Chương 116: Mạt chược
Xuân Ngọc có tiếp lời Tăng Thụy Tường và Thu Ngọc, Điền thị nghe xong vỗ tay : "Cũng phải là lời này, Đại Mao năm nay mười bảy, muội tử ngươi sao có thể lấy ra dạng sính lễ nào, ngươi làm cậu cũng thể mặc kệ chứ, ngươi xem cae nhà ngươi , ăn mặc , Tử Tình là tiểu nha đầu đều mắc quần áo lụa, liền ngay cả cửa sổ cũng là sa là mành, còn ba ngày đổi khác nữa, ngươi dự bị ra bao nhiêu?"
"Cái gì sa cái gì mành?" Tăng Thụy Tường hiểu được.
"Đừng giả vờ nữa, Thu Ngọc cửa sổ nhà ngươi treo rèm bằng sa, tuyệt rẻ, sợ còn đắt hơn vải người ta."
"Nương, nhà của ta thế nào là chuyện của nhà ta, bạc của nhà ta là do nương bọn dẫn đám con vất vả kiếm được, khổ nhiều năm như vậy, tự nhiên muốn sống thoải mái ít. Cùng chuyện Đại Mao làm mai có quan hệ gì? Chẳng lẽ ta thay muội muội nuôi con nhiều năm như vậy còn muốn thay đón dâu, thay nuôi con luôn? Đạo lý này ở đâu ra, muội muội muội phu còn khoẻ mạnh, bọn họ làm gì? Đại ca ra bao nhiêu chúng ta ra bấy nhiêu." Tăng Thụy Tường có chút đau đầu, xong liền kéo Thẩm thị ra cửa, cũng quản Điền thị ở phía sau kêu gào.
Tử Tình cho rằng tranh cãi ầm ĩ trận như vậy, nhà đại ngượng ngùng ở lại ăn cơm chiều, ngờ người ta lại coi như có việc gì, vừa ăn vừa uống, đại dượng còn coi chính mình là nửa chủ nhân, riêng gì uống, còn ra vẻ khuyên người khác uống, lớn tiếng to mồm. Nhưng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng quan tâm , những người khác biết chuyện hôm nay cũng tốt để giỡn, chỉ Yến Nhân Đạt chuyện. Lão gia tử thấy như vậy, lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ mình hối hận vì năm đó chọn sai người.
Chạng vạng, Tử Phúc dẫn đệ đệ muội muội vào cửa, thấy khí trong nhà đúng, vụng trộm hỏi Tử Tình, Tử Tình cũng là giấu giếm . năm mười đem ra, Tử Phúc nghe xong, bốn chữ: "Người si mộng." (ý là nằm mơ, mộng tưởng)
"Ta luôn cho rằng bà chỉ cưng vài , ngờ lại như thế với ta. Cho dù đối ta như cháu , cũng thể đẩy ra vào trong hố lửa chứ, bà đâu phải biết gia đình kia thế nào? Nếu cha mẹ phản đối lợi hại. Ta còn biết chịu bao khổ nữa."
"Tình nhi yên tâm, đại ca cũng thể đồng ý việc này. Đại ca dù có liều mạng mang tội danh bất hiếu, đại ca cũng muốn đem việc này làm thất bại. Ngươi yên tâm , tuy rằng cá tính cha yếu đuối chút, nhưng nếu bị ép quá mức chịu đựng, cha nhường nhịn đâu. Ta thấy lần cha tức giận là khi ngươi bị nhốt vào chuồng heo. Nương tức giận sinh non, chúng ta muốn ở riêng, ông bà đồng ý, cha cùng ồng nội, còn có đại cha nữa, vô luận thế nào cũng phải ở riêng, thường xuyên ở nhà, có cách nào bảo vệ chúng ta, ai biết về sau còn xảy ra chuyện gì, cho nên ông bà ra điều kiện gì, cha cũng đồng ý. Ta cũng nghĩ như vậy, ít nhất bị khinh bỉ, bị ở chung, chứng minh chúng ta lựa chọn rất đúng. Cho nên ta chắc chắn cha đem ngươi gã cho Đại Mao. Cha ngốc như vậy, bằng , chúng ta thể ở riêng được."
"Cũng đúng, theo ý của bà ước gì ở chung cơ, có nàng dâu hầu hạ, cái gì bà cùng làm, còn có thể chi phối tiền bạc của đại gia đinhg, muốn cho ai cho, chúng ta còn phải xem sắc mặt của bà mà ăn cơm, đó mới là bi kịch."
Tử Phúc thấy tâm tình Tử Tình tốt hơn, mới yên lòng, xoay người tìm Tăng Thụy Tường và Thẩm thị .
Buổi tối vô có việc gì làm, Tử Tình nghĩ nếu có mạt chược hoặc phốc khắc (??? Huhu, ta ko biết) chơi đùa tốt, phốc khắc bản thân vạn vạn dám phát minh, lần sau cùng Lâm Khang Bình , nhìn xem chỗn người tây có mua trở về. Mạt chược tự mình có thể làm.
Nghĩ tới cái này, Tử Tình lập tức ngồi yên, nhìn ngọc đá của mình, muốn tìm người khắc thành bộ mạt chược phỉ thúy, nhưng lấy hai tảng đá làm vòng tay, nhẫn, trâm cài. Bây giờ Tăng Thụy Tường và Tử Phúc bọn họ đều dùng trâm cài xanh biếc. Tử Tình tính toán tốt, tổng cộng mười hai vòng tay phỉ thúy, Thẩm thị nàng dùng cái vòng ngọc xanh này rất tốt, nên muốn huynh đệ tỷ muội mỗi người cặp.
Con lại hai khối ngọc thạch Tử Tình còn chưa có nghĩ ra làm cái gì, phỉ thúy cao cấp mà lấy làm mạt chược phí phạm, lỡ cẩn thận làm rớt cái, mình đau lòng mới lạ. Tử Tình tính vẫn nhờ Lâm Khang Bình lại mua mấy khối ngọc thạch, để người trong nhà ít nhất mỗi người cái, thừa dịp giá bây giờ còn rẻ, làm chút đồ trang trí bằng ngọc.
Ngọc thạch dùng được, Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến có thể dùng gỗ, lúc nhà mình làm nội thất bằng gỗ mấy mảnh vụn gỗ lim mình có lấy, lúc đó còn có thể dùng để luyện tập điêu khắc, Tử Tình vội vàng chạy đến kho, tìm ra hai gỗ , kêu Tử Phúc lại giúp nàng chuyển đến nhà giữa, sau đó lục lọi, Tử Phúc hỏi nàng định làm gì, Tử Tình cười mà .
Ngày kế, nguyên bản là Kiều Thôn chúc tết, bởi vì Hạ Ngọc ở đây, cho nên cả nhà đều ở nhà, Tử Tình tìm đem số gỗ lim phân loại, muốn đem gỗ cắt thành từng mảnh có độ dày giống nhau, Tử Phúc liền nhận lấy rồi .
Thẩm thị biết hôm nay trong nhà có khách đến, bảo Tử Tình hỗ trợ nhặt rửa rau, Tử Tình để Tử Lộc giúp mãi gỗ, sau đó Tử Thọ khắc chữ, Tử Thọ có chút hứng thú đối với điêu khắc, luôn luôn muốn lấy phỉ thúy của Tử Tình luyện tập, Tử Tình đồng ý. Lần này vừa vặn để cho nghiền, gỗ lim rất cứng.
Khách vào cửa, Tử Tình nhìn đồng hồ, mười giờ, vội vàng pha trà bày chút điểm tâm, hôm nay người đến là biểu ca và đứa nhà đại cữu, tam biểu ca Thẩm Vạn Phúc thấy Tử Phúc làm việc, vội tiếp giành làm, làm tốt hơn Tử Phúc nhiều, Tử Tình cầu làm 144 cái, mấy người giúp đỡ mài, chỉ có Tử Thọ mình điêu khắc.
"Đại ca, tìm chút sơn bôi lên ít mới tốt nhỉ?" Tử Lộc hỏi.
Tử Phúc : "Việc này chỉ có thể tìm thợ sơn Lí sư phụ, mà tết ai lại nhờ như thế được?"
"Ta mua ít, tự mình quét là được, chắc khó." Tử Tình đáp.
Tử Phúc nghĩ cũng đúng, dẫn theo Tử Hỉ ra cửa mua ít sơn, mấy người hết ba ngày mới làm xong bộ mạt chược, Tử Phúc, Tử Lộc cùng Tử Thọ thay phiên nhau điêu khắc, Tử Tình kiềm chế được hưng phấn, Tăng Thụy Tường cũng có chút tò mò, từng thấy người khác chơi quân bài, nhưng thấy nhiều quân cờ như vậy, biết chơi thế nào.
Tử Tình đem quy tắc , Tử Lộc : "Ta phải ôn bài, mấy ngày nay bận quá chưa đụng đến rồi."
Tăng Thụy Tường : "Đừng lo đọc sách mãi, nên có thời gian nghỉ ngơi."
"Đúng vậy, chơi là phương pháp nghỉ ngơi rất tốt, nghỉ ngơi tốt học tập tốt hơn." Tử Phúc . ra năm nay là năm thi hương, tháng tám Tử Phúc cũng rồi.
Tóm lại, mấy người dụ dỗ Tử Lộc, Tăng Thụy Tường thấy gần đây quá khẩn trương, muốn cho thả lỏng chút. Tử Lộc đến cùng vẫn chịu nỗi cả nhà, mà chính cũng có vài phần tò mò .
Bốn người ngồi bàn, lúc mới bắt đầu, bởi vì Tử Tình quen thuộc quy tắc, vòng xong, trước mặt Tử Tình chất đống tiền đồng, Tử Lộc vừa thấy được nhiều vậy, liền hỏi: "Mất tiền sao?"
Tử Phúc cười : "Chứ giả à, thua được khóc đó. Ngươi mà hết tiền ra sau xếp hàng ."
Tử Lộc cười phản bác: "Ta lớn tuổi rồi, với lại biết ai hạ bàn trước đâu."
Vòng thứ hai, tiền đồng đều chạy đến chỗ Tử Phúc, 4 vòng, tiền mừng tuổi của Tử Lộc đều thua hết, Tử Thọ thấy vậy, ồn ào: " có tiền xuống, ta chờ nửa ngày rồi."
Tử Hỉ cũng giơ cái hầu bao, lắc tiền đồng bên trong, cười : "Nhanh chút , ta chờ kịp ."
Tử Phúc đẩy ra: "Dưới mười tuổi cấm chơi."
Người nhà vô cùng náo nhiệt, cơm cũng quên làm. Chờ phát trời tối, bụng đói, Thẩm thị cười : "Còn tưởng rằng các ngươi chơi rồi no luôn, cần ăn cơm nữa chứ."
Tử Tình có thế này mới cảm thấy tết vui hơn, bằng , cả nhà cứ ngồi như vậy, làm gì có nhiều chuyện mà riết.
Lúc này, câu của Tăng Thụy Tường khiến Tử Tình chú ý: "Trò này dễ hơn quân bài, quân bài chỉ có 32 quân, trò này nhiều hơn, nhưng rất vui. Tử Tình học được từ nơi nào?"
"À, con đọc sách giải trí, cũng biết nhìn được ở nơi nào, chắc là nghe người khác , ta nhớ ."
Tử Tình nghĩ ra chỉ có quân bài chứ có mạt chược, có muốn mở rộng nó hay ? Nhà mình chơi mạt chược sớm muộn gì cũng có người biết, học xong tự bọn họ về nhà làm, bằng tự mình tìm người mở rộng nó cho rồi, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được mớ tiền, tại Tử Tình thiếu nhất là bạc, hai năm này cùng Lâm Khang Bình làm buôn bán, lợi nhuận kém, đáng tiếc là nguồn vốn ít, hơn nữa, phát sinh kiện Đại Mao cầu thân, trong lòng Tử Tình càng an toàn. Tử Tình nghĩ tới chuyện này, người hợp tác trừ bỏ Văn gia còn ai khác. Nhưng phải bán bao nhiêu bạc mới thích hợp? Tử Tình có chút phát sầu, nếu Lâm Khang Bình ở đây tốt rồi.
Mùng 8, vừa vặn Chu chưởng quầy đến mua cải dầu, nhà Tử Tình hàng năm trồng mười lăm mẫu cải dầu, cũng có thể bán được ba bốn chục lượng bạc, ảnh đất hoang này được khai thác vài năm, phì nhiêu hơn, sản lượng dưa hấu nhiều hơn so với lúc ban đầu ít.
Tử Tình hỏi Chu chưởng quầy rằng Đông gia ở đây ? Chu chưởng quầy là qua nguyên tiêu mới từ kinh thành trở về, về nhà cũng phải tầm ngày 24.
"Vậy làm phiền ngài với Đông gia tiếng, ta có chuyện muốn bàn với , nhất định thấy hứng thú." xong, Tử Tình bước .
Chu chưởng quầy cùng Tăng Thụy Tường chuyện phiếm, trong đó có : "Lão phu nhân nhà ta đính hôn cho tam thiếu gia, là khuê tú trong kinh danh, nghe là thiên kim của quan nhất phẩm, nhưng tam thiếu gia chịu, muốn tìm người mình thích, làm ầm ĩ, lão thái thái đành phải đáp ứng, :‘ trước cưới chính thê, thích nữ nhân nào có thể làm thiếp’ lại hỏi tam thiếu gia thích dạng nữ tử gì, tam thiếu gia chịu ."
Tăng Thụy Tường nghe xong liền hiểu, : "Cám ơn Chu chưởng quầy, cũng vừa khéo, tiểu nữ cũng đính thân vào mấy ngày sắp tới, đến lúc đó nhất định mời Chu chưởng quầy uống ly rượu mừng."
Chu chưởng quầy nghe xong, vừa lòng ra về.
Bên này Tử Tình còn buồn rầu vì chuyện nên bán bao nhiêu bạc mà, đây biết chuyện sắp xảy ra.
Chương 117: món tiền lớn
Tử Tình đến cùng vẫn nhịn nỗi, lôi kéo Tử Phúc: "Đại ca, ngươi , nếu ta bán phương pháp mạt chược cho Văn gia, bán bao nhiêu bạc là thích hợp?"
Tử Phúc nhìn nàng lúc lâu, sờ sờ tóc Tử Tình, : "Đầu óc ngươi làm từ gì mà cái gì cũng nghĩ bán lấy bạc? Nhưng ngươi cũng đúng, sớm muộn gì truyền ra ngoàn, bằng ngươi vụng trộm kiếm khoản tiền. Nhưng sao ngươi lại nghĩ bán cho Văn gia?"
"Đại ca, ta chỉ quen nhà có thế lức là Văn gia mà, tùy tiện tìm người, ai biết có đáng tin ? Với lại chúng ta giao tiếp nhiều năm cùng Văn gia, nhà bọn họ kín, ta cũng muốn cho người ngoài biết chúng ta làm ra."
"Ngươi có chút đạo lý. Ta nghe Tử Vũ , ngươi cùng gã sai vặt của Văn gia thường xuyên gặp nhau, nương hình như các ngươi hợp tác làm ăn, có chuyện gì à? Vì sao tới giờ mà ngươi với ta?"
"Đại ca, ta chỉ nhờ bán tranh thêu, làm buôn bán ở Việt thành cùng người ngoại quốc, người ngoại quốc ra giá cao ít, ngươi đừng nghe Tử Vũ bừa, nàng như vậy, biết cái gì?"
"Tình nhi, ngươi cũng , dù sao tiểu tử kia cũng là người ngoài, đại ca lo lắng cho ngươi, ngươi muốn dùng bạc có thể bảo nương, với lại ngươi cũng ra ngoài, muốn nhiều bạc như vậy có tác dụng gì?"
"Đại ca, nào có ai sợ nhiều bạc? Ngươi yên tâm, trong lòng ta đều biết, ta đáp ứng ngươi, về sau ít cùng còn họ gặp gỡ, chẳng qua chuyện này ta còn phải làm xong , dù sao ta đều tốn nhiều tâm tư như vậy, ngươi cũng biết, ta mấy khi ra ngoài, nhất là ra ngoài mình, ngươi chỉ cần giúp ta suy nghĩ, muốn bán bao nhiêu bạc?"
"Ừ. Đại ca suy nghĩ , đại ca cũng chưa buôn bán bao giờ, ít nhất cũng phải 500 lượng. Phu nhân tiểu thư nhà quyền quý rãnh rồi nhiều, vừa vặn có thể lấy trò này làm giải trí. Ngươi dùng gỗ lim làm, bộ 1 lượng là ít. Hoặc ngươi còn có thể hợp tác với bọn họ. Muốn 2 phần lợi nhuận cũng được."
Tử Tình : "Ca, ta cũng suy nghĩ rồi. Ta lười giao tiếp với nhà bọn họ. Ca, còn có loại trò chơi nữa, là của người nước ngoài, Lâm Khang Bình cũng , lần sau tìm người nước ngoài mua về."
Tử Phúc nghe xong câu đầu, đem tâm tư buông xuống. Nghe thấy câu sau lại nhăn nhíu mày: " phải ngươi với ta là làm lần cuối sao? Sao còn nhờ nữa?”"
Tử Tình thầm le lưỡi, câu: " sai rồi, đại ca." Bỏ chạy.
Tháng giêng ngày 28, Chu chưởng quầy tự mình đến mua đồ, hôm nay lão gia ở nhà, có thể gặp Tử Tình, Tử Tình cùng Thẩm thị, Thẩm thị có chút lo lắng, muốn đích thân theo. Nhưng trong nhà còn có Tử Vũ, cũng thể để Tử Vũ ở nhà, mà ôm Tử Vũ theo cũng tiện, nghĩ nghĩ, Thẩm thị : " bằng lần khác ngươi hẵng , lúc đó phụ thân đưa ."
Tử Tình nghe xong, có chút khó xử, lão gia nhà giàu làm gì dễ hẹn như vậy được, lần sau ai biết phải chờ tới khi nào, huống hồ bạc này Tử Tình còn muốn lấy để đầu tư, Thẩm thị thấy Tử Tình vừa ý, nghĩ nghĩ : " bằng chúng ta ôm Tử Vũ tới học đường, nương cùng ngươi ."
Chu chưởng quầy nghe xong, vội : " cần phiền toái như thế, theo ý ta đại tẩu cần theo đâu, ta tự mình đưa Tử Tình nương về nhà, đại tẩu, chúng ta giao tình nhiều năm, ít nhiều cũng tin ta chứ."
Tử Tình cam đoan, bàn xong buôn bán về. Thẩm thị mới cho , Tử Tình mang theo bộ mạt chược, theo Chu chưởng quầy.
Lần này Văn gia, Tử Tình lần đầu tiên vào nhà phú quý, nhưng thấy nhiều trong TV rồi, cung điện cũng xem qua, nên có gì ngạc nhiên, Tử Tình chủ yếu đem lực chú ý tập trung vào kết cấu ở phòng, bố cục hoa viên, kẻ có tiền làm nhà lớn, qua hành lang, đầy hoa hoa cỏ cỏ, nhà giữa kiến trúc Giang Nam chính hiệu, cao hơn những phòng khác, chính giữa có sân lớn, sàn làm bằng đá cẩm thạch, còn có vài chậu thủy tiên, phòng có ghế nằm khắc hoa, hình như rất làm bằng lim, còn được khảm đá quý.
Tử Tình thấy nha hoàn qua nhiều, nên ngừng đánh giá, quá để ý, tự nhiên cũng thấy được ánh mắt kinh ngạc của người khác, Tử Tình biết là, hôm nay Văn lão gia cố ý an bày nàng đến Văn gia, bằng , lấy thân phận của nàng – thôn làm sao có thể dễ dàng tiến vào đây, nhất là Văn phu nhân muốn gặp Tử Tình, có vài phần tò mò, là muốn nhìn dạng nha đầu nông thôn gì mà khiến con trai bảo bối mù quáng, hai là muốn để Tử Tình thấy nhà già có chân chính thế nào, sau đó biết khó mà lui. Ở trong nhận thức của bọn họ, luôn luôn nghĩ Tử Tình cuốn lấy Văn Tam, dù sao ví dụ như vậy nhiều lắm, nha hoàn trong nhà còn cả ngày suy nghĩ trèo lên giường chủ tử, huống chi là nha đầu nông thôn, có thể có bao nhiêu thể diện? Còn sớm bị phú quý làm mờ mắt, nhưng bọn họ lại nghĩ tới, Tử Tình chút hứng thú cũng có đối với Văn gia.
Biết bỏ dục vọng mới xong việc lớn, cho nên Tử Tình nhìn thấy người Văn gia rất là thản nhiên. Cung kính chào hỏi xong, Tử Tình mở hộp gỗ trong tay mình ra, cầu Văn lão gia tìm ba người đến, cho bọn họ cách chơi trò chơi. Hoàn toàn nhìn ánh mắt soi mói của Văn gia lão gia cùng phu nhân.
" phải quân bài à? Sao nhiều quân vậy?" Văn lão gia hỏi.
"Đương nhiên phải quân bài, nếu là quân bài ta tìm ngài, đây là mạt chược, dành cho bốn người chơi, thú vị hơn quân bài nhiều. Chúng ta cũng may mắn mới biết được loại trò chơi này, nên nghĩ có thể đổi được bạc. Lão gia, ta vẫn có cầu ấy, hi vọng người ngoài biết là từ nhà ta mà ra."
Vì thế, Tử Tình, văn lão gia, cùng với văn lão gia phu nhân và vị như phu nhân ngồi vào bàn, Tử Tình luật chơi, lấy ra mấy tiền đồng, : "Tiền đặt cược lớn ."
Cùng chơi hai vòng, Tử Tình thấy mọi người đều học xong, liền hỏi: "Đông gia lão gia, sinh ý này có được ?"
"Ta suy nghĩ, nhưng ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi trước."
" nhiều năm giao tình, Văn gia đối xử chúng ta rất tốt. Ta rất ràng, giá thôi, ngàn lượng bạc. Ngài có thể đem mạt chược làm tinh xảo lên, ví như dùng ngà voi, dùng ngọc thạch, cứ như vậy liền có vẻ xa hoa hơn. Các phu nhân nhà phú quý để ý chút tiền ấy, kinh thành, tỉnh thành, An Châu, mời các phu nhân quen biết cùng nhau ngồi xuống chơi, vừa có cảm tình, lại vừa giết thời gian, cớ sao làm? Chỉ sợ đến lúc đó người phú quý trong thành nơi nơi tìm kiếm, mạt chược này rất nhanh có thể mở rộng ra ngoài, bên chỗ ta đương nhiên phô trương ra. Ngài thấy sao?" Tử Tình .
Văn lão gia suy nghĩ khoảng mười phút, thuận miệng hỏi: "Ngươi là nữ tử thông minh, biết tương lai ai có thể có phúc lấy được? Năm nay bao lớn? Phu nhân, bằng ngươi xem chung quanh ngươi có nhà nào thích hợp ?"
"Tử Tình năm nay cả tuổi mụ vừa tròn mười ba, trước cảm ơn lão gia cùng phu nhân, nhưng phu nhân quen toàn nhà phú quý, phải nha đầu ở nông thôn có thể trèo cao được, phải là coi thường người ta, mà nương ta thường xuyên dạy, từ xưa môn đăng hộ đối mới hợp nhau, người phải biết vị trí nào là của mình, hợp với mình đừng miễn cưỡng, càng ép càng hạnh phúc." Tử Tình thông minh, đoán được ý của Văn gia, cố ý lời này.
Quả nhiên, Văn lão gia cùng phu nhân nghe xong, nhìn nhau cười, đều vui vẻ, văn lão gia : " ngờ nương ngươi lại hiểu biết như vậy, ta cũng chỉ thuận miệng thôi."
"Là Tử Tình làm càn, Tử Tình cảm ơn lão gia cùng phu nhân."
"Tốt lắm, cũng thể cho ngươi tay trở về được, sinh ý này làm , về phần khế ước, ta kí được ? ngươi tin chúng ta chứ?"
"Lão gia, tin hay phải vấn đề, quy củ thể dễ dàng sửa đổi." Dưới kiên trì của Tử Tình, hai bên được ra xuất xứ của mạt chược.
Tử Tình ký xong, Văn phu nhân lấy ngàn lượng ngân phiếu, Tử Tình cất lại mạt chược, mang , phu nhân có chút vừa ý, : "Lâu lâu chúng ta mới có đồ để chơi, ngươi lấy rồi mấy ngày nữa chúng ta mới chơi được."
Tử Tình đem bản vẽ quần cơ, cách chơi viết ra giấy, : "Huynh đệ nhà ta tự mình làm ra, nên rất thô ráp, để ở chỗ ngài cũng thích hợp, ta tin bây giờ lão gia phân phó, đêm nay các ngươi có thể chơi rồi."
Tử Tình cáo từ, Chu chưởng quầy còn chờ ở bên ngoài. Tử Tình biết sau khi nàng rời , văn lão gia với phu nhân: "Gặp rồi đấy, ta sớm rồi, là người hiểu biết, tiếc là thân phận thấp, làm thiếp cam lòng, với lại ta thấy người ta cũng nguyện ý làm thiếp, thông minh ai mà lại đồng ý làm thiếp? Ta thấy việc này phải do Tam nhi muốn là được, về sau cũng đừng nữa."
"Nếu ngươi đúng biết đây là nha đầu ở nông thôn, khí phái, ăn mặc, cách năng, còn có khí chất tự nhiên hào phóng, diện mạo cùng màu da, ta cho rằng làm thiếp cũng sai, chỉ sợ giống như ngươi , là cam lòng."
"Ngươi thấy được nàng trước kia đâu, lần đầu tiên ta thấy nàng, thân quần áo vải sợ, chải tóc hai bím, cũng đáng , thấy ta cũng luống cuống, đôi mắt kia vừa đen vừa sáng, lộ ra trí tuệ, bỗng chốc liền hấp dẫn ta, ta cảm thấy rất hứng thú."
"Mạt chược này có đáng ngàn lượng ? Ngươi cố ý cho nhiều à?"
"Yên tâm , ta làm chuyện lỗ vốn, chúng ta có thể kiếm được khoản lớn, ta còn lo lắng nàng muốn cổ phần, ngờ lại muốn ngàn bạc, coi nàng thông minh, cũng nguyện ý liên lụy quá nhiều với chúng ta."
Tử Tình trở về trong nhà, cũng có cụ thể với Thẩm thị, chủ yếu là sợ bọn họ biết lại e ngại, vả lại, nếu Thẩm thị biết có nhiều ngân lượng như vậy, khẳng định thu lấy, thể cho Tử Tình làm vốn riêng.
Chương 118: Đậu mùa
Lúc vào Văn gia, thái độ của Văn gia làm Tử Tình có chút khó chịu, kẻ có tiền là có thể cao cao tại thượng, có thể để ý cảm nhận của người khác, tùy ý an bày vận mệnh người khác ư? Cũng làm trong lòng Tử Tình thiếu hụt cảm giác an toàn, cho nên Tử Tình muốn mau chóng làm mình giàu lên.
Số bạc này Tử Tình định giao cho Lâm Khang Bình, trải qua hai năm tôi luyện, giao tiếp cùng người nước ngoài thành thạo rất nhiều, cũng làm mấy cái buôn bán, lợi nhuận từ lá trà tơ lụa vẫn tương đối khả quan, chẳng qua trước kia Tử Tình tiền vốn quá ít, Tử Tình lại thể mượn Thẩm thị. Có số bạc này, Tử Tình cảm thấy có thể làm buôn bán đồ sứ, dù sao nơi này cách Cảnh Đức trấn xa, giao thông tiện lợi.
Hoàn thành chuyện này, Tử Tình an tâm ở nhà quản lý gia vụ, rảnh rỗi thêu hoa, đọc sách luyện chữ, có khi hưng trí lục tìm gỗ, chuẩn bị làm bộ mạt chược lim, nhưng lần này Tử Tình sốt ruột.
Ngày từ từ qua , tiến vào tháng Ba, ngày này, Tăng Thụy Tường về nhà trong thành An Châu có mấy cái đứa bị đậu mùa, sợ truyền đến nông thôn, tạm thời đóng cửa học đường, muốn Thẩm thị ít để đứa ra ngoài, làm cả nhà khẩn trương thôi, biết Tử Phúc bọn họ thế nào?
Ai ngờ Tăng Thụy Tường vừa được vài ngày, trong thôn có người nhiễm bệnh, là người đọc sách ở học đường, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nóng vội thôi, trùng hợp lúc này Tử Lộc, Tử Thọ cũng về nhà, cũng học đường tạm thời đóng cửa nửa tháng, thị trấn có mấy người nhiễm, cũng may Tử Lộc thi vô trường huyện xong.
Thẩm thị nghe xong có chút sợ hãi, : "Tình nhi năm đó bị đậu mùa mới bị nhốt vào chuồng heo, đến nay nhớ lại vẫn đau lòng, mong tiểu tứ có việc gì."
Tăng Thụy Tường an ủi thê tử đừng hoảng, quan sát chút, đêm đó liền dọn phòng khách ở phía đông. An bày Tử Hỉ đến ở, Tử Lộc cùng Tử Thọ ở Tây phòng, sợ lây qua cho Tử Vũ. Thẩm thị muốn đích thân chăm sóc, Tử Tình : "Nương, để con chăm cho. Dù sao con cũng bị qua rồi, mà bị rồi bị nữa. Nương còn phải chăm lo nhà cửa, còn lo cho muội muội nữa, nương thể mệt thêm được. Nương yên tâm, con chăm sóc tốt cho tiểu tứ ."
Thẩm thị nghe xong, vội : "Có ? Mà con vẫn là đứa , lỡ ra chuyện gì nương chịu nổi. Vẫn để nương chăm sóc cho, dù sao nương cũng lớn tuổi, khó bị nhiễm bệnh hơn."
Tăng Thụy Tường nghe xong : "Theo ta ngươi đừng chăm. Ngươi còn bận nhiều việc, Vũ nhi còn , cũng cần người chăm sóc, bằng để ta ở với con. Các ngươi đừng cãi nữa."
"Cha, nương, sách có viết rồi, con bị bệnh lần bị nhiễm lại, tin các ngươi đến hỏi Chu đại phu, nương phải chăm lo cho cả nhà, cha còn ra ngoài tìm người làm việc. Lỡ bị bệnh phiền toái, con suốt ngày ra khỏi nhà, để con chăm sóc tiểu tứ là thích hợp nhất."
Tăng Thụy Tường hỏi qua Chu đại phu, cuối cùng đồng ý để Tử Tình cùng Tử Hỉ. Vì thế Tử Tình liền đến phòng phía đông ở. Đêm đó, Tử Hỉ quả nóng lên, Tử Tình nhớ được trong sách có viết, chỉ cần bọng mũ vỡ ra, người khỏe lên, cho nên cần dùng dược để ức chế, Chu đại phu cũng tới vài lần, trước kia Tử Tình bị đậu cũng được chữa khỏi, mở ít thang thuốc, cùng với ít thảo dược, Tử Tình cho Tử Hỉ uống. Tử Tình có thể làm là ở cùng Tử Hỉ, mỗi ngày cho ăn ít đồ dinh dưỡng, còn phải trông chừng, để gãi.
Nào biết hai ngày sau, Tử Vũ cũng bị đậu, hai người cùng ở phòng phía đông. gánh nặng của Tử Tình đột nhiên nặng hơn nhiều, tinh thần khẩn trương, ngủ yên lúc nào, thể xác và tinh thần mệt mỏi, sợ Tử Hỉ, Tử Vũ có gì ngoài ý muốn, vài ngày người gầy vòng. Cũng may Tử Lộc cùng Tử Thọ có bị gì, nghe Thẩm thị hình như trước kia cũng bị đậu rồi.
Mỗi ngày Thẩm thị đều đến thăm hỏi vài lần, lo lắng khôn nguôi, Tăng Thụy Tường ra ngoài hỏi thăm, trấn cũng có đứa mấy nhà bị, nghe chết hai người, bây giờ người bên ngoài rất hoảng sợ, nên đường thấy hài tử nào.
Thẩm thị nghe xong càng lo lắng, Điền thị lại, biết đứa nhà Xuân Ngọc cùng Hạ Ngọc thế nào, bảo Tăng Thụy Tường xem.
"Nương, trong nhà ta cũng có hai hài tử bị bệnh, sao lúc ày ta có thể bỏ mặc bọn , ngài lo lắng cùng cha đánh xe trâu mà . Ta trất bận. Đúng rồi, các ngươi thuận tiện An Châu xem nhà đại ca thế nào, ta nghe trong thành An Châu có rất nhiều đứa bị, Tử Phúc cũng chưa đưa tin gì về." Tăng Thụy Tường .
"Ngươi thôi, này cả đống chuyện làm gì, trước kia Tử Tình bị đậu mùa cũng tùy tùy tiện tiện mà khỏi, nào có hung hiểm như ngươi ?"
"Nương, đó là do Tình nhi phúc lớn mạng lớn, bây giờ nàng còn ở trong phòng chăm sóc hai đứa em, ta thể mặc kệ bọn họ, ngươi cảm thấy hung hiểm đến nhà muội muội làm gì?" Tăng Thụy Tường lần đầu tiên cảm thấy lạnh tâm vì Điền thị bất công, lần trước vì muốn Đại Mao cưới Tử Tình, Tăng Thụy Tường có chút thương tâm vì nương làm bậy, nhưng dù sao cũng là vì nhà Xuân Ngọc có thể tốt hơn, Tăng Thụy Tường chưa từng trách cứ Điền thị, nhưng lúc này lại liên quan đến mạng người, đứa soogns chết còn chưa biết, Điền thị cư nhiên để bỏ con mà đến nhà hai muội muội nhìn xem, Tăng Thụy Tường có chút thất vọng và đau khổ .
"Ngươ…vậy ngươi ở lại chăm sóc bọn Tử Hỉ , có việc gì chúng ta biết." Điền thị xong phủi tay bước , bà có chút , dĩ vãng cho dù bà gì, con đều nghe theo, sao bây giờ lại thế?
Điền thị rồi, Thẩm thị hỏi: "Ngươi à? Ta thấy nương có chút tức giận. Mà Tử Phúc tế nào nhỉ, là lo lắng. Ngươi , học đường khác đều nghỉ phép, sao chỉ có trường bọn họ lại mở."
"Ngươi biết gì, bọn họ đóng cửa thuyết minh thư viện bọn họ bị lây bệnh, đây là chuyện tốt, cò trắng thư viện quản lý rất nghiêm, cơ bản là các học sinh vào rồi, chưa đến kì nghỉ cấm ra. Về phần nương, ngươi cũng cần lo lắng, tất cả có ta, nhưng mấy đứa kìa, thực làm cho người ta nóng lòng."
Thẩm thị nghe xong, cuối cùng hơi, ra trong nội tâm nàng đương nhiên hy vọng Tăng Thụy Tường rời , nhưng thể thẳng mà thôi, : " biết có lây lan diện rộng nữa? Cũng may Chu đại phu chuẩn trị tốt, coi như trong cái rủi còn có cái may."
Như thế qua bảy tám ngày, bọng nước người Tử Hỉ, Tử Vũ đều vỡ, mặt cũng có mấy vết mủ, Tử Hỉ cùng Tử Vũ luôn đáng thương hề hề : "Tỷ tỷ, ta rất ngứa."
Tử Tình có cách nào khác, chỉ có thể cột vải vào tay bọn nó, : "Ngứa cũng phải chịu, nếu gãi về sau xinh đẹp, như con cóc ý. Tiểu tứ, ngươi là ca ca, cũng là nam tử hán, ngươi chỉ phải nhịn, mà còn phải nhắc nhở muội muội chú ý." Tử Tình xoa đầu hai người bọn họ, Tăng Thụy Tường lại mời chu đại phu xem, có gì sợ nữa, Thẩm thị nghe xong vội niệm Phật.
Ngày hôm nay, mặt trời ấm áp, thời tiết rất tốt, Thẩm thị để Tử Hỉ, Tử Vũ chuyển về phòng cũ, phơi đệm chăn ở trong viện, tẩy drap giường, Tử Tình ở ngoài viện đốt cháy đồ mà Tử Hỉ và Tử Vũ dùng qua.
Lúc này chuông cửa vang, nguyên lai là Lâm Khang Bình đến, thấy Tử Tình mở cửa, nhìn lần, hỏi: "Nghe An Châu có dịch đậu mùa, làm chết mấy đứa , ngươi sao chứ? Hình như gầy hơn."
Tử Tình trả lời, mình bị lúc năm tuổi, Lâm Khang Bình nghe xong vậy là tốt rồi. Tử Tình dẫn Lâm Khang Bình vào nhà, mới biết lần này Lâm Khang Bình trở về là chuẩn bị ở An Châu tháng rồi mới Việt thành, người nước ngoài cùng giao tiếp gọi Đại Vệ, hàng năm đến Việt thành 2 lần, lần là Đoan Ngọ, lần là Trung thu.
Tử Tình nghe xong, : "Tiểu của ta có việc gì thường xuyên làm tú sống, nhưng nàng thường làm hầu bao thôi, ta mua rồi, đến lúc đó ngươi mang theo, ta mua giúp ngươi 9 văn 1 cái, chắc là có chút lợi nhuận. Ngươi trách ta nhiều chuyện chứ? Ta chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt, nên làm chủ thay ngươi. Ngươi còn cần gì , ta tìm người trong thôn giúp ngươi?"
" cần, ngươi có quá nhiều chuyện phải làm rồi, ta thấy ngươi rấy mệt mõi, ta trực tiếp mua từ trong cửa hàng là được, đương nhiên, nếu là thân thích làm khác." xong, Lâm Khang Bình đem sổ ghi chép lợi nhuận đưa cho Tử Tình xem.
Tử Tình có trăm lẻ tám lượng bạc. Xem sổ này, Tử Tình đoán mỗi lần cũng phải được gần 50% lợi nhuận, cực kì khả quan. muốn cho biết mình có ngàn lượng bạc vốn riêng, Thẩm thị đến gần, Tử Tình cũng thể , trùng hợp là Tăng Thụy Tường từ sau núi trở về, ôm rổ trứng gà, nhìn thấy Lâm Khang Bình, có chút ngoài ý muốn.
Tăng Thụy Tường để Thẩm thị cvàùng Tử Tình thu xếp nấu cơm, sau đó dẫn Lâm Khang Bình vào thư phòng, Thẩm thị cùng Tử Tình đều có chút kỳ quái, nhưng hỏi vì sao.
Trong thư phòng, đầu tiên là Tăng Thụy Tường khách khí hỏi Lâm Khang Bình gần đây bận bịu gì? Sau đó : "Nghe thiếu gia nhà các ngươi muốn đính hôn, nhưng đồng ý, ngươi luôn luôn ở bên người , hẳn là biết vì sao nhỉ."
"Biết, bởi vì Tử Tình, nhưng thiếu gia cũng , muốn ủy khuất Tử Tình. Đây là ý của riêng , Tử Tình biết."
"Chuyện này ta biết, nhưng Chu chưởng quầy có cho ta, sợ tương lai lão thái thái ép tôn tử, cầu cưới Tử Tình làm thiếp, ta đồng ý, cho nên ta cùng Chu chưởng quầy, sắp tới cho Tử Tình đính hôn. Ngươi chờ chúng ta tìm được nhà thích hợp, phiền toái ngươi cho văn gia thiếu gia biết, cũng đừng cách thẳng ra, coi như chuyện phiếm , ngươi biết ta có ý gì chứ?"
Lâm Khang Bình nghe xong, đột nhiên quỳ gối trước mặt Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường bị hù nhảy dựng.
Last edited by a moderator: 20/10/15