1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 452, thuốc nổ

      Lúc Tử Tình mang theo Yên Nhiên trở lại dưới chân núi, Vĩnh Liên các nàng tỷ thí xong rồi, Tử Tình vốn cũng ôm bao nhiêu hi vọng, chỉ là mang theo đứa ra ngoài tăng thêm kiến thức mà thôi.

      Cho nên, vừa thấy vẻ mặt thất vọng của hai người, Tử Tình bèn nắm tay hai nàng, cười : "Chúng ta chẳng qua là ra ngoài chơi, mấy thứ kia chỉ là hư danh."

      Thực ra Tử Tình vốn còn muốn , cho dù vì vậy gả vào nhà cao cửa rộng, cũng chưa chắc có thể đạt được hạnh phúc, cuộc sống này, là việc vặt như nước chảy mãi, mà phải là cả ngày cầm kỳ thư họa hỏi tục . Chẳng qua, vừa thấy những phu nhân tiểu thư ở đây, Tử Tình vẫn là vội vàng ngậm miệng.

      Lúc Tử Tình mang theo bọn cáo từ, La đại nãi nãi lôi kéo tay Tử Tình hỏi: "Nháy mắt thấy bóng dáng của ngươi đâu, vốn là, các nàng còn , muốn tìm ngươi làm thơ vẽ tranh, đành phải lần sau rồi."

      Tử Tình vừa nghe, may mà mình chạy được, nếu , còn bêu xấu, làm ra được thi họa, cho dù chữ của Tử Tình, cũng là tương đương với có sở trường gì. Vừa nghĩ như vậy, vui khi gặp mấy người Văn Tam cũng là trôi qua rất nhanh.

      đường về, Vĩnh Liên cùng Vĩnh Dung líu ríu, kết giao mấy bằng hữu, trong đó có cả La Sở Sở kia, còn hẹn sẵn lúc nào tới cửa đến chơi, Tử Tình thấy hai đứa rất vui vẻ, chuyến này, cũng là vô ích.

      đến hai ngày, Thư Duệ Thư Ngạn bọn họ đều được nghỉ, Tử Tình thấy thời tiết quá nóng, cũng muốn Tiểu Dực bọn họ cứ tới cửa đến tìm Yên Nhiên, bèn thương lượng với Thẩm thị, nhà mình muốn đến trang viên nghỉ mát, phòng ở nơi đó, xây xong rồi, gia cụ cũng đầy đủ hết rồi.

      Thẩm thị yên lòng mình Tử Tình mang theo đứa , là muốn đưa Tử Tình qua, giúp đỡ nàng thu dọn xong ở hai ngày rồi trở về.

      Tử Tình dẫn theo Hoa ma ma. Thải Vân, Truy Nguyệt, còn có mấy nha hoàn Tiểu Bạch Tiểu Tử …, Tiểu Phấn ở lại giữ nhà, Đại Giang Đại Hà đều mang .

      Hồi Thanh minh khi từ Lâm trang trở về. Tử Tình từng mang theo Thư Duệ đến xem thôn trang này, chủ yếu là đề ra chút cải thiện đối với bài trí trong phòng và thiết kế phòng tắm, có điều. Lúc đó, trong trang là cái gì cũng có.

      Tử Tình bọn họ vào cửa chính, quan sát dọc đường, hai bên đường đều là đậu nành, lạc, khoai lang, khoai tây, cao lương, ngô …, còn có ruộng dưa hấu. Vừa mới bắt đầu dưỡng đất, sản lượng cao, chất lượng cũng phải tốt lắm, dưa hấu phát triển to, xem ra. Giống dưa này, năm nay còn phải chuyển từ An Châu đến.

      vào trong chừng trăm thước, chính là hai hàng phòng ở chỉnh tề, khác Khang trang An Châu nhiều lắm, là cho nhóm nông dân trong trang ở, tiếp vào bên trong, mới là tòa đại viện tử, là chỗ Tử Tình bọn họ ở, viện tử là nhị tiến. Trong nội viện rải rác mấy tiểu viện, cũng là chuẩn bị cho khách đến ở.

      Phòng ở là phong cách nhà nông điển hình, tất cả đồ dùng đồ trang trí đều là phong cách cổ xưa thực dụng làm chủ, đều là dãy kháng lớn, cũng đơn giản.

      Tiểu Bạch các nàng dẫn theo nha hoàn thu dọn quét dọn, bọn tự chơi. Tử Tình cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị chút ở trong trang, núi trồng các loại cây giống, Kinh Thành có chỗ này tốt, vườm ươm sẵn có, muốn cây giống gì, cơ bản đều có thể mua được, như An Châu.

      Ngọn núi có con sông uốn lượn xuống dưới, xuyên qua trang viên của Tử Tình, trái lại tiện cho nông dân trong trang tưới tiêu, cũng tiện cho nông dân trong trang nuôi gà vịt ngỗng, cá bò dê.

      Tăng Thụy Tường cười : "Cũng lớn hơn Khang trang An Châu, qua hai ba năm nữa, nơi này cũng náo nhiệt lên."

      Tử Tình quản lý nơi này gọi là Khang viên, trước mắt mua mấy người có kinh nghiệm, chuyên trông coi cây ăn quả, hoa cảnh, gia cầm, gia súc, nông dân trồng trọt là từ trong thôn phụ cận thuê tới làm công dài hạn, còn có chính là nhi nhà để về, hoặc lão nhân trong nhà có người phụng dưỡng, Lâm Hưng đều nhận tới đây, chẳng qua đều ký trước văn tự bán mình, xác định quy củ xong rồi, có khuôn mẫu tham khảo có sẵn của Khang trang, Tử Tình trái lại cần quan tâm.

      Tử Tình tới nông thôn ở, phảng phất như về tới Tình viên, cũng khôi phục sáng sớm mỗi ngày các nơi vòng, buổi tối khi mặt trời lặn về phía tây,
      [​IMG]
      huyendo thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 453, lời mời ngoài ý muốn

      "Cả mùa hè này nàng đều tránh ở chỗ này, Tiểu Dực tìm nàng được, Đại Giang đưa Tăng phu nhân trở về thành, Tiểu Dực muốn theo tới, Đại Giang Tăng Tử Tình này hình như bận chuyện quan trọng gì đó, cho Tiểu Dực quấy rầy, ta lúc này mới để tâm, tìm người lén lút theo nàng, nàng rất cẩn thận, ngay từ đầu, chỉ là nhi tử nàng theo, sau lại, nhi tử nàng thư viện, mới tìm nha hoàn nàng mang từ An Châu đến theo, việc này cũng làm cho ta sinh nghi rồi. Chẳng qua là, các ngươi đoán nàng nghiên cứu cái này làm gì?" Lí Hãn hỏi.

      La Trì lắc đầu, Văn Tam nghĩ nghĩ : "Có phải nhà nàng kết thù với ai hay ? Muốn trả thù lại? Nhưng là có nghe nàng kết thù với ai mà?"

      La Trì nghe xong nhìn nhìn Lí Hãn, hỏi: " phải là ta chứ? Ta có đòi đồ nhà nàng mà?"

      Lí Hãn trừng mắt nhìn cái, : "Hai người các ngươi tìm hiểu ràng."

      Tử Tình tất nhiên biết hết thảy những việc này, nàng bận vô cùng, sau khi về nhà, mới biết được sắp đến tết Trung thu rồi, Thư Duệ về nhà, Tử Tình vội lôi kéo Thư Duệ xem thành quả nghiên cứu của nàng, giảng quá trình chế tạo cho .

      Thư Duệ cũng có bất ngờ lẫn vui mừng như trong dự liệu, chỉ là nhìn Tử Tình, mím môi tức giận, Tử Tình thấy vậy kỳ quái hỏi: "Duệ nhi, sao ngươi vui?"

      Thư Duệ hướng Tử Tình hô: "Nương, sao ngươi có thể làm như vậy? Ngươi có biết đây là việc có bao nhiêu nguy hiểm, ngươi còn mình làm. Nếu lỡ như ngươi có cái gì ngoài ý muốn, ngươi bảo chúng ta và cha làm sao bây giờ? Trước khi cha , thế nhưng hết lần này tới lần khác dặn dò ta, cho ngươi ra ngoài mình, cho mình ngươi đụng vào những thứ nguy hiểm kia, ngươi quên cả sao? Nương, ngươi cứ như vậy, bảo ta ở thư viện làm sao an tâm đọc sách?"

      Thư Duệ xong vành mắt còn đỏ hoe, đứa trẻ như , mới mười hai tuổi, vốn cũng là tuổi thích náo nhiệt, nhưng mà phụ thân ở nhà, mẫu thân còn thường thường làm ra chút tình huống, trời sanh tính tản mạn tùy ý, là trưởng tử trong nhà, tuổi nho phải quản giáo đệ muội. Che chở mẫu thân, Tử Tình như vậy, lòng cảm thấy ấm ức.

      Tử Tình vội phát ôm chầm lấy Thư Duệ, : "Duệ nhi ngoan. Đừng giận, nương về sau cam đoan nữa, nhé? Sau này, nương có ngươi ở cạnh, , nương thề, nữa. Nương biến thành con chó , được ? Ngươi ở thư viện an tâm đọc sách, tin, ngươi để tiểu muội nhìn nương, được ?"

      Thư Duệ vừa nghe nín khóc mỉm cười, : "Nương, ngươi từng thấy ai thề biến thành con chó ?"

      Tử Tình sửng sốt, hồi còn đời trước. cả mỗi lần chọc Tử Tình tức giận, nhiều nhất câu, đó là."Em , lừa ngươi, lừa ngươi nữa, trai biến thành con chó." nghĩ tới lúc này Tử Tình lại thốt ra .

      Thư Duệ thấy Tử Tình lại sững sờ, liền thở dài, lôi kéo Tử Tình ra khỏi phòng, chơi cùng Thư Ngạn bọn họ.

      Vừa vặn, Lưu thị lúc này tìm đến, : "Muội muội, ngày mai Trung thu vẫn nhà ta. Đại ca ngươi , Trung thu năm nay thể đoàn viên, nhưng là, vì để cho cha mẹ cảm thấy vắng lạnh, , để cho bọn mỗi người biểu diễn tiết mục. Trong nhà nhiều trẻ con như vậy, biết xướng biết nhảy biết đánh đàn, đều được, cũng là Vĩnh Liên các nàng ra ngoài trở về học, ra, tiểu thư nhà giàu trong thành, thứ học đúng là ít, Đại ca ngươi , đứa của chúng ta chuẩn bị trước, ở nhà luyện tập trước chút, về sau ra ngoài luống cuống."

      Tử Tình nghe xong : "Đại tẩu cũng sớm, trong lúc vội vã này, mấy đứa nhà ta nhưng là dạy cái gì mới được?"

      "Ôi, người nhà mình chơi với nhau, sợ cái gì? Đúng rồi, sớm, sớm cũng thấy được bóng dáng của ngươi, ngươi ta còn quên mất, mình ngươi tránh ở nông thôn làm cái gì? Hỏi nha hoàn nhà ngươi, nàng cũng biết."

      Tử Tình vừa nghe, vội đẩy Lưu thị ra ngoài, : "Đại tẩu, ta khó khăn lắm mới trở về, ngươi để ta nghỉ lát, sáng sớm ngày mai nhất định nhà ngươi, đêm nay, ta dạy mấy đứa chúng nó chơi trò chơi."

      "Có thể chọc người cười mới được, bằng , ta là chịu đâu." Lưu thị vừa vừa .

      Tử Tình bỗng nhiên thầm nghĩ, mình ở nhà, cũng biết mấy nhà kia có người đến đưa lễ tết quấy rối hay , vừa định tìm Tiểu Phấn hỏi chút, Tiểu Dực vào.

      " , ngươi cuối cùng trở lại, ta thế nhưng phái người đến hỏi vài lần, còn tưởng rằng là vì nhận lễ tết của ta mà trốn đến nông thôn đó." Tiểu Dực hỏi.

      "Sao có thể chứ? chẳng phải trở lại rồi." Tử Tình .

      "Thế có thể cho Tiểu Dực, làm cái gì hay ." Tiểu Dực hỏi.

      Tử Tình nghĩ nên giải thích cho như thế nào, bên ngoài lại truyền đến tiếng của La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực, còn chưa vào cửa, nghe thấy hai người bọn họ gọi: " , , ngươi trở lại chưa? Chúng ta đưa lễ tết đến."

      Tử Tình còn chưa có ra ngoài, hai người này vào, : "Tiểu Dực, sao ngươi lại nhanh hơn chúng ta bước?"

      Tiểu Dực : "Bởi vì ta thành tâm, ta nhớ ."

      La Hạo Viêm làm cái biểu cảm khinh thường, Văn Tinh Vực lại đưa cho Tử Tình tờ bái thiếp, ra là Văn gia hai mươi tám tháng tám muốn tổ chức cuộc tụ hội ngắm cúc, mời Tử Tình mang theo nữ nhi tham gia.

      Văn Tinh Vực thấy Tử Tình nhìn mình, bèn : " , là ý của tằng tổ mẫu ta, chắc là nương ta cùng mấy người Đại nương thương lượng, đúng rồi, đây còn có hai tờ, là cho hai vị cữu nương."

      Tử Tình nhận lấy nhìn qua, là cho Lưu thị và Phó thị, cũng là mang theo nữ nhi tham gia, Tử Tình phân phó Tiểu Bạch mời Lưu thị và Phó thị đến.

      Hoa ma ma tiếp nhận danh mục quà tặng của hai nhà, trước chuẩn bị đáp lễ, Lưu thị và Phó thị tới đây, Tiểu Dực bọn họ biết Tử Tình có việc thương lượng, tự tìm mấy người Thư Duệ bọn họ chơi.

      Lưu thị và Phó thị nhìn thiệp mời, hỏi: "Làm sao có thể mời chúng ta đến? Cấp bậc của chúng ta cũng đủ mà? Huống hồ thường ngày lại có qua lại."

      "Đúng là lời này, ta cũng biết là ý tốt hay là ý xấu, ngưỡng cửa Văn gia này, là có chút cao, ngươi , bọn nhà chúng ta , cũng có mấy sở trường đúng đắn, chẳng phải là chỉ làm cho người ta chế giễu? Hay là người ta vốn chính là muốn xem trò cười của chúng ta?" Tử Tình băn khoăn .

      phải Tử Tình lòng dạ hẹp hòi, mà là mấy phụ nhân Tử Tình từng tiếp xúc qua ở Văn gia kia, đúng là người dễ chuyện, thê tử của Văn Tam Manh Thanh Phỉ coi như tốt, nhìn còn tương đối hòa khí hơn, chỉ là có chút suy nghĩ ra.

      Thực ra Tử Tình vẫn là biết những nữ nhân trong đại trạch môn này, lần này mời mấy người Tử Tình, đúng là chủ ý của Mạnh Thanh Phỉ, chủ yếu là Mạnh Thanh Phỉ thấy La gia mời nhà Tử Tình, thân phận của La gia thấp, La gia là xuất thân võ tướng, Văn gia là văn thần, văn võ này đều là lương đống của Đại Phong Quốc, Hoàng thượng đối với nhà ai cũng thiên vị. Bây giờ La gia lấy lòng Tử Tình rồi, Văn gia tất nhiên phải suy nghĩ đến mặt mũi của La gia, cho nên, Mạnh Thanh Phỉ này bèn đề nghị với lão phu nhân.

      Huống hồ, Mạnh Thanh Phỉ tiếp xúc với Tử Tình hai lần, đối với thẳng thắn vô tư và tùy tính của Tử Tình là có mấy phần thưởng thức, bằng hữu bên người nàng đúng là có ai như Tử Tình, bởi vì thân thế của mình mà tự ti mặc cảm, tự coi mình, cho dù là thân ở chỗ thấp, chỗ thấp cũng có thể nở ra được đóa hoa trong veo thơm ngát.

      Văn lão phu nhân còn nhớ Tử Tình đó, khẩu khí này của Triệu di nương còn chưa có ra, Văn đại nãi nãi lại tố cáo trận, nghĩ tới làm sao tìm về mặt mũi, há có lý thuận theo? Đến lúc đó chỉ chờ chế giễu rồi.

      Tử Tình nghĩ nghĩ, : "Vừa vặn, ngày mai chúng ta phải là muốn làm hoạt động sao? bằng, chúng ta dạy bọn xướng mấy bài hát, để cho Thư Duệ đánh đàn, đáng tiếc có người biết thổi tiêu."

      Tử Tình vừa dứt lời, Tiểu Dực tiến vào, : " , ta biết."

      Văn Tinh Vực cũng : " , ta cũng biết."

      La Hạo Viêm : "Hình như ai biết, ta cũng ."

      " , chúng ta xướng bài gì?" Tiểu Dực hỏi.

      Yên Nhiên : "Nương, ta biết rồi, ta biết xướng, ngoài trường đình, bên đường cổ. . ."

      Tử Tình vừa nghe sửng sốt, bởi vì Lâm Khang Bình xa, Tử Tình có việc gì liền ngâm nga bài hát này, nghĩ tới này Yên Nhiên ở bên lại có thể học được, hơn nữa, nghe qua thanh của đứa này, trong veo như thanh của tự nhiên.

      Phó thị nghe Yên Nhiên xướng xong, ấy thế mà lau nước mắt phen, : "Tỷ tỷ tên bài ca gọi là gì, đúng là dễ nghe."

      "Bài này tên là đưa tiễn, là Lâm Khang Bình từ nơi khác nghe được, ta cũng học được theo."

      muốn xướng, Tử Tình bảo mấy người các nàng học tử tế, Lưu thị gọi mấy người Vĩnh Liên đến, học cùng, Thư Duệ đánh đàn, Tiểu Dực thổi tiêu. Vĩnh Tùng, Vĩnh Bách Thư Ngạn … còn có La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực cũng cùng đứng vào đội ngũ hợp xướng, là cũng muốn tham gia tụ hội buổi tối ngày mai của Tăng gia.

      Tử Tình nhìn thoáng qua Lưu thị, dù sao, mấy người Vĩnh Liên nữa, mà La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực cũng có mười hai tuổi rồi, Lưu thị cười cùng mấy đứa Vĩnh Liên chuyện, xem ra, nàng cũng có để ý. Tử Tình nghĩ, tất cả đều là mấy đứa thôi, thường ngày lại qua lại gần với mấy đứa Thư Duệ, liền đẩy bọn họ ra ngoài.

      Tử Tình căn bản thạo nhạc phổ ở thời đại này, là mấy đứa Thư Duệ nghe xong ca khúc dịch lại.

      Ngày hôm sau, Tử Tình đến chỗ Tử Phúc, ngang qua hậu hoa viên, gặp mấy đứa Vĩnh Liên luyện xướng, còn có Yên Nhiên cũng ở đó, bèn cười : "Có dụng tâm như vậy, năm đó học cái gì học giỏi đây?"

      Vĩnh Liên : " , chúng ta năm đó cũng có tiên sinh tốt dạy, chúng ta cũng chỉ biết học may vá, đâu có thể nghĩ được đến hôm nay, nghĩ đến có thể đến Kinh Thành?"

      Lời này cũng là , khi Tử Phúc làm tri huyện, Vĩnh Liên năm sáu tuổi, lúc đó tình huống trong nhà còn phải là tốt lắm, Tử Phúc cũng nhất thời nghĩ tới xa như vậy, chỉ bận rộn công việc. Lưu thị cũng nghĩ tới ngày an cư ở Kinh Thành, nghĩ bọn ở thị trấn hoặc phủ thành, cũng coi như khá lắm rồi.

      Tử Tình nhìn đến mấy đứa Vĩnh Lăng, Vĩnh Huyên, Vĩnh Cầm cũng ở đây, theo mấy đứa lớn học nhạc thiếu nhi, bèn cười : "Người đúng là đầy đủ hết."

      "Nương, ta học xướng ca cùng các tỷ tỷ đó." Yên Nhiên nhào tới.

      Tử Tình vừa nghe vui vẻ, cười : "Phải ? Nương nghe chút, các ngươi học cái gì?"

      "Nhưng là, ta còn chưa có học xong." Yên Nhiên nghiêng cổ, thần sắc có chút ảo não, làm cho Tử Tình nhịn được ôm nàng hôn mấy cái.

      Chiều hôm đó, Tăng gia vừa ăn xong cơm chiều, ba đứa Tiểu Dực bọn họ vào cửa rồi, năm nay có đốt tháp, nhưng là ở bãi đất trống bên hồ nước đốt đống lửa trại, tổng cộng có hơn mười đứa trẻ, vây quanh lửa trại, đám người lớn Tăng Thụy Tường và Thẩm thị ngồi ở bồ đoàn, chờ xem bọn biểu diễn.

      --- -----

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 454, đêm Trung thu

      Editor: Trạch Mỗ

      Yên Nhiên thân áo kép sa tanh màu hồng đào, váy kép, đầu bánh bao , cùng ba nhóc Vĩnh Huyên, Vĩnh Cầm đồng thời biểu diễn, tay cầm tay xướng điệu hát dân ca Giang Nam “khúc hái sen” Vĩnh Liên dạy các nàng, "Dường như bên bờ suối có hái sen, cười cách hoa sen hòa cùng tiếng người, ánh sáng mặt trời tân trang sáng đáy nước, tay áo thơm tung bay lên trung. . ."

      Tử Tình vừa thấy, ba đứa , trừ ngay từ đầu Vĩnh Cầm có chút khẩn trương, Yên Nhiên có chút lệch điệu, ấy thế mà cũng có hình có dạng, vừa xướng vừa nhảy, vội hối hận ngừng. Sớm biết như thế, mình còn dạy bọn họ xướng cái gì mà 《 đưa tiễn 》, lúc này khúc cũng có, chỉ là Tử Tình tiếp xúc mà thôi.

      ra là mấy đứa Vĩnh Liên lần trước hội ngắm sen ở La gia về, mấy bằng hữu mới kết giao ở chung chỗ, đến các nàng đều ở nhà học những cái gì. Vì thế, Lưu thị đặc biệt mời nữ tiên sinh đến dạy mấy đứa Vĩnh Liên đánh đàn, cho dù chỉ luyện tốt thủ khúc, đến lúc đó cũng có thể lấy ra được sở trường.

      Song song với học đàn, cũng quên học cờ vây, ngoài ra còn có thi họa, thơ cổ, từ, giám định và thưởng thức…, trừ bỏ ba đứa Vĩnh Liên, ngay cả Vĩnh Huyên nhà Tử Lộc và Vĩnh Cầm nhà Tử Thọ đều vào học cùng, mất mấy tháng, coi như là có chút thành tích rồi.

      Tử Tình tất nhiên biết mình ở nông thôn hơn hai tháng, trong nhà lại có thể mở tư thục, đến học đàn, Yên Nhiên đúng là có thiên phú gì, La Sở Sở từng đến dạy Yên Nhiên hai lần, nhưng đứa này căn bản ngồi được, lại , Tử Tình nhìn đứa bé như vậy gảy dây đàn, cho dù mang theo chỉ sáo, cũng là có vài phần đành lòng, bèn cho đứa học tiếp nữa, nghĩ qua hai năm trưởng thành rồi hẵng .

      Thư Duệ vừa thấy Tử Tình thất thần, vội hỏi: "Nương, đến lượt chúng ta rồi."

      Khi chuyện mấy đứa Thư Duệ tới trong sân, mấy đứa bọn họ là đàn tiêu hòa khúc, Thư Duệ, Thư Ngạn, Vĩnh Tùng, Vĩnh Bách đánh đàn. Ba đứa Tiểu Dực thổi tiêu, diễn tấu khúc 《 bình hồ thu nguyệt 》 cũng là hợp với tình hình. Tử Tình giương mắt nhìn lại, trăng thu sáng tỏ êm dịu chiếu sáng, gió đêm lướt , đầm nước ao lăn tăn. Con sóng lấp lánh ánh sáng, hoa cỏ, cây cối, đình đài, lầu các. Ở dưới ánh trăng phảng phất phủ thêm tầng lụa mỏng, phiêu dật mà êm ái, toàn bộ viện tử lộ ra vẻ bình thản vô cùng.

      Tử Tình khỏi nhớ tới giờ này năm ngoái, tình cảnh mình và Lâm Khang Bình tựa vào nhau ngắm trăng, nghĩ đến giờ này khắc này, Lâm Khang Bình cũng ở dưới vầng trăng tròn, từ nơi xa gửi nỗi nhớ với Tử Tình ?

      khúc xong. Tiếng vỗ tay như nước thủy triều, đệ đệ Phó thị Phó Gia Viễn cười : "Vẫn là thư viện ở Kinh Thành tốt, đúng là hơn ở An Châu nhiều."

      Tử Tình sớm biết, thư viện ở đây giống như Bạch Lộ thư viện, cầm kỳ thư họa đều dạy. Thư Ngạn nửa năm này cũng theo Thư Duệ vào Văn Sơn thư viện, cộng thêm lúc đầu ở An Châu cũng học chút trụ cột, cũng là quá tốn công bắt kịp.

      Vừa lúc Phó thị : "Chúng ta đây còn có hai người ra từ Bạch Lộ thư viện, nghe , Bạch Lộ thư viện cũng là cầm kỳ thư họa cái gì cũng dạy, bằng cũng gọi hai người bọn họ diễn tấu khúc gì đó."

      Lưu thị cười : "Bọn họ đều là người lớn, ngươi chọc ghẹo bọn họ làm cái gì?"

      "Ai là người lớn? Còn chưa có thành thân tính chứ?" Trần thị cười .

      "Chưa thành thân, Gia Viễn nhà Tứ đệ muội cũng chưa thành thân đâu, bằng cũng lên cùng ?" Lưu thị cũng là người thích xem náo nhiệt. Huống chi, cũng có người ngoài, chỉ là nhà mình tiêu khiển.

      Phó thị cười : "Đệ đệ ta cũng phải ra từ Bạch Lộ thư viện, ý ta là Bạch Lộ thư viện đến người, cùng Văn Sơn thư viện tỷ thí chút, nhìn xem rốt cuộc cái nào mạnh hơn."

      Tử Tình cười : "Nếu như thế. Đại ca cũng lên, Đại ca cũng là Bạch Lộ thư viện, cũng đừng làm cho Bạch Lộ thư viện mất mặt đấy?"

      Thẩm thị đẩy Tử Tình cái, : "Ngươi cũng là đứa nghịch ngợm, Đại ca ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Dù sao cũng là chơi, chỉ là cả nhà cùng tham gia náo nhiệt." Tử Tình cười .

      "Ta cũng được, ta có mười năm sờ mấy thứ này rồi, nào còn có thể nhặt lên." Tử Phúc xua tay.

      nghĩ tới đệ đệ Lưu thị cũng là thích náo nhiệt, phát kéo Tử Phúc đứng lên, cười : "Tỷ phu, hôm nay Trung thu, chơi náo nhiệt mà thôi. Khúc ngươi chọn lựa, nhạc khí ngươi chọn lựa, thế chu toàn chứ?"

      Tử Phúc tới cạnh đàn, ngồi xuống, thử thử dây, thanh tinh tinh tang tang vang lên, thử đến khắc đồng hồ, Tử Phúc : "Được rồi, chơi đùa cùng mấy người các ngươi, liền đánh bài 《 dương quan tam điệp 》 , bài này còn đơn giản chút."

      Tử Tình vừa nghe trình độ ba người này, thực bằng mấy tiểu hài tử kia đâu, vậy cũng là nguyên nhân lâu có luyện tập, hai năm này quen tay rồi, nhất là Tử Phúc, gảy gảy lại quên điệu, hợp được với tiếng tiêu, bản thân chống đỡ được cười trận trước tiên, vốn là là nồng đậm ly biệt đau thương, lại để cho làm ra hiệu quả hài kịch, làm cho người lớn trẻ cười vang, Tử Phúc cũng là tức giận, cười : "Ta vốn ta quên rồi, các ngươi cứ nhất định tin."

      Lưu thị cười : "Ngươi mau xuống , đừng chậm trễ người khác, vẫn là nghe tiếng ca của mấy nữ hài tử của chúng ta ."

      Lần này, là hai đứa Vĩnh Liên và Vĩnh Dung đánh đàn, Vĩnh Lăng và Vĩnh Huyên, Vĩnh Cầm cùng với Yên Nhiên chủ xướng, các nàng xướng là 《 đưa tiễn 》, bởi vì chỉ khúc này dễ nghe, ca từ cũng rất đẹp, rất có ý cảnh, "Gió đêm lướt qua cây liễu tiếng sáo tàn, trời chiều núi ngoài núi" " bình rượu đục tận cuộc vui, đêm nay đừng mộng hàn" …, làm cho hai đứa Vĩnh Liên và Vĩnh Dung tuổi nho , cũng cảm nhận được loại biệt ly bất đắc dĩ và ưu thương, khỏi liền thích ngay.

      Bài này, Tử Tình nghĩ tới tiếng trẻ xướng lên có hiệu quả độc đáo như vậy, dường như càng có thể mang người ta vào trống trải như vậy, địa phương xa xôi, tịch dương, trường đình, đường núi cổ, cầm rượu khuyến khích tiến lên, vẫy tay đưa tiễn…, học trò xướng xong lần rồi, Tử Phúc ngại chưa nghiện, mấy nam hài tử Thư Duệ cũng cùng lên, muốn thể khúc hợp xướng.

      Tử Lộc : "Cũng chưa có thổi sáo, vẫn là cần đánh đàn, người ta phải tiếng sáo tàn sao? Hay là thổi tiếng sáo ?"

      Tử Phúc nhìn vòng, Hạ Cam Vĩnh biết thổi sáo, tiếp theo hòa tấu thử hai lần, bèn được rồi.

      Nhưng là, khúc này vừa thổi, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cũng khỏi nhớ tới Tử Hỉ cùng Lâm Khang Bình xa, cũng biết bọn họ lúc này ở nơi nao? Nhưng là cũng có vầng trăng sáng cùng chiếu? Câu cửa miệng , trăng là sáng cố hương, người xa ở ngoài, sợ nhất chính là ngày đoàn viên, bằng , cũng có những bài “nhớ nhà” nổi tiếng lưu truyền thiên cổ rồi.

      Trước khi tan cuộc, vì làm cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vui vẻ, Tử Tình đề nghị bọn đứng hàng, chơi trò chơi, chính là đến câu thơ từ cổ, trong thơ từ cổ nhất định phải có chữ “nguyệt”, người thua phạt rời sân, người cuối cùng còn sân, chính là tài tử tài nữ đêm nay, thưởng cái hầu bao Tử Tình làm, ngoài ra còn có năm lượng tiền tiêu vặt.

      Bọn vừa nghe liền hưng phấn hẳn lên, bởi vì chỉ Thư Duệ bọn họ, ngay cả Vĩnh Tùng bọn họ cũng là hàng tháng có bạc cố định, tháng mới hai lượng, tiểu hài tử ở bên ngoài đọc sách, nào có muốn tiền tiêu vặt?

      Thư Vĩ nhất, Tử Tình để xếp ở đầu tiên, tiếp theo là Vĩnh Lăng, nàng mặc dù lớn hơn Thư Ngọc tuổi, chẳng qua, nàng là nữ hài tử, đọc sách thời gian dài như nam hài tử, về phần Yên Nhiên cùng mấy đứa Vĩnh Huyên, Tử Tình trực tiếp loại bỏ các nàng xuống, ai ngờ ba đứa này còn chịu, Yên Nhiên chắp tay sau lưng : "Nương, ta biết đọc thuộc lòng, ta biết‘ Sàng tiền minh nguyệt quang.’ "

      Mọi người vừa nghe đều vui vẻ, Thẩm thị vội : "Mau để ngoại tôn nữ của ta đứng đầu tiên."

      Tử Tình chỉ phải đành xếp ba đứa Yên Nhiên, Vĩnh Huyên, Vĩnh Cầm phía trước, sau đó mới là ba đứa Vĩnh Lăng, Vĩnh Dung, Vĩnh Liên, kế tiếp, mới là mấy nam hài tử, ấn theo số tuổi đứng theo thứ tự.

      Yên Nhiên đầu tiên, đọc: "Sàng tiền minh nguyệt quang."(Ánh trăng chiếu đầu giường)

      Vĩnh Huyên cũng nghĩ xong, hai tháng này theo tiên sinh đọc hai câu thơ cổ, bèn : "Cử đầu vọng minh nguyệt " (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng)

      "Minh nguyệt bao lâu có." "Nâng chén mời minh nguyệt" . . .

      vòng xuống dưới, Yên Nhiên lại đọc câu: "Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên" (trăng hạ quạ kêu sương đầy trời), mà hai đứa Vĩnh Huyên Vĩnh Cầm lại bởi vì nhất thời nghĩ ra mà đào thải xuống, Trần thị hướng Tử Tình cười : " nghĩ tới muội muội là tài nữ, ngoại sinh nữ này cũng giống muội muội, lại có thể hơn hai tỷ tỷ nàng chút."

      Vĩnh Huyên, Vĩnh Cầm cũng chỉ là năm sáu tuổi, đứa năm sáu tuổi nào biết được nhiều? giống Yên Nhiên, mấy đứa Thư Duệ , ngay cả Tiểu Dực đến, có việc gì cũng lôi kéo Yên Nhiên dạy nàng đọc vài câu thơ Đường.

      Tử Tình cười lại : "Đây cũng có cách nào, tiên sinh của Yên Nhiên nhà ta tương đối nhiều."

      Đương nhiên, Tử Tình cũng chỉ là đùa, Yên Nhiên vòng thứ ba liền đào thải xuống dưới, đứa bốn tuổi, có thể đọc thuộc mấy bài thơ Đường, cũng tệ rồi.

      Làm cho Tử Tình ngoài ý muốn là, cuối cùng đoạt giải nhất lại có thể là Tiểu Dực, theo như Tử Tình biết, Tiểu Dực này, cũng có vào thư viện đọc sách, chắc là ở trường tư thục trong nhà khổ đọc , dù sao cũng hơn Thư Duệ Văn Tinh Vực La Hạo Viêm hai tuổi, nghĩ tới học vấn này đúng là chẳng phân biệt được tuổi tác.

      Tử Tình tất nhiên phải thực , năm lượng bạc này Tiểu Dực cũng để ý, để ý là hầu bao Tử Tình tặng, sớm thấy mấy đứa Thư Duệ bọn họ dùng, tay nghề của Tử Tình tất nhiên là cần phải , chế tác cực kỳ tinh xảo, hoa văn cũng rất khác biệt, đưa Tiểu Dực là cái có hoa văn con trâu , và Thư Ngạn đều là cầm tinh con trâu. Hầu bao cho mấy đứa Thư Duệ bọn họ Tử Tình đều là dựa theo cầm tinh của bọn họ mà làm.

      Tiểu Dực cầm năm lượng bạc và hầu bao, mấy đứa Vĩnh Tùng cười : "Tiểu Dực, ngươi đoạt giải đầu, thế nào cũng phải ăn mừng chút nhỉ? , mời mấy người chúng ta làm cái gì?"

      "Ừm, bằng, cầm năm lượng bạc này, Lục Hoa cư, ta mời mọi người ăn bữa cơm." Tiểu Dực cũng là thống khoái.

      "Được, quyết định luôn vào ngày mai ." La Hạo Viêm cũng là hay náo nhiệt.

      "Ngày mai ngày mai, phải sớm chút, trước giờ Dậu buổi chiều, chúng ta phải về đến thư viện." Vĩnh Tùng cười .

      Thẩm thị nghe xong : “Mấy đứa các ngươi được bắt nạt trẻ con, Tiểu Dực người ta khó khăn lắm mới được năm lượng bạc, mấy đứa các ngươi lại mưu tính lên, có bản lĩnh, tự mình sao lấy giải nhất?"

      Vĩnh Tùng : "A bà, cái này trách ta, muốn trách trách , chỉ mới dự tính giải thưởng."

      Tiểu Dực vội với Thẩm thị: "Bà ngoại, sao, ta ăn cơm ở nhà bao nhiêu lần, Tiểu Dực còn chưa có mời ăn cơm đâu. Vừa vặn mọi người đều ở đây, ngày mai đều ."

      Lưu thị cười : "Tiểu Dực, ngươi vẫn là mang theo mấy huynh đệ các ngươi thôi. Chúng ta cả, năm lượng bạc này của ngươi đủ rồi."

      Tiểu Dực nhìn Lưu thị nghiêm cẩn : "Cữu nương, ta có bạc tiêu, ."

      Lưu thị nghe xong cười : " ra ngươi còn là kẻ có tiền mà, , chúng ta theo ý ngươi lần thôi. Ngày nào đó ngươi đến, cữu nương cũng làm đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi còn chưa có hưởng qua tay nghề của cữu nương ta đâu nhỉ? Nhưng ta cho ngươi biết, tay nghề của Nhị cữu nương ngươi còn tốt hơn."

      Tiểu Dực cười gật đầu, : "Được, đa tạ cữu nương."

      ----
      huyendo thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 455, chuyện cùng Hoa ma ma

      Editor: Trạch mỗ

      Tử Tình tống Tiểu Dực bọn họ trở về, bản thân lại hoàn toàn buồn ngủ, ở trong sân bộ, nghĩ tới làm Hoa ma ma tỉnh giấc, Hoa ma ma về phòng lấy hai cái đệm bông, cùng Tử Tình ngồi xuống ghế đá.

      "Nãi nãi, nhớ gia à?" Hoa ma ma hỏi.

      Tử Tình cười : " sợ ma ma chê cười, là có chút."

      "Lại tiếp, lão bà tử là có chút hâm mộ nãi nãi, nam nhân này, có thể toàn tâm toàn ý với nữ nhân, quá khó được rồi. Chẳng qua, lão bà tử nhìn mấy người nhà mẹ đẻ nãi nãi, cũng đều có tiểu thiếp, việc này, đúng là khó có được."

      "Cái này có gì, cha nương ta từng , chúng ta đều là xuất thân nông dân, nông dân cho phép điều này, còn có, trong nhà có tiểu thiếp, cả ngày cãi nhau, ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi, cuộc sống trôi qua còn cái gì thú vị? Cho nên, đại ca của ta bọn họ đều nghe lời nương ta, có di nương tiểu thiếp." Tử Tình .

      "Nha, vẫn là nhà phu nhân dạy tốt, nam nhân này, có mấy người có thể ổn định? Còn đều là được voi đòi tiên, trái người phải người, bằng nhân vật như nàng tiên đặt ở trước mặt, cũng chỉ mới mẻ được mấy tháng, có thể dài lâu đến đâu?" Hoa ma ma cảm thán .

      Tử Tình cảm thấy Hoa ma ma có thể là có cảm xúc mà phát ra, phỏng chừng là nghĩ đến mẫu thân của Tiểu Dực, Tử Tình thử thăm dò hỏi câu: "Ma ma là nghĩ đến tiểu thư ngươi? Lại tiếp, ta và Tiểu Dực quen thuộc như vậy, còn chưa bao giờ từng hỏi chuyện nhà , ta nhìn phải muốn lắm. Ma ma có thể cho ta chút hay , mẫu thân của Tiểu Dực là người như thế nào?"

      Hoa ma ma nhìn nhìn Tử Tình, : " lý ra, chuyện của chủ tử, làm nô tài thể xen mồm, nhưng hôm nay nãi nãi hỏi. Ta liền chút. Tiểu thư của chúng ta, năm đó đúng là cùng Văn tam nãi nãi, La đại nãi nãi còn có Nhuận vương phi sau này gả vào Nhuận vương phủ, được gọi là Kinh Thành tứ đại mỹ nữ. Tuổi tác tứ đại mỹ nữ này xê xích chỉ hai tuổi. Đều là con nhà quyền quý trong Kinh, tất nhiên đều tâm cao khí ngạo. Tiểu thư của chúng ta gả vào nhà chồng, vốn cũng qua cuộc sống tốt như keo như sơn được năm. Đáng tiếc, bên người gia chúng ta, di nương có danh có phận còn có bốn người."

      Tử Tình vừa nghe, vậy phải là càng nhiều danh phận, cha Tiểu Dực này, xoay sở được hết sao?

      Quả nhiên, nghe Hoa ma ma tiếp tục : " danh phận ta cũng biết rốt cuộc có bao nhiêu. Tiểu thư của chúng ta, lại là người hiếu thắng, cũng giống như các nàng cả ngày giả hồ mị tử dụ dỗ người, dần dần dụ dỗ gia và tiểu thư chúng ta ly tâm, sau khi tiểu thư có mang. gia chúng ta càng là khó được vào phòng tiểu thư lần, tiểu thư chúng ta trong lòng có khổ nên lời, chỉ biết rơi lệ với lão nô, nhưng lão nô có thể như thế nào? Từ xưa tới nay nam nhân chống lại được như vậy, vốn trông cậy vào tiểu thư sinh nhi tử xong, thân thể khôi phục nguyên dạng rồi, lôi kéo gia chúng ta về lại. Ai ngờ tiểu thư chúng ta sinh con, lại bị người khác ám toán, Hồ Mị Tử kia có nhi tử. Thấy tiểu thư chúng ta là chính thất, sinh nhi tử chẳng phải đoạt vinh hiển của nhi tử nàng ta? Đáng thương tiểu thư của chúng ta mới có đôi mươi tuổi hoa, lại cứ ra như vậy."

      Hoa ma ma đến chỗ này khóc rống lên, Tử Tình vừa nghĩ, cuộc sống của đại trạch môn này quả nhiên là yên ổn, ngẫm lại đáng thương Tiểu Dực. Ngay cả mặt thân nương cũng là nhớ được, lớn lên trong gia đình phức tạp như vậy, phải hạng tâm tư nhanh nhẹn như thế nào mới được?

      Hoa ma ma khóc hồi, lau nước mắt, còn thêm: "Tiểu thư chúng ta, liều mạng sinh hạ tiểu chủ tử, gia chúng ta cũng ràng chuyện gì xảy ra, cuối cùng xử lý hồ mị tử kia, chẳng qua, nhi tử của nàng ta nhưng là giữ lại, giao cho di nương khác nuôi. Tiểu chủ chúng ta, do mấy người chúng ta che chở, đường đến hôm nay."

      Tử Tình hình như còn nhớ, Tiểu Dực còn có tỷ tỷ, bèn hỏi: "Vậy gia các ngươi sau này lại tục huyền ? Ta hình như nghe , Tiểu Dực còn có tỷ tỷ."

      "Nãi nãi là trí nhớ tốt, tiểu thư chúng ta quả còn có nữ nhi, năm nay mười ba rồi, qua hai năm nữa, cũng nên làm mai rồi, chỉ mong có thể tìm được gia đình tốt."

      "Ma ma, chỉ có gia đình tốt đâu được? Phải có người biết lạnh biết nóng thương nàng mới được. Tục ngữ , vạn lượng hoàng kim dễ có, tri tâm người cũng khó cầu."

      "Nãi nãi rất đúng, đúng là ý này, vẫn là nãi nãi có học vấn, chuyện rốt cuộc giống." Hoa ma ma cười .

      Hoa ma ma xong, nhìn nhìn Tử Tình, hỏi: "Lời của nãi nãi, đúng là ứng nghiệm đến người gia, chẳng qua là, ta nghe , gia chúng ta là vì quyên tòa núi vàng cho đương kim hoàng đế, mới đổi được chức thất phẩm nghĩa quan và hoàng thương, yên lành, gia làm sao có thể bỏ được hiến núi vàng ra ngoài? Chẳng lẽ là bị hoàng gia uy hiếp? Hay là bởi vì cái khác?"

      Tử Tình biết ngày ấy khi tuyên chỉ, hạ nhân trong nhà đều ở đây, Hoa ma ma tất nhiên là biết nguyên do, bèn cười : "Đây phải là nghe triều đình muốn cùng người Tây Dương mua súng pháo có bạc, hoàng thượng phát sầu, lúc này mới hiến núi ra ngoài, dù sao chúng ta cũng là kẻ bạch đinh, nếu khai thác , chỉ biết rước lấy ghen ghét và đỏ mắt của người khác, tội gì tìm việc cho mình làm chứ? Chúng ta cũng phải bạc đủ tiêu, có thể tiêu bao nhiêu? Bọn nếu thành người có tài, ngươi để lại gia sản cho bọn họ, tất nhiên có thể tự kiếm, bọn nếu nên thân, ngươi để lại bao nhiêu gia sản, cũng là có ngày nào đó lụi bại hết."

      Hoa ma ma nghe xong cười : "Nãi nãi quả là người thông thấu, người đời này nếu đều suy nghĩ như nãi nãi, tốt rồi, nào làm ra những chuyện bẩn thỉu bát nháo, những chuyện xấu xa như vậy."

      Tử Tình biết nàng ta sống ở trong đại trạch môn nhiều năm, cảm xúc tất nhiên khắc sâu hơn Tử Tình nhiều, bèn cười cười.

      "Có điều là, ta thấy tính tình nãi nãi là tâm từ diện nhuyễn, biết trong lòng nãi nãi có thể có người thù hận hay ?" Hoa ma ma hỏi.

      Người thù hận, Tử Tình nghĩ chút, đúng là có, những tổn thương gặp phải trong quá trình trưởng thành chẳng qua là cái giá của trưởng thành, nguyên nhân vì có những tổn thương đó, mới làm cho Tử Tình càng quý trọng tốt đẹp của tại.

      Tử Tình nghĩ nghĩ : " đúng là có người đặc biệt thù hận gì, chuyện thoải mái nhưng là có vài chuyện, chẳng qua muốn đến thù hận, đúng là đáng . Chúng ta chỉ là nhà dân chúng bình dân, nơi nào có thâm cừu đại hận gì?"

      "Đúng rồi, nãi nãi ngươi hận người nước Oa sao? Bằng , vì sao lại hiến mỏ cho triều đình mua súng pháo?" Hoa ma ma bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi.

      Việc này Tử Tình đúng là tiện tỉ mỉ với Hoa ma ma, bèn : " lý ra, ta là chưa từng tiếp xúc với bọn họ, thể có hận hay , nhưng là, nghe A Thủy bọn họ đến, đám giặc oa này cũng là đủ đáng hận, yên lành ở quốc gia của bọn họ sống của sống của bọn họ, cứ mơ ước đồ của người khác, đốt giết cướp bóc, ngươi có đáng hận hay ? Nếu cứ kéo dài tiếp như vậy, chúng ta càng ngày càng yếu, người ta càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kiêng nể gì, cho nên, việc này cũng là đáng lo."

      Hoa ma ma nghe xong cười : "Lời nãi nãi lão bà tử ta tuy rằng hiểu lắm, nhưng là cũng biết đó là hành vi cường đạo, những kẻ này đáng chém ngàn đao, là nên trừng trị bọn chúng nhiều."

      Tử Tình ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng trời, Hoa ma ma : "Đêm khuya sương nặng, nãi nãi vẫn là về phòng nghỉ ngơi ."

      Hoa ma ma đưa Tử Tình vào phòng, hầu hạ Tử Tình rửa mặt chải đầu nằm xuống xong mới . Tử Tình thả lỏng tâm tình, cũng là rất nhanh tiến vào giấc mộng đẹp.

      Tử Tình tất nhiên biết, thực ra, cuộc chuyện của nàng và Hoa ma ma, đều bị người nghe xong báo lại nguyên xi cho Lí Hãn, phải là Lí Hãn đa tâm, thử nghĩ, người có thể làm ra thuốc nổ uy lực lớn như vậy, Lí Hãn nếu để tâm mới là lạ đấy. Người nắm chính quyền, cho tới bây giờ là dám an ổn mà yên tâm ngủ ngon, bằng , mười dặm giang sơn này là ngồi được.

      Lí Hãn nghe xong lời của Tử Tình, thế mới biết Tử Tình thế nhưng là lo nước do dân thay , mà Lâm Khang Bình cũng là vì mà vượt trùng dương xa xôi, Lí Hãn nghĩ tới những điều này, lại nghĩ đến ơn cứu mạng của Lâm Khang Bình, bèn : "Rút , về sau, được quấy rầy nàng nữa."

      Tử Tình tất nhiên biết những việc này, lúc này, còn trong mộng đẹp đó.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Dực tới rồi, ở nhà Tử Tình ăn xong điểm tâm, Tử Tình sắp xếp quần áo đến trường cho Thư Duệ, Thư Ngạn, mấy đứa Thư Duệ mang theo Yên Nhiên ngồi ở kháng đọc sách, Thư Duệ đột nhiên hỏi: "Nương, ngươi muốn dẫn muội muội hội hoa cúc gì đó, nếu đến lúc đó các nàng làm khó dễ ngươi làm sao bây giờ? Ngươi cũng biết làm thơ vẽ tranh, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, ngươi đúng là mục cũng biết."

      Thư Ngạn cũng : "Đúng vậy, nương, bằng ngươi vẫn là cần là được, chờ muội muội trưởng thành, muội muội biết ngươi lại mang nàng ."

      Tử Tình nghe xong gõ đầu hai người bọn họ cười : "Hóa ra ở trong mắt các ngươi, nương chỉ vô dụng như vậy thôi à?"

      " phải nương vô dụng, mà là chính nương trở về , ở hội ngắm hoa sen, thiếu chút nữa bị người bắt làm thơ vẽ tranh, ngươi quên rồi?" Thư Ngạn nhắc nhở Tử Tình .

      Vấn đề này, Tử Tình đúng là nghĩ tới, đến lúc đó phải tìm cớ gì từ chối đây?

      Tiểu Dực : " , ngươi cần lo lắng, đến lúc đó ta cùng , biết làm thơ, ta làm thay ."

      Thư Duệ xem liếc mắt nhìn Tiểu Dực, : "Ngươi được ? Ngươi biết?"

      Tiểu Dực ưỡn ngực, : "Sao biết? được chúng ta tỷ thí chút."

      Tiểu Dực từ sau khi đạt giải đầu đêm qua, lòng tin tràn đầy, lúc này, mấy người Lưu thị đến tìm Tử Tình chơi mạt chược, là hôm nay cần nổi lửa nấu cơm rồi.

      Tử Tình mang theo mấy người các nàng vào phòng chơi mạt chược, Tử Tình hỏi Lưu thị và Phó thị : "Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, hai ngươi biết loại nào? Có lấy ra sở trường được ?"

      Lưu thị liếc mắt nhìn Tử Tình, hỏi: "Muội muội làm sao lại hỏi như vậy?"

      Tử Tình lặp lại đề tài vừa rồi lần nữa, Lưu thị : "Ta chỉ là nghe các tiểu thư ngâm thơ vẽ tranh, còn chưa từng nghe các phụ nhân cũng phải ngâm thơ vẽ tranh? Khi ta còn là là nương, cha ta dạy ta biết chút chữ, đọc thuộc chút thơ từ, lúc này, tất cả đều trả lại cho cha ta rồi, đây phải là làm khó người sao? Ta cũng , ngươi mang theo bọn thôi."

      Phó thị : "Ta cũng là học tỳ bà vài năm, nhưng là nhiều năm như vậy luyện cũng ngượng tay rồi, sau khi thành thân, cũng chưa từng đánh mấy lần, còn như Đại ca tối qua. Cái khác ta cũng biết, làm thơ vẽ tranh học hai năm, học ra được cái gì."

      Dương thị cười : "Nhìn cái dạng khó xử này của mấy người các ngươi, về sau, nữ hài của chúng ta đúng là phải học tốt chút thứ này thứ nọ."

      Tử Tình cười : " phải như vậy."

      Bốn người giỡn, Trần thị phái người , có thể tiệm cơm rồi.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 456, Tiểu Dực mời khách

      Mấy người Tử Tình các nàng ra cửa phòng thoáng nhìn, tất cả mọi người đều đến nhà Tử Tình tập hợp, ầm ĩ mảnh, bởi vì đường sá xa, chỉ là ra khỏi cửa ngõ, qua ngã rẽ tới ngã tư đối diện, nhóm nữ quyến ngồi xe ngựa, nam tử đều bộ.

      Tử Tình bế Yên Nhiên muốn lên xe, ai ngờ này tiểu nha đầu nhất định đòi theo mấy đứa Thư Duệ, đại khái cũng là nguyên nhân rất ít lại ở bên ngoài, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, liền hưng phấn thôi, nhảy nhót liên tục, đứa mới bốn tuổi, Tử Tình cũng nhẫn tâm trách móc nàng nặng nề, bóp chết thiên tính của trẻ .

      Tiểu Dực dắt Yên Nhiên, bất tri bất giác, Tiểu Dực thẩm thấu đến trong cuộc sống của nhà Tử Tình, mấy đứa Thư Duệ và Thư Ngạn cũng đề phòng Tiểu Dực như vậy nữa, tục ngữ , chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngày hôm trước phòng tặc? Xem ra vẫn là có đạo lý nhất định.

      Trần thị để lại sẵn cho cái đại viện tử, tiểu hài tử ở kháng bày hai bàn, Thẩm thị mang theo nàng dâu nữ nhi ngồi bàn, Tăng Thụy Tường mang theo nhi tử còn có ba ngoại nam Lưu gia, Dương gia, Phó gia ngồi bàn ở phòng đối diện.

      Tử Tình vừa thấy tư thế này, năm lượng bạc này đúng là đủ, bèn dặn Trần thị câu, "Nhị tẩu, ngươi quay lại dặn dò tiếng, chỉ thu năm lượng bạc, còn lại khấu trừ trong tiền hoa hồng của ta."

      Đây là quy củ Trần thị đưa ra khi chưa mở tiệm, bất kể là nhà ai đến tiệm cơm ăn cơm, vì để công bằng, đều là ghi ở trương mục của các nhà, mỗi tháng khấu trừ từ trong hoa hồng, như vậy, liền phòng ngừa nợ chết, sổ nợ rối mù.

      muốn mở tiệc, Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm tới, : "Các ngươi cũng đến quá sớm, cũng chờ chúng ta chút."

      Thư Ngạn : "Còn chờ các ngươi, phạt các ngươi tệ rồi."

      "Phạt chúng ta? Cũng được, bằng cũng phạt ta làm chủ. Ngày khác cũng mời mọi người ăn cơm." La Hạo Viêm mặt sao cả.

      "Cái này cũng có ý nghĩa, phạt ngươi, phải phạt việc khó khăn lớn hơn chút." Thư Duệ .

      "Ta biết phạt cái gì rồi, ta thích ăn nhất là lươn. Sau khi đến phương bắc cứ nhắc tới muốn ăn có, bằng phạt bắt sọt lươn đến." Vĩnh Tùng cười .

      "Hình phạt này còn có chút ý nghĩa, cứ làm như vậy ." Tiểu Dực cũng cười .

      "Cái gì chứ? Ta đâu tìm kiếm đây? Quá khó khăn rồi. Đổi cái." La Hạo Viêm hô.

      Người phương bắc thông thường ăn lươn, Tử Tình đến hơn năm, chưa từng thấy có bán, trong trang nhà mình cũng có, nhưng là có chút thèm rồi.

      "Còn ta đây?" Văn Tinh Vực hỏi.

      "Ngươi, ngươi, ta nghe mùa này cua mập. bằng ngươi kiếm mấy sọt tới đây, để cho mọi người chúng ta nếm thử." Thư Ngạn .

      Thư Ngạn cũng là ở thư viện nghe bạn cùng trường khác , Tăng gia còn chưa có tập tục ăn cua, chủ yếu là hồi ở An Châu, có cua to. Chỉ có loại cua đồng xê xích đồng tiền bao nhiêu, tí thịt cũng có, chỉ có thể chiên, bổ sung canxi cũng là còn được.

      "Chủ ý này tốt." Vĩnh Tùng, Vĩnh Bách cười , bọn họ cũng là có nghe thấy, chưa từng đích thân nếm thử.

      "Việc này cũng khó." Văn Tinh Vực cười .

      "Ngươi là khó, bằng hai ta đổi cái, ngươi kiếm lươn, ta kiếm cua?" La Hạo Viêm lấy cánh tay chọt chọt Văn Tinh Vực .

      " đổi." Văn Tinh Vực cũng là ràng. Ra cửa lập tức gọi gã sai vặt, dặn dò vài câu, gã sai vặt liền rồi.

      Mọi người chỉ lo giỡn, ai cũng để ý, lát, bắt đầu chạy đồ ăn. Hai bàn này của bọn , so với người lớn còn náo nhiệt, lại muốn giải đố vung quyền, cũng biết thư viện này dạy mấy đứa này cái gì, cũng là loại gì cũng đầy đủ hết.

      May mà là Tử Tình hạn chế bọn họ, cho uống nhiều rượu, người được vượt quá ba chén, người khác dễ , duy chỉ La Hạo Viêm là đứa chịu quản thúc, dụ dỗ Thư Ngọc Thư Vĩ còn có mấy đứa Vĩnh Nam Vĩnh Chương Vĩnh Phong đem tất rượu cho , hồi, liền đỏ mặt rồi. Tử Tình lúc này mới phát giác, cướp cái chén của .

      " , làm sao ngươi còn ghê gớm hơn cả nương ta? Nương ta cũng quản ta uống rượu." La Hạo Viêm than thở .

      "Vậy ngươi trở về nhà mình uống , muốn uống bao nhiêu uống bấy nhiêu, có người ngăn cản ngươi." Tử Tình .

      " , ngươi chính là bất công, ngươi đối với Tiểu Dực cho tới bây giờ đều là lời , vẻ mặt ôn hoà, duy chỉ đối với ta cùng Văn Tinh Vực, đều là đến kêu hét, lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị. Làm đồ cũng vậy, mỗi khi có có chúng ta, có chúng ta khẳng định là có ." La Hạo Viêm đứng ở kháng .

      "Chính là, đừng nhìn Tiểu Dực tuổi hơn chúng ta, nhưng tâm nhãn tuyệt ít, , tin, ngươi chờ coi." Văn Tinh Vực uống hai ly rượu, lá gan cũng lớn, ra lời trong lòng mình.

      Tử Tình nghe xong sửng sốt, La Hạo Viêm , Tử Tình đúng là chưa từng ngẫm nghĩ, chắc hẳn là trong đầu luôn cảm thấy Tiểu Dực là đứa có nương thương , cộng thêm buổi chuyện tối hôm qua của Hoa ma ma, cha Tiểu Dực có nhiều nữ nhân như vậy, đứa cũng khẳng định thể ít, đến lượt Tiểu Dực này, còn có thể chia được bao nhiêu tình thương của cha?

      Kể từ đó, Tử Tình càng nhận định Tiểu Dực là đứa đáng thương, tuổi còn , dựa vào ma ma cùng quản gia che chở, mới có thể tránh thoát những mưu tính ngấm ngầm kia, lớn đến hôm nay, đúng là dễ, người xuất thân từ gia đình như vậy, tâm nhãn khẳng định thể thiếu, tâm tư cũng vô cùng thông thấu.

      Chẳng qua, tâm nhãn nhiều hơn nữa, cũng dù sao cũng là tiểu hài tử, khát vọng cha mẹ người nhà thương, Tử Tình vẫn là có thể từ trong ánh mắt của nhìn ra tình cảm của đứa trẻ với phụ mẫu của đối với mình, cho nên, Tử Tình mới có thể dung túng ngày ngày sống ở nhà mình, sống ở bên cạnh Yên Nhiên.

      Tiểu Dực nghe xong lời của Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm, với Tử Tình: " , hai người bọn họ uống say, bậy đó."

      Lưu thị cười : "Đều là Tử Tình chọc họa, rượu chưa uống được mấy chén, ngược lại uống lên dấm chua, bản thân ta là lần đầu tiên gặp mấy đứa ghen vì tranh , các ngươi nếu như vậy, những chất tử chất nữ đứng đắn chúng ta càng nên ôm lấy bình dấm chua mà uống rồi."

      Lời của Lưu thị rất nhanh đưa tới hưởng ứng, mấy đứa Vĩnh Tùng cười : "Chẳng phải vậy, đó là của ta hẳn hoi, chúng ta còn chưa có tìm ngươi lí lẽ đâu, ngươi lại còn oán giận lên. Nếu như thế, đó là của chúng ta, các ngươi về nhà tìm của các ngươi , đừng dính mãi ở bên cạnh ta."

      "Ta mới đâu? Ta nếu rồi, còn phải lợi cho người nào đó, nhân lúc bắt tâm người nào đó, ta . Cha ta còn trông vào ta cưới tiểu nha đầu này về nhà đấy." La Hạo Viêm chỉ vào Yên Nhiên khinh thường .

      Lời này chọc giận nhiều người, mấy đứa Thư Duệ bọn họ xốc La Hạo Viêm ngã vào kháng, mấy người kết hội cù , Thư Duệ cùng Thư Ngạn đè lại, Thư Ngọc đặt mông ngồi ở người La Hạo Viêm, dùng sức đánh mông , ngay cả Văn Tinh Vực cũng đá mấy đá.

      "Các ngươi lấy nhiều nạt ít, coi là bản lĩnh gì? Có năng lực, chúng ta chọi ." La Hạo Viêm hô.

      "Chúng ta cứ lấy nhiều nạt ít đấy, ngươi bắt nạt muội muội ta chính là được, ta cho ngươi biết, về sau, ngươi nếu hưu vượn, chúng ta còn đánh ngươi." Thư Ngạn .

      "Văn Tinh Vực, Văn thất thiếu gia, Văn thất công tử, ta là giúp ngươi, sao ngươi tốt xấu chẳng phân biệt được?" La Hạo Viêm hô.

      "Ngươi muốn cướp vợ ta, đó gọi là giúp ta?" Văn Tinh Vực nhìn cái, cũng có tiến lên giúp .

      Tử Tình thấy mấy đứa Thư Duệ còn có đúng mực, cũng là đánh đánh cái mông của La Hạo Viêm cù cù ngứa gì gì đó, nên cũng có tiến lên, ai bảo miệng cản hưu vượn? Cũng nên chịu chút dạy dỗ.

      Vĩnh Liên bọn họ xem náo nhiệt, còn dọn ra chỗ riêng, Tiểu Dực cũng bế Yên Nhiên đến đuôi kháng, xem bọn họ chơi đùa ầm ĩ.

      Lúc này, nha hoàn hầu hạ ngoài cửa tiến vào hỏi Trần thị : "Có người đưa tới hai sọt cua, đưa đâu?"

      Trần thị sửng sốt, nhìn xem Tử Tình, Tử Tình nhìn xem Văn Tinh Vực, hiệu suất này cũng quá nhanh ?

      Văn Tinh Vực : "Cầm phòng bếp nấu rồi đưa lên."

      Mấy đứa Thư Ngạn nghe có cua ăn, mới buông La Hạo Viêm ra, : "Hôm nay nể phần con cua, tha cho ngươi trước."

      Ai ngờ La Hạo Viêm lại cứ cảm kích, ngồi dậy gào lên: "Có ý gì? Các ngươi là tiểu gia ta còn quan trọng bằng con cua?"

      Thư Duệ liếc xéo cái, : "Bằng ngươi cho là gì?"

      La Hạo Viêm oa oa kêu to, bấm Thư Duệ cái, kêu lên: "Ngươi tức chết ta rồi, ngày mai ta đưa sọt cho ngươi, để cho chúng nó đầy ở giường ngươi."

      "Vậy ta nấu rồi ngồi ở giường ngươi ăn." Thư Duệ cười .

      "Đúng vậy, còn có hai huynh đệ chúng ta, chúng ta bốn, ngươi mới người." Vĩnh Bách vỗ tay cười .

      " , ta sai lầm rồi còn được sao? Ngươi xem, bọn họ đều đến bắt nạt ta, ngươi cũng quản chút." La Hạo Viêm hô.

      Trần thị cười : " đám trẻ con, xem cãi nhau cũng là vui vẻ."

      "Cũng chỉ Tình nhi có nhẫn nại này, nhà mình đống trẻ con còn dỗ đủ, còn gọi từ bên ngoài ba đứa đến, còn đừng , nhìn mấy đứa này, phẩm tính đúng là tệ." Lưu thị cười .

      Khi chuyện cua bưng lên, Tử Tình vừa thấy, quả con rất lớn, đúng chưa từng ăn, chỉ Tử Tình, Thẩm thị bọn họ cũng chưa từng ăn, có loại cảm giác biết xuống tay từ đâu, vẫn là Tiểu Dực nhu thuận, cầm cua từ bụng tách ra, con thứ nhất đưa cho Thẩm thị, Văn Tinh Vực thấy cũng tách ra đưa tới cho Tử Tình, La Hạo Viêm tách con, nghĩ nghĩ, đưa cho Tăng Thụy Tường bên kia, Tăng Thụy Tường nhận cua, khen : "Đứa này, thực hiểu chuyện, là đứa tệ."

      La Hạo Viêm cười hì hì trở lại, : " , ta làm đúng ?"

      Tiểu hài tử học này học nọ đều nhanh, Thư Duệ bọn họ nhìn lần, liền biết xuống tay từ đâu, tách xong đưa tới cho Lưu thị, đưa cho Vĩnh Liên, mà Tiểu Dực, sớm bắt đầu bón Yên Nhiên ăn rồi, tiểu Yên Nhiên miệng đầy gạch cua bóng nhẫy, Tiểu Dực nhàng mà dùng khăn tay lau .

      Thẩm thị nhìn : "Tiểu Dực đối với Yên Nhiên, đúng là dụng tâm."

      Lưu thị cười : "Nương ngươi có nghe hai đứa kia , trong ba đứa đừng nhìn nhất, nhưng tâm nhãn nhiều nhất, im hơi lặng tiếng, bắt cóc ngoại sinh nữ này rồi, ngươi thấy Yên Nhiên cùng bây giờ khá tốt, ra khỏi nhà đều để cho dắt."

      Tử Tình nghe xong cũng nhìn về phía bọn họ, phần quan tâm của Tiểu Dực đối với Yên Nhiên, như cả bọn Thư Duệ, biết còn cho rằng Yên Nhiên là thân muội muội của , Tử Tình nghĩ hơn năm này, hình như trừ mùa hè đến trong trang mấy tháng ra, Tiểu Dực mỗi ngày đến, cũng gần như là cách ngày là muốn đến thăm, có khi thời gian nán lại cũng dài, chuyện cùng Tử Tình và Yên Nhiên mấy câu rồi ngay, có khi ở lại ăn bữa cơm, bởi vì mấy người Thư Duệ bọn họ đều vào học rồi, trong nhà bình thường người đúng là nhiều lắm, Yên Nhiên và Tiểu Dực rất nhanh liền quen thuộc, Yên Nhiên thấy Tiểu Dực, cũng là gọi ca ca ca ca, Tử Tình đúng là suy nghĩ nhiều lắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :