua nhìn ngươi. Trở về , ngờ nha đầu năm sáu tuổi ở nông thôn, riêng gì mồm miệng lanh lợi, còn biết chữ, ta liền nhớ kỹ ngươi. Lần thứ hai, là lúc ngươi bán đèn lồng, phụ thân vừa lúc ở nhà, có ấn tượng với ngươi, nhìn xem hai năm nay ngươi có gì biến hóa , ta nghe xong cũng rất tò mò, muốn theo. Ta còn nhớ hình ảnh lúc đó, ngươi sợ cha ta mua đèn lồng, bộ cẩn thận lấy lòng, nhưng để người khác chán ghét. Khi đó, ta có chút thích ngươi, cũng có cơ hội gặp mặt nào, ta cũng cho đó là tính tình con nít. Cho đến hai năm sau, chúng ta ở đường gặp nhau, ta mới cảm thấy ta quên được ngươi, nhìn thấy ngươi vui vẻ, nhưng ngươi lại quên ta mất."

      lời Văn tam làm Tử Tình nhớ tới chuyện va chạm xe ngựa, thời gian nhoáng cái mà qua, hài đồng ngây ngô năm đó bây giờ thành thiếu niên, nhưng năm đó bản thân sao có thể đoán trước hôm nay có chuyện này?

      Tử Tình vừa định mở miệng, Văn tam tiếp tục : "Ta cho ngươi biết tên cũng là có nguyên do, cha ta cha từng làm tuần muối ngự sử (quan kiểm tra thu thuế muối, muối là thứ đánh thuế cao nhất ở đây nhé), năm đó ở Dương Châu, biết đắc tội với ai, ta bị bắt cóc, tuy rằng sau này ta bình yên vô về nhà, nhưng đến cùng cũng bị lo sợ cùng tra tấn. Về sau, phụ thân bảo ta đừng để người ngoài biết thân phận của mình. Rồi ta thành thói quen tên, bây giờ ta cho ngươi biết, ta gọi là Văn Hạo Vũ." Văn tam lại biểu cảm ủy khuất nhìn Tử Tình, Tử Tình cảm thấy đau đầu.

      "Văn Hạo Vũ, xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi, nhưng ta thích hợp với ngươi, Bình ca đúng, ta chính là nha đầu nông thôn, thứ nhất: ta thích được cuộc sống trong gia tộc lớn, ta cây cỏ dại, nuôi mãi tỏng phòng nhanh héo rũ, nương ta hay , người phải biết chỗ nào hợp với mình mới sống tự tại được, vị trí của ta là ngay tại nông thôn. Thứ hai: ta có khả năng cũng đống nữ nhân chia xẻ trượng phu, huống chi ta còn phải là người lớn nhất, ta có khả năng để bản thân trở thành oán phụ, ngươi nhẫn tâm để ta trở thành hạng người như vậy sao? Ta hi vọng chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu cười, còn ngươi, về nhà tắm nước ấm, ngủ giấc, tâm tình như ngươi tưởng tượng, năm, hai năm, lúc ngươi nhớ tới xúc động của thời niên thiếu, ngươi cảm thấy rất nhàng bình thường. Còn nữa, hi vọng ngươi oán hận Bình ca, ở trong lòng , ngươi chỉ là thiếu gia, cũng là thân nhân duy nhất trong mấy năm nay của ."

      Văn Hạo Vũ nghe xong, cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi phải là ta, làm sao biết ta đau lòng thế nào? Ngươi dễ dàng như vậy vì ngươi đâu phải ta. Ta nghe trộm được tổ mẫu cùng cha ta chuyện, mới biết được ngươi đính hôn, vội vàng trở về gặp ngươi."

      Nguyên lai ngày ấy sau khi Chu chưởng quầy trở về, tìm cơ hội cùng Văn lão gia Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đính hôn, Văn lão gia ngoài ý muốn, trầm ngâm hồi lâu, mới câu, "Đáng tiếc , tiện nghi cho tiểu tử kia rồi. Cũng được, người ta quyết định, ta cũng thể cưỡng cầu."

      Mấy ngày sau, Văn lão gia vừa vặn vào kinh có việc, cùng Văn lão phu nhân bàn hôn của Văn tam, lão phu nhân ra tâm Văn tam, Văn lão gia mới : "Mẫu thân xin yên tâm, việc này xảy ra, tất cả chỉ là Tam nhi nhất sương tình nguyện (đơn phương ý mờ), nha đầu nông thôn kia đính hôn rồi, đính hôn cùng cùng gã sai vặt Khang Bình của Tam nhi."

      Văn tam vừa vặn lại thỉnh an, nghe được đoạn hội thoại này, vội chạy vào hỏi: "Cha, đây là à? Làm sao có thể? Cha, ngươi gạt ta phải ? Cha, ngươi mau , ngươi gạt ta phải ?"

      "Làm càn, ngươi nhìn ngươi , ngươi là cháu ruột con trai trưởng Văn gia, làm sao có thể tùy ý lấy nha đầu nông thôn? Nàng lại buông tha cho ngươi, gả cho hạ nhân, nữ tử như vậy cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn thấy Văn gia chúng ta có gia nghiệp bao lớn! Ta còn tưởng rằng là dạng nữ tử gì, đáng giá để ngươi nhớ thương như vậy, nguyên lai là nha đầu ở nông thôn, nhưng có chút hiểu biết, biết Văn gia chúng ta phải tùy tiện làm mèo chó, vì điểm này nên chúng ta cũng khó xử nàng." Văn lão phu nhân lớn tiếng .

      "Tổ mẫu, ngươi phải là ta, sao biết ta tâm đến cùng có bao nhiêu đđau khổ thế nào?" Văn tam xong, bỏ chạy.

      "Ta đúng là cam lòng, ra roi thúc ngựa ngàn dặm tìm đến, muốn hỏi kết quả, cũng chỉ làm đau lòng thêm, chẳng lẽ ta sai lầm ư?" xong cũng chờ trả lời, leo lên ngựa ra . Lâm Khang Bình lo lắng tự mình trở về, cưỡi ngựa đuổi theo .

      Chương 123: Hạ Ngọc bệnh nặng

      Thấy bóng lưng bị thương của Lâm Khang Bình, Tử Tình cũng vô tâm tư làm việc khác, đặt mông ngồi cỏ, ngay từ đầu còn tưởng mình chủ động trêu chọc , làm sao có thể bất tri bất giác ( nghĩ cảm nhận: biết lúc nào) liền tổn thương , bỗng nhiên lại nghĩ đến Lưu Sầm kiếp trước, vì cái gọi là tiền đồ cùng nghiệp mà từ bỏ bản thân, còn muốn để mình chịu khổ, người nam nhân cưới nữ nhân, kết quả là vì gì? Lâm Khang Bình cũng luôn miệng cho bản thân cuộc sống mình muốn, vấn đề là Tử Tình còn chưa có nghĩ ra tương lai mình thế nào, cam tâm sao? Kiếp trước đọc tiểu thuyết xuyên , người nào mà vui vẻ song cao lên thuyền, nhúng chàm hoàng tộc cũng là vương gia tướng quân gì đó, tối thiểu cũng là đẹp trai nhà giàu, vừa nhìn làm nữ chủ rơi nước miếng, háo sắc gì gì đó, nhưng Tử Tình lại được thế, Văn tam cùng ca ca đệ đệ nhà mình đều thuộc điển hình trắng trẻo dễ thương, Tử Tình có lẽ là thẩm mỹ khác biệt, Lâm Khang Bình thuộc loại cao lớn, mặt mày hẹp dài, mắt hai mí, sống mũi cao thẳng, giống người phía nam mũi tẹt chiếm đa số, thoạt nhìn lạnh lùng, sử dụng từ đại để hình dung rất ‘nam tính’, tiếp xúc vài năm, cảm thấy thận trọng, săn sóc, nhưng mình lại ở tỏng cái thôn ngẩn ngơ bảy tám năm, con đường tương lai nên thế nào? Tử Tình có chút mê mang.

      Tử Tình cũng biết suy nghĩ cái gì, cũng biết trải qua bao lâu, nghe thấy tiếng vó ngựa, mới phát Lâm Khang Bình quay lại, Lâm Khang Bình xuống ngựa, đóng cửa, đến bên người Tử Tình, mân miệng, cũng chuyện, xoay người ôm lấy Tử Tình, Tử Tình liền phát hoảng, giãy dụa , vẫy vẫy chân cẳng có chút tê rần, câu: "Chân tê rần rồi." xong lại tự mình gõ gõ chân mấy cái.

      Lâm Khang Bình lập tức ngồi xổm xuống, giúp nàng xoa nắn cơ bắp cẳng chân, chờ Tử Tình bình thường trở lại mới dừng tay, Tử Tình rất là ngoài ý muốn. Hỏi: "Vì sao ngươi đối xử tốt với ta như vậy?"

      " vì sao cả, chỉ muốn đối xử tốt với ngươi." xong, đứng dậy, cầm tay Tử Tình vào nhà.

      "Ta hỏi ngươi, phụ thân của Văn tam sắp mãn tang chưa? Sao về làm quan?"

      "Phụ thân làm tuần muối ngự sử vài năm. Đó là công việc béo bở, người ngoài ồn ào huyên náo, bề muốn tìm cơ hội thu dọn lũ sâu mọt (quan tham nhũng). Nhưng luôn luôn e ngại mặt mũi của tổ phụ thiếu gia, lão gia cũng luôn luôn muốn tìm cơ hội thoát thân. Vừa vặn tổ phụ thiếu gia ốm chết, ba năm có đại tang, lão gia cảm thấy cuộc sống bây giờ tự tại, nếu vào quan trường nữa lần sau có cơ hội thoát thân dễ như vậy. Chuyện này ngươi hiểu đâu, ngay cả ta cũng ràng lắm, Văn gia rất phức tạp, chức quan của lão gia lại coi là thấp ở Văn gia, việc hôn nhân của thiếu gia là do lão phu nhân tự mình định đoạt, ai có thể thay đổi."

      Tử Tình học ngành kỹ thuật, cũng hiểu tuần muối ngự sử là chức bao lớn, chỉ biết là công việc béo bở mà ai cũng thèm dãi, ở văn gia lại phải chức quan lớn lao gì, nhưng mà thế liên quan gì đến mình?

      "Cũng đúng, việc này quá xa xôi với chúng ta, ngàn lượng ngân phiếu của ta ngươi muốn lấy à? Tuy rằng chúng ta còn chưa trở thành người nhà. Nhưng cũng phải tính toán cho tương lai, bạc này ngươi cầm làm tiền vốn, làm năm. Kiếm bạc rồi ngươi cũng mua cái núi hoang hoặc mảnh hoang lớn, ta bên này ươm cây giống, ngươi thấy được ?"

      "Được, ta nghe ngươi, nhưng bạc lời được là của ngươi, còn bạc mua đất đai ta có cách, bạc này ngươi giữ để làm vốn riêng , phải ngươi thích mua những thứ ngạc nhiên cổ quái à? Để lại trong tay ngươi rất tiện tiện, về sau, đừng thêu thùa nhiều nữa, ánh mắt bị thương tốt, chuyện bên ngoài có ta."

      "Có ý gì, chẳng lẽ bạc của ngươi ngươi muốn tự mình cất, chuẩn bị giao cho ta? Ta cho ngươi biết, bạc của ta là của ta, bạc của ngươi cũng là của ta, ngươi cũng là của ta luôn."

      "Xì." Lâm Khang Bình nghe xong, rốt cục nhịn được mà nở nụ cười, cuối cùng vươn tay xoa xoa tóc Tử Tình, cười : " ngại xấu hổ à, học nơi nào hử?"

      Tử Tình véo tay phen, Lâm Khang Bình vui vẻ : "Được rồi, ta là của ngươi, tất cả đều là của ngươi, nếu , bây giờ người lấy luôn ."

      "Làm ngươi cười cũng khó nhỉ, ta còn tưởng rằng ngươi cười nữa chứ. Vừa vào cửa mặt phụng phịu cau có, hại ta còn cho rằng mình làm sai chuyện gì nữa, ngươi xem, ngươi cười rất dễ nhìn, giống ánh mắt trời ngày đông vậy, ấm áp." Tử Tình nhìn ánh mắt , con ngươi màu hổ phách, trừ bỏ bóng dáng Tử Tình, chút tạp chất (thứ khác), tóc dùng trâm cài phỉ thúy, quần áo vải bông xanh đen, áo khoác màu đen, cũng coi như ngọc thụ lâm phong (dáng ngài ngọc lập, ý là đẹp trai đó), cao hơn Tử Tình hai mươi cm, bởi vì Tử Tình còn đến bờ vai của .

      "Tình nhi, chỉ cần ngươi cảm thấy ấm áp là tốt, ta chỉ làm ánh mặt trời của riêng ngươi." Lâm Khang Bình cầm lấy tay Tử Tình, nghiêm túc , đánh gãy Tử Tình mơ màng.

      Tử Tình ngờ Lâm Khang Bình có thể ra những câu văn thơ bay bổng như vậy, hai người nhìn nhau, Tử Vũ ra kêu Tử Tình mở cửa, chuông cửa vang.

      Điền thị mắt đỏ hồng đứng ngoài cổng, Tử Tình liền phát hoảng, chạy nhanh dẫn bà mang vào phòng, hỏi: "Bà, xảy ra chuyện gì?"

      "Nương người ở đây, ngươi nhặt rổ trứng gà , nhị ngươi về đây, sinh bệnh, trứng gà trong nhà bị ta bán lấy tiền hết rồi."

      "Được, ngươi chờ, mà nhị ta đến cùng là bị bệnh gì?" Tử Tình hỏi.

      Điền thị bắt đầu rơi lệ, nguyên lai mấy ngày hôm trước nhị bỗng nhiên thèm thịt, trong nhà có thịt tươi, đành phải nấu ít thịt khô, ăn vài miếng, nàng luôn luôn ăn đồ , ăn thịt khô thấy thân thể có chút thoải mái, đành phải nằm ở nhà, nhưng ngày cày bừa vụ xuân này, người trong nhà đều vội vàng, chỉ có nàng cả ngày nằm ở giường, mẹ chồng rất là khó chịu, cả ngày cãi nhau, nhị giận dữ quán nên bị bệnh, bây giờ uống nước cũng ói ra, nhị dượng tìm đại phu, uống thuốc mấy thang, hơi ổn định xuống dưới, nhị xin về nhà mẹ đẻ.

      "Dượng của ngươi vừa dẫn về vào tối hôm qua, hôm nay Chu đại phu xem qua, thiếu dinh dưỡng, phải tẩm bổ nhiều. Mà đứa con cũng vậy, nho gầy teo, vừa thấy biết ăn tốt, nên ta muốn tìm vài quả trứng gà."

      Tử Tình mang theo trứng gà, Hà thị thấy : "Khang Bình, ngươi bắt hai con gà mái, cùng đến thăm nhị ngươi luôn . Nàng luôn luôn thương Tử Tình, cũng để nàng trông thấy ngươi luôn."

      Lâm Khang Bình nhìn Tử Tình, Tử Tình gật gật đầu, lúc này còn so đo cái gì, nếu đổi lại là người khác, Tử Tình khẳng định mặc kệ, nhưng nhị coi như là người làm cho nàng cảm thấy ấm áp nhất ở Tăng gia, sao có thể buông tay mặc kệ?

      Mấy người Tử Tình qua, Hạ Ngọc nằm ở giường, sắc mặt vàng như nến, mặt cũng gầy thành da bọc xương, ánh mắt hãm sâu, xương gò má hai bên đều lộ ra, con trai của nàng - Tiểu Văn ngồi trước giường, con trai hai tuổi còn chưa hiểu gì cũng biết nương nó bị bệnh, thành thành ngồi ở đầu giường, nhị dượng Chu Thiên Thanh bưng chén thuốc tiến vào.

      Tử Tình thấy rất là xót xa, nước mắt tràn mi, nàng cảm thấy nhị đáng thương, thân thể nhiều năm tốt, khó khăn lắm mới điều dưỡng tốt hơn chút, sinh đứa trẻ lại tổn thương thân thể, từ nay về sau có khả năng sinh con nữa.

      Tuy rằng nhị dượng đối xử với nàng sai, nhưng trong nhà điều kiện được tốt lắm, cùng nhau chen chúc đám đông trong nhà chồng, với cá tính của nàng, kém lão cha Tăng Thụy Tường là bao nhiêu, muốn tức giận cũng khó. Cho nên lúc nào trong tay nữ nhân đều phải có bạc, có bạc mới thực cảm thấy an toàn, nếu , gia đình có điều kiện liều mạng cho nữ nhi nhiều đồ cưới, cũng bởi vì chỉ có đồ cưới mới có thể coi là tiền sản riêng của mình.

      Tử Tình biết nương nàng cũng rất thương tiếc nhị , cho nên đến trước giường, : "Nhị , ngươi đừng khổ sở, dưỡng bệnh cho tốt, thiếu cái gì mua, về nhà ta lấy 1 lượng bạc cho ngươi, nương ta ở nhà, theo nhị ca vào thành An Châu thi rồi, ngươi cũng biết, nương ta luôn coi trọng ngươi, nếu biết ngươi bị bệnh thành như vậy, còn biết đau lòng thế nào. Còn nữa, lát ta đưa dượng hai mươi lượng bạc, các ngươi về nhà tự xây gian phòng, có cái sân, trồng ít cây ăn quả, năm cũng có chút tiền tiêu vặt. Tự sống cho gia đình mình, muốn ăn cái gì ăn cái nấy, muốn rời giường lúc nào cũng được, ai cũng xen vào, ngươi được ?"

      Hạ Ngọc nghe xong, chính là lắc đầu, rơi lệ, Tử Tình cũng biết có ý tứ gì, cố ý đùa: "A, ta biết, nhị là ngại ít, hai mươi lượng bạc xây được à? Tốt lắm, ta biết rồi, ta đưa 30 lượng, ta làm luôn nhà cho Tiểu Văn tương lai thành thân mà ở, mua sân lớn hơn chút, làm cho bọn họ đỏ mắt (ghen tỵ)."

      " cần, ta dùng quá nhiều bạc nhà ngươi, nếu có cha ngươi, ta sớm đời này. Ta sống chỉ liên lụy người khác." Hạ Ngọc chậm rãi mấy câu, Điền thị nghe xong liền ô ô khóc lên, ánh mắt Chu Thiên Thanh cũng đỏ.

      "Ngươi lại nhiều suy nghĩ, nhị , cha ta là ai? Là ruột cùng cha cùng mẹ của ngươi, coi trọng ngươi, ngươi khỏe mạnh quan trọng hơn tất cả." xong lại hỏi Chu Thiên Thanh, "Dượng, ngươi trong thôn nhìn thấy có chỗ nào tốt ? Ba mươi lượng bạc hẳn là đủ để xây nhà. Nhị của ta ở đây dưỡng bệnh, cày bừa vụ xuân cũng kết thúc, vừa vặn trở về tìm người xây căn nhà ."

      "Chuyện lớn như vậy, mà ngươi tự làm chủ, nương ngươi mà biết, oán trách ngươi, vẫn là nên chờ nương ngươi trở về rồi sau. Ta cũng biết ngày tháng năm nào mới có thể khỏe mạnh nữa?" Hạ Ngọc chậm rãi .

      "Nhị , ngươi yên tâm, nương ta biết khẳng định khen ta, về sau ngươi ở nhà mới, chúng ta đến thăm, cũng có chỗ ở lại. Mà gia đình tự có nhà riêng, đỡ bao nhiêu cơn giận."

      "Đúng vậy, Tử Tình rất đúng, nếu có mẹ chồng, ngươi đỡ chịu bao nhiêu cơn giận. Để con rể nhanh về nhà xây nhà , chờ chuyển vào nhà mới, ngươi lại trở về." Điền thị nghe thấy Tử Tình khẳng định cho bạc xây nhà cho nữ nhi, tâm tình lập tức kích động, chuyện cũng chú ý con rể bên cạnh.

      Hạ Ngọc liếc mắt cái thấy vòng tay long phượng của Tử Tình, liền hỏi: "Sao ngươi lại mang vòng tay long phượng, ngươi đính hôn à?"

      Điền thị vội vàng giải thích, chuyện mấy ngày hôm trước, cháu rể còn đứng bên ngoài.

      Hạ Ngọc nghe xong, giãy dụa muốn ngồi dậy gặp mặt, Tử Tình vội gọi Lâm Khang Bình tiến vào, lại đỡ Hạ Ngọc, Lâm Khang Bình chào hỏi, Hạ Ngọc : "Ở xa nên biết chất nữ của ta đính hôn, nhà cũng khó khăn nên chuẩn bị được lễ gặp mặt tốt, lần sau bù." Tiếp lại hỏi hoàn cảnh gia đình.

      Tử Tình thấy trời gần trưa, Hạ Ngọc cũng có chút mệt mỏi, liền cùng Lâm Khang Bình cáo từ .

      Chương 124: Tiếp tế Hạ Ngọc

      Tử Tình bọn họ từ lão phòng về nhà, bà ngoại Hà thị bày cơm, Tăng Thụy Tường cũng vừa vào nhà, Tử Tình đem chuyện Hạ Ngọc ra, Tăng Thụy Tường ngay cả cơm cũng ăn, định qua đó xem xét.

      Tử Tình vội vàng kéo cha nàng lại, đem chuyện mình đồng ý ra 30 lượng để nhị xây nhà, "Cha, ta cảm thấy nhị bị bệnh đều do tức giận, nếu nhị chuyển ra, còn có thể xảy ra tình huống như vậy, lần sau biết có mau mắn thế này hay ? Nhị rất đáng thương. Ta cảm thấy có nhà mới, xây luôn hàng rào, tự mình sống cuốc sống của chính mình, trong lòng vui vẻ, thân thể tự nhiên từ từ tốt lên. Nương của con lúc đó chẳng phải chuyển nhà tâm tình càng ngày càng tốt, người càng ngày càng trẻ à?"

      Lúc này Hà thị cũng đây là đúng, Tăng Thụy Tường hỏi Tử Tình: "Nương con rồi, bạc trong nhà còn đủ ba mươi lượng ?"

      "Đủ chứ, con biết chỗ nương cất bạc. Ta lấy, cha ăn cơm trước , ăn cơm xong cha đưa bạc ." Tử Tình xong liền đứng dậy.

      Sau khi ăn xong, Tử Tình muốn dạo phía sau núi, mỗi khi tâm tình tốt, ra sao núi dạo, nhìn nỗ lực của bản thân, vùng núi ngỏ vốn hoang vu giờ cây trái đầy rẫy, mùi hoa tràn ngập, tâm tình chậm rãi lắng đọng lại.

      Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, từ từ , từ lúc buổi sáng Văn tam tới đến này, Lâm Khang Bình cầm tay Tử Tình, lần đầu tiên nắm tay nàng trở về nhà, Tử Tình có cự tuyệt. tại Lâm Khang Bình cùng Tử Tình tản bộ, luôn luôn nắm tay Tử Tình. Hai người tự nhiên bước , Tử Tình cũng cảm thấy ngại ngùng, linh hồn nàng vốn là người đại, hơn nữa hai người đính hôn, Lâm Khang Bình thường xuyên đến, hoặc làm việc, hoặc tản bộ, tình cảm nhiều hơn. Huống chi thành thân cũng là chuyện sớm muộn thôi.

      "Tình nhi, ngươi còn lo lắng cho nhị sao? Ngươi cũng bảo đưa 30 lương bạc xây nhà cho nàng rồi mà, về sau nàng có cuộc sống càng ngày càng tốt. Ngươi yên tâm, ta để ngươi rơi vào khốn cảnh như thế. Hoàn cảnh nhà của ta ngươi cũng biết, ta đồng ý với nhạc phụ, chúng ta xây nhà ở gần nhà mẹ đẻ của ngươi. Ngươi muốn làm nhà gì suy nghĩ."

      Lâm Khang Bình toạc ra tâm của Tử Tình, nam nhân này luôn luôn suy nghĩ cho Tử Tình. Tử Tình bị làm động tâm như vậy đó. Dựa vào hiểu biết của kiếp trước, cùng nhanh nhẹn của Lâm Khang Bình, chưa hẳn thể sáng tạo phần tài phú riêng mình, có tài phú, lại có loại thân thích cực phẩm xằng bậy này, bản thân còn sợ sống tốt sao? Làm gì phải suy nghĩ nhiều. Nhà cao cửa rộng nhà già chưa hẳn thích hợp với mình, nhưng Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề, Lâm Khang Bình là nô tịch, tuy rằng thoát khỏi nô tịch, nhưng khi lập gia đình, con mình tương lai có thể tham gia thi cử ? Chẳng lẽ phụ thân mình cũng nghĩ tới chuyện này? Tử Tình đột nhiên giật thót, run run chút, kinh động Lâm Khang Bình.

      "Sao vậy? Tình nhi, ngươi lạnh à?" Lâm Khang Bình xong cơi áo khoác phủ thêm cho Tử Tình.

      "Khang Bình, ta, ta bỗng nhiên nghĩ đến việc." Tử Tình có chút khó xử, sợ ra đả kích đến Lâm Khang Bình. Nếu vì vậy mà hối hôn, Lâm Khang Bình khẳng định đồng ý, nhưng mình lại có chút tàn nhẫn.

      "Tình nhi, nghĩ gì cứ , sao, chúng ta cùng nhau giải quyết."

      "Đó là, nếu quả ngày chúng ta thành thân, có đứa , nó có thể tham gia thi cử ? phải con cháu của nô tài thể tham gia thi cử à?"

      Lâm Khang Bình nghe xong, buồn cười, thấy Tử Tình có vài phần nhụt chí, vội xua tay : "Ta vui vẻ, , ngươi cư nhiên có thể nghĩ chuyện sau này cùng ta, có thể thấy được là ngươi chấp nhận ta, ngốc ạ, làm sao ngươi có thể biết hoàng đế lập quốc, xuất thân của thấp, tổ tiên cũng từng làm nô tài nhà giàu, bởi vì quy định kia làm chậm trễ tiền đồ, bất đắc dĩ vào võ tướng, ngờ lại tạo ra mảnh giang sơn. Cho nên, lúc vừa mới xây dựng nước, có quy định, trừ bỏ chính mình mang nô tịch, con cháu người đó đều có thể tham gia thi cử, bằng nhạc phụ cũng đồng ý việc hôn nhân của chúng ta."

      Tử Tình nghe xong thở ra hơi, đầu tựa vào cánh tay Lâm Khang Bình, thân thể Lâm Khang Bình cứng đờ, bỗng nhiên tiếp tục : "Tình nhi, hai ngày tới ta đến đây, ta phải vào núi chọn mua lá trà để đưa đến Việt thành. Còn nữa, lần này ngươi đưa ngân lượng, nghe theo ngươi, ta mua chút đồ sứ ở Cảnh Đức trấn, cho nên lần này ta chuẩn bị thuê thuyền đường thủy, đến Cảnh Đức trấn mua đồ sứ, lại vòng qua Hàng thành mua chút tơ lụa, từ Hàng thành rời bến đến Việt thành, an toàn hơn. Tình nhi, ta mua ngọc thạch từ Việt thành trực tiếp vào kinh, phải mấy tháng mới trở về. Ngươi nhất định phải chăm sóc chính mình cho tốt, đừng để bị bệnh."

      "Biết rồi, ta chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng là ngươi ở bên ngoài, mọi chuyện phải cẩn thận, ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ta đó, có gì quý trọng bằng mạng sống, tiền bạc là vật ngoài thân." Tử Tình vài ngày quen có làm bạn, đột nhiên , trong lòng đúng là ê ẩm.

      Lâm Khang Bình nghe xong lời này, đứng lại, do dự nửa ngày, làm liều, hai tay nâng mặt Tử Tình, : "Làm sao bây giờ đâu? Tình nhi, ta còn chưa nhớ ngươi rồi."

      Tử Tình ngây ngẩn cả người, nhìn , quên đem tay đẩy ra, phải cổ nhân đều bảo thủ sao? biểu lộ tình cảm cho người khác biết, nhưng bây giờ Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, giống như nhau vậy.

      "Tình nhi, ta nằm mơ đều muốn có ngày này, có giờ khắc này, ta mơ phải ? Nếu , ngươi véo ta , xem có đau ?" Lâm Khang Bình thấy Tử Tình tức giận, bỏ tay ra, vui mừng đầy mặt, biết phải gì cho phải.

      Tử Tình thấy bộ dạng ngốc ngốc của , nhưng là véo vài cái, Lâm Khang Bình chỉ biết ngây ngô cười, Tử Tình thấy sắc trời tối muộn, xuống vúi, Lâm Khang Bình mới cẩn thận theo.

      Hai ngày sau, Lâm Khang Bình đến lời từ biệt, Tử Tình đem quần áo hài miệt đều đóng gói, nàng thấy quần áo Lâm Khang Bình có chút cũ, nên làm hai bộ, bộ màu tím hồng, bộ trắng, đều là loại vải tốt, Lâm Khang Bình thấy vui mừng chết được, ôm ở trong lòng giống bảo bối.

      Tử Tình luôn cảm thấy còn có chuyện gì đó chưa làm, tiễn ra ngoài, nhìn thấy con chó vàng trong sân, mới nhớ tới chuyện Tú Thủy cho hoàng cẩu mao, vội chạy chạy vào, tìm cái hầu lấy ra ít, đưa cho Lâm Khang Bình, : "Thứ này ngươi nhất định phải mang bên người, bên trong là kim mao cầm máu, hiệu quả rất lớn, nghiệm chứng người đại ca của ta rồi, thời điểm quan trọng có thể cứu mạng, mấy sợi là đủ, dùng tiết kiệm nhé. Lần sau có thời gian lại lịch của nó cho ngươi, đường cẩn thận." Thẳng đến khi bóng Lâm Khang Bình khuất , Tử Tình mới lưu luyến rời cổng khóa lại.

      Lâm Khang Bình rồi, Tử Tình rời nhà, dù sao trong nhà có rau xanh, trứng gà, thịt khô, gà, cái gì đều có, trước khi Thẩm thị luôn dặn Tử Tình ra ngoài. Tử Tình cũng biết với khuôn mặt của mình, ở nông thôn cũng coi là thứ nhất thứ hai, cũng sợ rước lấy phiền toái cần thiết, trừ bỏ cùng Tăng Thụy Tường thăm Hạ Ngọc, cơ bản ra khỏi cửa.

      Hạ Ngọc cugnx tốt hơn nhiều, Chu Thiên Thanh cầm ngân lượng trở về xây nhà, trong lòng Hạ Ngọc có hi vọng, tâm tình tự nhiên tốt hơn, hơn nữa mỗi lần Tử Tình cùng Tăng Thụy Tường qua đều đưa trứng gà và thịt, lại giỡn khuyên giải, Hạ Ngọc tươi cười tự nhiên hơn, làm Điền thị thấy Tử Tình cũng thuận mắt rất nhiều.

      Tháng tư, Thẩm thị dẫn Tử Lộc về nhà, vượt qua kì thi phủ, tuy thành tích cao nhưng cả nhà rất vui mừng, bởi vì Tăng Thụy Tường Tử Lộc cố gắng hết mức rồi, vỡ lòng khá trễ. Thẩm thị làm bàn đồ ăn vô cùng náo nhiệt chúc mừng.

      Buổi tối, ở thư phòng, Tử Tình đem chuyện nhị ra, đương nhiên còn chuyện 30 lượng bạc nữa, Thẩm thị suy nghĩ hồi, : "Tình nhi, con làm rất đúng, nương vui vì con hiểu chuyện, nhị của con cũng quá khó khăn, hoàn cảnh của nàng khác nhà đại của con, bên địa kia nhận được phúc lại biết cảm ơn, thầm nghĩ làm mà hưởng, mặt tính kế người khác, nhị của con sức khỏe ốm yếu, làm lụng vất vả được, bản chất vẫn là lương thiện phúc hậu, ít nhất vào lúc ta khó khăn, biết bắt tay giúp ta chăm sóc các con."

      Ngừng chút, Thẩm thị vừa cười : "Nhưng mà, Tình nhi cũng có vốn riêng mà? Sao lấy để tiếp tế nhị hả?"

      Tử Tình nghe xong, cười cười, : "Nương, trong tay con nào có bạc, phải đều cho Khang Bình mang sao?"

      "Tình nhi, thể nào, còn chưa lập gia đình bắt đầu thế rồi, quả là co lớn dùng được mà." Tử Lộc trêu ghẹo, rước lấy cái xem thường của Tử Tình.

      "Mà con từ có chủ ý, cũng là đứa gan lớn, đem vốn riêng giao cho người ngoài, mệt con còn nghĩ lí do để đưa nữa chứ? Mà con vận khí cũng kém, từ hơn mười lượng bạc, bây giờ hơn 100, ta mà sớm biết tiểu tử này là con rể của ta, cũng giao bạc cho quản lý, bây giờ phải ta làm đại phú bà sao?"

      "Nương nghĩ đâu vậy, chỉ sợ lúc nương giao bạc cho , người ta lại muốn tỷ tỷ, trực tiếp ôm bạc chạy." Tử Hỉ cười , Tử Tình lên cho cước, Tử Hỉ liệu trước, nhảy dựng né tránh, còn cố ý chọc giận : "Tỷ, ngươi phải thay đổi chứ, mỗi lần đều dùng chiêu này."

      Thẩm thị xong, biết nghĩ tới cái gì, búng trán Tử Tình: "Đứa này, cho nhị bạc lúc Khang Bình còn chưa , ngược lại lừa gạt nương đưa bạc ."

      "Nương, tỷ tỷ gạt người, ta thấy tỷ tỷ cho đại ca ca tờ tiền giấy, đại ca ca cần, tỷ tỷ còn tức giận, sau này đại ca ca mới lấy đấy." Tử Vũ .

      "Nương, ta thực là cố ý, phải con thể tự bỏ 30 lượng, mà con bỏ ra chỉ sợ nương về lại lo lắng bà nghĩ nương keo kiệt, chịu tiếp tế nhị làm cái nhà đó." Tử Tình vươn tay véo Tử Vũ phen, Tử Vũ năm nay cả tuổi mụ sáu tuổi, kì thực mới vừa bốn tuổi rưỡi, rất thích đeo nơ bướm, ánh mắt vừa to vừa long lanh, làn da cũng tốt, trắng noãn, Tử Tình đặc biệt thích.

      "A? Vậy ý con là nương còn phải cảm ơn con hả." Thẩm thị hỏi.

      "Đúng vậy.” Cả nhà vui tươi hớn hở, ai cũng ngờ ngày mai xảy ra chuyên gì.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 125: Tử Hà mất



      Ngày thứ hai, thần sắc Tăng Thụy Tường trầm trọng từ học đường trở về, vừa vào cửa hỏi Thẩm thị: "Lúc Tử Lộc thi có đến chỗ đại ca ?"

      Thẩm thị : " có, tính tình đại ca ngươi cũng phải biết, vừa lạnh lùng vừa ngang ngược nữa, ba năm mà ngay cả về thăm cha mẹ cũng về, chúng ta thăm, phải tự tìm phiền phức à? Sao, có việc à?"

      "Hôm nay có nghe đưa trong thôn bảo Tử Hà nhà đại ca mất rồi. Cũng biết hay giả nữa?"

      Thẩm thị nghe xong hù nhảy dựng, : " thể nào? Khi nào chứ? Chuyện lớn như vậy, cũng cho cha mẹ biết, sao có thể là ? Cha mẹ mà biết sao ta lại biết được."

      Tăng Thụy Tường nghĩ nghĩ, : "Hình như là khoảng thời gian trước ở An Châu bị dịch đậu mua, là từ nhà mẹ đẻ đại tẩu bên kia ra, tám chín phần mười là . Nếu ăn xong cơm trưa, hai ta mướn xe xem, tuy rằng làm việc tuyệt tình, giống người đại ca, nhưng chuyện lớn này chúng ta phải biết, chuyến trong lòng ta cũng khó an tâm, ngươi cùng với ta ."

      " xem cũng được, dù sao cùng là đại ca ngươi. Ngươi cũng đừng thương tâm, chưa hẳn là , với lại khoảng thời gian trước nhà chúng ta cũng có hai hài tử bị đậu mùa, làm gì có rãnh mà thăm người khác?" Thẩm thị an ủi .

      Ai biết đợi đến khi trời tối, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vẫn chưa về nhà, trong lòng cả nhà đều vội, sắp mười giờ, Tử Lộc muốn đến lão phòng nhìn xem, vừa mở cổng, liền thấy Tăng Thụy Tường đỡ Thẩm thị trở lại.

      Tử Tình thấy bộ dáng cha mẹ vất vả, cảm giác tốt, vội làm chút cơm canh, nấu nước ấm, chờ bọn rửa mặt chải đầu xong, Tử Tình vừa định hỏi cái gì Tăng Thụy Tường khoát tay, : " ngủ , hôm nay phụ thân mệt mỏi, có gì ngày mai lại ."

      Tử Tình cùng Tử Lộc đành phải về phòng. đêm chuyện.

      Sớm hôm sau, Tăng Thụy Tường qua học đường, Thẩm thị vẫn chưa rời giường. Tử Tình vội vào nhà thăm hỏi, Thẩm thị nằm ở giường mà yên lặng rơi lệ. Tử Tình hoảng hốt, biết thế nào cho phải. Vội hỏi: "Nương, ngài sao vậy? Đừng làm con sợ. Có gì nươn cứ ra, ngàn vạn lần đừng tức giận, nương quên nhị bị bệnh thế nào ư?"

      Thẩm thị nâng tay lau nước mắt, Tử Tình nhanh tìm khăn ướt, lúc này, Hà thị cùng Tử Lộc nghe thấy Tử Tình la lên, cũng vội vàng vào được. Tử Tình bưng lên chén nước, Thẩm thị uống ngụm. Rồi đem chuyện xảy ra hôm qua kể ra.

      Nguyên lai, hôm qua vợ chồng Tăng Thụy Tường tới nhà Tăng Thụy Khánh, chu thị vừa thấy bọn họ, hết sức đỏ mắt, cũng , lên muốn đóng cửa đuổi bọn họ , Thẩm thị bị đẩy lảo đảo, Tăng Thụy Tường đỡ nàng đứng vững, vội hỏi: "Đại tẩu, vì sao đuổi chúng ta, phải có lý do chứ? Các ngươi ba năm trở về nhà. Chúng ta thành tâm thành ý đến thăm các ngươi."

      Chu thị nghe xong giận, hô: "Còn muốn lý do gì hả, Tử Vũ nhà ngươi rốt cục khắc chết Tử Hà nhà ta, Tử Vũ nhà ngươi mệnh cứng rắn nhỉ, Tử Hà của ta trốn cũng thoát. Tử Hà của ta nhu thuận như vậy, nàng còn đến sáu tuổi mà, liền như vậy mà mất , nghiệt gì đây hả? Bảo ta sống sót như thế nào, Tử Hà của ta. . ." Chu thị vừa vừa ngồi xuống đất, vỗ đùi kêu khóc.

      Thẩm thị nghe Chu thị tru lên, nén giận hỏi: "Đại tẩu, kết quả là xảy ra chuyện gì, ngươi , Tử Hà mất, chuyện ra sao khi nào? Vì sao chúng ta biết? Trước đó vài ngày bị đậu mùa, hai hài tử trong nhà đều bị, ta luôn luôn vội vàng, cũng ra ngoài."

      Chu thị nghe xong bắt đầu khóc kể, nguyên lai, Tử Hà bị nhiễm đậu mùa ở bên ngoài, Chu thị sợ con trai duy nhất bị nhiễm, đành phải nhốt mình Tử Hà vào trong phòng, bởi vì trước kia Tử Tình bị đậu mùa cũng bị bọn họ nhốt vào chuồng heo, mỗi ngày đưa chút đồ ăn, vài ngày sau thả ra, vẫn vui vẻ như cũ, cho nên bọn họ cũng để ý nhiều, dù sao chỉ có mình Chu thị, có cách nào chăm nỗi. Tử Hà bị bệnh ba ngày, rồi mất .

      Chu thị ôm con trai mấy ngày, cũng dám ra ngoài, nước mắt đều chảy khô, Tăng Thụy Khánh an táng Tử Hà, ai ngờ vẫn dọn dẹp sạch , Tử Toàn vẫn bị nhiễm, Chu thị cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ mười ngày, Tăng Thụy Khánh vội vàng mời thầy thuốc, ai cũng nghĩ tới chuyện thông báo cho lão gia tử cùng Điền thị. Chờ Tử Toàn vòng từ ranh giới sống chết về, Chu thị lại là vội vàng dâng hương tạ phật, ai ngờ bị thầy tướng ngang qua đoán, trong nhà Chu thị còn có thể xảy ra tai họa, có phương pháp phá giải.

      Chu thị nghe xong giống như sét đánh, sợ tới mức hỏi phá giải phương pháp, cuối cùng đưa lên đầy đủ lượng, thầy tướng mới : "Họ hàng nhà Tăng gia các ngươi có vận thế rất vượng, luôn luôn áp chế nhà ngươi, nếu muốn phá giải chỉ có đoạn tuyệt qua lại, rời xa bọn họ, chờ con trai ngươi thành thân hẵng trở về."

      Chu thị về đến nhà, luôn khóc kể cùng Tăng Thụy Khánh, hai người đều đồng ý lui tới cùng nhà Tăng Thụy Tường, vốn Tử Vũ mệnh cứng rắn liền khắc Tử Hà, lỡ Tử Toàn lại có nguy hiểm, hai người bọn họ cũng sống nổi.

      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, yên lặng gì, ít khi, vẫn là Thẩm thị phản ứng lại: "Đại tẩu, ngươi như vậy đúng rồi, nhà các ngươi chuyển đến trong thành, ba năm về nhà, Tử Vũ của chúng ta cũng gặp Tử Hà lần nào, làm sao có thể khắc chết Tử Hà? Lại , ba năm này, vốn chưa có qua lại gì, còn cần cái gì mà đoạn tuyệt lui tới? thể có cái chuyện nhà chương xảy ra cái gì liền đổ lên người chúng ta, nhiều năm như vậy, chúng ta phí sức tận lực phụng dưỡng cha mẹ, các ngươi cảm kích, ngược lại oán trách."

      "Là do nhà ngươi vận thế rất vượng, ngươi gả vào Tăng gia, sinh liên tục, còn ta, chỉ có Tử Bình, đều đều chạy đến nhà ngươi à, Tử Tình bị đậu mùa, nhốt vào chuồng heo còn có thể sống sót, mà Tử Hà nhà ta, ở trong phòng có ba ngày mất, khó khăn lắm mới ở riêng, nhà ngươi vài năm lại mua đất xây nhà, chúng ta lại vẫn thuê cái căn nhà rách rưới này, phải vận khí đều chạy đến nhà ngươi, các ngươi nuôi cha mẹ đó là điều đương nhiên. Ta mà có vận thế như các ngươi, chúng ta nuôi cha mẹ tình ý." Chu thị vẫn ngồi dưới đất, vỗ chân kể lể.

      "Đại tẩu, ba năm nay chúng ta gặp, cũng thấy nhà ngươi có vận thế tốt gì, ngược lại càng ngày càng kém, sao ngươi suy nghĩ kĩ ? Tử Tình nhà ta bị các ngươi nhốt vào chuồng heo, may mắn còn sống, chúng ta trách các ngươi, các ngươi ngược lại oán Tử Tình nhà ta mệnh lớn, ngươi quá càn quấy rồi! Tiền nhà ai mà phải vất vả làm ra hả? Chẳng lẽ là gió lốc đưa tới, vừa vặn ngừng ở nhà ta? Cuộc sống của chúng ta tốt hơn, ngươi thấy chúng ta vất vả thế nào à? Cái gì các ngươi cũng chọn trước, đất đai, ruộng nước, nhà cửa, đồ dùng, cuối cùng cuộc sống của các ngươi tốt, ngược lại vẫn là chúng ta đúng? Chúng ta với ngươi nữa, đại ca đâu?" Tăng Thụy Tường .

      Lúc này, Tử Toàn ba tuổi chạy đến, Chu thị thấy, nhanh đứng lên, ôm lấy Tử Toàn vào nhà. Vào nhà rồi còn này nọ với vợ chồng Thẩm thị. Thẩm thị tức giận đến nỗi ra lời, Tăng Thụy Tường thấy vậy, muốn dẫn thê tử về, xoay người thấy Tăng Thụy Khánh tới, Tăng Thụy Tường thấy vừa muốn kêu "Đại ca ", Tăng Thụy Khánh thèm nhìn cái, vào nhà liền đem cửa đóng lại.

      Tăng Thụy Tường tức giận, Thẩm thị đành phải nhẫn nhịn an ủi , dù sao cũng là người thân của , trong lòng đau xót càng nhiều. Tăng Thụy Tường chưa gì, chỉ nắm chặt tay Thẩm thị.

      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị trở về, lão phòng trước, đem tình cho lão gia tử cùng Điền thị biết, hai người nghe Tử Hà chết, đều cả kinh, có phản ứng gì, lâu sau, Điền thị giơ chân mắng đứng lên: "Nuôi con trai có ích lợi gì? Ba năm trở về nhà, cháu mất cũng biết cùng cha mẹ tiếng, đây là tạo nghiệt gì hả? Tâm tình quá cứng rắn, nếu có ngày chúng ta chết , biết có về thắp nén nhang cho nữa. . ."

      Điền thị còn lải nhải ngừng, lão gia tử quát tiếng: "Im miệng, nghe lão nhị bọn họ hết . Rồi bọn nó gì nữa? Có tính về cái nhà này nữa ?"

      Tăng Thụy Tường nghe xong, chỉ phải đem lời Chu thị ra, "Nghe ý của đại tẩu đại ca cũng đồng ý lui tới, phỏng chừng phải chờ Tử Toàn thành thân mới trở về. Đại ca thấy chúng ta, cũng , trực tiếp đóng cửa."

      Lão gia tử nghe xong, từ chối cho ý kiến, Điền thị nghe xong vỗ tay : "Thầy tướng kia đoán đúng , vận thế của cả gia đình đều cho nhà ngươi cả, cho nên lão nhị à, phải nương trách ngươi, vẫn khí của cả nhà đều cho các ngươi sống khá hơn, các ngươi nên trợ giúp lại . Nhất là nhà Xuân Ngọc, đến nay còn chen chúc tại căn nhà bé tí, các ngươi có thể giúp Hạ Ngọc xây nhà, cũng kém nhà Xuân Ngọc được, đều chui ra từ bụng mẹ, thể bạc đãi đứa nào."

      Thẩm thị thể chịu đựng được nữa, thấy Điền thị vô lí ngừng, giống như vô số con muỗi vây quanh mình, thừa dịp Hạ Ngọc ở trong phòng kêu Điền thị ra, nên xin phép rồi bỏ , Tăng Thụy Tường thấy sắc trời quá muộn, lo lắng an toàn cho Thẩm thị, cũng đuổi theo thê tử.

      Tử Lộc cùng Tử Tình nghe xong, đều tức giận đến hết chỗ , Hà thị dù sao cũng từng trải nhiều, : "Lúc trước đứa vừa sinh ra, nghĩ đến có chuyện này rồi, tránh mãi cũng tránh khỏi, đây là số mệnh, ông trời sớm an bày. Ngươi cũng đừng thương tâm."

      "Nương, cái này gọi là báo ứng, năm đó bọn họ đem Tình nhi nhốt vào chuồng heo, thấy nàng có việc gì còn sống, lần này liền đem nữ nhi của họ nhốt vào phòng. Ai ngờ Tử Hà có mạng lớn như Tử Tình. Cho nên mới , làm người đừng làm chuyện xấu, ngày nào đó bị hoàn trả lại. Nương, ta có nên cho bạc xây cho nhà đại bọn ?" Thẩm thị .

      "Nương, cho cái gì mà cho, ngươi mà cho, bà bọn họ còn tưởng rằng chúng ta chột dạ, cho. Đây là bạc chúng ta vất vả kiếm, phải gió giếc gì thổi đến." Tử Tình nghe xong, cướp .

      Tử Lộc cũng đồng ý, Hà thị nghĩ nghĩ mới : "Tử Tình cũng đúng, bọn người này đều tham lam, cái nhà cũng đủ đâu. Về sau, hiếu kính hai lão nhân nhiều hơn là được."

      Thẩm thị nghe xong, thần sắc buông lỏng, : "Nương, ta chỉ sợ ngươi khuyên ta nên cho bạc nữa cơ. Kỳ thực, ta cũng muốn cho, với những chuyện nhà bọn đại làm, ta mà xây nhà cho họ ta cũng tức. Lát cha bọn về, ta cho biết, họ quậy cứ quậy, liên quan gì tới ta."

      Hà thị nghe xong, trách cứ : "Càng lớn càng chú ý, trước mặt đứa lời thế à?”

      "Con cũng bị tức giận thôi." xong, tâm tình Thẩm thị cũng tốt rất nhiều.
      Phong Vũ Yênroi_se_yeu_ai thích bài này.

    3. roi_se_yeu_ai

      roi_se_yeu_ai Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      343
      truyện rất hay, thanks bạn edit nhé! (y)

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 126: Tử Lộc thi rớt

      Thẩm thị nghe Tử Tình bọn họ khuyên giải, rối rắm nữa, huống hồ, lúc này đây, Tăng Thụy Tường cũng đứng về phía nàng, ngày ấy, Thẩm thị cũng từng thử hỏi Tăng Thụy Tường có nên cho Xuân Ngọc bạc để xây nhà ?

      "Cho cái gì mà cho? Ta cho nàng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn muốn nuôi con nuôi cháu cho nàng? Lần trước cái bạt tai ta vẫn còn chưa đủ nguôi giận đâu, có người làm như vậy sao? Còn xây nhà á, đừng mơ! Về sau chuyện nhà nàng ta cũng quản, cả nhà nàng tay hay có chân? Đừng về nàng nữa, cứ nhắc đến ta lại bốc hỏa." Tăng Thụy Tường bật thốt lên.

      Thẩm thị nghe xong, mừng thầm, nhà Tăng Thụy Khánh , nhà Xuân Ngọc cũng , ngày này có thể thoải mái hơn, vì thế toàn tâm toàn ý chuẩn bị lễ Đoan Ngọ muốn chuẩn bị gì, rồi lấy 1 thạch lúa mạch bảo Tăng Thụy Tường đưa qua cho lão phòng. Còn quả vỏ cứng ít nước, điểm tâm cùng với bộ đồ mới làm quà tặng trong ngày lễ tự mình tặng. Hạ Ngọc còn dưỡng bệnh, nhưng chút khởi sắc, mỗi ngày uống thuốc ngừng, Thẩm thị chỉ cho trứng gà, táo tàu long nhãn, còn chuẩn bị bộ quần áo mùa hè cho người lớn và đứa , đây là đồ Tử Tình tự tay làm, mặt khác còn cầm 1 lượng bạc, để Hạ Ngọc uống nhiều canh thịt.

      Đoan Ngọ qua, Thẩm thị như cũ dẫn Tử Lộc lên tỉnh chuẩn bị thi viện, Tăng Thụy Tường tự mình đưa đến tỉnh thành, thuê phòng ở, dàn xếp thỏa đáng mới về nhà. Tử Vũ nghe rất nhiều chuyện lần trước Tử Tình ở tỉnh thành, lần này quậy muốn theo, Thẩm thị nghĩ bản thân cũng nên để đứa nấu cơm, gột rửa y, Tử Vũ muốn theo cũng có bạn trò chuyện, liền đem Tử Vũ mang .

      Trong nhà, ban ngày chỉ có Tử Tình cùng bà ngoại Hà thị, quả đào phía sau núi đỏ, dưa hấu chắc phải mười ngày nữa, Tử Tình nghĩ chờ dưa hấu chín, quả đào chín, lại truyền tin cho Chu chưởng quầy.

      Qua năm sáu ngày. Tử Tình ở phía sau núi bận việc, bởi vì diện tích quá lớn, mỗi ngày Tử Tình nhặt trứng gà xong, liền bón phân cho cây ăn quả, mỗi ngày làm việc hai canh giờ. Lúc này Hà thị dẫn Chu chưởng quầy lên núi, nguyên lai Chu chưởng quầy cũng đánh giá quả đào Tăng gia nên chín. Cũng thấy có người đến truyền tin, liền hỏi Điền sư phụ (người đánh xe) đưa trứng gà. Mới biết Thẩm thị dẫn đứa Xương Châu thi, đến được.

      Thấy quả đào đầy cây, Chu chưởng quầy hái được quả, cọ cọ ở quần áo, liền cắn, : " sai, ngọt hơn năm ngoái ít."

      Kỳ thực bên này có hai ba chục cây đào. Bởi vì quản lý tương đối dễ, lại thường xuyên được bón phân, mỗi cây cũng tầm 50 cân quả đào. Bên học đường cũng có năm mươi cây, đó là do Tăng Thụy Tường quản lý, năm nay là năm thứ ba kết quả, nghe nhiều hơn hai năm trước nhiều.

      Chờ Tử Tình cầm trong tay hai mươi lượng bạc cùng ít tiền lẻ, tiễn bước Chu chưởng quầy bọn họ, còn chưa kịp đóng cửa, liền thấy Điền thị ôm cái rổ từ xa lại, Tử Tình bay nhanh vào nhà, đem bạc cất . Mới trở lại cửa, Điền thị cũng vào cổng rồi, hỏi: "Hôm nay vào khóa cổng, vừa rồi ta hình như có thấy xe lừa từ nhà ngươi ra. Lại bán thứ gì à?"

      "À, ta muốn ra ngoài đóng cổng. Bán chút quả đào, bà, ngươi tới có việc sao?" Tử Tình hỏi.

      " có việc gì đến được à? Quả đào bán được bao nhiêu bạc? Là cây chỗ học đường à? Đúng rồi, tiểu ngươi sắp sinh, luôn thích ăn chút rau tươi mới và trái cây, ngươi hái cho ta rổ , còn nữa, lấy rổ trứng gà. Nhị ngươi sức khỏe tốt hơn, đại phu còn phải bổ dưỡng thêm nữa."

      "Bà, trứng gà dễ, còn quả đào lúc ngươi trở về, theo ngang qua học đường bảo cha ta hái cho vài quả, nhưng còn nhiều, quả chín hôm nay bán gần hết rồi, nếu chờ thêm vài ngày nữa lại hái ít đưa qua cho bà sau."

      "Được rồi, biết, chúng ta đến cũng biết hái đưa qua trước à? Dưa hấu chín chưa, thấy lớn rồi đấy."

      "Chưa đâu, sao có thể chín nhanh như vậy." Tử Tình .

      Cuối cùng, Tử Tình lấy rổ trứng gà trong nhà, chọn ba quả dưa leo lớn, Điền thị muốn dẫn nàng ôm rổ hái đào, Tử Tình đành phải theo. Tăng Thụy Tường dạy học cho bọn .

      Tử Tình đành phải tự mình bắc ghế, tìm những quả còn sót lại, quả đào cây hầu như hái gần hết, chỉ còn sót lại mấy quả khó thấy. Tử Tình dẫm ghế, run rẩy chọn nửa ngày, mới chọn được hơn mười quả đào. cái cẩn thận, còn từ ghế ngã xuống, Tử Tình ngồi dưới đất, : "Bà, còn hái được quả nào nữa, chờ thêm ba bốn ngày nữa, xem có thể chín hơn, dù sao số quả thừa lại cũng định bán, đều lưu lại nhà mình ăn, đến lúc đó, để cha ta đưa qua cho các ngươi."

      Điền thị thấy cũng đúng, cũng có hỏi câu xem Tử Tình có bị gì , thẳng về nhà.

      Bên này Tử Tình đứng lên vỗ vỗ bùn đất mông, than thở "Mỗi lần đến đều có chuyện tốt gì, muốn đây muốn kia, trứng gà cũng thể lấy cho nhị ăn mà để bán, phiền chết. cái mông đáng thương của ta, đau chết mất."

      Tử Tình bỗng nghe thấy trận cười to, nửa ngày mới phát cây có thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, cắn quả đào. Tử Tình cũng quan tâm , lại càng dám ngẩng đầu nhìn , hoảng sợ chạy về nhà.

      Từ ngày ấy, Tử Tình chân rời nhà, Thu Ngọc sinh con trai, Tử Tình theo phụ thân cùng 2 lần, chuyến bụng lễ, chuyến lễ xuống sữa.

      Thời gian bận rộn nhoáng cái liền qua, cây trồng vụ hè sắp bắt đầu, học đường Tăng Thụy Tường nghỉ phép, ngày kế Tử Thọ cũng từ huyện học về nhà, lát sau, Tử Phúc cũng về, tới hai ngày, Thẩm thị dẫn Tử Lộc cùng Tử Vũ cũng vào cửa, Tử Tình thấy Thẩm thị mua đống đồ, cầm lấy Tử Phúc : "Đại ca, ta mà, nương còn mua nhiều hơn ta, ngươi còn tin, nhìn xem, vải dệt này ít nhất phải 30 xấp, người biết còn tưởng rằng chúng ta muốn mở tiệm vải đó."

      Thẩm thị nghe xong, búng trán Tử Tình cái, : "Năm đó ngươi mua vải ít nhỉ, các ngươi ở thời điểm cao lớn, quần áo năm cũ mặc cũng vừa nữa. Với lại vải này đúng rẻ, nhà chúng ta người nhiều, có đồ mới mặc là tốt rồi.”

      Tử Tình nâng tay cản tay Thẩm thị, lộ ra vòng tay long phượng cổ tay, Tử Phúc bắt lấy tay Tử Tình hỏi: "Tình nhi, vòng tay vàng ở đâu ra vậy? Đây là có chuyện gì xảy ra?"

      Tử Tình làn da rất non, Tử Phúc dùng sức lớn, nhanh chóng lên vầng đỏ tím, "Đại ca, buông tay nào, đau, đại ca, ta đính hôn."

      "Cái gì? Ngươi đính hôn, vì sao ta biết? với ai?" Tử Phúc buông tay Tử Tình, kinh ngạc hỏi, lại nhìn về phía Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường.

      " , đính hôn với ai? Kết quả là xảy ra chuyện gì? Sao nửa năm ta về nhà muội muội lại đột nhiên đính hôn?" Tử Phúc thấy có ai lên tiếng lập tức hỏi lại.

      "Chính là Lâm Khang Bình, ngươi cũng quen đó." Tử Tình .

      "Làm sao có thể là ? hạ nhân mà, cha, nương, sao lại vậy? Vì sao Tình nhi đính hôn với ? Các ngươi làm gì vậy? Ta luôn luôn tính toán tìm cho muội muội người tốt, nhưng cảm thấy muội muội còn , còn cần quan sát hai năm hẵng . Chuyện gì xảy ra?"

      "Phúc nhi, ngươi vào thư phòng với ta ." Tăng Thụy Tường .

      Đầy đủ nửa canh giờ, hai người mới ra, Tử Tình phát ánh mắt Tử Phúc có chút hồng, Tử Phúc xoa xoa tóc Tử Tình, lâu sau, câu: "Ủy khuất ngươi, Tình nhi."

      Tử Tình đau lòng, cúi đầu hít sâu hơi, ngẩng đầu cười : "nghe đại ca kia, ủy khuất, tự ta đồng ý, huống hồ, Khang Bình đối xử vô cùng tốt, ta cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất, đại ca, ngươi yên tâm ."

      "Đúng đấy, đại ca, Khang Bình tiểu tử này đáp ứng định cư ở gần đây, nếu dám tốt với Tình nhi, chúng ta nhiều huynh đệ như vậy còn đánh được sao?" Tử Lộc .

      "Ngươi biết cái gì? Ta là đáng tiếc thay muội muội, nữ hài tốt như vậy, lại tiện nghi cho tiểu tử kia. Nhiều nhà giàu tiểu thư trong thành An châu còn bằng Tình nhi, phải là họ có xuất thân tốt hơn thôi sao?" Tử Phúc thở dài.

      Tử Tình sợ lời này làm tổn thương Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, vội hỏi: "Đại ca, mệt ngươi còn đọc nhiều sách như vậy, phải cá sao biết niềm vui của cá khi bơi. Ta cảm thấy Khang Bình rất thích hợp với ta, quen biết từ , huống chi lại đối với ta toàn tâm toàn ý, còn nữa khẳng định cưới thiếp, điều này là khó có được, ta cảm thấy thế là đủ, có công danh thể vào quan trường, sao?"

      "Ngươi vẫn quá , quên , cũng đính hôn rồi, ." Tử Phúc thở dài.

      Cả nhà lại đoàn tụ, Tử Tình cả ngày vui vẻ, quấn quít lấy Tử Phúc dạy nàng vẽ tranh, quấn quít lấy Tử Lộc bắt chim bìm bịp cùng cá chạch, Tử Thọ vội vàng luyện điêu khắc, Tử Hỉ còn lại là theo sau Tử Tình chơi đùa, ngày qua nhanh, hơn nửa tháng qua, cũng thấy quan sai lại truyền tin, trong lòng Tử Lộc dần dần sầu lo phiền chán, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đều đoán được Tử Lộc thi rớt, an ủi , hàng năm đều có nhiều người thi rớt, năm nay qua sang năm thi lại là được, huống chi vốn vỡ lòng trễ, quan trọng là đừng đánh mất niềm tin vào bản thân.

      Tử Tình khuyên khi có ai: "Nhị ca, mỗi năm có vạn vạn học sinh, giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, có thể qua được chỉ là số ít thôi. khi vậy, làm gì cần phải cố gắng qua cầu độc mộc kia? Con đường thành công chỉ có , chỉ cần bản thân tìm đúng đường, mình muốn cái gì , rồi nỗ lực hướng tới mục tiêu này, thành công hay , ít nhất tương lai hối hận."

      Tuy rằng cả nhà đều khuyên giải, nhưng tâm tình Tử Lộc luôn luôn buồn bã, Thẩm thị : "Đứa này luôn luôn nặng lòng, càng khuyên giải an ủi càng để trong lòng, bằng cả nhà cứ bỏ qua, đừng ra chuyện này nữa, Tử Phúc vẫn là như thường dẫn câu cá, bắt cá chạch, buổi tối bắt chim bìm bịp, qua mấy ngày là tốt ít liền."

      Tử Phúc nghe xong vội đáp ứng, nhưng Tử Lộc muốn ra khỏi cửa, luôn cảm thấy mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn , Tử Phúc cùng Tử Thọ, Tử Hỉ bất chấp tất cả, kéo bước , xoay xoay vặn vặn như vậy qua năm sáu ngày, thần sắc Tử Lộc mới dần dần như thường, cả nhà mới yên lòng.

      vài ngày, có chuyện tốt truyền đến.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 127: Tai bay vạ gió

      Nguyên lai là nhà Hạ Ngọc làm xong, Hạ Ngọc nghe xong tinh thần toả sáng, muốn về chuẩn bị bãi rượu mời khách, Điền thị vô pháp cản lại, chỉ phải tự mình cùng, lại bảo Tử Phúc cùng Tử Lộc đến giúp, Hạ Ngọc biết Tử Tình vài năm nay luôn luôn giúp đỡ chuyện nhà, sớm kiến thức được năng lực của Tử Tình, muốn Tử Tình cùng , dù sao mình sức lực có hạn, khó có thể chu toàn.

      Thẩm thị nghe xong, rất do dự, Tử Phúc cam đoan, bảo vệ muội muội, Thẩm thị lại luôn dặn dò Tử Tình được xuất đầu lộ diện (lộ mặt ra ngoài).

      Chờ bọn Tử Tình tới Kiều thôn, trời chạng vạng, mọi người kịp ăn cơm chiều, la hét muốn tham quan nhà mới, Chu Thiên Thanh đành phải đem mọi người đến nhà mới, nhà mới cách lão phòng năm sáu chục thước, sân có tầm mẫu, Chu Thiên Thanh khai khẩn làm đất trồng rau, nhà giữa là căn nhà có 6 gian phòng, kết cục gần giống lão phòng. Cửa sau ra ngoài là cái dòng suối , rửa rau nuôi vịt rất tiện.

      Hạ Ngọc kìm lòng đậu vuốt tường gạch, vuốt vuốt, ánh mắt liền đỏ, chảy lệ : " ngờ đời này ta còn có thể ở căn nhà lớn như vậy, ở că nhà còn tốt hơn căn nhà cũ kia, khi đó nhà bọn họ vẫn là tiểu địa chủ, đều do nhị ca nhị tẩu thương ta."

      Tử Tình thấy thân mình Hạ Ngọc gầy, quần áo càng có vẻ rộng rãi, giống như có thể bị gió thổi , ánh mắt đau xót, bước lên phía trước ôm lấy nàng, cười giỡn: "Nhị quên ta à? Ta có công lớn nhất mà!"

      câu khiến Hạ Ngọc nở nụ cười, lúc này trời cũng tối rồi, mọi người trở lại lão viện ăn lung tung ít thứ, rửa ráy ngủ.

      Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, Điền thị oán giận Tử Tình ngủ yên lặng, đá thắt lưng bà đau, Tử Tình nghe xong cũng gì. Bốn người giường, Tử nhi giờ cũng chín tuổi, bộ dạng còn tương đối khỏe mạnh. Khác trời vực lúc mới nhận nuôi, ngủ thế nào cũng thoải mái.

      Tử Tình thấy trong viện có hai cây cam đều kết quả, liền hỏi: "Nhị . Cam này có ngọt ?"

      " ngon bằng nhà ngươi. Ta còn muốn hỏi ngươi chăm sóc thế nào nữa đấy, mà luôn quên mất." Hạ Ngọc .

      Vì thế Tử Tình dạy nàng đem nước vo gạo tẩy thịt máu loãng gì đó tưới hết lên, phân gà vịt trong viện cũng lãng phí. Đều có thể chôn dưới gốc cây, mùa đông đem những cành dư thừa cắt hết .

      Tiệc mở vào hai ngày sau, Tử Tình hỏi thôn nhân có bao nhiêu, bày bao nhiều bàn tiệc? Còn nữa, nơi này có chú ý thứ gì , bình thường nhà ăn món gì, mấy người quyết định thực đơn cho hôm tâm gia.

      Tử Tình tính toán xem hết bao nhiêu tiền bạc. Thịt heo hết 3 lượng bạc, trứng gà trong nhà có rồi, Tử Tình lúc đến lại cầm theo ít, thừa lại là nấm hương, quả vỏ cứng ít nước điểm tâm Tử Phúc dẫn Tử Lộc An Châu mua, còn có thể rẻ hơn chút. Đậu hủ trực tiếp đặt trước trong thôn, thịt heo cùng cá chép chờ chợ phiên mua cho tươi mới, câu đối đương nhiên giao cho Tử Phúc, bàn ghế bát đũa mâm miếc mời người mượn.

      Điền thị thấy Tử Tình làm chi tiết rất thỏa đáng, hơn người con dâu mới về nhiều. Chỉ sợ bà làm nhiều năm như vậy cũng có thể thoả đáng như thế, thế mới biết vì sao Hạ Ngọc muốn dẫn nàng lại. Nhưng Tử Tình biểu càng ưu tú, trong lòng Điền thị càng oán hận sâu khắc, nếu Tử Tình có thể gả cho Đại Mao Xuân Ngọc đỡ biết bao nhiêu chuyện, vừa biết chăm lo việc nhà vừa biết kiếm tiền bạc, công lại tiện nghi cho người ngoài.

      Tử Tình đương nhiên biết trong lòng Điền thị còn nhớ chuyện này, chính là ánh mắt Điền thị nhìn về phía nàng hồi thưởng thức, hồi oán hận, hồi ai thán, Tử Tình cũng lười để ý.

      Sau khi ăn xong, mỗi người nhận công việc của mình mà làm, Tử Tình thấy nhị lấy ra số bát đũa nhà ít khi dùng, muốn bưng đến chỗ dòng suối rửa, thân thể nhị còn chưa bồi bổ tốt, Tử Tình chỉ có thể nhận lấy bưng đến dòng suối , bên cạnh dòng suối có vài thôn phụ rửa rau giặt quần áo.

      Thấy Tử Tình, mấy người khe khẽ , tìm hiểu là nữ oa nhà ai, đưa tới trận tiếng ‘chậc chậc’, Tử Tình ngẩng đầu cười cười với các nàng, trong đó người thấy vội hỏi: "Ngươi là thân thích nhà ai vậy, nương xinh xắn,sao ta chưa từng thấy ngươi?"

      Tử Tình nghe xong nhìn chính mình lần, cũng quá mức gì, bởi vì là tới làm khách, cho nên mặc bộ đồ Thẩm thị mới mua, quần áo dài, làn váy và cổ tay có thêu hoa, có mấy con bướm, tóc vẫn búi hai bên, chẳng qua là cắm bươm bướm mà Lâm Khang Bình tặng.

      Tử Tình trả lời, người nọ lại nhiệt tâm tìm hiểu nhà Hạ Ngọc lấy tiền bạc ở đây để xây nhà, tổng cộng hết bao nhiêu bạc, theo sau lại hỏi trong nhà Tử Tình làm gì, lại hỏi trong nhà có bao nhiêu ruộng đất, Tử Tình nghe xong cười cười, trả lời bao nhiêu câu, liền bưng đồ chạy trối chết .

      Tử Tình vốn tưởng rằng việc này kết thúc, ai biết buổi chiều, trong viện đến nhiều người, có thôn phụ (phụ nữ nông thôn), cũng có thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, vào cửa ánh mắt tìm kiếm chung quanh, nhiệt tình hỏi trong nhà Hạ Ngọc cùng Chu Thiên Thanh có chuyện gì vội gì tiếng, làm cả nhà hiểu gì cả.

      Cơm chiều xong, người phụ nữ luôn hỏi Tử Tình ở dòng suối cũng vào cửa, biết cùng Hạ Ngọc ở trong phòng cái gì, lúc ra, thần sắc vui, vung khăn tay, thở phì phì rồi.

      Hạ Ngọc xuất ra hỏi Tử Tình: "Buổi sáng nàng hỏi ngươi cái gì ở bên dòng suối vậy?"

      "Nàng hỏi gì trả lời nấy, sau này ta quan tâm nàng nữa, nhanh rửa bát xong rồi về. Như thế nào?" Tử Tình hỏi.

      Hạ Ngọc cho nàng biết người này muốn đến cầu thân, nhà nàng là nhà giàu Kiều thôn, trong nhà có năm mươi mẫu ruộng đất, Hạ Ngọc nàng kia: "Chất nữ của ta đính hôn."

      Người này luôn cho rằng con nhà nàng tốt, nhà nàng điều kiện tốt. Còn con nàng coi trọng Tử Tình, nguyện ý lấy gấp đôi sính lễ. Điền thị ở bên nhịn được, cười lạnh : "Cháu ta mang vòng tay vàng tay cũng bằng 1 mẫu ruộng nước, cặp bươm bướm đầu cũng phải 1 mẫu ruộng nước, còn chưa kể tôn nữ tế (cháu rể) cho vàng cho ngọc thêm." mấy câu liền đem thôn phụ kia làm tức giận rồi .

      Ai ngờ ngày kế khắp thôn liền truyền chất nữ (cháu nữ ngoại) Hạ Ngọc ham phú quý bị bán cho nhà giàu làm thiếp. Hạ Ngọc vốn biết, ra ngoài luôn thấy thôn nhân chỉ trỏ, trở về liền hỏi chị em dâu nhà nàng mới biết tình ngọn nguồn, tức giận đến nỗi Hạ Ngọc muốn tìm thôn phụ kia đánh nhau, bị Tử Tình cùng Điền thị tóm lại.

      Tử Tình khuyên nhủ: "Nhị , dù sao ta chỉ ở đây vài ngày, ta rồi, mấy chuyện rỗi rãnh này chầm chậm phai nhạt, thân thể của ngươi thể tức giận thêm, ngươi đừng quên. Chúng ta làm việc chính quan trọng hơn."

      Tử Phúc biết việc này, để Tử nhi dẫn mình vụng trộm tìm đến thôn phụ kia, cảnh cáo nàng cùng con nàng phen. Người nọ thấy khí thế cùng khăn đầu (tú tài quấn tóc bằng khăn có hoa văn khác biệt) Tử Phúc, liên tục đáp ứng dám lỗ mãng. Chuyện này, Tử Tình đương nhiên thể nào biết được.

      ngày này cũng liền vội vàng qua. Sáng sớm hôm sau, hai đệ đệ Chu Thiên Thanh mang sọt dẫn Tử Phúc Tử Lộc chợ phiên mua đồ, Chu Thiên Thanh mượn bàn bát đũa, đưa đến trong nhà mới, Tử Tình ở bên ghi chép, kiểm kê mọi thứ, nhìn xem còn quên gì nữa , vội ngày, cuối cùng cũng làm thỏa đáng.

      Hai mươi tám tháng sáu là ngày đãi tiệc tân gia, lão gia tử cùng nhà Tăng Thụy Tường mướn xe lừa tới, cả nhà Xuân Ngọc vội vàng leo xe trâu đến, trời còn chưa sáng bắt đầu , Tăng Thụy Khánh chỉ gửi về cho năm mươi văn tiền, đứa của Thu Ngọc còn , cũng tặng lễ nhờ lão gia tử mang đến .

      Tử Tình thấy đại cùng đại dượng dạo quanh khắp nhà, ánh mắt thích và ngưỡng mộ, Tử Tình liếc mắt bọn họ cái, thể thừa nhận, Xuân Ngọc vẫn có cái ưu điểm, ít nhất quần áo cả nhà nàng đều sạch chỉnh tề, mặc dù mụn vá.

      Nghi thức nhập nhà mới khác gì nhà Tử Tình, nhưng lúc Tăng Thụy Tường đem gương đồng lớn cao ba thước treo lại bên trái phòng, mảnh ồ lên, Tử Tình nghe thấy thôn dân nghị luận ào ào, có : "Người có tiền có khác, ra tay hào phóng, lại là người đọc sách, làm sao có thể đem nữ nhi bán làm tiểu thiếp? Nghe lầm rồi."

      "Cũng đúng, ta còn nghe , nhà mới của Hạ Ngọc đều do ca ca này của nàng cho tiền xây, chậc chậc, ngươi thấy cả nhà người ta mặc đồ gì à, đó là vải gì? Ta còn chưa có sờ qua nữa? Theo ta, chắc là có người ghen tị, nên bịa đặt sinh . Ta mà có ca ca như vậy thích."

      "Haizz, ta nghe , là nhà giàu Chu gia bà tử nhìn trúng cháu giá của Hạ Ngọc, muốn cầu hôn, người ta đáp ứng, đính hôn rồi, chắc lão bà tử kia ghen ghét, nên đồn đãi ra."

      "Đúng vậy, cũng ngẫm lại người ta sao có thể coi trọng nhà nàng, phải chỉ có mấy chục mẫu à, có cái gì mà đắc ý, nhị ca của Hạ Ngọc tự mở học đường, cháu lớn là tú tài, nghe học ở cò trắng thư viện, người ta mới bao lớn, tương lai có thể làm đại quan. Còn tẩu tử của Hạ Ngọc nữa, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bảo dưỡng tốt, lúc tuổi trẻ cũng là mỹ nữ. Theo ta đừng nên nghe lời đồn gì, nên lại nhiều với người nhà Hạ Ngọc, chưa biết chừng tương lai chúng ta có chuyện gì cầu người ta đó."

      Mọi việc như thế dứt bên tai, Tử Tình nghe xong chỉ cười cười. Nhưng thấy đại cùng đại dượng có chút lo lắng bọn họ muốn nháo , e rằng có chút khó coi. Tử Tình ngẩng đầu tìm lần, quả thấy Xuân Ngọc cùng Điền thị cái gì đó, thần sắc Điền thị có chút nghiêm khắc, Xuân Ngọc nhìn như tình nguyện đồng ý.

      Cũng may ra đường rẽ gì, thôn dân dạo quanh nhà xong, khi ra ngoài mới bàn luận, cũng vừa lòng về món ăn hôm nay. Tiễn bước khách nhân, Xuân Ngọc bọn họ muốn ở lại đêm, Điền thị nghe xong cũng muốn ở lại. Thẩm thị thu xếp lập tức về, để ý Yến Nhân Đạt nhiệt tình giữ lại cùng ánh mắt u oán cảu Xuân Ngọc. Toàn gia lên xe lừa, Tử Tình còn cười : "May mà chúng ta nhanh, bằng còn biết đại lại có cầu gì. Ta rất sợ nàng."

      Thẩm thị liếc nàng cái, bĩu bĩu môi, nguyên lai lão gia tử còn ngồi ở ngoài thùng xe, Tử Tình sợ tới mức dám lên tiếng. đường chuyện.

      Trở về nhà, Thẩm thị lại bắt đầu vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho Tử Phúc thi hương, vốn Thẩm thị muốn theo, Tử Phúc muốn, hẹn với bạn rồi. Lần này thi Hương trường thi Giang Nam ở Lân tỉnh, cũng tính là rất xa xôi.

      Ngày này, Thẩm thị kiểm tra quần áo hài miệt cho Tử Phúc, đột nhiên, Thu Ngọc ôm đứa khóc sướt mướt vào nhà.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :