1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 442, việc vui liên tục

      Lâm Khang Bình và Tử Tình thay quần áo mới, quỳ xuống tiếp chỉ, chỉ nghe thái giám đọc: "Hoàng đế sắc viết: quốc gia thi nhân, dưỡng dân vi thủ. Kim Uy quốc duyên hải nhiễu dân, trí bách tính hoàng hoàng, trẫm tâm ưu lự, hữu tâm bị chiến, nại thiên bất tác mĩ, đa xử kiền hạn, cơ cận giả chúng, quốc khố tu sáp, nhĩ Kinh Châu Lâm Khang Bình, đức huệ nghiễm tể, từ ái bố thi, năng quyên kim quáng, trợ Hoàng ân vu triêm túc chi ngoại, đại nghĩa khả gia, trẫm tâm thậm úy. Tư đặc sắc nhĩ thất phẩm nghĩa quan đại sĩ, lĩnh hộ bộ hoàng thương nhất chức, nhữ thê Lâm Tăng thị, hiền thục ôn lương, tặng vi thất phẩm an nhân, gia nhĩ quan vinh, vĩnh tích thiên ân.

      Sắc mệnh vĩnh an nhị niên bát nguyệt thập ngũ nhật chi bảo"

      ("Hoàng đế sắc viết: quốc gia thực thi nhân ái, nuôi dân đứng đầu. Nay nước Oa quấy nhiễu dân chúng vùng duyên hải, gây cho dân chúng hoảng sợ, trẫm tâm sầu lo, có lòng chuẩn bị chiến tranh, làm sao trời tốt, nhiều chỗ khô hạn, nhiều người mất mùa đói kém, quốc khố khó xử, ngươi Lâm Khang Bình Kinh Châu, đức huệ cứu tế rộng rãi, từ ái bố thí, có thể quyên mỏ vàng, giúp Hoàng ân mưa móc đầy đủ khắp bên ngoài, nghĩa lớn đáng khen, trẫm lòng rất an ủi. Bây giờ đặc biệt sắc phong ngươi Thất phẩm Nghĩa Quan đại sĩ, tiếp nhận chức Hộ bộ Hoàng thương, nhữ thê Lâm Tăng thị, hiền thục ôn lương, tặng làm thất phẩm An Nhân, quan vinh nhà ngươi, thiên ân ban cho vĩnh viễn.

      Sắc mệnh ngày mười lăm tháng tám năm Vĩnh An thứ hai")

      Đại đa số lời Tử Tình cũng có nghe hiểu, chỉ là biết Lâm Khang Bình và mình đều được phá lệ khai ân, phong thất phẩm, Lâm Khang Bình nhận chức Hộ bộ Hoàng thương, thái giám , bắt đầu từ sang năm, phụ trách làm mua sắm các khoản cho Hoàng cung, đúng là công việc béo bở.

      Sau khi tạ ơn, Hoa ma ma đút hồng bao cho mấy vị thái giám, vừa tiễn bọn họ , Văn Tam cùng La Trì vào cửa, bọn họ là đặc biệt đến chúc mừng.

      Tử Tình lúc này mới gặp ân nhân cứu mạng của mình, vội thi lễ lời cảm tạ.

      "Vị tiểu tẩu tử này, vừa ân nhân cứu mạng này, là có chút làm ta giảm thọ rồi, trong lòng ngươi oán trách ta, ta biết đủ rồi." La Trì nghe xong có chút hổ thẹn . Tuy rằng cứu Tử Tình mạng, nhưng nghĩ tới hại Tử Tình tổn thất tòa mỏ, còn có vấn đề khó khăn ngàn vạn lượng bạc của Lâm Khang Bình nữa.

      "La gia khách khí rồi, trong thiên hạ chẳng lẽ phải là vương thổ, là vương thổ, mỏ này là của Hoàng gia cũng quá đáng, việc này liên quan đến La đại nhân. Huống hồ triều đình cũng là vì cứu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng, có tiền ra tiền, có sức ra sức, mới uổng ân điển của Hoàng thượng với dân chúng." Tử Tình .

      "Phu thê các ngươi ra sao mà giống nhau vậy? Quả thực ngươi là nghĩ như vậy, cũng uổng công ta cứu ngươi lần. Thực ra, tiểu nhi về nhà thường khen ngươi, ta cũng là sớm muốn gặp chút là dạng nữ tử nào thu phục được tiểu nhi?" La Trì cười .

      Tử Tình lạnh nhạt cười : "Khiến cho La đại nhân thất vọng rồi. Thực xin lỗi, tiểu nữ tử có việc trong người, để ngoại tử (chồng) tiếp hai vị."

      Tử Tình tìm cớ cáo từ, nếu phải là đối phương có ơn cứu mạng. Tử Tình cũng ra gặp khách.

      Thẩm thị Lưu thị bọn họ còn đều chờ ở nội viện. Biết là chuyện tốt, nhưng là nghi ngờ trong lòng Thẩm thị nhiều lắm, những vấn đề như Lâm Khang Bình mua ngọn núi vàng lúc nào? Lâm Khang Bình có thể nhấc lên quan hệ cùng Hoàng Gia? Còn có, Hoàng thượng làm sao mà biết Lâm gia có núi vàng… .

      Bởi vậy, Tử Tình vừa mới vào phòng, Thẩm thị liền kéo Tử Tình vừa thông suốt gặng hỏi. Tử Tình : "Nương, Hoàng thượng muốn đồ của ai, còn phải chuyện câu ? Núi kia, cũng là đúng dịp mua. Chúng ta cũng dám khai khoáng, bây giờ biết triều đình thiếu tiền, hiến ra ngoài cũng tốt, còn bớt cho người khác nhớ thương."

      Tử Phúc cũng vội : "Đúng vậy, nương, tiền tài quá nhiều, cũng phải chuyện gì tốt. Lúc nào cũng có người nhớ thương, làm tốt cái, làm mất cả người lẫn tài, vẫn là muội muội và muội phu thông thấu, lúc này hiến ra ngoài, có thể đổi chuyện tốt, đổi cái sắc mệnh Thất phẩm, cũng là đáng giá rồi."

      "Đúng vậy, nương. Đại ca rất đúng, tỷ phu ta lúc này có thể ưỡn thẳng thắt lưng làm người rồi, cũng là Hoàng thương thất phẩm, thể hơn mỏ vàng? Phải biết rằng mỏ vàng này nếu lộ ra ngoài, tỷ ta bọn họ, có thể có cuộc sống yên ổn sao?" Tử Hỉ khuyên nhủ.

      "Ôi, ta chưa núi vàng này thể quyên, ta chỉ là nghĩ, núi vàng này hiến ra ngoài cũng sao. Nhưng là được Hoàng gia vừa tuyên dương. Người biết nguồn gốc, cho là nhà tỷ ngươi còn có núi vàng núi bạc gì là hỏng rồi. Phải biết rằng, con người sợ nổi danh lợn sợ béo, ai biết ai có tâm nhãn xấu đâu?" Thẩm thị .

      Thẩm thị cũng chính là chuyện Tử Tình lo lắng, nàng đúng là nghĩ tới Hoàng đế đến lần này, cái này, nhớ ra tên cũng có khả năng, dù sao, Đại Phong quốc bởi vì hiến mỏ mà thụ phong, chỉ sợ chỉ có nhà Tử Tình.

      Tử Tình nhìn Tử Hỉ, : "Tiểu Tứ, bằng ngươi dâng lên đạo sổ con, hãy , mỏ này vốn chính là sản vật dưới đất, về lý nên thuộc về sở hữu của nhà nước."

      Tử Hỉ nghe xong lắc đầu, : "Việc này dễ làm, phí sức thu được kết quả tốt, khó khăn quá lớn, hơn nữa, người dính dáng nhiều lắm, chuẩn bị cho tốt cái, ta bị điền vào trong rồi."

      Thế cũng phải, ai bằng lòng nhổ miếng thịt béo ăn đến miệng ra? Huống hồ, giờ có mỏ, hơn phân nửa là những quan to thương nhân lớn, căn cơ nhà ai sâu hơn Tăng gia?

      "Cũng là ta nghĩ quá đơn giản rồi, vậy về sau khoáng sản còn chưa có bị phát hết thảy cá nhân được phép khai thác, việc này hẳn là có thể làm được chứ?" Tử Tình cười .

      "Muốn ta , muội muội ngươi quan tâm hay quan tâm, dù sao mỏ nhà ngươi hiến ra ngoài rồi, còn cân nhắc chuyện này để làm gì? Vẫn là nghĩ làm sao kiếm được nhiều bạc mới phải, bù lại ít tổn thất." Lưu thị cười .

      "Vẫn là lời của dâu cả có lý, chuyện quá khứ cũng đừng nhắc tới, đồ của nhà người khác liên quan đến chúng ta." Thẩm thị .

      , Lâm Khang Bình tiến vào, Lưu thị cười : "Muội phu hôm nay đại hỉ, nên mời mọi người ăn bữa ra trò, hại chúng ta mất công lo lắng cho các ngươi."

      "Nên vậy, Đại tẩu lúc nào được?" Lâm Khang Bình trả lời.

      "Bọn họ tới đây, có gì khác? Chỉ là chúc mừng?" Tử Hỉ hỏi.

      "Còn tặng phần hạ lễ, Hoàng thượng tặng ta mảnh núi hoang đất hoang, là có hơn ngàn mẫu." Lâm Khang Bình .

      "Hoàng thượng cũng có thành ý gì, muốn tặng, còn tặng cái thôn trang, mà lại còn tặng mảnh núi hoang đất hoang, là để cho các ngươi làm cu li rồi." Trần thị cười .

      "Đúng vật, chỉ là mấy ngàn lượng bạc, mà như là ân điển lớn lắm ý." Lưu thị .

      "Ngươi biết cái gì, đây phải là mấu chốt, mấu chốt là sau này sản phẩm nhà tỷ tỷ, đều có thể đưa vào trong cung, thân phận Hoàng thương này, vẫn là có chút ưu việt, trong cung mua sắm năm, phải tốn bao nhiêu bạc?" Tử Hỉ .

      Tử Tình vừa nghe, phải khác Khang trang An Châu nhiều lắm, sản phẩm của Khang trang đều đưa vào phủ nha An Châu, vừa bớt lo còn có thể bán thêm chút tiền bạc, đúng là chuyện tốt. Xem ra, Hoàng thượng này cũng phải kém cỏi lắm. Vẫn là có chút xíu chỗ đáng khen.

      "Nhưng là trong cung phải là có Hoàng trang riêng sao?" Phó thị hỏi.

      "Thế mới bao nhiêu? Chỉ đủ các chủ tử trong cung, đám cung nữ thái giám ma ma gì đó, đều là mua từ bên ngoài, còn có son phấn cùng vật liệu may mặc của bọn họ hàng năm, cũng là khoản chi ." Tử Hỉ giải thích .

      Mọi người rồi, Lâm Khang Bình cầm khế đất này ghé vào bàn kháng nghiên cứu, nghĩ rốt cuộc là quy hoạch thế nào mới tốt? Lâm Khang Bình quản lý Khang trang nhiều năm, cũng coi như hề ít kinh nghiệm, có thể tận mắt thấy phiến đất hoang biến thành ruộng tốt, trong lòng vẫn là rất có cảm giác thành tựu.

      Cơm chiều là ăn ở nhà Tử Phúc, cơm nước xong xuôi, theo ý Thẩm thị, cả nhà ngắm trăng ở đình nghỉ mát ở hậu hoa viên, trời còn chưa tối, ba đứa Tiểu Dực bọn họ đều đến, mấy đứa này hẹn trước muốn đốt tháp ở hậu hoa viên, vui đùa ầm ĩ.

      Thẩm thị nhìn trăng tròn trời, thở dài: "Cũng biết cha ngươi mình ở nhà, hôm nay có thể ăn được những cái gì?"

      "Cha cũng là, bảo trở về mình, nhất định muốn chờ Nhị ca bọn họ, lần chờ này, cũng chính là hai tháng đấy." Tử Tình .

      "Qua hai ngày nữa, Nhị ca bọn họ cũng nên ra rồi, lúc này, chỉ sợ chịu khổ đấy. Phải đợi yết bảng, chỉ sợ còn phải tháng, cha thân mình ở nhà, có phải sợ lúc báo tin vui trong nhà có người hay ?" Tử Hỉ cười .

      "Nếu như vậy, cũng là tốt, hai người bọn họ mấy năm nay, cũng là chịu ít khổ đọc sách, có thể trúng Cử nhân, đúng là Bồ Tát phù hộ rồi." Hai bàn tay Thẩm thị hợp thành chữ thập thầm.

      Tử Tình ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, trăng tròn nhàn nhạt tô điểm bầu trời tối mờ mờ, đúng là có vài phần ấm áp trong ngày thường có, trăng sáng có biết, biết có thể cho Tử Tình người nhà kiếp trước bình an hay ?

      Lâm Khang Bình là biết khúc mắc của Tử Tình, lặng lẽ cầm tay Tử Tình, đột nhiên, trong góc truyền đến tiếng cười của bọn , gọi mấy nữ hài Vĩnh Liên qua.

      "Thấy bọn họ đốt tháp, cứ nhớ tới hồi ta còn , mang theo mấy người các ngươi chơi, nhoáng cái, hai mươi mấy năm trôi qua, Vĩnh Liên nhà ta lại cũng sắp đến tuổi làm mai rồi." Tử Phúc cảm thán .

      Tử Tình vừa nghĩ, ừ phải, Vĩnh Liên năm nay mười ba rồi, bèn cười : "Khó trách Đại tẩu cứ sốt ruột kiếm tiền, ra là vì thêm đồ cưới cho chất nữ?"

      Lưu thị cười : “Đúng là lời này, bây giờ thể so với chúng ta năm đó, có mấy chục lượng bạc là khó lường rồi. Làm cha nương, luôn muốn tìm nhà tốt cho đứa , đồ cưới này khẳng định là thể ít, bằng , sau khi vào cửa làm sao đứa đặt chân được?"

      "Đại tẩu, ngươi yên tâm, còn có hai ba năm đấy, hai ba năm này, ta cam đoan làm cho mỗi nhà ít nhất lấy được vạn lượng bạc, đủ làm đồ cưới cho chất nữ ta chứ?" Tử Hỉ cười .

      " vạn lượng?" Dương thị hỏi.

      " vạn lượng chỉ hơn kém, năm ngoái năm còn được chia ba ngàn lượng, hai ba năm này nếu chia được vạn lượng, vậy là Tiểu Tứ độc chiếm rồi." Lâm Khang Bình cười .

      "Tứ đệ, có thể hỏi thử trước hay , năm nay nếu như chia hoa hồng xong, còn mang theo chúng ta tiêu tiền hay ?" Lưu thị cười .

      Tử Hỉ nghe xong hỏi: "Đại tẩu hỏi thăm sớm như vậy làm cái gì?"

      "Ta muốn suy nghĩ kỹ, làm sao bắt chẹt được của ngươi khoản đó mà?" Lưu thị cười .

      "Ngươi xem ngươi chút tiền đồ này, bản thân quản lý tiệm cơm cho tốt, kiếm chút bạc ra, lại chỉ nghĩ tới tìm cớ tống tiền người khác?" Tử Phúc lắc đầu cười .

      "Đó giống, ta kiếm là ta kiếm, Tứ đệ hiếu kính là Tứ đệ hiếu kính." Lưu thị .

      " đến cái này, Tiểu Tứ, tranh chữ Tống Huy Tông ngươi đáp ứng ta đâu rồi?" Tử Tình hỏi.

      "Tỷ, thứ này, phải dễ gặp như vậy, ngươi yên tâm, hễ là ta gặp được, nhất định mua về cho ngươi." Tử Hỉ hướng Tử Tình ôm quyền.

      Người nhà cười cười, bất giác trăng lên giữa trời, bọn đều giải tán, vây quanh tới đây, Tử Tình và Lâm Khang Bình tự mình đưa mấy người Tiểu Dực bọn họ ra ngoài, giao cho thị vệ và gã sai vặt của bọn họ. Lâm Khang Bình và Tử Tình tay nắm tay lại trở lại trong hoa viên, hai người cũng chuyện, chỉ là lẳng lặng mà tựa sát vào nhau, nhìn vầng trăng tròn kia trời.

      Sau Trung thu, Lâm Khang Bình vội vàng mua người thuê người xử lý núi hoang, đặc biệt mang theo Lâm Hưng ở bên người, làm quản trong trang. Tử Tình vẫn là mỗi ngày đến chỗ Thẩm thị thỉnh an, trở về liền chơi cùng Yên Nhiên, thỉnh thoảng mấy người Tiểu Dực bọn họ đến thăm Tử Tình chút, phần lớn thời gian, Tử Tình đều nhàn rỗi ở nhà, xem, viết viết sách, làm chút thêu thùa may vá, ngày cũng là trôi qua rất nhanh.

      Ngày hôm đó, Tử Hỉ từ trong triều trở về, đường chạy như bay, vào nhà Tử Vũ trước, hô: "Nương ơi, nương, chuyện tốt, Nhị ca Tam ca trúng rồi, còn có muội phu cũng trúng rồi."
      Tử Nguyệthuyendo thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 443, Cử nhân trở về

      Editor: Trạch Mỗ

      Thẩm thị nghe xong vội từ trong phòng ra, sợ mình nghe lầm, hỏi: "Tiểu Tứ, ngươi lặp lại lần nữa, ai trúng?"

      "Nương, Nhị ca Tam ca đều trúng, còn có muội phu cũng trúng rồi." Tử Hỉ lại lặp lại lần.

      Thẩm thị nghe xong vội niệm Phật, mấy năm nay, nàng cảm thấy trong lòng thua thiệt nhất chính là Tử Tình và Tử Lộc, Tử Tình đối với gia đình này cống hiến lớn nhất, nhưng Tăng gia hồi báo cho Tử Tình ít nhất, xuất thân của Lâm Khang Bình vẫn luôn là đề tài mọi người kiêng dè, may mà Tử Tình bây giờ có trượng phu thương, nữ tế có năng lực, gia cảnh giàu có, lại được Hoàng thượng phong thưởng, cũng coi như thay đổi cạnh cửa, trong lòng Thẩm thị còn thoáng an ủi vài phần.

      Về phần Tử Lộc, hồi chịu khổ nhiều nhất, hai năm vừa ở riêng kia, việc đồng áng toàn dựa vào hỗ trợ, mỗi khi nhớ thân mình nho của theo sau mình, gieo giống, giẫy cỏ, cấy mạ, thu gặt, đốn củi,.v…v., gần như tất cả việc nhà nông đều làm, Thẩm thị liền xót xa thôi.

      nghĩ tới ông trời cuối cùng cũng mở mắt, Tử Lộc cũng trúng Cử nhân, Thẩm thị vui quá đỗi mà khóc, : "Cuối cùng ta cũng có thể an tâm rồi, biết việc này, ta cũng cùng cha ngươi trở về, bày mấy bàn rượu, mời người trong thôn."

      Nghe ý của Tử Hỉ, bởi vì ân khoa đợt trước bị hủy bỏ, sớm định ra mỗi Trung Thư tỉnh trăm danh cử tử (Cử nhân), ân khoa đợt này lấy tăng năm mươi danh, cũng là mở rộng Tử Lộc và Tử Thọ còn có Hạ Cam Vĩnh tiến vào.

      (Trung Thư tỉnh: tên quan thự đầu mối trực thuộc Hoàng đế cổ đại, ngành đầu mối nắm quyền chính quyền Phong kiến, gọi tắt là tỉnh)
      Lưu thị nghe xong vội hỏi: "Là lão gia gởi thư sao? Đệ đệ ta cũng là năm nay Hạ tràng (thi Hương), cũng biết như thế nào rồi?"

      " phải, ta là kiểm tra từ Lễ bộ, các tỉnh báo danh sách lên rồi, xin lỗi, ta cũng biết đệ đệ ngươi năm nay Hạ tràng, cũng biết tên của . Nội đệ (cậu em vợ) ta là trúng. Chẳng qua, cũng mới học lên hai năm." Tử Hỉ .

      Phó thị nghe xong đệ đệ nàng trúng, có vài phần mất mát, chẳng qua. Ngược lại vừa nghĩ, quả thực mới lên hai năm, Tử Lộc bọn họ đều là lần thứ tư thi mới trúng. Trong lòng liền cân bằng rất nhiều.

      "Xem ra, vẫn là Tiểu Tứ tìm tiên sinh tốt, phí công dẫn dắt hai năm." Tử Tình biết được tin tức chạy tới đây, cười .

      "Cũng phải là lời này, trở về, còn phải để cho hai người bọn họ tặng phần hậu lễ cho tiên sinh." Thẩm thị vội .

      Kinh Thành bên này Tăng gia mọi người đoàn tụ phòng, An Châu bên kia. Tử Lộc, Tử Thọ cũng là có chút sống ngày bằng năm, bọn họ mới từ trường thi ra, nghĩ tới Tăng Thụy Tường tự mình tới đón, thế mới biết Hạ Ngọc rồi.

      Ba người trở về An Châu, Tử Lộc và Tử Thọ còn đặc biệt bái tế Hạ Ngọc cái. Thế mới biết. nhà Thu Ngọc cũng đoạn giao với Xuân Ngọc rồi, nếu như phải là Điền thị còn đó, chỉ sợ cùng Tăng Thụy Khánh bên này, cũng phải chặt đứt qua lại rồi. Nghĩ đến năm huynh muội Tăng Thụy Tường bọn họ, bây giờ làm thành như vậy, Tử Lộc và Tử Thọ trừ thở dài tiếng, đúng là ra được cái gì.

      Cuộc thi lần này trừ có Phó gia, Lưu gia, còn có Dương gia, trừ Trần gia, các thông gia của Tăng gia đều có người Hạ tràng. Cho nên, mấy người này thường tụ tập cùng nhau, chút tin đồn thú vị trường thi, cũng chút thử luận, kinh nghĩa sách luận, sau đó, vô cùng lo lắng bất an chờ đợi thông báo.

      (Kinh nghĩa sách luận: hai loại thể văn quan trọng trong thi cử cổ đại; kinh nghĩa: lấy câu chữ Kinh thư làm đề, người dự thi viết văn tỏ nghĩa lý trong đó; Sách luận: Nghị luận vấn đề chính trị trước mắt, nêu đối sách bằng văn chương; Thử luận là kiến giải lĩnh vực ngữ văn, thử thảo luận, trình bày, phân tích.)

      Khi biết được trúng cử lần này có Lưu gia và Dương gia Hạ gia. Chỉ có Phó gia, Phó phu nhân và Phó đại nhân bàn bạc chút, bằng cũng đưa Phó Gia Viễn đến Kinh Thành, nhờ Tử Hỉ tìm thư viện cho, hơn học ở An Châu?

      Lưu gia cùng Dương gia, Hạ gia, bởi vì đầu xuân sang năm muốn thi kỳ thi mùa xuân, tự nhiên cũng là theo cùng Tử Lộc bọn họ vào Kinh, đều muốn nhờ Tử Hỉ tìm tiên sinh chỉ điểm hai, hiệu quả há chẳng lớn hơn so với mình ở nhà tự đọc sách?

      Cho nên, khi Tăng Thụy Tường mang theo nhóm người này vào cửa, quả là dọa mọi người giật mình, Thẩm thị cười : "May mà là Tiểu Tứ xây nhà lớn, bằng , những người này có thể đâu ở?"

      Trần thị thấy duy chỉ có Trần gia bọn họ người đọc sách nào, trong bụng thầm có chút tự ti mặc cảm, dù sao trong đám người này, duy chỉ có nhà mẹ đẻ nàng thân phận thấp nhất, nghĩ đến đây, lại nghĩ tới màn năm đó Tăng gia mở tiệc chiêu đãi thông gia kia, nhớ tới thân áo dài kỳ quái của Trần phụ cùng với tiếng cười nhạo của Dượng phụ, tâm tình Trần thị càng sa sút.

      Tử Tình nhìn ra tâm tư của Trần thị, lôi kéo Trần thị cười : "Nhị tẩu, ngươi cần hâm mộ bọn họ, vất vả lắm Nhị ca ta trúng cử, ngươi vui vui mừng mừng mà bày rượu mời mọi người ăn bữa, ngược lại ở nơi này nghĩ tới những thứ có này? Ngươi nếu như vậy, tướng công nhà ta chẳng phải càng mất mát hơn? nhưng là đến cả người cha nương huynh đệ cũng có, ta cũng là nhớ được có câu châm ngôn, phía Đông sáng phía Tây sáng, ngươi xem nhà mẹ đẻ ngươi bọn đệ đệ tuy rằng đọc sách thành, nhưng là xử lý tiệm cơm tệ, toàn bộ phủ An Châu có mấy người biết? ra, cũng tính là bôi nhọ Trần gia các ngươi."

      Trần thị nghe xong cười : "Vẫn là muội muội biết chuyện, ta nghe xong trong lòng lập tức thoải mái hơn, chẳng qua là, sao ta chưa từng nghe qua câu châm ngôn gì mà phía Đông sáng phía Tây sáng?"

      "Nhị tẩu chưa từng nghe qua còn nhiều. Chúng ta à, vẫn là phải học biết thỏa mãn vui vẻ, thể tự mình tiến vào ngõ cụt thoát ra được, đó là làm khó cho mình, ngươi vui, Nhị ca ta tự nhiên cũng vui vẻ, bọn cũng vui theo, tội gì chứ? Cuộc sống bây giờ cũng tệ rồi." Tử Tình khuyên nhủ.

      Trần thị kéo tay Tử Tình, cười : "Yên tâm, muội muội, ta vậy, ta còn muốn làm tốt làm lớn Phong Di cư ở Kinh Thành. Tương lai các con ta đến, cha ta là Cử nhân, nương ta cũng rất tài giỏi, Phong Di cư kia, chính là nương ta làm lên, phải ?"

      Tử Tình nghe xong cười ha ha, lại hấp dẫn mấy người Lưu thị tới đây, cười : “Hai người các ngươi tránh ở bên cái gì đấy? Vui vẻ như vậy?"

      "Hai người chúng ta , nhà nào có những Cử tử này, mỗi nhà mời ngày, cũng có thể mấy ngày cần nổi lửa rồi." Tử Tình cười .

      Phó thị vội : "Nhà ta cũng có chuyện tốt gì, muốn vẫn là nhà Tam ca và Tam tẩu, đây chính là song hỷ lâm môn, thực nên mời mọi người bữa ra trò."

      Dương thị ở bên nghe xong vội : "Nên vậy, bằng ngay ngày mai ."

      Tử Thọ cười : "Ngươi gấp cái gì? Từ đầu kia lần lượt tới, cũng tới được chúng ta trước, chúng ta vẫn là ăn nhà người khác trước ."

      Tử Phúc đá Tử Thọ phát, cười : "Trúng cử tử, vẫn là có tiền đồ như vậy. Lúc này ấy, vẫn là đến nhà ngươi trước."

      "Dựa vào cái gì chứ? Đại ca ngươi đạo lý?" Tử Thọ kêu lên.

      "Dựa vào nhà ngươi lúc này là hai phần." Lưu thị cười .

      "Đại ca, Đại tẩu, các ngươi đúng là cả nhà chuyện." Tử Thọ cười .

      Thẩm thị thấy cũng cười lắc đầu, : "Tiểu Tam, nhà ngươi nhà ngươi . Những ngày này ngươi có ở đây, bọn họ chăm sóc Tam nàng dâu cũng ít đâu, ngươi cũng mời những ca ca tẩu tẩu tỷ tỷ tỷ phu này ."

      "Đúng vậy, nương, ta chỉ là chọc cười với Đại ca thôi mà." Tử Thọ vội đáp lại.

      "Tam ca, còn có chúng ta đấy, chúng ta cũng ra sức ít." Tử Hỉ hô.

      "Làm trò, ngươi bận rộn như vậy, ngươi có thể ra sức gì?" Tử Thọ tin.

      "Tam ca, ta cũng bồi Tam tẩu chuyện giải buồn ít, tin, ngươi hỏi Tam tẩu." Phó thị ở bên cười .

      Dương thị lôi kéo quần áo Tử Thọ cười : "Chúng ta cứ định ngày mai , ngươi có ở nhà, tất cả mọi người đều rất chiếu cố chúng ta."

      "Nghe , vẫn là Tam đệ muội là người hiểu chuyện." Lưu thị cười .

      Tăng Thụy Tường quét vòng, thấy được Lâm Khang Bình, bèn hỏi: "Sao Lâm nữ tế ở đây?"

      "Cha, Khang Bình ra ngoài rồi, phủ Tùng Giang, cách Hàng Thành xa." Tử Tình .

      Lần này Lâm Khang Bình phải xem bến tàu mới cùng chuẩn bị xây dựng nhà xưởng, còn có xây dựng thêm xưởng thủy tinh xưởng xi măng nhà mình, nghe , xà bông thơm ở Kinh Thành, xưởng xà phòng cũng chuẩn bị xây dựng, ý tứ của Lâm Khang Bình là ở Trung thư tỉnh giàu có cũng xây cái, lượng tiêu dùng thứ này vẫn là khá lớn, về sau, chẳng những định nhập khẩu, còn tính toán xuất khẩu ít đến những nước xung quanh.

      Tăng Thụy Tường nghe xong lên tiếng, lúc , Lâm Khang Bình An Châu và Việt Thành, trở lại rồi, Lâm Khang Bình này lại Hàng Thành cùng phủ Tùng Giang gì đó, thương nhân ấy à, lúc nào cũng chung đụng ít mà xa cách nhiều.

      "Đúng rồi, cha, ngươi còn biết, chúng ta còn có chuyện đại hỉ , tỷ phu ta được Hoàng thượng tứ phong thất phẩm nghĩa quan, nhận chức Hoàng thương, tổng lĩnh mua bán lo liệu các khoản cho Hoàng cung, còn có tỷ ta, cũng là thất phẩm An nhân." Tử Hỉ .

      "A? Đây là ? Chuyện khi nào vậy? Bởi vì sao được phong?" Tăng Thụy Tường nghe xong ngẩng đầu hỏi.

      "Bởi vì tỷ phu hiến tòa mỏ cho triều đình, triều đình khen thưởng tỷ phu." Vẫn là Tử Hỉ .

      Tăng Thụy Tường nhìn về phía Tử Tình, hỏi: "Các ngươi làm sao có thể có mỏ?"

      "Là Lâm Khang Bình lúc ra ngoài thỉnh thoảng mua vài ngọn núi, nào có biết chính là mỏ gì, chỉ là đúng dịp mà thôi." Tử Tình .

      Tăng Thụy Tường tất nhiên tin, thấy đông người, cũng tiện hỏi kỹ, nhưng là Hạ Cam Vĩnh nhớ tới lời của Tuệ Quang đại sư, : "Chả trách năm đó tỷ tỷ gặp Tuệ Quang đại sư, đại sư , vật vàng bạc, nên bỏ vẫn là phải bỏ, ra ứng nghiệm ở đây. Xem ra, Tuệ Quang đại sư này quả là có chút tu vi."

      Thẩm thị nghe xong vỗ tay : "Đúng vậy? Sao ta lại quên mất vụ này, là chỉ dẫn của Tuệ Quang đại sư, ta cũng an tâm rồi, nghe lời đại sư, chắc chắn sai được."

      Tăng Thụy Tường và Hạ Cam Vĩnh đều nghĩ tới lời tiên đoán của Tuệ Quang đại sư với Yên Nhiên, hay là, Yên Nhiên này, quả là có tạo hóa lớn?

      Nghĩ tới chỗ này, Tăng Thụy Tường nhìn thoáng qua mọi người, : "Lời này, đến đây dừng lại, ngàn vạn lần đừng nhắc tới nữa, lại càng được ra ngoài."

      Tử Tình và mấy người Tử Phúc vừa được nhắc liền thông suốt, vội dặn dò người bên cạnh vài câu, Tử Tình đối với người nhà mình tương đối yên tâm, nhưng là, ngồi còn có vài người ngoài, lòng người ấy à, ai có thể nắm được chắc chắn?

      Trở lại nhà mình, Tử Tình vẫn nghĩ tới chuyện của Yên Nhiên, Thải Vân đỡ Tử Tình, thấy Tử Tình rầu rĩ vui, hỏi: "Chủ tử, chẳng lẽ là nhớ tới Gia rồi?"

      Tăng gia có quy củ, lúc thỉnh an tụ hội, mọi người chuyện, bọn nha hoàn đều ở bên cạnh, cho nên, Thải Vân cũng biết xảy ra chuyện gì, huống chi, vừa rồi, Tăng Thụy Tường cũng ra tên Yên Nhiên, chỉ là mấy huynh muội Tăng gia ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.

      Những lời này, Tử Tình tất nhiên thể với nha hoàn, liền cười : "Ừ, đúng vậy, cũng biết đường này thuận lợi hay là thuận lợi? Nghe , tặc Oa ở chỗ thuộc phủ Tùng Giang là hung hăng ngang ngược nhất."

      Thải Vân trả lời: "Chủ tử yên tâm, gia nhất định có thể bình an trở về, ngài nghĩ , Gia phải làm nhiều việc như vậy, Hoàng thượng sao có thể phái người theo Gia, bảo vệ Gia ? Gia nếu có nguy hiểm, Hoàng thượng tìm ai đòi ngàn vạn lượng bạc đây?"

      Tử Tình nghe xong bật cười, cái mỏ kia, nếu khai thác hoàn toàn, nhưng là nhiều cái ngàn vạn cũng có.
      KisaragiYuehuyendo thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 444, Lâm gia làm công nhật

      Editor: Trạch Mỗ

      nhà Tử Thọ quả thực vào ngày thứ hai mời khách, đáng tiếc, lễ Hàn y tới, bởi vì Lâm Khang Bình ở nhà, Tử Tình muốn dẫn Thư Duệ đưa quần áo rét cho tổ tiên Lâm gia, Thẩm thị là cực kỳ muốn để cho Tử Tình Lâm gia nữa, nhưng là, việc đưa quần áo rét này, việc liên quan đến tế tự tổ tiên, cũng có cách nào ngăn cản cho , chỉ đành phải dặn dò Đại Giang và Đại Hà đánh xe, còn có Thải Vân Tử Tình mang , ngàn vạn lần phải để ý Tử Tình chút.

      Từ khi Lâm đại gia rồi, Tử Tình vẫn là lần đầu tiên đến Lâm trang, Dư thị nhìn thần sắc so với lúc trước kém ít, Lâm Khang Kiện cũng tựa hồ còn chưa có từ trong nỗi bi thống tang phụ ra, Hồ thị cũng cười giống như dĩ vãng, còn có Thư Hưng, cuộc hôn nhân này rốt cuộc vẫn là thành, nếu chờ, phải tới ba năm sau rồi. Chẳng qua, Tử Tình cũng có nhìn thấy bóng dáng Thư Hưng.

      Nhìn thấy Tử Tình, Dư thị bọn họ đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, sau lại mới nghĩ tới là lễ Hàn Y rồi, Lâm Khang Kiện : "Tết Trung Thu tới đây, ta nghĩ đến là Tam đệ ra ngoài rồi, đệ muội sợ là quên, chúng ta tế bái cùng luôn rồi. Lúc này cũng giống thế, nghĩ tới trời lạnh như vậy, đệ muội còn khăng khăng chạy đến."

      Tử Tình vừa nghe thầm nghĩ hổ thẹn, Tết Trung Thu Lâm Khang Bình ở nhà, bản thân đúng là thực quên mất, lúc này, nếu phải là Hoa ma ma nhắc nhở, Tử Tình chỉ sợ lại là nhớ ra, bởi vì quê nhà An Châu của Tử Tình bên kia, cũng có tập tục lễ Hàn Y này, đây là thứ nhất, thứ hai, Tử Tình nhiều năm tế bái phụ mẫu của Lâm Khang Bình, nhất thời đúng là quen lắm. Tử Tình ở trong lòng với công bà (cha mẹ chồng)tiếng "thực xin lỗi."

      Đồ đều là Hoa ma ma giúp chuẩn bị cho Tử Tình, hai phu thê Lâm Khang Kiện và Tử Tình cùng đến mộ phần, : "Hôm qua chúng ta đốt phần cho Nhị thúc luôn rồi, chẳng qua, Nhị thúc nếu biết các ngươi tự mình đến . Chỉ sợ càng vui vẻ hơn."

      Tử Tình dẫn Thư Duệ quỳ xuống, : "Cha nương, con dâu xin lỗi, có làm hết bổn phận của con dâu. Vẫn là lần đầu tiên tới đưa quần áo rét cho hai vị, hai vị muốn trách trách con dâu, liên quan tới tướng công. Tướng công xa nhà rồi. . ."

      Tử Tình ba la ba la giải thích vài câu, Thư Duệ : "Tổ gia tổ nương, phải là nương ta sai, nương ta cho tới bây giờ chưa từng làm những việc này, nàng biết. Về sau, nương ta biết rồi, nhất định quên."

      Thư Duệ xong đỡ Tử Tình lên. : "Nương, đất lạnh, Tổ gia Tổ nương biết được, đau lòng ngươi."

      "Đệ muội là phúc khí tốt, chỉ có Tam đệ che chở. Người làm con này, còn tuổi, biết nghĩ cho nương , là đứa hiểu chuyện, Nhị thúc Nhị thẩm nếu biết, cao hứng bao nhiêu." Hồ thị .

      Tử Tình vui mừng sờ sờ đầu Thư Duệ, cũng cười.

      Trở lại Lâm gia, Mã thị và Khương thị biết Tử Tình đến, cũng đều tới. Dư thị biết Tử Tình bọn họ đường nửa ngày, lúc này chỉ sợ sớm đói bụng, cho nên, cùng Mã thị Khương thị ở phòng bếp nấu cơm.

      Tử Tình rửa tay xong, vào phòng bếp giúp đỡ nhóm lửa, Dư thị vội ngăn lại : "Ấy đừng. Ta biết, ngươi ở nhà đều là nha hoàn bà tử hầu hạ, ở chỗ ta, ăn ngon ở tốt, còn muốn bắt ngươi làm việc, đúng là uất ức ngươi rồi."

      Tử Tình cười : "Đại nương, hồi ta còn ở nhà cũng là phải làm việc, có yếu ớt như vậy."

      "Đại nương biết, ngươi và Khang Bình đều là người mềm lòng, Đại gia ngươi vừa , còn tưởng rằng các ngươi qua lại với chúng ta nữa đấy? Lại tiếp, chuyện năm đó cũng trách ta, nếu phải là ta xúi giục, suốt ngày ở trước mặt Đại gia ngươi nhắc tới, Đại gia ngươi cũng động tâm tư muốn bán người. Cũng là vừa vặn, vừa vặn nhà ta có bà con xa, là gã buôn người, hỏi thăm Kinh Thành có gia đình giàu có nào muốn mua người, liền đến thông báo cho chúng ta tiếng, cứ như vậy mà đem bán Khang Bình vào Văn gia. Đại nương thừa nhận, cuộc sống khi đó gian nan, cả nhà đều ăn đủ no, lòng riêng của Đại nương quấy phá, động ý nghĩ bán Khang Bình, nhưng đời này, có mấy người làm nương thương con mình?" Dư thị xong, liền khóc.

      Mã thị tiến lên khuyên nhủ: "Nương, Tam đệ muội cũng chưa trách ngươi, còn những chuyện cũ năm xưa làm cái gì?"

      Tử Tình cũng muốn nghe bọn họ sám hối, bèn : "Đúng vậy, Đại nương, chuyện quá khứ trôi qua rồi."

      Lúc này, Tiểu nhi tử của Khương thị Thư Đạt chạy vào, lôi kéo tay Khương thị, : "Nương, Thư Duệ ca ca biết đọc sách biết chữ, ta cũng muốn học, học đọc sách biết chữ được ?"

      Khương thị vuốt đầu đứa , : "Được, Thư Đạt của chúng ta cũng biết muốn tiến tới rồi. Đầu xuân sang năm nương chuẩn bị lễ tìm tiên sinh cho ngươi, chẳng qua, nương trước cho ngươi, học phải chăm chỉ theo tiên sinh học, được ham chơi, lãng phí tiền bạc."

      Mã thị nghe xong cười : "Muốn ta , Tứ đệ muội vẫn là đừng lãng phí tiền bạc, Thư Hưng cũng phải đọc sách bao nhiêu năm, phải là còn làm ruộng sao? Có lẽ, nhà Tứ đệ muội như nhà Tam đệ muội, tiền bạc vẫn là dư dả, coi như ta lắm miệng."

      Khương thị nghe xong lạnh nhạt cười, : "Đứa muốn học, để cho thôi, cùng lắm mùa đông, ta làm thêm chút đồ thêu, cha đứa làm công nhật thêm mấy ngày, chịu đựng chút, cũng qua thôi."

      Tử Tình lúc này mới nhớ tới, đồ thêu năm đó của Khương thị, vẫn là mình chỉ điểm nàng mấy ngón, liền hỏi: "Tứ đệ muội bây giờ làm là đồ thêu lớn hay là đồ ?"

      "Chẳng qua là khâu hầu bao thêu mấy tấm khăn, thứ lớn ta thêu tốt, còn hại mắt." Khương thị .

      Tử Tình biết, món hầu bao và khăn này, quen tay ngày cũng chỉ có thể làm hai cái, thông thường có thể kiếm được hai mươi văn tiền coi như tệ rồi, mùa đông, cũng có thể kiếm được hai lượng bạc, tiền học phí cho đứa hẳn là đủ.

      Lúc ăn cơm, Tử Tình thấy được Lâm Khang Tường và Lâm Khang Dũng còn có Thư Hưng, liền hỏi: "Nhị ca và Tứ đệ bọn họ làm cái gì vậy? Sao đến ăn cơm?"

      Hồ thị : " ra ngoài làm làm công nhật rồi, ngay ở đường các ngươi đến, nghe chỗ người ta, thu dọn núi hoang đất hoang, nhận người xung quanh đấy. Ai nha, nương ta, nghe mảnh đất kia rất lớn, nguyên cái tường viện bằng rào kia có mấy dặm đất rồi, chậc chậc, miếng đất lớn này, nếu là ruộng tốt tốt, ngươi nhà ai có bạc dùng mua mấy mảnh đất tốt, lại cứ muốn sửa sang núi hoang cái gì cũng mọc ra được, cũng biết những người có tiền đó rốt cuộc muốn làm gì?"

      Tử Tình vừa nghe, cũng phải chính là đất nhà mình sao? Chẳng lẽ là gần đây? Bèn hỏi: "Cách đây xa ?"

      "Có hơn mười dặm đường phải? Mấy người bọn họ đều là trời vừa sáng vội vàng bắt xe lừa , tiền công ngày được đến ba mươi văn, còn bao hai bữa cơm, xem như phúc hậu rồi." Khương thị .

      Tử Tình đúng là biết thôn trang nhà mình ở phụ cận ngay đây, phỏng chừng Lâm Khang Bình cũng nghĩ tới, lại có thể để cho đường ca đường đệ nhà mình làm làm công nhật, bởi vì Lâm Khang Bình giao việc cho Lâm Hưng còn có hai người Vương Tài, được mấy ngày rời nhà rồi, đâu có biết chuyện thuê người?

      Nhưng là, việc này, về sau muốn giấu giếm chỉ sợ cũng giấu giếm được, nghĩ nghĩ, Tử Tình : " biết chỗ Đại tẩu kia có phải của nhà ta hay ? Ta đúng là chưa từng xem, nhưng là biết Lâm Khang Bình nhờ người mua vùng núi, cũng là vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua, giao việc cho quản gia, rồi luôn, phỏng chừng lúc đó cũng là nghĩ tới, để cho Nhị ca bọn họ ở bên trong làm công nhật gì đó."

      Dư thị nghe xong sửng sốt, Mã thị nghe xong trái lại vui mừng, : "Vậy dễ làm rồi, là nhà Tam đệ, thay người trong nhà trông coi, làm quản gì đó là được, cần dốc sức khuân vác rồi."

      Lâm Khang Kiện liếc ngang nàng ta cái, : "Lời dặn của cha lúc gần ngươi quên rồi? Đừng Tam đệ muội còn chưa xác định rốt cuộc có phải của nhà nàng hay , cho dù phải, cũng liên quan tới chúng ta, chịu khó làm công nhật của chúng ta, cầm phần tiền công kia của chúng ta, kiếm cơm bằng sức lao động của mình, mất mặt."

      Dư thị nghe xong liếc mắt nhìn Đại nhi tử cái, lên tiếng, trái lại Khương thị : "Tam tẩu, ta cầu khác, có thể cho quản tiếng hay , nếu có việc làm, hãy cứ thuê khẩu tử (chỉ bạn đời, chồng hoặc vợ) nhà chúng ta, làm việc lười biếng, rất thành , , chủ nhà xung quanh đây đều biết đến, có việc đều muốn tìm đến ."

      Tử Tình nghe xong cười : "Đương nhiên thành vấn đề, lát ta hỏi thăm chút, dặn quản gia vài câu."

      Dư thị nghe xong : "Tử Tình, lý ra, người làm nương như ta nên cầu tình cho bọn , nhưng là, mấy người này mùa nông nhàn, cũng quả nên ở bên ngoài tìm chút việc làm, nhi tử khuê nữ đám cũng lớn, chỗ cần dùng tiền nhiều lắm. Nhà ngươi thuê người, thuê ai mà phải là thuê? bằng cũng mang Đại ca ngươi , con người Đại ca ngươi, làm việc càng là tay lành nghề, tin, ngươi thử xem biết."

      Tử Tình nghe xong, cầu này đúng là cao, huống hồ, Lâm Khang Kiện này, vừa nhìn là biết chính là người làm việc nhiều, chuyện ít, vội : "Liền theo Đại nương, ta hỏi rồi, để cho Đại ca qua."

      Tử Tình gọi Đại Hà tới hỏi, quả là đất của Lâm Khang Bình, liền sai tìm Lâm Hưng tiếng.

      Lâm Khang Kiện thấy vui mừng xoa tay lên tục, : "Giờ tốt rồi, ta cũng có thể có chút tiền thu, trong nhà còn có thể bớt miệng ăn, đa tạ đệ muội."

      Mã thị nghe xong : "Nhi tử nhà ta cũng mười lăm rồi, bằng cũng mang làm công vài ngày, tốt xấu gì cũng kiếm được ít tiền trợ cấp."

      Dư thị liếc nàng ta cái, : "Đứa nhà ngươi còn , người đến người lộn xộn, để ý cái, đứa có sơ xuất, ai chịu trách nhiệm? Chờ đứa lớn hơn chút rồi sau. Cũng đừng chỉ rình lấy Đại tử ( loại tiền đồng lớn) của người ta, cũng phải suy nghĩ phân lượng của mình có được chứ?"

      Tử Tình vừa nghe, lời này của Dư thị đúng là dùng được, Mã thị lập tức lên tiếng nữa, cũng là bớt cho Tử Tình khó xử.

      Mọi người ở Lâm gia này, trước mắt xem ra, chỉ hai phu thê Mã thị này hay giở trò khôn vặt, mấy người khác vẫn còn khá tốt, có ý nhất định đòi Tử Tình nâng đỡ, kiếm cơm bằng sức lao động của mình, lúc nào cũng có khí phách.

      Buổi tối mấy người Lâm Khang Tường trở về, tới đây thỉnh an Dư thị trước, thế mới biết Tử Tình đến, tất nhiên cũng biết bọn họ giúp nhà Tử Tình làm việc, Lâm Khang Dũng còn gì, Lâm Khang Tường nghe xong hỏi: " vùng núi lớn đó, biết mấy ngàn lượng bạc mới có thể mua lại? biết Tam đệ chuẩn bị làm cái gì vậy?"

      "Việc này, ta đúng là , ta chỉ là nghe nhắc tới mua vùng núi lớn, ta còn chưa có xem qua đâu, nếu phải là nghe Đại tẩu tới, ta cũng nghĩ đến." Tử Tình .

      Lâm Khang Tường hỏi: "Tam đệ ra ngoài rồi? Còn phải bao lâu mới có thể trở về? Sao ta cho tới bây giờ chưa từng gặp ở đó? Ta cũng là nghe , muốn xây căn nhà lớn ở nơi đó, bắt đầu khởi công rồi, đệ muội các ngươi định tới đó ở sao?"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 445, nghiên cứu thảo luận

      Editor: Trạch Mỗ

      Lâm Khang Tường thoáng cái hỏi nhiều như vậy, Tử Tình đúng là biết rốt cuộc là có ý gì, Tử Tình vốn đối với có ấn tượng tốt gì, chẳng qua là nghe Lâm Khang Bình kể màn uống say ở từ đường kia, cảm thấy vẫn là người có chút lương tri.

      "Nhị ca, tướng công khi nào trở về ta đúng là biết, ta nghĩ, căn nhà kia, cũng là vì tiện cho lúc có đôi khi mang đứa ra ngoài chơi ở ." Tử Tình . Thực ra hẳn là Lâm Khang Bình cảm thấy mỗi lần về Lâm trang đều phải ở chỗ Dư thị, Tử Tình rất quen, đại khái Lâm Khang Bình sớm cân nhắc muốn xây nhà ? Tử Tình chỉ là buồn bực, sao về quê xây nhà?

      "Tam đệ muội, ta cũng là biết, nhà địa chủ ở trong trang bên cạnh vỡ mảnh đất hoang trồng đào, là loại đào mật, chuyên bán cho người trong thành ăn, nghe còn rẻ, đệ muội ngươi bằng cũng thử xem?" Lâm Khang Kiện .

      "Tam tẩu, ta biết cách đây xa, còn có thôn Lê Hoa, Tam tẩu bằng cũng phái người nhìn xem, có thể trồng hay ?" Lâm Khang Dũng cũng .

      "Vốn là, ta còn muốn lúc làm việc trộm chút thời gian lười biếng, là nhà Tam đệ, Nhị ca ta thể lười biếng dùng mánh lới rồi, đệ muội ta cho ngươi, bờ rào kia vẫn là dùng bụi gai gia cố chút, bằng , nhà ngươi đến lúc đó bất kể trồng cái gì nuôi cái gì, người ngoài khi sờ soạng là nhảy vào được, bên ngoài tốt nhất là trồng ít thứ trẻ con muốn hái, giống như những quả đào, quả lê gì gì đó kia, bọn thấy có mấy đứa thèm? khi thèm nhất định tìm cách chui vào, hái vài quả đào chuyện cũng lớn, hàng rào nhà ngươi mà bị thủng, người nào con nào cũng có thể chui vào, gieo tai họa." Lâm Khang Tường .

      Tử Tình thấy huynh đệ Lâm gia ào ào ra chủ ý, đại khái cũng là lo lắng cả vùng núi lớn này của Tử Tình có thu hoạch gì, tiền bạc này cũng là lãng phí rồi. Trong lòng cũng là có tia ấm áp, xem ra, người Lâm gia này đúng là giống như suy nghĩ của mình, cũng có ý muốn dán lên. Tử Tình cũng liền thở phào nhõm, cùng mọi người cười hồi, mọi người Lâm gia cũng liền nhà nào về nhà nấy.

      Sáng sớm ngày hôm sau. Lúc Tử Tình thức dậy chuẩn bị trở về thành, mấy huynh đệ Lâm gia làm rồi, Hồ thị chuẩn bị rổ trứng gà cho Tử Tình, : "Tẩu tử cũng có thứ tốt gì cho ngươi, đây là rổ trứng hai lòng, ta chọn riêng ra, ngươi cầm cho bọn ăn cái mới mẻ. Lời dư thừa tẩu tử cũng nữa. Có thời gian rảnh thường xuyên qua đây thăm."

      Tử Tình thấy hết sức hiếm lạ, khéo léo từ chối : "Đại tẩu vẫn là giữ lại bán lấy mấy đồng , thứ này ít, có hiếm lạ."

      "Đệ muội cũng đừng từ chối, đây là đám trứng gà cuối cùng trước khi vào đông. Vốn chính là giữ lại cho các ngươi, đoán rằng các ngươi cũng nên đến chuyến. Mỗi lần các ngươi đến cũng tay , chúng ta cũng có thứ gì tốt, vừa khéo chọn ra được rổ trứng hai lòng, nghĩ thứ này cho các ngươi cầm vừa vặn, cũng là tâm ý của chúng ta."

      Hồ thị như vậy, Tử Tình chỉ đành phải mang đồ , Dư thị thấy : "Vốn muốn lấy chút dưa chua cho ngươi, nhớ năm đó tới ngươi còn rất thích ăn. Đáng tiếc, bây giờ còn chưa chua, chờ chua rồi, ta để cho bọn họ đưa cho quản gia ngươi."

      "Vậy đa tạ đại nương rồi." Tử Tình vội , mùa đông rau thiếu, chỉ ăn thịt cũng được. Dưa chua còn rất giải ngấy.

      "Ngươi có thể đến, chính là còn nhận đại nương là ta này, người nhà cũng những lời sáo rỗng này, mau sớm thôi, trời này, ta thấy có chút u, đừng để lát nữa tuyết rơi xuống, đường an toàn." Dư thị nhìn nhìn sắc trời, .

      Tử Tình nhớ tới lần trước gặp phải ngày dông tố, cũng dám trì hoãn nữa, vội từ biệt mọi người lên xe.

      ra , lần này ở Lâm gia, Tử Tình vẫn là có vài phần ngoài ý muốn đối với chuyển biến của Lâm Khang Tường, Tử Tình còn nhớ tình cảnh lần đó lúc ép hỏi Lâm Khang Bình, tìm hiểu chi tiết nhà Tử Tình, hết sức hùng hổ dọa người.

      Thư Duệ thấy Tử Tình trầm tư, bèn hỏi: "Nương, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?"

      Tử Tình vuốt đầu Thư Duệ, : " suy nghĩ mấy người Đại gia và các thúc thúc ngươi, ta cho rằng bọn họ ra cầu gì, nghĩ tới chỉ là muốn làm công, xem ra, bọn họ đều nhớ kỹ lời của Đại tổ gia ngươi, được trông chờ tiền tài làm mà hưởng, tuân thủ bổn phận của mình."

      Nếu năm đó mấy đứa nhà Xuân Ngọc cũng có thể như vậy, bi kịch của nhà Xuân Ngọc có phải là có thể tránh khỏi rồi hay , đáng tiếc, gặp phải đôi cha nương tốt.

      Khi được được nửa đường, quả nhiên hạt tuyết rơi xuống, rơi xuống đất lập tức chảy ra, Thải Vân nhìn thoáng qua, : "Chủ tử đừng lo lắng, có chúng ta đây, kỹ thuật đánh xe của Đại Giang bọn họ nãi nãi xin cứ yên tâm."

      Thư Duệ nghe xong, nắm tay Tử Tình, Tử Tình cười cười, cảm thấy bình yên.

      Lúc Tử Tình vào nhà, thấy ba chiếc xe ngựa đỗ ở cửa, chắc là ba đứa kia lại tới cửa rồi, thư viện vừa nghỉ phép, là hay chạy tới nhà Tử Tình, La Hạo Viêm kia cũng vậy, Tử Tình cũng có cách nào đuổi người, dù sao cũng là con của ân nhân cứu mạng mình, thực ra, Tử Tình muốn tiếp đãi nhất chính là Văn Tinh Vực, vừa nghĩ đến những quý phụ nhân Văn gia kia, Tử Tình luôn có loại cảm giác rét mà run.

      Tiểu Phấn thấy Tử Tình, cười : "Nãi nãi trở lại rồi, phu nhân phái người đến hỏi mấy lần." xong vội phân phó Tiểu Hòa qua tiếng.

      Tử Tình thấy mặt đất tầng tuyết mỏng như sương trắng, nghĩ tới hôm nay trời lạnh, cũng biết Lâm Khang Bình ở bên ngoài thế nào rồi? Quần áo mùa đông có mang đủ hay ?

      Tiểu Dực thấy Tử Tình, vội chạy tới, : " , hôm nay chúng ta ăn lẩu ? Trong trang tặng cho ta mấy con dê tới, ta lấy con cho , còn có, ta muốn ăn đùi dê nướng, Thư Ngạn ăn khá ngon."

      Hoa ma ma ở bên : "Dê xử lý sạch rồi, nãi nãi nghỉ ngơi lát trước , có việc gì phái nô tì làm là được."

      Tử Tình thấy bọn tương đối đầy đủ, nghĩ có lẽ khá nhiều đứa thích ăn đùi dê nướng, bèn : "Vẫn là tự ta thôi, cũng coi là mệt, ngồi lâu quá, vừa vặn hoạt động chút."

      Cạnh ao ở hậu hoa viên có phòng có kháng, nghe ý của Tử Hỉ là chuyên dùng để ăn món quay nướng, Tử Tình sai Tiểu Bạch dẫn bà tử nhóm lửa hong kháng, bên này, phân phó Tiểu Tử cắt thịt, hai cái chân trước, Tử Tình đều ướp lên, còn lại để cho Tiểu Tử cắt cả thành lát cắt, xương và dê tạp đều nấu lên, mới nhớ tới bảo Tiểu Trúc các nhà tiếng, hôm nay ăn thịt dê ở trong hoa viên.

      hồi, thấy Lưu thị cùng tới đây, : "Hôm nay vốn nên là nhà ta mời khách, ngươi lại tranh trước, đồ ta đều chuẩn bị rồi."

      "Thời tiết này, đặt ở bên ngoài cũng hỏng được, mấy đứa nhà ta muốn ăn, Đại tẩu nếu muốn đến, ta cũng có ý kiến." Tử Tình cười .

      "Đức hạnh, ta chỉ muốn đến, còn muốn mang cả nhà đến." Lưu thị xong liền cười rời .

      Hôm nay vừa vặn là ngày mộc hưu của Tử Phúc và Tử Hỉ, cho nên, hồi người đầy đủ hết, than lửa, lưới sắt đều chuẩn bị hết rồi, mấy người Lưu thị chơi mạt chược ở phòng bên cạnh trước, Tử Hỉ cười : "Tỷ, may mà lúc đó ta nhớ tới tình hình năm đó ăn thịt nướng ở nhà ngươi, mới đặc biệt giữ lại cái như vậy, tệ chứ?"

      "Ngươi cũng chỉ nhớ ăn thôi." Tử Phúc cười .

      "Ai ? Bây giờ ta tốt xấu gì cũng là trọng trách vai, aiz, đến đây, cũng biết chỗ tỷ phu có thuận lợi hay , máy dệt gì đó kia cũng biết có mua được hay ? Các ngươi , vì sao người Tây Dương có thể ở trong vài thập niên này tiến bộ thần tốc như vậy? Ta đúng là muốn xem." Tử Hỉ .

      "Muốn , ngươi thể xin chỉ với Hoàng thượng? Hẳn là cho phép ? Dù sao, tại phải nhập vào ít kỹ thuật của người Tây Dương, có thể tận mắt xem, theo học hỏi, khẳng định hơn đóng cửa làm xe nhiều." Tử Tình .

      (Đóng cửa làm xe: đóng cửa làm xe quan sát đường xá, ý chỉ theo ý chủ quan của mình mà làm việc, cần biết đến thực tế khách quan)

      "Nhưng là, ngươi biết tiếng của người Tây Dương sao?" Tử Phúc hỏi.

      "Tỷ phu hẳn là biết ít, thời gian giao tiếp với người Tây Dương dài nhất." Tử Hỉ .

      "Đúng là trùng hợp, tỷ phu ngươi cũng muốn đó? Nếu phải là yên lòng ta, sớm rồi." Tử Tình cười .

      "Phải ? Thế ngày mai ta lại lần nữa viết sổ con, tỷ, ta cam đoan trong vòng hai năm nhất định trở về, ngươi yên tâm." Tử Hỉ .

      "Lời này của ngươi vẫn là cùng vợ ngươi , Khang Bình nhà ta ." Tử Tình .

      " , người Tây Dương có những chỗ nào mạnh hơn chúng ta?" Tiểu Dực hỏi.

      "Cái này, cũng dễ , công nghiệp của người Tây Dương phát triển hơn chúng ta, chủ yếu thể ở luyện kim, hóa chất, vải bông dệt len, đương nhiên còn có súng pháo chúng ta muốn, kỹ thuật thuốc nổ. Nhưng là, đồ thêu, gấm, tơ lụa, đồ sứ … những kỹ thuật cổ xưa của chúng ta, bọn họ phần lớn là biết." Tử Tình thuận miệng .

      "Tình nhi, những cái đó ngươi từ nơi nào biết được ?" Tử Phúc hỏi.

      Tử Tình thấy người cả phòng nhìn mình, đều mang theo tò mò và nghiên cứu, vội hỏi: "Đây có cái gì? Ngươi thấy Khang Bình nhà ta qua lại với người Tây Dương bao nhiêu, trở về nghe nhắc tới lỗ tai ta cũng mọc kén rồi, nhà ta có bao nhiêu đồ của người Tây Dương, phân tích cái, phải ràng?"

      Lý do này coi như qua, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Tử Hỉ vỗ bả vai Tử Tình : "Tỷ ta là ai? Đó là nữ tử dung tục bình thường sao? giống có người, suốt ngày cũng chỉ biết chơi mạt chược."

      Tử Hỉ xong liếc mấy người Lưu thị cái, Lưu thị cười : "Ta đề nghị, mấy tẩu tử chúng ta đánh Tiểu Tứ trận, các ngươi đồng ý ?"

      "Ta là có ý kiến, chỉ cần Tứ đệ muội có ý kiến." Trần thị cười .

      Vừa vặn lúc này, thịt dê cũng chín, Tử Tình sợ đùi dê đủ, lại cắt rất nhiều sườn dê, hồi mùi thơm xông vào mũi rồi, Tử Hỉ cùng bọn ăn trước, mấy người Lưu thị giải tán, vây quanh qua.

      Người càng nhiều, ngươi cướp ta cũng cướp, ăn càng ngon, cộng thêm tay nghề của Tử Tình vốn trải qua vô số lần kiểm nghiệm thực tiễn, La Hạo Viêm vừa ăn vừa khen: " , ăn ngon , ngày mai chúng ta còn tới, còn làm nữa có được hay ?"

      La Hạo Viêm xong, thấy Tiểu Dực và mấy đứa Thư Duệ nhìn , vội bồi thêm câu: "Ngày mai nhà ta ra dê."

      ", nhà lấy ra nổi con dê sao? Ta chỉ là sợ mệt." Tiểu Dực .

      "Vậy chờ mấy ngày nữa, thời điểm mộc hưu lần sau, được ?" Văn Tinh Vực hỏi.

      Tử Tình nghe xong chỉ đành phải đáp ứng, La Hạo Viêm vội : " , trở về ta đưa hai con dê đến, con dê những người này đủ chia."

      Tử Hỉ nghe xong vỗ bờ vai của cười : "Đủ ý tứ, cứ định như vậy."

      Tử Phúc nhìn cười : "Ăn no rồi còn viết sổ con của ngươi ?"
      KisaragiYuehuyendo thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 446, gặp lại Lí Hãn

      Mùa đông phương Bắc đúng là đến sớm, vừa mới vào tháng mười, cũng rơi mấy trận tuyết rồi, ý của Thẩm thị là trời lạnh rồi, thỉnh an buổi sáng liền miễn, ăn xong cơm chiều mọi người cùng tụ tập trò chuyện cũng sao, trước khi trời tối liền trở về nhà mình.

      Tử Tình vẫn xem như là thể chất thiên về tính hàn, sợ lạnh, khi cảm lạnh là ho khan dứt, càng là hận thể cả ngày làm tổ ở kháng.

      Bởi vậy, cẩn thận cái, lại bị nhiễm phong hàn, đến cả thỉnh an buổi tối cũng miễn. Cũng là Tiểu Dực thấy Tử Tình ngã bệnh, vừa phát sốt vừa ho khan, bèn dẫn theo đại phu chẩn bệnh cho Tử Tình, nào là thuốc thang nào là thuốc viên, ép buộc Tử Tình khổ thể tả, hết sức nhớ nhung Lâm Khang Bình, đối với Hoàng đế khỏi cũng sinh ra vài phần hận ý, thường thường lảm nhảm ở trong lòng, lầu bầu vài câu.

      Ngày hôm đó, Tử Hỉ hạ triều trở về thăm Tử Tình, sắc mặt vui mừng, : "Tỷ, hoàng thượng cuối cùng cũng đồng ý ta tìm hiểu quốc gia Tây Dương rồi."

      "Phải ? Khi nào ?" Tử Tình hỏi.

      "Đầu xuân sang năm, chẳng qua là, tỷ, ngươi đừng trách ta, Hoàng thượng còn đặc biệt chỉ định tỷ phu đồng hành."

      "Cái gì? mình ngươi tính, còn muốn kéo theo người nữa, vốn những ngày này, ở nhà được mấy ngày, ngươi còn ngại cách ta đủ xa, còn muốn sai ra nước ngoài?" Tử Tình cầm lấy gối ôm bên cạnh ném ngay về phía Tử Hỉ.

      "Tỷ, tỷ, phải là ý của ta, là ý của Hoàng thượng, ý của Hoàng thượng ta có thể phản bác sao?" Tử Hỉ tiếp tiếp gối ôm .

      Lúc này, Thải Vân tới đây , Văn Tam đến.

      Tử Tình vừa nghĩ, hẳn là có liên quan đến việc Lâm Khang Bình ra nước ngoài, liền cùng Tử Hỉ ra ngoài gặp Văn Tam, Văn Tam nhìn thoáng qua Tử Hỉ, với Tử Tình: " vậy ngươi biết đến rồi, Hoàng thượng chuẩn bị để cho Khang Bình cùng với Tăng thám hoa tìm hiểu các quốc gia Tây Dương?"

      "Vừa mới biết được, Khang Bình nhà ta cũng phải đại thần chính thức trong triều, việc nước ngoài này có cần thiết phái sao? Còn có, phải là còn có rất nhiều việc phải làm sao? Bằng , ngàn vạn lượng bạc này bốc ra ở đâu? Đến lúc đó khi phạm tội khi quân. Chúng ta làm sao nhận nổi?" Tử Tình tức giận hỏi.

      "Việc này, các kế hoạch của Khang Bình vô cùng cặn kẽ, thánh thượng giao công việc cho ta phụ trách, dù sao Khang Bình cũng chuẩn bị các hạng công việc được bảy tám phần rồi. Ý của Thánh thượng, sau khi Khang Bình xuất ngoại lần này trở về, chấp thuận cho triệt tiêu khấu trừ thời gian ba năm kia, cách khác, có thể tự do rồi." Văn Tam giải thích .

      Tử Tình nghe xong rất là nghĩ ra, hỏi: " chỉ là kẻ bạch đinh, à. đúng, cũng chỉ là thất phẩm nghĩa quan, chỗ nào cần ra ngoài?"

      "Thánh thượng biết được Khang Bình giao tiếp nhiều năm với người Tây Dương, đối với ngôn ngữ và lễ tiết của người Tây Dương đều thông hiểu nhiều. Thực xin lỗi, là ta đến những điều này với Thánh thượng, ta cũng là muốn phân ưu cho Thánh thượng. Thánh thượng hứa hẹn, nếu như bọn họ an toàn trở về, chắc chắn lại có ban thưởng nữa." Văn Tam .

      "Ban thưởng cũng dám hy vọng xa vời. Hi vọng nhớ được hứa hẹn của là được." Tử Tình .

      Đừng đến lúc đó lại tới cái lý do gì đó tìm người đến dùng mấy năm, từ xưa tới nay khó cân nhắc nhất đó là tâm tư của đế vương, bất kể cái gì. Làm cái gì, lôi đình mưa móc đều là Hoàng ân, người khác chỉ có phần thừa nhận và cảm ơn.

      Tử Hỉ trở về phòng, với Tử Tình: "Tỷ, ta còn tưởng rằng là do ta, ra là đề cử, tỷ, ngươi trách lầm ta rồi phải ?"

      Tử Tình cũng nghĩ thông, trong này có việc gì của Văn Tam? êm đẹp, nhất định muốn đến những điều này với Hoàng đế. Tử Tình vừa nghĩ tới phải cùng Lâm Khang Bình xa cách hai ba năm, trong lòng liền vạn phần muốn, lúc này vừa hai ba tháng Tử Tình còn nhớ nhung thôi, phải hai ba năm, còn là cách vạn lý trùng dương, hai người từ sau khi đính hôn. Cũng là chưa bao giờ tách ra thời gian dài như vậy, riêng gì thời gian gian, mấu chốt là đường này, ai biết có thể có biến số gì?

      Lâm Khang Bình là đầu tháng mười trở về, lòng tràn đầy vui mừng trở về muốn cùng Tử Tình qua cái Tết đoàn
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :