1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 426, màn ở từ đường

      Editor: Trạch Mỗ

      Dư thị đại khái đoán được Tử Tình có chuẩn bị, liền lấy ra năm cái, tự mình đeo lên cho mấy đứa Thư Duệ, cười : "Xem Đại tôn tử này, mặc bộ đồ mới, lại đeo túi thơm Tổ nương làm này, liền càng dễ nhìn, có sức sống."

      Thư Duệ bọn họ cảm ơn Dư thị, theo Thư Hưng bọn họ bưng mấy loại cống phẩm từ đường trước, từ đường bên kia mở cửa, có nam tử bắt đầu quét dọn vệ sinh, bày bàn gì đó.

      Lâm gia bên này, bắt đầu nhặt rau rửa rau, hồi, chủ bếp dẫn theo vài người vào cửa, Tử Tình muốn từ đường bên kia nhìn xem, thấp giọng hỏi Khương thị câu, Khương thị nghe xong sợ tới mức lắc đầu nguây nguẩy.

      Xem ra, Nam Bắc đều giống nhau, đều là trọng nam khinh nữ, nữ tử đều thể vào từ đường. ra, Khương thị cho Tử Tình là, nữ nhân nơi này vào từ đường, bình thường là bị phạt, là phạm vào tội lớn thất xuất, cần phải đuổi ra khỏi bổn gia (họ nội), mới có thể để cho nữ tử vào từ đường, nhận thẩm lí và phán quyết của các trưởng lão trong tộc. Cho nên, Khương thị vào lúc nghe thấy Tử Tình muốn vào từ đường mới có thể sợ tới mức lắc đầu mãnh liệt. Đương nhiên, đây là sau này Khương thị cho Tử Tình.

      Từ đường bên kia, Lâm Khang Bình dẫn theo Thư Duệ bọn họ lạy bài vị phụ mẫu, dâng hương khói lên, giữa giờ Tỵ, nam tử trong tộc ở cửa từ đường ấn theo bối phận xếp thành hàng, nghênh đón tộc trưởng cùng chúng trưởng lão vào từ đường, trong từ đường bố trí thỏa đáng, mời bài vị tổ tiên sớm nhất của Lâm gia ra, có người chuyên môn điều khiển nghi thức buổi lễ xướng từ, tộc trưởng tự mình nâng chén, trưởng lão cầm bình, sau khi dâng ba ly rượu, lại dâng các loại trái cây thức ăn, thắp hương tế bái, trong lúc nhất thời, đông nghìn nghịt người quỳ đất.

      Tế bái xong, nên cho mấy đứa Thư Duệ lên gia phả, sớm có người chấp bưng qua cuốn sổ đóng buộc chỉ ngả vàng, lật đến cột của phụ mẫu Lâm Khang Bình, lúc này mới phát . Thế mà ngay cả Lâm Khang Bình cũng chưa lên gia phả.

      Phỏng chừng là năm đó Lâm gia rất nghèo, sau khi đem bán Lâm Khang Bình cuộc sống mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, nhưng là, thời điểm Lâm Diệu Tổ cho ba nhi tử mình lên gia phả. Ấy thế mà có viết nét bút lên cho Lâm Khang Bình. Thế mà mấy năm này, cũng có người nhắc tới, nếu phải là lần này mấy đứa Thư Duệ muốn lên gia phả. Chỉ sợ Lâm Khang Bình đời này cũng biết đến.

      Tộc trưởng nhìn tình huống này, bàn bạc cùng mấy vị trưởng lão chút, phái người khiêng Lâm Diệu Tổ đến.

      "Lâm Diệu Tổ, ta hỏi ngươi, Lâm Khang Bình đến tột cùng có phải con cháu Lâm gia hay ?" Tộc trưởng hỏi trước.

      "Làm sao phải? Là huyết mạch ruột thịt của đệ đệ ta, còn có thể giả? Năm đó đệ đệ ta từ bên ngoài trở về, các ngươi cũng hẳn là còn nhớ . Đệ muội kia của ta là có thai, lúc đó, vẫn là Mã bà tử trong thôn trang chúng ta đỡ đẻ, Mã bà tử vẫn còn đó, tin. Có thể gọi nàng đến đối chứng." Lâm Diệu Tổ hơi ít, đại khái là trong lòng sốt ruột, ho khan lên.

      "Sao ta lại nhớ, năm đó ngươi đứa của đệ đệ ngươi là bệnh nặng khỏi, làm sao hôm nay lại chạy tới đứa cháu? Nếu như thế, năm đó vì sao ngươi cho đứa lên gia phả?" trưởng lão hỏi.

      Câu hỏi này có chút bén nhọn, mặt Lâm Diệu Tổ bỗng chốc đỏ bừng, Lâm Khang Kiện đỡ ngồi ở ghế tựa, qua hồi lâu. Lâm Diệu Tổ mới : "Năm đó đệ muội ta khó sinh, sinh ra đứa này rồi , đệ đệ ta dưới cơn thương tâm bệnh dậy nổi, tiêu hết tích cóp trong nhà, cuối cùng, ném đứa mới mấy tháng cho ta. Đứa cũng là ba ngày hai trận bệnh, đại phu là vốn sinh ra kém cỏi, sau này phải bổi bổ tử tế, mà điều kiện nhà ta lúc đó, mọi người cũng đều ràng, mấy đứa nhà mình còn ăn đủ no, nào còn chịu nổi bệnh nhân ép buộc? Bởi vậy, khó khăn lắm mới nuôi nấng đến năm tuổi, có cách nào, nhờ người bán vào gia đình giàu có ở Kinh Thành. Khi đó ta cũng là sợ mọi người ta vô tình vô nghĩa, lại đứa bán rồi, đâu còn hy vọng xa vời còn đòi về nữa? Đời này, cũng chỉ có thể là người nhà người ta, chỉ coi như Lâm gia chúng ta có con cháu này nữa."

      Lâm lão đầu nhiều như vậy, thở hổn hển vài hơi, Lâm Khang Kiện vội đưa lên cho ly trà, nghỉ ngơi hồi, tiếp tục : "Sau này, ta cũng nghĩ tới, đứa này mệnh tốt, chẳng những thân thể từ từ dưỡng tốt lên, còn làm người hầu cho thiếu gia, thiếu gia thương xót , để cho thoát khỏi nô tịch, cưới vợ sinh con. Mấy năm nay vẫn luôn ở bên ngoài, bây giờ ta cũng là bệnh thành như vậy, nghĩ đến mình phải gặp đệ đệ ta rồi, trước khi , nghĩ đến ta còn có chuyện chưa có làm xong, ta muốn để cho bọn họ vào gia phả Lâm gia chúng ta, dù sao cũng là con cháu Lâm gia chúng ta, tóm lại muốn nhận tổ quy tông, bằng , trong lòng ta có thẹn nha, có mặt mũi gặp đệ đệ mất của ta, ta chính là tội nhân mà!"

      xong lời cuối cùng, Lâm Diệu Tổ vậy mà gào khóc, mình có lỗi với đệ đệ mình, có lỗi với Lâm Khang Bình, phụ giao phó của đệ đệ, nghiệp chướng nặng nề….

      Đều lời người sắp chết đều hướng thiện, gia đình nghèo cuộc sống qua nổi, bán nhi bán nữ có rất nhiều, lời sám hối của Lâm Diệu Tổ làm các trưởng lão ngồi có chút động dung. Chẳng qua là, tư vị trong lòng Lâm Khang Bình cũng là nên lời, năm đó lúc Lâm Diệu Tổ bán , cũng là dỗ , nhất định đón trở về, nhưng là, nghĩ tới, vì chính thanh danh của dễ nghe hơn chút, thế nhưng Lâm Khang Bình là bệnh lâu khỏi, điều này làm cho Lâm Khang Bình làm sao chịu nổi?

      Thư Duệ dù sao lớn hơn vài tuổi, cũng đọc ít sách, dĩ nhiên nghe hiểu lời của Lâm Diệu Tổ, biết quẫn cảnh năm đó cùng với khó chịu bây giờ của Lâm Khang Bình, muốn an ủi Lâm Khang Bình vài câu, cũng biết cái gì cho phải, chỉ đành phải cầm lấy tay Lâm Khang Bình, bởi vì biết, mỗi khi phụ thân có chuyện buồn, mẫu thân cầm lấy tay , hoặc là ôm , dỗ dành .

      Mọi người bàn bạc riêng hồi, đồng ý ở dưới tên Lâm Diệu Tiên viết tên Lâm Khang Bình xuống trước, rồi lại viết mấy đứa Thư Duệ. Lúc này nhà Lâm Khang Bình, cuối cùng cũng nhận tổ quy tông rồi.

      Lâm Diệu Tổ nhìn người chấp bút viết lên nét cuối cùng rồi, thổi khô mực nước, : "Lúc này ta dù cho rồi, cũng có thể nhắm mắt." xong đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

      Lâm Khang Kiện bị dọa vội ôm lấy Lâm Diệu Tổ, phân phó Lâm Khang Tường mời đại phu trong trấn, Lâm Khang Tường đẩy mọi người ra cất bước chạy ra bên ngoài, người bên ngoài biết xảy ra chuyện gì, có chút rối loạn, vẫn là Thư Duệ đẩy đẩy Lâm Khang Bình ngu ngơ, : "Cha, để cho xe ngựa đón đại phu ."

      Lâm Khang Bình lúc này mới cũng cất bước chạy ra bên ngoài, về nhà lồng xe ngựa lên đuổi theo Lâm Khang Tường, Tử Tình cùng Dư thị các nàng thấy Lâm Khang Bình vội vàng hấp tấp lồng xe ngựa lên rồi luôn, biết xảy ra chuyện lớn gì, đều chạy ra cửa viện nhìn về phương hướng từ đường, hồi, chỉ thấy Lâm Khang Kiện ôm Lâm Diệu Tổ trở lại.

      Dư thị biết được Lâm Diệu Tổ hôn mê bất tỉnh, cũng là lảo đảo cái, còn may, Hồ thị đỡ nàng, nữ nhân Lâm gia bắt đầu sốt ruột chờ đợi đại phu đến, mà Tử Tình lúc này, cũng từ miệng Thư Duệ biết được hết thảy chuyện ở từ đường.

      Sau nửa canh giờ, đại phu đến, sờ sờ mạch, bệnh nhân là nôn nóng bi thương công tâm, mới có thể đột nhiên ngất, châm cứu mấy châm, Lâm Diệu Tổ qua hổi, tỉnh rồi.

      "A di đà phật, còn may, chỉ là sợ bóng sợ gió hồi." Mã thị .

      Lời này thế nào nghe có chút kỳ quái, Dư thị nhìn nàng cái, muốn răn dạy nàng vài câu, lúc này, tộc trưởng cùng chúng trưởng lão cũng vào cửa đến xem Lâm Diệu Tổ thế nào.

      Lâm Diệu Tổ : "Ta sao rồi, các ngươi tiếp tục , còn chưa có giết tam sinh cầu khấn tổ tiên đâu." (tam sinh: ba loại gia súc dùng để cúng tế bò, dê, lợn)

      Tộc trưởng : "Chuyện trong quá khứ cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cẩn thận dưỡng bệnh ."

      Lâm Diệu Tổ chỉ là gật đầu đáp ứng, dường như cũng còn hơi sức chuyện, tộc trưởng thấy có gì đáng ngại, liền dẫn mọi người ra ngoài, Lâm Khang Kiện liên tục hỏi đại phu bênh tình của Lâm Diệu Tổ, biết được tạm thời có gì đáng ngại, lúc này mới theo bọn họ vào từ đường.

      Buổi trưa, nghi lễ ở từ đường bên kia hoàn thành cả rồi, mọi người ngồi dùng trà chờ tiệc rượu bắt đầu, rối rít đến bệnh tình của Lâm Diệu Tổ, đến những chuyện qua của Lâm gia, đến phụ thân của Lâm Khang Bình.

      ra, Tổ gia của Lâm Khang Bình qua đời sớm, năm đó phụ thân của Lâm Khang Bình cũng là học vài năm tư thục, muốn ở nhà làm ruộng, làm học đồ ở Kinh Thành, cưới vợ an gia, cũng tích cóp được chút tiền bạc, bèn muốn về nhà mua vài mẫu đất, cũng nhân tiện phụng dưỡng lão mẫu, ai ngờ thê tử lại gặp phải khó sinh, sinh con xong rồi mất, Lâm Diệu Tiên dưới đau thương, nào còn có tâm tư mua đất, người cũng ngã bệnh, bạc tiêu như nước chảy, cuối cùng chả còn lượng bạc nào, gửi gắm Lâm Khang Bình cho Lâm Diệu Tổ.

      Lâm Diệu Tiên vừa , lão thái thái người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nào còn có thể chịu đựng được? đến hai tháng, cũng rồi.

      Lâm Diệu Tổ ở dưới tình huống đó, nuôi nhà già trẻ, cũng dễ, nếu phải là năm đó Lâm Khang Bình thân thể yếu ớt, chỉ sợ, Lâm Diệu Tổ cũng thể đồng ý ý tưởng muốn bán Lâm Khang Bình của Dư thị, chẳng qua, chuyện qua cả rồi, những chuyện này cũng chỉ biết cảm khái mà thôi.

      Những lời này, là tộc trưởng cùng mấy vị lão nhân đặc biệt cho Lâm Khang Bình, tộc trưởng cuối cùng dùng lời thấm thía : "Khang Bình, ngươi là người làm việc ở bên ngoài, tâm tư tất nhiên thông thấu hơn chúng ta, con người ấy à, ai có thể chưa từng có sai lầm? Đại gia ngươi năm đó là làm sai, chẳng qua, tốt xấu gì còn tuổi mà nuôi nấng cha ngươi khôn lớn, còn đưa cha ngươi học vài năm, đối với ngươi, cũng là từng có công ơn dưỡng dục. Lại căn cứ vào tình hình hôm nay mà xem, những năm này, chỉ sợ cũng là dễ chịu. Ngươi nhận tổ quy tông rồi, Đại gia ngươi cũng gần đất xa trời rồi, chuyện quá khứ này, hãy buông xuống ."

      "Dạ, tộc trưởng." Lâm Khang Bình cung kính trả lời, đối với người sắp sửa xuống mồ, nhiều ân oán hơn nữa, cũng nên theo gió tan .

      Giờ Ngọ hai khắc, bắt đầu chạy món ăn, giữa buổi trưa, tiệc rượu bắt đầu, trừ mấy huynh đệ Lâm gia tâm tư nặng nề ra, người ngoài bắt đầu vui chơi giải trí, đồ ăn hôm nay là đồ thông thường, bởi vì ý kiến của mọi người trong tộc, lo lắng đến trong thôn trang vẫn là người nghèo nhiều, thể nâng cấp bậc tiệc rượu lên, tạo thành gánh nặng cho người khác. Cho nên, đồ ăn trong tiệc rượu đều chênh lệch bao nhiêu, khác là, đồ ăn hôm nay lượng khá lớn, bánh bao cũng là bột mì, cho nên, lúc này thấy rượu và thức ăn bàn, có mấy người còn có thể nhớ tới Lâm Diệu Tổ té xỉu vừa rồi?

      Huynh đệ Lâm gia dù cao hứng cỡ nào, cũng phải đè nén khó chịu ở trong lòng, ba huynh đệ Lâm Khang Kiện cùng Lâm Khang Bình mời rượu, Thư Duệ cầm bình. vòng xuống dưới, Lâm Khang Kiện dặn dò Lâm Khang Bình vài câu, rồi về nhà thăm lão đầu.

      Lâm Khang Tường uống vài ly rượu, với Lâm Khang Bình: "Tam đệ, Nhị ca thay cha ta bồi cái phải cho ngươi, hôm nay thấy cha ta những chuyện này, là cha ta có lỗi với ngươi, trong lòng ta là khó chịu. ra, cha ta vẫn luôn hối hận năm đó bán ngươi, mệt ta còn cho là, năm đó có cha ta bán ngươi, ngươi làm sao có thể có phong quang như bây giờ? Ta thậm chí còn từng thầm oán, năm đó cha ta bán vì sao phải là ta chứ? Ngươi , ta có phải đồ heo chó bằng hay ?"

      Lâm Khang Tường xong là khóc luôn, người bàn đều có chút ngây người, nhìn hai huynh đệ bọn họ.

      --- ----
      Giải thích thêm: - Lồng xe ngựa: khi đỗ xe ngựa, người ta thường thả ngựa ra khỏi xe cho nó nghỉ ngơi, nhà LKB đến Lâm gia được mấy ngày nên chắc chắn ngựa nơi xe nơi nên phải lồng xe ngựa lên trước mới được.
      - Chạy món ăn: bưng đồ ăn lên, như là chạy cỗ bên mình ý

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 427, lịch sử tương tự

      Editor: Trạch Mỗ

      Lâm Khang Bình nghe xong lời của Lâm Khang Tường, trong lòng là có chút kinh ngạc, thấy mọi người đều nhìn hai huynh đệ bọn họ, bèn đỡ Lâm Khang Tường ra khỏi từ đường, : "Nhị ca, ngươi uống say rồi, ta đỡ ngươi về nhà nhé."

      "Nhị ca say là có say, trong lòng rất ràng, khó trách ngươi còn có phòng bị với chúng ta, chuyện luôn giữ lại ba phần, nhưng là, ta làm Nhị ca thế nhưng thông cảm cho ngươi, vậy mà còn phát giận. Cha ta rất đúng, ngươi nợ chúng ta, là chúng ta nợ ngươi. Tức nhất là, ta vậy mà ỷ vào là Nhị ca ngươi, ỷ vào cha nương ta từng nuôi ngươi năm năm, muốn để cho ngươi lôi kéo huynh đệ phen, ngươi , ta có phải là súc sinh có nhân tính hay ?"

      Lúc này, Lâm Khang Kiện cùng Lâm Khang Dũng cũng từ trong nhà chạy về, thấy lão đầu nhắm mắt dưỡng thần, hai người bọn họ lo lắng tình huống bên này, lại quay lại từ đường. Vừa vặn gặp Lâm Khang Tường và Lâm Khang Bình cù cưa cù nhằng.

      Lâm Khang Tường thấy Lâm Khang Kiện, cười : "Đại ca, ta xin lỗi Tam đệ đó, Tam đệ mấy năm nay chịu khổ rồi, chúng ta những người làm huynh đệ này, giúp đỡ được chút việc gì, hổ thẹn mà! Cha ta đều bởi vì chuyện cũ này mà bị bệnh, ta còn như người có chuyện gì, suy nghĩ làm sao để cho Tam đệ giúp ta phen, Đại ca, ngươi , ta có phải là súc sinh heo chó bằng hay ? Đại ca, ngươi , cha ta có chuyện gì chứ?"

      Lâm Khang Kiện với Lâm Khang Dũng: "Dìu Nhị ca ngươi trở về, ta và Tam ca ngươi còn muốn vào xem chút."

      Lâm Khang Dũng đỡ lấy Lâm Khang Tường, Lâm Khang Tường còn lải nhãi ngừng, Lâm Khang Kiện vỗ vỗ bả vai Lâm Khang Bình, cái gì cũng , hai huynh đệ lại vào từ đường.

      Tiệc rượu ở từ đường kéo dài đến đầu giờ Thân, lúc này, nữ nhân Lâm gia thu dọn trong nhà xong, cơm chiều cũng cần làm đặc biệt, phòng bếp để lại cho ít, lão gia tử xảy ra chuyện như vậy, người nhà cũng có lòng dạ nào ăn cơm, huống chi, cánh nam nhân còn ăn cả ở từ đường rồi.

      Tử Tình mang theo Yên Nhiên chơi ở trong sân, dạy nàng phân biệt mấy loại rau xanh trong vườn rau cạnh góc tường, lúc này. Hồ thị tới, Hồ thị bế lấy Yên Nhiên thuận miệng khen vài câu, đột nhiên hỏi: "Đệ muội, ngươi cho đại tẩu. Có phải cha ta, thân thể xong hay , bằng , các ngươi làm sao có thể êm đẹp lại vội vàng lên gia phả? phải sang năm sao?"

      Tử Tình biết Lâm Khang Bình với mấy huynh đệ bọn họ thế nào, cho nên, lúc này, cũng có cách nào . Bèn : "Đại tẩu, ta có thể biết cái gì? Ta nghe Khang Bình, sớm làm sớm để cho Đại gia yên tâm, bởi vậy, liền trở lại."

      Hồ thị thấy Tử Tình chịu , cũng truy vấn nữa, thở dài, : "Nếu như vậy. Có lẽ Đại tiểu tử nhà ta nên sớm thành thân chút thôi, thứ nhất xung hỉ cho lão đầu, thứ hai. Tránh cho chậm trễ ba năm."

      Tử Tình thế mới biết, ra trưởng tôn để tang cũng phải ba năm, cái này, Tử Tình cũng là có cách nào rồi, ngộ nhỡ, nữ này vào cửa được vài ngày, Lâm lão đầu mà , có những người đạo lý người ta là tang môn tinh, điều này làm cho người ta làm sao sống yên ở Lâm gia?

      Lúc này, cánh nam nhân Lâm gia đều trở lại. Lâm Khang Kiện và Lâm Khang Bình vào nhà báo lại tình huống ở từ đường cho Lâm lão đầu, là hết thảy đều rất thuận lợi, chúng hàng xóm láng giềng cũng đều rất vừa lòng….

      Lâm lão đầu gật gật đầu, : "Thế tốt, ta cũng còn gì thắp thỏm nữa rồi." xong tựa hồ rất mệt mỏi.

      "Cha" "Đại gia" Lâm Khang Kiện và Lâm Khang Bình đồng thời hô, trong lòng chợt lạnh. Lời của lão đầu giống như là di ngôn lúc chia tay.

      "Khang Bình, nếu như ngươi ở Kinh Thành, nhớ lấy hàng năm mang theo bọn trở về tế tổ, những năm này, đều là Đại ca ngươi thay ngươi hoàn thành, ngươi nếu cách xa nhà, chẳng lo nổi, Đại ca ngươi cũng thay ngươi, chẳng qua là suy cho cùng tốt bằng mình tự đến." Lâm Diệu Tổ .

      Lâm Khang Bình nghe xong chính thức bái Lâm Khang Kiện cái, : "Đa tạ đại ca."

      "Người trong nhà cần phải những lời khách khí này, đó là Nhị thúc Nhị thẩm của ta. Đại ca cũng có bản lĩnh khác, hồi chăm sóc ngươi tốt, bây giờ có thể làm, cũng chỉ có những việc đó. Ngươi ghi hận Đại ca, Đại ca vô cùng cảm kích rồi." Lâm Khang Kiện đỏ hồng mắt .

      Trong lòng Lâm Khang Bình cũng là ngũ vị tạp trần, biết nên trả lời như thế nào.

      Bên kia, cánh nữ nhân Lâm gia đều ở bên thềm giếng, rửa bát đũa, trong thôn cũng có mấy bà nương tới hỗ trợ, Tử Tình cũng biết. Chẳng qua, thấy người ta giúp mình làm việc, Tử Tình vẫn là chủ động cười chào hỏi người ta, những người này mới bảy miệng tám lời mà chuyện.

      Tử Tình từ trong đó nghe được tin tức hữu dụng duy nhất, đó là, ở trong thôn nhân duyên của Dư thị coi như tệ, xem ra, Dư thị làm người cũng tất có chỗ đáng khen, chỉ là,
      [​IMG]
      huyendo thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 428, người Lâm gia vào cửa

      Editor: Trạch Mỗ

      Việc này, qua vài ngày, cũng có nghe được Tử Hỉ lại, Tử Tình cũng tiện hỏi thăm nhiều, phải là Tử Tình nước, nhưng là, hạng nữ lưu như Tử Tình, trừ có thể đóng góp chút ít tiền tài ra, cái khác, đúng là thể giúp.

      Đúng rồi, muốn chút cũng giúp được cũng đúng, ít nhất, Tử Tình là học hóa chất, làm thuốc nổ gì đó vẫn là có thể, nhưng là, thời đại này có người làm hỏa dược, Tử Tình ra mặt, bằng , trùng hợp quá nhiều phải là trùng hợp nữa.

      Chẳng qua, Tử Tình cũng hỏi qua Lâm Khang Bình, thuyền nhà mình có gặp phải người nước Oa quấy rối hay , Lâm Khang Bình : " thuyền của chúng ta có lựu đạn mua từ trong tay người Tây Dương, nếu có người quấy rối hoặc gặp phải hải tặc gì đó, ta để cho bọn họ dùng sức ném, ném lựu đạn xong liền ôm gỗ nhảy xuống nước, bọn họ đều là hảo hán biết bơi."

      Tử Tình nghe xong thở dài trong lòng, cũng biết sổ con này của Tử Hỉ trình lên là hiệu quả gì, Hoàng đế này có sáng suốt như vậy sao? Nghe , Hoàng đế tiền triều thế nhưng vẫn luôn lại gần với người Tây Dương, bằng , khoa học kỹ thuật cũng thể phát triển hơn so với cùng thời kỳ trong lịch sử đời trước của Tử Tình.

      Mấy ngày này Lâm Khang Bình cũng là có chút bận rộn, nghe trong thôn trang phải gặt lúa mạch rồi, Lâm Khang Bình trừ phải thôn trang, đồng thời, mỗi mười ngày còn phải đưa thuốc cho Lâm Diệu Tổ lần, chẳng qua là, bệnh của Lâm Diệu Tổ cũng có khởi sắc gì, ngược lại càng ngày càng tốt.

      Ngày hôm đó, Lâm Khang Bình từ Lâm gia trở về, Thư Hưng vẫn là định vào ngày hai mươi sáu tháng sáu thành thân, Lâm Diệu Tổ biết được trái lại có vẻ rất cao hứng, là có thể nhìn thấy Đại tôn tử mình thành thân, cũng coi như đáng giá.

      Tử Tình nghe xong cũng là trận thổn thức, đồng thời, cũng có chút phát sầu, Thư Hưng này thành thân. nhà Tử Tình khẳng định là phải rồi, khẳng định phải ở Lâm gia hai ba ngày, ngày hè, vài ngày tắm rửa. riêng gì Tử Tình, đến cả bọn cũng chịu nổi.

      "Còn có gần tháng đấy, ngươi lo trước rồi. Vẫn là nghĩ tặng phần lễ gặp mặt gì cho nàng dâu mới ." Lâm Khang Bình cười .

      "Lễ gặp mặt gì? Ta còn phải thương lượng với mấy người Nhị tẩu các nàng nhà ngươi nữa đấy. Ta cũng thể đánh vào mặt các nàng." Tử Tình cười .

      Tử Tình cùng Lâm Khang Bình những chuyện này, Tử Phúc vào cửa, Tử Tình đúng là có nhiều ngày gặp rồi, vội hỏi: "Đại ca, phải là nghe gặt lúa mạch sao? Sao ngươi còn có thời gian mộc hưu?"

      "Ai cho ngươi gặt lúa mạch ta thể mộc hưu? Chẳng lẽ còn phải tự mình ra đồng làm việc hay sao?" Tử Phúc cười .

      "Đúng rồi, nghe Khang Bình , mùa màng năm nay được tốt lắm. Trong thôn trang thu hoạch cao, chỗ ngươi thế nào?" Tử Tình hỏi, Tử Tình cũng là còn nhớ khi đó lúc Tử Phúc đến, Hoàng đế thế nhưng đối với đặt kỳ vọng tương đối cao, mà lại là vào lúc thiếu tiền này. gặp được mùa màng tốt.

      "Ta vì việc này tới tìm ngươi, quả là tính là thượng hạng, chẳng qua, bên kia ta có bãi sông lớn, là đất cát, còn có mảnh núi hoang lớn, ngươi xem, các ngươi có muốn mua nó lại hay , lại làm cái Khang trang. Trồng cây ăn quả trồng khoai tây đều tùy các ngươi, các ngươi chỉ cần mua lại, từ trong thôn thuê nhiều người hoặc mua những người đó, cũng có thể giải quyết được cái no cho ít người, thế nào?" Tử Phúc .

      Tử Tình nghe xong, nhìn Lâm Khang Bình cái. Lâm Khang Bình phải là muốn trồng dưa hấu và khoai tây sao? Đất cát phải là vừa vặn, chẳng qua, phải dưỡng vài năm.

      Lâm Khang Bình hỏi: "Có bao nhiêu?"

      "Nơi ấy có rất nhiều, núi hoang đất hoang, nơi này mùa đông rất lạnh, năm thời gian có thể làm việc tương đối ngắn, cho nên, bọn họ cũng vỡ được bao nhiêu đất hoang, nhất là núi hoang, càng là có người hỏi thăm, tự các ngươi suy nghĩ cho kỹ."

      "Ta thấy được, mua núi hoang luôn, trồng cây ăn quả nuôi gà, cũng cần suy nghĩ nhiều lắm, vẫn là đường cũ, ngày mai ta với ngươi nhìn xem." Lâm Khang Bình .

      Tử Tình cũng muốn theo xem, núi phương Bắc này, cùng phương Nam rốt cuộc có những chỗ nào giống nhau?

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Khang Bình đánh thức Tử Tình dậy sớm, qua loa thu thập chút, rồi theo Tử Phúc ra khỏi cửa thành, ra, chỗ Tử Phúc này, là phía Đông Kinh Thành, ra khỏi Kinh Thành ước chừng canh giờ, là thấy con sông uốn lượn, đáng tiếc, nước trong con sông này nhiều lắm, khắp nơi đều lộ ra từng bãi từng bãi đá cuội , tùy ý có thể thấy được đồi , xa xa, chính là núi đen liên miên rồi.

      Tử Phúc : "Tới đây thôi, xa hơn nữa, tiện, núi này, trừ bụi gai ra, hình như cũng có loại khác sinh trưởng, ngươi , xem có phải lãng phí hay ?"

      "Đại ca, thế có gì lãng phí? Ta nghe , người phương Bắc thông thường đều thích trồng cây dương, cây dương này tỉ lệ sống sót cao, thời gian trưởng thành cũng nhanh, lại cần quản lý nhiều lắm, cũng tốt hơn để cho nó hoang mà?"

      Tử Phúc nghe xong : "Như thế là con đường chết, người bình thường nghĩ tới trồng cây dương, cũng đáng giá lắm, đều là hoang dại nhiều."

      Mấy người Tử Tình lại vòng từ núi, từng cái từng cái đồi , có rất nhiều, Tử Tình sớm qua, thôn xóm phương Bắc thôn thông thường khá tập trung, giống phương Nam, trong núi có khi bốn năm hộ gia đình cũng là thôn, nơi này , có khi hơn nửa ngày, cũng thấy thôn xóm.

      Tử Phúc , hiệu suất sử dụng đất đai ở phương Bắc thấp, ruộng đất như nhau, người có thể nuôi sống dĩ nhiên là ít hơn, thế vẫn là tốt đó, nghe , xa hơn nữa về hướng Bắc, ruộng đất có, chỉ có thể trồng quý, người càng ít rồi, trời băng đất tuyết, năm người chết rét cũng biết có bao nhiêu?

      Điều này Tử Tình lại biết, mật độ dân cư phương Bắc luôn thấp hơn phương Nam, đương nhiên, Tử Tình là nông thôn.

      Tử Tình đúng biết, núi phương Bắc có thể trồng những cái gì, nhưng là hình như nhớ được, hồi học đại học, có vị bạn học người Hà Bắc từng đem theo hạt dẻ quê nhà bạn ấy, còn rất ăn ngon, trồng thế nào, Tử Tình lại biết.

      Về nhà, Tử Tình đến cái này cho Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình cười : "Biết có thể làm gì là được, còn người, ta trong thôn tìm kiếm, chung quy có thể tìm được người biết việc chứ? Còn có, đất cát phụ cận bãi sông kia, bằng mua về trồng dưa hấu, ta lại làm thôn trang nữa, vừa hợp với tâm ý của chúng ta, chẳng phải là càng bớt việc chút?"

      Tử Tình cười cười, chuyện, A Lan tới , phải ăn cơm rồi, hôm nay là ngày mọi người tụ hợp, Tử Vũ rút được thăm, nên nhà nàng nấu cơm.

      nhà Tử Tình vào cửa nhà Tử Vũ, mấy người Lưu thị còn chưa tới, Tử Tình hỏi Vĩnh Liên, Vĩnh Liên cười : "Nương ta cùng mấy thím xem cửa hàng, là nếu thấy được rồi, để cho Đại dượng ra mặt mua."

      "Nha, nhanh như vậy, thử ăn xong rồi? Ta còn tưởng rằng mấy người các nàng đùa giỡn cơ, nghĩ tới, đúng là kiên trì tiếp được." Tử Tình cười .

      "Ai chúng ta đùa giỡn? Ta cũng là nghiêm chỉnh hết mức, đây là lần đầu tiên ta thực nghiêm túc làm việc, các ngươi đừng đả kích ta được ?" Lưu thị cười từ ngoài cửa vào.

      Phó thị theo sau cũng : "Đại tỷ, hôm nay chúng ta đúng là tìm được chỗ, bằng ngày mai ngươi cùng tỷ phu nhìn cái, nếu thích hợp, chúng ta tìm người mua."

      Tử Tình cười : "Ta cũng hiểu cái này, Nhị tẩu hẳn là ràng. Ta chỉ chuẩn bị lấy bạc ra góp tiền là được."

      Lúc này, Tử Hỉ vào, từ sau ngày Tử Hỉ qua chuyện trình sổ con lên với Tử Tình, bây giờ qua nửa tháng, Tử Tình kéo Tử Hỉ thấp giọng hỏi Hoàng đế trả lời thế nào, Tử Hỉ lắc lắc đầu.

      Rất nhanh đến cuối tháng năm, Lâm Khang Bình lấy thuốc từ hiệu thuốc, hỏi đại phu, uống thuốc thời gian dài như vậy, có phải cũng nên mang bệnh nhân tới đây khám lại chút hay ? Thực ra, theo ý Lâm Khang Bình, là mời đại phu chuyến này, nhưng là đại phu vừa nghe, buổi tối còn phải ở lại Lâm gia đêm, liền chết sống chịu .

      có cách nào khác, chỉ có thể mời bệnh nhân chuyến nữa, Lâm Khang Bình hỏi Tử Tình: "Nếu đến, mời bọn họ vào trong nhà xem chút? Hay là chỗ khác tìm chỗ ở?"

      "Theo ngươi, ngươi nếu muốn cho bọn họ vào nhà, cũng được, như thế nào cũng là thân thích hẳn hoi, nếu biết chúng ta ngay cả nhà cũng chịu để cho người ta vào, tựa hồ thích hợp lắm, chẳng qua, nếu bọn họ có việc gì quá đáng, ta cũng là thuận theo. Còn có, Đại gia ngươi ở chỗ chúng ta chữa bệnh, phải có Đại ca bọn họ cùng, nếu có chuyện gì khác, ta có thể được." Tử Tình .

      "Điều này là tất nhiên, ngươi yên tâm ." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, biết trong lòng Tử Tình có khúc mắc, có người như Chu thị và Xuân Ngọc trước đây, Tử Tình tất nhiên lo lắng người Lâm gia đến lúc đó cũng có như vậy, cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ rồi.

      Bởi vì chỗ ngồi xe ngựa có hạn, lần này, Lâm Khang Bình chỉ mang theo Lâm Diệu Tổ và Dư thị cùng với ba huynh đệ Lâm gia tới đây, Tử Tình sắp xếp ở tại phòng khách ở tiền viện.

      Huynh đệ Lâm gia và Dư thị nơi nào từng thấy phòng ở tốt như vậy, lòng vòng mà khen, chẳng qua, hậu viện Tử Tình cũng dẫn bọn họ tham quan, nữ quyến nhà mẹ đẻ mình có thể bất chợt tới tìm mình, phòng ở đều khác nhau nhiều lắm.

      Mấy người Lâm Khang Kiện nghe xong vội : "Nên thế, chúng ta chỉ là mấy người thô lỗ, thực va chạm quý nhân cũng tốt, có khi còn làm cho người ta chê cười chúng ta hiểu quy củ."

      Tử Tình vừa nghe lời này, vẫn là tương đối đáng tin, trong lòng liền thở phào nhõm, tiệc đón gió Tăng Thụy Tường và Thẩm thị còn đặc biệt đến, thế nào cũng là trưởng bối của Lâm Khang Bình, thể diện này, vẫn là phải cho.

      Dư thị thấy Thẩm thị, ngay từ đầu có chút e sợ, chủ yếu là thấy Thẩm thị mặc đều là chất liệu tốt nàng chưa từng thấy, ra, Tử Tình ở chỗ Dư thị, vì khiến mọi người chú ý, mặc đều là xiêm y của tiểu tức phụ nông thôn, cho nên Dư thị đột nhiên gặp Thẩm thị, ít dám ngẩng đầu.

      Thẩm thị lại cười vấn an, hỏi chút bệnh tình của Lâm Diệu Tổ, lại hỏi chút mấy đứa Lâm gia, chủ đề của cánh nữ nhân, hơn phân nửa là trượng phu và con cái, vừa chút, Dư thị này cũng liền thả lỏng, thỉnh thoảng còn có thể cao giọng cười vài câu.

      Bình phong bên kia bàn cho nam, là có chút quạnh quẽ, Lâm Diệu Tổ có lên bàn, chỉ có thể ăn chút ở kháng, Lâm Khang Kiện và Lâm Khang Dũng đều là ít , còn lại Lâm Khang Tường, cũng dám tùy tiện mở miệng.

      Chủ yếu là, bọn họ nằm mơ cũng nghĩ tới, Lâm Khang Bình có thể ở tại trong căn nhà như thế này, trong nhà nha hoàn gã sai vặt đống lớn, đồ ăn này, là tinh xảo chưa bao giờ từng ăn, bát đũa này, cũng là xinh xắn nên lời, bưng ở trong tay cũng sợ cẩn thận bóp nát, nhà mẹ đẻ của Tử Tình, rốt cuộc là làm quan hay là làm buôn bán?

      Thực ra, bọn họ cũng chưa từng thấy gia đình giàu có thực , tất nhiên cho là nhà Tử Tình là nhà quan hoặc nhà giàu? ra, nhà Tử Tình, đặt ở đất Kinh Thành này, đúng là cái gì cũng phải.
      huyendo thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 429, di ngôn của Lâm Diệu Tổ

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Khang Bình và mấy người Lâm Khang Kiện bọn họ mang Lâm Diệu Tổ y quán, Tử Tình ở nhà chuyện cùng Dư thị, đến hồi, mấy người Lưu thị vài cái tới đây, các nàng cũng là nghe Đại gia Đại nương của Lâm Khang Bình đến, liền tới đây chào hỏi cái.

      Dư thị cũng làm sao dám ngẩng đầu, chẳng qua là bị quần áo và trang sức đầu của mọi người lắc cho hoa mắt, lập tức, đối với Tử Tình cũng chứa vài phần kính sợ và cảm kích, bởi vì phú quý của người nhà mẹ đẻ Tử Tình là nằm ngoài sức tưởng tượng của Dư thị, khó được là bọn họ cư xử tử tế với thân thích của Lâm Khang Bình.

      Bên kia, mấy người Lâm Khang Bình từ y quán ra, Lâm Khang Kiện lấy cớ lấy thuốc, quay lại tìm đại phu lần nữa, cẩn thận hỏi bệnh tình của Lâm Diệu Tổ, thế mới biết, Lâm Diệu Tổ xem như là bệnh nguy kịch rồi.

      Sau khi ra, Lâm Khang Kiện hỏi Lâm Khang Bình: "Tam đệ, khó khăn lắm mới đến, Kinh Thành nào có chỗ nào cảnh đẹp chơi vui, dẫn cha nhìn xem, có lẽ, cha khi cao hứng, bệnh còn có thể nhanh tốt lên."

      Lâm Khang Bình thấy vẻ mặt của Lâm Khang Kiện, liền biết Lâm Khang Kiện biết được tình hình thực tế, suy nghĩ chút, : "Được, bằng về nhà trước , ngày mai dẫn theo Đại nương cùng , chúng ta ra ngoài ăn quán."

      Lâm Khang Tường nghe xong vui mừng vò đầu bứt tai, cười : "Thế tất nhiên là được."

      Lâm Diệu Tổ cũng cái khác, chỉ là nhìn Lâm Khang Kiện và Lâm Khang Bình cái, trong lòng lão đầu vẫn là có chút trực giác, chỉ là, cũng nhẫn tâm quét hứng của bọn họ, dù sao, đây là mảnh hiếu tâm của bọn .

      Ngày hôm sau ra ngoài, bởi vì có Dư thị, Tử Tình cũng phải cùng nàng, chùa Long Hựu trước, cầu thần bái phật, lại quảng trường phồn hoa nhất, sau đó nhìn đại môn Hoàng cung từ xa xa cái. Cuối cùng, còn dạo chợ đêm vòng, ăn chơi, đều lần lượt thử lần. Mấy người Lâm Khang Kiện thay phiên nhau cõng Lâm Diệu Tổ.

      Buổi tối về nhà, Tử Tình mệt gần chết, muốn nghỉ ngơi. Lâm Diệu Tổ đột nhiên gọi: "Nương Thư Duệ, ngươi cũng tới đây, ta có mấy câu muốn với các ngươi."

      Tử Tình nghe xong đành phải ngồi xuống, Dư thị cùng huynh đệ Lâm gia cũng đều ngồi xuống, Dư thị còn cười hỏi câu: "Lão già này, dạo ngày, cũng ngại mệt. Còn có tinh thần muốn chuyện."

      Lâm Diệu Tổ nhìn mọi người, : "Nhờ phúc của Khang Bình, hôm nay những thứ mới mẻ lão đầu tử ta chưa từng xem chưa từng ăn, cũng nếm thử cả rồi, đời này. Cũng đáng."

      Lâm Khang Bình nghe xong vội : "Đại gia, nên vậy mà."

      "Ta biết, ngươi là đứa hiếu thuận, Đại gia biết. Ta muốn chính là, ngày mai chúng ta hãy về nhà thôi, trong ruộng còn có ít việc phải làm, ra ngoài cũng ba ngày rồi."

      Mấy người Dư thị nghe xong, đều cảm giác có chút đột nhiên, chẳng qua. Đều có xen mồm, Lâm Diệu Tổ lại : "Lão đại, ta hôm nay lại cho huynh đệ các ngươi lần nữa, nhà lão Tam sống tốt, có quan hệ với các ngươi, mấy người các ngươi hãy cứ trồng trọt. Chăm sóc hoa mầu của mình cho tốt, đừng vọng tưởng ham muốn đồ của người khác, bị phú quý của người khác mê mắt, biến thành người ra người quỷ ra quỷ, bất cứ lúc nào, nông dân chúng ta cũng thể đánh mất bổn phận của mình."

      Mấy người Lâm Khang Kiện nghe xong vội : "Cha, chúng ta đều biết được, yên tâm ."

      Lâm Diệu Tổ gật gật đầu, lại với Tử Tình và Lâm Khang Bình: "Còn có hai người các ngươi, trừ lễ tiết bình thường, về sau, cần cho mấy người bọn họ tiền bạc, cách ngôn cũng có câu, thăng gạo ân đấu gạo thù, các ngươi cũng nghe qua rồi chứ? Ta cũng gặp ít huynh đệ tỷ muội vì vậy mà trở mặt. Ta hy vọng bốn huynh đệ các ngươi, cũng bởi vì tiền bạc, cuối cùng phân tâm. Các huynh đệ ở cùng nhau, là phúc phận mấy đời tu luyện được."

      Dư thị : "Ôi, ngươi lão đầu này, mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nghỉ ngơi chút, còn lải nhải những lời đó làm gì? Mấy người bọn họ, muốn làm thế nào, là chuyện của mấy người bọn họ, ngươi tốn những tâm tư này làm gì? Chẳng lẽ trong lòng bọn họ có thể có tính toán sao?"

      "Ngươi biết cái gì? Còn có ngươi, cũng nhớ kỹ, được tìm Khang Bình đòi tiền. Năm đó nếu phải là bán Khang Bình, chúng ta có thể có hôm nay sao? Còn có cha của Khang Bình, mười hai tuổi làm học đồ, toàn bộ tiền bạc, đều đưa về cho ta, nhà chúng ta, đều mắc nợ Nhị đệ ta. Vừa nghĩ tới những thứ này, trái tim này của ta, liền như dao khoan. Cuộc sống của mấy huynh đệ bọn họ bây giờ cũng tệ rồi, có phòng ở có đất đai, con người ấy à, quá tham lam, là có báo ứng tốt. Các ngươi nhớ kỹ những lời này của ta ." Lâm Diệu Tổ xong, liền phất tay ý bảo mọi người giải tán.

      Trở về phòng, Tử Tình với Lâm Khang Bình: "Cảm giác Đại gia hình như là dặn dò hậu . Nghe những lời này trong lòng ta có chút ê ẩm, có phải biết cái gì rồi hay ?"

      "Cho dù biết, cũng có thể đoán được, Đại ca ta ấy à, là người thà phúc hậu nhất, phải vạn bất đắc dĩ, là muốn ra cửa, càng miễn bàn vui chơi. Lúc này lại muốn dẫn lão đầu du ngoạn, trong lòng lão đầu còn có thể ?"

      Tình cảm của Lâm Khang Bình đối với Lâm Diệu Tổ khá phức tạp, Lâm Diệu Tổ bây giờ ngậm miệng tới chuyện ân tình đối với cha con Lâm Khang Bình, chỉ ân tình của cha con Lâm Khang Bình đối với bọn họ, như vậy, ngược lại làm cho Lâm Khang Bình rất khó thực hận .

      Thực ra, Tử Tình cảm thấy Lâm Diệu Tổ vẫn là tương đối hiểu lí lẽ, ít nhất, hy vọng con cái mình đều thành ký sinh trùng, thành phế vật, con người chính là như vậy, vừa có tham niệm, là trở nên gàn bướng ngay, cuối cùng lại càng thể vãn hồi, tựa như Xuân Ngọc và Chu thị.

      Lâm Diệu Tổ mới vừa đến vài ngày, mấy đứa Thư Duệ bọn họ đều nghỉ phép trở về, chẳng qua là, ba người Tử Lộc bọn họ tháng sau phải về Xương Châu thi Hương, mọi người cũng tiện làm chậm trễ thời gian của hai người bọn họ, liền tụ tập nhiều, hơn nữa bụng Tử Vũ cũng lớn, ngày trở dạ là mấy ngày này, cũng dám để cho nàng tùy ý lại.

      Ngày hôm đó, Lâm Khang Bình thôn trang, Tử Tình chuyện cùng Tử Vũ và Thẩm thị, đột nhiên, Tiểu Phấn chạy đến, người Lâm gia tới đưa tin, Lâm lão đầu sắp xong rồi, Lâm Hưng thôn trang tìm rồi, phỏng chừng bọn họ là từ bên kia thẳng qua.

      Tử Tình sợ hết hồn, lúc này mới qua mười ngày, hơn nữa, còn có hơn nửa tháng, Thư Hưng cũng thành thân, mấy ngày này cũng thể đợi?

      Tử Tình nghe xong chạy nhanh về nhà, thay đổi bộ quần áo màu xanh lơ, mang theo mấy đứa Thư Duệ, muốn để cho bọn họ gặp mặt lần. Yên Nhiên quá , lại là nữ hài, Tử Tình liền để nàng lại cho Thẩm thị chiếu cố, hơn nữa có Tiểu Phấn ở đó, hẳn là có vấn đề quá lớn.

      Lúc mấy người Tử Tình bọn họ chạy tới, Lâm Khang Bình đứng ở trước kháng, còn có những người chí thân của Lâm gia, Lâm Diệu Tổ tiến vào bên bờ hấp hối, trong phòng vây quanh đống người, tiếng nức nở, tiếng khóc lóc, tiếng sụt sùi đều có, Tử Tình vừa thấy trận thế này, nước mắt cũng lăn xuống.

      Lâm Diệu Tổ biết mấy đứa Thư Duệ đến rồi, cũng là cố gượng mở mắt ra, nhìn Thư Duệ cái, muốn cái gì đó, nhưng ra được, Thư Duệ suy nghĩ chút, tiến lên : "Đại tổ gia, ngươi yên tâm, ta nhất định chăm chỉ đọc sách, giành vinh quang cho Lâm gia chúng ta, làm vinh dự cạnh cửa Lâm gia chúng ta."

      Lâm Diệu Tổ giật giật mí mắt, tỏ vẻ nghe được, muốn nở ra nụ cười, nhưng cũng chỉ là giật giật khóe miệng, đến hồi, liền nhắm hai mắt lại.

      Tiếp theo thu xếp tang , trong thôn có người chuyên môn tới đây hỗ trợ, Lâm Khang Bình thay bộ tang phục, chẳng qua cũng có buộc dây thừng bên hông giống như mấy người Lâm Khang Kiện.

      Hồ thị cũng tìm mảnh vải trắng cho Tử Tình làm bộ tang phục đơn giản giúp Tử Tình, : "Ngươi tới chậm, Tam đệ cũng tới hơi chậm, lời cuối cùng của lão gia tử, đều là cho các ngươi, ngươi xem , vẫn là đợi được Thư Duệ đến mới ."

      Thực ra, bắt đầu từ tối hôm qua, Lâm Diệu Tổ ăn vào rồi, Lâm Khang Kiện liền biết ổn, mấy huynh đệ trông coi lão đầu đêm, sáng sớm liền phái người đưa tin cho Lâm Khang Bình.

      Trước khi Lâm Khang Bình đến, lão đầu vẫn dặn dò bọn họ suốt, Lâm Khang Bình là cháu, cần buộc dây thừng để tang, cần làm gia tế cùng mấy huynh đệ bọn họ, bạc dùng cho tang cũng thể để cho Lâm Khang Bình lấy ra, Lâm Khang Bình chỉ cần lấy ra tiền lễ cúng tế nhà mình.

      "Tam đệ muội, ngươi là biết, mấy ngày nay, cha cứ nhắc tới ngươi và Tam đệ suốt, các ngươi phúc hậu, nhớ tình xưa, mấy năm nay dễ dàng, dặn dò mấy người chúng ta, được vô cớ vay tiền các ngươi, hỏi các ngươi đòi tiền, được vô cớ tới cửa quấy rầy, nhớ Nhị thúc, nhớ Tổ nương ta, lúc này, cuối cùng có thể an tâm tìm bọn họ rồi." Hồ thị vừa vừa dùng khăn tay lau nước mắt.

      Tử Tình nghe Hồ thị lải nhải nửa ngày, Hồ thị mới vừa , Dư thị lại lôi kéo Tử Tình , cái gì mà người chết như đèn tắt, bảo Tử Tình và Lâm Khang Bình cần ghi hận nữa, về sau, mọi người qua lại giống như thân thích bình thường.

      "Cả đời của lão đầu cũng dễ dàng, chuyện năm đó bán Khang Bình, vẫn luôn là cái gai trong lòng , sau khi các ngươi thành thân tới đây, lão đầu mới cao hứng được vài ngày, nhưng là, mấy năm nay ngươi và Khang Bình, lại có tin tức, cũng biết các ngươi sống như thế nào, lão đầu suốt ngày nhắc tới những việc này, khó khăn lắm Khang Bình là đến Kinh Thành làm việc, ngang qua hai lần, mới biết được ngươi có mấy nhi tử, lão đầu muốn gặp mặt lần, lại dám , sợ các ngươi chạy chạy lại, phí bạc, cũng chậm trễ công việc của các ngươi, lần này, nếu phải là biết mình xong, muốn nhìn các ngươi cái, muốn để cho mấy đứa nhận tổ quy tông, còn chịu quấy rầy các ngươi đâu."

      Dư thị cũng là vừa khóc vừa , Tử Tình chỉ đành phải khuyên nhủ: "Đại nương, ngươi yên tâm, trong lòng chúng ta sớm ghi hận rồi, , Khang Bình hiểu, chuyện năm đó, các ngươi cũng là vạn bất đắc dĩ."

      Dư thị nghe xong lôi kéo tay Tử Tình, gào khóc lên, khiến cho Tử Tình cũng là chua xót thôi, xem ra, đại đa số người làm sai chuyện, trong lòng đều có gánh nặng hoặc nhiều hoặc ít, mong đợi người khác tha thứ. Thí dụ như Lâm Diệu Tổ, thí dụ như Dư thị, cũng thí dụ như A công của Tử Tình, Tăng lão gia tử.

      Tử Tình lúc này nhớ tới Điền thị, biết trong lòng Điền thị, có thể cũng có gánh nặng như vậy? Mong đợi Tăng Thụy Tường tha thứ ? ngày như vậy ư?

      Bởi vì thời tiết quá nóng, tang định vào hai ngày sau, Tử Tình và Lâm Khang Bình thương lượng, mấy đứa Thư Duệ bọn họ vẫn là trẻ con, lại là chất tôn (cháu của em ruột), ở lại đây cũng cần thiết, ầm ĩ, cũng trông được, bằng đưa bọn họ về nhà. Lâm Khang Bình nghe xong cũng đồng ý, tiếng cho Dư thị và mấy người Lâm Khang Kiện bọn họ, rồi sai Lâm Hưng đưa bọn họ trở về.

      Hai ngày sau, tang xong xuôi, Lâm Khang Bình còn chưa thể , Lâm trang bên này có chú trọng, làm cháu cũng phải ở đây đến cúng tuần đầu tiên, ngày thứ ba còn phải treo giấy quanh mộ phần, Tử Tình cũng nghe hiểu lắm.

      Chẳng qua, Lâm Khang Bình vẫn bảo Tử Tình trước, trong nhà còn có đứa , Yên Nhiên cũng nhiều ngày gặp Tử Tình, còn có Tử Vũ, chỉ sợ cũng sinh rồi.

      Ngày tháng sáu, tựa như nét mặt trẻ con, lúc Tử Tình bọn họ được già nửa đường, tới, bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, sấm sét vang dội, ngựa bị kinh sợ, Tiểu Mạch là đứa có nhiều kinh nghiệm đánh xe, bỗng chốc hoảng loạn lên, mất khống chế cái, xe ngựa liền bay vút lên rồi lật ngược lại, Tử Tình và Tiểu Mạch đều từ xe ngựa văng xuống, lăn xuống dưới chân núi, hôn mê bất tỉnh.
      huyendo thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 430, ân nhân cứu mạng

      Mưa hè, đến nhanh, cũng nhanh, rơi được nửa canh giờ, là trời sáng sau cơn mưa rồi. Qua hồi lâu, xa xa, đường mấy người cưỡi ngựa chạy như bay mà đến, thấy xe ngựa lật ngược ven đường, chần chờ chút, người cầm đầu phân phó : "Mấy người các ngươi, xuống nhìn xem, nếu người còn sống, coi như là cứu người mạng, Gia hôm nay cao hứng."

      Mấy người bộ dáng thị vệ nghe xong liền xoay người xuống ngựa, ở sườn dốc lưng chừng núi tìm được Tiểu Mạch hôn mê, Tử Tình rơi xuống dưới chân núi, bị đụng rách đầu.

      "La gia, tìm được rồi, là nữ nhân cùng tiểu hài tử, còn có hơi thở, chỉ là ngất thôi."

      "Cái này, cũng thể đưa bọn họ biệt viện đâu? Chủ tử mà biết, còn phạt ta? Nhưng là, đây là hai mạng người, cũng phải việc , việc này đúng là ra đề khó cho ta. Thôi được, ta nhìn qua cái, nếu là người thành phúc hậu, cứu mạng."

      Người được gọi là La gia, xuống ngựa tới trước mặt Tiểu Mạch, : "Vẫn là đứa trẻ, chỉ mới mười ba bốn tuổi, hẳn là có gì vấn đề đâu nhỉ?"

      Ngược lại nhìn về phía Tử Tình, phẩy phẩy tay, : "Xúi quẩy, lại còn là nữ nhân vội về chịu tang, còn là nữ nhân nông thôn ngu xuẩn, bỏ nàng xuống, chúng ta thôi."

      "La gia, hẳn là phải nữ nhân nông thôn, nữ nhân nông thôn nào có da mịn thịt mềm như vậy? Nhìn cũng có hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, dung mạo đúng là tệ." Thi vệ ôm Tử Tình lên để nàng xuống , cũng biết thế nào mà nhìn mặt Tử Tình lại động vài phần tình cảm trắc .

      "À, phải ? Ta nhìn kỹ xem." La gia đến gần Tử Tình, ngồi xuống dưới, đẩy sợi tóc mặt Tử Tình ra, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt hình như từng quen biết, bèn : "Kỳ quái, sao ta cảm thấy hình như từng gặp nàng ở nơi nào rồi?"

      ra, La gia này, chính là La Trì cùng mấy người Văn Tam ở trong tiệm cơm năm đó, chỉ từng gặp Tử Tình, còn cầm bức họa của Tử Tình truy xét hơn hai mươi ngày, chỗ giống là. Đây là Tử Tình mười năm sau.

      "Vậy làm sao bây giờ? La gia, chủ tử còn chờ đấy, người này, rốt cuộc chúng ta mang hay là mang theo?" Thị vệ hỏi.

      "Mang. Ta tuyệt đối từng gặp nàng. nữ nhân mà thôi, sợ cái gì?" La Trì xong, tự mình ôm lấy Tử Tình, đặt lên xe ngựa, cũng tìm được con ngựa ngay ở phụ cận.

      La Trì mang theo Tử Tình bọn họ được hơn nửa canh giờ, Lâm Khang Bình chạy tới đây, thấy bên ngoài sấm sét vang dội. Vô cùng hối hận để cho Tử Tình ra ngoài, Tiểu Mạch là đứa trẻ, vừa học biết đánh xe bao lâu, cũng biết hai người này có tìm được chỗ trú mưa hay . Nhưng xe ngựa chạy ra ngoài cả rồi, trong thôn trang cũng có nhà khác có xe ngựa, nhưng là có mấy nhà có xe trâu xe lừa, Lâm Khang Bình sốt ruột trong lòng, liền cưỡi con lừa ra.

      Lâm Khang Bình được già nửa quãng đường. phát bóng dáng Tử Tình, trời sẩm tối, cũng nhìn thấy dấu vết xe ngựa đổ mặt đất. Liền cho rằng Tử Tình vào thành rồi, lúc này đuổi theo, cửa thành cũng đóng, bằng về Lâm trang trước, dù sao ngày mai Lâm Hưng cũng phải tới đó tìm .

      La Trì mang theo Tử Tình được nửa canh giờ, vào tòa biệt viện, Tử Tình còn chưa tỉnh lại, La Trì gọi hai nha hoàn qua, : "Giúp nàng xử lý vết máu và vết thương dưới người, ngoài ra. Rửa mặt chải đầu cho nàng chút, thay quần áo. Ta tìm đại phu."

      Trong viện này chỉ có đại phu, còn là ngự y, La Trì ngẫm nghĩ, thẳng đến hậu hoa viên, quả nhiên. Chủ tử đánh cờ cùng ngự y.

      " trở lại?"

      "Dạ, trở lại, đường còn cứu hai người, ta để cho mang về đây, người là nữ nhân, người là đứa mười hai mười ba tuổi, xe ngựa lật, rơi xuống sườn núi, còn hôn mê, ta muốn mời Trần thái y nhìn cái."

      "À, ngươi chừng nào làm việc lỗ mãng như vậy?"

      " phải, chủ tử, đến cũng lạ, nữ nhân này, ta thấy quen mặt, ta dám khẳng định ta từng gặp nàng, chỉ là nghĩ ra là ai?" La Trì giải thích.

      "Nợ phong lưu của ngươi còn thiếu sao?"

      " phải, chủ tử, đây là người phụ nữ đàng hoàng, biết là muốn vội về chịu tang, hay là vội về chịu tang xong trở lại?"

      "Hửm?" Ngữ khí ràng lạnh vài phần, là điềm báo tức giận.

      " phải, chủ tử, ta
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :